Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 60


Hoàng dẫn Giao Linh xuống dưới nhà, phân vân không biết nên chọn đi bằng phương tiện gì cho thuận tiện. Cuối cùng, cậu quyết định lôi chiếc ô tô ra, mở cửa cho Giao Linh.

Không phải cậu muốn khoe khoang gì đâu. Mà lỡ như khi đi bằng xe máy có người nào nhìn thấy cậu nhập nhoạng tối chở cô gái nào đấy đi, mẹ cậu mà biết được, chắc chắn bà sẽ lùng sục gắt gao xem đấy là ai. Chuyện giấu Giao Linh không sớm thì muộn cũng bị bại lộ. Khi đấy hậu quả khôn lường. Với lại, Giao Linh nguyên khí tuy giống con người, nhưng cũng chỉ là giống, không hoàn chỉnh, để cô tiếp xúc với bên ngoài lúc trời đất đang tranh sáng tối thế kia, Hoàng không an tâm.

"Có xa không anh?"

Giao Linh nheo nheo mắt lại, cố nhìn ra ngoài cửa xe.

"Không xa, em chịu khó ngồi một lát, sẽ đến nơi ngay."

Hoàng nhìn điệu bộ lâu ngày không ra ngoài của Giao Linh mà buồn buồn.

Tuy không biết có phải là quỷ sai dưới âm ty hay không, nhưng để cho Giao Linh đi đầu thai, khiến cô chết trẻ như vậy, lại còn không được siêu thoát, thực sự, mấy người ở dưới âm ty kia rất độc ác.

Dù sao trong tiềm thức hiện tại của Giao Linh, cô cứ nghĩ mình vẫn là một đứa trẻ chưa tròn mười tám.

Nghĩ đoạn Hoàng quay ra, tiếp tục lái xe. Nhưng phút chốc nhìn lại Giao Linh, cậu sởn hết da gà.

Cậu... Cậu vừa nghĩ cái... Cái gì thế kia?!?

Cậu đang cố gắng tìm cách để minh oan cho Giao Linh?!?

Lại còn thương cảm nữa...

Giao Linh... Chẳng phải cô ta là quỷ sai sao?!?

Chẳng phải cậu rất sợ quỷ sai sao?

Huhu, loạn rồi, loạn thật rồi.... T^T

Hoàng khẽ khẽ lùi ra sát phía ngoài cửa kính xe.

Cuối cùng thì cũng đến nơi...

Chu"s House.... Quán cà phê quen thuộc của nhóm cậu từ hồi học cấp ba...

Trước khi xuống xe, cậu quay người sang dặn dò Giao Linh.

"Nghe anh nói này, Giao Linh em chốc nữa vào trong gặp bạn anh, em tuyệt đối không trả lời bất cứ câu hỏi nào chúng đặt ra cho em đấy, biết chưa? Em chỉ cần chào hỏi, dạ vâng thôi. Đừng tự ý có hành động gì ngoài tầm kiểm soát của anh."

"Dạ, Giao Linh nhớ rồi."

Giao Linh gật gật đầu, Hoàng xuống xe, mở cửa cho cô. Cả hai người cùng nhau tiến vào trong quán.

"Ơ... Giao Linh, em không đi giày dép gì sao?"

Hoàng nhìn xuống dưới đất, bàn chân Giao Linh trắng muốt, đang ngọ nguậy dưới đường.

"Vì... Giao Linh không biết làm sao để cắt tờ giấy thành đôi hài..."

Cô mím mím môi, cúi đầu nhìn xuống dưới đất.

"Đôi hài sao...?"

Hoàng ngẩn người nhìn xung quanh đường.

"Giao Linh, đi cùng anh."
 
Chương 61


Hoàng cầm lấy tay Giao Linh, dắt cô sang bên tiệm giày bên đường bên cạnh.

Quả thực... Quả thực Giao Linh không khác con người là bao.

"Chào hai anh chị ạ, anh muốn chọn giày cho chị?"

Cô gái bán hàng thấy khách đon đả mời chào. Giao Linh ngơ ngác nhìn xung quanh. Hoàng dắt lấy tay cô.

"Được rồi, em ưng đôi nào, lấy hết cho anh."

Chị chủ nhìn Hoàng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Ui chao ơi là chao ơi, đã đẹp trai lại còn hào phóng, ga lăng....

Giao Linh nhìn xung quanh một vòng, cười cười.

"Em chẳng biết chọn đối nào cả. Giao Linh muốn ngồi."

Giọng Giao Linh nghe không được tự nhiên cho lắm. Hoàng nhìn xung quanh cửa hàng.

Đây rồi...

Lá bùa trấn yểm nằm ngay bên trên cửa ra vào.

Giờ chỉ có thể giật lá bùa ra, hoặc yểm một lá bùa khác lên người Giao Linh, may ra cô mới không bị mất đi nguyên khí.

Gay go thật, dẫn cô ra ngoài thực sự là một chuyện không lường trước được của cậu, lại còn phát sinh ra mấy chuyện này.

"Em lại ngồi trên ghế thử đi, ưng đôi nào, anh đem lại cho em ướm thử."

"Dạ..."

Giao Linh gật gật đầu, ngồi lên chiếc ghế đặt sẵn ở đấy. Hoàng lại chỗ chị chủ hàng, nhờ chọn giúp giày.

"Em không biết chọn đôi nào cả, chị chọn giùm em, nhanh nhanh một chút ạ."

"À được được..."

Chị chủ lần này nghe như trụy tim con mẹ nó luôn aaaa....

Nói cho mà biết, đẹp trai ga lăng đã hiếm, thê nô như thế này lại còn hiếm hơn...

"Đôi này... Giao Linh đi vừa."

Giao Linh đi thử một đôi giày cao gót trắng Hoàng mang lại, khẽ cười.

"Sao lại chỉ đi vừa, em có thích nó không?"

"Thích mà... Giao Linh thích lắm."

"Vậy lấy đôi này rồi chúng ta đi ra ngoài nhé? Sắp muộn giờ hẹn."

"Vâng."

Giao Linh đi ra ngoài cùng Hoàng để thanh toán.

"Em còn thích đôi nào nữa không? Để anh lấy luôn?"

"Không, không thích đôi nào nữa hết. Để dành lần sau ra ngoài..."

"Được rồi, em đi ra ngoài trước đi, anh trả tiền rồi ra sau."

Giao Linh rất nghe lời, đi đôi giày mới mua, bước ra bên ngoài cửa hàng.

"Chị cho em thanh toán."

Hoàng rút thẻ ra, đưa cho chị chủ.

Bà chị kia lần này hoa mắt thật sự, còn trẻ như vậy mà đã đi xe hạng sang, dùng thẻ vàng...

"Chỗ này không có thanh toán bằng thẻ được em ạ..."

Chị ta cười cười ái ngại.

"Vậy không sao, khỏi thối lại."

Hoàng rút ví ra rồi trả tiền mặt, bước ra ngoài như một vị thần.

Thực chất trong lòng đang rỉ máu...

Tiền của cậu....

Thực sự.... Muốn khóc quá điiiiiii
 
Chương 62


"Chúng ta đi."

Hoàng bước ra ngoài, cười cười với Giao Linh. Xem ra đã chính thức bắt đầu vào đêm, Giao Linh cô vừa mới ra ngoài hít thở khí trời một lát, đã gần hồi phục nguyên khí.

Cậu dẫn Giao Linh sang đường một lần nữa, xem chừng giày cao gót còn khá mới lạ với cô, cho nên đi cũng có một chút mất thăng bằng.

Tới nơi rồi...

Xem ra Hoàng đến muộn nhất hội...

Ở phía góc quán, tầm 5,6 người thanh niên đang tụ họp với nhau.

"Xin lỗi, tao đến trễ..."

Cả hội từ xa đã nhìn ra được sự có mặt của Hoàng, cười rôm rả.

"Không sao, không sao, tụi này cũng vừa mới đến. Nhìn thấy hết rồi nhé, dẫn bạn gái vào mua giày hả?"

Lúc này Giao Linh vẫn đứng đó, cười rất tươi.

"Em chào các anh các chị ạ. Em tên Linh."

"Xinh quá, đáng yêu quá đi mất. Em à, ngồi đây, ngồi đây đi em."

Thành - thằng bạn Hoàng cười hớn hở, chỉ chỉ vào chiếc ghế trong bên cạnh mình.

Cô nhìn Hoàng xin sự cho phép. Cậu khẽ gật gật đầu.

Giao Linh cũng rất vui vẻ, cười cười, đoạn kéo chiếc ghế ra, ngồi xuống.

Hoàng ngồi ngay bên cạnh Giao Linh, chuẩn bị các tình huống ứng phó.

"Thực ra mày không phải là đứa duy nhất đến muộn đâu, còn thằng Tuấn với con Khanh, hai cái đứa đấy chẳng biết khi nào mới vác cái mặt đến. Thôi kệ chúng nó, gọi nước, gọi nước đi..."

Cái Mai ngồi đối diện Hoàng, vẫn bô bô cái giọng như ngày nào.

"Còn nữa, bạn Thành thân mến, hãy để cho em Linh xinh đẹp ngồi kế chị em tôi để chúng tôi hỏi han tâm sự thủ thỉ. Trai ngồi phía trai, gái ngồi phía gái, Ok? Chúng tôi muốn biết cảm nghĩ và bí kíp của em là thế nào mà có thể yêu được một thằng đàn ông như thằng Hoàng."

"Ơ... Không kh..."

Giao Linh định ngăn lại.

"Tao thì làm sao?"

Hoàng bĩu môi.

"Mày chính là thằng ngọt nước nhất ở chỗ này mày có biết không?"

"Ha ha, được được, Giao Linh, em mau lại ngồi tiếp nước chị Mai."

Hoàng nghe xong mà cưới phớt lớt

Ahihi, ngọt nướcccccc.

Thằng Thành ngồi cạnh Hoàng, ghé sát tai nói.

"Công nhận, tao nhìn con bé này xinh thật. Đúng là mày có Phước."

"Ờ."

Hoàng không nói gì, chỉ gật đầu ậm ờ cho qua.

Giao Linh đổi ghế, sang ngồi với Mai và Nga, họ túm tụm lại với nhau.

"Em tên là Giao Linh?"

"Dạ."

Giao Linh mím môi.

"Sao em quen được Hoàng?"

"Ơ... À, là do em với anh Hoàng ở ngoài Hà Nội gần khu với nhau..."

"Thế à?"

...

Không biết đám con gái nói nhiều với nhau cái gì mà cười rúc rích, gọi nước ra rồi mà vẫn ở nguyên, ba thằng con trai còn lại thì ngồi khinh bỉ nhìn ba người đối diện.

"Lũ lắm mồm."

Thằng Thành nhếch môi.

"Tao cũng nghĩ thế."

Hai thằng còn lại đồng thanh.
 
Chương 63


"Xin lỗi mọi người, chúng tao đến muộnnnnnn."

Từ phía xa, một giọng con gái lảnh lót vang lên, tiếp sau đấy là tiếng cười khúc khích.

Một đôi nam nữ vui vẻ tiến vào chỗ Hoàng.

Là Khanh và Tuấn.

Khanh vẫn như vậy, lâu ngày không gặp, tóc hôm trước dài chấm cổ, giờ đã ngang vai, nước da vẫn trắng, khuôn mặt vẫn nhỏ nhẹ xinh đẹp như thế. Đi cùng cô là Tuấn, mặt mũi trông cũng sáng sủa, xách túi cho Khanh.

"Con nỡm, sao giờ mới đến? Lâu dài cổ..."

Nga nguýt một cái, đá chiếc ghế lại gần chỗ Giao Linh.

Tuấn rất biết điều, lẳng lặng ngồi cạnh Hoàng.

"Chúng mày đến lâu chưa?!?"

Khanh cười cười, nhìn xung quanh một lượt. Đến chỗ Hoàng, ánh mắt có dừng lại một chút.

"Lâu rồi, giờ sắp về rồi..."

Thành trề mỏ ra...

"Giao Linh, em chưa chào chị Khanh anh Tuấn kìa..."

Hoàng nhắc nhắc.

Lúc bấy giờ Khanh mới để ý ra người ngồi bên cạnh mình.

"Em chào anh Tuấn, chị Khanh."

Giao Linh ngoan ngoãn cúi đầu, miệng nở nụ cười hình bán nguyệt, nhẹ nhàng nói.

"Giao Linh? Ai đây? Em họ Hoàng à?"

Khanh thốt lên. Tuấn cũng ngạc nhiên không kém.

"Có điên ấy, người ta đang yêu nhau."

Thằng Đức cười hô hố, chỉ chỉ và Giao Linh và Hoàng.

Khanh mở to mắt, quay ra nhìn Hoàng.

Cậu gật gật thay cho câu trả lời.

Thái độ của Khanh là sao? Hoảng hốt? Bất ngờ? Hay một cái gì đại loại thế?

Giao Linh cũng bất ngờ không kém, nhưng cô không nói ra điều gì.

"Giao Linh là em hả?"

"Dạ."

Giao Linh gật gật.

"Xinh hơn Khanh rồi nhé."

Thằng Đức quan sát hai người nãy giờ mãi sau mới buột miệng ra một câu.

Cả hội chợt im phăng phắc.

Ai cũng biết là trong nhóm này, Khanh Khanh vẫn luôn mà cô gái đẹp nhất. Và tất cả cũng đều biết về mối tình tay ba giữa Hoàng, Khanh và Tuấn. Hai người Hoàng, Tuấn rất ganh ghét nhau, đố kị nhau từng li từng tí. Giờ thằng Đức nói ra một câu như vậy, chẳng phải chính nó đang ngấm ngầm công nhận cuộc chiến này Hoàng là người thắng cuộc sao?

Tuấn vốn ngay từ đầu không có trong hội bạn thân này. Là do Khanh chơi với hội, nên cậu ta cũng hùa vào chơi theo. Chẳng ai nói gì, nhưng cũng chẳng ai ưa cậu ta cho lắm, mà cũng mặc kệ. Thôi thì coi như cậu ta là không khí đi thôi.

""Anh Hoàng."

Giao Linh đột nhiên gọi tên cậu, cắt đứt bầu không khí im lặng ngột ngạt này.

"Sao thế em?"

Hoàng hoảng hốt quay sang nhìn Giao Linh. Thôi chết, nãy giờ cậu đã quá buông thả Giao Linh mất rồi.

"Em không có sao, mà ý em là, anh mau gọi điện về cho bác Châu đi, giờ này bác mà về nhà không thấy anh, lại lo lắng lắm."

"Ừ ừ. Anh quên mất."

Hoàng giật mình ngồi dậy, lôi chiếc điện thoại ra ngoài, bấm số gọi cho mẹ. Trước khi đi không quên xoa đầu Giao Linh.
 
Chương 64


Trong lúc Hoàng ra ngoài nghe điện thoại, đám con trai đã bắt đầu gọi bia, còn con gái thì bắt đầu khoe xem móng tay đứa nào đẹp nhất.

Đến lượt Giao Linh, cô cũng chìa tay ra theo bản năng, nhưng lại là úp ngược nó xuống.

"Giao Linh, thứ gì trong tay em kia?"

Khanh nhìn vào lòng bàn tay Giao Linh, thắc mắc.

"Cuối cùng lại không qua khỏi mắt cô ta."

Giao Linh lầm bầm.

Cô vội vàng thu tay lại, nắm lấy, không cho Khanh nhìn ra lá bùa mà Hoàng vẽ cho mình.

"Không có gì, không có gì đâu. Em hay vẽ bậy linh tinh vào trong tay ý mà. Thói quen thôi."

"Thế à?"

Khanh Khanh à một tiếng thật to, rồi làm như đã hiểu ra chuyện gì.

Đồ đáng ghét Khanh Khanh.

Không hiểu sao khi nãy lúc Giao Linh nhìn anh Hoàng, lại phát hiện ra anh Hoàng không nhìn Giao Linh mà lại nhìn bà chị Khanh Khanh kia. Còn bà chị kia cũng nhìn anh Hoàng, mà cái người tên Tuấn kia lại nhìn hai người. Giao Linh cảm giác trong người bực bội, muốn chạy lại cắn vào tay anh Hoàng một cái cho bõ tức...

Nói chuyện với mẹ một hồi, Hoàng cuối cùng cũng bước vào quán.

"Hơi lâu nhỉ?"

Khanh Khanh nhìn cậu, khẽ mỉm cười.

Hoàng không nói gì, chỉ cười rồi gật đầu.

"Khanh, em đã đói chưa?"

Tuấn nãy giờ ngồi bên cạnh mới lên tiếng.

"Em chưa."

Khanh Khanh lại cười tiếp.

Xinh thật...

Nhưng mà không bằng Giao Linh, huống hồ gì là Cao Tuệ Mẫn.

Cao Tuệ Mẫn?!?

Tự nhiên Hoàng nghĩ đến cô ta làm gì?

Cậu ngồi xuống chỗ, quay sang quan sát Giao Linh. Cô vẫn đang còn say sưa mải mê nghe Nga và Mai lắm mồm lắm miệng kể chuyện linh tinh.

"Sao đợt trước biến mất lâu thế?"

Khanh nhìn Hoàng.

Đến giờ phút này, việc cậu bị đâm bởi hai kẻ kia vẫn được giữ kín. Phần vì nhà trường muốn trấn an học sinh, không ai lại nói có kẻ sát nhân trong ngôi trường đang học, phần còn lại là do mẹ Hoàng không nói ra cho người khác biết.

"Mình chỉ là mắc tập trung ôn thi cho qua môn thôi. Chứ không có ý biến mất gì gì đâu."

"Ha ha, ừ. Tại thấy dạo này ít liên lạc với tụi này hẳn."

Khanh Khanh cười chữa ngượng. Cô đang bị Hoàng bơ, chính xác hơn là vị trí trong lòng cậu ta đã có người thay thế?

Hoàng khẽ lén quan sát Khanh Khanh. Rõ ràng là không có gì, nhưng tại sao Hoàng lại cảm thấy trực giác có gì đó không ổn?

Không ổn ở chỗ nào nhỉ?

Nhóm bạn ngồi nói chuyện với nhau thêm một chút nữa, thì Khanh Khanh do vướng chiếc túi xách, đã va vào cốc nước trên bàn, làm nước rớt hết xuống mép váy Giao Linh.

"Chị xin lỗi, xin lỗi em. Để chị lau chỗ ướt cho."

Khanh Khanh mang khăn giấy, định lau khô chỗ bị ướt.

Giao Linh mím môi, gạt phắt tay của cô ra, xô ghế chạy nhanh ra ngoài.

Hành động của Giao Linh khiến mọi người hoảng hốt.

Hoàng cũng không ngoại lệ...

Thôi chết, váy của Giao Linh làm bằng giấy...

Chẳng phải ướt hết thì chiếc váy cũng tan theo hay sao?

Hoàng nhìn theo Giao Linh, cậu vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài, không quên nói rằng Giao Linh bị chứng mất kiểm soát hành động, mọi người thông cảm cho hai người.
 
Chương 65


"Giao Linh, Giao Linh."

Hoàng gọi với theo, chạy ra ngoài quán cà phê, đảo mắt tìm Giao Linh.

"Em... Em ở đây..."

Từ chiếc ngõ nhỏ nằm tít dưới tận vỉa hè thị trấn, Giao Linh cất giọng, thều thào yếu ớt.

Cô đang ngồi dựa vào bức tường.

Cũng may là nhờ nhận biết được nguyên khí của Giao Linh, nên Hoàng mới đuổi theo được đến đây.

"Giao Linh, em bị làm sao thế?!?"

Hoàng hốt hoảng chạy đến bên cạnh, ôm lấy cho cô tựa vào lồng ngực.

Sao lại yếu như thế này?

Bàn tay trở về nguội ngắt, không còn hơi ấm như trước. Các khớp xương tay bắt đầu lộ rõ ra. Dưới ánh đèn phát ra từ những cửa hiệu bên cạnh, Hoàng nhận thấy da của Giao Linh dần dần ngả thành màu xám, không còn hồng hào như trước. Gân xanh đã nổi lên, trồi hẳn chi chít lại. Khuôn mặt bắt đầu góp lại, hốc mắt lồi hẳn ra trắng dã. Nếp nhăn nhúm xuất hiện dày đặc trên mặt.

Giao Linh... Đang bị hiện nguyên trạng?!?

"Em đang bị hút hết nguyên khí rồi?"

Đầu Giao Linh khẽ gật gật, hai mắt cô nhắm nghiền lại.

Chỉ vì một cốc nước mà có thể khiến Giao Linh mất nguyên khí?!?

Không thể nào...

Hoàng vội vàng bế xốc Giao Linh lên, trở về quán cà phê để lấy xe. Hiện tại vì đã mất nguyên khí, Giao Linh cả người đều gần như trở về nguyên trạng.

"Hoàng, Hoàng ơi?"

Ngay lúc vừa đặt Giao Linh nằm sau xe, Khanh và Tuấn cũng từ trong quán bước đến.

"Giao Linh không sao chứ?"

Cô nhìn vào trong cửa xe. Hoàng vội lấy tay che mất đi nhưng không kịp.

"Không sao, không sao."

"Ngất rồi à?"

Khanh Khanh nhìn vào bên trong.

"Giờ tớ đưa Giao Linh về nhà. Mọi người ở lại chơi vui vẻ..."

Hoàng sau một hồi tìm cách đuổi Khanh đi vì cô luôn muốn vào bên trong xe xem Giao Linh như thế nào.

"Được rồi, vậy đi cẩn thận đấy. Mình với Tuấn cũng phải về đây."

Đột nhiên, Khanh dừng lại, vẻ mặt gấp gáp quay sang nói với Hoàng. Tiếp đến, hai người cũng đi luôn, vội vàng không kém.

"Chúng tớ đi trước."

Tuấn cười đắc thắng, rồi quay qua luôn.

Hoàng thở phào nhẹ nhõm.

"May mà cô ấy chỉ nhìn thấy mỗi tóc và váy."

"Hoàng, Hoàng."

Hả? Vẫn chưa đi hay sao?

Hoàng bất giác quay đầu lại phía đằng sau.

Không phải Khanh.

Là Đức...

Đức lần này giống y hệt Khanh, cậu ta nhìn ngang ngó dọc vào ô tô, còn kĩ hơn cả Khanh, Hoàng toát mồ hôi, rồi quay ra nói với cậu.

"Giao Linh đâu?"

Hả?

Cậu ta... Không nhìn thấy Giao Linh?

Hoàng ú ớ.

"À, ừm, Giao Linh đi vệ sinh một lát sẽ quay lại thôi. Chúng mày thông cảm cho tao tí nhé."

Thằng Đức gật gật đầu, nói Hoàng là người có trách nhiệm. Rồi lại còn nói Khanh và Tuấn đột nhiên có việc mà bỏ hội về gấp như có ai đuổi. Đoạn quay người rời đi.

Gi... Gì đây? Sao Đức lại không nhìn thấy Giao Linh?!?

Đúng rồi.

Là do Giao Linh, bị mất hết nguyên khí, trở về hình dáng cũ tức là thành vong hồn, nên người ngoài không nhìn thấy được...

Thế... Thế còn Khanh?!? Tuấn?!? Tại sao...

Đầu Hoàng lập tức choáng váng. Dây thần kinh căng như chão. Cậu cố gắng bình tĩnh nhìn xung quanh.

Khanh và Tuấn đã đi mất từ lúc nào.

Từ cửa quán cà phê thằng Đức đang bước vào, có một cô gái xuất hiện, tiến vào quán. Cô ta mặc một chiếc váy đuôi cá trắng thời thượng, đi giày cao gót, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, ánh mắt liên tục đảo quanh chỗ ngồi vừa rồi của Hoàng như tìm kiếm thứ gì.

Lần này, chính thức khiến Hoàng thảng thốt, xen lẫn sợ hãi, bất ngờ.

Vì cô gái đó mang khuôn mặt của Cao Tuệ Mẫn.
 
Chương 66


Luống cuống bước vào xe trong tâm trạng hỗn loạn nhất, Hoàng cố gắng đi về nhà.

Mở cổng là chú Hải, chú nhìn vào bên trong xe Hoàng, thắc mắc.

"Ơ, cậu chủ, cậu đi đâu thế? Sao lại lấy xe ra từ lúc nào thế kia?"

Chú Hải làm ở nhà Hoàng, đến 9h tối sẽ về.

"Dạ... Con đi gặp bạn, tính đi xe máy mà trời tối quá. Lười đi."

Hoàng quay ngay người lại, nhìn về phía sau.

"Chú, chú có nhìn thấy thứ gì đằng phía ghế sau không?"

"Thứ gì?" - chú Hải ngước đầu vào bên trong nhìn nhưng không thấy điều gì bất thường.

Đúng thật sự Giao Linh đã biến thành vong hồn nguyên trạng...

"À, dạ. Con đi xe vào trong gara đã. Mẹ con về chưa chú?"

"Bà ấy đang còn ở lại lau dọn nữa ấy. Chậc chậc... Đúng là... Càng ngày càng phát tài như thế này chắc do thờ cúng chăm sóc Thành Hoàng tốt nên được hưởng..."

Không nghe nốt lời của chú Hải, Hoàng phóng xe vào bên trong, mở cửa xe ra, bế xốc Giao Linh lên phòng. Cẩn thận đóng kín cửa phòng lại.

Cậu vẫn luôn luôn thắc mắc vì sao cậu lại có thể chạm vào Giao Linh, cho dù cô có là ma.

Đặt Giao Linh nằm xuống giường, Hoàng vội vàng chuẩn bị những thứ cần thiết để gọi vong cô lại.

Cậu dán bốn lá bùa vào bốn vị trí quan trọng trên người Giao Linh. Lá bùa được vẽ cẩn trọng bằng giấy vàng, mực đỏ, lấy tay dính những sợi chỉ đỏ rực lại, cho chúng nối vào bên trong con búp bê bằng vải mà Giao Linh thường ẩn nấp, niệm chú hòng gọi vong.

Bên cạnh Giao Linh,ngọn nến được thắp cùng bát hương, khói nghi ngút lên đằng đầu.

Hoàng lo lắng đến toát cả mồ hôi, phần về cậu nếu trong lúc niệm chú mà không tập trung, suy nghĩ đến vấn đê khác, chắc chắn cậu cũng sẽ ảnh hưởng không ít tới mình. Mà thời gian gấp gáp, trong vòng hai giờ đồng hồ nếu không gọi vong Giao Linh về, chắc chắn bị dẫn dụ bởi âm khí nặng nề từ điện phủ, nó sẽ đi lạc đến đấy, chạy thẳng vào đường đi của người âm, Giao Linh vốn dĩ sẽ không được siêu thoát. Cậu mà gọi điện nhờ cầu cứu thầy Long, chắc chắn là không kịp...

Thực sự rất gay go.

Hoàng tắt hết điện trong phòng, căn phòng leo lét nhờ những ngọn nến, ba que hương nghi ngút khói, cậu nhắm mắt lại, lầm bầm niệm chú. Cứ như thế đến non nửa tiếng sau

Phụt...

Ngọn nến trong phòng bỗng dưng tắt. Hoàng giật mình mở mắt ra, một vùng tối om.

Hoàng cảm thấy có một luồng khí lạnh tràn qua người mình, khiến cậu lạnh buốt sống lưng.

Đó là do âm khí của Giao Linh.
 
Chương 67


Cậu cố gắng trấn tĩnh mình lại, âm khí bắt đầu xuất hiện, nghĩa là Giao Linh sắp trở về.

Thế thì mọi việc đang tiến triển theo chiều hướng tốt.

Hoàng tiếp tục nhắm mắt lại, miệng lầm bầm lầm bầm niệm chú, tay gõ liên tục vào chiếc mỏ gỗ chín nhịp một, giai đoạn này tuyệt đối cần tập trung, nếu cậu thất bại, vong hồn Giao Linh không những không trở về, mà còn lôi kéo theo âm binh từ khắp các điện thờ xung quanh làng kéo đến. Một mình Hoàng không thể chống trả được với người của âm ty.

Không cẩn thận chúng sẽ cử các câu quỷ đến bắt hồn cậu, phải, chúng chính là những người như Cao Tuệ Mẫn.

"Cốc... Cốc... Cốc..."

Nhịp điệu càng ngày càng nhanh và gấp gáp. Hoàng cố tình để mở cánh cửa sổ phía ngoài hành lang ban công ra, hòng dẫn dụ Giao Linh về phía này.

"Phù..."

Rèm cửa sổ đột nhiên phả mạnh vào phía bên trong. Khác với cơn gió nhỏ hồi nãy, lần này, gió thổi dữ tợn hơn.

Một tinh phách bé xíu màu xanh nhàn nhạt bay từ phía ngoài cửa vào.

Ngay lập tức, Hoàng dùng một lá bùa, gắn lên phía trên người Giao Linh, đứng dậy, lấy tay rạch một đường nhỏ cho máu ứa ra, rỉ xuống tấm bùa, đặt trở lại nơi lồng ngực cô, lập tức tinh phách tiến về phía bên trong, nhập vào người.

Bốn lá bùa trên người Giao Linh đồng loạt phát sáng màu vàng chói.

Hoàng dùng máu của mình để có dương khí, tinh phách của Giao Linh hàng ngày thường đi hút thứ này, nên ngay lập tức sẽ bị dẫn dụ.

Đầu các khớp xương trên ngón tay Giao Linh bỗng chuyển động. Sợi chỉ đỏ rực phát sáng một cái.

Hoàng vội vàng giật ba tấm bùa trên người cô ra, vừa niệm chú, nhanh tay đốt chúng đi, chỉ giữ lại lá bùa duy nhất đặt trên lồng ngực Giao Linh ở lại.

Cậu giật mình, định lui tay về, vì những tấm bùa kia trở nên nóng bỏng rát, nhưng ngay lập tức liền nhắm chặt tay mà không rời, cuối cùng cũng cháy hết.

Thân ảnh Giao Linh, dần dần mờ nhạt mà biến mất.

Hoàng nhanh chóng lấy lá bùa dính máu nơi lồng ngực của Giao Linh, đem yểm ngay đằng sau lưng con búp bê vải, sợi chỉ đỏ nối giữa thân ảnh Giao Linh và con búp bê bỗng vụt tắt. Hình dáng Giao Linh cũng hoàn toàn biến mất.

Ngay lúc này Hoàng chợt hiểu, thứ mà cậu nhìn thấy vốn dĩ chỉ là ảo ảnh mà Giao Linh cố dùng nguyên khí còn sót lại của cô để tạo thành, để dẫn dụ tinh phách của chính mình về đây.

Hoàng ngồi dậy, bật điện lên. Con búp bê vẫn như vậy, không có gì thay đổi so với lúc trước. Chỉ khác là đằng sau có thêm lá bùa yểm trái tim Giao Linh.

Cậu mở cửa tủ, đặt ngay ngắn nó về vị trí cũ.

"Ui da, đau quá..."

Do không cẩn thận, vết rạch tay hồi nãy bị va vào cạnh tủ. Máu từ miệng vết thương bắt đầu chảy.

Vô tình, con búp bê nằm ở phía dưới bị máu từ tay Hoàng nhỏ xuống...
 
Chương 68


"Hoàng ơi... Con đâu rồi?"

Từ phía dưới nhà, bà Châu vừa mới trở về, liền gọi ngay con trai xuống.

"Dạ... Con xuống ngay đây..."

Hoàng đóng cửa tủ lại, bước xuống lầu, không quên che đi bàn tay đang rỉ máu của mình lại.

"Mẹ về rồi ạ."

"Ừ. Con đã ăn uống gì chưa?"

Hoàng khẽ gật gật thay cho câu trả lời.

Thấy con trai mình hôm nay điệu bộ khúm núm khả nghi, bà Châu nhíu mày lại, nghiêm giọng hỏi.

"Xoè tay phải ra mẹ xem nào Hoàng?"

"Dạ...?"

Hoàng giật thót.

"Mẹ nói đưa tay giấu đằng sau lưng kia đây cho mẹ xem..."

"Hic..."

Hoàng méo xệch, từ từ đưa tay ra, he hé mở mắt nhìn lại vết cứa.

Máu đã ngưng chảy.

Lúc nãy có lẽ hành sự vội vàng gấp rút quá, cậu đã vô tình cứa con dao vào tay tạo nên một vết cắt khá sâu.

"Tay bị làm sao thế kia?"

Bà Châu nhìn bang tay rướm máu, hoảng hốt.

"Con... Con... A, dạ, là hồi nãy con có lấy dao dọc giấy, chẳng may cứa phải..."

"Phải cẩn thận chứ, hai mươi tuổi đầu rồi..."

Nói đoạn, mẹ Hoàng với ra phía tủ bếp, lấy hộp y tế ra, đem bông băng cá nhân, kéo Hoàng lùi lại gần, băng lấy tay phải.

"Sao lại có mùi nhang nến nhỉ?"

Bà khịt mũi, nhìn khắp xung quanh.

Thôi chết, mùi này từ người Hoàng mà ra.

Cậu lùi ra sau ba bước, mặt đầy cảnh giác.

"Con mới thắp hương cho thổ địa nhà mình ấy mà. Mẹ, mẹ vất vả ngoài điện cả ngày rồi, vào trong tắm rửa rồi đi nghỉ đi ạ, để con giúp mẹ cất đồ."

"Tay thế này có được không?"

"Dạ được, mẹ, mẹ mau đi đi..."

Thấy con trai như vậy, bà Châu cũng xuôi xuôi, gật gật đầu, sau đấy quay người đi thẳng lên trên phòng.

Hoàng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu chờ mẹ đi mất, lấy bàn tay còn lại cách hộp y tế lên phía trên nóc tủ bếp.

"Choang..."

Chiếc hộp y tế rơi choang xuống đất, loảng xoảng.

"Cái gì thế hở Hoàng?"

Giọng bà Châu vọng xuống từ phía lầu trên hớt hải.

"Dạ không, không có gì ạ. Con hơi giật mình một tí thôi."

"Để cái hộp ở đó, chốc mẹ xuống cất cho. Lên lầu đi."

"Dạ..."

Hoàng nhìn lên phía trên, xem mẹ có xuống dưới hay không, tiếp đến thu dọn lại đồ, lấy chân đá nó vào một góc, sau đó bước lên phòng, đóng kín cửa lại.

Hồi nãy cậu đánh rơi hộp đồ y tế, vốn dĩ không phải là trượt tay.

Mà là do cậu không nắm được bàn tay, khi dụng vào khiến cậu cảm thấy đau nhói, ran rát, như có hàng trăm kiến lửa đốt vào.

Hoàng xoè bàn tay ra, phát hiện lòng bàn tay thâm đen từ khi nào. Mỗi một lúc lại càng lan nhanh ra vị trí khác.

Bàn tay khi nãy giật tấm bùa từ trên ngực Giao Linh.
 
Chương 69


Hoàng nén đau, cố cầm lấy điện thoai, gọi video cho thầy Long.

"Thầy... Thầy ơi..."

Hoàng nhăn nhó để điện thoại dựng vào góc giường, về phần mình ngồi sao cho ông Long có thể nhìn rõ nhất.

"Ranh con, biết giờ là mấy giờ rồi không?"

Màn hình bên kia, ông Long đang thư thái nằm trên chiếc giường trải ga đệm trắng muốt, có lẽ là chuẩn bị đi ngủ.

"Thầy... Con bị làm sao đây..."

Hoàng đưa tay trái ra, dí sát vào màn hình cho thầy Long nhìn rõ.

Ông Long ngồi dậy, bật thêm điện, mở to mắt ra nhìn, hoảng hốt.

"Âm khí?!?"

"Dạ... Đau, nhức, khó chịu lắm..."

"Thôi chết rồi, bị âm khí xâm chiếm vào người rồi... Làm sao thế kia? Con làm gì mà lại như thế kia?"

"Con..."

"Mà khoan kể chuyện này đã. Mau, mau lấy con dao nhỏ ra, đốt nóng dưới ánh nến, rồi đem rạch cái đám đấy, nhỏ máu ra cho thầy, ngay lập tức, để càng lâu nó càng xâm chiếm, lúc ấy không cứu chữa được sẽ thành cái xác sống luôn đấy."

"Hic..."

Hoàng lật đật ngồi dậy, lấy con dao nhỏ mà thầy Long từng đưa cho mình. Con dao này từ khi mới nhập môn, Hoàng rất sợ ma, nên thầy đã đem nó cho cậu, dặn lúc nào cũng mang vào bên người.

Hơ dưới ánh nến tầm 5 phút, đầu dao khi này vừa sắc vừa nóng.

Ngậm chặt cán dao vào trong miệng, cho nó chĩa đầu nhọn ra phía ngoài, cậu cúi đầu xuống, dùng miệng rạch một đường vào lòng bàn tay đang đen sì loang rộng kia.

Một đường rạch thực sâu, máu từ phía bên trong chảy ra, Hoàng vội vàng lấy tay hứng vào chiếc bát nhỏ.

Chất dịch lỏng nhầy nhụa nhớp nháp chậm rãi chảy ra ngoài. Thứ chất này vốn đã mất đi tính chất cơ bản, nó dinh dính, màu đen tuyền, đặc quánh lại. Một mùi hôi thối tràn ra ngoài. Hoàng quay mặt ra, kìm nén không cho cổ họng mình nôn.

Tuy vết rạch sâu, nhưng tuyệt đối cậu cảm thấy dễ chịu, cảm giác như được gãi ngứa, khoan khoái, bàn tay cũng không còn rát ngứa như hồi nãy.

"Được rồi, giờ mau lấy máu sạch của con nhỏ vào đấy ba giọt đi..."

Hoàng không nói gì, lại dùng miệng điều khiển cán dao về mu tay phải, rạch một đường, nhỏ ba giọt đỏ tươi vào miệng vết thương.

Ngay lập tức, có một sự biến đổi nhanh chóng về màu sắc, chỗ lòng bàn tay đã chuyển về sắc hồng hào, miệng vết thương cũng từ từ khép lại.

"Ổn rồi, sáng ngày mai nó sẽ trở về bình thường, giờ còn bát máu kia, mau lấy đốt nó đi, không cẩn thận bay mùi lại dẫn dụ bọn câu quỷ đến."

"Nó thối lắm thầy ạ..."

"Tao biết rồi..."

Hoàng lấy một lá bùa, bỏ vào bát máu, lấy bật lửa lập tức đốt đi. Làn khói đen sì toả ra...
 
Chương 70


"Xong rồi đấy, kể cho thầy nghe, vì sao lại bị như thế này?"

"Dạ..."

Hoàng ngồi ngay ngắn lại, kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho lão Long đầu hói nghe.

"Từ từ... Từ từ đã... Ý con là... Con bé Giao Linh kia chỉ vì cái người tên Khanh kia làm rớt cốc nước xuống mà mất hết nguyên khí?!?"

"Dạ..."

Hoàng gật đầu quả quyết lia lịa.

"Sự việc không đơn giản như con nghĩ đâu. Một cốc nước bình thường, nếu hắt lên bộ áo giấy kia, chắc chắn nó chỉ bị nhoè ra vì ướt, chứ tuyệt đối Giao Linh kia đã tu đến trình con người rồi, tuyệt nhiên sẽ không bị làm sao. Mà đã là con người, ai lại chết vì một cốc nước bao giờ?!? Chắc chắn trong nước có thứ khác..."

"Thứ khác?!?"

"Phải... Chuyện này tạm gác lại tại đây, giờ cũng khuya rồi, thầy đi ngủ trước đây. Ở đây nắng nóng quá..."

Nói đoạn, màn hình bên kia tắt ngúm đi. Hoàng vội gọi với theo nhưng không được...

"Ơ thầy... Thầy ơi... Còn chưa có kể hết... Còn gặp Cao Tuệ..."

Tiên sư cái đầu hói này...

Hoàng lầm bầm quay mặt đi, ném cái điện thoại đen sì xuống góc giường.

Phải... Lại gặp Cao Tuệ Mẫn

Có chắc không?!?

Chắc.

Mà cũng không chắc...

Hoàng nhức đầu suy nghĩ.

Nếu như đó là Cao Tuệ Mẫn thật thì làm sao? Lần trước trong điện Nhị, cô ta cũng đã xuất hiện, mặc một bộ áo dài màu đỏ có thêu mẫu đơn...

Là mẫu đơn...

Những đồ vật trên người Cao Tuệ Mẫn lần trước trong vụ hồn ma của Dâng thị, đều có hình mẫu đơn...

Từ Trâm cài tóc, đến giá y, thậm chí là cả chiếc gương câu hồn...

Áo dài mẫu đơn...

Đáng tiếc lần vừa mới hồi nãy, cô ta lại mặc váy trắng thời thượng?!? Đi giày cao gót?!?

Nhưng mái tóc dài đến eo thì không thay đổi, lần nào cũng vậy, vẫn luôn luôn thả xuống, xoăn nhè nhẹ...

Vẫn là ánh mắt sắc bén ấy... Khuôn mặt Cao Tuệ Mẫn, dù có chết đi sống lại Hoàng vẫn sẽ không bao giờ quên. Cũng tuyệt đối không nhầm lẫn với ai...

Thế cô ta lại xuất hiện trong quán cà phê làm gì?

Ngay sau lúc ấy, bọn người của Khanh Khanh cũng rời đi.

Kì lạ thật, chuyện gì nhỉ? Sao Khanh và Tuấn lại có thể nhìn thấy Giao Linh? Còn Đức thì lại không?

Có lẽ là do lúc ấy, Giao Linh vẫn chưa hoàn toàn mất hết nguyên khí, nên khi hai người kia ra ngoài vẫn còn nhìn thấy...

Nếu như vậy thì tuyệt nhiên, lúc Đức đi ra ngoài, có lẽ là đã yếu quá, nên cậu ta không thể nhìn thấy Giao Linh chăng?

Xâu chuỗi lại tất cả sự việc từ lúc trong quán, đột nhiên Hoàng nghĩ đến còn một khả năng khác...

Nghĩ xong, cậu liền giật mình, tự vả vào mặt hai cái.

"Ngu ngốc... Không bao giờ có chuyện đó."

Nói đoạn cậu quay ra phía con búp bê, nói nhỏ, rồi cười như thằng ngốc, tắt điện đi ngủ.

"Giao Linh à Giao Linh, em mau chóng bình phục nhé."

Trong căn phòng tối om, đột nhiên, lá bùa cùng sợi chỉ đỏ buộc sau con búp bê loé sang một cái rồi tắt hẳn.
 
Chương 71


Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu, nắng rọi xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào mặt Hoàng, cậu mới bắt dầu mở mắt, trở dậy.

"Chậc chậc... Lại quên không đóng cửa sổ rồi..."

Thầm trách mình một câu, vừa nhíu mày lại, bước ra cửa sổ, Hoàng lấy tay ra định kéo rèm cửa sổ lại, nhưng ngay lập tức lại thu về.

Bàn tay hôm qua mẹ mới băng cho cậu...

Giật mình nhớ lại toàn bộ sự việc hôm qua, cậu vội vàng xoè tay còn lại ra, lòng bàn tay này có một vệt nhăn nhúm, màu thẫm trải dài một đường.

Vết dao rạch của cậu gây ra, quả đúng nhu lời lão Long đầu hói nói, nay đã gần như trở về bình thường...

Quay sang cửa tủ quần áo, con búp bê của Giao Linh vẫn ở đó, im thin thít, không một động tĩnh.

Cậu nhìn đồng hồ.

Đã 9 rưỡi sáng.

Bước vào nhà tắm đáng răng rửa mặt xong xuôi, Hoàng chạy xuống dưới nhà.

"Con trai, con dậy rồi đấy à?"

Bà Châu đang ngồi ngặt rau dưới bàn bếp, nhìn thấy Hoàng, khẽ mỉm cười.

"Ơ... Mẹ. Sao mẹ lại ở đây? Hôm nay ở điện hết việc rồi ạ?"

Hoàng nhìn mẹ mình, mặt đầy thắc mắc. Sao thế nhỉ? Hay hội làng bị cắt bớt ngày tổ chức rồi? Nếu như thế... Cậu chưa có được gặp Thành Hoàng... Vậy Giao Linh...

"Không phải, hôm nay là việc của đàn ông chứ. Họ đang ở ngoài đấy làm kiệu, bữa kia đặt ông Thành Hoàng vào đấy để đi rước. Con không nhớ hả? Chú Hải năm nay cũng đến phiên rồi, nên đành xin nghỉ mấy ngày tới. Con trai, con khi nào lấy vợ nhập hộ khẩu về đây, vợ chồng con cũng phải bận túi bụi đi đấy."

Bà Châu như lo sợ con trai và cả thế hệ sau đều làm mai một cái thứ truyền thống hội làng tốt đẹp này đi. Nên năm nào cũng vậy, bà cũng dặn Hoàng y chang như vầy.

"Con trai, con nhớ phải làm cỗ y chang mẹ làm để cúng trong hội làng nhé. Không được lơ là đâu đấy..."

Và câu trả lời lúc nào bà cũng nhận lại.

"Ôi dào ơi, con thì chó nó lấy. Với cả mấy thủ tục rườm rà như này, cần rút ngắn hoặc bãi bỏ đi. Con không có làm như mẹ đâu. Ma với chẳng quỷ, thần với chẳng thánh. Tào lao quá. Rõ mê tín."

Mỗi lúc như vậy, bà Châu đành bất lực nhìn con trai mình. Nói mãi nó cũng chẳng bao giờ nghe đâu. Nó đâu có biết, bà có được ngày hôm nay cũng nhờ quỷ thần cả?!?

Thế nên hiện tại, bà cũng đang chờ để chuẩn bị nghe câu nói hàng năm.

Hoàng nhìn lại mẹ, chớp chớp mắt, ngồi xuống trước mặt bà, mở miệng.

"Mẹ yên tâm, riêng gì chứ thần thánh là không thể đùa được. Con sau này nhất định sẽ cố gắng."

Bà Châu mở to mắt ra, nhìn thằng con trước mặt.

"Có phải... Hoàng không hả con?"
 
Chương 72


Cậu nhếch môi lên, nhìn mẹ mình với khuôn mặt tiu nghỉu.

"Ý mẹ là như thế nào?"

"Không có, không có như thế nào cả. Tay sao rồi? Con không cần làm việc gì hết. Con trai, con mau lấy đồ trong tủ ra ăn sáng đi. Lát mẹ nấu cơm rồi gọi con xuống ăn."

Hoàng gật gật đầu. Xách một túi sữa từ trong tủ ra, chào mẹ rồi bước lên phòng.

Cậu vớ lấy chiếc điện thoại dưới đuôi giường. Messenger có tin nhắn đến.

: trò ngoan, tay đau như thế nào rồi?

Ha ha, lão Long đầu hói bày đặt nhắn tin qua mess cơ. Hoàng cười lăn lộn, cũng tiện tay gõ vài chữ.

: con đỡ rồi, thầy yên tâm, vết cắt đã lành lại hẳn.

: thế thì tốt. Có chuyện gì nhất định con phải báo cho thầy đấy. Biết chưa?

: dạ. Ok Ok.

Mấy cái biệt hiệu trong mess đều do Hoàng đặt cả.

"Hoàng, sao thầy mày lại là Thôi Chấn Long?"

Lão Long đầu hói nhìn chiếc điện thoại cảm ứng, tay lướt lướt, xoa quả trán như sân bay, nhíu mày nhìn Hoàng.

Lão lúc ấy mới mua quả điện thoai cảm ứng, ha ha. Không biết ai xui dại lão, nói quả 1280 kia lỗi thời rồi, lão bực mình quá, chạy ra tiệm mua ngay. Về nhà bị mợ Liên chửi cho một trận. Cam tội mua đồ không hỏi ý kiến mợ.

Hoàng nghe lão hỏi xong, phụt cười. Nhưng cũng không quên ngặt lại giải thích.

"Ơ kìa thầy. Thầy không biết Thôi Chấn Hồ trong bộ phim chưởng gần đây thầy trò chúng ta xem à? Cái thằng đẹp đẹp trai hay múa kiếm với trèo tường ấy. Mặc cái áo màu tím hành hiệp trượng nghĩa ấy. Đấy, thầy của con có khi còn phong độ oai lẫm liệt hơn thằng kia, nên gọi thầy là Thôi Chấn Long là đúng nhất rồi còn gì nữa?!?"

Lão Long đầu hói nghe xong, cười hí hí, quay qua xoa đầu Hoàng, tiện thể bước xuống dưới nhà phụ mợ Liên nấu cơm.

"Trò ngoan, ha ha, tốt tốt. Đúng vậy. Thầy mày là con người hành hiệp trượng nghĩa, phong độ đầy mình. Thôi Chấn Long, Thôi Chấn Long, Thôi Chấn Long..."

Hoàng nhìn thấy bóng thầy Long đi mà không nhịn nổi cười.

"Phụt... Muâhhaaaaaa..."

Đến tận bây giờ đã là gần hai tháng, lão Long kia thực tế là vẫn không hiểu được Thôi Chấn Long nghĩa là gì.

Cậu nhìn lại biệt hiệu trong mess, nước mắt chảy giàn rụa ra, ôm bụng xuống giường. Không thể nhịn nổi cười mất.

Thôi Chấn Long đại hiệp.... Là Long Thối Chân há há há....

Cười đến không thở được tầm một phút, Hoàng giật mình nhìn lại điện thoại.

Có tin nhắn đến.

Từ Đoàn Khanh Khanh.
 
Chương 73


: cậu thế nào rồi? Hôm qua tớ với cả Tuấn về vội quá, không kịp chào mọi người.

: không sao, hôm qua tớ cũng về sớm mà.

: thế thì tốt. Tớ chẳng quay qua hỏi thăm cậu thế nào. Giao Linh đó...

Đến đây, Hoàng khẽ nhíu mày. Giao Linh... Khanh nhìn thấy Giao Linh.

: ừ? Giao Linh làm sao?

: không có chi. Tại Khanh nhìn thấy Giao Linh hơi mệt. Cô bé không sao chứ? Có phải bé ấy giận chuyện cốc nước mà bỏ về không? Khanh xin lỗi...

: không sao hết. Cô ấy chỉ bị choáng một chút thôi. Cơ địa Giao Linh yếu. Cậu không phải lo.

: uhm, thế mình bớt lo rồi. Chỉ sợ cô bé giận mình...

Hoàng cùng điện thoại gõ phím một hồi, tay trái cậu đã mỏi nhừ. Cuối cùng cuộc trò chuyện cũng kết thúc.

Đại loại, Khanh muốn hỏi thăm sức khỏe Giao Linh, nói chuyện phiếm về mấy đứa bạn một chút. Nào là Mai nó sau vụ tối qua đã gọi điện chửi ầm cô nàng, hay chuyện đã lâu lắm rồi hai người không cùng thâu đêm nói chuyện với nhau.

Hoàng thoáng nhớ đến... Kể từ lúc Khanh yêu Tuấn, số lần nói chuyện của hai người thậm chí còn không nổi đếm đủ mười ngón tay. Ngày xưa khi còn chung học với nhau, ngày ngày Hoàng đều tới chở Khanh đi học, mua đồ sáng cho cô nàng, chuyện trò lặt vặt cả ngày không biết chán.

Khanh Khanh, kể cả bây giờ vẫn luôn đáng yêu hoạt bát như vậy. Chỉ tiếc một điều, Khanh Khanh ngày trước là của Hoàng, hoặc chẳng của riêng ai. Còn Khanh bây giờ, là của Tuấn.

Nghĩ đến đây, Hoàng nhếch môi. Tuyệt nhiên cậu nên từ bỏ Khanh Khanh, trước khi mù quáng...

Còn về Giao Linh...

Ở một resort xa xăm nào đấy cách Hoàng gần một nghìn cây số, sư phụ Thôi Chấn Long của cậu cũng đang đăm chiêu nhìn ra biển...

"Thằng ngốc này, tại sao còn phải cứu con bé quỷ sai kia làm gì nữa?"

"Dạ?..."

"Con không phải giả ngốc. Đáng lẽ nhân chuyện này con đã có thể để cho con bé kia hồn phi phách tán, sau đấu con sẽ hoàn toàn được tự do, nhưng đằng này con chịu hao tổn âm Đức cứu nó, con nói đi, tại sao lại thích ôm họa vào người?"

"Con... Con..."

Ông Long nhìn đệ tử trước màn hình, hai tay không có nổi một bên lành, mà ruột gan cũng thắt.

"Con... Thực ra Giao Linh vốn bị như vậy là do con làm ra mà. Phần về con tự ý đưa cô ấy ra ngoài trong lúc nguyên khí chưa ổn định, lại còn khiến cô ấy suýt bị lạc mất tinh phách... Con không có nỡ hại cô ấy như thế. Nếu con bỏ đi có khác gì con tuyệt đường đầu thai chuyển kiếp? Giết đi một mạng người?"

Ông Long thở dài thật dài nhớ lại chuyện tối qua.

Thằng đệ tử ngu ngốc này... Tuyệt nhiên không uổng công ông làm thầy cho nó. Nhưng làm pháp sư, cứ nặng tình như vậy, e là sau này, không thể dứt khoát được.
 
Chương 74


Hoàng vứt điện thoại sang một bên, bước xuống dưới cổng nhà nhìn ra ngoài phía đầu làng.

Mẹ cậu đã xách làn đi chợ từ lúc nãy.

"Ơ, cậu chủ, tay bị làm sao thế kia?"

Chú Hải từ phía đầu ngõ, khiêng một bó tre vót nhọn, tiến lại chỗ Hoàng, mặt hốt hoảng.

"Chú..."

Hoàng cười cười, toan lấy tay gãi đầu, nâng được nửa đoạn lên mới nhớ ra tay mình đang băng bó, liền thu về.

"Sao thế? Tối qua tôi còn thấy cậu bình thường mà?"

"A... Dạ... Tại lúc con không cẩn thận, bị con dao cứa một vết. Chú đi đâu thế kia?"

Chú Hải nhíu mày, nhìn bàn tay Hoàng.

"Chậc chậc... Cậu phải cẩn thận chứ. Tôi đang đem đồ đến khu điện Nhất để làm kiệu rước Thành Hoàng làng. Năm nay đến phiên tôi trực ngoài đấy, nên phải xin bà chủ cho nghỉ. Nếu tôi mà trốn việc, chắc bị người trên quở chết mất..."

"Vâng."

Hoàng cười cười.

"Vậy tôi đi trước nhé."

Hoàng chào chú Hải, chờ cho đến khi chú đi khuất dạng sau ngõ, mới đóng cổng đi lên phòng.

Căn phòng vẫn im thin thít không tiếng động, Hoàng nhìn một lượt xung quanh, thở dài ngao ngán rồi bước lên giường.

Giao Linh không có ở đây, thật sự trống trải.

Bình thường những lúc như thế này, cô thường xuất hiện, giúp Hoàng làm mấy việc vặt như quét dọn, kéo rèm cửa, hoặc chạy xuống chỗ thổ địa xin nhang khói, hay chỉ đơn giản là ngồi cạnh Hoàng, nhìn cậu chơi điện tử hoặc canh cậu ngủ.

Càng nghĩ càng thấy nản, Hoàng thấy hối hận vô cùng. Nếu hôm qua cậu không rủ Giao Linh ra ngoài, thì giờ cũng không thành ra như thế này.

Cậu lăn qua lăn lại trên giường, rồi lại ôm chiếc điện thoại lướt lướt vài cái, tiếp tục vứt điện thoại, rồi lại lăn qua lăn lại trên giường.

Cuộc sống không có Giao Linh, nhàm chán, vô cùng nhàm chán aaaaaaa...

"Hoàng ơi, ra mở cửa cho mẹ..."

Bà Châu đã đi chợ về, đứng trước nhà, phát hiện cổng đã bị đóng, liền gọi con trai ra.

Hoàng nghe xong vội bật người lên, phóng như bay xuống dưới.

"Mẹ, mẹ về rồi."

"Làm sao mà lại đóng cổng thế kia? Mới xuống đây à?"

"Dạ..."

Cậu lanh chanh xách lấy cái làn đỏ mẹ cậu mới đi chợ về, đem ngay vào bếp.

"Con phụ mẹ nấu cơm nhé?"

"Thôi khỏi, tôi không cần."

"Đi mà mẹ... Mẹ ơi, mẹ à..."

Hoàng nhăn mặt lại, làm bộ xin xỏ.

"Tay mày què quặt thế kia, đòi giúp mẹ? Phá hư thì có."

Bà Châu nhíu mày lườm.

"Hiccc..."

"Chậc chậc... Thôi được rồi, ngồi đây thôi, không mượn anh làm gì cho tôi hết."

Hoàng hí hửng bắc ghế lại chỗ bếp, chống cằm nhìn bà Châu nấu ăn giết thời gian.
 
Chương 75


"Được rồi, ngồi lên đây ăn cơm đi."

Bà Châu dọn sẵn cơm ra bàn, kêu Hoàng ngồi lại.

Cậu lóng ngóng tay chân, tay trái lại không thuận, thành thử mẹ cậu phải gắp thức ăn vào bát.

"Mẹ, chiều nay mẹ định làm gì thế?"

"Chiều nay? Kiểm tra sổ sách, thống kê lại quỹ đã, rồi lấy nợ. Dạo nay nợ đọng nhiều quá, chậc."

"Dạ... "

Hoàng cúi mặt xuống ăn tiếp. Mấy chuyện như thế này, cậu không dám quan tâm.

"Sao? Chán ở nhà một mình à? Chiều nay sao không đi bộ ra chỗ điện Nhất ấy, mà xem mấy chú mấy bác làm kiệu rước ông Thành Hoàng."

A ha, ý kiến không tệ. Hoàng gật gật đầu, kết thúc buổi cơm trưa, cậu lên phòng đi ngủ.

Hướng đến chiếc tủ quần áo, cậu mở ngăn kéo tối nhất ra, cầm lấy con búp bê đang ngồi một góc.

"Giao Linh à. Sao em còn chưa ra ngoài thế? Ở đây một mình, anh chán lắm."

Con búp bê vẫn im trong tay Hoàng, không động đậy. Hoàng nhìn nó một hồi, nhăn mặt lại, cất lại chỗ cũ.

"Haizz..."

Cậu thở dài ngao ngán, bước lên giường đi ngủ. Chẳng biết ngủ được bao nhiêu lâu, cậu đã được bà Châu đánh thức.

"Hoàng, Hoàng ơi. Dậy đi con, mẹ nói này."

"Vâng?"

Hoàng lười biếng xoay người lại, nhưng không chịu mở mắt.

"Giờ mẹ phải đi việc rồi, con ở nhà trong nhà cẩn thận nhé. Nếu không thì đóng cổng lại mà ra chỗ điện Nhất cũng được. Tối mẹ về mẹ nấu cơm cho."

"Dạ."

Bà Châu nhìn con mình đang còn mắt nhắm mắt mở, không nỡ làm phiền, liền lập tức lẳng lặng bước ra bên ngoài.

Cái gọi của bà Châu làm Hoàng không thể ngủ thêm được nữa. Cậu quyết định vào phòng tắm rửa mặt rồi đóng cổng, đi ra phủ điện Nhất.

Điện Nhất cũng là một trong ba điện chính của làng Hoàng. Đó là điện được có thứ tự đầu tiên trong tam điện. Nằm ở phía đầu làng, ngay bên phía trái cạnh con sông Chu. Vốn dĩ thời kháng chiến chống Pháp, Mỹ, khu điện này chỉ lớn bằng một gian nhà, nhưng trải qua trùng tu trong một lần đánh bom của địch, sau cách mạng, người ta gom góp tiền từ các dòng họ về, xây rộng thêm cho nó lớn như ngày hôm nay.

Điện Nhất cách xa điện Nhị, điện Nhị lại xa điện Tam một chút. Nhưng đứng từ trên cầu Bắc ngang qua con sông Chu, người ta có thể nhìn thấy đỉnh ngói của ba ngôi điện này, tạo thành một tam giác. Mà người dân trong làng quan niệm rằng, nhà nào sống trong tam giác này đều phát tài lộc, phú quý.
 
Chương 76


Từ phía đường lớn của làng, có một con đường đất nhỏ nằm ngang ngạnh, dài ngoằn nghèo đẫn ra phía điện Nhất. Hoàng phát hiện ra người ta đổ bêtong cho nó từ khi nào, nhưng cậu cũng chẳng buồn bận tâm, vì giờ tay cậu què thế này, có là xấu hay đẹp thì cũng phải đi bộ.

Đường vào điện này vốn dĩ chỉ là một con đường dẫn ra bãi bồi của làng, mà chính xác hơn là chính bản thân điện Nhất cũng nằm giữa một bãi ngô xanh tốt rộng lớn. Hoàng nhớ hồi bé thường được bác Thắng dẫn ra con đường này, ngồi bên bờ bãi đi theo bác ra làm cỏ ngô.

Đi được một đoạn thì cũng đã nhìn thấy điện Nhất. Từ phía xa, điện Nhất nằm sừng sững dưới một gốc cây đa thật to, bên phía còn lại là một cây khế lớn tuổi. Không hiểu vì sao, cả ba điện chính, mỗi điện lại có một cây khế to ở cạnh, cho nên thường được dân làng gọi là đền Cây Khế.

Ở phía ngoài sân, các bác trai trong làng đang tập trung hì hụi đóng một chiếc kiệu gỗ.

"Con chào các bác ạ."

Hoàng chưa bước đến sân đã chào to. Mấy người đàn ông dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Ôi chao, con mẹ Châu đến đây xem làm lễ đấy à?"

Một bác trai có làn da rám nắng cười lớn, nhận ra Hoàng trước tiên.

"Dạ. Mẹ con dặn là ra ngoài đây chơi với các bác, tiện thể học hỏi lại, sau này lớn lên còn biết chút ít, để không bị các bác chê cười."

Hoàng cười cười.

"Có gì đâu mà học với hỏi, cái thằng này, tay bị làm sao thế kia?"

Bác trai đang đóng mấy chiếc đinh vào cọc gỗ, vừa nói chuyện với Hoàng, nhưng cũng không quên chuyên môn, tay liên tục phát ra tiếng "cộc cộc."

"Con không cẩn thận một chút, bị dao cứa vào tay thôi ạ."

Cậu gãi gãi đầu. Đúng là cái tay què này, đi đến đâu cũng bị hỏi, phiền toái hết sức.

Hoàng đi vào sâu bên trong, nhìn rõ xem đã hoàn thành được đến đâu. Kiệu này là do tám người đàn ông khỏe mạnh phụ trách khiêng tám bên mà đi, hàng năm đều rước Thành Hoàng từ điện Nhất đến điện Tam cuối làng.

Sao vậy nhỉ? Tự nhiên trong người thấy nhột nhột như có ai đấy thổi vào tai.

Hoàng kệ thứ cảm giác ấy, toan nói chuyện cùng với mọi người trước, bèn cảm thấy trong người một làn hơi lạnh thấu xương. Cậu nhìn xung quanh một lượt, những người kia vẫn làm việc, mồ hôi nhễ nhại. Không có dấu hiệu của một cơn gió mới thổi qua.

Hoàng liền xoay người, đứng một lúc rồi bước ra phía cây đa to, trừng mắt vào gốc cây.

"Cút."

Một bóng khói đen mờ xam xám lập tức cô đọng lại, biến thành một con quỷ nhăn nheo xấu xí.
 
Chương 77


"Tiểu nhân biết sai rồi, xin ngài tha tội."

Con quỷ cái đói kia cúi gằm mặt, à không, hộp sọ của nó xuống dưới xương ngực, ra vẻ ăn năn hối lỗi trước mặt Hoàng.

Nhìn nó thật gớm chiếc với hai chiếc răng nanh dài nhọn hoắt, hai hốc mắt lõm vào bên trong không có tròng, bộ da xanh loét bám dính lấy khung xương như một loại kí sinh. Tóc thì lơ thơ vài cọng dài xám xám, trắng không ra trắng, đen không ra đen.

Chắc chắn nó ngửi thấy mùi máu... Chậc chậc... Máu trai tân ở đây, nên mới bước ra tính làm liều.

Ai mà ngờ, người kia lại có thể nhìn thấy nó chứ.

Ngu dại, thứ quỷ ngu dại aaaaaaa...

"Ngươi ở đây lâu chưa? Tại sao lại không bị âm binh tới bắt?"

Hoàng nuốt ngược cơn buồn nôn sắp trào ra khỏi nơi cổ họng, dùng một giọng hết sức bình sinh để nói, chứ thực ra trong dạ dày đang biểu tình, muốn đưa hết thức ăn ra ngoài bằng đường miệng.

Ừ ha, đúng vậy. Hoàng hỏi con quỷ kia xong, cũng thấy thật lạ. Quái đản, thứ quỷ này cùng bầy quỷ đói đáng sợ kia ở điện Nhị, nếu như chỉ cần léng phéng vài giờ thôi, lập tức sẽ có âm binh của Thành Hoàng làng tới bắt liền. Hà cớ tại sao chúng vẫn bình an vô sự?!?

"Cái này... Tiểu nhân không có biết."

Quỷ cái kia đi chuyển khớp xương cổ của mình, tạo thành một chuyển động lắc lư sang trái qua phải, ngụ ý là lắc đầu, khớp kêu rắc rắc.

Hoàng tuy sởn da gà đến tận óc, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thường. Thứ quỷ cái, thấy trai là sáng mắt ra, mau biến đi.

"Thôi được, mau đi đi."

Cậu lấy một lá bìa tím, dán ngay bên hộp sọ của con quỷ, niệm thần chú, lập tức nó lại biến thành khói đen, phả nhanh vào hư không, biến mất hoàn toàn như chưa từng xuất hiện.

Chắc do oán hận lúc chết nặng nề quá. Cậu để ý thấy trên hộp sọ con quỷ kia có một hốc lớn, cỡ bằng một trái táo nhỏ, bị đập nát xương xung quanh. Chắc là bị sát hại tàn bạo, chết bất ngờ nên không chịu siêu thoát, oan hồn thường hay lảng vảng quanh đây.

Hoàng thở dài, mấy chuyện ân ân oán oán này cậu không tham gia, có như thế nào, kẻ xấu tuy thoát lưới pháp luật nhưng tuyệt đối xuống âm gian lại bị chịu sự rà soát lại một lượt của âm phủ, xác suất trốn tội là 0%, người oan ức chắc chắn sẽ được làm Phước ở kiếp sau, chuyện siêu thoát cho con quỷ kia giúp cậu làm tăng âm Đức, tuy không đáng là bao, nhưng vẫn tốt. Những chuyện còn lại, đã có các quỷ sai cùng Diêm Vương giải quyết.

Nghĩ đoạn, Hoàng bước lại trong điện, vòng ra phía trái tìm chú Hải.
 
Chương 78


Phía trái điện Nhất, chú Hải cùng một vài người nữa đang dùng nước quế để rửa sạch sẽ các bát hương cùng một số đồ đạc trong điện.

"Con chào chú Hải, con chào mọi người."

"Hoàng đấy à?"

Hoàng đứng sát cạnh chú Hải để xem cho rõ hơn. Chú Hải đang cọ rửa cẩn thận một bức tượng bà cô bằng gỗ. Bà ta có đôi môi đỏ, đầu đội mấn, trên người khoác giao lĩnh màu xám.

Hoàng nhíu mày nhìn vào đôi mắt bức tượng. Không hiểu vì do người điêu khắc lỡ tay, hay người điểm xuyến màu sơn cho đôi mắt này quá đà, mà đôi mắt của bà ta trong vừa to, vừa trợn lên một cách đáng sợ. Hoàng nhìn một lúc mà giống như kiểu, bà ta đang trừng mắt lên đe dọa mình vậy.

Hic... Quả nhiên là rất có hồn. Đúng thật là đáng sợ...

Nhưng điện Nhất này của Thành hoàng làng cơ mà, tại sao lại có tượng thờ phụ nữ ở đây nhỉ? Hay đây chính là phu nhân Thành hoàng làng?!?

Nghĩ cũng phải mà cũng không phải. Phu nhân Thành hoàng thì không thể mặc mình giao lĩnh màu xám được.

"Cậu chủ, đăm chiêu nghĩ ngợi gì mà ngẩn hết cả người ra thế? Không thấy nắng à? Người toát hết cả mồ hôi rồi kia kìa. Mau đi vào bên trong một lát đi. Xong việc tôi sẽ vào với cậu ngay."

Chú Hải nhìn thấy bộ dạng ngơ ngẩn của Hoàng thì không khỏi sốt ruột. Tay thì què quặt thế kia, không hiểu sao bà chủ lại hành tội cậu ra ngoài trời thế này.

Hoàng như sực tỉnh, cười cười.

"Con vào trong ngay đây ạ. Chú và các bác cứ làm tiếp đi, con xin phép."

Mấy người còn lại quay ra, khoát tay ra hiệu cậu vào trong, rồi lại tiếp tục công việc cọ rửa của mình.

Hoàng bước vào bên trong gian thờ chính của điện Nhất, ngắm nghía săm soi một hồi.

Đã lâu rồi cậu mới trở về ra thăm nơi đây. Bao lâu rồi? Hình như lần cuối cùng cách đây hai năm, khi cậu chuẩn bị thi đại học, mẹ cậu đã gọi cậu thắp hương khấn Thành Hoàng, cầu trời phật cho cậu vượt qua kì thi quan trọng này. Số lần hồi nhỏ tới giờ cậu ra ngoài đây cũng không phải là ít, một năm chắc vài ba lần,rồi từ khi lên thành phố học, cậu không ngó ngàng gì đến nữa.

Thế nhưng giờ đồ vật trong đây đối với cậu lại như mới lần đầu nhìn thấy. Vì bởi lẽ, trước kia cậu vốn xem ma quỷ thần thánh tâm linh là không có thật, nên thường không để ý.

Gian chính này đang được mọi người đem ra ngoài lau rửa cẩn thận, chỉ còn trơ lại ba bát hương nằm tại ba vị trí khác nhau trên bàn thờ to. Hai bát hương nhỏ bằng nhau được đạt hai bên hữu, tả của bàn thờ. Bát hương lớn nhất, sừng sững nhất thì được đặt Trịnh trọng ở giữa, đằng sau nó là một bức tượng khác to được che bởi một tấm mành bằng lụa đỏ. Có cái gì đó vừa ghé qua Hoàng khiến cậu khẽ giật mình.

"Thành hoàng làng?!?"
 
Chương 79


Hoàng toan bước sát lại với bàn thờ, tính thò tay với lấy chiếc mành, nhưng nghĩ kĩ lại thì không dám, bèn vòng ra phía đằng sau xem xét bức tượng.

Cậu đứng ngó một hồi lâu, có lẽ bức tượng bằng đồng, được đúc từ hàng mấy trăm năm trước. Họa tiết hoa văn có lẽ là từ thời nhà Hậu Lê. Tấm mành không đủ mỏng mà cũng chẳng dày, khiến cậu chỉ mập mờ phỏng đoán.

"Cậu chủ, đứng tránh sang một bên để tôi đặt tượng lên nào."

Mải ngắm Thành Hoàng làng, Hoàng giật mình không nhận ra chú Hải đã ở phía sau từ bao giờ.

"Dạ được."

Cậu vòng ra phía bàn thờ trước, chú Hải cẩn thận đặt tượng bà mụ ngay cạnh tượng Thành Hoàng làng, rồi đặt bình hoa, cốc chén lên phía bên trên.

"Chú, sao chú không lau chùi Thành Hoàng?"

Chú Hải nhún vai.

"Cái đấy là việc của ông Huân, sáng sớm ngày mai ông ấy sẽ đến thắp hương làm lễ trước, rồi xin ông Thành Hoàng cho phép được ra ngoài. Chứ bộ cậu tưởng dễ dàng lắm chắc, cỡ như tôi có cho tiền cũng không dám đụng vào."

"À dạ..."

Ông Huân là ông thầy cúng nổi tiếng nhất trong làng. Ông cùng vợ chồng ông Nhì bà Nhì là ba thầy cúng đảm đương vai trò cúng tế tất cả mọi thứ liên quan đến cưới xin ma chay của người dân quanh đây.

Cậu tiếp tục quan sát bức tượng bà mụ vừa mới được đặt lại ngay ngắn trên bàn. Áo giao lĩnh vắt trái, ở viền mép hai bên ống tay áo là những hình thù kì lạ được điêu khắc chạm trổ rất tỉ mỉ. Nhón chân lên một chút để nhìn kĩ hơn, nhưng Hoàng vẫn là không hiểu những hình thù kì lạ đó tượng trưng cho thứ gì, mặc dù chính cậu là sinh viên chuyên ngành khảo cổ - lịch sử học. Chỉ có điều, dựa vào trang phục bà ta đang mặc, có lẽ là từ thời nhà Nguyễn. Hoàng khẽ nhíu mày.

"Chú Hải, tượng bà mụ này thờ ai thế ạ? Phu nhân Thành Hoàng à?"

"Tôi không biết, mà cũng chẳng ai biết cả. Chỉ biết là từ khi sinh ra tới giờ,nhỏ tới lớn, tôi đã nhìn thấy nó ở đây rồi. Nhưng mà này, giờ cũng sắp xong hết việc rồi, ngoài kia moi người đang chuẩn bị về hết. Cậu chủ, tay cậu thế kia thì mau mau về đi thôi. Mọi việc còn lại cứ để tôi với họ lo cho."

"Ý chú... Ý chú là con vô dụng?!?"

Hoàng mếu máo.

"Không không, ý tôi không phải thế. Trời chiều rồi, tôi cũng sắp làm xong rồi."

"Con đùa chú thôi."

Nhìn bộ dạng lúng túng của chú Hải, Hoàng phì cười. Bước ra phía ngoài, cậu xin phép mọi người, trở lại con đường mòn, đi bộ về nhà.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom