Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Phượng Họa Phong Vân

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Phượng Họa Phong Vân
Chương 180: 180: Ngươi Hài Lòng Sao





Bất ngờ bị tập kích nhưng người đó cũng không hề có phản ứng, bất động tại chỗ.Chuỷ thủ của tiểu nữ hài không hề lưu tình, đâm thẳng vào ngực trái nam nhân, xỏ xuyên qua trái tim hắn.
Máu tươi bắn đầy nàng vẻ mặt nhưng nàng cũng không nhíu mày dù chỉ một chút.
Nếu chú ý, trong đôi mắt màu hổ phách kia lộ ra một tia cơ trí cùng sáng rọi xuất hiện trong một ánh mắt mờ mịt.


Sau khi giải quyết xong một người, nàng tiếp tục hướng về phía những kẻ khác xuống tay.
Trong lúc nàng ra tay, bọn họ đều không hề cử động, hay nói chính xác hơn là bọn họ đều không hề có khả năng cử động.
Chuỷ thủ trong tay nàng như một lưỡi hái của tử thần cướp đi sinh mệnh của bọn họ.
Nàng đi qua nơi nào, nơi đó đều có người ngã xuống.


Trên người bọn họ đều có một điểm chung là bị một trong hai vết thương trí mạng, hoặc là một vết máu ở cổ hoặc là một nhát ở tim.
Tất cả đều không có một ngoại lệ nào.



Đương người cuối cùng ngã xuống cũng chỉ còn lại thân ảnh nhỏ bé lại đơn bạc của một nữ hài đứng trong đầy trời tuyết vũ.


Trên gương mặt non nớt dính đầy máu tươi nhưng cũng không che giấu được vẻ bình tĩnh.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hư không đạm mạc nói :"Ngươi hài lòng sao?"

"Đáng ghét." Mị Sương gian nan né tránh Hàn Băng Vô Tình trí mạng một kích, đề phòng nhìn xung quanh.
Trên người nàng bị cắt khai vài khẩu tử, máu tươi không ngừng lưu.
Lúc này, ánh mắt nàng toả định nhìn về một phía vị trí, hừ lạnh :"Ta tìm thấy ngươi."

Tử Ma Ô rời tay mà ra, nhanh chóng xoay tròn bay đến nơi Mị Sương nhìn.



Lưỡi dao gió từ Tử Ma Ô phá tan mọi vật cảm, cắt qua cánh tay thiếu nữ.
Trên người nàng khắp nơi đều vô số là vết thương nhỏ, thêm một vết thương này nữa nhìn chung cũng không có gì khác biệt.
Chỉ có điều bộ bạch y trên người đã loang lổ màu đỏ của máu và quan trọng là rách tung toé.


Bộ dạng của Hàn Băng Vô Tình so với Mị Sương thảm hơn rất nhiều.
Dù sao thì Hàn Băng Vô Tình vốn đang bị thương, thực lực so với ban đầu cũng chỉ có một nửa và hơn hết, nàng lúc này cũng không hề thanh tỉnh.


Mọi chuyện nàng làm đều là theo bản năng.


Mặc dù vậy, con ngươi màu hổ phách vô thần kia của thiếu nữ như đã khóa định Mị Sương.
Cho dù trên người vết thương chồng chất nhưng việc tiến lên công kích của Hàn Băng Vô Tình vẫn không hề dừng lại.



.

 
Chương 181: 181: Vân Khinh Quay Lại





Vết thương trên người do vận động mạnh không ngừng rách ra, nhưng Hàn Băng Vô Tình tựa hồ không hề có cảm giác đau đớn, động tác không hề giảm bớt lưu loát.
Tuy nhiên, sắc mặt của nàng vốn trắng bệch nay càng thêm trong suốt, dù sao thì nàng cũng mất nhiều máu như vậy mà.


Đương Mị Sương né được Hàn Băng Vô Tình công kích thì đột nhiên bị một chiếc hoả hồng sắc trường tiên cuốn lấy quăng ra ngoài.


Bất ngờ bị tập kích, Mị Sương không kịp thời làm ra phản ứng thì thân thể hung hăng tiếp tục thân mật với mặt đất.
Càng nghẹn khuất chính là nàng mặt tuyệt đối là một trăm tám mươi độ không góc chết mãnh liệt đập thẳng xuống cái loại này.
Nơi Mị Sương rơi xuống, mặt đất bị đập vỡ nát, có thể thấy một tiên này bị ngươi tới dùng bao nhiêu sức lực.


Thu hồi trường tiên, người tới hừ lạnh: "Dám nhân lúc bản cô nương không có ở đây khi dễ nhà ta tiểu thư.
Ngươi chán sống không thành."

Người tới một thân lục y, trên vạt áo loang lổ vết máu đúng là Vân Khinh đã quay trở lại.

Nàng đi đến bên cạnh Hàn Băng Vô Tình, không để tâm đến mặt đất dưới chân vỡ nát cũng không quan tâm phía trước còn có một hắc y nữ nhân đang nằm sấp mặt ở đó.
Vân Khinh bước thẳng đến, mặc cho dưới chân dẫm lên trên lưng của một nữ nhân mặt nào đó.


Thấy thiếu nữ xiêm y rách tung tóe, trên người vô số miệng vết thương, huyết lưu không ngừng, Vân Khinh đưa tay muốn giúp nàng kiểm tra vết thương.
Chưa đợi tay Vân Khinh chạm vào, Hàn Băng Vô Tình đã lui một bước tránh né, lưỡi đao trên tay cảnh giác giương lên.
Tuy nàng không hề có ý muốn ra tay nhưng phòng bị chi ý rất rõ ràng.


Vân Khinh mất mát buông tay xuống quay đầu trừng mắt nhìn nữ nhân đang bò dậy từ trên mặt đất.
Khuôn mặt nàng ta vì tiếp xúc thân mật với mặt đất mà trở nên huyết nhục mơ hồ, nào còn nhìn thấy dung mạo ban đầu.


Một chút ngoài lề.



Mị Sương (ôm tay tác giả làm nũng): "Tác giả thân ái.
Ngươi có thể vì nô gia sửa lại đoạn này kịch bản sao?"

Tác giả (lắc đầu bất lực): "Cảnh này chốt rồi không sửa được.
Thỉnh khác cao minh."

Mị Sương kiên trì :"Nhưng ngươi là ngươi quyền lực nhất ở đây."

Tác giả (không thèm giả bộ) lạnh lẽo cự tuyệt :"Không thể."

Mị Sương (lật mặt nhanh như lật sách) không vui, hất tay tác giả đi ra chỗ khác.


Tác giả xảo quyện nhếch môi :"Cư nhiên dùng mỹ nhân kế ngươi đối ta.
Ngươi dùng nhầm đối tượng."




.

 
Chương 182: 182: Vân Khinh Ra Tay





"Ngươi là ai? Tại sao lại muốn hại tiểu thư nhà ta?" Vân Khinh cầm trường tiên trong tay phẫn nộ hỏi.


Nếu không phải nàng cảm thấy bất an nên giữa đường quay trở lại thì Hàn Băng Vô Tình sẽ bị nữ nhân này làm gì, Vân Khinh không biết cũng không dám tưởng.
Cũng may nàng quay lại kịp thời, nếu không nàng sẽ không tha thứ cho mình suốt đời.
Tất cả chuyện này cũng đều do nàng suy xét không đủ chu toàn.
Hàn Băng Vô Tình trong lúc này ở tình trạng suy yếu vậy mà nàng còn nhất thời tức giận rời khỏi há không phải cho kẻ có tâm thừa cơ lợi dụng.


"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là tiểu thư nhà ngươi tránh được một lần có thể tránh được lần thứ hai, thứ ba sao?" Mị Sương vặn vẹo chói tai tiếng cười vang lên khắp vương phủ.


Trong thư phòng, Phượng Kinh Hồng đang cầm bút phê duyệt tấu chương nghe được những lời này chợt nhíu mày.
hắn buông bút rời khỏi thư phòng hướng về phía Nguyệt Hoa viện lao đến.


Mặt khác, vừa rồi Mị Sương bị đập xuống đất cũng gây động tĩnh không nhỏ, một vài thị vệ trong vương phủ cũng theo tiếng mà đến.



"Nếu ngươi đã nói vậy, ta càng không thể để ngươi rời khỏi." Vân Khinh vung lên trường tiên tấn công về phía nàng.


Mị Sương cười lạnh cầm Tử Ma Ô đón đỡ :"Ngươi cho rằng chỉ với thực lực của ngươi có thể cản được ta sao?"

"Không thử làm sao biết được." Trường tiên trong tay Vân Khinh mang theo thuỷ linh lực linh hoạt kì ảo tấn công hắc y nữ nhân.


Mị Sương một tay cầmTử Ma Ô tiến lên đón đỡ, một tay hợp trảo hướng tâm Vân Khinh đánh đến.


Hoả hồng sắc trường tiên đánh lên Tử Ma Ô bắn ra vô số bọt nước, sắc bén trảo phong cũng đã tiến Vân Khinh trước ngực.


Thấy sắc bén móng tay của hắc y nữ nhân đến gần, trên móng tay ánh lục quang hẳn là có kịch độc, Vân Khinh hung hăng khuỵu xuống một gối nương đó tránh thoát một kích.
Đồng thời, nàng dùng chân còn lại quét qua hai chân Mị Sương.



Mắt thấy thân hình mất thăng bằng, có thể lại một lần nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất, Mị Sương đưa một tay đánh xuống mặt đất, mượn lực nhảy lên, đứng vững trên mặt đất.


Một chút ngoài lề.


Mị Sương nổi giận đùng đùng :"Tác giả, có phải hay không ngươi rất ghét ta?"

Tác giả (không chớp mắt) đáp :"Không có.
Ngươi vì sao hỏi chuyện này?"

"Vậy ngươi giải thích việc ta suýt nữa đập mặt xuống đất lần thứ hai?" Mị Sương chỉ vào một đoạn kịch bản.


Tác giả (nhanh chân rời đi) tuỳ hứng trả lời :"Ta thích.
Ta vui.
Ngươi quản được."




.

 
Chương 183: 183: Phượng Kinh Hồng Đến





Hôm nay, Mị Sương nàng đã đập mặt xuống mặt đất một lần sao có thể tiếp tục đập mặt xuống lần thứ hai.


Đúng lúc hai người tách ra rồi lại lao vào chiến đấu, Phượng Kinh Hồng từ một nơi xuất hiện.
Hắn đi đến bên cạnh Hàn Băng Vô Tình quan sát cuộc chiến.


Hắn nhìn hắc y nữ nhân đang chiến đấu với Vân Khinh cảm thấy vô cùng quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra là đã gặp ở đâu.
Cũng khó trách Phượng Kinh Hồng Không nhận ra được người tới là ai.
Dù sao thì khuôn mặt của nữ nhân kia huyết nhục mơ hồ, rất khó nhận ra tới.
Khi nhìn thấy vũ khí mà nàng ta sử dụng, Phượng Kinh Hồng xác định được người tới là ai.
Hắn không ngờ nàng ta to gan như vậy.



Tuy nhận ra người tới nhưng hắn vẫn lên tiếng hỏi thiếu nữ bên cạnh:"Các ngươi nơi này đã xảy ra chuyện gì? Nàng ta là ai?"

Đáp lại câu hỏi hắn là lưỡi dao sắc bén trên tay Hàn Băng Vô Tình chém đến.
Bị tấn công bất ngờ nhưng Phượng Kinh Hồng động tác cũng không một chút hàm hồ, nhanh chóng né tránh.
Đáng tiếc, động tác của hắn tuy mau nhưng vẫn bị thiếu nữ cắt xuống vài sợi mặc phát.


"Ngươi đây là..." Phượng Kinh Hồng đang định lên tiếng hỏi cái gì mới chợt nhận ra bộ dạng lúc này của nàng.


Một bộ bạch y rách tung toé đẫm máu, trên người lớn lớn nhỏ nhỏ đều là miệng vết thương.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo trong suốt trắng bệch, đôi mắt màu hổ phách vô thần, môi anh đào cắt không còn giọt máu.

Miệng vết thương vốn đã ngừng huyết nay lại rách ra, theo từng bước tấn công của nàng mà không ngừng nhỏ giọt trên mặt đất.
Mặc dù vậy nhưng động tác của nàng vẫn không vì thế mà đình trệ, tốc độ tấn công ngày càng nhanh, ngày càng sắc bén tựa hồ phải diệt trừ bằng được người này giống nhau.
Có lẽ, bản năng nói cho nàng biết người nam nhân này rất nguy hiểm, không thể để hắn đến gần cũng như nhất định không thể để hắn sống sót.
Nàng giống như một cỗ máy không hề biết mệt mỏi, mãnh liệt công kích Phượng Kinh Hồng, chiêu chiêu chí mệnh.


Phượng Kinh Hồng cũng nhận ra tính tình trạng lúc này của Hàn Băng Vô Tình không đúng nên cũng chỉ né tránh mà không hề đánh trả.
Tuy là né tránh nhẹ nhàng nhưng bộ trường bào của hắn cũng bị dao phong của nàng cắt ra mấy khẩu tử.


Lúc này, trong Nguyệt Hoa viện là bốn người đang chiến đấu.
Nói chính xác hơn là Vân Khinh đánh với Mị Sương, Hàn Băng Vô Tình tấn công Phượng Kinh Hồng nhưng hắn chỉ bị động né tránh.



.

 
Chương 184: 184: Mộng Cảnh





Không hề hay biết những gì diễn ra bên ngoài, Hàn Băng Vô Tình lúc này đang đối diện với một người chính xác hơn là một đoàn sương trắng.
Bên trong làn sương có một bóng người như ẩn như hiện.


Đương nàng muốn nhìn rõ người bên trong thì luôn có một thứ gì đó bao phủ, che đi dung mạo người đối diện.
Tuy nhiên, dựa vào hình dáng mơ hồ kia, nàng có thể xác định trước mắt là một nữ tử.


"Ngươi là ai? Vì sao xuất hiện nhưng lại không dám lấy gương mặt kì người." Hàn Băng Vô Tình hỏi.


Sau khi nàng giết hết đám người kia, lên tiếng hỏi thanh âm đã nói chuyện với nàng, mọi vật xung quanh đều biến mất chỉ có nàng cùng nữ tử đột nhiên xuất hiện này.



"Ta là ai hiện tại vẫn chưa thể nói cho ngươi biết được.
Còn về vì sao ngươi không nhìn thấy dung mạo thật của ta là vì chưa phải lúc, ngươi cũng chưa đủ thực lực này." Thành âm từ trong làn sương đáp lại.


"Là ngươi đưa ta vào nơi này ảo cảnh?" Hàn Băng Vô Tình chắc chắn ngữ khí.


Tuy không nhìn rõ người trong làn sương nhưng Hàn Băng Vô Tình có thể khẳng định khi nghe nàng nói những lời này, nữ tử khẽ lắc đầu.


"Nơi này giống ảo cảnh nhưng không phải ảo cảnh, nó được gọi chính xác hơn là mộng cảnh.
Ngươi xuất hiện ở nơi này cũng không phải do ta đem ngươi tới đây mà là chính ngươi đem ngươi đến nơi này." Giọng nói từ trong làn sương chậm rãi giải thích.


"Ta đưa ta đến nơi này?" Hàn Băng Vô Tình thoáng chốc như minh bạch điều gì lại mê mang không hiểu rõ tựa hồ đang cố gắng phủ định suy nghĩ của mình.



Nhưng không cho nàng cơ hội này, giọng nói của nữ tử lại lần nữa vang lên :"Ngươi vẫn là định lừa mình dối người sao?"

"Ngươi nói gì ta nghe không rõ." Hàn Băng Vô Tình nhắm lại đôi mắt màu hổ phách, hai tay bịt tai lại, liên tục lắc đầu không muốn nghe nữ tử nói tiếp.


Mặc dù vậy nhưng thanh âm của thiếu nữ vẫn luôn vang lên bên tai nàng :"Ngươi vẫn chưa bỏ xuống được sao? Bỏ xuống được ngươi chấp niệm.
Bỏ xuống được tiếc nuối năm xưa."

Hàn Băng Vô Tình buông xuống hai tay, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm bóng người trong làn sương sắc nhọn phản bác :"Ngươi sai rồi.
Ta tất cả đều đã buông xuống.
Ngươi không phải ta, sao có thể hiểu được ta chứ?!!"

"Ngươi hà tất mãi trốn tránh đâu?" Nữ tử thanh âm mang theo một tia thở dài :"Ta có thể không hiểu ngươi nhưng ngươi lại có thể không hiểu chính mình sao? Nếu như ngươi thật sự đã buông bỏ, ngươi cho rằng bản thân sẽ xuất hiện ở chỗ nào sao?"


.

 
Chương 185: 185: Thân Phận Thực Sự





"Ngươi đây là có ý gì?" Hàn Băng Vô Tình sắc mặt lạnh lùng.


"Mộng cảnh này là được tạo ra từ mong ước sâu thẳm được chôn giấu nơi đáy lòng người.
Ta cho rằng năm năm ở thế giới này đã có thể tiêu trừ những ký ức của ngươi ở thế giới kia nhưng xem ra ngươi cố chấp hơn ta tưởng." Giọng nói của nữ tử không hề có một chút phập phồng nhưng lại gây cho Hàn Băng Vô Tình chấn động không nhỏ.


Con ngươi màu hổ phách vốn bình tĩnh không gợn của nàng hiện lên sự ngạc nhiên :"Ngươi biết ta không thuộc về thế giới này?"

Thân thể của nàng thuộc về thế giới này nhưng linh hồn thì không phải.
Hàn Băng Vô Tình biết bản thân hỏi những lời này, nữ tử kia sẽ hiểu điều nàng đang nói là có ý gì.



Không ngoài dự đoán, nữ tử nghe hiểu điều nàng hỏi chỉ là câu trả lời của nàng ta lại làm nàng ngoài ý muốn :"Không sai.
Ta biết ngươi từ nơi khác đến những không có nghĩa là ngươi không thuộc về nơi này.
Năm năm trước, ngươi xuất hiện trên cơ thể này cũng chỉ là linh hồn quy vị mà thôi."

"Sao có thể? Năm năm trước, cơ thể này rõ ràng là của một tiểu công chúa ôm hận mà chết." Hàn Băng Vô Tình không tin phản bác.


"Tiểu công chúa mà ngươi nói cũng chỉ là ngươi một sợi linh phách." Nữ tử bình tĩnh nói ra một chân tướng mà đến bây giờ không một ai biết.


"Ý ngươi là công chúa Phượng Linh Nguyệt của Linh Phượng quốc mới là thân phận thật sự của ta.
Vậy gần hai mươi năm cuộc sống của Hàn Băng Vô Tình trước kia là cái gì?" Hàn Băng Vô Tình bình tĩnh hỏi nhưng trong lòng sóng gió mãnh liệt như thế nào cũng chỉ có chính bản thân nàng biết.



Nghe được câu hỏi này của nàng, nữ tử bên trong im lặng tựa hồ không hề biết phải trả lời như thế nào.


Một lúc sau, vẫn không thấy nữ tử trả lời, Hàn Băng Vô Tình lên tiếng hỏi :"Vậy ngươi có thể cho ta biết tại sao linh hồn ta vốn thuộc về nơi này lại xuất hiện ở thế giới đó sao?"

Nữ tử trong làn sương im lặng một lúc tưởng chừng sẽ không trả lời nhưng sau đó tiếng của nàng lại vang lên :"Lúc ngươi mới sinh ra, có một người đã xuất hiện tách linh hồn của ngươi ra một sợi linh phách.
Hắn để một sợi linh phách này lại trong thân thể trẻ sơ sinh.
Phần linh hồn còn lại bị hắn dùng cấm thuật mở ra thông đạo thời không đưa đến một thế giới khác."

"Ngươi biết kẻ đó là ai sao?" Hàn Băng Vô Tình nắm được mấu chốt vấn đề hỏi.



.

 
Chương 186: 186: Thoát Khỏi Mộng Cảnh





"Kẻ đó là..." Nữ tử chưa kịp nói hết câu thì giọng nói ngày càng nhỏ cuối cùng biến mất.


Đương Hàn Băng Vô Tình nhìn lại nơi vừa rồi đám sương xuất hiện, bóng dáng nữ tử cũng không còn nữa.


"Không nghĩ tới ngươi lại biến mất nhanh như vậy." Thiếu nữ thấp giọng nói.


Nàng biết nữ tử trước mặt sẽ biến mất nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Đương nữ tử thần bí kia ngày càng trả lời nhiều câu hỏi của nàng, thân hình nàng ta ngày càng bị đám sương bao phủ nhiều hơn giống như là bị cắn nuốt vậy.


Nàng lúc đầu cho rằng bản thân nhìn nhầm nhưng lúc này đây, trước mặt nàng không còn bóng dáng nữ tử kia đã chứng minh hết thảy.



Nữ tử kia tựa hồ biết rất nhiều về nàng mà nàng lại chẳng biết gì về nàng ta cả.
Nàng ta lúc này đã biến mất, đột ngột và bất ngờ như lúc xuất hiện.
Nàng ta xuất hiện có lẽ chỉ là tình cờ cũng có thể là vì một âm mưu nào đó.
Nhưng mà như vậy thì đã sao chứ?

Đối với nàng mà nói, nữ tử kia bất quá cũng chỉ là một trong vô số người nàng gặp.
Cũng có lẽ, nữ nhân thần bí kia chỉ là một kẻ qua đường trong nhân sinh của nàng hoặc cũng có thể là một người chỉ xuất hiện trong mộng.


Điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao để thoát khỏi mộng cảnh này.


Hàn Băng Vô Tình vừa nghĩ đến điều này thì không gian xung quanh xuất hiện những vết rạn.
Đương những vết rạn này bao trùm hết không gian là lúc, Hàn Băng Vô Tình thấy những mảnh vỡ không gian như những mảnh gương vỡ, lả tả rơi xuống.

Tầm mắt nàng cũng vì thế mà tối sầm một mảnh.


Khi một lần nữa có ánh sáng xuất hiện trong tầm mắt, Hàn Băng Vô Tình còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì sau gáy bị đánh một chưởng.


Trước khi lâm vào hôn mê, nàng cảm nhận được thân thể một trận mỏi mệt, suy yếu truyền đến sau đó rơi vào trong lòng ngực rộng lớn của một người nào đó.


Phượng Kinh Hồng ánh mắt có vài phần phức tạp nhìn thiếu nữ đang hôn mê trong lòng ngực, trong lòng xuất hiện một cảm xúc không rõ tên.


Hắn cởi ra áo ngoài phủ lên người nàng, che đi phần da thịt lộ ra bên ngoài.





.

 
Chương 187: 187: Ta Sẽ Còn Trở Lại





Nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mệt mỏi cũng vì mất máu quá nhiều của thiếu nữ trong ngực, Phượng Kinh Hồng cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ điều gì.
Hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra một bình sứ đổ ra dù nhất một viên đan dược đưa đến miệng nàng.
Đan dược không lớn, toàn thân một màu đen nhánh không có gì đáng chú ý dừng lại bên môi thiếu nữ không cách nào đi vào.


Mị Sương từ xa thấy hành động của Phượng Kinh Hồng nhất thời sơ sẩy bị một tiên của Vân Khinh đánh bay ra ngoài, Tử Ma Ô cũng rơi bên cạnh.


Phượng Kinh Hồng thấy đôi môi thiếu nữ quật cường nhắm khẩn không cách nào mở ra được cũng đành thu hồi đan dược.


Bấy giờ, hắn mới chú ý đến Mị Sương lúc này đang bị Vân Khinh từng bước ép sát, có nguy cơ bị bắt ý tứ.
Hắn không nhát mắt vung lên tay áo đánh một chưởng về phía Mị Sương.



Mị Sương bị một chưởng này của hắn đánh bay hơn năm mét xa, phun ra một ngụm máu.
Vân Khinh cũng vì một chưởng này mà bị hắn thu hút sự chú ý.
Nàng quay đầu nghi hoặc nhìn hắn một cái rồi tiến về phía Mị Sương đi tới.


Chưa để nàng đi đến nơi, thân thể Mị Sương đã hóa thành một đoàn khói tím bay đi lưu lại một giọng nói oán độc :"Ta sẽ còn trở lại."

Thấy nàng ta rời đi, Phượng Kinh Hồng mới cúi người xuống, bế ngang thiếu nữ trong lòng ngực rời đi.


Vốn dĩ, Phượng Kinh Hồng tới hay không tới, rời đi hay không rời đi, Vân Khinh cũng sẽ không để ý nhưng tiền đề trong lòng ngực của hắn không ôm tiểu thư nhà nàng.


"Nhiếp Chính Vương, ngài muốn đưa tiểu thư nhà ta đi chỗ nào?" Vân Khinh ngăn đón trước mặt hắn, không khách khí hỏi


" Trị thương." Phượng Kinh Hồng phun ra chữ.


"Không cần Nhiếp Chính Vương lo lắng, tiểu thư nhà ta, ta có thể chăm sóc." Vân Khinh vừa nói vừa đưa tay muốn tiếp lấy Hàn Băng Vô Tình.


Phượng Kinh Hồng ôm Hàn Băng Vô Tình lui ra một bước tránh khỏi tay Vân Khinh, nhìn lại thiếu nữ trong lòng nói ra một sự thật :"Ngươi chắc chắn tiểu thư ngươi tình trạng này, một mình ngươi có thể chăm sóc tốt."

Vân Khinh bị Phượng Kinh Hồng tránh thoát đang muốn tức giận lên tiếng chấy vấn nhưng lại nghe thấy lời này của hắn có chút sửng sốt.
Nàng nhìn gương mặt Hàn Băng Vô Tình trắng bệch, tình trạng có vẻ không được lạc quan lắm.
Vân Khinh trong lòng do dự, lời nói có vài phần không xác định :"Ta không biết nhưng có lẽ..."

Vân Khinh giọng nói càng ngày càng nhỏ, ngập ngừng rồi im bặt.



.

 
Chương 188: 188: Đọc Sách Nam Tử





"Ngươi xác định có thể cứu nàng sao?" Sau một hồi do dự, Vân Khinh tựa hồ hạ rất lớn quyết tâm hỏi.


"Ngươi cho rằng Nhiếp Chính Vương phủ của bổn vương là nơi nào? Chẳng lẽ đến một kẻ hèn tinh thông y thuật lại có thể làm khó bổn vương?" Phượng Kinh Hồng lạnh lùng nói.


Hắn cảm thấy trên tay có gì đó dính nhớt, vạt áo bị thứ gì đó tẩm, trong không khí xuất hiện mùi máu tươi.
Thấy Vân Khinh còn muốn nói thêm điều gì, hắn lên tiếng, giọng nói có vài phần không kiên nhẫn cùng nôn nóng :"Ngươi còn nhiều lời là muốn tiểu thư nhà ngươi chết thấu không thành?"

Để lại những lời này, Phượng Kinh Hồng bế́ theo Hàn Băng Vô Tình nhanh chóng đi đến một gian đại lâu.


Vân Khinh nghe vậy cũng không hỏi thêm điều gì, nhanh chóng theo sát hắn.



Hàn Băng Vô Tình hôm nay bệnh tình phát tác có vài phần kì lạ.
Vân Khinh nàng cũng không am hiểu y thuật.
Nếu có Vân Lạc ở đây, có lẽ nàng sẽ không lo lắng nhiều như vậy.
Nhưng mà hiện tại xem ra, điều này là không có khả năng.Bây giờ, nàng chỉ có thể đánh cược, đánh cược trong phủ Nhiếp Chính Vương thật sự có người này.
Hi vọng người tài ba như lời Phượng Kinh Hồng nói không làm nàng thất vọng.


Đến trước một đại lâu, Phượng Kinh Hồng không khách khí đá ra cửa, trực tiếp ôm người tiến vào.
Đặt thiểu nữ xuống một chiếc giường trong phòng, hắn mới quay sang nhìn nam tử đang cầm một quyển sách trên án thư ra nói :"Ngươi đến cứu sống nàng."

Nam tử một thân xiêm y màu xám, trên vai khoác một chiếc khăn lông chồn màu đen càng sấn thêm sắc mặt tái nhợt của nam tử.



Bên mặt phải bị bao trùm bởi một một nạ màu đen toát lên vài phần âm trầm cảm.
Khác với bên mặt bị ẩn sau lớp mặt nạ kia, Vân mặt còn lại của hắn thực mỹ, là một loại tái nhợt bệnh trạng mỹ cảm.
Mỹ đến kỳ lạ!

Phượng Kinh Hồng tiến vào cũng không làm cho nam tử rời mắt khỏi quyển sách bản thân đang xem tựa hồ cửa bị mở ra cũng chỉ là do gió lớn chút.


Thấy Phượng Kinh Hồng lên tiếng, nam tử mới bừng tỉnh có người tiến vào, nhìn hắn một cái rồi lại nhìn xuống quyển sách mình đang cầm coi như trong phòng chưa từng có người xuất hiện quá.
Quyển sách hắn cầm, trang sách đã ố vàng giống, bìa sách cũng cũ nát bất kham giống như là sách rất lâu về trước.
Trên sách là những văn tự không rõ thế nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc hắn chăm chú xem.
Cho dù là Phượng Kinh Hồng tiến vào cũng không ảnh hưởng đến hắn.



.

 
Chương 189: 189: Mạc Thiên Sầu





"Mạc Thiên Sầu, ngươi không nghe thấy mệnh lệnh của bổn vương không thành?" Phượng Kinh Hồng giọng nói ẩn ẩn tức giận.


Vân Khinh vừa đuổi tới nghe được lời này hơi hơi sửng sốt, dừng lại bước chân nhìn vào trong phòng.
Theo hướng Phượng Kinh Hồng nhìn, Vân Khinh cũng nhìn thấy nam tử được gọi là Mạc Thiên Sầu trên án thư kia.


Chỉ thấy lúc này, nam tử lại một lần nữa nâng mắt lên nhìn Phượng Kinh Hồng sau đó mới chậm rì rì buông xuống quyển sách đang cầm trên tay xuống.


Chưa đợi hắn đặt quyển sách cũ nát trên tay xuống án thư, đồ vật trong tay hắn đã một bàn tay giật lấy đặt mạnh xuống bàn.
Hắn ngẩng đầu nhìn người làm càn trước mặt hắn, ánh vào mắt hắn là dung mạo của một thiếu nữ.



Nàng dung mạo không phải thuộc loại xuất chúng nhưng lại thanh tú, dễ nhìn, giữa mày còn hiện lên vài phần thanh tú.


Mạc Thiên Sầu bờ môi hơi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cổ họng chung quy vẫn không hề phát ra nửa thanh âm.
Hắn hai tay chống bàn giống như muốn đứng dậy đã bị Vân Khinh đi ra sau án thư kéo lên, lôi kéo về phía Hàn Băng Vô Tình nằm.


Nếu có thể, Vân Khinh cũng không hề muốn động thủ nhưng ai bảo động tác của người nam nhân này quá chậm chạp làm nàng phải đích thân ra tay.
Nàng sở dĩ lỗ mãng như vậy cũng là vì lo lắng cho thương thế của Hàn Băng Vô Tình tình chuyển biến xấu.


Chỉ là, nàng không nghĩ tới hành động gấp gáp này sẽ làm nam tử té ngã.



"Rầm" một tiếng, nam tử bị Vân Khinh ngạnh sinh sinh lôi ngã xuống cùng chiếc ghế.
Vân Khinh lúc này mới chú ý đến, chiếc ghế nam tử vừa ngồi hai bên đều có một bánh xe.
Vân Khinh như có sở ngộ nhìn vào chân nam tử, chỉ thấy chân hắn theo sự lôi kéo của nàng nằm dài chân mặt đất.
Càng xấu hổ hơn là, nàng vẫn còn lôi kéo một tay của hắn.


Vân Khinh luống cuống buông ra tay nam tử, tiến đến dựng lên chiếc sau đó đến gần muốn đỡ hắn lên.


Đối với nữ tử vừa giật lấy quyển sách trên tay hắn, sau đó kéo hắn ngã xuống, bây giờ định đưa tay đỡ hắn lên, Mạc Thiên Sầu đối nàng ấn tượng lần đầu gặp mặt cũng không được tốt.
Vì vậy, hắn đẩy ra tay của Vân Khinh, bằng chính sức lực của hai cánh tự mình bò lên chiếc xe lăn của bản thân.


Vân Khinh biết lỗi là do mình muốn tiến lên hỗ trợ lại đối diện với ánh mắt không hề che giấu sự chán ghét của Mạc Thiên Sầu, hai tay muốn đưa ra cương tại chỗ.



.

 
Chương 190: 190: Muốn Cứu Nàng





Mạc Thiên Sầu lên xe lăn, hai tay dùng sức lăn bánh xe tiến về phía Phượng Kinh Hồng.


Vân Khinh muốn đưa tay giúp hắn đẩy những lại thấy Phượng Kinh Hồng khẽ lắc đầu liền vô thố đứng ở chỗ đó.


Mạc Thiên Sầu ngồi xe lăn đến chỗ Phượng Kinh Hồng, nhìn thiếu nữ trên giường, giọng nói như gỉ sét va chạm vào nhau rất khó nghe :"Muốn cứu nàng?"

"Không thể sao?" Phượng Kinh Hồng trong giọng nói có vài phần nôn nóng.


"Có thể chỉ là..." Mạc Thiên Sầu có vài phần ghét bỏ nhìn thiếu nữ trên giường.


Phượng Kinh Hồng hiểu ý nhìn về phía Vân Khinh :"Vân Khinh cô nương làm phiền giúp vương phi của bổn vương thay một bộ y phục khác."

Để lại những lời này, hai nam nhân liền tự giác đi ra ngoài còn tiện thể khép lại cửa để lại một mình Vân Khinh còn chưa hồi thần lại cùng một trọng thương Hàn Băng Vô Tình.



Vân Khinh sau một lúc hồi thần lại liền làm theo những gì Phượng Kinh Hồng nói, không những thế, nàng còn giúp thiếu nữ bôi thuốc cầm máu vào một loạt các miệng vết thương.


"Vương gia không ngờ cũng có một ngày đưa một nữ nhân đến chỗ của ta." Mạc Thiên Sầu lên tiếng cảm thán.


"Nàng ta chưa thể chết được." Phượng Kinh Hồng không đầu không đuôi nói.


"Vậy sao?" Mạc Thiên Sầu không rõ ý tứ hỏi lại hai chữ.


Sau đó, cả hai nam nhân đều lâm vào trong trầm mặc.


Đang lúc hai người lâm vào bầu không khí không hề thoải mái thì cạch một, cửa phòng mở ra theo đó là tiếng của Vân Khinh :"Hai người có thể vào."


Tiến vào, hai người có thể thấy được thiếu nữ trên giường một thân bạch y, đôi mắt mặc dù đã nhắm nghiền nhưng khí chất lạnh lùng cũng không hề biến mất.


Mạc Thiên Sầu từ tay áo bắn ra vô số sợi tơ cuốn quanh cổ tay thiếu nữ.
Theo sợi tơ càng triền càng nhiều, mày của hắn cũng càng ngày càng nhíu chặt.


Thời gian một chén trà nhỏ sau, hắn mới thu hồi sợi tơ, ngữ khí không rõ cảm xúc :"Không có gì đáng ngạc.
Lát nữa, ta viết một danh sách dược liệu, ngươi cho người đi tìm kiếm.
Ta sẽ luyện đan."

Mạc Thiên Sầu di chuyển xe lăn về phía án thư, ngón tay thon dài, tái nhợt cầm bút lông viết ra danh sách dược liệu đột nhiên nói một câu :"Loại thuốc vừa rồi cho nàng dùng khá tốt."

Lời này không biết là hắn nói cho Phượng Kinh Hồng nghe hay là Vân Khinh nghe nhưng dù sao nói xong lời này hắn cũng không lên tiếng nữa mà tiếp tục cầm quyển sách vừa rồi lên xem.


Vân Khinh tiến lên cầm lấy danh sách dược liệu xem kỹ muốn rời đi thì Phượng Kinh Hồng ngăn lại.



.

 
Chương 191: 191: Rất Quan Tâm Nàng





"Vân Khinh cô nương có thể ở lại chăm sóc nàng, dược liệu có thể để người trong vương phủ thu thập." Phượng Kinh Hồng cướp lấy danh sách dược liệu trên tay Vân Khinh đi ra ngoài phân phó thuộc hạ.


Trước khi đi ra ngoài, Phượng Kinh Hồng còn nhìn Mạc Thiên Sầu, ám chỉ ý tứ vô cùng rõ ràng.


Một lúc sau, nam tử bỏ quyển sách trên tay đẩy xe lăn đến một đình hóng gió.

Trong đình, màn che lượn lờ, một thân ảnh thon dài của nam tử đang đứng đó chờ hắn.


"Xem ra vương gia rất quan tâm nàng ta." Mạc Thiên Sầu thanh âm khàn khàn dẫn đầu mở miệng trước.


"Nàng ta là bổn vương tương lai vương phi sao có thể không quan tâm cho được." Phượng Kinh Hồng đáp.



"Người hẹn ta ra đây hắn là cũng liên quan đến nàng ta." Mạc Thiên Sầu ho khan hai tiếng nói tiếp.


"Không sai.

Ngươi nói thật cho bổn vương biết tình trạng thật sự của nàng ta.

Đừng cho rằng những lời vừa rồi có thể che dấu được bổn vương." Phượng Kinh Hồng rút ra một tờ giấy đưa đến trước mặt hắn :"Danh sách dược liệu này chỗ ngươi đều có không cần thiết phải đi tìm."
Mạc Thiên Sầu tiếp nhận danh sách dược liệu, tái nhợt ngón tay vân vê tờ giấy :"Chứng bệnh của nàng ta, Mạc Thiên Sầu này đoán không ra hơn nữa mạch tượng của nàng ta vô cùng kì lạ, trước giờ ta chưa từng gặp.

Bất quá, này danh sách dược liệu có luyện một loại đan dược có lẽ sẽ có lợi cho nàng ta chỉ là dược liệu cần tươi mới.

Chỗ dược liệu kia ở chỗ ta, niên đại xa xăm, dược hiệu cũng đã xói mòn quá nửa.


Vương gia thấy thế nào?" Mạc Thiên Sầu đưa lại danh sách dược liệu cho Phượng Kinh Hồng.


Phượng Kinh Hồng cầm lấy tờ giấy gọi ra Diệp Phong đưa tờ giấy cho hắn đi thu thập dược liệu.


"Hi vọng ngươi có thể tuân thủ ước định." Phượng Kinh Hồng để lại những lời này rồi bước ra khỏi đình hóng gió.


Mạc Thiên Sầu hai bàn tay siết chặt thành xe lăn, khóe môi câu lên một độ cung tự giễu :"Ta đã tuân thủ như vậy nhiều năm chẳng lẽ đến bây giờ vương gia vẫn chưa thể tin ta một lần nữa sao?"
Lúc này, Vân Khinh thủ Hàn Băng Vô Tình suốt đêm sau đó ngủ quên bên mép giường.


Ba ngày mau chóng trôi qua, Hàn Băng Vô Tình vẫn chưa tỉnh lại, Vân Khinh đáy mắt có vài phần mệt mỏi nhưng vẫn dốc sức chăm sóc trên giường thiếu nữ.


Ngày thứ tư, người của vương phủ đã thu thập được đầy đủ các loại dược liệu mang đến, Mạc Thiên Sầu liền tiến hành luyện đan ngay sau đó.



 
Chương 192: 192: Luyện Đan





Trong thạch thất trống trải có rất nhiều kệ này dược liệu, một lô đỉnh cao bằng nửa người được đặt giữa trung tâm thạch thất.

Mạc Thiên Sầu ngồi trên xe lăn di chuyển qua lại các kệ dược liệu, ngón tay thon dài lấy ra những bộ phận cần sử dụng sắp xếp vào một chiếc khay dài.

Nửa canh giờ sau, trước mặt hắn đã bày đặt chỉnh chỉnh tề tề các bộ phận khác nhau của trên dưới hai trăm loại thảo dược các loại.

Hắn cầm trên khay đến trước lô đỉnh đặt xuống chuẩn bị tiến hành luyện đan.

Trên tay hắn xuất hiện một đoàn hoả diễm màu xám, nếu có một luyện đan sư khác ở đây chắc chắn sẽ nhận ra đây không phải ngọn lửa bình thường mà là một dị hoả.

Dị hoả trong tay Mạc Thiên Sầu có tên là Hôi Thải Minh Viêm.

Tuy xếp hạng trong bảng dị hoả không cao nhưng với một luyện đan sư mà nói, có trong tay một dị hoả là một điều rất đáng tự hào.


Hơn nữa, dị hoả không những có thể dùng để luyện đan, nó còn có thể dùng như một vũ khí khi đối đầu với kẻ địch.

Khi dị hoả được lấy ra, độ ấm trong thạch thất bắt đầu lên cao.

Mạc Thiên Sầu phóng đoàn dị hoả trên tay mình về phía dưới lô đỉnh, lập tức lô đỉnh liền bị bao trùm bởi một màn trong suốt màu xám liên tục lên xuống phập phồng.

Mạc Thiên Sầu vừa khống chế độ lớn và độ ấm của Hôi Thải Minh Viêm vừa ném dược liệu vào lô đỉnh.

Theo sự điều chỉnh ngọn lửa, tinh hoa của dược liệu được tinh luyện ra tới.

Có dược liệu tinh hoa là chất lỏng, có loại là bột phấn,...!
Từng loại tinh hoa dược liệu được tinh lọc ra đều bị ngăn cách bởi một vách tinh thần lực mỏng.


Mạc Thiên Sầu dùng hơn hai canh giờ để tinh luyện hết số dược liệu này.

Trên nửa bên khuôn mặt để lộ bên ngoài có vài phần không khỏe mạnh của hắn lúc này xuất hiện tinh tinh điểm điểm mồ hôi ra tới.

Có thể nói việc tinh luyện dược liệu vô cùng hao tổn tinh thần cùng thể lực.

Tuy nhiên, tinh luyện cũng không phải giai đoạn quan trọng nhất.

Tinh luyện chỉ là giai đoạn loại bỏ tạp chất trong dược liệu, giúp dược hiệu sau khi luyện thành đạt hiệu quả lớn nhất mà thôi.

Giai đoạn quan trọng nhất là ngưng đan, giải đoạn này quyết định luyện đan thành hay bại.

Luyện đan sư luyện đan tạc lò hay ra đan dược chính là quyết định ở thời khắc ngắn ngủi này.

Luyện đan thành công thì không sao, nếu thất bại, nhẹ nhất thì tạc lò, nghiêm trọng nhất chính là đan huỷ người vong kết cục.



 
Chương 193: 193: Tinh Thần Hải





Mạc Thiên Sầu hai tay nhanh chóng biến hóa kết ấn, vách ngăn mỏng manh bằng tinh thần lực giữa tinh hoa các loại dược liệu biến mất.

Các tinh hoa trộn lẫn vào nhau, bị tinh thần lực bao quanh lại thành hình cầu.

Bên trong lớp tinh thần lực ấy thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ là do dược tính của các dược liệu tương xung tương khắc với tạo.
"Ngưng." Mạc Thiên Sầu quát khẽ, hai tay nhanh chóng biến đổi thủ quyết.

Theo động tác kết càng nhanh, lớp tinh thần lực hình cầu ngày càng thu nhỏ lại, một trận thanh hương từ trong lô đỉnh truyền đến.
"Thành công." Mạc Thiên Sầu hữu khí vô lực nói ra hai chữ.


Trên cả người ướt đẫm như mới được vớt từ trong ao ra tới.

Nửa bên khuôn mặt vốn trắng bệch nay đã không còn một chút huyết sắc, bờ môi tái nhợt đã có vài phần nứt nẻ ra tới.
Đan dược lần này hắn luyện cho Hàn Băng Vô Tình so với những lần hắn luyện khó khăn không hề nhỏ.

Đặc biệt là ở giai đoạn ngưng đan không phải là từ từ dung hòa từng tinh hoa của các loại dược liệu với nhau mà phải mạnh mẽ dung hòa chúng cùng một lúc.

Để là được điều này, tinh thần lực của luyện đan sư cần phải có bao nhiêu cường có thể nghĩ.

Hơn nữa, việc mạnh mẽ dung hợp tinh hoa của các loại dược liệu bất đồng thuộc tính có thể gây ra nổ mạnh làm tinh thần hải của luyện đan sư bị thương.


Cũng giống như đan điền chứa đựng linh lực, tinh thần hải chính là dùng để chứa đựng tinh thần lực.
Tinh thần hải của mỗi người đều không giống nhau.

Với những luyện đan sư, luyện khí sư, tinh thần hải rộng gấp mấy lần thậm chí vài chục, vài trăm lần người bình thường.

Với những người chỉ tư luyện linh lực mà nói, tinh thần hải so với những người bình thường lớn bao nhiêu tuỳ thuộc vào tu vi cao hay thấp.

Tuy nhiên, cũng có một bộ phận người kiêm tu cả linh lực cùng tinh thần lực nhưng đó là một bộ phận rất nhỏ nhân tài trời sinh thiên tư hơn người còn đại đa số mọi người chỉ chọn tu luyện một loại linh lực hoặc tinh thần lực.
Linh lực tăng lên nhờ tu luyện, hấp thiên tài địa bảo, chiến đấu, tinh thần lực cũng vậy.

Nhưng cách để tăng lên tinh thần lực đại đa số chính là luyện đan, luyện khí vì vậy nên tinh thần hải của luyện đan sư, luyện khí sư so người người bình thường lớn hơn rất nhiều.
Tinh thần hải bị thương nhẹ thì suy giảm trí nhớ, nặng thì ngu dại, du ngốc, nghiêm trọng hơn là trở thành người thực vật, hôn mê cả đời hoặc tử vong..

 
Chương 194: 194: Hàn Băng Vô Tình Tỉnh





Mạc Thiên Sầu thân thể có vài phần thoát lực liền ở trong thạch thất nghỉ ngơi nửa cảnh giờ sau đó mới cầm đan dược đã luyện tốt mang đến chỗ Vân Khinh.
Từ khi Hàn Băng Vô Tình bị Phượng Kinh Hồng đánh hôn mê, Vân Khinh vẫn luôn ở trong tòa đại lâu này chăm sóc nàng.

Thương thế lúc trước của nàng nhờ viên đan dược của Hàn Băng Vô Tình cũng đã hảo thất thất bát bát.
Vân Khinh giúp thiếu nữ trên giường lau mặt liền đi ra ngoài.

Sau khi Vân Khinh đã đi xa, lông mi thiếu nữ khẽ run rẩy, đôi mắt màu hổ phách từ từ mở ra.
Nhìn thấy căn phòng xa lạ, Hàn Băng Vô Tình trong hiện lên vài phần mê mang.

Nàng một tay chống giường ngồi dậy, một tay xoa bóp xoa bóp thái dương, trong đầu sửa sang lại ký ức trước khi hôn mê.
Đầu tiên là lúc Vân Khinh rời đi, nàng mất đi ý thức, sau đó là lâm vào một cái gọi là mộng cảnh rồi tiếp theo đó là bị một kẻ nào đó đánh lén sau lưng rồi không còn biết gì nữa.

Hàn Băng Vô Tình đưa tay xoa giữa mày cố gắng nghĩ xem nơi này là nơi nào thì phát hiện trên tay có khá nhiều miệng vết thương sớm đã kết vảy.

Kiểm tra toàn thân, nàng nhận vết thương trên người so với trên tay chỉ hơn chứ không ít.

Ngay cả trên cổ cũng có một miệng vết thương nhỏ.
Những miệng vết thương này từ đâu ra, Hàn Băng Vô Tình không hề có chút ấn tượng nào nhưng dựa vào tình trạng khép lại của vết thương mà nói, nàng có thể xác định là mới có không lâu.

Chính là nàng không nhớ rõ những gì đã diễn ra trong lúc nàng hôn mê.
Đang lúc Hàn Băng Vô Tình suy nghĩ, cửa phòng bị ai đó mở ra từ bên ngoài.

Tiến vào là một nam tử mặc bạch y ngồi trên xe lăn.


Bên phải khuôn mặt mang theo một chiếc mặt nạ nhưng cũng không thể che đi tư dung của hắn.

Bên trái khuôn mặt không bị che khuất bởi mặt nạ hiện lên vài phần bệnh trạng tái nhợt, lộ ra vài phần hoảng hốt.
Mạc Thiên Sầu vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy thiếu nữ trên giường đã tỉnh lại.

Ba ngàn tóc đen buông xuống hai bờ vai có vài phần lười biếng.

Khuôn mặt nhỏ tinh xảo, ngũ quan xinh đẹp như được tỉ mỉ điêu khắc tạo thành.

Cánh môi không chút son phấn có chút nhợt nhạt nhưng khí sắc của nàng so với mấy ngày trước đã tốt hơn rất nhiều.

Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp vô cùng trong trẻo và lạnh lùng lúc này đang cảnh giác đánh giá nhìn về phía hắn..

 
Chương 195: 195: Hai Người Không Thích Giao Tiếp





Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp vô cùng trong trẻo và lạnh lùng lúc này đang cảnh giác đánh giá nhìn về phía hắn.
"Tỉnh." Mạc Thiên Sầu giọng nói khàn khàn như cát sỏi cọ sát vào nhau nói ra một chữ khẳng định.
Tựa hồ cũng không cần nàng trả lời, hắn đẩy bánh xe về phía nàng, đưa cho nàng một chiếc hộp nhỏ mà hắn luôn cầm trên tay từ khi tiến vào chỉ nói một chữ :"Thu."
Hàn Băng Vô Tình không tiếp nhận hộp, nhìn hắn, giọng nói vì thiếu thuỷ mà có vài phần khô khốc :"Ngươi là ai?"
"Mạc Thiên Sầu." Nam tử khàn khàn thanh âm nói ra tên của hắn.

Bàn tay cầm chiếc hộp vẫn không hề có ý muốn thu hồi, vẫn giơ ra trước mặt thiếu nữ chờ nàng nhận lấy.
Hàn Băng Vô Tình nhìn cái hộp trên tay hắn cũng không hề có ý muốn tiếp nhận trầm mặc nhìn hắn.


Thấy nàng im lặng, Mạc Thiên Sầu cũng không hề lên tiếng, bầu không khí giữa hai người có vài phần ngưng trệ.
Hai người này hiển nhiên là đại diện cho một số người không thích giao tiếp với người khác.
Hàn Băng Vô Tình từ khi tận mắt nhìn thấy cảnh cha mẹ ngã xuống ngay trước mặt trong lúc bản thân bất lực đã có một thời gian lâm vào trầm cảm.

Nàng tự bế, cuộn tròn ngồi một góc an an tĩnh tĩnh như một búp bê tây dương tinh xảo.

Ngay cả với người sư phụ của kiếp trước, nàng một ngày cũng không hé răng một câu.

Sư phụ nàng cũng khá bất đắc dĩ nhưng cũng không hề ép buộc nàng phải lên tiếng.


Tâm bệnh thì cần tâm dược.

Sư phụ nàng dùng hình thức huấn luyện chăn thả hi vọng có một ngày nàng sẽ tự mở lòng.
Sau một thời gian, nàng có thể giao tiếp với người bình thường nhưng đa phần là người khác nói còn nàng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc lên tiếng.
Trở về thân thể này, nàng năm năm sống trong rừng trúc hầu như cách biệt với bên ngoài.

Từ khi có thêm hai huynh muội Vân Lạc, nàng thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với hai người còn đại đa số thời gian là tu luyện hoặc làm nhưng việc khác.
Vì vậy, khi gặp một người sẽ không nói chuyện như Mạc Thiên Sầu, Hàn Băng Vô Tình cũng không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào.
Còn Mạc Thiên Sầu đa số thời gian chỉ một mình vùi đầu nghiên cứu đan thuật, bình thường nếu không có việc gì bức thiết cũng sẽ không chủ động nói chuyện với kẻ khác.
Vì thế nên, lúc này, hai người một kẻ̉ ngồi xe một kẻ trên giường lăn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau im lặng không nói chuyện..

 
Chương 196: 196: Thân Thể Vốn Có Vấn Đề





Đúng lúc này, Vân Khinh tiến vào, nhìn hai người đang im lặng liền lên phá vỡ bầu không khí an tĩnh này :"Tiểu thư người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi."
Theo tiếng của Vân Khinh vang lên, Hàn Băng Vô Tình cùng Mạc Thiên Sầu đồng loạt nhìn về phía cửa - nơi Vân Khinh đang đứng .
Hàn Băng Vô Tình không lên tiếng chờ Vân Khinh lại gần.
Mạc Thiên Sầu gặp được Vân Khinh lại gần liền chuyển mục tiêu sang nàng.

Tay hắn cầm hộp giơ trước mặt Hàn Băng Vô Tình chuyển sang trước mặt Vân Khinh.
"Thu." Hắn chỉ nói một chữ giống như vừa nói với Hàn Băng Vô Tình.
Vân Khinh nhận ra cái gì liền cầm.

Nàng đang muốn nói thêm điều gì nhưng Mạc Thiên Sầu đã đẩy bánh xe đến trước án thư mở một quyển sách ra đọc.

Vân Khinh đành đến trước mặt Hàn Băng Vô Tình đưa chiếc hộp vừa cầm cho nàng.

Hàn Băng Vô Tình vẫn không tiếp nhận hộp, giương mắt nhìn Vân Khinh, chờ giải thích.
Ở chung với thiếu nữ trên giường đã mấy năm, Vân Khinh ít nhiều cũng hiểu tính cách của nàng.

Biết Hàn Băng Vô Tình sẽ không vô duyên vô cớ thu người khác đồ vật mà không có lý do, Vân Khinh liền kể chi tiết những gì đã xảy ra trong thời gian gần đây.
Sau khi nghe xong, Hàn Băng Vô Tình mới đưa tay tiếp nhận hộp.

Ngón tay mở ra nắp hộp tức khắc, một trận dược hương lan tỏa khắp căn phòng.
Mạc Thiên Sầu ngửi thấy này trận dược hương thoáng nâng mắt nhìn về phía hai nàng rồi lại vùi đầu xuống đọc sách.

Biết được tiền căn hậu quả sau, Hàn Băng Vô Tình cũng không hề khách khí mà bỏ đan dược vào miệng.
Đan dược vào miệng là tan, tức khắc, Hàn Băng Vô Tình cảm thấy một trận dược lực du tẩu ở toàn thân kinh mạch chi gian, làm ấm lên đan điền cùng nàng trái tim.
Trên thực tế, thân thể nàng từ lúc bắt đầu tu luyện nàng đã phát hiện nó có vấn đề.

Khối này thân thể có là băng thuộc tính nhưng khi nàng tu luyện lại không hề cảm nhận được bất kỳ băng nguyên tố nào.

Điều này rất kì lạ phải không?
Hàn Băng Vô Tình cũng nghĩ vậy, nàng còn cho rằng khối thân thể này có thể chất phế vật nhưng có một lần ngoài ý muốn đã xảy.
Nàng từng một lần rơi vào hàn đàm, bơi liên tục trong đó suốt một ngày một đêm.

Sau khi lên bờ, nàng bởi vì tiêu hao nhiệt lượng cùng mệt mỏi đã ngất bên cạnh hồ.

Cũng may ở đó không có dã thú xuất hiện nếu không với thân thể nhỏ bé của nàng chắc cũng chưa đủ để chúng tắc kẽ răng..

 
Chương 197: 197: Nàng Huyết Là Lãnh





Trong thời gian Hàn Băng Vô Tình hôn mê, nếu có người khác ở đây sẽ giật mình phát hiện hàn khí của hàn đàm như sương khói chui vào người nàng.

Toàn bộ tụ tập ở vị trí trái tim của nàng.
Tỉnh lại qua đi, nàng ngạc nhiên phát hiện bản thân có thể cảm nhận được một vài băng nguyên tố ở xung quanh.

Đưa tay chạm xuống hàn đàm kia, nàng lại không hề cảm thấy sự lạnh lẽo lúc mới rơi vào trong hồ.
Để cá̉ nhiệt độ của nó cũng giống như nhiệt độ của bao hồ nước bình thường khác.
Kinh hỉ đến quá bất ngờ nhưng phệ đoán đến lại càng đột nhiên.

Trên đời này, cái gì cũng có cái giá của nó, đương ngươi đạt được thứ gì thời điểm thì cũng có ngươi cũng bị mất đi cái gì đó.

Khi Hàn Băng Vô Tình muốn ngồi lập tức tu luyện thì đột nhiên, từ vị trí trái tim nàng xuất hiện một trận lạnh lẽo.

Từ vị trí trái tim nàng lan ra toàn thân một mảnh kết băng, sau đó từ nơi nàng đứng băng kết ra xung quanh càng nhiều.

Hai dặm xung quanh nàng một mảnh tuyết trắng, dù là thực vật hay động vật, trên cạn hay dưới nước, đang chạy hay đang bay đều hoá thành những tòa khắc băng nghệ thuật kể cả nàng cũng là một trong số đó.
Sau đó ba ngày, băng trên người nàng mới tan đi, Hàn Băng Vô Tình toàn thân lạnh lẽo ngã xuống trên mặt đất.

Lúc đó, nàng hoàn toàn thanh tỉnh chỉ là tay chân đã hoàn toàn tê cứng không thể cử động.
Cũng may, xung quanh nàng hai dặm, toàn bộ động vật đều đã bị đóng băng mà những linh thú khác đều có xung lợi tị hại bản năng nên lúc đó nàng được an toàn.
Sau lần rơi xuống hàn đàm đó, nàng giống như đã vô tình mở ra một cuộc giao dịch nào đó mang tên pandora.


Trái tim nàng kể từ khi đó bắt đầu đã không hề còn giống trái tim như có máu có thịt của một người bình thường nữa.

Nó theo nàng tu luyện mà trở nên ngày càng lạnh lẽo mà có giống như một khối băng vậy.

Nhiệt độ thân thể của nàng cũng vì thế mà chịu ảnh hưởng, trở nên thấp hơn so với những người bình thường rất nhiều.

Nếu như có người hỏi nàng :"Huyết của ngươi là lãnh sao?"
Có lẽ nàng sẽ không chần chừ mà trả lời hắn một tiếng :"Phải!"
Có lẽ kẻ hỏi sẽ não bổ rất nhiều điều gì đó nhưng sự thật chỉ có Hàn Băng Vô Tình biết lời này nàng không hề nói dối.

Bởi vì vận mệnh đã chú định ngay lúc này, kể từ khi nàng có thể tu luyện, nàng huyết là...lãnh!.

 
Chương 198: 198: Bệnh Căn





Việc thân thể sẽ cũng xung quanh đóng băng đã trở thành nàng bệnh căn, mỗi năm sẽ phát tác ít nhất một lần.
Tuy khoảng thời gian hai năm sau đó, Hàn Băng Vô Tình đã tìm được biện pháp khống chế nó nhưng cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc.
Thời gian phát tác của nó cũng theo mỗi năm mà ngắn lại một vài ngày.
Lúc này, cảm nhận được hiệu quả của viên đan dược Mạc Thiên Sầu mang đến, Hàn Băng Vô Tình lập tức khoanh chân đả toạ mau chóng hơn tốc độ hấp thụ dược lực.Vân Khinh thấy hành động của nàng liền im lặng đứng bên chờ đợi.
Một canh giờ sau, Hàn Băng Vô Tình mở mắt, trong mắt một mảnh đạm nhiên.

Đan dược này không tồi.

Tuy không thể chữa trị tận gốc bệnh căn của nàng nhưng ít ra có cũng hơn không.

Dược hiệu của nó có thể giúp ích bệnh tình của nàng xem ra người luyện đan cùng đan dược cũng không đơn giản.

Hàn Băng Vô Tình nhìn về phía Mạc Thiên Sầu trong đầu xuất hiện một chút suy tư nào đó rồi lại nhanh chóng biến mất.

Nàng biết hết thảy mọi thứ có được đều không thể cưỡng cầu, ngay cả đan dược cũng vậy.

Lần này, nàng có thể ăn được viên đan dược này cũng tức là nàng cùng nó có duyên.

Mà thứ trên đời này nhất không thể cưỡng cầu chính là một chữ duyên.
"Chúng ta trở về thôi." Hàn Băng Vô Tình đứng dậy nói với Vân Khinh.
"Hảo." Vân Khinh lên tiếng đáp lời rồi nhanh chóng đi theo sau thiếu nữ.
Khi hai nàng vừa mở cửa phòng thì một bóng người cao lớn bao phủ xuống che đi dương quang xuất hiện.

Hàn Băng Vô Tình cùng Vân Khinh đồng loạt lùi về phía sau vài bước ngẩng đầu nhìn người tới.

"Hàn Băng tiểu thư đã tỉnh." Người tới hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Làm Nhiếp Chính Vương lo lắng rồi.

Thân thể vốn ôm một chút bệnh nhẹ đến Nhiếp Chính Vương phủ trụ là ta không đúng.

Có điều, đến nơi này bị hành thích hai lần một ngày làm bệnh càng thêm bệnh.

Vốn dĩ bản thân sẽ không bị thương cuối cùng lại bị trọng thương sau đó lâm vào hôn mê cũng không phải là điều mà ta mong muốn khi đến đây.

Nếu biết đến đây sẽ bị hành thích thì lúc trước ta đã không đáp ứng yêu cầu của vương gia rồi.

Hiện tại bệnh đã hết, thương thế cũng không còn có gì đáng ngại tất nhiên là cần tỉnh lại rồi." Thiếu nữ ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách bình đạm không gợn sóng đối diện với ánh mắt người tới.
Phượng Kinh Hồng hiểu ý tứ trong những câu nói của thiếu nữ trước.



 
Chương 199: 199: Nhường Đường





Nàng chẳng qua là đang truy cứu trách nhiệm mà thôi.

Nếu đã như vậy, hắn cũng sẽ cho nàng một câu trả lời :"Để tiểu thư ở trong phủ mà vẫn có người hành thích là bổn vương sai, cần giúp tiểu thư trị thương là tất nhiên.

Còn về chuyện tiểu thư bị hành thích, bốn vương sẽ cho tiểu thư một câu trả lời thích đáng."
"Hảo.

Ta đợi câu trả lời của ngài." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt đáp, bước chân rẽ ngang muốn đi vòng qua hắn.
Nàng không biết hắn sẽ cho một câu trả lời như thế nào.


Là thực sự điều tra vẫn là tùy tiện đẩy ra một vài kẻ làm dê thế tội? Những thứ này nàng cũng không để tâm chỉ cần hắn cho ra một câu trả lời hợp lý liền hảo.

Dù sao thì có vẻ hai lần nàng bị tấn công đều liên quan quan đến mà hai người này đều quen biết hắn.
Thấy Hàn Băng Vô Tình muốn đi, Phượng Kinh Hồng bước chân bất giác lại chặn trước mặt nàng.
"Vương gia còn chuyện gì sao?" Thiếu nữ nâng con ngươi màu hổ phách lên lẳng lặng chờ nam nhân giải thích.
Phượng Kinh Hồng hơi cúi đầu xuống, dùng một khoảng cách không quá gần gương mặt thiếu nữ nhưng lại có thể nhìn rõ từng căn lông mi cong vút hơi hơi rung động của nàng.
"Hàn Băng tiểu thư, bổn vương cũng không có chuyện gì muốn nói chỉ là chuyện tiểu thư đã đáp ứng bổn vương, từ khi ngươi đáp ứng đã không còn cơ hội cự tuyệt rồi." Ngữ khí bá đạo không dung cự tuyệt của hắn vang lên bên tai cũng không làm cho khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ xuất hiện một tia cảm xúc.
"Ân.

Nếu đã đáp ứng, ta cũng sẽ không đổi ý." Thiếu nữ hơi gật đầu trả lời câu nói của hắn.


Sau đó, nàng ngưỡng gương mặt nhỏ, bình đạm ngữ khí hỏi :"Bây giờ, vương gia có thể nhường đường sao?"
Trên đầu Phượng Kinh Hồng vài sợi hắc tuyến rơi xuống, hắn bước sang một bên :"Thỉnh."
Lúc này, Hàn Băng Vô Tình cùng Vân Khinh một trước, một sau bước ra khỏi căn phòng.
Vừa đi được vài bước, Vân Khinh đã lên tiếng hỏi :"Tiểu thư, người thực sự cho rằng Nhiếp Chính Vương sẽ cho chúng ta câu trả lời như đã nói hứa sao?"
"Người như hắn đã nói được thì cũng sẽ làm được.

Còn về câu trả lời hắn đưa ra là sự thật hay chỉ là lời nói dối với ta cũng không quan trọng.

Chỉ cần nó hợp lý là được.

Chúng ta chỉ cần một câu trả lời là đủ." Hàn Băng Vô Tình không sao cả trả lời.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top