Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Phượng Họa Phong Vân

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Phượng Họa Phong Vân
Chương 120: 120: Bởi Vì Tính Cách Của Nàng Sẽ Không Cho Phép





Thấy nàng không im lặng, Vân Lạc biết những gì Vân Khinh nói với hắn đều là sự thật.


"Muội vì sao phải đồng ý với hắn đâu?" Vân Lạc đối diện với đôi con ngươi của Hàn Băng Vô cùng hỏi.


Thiếu nữ hai đáy mắt một mảnh bình tĩnh tựa hồ sẽ không có bất cứ chuyện gì sẽ làm nổi lên gợn sóng.
Giọng nói thanh lãnh của nàng vang lên :"Nếu đã đánh được thì phải chấp nhận thẳng thua.
Nếu đã thua thì tất nhiên phải tuân thủ hứa hẹn."

"Nhưng hắn là nhi tử của Phượng Phi Thiên, là kẻ thù của của muội a." Vân Khinh nãy giờ đứng ở một bên không nhịn được lên tiếng.



"Đúng vậy a, chính vì vậy nên nếu ngoại trừ việc thực hiện hứa hẹn thì muội lại càng phải đáp ứng không phải sao?" Thanh lãnh giọng nữ lần nữa vang lên chính là lần này lại làm cho hai người sững sờ.


"Chẳng lẽ muội..." Vân Lạc giọng nói có vàì phần run rẩy không thành câu khi đoán được ý nghĩ cuả Hàn Băng Vô Tình.


"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Đạo lý này huynh cũng hiểu không phải sao?" Lúc này, trong giọng nói của Hàn Băng Vô Tình mang lên một sự cố chấp mà ngay cả chính bản thân nàng cũng không phát hiện.


Có điều, Vân Lạc lại bắt giữ được sự cố chấp gần như quật cường này của Hàn Băng Vô Tình.


Sau khi biết được thân thế thực sự của nàng,hắn và Vân Khinh từng bí mật tra xét thân thế của nàng.

Năm tuổi hạ độc hại chết chính mình mẫu hậu, năm mười tuổi, hoàng cung bị đồ sát không rõ tung tích.
Có người cho rằng, nàng đã chết trong vụ thảm sát năm đó, có người cho rằng nàng là người chủ mưu phía sau vụ án này.


Đọc xong những tư liệu này, hắn và Vân Khinh đều không sững sờ, hai mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, vẻ mặt cùng lời nói của Vân Khinh đã đánh thức hắn :"Muội không tin những điều này.
Nếu muội ấy thực sự là người như vậy thì sẽ không có huynh ta ngày hôm nay.
Nhưng nếu những điều ghi lại trong này là thật thì hẳn là cha mẹ nàng có lỗi với nàng trước đây.
Hơn nữa mấy năm nay ở chung với nàng, tính tình nàng chúng ta chẳng lẽ còn không rõ."

Xác thật, những lời lúc đó làm hắn hơi động rung.
Nghĩ lại mấy năm qua, hai huynh muội hắn cùng Hàn Băng Vô Tình sinh hoạt trong rừng từ đơn điệu nhưng lại rất yên bình.
Quả thực như lời Vân nói, Hàn Băng Vô Tình không phải và sẽ không bao giờ trở thành một người như vậy bởi vì tính cách của nàng sẽ không cho phép chính mình như thế.



.

 
Chương 121: 121: Ngoài Lạnh Trong Nóng Tiểu Cô Nương





Qua vài năm ở chung, hai huynh muội Vân Khinh đã đại khái hiểu được phần nào tính cách của Hàn Băng Vô Tình.
Nàng người này tính cách lạnh lùng, thiên tính lương bạc một chút nhưng xác thực lại là một cái ngoài lạnh trong nóng tiểu cô nương.
Bình thường, mỗi lần hai huynh muội họ rèn luyện bị thương trở về, nàng tuy trên mặt không biểu hiện gì nhưng luôn ném cho bọn hắn thuốc trị thương tốt nhất.


Hắn nhớ có một lần, hai bọn họ chiến đấu với một cái cường đại linh thú, bị trọng thương không nhẹ.
Khi tính mạng chỉ như chỉ mành treo chuông thời điểm thì một thân ảnh nhỏ nhắn từ trên không bay xuống.
Một thân bạch y như tuyết khẽ lay động, ba ngàn tóc đen theo gió phi dương như thần nữ hạ phàm.

Tiểu nữ hài nét mặt tuy có vài phần ngây ngô nhưng không có vẻ non nớt vốn có.
Chỉ thấy tiểu cô nương vẻ mặt băng sương, nhỏ nhắn thân hình che trước mặt hai người đối diện với đầu hùng tàn linh thú.
Tấm lưng của nàng vậy nhỏ bé nhưng lại làm cho hai huynh muội bọn họ cảm thấy vô cùng an tâm.
Nhìn bóng lưng ấy, cả Vân Lạc và Vân Khinh đều có cảm giác chỉ cần là nàng đứng phía trước, dù chuyện gì xảy ra tiếp theo thì nàng nhất định cũng sẽ bảo vệ bọn họ bình an.


Tiếp theo đó, có lẽ là do thể lực chống đỡ hết nổi cũng có thể là do trọng thương quá nặng, mất máu nhiều, tầm mắt của hắn cũng dần mơ hồ.
Hắn cố gắng mở to mắt nhìn tiểu cô nương sau khi đánh chết đầu linh thú đi về phía mình.
Lúc này, trên người nàng đã không còn sạch sẽ nhưng lúc ban đầu mà thay vào đó là một thân huyết ô nhiễm hồng bạch y.

Máu từ trên y phục của nàng nhỏ giọt xuống mặt đất không biết là máu của linh thú vẫn là máu của nàng? Điều này khi tỉnh lại hắn cũng không được biết.
Điều hắn biết khi ấy chính là sau khi hắn ngất xỉu chính nàng đã mang hai huynh muội bọn hắn trở về liên tục thi cứu ba ngày ba đêm mới giữ được bọn họ mạng nhỏ.


Có điều, ý thức lâm vào hôn mê phía trước, hắn cảm nhận được bước chân của nàng đi đến trước mặt bọn họ sau đó từ trên đầu rơi xuống một câu :"Vẫn là quá yếu."

Câu nói này của nàng rất nhỏ cũng rất nhẹ rơi vào trong tai hắn làm hắn hôn mê phía trước không khỏi suy nghĩ miên man lên.
Cũng không biết câu nói này của nàng là đang nói chính bản thân mình vẫn là đang nói hai huynh trưởng bọn hắn đâu?


.

 
Chương 122: 122: Cho Dù Là Bất Cứ Lý Do Gì





Sau khi nghĩ lại nhưng năm qua cùng với lời của Vân Khinh, hắn lúc đó không khỏi cười khổ.
Vân Lạc hắn trước giờ thông minh nhưng lần này lại không nhìn rõ sự việc bằng nàng.
Có lẽ là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời đi.


Lúc này, đối diện với đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng mà kiên định của Hàn Băng Vô Tình, Vân Lạc biết dù hắn và Vân Khinh có nói thêm gì đi nữa cũng không thể thay đổi quyết định của nàng.
Hắn vừa định đồng ý thì Vân Khinh lên tiếng: "Không được, tỷ không đồng ý muội lấy thân phạm hiểm cho dù là bất cứ lý do gì.
Một chút cũng không."

Vân Khinh quả quyết phản đối quyết định của Hàn Băng Vô Tình.
Vừa rồi, ngẫm nghĩ lại lời nói mang thâm ý của nàng cùng việc nàng sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Phượng Kinh Hồng, Vân Khinh đã hiểu.

Thì ra Hàn Băng Vô Tình muốn dùng thân phận Nhiếp Chính Vương phi này để tiếp cận phụ tử Phượng Phi Thiên điều tra chân tướng vụ thảm sát hoàng cung năm cửa, thuận tiện lên kế hoạch trả thù.
Mặc dù tổ chức Điệp Sát thu thập vô số tin tức, mạng lưới tình báo trải rộng nhưng vì chỉ mới thành lập mấy năm nên những tin chuyện năm xưa rất khó điều tra được rõ ràng.
Có lẽ, nếu không có yêu cầu này của Phượng Kinh Hồng thì hẳn là Hàn Băng Vô Tình cũng sẽ tìm cách khác để trà trộn vào.


Sau khi lời phản đối của Vân Khinh vang lên, không khí trong căn phòng bất chợt an tĩnh lại.
Không khí này chỉ duy trì trong chốc lát đã bị tiếng thở dài của Vân Lạc phá vỡ, Vân Lạc nói với Hàn Băng Vô Tình :"Nếu muội muốn làm vậy thì cứ làm đi."

"Hảo.
Muội cũng không quầy rầy hai người nữa." Nói ṛồi, Hàn Băng Vô Tình xoay người rời đi tiện thể đóng cửa lại.



Không khí vì lời của mình mà im lặng, Vân Khinh có vài phần thấp thỏm nhưng nàng không hối hận vì đã nói ra những lời này.
Khi nghe Vân Lạc thở dài, Vân Khinh đoán hắn cũng lên tiếng phản đối ai ngờ hắn không những không phản đối mà còn đi đồng ý.
Sau khi Hàn Băng Vô Tình rời khỏi, Vân Khinh lúc này đưa tay chỉ thẳng vào mặt Vân Lạc không nói thành lời :"Huynh...huynh..."

Tựa hồ biết Vân Khinh vì sao đưa tay chỉ mặt cũng hiểu nàng muốn nói gì, Vân Lạc đưa tay bắt lấy tay nàng từ từ hạ xuống, giọng nói ôn tồn :"Muội cho rằng ta không muốn ngăn cản muội ấy?"

"Không phải sao?" Vân Khinh ngữ khí hồ nghi hỏi lại.


Vân Lạc lắc đầu :"Hai chúng ta dù là ai nói gì,chuyện muội ấy quyết định cũng sẽ không vì thế mà thay đổi."


.

 
Chương 123: 123: Tin Tưởng Nàng





Vân Khinh ánh mắt hơi ám, giọng nói có chút buồn bã :"Điều huynh nói muội đều biết chính là muội vẫn không nhịn được muốn ngăn cản muội ấy a."

Vân Lạc thở dài, đưa mắt nhìn lên không trung (thực chất là nhìn trần nhà) nói :"Ta cũng giống muội, muốn đặt muội ấy xuống cánh chim của mình để che trở.
Đáng tiếc, cánh chim của chúng ta quá nhỏ bé hay nói cách là chúng ta chưa đủ cường để bảo hộ muội ấy.
Có lúc, ta cho rằng cánh chim của mình để đủ dài, đủ rộng để che mưa chắn gió cho muội và Vô Tình nhưng sau một số lần ta nhận ra mình đã sai."

Vân Khinh ánh mắt nghi hoặc nhìn Vân Lạc chờ hắn nói tiếp.


Lời nói tiếp theo của Vân Lạc làm Vân Khinh không khỏi giật mình :"Thì ra từ trước đến nay vẫn là Vô Tình đang chiều cố huynh muội chúng ta."


Vân Khinh nghe vậy chợt như hiểu ra cái gì nhưng trong lòng vẫn mơ hồ không rõ.
Nàng nhìn Vân Lạc, muốn nghe hắn giải thích rõ hơn.


"Muội vẫn không hiểu sao? Trong những lần chúng ta gặp nguy hiểm đều có thể hoá nguy thành an, chẳng lẽ muội không thấy kì lạ, cũng chưa từng nghi ngờ quá?" Vân Lạc đặt ra câu hỏi cho Vân Khinh nhưng hắn biết mình đã nói đủ rõ ràng.


"Chẳng lẽ..." Vân Khinh nói không thành lời.
Nàng cũng đã từng cho rằng mình đã đủ khả năng để bảo hộ Hàn Băng Vô Tình nhưng hôm nay Vân Lạc lại nói cho nàng biết hết thảy chỉ là suy nghĩ của nàng.
Nàng từng bước nỗ lực biến cường đều có Hàn Băng Vô Tình phía sau hỗ trợ.
Nàng cho rằng mình đã đủ cường để giúp Hàn Băng Vô Tình nhưng kì thật nàng ấy lại luôn là người đứng sau âm thầm giúp đỡ, bảo hộ nàng.



Vân Khinh buồn bã cúi đầu, trong lòng nàng hiện lên một tia mất mát.
Vốn dĩ nàng biết dù mình có cố gắng thế nào thì cũng không thể vượt qua được Hàn Băng Vô Tình nhưng nàng không cam tâm a.
Vì cái gì mà nàng không thể cường thêm một chút? Vì cái gì nàng luôn là người được Vân Lạc và Hàn Băng Vô Tình bảo vệ?

"Hảo muội muội, chúng ta nên tin tưởng Vô Tình.
Nếu là chuyện muội ấy muốn làm thì chắc chắn sẽ thành công." Nghe được lời này của Vân Lạc, Vân Khinh tựa hồ đã nghĩ thông suốt.
Nàng ngẩng đầu, nở nụ cười :"Huynh nói đúng, muội nên tin tưởng nàng."

Giúp Vân Khinh giải toả khúc mắc, Vân Lạc chuẩn bị rời khỏi thì Vân Khinh lại nói thêm:"Mặc dù biết là phải tin tưởng nàng nhưng muội không yên tâm để nàng đến Nhiếp Chính Vương phủ một mình."


.

 
Chương 124: 124: Đi Theo Muội Ấy





Vân Lạc dừng lại bước chân: "Nếu muội không yên tâm vậy thì có thể đi theo muội ấy, mọi công việc của muội còn dư lại ở Điệp Sát ta sẽ làm giúp muội.
Nhưng trước đó, muội phải nói chuyện này trước cho Vô Tình một tiếng."

Thấy Vân Lạc đồng ý, Vân Khinh lập tức tông cửa ra ngoài đi tìm Hàn Băng Vô Tình.
Thấy bộ dạng này của nàng, Vân Lạc không khỏi lắc đầu cười cười :"Muội vẫn hấp tấp như vậy."

Vừa đi ra ngoài, Vân Khinh mới nhớ ra mình không biết Hàn Băng Vô Tình ở nơi nào liền tìm khắp xung quanh.
Đúng lúc này, một bóng người từ bên ngoài đi vào, Vân Khinh nghĩ bóng người đó là Hàn Băng Vô Tình liền tiến chắn phía trước mặt người tiến vào.


Sau khi nhìn rõ người tiến vào, Vân Khinh mới nhận ra mình nhìn nhầm.

Tiến vào không phải Hàn Băng Vô Tình mà là một lam y nam tử, hắn là người của phân bộ Ẩn Tinh cũng là người phụ trách của các thành viên Điệp Sát ở đây.
Hắn đã xuất hiện trước mặt nàng mấy lần, nếu nàng nhớ không nhầm thì hắn gọi là Ẩn Phong.


Nam tử tiến vào thì Vân Khinh đột nhiên xuất hiện làm trái tim nhỏ bé của hắn không khỏi kinh hãi.
Ý tưởng đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là có người đột nhập ra tay tập kích hắn.
Nhưng nghĩ lại thì vừa rồi khi mở cửa động thì hắn cũng không phát hiện dấu vết khả nghi nào hơn nữa nếu muốn mở ra lối vào thì phải có ngọc bội của tổ chức.
Người xuất hiện trước mặt hẳn là người của tổ chức bởi vì ngọc bội của Điệp Sát không có khả năng ra vào tay người ngoài.


Nghĩ vậy, bàn tay vừa ngưng tụ chưởng lực âm thầm tiêu tán.
Nhìn lại người trước mắt, Ẩn Phong mới phát hiện người tới không ai khác là một trong hai vị phó chủ Vân Khinh.

Chính là nhìn nàng đầu tóc, hắn khóe môi không khỏi có chút run rẩy, mãi một lúc mới từ trong cổ họng nghẹn được ba chữ ra tới: "Phó...cung… chủ."

Vân Khinh thấy giọng nói của hắn có chút cổ quái cũng không lấy làm kỳ.
Nàng cho rằng vừa rồi mình đột nhiên xuất hiện làm hắn giật mình nên giọng nói có run rẩy một chút cũng là bình thường.


"Ngươi từ bên ngoài tiến vào có gặp cung chủ sao?" Vân Khinh ra tiếng hỏi.
Vừa rồi nàng vào phòng của Hàn Băng Vô Tình lại thấy nàng không ở nên đoán rằng nàng đã đi ra ngoài.


"Thuộc hạ vừa gặp cung chủ đi về phía một dòng suối sau núi." Ẩn Phong suy nghĩ một chút rồi đáp nhưng vừa dứt lời, phó cung chủ trước mặt hắn đã nào có bóng đáng.



.

 
Chương 125: 125: Điểm Chung





Vân Khinh phó cung chủ tìm cung chủ hẳn là có việc gấp chính là đầu tóc của người...


Ẩn Phong nghĩ đến đây không biết nên dùng từ gì để hình dung mái tóc của Vân Khinh.
Bỗng trong đầu hắn linh quang chợt loé, một cái ổ gà hiện lên trong đầu hắn.
Nghĩ đến đây, hắn âm thầm gật đầu.


Khi Ẩn Phong nhìn về phía lối vào thì một thanh âm nam tử từ phía sau truyền đến :"Ẩn Phong, người ở đây có thấy phó cung chủ Vân Khinh sao?"


Ẩn Phong trong đầu đang diễn ra vô số lý do khiến Vân Khinh dùng bộ dạng này đi tìm cung chủ thì chợt nghe đến tiếng Vân Lạc không khỏi cả kinh quay người lại nên không nghe thấy nội dung câu hỏi của Vân Lạc.


Chẳng lẽ phó cung chủ Vân Lạc biết trong não hắn đang nghĩ xấu về Vân Khinh phó cung chủ nên đến hỏi tội hắn? Nghĩ vậy, trái tim hắn không khỏi đập lỡ một nhịp.
Thôi kiểu này kiểu này xong rồi, xin lỗi các huynh đệ tỷ muội Điệp Sát, Ẩn Phong ta không thể cùng mọi người tiếp tục kề vai sát cánh nữa.
Hôm nay, Ẩn Phong ta xin đi trước một bước cũng lắm thì mười tám năm sau lại là một trang năm tử hán.
Hi vọng kiếp sau, các huynh đệ tỷ muội chúng lại cùng nhau sát cánh.
Ẩn Phong bi tráng mà nghĩ.
Sau đó, hắn một bộ lợn chết không sợ nước sôi biểu tình nhìn Vân Lạc chờ hắn hạ lệnh sự trí chính là bàn tay hắn đang run rẩy lại là sao thế này?


Vân Lạc sau khi đặt câu hỏi liền dù nghĩ bộ dạng tức điên phát hiện đầu tóc rối loạn của mình nhưng lại không làm gì được hắn, ý cười xuất hiện trên gương mặt tuấn tú của hắn, khóe môi bất giác cũng giương lên vài phần.


Đúng lúc này, hắn mới chú ý đến nam tử trước mặt chưa trả lời câu hỏi của mình.
Vân Lạc định lên tiếng hỏi lại lên nữa thì phát hiện biểu tình của hắn liên tục biến đổi rất là phong phú.
Quan sát một hồi,Vân Lạc nhận ra một điều rằng hầu hết thành viên là nam tử trong Điệp Sát làm việc khá tốt chỉ là tính cách đều có một chút cổ quái.
Đặc biệt, bọn họ đều có một điểm chung là biểu tình trên mặt vô cùng phong phú.
Ví dụ chứng minh tốt nhất chính là người gọi là Ẩn Phong trước mặt hắn.Người này đầu tiên là cả kinh, hoảng sợ, lo lắng rồi dân dần lại chuyển sang bi tráng biểu tình.
Nhìn một hồi đến khi nam tử ngẩng đầu nhìn mình với một ánh mắt không chút sợ hãi nhưng bàn tay dưới ống tay áo có vẻ run rẩy, Vân Lạc mới thu hồi ánh mắt.



.

 
Chương 126: 126: Ta Như Thế Đáng Sợ





Thấy Ẩn Phong cứ nhìn mình chằm chằm nhất cử nhất động của mình, Vân Lạc từ là nam tử nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
Khi Vân Lạc vừa đưa tay lên thì nam tử trước mặt hắn vội lui vài bước về phía sau, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.
Cánh tay Vân Lạc cứng đờ giữa không trung, gương về phía trước cũng không được mà rút về cũng không phải.
Cuối cùng, Vân Lạc đưa tay lên trước mặt, nhìn tay mình rồi lại nhìn năm tử lẩm bẩm :"Chẳng lẽ Vân Lạc ta trong mắt thuộc hạ đáng sợ thế không thành?"

Còn Ẩn Phong lúc này thì lại vô cùng rối rắm.
Vừa rồi hắn tránh đi tay của phó cung chủ Vân Lạc liệu có làm hắn tức giận?

Đúng lúc này thì tiếng nói của Vân Lạc truyền đến :"Ngươi không cần sợ, ta chỉ là muốn biết ngươi có nhìn phó cung chủ Vân Khinh đi đâu không?"

Nghe được lời này của Vân Lạc, nam tử ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi :"Thì ra nãy giờ là hỏi ta chuyện này, làm ta sợ muốn chết."


Ẩn Phong trần an con tim nhỏ bé của mình mới nhận ra từ đầu đến cuối đều là do hắn suy nghĩ vớ vẩn mà ra.


Ẩn Phong lúc này mới ưỡn ngực, thẳng lưng đáp :"Thưa phó cung chủ, phó cung chủ Vân Khinh vừa đi tìm cung chủ."

"Hảo, nếu muội ấy không ở đây thì ngươi mau đi chuẩn bị, ta có việc gấp cần rời khỏi đây trước khi muội ấy quay lại." Vân Lạc vui vẻ nói.


Nghe vậy, trong đầu Ẩn Phong không khỏi hiện lên ba dấu hỏi chấm to đùng.
Hai vị phó cung chủ cũng thật kì lạ, một người hỏi vị trí của cung chủ để đi tìm còn một người khác thì hỏi hành tung của người kia để biết đường lên kế hoạch rời khỏi.
Hai người này đúng là không phải người một nhà không tiến vào cùng đạo môn mà.

Tuy có rất nhiều nghi hoặc nhưng Ẩn Phong rất thức????? thời mà im lặng đi giúp Vân Lạc chuẩn bị.


Lại nói Vân Khinh lúc này, nàng đã tìm đến chỗ dòng suối mà Ẩn Phong nói.
Từ nơi xa, Vân Khinh thấy một bóng trắng thân pháp nhẹ nhàng, bóng kiếm chớp động phát ra vô số kiếm khí.
Một kiếm vung lên, vô số giọt nước theo bay giữa không trung bao quanh lấy bóng người trong đó.
Những giọt nước hình dạng khác nhau dần với kết băng tạo thành hình dạng lớn nhỏ không đồng đều phi châm.
Dưới ánh mặt trời, những phi châm lóe lên hàn quang đều cho thấy chúng vô cùng sắc bén.


"Rắc", Vân Khinh đứng từ nơi xa xem xuất thần bất giác dẫm lên một cành cây khô.



.

 
Chương 127: 127: Không Nên Dùng Bộ Dạng Này





Nơi xa, bóng người giữa muôn ngàn phi châm băng như nghe thấy tiếng động khẽ quát một tiếng :"Ai?"

Kèm theo tiếng quát là muôn vàn phi châm chuẩn xác mà phóng về nơi phát ra tiếng động.
Vô số phi châm lao nhanh trong không khí phóng về phía người tới không một góc chết.
Mũi châm lóe hàn quang vô cùng sắc nhọn đảm bảo bị tất cả phi châm đâm trúng sẽ biến thành một con nhím, bất tử cũng thành tàn phế.


Người ra vô cùng độc ác nhưng Vân Khinh không hề có ý trốn tránh mà ngược lại đứng yên tại chỗ im lặng.
Thấy phi châm lao về phía mình, Vân Khinh trên mặt hiện lên vài phần kinh ngạc rồi nhanh chóng lại xuất hiện sự kiêu ngạo.


Khi vô số phi châm bay đến trước người Vân Khinh, chỉ còn cách khoảng một tấc là sẽ làm nàng bị thương liền bất động.



"Vân Khinh?" Thiếu nữ lãnh đạm thanh âm từ phía trước truyền đến.
Một bạch y thiếu nữ từ nơi xa tiến đến, chỉ thấy trên người nang có một loại thanh lãnh cảm giác.
Thiếu nữ ngũ quan tinh xảo, ba ngàn tóc đen được cột cao lên thành một cái đuôi ngựa có vài phần anh tư.
Thiếu nữ ăn mặc đơn giản nhưng vẫn không che lấp được mĩ mạo cũng như khí chất của nàng.
Thiếu nữ ngược gió mà đến, phong hơi giương lên vạt áo của nàng, ba ngàn tóc đen cũng tuỳ theo bay múa.
Nàng tiến về phía Vân Khinh, bước đi không nhanh không chậm nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã đến trước mặt Vân Khinh.


Thấy Hàn Băng Vô Tình đi đến gần ngay trước mặt mình, Vân Khinh mới nhẹ giọng đáp :"Là ta."

"Tỷ tìm muội có việc sao?" Hàn Băng Vô Tình đến trước mặt Vân Khinh vung tay hóa giải vô số băng châm xung quanh nàng ấy.
Chỉ thấy, vô số băng châm theo một cái vung tay này của nàng hóa trở lại ban đầu thành những giọt nước rơi xuống, thấm vào mặt đất.



"Không có việc gì thì không thể tìm muội sao?" Vân Khinh ngữ khí mang lên một chút hờn rỗi nói.


"Nhưng chúng ta vừa mới gặp mặt không bao lâu...Hơn nữa..." Hàn Băng Vô Tình hơn dừng lại một chút tựa hồ đang suy nghĩ phải nói sao với Vân Khinh.
Nàng nhìn Vân Khinh rồi đưa tay chỉ vào đầu mình :"Điều quan trọng là...
tỷ không nên dùng bộ dạng này ra ngoài tìm ta."

Vân Khinh nhìn động tác của Hàn Băng Vô Tình rồi đưa tay sờ đầu mình.
Nơi bàn tay nàng sờ đến, xúc cảm có vài phần không đúng lắm.
Vân Khinh muốn biết trên đầu mình rốt cuộc có thứ gì liền nhanh chóng chạy đến dòng suối nơi Hàn Băng Vô Tình vừa luyện kiếm.



.

 
Chương 128: 128: Người Không Sao Chứ





Soi bóng xuống mặt nước, một gương mặt thanh tú của thiếu nữ xuất hiện.
Gương mặt này đúng là của Vân Khinh.
Nhìn gương mặt mình hiện lên phát hiện không có gì sai, Vân Khinh định đi lên nói chuyện tiếp với Hàn Băng Vô Tình thì chợt bước chân của nàng dừng lại.
Gương mặt này đúng là của nàng không sai nhưng mà nàng cảm thấy vẫn có chỗ nào đó không đúng.


Vân Khinh một lần nữa nhìn bóng mình trên mặt suối rồi một tiếng sư tử hống tên người nào đó vang lên :"VÂN LẠC!!!!" Tiếng nàng vang tận trời cao, chim chóc trên núi cũng hoảng sợ bởi tiếng la đột ngột của nàng.


"Hắt xì!" Một tuổi trẻ nam tử dựa lưng vào vách xe ngựa xoa xoa mũi.


"Phó cung chủ sinh bệnh sao?" Một âm thanh quan tâm của nam tử khác từ bên ngoài vọng vào.



Lúc này chắc Vân Khinh đã phát hiện ra hẳn là rất tức giận, cũng may mà Vân Lạc hắn chuồn nhanh.
Vân Lạc khóe miệng vui vẻ mà giương lên.


"Ta không sao chỉ là người đánh xe cẩn thận chút, cứ xóc lên xóc xuống như vậy ta vốn không sinh bệnh cũng sinh bệnh.
Đến lúc, bổng lộc tháng này của ngươi...Ha hả." Vân Lạc không có hảo ý mà cất tiếng cười.


Nam tử nghe vậy trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng bổng lộc của hắn sắp tới tay thì một nhiên mọc ra một đôi cánh.
Sau đó, phó cung chủ Vân Lạc không biết từ đâu xuất hiện với hình ảnh một người khổng lồ có hai cái sừng đỏ nhọn hoắt, phía sau là một đôi cánh đen tà ác.
Chỉ thấy Vân Lạc đối với bổng lộc của hắn vẫy tay, bổng lộc của hắn liền ngoan ngoãn tự động bay vào tay phó cung chủ.



Mặc dù bên ngoài, nam tử đánh xe đã đi rất là cẩn thận nhưng bởi vì trong đầu bổ ra rất nhiều suy nghĩ nên bánh xe vướng phải một hòn đá rõ to.
Xe ngựa chao đảo suýt đổ.
Vân Lạc đang dựa lưng vào vách xe dưỡng thần cũng theo quán tính hướng phía sàn xe đập xuống.
Cũng may, Vân Lạc phản ứng kịp thời mới cứu lại được gương mặt tuấn tú của mình khỏi bị tiếp xúc thân mật với sàn xe kết cục.


"Cũng may Vân Lạc ta phản ứng nhanh nếu không thì...
Nếu để Vân Khinh biết ta vì trốn tránh sự trả thù của muội ấy mà suýt chút nữa rơi vào huỷ dung kết cục chắc chắn sẽ cười rớt răng hàm cho mà xem." Vân Lạc ngồi lại trên xe suy nghĩ thất thần.


Đúng lúc này, một âm thanh nam tử không biết thời thế vọng vào :"Phó cung chủ vừa rồi xe ngựa có chút lắc lư...
người không sao chứ?"


.

 
Chương 129: 129: Có Duyên Không Phận





Vân Lạc nhất thời bị đánh gãy suy nghĩ nghe được câu hỏi của năm tử cất tiếng cười :"Ha hả! Ta không sao! Bất quá bổng lộc tháng này của ngươi có sao rồi đấy."

Nam tử bên ngoài vẫn đang cố gắng cẩn thận đánh xe ngựa nghe được câu trả lời phũ phàng này của Vân Lạc cũng đã biết mình cũng không còn cơ hội thương lượng đường sống.
Trong đầu hắn không khỏi hiện lên cảnh tưởng phó cung chủ Vân Lạc với bộ dạng của ác ma mang đi bổng lộc tháng này của hắn.
Tuy hắn cũng không chịu từ bỏ, ra sức đuổi theo nhưng vẫn không thể theo kịp.
Đến khi bóng dáng ác ma Vân Lạc hoàn toàn biến mất, nam tử mới quỳ rạp xuống đất.
Lúc này, nam tử trong đầu mới tuyệt vọng hiện ra một câu :Bổng lộc tháng này của ta, chúng ta đúng là có duyên không phận mà!!!!"

Hắn kìm nén cảm xúc giơ roi đánh ngựa ai ngờ ra tay mạnh quá làm lưu lại vết roi hồng hồng trên mông ngựa.
Chỉ thấy ngựa ăn đau, hí vang một tiếng, hai chân trước nhảy cao ra sức phóng về phía trước.



Xe ngựa vì cũng thế mà vô cùng xóc nảy.
Bên trong xe ngựa, Vân Lạc thản nhiên ngồi bỗng xe ngựa đột nhiên tăng tốc hơn nữa còn chạy ngã trái ngã phải.
Vân Lạc tình huống không đề phòng, thân mình cũng một trận thất điên bát đảo.


Sau khi ổn định lại, Vân Lạc mới lên tiếng có vài phần tức giận nhưng cũng có vài phần cười trên nỗi đau của người khác :"Tiểu tử ngươi thực hảo a!! Xem ra bổng lộc tháng sau ngươi dù không đành lòng cũng muốn lưu lại chỗ phó cung chủ ta a!"

Câu nói của Vân Lạc như một chậu nước lạnh dội vào đầu nam tử đánh xe ngựa.

Vừa rồi, ngựa bắt đầu chạy như điên khi, nam tử đã có ý định khống chế lại nhưng nghĩ đến bổng lộc tháng này bị mất hắn liền mặc lệnh.
Không những thế, hắn còn ra sức vung roi làm xe càng chạy càng nhanh, càng chạy càng xóc nảy với như một chút nho nhỏ phát tiết.
Cũng chính vì thế mà hắn mới quên mất trong xe còn ngồi một tôn đại phật.
Vị này đại phật vừa rồi mới trừ bổng lộc tháng này của hắn và còn đang uy hiếp đến bổng lộc tháng sau của chính mình.
Nếu bổng lộc tháng sau của hắn còn bị cắt nốt thì chắc hắn cũng chỉ có cách hít gió tây bắc mà sống quá.


Vì vậy, vừa nghe được câu nói kia của Vân Lạc, nam tử nhanh chóng cầu xin nói :" Thuộc hạ biết sai rồi.
Xin Vân Lạc phó cung chủ thủ hạ lưu tình tha cho bổng lộc tháng sau của thuộc hạ a."


.

 
Chương 130: 130: Dễ Nhìn Chút





"Vậy còn phải xem biểu hiện của ngươi." Vân tà ác nở nụ cười.


Nam tử đánh xe nghe vậy đánh một cái rùng mình, tiểu tâm cẩn thận đánh xe ngựa.
Cũng không biết là phó cung chủ Vân Lạc rốt cuộc có chuyện gì gấp mà lại không dùng truyền tống trận hoặc phi hành linh thú lại đi dùng xe ngựa.
Hơn nữa, phó cung chủ nói là việc gấp nhưng kì thật là sau khi rời khỏi Phượng Linh quốc liền hạ lệnh đi chậm lại để ngắm phong cảnh trên đường.
Nói chung là suốt dọc đường đi, hắn nhìn phó cung chủ vô cùng nhàn nhã, thảnh thơi bộ dáng nào phải người có chuyện gấp phải làm.
Phó cung chủ nhìn nhưng không có chuyện gì nhưng bổng lộ của hắn thì lại có chuyện a.
Đáng thương thay bổng lộc tháng này của hắn.
Nam tử càng nghĩ càng thêm ảo não.


Mặt khác lúc này, Vân Khinh đã chỉnh đốn lại đầu tóc của mình.
Nàng nhìn Hàn Băng Vô Tình đơn giản nhưng lại không mất phần xinh đẹp một đầu tóc đuôi ngựa cũng làm cho mình một cái.

Chỉ thấy thiếu nữ một khuôn mặt chỉ được xem như là thanh tú, đặt trong đám người sẽ không gây nhiều chú ý hiện lên một phần anh khí làm người vô pháp bỏ qua.


"Như vậy trông ổn không?" Vân Khinh hỏi bạch y thiếu nữ sau lưng mình.


Thiếu nữ hơi hơi gật đầu nhưng vì Vân Khinh quay lưng lại nên không nhìn thấy được, thiếu nữ chỉ đành lên tiếng :"So với vừa rồi thì dễ nhìn chút."

"Ân! Muốn được muội khen một câu cũng như vậy khó." Vân Khinh mỉm cười xoay người nhìn bạch y thiếu nữ.


"Tỷ chỉnh lại đầu tóc xong rồi thì có thể nói cho ta biết tỷ tìm ta có chuyện gì sao?" Thiếu nữ lãnh đạm thanh âm nói.



"Muội lúc nào cũng thích trực tiếp nói vào chuyện chính như vậy." Vân Khinh hờn rỗi nói.


"Ta chỉ là không thích vòng vo làm mất thời gian vào nhưng lúc không cần thiết mà thôi." Thiếu nữ hơi làm giải thích nói.


Vân Khinh gật đầu đồng ý với cách nói của thiếu nữ :"Nếu đã vậy tỷ cũng không làm mất thời gian của muội thêm nữa.
Tỷ tìm muội là vì muốn theo muội đến Nhiếp Chính Vương phủ."

Thấy Vân Khinh cuối cùng cũng nói vào vấn đề chính hơn nữa là nàng muốn đi cùng chính mình, Hàn Băng Vô Tình cũng không tỏ ý kiến gì.
Nàng xoay người rời đi để Vân Khinh vẻ mặt không biểu ra sao nhìn bóng lưng nàng.


"Vô Tình, dù sao muội cũng phải cho tỷ một một đáp án rồi hãy đi chứ!" Vân Khinh lên tiếng gọi theo sau thiếu nữ nhưng bóng dáng nàng đã đi khuất phía xa xa.



.

 
Chương 131: 131: Huynh Muội Phó Cung Chủ Cảm Tình Tốt





Đang lúc Vân Khinh cho rằng Hàn Băng Vô Tình sẽ không trả lời nàng khi thì một thanh âm thanh lãnh của nữ tử theo gió truyền đến :"Chuyện này tỷ không cần phải đến nói với ta bởi vì vốn dĩ ta cũng có ý muốn tỷ đi cùng."

"Ân." Vân Khinh nghe vậy liền nhanh chân quay về thu thập đồ đạc.
Nói là thu thập đồ đạc nhưng thật ra là nàng muốn nhanh chóng quay lại tìm Vân Lạc tính sổ về mái tóc của mình.
Theo kinh nghiệm bao năm qua bị Vân Lạc trêu chọc của nàng thì nhất định hắn sẽ đào tẩu trước khi bị nàng phát hiện.
Lần nào cũng thế, hắn luôn tránh thoát trước khi ma trải của nàng kịp rơi xuống.
Lần này, nàng đã hạ quyết tâm nhất định sẽ không để cho hắn chạy thoát.
Vân Khinh tay nắm chặt tựa hồ đã thấy cảnh tượng Vân Lạc chuẩn bị đào tẩu liền bị mình vừa vặn bắt được không khỏi nhanh hơn bước chân.


Có điều làm nàng thất vọng chính là khi nàng quay lại, Vân Lạc đã người đi nhà trống.

Xem ra lần này nàng vẫn là phát hiện chậm một bước.
Vân Khinh nghiến răng ken két rung động :"Vân Lạc huynh thật hảo a.
Tốt nhất huynh lần sau gặp ta liền đi đường vòng nếu không ...Ha hả!"

"Ẩn Phong, Vân Khinh phó cung chủ làm sao vậy? Trông người có vẻ khác tức giận." Một nữ tử khoảng hai mươi đứng trong góc cùng với một nam tử khác lên tiếng hỏi.


Ẩn Phong vẻ mặt bất đắc dĩ nói :"Chuyện này kể ra thì cũng không có gì.
Vân Lạc phó cung chủ trêu chọc Vân Khinh phó cung chủ rồi nhanh chân kiếm cớ rời đi.
Vân Khinh phó cung chủ vì không kịp trả đũa lại nên tức giận."

"Quả nhiên!" Nữ tử lộ ra vẻ mặt không ngoài dự liệu biểu tình tới.

Rồi nàng nghĩ tiếp lại nói thêm :"Huynh muội phó cung chủ cảm tình thật là tốt a."

"Ngươi nói cũng đúng.
Nếu không phải bọn họ là huynh muội ta liền cho rằng..." Ẩn Phong đang nói chợt thấy ánh mắt của nữ tử ra hiện.
Từ ánh mắt của nữ tử, hắn nhìn thấy Vân Khinh bóng dáng quan trọng là ánh mắt nàng nhìn về phía bọn hắn tựa hồ là phát hiện ra bọn họ.
Ẩn Phong nhìn Vân Khinh trong ánh mắt nữ tử ngày càng phóng đại liền biết phó cung chủ Vân Khinh từ đằng sau lưng nàng càng đến gần.


Ẩn Phong tự mình trấn định, nhanh chóng đổi giọng ho khan hai tiếng :"Khụ khụ!"

Hắn nhìn nữ tử nhanh chóng đưa ánh mắt ra hiệu rồi bày ra chính mình kỹ thuật diễn tốt nhất có thể :"Điệp Tuyết, lần này ngươi trở về có thu hoạch gì lớn sao?"


.

 
Chương 132: 132: Ma Tộc Sơ Lược





Nữ tử được gọi là Điệp Tuyết chính là một trong các thành viên của phân bộ Điệp Giả.
Để có thể thuận lợi thu thập tình báo, kĩ thuật diễn cũng phải đạt đến trình độ có thể ứng phó với bất kì tình huống ngoài ý muốn phát sinh.


Nhận được ánh mắt của Ẩn Phong, Điệp Tuyết cũng phô bày ra kĩ thuật diễn tuyệt hảo.
Chỉ thấy nàng này ánh mắt xoay tròn vừa chuyển chỉ trong giây lát cho giận tựa hồ đã biến thành một người khác.
Từ vẻ mặt bát quái biểu tình đến sắc mặt nghiêm túc có thể nói là lật mặt nhanh như lật sách không chê vào đâu được.
Nàng thanh giọng nói :"Ta đóng giả cung nữ ngủ đông trong hoàng cung cũng đã một thời gian cũng nghe được không ít tin tức.
Lần này trở về là vì nghe nói dạo này ma tộc thường xuyên xuất hiện ở biên cảnh giáp ranh với Hắc Dạ Sâm Lâm của Phượng Linh quốc.
Ta nắm được tin tức này sau cũng từng hoài nghi quá vì vậy đã gửi tin cho một vài thành viên Điệp Giả ở đó điều tra và xác nhận.

Bọn họ đã trả lời và gửi tin về tổ chức, xác nhận tin tức ta thu được là thật.
Tổ chức có lẽ đã nhận được tin tức, phó cung chủ Vân Lạc hắn là rất nhanh sẽ biết được chuyện này.
Ta nghe nói cung chủ và Vân Khinh phó cung hiện tại đang ở đây nên đặc biệt báo tin."

"Chuyện này là thật sự?" Ẩn Phong chưa kịp lên tiếng thì một bên đi đến Vân Khinh nghe được lên tiếng xác nhận.


Ma tộc và nhân tộc đối chọi gay gắt như nước với lửa đã hàng trăm năm nay.
Nghe nói, ma tộc vốn dĩ không phải trên đại lục này tộc đàn.
Bọn chúng đến từ một đại lục khác tiến đến thông qua một cánh cửa đến nơi đây nhằm xâm chiếm nhân loại nhưng lấy thất bại chấm dứt.

Cánh cửa đưa chúng đến cũng vì thế mà từ rất lâu về trước bị phong ấn lên.
Tuy vậy, trận chiến đó nhân tộc cũng đại thương nguyên khí nên không cách nào quét sạch ma tộc hoàn toàn.
Một vài thủ lĩnh cùng quân lính ma tộc sống sót vì cánh cửa đã bị phong ấn mà vô pháp trở về chính mình đại lục.
Bọn họ mang theo một số ma tộc nữ tử nhóm tiến vào Hắc Dạ Sâm Lâm sinh sống và kẻ mạnh nhất xưng vương.
Cũng từ đó, ma tộc liền sinh sống trên đại lục này và Hắc Dạ Sâm Lâm chính là ranh giới giữa ma tộc cùng nhân tộc.


Suốt mấy trăm năm nay, ma tộc luôn cùng nhân tộc phát sinh cũng đột thậm chí là xảy ra chiến tranh quy mô lớn nhỏ đều có.



.

 
Chương 133: 133: Đã Có Vân Lạc Lo





Có thể nói, ma tộc luôn dã tâm bừng bừng muốn xâm chiếm toàn bộ đại lục này chỉ chưa từng thành công quá.
Cho dù trận chiến từ rất lâu về trước hay những cuộc chiến suốt hàng trăm năm nay, ma tộc luôn lấy thất bại chấm dứt.
Nhưng ma tộc lại đã thành công ở một chỗ, đó là bọn họ chiếm được một vùng lãnh địa ở trên đại lục này - Hắc Dạ Sâm Lâm.


Hắc Dạ Sâm Lâm là một khu rừng giống như tên của nó quanh năm chưa từng có một ánh mặt trời chiếu lọt.
Ban ngày trong rừng cũng giống ban đêm, tràn ngập hắc ám.
Cây cối trong rừng cũng thuần một sắc màu đen, tương truyền là do năm đó, cánh cửa thông giữa hai đại lục mở ra, ma khí từ đại lục kia lây nhiễm mà thành.
Cánh cửa đi thông giữa hai đại lục trong truyền thuyết nghe đồn cũng ở sâu trong khu rừng.
Nghe nói, ma tộc mấy trăm năm nay vẫn đang tìm cách phá vỡ phong ấn, mở ra cánh cửa thông giữa hai đại lục này.
Tóm lại, Hắc Dạ Sâm Lâm vô cùng rộng lớn, trải dài biên giới các quốc gia.



"Chuyện này thuộc hạ đã cùng một số Điệp Giả liên quan đã điều tra qua, hoàn toàn khẳng định tin tức này là chính xác." Điệp Tuyết lên tiếng khẳng định.


"Nếu chuyện này là thực sự vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ?" Ẩn Phong lên tiếng hỏi.


"Ma tộc bấy lâu nay im hơi lặng tiếng, lần này có hành động hẳn là đang ấp ủ âm mưu nào đó." Điệp Tuyết đưa ra phân tích của chính mình.


Vân Khinh gật đầu :"Ngươi nói không sai." Những điều mà Điệp Tuyết đưa ra cũng là những gì mà Vân Khinh đã nghĩ tới.

Vân Khinh cũng không ngốc chỉ so với Vân Lạc hơi kém một chút nhưng thực ra nàng cũng rất thông minh chỉ là bình thường có Vân Lạc nên nàng không biểu hiện ra mà thôi.
Dù sao thì Vân Lạc cũng thông minh hơn nàng vì vậy, nàng cũng lười suy nghĩ cũng như phát biểu ý kiến của bản thân bởi dù không có nàng, hắn cũng làm tốt.


"Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì." Ẩn Phong hỏi ý kiến Vân Khinh.


"Chuyện này các môn phái, thế lực khác hẳn là cũng sẽ có chút phát hiện, chúng ta cũng không cần thiết nhúng tay, tĩnh xem này biến liền hảo." Vân Khinh quyết đoán mà nói.


Ẩn Phong và Điệp Tuyết nghe vậy thì âm thầm khen Vân Khinh quyết đoán và cơ trí không thua kém Vân Lạc nhiều ít thì câu nói tiếp theo của nàng là hai người há hốc mồm :"Dù sao thì chuyện này đã có Vân Lạc bận tâm, ta chỉ cần đi theo cung chủ là được rồi."


.

 
Chương 134: 134: Khác Bị Vây Quanh





Nói xong, Vân Khinh liền nhanh chóng xoay người đi thu dọn đồ đạc của nàng đi.


Hai ngày sau, trên đường phố nhộn nhịp xuất hiện hai thiếu nữ làm người đi đường không khỏi quay lại nhìn nhiều vài lần.
Một người gương mặt thanh tú, trên eo là một trường tiên hồng sắc.
Một thân lục y với những đường thêu mềm mại và tinh tế làm nàng càng thêm tràn đầy sức sống.
Lục thiếu nữ làm người đi lại chú ý nhưng sẽ không làm người ghé mắt nhìn nhiều vài lần bằng bạch y thiếu nữ phía trước.


Bạch y thiếu nữ mang khăn che mặt mỏng, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng về chính trước như không hề để ý đến những người đi đường thỉnh thoảng lại nhìn các nàng giống nhau.
Tuy không rõ dung mạo dưới lớp khăn kia nhưng chỉ cần nhìn trên người nàng khí chất cũng với cặp mắt lộ ra bên ngoài cũng có thể chắc chắn nàng là một cái tuyệt thế mỹ nhân.



Đó là như thế nào một đôi mắt? Một cặp mắt đen thần bí? Một đôi mắt đầy mị hoặc?...
Tất cả đều không phải.
Nàng có một đôi mắt thật xinh đẹp với màu hổ phách thấu triệt mà thanh lãnh.


Nàng có một mái tóc dài đen nhánh tạo thành một kiểu tóc đơn giản chỉ dùng một cây trâm cố định.
Đó là một cây trâm bạc với những đóa hoa mai nở rộ rất tinh xảo.Tuy không phải một cây trâm gì đắt tiền, chỉ là do Vân Khinh tiện tay mua nhưng kết hợp với khí chất hồn nhiên thiên thành lại có vài phần thanh lãnh liền cho người ta một cảm nhận khác.
Những đoá hoa của cây trâm trên tóc nàng như những đóa hàn mai kiêu ngạo nở rộ trong tuyết vậy.



Đúng lúc này, một làn gió thổi qua hơi giơ lên một góc của khăn che mặt lộ ra nàng một phần dung nhan.
Tuy chỉ là băng sơn một góc nhưng cũng đủ làm người kinh diễm một phen.
Thấy ngày càng nhiều người bàn tán về dung mạo của mình, trong đó si mê giả có, hâm mộ ghen tị hận có.


Dù không để ý đến cách nhìn của những người xung quanh nhưng những lời bọn họ nói bạch y thiếu nữ đều nghe thấy hết rồi, nàng thấp giọng nói với lục y thiếu nữ :"Vân Khinh, hình như ta mang lên khăn che mặt càng thêm gây chú ý hay là..."

Chưa đợi bạch y thiếu nữ nói hết, lục y thiếu nữ quả quyết lắc đầu :"Không được! Nếu muội làm thế, với dung mạo của muội chắc chắn hai chúng ta sẽ bị đám người vây quanh mất."

"Vậy tỷ thấy bây giờ chúng ta có khác bị người vây quanh sao?" Bạch y thiếu nữ ánh mắt nhìn quanh bốn phía không có từ nào để nói nữa.



.

 
Chương 135: 135: Có Cách Rồi





Vân Khinh sửng sốt nhìn xung quanh, chấn động.
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có chính là vì cái gì mà có nhiều người vây quanh các nàng như vậy a?!!

Vân Khinh nhìn đám người đã vây quanh hai nàng ba vòng trong, ba vòng ngoài không cấm một trận vô ngữ.
Hai nàng tiến lên phía trước một bước, đám người phía trước không một ai chịu dịch chuyển một chút mà ngược lại, đám người phía sau lại tiến gần hơn một bước.
Mắt thấy vòng vây càng lúc càng hẹp, Vân Khinh nhanh chóng kéo Hàn Băng Vô Tình vào một tửu lầu vắng khách cách đó không xa.


Vừa vào tửu lâu, Vân Khinh ném ngay cho tiểu nhị một túi bạc nặng trĩu nói :"Bọn ta bao hết nơi này."

Tiểu nhị nghe vậy tuy chưa hiểu ra sao nhưng cũng nhanh chóng ra đóng lại cửa hàng.



Ra đến bên ngoài hắn mới sửng sốt phát hiện, thật nhiều người đuổi theo hai vị khách quan vừa nãy a! Chẳng trách vì sao hai người lại vội vàng bao hết nơi này như vậy.


Vân Khinh kéo Hàn Băng Vô Tình vào tửu lâu, hai nàng liền dọc theo cầu thang đi lên lầu.
Tửu lâu có ba tầng, các nàng liền tiến vào một gian sương phòng tầng ba.


Mở ra cửa sổ, Vân Khinh và Hàn Băng Vô Tình nhìn xuống, Vân Khinh lên tiếng cảm khái :"Xem ra dù có mang khăn che đi dung mạo nhưng khí chất xuất chúng của muội lại không thể nào che đi được a!"

"Phiền toái!" Chỉ bằng hai chữ Hàn Băng Vô Tình đưa ra suy nghĩ của mình lúc này.


Vân Khinh nghe vậy có chút chột dạ.
Ban đầu, Hàn Băng Vô Tình định dịch dung hoặc dùng một cái đấu lạp dứt khoát che đi nàng dung mạo.

Chính là, Vân Khinh không đồng ý vì thế sau một hồi kì kèo mặc cả, Vân Khinh mới cho nàng mang lên một chiếc khăn che mặt.


Nhìn bên dưới vẫn còn một đám người khá đông, Vân Khinh và Hàn Băng Vô Tình đành phải nghĩ cách khác để tiến vào phủ Nhiếp Chính Vương.
Với thực lực của các nàng, lặng lẽ tiến vào phủ Nhiếp Chính Vương không khó nhưng muốn quang minh chính đại tiến vào thì nhất định phải đi bằng đại môn.


Vân Khinh ngồi xuống gọi tiểu nhị mang cho nàng nước nóng để pha trà.
Vân Khinh rót một chén trà, một hơi uống sạch suy nghĩ hiện pháp.
Sau một khắc thời gian, nàng đặt chén trà xuống bàn :"Có cách rồi!"

Vân Khinh gọi tiểu nhị mang giấy và bút mực tới thần thần bí bí viết gì đó rồi giao cho hắn gửi đi.
Ban đầu, tiểu nhị sợ hãi từ chối nhưng nhìn thấy Vân Khinh lôi một thỏi vàng ra đưa vào tay hắn, tiểu nhị liền miễn cưỡng đáp ứng rồi.



.

 
Chương 136: 136: Gửi Nhiếp Chính Vương





"Tỷ làm gì vậy?" Hàn Băng Vô Tình có vài phần nghi hoặc hỏi.


"Ta tất nhiên là viết thư gửi cho người có thể tới đón chúng ta đồng thời giải quyết bọn họ rồi." Vân Khinh đưa tay chỉ đám người phía dưới vẫn chịu tan đi nói.


"Bất quá, muội có thể đoán xem người sẽ vinh dựnhận bức thư vừa rồi của ta là kẻ nào?" Vân Khinh thần bí nói.


Vốn cho rằng Hàn Băng Vô Tình sẽ mất một thời gian để suy nghĩ, ai ngờ chỉ thấy nàng hơi nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói ra tám chữ :"Đương triều Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng."

Vân Khinh hơi sửng sốt với câu trả lời của nàng rồi nhanh chóng nở nụ cười :"Vậy mà muội cũng đoán ra!"

"Không những thế, ta còn có thể đại khái đoán được nội dung mà tỷ viết." Hàn Băng Vô Tình ngữ khí nhàn nhạt nói.


"Nga?" Vân Khinh hứng thú lên tiếng chờ nàng tiếp tục."


"Tỷ hẳn là viết muốn hắn đến đón chúng ta đi." Hàn Băng Vô Tình chỉ dùng một câu đã nói toạc nội dung bức thư mà Vân Khinh viết.


"Không sai.
Muốn muội làm hắn vương phi trước hết cũng phải xem hắn có đủ thành ý không đã!" Vân Khinh ngữ khí không tốt nói.


"Nhưng bọn ta chỉ là hữu danh vô thực." Hàn Băng Vô Tình có vài phần bất đắc dĩ.


"Ta mặc kệ.
Dù sao hắn cũng chiếm muội tiện nghi." Vân Khinh cố chấp lắc đầu.
Đối với nàng mà nói, Hàn Băng Vô Tình giống như nàng thân muội muội.
Bất cứ kẻ nào muốn chiếm nàng muội muội tiện nghi, cho dù là diêm vương lão tử cũng phải bước qua ải của nàng trước.



"Mà sao muội đoán ra vậy?" Vân Khinh ánh mắt tò mò chờ mong câu trả lời của thiếu nữ.


"Rất đơn giản.
Hôm qua ta đã nói với tỷ là trong thời gian đến cũng như ở phủ Nhiếp Chính Vương cần phải hành sự điệu thấp một chút.
Nếu không đến nỗi nguy cấp sẽ không được bại lộ thực lực cũng như sử dụng lực lượng của Điệp Sát.
Mà ở đây, trừ Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng thì hai chúng ta cũng không quên biết ai." Hàn Băng Vô Tình nói đến đây, Vân Khinh cũng gật đầu hiểu ra.


Lại nói tiếp, sau khi nhận bức thư từ Vân Khinh, để tránh đám đông cửa chính, tiểu nhị liền dùng cửa sau ra ngoài đưa thư đi.


Con đường hắn đi không phải là dẫn đến nơi khác mà chính là Nhiếp Chính Vương phủ.


Nhiếp Chính Vương phủ cũng cách tửu lâu không xa nên tiểu nhị chỉ dùng nửa khắc thời gian đã đi tới đại môn.
Đại môn khí phái mà rộng lớn có hai nam tử có thể nói là khôi ngô giữ đứng trước.



.

 
Chương 137: 137: Không Thể Tiêu Trừ Vết Sẹo





Tiểu nhị tiến đến không dám ngẩng đầu, hai tay cung kính đưa lên một phong thư :"Hai vị đại nhân, tiểu nhân là tiểu nhị ở tửu lâu đây không xa.
Bức thư này là hai vị cô nương đến tửu lâu nhờ tiểu nhân mang đến Nhiếp Chính Vương phủ.
Làm phiền hai vị giúp tiểu nhân đưa tận tay Nhiếp Chính Vương."

Một người trong số đó nhận lấy bức thư mang vào, người còn lại dò hỏi tiểu nhị thêm một số chi tiết rồi mới thả hắn đi.


Nam tử tiến vào phủ sau mới chợt nhớ đến Nhiếp Chính Vương hiện tại không ở trong phủ.
Giờ này hẳn là ngài ấy vẫn đang ở trong triều xử lý chính vụ đi.



Lại nói tiếp, từ khi Phượng Phi Thiên trầm mê tửu sắc, Phượng Kinh Hồng được phong làm Nhiếp Chính Vương thay hắn xử lý triều chính.
Có thể nói, từ khi Phượng Kinh Hồng lên làm Nhiếp Chính Vương thì cũng chưa từng thấy Phượng Phi Thiên xuất hiện quá.
Với thủ đoạn sấm rền gió cuốn của mình, các đại thần trong triều hầu như đều nghe Phượng Phi Hồng răm rắp.
Hiện giờ, ở Phượng Linh quốc, Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng chính là quyền khuynh triều đã, trái lại, Phượng Phi Thiên một bóng dáng cũng chưa từng xuất hiện.


Nghe đồn, vị hoàng đế có tiếng mà không có miếng này bị Phượng Kinh Hồng giam giữ.
Có phiên bản khác là hắn dù sao cũng sẽ truyền ngôi cho nhi tử của mình là Phượng Kinh Hồng nên mới phong hắn làm Nhiếp Chính Vương còn bản thân thả ra tin đồn mình trầm mê tửu sắc nhưng thực ra lại ở trong bóng tối chốn hậu cung âm thầm đánh giá.
Tóm lại, có vô số lời đồn về Phượng Kinh Hồng và Phượng Phi Thiên trong Phượng Linh quốc nhưng những lời này đều có một điểm chung đó chính là Phượng Phi Thiên còn sống.
Tuy nhiên, hiện giờ, tung tích của hắn lại không ai biết.



Nam tử đang lúc rối rắm nên xử lý lá thư này như thế nào thì một thấy một người nói chính xác hơn là một hắc y nhân có vết sẹo trên mặt đi qua.
Nam tử có vội vàng chặn lại người đến :"Diệp Phong đại nhân!"

Người đến là một hắc y nhân, từ dùng khen che mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy một vết sẹo lộ ra ở bên ngoài.
Vết sẹo này không ai khác chính là do trường tiên Vân Khinh tạo ra nhưng Diệp Phong dùng rất nhiều loại thuốc vẫn không thể tiêu trừ.
Hắn không biết rằng rất nhiều thuộc hạ của hắn cũng lưu lại vết sẹo giống hắn chỉ là không ở trên mặt giống hắn mà thôi.
Bọn họ cũng giống hắn tìm mọi biện pháp cũng không thể tiêu trừ vì vậy đành mặc kể chúng.



.

 
Chương 138: 138: Tai Họa Ngầm





Dù sao thì vết sẹo ở trên người cũng không ở trên mặt giống Diệp Phong.
Bọn họ cảm thấy để như vậy cũng không có vấn đề gì quá lớn, có lẽ để lâu nhìn quen lại có một mặt khác mĩ cảm.
Tuy nhiên, bọn họ và Diệp Phong lại không có biết khi lưu lại những vết sẹo này sẽ có một chút tai họa ngầm đang chờ bọn họ.


(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});Nói chung, trường tiên của Vân Khinh cũng phải một vũ khí bình thường, nó không chỉ đơn giản là một cây trường tiên như vậy.
Trường tiên này là Hàn Băng Vô Tình giao cho Vân Khinh, nó là một trong số vũ khí mà nàng có được khi tiếp nhận chiếc nhẫn trữ vật ở dưới Táng Thiên Nhai.Trước khi giao nó cho Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình đã từng đem nó ngâm trong một loại đặc thù nước thuốc.
Loại này nước thuốc cũng không phải độc dược gì, nó chỉ là làm cho kẻ bị đánh trúng vô pháp tiêu trừ vết sẹo do trường tiên gây ra.
Nếu không có đặc thù dược cao thì kẻ đó sẽ mang theo vết sẹo đến khi chết.

Ngoài ra, vết sẹo này còn lưu lại một tai họa, cứ đến thời tiết ẩm ướt sẽ như bị vô số côn trùng gặm cắn, đau nhức khó nhịu.


Hàn Băng Vô Tình giao loại này trường tiên cho Vân Khinh cũng đã đưa thêm cho nàng một hộp dược cao và nói những điều cần chú ý khi sử dụng nó.


Vân Khinh từng hỏi Hàn Băng Vô Tình tại sao phải ngâm nó vào loại nước thuốc đó, nàng cũng chỉ thản nhiên trả lời :"Làm vậy để đề phòng chẳng may tỷ bị kẻ địch hại chết thì còn có thể quất hắn vài roi tốt nhất là vào mặt.
Như vậy, tỷ dù có chết nhưng vẫn có tự thay mình tra tấn hắn quãng đời còn lại cho đến khi có người giết hắn, thay tỷ báo thù."

Lúc đó, Vân Khinh nghe xong khóe môi hơi giật giật, trong đầu không cấm một trận vô ngữ.

Tuy vậy, khi bị đám người Diệp Phong cùng hắc y nhân tập kích, Vân Khinh chợt nhớ đến những lời này của Hàn Băng Vô Tình và làm đúng theo đúng như vậy.
Đáng tiếc, nàng chỉ quất chúng một người hắc y nhân còn lại đều quất hết lên người những tên hắc y nhân khác.
Khi bị bắt nhốt vào nhà lao phủ Nhiếp Chính Vương, Vân Khinh không cấm tiếc nuối không thôi.


Nếu bị Diệp Phong biết suy nghĩ này của Vân Khinh chắc chắn hắn sẽ hối hận cho nàng ăn đang dược cầm máu.
Có lẽ hắn nên mặc kệ nàng huyết lưu không ngừng mà chết có phải hay không liền hảo.
Nhưng sau này, khi Vân Khinh đưa cho hắn dược cao, hắn mới may mắn lúc đó cho nàng ăn đan dược.



.

 
Chương 139: 139: Lão Phu Sắp Về Hưu





Thấy có người ngăn cản đường đi của mình, Diệp Phong nhíu mày :"Có chuyện gì sao?"

Nam tử vội vàng trình lên lá thư :"Có hai vị cô nương nhờ một tiểu nhị mang lá thư này gửi đến vương gia mà hiện tại ngài ấy đang ở trong hoàng cung vì vậy làm phiền Diệp Phong đại nhân..."

Chưa kịp nói hết câu thì lá thư trong tay hắn đã không còn trong tay hắn nữa, bóng người trước mặt cũng đã không có.
Thấy nhiệm vụ trong tay không còn,nam tử đành tiếp tục ra canh cổng cùng đồng bạn.


Lúc này, trên đại điện, bên cạnh ngai vàng hoa lệ, một nam tử mặc huyền y ngồi đối diện với toàn thể triều thần cùng văn võ bá quan.
Nam tử một bộ trường y ngọc lập, ba ngàn tóc đen được dùng kim quan thúc khởi lười biếng trên chiếc ghế dựa.
Hắn tuấn mĩ đến lạ thường nhưng không một kẻ nào phía dưới dám ngẩng đầu trông thấy tuấn nhan.
Bọn họ chỉ có thể quỳ gối thủ phục dưới chân nam tử bởi khí thế của hắn.
Khí thế của hắn vô cùng sắc bén mang theo uy áp mà chỉ thượng vị giả (kể ở vị thể cao) mới có khiến bọn hắn vô pháp phản kháng cũng không dám phản kháng.Đám người quỳ phía dưới có thể cảm thấy áp lực từ nam tử ngồi phía trên truyền đến, mồ hôi sau lưng không nhịn được chảy ròng ròng.



"Các người còn chuyện gì nữa sao?" Nam tử đạm nhiên ngữ khí hỏi.


Chúng đại thần sau lưng mồ hôi lạnh lẽo đánh một cái rùng mình đồng loạt hô :"Bẩm Nhiếp Chính Vương hết rồi ạ!"

"Nếu đã vậy, bãi triều đi." Phượng Kinh Hồng đứng dậy bước xuống đi ra ngoài điện giữa đám quần thần.


Tiếng thái giám hô lớn :"Bãi triều!!!"

Sau khi tiếng bước chân của Phượng Kinh Hồng không còn nghe thấy nữa, đám văn võ bá quan lúc này mới lục đục lôi kéo nhanh đứng dậy.



"Nếu ngày nào cũng lên triều thế này chắc lão phu giảm thọ mất." Một người lão giả râu tóc hầu như bạc trắng mặc trang phục quan văn nói.


Một quan võ khác nói xen vào :"Cũng may bổn tướng quân phải canh giữ biên cương nên rất ít khi cần về kinh vào triều."

"Lão phu sắp đến tuổi được về hưu rồi." Một vị quan khác may mắn vì mình đã lớn tuổi nói.


Cuộc nói chuyện của các vị đại thần trong đại điện ngày càng sôi nổi.
Mấy ai có thể ngờ được rằng, quan văn và quan võ vốn là hai thế lực đối địch, luôn xem nhau không vừa mắt ở Linh Phượng Quốc lại có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với nhau như vậy.
Và nguyên nhân dẫn đến chuyện này không ai khác hơn là vị Nhiếp Chính Vương tuổi trẻ Phượng Kinh Hồng.



.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top