Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Đúng như dự đoán của thầy Long, một lát sau vong nữ kia đi ra ngoài, tay xách một cái đèn lồng đỏ, miệng lầm bầm ghê rợn gì đó không rõ. Thi thoảng cô ta lại cười lên như phát điên, nghe đến sợ.

Ông Hiệp cùng cậu con rể sắp cưới được phân công đi theo cô gái. Hoàng cùng thầy giải chiếu ra giữa nhà, xin phép ông công gia chủ, lập một bát hương, cùng một số vật dụng cần thiết như bùa, muối, một ít chu sa, nến... Tất cả sự việc đều làm một cách nhanh chóng để khi con ma nữ kia về, cô ta sẽ phải trả lại thân thể thực sự cho cô gái kia.

"Bây giờ con đi theo thầy, nhanh lên. Có lẽ vong nữ kia tối nay nhờ lúc trăng tròn, âm khí lên cao nhất để quyết tâm đi đến ngôi nhà kia giải quyết ân oán. "

Hoàng cùng thầy gọi điện cho ông Hiệp, đúng như dự đoán, hai người họ đang theo cô ta đến ngôi nhà hồi sáng. Không mất thì giờ lâu, thầy trò đã đuổi kịp.

Khi họ đến nơi, cô ta vẫn tiếp tục lầm bầm, dưới ánh trăng tà tà mờ mờ ảo ảo, Hoàng như không tin vào mắt mình, có một làn sương đen sì xám xịt xung quanh người cô ta.

"Thầy... Thầy có nhìn thấy quanh người cô ta có... Có thứ gì như cái bóng đang theo kia?!?"

Ông Long kẽ gật đầu.

"Chính xác, đó là âm khí tích tụ xung quanh, ngày bình thường con chưa đủ pháp lực nên mới không nhìn thấy. Nhưng nay là rằm, con nhìn thấy là điều hiển nhiên..."

Hai người nhà ông Hiệp bước tới, hớt hải giục ông Long mau vào trong, vong nữ kia xem ra đã bắt đầu hành động.

Cô ta tiến vào bên trong nhà, lập tức xung quanh điện tối om, tất cả đều hoảng loạn. Hoàng cố đi theo thầy để không bị mất dấu. Tất cả mọi người, kể cả ông bà chủ nhà, đều ở cùng một chỗ. Nhưng không hẳn là tối. Dưới ánh đỏ leo lét hắt lên từ chiếc đèn lồng con ma nữ đang cầm, Hoàng nhìn ra cô ta đang cười, nhe ra hai chiếc nanh nhọn hoắt, tiến về phía bàn thờ gia tiên chủ nhà.

"Tao đã đến rồi đây, mệnh quan triều đình, tao chuẩn bị giết con cháu mày trước mặt mày, tao sẽ cho dòng họ mày không còn một ai..."

Nói đoạn, ma nữ kia xoay người, nhìn về phía Hoàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Ma nữ kia cười lên từng tiếng khùng khục nghe đến toát sống lưng, cô ta đặt chiếc đèn lồng đỏ sang một bên, hai tay giơ về phía trước, mười đầu ngón tay đen sì, nhọn hoắt, nhe hai chiếc nanh ra. Hai mắt cô ta đỏ ngầu lên, sắc lẹm. Hoàng hốt hoảng tránh một đòn vồ từ cô ta, né sang một bên.

"Huhu, thầy ơi là thầy, nó thấy con đẹp trai nên đòi ôm con kìa..."

"Bình tĩnh... Để thầy."

Ông Long lấy một bao gạo nếp cùng muối đã thủ sẵn từ trước ra, tạo một đường tròn xung quanh con ma nữ. Sau đó, lão niệm một hồi chú, con ma nữ kia như bị trúng thuốc mê, cả người lờ đờ, các móng nanh thu về, miệng cũng ngừng gào rú.

Ông Long tiếp tục đi ra đến cửa, vừa niệm vừa đi, ma nữ kia như người bị mộng du, theo ông Long trong vô thức.

Hai vợ chồng nhà chủ kia cùng đám người ông Hiệp được một phen kinh hoàng, bà vợ sợ quá, đã ngất ngay từ lúc nãy.

Hoàng ở lại căn nhà một lúc, giúp họ yểm bùa ngăn không cho ma nữ kia vào nhà nữa, rồi mới được đi về. Ông Hiệp cùng con rể đã đi theo hộ tống thầy Long từ trước.

Xong xuôi đâu vào đấy, cậu lòng vòng về nhà ông Hiệp.

Đường đi tối om, hai bên không hiểu sao không có lấy nổi một ngôi nhà, Hoàng mò mẫm mãi mới ra được một ít đường.

"Eo ơi, ở đây đồng không mông quạnh, kinh bỏ mẹ, chạy nhanh không có ma nữ xuất hiện aaaaaaaa...."

Hoàng nhắm mắt nhắm mũi, cắm đầu lên mà chạy.

"Bịch..."

"Ui da, đau..."

Hoàng mở thật to đôi mắt, cố nhìn xem mình vừa va phải cái gì.

Một cô gái mặt mũi trẻ măng, rất xinh xắn, môi đỏ răng trắng, tóc vấn cao, để vài lọn lưa thưa trước mặt, trên đầu có cài một chiếc trâm vàng đính Ngọc rất đẹp. Mặc một bộ giao lĩnh, bên ngoài màu hường, tựa tiên nữ hạ phàm.

"Tôi xin lỗi, tại trời tối quá, không nhìn thấy ai, va phải cậu..."

Cô gái kia khẽ gật gật đầu.

"Cậu định đi cosplay ở đâu mà... Ơ này, chạy vội thế."

Thoáng chốc, cô gái kia đã chạy mất dạng, Hoàng xuýt xoa, kể mà xin được số nhỉ...

"Ơ kìa, Hoàng à?!?"

"Thầy...?!? Sao thầy..."

"Sao với chả trăng, con ma nữ kia xổng mất rồi kia kìa. Mau, mau chia nhau đi tìm nó..."

"Ma nữ á?!? Hình dạng như thiếu nữ phải không?!?"

"Còn phải nói, chết trẻ 16 tuổi, không thiếu thì thế nào?!?"

"Con... Hình như... Con mới gặp phải..."

"Nó đi đằng nào?!?"

"Con không biết, tại trời tối quá."

"Chia nhau ra đi tìm đi."

"Vâng."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Mỗi người một ngả. Hoàng vừa đi vừa tự trách mình ngốc, nhưng cậu cũng vẫn thấy sợ vì cô gái xinh đẹp ấy lại là một con ma. "Lỡ như nó thèm ăn thịt mình thì..."

"Bịch..."

"Ui da... Đau."

Hoàng căng mắt lên xem mình vừa va phải cái gì. Hơ, là một cô gái.

Khoan... Khoan đã!

Cái kịch bản này quen quen...

"Huhu... Chẳng nhẽ mình lại đi đúng đường rồi à?"

Hoàng mắt nhắm mắt mở, toát hết mồ hôi, nội tâm đấu tranh dữ dội, trên tay cầm chặt lá bùa, lấy hết can đảm ra lợi dụng sơ hở của con ma nữ, hòng dán lá bùa lên người nó.

"Ngươi... Ngươi nhìn thấy ta?!?"

Hử?

Hoàng giật mình, trợn mắt lên nhìn lại người trước mặt.

Tuyệt sắc giai nhân!

Nếu nói con ma nữ kia đẹp một, chắc chắn người này phải đẹp gấp mười, à không, gấp trăm lần nó mới xứng. Đôi môi căng mọng, tóc dài thướt tha, đôi mắt long lanh, hàng mày liễu rủ, sống mũi cao cao...

"Ực..."

Hoàng nuốt nước miếng.

"Sao tôi không thể nhìn thấy cô?"

"Ngươi..."

Mỹ nhân vận một giá y đỏ thẫm, hai bên thêu chỉ vàng những bông hoa mẫu đơn rực rỡ, trong rất tinh xảo.

Ý khoan, giá y đỏ?

Hoàng lùi lại thắc mắc, lại đi cosplay à? Hay...

Ma?!?

Hoàng len lén nhìn ra phía sau chiếc gáy trắng buốt của cô ta, lại phát hiện ra được một thứ nữa... Đó là...

Chiếc cổ cô ta còn đẹp hơn cả mặt!

Haizz... Không có vạch đỏ, xem ra đây là người.

"Ngươi... Chính là mắt âm dương?"

"Bà chị xinh đẹp, mắt âm dương là cái gì?"

"Ngươi..."

Cô gái kia vẻ mặt tức giận, nhưng cũng từ từ bình tĩnh lại.

"Ta hỏi ngươi, có phải ngươi có thể nhìn thấy ma quỷ?"

"Làm sao bà chị biết?"

Hoàng giật mình, không ổn rồi, nữ nhân xinh đẹp này, không có lẽ là ma chứ. Cậu lại không phân biệt rõ được người và ma à? "Thế tại sao phía sau gáy lại không có dấu hiệu?!? Là do mình lười nhác không chăm chỉ luyện tập, hay là cô ta tu vi quá cao? Dấu được mắt mình?!? Ặc, xem ra là do mình lười."

Lão Long hói đầu kiểu gì biết chuyện, cũng bắt cậu đi chạy show dán bùa đến hết kỳ nghỉ hè thì thôi.

Chậc, thảm rồi, thảm rồi...

"Tôi biết rồi nha, cô, là ma nữ, có phải không?"

Khuôn mặt lại xám xịt, nghiến răng nghiến lợi.

"Ta không phải ma. Ngươi đừng có nghĩ bậy."

"Ui da, bậy nào, khi tức giận còn đẹp hơn cả minh tinh Hàn Quốc."

-_-

"Ngươi nói cái gì đấy?!?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Eo, không ổn rồi..." - Hoàng nghĩ thầm trong đầu - " đến giọng nói cũng thấy hay, liệu có khi nào mình đang trúng mỹ nhân kế?!? Đang bị ma nữ yêu hoặc?!?"

"Ngươi còn không trả lời ta, vì sao ngươi có được mắt âm dương?"

Cô gái kia không chịu từ bỏ, vẫn lặp lại câu hỏi. Lạnh tanh, giọng nói như băng tuyết đổ ầm ầm lên đầu Hoàng.

Hoàng nghĩ ngợi một hồi, sợ lỡ như cậu trả lời sai, ma nữ nó phật ý, bắt cậu đi mất. Mà tu vi nó cao thế, lá bùa trong tay cậu, chắc chắn không khả quan. Chỉ còn cách câu giờ, để chờ thầy Long đáng kính ứng viện.

"Mẹ tôi sinh ra tôi vốn dĩ đã có đôi mắt đẹp này rồi..."

"Ngươi nói dối!"

"Huhu, thật, thật!"

"Hoàng! Hoàng!..."

Từ xa, giọng thầy Long lấp ló cùng ánh đèn tiến lại gần Hoàng, tuy ánh đèn nhỏ, nhưng đối với Hoàng còn sáng hơn cả đèn thắp trên đường cao tốc.

"Thầy... Thầy... Con ở đây..."

Ma nữ kia ánh mắt sắc lẹm, xéo qua người Hoàng một cái.

"Huhu, vẫn đẹp."

Thời khắc nguy cmn hiểm nhất, cậu lại không tỉnh táo, vẫn lạc vào "Mê hồn trận" của yêu nữ kia -_-

"Hoàng, vong nữ kia... Ơ, ai cạnh con đây?!?"

Hoàng mếu máo chỉ chỉ trỏ trỏ vào người đối diện. Theo phản xạ, ông Long lập tức nhìn về phía cô gái.

"Người... Người là... Ôi, lâu rồi không gặp."

"Ha... Hả?!?"

Hoàng lắp bắp... Thầy của Hoàng quen cô ta sao?

"Lại gặp ông nữa rồi, ông Long. Đồ đệ của ông đấy à?"

Ma nữ khẽ gật đầu, mặt không cảm xúc, nhìn về phía hai người kia.

"Vâng, tôi mới thu nhận nó ạ. Đã lâu rồi không gặp, cũng hai mấy năm rồi..."

"Được rồi, tôi không ôn lại chuyện xưa với ông nữa, giờ tôi muốn hỏi, tại sao cậu ta lại có mắt âm dương?!?"

Hoàng nhíu mày, trốn sau lưng thầy mình, đầy tính cảnh giác.

"À dạ, chuyện là &@@&₫/;)&..."

Ông Long giảng giải, kể lể một hồi rất dài, rồi mới dừng lại. Hoàng rất thắc mắc, tại sao thầy Long đường đường chính chính là một truyền nhân của một phái lớn, Hà cớ gì phải nhún nhường mỹ nữ xinh đẹp kia?!? Không phải là cứ xinh thì sẽ được quyền thế chứ???

Hoàng vòng từ phía sau, ghé sát vào tai thầy mình, khẽ nói nhỏ.

"Thầy ơi, người đẹp này là ai thế?"

"Tầm bậy, đã nghe ta kể về mỹ nữ nghìn năm câu quỷ ở dưới âm ty rồi, giờ còn hỏi?!!"

Mỹ nữ? Câu quỷ? Giai nhân nghìn năm?!?

Chính là nữ câu quỷ, người đã phạm trọng tội bị đày lên dương gian Cao Tuệ Mẫn trong truyền thuyết???

[Diendantruyen.Com] Pháp Sư Đôi Mươi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Không thể nào, Hoàng trợn tròn mắt lên nhìn mỹ nhân trước mặt.

Có... Có thật là... Cao Tuệ Mẫn?!?

"Ngươi nhìn ta có dụng ý gì?!?"

Cao Tuệ Mẫn nhận thấy có người nhìn mình, lập tức quay sang, ánh mắt sắc bén hướng về phía Hoàng.

"Cô... Cô Cô, con không dám..."

Huhu, thế chính là Cao Tuệ Mẫn trong truyền thuyết đấy à?

Trước lúc ấy, trong đầu Hoàng còn luôn nghĩ rằng lão Long hói đầu bịp bợm mình. "Làm gì còn ai sống đến nghìn năm chứ. Thầy lừa con nít đấyà?"

Haizz, sai rồi, quá sai rồi aaaaaaaaa...

"Hai thầy trò nhà các người đang đi đâu đây?"

Lần này, ánh mắt kia lại chuyển mục tiêu, nhìn sang phía thầy Long.

"Đúng rồi thầy, thầy đã bắt được vong nữ kia chưa?!?" - Hoàng thắc mắc.

"Vong nữ đó, đã bị tuột mất rồi..."

Thầy Long lắc đầu ngao ngán. Ông quên mất rằng, chính con ma nữ kia đã ẩn thân nghìn năm, không ít thì nhiều, công lực cũng đã thuộc hàng hiếm gặp. Là do ông quá tắc trách.

"Vong nữ...?"

Cao Tuệ Mẫn nhíu mày lại.

"Dạ phải."

"Có phải thuộc hàng chết yểu hay không?"

Nói đoạn, cô rút từ trong tay áo ra một chiếc gương soi, đưa cho ông Long nhìn.

"Ông nhìn thử xem..."

Chiếc gương viền vàng, chỉ bằng một bàn tay, họa tiết cũng khắc những bông mẫu đơn, rất tinh xảo, trải dài từ viền đến cán cầm.

"Cô cô, đây là lúc nào rồi, sao cô còn mời thầy con soi gương nữa?"

Hoàng nhăn mặt, đồng ý là con gái cũng cần gương soi, cơ mà.... Thế này thì hơi thái quá, đương lúc dầu sôi lửa bỏng...

Nhưng điều không ngờ hơn, là ông Long cũng nhìn theo, như phát hiện được điều gì, ông gật đầu lia lịa.

"Đúng rồi, chính xác là nó. Làm thế nào mà người..."

"Trên đường đi tới đây, ta đã gặp nó, đúng là không biết tự lượng sức mình, chỉ là một oan hồn cỏn con mà dám mặc nhiên khiêu chiến với ta."

"Cái gì thế thầy?"

Hoàng nghiêng đầu lên phía ông Long hóng hớt.

"Cô ấy đã bắt được và giam giữ oan hồn của Dâng thị rồi, nó đang ở trong cái gương."

"Trong... Trong cái gương sao?!?"

Cậu không tin tưởng lắm, bèn nhìn vào phía bên trong.

"Ôi mẹ ơi."

Cậu giật mình, giãy nảy ra phía đường sau.

Trong cái gương chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, cô gái xinh đẹp ban nãy cậu gặp, à không, ma nữ yểu điệu thướt tha khi nãy, đang ngồi yên trong đó, bị xích hết tay chân lại, khuôn mặt lườm Hoàng một cách rợn sống lưng. Có lẽ là bị hiện nguyên trạng lúc chết, ở hông lòi ra chiếc xương chậu trắng hớn, phía dưới chiếc giao lĩnh, máu từ trong chảy ra, ở cổ xuất hiện một vệt tím bầm như thể dấu thắt cổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


"Ngươi giật mình cái gì? Công lực của cô ta bị ta tước hết, nên mới hiện về nguyên trạng lúc tử vong."

"Dạ... Dạ...."

Hoàng chảy mồ hôi lạnh lắp bắp.

Cao Tuệ Mẫn hừ một tiếng, rút chiếc gương bỏ vào trong tay áo, quay sang chỗ thầy Long.

"Bây giờ cô ta khó có thể bỏ trốn xa được. Mấy người cần phải đưa cô ta đi siêu thoát, trước khi chuyển sang ngày mới."

"Ta có lập một đàn cầu siêu tại nhà cô gái bị vong nữ nhập, giờ mong cô có thể giúp ta, chuyển cô ta đến đó, có được không?"

Cao Tuệ Mẫn khẽ gật đầu, đoạn vung chiếc ống tay dài của chiếc giá y kia, ngay lập tức, ba người họ đã đứng trước cổng nhà ông Hiệp.

"Oa... Oà..."

Hoàng đi từ bất ngờ này đến giật mình khác, như không tin vào mắt mình.

"Ngươi trật tự. Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt dành cho yêu quái đó."

Hoàng lập tức thu mắt lại, cô ta cũng chính là một dạng yêu quái nghìn năm, còn bảo không phải cái gì nữa?

"Đi vào phía trong thôi."

Ông Long nãy giờ chứng kiến tranh cãi của hai người, trong đầu đã cảm thấy sự không đúng nào đó ở đây. Nhưng ông vốn không nghĩ ra đó là cái gì.

Hoàng mở cửa trước, ba người bọn họ đi vào trong nhà.

Gia đình ông Hiệp có vẻ như thức trắng đợi thầy trò Hoàng trở về, nên khi thấy tiếng từ xa, đã vội vui mừng ra đón từ đằng sân.

"Thầy Long, cậu Hoàng, may quá, cuối cùng cũng đã trở về rồi."

"Được rồi, mọi người mau vào trong, chúng tôi cần đưa linh hồn của Dâng thị siêu thoát."

"Được."

Ông Hiệp khẩn trương tiến vào nhà. Ba người bọn họ gồm thầy Long, Hoàng, và Cao Tuệ Mẫn nãy giờ mặt vẫn không chút cảm xúc bước đến bên đàn cầu siêu. Trong nhà đèn điện sáng choang, không tối tăm như ở ngoài ban nãy, Hoàng cảm thấy đôi mắt mình như được giải phóng, nhất thời có hơi bị chói.

Cô con gái ông Hiệp vẫn bất tỉnh, được đặt nằm ngay sau bức bình phong cổ.

Hoàng quay qua nhìn về phía Cao Tuệ Mẫn.

"Ặc... Nhìn càng rõ, càng xinh. Càng có thần thái."

"Ngươi lại nhìn cái gì nữa?!?"

Đúng là không phải người phàm, Cao Tuệ Mẫn lập tức quay người lại, đưa mắt về phía Hoàng.

"Cô cô, đừng lườm con nữa. Mắt cô cô chưa đủ sắc hay sao?"

"Ngươi... Câm miệng!"

Cao Tuệ Mẫn nghiến răng nghiến lợi lại, giơ tay chỉ ngón trỏ vào mặt Hoàng.

"Im đi cho ta."

Hoàng rợn sống lưng, nữ câu quỷ có khác, khí chất bất cmn phàm, móng tay thì nhọn hoắt, đỏ loè.

"Con biết... Con biết rồi..."

Cậu méo hết cả miệng lại, quay ngay đi chỗ khác.

"Hoàng, cậu... Nãy giờ đang nói chuyện với ai vậy?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


Ông Hiệp nãy giờ để ý thấy, học trò trẻ của thầy Long cứ đứng một góc nói chuyện một mình, không có lẽ cũng bị ma nhập như con gái ông?

"Ông... Ông không nhìn thấy người này à?"

Hoàng run lẩy bẩy chỉ vào Cao Tuệ Mẫn, nhưng phía trước ông Hiệp cũng chỉ là một góc tường.

Ông lắc đầu.

Haizz, chẳng trách, cô ta có phải người phàm đâu.

Hoàng thở dài ngao ngán, dựa người vào bờ tường.

Cao Tuệ Mẫn dường như không thèm để ý đến thái độ của Hoàng, khoanh tay trước ngực, ngồi chờ ông Long đọc kinh cầu siêu, cho vong nữ kia ra ngoài.

Thực ra cô chỉ cần thả chiếc gương ra, dùng công lực của mình đưa vong nữ kia ra ngoài, nhưng đây là việc của người phàm như ông Long, cô không muốn nhúng tay vào, hơn nữa có điều sơ suất, cô không muốn đắc tội với người phía dưới âm ty, dù sao chính cô cũng là người đang mắc trọng tội, bị đày lên đây.

Gia đình ông Hiệp lui vào bên phía sau bình phong, không được tham gia vào.

Chờ được một lúc, cuối cùng, một vầng sáng chói mắt loé lên, vong nữ kia cũng từ chiếc gương chui ra ngoài.

"Cuối cùng ngươi cũng chịu bước ra rồi sao?"

Cao Tuệ Mẫn cười cười, bước đến bên vong nữ kia.

Cô ta vẫn y nguyên trạng như vậy. Xương hông lộ ra, xung quanh là từng bảng da thịt phân hủy thối rữa, nhung nhúc ròi bọ. Máu chảy ướt đẫm bộ giao lĩnh, một mùi hôi thối tanh tao của thịt rữa trộn với nhơm nhớp mùi bùn khiến Hoàng phát buồn nôn.

Xem chừng vong nữ kia vì vết thương chí mạng ở hông và vết siết cổ mà chết.

Thầy Long cầm một nắm gạo nếp, ném về phía cô ta.

"Đừng mơ tưởng đến việc bỏ trốn, công lực của ngươi đang bị mất dần đi."

"Ta... Có thể có ý định chạy trốn hay sao?"

Vong nữ kia nói đoạn cười như điên như dại.

"Dâng thị...? Cô chính là Dâng thị?!?"

Hoàng chạy lại, buột miệng hỏi thử.

"Chính ta đây..."

Lại thêm một tiếng cười chua chát.

"Chỉ cần một vài ngày nữa thôi là ta có thể đã tu đến trình quỷ mẫu rồi... Nhưng không ngờ, lại gặp phải các người... Nhất là cô!"

Cánh tay chỉ ngay về phía Cao Tuệ Mẫn.

Cao Tuệ Mẫn nhếch khoé môi, gật gật đầu cười, như kiểu "rất hân hạnh được phá nát dự định của cô."

"Thầy à, người này trông kinh quá, lại còn hôi nữa, mau mau tìm cách cho cô ta giống bình thường một chút đi."

Hoàng nãy giờ vốn không chịu được mùi hôi thối gớm ghiếc tỏa ra từ vong nữ, liền chạy lại chỗ thầy Long, bịt mũi bất thành.

"Ta.. Ta thì có làm sao?!?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


Cao Tuệ Mẫn cười tủm tỉm, nghiêng người, rút chiếc gương mẫu đơn ra, đưa cho cô ta xem.

"Nhìn thấy chưa?"

"Aaaaa... Đây... Đây chính là ta?!?"

Dâng thị nhìn không ra con ma trước mắt, ôm mặt vò đầu bứt tai.

"Không là cô thì còn ai?"

Cao Tuệ Mẫn rút chiếc gương lại, cất đi, vẫn điệu cười mỉm ghê rợn đó.

Dâng thị không tin vào mắt mình, lùi lại, nước mắt chảy xuống.

"Còn không mau lại chỗ người kia, mau đi siêu thoát."

Tuệ Mẫn chỉ về phía thầy Long đang ngồi ra hiệu. Lập tức, Dâng thị biết mình không phải đối thủ của cô, liền ngập ngừng đi về phía đàn cầu siêu.

"Hức.. Hức... Con của ta... Lang quân của ta..."

"Ồ, ngươi nằm trong gia phả, đã thấy ghi thành thân đâu? Còn cả con nữa."

Cao Tuệ Mẫn giữ lại, quay sang nhìn thắc mắc.

"Cô cô, để cô ta đi đi thôi, khó khăn lắm mới bắt được."

Hoàng sốt hết cả ruột, cậu cả ngày nay lăn xả, buồn ngủ lắm rồi.

"Ngươi trật tự cho ta, oan hồn vẫn còn vướng mắc, tuyệt nhiên không siêu thoát được."

Cao Tuệ Mẫn đưa mắt lườm Hoàng một cái.

"Thì thôi."

Hoàng nhún nhún vai.

Cao Tuệ Mẫn tiếp tục quay sang hỏi Dâng thị.

"Tuổi đời của cô còn trẻ, nói đi, có phải bị sát hại trong lúc mang thai hay không?"

Dâng thị gật gật đầu, nước mắt chảy xuống liên tục, tiếc là nàng ta chỉ là ma, nước mắt rơi xuống không trung, đi được nửa đường, liền bốc hơi đi mất vào hư không.

"Kể lại từ đầu đi, có điều gì oan khuất, ta sẽ cho người viết cho ngươi một lá bùa giải trình sự việc, ngươi sẽ được giảm nhẹ tội dưới âm ty."

Dâng thị ngồi xuống, có vẻ như vẫn hoảng loạn trong hình dạng hiện tại của mình, có chút không tự nhiên.

Cao Tuệ Mẫn tinh ý, nhanh chóng vung tay phải một cái, Dâng thị lập tức trở lại hình dạng xinh đẹp trước khi bị mất công lực.

Hoàng lại trợn tròn mắt lên, giật mình.

"Quả nhiên là yêu quái, à không, nữ câu quỷ nghìn năm. Chuyện gì cũng chỉ cần vung tay cmn một cái, tất cả liền hoàn cmn mỹ."

"Giờ ngươi có thể nói rồi đấy."

Dâng thị nhìn Tuệ Mẫn với ánh mắt biết ơn, ngồi ngay ngắn lại, cuối cùng sau một tràng khóc lóc, cũng chịu mở miệng.

"Đúng là người đẹp, làm gì cũng đẹp, khóc mà cũng khiến người khác đau lòng."

Hoàng nhìn lén Dâng thị, khẽ cảm thán.

Tuệ Mẫn nghe được, quắc mắt cảnh cáo cậu.

"Đó là con ma thối rữa hồi nãy đấy."

"Ọe..."

Ông Long từ đâu bước đến, ghé vào tai Hoàng nói nhỏ, khiến cậu giật mình, lùi về phía sau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


"Được rồi, ngươi mau mau kể hết nỗi oan ra, trước khi trời sáng để chúng ta còn siêu thoát được cho ngươi."

Ông Long ngồi xuống trước mặt hồn ma Dâng thị tiếp lời, Hoàng thấy thế cũng lấy cớ ngồi sau, thực chất là để ngắm Dâng thị rõ hơn.

Cao Tuệ Mẫn vẫn vô cảm, ngồi trên chiếc ghế dài, khẽ chống cằm, nghiêng đầu lên nghe chuyện. Mái tóc dài đen óng xoã xuống, tạo ra một tư thế ma mị. Đẹp không tì vết.

"Ực..."

Hoàng khe khẽ nhìn lên một cái, trong lòng cảm thán, nhưng lại nhớ ra đây cũng chính là một nữ câu quỷ, mà đối với cậu thì cũng chẳng khác gì tà ma hay yêu nữ cả, nên liền dập ngay cái ý định nào đó trong đầu.

"Cảm tạ mọi người. Hức..." - Dâng thị lấy tay gạt nước mắt, bắt đầu nhớ về chuyện lúc xưa.

"Tiểu nữ Nguyễn Dâng, là con gái của tướng võ triều Lê Nguyễn Đức, chết oan năm 16 tuổi."

"Chết oan?"

Hoàng buột miệng.

"Vâng..."

"Chuyện là thế nào?" - thầy Long sốt sắng hỏi.

"Tiểu nữ vốn là phận nữ nhi Khuê các, từ bé chỉ quanh quẩn trong góc phòng, thú vui duy nhất là thêu thùa may vá. Đến năm 15 tuổi, theo tục lệ, tiểu nữ được làm lễ trưởng thành ở một ngôi chùa. Lần đầu tiên tiểu nữ được bước ra ngoài... Cũng là lần đầu tiên gặp được ý trung nhân... Vài ngày ngắn ngủi tiểu nữ lưu lại chùa, đã phát sinh tình cảm nam nữ với chàng... Đã vượt xa quá giới hạn...Tiểu nữ... Tiểu nữ biết tội mình đáng chết, đã mắc vào trọng tội, nhưng từ khi trở về, khi phát hiện ra mình có mang... Đã cầu xin cha mẹ cho lấy chàng... Nhưng cha mẹ tiểu nữ, nào đồng ý. Họ chê trách chàng chỉ là gã đốn củi mồ côi cha mẹ, nghèo rách nát, không có tương lai. Biết là không thể danh chính ngôn thuận, tiểu nữ đã lên kế hoạch bỏ trốn cùng chàng... Cha mẹ cho người đuổi theo, họ giết chàng... Họ... Họ đã cho người giết chàng trước mặt tiểu nữ... Một cách nhẫn tâm. Giết xong chàng rồi, họ trói tiểu nữ lại... Ép tiểu nữ phải phá bỏ cái thai, nói tiểu nữ làm ô uế dòng tộc. Họ dùng dao nhọn, đâm vào bụng tiểu nữ, bắt tiểu nữ uống thuốc độc, sống không bằng chết... Con của tiểu nữ...Tiểu nữ vốn dĩ đã không thể trụ lại được... Đành phải tự lấy dây thừng ra kết liễu chính mình... Trong vòng một đêm, giết ba mạng người... Họ là con quỷ độc ác, oan khí tiểu nữ quá sâu, chôn cất vội vàng, không liệm được cho tiểu nữ, nên tiểu nữ không thể siêu thoát..."

"Cho nên sau khi bật nắp quan tài của ngươi lên, phá vỡ phong ấn,ngươi mới có cơ hội tìm lại hậu duệ kia, hòng trả thù cho chồng con?"

Thầy Long nhíu mày.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


"Không sai... Ta hận những người kia, ta hận cha mẹ ta, ta hận... Con ta... Hức... Con ta còn chưa mở mắt... Vợ chồng ta còn chưa danh chính ngôn thuận... Ta tiếc rằng không thể làm cho gia tộc dòng họ kia tuyệt diệt hết cả."

Dâng thị vừa nói vừa nghẹn đắng lại, giọng nói đầy sự chua chát đau khổ, cả sự thù hận tích tụ lâu ngày.

"Trong sổ ghi chép gia phả có viết, cha mẹ ngươi, nửa đời về sau cáo quan từ chức, mẹ ngươi ngày đêm khóc dưới bài vị, không màng ăn uống, chết vì suy kiệt, còn cha ngươi xuống tóc đi tu, cả một nửa đời còn lại, chắc chắn họ cũng sống trong hối hận dằn vặt, ngươi cũng nên tha thứ cho họ, giảm bớt thù hận đi..."

Dâng thị nghe xong, ôm mặt gào khóc thảm thiết.

"Dù có ra sao, cũng nhìn thấy ái nữ Dâng thị vẫn còn yêu thương cha mẹ."

Hoàng nhìn cảnh này, nghe tiếng khóc mà cũng cắt ruột.

"Thôi được rồi. Những cái đó, khi người nhà ngươi đi xuống dưới âm ty, sẽ có người trừng phạt thích đáng. Tội của ngươi chính là không siêu thoát, ở lại quấy nhiễu dương gian, nhập vào thân xác người phàm, hãm hại người vô tội. Nhưng xét nghĩ đến nỗi oan thống khổ ngươi đã phải trải qua, ta sẽ để lại ký hiệu trên người ngươi, để được giảm nhẹ tội."

Cao Tuệ Mẫn dùng ngón tay áp vào giữa trán Dâng thị, một bông mẫu đơn đỏ thắm, bé bé được hình thành.

Ông Long vẽ sẵn một tấm phù, chuẩn bị đốt đi.

Dâng thị quay người, chuẩn bị sẵn sàng bước xuống âm ty.

"Nên nhớ, hãy rũ bỏ mọi thù hận, kiếp sau ngươi có thể vẫn được làm người."

Cao Tuệ Mẫn nói những lời này, tựa hồ mặt vẫn lạnh như băng.

"Tiểu nữ nhớ rồi, nếu kiếp sau có thể lại làm người, nhất định sẽ sống thật tốt. Tiểu nữ Nguyễn Dâng, cảm tạ mọi người, cảm tạ tiên nữ."

Dâng thị cười, cúi đầu chào ba người, thầy Long nhanh tay, dùng lửa đốt tấm phù đi, Dâng thị dần mờ ảo, khi tấm phù cháy hẳn thì cũng không còn nhìn thấy Dâng thị nữa.

"Tất cả đã xong."

Cao Tuệ Mẫn buông một câu, thầy Long gọi người nhà của ông Hiệp ra, dặn dò đôi điều, nói ông Hiệp cần đem chiếc lược gỗ kia đến chùa đốt cùng vàng mã, việc của ông chỉ đến đây là hết.

Ông Hiệp cảm ơn mọi người rối rít, tiễn hai thầy trò, thực chất là ba người, ra đến tận đầu ngõ.

Trời tối tăm mịt mù, Cao Tuệ Mẫn hừ nhẹ một tiếng.

"Tự nhiên vướng vào một chuyện không đâu. Coi như ta giúp ngươi. Từ nay chúng ta cáo biệt."

"Hẹn ngày tái ngộ."

Thầy Long kính cẩn cúi đầu đứng sang một bên chào. Cao Tuệ Mẫn không nói gì, gật gật đầu, sau đó biến vào hư không.

"Chào tạm biệt Cô Cô."

Hoàng cũng kịp bon chen.

"Chúng ta cũng mau về thôi."

Ông Long ngồi lên chiếc dream, hai thầy trò lại lình kỉnh đồ pháp, cưỡi con xe về nhà thầy.

Hoàng để ý thấy, hồi nãy khi Dâng thị kia cảm tạ Tuệ Mẫn, có gọi cô ta là tiên nữ, sắc mặt nữ yêu quái, à không, nữ câu quỷ xinh đẹp có chút giãn ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


"Dậy đi anh Hoàng ơi, dậy đi. Trời sáng rồi kìaaaaa."

"Anh ra ngay đây..."

Mới sáng sớm cái Ngọc con gái thầy đã nheo nhéo gọi Hoàng dậy từ ngoài cửa.

Hoàng cố gắng mở mắt ra, lết xuống giường đi mở cửa, thì bị hù cho hết hồn.

"Hihi, chào anh Hoàng."

"Ôi mẹ ơi cái gì thế này?!?"

Cậu nhảy cẫng, hét toáng lên.

Cái Ngọc có lẽ mới sáng ra đã lên cơn, không biết nó bôi cái quỷ gì lên mặt mà như yêu quái. Môi son đỏ loét, mắt đánh phấn xanh, mặt thì trắng bềnh bệch như hồn ma chết đuối. Tốn cả một cân phấn chát lên là ít.

"Cái gì thế hả?"

Vợ chồng ông Long nghe thấy tiếng hét thất thanh của Hoàng, có chút bất ngờ mà hớt hải chạy đến, đứng đằng sau cái Ngọc nhìn vào phòng.

Hoàng ái ngại lấy tay chỉ chỉ vào cái Ngọc, vợ chồng ông cũng không hiểu, bà Liên - vợ ông Long lấy tay kéo cái Ngọc quay lại hai người họ.

"Thầy, mẹ..."

"Aaaaaaaaaaaaa..."

Không hẹn mà trùng, đôi vợ chồng già cùng nhau hét toáng lên, tiếng thét kinh thiên động địa, còn ghê hơn tiếng hét khi nãy của Hoàng.

"Cái quỷ gì đấy hả con?!?"

Ông Long không kiềm chế được cảm xúc, nhảy vội ra đằng sau bà Liên.

"Thầy, mẹ, đây là mốt trang điểm mới mà, con mới thử có một tí mà cả nhà đã hét toáng lên rồi."

Cái Ngọc phụng phịu, cúi đầu xuống, lấy tay vằn vằn vạt áo.

-_-

Bà Liên có lẽ là đã hoàn hồn, nhìn cái Ngọc, rồi lại quay sang nhìn Hoàng, mặt có chút biến sắc, sau đấy bất ngờ túm cổ cái Ngọc đi về phòng.

"Cái con bé này, từ đó đến giờ có như thế đâu? Sao dạo này nó dở chứng như thế nhỉ?"

Thầy Long hói nhìn theo sau hai mẹ con, thắc mắc. Sau đấy lại nhìn Hoàng, cậu cũng không biết, nhún nhún vai.

"Có trời mới biết."

Ông Long thở dài.

"Mau đi đáng răng rửa mặt rồi ra nhà ăn sáng đi, sau đấy tiếp tục vào phòng học đạo pháp."

Hoàng ngán ngẩm.

"Vâng, con biết rồi."

Nhà thầy Long xây theo lối miệt vườn miền tây, cả nhà có kết cấu hình chữ U, nói đúng hơn là hình bán nguyệt. Ở sân có trồng rất nhiều loài cây để trấn yểm, xanh tốt um tìm quanh năm, thi thoảng còn có chim đến hót, mùa hè rất mát mẻ. Cả nhà được làm bằng gỗ, theo kiến trúc cổ xưa. Nhìn sơ sơ qua, căn nhà chẳng có gì mà lại được nhiều người định giá vô cùng cao.

Hoàng rất thích căn nhà này, cậu hài lòng ở lại, có lẽ là do một phần vì mẹ, một phần do cậu là sinh viên khảo cổ, thích những thứ cổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


Sau khi đã đánh răng rửa mặt và ăn sáng xong xuôi, cậu liền bước vào phòng đạo pháp, thầy Long hói đầu đã ngồi ở đấy, ôm cái điếu cày từ bao giờ.

"Thầy, sao thầy bắt con dậy sớm thế?!? Hôm qua rõ ràng là 3 giờ sáng mới được đi ngủ..."

"Mày kêu ca cái gì?!? Thầy mày về cả đêm hôm qua còn không ngủ được đây này."

"Thầy bị làm sao?"

Hoàng dửng dưng ngồi vào một góc mài mực, hỏi cho có lệ.

"Thì chính là Cao Tuệ Mẫn."

"Hic..."

Hoàng nghe đến ba từ Cao Tuệ Mẫn, liền trở về thực tại của tối hôm qua.

"Thầy thầy, lần trước thầy có kể con nghe về cô ta, cơ mà con nghe câu được câu không. Lại còn hồ nghi, thế quái nào cô ta chính là có thật cơ chứ."

Ông Long lại rít một điếu thuốc lào, đăm chiêu nghĩ ngợi.

"Chính thầy không ngờ lại còn có cơ hội gặp được cô ta."

"Thầy mau kể con nghe đi xem nào."

Hoàng sốt sắng.

"Thực ra, ta không hiểu vì sao tối qua Cao Tuệ Mẫn đấy lại xuất hiện ở nơi như vậy. Thầy của ta có kể lại, chỉ những người chân truyền của môn phái mới được biết đến sự tồn tại của nữ câu quỷ này. Vốn dĩ cô ta chính là nữ câu quỷ ở dưới âm ty, ngày ngày nhận lệnh đi bắt những con quỷ bỏ trốn lên dương gian, quay trở về chịu phạt. Nhưng có một lần, vì để xổng mất con quỷ có tu vi cao, lại còn bị lấy mất chiếc chuỳ câu hồn, khiến cho hắn lên dương gian làm loạn, Cao Tuệ Mẫn bị Diêm Vương trách tội, cho đày lên dương gian, xoá bỏ hết trí nhớ, vì sao cô ta bị trừng phạt thì chắc chắn cô ta không nhớ. Muốn được trở về chỉ còn cách thu phục lại con quỷ kia, tìm chuỳ về, cô ta sẽ được trở lại âm ty."

"Wowww, như phim cmnr."

"Trật tự đi ta còn nói tiếp."

Hoàng há hốc miệng nghe ông Long nói tiếp.

"Thực ra câu chuyện trên của Cao Tuệ Mẫn, được lưu truyền chỉ được 3 phần đúng 7 phần giả. Vì sao cô ta bị đày lên dương gian chính là một bí mật. Nếu như cô ta bị xoá bỏ hết lý do khiến mình bị đày lên đây, thì chắc chắn người thường cũng không biết được. Lý do trên chắc chỉ do người phàm chúng ta thêm mắm dặm muối vào thôi."

Hoàng nghĩ ngợi một hồi, cười cười quay sang hỏi tiếp.

"Hihi, thầy ơi, thế dưới âm ty toàn những nữ câu quỷ xinh đẹp như thế này à?"

"Xinh cái đầu nhà ngươi! Có mà xinh. Ta gặp suốt rồi, toàn bọn đầu trâu mặt ngựa, kinh bỏ mẹ. Cao Tuệ Mẫn chính là nữ câu quỷ xinh đẹp duy nhất ở dưới đó."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


"Đầu trâu mặt ngựa?!?"

Hoàng nghĩ ngợi một hồi, cố hình dung ra xem đầu trâu mặt ngựa nó là như thế nào, đoạn buốt sống lưng, sau đó lại nghĩ đến khuôn mặt Cao Tuệ Mẫn, không kìm được mà ực một cái.

"Thằng kia, mày lại nghĩ cái gì bậy bạ hay sao mà lại ngẩn người ra cười như bị dại thế kia?"

Lão Long hói đầu đặt chiếc điếu cày xuống dưới sàn, lấy tay vả "bốp" một phát vào đầu Hoàng.

"Á á... Thầy chơi ác thế."

Hoàng ôm đầu, gào lên, trở về thực tại.

"Tiếp tục mài mực, chuẩn bị giấy tập vẽ tiếp đi."

"Suốt ngày bùa bùa, thầy không còn thứ gì khác bắt con làm nữa à?"

"Từ giờ cho đến lúc nghỉ hè ở trường, không có đi tình nguyện tình ngủng gì hết, ở đây thầy sẽ dạy cho mày tất tần tật những kỹ năng cơ bản của pháp sư. Tốt hơn hết là ngoan ngoãn ngồi im ở đây vẽ bùa đi. Đừng có than thở nữa."

"Haizz... Cơ mà..."

Hoàng than vãn, thở dài. Cậu đã quá chán với công việc này rồi.

"Mày chưa nghe câu có công mài sắt có ngày nên kim à?"

"Có công mài sắt có ngày nên xà Beng thì có."

Hoàng xoay người lại chiếc bàn, tay tiếp tục mài mực, còn miệng thì lầm bầm lầm bầm phản đối ông Long.

"Có im đi không thì bảo?!? Mày có tin thầy cho mày cái điếu vào đầu không? Hả?"

"Thì thôi..."

Hoàng trề mỏ ra, tỏ vẻ không quan tâm.

Hai người ngồi trong phòng im lặng được một lúc.

"Mà thầy ơi..."

Hoàng quay đầu lại, cười cười với ông Long.

"Gì?!?"

Lão Long hói đầu rất cảnh giác. Chỉ sơ suất một chút thì lão có thể sẽ mắc bẫy thằng quỷ này.

"Thầy vẫn chưa kể cho con biết lần đầu tiên thầy gặp Cao Tuệ Mẫn là khi nào..."

"..."

"Thầy..."

"Hừ."

"Thầy nói gì đi chứ..."

"..."

"Thầy..."

"Thầy có tin con mách vợ thầy về việc thầy lén gọi bà là tu la quỷ mẫu không?"

"Hic..."

"Thế có nói không?"

Hoàng dồn lão vào đường cùng.

"Chẳng có gì để nói cả, ngày xưa tầm 3 chục năm về trước, thầy mày cùng sư phụ đã đi triệu hồn ở vùng Tây Bắc, khi đấy thầy trẻ người non dạ, suýt chút nữa thì bị quỷ cổ nữ bắt mất. May nhờ có cô ta mà nữ quỷ kia mới thả thầy ra..."

Lão Long hói đầu xem chừng như rất xấu hổ về việc này.

"Ha ha... Thầy yếu đuối vãi."

Hoàng được một trận cười ra nước mắt, cậu không ngờ lão hói kia chỉ vì một nữ quỷ nhỏ nhoi mà suýt chút mất mạng. Thế mà trước đến giờ lão làm bộ ghê gớm lắm.

"Đừng xem thường nữ ác linh này. Cô ta không phải là con quỷ thường đâu."

"Cô ta?!?"

Hoàng nghe thế liền thắc mắc. Trẻ lắm hoặc xinh lắm thì lão hói nhà cậu mới gọi là cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


"Thầy, thầy kể chi tiết cho con nghe xem nào."

Hoàng hóng hớt dịch lại chỗ lão Long hói.

"Không kể nữa. Vẽ bùa tiếp đi."

Ông Long nghiêm mặt, lấy tay chỉ chỉ vào chiếc bàn tập vẽ của Hoàng.

"Thế tối nay thầy thích nhịn cơm ra ngoài góc sân ngủ à?"

"..."

"E hèm...Thực ra hồi đó ta cũng trạc tuổi con thôi. Vốn mới vào nghề, hăng say lắm, lăng xăng đi lạc vào bìa rừng. Hình như lúc ấy thầy bị dẫn vào mê hồn trận của con quỷ ấy tạo ra trên vách núi. Trời thì tối, cũng vào đem trăng tròn, nhìn đường không có rõ. Vốn dĩ thầy cứ đi thẳng đi thẳng, ảo ảnh trước mắt chỉ là một con đường mòn, xém chút nữa là rơi xuống vực tan xác. Hồn thì bị nữ quỷ kia thu lấy, xác chắc là làm mồi cho thú dữ. Aizzzz... Nhớ lại mà hoảng hết cả hồn. Đúng là biết ơn Cao Tuệ Mẫn thật. Lúc thầy trực rơi xuống vách núi, Cao Tuệ Mẫn từ đâu xuất hiện, ấn vào huyệt đạo của thầy cho tỉnh lại. Nữ quỷ kia cũng không vừa. Có lẽ cô ta lấy hồn người để tu luyện thứ gì đó, phát hiện ra Cao Tuệ Mẫn, lập tức ảo ảnh biến mất, hai người đứng đánh nhau một trận tơi bời hoa lá. Chắc cũng tại mất miếng mồi ngon nên cô ta mới phát điên lên chửi bới một hồi. Cân tài cân sức. Cuối cùng thầy cũng chẳng biết là hoà hay thắng."

"-_-"

"Haizz... Đúng thực sự khi sư phụ phát hiện ra thầy, nữ quỷ kia thì biến mất, Cao Tuệ Mẫn gật đầu chào sư phụ thầy rồi cũng khoát tay áo biến mất luôn. Sư phụ bắt kể lại câu chuyện, rồi mới kể đến sự tồn tại của Cao Tuệ Mẫn. Mấy chục năm rồi, vẫn xinh đẹp như xưa. Thần thái vẫn như thế. Tưởng rằng cả đời này cũng không gặp lại được nữa... Khuôn mặt vẫn nhớ, đúng là dai thật."

"Thế nữ quỷ kia, thầy có nhớ được mặt không?"

"Thầy không rõ nữa, nhưng cô ta với Cao Tuệ Mẫn, hình như có quan hệ, thấy trước khi giao đấu xầm xì gì không rõ, lúc ấy trúng ảo ảnh mê hồn, đầu óc không tỉnh táo. Nhưng cũng thuộc dạng tuyệt sắc giai nhân. Tóc cô ta rất dài, toàn thân vận trang phục màu trắng toát, tay luôn luôn cầm một cây tỳ bà. Khi cười có má lúm đồng tiền rất sâu. Còn chi tiết gì nữa thì ta không nhớ. Vì từ lâu lắm rồi, không còn minh mẫn nữa. Cũng đã quên mất khuôn mặt. Haizz, ui trời, nhắc đến mà vẫn sợ quá đi mất."

"Kể tiếp đi thầy..."

"Hết rồi, còn gì mà kể nữa. Mày có vẽ tiếp không thì bảo."

Ông Long cũng trở về hiện tại, quát to.

Hoàng phụng phịu trở lại, tay tiếp tục ngoằn nghèo dòng chữ giun dế trên mặt giấy
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


"Hic... Trời nóng quá đi mất... Tự nhiên mất điện."

Hoàng đi ven hành lang, tay cầm chiếc quạt giấy phe phẩy phe phẩy, chân cố gắng bước nhanh ra vườn cây trước cửa phòng.

"Em chào anh Hoàng."

Cái Ngọc hí hửng đứng dưới bóng cây từ xa, nhác thấy bóng Hoàng, cười tươi rói.

"Bố sư. Không thấy nóng à mà cười tươi còn chói hơn cả ông mặt trời trên kia."

Hoàng tiếp tục phe phẩy chiếc quạt, thiếu chút thè lưỡi ra thở. Trong đầu nghĩ thầm. Cơ mà đầu có mát thế nào cũng là rất xinh nha.

"Hế lô, trời nóng quá thể."

Giữa hai cây si to đùng xum xuê lá nhất trong vườn, lão Long hói đầu thầy cậu mắc một chiếc võng, đong đưa đong đưa trông rất thư thái. Nhưng thực ra là lão cũng đang thè lưỡi ra mà thở.

"Ngọc! Ngọc! Mày rót cho thầy cốc nước."

Ở giữa cái sân vườn mát mẻ kia, ông Long cho đặt một bộ bàn ghế gỗ, mà bà Liên thì cũng đang ngồi đó thong thả uống nước trà như chưa có gì xảy ra.

Đây mới chính là con người ung dung nhất hệ mặt trời. "Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến." Dù là đông hay hè, dù là nóng hay lạnh, miễn không là trời mưa, thì lúc nào bà cũng ngồi xơi nước trà tại đây.

Hoàng lê lết lại, ngồi ngay phía đối diện bà Liên.

"Chào thầy chào mợ."

"Ừ con. Nóng quá thể ấy nhỉ."

Bà Liên thong thả rót vào một cốc trà xanh, đưa ra trước mặt Hoàng. Đoạn lấy chiếc quạt giấy, quạt cho cậu.

""Con xin."

Hoàng cười hí hí, tận hưởng giây phút mát mẻ sau khi nát hết cổ tay vì quạt giấy.

"Hoàng, mày lại đây, lại đây nằm, để chỗ ấy cho thầy."

Hoàng bưng cốc trà xanh, quay ngoắt lại, bĩu môi.

"Thầy ạ, trà xanh thì được. Còn quạt thì không."

"Mày..."

Lão Long hói thở dài, nắng ơi là nắng. Hành hạ người khác cũng vừa phải thôi.

"Cha, để con quạt cho cha."

Cái Ngọc cười cười, phe phẩy cho ông Long.

"Gái rượu ngoan lắm."

Hoành nhìn gia đình thầy Long, thấy nhớ nhà vô cùng.

Suốt mấy tháng trời hè, Hoàng được ông Long chỉ dạy cho rất nhiều thứ, không đơn thuần là vẽ bùa nữa. Giờ cậu cũng đã tiếp thu được chút ít, vài hôm nữa, bà Châu mẹ cậu sẽ cho người lên đón cậu về nhà ít hôm. Thực sự đã rất lâu rồi hai mẹ con chưa được gặp nhau.

"Khi nào về quê, con xin cho mợ ít quế nhé, nghe nói quế chỗ con tốt lắm."

"Vâng ạ."

"Thuốc Lào nữa nhé thằng quỷ, nghe nói thuốc lào chỗ mày ngon lắm."

"-_- đó là huyện khác rồi thầy ơi..."

"Ờ thì cứ nói thế thôi."

Hoàng cười cười, ghi nhớ hết mấy thứ kia, sau khi lên sẽ lấy làm quà cho mọi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


Hoàng bước khỏi cửa xe, lấy tay đỡ hành lý từ bác tài, tiến vào trong sân nhà mình.

"Phù...Cuối cùng cũng về đến nơi."

Cậu hí hửng chạy đi tìm mẹ, thế là cũng được gặp bà rồi. Nhớ quá đi mất.

"Mẹ... Mẹ ơi..."

"Hoàng đã về rồi đấy hả con?!?"

Bà Châu chưa thấy người đã thấy tiếng, nhanh chân bước ra đón con.

"Mẹ..."

Hai mẹ con ôm nhau thắm thiết. Hoàng nhìn mẹ, cười cười. Cậu muốn nhìn rõ gương mặt người mẹ mà cậu rất nhớ.

"Ơ... Mẹ, sao người mẹ hốc hác thế kia?!?"

"Mẹ không sao, không sao, dạo nay mẹ hay bị mất ngủ một chút, nên thấy trong người không được khỏe, con đi đường có mệt lắm không?"

"Dạ không có, mẹ con mình vào nhà thôi mẹ."

Hoàng nhíu mày nhìn sắc mặt mẹ cậu thêm một lần nữa. Xuống sắc quá trầm trọng.

"Haizz... Thoải mái quá đi mất."

Cậu vứt đồ sang một bên, nằm ngay lên chuếc giường êm ái. Đã vài tháng nay cậu không về nhà, xem ra ngày nào mẹ cũng lên quét dọn cho mình.

"Đi tắm rồi xuống dưới đây ăn cơm đi con, mẹ nấu sắp xong rồi này."

"Dạ..."

Hoàng ngồi dậy, lấy quần áo ra bên ngoài, đoạn đi loanh quanh khắp phòng mình, mở tung hết cánh cửa sổ, nhìn ngó, sau đó mới chịu đi vào nhà tắm.

"Phù..."

Cậu mở cửa nhà tắm ra, mái tóc ướt sũng rủ sang một bên, mau chóng lau khô chúng. Bước sang bên phòng của bà Châu.

"Cạch..."

Hoá ra mẹ cậu đang trong phòng.

Bà đang cầm một viên thuốc, bên cạnh đầu giường là một cốc nước.

"Mẹ uống thuốc đấy à? Thuốc gì thế kia?"

"Xong rồi hả con? Mẹ uống ít thuốc an thần, cho đêm dễ ngủ ấy mà. Để mẹ đi dọn cơm, con xuống ngay nhé."

"Vâng."

Hoàng cười ngoan.

Bà Châu bỏ cốc nước xuống, xoa đầu Hoàng một cái, bước xuống dưới lầu một dọn cơm.

"Cạch..."

Đợi đến khi mẹ cậu đóng cửa đi hẳn, nụ cười trên mặt cậu tắt ngóm.

"Còn không mau ra đây?"

Không có tiếng trả lời.

Cậu hừ nhẹ một cái, xoay người đi về phía tủ quần áo, mở toang cửa ra.

"Không có ở đây à?"

Cậu lại nhìn về phía tủ đầu giường. Giơ tấm bùa vàng mới vẽ vội hồi nãy.

"Một là bước ra ngoài đây chúng ta nói chuyện phiếm, hai là để tôi đốt lá bùa này, biết công dụng của nó chứ?"

Đúng như dự đoán của cậu, một vong ma chui từ tủ đầu giường ra phía ngoài, chân không chạm đất, đi là là đến trước mặt Hoàng.

"Pháp sư tha tội."

-_-"

"Lại là vong nữ xinh đẹp à?"

"Dạ?"

"Không, không có gì."

Hoàng xua xua tay.

"Nói đi, sao cô bám lấy mẹ tôi?"

Vong kia quần áo rách rưới, khuôn mặt nhọ nhem, đầu tóc rối xù, nhưng nhìn chung căn bản sự xinh đẹp của cô ta không thể bị lấn át đi được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36


"Pháp sư, từ lúc người về đến giờ, tôi còn chưa có xuất hiện lần nào..."

"Từ khi bước vào nhà, tôi đã thấy có chướng khí rồi."

Hoàng đưa tay lên khịt khịt mũi. Cái trò chó săn này là do lão Long đầu hói dạy cậu.

"Thầy làm cái trò gì đấy? Sao lại khịt mũi ngửi như chó nghiệp vụ thế kia?!?"

"Im mồm, đây là phương pháp ngửi mùi nhận biết chướng khí. Nơi nào có vong ma chắc chắn có chướng khí. Hiểu chưa?"

Lão Long tức giận gào lên.

"À à... Nhưng mà giống ch..."

"Có im đi không thì bảo?!?"

Cậu lãnh một chiếc điếu cày lên đầu.

-_-"

Hoàng rùng mình nhớ lại. Khiếp. Cái điếu cày đau bỏ mẹ.

"Xem chừng bộ dạng cô nhìn rất giống ma đói. Không có người thân thích à? Chết thế nào?Sao lại bám lại đây mà không đi siêu thoát?"

"Em... Em bị tai nạn xe cộ. Trong lúc băng qua đường thì bị ô tô đụng trúng... Từ nhỏ đã mồ côi nên không có người cúng bái nhang đèn. Em được mấy người tốt bụng an táng ở một góc đất nghĩa trang. Hôm trước mẹ anh có đi ra mộ thắp hương cho ai đó, ngang qua mộ em, thấy không có người dọn dẹp, nên bà sẵn tiện cắt cỏ, thắp cho em mấy nén hương, cho em ăn xôi thịt hoa quả, đốt cả vàng mã nữa. Em rất quý bà. Nên mới theo về đây."

-_-"

Ặc... Có chế độ này sao?

"Thế tại sao không chịu siêu thoát?!?"

"Siêu... Thoát? Em đi ra đến Điện Phủ của làng mình, nhưng mấy quan sai ở đó không có cho em vào. Em không nhớ là đến ngày thứ 49 phải đi siêu thoát. Em nhớ nhầm ngày..."

"Ha... Hả?"

Hoàng ngớ người ra.

Ma nữ này sao ngốc thế?!?

"Thế cô có biết chuyện bám theo mẹ tôi khiến bà bị hút hết dương khí hay không?!?"

"Em... Em không có biết."

Ma nữ nhỏ bé lắc đầu. Hoàng thật sự bó tay với tình huống này.

"Hoàng ơi..."

Từ phía dưới nhà, bà Châu gọi với lên kêu Hoàng xuống ăn cơm.

"Con biết rồi..."

Hoàng đáp vọng lại.

Thế còn cái vong này thì phải làm sao?

Hoàng hết nhìn xuống dưới lầu lại nhìn sang vong nữ.

Cái bùa trong tay cậu đã trở thành vô dụng. Vì dù có như thế nào thì âm ty cũng chưa thể thu nạp cô ta.

Trường hợp này lạ nhỉ?

Hoàng rút điện thoai ra, ấn số.

"Túttt... Túttttt.... Alo?"

"Thầy ơi, là con đây."

"Làm sao thế? Có chuyện gì, không phải là nhớ thầy qu..."

"Thầy đang mơ chuyện trên trời đấy à?!?"

"Cái thằng này, thầy mày đùa tí mà căng. Được rồi, vào trọng tâm."

"Hừ, chuyện là thế này...thế này..."

Hoàng tóm tắt lại sự việc mình đã gặp một cách nhanh nhất có thể, đến độ văng nước bọt tứ tung, cổ họng bỏng rát lên, đứt hết cả hơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37


"Không thể có chuyện ấy được."

Lão Long hói đầu sau khi load được toàn bộ câu chuyện, thảng cmn thốt lên trong điện thoại.

"Thế giờ con phải làm sao?"

Hoàng day day trán nhìn vong nữ trước mặt.

"Chắc chắn con bé đó có mối liên quan gì đến bọn công sở âm ty, hoặc có vướng nợ gì với âm gian, chứ tuyệt đối không có chuyện người bình thường không thể siêu thoát."

"Là như nào? Công sở âm ty là cái quái gì thế?!?"

"À à, là cụm từ thầy hay gọi bọn lo chuyện sổ sách ngồi chơi dưới âm ty ấy mà. Còn con bé kia chắc là một trường hợp bị trừng phạt của họ. Khổ thân."

"Hả? Thầy nói ma nữ này bị phạt á?"

"Chậc chậc... Cái thằng ngốc, đại khái là con bé ma này cũng bị trừng phạt y như Cao Tuệ Mẫn. Nhưng có lẽ là hình phạt bình thường, còn được đi đầu thai rồi chết yểu. Nhưng linh hồn không cho siêu thoát, bị tước hết sạch trí nhớ."

Hoàng nghe đến ba từ Cao Tuệ Mẫn, lại thấy rợn cả người.

-_-"

"Sao lại thế?"

"Thì đấy. Con bé đó chắc phải đi làm gì đó hoặc chịu cực khổ đau đớn mới cho trở về âm ty. Nó không phải là con ma bình thường đâu, nó là quỷ sai dưới âm ty đấy. Nếu như thế tốt nhất nên để nó đi đi, đừng có dây vào. Cũng đừng có đắc tội với nó. Lỡ nó chịu phạt xong, nó quay về âm ty, nghĩ đến thù xưa, lúc đó tổn xừ nó dương thọ thì ngồi đó mà khóc."

Hoàng tắt máy, lắc đầu nhìn vong ma trước mặt.

"Rốt cuộc đã làm gì nên tội?"

"Dạ?"

Ma nữ ngơ ngẩn hỏi lại cậu.

"Không có gì. Tôi thả cho cô đi đấy, mau đi đi."

Ma nữ nhăn mặt.

"Em đi đâu được bây giờ?"

Bộ dạng con ma bắt đầu mếu máo. Định khóc nhưng rất lại nghĩ đến chính mình là ma, khóc cũng không ra nước mắt.

"Đi đâu tuỳ cô."

Nói xong cậu xoay người, bước xuống nhà ăn.

"Hic... Hic... "

Hoàng khựng lại. Tiếng nỉ non của cô ta càng ngày càng lớn. Mà đen hơn nữa là có mình cậu biết. Cậu không nỡ nhìn con gái khóc trước mắt mình. Dù chỉ là một ma nữ.

"Đừng có đắc tội với nó..."

Lời của lão Long hói lại vang lên trong đầu Hoàng.

"Ặc..."

Cậu quay đầu lại mếu máo.

"Ý cô muốn gì?!?"

"Em không có chốn nào dung thân, em có thể ở cạnh anh, cạnh bác gái có được không?"

Hai mắt ma nữ long lanh long lanh nhìn Hoàng.

"Không có được.!!!"

Hoàng giãy nảy.

"Lỡ nó chịu phạt xong, nó quay về âm ty, nghĩ đến thù xưa, lúc đó tổn xừ nó dương thọ thì ngồi đó mà khóc."

Lại vang lên giọng của thầy Long đáng kính.

"Huhu... Được!"

Cậu cắn răng nhắm mắt chịu đựng.

Ma nữ cười hì hì.

"Cơ mà em bẩn thỉu xấu xí thế này, sợ anh không thoải mái."

"Sợ không thoải mái thì sao không biến luôn đi." - cậu nghĩ thầm.

Hoàng khóc không thành tiếng, đi cắt vội một bộ quần áo giấy và gương lược, đốt cho con ma nữ.

"Đấy nhé, đã gửi đồ cho cô rồi đấy, tránh xa mẹ tôi ra một chút. Tí nữa tôi lên phòng, chúng ta sắp xếp sau."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38


Hoàng bước vội từng bước, nhăn nhó xuống dưới nhà ăn cơm. Chết tiệt! Đúng là đen đủi, toàn dính phải người âm.

"Mẹ ơi."

"Sao lâu thế hả con?"

Bà Châu dọn sẵn các món ra bàn, ngồi chờ Hoàng cũng đã được một lúc.

Trên bàn toàn những món mà Hoàng thích cả. Cậu ăn rất ngon lành. Mẹ cậu chỉ ngồi nhìn cậu ăn một cách vui vẻ, thi thoảng mới đưa đũa lên.

"Lâu rồi mới ăn cơm mẹ nấu, đúng là ngon quá đi mất. Mợ Liên nấu ăn cũng rất là ngon, nhưng không giống mẹ tí nào."

"Thế hả? Thế thì con trai của mẹ ăn nhiều vào."

Bà Châu cười, gắp thức ăn vào bát Hoàng liên tục.

Như sực nhớ ra chuyện gì, cậu vội quay ra hỏi mẹ.

"Mẹ, hôm trước mẹ thăm mộ của ai?"

Bà Châu khựng lại, buông đôi đũa xuống, mặt thất thần.

"Là... Làm sao con biết?!?"

Hoàng cười cười, đặt bát xuống.

"Con giờ đã là pháp sư rồi, không biết ít thì cũng biết nhiều, nhà mình có mùi hương giấy là lạ, con nhận ra hết."

"Thế... Thế à?"

Mẹ cậu cười gượng gạo.

"Ai vậy hả mẹ?"

"Không có gì, chỉ là một người bạn của mẹ mất đã lâu, hôm trước mẹ có mơ thấy họ về chơi, nên đi ra đó thăm thôi. Con đừng hỏi nữa, hồi đấy khi chưa sinh ra con là người ta đã đi rồi, con không biết họ là ai đâu."

"Vâng."

Hoàng đáp lại, trong đầu thấy khó hiểu. Sao hồi nãy mẹ cậu thất thần thế nhỉ? Bạn bè của mẹ, cậu cũng chẳng nghe nói đến ai đã mất bao giờ.

Còn chuyện đi thăm người thân, tuyệt đối không xảy ra.

Từ bé, Hoàng đã không có cha.

Nghe mấy bác mấy thím trong làng nói, mẹ cậu hồi còn thiếu nữ, đã bụng mang dạ chửa một mình khăn gói về ngôi làng này ở. Khi sinh cậu ra cũng không hề có bạn bè thân thích gì đến thăm nom. Mẹ cậu hồi đấy có một số vốn rất lớn, thuê người, mở một cửa hàng tạp hoá, sống qua ngày. Số tiền vốn ấy, bà cho người vay để lấy lãi, lâu dần, biến tướng trở thành chỗ cho vay nặng lãi.

Còn chuyện về cha cậu.

Hồi bé cậu luôn thắc mắc vì sao mình không có cha như bao đứa trẻ khác trong làng, mẹ cậu chỉ ôm lấy cậu rồi khóc.

Lớn lên một chút, có lần nhìn thấy hàng xóm ly hôn vì ngoại tình, cậu hỏi cha bỏ mẹ con theo người khác à, mẹ cậu lần đầu tiên, đã tát cậu. Sau đó thì khóc, nói rằng không được nói về "người kia" như thế. Mẹ cậu hẳn là rất lụy tình.

Lúc ấy, trong đầu đứa con trai mới lớn như cậu, đã mặc định rằng mình không có cha.

Bữa ăn cứ thế tiếp tục trong im lặng.

Hoàng cúi gằm mặt xuống, thấy tâm trạng mình không vui.

"Con ăn xong rồi ạ."

"Ơ, sao thế con? Còn chưa hết mà?"

"Con no quá rồi, để con dọn hộ mẹ, mẹ đi lên nhà nghỉ ngơi đi."

"Để mẹ."

Hai mẹ con cứ tranh nhau dọn dẹp, cuối cùng, Hoàng cũng chịu thua, đi lên trên phòng trước.

"Cạch..."

Cậu xoay núm cửa, định bụng sẵn đà sẽ phi một phát từ cửa phòng lên giường, đánh một giấc ngon lành.

Nhưng chưa kịp phi, cậu vội phanh lại.

"Ôi mẹ ơi...?!?!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39


"Anh Hoàng..."

"Cô... Cô là ai?!?"

"Em là Giao Linh."

Hoàng giãy nảy lùi về đằng sau, núp sau cánh cửa phòng, mặt đầy cảnh giác.

Ngồi ngay ngắn trên giường là một cô gái xinh đẹp, tầm 16,17 tuổi, tóc ngang vai, miệng cười cười với cậu. Mặc một bộ quần áo tím sẫm. Đi chân đất, tay cầm một chiếc lược bé bé.

Khoan khoan....

Tím sẫm à?!?

Chẳng phải là màu của tờ giấy hồi nãy cậu đem về sao?

À, nhớ ra rồi.

Yêu nghiệt hồi nãy.

Trời ơi là trời.

Hoàng đứng bứt tóc, đau khổ.

"Giao Linh? Tên cô đấy hả?"

"Dạ."

Ma nữ mím môi, gật gật đầu.

Đáng yêu nhỉ?

Hoàng ngẩn ngơ.

"E hèm..."

Cậu hắng giọng.

Giờ tính sao với con yêu nghiệt này được?

"Giờ tính thế nào được? Cô muốn gì ở đây?"

Giao Linh đứng dậy, bộ quần áo méo xệch, cổ xiên xiên vẹo vẹo, quần thì ống ngắn ống dài trong rất buồn cười. Chắc lúc này do cậu cắt vội quá.

Cô tiến đến thẳng về phía Hoàng, chắp hai tay ra phía trước, kính cẩn.

"Anh cho Giao Linh ở lại đây, Giao Linh hứa sẽ không làm hại ai cả, Giao Linh cũng sẽ không đi hút dương khí của con người, không đi linh tinh, không làm anh phật lòng."

Hic....

Lời của một con quỷ sai như cô, cậu nào dám cãi...

"Thế... Thế à? Vậy cũng được."

Hoàng gật gật đầu, định bụng sau đó sẽ tìm sự ứng viện từ phía ông Long.

"Nhưng bộ quần áo..."

Giao Linh chỉ chỉ vào người mình, nhíu mày tỏ ý không ổn.

-_-"

"Tôi có biết cắt đẹp cho phụ nữ bao giờ đâu?"

Hoàng mếu máo.

"Không sao, anh để em."

Giao Linh lại chiếc bàn, cầm kéo và giấy lên, cắt cắt vẽ vẽ một hồi, cuối cùng đưa thành quả của mình cho Hoàng.

"Được rồi, anh đốt chúng giùm em."

Hoàng gật gật đầu, lấy bật lửa ra đốt vội. Trong lúc đốt, Giao Linh biến đi đâu mất. Tro tàn rồi, trước mặt cậu là cô gái xinh xắn mặc một chiếc váy suông màu tím, hai bên thắt hai bím tóc có nơ màu tím nốt, đang soi mình trước gương.

"Đẹp quá, đẹp quá."

Hoàng thấy có gì đó không ổn.

"Giao Linh, cô có thể chạm vào đồ vật?"

"Dạ..."

"Giao Linh, cô có thể soi gương?!?"

"Vâng...."

Hoàng không tin nổi vào mắt mình, cái quái gì thế?!?

"Anh ơi, nắng quá..."

Giao Linh nhăn nhó chỉ về phía cửa sổ.

Hoàng chưa hết bàng hoàng, nhưng cũng chạy lại khép hờ chúng lại.

"A... Aaaa... Cô còn có bóng...?!?"

"Suỵt..."

Cô chạy vội lại, kiễng chân lên, lấy tay đưa lên môi Hoàng, làm ra dấu im lặng.

"Anh cứ hét thế này, bác gái lên thì phải làm thế nào?"

Hoàng hoá đá.

Khoảng cách hai khuôn mặt rất gần.

Hẳn là một quỷ sai xinh đẹp. Nét đẹp của cô gái mới lớn.

Không thể đem mà đi so sánh với yêu nữ Cao Tuệ Mẫn được.

"Còn nữa, đừng gọi tôi với cô, anh em thôi, Giao Linh không muốn anh gọi như thế, rất không vui."

Giao Linh lại mím môi.

Hoàng gật gật.

Ma nữ này, quả không tệ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom