Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 100


Hoàng hít một hơi thật sâu trước khi bước vào.

"Thở cái gì mà thở? Ngươi sợ à?"

Cao Tuệ Mẫn thấy hành động của Hoàng, khinh bỉ liếc một cái.

"Không hít thở thật sâu vào, tí nữa chúng ta lao đầu vào đám đông kia, nhanh chân là một chuyện, nhưng bị tắt thở là một chuyện khác đấy."

"Im đi. Ta không cần."

Cao Tuệ Mẫn nói xong, đoạn hùng hùng hổ hổ đi vào phía bên trong.

"Để xem cô khinh thường tôi, lát nữa có bị tụt huyết áp thiếu oxy cũng đừng bắt tôi khiêng về."

Hoàng phẫn nộ nhìn bóng dáng mỹ nhân dần biến mất trong đám người.

Khoan, khoan đã...

Ohhhh....

Vcl, sao lại quên mất nhỉ?

Cao Tuệ Mẫn là nữ nhân xinh đẹp, đi đến đâu cũng được đám thanh niên làng nhường chỗ, thậm chí còn có cả người đi trước dẫn đường.

Kinh chưa kinh chưa.

Hoàng cũng nhanh chân chạy theo đuôi Cao Tuệ Mẫn, nếu không tranh thủ cơ hội này, chắc đến tối mới vào được chính điện mất.

"Phù... Phù... Ha ha, thấy không? Cuối cùng cũng bình an mò vào đây rồi."

"Mất hết cả tư chất. Không hiểu vì sao ông Long kia lại nhận một đồ đệ như ngươi làm chân truyền."

"Cô nói gì cơ? Ồn quá, tôi nghe không có rõ."

Hoàng ngửa mặt lên trên, hít lấy hít để không khí bên ngoài, nói to vào Cao Tuệ Mẫn.

"Cút."

Cao Tuệ Mẫn nổi giận liếc xéo Hoàng, lập tức quay người đi về phía ban thờ.

Có một sự thật rất kì lạ là, không hiểu vì sao, Hoàng đã không còn cảm thấy sợ Cao Tuệ Mẫn như trước nữa. Mặc dù tuy vẫn có, nhưng đã đỡ hơn lần đầu gặp mặt.

Bỏ qua đi.

Cậu cũng chạy đến chỗ ban thờ. Hai bức Tượng được đặt ngay ngắn lên, họ lại tiếp tục đọc một bài tế, kể công Đức một năm qua như thế nào, những ai trong làng nhờ "Đức" của Thành Hoàng mà học tập, làm ăn rạng danh.

Nhưng cái đó không quan trọng. Đầu Hoàng có hơi ong ong vì mùi nhang khói quá nhiều, xộc vào mũi, tuy vậy cái cậu để ý chính là Tuấn, không biết đã đi đằng nào.

Đây rồi.

Từ chỗ đứng phía sau ban thờ của Hoàng, có thể nhìn ra sân điện, quỷ đói vẫn bu lấy bu để trên tán cây. Hôm nay được dịp nhang khói ngút trời, lập tức, con thì chen lấn, con thì xô đẩy tranh lộ, đa số những con còn lại là gào thét, nước dãi chảy nhầy nhụa, đu chân lên phía cây, thả hẳn người xuống, chỉ cách những người đứng ngoài sân điện một gang tay.

Nhìn thấy một màn này, cả người Hoàng sởn da gà, mẹ nó, tuy giờ có đông người, nhưng không làm sao ngăn cản được cảm giác buồn nôn chực chờ ở cổ họng.
 
Chương 101


Tuấn đứng ở giữa vị trí sân điện, có vẻ như đang tìm cách tiến vào bên trong. Cậu ta nhìn lên trên tán cây, một con quỷ thoạt người nhanh nhẹn nhảy phốc xuống, cúi đầu chào rồi rẽ lối, dẫn Tuấn vào trong.

Quả... Quả nhiên, Tuấn chính là quỷ nô, đến cả quỷ đói cũng có thể nhìn thấy mà sai khiến được.

Hoàng không khỏi cảm khái, thấy Tuấn đang bước gần về phía mình, lập tức liền xoay người đi, né vào phía trái ban thờ, tránh để cho bị cậu ta nhìn thấy.

Tuấn không thấy Hoàng thật. Cậu ta bước đến bên ban thờ, nhân lúc tình hình rối loạn mà moi từ trong túi ra một chiếc chuông đồng, cỡ bằng ba ngón tay, đặt vào đằng sau bức tượng. Nến được thắp bai bên góc ban thờ, ở mép đặt một bình hoa cúc vàng. Cố ý, vị trí Tuấn đặt chiếc chuông đồng, lại thành tam ác đạo.

"Tà thuật từ miên?"

Khoé miệng Cao Tuệ Mẫn khẽ động, Hoàng giật mình, ma nữ này đã đứng đằng sau lưng cậu từ khi nào.

"Cô cũng biết nó à?"

Hoàng sờ sờ mũi.

"Biết."

Chờ Tuấn bước ra phía bên ngoài, Cao Tuệ Mẫn đi lại, lấy tay chạm vào, miệng lầm rầm đọc chữ, rồi lại đi ra.

"Cô làm gì thế?"

"Phong ấn chuông đồng lại. Ta đã phá một phần tà thuật này. Tối nay khi tới đây, ngươi phải tranh thủ lúc ta thu phục con quỷ, lập tức tìm cách phá nát nó ra."

"Được được."

Cao Tuệ Mẫn thôi không nói nữa, quay sang nhìn ông Huân.

"Theo lịch trình đã vạch ra sẵn thì họ sẽ dừng lại đây nghỉ qua trưa, chiều tiếp tục vòng qua điện Tam."

"Vậy đành nhởn nhơ đến tối sao?"

Hoàng ngán ngẩm. Trời ạ. Tưởng thế nào, hoá ra cả ngày nay không làm ăn được tích sự gì. Đến đây vô ích, biết thế để tự Cao Tuệ Mẫn đi thăm dò, đến đêm cậu mới đi ra ngoài làm việc.

Đang trong lúc chán chường, bụng Hoàng kêu lên một tiếng. Trách làm sao được. Đã phải dậy từ sáng sớm, chưa kịp nhét gì vào bụng, lại đứng cạnh xôi gà ngũ quả. Trời đất mình chứng, cậu sắp chết đói rồi đây.

"Cô cô... À nhầm, này, tôi phải đi ra ngoài một lát kiếm thức ăn bỏ bụng đây."

"Thứ phàm nhân."

Hoàng nhún vai, đúng rồi, phàm nhân chứ không lẽ âm nhân?

Không cãi với ma nữ kia nữa. Đi ăn cơm, đi ăn cơm.

Cuối chiều.

Điện Tam mới được xây mới lại, được quét sơn vàng trong uy nghiêm hùng dũng hơn hai điện còn lại. Nhưng nhìn vào lại không có nét cổ kính nhiều. Cao Tuệ Mẫn bỏ mặc đám đông, chỉ ra phía ruộng.

"Ngươi còn không mau đi tránh chỗ đấy đi."

"Sao... Sao thế?"
 
Chương 102


Điện Tam được cách li hoàn toàn, nằm ở dưới bụi tre bên mép ruộng. Bây giờ là mùa hè, đang mùa lúa chín, lúa vàng ươm, trải khắp một khoảng rộng lớn. Hoàng hứng chí cúi xuống, ngắt một bông lúa, đưa lên mũi ngửi ngửi, ai ngờ lại thấy biểu tình của Cao Tuệ Mẫn, phẫn nộ nhìn nàng.

"Này này, đừng có nói đuổi tôi ra khỏi đây vì tôi ngắt trộm lúa nhà người ta đấy nhé. Nói cho mà biết, một bông lúa tôi ngắt không được gọi là phá hoại mùa màng đâu. Tự nhiên lại nổi hứng bảo vệ? Tính tranh cử chức hội trưởng hội khuyến nông xã đấy à?"

"Im đi. Ngươi thì biết cái gì? Ta nói ngươi tránh ra vì ngươi đang lấn vào đường đi của người âm đấy."

Cao Tuệ Mẫn lấy tay chỉ chỉ phía sau Hoàng, cậu giật mình, lập tức lùi lại. Nhìn theo hướng tay chỉ.

Hoàng không nhìn thấy gì ngoài việc đồng lúa vàng ươm đang nghiêng ngả vì gió.

"Lúa năm nay được mùa thật."

"Ngươi... Nhìn kĩ lại cho ta."

Cao Tuệ Mẫn dùng năm ngón tay đỏ lòm, từ phía sau ấn vào gáy cổ Hoàng, xoay phần cổ đến vị trí nhất định rồi dừng lại.

Chời đậuu....

"Tay lạnh như người chết vậy trời."

Lần này Hoàng căng thẳng nhìn kĩ.

Trước mắt chỉ còn thấy cánh đồng lúa mờ mờ hư ảo. Đột nhiên dần dần xuất hiện hình ảnh một con đường đất nối dài tít tắp từ chính giữa Hoàng đang đứng đến không thấy bờ bên kia.

"Cái.. Cái này là..."

"Bên kia cũng có một đường. Ngươi còn thích khuyến nông nữa không? Cẩn thận chốc nữa có người ở đường bên kia dẫn ngươi đi."

Hic...

Hoàng mếu máo quay người lại.

"Cô cô... À không không. Mỗi lần thần trí bất ổn tôi mới gọi nhầm. Đừng để ý. Thay mặt Đảng và nhà nước, bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc và sự hối lỗi ngàn lần muộn màng của mình. Có điều ngón tay cô bấu chặt quá, cỏ thể thả ra hay không đây?"

Cao Tuệ Mẫn hừ một tiếng, buông lỏng tay.

"Đám rước đã quay đầu trở về rồi."

"Tượng Thành Hoàng cùng bà mụ sẽ được lưu lại ở điện Nhị, bây giờ chúng ta đến đó."

"Được."

"Reng... Reng..."

Điện thoại trong túi quần Hoàng vang lên.

"Mẹ à?"

Bà Châu lo lắng con không ăn cơm nên mới gọi điện cho Hoàng. Hoàng nói dối mẹ mình là đi ăn với bạn, có lẽ tối khuya mới về.

"Mẹ ngươi? Ngươi có mẹ?"

"Chứ còn làm sao? Không lẽ tôi nứt từ cục đá ra như Tôn Ngộ Không?"

"Tốn thời gian, đi mau lên."

Hoàng nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên nhìn.

Trời đã sẩm tối rồi.

Trăng cũng bắt đầu ló rạng từ phía dưới.

Hoàng nhìn Cao Tuệ Mẫn bước đi, vẻ mặt nàng lúc này không một xúc cảm.

Lần nào nhìn dưới ánh trăng cũng thấy Cao Tuệ Mẫn thực đẹp.

Được rồi.

Bắt đầu thôi.
 
Chương 103


Điện Nhị lại đóng cửa.

Tuy nhiên, điện bên trong vẫn sáng. Nhang được thắp vẫn còn cháy dở một đoạn. Vì mới rước Thành Hoàng vào đây, nên điện vẫn mở, nhưng mọi người cũng đã về hết.

"Nhanh chóng niệm khẩu quyết đi."

Cao Tuệ Mẫn ghé sát tai Hoàng nói nhỏ. Hoàng giật mình, nhưng không dám quay lại vì nhột.

Ánh trăng bên ngoài sân điện cũng sáng rõ, chỉ có điều trăng không tròn.

Hoàng nhắm mắt đọc khẩu quyết, đến lúc mở mắt ra...

Cao Tuệ Mẫn từ khi nào đã giá y đỏ thẫm, tóc dài xoã ngang rồi?

Yêu... Yêu quái...

À mà không. Trăng đã lên rồi, cô ta hiện nguyên hình là đúng.

Mà nguyên hình nghe có vẻ dùng từ hơi sai sai.

Kệ.

Hoá ra cô ta lừa mình nhắm mắt lại để thay đồ.

Cao Tuệ Mẫn chắp hai tay, nhắm hờ mắt lại, rì rầm đọc một chú kì lạ.

"Làm gì thế?"

"Buổi sáng đã phong ấn chiếc chuông kia, bây giờ ta khiến cho tên quỷ nô phải xuất đầu lộ diện."

Nói xong, lại tiếp tục niệm chú.

Hoàng nhìn ngang ngó dọc ra bên ngoài chừng một lúc, phân vân không biết có nên tin lời hay không.

Nhưng không làm Cao Tuệ Mẫn thất vọng. Quả nhiên trong bóng tối có chuyển động. Một bóng đen bước tới.

Là Tuấn.

Cậu ta thoạt trông rất gấp gáp, chạy đến ôm đầu, mặt nhăn lại một sự đau đớn cùng cực. Bước đến bên cái chuông nhỏ, định cầm vào.

"Không được để cho hắn đụng vào cái chuông."

Cao Tuệ Mẫn kêu lên, lập tức Hoàng hiểu ý, rút ra trong ba lô một thanh Đào Mộc kiếm cùng một xấp bùa, bước ra phía chính điện.

Nghe thấy tiếng động, Tuấn quay đầu lại.

"Hoàng?"

Trên mặt vẫn còn hiện lên cơn đau lúc nãy. Cao Tuệ Mẫn biết cậu ta đang cố nhịn, liền liên tục niệm chú.

"Hoàng, cậu... Cậu làm gì ở đây vậy?"

Tuấn có vẻ choáng váng vì đau, nhưng lại không khỏi bất ngờ khi thấy Hoàng xuất hiện.

"Nhiều lời. Câu đó tao hỏi mày mới đúng."

"Hả.. A... Nói gì thế?"

"Đừng vờ vịt nữa. Đêm nào tao cũng thấy mày tế máu ở đây."

Hoàng vung một kiếm nhằm vào người Tuấn, cậu ta né ra rất nhanh. Khuôn mặt khó hiểu nhìn Hoàng hồi nãy dần biến mất, đồng tử giãn ra, bên trong hiện lên con ngươi màu đỏ. Cậu ta nhếch mép cười.

"Thế cơ à? Thông minh phết nhỉ?"

Trong nụ cười của cậu ta, dần dần hai răng nanh mọc ra làm Hoàng choáng váng, móng tay cũng dài ngoằng, màu đen sì, chắc chắn do Cao Tuệ Mẫn niệm chú bị đau đớn đến mức hiện nguyên hình.

Cậu ta vờn lên, lao thẳng phía người Hoàng, giơ hai móng vuốt ra, cào lấy cào để.

Hoàng lập tức rút một lá bùa, vừa né vừa lùi, dụ quỷ nô ra khỏi cửa điện, xoay người về phía Cao Tuệ Mẫn. Cao Tuệ Mẫn niệm một đạo phép, quỷ nô kia đau đớn ngồi bệt xuống.

Ngay lập tức, lại thêm một bóng đen xuất hiện.

Cao Tuệ Mẫn có nói, vì hắn ta có tế máu cho quỷ, nên hai bên có sự giao dịch, lại càng kết nối với nhau hơn.

Nhận ra kí sinh hàng ngày cung cấp yêu khí phục vụ cho mình đau đớn, cơ thể kia trú ngụ trong con người cũng đau đớn theo. Nên một đòn này không làm chết Tuấn, chỉ dẫn dụ kẻ đang hoành hành ngang dọc mạo phạm Thành Hoàng.

Cuối cùng, bóng đen ấy cũng chịu xuất hiện rồi.

Hoàng đau đớn cùng cực nhìn ra phía bên ngoài, nơi có nhân vật mới đến.

Đoàn Khanh Khanh.

Cô ta là quỷ.
 
Chương 104


Khanh Khanh chạy vào trong điện ôm đầu, nhìn thấy Hoàng đang cầm thanh kiếm đứng trước mặt Tuấn, khuôn mặt khẩn trương gấp gáp có chút sững lại.

Hoàng quay lại, nhìn thấy bóng hình quen thuộc, lập tức ngẩn ra.

Cao Tuệ Mẫn không biết vẫn đứng sau phía cửa để làm gì, hiện thời chưa có động tĩnh.

Tuấn bị trúng một đạo phép, đã hiện nguyên hình, đau đớn ngồi bệt xuống, rên rỉ.

Nhất thời hiện trường có chút tĩnh lặng.

"Hoa...Hoàng?"

Cậu khẽ gật đầu.

"Sao Hoàng lại ở đây?"

Khanh bước đến bên Hoàng, khoé miệng khẽ cong lên, nhưng giữa chừng như nhìn thấy nguyên thân của Tuấn, giật mình.

"Aaaaa... Chuyện gì thế này? Tuấn bị làm sao thế kia hả Hoàng?"

Vừa hét lên, Khanh vừa lao lại tính ôm Hoàng. Hoàng lập tức theo phản xạ giơ tay ra đỡ lấy.

"Bộp."

Một lá bùa vàng nhạt được cậu dán lên người Khanh, cậu xoay người vòng ra chỗ khác, tránh tiếp xúc da thịt với con quỷ này. Lá bùa dán lên, ấn đỏ phát sáng một cái, lập tức bị đốt cháy trong nháy mắt.

Đến cả bùa cũng không có tác dụng gì với nó.

Ha ha, còn phủ nhận không tin gì nữa chứ, nhìn đi, có người nào mà chạm vào bùa chú liền đốt cháy được nó không?

Hoàng hừ mũi, tự cười mình một tiếng.

"Tránh xa ta ra. Ngươi không phải Khanh."

"Khanh" ngơ ngác, khoé mắt long lanh nước.

"Cậu... Cậu nói gì cơ?..."

Giả vờ giống lắm.

Không nói một lời, Hoàng chĩa thanh kiếm vào người Tuấn, nếu như giết chết con quỷ nô trong người cậu ta, lập tức con quỷ đầu sỏ này thiệt hại không ít công lực. Nhưng nhất thời chính mình cũng không hiểu rõ sức mạnh của quỷ nô kia, ngộ nhỡ hắn ta vùng dậy một đạo đập chết cậu thì làm sao?

Không để cậu chờ lâu, khi kiếm sắp đâm vào ngực Tuấn, Khanh lập tức lao lại, miệng lầm bầm.

"Thằng nhãi này..."

Con quỷ kia giơ móng vuốt ra, từ phía đằng sau Hoàng vung một nhát, cậu giật mình quay lại, bị bộ dạng đáng sợ của nó làm cho thất kinh.

"Cao Tuệ Mẫn, cô còn đứng đó làm gì? Mau ra cứu tôi."

Nhanh như chớp, bên ngoài cửa xuất ra một luồng gió thổi, Cao Tuệ Mẫn từ đâu hiên ngang phi tới, tóc xoã ngang ra kết hợp với hiệu ứng gió bay, làm tóc lẫn y phục phấp phới phấp phới.

Có thể sánh ngang hàng với Thiện Nữ U Hồn đấy.

Bỏ đi, đây không phải là lúc Hoàng nghĩ đến mấy chuyện đó.

Nói ra thì lâu, nhưng sự việc diễn ra thật nhanh, Hoàng nghe một tiếng " Vút...", lập tức con quỷ kia dựng lại, ngã nhào về phía đằng sau.

Lần này lại nhìn rõ yêu quái câu quỷ một chút.
 
Chương 105


Tay Cao Tuệ Mẫn cầm một chiếc roi dài, chuôi cầm làm bằng vật liệu kim loại, trên thân có khắc mấy hình thù gì đó tinh xảo nhưng khá nhỏ, nhất thời Hoàng không nhìn rõ. Mày nàng nhíu lại, nhìn con quỷ đang quằn quại phía dưới chân.

Đúng rồi, con quỷ.

Hoàng cũng không nhìn Cao Tuệ Mẫn nữa, trực tiếp đi lại phía đó, bỗng dưng chân bị một bàn tay níu lại. Cậu giật mình, nhìn xuống theo bản năng.

"Hoàng, chuyện gì đang xảy ra thế?"

Khanh ngơ ngác ngồi dậy, loạng choạng đứng lên bên cạnh cậu, tròn mắt nhìn Cao Tuệ Mẫn.

"Sao... Sao tớ lại ở chỗ này? Đây là..."

Hoàng kích động nhất thời, hai tay cầm lấy hai bả vai Khanh mà lay, vui mừng.

"Khanh, cậu tỉnh rồi à? Cậu không nhớ gì sao?"

Cô quả quyết lắc đầu.

Hoàng lại nhìn sang mỹ nữ trước mặt.

"Tuệ Mẫn, ha ha, cô thật lợi hại, chỉ một chưởng đã có thể đuổi con quỷ kia đi ra khỏi người bạn tôi, cảm ơn cô."

Nàng không nói gì, vẫn duy trì khuôn mặt lạnh ngắt như thế.

"Tớ... Tớ thấy hơi nhức đầu... Aaaa... Cái gì thế kia?!?"

Khanh quay người đi, thấy thân xác Tuấn nằm đó, bất chợt hét lên, Hoàng vội lấy tay che mắt cô lại.

"Cao Tuệ Mẫn, việc này nhờ cô xử trí, tôi phải đưa Khanh về rồi. Xong việc sẽ đến đây."

Hoàng nói xong, một tay cầm thanh Đào Mộc kiếm, một tay dìu Khanh chuẩn bị rời khỏi sân điện.

"Đứng đó. Đi cái gì mà đi?"

Cao Tuệ Mẫn đứng giữa cửa điện nói một câu, Hoàng giật mình, cả hai người Khanh Hoàng quay lại.

"Làm sao thế? Cao Tuệ Mẫn, đợi tôi một chút, tôi có bỏ cô lại đây đâu, tôi đưa Khanh về, lát nữa lại quay lại cùng cô giải quyết."

"Ngươi mau bỏ cô ta ra."

"Tại sao?"

Cao Tuệ Mẫn lấy chiếc roi đang cầm trên tay ra, vung một đạo, nhằm về phía bọn người Hoàng.

Hoàng bị một chiêu này làm cho bất ngờ, nhất thời trong phản xạ, xoay người ra đỡ lấy roi cho Khanh.

"Cô bị điên à Cao Tuệ Mẫn?"

"Có ngươi mới bị điên. Mau cút ra."

Hoàng nhìn Khanh, thấy cô đang nhìn cậu, không hình dung ra Cao Tuệ Mẫn đuổi mình ra là có ý gì.

"Còn trơ mắt ra đấy. Mau đâm thử một kiếm ra xem cô ta là người hay quỷ."

Hoàng không tin, cũng không lấy kiếm ra đâm Khanh, khe khẽ rút tấm bùa ra, dán sau phía lưng cô.

Lá bùa lập tức bốc cháy.

Cậu liền lùi ra phía Cao Tuệ Mẫn hai bước.

Bị lừa sao?

Cao Tuệ Mẫn biết Hoàng vừa dùng phép thử phát hiện ra chân tướng, khẽ hừ một tiếng khinh thường.
 
Chương 106


Phía ngoài sân điện trăng sáng vằng vặc.

Thấy Hoàng không còn dìu mình đi nữa, Khanh khó hiểu nhìn cậu.

Thiện tai thiện tai.

Cao Tuệ Mẫn không nói nhiều lời, lập tức lao về phía Khanh, lúc đầu cô ta còn trơ mắt đứng yên, nhìn Hoàng cầu cứu, nhưng thấy cậu không có động tĩnh gì, cũng liền lập tức xoay người tránh một đạo, bật cười khanh khách.

"Lúc nãy chẳng qua là bị đánh lén từ phía sau không có chút phòng bị, nên mới trúng một chiêu của cô thôi."

Cao Tuệ Mẫn khẽ động, cũng không vừa, hai bên đánh nhau một trận ác liệt.

Chiêu thức quá nhanh, khiến Hoàng cảm thấy không thể theo kịp, chỉ thấy Cao Tuệ Mẫn vút roi bên này, lại thấy quỷ nữ kia tránh sang bên kia, tung một đạo pháp, lập tức có ngay một đạo pháp đáp trả.

Đúng là yêu quái cao thâm, một người một quỷ, ngang tài ngang sức.

Hoàng nhất thời không biết làm gì, đứng đó gào lên.

"Cao Tuệ Mẫn, cố lên."

"Mau câm miệng lại, đừng phân tán tập trung của ta, ngứa miệng à? Ngươi lo cho phía đằng sau của mình đi."

"Hả? Phía đằng sau?"

Hoàng lầm bầm một tiếng, rồi cũng quay người về phía đằng sau theo bản năng.

"Ôi mẹ ơi..."

Cậu còn chưa kịp định thần lại, hét lên một tiếng, cầm thanh kiếm gỗ trên tay, khua khoắng ngang dọc, vừa khua vừa lùi.

Tuấn đã tỉnh lại từ khi nào, cả người nhung nhúc dòi bọ, cái bụng phình to lên, xung quanh là thứ chất lỏng dinh dính tanh tưởi xộc vào mũi, hai hốc mắt sâu hoắm, ngất ngưởng tiến về phía Hoàng.

Đờ mờ, đây là zombie rồi, chứ cái mẹ gì nữa.

"Cút cút cút cút."

Cậu vừa đánh vừa tung một lá bùa, xiên thẳng đầu kiếm qua nó, rồi vừa niệm chú, vừa lao lại phía Tuấn.

"Phá!"

Lưỡi kiếm xuất ngang một đường vào giữa lồng ngực Tuấn, thời khắc này, giống như một quả bom chờ lệnh, lập tức nổ, thịt thối văng tứ tung, kèm thêm kí sinh đang uốn éo phân hủy.

Đây mới thực sự là thân xác của Tuấn.

Hoàng đứng ngơ ngẩn, hết nhìn thanh kiếm trên tay, lại nhìn khuôn mặt méo mó biến dạng của thứ trước mặt, hoang mang tột cùng.

Là cậu giết Tuấn?

Cao Tuệ Mẫn vừa đánh trả phía bên ngoài sân, nhìn thấy thái độ này của cậu, bực tức quát lên.

"Là hắn ta đã chết. Tuyệt đối không phải ngươi giết. Mau mau thu lại hồn phách của hắn đi."

Thu lại... Hồn phách?

Cậu như giật mình tỉnh lại. Lại lấy một lá bùa màu đỏ tới, đi khám quanh điện nhìn ngó xung quanh, miệng đọc câu chú.

Trong bóng tối ở một góc trái điện, có một thân ảnh nhàn nhạt xuất hiện, lơ đễnh lướt vào bên trong.
 
Chương 107


"Tuấn?"

Hoàng khẽ mở miệng, hồn Tuấn vẫn còn ý thức, liền quay người trở lại nhìn cậu.

"Hoàng? Cậu đi đâu thế kia?"

Không biết mình đã chết sao?

Hoàng nhìn Tuấn, đầy cảnh giác. Bước đến, dùng lá bùa kia dán lên trán, lá bìa lơ lửng lơ lửng.

"Biết sao mình lại đứng ở đây không?"

Cậu ta ngớ ngẩn một hồi, im lặng, nhìn xung quanh, thấy một mảng thịt rữa, lại quay ra phiá bên ngoài, Cao Tuệ Mẫn vẫn đang chiến đấu, chỉ toàn nghe thấy tiếng vút vút, rồi như bỗng nhớ ra điều gì đấy, Tuấn ôm mặt.

"Thật sự đã đi rồi sao?"

Hoàng tức giận nhìn hồn ma trước mặt, nghiến răng.

"Mau cút vào bên trong lá bùa, nếu muốn còn nguyên hồn phách."

"Từ khi nào... Cậu đã trở thành..."

"Im miệng đi. Nếu không tôi đổi ý, cậu sẽ không được xuống âm ti đầu thai đâu."

Tuấn gật gật, khoé miệng khẽ nhếch lên.

"Cho tôi gửi lời xin lỗi đến Khanh."

"Tại sao?"

Hoàng gằn lên từng tiếng.

"Cậu đã lừa gạt tình cảm của Khanh, hai người đang yêu nhau cơ mà? Tôi không hiểu. Tại sao lại thành ra nỗi này? Tại sao lại lợi dụng thân xác của Khanh?"

Kì thực là Hoàng đang nhẫn nhịn. Cậu sợ thêm một lát nữa, sẽ dùng kiếm xuyên thẳng qua hồn mà cho Tuấn hồn phi phách tán.

"Là lỗi của tôi. Đã cố chấp. Tôi đổi lấy mạng của bố mình. Giúp con quỷ kia nhập vào thân xác Khanh."

"Khốn nạn."

"Khi đó ở trong bệnh viện, tôi đã được đi vào được phòng phẫu thuật. Thế nhưng, tất cả đều thật vô dụng. Biết chính mình đã chết, hồn phách tôi vẫn hướng về phía phòng bố mình. Và rồi bà ta xuất hiện."

"Bà ta hứa với tôi, sẽ giúp tôi cho bố sống lại. Cậu biết đấy Hoàng, khi con người đã chết, lập tức hồn phách trong tiềm thức lại vô cùng nắm rõ được, cách vận hành của thế giới bên kia, lại hứa thêm với tôi rằng, nếu tôi đồng ý, sẽ lập tức giúp tôi sống lại. Hoàng, cậu có mẹ mà, đúng chứ?"

"Thế thì đã làm sao?"

"Không sao, chính là, tình cảm cậu dành cho mẹ mình lớn thế nào, tôi đối với bố tôi cũng là như vậy. Không thể để mình bất hiếu được. Vả lại, bà ta hứa sẽ không làm hại Khanh. Mong cậu hiểu cho tôi."

Thoáng chốc Hoàng có thể hiểu được hành động của Tuấn. Bởi lẽ Tuấn nói không sai.

"Nhưng Khanh yêu cậu. Cậu có biết..."

"Sai rồi sai rồi."

Tuấn bỗng dưng lắc đầu. Hắn ta cắt ngang.

"Cậu thực sự không biết sao? Năm đấy, đúng là do cuối cấp nên Khanh không thể yêu cậu được nữa. Nhưng do tôi mặt dày. Mong Khanh cho tôi cơ hội. Khi đấy, tôi đã nói nếu như mình đậu được đại học, liền có thể trở thành bạn trai của Khanh. Một mực cầu xin, cuối cùng Khanh cũng đồng ý. Không ngờ chính mình lại có thể đậu đại học, bản thân Khanh muốn dứt ra khỏi mối quan hệ này, nhưng là tôi dây dưa không nỡ."
 
Chương 108


Hoàng đứng im lặng một hồi, cuối cùng cũng mở miệng.

"Còn gì nữa không?"

"Không còn nữa. Thật may là có cậu, đã giúp cho tôi ra khỏi được vũng lầy này."

Tuấn cười cay đắng.

"Vào trong đi."

"Được."

Tuấn hoá thành một làn khói trắng, bay vào trong tấm bùa, Hoàng khéo léo cất vào ba lo.

Tuấn đi rồi, tu vi con quỷ kia có lẽ cũng vơi bớt phần nào.

Cậu bước ra ngoài sân điện, bỗng chốc thấy trời tối om, mà Cao Tuệ Mẫn lại đang nhăn nhó, vẻ mặt khó chịu đánh trả lại.

Làm sao thế? Chẳng lẽ con quỷ kia yếu đi mà bà cô này lại yếu thế sao? Sao lại suy giảm tinh lực rồi?

Khoan.

Trời tối bất thường, ánh trăng đâu?!?

Cậu giật mình ngước lên trời, phát hiện mặt trăng đã bị mây đen che lấp từ khi nào.

"Tên kia, ngươi mau lại đây giúp ta, đứng đực ra đấy làm gì?"

Hoàng biết công lực của Cao Tuệ Mẫn là dựa vào linh khí của mặt trăng, nay mây đen che phủ, bị suy yếu là còn nhẹ, có khi lát nữa hoàn toàn trở về làm người. Khi đấy làm sao Hoàng có thể một mình đối phó với con quỷ kia?

Thật sự rất nguy hiểm.

Hic.

Cậu khẽ gật đầu với Cao Tuệ Mẫn, cầm kiếm lao lại, hai người đấu một quỷ, một roi kết hợp với một kiếm gỗ, không biết con quỷ kia lấy thứ gì làm hung khí, Hoàng nhìn kĩ lại, thì ra là một thủy chủ cổ.

Cậu nheo mắt lại, hoa văn trên chiếc chuỷ thủ này, xuất hiện từ thời nào nhỉ?

Đầu thời Hậu Lê?

Nhưng đó không phải vấn đề.

Vấn đề là ở chỗ, hai người bọn họ không đánh lại được con quỷ trước mắt.

Không hiểu Cao Tuệ Mẫn bị suy yếu đến mức nào, chỉ thấy lúc Hoàng vung một kiếm, liền thấy chiếc roi Cao Tuệ Mẫn lảo đảo, vút nhầm về phía thanh kiếm, khiến cho kiếm gỗ gãy đôi.

"Vờ lờ, bà cô, ngắm trúng hướng chút đi."

Hoàng tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng vừa lo sợ lại vừa tiếc của.

Lo sợ là, chuỷ thủ một mực vút về phía người không có vũ khí như cậu. Lo sợ thứ hai, Cao Tuệ Mẫn đến mình còn không làm chủ được, huống hồ bảo vệ cho cậu.

Hoàng đứng ngoài trận chiến, ngửa cổ thở dài, nhìn lên.

Tuấn vừa mất, bầy quỷ đói cũng suy yếu, con nào con nấy mờ mờ ảo ảo, như muốn biến tan.

"A... Mát quá..."

Trời không những đã tối, mà có nước rơi xuống nữa.

Mưa?!?

Mưa à?!?

Con mẹ nó, lần sau đi đánh nhau, nhất định cậu phải coi dự báo thời tiết trước khi lên đường.

Hoàng gào thét trong lòng, lại quay ra phía yêu quái Cao Tuệ Mẫn, thấy nàng chuẩn bị thất thủ.
 
Chương 109


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời mưa càng ngày càng to, một đạo sấm sét chớp nhoáng đùng đoàng.

Hoàng nhìn thấy Cao Tuệ Mẫn chỉ có lùi chứ không có tiến, vừa lùi vừa vung roi ra phòng thủ.

Xem ra mặt trăng đã thực sự biến mất. Hiện giờ Cao Tuệ Mẫn chỉ còn một chút khí tức cuối cùng. Cả người lẫn y phục ướt hết, tóc dài dính nước, tạo thành những lọn dài, quất qua quất lại.

Ừm. Nói chung cô ta có vừa ngoáy mũi vừa ăn cơm cũng đẹp.

Nhưng bây giờ không phải lúc nói nhảm. Hoàng thấy tình thế không ổn, tuy không có gì trong tay, lại nghĩ đến nửa chuôi kiếm gỗ ở đó, cậu không do dự cầm lấy, lao thẳng về phía hai người kia.

"Đoàng..."

Một tiếng sấm nữa lại nổi lên, Hoàng không khỏi giật mình.

"Ngươi lại đây làm gì? Vũ khí thì không có. Dựa vào mấy lá bùa của ngươi thì không có ích gì đâu. Ra đằng kia đứng."

Hoàng không nghe lời, nhất quyết đứng lại, chỉ thấy con quỷ đội lốt Khanh kia bật cười một tiếng.

"Lại còn bày đặt lo lắng. Yên tâm đi, Cao Tuệ Mẫn, ta sẽ thu phục cô làm quỷ nô cho ta, còn cậu trai này, thì không tránh khỏi lấy tinh phách cho tướng công ta dùng rồi. Ha ha..."

Là giọng của một phụ nữ. Vừa khàn lại vừa the thé. Nhưng cũng thức thời, lại còn biết tên Cao Tuệ Mẫn mà gọi.

Không hiểu thế nào, Cao Tuệ Mẫn loạng choạng, nền sân điện trơn trượt, ngay lập tức khiến nàng ngã xuống, Hoàng nhanh tay đỡ lấy eo.

Mắt trợn tròn nhìn Hoàng.

Ừm ừm, như thế này giống tân nương xấu hổ đấy.

Bỏ con mẹ nó đi.

Hoàng cảm nhận được nhịp hô hấp Cao Tuệ Mẫn không bình thường, có thể là thoi thóp.

"Nhìn cái gì, mau đỡ lấy thủy chủ."

Cao Tuệ Mẫn vẫn là nhạy hơn, xoay người đứng lên, thủy chủ cùng lúc đi tới, trong tích tắc đâm vào người nàng.

Một

Hai

Ba.

"Bangggg...."

Một đạo quang chói loà vung tới, không phải là do sấm sét, mà là từ phía cổng điện ngang sang. Một luồng sức mạnh đánh vào con quỷ kia, lập tức nó ngồi ngã xuống, vứt thủy chủ sang một bên.

Chuyện gì xảy ra thế?!?

Cả Cao Tuệ Mẫn lẫn Hoàng thất thần, nhìn ra phía bên vừa xuất ra.

Một nữ tử cầm chiếc ô giấy, dáng người mảnh khảnh, ăn mặc từ thời nào không rõ, nhếch miệng cười với hai người, trong đêm tối, mắt lại cận, Hoàng không nhìn rõ lắm.

"Đại nhân vật vào thế? Viện binh của cô à?"

Cao Tuệ Mẫn lắc đầu.

Thế là ai?

Nữ tử xoay người, chuẩn bị rời đi, Cao Tuệ Mẫn gọi với lại.

"Nữ nhân phương nào? Tại sao giúp chúng ta?"

Người đẹp mới xuất hiện không quay lại, nhàn nhạt đáp một câu.

"Không sao, ta là do không thể trơ mắt đứng nhìn được."

"Đa tạ."

"Không cần. Mau mau thu nạp đại hồn đi."

Nói xong, mỹ nữ biến mất, để lại Cao Tuệ Mẫn và Hoàng đứng đó.

[Diendantruyen.Com] Pháp Sư Đôi Mươi
 
Chương 110


"Mau mau, đi vào trong điện."

Cao Tuệ Mẫn thấy Hoàng ngây ngốc thì thúc giục, bản thân lại đưa "Khanh" vào điện.

Hoàng vẫn đứng dưới trời mưa.

Giọng nữ nhân kia, thực ra rất quen thuộc. Nhất thời Hoàng chưa nghĩ ra.

Cậu lảo đảo bước theo Cao Tuệ Mẫn vào bên trong.

"Khanh" ngồi xuống dưới đất, mắt ngước lên nhìn hai người.

"Mau bước ra đây đi."

Cao Tuệ Mẫn nói một câu, "Khanh" hừ một tiếng, thân ảnh mờ ảo xuất ra bên ngoài.

Lần này thì lại nhìn rõ hơn.

Nữ quỷ kia đã bước ra ngoài, Khanh lập tức ngất lịm đi, Hoàng vội chạy tới, bế cô dựa đầu vào cánh tay.

Biết Hoàng đang lo lắng cho người trong lòng, nữ quỷ kia quay lại.

"Không làm sao. Ta không hại cô ta, chỉ là ngất đi thôi."

Cậu nhìn bà ta, rồi lại quay sang Cao Tuệ Mẫn.

Nàng không nói gì, nhưng gật đầu xác minh.

Hoàng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì không còn mờ ảo nữa, nữ quỷ thực sự hiện nguyên hình, là một người phụ nữ ngoại ba mươi, mặc giao lĩnh cuối thời Lê, và quả nhiên, vạt bắt chéo.

Cao Tuệ Mẫn lạnh nhạt nhìn nữ quỷ đối diện, nhưng một giây sau, nàng lùi lại, mấp máy môi, gương mặt thoáng hoảng hốt.

"Cẩm Giang?"

"Phải. Là ta đây. Tuệ Mẫn. Ha ha, kỳ thực chính là cô, Cao Tuệ Mẫn sao?"

Cái gì?!? Quen biết nhau?

"Đã lâu không gặp."

"Năm đó ở cùng một chỗ với cô, phát hiện có chút khí tức nhưng quá chủ quan, thật không ngờ lại là nữ câu quỷ."

"Năm đó cũng ở cùng với cô, rốt cục chính ta đã bỏ qua, không xem trọng thu phục, cuối cùng lại thành ra như vậy. Hồi nãy, ta cũng biết cô vừa đánh vừa nhường, không muốn đánh thật tâm, trong lòng có chút kì lạ. Nhưng giờ đã ngộ ra."

Cái vẹo nồi gì vậy?

Hoàng mắt tròn mắt dẹt nhìn hai người trước mắt nói chuyện.

"Tại sao lại ra nông nỗi này? Có phải ngươi cùng tướng quân..."

"Ha ha, không sai. Năm đó khi ta gặp ngươi, bản thân ta đã là một hồn ma vất vưởng, chấp niệm không thành, luyện tà thuật, nhập thân vào rối gỗ, mới có cơ thể bình thường, để đường hoàng ở bên cạnh chàng."

Vì yêu sao?

"Năm đó cùng chàng đánh giặc biên giới, lại theo chàng đi khai hoang lập ấp, ta tuy tu tà thuật, nhưng lại vô cùng hạnh phúc. Ai nói người và ma không thể có tình yêu? Chàng yêu ta, ta yêu chàng, nhưng ông trời nhất quyết không buông tha cho ta. Ta vận hành, biến mình ngày càng già đi theo chàng, để chàng không phát hiện, nhưng cuối cùng, đời người ngắn ngủi, sinh lão bệnh tử khó tránh, chàng già rồi mất. Bỏ lại ta một mình..."

Hoàng ngờ ngợ một lúc, hoá ra, Tướng quân đó chính là Thành Hoàng. Xưa có công khai hoang làng xóm, nên mới được dân tôn thờ.
 
Chương 111


"Nhưng ta yêu chàng, ta đâu chấp nhận được sự thế? Ta một mình bơ vơ, tìm mọi cách để khiến chàng cải tử hoàn sinh. Một chút thôi, dù chỉ một chút thôi cũng được. Nhưng ta yên ắng ở đây suốt một thời gian dài. Không rõ là mười mấy năm hay mấy chục năm nữa."

"Chính xác từ lúc ta gặp cô, đã hơn bốn trăm năm."

"Đã lâu thế rồi sao?"

Cẩm Giang lầm bầm, vô định nhìn ra phía ngoài trời.

"Nhưng thời gian gần đây, ta có biết một loại tà thuật, đó là lấy đủ một trăm tinh phách đàn ông, luyện thành một tinh phách lớn, có thể giúp chàng trở lại. Chỉ không ngờ... Không ngờ là lại bị các người phá tan..."

Nói đến đây, bà ta nghẹn ngào.

"Nhảm nhí. Hồn phách tướng công cô đã xuống âm ty đầu thai từ kiếp nào, nào có ở đây mà che chở cho cô được nữa."

"Ta chỉ là, cố chấp, muốn cố chấp một chút, thêm một chút nữa, ta không muốn tin chàng đã đi đầu thai, ta không muốn tin. Ta nhớ chàng, ta thực sự rất nhớ chàng...."

Tiếng khóc uất ức một lúc một thảm thương, Cao Tuệ Mẫn rút chiếc gương mẫu đơn, quay sang phía Cẩm Giang.

"Thôi được rồi, mau mau đi vào trong đây. Ta sẽ đưa cô xuống âm ty. Mau nhận mọi tội lỗi hình phạt đi. Xuống dưới đó, có một lúc nào đó, cô sẽ lại được gặp tướng công cô thôi."

"Thật chứ?"

"Thật."

Cẩm Giang ngoan ngoãn bước lại gần, quay sang nhìn bức tượng Thành Hoàng và bức tượng của mình vẫn đặt gọn ghẽ, khoé miệng khẽ cười, lại nhìn chiếc chuông đồng.

"Trong chiếc chuông này, có chứa tinh phách của những người đàn ông đã mất. Bây giờ công lực tôi đã bị đánh hết, cô hãy giúp tôi, phá vỡ nó ra, tinh phách sẽ được giải thoát."

"Được."

Cao Tuệ Mẫn gật đầu.

Bà ta hoá làn khói trắng, đi vào trong chiếc gương. Cao Tuệ Mẫn cất vào tay áo, thở dài.

"Nữ tử si tình chỉ chịu khổ."

Hoàng ôm Khanh trong lòng, hồi nãy Cao Tuệ Mẫn gặp bà ta vào 500 năm trước? Kinh hoàng vl.

"Nhìn ta nhiều sẽ bị ta móc mắt đấy."

"Hic... Đâu có đâu..."

"Ta biết ngươi thắc mắc điều gì. Ta đã ở đây vào thời Bắc thuộc, đừng cất công suy nghĩ nữa. Năm đó ta vốn không có ý định về âm ty, nên không bắt hồn lập công Đức. Chỉ là gần đây có một chút thay đổi, nên đành suy nghĩ lại."

"Tại sao lại biết bọn họ?"

"Vì ta phiêu bạt khắp nơi, ta ban ngày là bán nhân, phải tìm cách sinh tồn, nào có thể sống như người dưới âm ty được? Có một lần, gặp tướng quân cùng cô ta bị giặc dồn vào chân núi, liền tiện tay cứu giúp. Rồi thấy ta ở một mình, không biết thân thế, ta đành buột miệng nói dối, họ sau khi trở về liền tới đón ta. Có chút giao tình."
 
Chương 112


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thảo nào khi nãy đánh nhau, liền thấy Cẩm Giang gọi tên Cao Tuệ Mẫn như vậy. Hoá ra là quen biết. Làm Hoàng tưởng là một nữ quỷ thức thời.

"Hồi nãy nghe cô nói, xuống dưới kia Cẩm Giang sẽ gặp được tướng quân, là chém gió hay là thật?"

"Là thật. Tướng quân kia sinh thời lập nhiều công trạng, khi chết được phi thăng, giữ một chức coi sổ sách nho nhỏ dưới âm ty, thi thoảng ta có bắt gặp. Có điều..."

"Có điều làm sao? Chẳng lẽ sống với nhau vợ chồng bao lâu nhưng vị kia không biết vợ mình là ma?"

"Biết, biết chứ. Chính là điều này, tướng quân kia đã biết khi còn sống. Nhưng đó là do chấp niệm ngu ngốc sinh ra từ một thứ gọi là ái tình. Người nhắm mắt làm ngơ, chung sống trọn vẹn với tình yêu của mình. Ta cũng chỉ lưu lại ở phủ hai năm, rồi lại rời đi, nhưng cũng biết cái gì gọi là tình yêu từ phía hai người họ."

"Thế... Thế à?"

Hoàng nhăn mặt. Cao Tuệ Mẫn này đúng là yêu quái, sống lâu như vậy mà chưa chết.

"Ngươi không cần ngẩn ra đấy, mau mang người trong lòng của ngươi đi đến bệnh viện đi."

A, đúng vậy. Nãy giờ hóng chuyện mà quên mất Khanh.

Cao Tuệ Mẫn dùng khí tức ít ỏi của mình, niệm một đạo trên chiếc chuông nhỏ, rồi cầm lên, rung ba lần, lập tức vô số tinh phách bay ra khắp điện, cuối cùng liền đi vào bên trong chiếc gương của Cao Tuệ Mẫn.

Có một tinh phách chưa chịu rời đi, vòng qua người Hoàng hai lần.

Là bác Thắng.

Lúc trước, mới mất, Giao Linh từng nói đã gặp bác Thắng. Có lẽ do Cẩm Giang lấy tinh phách này dụ dỗ, tính lợi dụng cô làm quỷ nô cho mình. Cũng may còn có con búp bê vải kia.

Cậu mỉm cười, trong lòng tụng chú đại bi, tinh phách nhỏ cuối cùng cũng chịu chui vào gương.

"Được rồi."

Hoàng lại chỉ vào xác Tuấn.

"Thế còn..."

"Không sao. Ta đã quen với việc này, ở cục cảnh sát cũng có một nhóm chuyên điều tra về tâm linh, nhưng tất nhiên là nhóm bí mật, họ sẽ giải quyết trong đêm. Ta quen bọn họ. Lúc lấy lời khai, nhất định phải phối hợp."

"Được. Cảm ơn cô. Cao Tuệ Mẫn."

Hoàng mặc Cao Tuệ Mẫn ở lại, còn mình vai đeo ba lo, bế ngang Khanh rời khỏi điện Nhị, trời đã ngừng mưa, cậu đưa cô đến bệnh viện.

Bác sĩ trực đêm ngay lập tức đưa Khanh vào khám, nói chỉ bị ngất nhẹ, có lẽ do đi mưa, liền kê đơn thuốc rồi bảo cậu làm thủ tục nhập viện.

Hoàng nói mình không phải người nhà, gọi điện cho Mai xin số bố mẹ Khanh, sau đó chờ họ đến, nói dối là gặp cô bị ngất ngoài đường, liền đem đến đây, rồi cũng trở về nhà.

Người con trai ướt như chuột lột, bà Châu thấy vậy liền tức giận đánh một cái vào lưng.

"Không biết tìm nơi nào trú mưa à?"

Cậu cười méo xệch, lên phòng tắm rửa thay quần áo. Nằm xuống, suy nghĩ lại những sự việc hôm nay, rồi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.

[Diendantruyen.Com] Pháp Sư Đôi Mươi


P/s: cho những ai không biết hình dạng giao lĩnh đây. Đọc truyện của mình thấy nhắc hơi nhiều. ???
 
Chương 113


Từ sáng sớm, dân trong làng đã ồn ào về việc có người chết trong điện Nhị.

Bà Châu cũng không ngoại lệ. Vừa đi chợ nghe tin từ mấy bà hàng xóm, bà liền tức tốc chạy về cất đồ, tính báo cho con trai một tiếng rồi chính mình đi ra ngoài điện, nhưng mở cửa thì không thấy Hoàng đâu. Bà đoán chừng con trai đã ra ngoài hóng hớt.

Sân điện Nhị chật cứng người.

Hoàng len lỏi vào bên trong đám đông, bước về phía hiện trường. Tàn dư thân xác của Tuấn đã được thu gọn sạch sẽ, chỉ còn lại một số dấu máu.

Đánh thức Hoàng dậy là một cuộc điện thoại lúc mờ sáng từ phía cảnh sát. Người đầu bên kia nói muốn cậu hợp tác điều tra.

"Cậu là Hoàng?"

Một người đàn ông ước chừng 27,28 tuổi mặc thường phục, đứng chắp tay ra phía đằng sau, đi lại chỗ Hoàng.

"Phải."

"Tôi là Tùng, trưởng ban chuyên án về điều tra tâm linh, người đã gọi điện thoại cho cậu lúc sáng nay."

Hoàng gật đầu thay câu trả lời.

Người đối diện mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần Âu, dáng dấp khá ổn. Khuôn mặt có phần già dặn, ở cằm lún phún râu chưa kịp cạo, có vẻ như anh ta nghiện thuốc lá.

"Cậu biết cô Trà?"

Trà? Trà nào?!?

"Hôm qua cô Trà đã báo cho chúng tôi sự việc, nghe cô ấy nói anh cũng tham gia?"

À, hoá ra Cao Tuệ Mẫn không bao giờ để tên thật của mình cho người khác biết.

Cái tên khắm quá đấy.

"Nhìn cậu có vẻ không hiểu bây giờ mình phải làm gì. Không sao, giúp tôi tạo lời khai, dàn dựng đây là một vụ tai nạn. Cùng tạo lời khai với cậu là cô gái trong bệnh viện kia, chính cô ấy đã cung cấp số điện thoại của cậu cho phía chúng tôi. Sáng nay phía chúng tôi đã đến làm việc rồi. Cô ấy khá hợp tác. Đây là lời khai đã chuẩn bị sẵn, mong cậu đọc qua cho."

Hoàng cầm lấy tờ giấy Tùng đưa, đọc kĩ.

"Tôi sẽ làm giống như các anh chỉ đạo."

"Được rồi. Cảm ơn cậu."

Tùng rút một điếu thuốc lá ra châm, đưa về phía Hoàng.

"Thôi, cảm ơn. Tôi không hút."

Hoàng gạt điếu thuốc ra, Tùng khẽ cười một tiếng.

"Đúng là người trẻ. Rất tốt. Hồi còn sinh viên tôi đã không vượt qua được cám dỗ của nó, đến giờ là nghiện luôn. Không tài nào thoát được."

"Anh lại hút thuốc lá rồi."

Từ phía sau có một cánh tay giật lấy điếu thuốc của Tùng, giọng điệu giận dữ, ném điếu thuốc xuống dưới đất rồi lấy chân dập tắt. Hành động quá nhanh, quá hổ báo, Hoàng lẫn Tùng tròn xoe mắt nhìn.

Giọng nói quá quen thuộc.

"Mai, mày làm gì ở trong này?!?"
 
Chương 114


Mai thu lại bộ mặt tức giận, cũng ngơ ngác nhìn Hoàng, cô còn chưa kịp mở lời đã bị Tùng ngắt quãng.

"Bạn em đấy à?"

"Vâng."

Mai liếc xéo Tùng một cái.

"Còn thấy anh hút thuốc nữa thì chết với em."

"Ha ha, anh sẽ cố cai mà."

Hoàng đứng một bên cảm nhận được bầu không khí vô cùng mờ ám.

"E... Hèm."

Cậu hắng giọng, cơ mặt có chút lúng túng. Đôi nam nữ trước mặt cũng biết ý, quay lại nhìn Hoàng.

"Mày đến đây xem hiện trường à?"

"À, chuyện này..."

"Khoan khoan, tao nói sai rồi, tại sao mày lại vào được trong này?"

"Ừm, tao..."

"Thanh Mai. Em đi ra ngoài cho anh làm việc. Em đang cản trở công tác điều tra đấy."

"Em không hỏi anh."

Mai hừ một tiếng, nhưng cũng không phải không hiểu chuyện. Cô lườm hai người rồi đi ra phía cổng sau Điện Nhị.

"Thôi được, tao ra ngoài kia chờ mày. Khi nào làm việc xong nhớ gọi cho tao."

Chờ cho đến khi Mai đi khuất tầm nhìn, Hoàng mới chau mày.

"Hai người là quan hệ...?"

Tùng nhún vai cười xoà.

"Ha ha, không ngờ lại là người quen của con bé. Thực ra chúng tôi đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau."

Đang trong giai đoạn...

Tìm hiểu nhau...?!?

Là... Yêu đấy hả?

Con yêu quái ở cạnh cậu suốt hai mươi năm trời lại có người yêu?

Suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu Hoàng, nhưng cậu định thần lại, nhìn người đàn ông này thêm một lần nữa.

Tuy tổng thể lão Tùng này không có gì đáng chê trách mấy nhưng mà...

Đúng là đồ có mắt như mù!

Người như mày mà lại yêu lão này à?

Mặt mũi thì bê tha, người ngợm được mỗi cái dáng, hơn nữa lại còn nghiện thuốc lá.

À, lại còn lớn hơn gần chục tuổi nữa.

Cái Mai bình thường tuy rất đanh đá, tính tình như sư tử Hà Đông, vô duyên số một lại còn hay hỗn hào với Hoàng, nhưng bù lại nó cũng xinh xắn tốt bụng.

Cái này người ta gọi là hoa nhài cắm bãi... trâu đấy!

Đũa lệch! Thực sự là đũa lệch trong truyền thuyết!

"Này cậu ơi...?"

"A, dạ."

"Sao tự nhiên ngẩn người ra thế? Tiếp tục công việc đã, chuyện tư tính sau đi. Ha ha."

"Vâng."

Thu xếp mọi chuyện ổn thỏa xong xuôi, Hoàng kí vào tờ giấy lấy lời khai, thông báo với Tùng xong rồi cũng tìm cách vòng ra ngoài.

"Sao lâu thế?"

Mai đứng dựa người vào bờ tường bấm điện thoại, biết người đi ra là Hoàng nên không buồn ngẩng đầu, tiện miệng nói một câu.

"Khiếp, trong đấy nóng quá, toàn mùi nhang nến. Mấy ông bà thầy cúng làng mình nghe có người chết là sợ Thành Hoàng nổi giận, nhanh chân nhanh tay lập đàn Bái tế rồi."
 
Chương 115


"Nói nhiều nói nhảm thế nhờ? Đó chẳng qua là quá sùng tín thôi. Đúng không? Thằng Tuấn mất chỉ là một vụ tai nạn, cái đó ai chả biết, lão Tùng bày đặt điều tra, đã vậy lại còn giấu diếm. Giấu cái quái gì?"

Mai lần này ngẩng đầu lên, rời mắt khỏi cái màn hình điện thoại, bày tỏ quan điểm phản đối.

Khoé miệng Hoàng không tự chủ được giật giật vài cái.

"À, còn nữa, chốc nữa đi qua viện thăm con Khanh rồi đến nhà thằng Tuấn. Bọn thằng Đức chuẩn bị sẵn hết rồi."

"Được."

Mai không nói gì nữa. Lười biếng khoác tay Hoàng bước về nhà cùng với cậu.

Hoàng vô cùng cảnh giác, nhìn ngang ngó dọc một hồi, miễn cưỡng tiếp nhận.

"Bỏ ngay cái tay ra, lão cảnh sát kia mà nhìn thấy thì lão giết tao mất."

Mai không nói gì, cười hớ hớ một tràng dã man, sau đó lấy tay đập bộp vào gáy Hoàng.

Đúng là con hổ cái.

Hoàng mở cửa vào nhà, trên đường đi mẹ cậu có gọi điện hỏi cậu ở đâu, cậu thông báo lịch trình đã được vạch sẵn rồi tạm biệt mẹ, bước vào phòng thay quần áo.

Mai ngồi trên giường, tay vẫn cầm điện thoại.

"Bọn thằng Đức sắp đến rồi, nhanh lên đi."

"Ừ."

Chưa đầy 5 phút sau, ba người Thành, Đức, Nga đã dựng xe máy trước cổng, bọn Hoàng cũng nhanh chóng rời xuống.

Bệnh viện toàn mùi thuốc sát trùng, gây khó chịu cho đám người tới thăm là bọn Hoàng.

Hoàng bước đi có chút lảo đảo.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng, mùi thuốc sát trùng, những linh hồn mới rời khỏi thể xác lang thang đi qua đi lại trước mặt cậu.

Tất cả giống như một ám ảnh, khiến cậu nhớ lại lúc bị đâm phải nằm viện. Ngực bỗng có một chút nhói.

Là hôm qua khi đưa Khanh vào bệnh viện cậu quá vội vàng nên không có thời gian để ý.

Mai đi cạnh Hoàng, thấy có bất thường, đưa tay ra nắm nhẹ cậu, nói thật nhỏ.

"Bị làm sao không?"

Hoàng quay mặt lại, lắc đầu, tay còn lại chạm nhẹ vào bàn tay Mai ý nói mình ổn.

Mai chau mày, tay vẫn không rời Hoàng, làm chỗ dựa cho cậu bước đi chắc chắn hơn.

Phòng bệnh của Khanh nằm phía cuối cùng của hành lang.

Bà Mỹ mẹ Khanh đang mang đồ của con đi giặt, mới đi ra đến cửa đã gặp bọn Hoàng. Thấy con có bạn đến bà vui vẻ tiếp đón, nói dăm ba câu, rồi đi ra ngoài trước.

Khanh nằm im lặng trên giường, mắt hướng ngoài cửa sổ, mép chăn đắp trên người phẳng phiu, không có lấy một vết nhăn nhúm, tổng quan cứ như một bức tranh vậy.

"Khanh ơi?"

Nga bước lên đầu tiên, cất tiếng gọi.
 
Chương 116


Khanh nghiêng đầu ra phía cửa ngoài, dường như giật mình khi nhìn thấy Hoàng.

"Đến thăm tao à? Ngồi đi."

Cô cười nhợt nhạt, khuôn mặt trắng bệch đi, hai mắt thâm quầng quá độ, khẽ cựa mình nhưng không thể ngồi lên được, tất cả đều nói lên thể trạng yếu ớt của Khanh bây giờ.

"Khanh, mày có làm sao không? Hức, sáng nay nghe tin tao mới biết. Mày đừng buồn nhiều."

Nga chạy tới chân giường đầu tiên, nước mắt lưng tròng ôm lấy cánh tay Khanh mà mếu lấy mếu để.

"Không sao... Mọi chuyện đâu còn có đó."

Khanh trấn an mọi người.

"Lúc này không phải lúc suy sụp."

Thành đứng bên cạnh, khẽ nói.

"Cũng may hôm qua còn có Hoàng, vừa cõng mày đến bệnh viện lại còn phải đi báo công an nữa."

Cảnh sát lập thành một vụ tai nạn. Ai cũng tưởng đêm qua Khanh và Tuấn đi cùng với nhau. Đến khi Tuấn gặp nạn thì Hoàng vô tình đi ngang qua, đưa Khanh vào bệnh viện rồi báo cảnh sát.

Hoàng nhìn Khanh, hai người nhìn nhau im lặng một khắc, như tự hiểu rõ đối phương có ý muốn nói gì, rồi lẳng lặng gật đầu.

"Không có gì."

Hoàng buột miệng nói một câu, Khanh cũng không nhìn cậu nữa, rời mắt ra chỗ khác. Cậu bước đến ghế ngồi bên cạnh, quan sát mọi người trò chuyện, bản thân mình lại như một bức tượng vô tâm vô phế. Chính bản thân mình hiện tại nghĩ gì cậu cũng nghĩ không ra.

Nói chuyện được một lát thì cả đám phải tạm biệt Khanh để đi qua nhà Tuấn. Mọi người hạn chế nói đến cái chết của cậu ta, coi như giúp Khanh khỏi bớt đau buồn.

"Thôi chết, tao để quên cái túi trong phòng con Khanh."

Ra đến cổng bệnh viện thì Mai giật mình, giơ hai bàn tay trống trơn lên.

"Chúng mày đi trước đi, tao chạy lên lấy rồi theo sau."

"Để tao đi cho."

Không kịp đợi ai phản ứng, Hoàng quay người lại bước nhanh lên lầu. Để lại đám bạn chau mày, chỉ biết thở dài bó tay.

Ai cũng biết, chỉ là vốn dĩ đã quá quen rồi.

"Cạch..."

Cửa phòng mở ra, theo bản năng Khanh thấy có tiếng động, quay người ra nhìn. Có lẽ cũng biết lí do Hoàng lên đây là vì chiếc ví, nên đã đưa tay ra chỉ chỉ.

"Nó ở đằng kia."

"Ừ."

Hoàng nhếch môi lên cười gượng, lấy tay gãi gãi đầu ngây ngốc, bước ba bước lại gần chiếc ví, nhanh chân chuẩn bị đóng cửa ra ngoài.

"Hoàng..."

Bàn tay cầm núm cửa của Hoàng khựng lại.

"Đi cẩn thận."

Cậu xoay người lại, nhìn Khanh.

"Ừ. Khi nào rảnh tớ sẽ qua thăm cậu sau. Cậu nghỉ ngơi đi."

Khanh gật gật đầu, rồi nhắm hờ mắt đi nghỉ ngơi theo ý muốn của Hoàng.
 
Chương 117


Dưới lầu, đám bạn đã sớm rời đi, chỉ còn lại mình Mai sốt ruột đứng chờ.

"Nhanh nhanh cái chân lên, sao mày lết như một con rùa thế kia? Bọn nó đi trước sắp đến nơi rồi kia kìa."

Hoàng ủ rũ ngước đầu lên nhìn Mai, Mai thấy vậy, khuôn mặt cáu bẳn từ từ giãn ra.

"Tạm tha cho mày lần này."

Hoàng cùng Mai đến nhà Tuấn sau cùng. Có lẽ vì đã mời thầy cúng đến xem từ sáng sớm, nên trong ngày hôm nay bắt buộc phải đưa thi thể của Tuấn đem chôn cất. Được giờ gần là phải đi ngay, để lâu lập tức sẽ hôi thối vô cùng, vì thực chất cậu ta đã chết từ lâu, thân xác cũng không được vẹn toàn nữa.

Xóm nhỏ này trước cái chết của Tuấn lại được một phen hoảng sợ.

Trước khi vào Hoàng đã quan sát kĩ trái phải, không có âm hồn nào lảng vảng khu vực này, lớp sương đen cũng đã mờ hẳn đi, chỉ cần tiếp xúc với nắng to trưa nay nữa có lẽ sẽ hết hẳn. Tranh thủ lúc thắp nhang, Hoàng bước vào bên trong.

Ba mẹ Tuấn đều làm dân buôn bán, nhưng từ khi bố Tuấn bị tai nạn, may mắn không chết, nhưng cũng không khỏi hẳn, ông vẫn nằm liệt giường, miệng bị méo, không nói rõ ràng được, nghe nói gần đây có tiến triển, đã có thể tự mình ngồi lên để ăn uống, nhưng hiện tại, ông khóc lóc

mếu máo trước linh cữu con, đứng không được mà ngồi cũng không xong, nhoài người ra túm, miệng ô ô a a không rõ tiếng. Còn mẹ Tuấn ngất lên ngất xuống, đã được đưa vào buồng trong.

Thành thử ra còn một mình cậu em trai út mới lớp 11 đứng tiếp khách cho bố mẹ.

Hoàng thấy cảnh này, trong lòng có chút hối hận khi lúc đấy không tranh thủ một đạo đánh cho Cẩm Giang mất hết tinh phách không được vào lục đạo luân hồi.

Có một thầy cúng được phụ trách, đang gõ mỏ, vẽ một đống bùa tràn lan, tay cầm kiếm gỗ, múa may quay cuồng, tính dính hết vào thân quan tài. Hoàng lắc đầu, thực sự là hành động này của lão vớ vẩn nhảm nhí hết mức. Không cần nhìn cũng biết, lão này là một thầy lừa đảo.

Thành, Đức, Hoàng đi ra đồi Cây Lim theo đội chôn cất. Còn Mai và Nga thì ở lại dọn dẹp, tiện thể chăm sóc bác gái.

Thật không ngờ chỉ trong vòng hai tuần Hoàng trở về quê, nơi mà cả hai chục năm trời cậu chưa bao giờ tới, lại phải đi tới đi lui đưa tiễn đến tận hai lần.

"Hạ huyệt..."

Thầy cúng đã chuẩn bị sẵn sàng, đám Hoàng phụ trách khiêng quan tài xuống, trước lúc vùi lấp hoàn toàn, Hoàng đã lấy một lá bùa quấn sợi chỉ đỏ đã chuẩn bị từ trước, tranh thủ dán lên đầu huyệt, vì Tuấn chết, âm khí vô cùng nặng nề, sợ rằng có thể gây ra nhiều mối nguy hiểm.
 
Chương 118


Thật may, đám tang kết thúc mà không phát sinh ra sự cố gì bất thường cả.

Hoàng cùng đám Thành, Đức là những người về cuối cùng trong đoàn. Khi bước vào nhà Tuấn, chỉ còn anh em họ hàng ở lại, những hàng xóm giúp việc hay người làng đến viếng cũng đã về được một lúc.

Vấn đề phát sinh ở đây chính là hai ông thầy cúng phía sau lưng Hoàng.

Từ lúc hạ huyệt cho tới lúc dọc đường trở về, một ông thì gõ mỏ, một ông thì cầm giỏ bùa vàng, nghênh ngang đi trước đoàn, người vãi kẻ gõ, ngoại trừ đám trẻ con trong làng nghe tiếng trống kèn đám ma hiếu kì chạy ra ngoài xem, thì đây là thứ gây phiền nhiễu nhất đám.

Hoàng tuy biết là lừa đảo, nhưng không biết nói sao cho tiện. Hơn nữa chính mình còn trẻ, lời mình nói chưa chắc có người đã nghe.

Bước tiếp vào trong nhà chính, di ảnh của Tuấn vừa khéo cũng được em trai duy nhất của Tuấn đặt lại ban thờ.

"Bác gái sao rồi?"

"Bác gái đã tỉnh sau đó ngủ được một lúc rồi, khi ngủ bác vẫn khóc kêu Tuấn, không biết làm thế nào để hai bác bớt đau buồn lại."

Mai và Nga cũng từ trong gian phòng bác gái bước ra.

"Anh Hoàng với các anh chị ở lại đây mời bữa cơm với gia đình em."

Toản - em trai Tuấn, bước đến bên cạnh Hoàng, trầm giọng. Cậu bé này trong trí nhớ của Hoàng rất ngoan và lễ phép, tuy còn nhỏ nhưng đã hiểu chuyện hơn các bạn bè cùng trang lứa. Gia đình có chuyện, anh mất, bố mẹ sức khỏe không thể điều hành tang lễ, một mình Toản bước ra cùng với họ hàng lo liệu mọi thứ.

"Thôi, bọn anh có việc, còn phải về ngay."

Đức xua xua tay.

"Vậy để em tiễn các anh chị."

"Em cứ ở ở đây nghỉ ngơi đi. Không cần đâu. Gia đình còn nhiều việc em phải giải quyết mà. Còn bé mà đã tháo vát như thế, em cố lên, em nhé."

"Dạ. Em cảm ơn các anh các chị."

Tuy nói vậy nhưng Toản vẫn tiễn đám Hoàng tới cổng ngoài, tất cả chuẩn bị lên xe, riêng Hoàng vẫn níu lại nhìn một vòng quanh nhà.

"Hai thầy cúng hồi nãy trong đám đi đâu rồi hả em?"

"Bọn họ đang dùng cơm trong kia ạ. Đó không phải do bố mẹ em mời về, mà là do bác em. Họ nói khu đất này có vong, buổi chiều sẽ làm lễ rước vong."

"Nhảm nhí. Anh khuyên em nên tìm cách đuổi khéo họ đi. Họ đang lợi dụng để hành nghề mê tín dị đoan đấy."

"Nhưng... Trước giờ em luôn tin vào khoa học, nhưng... Cái chết của anh em... Thực ra... Không muốn tin cũng không được. Còn lần bố và anh Tuấn bị tai nạn nữa..."
 
Chương 119


"Cái chết của anh em, việc này thì..."

"A, cái này chắc anh không biết. Cảnh sát nói với em là không ai được phép biết..."

"Không sao, không sao. Anh hiểu mà. Nhưng họ là những kẻ lừa đảo, em cẩn thận vẫn hơn."

"Em biết chứ, hai người này do bác em mời đến, chắc chắn cũng cùng một giuộc với bác em. Muốn chiếm đất..."

"Có phải thời gian trước khi anh em qua khỏi tai nạn, có biểu hiện khác thường không?"

"Làm sao anh biết? Anh em bắt dỡ tất cả các bàn thờ trong nhà. Thích ăn thịt sống. Hôm nào mẹ cũng phải mua thịt sống bỏ tủ cho anh ăn. Lại còn rất ghét ban ngày nữa. Ngày hè nắng anh bắt đóng hết cửa lại, cấm tiệt không cho mọi người ra ngoài. Còn ban đêm thì rất hay đi khỏi nhà, có mấy lần em đi theo, nhưng đều bị anh phát hiện được, bóp cổ bắt em về nhà. Bố mẹ thì rầu rĩ, nhiều lần nói em cứ mặc kệ anh, không được ngăn cản anh làm chuyện gì hết. Cái nào cũng chiều theo ý anh em. Giờ thì..."

"Được rồi, em không nên tiêu cực. Vốn dĩ giờ em tiêu cực bố mẹ biết trông cậy vào ai đây? Giờ anh phải về rồi, em nghe theo anh, tìm cách không làm theo nghi thức của hai ông thầy kia. Sau khi họ về, nhớ giấu các bác, mời ngay vợ chồng nhà ông bà Nhì tới, lập lại bàn thờ cúng gia tiên, thờ anh trai em cho thử tế, em biết chưa?"

"Em biết rồi. Cảm ơn anh đã chỉ bảo em."

"Vậy thôi, anh đi trước. Em ở lại nhớ mạnh giỏi tỉnh táo."

"Chào anh ạ."

Hoàng đặt tay lên vai Toản, vỗ nhẹ một cái, đoạn xoay người, bước ra phía các bạn đang chờ.

"Về thôi nào."

Mai đứng bên cạnh xe, thấy Hoàng bước ra thì đưa chìa khoá cho cậu, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đi.

Cả đám rầu rầu, mạnh ai đưa nhau về nhà nấy. Hoàng chở Mai về tới cổng, tuy đi đường không nói gì, lúc xuống xe đi vào nhà, Mai nhìn chăm chú Hoàng một lúc. Cậu giật mình.

"Mày bị làm sao thế?"

"Hoàng." - Mai buột miệng.

"Ừ?"

"Tao chỉ muốn nói là, thứ gì mình thích thì hãy cố gắng mà lấy được. Đừng ngại hay đắn đo điều gì hết. Vốn dĩ... Thứ đó cũng hướng về mình."

"Hả?..."

"Tao nói thế thôi. Mày hiểu hay không thì tự biết. Thế nhé. Vào nhà trước."

"Ờ... Ừm..."

Cậu còn chưa kịp định thần, thấy Mai đã nhanh chóng chạy vào trong nhà.

Hoàng nhìn Mai vào tận trong nhà rồi mới yên tâm quay đầu xe đi tiếp.

"Thứ gì mình thích thì hãy cố gắng mà lấy được."

Hoàng cười khổ.

Làm sao mà lấy lại được, trong khi chính mình cũng không biết là nó hướng về đâu?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top