Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc
Chương 380: Hạ Dĩnh, Cô Thật Quá Đáng


Đôi mắt của Hạ Dĩnh sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên.

Ôi trời ơi, sao trên đời này còn có đồng chí nữ đẹp trai như vậy chứ?

"Bác sĩ Lục, vì sao cô đối xử với tôi như vậy?"

Lâm Tuyết nghiến chặt răng đứng dậy, cũng bất chấp đang giả vờ bị thương nghiêm trọng.

Lục Thanh Nghiên xoay người nhìn về phía cô ta, cao hơn Lâm Tuyết không ít, gần như là cúi đầu nhìn Lâm Tuyết.

"Bởi vì nhà tôi không chào đón người có tâm tư xấu xa tiến vào."

Lâm Tuyết gần như hỏng mất, cô ta chưa bao giờ gặp phải người không dựa theo kịch bản như Lục Thanh Nghiên, khiến cô ta không biết nên tiếp tục diễn thế nào.

"Tôi không có, tôi thực sự không có."

Lâm Tuyết không để bụng cái nhìn của đám Lâm Tuyết, tầm mắt của cô ta nhìn về phía Hàn Ngọc Thành, lắc đầu với anh ta.

"Phi, đồ không biết xấu hổ."

Hạ Dĩnh giận sôi máu, nhặt cục đá trên đất lên ném về phía Lâm Tuyết.

Cô ấy không muốn tay mình chạm vào Lâm Tuyết, bởi vì cô ấy chê bẩn.

Tề Huệ Lan đứng yên tại chỗ, nếu là trước đây có khả năng cô ấy sẽ ngăn cản Hạ Dĩnh, nhưng lần này thì không.

"Hạ Dĩnh, cô thật quá đáng."

Nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Lâm Tuyết, Hàn Ngọc Thành thương hương tiếc ngọc chắn trước mặt cô ta, căm tức nhìn Hạ Dĩnh.

"Đến bây giờ anh còn che chở người phụ nữ này ư?"

Hạ Dĩnh thực sự muốn cạy đầu Hàn Ngọc Thành ra xem bên trong là thứ gì, là bã đậu hay là đống phân.

"Nghe được những lời bác sĩ Lục mới nói không? Anh lại nhìn tư thế đi đường của cô ta xem, đâu giống bị thương nghiêm trọng đến mức cần người ta đỡ?"

Hàn Ngọc Thành quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tuyết, Lâm Tuyết không rên một tiếng, chỉ đỏ mắt nước mắt chảy ra từng giọt. "Huệ Lan, chúng ta nói chuyện riêng có được không?"

Hàn Ngọc Thành tiến lên đi về phía Tề Huệ Lan, thâm tình nhìn cô ấy.

"Đủ rồi!"

Tề Huệ Lan lạnh lùng mở miệng: "Hàn Ngọc Thành, quan hệ giữa anh và tôi dừng ở đây đi, tôi sẽ viết thư trở về nói cho ông nội tôi."

"Không thể!"

Sắc mặt Hàn Ngọc Thành thay đổi, vươn tay giữ chặt Tề Huệ Lan.

"Anh đang sợ cái gì?"

Tề Huệ Lan cười trào phúng, ánh mắt nhìn về phía Hàn Ngọc Thành như đang nhìn rác rưởi.

Hàn Ngọc Thành đâu chịu được loại ánh mắt này, lập tức bùng nổ: "Tề Huệ Lan, em còn cần thanh danh nữa không?"

"Thanh danh ư? Thanh danh của tôi đã sớm bị anh hủy hoại không còn sót lại gì."

Tề Huệ Lan chưa từng có một chút tình cảm nào đối với Hàn Ngọc Thành, cho nên anh ta xấu tính, cô ấy chưa từng để ý nhiều.

Chuyện gì cô ấy cũng có thể không thèm để ý, chỉ có một chuyện, cô ấy chán ghét loại đàn ông sớm ba chiều bốn.

"Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi."

Gương mặt Hàn Ngọc Thành âm trầm, không kiên nhẫn giải thích.

"Tôi có mắt, có thể thấy rõ."

Tề Huệ Lan muốn rút tay mình ra, bất đắc dĩ Hàn Ngọc Thành nắm thật chặt.

Cô ấy đau tới mức nhíu mày: "Buông tôi ra."

"Em không tha thứ cho anh, anh sẽ không buông tay."

Hàn Ngọc Thành thể hiện sự cặn bã vô cùng nhuần nhuyễn, bá đạo muốn Tề Huệ Lan tha thứ cho anh ta.

"Cây gậy tre này của tôi không tệ lắm, có lẽ đánh người sẽ rất đau."

Lục Thanh Nghiên cầm lấy gậy tre đặt ở một bên, giống như vô tình mở miệng.

Đôi mắt của Hạ Dĩnh sáng lên, chạy tới trước mặt Lục Thanh Nghiên: "Bác sĩ Lục, có thể cho tôi mượn cây gậy tre này không?"

Lục Thanh Nghiên mỉm cười đưa cho Hạ Dĩnh.

Hạ Dĩnh vội vàng nhận lấy chạy tới trước mặt Tề Huệ Lan: "Huệ Lan nếu anh ta không buông tay, cô cầm lấy thứ này đánh anh ta, loại người này nên đánh!"

Tề Huệ Lan không chút nghĩ ngợi nhận lấy, cầm gậy tre lạnh lùng nhìn về phía Hàn Ngọc Thành.

"Huệ Lan."

Hàn Ngọc Thành gọi to tên của Tề Huệ Lan, không tin cô ấy sẽ ra tay.

Ở trong lòng anh ta, Tề Huệ Lan thuộc loại mỹ nhân đầu gỗ, không có thú vui trên đời, cũng không làm chuyện gì khác người, đặc biệt là phương diện đánh người.

Tề Huệ Lan không nói chuyện, giơ gậy tre trong tay lên đánh mạnh anh ta.

Hàn Ngọc Thành đau đến mức lập tức buông tay, muốn nói gì đó nhưng Tề Huệ Lan lại đánh tiếp.

Hàn Ngọc Thành sợ tới mức lùi về sau mấy bước, nhìn về phía Tề Huệ Lan với vẻ khiếp sợ.

"Đáng đánh."

Hạ Dĩnh hò hét với Tề Huệ Lan.

Tề Huệ Lan cầm gậy tre trong tay, Hàn Ngọc Thành nhanh chóng lùi về sau một bước, mãi đến khi lùi tới phía sau Lâm Tuyết.
 
Chương 381: Người Đàn Ông Lén Lút


Gương mặt Lâm Tuyết âm trầm, không thể tin được Hàn Ngọc Thành sẽ hèn nhát như vậy, cảm thấy tất cả quyến rũ của mình đều biến thành chê cười.

"Bốp..."

Tiếng tát quanh quẩn bên ngoài sân, Tề Huệ Lan lạnh lùng nhìn về phía Lâm Tuyết che mặt lại.

"Cô tát tôi?"

Lâm Tuyết căn bản không nghĩ tới vậy mà Tề Huệ Lan sẽ tát người ta, còn tát cô ta nữa.

"Cái tát này là tôi tặng cho cô, không cần cảm ơn tôi, Hàn Ngọc Thành tôi tặng cho cô, không cần cô hao hết tâm tư đi đoạt."

Vẻ mặt Tề Huệ Lan không chút biểu cảm mở miệng, sở dĩ cô ấy dám làm như vậy, hoàn toàn là chịu ảnh hưởng của Lục Thanh Nghiên.

Cô ấy cảm thấy gặp được Lục Thanh Nghiên ở đại đội Thịnh Dương, đã đổi mới nhận thức trước đây của cô ấy.

Cô ấy không muốn lảng tránh nữa, nên học được chủ động phản kích.

"Cảm ơn cô."

Tề Huệ Lan không để ý tới Lâm Tuyết, xoay người nói với Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên chỉ cười không nói chuyện.

Tề Huệ Lan cũng không nói gì nữa, cười đáp lại rồi kéo Hạ Dĩnh rời đi.

Lâm Tuyết đứng ở ngoài cửa nhà Lục Thanh Nghiên, cô ta chưa bao giờ mất mặt như vậy, lập tức hỏng mất khóc thành tiếng.

Hàn Ngọc Thành sớm đã không biết chạy đi đâu, Lâm Tuyết cảm thấy mình đúng là trò cười.

Cô ta cho rằng mình thoát khỏi gia đình ghê tởm kia xong, có thể tìm được cảm giác ưu việt hơn người ở đại đội Thịnh Dương này.

Kết quả lúc này mới hai ngày, cô ta đã mất sạch thanh danh.

Cô ta muốn tìm hạnh phúc cho mình có sai sao?

"Vì sao cô muốn giúp Tề Huệ Lan?"

Lâm Tuyết lau nước mắt ở khóe mắt, chất vấn Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên cầm kéo trong tay, đang cắt cành lá khô trên cây "Đồng chí Lâm, làm người tử tế, cô sẽ phát hiện đoạt đồ của người khác chắc chắn không thơm như vậy."

Lời nói của Lục Thanh Nghiên khiến Lâm Tuyết mặt đỏ tai hồng, sao cô ta có thể không hiểu được, biểu hiện của Hàn Ngọc Thành vừa rồi khiến cô ta hoàn toàn bị vả mặt.

"Loại người như các cô luôn nói mọi chuyện rất nhẹ nhàng, cô biết tôi từng trải qua chuyện gì không?"

Lâm Tuyết không cam lòng rít gào với Lục Thanh Nghiên, như là đang phát tiết gì đó.

"Cô trải qua chuyện gì không liên quan tới tôi, làm người như thế nào là lựa chọn của cô, cô cho rằng tôi để ý ư?"

Lục Thanh Nghiên thản nhiên nhìn Lâm Tuyết một cái: "Phồng má giả làm người mập, cô sẽ rất vui vẻ ư?"

Sắc mặt Lâm Tuyết thay đổi, chỉ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, giọng nói khô khốc:

"Cô... Biết ư?"

Lục Thanh Nghiên không trả lời cô ta, nghiêm túc cắt tỉa cành lá.

Lâm Tuyết không dám tiếp tục ở lại, vẻ mặt hoảng hốt xoay người rời đi.

Đợi cô ta rời đi, Lục Thanh Nghiên đặt kéo trong tay xuống, cõng giỏ tre rời khỏi nhà.

Cô vốn chuẩn bị rời giường lập tức đến chuồng bò, kết quả bị mấy người này chậm trễ.

Cũng may gần chuồng bò không có người ở, cô làm bộ muốn lên núi hái thuốc, lén lút đi về phía chuồng.

Một bóng dáng đi về phía chuồng bò, còn cảnh giác nhìn bốn phía như sợ bị người ta phát hiện.

Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên nheo lại, nhìn qua.

Là bóng dáng người đàn ông, thân hình rất xa lạ, Lục Thanh Nghiên không né tránh, trái lại đi về phía trước.

"Bác sĩ Lục."

Đột nhiên gặp cô, người đàn ông bị dọa sợ hãi, ánh mắt né tránh.

"Anh là thanh niên trí thức mới tới ư?"

Lục Thanh Nghiên cười rất dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông. "Đúng vậy! Ngày hôm trước tới, còn là bác sĩ Lục dẫn chúng tôi tới khu thanh niên trí thức."

Người đàn ông cười gật đầu, thoạt nhìn phúc hậu và vô hại.

Diện mạo của anh ta bình thường không nổi bật, thuộc loại người ở trong đám người cũng không có ai chú ý.

Lục Thanh Nghiên cẩn thận hồi tưởng lại tên anh ta, lúc này mới phát hiện vậy mà ấn tượng của cô đối với thanh niên trí thức này ít đến đáng thương.

Mấy thanh niên trí thức còn lại cô đều biết tên, chỉ có người này cô không có ấn tượng.

"Không biết anh tên là gì?"

"Tôi tên Tống Kỳ."

Tống Kỳ giới thiệu bản thân, còn lộ ra mỉm cười với Lục Thanh Nghiên.

Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên hơi âm trầm, cũng cười nói:

"Hóa ra là đồng chí Tống, lúc này đồng chí Tống nên đang đi làm mới đúng, sao lại xuất hiện ở đây?"

Cô giống như đang nói chuyện rất bình thường, đôi mắt đẹp lại nhìn chằm chằm Tống Kỳ.

Tống Kỳ này có chút kỳ lạ, trong lúc làm việc xuất hiện ở chuồng bò, động tác còn lén lút như thế, không thể không khiến cô nghĩ nhiều.
 
Chương 382: Xem Ra Quả Nhiên Là Có Quỷ!


Đôi mắt của Tống Kỳ không ngừng đảo loạn: "Vừa rồi tôi có chút không thoải mái, nên tới bên này tìm nhà vệ sinh."

"Vậy sao? Bên chuồng bò không có nhà vệ sinh, đồng chí Tống tìm nhầm chỗ rồi."

Lục Thanh Nghiên mỉm cười, thấy rõ được khác thường trong mắt Tống Kỳ.

Xem ra quả nhiên là có quỷ!

"Tôi thực sự tìm lầm rồi."

Tống Kỳ cười vô cùng ôn hòa, nhìn như rất vô hại.

"Vậy tôi không quấy rầy đồng chí Tống nữa, tôi còn phải lên núi hái thuốc."

"Được, tôi cũng nên đi làm việc, bác sĩ Lục lên núi cẩn thận một chút."

Tống Kỳ nói xong thì gật đầu với Lục Thanh Nghiên, nhanh chóng rời đi.

Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ rời đi, giơ tay vuốt cằm suy nghĩ.

Cô chưa bao giờ xem nhẹ một người như vậy, nếu không phải hôm nay gặp được Tống Kỳ này, e rằng cô đều quên sự tồn tại của anh ta.

Đúng là một người dễ khiến người ta quên đi!

Có phải người như vậy, làm chuyện gì cũng tiện hơn hay không?

Cô nên đi hỏi ông và bác xem có quen người tên Tống Kỳ này hay không, xem anh ta là vô tình tới nơi này, hay là cố ý tới nơi này.

Suy nghĩ xong, Lục Thanh Nghiên đi nhanh về phía chuồng bò.

Trong chuồng bò, Lục Chí Hòa đang rửa sạch phân dê phân bò, Lục Vân Chương thì đang cho dê ăn cỏ.

Lục Thanh Nghiên chậm rãi đến gần, hai người nâng mắt nhìn về phía cô, dùng ánh mắt ra hiệu với cô.

"Ông nội, bác trai, gần đây không có ai, hai người không cần lo lắng."

Lục Thanh Nghiên đến gần hai người, biết bọn họ lo lắng cô bị người ta phát hiện.

"Cẩn thận vẫn tốt hơn."

Lục Vân Chương lại nhìn bốn phía lần nữa, cần phải chắc chắn an toàn. Bọn họ xảy ra chuyện thì thôi, tuyệt đối không thể để Lục Thanh Nghiên xảy ra chuyện theo.

"Ông nội, đi vào nói chuyện trước ạ."

"Được"

Ba người đi vào phòng, Lục Thanh Nghiên đánh giá căn phòng, ban ngày nhìn còn đơn sơ hơn buổi tối.

"Đây là thuốc cháu sắc cho ông, còn có đồ ăn nữa, hai người mau cất đi ạ."

Lục Thanh Nghiên đặt sọt xuống, lấy đồ bên trong ra, lương thực chăn gì đó cô đều chuẩn bị đủ cả.

Tuy không có tình cảm sâu đậm với hai người, nhưng mà người ngoài cô đều trợ giúp nhiều như vậy, đừng nói là hai người thân có quan hệ huyết thống với cô.

Quan tâm của hai người cô có thể nhìn ra không phải giả dối, dựa vào chuyện này cô cũng nên chiếu cố nhiều một chút.

"Vất vả cho cháu rồi."

Tất cả những lời Lục Vân Chương muốn nói, chỉ hóa thành một câu này.

Lục Chí Hòa đi sang một bên, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng không cho nước mắt chảy ra.

Có thể gặp được người thân khi gặp nạn, còn được toàn tâm đối đãi, chuyện này khiến hai cha con Lục Vân Chương vô cùng cảm động.

"Cho bọn ông mấy thứ này, nhà cháu còn không?"

Lục Vân Chương nhìn đống đồ trên mặt đất, lo lắng Lục Thanh Nghiên chuyển hết đồ còn sót lại trong nhà cho bọn họ.

"Ông nội, không cần lo lắng cho cháu đâu ạ, trong nhà cháu vẫn còn."

Lục Thanh Nghiên mỉm cười nói, lúc này Lục Vân Chương mới yên tâm.

"Ông à, ông uống thuốc trước đi."

Lục Thanh Nghiên lấy một cái bát, đổ thuốc vào trong bát đưa cho Lục Vân Chương.

Thuốc này là tối hôm qua cô sắc trước khi ngủ, bên trong thêm một ít dược liệu bổ dưỡng, sau khi sắc xong thì đựng vào bình nước.

"Được, ông uống."

Lục Vân Chương gật đầu nhận lấy bát thuốc uống một hơi cạn sạch. "Ông nội, chỗ cháu còn có kẹo, ông có muốn ăn một cái không?"

Lục Thanh Nghiên lấy kẹo sữa trong túi ra.

Lục Vân Chương cười vô cùng hòa ái: "Ông không phải là đứa bé, đâu cần uống thuốc xong là ăn kẹo?"

Tuy nói như vậy, ông ấy vẫn cầm lấy kẹo sữa trong tay Lục Thanh Nghiên, xé túi cho vào trong miệng.

"Ông à, ông và bác trai có quen thanh niên trí thức tên Tống Kỳ vừa tới không ạ?"

Nhớ tới chuyện chính, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu dò hỏi Lục Vân Chương và Lục Chí Hòa.

Hai người cùng nhìn về phía cô, nghĩ một lát cuối cùng lắc đầu.

"Sao lại đột nhiên nhắc tới một thanh niên trí thức?"

Lục Chí Hòa nghi ngờ hỏi Lục Thanh Nghiên, Lục Vân Chương ở bên cạnh thì suy nghĩ gì đó.

"Khi cháu vừa mới tới, phát hiện anh ta lén lút rời khỏi bên chuồng bò."

"Có phải cậu ta trông rất bình thường, rất dễ bị người ta xem nhẹ hay không?"

Lục Vân Chương nhỏ giọng dò hỏi, nghĩ tới bóng dáng mà mình mới thấy.

"Vâng, là anh ta, ông từng gặp anh ta rồi ạ?"

"Đúng vậy, vừa rồi cậu ta trốn phía sau cây nhìn chằm ông và bác trai cháu."

Lục Vân Chương sớm đã phát hiện, chẳng qua không biết người này có phải Tống Kỳ mà Lục Thanh Nghiên nói hay không.
 
Chương 383: Bắt Lấy Người Rình Coi


Ông ấy và Lục Chí Hòa vừa đến trong thôn, gần như chưa từng gặp người trong thôn.

Đương nhiên không biết người nhìn chằm chằm bọn họ là người trong thôn, hay là thanh niên trí thức mới tới.

"Xem ra quả nhiên là cháu đoán không sai."

Lục Thanh Nghiên còn tưởng là mình quá cảnh giác, hiện giờ xem ra có lẽ là đoán không sai.

Tống Kỳ này, quả nhiên có vấn đề!

"Cháu không đoán sai, cậu ta thực sự theo dõi bọn ông."

Vẻ mặt Lục Chí Hòa lạnh xuống: "Cha, có phải là người nào phái cậu ta tới hay không? Chẳng lẽ là người kia?"

Nói tới "người kia", Lục Chí Hòa ước gì có thể xé nát kẻ đó.

Nếu không phải người nọ ở chỗ tối, đám tiểu bối Lục gia đã không xảy ra chuyện, Lục gia cũng không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

"Hiện giờ còn chưa có chứng cứ chứng minh, xem ra chúng ta phải làm chút chuẩn bị."

Trong mắt Lục Vân Chương hiện lên lạnh lẽo, nâng mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên:

"Thanh Nghiên, cháu đừng nhúng tay vào chuyện này, tránh xảy ra chuyện."

Lục Vân Chương vô cùng kiêng kỵ người đứng phía sau, ông ấy sợ Lục Thanh Nghiên cũng xảy ra chuyện.

"Ông nội, cháu sẽ cẩn thận một chút."

Chuyện của Lục gia, Lục Thanh Nghiên không có đạo lý đứng ngoài cuộc, có lẽ người này còn liên quan tới bí mật lúc trước cụ cô xuyên qua.

Có lẽ phá giải chuyện này, cô cũng có thể trở lại thế kỷ 21.

Tuy đối với cô mà nói, thế kỷ 21 không có gì lưu luyến, nhưng đối với cô mà nói nơi đó là nơi cô lớn lên từ nhỏ.

Mộ của ông bà nội người thân đều ở bên đó, cho dù thế nào cô cũng phải trở về một chuyến, dẫn theo Chu Cảnh Diên cùng trở về.

"Thanh Nghiên, ông và bác không thể chịu nổi cháu xảy ra chuyện, cho dù thế nào cháu cũng phải cẩn thận, một khi rời khỏi đại đội Thịnh Dương thì phải chú ý mọi chuyện." Lục Vân Chương lo lắng dặn dò Lục Thanh Nghiên.

Cô có diện mạo tương tự với người Lục gia, hiện giờ không bị người ta theo dõi, nếu sau này bị người nọ nhìn thấy, ông ấy không dám nghĩ tới hậu quả.

"Vâng ạ."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, hiểu rõ lo lắng của Lục Vân Chương.

Rời khỏi chuồng bò, Lục Thanh Nghiên đi về nhà.

Kế tiếp Lục Thanh Nghiên bắt đầu làm việc, chỗ cô làm việc cách Tống Kỳ không xa, có thể quan sát hành động của anh ta bất cứ lúc nào.

Có lẽ là lần trước bị Lục Thanh Nghiên phát hiện, Tống Kỳ không tiếp cận chuồng bò nữa.

Mãi đến chiều ngày thứ ba, Tống Kỳ tìm cớ đi vệ sinh, trên đường đi vệ sinh lại chuyển sang đi đến chuồng bò.

Lục Thanh Nghiên lặng lẽ theo sau, nói ra cô theo dõi người khác mấy lần, kỹ thuật theo dõi tiến bộ không ít.

Cô nhìn Tống Kỳ đi tới chuồng bò, còn thường nhìn bốn phía sợ bị người ta phát hiện ra.

Lục Thanh Nghiên có không gian nên không sợ, hơn nữa gần đây có không ít cây, tùy ý trốn đi căn bản không sợ bị phát hiện.

Chỗ chuồng bò, cha con Lục Vân Chương có phòng bị đã sớm phát hiện Tống Kỳ đang lén lút.

Hai cha con liếc mắt nhìn nhau, bỏ việc trong tay đi vào phòng.

Tống Kỳ trốn phía sau cây, thấy hai người tiến vào phòng không có bất cứ suy nghĩ gì, nhanh chóng tới gần phòng.

"Rốt cuộc là người nọ muốn làm gì..."

"Ông ta cho rằng mình phái người..."

Tống Kỳ đứng ngoài cửa chỉ nghe được mấy câu ngắn ngủi, còn nghe không hiểu không rõ.

Âm thanh càng ngày càng nhỏ, anh ta có chút sốt ruột, lỗ tai dán sát hơn.

Cửa bị người ta đột nhiên không kịp đề phòng mở ra, một bàn tay trực tiếp kéo Tống Kỳ vào phòng.

Cả người Tống Kỳ bị ném xuống đất, anh ta ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Lục Chí Hòa.

Luc Chí Hòa chế trụ Tống Kỳ trói chặt anh ta lại, nhét vải rách vào miệng Tống Kỳ.

"Ừm ừm..."

Tống Kỳ không nghĩ tới mình mới tiếp cận chuồng bò lần thứ hai, đã bị người ta phát hiện, đúng là xui xẻo!

Không đợi anh ta oán giận xong, có người gõ cửa phòng.

Lục Vân Chương ra hiệu cho Lục Chí Hòa mở cửa nhìn xem.

Lục Chí Hòa cẩn thận mở cửa, thấy bên ngoài là một đồng chí nữ xa lạ: "Đồng chí, cháu tìm ai?"

"Là cháu, bác trai."

Lục Thanh Nghiên hoàn toàn như biến thành người khác hạ giọng, còn nháy mắt với Lục Chí Hòa.

Lục Chí Hòa thở phào nhẹ nhõm, bật cười nhìn về phía cô: "Giả dạng không tệ."

Ông ấy còn tưởng là bọn họ bị người ta phát hiện, kết quả là cô nhóc này.

Nếu không phải Lục Thanh Nghiên mở miệng, Lục Chí Hòa còn không phát hiện ra được cô.
 
Chương 384: Lục Thanh Nghiên Uy Hiếp


"Cảm ơn bác trai khích lệ."

Lục Thanh Nghiên hạ giọng, sau đó hắng giọng một cái, khiến giọng nói của mình thay đổi.

Khi phát hiện Tống Kỳ tới gần chuồng bò, cô lập tức cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, cho dù không xảy ra chuyện, cô cũng sẽ khiến chuyện này xảy ra.

Cho nên Lục Thanh Nghiên tiến vào không gian nhanh chóng thay quần áo trước, đây là vì khiến Tống Kỳ không nhận ra được mình.

Đợi cô đi ra, Tống Kỳ đã bị Lục Chí Hòa bắt vào trong phòng.

Động tác của bác trai đúng là nhanh, đều không cho Tống Kỳ cơ hội.

"Vào đi."

Lục Chí Hòa tránh ra cho cô vào, Lục Thanh Nghiên đi theo ông ấy tiến vào phòng.

Lục Vân Chương thấy Lục Thanh Nghiên, chỉ lộ ra nụ cười.

Tuy ông ấy không nhận ra Lục Thanh Nghiên trước tiên, nhưng người có thể khiến Lục Chí Hòa cho vào, ngoại trừ Lục Thanh Nghiên thì không còn ai khác.

Tống Kỳ ngã trên đất nhìn thấy lại có người tiến vào, ngẩng đầu nhìn qua, diện mạo xa lạ khiến anh ta nghỉ ngờ.

"Là ai phái cậu tới giám sát chúng tôi?"

Lục Chí Hòa đi tới trước mặt Tống Kỳ, lạnh lùng nhìn anh ta.

Tống Kỳ kêu ừm ừm, dường như là muốn Lục Chí Hòa kéo vải rách trong miệng anh ta ra.

"Thức thời một chút, gần đây không có ai, cậu muốn kêu cũng không có ai tới cứu cậu, trái lại khiến chúng tôi diệt khẩu trước."

Lục Chí Hòa tàn nhẫn mở miệng, Tống Kỳ sợ tới mức liên tục gật đầu.

"Bác trai, để cháu làm cho."

Lục Thanh Nghiên không quá yên tâm chủ động tiến lên.

Lục Chí Hòa không nói chuyện, rất dứt khoát tránh ra.

Lục Thanh Nghiên móc một viên thuốc trong túi ra, kéo vải rách trong miệng Tống Kỳ đồng thời ném thuốc vào miệng anh ta.

Tống Kỳ bị bắt nuốt thuốc viên, muốn kêu to người tới cứu anh ta theo gần anh ta mới có thể nghe thấy.

"Quả nhiên vẫn muốn gọi người tới cứu anh, đáng tiếc anh uống thuốc này chỉ có thể khiến anh phát ra âm thanh nhỏ như vậy."

Khóe miệng Lục Thanh Nghiên hơi nhếch lên độ cong lạnh nhạt, nhìn Tống Kỳ muốn kêu to, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh như muỗi kêu.

Tống Kỳ từ bỏ nói chuyện, suy sụp ngồi dưới đất.

Người phụ nữ này đúng là khôn khéo, cũng rất lợi hại, anh ta nhận thua!

"Làm không tệ!"

Lục Vân Chương ở bên cạnh cười gật đầu.

Thanh Nghiên lợi hại thận trọng hơn ông ấy nghĩ nhiều, rất tốt!

Lục Thanh Nghiên cười tránh ra: "Bác trai, bác thẩm vấn anh ta đi."

Lục Chí Hòa gật đầu, lại đi về phía Tống Kỳ lần nữa, cúi người nhìn về phía anh ta.

"Rốt cuộc là ai phái cậu tới giám sát chúng tôi?"

Tống Kỳ mím chặt môi, không rên một tiếng.

Anh ta nhận định mấy người này không dám giết anh ta, đương nhiên là không có khả năng mở miệng.

"Có phải cậu cho rằng tôi không dám giết cậu hay không?"

Lục Chí Hòa không phải là người dễ chọc, người Lục gia bị hại nhiều như thế, cuối cùng ông ấy không thể kìm được lệ khí trong lòng.

"Bác trai, giết người này không thú vị, dùng thuốc của cháu đi, có thể tra tấn người ta hơn giết người."

Lục Thanh Nghiên lại lấy một viên thuốc ra, đưa cho Lục Chí Hòa.

Lục Chí Hòa nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, nhận lấy thuốc trong tay cô.

Tống Kỳ vô cùng kiêng kỵ thuốc của Lục Thanh Nghiên, kinh hãi nhìn qua.

"Thuốc này của tôi uống vào lục phủ ngũ tạng vô cùng đau đớn, còn đau đớn hơn là chết, anh có thể thử xem."

Lục Thanh Nghiên cười đến vô cùng nguy hiểm, nhìn chằm chằm Tống Kỳ, khiến cả người anh ta lạnh lẽo.

"Tôi nói, có phải các người sẽ tha cho tôi hay không?"

Tống Kỳ đâu chịu nổi loại uy hiếp này, lập tức sợ hãi mở miệng. "Xem lời nói của cậu có giá trị hay không."

Lục Chí Hòa lạnh lùng mở miệng, tay còn cầm thuốc viên màu đen.

Tống Kỳ không dám giấu giếm nữa: "Là dượng tôi bảo tôi tới giám sát hai người, một khi hai người có gì không thích hợp, nhất định phải nói cho ông ấy."

"Dượng ư? Dượng của cậu là ai?"

Lục Chí Hòa lạnh giọng chất vấn Tống Kỳ.

"Dượng tôi là Trịnh Tùng Đào viện trưởng của bệnh viện tỉnh thành."

Tống Kỳ không dám nhìn mấy người, sợ bọn họ thực sự ra tay với anh ta.

"Trịnh Tùng Đào ư?"

Lục Chí Hòa biết được người nọ từ miệng Tống Kỳ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Trước khi Lục Chí Hòa xuống nông thôn cải tạo là viện trưởng của bệnh viện tỉnh thành, Trịnh Tùng Đào là phó viện trưởng.

Hiện giờ ông ấy xuống nông thôn cải tạo, vậy mà Trịnh Tùng Đào trở thành viện trưởng của bệnh viện, còn phái người tới giám sát ông ấy.

Xem ra mình xảy ra chuyện, tám phần mười là do Trịnh Tùng Đào làm.
 
Chương 385: Để Thanh Nghiên Đi Đi


"Đúng vậy, dượng của tôi là Trịnh Tùng Đào, các người tha cho tôi đi, tôi đã nói hết rồi."

Tống Kỳ vừa thấy sắc mặt Lục Chí Hòa vô cùng khó coi, sợ tới mức xin tha.

"Bác trai, nhét thuốc vào trong miệng anh ta đi."

Lục Thanh Nghiên đứng một bên, lạnh nhạt mở miệng.

Vẻ mặt Tống Kỳ hoảng sợ, không đợi anh ta nói gì, miệng đã bị nhét thuốc viên màu đen.

Lục Chí Hòa bóp chặt yết hầu của Tống Kỳ, khiến anh ta phải nuốt xuống.

Mới nuốt xuống không lâu, Tống Kỳ lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đầu đau đớn, đau đến mức anh ta muốn lăn lộn trên đất.

"Cứu tôi, tôi không muốn chết."

Tống Kỳ rất sợ, nỗ lực xin tha.

"Chuyện ngày hôm nay, chúng tôi không hi vọng dượng anh biết, nếu anh làm theo lời chúng tôi nói, tôi có thể đảm bảo anh sẽ không xảy ra chuyện."

Lục Thanh Nghiên ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn Tống Kỳ trên đất.

"Tôi nghe, tôi đảm bảo sẽ không nói ra ngoài."

Tống Kỳ đâu dám không nghe, liên tục gật đầu.

"Thuốc viên này là thuốc giải tạm thời, sau này mỗi tháng anh tới chuồng bò lấy thuốc, nếu không uống, anh sẽ chậm rãi bị tra tấn đến chết."

Lục Thanh Nghiên nhẹ giọng uy hiếp, Tống Kỳ sợ tới mức cả người run rẩy, không ngừng bày tỏ đã biết.

Lục Thanh Nghiên đưa một hộp thuốc viên cho Lục Chí Hòa, Lục Chí Hòa giơ tay nhận lấy.

Tống Kỳ được bọn họ thả chạy, trong phòng chỉ còn lại ba người.

"Cha, Trịnh Tùng Đào có phải là người đứng phía sau hay không?"

Lục Chí Hòa từng suy đoán người tố cáo ông ấy là ai, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới là Trịnh Tùng Đào.

Trịnh Tùng Đào và ông ấy là bạn tốt nhiều năm, lần này trước khi rời đi, Trịnh Tùng Đào còn tới gặp ông ấy, còn đảm bảo với ông ấy sẽ giúp ông ấy đều tra xem người tố cáo ông ấy là ai. Kết quả, lại là ông ta?

Lục Chí Hòa có thể cảm nhận được trái tim đau đớn như bị dao đâm.

"Không phải."

Lục Vân Chương gật đầu chắc chắn, nghiêm túc phân tích.

"Người nọ khôn khéo lợi hại hơn chúng ta nghĩ nhiều, tuyệt đối không dễ bị lộ như vậy."

Một câu của Lục Vân Chương khiến Lục Chí Hòa đang phẫn nộ bình tĩnh lại.

Người nọ đối phó Lục gia nhiều năm, vẫn luôn che giấu rất kỹ, đúng là không có khả năng dễ bị lộ như vậy.

"Có khả năng Trịnh Tùng Đào có liên quan với người nọ, cho dù không có liên quan, cũng có liên hệ."

Lục Thanh Nghiên nghĩ một lát, lúc này mới mở miệng.

"Đúng vậy, ông cũng nghĩ giống với cháu."

Lục Vân Chương gật đầu tán thành lời Lục Thanh Nghiên nói, lộ ra ánh mắt tán thưởng với cô.

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Lục Chí Hòa nắm chặt tay, nghĩ tới bạn tốt nhiều năm phản bội mình, không nhịn được phẫn nộ.

"Bây giờ chúng ta ở đây không làm được gì, chẳng lẽ để mặc ông ta tiêu dao?"

Đôi mắt của Lục Chí Hòa ửng đỏ, nghiến chặt răng nói.

Lục Vân Chương than nhẹ, tình cảnh của bọn họ hiện giờ đúng là rất gian nan, không làm được gì, cho dù biết bộ mặt thật của Trịnh Tùng Đào, cũng tạm thời không thể đối phó ông ta.

"Ông nội, bác trai, chuyện này cứ giao cho cháu đi."

Lục Thanh Nghiên nhẹ giọng mở miệng, nhìn về phía hai người đang phẫn nộ.

"Không được!"

Cha con Lục Vân Chương không chút nghĩ ngợi phản đối, kiên quyết không cho Lục Thanh Nghiên nhúng tay vào.

Người nào cũng không biết người trốn ở chỗ tối ở đâu, có phải vẫn luôn ở tỉnh thành đợi bọn họ hay không.

Cho nên tuyệt đối không thể để Lục Thanh Nghiên đi mạo hiểm. biết võ, còn không yếu."

"Chỉ sợ chuyện này chỉ có thể để cháu đi làm, chúng ta không thể để người vẫn luôn thương tổn chúng ta ở bên ngoài tiêu dao được."

"Thực ra cháu cũng muốn đi tra một chút phía sau Trịnh Tùng Đào có người hay không, có lẽ người nọ có liên quan tới cụ cháu."

Chuyện xuyên qua ly kỳ như vậy, Lục Thanh Nghiên không nói ra, cũng không thể nói.

Trước mắt tuy Lục Vân Chương là người thân của cô, nhưng có một số việc cô không thể không kiêng kỵ nói ra.

Nên giấu vẫn phải giấu giếm, có một số bí mật mình biết là được.

"Nhưng mà..."

Lục Chí Hòa vẫn không đồng ý, ông ấy lo lắng Lục Thanh Nghiên sẽ xảy ra chuyện.

"Để Thanh Nghiên đi đi."

Lục Vân Chương ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, thấy ánh mắt cô kiên định cuối cùng nói.

"Cha..."

Lục Chí Hòa không dám tin tưởng, cau mày.

"Thanh Nghiên nói đúng, chuyện này cha con chúng ta chỉ có thể giao cho con bé."
 
Chương 386: Xuất Phát Đến Tỉnh Thành


Lục Vân Chương cũng lo lắng, nhưng ông ấy hiểu rõ có một số việc thực sự chỉ có thể để Lục Thanh Nghiên đi làm.

"Thanh Nghiên, tuy ông đồng ý, nhưng ông tuyệt đối không để cháu đi một mình."

Lục Vân Chương nói như vậy, lúc này lông mày nhíu chặt của Lục Chí Hòa mới thả lỏng.

"Ông nội, ý của ông là?"

"Ông sẽ sắp xếp một người đi cùng cháu, cháu nhớ rõ tuyệt đối không thể để mình rơi vào nguy hiểm."

Lục Vân Chương nói không lo lắng là giả, cho dù Lục Thanh Nghiên không phải cháu gái ruột của mình, ông ấy cũng tuyệt đối không thể để cô xảy ra chuyện.

"Vâng, cháu sẽ chú ý."

Lục Thanh Nghiên gật đầu đồng ý.

Lục Vân Chương lộ ra tươi cười hiền từ:

"Đường Thái Hòa khu Bạch Vân ở tỉnh thành có một ngõ nhỏ tràn ngập cây bạch quả, cháu đi vào có một căn nhà tồi tàn, phòng ngủ chính của căn nhà đó có một cái hầm, bên trong có quà ông tặng cháu."

"Cửa vào hầm ở vách tường phía sau giường, chìa khóa cửa ở dưới tàng cây bên phải."

"Đợi cháu muốn làm chuyện gì, thì treo một tấm vải đỏ ở ngoài căn nhà kia trước, sẽ có người tới tìm cháu."

"Nhớ kỹ lời ông nói, ngàn vạn lần đừng để mình rơi vào nguy hiểm, ông và bác trai sẽ rất lo lắng."

Lục Vân Chương lo lắng dặn dò lần nữa.

Trong lòng Lục Thanh Nghiên ấm áp, gật đầu với Lục Vân Chương.

"Ông yên tâm đi, cháu nhất định sẽ chú ý an toàn."

"Đi nhanh đi, ở đây lâu sẽ dễ bị phát hiện."

Lục Thanh Nghiên rời khỏi chuồng bò, đi về nhà.

Nếu quyết định muốn đến tỉnh thành, cô cũng không chậm trễ nữa, trực tiếp đi tìm đội trưởng Từ.

Lấy cớ là đến tỉnh thành thăm người thân, đội trưởng Từ vô cùng sảng khoái viết thư aiới thiêu cho câ. Cầm thư giới thiệu, Lục Thanh Nghiên xách theo rương không rời khỏi đại đội Thịnh Dương.

Nhân thời gian còn sớm, Lục Thanh Nghiên đến đại đội Ngũ Tỉnh thăm hỏi đám bà Tống, thuận tiện chữa bệnh cho đám Tiêu Tiêu.

Làm xong mọi chuyện đã là 3 giờ chiều, tạm biệt bà Tống xong Lục Thanh Nghiên đến huyện thành ngồi xe bus đến ga tàu hỏa của thành phố.

Cô tới không đúng lúc, vé xe lửa từ thành phố đến tỉnh thành hôm nay đã bán hết, chỉ có thể mua vé xe lửa ngày mai.

Hơn nữa giường nằm đã bán sạch, chỉ còn vé xe lửa ghế cứng.

Cũng may thành phố cách tỉnh thành không tính xa, ba bốn tiếng là tới, lúc này Lục Thanh Nghiên mới lựa chọn ngồi ghế cứng.

Hôm nay không thể đến tỉnh thành, cô quyết định đi tìm Trương Khánh giao dịch trước, thuận tiện đổi một ít phiếu định mức.

Giao dịch vô cùng thuận lợi, lần này Lục Thanh Nghiên bán một ít lương thực và thịt.

Còn có máy ảnh Trương Khánh cần, nhận được 4000 tệ tiền mặt, bốn rương đồ cổ, cùng với 200 phiếu định mức cả nước.

Trở lại không gian, Lục Thanh Nghiên sắp xếp lại đồ giao dịch hôm nay, vậy mà phát hiện tiền tiết kiệm của mình đã đạt tới hơn 7 vạn.

Đồ cổ nhận được ở thập niên 70, còn nhiều hơn Lục gia cô tích lũy.

Nói ra mấy chục rương đều dựa vào vận may, có nhận được từ sơn động, cũng có lấy được từ chỗ Đàm Tường.

Hơn nữa đi vào nơi này, cô mới biết được tài phú của Lục gia là một chia thành hai, phòng đồ cổ trong không gian của cô còn có không ít là cụ và ông nội kiếm.

Đương nhiên nếu không tách ra ở chỗ cụ, tài phú hoàn chỉnh của Lục gia còn không biết có bao nhiêu.

Ga tàu hỏa vẫn như lần trước Lục Thanh Nghiên nhìn thấy, vô cùng náo nhiệt.

Vừa lên xe cô đi tới vị trí của mình, bên cửa sổ đã có một người phụ nữ khoảng đầu 30 tuổi.

Người phụ nữ cầm lấy một chiếc khăn tay màu lam vẫn luôn lau chỗ ngồi trước mặt.

Khi Lục Thanh Nghiên đến, cô ta còn đánh giá từ trên xuống dưới một lát, thấy Lục Thanh Nghiên ăn mặc sạch sẽ, người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm. Lục Thanh Nghiên không để ý tới đánh giá của người phụ nữ, lập tức ngồi xuống vị trí của mình.

"Đồng chí, cô cũng tới tỉnh thành sao? Tôi tên Trương Thải Vân, cô tên là gì thế?"

Sau khi lau vị trí của mình xong, lúc này Trương Thải Vân mới ngồi xuống, dò hỏi Lục Thanh Nghiên.

"Lục Thanh Nghiên."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, không nói nhiều lời, nhìn xung quanh khoang xe một cái.

Trong khoang xe đủ loại người, khắp nơi đều là tiếng người, cách đó không xa còn có người mang gà vịt lên xe.

Mùi hương trong không khí không dễ ngửi, cô ta cảm thấy không khỏe hơi nhíu mày.

"Có phải không thoải mái hay không? Tôi cũng cảm thấy không thoải mái, vé giường nằm không dễ mua, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ghế cứng."
 
Chương 387: Đồng Chí, Đây Là Con Nhà Bà Sao


Dường như nhìn ra Lục Thanh Nghiên cũng không hài lòng với cảnh tượng như vậy, Trương Thải Vân vội nói:

"Cô không biết đâu, những người này không chú ý quá nhiều, rất bẩn."

Hoàn cảnh không tốt lắm, Lục Thanh Nghiên cố gắng xem nhẹ, cũng khiến cô hạ quyết tâm lần sau cần mua vé sớm một chút.

Lục Thanh Nghiên không đáp lại cô ta, Trương Thải Vân cũng lười nói nữa.

Khi xe sắp xuất phát, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai đứa bé gầy yếu lên xe.

Người phụ nữ mặc quần áo sẫm màu, tuy cũ nát một chút nhưng rất sạch sẽ.

Hai đứa bé bà ấy dẫn theo khoảng bảy tám tuổi, quần áo cũ nát, cả người không có hai lạng thịt, hình thành đối lập với bà ấy.

Người phụ nữ và đứa bé lên xe, khiến không ít người nhìn qua.

Khi ba người ngồi đối diện Lục Thanh Nghiên, lập tức khiến Trương Thải Vân ngồi bên cạnh bất mãn.

"Đồng chí, đây là con nhà bà sao?"

Trương Thải Vân vừa thấy hai đứa bé ăn mặc cũ nát, thoạt nhìn dơ bẩn thì lập tức cau mày.

Bạch Hoa dẫn hai đứa bé ngồi xuống, chưa kịp đáp lại Trương Thải Vân.

"Đồng chí, bà ăn mặc sạch sẽ như vậy, sao không ăn mặc cho con mình chỉn chu một chút? Bà làm mẹ kiểu gì thế?"

Trương Thải Vân đánh giá Bạch Hoa và hai đứa nhỏ xong, lạnh giọng nói.

Lục Thanh Nghiên nâng mắt nhìn về phía Bạch Hoa và đứa bé, cô không nói chuyện, nhìn thẳng đôi mắt khiếp đảm còn hồn nhiên của hai đứa bé.

"Tôi không phải mẹ của đứa bé."

Bạch Hoa hơi xấu hổ, gương mặt cố gượng cười, nhìn ra được ghét bỏ và bất mãn của Trương Thải Vân.

"Không phải mẹ của đứa bé ư?"

Giọng nói của Trương Thải Vân đột nhiên bén nhọn hơn: "Chẳng lẽ bà lừa bán hai đứa bé?"

Lần trước Trương Thải Vân gặp đám buôn bán trẻ em một lần, cũng tạo thành bóng ma cho cô ta, nhìn thấy Bạch Hoa và đứa bé lập tức liên tưởng tới chuyện này.

"Không, tôi không phải."

Bốn phía không ít người nhìn qua với vẻ không tốt, chuyện này khiến Bạch Hoa càng thêm xấu hổ.

"Chẳng lẽ thực sự là người buôn người?"

"Có cần gọi nhân viên hay không?"

Người xung quanh đều nhìn về phía Bạch Hoa, trong mắt là hoài nghỉ.

"Tôi không phải, tôi thực sự không phải người buôn người."

Bạch Hoa vội vàng giải thích với bốn phía, nhưng dường như không ai tin bà ấy.

Dù sao bà ấy và đứa bé ăn mặc quá khác biệt, mình thì mặc sạch sẽ, hai đứa nhỏ thì dơ bẩn.

"Để đứa bé giải thích đi."

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Bạch Hoa, cô thực sự tin lời Bạch Hoa nói.

"Chúng cháu không phải đứa bé dì Bạch lừa bán."

Dường như đứa bé rất sợ, ngồi co rút trên ghế.

Nghe thấy mấy người này chỉ trích Bạch Hoa, bé trai nắm tay em gái, dùng hết sức lực trả lời.

"Dì Bạch là người tốt."

Giọng nói non nớt của cô bé vang lên, trên gương mặt gầy yếu là đôi mắt rất to, sợ hãi nhìn bốn phía.

Đôi mắt của Bạch Hoa đỏ bừng: "Đại Bảo, Đại Nha."

"Dì Bạch đừng đau lòng, đều là chúng cháu không tốt."

Đại Bảo và Đại Nha biết vì mình mà khiến Bạch Hoa đau lòng, vô cùng tự trách.

Hai anh em bọn họ lưu lạc đã lâu, sớm đã không nhớ rõ cha mẹ là ai.

Là Bạch Hoa trên đường về tỉnh thành nhặt được bọn họ, nói là muốn dẫn bọn họ về tỉnh thành, còn nói trong nhà bà ấy có rất nhiều anh trai chị gái.

"Tôi không phải là người xấu, tôi là viện trưởng của cô nhi viện An Gia Bạch Hoa lấy giấy chứng nhận trong túi xách ra, đưa cho mọi người xem.

Người biết chữ nhìn lập tức câm miệng, không nói gì nữa.

Trương Thải Vân vô cùng xấu hổ, ngồi xuống vị trí của mình câm miệng lại.

"Bà là viện trưởng của cô nhỉ viện ư?"

Trong mắt Lục Thanh Nghiên hiện lên gì đó, mỉm cười dò hỏi Bạch Hoa.

Bạch Hoa gật đầu, đặt giấy chứng nhận của mình vào túi xách: "Đúng vậy."

"Mạo muội hỏi một chút, cô nhi viện có nhiều đứa bé không?"

Tầm mắt của Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Đại Bảo và Đại Nha, hai đứa bé sợ hãi nhìn Lục Thanh Nghiên, nỗ lực cười với cô.

Cô cười dịu dàng đáp lại hai đứa nhỏ, khiến hai đứa nhỏ lập tức xấu hổ đỏ mặt.

"Nhiều, rất nhiều."

Bạch Hoa thở dài lắc đầu, không biết nghĩ tới gì đó vẻ mặt phức tạp, lộ ra khổ sở và ưu thương.

"Những đứa bé này rất đáng thương, phần lớn đứa bé đều là bị người nhà vứt bỏ."

Bạch Hoa không biết vì sao hôm nay mình nói nhiều như vậy.

Có lẽ là vì Lục Thanh Nghiên lộ ra dịu dàng khiến bà ấy có dục vọng muốn nói hết.
 
Chương 388: Thật Nhiều Tiền


“Xin lỗi, vừa rồi là tôi quá vô lễ."

Trương Thải Vân vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên xin lỗi Bạch Hoa, lấy ra hai chiếc kẹo đặt trước mặt Đại Bảo và Đại Nha:

"Mời hai cháu ăn kẹo."

Bạch Hoa sửng sốt, ngay sau đó lộ ra tươi cười.

Đại Bảo và Đại Nha không dám ăn kẹo, ánh mắt nhìn về phía Bạch Hoa xin chỉ thị.

"Ăn đi, phải cảm ơn dì."

Bạch Hoa cười hiền từ với hai đứa nhỏ, trong mắt còn có chút đau lòng.

Bà ấy ra cửa thường xuyên gặp đứa bé lưu lạc bên ngoài, không thể nhìn đứa bé như vậy Bạch Hoa vẫn luôn đưa bọn nhỏ về cô nhi viện.

Bởi vậy khiến cô nhi viện càng ngày càng nhiều đứa bé, vật tư càng ngày càng thiếu thốn.

"Cảm ơn dì."

Đại Bảo và Đại Nha cùng nói lời cảm ơn, lúc này mới cầm kẹo ăn.

Khi tới gần giờ ăn phần lớn mọi người bắt đầu ăn cơm, đa số đều là bánh bao và bánh nướng to.

Lục Thanh Nghiên không có khẩu vị, dựa vào ghế ngồi đợi xe dừng thì tìm chỗ không người vào không gian ăn.

Trương Thải Vân ngồi bên cạnh lấy hộp cơm của mình ra, đồ ăn ngon hơn những người khác nhiều.

Đại Bảo và Đại Nha rất đói bụng, ngửi được mùi đồ ăn không nhịn được nhìn về phía hộp cơm của Trương Thải Vân.

Bạch Hoa nhìn ra được bọn họ đói bụng, lấy hai quả trứng gà trong túi ra, chia cho mỗi đứa một quả.

Đại Bảo và Đại Nha thật cẩn thận nhận lấy trứng gà.

"Dì Bạch, dì không ăn ạ?"

Đại Nha nắm chặt trứng gà, nhỏ giọng dò hỏi Bạch Hoa.

"Dì Bạch không đói bụng, các cháu ăn đi."

Bạch Hoa sờ đầu Đại Nha, cười dịu dàng.

Nghe Bạch Hoa nói như vậy, lúc này Đại Bảo và Đại Nha mới chậm rãi bóc trứng gà.

Bốn phía đều là mùi thơm của đồ ăn, Bạch Hoa không nhịn được nuốt nước bọt.

Thực ra bà ấy rất đói bụng, hai quả trứng gà này là cơm sáng và cơm trưa của bà ấy, bà ấy tiết kiệm để lại cho hai đứa nhỏ ăn.

Bạch Hoa không dám lại nhìn Đại Bảo và Đại Nha, rời mắt nhìn sang một bên, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong của Lục Thanh Nghiên.

Bà ấy hơi xấu hổ cười với Lục Thanh Nghiên, Lục Thanh Nghiên cười đáp lại.

"Dì Bạch, ăn trứng gà đi ạ."

Bóc trứng gà xong, Đại Bảo và Đại Nha cùng chia trứng gà thành hai, đưa một nửa cho Bạch Hoa bên cạnh.

Chóp mũi của Bạch Hoa hơi chua xót, lắc đầu với Đại Bảo và Đại Nha: "Dì Bạch thực sự không đói bụng, các cháu ăn đi."

"Di Bạch ăn đi."

Đại Nha đứng dậy, nhét nửa quả trứng gà vào miệng Bạch Hoa.

Bạch Hoa chỉ có thể bị bắt ăn hết, ôm Đại Nha đôi mắt hơi ướt át.

"Chị, có phải chị rất đói bụng hay không?"

Đại Bảo thấy Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm bọn họ, lại không lấy hộp cơm ra, cho rằng cô không ăn, đói bụng muốn ăn trứng gà.

Tuy không nỡ trứng gà trong tay, nhưng Đại Bảo vẫn đưa nửa quả trong tay cho Lục Thanh Nghiên.

"Chị không đói bụng."

Lục Thanh Nghiên khẽ lắc đầu, lộ ra tươi cười dịu dàng với Đại Bảo.

Đại Bảo rất rối rắm, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Chị còn có bánh quy, các em ăn đi."

Lục Thanh Nghiên lấy một hộp bánh quy trong hành lý ra, đặt lên bàn.

Bạch Hoa vừa thấy hộp bánh quy, thì khiếp sợ.

Hộp bánh quy này vừa nhìn là biết rất đắt, bà ấy đâu dám bảo Đại Bảo và Đại Nha ăn.

Trương Thải Vân cũng bị Lục Thanh Nghiên dọa sợ, dù sao niên đại này người nào cũng không có khả năng cho người ngoài ăn bánh quy tốt như vậy. "Túi của bà rơi kìa."

Lục Thanh Nghiên đột nhiên khom lưng, nhặt túi xách của Bạch Hoa không biết rơi xuống đất từ khi nào.

Bạch Hoa vội vàng nhận lấy, nói cảm ơn Lục Thanh Nghiên.

"Đến trạm rồi."

Lục Thanh Nghiên cầm hành lý của mình, gật đầu với mấy người xong cũng không quản chuyện bánh quy nữa, theo dòng người rời đi.

"Đồng chí, cô còn chưa cầm lấy bánh quy này?"

Bạch Hoa cầm lấy bánh quy, nhưng cuối cùng không thấy được bóng dáng của Lục Thanh Nghiên.

"Nếu người ta cho bà, bà cứ nhận lấy đi."

Trương Thải Vân thu dọn đồ của mình, không xuống xe trước tiên.

Cô ta muốn đợi người khác đi xong, cô ta lại đi, tránh chen chúc với những người khác.

"Bánh quy đắt như vậy, tôi đâu dám nhận?"

"Vị đồng chí kia vừa nhìn là biết không thiếu tiền, người ta không thèm để ý một hộp bánh quy đâu."

Trương Thải Vân không rõ Bạch Hoa đang rối rắm chuyện gì, người ta đều đã đi, không nhận thì có thể làm gì.

Bạch Hoa biết đạo lý này, nhưng vẫn không có biện pháp nhận lấy.

Thấy người rời đi gần hết, bà ấy chuẩn bị dẫn Đại Bảo và Đại Nha rời đi.
 
Chương 389: Cô Ta Không Biết Nên Nói Gì!


Mới cầm túi xách, lại cảm thấy trọng lượng túi xách không thích hợp lắm.

"Hửm, sao hình như nặng hơn vậy?"

Bạch Hoa cầm túi xách, chắc chắn cảm nhận của mình không sai thì mở túi xách ra.

Ngay sau đó bà ấy mở to mắt, không dám tin tưởng vào chuyện mình thấy.

"Bà làm sao vậy?"

Trương Thải Vân chuẩn bị rời đi ló đầu nhìn qua, lộ ra biểu cảm giống hệt Bạch Hoa.

"Thật nhiều..."

Tiền!

Trương Thải Vân gia cảnh không tệ lắm cũng chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, không cần đếm cũng biết ít nhất phải trên hai ngàn, hoặc là nhiều hơn.

"Chuyện này... Chuyện này..."

Bạch Hoa trợn mắt há miệng, lộ ra khiếp sợ nhìn Trương Thải Vân đối diện.

"Tiền đâu ra vậy?"

Bạch Hoa không nghĩ ra, sao túi xách của mình sẽ có nhiều tiền như vậy?

Rõ ràng là bà ấy vẫn luôn ôm túi xách trên người, chưa bao giờ rời người.

"Không phải là vị đồng chí nữ kia cho đấy chứ?"

Trương Thải Vân nhanh chóng nghĩ tới, vừa rồi chỉ có Lục Thanh Nghiên chạm vào túi của Bạch Hoa.

Nếu là thật...

Cô ta không biết nên nói gì!

"Chắc chắn là vậy."

Bạch Hoa cẩn thận hồi tưởng lại, túi của bà ấy ngoại trừ đồng chí nữ kia chạm qua, không có ai chạm vào.

Khi lấy trứng gà còn chưa có, sau đó túi của bà ấy rơi xuống đất, được Ngoại trừ đồng chí nữ kia, Bạch Hoa không nghĩ ra được người khác.

Khi mới nhận được túi xách từ tay đồng chí nữ kia, đúng là hơi nặng.

Nhưng khi đó bà ấy chỉ lo nói chuyện với người ta, vẫn không nghĩ nhiều.

Bây giờ mới biết được, chắc chắn là khi đó đồng chí nữ kia nhân lúc không ai chú ý nhét tiền vào.

"Bà thực sự là gặp được người tốt."

Vẻ mặt Trương Thải Vân phức tạp, nói xong thì xách hành lý của mình xuống xe.

Đồng chí nữ ngồi bên cạnh cô ta, vậy mà im hơi lặng tiếng làm chuyện tốt như vậy, khiến người ta không khỏi bội phục!

Chẳng trách vừa rồi cô hỏi người đối diện có phải viện trưởng của cô nhi viện hay không, hóa ra là đánh chủ ý này.

"Đúng là gặp được người tốt."

Bạch Hoa lẩm bẩm nói, ôm chặt túi xách, cũng không dám buông tay ra.

Kinh tế của cô nhỉ viện rất gian nan, Bạch Hoa thường xuyên chạy ở bên ngoài, chính là hi vọng có người trợ giúp cô nhi viện.

Lần này ra cửa không có thu hoạch gì, nhưng trên đường về nhà lại gặp người tốt.

Số tiền này, đủ cho đám nhỏ sống rất lâu rất lâu.

Bạch Hoa không khỏi cảm kích Lục Thanh Nghiên, cũng cầu trời phù hộ cho cô.

Lục Thanh Nghiên được phát thẻ người tốt ra khỏi ga tàu hỏa, biết Bạch Hoa là viện trưởng của cô nhi viện xong, cô lập tức lấy ra 2000 tệ.

2000 tệ chỉ như chín trâu mất một sợi lông đối với cô, nhưng đối với Bạch Hoa và cô nhỉ viện lại là một khoản tiền không nhỏ.

Khoản tiền bất nghĩa của anh Tường lại tiêu hao một chút, đối với một số người nên trợ giúp, cô sẽ đúng lúc trợ giúp một chút.

Không nên trợ giúp, cô sẽ không nhìn nhiều một cái.

Không lại nghĩ tới chuyện Bạch Hoa và cô nhỉ viện nữa, Lục Thanh Nghiên ngồi xe bus đến đường Thái Hòa.

Ngồi trên xe bus, Lục Thanh Nghiên nhìn cảnh sắc lùi về sau, lại nhìn kiến trúc, tỉnh thành thực sự phồn vinh hơn thành phố nhiều.

Diện mạo tinh thần ở nơi này không phải nông thôn và thị thành có thể so sánh được.

Một tiếng sau, Lục Thanh Nghiên dừng trước đường Thái Hòa, bốn phía người đến người đi, tạm thời còn chưa thấy ngõ nhỏ tràn ngập cây bạch quả.

Cô dứt khoát dò hỏi một người qua đường, biết còn cần đi về trước một đoạn.

Đợi khi tìm được ngõ nhỏ có cây bạch quả, đã là mười lăm phút sau.

Tới gần tháng 10, lá cây bạch quả đã vàng không ít, rơi từng mảng xuống, trải lên mặt đất một tầng sắc vàng.

Loại cảnh sắc đẹp như vậy, khiến cô không nhịn được muốn ở lại thêm một lát.

Đợi thưởng thức đủ, Lục Thanh Nghiên xách theo hành lý đi vào ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ này chỉ có một căn nhà, nhìn từ ngoài thoạt nhìn có chút cũ nát.

Cửa phòng khóa chặt lại, ánh mắt Lục Thanh Nghiên không nhịn được nhìn cây bạch quả bên ngoài sân.

Ngồi xổm trước cây bạch quả, cô đào ra được một xâu chìa khóa, mở cửa sân ra.

Toàn bộ căn nhà cũng không rộng, cộng thêm sân cũng gần trăm mét vuông.

Hơn nữa bên ngoài thoạt nhìn có chút cũ nát, căn nhà như vậy vào lúc này mới không dễ bị người ta theo dõi.

Lục Thanh Nghiên mở cửa nhà chính, bên trong đều đủ hết đồ, phòng cũng có giường đệm, chỉ cần chăn là có thể sống ở đây.
 
Chương 390: Tôi Có Thể Đi Xuống Nói Chuyện Không


Bởi vì đã lâu không có người ở, trong phòng phủ kín tro bụi, cô vừa mới tiến vào lập tức bị tro bụi làm sặc.

Nhìn đơn giản xung quanh, giếng nước trong sân còn có thể dùng, cả căn nhà cũng không tệ lắm, nếu cô không có không gian, cũng có thể sống rất tốt ở nơi này.

Hai ngày này tạm thời cần ở đây, tuy cô cũng không cần, nhưng vẫn quét dọn nhà một lát, sạch sẽ nhìn thoải mái hơn nhiều.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ xong, Lục Thanh Nghiên tiến vào không gian rửa mặt ăn cơm.

Khi ra khỏi không gian, Lục Thanh Nghiên đi ra khỏi phòng, buộc dải lụa đỏ lên một cái cây ở ngoài sân, chỉ đợi người mà ông nội nói tới.

Không có việc gì làm nên cô tới mật thất mà ông nội nói.

Lục Thanh Nghiên đi về phía phòng ngủ chính, vòng qua giường lớn, vách tường phía sau giường có khe lõm không dễ bị người ta phát hiện.

Cô nhẹ nhàng ấn vào khe lõm, vách tưởng mở ra một thông đạo.

Lục Thanh Nghiên lấy đèn pin ra, đi xuống thông đạo.

Mật thất rất rộng, khoảng chừng bảy tám chục mét vuông, bốn phía bày rất nhiều giá.

Trên giá bày đầy hộp, cô tiện tay mở ra xem, lại là nhân sâm trăm năm.

Lại mở một hộp khác, là linh chi trân quý.

"Đầu tặng cho cháu ư?"

Nhìn mấy chục hộp, cô lẩm bẩm nói.

Ông nội nói tất cả đồ trong mật thất đều là quà gặp mặt ông ấy tặng cho cô, món quà này quá quý giá rồi!

Tuy cô không thiếu, trong không gian thậm chí còn tốt hơn, nhưng một trưởng bối mới nhận không lâu có thể đối xử với cô như vậy, nói không cảm động là giả.

Cho hết hộp vào không gian, tầm mắt của Lục Thanh Nghiên không nhịn được nhìn góc nào đó, chỗ đó có năm rương gỗ.

"Không phải là vẫn còn đấy chứ?"

Nói nhỏ một câu, cô cất bước tiến lên mở một cái rương, bên trong có mười mấy tranh chữ. Lại mở một rương ra, đều là gốm đời Đường quý báu còn hiếm có.

Rương thứ ba, tất cả đều là sứ Thanh Hoa.

Rương thứ tư, là một rương thỏi vàng.

Rương thứ năm cũng là thỏi vàng, nhưng mà trên thỏi vàng còn có một cái hộp, vậy mà mở ra đều là kim cương trân quý, chừng trăm viên.

Ôi má ơi!

Chỉ năm cái rương là có thể khiến Lục Thanh Nghiên nhìn ra được mức độ phú quý của Lục gia.

Đổi thành trước đây, phú quý của Lục gia thực sự khó lòng giải thích.

Nghe ông nội nói, Lục gia còn quyên góp không ít, lúc này mới khiến Lục gia tránh đi một kiếp.

Quyên đi nhiều như vậy, mà vẫn còn nhiều như thế?

Hơn nữa căn nhà nhỏ này giấu đồ còn là chín trâu mất một sợi lông của Lục gia.

Được rồi, Lục chục tỷ tuyệt đối không thừa nhận mình bị khiếp sợ.

Lấy hết đồ trong mật đạo xong, Lục Thanh Nghiên trở lại không gian, cho mình thời gian tiêu hóa.

Ông nội cũng quá hào phóng rồi, hào phóng đến mức khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.

Tới chạng vạng, Lục Thanh Nghiên ngồi ở trong sân an tĩnh chờ đợi.

Cô không biết người kia có thấy dải lụa màu đỏ mình treo hay không, nhưng cho dù thế nào cũng nên đợi một lát.

Nếu ngày mai còn chưa tới, vậy thì cô sẽ hành động một mình.

Lúc này ở góc tường đột nhiên truyền đến động tĩnh, Lục Thanh Nghiên ngồi thẳng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía góc tường.

Không phải lại là một Vương Kiến Binh khác đấy chứ?

Đứng dậy, trong tay Lục Thanh Nghiên là một cây gậy gỗ tiện tay nhặt ở góc sân, đi về phía góc tường.

Một bóng dáng cao lớn trèo lên tường sân, vừa định xuống dưới vừa vặn đối diện với tầm mắt lạnh nhạt của Lục Thanh Nghiên.

"Chuyện đó... Là cô treo vải đỏ à?"

Nằm trên tường sân là một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng 21-22 tuổi, diện mạo tuấn dật, bị người ta bắt được vừa vặn biểu cảm vô cùng xấu hổ.

"Anh là?" Lục Thanh Nghiên cẩn thận đánh giá người đàn ông trên vách tường, mở miệng dò hỏi.

"Khụ, tôi có thể xuống nói chuyện trước không?"

Người đàn ông trẻ tuổi mất tự nhiên ho khan một tiếng, hạ giọng sợ bị người ta phát hiện.

Lục Thanh Nghiên nhường ra một bước, người đàn ông lộ ra tươi cười cảm tạ với cô, lưu loát xoay người nhảy xuống tường.

"Tôi tên là Lục Thanh Thần, không phải là Thần trong tảo thần, là Thần trong thần thì, cô là?"

Có lẽ là thường xuyên bị hiểu lầm tên chữ của mình, Lục Thanh Thần còn đặc biệt giải thích.

"Tôi tên là Lục Thanh Nghiên."

Lục Thanh Nghiên nói ra tên mình, lẳng lặng nhìn về phía Lục Thanh Thần.

Cẩn thận nhìn Lục Thanh Thần trước mặt, có ba bốn phần tương tự hai em họ của mình.
 
Chương 391: Vì Sao Cô Lại Giống Thanh Uyển Như Vậy


Lục Thanh Thần nghe thấy tên Lục Thanh Nghiên, đồng tử hơi co rút lại, đôi mắt đẹp cũng nheo lại.

Vừa rồi sắc trời quá tối, anh ta ở trên vách tường không thấy rõ được diện mạo của Lục Thanh Nghiên.

Lúc này lại nhìn kỹ, mới phát hiện cô có bảy phần tương tự em họ Lục Thanh Uyển.

"Thanh Nghiên? Cô là người Lục gia ư? Không, tôi chưa bao giờ gặp cô."

Giọng nói của Lục Thanh Thần không dám tin: "Vì sao cô lại giống Thanh Uyển như vậy?"

"Có lẽ là tôi có quan hệ huyết thống với các anh, cho nên mới giống như vậy."

Lục Thanh Nghiên mỉm cười, so với Lục Thanh Thần căng thẳng, cô thả lỏng hơn nhiều, đến lúc này còn có tâm trạng đùa giỡn.

"Không... Không có khả năng."

Lục gia có người nào, Lục Thanh Thần biết rất rõ, sao có thể đột nhiên xuất hiện một người thân xa lạ?

"Tôi là chắt gái của cụ cả anh."

Nhìn ra được khiếp sợ trong mắt Lục Thanh Thần, Lục Thanh Nghiên dứt khoát nói ra thân phận của mình.

"Cụ cả ư?"

Lục Thanh Thần ngây người: "Cô là chắt gái của cụ cả à?"

Anh ta từng nghe ông nội nói chuyện về cụ cả, nhiều năm trước cụ cả mất tích, hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện một cháu gái, là thật hay giả?

"Cam đoan không giả."

"Tôi không tin, trừ phi cô để tôi xoa bóp."

Lục Thanh Thần là người có lòng cảnh giác cao, đương nhiên sẽ không chỉ dựa vào một câu của Lục Thanh Nghiên mà tin tưởng cô.

Sở dĩ Lục Vân Chương và Lục Chí Hòa dễ dàng tin tưởng Lục Thanh Nghiên như vậy, tuyệt đối không chỉ vì một số nguyên nhân.

Ngoại trừ diện mạo và tin tức thân phận, còn có một loại cảm giác, loại cảm giác này chỉ có với người thân, không phải là người nào cũng có thể giả mạo. "Xoa ư?"

Lục Thanh Nghiên nhìn Lục Thanh Thần y như nhìn sắc lang.

Lục Thanh Thần bị cô nhìn không được tự nhiên lắm: "Tôi không phải là người như cô nghĩ, cô đừng hiểu lầm tôi."

"Niết mặt sao?"

"Đúng vậy, tôi muốn nhìn xem cô có phải giả mạo hay không?"

Lục Thanh Thần sắp bị ánh mắt của Lục Thanh Nghiên đánh bại, suýt nữa thu hồi những lời mình mới nói.

Lục Thanh Nghiên suy tư mấy giây, chậm rãi dán sát gương mặt trắng nõn đến trước mặt anh ta:

"Chỉ một lát."

"Biết rồi, tôi không phải là lưu manh."

Lục Thanh Thần nâng tay lên niết mặt Lục Thanh Nghiên, còn nhẹ nhàng kéo một cái, trực tiếp niết đỏ da thịt trắng nõn của cô.

Lục Thanh Thần ngây người, rõ ràng là anh ta làm rất nhẹ, sao lại đỏ như vậy?

"Khụ khụ, em thực sự là em gái anh à?"

Biểu cảm của Lục Thanh Thần thay đổi, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều, không ngừng nhìn Lục Thanh Nghiên, giống như là nhìn kiểu gì cũng thấy không đủ.

"Cam đoan không giả."

Lục Thanh Nghiên giơ tay chạm vào gương mặt, làn da của cô nộn, vừa chạm vào là dễ bị đỏ.

"Em gái, là anh trai ra tay hơi nặng, em đừng tức giận, sau này anh sẽ không bao giờ như vậy nữa."

Chắc chắn người trước mặt không phải giả, thái độ của Lục Thanh Thần lập tức thay đổi, vẻ mặt lấy lòng.

Thực ra có thể được ông nội Lục Vân Chương tán thành, bảo cô tới nơi này, Lục Thanh Thần không nên hoài nghi gì.

Nhưng anh ta vẫn phải kiểm tra, thực sự là vì thân phận của Lục Thanh Nghiên quá dọa người.

Cụ cả, là nhân vật phong vân của Lục gia trước đây.

Nhiều năm trước biến mất không có tung tích, đột nhiên xuất hiện một chắt gái của cụ cả, đương nhiên là anh ta phải kiểm tra mới có thể thả lỏng cảnh giác. Thực sự là Lục gia không chịu nổi phản bội, Lục gia hiện giờ giống như bị người ta nướng trên giá, sẽ bị người ta một ngụm nuốt vào bất cứ lúc nào.

Lục Thanh Thần không thể lấy Lục gia ra để nói giỡn.

Anh trai ư?

Lục Thanh Nghiên nâng mắt nhìn về phía Lục Thanh Thần dịu dàng lấy lòng, khóe miệng hơi giật giật.

Thực sự tính tuổi, cô hơn Lục Thanh Thần mấy tuổi, là chị anh ta!

Được rồi, hiện giờ mình chỉ mười tám mười chín tuổi, đúng là ít tuổi hơn Lục Thanh Thần, làm em là đương nhiên.

"Em gái, là ông nội bảo em tới sao? Sao ông và chú có thể như vậy?"

Gương mặt Lục Thanh Thần âm trầm, rất bất mãn cách làm của Lục Vân Chương và Lục Chí Hòa.

Em gái bảo bối như vậy, sao có thể để cô mạo hiểm?

"Là em tự mình muốn tới, không liên quan tới ông nội."

Lục Thanh Nghiên giải thích thay Lục Vân Chương, không để Lục Thanh Thần hiểu lầm.

"Em gái, nghe anh trai nói, em nhanh trở về đi."

"Em không quay về."
 
Chương 392: Em Biết Còn Tới Ư


Lục Thanh Nghiên nhìn thằng vào mắt Lục Thanh Thần, hai người đều không nhượng bộ.

Cuối cùng Lục Thanh Thần bại trận, không ngừng gãi đầu, dường như đang suy nghĩ biện pháp, dáng vẻ vô cùng bực bội.

"Em gái, tỉnh thành rất nguy hiểm, em không thể ở lại lâu."

Lục Thanh Thần trầm giọng nói cho Lục Thanh Nghiên, hi vọng cô có thể hiểu ý anh ta.

"Em biết, ông và bác trai đã nói với em."

Lục Thanh Nghiên hiểu rõ lo lắng của Lục Thanh Thần, nhưng cô không phải là loại người gặp nguy hiểm là lùi bước.

Đặc biệt là chuyện này có khả năng liên quan tới cụ cô.

Hơn nữa người Lục gia cũng là người thân của cô, tuy mới gặp mặt mấy lần, nhưng có quan hệ huyết thống cũng khiến cô không thể mặc kệ.

"Em biết còn tới ư?"

Lục Thanh Thần không hiểu, thở dài một hơi.

Anh ta có hai em họ, một người mấy năm trước sinh bệnh qua đời, một người vì Lục gia xảy ra chuyện mà qua đời, hai người đều thuộc loại tính cách dịu dàng không gây chuyện.

Chỉ có em họ mới quen này thoạt nhìn tính cách rất cường thế, biết rõ nguy hiểm còn không lùi bước, chuyện này khiến anh ta không biết phải làm sao.

"Đúng là vì biết cho nên mới tới, Lục gia không thể lại lùi bước, cũng quyết không cho phép người khác bắt nạt trên đầu."

Giọng nói của Lục Thanh Nghiên kiên định mà lạnh như băng.

Lục Thanh Thần bị khí thế của cô làm cho kinh sợ, vậy mà cảm nhận được khí thế không kém ông Vu trên người cô.

"Em gái, anh trai chỉ lo lắng cho em mà thôi."

"Anh yên tâm, em sẽ không để mình xảy ra chuyện, em có bản lĩnh hơn anh nghĩ nhiều, anh có thể so được với em không còn khó mà nói."

Khóe miệng Lục Thanh Nghiên hơi nhếch lên, đánh giá Lục Thanh Thần.

Lục Thanh Thần bị một câu của Lục Thanh Nghiên làm cho xù lông: "Em gái, anh rất lợi hại, em đừng khinh thường anh." "Ô, vậy sao?"

Lục Thanh Nghiên cười đến hàm ý sâu xa, Lục Thanh Thần không biết bây giờ nên chứng minh thế nào, sốt ruột tới mức đi lòng vòng.

"Em gái, anh trai thực sự rất lợi hại."

Không ngừng nhấn mạnh, Lục Thanh Thần sợ mình bị em gái mới nhận khinh thường.

Anh ta là người duy nhất ở Lục gia không bị xuống nông thôn cải tạo, là khi Lục Vân Chương ý thức được không đúng đã để lại chiêu sau.

Đầu óc của Lục Thanh Thần khôn khéo, thông minh hơn hậu bối khác của Lục gia nhiều, cho nên Lục Vân Chương giao rất nhiều chuyện cho anh ta làm.

"Được rồi, em tin anh rất lợi hại."

Lục Thanh Nghiên cười gật đầu, rất thích anh trai lần đầu tiên gặp mặt này.

"Em gái, sau này anh sẽ chứng minh cho em xem, em đừng coi thường anh trai."

Gương mặt của Lục Thanh Thần dịu dàng, khi cười rộ lên có chút tương tự với gương mặt với Lục Thanh Nghiên.

Hai anh em nhìn nhau cười, một ít xa lạ và ngăn cách biến mất, đây là chỗ kỳ diệu của quan hệ huyết thống.

"Em gái, em vừa tới có phải thứ gì cũng không có hay không, em đợi anh một lát."

Không đợi Lục Thanh Nghiên trả lời, Lục Thanh Thần trực tiếp trèo tường rời đi.

Lục Thanh Nghiên lại bị dọa sợ: "Có cửa mà!"

Có cửa lại không chịu đi, sao thích trèo tường như vậy?

Anh trai mới nhận này của cô thực sự đáng tin cậy ư?

Anh ta không ngừng nói mình thông minh, là thông minh thật hay thông minh giả vậy?

Lục Thanh Nghiên lắc đầu bật cười, biểu cảm lập tức khôi phục bình tĩnh.

Xem ra tới tỉnh thành một chuyến, có khả năng xuất sắc hơn cô nghĩ một chút.

Động tác của Lục Thanh Thần rất nhanh, một tiếng sau đã gõ cửa sân.

Lục Thanh Nghiên mở cửa ra nhìn thấy anh ta còn hơi kinh ngạc. "Sao lần này anh không trèo tường nữa?"

Biểu cảm của Lục Thanh Thần cứng đờ, trong tay xách theo túi lớn túi nhỏ rất nhiều đồ.

"Không phải là anh thích trèo tường, vừa rồi là sợ bị người ta phát hiện, bất đắc dĩ mới làm như thế."

Giải thích này khiến Lục Thanh Nghiên trợn mắt, cô thấy Lục Thanh Thần chính là có tật xấu trèo tường.

"Em gái, tha cho anh được không? Em xem anh cầm nhiều đồ như vậy mà."

Lục Thanh Thần giơ đồ trong tay, xách theo đồ đi vào sân.

"Anh mang nhiều đồ như vậy là muốn làm gì?"

Lục Thanh Nghiên đóng cửa lại, đi theo Lục Thanh Thần vào sân.

"Trong nhà này không có thứ gì, em mới tới chắc chắn thiếu, anh mang tới cho em để em đỡ phải chuẩn bị."

Lục Thanh Thần đặt đồ trong tay lên bàn, nhìn quanh căn nhà được quét dọn sạch sẽ.

"Sớm biết em gái anh sắp tới, anh nên quét dọn nhà sạch sẽ, đều tại anh không tốt."
 
Chương 393: Sao Thích Trèo Tường Như Vậy


Vất vả lắm mới lại có em gái, đương nhiên là Lục Thanh Thần muốn cho cô thứ tốt nhất.

Lục Thanh Nghiên đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng cao lớn của Lục Thanh Thần.

Tuy cô cũng có hai ba anh họ, nhưng bởi vì cách cô rất xa, thường xuyên không gặp mặt nên tình cảm lạnh nhạt hơn nhiều.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, hóa ra anh trai là như vậy.

"Dầu và gạo anh đặt ở phòng bếp, chăn tự em đặt vào phòng đi, anh không đi vào."

Lục Thanh Thần đứng trong phòng, quay lưng về phía Lục Thanh Nghiên, cầm lấy một túi đi về phía phòng bếp.

Làm xong mọi chuyện sắc trời đã không còn sớm, Lục Thanh Thần nhìn đồng hồ trên cổ tay.

"Anh cần phải trở về, em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh mang đồ ăn sáng cho em."

Lục Thanh Thần mỉm cười với Lục Thanh Nghiên, tươi cười vô cùng dịu dàng.

Nếu bị người quen Lục Thanh Thần thấy được, nhất định sẽ hoài nghi có phải mình nhìn nhầm hay không.

Ở trong nhận thức của mọi người, Lục Thanh Thần giống y như cáo già, còn khôn khéo hơn ông nội anh ta nhiều.

Đứng ở ngoài sân, Lục Thanh Thần dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía gương mặt Lục Thanh Nghiên.

"Ra cửa tốt nhất là giả dạng một chút, đừng để người ta phát hiện em tương tự với người Lục gia."

Lục Thanh Thần không biết người đứng phía sau là ai, nhưng chắc chắn một điều, người đó nhất định đang theo dõi Lục gia.

Thường ngày ban ngày anh ta ra cửa đều sẽ giả dạng một lát, tránh cho bị người nọ phát hiện.

Lục Thanh Nghiên không biết chuyện này, đương nhiên là Lục Thanh Thần phải dặn dò cô tránh cho xảy ra chuyện.

Người nọ trốn ở chỗ nào anh ta không biết, nhưng anh ta suy đoán chắc chắn người của người nọ trốn ở chỗ tối trong tỉnh thành. Lục Thanh Nghiên hiểu rõ ý của Lục Thanh Thần.

Đợi Lục Thanh Thần rời đi, lúc này cô mới về phòng, trải chăn Lục Thanh Thần mới mang đến.

Tuy không ngủ ở đây nhưng vẫn phải làm dáng một chút, tránh cho bị anh ta phát hiện không thích hợp.

Ngày hôm sau Lục Thanh Nghiên mở cửa phòng ra, bị Lục Thanh Thần ngồi ở nhà chính dọa sợ.

Lúc này Lục Thanh Thần đã thay đổi giả dạng, thoạt nhìn bình phàm không có gì đặc biệt, không tìm thấy được một chút đặc thù của người Lục gia.

Lục Thanh Nghiên cảm thấy may mắn mình không xúc động, nếu không đã đấm Lục Thanh Thần một quyền.

"Anh lại trèo tường?"

Cô hơi cạn lời đối với Lục Thanh Thần, có cửa không thích đi, sao lại thích trèo tường như vậy?

"Em gái, anh là sợ quấy rầy em nghỉ ngơi, cho nên mới lựa chọn trèo tường."

Tươi cười trên mặt Lục Thanh Thần xán lạn, giải thích với Lục Thanh Nghiên, tránh cho cô hiểu lầm mình.

"Em gái, em đúng là lợi hại, anh như vậy mà em vẫn nhận ra anh."

Lục Thanh Thần cười hì hì nói, dán sát đến trước mặt cô.

Lục Thanh Nghiên nhìn Lục Thanh Thần một cái, lại nhìn cơm sáng trước mặt anh ta.

"Đây đều là anh làm, đồ ăn bên ngoài quá kém, không thể ăn được."

Lục Thanh Thần tiến lên kéo Lục Thanh Nghiên, bảo cô nhanh ăn cơm.

"Anh làm ư?"

Biểu cảm của Lục Thanh Nghiên ngây ngốc, nhìn bữa sáng coi như phong phú ở thập niên 70.

Cháo và bánh bao, còn có mấy món ăn trên bàn, vậy mà đều là Lục Thanh Thần làm?

Không phải là anh ta dậy sớm tới làm đấy chứ?

Người anh trai này...

Hình như không tệ lắm!

Ăn bữa sáng xong, Lục Thanh Thần tiến đến trước mặt Lục Thanh được không?"

"Đừng gọi em là em gái, anh có thể gọi em là Thanh Nghiên."

Từ em gái này càng nghe càng xấu hổ, Lục Thanh Nghiên không quá quen Lục Thanh Thần vẫn luôn gọi cô như vậy.

"Anh không thích, anh chỉ thích gọi em là em gái, gọi em gái thân thiết hơn nhiều, em chính là em gái của anh."

Lục Thanh Thần quay đầu sang một bên, cố chấp muốn gọi Lục Thanh Nghiên là em gái.

"Tùy anh vậy."

Không lay chuyển được anh ta, cô dứt khoát không quản nữa, dù sao chỉ là một xưng hô mà thôi.

"Em gái, em gái..."

Lục Thanh Thần càng gọi càng thân mật, Lục Thanh Nghiên chỉ cảm thấy da gà của mình đều nổi lên.

"Câm miệng, anh lại gọi em sẽ không để ý tới anh."

Xoa bả vai, cô nỗ lực kìm nén xúc động muốn ném Lục Thanh Thần ra khỏi nhà.

Lục Thanh Thần thức thời câm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

"Anh ở bên ngoài đợi em một lát."

Lục Thanh Nghiên đi vào phòng, nửa tiếng sau ra khỏi phòng.
 
Chương 394: Đừng Nói Lời Vô Nghĩa Nữa


Lúc này cô đã thay đổi thành một người khác, ngũ quan tròn hơn thường ngày một chút, đôi mắt cũng nhỏ hơn thường ngày, thoạt nhìn bình thường hơn nhiều.

"Em gái, em còn lợi hại hơn cả anh! Em dạy anh với."

Lục Thanh Thần dán sát lại gần cẩn thận nhìn, không nhìn ra được chút sơ hở nào.

"Đừng nghĩ nữa, anh không học được."

Một người đàn ông học trang điểm, anh ta học, cô không rảnh dạy anh ta.

"Em đừng xem thường anh."

Lục Thanh Thần cảm thấy địa vị của mình ở chỗ Lục Thanh Nghiên hạ thấp, thực sự cần dùng gì đó để chứng minh.

"Đừng nói lời vô nghĩa nữa, đi thôi."

Không để ý tới Lục Thanh Thần lải nhải, Lục Thanh Nghiên cảm thấy anh ta là người đàn ông nói nhiều nhất mà cô từng gặp.

Vừa ra khỏi sân, Lục Thanh Thần trở nên trầm ổn, lời nói cũng ít đi nhiều.

Lục Thanh Nghiên không nhịn được nhìn anh ta mấy lần: "Sao anh không nói nữa?"

"Em gái, anh cảm thấy mình nói nhiều khiến em không vui, nên anh nói ít mấy câu."

"Em không có không vui, anh nguyện ý nói thì nói."

"Em gái, có cần anh trai giới thiệu cảnh sắc ở tỉnh thành cho em không? Đúng rồi, em đang ở đâu? Anh trai có thể đi thăm em không?"

"Câm miệng, không được nói nữa, chuyện chính quan trọng hơn."

Lục Thanh Nghiên hối hận vì vừa mới nói câu kia, gương mặt đen lại quát Lục Thanh Thần.

"Em gái, em lại không thích anh?"

Trên đường đi, truyền tới giọng nói ấm ức oán giận của Lục Thanh Thần.

Lục Thanh Nghiên vẫn luôn cạn lời, nói tới chuyện chính, cuối cùng Lục Thanh Thần cũng nghiêm chỉnh hơn.

"Nói về Trinh Tùng Đào đị" "Người này..."

Nhắc tới Trịnh Tùng Đào, sắc mặt Lục Thanh Thần đặc biệt khó coi, suýt nữa không khống chế được cảm xúc của mình.

"Chính là vì ông ta, Lục gia chúng ta mới bị bắt xuống nông thôn cải tạo, cũng may chuyện này đều nằm trong sắp xếp của ông nội."

Lục Thanh Thần nói một số việc về Trịnh Tùng Đào cho Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên vừa đi vừa nghe, cũng hiểu biết về Trịnh Tùng Đào hơn.

Là bạn tốt nhiều năm của bác trai Lục Chí Hòa, kết quả lại là ông ta tố cáo Lục gia.

"Anh điều tra ra được, mọi chuyện đều là Trịnh Tùng Đào sắp xếp."

Nhớ tới chuyện nhiều ngày trước, gương mặt Lục Thanh Thần âm trầm.

"Còn có người sai bảo hay không?"

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Lục Thanh Thần, nhỏ giọng dò hỏi anh ta.

Lục Thanh Thần lắc đầu: "Trước mắt chưa điều tra ra được."

Nếu thực sự có người đứng phía sau, rất có khả năng là người luôn đối phó Lục gia.

Nghe Lục Thanh Thần nói, Lục Thanh Nghiên biết được đại khái ngọn nguồn mọi chuyện.

Trịnh Tùng Đào vì ích lợi, vậy mà lợi dụng thai phụ hãm hại Lục Chí Hòa.

Cho dù có người đứng phía sau sai bảo Trịnh Tùng Đào hay không, ông ta đều không vô tội.

Hai người đi qua mấy ngõ nhỏ, đi đến trước một căn nhà.

"Anh chắc chắn chúng ta tới ban ngày, có thể tìm được người sao?"

Trốn ở một góc tường, Lục Thanh Nghiên dò hỏi người đứng bên cạnh mình.

"Vợ của Trịnh Tùng Đào về nhà mẹ đẻ hai ngày trước, ông ta còn ngày nghỉ phép hôm nay nữa, vẫn luôn ở trong nhà."

Tầm mắt của Lục Thanh Thần nhìn căn nhà phía bên phải, ánh mắt lạnh như băng.

Lục Thanh Nghiên nhìn theo tầm mắt của anh ta đúng lúc này người phụ nữ trung niên gõ cửa phòng.

Rất nhanh có người tới mở cửa, là một người đàn ông cao khoảng 1m75.

Nhìn thấy người phụ nữ trung niên, gương mặt ông ta âm trầm xuống.

Bởi vì khoảng cách quá xa, Lục Thanh Nghiên không nghe thấy được hai người đang nói gì, chỉ có thể phán đoán từ biểu cảm.

Vẻ mặt người phụ nữ trung niên lấy lòng, người đàn ông trung niên thì vẻ mặt lạnh nhạt còn ghét bỏ.

"Người đàn ông kia là Trịnh Tùng Đào ư?"

"Ừm, ông ta chính là Trịnh Tùng Đào."

Lục Thanh Thần nắm chặt tay, dường như cố nén không cho mình xúc động.

Tuy Trịnh Tùng Đào là bạn của chú anh ta, mình cũng từng gặp không ít lần, lần nào anh ta cũng gọi là chú Trịnh.

Nhưng mà một người như vậy, vậy mà tố cáo Lục gia anh ta, hại Lục gia anh ta.

"Người phụ nữ kia thì sao?"

Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn về phía người phụ nữ trung niên.

"Lúc trước là bà ta và con dâu bà ta hại chú anh."

Ngày đó chú anh ta vừa tới bệnh viện, người phụ nữ và con dâu lập tức ngã trước mặt chú anh ta.

Người phụ nữ lớn tiếng nói là chú anh ta đánh ngã con dâu bà ta, còn không chịu trách nhiệm, cần phải cho câu trả lời hài lòng.

Sau đó Lục gia bắt đầu xảy ra chuyện, trải qua bọn họ bí mật điều tra, chắc chắn là chuyện tốt do Trịnh Tùng Đào làm.
 
Chương 395: Dám Bắt Nạt Em Gái Tôi, Muốn Chết À


"Được, vậy lát nữa đừng buông tha cho bất cứ người nào, giải quyết Trịnh Tùng Đào trước đã."

Lục Thanh Nghiên cười mỉa, lẳng lặng đợi một bên.

Lục Thanh Thần bình tĩnh lại, cùng cô đợi thời cơ tới.

Ở phía xa, người phụ nữ trung niên nhận được thứ tốt, cười hì hì rời đi.

Trịnh Tùng Đào lạnh lùng nhìn bà ta rời đi, xoay người chuẩn bị đóng cửa.

Một bàn tay mảnh khảnh chặn cửa vào lúc này, không cho ông ta đóng cửa.

"Cô là ai?"

Vẻ mặt Trịnh Tùng Đào không kiên nhẫn nhìn về phía Lục Thanh Nghiên chặn cửa.

Ông ta còn tưởng là người phụ nữ lòng tham không đáy kia quay trở lại, kết quả là đồng chí nữ trẻ tuổi xa lạ.

"Viện trưởng Trịnh, nghe nói ông là bạn tốt của viện trưởng Lục, viện trưởng Lục xảy ra chuyện, tôi muốn tìm ông hỏi chút tình hình."

Lục Thanh Nghiên cười vô cùng thân thiết, đôi mắt nhìn chằm chằm Trịnh Tùng Đào.

Sắc mặt Trịnh Tùng Đào thay đổi: "Tôi không biết, cô lập tức đi ngay."

Người Lục gia là người ông ta không muốn nhắc tới nhất, đặc biệt là Lục Chí Hòa.

"Viện trưởng Trịnh, vì sao ông không cho tôi đi vào?"

Tay Lục Thanh Nghiên chặn cửa nhìn như nhẹ nhàng, thực ra rất dùng sức, khiến Trịnh Tùng Đào ngồi văn phòng lâu dài không thể đóng được cửa.

"Ông và viện trưởng Lục không phải là bạn tốt ư? Sao lại không muốn nhắc tới ông ấy?"

Lục Thanh Nghiên lộ ra biểu cảm khó hiểu, tăng âm lượng dò hỏi.

Có người ở nhà bên ló đầu ra nhìn.

Trịnh Tùng Đào sợ hấp dẫn sự chú ý vội nói: "Tiến vào nói chuyện đi."

Ông ta xoay người đi trước, Lục Thanh Nghiên đi theo sau ông ta.

Không đợi Trịnh Tùng Đào tiếp đón cô, Lục Thanh Nghiên đã ngồi trên Trịnh Tùng Đào đứng trước mặt Lục Thanh Nghiên, lạnh lùng nhìn cô: "Muốn hỏi gì nhanh hỏi đi, hỏi xong thì lập tức rời đi."

Lục Thanh Nghiên cười ha ha gật đầu: "Đối với chuyện Lục gia bị bắt xuống nông thôn cải tạo, viện trưởng Trịnh có lời gì muốn nói không?"

"Chuyện giữa tôi và Lục gia không liên quan tới cô, Chí Hòa là bạn tốt nhất của tôi, ông ấy xảy ra chuyện đương nhiên là tôi không thoải mái."

Trịnh Tùng Đào ra vẻ đạo mạo, lời nói vô cùng chân thành.

"Ổ, vậy sao? Tôi còn nghĩ viện trưởng Trịnh ước gì Lục gia xảy ra chuyện cơ!"

"Cô nói linh tinh gì đấy?"

Một câu của Lục Thanh Nghiên như dẫm trúng đuôi Trịnh Tùng Đào, trực tiếp khiến ông ta dậm chân.

"Chẳng lẽ không phải sao? Viện trưởng Lục vừa xảy ra chuyện, phó viện trưởng Trịnh lập tức biến thành viện trưởng Trịnh, người được lợi không phải là ông ư?"

Lục Thanh Nghiên đứng dậy khỏi sô pha, lập tức tới gần Trịnh Tùng Đào.

"Nếu tới đây nói linh tỉnh, lập tức rời khỏi nhà tôi."

Biểu cảm của Trịnh Tùng Đào hơi hoảng loạn, những chuyện ông ta làm đều rất bí mật, tuyệt đối không có người biết.

Người phụ nữ này tới là không có ý tốt, ông ta không thể để cô ở lại lâu.

"Đừng nóng vội, tôi còn chưa hỏi xong mà."

Lục Thanh Nghiên đang cười ha ha đột nhiên im lặng, khí thế tỏa ra: "Viện trưởng Trịnh lòng lang dạ sói, ông nói xem có bị báo ứng hay không?"

"Câm miệng, rời khỏi nhà tôi, cút đi."

Trịnh Tùng Đào chỉ vào cửa lớn, vẻ mặt lạnh như băng nói.

"Viện trưởng Trịnh chột dạ ư?"

"Ai cho cô ăn nói linh tỉnh? Tôi không làm những chuyện đó."

Trịnh Tùng Đào thấy Lục Thanh Nghiên không có ý định rời đi, lập tức quát cô.

"Tôi rất không thoải mái, mời cô rời đi."

"Tôi sẽ rời đi, nhưng không phải là bây giờ."

Tới cũng đã tới rồi, cô dễ bị mời đi như vậy sao? trưởng Trịnh chủ động thừa nhận lỗi sai của mình, có lẽ tôi sẽ suy xét rời đi."

"Đi, lập tức rời đi cho tôi."

Trịnh Tùng Đào tức muốn chết, tiến lên muốn nắm lấy cánh tay Lục Thanh Nghiên.

Một người cao lớn nhảy từ cửa sổ vào, nhảy lên đá Trịnh Tùng Đào ngồi lên ghế sô pha phía sau.

Không đợi Trịnh Tùng Đào kịp phản ứng, người tới nhanh chóng chế trụ ông ta, trói Trịnh Tùng Đào lại, bịt miệng.

"Dám bắt nạt em gái tôi, muốn chết à!"

Làm xong hết mọi chuyện, nhìn Trịnh Tùng Đào nằm nghiêng trên sô pha vẻ mặt hoảng sợ, Lục Thanh Thần vỗ tay.

"Em gái, nếu người này lại dám chạm vào em, anh lập tức chặt tay ông ta"

Lục Thanh Thần tiến đến trước mặt Lục Thanh Nghiên, nhìn chằm chằm tay phải vừa nâng lên của Trịnh Tùng Đào.

Cả người Trịnh Tùng Đào lạnh lẽo, đồng tử co rút lại, nhìn hai người trước mặt với vẻ sợ hãi.

"Ừm ừm..."
 
Chương 396: Không Phải Là Bọn Họ Đều Bị Bắt Xuống Nông Thôn Cải Tạo Rồi Sao?


Ông ta muốn hỏi hai người là ai, rốt cuộc là muốn làm gì.

"Sao mới rời đi một thời gian, chú Trịnh không quen biết cháu nữa rồi?"

Lục Thanh Thần đứng trước mặt Trịnh Tùng Đào, đột nhiên tát mạnh ông ta một cái.

Khóe môi của Trịnh Tùng Đào có máu chảy ra, má trái lập tức sưng đỏ.

Nghe ra được người đến là ai qua giọng nói, sắc mặt Trịnh Tùng Đào thay đổi.

Vậy mà là người Lục gia?

Không phải là bọn họ đều bị bắt xuống nông thôn cải tạo rồi sao?

Sao còn có thể đến nơi này?

Ông ta đặc biệt phái người giám sát bọn họ, vì đề phòng những người này, không nghĩ tới vẫn bị bọn họ chui vào chỗ trống.

"Đừng sợ, anh em chúng tôi sẽ không giết ông, giết ông chỉ làm bẩn tay chúng tôi."

Nhìn ra được Trịnh Tùng Đào sợ hãi, Lục Thanh Thần cười nhạo một tiếng.

Anh em?

Anh em gì cơ?

Trong mắt Trịnh Tùng Đào hiện lên mê mang, ông ta biết rất rõ Lục gia, đương nhiên là biết tình hình của tiểu bối.

Con nối dõi của Lục gia ít, tiểu bối nữ càng ít, hai năm qua lại luôn xảy ra chuyện, sớm đã không còn con gái.

Sao bây giờ lại xuất hiện em gái của Lục Thanh Thần?

Rốt cuộc cô là ai?

"Ánh mắt đó của ông là có ý gì?"

Lục Thanh Thần không thích ánh mắt của Trịnh Tùng Đào, tiến lên tát một cái.

Trịnh Tùng Đào lại bị tát lần nữa, nhục nhã khiến ông ta tức tới mức mặt đỏ bừng.

"Được rồi, làm chuyện chính đi." Lục Thanh Nghiên đứng một bên, lạnh nhạt nhìn về phía Trịnh Tùng Đào, lạnh giọng nhắc nhở Lục Thanh Thần.

"Em gái nói đúng, chuyện chính quan trọng hơn."

Lục Thanh Thần bắt đầu nghiêm túc hơn.

Trịnh Tùng Đào cho rằng hai người là tới báo thù, hiện giờ xem ra không chỉ là vì báo thù.

Lục Thanh Thần lấy một con dao phay trong bếp tới, nhắm ngay cổ Trịnh Tùng Đào.

"Ông là người thông minh, có lẽ là biết nên làm thế nào?"

Lục Thanh Thần cười đến vô cùng khủng bố, Trịnh Tùng Đào liên tục gật đầu, không dám phản kháng chút nào.

Ông ta sợ dao phay trong tay Trịnh Tùng Đào chém tới, ông ta rất sợ chết.

Chắc chắn Trịnh Tùng Đào hiểu ý mình, Lục Thanh Thần kéo vải rách trong miệng ông ta ra.

"Vì sao muốn hại Lục gia chúng tôi?"

Cả người Lục Thanh Thần dán sát vào Trịnh Tùng Đào, lạnh lùng ép hỏi ông ta.

"Thanh Thần, nhất định là cháu hiểu lầm rồi, sao chú có thể làm loại chuyện này được."

Gương mặt của Trịnh Tùng Đào trắng bệch, đến bây giờ còn không chịu thừa nhận.

Lục Thanh Thần cầm dao phay cứa lên cổ Trịnh Tùng Đào một cái.

Đau đớn khiến Trịnh Tùng Đào sợ tới mức cả người run rẩy, lập tức xin tha: "Đừng giết chú mà!"

"Có nói hay không?"

"Nói, chú nói."

Trịnh Tùng Đào sợ tới mức cả người chảy đầy mồ hôi lạnh: "Thanh Thần, có khả năng cháu..."

Trịnh Tùng Đào lại bị Lục Thanh Thần cứa ra vết máu.

Lục Thanh Nghiên ngồi trên sô pha, lằng lặng nhìn cảnh này.

"Ông cho rằng tôi không điều tra ra sẽ đổ oan cho ông ư? Ông làm chuyện gì, tôi biết rất rõ."

Lời nói của Lục Thanh Thần khiến Trịnh Tùng Đào không thể giảo biện "Là chú làm, là chú ghen tị với Lục Chí Hòa."

Vẻ mặt Trịnh Tùng Đào oán hận, hận Lục Chí Hòa, hận ông trời bất công.

Lục Chí Hòa dựa vào Lục gia mới có thành tựu hiện giờ, ông ta không hề thua kém Lục Chí Hòa, nhưng chỉ có thể cúi người, đương nhiên là không phục.

"Bốp..."

Tát mạnh lên mặt Trịnh Tùng Đào mấy cái xong, cuối cùng Lục Thanh Thần lại đạp một cái, trực tiếp đạp Trịnh Tùng Đào nằm bò trên đất.

"Ghen tị ư? Cho nên ông hãm hại Lục gia? Hại nhiều người của Lục gia tôi như vậy?"

Lục Thanh Thần từ trên cao nhìn xuống Trịnh Tùng Đào, đôi mắt đỏ tươi như máu.

Anh ta giơ dao trong tay lên, vỗ lên mặt Trịnh Tùng Đào.

Trịnh Tùng Đào sợ tới mức gương mặt trắng bệch, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Ngay khi ông ta cho rằng mình sẽ chết dưới dao của Lục Thanh Thần, một bàn tay nắm lấy tay cầm dao của Lục Thanh Thần.

"Bình tĩnh một chút."

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Lục Thanh Thần không khống chế được bản thân.

Cảm xúc của Lục Thanh Thần dao động rất lớn, nỗ lực kìm nén phẫn nộ trong lòng mình.

"Hay là để em thẩm vấn ông ta cho?"

"Không cần, để anh làm thì hơn."

Lục Thanh Thần lắc đầu, chuyện thối nát này nên do anh ta làm, sao có thể để em gái anh ta ra tay.

Lục Thanh Nghiên gật đầu, không nói nữa, lại ngồi lên sô pha lần nữa.

"Trịnh Tùng Đào, có phải mọi chuyện là có người sai bảo ông hay không?"

Lục Thanh Thần khống chế tốt cảm xúc xong, lạnh lùng nhìn Trịnh Tùng Đào trên đất gương mặt không có huyết sắc.
 
Chương 397: Có Phải Ông Cho Rằng Tính Tình Tôi Rất Tốt Hay Không


Trịnh Tùng Đào hoàn toàn sợ Lục Thanh Thần, người nào có thể nghĩ tới Lục Thanh Thần thường ngày cười hì hì với ông ta, sẽ có một mặt khủng bố như vậy.

"Chú... Không có ai sai bảo chú cả."

Trịnh Tùng Đào hoảng sợ lắc đầu, nghĩ tới gì đó càng không dám mở miệng.

"Còn không nói thật sao?"

Lục Thanh Nghiên ngồi trên sô pha nhìn ra được né tránh ở sâu trong mắt Trịnh Tùng Đào, nhận định ông ta nói dối.

"Trịnh Tùng Đào, có phải ông cho rằng tính tình của tôi rất tốt hay không?"

Lục Thanh Thần híp mắt đầy nguy hiểm, khom lưng tới gần Trịnh Tùng Đào, khóe miệng hơi nhếch lên cười lạnh lo.

"Tôi nói, tôi nói cho hai người."

Trịnh Tùng Đào đâu còn dám giấu giếm nữa, hoàn toàn sợ hai anh em bọn họ.

"Tôi không quen biết người nọ, là người đó nói sẽ giúp tôi."

"Người đó trông như thế nào?"

Lục Thanh Thần nắm lấy cổ áo Trịnh Tùng Đào, nhấc cả người ông ta lên.

"Người đó che kín mít, tôi không thấy rõ dáng vẻ của người đó."

"Không có khả năng, nhất định là ông lừa tôi."

Lục Thanh Thần đỏ mắt lần nữa.

Đây có thể là lần cách người đứng phía sau gần nhất, anh ta cần phải tra rõ thân phận của người nọ.

"Tôi không lừa hai người, tôi thực sự không biết người đó là ai, cũng không thấy được dáng vẻ của người đó."

Trịnh Tùng Đào liều mạng giải thích, bất đắc dĩ Lục Thanh Thần căn bản không tin ông ta.

"Ông không nhìn thấy dáng vẻ của người đó, vậy chiều cao thì sao, có đặc điểm khác biệt gì không?" Trịnh Tùng Đào.

"Người đó khoảng 1m8, mặc áo choàng đen, che bản thân kín mít."

Khi nhìn thấy người nọ lần đầu tiên Trịnh Tùng Đào còn cảm thấy kỳ lạ, thời đại này còn có ai mặc áo choàng đen, thoạt nhìn quá kỳ dị.

"1m8, mặc áo choàng đen."

Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng lẩm bẩm, lại nhìn về phía Trịnh Tùng Đào lần nữa: "Còn gì nữa?"

Trịnh Tùng Đào cẩn thận hồi tưởng lại: "Trắng, người đó rất trắng, tay đặc biệt trắng, giống như đã lâu rồi không ra ngoài ánh sáng."

Thân là bác sĩ, ông ta tương đối nhạy cảm đối với triệu chứng trắng này.

Lúc ấy ông ta không rõ người nọ, nhưng nhớ rõ duy nhất là ba điểm này.

"Còn gì nữa không?"

Lục Thanh Thần lạnh giọng chất vấn Trịnh Tùng Đào, ném ông ta lên sô pha.

"Tôi không biết nữa, hai người tha cho tôi đi."

Trịnh Tùng Đào liều mạng lắc đầu, hi vọng Lục Thanh Thần và Lục Thanh Nghiên tha cho mình.

Cuối cùng không chiếm được tin tức có tác dụng gì, Lục Thanh Thần trực tiếp đánh ngất Trịnh Tùng Đào.

Lục Thanh Nghiên đứng trước mặt Lục Thanh Thần, nhìn Trịnh Tùng Đào đã hôn mê.

"Cứ tha cho ông ta như vậy? Có quá tiện nghi cho ông ta hay không?"

Lục Thanh Thần nhấc chân đá Trịnh Tùng Đào hôn mê, nhìn gương mặt ông ta sưng đỏ không chịu nổi, vẫn không cảm thấy hả giận.

"Gậy ông đập lưng ông."

Trịnh Tùng Đào nhìn cách trang trí trong nhà Trịnh Tùng Đào, phần lớn đều rất mới, thoạt nhìn còn có chút khoe khoang.

Lục Thanh Thần được Lục Thanh Nghiên nhắc nhở, đôi mắt sáng lên: "Em gái, em đợi anh."

Sau khi nói xong, Lục Thanh Thần nhanh chóng điều tra nhà Trịnh Tùng Đào.

Rất nhanh, thực sự bị anh ta tìm ra được không ít thứ. bên trong giấu mấy thỏi vàng và mấy món đồ trang sức, còn có hơn 1000 tệ.

Quan trọng nhất chính là, trong nhà Trịnh Tùng Đào có mấy quyển sách không nên xuất hiện trong thời kỳ này.

"Dựa vào mấy thứ này, là đủ rồi."

Lục Thanh Thần đặt mấy thứ này ở chỗ dễ bị tìm thấy, nhanh chóng viết một lá thư.

Hai anh em rời khỏi nhà Trịnh Tùng Đào, Lục Thanh Thần thu mua một đứa bé, nhờ đứa bé đi một chuyến.

"Em gái, chúng ta ở đây đợi thêm một lát."

Không biết Lục Thanh Thần tìm đâu ra được một cái ghế, đặt dưới cây bảo Lục Thanh Nghiên nhanh ngồi xuống.

Lục Thanh Nghiên ngồi xuống xong, anh ta lại lấy một túi da ra, bên trong có ít mứt hoa quả.

"Em gái, ăn cho ngọt miệng, có lẽ lát nữa trò hay sẽ trình diễn."

Lục Thanh Thần không ngồi xuống, đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên nhìn phía xa.

Lục Thanh Nghiên cúi đầu nhìn túi da trong tay, cười lắc đầu.

Rất nhanh có một đám người tới nhà Trịnh Tùng Đào, sau khi điều tra một lát, mới dẫn Trịnh Tùng Đào tỉnh lại từ trong hôn mê đi.

Lục Thanh Nghiên và Lục Thanh Thần ở dưới tàng cây tận mắt nhìn Trịnh Tùng Đào bị bắt đi, cũng thấy được vẻ tuyệt vọng trên mặt ông ta.
 
Chương 398: Vì Sao Anh Không Sớm Tính Sổ Với Bà Ta


Không ai biết Trịnh Tùng Đào tuyệt vọng xong có sám hối hay không, Lục Thanh Thần cũng không cần biết, anh ta chỉ cần nhìn thấy Trịnh Tùng Đào nhận được báo ứng nên nhận.

"Em gái, chúng ta đi thôi."

Lục Thanh Thần cười nhìn về phía Lục Thanh Nghiên bên cạnh.

Lục Thanh Nghiên đang nếm thử một viên mứt hoa quả, đưa túi da cho Lục Thanh Thần:

"Anh ăn không?"

Lục Thanh Thần lấy một viên mứt hoa quả, cho vào trong miệng: "Em gái cho đúng là ngọt."

Lục Thanh Thần mỉm cười, dò hỏi anh ta: "Trở về? Hay là?"

"Còn có người chưa thu thập, em gái có muốn đi theo anh một chuyến không?"

Lục Thanh Thần cười hì hì nháy mắt, Lục Thanh Nghiên không nói chuyện lại nhấc chân đuổi kịp anh ta.

Lục Thanh Thần và Lục Thanh Nghiên ngồi xe, đi tới khu nhà tương đối cổ xưa.

Từ miệng anh ta, cô biết được Lục Thanh Thần muốn đi tìm người phụ nữ trung niên vừa rồi.

"Vì sao anh không sớm tính sổ với bà ta?"

Hai người đứng trên đường cái, Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn Lục Thanh Thần bên cạnh.

"Anh cũng là hai ngày này mới trở lại tỉnh thành, chỉ có thể nói anh em chúng ta có duyên."

Vẻ mặt Lục Thanh Thần phức tạp, giải thích với cô: "Anh cần ngầm chăm sóc cha anh và những người khác."

"Có cần em giúp đỡ không?"

Nghĩ một lát, Lục Thanh Nghiên nhẹ giọng nói.

Tuy cô không gặp những người thân có quan hệ huyết thống khác, nhưng nếu cần cô giúp đỡ, cô sẽ không đứng yên bàng quan.

Dù sao cô không thiếu thứ gì, mấy người này lại là người thân của cô, cộng thêm ông, bác trai và anh trai mới quen này đều đối xử không tệ với cô. "Không cần, một mình anh là đủ rồi."

Lục Thanh Thần cười vô cùng dịu dàng, tay phải đặt lên bả vai Lục Thanh Nghiên: "Em gái anh không cần nhọc lòng chuyện này, anh có thể chăm sóc bọn họ thật tốt."

"Ừm, có yêu cầu gì anh cứ việc nói ra."

"Được."

Biểu cảm của Lục Thanh Thần càng thêm dịu dàng, rất thích em gái gặp mặt lần đầu tiên này.

"Vậy cả nhà kia ở đây ư?"

Lúc này hai anh em đứng ở cửa vào một đường, ở trước mặt bọn họ là một ngõ nhỏ rất rộng.

"Ừm."

Lục Thanh Thần sớm đã hỏi thăm rõ ràng, đương nhiên cũng biết người cấu kết làm việc xấu với Trịnh Tùng Đào lúc trước ở đâu.

"Vậy chúng ta vào đi."

Lục Thanh Nghiên dẫn đầu đi vào ngõ nhỏ, Lục Thanh Thần cười đuổi theo.

Ngõ nhỏ không rộng lắm, hai bên đều là phòng ốc.

Trước một căn nhà cũ kỹ vây quanh đầy người, trong không khí mơ hồ còn truyền ra mùi máu tươi.

Lục Thanh Thần và Lục Thanh Nghiên đứng phía sau đám người, nghỉ ngờ nhìn đám người vây xem.

"Hình như người chúng ta muốn tìm trong nhà xảy ra chuyện."

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Lục Thanh Thần đang nhíu mày bên cạnh.

"Anh đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì."

Lục Thanh Thần tiến lên một bước, kéo một ông cụ đang vây xem: "Ông à, nhà này xảy ra chuyện gì thế?"

"Xảy ra chuyện lớn."

Trong lòng ông cụ còn sợ hãi nói: "Con dâu nhà này chém mẹ chồng mấy nhát, công an đều tới."

Cụ ông nói xong, Lục Thanh Nghiên và Lục Thanh Thần hai mặt nhìn nhau.

"Ông à, có thể nói cụ thể không ạ?" đúng là có bóng dáng công an.

"Nghe nói là mẹ chồng vẫn luôn đánh chửi con dâu, còn bức con dâu uống thuốc sinh con trai gì đó, kết quả làm hại con dâu sinh non."

"Nhưng ông nghe nói sở dĩ con dâu nhà này sinh non, là vì viện trưởng của bệnh viện tỉnh thành."

"Trước đây bọn ông cũng nghĩ như thế, lúc này xảy ra chuyện mới phơi bày ra là mẹ chồng."

Cụ ông nói xong, cụ bà ở bên cạnh nói tiếp.

"Bà con nghe nói là vì viện trưởng Trịnh thu mua mẹ chồng nhà này, gây sự khắp nơi."

"Nếu thực sự là vì mẹ chồng, tôi cảm thấy chém đúng lắm."

"Mẹ chồng không tốt tới mấy, cũng không nên chém người ta như vậy chứ."

Người vây xem đột nhiên thảo luận, Lục Thanh Nghiên rời khỏi chỗ thảo luận, đi về phía Lục Thanh Thần.

"Đúng là tiện nghi cho bà ta."

Lục Thanh Thần châm chọc mỉa mai, biểu cảm lạnh nhạt.

Trong phòng, công an nhanh chóng dẫn một người phụ nữ trẻ tuổi cả người đều là máu đi ra.

Lục Thanh Nghiên đứng phía sau đám người, lạnh nhạt nhìn công an dẫn người phụ nữ trẻ tuổi đi.

"Đi thôi."

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của bọn họ, nơi này không cần thiết ở lại nữa.

Lục Thanh Thần im lặng đi theo bên cạnh Lục Thanh Nghiên.

Đột nhiên hai anh em cùng dừng bước lại, ngay sau đó làm như không có chuyện gì đi về trước.

"Có người theo dõi chúng ta."

Lục Thanh Thần hạ giọng, ra hiệu cho Lục Thanh Nghiên cẩn thận một chút.
 
Chương 399: Anh Đừng Coi Thường Em


Lục Thanh Nghiên gật đầu, làm bộ như không biết chuyện gì đi về trước: "Dẫn người tới chỗ không người, nhìn xem rốt cuộc là ai."

"Như vậy quá nguy hiểm."

Lục Thanh Thần không muốn Lục Thanh Nghiên mạo hiểm.

"Anh đừng coi thường em."

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Lục Thanh Thần, khóe miệng hơi nhếch lên.

Vừa rồi cô liếc mắt nhìn lên, phát hiện có bốn người theo dõi bọn họ, không khó đối phó.

"Không hổ là em gái anh."

Lục Thanh Thần thích Lục Thanh Nghiên tự tin như vậy, giả vờ như không phát hiện ra với cô, bước chân chậm rãi đi về trước.

Hai người vừa đi, vừa tìm cơ hội thích hợp.

Bốn người đàn ông phía sau đi sát theo Lục Thanh Nghiên và Lục Thanh Thần.

Hai người càng đi càng vắng, người theo dõi không chú ý tới tình huống này.

"Bọn họ đi đâu thế?"

Rất nhanh, vậy mà bốn người mất dấu Lục Thanh Nghiên và Lục Thanh Thần, bọn họ sốt ruột đến mức tìm khắp nơi.

Bốn người nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện bọn họ bị đưa tới ngõ nhỏ chất đầy đồ cũ nát.

"Khôn xong, nhất định là hai người kia phát hiện ra chúng ta."

Bốn người nhanh chóng kịp phản ứng, đang định rời đi thì hai bóng dáng xuất hiện trước mặt bọn họ như quỷ mi.

Lục Thanh Thần nhảy lên, đá hai người đằng trước.

Lục Thanh Nghiên ở phía sau nhảy tường xuống, quét ngang chân một cái khiến hai người ngã xuống đất.

"Tha mạng!"

Bốn người rất không có cốt khí che chỗ bị thương xin tha.

Lục Thanh Nghiên và Lục Thanh Thần đứng cạnh nhau, dưới chân dẫm lên một người. "Vì sao theo dõi chúng tôi?"

Lục Thanh Thần lạnh lùng nhìn mấy người bị bọn họ đá ngã lăn xuống đất.

"Chúng tôi chỉ được người ta sai bảo mà thôi."

Người bị Lục Thanh Thần dẫm lên, cẩn thận nói.

Lục Thanh Nghiên và Lục Thanh Thần liếc nhau một cái, trong mắt có tỉa sáng hiện lên.

"Là ai sai các người? Sai các người khi nào?"

Lục Thanh Thần dùng hết sức lực dẫm, người dưới chân đau tới mức kêu oa oa.

Em gái anh ta vừa tới tỉnh thành, tuyệt đối không có khả năng bị theo dõi, anh ta lại mới trở lại không lâu, mỗi lần ra cửa đều hóa trang khác nhau, theo lý mà nói không nên bị người ta theo dõi.

"Chúng tôi không biết là ai."

Người trên mặt đất đau tới mức tru lên, còn phải trả lời câu hỏi của Lục Thanh Thần.

"Không biết là ai ư?"

Lục Thanh Nghiên như suy tư gì đó, chẳng lẽ lại là người đứng phía sau?

Thực sự là không tìm ra được sơ hở gì!

"Người đó sai bảo các anh khi nào?"

"Ông ta bảo chúng tôi đợi bên ngoài cửa nhà bà già kia, nói sẽ xuất hiện một đôi nam nữ trẻ tuổi, bảo chúng tôi đi theo hai người."

Một người đàn ông béo lùn mở miệng: "Anh tha cho chúng tôi đi, chúng tôi thực sự không biết gì mà."

"Chỉ cho các người theo chúng tôi? Không làm gì ư?"

"Đúng vậy đúng vậy, chỉ bảo chúng tôi đi theo hai người."

Người đàn ông ục ịch dùng sức gật đầu, đúng là xui xẻo, sớm biết hai người này lợi hại như vậy, bọn họ đã không nhận tiền.

"Người nọ trông như thế nào? Vì sao biết chúng ta xuất hiện ở đó?"

Trong lòng Lục Thanh Nghiên thấp thỏm, có loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng.

Cô vừa hỏi như vậy, Lục Thanh Thần cũng ý thức được không thích hợp. hoạch, sao người này biết được trước tiên?

"Không biết diện mạo, mặc áo choàng đen, che kín mít, là người kỳ lạ."

Người đàn ông ục jch vừa nghĩ vừa nói: "Còn sao ông ta biết hai người sẽ xuất hiện ở đó, tôi cũng không biết."

"Là ông ta!"

Lục Thanh Thần nghiến chặt răng, hai tay nắm chặt.

Có lẽ người này không biết anh ta trốn ở đâu, nhưng biết anh ta sẽ xuất hiện ở đâu, sao ông ta có thể biết chuyện này?

"Cút, lại có lần nữa, đừng nghĩ dễ dàng tha cho mấy người như vậy."

Lục Thanh Nghiên đá văng người dưới chân.

Bốn người vừa mừng vừa sợ, vội đứng dậy liên tục nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng rời đi.

"Trở về trước rồi hãy nói."

Liếc mắt nhìn bốn phía, Lục Thanh Nghiên đi về trước.

Khi trở lại chỗ cư trú tạm thời, Lục Thanh Nghiên rót một cốc nước cho Lục Thanh Thần.

"Anh có cảm thấy kỳ lạ không?"

Ngồi trên ghế đối diện với Lục Thanh Thần, Lục Thanh Nghiên sắp xếp mọi chuyện lần nữa.

Lục Thanh Thần ngẩng đầu, cau mày: "Đúng là kỳ lạ."

Hai người liếc nhau, đều thấy được chút kinh ngạc từ trong mắt đối phương.

"Trước đây các anh điều tra kiểu gì cũng không điều tra được người này, vì sao bây giờ hai lần đều có bóng dáng của người mặc áo choàng đen?"

"Quả thật là như vậy!"

Lục Thanh Thần tán thành lời nói của cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top