Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Phượng Họa Phong Vân

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Phượng Họa Phong Vân
Chương 160: 160: Hắn Không Dễ Đối Phó





"Ta là ngươi tương lai vương phi nên đến Nhiếp Chính Vương phủ ở trụ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Chẳng lẽ vương gia muốn ta và Vân Khinh ra ngoài ở trọ không thành?" Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt đáp.


Phượng Kinh Hồng nghe nàng nói như vậy á khẩu không trả lời được.
Mặc cho hắn biết ở bất kỳ quốc gia nào, tổ chức Điệp Sát cũng đều có một vài căn cứ bí mật để dừng chân nhưng những lời Hàn Băng Vô Tình nói không phải không có lý.


Nàng là tương lai vương phi của hắn, há lại có thể ra ngoài trụ đạo lý.
Hơn nữa, hắn không phải cũng chuẩn bị phòng cho nàng rồi sao?

Mặc dù không biết tại sao nàng lại chủ động muốn vào vương phủ trụ ý tứ nhưng như vậy thì đã sao?

Cho dù nàng vào vì muốn thư thập tin tình báo cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần có hắn ở đây mọi chuyện không phải vấn đề.



"Nếu vậy thì để bổn vương đưa ngươi về." Phượng Kinh Hồng đứng dậy tiến về phía trước một bộ dẫn đường bộ dáng.


Thấy có người từ cầu thang trên lầu bước xuống, đám thuộc hạ của Phượng Kinh Hồng đang nghỉ ngơi xơi nước liền tập trung ánh mắt nhìn đến.
Nhận ra người xuống là vương gia nhà mình, đám người vội vàng đứng dậy xếp thành một hành ngay ngắn.


Phượng Kinh Hồng bước qua người đám thuộc nhưng bọn họ vẫn không một chút phản ứng.


Lúc này trong mắt bọn hắn tràn đầy sự kinh diễm khi nhìn hai bóng hình yểu điệu của hai thiếu nữ đi sâu.
Chính xác là nhìn bạch y thiếu nữ chằm chằm.



"Các ngươi còn nhìn bổn vương tương lai vương phi chằm chằm liền đã chuẩn bị tâm lý vứt bỏ hai tròng mắt của mình rồi sao?" Phượng Kinh Hồng âm trầm ngữ khí vang lên.


Đám thuộc hạ nghe được lời này của vương gia nhà mình đồng loạt đánh một cái rùng mình.
Cảm nhận sự uy hiếp trong lời nói của Phượng Kinh Hồng đều nhanh chóng chuyển sang một bộ cụp mi rũ mắt, đầu cúi xuống nhìn sàn nhà.
Một tư thế với đầu song song mặt sàn, mắt nhìn đến bản thân trái tim chỉ chờ cho Hàn Băng Vô Tình cùng Vân Khinh nhanh chóng đi qua.


Hàn Băng Vô Tình thấy vậy cũng không cảm thấy có gì, mặt vô biểu tình kéo theo Vân Khinh đi qua.
Tuy nhiên trong lòng, nàng đối với hắn càng nâng lên đề phòng hơn.
Thử hỏi một người chỉ cần một câu nói có thể thuộc hạ của mình tâm sinh kính sợ như vậy sẽ dễ dàng đối phó sao? Đáp án khẳng định là không.


Hàn Băng Vô Tình nàng tuy muốn giết cha con Phượng Phi Thiên nhưng không có nghĩa nàng vì thế mà để cho quốc gia này không có người lãnh đạo mà đại loạn.
Thậm chí bị các quốc gia khác xâu xé.



.

 
Chương 161: 161: Lân Diệm





Nàng tự nhận mình không phải người lương thiện gì nhưng cũng không có nghĩa nàng thích thương cập kẻ vô tội.
Hơn nữa, thân thế của khối thân thể nàng đang sử dụng còn là tiểu công chúa Phượng Linh Nguyệt quốc gia này.
Năm năm qua, nàng cho dù không muốn dụng tâm quan tâm đến quốc gia này cũng không đồng nghĩa nàng cho phép quốc gia này huỷ hoại trong và sau lúc nàng báo thù.


Vì vậy, đối với việc lên và thực hiện kế hoạch báo thù nàng sẽ cẩn thận và dụng tâm như lúc nàng lên kế hoạch và thực hiện ám sát bất kỳ kẻ nào vậy.


Theo suy nghĩ của nàng thì đó thái độ như vậy gọi là trân trọng tiền thưởng mà kiếm được và tỏ vẻ đồng tình với nạn nhân bị bản thân nhắm đến.


Còn đối với phụ tử Phượng Phi Thiên, nàng coi bọn họ là kẻ thù và cảm thấy Phượng Kinh Hồng là đối thủ đáng gờm.



Ngược lại, Vân Khinh nhìn đám thuộc hạ của Phượng Kinh Hồng chỉ vì một câu nói của hắn mà giống như chìm sợ cành cong giống nhau, nàng khóe miệng không khỏi co rút vài cái.
Nàng thật sự rất muốn lên tiếng châm chọc bọn họ nhưng tâm có dư mà tiếng ra a.


Bên ngoài, Phượng Kinh Hồng đã ngồi trên Hắc Diễm cao quý mà ưu nhã nhìn xuống hai thiếu nữ đi ra từ trong tử lâu.


Hắn hướng Hàn Băng Vô Tình vươn một bàn tay với những ngón tay thon dài xinh đẹp :"Hàn Băng tiểu thư dù sao cũng là vương phi tương lai của bổn vương có thể cùng bổn vương ngồi trên Lân Diệm.
Còn về phần Vân Khinh cô nương, bổn vương liền kêu thuộc hạ nhường ra một con liền hảo."

"Ân." Hàn Băng Vô Tình buông ra Vân Khinh, đưa vào lòng bàn tay nam tử một bàn tay của mình.


Bàn tay nàng nhỏ nhắn, trắng nõn xinh xắn đặt vào tay hắn cho một cảm giác thực hảo.

Tay nàng thật nhỏ cũng thật mềm mại.
Hắn chỉ một bàn tay liền có thể bao hết bàn tay nàng ý tưởng.


Phượng Kinh Hồng dùng một chút sức lôi kéo, Hàn Băng Vô Tình cũng theo đó mà nhảy lên mình Hắc Diễm, vững chắc ngồi sau lưng hắn.


Bị một nhân loại xa lạ ngồi trên lưng, Hắc Diễm có vài phần phẫn nộ muốn hất người trên lưng xuống.


Cảm thấy dưới thân Hắc Diễm có sự phản kháng khi thiếu nữ ngồi lên, Phượng Kinh Hồng trầm giọng :"Lân Diệm đừng nháo."

Nghe lời này của hắn, Hắc Diễm dưới thân được Phượng Kinh Hồng kêu Lân Diệm dần an ổn xuống dưới.
Tuy nhiên, hai chân trước liên tục đẫm trên đất đã bán đứng sự không kiên nhẫn của nó cùng một tia chống cự yếu ớt.



.

 
Chương 162: 162: Kết Cục Đã Định





Phượng Kinh Hồng chú ý đến động tác này của Lân Diệm.
Khuôn mặt tuấn tú tuy không có biến hóa nhưng Lân Diệm đang có động tác bỗng nhiên dừng lại, an ổn dưới thân hai người.
Có lẽ lúc này chỉ nó mới biết cảm xúc của Phượng Kinh Hồng đang không vui.
Nó đâu ngờ có một ngày bản thân nó thuần phục hắc y nam tử sẽ phải tâm bất cam tình bất nguyện để một thiếu nữ xa lạ ngồi lên lưng mình.
Càng làm nó bất mãn hơn là nó chỉ làm ra một vài động tác bày tỏ kháng cự cũng bị chủ nhân nó lặng lẽ uy hiếp.
Nó cảm thấy chủ nhân nó chỉ cần nữ nhân không cần nó a.


Cảm thấy Hắc Diễm dưới thân an ổn xuống dưới, Phượng Kinh Hồng liền mang theo Hàn Băng Vô Tình hướng Nhiếp Chính Vương phủ chạy đến.


Vân Khinh vẫn bị linh lực của Hàn Băng Vô Tình cưỡng chế hành động cùng lời nói.
Nàng chỉ đành tiếp tục đứng tại chỗ bất động nhìn hai người một thú đi xa.



Đến khi bóng hai người xa khuất, Vân Khinh mới cảm thấy tứ chi buông lỏng, cổ họng không còn loại cảm giác đông cứng nữa.


Đúng lúc này, một người trong đám thuộc hạ của Phượng Kinh Hồng dẫn ra một con bảo mã nhường cho nàng.


Vân Khinh cũng không khách khí tiếp nhận dây cương, động tác tiêu sái nhảy lên ngựa đuổi theo.


Nàng biết lúc này cho dù bản thân có lên tiếng phản đối cũng đã muộn.
Việc Hàn Băng Vô Tình phải gả có Phượng Kinh Hồng đã là kết cục đã định, nàng vô pháp ngăn cản bởi vì một khi Hàn Băng Vô Tình đã quyết định chuyện gì cũng sẽ không thay đổi.



Đám thuộc hạ của Phượng Kinh Hồng nhìn bóng lưng tiêu sái của một người một ngựa đi xa mới nhớ đến bản thân cũng phải trở về phủ cũng lục đục lên ngựa đuổi theo.


Bất quá, trong số đó lại có một người ngây ngốc nhìn bóng lưng Vân Khinh đi xa lẩm bẩm :"Vị cô nương này thân thủ thật tốt.
Có lẽ chỉ có những người như nàng ta mới có thể đi theo bảo hộ một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy."

Bỗng nhiên, một đám người ngựa lọt vào tầm mắt hắn, cứ thế xa dần về phía trước.
Hắn đang định bình phẩm bọn họ một phen liền cảm thấy bọn họ thật quen mắt giống như đã nhìn thấy ở đâu hoặc ở nơi nào nhận thức không lâu.


Hắn bèn quay sang định hỏi những người bên cạnh thì mới phát hiện bên cạnh trống trơn, một cái quỷ ảnh cũng không có.
Hắn như phát giác ra điều gì, nhờ ra mình đã gặp bọn họ ở đâu liền vội vã dùng hai cái đùi của bản thân đuổi theo.



.

 
Chương 163: 163: Khiêu Khích





Sau khi tất cả đi hết, một người từ trong con hẻm gần đó đi ra.
Đó là một nữ nhân xinh đẹp đến mức yêu diễm.
Dù là một thân hắc y nhưng không thể che giấu được thân hình phập phồng quyến rũ cùng với những đường cong lả lướt của nàng ta.
Ngược lại, bộ hắc y bí sát càng tôn lên thân hình chỗ cần hẹp thì hẹp, nơi nên phì liền phì của nàng.
Nhất là bộ ngực ngạo nhân kia quả là một vưu vật thế gian hiếm có.


Trên gương mặt trứng ngỗng trắng nõn kia, đôi môi đỏ mọng mân khẩn :"Vương, ngài thực sự muốn lấy nhân loại đó vì phi sao?"

Nói xong, nàng đội lên đấu lạp rời đi.
Trùng hợp là phương hướng nàng đi chính là con đường về phía Nhiếp Chính Vương phủ.



Nhiếp Chính Vương phủ.


Hình ảnh Phượng Kinh Hồng đưa tay muốn đỡ Hàn Băng Vô Tình xuống làm hai thủ vệ ngã phá tròng mắt.
Vương gia của bọn họ từng đối ai ôn nhu như vậy sao? Đáp án khẳng định là không có khả năng.
Đừng nói là hành động, ngay cả sắc mặt vương gia đối với ai cũng chưa từng hòa hoãn như vậy.


Hai thủ vệ vô cùng tò mò đưa tầm mắt ngước nhìn lên người ngồi trên lưng Hắc Diễm.
Thấy được lư sơn chân diện mục của người tới, hai người không khỏi hít một ngụm khí lạnh nhanh chóng cúi đầu xuống.


Lúc này, Hàn Băng Vô Tình không còn che mặt nữa nên hai người đều thấy được dung mạo của nàng.
Trong đầu bọn họ lúc này chỉ có bốn chữ tuyệt sắc phong hoa nói về bạch y thiếu nữ trên lưng Hắc Diễm.



Bởi vì dung mạo quá xuất chúng của Hàn Băng Vô Tình mà hai người đều không chú ý đến con Hắc Diễm mà nàng đang cưỡi chính là Lân Diệm của vương gia bọn họ.
Nếu bọn họ chú ý đến chắc chắn sẽ tấc tắc bảo lạ bởi vì Lân Diệm trước giờ chỉ nhận định vương gia ngồi trên lưng nó.
Nếu là người khác sớm đã bị nó quăng ngã không biết đã gãy bao nhiêu cái xương sườn mà chết.


Không để ý đến bàn tay của Phượng Kinh Hồng cũng tựa hồ cảm thấy không cần hắn giúp đỡ, Hàn Băng Vô Tình liền từ trên lưng Lân Diễm nhảy xuống.
Động tác liền mạch lưu loát có ba phần ưu nhã, bảy phần tiêu sái.Quả nhiên, đã là mỹ nhân thì làm cái gì động tác cũng đều có thể vô cùng đẹp.
Ngay cả động tác nhảy xuống từ trên lưng ngựa cũng cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui cảm giác.


Tuy nhiên, động tác của nàng đẹp thì đẹp đó nhưng rơi vào trong của hai thủ vệ thì hành động này chẳng khác nào đang khiêu khích quyền uy của vương gia bọn họ.



.

 
Chương 164: 164: Phong Ấn Thực Lực





Hai thủ vệ nhắm lại mắt không đành lòng nhìn kết cục bi thảm sắp xảy ra với thiếu nữ xinh đẹp này.
Chính là bọn họ đợi một hồi nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì mà chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc của vương gia bọn họ có vài phần lo lắng :"Ngươi không sao chứ."

Hai người nghe được câu này liền vội vàng mở mắt ra nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trong đầu bọn họ đều đồng loạt xuất hiện nghi ngờ liệu có phải hay không vương gia của bọn họ đã bị người khác đánh tráo.
Vương gia của bọn họ trước giờ không gần nữ sắc vậy mà bây giờ lại ôm eo của thiếu nữ, bộ dạng vô cùng thân mật.
Chính là, thiếu nữ trong lòng vương gia không phải người mà bọn họ vừa nhìn thấy trên lưng Hắc Diễm đó sao?

Thiếu nữ ánh mắt đề phòng nhìn người tới, khóe miệng của nàng lúc này còn vương tơ máu, sắc mặt không được tốt lắm.
Nàng tránh ra khỏi vòng tay của Phượng Kinh Hồng giọng nói lạnh lùng :"Vị cô nương này, chúng ta không thù không oán hơn nữa hẳn là cũng không hề quen biết, cô tại sao muốn hạ sát thủ dồn ta vào chỗ chết."


Đôi con ngươi màu hổ phách của Hàn Băng Vô Tình nhìn thẳng vào hắc y nữ nhân bộ dạng cũng không tốt hơn bản thân là bao.
Vừa rồi, nữ nhân kia ra tay đánh trúng nàng liền bị Phượng Kinh Hồng tiện tay cho một chưởng.
Nhìn khóe môi nàng ta chảy ra huyết, một tay ôm ngực hẳn là bị thương không hề nhẹ.


Hàn Băng Vô Tình nhìn liếc qua nam nhân bên cạnh trong lòng khẳng định việc nàng bị ám sát có liên quan đến hắn ta.


Lúc này, nàng dùng coi kĩ ánh mắt nhìn hắc y nữ nhân trước mặt.

Nàng ta cũng vô cùng cẩn thận đánh giá nàng.


Nàng ta cũng có thể nói nàng là một mỹ nhân xinh đẹp với một thân hình nóng bỏng quyến rũ đặc biệt là là bộ ngực kia có thể khiến nam nhân chảy máu mũi ba thước, thèm nhỏ dãi không thôi.Từ một chưởng đánh vừa rồi vào trên người nàng của nàng ta, Hàn Băng Vô Tình đã đoán được thực lực của nàng ta không thấp so với Vân Khinh thì vẫn kém hơn một chút.
Tuy nàng vừa rồi cảm nhận được sát khí đánh về phía mình nhưng vì trước đó nàng đã tự phong ấn một nửa thực lực của mình nên không kịp tránh.
Hơn nữa, nữ nhân này còn ra tay lúc nàng sắp chạm đất khi mà nàng nhất thời sơ ý.
Mặc dù, nàng đã chú ý hơi né tránh làm nàng ta không đánh trúng chỗ yếu hại nhưng vẫn không khỏi bị một chút trọng thương.





.

 
Chương 165: 165: Nhỏ





Thấy thiếu nữ trúng bản thân toàn lực một kích cũng chỉ bị một chút thương hắc y nữ nhân trong mắt hiện lên vài phần ngoài ý muốn.
Sau đó, nữ nhân xem kĩ ánh mắt nhìn thẳng vào nàng cũng bị Hàn Băng Vô Tình thu hết vào đáy mắt.


Nàng ta thu hồi ánh mắt đánh giá Hàn Băng Vô Tình, lau vết máu bên khóe miệng, lảo đảo đi về phía trước vài bước rồi dừng lại.
Đôi mắt nàng nhìn về phía Phượng Kinh Hồng, ánh mắt có thứ gì đó phức tạp mà Hàn Băng Vô Tình không hiểu.
Nàng ta có tiếng nói như hoàng anh, lời nói có chín phần cung kính, một phần không cam lòng :"Người mà ngài chọn quả nhiên không đơn giản.
Cho dù là nữ nhân đứng bên cạnh, bất kể dung mạo hay thực lực đều không dễ gì tìm được chỗ bắt bẻ.
Chỉ duy nhất có một khuyết điểm là...ngực nhỏ điểm.

Vân Khinh đuổi ngựa chạy đến nghe được lời này thời điểm suýt một đầu quăng ngã ngựa đi xuống.

Cũng may, nàng phản ứng kịp thời nếu không truyền vào Vân Lạc trong tai chắc chắn sẽ dùng chuyện này nhắc đi nhắc lại cười nhạo nàng.


Mặt khác, hầu hết đám thuộc hạ của Phượng Kinh Hồng đuổi đến cũng kịp nghe được lời này liền đồng loạt nhìn về phía Hàn Băng Vô Tình.
Sau đó, cả đám ăn ý cùng nhau gật đầu xác định ngực của Hàn Băng Vô Tình có điểm nhỏ.


"So với cô nương ngực đại, tiểu nữ tử hổ thẹn không bằng." Hàn Băng Vô Tình ngữ khí nhàn nhạt nói ra một câu nói.
Đặc biệt, khi nói ra loại này lời nói, nàng không một chút ngượng ngùng, mặt không đổi sắc rất phần ra hỉ nộ có thể nói cho dù là trời sụp nàng cũng vững như thái sơn.



Hiển nhiên, Phượng Kinh Hồng cũng không để cho hắc y nữ nhân tiếp tục giằng co với Hàn Băng Vô Tình.
Hắn không kiên nhẫn đối diện nữ nhân hỏi :Mị Yên, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?

Hiển nhiên, lời này khẳng định hắn và nàng nhận thức.


Mị Yên một tay ôm ngực, một tay che miệng cười khanh khách, vũ mị tận xương hỏi lại :" Lý do Mị Yên xuất hiện nơi này chẳng lẽ ngài lại không đoán ra sao?

Lời này của nàng ta làm sắc mặt của Phượng Kinh Hồng trầm xuống nhưng không đợi Phượng Kinh Hồng nói thêm điều gì, nữ tử tên Mị Yên đã nhanh chóng lắc mình rời khỏi.
Trước khi bóng dáng của nàng ta hoàn toàn biến mất, tiếng nói như hoàng anh của nàng ta lại vang lên :"Mị Yên sẽ còn trở lại cùng nhiều trở thủ khác.
Đến lúc đó, Mị Yên xem ngài làm thế nào bảo vệ nàng chu toàn."


.

 
Chương 166: 166: Mị Sương





Thân ảnh hắc y nữ nhân đi xa, Phượng Kinh Hồng đưa tay muốn đỡ đang bị thương thiếu nữ.


Hàn Băng Vô Tình tránh người không để hắn chạm vào.


Vân Khinh lúc này mới chạy tới.
Thấy khóe miệng Hàn Băng Vô Tình vương vết máu, sắc mặt không được tốt, nàng hung hăng trừng mắt Phượng Kinh Hồng một cái.
Sau đó từ ống tay áo lấy ra khăn tay của mình cẩn thận giúp thiếu nữ chà lau vết máu.
Miệng nàng trách cứ :"Tiểu thư thực lực không..."

Không đợi nàng nói hết câu, Hàn Băng Vô Tình đã lên tiếng đánh gãy :"Vân Khinh, ta muốn nghỉ ngơi."

"Hảo, tiểu thư." Vân Khinh biết nàng không muốn tiếp tục chuyện này nữa liền quay sang Phượng Kinh Hồng :"Không biết Nhiếp Chính Vương phủ ngài có phòng trống để tiểu thư nhà ta nghỉ ngơi sao?"


Lời nói của nàng không một chút khách khí, có vài phần vô lễ nhưng Phượng Kinh Hồng lại không hề tức giận.
Hắn đạm nhiên nói :"Biết Vân Khinh cô nương cùng vương phi tương lai của bổn vương sẽ tới há lại không chuẩn bị phòng đạo lý."

"Làm phiền Nhiếp Chính Vương rồi." Vân Khinh đỡ Hàn Băng Vô Tình tiến vào đại môn Nhiếp Chính Vương phủ không quan tâm đến chủ nhân của nơi này.


Hai thiếu nữ bước vào đại môn liền dừng lại, Vân Khinh quay đầu hỏi :"Không biết Nhiếp Chính Vương có thể cho một người dẫn đường sao?"

"Diệp Phong dẫn đường cho Vân Khinh cô nương." Theo tiếng của Phượng Kinh Hồng, một hắc y nhân xuất hiện trước mặt Vân Khinh dẫn hai người đến nơi nghỉ chân.


Sau khi hai người rời khỏi, Phượng Kinh Hồng nhìn về một hướng nào đó trầm giọng :"Mị Sương, nếu đã tới thì cũng không cần phải trốn tránh nữa."


Lời hắn vừa dứt, một tràng tiếng cười như chuông bạc vang lên, một nữ tử cầm một chiếc ô màu tím đi từ trong không khí hiện ra thân hình.
Nửa lộ nửa kín thân hình kết hợp với xa y màu tím nhạt làm nữ tử mang đến ấn tượng đầu tiên cho người nhìn như gặp được một đóa anh túc tươi đẹp lại mang theo độc dược chí mạng.
Dụ hoặc lại tràn đầy những nguy cơ tiềm ẩn.


"Xem ra vừa rồi Mị Yên đã đến.
Thật đáng tiếc a! Muội ấy vậy mà chưa đắc thủ." Nữ tử ánh mắt doanh doanh ý cười nhìn Phượng Kinh Hồng.


"Nếu nàng ta thành công thì ngươi cũng không xuất hiện ở nơi này không phải sao?" Phượng Kinh Hồng trầm giọng.


"Xem ra ngài thật sự rất để ý nhân loại này." Mị Sương trên khuôn mặt xinh đẹp có vài phần giống Mị Yên hiện ra buồn rầu thần sắc.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta hiện lên vài phần lương bạc ý cười :"Chính vì thế mới càng phải chết."


.

 
Chương 167: 167: Đồng Ân





Phượng Kinh Hồng trong con ngươi nhanh chóng một tia thị huyết màu đỏ :"Mị Sương, ngươi về nói cho những lão bất tử đó biết nàng ta là người của cô tạm thời chưa thể giết được.
Nếu bọn họ vì thế mà chấp mê bất ngộ phá huỷ chuyện tốt của cô thì chuẩn bị rửa sạch cổ chờ cô đến lấy đi."

"Nếu vương đã nói vậy, Mị Sương nhất định sẽ truyền lời lại nhưng mà trong thời gian này, ngài nhất định phải bảo vệ thiếu nữ nhân loại kia thật tốt nha.
Nếu ngài sơ sẩy, Mị Sương không dám đảm bảo ngài còn cơ hội nhìn mặt nàng ta lần cuối nha..." Để lại những lời này, thân hình Mị Sương dần trong suốt biết mất.
Nơi nàng ta đứng để lại một làn khói tím, gió thổi qua phiêu tán trong không gian.


Phượng Kinh Hồng trầm ngâm nhìn làn khói biến mất thấp giọng :"Đồng Ân."

Dứt lời, một thiếu niên thanh tú thoạt nhìn cho người ta cảm giác vô cùng sạch sẽ cái loại này xuất hiện.



"Tôn chủ cho gọi thuộc hạ là có chuyện gì cần phân phó?" Thiếu niên có một thân cao khoảng chừng mười lăm năm tuổi tác nhưng lời nói cùng hành động lại vô cùng thành thục giống một người trưởng thành.


"Ngươi trở về làm một chút hành động gõ gõ mấy lão bất tử kia..." Phượng Kinh Hồng đưa tay xoa mi tâm.


Thiếu niên gương mặt chưa rút hết ngây ngô, non nớt có vài phần nghi hoặc mở miệng :"Đồng Ân có chuyện không rõ không biết có hay không nên hỏi."

Phượng Kinh Hồng đối với thiếu niên kêu Đồng Ân này có vài phần kiên nhẫn :"Ngươi nói."

Thiếu niên một đôi thanh triệt con ngươi lén nâng lên nhìn trộm biểu tình của hắc y nam tử trước mặt rồi nhanh chóng rũ xuống :"Nếu bọn họ làm người khó chịu, tại sao người không..."


Chưa để hắn nói hết câu, Phượng Kinh Hồng đã hiểu hắn muốn hỏi điều gì.
Hắn giơ tay, ám chỉ thiếu niên không cần nói tiếp :"Bọn họ tạm thời chưa cần phải giải quyết vội.
Dù sao khi bổn tôn không ở cũng cần phải có kẻ thay ta quản lý nơi đó.
Ít nhất, những lão bất tử đó vì ích lợi sẽ kiềm chế lẫn nhau, đối với bổn tôn cũng không ảnh hưởng quá lớn."

"Nếu tôn chủ người đã nói vậy, Đồng Ân sẽ tạm thời giữ lại bọn họ mạng già bất quá một chút chút da thịt chi thương là không thể tránh khỏi." Khóe môi thiếu niên hiện lên một độ cung quỷ dị.


Đôi con ngươi của hắn không còn thanh triệt như lúc ban đầu mà thay vào đó là một đôi đồng tử lập lòe thị huyết quang mang.
Hắn điển hình của một linh hồn ác ma bên trong thân thể thiên sứ.



.

 
Chương 168: 168: Cũng Không Phải Lần Đầu Gặp





Diệp Phong đưa Hàn Băng Vô Tình và Vân Khinh đến một đình viện treo tấm biển biết hai chữ Nguyệt Hoa.


"Vân Khinh cô nương và tiểu thư tạm thời sẽ ở lại nơi này.
Nếu hai vị có gì yêu cầu hoặc nơi nào không vừa ý có thể nói với quản gia." Diệp Phong khách khí nói.


"Được rồi.
Ta đỡ tiểu thư vào nghĩ ngơi.
Ở đây cũng không còn việc gì nữa, ngươi lui xuống đi." Vân Khinh của tay đuổi người.


Thấy hai thiếu nữ cũng không có gì phân phó thêm, Diệp Phong cũng nhanh chóng rời đi.


Sở dĩ hắn nhanh chóng rời đi như vậy là bởi vì hắn chột dạ.
Lần trước cùng đám thuộc hạ đi vây bắt nhân gia, hắn còn nhớ kĩ đâu.
Lần này gặp lại biết đâu nhân gia cô nương lại nhận ra bản thân.
Hắn cảm thấy nhanh chóng đi xa là tốt nhất.

Hơn nữa, ăn một tiên của nàng ta vào mặt, hắn bây giờ vẫn còn cảm giác đâu.


Nàng ta là phó cung chủ của Điệp Sát, lúc này lại lấy thân phận tỳ nữ của tương lai vương phi tiến vào vương phủ hẳn là có âm mưu gì đó.
Mặc kệ là có âm mưu gì, Vân Khinh người này hắn không thể trêu vào chẳng lẽ lại không thể tránh gặp mặt.


Diệp Phong có suy nghĩ gì thì Vân Khinh không biết, nàng chỉ biết hiện giờ tình trạng của Hàn Băng Vô Tình không được tốt lắm.


Bạch y thiếu nữ vừa rồi bị thương, sắc mặt vốn không tốt nay lại đột nhiên trắng bệch không một chút huyết sắc.
Đặc biệt là nhiệt độ cơ thể của nàng đang nhanh chóng hạ thấp.


"Vô Tình, muội không sao chứ?" Vân Khinh giọng nói vô cùng lo lắng.
Đôi tay đỡ Hàn Băng Vô Tình lãng chẳng khác nào cầm khối bằng dường như.
Tuy vậy nhưng nàng không hề có ý tứ buông tay mà càng giữ chặt hơn như muốn dùng chính mình nhiệt độ ấm áp thiếu nữ.



"Vân Khinh bình tĩnh.
Tình trạng của muội, tỷ cũng đâu phải gặp lần đầu.
Tỷ cứ làm như mọi khi liền hảo." Khác với Vân Khinh lo lắng, Hàn Băng Vô Tình ngữ khí nhàn nhạt không một chút gợn sóng.


Nghe thiếu nữ trấn an, Vân Khinh mới nhận ra là bản thân quan tâm quá nên mới hoảng loạn, trong lòng có chút hổ thẹn.


Một chút ngoài lề.


Vân Khinh: "Tác giả, Vô Tình muội ấy bị sao vậy?"

Tác giả: "Không phải Vân Khinh ngươi đã gặp mấy lần rồi sao?"

Vân Khinh: "Đó không phải là ngươi bịa đặt ra hết sao? Ta như thế nào biết?"

Tác giả (gật đầu) :"Ngươi nói cũng đúng."

Vân Khinh nghiến răng ken két, cầm theo bản thân đạo cụ là một trường tiên rượt tác giả cả buổi.



.

 
Chương 169: 169: Bày Trận





Nàng lớn hơn Vô Tình hai tuổi, gặp chuyện này phải là nàng trấn an muội ấy mới đúng.Đằng này lại để muội ấy an ủi ngược lại bản thân quả thực thật mất mặt mà.


Ngoài ra, tình trạng của Hàn Băng Vô Tình giống như lúc này, Vân Khinh cũng không phải chưa từng thấy.
Thậm chí, ngay cả Vân Lạc cũng đã từng bắt gặp bộ dáng này của nàng.
Cũng bởi vì đã gặp tình trạng này của Hàn Băng Vô Tình nên Vân Khinh cũng biết được bản thân cần làm những gì để hỗ trợ.


Nàng nhanh chóng tìm một căn phòng có giường, đỡ Hàn Băng Vô Tình vào.
Dìu nàng ngồi xếp bằng trên giường, Vân Khinh nhanh chóng ra ngoài bố trí trận pháp để tránh có người xông vào lúc này.
Nàng còn nhớ cảnh Hàn Băng Vô Tình bị thương trước cửa phủ Nhiếp Chính Vương đâu.
Vì vậy, cho dù là đã vào trong phủ, nàng cũng không hề cảm thấy yên tâm.
Nhất là trong lúc quan trọng như thế này, nàng càng không thể buông lỏng cảnh giác.
Đặt niềm tin hư vô vào kẻ khác cho bằng dựa vào chính mình mới càng an tâm một ít.



Đối với trận pháp loại này, Vân Khinh căn bản không hề có thiên phú.
Tuy nhiên, theo Hàn Băng Vô Tình lâu, nàng cũng mưa dầm thấm đất học được một ít.
Tuy không tinh thông nhưng nàng bày nhiều một chút cũng có thể.


Vì vậy, nàng lấy từ nhẫn trữ vật ra một đống tơ hồng, một chiếc la bàn, một cây bút lông lớn cùng một lọ mực chu sa.
Thêm vào đó, nàng còn lấy ra một vài lọ mê dược, phấn ngứa linh tinh.


Nàng lấy la bàn làm thành một mắt trận lớn.
Dùng bút lông chấm chu sa vẽ Tụ Linh trận để tập hợp linh khí quanh căn phòng.
Quan sát bố cục trong Nguyệt Hoa viện, Vân Khinh quyết định vẽ Mê Lộ trận làm những kẻ xông nhầm vào gặp ảo cảnh không tìm thấy đường ra.



Cuối cùng, nàng tẩm mê dược cùng bột ngứa vào tơ hồng sau đó từ ngoài vào trong,giăng quanh khắp xung quanh căn phòng mà Hàn Băng Vô Tình đang ở.


Một chút ngoài lề.


Tác giả (vừa chạy vừa hổn hển nói) :"Không phải chuyện này trong kịch bản đưa cho ngươi đã viết tình tiết này rồi sao?"

Vân Khinh (dừng lại, mở kịch bản) :"Xác thực là có."

"Vân Khinh còn không mau xin lỗi tác giả." Hàn Băng Vô Tình đứng nhìn nãy giờ bỗng lên tiếng.


Vân Khinh (cúi người) cười hì hì: "Xin lỗi nha tác giả."

Tác giả (một tay ôm ngực, một tay chỉ hai thiếu nữ kẻ xướng người họa) không nói lên lời, ủy khuất lẩm bẩm :"Ta có cảm giác một hơi nghẹn trong cổ họng là sao thế này?!!"


.

 
Chương 170: 170: Lãnh Đến Tận Xương





Tơ hồng Vân Khinh lấy ra thực mảnh, là loại nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy, gió thổi qua tưởng chừng là đứt cái loại này.
Nhưng thực tế loại tơ hồng này vô cùng dai lại rất khó đứt.
Cuối cùng, Vân Khinh còn treo lên một cái lục lạc nhỏ vào cuối đầu tơ hồng làm cảnh báo đề phòng có kẻ phá được Mê Lộ trận xông vào nơi nàng bày Vạn Tơ trận loại này.


Sở dĩ vẽ Mê Lộ trận là vì nàng không muốn làm người không biết đi nhầm vào.
Nhưng nếu kẻ tiến vào am hiểu trận pháp thì mê dược và phấn ngứa trên tơ đến lúc đó sẽ phát huy tác dụng.
Ai có thể biết được kẻ bày trận sẽ hạ thuốc trong đó đâu.


Làm xong, Vân Khinh mới yên tâm tiến vào giúp Hàn Băng Vô Tình.


Tiến vào phòng, Vân Khinh như từ mùa xuân ấm áp tiến vào mùa đông khắc, thật lãnh cái loại này.
Lãnh đến tận xương cốt cũng phải hàn.



Nhìn sắc mặt thiếu nữ tái nhợt gần như trong suốt, Vân Khinh cũng không chần chừ thêm nữa.
Nàng vận chuyển linh lực một phần bảo vệ bản thân kinh mạch cùng bộ phận lục phủ ngũ tạng, một phần khác tập trung vào hai lòng bàn tay.


Theo linh lực bao quanh hết hai lòng bàn tay, trong căn phòng xuất hiện bọt nước ngưng tụ thành giọt, lơ lửng giữa không trung.
Giọt nước xuất hiện ngày càng nhiều, tạo thành thuỷ cầu bao bọc lấy thân hình hai thiếu nữ vào bên trong.


Cũng không biết hai nàng bên trong làm chuyện gì nhưng chưa đầy nửa khắc sau, thủy cầu từ bên trong đóng băng ra bên ngoài sau đó vỡ tan.
Vô số mảnh băng toái rơi xung quanh hai người.


Lúc này, Vân Khinh quỳ một gối xuống đất, liên tục ho ra máu, ánh mắt kinh ngạc nhìn những mảnh băng vỡ xung quanh :"Chuyện này sao có thể…?"


Nhìn lên thiếu nữ ngồi xếp bằng trên giường kia, Vân Khinh vẻ mặt lộ ra kinh hoảng vội vàng loạng choạng đứng dậy đi về phía nàng.Chiếc giường nơi Hàn Băng Vô Tình ngồi cách chỗ Vân Khinh không quá năm bước xa nhưng Vân Khinh cảm thấy năm bước này phá lệ dài lâu.
Đi được một bước, tâm nàng lại trầm xuống một phần.


Một chút ngoài lề.


"A a a! Tác giả chuyện này là thế nào? Ngươi đã làm gì Vô Tình muội muội?" Vân Khinh xách cổ áo tác giả chất vấn.


"Ta có thể làm gì nàng ấy?" Tác giả mờ mịt hỏi lại.


"Vậy muội ấy là sao thế kia?" Vân Khinh chỉ vào một bên ngồi bất động Hàn Băng Vô Tình.


Tác giả ngó một bên Hàn Băng Vô Tình về mặt ngây thơ vô số :"Không phải nàng vẫn còn sống sao?"


.

 
Chương 171: 171: Xa Lạ Hàn Băng Vô Tình





Đến gần mép giường, nàng run rẩy lấy từ tay áo ra một chiếc khăn nhẹ nhàng lau vết máu đang không ngừng tràn ra trên môi thiếu nữ.


Thiếu nữ vững vàng ngồi trên giường, đối mắt nhắm lại, môi anh đào trắng bệch không còn một chút huyết sắc.
Máu như không cần tiền giống nhau từ trong miệng nàng.
Nhìn những đóa hồng mai chói mắt được tạo ra từ máu trước vạt áo thiếu nữ, Vân Khinh tâm như bị ai đó bóp nghẹn lại, vô cùng khó chịu.
Nàng càng lau, huyết lưu càng nhiều, ướt đẫm cả chiếc khăn nàng đang cầm.


Vân Khinh không hiểu tại sao sự việc lại biến thành như thế này.
Nàng cũng chỉ là làm như những lần trước, tại sao lúc này lại thành thế này.


Trong lúc Vân Khinh thất thần, thiếu nữ đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt kia không giống như ngày thường lạnh nhạt mà trong con ngươi màu hổ phách kia là sự lạnh lùng, lạnh lẽo đến đáng sợ.



Thiếu nữ nhỏ xinh bàn tay chế trụ bàn tay đang cầm khăn giúp nàng lau vết máu của Vân Khinh.


Cảm thấy thủ đoạn truyền đến một trận đau ý, Vân Khinh bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đến xa lạ của Hàn Băng Vô Tình.


Xa lạ? Hai chữ này bất chợt hiện lên trong đầu làm Vân Khinh thoáng hoảng hốt.
Nàng như thế nào sẽ ....
cảm thấy Vô Tình xa lạ đâu? Có lẽ là do nàng nghĩ nhiều, Vân Khinh lo lắng :"Muội không sao chứ?"

Đáp lại câu hỏi đầy quan tâm của Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình lạnh lùng, hờ hững nói ra ba chữ :"Ngươi là ai?"

Vân Khinh nghe được những lời này của Hàn Băng Vô Tình, sắc mặt trắng bệch nhìn thiếu nữ.
Trong đầu xuất hiện rất nhiều từ nhưng tất cả đều hiện lên một câu :"Muội ấy vậy mà không quen biết ta."

Như thế nào muội ấy sẽ quên mất nàng đâu? Vân Khinh không rõ.



Thấy lục y thiếu nữ đối diện thất thần, Hàn Băng Vô Tình một tay chế trụ nàng thủ đoạn, một tay khác lấy tốc độ nhanh chóng bóp lấy cổ nàng.


Một chút ngoài lề.


Vân Khinh bị Hàn Băng Vô Tình đột nhiên bóp cổ, ánh mắt như phun hoả nhìn về phía tác.


Tác giả đắc ý :"Ai bảo vừa rồi người xách cổ áo của ta nên ta đành phải lén sửa một chút kịch bản của Hàn Băng Vô Tình vậy."

"Ngươi..." Vân Khinh tức giận khổ nỗi cổ vẫn bị Hàn Băng Vô Tình bóp trên tay.


"Tỷ không cần chọc giận tác giả nếu không kể chịu thiệt vẫn là chúng ta." Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt nhắc nhở Vân Khinh.


Tác giả một bên vỗ ngực :"Vô Tình nói không sai.
Ngươi đắc tội với ai cũng không nên đắc tội tác giả ta nha."


.

 
Chương 172: 172: Lệ Khí Cùng Sát Khí





Bất ngờ bị thiếu nữ bóp cổ, Vân Khinh ánh mắt có vài phần bất an.
Nàng chợt nhận ra người trước mặt là Hàn Băng Vô Tình nhưng lại không phải Hàn Băng Vô Tình.
Ánh mắt cùng cử chỉ xa lạ nhất là sát ý mà thiếu nữ phát ra đối với nàng không phải Hàn Băng Vô Tình mà nàng quen biết.


Tay bóp cổ Vân Khinh hơi hơi dùng sức, thiếu nữ lạnh lùng hỏi lại một lần nữa :"Ngươi là ai?"

Vân Khinh dùng một tay chưa bị chế trụ giữ lấy bàn tay thiếu nữ đang bóp cổ mình, gian nan nói ra câu hoàn chỉnh :"Tỷ là … Vân Khinh.
Chẳng lẽ muội nhận ra ta sao."

"Vân...Vân ...
Khinh ...
Vân...Khinh...Vân Khinh." Thiếu nữ trong ánh mắt lạnh băng một mảnh, miệng lẩm bẩm khó khăn lặp lại hai từ này.


Bỗng nhiên, thiếu nữ thả lỏng tay chế trụ Vân Khinh xoa xoa giữa mày.
Sau đó, thiếu nữ buông lỏng bàn tay chế trên cổ Vân Khinh, hai tay ôm đầu, vẻ mặt có vài phần thống khổ.



Được buông ra, Vân Khinh ho khan hai tiếng, nàng ngồi xụi lơ trên mặt đất nhìn Hàn Băng Vô Tình ôm đầu đau đớn lăn lộn trên giường.
Nàng rất lo lắng nhưng không dám tiến lên bởi nàng nhận thấy trên người Hàn Băng Vô Tình phát ra một thứ gì đó vô cùng mãnh liệt làm nhân tâm run sợ.


Thứ đó là cái gì?

Quan sát một lúc, Vân Khinh cả kinh :"Trên người Vô Tình sao có thể có sát khí cùng lệ khí nhiều như vậy?"

Khi nàng hoang mang lo lắng đang muốn truyền tin cho Vân Lạc thì đột nhiên phát hiện sát khí cùng lệ khí trên người Hàn Băng Vô Tình kì tích biến mất.


Thực ra cũng không phải là biến mất mà là bị bạch y thiếu nữ dần dần thu hồi.


Vân Khinh đứng dậy mới nhận ra y phục của bản thân đã bị mồ hôi ướt đẫm dính sát người.
Hảo hảo đầu tóc cũng bị làm cho rối loạn giống như ổ gà.
Bộ dáng vô cùng chật vật.



Bất quá, nàng không quan tâm những thứ này.
Điều nàng quan tâm nhất bây giờ lúc này là bạch y thiếu nữ trên giường lúc này như thế nào.


Vân Khinh lảo đảo đi đến mép giường.
Nãy giờ nàng cũng không bị thương nhưng vừa rồi Hàn Băng Vô Tình quá đáng sợ, nàng bị khí thế của muội ấy doạ chân mềm.
Đến bây giờ đứng dậy bước đi, chân vẫn còn đang không ngừng run rẩy.
Nói ra kể cũng thật mất mặt.


Một chút ngoài lề.


"Vô Tình a.
Tuy là cảnh vừa tác giả viết tỷ bị dọa chân mềm hơi khoa trương nhưng tỷ xác thực bị muội vừa rồi dọa chân mềm." Vân Khinh vỗ ngực lòng còn sợ hãi.


Hàn Băng Vô Tình :"..."


.

 
Chương 173: 173: An Tĩnh Hàn Băng Vô Tình





Lúc này, Hàn Băng Vô Tình ngồi trên giường ôm đầu gối, an tĩnh như một búp bê tây dương tinh xảo cỡ lớn.
Ánh mắt nàng nhìn về phía trước nhưng thực chất lại không phải đang nhìn thứ gì cả.
Trong con ngươi màu hổ phách lạnh lùng kia tràn đầy mờ mịt cùng lỗ trống.


Hàn Băng Vô Tình lần này lại làm sao vậy, Vân Khinh không biết.
Cho dù quen biết đã năm năm có hơn nhưng những hành động thất thường hôm nay của nàng ấy, đây là lần đầu tiên Vân Khinh nhìn thấy.


Nàng thử dùng một số biện pháp bản thân cho là hữu hiệu thu hút sự chú ý của thiếu nữ.
Chính là đối diện với những hành động này của Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình không hề có một chút phản ứng nào.
Thậm chí, ngay cả đôi mắt màu hổ phách kia vẫn luôn mở, chưa từng chớp mắt cái nào.


Nếu để ý, trong ánh mắt lỗ trống của nàng cũng không một tia sáng rọi, con ngươi màu hổ phách một mảnh chết lặng.

Nếu không phải ngực nàng vẫn còn phập phồng, Vân Khinh đã cho rằng...


Nửa canh giờ sau, thấy Hàn Băng Vô Tình vẫn ngồi bất động, Vân Khinh đã bắt đầu hoảng hốt.
Nàng đi đến cạnh cửa, tay cầm cánh cửa nhưng lại có phần do dự.


Nàng muốn đi tìm người truyền tin cho Vân Lạc nhưng lại không an tâm để Hàn Băng Vô Tình trong tình trạng như thế này ở lại.
Ai biết được liệu có hay không những kẻ giống hắc y nữ nhân kêu Mị Yên gì đó xuất hiện lúc nàng rời đi.
Mà nếu nàng mang theo Hàn Băng Vô Tình đi theo cũng không tốt.
Biết đâu trên đường gặp bọn họ.


Trong lúc Vân Khinh rơi vào lưỡng nan lựa chọn thì tiếng ho khan của thiếu nữ vang lên giống như tiếng trời.



Vân Khinh nhanh chóng quay người lại, kinh hỉ nhìn thiếu nữ trên giường.
Nàng cảm thấy dù là Hàn Băng Vô Tình trên người tràn ngập lệ khí cùng sát khí vừa rồi xuất hiện cũng không đáng sợ.
Nàng cảm thấy đáng sợ nhất vẫn là Hàn Băng Vô Tình không một chút sinh khí, an tĩnh một chỗ như vậy.
Trực giác nàng nói cho nàng biết muội ấy tựa hồ có thể biến mất bất cứ lúc nào.


Nếu muội ấy mãi như thế, Vân Khinh nàng sẽ tự trách suốt đời bởi bản thân không thể chăm sóc cho muội ấy.


Đôi con ngươi màu hổ phách trong trẻo của Hàn Băng Vô Tình nhìn Vân Khinh chạy về phía mình hơi nhíu mày.


Nhìn bộ dạng của nàng nhất là vết xanh tím chói mắt trên cổ cùng lạc ngân trên tay, Hàn Băng Vô Tình mày túc khẩn.


Giọng nói thanh lãnh bản đầu có chút khàn khàn :"Tỷ sao vậy?"


.

 
Chương 174: 174: Ăn Nó





Giọng nói thanh lãnh mang theo quan tâm làm Vân Khinh sửng sốt nhìn về phía thiếu nữ trên giường.
Chợt nhận ra thiếu nữ đang hỏi bản thân cái gì, Vân Khinh vội giấu cổ tay ra phía sau :"Không có gì."

Nàng giấu được cổ tay nhưng không thể giấu được dấu vết trên cổ.
Nhìn hành động giấu đầu hở đuôi này của Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình mày túc khẩn :"Tỷ lại đây."

Vân Khinh nghe lời lại gần, ngồi bên giường đối diện với thiếu nữ.


Chợt, Hàn Băng Vô Tình ra tay bóp lấy cổ của nàng.
Vân Khinh không hề có một chút cơ hội phản kháng, cổ đã nằm trong bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ.


"Quả nhiên." Hàn Băng Vô Tình nhìn dấu vết trên cổ Vân Khinh cùng bàn tay mình trùng khớp đưa ra khẳng định.


Nàng nhìn về một phía cổ tay của Vân Khinh, ngữ khí chắc chắn :"Trên tay tỷ cũng là do ta làm."


Vân Khinh mím môi im lặng.


Thấy nàng không muốn nói, Hàn Băng Vô Tình lấy từ nhẫn trữ vật ra một hộp ngọc.


Trong hộp là một viên đan dược oánh nhuận, lập lòe màu lam quang mang.


Đưa hộp về phía Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình ngữ khí nhàn nhạt :"Ăn nó."

Vân Khinh nhìn viên đan dược trước mắt, đưa tay đẩy trở lại, ánh mắt có vài phần né tránh :"Tỷ nơi này có đan dược."

"Ăn nó." Hàn Băng Vô Tình nói lại lần nữa, ngữ khí không dung cự tuyệt.


"Nhưng đây là viên cuối cùng.
Nếu muội đưa ta dùng vậy muội..." Vân Khinh chưa kịp nói hết câu liền cảm thấy có thứ gì đó rơi vào trong miệng.
Theo đó là một vị cay đắng lan tỏa trong khoảng miệng mang theo một tia ngọt lành.

Toàn cơ thể cũng vì thế mà nhẹ nhàng khoan khoái không ít.


Kinh mạch bị tổn thương do hàn khí không còn cảm giác rét buốt nữa mà là mát lạnh cái loại này.


Vân Khinh cảm thấy cơ thể thoải mái hơn không hề vui vẻ mà vô cùng kinh hách, lên tiếng chất vấn thiếu nữ :"Muội biết làm như vậy có hậu quả gì sao?"

"Nó đối với ta cũng không có tác dụng quá lớn.
Ngược lại, nếu tỷ không dùng nó mà nói, tỷ có khả năng trở thành phế nhân." Hàn Băng Vô Tình chân thật ngữ khí trần thuật một sự thật.


Vân Khinh đỡ hốc mắt, nghẹn ngào nói :"Cho dù không có tác dụng quá lớn nhưng mà nó đối với muội cũng rất quan trọng.
Nó đối với tỷ là cơ hội không trở thành phế nhân nhưng đối với muội là bảo mệnh dược a."

"Nhưng mà muội không muốn nhìn thấy tỷ trở thành như vậy." Hàn Băng Vô Tình vừa nói vừa ho ra một mồm to máu.


"Vô Tình." Vân Khinh hốt hoảng đỡ lấy thiếu nữ.



.

 
Chương 175: 175: Đứng Lại





Tay vừa chạm vào người Hàn Băng Vô Tình, Vân Khinh mới giật mình phát hiện người thiếu nữ thế nào như vậy lãnh.
Lãnh như một khối băng giống nhau.


Nhận thấy sắc mặt của Vân Khinh thay đổi, Hàn Băng Vô Tình tránh thoát khỏi tay nàng, dựa lưng vào một bên thành giường.


"Muội không sao, tỷ không cần lo lắng." Thiếu nữ lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên thuốc nào đó nhanh chóng cho vào miệng.


"Muội nói dối." Vân Khinh đột nhiên đứng dậy, phẫn nộ nói.


Một người bình thường nôn ra như vậy nhiều huyết có thể điềm nhiên nói mình không sao ư? Vân Khinh không rõ cũng không hề muốn hiểu.
Nàng chán ghét việc lúc nào cũng nhìn thấy vẻ mặt đạm nhiên này của Hàn Băng Vô Tình.
Cực kỳ chán ghét.



Nàng ấy có thể đối xử với huynh muội nàng cùng người khác lạnh nhạt, Vân Khinh nàng không để ý cũng không quan tâm.
Nhưng mà nàng vì sao có thể đối với bản thân hờ hững như vậy đâu?

Rõ ràng là Hàn Băng Vô Tình đối với huynh muội nàng rất nghiêm khắc nhưng cũng rất dụng tâm.
Thế nhưng đối với bản thân chính mình lại tàn nhẫn, không một chút để ý.


Vân Khinh đối Hàn Băng Vô Tình vừa tức giận cũng vừa đau lòng.
Nàng đi đến trước cửa, không quá đầu lại nói :"Tỷ sẽ cho người đi thông tri Vân Lạc đại ca đưa muội trở về."

"Đứng lại!" Tiếng nói lạnh lùng có vài phần lớn tiếng của thiếu nữ vang lên.


Vân Khinh đưa tay mở cửa có một chốc lát tạm dừng nhưng cuối cùng vẫn mở cánh cửa trước mặt ra.


Thấy Vân Khinh không hề có ý muốn dừng lại, Hàn Băng Vô Tình lặp lại một lần nữa :"Tỷ đứng lại.
Đây là mệnh lệnh."


Vân Khinh đồng tử chợt mở to, nàng chưa từng nghĩ đến có một ngày, bạch y thiếu nữ

sẽ dùng ngữ khí này ra lệnh cho nàng.


Nàng xoay người, lục y vốn tràn đầy sức sống nay lấm tấm một vài vết máu trước ngực có vài phần ảm đạm.


Nàng đối với bạch y thiếu nữ nở nụ cười nhưng nước mắt trong con ngươi lại không hề biết cố gắng lăn xuống :"Vô Tình, xin lỗi.
Tỷ lần này không thể nghe lệnh muội."

Dứt lời, không cho thiếu nữ có cơ sở nói thêm điều gì, Vân Khinh quyết đoán bước chân ra ngoài.


Thân ảnh của Vân Khinh vừa biến mất, Hàn Băng Vô Tình lại một lần nữa phun ra huyết, trước mắt trở nên mơ hồ rồi tối sầm lại.


Vân Khinh rời đi, Hàn Băng lâm hôn mê là lúc, một tử y thân ảnh từ trên cây xuất hiện.


Mọi người đoán xem người tới là ai? Người tốt hay kẻ xấu? Địch nhân vẫn là bằng hữu?


.

 
Chương 176: 176: Mị Sương Lại Đến





́Tử y thân ảnh hóa thành một làn sương tím, xuyên qua trận pháp Vân Khinh bố trí xuất hiện ở trong phòng.


Thấy trong căn phòng hỗn độn vết máu, người tới mày đẹp hơi nhíu nhìn về phía thân ảnh bạch y thiếu nữ trên giường.


Tựa hồ phát hiện được một hơi thở xa lạ tiến vào phòng, Hàn Băng Vô Tình vốn đang hôn mê đột nhiên mở bừng mắt.
Con ngươi màu hổ phách một mảnh lạnh lẽo đến đáng sợ.


"Di? Vẫn còn ý thức đâu?" Tử y thân ảnh phát ra tiếng cười khẽ của nữ nhân.


Trong tay, nàng ta cầm một chiếc ô màu tím được mở ra che trên đầu.
Cho dù đã vào phòng, nữ nhân cũng không hề muốn thu lại ô ý tứ.



Hàn Băng Vô Tình ngồi dậy, con ngươi màu hổ nhìn chằm chằm người đến, không hề có ý muốn lên tiếng.
Nếu để ý, trong mắt nàng kỳ thật không hề có bóng dáng nữ tử cầm ô này.


Nữ nhân xuất hiện lúc này không ai khác chính là Mị Sương.
Vì làm cho Phượng Kinh Hồng buông lỏng đề phòng nên nàng làm bộ rời đi nhưng thực chất, nàng đi rồi liền trở lại.
Nàng định trước khi Phượng Kinh Hồng nâng cao cảnh giác ra tay giết chết Hàn Băng Vô Tình hoàn thành nhiệm vụ.


Lúc đến nơi này, nàng vừa gặp lúc Vân Khinh cùng Hàn Băng Vô Tình lớn tiếng với nhau.
Vì thế, nàng quyết định đứng từ xa quan sát chờ cơ hội ra tay.
Không ngờ, ông trời lại đứng về phía nàng, Vân Khinh một lúc sau cũng rời đi.
Không những thế, nàng còn nhận thấy trên áo nàng có vết máu.



Đoán được thiếu nữ sắp trở thành Phượng Kinh Hồng tương lai vương phi xảy ra chuyện lại chính mắt nhìn thấy Hàn Băng Vô Tình lâm vào hôn mê, nàng liền nhân cơ hội tiến vào.


Chính là, điều làm Mị Sương nàng không hề nghĩ tới đó là lúc này bạch y thiếu nữ lại mở mắt nhìn nàng chằm chằm.
Nàng nhất cử nhất động đều cảm thấy cặp mắt màu hổ phách kia đang không hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.


Có điều, Mị Sương sau vài bước lại gần liền dừng lại, nở ra một nụ cười trào phúng :" A! Thì ra cũng chỉ là bản năng cảnh giác quá cao mà mở mắt."

Thấy thiếu nữ cũng chỉ nhìn bản thân chằm chằm mà không hề có phản ứng, Mị Sương càng khẳng định thêm suy đoán của mình.


Nàng ném chiếc ô đang cầm trên tay về phía thiếu nữ, đánh tiếc nói :"Uổng cho ngươi có một thân mĩ mạo hôm nay lại phải hương tiêu ngọc vẫn trong tay ta.
Bất quá, được chết dưới Tử Ma Ô của Mị Sương ta, ngươi cũng không uống phí kiếp này."


.

 
Chương 177: 177: Kí Ức





Ô bay về phía Hàn Băng Vô Tình, tán ô xuất hiện vô số lưỡi dao hướng cổ thiếu nữ mà tới.


Bạch y thiếu nữ ánh mắt có vài phần mờ mịt nhưng bản năng gặp nguy hiểm vẫn làm cho nàng nghiêng người tránh né.


Có lẽ do thân thể bị trọng thương cũng có thể là do không thanh tỉnh duyên cớ, thiếu nữ né tránh có vài phần chậm chạp.
Vì thế, cho dù tránh thoát được một kích chí mạng nhưng trên cổ trắng ngần của nàng cũng xuất hiện một miệng vết thương.


Thấy thiếu nữ trong tình trạng này cư nhiên có thể trốn tránh Tử Ma Ô, Mị Sương con ngươi mị mị khanh khách cười.
Nàng thu hồi ô quay người :"Ngươi trong tình trạng này còn có thể né tránh ô của ta, xem ra lúc này mệnh ngươi không nên tuyệt."

Mị Sương giết người có một nguyên tắc, nếu có kẻ tránh được Tử Ma Ô của nàng thì nàng sẽ tha cho kẻ đó lúc đấy và rời đi.



Vì vậy, Hàn Băng Vô Tình tránh được một ô của nàng, nàng quyết định bỏ qua lần này cơ hội.


Mị Sương nhìn thiếu nữ đang vô thần đưa tay mình sờ trên cổ nơi có miệng vết thương đang chảy máu sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.


Đúng lúc này, Hàn Băng Vô Tình đưa vết máu ra trước mặt nhìn nhìn.
Nàng ngây ngốc nhìn không biết thứ ẩm ướt trên tay này là cái gì chỉ là nàng cảm thấy trên cổ có thứ gì ẩm ướt nên đưa tay sờ thử mà thôi.
Nhưng có một điều mà nàng chắc chắn đó là...nàng đối với thứ chất lỏng này rất quen thuộc cũng rất xa lạ.


Thứ này là gì? Huyết.
Trong mơ hồ, nàng đặt ra câu hỏi và đáp án cũng nhanh chóng xuất hiện.



Này một chữ hiện lên tựa hồ phát động nào đó kí ức xa xôi ngủ say đã lâu trong lòng.


Một loạt hình ảnh xuất hiện, đầy trời tuyết bay, hình ảnh một nhà ba người ấm áp xuất hiện.
Một nữ hài xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào ngồi trong lòng nghe người cha kể chuyện, một mĩ phụ ánh mắt nhu nhòa nhìn hai cha con.
Đột nhiên, một đám người hùng hổ xuất hiện phá tan bầu không khí ấm áp này.
Người cha ở lại cầm chân đám người để mĩ phụ ôm nữ hài chạy trốn.


Nữ hài ngoan ngoãn để nàng ôm nhưng mắt không rời nhìn người cha.
Nhìn người cha bị một kẻ trong số đó đâm một dao, máu tuôn như suối.
Trong ánh mắt khinh miệt của bọn chúng, người cha ngã xuống.
Mặc cho dưới thân là một vũng máu đỏ không ngừng lan rộng, ánh mắt người đàn ông vẫn luôn nhìn về nữ hài, trong mắt tràn đầy từ ái, quyến luyến và không tha.



.

 
Chương 178: 178: Mị Sương Bị Thương





Tiểu nữ hài nhìn thấy cảnh này, đôi môi mím chặt, nước mắt lạch cạch rơi xuống, không tiếng động nức nở.
Tuy còn nhỏ nhưng nàng biết lúc này mình không thể làm gì khác ngoài việc không gây thêm phiền, ngoan ngoãn để cho mụ mụ ôm.


Mĩ phụ cảm nhận được trên áo ẩm ướt cũng đoán được nữ hài nhìn thấy gì.Nàng tầm mắt mơ hồ phủ kín hơi nước nhưng vẫn vừa chạy vừa vỗ lưng nghẹn ngào an ủi tiểu nữ hài :"Nữ nhi ngoan, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Con ngoan, đừng nhìn, nhắm mắt lại."

Lúc này, trong phòng lại là một mặt khác cảnh tượng.
Mị Sương ôm vết thương ở cổ, vẻ mặt không dám tin nhìn bạch y thiếu nữ.


Nàng vốn đang định rời đi thì đột nhiên cảm thấy phía sau có thứ gì đến gần, nàng nhanh chóng xoay người lại, cổ liền bị cắt một dao.



Nhanh chóng kéo ra một khoảng cách ăn toàn, Mị Sương cảnh giác nhìn bạch y thiếu nữ vừa rồi vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng bản thân.


Nàng không ngờ Hàn Băng Vô Tình như thế đáng sợ, cư nhiên có thể làm nàng hậu tri hậu giác bị thương.
Nếu không phải nàng phản ứng kịp thời thì lúc này chỉ còn lại một khối thi thể lạnh lẽo nằm trên mặt đất.


"Ngươi thật không đơn giản." Mị Sương nghiến răng nghiến lợi nói.


Mặc cho Mị Sương trên mặt biểu cảm như thế nào, Hàn Băng Vô Tình mặt không biểu cảm nghiêng đầu nhìn nàng.
Trong con ngươi màu hổ phách kia vẫn tràn đầy mờ mịt cùng lỗ trống nhưng lại nhiều thêm một tia lệ khí.
Lúc này, trên hai cánh tay nàng, một lớp y phục bị xé rách lộ ra một đoạn cánh tay ngọc cùng hai lưỡi dao sắc bén.
Trong hai lưỡi dao đó, một bên lưỡi dao đang không ngừng chảy xuống huyết châu.



Nếu như để ý sẽ thấy, miệng vết thương trên cổ Mị Sương cùng vị trí trên cổ Hàn Băng Vô Tình giống nhau như đúc.
Có thể thấy, mặc dù ý thức không thanh tỉnh, nhưng có thù tất báo tính tình đã khắc vào trong sương cốt.
Này xem, ngươi hoa ta trên cổ một miệng vết thương, ta cũng cắt một dao trên cổ ngươi không phải là rất công bằng sao?!!!

Mị Sương hừ lạnh vung Tử Ma Ô lên công kích Hàn Băng Vô Tình :"Vốn dĩ muốn tha cho ngươi một mạng nhưng ngươi lại không biết tốt xấu làm ta bị thương.
Hôm nay ta không giết chết ngươi ta không gọi Mị Sương."

Có thể nói, lúc này Mị Sương đã hoàn toàn bị chọc giận, nàng ra tay chiêu chiêu độc ác.


Hàn Băng Vô Tình tuy không có ý thức nhưng bản năng vẫn làm cho nàng đưa ra rất nhiều hành động ứng đối với những đòn công kích của Mị Sương.



.

 
Chương 179: 179: Tuyết Hay Huyết





Mặc cho bên ngoài thân thể mình như thế nào chiến đấu, lúc này trong ý thức của Hàn Băng Vô Tình lại là một mặt khác cảnh tượng.


Tuyết trắng hay huyết hồng?

Tuyết bay hay là huyết bay?

Là huyết ấm áp hay tuyết lạnh lẽo?

Nàng cũng không biết nữa.
Có lẽ tất cả đều là, cũng có thể là không phải.


Huyết ấm áp hòa tan tuyết lạnh lẽo nhưng cũng đồng nghĩa với việc tuyết làm giảm nhiệt độ của huyết làm cho nó cũng lạnh lẽo, cuối cùng vẫn đóng băng.


Đương nàng nhìn thấy mĩ phụ ngã xuống nhưng vẫn nhìn về phía nàng không chớp mắt, nữ hài cảm giác trong lồng ngực tựa hồ có thứ gì nghẹn lại làm nàng hô hấp không thông.

Nàng dù thông minh thế nào, hiểu chuyện như thế nào chung quy, nàng cũng vẫn chỉ là một cái hài tử.
Một cái hài tử cũng là một nữ hài được lớn lên trong sự bảo hộ của gia đình.


Ấy vậy mà, hôm nay ngay trong ngày sinh nhật vừa tròn mười tuổi của bản thân, nàng nhìn thấy cảnh phụ mẫu mình chết thảm ngay trong tay một đám người xa lạ, đả kích này đối với nàng có bao nhiêu to lớn.
Dù là một nam tử trưởng thành nhìn thấy cảnh này, cho dù có kiên cường đến đâu cũng sẽ ngã quỵ huống chi là một nữ hài mới tròn mười tuổi như nàng.


Tiểu nữ hài chỉ cảm thấy máu trên người là ấm áp nhưng mà vì sao trong tâm lạnh quá, hảo lãnh đâu.
Đôi má đỏ bừng vì giá lạnh nhưng đôi mắt màu hổ phách kia sao vẫn liên tiếp hạ xuống nhiệt lệ đâu?

Từ giờ phút này, tâm tiểu nữ hài cũng như này bầu trời tuyết vũ, hoàn toàn đóng băng, một mảnh lạnh lẽo.


"Ngươi hận sao?" Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai nữ hài.



"Hận." Non nớt giọng nữ tràn đầy hận ý trả lời lại giọng nói thần bí kia.
Tựa hồ nàng chỉ theo bản năng trả lời câu hỏi cũng không hề chú ý bên cạnh một người cũng không có.


"Nếu cho ngươi một cơ hội, ngươi sẽ sát bọn chúng sao?" Lạnh lùng thanh âm lại một lần nữa hỏi.


"Sẽ." Non nớt đồng âm đáp.


"Vậy ta liền trao cho ngươi cơ hội này." Lạnh lùng thanh âm vừa dứt, trong tay nữ hài liền xuất hiện một thanh chuỷ thủ.


Tiểu nữ hài cũng không hề hoài nghi vì sao trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một thanh chuỷ thủ, nàng chỉ biết mình có một cơ hội giết chết đám người này.


Nàng từ nơi được mĩ phụ trước khi chết dặn dò dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được rời khỏi lao ra.
Chuỷ thủ trong tay nắm chặt, công kích về phía kẻ gần nhất.



.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top