Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 120


"Con về rồi đây."

Hoàng uể oải bước vào trong nhà. Bà Châu đang dọn dẹp dưới bếp, thấy con về liền chạy ngay ra.

"Hoàng, sao rồi con?"

"Không sao cả mẹ ạ. Mọi việc xong xuôi hết rồi."

"Ừ. Thế thì tốt. Ông bà Việt Mùi chắc đau lắm. Thôi. Mẹ dọn cơm cho con ăn."

"Vâng. Vậy con lên phòng thay đồ."

Ông bà Việt Mùi chính là bố mẹ của Tuấn. Sao không đau cho được. Đứa con mình rứt ruột đẻ ra...

Nghe cách nói hồi nãy của Toản, đoán chừng bố mẹ Tuấn đã biết con mình từ sau vụ tai nạn không còn là người bình thường được nữa...

Chẳng qua là chấp mê bất ngộ, muốn níu giữ hy vọng cuối cùng mà thôi...

Hoàng bước lên phòng, phát hiện có cuộc gọi nhỡ. Cậu ấn số gọi lại.

"Thầy à?"

"Thầy gì mà thầy? Sao thầy gọi điện mày cả buổi mà mày không nghe máy?"

Lão Long đã trở về nhà, tay lăm lăm chiếc điếu cày,ngồi cạnh lão là cái Ngọc đang ghét sát tai lên để nghe ngóng.

"Con đi đưa đám Tuấn..."

"Thế à?... Thôi được rồi. Thầy bảo. Ở nhà chơi với mẹ vài hôm nữa sau đó ra ngoài nhà thầy luôn đi. Học hành thì chẳng được bao lâu mà cứ đi suốt thế này..."

"Con biết rồi. Để con báo với mẹ một tiếng nữa."

"Ừ. Thế nhé. Chết tiền điện thoại thầy mày."

Lão Long xoa xoa cái trán hói, chuẩn bị tắt điện thoại.

Chết tiền điện thoại thầy mày...

"Thầy ơi?"

Ngay lúc lão Long đầu hói chuẩn bị cúp máy, Hoàng gọi với lại.

"Gì nữa?"

"Đã hói mà còn kiết thì tóc không những không mọc được mà lại còn hói thêm nữa đấy ạ."

"Cái thằng này... Mày... Mày..."

Không để cho lão Long nói ra câu tiếp theo, Hoàng bĩu môi tắt điện thoại, ném xuống giường rồi bước ra ngoài phía ban công.

Trời đã quá trưa, khá oi bức.

Nắng rọi thẳng vào mặt Hoàng, cậu chau mày, nhanh tay kéo hết tấm rèm cửa lại. Căn phòng ngập sáng giờ trở nên dịu hẳn.

"Giao Linh ban ngày không nên tiếp xúc với quá nhiều ánh mặt trời."

Giao Linh...

Cậu đi đi rồi, Giao Linh sẽ ở đâu?

Vấn đề này...

Thực chưa nghĩ ra. Giờ nguyên khí của cô ta đang ở trong con búp bê. Nếu lỡ như có một ngày nào đó tu lại được, phục hồi về chân thân, thì khi đó, ai sẽ là người hỗ trợ, giúp đỡ Giao Linh?

Không đúng. Phục hồi về chân thân thì Giao Linh chắc chắn sẽ nhớ lại mọi chuyện của quỷ sai, phục hồi cả pháp lực lẫn kí ức.

Vậy cho nên không cần phải lo lắng làm gì. Giao Linh ở đây, đến khi hồi phục sẽ tự đi nơi khác, hoặc trở về âm ty.
 
Chương 121


Hoàng thay quần áo, xuống dưới nhà ăn cơm cùng mẹ.

"Đợt nghỉ hè này sao mà nhiều chuyện xảy đến quá. Khiến con không kịp trở tay."

"Ăn đi con. Ăn nhiều vào."

Bà Châu vừa nghe con nói chuyện, vừa cầm đũa gắp thức ăn cho con.

"Chuyện của Tuấn mất cả làng này cũng không bất ngờ..."

"Vâng."

"Khu đất ngày ấy của điện Nhị, dân làng mình phá đi để lập xóm, bị thần linh đằng trên quở trách, bao năm nay mời biết bao thầy pháp về làm lễ, đâu có tác dụng gì cho cam? Từ năm mẹ bụng mang dạ chửa khăn gói về đây, làng đã dính phải hạn này rồi."

"Mẹ đừng lo. Không sao nữa đâu. Con chắc chắn giải quyết xong xuôi được."

"Con sao?"

"Dạ."

Hoàng chăm chú gắp thức ăn, tập trung vào bữa. Mẹ cậu nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc. Sợ chút nữa sẽ nói vài lời không hay.

"Hoàng?"

"Sao thế ạ?"

Bà Châu nhíu mày nhìn cậu con trai trước mặt.

"Con biết gì về cái chết của Tuấn?"

"Không... Không có."

"Không cần giấu mẹ. Con với con bé Khanh làm nhân chứng cho vụ tai nạn đó, mẹ đã thấy không đúng rồi."

"Có chỗ nào mà không đúng đâu?"

Hoàng chột dạ, miệng nói không vấp nhưng thức ăn đang gắp trên đũa rơi ra ngoài. Và tất nhiên, bà Châu làm sao bỏ qua hành động này được.

"Tối hôm đó con về cả người ướt sũng, cứ cho là có vụ tai nạn đáng tiếc kia của Tuấn đi, nhưng khi gặp phải chuyện như thế này con sẽ báo lại cho mẹ và ở đó ngay tắp lự. Hoàng, mẹ là mẹ con. Mẹ nghĩ giữa chúng ta không có giấu chuyện gì hết."

"Con không có giấu."

Hoàng quả quyết.

"Vậy nói mẹ nghe."

Hic...

"Chỉ là... Câu chuyện này thuộc về phạm trù tâm linh. Con không được phép nói với người xung quanh. Kể cả là người thân nhất... Người mất thì cũng đã mất rồi. Con không muốn nhắc lại nữa. Con cam đoan chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Con đã giải quyết xong xuôi rồi."

Bà Châu nhìn con chằm chằm.

Hoàng của mấy năm trước...

Từ bé đến giờ cậu là con trai duy nhất của bà, được bà cưng như vàng, chuyện gì cũng ỉ lại, tính cách thì trẻ con. Gặp chuyện gì cũng báo lại ngay với mẹ mình. Không bao giờ giấu diếm. Nay trước mặt bà lại là cậu con trai điềm điềm tĩnh tĩnh. Từ sau khi trở về ở nhà thầy Long, Hoàng trầm hẳn. Như một kiểu con trai trưởng thành, biết nghĩ nọ nghĩ kia, không còn kiểu nghĩ gì làm nấy viết hết lên mặt như trước kia nữa.

Bà Châu hài lòng, tất cả chắc chắn đều nhờ vào những ngày ở cùng với thầy Long. Không muốn bắt ép con trai nữa, bà gật gật đầu tỏ vẻ hiểu.

"Không sao. Mẹ tin con."
 
Chương 122


Sau bữa cơm xong xuôi, Hoàng phụ mẹ dọn dẹp một ít, trong lòng suy tính xem nên lựa lời nói với mẹ về việc thầy Long kêu mình trở lại như thế nào.

"Sao ngây người ra thế con?"

"A... Dạ không ạ."

Hoàng giật mình, tay tiếp tục cầm giẻ lau chùi bàn ăn. Bà Châu cũng không nói gì, chăm chú vào việc dọn bát đũa.

Căn nhà này, bình thường rất buồn chán.

Lúc còn bé, hai mẹ con ở với nhau, khi lớn rồi Hoàng đi lên thành phố học, chỉ còn bà Châu lủi thủi một mình, thi thoảng có mấy bà hàng xóm sang chơi.

"Mẹ này..."

"Sao thế?"

"Thầy Long hồi nãy có gọi cho con, kêu là con ra ngoài đấy học tiếp, con nghĩ hai ba ngày nữa con sẽ đi."

"Sao nhanh quá. Con về chưa được bao lâu mà đã phải đi rồi. Lần này nghỉ hè, chẳng được mấy chốc, gặp bao nhiêu chuyện, mẹ con ta không gần gũi nói chuyện với nhau được nhiều."

"Vâng. Nhưng biết làm sao được..."

Hoàng cụp mi mắt xuống, cậu không phải là không muốn ở lại đây lâu với mẹ, mà là do...

Ừ, thật sự là không biết đối diện với mọi thứ như thế nào nữa.

Hoàng bước lên phòng, tay cầm điện thoại tính gọi cho Mai thông báo về việc hai ngày nữa mình sẽ đi.

"Mày điên à? Sao đi sớm thế?"

Cái Mai hét lên trong điện thoại. Hoàng nghiêng đầu ra xa để tránh tổn thương tai.

"Điên cái gì mà điên."

Cậu nhăn mặt lại.

"Vậy chiều anh em tụ họp với nhau lần cuối đi. Con Nga với thằng Đức đầu tuần sau cũng đi rồi."

"Ừm, quyết thế đi."

Hoàng tắt máy, ném điện thoại sang một bên, trong đầu suy tính gì không rõ, hai mắt xa xăm nhìn ra phía ban công ngoài cửa sổ.

Cậu đến quán cà phê quen thuộc, phát hiện ra chính mình đến muộn từ bao giờ, tay gãi đầu, cười ái ngại.

"Ha ha, tao lại tới hơi trễ."

"Không sao không sao. Ngồi xuống đi."

Thành xua xua tay, kéo ghế ra đưa cho Hoàng.

"Nay đông đủ phết nhờ."

Đức ngồi nhìn quanh một lượt, phát hiện ra điều gì bất ngờ, miệng buột lên câu nói, hẳn là không cố ý.

Mọi người chĩa thẳng ánh mắt khó hiểu nhìn Đức. Riêng Hoàng thì đứng đơ ra hẳn, chiếc ghế đang chuẩn bị kéo lại để ngồi còn chưa tới.

Sai rồi. Đông đủ thế nào được chứ....

Thiếu Khanh...

Còn cả...

Tuấn nữa...

Bầu không khí quỷ dị chen lấn trong từng hơi thở của mỗi người, nhận thấy không thể tiếp tục, Nga vội cứu vãn tình hình.

"Mau ngồi xuống đi Hoàng. Sao đơ ra đấy?"

Hoàng ngượng nghịu kéo ghế.

"Ừm..."

Cậu gật đầu, ngón tay gõ nhẹ xuống bàn.

"Người yêu mày đâu Mai?"

Cậu quay đầu lại hỏi.
 
Chương 123


"Phụtttt..."

Cái Mai đang uống nước, nghe Hoàng nói xong, thuận đà phun thẳng vào mặt thàng Thành đối diện. Thằng Thành mếu máo.

"Mai... Mai... Mày bẩn quá, huhu... Tao phải đi rửa mặt... Cữ như mày có chó nó yêu. Người yêu người ghét cái nỗi gì..."

Nói xong, đoạn Thành đau khổ chạy vào nhà vệ sinh.

Mai điềm tĩnh lấy khăn giấy lau khoé miệng, lấy hết sức bình sinh dùng chân đá Hoàng một cái rõ đau dưới gầm bàn.

"Ui...Đau... Con này..."

Nga và Đức ngồi tròn xoe mắt nhìn.

"Hoàng, cái gì? Con Mai yêu ai?"

"Thì... A..."

Hoàng vừa mở miệng, phía dưới tiếp tục bị Mai nghiến thêm một cái thấy xương thấu tuỷ, miệng còn ra khẩu hình: "Im đi."

Hoàng như hiểu ý, giơ tay ngầm ra hiệu ok, gật đầu lia lịa với khuôn mặt sắp khóc đến nơi.

Đồ yêu quái!

"Thì làm sao?"

Đức thấy một màn kêu la, sốt ruột hỏi.

"Thì... Tao đùa thôi. Con này mà có người yêu, bố mày lại chả yêu người dưới âm phủ. Ha ha."

Ơ...

Thuận miệng nói xong, trong đầu Hoàng thoáng hiện lên một khuôn mặt.

Thàng Thành cùng lúc cũng đi ra từ nhà vệ sinh, khuôn mặt ướt sũng nước.

"Khi nào mày đi Hoàng?"

"Chắc hai hôm nữa."

"Sớm thế à?"

"Sớm sủa gì nữa cái thằng này."

"Mà này..."

Nga nghiêm túc quay lại.

"Ừ?"

"Từ hôm con Khanh xuất viện tới giờ, đã có đứa nào tới thăm nó chưa? Hồi sáng tao vừa tới, chết thôi, nó không hề bước chân ra khỏi của phòng, bố mẹ nó gọi hay làm cách gì cũng bó tay. Chắc là vẫn trong cú sốc không thoát ra được..."

Cả lũ nói chuyện tầm phào với nhau tới tận chiều, mọi người đã về nhà hết. Hoàng cùng về với Mai, theo thói quen nhìn Mai đi lên, mở cửa sổ phòng ở tầng hai nhìn cậu vẫy tay rồi mới an tâm ra về.

Đi từ nhà Mai về, đường nhà Hoàng có hai lối. Một lối tắt bên trái, đường thẳng, đi rất nhanh, lối còn lại đi bên phải, khá lâu và loằng ngoằng.

Cậu quyết định rẽ phải.

Đường về bên phải, đi qua nhà Khanh.

Ngôi nhà hai tầng màu xanh nước biển đẹp đẽ, khép hờ cánh cổng.

Cậu phân vân một hồi, giơ tay tính bấm chuông, cuối cùng lại đưa tay về, kiên quyết quay xe đi.

"Hoàng đấy à?"

Cậu giật mình quay lại.

Người phụ nữ trung niên có khuôn mặt phúc hậu, hao hao trên đường nét khuôn mặt này, Hoàng nhìn thấy bóng dáng của Khanh. Cậu cúi đầu lễ phép.

"Con chào bác ạ."

"Vào nhà đi, vào nhà đi con. Tới rồi thì ngồi một lát rồi về."

Bà Mỹ mở cửa trên tay cầm một túi đồ. Hoàng ngần ngừ mãi rồi mới dắt xe đi vào trong.
 
Chương 124


"Ngồi đi con."

Mẹ Khanh ngồi xuống ghế, đặt túi đồ bên cạnh, chỉ tay cho Hoàng ngồi đối diện bàn bên kia.

"Bác trai đâu rồi ạ?"

"Bác đang trong nhà."

"Vậy... Còn Khanh ạ?"

"Nó cứ ở lì trong phòng không chịu ra ngoài. Hai bác lo lắm. May có con tới, con chốc nữa thử lên khuyên hộ bác với, bác lo quá mà không biết làm như thế nào."

Bà Mỹ nói đoạn vành mắt đỏ hoe, giọng run run.

"Gì mà lầm rầm thế? Hoàng tới chơi à con ơi?"

Ngay trong lúc Hoàng không biết nên làm gì để trấn an bác gái, thì phía nhà trong, người đàn ông trung niên tóc râm bụt, bước ra bên ngoài.

Bố mẹ Khanh vẫn luôn vậy. Từ bé tới giờ, Hoàng luôn được chào đón, tuy hai ông bà nổi tiếng khó tính, nhưng không hiểu sao vẫn luôn niềm nở với Hoàng.

Nhớ lại năm lớp 11, hồi Hoàng ngờ nghệch yêu Khanh, ông Lâm - bố Khanh, thấy Hoàng tới chơi, nhìn cậu thật lâu một hồi, cuối cùng ha hả cười, vỗ vai cậu gọi vui một tiếng con rể, báo hại cậu lo lắng tới đổ mồ hôi hột.

Nghe nói, mối quan hệ yêu đương của Khanh và Tuấn không được gia đình Khanh ủng hộ. Đặc biệt là ông Lâm.

"Dạo này học hành công việc ổn không con trai?"

Ông Lâm đi tới, ngồi ngay cạnh bà Mỹ.

"Con ổn cả ạ. Hai bác vẫn khoẻ chứ ạ?"

"Tất nhiên rồi, ở quê mà, môi trường vẫn tốt hơn thành phố các con chứ."

"Vâng."

Hoàng cầm tách trà nóng bố vợ hụt một thời mới pha cho, cẩn thận nhấp từng ngụm một, nếu không bỏng lúc nào biết chừng.

Thực ra trong lòng chỉ muốn nói, tách trà này cũng giống như con gái bố ngày xưa ý. Nóng bỏng rát, uống nhanh là bỏng miệng như chơi, thế mà vẫn có nhiều người lao đầu vào, chắc tại vì trà của bố có vị thanh thanh nhã nhã, tuy nóng một chút nhưng phải từ từ thì mới cảm nhận hết được vị ngon.

Hoàng đặt tách trà xuống bàn, nói dăm ba câu, bà Mỹ có vẻ sốt ruột, giục Hoàng lên xem xét tình hình của Khanh.

"Con ơi, con thử lên với Khanh xem nó thế nào rồi con, chứ bác nóng ruột lắm. Kiểu này bác làm mẹ cũng không biết nó nghĩ gì nữa rồi."

"Ơ cái bà này, bà là mẹ không lo nổi con, cháu nó đến chơi, ngồi còn chưa ấm chỗ..."

"A. Dạ, thực ra cháu cũng tới thăm Khanh mà..."

Hoàng cười ái ngại nhìn vợ chồng ông Lâm.

"Vậy để cháu lên phòng Khanh xem thế nào ạ."

"Cảm ơn con."

Bà Mỹ gật gật đầu.

Hoàng bước chậm rãi lên cầu thang theo chân bà Mỹ, trong lòng rối bời không rõ nguyên nhân.
 
Chương 125


Căn phòng khép lại sau cánh của gỗ. Nhà Khanh có hai chị em, Khanh là con cả. Em gái năm nay cũng đã lên cấp ba. Bình thường rất hiếm khi thấy cô bé ở nhà, bây giờ cũng vậy.

Bà Mỹ gõ cửa, gọi vào trong.

"Khanh ơi?"

Vẫn không có tiếng trả lời.

"Khanh?"

"Khanh? Mẹ đây?"

"Con không ra đâu, mẹ đừng gọi nữa..."

Cuối cùng, bên trong phòng cất ra giọng nữ yếu ớt.

Bà Mỹ nghe thấy thế thì run run.

"Con gái, mở cửa cho mẹ, mẹ đem cháo cho con ăn, còn nữa, còn có Hoàng tới thăm con đây này..."

"Mẹ, mẹ đừng nói dối nữa. Con không tin đâu. Mẹ mau đi xuống nhà đi. Đừng làm phiền con nữa."

"Này, Khanh..."

Bà Mỹ đang tính mở cửa, Hoàng đã ngăn lại, thì thầm dặn bà đi xuống đem đồ cho Khanh, phần còn lại tự mình lo liệu.

Cậu thở dài bất lực, lấy tay gõ cửa.

"Khanh..."

"Khanh ơi?"

Vẫn là sự im lặng.

"Hoàng thật à?"

"Phải..."

Cậu gật gật đầu.

"Cạch..."

Tiếng mở của phát ra, ngay khi cánh cửa dịch ra, khuôn mặt người con gái nhợt nhạt, thiếu sức sống xuất hiện.

"Cậu... Cậu mau vào đi...."

Khanh nhìn Hoàng, nói năng có chút không tự nhiên.

Hoàng cũng mặc kệ, đến nước này rồi, ai rảnh để ý mấy thứ đó?

"Tới đây làm gì vậy?"

Khanh ngồi xuống giường bên, Hoàng cũng tự biết, ngồi chiếc ghế phía góc phòng, giữ khoảng cách nhất định.

"Tới thăm cậu."

Hoàng cười cười, muốn phá vỡ không khí yếu ớt này.

Khanh sắc mặt nhợt nhạt, gượng mãi mới nặn ra được một nụ cười, nhưng dễ khi lại làm Hoàng liên tưởng tới, bông lau trơ trụi một mình quật cường với gió bão.

"Sắp đi rồi hả?"

"Ừm."

"Hơi sớm nhỉ."

"Sớm gì nữa, mọi người ai cũng sắp đi..."

"Nhưng mà tớ vẫn còn chưa có thời gian riêng với cậu."

Ơ...

Khanh đột nhiên ngắt lời, mày chau lại tỏ vẻ khó chịu, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác Hoàng nhìn mình chằm chằm, lập tức giãn ra.

"Tớ... Ý tớ là, chúng ta chưa có thời gian nói chuyện nhiều với nhau."

"À, chẳng phải bây giờ đang nói chuyện à?"

"Ừm..."

Khanh gật gật.

Hoàng quan sát kĩ gương mặt Khanh, gầy gò, xanh xao.

Nhận thấy có người nhìn mình, Khamh ngước mắt lên.

Bốn mắt chạm nhau, bầu không khí bắt đầu quỷ dị, Hoàng vội ngó đi nơi khác.

"Cậu khoẻ hơn chút nào chưa? Hay vẫn còn mệt thế? Nghe mẹ cậu bảo cậu không chịu ăn uống gì. Phải ăn thì mới có sức chứ. "

"Ừ... Tớ... Trước không muốn ăn, giờ cậu nói, chốc nữa tớ sẽ ăn."

"Thế thì tốt."

Hoàng gật gật đầu.

"Hoàng này..."

"Ừm?"

"Giao Linh đâu?"

Giao... Giao Linh á? Tự nhiên nhắc Giao Linh chi vậy bạn hiền?
 
Chương 126


"Sao không trả lời tớ? Hay... Tớ hỏi không đúng câu cậu muốn nghe à?"

"Không. Không phải thế. Thực ra... Tớ và Giao Linh có một số chuyện nên giờ gặp lại nhau e là rất khó."

"Làm sao cơ? Hai người cắt liên lạc chia tay nhau rồi ư?"

Mắt Khanh bỗng chốc mở to, lấp lánh. Nhưng Hoàng nào có để ý đến chuyện nhỏ nhặt đó. Cậu lấy tay gãi gãi đầu, luống cuống giải thích.

"Giao... Giao Linh với tớ không hợp nhau."

"Thật à? Trời ạ. Đừng vì chuyện này mà bi quan. Cậu xem, cậu tốt như vậy, người ta theo cậu còn không hết."

"À, ừm..."

Hoàng bối rối.

Câu chuyện lại đi vào ngõ cụt một lần nữa. Trong phòng, Hoàng ngồi im đến nỗi có thể nghe được tiếng thở vo ve của mấy con muỗi Tiểu Minh.

"Khanh này..."

"Ừ?"

Khanh đang lơ đãng nhìn ra cửa sổ, giật mình quay đầu lại phía Hoàng.

"Cậu... Cậu hiện giờ có ổn hay không?"

"Ổn hay không ổn nhỉ? "

Khanh bỗng bật cười hỏi lại.

Hoàng không biết nên mới hỏi mà. Sao Khanh còn hỏi lại. Chị em phụ nữ dạo nay đúng là khó hiểu thật.

Cậu một lần chau mày.

"Thực ra thì... Đối với tớ hiện giờ, tớ cũng không biết ổn hay không nữa... Theo như lời của mấy người thầy cúng mà bố mẹ mời đến cho tớ, thì họ bảo tớ là người âm thịnh dương suy... Lần trước khi bị người kia nhập, tớ... Tớ thấy hết được những kí ức của bà ấy. Tớ thấy bà ấy hàng đêm đều cho tớ thoát ra ngoài một chút, không làm tổn hại đến dương khí của tớ, nhớ những lần bà ấy vào trong điện thờ, nhìn bàn thờ của chồng mà chảy nước mắt. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Tuấn lén lút tới tế máu, tớ bất lực không làm gì được..."

Tuấn... Khanh nhắc đến Tuấn.

"Cậu... Còn yêu Tuấn không?"

"Ha ha..."

Tự nhiên Khanh cười. Không phải là nụ cười vui sướng, mà là mùi vị chua chát.

"Tớ ư? Tớ có yêu Tuấn bao giờ đâu?"

Cái gì?

Hoàng lắp bắp. Thực không hiểu nổi. Khanh nói gì?

"Đừng đừng. Đừng hoảng hốt, đừng nhìn tớ với ánh mắt như thế. Tớ... Trước đây với sự đối xử của Tuấn với tớ, có chút cảm động. Thực sự như kiểu tớ ngỡ là mưa dầm thấm lâu, là do tớ. Tớ ngộ nhận... Sau khi nhận lời yêu Tuấn, cuối cùng tớ mới phát hiện ra, mình không yêu cậu ấy... Tớ quyết định nói ra hết với cậu ấy, để không làm mất thời giờ của cả hai, để cậu ấy không khổ vì tớ nữa. Nhưng hôm ấy, khi vừa nói ra hết tất cả, Tuấn không chấp nhận sự tình, cậu ấy không muốn nghe, và cư xử mất kiểm soát hoàn toàn. Buổi chiều hôm ấy, Tuấn chở bố đi lên thị trấn, quẹt vào xe tải, tông vào dải phân cách. Hoàng, nói xem, có phải vụ tai nạn này do tớ gián tiếp gây ra hay không? Tớ, tìm cách chăm sóc, nói chuyện với cậu ấy, cho cậu ấy vui vẻ mỗi ngày, cuối cùng cũng xoa dịu phần nào. Tớ quyết định như thế, là sai hay đúng?"

Hoàng khô khốc. Hoá ra... Hoá ra chính Khanh cho Cẩm Giang mượn xác. Hoá ra chính Khanh biết hết sự tình, chỉ vì muốn chuộc lỗi mà hi sinh như vậy?
 
Chương 127


Khanh nói đoạn, mắt nhìn ra phía ngoài của sổ.

"Khanh... Cậu biết bà ta là quỷ, mà vẫn cho bà ta mượn xác? Cậu vì muốn chuộc lỗi với Tuấn mà hành xử như vậy? Không nghĩ đến hậu quả một ngày nào đó, tu vi bà ta càng cao, cơ thể của cậu càng ngày suy yếu không có cách gì cứu chữa?"

"Đừng trách tớ. Tớ nào biết Tuấn đã chết?!? Cậu đừng nghĩ tớ ngốc như vậy."

Khanh kích động, ánh mắt giận dữ quay sang nhìn Hoàng.

"Khanh điên rồi."

Hoàng nghĩ thầm trong đầu. Nhưng câu chuyện này có vẻ đang đi khá xa so với dự đoán của cậu.

"Không sao. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã qua rồi, tớ chỉ muốn cậu không nghĩ ngợi bất cứ điều gì nữa, giờ hãy gạt bỏ hết đi. Sống thật thanh thản. Được chứ?"

"Được."

Khanh mím môi, gật đầu đồng ý với Hoàng.

Hành động này của Khanh khiến Hoàng ngơ ngác một khắc. Không phải vì cậu rung động, mà là, hình ảnh xẹt qua trí óc khiến cậu giật mình.

Giao Linh.

"Hoàng?"

"H... Hả?"

"Gạt bỏ đi quá khứ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Nhé?"

Ý gì thế?

Khanh nhìn Hoàng, cậu bối rối không dám nhìn lại, quay mặt ra phía bờ tường.

Ừm...

"Ý... Ý Khanh là, muốn một cuộc sống vui vẻ như ngày trước? Không lo không nghĩ?"

"Tớ..."

"Tớ ủng hộ cậu mà, ha ha..."

Cậu đứng dậy, tiến về phía mép giường nới Khanh ngồi, lấy tay gạt mái tóc loà xoà ra khỏi khuôn mặt cô, đặt tay lên vai.

"Không sao. Tớ chỉ muốn nói là, quá thứ thì vẫn chính là quá khứ. Hiện tại mới là quan trọng, đừng hoài niệm hay mong ngóng chúng quay trở về như xua. Có những thứ, chỉ đến một lần thôi. Cậu hiểu chứ,"

Khanh đứng bất động, chăm chú nhìn người con trai trước mặt.

"Nhưng tớ..."

"Haizzz... Tối rồi. Người đẹp à, tớ phải về nhà đây."

Cậu xoay người, cười một tiếng rôid trở ra phía cửa trước.

"Về nhé."

"Okee."

"Mà Khanh này..."

"Ừm?"

Khanh nghe cậu gọi, lại quay ra nhìn. Ánh mắt ấy, nửa trông mong, nửa đợi chờ.

"Nhớ ăn uống đầy đủ, thường xuyên ra ngoài hít thở không khí trong lành, như thế nhanh khoẻ hơn đấy."

"Ha ha. Ừ. Tớ biết rồi."

Cô cười trừ.

Hoàng xuống dưới cổng chào bố mẹ Khanh. Ông Lâm tiễn cậu ra tới tận ngoài đường. Bà Mỹ vui mừng, cảm ơn Hoàng rối rít khi thấy Khanh chịu đi ra ngoài.

"Con trai, hay là con ở đây ăn cơm với nhà bác đi."

"Dạ thôi ạ. Con phải về rồi, mẹ con đang chờ."

"Vậy à? Vật thì con nhớ đi đường cẩn thận. Trời bắt đầu tối rồi."

"Vâng. Con cảm ơn bác."

Hoàng chào mọi người rồi vòng xe đi về.
 
Chương 128


Ông Lâm cứ nhìn theo, nhìn mãi nhìn mãi, tới đứt cả ruột gan thì thôi.

"Con rể sang xịn mịn của bố ngày xưa, giờ vẫn tiếc nhỉ?"

Lan - em gái mới học cấp 3 của Khanh, về nhà từ hồi nãy, ghé tai nói nhỏ vào bố mình.

Ông Lâm giật mình quay lại, nghe xong, nguýt một cái.

"Hừ, đóng cổng, vào nhà ăn cơm."

Lan bĩu môi, xị mặt ra đóng cổng.

"Gớm. Tiếc thì cứ nói là tiếc. Mặt lộ ra hết rồi còn cố."

Hoàng đi trên đường, gió lùa vào mặt mát lạnh.

Mạnh lên, mạnh lên tí nữa đi, cho đại não nó tỉnh táo.

Wtf, mình đang làm cái quái gì thế nhie?

Rõ ràng là đợi chờ bao lâu nay, không hiểu sao lại thần hồn nát thần tính.

Huhu.

"Con chào mẹ."

Hoàng bước vào nhà, thấy bà Châu đang xem sổ sách.

"Đu đâu mà giờ này mới về? Không vác mặt đi luôn đi. Đừng về nữa."

"Hic... Mẹ..."

"Còn không mau tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi. Từ ngày anh về không bữa nào là mẹ không chờ cơm anh."

"Vâng."

Hoàng cười cười, nhanh chóng lên tắm rồi xuống phụ mẹ dọn cơm.

Vẫn như thói quen, bà Châu liên tục gắp đồ vào bát Hoàng.

"Ăn đi ăn đi. Không ở nhà chắc ăn uống cũng không được là bao."

"Mẹ cứ làm như thầy Long bỏ đói con không bằng."

Hoàng đưa bát để kệ mẹ gắp, trong đầu lại hiện lên hình ảnh 3 tháng trước.

"Hoàng, mau ra ngoài vườn hái rau đi. Thầy mày lấy trứng."

"Lại rau luộc trứng chiên đấy à? Hôm nào ở với thầy cũng chỉ độc hai món đấy. Thầy có tin con bị ngộ độc ngất ra đây không? Cả tuần nay mợ Liên cái Ngọc về quê ăn giỗ, mà con cũng có cảm tưởng như bằng giờ năm sau mình cũng sắp có giỗ rồi."

"Mày chỉ nhịn đói mới ngất ra đấy được thôi. Chứ không ngộ độc đâu. Không ăn thì cũng vẫn phải làm nhé."

Hoàng cầm cái rổ đi hái rau, quăng một phát thật mạnh.

Đã hói còn keo kiệt!

Nghĩ lại mâm cơm một trứng một rau đó, Hoàng rùng mình, lại nhìn mâm cơm trước mặt, ăn lấy ăn để, hận không thể nuốt trọn nguyên mâm.

Sau bữa cơm, Hoàng lên lầu, tính sắp xếp hành lí, chuẩn bị cho ngày kia rời khỏi đây.

"Reng... reng..."

Điêhn thoại đổ chuông, Hoàng buông balo trên tay.

Là Mai.

Sao nó lại gọi giờ này nhỉ?

"Alo?"

"H...Hoàng, Hoàng à? Tao đây, mày... Đang ở đâu? Tới giúp tao..."

Giọng người đầu giây bên kia vừa run rẩy, sợ hãi lại lắp bắp.

"Cái gì? Mày đang đâu?"

"A...A..."

"Mai? Mai?"

Hoàng như hét lên trong điện thoại, tay siết chặt bước ra ngoài.

"Hức... Tao đang ở dốc Lĩnh, mau tới đón tao... Ở đây có gì lạ lắm..."
 
Chương 129


"Chết tiệt. Đứng yên đấy, tao tới ngay."

Cậu gấp rút xuống dưới nhà, phóng xe ra khỏi cổng, không kịp báo lại với mẹ.

Cái con này, trời tối thế này, con gái một mình ra ngoài đã nguy hiểm, lại còn là dốc Lĩnh.

Dốc Lĩnh nổi tiếng là dốc cao, hiểm, dưới chân dốc lại là đường cua, nên nơi đó có rất nhiều vụ va chạm diễn ra.

Tất nhiên, người chết nhiều vô số kể.

Cuối năm lớp 11, tận mắt Hoàng chứng kiến một vụ tai nạn thảm khốc

Người đàn ông đi xe máy, xuống dốc không làm chủ được tốc độ, lao thẳng vào cây cột điện gần đấy. Kết quả, đầu kẹt thẳng vào cây cột điện, không cách nào lấy ra được, thân dưới bị dập nát. Hôm đấy trời mưa rất to, nước mưa rả rích, cái lạnh thấu người len lỏi vào tận tuỷ, Hoàng đứng ngẩn ra đấy, nhìn người ta dựng tạm cái bạt, che mưa cho người mới mất. Chết tức tưởi, không kịp nhắm mắt, máu người cùng nước mưa ở dưới nền sân bê tông hoà lẫn, loang lổ một vệt dài, mùi máu tanh tanh, hơi lạnh phả vào, thốc tận mũi, thân hình người mới mất không nguyên vẹn, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Trớ trêu thay, cây cột điện này ở ngay trước sân nhà dân.

Và đây không phải là người xấu số duy nhất đâm vào cây cột điện này.

Nghe nói, người kia ngay hôm sau được người nhà mời thầy đến để gọi hồn, nhưng không ai dám đứng nhận. Mãi vài ngày sau có một bà thầy tới, lập đàn ngay đoạn đường kia, nhưng chỉ gọi được bốn phách, bà ta nói, có oan hồn nhận vơ, nên bà ta khó lòng giải quyết được.

Người làng đồn thổi nơi này có dớp rồi, con ma này kéo con ma khác thế thân.

Tất nhiên lúc ấy Hoàng không tin. Nhưng bây giờ thì không hẳn.

"Không ổn rồi."

Hoàng tăng tốc thật nhanh tới dốc Lĩnh.

Đáng lẽ những chỗ như thế này cần phải có biển cảnh báo, hoặc là đèn điện sáng chứ?

Đến nơi rồi, sao tối om thế này?

Cẩn thận dựng xe vào một góc, bật đèn điện thoại, cậu đi xuống dốc.

"Mai ơi? Mai ơi?"

"Mai?!?"

"Huhu, tao đây."

Ở góc đường cua, Mai ngồi thọt lỏm một góc. Hoàng lo lắng, chạy vội lại chỗ cô.

"Làm sao thế? Sao lại ở đằng đây? Không biết đường chạy xe ra đằng kia à?"

"Tao... Tao rối quá. Mày trông thử coi, hồi nãy sao tao cứ thấy có bóng người..."

"Giồi ôi, bạn tôi khéo quá. Có thế mà cũng dựng nguyên xe ngồi đây à?"

"Huhu, nhưng tao là con gái, tao sợ lắm..."

"Đi, đi về. Ma quỷ gì ở đây không biết."

Hoàng đỡ Mai ngồi dậy, hai người lên xe, đi thẳng ra con đường lớn. Phía sau họ, bụi tre già lao xao lao xao, gió mùa hè nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc.
 
Chương 130


Sau khi đưa an toàn về nhà, Hoàng cũng về, lên trên lầu. Mẹ cậu chắc lại ra sinh hoạt người cao tuổi ngoài nhà văn hoá rồi.

Cậu bực dọc lên phòng, cất chìa khoá xe. Nằm luôn xuống giường, nhăn mặt lại nhìn vào góc tường.

"Trời ạ. Đi theo tận đây làm gì? Tính mượn xác hay gì? Hay tính điều khiển tâm thức cho tôi làm kẻ thế thân cho ông? Còn lâu tôi mới bị. Mà ông cũng biết điều nhỉ, không ra tay với đàn bà con gái."

"Cậu... Cậu..."

Từ phía góc phòng hướng Hoàng đang quay mặt, thân ảnh người đàn ông trung niên dần dần xuất hiện.

"Tôi có thể nhìn thấy ông mà."

Cậu híp mắt đánh giá con ma. Chắc tu vi cũng yếu, nên mới không nhận ra Hoàng.

"Khuyên ông mau đi ra khỏi đây. Ở đây có quỷ sai đấy. Cẩn thận không bị hút hết âm khí đi lại khổ."

"Không được, tôi phải tìm kẻ thế thân, kẻ thế thân..."

Kẻ thế thân?

Hoàng ngờ nghệch.

"Kẻ thế thân để làm gì?"

"Cậu nghĩ tôi nói cho cậu không?"

Hoàng không nói gì, đưa tay chỉ mớ chu sa trên bàn.

Cũng không phải là con ma không biết điều, người đàn ông trung niên này biết Hoàng không phải người bình thường, rất thức thời mà trung thực.

"Tôi cần người thế thân tôi ở đấy. Xin cậu tha cho tôi. Nếu như một trăm ngày nữa không có kẻ thế thân tôi canh giữ chân dốc, nhất định tôi mãi mãi không được về âm ty, phải ở đấy không bao giờ siêu thoát."

"Ai? Là ai bày ra chuyện này?!?"

"Tôi... Tôi nào có biết đâu... Xin cậu tha cho tôi mà không đánh tôi hồn xiêu phách tán. Tôi chưa làm hại ai cả. Khi tôi gặp tai nạn ở chân dốc ấy, tôi đã mặc định phải tìm kẻ thế thân cho mình rồi. Là tôi bị bắt ép..."

Con ma mếu máo. Từng nếp nhăn nhúm xuất hiện, trông thật tội.

"Vậy... Ước nguyện của ông là đi đầu thai?"

"Phải phải..."

Lão gật đầu rối rít.

"Nhưng thực lòng tôi không biết là ai bắt mình canh chân dốc ấy nữa."

"Thôi thôi được rồi. Thế này đi, giờ tôi giúp ông siêu thoát, ông mau lại đây. Còn về phần đám kia thì để tôi giải quyết."

"Đội ơn cậu. Tôi đội ơn cậu."

Con ma khấu đầu rối rít trước mặt Hoàng, sau đó ngồi nghiêm chỉnh xuống góc nhà, Hoàng giúp ông ta đọc kinh cầu siêu cho linh hồn siêu thoát.

Xong việc, con ma mờ dần rồi hoàn toàn biến mất như chưa tồn tại.

Hoàng ủ rủ, tắt điện tính đi ngủ. Trước khi đi lại lầm bầm bất mãn.

"Ôi trời ạ. Còn mỗi ngày mai được ngủ nướng mà lại phải dính vào mớ lòng bong này. Bực cả mình."
 
Chương 131


Trời chưa sáng tỏ, Hoàng đã bật dậy, gói ghém đồ nghề, lén lút mở cửa đi ra ngoài, trước khi đi không quên nhìn trước ngó sau xem bà Châu đã dậy chưa.

Cửa phòng bên vẫn im lìm, may cho cậu là mẹ chưa dậy.

Hoàng nhanh chóng đi theo con đường tắt dẫn đến dốc Lĩnh. Dốc Lĩnh xung quanh đường không có nhà dân ở, duy ở chân dốc có độc nhất một gia đình, còn không cũng là rặng tre trải dài xuống âm u, ẩm ướt.

Nơi này không có âm khí?

Hoàng đứng yên trên đỉnh dốc, nhíu mày dùng giác quan kiểm định.

Sao lạ vậy nhỉ? Nhớ lại hồi tối hôm qua khi tới đón Mai về, Hoàng vẫn cảm thấy có một ít âm khí vương quanh đây. Hay âm khí đó là của người đàn ông trung niên kia gây ra?

Nếu vậy chỉ còn một khả năng.

Hoàng loay hoay một hồi, lôi la bàn ra dò xét, tất nhiên đây không phải là loại la bàn bình thường. La bàn này là la bàn do thầy Thôi Chấn Long dấu yêu của cậu đưa cho cậu dùng. Tà ma ngoại đạo nào lảng vảng bán kính 100m, ngay lập tức la bàn này sẽ chỉ ra hướng của nó ngay.

Nghe kể cũng xịn phết nhỉ? Nhưng cậu đã dùng bao giờ đâu, lỡ lão chém gió cậu thì sao?

Hoàng đi đi lại lại từ chân dốc lên đến đỉnh, rồi lại lăn từ đỉnh xuống đến dốc, nhưng kim chỉ la bàn không chịu đứng yên, đầu tiên nó xoay mòng mòng, tiếp đến nó xoay một phần tư la bàn, cứ thế xoay đi xoay lại, làm Hoàng nhìn theo chóng mặt đến phát điên. Cậu bực dọc ngồi phịch xuống ven đường, ném chiếc la bàn ra phía sau.

"Đúng là đồ rởm. Mi cũng rởm y như thầy tao ấy. Còn dở chứng nữa tao để mày ở lại đây luôn."

Dường như ném xong lại cảm thấy có lỗi với tấm lòng của người thầy đáng quý, Hoàng chán ghét quay lại nhặt lấy nó, đem tay áo chùi sạch bụi đường. Vừa lau vừa để ý xem có bị hư hỏng chỗ nào không, nếu lão Long đầu hói mà biết được, lão vặt cổ bắt cậu giặt tay đống tất của lão...

Ác mộng kinh hoàng!

Nghĩ đoạn Hoàng thoáng rùng mình.

"Ơ?"

Kim ở chiếc la bàn đã dừng lại. Hoàng nhìn theo hướng chỉ, nó chĩa thẳng vào rặng tre kia. Xem chừng vẫn không tin tưởng, Hoàng cố tình đứng sang hướng ngược lại với mình, kim la bàn cũng thực thức thời, lập tức dứt khoát xoay ngay về phía cũ.

"Rốt... Rốt cuộc thứ gì được giấu trong đó vậy?"

Hoàng lẩm bẩm, trong đầu cậu hiện tại đại não vẫn không thể load nổi chuyện gì sắp diễn ra. Trời cũng đã sáng, mặt trời chuẩn bị lên cao, đường dốc Lĩnh cũng đã có người đi lại.
 
Chương 132


Hai chú cháu Hoàng dao cuốc lẻng kẻng đứng ngờ nghệch trước rặng tre già.

"Cậu chủ, sao lại kêu tôi mang cuốc xẻng ra đây làm gì? Còn dao phát cây nữa."

"Chú, chú có đừng hỏi nữa, chú mở đường cho con vào trong bụi tre này đi."

Chú Hải vẫn không thể hiểu nổi mục đích Hoàng dẫn mình tới đây làm gì.

Nhưng từ nhỏ đã ở bên cậu, chú biết Hoàng không bao giờ lôi kéo người khác vào những việc linh tinh, tầm phào. Thường những việc quan trọng với cậu hoặc ai đó thì mới có vẻ mặt như vậy. Thế nên, chẳng có gì là nghi ngờ cả việc này nữa.

"Đừng, đừng có chặt rặng tre này đi. Rặng lớn này là của ông Mã, cái ông to to hay góp lớn ở hội làng ấy. Ông ấy không ở đây, nhưng tôi nghe đồn, rặng tre này có từ thời tổ nhà ông ta, ông ta muốn bảo vệ nguồn gốc tổ tiên nên mới không cho chặt phá đi. Khi làm đường dù ủng hộ một số tiền lớn, nhưng quyết không chịu nhân nhượng dù chỉ một gốc cây ở chỗ này. Tôi thì lại nghĩ ông ta giàu có sẵn rồi, mấy cái này thuộc về tổ tiên, nên chắc cũng không cần làm gì, cứ để đấy, lại được tiếng có hiếu."

"Chưa chắc là như vậy."

Hoàng chau mày.

"Cậu nói gì?"

"A, cháu bảo, thế làm cách nào để vào đấy ạ?"

"Tất nhiên là có rồi. Khu này không rộng lắm, nhưng nhiều chim đẹp, hồi bé chúng tôi hay vào đây tìm tổ chim, nên có hẳn một lối mòn nhỏ dẫn vào trong. Đi theo tôi."

Chú Hải mắt sáng rực lên, vác cuốc vác xẻng đi trước, Hoàng cũng vội theo sau.

Lối mòn từ hàng rào dẫn vào bên trong, tuy đường có hơi hẹp, nhưng có còn hơn không.

Chẳng mấy chốc Hoàng đã vào trong như ý muốn.

Cậu vội vàng bỏ dao đang cầm trên tay xuống, lôi trong túi quần chiếc la bàn ra.

Chiếc la bàn ban đầu hơi nhúc nhích, nhưng cuối cùng cũng đứng yên, mũi chỉ ngay phía giữa rặng tre.

Rặng tre già cỗi, tre lớn tre bé tầng tầng lớp lớp, khó khăn lắm cậu mới đi vào được phía bên trong, nhưng thật bất ngờ, ở giữa hầu như trống trơn một khoảng đất hình tròn, đúng vị trí phía la bàn chỉ vào.

"Chú Hải, chú mau đem cuốc với xẻng tới đào hộ con một tay."

Hoàng vừa nói vừa lấy xẻng lại, ra sức đào phần đất trống. Chú Hải ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.

"Này này, cậu đào gì trong vườn nhà người ta đấy?"

Hoàng vẫn không trả lời, chú Hải thấy cậu chăm chú như vậy thì cũng không hỏi nữa, cùng cậu đào một phen.

Lá tre mục rữa từ bao lâu không rõ rơi xuống, mục thành từng lớp trên đất, lấy cuốc cào nhẹ lên có mùi ngai ngái khó chịu. Hai người chăm chú đào một lúc thì xẻng của Hoàng kêu "choang" một tiếng, là tiếng kim loại va đập với vật cứng.

"Cái gì thế?"

Chú Hải giật mình. Hoàng tiếp tục đào sâu thêm chút nữa, dưới đất hiện lên gần hết thứ gì giống như hòn đá.

"Này này, tự nhiên sao tôi thấy thứ này nhìn giống như "cái đó" thế kia?"

"Cái đó của chú là gì cháu không biết, nhưng cái này cháu biết là bia mộ."

Hoàng vừa ngừng tay xuống, đặt chiếc xẻng qua một bên, lấy hai tay chùi hết đống đất nhoè nhoẹt trên bia mộ.

Trên bia mộ có khắc chữ, thẳng hàng tăm tắp.

"Đây là chữ Trung Quốc à?"

Chú Hải đứng bên cạnh nhìn vào vẫn không hiểu.

"Đây là chữ Nôm."

Hoàng lắc đầu.

"Châu Thường, nhất quận hộ trưởng. Hiển tổ tính Lê tự Hữu Ninh chi mộ."
 
Chương 133


"Châu Thường, nhất quận hộ trưởng. Hiển tổ tính Lê tự Hữu Ninh chi mộ? Cậu nói gì tôi chả hiểu?"

Chú Hải ngẩn ra, lấy tay gãi gãi đầu.

"Có nghĩa là mộ ông tổ Lê Hữu Ninh. Hộ trưởng ở Châu Thường, tức là tên một đơn vị hành chính ngày xưa khi Pháp chiếm toàn bộ Nam bộ đó chú."

"Khoan đã... Này Hoàng... Sao cậu lại đào trúng mộ của họ thế kia? Mau mau lấp lại đất đi, đằng trên quở chết. Cậu đứng đây chờ tôi, tôi kêu thêm mấy anh em thu nợ đến đây, hành động nhanh gọn không ai biết chuyện đâu. Cậu yên tâm. Tôi mua nhang nến với ít đồ cúng nữa. Đừng lo. Bà chủ không biết chuyện này được đâu."

Nói đoạn chú Hải hốt hoảng lôi điện thoại ra bấm số. Hoàng thấy vậy nhanh tay giật điện thoại tắt máy ngang.

Ơ cái chú này...

"Không cần không cần."

"Cậu Hoàng, cậu đừng đùa tôi. Tuy tuổi trẻ ai cũng nông nổi nhưng chuyện này thì không thể nông được. Đây là tâm linh. Nếu sai lầm ngày hôm nay tôi không ngăn cậu lại, e rằng đời tiếp cậu không nông nổi mà cạn chìm đấy."

"Chú… Chú quên chuyện con đi học nhà thầy pháp sao? Con và mẹ coi chú như con cái anh em trong nhà, nên con nói thật với chú. Khu đất dốc Lĩnh này nhiều tai nạn quá, dăm bữa nửa tháng lại có một vụ. Chú thử nghĩ xem, giao thông ở đây tuy bất tiện như vậy, nhưng có đến nỗi người trong làng đều nhằm thẳng bụi tre này mà chết hay không?"

Chú Hải đứng suy nghĩ một lát, rồi chầm chậm trả lời.

"Cũng phải... Năm còn bé đến giờ, tôi nghe ông bà Nhì thầy cúng trong làng nói nơi này âm nhiều hơn dương, cứ tưởng lúc ấy ông bà doạ lũ trẻ con để không cho chúng vào đây bắt trộm tổ chim nữa..."

Thấy chú Hải xuôi xuôi, Hoàng ngay lập tức phủ đầu.

"Chú phải tin đấy."

"Được. Cậu chủ."

Chú Hải nhìn Hoàng đầy tin tưởng.

"Nhưng mà Lê Hữu Ninh? Tên này tôi nghe rất quen."

"Phải rồi, ông ta là phú hào giàu có một thời ở vùng mình khi xưa chạy giặc về ta lập lại cơ đồ. Vốn dân gốc là Nam bộ, nhưng giờ lại được chôn cất ở đây. Xét theo thời gian và dấu tích để lại trên bia mộ bằng đá xanh này, thì tuổi có nó cũng vào tầm hơn trăm năm là ít."

Chú Hải nghe Hoàng nói xong, vẫn nhăn nhó.

"Thế à? Tôi thì tôi không rõ mấy cái này lắm, cậu học đại học, cậu đúng là tri thức rộng hơn chúng tôi rất nhiều. Không uổng là con mẹ Châu."

Tất nhiên rồi. Cậu không giỏi thì ai giỏi nữa? Hoàng phổng mũi tự hào.

"Chú à, sao chú lại nói thế. Con cũng chỉ biết sơ sơ thôi ạ."

"Nhưng có một điều tôi vẫn không hiểu..."

"Chú nói đi?"

"Tại sao một con người có chức có quyền lại giàu có như ông ta chịu chôn ở một nơi không ai biết thế này? Rồi con cháu đâu? Hay vào Nam lập lại nghiệp tìm lại nguồn gốc hết rồi? Sao không ai nhang khói?"

"Chú đoán xem? Gia tài ông ta nhiều nứt vách, tiêu ba đời còn không hết, con cháu cũng phải được thừa hưởng một chút chứ? Thử đoán xem gia phả nhà ông ta bây giờ ở đâu?"

"Ở đâu à?"

Chú Hải lầm bầm, suy nghĩ một hồi, hai mắt trợn trừng ngạc nhiên nhìn cậu.

"Ông Mã?!? Phải không??!?"

"Chính xác."
 
Chương 134


Hoàng quay sang, cúi xuống lấy xẻng bẫy đất thêm một ít nữa. Một ngôi mộ với xung quanh có bốn thành bằng đá xanh từ từ hiện lên phần đầu.

Trên bia mộ, ngoài dòng chữ hồi nãy, phía sau lớp đất đá kia dần dần lộ ra quốc hiệu Đại Nam, tiếp đến là dòng lạc khoản: "Tuế thứ Ất Tỵ niên đông nguyệt trung hoán."

"Chữ đấy lại là gì nữa thế Hoàng?" 

Chú Hải vẫn luôn luôn là người đặt câu hỏi, thực lòng mà nói để chú đi theo thì hơi phiền, nhưng lại có người phụ giúp cậu một tay, ừm, thôi cũng được.

"Dạ, dòng này có ghi thời gian lập mộ. Là giữa tháng 10 năm Ất Tỵ."

"Thế à?" 

"Vâng."

Cậu để mặc chú Hải ở đấy, tiếp tục dùng xẻng cào nhẹ lớp đất ở giữa bốn thành đá. Theo cậu nghĩ, mấu chốt chính là ở đây.

"Kéttttt...." 

Một tiếng kêu nghe lạnh buốt sống lưng vang lên. Là tiếng kim loại giao với tiếng đá. Sau lớp đất được cào đi, một tấm đá bằng phẳng được đặt ra ngoài.

"Chú, chú giúp con một tay nâng phiến đá này với."

"Được." 

Hai chú cháu ra sức dùng xẻng và sức hất phiến đá, đến khi tưởng như không còn chút sức lực nào, nó lại đổ "rầm" một tiếng.

Hai người nhìn vào phía bên trong huyệt tối om, Hoàng nhanh tay lấy đèn ra soi vào.

Một cỗ quan tài hầu như vẫn còn nguyên vẹn nằm im lìm, sạch sẽ. 

Điều kì lạ là nó mang màu trắng đục.

"Quan tài này làm bằng khối đá lớn thật."

Chú Hải nhìn vào bên trong, suýt xoa. 

"Không phải là đá đâu chú ạ."

"Hả? Nhưng màu sắc và độ bền tương đương đá mà? Nếu vậy thì đây là cái gì?"

Hoàng lấy tay sờ vào bên trong, lại dùng khướu giác cảm nhận. Sau đó quay qua, cầm một chiếc xẻng, cạy lưỡi xẻng vào mép giữa nắp và thân quan tài. 

"Đây là ô dước sao?"

"Hử?"

"Dạ. Giải thích cái này thì khá dài dòng. Loại hợp chất cấu thành chất liệu này rất kì công. Giờ chú có lấy búa ra đập cỗ quan tài này thì cũng chỉ khiến cây búa dội ngược lên chứ nó không hề hấn gì đâu. Người ta lấy nghêu, sò ở ngoài biển về, để tươi nguyên, bỏ vào cối đá dùng chày làm từ gỗ lim, giã lên thật nát, này gọi là vôi sống, vôi đã nung sẽ thiếu chất, không có độ quyện như vôi chín, tiếp đến là than, cát, sợi dây tơ hồng, mật ong, sợi dây tơ hồng ta lấy đem ngâm trong nước, sẽ tạo thành loại chất lỏng nhầy nhụa từ 7,8 ngày. Nó đóng vai trò làm chất xúc tác cơ bản cho các hợp chất len lỏi kết dính với nhau thành một khối đá nhân tạo, dùng phủ kín nấm huyệt, đáy huyệt, gọi là nước ô dước." 

Lần trước Hoàng có đi bốc một ngôi mộ cổ với thầy Long, cũng gặp ngay loại quan tài như thế này. Có một điều bí ẩn là, dây tơ hồng hợp mộc, nghêu sò hợp thuỷ, than thuộc hoả, cát thuộc thổ, vậy còn kim? Lẽ nào hợp chất như vàng hay một loại tương tự đang được ẩn giấu nơi nào đó? Hay đã được pha chế sẵn mà không tìm ra? Đến lão Long đầu hói còn phải xoa trán vắt óc, thì cậu làm sao mà biết được.

"Chú. Giờ con với chú dùng xẻng bẫy chiếc nắp này lên. Khi nào bẫy ra thì chú hãy lùi ra phía sau thật nhanh. Rất có thể cổ trùng, khí độc hay thứ gì đó tương tự đang trực sẵn ở trong này. Con không chắc chắn được."

"Thế còn cậu..." 

"Chú yên tâm. Máu con tốt lắm. Với cả con cũng sẽ có cách nếu như mình dính phải mà."

"Được. Vậy nghe theo cậu."
 
Chương 135


Hai chú cháu ra sức dồn vào, người xẻng người cuốc, cố gắng lật chiếc nắp quan tài có chất liệu kì dị này ra.

"Cậu chủ... Tôi nghĩ sắp gãy cán cuốc..."

"Thử thêm một chút nữa thôi chú, hồi nãy có dịch nó đi được một tẹo rồi." 

Hoàng cùng chú Hải mồ hôi mồ kê nhễ nhại, họ cố gắng nhích từng chút từng chút một.

"Kétttt...."

Tiếng nắp quan tài lê trên phần thân của nó thực chói tai. 

"Bật nắp quan tài rồi, chú, mau vứt cuốc ở đó, lùi ra phía sau con."

Chú Hải không kịp nói câu nào, vội vàng làm theo lời Hoàng. Còn phần Hoàng, tự biết chính mình không thể khinh suất, cũng liền ngay lập tức lùi ra phía sau ba bước.

Im lặng hồi lâu, cả hai đều nhìn lại phần quan tài mới mở. 

Không có một loại côn trùng hay khí độc gì bay ra từ trong đấy.

Hoàng nhanh tay lấy chiếc khăn tay ra, đem bịt chặt mũi của mình, cẩn trọng bước lại từng bước tới, tay còn lại vẫn cầm đèn.

Chầm chậm nghiêng đầu vào phía bên trong, ghé đèn vào, cậu quan sát một lát rồi nhăn mặt. 

"Trong đây có một chiếc hộp gỗ."

"Hộp gỗ sao?"

"Dạ. Giờ con đem ra ngoài để mở nó. Chú đừng lại gần." 

"Tôi biết rồi."

Hoàng vẫn thật cẩn thận, đưa tay vào bên trong quan tài, nhẹ nhàng lấy chiếc hộp gỗ đó ra.

Chiếc hộp gỗ, đen sì, sáng bóng, không một bụi bẩn vấn tạp vào màu đen huyền bí của nó, phía đầu nắp là các hình thù khảm ngọc, hình rồng, có một cặp tiên đồng ngọc nữ đứng nô đùa với nhau. 

Nhìn sơ bộ chính ra phải giống như một món đồ cổ quý hiếm, thật sự đẹp đẽ.

"Cái hộp này đem bán đồ cổ phải khối tiền. Cậu nhìn đi, đã khảm ngọc trai to như thế, lại còn là gỗ lim cổ thụ, chạm trổ không thể nào nói một câu chê trách được."

"Là gỗ lim hả chú?" 

"Ừ. Tôi nhìn vào là biết ngay. Vì nhà tôi vẫn còn chiếc gụ lim từ thời ông nội để lại cơ mà."

"Dạ."

"Với cả, để tôi đoán xem, hộp lim nhỏ mà tinh cảo đẹp đẽ thế này, chắc có đựng trang sức hay đồ đạc kim loại đắt tiền không nhỉ?" 

"Cháu nghĩ là có."

Hoàng xoay xoay cái hộp, nhìn ngang ngó dọc, bất chợt cánh tay dừng khựng lại.

"À mà chắc không đâu ạ." 

"Hả?"

"Cháu nghĩ trong đấy không phải là chiếc hộp bình thường, chú lấy cho cháu con dao để cháu phá chốt nó đã."

"Được." 

Chú Hải gật đầu, đưa con dao ngay cho Hoàng. Cậu từ từ đặt cái hộp xuống đất, khuôn mặt nhăn lại vì nghiêm túc, chú Hải bên cạnh cũng thực sốt sắng, đứng tới đứng lui.

Hoàng tự nhủ mình phải cẩn trọng, thực sự cẩn trọng. Chiếc hộp này, không phải hộp gỗ bình thường.

Phía dưới đáy hộp có khắc hình âm dương bát quái. 

Âm dương bát quái, phong thuỷ bát quái...

"Cạch" một tiếng, chiếc then cài của hộp khi nãy thật chắc chắn, nay đã bị bung ra bởi lực tác động từ lưỡi con dao trong tay Hoàng. Khi vừa nghe tiếng, Hoàng lập tức để lùi chiếc hộp ra phía xa. Thấy không có động thái từ bên trong, cậu mới ghé đầu vào.

"Quả nhiên..." 

Chú Hải một bên tò mò, cũng thực nhanh mắt nhìn vào phía bên trong.

"Ca... Cái gì thế kia?"

Một hình nhân nạm vàng nhỏ bé được đặt ngay thẳng giữa chiếc hộp, phía sau gáy nó là một lá bùa với những dòng chữ ngoằn ngoèo màu đỏ, nhưng lá bùa vàng cùng kí hiệu đã bị hoen ố theo thời gian, tại thành một thứ loang lổ xấu xí ghê rợn. 

"Kim hoá ra, là cái này ư?"

Hoàng nhếch môi cười, lại nhìn sơ qua dòng kí hiệu ố nhoè, miệng lầm bầm.

"Cấp cấp như luật lệnh." 
 
Chương 136


"Bùa.... Bùa ngải à?"

Chú Hải đứng ra đằng sau, mắt trợn tròn kinh ngạc, miệng lắp bắp không rõ câu.

"Dạ. Bùa này chỉ về phong thuỷ, không có gì đáng lo đâu ạ." 

Đúng là không có gì đáng lo thật. Đây là một loại bùa dùng để chấn hưng phong thuỷ, thường thì những gia đình hiểu biết đôi chút về tâm linh sẽ mời thầy về xem phong thuỷ cho gia đình mình, rồi thỉnh bùa như thế này để làm ăn suôn sẻ.

Nhưng đấy là chuyện của lá bùa.

Hoàng đặt chiếc hộp xuống dưới phiến ô dước, nhìn xung quanh rặng tre chỗ mình đang đứng, chau mày lại. Nếu quan sát kĩ càng địa thế ở đây, thì từ chỗ rặng tre này đến mép vườn ở phía đằng kia, sẽ là một đường cung bán nguyệt hoàn hảo. Con dốc Lĩnh uốn éo lượn vòng quanh co, không hề có sự thẳng tắp, nhìn đi nhìn lại thì chính là hình chữ S rõ ràng, phía bên bờ dốc Lĩnh bên kia là nơi dân cư ở, dương khí rất thịnh, mà rặng tre phía này lại chính là âm u quanh năm, hiếm thấy ánh mặt trời len lỏi vào phía này được. 

Tất cả đều thật khớp, hoàn hảo đến từng chi tiết.

Âm dương bát quái.

Vì rặng tre vẫn không hoàn toàn có hết được âm khí, phía dân cư kia dương quá thịnh, nên đành phải lôi kéo người âm về phía đây cho tăng âm khí? 

Hình như không đúng cho lắm.

Ngôi mộ cổ này, nằm ngay phần chính giữa phía bên âm, ở bên trong lại có ngay một bát quái nhỏ.

Bát quái lồng bát quái. 

Không biết là pháp sư hay ông thầy nào cao tay thái quá, lồng hẳn hai âm dương bát quái lại vào với nhau, khiến cho rặng tre này âm hơi thịnh giờ thành âm cực thịnh luôn.

Nếu như không có vấn đề gì xảy ra, vòng tròn âm dương lớn này kết hợp cùng địa thế nơi rặng tre sẽ khiến cho nhà ông Mã làm ăn thịnh vượng.

Nhưng vòng tròn bát quái này chỉ có tác dụng khi có một khối âm đứng vào giữa nơi này, như một chìa khoá cắm vào ổ, khởi động tất cả các hệ thống đã được bày ra sẵn, đồng thời, giúp cho gia chủ trông quản thật tốt trận đồ này. 

Nhưng chìa khoá này chỉ được một thời gian, giống như một chiếc đèn dầu sẽ tắt khi hết dầu vậy, âm hồn sẽ phải liên tục được thay, liên tục tìm kẻ thế thân, khi mà âm khí của mình bị cạn kiệt, phải tìm cách kéo người thế thân vào...

Bằng mọi giá...

Vậy nên khu dốc Lĩnh này thường xuyên xảy ra chết chóc nặng nề, không phải không có nguyên nhân. 

Người xưa quả là rất cao tay, hình nhân nạm vàng được đặt trong này, chính là tượng trưng cho gia quyến gia chủ.

Nếu đã đặt hình nhân vào bên trong đây, thì có lẽ hài cốt ông Lê Hữu Ninh kia đã được con cháu an táng ở nơi nào khác, hình nhân này được đặt vào chỉ là tượng trưng, nhưng lại có tác dụng quan trọng trong âm dương bát quái này. Vàng tượng trưng cho kim, là đầu máy vận hành phong thuỷ bát quái hoạt động.

Mấy thứ này quá lằng nhằng, Hoàng vắt óc một hồi mới nhận ra. Tất nhiên những chuyện thế này chú Hải tuyệt đối không được để lộ cho biết. 
 
Chương 137


Cậu cầm con dao trên tay, cào sạch lớp lá tre mục ở dưới đất, dùng lưỡi dao vẽ nên một hình ngũ hành bát quái ở chính giữa phần đất bên ngôi mộ, đoạn lấy ra trong túi năm cây nến, thắp sáng năm vị trí khác nhau trong ngũ hành. Ở giữa ngũ hành, cậu lấy một con Long Quy, làm từ đá thạch anh trắng, trong suốt, rất tinh xảo, là đồ vật mà thầy Long tin tưởng giao cho cậu, hay dùng để chấn hưng nhà đất. Lại lục trong túi lấy một lá bùa, tuỳ tiện vẽ vài đường, cắn máu ở nơi đầu ngón cái, bình thường những trường hợp khác sẽ không dùng đến máu của pháp sư, nhưng nay lại là một trận đồ âm thịnh, Long Quy tuy dương khí vốn sẵn, nhưng máu của pháp sư sẽ khiến tăng phần dương thịnh lên hơn, Hoàng không muốn trong lúc phá huỷ nó có bất cứ sơ suất gì, bằng không hậu quả khó lường, chính cậu không thể nói trước được mình và người bên cạnh có nguy hiểm gì hay không. 

Xong việc, Hoàng cẩn thận cầm hình nhân nạm vàng kia đặt phía trên ngũ hành cùng Long Quy, tất nhiên trên hình nhân kia có lá bùa dính máu của Hoàng, cậu kêu chú Hải đứng lùi ra phía đằng sau mình, còn phần cậu thì lại ngồi khoanh chân xuống đất, bắt đầu nhắm mắt đọc chú hoá giải. 

"Hoàng, thực... Cái này là gì thế kia?..." 

"Suỵt..."

Hoàng lấy tay làm bộ bí mật, chú Hải biết điều mà không nói nữa, nhưng khuôn mặt vẫn không giấu nổi sự tò mò. 

"Chú, chú mà cứ tiếp tục nhón chân lên nhìn ra phía đằng trước nữa thì tí nữa trận đồ này sẽ khiến chú bị mù mắt." 

"Thật không? Tôi... Tôi không nhìn nữa."

Chú Hải nghe nói vậy thì hốt hoảng, cuối cùng cũng chịu yên phận ra phía sau.

Hoàng nguýt người phía sau một cái. 

Tất nhiên là không thật rồi. Mù mắt làm sao được chứ, đây là trận đồ phong thuỷ bát quái, chứ đâu phải là địa đạo có bẫy đâu mà có khí độc phun ra mù mắt.

Nếu có nguy hiểm, thì chỉ khiến Hoàng nhiễm âm khí trong người, để lâu sẽ khiến máu tụ đen lại khắp cơ thể, lâu dần máu độc sẽ hoá cổ trùng nhung nhúc ăn hết nội tạng cậu thôi.

Nhưng thầy Long có cách giải, với cả ngày mai cậu cũng lên đường rồi, giờ cứ lo phá cho xong trận đồ này, chuyện khác tính sau. 

Hoàng nhắm mắt lại, vận tất cả sự tập trung vào não bộ, thận trọng đọc từng câu từng câu chú trong cách phá giải, chỉ cần lặp lại hay đọc vấp một từ thôi, cũng có thể khiến trận đồ rối tung.

Lần này phải thực sự chú tâm vào.
 
Chương 138


Cứ thế lầm rầm được một lúc, có lẽ đã có tác dụng. Rặng tre kia bắt đầu ngoe nguẩy lá, đung đưa kẽo kẹt, cành cây này va lá cây kia, gió thổi vi vu bên tai cậu, chú Hải đứng đằng sau ngửa lên trời nhìn. 

"Ôi, hồi nãy sáng trời, mà giờ mây kéo đến đen kịt, như kiểu sắp mưa rồi sao?"

Hoàng miệng vẫn đọc lời chú, nhưng lần này vận tốc nhanh hơn, bỏ ngoài tai lời nói của chú Hải, tiếp tục công việc của mình tập trung cao độ mồ hôi vã ra khắp mặt mũi. 

Gió càng ngày càng rít tợn, chú Hải lấy làm hoảng sợ vội vã ngồi xuống, Hoàng tưởng chừng như đầu mình có ai cầm lấy, ra sức giáng đòn vào, khiến cho nó như sắp nổ tung.

Năm ngọn nến ở ngũ hành thật đáng lo ngại, ban đầu cháy ôn hoà, nhưng sau khi có gió nổi đến, nó bắt đầu lụi dần, lụi dần đi. E sợ một điều khi tắt thì ngũ hành sẽ không được soi sáng nữa.

Hoàng vẫn không mở mắt, nhưng với động tĩnh phía ngoài, chú Hải vẫn cập nhật mà không cần hỏi. 

"Nến sắp tắt rồi con ơi..."

Chỉ còn hai câu nữa là xong bài chú, Hoàng ngay lập tức hoàn thành xong. Thế nhưng có vẻ tình hình đang xấu đi. Khi cậu vừa mở mắt, một cảnh tượng hỗn độn xảy đến, trận đồ của mình tuy không có ảnh hưởng gì, nhưng năm ngọn nến quá yếu, tưởng chừng như sắp lụi dần, Hoàng lo sợ. Vì tuy đọc xong chú rồi, cũng cần phải có thời gian chờ tất cả mộ thứ dịch chuyển khớp với nhau. Chậm một giây thôi là tan xác.

"Phụttt...." 

Không xong rồi...

Một trong năm ngọn nến không chịu được gió mạnh mà tắt, nhưng không dừng lại ở đó, ngọn nến đối diện nó cũng tắt theo, tiếp tục dần là những ngọn còn lại.

"Chú, chú ném túi lại đây cho con." 

"Được."

Chú Hải nhanh tay, tuy trời đất âm u hỗn loạn, cũng kịp ném cho cậu đúng thời cơ.

Hoàng bắt lấy nó, lập tức lục trong túi ra một lá bùa, dùng hết sức bình sinh miệng vừa đọc chú tay vừa vẽ bùa, ngay khi vẽ xong liền lấy một con dao găm rạch một đường nhỏ như ngón tay, nhỏ ba giọt máu vào.  

Phàm là máu pháp sư, dù trẻ hay già, vẫn có tác dụng vô cùng.

Cậu hướng lá bùa, tìm đến hình nhân nạm vàng kia.

Ca... Cái gì...?!? 

"Chú Hải, mau bịt mắt lại, ngồi xuống!"

Hoàng không kịp định thần chuyện đang xảy ra, không hiểu do cậu hành động quá chậm hay pháp sư đời trước quá cao tay, hình nhân kia được đặt ở giữa Long Quy và ngũ hành, lập tức bật dậy, nó bé chỉ bằng một gang tay thôi tiến như bay về phía cậu.
 
Chương 139


Long Quy ở giữa ngũ hành, làm từ thạch anh trắng trong suốt, nay đã đen ngòm như than. Chắc chắn âm khí đã bị hút vào nhưng quá tải so với nó.

Hoàng theo bản năng lùi ra phía đằng sau, hình nhân kia chuyển động theo phía cậu. Cậu thò tay vào bên trong tìm kiếm gỗ.

Đào mộc kiếm, đào mộc kiếm, đào mộc kiếm.... 

Thôi chết rồi...

Đào mộc kiếm hôm nọ đã bị Cao Tuệ Mẫn đánh gãy rồi còn đâu?

Nhìn thấy nó tiến lại gần mình hơn bao giờ hết, Hoàng hoảng hốt cầm lá bùa trên tay, giơ tay ra chuẩn bị dán lên người nó. Nhưng sức con người không thể nhanh hơn so với sức bùa ngải được. Trước khi cậu ra tay, nó đã kịp nhảy lên người cậu... 

Không xong rồi....

Hình nhân kia vừa động tới cánh tay Hoàng, nó víu lấy ngay lập tức một cảm giác bỏng rát xâm chiếm ngay tại đó.

Hoàng ra sức giãy cánh tay để nó đi ra ngoài nhưng không được. Cánh tay kia cầm lá bùa, Hoàng đang tìm cách đưa nó ra phía sau lưng hình nhân. 

Được rồi.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị hất nó ra khỏi tay. 

Nhưng không hình nhân vẫn ở đó. 

Tại sao bùa đã dán, chú đã niệm mà hình nhân này vẫn không thay đổi gì hết vậy? 

Hình nhân kia chuyển động như robot, cực kì nhanh nhạy, nó há miệng ra như kiểu muốn ngoạm một miếng vào sâu trong thịt Hoàng.

Nếu như nó ăn được máu cậu, không biết nó sẽ biến thành loại yêu quái gì nữa. 

Chết thật rồi...

"Ngu ngốc. Phải dán lên đầu của nó, rồi ngay lập tức niệm chú. Như thế mới có tác dụng. Mau lên."

Ha... Hả?!?  

Hoàng trong cơn gió rít mạnh kia, nghe thoáng một tiếng người. Cậu lập tức quay về phía phát ra giọng nói đó.

Thân ảnh một thiếu nữ tóc dài, vận một chiếc váy hoa liền người đang đứng ở phía bên kia rặng tre. Gió ghê rợn từng cơn, khiến làn tóc bay loà xoà trước mặt, thế nhưng khuôn mặt kia chẳng mảy may cử động, dù chỉ là một cái chớp mắt. Hoàng nghẹn cổ họng, quay qua nhìn thật kĩ, muốn lấy tay nhéo một cái một cái vào mặt xem là tỉnh hay mơ, nhưng hình nhân ở trên tay kia đã làm cậu biết đó là thật, vết bỏng trên tay ngày một loang ra nhiều hơn. Hoàng nhíu mày, cố nhìn rõ hơn nữa. 

"Cao Tuệ Mẫn?" 

"Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi sắp chết rồi kia kìa."

Hic... Hình như là thật...

A...

Thực lạ...

Tại sao cậu lại có thể nhất thời quên đau đớn do quá để ý mỹ nhân nhỉ? 

Hoàng liền quay trở về mối nguy hiểm phía trước, giật lá bùa từ đằng sau hình nhân kia, đem dán vào chính giữa ấn đường của nó, miệng lặp lại câu chú. Hình nhân kia ban đầu đứng yên, tiếp đến ngọ nguậy cái đầu, kẽo cà kẽo kẹt, Hoàng thấy mức độ kết dính trên người không còn nhiều nữa, lập tức vung tay, hất nó ra ngoài.  

Ngay khi vừa chạm đất, nó lập tức vỡ tung thành bột mịn. Vàng dát quanh nó cũng không ngoại lệ, tạo thành thứ bột lấp lánh, văng tứ tung trên không trung, rồi rơi xuống mặt đất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top