Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 80


Về tới nhà, ngó quanh một lượt mà không thấy mẹ đâu, Hoàng bước lên thẳng phòng mình, ngồi xuống mép giường.

Hồi kia là rước lễ Thành Hoàng rồi.

Hoàng cầm điện thoại, tính gọi điện nói chuyện với lão Long hói một chút. Điện thoại cậu đặt ở phía trên bàn học. Theo thói quen, cậu giơ tay phải ra để lấy.

Hoàng nhíu mày, khựng lại, hạ cánh tay xuống thấp một chút, cố gắng xoè ra rồi nắm lại với lòng bàn tay.

Không đau.

Cậu cố tình làm mạnh hơn so với lúc nãy.

Kết quả là vẫn không đau. Chỉ thấy hơi ngứa ngứa ở trong lòng bàn tay.

Cậu lấy kéo, cắt lớp băng bó, dùng tay gỡ chúng ra ngoài, từng vòng từng vòng một cách nhanh chóng.

Vết rạch ở lòng bàn tay và mu bàn tay như chưa hề tồn tại.

"Kỳ lạ..."

Hoàng lẩm bẩm.

Chí ít nó cũng phải để lại sẹo chứ?

Ngoài cửa sổ, trời đã nhập nhoạng tối.

"Sao mẹ còn chưa về?"

Đã hơn 5h chiều rồi. Dù là mùa hè hay mùa đông, cứ từ 5h chiều trở đi, trời ở đây luôn luôn sẩm tối sớm như vậy.

Cậu quay người lại, lấy điện thoại ra, phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn đến.

"Con trai, con chịu khó hâm nóng đồ trong tủ ra để ăn tối, mẹ còn đi lấy hàng, chắc về muộn."

Hic...

Hoàng đọc xong tin nhắn, mếu hết cả mặt lại.

Từ bé tới giờ chuyện này đối với Hoàng rất ư là bình thường. Thường thì cậu sẽ nghe lời mẹ, hâm nóng thức ăn, hoặc lôi ra ăn luôn. Nhưng hôm nay lại có vẻ ngang ngang. Mệt mỏi. Đi tắm trước đã.

Bước về phía cánh tủ, lấy quần áo ra tính đi tắm xong sẽ đánh một giấc cho tới khi mẹ về. Cả ngày trời chang nắng sấp mặt thế kia, mồ hôi ra vừa ướt lại vừa bẩn.

"Cạch" một tiếng, ngăn tủ kéo chứa con búp bê mở ra. Con búp bê vẫn ngồi trong góc tối ấy, rất có hồn.

Im lìm.

Hoàng thoáng giật mình rồi lại với tay cầm nó ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế cạnh đấy, nhìn một hồi thật lâu.

Tấm bùa màu vàng vẫn ở ngay đằng sau gáy cổ con búp bê. Giữa một dòng chữ đỏ ngoằn nghèo viết trên nền giấy vàng, bỗng dưng có vài vệt nâu thẫm nhuốm qua.

"Gì đây?" - Hoàng lầm bầm - "Là máu của mình à?"

Cậu nhớ lại khi đó có dùng vài giọt máu của cậu để dẫn dụ tinh phách của Giao Linh tới. Nhưng mà...

Huhu, nhìn kĩ lại thì lúc đó quả nhiên là hơi quá tay cho gấp ba gấp bốn lần lượng máu cần thiết, máu ơi là máu, sao mà kến hết cả người.
 
Chương 81


Hoàng đặt con búp bê về vị trí cũ, kéo ngăn kéo tủ lại, bước vào bên trong nhà tắm. Tắm rửa xong xuôi, mất 1 thời gian khá lâu, cậu mới bước ra ngoài, vì bây giờ cánh tay đã được tự do, không gò bó, nên những chuyện sinh hoạt cá nhân khiến Hoàng bất tiện hai ba hôm nay, đã hoàn toàn thoải mái.

Cậu ngồi bên mép giường, lấy tay phủi phủi mấy lọn tóc ướt vừa mới gội.

"Hoàng ơi, Hoàng ơi..."

Hoàng đứng dậy, bước ra phía ban công nhìn xuống cổng. Trời tối nhá nhem, chỉ nhìn thấy bóng một cô gái lấp ló bên cạnh bụi hoa giấy. Cậu vội vàng uống nhà mở cửa. Là Mai à?

"Cạch..."

Then cài cửa chưa kịp mở xong, cái Mai đã sốt ruột xông thẳng vào sân, chạy lại ôm chầm lấy Hoàng.

"Hoàng ơi, Hoàng ơi, tao xin lỗi huhu..."

Hả? Mai khóc?

"Ù ôi ù ôi... Con yêu quái này, mày có dừng ngay cái hành động sờ soạng bố mày không hả? Có mau buông ra không?"

"Huhu... Tao xin lỗi, tao không biết mày bị người ta hại suýt chết... Huhu, bố mày éo buông đấy, con chó này..."

"Suỵt, be bé cái mồm thôi, ai nói chuyện này với mày hả?"

Hoàng lắc đầu ngao ngán nhìn biểu cảm của Mai.

"Còn ai vào đây nữa... Hic, mẹ mày chứ ai."

"Thôi thôi được rồi, mau vào trong nhà đi. Tiên sư bố con dở hơi, mày ôm tao khóc giữa cổng thế này, họ đi qua lại hiểu lầm thì chết."

Cái Mai mếu máo mãi mới chịu buông Hoàng ra, nước mắt lưng tròng đi theo cậu vào nhà.

"Được rồi, nín đi cho tao, bố mày còn sống sờ sờ ra đây có bị làm sao đâu?"

"Câm mồm, cái thứ đốn mạt, có khó khăn mà giấu tao."

Hoàng nhăn mặt lại nhìn Mai. Trong số đám bạn kia, thì Mai là người mà Hoàng thân nhất. Nếu nói Khanh thân thì thân, nhưng hai người này là hai trường phái trừu tượng khác nhau hoàn toàn. Một bên là bông hoa mong manh dễ vỡ, cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, một bên thì chính là anh em tốt, hảo huynh đệ. Có thể bắn súng cùng nhau, có thể cúp học đi chơi cùng nhau, thậm chí Mai ngủ qua đêm ở phòng Hoàng cũng chẳng có gì phải kiêng dè hết. Nhà bà ngoại Mai lại sát rạt nhà Hoàng, mẹ Hoàng cũng rất quý Mai, chuyện gì cũng kể cho nó, khi Hoàng đi học mà con bé ở nhà, nhất định nó sẽ lập tức vác chăn gối sang ngủ với bà Châu mà không ngại ngần gì hết.

"Thế là mày không sao chứ gì?"

Cái Mai ráo hoảnh nước mắt nhìn Hoàng rồi đứng dậy quay người đi.

"Mày không thấy tao khỏe như này à? Mà đứng dậy đi đâu đấy? Về à? Sao sớm thế? Ra nhớ đóng cửa."

"Có cái cc ý mà bố mày về, tao đói, đi xuống bếp."

"..."
 
Chương 82


Hoàng nghe xong cũng đứng dậy đi xuống dưới, dù gì có người ăn cùng sẽ vui hơn.

"Mày chưa ăn gì à?"

Mai nhìn quanh một lượt thức ăn dưới bếp, quay ra hỏi Hoàng.

"Chưa, dọn ra tao với mày cùng ăn."

Con bé nhăn mặt lại, lườm Hoàng một phát xoay người ra lấy bát đũa, còn Hoàng xới cơm.

Hồi bé bé, hai đứa cũng y như này, chơi đồ hàng, đóng giả làm vợ chồng, ngồi ăn cơm với nhau. Hoàng từng nghĩ sau này có khi... lấy Mai thật, nhưng sự xuất hiện của Khanh làm dập tắt cmn ước mơ bé bỏng. Vả lại...

"Miếng đấy là của tao, con dog này."

Cái Mai chặn đũa miếng thịt Hoàng tính gắp. Nhưng là cậu tính gắp cho nó mà.

Hoàng nhíu mày lại, nhìn tướng ngồi trước mắt.

...

Cái thứ phi giới tính này. -.-

Ăn no xong xuôi, Mai đuổi Hoàng lên nhà trên, xong nó thì dọn bếp, rửa bát đũa.

A, xem ra còn có chút tình người đấy.

"Nếu về thì tự đi ra mà đóng cửa, bố éo xuống nữa đâu."

Mai đang rửa bát, quay lại, trên tay cầm một cái đĩa, nhìn Hoàng.

"Còn lắm mồm nữa tao cho mày biết thế nào là Tiểu Mai phi đĩa."

"Hic."

Hoàng bước lên lầu, nằm xuống giường lướt điện thoại. Lướt dược một lúc thì cậu nghe thấy tiếng đóng cổng.

"Chắc là cái Mai nó về rồi."

Xét về ngoại hình, Mai nó không phải xấu. Mà nói toẹt ra là nó xinh, dù Hoàng không muốn công nhận. Nhưng nó là anh em tốt của cậu, nên càng lớn, mỗi khi nó mặc váy hay trang điểm đi chơi, Hoàng cảm thấy thật kinh sợ. Đặc biệt là những khi đi chơi với trai. Một dạ hai vâng, nhiều lần làm Hoàng thấy thật là vi diệu. Tại sao một con yêu quái có thể biến thành con người nhanh như thế được? Mới phút trước nó vừa cắn mình cơ mà?

"Ê, xích vào góc tường trong."

"Ôi mẹ ơi..."

Hoàng giật mình, đánh rơi luôn chiếc điện thoại vào mặt. Cậu đau đớn ôm chiếc mũi vừa chịu trận ngồi dậy.

"Không phải mày đóng cổng đi về rồi à? Sao mày đi không tiếng động như ma thế kia?"

"Ma cái đầu mày ấy, thứ pháp sư quèn. Bố mày đóng cổng chống trộm rồi lên đây thôi con ạ."

Wtf?!?

Pháp sư quèn ư? Mẹ lại kể cho nó nghe à?

Rất tự nhiên, Mai nằm hẳn lên giường, rút điện thoại ra lướt lướt.

"Chao ôi, lâu lắm rồi mới nằm lại trên chiếc giường thân yêu này."

"Mới đợt tết mà -.-"

"Thế à?"

Hoàng với lấy chiếc gối ôm cuối giường, lăn người nằm cạnh Mai.

"Này..."

"Ừ?"

Mai trả lời, nhưng không quay đầu lại.

"Mày tính không ám bố mày rồi đấy ư?"

"Đêm nay tao ngủ ở đây, khỏi đuổi."

"..."

"Không không? Ý tao là, mày đang nhắn tin với trai đấy à?"

"Không có."

Lần này con bé bỏ hẳn điện thoại, chìa ra cho Hoàng xem, khuôn mặt bỗng dưng nghiêm túc.
 
Chương 83


"Hoàng.."

"Sao sao?"

"Tao thấy mày dạo nay có nhiều chuyện giấu tao, đêm nay nhất định mày phải nói cho tao nghe hết."

"Thế... Thế à? Tao đâu có giấu mày chuyện gì đâu?"

"Mày nói dối."

"Không có."

Hoàng giãy nảy lên.

"Nhìn kìa nhìn kìa, thái độ gì thế kia? Bố đã làm gì mày mà mày lại phản ứng thái quá thế hả?"

Hoàng ấm a ấm ớ ném chiếc điện thoại sang một bên, cả hai nhìn thẳng vào mắt đối phương, giống như hồi bé vậy.

"Mẹ mày đã kể hết cho tao nghe rồi, chuyện mày bị con người yêu tên Linh với thằng cùng phòng mày đâm mày."

Cậu gật đầu thay cho câu trả lời.

"Thế còn con bé tên Linh hôm trước? Giao Linh ấy?"

"Không không, Giao Linh con bé nó là người tốt, tuyệt nhiên không phải xấu."

"Thật? Hôm nọ nói chuyện với nó, tao đã cố gặng hỏi những chuyện liên quan đến hai đứa mày nhưng con bé không hé lấy một lời, làm tao mất công suy nghĩ một đêm. Có thể... Có thể con bé đó được mày dẫn đi theo để chứng minh với con Khanh rằng mày vẫn ổn?"

Hoang vẫn chẳng nói gì. Có lẽ, Mai chính là người hiểu cậu nhất chăng?

"Màu vẫn còn yêu con Khanh? Sao mày ngốc thế hả Hoàng?"

"Tao..."

Lần này, Mai nhìn thái độ của người trước mặt, giận dữ, hằn học ngồi dậy.

"Đã bao lần tao khuyên mày nên từ bỏ nó. Bao nhiều công sức tao khuyên bảo mày, chửi mày có, nói nhẹ nhàng có. Tại làm sao lại bỏ hết nó xuống sông xuống biển? Mày không biết tao đã hao tâm tổn trí đến mức nào à? Phải rồi, sức lực của tao chứ có phải của mày đâu mà mày tiếc, mày để tâm?"

Hoàng cũng ngồi lên nhìn Mai, đây không phải là lần đầu tiên nó gay gắt như vậy.

"Con Khanh, nó có thể là đã hết yêu mày từ lâu rồi Hoàng ạ. Mày không chứng kiến cái lần vừa mới đây, thằng Tuấn bị tai nạn thập tử nhất sinh, nó ngày đêm chăm sóc quên ăn quên ngủ. Dáng vẻ tiều tụy của nó, mày có biết không?"

"Thằng Tuấn bị làm sao?"

Hoang không hề nghe thấy chuyện này bao giờ. Tuấn suýt chết ư?

"Nó với bố nó đi lên ngã ba thị trấn thì bị một chiếc container quẹt phải, ép hai bố con vào rải phân cách. Thằng Tuấn bị nặng, nhưng chẳng hiểu sao nó phục hồi nhanh chóng. Chắc là nhờ con Khanh nó lo lắng giúp cho. Bố nó thì nặng hơn, đem ra bệnh viện ngoài Hà Nội cấp cứu. Nó ở nhà mời thầy đến cúng từ sáng đến tối, đốt cả bì hương vàng to, đến cuối ngày được tin bố nó phẫu thuật thành công. Hương vàng mua nhà tao chứ còn nhà ai."
 
Chương 84


"Mời thầy đến cúng á?"

"Ừ đó, mày cũng biết khu nó ở còn gì, theo truyền thống có lẽ giờ cả hai bố con nhà đó đi luôn cmnr."

Đúng rồi, nhà Tuấn gần nhà bác Thắng, cái khu có làn sương đen sì kia vây quanh...

"Tao đã nói rồi, hôm nọ mày cùng cái em Giao Linh kia về, thằng Tuấn con Khanh cũng về luôn. Chẳng biết sao dạo nay cái Khanh nó yếu lắm. Ngồi được một lúc thấy vã hết cả mồ hôi, ngồi cạnh tao mà tim cứ đập thình thịch ý, kêu không thở được, chóng mặt buồn nôn. Thằng Tuấn phải đưa nó về."

Hoàng không nói gì, chỉ hơi suy nghĩ một chút. Cái này...

"Hồi chiều tao có gặp mẹ mày, rồi bác kể cho tao nhiều chuyện lắm. Này, thằng pháp sư quèn, mày đã học được những cái gì rồi?"

"Chuyện này mà mẹ tao cũng kể cho mày nghe được à?"

Sau một hồi năn nỉ kịch liệt, Hoàng đành kể cho Mai nghe những chuyện mình đã trải qua từ lúc bị đâm, rồi vong nữ Dâng thị, đến cả những lần cậu đi vẽ bùa trừ tà lấy tiền nữa. Nhưng chuyện của Giao Linh và Cao Tuệ Mẫn, cậu không nói lấy một lời.

"Có những người chết đột ngột, mà trước khi chết còn bị oan ức hay có những tâm nguyện dở dang chưa thực hiện được, oán khí rất sâu nặng. Linh hồn không siêu thoát. Xác chết không phân hủy, sau bảy bảy bốn chín ngày, răng nanh, móng tay và tóc vẫn tiếp tục mọc dài ra. Đợi gặp trúng thời cơ, nó sẽ tự nhảy ra khỏi quan tài, biến thành một dạng xác sống ăn thịt người hút máu tươi, lộng hành khắp trốn. Loài này tao với thầy tao đi bắt suốt rồi, cũng thành quen. Này gọi là hành thi đó."

"..."

"Mày nói gì đi chứ, này, Mai ơi, Mai?"

Hoàng quay lại nhìn con bạn đang nằm sau mình.

"Ơ hay, sao lại trùm kín chăn thế kia? Nóng vcl ra ấy, ngủ rồi à?"

"Huhu, con dog này, bố mày đã sọ ma rồi mà mày còn kể như thế à? Tao vốn định ở đây có một lúc rồi về, giờ thì tao éo về nữa đây..."

"Hâhhaha.."

Hoàng cười phá lên, đúng nhờ, con này mắc bệnh sợ ma.

"Mày khỏi phải sợ. Đã có bố mày làm pháp sư ở đây. Ma quỷ gì bố mày cũng chấp hết. Bố sẽ bảo vệ mày."

"Câu này tao nghe riết rồi. Hồi bé thằng Lâm béo nhà đối diện đằng kia nó trộm bi của tao, mày cũng bảo "tao sẽ bảo vệ mày", hình hổ dẫn tao đi lấy lại bi, cả lần hai con béc giê nhà bác Ninh nữa, cũng ca bài ca tao sẽ bảo vệ mày. Kết quả thế nào? Hả? Hả? Cuối cùng lần chó nào mày cũng kéo tay tao chạy cong mông lên chứ bảo vệ cái qq gì?"

"Hic... Chậc chậc, nhưng chẳng phải tao đã bảo vệ mày không bị chó táp, không bị thằng kia đè chết à?"

Cái Mai bĩu môi, thò đầu ra khỏi cái chăn.

"Được, mày giỏi vl ra."
 
Chương 85


Hoàng nhếch mép nhìn Mai.

"Mau mau nhìn lại mày đi Mai ơi. Đến ma còn sợ mày thì..."

"Á à thằng kia, mày chê bố mày xấu hơn ma à?"

Cái Mai bật dậy, lấy tay dí đầu Hoàng xuống giường, Hoàng cũng không vừa, lựa thời cơ thò tay vào lòng bàn chân Mai chọc lét.

"Hình như có tiếng mở cổng."

"Không sao, là mẹ tao về đấy."

Hoàng không nhìn cần nhìn ra ngoài cũng biết đó là bà Châu, tiếng mở cửa quá quen thuộc, còn cả nhịp bước chân đều đặn lên cầu thang nữa.

"Mẹ về rồi đây."

Bà Châu mở cửa phòng Hoàng, vì thấy có đôi giày nữ lạ ở phía bên ngoài nên tò mò nhìn vào.

"Dạ."

"Con chào bác Châu."

"Mai sang chơi đấy à? Đó đó, thi thoảng sang chơi nói chuyện với thằng Hoàng cho nó đỡ buồn, chứ bác đi suốt ngày, nó cứ ru rú trong phòng một mình, chẳng hiểu làm cái gì mà không thò đầu ra ngoài bở."

Mai cười cười, bà Châu nói linh tinh mấy việc thì cũng bước sang phòng bên. Dặn Mai tối nay ngủ lại đây với Hoàng, để sáng mai dậy cùng làm cỗ xôi ra ngoài điện với bà.

"Thế nhé, hai đứa mau ngủ đi, không còn sớm nữa."

Đợi mẹ đi ra khỏi phòng rồi, Hoàng nhìn theo với ánh mắt đầu căm phẫn.

"Thật không ngờ mẹ lại có thể đẩy con trai mình vào miệng cọp."

"Thằng kia mày nói cái gì?"

Tai Mai rất thính, chưa kịp dứt lời thì Hoàng đã bị nó đập cho một phát vào gáy cổ.

Vật lộn đánh nhau chán chê, nằm huyên thuyên một hồi lâu với nhau, Mai kể lại những chuyện xảy ra xung quanh mình cho Hoàng nghe. Cậu nằm yên, cười cười, thi thoảng ậm ừ vài câu cho Mai biết rằng mình vẫn lắng nghe. Cũng thật lâu rồi hai đứa mới có dịp như này. Cứ thế cho đến khi Hoàng chỉ còn nghe nhịp thở đều đặn, biết chắc rằng Mai đã ngủ say, cậu nhẹ nhàng đắp lại chiếc chăn mỏng, rón rén tắt điện rồi chợp mắt theo.

Giấc ngủ yên bình này, kể từ khi nằm viện đến giờ, Hoàng mới có thể gặp lại.

"Dậy đi Mai ơi, dậy đi, đến giờ mày ra điện rồi kìa."

Không hiểu sao hôm nay Hoàng dậy thực sớm, từ tờ mờ sáng đã mở to mắt rồi.

Liếc nhìn sang người nằm cạnh, cậu nhìn mãi nhìn mãi.

A, con này có lông mi dài mà cong vl.

Môi trái tim à? Haha.

Chậc chậc, coi cái tướng ngủ một nửa trên giường một nửa lao đất kìa.

"..."

Quả nhiên là cạn lời!

"Con kia, dậy, dậy mau."

Lúc này cái Mai mới có phản ứng, nhíu mày, co người cong như con tôm. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, con bé mới chịu ngồi dậy, vươn tay ngáp dài.

"Sao dậy sớm thế... A, đau quá."

"Làm sao thế?"

Hoàng vội bật điện lên, nhìn xung quanh rồi hỏi Mai.

"Tao thấy đau ở phần này này."

Vừa nói, Mai vừa nhăn nhó chỉ chỉ vào bả vai mình.

Hoàng nhìn theo Mai chỉ, giật mình hoảng hốt.
 
Chương 86


Từ cuối cổ đến xương quai xanh của Mai, xuất hiện một vệt tím thẫm.

"Gì thế này? Đêm ngủ mày va vào đâu à?"

"Không có, tao đâu biết gì đâu?"- Mai ngơ ngác.

"Thôi thôi, nghỉ, không có đi điện đi đền gì hết. Dẹp, dẹp hết đi cho tao. Về nhà."

Hoàng dìu Mai xuống dưới nhà, bà Châu đã dậy từ lâu, nghe tiếng ồn ào, lập tức đi tới, giật mình nhìn dấu vết kì lạ trên người Mai, chạy vội lấy miếng dán, kêu Hoàng đưa Mai về nhà.

"Tao về đây."

"Ừ, vào nhà đi. Thứ ngu ngốc, ngủ mà cũng bị thương được."

Mai bĩu môi nhìn Hoàng rồi mở cổng bước vào nhà. Hoàng nhìn theo Mai, chờ đến khi căn phòng của Mai sáng điện, có nghĩa là Mai đã đi đứng an toàn cẩn thận lên phòng, cậu mới chịu an tâm bước về.

Thực ra, haizz, có một thanh mai đanh đá ghê gớm cũng không tốt cho lắm, suốt ngày phải lo lắng cho từng tí một.

Hoàng nhíu mày, quay đầu thở dài, lững thững bước đi.

Vì dậy rất sớm nên trời vẫn còn hơi mờ sáng, người đi trên đường thưa thớt. Có một vài bác đi tranh thủ ra đồng cho mát mẻ, một số người thì đem đồ ra chợ bán, số còn lại thì như mẹ Hoàng vậy - ra điện chạy đôn chạy đáo chuẩn bị rước Thành Hoàng. Hôm nay vừa khéo 15 âm lịch, đúng rằm, bà Châu còn phải lên chùa để phóng sinh, thông lệ hàng tháng không thể bỏ của bà. Hoàng thì ở nhà, dọn dẹp bàn thờ gia tiên, cúng đồ bà chuẩn bị sẵn.

Thành thử hôm nay, Hoàng vẫn phải ở nhà một mình.

Đang đi cùng với một mớ suy nghĩ không liên quan chẳng đâu vào đâu, bỗng cậu chùn chân, khựng lại.

Từ phía ngõ dẫn ra điện Nhị, bóng dáng một nam một nữ đều ngang hàng cùng nhau bước ra, tiến dần phía ra Hoàng. Cậu rụi rụi mắt, vì cậu bị cận, lại gần điện Nhị, sương đen mờ ảo, nên phải tiến gần để nhìn rõ hơn.

Hửm? Hai cái dáng này quen quá.

"Khanh? Tuấn?"

Hoàng buột miệng kêu.

Hai bạn trẻ giật mình, Tuấn quay người lại, nhìn Hoàng cười.

"Đi đâu mà sớm thế?"

Hoàng còn chưa kịp hỏi lại thì quay ra đã thấy ánh mắt của Khanh đờ đẫn nhìn cậu, thật thiếu sức sống. Khanh không nói gì, lập tức túm lấy tay Tuấn, kéo rời đi, để lại Hoàng đứng ngẩn ngơ.

Hô hấp Hoàng nghẹt cứng lại, khó thở vô cùng, tim bỗng dưng đập thật nhanh, đầu óc căng như dây đàn, tưởng chừng như hệ thần kinh sắp nổ tung đến nơi.

Khanh ngủ qua đêm tại nhà Tuấn?

Ánh mắt vô cảm kia là sao? Tại sao lại không hề nói một lời nào mà đã bỏ đi như vậy?
 
Chương 87


Hoàng về đến nhà, mở cửa, dọn dẹp nhà thật sạch sẽ, cúng rằm bàn thờ gia tiên rồi sau đó là tới bàn thờ ông địa.

Thực ra, trong lòng Hoàng mọi thứ vẫn xáo trộn.

Từ khi Khanh yêu Tuấn, Hoàng đã thực sự thua cuộc. Ngủ lại nhà nhau thì đã sao? Dù gì bọn họ cũng là người yêu với nhau cơ mà? Nhưng cái khiến lòng Hoàng hoang mang, lại là ánh mắt lúc đó của Khanh, và, cả khuôn mặt đờ đẫn túm lấy tay Tuấn bước về phía trước nữa.

Hoàng khẽ thở dài, đặt bình hoa tươi trước bàn thờ ông địa, nhìn khói hương nghi ngút mà cất giọng buồn buồn.

"Nếu Giao Linh mà ở đây, chắc lão địa nhà ông đã không được một mình hưởng thụ hương khói trong vui sướng thế này rồi."

Trời đã tối mà mẹ Hoàng chưa về.

Trăng hôm nay lên thật chậm rãi, từ từ, nhưng to, sáng rõ lắm. Hoàng mở cửa ban công, bước ra ngoài ngắm trăng, hít hà không khí trong lành. Cậu đã trải qua một ngày đầy buồn chán, thực sự. Ngồi lì ở trong phòng mà không đi đâu.

Hoàng quay người sang, nhìn con búp bê Giao Linh đước đặt ngay ngắn bên cạnh.

"Này, trăng hôm nay đẹp nhỉ. Tròn ghê ý, trăng rằm nên em phải cố gắng hấp thụ âm khí để mau hồi phục nghe không?"

"..."

Cuối cùng, không chịu nổi màn độc thoại này, Hoàng gọi cho Mai.

"Mày đâu rồi? Đỡ bầm tím chút nào không?"

"Tao đây, cũng bình thường. So với hồi sáng nó cũng chả khác nhau là mấy. Vẫn đau lắm. Bố tao hỏi làm sao thế kia, tao bảo đêm con ngủ thằng Hoàng nó gác chân lên người con..."

"Ơ, con kia, tao đập cho chết giờ. "

Hoàng giật mình gào lên trong điện thoại. Không hiểu sao từ lớn đến bé Hoàng sợ bố Mai lắm. Người đàn ông trán hói, tóc xoăn, da bánh mật bắn thuốc Lào như gió.

Hic, biết là Mai đùa nhưng cậu vẫn sợ.

"Tiên sư bố con nặc nô. Hết trò để vu khống rồi à?"

"Hố hố hố hố..."

Màn cười như Thị Nở của Mai vừa tắt, Hoàng cũng dập máy luôn. Ở lại nghe tiếp chắc cậu phát điên lên mất.

Kiểm tra lại hộp thư đến, quả nhiên có tin nhắn của lão Long đầu hói. Thực ra dạo nay có chuyện gì Hoàng cũng nhắn tin gọi điện kể cho lão, mong lão cho Hoàng một quyết định sáng cmn suốt, mặc dù cuộc đời lão máu chó vô cùng.

"Quả nhiên, suy luận của chúng ta không sai."

"Vâng."

Hoàng nhấn send, mắt hơi nhoè đi, bước vội xuống nhà. Mẹ Hoàng đã về.

"Đi đâu thế con?"

"Gặp bạn ạ. Mẹ cứ ăn trước, đừng chờ con, có thể con về muộn một chút."

"Cẩn thận."

Bà Châu nhăn nhó nhìn đứa con trai của mình.

"Sao mãi mà vẫn chưa chịu lớn thế nhỉ?"
 
Chương 88


Hoàng đóng cổng lại, chạy ra phía đường làng, chạy mãi, chạy mãi, tuy mắt cậu ban ngày thì cận, nhưng ban đêm thì lại càng sáng rõ vô cùng. Đó là điều mà Hoàng sợ nhất, càng nhìn rõ bao nhiêu, ma quỷ càng dễ dàng xuất hiện trong tầm mắt bấy nhiêu.

Cuối cùng thì cũng chạy được ra đến điện Nhị.

Khu xóm bác Thắng vẫn sáng đèn, nhưng mạnh ai về nhà nấy đã lâu. Điện Nhị điện cũng đã tắt, mọi người đã về, chỉ còn nhìn thấy quang cảnh qua ánh sáng nhoè nhoẹt của trăng rằm.

Hoàng niệm khẩu quyết, lấy hết can đảm, gần như tàng hình mà đi qua lũ quỷ đói, bước chầm chậm vào bên trong điện.

Cậu sững sờ.

Tuy đã đoán được sự việc đi tới mức này, nhưng tuyệt nhiên Hoàng vẫn không muốn tin và đôi mắt âm dương của mình.

Cậu há hốc miệng, nhìn bóng đen trong điện thắp hương đến bàn thờ nhỏ, rồi lập tức rời đi.

Bóng đen ấy nhất định không thể lẫn vào đâu được.

Hoàng quên hết cả suy nghĩ, nhất thời xúc động, chạy theo người đó, định một mình tìm hiểu hết tất cả.

Bỗng dưng, người Hoàng chững lại, một bàn tay mảnh khảnh che miệng cậu lại, tay còn lại vung tay áo, một màn đen sì xuất hiện trước mắt. Hoàng nhắm chặt mắt. Thôi xong, quỷ kia đã phát hiện ra cậu niệm khẩu quyết tàng hình ma quỷ, mà bắt lấy cậu ư? Con quỷ này tu vi thực cao, nên mới có thể nhìn thấy Hoàng như vậy.

"Mở mắt ra đi."

Giọng nữ quỷ kia chậm rãi buông ra, có ý khinh thường, lại có cả lạnh lẽo.

"Hic. "

Hoàng tính rút lá bùa đã để sẵn trong túi quần ra, dán lên trán quỷ, tính dùng một ít thủ thuật bắt quỷ mà lão Long đã dạy cho cậu.

"Vớ vẩn, có mau mở mắt ra đi không? Ta ghét nhất là kiểu nói chuyện không nhìn vào ta đấy. Lá bùa đó không có tác dụng gì với ta đâu. Mau cất đi."

Ơ... Giọng con quỷ này nghe quen quen.

Hoàng vội vàng ở mắt ra, dường như không thể tin vào chính mình. Mặc dù trong tiềm thức cậu cũng đã nghĩ đến sẽ có lúc thực sự gặp như thế này, nhưng cậu không nghĩ rằng nó lại xảy ra nhanh đến thế, chứng tỏ từ trước đến nay không phải là do ảo giác cậu gây ra, hay thần kinh có vấn đề như lão Long Thối Chân nói.

Hoàng đã được đưa đến một khá xa lạ, xung quanh chỉ toàn là tiếng côn trùng kêu đêm, ánh trăng mờ mờ ảo ảo, soi rõ người trước mặt.

Quả nhiên...

Người chỉ cần vung một tay áo là có thể đi du lịch vòng quanh thế giới, vung một tay áo đưa Hoàng tới chốn này chỉ có một.

Nữ câu quỷ Cao Tuệ Mẫn.
 
Chương 89


Dưới tác động ánh sáng của trăng tròn, khuôn mặt Cao Tuệ Mẫn càng trở nên sắc sảo hơn bao giờ hết. Tóc dài thướt tha thuận đà bay nhẹ trong gió, vẫn bộ giá y thêu mẫu đơn rực rỡ đó, môi đỏ như máu, ánh mắt lạnh lùng hời hợt nhìn Hoàng. Cậu chợt nhớ ra, lần thứ nhất gặp Cao Tuệ Mẫn, cũng là vào đêm trăng tròn. Khuôn mặt này vừa gặp đã nhớ, không thể lẫn đi đâu được.

"Cô cô, đã lâu không gặp."

Cao Tuệ Mẫn khẽ hừ nhẹ một tiếng.

"Trông ta giống như là cô cô nhà ngươi lắm sao?"

Quả nhiên là vẫn thần thái khinh bỉ như lần trước.

Hoàng khẽ động trong lòng. Cô không phải là bà cô là đúng rồi. Với tuổi đời của cô thì gọi cô là bà cố tổ của cô cô xem ra cũng chẳng ngoa đâu.

"Không có, không có."

Không gọi như vậy kêu gì cho tiện? Hoàng cong môi.

"Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

Ơ hay ơ hay, buồn cười nhỉ, câu này Hoàng phải hỏi cô ta mới đúng chứ? Nhà cậu, quê cậu ở đây, thế mà lại đi hỏi người ta về nhà để làm gì.

Không đợi kịp trả lời, Cao Tuệ Mẫn tiếp tục buông giọng.

"Thôi không phí lời nữa. Hồi nãy ngươi cũng đã nhìn thấy tên kia thắp nhang trong điện Tế Bảo. Chắc chắn một pháp sư như ngươi cũng nhìn ra chiếc bàn thờ hồi nãy, hơn nữa còn là đệ tử của lão Long, có đoán được chuyện gì chưa?"

"Có đoán được."

Hoàng khàn giọng trả lời. Nhắc lại chuyện hồi nãy làm cậu không có hứng trả treo với Cao Tuệ Mẫn nữa.

"Vậy thì tốt. Thế ngươi cũng đã phần nào hiểu được lí do ta xuất hiện ở đây. Chỉ là ta vô tình nhìn thấy được khí tức nơi này quá lớn, e rằng cố tình làm lơ không nhúng tay vào lại tổn hại âm đức của ta."

"Vâng, cô cô."

"Ngươi đừng có gọi ta là cô cô nữa rồi cơ mà?"

Cao Tuệ Mẫn rít giọng lại, nổi giận liếc xéo Hoàng một cái.

Đúng là thứ nữ câu quỷ khó chiều.

Hoàng nhíu mày lại nhìn nhan sắc yêu hoặc ma mị trước mặt.

"Thế phải gọi là gì?"

"Tốt hơn hết là cứ xưng hô như người bình thường hay gọi cho ta. Mấy vấn đề này làm mất nhiều lời quá."

"Được rồi, vậy thì tôi với cô."

"Tuỳ ngươi."

"Xem ra cô cũng đã rình trộm à nhầm, thám thính suốt mấy ngày qua xung quanh Tế Bảo?"

"Đúng thế. Tên hồi nãy đêm nào cũng đến đây để tế máu lên ban thờ kia. Ta đã có ý định diệt trừ hắn từ lâu, vì đương nhiên hắn đã không còn là người từ trước rồi. Hắn chỉ là một con quỷ nô đội lốt con người lợi dụng thân xác của chính mình để tế máu cho người ở bàn thờ kia thôi."
 
Chương 90


"Vì thế cho nên, cô mới không bắt hắn ta, để chờ cơ hội đến giăng lưới bắt cả kẻ đứng sau?"

"Không sai. Đúng là như vậy."

Hoàng không muốn tin điều này là sự thực, thần kinh thoáng chốc cứng đờ, cứ ì ra không chịu phân tích. Ngay từ đầu chính là khả năng này, nhưng cậu không muốn tin vào suy luận của chính mình trước. Nay Cao Tuệ Mẫn đã nói ra như vậy, xem ra, không thể cố huyễn hoặc bản thân được nữa.

"Ngươi biết tên quỷ nô hồi nãy?"

Hoàng vô thức gật đầu.

"Đó là ai?"

"Khi hắn còn là người, tôi với hắn có quen biết nhau. Tên là Tuấn, nhà ở phía Bắc điện Tế Bảo."

Không biết là Hoàng và Cao Tuệ Mẫn nói chuyện với nhau được bao lâu, nhưng với chuyện Hoàng đang đối mặt, cậu cần phải hợp tác với nữ câu quỷ này để tiêu diệt tận gốc quỷ huyệt đang lấn chiếm ở tam giác điện kia, một mình cậu thì chắc chắn không thể nào loại bỏ hết tận gốc. Còn về phía Cao Tuệ Mẫn cũng bằng lòng.

"Quỷ này tu vi vốn rất cao, một mình ta đối phó với chúng thì cũng không thành vấn đề. Nhưng ta chỉ có pháp lực hoàn toàn vào đêm trăng tròn, vì vậy, chắc chắn cần ngươi trợ giúp. Cái ta cần chính là thu được yêu lực từ chúng, mang mạng chúng đến âm ty, giao nộp cho Diêm Vương, thu thêm công Đức. Còn ngươi vì gì thì ta không quan tâm. Cứ chốt thế đi. Giờ ta có việc, phải đi trước."

"Ơ khoan, này này, Cao Tuệ Mẫn, mau đưa tôi về nhà đã chứ. Nơi này là nơi nào tôi đâu biết đường đâu."

Cao Tuệ Mẫn nghe xong, chán chường nhìn Hoàng, tính vung tay áo lên một lần nữa nhưng lại khựng lại.

"Sao thế?"

Hoàng ngẩn ra hỏi.

"Ngươi phải mau lại gần thì ta mới thi triển pháp thuật được chứ."

"À à."

Hoàng chạy lại, gần đến chỗ Cao Tuệ Mẫn. Vẫn không thấy động tĩnh gì.

"Ơ, thế này còn chưa đủ gần à?"

Cao Tuệ Mẫn tức giận chừng mắt.

"Nhà ngươi ở hướng nào?!?"

"Phía Tây Tế Bảo."

Vù một cái, mở mắt ra đã thấy Hoàng đứng trước cổng nhà mình. Cậu quay người lại, tính khen Cao Tuệ Mẫn một câu. Nào ngờ câu cảm ơn chưa kịp quay ra miệng thì đã biến thành câu cảm thán.

"Ối mẹ ơi."

Trước mặt Hoàng, Cao Tuệ Mẫn với tu vi cao ngùn ngụt biến đâu mất, thay vào đó là một cô gái ăn mặc dịu dàng, váy ngắn qua đầu gối, tóc thả ra xoăn nhè nhẹ, nhưng cái mặt lạnh kia thì vẫn không thể lẫn vào đâu được.

"Ngươi kêu cái gì?"

"Huhu, thì ra cô tranh thủ thay đồ ngay sau lưng tôi."

"Ngươi..."

Cao Tuệ Mẫn nghiến răng lại, tức giận đến trào máu ở họng.

"Có mau cút vào nhà đi không?"

Hoàng vẫn nán lại.

"Thì ra hôm trước ở quán cà phê, người tôi gặp chính là cô ấy ư?"

Cao Tuệ Mẫn nghiêng người, nhìn vào nhà Hoàng, bỏ ngoài tai câu hỏi.

"Tại sao trong nhà ngươi có thứ gì là lạ thế kia?"

Thôi chết rồi.

Hoàng toát mồ hôi.

"Có thứ gì lạ đâu? Cô còn không mau đi đi?"

"Không đúng, nhà ngươi có âm khí. Hơn nữa âm khí rất nặng. Hệt như lũ quỷ câu hồn dưới âm ty."
 
Chương 91


Hoàng cố nghiêng người theo hướng Cao Tuệ Mẫn nhìn, hòng che mắt nàng. Nàng quay sang trái, Hoàng nghiêng bên trái, quay sang phải, lập tức Hoàng cũng nhào sang bên phải. Cuối cùng, Cao Tuệ Mẫn nhíu mày, quay sang.

"Nói. Ngươi đang cất giấu thứ gì trong nhà?"

"Cất gì là cất gì?"

"Thế tại sao nhà ngươi lại ngùn ngụt âm khí thế kia?"

"Buồn cười nhở? Tôi là pháp sư, hôm trước bắt giữ vài linh hồn lang thang ngoài đường, nhưng mấy ngày nay bận quá, còn chưa kịp cầu siêu cho chúng...."

"Nhưng ta vẫn cảm thấy có khí tức. Mà ma quỷ bình thường làm sao có được? Ngươi đang giấu quỷ sai nào trong nhà?"

"Đã nói là không. Tôi còn không gặp quỷ sai bao giờ, hơn nữa năng lực của tôi mà có thể bắt được quỷ sai chắc?"

Lúc này Cao Tuệ Mẫn mới dừng lại, nhìn Hoàng.

"Cũng đúng. Tạm tin ngươi. Ta đi trước. Mọi việc còn lại theo kế hoạch mà làm."

Nói xong, nàng niệm câu chú, thoáng chốc đã biến đi mất, để lại mình Hoàng ngẩn ra, còn có ngọn gió nhỏ xào xạc, như minh chứng Cao Tuệ Mẫn đã từng đứng nơi này.

"Hương mẫu đơn..."

Hoàng lầm bầm, rồi cũng quay người tiến vào trong nhà.

"Hoàng, sáng mai rước Thành Hoàng, con có đi không?"

"Dạ có."

Hoàng cười cười.

Đi, đi chứ. Làm sao lại không đi được. Không thể không đi.

"Mai con sẽ đi một mình, mẹ không cần chờ con đâu."

"Ừ."

Lên phòng, cậu vội vàng chạy ra phía ban công, cầm lấy con búp bê vải, nhanh chóng đem vào nhà.

"Hú hồn hú vía aaaaa, mẹ kiếp, Giao Linh, thoáng chút nữa là em bị bà cô kia làm thịt rồi đó. Cũng do anh, không chăm sóc em chu đáo, vứt em ở ngoài này mà quên mất."

Nói đoạn, bỏ con búp bê trở lại góc tủ, như chợt nhớ ra điều gì đó, động tác chợt chững lại.

"Tại sao hồi nãy cô ta niệm khẩu quyết biến mất?"

Cậu nằm trên giường, trằn trọc không thôi.

Đúng rồi, bình thường Cao Tuệ Mẫn có niệm khẩu quyết đâu nhỉ?

À, hồi nãy cô ta có mặc chiếc váy đó, làm quái gì có ống tay áo mà phất cơ chứ.

Hoàng nhắm mắt lại, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh lúc nãy.

Bóng đen lén lút cắt một đường ở giữa lòng bàn tay, nhỏ xuống chiếc cốc ở bàn thờ, lạy ba lạy rồi vội vàng chạy ra ngoài, biến mất.

Là Tuấn.

Hôm trước, khi Hoàng tiến vào điện Nhị chơi, đã phát hiện ra có điểm không bình thường.

Ban thờ Thành Hoàng có bày hoa cúc vang, nến và chuông. Những thứ này là để đến tam ác đạo.

Không nằm ngoài dự đoán, bàn thờ đó chính là dùng để thờ quỷ.

Hay nói cách khác...

Thành Hoàng hiện tại không phải là Thành Hoàng, mà là một con quỷ có tu vi cao thâm đến chiếm ngụ vị trí tam giác điện.

Có lẽ, Tuấn đã thực sự chết.
 
Chương 92


Chắc chắn là sau khi Tuấn chết, vong hồn Tuấn đã được con quỷ kia bắt lấy, biến Tuấn làm quỷ nô, nghe mọi điều từ con quỷ kia sai khiến.

Để làm quỷ nô, nhất định hai bên phải có giao dịch. Thế là giao dịch gì?

Nhất thời Hoàng không nghĩ ra. Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là phải tìm ra con quỷ kia, không biết tu vi nó mạnh tới cỡ nào. Chiếu theo lời Cao Tuệ Mẫn nói, thì pháp lực của Cao Tuệ Mẫn chỉ có thể hoàn thiện vào đêm trăng tròn, tức là tối hôm nay, nhưng ngày mai, quỷ kia mới xuất hiện, đành phải nhờ đến năng lực cỏn con của Hoàng.

Tối mai trăng sẽ không tròn, nhưng cũng sẽ xuất hiện.

Cao Tuệ Mẫn chỉ có thể dùng một nửa sức lực để đối phó.

Xem ra, ngày mai hẳn là rất náo nhiệt đây.

Lần này, Hoàng quyết tâm ngủ thật say, nên trước khi đi ngủ liền đọc tĩnh tâm chú.

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời còn chưa lên núi, Hoàng dậy thực sớm, tìm kiếm đồ đạc, nhét vào một cái balo.

"Sao dậy sớm thế con?"

"Mẹ. Con tính qua nhà Mai một chút, rồi tiện đường ghé chỗ Thành Hoàng luôn."

"Ừ. Cẩn thận. Mẹ ra điện trước."

Bà Châu nay ăn mặc chỉnh tế, vấn tóc, tất tả chạy ra ngoài điện lớn.

Hoàng hít một hơi thật sâu, lấy chìa khoá, khoá cổng, rồi đúng như lời mình nói với mẹ hồi nãy, ghé qua chỗ Mai.

"Mai ơi? Mai?"

"Ra ngay đây."

Mai chạy từ trong nhà ra, mở cửa.

"Mày đi đâu đây? Balo gì thế kia?"

Cậu không nói gì, cười hì hì tiến vào phía bên trong, thuận tiện ngồi xuống ghế phòng khách.

"Bố mẹ mày đâu?"

"Vừa mới đi ra điện rồi."

"Thế à? Ha ha tốt tốt."

"Tốt?" - Mai ngẩn người- "tốt cái chó gì?"

Hoàng lại cười lưu manh, nhìn chằm chằm vào cổ Mai.

"Con chó có ý gì?"

Mai lùi lại phía sau cảnh giác. Chỉ cần thằng này tiến lại chắc chắn sẽ bị đánh cho nhừ tử.

"Thằng điên này tính chọc bố mày cái chó gì?"

"Không. Tao chỉ muốn xem vết bầm tím lần trước, có còn không?"

Cậu nghĩ chọc thế cho nó xù lông là đủ rồi, dù gì thì cũng không có nhiều thời gian cho lắm.

"Co... Còn."

Hoàng kêu Mai ngồi xuống ghế, bật điện sáng lên rồi xem xét.

Cậu thận trọng nhấn khẽ ngón trỏ vào vết thương.

"Đau không?"

"Đau.."

Mai nhăn mặt.

Hoàng mở ba lô ra, cầm một dao nhọn, thêm một chiếc cốc nhỏ.

"Mày... Mày tính làm gì?"

"Không sao, có phải cả ngày hôm qua mày đau buốt từ chỗ này trở đi, rồi càng ngày càng lan xuống phía dưới cơ thể?"

Mai đỏ mặt, gật gật.

"Tao đã bôi thuốc các kiểu cũng không được, cả rượu rắn của bố cũng đã thử. Kết quả, còn đau xuống dưới, tức ngực. Không chịu nổi nữa, đi thử bệnh viện luôn, bác sĩ nói không có vấn đề gì, chỉ là vết bầm bình thường. "
 
Chương 93


"Tao nói mày phải nghe cho kĩ biết không? Đây không phải vết bầm tím do va chạm bình thường đâu."

"Hả?"

"Xin lỗi mày, chắc chắn trong lúc ngủ có âm hồn nào đấy đã cố tình đánh mày."

"Cái... Cái gì?!?"

"Mày không tin cũng được. Là lỗi của tao hết. Không nhận ra trong lúc ngủ có âm khí. Nay bị lan xuống cơ thể có thể là do mày đã cho vết bầm tiếp xúc với rắn. Giờ tao mới nghĩ ra được khả năng này."

Mai tính vung tay lên đập vào đầu Hoàng một cái.

"Ngồi im."

Hoàng ra hiệu, đoạn lấy dao nhọn, một tay cầm nhẹ lên gáy Mai, một tay chuẩn bị rạch miệng vết bầm.

"Có.. Có đau không?"

Mai cứng đờ, nhìn vào Hoàng.

"Không đau. Nhất định không đau. Sẽ nhanh thôi."

Hoàng nhanh chóng rạch một đường trải dài từ đầu đến cuối vết bầm.

Máu đen chảy ra, rơi tách xuống đất. Cậu vội lấy chiếc cốc hứng chúng lại.

Mai khó chịu ra mặt, mồ hôi ra ướt đẫm.

Hoàng lấy ngay một miếng khăn vải, lau sạch sẽ máu loang lổ xung quanh vai Mai. Tuy lần trước là Hoàng cũng bị, nhưng máu đen của Hoàng có mùi tanh tưởi, lại sền sệt đặc quánh, còn của Mai thì lại lỏng như máu đỏ bình thường. Có lẽ, kẻ ra tay này rất nhẹ, xem chừng là như cảnh cáo.

Hoàng lau xong, lại rạch tay mình ra, nhỏ máu.

"Mày... Máu?"

Hoàng không nói gì, kiên trì chờ đến lúc ba giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống, miệng hết rách bắt đầu se khít lại, chẳng mấy chốc, chỉ còn là một vệt rạch mỏng như sợi chỉ. Thần sắc xung quanh cổ Mai bắt đầu hồng hào trở lại. Vết bầm nhanh chóng tan đi.

"Đỡ đau hơn chưa?"

Mai nhìn xuống, khẽ gật gật đầu. Thực sự thoải mái, không có cảm giác nhức nữa.

"Đừng thắc mắc, máu của tao có tác dụng phục hồi vết thương."

Mai tròn mắt nghe Hoàng nói.

"Tao tin mày."

"Giờ tao phải đi rồi, mày cầm lấy lá bùa này, đem theo bên mình nhớ chưa? Nó giúp mày tránh được tai ương ma quỷ đấy. Cái này được tao đặc biệt vẽ riêng cho mày, lại thêm vài giọt máu của tao trong đó nữa. Rất linh nghiệm, đừng để làm mất."

"Ừ."

Mai quả quyết gật đầu.

Hoàng đứng dậy, thu dọn đồ vào trong ba lô, trước khi đi dặn kĩ.

"Nhớ, miệng vết thương đã lành, không cần phải bôi thêm thuốc nữa. À, mà khoan, mày là con gái mà."

Hoàng lại lục ba lo lần nữa, đưa ra một cái lọ nhỏ.

"Gì thế?"

"Đây, trước khi đi ngủ nhớ bôi vào nhé. Bôi đến khi vết rạch tróc vảy thì thôi. Nó giúp không để lại sẹo đâu."

Nói đoạn, Hoàng quay người đi, để lại Mai ngẩn ngơ đứng trước cửa cầm chai nhỏ chưa kịp nói gì.

"Mình đúng là ngầu mà. Hahahahahaha..."

Hoàng ngửa mũi lên trời cười lớn, anh tuấn tiêu sái bước ra đường.

"Chắc chắn nó phục mình lắm đây."

Phía trong nhà, Mai đóng cửa sầm một tiếng, nhìn vào miệng vết thương, nhếch môi.

"Con chó này, mày tưởng mày ra oai với bố là ngầu à?"

Nhưng tay lại xoay xoay vào cái chai nhỏ.

"Chậc chậc, cũng không khỏi phủ nhận, có chút cảm động."
 
Chương 94


Đúng như dự định thời gian của Hoàng, khi ra khỏi nhà Mai cũng đã là hơn 8h sáng.

Cậu vòng qua nhà bác Thắng, tính thắp một nén nhang. Kiên đang ngồi trong nhà, cửa vẫn mở, hệt như hồi bác còn sống vậy.

"Em đến thắp cho bác nén nhang."

Từ sau đám tang lần trước, Hoàng chưa tới thắp hương lại cho bác Thắng lần nào. Lại nói, Kiên từ hôm thấy biểu hiện của mẹ con Hoàng, không khỏi có chút cảm động, xem Hoàng như người trong nhà.

"Đến rồi thì vào đi. Để anh châm hương."

Kiên đứng dậy, mở một bó hương, bật lửa lên, khói bốc nghi ngút.

Hoàng lấy hai tay đỡ lấy, thành tâm vái ba lần.

Ngồi nói chuyện với Kiên một lúc, ước chừng cũng đã hơn 9h, Hoàng đứng dậy.

"Em ra ngoài điện Nhị, anh có đi luôn không?"

"Thôi khỏi, chốc nữa anh ra. Còn sớm."

"Vậy em đi trước."

Kiên tiễn Hoàng ra khỏi cổng, cậu xoay người, đeo ba lo rời đi.

"Quái lạ, thằng này ra điện tính làm gì mà phải vác ba lo thế kia?"

Kiên nhún vai rồi cũng vào trong nhà.

Cậu tính rời ra điện Nhất trước, rồi sau đi theo đoàn rước, đi đến hai điện còn lại.

Chậc chậc, ma xui quỷ khiến thế nào Hoàng, chưa ra khỏi ngõ đã gặp người quen.

"Hoàng đấy à? Thăm bác Thắng sao?"

Hoàng nheo mắt nhìn người đứng bên kia đường. Mắt đã không tinh rồi, lại còn phải nhìn qua lớp sương đen mỏng có mình cậu thấy, làm sao mà biết ai cho được?

À, không tính là người quen.

Thân xác của người quen mới đúng chứ.

Tuấn.

Quỷ nô này, thật là giảo hoạt nha. Ha ha, thực sự rất biết cách giả vờ đấy.

"Ừ. Thăm bác Thắng. Mày đi đâu đấy?"

Tuấn tiến lại gần phía Hoàng, khiến cậu trong lòng khẽ phòng bị cảnh giác.

"Tao đi từ nhà Khanh về."

Rắc.......

Một đòn chí mạng. Hoàng nghe có tiếng thủy tinh vỡ trong lòng mình, từng mảnh từng mảnh tứ tung, răm vào lục phủ như tạng, khiến chúng ứa máu, làm cho Hoàng cảm thấy nhất thời đau nhói toàn bộ.

"Ừ."

Hoàng cười khan, liền ngay lập tức vui vẻ.

"Qua hội làng rồi, hôm nào chúng ta lại tụ tập một bữa nữa nhé? Ha ha, hôm trước có việc bận quá, phải đưa Khanh về."

Cậu gật đầu.

"Nhớ, nhất định gặp mặt lần sau."

Hoàng nhìn Tuấn rời đi, phía sau gáy cổ, có một ấn đỏ phát sáng, rồi ngay lập tức biến mất.

"Còn có lần sau nữa ư?"

Hoàng lầm bầm.
 
Chương 95


Điện Nhất thực sự ồn ã và náo loạn. Bên ngoài là dân chúng đứng trong chờ Thành Hoàng được rước ra, bên trong là các thầy cúng đang làm lễ xin phép được khởi kiệu. Hoàng khẽ hừ mũi. Đờ mờ, tuy là có hơi bất kính một chút, nhưng tại sao lâu thế rồi vẫn còn không ai phát hiện ra nhờ?

Cậu đảo mắt một lượt nhìn những người xung quanh đây, vẫn không thấy mục tiêu mình cần tìm đâu.

"Bốp..."

Đang loay hoay tìm ngang ngó dọc thì bỗng dưng có một cánh tay đập vào cậu từ đằng sau gáy. Hoàng ôm gáy cổ, quay người lại nhăn nhó xem ai đã làm trò ngu này với mình.

"Này, ai mà... Hử?"

Hoàng trợn to mắt ra, há hốc nhìn người mới đánh mình.

"Cô... Cô..."

"Im đi. Nhức hết cả óc. Ngươi đừng có bày cái biểu cảm gặp ma ấy ra với ta nữa."

Cao Tuệ Mẫn chán chường nhìn Hoàng, lườm cậu một cái rồi cũng đảo mắt ra phía đằng trong.

Ngoài sân điện, một chiếc kiệu gỗ được trang trí trịnh trọng đặt ở chính giữa. Sau nó là một những người đàn ông mặc binh phục, tay cầm giáo mác biểu tượng cho binh lính bảo vệ, đằng phía trước là các bà cầm cờ, ở hai bên kèm có một đội trống kèn đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Hoành tráng đấy."

Hoàng buột miệng khiến Cao Tuệ Mẫn đang nhìn cũng phải quay lại.

"Khi nào rước kiệu đi?"

Cao Tuệ Mẫn không có thời gian biểu cảm mức độ "hoành tráng", nàng còn đang bận phân tích kế hoạch hành động.

Hoàng nghe xong chỉ chỉ vào bên trong.

" Cô có nhìn thấy không? Các thầy đang dâng hương xin phép, một chút nữa sẽ đem tượng ra đặt ở kiệu rồi đi rước ngay."

Quả thật bên trong đang nghi ngút khói hương, ông Huân cùng vợ chồng ông bà Nhì đang lầm rầm đọc tế, đằng sau xong có một khoảng chiếu to được các bà đang quỳ, vái lạy thành tâm. Đa số họ cũng giống như bà Châu, đôn đáo chuẩn bị từ mấy ngày nay. Họ là những người coi trọng tín ngưỡng tâm linh. Tất nhiên đang quỳ trong đó có mẹ Hoàng rồi.

"Xin phép cái gì mà xin phép chứ?"

Cao Tuệ Mẫn dựa người vào cây cột ngoài cửa, nhìn lên bức tượng.

"Đến cả thần hay quỷ còn không phân biệt nổi, thật vô dụng."

"Đừng nói thế. Họ là người trần mắt thịt, không thể trách họ được."

Hoàng cụp mắt, rồi lại ngẩng lên nhìn Cao Tuệ Mẫn. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo dài cách tân, đi giày bệt, trên áo vẫn là những họa tiết thêu mẫu đơn, tinh xảo vô cùng. Tóc được cột hờ bằng một dây lụa.

Cậu không hiểu, tại sao Cao Tuệ Mẫn lại ăn mặc như người bình thường thế kia? Lần trước khi đưa Hoàng về nhà cũng vậy.
 
Chương 96


Không biết Cao Tuệ Mẫn đang suy tính điều gì, nàng chăm chăm suy tư nhìn về một phía, bỗng có hai đứa trẻ con đang đùa nhau, chạy lại phía nàng, một đứa vì mải nô, đâm sầm đầu vào hướng người Cao Tuệ Mẫn. Hoàng giật mình chạy lại đỡ cậu bé ra vì rất có thể nó sẽ xuyên qua người Cao Tuệ Mẫn mà cắm đầu vào cột.

Từ từ, từ từ đã....

Hoàng còn chưa kịp lao đến thì thằng bé đã đến trước.

Nhưng điều cậu không ngờ nhất lại là, Cao Tuệ Mẫn nhanh tay ôm lấy cậu bé, xoay người ra phía đằng trước rất điêu luyện.

"Có làm sao không? Lần sau em nhớ không được nô đùa ở nơi đông người, biết chưa?"

"Dạ, em biết rồi. Cảm ơn chị xinh đẹp."

Cao Tuệ Mẫn cười, xoa đầu cậu bé rồi thả nó xuống.

Cười... Cười kìa...

Ôi mẹ ơi, người gì mà xinh thế...

Lần đầu tiên Hoàng thấy nữ câu quỷ cười kìa...

Có phải...

Hoàng sắp chết rồi không?

Đây là điềm báo gở chăng...?

"Nhìn cái gì mà nhìn? "

Cao Tuệ Mẫn phát giác được có người đứng ngây ngốc nhìn mình, lập tức chán ghét quay lại, lườm xéo một cái.

Nhưng đó không phải là vấn đề.

Vấn đề nằm ở chỗ...

"Sao nó lại có thể nhìn thấy cô? Nói chuyện với cô? Lại gần cô?"

"Thì đã làm sao? Ta là yêu quái sao mà chúng không thể lại gần được?"

"Không đúng, tôi nhớ lần trước ở nhà ông Hiệp ngoại trừ tôi và thầy Long ra tuyệt đối không có ai có thể trông thấy cô nữa. Lúc đó ông Hiệp còn hỏi tôi sao lại nói chuyện một mình nữa cơ mà?"

Cao Tuệ Mẫn lại liếc xéo Hoàng. Cái nữ câu quỷ đáng sợ này, không thể nhìn người khác với ánh mắt dịu dàng nhẹ nhàng hơn à? Như lúc nãy nhìn đứa bé kia chẳng hạn.

"Ta ban ngày là một bán nhân."

Bán nhân?

Ohhhhhh....

Kinh chưa kinh chưa.

Bán nhân sao? Đó là lí do vì sao Cao Tuệ Mẫn thay đổi váy xoành xoạch à?

Đúng rồi, vì con người cần làm như thế mà. Cần phải ăn uống, tắm rửa, cần sạch sẽ.

Ahaha...

Thảo nào lúc trước, chú Hải đụng vào Cao Tuệ Mẫn ngã ra đấy.

Có nghĩa là từ khi đó Cao Tuệ Mẫn đã xuất hiện trước Hoàng sao?

Chậc chậc chậc...

Chắc lão Long hói thầy cậu cũng không biết được bí mật bán nhân này của Cao Tuệ Mẫn.

Cao Tuệ Mẫn dường như không thèm đếm xỉa gì đến ánh mắt của Hoàng, trực tiếp xoay người bước vào trong điện.

Nhưng muốn vào được chính điện đâu phải dễ? Người người chen chúc nhau một cách mất trật tự, nếu phải là Hoàng bước vào thì đã bị giẫm nát hoặc tắt thở từ lâu.

Nhưng cậu vừa nghĩ xong thì đã biết mình phí lời, Cao Tuệ Mẫn từ lúc nào đã ung dung đứng ở chính giữa điện, đưa mắt nhìn lên ban thờ chính.
 
Chương 97


Không để Hoàng chờ lâu, Cao Tuệ Mẫn đứng một lát rồi đi ra ngoài ngay, mày nhíu lại như đang suy nghĩ.

"Làm sao thế? Sao lông mày lại cong như nửa cái bánh quy tròn úp ngược thế kia?"

"Im đi. Ngươi thì biết cái gì?"

"Ha. Làm sao lại không biết? Có phải cô nhìn thấy bức tượng của bà mụ kia thấy khó hiểu hay không?"

"Chắc chắn liên quan đến con quỷ kia. Có lẽ trước lúc đó, nó đã dùng bức tượng kia trú ngụ?"

"Không nhìn thấy điều gì khả nghi?"

Hoàng nheo mắt nhìn vẻ mặt Cao Tuệ Mẫn đang suy nghĩ.

"Vạt giao lĩnh vắt trái kìa."

Hoàng nhếch môi cười nhẹ, tay chỉ chỉ vào bức tượng bà mụ.

Làm sao mà một sinh viên ngành lịch sử - khảo cổ học như cậu lại không phát hiện ra chuyện này chứ. Ngay từ lúc chú Hải rửa nước cho nó Hoàng thắc mắc không biết là mình nhìn không đúng chỗ nào, mất công nát óc một đêm, hoá ra là vạt áo vắt trái.

Khi mặc giao lĩnh, người ta thường kiêng kị không vắt trái giao lĩnh để mặc.

Vắt trái là dành cho người chết.

"Bức tượng đó đã chính là cố tình thờ vong linh của người chết."

Cao Tuệ Mẫn như nhớ ra điều gì, cong khoé miệng lên cười, thốt ra.

"Đúng rồi đúng rồi, thông minh quá."

Hoàng cười, tính khen Cao Tuệ Mẫn một câu nữa, tay lại chuẩn bị đưa ra xoa đầu Cao Tuệ Mẫn, nhưng đến nửa đường thì chợt khựng lại.

Vcl nhé...

Đang làm gì đấy thằng điên kia?

Hành động đấy là sao? Giao Linh nhà mày đấy à?

Mày đang tự cứa dao vào động mạch chủ đấy à?

Hoàng thu tay về, thấy Cao Tuệ Mẫn không có gì là để ý đến những hành động vừa rồi của Hoàng, nàng suy nghĩ xong thứ gì đó, rồi nhìn ra.

"Người quen của ngươi kìa."

"Quen đâu? Quen đâu?"

Hoàng theo hướng mắt của Cao Tuệ Mẫn mới chỉ, đảo mắt nhìn quanh.

"Cô làm sao biết được tôi có quen ai à? Giỏi thế? Mà đông người thế này tìm đâu ra... A..."

Cao Tuệ Mẫn vẫn đứng dựa người vào cột, khoanh tay lại, nhìn Hoàng.

"Còn không đúng chắc."

Hoàng quay qua, cười gượng.

"Nói đúng cũng không đúng, mà sai lại càng không. Đó không tính được gọi là người quen. Thân xác người quen thì đúng nhất."

"Hừ."

Cao Tệ Mẫn vẫn tiếp tục dựa cột, nhìn Tuấn.

Tuấn chọn một vị trí cạnh ngay bên kiệu. Đứng từ phía Hoàng cũng nhìn ra, vị trí đó quay sang đã có thể nhìn toàn diện được bên trong kiệu.

Đây là Tuấn cố tình đi ngang để giám sát mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đấy ư?

"Là hắn đang đi ngang kiệu để kiểm soát mọi thứ."

Cao Tuệ Mẫn vừa nói vừa đứng thẳng dậy, vươn vai.

"Đi, chuẩn bị thôi."

Đúng lúc ấy, kẻng kêu dài một tiếng thực chói tai, báo hiệu rằng nghi thức rước kiệu đã bắt đầu, làm Hoàng cũng chực tỉnh.
 
Chương 98


Hai người đàn ông to khỏe ăn mặc chỉnh tề phụ trách việc nâng tượng Thành Hoàng vào kiệu.

Hai người phụ nữ tóc vấn phụ trách đem tượng bà Mụ đặt ngay trên chiếc ghế cạnh Thành Hoàng trong kiệu.

"Một đôi sao?"

Cao Tuệ Mẫn hừ mũi, bước đi theo đoàn người.

Tiếng trống kèn inh ỏi thực sự. Bốn người khiêng kiệu nghe theo hiệu lệnh của ông Huân, lập tức phối hợp nâng lên, tốp các ông binh lính phía sau và các bà cầm cờ cũng bước đi.

Đằng sau cùng là dành cho dân làng, già trẻ, lớn bé tất cả đều nô nức. Lũ trẻ con hí hửng chạy nhảy, có vài đứa còn vượt trước đám rước một đoạn, rồi lại quay đầu lại vì sợ bị mắng.

Tuấn vẫn thong thả đi chầm chậm ngang với kiệu, dường như không ai để ý đến cậu ta.

Tất cả mọi chuyện vẫn đang diễn ra đúng như kế hoạch của cả đôi bên.

"Vào trong điện ngay đi. Đám rước này đang còn đi chậm, lát nữa chúng ta đi ra ngoài đuổi theo cũng không có vấn đề gì."

Hoàng gật gật đầu, xoay người cùng Cao Tuệ Mẫn về lại điện Nhất.

Cả hai đi vào trong, mọi người đã rời đi hết, nhưng còn vài cô nữa ở lại dưới bếp để dọn dẹp hương nến và làm cỗ, cuối ngày đoàn rước sẽ quay lại, đặt Thành Hoàng về chỗ cũ.

"Ơ kìa Hoàng, sao con không đi rước kiệu đi, ở đây làm gì thế?"

Hoàng giật mình quay lại.

Là bác Lan.

Chậc chậc, cái bác hồi bữa kêu gả con gái cho Hoàng đây mà.

"Con chào bác Lan."

"Chào bác."

"Ui, ừ ừ."

Bác Lan thấy cùng đi với cậu còn lòi ra bản mặt yêu quái của Cao Tuệ Mẫn nữa.

"Con ở lại đây một chút tính thắp nén hương."

"Thế à, đi với bạn gái hả? Ha ha... Thế Nhung nhà bác thì tính làm sao?"

"Hả? À... Dạ dạ không phải đâu ạ..."

"Ôi giời, không cần chối nữa. Bác nói đùa thôi, hai đứa cứ tự nhiên đi, bác ra phía sau đã."

Bác Lan tất tưởi chay vào bên dưới điện, Hoàng quay đầu lại thì thấy Cao Tuệ Mẫn nhăn mặt.

"Này, ngươi nói xem, có phải lão nương kia ý tứ nói chúng ta đang là tình nhân hay không?"

"Hả? Ờ... Ờ... Không có đâu. Cô cả nghĩ quá rồi."

Hoàng đỏ mặt lúng túng.

"Có gì đâu mà ngươi đỏ mặt. Xem ra ở đây không có manh mối gì rồi. Tất cả chỉ trông chờ được vào điện Nhị kia thôi."

"Điện Tam thì thế nào?"

"Thế nào là thế nào. Ta đã xem xét rất kĩ khu điện Tam rồi. Chẳng phải đó là khu điện các người mới xây dưới nền cũ của khu điện Tam trước kia hay sao? Dựa vào khí tức nơi đó thì không có gì đáng lo cả. Chỉ có điều hai bên hông khu điện Tam lại có tới hai đường đi của người âm. E là dân cư khu đó phải mau chóng làm lễ giải, gộp lại thành một đường, thứ nhất là cho thuận tiện, thứ hai là đề phòng bất trắc trường hợp người dương bị dẫn vào đấy."
 
Chương 99


Thấy Cao Tuệ Mẫn nói có vẻ có lí, Hoàng gật gật đầu.

À mà không, buồn cười nhở.

Cái gì gọi là có vẻ có lí?

Rất hợp lí đi chứ...

Cô ta là nữ câu quỷ đó. Lời cô ta nói đáng tin gấp bội phần chứ.

"Còn ngẩn ra đấy, không mau đi theo đoàn rước kia đến khu điện Nhị?"

"Ừm..."

Hai người họ, một nam một nữ, bước vội ra ngoài đường lớn, đúng là đám rước đi chậm thật, nãy giờ còn chưa ra tới điện Nhị. Từ phía đằng sau chiếc kiệu, Hoàng nhìn thấy Tuấn đang tranh thủ nhìn nhìn ngang ngó dọc, xem chừng không ai để ý, hắn ta cắn rách ngón trỏ của mình cho chảy máu, rồi giả vờ như bị vấp, nghiêng người vào trong chiếc kiệu, thuận đà đưa ngón tay bị rách kia vào luôn.

"Thằng này hành động gì kì cục thế nhỉ?"

"Có làm sao đâu? Hắn ta chính là đang dùng máu của mình để giúp cho nguyên thân con quỷ kia không bị hắt ra ngoài đấy. Ngươi nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Hơn 10h rồi. Mặt trời chói chang chiếu xuống thế kia, dương thịnh âm suy nhất, tuy nói là 12h nhưng khoảng thời gian từ 10h - 14h chiêu là khoảng thời gian dương thịnh nhất. 12h chỉ mốc giờ đỉnh thôi. Còn nữa, đối phó với mặt trời kia đã đành, ngươi nhìn đi, phía trước là một thầy cúng đọc tế, hai bên hai vợ chồng ông bà kia đang gõ mỏ, chắc chắn con quỷ này đang suy tổn yêu lực cực kì."

Thế tại sao chúng ta không nhân cơ hội này mà trảm nó?

Hoàng suy tính trong đầu. Đúng rồi, Cao Tuệ Mẫn lúc này cũng chỉ là bán nhân, sức lực kém hơn ban đêm rất nhiều, cậu thì chẳng đối phó được bao nhiêu. Đành chờ đến tối nay thôi.

"Hạ kiệu."

Giọng ông Huân dõng dạc, ngay lập tức đoàn người cũng chững lại theo.

Đến điện Nhị rồi.

"Tế Bảo này là đáng nghi nhất."

Cao Tuệ Mẫn lầm bầm rồi theo Hoàng đi vào trong.

Kiệu được hạ một cách cẩn thận giữa sân điện Nhị. Ông Huân đi tới trước, gõ mỏ đọc chú dẫn đường, hai người đàn ông kia vái ba vái nghiêm chỉnh, rồi lập tức khéo léo khiêng tượng Thành Hoàng đi vào, tượng bà mụ được khiêng theo sau, ngang hàng là ông bà Nhì. Sau đấy, mọi người mới kéo nhau ùn ùn vào sau.

"Ngươi còn nhìn cái gì nữa, mau đi vào. Không dấu vết lại bị xê dịch bây giờ."

"Nhưng không thấy bóng dáng Tuấn đâu cả."

"Không cần lo, hắn ta chắc chắn đang ở trong điện chính tìm cách giở trò qua mắt rồi. Nhanh chân lên xem hắn định làm gì."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom