Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Phượng Họa Phong Vân

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Phượng Họa Phong Vân
Chương 100: 100: Đao Kề Cổ Cổ Kề Đao





Nam tử vuốt cằm :"Gợi ý cuối cùng ta đưa ra là từ cảnh tiểu thư và Nhiếp Chính Vương sát lại gần nhau."

"Ý ngươi là cảnh mà mà trên cổ của tiểu thư và Nhiếp Chính Vương đều đặt một thanh đao sao?" Thiếu nữ nhanh chóng liên tưởng đến một màn mình nhìn thấy.


"Ân, ngươi nói đúng rồi." Nam tử lên tiếng khẳng định, ánh mắt tán thưởng nhìn nàng.


"Cảnh này thì có gì đặc biệt sao? Nếu ta nhớ không nhầm thì lúc đó trên cổ Nhiếp Chính Vương còn bị tiểu thư cắt ra một đạo vết thương." Một nam tử khác đưa ra nghi vấn của mình.


"Ài, xem ra ta vẫn nên giải thích luôn vậy!" Nam tử một bộ dáng bất lực.



Nghe hắn nói vậy, nam tử vừa rồi đưa ra nghi vấn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng suy nghĩ một hồi cũng không phát hiện ra không đúng chỗ nào.
Những người khác nghe nam tử nói vậy, ánh mắt tán thưởng nhìn nam tử vừa rồi lên tiếng.
Nếu không phải vừa rồi hắn lên tiếng làm nam tử buông khẩu thì chắc bọn hắn phải tốn nhiều hơn tế bào não để suy nghĩ.
Còn về thiếu nữ vừa rồi có vài phần đoán ra nhưng vẫn chưa hiểu lắm ý của nam tử nên khi nghe thấy nam tử muốn tự mình giải thích cũng vui lòng lắng nghe.


Nam tử một bộ cao thâm khó đoán :"Đầu tiên nói đến cảnh tiểu thư và Nhiếp Chính Vương đao kề cổ, cổ kề đao."

"Được rồi, có gì nói thẳng đừng úp úp mở mở nữa." Cả đám thấy hắn lại bày ra bộ dáng này liền bắt đầu không kiên nhẫn thúc giục.


"Các không cảm thấy nếu bỏ hai thanh đao kề sát trên cổ của bọn họ thì cảnh đó khá là ái muội sao?" Nam tử cười hắc hắc nhìn bọn hắn.



Nghe hắn nói vậy, cả đám đều tưởng tượng cảnh Hàn Băng Vô Tình và Phượng Kinh Hồng kề sát nhau mà không có hai thanh đao đặt ở trên cổ quả thật có chút ái muội.
Nghĩ vậy, bảy thành viên phân bộ Ẩn Tinh đều gật gật đầu.


Thấy bọn họ đều đồng ý, nam tử nói tiếp :"Các ngươi cảm thấy ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực, Nhiếp Chính Vương có thể không động lòng sao?"

Cả đám đang định gật đầu một người trong đó bỗng phát hiện không đúng lên tiếng :" Ngươi nói có chỗ không đúng, ta nhớ trong tư liệu của tổ chức có nhắc tới Nhiếp Chính Vương không gần nữ sắc.
Chuyện này ngươi giải thích thế nào?"

"Ta chỉ làm nổi bật một chút không ngờ bọn họ cũng khó lừa như vậy.
Thôi thì đã đâm lao thì phải theo lao vậy." Nam tử âm thầm nghĩ.
Thực ra, nãy giờ hắn toàn nói xạo, sở dĩ không lo bị bọn họ phát hiện là vì hắn tin tưởng với bảy tấc lưỡi của mình có thể lừa dối quá quan.



.

 
Chương 101: 101: Đừng Lên Tiếng Ngáng Ta Một Chân





Nam tử suy nghĩ lý do ứng đối rồi quay sang đám người cứng ngắc nở nụ cười :"Ngươi cũng thật ngốc a! Nhiếp Chính Vương không gần nữ sắc chẳng qua là do chưa gặp được chân ái.
Hơn nữa, theo tư liệu của tổ chức thì Nhiếp Chính Vương là một nam nhân cả về dung mạo đến thực lực hay là thủ đoạn đều vô cùng ưu tú.
Nam nhân như vậy, nữ nhân chưa kịp nhìn đến dung mạo của hắn đã bị khí thế của hắn chấn nhiếp không dám ngẩng đầu."

Đám người nghe vậy đều gật gù tán đồng.
Có thể nói, đoạn lời này của hắn tương đối có lý nhưng vẫn có rất nhiều sơ hở chỉ là bảy người của phân bộ Ẩn Tinh không nhận ra mà thôi.



Thấy biểu tình của đám người, nam tử âm thầm lau mồ hôi.
May mà hắn nhanh trí nếu không kiểu gì cũng bị bọn họ tấu cho bầm dập khi biết mình bị lừa.
Nam tử lại một lần nữa lên tiếng :"Trong khi đó, tiểu thư của chúng ta không chỉ có tuyệt thế dung mạo không thua kém với Nhiếp Chính Vương mà còn có thể đánh tay đôi với đối phương.
Hơn nữa, tiểu thư cũng không bị áp chế bởi đối phương mà còn có thể trực tiếp đối diện.
Tiểu thư của chúng ta không phải một bình hoa nhu nhược cần được bảo vệ mà là một thiếu nữ kinh tài tuyệt diễm có thể cùng nam nhân sánh vai chỉ điểm giang sơn.
Các ngươi thử nói xem một nam nhân cường đại như Nhiếp Chính Vương sẽ không vì thế mà đối tiểu thư khuynh tâm sao?"

Lời nói của hắn thập phần có kỹ xảo làm bảy người nghe vậy không khỏi đặt chính bản thân vào vị trí của Nhiếp Chính Vương mà suy nghĩ.
Quả thật, đúng như lời nam tử nói, nếu bọn hắn là Nhiếp Chính Vương chắc chắn sẽ vì tiểu thư khuynh tâm và không tiếc hết thảy có được nàng.



Nhân lúc đám người vẫn còn đang bị mình dắt mũi, nam tử nhanh chóng đưa ra thêm chứng cứ :"Lại nói, Nhiếp Chính Vương không tiếc bị tiểu thư làm bị thương cũng muốn kéo xuống khăn che mặt của tiểu thư còn chưa đủ chứng minh sao?"

Nghe được lời này của hắn, một nam tử khác như bắt được cái gì đứng ra phản bác :"Ta thấy có lẽ là do tiểu thư là người đầu tiên dám xông vào phủ Nhiếp Chính Vương cướp ngục nên bằng mọi giá cũng muốn biết dung mạo người đến thôi."

Lời này của hắn vừa ra, nam tử âm thầm toát mồ hôi :"Huynh đệ à, ta đã vắt hết óc ra ứng phó rồi, ngươi đừng thỉnh thoảng xem cái náo nhiệt thì không nói nhưng đừng có lên tiếng ngáng ta một chân a."


.

 
Chương 102: 102: Sẽ Rất Nhanh





Tuy vậy, mặt ngoài nam tử cũng một bộ trấn định bộ dáng :"Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Nếu là như vậy thì tại sao sau khi hai người tách ra, Nhiếp Chính Vương lại dùng một yêu cầu tiểu thư cho để đổi một người hơn nữa còn phải dùng mọi cách nói vòng vo để tiểu thư đáp ứng.
Sau khi xác nhận tiểu thư đồng ý xong mới nói người hắn muốn là ai." Nam tử âm thầm may mắn mình nhanh trí lôi việc này ra làm lá chắn.


"Ân.
Ngươi nói có lý.
Ta còn nhớ Nhiếp Chính Vương nói vòng vo một hồi rồi chốt lại một câu ngươi sẽ tiếp nhận vị trí này sao vương phi.
Thiếu nữ trong phân bộ Điệp Sát hồi tưởng lại nói.


Vân Khinh mặc dù vẫn luôn quan sát tình huống giữ Hàn Băng Vô Tình và Phượng Kinh Hồng nhưng những lời tán gẫu của đám người phân bộ Ẩn Tinh cũng ít nhiều lọt vào tai nàng.



Xác thật, điều nam tử vừa rồi nói có vài phần có lý nhưng một người như Phượng Kinh Hồng hẳn là sẽ không vì nhất thời xúc động mà muốn Hàn Băng Vô Tình làm vương phi của hắn.
Vì sao hắn muốn làm vậy, mục đích của hắn làm gì? Quan trọng là Hàn Băng Vô Tình rốt cuộc muội ấy suy nghĩ điều gì mà đáp ứng hắn? Vân Khinh ánh mắt trầm ngưng, suy nghĩ sâu xa, nàng tin tưởng Hàn Băng Vô Tình sẽ không làm gì mà muội ấy không nắm chắc.
Chính là nàng ngày càng không hiểu con người của Hàn Băng Vô Tình hay nói cách khác từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ hiểu được nàng ấy.


Có lẽ sau khi trở về, nàng sẽ thương lượng một chút với Vân Lạc dò hỏi Hàn Băng Vô Tình một chút về mục đích khi nàng tiến vào phủ Nhiếp Chính Vương.


Lúc này, Phượng Kinh Hồng sai người mang đến năm nghìn lượng hoàng kim đến trước mặt Hàn Băng Vô Tình :"Hàn Băng tiểu thư, đây là số tiền bổn vương cần bồi thường theo như đã nói, ngươi thấy đủ sao?"


Hàn Băng Vô Tình hơi chọn mày :"Coi như miễn cưỡng đủ."

"Nga? Vậy Hàn Băng tiểu thư bao giờ sẽ đại giá quang lâm đến vương phủ của bổn vương chính thức tiếp nhận vị trí vương phi." Phượng Kinh Hồng hơi nghiêng đầu nhìn nàng.


Hàn Băng Vô Tình thu tất cả hoàng kim vào nhẫn trữ vật xoay người rời đi chỉ để lại ba chữ :"Sẽ rất nhanh."

Vân Khinh luôn theo dõi Hàn Băng Vô Tình nên cũng nhanh chóng đi theo.
Nhảy lên tường vương phủ, Vân Khinh xoay người nhìn đám người vẫn còn đang hào hứng ngất trời thảo luận với nhau nhướn mày :"Tiểu thư cũng đi rồi, các ngươi không đi chẳng lẽ muốn ở lại Nhiếp Chính Vương phủ sao?"


.

 
Chương 103: 103: Hình Tượng Ăn Mày





"A!" Đám người nghe vậy vội vàng hướng về phía Vân Khinh rút lui.


"Vương gia, chúng ta tiếp theo nên làm gì bây giờ? " Đao Quang nhìn Phượng Kinh Hồng như đang suy tư gì, cẩn thận hỏi.


Kiếm Ảnh cũng cẩn trọng đứng một bên chờ đợi phân phó.
Bộ dạng của hai huynh đệ cũng khá chật vật.
Trên mặt mỗi người đều đông xanh một khối, tây tím một khối hết sức khôi hài.
Quần áo hai người được coi là đắt tiền cũng bị đao chặt, kiếm chém rách tơi tả dính không ít bụi đất.
Bộ quần áo này phối hợp với đầu tóc toán loạn càng phụ trợ thêm gương mặt bầm tím của hai người.
Hai huynh đệ song sinh lúc này chẳng khác nào hai tên ăn xin ngoài đường bị người qua đường đánh cho bầm dập.



Bộ dạng của hai người lúc xuất hiện đã gây không ít sự chú ý của binh lính xung quanh.
Nếu không phải bọn họ nhận ra đây là hai thân vệ bên cạch Nhiếp Chính Vương thì đã tường là ăn mày từ đâu trà trộn vào tới.


Phượng Kinh Hồng bị Đao Quang hỏi thản nhiên đáp :"Khuya rồi tất nhiên là chuẩn bị nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải sai người chuẩn bị đồ đạc.
Có lẽ, vương phi tương lai của bổn vương sắp đến đâu."

Nói xong, dường như mới phát hiện bộ dạng của Đao Quang và Kiếm Ảnh không đúng, Phượng Kinh Hồng mới nhìn quét qua hắn, ánh mắt trần trụi ghét bỏ :"Các ngươi bộ dạng như vậy xuất hiện trước mặt bổn vương là muốn bổn vương mất hết thể diện sao?"

Ánh mắt ghét bỏ của Phượng Kinh Hồng như một mũi tên bắn trúng tim hai người, nhất tiễn xuyên tâm.
Trái tim của hai người bị tổn thương sâu sắc, nội tâm vô cùng giày xéo:" Vương gia, người nói thẳng như vậy trước mặt thuộc hạ hảo sao?"

Tuy vậy, hai người liền vội vàng quỳ xuống :"Xin vương gia trách phạt."


Phượng Kinh Hồng tựa hồ tâm trạng khá tốt không so đo với bọn họ :"Trách phạt thì miễn bất quá nếu còn tái phạm thì các ngươi tự mình lãnh phạt đi."

"Tạ vương gia khai ân." Hai ngươi cúi đầu đáp đến khi ngẩng đầu lên đã không còn thấy bóng dáng của Phượng Kinh Hồng đâu nữa.


Lúc này, hai huynh đệ mới đứng dậy, đưa tay lau trán không có một giọt mồ hôi nào :"May mắn là vương gia tạm thời tâm trạng khá tốt."

"Được rồi, các ngươi giải tán đi, ngày mai còn bắt đầu làm việc." Đao Quang vẫy tay xua tất cả binh lính đi.


"Ngươi đứng lại, ta có việc muốn hỏi, ngươi tốt nhất nên thành thật trả lời." Kiếm Ảnh tùy tay tóm được một tên lính chuẩn bị rời đi gần đó.





.

 
Chương 104: 104: Điều Này Sao Có Thể





"Sau khi bọn ta rời đi đã xảy ra chuyện gì? Vương phi tương lai mà vương gia nói đến rốt cuộc là ai?" Kiếm Ảnh xách cổ áo hắn ép sát hỏi.


"Kiếm Ảnh buông hắn ra." Đao Quang thấy vậy lập tức quát.


Tên lính bị thả xuống ho khụ khụ hai tiếng rồi mới chậm rãi kể lại tất cả những gì mình nhìn thấy và nghe được.


Huynh đệ Đao Quang, Kiếm Ảnh nghe xong há hốc mồm khó mà phục hồi tinh thần lại được.


Thả tên lính rời đi, hai người quay mặt nhìn nhau, biểu tình kinh ngạc không hề che lấp.



Nhiếp Chính Vương của bọn họ cư nhiên đối với một nữ hắc y nhân của Điệp Sát nhất kiếm chung tình.
Không những thế còn quanh co lòng vòng muốn người này trở thành vương phi của mình.
Điều này đối với hai người mà nói quả là không thể tin được, chẳng khác gì thiên phương dạ đàm giống nhau.
Chính là bọn họ không tin cũng không được bởi vì tên lính vừa rồi không có khả năng nói dối và cũng không có lý do lừa bọn họ.


Lúc này, trong ánh mắt hai người đều hiện lên một thông tin :"Nhiếp Chính Vương phủ sắp nghênh đón tân nữ chủ nhân xuất hiện."

Kinh ngạc qua đi, hai huynh đệ song sinh đều khiếp sợ nhận ra một điều rằng vương gia của bọn sắp lấy một nữ tử nhân loại làm vương phi.
Điều này sao có thể, nếu để những người đó biết chắc chắn sẽ không để cho vương gia làm như vậy.


Hai người nghĩ vậy, lập tức đi tìm Phượng Kinh Hồng.

Mới đi được vài bước thì trước mặt xuất hiện một hắc y nhân mang khăn che mặt.
Tuy vậy, vết thương dài trên mặt hắn vẫn để lộ ra ngoài.


"Nếu ta là hai người thì sẽ không đi tìm chủ tử vào lúc này đặc biệt là với bộ dạng thê thảm không khác gì hai tên ăn xin đầu đường xó chợ này của các ngươi." Hắc y nhân nói, lời nói mang lên sự trào phúng.


"Diệp Phong, chủ tử có chuyện gì muốn dặn dò chúng ta sao?" Tựa hồ không để ý đến lời nói của hắc y nhân, Đao Quang lên tiếng hỏi.


Liếc qua sự thản nhỉ của Đao Quang lại nhìn bộ dáng tức giận của Kiếm Ảnh, Diệp Phong với bộ dạng của hắc y nhân lên tiếng nói :"Tất nhiên, nếu không có việc thì ta tìm các ngươi làm gì."

Nói rồi, Diệp Phong sắc mặt nghiêm túc nhìn hai người :"Chủ tử nói, các ngươi chắc chắn sẽ có nghi hoặc về việc vì sao chủ tử muốn nữ tử nhân loại này làm vương phi bất quá chủ tử không có lý do gì giải thích cho các ngươi về quyết định của người.
Cuối cùng, chủ tử nói các ngươi chỉ cần làm tốt những gì được giao là hảo, mặt khác không cần phải hỏi đến.
Các ngươi minh bạch sao?"


.

 
Chương 105: 105: Cung Chủ Chưa Trở Về





"Nhưng...
" Kiếm Ảnh vừa lên tiếng thì bị Đao Quang đánh gãy :"Hảo.
Chúng ta minh bạch." Nói rồi, hắn lôi Kiếm Ảnh rời đi, Diệp Phong cũng trở về phục mệnh.


Xa xa, vang lên tiếng của Kiếm Ảnh :"Tại sao không cho ta nói?"

"Đây là quyết định của chủ tử, chúng ta không có quyền can thiệp.
Chuyện hôm nay coi như chúng ta nên coi như chưa xảy ra, bất quá việc đón tiếp vị vương phi nhân loại thì vẫn phải làm."

Một canh giờ sau, chín bóng người xuất hiện trước cửa sơn động cũng là căn cứ của Điệp Sát tại Linh Phượng quốc.
Chín người nhanh chóng mở cửa, cánh cửa đóng lại, chín người cũng đã rồi đi vào trong.


"Vân Khinh phó cung chủ cùng tám thành viên của phân bộ Ẩn Tinh đã trở lại." Một nam tử mặc lam bào tiến ra tiếp đón.



"Cung chủ đâu?" Vân Khinh hỏi.


Nam tử vẻ mặt ngạc nhiên hỏi lại :"Cung chủ không phải đi cứu phó cung chủ mọi người sao?"

"Ngươi nói vậy nghĩa là cung chủ còn chưa trở về sao?" Vân Khinh lớn tiếng hỏi, vẻ mặt của nàng còn kinh ngạc hơn so với nam tử.
Tám người phân bộ Ẩn Tinh theo sau tiến vào nghe được lời này cũng không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Nếu bọn hắn nhớ không lầm thì cung chủ rời đi trước bọn họ, chính là tại sao đến khi bọn họ về rồi mà cung chủ vẫn chưa thấy bóng dáng.


Thấy Vân Khinh có vẻ lo lắng, một người trong đó tiến lên an ủi :"Phó cung chủ đừng lo lắng, cung chủ lợi hại như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

"Ân, ngươi nói cũng đúng." Vân Khinh cảm xúc bình tĩnh lại gật đầu.
Sau đó, nàng phân phó tám người đi nghỉ ngơi để sáng mai sớm lên đường trở về tổ chức.



Đám người nhanh chóng tan đi, Vân Khinh cũng quay về phòng nhưng nàng không nghỉ ngơi mà lấy ra giấy bút viết một bức thư gửi cho Vân Lạc.


Nửa canh giờ sau, một bóng người nhỏ nhắn mở ra cửa động nhanh chóng tiến vào.


"Cung chủ, người cuối cùng đã trở lại." Lam y nam tử nhìn thấy dung mạo người tiến vào kinh hỉ nói.


Hàn Băng Vô Tình mặt vô biểu tình hỏi :"Có chuyện gì sao?"

"Bẩm cung chủ, nửa canh giờ trước, phó cung chủ và tám thành viên của phân bộ Ẩn Tinh đã trở về.
Vân Khinh phó cung chủ nghe nói cung chủ còn chưa nên có chút lo lắng, ngoài ra cũng không có chuyện gì khác." Nam tử suy nghĩ rồi nói.


"Được rồi, ta đi nghỉ ngơi trước, việc ta trở về cũng không cần phải báo cho Vân Khinh, cứ để cho nàng nghỉ ngơi đi.
Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi." Hàn Băng Vô Tình nói rồi trở về phòng.



.

 
Chương 106: 106: Hồng Y Nam Tử





Sáng hôm sớm sau, tám thành viên phân bộ Ẩn Tinh lên đường trở về tổ chức, Vân Khinh giao cho đám người bức thư mà mình viết hôm qua để chuyển cho Vân Lạc.


Nghe lục y nam tử nói tối qua, sau khi các nàng đi nghỉ ngơi thì nửa canh giờ sau cung chủ liền trở về, đến bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi.
Vân Khinh nghe nói Hàn Băng Vô Tình đã trở về định qua xem nhưng thấy lục y nam tử nói nàng hiện giờ vẫn đang nghỉ ngơi nên thôi.
Dù sao Hàn Băng Vô Tình vẫn còn nhỏ, tối hôm qua nàng vì cứu bọn họ hẳn là cũng rất mệt mỏi vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút.


Theo suy nghĩ của Vân Khinh, vị cung chủ đang nghỉ ngơi nào đó hiện đang ở trong một nhã gian của một tửu lâu nào đó.
Bởi vì lúc nàng rời đi không ai biết nên lục y nam tử tưởng nàng vẫn còn đang nghỉ ngơi.

Lúc này, đối diện với nàng là một hồng y nam tử.
Nói về dung mạo của nam tử này chỉ có thể dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung.
Hồng y nam tử đôi mắt hồ ly hẹp dài xứng với một khuôn mặt khiến nữ nhân hổ thẹn không bằng.
Vạt áo nửa khép nửa mở càng thể hiện hắn là một kẻ phong lưu.
Nhưng nam tử lại có một bờ môi mỏng cho thấy hắn bình thường đối với cảm tình bạc bẽo.
Tuy vậy, với dung nhan có lẽ chỉ cần một cái nhìn tùy ý của hắn liếc qua hẳn là bất kể nam nữ đều sẽ khuynh tâm ái mộ.
Nhưng trong số những người đó hẳn là sẽ không có nữ tử gọi là Hàn Băng Vô Tình người này.


Nam tử ngón tay thon dài cầm lên chén trà khẽ nhấp :"Trà của ngươi rất ngon cũng thật đặc biệt.

Loại trà này ta chưa từng gặp qua, không biết đây là loại trà gì, ở đâu có." Nam tử đào hoa hai mắt nhìn cánh hoa đào nhẹ trôi trong chén trà rồi lại nhìn dung mạo thanh lãnh của thiếu nữ cảm thấy vô cùng có ý tứ.
Trước giờ, hắn lần đầu tiên thấy một nữ tử có thể không bị dung mạo của hắn mê hoặc bất kể là lần gặp mắt đêm qua hay là sáng nay, nữ tử này không hề bị kinh diễm trước dung mạo của hắn dù chỉ một chút.


"Ngươi không phải một người thích uống trà hà tất hỏi xuất xứ loại trà này." Hàn Băng Vô Tình rót cho chính mình một chén trà lên trả lời hắn.


"Nga? Vậy ngươi biết ta thích gì sao?" Nam tử hẹp dài hồ ly hai mắt thú vị nhìn nàng, hắn tựa hồ vô cùng mong chờ câu trả lời từ thiếu nữ trước mắt.



.

 
Chương 107: 107: Thật Muốn Lưu Ngươi Bên Người





"Rượu.
Trên người ngươi phảng phất hương rượu hẳn là thường lấy rượu thay trà." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt đáp.
Chạm nhẹ nhẫn trữ vật, nàng thuận tay lấy ra một bình trong suốt bên trong có chất lỏng màu phỉ thúy sóng sánh ném về phía hồng y nam tử.


Nam tử thấy nàng tùy tay lấy ra một thứ gì đó không hề có bất cứ ý muốn công kích ném về phía mình nhanh tay bắt được.
Vừa nhìn thì thấy đây là một chiếc bình trong suốt hiếm thấy, bên trong còn có chất lỏng gì đó.
Nam tử khuôn mặt ngả ngớn nhìn về phía nàng ý hỏi đây là thứ gì.


Hàn Băng Vô Tình khó trả lời hắn chỉ nâng chén nhấp một ngụm nói :"Có lẽ người sẽ thích."


Đôi mắt hồ ly khẽ híp, hồng y vẻ mặt hứng thú nhìn nàng sau đó mở ra miệng bình.
Theo miệng bình vừa được mở ra, một mùi thanh hương say trong lòng người truyền khắp căn phòng.


"Ngươi không thử một chút sao?" Hàn Băng Vô Tình lên tiếng hỏi.


Nghe vậy, nam tử quay sang nàng nở một nụ cười câu hồn đoạt phách sau đó ngửa đầu uống rượu.
Động tác tiêu sái mà tùy ý còn hiển lộ ra sự dụ hoặc.


Rượu vừa xuống miệng, thanh hương đã lan tỏa khắp miệng hơn nữa, hắn còn cảm nhận được trong rượu còn pha tạp một lượng linh lực vô cùng tinh thuần lan tỏa khắp cơ thể hắn.

Loại linh lực này chỉ có linh khí thiên địa được thực vật hấp thu chuyển hóa mà thành.
Chính là muốn lấy được loại linh lực này vô cùng khó khăn, có thể hoàn mĩ dung hợp ở trong rượu thì hắn lại chưa bao giờ giờ từng gặp.
Bất quá, bây giờ trước mặt hắn lại có một người hơn nữa là một cái tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp không hề thua kém hắn, tính cách có vẻ lạnh lùng nữ hài.


"Mĩ tửu." Nam nhân đặt bình rượu trên bàn, liếm môi vô cùng liêu nhân, đào hoa trong mắt càng thêm yêu diễm.


"Quả nhiên ta chưa bao giờ nhìn nhầm người." Hắn một tay trống bàn, thân thể nhào về phía trước.
Một tay khác nâng cằm nàng đối diện với mình, khuôn mặt cúi xuống gần sát gương mặt nàng :"Thật muốn lưu ngươi tại bên người a! Nào, nói cho ta biết tên của ngươi là gì?"

Hô hấp nam tử gần sát, mang theo hương rượu phả vào mặt nhưng vẻ mặt như băng sơn ngàn năm bất biến của nàng vẫn không một chút dao động :"Vậy sao, ngươi thực sự muốn biết?" Hàn Băng Vô Tình hỏi lại, chưa để nam tử kịp trả lời, ngữ khí vừa chuyển:" Bất quá tại sao ta phải cho ngươi biết tên của ta trong khi tên ngươi ta còn chưa biết?"


.

 
Chương 108: 108: Tên Là Ngươi Tự Nói Ta Đâu Có Ép





"Nga?" Hồng y nam tử cười khẽ: "Ngươi là một người không hề thích chịu thiệt."

Hàn Băng khẽ quay đầu, rút cằm mình ra khỏi tay hắn :"Mọi thứ đều có thứ tự đến trước và sau, người chủ động dây dưa trước là ngươi nên người nên nói tên ra trước tất nhiên cũng là ngươi mà không phải ta."

Tiểu nha đầu trước mặt vậy mà không chịu ảnh hưởng bởi thuật thôi miên của hắn từ đôi mắt của hắn thật là hiếm thấy.
Điều gì đã làm cho tâm trí của nàng kiên định như vậy? Phải biết là bất cứ ai bị đôi mắt của hắn nhìn lâu bất giác sẽ bị thôi miên, có thể nói ra tất cả những gì hắn muốn biết.
Thủ đoạn của hắn trước giờ chưa bao giờ bị phát hiện cũng như thật bại nhưng lần này, hắn lại thất bại.


"Quân Trường Phong là tên của ta.
Ngươi có thể cho ta biết tên ngươi được rồi sao?" Nam tử mị mắt, cười rộ lên.



"Ân." Hàn Băng Vô Tình phát ra một tiếng xem như trả lời hắn lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Nam nhân này vậy mà chỉ dùng đôi mắt mà có thể thôi miên ngươi khác thật không đơn giản.
Xem ra, Quân Trường Phong người này nàng cần cho người điều tra về hắn.


Hồng y nam tử bị nàng hời hợt có lệ đáp một tiếng khóe miệng co rút, lần đầu tiên có một nữ nhân lạnh nhạt nói chuyện với hắn như vậy.
Bất quá, hắn nhìn Hàn Băng Vô Tình từ trên xuống dưới, nàng ta vẫn còn là một tiểu nha đầu hẳn là không xem như nữ nhân đi.


Nghĩ vậy, Quân Trường Phong lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của nàng :"Ta đã nói cho ngươi tên của ta, ngươi không phải nên nói cho ta tên của ngươi sao?"


Hàn Băng Vô Tình bị hắn cắt đứt suy nghĩ, nâng đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn như nhìn một tên ngu ngốc :"Tên ngươi là ngươi tự nói ra, ta đâu có ép ngươi.
Hơn nữa, ngươi nói cho ta biết tên của ngươi cũng đâu có nghĩa ta nhất định phải nói cho ngươi biết tên của ta."

Nghe nàng nói như vậy hợp tình hợp lý, Quân Trường Phong ngẩn ra.
Xác thực, nàng chưa từng nói hắn tự xưng ra tên họ, nàng cũng sẽ nói ra tên của mình.
Hẳn suýt nữa thì một ngụm lão huyết phun ra, thì ra, ngay từ đầu hắn bất giác bị nàng dắt mũi.
Lần đầu tiên, Quân Trường Phong cuối cùng biết cảm giác bị dắt mũi đi làm như thế nào.
Có lẽ, anh danh một đời chuyên là hắn dắt mũi, tính kế người khác hôm nay bỗng dưng hồ đồ bị nha đầu này nhất thời phá hủy.
Đúng là phong thủy thay phiên chuyển a.



.

 
Chương 109: 109: Lục Trúc Phỉ Thúy





Phải chăng tiểu nha đầu này là khắc tinh của hắn? Chỉ có giải thích như vậy mới hợp lý có thể lần thứ hai gặp nàng, hắn xuất hiện rất nhiều lần đầu tiên.
Bất quá, như vậy lại vô cùng thú vị, không phải sao?

"Vậy ngươi có thể cho ta biết thứ này gọi là gì sao?" Nói rồi, Quân Trường Phong giơ lên chiếc có sóng sánh chất lỏng màu phỉ thúy.


"Lục Trúc Phỉ Thúy nhưỡng." Hàn Băng Vô Tình nhấp một ngụm trà nhỏ nói ra năm chữ.


Nghe xong câu trả lời của nàng, Quân Trường Phong nhìn chằm chằm vào chiếc bình mình đang cầm, bốn chữ Lục Trúc Phỉ Thúy thật sâu kích thích hắn.
Lục Trúc Phỉ Thúy này không phải Lục Trúc Phỉ Thúy mà hắn nghĩ đến kia chứ?

"Không biết Lục Trúc Phỉ Thúy này là...?" Quân Trường Phong ngập ngừng hỏi.



"Thứ này dùng loại trúc màu phỉ thúy chỉ có sáu đốt nhưỡng ra." Hàn Băng Vô Tình trả lời rồi hỏi lại :"Có vấn đề gì sao?"

Nghe nàng trả lời, Quân Trường Phong hít một ngụm khí lạnh, Lục Trúc Phỉ Thúy a, đó là Lục Trúc Phỉ Thúy a.
Thứ này hắn trăm công tìm kiếm ở nơi này bị nàng dùng để nhưỡng rượu.
Lục Trúc Phỉ Thúy là loại dược liệu vô cùng quý hiếm lại thưa thớt mọc dưới nước, cả cây trúc chỉ có sáu đốt màu phỉ thúy, rất khó bắt gặp.
Dùng nó luyện Thanh Linh đan có thể giúp tĩnh tâm tu luyện tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma.
Người tẩu hỏa ăn vào Thanh Linh Đan có thể bảo trì thanh tỉnh sáu canh giờ.
Thanh Linh Đan là thượng cổ đan phương hắn tình cờ có được, bây giờ có thể tìm thấy tìm thấy dược liệu quan trọng nhất sao?

Lúc này, Quân Trường Phong có chút kích động :"Lục Trúc Phỉ Thúy này ngươi còn sao?"

Lục Trúc Phỉ Thúy với hắn quan trọng như vậy sao? Hắn làm gì xúc động như vậy? Thứ này không phải ở dưới hồ nước cạnh căn nhà trúc của nàng có rất nhiều sao? Hàn Băng Vô Tình nghĩ.



"Ngươi cần thứ này làm gì sao?" Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt hỏi.


"Ta cần nó luyện Thanh Linh Đan, ngăn chặn dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma của bản thân." Quân Trường Phong tùy tiện trả lời.


Không ngờ hắn trông cà lơ phất phơ vậy mà lại thẳng thắn như vậy làm Hàn Băng Vô Tình có chút ngạc nhiên.
Nàng nhìn hắn rồi trả lời :"Trên người ta đã không còn."

"Vậy sao?" Quân Trường Phong khẽ cười, đáy mắt giấu đi một tia mất mát.


Nhìn nụ cười trên gương mặt yêu nghiệt của hắn, Hàn Băng Vô Tình khẽ nhíu mày, xác thật, hiện giờ trên nàng không hề còn thứ này nhưng dưới hồ bên cạnh nhà trúc của nàng còn rất nhiều a.



.

 
Chương 110: 110: Tiểu Nha Đầu





Bất quá, nàng tạm thời sẽ không trở lại đó vì vậy không thể lấy cho hắn nhưng mà rượu của nàng hẳn là vẫn có chút tác dụng đi.
Nghĩ vậy, Hàn Băng Vô Tình lên tiếng :"Tuy Lục Trúc Phỉ Thúy ta không còn nhưng Lục Trúc Phỉ Thúy nhưỡng này hẳn là vẫn có chút tác dụng đi."

Nghe nàng nói vậy, Quân Trường Phong cũng thoáng ngẩn ra, xác thật rượu nàng uống xong không hề có chút men say nào mà ngược lại, hắn uống xong cảm thấy tỉnh táo hơn trước.
Hơn nữa còn tâm bình khí hòa hơn trước.


"Ngươi còn loại rượu này sao?" Quân Trường Phong lắc bình rượu vô cùng ngả ngớn hỏi.


"Còn." Hàn Băng Vô Tình chỉ trả lời hắn một chữ.


"Vậy ngươi có thể bán cho ta sao?" Quân Trường Phong một lần nữa nâng lên cằm nàng nở nụ cười tà mị.



"Không thể." Hàn Băng Vô Tình lắc đầu rời cằm khỏi tay hắn nâng chén trà lên uống một ngụm.


"Vì sao?" Hắn hơi nhướn mày.


"Bởi vì ta sẽ tặng cho ngươi nhưng trước đó ngươi phải trả lời ta vài vấn đề.
Ngươi thấy sao?" Hàn Băng Vô Tình đặt chén trà xuống nghiêm túc nói.


Quân Trường Phong vẻ mặt có một tia cứng đờ nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dáng ngả ngớn :"Tiểu nha đầu, ngươi là muốn hỏi ta có thích ngươi hay không hay là muốn ta cho phép người đi theo ta.
Đáng tiếc, ta đối với một tiểu nha đầu không hứng thú."

Nét mặt Hàn Băng Vô Tình khi nghe hắn nói không hề thay đổi nhưng nàng đã bắt đầu đứng lên :"Hảo.
Nếu ngươi đã không muốn lấy Lục Trúc Phỉ Thúy nhưỡng nữa thì tiểu nha đầu ta đi đây."

Quân Trường Phong bị nàng nói nghẹn một câu ở cổ họng, hắn nhất thời muốn trêu chọc nàng liền gọi nàng là tiểu nha đầu.

Lúc này, nàng nhấn mạnh ba chữ tiểu nha đầu này hhẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hẳn cảm thấy chính mình tự dọn cục đá đập mình thật sự vô cùng là sảng.


"Có chuyện gì ngươi cứ ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện." Quân Trường Phong đi đến chỗ nàng, ấn nàng ngồi xuống.


"Hảo, vậy ngươi trả lời ta, vừa rồi ngươi nói ai là tiểu nha đầu?" Hàn Băng Vô Tình ngữ khí không nóng không lạnh hỏi.


Quân Trường Phong trộm vuốt mồ hôi chảy sau lưng, quả nhiên, nha đầu này trông như vậy lạnh lùng nhưng lại thù rất dai.
Xem ra, hắn nếu muốn được khoan hồng thì phải thành khẩn nhận sai :"Xin lỗi, vừa rồi là ta lỡ lời."

"Ngươi xin lỗi cái gì?" Hàn Băng Vô Tình khẽ nhíu mày, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng hắn.


Bị nàng hỏi lại, Quân Trường Phong khóe miệng cứng đờ, hắn không biết phải trả lời câu hỏi này của nàng thế nào.



.

 
Chương 111: 111: Đại Thúc





Nếu hắn nói hắn xin lỗi vì gọi nàng là tiểu nha đầu liệu nàng sẽ có phản ứng như thế nào? Nếu nàng biết tiểu nha đầu trong miệng hắn nói là nàng chắc hẳn là nàng sẽ tức giận không cho hắn Lục Trúc Phỉ Thúy nhưỡng nữa.
Còn nếu nói tiểu nha đầu không phải nói nàng vậy thì hắn là đang nói ai.


Trong lúc Quân Trường Phong đang suy nghĩ rối loạn về vấn đề này thì lời nói của Hàn Băng Vô Tình vang lên :"Ta không thích nghe nói dối vì vậy ngươi tốt nhất là nói thật."

Lời nói của nàng đã giúp hắn quyết định, Quân Trường Phong rốt cuộc lên tiếng :"Xin lỗi, ta không nên gọi ngươi là tiểu nha đầu."

"Ân, ngươi xin lỗi là vì chuyện này?" Hàn Băng Vô Tình ngẩng đầu nhìn hắn rồi nói tiếp :"Chuyện này cũng không có gì quan trọng bất quá ngươi biết xin lỗi ta là tốt.
Dù sao ta cũng không quản được suy nghĩ của ngươi, biết đâu trong lòng ngươi vẫn luôn gọi ta là tiểu nha đầu."

Quân Trường Phong nghe nàng nói liền có cảm giác những suy nghĩ của mình đều không thoát khỏi ánh mắt của tiểu nha đầu trước mặt.
Tâm tư của nàng không hề phù hợp với tuổi của mình.

Cho dù có trưởng thành sớm như thế nào đi nữa cũng sẽ không kín đáo như vậy, nàng ấy thật sự chỉ là một tiểu nha đầu như vẻ bề ngoài sao?

Tuy Quân Trường Phong đang trầm tư suy nghĩ nhưng câu tiếp theo của Hàn Băng Vô Tình vẫn lọt vào tai hắn :"Nhưng mà tuổi của ta so với ngươi vẫn nhỏ hơn rất nhiều.
Do vậy, ngươi gọi ta là tiểu nha đầu cũng không quá phải không Quân Trường Phong đại thúc?"

Lời này của nàng làm Quân Trường Phong suýt thì một ngụm lão huyết phun ra tới.


Đại thúc? Hắn trông già như vậy sao? Sao có thể?

Hắn về ngoài vẫn là một công tử phong lưu, phóng khoáng, anh tuấn, tiêu sái người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nào có chỗ nào dính dáng đến hai chữ đại thúc trong miệng nàng.



Thôi dù sao cũng là do hắn gọi người ta là tiểu nha đầu trước vì vậy lần này bị nàng gọi là đại thúc hẳn nhẫn.


"Ta đã trả lời câu hỏi của ngươi, ngươi có thể đưa ta Lục Trúc Phỉ Thúy nhưỡng sao?" Quân Trường Phong môi mỏng hơi câu tạo ra một nụ cười yêu nghiệt.


"Không thể." Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt đáp lại hắn hai chữ.


"Ngươi muốn nuốt lời?" Quân Trường Phong ngả lưng dựa vào vách tường hơi nhíu mày nhìn nàng.


"Sẽ không, ta nói lời luôn giữ lời chỉ là ta chưa hỏi xong." Hàn Băng Vô Tình vẻ mặt bất biến đáp lại.



.

 
Chương 112: 112: Giống Một Cố Nhân





"Còn điều gì muốn biết, ngươi hỏi nốt đi." Quân Trường Phong một đôi mắt hồ ly nhìn nàng thản nhiên nói.


Hàn Băng Vô Tình uống một ngụm trà :"Tối hôm qua tại sao ngươi lại theo dõi ta?"

"A!" Quân Trường Phong hơi sửng sốt vì không ngờ nàng lại muốn biết vậy này.
Hắn cười khẽ, ánh mắt đào hoa nhìn nàng :"Bởi vì ta bị ngươi hấp dẫn.
Câu trả lời này của ta, ngươi vừa lòng chứ!"

"Nga? Ngươi bị ta hấp dẫn?" Hàn Băng Vô Tình tựa như rất có hứng thú hỏi lại.


Quân Trường Phong có chút chột dạ đưa tay sờ cằm.

Ánh mắt làm càn quét nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới rồi làm như rất có chuyện lạ mà gật gật đầu: "Đúng vậy, tối qua ta là bị ngươi hấp dẫn."

Dứt lời, hắn tiến về phía cửa sổ, đôi mắt hồ ly nhìn về phía xa xăm trong đó là sự ưu thương và tưởng niệm.
Tiếng nói của hắn vang lên rất nhỏ khó có thể nghe thấy :"Ngươi rất giống người đó."

Mặc dù hắn chỉ như lẩm bẩm, cánh môi bạc tựa hồ chưa từng mấp máy nhưng nàng vẫn có thể nghe rõ.
Trong lòng nàng xuất hiện một nghi vấn nhỏ :"Người đó trong lời hắn nói và nàng giống nhau chỗ nào?"

Câu nói tiếp theo của hắn đã giải thích nghi hoặc của nàng :"Tối qua, ngươi đứng ở đó..."

Quân Trường Phong dựa vào vách tường đưa tay ra chỉ về mái ngói của một tửu lầu ba tầng rồi nói tiếp :"Khi ta nhìn thấy ngươi, ngươi đứng đó quay lưng về phía ta nên ngươi không phát hiện ta.
Bóng lưng của ngươi cho ta một cảm giác tự tin, ngạo nghễ mà cô độc như đã từng quen biết làm ta nhớ đến một cố nhân..."


Nói đến đây, hắn không nói gì thêm nữa mà nhìn chằm chằm vào nàng như muốn tìm lại bóng dáng vị cố nhân kia.
Nhìn một hồi hắn mới lắc đầu cười khẽ nói ra câu nói gợi đòn :"Đáng tiếc, sau khi gặp mặt ta mới biết mình mắt mù như thế nào mới thấy ngươi giống người đó."

Hàn Băng Vô Tình nghe xong cũng không nổi giận chỉ lạnh lùng trả lời một câu :"Để ta giúp ngươi làm mù mắt, thế nào?" Lời vừa dứt, hai cây ngâm châm không biết từ đâu phóng tới.


Quân Trường Phong khóe miệng co rút, không ngờ tiểu nha đầu trước mặt thật sự động thủ.


Mặc dù đã kịp thời né tránh những vẫn bị một vết thương nhỏ do ngâm châm gây ra lưu lại trên mặt.


Đưa tay sờ vết thương nhỏ trên mặt, Quân Trường Phong bộ dáng đau lòng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói :"Ngươi cho dù dung mạo không bằng ta cũng đừng ghen tị đến nỗi muốn hủy dung ta chứ."


.

 
Chương 113: 113: Về Lúc Nào





Mặc kệ lời nói của Quân Trường Phong, Hàn Băng Vô Tình đứng dậy :"Được rồi vấn đề ta đã hỏi xong cũng không làm phiền nữa."

Dứt lời, nàng quay lưng rời đi.
Nàng bước đi cho người ta cảm giác rất chậm nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt Quân Trường Phong.


Quân Trường Phong nghe vậy chưa kịp phản ứng thì bóng Hàn Băng Vô Tình đã đi xa.
Khuôn mặt yêu nghiệt treo lên tà tứ độ cung :"Nha đầu này làm việc cũng thật dứt khoát.
Đáng tiếc a, ta quên vẫn chưa hỏi tên ngươi."

Hắn thu ba bình Lục Trúc Phỉ Thúy nhưỡng không biết Hàn Băng Vô Tình đã để lại lúc nào vào nhẫn trữ vật, hai mắt hồ ly khẽ híp lại :"Bất quá, chúng ta sẽ còn gặp lại."


Lúc này, Hàn Băng Vô Tình đã trở về căn cứ của Điệp Sát ở Phượng Linh quốc.
Thấy nàng trở về phòng, Vân Khinh lo lắng theo vào :"Muội đi đâu vậy?"

Thì ra, lam y nam tử hôm qua được Hàn Băng Vô Tình dặn dò quên nói với Vân Khinh là nàng muốn gặp nàng ấy.
Khi hắn nhớ ra báo lại với Vân Khinh thì Hàn Băng Vô Tình đã rời đi từ lúc nào.


Cảm thấy trong lời nói của Vân Khinh có vài tia quan tâm chi ý, Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt đáp :"Có chút buồn chán liền ra ngoài đi dạo."

Vân Khinh nghe vậy liện thở phào nhẹ nhõm.
Nàng biết Hàn Băng Vô Tình so với nàng lợi hại, làm việc cũng ổn trọng hơn rất nhiều nhưng nàng vẫn không nhịn được lo lắng cho nàng ấy.
Có lẽ là nàng lớn tuổi hơn nàng ấy hay nói chính xác hơn là bất giác nàng đã coi Hàn Băng Vô Tình như muội muội của mình mà đối đãi.



"Tối qua, muội về lúc nào vậy?" Vân Khinh rốt cuộc lên tiếng hỏi vấn đề quanh quẩn trong đầu nàng từ hôm qua đến giờ.


"So với các tỷ thì muộn hơn một chút." Hàn Băng Vô Tình một bộ không để ý trả lời.


Vân Khinh nghe vậy nhìu có chút không vui vì câu trả lời có lệ này.
Nàng khoanh hai tay trước ngực, dùng ngữ khí trưởng bối chất vấn tiểu bối hỏi :"Tại sao muội về muộn như vậy?"

Hàn Băng Vô Tình tựa hồ không để ý đến thái độ này của nàng chỉ bâng quơ trả lời một câu:"Giải quyết một cái đuôi nhàm chán."

"Vậy muội không bị thương chứ?" Vân Khinh lo lắng đưa tay muốn kiểm tra xem Hàn Băng Vô Tình có bị thương hay không thì bị một bàn tay nhỏ giữ lại, theo đó là một câu giải thích :"Người tới không có ác ý, ta chỉ cùng hắn nói vài câu liền rời đi, căn bản không hề giao thủ."


.

 
Chương 114: 114: Xinh Đẹp Nam Tử





"Tại sao hắn lại đi theo muội?" Vân Khinh nhướn mày có chút nghi hoặc nhìn Hàn Băng Vô Tình.


"Cũng không có gì chẳng qua hắn thấy ta giống hắn một người cố nhân." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt đáp.


"Nga?" Vân Khinh trong mắt hiện lên một tia hứng thú :"Không biết người tới là kẻ nào..."

"Ân, muội cũng muốn biết chi tiết về kẻ này." Hàn Băng Vô Tình khẽ gật đầu.


"Vậy muội còn nhớ đặc điểm của hắn sao? Ta cho người giúp muội tra." Vân Khinh trầm ngâm nói.


"Muội không chỉ nhớ đặc điểm của hắn mà còn biết tên của hắn." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt trả lời.


Vân Khinh trong mắt hứng thú càng đậm :"Không để ý bộ dáng của hắn như thế nào?"


Hàn Băng Vô Tình suy nghĩ một chút rồi đưa ra kết luận :"Một cái xinh đẹp nam tử."

Vân Khinh khóe miệng khẽ giật, trong đầu vài dấu hỏi chấm hiện lên :"Muội sao có dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung một nam tử chứ?" Tuy nghĩ vậy nhưng Vân Khinh vẫn lên tiếng hỏi :"Hắn còn đặc điểm nào khác sao?"

Hàn Băng Vô Tình suy nghĩ thêm một chút :"Hắn một thân hồng y, một đôi mắt hồ ly hẹp dài, khí chất phong lưu..."

Nghe nàng miêu tả, Vân Khinh không khỏi ngạc nhiên thốt lên :"Di? Không ngờ là hắn!"

"Tỷ biết hắn?" Câu này của Hàn Băng Vô Tình không phải hỏi mà là khẳng định.


"Người muội gặp hẳn là Quân Trường Phong đi." Vân Khinh nói.


Hàn Băng Vô Tình gật đầu khẳng định lời nàng nói.



Thấy hành động của nàng, Vân Khinh nói tiếp:"Người này Điệp Sát không tra ra được gốc gác chỉ biết ba năm trước hắn bỗng nhiên xuất hiện.
Biết bao người lần đầu tiên gặp mặt đều khuynh đảo trước dung mạo của hắn.
Hắn là một kẻ phong lưu thường lui tới những chỗ phong hoa.
Người này lưu luyến ngàn bụi hoa một phiến diệp cũng chưa từng dính thân quá."

Nói xong, Vân Khinh tò mò ánh mắt nhìn bạch y thiếu nữa :"Lần đầu tiên gặp hắn, muội có vì dung mạo của hắn mà khuynh tâm?"

Hàn Băng Vô Tình liếc nhìn Vân Khinh, trong mắt nàng tò mò không hề thoát khỏi mắt của nàng.
Nàng lãnh đạm đáp :"Vô nghĩa."

Xác thật Quân Trường Phong rất xinh đẹp nhưng cũng chỉ là đẹp hơn những người khác mà thôi.
Quan trọng là đối với nàng, dù dung mạo của hắn có suất sắc hơn nữa thì trong mắt nàng cũng không khác nhau mấy.


"Thực lực của hắn thế nào?" Hàn Băng Vô Tình cất tiếng hỏi.


"Thực lực của hắn các Điệp Giả cũng không thể điều tra rõ nhưng bất kỳ kẻ nào từng giao thủ với hắn đều không toàn mạng.
Tóm lại, hắn rất mạnh." Vân Khinh trả lời.



.

 
Chương 115: 115: Ấn Tượng Hai Điểm





"Hảo, đã không có chuyện gì nữa.
Muội có điểm mệt mỏi, tỷ có thể ra ngoài sao?." Đột nhiên, Hàn Băng Vô Tình đưa tay xoa trán lên tiếng trục khách.


Vân Khinh ngơ ngẩn không hiểu ra sao nhìn thiếu nữ thật sự có vẻ mệt mỏi hơi nhấp môi định nói gì đó những lại có vài phần do dự.
Cuối cùng, nàng nói ra một câu:"Hảo, muội nghỉ ngơi cho tốt." rồi xoay người rời khỏi.
Lúc đi ra ngoài, nàng còn cẩn thận đóng lại cửa phòng.


Xác thật, Vân Khinh còn một vấn đề chưa hỏi nhưng nhìn thấy bộ dạng giả vờ mệt mỏi để kết thúc cuộc trò chuyện của Hàn Băng Vô Tình nàng quyết định để lúc khác hỏi.
Kỳ thật, nàng rất muốn hỏi Hàn Băng Vô Tình một điều rằng muội ấy thật sự sẽ như lời mình nói thực hiện yêu cầu của Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng sao, trở thành vương phi của hắn sao? Chính là, đến cuối cùng, Hàn Băng Vô Tình vẫn chưa cho nàng cơ hội này.



Trong phòng, một bạch y thiếu nữ đang ngồi trầm tư, khuôn mặt xinh đẹp thỉnh thoảng lại khẽ nhíu mày hẳn là đang suy nghĩ một vấn đề nan giải.
Mái tóc đen, dài buông xõa xuống hai vai nhỏ xinh tôn lên khuôn trắng nõn lại có vẻ lạnh lùng này của nàng.
Thiếu nữ một tay chống cằm, một tay khác vô tình hay cố ý vân vê một lọn tóc của bản thân hiện đang rủ xuống trước mặt mình.


Thiếu nữ này không ai khác chính là Hàn Băng Vô Tình, nếu có ai khác ở đây sẽ cảm thấy thiếu nữ trước vô cùng manh, thật sự có một xúc động muốn ôm nàng vào lòng để vuốt phẳng hàng lông mày của nàng.


Hàn Băng Vô Tình không biết bộ dạng lúc này của nàng có thể cướp đi trái tim bao người khi bị nhìn thấy, nàng chỉ biết nàng đang tự hỏi mình bước tiếp theo nên làm gì.



Ban nãy, nàng cảm nhận được Vân Khinh đang muốn hỏi nàng điều gì đó và nàng biết câu hỏi của nàng ấy sẽ làm nàng vô pháp trả lời.
Không phải không thể trả lời mà bởi nàng không biết mình phải trả lời thế nào vì vấn đề nàng thực sự chưa suy xét kỹ.
Hàn Băng Vô Tình biết Vân Khinh muốn hỏi nàng thật sự chỉ vì yêu cầu của Phượng Kinh Hồng mà trở thành vương phi của hắn sao?

Nàng thật sự sẽ vì lời hứa mà trở thành vương phi của hắn sao? Hàn Băng Vô Tình câu hỏi liên tục hiện lên khiến nàng vô cùng rối rắm.


Nếu bỏ qua dung mạo cùng khí chất tôn quý lấn áp những kẻ xung quanh thì ấn tượng của nàng đối với hắn chỉ dùng lại ở hai điểm.



.

 
Chương 116: 116: Từ Khi Bắt Đầu Đã Là Kẻ Địch





Điều thứ nhất là thực lực hắn rất mạnh cơ hồ nếu thật sự đánh lên tới nàng chưa chắc đã là đối thủ.
Điều này chính nàng đã nghiệm chứng quá, ai bảo nàng cùng hắn đã giao thủ đâu.
Phượng Kinh Hồng là người thứ ba cho nàng cảm giác hắn là một cái cường đại nam nhân.
Người thứ nhất...
không, Hàn Băng Vô Tình khẽ lắc đầu tiếp tục suy nghĩ.
Kẻ không được tính là người mà nói chính xác hơn hắn là ma.
Ân, hẳn là một ma nhân rất có huyết thống cao quý, địa vị không tầm thường trong ma tộc.
Nàng đoán như vậy bởi vì nghe trong sách cũng như từ trong miệng những kẻ khác miêu tả thì ma tộc huyết thống càng cao, địa vị càng tôn quý thì dung mạo càng xuất sắc.Và sau này khi biết thân phận thực sự của hắn, nàng mới biết thân phận của hắn so với nàng nghĩ cao quý hơn rất nhiều.


Người thứ hai chính là nam nhân mang mặt nạ bạc được người đời gọi hai tiếng Tà Tôn của Tà Tông.



Mặc dù cả ba người này chưa từng giao thủ với nhau nhưng nàng có trực giác nếu bọn họ thực sự giao thủ sẽ đánh rất lâu thậm chí là đánh ngang tay, bất phân thắng bại.
Và theo một ý nghĩa nào đó thì trực giác của nàng là đúng.


Điểm thứ hai chính là hắn là...
nhi tử của Phượng Phi Thiên - kẻ thù của tiểu công chúa Phượng Linh Nguyệt.
Đổi một cách nói chính xác hơn thì phụ thân hắn hiện tại là kẻ thù của công chúa Phượng Linh Nguyệt bây giờ và cũng chính là nàng - Hàn Băng Vô Tình.
Hắn là nàng nhi tử kẻ thù, sau này cũng sẽ là kẻ thù của nàng.
Điều này không thể trách nàng tàn nhẫn hay vơ đũa cả nắm, huống chi dù là kiếp trước hay kiếp này, điều cơ bản mà sát thủ như nàng phải ghi nhớ đó chính là không được có lòng thương hại hay đồng tình.

Bởi vì ngươi có thể nhất thời mềm lòng tha cho ai đó một mạng nhưng biết đâu sau khi ngươi xoay người rời đi kẻ đó lại bất chợt đâm ngươi một đao.
Chuyện tương tự như vậy cũng đã từng xảy ra không phải chỉ một vài lần.Bởi vậy, trảm thảo không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh là một điều mà ai cũng biết huống chi ở một dị giới - một nơi lấy cường giả vi tôn loại địa phương này.
Điều này cũng chú định hắn và nàng từ khi bắt đầu đã là kẻ địch.


Rồi rất nhiều năm sau đó, Hàn Băng Vô Tình từng nghĩ nếu ngay từ đầu, nàng và hắn không phải kẻ địch, nàng và hắn liệu có phải hay không sẽ là một kết cục khác.
Bất quá, đó cũng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua của nàng mà thôi bởi vì trên đời này không thể nào có nếu như loại này.





.

 
Chương 117: 117: Vân Lạc Đến





Cũng buổi chiều hôm đấy, Vân Lạc nhận được thư của Vân Khinh liền vội vàng đến Phượng Linh quốc.


Trong phòng Vân Khinh, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, bộ dạng có vài phần ôn hòa vẻ mặt như đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
Kỳ thật, tính cách của hắn cũng khá ôn hòa nhưng lúc cần thiết cứng rắn thì lại không thua bất kỳ kẻ nào.
Nếu không như thế thì sao hắn có thể thay Hàn Băng Vô Tình xử lí mọi việc, đưa Điệp Sát có địa vị như ngày hôm nay.
Nam tử này không ai khác chính là Vân Lạc.


"Đại ca, huynh nghĩ sao về chuyện này." Vân Khinh nhịn không được lên tiếng hỏi.
Nàng rất muốn biết suy nghĩ của Vân Lạc về quyết định của Hàn Băng Vô Tình ai bảo từ trước tới bây giờ mọi việc nàng ấy giao hắn đều làm tốt hơn nàng đâu.
Hơn nữa, hắn còn thông minh hơn nàng, mỗi lần đều đón đoán dụng ý của nàng ấy còn nàng thì phải nghĩ rất lâu mới ra.



Vì vậy, lần này viết thư cho hắn chỉ là muốn hắn giải thích cho nàng nghi hoặc nhưng nó không nghĩ tới Vân Lạc hắn sẽ đích thân chạy tới.
Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng Vân Khinh lại gấp không chờ nổi câu trả lời của hắn.
Vì vậy, khi hắn vừa đến, Vân Khinh đã kéo luôn hắn vào phòng nàng hỏi ra đáp án.


Nhìn Vân Khinh vô cùng tò mò muốn biết câu trả lời, Vân Lạc cũng chỉ khẽ lắc đầu cười khổ.Thực ra, khi nhìn thấy những gì Vân Khinh viết trong thư, hắn cũng đã rất lo lắng sau đó đặt mình vào vị trí của Hàn Băng Vô Tình để suy nghĩ.
Đáng tiếc, lần này, hắn lại không đoán được dụng ý của nàng.
Đối diện với ánh mắt mong chờ của Vân Khinh, Vân Lạc lên tiếng :"Ta không đoán ra được."

Vân Khinh không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như thế này lập tức lắc đầu :"Đại ca, huynh đang đùa ta sao? Nhất định là huynh đoán ra được mà không muốn nói cho ta biết đúng không?"


Đáng tiếc, lần này Vân Lạc phải để cho nàng thất vọng rồi.
Hắn lên tiếng nói :"Vân Khinh a! Lần này ta thực sự không đoán được tâm tư của muội ấy."

"Thông minh như huynh cũng không đoán được sao?" Vân Khinh nghi hoặc hỏi.


Vân Lạc xoa đầu Vân Khinh :"Ta cũng không phải thông minh như muội nghĩ.
Người thông minh hơn ta còn có rất nhiều chẳng qua là muội chưa gặp được mà thôi."

Xoa một lúc, Vân Lạc cảm thấy đầu tóc của Vân Khinh đã có phần rối bời mới thu lại tay của mình.
Nhìn tác phẩm của mình trên đầu Vân Khinh, Vân Lạc thấy rất có thành tựu cảm,khóe miệng khẽ giương lên một chút.



.

 
Chương 118: 118: Chó Chê Mèo Lắm Lông





Đầu tóc của mình không biết từ khi nào đã bị Vân Lạc làm rối, Vân Khinh cũng không phát hiện.
Nếu nàng biết tình trạng mái tóc trên đầu mình lúc chắc chắn sẽ cầm trường tiên đuổi theo đánh bằng được Vân Lạc mới thôi.


"Có chuyện gì mà hai người đang đoán tâm tư của muội vậy?" Một giọng nói lãnh lãnh đạm đạm tựa như sẽ không bao giờ xuất hiện cảm xúc trong đó của thiếu nữ vang lên.


Tiếng nói của nàng vừa xuất hiện, hai huynh muội Vân Lạc đều giật mình nhìn nhau và đều phát hiện một tia chột dạ trên mặt đối phương.
Vân Khinh ánh mắt ghét bỏ như muốn nói :"Huynh rốt cuộc đã làm chuyện gì xấu sau lưng muội ấy mà trông chột dạ như vậy!"

Vân Lạc ánh mắt khinh bỉ nhìn lại:"Vẻ mặt muội cũng thế có khác gì ta đâu mà bày đặt ghét bỏ.

Đúng là chó chê mèo lắm lông mà!"

Như hiểu ý tứ trong mắt hắn, Vân Khinh ánh mắt hung hăng trừng lại.


Vân Lạc dùng ánh mắt trách cứ nhìn lại :"Lần này thảm rồi, tất cả là tại muội kéo ta xuống nước."

Cuộc giao lưu bằng ánh mắt của hai huynh muội chỉ trong nháy mắt sau đó đều tập trung nhìn về phía cánh cửa đang mở ra.


Cánh mở ra rồi nhanh chóng rồi khép lại.

Xuất hiện trước mặt hai người là một thiếu nữ bạch y như tuyết, khuôn mặt tinh xảo không chút phấn son lại xinh đẹp đến nỗi làm người không dời được mắt.
Ba ngàn mặc phát xõa xuống trên vai tăng cho nàng thêm vài phần lười biếng và tùy ý.
Đôi con ngươi màu hổ phách lạnh lùng mà xa cách làm cho những kẻ đối diện với nàng không dám dâng lên dù chỉ một chút khinh nhờn chi tư.
Nhìn thiếu nữ trước mặt, hai huynh muội Vân Lạc có cảm giác như nhìn thấy một vị thần nữ đứng ở nơi cao quan sát chúng sinh muôn nghìn bỗng một ngày lạc bước xuống hồng trần.
Chính là trên người nàng lại không hề lưu lại một chút nhân gian khói lửa giống như một đóa sen thanh khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
(mọi người thông cảm, mình không giỏi miêu tả dung mạo nhân vật lắm nên có chỗ nào sai sót hay không hợp lý mong các bạn độc giả có thể cho mình ý kiến đóng góp để mình hoàn thiện hơn.
mình xin chân thành cảm ơn tất cả những độc giả đang đọc và theo dõi truyện của mình nói chung và các bạn đã cho mình ý kiến đóng góp nói chung.
Cảm ơn mọi người rất rất nhiều!)

Mặc dù đã gặp nàng vô số lần nhưng lần nào nhìn thấy dung mạo của Hàn Băng Vô Tình, hai huynh muội đều vẫn kinh diễm một phen.



.

 
Chương 119: 119: Sao Huynh Lại Đến Đây





Thấy hai người có nhìn mình chằm chằm, Hàn Băng Vô Tình nhíu mày :"Sao vậy?"

Tiếng nói thanh lãnh của nàng đánh thức hai huynh muội Vân Khinh, hai người thu hồi lại ánh mắt.


Vân Khinh tiến lên phía trước nói:"Vô Tình, sao muội lại đến đây?"

"Muội nghe nói Vân Lạc đại ca đến nên qua đây xem một chút.
Muội đột nhiên xem vào lúc hai người đang nói chuyện, hai người không phiền chứ?" Thiếu nữ nhàn nhạt trả lời.


Xác thật, nghe nói Vân Lạc đến, Hàn Băng Vô Tình liền đến gặp một chút.
Vừa đưa tay định gỗ cửa thì tiếng hai người truyền ra liền truyền ra, nàng liền thu tay về tiện thể giúp hai người họ tạo một kết giới.
Kết giới ngăn cách thanh âm truyền ra bên ngoài nhưng Hàn Băng Vô Tình ở trong đó đã nắm bắt được cơ bản nội dung câu chuyện.
Vì thế mà nàng liền tự nhiên đẩy cửa tiến vào và xuất hiện ở trong phòng như lúc này.



Vân Khinh nghe nàng nói vậy, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười tới :"Không sao, không có chuyện gì quan trọng."

"Vậy sao?" Hàn Băng Vô Tình giọng nói vừa chuyển :"Vân Lạc, sao huynh lại đến đây?"

Vân Khinh thấy nàng không tiếp tục hỏi chuyện lúc nãy, một mảnh huyền tâm mới hơi hạ xuống.
Tâm còn chưa kịp chạm xuống lồng ngực thì lại vì lời của Hàn Băng Vô Tình hỏi Vân Lạc lại treo lên cao.
Vân Khinh khẩn trương nhìn sang ca ca của mình.


Đối lập với Vân Khinh khẩn trương ánh mắt, Vân Lạc lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn nở một nụ cười ôn hòa :"Ta có chút lo lắng cho các muội nên đến xem các muội một chút."

"Bọn muội vẫn rất tốt, huynh vì sao phải lo lắng đâu?" Hàn Băng Vô Tình hỏi lại.



Biết nàng không hỏi ra được lý do thật sự sẽ không bỏ qua, Vân Lạc thở dài.
Hắn bất đắc dĩ nhìn Vân Khinh một cái như muốn truyền đạt :"Ta đã cố gắng hết sức nhưng muội ấy không chịu bỏ qua a."

Hiểu ý tứ trong cái nhìn này của Vân Lạc, Vân Khinh cũng chỉ đành khẽ gật đầu đồng ý.


Đối diện với cặp mắt màu hổ phách vô cùng sắc bén của thiếu nữ, Vân Lạc mở lời :"Thực ra lần này ta đến đây là vì nhận được Vân Khinh truyền tin đến."

Sau đó, hắn quay sang hỏi Hàn Băng Vô Tình:"Vô Tình, nghe Vân Khinh nói, Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng muốn muội làm vương phi của hắn.
Chuyện này là thật sao?"

Hàn Băng Vô Tình suy nghĩ lại một chút, lời nói của Phượng Kinh Hồng xác thực là có ý này.
Vì vậy, nàng cũng không nói gì chỉ nhìn Vân Lạc, chờ hắn nói tiếp.



.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top