Cập nhật mới

Dịch Full Vật Cưng Của Đế Vương

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: Lưu đày


– Không phải như cô ta nói. Hoàng thượng, thần thiếp bị oan!  

Dật Hi không ngừng kêu khóc. Đối với nàng ta, sự việc lần này giống như một đả kích lớn, nếu nàng ta không trụ vững, chắc chắn sẽ đầu lìa khỏi cổ.  

– Tiểu Uyển, con vẫn chưa chịu quay đầu sao?  

Sau lưng Dật Hi chợt vang lên một giọng nói thê lương mà quen thuộc. Đau đớn, ê chề, nhục nhã, người mẹ ấy đã già đi trông thấy so với tuổi.  

Dật Hi sững sờ, chậm rãi quay đầu lại nhìn, nước mắt lưng tròng chảy tràn cả xuống đất.  

Người mẹ mà nàng ta nhẫn tâm vứt bỏ, để mặc sống chết tùy trời, hiện tại đang đứng ngay trước mắt nàng ta.  

Cơ thể bà gầy đét, chỉ còn da bọc xương, mái tóc bạc gần hết đầu, hốc mắt trũng sâu đau đớn đến tuyệt vọng.  

Đứa con gái duy nhất của bà, đứa con gái bà yêu thương đến chết đi sống lại, đứa con gái bà dùng cả cuộc đời để bảo vệ và chăm sóc, suy cho cùng tĩnh mẫu tử thiêng liêng, cao quý cũng không thể đổi lại được danh vọng và quyền thế tối cao.  

Bà đưa tay về phía Dật Hi, nước mắt làm nhòe cả hình ảnh đứa con gái tội nghiệp trước mặt.  

– Mẫu thân, vì sao người tìm đến được đây?  

Tấm vỏ bọc cuối cùng của Dật Hi cũng không giữ được nữa.  

Nàng ta ôm chầm lấy mẹ, gục vào lòng khóc nức nở như một đứa bé.  

Thời gian qua, Mạch Tiểu Khê không ngừng cho người đi tìm kiếm bà, trải qua hơn một tháng ròng rã, người của nàng mới tìm được bà trở về.  

Hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc lóc tức tưởi.  

Đến giờ phút này, Dật Hi, hay Tiểu Uyển mới nhận ra, thứ quý giá nhất cuộc đời này nàng ta cũng đã nhẫn tâm bỏ lỡ.  

Phương Bành Hạc ngồi trên cao, không tự chủ được mà quay sang nhìn Mạch Tiểu Khê.  

Hắn cũng thừa hiểu, dù cho bản thân mình muốn tha thứ cho nàng ta, nhưng luật lệ của triều đình không thể khoan dung, mà những người đã chết oan ức dưới bàn tay lạnh lùng của Dật Hi cũng không thể nhắm mắt bỏ qua, tha thứ cho nàng ta.  

– Bệ hạ!  

Quan nhất phẩm Lưu Mạnh Toàn đứng ra, cung kính lên tiếng.  

Mọi người đều dồn sự chú ý lên ông.  

Ông ta trầm giọng nói:  

– Dù cho hoàn cảnh của Dật Hi hoàng hậu có đáng thương như thế nào đi chăng nữa thì nàng ta cũng không thể chối bỏ hết trách nhiệm cho những tội lỗi của mình. Xin bệ hạ đứng ra chứng giám, đưa ra kết quả thích đáng nhất để làm gương cho bàn dân thiên hạ.  

Mẫu thân Dật Hi không muốn con gái phải chịu chết, lập tức quỳ rạp xuống dưới đất, lê lết bò lên ôm chân Phương Bành Hạc mà khóc lóc:  

– Hoàng thượng, xin người tha thứ cho con gái thần. Thần sẽ thay nó đứng ra chịu tội. Xin người hãy lấy đầu thần, thần sẵn sàng chết thay con bé.  

Mạch Tiểu Khê bước tới bên cạnh Phương Bành Hạc, nhẹ nhành đặt tay lên vai hắn.  

Nàng tin rằng Phương Bành Hạc sẽ sáng suốt để đưa ra một quyết định đúng đắn.  

Hắn nhìn hai mẹ con bên dưới, ánh mắt có chút dao động.  

Trầm ngâm một hồi, hắn mới lên tiếng:  

– Hoàng hậu Dật Hi tội trạng đầy mình. Giả mạo công chúa Tây Tạng, giết người bịt đầu mối, hãm hại các phi tần khác bằng cách cho uống thuốc vô sinh, từ chối không nhận mẫu thân, dan díu với thuộc hạ… Tội này ngàn vạn lần đáng chết.  

Cơ thể Tiểu Uyển cùng mẫu thân nàng ta run lên bần bật.  

Kết quả này mặc dù đã biết sẵn sẽ dự liệu từ trước, thế nhưng ngay khi bị hoàng thượng phán xét, trong lòng Tiểu Uyển vẫn không thể chịu nổi đả kích này.  

– Hoàng thượng, xin người rộng lòng tha chết cho con bé. Hoàng thượng!!!  

Bà liên tục gào khóc, đập đầu liên tục xuống đất đến mức bật máu.  

Mạch Tiểu Khê vội vàng chạy xuống đỡ bà dậy, không ngừng an ủi, động viên bà.  

Phương Bành Hạc hít sâu một hơi. Cuối cùng hắn tuyên bố:  

– Tuy nhiên, xét vì hoàng hậu Dật Hi cũng đã có công quản lý hậu cung thời gian qua, lấy nghĩa lấy tình, ta tuyên bố phế truất ngôi vị hoàng hậu, đồng thời đày ra biên cương, vĩnh viễn không được trở về kinh thành. Lập tức khâm thử!  

– Đa tạ hoàng thượng!  

Tiểu Uyển cúi đầu tạ ơn, nước mắt lưng tròng.  

Mặc dù giữ được tính mạng nhưng cuộc đời nàng ta cũng coi như chấm dứt.  

Rốt cuộc, số mệnh con người do ta tự tay sắp xếp, tự tay ta phán xét.  

Cái giá phải trả lần này, âu cũng là điều phải chấp nhận.  

Mẫu thân Tiểu Uyển quyết định đi theo con gái.  

Trước khi đi, bà không quên cúi đầu cảm ơn Mạch Tiểu Khê vì đã giúp con gái mình giữ mạng.  

Đây cũng là trách nhiệm của nàng. Nếu nàng không vạch trần Tiểu Uyển, chắc chắn hậu cung sẽ bị nổi loạn, mà còn có thêm rất nhiều người vô tội khác tiếp tục bỏ mạng vì nàng ta.  

– Mạch cô nương, xin lỗi cô.  

Tiểu Uyển nở nụ cười buồn bã, ngước nhìn hoàng cung lại lần cuối.  

Sống hay chết, đến thời điểm hiện tại nàng ta cũng không màng nữa…  

Chuyện của hậu cung đã xử lý xong xuôi.  

Tuy nhiên, La Hải Triều ở biên cương tức tốc báo về, bè lũ phản động trong nước phối hợp cùng quân Mông Cổ đã tức tốc kéo quân tấn công người của ta.  

Bụng Mạch Tiểu Khê cũng ngày càng lớn, nàng đi lại đã thêm phần khó khăn hơn rất nhiều.  

Phương Bành Hạc ôm chặt Mạch Tiểu Khê trong vòng tay, dịu dàng thủ thỉ bên tai nàng:  

– Nàng ở đây chờ ta. Hàn Lãnh sẽ bảo vệ mẹ con nàng chu đáo. Hiện tại biên cương nhiễu loạn, ta phải đi một chuyến. Nếu không chỉ e Tịch Quốc khó giữ nổi.  

Nàng thừa hiểu chuyện này quan trọng đến nhường nào. Thân là vua của một nước, Phương Bành Hạc phải đích thân ra tay giải cứu nhân dân.  

Mạch Tiểu Khê đưa tay xoa nhẹ lên bụng mình, mỉm cười rạng rỡ đáp:  

– Chàng nhìn này, Tiểu Cục Bột đang cười với phụ hoàng đấy. Đứa nhóc bảo phụ hoàng hãy yên tâm, con sẽ ra đời mạnh khỏe nhất.  

Đôi mắt hắn chợt lấp lánh, vòng tay ôm lấy nàng càng thêm siết chặt hơn.  

Cuộc đời vô vị này của hắn, nhờ có nàng mà trở nên dịu dàng, hạnh phúc như thế này.  

Yêu nàng, thương nàng, đó là điều Phương Bành Hạc ta chưa từng nghĩ tới.  

Vì nàng, vì hài nhi, đó chính là ước mơ, là mục đích cả đời ta theo đuổi!…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác


Mạch Tiểu Khê mở mắt, nhận ra người bên cạnh mình đã rời đi từ lâu, đệm chăn đã lạnh.  

Phương Bành Hạc đi từ sớm, chỉ kịp đặt lên trán nàng một nụ hôn dịu dàng, sau đó mặc áo giáp, dẫn theo binh lính rời đi.  

Hoàng thái hậu đi đi lại lại trong hoàng cung, tâm trạng hết sức hoang mang.  

Hiện tại, dưới sự động viên, khích lệ của huynh ấy, cuối cùng hoàng thái hậu cũng chấp nhận rũ bỏ hoàn toàn ý đồ mưu phản, không còn ganh ghét, đố kỵ với Phương Bành Hạc như lúc trước nữa.  

Phương Hàn Lãnh cũng hiểu được tâm sự của mẫu hậu, nhẹ nhàng an ủi:  

– Mẫu hậu, hoàng huynh đủ thông minh để nhận ra những gì người đã làm. Thế nhưng huynh ấy chọn cách im lặng. Con chỉ có một mình người, mong mẫu hậu nhẫn nại. Con không ham vinh quyền thế. Sống một cuộc đời hạnh phúc bên mẫu hậu, bên những người mình yêu thương, đây mới là ý niệm sống cả đời của con.  

Hoàng thái hậu hai mắt đỏ lựng, mỉm cười dịu hiền:  

– Ta chỉ sợ Bành Hạc không thể một mình chống cự được với đám phản tặc kia. Ta đã lén lút sai một đội quân đến biên cương tiêu diệt quân phản động từ trước, mong chuộc lỗi với thằng bé. Thế nhưng…  

Phương Hàn Lãnh càng lo lắng hơn. Suy nghĩ một hồi, huynh ấy quyết định sẽ ra biên cương để hỗ trợ hoàng huynh.  

– Mẫu hậu, chuyện ở hoàng cung xin giao lại cho người. Hơn nữa, người cần chú ý tới Tiểu Khê. Nàng sắp sinh, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.  

Hoàng thái hậu nắm chặt bàn tay Phương Hàn Lãnh, gật đầu nhẹ nhàng:  

– Con yên tâm. Ta sẽ chăm sóc con bé cẩn thận.  

Trước khi Phương Hàn Lãnh xuất cung, Mạch Tiểu Khê bước tới bên cạnh dặn dò:  

– Huynh và Bành Hạc, cả hai đều phải bình an trở về. Nghe chưa?  

Phương Hàn Lãnh cười tới nỗi híp cả hai mắt, gật gù đáp:  

– Ta hứa. Chắc chắn sẽ kịp về trước lúc muội sinh Tiểu Cục Bột.  

Nhìn bóng hình Phương Hàn Lãnh cũng quân lính xa dần, trái tim Mạch Tiểu Khê chợt co thắt.  

Đã nửa tháng trôi qua, thế nhưng cuộc chiến tranh vẫn diễn ra vô cùng ác liệt và cam go.  

Mặc dù quân địch phản công kịch liệt, tìm đủ mọi cách công kích vào trong thành, thế nhưng đều bị quân Tịch Quốc chặn lại, tuyệt đối không cho chúng tiến vào nửa bước.  

Quân Tịch Quốc đã giảm sút đi nhiều, bọn phản quốc cũng không tốt hơn là mấy, xác chết la liệt trên mặt đất.  

Keng…keng…  

Những tiếng kiếm sắc nhọn va chạm vào nhau như cứa từng vào rải xương mỗi người.  

Phương Bành Hạc mặc áo giáp sắt, hai tay cầm hai kiếm, lao vào trong đám người đông như kiến mà chém giết.  

Từng kẻ xấu số dưới mỗi lưới kiếm của hắn đều không toàn thây, chết ngay tại chỗ.  

Máu tươi bắn cả lên trên mặt, lên cổ Phương Bành Hạc, ướt đẫm cả áo giáp.  

– Hoàng huynh, huynh mau lui về sau nghỉ ngơi một chút, chỗ này để đệ lo.  

Phương Hàn Lãnh vừa chém vừa gào thét kịch liệt. Xác người chất chồng như núi.  

Chiến tranh tàn khốc đến thê lương.  

Phương Bành Hạc lắc đầu, hét lên đáp lại:  

– Đệ hãy tự bảo vệ tính mạng của mình. Ta tự biết lo liệu.  

Nhận ra phía bên quân đội của Tịch Quốc sức lực như vũ bão, A Man Tích, tướng đứng chủ chốt của đám phản quốc cùng Mông Cổ quyết định bắn pháo về phía quân Tịch Quốc.  

Bọn chúng đã tự sáng chế ra một quả pháo tương đối lớn, có sức nổ tung diện rộng. Tuy nhiên chỉ bắn được pháo duy nhất một lần.  

Do vậy, A Man Tích vô cùng cẩn trọng, lựa thời cơ thích hợp cho kích hoạt nòng pháo.  

– Nhằm hướng hoàng đế Tịch Quốc mà bắn. Nghe rõ chưa?  

A Man Tích phẩy tay ra lệnh.  

Một luồng lửa sáng nóng ran lao ra từ nòng pháo, bay một đường thẳng đứng về phía Phương Bành Hạc.  

Cùng lúc này, Phương Hàn Lãnh đang đứng gần đó, Phương Bành Hạc vừa hay trông thấy liền tức tốc hét lên một tiếng, sau đó đưa chân đạp mạnh vào đuôi ngựa của hoàng đệ.  

Con ngựa bị kíc.h thích lập tức phản ứng, co vó chạy một mạch sang hướng khác.  

Phương Hàn Lãnh chưa hiểu chuyện gì thì đã nghe thấy một tiếng nổ lớn inh tai nhức óc.  

Huynh ấy quay lại, trông thấy một cảnh tượng kinh thiên: khói lửa bay mù mịt, tiếng người la hét thất thanh, xác thịt bay tứ tung…  

Một khắc trước khi hai mắt nhòe đi, Phương Hàn Lãnh đã kịp nhận ra một điều: Phương Bành Hạc dùng chút sức lực còn lại, tác động mạnh vào lưng ngựa của huynh ấy để ngựa phóng ra xa, từ đó Phương Hàn Lãnh mới bảo toàn tính mạng.  

– Hoàng huynh!  

Phương Hàn Lãnh ngửa cổ lên trời gào như điên, nhảy phốc xuống lưng ngựa, chệnh choạng bước từng bước về đám lửa ngùn ngụt đang bốc cháy.  

Xác người nằm la liệt trên đất, máu thịt bầy nhầy, có người bị nổ mất tay, mất chân… Tình trạng vô cùng thảm thương.  

Bạch mã của Phương Bành Hạc nằm im trên nền đất. Nó đã không còn thở được nữa.  

Phương Hàn Lãnh ôm ngựa khóc đến tê tái. Ngựa ở đây, nhưng chủ nhân của nó hoàn toàn không thấy đâu nữa.  

La Hải Triều trên người dính bê bết máu, loạng choạng ra lệnh những quân lính còn sót lại:  

– Phải bới tung hết chỗ này lên tìm hoàng thượng. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: [Kết thúc] Vạn kiếp xuyên tâm, vẫn nguyện yêu nàng!


Tin tức như sấm truyền về hoành cung, hoàng thái hậu đánh rơi cả ly trà trong tay, nước mắt chảy không ngừng.  

– Hoàng thượng, ngàn năm đổi lấy tuổi thọ, chỉ mong người bình an quay trở về.  

Trong tẩm cung của Phương Bành Hạc lúc này, Mạch Tiểu Khê mồ hôi nhễ nhại, tay chân bị nô tì giữ chặt, miệng ngậm một chiếc giẻ, cắn mạnh đến ê buốt hàm răng.  

Cơn đau đẻ khiến nàng cảm tưởng như mình muốn chết ngay lập tức.  

– Hoàng thái hậu, hoàng hậu đau lắm. Người cần phải có ai đó bên cạnh!  

Nữ tì của Mạch Tiểu Khê nước mắt lưng tròng, chạy vội đến trước mặt hoàng thái hậu, quỳ rạp mà nức nở khóc.  

Hoàng thái hậu lau vội dòng nước mặn chát trên khóe mi, gật đầu rảo bước đến tẩm cung Mạch Tiểu Khê.  

Bà nắm chặt lấy bàn tay của nàng, cứng rắn động viên:  

– Con à! Cố gắng lên, Tiểu Cục Bột sắp chào đời rồi!  

Mạch Tiểu Khê gật nhẹ đầu, hét lên một tiếng đau đớn.  

Bành Hạc, chàng ở đâu?!  

Oe…oe…oe…  

Cả hoàng cung vui mừng khôn xiết. Cuối cùng Mạch Tiểu Khê cũng đã hạ sinh tiểu thái tử thành công. Vừa hay tin tức ngoài biên cương truyền về, đội quân Tịch Quốc đã giành chiến thắng vẻ vang, hiện tại đang trở về kinh thành.  

Hoàng thái hậu không muốn để Mạch Tiểu Khê biết Phương Bành Hạc đã xảy ra chuyện. Bà ôm chặt đứa bé, nước mắt tự động lại chảy xuống.  

Tiểu Cục Bột giống Phương Bành Hạc như đúc, ngoan ngoãn nằm bên cạnh nàng mà ngủ.  

– Hoàng thái hậu, An Bình vương gia đã trở về.  

Phương Hàn Lãnh khắp người nhem nhuốc, ánh mắt đờ đẫn chạy vội vào phòng Mạch Tiểu Khê. Nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay mẹ, huynh ấy bỗng dưng quỳ phục xuống dưới đất, nấc nghẹn thành tiếng…  

Mạch Tiểu Khê vẫn chưa hồi sức, cố gắng chống tay gượng dậy, ngờ vực hỏi:  

– Hàn Lãnh, huynh…  

– Tiểu Khê, Cục Bột Nhỏ, ta xin lỗi…  

Đoàng…  

Ngoài trời bỗng nổi sấm chớp.  

Một tiếng sét rạch ngang trời, nổ một tiếng lớn xé tận tâm can.  

Hai năm dài đằng đẵng trôi qua…  

Chỉ còn mười lăm ngày nữa là tới Rằm Trung Thu.  

Tại tẩm cung của Phương Bành Hạc, một đứa trẻ da trắng nõn, hai má phúng phính, khuôn mặt giống hệt Phương Bành Hạc đang không ngừng cười cười nói nói, líu lo bập bẹ…  

– Thúc…thúc…  

Nhác thấy Phương Hàn Lãnh bước vào, đứa trẻ hồ hởi chập chững chạy lại bên chân huynh ấy, giơ tay đòi bế.  

– Tiểu Cục Bột, lại đây nào!  

Phương Hàn Lãnh ôm chầm lấy Tiểu Cục Bột, âu yếm hôn lên trán.  

– Huynh cứ chiều thằng nhóc như thế, nó sẽ làm nũng đấy.  

Mạch Tiểu Khê đang thêu áo, mỉm cười đặt que thêu xuống.  

Phương Hàn Lãnh buồn bã hỏi nàng:  

– Hai năm trôi qua, nàng vẫn ngày đêm miệt mài thêu áo cho hoàng huynh. Hiện tại đã được bao nhiêu chiếc rồi?  

Mạch Tiểu Khê hướng ánh mắt buồn ra xa. Hai năm trôi qua, Phương Bành Hạc vẫn bặt vô âm tín, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy có một điều gì mạnh mẽ luôn thôi thúc nàng phải tin tưởng rằng hắn vẫn còn sống.  

Đôi mắt Mạch Tiểu Khê trở nên long lanh hơn bao giờ hết.  

Nàng ôm Cục Bột Nhỏ vào trong lòng, dịu dàng đặt lên trán con một nụ hôn ấm áp.  

– Cục Bột Nhỏ, phụ hoàng của con sẽ sớm trở về thôi.  

.  

Một năm sau nữa trôi qua…  

Tiểu Cục Bột đã lớn thêm một chút. Thằng bé đã chạy thành thạo, miệng không ngừng ba hoa, líu lo đủ mọi thứ chuyện.  

Sáng sớm, Mạch Tiểu Khê quyết định tự mình đưa con xuất cung, cho thằng bé được thỏa thích vui chơi một ngày.  

Nàng muốn con phải tận hưởng khoảnh khắc bình dị của người dân, dạy cho con cách yêu dân, yêu nước ngay từ nhỏ.  

Hai mẹ con mặc thường phục, bước xuống xe ngựa.  

Cục Bột Nhỏ trông thấy thứ gì cũng thích. Hai mắt thằng bé sáng lập lánh như sao.  

Đôi mắt ấy giống hệt phụ hoàng của nó.  

Mạch Tiểu Khê ngồi bên một sạp hàng, vui vẻ nhìn con trai.  

Ba năm qua đi, người nàng yêu vẫn chưa trở về.  

Chàng còn sống hay đã chết?  

Thiếp hận chàng!  

Một cơn gió lạnh chợt phả mạnh vào người nàng, bụi bay mù mịt, cát chui cả vào mắt của nàng.  

Mạch Tiểu Khê đưa tay dụi mắt, đến khi mở mắt ra đã không trông trông thấy Cục Bột Nhỏ đâu nữa.  

– Cục Bột Nhỏ, Cục Bột Nhỏ, con ở đâu?  

Nàng hoảng hốt cất tiếng gọi lớn, chạy hết nơi này đến nơi khác tìm con.  

Nước mắt chảy tràn ướt đẫm gò má.  

– Nương nương, chúng thần sẽ chia ra đi tìm tiểu thái tử.  

Đám người hầu của nàng hốt hoảng chạy tán loạn đi tìm.  

Mạch Tiểu Khê chạy vào trong một con hẻm nhỏ. Con hẻm này vắng lặng như tờ, tuyệt đối không có một bóng người qua lại.  

– Cục Bột Nhỏ, con ở đâu?  

Nàng vừa gọi vừa khóc. Cục Bột Nhỏ là tài sản quý giá nhất của cuộc đời nàng, của tình yêu đậm sâu giữa nàng cũng Phương Bành Hạc.  

Nàng đau đớn gào lớn gọi con, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy…  

– Mẫu thân, Cục Bột ở đây!  

Nghe theo tiếng gọi, Mạch Tiểu Khê vội quay phắt đầu lại nhìn.  

Chỉ thấy Cục Bột Nhỏ đang được một người đàn ông anh tuấn, ngũ quan hoàn hảo, gương mặt có phần mệt mỏi đang ôm chặt thằng bé vào trong lòng.  

Hai người này… giống nhau như đúc.  

Từ vành tai, ánh mắt đến ngay cả nụ cười…  

Nàng run rẩy, bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh hắn.  

Cục Bột Nhỏ đưa hai bàn tay nhỏ xíu đập đập lên má hắn, bi bô cười nói:  

– Mẫu thân ta vẫn kể, trên chán phụ hoàng có một vết ruồi son. Thúc thúc cũng có vết ruồi son. Vậy thúc thúc có phải là phụ hoàng hay không?  

Hắn chỉ bật cười, vòng tay ôm Cục Bột Nhỏ càng thêm siết chặt hơn.  

– Phụ hoàng của con về rồi đây!  

Giữa con hẻm vắng lặng, bốn mắt long lanh nhìn nhau không rời.  

Chàng đã trở về, sau ba năm dài đằng đẵng.  

Nàng vẫn nguyện ý, cam tâm bướng bỉnh mà theo đuổi hoài niệm: vào một ngày gần nhất, người nàng yêu nhất định sẽ quay lại.  

Muôn đời vạn kiếp, xuyên thấu tâm can, cả cuộc đời chinh chiến phong ba, cai quản đế quốc, rốt cuộc nàng vẫn là chân lý, là mục tiêu cả đời ta theo đuổi.  

Hứa danh dự của một bậc đế vương quyền lực bậc nhất Tịch Quốc, trùng sinh muôn kiếp ta vẫn nguyện yêu nàng!…  

—-HẾT—-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom