Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Pháp Sư Đôi Mươi

Pháp Sư Đôi Mươi
Tác giả: nhisanhh
Tình trạng: Đang cập nhật

--- oOo ---


Hoàng năm nay 20 tuổi. Cậu là một chàng trai bình thường giống như bao chàng trai khác nhưng trong một lần dọn nhà cậu đã phát hiện ra người bạn gái của cậu đã tặng cho cậu một chiếc sừng trên đầu. Mà người thứ ba không ai khác chính là bạn của cậu.

Trong lúc nóng giận nhất thời, cậu đã bị bạn mình dùng dao đâm vào tim. Cậu gục xuống đất, máu từ trong cơ thể từ từ thấm vào cây liễu cổ thụ, nơi mà các nữ sinh tự sát tập thể.

Thật may mắn, Hoàng đã không chết vì nhát dao đó nhưng từ sau lhi tỉnh lại, cậu đã bắt đầu nhìn thấy âm hồn.

Từ đó cậu bắt đầu công việc pháp sư, thu phục quỷ hồn. Trong quá trình thu phục quỷ, Hoàng đã làm bạn với một nữ quỷ dưới âm ty nhưng bị đày đến nhân gian bởi vì một lý do đặc biệt...
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ"

Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi.

Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng.

Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng?

Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại

"Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không công khai chuyện hai chúng ta yêu nhau, anh sẽ không để yên cho nó đâu"

"Từ từ đã anh, đợi đến khi anh Hoàng dọn ra, em sẽ nói rõ hết tất cả mọi chuyện, làm như thế, anh sẽ đỡ khó xử hơn, em vẫn yêu anh nhất mà"

Những lời này... Hoàng không tin vào những điều mình nghe, cậu vội bước vào, đập vào mắt cậu là một đôi nam nữ đang hôn nhau tình tứ, quần áo xộc xệch.

"Ơ, anh..."

"Tao đang xem cái quái gì thế này?!?"

Hoàng quát to, đoạn túm lấy cổ áo Nam. Cho hắn ta một đấm. Máu chảy ra từ khoé môi, Nam cười nhạt:

"Thằng ngốc này, không ngờ mày biết chuyện sớm hơn so với dự định của Linh đấy, haha..."

"Mày..."

Hoàng giơ tay ra chuẩn bị cho hắn một đấm nữa, nhưng vừa vung tay, cô người yêu đã chạy lại, ngăn cản cậu...

"Đừng anh, đừng đánh anh ấy nữa. Em ra ngoài nói chuyện với anh..."

Đoạn, cô ta vừa dứt lời, liền kéo tay Hoàng ra khỏi khu ký túc, trong lòng giận dữ, nhưng cậu nghĩ, thân là đàn ông con trai, không bao giờ hạ thủ với phụ nữ.

Trời bên ngoài đã nhập nhoạng tối, cô ta dẫn Hoàng ra phía đằng sau ký túc, chỉ có nơi này yên tĩnh, phù hợp để nói chuyện. Không hẹn mà trùng, cả hai người đều thấy có một chút lạnh người. Phải, ngay đằng sau lưng cậu, chính là cây liễu, nơi được tương truyền rằng, các nữ sinh, đã tự sát cùng nhau...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


"Dốt cuộc, cô và tên kia đã dan díu với nhau bao lâu rồi?"

Hoàng thực bình tĩnh, vốn dĩ, ngay bây giờ, sự tức giận của cậu, có chăng chỉ làm cho câu chuyện trở nên dài thêm, sự việc càng rắc rối.

"Em... Em..."

"Cô nói xem?"

"Xin lỗi anh, em... Em và anh Nam chỉ yêu nhau mới có vài tháng thôi..."

"Vài tháng?!? Ha ha! Chúng ta mới yêu nhau được gần một năm, mà cô đã cắm sừng tôi được được vài tháng! Giỏi!"

Hoàng cười, cậu cười trong cay đắng, gió cuối đông xào xạc xào xạc, những cành liễu rủ xuống, đong đưa, từng chiếc lá nhọn hoắt, ngoe nguẩy, hệt như những khớp xương người, múa may trong gió.

"Em.."

"Tôi nói cho cô biết rõ, thằng Nam, đã thua lỗ trong đợt cá độ vừa rồi, và cậu ta đang vay nặng lãi, tất nhiên, lãi rất cao. Có biết vì sao tôi biết được hay không?!? Đơn giản thôi, vì chủ nợ, chính là nhà tôi đấy, xiết nghĩ tình bạn phòng, tôi đã không kêu mẹ đòi lại, nhưng thật không ngờ... Được rồi, giờ tôi sẽ gọi về, cho người đến, một lấy tiền, hai, phải, không có tiền, sẽ đoạt mạng... Hự!..."

Hoàng nhói lên một tiếng, cậu cảm nhận thấy có một vật thể nhọn hoắt, lạnh lẽo, đâm trực tiếp qua hai xương sườn từ phía sau, xuyên thẳng vào tim...

Cậu gục ngã xuống dưới gốc liễu, hình ảnh cuối cùng, chính là Nam, tay cầm con dao rỉ máu, kéo tay Linh chạy trốn ra ngoài.

Máu từ miệng vết đâm tràn ra ngoài, thứ dịch màu đỏ sẫm, tanh tao, nhầy nhụa, loang lổ, bò trườn như những con rắn, ngấm vào lòng đất. Cây liễu bỗng trở mình, đung đưa mạnh hơn. Những cành liễu, trông thực đáng sợ dưới màn đêm của buổi tối. Như run rẩy, vui sướng, rủ xuống tựa như ôm trọn người Hoàng. Phải rồi, là gió, một lần nữa, Hoàng cảm nhận được sự lạnh lẽo tê người. Đau có, nhói rát, khiến cậu không thể cử động được nữa, cậu biết, vết đâm chí mạng như vậy, chắc chắn không thể qua khỏi. Máu cùng bùn đất, tạo thành một thứ thức ăn ngon đầy dinh dưỡng của liễu cổ thụ. Những chiếc rễ cố sức dài ra, hút trọn chất dịch lỏng ấy. Hút lấy hút để, đến cạn kiệt, sạch sẽ. Dường như ranh giới giữa sự sống và cái chết, cậu có thể cảm nhận được, rằng vũng máu tươi của mình, đang bị hút cạn. Chút ý thức cuối cùng của cậu, cứ thế tan biến. Giữa màn đêm, một bóng liễu trở mình, rủ xuống hơn mọi ngày, che chắn cho một thân thể yếu ớt, như đang ôm nhau, giữa sự tịch mịch, cô quạnh...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


"Con ơi, con tỉnh rồi à?"

Hoàng từ từ mở mắt, nhìn thấy mẹ cậu đang ngồi ngay cạnh giường, mắt đỏ hoe, nắm chặt tay của cậu, nhìn cậu với nụ cười mừng rỡ.

"Con...con..."

Hoàng cố gắng mở miệng ra để nói chuyện với mẹ, nhưng không thể. Ngay lúc này, một trận đau buốt từ lồng ngực ập đến...

"A..."

Cậu nhói lên một tiếng. Đau, thực rất đau.

Bà Châu, mẹ cậu, hốt hoảng vội vàng lại đỡ con trai nằm đúng tư thế.

"Con mới trải qua cuộc phẫu thuật rất dài, không được cử động, biết không? Nằm đây, nằm đây mẹ đi đến chỗ bác sỹ."

Cậu ngoan ngoãn nằm nghe theo lời mẹ, nhắm nghiền mắt lại, bà Châu nghĩ con trai muốn ngủ, bèn đóng cửa phòng rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài, định bụng sẽ đi lâu hơn một chút cho con trai nghỉ ngơi.

"Tao không ngờ, mày lại khốn nạn đến thế Nam ạ."

"Xin lỗi mày, Hoàng. Tao không ngờ mày có thể biết được bí mật ấy của tao. Giờ mày chỉ còn đường chết, họa chăng tao và Linh mới yên ổn được."

Cuộc nói chuyện cuối cùng khi bị trúng nhát đâm chí mạng ấy, vẫn còn văng vẳng trong đầu Hoàng. Cậu không thể tha thứ cho những con người ấy. Cố nghiêng người qua góc cửa phòng, chợt thấy có một cậu bé, tầm 5,6 tuổi, đầu đinh, vẫn mặc áo bệnh nhân, tay cầm trái bóng nhựa màu đỏ, ngơ ngác đứng trước cửa phòng.

"Cậu bé, em là ai?"

Trong đầu vốn dĩ muốn hỏi như thế, nhưng lồng ngực lại không cho phép. Hoàng đành giơ tay ra, khẽ chào, miệng cố nhếch lên nụ cười ra hồn nhất.

"Chào anh, em muốn tìm mẹ." - giọng nói non nớt vang lên.

Hả?

Cậu bé bị đi lạc phòng sao?

Hoàng có chút lo lắng cho bé con, cậu đau đến mức không thể nói được, ra dấu khoát tay ý nói cậu bé lại đây. Đành phải để cậu ở lại, lát nữa mẹ Hoàng về, sẽ nhờ mẹ đi thông báo với người nhà cậu bé.

Cậu bé cũng thực ngoan. Ôm trái bóng lại cùng, leo tót lên chiếc ghế cạnh mép giường, từ từ lấy tay mình, áp vào phần băng trắng xoá trước ngực Hoàng. Hoàng giật mình, muốn tránh đi nhưng không được, sợ cậu bé nhấn mạnh tay vào miệng vết thương mới khép.

"Anh sắp khỏi rồi nhỉ"

Hoàng phì cười. Hoá ra cậu bé đặt lên rất nhẹ nhàng, hệt như không khí. Đúng là trẻ con, chắc do xem phim nhiều quá, nên cậu bé mới có những hành động như vậy.

Hoàng gật đầu với cậu, cười cười.

"Cạch..." Tiếng mở cửa phòng bỗng vang lên, bà Châu đã về, đi cùng là một vị bác sỹ.

"Hoàng, ổn không con?"

Hoàng gật gật, lấy tay chỉ về phía cậu bé. Bà Châu đi lại cái ghế, ngồi ngay xuống chỗ cậu bé đang ngồi. Cậu bé bèn nhảy xuống ghế, ngồi ngay mép giường, lấy tay mân mê chiếc cúc áo trên người bà. Hoàng giật mình, mẹ cậu không nhìn thấy cậu bé kia ư?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


"Sao nhìn con hốt hoảng thế?"

Nhận thấy sự kỳ lạ của con trai, bà Châu lên tiếng hỏi.

Hoàng mở thật to mắt, hết nhìn cậu bé, lại đến nhìn mẹ mình. Ông bác sỹ đứng ở ngoài, chuẩn bị tiêm thuốc giảm đau và khám tổng quát lại cho cậu.

Lần này, cậu bé ngồi hẳn lên người bà Châu, lấy tay ôm cổ bà.

Mẹ cậu... Mẹ cậu thực không thấy đứa trẻ? Không ai thấy?!

Một lần nữa, cậu nghiền mắt lại, cố gắng hít thở thật sâu. Tại sao? Tại sao cậu lại nhìn thấy cậu bé kia? Hay do vừa mới trở về từ cõi chết, nên đầu óc cậu phát bệnh ảo tưởng nên tưởng tượng linh tinh?

Phải rồi, chính là thế.

Hoàng cố trấn tĩnh, đã tìm ra đáp án cho mọi sợ hãi, nghi hoặc của mình.

"Cậu trai, mở mắt ra để tôi xem xét tình hình của cậu."

Vị bác sỹ khi nãy tiến lại gần Hoàng, đo nhịp tim, mạch máu và các thông số khác. Cuối cùng, ông với vẻ mặt ngạc nhiên đưa ra kết luận:

"Cậu phục hồi rất nhanh. Hồi nãy thay vết băng cho cậu, miệng vết đâm đã khôi phục lại gần như hoàn toàn. Đây là lần đầu tiên tôi gặp được trường hợp như vậy."

"Cảm ơn bác sỹ."

Bà Châu vui mừng, tiễn ông bác sỹ ra ngoài.

Hoàng đảo mắt nhìn quanh phòng, không thấy "cậu bé" đâu. Điều này đã làm cho cậu thêm phần khẳng định lại rằng, đó chính là ảo giác do cậu gây nên.

"Cạch..."

Tiếng mở cửa phòng vang lên, mẹ cậu đã quay lại.

"Con trai ngoan, cố gắng tĩnh dưỡng. Phía cảnh sát vừa liên lạc với mẹ. Họ nói rằng kẻ đâm con hiện đang trên đường bỏ trốn, đã mất dấu từ hai hôm nay. Con đừng lo lắng. Nhất định họ sẽ bắt được, sẽ cho thằng đó phải trả giá."

Hoàng khẽ gật đầu thay cho câu trả lời với mẹ. Cậu khép đôi mắt lại, bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ.

"Mẹ em đâu? Em muốn gặp mẹ."

Giọng nói non nớt của cậu bé kia vang lên, Hoàng giật mình thức giấc.

Bây giờ đã là 2h chiều, Hoàng nhìn xuống chiếc đồng hỗ treo tường phía đối diện mình. Cậu đã nằm viện được trong một tuần rồi. Từ hôm đấy đến giờ, cậu phục hồi một cách đáng kinh ngạc, khiến cho các bác sỹ điều dưỡng cũng không ngờ tới. Giờ Hoàng đã có thể đi lại một cách nhẹ nhàng men hành lang bệnh viện.

Có vài lần cậu lại nhìn thấy cậu bé ấy, cậu bé cầm trái bóng nhựa màu đỏ. Cậu bé không nói gì, mỗi khi gặp, đều lấy tay mình, áp vào lồng ngực Hoàng. Hoàng nghĩ rằng, chắc chắn do cậu đã quá suy nghĩ và mỏi mệt về vết đâm, nên mới tưởng tượng ra những hành động như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Lần này, cậu bé lại xuất hiện. Bình thường, Hoàng đã quen với việc bất thình lình nhìn thấy cậu. Nhưng hôm nay có điều khác lạ. Cậu bé lại đến gặp cậu, và, không như mọi lần, cậu bé đã mở miệng, mấp máy những câu mà lần đầu gặp mặt cậu đã nói.

"Mẹ em đâu? Em muốn gặp mẹ."

Hoàng thần trí cảm thấy không ổn, mọi khi cậu bé kia chỉ lặng lẽ đến ngồi cạnh mép giường nhìn cậu, nay lại mở miệng nói chuyện, vẻ mặt có chút gấp gáp. Không lẽ... Bệnh về thần kinh của chính mình lại nặng thêm?

Chưa kịp định thần lại chuyện đang xảy ra, cậu bé kia oà lên khóc nức nở.

"Oa... Oa... Mẹ em đâu? Mẹ em đâu? Em sắp không gặp được mẹ nữa rồi...Oà...oà..."

Vừa khóc, đoạn cậu bé vừa túm lấy tay Hoàng, kéo đi ra khỏi giường bệnh.

Hoàng giật mình, cảm nhận được một luồng khí lạnh từ tay cậu bé truyền tới. Lạnh thấu xương. Các khớp tay nhỏ bé lộ rõ ra, xám xịt, nhong nheo. Trong phút chốc, đầu cậu đã có một sự liên tưởng. Bàn tay kia... Phải... Y hệt Tay của người chết...

Theo bản năng, Hoàng rút tay lại, cố gắng nhắm chặt mắt để cái ảo tưởng kia không thể tiếp diễn nữa. Nhưng không. Khi mở mắt ra, cậu vẫn thấy mình, như chịu sự tác động nào đấy, đã đi ra đến hành lang, cậu bé, vẫn túm tay cậu, kéo đi.

Cậu đi mãi đi mãi, theo đến cuối hành lang của bệnh viện, rồi được cậu bé kia dừng lại ở trước một phòng bệnh nhi.

"Con tôi, ôi con tôi..."

Cửa phòng bệnh không đóng, từ phía xa xa cũng có thể nghe được tiếng người phụ nữ nào đấy gào khóc thảm thương. Trong phòng, một nhóm các bác sỹ đang đứng lặng, cúi đầu trước chiếc giường phủ khăn trắng cho bệnh nhi. Một người bệnh mới qua đời hay sao? Không lẽ... Đây chính là ảo ảnh tiếp nữa chăng? Hoàng cúi người nhìn cậu bé, như kiểm định xem ảo ảnh đã biến mất hay chưa.

Cậu bé đi đâu mất rồi?!?

Ảo ảnh kia đã biến mất chăng?

Hoàng thở phào nhẹ nhõm toan rời đi, nhưng tiếng khóc của người phụ nữ kia mỗi lúc một thê lương hơn.

"Con ơi, mau về với mẹ đi con ơi..."

Cậu không kiềm chế được bèn quay đầu lại nhìn người mẹ một cái.

Một phụ nữ tầm ngoại ba mươi, đang đau đớn gào khóc bên giường bệnh, mặc cho người nhà ôm lấy ngăn không cho lại gần. Bên cạnh cô là một cậu bé tầm 5,6 tuổi, đang cố sức ôm lấy chân, gọi người phụ nữ kia quay lại. Dường như, không ai để tâm đến cậu bé, cậu bé gào khóc, thực rất to. "Sao không ai đến dỗ bế cậu bé ra kia chứ." Hoàng lẩm bẩm, quay đầu rời đi, nhưng lại khựng lại.

Khoan đã! Cậu bé ôm lấy chân kia không phải là cậu bé ảo ảnh của Hoàng hay sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng Hoàng, cậu đứng khựng lại, xem chuyện gì đang xảy ra.

Cậu bé vẫn khóc, trái bóng nhựa màu đỏ bị ném sang một góc, tiếp tục ôm lấy chân người mẹ. Tiếng khóc của cậu to đến nỗi, khiến đầu Hoàng như muốn nổ tung. Nhưng tuyệt nhiên, không ai đến dỗ.

"Oà... Oà... Mẹ ơi... Bi ở đây..."

Hoàng hoảng hốt. Cậu bé kia lúc nãy vừa bắt Hoàng dẫn đi tìm mẹ, nay lại dẫn đến đây, thế là có ý gì? Tại sao không ai nhìn thấy cậu bé?

Xem chừng ảo giác đáng sợ vẫn không chịu buông tha cho Hoàng. Cậu bé kia bỗng giật mình ngừng khóc, thả tay buông người mẹ, chạy về phía cửa chính. Khuôn mặt nhỏ bé tái mét, như đang sợ sệt, chạy trốn thứ gì đó trong phòng. Cậu bé chạy lại phía chỗ Hoàng, vòng ra đằng sau lưng cậu, như đang ẩn nấp.

Hoàng theo bản năng, quay người lại, nhìn xuống chỗ cậu bé, đầu óc quay cuồng, hết nhìn cậu bé lại quay đến nhìn cửa phòng xem chuyện gì đang xảy ra. Cậu đang có ý định rời đi, về phòng trấn tĩnh lại, tránh xa ảo giác.

"Anh... Anh ơi... "

Đôi bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo tiếp tục giữ lấy người Hoàng.

Hoàng giật tay, lùi ra phía sau, mắt nhắm nghiền, cố gắng cho mình không nghĩ đến cậu bé. "Ảo ảnh chết tiệt!" - Hoàng nghĩ thầm.

"Anh nhìn thấy em mà, đúng không?!?..."

Giọng cậu bé một lần nữa vang lên. Khàn khàn, chậm chậm, thật không giống giọng trẻ con khi trước chút nào.

"Biến ra, biến ra đi,... Chỉ là ảo ảnh thôi, chỉ là tưởng tượng..."

Hoàng ôm đầu lại, vẫn không hề mở mắt, miệng liên tục lẩm bẩm.

"Anh ơi... Có phải Bi đã chết rồi không?..."

Lần này, giọng cậu bé có phần mếu máo, như trực khóc đến nơi.

"Bi không phải ảo ảnh của anh đâu... Bi... Bi muốn gặp mẹ... Bi muốn chơi với anh... Chỉ có mình anh nhìn thấy Bi thôi... Bi... Oà... Oà... Họ sắp đến bắt Bi rồi..."

Cái quái gì thế?!?

Hoàng mở mắt ra, buông thõng tay xuống, cố gắng nhìn xuống khuôn mặt cậu bé. "Nó có thể đọc được suy nghĩ của mình?"

"Bi nghe được hết, nghe được hết... Oà... Oà... Mắt anh không giống những người kia. Mắt anh nhìn thấy Bi, anh... Bi không muốn xa mẹ, không muốn xa mẹ... Oà... Oà..."

Hoàng nuốt khan, bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

"Em... Em rốt cuộc là ai?..."

Cậu bé mếu máo chỉ tay Hoàng vào phía giường bệnh trắng toát, mà nằm dưới lớp khăn phủ trắng kia, có lẽ là một hài tử nhỏ bé mới vừa qua đời... Nơi người mẹ đang điên cuồng gào khóc, nơi cậu bé đang trốn chạy...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


"Họ sắp đến bắt em rồi..."

Bé con khóc oà, hai tay nắm chặt lại.

"Họ... Họ là ai...?"

"Em cũng không biết nữa... Nhưng mà họ sắp đến rồi, em không muốn đi đâu, Bi muốn ở với mẹ..."

Hoàng đến giờ phút này, thật sự không thể lý giải được chuyện gì đang xảy ra với mình.

"Thế sao em không vào với mẹ đi?... "

Hoàng đặt hai bàn tay lên vai cậu bé, nhìn thẳng vào như muốn khẳng định đây có phải là ảo giác hay không. Một luồng hơi lạnh từ người cậu bé truyền đến, lạnh như băng, khiến Hoàng giật mình.

Đây chắc chắn không phải ảo giác...

Cậu... Có thể nhìn thấy linh hồn?!?...

Không thể tin được....

Cậu bé nhìn Hoàng, gật gật đầu, lấy tay quệt nước mắt, bước vào trong phòng bệnh.

Bỗng nhiên cậu bé khựng lại, đi đến nửa đường thì quay đầu lại, toan chạy ra ngoài, khuôn mặt đầy sợ hãi.

Hoàng không hiểu, liền đi lại cửa phòng, nhìn xem trong đó có gì mà bé con kia sợ hãi đến vậy.

Chợt cậu dừng lại....

Đằng phía bên trong căn phòng, bé con kia đã bị hai người, đứng hai bên, áp sát lại. Một người cao gầy, một người thấp béo, người cao gầy có khuôn mặt nhọn hoắt, các nếp nhăn nhúm lại trên mặt,tay cầm một chiếc quạt lông, phe phẩy phe phẩy, điệu bộ trông rất ung dung. Chiếc lưỡi đỏ ngầu, dài ngoằng tới tận bụng. Người còn lại, mặt mũi bặm trợn đen sì, núc ních, trên tay cầm một chiếc xích sắt, dẫn cậu bé đi. Khoan đã...!!!

Hắc...Hắc Bạch Vô Thường...?!?

Hô hấp Hoàng trở nên khó khăn. Nơron thần kinh căng như chão, tưởng chừng như đứt đến nơi. Các mạch máu chảy dồn hơn bao giờ hết. Tim đập đến mức quá tải.

Bé con kia có lẽ đang bị câu hồn?!?

Cậu bé mắt đờ đi, cả người à không, hồn phách bị dẫn lối theo hai người họ, như có một ma lực nào đấy vô hình. Dần dần, hình bóng cậu mờ đi, rồi tan biến mất trong không trung, chỉ còn hai người gầy béo ở lại...

Họ toan quay người rời đi, nhưng Bạch gia đã đảo mắt nhìn về phía cậu. Cả hai người, quay lại, mất một khắc sau, gật đầu với cậu...

"Hoá ra là người quen,đã lâu không gặp... Chúng ta còn có việc, xin đi trước"

Cái gì thế?!?

Họ đang nói chuyện với cậu?!?

Còn chưa định tính lại được sự việc, chớp một cái đã không thấy bóng hai người kia đâu.

"Con trai của mẹ ơi.... Con ôi, con tôi...."

Tiếng gào khóc của người mẹ đã đưa Hoàng trở lại thực tại. Cậu dõi mắt nhìn vào phía trong, người mẹ như ngây dại, liên tục gào thét đòi ôm lấy con. Đội nhân viên y tế cùng các bác sĩ dịch chuyển chiếc giường, có lẽ là đem nó vào nhà xác. Chiếc giường được đẩy ra ngoài cửa chính, đi qua Hoàng, bỗng người mẹ chạy lại, hất chiếc khăn trắng lên, ôm lấy cả thi hài bé nhỏ. Hoàng lùi lại, đứng sát tường,khẽ kêu lên một tiếng. Hài tử bé nhỏ trong chiếc giường kia, tuy mất đã lâu, khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt, nhưng cũng đủ khiến cậu nhận ra, đấy chính là cậu bé Bi, đứa trẻ vừa bị câu mất hồn vừa khắc trước...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


"Hoàng, sao con lại ở đây?... Mẹ đi tìm con mãi..."

Bà Châu - mẹ Hoàng từ đâu chạy lại, giúp cậu thoát ra khỏi mớ hỗn độn khi nãy.

"Mẹ..."

"Con trai, sao thần sắc lại xanh xao thế kia? Lại đau ở đâu rồi hả con? Đi, đi về phòng với mẹ nào..."

Mẹ Hoàng đỡ lấy tay cậu, dìu về phòng.

Đi được một đoạn, Hoàng vô tình va phải một người đàn ông trung niên. Cậu đứng lại, quay đầu xin lỗi.

"Cháu xin lỗi chú ạ, không may đụng trúng rồi."

Người đàn ông mang ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu, nhưng cũng khẽ gật gật rồi đi tiếp.

"Hoàng, con đang nói chuyện với ai thế hả..?"

Bà Châu hốt hoảng sờ trán Hoàng xem cậu có bị nóng sốt ở chỗ nào không.

Hoàng giật mình.

"Mẹ, mẹ không thấy chú kia sao?"

"Chú nào? Ơ cái thằng này, hôm nay con bị làm sao đấy?"

"Dạ không, không sao, chắc con hơi mệt, chúng ta về phòng thôi mẹ."

Người kia... Là ma phải chăng?

Trên đường về phòng, cậu cảm thấy hành lang bệnh viện đông hơn ngày thường, nhưng có những người, chỉ như một cái bóng, Hoàng có thể chạm vào hoặc va phải, nhưng mẹ Hoàng thì lại có thể xuyên qua, thành thử, cậu phải né cả người cả hồn một cách khó khăn.

Về đến phòng rồi, bà Châu đỡ con trai nằm xuống giường bệnh.

"Cảnh sát vừa báo tin cho mẹ biết, thằng Nam với con bé kia, chúng nó đã trốn lên khu vực Tây Bắc rồi, hiện tại vẫn đang tiếp tục truy nã, con yên tâm, nhất định phải cho chúng nó bị trừng trị."

Hoàng gật gật, nắm lấy tay mẹ.

"Con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng gì cả, mẹ nhé."

"Con trai tôi, hic..." - bà Châu sụt sùi - " Mẹ sẽ không để yên đâu, con mà có bị làm sao, chắc mẹ đau chết mất..."

Hoàng cười cười, trong đầu liền chậm rãi tua lại cảnh người mẹ khi này đau đớn ôm lấy thi thể cậu con trai. Ám ảnh, thực ám ảnh... Không thể như thế được. Cậu, có lẽ, phải kể chuyện này cho mẹ.

"Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói..."

"Ừ? Con nói đi? "

"Thực ra..."

Hoàng kể lại, từng chi tiết một, bắt đầu từ lúc cậu cảm thấy cơ thể bị hút máu bởi gốc liễu, đến khi nhìn thấy cậu bé, cả câu chuyện gặp Hắc Bạch Vô Thường, và người đàn ông khi nãy, những con người vô hình mẹ cậu có thể đi xuyên qua còn cậu thì không.

"Con... Con thực sự nhìn thấy chúng?..."

"Vâng."

Hoàng gật đầu quả quyết.

"Mẹ... có tin không?"

"Mẹ tin con."

Hai người cùng rơi vào suy nghĩ.

"Không ổn rồi, ngày mai, chúng ta ra viện, mẹ sẽ mời pháp sư cao tay về chữa cho con."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Hoàng cùng mẹ dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị ra về.

"Để mẹ xách cho."

"Con không sao, con làm được mà, mẹ đưa con."

Hai mẹ con cùng ra ngoài làm thủ tục ra viện. Hoàng ngồi bên một chiếc ghế chờ phòng bệnh. Bên cạnh là một bé gái tầm 10t. Đứa bé thấy cậu ngồi cạnh, không nói không rằng, nhìn chằm chằm người trước mặt. Hoàng cười cười, khẽ đưa tay ra làm bộ xin chào.

"Chào nhóc, em tên gì?"

Đứa trẻ đột nhiên cười Khanh khách, bím tóc hai bên cũng rung theo.

Tự nhiên Hoàng toát mồ hôi hột.

Bé gái ngừng cười, lấy tay chỉ chỉ vào phòng cấp cứu đang sáng đèn, đoạn tụt xuống ghế, chạy đi mất. Trước khi đi còn quay đầu nhìn lại.

"Tạm biệt anh."

Hoàng ngẩn ra, rồi gật đầu, lấy tay chào lại.

"Đi cẩn thận em nhé."

Nhìn ra quầy thu ngân, mẹ cậu đang vẫy cậu lại, Hoàng ngồi dậy, xách đồ cùng mẹ đi ra xe.

Có một chú làm ở nhà Hoàng đứng chờ sẵn, đỡ lấy hành lý, bỏ vào cốp xe.

"Chào bà, chào cậu."

Hai mẹ con đã yên vị ở ghế sau, bắt đầu về nhà.

"Hồi nãy ngồi ở kia, con nói chuyện với ai thế?"

Hoàng giật mình.

"Một bé gái, mẹ không nhìn thấy nó sao?"

"Không, từ đầu con chỉ ngồi một mình, những người đi qua con còn nhìn con với vẻ mặt ái ngại nữa. Không... Không có lẽ... Lại là thứ ấy sao?"

Đúng vậy, ngay từ lúc đứa bé cười, cậu đã thấy có gì đó không đúng lắm. Aaa, chết tiệt, người với chả ma, không tránh được thì phải làm thế nào?!?

"Mẹ đã mời pháp sư về nhà làm lễ cho con rồi, con yên tâm, sẽ nhanh hết thôi."

"Dạ..."

Chiếc xe dừng ngay tại một căn biệt thự kiểu nhà vườn. Nhà Hoàng không ở thành phố, nhưng cho vay nặng lãi, thành thử ra, cũng thuộc dạng khá giả và có máu mặt ở vùng.

Mẹ con Hoàng bước xuống xe, đồ đạc được chú lái xe đem lên phòng hết cả. Trong phòng khách, xuất hiện một người đàn ông trung niên, gầy cao, mặc một chiếc áo vải dệt nâu, đang hút thuốc Lào.

"Ế, hai mẹ con về rồi à?"

Thấy hai người về, ông ta dừng hút, ném cái điếu qua một bên, cười hớt hở, để lộ hàm răng ố vàng vì hút thuốc.

"Chào thầy, mẹ con con đã về rồi đấy ạ, thầy đã cơm nước gì chưa để con dọn ra... Hoàng, đây là thầy Long, mẹ mời đến để giải hạn cho con, con chào thầy đi."

Hoàng bán tính bán nghi, nhíu mày nhìn lão già trước mặt.

"Chào thầy."

"Hế lô con."

Wtf?!?

Thầy Long ra hiệu, giơ tay ra chếch chữ "V" đoạn quay qua nói với bà Châu.

"Tôi cơm nước xong hết rồi, phiền bà chuẩn bị những thứ tôi đã nói hôm qua."

Hoàng khinh bỉ, cái ông thầy quái đản này -_-.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Rất mau chóng, mẹ Hoàng đã dọn ra sẵn dưới cái chiếu giữa nhà, hương vàng, nến, một ít đồ chay để cúng bái, ở giữa có đặt một bát hương.

"Dạ mời thầy xuống làm lễ cho chúng con ạ."

Ông thầy khẽ gật gù, đứng dậy tiến về phía mẹ Hoàng. Kiểm tra xem còn có thiếu gì nữa hay không.

"Ổn rồi, được đấy, nào, cậu trai, bước xuống ngồi cạnh đây."

Hoàng miễn cưỡng ngồi xuống cạnh, chắp tay theo mẹ cúng bái. Ông thầy giở một quyển sổ úa vàng ra, Hoàng hé mắt nhìn, toàn là những chữ giun chữ dế gì cậu không hiểu. Tiếp đến, ông ta lại lấy một ít bột đỏ đỏ pha với chai nước ông ta đem theo, có lẽ là Chu sa chăng? Thứ mực đỏ ấy được ông viết bằng bút lông trên giấy vàng. "Vẫn là kiểu giun dế hồi nãy." Hoàng lầm bầm.

Một loại bùa sao?

Ông ta lầm bầm một thứ tiếng gì đấy không rõ, sau đó tung đồng xu lên, quay đầu lại nói với mẹ con Hoàng.

"Gia đình bà vốn tọa ở vị trí hợp với nơi tu luyện ma quỷ, cậu trai này có vận khí âm nhiều hơn dương vốn từ nhỏ đã bị âm khí bao quanh, nay có thể là gặp được loại ma lực gì đấy, làm cho chúng trỗi dậy. Có thể nhìn thấy được ma quỷ, linh hồn. Lại càng khó khăn hơn khi người và ma cậu ta không phân biệt được, tuy không có gì ảnh hưởng nhưng e là sẽ gây khó khăn cho cuộc sống thường ngày."

"Vậy phải làm thế nào mới được hả thầy?"

Mẹ Hoàng sốt ruột nhìn ông thầy trước mặt.

"Theo tôi nghĩ cậu ta vốn dĩ đã có căn số, cho cậu ta đi học bên tôi một thời gian, tôi sẽ dạy cậu ta cách phân biệt người và quỷ, còn bằng không thì cũng không còn cách nào khác. Nếu để lâu, tôi sợ âm khí tích càng nhiều, ma quỷ sẽ dễ dàng nhập vào người cậu ta, đến lúc đấy hậu quả không lường."

"Không được."

Hoàng hớt hải, không phải chứ, ý là theo ông thầy này ấy hả? Không, không đời nào.

"Trật tự đi, con không có quyền quyết định."

Bà Châu quay người lại, nhăn mặt nhìn Hoàng. Thôi xong, mẹ cậu... Mẹ cậu muốn đồng ý à?!?

"Thưa thầy, con chỉ có một đứa con trai duy nhất, cũng muốn con mình thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng ngặt nỗi, sự nghiệp học hành vẫn còn dang dở, nếu theo thầy, thì phải tính thế nào cho đôi bên vẹn toàn ạ?"

Nghe đến đấy, ông thầy cười hô hố, cất tiếng vàng ngọc.

"Bà không phải lo, nó có theo tôi 24/24 đâu, ý tôi là ban ngày đi học, sống cuộc sống bình thường, ban đêm mới cùng tôi học pháp. Nhà tôi chắc bà cũng biết rồi, hàng tháng có thể đến thăm vài lần, thế đã vẹn ý chưa?"

"Dạ, vậy thì được ạ, con đội ơn thầy nhiều lắm."

"Không... Không... Mẹ định bán con cho ông ta đấy à?!? Đừng có hòng, đừng có hòng..."

Hoàng gào lên thảm thiết, tay bấu chặt lấy cây cột nhà. Mẹ Hoàng đứng dậy, cầm cây chổi lau nhà từ lúc nào, nghiến răng.

"Thế - giờ- có - đi - không?!?!"

Hoàng toát mồ hôi, dũng cảm nhìn thẳng mặt mẹ, gằn lên từng chữ một đầy quyết tâm.

"Đi - thì - đi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


"Hoàng, đưa hộ thầy cái điếu nào."

Hoàng hậm hậm hực hực vứt mớ bột chu sa cùng chiếc bút lông qua một bên, lấy chân khều khều cái điếu cày ở góc nhà, quẳng về phía thầy Long bĩu môi.

"Đấy, của thầy đấy, hôi rình ra, báu bở gì thứ ấy."

"Ơ cái thằng này, mày có tin thầy cho mày một điếu vào đầu không hả? Hả? Còn không mau vẽ bùa tiếp đi, chưa ổn đâu."

Thầy Long hói đầu giơ điếu lên làm bộ dọa đánh Hoàng, cậu không những không sợ trước lời quát tháo của thầy, mà còn trề mỏ ra khiêu khích.

"Thách thầy đấy thách thầy đấy."

Ông Long rít một điếu dài, nhả ra một chùm khói dài trắng bạc.

Thầy một góc ngồi ôm điếu cày, trò ngồi ôm mực ra tập vẽ (bùa).

Hoàng cau có hết nhìn thầy rồi lại quay sang nhìn mình, miệng lầm bầm gì không rõ. Mấy tháng trời cậu ở đây, ngoài tập vẽ bùa với học cúng bái ra, cũng còn chưa được học cái gì chính cống cả. Có chăng thi thoảng còn được ông thầy dẫn ra ngoài đi làm lễ giải hạn cho mấy nhà giàu, cơ mà cũng ít khi mới gặp được ma quỷ. Vì chúng không nhiều người chết như ở bệnh viện.

À, nhắc đến ma quỷ mới nhớ. Giờ Hoàng đã có thể phân biệt được người và quỷ hồn. Không phải cao siêu gì đâu.

"Con cứ nhìn sau gáy người ta, nếu xuất hiện một vệt màu đỏ sáng lên, ắt hẳn đấy không phải người bình thường."

"Có thế thôi á?"

"Tất nhiên."

-_-

Cho nên mới nói, ông thầy kia đúng là lừa người, vô cùng lừa người.

Cậu ban ngày đi học, ban đêm vẽ bùa, cuộc sống nhàn rỗi, vết thương trước tim cũng đã được hồi phục hầu như là hoàn toàn.

Ring... Ring... Ring...

Hoàng gần như giật mình, chiếc Nokia 1280 của ông thầy kêu lên, cậu ngoảnh ra hóng hớt.

"Vâng vâng, đúng tôi đấy, được, vậy qua giờ ngọ chúng tôi sẽ đến nơi."

"Gì vậy thầy?"

"Có người quen của thầy, nhà ở gần Tây Hồ, có một đứa con gái đến tuổi lấy chồng..."

"Vào trọng tâm."

"Nghe nói sau khi chuẩn bị đồ đạc để về nhà chồng, con bé tự nhiên phát điên lên, giống như có vong nhập. Họ nhờ thầy đến xem xét tình hình thế nào."

"Thế thì thầy không mau đi đi, còn ở đây làm gì."

"Là con hỏi thầy mới nói."

"Ừ nhỉ, quên."

Ông thầy rút tiếp một điếu thuốc Lào, xỏ đôi bata cũ mèm đi, quay người qua.

"Đi với thầy không Hoàng?"

"Thế con có phải vẽ tiếp không?"

"Khỏi, sắp đồ cho thầy."

"Hừ, biết ngay."

Mất tầm 5 p chuẩn bị đồ đạc, thầy Long sai Hoàng xuống nhà dặn vợ không chờ cơm mình.

Hai thầy trò lỉnh kỉnh đồ pháp, lên quả Dream của thầy, phóng đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


"Ở đây... Ở đây... Rẽ trái tiếp đi, à không, rẽ phải, rẽ phải..."

"Thầy có nhớ nhà đấy thật không đấy?!? Nãy giờ đã đi mất hơn một tiếng vòng vòng qua đoạn này rồi."

Hoàng dừng xe lại bên ngõ, cố tìm lấy một bóng dâm để trốn cái nắng mùa hè oi bức này.

"Bình tĩnh... Bình tĩnh..."

Thầy Long ngồi sau xe, lấy tay xoa xoa chiếc đầu hói của mình, bất lực nhớ lại địa chỉ. Có cái điện thoại ghẻ của lão, lão để quên ở nhà rồi còn đâu, mà lấy điện thoại thằng công tử bột này, haizz, dư tâm vô lực, lão không có nhớ số...

"Haizz..."

"Thầy thở dài cái gì mà thở? Con không thở thì thôi..."

"Ờ thì... Ế khoan, nãy giờ mày dám quát thầy mày thế hả thằng kia?!?"

Dưới tác động của ánh sáng mặt trời, chiếc đầu hói của ông Long như kiểu bóng đèn neon, phát sáng rực rỡ...

"Phụt... Muahahaha..."

Hoàng ôm bụng, cười đến chết đi sống lại, ông Long hói không hiểu chuyện gì, quát tháo.

"Cái thằng điên này, cười cái méo gì?!?"

"Con bảo, thầy có thấy chúng ta giống như Tôn Ngộ Không với Đường Tam Tạng đi Tây Trúc thỉnh kinh không? Hô hô, còn lỉnh kỉnh hành lý nữa. Quả dream của thầy chính là Bạch Mã, cơ mà nhìn nó giống bò sữa hơn..."

"Có im đi không, tối nay về tao bảo cái Ngọc cắt cơm mày -_-"

Cái Ngọc là con gái một của thầy Long, năm nay tròn 18, con bé nhìn cũng xinh xắn ra trò, cơ mà tính tình hơi bị chập, bạn bè người xung quanh hay gọi nó là "Ngọc Mát". Hoàng nghe phong phanh kể là, do từng tiếp xúc với nhiều hồn oan, tiết lộ chuyện tương lai bói toán quá nhiều, nên công Đức của lão thầy hói bị giảm đi, khiến đời sau bị trừng phạt. Thầy có lẽ cũng biết chuyện này, nên nhiều khi thấy hai vợ chồng lủi thủi một mình, chắc cũng buồn lắm.

"Ơ... Thầy Long?"

Một người đàn ông trung niên, mặc chiếc áo sơmi màu nâu nhạt, đi từ phía ngõ đi ra, nhìn ông Long, lộ rõ vẻ vui mừng.

"Hiệp đấy à?!? "

May quá thể, chính chủ có lẽ thấy lão hói lâu la mất thời gian quá nên mới sinh sốt ruột, ra ngoài ngõ đứng chờ.

"Mời thầy trò, vào trong nhà tôi tiếp chuyện."

Ông Hiệp kia khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, các nếp nhăn trên mặt có lẽ nhiều hơn bình thường. Hai quầng mắt thâm sì, trong mắt xuất hiện những mạch máu đỏ ngầu chứng tỏ đã thức trắng mấy đêm liền.

Ông ta dẫn thầy trò Hoàng vào một căn nhà, à không, nói đúng hơn là cái biệt thự kiểu nhà vườn to đùng, chễm chệ mà không lộ liễu nằm trong tít cuối ngõ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


"Tôi đã mời được thầy Long về rồi đây."

Ông Hiệp mở cánh cổng biệt thự, cả một công trình hòn non bộ công phu được đặt ngay tại góc đẹp nhất của sân. Ngoài ra còn những cây rất quý hiếm, có lẽ là rất mất công mới có thể tìm được về để trồng.

"Chào thầy, chào cậu ạ."

Phía nhà chính, một người phụ nữ cũng độ trung niên, có lẽ chính là vợ ông Hiệp, bà chủ căn nhà này, khuôn mặt cũng tiều tuỵ không kém, đi ra cùng với một cô gái, tiến thẳng về phía ba người Hoàng.

"À vâng, tôi chào chị."

"Cháu chào cô ạ."

Hoàng lễ phép cúi đầu.

"Mời thầy mời cậu vào bên trong."

Ở bên ngoài đã choáng, bên trong còn choáng hơn. Có vẻ như ông chủ căn nhà này rất thích chơi đồ cổ và sưu tầm gỗ quý. Nguyên một bộ bàn, phản, tủ ly đều được đóng bằng loại pơmu quý hiếm, rắn chắc, to uỳnh, ở bên trên có bày lên những đồ cổ, nào bình hoa, nào chén trà, và cả một bộ bình phong, có lẽ là từ thời nhà Nguyễn.

"Mong thầy giúp đỡ..."

Giọng người phụ nữ như run lên, chuẩn bị nấc từng cơn, hình như là sắp khóc.

"Ấy ấy, chị đừng khóc, tôi còn chưa nghe sự tình gì cơ mà..."

Người kia không dừng lại được, tiếp tục ôm mặt khóc.

Ông Hiệp thấy thế, sai cô gái đứng ở đằng sau đi pha trà, còn phần mình thì ôm lấy vợ, cho bà dựa vào vai, vỗ về...

Thì ra là giúp việc à?

-_-"

"Thầy thấy vợ chồng trung niên nhà người ta chưa? Nhà người ta chưa?"

Hoàng mặt đầy gian xảo, ghé sát tai thầy Long, nói nhỏ.

Thầy Long cũng không vừa, ghé vào tai Hoàng.

"Thử hỏi bà già ở nhà kia có liễu yếu đào tơ thế kia không? Nếu có chuyện xảy ra như thế này, không khéo thầy mày mới là người ôm mặt khóc cho bà ấy dỗ thì có..."

"Ừ ha..."

Hoàng ngẩn người ra hồi tưởng những lúc ông thầy bị vợ mắng, trong lòng không khỏi có chút rùng mình. Một câu thôi...

Nữ tử hán!

"Xin lỗi thầy, để tôi thay vợ nói lại sự tình cho thầy và cậu..."

"Vâng, anh cứ nói."

"Chuyện là như thế này ạ, con gái tôi, năm nay 26 tuổi đầu rồi. Tính tình hiền lành ngoan ngoãn, trước giờ không có biểu hiện gì bất thường cả. Chẳng là cháu muốn lấy chồng, rồi thì cũng đã đến tuổi mà... Nhưng không hiểu sao, dạo gần đây, cháu có những hành động lạ làm chúng tôi rất sợ hãi..."

"Biểu hiện lạ sao?"

"Vâng, cứ đêm xuống, cháu luôn như người mộng du, đi đi lại lại trong khắp các ngõ ngách xung quanh. Cháu như người vô hồn vậy, thỉnh thoảng lại cầm dao đòi chém giết chúng tôi. Còn ban ngày, cháu đòi mặc áo dài, đi ra đường, không hiểu là vì đâu mà lại đến một nhà trong phường, kêu gào thảm thiết..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


"Có chuyện như vậy sao? Con bé đâu? Đưa tôi đi gặp ngay."

Thầy Long có chút gấp gáp, quay lại nhìn Hoàng.

"Đây chắc chắn là biểu hiện của người bị vong nhập."

Hoàng gật gật.

"Con cũng nghĩ như thế."

Bà chủ nhà do khóc quá nhiều nên được cô giúp việc đem lên phòng nghỉ ngơi. Biểu hiện của cô gái nọ, những hành động ban đầu có vẻ chưa rõ ràng, nhưng khi cô ta tìm đến đích danh cụ thể một gia đình hay một người nào đó, chắc chắn là cô ta đang bị đeo bám bởi một cái vong, mà cái vong kia, xem chừng như là có một nỗi thù hận nào đấy, với gia đình nọ.

"Tôi không biết giờ này con bé đang làm gì, nhưng sắp đến giờ nó đi ra ngoài để tìm đến nhà kia, mỗi khi nó đi chúng tôi thường phải có người đi kèm theo để canh chừng con bé. Nhà kia họ rất phiền rồi, họ nói con bé còn tiếp tục, thì nên đưa con bé vào viện tâm thần. Vợ chồng tôi cũng đã đưa nó đi khám, cũng không có gì bất thường cả. Nhưng... Nhưng con tôi, nó đâu có bị điên. Mong thầy, giúp đỡ cho ạ. Chúng tôi thực sự hết cách..."

Ông Hiệp xem chừng rất sầu não, tay run run, nước mắt chực trào đến nơi.

"Anh yên tâm, chúng tôi sẽ có cách giải quyết."

"Trăm sự nhờ cả vào thầy vào cậu."

"Cạch..."

Trên lầu bỗng xuất hiện tiếng động, tập trung mọi sự chú ý của moi người dưới lầu.

"Là con bé đấy..."

Từ trên cầu thang, một cô gái trẻ, bước từ từ vô định, lững thững xuống từng bậc. Mái tóc xoã ra, nhìn rất đáng sợ. Cô mặc một chiếc áo dài màu đen tuyền, không có họa tiết.

Cuối cùng cũng xuống đến nơi.

Tiếp đến, cô đi qua lối phòng khách, tiến về phía cửa chính, đôi mắt vô thần, khuôn mặt vàng vọt xanh xao, Hoàng chỉ vô tình đụng trúng ánh mắt kia, nhưng không hiểu sao, lại thấy nó u uất, lạnh người như vậy. Trong phút chốc ảo giác, cậu có cảm tưởng như mình bị chị gái kia trừng mắt lên cảnh cáo.

"Còn làm gì mà ngẩn ra đấy nữa, mau đi, đi lên phòng con bé xem thế nào, còn anh..." - Thầy Long giục Hoàng, lấy chiếc điện thoại của cậu, quay sang nói với ông Hiệp -"tiếp tục đi theo con bé, khi nào nó đi đến nơi, mau mau nhắn địa chỉ qua số máy này..."

"Được ạ, tôi biết rồi."

Tất cả mọi người phân chia việc xong xuôi, thầy Long và Hoàng, hai người thẳng tiến vào căn phòng mà cô gái vừa bước ra, bắt đầu xem xét.

"Chúng ta phải làm gì tiếp nữa hả thầy?"

"Đi tìm cho thầy, bất cứ đồ vật nào, để ở nơi âm u không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời trong phòng này nhất."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


"Con không hiểu lắm..."

"Vừa nãy, khi con bé kia vừa đi xuống chỗ chúng ta, thầy đã nhìn thấy phảng phất một làn sương đen quanh người nó. Con pháp lực chưa đủ cao, sau này phải chăm chỉ mới có thể nhìn thấy được. Làn sương đen đấy, chính là âm khí của cái vong đang bám theo con bé. Trước khi vào đây thầy cũng đã để ý rồi, trấn yểm ngôi nhà này rất tốt, ngay đầu đã có hòn non bộ và cách bố trí trật tự các loài cây, không có âm hồn nào có thể vượt qua một cách đơn giản mà không bị hao tổn âm khí hay bị trấn cửa cả. Cho nên, muốn vào được, chỉ còn cách là ẩn vào một đồ vật nào đó, rồi khiến gia chủ tận tay đem vào nhà. Có như thế, nó mới có thể lộng hành được."

"Cho nên, ý thầy chính là, chúng ta cần tìm ra món đồ mà cái vong kia ẩn mình, để tiêu hủy nó, như thế sẽ kết thúc được mọi chuyện?"

"Không hẳn ý thầy như thế. Vì đơn giản, nó đã nhập vào người kia rồi, thì có tiêu hủy vật đó đi, cũng coi như nó đã mất đi một nơi trú ngự. Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng gì nhiều, vì nơi lý tưởng nhất, chính là thân thể con người... Con mau mở hết các cánh cửa trong phòng ra đi, ở đây sặc mùi âm khí."

"Vâng."

Hoàng nhanh tay mở hết cửa sổ, ánh nắng mùa hè rọi thẳng vào gần như là mọi ngóc trong phòng.

"Nhìn kỹ, nơi nào ánh sáng không thể chiếu tới, xem chừng có món đồ nào hay không."

Hoàng đảo mắt xung quanh, phát hiện phía giữa góc của chiếc tủ quần áo và bờ tường, khuất mất một mảng nắng. Cậu chạy lại, thử lấy tay dò xét xung quanh.

"A, thấy rồi, thấy rồi thầy ơi..."

Cậu vui mừng cầm lên một chiếc rương gỗ nhỏ, cầm vừa tay, có lẽ là chiếc rương ngày xưa dùng để đựng phấn son của phụ nữ. Ở giữa nó có một chiếc then cài nhỏ, Hoàng lấy tay mở "tách" một tiếng, hộp gỗ bật lên.

"Là một chiếc lược gỗ à?"

"Đưa đây thầy xem..."

Hoàng đưa cho thầy chiếc lược, ông xem rất kỹ.

"Cây lược làm bằng hỗ lim xanh. Rất tốt gỗ, có lẽ là nó tồn tại từ rất lâu rồi, nhìn vân trên chiếc lược đi, ít ra cũng là đại thụ vài trăm năm. Chính nó là nguyên nhân trong phòng có âm khí..."

Ông Long cầm hết ngắm nghía rồi lại đưa lên mũi ngửi.

"Mùi này, rất là quen. Mùi gì nhỉ? Để thầy nhớ lại xem, ừm ừm... Giống hệt như mùi sơn chống mối... Khoan đã... Mùi này... Mùi này giống hệt như mùi gỗ quan tài!"

"Quan tài ư?!?"

Hoàng ớn lạnh.

"Không phải là giống như nữa, mà chắc chắn nó làm bằng gỗ từng đóng quan tài. Hơn nữa, có vẻ như nó còn tồn tại từ rất lâu..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


Hoàng giật mình, vội lấy chiếc lược gỗ từ tay thầy Long.

"Thầy... Tại sao thầy lại biết nó làm bằng quan tài? Mùi sơn kia cũng không nói lên được gì nhiều mà?"

"Không sai, chỉ mình mùi sơn chống mối thì không thể xác định được. Thế nhưng đây không phải là loại bình thường, nó là loại sơn từ thời phong kiến, được pha chế từ các dược liệu hiếm. Con thử đưa lên ngửi xem... Tiếp đến có mùi thơm như mùi quế, nhưng ngửi nhiều, lại phảng phất có mùi bùn tanh..."

"Bùn tanh sao? Không phải là mùi đất? Con nghĩ nó phải được chôn dưới đất chứ?"

"Chính xác. Nó là chất gỗ lim cổ thụ, không bị mục nát nhiều dù cho có hàng trăm năm, hàng nghìn năm dưới nước. Nếu như là quan tài gỗ lâu đời, rất có thể, nơi chôn cất nó, thầy cũng đã đoán ra được."

"Vâng?"

Hoàng chú ý lắng nghe. Thật không thể ngờ, thầy Long hói của cậu lại có đầu óc suy đoán phi phàm như thế. Đúng là, không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

"Chính là Hồ Tây."

Wtf?!? Hồ Tây?

"Có thể con không biết, hồ Tây khi xưa là một nhánh cụt của sông Hồng, dân làng sinh sống tấp nập ven hồ, tất nhiên, kéo theo là những nghĩa địa cổ được hình thành. Việc hồ Tây lấn chiếm, bồi lấp những ngôi làng đi, không tránh khỏi, hàng chục nghĩa địa cổ đã bị những đợt sóng kiên trì đánh tan, vùi sâu dưới lớp bùn tanh tao, nhớp nháp. Thời gian đi qua, có những con người, ngụp lặn sâu dưới đáy hồ, lật tung từng ngôi mộ... Không phải là đi tìm thân nhân gì đâu... Mà chúng chính là những tên trộm, luôn tìm cách bật nắp quan tài lấy trang sức, đồ cổ. Những khúc quan tài tốt gỗ của nhà giàu có thể đóng tủ, đóng giường, làm đồ dùng quý hiếm cho giới nhà giàu thích chơi gỗ. Còn những bộ hài cốt, lơ lửng, mất nơi trú thân, bị từng đợt nước đánh lên bờ, xương cốt lăn lóc, trắng hết trơ trụi..."

"Ặc... Có chuyện đấy sao? Giờ con mới biết đấy."

Hoàng nuốt nước bọt, cố gắng giữ nhịp tim của mình đều đặn, đoạn nhìn xuống tay, thấy mình đang cầm chiếc lược, trong trạng thái hoang mang nhất, liền giãy nảy lên, ném nó trở lại chiếc rương nhỏ, vứt về phía thầy Long.

"Trả thầy đấy. Đồ quý đồ tốt của thầy, con không thèm giữ."

"Cái thằng này... Nhát như cáy. Thế sao làm pháp sư được?"

"Con đâu có thèm, là thầy gian manh bắt con thì có..."

"Tao thèm vào."

"Thầy... A, có điện thoại. Số lạ, chắc là ông Hiệp gọi đến, thầy mau nghe đi..."

Hoàng đưa điện thoại cho thầy, đứng cạnh nghe ngóng tình hình.

"Alo... Vâng, chỗ đấy à? Chúng tôi đến liền đây."

"Đi đâu vậy thầy?"

"Còn đi đâu được nữa, theo thầy, tới nhà gia chủ đang bị cái vong kia đeo bám..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17


Hoàng cùng thầy cấp tốc đi ra phía ngoài sân, lên xe đi theo địa chỉ mà ông Hiệp vừa nhắn cho mình.

Một ngôi nhà có lẽ là được xây dựng từ thời kỳ Pháp thuộc. Lối kiến trúc xung quanh mang hơi hướng Pháp cổ điển, màu vàng kim thẫm, chắc hẳn, gia chủ xây căn nhà này phải là một địa chủ giàu có lúc bấy giờ.

"Thầy và cậu đến rồi."

Ông Hiệp khuôn mặt sầu não, bất lực lắc đầu, dẫn hai người Hoàng đến gian khách.

"Trả con lại đây cho tao... Trả mạng lại đây cho tao... Tao hận... Tao hận từng người một trong ngôi nhà này... Chúng mày sẽ phải trả giá..."

Mới đi đến sân đã nghe thấy tiếng con gái ông Hiệp vang vọng ra. Cả người u ám, vật vờ, các ngón tay dài lăm lăm xông đến, mắt trợn ngược, đầu tóc rủ xuống bù xù, trong rất giống ma nữ trong truyền thuyết.

"Cái vong kia... Đang nói chuyện?!?"

Hoàng nghĩ thầm.

Ở giữa phòng khách là hai vợ chồng tầm 50,60 ngồi trước bộ trường gỗ. Ông chủ nhà tiến đến, cầm một bát gạo nếp, ném vào người cô gái đang gào khóc ghê rợn, tay lăm lăm củ tỏi.

"Biến đi... Gia đình tôi không ai mắc oán với chị, chị đi về cho... Chị nhầm người rồi..."

Con gái ông Hiệp vẫn tiếp tục kêu khóc, nhưng dường như lại rất sợ gạo nếp và tỏi, cô lủi dần ra xa, không quên chỉ lên bàn thờ gia tiên.

"Tao còn lạ gì nhà chúng mày nữa. Con tao đã chết oan uổng dưới tay chính cái kẻ đã ngồi chễm chệ lên đây này. Người mà chúng mày gọi là cụ tổ đấy, chính nó đấy. Nó đã chết rồi thì tao đeo bám con cháu nó, hành hạ chúng nó đến hết đời. Ha! Ha! Ha! Ha!... Chúng mày cứ đợi đấy, tối nay tao sẽ quay lại, tao sẽ thu đủ nguyên khí, chúng mày sẽ chết cùng với con tao. Không chừa một đứa nào."

Nói đoạn cô ngã xuống, nhất lịm đi dưới sàn. Hồi nãy cô nvừa cười vừa khóc nghe thật sự man rợ. Tiếng cười kia làm Hoàng tuy đang đứng giữa sân nắng, nhưng lại rợn hết tóc gáy lên.

Ông Hiệp vội vội vàng vàng chạy lại đỡ con gái, miệng xin lỗi gia chủ rối rít, rồi sai người đưa con lên xe, cho về nhà. Mình ông ở lại, cả Hoàng, thầy Long và ông Hiệp cùng bước vào nhà gia chủ. Thầy Long muốn xem xét xem, căn nhà cổ này, vì sao lại có thể để cho một cái vong đầy oán khí kia vào nhà một cách dễ dàng như thế.

"Chào anh chị."

"Vâng."

Hai ông bà kia ái ngại nhìn thầy trò Hoàng. Chắc họ cũng không ngờ, sự tình lại phải mời đến thầy pháp như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18


"Mời mọi người uống nước."

"Dạ vâng..."

Bầu không khí xung quanh chìm hẳn xuống, thầy Long đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà, rồi dừng lại rất lâu ở phía bàn thờ gia tiên, lão uống một ngụm trà nhấp giọng.

"Sự việc hôm nay vẫn tái diễn như mọi lần đúng không?"

"Phải, mỗi ngày con bé đến đây, đều có những hành động như vậy..."

"Đến bây giờ là ngày thứ bao nhiêu con bé làm loạn rồi?"

"Cũng tầm non nửa tháng rồi thầy ạ. Mong thầy giúp đỡ cho."

"Trước tiên tôi cần làm rõ, thực là hơi có một chút riêng tư, gia đình mình, có sổ ghi chép dòng họ hay không? Nếu có có thể cho tôi mượn một chút..."

"Được, để tôi đi lấy."

Người đàn ông chủ nhà ngồi dậy, đi vào trong phòng. Một lát sau xuất hiện cùng với quyển sổ rất to, rất dày. Có lẽ là mới được ghi chép, làm mới lại.

"Gia đình chúng tôi thuộc dòng dõi của cụ tổ, là một quan võ phụng sự ở thời nhà Hậu Lê. Dòng họ tôi là một gia tộc lớn mạnh lắm, cụ tổ có hai người con, một gái yểu mệnh, mất năm 16 tuổi, còn một đích tôn, thi đỗ kỳ thi Hương..."

"Dừng lại đã!"

Thầy Long đang chăm chú lắng nghe, nhận thấy có điểm bất thường, vội kêu dừng lại.

"Có vấn đề gì sao hả thầy?"

Hoàng băn khoăn, cậu có thấy gì đâu?

Thầy Long khẽ gật gật, quay sang nói ông chủ nhà.

"Làm phiền ông, giở giúp tôi xem, con gái 16 tuổi của ông tổ, vì sao lại mệnh yểu? Do bệnh tật gì? Trong đấy có ghi chép sự việc hay không?"

"Tất nhiên rồi, đây là đích nữ, nhất định có ghi."

Người kia vội cầm chiếc kính, giờ giở lật lật, cuối cùng có vẻ như là đã tìm ra.

"Đây rồi, lệnh ái Dâng thị, năm 16 tuổi, bị thủy đậu đột ngột rồi qua đời. Phát bệnh rồi mất, cả thủ tục mai táng, chỉ làm trong một đêm, người nhà ai cũng xót xa."

Thầy Long đăm chiêu suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng mở miệng.

"Được, cảm ơn ông đã giúp đỡ."

Nói đoạn ông quay qua ông Hiệp và Hoàng, khoát tay ra dấu đi về.

Thầy Long và Hoàng về nhà, trước khi về còn dặn lúc ông Hiệp.

"Con gái ông có chắc chắn là đã bị một vong hồn nữ bám theo. Mà có lẽ, vong hồn ấy chính là của lệnh nữ Dâng thị kia..."

Ông Hiệp ngẩn người, dường như không tin vào tai mình.

"Sao có thể thế được, đã cách đây hơn một nghìn năm...? Liệu có thể?"

"Có thể." - thầy Long đưa tay về phía Hoàng. Nhanh trí, Hoàng lấy chiếc lược gỗ lim ra ngoài.

"Đây là đồ vật tôi tìm thấy ở trong phòng con bé."

"Đó... Đó là chiếc lược cổ tôi mới mua về, tặng con bé... Nó có vấn đề gì sao?"

"Chính xác... Chính vì nó có chất liệu là gỗ cổ quý hiếm, nhưng lại là những khúc gỗ đóng quan tài thời xa xưa. Mà cụ thể, chính là chiếc quan tài của Dâng thị, được moi lên từ đáy hồ Tây..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


"Cha với anh đã về rồi đấy à? Hihi."

Hoàng cùng thầy Long xuống xe, dắt vào cổng, từ xa đã nghe thấy chất giọng chua loét của cái Ngọc con thầy.

"Hãm hãm lại tí đi con ơi, trời thì nắng nóng, thầy với anh mày đang say mắt mèo ra đây này, nghe thêm cái giọng mày nữa, muốn chúng tao lăn ra đây mà chết à?"

Hoàng nghe thầy nói xong, trong lòng tràn ngập đồng ý.

"Cái thầy này -_-"

Hai thầy trò tiến vào trong phòng, cái Ngọc mang hai cốc nước lạnh vào, cười hì hì.

"Cha, anh uống nước đi. Con đi xuống với mẹ."

"Xinh đáo để, cơ mà hơi chập nhỉ."- Hoàng lén nhìn khuôn mặt Ngọc, trong lòng khẽ cảm thán...

"Thầy, tiếp theo chúng ta sẽ phải làm gì?"

"Vong kia đã ở đây non nửa tháng rồi. Tối nay lại là trăng rằm, có lẽ nó sẽ mò đến căn nhà kia động thủ."

"Thế tại sao thầy lại biết đó là vong của lệnh nữ nhà đấy?!?"

"Con còn nhớ lúc ông ta đọc lên không? Thủy đậu là một bệnh truyền nhiễm, không có lý nào có thể phát bệnh trong vòng vài giờ đồng hồ mà đột tử được. Huống gì lại cả thủ tục mai táng luôn trong một đêm. Cứ coi như là phát bệnh rồi mất như thế đi, thế tại sao lại cần phải chôn ngay? Không để mọi người đến phúng viếng? Đằng này lại là con gái của quan triều đình. Trừ khi có điều gì đó muốn giấu. Cái chết của Dâng thị không phải dễ dàng như vậy được. Uẩn khúc là điều không tránh khỏi."

"Ặc... Thầy, bội cmn phục thầy sát đất."

"Không cần nịnh nọt thầy mày, cầm lấy tờ giấy trên bàn kia, đi mua các thứ thầy đã liệt kê về đây, nhanh để chúng ta tiếp tục qua nhà ông Hiệp. Tối nay đi thu vong về với địa ngục."

"Vâng."

Hoàng mau chóng đi ra ngoài, vừa đi vừa hồi hộp, vì có thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên cậu bắt vong như thế này, phải chu tất vào.

Trời vừa nhập nhoạng tối, hai thầy trò đã tới nhà ông Hiệp để chuẩn bị.

"Con gái ông đâu?"

"Nó đang ngồi trên phòng, không hiểu vì sao khi sáng đi về lại phát điên lên tiếp, căn phòng trên nhà bị bới tung lên rồi. Vợ chồng chúng tôi không ai giữ được con bé lại, tay nó luôn luôn cầm con dao nhỏ, hễ ai tới gần là nó vung lên..."

Hai thầy trò Hoàng nhìn nhau. Chắc chắn cái vong kia không tìm thấy được chiếc lược, khiến nó cảm thấy nghi ngờ mình sắp bị nguy hiểm chăng?

"Được rồi, vợ chồng anh chị cứ như bình thường, đừng có biểu hiện gì kỳ lạ. Tiếp đến chắc cũng sắp đến giờ con bé đi ra ngoài nữa rồi đúng không? Cho người bám sát nó, để nó đi ra ngoài, khi ấy chúng tôi mới có thể dọn một bàn tế được."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom