Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Phượng Họa Phong Vân

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Phượng Họa Phong Vân
Chương 140: 140: Đón Ta Tương Lai Vương Phi





Bên ngoài đại điện, Phượng Kinh Hồng bị một hắc y nhân chặn đường.
Hắc y nhân có một vết sẹo lộ ra bên ngoài khăn che mặt quỳ một gối xuống, cung kính đưa lên một bức thư :"Vương gia, người có thư."

Phượng Kinh Hồng đưa tay tiếp lấy bức thư, ngón tay thon dài chậm rãi mở phong thư lấy ra một tờ giấy bên trong.
Trước khi mở ra đọc, Phượng Kinh Hồng lên tiếng hỏi hắc y nhân :"Diệp Phong, ngươi biết là ai gửi cho bổn vương sao?"

"Hình như là hai vị cô nương nhờ một tiểu nhị của quán trà nào đó mang đến." Diệp Phong không một chút suy nghĩ đáp.


Trả lời xong, Diệp Phong hơi nâng mắt trộm liếc nhìn biểu tình của vương gia nhà hắn.
Chỉ thấy trên gương mặt có vẻ lãnh khốc của Phượng Kinh Hồng lộ ra một nụ cười.
Diệp Phong trong lòng vô cùng chấn động.
Hắn có nhìn lầm hay không, Nhiếp Chính Vương cư nhiên lộ ra một nụ cười vui vẻ như vậy.
Hắn từng nhìn thấy vương gia cười rất nhiều lần nhưng lần nào vương gia cười đều cho người cảm giác âm trầm nhưng lần này thì lại khác.Tuy chỉ hơi nhếch môi nhưng xác thật là hiện tại tâm trạng của vương gia hiện tại rất tốt a.



Trong đầu đang hiện lên rất nhiều suy nghĩ thì âm thanh trầm thấp của nam tử từ phía trên đỉnh đầu truyền đến: "Diệp Phong, ngươi có biết hôm nay điều đúng đắn nhất mà ngươi làm được là gì không?"

Hắc y nhân nghe vậy kinh hãi, chẳng lẽ hắn đã làm gì khiến vương gia không vui?

"Thuộc hạ ngu dốt mong vương gia chỉ giáo." Diệp Phong cung kính đáp.


"Ngươi làm việc không tồi, hôm nay lại có thể mang tin vương phi tương lai của bổn vương đến, trở về có thể lĩnh thưởng." Phượng Kinh Hồng hài lòng ngữ khí nói với hắn.


Diệp Phong nghe vậy có vài giây ngốc nhưng sau đó liền vui mừng nhanh chóng tạ ơn :"Đa tạ vương gia ban thưởng."

"Có điều bây giờ ngươi đi chuẩn bị xe, bổn vương muốn đi đón ta tương lai vương phi." Phượng Kinh Hồng lên tiếng phân phó.



Nhận lệnh, thân ảnh của Diệp Phong nhanh chóng biến mất.


Phượng Kinh Hồng đứng tại chỗ, khóe miệng một lần nữa hơi hơi giương lên :"Hàn Băng Vô Tình a Hàn Băng Vô Tình, ngươi làm bổn vương chờ thật lâu."

"Vị Nhiếp Chính Vương này lâu đến thật a." Trong tửu lâu, Vân Khinh nhàm chán nhấp một ngụm trà nói.


"Ân." Bạch y thiếu nữ chỉ lên một tiếng đáp lại.


Vân Khinh có chút không thú vị nhìn đám người phía dưới :"Đám người phía dưới cũng thật kiên trì a.
Chúng ta đợi lâu như vậy mà bọn họ vẫn không chịu tan a."


.

 
Chương 141: 141: Xa Giá





"Di?" Vân Khinh định thu hồi ánh mắt thì chợt nhìn thấy đằng xa có một hắc điểm nhưng nếu nhìn kĩ thì đó là một điểm đỏ như ngọn lửa đang đến gần.


"Sao vậy?" Thiếu nữ đối diện hỏi.


Vân Khinh đưa tay chỉ về phía xa trên không trung :"Muội xem!"

Theo hướng Vân Khinh chỉ, Hàn Băng Vô Tình cũng thấy được phía xa, có một cái gì đó đang đến gần.
Thấy hai nàng đang nhìn thứ gì đó ở trên bầu trời, đám người phía dưới cũng ngước mắt nhìn theo.


Hắc điểm ngày càng đến gần, mọi người cũng thấy rõ hơn thứ đến.
Đó là một cỗ xa giá dùng hai con Xích Diễm kéo.
Xích Diễm là một loại linh thú giống ngựa có hai cánh như chim, lông mao toàn thân đều là màu xích hồng sắc giống như ngọn lửa.
Loài này tính tình hung hãn lại có thể phun lửa rất khó thuần phục.


Theo sau là một cỗ xe đỏ rực như muốn bổng cháy người đôi mắt.

Cỗ xe như một nụ hoa đỏ rực tràn đầy dụ hoặc vô cùng tinh mĩ khiến người không rời được mắt.
Trên đỉnh xa là một chiếc chuông gió vô cùng tinh xảo phát ra những tiếng thanh thuý dễ nghe thanh âm như đi sâu vào lòng người.


Theo hướng đi của xe chính là vị trí tửu lâu của Hàn Băng Vô Tình và Vân Khinh hai nàng.


Xe càng đến gần, âm thanh chuông gió càng thánh thót.
Lúc này, có vài người định lực không đủ nghe được tiếng chuông đã nặng nề khép lại mí mắt nặng nề chìm vào giấc ngủ mà vẫn giữ nguyên tư thế trước đó.


Biểu tình trên gương mặt họ sau khi đi vào giấc ngủ có vài phần hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Nghe sơ qua thể cho rằng tiếng chuông gió có tác dụng thôi miên làm con người chìm vào trong giấc mộng.


"Vân Khinh tỷ mau phong bề thính giác." Hàn Băng Vô Tình nghe tiếng chuông ngày càng đến gần lên tiếng nhắc nhở Vân Khinh.


Vân Khinh thất thần nghe tiếng chuông bỗng giật mình vội vàng làm theo lời Hàn Băng Vô Tình.

Sau đó, nàng mấp máy môi hỏi có vài phần khẳng định :"Tiếng chuông gió này có vấn đề?!!"

Hàn Băng Vô Tình khẽ gật đầu chỉ tay xuống đám người phía dưới.
Lúc này, đám người nãy giờ còn vây quanh tửu lâu đã khép lại con ngươi chìm trong giấc mộng của mình.


"Xem ra người tới cũng không muốn lấy mạng bọn họ." Hàn Băng Vô Tình dùng môi ngữ nói với Vân Khinh.


"Điều này từ đâu mà nói lên." Vân Khinh nghi hoặc nhìn Hàn Băng Vô Tình.


Câu hỏi: Nhân vật sắp xuất hiện là ai?

A.
Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng

B.
Nhân vật mới

C.
Đáp án khác


.

 
Chương 142: 142: Lại Gặp Mặt





"Người tới hẳn là tạm thời không muốn lấy mạng bọn họ." Hàn Băng Vô Tình chỉ vào một người trong số đó :"Tỷ xem, hắn hô hấp vững vàng, hơi thở không một chút hỗn loạn có thể thấy được là đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Nếu người tới muốn lấy mạng bọn họ thì một khi hắn hoàn toàn nhắm lại mắt cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai."

Vân Khinh trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc :"Chiếc chuông cửa kia như vậy lợi hại?!!"

Hàn Băng Vô Tình lắc đầu :"Chân chính lợi hại là người chế tạo và điều khiển chiếc chuông đó."

Vân Khinh minh bạch gật đầu, ánh mắt nhìn về phía chiếc xa giá đi tới có vài phần ngưng trọng cùng đề phòng.


Chỉ trong khoảnh thời gian ngắn ngủi trao đổi của Vân Khinh và Hàn Băng Vô Tình, chiếc xa giá đã tiếp cận cửa sổ nhã gian mà hai nàng đang ngồi.
Chiếc xe lơ lửng giữa không trung, song song với tầm nhìn của hai nàng.



Cũng nhờ thế mà các nàng càng thấy rõ được độ tinh mĩ từ chất liệu đến cách thiết kế của chiếc xa giá hình như một nụ hoa diễm lệ này.
Nhìn từ bên trong, chiếc xe như được tạo thành từ vô số cánh hoa mỏng đỏ rực ghép lại.
Mỗi cánh hoa đều được làm từ loại vải vô cùng hiếm có tạo thành, nhìn kĩ có thể nhìn thấy những nét thêu chìm bằng chỉ đỏ trên đó.


Vân Khinh nhìn chằm chằm chiếc xa giá vô cùng hoa lệ và chói mắt này chợt nhớ đến tiếng chuông gió mà mình nghe được liền ngẩng đầu nhìn chiếc chuông gió phía trên.


Chiếc chuông gió cũng mang cùng một màu với chiếc xa giá.
Nó làm từ bốn chiếc chuông với chiếc chuông hơi lớn ở chiếc và ba chiếc chuông nhỏ phía dưới tạo thành thế chân vạc.
Bốn chiếc chuông đều vô cùng tinh xảo, đỏ tươi và tràn đầy dụ hoặc lực lượng.



Vân Khinh nhìn chiếc chuông gió, ánh mắt có vài phần dại ra như người mất hồn.


"Vân Khinh tỷ." Đột nhiên, một tiếng nói như thanh tuyền mát lạnh vang lên bên tai Vân Khinh giúp nàng khối phục thần trí.


Nhìn sang Hàn Băng Vô Tình rồi một lần nữa nhìn lại chiếc chuông gió, Vân Khinh không còn cảm thấy mê mang như lần đầu và nàng cũng nhận ra chiếc chuông gió cũng ngừng lại từ bao giờ.


Vân Khinh thấy vậy liền cởi bỏ phong bề thính giác liền nghe được tiếng của Hàn Băng Vô Tình :"Người tới sao không lộ diện."

Từ trong xa giá vang ra một thanh âm cợt nhả của nam tử :"Xem ra ngươi đối ai cũng không một chút khách khí a.
Bất quá chúng ta lại gặp mặt..." (Mọi người đoán được ai chưa???)


.

 
Chương 143: 143: Hai Người Nhận Thức





Thanh âm này nghe có vài phần quen tai, trong đầu Hàn Băng Vô Tình hiện lên một dung mạo xinh đẹp.


Vân Khinh nghe ngữ khí người nói có vài phần nghi hoặc nhìn Hàn Băng Vô Tình rồi lại nhìn chiếc xa giá vô cùng bắt mắt này.Chẳng lẽ Vô Tình và nam tử trong xe này nhận thức?

Không đúng a! Nếu là hai người quen biết thì Hàn Băng Vô Tình sẽ không dùng ngữ khí xa lạ như vậy nói chuyện.
Nhưng nếu không quên biết thì sao người trong xa giá lại dùng giọng điệu như vậy nói với một nữ tử xa lạ.
Hơn nữa vừa rồi câu nói của hắn cho thấy hai người hẳn là đã từng gặp mặt.
Vì thế, Vân Khinh quyết định bất động theo dõi diễn biến tình hình.


"Nếu công tử đã cố ý muốn gặp mặt thì sao có thể không gặp mặt được cơ chứ!" Hàn Băng Vô Tình nhấp một ngụm trà, lời nói như cố ý hay vô tình nhấn mạnh hai chữ cố ý.



Nghe lời này của Hàn Băng Vô Tình, Vân Khinh hiểu ra rằng hai người họ đã sớm nhận thức.


Lời này nghe vào trong tai người trong xa giá lại có vài phần chế giễu.
Sau một hồi không nghe thấy tiếng đáp lại, Vân Khinh cho rằng người trong xe bị Hàn Băng Vô Tình chọc giận.
Tay nàng bất giác đã lặng lẽ sờ đến trường tiên trên người, chuẩn bị tư thế chiến đấu bất kì lúc nào.


Vân Khinh cho rằng người tới sẽ động thủ không ngờ, thanh âm nam nhân một lần nữa vọng ra mang theo tiếng cười khẽ :"Trên đời này coi bộ chỉ duy mình ngươi mới gặp bổn công tử một lần lại có thể như vậy hiểu ta."

"Nếu ngươi cảm thấy thế thì có thể đi ra uống một chén trà." Hàn Băng Vô Tình ánh mắt không hề liếc nhìn chiếc xe chói lòa kia một cái, bình tĩnh đổ ra một chén trà đặt về phía đối diện.


"Hảo! Nếu người đã mời thì bản công tử cung kính không bằng tuân lệnh." Thanh âm nam tử nhiễm không ít ý cười vọng ra.



Tiếng nam tử vừa dứt thì tiếng chuông gió một lần nữa vang lên.


Vân Khinh cảnh giác định một lần nữa phong bế thính giác thì thấy Hàn Băng Vô Tình đối nàng khẽ lắc đầu.


Lần này tiếng chuông vang lên không giống như lúc trước mê ảo mà nó lanh lảnh như trào mừng cái gì đó.


Vân Khinh nghe được tiếng chuông này của cảm giác nó không giống như tiếng chuông vừa rồi nhằm vào các nàng mà nó chỉ đơn thuần là tiếng chuông gió.
Nhưng Vân Khinh nhìn chiếc chuông gió kia lại cảm thấy nó tiếng chuông này không đơn giản như vậy.
(Đã ai đoán được nhân vật này chưa?)


.

 
Chương 144: 144: Cực Phẩm





Quả nhiên, theo tiếng chuông gió vang lên, chiếc xa giá cũng biến đổi theo.
Mỗi tiếng chuông vang lên là một cánh hoa nở rộ, sau một hồi thanh thuý dễ nghe thanh âm, chiếc xa giá đã hoàn toàn lộ ra hình dáng được che giấu.
Cả quá trình chiếc xa giá biến đổi như một hoa nở rộ từ từ duỗi ra những cánh hoa xinh đẹp bại lộ dưới con mắt người nhìn.
Có thể thấy, người chế tạo chiếc xa giá này tâm tư vô cùng tỉ mỉ cùng tinh tế.


Sau khi toàn bộ cánh hoa triển khai, chiếc chuông gió treo ở phía trên cũng từ từ hạ xuống, biến mất giữa tầng tầng lớp lớp cánh hoa bên trong.
Nhìn chiếc xa giá lúc này sống động như một đóa mẫu đơn diễm lệ ướt át.


Vân Khinh vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn một màn này.
Nàng chưa từng nhìn thấy chiếc xe nào như chiếc trước mặt, quả thật là cực phẩm của cực phẩm a.
Cực phẩm tinh xảo, cực phẩm bắt mắt, cực phẩm hoa lệ...
Qua bề ngoài chiếc xe, Vân Khinh có thể kết luận, chủ của chiếc xa giá này cũng là một người cực phẩm ái mĩ.



Thấy chiếc xe biến đổi, Hàn Băng Vô Tình cũng chỉ hơi nâng mắt nhìn một chút cũng không tỏ ý kiến.


Thấy chiếc xa giá biến thành một bông mẫu đơn lớn mà vẫn không thấy bóng người, Hàn Băng Vô Tình hơi mất kiên nhẫn :"Công tử còn không muốn lộ mặt sao?!!"

"Tiểu mĩ nhân như vậy nóng vội muốn trông thấy bản công tử vậy sao!!?" Thanh âm nam tử trêu chọc vang lên mang theo vài phần ăn chơi trác táng hương vị.


"Lần trước ngươi kêu ta là tiểu nha đầu.
Mới mấy ngày không gặp, ngươi liền gọi ta tiểu mĩ nhân.
Không biết người đây là có ý gì?" Hàn Băng Vô Tình lãnh lãnh một câu đáp.



Lời này của nàng tựa hồ làm cho nam tử nghẹn một chút, ẩn ẩn có thể nghe thấy từ trong đóa mẫu đơn truyền ra hắn khẽ ho khan hai tiếng.


"Ngươi cũng rất mang thù đâu." Theo tiếng nam tử vang lên, một thân ảnh thon dài của hiện ra từ đóa mẫu đơn.
Quần áo nhan sắc của hắn như hòa làm một với đóa mẫu đơn nên nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra.


Vân Khinh nghe nam tử và Hàn Băng Vô Tình đối thoại có vài phần chấn động nhưng khi nhìn thấy dung mạo của người trong xe, tinh thần nàng bị đả kích thật lớn.


Trên đời này như thế nào lại có một nam nhân sở hữu dung mạo khiến nữ nhân đố kỵ, nam nhân ghen ghét cái loại này.


Vân Khinh tựa hồ có thể nghe được tiếng mình không tự chủ được nuốt nước miếng thành âm.



.

 
Chương 145: 145: Rất Nhớ Ngươi





Nam tử lười biếng một tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn về phía hai nữ tử, chủ yếu là về phía bạch y thiếu nữ.
Trên người hắn, một bộ hồng y lỏng lẻo, nửa khép nửa hở để lộ ra gợi cảm xương quai xanh.


Xứng với bộ hồng y làm một khuôn mặt sở hữu dung mạo khiến chúng sinh điên đảo.Ba ngàn tóc đen không một chút câu thúc chảy dài theo gương mặt, rủ xuống trên người tăng thêm vài phần lười biếng.


Nam tử có một đôi mắt hồ ly hẹp dài chỉ cần nhìn vào cũng đủ câu hồn đoạt phách.


Cả người hắn đều tràn đầy hơi thở lười biếng lại tỏa ra sự mị hoặc như hồ ly.
Hắn như một đóa anh túc mang độc dược chí mạng khiến con người biết rằng sẽ nghiện nhưng vẫn nguyện ý sa vào.


Người này đúng là một cái cực phẩm yêu nghiệt a.



Vân Khinh tựa hồ nhìn hồng y nam tử không được chớp mắt.


Trong tất cả những người Vân Khinh đã gặp, nếu có người có dung mạo cùng khí chất có thể cùng nam tử kia so sánh có lẽ chỉ có hai người có thể sánh ngang.
Nói về nam tử, người có dung mạo có thể so sánh với hắn chỉ có Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng.
Về nữ thì chỉ có thiếu nữ bạch y ngồi cùng nàng Hàn Băng Vô Tình.


Phượng Kinh Hồng âm trầm, sắc bén.
Hàn Băng Vô Tình thanh lãnh, lạnh lùng.
Hồng y nam tử lười biếng mị hoặc.


"Người này là ai?" Vân Khinh nhỏ giọng hỏi bạch y thiếu nữ.



Hàn Băng Vô Tình mặt không biểu tình lên tiếng trả lời Vân Khinh cũng tựa hồ đang nói chuyện với hồng y nam tử :"Quân Trường Phong, Quân công tử không biết lần này cố tình ghé thăm là có chuyện gì?"

Quân Trường Phong? Vân Khinh gật đầu như hiểu ra điều gì đó.
Chân nhân so với người nàng tưởng tượng ra trong đầu qua lời đồn có thể nói là đẹp hơn gấp trăm lần a.


Hồng y nam tử từ trên xe nhảy xuống, đi đến gần Hàn Băng Vô Tình.
Cũng không biết hắn lấy ra từ đâu và từ lúc nào một cây quạt đỏ rực mở ra, tay làm bộ phe phẩy mấy cái có vài phần phong lưu :"Tiểu mỹ nhân chưa từng nghe câu một ngày chưa gặp như cách ba thu a! Chúng ta đã mấy ngày không gặp, bổn công tử rất nhớ ngươi."

Đáp lại hắn, Hàn Băng Vô Tình chỉ nhàn nhạt hai chữ :"Dối trá."

Quân Trường Phong giọng đầy trận thành tha thiết, gương mặt lộ vẻ buồn bã, đau lòng nói :"Ngươi đây là không tin ta sao?"

Nói xong, hắn chờ xem bạch y thiếu nữ sẽ phản ứng trên gương mặt khi nghe những lời này.



.

 
Chương 146: 146: Đăng Đồ Tử





Hàn Băng Vô Tình mặt không biểu tình nhấp một ngụm trà nhưng Quân Trường Phong lại có thể nhìn từ vẻ ấy ra bốn chữ tin ngươi mới lạ.


"Nếu tiểu mỹ nhân đã không tin vậy bổn công tử đành phải dùng hành động chứng minh vậy." Dứt lời, hắn cúi xuống kề sát mặt nàng.


Mặt hai người kề sát đối nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương nhưng vẻ mặt của Hàn Băng Vô Tình cũng không một chút biến hóa.
Thậm chí, Quân Trường Phong đã gần hôn lên cánh môi ánh đào của nàng cũng không làm đôi mắt màu hổ phách của thiếu nữ xuất hiện một tia gợn sóng.


Khi cánh môi mỏng của hồng y nam tử chạm đến môi Hàn Băng Vô Tình thì một tiếng nữ tử giận dữ vang :"Đáng chết đăng đồ tử đám chiếm tiện nghi tiểu thư của bổn cô nương."

Theo sau lời nói này, Quân Trường Phong cảm nhận được lực đạo không một chút khách khí ai đá sau lưng hắn.
Bởi không một chút phòng bị nên hắn lao đảo vài bước mới đứng vững.



Nhìn lại, hắn thấy một nữ tử che trước người Hàn Băng Vô Tình.
Nữ tử này chính là người đi cùng Hàn Băng Vô Tình nhất thời bị hắn quên mất.


Mà Vân Khinh nãy giờ đứng làm bóng đèn hiện tại đang vô cùng tức giận.
Không ngờ lại có kẻ ở ngay trước mặt nàng dám giở trò khinh bạc Hàn Băng Vô Tình.
Chính vì thế, Vân Khinh không một chút do dự đạp tên đăng đồ tử trước mặt nàng một chân rồi lấy bộ dạng của gà mẹ bảo hộ gà còn tư thái che ở bạch y thiếu nữ trước người.


Bị đạp một chân nhưng Quân Trường Phong vẫn nở nụ cười như chưa có chuyện gì xảy ra.


Hắn nhìn Vân Khinh cảm thán nói :"Đúng là một cái thanh tú giai nhân.
Bất quá, tính tình lại giống tiểu thư của mình không một chút khách khí thật là là người đâu đầu sự tình."


"Tính cách của bổn cô nương liên quan đến ngươi, chỉ tiểu thư ta không chê là được." Vân Khinh hừ lạnh không cho là đúng.


"Được rồi! Vân Khinh tỷ lui xuống đi." Khi hai người đang có xu thế cãi tay đôi với nhau thì Hàn Băng Vô Tình lên tiếng.


Vân Khinh nghe lời lui sang một bên.


"Quân công tử nếu còn không nói ra mục đích đến tìm ta lúc này thứ lỗi ta không thể phụng bồi." Hàn Băng Vô Tình rót một chén trà đặt lên bàn hướng về phía Quân Trường Phong.


Quân Trường Phong ngồi xuống, nhận lấy chén trà xuống một ngụm :"Lục Trúc Phỉ Thúy nhưỡng ngươi chi ta có vấn đề."

Hắn vừa nói vừa quan sát biểu tình của bạch y thiếu nữ trước mặt.



.

 
Chương 147: 147: Xui Xẻo Bằng Hữu





Chỉ thấy thiếu nữ nhíu mày, đôi mắt màu hổ phách trầm lắng đầy đủ tư :"Điều ngươi nói là thật sự?"

Quân Trường Phong hơi híp đôi mắt hồ ly, trên dung mạo điên đảo chúng sinh hiện lên vài phần nghiêm túc :"Bổn công tử còn cần lừa ngươi không thành!"

"Vậy sao trông ngươi như người không có việc gì bộ dáng?" Vân Khinh không nhìn được hỏi.


Quân Trường Phong khóe môi hơi cong :"Bởi vì người xui xẻo sau khi uống Lục Trúc Phỉ Thúy liền có vấn đề không phải là bổn công tử a."

"Vậy ngươi vì người này mà đến?" Hàn Băng Vô Tình tiếp tục câu chuyện.


"Ân." Quân Trường Phong phe phẩy cây quạt một bộ không hề lo lắng bộ dáng.



"Trông Quân công tử không hề lo lắng cho người bị xử xẻo kia a! Chẳng lẽ tên xui xẻo trong miệng công tử lại là công tử kẻ thù nhưng công tử vì một lý do nào đó bắt buộc phải cứu hắn." Lúc này, Vân Khinh thấy bộ dạng của Quân Trường Phong rất chướng mắt không nhịn được lên tiếng trào phúng.


Ngay từ lúc đầu gặp mặt, Vân Khinh còn bị dung mạo của Quân Trường Phong làm cho kinh diễn một phen.
Nhưng từ lúc hắn có cử chỉ ăn Hàn Băng Vô Tình đậu hủ, Vân Khinh nàng bây giờ chỉ có cầm roi, từng tiên từng tiên đánh chết hắn xúc động.


Đối với câu hỏi tràn đầy ác ý của Vân Khinh, hồng y nam tử môi mỏng vừa nhấp, nở ra một nụ mê hoặc chúng sinh tươi cười :"Vân Khinh cô nương lời này nói sai rồi.
Người xui xẻo trong lời bổn công tử không phải ta kẻ thù mà là ta bằng hữu đâu!"

Thấy hắn tươi cười trong chốc lát, Vân Khinh thoáng thất thần nhưng sau đó nàng liền nhỏ giọng :"Người kết bằng hữu với ngươi quả là xui xẻo."

Quân Trường Phong như nghe được lời này của Vân Khinh, đôi mắt hồ ly cười như không cười nhìn nàng rồi chuyển sang nhìn Hàn Băng Vô Tình :"Hắn xác thực thật xui xẻo đâu! Vì vậy, lần này ta đến là để nhờ ngươi giúp một cái vội."


"Ngươi lại muốn ta như thế nào giúp cái phương pháp?" Hàn Băng Vô Tình đạm nhiên ngữ khí hỏi.


"Tất nhiên là đi cùng ta một chuyến đến chữa trị cho ta bằng hữu." Quân Trường Phong đúng lý hợp tình trả lời.


Hàn Băng Vô Tình một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn hắn :"Ngươi cho rằng ta hiểu y thuật?"

Quân Trường Phong gật đầu.


Bạch y thiếu nữ không khẳng định cũng không phủ định hỏi tiếp :"Nếu như ta từ chối đi cùng ngươi đâu?"

"Vậy bổn công tử đành tự mình đại lao mời ngươi đi làm khách rồi." Quân Trường Phong gấp lại quạt xếp dùng một bộ không sao cả ngữ khí nói.



.

 
Chương 148: 148: Bảy Ngày Sau





"Nếu Quân công tử đã mở lời thì ta đành cung kính không bằng tuân lệnh." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nói.


Thấy thiếu nữ buông khẩu, Quân Trường Phong liền làm động tác thỉnh tư thế.


Chính là, thiếu nữ vẫn ngồi đó bất động tựa hồ không có chút ý định nào muốn đi.


Hồng y nam tử kéo kéo khóe miệng, giọng nói ngả ngớn:"Tiểu mỹ nhân đây là đổi ý sao?"

Hàn Băng Vô Tình khẽ lắc đầu :"Ta không phải muốn lật lọng chẳng qua bây giờ ta có việc nên tạm thời không thể đi cùng ngươi được."

"Nga?" Quân Trường Phong mắt hồ ly hơi híp :"Vậy bao giờ có thể?"


"Bảy ngày sau." Hàn Băng Vô Tình trả lời.


"Ngươi người này khá thần bí, hôm nay bỏ qua không biết bảy ngày sau ta biết đi đâu tìm ngươi." Hồng y nam tử tự rót cho mình một chén trà, bộ dáng phong lưu không kiềm chế được.


"Nhiếp Chính Vương phủ Linh Phượng Quốc." Bạch y thiếu nữ cấp ra một địa chỉ cụ thể.


Hồng y nam tử vẻ mặt nghiền ngẫm:"Ngươi là người của Nhiếp Chính Vương phủ Linh Phượng Quốc?"

"Có thể tạm thời xem là vậy." Hàn Băng Vô Tình có lệ trả lời.


"Vậy nếu bằng hữu của ta không cầm cự nổi đến lúc ngươi tới thì sao?" Quân Trường Phong cầm chén trà, môi mỏng vừa nhấp, nước trà mang theo thành hương lan tỏa khắp khoang miệng.



"Vậy nên đâu?" Bạch y thiếu nữ một bộ nghe không hiểu hồng y nam tử ý tứ trong lời hỏi lại.


"Khụ khụ!" Quân Trường Phong bị hỏi ngược lại liền sặc nước trà, hung hăng ho hai tiếng :"Vậy nên ngươi không nên cấp gì đó bảo mệnh sao?" Quân Trường Phong không một chút ngượng ngùng nói ra ý đồ của mình.


Từ khi nàng đưa cho hắn Lục Trúc Phỉ Thúy nhưỡng, Quân Trường Phong liền cảm thấy trên người nàng có không ít thứ tốt.
Mà Lục Trúc Phỉ Thúy nhưỡng nàng đưa cho hắn có lẽ cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi.
Vì thế, hắn liền muốn xảo trá nàng một phen để xem nàng lấy thứ tốt gì ra tới.


Hàn Băng Vô Tình tâm tư như thế nào thông thấu sao có thể không nhìn ra ý đồ của hắn :"Quân công tử nói đùa! Nhìn công tử bình tĩnh không chút lo lắng, sốt ruột bộ dáng hẳn là bằng hữu của công tử ít nhất có thể căng đến bảy ngày sau đi."

"Điều này là tất nhiên! Bất quá bổn công tử vẫn phải đề phòng bất trắc xảy ra vì vậy tiểu mỹ nhân cứ cho ta thứ gì bảo mệnh liền.
Có như thế ta mới có thể an tâm." Quân Trường Phong không chút xấu hổ thấu mặt đến gần thiếu nữ đối diện nói.



.

 
Chương 149: 149: Liệt Hoả Vô Tâm 2





Vân Khinh lần đầu tiên thấy mặt dày như thế nam tử, nàng giận quá hóa cười :"Vị này Quân công tử suy nghĩ cũng hảo mỹ!"

Hồng y nam tử tựa hồ không nghe hiểu ý tứ trong lời Vân Khinh, hắn lộ vẻ mặt cảm khái, đối chắp tay :"Vân Khinh cô nương quá khen! Bổn công tử cũng vì bằng hữu của ta hảo."

Vân Khinh vô ngữ nhìn hắn, mắt trợn trắng.
Nàng cảm thấy mình không đủ mặt dày như Quân Trường Phong liền quyết định không nói chuyện với hắn nữa.


"Vậy tiểu mỹ nhân suy nghĩ thế nào?" Thấy Vân Khinh không muốn tiếp tục, Quân Trường Phong liền quay sang hỏi Hàn Băng Vô Tình.


"Có thể." Nói rồi, Hàn Băng Vô Tình lấy từ ống tay áo ra một lọ nhỏ màu hồng nhạt đặt lên bàn.


Quân Trường Phong tò mò đưa tay ra bắt muốn xem trong lọ có gì nhưng tay hắn còn chưa kịp chạm đến thì Hàn Băng Vô Tình đã nhanh tay đoạt trước.



"Ngươi không phải muốn được ta ư?" Quân Trường Phong nhíu mày một bộ không cao hứng bộ dáng.
Tuy vậy, nhìn một đại mỹ nhân như hắn không vui cũng có một bộ mặt khác cảnh đẹp ý vui.


Bình thường, Quân Trường Phong lộ ra một cái nhíu mày thì những người xung quanh thường sẽ nghĩ mọi cách làm cho đôi mày của hắn dãn ra, không tiếc dâng lên những những thứ mình yêu thích.
Chính là, lần này hắn liền ở Hàn Băng Vô Tình đá đến ván sắt.


Chỉ thấy thiếu nữ đưa tay hơi lắc bình nhỏ, lời nói không một chút thương lượng đường sống :"Quân công tử, trên đời này thứ gì cũng có cái giá của nó.
Vì vậy, nếu công tử muốn đồ vật trong này thì cũng phải đưa ra một thứ gì đó đồng giá để trao đổi."

"Cái này..." Quân Trường Phong vuốt cằm suy nghĩ.



Một lúc sau, tựa hồ hạ quyết tâm, hắn chỉ chiếc xa giá bên ngoài :"Bổn công tử dùng nó."

Hàn Băng Vô Tình nhìn chiếc xa giá loá mắt bên ngoài, lắc đầu :"Ta không thích đoạt người sở yêu thích đồ vật."

"Ngươi thực sự không muốn nó sao?" Quân Trường Phong hỏi lại.


"Không cần." Hàn Băng Vô Tình khẳng định.
Nàng thực sự không hề có hứng thú với chiếc xa giá đó nhưng nếu là nữ nhân kia ở đây hẳn là sẽ vô cùng thích nó.


Liệt Hoả Vô Tâm nữ nhân kia đặc biệt yêu thích màu đỏ.
Nàng từng hỏi nữ nhân kia vì sao lại yêu thích màu này như vậy.
Lúc đó, nàng ta liền vứt cho nàng một cái mị nhãn:"Ngươi không cảm thấy ta rất là hợp với màu này sao?"

Vì thế, nếu là nữ nhân kia là nàng ở đây chắc sẽ đổi lấy chiếc xa giá này đi.



.

 
Chương 150: 150: Tự Mình Đa Tình





Hàn Băng Vô Tình bất giác lâm vào trong hồi ức.


Nàng đã đến nơi này được năm năm, coi việc báo thù giúp tiểu công chúa Vô Ưu Phượng Linh Nguyệt là mục tiêu của mình.


Trong năm năm, nàng bồi dưỡng một đôi huynh muội họ Vân, thành lập Điệp Sát nhưng nàng vẫn cảm thấy mình chưa thể hoàn toàn hòa nhập được với thế giới này.


Trong tiềm thức, nàng tựa hồ cảm thấy mình với thế giới trước vẫn còn nào đó ràng buộc chưa hoàn toàn chặt đứt.


Nàng từng cho rằng ràng buộc đó là do nàng chưa buông bỏ được thế giới kia.
Nhưng bây giờ, lại một lần nữa, nàng nghĩ đến Liệt Hoả Vô Tâm, nàng đã hoàn toàn thông suốt.
Nàng chưa từng vô lý do nhớ đến một người biết sẽ không còn khả năng gặp lại hai lần.
Vì thế, thứ ràng buộc nàng hẳn là có liên quan Liệt Hoả Vô Tâm nàng ta.



Nàng cũng không biết vì sao mình lại nghĩ vậy nhưng trong lòng mặc danh khẳng định là như vậy.
Và giác quan thứ sáu của một nàng luôn rất chuẩn chỉ là không biết nữ nhân kia ràng buộc nàng bằng cách nào thôi.


"Uy!" Một tiếng nam tử không vui vang lên làm Hàn Băng Vô Tình nhanh chóng hồi thần lại.


"Không ngờ cùng bổn công tử nói chuyện mà tiểu mỹ nhân cũng có thể thất thần được.
Chẳng lẽ, ngươi bị vẻ đẹp của bản công tử mê hoặc tới rồi." Quân Trường Phong vuốt cằm nói.


Hàn Băng Vô Tình bị hắn đánh gãy cũng không tức giận bởi nàng đang nói chuyện bỗng thất thần là không đúng.
Chính là hồng y nam tử trước mặt như vậy tự luyến thật là làm người không vừa mắt.
Vì thế, Hàn Băng Vô Tình chỉ lạnh lùng đáp lại hắn bốn chữ :"Tự mình đa tình."


Quân Trường Phong nghe vậy cũng không ngoài ý muốn phê phẩy cây quạt :"Hảo hảo, cứ cho là bổn công tử tự mình đa tình.
Vậy ngươi muốn bản công tử dùng thứ gì để đổi nó."

"Ngọc bội trên người ngươi." Hàn Băng Vô Tình chỉ vào một chỗ hoả hồng sắc bên đai lưng hắn.
Đó là một miếng ngọc khá nhỏ nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện được.
Miếng ngọc có vài phần thô ráp hẳn là chưa được mài giũa, gia công.
Thoạt nhìn, một chút cũng không hợp với hồng y nam tử.


"Ngươi muốn nó?" Quân Trường Phong tháo miếng ngọc ra, ánh mắt có vài phần phức tạp nhìn miếng ngọc đang cầm trên tay.


Nhận thấy được hắn ánh mắt, Hàn Băng Vô Tình hơi gật đầu :"Nếu ngươi không muốn dùng thứ này đổi cũng có thể dùng thứ khác."

Nghe được nàng lời này, Quân Trường Phong có chút sửng sốt tựa hồ không nghĩ tới nàng cũng không nhất thiết phải này miếng ngọc.



.

 
Chương 151: 151: Tín Vật Định Tình





"Thực ra cũng không có gì chỉ là vừa rồi ngươi nói bản công tử tự mình đa tình, bây giờ lại muốn miếng ngọc trên người ta thật khiến bổn công tử suy nghĩ sâu xa." Quân Trường Phong giọng ngả ngớn mang theo ý cười nói.


"Không biết xấu hổ." Vân Khinh nãy giờ đứng một bên làm bóng đèn nghe vậy tức giận muốn xông lên đánh người.
Nhưng nàng vừa mới động bước chân đã bị một ánh mắt của Hàn Băng Vô Tình ngăn cản tại chỗ.


Vân Khinh trong nội tâm lúc này vô cùng uỷ khuất a.


Những cử chỉ của hai người đều thu vào đôi mắt hồ ly của nam nhân nào đó nhưng đối với những việc này hắn cũng không lắm để tâm.



Quân Trường Phong lưu luyến vuốt ve miếng ngọc mấy cái rồi không một chút để tâm ném cho Hàn Băng Vô Tình :"Bất quá, nếu tiểu mỹ nhân ngươi đã muốn nó thì cứ xem như tín vật định tình giữ chúng ta liền hảo."

Hàn Băng Vô Tình không nhanh không chậm đưa tay tiếp nhận ngọc bội thì nghe được câu này của hắn lạnh lùng nói :" Nếu Quân công tử muốn cũng có thể bất quá ta có một điều kiện."

Hàn Băng Vô Tình cũng ném cho hồng y nam tử lọ nhỏ trong tay mình.


Quân Trường Phong bắt được lọ nhỏ nghe vậy thuận miệng nói luôn :"Đừng nói là một điều kiện cho dù là một trăm, chỉ cần ngươi có thể nói ra bổn công tử cũng không một chút nhíu mày đi làm."

Hàn Băng Vô Tình hơi giương mi :"Con người không thể có lòng tham, ta chỉ cần Quân công tử thực hiện một điều kiện là được."

Nghe vậy, Quân Trường Phong gợi lên vài phần hứng thú :"Nga? Chỉ cần lấy được mỹ nhân phương tâm, dù là đao sơn biển lửa, bổn công tử cũng không tiếc."


"Hảo! Chỉ cần Quân công tử có thể ngay lúc này chân chính trở thành một thái giám, ta liền suy xét suy xét chấp nhận miếng ngọc này là tín vật định tình giữa ta và công tử." Hàn Băng Vô Tình ngữ khí nhàn nhạt tựa hồ đang tán gẫu về thời tiết hôm nay như thế nào.


Trái lại, Vân Khinh và Quân Trường Phong đều bị nàng này một phen lời nói chấn trụ.


Vân Khinh bả vai liên tục run rẩy, cảm xúc dao động vô cùng kịch liệt.
Và cũng xác thực như vậy, Vân Khinh nhịn cười tựa hồ muốn nội thương.


Quân Trường Phong nghe được lời này, tay cầm chiếc lọ vừa nhận được suýt thì trượt tay rơi xuống.
Hắn như không tin được những gì tai mình vừa nghe được.
Cũng có lẽ, hắn là đang hối hận vì mình đã vội vã muốn đáp ứng điều kiện mà bạch y thiếu nữ đã nói.



.

 
Chương 152: 152: Sau Này Đều Là Tỷ Muội





Một lúc sau, tựa hồ không thể nhịn được nữa, Vân Khinh bật cười thành tiếng.


Tiếng cười của nàng làm khuôn mặt yêu nghiệt của hồng y nam tử cứng lại rồi.
Nhưng yêu nghiệt không hổ là yêu nghiệt, chỉ trong rất nhanh đã điều chỉnh tốt biểu tình.


Quân Trường Phong ý cười ngâm ngâm nhìn thiếu nữ trước mặt :"Bổn công tử nguyện khuynh tẫn hết thảy vì một nụ cười của giai nhân.
Chỉ là tiểu mỹ nhân muốn ta làm việc này, có thể cho ta biết lý do sao?"

Thấy hắn nhanh như vậy được ra đối sách, Vân Khinh trong lòng không khỏi nghi ngờ:"Này hồng y nam tử thật sự có thể đối chính mình động thủ sao? Hắn hẳn là cùng Vô Tình nói giỡn đi.

Bất quá, nếu hắn thật sự nói giỡn...hẳn là đến cuối cùng hắn vẫn sẽ chịu thiệt đi."

Nghĩ vậy, Vân Khinh vô cùng chờ mong cuộc đối thoại tiếp theo của hai người.


"Ta không thích kẻ phong lưu, rất phiền phức.
Ngược lại cũng không kì thị bất nam bất nữ." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nói.


"Nga? Chẳng lẽ ngươi ghen tị?" Quân Trường Phong tựa hồ bị câu này của nàng gợi lên hứng thú, chống cằm :"Nếu ta làm vậy, sau này ngươi hối hận liền đối xử với ta không tốt thì làm sao bây giờ."

Hàn Băng Vô Tình ngó hắn một cái rồi thưởng thức một chén trà do Vân Khinh rót lại đây :"Quân công tử yên tâm, mọi chuyện ta làm ta chưa bao giờ hối hận quá.

Ngược lại, nếu công tử thật sự làm được ta sẽ chiếu cố công tử thật tốt tựa như đối tỷ muội ruột giống nhau."

Nói rồi, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cây chuỷ thủ cắm lên bàn :"Nếu công tử không nỡ tự mình đau hạ sát thủ, ta không ngại giúp công tử đại lão một phen.
Dù sao thì sau này cũng đều là tỷ muội với nhau cũng không có gì cần phải câu lệ."

Chuỷ thủ bị nàng hơi dùng sức đã đi sâu vào mặt bàn chỉ còn lại tay cầm.


Vân Khinh nghe vậy hơi sửng sốt.
Nàng không ngờ, Hàn Băng Vô Tình bình thường thanh lãnh bộ dạng nhưng một khi động khẩu chính là nhất ngữ kinh nhân.
Nếu muốn dùng từ để hình dung thì chỉ có hai chữ mạnh bạo là thích hợp.



.

 
Chương 153: 153: Phế Hắn Nối Dõi Tông Đường Công Cụ





Quân Trường Phong nhìn hành động cùng lời nói của nàng khóe miệng giật giật không hiểu sao hắn cảm giác có hàn khí chạy dọc sống lưng mà đến.
Hắn nhìn cây chuỷ thủ trên bàn, tuy phổ phổ thông thông nhưng hẳn là có thể chém sắt như chém bùn bỗng nhiên đánh một cái rùng mình.


Hắn lại nhìn vẻ mặt của bạch y thiếu nữ nghiêm túc không hề có một chút vui đùa chi sắc, đánh một cái run rẩy.


Lúc này, hắn có thể khẳng định một điều.
Chỉ cần bản thân hắn không hề lên tiếng hay chỉ khẽ gật đầu một cái thì tiểu cô nương trước mặt không ngại rút chuỷ thủ trên bàn biến hắn thành thái giám.
Hắn tin tưởng nếu tiểu cô nương mà thật làm chuyện này thì gương mặt xinh đẹp lạnh lùng kia cũng không chút dao động.
Thậm chí, nàng hẳn là cũng sẽ không chớp mắt một cái.


Quân Trường Phong một tay phe phẩy cây quạt, một tay khác rút ra chuỷ thủ :"Tiểu mỹ nhân nói đùa! Nơi nào vô phương thảo, bản công tử cảm thấy mình không nhất định phải cần một cây hoa muốn phế ta này nối dõi tông đường công cụ."


Hàn Băng Vô Tình nghe vậy vẫn chưa nói gì thêm, ngược lại, làm một bên bóng đèn nãy giờ, Vân Khinh có chút âm dương quái khí lên :"Quân công tử quả nhiên giống như lời đồn là một hóa hoa công tử a."

Hồng y nam tử cũng không để bụng lời nói của Vân Khinh, hắn cầm thanh chuỷ thủ không nặng không nhẹ trên tay đưa nó về phía bạch y thiếu nữ :"Này thanh chuỷ thủ, ngươi vẫn là thu hồi đi thôi."

"Quân công tử minh bạch là tốt nhất." Hàn Băng Vô Tình thầy hắn đưa lại chuỷ thủ liền rất tự nhiên mà thủ hồi tới.


"Nếu đã mọi chuyện đã rõ ràng, bản công tử cũng không tiếp tục dây dưa nữa." Quân Trường Phong đứng dậy nhảy lên chính mình xa giá.


"Cáo từ." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nói.


Chính là, sau khi chiếc xa giá trở lại hình dáng ban đầu xuất hiện, nó vẫn không hề có ý định rời đi.



"Quân công tử còn có việc sao?" Vân Khinh thay Hàn Băng Vô Tình lên tiếng hỏi.


"Bản công tử cảm thấy hai người đang ở đây đợi ai đó.
Nếu không nhầm là kẻ đằng đó đi." Quân Trường Phong giọng nói mang ý cười truyền ra.


Theo lời hắn, Vân Khinh ra, quả thật là có một đoàn người đi tới.


"Quân công tử có ý gì?" Hàn Băng Vô Tình lãnh đạm hỏi tựa hồ không chút để ý.


"Ngươi nói nếu người tới nhìn thấy bản công tử ở chỗ này thì sẽ ra sao?" Giọng nói của Quân Trường Phong truyền mang theo vài phần khiêu khích ý vị.



.

 
Chương 154: 154: Tên Của Ngươi





"Vậy Quân công tử muốn thế nào." Hàn Băng Vô Tình ngữ khí vô cùng bình tĩnh không một chút hoang mang, lo lắng.


"Rất đơn giản, nói cho ta biết tên của ngươi." Quân Trường Phong nằm trong xa giá uống lên chút rượu nói.


Lời này của hắn làm Vân Khinh cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng không ngờ Quân Trường Phong hắn đến tên của Hàn Băng Vô Tình cũng không biết mà còn có thể tự nhiên lân la làm quen như vậy.


"Hàn Băng Vô Tình." Bạch y thiếu nữ thản nhiên nói ra bốn chữ.


"Đây là tên của ngươi sao?" Trong xa giá truyền ra thanh âm ngẫm nghĩ của nam.



Mắt thấy đám người phía xa càng lúc càng gần, Vân Khinh tức giận :"Quân Trường Phong! Tiểu thư đã nói cho ngươi tên, ngươi còn không mau đi."

"Ha hả." Quân Trường Phong cất tiếng cười tựa hồ thấy Vân Khinh tức giận làm hắn rất vui vẻ :"Nga? Vậy bản công tử đi rồi."

Theo lời hắn, hai con Xích Diễm đồng loạt vỗ cánh kéo theo xa giá bay đi.
Xa giá bay lên cất theo tiếng chuông đinh đang làm tinh thần phấn chấn thanh âm.


Từ xa, nam tử ngồi trên một con Hắc Diễm tựa hồ nhận thấy được cái gì nhìn về chiếc xa giá đang đi xa dần.
Dưới thân hắn, con Hắc Diễm lộ ra một vài xao động, thở mạnh ra hơi luồng khí trắng coi bộ rất hưng phấn bộ dáng.


Sau khi chiếc xa giá rời đi, tiếng chuông gió cũng hoàn toàn không nghe thấy nữa, đám người phía dưới tửu lâu mới mê mang mở mắt ra.
Bọn họ giống như lúc trước chưa từng phát sinh chuyện gì giống nhau, thẳng lăm lăm nhìn lên trên phòng của hai thiếu nữ.



Bị nhìn chằm chằm, Vân Khinh đóng lại cửa sổ, mắt không thấy tâm không phiền.
Ngồi lại bàn trà, nàng chống cằm một bộ bát quái biểu tình :"Muội và Quân Trường Phong khi nào nhận thức, sao tỷ không biết?"

"Lần đầu gặp là trên đường sau khi đi cứu các tỷ." Hàn Băng Vô Tình rót cho Vân Khinh một chén trà :"Nãy giờ, tỷ cũng hẳn là khát nước."

Thấy nàng nói sang chuyện khác, Vân Khinh biết nàng cũng không muốn nói nhiều về chuyện này nữa.
Tiếp nhận chén trà, một hơi uống cạn, Vân Khinh tò mò hỏi :"Cái kia Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng sắp dẫn người đến đây rồi.
Muội có tính toán gì sao?"

Hàn Băng Vô Tình hơi lắc đầu :"Không có."

Vân Khinh tự rót cho mình một chén trà, hứng thú thiếu thiếu :"Vậy muội nói làm sao để vào Nhiếp Chính Vương phủ."

"Tất nhiên là quang minh chính đại mà đi vào." Bạch y thiếu nữ không cần suy nghĩ trả lời.


"Ý tỷ là như thế nào quang minh chính đại đi vào biện pháp?" Vân Khinh kiên trì hỏi lại.



.

 
Chương 155: 155: Không Nên Manh Động





Hàn Băng Vô Tình lấy ra đồ pha thêm một bình trà :"Phượng Kinh Hồng sẽ đưa chúng ta vào."

Đang lúc Vân Khinh định hỏi tiếp thì bên dưới tửu lâu nhốn nháo tiếng người loạn thàng một đoàn :"Uy! Người tới kia không phải là Nhiếp Chính Vương sao?"

"Ngươi nói cái gì? Là ai cơ?"

"Nhiếp...Nhiếp Chính Vương tới!"

"Cái gì? Nhiếp Chính Vương đi về phía này?"

"Nhiếp Chính Vương tới còn không mau chạy!"

Vân Khinh tiến ra mở cửa sổ liền nhìn thấy một màn làm nàng kinh ngạc.
Đám người vừa rồi vẫn còn ở phía dưới lúc nà̃y đã không còn thân ảnh.
Nếu không phải vừa rồi nàng còn nghe thấy tiếng của bọn họ, nàng sẽ tưởng là mình bị ảo giác giống nhau.



Vân Khinh nhìn đám người cách đó không xa, quay lại, đi đến cạnh bàn nói với bạch y thiếu nữ :"Vô Tình, Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng tới."

Phía dưới, huyền y nam tử như có sở cảm ứng ngẩng đầu nhìn lên một căn phòng nơi Vân Khinh vừa đứng.


"Tỷ xuống đón hắn lên." Hàn Băng Vô Tình đạm mạc ngữ khí làm Vân Khinh không phân biệt được lúc này nàng là cái gì cảm xúc.


Phía dưới, một đoàn người hơn mười người huấn luyện có tố, bước chân đều đặn dừng lại trước cửa tửu lâu.
Dẫn đầu đoàn người là một huyền y nam tử cưỡi chiến mã là một con Hắc Diễm vô cùng kiệt ngạo.
Nhìn sơ qua tràn đầy uy phong cảm giác.


Mày kiếm, mắt sáng, ngũ quan thâm thúy hoàn mỹ như được trời đặc biệt ưu ái.
Một thân huyền y với những hoa văn như ẩn như hiện càng tôn thêm thân hình đĩnh bạt của nam tử.



Nam tử nhìn tửu lâu trước mặt tựa hồ đang suy tư điều gì.
Một người trong đội ngũ tiến lên phía trước :"Vương gia để thuộc hạ tiến lên mở cửa."

"Không cần." Theo giọng nói trầm thấp của nam tử, cửa tửu lâu được người từ bên trong chậm rãi mở ra.


Xuất hiện trước mặt đám người là một lục y thiếu nữ và một tiểu nhị.


Thiếu nữ một thân áo xanh tràn đầy sức sống, khuôn mặt thanh tú có vài phần anh khí.
Nàng đối đoàn người hơi hơi mỉm cười :"Tiểu thư của ta đợi Nhiếp Chính Vương đã lâu."

Thấy nàng trước mặt Phượng Kinh Hồng dám tự ta, một người trong đám người định lên tiếng thì một người khác giữ lại.
Nam tử bị giữ lại nghi hoặc hỏi :"Ngươi giữ ta lại làm cái gì?"

Tên đồng bạn vỗ vai hắn nói :"Huynh đệ, ta biết ngươi muốn làm gì nhưng mà là huynh đệ, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên manh động, kẻo chết như thế nào cũng không biết."

"Ngươi đây là có ý gì?" Nam tử nghi hoặc hỏi.



.

 
Chương 156: 156: Tiền Án





Tên đồng bạn chỉ về phía Vân Khinh :"Ngươi biết nàng ta là ai sao?"

"Nô tỳ của một tiểu thư nào đó?" Nam tử lên tiếng đoán.


"Ngươi nói cũng có một phần đúng, một phần sai." Tên đồng bạn một bộ cao thâm ngữ khí nói.


"Thân phận thật sự của nàng là một trong hai vị phó cung chủ của cái kia tổ chức Điệp Sát." Một tên khác thấy hai người nhỏ tiếng thảo luận cũng xen vào bắt chuyện.


"Ngươi nói thật sao?" Nam tử nghe tên kia nói thế chợt cảm thấy một trận ớn lạnh.
Ai trả biết thành viên của tổ chức Điệp Sát, đặc biệt là người phân bộ Dạ Sát giỏi nhất là ám sát.


Ngươi có thể đắc tội người của Công hội, có thể đắc tội với những môn phái khác nhưng nếu ngươi đắc tội với người của Điệp Sát thì chúc mừng ngươi đã có một vé miễn phí xuống thăm địa phủ.

Nếu vận khí tốt thì chỉ có mình ngươi nhận được chiếc vé này.
Nếu vận khí không tốt thì là chuyến đi toàn gia, cũng có lẽ là toàn tộc, toàn tông môn.
Đây là một trong những lời đồn kể từ khi Điệp Sát thành lập.


Lời đồn không phải tự nhiên vô duyên vô cớ.
Bất kể lời đồn nào liên quan đến Điệp Sát xuất hiện đều là do Điệp Sát đã có một vài tiền án trước đó hoặc là có những hành vi gần như như vậy.


Nam tử khẽ nuốt một ngụm nước miếng len lén nhìn về lục y thiếu nữ được đồng bạn cho biết là phó cung chủ của tổ chức Điệp Sát.
Không ngờ, ánh mắt vừa nhìn qua, hắn liền cả kinh, trái tim suýt thì nhảy ra khỏi cổ họng.


Chỉ thấy lúc này, lục y thiếu nữ ánh mắt như có như không quét qua nơi này.
Trên môi nàng lộ ra nét cười nhàn nhạt làm hắn lộ ra suy nghĩ mình có lẽ sẽ không có cơ hội sống sót nhìn đến mặt trời ngày mai.



Nhưng mà trên thực tế là do nam tử suy nghĩ quá nhiều.
Vân Khinh chỉ là mời Phượng Kinh Hồng lên gặp Hàn Băng Vô Tình sau đó tiện thể nhìn về phía đội ngũ theo Phượng Kinh Hồng mà thôi.


Lúc này, Phượng Kinh Hồng đã đi vào tửu lâu, đám người đi theo đến cũng vô cùng có trật tự đi theo vào.


Phượng Kinh Hồng từng bước ưu nhã theo Vân Khinh bước lên lầu còn đám người thì tụ tập ở bên dưới nghỉ ngơi xơi nước.


Cũng phải nói đến tiểu nhị và chưởng quầy cũng rất có ánh mắt.
Khi thất đám người này tiến vào đã nhanh chóng bưng trà rót nước, tiếp đãi vô cùng chu đáo.


Hàn Băng Vô Tình lúc này vừa lúc lấy từ nhẫn trữ vật ra một đĩa điểm tâm.



.

 
Chương 157: 157: Phó Ước





Nhàn nhã uống một ngụm trà, lấy một miếng điểm tâm cho vào miệng, trên gương mặt nàng lộ ra một tia thỏa mãn thần sắc.


Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Vân Khinh dẫn theo Phượng Kinh Hồng tiến vào thì thấy bạch y thiếu nữ cho nốt miếng điểm tâm đang ăn dở vào trong miệng.
Động tác vô cùng cảnh đẹp ý vui.


Thấy có người tiến vào, bạch y thiếu nữ hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa, con ngươi màu hổ phách không một chút dao động.


Vân Khinh nhìn đĩa điểm tâm trên bàn, dùng một ánh mắt u oán nhìn Hàn Băng Vô Tình như đang muốn nói muội mang theo điểm tâm sao không sớm mang ra.


Tuy nhiên, mặt ngoài, Vân Khinh vẫn làm động tác mời Phượng Kinh Hồng ngồi vào một bên khác của cái bàn.


Hàn Băng Vô Tình đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt hắn, Vân Khinh tiến lên rót cho hắn một chén trà.



Ngồi xuống đối diện với bạch y thiếu nữ, Phượng Kinh Hồng giọng nói trầm thấp mở miệng :"Không biết Hàn Băng Vô Tình mời bổn vương đến là có chuyện gì muốn làm sao?"

"Ân." Bạch y thiếu nữ gật gật đầu, một đôi thanh lãnh con ngươi nhìn nam tử đối diện:

"Ta đến phó ước."

"Nga? Ý tiểu thư là nói ..." Phượng Kinh Hồng biết rõ cố hỏi.


Hàn Băng Vô Tình rất tự nhiên lấy một miếng tâm đưa cho Vân Khinh và rót thêm một chén trà đưa cho nàng.


