Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 780: Trai cò tranh chấp – không bận tâm 01


Tô Mạt lại một lần nữa cảm thấy, trong trò chơi quyền lực hoàng tộc hoàng đế chơi đùa cũng quá tùy ý mình đi.

Giống như nàng loại tiểu nha đầu mới ra đời này, căn bản không phải là đối thủ.

Cũng may, nàng cũng không muốn là kẻ địch với hắn.

Nàng chỉ muốn thay đổi tình cảnh của Hoàng Phủ Cẩn, làm cho hắn có thể bình an, cuộc sống tự tại.

Không cần luôn có nguy hiểm như vậy uy hiếp hắn.

Hoàng đế mỉm cười,“Xác thực như thế. Thái tử, ngươi cũng nên dụng tâm nhiều hơn, đừng nhìn bề ngoài.”

Thái tử vội dập đầu:“Nhi thần đã biết.”

Trong lòng lại cực kì không dễ chịu gì.

Không thể trách hắn luôn luôn đa tâm, hoàng đế nói cái gì cũng đều có vài ý kiến bên trong, ai kêu phụ hoàng của hắn với phụ thân của người khác là không giống nhau như vậy chứ?

Sơ suất một cái, liền có khả năng bị hắn đá ra sau lưng, không bao giờ liếc mắt đến nữa.

Con nàh người khác, cho dù không được sủng, ngươi chỉ cần có năng lực, không làm quan cũng có thể làm chút gì khác.

Nhưng hắn thì sao chứ, nếu đã đội lên đầu chức danh thái tử, nếu không làm chút gì, người trong thiên hạ sẽ chú ý soi xét, sẽ nói hắn không đủ tư cách.

Hắn tốt là đương nhiên, nếu là huynh đệ nào so với hắn ngẫu nhiên làm được chút thành tích, sẽ có người đi tuyên dương tứ phía, rằng hoàng tử nào đó thông minh giỏi giang, vượt qua thái tử.

Chẳng lẽ hắn muốn như thế sao?

Hoàng đế khoát tay áo kêu bọn họ đứng lên, phân phó Hoàng Phủ Giác,“Đem những bài thi của Thị Mậu Tư qua đây.”

Hoàng Phủ Giác lập tức đi mở rương ra, sai hai cái thái giám khiêng vào.

Hoàng đế nhìn hắn một cái,“Ngươi xem qua chưa?”

Hoàng Phủ Giác nói:“Xem qua một lần, lấy ra hơn mười bài khá tốt, thỉnh phụ hoàng đích thân xem xét.”

Nói xong lấy ra 10 bài thi bên trong, trình Lưu Ngọc, Lưu Ngọc nhận lấy đặt lên trên ngự án.

Thái tử trong lòng âm thầm tức giận, ngày đó ở Thị Mậu Tư cũng không nói như vậy .

Khi đó nói viết xong liền niem phong lại, trình đưa phụ hoàng quyết định .

Hắn nhếch môi, liền muốn phát tác, đuôi mắt nhíu lại, đúng lúc chạm vào ánh mắt Tô Mạt đang nhìn qua.

Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, cặp con ngươi long lanh như nước giống như đang nói chuyện.

Hắn trong lòng rùng mình, lập tức nhớ tới lời của ngoại công nói, hắn sao lại bắt đầu xúc động như vậy chứ?

Hiện tại đã là thời khắc mấu chốt, hắn không thể thất bại trong gang tấc.
 
Chương 781: Trai cò tranh chấp – không bận tâm 02


Lúc này hoàng đế đã lật xem được mấy bản, đều là liếc vài cái liền ném, cuối cùng cầm trong tay một bài đọc kĩ càng.

Mấy người thấy hắn mi tâm nhăn lại thành chữ “ Xuyên”, vẻ mặt ngưng trọng, đều không dám ra tiếng.

Thái tử đảo mắt qua một cái, đúng lúc nhìn thấy một chữ “ Tô”, nghĩ có thể lọt vào trong 10 người giỏi, đương nhiên là Tô Việt .

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Giác,“Bài thi này ngươi xem qua?”

Hoàng Phủ Giác gật đầu,“Nhi thần đã xem qua. Tô Việt có quan điểm mới mẻ độc đáo, đối với việc cải thiện tình hình chung tài chính, nhi thần cảm thấy có vài biện pháp không tệ.”

Thái tử âm thầm xiết chặt nắm tay, Tô Việt này, nhìn bộ dáng này, Hoàng Phủ Giác là muốn hết lòng giới thiệu.

Thị MậuTư chính là bước bắt đầu, về sau còn chưa xác định được đâu.

Hoàng Phủ Giác trước đây tuy rằng được sủng ái, hoàng đế phi thường chiếu cố đối với hắn cùng Lương phi.

Nhưng nhà mẹ đẻ của Lương phi căn bản không có thế lực gì lớn, bất quá là ỷ vào tướng mạo xinh đẹp mềm mại đáng yêu, khiến phụ hoàng yêu thích.

Mà Hoàng Phủ Giác từ nhỏ ỷ vào được phụ hoàng sủng ái, cũng giỏi về việc ban chút ít ơn huệ cho người khác.

Khiến cho một ít triều thần đối hắn nảy sinh vài phần kính trọng.

Nếu không, hắn dựa vào cái gì để so sánh với mình?

Thái tử lại nhìn về phía Tô Mạt, Tô Việt đương nhiên là nghe lời của nàng ta.

Mà nàng ta thì sao?

Hắn giương mi lên, nghe hoàng đế nói:“Thái tử, ngươi tới nhìn xem.”

Thái tử tiến lên, hoàng đế lại đem bài thi đưa cho Tô Mạt, Tô Mạt vội chuyển cho thái tử.

Có đôi khi cái loại hoàng gia uy nghiêm cùng quy củ này chính là từ chỗ rườm rà cùng lãng phí biểu hiện ra ngoài .

Đưa có một tấu chương cũng phải vài người chuyền qua tay nhau mới được, để biểu hiện hoàng đế cao cao tại thượng.

Thái tử lướt nhẹ xem sơ qua, cả kinh nói:“Phụ hoàng, Tô Việt nói muốn nới lỏng những quy định hạn chế của thương nghiệp, buông lỏng quốc sách trọng nông ức thương? Còn muốn lấy thương dưỡng nông? Phụ hoàng, đây......”

Nhiều năm như vậy, hoàng đế căn cơ đã vững như bàn thạch, ai cũng đừng nghĩ buông lỏng nửa phần.

Mà hắn chế định ra quốc sách càng không ai dám chê trách phê bình, chỉ có thể không chút do dự chấp hành.

Tô Việt cũng dám cả gan như thế làm loạn, hơn nữa Hoàng Phủ Giác thế nhưng còn nói hay!

Thái tử quả thực là không thể chịu đựng được .

Hắn nói:“Phụ hoàng, thương nhân lãi nặng, thấy lợi là ham, vì theo đuổi ích lợi tiền tài, thường thường không từ thủ đoạn. Nếu quá mức thả lỏng, sợ rằng không phải người lương thiện.”
 
Chương 782: Trai cò tranh chấp – không bận tâm 03


Hoàng đế nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt một cái, hắn hành xong lễ, lang lảnh nói:“Tam ca, sự tình cũng không hoàn toàn như thế. Ta cảm thấy ý tưởng của Tô Việt có rất nhiều chỗ có thể dùng được. Trải qua bao nhiêu năm thái bình tu dưỡng, tuy rằng dân chúng sinh sống giàu có. Nhưng là các nơi hào cường cũng muốn nghĩ hết biện pháp khoanh vùng đất đai, trốn tránh thuế má, bức bách tá điền. Mà đối với việc nới lỏng những hạn chế với thương nhân, thời điểm để cho bọn họ lấy được một bộ phận lợi ích, cũng có thể gia tăng thu nhập của triều đinh. Giảm bớt gánh nặng canh nông. Huống hồ cho dù là làm thương nghiệp, cũng đều là dựa vào sự vất vả bọn họ, cũng không hoàn toàn đều là đầu cơ trục lợi.”

Thái tử cắt lời hắn, căm giận nói:“Ai có thể cam đoan đám thương nhân này sẽ không đầu cơ trục lợi, thấy lợi là ham? Gặp được năm hạn, bọn họ liền trữ hàng đầu cơ tích trữ, lên giá hàng ào ào. Huống hồ đám thương nhân này, buôn bán kiếm lời được nhiều tiền, lại đi đầu tư mua sắm đất đai, chẳng phải là......”

“Được rồi, không cần ầm ỹ.” Hoàng đế thả lỏng thân thể tựa lưng vào ghế ngồi, Tiền cô cô giúp hắn nhè nhẹ xoa bóp trán.

Hắn khoát tay áo, nhìn Tô Mạt một cái,“Nha đầu, ngươi có ý kiến gì không?”

Tô Mạt một chút cũng không muốn thảo luận chính sự, tốt thì không sao cả, hỏng việc thì đó là tội lớn mất đầu như chơi.

Nàng hành lễ, nói:“Bệ hạ, thái tử điện hạ, ngũ điện hạ, buôn bán cùng nông nghiệp, thủ công nghiệp là giống nhau hết, giống hệt như là lưỡi liềm trong tay nông phu, có thể cắt lúa mạch thu hoa mầu, cũng sẽ không cẩn thận cắt phải chính tay mình. Đây là thanh kiếm hai lưỡi, mấu chốt là xem ai là người sử dụng mà thôi.”

Nàng đem vấn đề đẩy trở về cho hoàng đế.

Ngôi cửu ngũ chí tôn, chế định chính sách tốt, ích nước lợi dân, chế định không tốt, thi hành độ mạnh yếu lệch lạc, giám sát độ mạnh yếu không đủ.

Không có pháp luật tương ứng, vậy dù cho có ý tưởng tốt như thế nào chăng nữa, cũng sẽ bị một đám người lòng dạ đen tối nào đó làm cho tối tăm rối loạn.

Hoàng đế không nói gì, lại hơi hơi vuốt cằm, ý bảo Tiền cô cô ngừng tay, hắn ngồi thẳng thân mình, nhấc lên bút son, khoanh lại vài người, nói:“Vài người này nên dùng, không cần xếp thứ bậc.”

Mấy người tiến lên xem, nhìn thấy có sáu, Tô Việt, Từ Thiểu Khôn, Tống Thanh Dương cũng được liệt vào trong danh sách.

Thái tử cảm thấy vui vẻ, Tống Thanh Dương cũng được liệt vào, miếng ngon béo bở này sẽ không thiếu người của chính mình.

Hoàng đế lại nói:“Nay Thị MậuTư, nếu đã làm, là phải làm khác đi so với lúc trước. Không cần chịu giới hạn ở một Tư Nội trong hộ bộ, có thể đem nha môn dọn ra độc lập một mình.”
 
Chương 783: Trai cò tranh chấp – không bận tâm 04


Sau đó lại kêu Lưu Ngọc lấy hoàng thành đồ đến, chỉ vào một vị trí, nói:“Nơi này có nơi làm nhà kho, thu thập chút là có thể dọn ra ngay.”

Tô Mạt nhìn, nơi đó sao lại cách quận Vương phủ của Hoàng Phủ Cẩn rất gần.

Thái tử nhịn không được nói:“Phụ hoàng, đúng lúc Tô Trì cũng đang rảnh rỗi, không bằng để hắn đi làm đại phu của Thị MậuTư.”

Mọi người lập tức sáng tỏ thái tử là muốn nắm giữ ban nghành mới mọc lên.

Thị MậuTư nếu bắt đầu làm, thì phải là nghành cao nhất trong thương nghiệp, tác dụng của nó không thể lường được.

Nếu thật sự có thể ảnh hưởng nông nghiệp, sẽ ảnh hưởng tới các ngành sản xuất khác, cả nước thu nhập từ thuế…vv.

Hoàng Phủ Giác nhìn về phía Tô Mạt, lúc này, thay vì cùng thái tử tranh chấp, vị tất có thể thắng, còn làm cho phụ hoàng xem nhẹ.

Chẳng bằng—

Trong lòng hắn dao động, thi lễ,“Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy có một người so với Tô Trì càng thích hợp hơn.”

Thái tử tức giận đến trợn trừng mắt nhìn hắn, Hoàng Phủ Giác lại ra vẻ không biết.

Hoàng đế hơi cười nhìn hắn,“Mạt nhi đã là ngự thư phòng tổng quản của trẫm, sẽ không xen vào mấy việc vặt vãnh này nữa.”

Hoàng Phủ Giác vén áo bào quỳ xuống, lang lảnh nói:“Phụ hoàng, nhi thần không dám lôi kéo Mạt nhi tổng quản. Chính là sau khi nhị ca trở về, vẫn không có chức vụ. Lấy Lâm Giang vương thân phận kiêm nhiệm Thị MậuTư đại phu, tin tưởng không ai có thể nói cái gì.”

Thái tử tức giận đến sắc mặt biến đổi vài lần, gắng gượng nhịn xuống.

Cũng may nhị ca làm người lạnh nhạt, cũng tuyệt đối sẽ không thiên về Hoàng Phủ Giác.

Hơn nữa phụ hoàng hướng trước nay không muốn gặp nhị ca, như vậy cũng không có gì nguy hiểm.

Chính là – một nha môn béo bở không thuộc Đông cung quản, không khỏi có điểm mất nhiều hơn được.

Dù sao, phải làm sự việc, thu liễm nhân tài, đều là cần một mớ tiền của.

Không có tiền, nửa bước khó đi.

Nhưng cũng may Tống Ngũ vào Thị MậuTư, như vậy cũng coi như được một chút bồi thường.

Hoàng Phủ Giác lại nói:“Nhị ca nắm một chức quan ở hộ bộ, lúc giao tiếp với Hồ thương cũng có phong cách khác biệt, vừa có thể uy hiếp bọn họ, vừa có thể làm ăn mua bán. Phụ hoàng minh giám.”

Hoàng đế gật đầu,“Một khi đã như vậy, viết thủ dụ, truyền Lâm Giang vương hồi kinh.”

Lại kêu Hoàng Phủ Giác đứng lên.

Lưu Ngọc nhìn, nhắc nhở nói:“Bệ hạ, Tống Kinh Lịch mấy ngày nay bị bệnh, không có tới. Vài vị Kinh Lịch khác đang trực ban đều bị phái đi Hàn Lâm viện rồi.”

Tống Kinh Lịch chính là Tống Minh Dương, Tống gia tam công tử. Tài văn hoa nổi bật, được hoàng đế khâm điểm thành chấp bút kinh lịch , hành tẩu ở ngự thư phòng.
 
Chương 784: Trai cò tranh chấp – không bận tâm 05


Ngày thường ý chỉ hành chính của hoàng đế, đều là từ tự kiểm điểm trong lòng viết ra, tả hữu tướng, lục bộ Thượng Thư …vv thương nghị. Nhưng là loại phi ý chỉ hành chính này, có vẻ tùy tính, đều là người chấp bút kinh lịch ghi chép lại.

Hoàng đế nhìn về phía Tô Mạt, cười nói:“Ngươi tới đây.”

Tô Mạt khó xử nói:“Bệ hạ, thần nữ chỉ biết viết vài chữ. Giống như thánh chỉ quan trọng như vậy, cũng không biết.”

Nàng một nữ tử bé nhỏ, nếu ngày thường còn phải làm sao học cách viết ý chỉ, vậy không phải chê mình sống đủ rồi sao?

Hoàng đế là thật không biết hay là cố ý chơi nàng đây?

Hoàng đế hướng nàng mỉm cười,“Không ngại, ngươi muốn viết như thế nào liền viết như thế đó. Không phải chính thức phát chiếu thư tới lục bộ, không trở ngại.”

Ngụ ý chỉ là một phong mật tín, có thể tùy ý viết.

Tô Mạt tuy rằng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu hoàng đế ý chỉ minh xác, nàng cũng sẽ không cách nào chối từ.

Nàng đi tới phía sau Hoàng Phủ Giác có một án thư, cung tì sớm sớm đã hầu hạ bút mực.

Nàng ngắn gọn viết một câu, sau đó giao cho hoàng đế xem qua.

Hoàng đế ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy mặt trên viết vài chữ theo dạng chữ Khải xinh đẹp: Bệ hạ mệnh nhĩ đẳng, tốc quy.

Hắn nhịn không được cười rộ lên, ngón trỏ chỉ vào chữ “ tốc”, cười nói:“Chữ này, sẽ làm bọn họ chạy chết hơn mười con ngựa.”

Thái tử thoáng nhìn ngắm Tô Mạt một cái, nói:“Thật đúng là tâm tư của ngươi mà.”

Châm chọc nàng đang nhớ mong Hoàng Phủ Cẩn, tâm tư muốn hắn tốc về.

Hai má Tô Mạt lập tức đỏ lên, cắn môi, lườm thái tử một cáu, sau đó lại đi sửa lại.

Tiền cô cô lén lút ghé tai chỉ điểm nàng một chút.

Tô Mạt cảm kích, vội viết, lại đưa cho hoàng đế xem, lần này viết rất được, dùng từ cũng không sai.

Hoàng đế liền phân phó Lưu Ngọc cầm thư đi tìm người truyền tin.

Bởi vì là mật tín, phương thức gửi đi bất đồng, đường đi người đưa thư cũng bất đồng.

Đảo mắt tháng giêng đã đến, Tô Mạt ở trong cung cũng được hơn mười ngày rồi.

