Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 100: Chuẩn Bị Mua Nhà (2)


Càng ngày càng ít người, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình quét dọn vệ sinh cửa hàng xong thì cô ngồi ở trong quầy, bắt đầu tính sổ sách.

Sau khi cộng trừ các kiểu, Bạch Vi nhìn thấy chữ số sau cùng kia thì ngây ngẩn cả người.

Cả ngày hôm nay, từ 8h sáng đến 7:00 tối, vậy mà cửa hàng nhỏ của cô lại bán được bốn mươi hai tệ ba mươi lăm xu.

Mặc dù có một phần nhỏ là tiền đặt cọc, nhưng mà Bạch Vi có lòng tin cô có thể làm xong trong hai ngày.

Lúc này đóng cửa hàng lại, bên ngoài vẫn còn tương đối ồn ào, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình ra ngoài ăn cơm, sau khi đi dạo một chút thì mới về nhà.

Bây giờ trong cửa hàng thiếu rất nhiều trang sức, Bạch Vi vừa đi dạo xong trở về thì có chút hưng phấn ngủ không được, liền lôi kéo Lục Tư Đình đi làm trang sức.

Sau khi Lục Tư Đình làm mấy lần thì cũng quen thuộc hơn rất nhiều, anh cũng có thể tự làm ra những loại trang sức đơn giản không cần kỹ năng.

Hai người ngồi đến 11 giờ đêm thì mới lên giường ngủ.

Ngày hôm sau, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình đều dậy rất sớm. Sau khi hai người cơm nước xong xuôi đến cửa hàng thì Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên cũng vừa kịp đến.

Hôm nay khách hàng không đông như ngày hôm qua, nhưng mà tổng thể mà nói thì cũng không ít, sau chín giờ có khách đi vào thì vẫn chưa hề dừng lại.

Buổi trưa hôm nay Lục Tư Đình ra ngoài mua cơm trưa, mua không ít đồ ăn ngon quay vê.

Đến buổi tối, Bạch Vi lại bắt đầu tính sổ sách trước khi về nhà.

Cũng không kém ngày hôm qua quá nhiều, chừng ba mươi chín tệ bảy mươi xu.

Cũng không ít.

Bạch Vĩ vui vẻ suy nghĩ.

Lễ Quốc Khánh có bảy ngày ngày nghỉ, dần đần khi ngày nghỉ kết thúc thì sẽ không còn nhiều khách như vậy.

Nhưng mà ngày nào công việc buôn bán cũng có thể duy trì được khoảng ba mươi tệ.

Mắt thấy không có quá nhiều khách nữa thì Bạch Vi bảo ba mẹ ở nhà nghỉ ngơi, dù sao bây giờ Bạch Diệu Thiên cũng được nghỉ định kỳ, hai người có thể ra ngoài dạo chơi.

Thẩm Quyên lại nói không muốn đi, cuối cùng cũng giống như trước kia, ngày nào cũng làm cơm trưa rồi mang đến cho Bạch Vi, buổi chiều tối bận rộn thì bà sẽ ở lại giúp, sau đó sẽ về nhà trước sáu giờ.

Cuối cùng thì Quốc Khánh cũng kết thúc.

Vào ngày cuối cùng, cũng không có nhiều người đi đường vào lúc chạng vạng tối.

Bạch Vi ngồi ở trong quầy, bắt đầu tính sổ sách.

Hoạt động bắt đầu vào năm ngày cuối tháng trước, vào lúc đó, thu nhập của cửa hàng ngày càng giảm xuống.

Quốc Khánh có bảy ngày, cộng thêm bốn ngày cuối tháng trước, Bạch Vi tính tất cả tiền lại với nhau, cuối cùng lại chia trung bình ra.

Thu nhập trung bình mỗi ngày là hai mươi mấy tệ.

Hơn mười mấy tệ so với ngày bình thường.

Bạch Vi vui vẻ chia sẻ tin tức này cho Lục Tư Đình, nhận được khích lệ.

Chỉ có điều, hoạt động lần này kéo dài vài ngày cho nên khách hàng trong khoảng thời gian sau khá ít.

Kế tiếp, Bạch Vi lại dùng thời gian hai ngày để làm xong tất cả đồ mà khách hàng đã đặt trước, đợi đến khi khách hàng đến thì cô sẽ trả hàng.

Giá tiền của hàng đặt trước bằng một nửa tổng giá, cộng thêm một ít khách hàng rời rạc, còn có khách hàng cầm hóa đơn ở bên Bạch Tường Vi đến, Bạch Vi phát hiện, thu nhập mỗi ngày cũng không bị giảm xuống quá nhiều.

Tính toán tiền trong tay của mình, Bạch Vi cảm thấy bản thân mình đã đi được một bước dài trên con đường trở thành phú bà.

Tối hôm đó, sau khi về nhà Bạch Vi liền đi tìm Lục Tư Đình thương lượng: "Trong tiệm kiếm được một chút tiền, em thấy mình nên tìm một khu vực thích hợp để mua nhà nhỏ."

Ngoài ý liệu, Lục Tư Đình cũng không hỏi quá nhiều, cũng không nói gì khác, trực tiếp đồng ý.

"Được."

Lục Tư Đình nhìn về phía Bạch Vi nói: "Anh không có ý kiến gì, nhưng mà hiện tại em cũng chưa có đủ tiền ở trong tay, em thử tính xem mình còn thiếu bao nhiêu, nếu thiếu một chút thì cũng có thể lấy từ chỗ anh."
 
Chương 101: Hơn 3 Vạn? (1)


Nghe thấy lời này thì Bạch Vi ngây ngẩn cả người trong chốc lát.

Thật ra Bạch Vi không biết cụ thể về tiền lương của Lục Tư Đình, nhưng mà đoán chừng một tháng cũng hơn 100, tối đa cũng chỉ gần hai trăm tệ, cho dù hai trăm thì nửa năm cũng là một nghìn hai trăm tệ.

Trong khoảng thời gian này, tiền đồ ăn phí điện nước trong nhà đều do anh chỉ trả, bình thường anh đi xe cũng tốn không ít tiền xăng, thỉnh thoảng bọn họ còn ra ngoài ăn cơm hay đi dạo phố gì đó, tất cả đều là tiền của anh, bao gồm cả việc mua quà tặng cô.

Lúc bọn họ kết hôn, từ tiệc cưới cho đến lễ hỏi đều do một mình Lục Tư Đình bỏ tiền, anh không xin tiền nhà họ Lục.

Nói cách khác, Lục Tư Đình anh kết hôn, tại sao phải để nhà họ Lục bỏ tiền ra?

Cũng không phải là anh không trả nổi.

Lễ hỏi là một ngàn tám trăm tám, cộng thêm đồ kết hôn, còn có tiệc rượu ngày đó, ít nhất cũng phải tiêu hết hơn hai nghìn tệ.

Từ lúc đó đến giờ, bọn họ cũng đã kết hôn được nửa năm, Lục Tư Đình có thể tích lũy được bao nhiêu tiền chứ?

Lại còn có thể mua nhà? Bạch Vi nghi ngờ hỏi: "Không phải lúc trước anh đã nói, lễ hỏi kia gần như là tất cả tiền trong ngân hàng của anh, sau khi tổ chức tiệc rượu xong thì anh gần như đã hết tiền rồi sao."

Chuyện này cũng là thật, Lục Tư Đình không lừa người.

Nhưng mà, bây giờ có tiền, cũng là sự thật.

Lục Tư Đình thấp giọng giải thích nói: "Như lúc nhỏ, khi bà nội vẫn còn, điều kiện của nhà chúng ta cũng không tệ lắm, bà nội rất thích tiết kiệm tiền."

"Nhưng mà về sau bà nội qua đời, di sản chính là của ông nội. Sau đó ông nội lại thường xuyên ra chiến trường, ông nội cũng giống như bà nội, nếu không có việc gì thì sẽ tiết kiệm tiền, trong đó còn có một phần là tiền của bà nội."

"Trước đó vài ngày, ông nội của anh cũng đi, trước khi đi, ông nội đã cho ba anh toàn bộ số tiền đó."

Từ khi còn trẻ, ông cụ thường xuyên ra chiến trường, bình thường cũng không có chỗ để tiêu tiền cho nên đưa hết tiền của mình cho vợ.

Nhưng mà nhân sinh vô thường, bà nội Lục qua đời sớm, tất cả việc vặt vãnh trong nhà, tiền của ông cụ hay tiền của bà cụ đều quay trở về tay ông cụ.

Có lễ do tuổi tác đã cao, ông cụ cũng trở thành người tiết kiệm tiền, thế là túi bên eo của ông cụ càng ngày càng phồng lên. Cũng giống như những người khác, sau khi phát hiện ra mình không còn bao nhiêu thời gian thì sẽ xem xét túi tiền của mình một chút.

Đời này, ông cụ cũng chỉ có một đứa con trai là Lục Chính Hoa, mặc dù về sau còn có cháu trai cùng cháu gái, nhưng mà ông cụ ngại phiền phức, cho nên để lại tất cả di sản cho Lục Chính Hoa, để bọn họ tự chia.

Sau khi tổ chức xong tang lễ cho ông cụ, tỉnh thần của Lục Chính Hoa cũng không tốt lắm, về sau hòa hoãn lại thì bắt đầu nghĩ tới khoản gia sản này.

Ông ấy không thiếu tiền, hơn nữa ông ấy cũng không biết gom tiền, dù sao thì trăm năm về sau, SO tiền này cũng là của con trai và con gái, không bằng bây giờ chia luôn cho bọn họ.

Kết quả là, Lục Chính Hoa gọi hai đứa con quay về, chia khoản gia sản này làm hai phần, cho Lục Tư Dĩnh cùng Lục Tư Đình.

"Số tiền này là do ông nội và bà nội để lại cho các con, các con đã là người lớn, ba tin là các con đều có chính kiến của mình, ba chỉ có một yêu cầu, chỉ cần các con không tiêu tiền tùy tiện thì ba sẽ không quản lý."

Đây chính là nguyên lời của Lục Chính Hoa, Lục Tư Đình nhớ rất rõ, một tuần sau khi tang lễ của ông nội kết thúc, tâm trạng của mọi người đều rất đê mê, Lục Chính Hoa là người tỉnh táo nhanh nhất.

Bạch Vi nghe xong thì gật gật đầu, biểu thị mình hiểu rồi. Mua nhà cũng không phải xài tiền bậy bạ, chính xác mà nói thì có thể tính đây là một loại đầu tư.
 
Chương 102: Hơn 3 Vạn? (2)


Nhưng mà, mua nhà cũng là một chuyện lớn, đi xem nhà, giá nhà, còn có vị trí địa lý, tất cả đều phải chọn lựa cẩn thận.

Hơn nữa giá nhà ở đế đô vẫn luôn cao, cho dù ở thời đại này thì vẫn sẽ cao hơn những địa điểm khác một chút.

Bạch Vi tính toán tiền của mình một chút, có khả năng sẽ không quá đủ, nhưng mà cộng thêm tiền của Lục Tư Đình thì chắc chắn là có thể mua được.

"Vậy mấy ngày nữa, đợi đến khi chúng ta có thời gian thì sẽ đi xem nhà một chút nhé?"

"Được."

"Bây giờ trong tay anh có khoảng bao nhiêu tiền?"

"Đại khái là hơn 3 vạn."

Lục Tư Đình không hề do dự, nói thẳng số tiền mình có ở trong tay.

Bạch Vi choáng váng, không thể tin được mà nhìn Lục Tư Đình.

Anh nói, bao nhiêu?

Hơn 3 vạn?

Tại thời đại hận không thể chia một đồng tiền ra hoa này, hơn 3 vạn có thể sánh với 3000 vạn vào thời đại sau này!

Đây chính là một khoản tiền lớn đấy!

Bạch Vi nhìn Lục Tư Đình, thật lâu vẫn không bình tĩnh nổi, não chuyển động điên cuồng, suy xét xem mình phải làm việc bao lâu thì mới tích góp được 3 vạn.

Dù cô mở một cửa hàng, công việc buôn bán hàng ngày cũng không tệ, nhưng mà phải nhịn ăn nhịn uống ba năm thì mới có thể tích góp được ba nghìn tệ.

Hóa ra ông nội của Lục Tư Đình lại có nhiều tiền như vậy.

Dù sao cũng là chia đôi, Lục Tư Đình ở bên này có 3 vạn, vậy thì Lục Tư Dĩnh cũng cầm 3 vạn.

Bây giờ mua một bộ nhà ở, nếu như khu vực không đặc biệt tốt, chọn một căn không lớn không nhỏ thì cũng chỉ cần mấy ngàn tệ mà thôi.

Nếu như chọn khá hơn một chút thì nhiều lắm là hơn vạn tệ.

3 vạn tệ, số tiền này không chỉ mua được một bộ đâu.

Dựa theo Bạch Vi suy nghĩ, có thể mua thêm mấy bộ, cũng có thể chọn vị trí tốt một chút.

Như vậy thì trong tương lai khi giá nhà tăng lên, cho dù bọn họ không ở thì cũng có thể bán được với một giá rất cao.

Bạch Vi biết, tương lai giá nhà dâng lên rất nhanh, giống như hỏa tiễn, hay là ở mức độ mà ngựa cũng không đuổi kịp.

Chỉ cần bây giờ cố gắng kiếm tiền, mua mười mấy căn nhà nhỏ thì sau này cô sẽ trở thành phú bà.

Bạch Vi nghĩ đến cảnh tượng này thì lập tức cười có chút ngây ngô.

Lục Tư Đình nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn tới gần chút, sau đó đưa tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại của Bạch Vi: "Tham tiền, tỉnh lại."

Bạch Vi nghiêm mặt nói: "Khụ khụ, thật ra chuyện này cũng chỉ vì tương lai của chúng ta."

Dư âm của Quốc Khánh vẫn còn chưa đi qua, mấy ngày nay công việc buôn bán trong cửa hàng cũng không quá tốt, cũng tương đối ít người.

Bạch Vi suy nghĩ nếu xế chiều ngày mai mà vẫn như thế này thì sẽ nhờ mẹ ở lại trông cửa hàng, cô sẽ tự mình đi xem nhà một chút.

"Đúng rồi, mấy buổi chiều này anh không bận chứ?"

"Ừ, buổi sáng anh làm việc xong thì có thể đi về nhà."

"Sau khi kết thúc lễ Quốc Khánh thì công việc buôn bán trong cửa hàng không được tốt, em muốn nhờ mẹ trông cửa hàng vào xế chiều mai, em muốn đi xem nhà một chút, nếu anh không bận gì thì đi cùng với em." "Được, vậy xế chiều ngày mai anh sẽ lái xe đến đón em"

Hai người tay nắm tay, đi dạo một vòng lớn, lại nói rất nhiều chuyện trời nam đất bắc, cuối cùng hơn chín giờ mới về nhà rửa mặt đi ngủ.

Ngày hôm sau, giống như Bạch Vi đoán, trong tiệm vẫn không có nhiều người như cũ.

Chờ giữa trưa sau khi cơm nước xong, Bạch Vi liền nói với mẹ: "Mẹ, buổi chiều mẹ giúp con trông cửa hàng một chút, lát nữa Tư Đình tới, hai bọn con ra ngoài có chút chuyện."

Tất nhiên là Thẩm Quyên đồng ý.

Thừa dịp Lục Tư Đình còn chưa tới, Bạch Vi đi một chuyến tới nhà ông Lý.

Ông Lý chính là người trước đây đã giới thiệu cửa hàng cho bọn họ, trời nắng nóng nhưng ông ấy vẫn mặc chiếc áo khoác màu xám như cũ, đeo một chiếc kính mắt, nhìn rất thư sinh.

Sau khi Bạch Vi nói rõ ý định thì ông Lý liền nghĩ một lát.
 
Chương 103: Xem Nhà (1)


"Có một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ ở ngõ nhỏ Hoa Viên, căn nhà có hướng Nam cũng không tệ, hơn nữa cũng không cách xa cửa hàng của cháu."

Ông Lý xem đồng hồ trên cổ tay, nói: "Nhưng mà, xế chiều nay chú còn có chuyện khác, không thể dẫn cháu đi xem nhà, nếu như cháu muốn xem thì chú có thể đưa chìa khóa cho cháu."

"Được, vậy cháu tự đi xem, cảm ơn chú."

Bạch Vi vừa cười vừa nói.

Ông Lý liền tìm chìa khoá, sau đó đưa cho Bạch VỊ,

Chờ đến khi Bạch Vi quay trở lại cửa hàng thì cô nhìn thấy có một chiếc xe quen thuộc đậu ở bên đường gần cửa hàng.

Không vào cửa hàng, Bạch Vi trực tiếp lên xe Lục Tư Đình.

"Hôm nay người môi giới là ông Lý không rảnh, cho nên đã đưa cho em chìa khóa, chúng ta có thể đến đó xem một chút."

"Ở đâu?"

"Ngõ nhỏ Hoa Viên, số 147."

Cũng cách đây không xa, Lục Tư Đình lái xe nên đến ngõ nhỏ Hoa Viên rất nhanh.

Ngõ hẻm này đã tồn tại rất lâu, càng đi vào trong càng ồn ào, bên cạnh còn có rất nhiều hoa cỏ cây cối, trong đó có một gốc cây ngân hạnh rất lớn, Bạch Vi đứng dưới tàng cây ngẩng đầu, thậm chí còn không nhìn thấy đỉnh.

Nghe nói, cây này đã có lịch sử trên trăm năm, cư dân nơi này đều rất thích.

Xuống xe, lại đi đến đầu ngõ, chỉ mới đi được mấy phút mà Bạch Vi đã đổ mồ hôi.

Thời tiết này cũng quá nóng.

Bạch Vi thầm nhủ trong lòng, không ngừng lấy tay quạt gió.

Lục Tư Đình tự nhiên cũng nhìn thấy, thế là lôi kéo Bạch Vi đến chỗ bán nước chè ở đầu ngõ ngồi.

"Thời tiết hơi nóng, chúng ta uống chút nước chè rồi đi."

Thời tiết này quả thật có chút nóng.

Bạch Vi liền ngồi xuống.

Bên trong chỗ bán nước chè có ba chiếc bàn lớn cùng mấy chiếc ghế, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình ngồi vào chiếc bàn chưa có ai ngồi.

Vào buổi trưa nắng, ít người cũng là chuyện bình thường.

Hai người uống cốc nước chè mát lạnh, sau đó mới đi vào trong ngõ nhỏ Hoa Viên.

Trong lúc tìm bảng số nhà, Lục Tư Đình bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, thuận miệng hỏi: "Không phải chúng ta đang ở trong đại viện quân đội rất tốt sao, tại sao em lại muốn mua nhà?"

Gần như hôm nào hai người cũng nói chuyện phiếm trước khi đi ngủ, trước ngày hôm qua, Bạch Vi chưa bao giờ để lộ ra ý định muốn mua nhà của mình, vậy thì tại sao đột nhiên cô lại muốn mua nhà?

Lục Tư Đình tin Bạch Vi, cho nên cũng tin quyết định của cô, bây giờ hỏi cũng chỉ vì có chút hiếu kỳ.

Nếu như đến lúc đó hai người thật sự dời ra ngoài ở thì rất có thể là Lục Tư Đình không thể về nhà mỗi ngày.

Bạch Vi đột nhiên hỏi: "Anh không cảm thấy trong mấy năm này, giá tiền vẫn đang tăng lên sao?”

Trước đó, dùng một tệ cũng có thể mua được hai cân bột mì trắng mịn, năm cân mì sợi, và đủ loại gia vị khác nhau.

Bây giờ sức mua của một tệ cũng chỉ bằng 3⁄4 lúc trước.

Nhưng mà, bất tri bất giác, đúng là giá hàng hóa đang lặng lẽ tăng lên.

Giá hàng tăng lên nhưng mà tiền lương lại không tăng lên bao nhiêu, tiền đang không ngừng bị giảm giá trị.

Lục Tư Đình là người thông minh, không cần Bạch Vi nói thêm cái gì thì anh cũng nhanh chóng hiểu ra ý của Bạch Vi sau câu nói này. Giữa trưa, có rất nhiêu trẻ con đùa nghịch ở ven đường, người lớn thì đi làm, hoặc là ở trong nhà, ở dưới bóng cây hóng mát, cho nên cũng không có ai chú ý đến bọn họ.

Bạch Vi liền giải thích: "Tiền đặt ở trong tay thì sẽ giảm giá trị liên tục, có thể là mấy nghìn tệ sẽ rất có giá trị vào lúc này, có thể mua được một bộ nhà không tệ, nhưng mà vào mấy chục năm sau này, mấy nghìn tệ chỉ mua được một bữa cơm thì sao?"

"Nếu trong tay chúng ta có tiền thì nên dùng tiền mua ít đồ, nếu như giữ những món đồ như vậy ở trong tay thì chúng sẽ không giảm giá trị theo tiền, mà thậm chí còn sẽ tăng giá trị khi giá hàng hóa tăng lên, như vậy thì số tiền này mới có ý nghĩa."
 
Chương 104: Xem Nhà (2)


"Như vậy, đợi đến sau này, tài sản của chúng ta cũng sẽ không bị hao hụt nghiêm trọng, tiền mặt bị giảm giá trị cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến chúng ta."

Bạch Vi không quá hiểu với những vấn đề liên quan đến ngân sách này, chuyện đơn giản nhất mà cô có thể nghĩ đến chính là mua nhà.

Mấy ngày trước khi cô nói chuyện trời đất với bà chủ bán quần áo ở bên cạnh thì vô tình hay cố ý nhắc tới giá nhà Ở.

Trong mấy năm nay, đúng là giá nhà đã tăng lên một chút.

Nếu không nhân dịp này mua về, mà đợi sau này mới mua thì chắc chắn sẽ không thể mua được với giá này.

Bạch Vi lại nói: "Buổi tối hôm nay trở về, anh nói với chị Tư Dĩnh một chút, nếu như chị ấy đồng ý thì không ngại mua thêm mấy căn nhà. Mấy thứ như nhà thì sẽ chỉ tăng giá trị chứ không bao giờ giảm."

Tài sản của ông cụ Lục được chia đều, trong tay Lục Tư Đình có hơn 3 vạn tệ, trong tay Lục Tư Dĩnh cũng sẽ có hơn 3 vạn tệ, cô ấy đúng là một phú bà.

Hơn nữa Lục Tư Dĩnh là trung đoàn trưởng, chức vị còn cao hơn một bậc so với Lục Tư Đình, tiền lương cùng phụ cấp cũng sẽ cao một chút, cộng thêm việc chưa kết hôn, còn lớn hơn Lục Tư Đình hai tuổi, cho nên tiền tiết kiệm trong tay của cô ấy sẽ nhiều hơn Lục Tư Đình rất nhiều.

Trong tay có khoản tiền lớn như vậy, nếu Lục Tư Dĩnh mua nhà thì sẽ tốt nhất.

Lục Tư Đình nghĩ nghĩ, cảm thấy ý nghĩ này rất không tệ.

Nếu muốn nói chuyện này cùng Lục Tư Dĩnh thì nhất định phải trở về nhà họ Lục, nếu đã như vậy thì không bằng nói trực tiếp cùng ba mẹ.

So sánh với số tiền nhỏ ở trong tay anh cùng Lục Tư Dĩnh thì chắc chắn là trong tay ba mẹ cũng có không ít tiền.

Nếu đã mua nhà thì không bằng để cả nhà mua cùng một lượt.

Người có ý nghĩ như vậy không chỉ có Lục Tư Đình mà còn có Bạch Vi.

Bạch Diệu Thiên là giáo viên cấp ba, mười năm như một, ngày nào cũng cần cù chăm chỉ làm việc, cơ số tiền lương cũng đã được tăng không ít, nhiều năm như vậy chắc chắn cũng có không ít tiền.

Mặc dù lúc trước kết hôn, chắc chắn là họ đã tốn không ít tiền chuẩn bị cho cô, nhưng mà dù sao ba cũng là giáo viên nhiều năm như vậy, chắc chắn là vẫn còn tiền tiết kiệm.

Hơn nữa bọn họ cũng đã trực tiếp mua lại căn nhà kia, người một nhà cũng đã ở đó rất nhiều năm. Bạch Vi tính toán một chút, bây giờ trong tay ba mẹ có tiền tiết kiệm, nếu bọn họ đã tiết kiệm được một thời gian thì việc mua thêm một căn nhà nữa chắc chắn không phải là vấn đề.

Nhà bọn họ cũng chuẩn bị mua nhà, ba mẹ cũng nên mua thêm một căn nhà nhỏ thì mới được.

Bạch Vi biết tương lai như thế nào, cho nên cô cũng rất nghiêm túc bàn bạc với Lục Tư Đình.

Đêm nay Lục Tư Đình sẽ nói chuyện này với Lục Tư Dĩnh, vậy thì cô cũng nhân hai ngày này mà nói chuyện với ba mẹ.

Mở tiệm là chuyện của mình, nhưng mà chuyện mua nhà phải được ba mẹ chấp nhận thì mới được.

Hai người lớn tuổi đã tiết kiệm tiền nhiều năm như vậy, vốn là trong nhà đã có một bộ nhà, nếu như muốn để họ mua thêm một căn nữa thì nhất định phải giải thích rõ ràng.

Bây giờ tư tưởng của mọi người đều đơn giản, tất cả mọi người cảm thấy chỉ cần có nhà ở là đủ, thậm chí là người càng lớn tuổi thì càng muốn ở lại quê nhà.

Dù sao cũng là nhà của mình, không cần trả tiền thuê nhà.

Nhưng mà giao thông ở trong thôn không tiện lợi, cho nên ban đầu Bạch Diệu Thiên quyết định thuê nhà, hạ quyết tâm gom tiền, sau khi có con gái thì đã mua được căn nhà đầu tiên.

"Số 145, số 146... số 147 ở chỗ này!" Bạch Vi nhanh chóng tìm được căn nhà kia.

Ở chỗ này không phổ biến nhà cao tầng, phần lớn cũng chỉ có năm sáu tầng, căn nhà Bạch Vi muốn xem ở tầng ba, gian phòng 303.
 
Chương 105: Hormone Giống Đực Đập Vào Mặt (1)


Tầng lầu không cao cũng không thấp, Bạch Vi cảm thấy cũng ổn.

Hai người lên lầu, mở cửa, căn phòng sáng trưng.

Đây là một căn phòng thông thường có hai phòng ngủ và một phòng khách.

Phòng ngủ chính hơi lớn một chút, còn có một chiếc ban công, phòng ngủ phụ hơi nhỏ hơn, nhưng mà nếu chỉ đặt giường và tủ thì không thành vấn đề.

Phòng khách phòng vệ sinh đều rất lớn, cạnh ban công là phòng bếp.

Bạch Vi cùng Lục Tư Đình xem bốn phía, gian phòng tương đối trống trải, không có gì cả, nhưng mà nhìn sạch sẽ, có lễ là do tuần nào cũng có người đến quét dọn.

Cơ bản là chưa được trang trí gì, chỉ quét sơn trắng, nhưng mà như vậy cũng tốt, giúp người mua nhà có thể dễ dàng tự trang trí.

Lục Tư Đình đi tới hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"

"Em cảm thấy rất tốt, nếu sau này bán đi thì cũng có thể để cho người mua tự chỉnh sửa."

Bạch Vĩ hài lòng nhất ở điểm này.

Thẩm mỹ của thời đại này rất khác với thời đại sau này, trước khi kết hôn, khi Bạch Vi còn ở nhà cùng ba mẹ, cô cũng đã tự chỉnh sửa phòng của mình một lần.

Nếu là phòng của mình thì đương nhiên là mình phải tự thiết kế.

Bạch Vi rất thích bộ phòng này, trong lòng Lục Tư Đình cũng rất hài lòng, nhưng mà vẫn muốn lấy ý kiến của Bạch Vi làm chuẩn.

Cô gật đầu, vậy thì có thể chuẩn bị tìm chủ nhà nói một chút về giá tiền.

"Chúng ta đi thôi, hôm nay còn chưa có thời gian phù hợp, hai ngày nữa mà rảnh thì chúng ta sẽ nhờ ông Lý hẹn chủ nhà một chút, hay là, chúng ta sẽ dò xét ông Lý trước, xem căn phòng này có giá bao nhiêu."

"Được."

Bạch Vi rất thích dáng vẻ sắp xếp tốt mọi chuyện của Lục Tư Đình.

Khoảng thời gian hai người đi ra ngoài không ngắn, Lục Tư Đình lái xe, đi đến nhà ông Lý.

Nhưng mà giống như ông ấy nói, chiều có chuyện cho nên bây giờ không có ở nhà, Bạch Vi không thể làm gì khác hơn là cầm chìa khóa trước.

Lúc trở lại trong tiệm đã hơn năm giờ, Bạch Vi để mẹ mình về nhà, bản thân và Lục Tư Đình ở lại trong tiệm.

Bởi vì trong tiệm không có nhiều khách cho nên Bạch Vi nhanh chóng thu dọn một chút, chuẩn bị đóng cửa tiệm.

Kể từ Quốc Khánh đến nay, hai người bận túi bụi vì chuyện của cửa hàng, đã không ra ngoài ăn cơm đi dạo phố rất lâu rồi.

Mấy ngày nay, thu nhập của ngày nào cũng không được cao lắm, thời điểm thấp nhất chỉ có ba tệ, thời điểm cao nhất chính là bảy, tám tệ.

Đúng lúc hôm nay không đông khách, Bạch Vi trực tiếp đóng cửa tiệm sớm.

Chuyện ăn cơm vẫn luôn do Lục Tư Đình sắp xếp quyết định, bởi vì cơ bản là Bạch Vi không kén chọn, nếu như ăn ngon thì cô nhất định sẽ ăn không ít.

Hôm nay hai người đi ăn cơm ở một nhà hàng tư nhân, món ăn Quảng Đông làm rất ngon, Lục Tư Đình cũng chỉ nghe người khác nói ở căn tin cho nên lúc này mới dẫn theo Bạch Vi tới nếm thử.

Heo nướng sốt mật ong, súp tôm hùm đút lò, ngỗng quay giòn, bánh thịt hấp, cơm niêu, còn có canh đậu hũ đầu cá.

Một bàn lớn tràn đầy đồ ăn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, vậy mà cũng ăn sạch sẽ.

Không biết nói đến cái gì, Bạch Vi cười không dừng được, cuối cùng còn cảm thấy bụng có chút trướng cho nên muốn đi nhà cầu.

Hai phút sau, Bạch Vi trở về, vừa vào cửa lại nhìn thấy một bó hoa hồng lớn. Bạch Vi sửng sốt một chút.

Không phải cô chỉ mới đi ra ngoài có hai phút thôi sao, Lục Tư Đình lấy ra nhiều hoa hồng như vậy từ chỗ nào?

Lục Tư Đình cười nhẹ, nói: "Vi Vi, tặng cho em."

Ngồi trên xe, Bạch Vi đếm thử, trong bó hoa này có tất cả là 78 bông hoa.

Đóa hoa nào cũng rất tươi, phía trên còn có chút sương, giống như vừa mới được hái xuống.

Giống như mỗi lần ăn cơm, Lục Tư Đình đều biết dùng đủ loại phương thức để tặng cô hoa.

Có khi không biết là mua từ lúc nào mà đột nhiên có thể lấy ra làm cho cô vừa bất ngờ vừa vui.
 
Chương 106: Hormone Giống Đực Đập Vào Mặt (2)


Có khi là vào lúc đi bộ ở bên ngoài, anh nhìn thấy cậu bé hoặc cô bé đang đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng rong.

Mặc dù những món đồ này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà anh thật sự tạo bất ngờ khiến Bạch Vi vui vẻ.

Có rất nhiều đàn ông đối xử lạnh nhạt với vợ mình sau khi kết hôn, sẽ không chuẩn bị những thứ này.

Nhưng bọn họ lại không giống, sau khi kết hôn, mỗi lần đi ra ngoài, Lục Tư Đình đều rất săn sóc cho cô.

Điều này khiến Bạch Vi không nhịn được mà nghĩ về lúc bọn họ kết hôn, cũng là lĩnh chứng trước rồi mới đến lễ hỏi.

Nếu là những người đàn ông khác thì sau khi lĩnh chứng, bọn họ có thể thừa cơ mà giảm lễ hỏi, nhưng anh thì không.

Hơn nữa anh cũng không hỏi là đồ cưới của cô có những øì.

Bạch Vi rất vui vẻ, trong lòng còn có chút xúc động.

Sau khi hai người về đến nhà, thời gian đã không còn sớm, sau khi tắm rửa xong thì chuẩn bị dingu.

Bạch Vi nằm ly ở trên giường, nhìn chằm chằm vào hoa hồng ở trên tủ đầu giường, bên tai là tiếng nước tí tách tí tách, cái đầu nhỏ gật gù từng chút, có vẻ như là sắp ngủ thiếp đi.

"Nằm ngoan đi, nếu không sẽ bị ốm."

Không biết là tiếng nước đã dừng lại từ lúc nào, Bạch Vi nghe thấy tiếng của Lục Tư Đình thì giật mình ngồi dậy.

Lục Tư Đình không mặc gì trên người, phía dưới cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, hormone giống đực đập vào mặt, Bạch Vi chỉ cảm thấy trong đầu choáng váng, nhưng cũng không buồn ngủ nữa.

"Nhanh đi tắm rửa đi."

Lần này Bạch Vi không còn buồn ngủ, không chỉ không buồn ngủ mà còn rất hưng phấn!

Cô đứng dậy lấy chiếc váy ngủ mà lần trước mới mua ở trong tủ quần áo, sau đó lại cầm khăn tắm rời đi.

Váy ngủ được làm từ sợi tổng hợp màu đen, vừa mềm vừa trơn, bóng loáng, quan trọng nhất là nó rất ít vải.

Chờ đến khi Bạch Vi mặc chiếc váy ngủ này đi ra, cô cảm nhận rõ ràng được một ánh mắt nóng bỏng.

Lục Tư Đình cũng rất muốn khống chế bản thân, nhưng mà đôi mắt lại có suy nghĩ của riêng nó, một khi nhìn thấy Bạch Vi thì se không thể rời mắt đi được, cô đi đến đâu thì sẽ nhìn đến đó.

Trong gian phòng cũng chỉ có hai người bọn họ, Bạch Vi tự nhiên có thể cảm nhận được.

Sau khi bôi mỹ phẩm dưỡng da xong, Bạch Vi lại mở sữa dưỡng thể.

Kem dưỡng có màu trắng ngà được bôi ở trên tay, ngón tay Bạch Vi lượn vòng để tán đều các lớp kem trên cơ thể.

Mùi hoa đào nhàn nhạt tỏa ra, Bạch Vi nghe thấy tiếng nuốt nước miếng rất rõ ràng.

Từ từ thoa xong sữa dưỡng thế, lúc này Bạch Vi mới lên giường.

Chiếc váy ngủ này có rất ít vải, là chiếc có ít vải nhất trong số váy ngủ của Bạch Vi.

Lúc bò lên giường, Bạch Vi còn cố ý uốn cơ thể lên, cổ áo mở rộng, Lục Tư Đình không cẩn thận nhìn thấy xuân quang, lỗ tai lập tức đỏ lên.

Có lẽ là do áp sát quá gần, Lục Tư Đình luôn cảm thấy cơ thể mình đang phát nhiệt, không chỉ có lỗ tai đỏ lên, mà ngay cả gương mặt cũng đang từ từ nóng lên.

Bạch Vi nhìn thấy rất rõ, nhưng lại giả vờ là không phát hiện.

Đợi đến lúc cô nằm xong, Lục Tư Đình nhanh chóng tắt đèn nằm xuống.

Trong bóng tối, tim đập nhanh hơn, Lục Tư Đình yên lặng đọc lại gia huấn ở trong lòng, muốn để bản thân quên đi chuyện vừa rồi.

Vậy mà, khi tâm lý này còn chưa được xây dựng xong thì người phụ nữ câu dẫn người khác nhưng còn không biết kia lại bắt đầu ôm lấy anh.

Tất nhiên là Bạch Vi cố ý.

Cô cũng đã làm đến nước này, Lục Tư Đình vẫn còn có thể thờ ơ sao?

Nhưng mà sự thật chính là Lục Tư Đình còn đang thật sự chịu đựng.

Đã là đến giữa tháng mười, bây giờ ban ngày không còn quá nóng, ban đêm cũng có chút lạnh, rất nhiều người còn không mở quạt.
 
Chương 107: Không Nghĩ Tới Nhìn Qua Lục Tư Đình Rất Cường Tráng, Nhưng Một Số Chỗ Lại Không Được (1)


Bạch Vi cảm thấy lạnh, chủ động tiến tới ôm Lục Tư Đình, cũng coi như bình thường. nhiệt độ cơ thể phổ biến của phụ nữ hơi thấp, Bạch Vi ôm Lục Tư Đình ngủ thì cảm thấy rất thoải mái, ngay cả chăn mền cũng không muốn đắp.

Da thịt kề nhau, tim Bạch Vi đập nhanh hơn một chút, trong lòng của cô có chút chờ mong.

Một phút đồng hồ trôi qua.

Hai phút đồng hồ trôi qua.

Năm phút đồng hồ trôi qua.

Con nai nhỏ trong đầu của Bạch Vi cũng ngừng lại mà còn không thấy Lục Tư Đình có động tác gì.

Rõ ràng là bầu không khí buổi tối của hai người rất mập mờ, tại sao vừa đến thời khắc mấu chốt thì lại giống như xe tuột xích vậy?

Bạch Vi xoắn xuýt trong lòng, trong lòng Lục Tư Đình cũng không chịu nổi.

Vốn là anh đã nóng, thật vất vả mới tắm xong chút nước lạnh, bây giờ Bạch Vi lại ôm anh ngủ.

Da thịt hai người kê nhau, bây giờ quanh mũi của anh đều là mùi hương cơ thể của Bạch Vi, mùi hương như có như không này khiến cho cơ thể của anh ngày càng khô nóng.

Anh đã rất cố gắng ngủ, nhưng làm thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng, Lục Tư Đình không thể kiên trì được nữa, anh nghĩ xem nên làm những gì.

Cúi đầu xem xét, Bạch Vi đã ngủ.

Người phụ nữ có gương mặt nhỏ trắng nõn đang chôn ở đầu vai của anh, hơi thở nhẹ nhàng, ngủ rất ngon.

Nếu bây giờ làm gì thì sợ rằng sẽ quấy ray đến giấc ngủ của Bạch Vi.

Lục Tư Đình không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, vừa ngọt ngào vừa thống khổ suy nghĩ, xem ra hôm nay lại là một đêm không ngủ.

Lúc trước Bạch Vi chỉ ôm Lục Tư Đình, về sau đợi rất lâu cũng không thấy anh có động tĩnh, mà nhiệt độ trên người vừa đủ, không lạnh cũng không nóng, cho nên Bạch Vi hơi buồn ngủ.

Trong thời gian dài như vậy mà Lục Tư Đình cũng không có động tĩnh, chẳng lẽ là có bí mật gì?

Rõ ràng là cô cảm nhận được Lục Tư Đình nhìn chằm chằm mình cực kỳ lâu, dựa theo phát triển bình thường, hẳn là bọn họ nên tiến thêm một bước mới đúng.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác lâu như vậy mà Lục Tư Đình cũng không có động tĩnh. Chỉ có một khả năng... Lục Tư Đình không phải là không được chứ?

Bạch Vi căng thẳng trong lòng.

Bọn họ kết hôn cũng đã nửa năm, ngày nào cũng ngủ chung một giường, vào lúc trời lạnh khi không mặc áo ngủ mà không có động tĩnh thì còn còn nghe được, nhưng mà hôm nay cô đã mặc áo ngủ gợi cảm!

Hơn nữa không chỉ mặc áo ngủ như thế một lần, mà lần nào Lục Tư Đình cũng không có động tĩnh.

Dù Bạch Vi cố ý làm chút động tác gì thì Lục Tư Đình vẫn phản ứng bình thường.

Không phải điều này đã chứng minh là cơ thể của anh không được sao?

Bạch Vi im lặng thở dài.

Không nghĩ tới nhìn qua Lục Tư Đình rất cường tráng, nhưng một số chỗ lại không được.

Nhưng mà điều này cũng không thể trách anh, có thể là do việc huấn luyện đã làm hỏng cơ thể của anh.

Không bằng, ngày mai tìm biện pháp, để bồi bổ cơ thể cho anh một chút, có lẽ còn có thể bù lại?

Nhưng mà bồi bổ cơ thể bằng cái gì?

Uống thuốc, hay là muốn làm chút gì đó?

Bạch Vi suy nghĩ, rất nhanh đã bị cơn buồn ngủ đột kích, một giấc đến hừng đông. Sáng ngày hôm sau, khi trời vừa sáng thì Lục Tư Đình đã tỉnh.

Cũng có thể nói là do đêm qua anh không thể ngủ được.

Bạch Vi ngủ không ngoan ngoãn, lúc nào cũng nhích tới nhích lui, quá mệt nhọc.

Vào lúc nóng thì cô sẽ động đậy, muốn đá chăn mền, lúc thấy lạnh thì sẽ chui vào chỗ có nguồn nhiệt, không ngừng chui vào trong ngực của Lục Tư Đình.

Lục Tư Đình lại không thể từ chối, còn sợ nếu mình cử động hơi mạnh thì sẽ làm Bạch Vi tỉnh lại, mấu chốt là, anh cũng không nỡ lòng để Bạch Vi ngủ một mình.

Thế là, cuối cùng người khổ vẫn là mình.
 
Chương 108: Không Nghĩ Tới Nhìn Qua Lục Tư Đình Rất Cường Tráng, Nhưng Một Số Chỗ Lại Không Được (2)


Một đêm ngủ không ngon, Lục Tư Đình rời giường với tinh thần phấn chấn, điều duy nhất không tốt chính là sắc mặt có chút thối.

Món ăn ngon mình thích nhất đang ở trước mặt, thấy được sờ được, lại không ăn được, chắc hẳn là ai cũng khó chịu.

Cuối cùng lại liếc mắt nhìn Bạch Vi, Lục Tư Đình không nhịn được mà hôn một nụ hôn ở trên trán của cô, sau đó rón rén đi ra.

Sau khi làm một bữa sáng lành mạnh, Lục Tư Đình tùy tiện ăn chút gì đó rồi đến khu bộ đội.

Ước chừng sau một tiếng rưỡi, Bạch Vi tỉnh lại trong mùi thơm phức, từ từ cử động.

Mở to mắt, sửng sốt một hồi, Bạch Vi quay đầu nhìn, Lục Tư Đình đã rời giường đi.

Trong lòng ghi nhớ chuyện này, lúc ăn sáng thì Bạch Vi cũng có chút không yên trong lòng.

Dựa theo tình huống tối hôm qua thì chỉ sợ là Lục Tư Đình thật sự không được.

Chuyện này cũng không thể trách Bạch Vi suy nghĩ nhiều, nếu là đàn ông bình thường với tình huống kia vào tối hôm qua thì chỉ sợ sớm không nhịn được, vậy mà Lục Tư Đình lại không làm gì, còn có thể vừa ôm cô vừa ngủ.

Nhưng Lục Tư Đình là một quân nhân mà, theo lý thuyết thì nhu cầu phương diện kia phải lớn hơn mới đúng, tại sao lần nào cũng giống Liễu Hạ Huệ vậy.

Bạch Vi không nghĩ ra.

Dưới loại tình huống này, đáp án bình thường khó tin nhất lại chính là đáp án.

Bạch Vi cũng không muốn tin, nhưng mà sự thật bày trước mặt, cũng không phải do cô không tin.

Nên giúp anh bổ cơ thể như thế nào đây?

Đây cũng là một vấn đề.

Mặc dù Bạch Vi là phụ nữ, nhưng mà cô cũng hiểu rõ, vấn đề này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, cũng giống như chuyện hỏi ba vòng của phụ nữ, như giẫm vào đuôi.

Kết hôn lâu như vậy mà cũng không thấy Lục Tư Đình nói với cô loại chuyện này, chắc là không muốn cô biết đến.

Như vậy thì phải nên làm như thế nào thì mới có thể để Lục Tư Đình không biết, không làm tổn thương anh mà vẫn giúp anh bổ cơ thể chứ?

Bạch Vi suy nghĩ hết buổi sáng mà cũng không nghĩ ra kết quả.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, cô liền lái xe đạp đến mở cửa hàng trước. Nếu muốn boi bổ cơ thể thì uống thuốc là đơn giản nhất, hoặc là các loại dược thiện.

Nếu như là người bình thường thì còn có thể nói là rèn luyện nhiều hơn một chút, nhưng mà bản thân Lục Tư Đình chính là quân nhân, cũng không biết mỗi ngày phải vận động bao nhiêu, cũng rèn luyện rất nhiều.

Bồi bổ thân thể là bước đầu tiên, vậy mà Bạch Vi đã chết yểu ở đây.

Một mình cũng không thể nghĩ ra được gì ở loại chuyện này, xem ra vẫn phải tìm người từng trải để thỉnh kinh thì mới được.

Cũng có thể hỏi Thẩm Quyên.

Nhưng mà nếu như nói cho mẹ ruột biết chuyện này thì còn tồi tệ hơn, nếu Lục Tư Đình biết thì có thể sẽ cảm thấy thật mất mặt.

"Ôi, đừng treo ở chỗ đó, tôi đã nói bao nhiêu lần, quần áo cần được treo theo loại."

"Phòng thay quần áo ở bên kia thường xuyên có tóc cho nên phải quét bên đó sạch một chút."

Ở bên cạnh cửa hàng trang sức của Bạch Vi là một cửa hàng bán quần áo, cửa hàng còn rất lớn, bình thường ngoại trừ có bà chủ thì sẽ có thêm hai nhân viên.

Nghe thấy tiếng này thì Bạch Vi lập tức nhớ ra bà chủ của cửa hàng bán quần áo này.

Bà chủ này tên là Tần Lan Lan, đã hơn 30 tuổi, nhưng mà ngày nào cũng ăn mặc rất đẹp.

Cô ấy đã kết hôn rất nhiều năm, có hai đứa con, đứa lớn đang học cấp hai, đứa nhỏ thì cũng đang học tiểu học.

Bạch Vi muốn tìm người từng trải thỉnh kinh, đây còn không phải là người từng trải sao?

Hai mắt tỏa sáng, Bạch Vi vội vàng lấy hạt dưa, sau đó đi sang cửa ra vào của cửa hàng bán quần áo.

"Chị Lan, chị đang bận sao?”

"Ôi, là Tiểu Bạch sao, em cũng vừa tới hả?"

"Đúng vậy, em ở hơi xa một chút, phải đi mười may phút mới đến nơi."

"Không bận gì cả, mới sáng sớm cũng không có khách hàng nào cả."
 
Chương 109: Lục Tư Đình: Nếm Thử Tay Nghề Của Vợ Một Lần Thì Được, Nhưng Nếu Nếm Nhiều Lần Thì Sẽ Bị Đoản Mệnh (1)


Bạch Vi đưa hạt dưa qua, hai người vừa ăn hạt dưa vừa trò chuyện.

Một lát sau, Tần Lan Lan cười một chút rồi nói: "Em gái à, có phải là em tìm chị có việc gì không?"

Bạch Vi không nghĩ tới Tần Lan Lan có thể nhìn ra, sửng sốt một chút rồi có chút ngượng ngùng nói: "Chị Lan, quả thật có chút chuyện muốn hỏi chị một chút."

"Nói đi, chị Lan của em chưa gì chưa thấy qua."

Tần Lan Lan nhìn thoáng qua thấy Bạch Vi lơ đãng thì lập tức biết sáng sớm cô qua đây cũng không chỉ để tán gẫu.

"Chị Lan, nhà em có một người anh họ."

Bạch Vi cười cười, trong lòng sớm đã suy nghĩ kỹ.

"Nhà em có một người anh họ, lúc nhỏ có cơ thể rất khỏe mạnh, có thể lên núi xuống nước. Nhưng mà khi lớn lên, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, hình như là cơ thể bị thương."

"Hai năm trước trong nhà tìm một người vợ cho anh ấy, anh họ của em cũng khá hài lòng, nhưng mà họ đã kết hôn hơn hai năm mà bụng của chị dâu em vân không có động tĩnh, cả nhà bọn họ đều lo lắng."

Nét mặt của Bạch Vi tự nhiên, không giống như đang nói chuyện của chồng mình.

"Kết hôn hơn hai năm không con, chị dâu họ của em thường xuyên bị người ta chỉ trỏ, nhưng mà lại không thể nói loại chuyện này cho người khác biết. Cho nên vẫn luôn muốn bồi bổ cơ thể cho anh họ em, nhưng mà trước đó chị dâu em chưa từng tìm hiểu chuyện này, không biết nên làm thế nào cho nên muốn hỏi người quen xung quanh."

"Chị Lan, chị cũng biết, em mới chỉ kết hôn nửa năm cho nên cũng không biết nên làm như thế nào, vì vậy mới đến đây hỏi chị."

Bạch Vi cười híp mắt, lại lấy viên kẹo ở trong túi ra, nhét vào trong tay Tần Lan Lan.

Mấy loại hạt dưa bánh kẹo này đều do Lục Tư Đình mua từ lúc trước, ăn không hết cho nên đặt ở trong cửa hàng, nếu Bạch Vi thèm hoặc muốn giết thời gian thì cũng có thể lấy ra ăn.

Ngoại trừ những thứ này thì vẫn còn rất nhiều loại bánh ngọt hoa quả, cách mấy ngày Lục Tư Đình sẽ mang đến một chút, vừa đủ cho Bạch Vi ăn trong hai ngày, nếu thấy cô đã ăn xong thì Lục Tư Đình sẽ đặt đồ vào trong túi của cô.

Tần Lan Lan vốn không muốn nhận viên kẹo này, nhưng mà vừa nghe Bạch Vi nói như vậy thì tỉnh thần lập tức tỉnh táo. Về loại chuyện này, những người đã kết hôn có con như cô ấy cực kỳ có kinh nghiệm.

Tần Lan Lan nhẹ giọng nói: "Về loại chuyện này, em đã hỏi đúng người rồi đấy!"

"Chị sẽ nói cho em biết, có hai loại canh đặc biệt có tác dụng, lúc trước em trai họ của chị cũng bị như vậy, uống một lần là khỏi, không thể tốt hơn được, người em dâu kia của chị ba năm ôm hai!"

Tần Lan Lan hưng phấn nói: "Một là canh gà ác nấu hải sâm, gà ác bạch phượng hoàn, em biết đấy, không dễ mua thứ này, nhưng mà gà ác lại được bán nhiều. Lại mua thêm chút hải sâm, nấu lại với nhau, nấu lửa lớn một giờ, lửa nhỏ hai giờ, cuối cùng sẽ có một bát canh đậm đặc, bảo đảm sau khi uống xong, tỉnh thần sẽ sảng khoái cho đến sáng hôm saul"

"Còn có một thứ mà rất nhiều người biết đến, canh thịt dê thịt hươu, có thể nói là toa thuốc này đã được lưu truyền từ rất lâu, công hiệu bổ thận tráng đương vô cùng tốt."

"Tiểu Bạch à, nghe chị, nếu thực sự không được thì cứ để chị dâu của em thử luôn cả hai thứ, chắc chắn sẽ có một thứ hữu hiệu."

Tần Lan Lan cũng là người từ nông thôn đến cho nên nghe rất nhiều về chuyện nhà người khác, chuyện trộm gà trộm chó, chị dâu nhà lại lừa dối, quả phụ nhà ai trèo tường.

Như chuyện không dễ mang thai này, nên ăn uống gi để điều hòa, cô ấy càng nghe nhiều hơn, vô cùng có kinh nghiệm.
 
Chương 110: Lục Tư Đình: Nếm Thử Tay Nghề Của Vợ Một Lần Thì Được, Nhưng Nếu Nếm Nhiều Lần Thì Sẽ Bị Đoản Mệnh (2)


Bạch Vi giống học sinh đang nghe giáo viên giảng bài, không ngừng gật đầu, trong lòng ghi nhớ lại, chuẩn bị chờ buổi chiều sẽ đi mua nguyên liệu, buổi tối sẽ về nấu canh bồi bổ cho Lục Tư Đình.