Vân Khinh kích động tiếp lấy điểm tâm cùng chén trà mà Hàn Băng Vô Tình đưa tới.
Nàng cẩn thận cắn một miếng.
Điểm tâm vào miệng là tan, mang theo một vị ngọt lan tỏa trong miệng.
Ngọt mà không nị.

Cắn một khẩu liền muốn cắn lần thứ hai.
Phải nói là ăn bao nhiêu lần cũng không chán.


Cũng lâu lắm rồi, nàng chưa ăn điểm tâm của Hàn Băng Vô Tình.
"Lần gần nhất có lẽ là hai tháng trước đi." Vân Khinh nghĩ.


Thực ra lần đầu tiên ăn điểm tâm Hàn Băng Vô Tình đưa, nàng đã nghĩ rốt cuộc muội ấy đi đâu mua được loại điểm tâm ngôn như thế nào.
Có dịp nào đó, nàng cũng phải đi mua một phen mới được.


Lúc đó, Hàn Băng Vô Tình nói thế nào khi nàng hỏi như vậy nhỉ?

Nàng nói điểm tâm này là do nàng làm.
Thực sự, khi đó Vân Khinh không hề tin những gì mà mình nghe được.
Nàng không hề nghĩ đến một người thanh lãnh, tính tình lãnh đạm như Hàn Băng Vô Tình lại có thể dính dáng đến phòng bếp.
Bởi vì trong ấn tượng của nàng, Hàn Băng Vô Tình với khí chất lạnh lùng, trong trẻo không mang theo nhân gian pháo hoa khí giống như một vị thần chi nhầm bước xuống nhân gian vậy.



.

 
Chương 158: 158: Gả Cho Ta Sao





Nàng ấy đối với mọi việc xảy ra xung quanh đều xem xét rất rõ ràng, thấu triệt nhưng khi đối diện đều bất giác tạo ra một khoảng cách.
Hàn Băng Vô Tình cho người ta một cảm giác như nàng chỉ là một người qua đường giống nhau, đối tất cả mọi thứ đều không hứng thú.


Có thể nàng ấy chính mình cũng nhận ra điều này nhưng tất cả người tiếp xúc với nàng ấy đều cảm nhận được một sự xa cách.Có thể điều này rất hoàng đường nhưng xác thực là như vậy.
Ngươi có thể nhìn thấy nàng ấy rất gần thậm chí là ngay trước mặt nhưng thực chất khoảng cách giữa ngươi và nàng rất xa.
Có lẽ là cả đời này cũng vô pháp chạm tới...


Vì thế, khi Vân Khinh nói với Vân Lạc chuyện này, hắn cũng không hề tin.
Nhưng sau rồi nghĩ lại, trong khu rừng này ngoại trừ ba người các nàng thì cũng chẳng có ai mà muốn ra ngoài mua được loại điểm tâm ngon như vậy thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Vì vậy, hai người mới tin tưởng.


Tuy nhiên, kể từ sau lần đó, Vân Khinh luôn quấn lấy Hàn Băng Vô Tình muốn học.

Mặc dù, nàng cũng đã làm theo y chang như những gì nàng ấy ch?ỉ nhưng cũng không bằng Hàn Băng Vô Tình làm ăn ngon.


Uống một ngụm trà, Vân Khinh kết thúc đoạn suy nghĩ rời rạc của mình.


Lúc này, Phượng Kinh Hồng bất giác cũng cầm một miếng điểm tâm.
Sau đó, cũng không biết hắn nghĩ gì lại đặt xuống.


"Tiểu thư muốn như thế nào phó? Gả cho ta sao?" Phượng Kinh Hồng trong giọng nói có một tia hài hước.


Hàn Băng Vô Tình chậm rãi ăn hết miếng điểm tâm tựa hồ không cần suy nghĩ, nàng hơi gật đầu, ngữ khí khinh phiêu phiêu ra tới: "Cũng không phải không thể."

Nghe vậy, Phượng Kinh Hồng thoáng sửng sốt nở ra một nụ cười nhẹ.

Nếu để thuộc hạ của hắn nhìn thấy chắc chắn sẽ nhìn lên trời và nói hẳn là vừa rồi bọn hắn hoa mắt nên nhìn nhầm rồi.
Vương gia của bọn hắn như thế nào sẽ cười ôn hòa như vậy chứ.


Còn Vân Khinh lúc này thì nóng nảy không được.
Nàng biết Hàn Băng Vô Tình muốn báo thù nhưng đây cũng không phải lý do nàng ấy dùng hôn nhân làm đại giới.


Thế giới này đối với nữ nhân cũng có nhiều trói buộc và định kiến.
Nàng làm như vậy có thể báo được thù nhưng cũng sẽ bồi thêm chính mình đi vào.


Báo thù có hàng ngàn hàng vạn phương pháp nhưng nàng ấy vì cái gì mà muốn chọn biện pháp đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này đâu?

Vân Khinh không rõ cũng thật sự không hiểu.



.

 
Chương 159: 159: Cũng Không Sai Biệt





"Tiểu thư chắc chắn sao?" Hàn Băng Vô Tình như vậy thoải mái đáp ứng làm Phượng Kinh Hồng có vài phần không xác định.


"Ân." Hàn Băng Vô Tình không một chút do dự gật đầu.


Vân Khinh lúc này thực sự nóng nảy.
Nàng tiến lên muốn ngăn cản nhưng dưới chân như có thứ gì định trụ giống nhau, không thể nào di chuyển được.
Nàng muốn lên tiếng ngăn cản nhưng cổ họng một trận lạnh lẽo bỗng nhiên truyền đến, nàng không cách nào phát ra tiếng.


Vân Khinh lúc này chỉ có thể như người ngoài cuộc chứng kiến tất cả những gì xảy ra.


"Ngươi không suy nghĩ lại một chút sao?" Phượng Kinh Hồng có vài phần ngoài ý muốn hỏi lại.



Hỏi xong câu này, hắn bất giác sửng sốt tựa hồ có thứ gì đó đang bất tri bất giác mất khống chế trong lúc hắn không hề hay biết.


Hàn Băng Vô Tình uống một chén trà, tuỳ ý hỏi lại :"Tại sao phải suy nghĩ lại a?"

"Bổn vương sợ sau này tiểu thư hối hận." Phượng Kinh Hồng trong còn ngươi xẹt qua một tia u ám cảm xúc nhanh đến nỗi ngay cả chính bản thân hắn cũng không phát hiện.


Hàn Băng Vô Tình một đôi con ngươi màu hổ phách nhìn thẳng hắn, ngữ khí khẳng định nói :"Dù sao thì ban đầu vương gia muốn ta trở thành ngươi vương phi, lần này thì muốn ta gả cho ngươi.
Nhìn chung thì ý tứ giữa hai câu cũng không sai biệt lắm cũng chỉ là cách nói hơi khác chút.
Gả cho vương gia ta sẽ không hối hận chỉ e là sau này người hối hận sẽ là vương gia thôi."

"Tiểu thư yên tâm, bổn vương sẽ không để ngày đó xảy ra." Đúng vậy, hắn sẽ không để ngày đó xảy ra bởi trước khi nó xảy ra, hắn sẽ bóp chết hết mọi khả năng từ trong trứng nước.

Phượng Kinh Hồng trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy tự tin của một kẻ thượng vị giả.


"Vậy liền hảo." Hàn Băng Vô Tình thu hồi đĩa điểm tâm trên bàn, đứng dậy ra cửa.
Trước khi hoàn toàn ra cửa, nàng không quên kéo theo Vân Khinh.


Vân Khinh lúc này vẫn không thể nói chuyện, không những thế, kể từ khi Hàn Băng Vô Tình kéo theo nàng, tay chân nàng cũng đã không còn thuộc về nàng nữa.


Thấy hai nàng như vậy rời đi, Phượng Kinh Hồng có chút không hiểu hỏi :"Tiểu thư đi đâu vậy?"

Hàn Băng Vô Tình dừng lại, ngữ khí nhàn nhạt có vài phần đương nhiên bộ dáng :"Tất nhiên là Nhiếp Chính Vương phủ."

Phượng Kinh Hồng vẫn ngồi tại vị trí ban đầu nhìn theo bóng lưng bạch thiếu y.
Hắn nghe được câu trả lời của nàng tựa hồ vẫn chưa bắt kịp mạch não của thiếu nữ :"Tại sao tiểu thư lại đến phủ của bổn vương?"


.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top