Cập nhật mới

Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1140: Túy ông ý liên hoàn tửu 03


Hắn vỗ tay một cái, quay qua phu xe nói:“Lưu đại thúc, đi thôi, ta lải nhải nhiều quá!”

Tề Tú Hữu bị hắn khiêu khích, tức đến thiếu điều té xuống đất, bèn sai một tiểu binh: “Mau, trở về xin văn thư tới đây.”

Hắn nhất quyết không chịu bỏ qua, tiếp tục dẫn người đi tới vườn hoa, nhưng xe của Tô Việt đi chậm quá, hắn chỉ có thể cắn răng theo sau.

Lúc Kim Kết đỡ Tô Mạt xuống xe thì Tề Tú Hữu cũng tiến lên, cười lấy lòng nói:“Tô tiểu thư, bản quan muốn dạo quanh vườn hoa tìm xem có mua được thứ gì hay không, tiểu thư sẽ không từ chối chứ?”

Dù sao vườn hoa mở ra là để giao lưu buôn bán với bên ngoài, mỗi ngày kẻ đến người đi nườm nượp, đều là đến để mua hoa. Nếu nàng từ chối, hắn sẽ nói nàng có ý đồ, mở phố hoa là để che mắt làm việc mờ ám.

Tô Mạt đầu óc xoay chuyển còn nhanh hơn hắn, lập tức nói: “Tề đại nhân xin cứ tự nhiên. Chính là nếu gặp phải những tấm biển không phận sự cấm vào xin đại nhân đừng cố tiến lên, nếu có việc gì chúng ta không chịu trách nhiệm nha.”

Tuy nàng đang rất khó chịu, rất sốt ruột nhưng lời nói vẫn hết sức thoải mái, trên mặt còn cười nghịch ngợm giống như đang nhõng nhẽo với Tề Tú Hữu, bộ dáng hờn dỗi đáng yêu.

Tề Tú Hữu hừ một tiếng, lập tức dẫn người đi vào, lấy danh nghĩ tham quan soi mói nhìn xung quanh.

Hắn đoán, nếu vườn hoa có giấu ai đó khả nghi, bọn người đó chắc chưa đi được, dù sao bên ngoài cũng đang lùng sục gắt gao, người nào bộ dạng khả nghi đều bị bắt giữ, dù có công văn chứng minh thân phận cũng không ngoại lệ.

Chính vì vậy, bọn chúng càng tìm cách mở rộng phạm vi điều tra bắt bớ, bắt càng nhiều người càng tốt, sau đó để người nhà bọn họ đem tiền đến chuộc.

Đương nhiên, những kẻ đem tiền đến chuộc đều là dân thường, còn những kẻ có thân phận là bọn hắn cố ý gây khó dễ mà thôi.

Những kẻ thực sự có vấn đề, chỉ cần hơi bị nghi ngờ là lập tức bị bắt giữ, giam cầm, thậm chí tra tấn để bọn chúng cung khai.

Tả tướng đã dặn hắn kĩ càng là phải điều tra cho được vườn hoa của Tô Mạt. Bởi vì người của Tống Ngũ theo dõi Tô Mạt phát hiện có nhiều người võ công không tầm thường lui tới vườn hoa.

Tuy rằng bọn họ không tới gần để tìm hiểu kĩ nhưng cũng có thể chắc chắn bọn người đó không phải là những thương nhân bình thường.

Tề Tú Hữu dẫn người xét đông hỏi tây, đến những người mua hoa cũng không bỏ sót.

Hắn nhìn thấy Văn chưởng quầy, trước đây từng có va chạm với Tống Ngũ, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười đi tới: “Văn chưởng quầy, ta thấy hai tiểu nhị của ngươi sao khả nghi vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1141: Ngươi phá, ngươi phá, ngươi phá đi!


Trước đây, Văn chưởng quầy từng có tranh chấp với Tống Ngũ nên bị hình bộ tìm cớ mời vào uống trà, thiếu chút nữa tán gia bại sản. Sau nhờ Hoàng Phủ Giác phát hiện, can thiệp dùm mới lấy lại được tài sản. Kế đó hắn không mở cửa hiệu hương liệu nữa mà chuyển sang làm ở vườn hoa.

Tô Mạt biết chuyện của hắn nên cũng chú ý chiếu cố nhiều, quan hệ hai người cũng không tệ lắm.

Văn chưởng quầy chưa kịp lên tiếng đã thấy Tô Việt không biết từ chỗ đi tới, cười nói: “Tề thượng thư, những người này đều là khách quen của chúng ta, đến bao nhiêu thì về bấy nhiêu người, ngay cả thủ vệ giữ cửa thành cũng biết rõ bọn họ. Không biết Tề thượng thư cảm thấy lông mi hay là mũi bọn họ khả nghi nha?”

Những người thường ra khỏi thành sợ nhất là làm mất giấy lưu hành nên thường trực tiếp đăng ký ở cửa thành luôn cho chắc.

Tề Tú Hữu hừ một tiếng, mang người đi tiếp. Hắn thấy có hơn mười chỗ đề không phận sự miễn vào thì càng nghi ngờ hơn nữa, hận không thể nào vọt vào xem coi bên trong có cất giấu vật gì hay không?

Vì thế hắn bèn đi vào một sân lớn nhất, nơi không cho phép người không phận sự vào.

Nhưng Tô Việt lại không cho hắn đi .

“Tô Việt, các ngươi có gì mờ ám hay sao mà không cho bản quan đi vào?Không dám để bản quan tìm, chính là có gian trá.”

Nói xong hắn sai người xông vào, Tô Việt hừ lạnh một tiếng: “Tề thượng thư, đều nói quan lớn hay áp bức người khác, xem ra khẩu khí của ngài thật lớn nha, có thể thổi bay ta mất, thậy là uy phong nha!”

Tề Tú Hữu lại chờ không kịp , hắn cảm thấy nhiều nơi bí ẩn như vậy chắc chắn có dấu gì đó không thể cho người khác biết.

Kết quả là khi vào trong một viện lớn, hắn thấy chỉ toàn là phòng với phòng, mà phòng nào phòng nấy đều đóng kín như bưng.

Hắn vung tay lên tính sai người xông tới thì thấy cửa chi nha mở, Tô Mạt từ bên trong đi ra, lúc này nàng đã thay một bộ quần áo bình thường bằng vải bông.

Nàng nghiêng đầu, nhìn hắn cười: “Tới di nha! Bất quá cần phải xem cho cẩn thận đó.”

Nàng hạ bậc thang, cửa lập tức bị người đóng lại.

Tề Tú Hữu dẫn người tiến tới, vừa muốn phá cửa, chợt nghe một người la lớn: “Ai nha, không thể phá!”

Đao của Tề Tú Hữu cứng đơ trước cửa, bởi vì hắn nhìn thấy có tờ giấy màu vàng được dán ở đó, trên mặt viết vài chữ: “Bệ hạ vạn tuế, quốc thái dân an”

Này nếu một đao chém xuống, thì phải là --

Tề Tú Hữu rùng mình một cái.

Tô Mạt cười hắc hắc: “Tề thượng thư, chắc ngài không biết đâu. Có một năm, kinh tế vườn hoa của chúng ta thất thu nghiêm trọng, hoa cỏ đều sinh bệnh. Sau đó bệ hạ đến du ngoạn, có thể nhờ hồng phúc của bệ hạ mà chúng tốt tươi trở lại. Vì thế, tiểu nữ liền xin bệ hạ cho tiểu nữ dựa vào uy danh của người khiến cho lũ vô sỉ đó biết sợ , không dám tùy tiện đến quấy rối.”

Nàng chống nạnh hai tay, đắc ý chỉ chỉ, cười hì hì nói:“Bệ hạ đồng ý nha. Vì thế chúng ta liền viết một ít, sau đó hàng năm đều dán lên để trừ tà.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1142: Sao ngươi không bổ xuống?


Nàng chống nạnh hai tay, đắc ý chỉ chỉ, cười hì hì nói:“Bệ hạ đồng ý nha. Vì thế chúng ta liền viết một ít, sau đó hàng năm đều thỉnh đến để trừ tà.”

Tề Tú Hữu tức giận đến mặt mày tái mét. Tô Mạt nói như vậy rõ rang là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, xem hắn như sâu bọ gây họa cho cây mà mắng. Nhưng hắn lại không thể nổi giận. Nếu hắn so đo với nàng, nàng có thể nói do hắn tự mình xông vào, không có việc gì tự tìm mắng. Dù thế nào, hắn cũng không nuốt trôi cục tức này.

“Ngươi, ngươi không cần càn rỡ, nói nau, phải làm sao ngươi mới bằng lòng mở cửa để bản quan dẫn người vào xét?”

Tề Tú Hữu tức thiếu điều nhảy dựng lên .

Tô Mạt cười duyên: “Thực xin lỗi Tề thượng thư, không có biện pháp rồi, ngài vui lòng chờ ba ngày nữa nha, tiểu nữ không giúp ngài được.”

Tề Tú Hữu làm sao chờ được ba ngày, ba canh ba khắc hắn còn chờ không nổi nữa là….

Thái độ Tô Mạt càng làm cho hắn thấy nàng có mờ ám, trong việ đó không biết có gì ám muội hay không?

Cho dù không phải thích khách, chắc chắn cũng không phải là bí mật tầm thường. Hắn nhất định phải nhìn thấy, nếu về tay không làm sao giao phó với tả tướng?

“Ngươi không cần ở đây mồm mép với bản quan, nhanh mở cửa cho ta....”

Không đợi hắn nói xong, Tô Mạt đã châm chọc:“Ai, ngươi dám nói bậy, phải bị chém đầu nga.”

Tề Tú Hữu vội sửa miệng: “Mau đi xin lệnh, bản quan muốn vào đây tra xét.”

Tô Mạt hừ một tiếng: “Tề thượng thư, hậu viện của ta cất giấu núi vàng núi bạc, chỉ là không cất thứ ngài muốn tìm, nếu ngài vào đó trộm đi núi vàng núi bạc của ta, hù thần tài của ta chạy mất, sau này sao ta còn làm ăn? Ngài có cam đoan đền bù thiệt hại cho ta hay không?”

Tề Tú Hữu sắc mặt phát lạnh: “Tiểu nha đầu còn chưa dứt sửa, dám ở trước mặt bản quan ăn nói ngông cuồng!”

Tô Mạt không thèm cãi lại hắn, ôm cánh tay đừng ở một bên chơi với hoa hải đường, nắng chiều chiếu xuống rọi một tầng ánh ánh sáng long lanh, làm cho nàng càng thêm lung linh kiều diễm.

Tề Tú Hữu lại quát thủ hạ rà soát xung quanh xem có ai khả nghi hay không?

Tô Việt đi đến Tô Mạt trước mặt, cười nói: “Mạt nhi, Lam ma ma cùng Tần ma ma có làm hải đường tô muội thích ăn, vào ăn thử đi.”

Tô Mạt hì hì cười: “Tốt quá !”

Huynh muội bọn họ liền quăng đám người Tề Tú Hữu ở đó, bỏ đi một mạch.

Nghe nói có điểm tâm, Tề Tú Hữu cùng bọn thị vệ không khỏi nuốt nước miếng, dù sao cơm trưa đã tiêu hết từ sớm, bụng ai cũng đói meo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1143: Không bằng tương kế tựu kế -- kế trúng kế 01


Nhìn nhìn trời, giờ này cũng tới cơm chiều rồi.

Một đám tâm thần chộn rộn.

Tề Tú Hữu dùng sức nhìn vào cửa sổ, hắn cảm thấy bên trong có bóng người lay động, còn truyền đến âm thanh đinh đinh đang đang giống tiếng vũ khí chạm vào nhau nên hắn càng không dám bỏ đi mà bảo thuộc hạ triệt để giám sát.

Hắn lại tự mình sai thủ hạ gác ngoài tường, căn dặn bọn họ canh chừng cẩn thận không để bất kì kẻ nào trốn thoát.

Mà ở bên trong đúng là có sáu thành viên bí mật của Tô Mạt, không thể bại lộ, một khi bại lộ sẽ phải tốt nhiều công sức để giấu diếm thân phận cũng như giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.

Nếu có một lần nói dối thì sẽ có tiếp lần hai, lần ba, tình huống hiện tại chính là như vậy. Vì thế, Tô Mạt đã đưa họ giấu vào bên trong, cũng chính là ngay tại hậu viện mà Tề Tú Hữu đòi vào.

Khi Tô Mạt cùng nhị ca nàng đến sân trước đã thấy rất nhiều điểm tâm của Tần ma ma cùng Lam ma ma làm cho nàng, còn có cả canh cá mà Tô Mạt thích uống.

Phương bắc ít cá sông, nhưng phía sau vườn hoa của nàng có một hồ cá, cho nên món này ở đây không thiếu.

Thời điểm này căn bản sẽ không có rau dưa, nhưng nhờ vườn hoa có chỗ trồng cây con nên họ đã tận dụng những chỗ trống giữa các luống cây để trồng thêm rau dưa vào đó, hơn nữa đồ ăn phơi khô năm trước còn rất nhiều nên hiện giờ thức ăn vô cùng phong phú.

Trừ bỏ không có đầu bếp của hoàng cung lãng phí nhiều lương thực, Tô Mạt cảm thấy mình ở vườn hoa thật tốt, thoải mái hơn hoàng đế ở trong cung nhiều.

Nàng cùng Tô Việt vừa ăn cơm, vừa nói chuyện.

Tô Mạt uống một chén canh cá thơm ngào ngạt, cười với Tô Việt: “ Cứ để cho Tề Tú Hữu ở đó chờ, công văn kia sáng mai hắn cũng chưa lấy được.”

Tô Việt nhìn nàng: “Muội cho người......”

“Ai?”

Không đợi Tô Việt nói xong, Tô Mạt đột nhiên quát: “Ai ở bên ngoài lén lút, vào đây cho ta!”

Võ công của nàng tuy không giỏi nhưng do có nội lực vững vàng nên có thể cảm giác được động tĩnh bên ngoài.

Có người từ phía tây đến, sau đó đứng bên cửa sổ nghe lén.

Tô Việt vội đứng dậy, cùng nàng chạy ra ngoài thì thấy Phương Vũ đang ở ngoài cửa sổ bón phân cho những khóm mẫu đơn.

Nhứng phòng ở đại viện này, ngoại trừ chủ viện của Tô Mạt là có sân, có hành lang, những nơi khác phòng ốc rộng rãi, mái hiên bên ngoài cũng không quá hai thước, ánh nắng vẫn chiếu tới được, rất thích hợp để tận dụng trồng hoa, không lãng phí đất trống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1144: Không bằng tương kế tựu kế -- kế trúng kế 02


Thấy hai người đi ra, Phương Vũ đứng thẳng người, mỉm cười chào bọn họ.

Tô Việt sớm biết Tô Mạt nghi ngờ Phương Vũ là có thể nghe được, nhưng mấy ngày nay hắn để ý quan sát kĩ cũng không thấy người này có chỗ nào sơ hở.

Hắn đã dùng rất nhiều biện pháp nhưng không có kết quả.

Cho nên hắn thật sự rất bội phục Mạt nhi, nàng thế nhưng ở ngay thời điểm hai chị em này xuất hiện là đã biết được đứa em trai không bị điếc.

Hắn tuy không có học qua ngôn ngữ của người câm nhưng cũng học được vài câu chào hỏi bình thường. Khoa tay múa chân một hồi, Phương Vũ lại cười cười, tiếp tục làm việc .

Thiếu niên này tuy không phải cực kì xinh đẹp nhưng làn da tinh tế, sạch sẽ, ánh mắt trong veo, lông mi vừa đen lại vừa dài, toát ra một loại sức quyến rũ khiến người ta không cách nào phòng bị.

Ở trong nắng chiều, giống hệt như một tinh linh.

Nếu không phải Tô Mạt nhắc nhở từ trước, Tô Việt nghĩ mình sẽ đối xử với hắn giống như đệ đệ ruột.

Tô Mạt nhìn Phương Vũ lại quay qua nói với nhị ca nàng : “Nhị ca, Tề Tú Hữu chưa xét qua chỗ này sao? Hắn không nhìn thấy hai tỷ đệ Phương Oánh cùng Phương Vũ? Hai người này không có giấy tờ gì chứng minh thân phận, chỉ tá túc tạm chỗ chúng ta, nếu hắn bị cho là nghi phạm thì phiền cho chúng ta lắm.”

Tô Việt liếc Phương Vũ, hắn xoay người tưới nước, bộ dáng không có gì khác thường, bèn nói: “Vậy làm sao bây giờ? Có cần bảo bọn họ trốn đi hay không?”

Tô Mạt nói: “Có thể trốn đâu được đây? Thôi thì cứ để cho Tề Tú Hữu dẫn bọn họ đi.”

Tô Việt ra vẻ kinh ngạc nói: “Mạt nhi, vì sao?”

Tô Mạt cười nói:“ Huynh nghĩ kĩ đi, hai người này không có hộ tịch, Tề Tú Hữu chắc chắn sẽ nghĩ rằng đã bắt được điểm yếu để đối phó chúng ta, sau đó sẽ tích cực điều tra. Khi biết hai người này chỉ là dân thường trốn ra từ thôn bên cạnh, không chừng hắn còn giải quyết vấn đề hộ tịch giúp họ nữa.”

Tô Việt lắc đầu: “Chắc không được đâu. Không chừng hai chị em họ là người có thân phận, tới thôn bên chơi rồi lâm nạn thì sao? Nếu vậy sẽ phiền lắm. Hay chúng ta kêu Lam ma ma nói họ là cháu của mình đi”

Đúng lúc này, Phương Oánh mang theo một hộp thức ăn từ ngoài cửa bước vào. Nhìn thấy hai người, nàng vội bước nhanh hơn, đưa hộp cho họ: “Nhị thiếu gia, ngũ tiểu thư, tiểu nữ với Cam ma ma làm bánh bao củ cải với đậu, các vị ăn thử đi.”

Tô Mạt cám ơn, mời nàng ta vào nhà, sau đó mở nắp hộp. Mùi thức ăn lan ra bốn phía.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1145: Không bằng tương kế tựu kế -- kế trúng kế 03


Tô Mạt gõ ngón trỏ xuống bàn, cười nói:“Đám người Tề Tú Hữu cứ gương mắt nhìn chằm chằm mọi cử động của chúng ta, giờ này đã ăn gì đâu. Còn chúng ta có quá nhiều đồ ăn ngon, ăn hoài không hết, cảm giác này quá tốt.”

Nàng lấy một cái bánh, sau đó nhìn Tô Việt: “Nhị ca, huynh với Phương gia tỷ tỷ mang hộp bánh đi vòng quanh đại viện đi, cho họ nghe mùi thèm chết luôn.”

Tô Việt biết nàng muốn cho Tề Tú Hữu thấy Phương Oánh, liền cười nói: “Ý hay!”

Nói xong liền kêu Phương Oánh cầm hộp theo mình thì thấy Phương Oánh hình như hơi run, ánh mắt mang theo điểm sợ hãi.

Tô Mạt cười nói: “Đừng sợ, cứ đi, họ không có làm gì ngươi đâu.”

Phương Oánh vội nói:“Ngũ tiểu thư, vừa rồi họ còn đi quanh vườn hoa tìm tìm kiếm kiếm, gặp ai cũng hỏi có hộ tịch hay không, tiểu nữ với đệ đệ......”

Tô Mạt vẫn cười:“Đừng sợ, ngươi là người của vườn hoa, cũng đã ở đây gần một một năm rồi, ai cũng biết mặt. Họ không làm gì đâu.”

Tuy Phương Oánh rất sợ nhưng cũng không thể nói gì, đành đêm hộp thức ăn đi theo Tô Việt.

Lúc ra cửa, nàng có gặp Phương Vũ, hắn nhìn nàng rồi lại cuối xuống tiếp tục làm việc.

Bọn họ đi rồi, Tô Mạt bèn ngồi xuống bậc thang, vừa ăn vừa nhìn Phương Vũ làm việc.

Dáng người đúng là không tệ, thân hình tuấn tú, mảnh mai, cái dạng này dễ làm chết bọn mê nam sắc lắm đây.

Lúc này, tự nhiên hắn quay đầu xem nàng, ánh mắt đầy nghi hoặc cùng nghiên cứu.

Tô Mạt giơ bánh bao trong tay lên, vui vẻ:“Có muốn ăn hay không?”

Phương Vũ nhìn miệng nàng một hồi, đến khi có thể hiểu được nàng nói gì liền khoa chân múa tay loạn xạ.

Tô Mạt đoán hắn hỏi sao nàng nhìn hắn lâu vậy?

Nàng chu miệng, hươ tay múa chân đáp lại, ý nói nàng chỉ ngắm cảnh mà thôi.

Tự nhiên, Mặt PHương Vũ đỏ như cà chua chín, quay qua hướng khác, vừa như mắc cỡ lại vừa như giận dỗi.

Tô Mạt nhẹ nhàng cười, ăn hết bánh trong tay rồi đi ra ngoài.

Nàng thấy Tề Tú Hữu đùng đùng nổi giận, dẫn theo hai người xăm xăm đi về phía này, nàng lền vẫy tay với hắn: “Tề thượng thư, chú ý dưới chân, đừng đạp hư hoa cỏ ở đây nha. Sao vậy, ngài chưa có công văn lục soát mà, ráng đợi đi.”

Tô Mạt cười vô cùng thoải mái, với kẻ địch mà nói, ngươi càng tỏ ra bình tĩnh càng chọc giận được bọn họ, làm cho họ tức chết, cuối cùng sẽ phán đoán sai lầm
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1146: Không bằng tương kế tựu kế -- kế trúng kế 04


A Lí, A Thành cùng A Tùng thật sự là thị vệ Hoàng Phủ Cẩn, chỉ là ít ai biết được võ công bọn họ không tầm thường mà thôi.

Ba người đó đã bị Tô Mạt dùng ám hiệu sai đi truy lùng thích khách ở chỗ khác.

Còn Lưu Vân, Lưu Hỏa được Hoàng Phủ Cẩn gửi thư bảo đến giúp nàng một tay thì cũng bị nàng sai ra ngoài làm việc.

Tề Tú Hữu lạnh lùng nói:“Ngươi đừng giở trò quỷ với bản quan.”

Tô Mạt cười hì hì:“Tề thượng thư, ngài thật là thiên biến vạn hóa nha, ba hồi nịnh nọt, bốn hồi đe dọa. Ai, trách không được ngài có thể ngồi lên chức thượng thư này đâu.”

Chưa bao giờ Tề Tú Hữu bị một tiểu bối làm cho uất ức như vậy. Nhưng hắn lại không thể làm được gì nàng, mắng không được, phạt không xong. Nàng y như con nhím, cả người đầy gai nhọn, só rớ một cái là đổ máu như chơi.

Tô Mạt lại chỉ Phương Vũ đang chăm sóc hoa cỏ gần đó, nói:“Tề thượng thư, cái tên tiểu tử câm điếc kia lai lịch không rõ. Ngài dẫn hai chị em hắn về thẩm vấn đi.”

Tề Tú Hữu ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, có điên hắn mới tin Tô Mạt có lòng tốt vậy đâu.

“Bọn họ lai lịch gì?”

Tô Mạt liền đem chuyện phát hiện hai tỷ đệ đó một năm một mười kể rõ với hắn. Nghe xong, gã gầm lên;“Hoang đường, bọn họ ở đây gần cả năm, giờ ngươi mới báo với ta là sao??”

Nàng cười nói:“Ta cũng là vì Tề thượng ngài mà suy nghĩ nha. Nếu như ngài tìm không thấy thủ phạm cũng phải có ai đó đứng ra gánh trách nhiệm, đúng không? Dù sao hai người này không quyền không thế, cha mẹ mất hết không có ai dựa dẫm. Ngài đem bọn họ dẫn đi, vừa giải quyết vấn đề của ngài cũng giải quyết được vấn đề của ta, lợi cả đôi đường, không phải tốt hơn sao?”

Nghe nàng nói như vây, gã ngoái ngoái lỗ tai như sợ mình nghe lầm:“Ngươi mà còn sợ ai sao?”

Tô Mạt gật đầu:“Dĩ nhiên, tuy ta có tiền nhưng cũng đâu phải là người lương thiện. Tiền là để sinh tiền chứ không phải nuôi người rảnh rỗi. Hai người đó tám phần là trốn từ gia đình giàu có nào đó, nếu người ta tìm đến phá rối chuyện làm ăn của ta thì sao? Hơn nữa, nuôi họ cũng tốn không ít tiền, tuy ta cũng không nhẫn tâm nhưng nghĩ tới tiền mất đi là ta lại thấy xót. Tiền của ta nha.”

Tề Tú Hữu hừ lạnh:“Còn tưởng ngươi thiện lương gì, quả nhiên như ta đoán, chỉ giả vờ tốt bụng lừa gạt người khác.”

Tô Mạt cười gian:“Ngươi yên tâm, ta cũng không hại gì ngươi. Ngươi cũng biết, Tề vương điện hạ tuyệt đối không phải thích khách, cũng không phải là người chủ mưu sai người ám sát bệ hạ. Ngươi có làm gì cũng không thay đổi được sự thật này, chi bằng dẫn hai người đó trở về còn có cái để ăn nói còn hơn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1147: Không bằng tương kế tựu kế -- kế trúng kế 05


Tề Tú Hữu lập tức xoay người đi qua chỗ Phương Vũ. Tô Mạt giống như đứa nhỏ tò mà, sôi nổi chạy theo.

Tề Tú Hữu săm soi đánh giá Phương từ trên xuống dưới, hết nhìn bộ dáng gầy gò mảnh khảnh lại vươn tay nắm hai đầu vai Phương Vũ xoay một vòng.

Mặt mày Phương Vũ trắng bệch không còn chút máu, hoảng sợ nhìn hắn, miệng ô ô liên tục.

Tề Tú Hữu cười nham nhở:“Không ngờ gã này lại khá như vậy.”

Tô Mạt lạnh lùng nói:“Tề thượng thư, đừng có mà nịnh nọt bề trên lại hà hiếp người cô thế. Ngươi cứ như vậy mũ quan không giữ bền đâu.”

Nụ cười lúc nãy của hắn quá mức dâm tà. Nàng cũng không phải không biết một số quan lại có sở thích biến thái bao dưỡng nam sủng.

Biết thì biết nhưng tận mắt trông thấy vẫn rất ghê tởm.

Tề Tú Hữu nắm tay Phương Vũ rẩ chặt. Ban đầu Phương Vũ rất là sợ hãi, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng nhưng càng về sau càng bĩnh tĩnh, ánh mắt trở nên quật cường, còn lạnh lùng nhìn Tô Mạt.

Tuy rằng Tô Mạt biết hắn gạt nàng trước nhưng giờ nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng, bất lực lại trách móc của hắn lại khiến nàng cảm thấy vô cùng áy náy.

Áy náy thì áy náy, nàng vẫn cố gắng nhịn xuống. Nàng không được phép mềm lòng. Nếu đã hoài nghi hai tỷ đệ họ thì phải dứt khoát xử lý, nếu không sẽ thành mối họa về sau.

Lúc này Tô Việt với Phương Oánh cũng vừa tới. Nàng ta thấy Tề Tú Hữu nắm tay Phương Vũ thì lập tức quăng hộp thức ăn xuống đất, chạy qua kéo tay Tề Tú Hữu:“Cẩu quan, ngươi buông đệ đệ ta ra, đệ đệ của ta ngay cả kiến cũng không dám giết. Ngươi dám nghi ngờ hắn là thích khách. Ngươi là hôn quan, tìm không ra thích khách thì đem dân thường ra thế mạng.”

Tề Tú Hữu nhìn nàng, bộ dạng tuy cũng tính là đẹp nhưng lại không gây được cho hắn chút hứng thú nào, y hệt như con mèo hoang.

Hắn hừ lạnh, vung mạnh tay, Phương Oánh liền bị hất văng ra, đập đầu vào bồn hoa, máu chảy ròng ròng.

Tô Việt thấy vậy ngẩn người, không thèm suy nghĩ chạy tới ôm nàng ta lên, nói vớiTô Mạt nói:“Mạt nhi, đi lấy thuốc, nhanh lên.”

Tô Mạt cũng không ngờ sự việc trở thành như vậy, bèn kéo Phương Vũ ra khỏi tay Tề Tú Hữu chạy đi, lại hối người nhanh đem thuốc tới.

Tô Việt đem Phương Oánh để lên giường, nàng ta nửa tỉnh nửa mê gọi:“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1148: Không bằng tương kế tựu kế -- kế trúng kế 06


Tô Việt an ủi nói:“Đệ đệ nàng không sao, đang đi lấy thuốc cho nàng.”

Sau đó lại chạy đi lấy khăn, nhúng nước, lau máu cho nàng ta.

Ở bên này, Tô Mạt kéo Phương Vũ tìm thuốc. Hắn lại hất tay nàng ra, tự mình đi lấy. Tô Mạt chạy theo sau hắn. Tìm được thuốc, hai người chạy vội trở về.

Lúc Phương Oánh tận mắt trông thấy Phương Vũ, nàng ta mới yên tam ngát đi.

Tô Mạt đi qua kiểm tra, miệng vết thương hơi lớn, cần gọt bớt tóc mới băng bó được.

Nàng mới cầm kéo lên thì Phương Vũ đã xông tới, dang hai tay che cho chị hắn, không cho nàng tới gần.

Tô Mạt khoát tay:“Tránh ra, ta muốn cứu nàng.”

Phương Vũ cái gì cũng không nghe, chỉ gắt gao che chở tỷ tỷ, không cho nàng chạm vào.

Tô Việt đành phải tiến lên kéo hắn, ai biết hắn dùng hết sức bình sinh gồng lại, không cách nào lay được.

Mà miệng vết thương của Phương Vũ miệng vẫn lên tục chảy máu.

Tô Mạt cau mày, đánh cho gã một quyền, sau đó quay qua gọt tóc cho Phương Oánh, rồi tiến hành tiêu độc, bôi thuốc, băng bó.

Phương Vũ bị nàng đánh cho đầu váng mắt hoa, nằm ở trên giường, hai má đỏ bừng, gắt gao cắn môi, giống như kẻ điên sẵn sàng liều mạng.

Tô Việt thở dài, đẩy Tô Mạt đi gian ngoài, nhẹ giọng hỏi:“Mạt nhi, có phải chúng ta hiểu lầm không ?”

Tô Mạt lắc đầu:“Muội cũng không biết .”

Nàng chỉ biết Phương Vũ giả điếc, nhưng cũng không có bằng chứng xác thực. hơn nữa cũng không biết bọn họ là thám tử do ai phái tới.

Nàng đã từng cho A Lí phái người đi điều tra. Kết quả thu được là ở thôn trang kế bên có Trữ gia giàu có hơn người.Thiếu chủ của Trữ gia gọi là Ninh Tín Chi còn chị em Phương Oánh rơi vào tay chủ nhân biến thái tên Mạnh Tân Dân. Gã này hành vi cực kì bại hoại, lấy hành hạ thị tì tôi tớ làm thú vui. Những thiếu niên nam nữ bị gã hành hạ đến chết không phải ít.

Tên này thường ra ngoài bỏ tiền mua con hát nhỏ tuổi, mấy chục đứa bé, trai có gái có đem về nhà ngày ngày dâm nhạc.

Lúc mua người, hắn thường bắt người ta kí giấy sinh tử, đứa nhỏ có chết, cha mẹ nó cũng không được kiện cáo gì.

Mặt khác, luật lệ ở đây, chủ nhân có đánh chết tôi tớ, quan phủ cũng không hỏi tới nên đến bây giờ gã vẫn ung dung.

Theo điều tra, hai chị em Phương Oánh không chịu nổi ngược đãi cùng nhục nhã nên đã thừa lúc Mạnh Tân Dân uống say đánh gã ngất xỉu rồi dẫn theo đệ đệ mình trốn đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1149: Không bằng tương kế tựu kế -- kế trúng kế 07


Tưởng gã đang chơi giỡn với nô tì nên Ninh Tín Chi không để ý, chừng nghe gã sai vặt của Mạnh Tân Dân báo lại hắn mới hay. Đến khi Mạnh Tân Dân tỉnh lại kể đầu đuôi sự việc, gã mới sai người truy sát hai chị em nhưng đã trễ.

Tô Mạt lúc đó có sai A Lí phi tang hết dấu vết hai chị em họ nên bọn Mạnh Tân Dân không tài nào lần ra được. Chúng cũng từng sai người đến vườn hoa dò hỏi nhưng kết quả dĩ nhiên không có.

Ngoài việc đó ra, bọn A lí cũng không điều tra thêm được gì nữa.

Nhưng trực giác của Tô Mạt luôn nhắc nhở nàng hai chị em này không đáng tin. Đường chạy trốn rộng thênh thang, sao họ cứ phải nhắm hướng vườn hoa của nàng mà chạy? Không lẽ có chuyện trùng hợp tới vậy sao?

Nàng thà cho mình đa nghi , bởi vì Lan Như vẫn luôn âm thầm theo doic bọn họ nhưng chẳng thu được kết quả gì.

Trừ phi bọn họ phát hiện mình đang bị Lan Như theo dõi nên thay đổi chiến thuật, chứ sao họ đã ở đây gần năm trời lại không có động tĩnh gì?

Tô Việt hỏi:“Mạt nhi, giờ chúng ta phải làm gì đây? Nếu để họ bị Tề Tú Hữu bắt thì..”

Tô Mạt nghĩ ngợi một hồi:“Chỉ còn cách đánh cược một phen.”

Tô Việt lo lắng:“Hai tỷ đệ họ tính nết rất quật cường, huynh chỉ e…..”

Tô Mạt thản nhiên nói:“Nhị ca yên tâm, hai người đó không có chuyện gì đâu..”

Bọn họ đã sống sót được tới giờ, một là có kế hoạch tỉ mỉ, hai là thật sự thực kiên cường.

Nàng lại tiếp:“Nhị ca, huynh yên tâm, Tề Tú Hữu sẽ không làm gì họ đâu. Hắn chỉ coi trọng Phương Vũ thôi.”

Tô Việt kinh ngạc “a” một tiếng.

Tô Mạt ra hiệu hắn nhỏ tiếng, lôi hắn ra ngoài, nói khẽ:“Muội có hỏi thăm Tả phu nhân về gã. Tên này muốn lấy lòng Tống gia, cái gì cũng làm. Hắn ở hình bộ lợi dụng chức quyền đưa rất nhiều luyến đồng Tống Ngũ.”

Tống Ngũ thích những nam hài ngoại hình tuấn tú. Tề Tú Hữu ở hình bộ, gặp phạm nhân nào vẻ ngoài dễ nhìn đều tìm cách đưa qua cho gã, nếu người nào không nghe sẽ bị hù dọa, dụ dỗ, lấy tính mạng người nhà bức bách… Tóm lại tất cả đều không thoát được.

Mà Tả đại nhân là lại bộ Thượng Thư, dù vô tình hay cố ý cũng có nghe qua chuyện này. Khi về nhà, ông ta sẽ than thở cùng phu nhân của mình.

Tô Mạt đến chơi với Tả phu nhân, nàng lựa lời dò hỏi về gã mới biết được.

Nghĩ tới đây, nàng lại ngẩng đầu nhìn trời. Bận bịu mãi cũng hết một ngày. Mặt trăng từ từ lên tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1150: Lừa dối chi kế 01


Lam ma ma cùng Tần ma ma từ ngoài vô, làm lễ với nàng:“Tiểu thư, bọn quan sai đã đem văn thư tới.”

Tô Mạt gật đầu, thời gian vừa khớp với tính toán của nàng. Nàng bảo hai vị ma ma: “Phiền hai người chiếu cố tỷ đệ Phương Oánh, ta với nhị ca đi xem.”

Hai người rời sân viện mình đi tới sân Tề Tú hữu đang canh gác, đang đi thì thấy Lan Như từ tối đi ra, dịu dàng nói:“Nhị thiếu gia, tiểu thư, Lưu Vân huynh đệ đến vườn hoa , đang chờ tiểu thư giao việc.”

Tướng mạo Lan Như cùng Lăng Nhược đều rất đẹp, có điều tỷ tỷ hơi lạnh một chút, muội muội hoạt bát hơn chút, lời nói của nàng lúc này mang theo chút lo lắng.

Tô Mạt lại hỏi vài câu về Phương gia tỷ đệ, chủ yếu để biết Lan Như có bị phát giác hay không?

Lan Như nói:“Tiểu thư, bọn họ không phát hiện được, muội cũng không ra mặt giám thị mà chỉ ngầm theo dõi từ xa.”

Trong nhất thời, Tô Mạt cũng không có cách gì, đành gác chuyện này lại.

Nàng sai Lan Như đi nói cho Lưu Vân cùng Lưu Hỏa, bảo hai người đó cứ lấy thân phận tùy tùng của Tề vương điện hạ quang minh chính đại đi Vạn xuân uyển.

Thị vệ bên người hoàng đế công phu cao không ít, bên người thái tử không thiếu, Tô trì cũng biết võ công, bên người Hoàng Phủ Cẩn có cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa trước đây, an hem họ cùng tập võ với Hoàng Phủ Cẩn hoàng đế cũng biết, lúc đó hắn không hỏi giờ lại hỏi hay sao?

An bài xong xuôi, nàng đi tới sân cùng nhị ca.

Bọn thị vệ đã chuẩn bị đuốc đầy đủ, Tề Tú Hữu giơ tay, hùng hổ nói:“Đi!”

Tô Mạt cười cười:“Mời.”

Nói xong, nàng sai hạ nhân chuẩn bị hương án rửa tay, dâng hương, sau đó làm đại lễ ba quỳ chín bái.

Tề Tú Hữu hận đến nghiến răng, nhưng cũng không thể không làm theo Tô Mạt, đây là hành lễ với hoàng đế.

Chờ Tô Mạt chậm rì rì đem một bộ đều làm đủ , sau đó lại cho người tháo giấy niêm phong, sau đó nữa mới cho bọn họ đi vào.

Cửa vừa mở ra, Kim Kết ở bên trong liền chỉ huy người đem đèn lồng đốt, sáng trưng .

Tô Mạt nhìn nàng, nàng chớp mắt vài cái, cười cười.

Lúc này A Cổ Thái hưng phấn mà chạy đến,“Bảo bối hoa nhài, ta lại điều chế ra một loại hương khí mới, ngươi tới thử xem!”

Hắn từ bên trong ra, không thèm nhìn Tề Tú Hữu mà vọt tới trước mặt Tô Mạt, đưa cho nàng một bình ngọc lưu ly nhỏ.

Tô Mạt nháy mắt với hắn, hắn mới làm như để ý tới, lớn tiếng nói:“Các ngươi là người nào, sao vô lễ, cũng dám xông vào điều hương thất của ta.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1151: Lừa dối chi kế 02


Tề Tú Hữu giơ tay ra hiệu hạ nhân tiến lên:“Câm miệng cho bản quan!”

Có chỗ dựa là hoàng đế, hắn liền diễu võ dương oai, không nhún nhường như lúc nãy nữa.

Đám người Tề Tú Hữu vội vàng xuyên qua tiền viện, vào trung viện, trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Nơi này -- là xưởng sao? Không có huấn luyện nam nhân, không có thợ rèn tạo vũ khí......

Đây là một tòa viện của viện, có nam có nữ làm việc bận rộn, có hơi nóng bốc lên, có tiếng thùng thùng truyền ra….

Ai nấy đều ra sức làm việc, kéo cối xay , đốt lò, kéo ròng rọc…

Các nữ nhân, có điều chế, có lựa hoa, có…

Tề Tú Hữu lập tức phục hồi tinh thần lại, hô lớn:“Im hết cho ta!”

Tô Mạt nhắc nhở:“Đại nhân, bọn họ không ai nói chuyện hết, nhưng họ không thể ngừng việc đang làm được, ngài muốn hỏi gì cứ hỏi.”

Nàng nói với A Cổ Thái:“Mời lão Cam ra tiếp Thượng Thư đại nhân đi.”

A Cổ Thái hừ một tiếng, vẫy tay, một hoa nông khoảng năm mươi tuổi bước qua, đầu quấn khăn, mặc một chiếc áo bằng vải thô, vẻ mặt tang thương, quỳ làm lễ với hắn

“Quan gia có gì phân phó?”

Tề Tú Hữu kiêu căng hất mặt: “Chỗ này tổng cộng bao nhiêu người, làm gì, hộ tịch ở đâu, có văn điệp chứng minh thân phận không, báo từ ba đời ta, bản quan sẽ xác minh tận tường. còn nữa, chỗ này có hầm hay phòng tối gì tất cả đều phải thành thật khai báo cho ta.”

Lão Cam nhất nhất nói rõ từng việc một, chỗ nào chứa hương liệu, có bao nhiêu hầm đều rõ rang khai báo.

Tề Tú Hữu nghe xong liền cho người đi tra.

Tô Mạt lạnh lẽo nói:“Tề thượng thư, ngài nhớ nhắc nhở thuộc hạ. Làm hư của ta một cái chai, vỡ một cái bình, hư một đóa hoa, ta sẽ đi tìm tả tướng cáo trạng. Ngươi nếu cái gì cũng không tìm được mà lại biến chỗ này của ta thành hỗn loạn, chúng ta không làm việc được, làm ta thua lỗ ngươi phải bồi thường cho ta đó.”

Tề Tú Hữu cân nhắc một chút, chỗ này dầu sao cũng là đệ nhất hoa viên do hoàng đế khâm phong, bọn họ không thể lỗ mãng lục soát như những chỗ khác, gặp cái gì tốt đều bỏ túi riêng.

Hắn phất tay ra lệnh: “Tất cả nghe thấy chưa?”

Bọn thị vệ lớn tiếng thưa:“Dạ!”

Tề Tú Hữu vung tay, bọn thị vệ liền đi theo lão Cam dò xét.

Lúc này từ xa truyền tới tiếng cười sang sảng cùng tiếng nói chuyện huyên thuyên không kiêng nể.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1152: Lừa dối chi kế 03


Lúc này từ xa truyền tới tiếng cười sang sảng cùng tiếng nói chuyện huyên thuyên không kiêng nể.

Lỗ tai Tề Tú Hữu lập tức dựng thẳng lên, hét lớn:“Người nào?”

Bên kia cũng có người lớn tiếng nói chuyện, chính là ngôn ngữ bọn họ nghe không hiểu, ngẫu nhiên hỗn loạn một vài tiếng Hán:“Bà nội ngươi!”

“ Lão mẫu ngươi!”

…..

Những người đó dạt thị vệ ra, hùng hổ qua đây. Tề Tú Hữu nhìn thấy tóc người nào cũng xoăn tít, lại đủ màu: vàng, hung đỏ,…, mũi cao, mắt xanh.

Một người thở phì phì giơ nắm đấm, vừa cô lỗ cãi.

Tô Mạt liều mạng cắn môi, không ra tiếng.

Tề Tú Hữu hỏi bọn hắn là ai, từ đâu tới, bọn họ liền cùng hắn nói huyên thuyên, xí xô xí xào không ai hiểu được.

Tề Tú Hữu bị bọn họ nói đến chóng mặt:“Câm miệng!”

Bọn họ tựa hồ bị hoảng sợ, lại nghe không hiểu hắn nói gì, tiếp tục ô ô lạp xả.

Hắn nhìn Tô Mạt.

Tô Mạt nhìn Tô Việt.

Tô Việt nhìn A Cổ Thái.

A Cổ Thái hừ:“Bọn họ là bằng hữu của ta, đều từ tây dương xa xôi tới đây.”

Hắn chỉ vào bọn họ nhất nhất giới thiệu, này kêu Bì Đặc, cái kia kêu Bố Lỗ Tư, người khác kêu Lê Mã Đôn......

Tề Tú Hữu nhức đầu, hắn không phải Lễ bộ Thượng Thư, không phụ trách chiêu đãi người Hồ cùng người Tây Dương.

Những người tây dương này đúng là quá nhiệt tình, nắm tay hắn bô lô ba la liên tục, làm hắn xoay mòng mòng.

Bực quá, hắn hét lên:“Lui hết cho ta, đưa văn điệp tới đây.”

A Cổ Thái nói gì đó với họ, họ liền lấy văn điệp từ rương hành lý ra đưa cho hắn.

Tề Tú Hữu thấy rương hành lý của bọn họ không giống bình thường, từ vật liệu gì không rõ, nhẹ hơn rương ở đây nhiều, giống như từ da chế thành, không thấm nước.

Hai người nâng , một người mở khóa lấy văn thư ra.

Chữ trên văn thư có văn tự tây dương, chữ giống như nòng nọc, có văn thư Đại Chu, còn có ấn của Lễ bộ, thị mậu tư.

Tề Tú Hữu nhìn Tô Việt, hắn đi theo Tề vương làm việc ở thị mậu, tự nhiên biết người Hồ cùng người Tây Dương .

Hắn hừ một tiếng, vừa cẩn thận nhìn nhìn, còn kéo tóc bọn họ.

Tóc bị kéo đau làm một người nhịn không được, đập cho hắn một quyền.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1153: Lừa dối chi kế 04


Tuy người này chưa dùng sức nhưng cũng đánh cho đầu hắn lệch qua một phía.

Người tây dương đó một bên quang quác gào, một bên chỉ hắn, tuôn một tràng dài không ai hiểu.

Tề Tú Hữu vội nói với Tô Việt dẫn bọn họ đi xuống, bọn họ lại tò mò nhìn mũ quan của hắn, còn đưa tiền tây dương ra muốn mua đội cho biết.

Tề Tú Hữu thấy mình sắp điên tới nơi rồi.

A Cổ Thái nói gì đó với Tô Mạt.

Tô Mạt quay qua nói:“Tề thượng thư, bọn họ từ Tây Dương đến, cố ý đến vườn hoa khảo sát, dù sao vườn hoa là nơi cung cấp nguyên liệu cho Hương lâu. Bọn họ muốn bàn chuyện làm ăn lâu dài với chúng ta nên sẽ ở đây thêm ít ngày. Bọn họ còn nói rất thích ngài, muốn sắp xếp thời gian tới kinh đô cùng ngày đàm đạo.”

Lúc này, đội thị vệ tra xong cũng ra tới, không thu hoạch được gì. Những thị vệ tuấn tú, người nào người nấy ôm đầy hoa tươi do các cô nương cùng bà tử tặng.

Vài người điều tra hộ tịch cũng đến báo:“Đại nhân, đều tra qua, không có khả nghi .”

Tề Tú Hữu rất không cam lòng, hắn thật vất vả mới có cơ hội vào đây lúc soát, không thể về tay không nên muốn kiểm tra kĩ qua lượt nữa, cố ý tìm xem có cái cơ quan bì mật nào mà hắn bỏ sót hay không.

Tô Mạt đi theo hắn, còn dẫn mấy người Tây Dương cùng đi nhưng Tề Tú Hữu không hco.

Mỗi một gian phòng đều được rà cẩn thận, thậm chí là vách tường, giá sách, ngăn tủ, đều di chuyển để xem có mật đạo hay không?

Tô Mạt cười lạnh:“Tề thượng thư, chắc ngài xem tiểu thuyết diễn nghĩ hơi nhiều nên nhìn đâu cũng ra mật thất. hay là nhà ngài có nhiều động giống như hang chuột nên ngài tưởng nhà ai cũng giống vây? Ngài cũng không nghĩ chút, phong này lớn như vậy, cửa lúc nào cũng mở rộng, nếu làm mật thất thì phải đào ở chỗ nào?”

Tề Tú Hữu nóng, vườn hoa này sao một chút mờ ám cũng không có vây?

Cuối cùng, hắn đi tới một chỗ hình như là phòng mới đang dựng, có giàn giáo, nhìn không ra hình gì, giống nhà ở, lại giống kho hàng, còn giống..

“Đó là cái gì?” Hắn chỉ tòa kiến trúc dang dở, thắc mắc.

Tô Mạt cười:“Khách sạn, chờ làm xong, mời ngài đến tham quan.”

Nghe nàng mời, hắn không thềm tới gần. Nàng đã mời thì chỗ đó có gì đâu đặc biệt.

Hắn thất vọng rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1154: Biết thời biết thế chi kế 01


Ép buộc suốt một đêm, Tề Tú Hữu chịu hết nổi, nếu không muốn lập công trước mặt tả tướng, hắn đã ở trong phòng ôm thị thiếp chứ có ở đây đâu.

Nghe gà gáy sáng, hắn ngáp một cái, nói:“Hai tỷ đệ đó rất khả nghi, bản quan sẽ dẫn đi.”

Tô Mạt thản nhiên:“Ngài cứ dẫn đi, nhưng nếu bọn họ trong sach, phiền ngài thả họ về. Nếu ngài làm gì đó với hai chị em họ, ta sẽ không khách sáo đâu.”

Tề Tú Hữu căm hận:“Nha đầu chết tiệt, sao ngươi dám ăn nói ngược ngạo hả?”

Tô Mạt nhướng mày:“Hôm qua ta đề nghị nhưng ngươi không đồng ý, sao giờ lại nói khác? Giờ đã qua một đêm, tự nhiên lời ta nói hôm qua hết hiệu lực. Ngươi có thể dẫn họ về điều tra nhưng nếu họ trong sạch thì phải thả ngay, còn phải làm văn điệp chứng minh thân phận cho họ, tránh sau này chúng ta lại phiền phức. Nếu không làm được, ngài cũng đừng dẫn theo.”

Tề Tú Hữu quả thực bị nàng chọc điên rồi.

Hừ một tiếng, phái người đi dẫn hai tỷ đệ họ đi.

Rất nhanh, Phương Oánh cùng Phương Vũ bị đẩy ra.

Hai chị em họ lần này không sợ hãi mà hết sức quật cường.

Phương Oánh quỳ xuống lạy Tô Mạt cùng Tô Việt, tạ ơn họ đã thu giữ chị em họ một năm.

Phương Vũ lạnh lùng nhìn Tô Mạt, đôi con ngươi sạch sẽ thanh thuần đã không còn độ ấm.

Tô Mạt mím môi không nói, Tề Tú Hữu dẫn bọn họ đi.

Tô Việt thở dài nói với Tô Mạt:“Mạt nhi, đi nghỉ ngơi đi.”

Kim Kết đã dọn chăn cho nàng, còn giúp nàng tháo trang sức, thay quần áo, Tô Mạt đột nhiên nhớ tới cái gì, chạy ra ngoài cử sổ gọi:“Nhị ca!”

Tô Việt dừng lại.

Tô Mạt đứng lên, ghé vào cửa sổ nói:“Nhị ca, ngươi kêu Đường Băng đuổi theo, bảo hắn tìm cách kết thân với Tề Tú Hữu.”

Tô Việt lập tức ngầm hiểu, Mạt nhi làm gì đều có tính toán hết.

Lúc đầu, bọn họ cải trang thành người tây dương, nếu Tề Tú Hữu nảy sinh nghi ngờ mà quay ngược lạ điều tra thì khá phiền toái, không bằng cứ chủ đông làm quen với hắn, vừa tránh khỏi hoài nghi còn có thể tiếp cận, nắm thông tin từ hắn.

Mà Đường Bằng rất thông minh, lại là con lai, mang trong người dòng máu tây dương giống A Cổ Thái, chỉ cần hóa trang thêm một chút liền giống y không khác.

Nghĩ vậy, Tô Việt gật đầu:“Được, để huynh sắp xếp, muội mau nghỉ đi.”

Dù sao, Mạt nhi cũng còn nhỏ, không ngủ một đêm sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1155: Biết thời biết thế chi kế 02


Cũng may lúc đợi Tề tú Hữu đến, nàng đã âm thầm vận công điều tức trước nên tuy cũng có mệt mỏi nhưng cũng không ảnh hưởng lớn tới sức khỏe lắm.

Sân viện nàng hoàn toàn im lặng, quanh phòng treo màn dày cản hết ánh sáng để chủ nhân nhỏ có thể ngủ được ngon hơn.

Tô Mạt ngủ thật say, hơn hai canh giờ mới dậy rửa mặt ăn cơm.

Tinh thần Kim Kết không được như tiểu thư. Tuy nàng cũng luyện nội công do Hoàng Phủ Cẩn dạy nhưng tư chất của nàng hạn chế nên chỉ giúp cơ thể được khỏe hơn một chút.

Tô Mạt nhìn nàng:“muội ở lại đây nghỉ ngơi đi, rảnh thì thêu vài túi hương giúp ta, ta sẽ thu xếp về Vạn Xuân uyển trước.”

Kim Kết kiên trì nói:“Muội muốn về chung với tiểu thư.”

Tô Mạt cười cười:“Bên ta còn có Thủy Muội với Hoàng Oanh mà, muội ngoan ngoãn ở lại đây đi. Nhị ca cũng hay tới chỗ này, muội không ở một mình đâu mà lo.”

Nếu Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng mà ở trong này nữa thì càng tốt.

Nhưng hai người họ lại bị giữ ở nông trường cùng mọi người nghiên cứu võ thuật cùng y thuật để có thể trị bệnh cứu người, cũng có thể tự bảo vệ mình.

Hơn nữa nông trường cũng thật sự cần bọn họ.

Nhóm mấy trăm Mị Ảnh, có ai không cần tới thuốc của họ đâu. Đương nhiên, nhóm Tô Mạt cũng góp phần trong việc sử dụng thuốc nữa.

Những dược liệu đó được trộn vào nông sản đưa đến cho nàng.

Lúc này, A Cổ Thái đem nước hoa hắn vừa chế ra mang tới cho nàng thử.

Nàng thành thật:“A Cổ Thái, tuy ngươi tuấn tú lắm nhưng tuyệt đối là một điều hương đệ nhất.”

Hắn có thể biến hoa cỏ thành thuốc nhuộm một cách thần kì. Kim kết dựa theo phương pháp của nàng chỉ, nhuộm cho nhóm người Đường Bằng, làm cho bọn họ trông không khác gì người tây dương chính gốc.

Sau đó, các nàng còn lấy da động vật chế mỏng, nhuộm qua, làm mặt nạ, lấy thủy tinh chế thành kính sát tròng biến mắt họ thành màu xanh.

Qua một loạt những công đoạn, cuối cùng nhóm Đường Bằng so với người tây dương không khác.

Nếu vào ban ngày, dĩ nhiên sẽ hơi khác một chút nên Tô Mạt cố ý kéo dài đến tối nên mới không ai phát hiện.

A Cổ Thái một bên để Tô Mạt thử nước hoa, một bên dụ dỗ nàng nhuộm tóc. Nàng vội từ chối. Nàng cũng không muốn hoàng Phủ Cẩn bị hù đến choáng váng đâu.

Rất nhanh, Đường Bằng đưa tin nói hắn đã tiếp cận được Tề Tú Hữu, gã còn hứa sẽ tạo cơ hội hợp tác cho hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1156: Cải trang được việc 01


Hắn đưa Tề Tú Hữu một gói tiền to, trên mặt túi có khắc đầu chim ưng cùng một nam tử mũi ưng.

Tề Tú Hữu không chút nghi ngờ, cam đoan sẽ giới thiệu khách lớn cho hắn, tạo cơ hội kiếm tiền cho hắn tại kinh đô.

Đường Bằng còn nhờ hắn giữ bí mật với Tô Mạt vì hắn còn cần nhiều nguyên liệu từ vườn hoa của nàng.

Tề Tú Hữu đương nhiên gật đầu đáp ứng.

Cứ như vậy, trên đường phục mệnh, Tề Tú Hữu bị Đường Bằng mua chuộc dễ dàng. Gã còn quy định tín vật cùng địa điểm liên lạc.

Nghe tin tốt, Tô Mạt vui vẻ hơn nhiều. Đây coi như là thuận nước dong thuyền. Tuy nàng không cố ý cài người bên kẻ địhc nhưng nếu có cơ hội tuyệt đối không lãng phí.

Sau khi điều tra xong, Tề Tú Hữu không dám nghỉ ngơi mà chạy vội tới chỗ tả tướng đang ở.

Từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng ho kịch liệt, bước vào trong, Tề Tú Hữu thấy tả tướng đang nghiêng đầu đọc sách.

Gã vội hành lễ, xong xuôi liền đem hết chuyện xảy ra ở vườn hoa kể lại không sót một chữ.

Nghe về người tây dương, tả tướng nhíu mày phân phó gã cẩn thận điều tra bối cảnh cùng xuất thân của họ.

Tề Tú Hữu đắc ý cười:“Đại nhân yên tâm, hạ quan đã cho người điều tra kĩ càng. Hơn nữa......”

Hắn tới gần tả tướng, đem ý của người kêu Đường Bằng thuật lại:“Đại nhân, hắn ta là thương nhân từ tây dương tới, chưa rành rẽ nơi đây, chỉ sợ là dựa vào hối lộ Tô Việt mới vào được vườn hoa. Nhưng hắn muốn kiếm nhiều lợi nhuận hơn nữa nên có ý muốn hợp tác với chúng ta. Hắn nói hắn vừa nhìn đã biết hạ quan quyền cao hơn Tô Việt, vậy cấp trên hạ quan chắc còn lớn hơn nữa. Hắn còn tặng hạ quan một món quà không nhỏ.”

Nói xong, hắn đem kim tệ trong túi đổ ra.

Tả tướng nhìn nhìn, quả thật tiền Tây Dương, vuốt cằm nói:“Nếu vậy, ngươi nghĩ chiêu dụ hắn, bảo hắn thường xuyên lui tới với Tô việt, bên đó óc tin tức gì thì báo lại với ngươi.”

Tề Tú Hữu nịnh nọt:“Hạ quan cũng có ý như vậy.”

Nói xong đem kim tệ đặt trên bàn,lui ra sau.

Tả tướng liếc qua rồi nói:“Nếu hắn cho ngươi thì ngươi cứ cầm. Sử dụng người cho tốt là được. Ngoại trừ việc đó ra không còn gì khả nghi nữa sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1157: Cải trang được việc 02


Tề Tú Hữu lắc đầu:“Tất cả đều là thương nhân, một số người từ phía nam tới nên biết ít công phu cũng không lạ, những người đó đều có tên trong danh sách chỗ quan phủ.

Tả tướng lại bảo hắn tả lại thật kĩ từng vị trí bên trong vờn hoa để thủ hạ của hắn vẽ lại.

Lúc nói chuyện, thỉnh thoảng có tiếng ho mãnh liệt từ sau truyền tới, dĩ nhiên là có người thay ông ta giả vờ ho, làm như bệnh rất nặng.

Tề Tú Hữu vỗ tay cười nói:“Đại nhân túc trí đa mưu, hạ quan cáo lui .”

Tả tướng khoát tay:“Nhớ giữ mồm giữ miệng cho ta..”

Tề Tú Hữu thở dài:“Đại nhân yên tâm, nếu tiểu thúy có hỏi, hạ quan cũng sẽ không hé răng huống chi là những người khác.”

Tiểu thúy phượng là thị tì bên người hắn, thực tế là thị thiếp, ngày thường yêu mị phong lưu, rất được hắn thích.

Một lần,Tả tướng đến phủ của hắn, hắn đã sai nàng hầu hạ ông ta, làm ông ta rất hài lòng. Vì thế hắn đặc biệt yêu chiều ả hơn người khác.

Tả tướng hài lòng:“Đi đi.”

Tề Tú Hữu vâng lệnh đi ra. Trước tiên, hắn tìm phụ tá của tướng phủ, sau lại hỏi người tìm Tống Ngũ.

Hắn nghĩ tới, nếu hắn đưa gã câm tuấn tú mới thu được cho Tống Ngũ, không biết Tống Ngũ sẽ hài lòng tới bực nào.

Lúc gặp mặt, Tống Ngũ bảo Tề Tú Hữu kể lại chi tiết mọi cách bày trí bên trong vườn hoa để hắn tự tay vẽ lại.

Càng nghe gã nói,Tống Ngũ càng kích động, hai mắt sáng rỡ, đắc ý cười nói:“Hừ, Tô Mạt, ngươi dám cùng bổn thiếu gia đấu, bổn thiếu gia cho ngươi biết chết là gì!”

Một trận gió thổi qua, Tô Mạt hít mũi, chắc là bị cảm rồi. ai biểu Tề Tú Hữu lục soát vườn hoa lâu quá làm chi.

Nàng để Kim Kết ở lại vườn hoa, tự mình dẫn người về hoa Xuân uyển trước. Sau khi nói ít chuyện với tổ mẫu, nàng liền chạy đi tìm Hoàng Phủ Giác.

Nàng đột nhiên nhớ tới một việc.

Hoàng Phủ Giác vừa từ chỗ hoàng đế về, đang phụ xem tấu chương, Hoàng Phủ Giới cùng Hoàng Phủ Liễn ở kế bên hỗ trợ.

Hoàng Phủ Giới không hứng thú nên hầu như toàn do Hoàng Phủ Liễn làm thay.

Vừa thấy Tô Mạt đến, Hoàng Phủ Liễn liền chạy nhanh tới, kéo tay nàng,“Mạt nhi tỷ tỷ, đệ có đi thăm nhị ca rồi. Huynh ấy lúc nào cũng đọc sách. Huynh ấy nói đệ nhắn với tỷ, huynh ấy sống tốt lắm.”

Tô Mạt cám ơn hắn, lấy từ trong túi ra một viên kẹo, lột vỏ, bỏ vào miệng hắn.

Hoàng Phủ Liễn lập tức ngậm miệng, vừa mút kẹo, vừa đi làm việc Hoàng Phủ Giác giao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1158: Hy vọng quanh co 01


Hoàng Phủ Giác đứng dậy đón nàng, mời nàng ngồi rồi sai người dâng trà.

“Tề Tú Hữu có náo loạn vườn hoa của muội không?”

Tuy đã nghe được tin tức nhưng Hoàng Phủ Giác vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói.

Tô Mạt cười:“Vườn hoa trong sạch , tự nhiên không việc gì. Hơn nữa những hoa nông ở đó người người cường tráng , thích khách dám trốn vào trong đó, chúng ta cũng tất nhiên sẽ không bỏ qua hắn .”

Hoàng Phủ Giới liếc bọn họ một cái rồi dẫn đệ đệ ra sân dạo.

Nàng không ngờ hoàng Phủ Giới cũng có ngày hiểu chuyện như thế, biết nàng có việc cần nói riêng với hoàng Phủ Giác nên chủ đông tránh đi.

Nàng thu hồi ánh mắt, nói với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ Ca, muội đột nhiên nhớ tới một việc.ta nghĩ khởi một sự kiện đến. Năm đó, trên đường muội cùng Tề vương về kinh có gặp phải thích khách. Bọn họ giống kiếp phỉ, trực tiếp lên thuyền giết người, sau đó muội với Tề vương còn bị bọn họ bắt vào một đại viện chộp. Ở đó có một công tử bộ dáng như hoa ngư ngọc, nữ nhân còn phải kém xa. Hắn bị Tề vương đả thương, sau bị người cứu thoát, tới giờ chưa thấy xuất hiện lần nào nữa.”

Sau đó, hai người lại gặp Tô Trì đang khâm sai nam hạ, hắn được lên xuống phía nam đón Tô gia hồi kinh.

Lúc đó, nàng có nghi ngờ Tô Trì, nhưng sau phát hiện bọn họ đang muốn mượn sức Hoàng Phủ Cẩn. Dù Hoàng Phủ Cẩn có bị hoàng đế ghét bỏ nhưng Đại Chu thực sự không thể không có hắn.

Hoàng Phủ giác với thái tử, người nào có lên được ngôi hoàng đế hay không cũng vẫn cần hắn giữ yên bờ cõi. Vì thế, nàng loại bỏ suy đoán này.

Nhưng giờ, gặp chuyện thích khách, nàng lại nghĩ tới chuyện cũ.

Hoàng Phủ Giác suy nghĩ một chút:“Mạt nhi, muội còn nhớ bộ dạng gã công tử đó không?”

Tô Mạt gật đầu, nàng đứng dậy đi đến trước án thư ngồi xuống, chấp bút, nhắm mắt nhớ lại.

Nàng thích thưởng thức những người có khuôn mặt đẹp, mà tên công tử đó dung mạo quá sức mĩ miều nên nàng nhớ mãi không quên.

Chỉ bằng vài nét bút, nàng đã đem diện mạo người đó vẽ đi ra.

Hoàng Phủ Quyết “Di” một tiếng, nhíu mi suy tư, lẩm bẩm nói:“Hình như ta đã gặp người này ở đâu rồi?”

Hắn nhíu mày, trong đầu vô số hình ảnh hỗn loạn lướt qua nhưng không tài nào bắt được.

Tô Mạt nói:“Ngũ Ca, huynh đừng cố, không chừng bất thình lình nhớ tới thì sao?”

Nàng tiếp tục nói:“Tề vương thích du lịch, đó là bởi vì hắn đối chính trị cùng quyền mưu không có hứng thú, hắn thích tự do tự tại. Nếu điều này cũng bị quy thành có mưu đồ gây thì không còn gì để nói..”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
625,006
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1159: Hy vọng quanh co 02


Dừng một chút, Tô Mạt lại nói:“Dù sao, mọi người chí hướng bất đồng, có người tình nguyện ý lòng mang thiên hạ, mang lại hoà bình và ổn định cho đất nước, tự mình đưa vị trí cao cao tại thượng nhưng không khác gì lồng giam trao cho người khác. Có người thích du sơn ngoạn thủy, tự do tự tại như vậy. Ngũ Ca, huynh nghĩ sao?”

Hoàng Phủ Giác yên lặng nhìn nàng, hắn hiểu được, nàng đang thay Hoàng Phủ Cẩn nói rõ chí hướng của mình cho hắn nghe, để hắn không cần thiết phải đề phòng huynh ấy.

Hắn nhìn nàng thật sâu:“Mạt nhi, muội yên tâm, cho dù không có lý do này, huynh cũng sẽ dốc hết sức mình cứu nhị ca. ”

Tô Mạt thi lễ, chân thành cám ơn hắn. Những lời như vậy có nói cùng thái tử cũng vô dụng. Hắn ta từ nhỏ đến lớn luôn được người khác nịnh nọt, chúc tụng, chỉ biết có mình, nào có tâm tư bình tĩnh mà nghĩ thay người khác, đặt mình vào vị trí đối phương mà suy nghĩ.

Mà ngũ hoàng tử thì khác, nói hắn được sủng ái chính là đả kích hắn. Làm một hoàng tử, hắn cần cố gắng rất nhiều mới được phụ hoàng để ý, đạt đến cái danh hiền lương.

So với kẻ không làm gì cũng được vạn người chú ý như thái tử mà nói chính là một loại bi ai.

Cáo từ Hoàng Phủ Giác, Tô Mạt tìm Hoàng Phủ Cẩn.

Lần này thị vệ giữ cử không ai còn cản đường nàng, thấy nàng tới lập tức tránh qua một phía.

Tô Mạt một mình đi vào, liền thấy Lưu Vân Lưu Hỏa đang luyện công, Hoàng Phủ Cẩn khoác khoan bào miễn cưỡng ngồi nhìn.

Thấy nàng đến, hắn lập tức biến thành người khác, nhanh nhẹn nhảy lên, hạ xuống trước mặt nàng.

Tô Mạt nhìn hắn cười, để hắn tự do nắm tay mình. Lưu Vân Lưu Hỏa đừng lại chào nàng.

Tô Mạt ngôi xuống ghế với hắn, cười nhẹ nói:“Vườn hoa rất tốt, không có trở ngại. Nhưng còn chàng, chàng có muốn ra khỏi chỗ này không?”

Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày, châm chọc cười:“Bẫy do người giăng, ta có thể thoát sao?”

Tô Mạt thở dài.

Hoàng Phủ Cẩn là người thông minh, nhưng những kẻ thông minh đều có nhược điểm.

Không đứa con nào có thể bình tĩnh khi bị thân sinh phụ thân đối xử như vậy.

Trên chiến trường, Hoàng Phủ Cẩn có thể quyết đoán, xử lý mọi việc rõ ràng lưu loát, nhưng lại vô lực khi đối diện với phụ thân mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom