Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc
Chương 440: Vì Sao Bắt Vợ Tôi


Tạ Thiệu im lặng một lát, mới tiếp tục nói:

"Tôi có thể nhìn thấu người khác nhưng không thể nhìn thấu cô, chỉ có thể nói lên trên người cô có thứ tôi cần, cho nên ngoan ngoãn giao ra đây."

Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm vòng tay đỏ như máu trên cổ tay Tạ Thiệu.

Có thể nhìn thấu quá khứ và tương lai của một người ư?

Còn có loại dị bảo này sao?

"Nếu ông đạt được dị bảo này, đâu cần đoạt đồ của người khác?"

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Tạ Thiệu: "Cẩn thận lòng tham không đủ rắn nuốt voi."

"Ha ha ha, lòng tham ư?"

Tạ Thiệu nghiến chặt răng, cười to châm chọc.

"Thứ này chính là ma quỷ, cắn nuốt tính mạng của Tạ gia tôi."

Tạ Thiệu vuốt ve vòng tay trên cổ tay phải, trong mắt lộ ra tia sáng vừa yêu vừa hận.

"Cắn nuốt ư?"

Lục Thanh Nghiên có chút nghi ngờ.

Tạ Thiệu lạnh lùng nhìn về phía Lục Thanh Nghiên:

"Dựa vào cái gì Lục gia và Phó gia may mắn như vậy, mà người Tạ gia tôi chỉ có thể sống đến hơn bốn mươi tuổi là tử vong."

Dị bảo của Tạ gia đặc biệt đáng sợ, nó có thể nhìn thấu quá khứ và tương lai của một người, Tạ gia dựa vào chuyện này đạt được tài phú và quyền lực mà mình muốn.

Nhưng nhìn trộm người khác, sao có thể không trả giá đắt, mỗi một thế hệ người Tạ gia đều sống không quá 50 tuổi.

Đều biết thứ này quỷ dị, nhưng dưới dụ hoặc của quyền thế và tài phú khiến bọn họ không thể ném thứ này.

Khi Tạ Thiệu nhận được vòng tay này từ tay cha ông ta cũng muốn vứt bỏ, cuối cùng vẫn bị dụ hoặc.

Ông ta vốn không biết tới sự tồn tại của Lục gia và Phó gia, sau này trong lúc vô tình phát hiện bút ký ông nội ông ta để lại, lúc này mới biết được năm đó đạt được dị bảo không chỉ có Tạ gia. gian mới điều tra được hai nhà.

Vì tính mạng mình, vì mình không cam lòng, vì tham lam, Tạ Thiệu bắt đầu đối phó Phó gia.

Kết quả ông ta không tìm được thứ mình cần, còn để Phó Minh Trạch chạy trốn.

Nhiều năm sau ông ta tra được Lục gia, lại bắt đầu ra tay đối phó Lục gia, vẫn không đạt được thứ mình muốn.

Thấy không còn sống được bao lâu, Tạ Thiệu không nhịn được nữa chủ động để lộ manh mối, hi vọng có thể tìm được thứ mình muốn.

Vốn dĩ không ôm hi vọng lớn, mãi đến mấy ngày trước ông ta nhìn thấy Lục Thanh Nghiên, ông ta nhận định đồ ở trên người cô.

"Cô yên tâm, chồng cô sẽ nhanh chóng tới tìm cô, đến lúc đó dị bảo của Lục gia và Phó gia đều thuộc về tôi."

Trong mắt Tạ Thiệu là điên cuồng, vẫn luôn cười như đã thấy được hi vọng.

Sở dĩ nhiều ngày qua ông ta bình tĩnh như vậy, chính là vì đợi Chu Cảnh Diên tới.

Bởi vì Tạ Thiệu nhận định đồ Lục gia ở trên người Lục Thanh Nghiên, đồ của Phó gia thì ở trên người Chu Cảnh Diên.

"Ông dám thông báo cho anh ấy?"

Cả người Lục Thanh Nghiên tản ra hơi lạnh, trừng mắt nhìn Tạ Thiệu.

"Ông chủ, Chu Cảnh Diên tới."

Ngoài cửa có người báo cáo cho Tạ Thiệu.

Tạ Thiệu lộ ra tươi cười hưng phấn: "Cuối cùng cũng tới, đi theo tôi đi gặp chồng cô đi."

Sau khi nói xong Tạ Thiệu đi ra ngoài trước một bước.

Lục Thanh Nghiên không có chút do dự nào, nhanh chóng đuổi theo sau.

Trong căn phòng to như vậy, Chu Cảnh Diên bị mấy người khống chế, không cho anh đi về trước một bước.

"Chu Cảnh Diên!"

Lục Thanh Nghiên liếc mắt một cái thấy được anh đứng ở giữa, nhanh chóng chạy về phía anh.

Nghe thấy giọng cô Chu Cảnh Diên nhìn qua, đẩy đám người ngăn cản anh ra, ôm chặt Lục Thanh Nghiên về phía anh. 

“Bốp bốp bốp!"

Tiếng vỗ tay vang dội quanh quẩn trong đại sảnh, Tạ Thiệu đứng cách hai người không xa, bảo người của mình lùi xuống.

Chu Cảnh Diên ôm chặt Lục Thanh Nghiên, lạnh lùng nhìn về phía Tạ Thiệu: "Ông là ai? Vì sao lại bắt vợ tôi?"

"Những lời này cậu có thể hỏi vợ cậu."

Tạ Thiệu cười trả lời Chu Cảnh Diên, hoàn toàn không để ý Chu Cảnh Diên tỏa ra lạnh lẽo.

Chu Cảnh Diên cúi đầu, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên biết mọi chuyện không thể lừa gạt, chỉ có thể nói rõ chuyện Lục gia và Phó gia ra.

Chu Cảnh Diên càng nghe biểu cảm càng lạnh lẽo, hóa ra tất cả ân oán đều đến từ người đàn ông trước mắt.
 
Chương 441: Ông Chết Chúng Tôi Sẽ Không Chết


"Nói xong chưa, nói xong thì giao đồ của các người cho tôi!"

Tạ Thiệu vươn tay, ra hiệu cho hai người giao đồ ông ta cần ra.

Ông ta đã tìm mấy thứ này hơn hai mươi năm, cũng nên trở lại trong tay ông ta, cho dù mấy thứ này không có bất cứ trợ giúp gì đối với sinh mệnh của ông ta, ông ta vẫn muốn có được.

Rốt cuộc dị bảo của Phó gia và Lục gia là gì, Tạ Thiệu cần phải làm rõ, nói không chừng còn có thể giúp ông ta?

Lục Thanh Nghiên không chút do dự trả lời Tạ Thiệu.

Tạ Thiệu híp mắt lại, trong mắt phiếm tia sáng lạnh lẽo.

Nơi này là địa bàn của ông ta, không phải là hai người này cho rằng mình còn có thể rời khỏi đây đấy chứ?

"Nếu không cho, tôi sẽ khiến tất cả người thân của hai người phải trả giá lớn."

Tạ Thiệu lạnh lùng uy hiếp, không còn sắc mặt tốt.

Hôm nay ông ta cần phải đạt được mấy thứ này.

"Trả giá lớn ư? Vậy tôi muốn nhìn xem là ai trả giá lớn!"

Vừa nghe Tạ Thiệu nói như vậy, Lục Thanh Nghiên giận sôi máu.

Hôm nay cần phải chấm dứt ân oán của Lục gia và Phó gia, cô tuyệt đối không để người này rời đi.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt ư."

Tạ Thiệu vừa nói xong, hai mươi mấy người đàn ông cao lớn đi từ ngoài vào, như hổ rình mồi nhìn hai người.

"Có giao hay không?"

Tạ Thiệu lại hỏi lần nữa, trong mắt đã có chút không kiên nhẫn.

Lục Thanh Nghiên không trả lời, Chu Cảnh Diên bảo vệ cô ở phía sau, trong đôi mắt thâm thúy là lạnh như băng nhìn thẳng về phía Tạ Thiệu.

"Xem ra hôm nay phải khiến hai người trả giá một chút, hai người mới biết được sự lợi hại của tôi."

Tạ Thiệu lấy khẩu súng ra, nhắm ngay Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên.

Chu Cảnh Diên che chở Lục Thanh Nghiên, đánh giá bốn phía tìm cơ hội. Đột nhiên một viên đá màu đen bay từ trong túi Lục Thanh Nghiên ra, lao về phía Tạ Thiệu.

Tạ Thiệu mở to mắt, trong mắt đều là kinh ngạc vui mừng, ném súng trong tay giơ tay muốn đoạt lấy Tiểu Thất bay qua.

Cơ hội tới, Chu Cảnh Diên đẩy Lục Thanh Nghiên đến chỗ an toàn, bắt đầu tấn công hai mươi mấy người đàn ông cao lớn vây quanh anh.

"Của tôi, là của tôi."

Trong mắt Tạ Thiệu là điên cuồng, lao về phía Tiểu Thất bay tứ tung.

Ông ta nhận định Tiểu Thất là dị bảo của Phó gia hoặc Lục gia, trong lòng tràn ngập vui mừng muốn có được.

Có Tiểu Thất giúp đỡ, Lục Thanh Nghiên chạy tới chỗ Chu Cảnh Diên.

Lần này cô không giấu giếm nữa, trực tiếp lấy hai khẩu súng trong không gian ra, ném cho Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên không nói hai lời nhận lấy: "Nghiên Nghiên, tránh ra một chút, cẩn thận làm em bị thương."

"Sẽ không, chúng ta cùng nhau đối phó bọn họ."

Lục Thanh Nghiên cầm khẩu súng trong tay, bắt đầu xạ kích.

Trước đây cô thường xuyên luyện tập bắn súng, cho nên không xa lạ với súng.

Hai mươi mấy người đàn ông cao lớn căn bản không nghĩ tới hai người sẽ có súng, trên mặt lộ ra biểu cảm khiếp sợ và không dám tin.

Khi Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên tiến vào đảo nhỏ, bọn họ đã từng kiểm tra, lấy đâu ra súng?

Tạ Thiệu đang bắt Tiểu Thất cũng không nghĩ ra, vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên.

Hai mươi mấy người đàn ông ngã xuống đất, gần như không còn hơi thở.

Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên cầm hai khẩu súng nhắm ngay Tạ Thiệu.

"Hai người lấy đâu ra súng?"

Đôi mắt của Tạ Thiệu trợn to, nhìn chằm chằm súng trong tay Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên.

Ông ta chưa từng thấy loại súng này, chuyện này không quan trọng, quan trọng là súng ở đâu ra?

"Hôm nay ông không trốn thoát được" Không trả lời câu hỏi của Tạ Thiệu, Lục Thanh Nghiên lạnh giọng nói.

"Ha ha, cô cho rằng hai khẩu súng là giết được tôi ư? Nơi này là địa bàn của tôi, hai người không làm gì được tôi đâu."

Tạ Thiệu không để hai người trong lòng, cho dù bị hai khẩu súng nhắm vào.

"Ông cho rằng chỉ có hai khẩu súng ư?"

Lục Thanh Nghiên không có nhiều kiên nhẫn nói chuyện với Tạ Thiệu.

Tạ Thiệu nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Lục Thanh Nghiên, nhìn chằm chằm cô không rời.

"Tạ Thiệu, ân oán của Lục gia và Phó gia, hôm nay tôi sẽ kết thúc."

"Cô cho rằng dựa vào hai người là có thể kết thúc ư?"

Tạ Thiệu cười ha ha, giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười.
 
Chương 442: Ông Có Thể Thử Xem


"Ông có thể thử xem."

Giọng nói lạnh như băng của Chu Cảnh Diên vang lên, bắn một phát súng về phía Tạ Thiệu.

Tạ Thiệu không hề né tránh, cười nhìn về phía hai người.

Khi viên đạn cách Tạ Thiệu chỉ mấy mét thì bắn lên thủy tinh, không tạo ra bất cứ thương tổn gì đối với Tạ Thiệu.

"Cậu cho rằng tôi sẽ để hai người có cơ hội thương tổn tôi ư?"

Tạ Thiệu cười ha ha, lắc đầu châm chọc hai người ngây thơ.

Ông ta rất yêu tính mạng, cho dù hai người không có lực uy hiếp gì ở dưới cái nhìn của ông ta.

Đảo nhỏ của ông ta được ông ta tìm người cải tạo, thủy tinh này là ông ta đặc biệt bỏ giá cao mua từ nước ngoài về, hôm nay thực sự có tác dụng.

Tiểu Thất va lên thủy tỉnh: "Người xấu, người xấu."

"Còn có thể nói chuyện ư?"

Tạ Thiệu nhìn chằm chằm Tiểu Thất vẫn luôn va chạm thủy tỉnh, lộ ra tươi cười nhất định phải có được.

"Tiểu Thất, trở về."

Lục Thanh Nghiên gọi Tiểu Thất một tiếng.

Tiểu Thất dừng va chạm thủy tỉnh, lập tức bay về phía Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên cho Tiểu Thất vào trong túi, lạnh lùng nhìn về phía Tạ Thiệu, lộ ra tươi cười hàm ý sâu xa.

"Cô đang cười cái gì?"

Tạ Thiệu không rõ đến lúc này Lục Thanh Nghiên còn cười như vậy, tươi cười này khiến ông ta cảm thấy không thích hợp.

Không, đây là địa bàn của ông ta, hai người này không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay ông ta.

"Chu Cảnh Diên..."

Lục Thanh Nghiên dán sát vào tai Chu Cảnh Diên, nhỏ giọng nói chuyện.

Chu Cảnh Diên ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Thiệu, nhếch miệng cười: "Được, em muốn làm gì đều được." Tạ Thiệu nhìn chằm chằm hai người, không nghe thấy được lời nói của bọn họ, chuyện này khiến ông ta vô cùng khó chịu.

"Tôi khuyên hai người ngoan ngoãn giao đồ ra, nếu không đừng mơ còn sống rời khỏi đây, người thân của hai người tôi cũng nhất định tìm người giết chết."

Tạ Thiệu trầm giọng uy hiếp, trong lòng càng ngày càng hoảng, luôn cảm thấy dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Ông ta muốn dùng vòng tay trên cổ tay mình nhìn ra gì đó, nhưng đều không nhìn ra được, chuyện này khiến ông ta rất bực bội, rất loạn.

Mọi chuyện như phát triển theo hướng mà ông ta không muốn thấy!

"Chỉ sợ ông không có cơ hội này."

Lục Thanh Nghiên cười vô cùng xinh đẹp, trong tay đột nhiên xuất hiện một quả bom.

"Gô...

Nhìn thấy tay Lục Thanh Nghiên đột nhiên xuất hiện một quả bom, Tạ Thiệu vội vàng còn điên cuồng dò hỏi:

"Cô đây là thứ gì?"

"Không phải là ông muốn biết dị bảo của Lục gia là gì ư? Là thứ này!"

"Thứ tốt, đúng là thứ tốt."

Đôi mắt của Tạ Thiệu đỏ bừng lên, cuối cùng mặc kệ thứ khác, ấn chốt mở, thủy tỉnh trước mặt ông ta biến mất không thấy.

Ông ta tiến về phía Lục Thanh Nghiên, vươn tay: "Cho tôi, tất cả đều cho tôi."

"Muốn ư? Ông xứng sao?"

Chu Cảnh Diên giơ súng bắn về phía tay vươn ra của Tạ Thiệu.

Tạ Thiệu mạo hiểm né tránh, mu bàn tay bị viên đạn cứa qua, máu tươi lập tức chảy ra ngoài.

Ông ta không để ý tới miệng vết thương, một lòng chỉ muốn đạt được dị bảo của Lục gia.

Dị bảo có thể biến ra được đồ, thần kỳ hơn đồ của Tạ gia nhiều.

"Đừng tới đây."

Giơ bom trong tay lên, Lục Thanh Nghiên lạnh giọng quát Tạ Thiệu.

"Tôi không tin cô dám kéo kíp nổ, nếu tôi chết, hai người cũng phải chôn cùng tôi." Nghiên trong lòng, vẫn nhanh chóng tiến lên.

Lục Thanh Nghiên cười lắc đầu:

"Quên nói cho ông, dị bảo của Lục gia tôi còn có thể di chuyển chúng tôi đến một không gian khác, cho nên ông chết chúng tôi sẽ không chết."

Hôm nay cô cần phải giải quyết người uy hiếp Lục gia và Phó gia nhiều năm, tuyệt đối không thể tha cho ông ta!

Bom trong tay bị Lục Thanh Nghiên ném xuống đất, trong lòng bàn tay cô lại xuất hiện một cái nút, một khi cô ấn xuống, cả đại sảnh sẽ bị nổ bay.

"Không, không có khả năng, tôi không tỉn."

Đồng tử của Tạ Thiệu co rụt lại, lần đầu tiên trong mắt xuất hiện sợ hãi.
 
Chương 443: Hoan Nghênh Đi Vào Thế Giới Của Em


"Ông hại nhiều người Lục gia và Phó gia như vậy, hôm nay ông phải trả giá vì những chuyện này."

Lục Thanh Nghiên nắm tay Chu Cảnh Diên, chậm rãi lùi về sau.

"Không..."

Tiếng nổ mạnh vang vọng đảo nhỏ, trực tiếp nổ ra đám mây nấm.

Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên trốn vào không gian trước tiên, bên tai còn quanh quẩn tiếng kêu sợ hãi của Tạ Thiệu.

"Cuối cùng cũng báo thù xong."

Đứng bên cạnh Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên cười nhìn anh.

Cuối cùng không cần phải lo lắng nữa!

Tạ Thiệu bởi vì ông ta tự đại, tàn nhẫn mà trả giá bằng sinh mệnh!

Đáng tiếc, người Lục gia và Phó gia bị ông ta thương tổn đều không thể sống lại.

Chu Cảnh Diên giơ tay chạm vào gương mặt của Lục Thanh Nghiên, đôi mắt thâm thúy:

"Sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy."

Khi biết được cô bị bắt, Chu Cảnh Diên không nhịn được phẫn nộ và nghĩ lại mà sợ, cũng may biết cô có không gian bảo mệnh, lúc này anh mới yên tâm không ít.

"Em biết rồi, không phải là vì bất đắc dĩ em mới làm như vậy ư."

Lục Thanh Nghiên cười nghịch ngợm, lè lưỡi.

"Tạ Thiệu đã chết, Lục gia và Phó gia cũng có thể an bình."

Lục Thanh Nghiên cảm thán một tiếng.

Chu Cảnh Diên giơ tay ôm chặt cô, hai người lẳng lặng đứng cạnh nhau.

"Đi ra ngoài đi, nhìn xem tình hình thế nào."

"Được."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, nắm lấy tay Chu Cảnh Diên, hai người lập tức rời khỏi không gian.

Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ xuất hiện trên đảo nhỏ nổ mạnh, kết quả phát hiện cảnh tượng trước mắt vô cùng xa lạ.

Ở phía xa là tòa cao ốc cao chót vót và đèn neon đủ mọi màu sắc.

Bởi vì là đêm khuya, trên đường gần như không có người lui tới, ở phía xa còn có thể nghe thấy âm thanh ô tô chạy qua.

Chu Cảnh Diên ngửa đầu nhìn thành phố xa lạ không thể xa lạ hơn ở phía xa, đồng tử hơi co rụt lại.

Đây là nơi nào?

Vì sao lại kỳ lạ như thế?

"Nơi này... Em đã trở về ư?"

Lục Thanh Nghiên nhìn qua, trong mắt không che giấu được khiếp sợ.

Tòa nhà cao ốc ở phía xa không phải là tòa nhà thập niên 70 có thể có, chẳng lẽ cô và Chu Cảnh Diên xuyên trở lại thời không của cô?

"Đây là thời không của em ư?"

Chu Cảnh Diên chậm rãi ổn định lại biểu cảm kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

"Em còn chưa chắc chắn lắm."

Lục Thanh Nghiên lấy di động trước đây của mình ra, nhìn tín hiệu xuất hiện trên di động, cô thử gọi cho một bạn tốt.

Rất nhanh, bên kia truyền tới giọng nói kinh ngạc vui mừng: "Thanh Nghiên, là cậu sao?"

Lục Thanh Nghiên cúp điện thoại, trên mặt có chút khiếp sợ: "Là thời không của em."

"Hóa ra vợ anh sống ở thành phố như vậy."

Chu Cảnh Diên nhìn bốn phía, cả thành phố ở trong đêm tối vẫn phồn hoa khiến anh nhìn hoa cả mắt.

"Chu Cảnh Diên, anh không kinh ngạc sao? Bây giờ chúng ta đang ở thời không của em."

Trong lòng Lục Thanh Nghiên hỗn loạn, lấy đá thời không ra, lúc này mới phát hiện đá thời không vẫn luôn tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt.

Nhất định là tia sáng này dẫn bọn họ xuyên qua!

Chẳng qua vì sao lại đột nhiên xuyên qua?

Chẳng lẽ là cảm nhận được bọn họ gặp nguy hiểm, cho nên dứt khoát đưa bọn họ tới nơi này?

Chuyện này quá kỳ lạ rồi!

"Kinh ngạc." Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, đương nhiên là anh kinh ngạc, tâm trạng mãi mà chưa ổn định lại.

Chẳng qua anh không thể biểu hiện vô tri như vậy, khiến vợ mình nhìn sẽ chê cười.

"Sau này chúng ta còn trở lại thời không của anh không?"

Đối với việc sống ở thời không nào, cô không có quá nhiều cố chấp, chỉ cần anh ở bên cô là đủ.

"Sẽ, nhất định sẽ."

Nhìn đá thời không lập lòe ánh sáng trong lòng bàn tay cô, Chu Cảnh Diên trả lời rất chắc chắn.

Nghe câu trả lời của anh, Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười ngọt ngào: "Ừm, chúng ta nhất định sẽ trở về."

Thập niên 70 còn có nhiều người thân đang đợi bọn họ, bọn họ nhất định có thể nghĩ cách trở lại nơi đó.

Chu Cảnh Diên nhìn chằm chằm cô, Lục Thanh Nghiên hơi kiễng chân lên hôn lên môi anh một cái.

"Chu Cảnh Diên, hoan nghênh anh đi vào thế giới của em."
 
Chương 444: Bà Xã, Em Không Được Bỏ Rơi Anh Đâu Đấy (Hết)


Anh lộ ra tươi cười dịu dàng, cúi người hôn lấy cô.

"Bà xã, em không được bỏ rơi anh đâu đấy."

Cho dù cảm thấy xa lạ đối với thế giới không biết, nhưng có cô ở đây, anh sẽ an tâm hơn nhiều.

"Sẽ không, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."

Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên mười ngón tay đan xen, ngẩng đầu nhìn thành phố đèn sáng trưng trước mắt, lộ ra mỉm cười.

"Không xong, hình như Tiểu Thất bị em quên mất."

Lục Thanh Nghiên sờ túi, nhưng không sờ soạng được gì.

"Chủ nhân, Tiểu Thất bị đầu não tìm được, tôi phải đi, sau này Tiểu Thất nhất định sẽ làm một hệ thống tốt."

Bên tai vang lên giọng nói của Tiểu Thất, không đợi Lục Thanh Nghiên trả lời, cuối cùng không chiếm được đáp lại của nó.

Thở dài một hơi, Lục Thanh Nghiên nhìn bầu trời đêm.

Cô chưa bao giờ có sắc mặt tốt đối với hệ thống Tiểu Thất, vẫn luôn lạnh nhạt đối với nó, không nghĩ tới cuối cùng nó còn vì cô mà chiến đấu với Tạ Thiệu.

"Đừng nghĩ nhiều nữa."

Giơ tay sờ đầu cô, Chu Cảnh Diên nhỏ giọng nói.

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Chu Cảnh Diên trong mắt đều là cô, tiến vào cái ôm của anh.

"Chu Cảnh Diên, có anh thật tốt."

Chu Cảnh Diên cười ôm lấy Lục Thanh Nghiên:

"Bà xã, những lời này nên là anh nói mới đúng."

Có thể gặp được cô, là may mắn lớn nhất đời này của anh.

"Em dẫn anh về nhà, ở thời không này một thời gian trước, chúng ta lại nghĩ cách trở về thời không của anh."

"Được!"

Giọng nói của hai người chậm rãi rời xa.

Một năm sau, chỗ hẻo lánh của đại đội Thịnh Dương đột nhiên xuất hiện ba người. "Chúng ta đã trở về!"

Nhìn cảnh tượng quen thuộc, trên mặt Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười vui vẻ.

"Đã trở về."

Vẻ mặt Chu Cảnh Diên phức tạp nhìn quanh bốn phía, hơi nhếch miệng.

"Oa oa..."

Trong lòng Lục Thanh Nghiên đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non, cô sợ tới mức vội vàng dỗ dành.

"Chu Cảnh Diên, anh mau ôm con trai anh đi, sao thằng bé lại khóc? Có phải còn chưa thích ứng thời không mới hay không?"

"Để anh ôm cho."

Chu Cảnh Diên ôm con trai, dịu dàng dỗ dành.

Lục Thanh Nghiên mỉm cười nhìn hai cha con:

"Hình như con trai thích anh hơn một chút."

"Bà xã, đừng ghen tị, con trai thích em nhất."

Một tay của Chu Cảnh Diên ôm con trai cưng đã ngủ say, một tay ôm lấy Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên dựa đầu vào vai anh, không nhịn được cười to.

"Chúng ta về nhà đi!"

Rời khỏi một năm không biết mọi người thế nào!

Có lẽ là đều lo lắng cho bọn họ!

Nơi này còn có rất nhiều người thân, Chu Cảnh Diên còn chưa gặp cha anh đâu, bà ngoại vẫn còn khỏe đúng không, còn có đám Thẩm Lâm nữa, có khỏe không!

"Được, về nhà!"

Chu Cảnh Diên cười tươi, ôm con trai và Lục Thanh Nghiên đi về phía đại đội Thịnh Dương.

Ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, năm tháng yên lặng còn tốt đẹp.

Tuy mọi chuyện đã kết thúc, nhưng sao không phải mới chỉ là bắt đầu!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top