Nhân dân có trí tuệ, đây đều là thành quả của lao động trí tuệ, cô cũng không tin là mình sẽ không thể bồi bổ cho Lục Tư Đình.

Buổi chiều, Bạch Vi để mẹ mình về sớm, bản thân cũng đóng cửa.

Trên đường về nhà, Bạch Vi đi mua đồ về nấu canh.

Thật ra vào lúc mua đồ, Bạch Vi có do dự trong nháy mắt.

Cô cũng hiểu rõ về tài nấu nướng của mình, trong phương diện nấu nướng thì còn không bằng một người mới nấu ăn, đến chó cũng nhất quyết không ăn đồ do cô nấu.

Lục Tư Đình có thể uống được sao?

Bạch Vi lắc đầu, sau đó vẻ mặt kiên định nói với bà chủ: "Làm phiền bán cho cháu ít hải sâm!"

Mặc dù khả năng nấu ăn của cô rác rưởi, nhưng mà đây cũng chỉ là canh bồi bổ, chỉ cần rửa sạch hết nguyên liệu, tiếp đó bỏ vào, thêm chút nước chút muối, cũng không cần thao tác gì cả.

Chỉ cần đợi lửa nấu, cô cũng không cần phải làm øì cả, Bạch Vi cũng không tin, có mỗi thế mà cô có thể khiến nó không ngon.

Cùng lắm thì sau khi thêm nước thêm muối, cô sẽ để lửa nhỏ một chút, sau đó sẽ không động vào nồi canh, tắt lửa đúng lúc thì nhất định có thể ăn được.

Bạch Vi nghĩ tới đây thì nét mặt kiên định hơn.

Để bà chủ hỗ trợ xử lý gà ác, mang theo hải sâm mua được, Bạch Vi đi về đến nhà.

Mặc dù gà ác đã được chặt gọn nhưng mà vẫn phải rửa cho bớt tanh.

Còn có hải sâm thì nên xử lý như thế nào đây?

Bạch Vi lại nhớ đến điện thoại, nếu có cái gì không biết thì chỉ cần trực tiếp nhờ điện thoại là sẽ có đáp án, giống như lúc nấu ăn, trên mạng còn có rất nhiều người dạy.

Cố gắng nhớ lại xem bình thường Lục Tư Đình cùng Thẩm Quyên nấu canh như thế nào, Bạch Vi mở lửa, luống cuống tay chân hầm canh.

Nửa giờ sau, cuối cùng Bạch Vi cũng hoàn thành, vừa thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy có tiếng øì đó rơi ở bên ngoài.

Trong tay của Lục Tư Đình ôm một quả bí đỏ do một chị dâu tặng, anh nhìn thấy Bạch Vi ở trong phòng bếp bận rộn thì còn cho là mình sinh ra ảo giác, mất thăng bằng, bí đỏ trong tay rớt xuống.

Quả bí đỏ này cũng lớn, bị rơi như vậy mà cũng không nứt ra.

Lục Tư Đình giật mình đi đến phòng bếp, trong giọng nói mang theo sự run rẩy mà chính mình cũng không nhận ra: "Vi Vi, sao em lại ở chỗ này? Đói sao, em mau đi ra ngoài đi, để anh nấu cơm."

Trên thực tế, Lục Tư Đình vừa nhìn thấy Bạch Vi thì liền nhớ tới tình cảnh lần trước Bạch Vi xuống bếp.

Kết hôn lâu như vậy, Lục Tư Đình chưa bao giờ để Bạch Vi xuống bếp một lần, duy nhất chỉ có lần kia vào hai tháng trước,

Khi ông nội Lục qua đời, Lục Tư Đình không có tâm trạng, vì vậy hai người luôn ăn ở căn tin.

Bạch Vi muốn giúp tâm trạng của Lục Tư Đình tốt hơn một chút, cho nên muốn làm bữa cơm trưa tình yêu gì đó.

Đương nhiên là bữa cơm trưa tình yêu đó không ăn được, nhưng mà bọn họ lại thành công nhận được một nồi bị thủng, còn một nửa số gạch men cũng bị hun đen.

Nhìn vào số nguyên liệu nấu ăn lẫn lộn kia cùng với phòng bếp đã bị trúng độc. Cuối cùng ánh mắt nhìn vào gương mặt vô tội của Bạch Vi, Lục Tư Đình dở khóc dở cười cầm lấy khăn, lau tro ở trên mặt của cô, từ đây thề ở trong lòng, nhất định sẽ không tiếp tục để Bạch Vi xuống bếp.

Có một số người, từ khi sinh ra đã không hợp với phòng bếp.

Lục Tư Đình may mắn hưởng qua tay nghề của Bạch Vi, anh cảm thấy, một lần thì còn được. Nếu có hai lần ba lần thì anh sẽ bị đoản thọ.

Ổn định nỗi lòng, Lục Tư Đình lập tức trưng một gương mặt tươi cười khác thường, nói: "Con gái không nên xuống bếp, em bận rộn cả ngày, chắc chắn là đã mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi, phòng bếp là chỗ của đàn ông bọn anh."
 
Chương 111: Nấu Canh Bồi Bổ Cho Lục Tư Đình (1)


Bạch Vi thề, nếu như Lục Tư Đình không dùng ánh mắt hoảng sợ kia nhìn về phía nồi canh bồi bổ, cùng với giọng nói thúc giục như lơ đãng này thì Bạch Vi còn thật sự cho là Lục Tư Đình đang quan tâm mình có mệt hay không.

Hừ lạnh một tiếng, Bạch Vi kiêu ngạo nói: "Anh yên tâm, em đã được người khác dạy qua, chỉ là hầm canh mà thôi, cũng không còn gì khác."

Lục Tư Đình có chút hoài nghi.

Anh không nói, nhưng mà trong lòng vẫn đề cao cảnh giác.

Rất khó nói, nếu như hôm nay ăn bữa tối Bạch Vi làm thì chỉ sợ hai vợ chồng bọn họ sẽ bị tiêu chảy, thậm chí còn kéo nhau đi bệnh viện.

"Được, được, em cứ yên tâm đi ra ngoài đi, anh tự mình làm cũng được."

Mặc dù Bạch Vi bị Lục Tư Đình thúc giục ra ngoài nhưng mà trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, chủ yếu là sợ bây giờ anh se phát hiện ra.

Lục Tư Đình lại nhìn một chút, thấy mặc dù trong bếp có chút hỗn loạn, nhưng ít nhất thì cũng không có hiện tượng vỡ đồ.

Vách tường vẫn còn tốt, nồi cơm điện cùng ổ cắm vẫn còn tốt. Lục Tư Đình yên lòng, lập tức lại phát hiện ra có vấn đề không đúng, hỏi: "Bình thường em cũng không xuống bếp, tại sao hôm nay em lại muốn nấu canh?"

Bạch Vi không thích làm việc nhà và xuống bếp nhất, đương nhiên bản thân cô cũng biểu hiện ra vẻ bài xích.

Nhưng mà thỉnh thoảng sẽ có dịp nào đó, như lần trước nhìn thấy Lục Tư Đình không vui cho nên cô muốn nấu một bữa cơm trưa tình yêu cho anh, vì vậy đã xung phong nhận việc xuống bếp.

Lần này lại là bởi vì cái gì?

Lục Tư Đình nhìn đồng hồ, ở nhà vào thời điểm này, chỉ có thể cho thấy là Bạch Vi đã đóng cửa hàng sớm.

Hơn nữa ngửi mùi ở trong không khí còn có mùi thịt, có chút giống thịt gà nhưng lại có chút không giống.

Lục Tư Đình nhớ kỹ, hai ngay nay trong nhà không có thịt và rau, chắc chắn là Bạch Vi đã đến chợ mua thức ăn rồi mới trở vê.

Là bởi vì muốn ăn thịt sao?

Lục Tư Đình có chút không hiểu.

Bạch Vi có chút bối rối trong nháy mắt, gương mặt của cô có chút Ung đỏ, ánh mắt cũng không dám nhìn Lục Tư Đình, thấp giọng nói: "Chỉ là muốn uống canh cho nên em về sớm một chút để nấu canh, tối nay chúng ta có thể ăn sớm một chút rồi nghỉ ngơi sớm."

Lục Tư Đình nửa tin nửa ngờ, nhưng mà vẫn mang đồ ăn ở bên ngoài vào, còn có quả bí đỏ kia.

Có thể là nấu canh không cần kỹ năng nào, cũng không cần cho quá nhiều gia vị, chỉ cần nhìn lửa một chút, đừng làm cạn nước là được.

Còn vè cơm tối, vẫn nên để anh tự mình làm thì mới được.

Lục Tư Đình liền lấy ra đồ ăn cần phải dùng, bắt đầu xuống bếp.

Cuộn tay áo đến khuỷu tay, động tác của Lục Tư Đình sạch sẽ lưu loát, rõ ràng là rửa rau thôi mà lại có chút ưu nhã, giống như không phải nấu ăn mà đang chuẩn bị thể hiện tiết mục nghệ thuật nào đó.

Bạch Vi nhìn thấy vậy thì có chút sửng sốt, trong thoáng chốc, cô lại có chút áy náy.

Kết hôn lâu như vậy, cho tới bây giờ đều là Lục Tư Đình xuống phòng bếp, thậm chí còn làm tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà.

Một ngày ba bữa, chí ít có hai bữa cơm là Lục Tư Đình tự mình làm, vì làm bữa sáng cho nên ngày nào Lục Tư Đình cũng phải dậy sớm nửa tiếng.

Bạch Vi nghĩ nghĩ, nếu bảo mình dậy sớm nửa tiếng để làm đồ ăn sáng cho bản thân thì chỉ sợ là không được, chớ nói chi là anh còn giữ vững được mấy tháng.

Không phải nói về điều kiện bên ngoài, lại còn biết quán xuyến gia đình như vậy, lại có thể kiếm tiền, chồng cô thật là một người chồng toàn năng. Ban này Lục Tư Đình đã rất khổ cực ở khu bộ đội, hẳn là cô nên chia sẻ thì mới đúng. Bạch Vi thuyết phục bản thân mình, thế là đến hỗ trợ.
 
Chương 112: Nấu Canh Bồi Bổ Cho Lục Tư Đình (2)


Mặc dù cô không xào rau, cũng cắt rau rất chậm, nhưng mà công việc rửa rau cũng không khó mà rất dễ dàng.

Bạch Vi nhìn rau được rửa ở trong chậu, mất ba bốn phút thì cô mới rửa xong một củ cải trắng, rất hài lòng.

Động tác của Lục Tư Đình vô cùng nhanh, vừa nấu cơm, vừa thái rau, xào rau, không hề bị Bạch Vi cản trở mà xáo trộn tiết tấu của mình.

Bạch Vi thấy như vậy thì choáng mắt, đây là lần đầu tiên cô và Lục Tư Đình chuẩn bị cùng cơm tối.

Trong quá khứ, mỗi lần cô về đến nhà, Lục Tư Đình đều đã nấu cơm xong, hoặc thỉnh thoảng hai người sẽ ra ngoài ăn.

Đây đúng là lần đầu Bạch Vi nhìn thấy Lục Tư Đình làm cơm như vậy.

Ánh mắt của cô lập tức biến thành ngôi sao, Bạch Vi sùng bái nhìn Lục Tư Đình.

Một bên là canh của mình hầm, một bên là Lục Tư Đình nấu cơm, Bạch Vi để lửa nhỏ xuống một chút, sau đó chuyên tâm nhìn Lục Tư Đình.

Anh nấu cơm rất nhanh, không đến một giờ thì đã tắt bếp, bắt đầu xới cơm.

Bạch Vi lại nhìn vào canh của mình, sau khi xác định không có vấn đề gì thì cùng Lục Tư Đình đi ăn cơm.

"Hôm nay có mệt không, công việc buôn bán trong cửa hàng như thế nào?"

"Cũng như bình thường, lợi nhuận mấy ngày hôm nay đều không tốt."

"Em cũng đã kiên trì lâu như vậy rồi, nếu mệt thì cũng có thể nghỉ mấy ngày."

"Vẫn còn ổn, ngày nào mẹ cũng đến giúp em, có đôi khi anh cũng đến cho nên không quá mệt mỏi."

Hai người trò chuyện ăn cơm, thời gian trôi qua rất nhanh.

Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau thu dọn bát đũa, Lục Tư Đình liền cam quần áo lên đi tắm rửa.

Trước khi tắm rửa, Lục Tư Đình còn có chút không yên lòng căn dặn: "Cần phải chú ý đến lửa, anh đoán là sắp xong rồi, nhiều lắm cũng chỉ cần một tiếng nữa là được."

"Lúc em uống thì nên múc ra để trước một lúc, chờ nó nguội bớt thì uống, hoặc có thể nếm thử, nếu như hương vị không tốt thì đừng uống, ngày mai anh sẽ nấu cho em."

Cuối cùng thì Lục Tư Đình không xác định được mà hỏi: "Ngoại trừ nguyên liệu cùng muối, em thật sự không cho thứ gì khác vào chứ?"

Kể từ sau khi trở về, Bạch Vi không để cho anh đến gần chiếc nồi đó, nói cái gì mà phải chờ làm xong mới có thể nhìn cho nên Lục Tư Đình cũng không đến xem nồi nước kia.

Bây giờ phải đi tắm rửa, trong lòng có chút không yên lòng cho nên anh muốn tận mắt nhìn thấy.

Bạch Vi vội vàng ngăn cản, sau đó đẩy anh ra: "Thật sự không có gì khác, anh nên bớt lo lắng. Được rồi, mau đi tắm rửa đi, lát nữa em cũng phải tắm mà."

Lục Tư Đình không còn cách nào, lúc này mới lên lầu đi vào phòng tắm.

Mắt thấy cuối cùng Lục Tư Đình cũng đã đi, Bạch Vi nhẹ nhàng thở ra.

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì bị lộ.

Bạch Vi vỗ ngực một cái, sau đó đến phòng bếp canh lửa.

Cần phải nấu nồi canh này trong bao lâu, hai tiếng hay là 3 tiếng?

Bạch Vi tính toán thời gian một chút, lại mở nồi canh ra.

Lập tức có một mùi hương kỳ lạ bay ra.

Nói thơm thì cũng không thơm như mùi cơm chín, trong đó còn kèm theo mùi thịt gà, thực sự có chút kỳ quái.

Bạch Vi liếc mắt nhìn canh, có lẽ là Lục Tư Đình đã tắm rửa được mười mấy phút, cô liền tắt bếp, sau đó múc một bát canh lớn đi ra.

Đây là món ăn mà Bạch Vi cố tình sang hỏi chị gái ở cửa hàng bên cạnh vào sáng sớm, còn nghỉ làm sớm để đi mua nguyên liệu, còn phải chế biến hơn ba tiếng mới ra được nồi canh.

Đây là lần đầu tiên nấu một món tương đối phức tạp, hơn nữa còn làm được, Bạch Vi lập tức có chút kiêu ngạo.

Tiếng nước ở trên lầu ngừng lại, Bạch Vi tính toán, hẳn là Lục Tư Đình đã tắm xong, cô liền bưng chén canh này lên lầu.

Hôm nay làm có chút nhiều canh, nếu hôm nay không uống hết thì có thể để mai uống, nếu hai ngày nữa mà không hiệu quả thì sẽ thử tiếp cách thứ hai mà chị Lan nói.

Cái gì mà canh hưu, nghe cũng rất bổ cho cơ thể.
 
Chương 113: Mặt Của Đôi Vợ Chồng Trẻ Đỏ Ran (1)


Bạch Vi cẩn thận bưng chén canh đi lên lầu, dưới ánh mắt nghi ngờ của Lục Tư Đình, cô đặt xuống.

Anh ngạc nhiên hỏi: "Em muốn ngồi ở trên giường uống sao?"

"Không phải, đây là cho anh uống."

Bạch Vi cười tom tỉm.

Lục Tư Đình lắc đầu nói: "Không cần, em uống đi, anh không thích ăn gì trước khi ngủ."

Nói xong, Lục Tư Đình đi tìm quần áo cho ngày mai.

Đương nhiên là Bạch Vi biết thói quen của anh, nhưng mà tối nay lại khác.

Cô vội vàng đi lên phía trước giữ chặt Lục Tư Đình lại, Bạch Vi quả thực đã kéo được người lại: “Không được, đây chính là món canh mà em đã làm vất vả mấy tiếng, anh nhất định phải uống."

Lục Tư Đình đứng ở bên cạnh bàn, nhìn chén canh đen sì kia, hình như còn tỏa ra mùi kỳ lạ.

Anh suy nghĩ ở trong lòng, gần đây mình không chọc cho Bạch Vi tức giận mà, tại sao phải uống chén canh này?

"Nếu không thì em uống trước..." "Ai nha, Lục Tư Đình, anh cứ uống đi, trong nồi canh còn rất nhiều đấy, hôm nay uống không hết thì ngày mai còn có thể tiếp tục uống, anh cứ yên tâm uống đi."

Bạch Vi ngửa đầu dùng mắt to blingbling theo đõi anh, trong mắt tràn đầy chờ mong, tựa như nũng nịu: "Đây chính là canh em đặc biệt nấu cho anh, nếu anh không uống thì sẽ có lỗi với em."

Đặc biệt nấu cho anh sao?

Lúc anh trở lại, không phải Bạch Vi đã nói là do cô muốn uống sao, tại sao bây giờ lại biến thành đặc biệt nấu cho anh?

Lục Tư Đình càng nghi hoặc trong lòng, thế là liền hỏi: "Không phải lúc đó em nói là bản thân muốn uống cho nên mới hầm canh sao, tại sao bây giờ lại thành canh được đặc biệt hầm cho anh, còn có, đây rốt cuộc là canh gì?"

Nói nhiều như vậy, thứ khiến Lục Tư Đình tò mò nhất vẫn là một vấn đề cuối cùng.

Bạch Vi vẫn không chịu nói mình hầm canh gì, trong lúc nấu canh cũng không để anh tới gần, cho nên Lục Tư Đình chỉ biết ngoại trừ ở bên trong có thịt gà thì cũng không biết đây là canh gì.

Bạch Vi thấy Lục Tư Đình giống như không quá muốn uống thì cắn răng nói: "Không phải là anh ghét bỏ khả năng nấu nướng của em cho nên mới không muốn uống chén canh này sao?"

Dĩ nhiên là Lục Tư Đình không có ý này, anh chỉ không hiểu rõ ý của Bạch Vi.

Hôm nay Bạch Vi cố ý tan làm sớm đi mua nguyên liệu ve nấu ăn, trong lúc đó còn không cho anh nhúng tay, còn hầm nồi canh này hết hơn ba tiếng.

Nói thế nào thì món canh này cũng là món do Bạch Vi dụng tâm hầm ra, nếu như cô muốn mình uống thì Lục Tư Đình sẽ không từ chối.

Bỏ đi, cùng lắm cũng chỉ đi rửa mặt thêm một lần.

Lục Tư Đình bưng canh lên thổi thổi, cảm thấy nhiệt độ ổn định thì anh lập tức uống một hơi cạn sạch.

Canh này.. Không thể nói là uống ngon hay không, mà hương vị có chút kỳ lạ, hơn nữa giống như chỉ cho thêm muối, cũng không có gì khác.

Lục Tư Đình không nếm ra được, nhưng mà mùi vị này quanh quẩn ở chóp mũi khiến anh có chút quen thuộc.

Thực sự không nghĩ ra được, Lục Tư Đình liền hỏi: "Được rồi, bây giờ có thể nói cho anh biết đây là canh gì chưa?”

Mắt thấy Lục Tư Đình đã uống sạch chén canh, Bạch Vi vô cùng kích động, cuối cùng cũng không uổng phí tấm lòng thành của cô.

Chỉ có điều, canh này.. Bạch Vi ho khan hai tiếng, trong tâm mắt hiếu kỳ của Lục Tư Đình, ngượng ngùng nói: "Thật ra, canh này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là, bôi bổ cơ thể mà thôi."

Mấy chữ cuối cùng, tiếng nói của Bạch Vi vô cùng bé, nhưng mà trong phòng yên tĩnh như vậy, lỗ tai của Lục Tư Đình lại rất thính, dù tiếng của Bạch Vi có nhỏ thì anh cũng nghe thấy.

Lục Tư Đình còn cho là mình nghe lầm, anh nhìn Bạch Vi, Bạch Vi cũng nhìn anh, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Lục Tư Đình dần dần hiểu ra, Bạch Vi, không phải đang nói đùa.

Canh bồi bổ cơ thể?

Canh bồi bổ cơ thể là sao?
 
Chương 114: Mặt Của Đôi Vợ Chồng Trẻ Đỏ Ran (2)


Cơ thể của Lục Tư Đình từ từ cứng ngắc, không thể tin mà nhìn về phía cô.

Mặc dù Bạch Vi nói rất uyển chuyển, nhưng mà Lục Tư Đình vẫn hiểu được.

Canh bồi bổ cơ thể, ý không phải là nói cơ thể anh không tốt, không được, cho nên mới phải dùng một thứ gì đó để bổ khuyết thân thể, là ý này sao?

Ánh mắt Lục Tư Đình im lặng hỏi thăm, Bạch Vi bị nhìn thì có chút xấu hổ, thế là đưa tay cầm lấy cái chén, lập tức đi xuống bếp.

"Nóng quá, em cũng muốn đi tắm rửa."

Mặc dù nói sang chuyện khác có chút cứng nhắc, nhưng mà trốn tránh sự lúng túng là biện pháp hữu hiệu nhất.

Bạch Vi cầm chén mang xuống phòng bếp, thấy Lục Tư Đình không đi theo cô hỏi chuyện thì mới thở dài một hơi, rồi chuẩn bị đi tắm rửa.

Lục Tư Đình ở trong phòng suy nghĩ, nghĩ thế nào thì cũng thấy không đúng, chẳng lẽ là do anh suy nghĩ nhiều mà tình huống thực tế không phải như vậy?

Tại sao Bạch Vi lại cho rằng cơ thể của anh không được chứ?

Nói không chừng, chỉ là Bạch Vi muốn học nấu cơm mà thôi, mà nấu canh là chuyện đơn giản nhất cho nên mới nói như vậy.

Lục Tư Đình cảm thấy là do mình hiểu lầm rồi, thế là đi xuống lầu vào phòng bếp.

Vừa mới nói hồi lâu, Bạch Vi vẫn là chưa nói cho anh biết, rốt cuộc canh tối nay là canh gì.

Nếu như là canh gà canh vịt canh bồ câu bình thường thì khẳng định là anh nghĩ sai, nhưng nếu như...

Cuối cùng Lục Tư Đình mở nắp nồi lên.

Anh thấy rõ ràng, bên trong có hải sâm cùng gà ác.

Đây đúng là món để đàn ông bồi bổ cơ thể, hơn nữa còn là vật đại bổ.

Hương vị nồng nặc xông vào mặt, Lục Tư Đình cảm thấy, nếu như mình là một tượng đá thì bây giờ nhất định sẽ nứt ra.

Cái nắp bị mở ra quá lâu, trong phòng bếp đều là mùi này, Lục Tư Đình liền về phòng trước.

Anh có chút không hiểu, rốt cuộc là mình đã làm øì mà khiến cho Bạch Vi ảo giác là thân thể của mình không được?

Lục Tư Đình cúi đầu, đồ nên có thì anh cũng có, thậm chí là còn tốt hơn người có thân thể tốt bình thường rất nhiều.

Đến cùng là Bạch Vi cảm thấy nơi nào của anh không được? Tối nào cũng ngủ cùng với nhau, nên vuốt ve thì cũng đã vuốt ve, nên sờ thì cũng sờ rồi, cũng không thấy cô dừng tay.

Chẳng lẽ...

Thật ra không phải do Bạch Vi cảm thấy anh không được, mà đang muốn ám chỉ gì đó với anh sao?

Lục Tư Đình càng nghĩ thì cơ thể càng khô nóng, chỉ cảm thấy chỗ ngực có một tia lửa nhỏ, bùng nổ.

Đột nhiên cảm thấy có chút khát nước, Lục Tư Đình đi rót một ly nước lạnh lớn, nhanh chóng uống hết.

Bọn họ là vợ chồng hợp pháp, cũng là nam nữ bình thường, chuyện cơ thể có nhu cầu cũng là chuyện hết sức bình thường, cho nên Bạch Vi làm như vậy là muốn ám chỉ với anh sao.

Sau khi mạch suy nghĩ của anh được thông thì có rất nhiều chuyện đã được liên kết.

Ví dụ như bình thường Bạch Vi cũng chỉ mặc áo ngủ thông thường, nhưng mà đêm nay, bao gồm cả mấy lần trước, sau khi hai người cơm nước xong xuôi trở về, cô đều mặc áo ngủ bị thiếu vải, hơn nữa càng về sau càng ít.

Cô làm như vậy, chẳng lẽ là đang ám chỉ gì đó với mình sao?

Cũng trách anh, không nhận ra gì cả, còn đi ngủ đơn thuần. Thật ra, nếu muốn biết Bạch Vi có ý gì thì chỉ cần nhìn xem tối nay cô mặc váy ngủ gì là được.

Lục Tư Đình nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm đóng chặt, trong lòng có chút chờ mong.

Rất nhanh, tiếng nước dừng lại.

Bạch Vi vẫn mặc chiếc váy ngủ gợi cảm tối hôm qua đi ra.

Căn bản là vải vóc màu đen không thể che được làn sóng ở trên ngực cô, đùi trắng nõn không ngừng đi lại trước mặt, Lục Tư Đình chỉ cảm thấy cơ thể như sắp bốc cháy.

Bạch Vi lại lau lau tóc, mới vừa đi tới bên giường thì đã bị anh ôm vào ngực.
 
Chương 115: Viên Phòng (1)


Lục Tư Đình ngửi mùi thơm của người trong ngực tỏa ra, không nhịn được mà hôn lấy hôn để lên gương mặt của Bạch Vi.

Giống như thạch thượng hạng, vừa thơm lại ăn ngon, hôn thế nào cũng không đủ.

Bạch Vi hơi kinh ngạc, trước đây Lục Tư Đình chưa từng như vậy, chẳng lẽ là do chén canh kia thực sự có hiệu quả sao?

"Vị Vị, em có ý gì?"

"Hải sâm, gà ác, hình như bên trong còn có cẩu kỷ đậu phộng, đây là canh bồi bổ của em sao, tại sao anh lại thấy không giống?"

Lục Tư Đình ôm lấy người trong ngực mình, không để Bạch Vi chạy.

Gương mặt của Bạch Vi hồng hồng, vừa bởi vì canh bồi bổ của mình bị phát hiện, vừa có chút xấu hổ.

Còn phải nói loại chuyện này ra sao?

Bạch Vi có chút xoắn xuýt, cuối cùng vẫn nói: "Đừng giả bộ, rõ ràng là anh cũng biết, còn hỏi em làm øì."

Anh biết?

Biết cái gì?

Lục Tư Đình hơi nghi hoặc một chút, lại bị gương mặt đỏ của Bạch Vi hấp dẫn.

"Dáng vẻ đỏ mặt của em thật đáng yêu."

"Đừng nói nữa!"

Khóe miệng của Lục Tư Đình hơi cong lên, không để ý đến Bạch Vi thẹn thùng, vẫn nhìn chằm chằm vào cô, không chớp mắt nói: "Em đỏ mặt, nhưng mà vẫn rất đáng yêu."

"Anh còn nói em, không biết là bây giờ mặt ai đỏ hơn!"

Bạch Vi thẹn quá hoá giận, cũng không né, dứt khoát chỉ vào tấm gương trang điểm cách đó không xa nói: "Anh còn nói em xe, anh nhìn thử vào gương một chút đi, cũng không biết là ai đỏ mặt, lại còn đi nói người khác!"

Lục Tư Đình ngẩng đầu, không nghĩ tới, gương mặt của anh cũng có chút hồng.

Bình thường hai người rất ít tiếp xúc, chỉ có vào buổi tối, Bạch Vi ngủ không ngoan ngoãn thì hai người mới ôm nhau ngủ.

Đây là lần đầu tiên hai người thân mật ở với nhau vào lúc thanh tỉnh như vậy giờ.

Lục Tư Đình vốn đã không thể tự chủ trước Bạch Vi, vậy mà đêm nay cô còn hầm canh bồi bổ, để anh uống một chén lớn.

Cơ thể càng ngày càng nóng, cuối cùng cũng khiến gương mặt càng lúc càng đỏ. Bạch Vi liên thừa dịp Lục Tư Đình hơi không chú ý, đẩy tay của anh ra, liền chạy tới trên giường.

Lục Tư Đình bổ nhào qua theo bản năng, hai người lập tức âm ï trên giường.

"Ha ha ha! Đừng gãi, thật ngứa!"

"Lục Tư Đình!"

Bạch Vi cười ra nước mắt, vậy mà sức của Lục Tư Đình vô cùng lớn, căn bản là không thể trốn được.

Trong lúc đùa giỡn, cổ áo cũng bị xé ra không ít, áo ngủ của Bạch Vi vốn đã ít vải, bây giờ lại bị kéo ra, phong quang ở trước mặt cũng không còn gì che chắn.

Hơi thở của Lục Tư Đình càng ngày càng nặng, anh không nhịn được, hôn lên khóe miệng của Bạch Vi một nụ hôn.

Tim của Bạch Vi cũng đập nhanh hơn, cô có thể cảm nhận được, đêm nay sẽ phát sinh ra chuyện gì.

Bóng đêm càng ngày càng sâu, ánh đèn trong phòng lại vẫn sáng tỏ, giường chiếu đang lắc lư, trong lúc mơ màng Bạch Vi nhớ đến phần canh chưa được bỏ vào tủ lạnh, không biết là ngày mai có còn uống được hay không.

Hai người giày vò đến khuya, cuối cùng Bạch Vi cũng không biết là mình chìm vào giấc ngủ lúc nào.

Ngày hôm sau, khi Bạch Vi tỉnh lại, cô nhìn về phía Lục Tư Đình như mọi khi, vừa vặn bắt gặp hai con nguoi den thui.

Lục Tư Đình không ngờ là mình bị bắt gặp trong lúc lén nhìn trộm, thế là nói: "Đã làm xong đồ ăn sáng rồi, em mau dậy ăn đi."

Có lễ là cảm thấy có chút xấu hổ, Lục Tư Đình đi xuống lầu trước.

Bạch Vi đứng dậy, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nằm trở về, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, Bạch Vi khóc không ra nước mắt mà đỡ eo rời giường.

Cảm giác đau lưng này giống như bị ai đó đánh.

Quả nhiên là canh bồi bổ của chị Lan nói hữu dụng, nhìn trạng thái đêm qua của Lục Tư Đình là biết.

Nếu không phải là do Bạch Vi thật sự không được thì chỉ sợ hai người sẽ đi thẳng đến hừng đông.

Nhưng mà canh kia cũng chỉ chứa nguyên liệu nấu ăn thông thường, làm sao có thể mang lại hiệu quả như vậy được?
 
Chương 116: Viên Phòng (2)


Nếu không thì làm sao còn có gà ác bạch phượng hoàn.

Chẳng lẽ, vốn là Lục Tư Đình đã lợi hại như vậy?

Được rồi được rồi, trước hết vẫn không nên nấu canh cho anh uống.

Bạch Vi cảm thấy, nếu như lại cho Lục Tư Đình uống canh bồi bổ này thì chỉ sợ mình sẽ không đi mở cửa hàng được.

Đứng trong phòng vệ sinh, Bạch Vi bắt đầu đánh răng rửa mặt, lúc cúi đầu, chiếc áo ngủ bị kéo rộng ra bắt đầu trượt xuống, lộ ra đầy vết đỏ trên cơ thể.

Bạch Vi nhìn vết tích trên người mình, gương mặt chậm rãi ng đỏ.

Sau khi rửa mặt xong, hai người cùng nhau ăn sáng.

Hai người đều là người mới trong chuyện này, chuyện tối ngày hôm qua thật sự là do bầu không khí kích động, nếu Lục Tư Đình cũng không làm chút gì để chứng minh cho cơ thể của mình thì chỉ Sợ sau ngày ngày nào cũng phải uống canh bồi bổ.

Nhưng mà canh bồi bổ cũng rất bổ, nhất là bây giờ khi nắng gắt cuối thu, trong không khí rất oi bức, sau khi uống xong canh bồi bổ thì Lục Tư Đình cảm thấy dù mình không ngủ một đêm nhưng vẫn có tỉnh thần tốt đến khu quân đội. Vốn là buổi sáng hôm nay có chuyện, nhưng mà Lục Tư Đình nghĩ nghĩ, quyết định xin nghỉ phép ở nhà nấu đồ ăn sáng cho Bạch Vi đợi cô rời giường.

Bình thường hai người ngồi ăn cơm cùng nhau, Bạch Vi cũng rất thích nói chuyện, Lục Tư Đình cũng bị hấp dẫn, cũng thường nói chuyện lúc ăn cơm.

Nhưng mà trong bữa sáng này, hai người không ai dám nhìn ai, trên bàn cơm cũng yên tĩnh đến dị thường, còn có chút lúng túng.

Chờ đến khi cơm nước xong, Bạch Vi nhìn đồng hồ, đã là 9h.

Sau khi chỉnh lý túi xách một chút, Bạch Vi liền chuẩn bị đi mở cửa hàng.

Cô rón rén, vốn định lặng lễ đi, nhưng mà Lục Tư Đình lại đang đứng ở ngoài cửa.

Không nói lời nào mà nhận lấy túi xách nhỏ của Bạch Vi, Lục Tư Đình nói: "Dù sao thì hôm nay anh cũng không đi vào trong khu quân đội, em đừng đi xe, để anh trở em."

Rõ ràng đây là một câu nói rất bình thường, nhưng mà khi rơi vào lỗ tai của Bạch Vi thì lại giống như có ý khác.

Nhất là, ánh mắt của Lục Tư Đình, không để lại dấu vết mà nhìn lướt qua bên hông và bên đùi của Bạch VI.

Bạch Vi không nhịn được mà đỏ mặt, gật gật đầu đồng ý: "Được." Cảm nhận rõ ràng là gương mặt đang dần dân nóng lên, Bạch Vi đi theo sau lưng Lục Tư Đình, vuốt vuốt mặt mình.

Chờ đến khi vào cửa hàng, Lục Tư Đình hỗ trợ mở cửa hàng, lại chuẩn bị xong đồ ăn cho Bạch Vị, sắp xếp tất cả xong xuôi thì mới rời đi.

Ban ngày không có người nào, Bạch Vi ngồi ở trong cửa hàng vui chơi giải trí, làm một chút thủ công, thời tiết tháng mười còn có chút nóng, đến giữa trưa thì Bạch Vi liền mở quạt.

12h, Thẩm Quyên mang theo hộp cơm giữ nhiệt đến cửa hàng.

Hôm nay cơm trưa có cơm, sườn kho, thịt gà hầm khoai tây, rau xanh xào và một bắp ngô.

Hoa quả đã được Thẩm Quyên cắt gọn, táo, chuối tiêu và dâu tây đều đã được rửa sạch.

"Cảm ơn mel"

Bạch Vi cười híp mắt đứng lên, biên độ đứng dậy quá lớn, không cẩn thận kéo tới chỗ nào đó khiến động tác hơi chậm lại.

Thẩm Quyên không chú ý, cho là Bạch Vi mở cửa hàng nên hơi mệt, cho nên bưng đồ ăn ra ngoài: "Nhanh ăn đi, đều là món con thích ăn."

Giữa trưa không có người nào, Bạch Vi đang ăn cơm, cô nói chuyện phiếm với mẹ: "Mẹ, hình như gần đây đang có rất nhiều người muốn mua nhà, nói cái gì mà về sau sẽ tăng giá, hay là chúng ta cũng mua?" Bạch Vi biết, nếu như trực tiếp nói chuyện mua nhà với mẹ thì Thẩm Quyên rất có thể sẽ không đồng ý.

Người ở thế hệ trước có tư tưởng không cần nhiều nhà, chỉ cần đủ cho người trong nhà ở là được, nhất định phải cầm tiền thì mới cảm thấy yên tâm.

Bạch Vi không biết suy nghĩ của mẹ mình cho nên hỏi trước một chút.
 
Chương 117: Bàn Luận Giá Cả Xong (1)


Quả nhiên, Thẩm Quyên không thèm để ý nói: "Không phải chúng ta cũng có nhà sao, chỉ có mỗi hai người là mẹ và ba của con ở, con và Tiểu Lục cũng có chỗ ở, còn mua nhà làm gì?"

Đã ở căn nhà đó mười mấy năm, nếu ba bốn người ở trong đó thì cũng không phải chen chúc.

Hơn nữa Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên chỉ có Bạch Vi là một đứa con gái, trăm năm về sau, căn nhà này vẫn là của Bạch Vĩ.

Thẩm Quyên cảm thấy hoàn toàn không cần nhiều nhà như vậy.

Bạch Vi cũng biết ý của mẹ mình cho nên ăn hai miếng cơm, nghĩ nghĩ còn nói: "Mẹ, thật ra nhà ở cũng là một nhu yếu phẩm, tất cả mọi người đều muốn có hộ khẩu ở trong thành, mà chuyện mua nhà là chuyện thiết yếu nhất."

"Hơn nữa, bây giờ giá nhà cũng không đắt, có rất nhiều người đã ngầm bắt đầu mua nhà với số lượng lớn. Bây giờ giá nhà càng ngày càng cao hơn, con cảm thấy nên mua vào lúc này, nếu chờ sau này thì chỉ sợ càng lúc giá sẽ càng đắt."

Bạch Vi giống như đang nói chuyện phiếm, không ngừng nói về tác dụng của việc mua nhà, nhìn thấy Thẩm Quyên lộ ra nét mặt như đang suy nghĩ thì liền không ngừng cố gắng thuyết phục. "Mẹ, có rất nhiều người đều cảm thấy cầm tiên Ở trong tay mới là tốt nhất, nhưng mà nếu cứ giữ tiền ở trong tay mình, một là không thể sinh thêm tiền, hai là không thể bảo quản được giá trị của nó, dù sao thì tạm thời nhà mình cũng không cần dùng đến số tiền này.

"Nhưng mà nếu như chúng ta mua một căn nhà thì sao, cho dù mình không ở thì cũng có thể cho thuê, lỡ như quốc gia thu lại hoặc phá dỡ thì chúng ta cũng sẽ nhận được một khoản tiền lớn."

Bạch Vi ăn cơm xong, bưng hoa quả đi đến bên cạnh Thẩm Quyên, bản thân ăn nhưng cũng không quên bón cho mẹ.

Thẩm Quyên thì sao, bà cũng lắng nghe lời con gái nói, càng nghĩ càng thấy đúng.

Mặc dù bà không biết cũng như không hiểu về mấy thứ như chính sách, tăng giá trị này, nhưng mà bà hiểu chuyện cho thuê nhà.

Hơn nữa, bây giờ Bạch Vi ga cho quân nhân, Lục Tư Đình cũng là đời thứ ba tòng quân trong nhà, nói không chừng trong nhà còn có tin tức nội bộ gì đó thì sao?

Nhưng mà bởi vì không thể nói rõ cho nên mới ám chỉ nhắc nhở con gái bà sao?

Thẩm Quyên càng nghĩ càng thấy đúng.

Dù sao tiền cũng chỉ để ở trong nhà, không bằng nghe lời của con gái, mang tiền đi mua nhà.

Con gái ruột cũng không thể nào lừa bà được đúng không?

Thẩm Quyên liền gật đầu nói: "Được, đêm nay trở về mẹ sẽ nói chuyện này với ba con."

"Hì hì, mẹ là người anh minh nhất!"

Bạch Vi vuốt mông ngựa, hai người cùng nhau ăn xong một bát hoa quả lớn.

Giữa trưa, thời tiết vẫn còn có chút nóng, Tần Lan Lan cũng không có việc gì cần làm ở trong cửa hàng nhà mình cho nên tới nói chuyện phiếm, không nghĩ tới cô ấy cùng Thẩm Quyên nói chuyện rất hợp nhau.

Bạch Vi ở bên này có tiến triển thuận lợi, Lục Tư Đình cũng gần như vậy.

Giữa trưa vào lúc ăn cơm trưa, Lục Tư Đình đi đường vòng, đi qua nhà ăn mà Lục Tư Dĩnh thường xuyên đến.

Quả nhiên, Lục Tư Dĩnh đang ăn cơm.

Bây giờ không có nhiều người ở căn tin, Lục Tư Dĩnh lấy những món ăn mà mình thích, thời điểm quét thẻ, có một đôi tay đưa thẻ cho dì làm việc ở căn tin.

"Xin chào, tôi cũng lấy một phần tương tự, trả tiền cho hai phần."

Lục Tư Đình nói xong thì nhanh chóng lấy phần đồ ăn giống như Lục Tư Dĩnh.

Khẩu vị của hai người đều tốt như nhau, bày đầy một bàn đồ ăn, tất cả đều nhanh chóng tiến vào bụng của hai người.

"Chị, em cùng Vi Vi chuẩn bị mua nhà, chị có muốn mua mấy căn không?"

"Bây giờ có rất nhiều người thích đổi tiền thành tài sản cố định, giống như nhà ở, như vậy cũng có thể bảo đảm giá trị của tiền, bây giờ giá hàng hóa đang dần dần dâng lên, tiền đặt ở trong tay cũng không có tác dụng øì, không bằng đổi thành vật hữu dụng."
 
Chương 118: Bàn Luận Giá Cả Xong (2)


"Cho dù không ở thì cũng có thể cho thuê, mỗi tháng thu tiền trọ, đây cũng là một món thu nhập."

Sắc mặt Lục Tư Đình nhàn nhạt, nếu chỉ nhìn sắc mặt thì căn bản sẽ không nhìn ra hai người đang nói gì.

Lục Tư Dĩnh không nói gì, chỉ ăn bữa trưa của mình giống như một cơn bão.

Trên thực tế, cô ấy nhớ hết những lời Lục Tư Đình nói.

Nghe thấy em trai nhắc đến em dâu thì Lục Tư Dĩnh nhạy bén phát hiện ra vấn đề, hỏi: "Tại sao đột nhiên lại muốn mua nhà, đây là chủ ý của ai?"

Hai người liếc nhau, Lục Tư Đình đột nhiên cười cười.

Lục Tư Dĩnh nghẹn họng một chút, ho khan hai tiếng, cầm lấy chén canh lên uống hết.

Kể từ sau khi em trai kết hôn, có vẻ như anh cười nhiều hơn trước không ít.

Lục Tư Đình cũng không che giấu, nói: "Là Vi Vi, cô ấy nói bây giờ giá hàng đang dâng lên, tiền ở trong tay cũng dần dần bị mất giá trị, không bằng mua nhà đặt ở trong tay."

"Hoặc, chỉ cần đó là đồ sẽ tăng giá thì có thể mua, nhưng mà nếu giữ tiền ở trong tay thì đó sẽ là lựa chọn tệ nhất."

"Cô ấy bảo em cũng nên nói với chị một chút, cũng là người một nhà, cũng không thể để một mình mình kiếm tiền như thế được."

Nói xong, Lục Tư Đình liền bắt đầu chuyên tâm ăn cơm, nhất thời không có ai nói chuyện trên bàn ăn.

"Được." Nhìn như Lục Tư Dĩnh không để ý em trai mình nói gì, nhưng mà trong thời gian một bữa cơm thì cô ấy đã có thể đưa ra quyết định.

Nhiều năm như vậy, Lục Tư Đình vẫn luôn ở trong đại viện của khu quân đội.

Hồi nhỏ thì ở cùng ba mẹ, lúc đi học thì dành phần lớn thời gian ở trong trường học.

Bây giờ, sau khi vào quân đội thì tách ra, vẫn không rời khỏi đại viện của quân đội.

Ở nhiều năm như vậy, Lục Tư Dĩnh đã sớm có thói quen ở đây, cô ấy chưa từng có ý nghĩ mua nhà.

Không phải có thích hay không mà là đã thành thói quen, cho nên chưa từng suy nghĩ tới.

Nhưng mà, bây giờ em trai cùng em dâu đưa ra đề nghị này, cô ấy thấy rất thích.

"Không nghĩ tới Vi Vi lại thông minh như vậy, ánh mắt tốt, cũng rất có tâm nhìn xa."

Lục Tư Dĩnh không nhịn được mà khen hai câu.

Lục Tư Đình lập tức cảm thấy tự hào, vô cùng vui vẻ. Anh cưới Bạch Vi, vợ chồng hai người chính là một thể, mặc dù khen Bạch Vi nhưng mà anh lại vui vẻ như nhặt được tiền, người không biết còn tưởng rằng cô ấy đang khen Lục Tư Đình.

Hai chị em đều nói không ít chuyện, sau khi ăn cơm xong, hai người đều trở về làm việc của mình.

5:30, sau khi Lục Tư Đình về đến nhà thì tắm rửa thay quần áo, rồi anh lái xe đi đón Bạch Vi.

Lúc này mới hơn sáu giờ, Bạch Vi không nghĩ tới Lục Tư Đình lại tới sớm như thế.

Lúc đối diện thì còn có chút lúng túng, Bạch Vi lập tức nhớ đến chuyện sáng nay, còn cả chuyện tối hôm qua nước chảy thành sông như thế nào.

Lục Tư Đình cũng không đùa cô, nhân lúc sắc trời còn sớm, nhanh chóng làm xong việc quan trọng nhất.

"Hôm nay đóng cửa tiệm sớm một chút, chúng ta nhanh chóng đi mua căn nhà kia."

Bạch Vi nghe thấy chính sự thì cũng không còn đoái hoài tới lúng túng.

Hai người nhanh chóng thu dọn cửa hàng, nhưng mà trên cơ bản cũng là Lục Tư Đình tự mình làm, Bạch Vi chỉ treo tấm biển đóng cửa lên tay nắm cửa.

Hôm nay ông Lý cũng không có việc gì, lúc hai người đi qua thì ông ấy đang ở trong nhà pha trà.

"Ông Lý, xin chào." Lục Tư Đình tiến lên phía trước, bắt tay với ông Lý, nói: "Chúng tôi đã xem qua căn nhà kia, lần trước sau khi trở về, vốn là muốn trả chìa khóa lại cho ông, nhưng mà sau khi gõ cửa thì thấy không có ai ở nhà cho nên chúng tôi giữ lại chìa khóa."

Lục Tư Đình nói xong thì Bạch Vi tức thời đưa chìa khóa ra.

Ông Lý nhìn Lục Tư Đình, nhận lấy chìa khoá, thiện giải nhân ý hỏi: "Hai người đã xem qua căn nhà rồi, cảm thấy thế nào, đã quyết định chưa?"

Tất nhiên là đã đưa ra quyết định.
 
Chương 119: Tối Hôm Qua Lục Tư Đình Giống Như Mãnh Hổ Hạ Sơn (1)


Lục Tư Đình hỏi: "Không biết căn nhà đó có giá bao nhiêu, hai vợ chồng chúng tôi vừa kết hôn không bao lâu, trong tay cũng không có bao nhiêu tiền, hy vọng ông Lý có thể cho chúng tôi một cái giá thích hợp."

"Ông chủ Phương nói, giá thấp nhất của căn nhà này là chín nghìn tệ."

Ông Lý giải thích nói: "Hai người cũng đã đến xem căn nhà này, sau khi mua lại căn nhà này thì chỉ cần sửa sang đơn giản lại, cũng chưa có ai từng ở, có thể nói căn nhà này hoàn toàn mới."

"Hơn nữa vị trí địa lý cũng không tệ, cũng rất gần với cửa hàng của đôi vợ chồng trẻ hai người, căn nhà này hoàn toàn xứng với giá tiền đó."

Ông Lý nói rất chân thành, nhưng mà mọi người cũng đã qua lại mấy lần, Bạch Vi cũng không để mình bị đẩy đi lòng vòng, thế là nói: "Ông Lý, cháu cũng không vòng vo với chú, đúng là chúng cháu rất thích căn nhà này, nhưng mà chỗ nào cũng có nhà ở, hơn nữa căn nhà này lại ở trong ngõ sâu, chung quanh loại người gì cũng có, ban ngày cũng có chút ầm T1."

"Ông Lý, chúng cháu có thể đưa ra giá tám nghìn tệ, thật ra cái giá này đã không thấp, dù sao thì trong căn nhà cũng chỉ có hai phòng ngủ, không được coi là quá lớn."

Bạch Vi nhẹ nhàng nói: "Ông Lý, chúng ta cũng quen biết từ rất lâu, mặc dù cửa hàng của cháu kiếm được tiền, nhưng mà cũng chỉ là buôn bán nhỏ, một cái kẹp tóc thì có thể kiếm lời được bao nhiêu tiền chứ? Đều là mồ hôi nước mắt cả, chú nhìn hai vợ chồng chúng cháu rất khó khăn mới tích góp tiền lại, chú giúp chúng cháu nói một tiếng cùng chủ nhà với."

Nếu đã có mua bán thì sẽ có mặc cả, người bán đồ muốn kiếm tiền, người mua đồ cũng muốn dùng giá thấp nhất để mua món đồ mà mình thích.

Nhân chi thường tình.

Ông Lý liền đồng ý."Bây giờ hai cháu cứ ngồi ở đây một chút, chút đi tìm ông chủ Phương một chuyến."

"Cảm ơn."

Ông Lý chỉnh kính mắt một chút rồi liền ra cửa.

Hẳn là nhà của chủ nhà cách đó không xa cho nên ông Lý quay trở lại rất nhanh.

"Ông Phương, ở trong này."

Tiếng bước chân của hai người từ từ tới gần, ngay khi Bạch Vi cho là bọn họ sẽ tiến vào thì tiếng bước chân đi qua gian phòng, đến trong phòng bên cạnh.

Hóa ra là hai bên không gặp mặt nhau.

Bạch Vi nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó yên tĩnh ngồi xuống.

Gian phòng cách gần đó, tiếng của hai người họ loáng thoáng truyền đến, chắc là đang nói giá cả.

Rất nhanh, tiếng nói dừng lại, ông Lý đi tới.

"Cô Bạch, cậu Lục."

"Tôi vừa mới bàn bạc với ông Phương, ông ấy biết cậu Lục là quân nhân thì vô cùng sùng bái, cho nên quyết định giảm đi 200 tệ. Còn đề nghị giảm xuống 8 nghìn tệ của cô Bạch thì quá thấp, ông Phương nói, trước đây ông ấy mua với giá trên 8 nghìn tệ cho nên thực sự không thể bán được với giá này."

Ông Lý có chút ngượng ngùng, ôn tồn nói: "Cháu xem, ông Phương cũng là người thông tình đạt lý, 8,800 tệ, đây cũng là con số cát lợi, không bằng cứ như vậy đi."

Bạch Vi đứng lên, khẽ cười nói: "Nếu như dựa theo lời này thì con số tám nghìn tám kia cũng chưa chắc là số đẹp nhất, cá nhân cháu càng thích sáu nghìn sáu hơn, lục lục đại thuận, không phải nhiều may mắn hơn sao?"

Ông Lý nheo mắt lại, nhất thời không nói gì.

"Ông Lý, không phải chú vừa nói sao, chồng cháu là quân nhân, là nghề nghiệp khiến cho người ta vô cùng kính mến, nhưng mà cháu cũng không muốn tạo áp lực gì cho mọi người, chủ yếu là do cái giá này quá cao, cho dù có giảm 200 tệ thì vẫn quá nhiều." Bạch Vi thở dài: "Không phải chúng cháu hẹp hòi, chú nhìn cửa hàng nhỏ kia của cháu mà xem, một tháng nhiều lắm thì cũng chỉ kiếm được 200 tệ, nếu muốn tiết kiệm được 8 nghìn tệ thì phải mất rất nhiều năm."

"Hơn nữa, căn nhà nhỏ kia cũng không phải lựa chọn hàng đầu của chúng cháu, hai vợ chồng chúng cháu cũng vừa kết hôn cho nên còn chưa muốn có con, nhưng mà đợi đến khi chúng cháu có con thì chắc chắn căn nhà này sẽ không đủ, chắc chắn đến lúc đó thì chúng cháu sẽ phải đổi chỗ."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top