Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tạ Triều Triều - Cửu Nhất

Tạ Triều Triều - Cửu Nhất
Chương 20


Nhất thời hiện trường hỗn loạn thành một đoàn.

Thấy đánh cũng tạm ổn rồi, thái giám Tạ Kỳ Hựu phái tới bước vào.

Vừa định mở miệng đã bị một chiếc giày ném thẳng vào mặt.

Sau đó cấm quân tiến vào, tình hình mới được kiểm soát. Khi các cung nhân đỡ Tạ lão thái quân từ dưới đất lên, bà ta gần như chỉ còn thoi thóp.

Đợi mọi người lần lượt cáo lui.

Ảnh vệ của ta đi vào nhận lỗi.

Ta day trán: "Triệu thế tử là chuyện gì vậy? Sao lại lôi hắn vào?"

Giọng ảnh vệ trầm thấp, nhưng nghe kỹ lại có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Triệu thế tử tự mình xông vào, Tạ lão thái quân lại đến quá nhanh, không kịp..."

37

Ta hắng giọng, thở dài: "Ngươi…"

Triệu Tử Quý chỉnh lại y phục dựa vào giường nhìn ta, thân mật đáp lại như nam sủng: "Ở đây, A tỷ…"

Ta suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, ta sợ làm hỏng danh tiếng của hắn, làm hỏng hôn sự của hắn, hắn thì hay rồi, chuyện rắc rối như cứt bò cũng nhất quyết phải xen vào.

Bây giờ phải làm sao đây? Phải làm sao mới được?!

Triệu Tử Quý lại thản nhiên bò xuống giường, chậm rãi mang giày.

"A tỷ đừng lo, cho dù chúng ta bây giờ, đã có một màn 'mục sở thị' như vậy, ta cũng sẽ không dây dưa với A tỷ đòi danh phận. Nếu A tỷ không muốn, Liễn nhi sau này dù cả đời không cưới thê tử, cũng không sao."



Đây không phải là dây dưa đòi danh phận, đây là ép đến tận cửa đòi danh phận.

Tên nhóc này làm việc thật bốc đồng.

Nhưng ta còn chưa kịp nói gì, thì thấy Triệu Tử Quý thu lại nụ cười:

"Cho dù A tỷ không chọn ta, ta cũng thành tâm mong A tỷ sau này có thể tìm được một lang quân như ý, vừa có tài vừa có đức.”

"Nhưng Tề Duẫn kia thì tính là cái gì, dựa vào hôn sự với A tỷ chiếm hết lợi ích, bây giờ lại muốn qua cầu rút ván. Quách Nhượng kia lại tính là cái gì, vậy mà định tìm một tên ăn mày làm nhục A tỷ, để hắn, một kẻ ti tiện, có thể xứng với A tỷ hơn một chút.”

"Bây giờ cứ để bọn họ nhìn xem, thứ bọn họ muốn hái xuống, cũng là vầng trăng sáng mà người khác ngưỡng mộ; là thứ người khác yêu mà không được; là thứ người khác dù nhảy vào vũng bùn cũng muốn níu giữ, dù chỉ là một nửa mạng sống."

Tình yêu của thiếu niên luôn nồng nhiệt và rực rỡ.

Trong lòng vang lên tiếng trống dồn dập, lúc mạnh lúc nhẹ kéo theo m.á.u huyết toàn thân ta bùng cháy trong khoảnh khắc.

Lại bị nhóc con trêu chọc rồi!

Chờ đã, ta nghĩ lại rồi hỏi: "Chuyện này có liên quan trực tiếp gì đến việc đệ chui vào giường ta sao?"

Triệu Tử Quý ngẩng đầu ưỡn ngực: "Chính là muốn cho bọn họ thấy, ta bây giờ và A tỷ là châu chấu trên cùng một sợi dây, muốn động đến A tỷ dù chỉ một chút, cũng phải bước qua xác ta."

Ừm, ý là giống như chó con đánh dấu lãnh thổ ghê.

38

Quách Nhượng ở trong nhà ngục của triều đình trước kia đã có một đứa con trai với một nữ tù nhân, sau này đứa bé đó trở thành sợi dây trói buộc Quách Nhượng.

Sau khi được thả ra, Quách Nhượng trở thành chỉ huy đặc vụ của triều trước.

Chuyện này ta vốn đã biết từ lâu, nhưng có lẽ hắn cũng biết chuyện này có nguy cơ rất lớn, nên muốn tìm cho con trai mình một người kế mẫu.

Trước đây ta có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, thêm vào đó thân phận của ta, cho dù sự việc bại lộ, cũng có thể bảo vệ con trai hắn, vì vậy, ta đã trở thành lựa chọn hàng đầu của hắn cho vị trí kế mẫu của con trai mình.



Nhưng cho dù ta đã đến tuổi này, dù sao cũng là người hoàng tộc, Quách Nhượng bây giờ thân thể tàn tật, ít nhiều cũng có chút tự ti mặc cảm.

Nên mới nghĩ đến việc hủy hoại thanh danh của ta trước, đến lúc đó ta thân bại danh liệt không ai muốn cưới, tự ti tự bế, hắn sẽ đạt được ý nguyện.

Chuyện này đối với Phủ Tề Quốc Công cũng có lợi, vì vậy bọn họ cấu kết với nhau.

Còn Phan di nương và Lạc Ngọc Thư, bọn họ có họ hàng xa với Lý Thượng Nho, con cháu hoàng tộc tiền triều, hiện đang âm thầm mưu đồ.

Lạc Ngọc Thư ban đầu còn có hôn ước với Lý Thượng Nho.

Nếu không phải tiền triều diệt vong, Lạc Ngọc Thư vốn cũng là mệnh phụ hoàng tộc.

Chỉ có thể than một tiếng tạo hóa trêu ngươi.

Vì vậy, mấy phe có lợi ích liên quan liên kết với nhau, tìm cho ta một tên ăn mày hơn năm mươi tuổi, đầu hói mặt sẹo.

Lúc Triệu Tử Quý nhìn thấy tên ăn mày đó, hắn đã rút đao chém, may mà ảnh vệ ngăn cản hết lần này đến lần khác, tên ăn mày đó mới giữ được mạng.

Ta nhìn thấy lão ăn mày đó, cũng im lặng hồi lâu.

Nói thật, ta là người coi trọng ngoại hình.

Ngay cả phụ thân ta cũng biết chuyện này.

Cho nên việc tìm phu quân cho ta cũng là nhắm vào người đẹp mà ra.

Triệu Tử Quý chửi ầm lên: "Chuyện này tám phần mười là chủ ý của tên chó c.h.ế.t Quách Nhượng, đừng để hắn rơi vào tay ta. Nếu không, ta nhất định phải tìm cho hắn mười tên ăn mày, để hắn nếm thử sự sỉ nhục này."

Quách Nhượng cho rằng, chuyện ta mất trong trắng, đối tượng càng bẩn thỉu, khi hắn đến cầu hôn, ta sẽ càng cảm kích.

Thật sự là vô sỉ.
 
Chương 21


Nhưng so với chuyện này, điều khiến ta lo lắng hơn là, những tên mật thám tiền triều còn sót lại ở kinh thành quả nhiên đã gây chuyện.

Bọn chúng đã hạ độc vào nguồn nước lớn nhất ở ngoại ô kinh thành, khiến hàng nghìn người trúng độc, số người c.h.ế.t và bị thương cũng đã vượt quá một trăm.

Lại còn nhân cơ hội tung tin đồn nhảm ở kinh thành, nói là hoàng gia thất đức, trời giáng tai ương, dân gian mới có dịch bệnh.

39

Tốt lắm, cuối cùng cũng nóng nảy rồi.

Những kẻ gây rối này ở trong tối, ta ở ngoài sáng, bắt được tên này lại làm kinh động đến tên khác, thật sự rất phiền phức.

Hiện tại, tuy ta có trong tay một danh sách mật thám.

Nhưng ta biết trong tay Quách Nhượng còn một danh sách nữa, là những người hắn đã dày công vun đắp ở kinh thành.

Trước đây, vì muốn có được danh sách trong tay Quách Nhượng, ta đã định dụ hắn ra tay ở tiệc Thượng Lâm, theo manh mối kéo ra cái mạng lưới trong tay hắn.

Nào ngờ, ở tiệc Thượng Lâm, Quách Nhượng ngoại trừ động miệng, hoàn toàn không nhúng tay vào.

Cô cô ta, Tạ Uyển Nghi, bận rộn lo liệu, lão thái quân Phủ Tề Quốc Công đánh phối hợp, đã hoàn thành một màn bày binh bố trận này.

Xuất sắc, thật sự xuất sắc, cô cô ta đúng là người thân ruột thịt.

40

Sau tiệc Thượng Lâm, Tạ Kỳ Hựu tức giận, tước đoạt cáo mệnh của bà ta, lại còn ban cho bà ta hình phạt "khiển trách".



Mỗi ngày vào giờ Thân, sai lão thái giám trong cung ra đứng trước cửa Quốc công phủ, mắng chửi bà ta suốt nửa canh giờ, bà ta còn phải quỳ ở cửa, nghe cho hết mới được tạ ơn.

Vừa bị đánh một trận, lại bị mắng chửi liên tục suốt một thời gian dài, cáo mệnh cũng không còn.

Lão thái quân có thể nói là kiệt quệ, trông già đi rất nhiều, run rẩy đi đến trước mặt ta, không nói hai lời liền định quỳ xuống.

"Điện hạ, thảo dân có tội, tội ở ta đây..."

"Nhà họ Phan chúng ta bây giờ chỉ còn lại mấy nữ lưu, điện hạ hà tất phải dồn ép đến cùng?"

Thật là nực cười.

Ta đỡ lão thái quân dậy hỏi: "Cục diện đến ngày hôm nay, có chuyện nào là do ta gây ra?"

"Ta ở trong cung chịu tang hơn một tháng, trở về nhà, ngay cả chỗ ở cũng không có. Tiểu thiếp của phụ thân ta còn đợi ta đến bái kiến, muội muội ta ngay cả ngọc điệp cũng không được ghi tên, vậy mà muốn ném ta vào lửa. Cô cô ruột của ta và nhà đã định hôn ước với ta, ở tiệc Thượng Lâm, tìm một tên ăn mày bệnh tật định hủy hoại thanh danh của ta. Cuối cùng, ta chỉ muốn đuổi Lạc Ngọc Thư ra khỏi nhà, gả nàng ta đi, vậy mà đã thành ra là dồn ép đến cùng rồi sao?"

Lão thái quân nghẹn họng.

Ta chỉ đành thở dài: "Lão thái quân, không phải ta tự cao tự đại. Những chuyện này rơi vào đầu ta, ta còn có thể bình tĩnh nói chuyện với người. Nếu đổi lại là người khác, Phủ Tề Quốc Công đã sớm bị lật đổ, Phan di nương và Lạc Ngọc Thư cũng không biết đã c.h.ế.t đi sống lại bao nhiêu lần rồi."

"Điện hạ quả nhiên là rộng lượng."

Lão thái quân cười trừ: "Chỉ là điện hạ lần này hành động như vậy, không biết muốn gì?"

Nhìn xem, gừng càng già càng cay, lão thái bà liếc mắt một cái đã nhìn ra được ta chọn thời điểm này để Lạc Ngọc Thư xuất giá là đang kiếm chuyện.

Do dự một lúc, ta nói: "Chuyện của Tề Ngọc Lang, là ta có lỗi với hắn, nhà người cũng được lợi, chúng ta coi như huề nhau. Nhà người không thích ta làm con dâu, ta cũng không nhất thiết phải bám lấy nhà người. Đợi giải quyết xong chuyện rắc rối gần đây, chuyện từ hôn, ta sẽ tự mình tâu với bệ hạ."



"Nhưng nhà ngươi giúp Quách Nhượng và tàn dư tiền triều gây sóng gió ở kinh thành không phải là chuyện nhỏ. Nguồn độc ở ngoại ô kinh thành hòa vào trong nước, gia súc như trâu bò lợn gà không nói đến, bá tánh hiện tại đã có gần nghìn người thương vong, người phải cho bọn họ một lời giải thích chứ."

Lão thái quân ban đầu ấp úng muốn lấp l.i.ế.m chuyện này, phát hiện ta đã cắn c.h.ế.t bà ta, mới bất đắc dĩ nói:

"Điện hạ, lão thân tuổi đã cao, Thế An làm việc, lão thân xưa nay không can thiệp."

Ta ngắt lời: "Nhưng lão thái quân lại đang nắm sợi dây dắt chó!"

Lão thái quân chậm rãi ngồi xuống ghế nói: "Nếu điện hạ là vì chuyện này, vậy…"

Chưa để bà ta làm bộ làm tịch, ta nói: "Lão thái quân, ta xưa nay không có kiên nhẫn. Người trước khi mở miệng tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ."

"Bây giờ Phan di nương đang trong tay ta, Lạc Ngọc Thư cũng trong tay ta. Lão thái quân tuy rằng già nhưng còn khỏe mạnh, nhưng Phan di nương lại ốm đau đã lâu, còn chưa biết có thể chống đỡ được mấy ngày hay không."

Lão thái bà bày ra vẻ người từng trải: "Điện hạ dù sao cũng còn trẻ, phải biết rằng đàm phán, không nên lật bài ngửa quá sớm."

Ta cười: "Ở chỗ ta, phải tuân theo quy tắc của ta."

"Lão thái quân, chỉ có thế lực ngang nhau mới gọi là đàm phán, chúng ta bây giờ không được tính là…"

42

Người ngoài dù sao cũng không quan trọng bằng người nhà, sau cuộc nói chuyện này, ta lại có thêm một quân bài trong tay.

Lão thái quân sau đó đã đi gặp Phan di nương và Lạc Ngọc Thư.

Ngày hôm sau khi trở về phủ bà ta đã treo cổ tự vẫn.
 
Chương 22


Phải nói lão thái quân đối với bản thân thật sự là tàn nhẫn, chân trước vừa rời khỏi chỗ ta, chân sau đã cho ta một lời giải thích.

Chưa bước vào cửa đã ép c.h.ế.t lão tổ tông nhà phu quân tương lai, hôn sự của ta và Tề Duẫn thế nào cũng không thể thành.

Lời hứa của ta, lão thái quân không để tâm.

Bởi vì lời hứa không nằm trong tay mình, giống như thời tiết thay đổi thất thường của tháng sáu, nắng hay mưa đều tùy thuộc vào ý trời.

Tang lễ của lão thái quân ta không xuất hiện, chỉ phái người đưa lễ tang, rồi lại tìm đến Quách Nhượng.

Khi chúng ta đến, Tạ Uyển Nghi như gà mẹ bảo vệ con, chắn trước cửa viện của Quách Nhượng.

"Tề lão thái quân vừa chết, ta đã đoán được ngươi sẽ đến, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ đến."

"Triều Triều, chuyện lần trước, đều là ta làm, ngươi nếu có tức giận, đánh ta mắng ta cũng được. Nể tình ngươi bình an vô sự, nể tình Thế An cũng đã từng vì các ngươi mà bị khoét xương bánh chè, trở thành người tàn phế, thì hãy tha cho hắn, được không?"

Triệu Tử Quý âm dương quái khí nói: "Biết thì biết Quách Nhượng là cháu trai ruột của Quách phò mã, không biết còn tưởng là con trai ruột của Đại trưởng công chúa. Ta còn tưởng Quách Nhượng hắn tàn phế sao dám làm càn như vậy, hóa ra đều là dựa vào thế lực của Đại trưởng công chúa."

Tạ Uyển Nghi bị Triệu Tử Quý nói đến mức khí huyết sôi trào: "Câm miệng!"

"Lần này Triều Triều mất hết danh dự, Tề lão thái quân mất mạng, chỉ có ngươi được lợi, ngươi là người không xứng đáng nhất để lên tiếng. Ngươi tưởng ta không biết sao, ngày hôm đó ngươi đã thay thế tên ăn mày kia, chui vào trong phòng, trong lòng đang toan tính gì? Đang đánh bàn tính gì? Thật sự coi mọi người đều mù sao?"

Triệu Tử Quý bị vạch trần như vậy, ngược lại càng thêm đường hoàng: "Tâm tư này của ta, vốn cũng định công bố cho thiên hạ biết, Trưởng công chúa đã nhìn ra được, vậy thì đúng là vừa hay."

Ta bị hai người bọn họ cãi nhau đến đau đầu, bèn sai người bịt miệng bọn họ lại, sau đó xông thẳng vào trong.

Tạ Uyển Nghi mặt đầy vẻ không thể tin được, trước khi bị nhét giẻ vào miệng, vẫn còn gào lên: "Tạ Triều Triều, ngươi điên rồi sao? Ta là cô cô của ngươi, cô cô! Cô cô ngươi…ưm…"

Bên tai đột nhiên yên tĩnh, ta thoải mái hơn nhiều: "Ừm, ta bịt miệng cô cô ruột thì sao, giọng của người là to nhất."



Lại nhìn về phía Triệu Tử Quý, hắn ngoan ngoãn ghé đầu lại, há to miệng. Ảnh vệ trợn trắng mắt, nhét giẻ vào thật mạnh.

Hai người cuối cùng cũng yên tĩnh, ta dẫn một đứa trẻ năm tuổi vào cửa.

"Thế An huynh, ra tiếp khách, bản cung đưa con trai ngươi đến đây."

43

Ngoài dự đoán, Quách Nhượng đã đợi sẵn ở trong sân.

Phụ tử gặp nhau, đứa trẻ lại sợ hãi trốn sau lưng ta.

Quách Nhượng vẻ mặt buồn bã, chắp tay với ta: "Làm phiền điện hạ rồi."

"Chuyện nhỏ thôi."

Ta ngồi xuống bàn đá trước mặt hắn, đứa nhỏ ngồi bên cạnh ta, Triệu Tử Quý tự động ngồi xuống bên kia ta. Tạ Uyển Nghi cũng muốn lên bàn, bị ảnh vệ ấn xuống đất, dính đầy bùn đất.

Quách Nhượng há miệng, muốn nói gì đó, ngay sau đó, trong phòng hắn xông ra một thiếu niên giống thư đồng, vừa ra khỏi cửa đã bị loạn tiễn b.ắ.n chết, m.á.u b.ắ.n tung tóe.

Tạ Uyển Nghi thấy vậy đồng tử mở to, định đứng dậy, lại bị ấn xuống.

Quách Nhượng nhíu mày: "Điện hạ cứ như vậy g.i.ế.c người trước mặt trẻ con trong phủ của Quách gia, không ổn lắm đâu?"

"Thế An à, con cái nhà ngươi là con cái, con cái nhà người khác thì không phải con cái sao?"





Trong số mấy nghìn người đó có bao nhiêu đứa trẻ? Có những đứa trẻ còn chưa kịp ra đời đã mất mạng, vậy mà đứa con của nhà hắn lại quý giá đến mức không thể nhìn thấy m.á.u sao?

Trong im lặng kéo dài, ta đưa cho hắn một chén trà.

Quách Nhượng nhấp một ngụm nhỏ: "Có một việc muốn thỉnh giáo điện hạ, mong điện hạ không tiếc lời chỉ giáo."

Ta xoa xoa chén trà trong tay, khẽ gật đầu.

Chỉ nghe thấy Quách Nhượng tò mò hỏi: "Điện hạ làm cách nào để phân biệt được mật thám trong kinh thành? Những ngày này, gần như người đã diệt sạch rồi."

"Mật thám mà, bất kể ẩn náu sâu đến đâu, tổ chức có tinh vi đến đâu, mục đích cuối cùng cũng chỉ là một, thu thập tin tức. Bên dưới rối như tơ vò, vậy bản cung chỉ cần tìm sợi dây ở trên cùng là được rồi.”

"Tú Y Các, Phùng Khai Xuân, bây giờ là người của bản cung."

Tú Y Các là cơ quan đặc vụ của tiền triều, Các chủ thu thập tin tức từ khắp nơi, là tai mắt của tiền triều, bây giờ đôi tai mắt này đã bị ta sử dụng.

Mặc dù việc bắt người từ dưới lên không có manh mối, nhưng từ trên xuống dưới lại dễ dàng hơn nhiều.

Ánh mắt Quách Nhượng lóe lên vẻ khác lạ: "Điện hạ thật tài giỏi."

"Người thông minh luôn biết xem xét thời thế, cân nhắc tình hình, nhưng ngươi, Thế An à, ngươi rốt cuộc là vì cái gì?"

Kích trúc ẩm mỹ tửu, kiếm ca Dịch Thủy môi.

*Gõ trúc, uống rượu ngon, hát vang bên bờ Dịch Thủy

Quách Nhượng, người thiếu niên từng oai phong lẫm liệt, tràn đầy nhiệt huyết như vậy, lại phản bội?

Nói thật, khi điều tra ra, ta cũng không dám tin.
 
Chương 23


"Điện hạ, Đại Thịnh bây giờ, có phải là Đại Thịnh mà chúng ta mong đợi không? Có phải là Đại Thịnh mà điện hạ mong đợi không?”

"Bách tính vẫn còn phải bán con bán thê vì không có cái ăn, quan lại vẫn còn tham ô, nhũng nhiễu, ức h.i.ế.p bách tính. Các bậc công khanh đã sớm quên mất ý định ban đầu, bây giờ sống trong nhung lụa, xa hoa lãng phí, vung tiền như rác, lại đi theo con đường cũ của tiền triều. Điện hạ, vết xe đổ còn đó, mới mấy năm thôi, Đại Thịnh như vậy có thực sự đáng để các tướng sĩ hy sinh quên mình không?"

Sau khi nói xong những lời này, ngay cả Tạ Uyển Nghi cũng ngừng ồn ào, ngơ ngác nhìn hắn.

Thoạt nghe thì những lời này không có vấn đề gì.

Bản chất con người là ích kỷ, tham nhũng cũng vậy, không làm tròn trách nhiệm cũng vậy, điều này tất nhiên có liên quan đến chế độ triều đại, cũng có liên quan đến trình độ văn minh và đạo đức.

Suy nghĩ kỹ một chút, ta mở miệng hỏi: "Đại Thịnh hiện nay so với tiền triều như thế nào?"

"Hơn hẳn tiền triều."

Ta lại hỏi: "Vậy ngươi giúp tiền triều tạo phản?"

Quách Nhượng nói: "Điện hạ không hiểu, là vì điện hạ chưa từng gặp Cảnh Duệ điện hạ."

"Từng nghe nói, Lý Thượng Nho - tự Cảnh Duệ, trong báo cáo mật nói hắn là một người lùn?"

Dừng một chút, ta bổ sung: "Ừm, là một người lùn khá thâm sâu…"

Nghe đến đây, lông mày Quách Nhượng nhíu lại: "Người quý ở đức hạnh, dung mạo chỉ là bề ngoài, Cảnh Duệ điện hạ trong lòng có chí lớn."

Thiếu niên tuổi dậy thì, giai đoạn quan trọng nhất để hình thành nhân cách bị bắt đi tẩy não, bọn họ vừa đ.ấ.m vừa xoa, hắn không chịu nổi, cũng có thể hiểu được.

Ánh mắt vô tình liếc nhìn chân hắn, vốn cũng là thân hình cao lớn, oai phong lẫm liệt.

Vì vậy, ta kiên nhẫn nói:



"Ta khâm phục chí hướng của ngươi, nhưng ta không tán thành cách làm của ngươi.”

"Nếu như năm đó khi lão gia tử khởi binh, ngươi chủ trương thiên hạ đại đồng thì cũng thôi. Khi đó chỉ cần dựa vào bản lĩnh của mỗi người, bách tính ủng hộ ai, khinh thường ai, ai lên sân khấu, ai rời khỏi, đều là do số phận, đều là do lòng dân.”

"Nhưng bây giờ thiên hạ đã thái bình, lúc này gây sóng gió, chỉ khiến bách tính lại lâm vào cảnh lầm than.”

"Thế An, ngươi lấy thiên hạ làm bàn cờ, nhưng bách tính không thể làm quân cờ. Quân cờ c.h.ế.t sẽ trở lại hộp cờ, nhưng người c.h.ế.t sẽ không bao giờ quay trở lại."

Quách Nhượng nhắm mắt lại: "Ta còn tưởng điện hạ là người đồng chí hướng, hóa ra điện hạ cũng không hiểu ta. Những gì ta làm hôm nay là tội lỗi của hiện tại, công lao của muôn đời. Bách tính đời sau sẽ nhớ đến ta, sẽ đánh giá lại đúng sai của ta. Thiên hạ vì công không vì tư, thiên hạ là thiên hạ của bách tính, không phải thiên hạ của quyền quý."

Nói thật lòng, là người được hưởng lợi, mà vẫn có thể quan tâm đến nỗi khổ của bách tính như vậy, đây là điều tốt.

Nhưng sự phát triển của vương triều và văn minh cần có thời gian.

Lý tưởng quá cao mà không phù hợp với thực tế, chỉ biến thành một thảm họa.

Giống như cố gắng giảng giải vi tích phân cho một đứa trẻ sơ sinh, đứa trẻ không những không hiểu, mà còn tè lên mặt hắn.

Đối với trẻ nhỏ ở giai đoạn này, điều quan trọng là được uống sữa, ngủ đủ giấc.

Giống như bách tính bây giờ.

Có lẽ theo Quách Nhượng, thời đại này, thậm chí là vương triều ra đời trong thời đại này vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng mỗi bước tiến của lịch sử đều sẽ cung cấp tài liệu tham khảo và kinh nghiệm quý báu cho hậu thế.

Chúng ta cần phải thận trọng trải qua sai lầm, sửa chữa, thay đổi, trưởng thành, tiếp nối, tỏa sáng.

Huống chi, chỉ vì tạo thanh thế, vì khơi mào một cuộc chiến dư luận mà lấy mạng sống của hàng nghìn người làm con bài, Lý Thượng Nho coi thường mạng người như vậy, tuyệt đối không phải là minh quân.

Văn minh, quy tắc, pháp luật, mãi mãi lấy con người làm trung tâm.

Tâm hồn Quách Nhượng tuy rộng lớn, nhưng Lý Thượng Nho chỉ là một chính trị gia giỏi thao túng quyền thuật.



Sự kết hợp của hai người bọn họ, nhất định là một bi kịch.

Nói cách khác, Quách Nhượng đã bị tra nam PUA rồi.



Nói chuyện với hắn lâu như vậy, trước lễ hậu binh, ta cũng coi như đã hết lòng quan tâm.

Kỳ thực ban đầu cũng không định chỉ bằng nói chuyện là có thể giải quyết vấn đề.

Ta cầm lấy chén trà trong tay Quách Nhượng, đổ hết chỗ trà còn lại vào miệng đứa trẻ ta mang đến.

Thấy sắc mặt Quách Nhượng dần dần tỉnh táo, ta mở miệng nói: "Trà này, ngươi đã uống, con trai ngươi đã uống. Ta không uống, những người khác cũng không uống."

"Hiểu không?"

Tạ Uyển Nghi không nhịn được nữa, nhảy dựng lên chắn trước mặt Quách Nhượng, hung dữ đối mặt với ta.

Ta đưa tay lấy miếng vải nhét trong miệng Triệu Tử Quý ra, hắn vừa mở miệng, lại là giọng điệu mỉa mai quen thuộc: "Ồ, gà mẹ bảo vệ gà con, chẳng lẽ Quách Nhượng này thực sự là do người đẻ ra?"

Cả hai đều bị trói tay, nhưng khác ở chỗ miệng Triệu Tử Quý không bị nhét vải.

Hai người dùng đầu húc vào nhau, đánh thành một đoàn, ta dẫn đứa trẻ nhà họ Quách đi ra ngoài.

Tiếp theo, muốn chết, phụ tử bọn họ sẽ c.h.ế.t cùng nhau.

Người nhân từ không thể cầm quân, người sống tình cảm không làm nên việc lớn.

Trò chơi chính trị vốn là một trò chơi bẩn thỉu, không thích hợp để phát huy lòng từ bi.
 
Chương 24


Ban đầu Quách Nhượng không tin ta sẽ tìm đến hạ độc.

Nhưng cơ thể hắn ngày càng suy yếu, các triệu chứng biểu hiện ra rõ ràng là trúng độc.

Hơn nữa giống hệt với loại độc mà Lý Thượng Nho đã hạ vào nguồn nước ở ngoại ô kinh thành.

Nói chính xác, độc tính này sau khi được tinh luyện, còn dữ dội hơn.

Chỉ trong vài ngày, hắn đã không chịu đựng nổi nữa, gầy gò ốm yếu, được người ta khiêng đến cửa.

"Điện hạ, con trẻ vô tội, xin hãy tha cho đứa nhỏ một mạng."

Ta cũng cúi đầu trước hắn: "Cũng xin ngươi, hãy tha cho hàng nghìn bách tính một mạng."

"Nhưng cải cách luôn phải đổ máu." Hắn lẩm bẩm, lại khóc ra máu, "Ta một lòng vì công, nhưng sao trời xanh không phù hộ ta."

Không phải trời xanh không phù hộ, mà là hắn đã đi theo nhầm người.

Dựa vào mưu mô quỷ kế, dùng bụng của nữ nhân để lấy lòng người, làm trái đạo nghĩa, tàn hại bách tính vô tội.

Đã nói rồi, tên lùn đó sao có thể là thứ tốt lành gì.



Quách Nhượng giao ra thuốc giải, nhưng bản thân lại không chịu uống, cứ đợi cho đến khi đứa trẻ khỏe lại, mới không chịu đựng nổi nữa, buông tay lìa đời.

Nửa tháng sau khi hắn chết, Lý Thượng Nho khởi sự.

Khí thế hừng hực, chiêu binh mãi mã, liên tiếp thắng trận, chỉ mất vài tháng đã đánh đến ngoại ô kinh thành.

Lý Thượng Nho đắc ý, chỉ nói là lòng người quy thuận.



Liền đóng quân lại, ra lệnh cho Tạ Kỳ Hựu ra khỏi thành quỳ xuống đầu hàng.

Ta ước lượng thời gian, ăn mặc chỉnh tề tiến cung.

"Để ta đi đưa thư đầu hàng."

Tạ Kỳ Hựu liếc nhìn Tạ Uyển Nghi đang cúi gằm mặt đứng bên cạnh nói: "Vẫn là để cô cô đi đi…"

Cái đầu đang cúi gằm của Tạ Uyển Nghi lập tức ngẩng lên, bà ta không thể tin được mà chỉ vào mình hỏi: "Ta? Ta đi?"

Tạ Kỳ Hựu nghiến răng nghiến lợi: "Nếu không có cô cô, một tên tàn phế như Quách Nhượng làm sao có thể vào triều làm quan? Làm sao có thể bồi dưỡng người, lôi kéo cựu thần tiền triều, ăn cắp cả bản đồ phòng thủ quân sự? Bảo người đi đưa thư hàng thì sao, đâu phải là muốn c.h.é.m đầu người."

Giọng Tạ Uyển Nghi yếu ớt hẳn đi, có vẻ hơi bất lực: "Ta dù sao cũng là cô cô của ngươi."

"Lúc người hãm hại tỷ tỷ cũng nhớ mình là cô cô sao? Lúc người bênh vực Quách Nhượng cũng nhớ mình là cô cô sao? Bây giờ lại còn mặt mũi nói mình là cô cô? Hả?"

Tạ Kỳ Hựu sau này mới biết chuyện ở tiệc Thượng Lâm, cũng tức giận không nhẹ.

Nhưng bộ dạng mỉa mai này…

Ta thở dài, vỗ vỗ tay hắn: "Sau này ít gặp Triệu Tử Quý đi, học hỏi chút điều tốt đẹp…"

Tạ Kỳ Hựu nắm lại tay ta nói: "Tỷ tỷ, tỷ không cần đi đâu cả, cứ ở bên cạnh Trẫm. Nếu chuyện này thất bại, Trẫm dù liều c.h.ế.t cũng phải đưa tỷ tỷ thoát khỏi vòng vây."

"Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa, thư hàng ta đi đưa, năm đó ta cũng từng đi ăn xin, không sợ người ta lạnh nhạt."

Lấy thư hàng xin đầu hàng đóng ấn ngọc tỷ, ta hành lễ cáo từ, "Bảo trọng, đợi tỷ về."

"Tỷ tỷ…" Tạ Kỳ Hựu vẫn không yên tâm, đuổi theo, "Nếu sợ thì đừng đi, Trẫm sẽ trói cô cô đi."



Tạ Uyển Nghi mặt mày ủ rũ: "Sao vẫn còn nhớ đến ta vậy?"

Tạ Kỳ Hựu trợn trắng mắt nói: "Bởi vì người không phân biệt đúng sai, giữ lại cũng vô dụng nhất."

Hai người này cãi nhau, thật trẻ con.

Ta phẩy phẩy tay, không quay đầu lại nữa.

Hôm nay là ngày thứ ba Lý Thượng Nho chính thức đóng quân.



Khi ta đến doanh trại, đã bị vây xem rất đông, Phan di nương và Lạc Ngọc Thư cũng nghe tin ra xem.

Quên nói, lúc Lý Thượng Nho khởi sự, Phan di nương và Lạc Ngọc Thư đã chạy đến đầu quân ngay trong đêm.

Nể tình lão thái thái Phủ Tề Quốc Công liều mạng giữ lại cho bà ta một mối hôn sự, ta còn sai người đi khuyên nhủ, kết quả tên ám vệ đó bị đánh vỡ đầu mang về.

Bây giờ gặp ta, Lạc Ngọc Thư vênh váo tự đắc: "Nhìn xem, đều là người nước mất nhà tan rồi, còn mặt mũi nào mà ra vẻ trưởng công chúa đến đưa thư hàng xin đầu hàng?"

"Lúc mẫu thân ngươi nước mất nhà tan cũng không quên ăn mặc lòe loẹt đi quyến rũ phụ thân ta, cũng không thấy hai mẫu tử các ngươi trốn tránh không dám gặp người khác, chẳng phải vẫn ăn mặc vàng bạc chạy đến chỗ dựa mới rồi sao?"

Lạc Ngọc Thư nghe ta mỉa mai mẫu thân mình, giơ roi lên định quất ta, bị ám vệ bên cạnh ta tiến lên một bước chặn lại.

"Lạc Ngọc Thư, người khác là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, ngươi là một lần bị rắn cắn lại một lần bị rắn cắn. Ta mang theo ám vệ trở về chuyện này ngươi hoàn toàn không nhớ. Đánh nhau ta không giỏi lắm, nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, ngươi cho rằng ám vệ của ta là đồ bỏ đi sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể đề phòng cả đời sao?"

Lạc Ngọc Thư nghe vậy tức giận mắng: "Tạ Triều Triều, đừng đắc ý, ngươi đắc ý không được bao lâu đâu."

Lý Thượng Nho đứng trước lều lớn xem náo nhiệt hồi lâu, lúc này mới cười vỗ tay, nói lớn: "Thừa Bình công chúa, thất lễ rồi, mời vào."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy người này sinh ra cũng coi như không tệ, chỉ là chiều cao, ừm, quả thật là lùn.
 
Chương 25


Ta hơi hiểu vì sao hắn thích ở chung với Quách Nhượng rồi.

Quách Nhượng là người ngồi xe lăn, khi ngồi xuống chắc chắn sẽ thấp hơn hắn một đoạn, đại khái là cảm thấy khá tự hào sao?

Ta ở trong lều quan sát Lý Thượng Nho một lúc lâu, Lạc Ngọc Thư đi theo sau mắt đỏ hoe muốn liều mạng với ta: "Tiện nhân, ngươi dám nhìn thẳng long nhan của bệ hạ?"

Quên nói, Lý Thượng Nho xưng đế mới khởi binh, nên bây giờ Lạc Ngọc Thư gọi hắn một tiếng bệ hạ, cũng không sai.

Ta nghe vậy liền quay mặt đi, nhưng lại không thể ngăn được ánh mắt của Lý Thượng Nho nhìn chằm chằm vào ta.

Khá là khó chịu.

Vì vậy ta bất đắc dĩ lại quay mặt lại: "Được rồi, có chuyện gì thì nói, đừng nhìn nữa, cũng không thể nhìn ra hoa gì đâu."

Lý Thượng Nho nghe vậy liền cười: "Thừa Bình công chúa quả nhiên giống như lời đồn, thẳng thắn, vậy Trẫm sẽ nói thẳng, đại quân của Trẫm vào thành, Trẫm muốn Tạ Kỳ Hựu thực hiện 'Lễ dắt dê'."

Tên lùn này không chỉ lắm mưu mô mà còn biến thái, huyết thống này sao lại không được thuần khiết, chẳng lẽ là lai với người ở đảo nào rồi?

Ta u ám nhìn chằm chằm vào hắn, hồi lâu không nói gì.

Lý Thượng Nho cười lạnh: "Đừng vội, trưởng công chúa cứ ở lại đây, suy nghĩ cho kỹ."



Ngày đầu tiên bị giam giữ, không có cơm ăn, buổi tối ta dẫn theo ám vệ lên một ngọn đồi nhỏ b.ắ.n pháo hoa.

Ban đầu Lý Thượng Nho bị ồn ào đến mức không ngủ được, truyền lệnh bảo ta dừng lại.

Ta chỉ nói sau khi thành bị phá ta sẽ không sống nữa, trước khi c.h.ế.t muốn xem pháo hoa một lần cuối cũng không được sao?



Nếu như vậy, các triều thần Đại Thịnh sẽ cho rằng vị bệ hạ này lòng dạ hẹp hòi, nhất định sẽ không đối xử tốt với các triều thần đầu hàng. Đến lúc đó cố thủ cổng thành, hai bên giằng co, kinh thành tường cao hào sâu, củng cố thành trì, cũng có thể cố thủ thêm vài tháng nữa.

Chỉ là sẽ làm phiền các tướng sĩ phải ở trong lều thêm vài tháng.

Lý Thượng Nho tuy quen chịu khổ, nhưng Lạc Ngọc Thư lại là người được nuông chiều từ bé, làm sao chịu đựng nổi khổ sở này.

Sau khi thổi gió gối bên tai hết lần này đến lần khác, Lý Thượng Nho đè nén lửa giận, chỉ nói ngày mai nhất định sẽ cho ta đẹp mặt, liền ôm mỹ nhân ngủ say.

Sau đó, ta liền yên tâm thoải mái b.ắ.n pháo hoa cả đêm.

Các tướng sĩ tuần tra trong doanh trại ban đầu còn đến chỗ ta xem, sau đó, ngoại trừ đội quân canh giữ ta, cũng không còn ai đến nữa.

Đến sáng hôm sau, Lý Thượng Nho đã bị trói gô ném đến trước mặt ta.

Hắn sững sờ.

Hắn không thể hiểu nổi rõ ràng đã đánh đến kinh thành, tại sao chỉ sau một đêm lại trở thành tù nhân.

Trước khi ta xuất phát từ Kỳ Sơn đã trao đổi thư từ với Phùng Khai Xuân.

Tin tức Quách Nhượng truyền qua, trước tiên là để cho Phùng Khai Xuân xem.

Những bản đồ phòng thủ quân sự đó đương nhiên cũng là do Phùng Khai Xuân chuyển cho Lý Thượng Nho.

Cho nên, thứ đó là giả.

Nhưng thứ giả lại có thể thêm mắm dặm muối cho quyết tâm xưng đế của Lý Thượng Nho, tiền triều tồn tại lâu dài lại sụp đổ quá nhanh, trong dân gian có rất nhiều thế lực phản loạn.

Nhổ tận gốc các mật thám trong kinh thành còn tốn công sức, huống chi là những tàn dư ẩn náu khắp nơi trong dân gian.



Bắt từng người một, vừa tốn công sức vừa mất thời gian, chi bằng để cho người ta hô hào tập hợp bọn họ lại một chỗ.

Lý Thượng Nho quả nhiên không phụ sự mong đợi.

Còn có phụ thân ta, ban đầu ông xuất binh quả thực là đi dẹp loạn.

Nhưng sau đó người của ta đã đuổi theo.

Muốn xây một khu vườn ở nhà, muốn dạy dỗ tiểu thiếp và con gái riêng của bà ta không phải là tin tức quan trọng cần truyền đạt lần đó.

Tin tức ta thực sự muốn truyền đạt là thay đổi mục đích chuyến đi này của ông.

Vì vậy kế hoạch sau đó của ông, đã từ dẹp loạn biến thành tiêu diệt thổ phỉ.

Mấy năm gần đây, triều đại thay đổi, địa phương không rảnh quan tâm đến những việc khác, không ít sơn trại tập hợp rất nhiều thổ phỉ.

Nhân cơ hội này, phụ thân ta bất ngờ tấn công, tiêu diệt không ít sơn trại dọc đường.

Đợi đến khi thực sự chạm trán Lý Thượng Nho, chỉ là làm bộ đánh vài trận, rồi lại chui vào rừng sâu.

Nhưng phụ thân ta giả vờ thua chạy, lại khiến Lý Thượng Nho càng thêm tự tin, cứ tưởng các tướng sĩ Đại Thịnh đã bị mài mòn ý chí, bây giờ yếu ớt không chịu nổi một đòn, liền tự tin xưng đế khởi binh.

Trên đường đi, ta yêu cầu các thành chống cự một chút rồi bỏ chạy, để một số binh lính giả làm thường dân trà trộn vào quân đội của Lý Thượng Nho.

Ta không thể giao chiến với Lý Thượng Nho ở những nơi đông người, đánh nhau dữ dội, bách tính cũng sẽ bị liên lụy, ta muốn dẫn hắn đến nơi chôn cất mà ta đã chọn cho hắn.

Hắn cứ tưởng mình chiêu binh mãi mã dọc đường, thanh thế ngày càng lớn mạnh là lòng người quy thuận, thực tế, có hơn một nửa là binh lính Đại Thịnh.

Dùng tiền của Lý Thượng Nho, nuôi dưỡng binh mã Đại Thịnh, một đường đến tận chân thành.
 
Chương 26


Mấy thị trấn này, vốn là nơi ta định chôn Lý Thượng Nho, vốn định dời bách tính đi, tránh lúc đánh nhau làm bị thương người vô tội, không ngờ lại đột nhiên có cái gọi là dịch bệnh.

Nhưng cũng vì trận dịch này, ta thuận lý thành chương dời tất cả mọi người đi, chỉ nói là vì dịch bệnh, bách tính ở đây đã c.h.ế.t hết.



Lý Thượng Nho vào ở rồi, nhưng lại chẳng hề nghi ngờ gì. Thuốc độc này vốn là do hắn hạ, cũng là một màn chiến hắn bày ra sau khi khởi binh để tạo danh chính ngôn thuận cho mình.

Hắn là chân long thiên tử, ở chỗ này vẫn bình an vô sự, chứng tỏ thiên ý thuộc về hắn.

Đương nhiên, hắn cũng không phải thật sự không sợ chết.

Để đề phòng độc tố còn sót lại trong nguồn nước, hắn còn cố ý sai người rắc thuốc giải vào nước, cứ như vậy cho rằng có thể yên tâm rồi.

Nhưng thuốc men ấy mà, vừa có thể làm thuốc, cũng có thể thành độc.

Thuốc giải mà hắn tự cho là thông minh rắc xuống, từ sớm đã hòa lẫn với thứ ta rắc vào nước từ trước, tạo thành một loại độc dược hỗ trợ lẫn nhau.

Ta cố ý đến đây một chuyến này là vì cái gì? Là vì âm thầm đưa thuốc giải cho người của mình đấy!

Pháo hoa rực rỡ suốt đêm, mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc che lấp mùi m.á.u tanh, tiếng nổ vang trời chấn động, át đi tiếng va chạm của đao kiếm lẫn tiếng kêu cứu yếu ớt trong đêm đen.

Lý Thượng Nho ôm Lạc Ngọc Thư hưởng thụ hoan lạc một đêm, hoàn toàn không ngờ tới tình thế sẽ đảo ngược vào lúc bình minh.

Triệu Tử Quý dẫn người thừa dịp đêm tối dễ dàng bắt sống hoặc g.i.ế.c c.h.ế.t các tướng lĩnh dưới trướng Lý Thượng Nho, kẻ nào chống cự đều bị cắt cổ.

Trải qua một phen này, cục diện hỗn loạn khi thay đổi chính quyền cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa.

Ta ngồi trên sườn núi, nhìn mặt trời dần dần nhô lên, chậm rãi thở dài một hơi.



"Cuối cùng cũng kết thúc rồi."



Chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống, phụ thân ta vẫn còn ở bên ngoài đánh giặc, dường như chẳng hề lo lắng tình hình trong kinh thành không thể thu dọn được.

Tạ Kỳ Hựu vi hành đến Tấn vương phủ ăn lẩu với ta, Triệu Tử Quý tất bật rửa rau nhặt rau, Tạ Uyển Nghi mang tới mấy con cá mè tươi ngon.

Nước sôi ùng ục, Tạ Kỳ Hựu vừa dùng đũa nhúng khăn lông vừa nói: "Tên nhóc Tề Duẫn hôm nay vào cung tạ ơn, nói là cảm tạ Trẫm ban cho hắn một mối hôn sự tốt đẹp."

Nói xong, Tạ Kỳ Hựu lại hỏi ta: "A tỷ, cứ thế mà nhường vị hôn phu đi, tỷ thật sự không hối hận sao? Tên Tề Duẫn kia nhìn cũng là người có tài đấy."

Phủ Tề Quốc Công ngoại trừ vị lão thái quân kia có chút hồ đồ ra, những người còn lại đều rất tỉnh táo. Lần này phản thần tiền triều chạy trốn quá nửa, chỉ có phủ Tề Quốc Công đóng cửa không ra ngoài trong lúc hỗn loạn.

Vì vậy, Tạ Kỳ Hựu định lấy Phủ Tề Quốc Công làm hình mẫu tích cực, để thiên hạ đều biết Hoàng đế khoan dung nhân từ.

Sau đó, ta và Tề Duẫn hủy hôn, Tề Duẫn vào cung xin chỉ cầu hôn một thứ nữ nhà quan nhỏ, chỉ nói là hai người lưỡng tình tương duyệt, đã cảm mến nhiều năm rồi.

Tạ Kỳ Hựu hỏi ta, biết ta thật sự không có ý với Tề Duẫn, bèn ban hôn cho hai người họ.

Nhưng trong lòng vẫn lo lắng, xuất cung tìm ta, vừa hay gặp nhà ta đang ăn lẩu.

Triệu Tử Quý dùng cốc đưa nước cho ta uống, bị Tạ Kỳ Hựu cướp mất, tức đến nỗi hắn muốn đánh người.

Nhưng nghĩ đến Tạ Kỳ Hựu dù sao bây giờ cũng là Hoàng đế rồi, bèn trút giận lên người Tạ Uyển Nghi: "A tỷ ta và người quan hệ tốt lắm sao? Sao lại có mặt mũi đến cửa vậy?"

Tạ Uyển Nghi chỉ vào con cá: "Bản cung mang đồ đến cửa, nào giống ngươi, đến tay không."

"Ta đến tay không thì A tỷ ta cũng thích ta, người mang đồ đến thì sao chứ?"

Tạ Kỳ Hựu không để ý đến hai người đang cãi nhau ỏm tỏi, chỉ lo lắng nói: "Tề Duẫn gả cho người khác rồi, hôn sự của A tỷ phải làm sao bây giờ?"



"Vậy thì không gả nữa." Ta nhúng vài cọng rau, chấm với nước tương mè lẩm bẩm, "Chuyện trong kinh thành xử lý gần xong rồi, chuyện còn lại ta không nhúng tay nữa, an tâm trồng trọt của ta."

Tạ Kỳ Hựu thở dài nói: "Không thể trồng trọt cả đời được, già rồi thì sao?"

"Già rồi thì tìm mấy người trẻ tuổi, dạy bọn họ trồng trọt."

Triệu Tử Quý nghe vậy đột nhiên mở miệng: "A, A tỷ, ta, ta còn trẻ mà…"

Nói xong, Tạ Kỳ Hựu và Tạ Uyển Nghi đều sửng sốt.

Một lúc lâu sau, Tạ Kỳ Hựu miễn cưỡng nói: "Nếu thật sự không được, chờ nhị thúc trở về, Trẫm sẽ hỏi ông ấy…"

Lại nhìn ta hỏi: "A tỷ, tỷ nghĩ sao?"

Ta nghĩ sao?

Lao động tự dâng tận cửa, ta còn có thể nghĩ sao?

Cứ giữ lại đã, đi một bước xem một bước vậy.

Ngoại truyện - Triệu Tử Quý

Từ khi sinh ra ta đã ở trên chiến trường.

Nghe nói phụ thân ta vốn là người bán thịt heo.

Mẫu thân ta từ khi ta hiểu chuyện đã luôn mắng phụ thân trước mặt ta, không chịu khó bán thịt heo lại cứ phải đi theo Tạ tam tạo phản, bây giờ đầu treo trên lưng quần, suốt ngày nơm nớp lo sợ.

Mẫu thân ta chỉ muốn an ổn, cũng chẳng có chủ kiến gì.
 
Chương 27: Hoàn


Năm đó triều đình đánh vào Phái Thành, mẫu thân ta không biết nên chạy trốn thế nào, nhét mấy món đồ trang sức vào lòng ta, ôm ta đến nhà A tỷ.

Nhị thẩm của Tạ tam gia là người mềm lòng, liền dẫn chúng ta chạy trốn.

Sau đó, quân truy đuổi ập đến, nhị tẩu dụ tên cầm đầu vào phòng, đẩy đổ đèn, châm lửa.

Một đám người chúng ta thừa dịp đêm tối đi theo A tỷ chạy trốn, A tỷ có chủ kiến, dẫn chúng ta vòng vèo gian nan hiểm trở mà bình an vô sự len lỏi trong vòng vây của triều đình.

Nhưng nàng quá mệt mỏi, ngày hôm đó, nàng mệt đến mức không khống chế được mà ngủ thiếp đi.

Sau khi nàng bất tỉnh, một đám người liền nghe theo lệnh của mẫu thân ta hành động.

Chỉ một ngày, chúng ta đã bị bao vây.

Lúc đó, mẫu thân ta vừa lau nước mắt vừa nói: "Liễn nhi, mẫu thân vô dụng, mẫu thân không bảo vệ được con."

Bà nhét ta vào lòng A tỷ: "Đi theo A tỷ con mới có thể sống, con còn quá nhỏ, phải nghe lời, nghe lời thì bọn họ mới không bỏ rơi con."

Bà dẫn theo hai người, vừa la hét vừa chạy lên núi, dẫn hết đám quân truy đuổi đi.

A tỷ hôn mê một ngày một đêm, lúc tỉnh lại nhìn ta, trong mắt lộ ra một tia tuyệt vọng.

Nhưng nàng vẫn dẫn ta đi, còn có hai đệ đệ của nàng.

Sau đó nữa, chúng ta hội hợp với những người khác.

Một đám trẻ con giả làm ăn mày, lột quần áo trên người c.h.ế.t mặc vào, tìm đường sống trong đống xác chết.

Đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bị dồn vào đường cùng thì tranh giành thức ăn với chó hoang.

Ta còn quá nhỏ, có một lần bị bệnh rất nặng.

Nàng đưa ta đi khám bệnh, trên đường chúng ta gặp hai tên du côn.

Đó hình như là lần đầu tiên nàng g.i.ế.c người.



Nàng loạng choạng cõng ta chạy ra từ con hẻm nhỏ, không ngừng nôn mửa, run rẩy, rơi nước mắt.

Nàng tưởng ta mê man không biết gì nên không nhìn thấy.

Nhưng ta, ta đều biết cả.

Nàng nói mình khóc là vì bị ngã mấy lần, là nàng quá yếu đuối.

Ta biết không phải vậy.

Ta lau nước mắt cho nàng, cảm giác ấm áp.

Ta nói: "A tỷ, tỷ bỏ ta xuống đi."

Ta quá nhỏ, mang theo ta là một gánh nặng.

Nàng không đồng ý, vừa khóc vừa đưa ta đến gõ cửa tiệm thuốc.

Sau này ta sống sót đi theo nàng, chúng ta vô cùng gian nan mà sống trên núi năm năm.

Thế nhân luôn ca ngợi A tỷ kiên cường, có thể dẫn theo hơn hai mươi đứa trẻ sống sót trên núi.

Nhưng ta biết, lúc đó nàng cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nàng cũng thường khóc, trốn đi khóc, lúc khóc cũng muốn tìm mẫu thân, muốn bỏ đi.

Nhưng mỗi lần, nàng vẫn không thể bỏ đi, lại quay về, tiếp tục ngày qua ngày dẫn theo đám trẻ này kiếm sống.

Nàng từng đi xin ăn, từng buôn bán, dẫn chúng ta trồng trọt săn bắn, vết thương trên tay lành rồi lại rách ra, trong đoạn thời gian tăm tối dài đằng đẵng không thấy ánh sáng đó, nàng đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tất cả mọi người.

Trước đêm Tạ tam gia qua đời, trong kinh thành bị thám tử của tiền triều trà trộn vào khắp nơi, ngay cả trong cung cũng có tai mắt của tiền triều.

Làm loại chuyện này, Lý triều với nền tảng thâm hậu là bậc thầy.

Chúng ta cũng đã bắt và thẩm vấn, nhưng ngược lại khiến cho những tên thám tử ẩn nấp trong bóng tối càng lẩn trốn sâu hơn.



Bọn chúng muốn thừa dịp chính quyền thay đổi mà giở trò, nhưng bọn chúng định làm gì? Kế hoạch là gì? Chúng ta không biết gì cả.

Cũng không thể bắt hết dân chúng trong kinh thành, thẩm vấn từng người một chứ?

Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy.

Nhưng không ngờ, đại hậu phương Phái Thành của gia gia ta bị triều đình tập kích đánh hạ, những người nhà của nghĩa quân được an trí ở đây phải chạy trốn gấp rút.

"Ta" đã lệnh cho kinh thành thực hiện "thông hành lệnh".

Sau đó, Tạ tam gia nói: "Triều Triều sẽ hiểu."

A tỷ quả nhiên hiểu, nàng vào kinh, sau khi Tạ tam gia qua đời, trước tiên là ở lại trong cung, lặng lẽ nhổ bỏ mấy cái đinh quan trọng.

Lại trở về Tấn vương phủ một phen mượn gió bẻ măng.

Tự mình vào cuộc câu ra Quách Nhượng.

A tỷ nói, bọn họ phải hành động, sói dữ ẩn nấp trong đêm đen sẽ lặng lẽ cắn đứt cổ người ta.

Nhưng hành động, sẽ phát ra tiếng động, cho dù là âm thanh nhỏ bé đến đâu cũng sẽ trở thành mấu chốt phá vỡ thế cục.

Mọi chuyện lắng xuống, ta cùng A tỷ trồng trọt hai năm trong Tấn vương phủ.

Phụ thân ta cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, đích thân đến cửa tìm A tỷ nói chuyện.

A tỷ mới đồng ý.

Trở về, phụ thân ta vừa lau mồ hôi lạnh vừa vỗ vai ta nói: "A tỷ con là do con tự mình chọn, đã chọn nàng ấy rồi, sau này phải đối xử tốt với A tỷ con. Nếu sau này con có chuyện gì, đừng nói đến hoàng thất, chỉ riêng nước bọt của những lão công huân trong kinh thành này cũng đủ nhấn chìm con."

Ta sẽ không có chuyện gì đâu, A tỷ là do ta tự mình chọn.

Ta đã từng thấy nàng bê bết m.á.u tươi bước ra từ vũng bùn, ta đã từng thấy nàng mặc y phục sang trọng b.ắ.n pháo hoa suốt đêm trong doanh trại địch, ta đã từng thấy tất cả bộ dạng của nàng, ta thích tất cả bộ dạng của nàng.

[Hoàn]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top