Mấy ngày nay luôn luôn tại ngự thư phòng hầu hạ, tuy rằng mặt ngoài thoải mái, nhưng trong lòng vẫn là khẩn trương vạn phần.

Dù sao gần vua như gần cọp.

Huống hồ thời điểm hoàng đế cùng một ít thần tử trọng yếu nghị sự, lúc uy nghiêm đến khiêu khích rồi nổi trận lôi đình,tình hình đó......

Cũng không phải là dọa người bình thường.

Tô Mạt mỗi lần đều là lặng lẽ lui xuống, làm bộ không biết.

Nàng cũng không muốn để mình trở thành kẻ thù chung của mọi người.

Nếu đám đại thần này bị nàng nhìn thấy bộ dáng chật vật, sau này khẳng định sẽ ghen ghét nàng.
 
Chương 785: Nàng trở thành miếng mồi ngon 01


Rốt cục được thời gian hai ngày nghỉ cuối tuần, Tô Mạt vội vã kêu bọn nha đầu thu thập để về nhà, nàng thật sự là rất nhớ nhà.

Hơn nữa kỳ quái là trước kia Tô Nhân Vũ luôn tiến cung, nhưng hiện tại trừ lúc vào triều, làm việc ở nha môn, cũng không thấy hắn được truyền triệu ngự thư phòng gặp giá.

Nàng đều không có cơ hội cùng phụ thân nói chuyện.

Hơn nữa lại nói tiếp ngự thư phòng một chút cũng không vui thú gì, tuyệt đối không có giống như trước đây coi trên tivi thoải mái hữu ái như thế.

Hai hoàng tử lục đục với nhau, tâm tư hoàng đế cũng thâm trầm.

Rất nhiều thời điểm, nàng ngược lại thành chiếc bánh bích quy có nhân, cho nên trừ phi hoàng đế hỏi, còn không thì không cần thiết mở lời.

Nàng nói càng ngày càng ít.

Thậm chí thái tử đều châm chọc nàng thành cái hũ nút buồn chán.

Tô Mạt sai Kim Kết cùng Hoàng Oanh chỉ lấy vài món tùy thân dùng thôi, cái khác đều không cần cầm đi, dù sao đây là hoàng cung.

Người của nàng đều mang đi, ai đến dò hỏi, hoặc là muốn lục lọi trong phòng nàng có cái gì thì xin tùy tiện.

Vài nha đầu cũng đều nhớ nhà, nếu để các nàng ta lưu lại một nàng người nàng cũng không nhẫn tâm.

Hồng mai cuối tháng giêng nở thật tưng bừng, Tô Mạt đều cơ hồ như ngửi được cành hồng mai thơm mát mà đại tỷ cắm ở trong phòng nàng.

“Đại thiếu gia?”

Đám người Hoàng Oanh kinh ngạc nhìn Tô Trì mặc một thân trường bào màu xanh ngọc, đi tiến vào, vội hành lễ.

Tô Mạt nghi hoặc nói:“Đại ca có việc?”

Tô Trì hừ một tiếng,“Ta là đại ca ngươi, không có việc gì sẽ không thể đến sao? Thái tử điện hạ để ta tới tiễn ngươi.”

Đang nói bên ngoài truyền đến thanh âm thỉnh an với ngũ hoàng tử.

Hoàng Phủ Giác cao lớn vững chãi, phong thần tú nhã tiêu sái tiến vào, nhìn Tô Trì một cái, cười nói:“Ta cũng đang có việc muốn cùng Tô Việt thương lượng, nếu là ngày nghỉ cuối tuần của Mạt nhi, liền đi cùng ngươi là được rồi.”

Tô Mạt ngẩn ra, khi nào thì nàng trở thành miếng bánh ngon rồi, bọn họ như thế nào đều đối với nàng tốt như vậy?

Nhất định có vấn đề!

Nàng làm ra bộ dáng khó xử,“Ta đã nói cho phụ thân, lão nhân gia tới đón ta . Ngay tại ngoài cung.”

Nàng trước hai ngày liền đem tin tức báo về nhà rồi.

Không cần đoán, phụ thân khẳng định sẽ ở ngoài cung chờ nàng.

Đang giằng co, bên ngoài chạy tới một tiểu thái giám bên cạnh thái tử, hắn giương giọng nói:“Tô thư đồng, điện hạ đang chờ đó, các ngươi chậm chạp gì vậy?”
 
Chương 786: Nàng trở thành miếng mồi ngon 02


Hoàng Phủ Giác vừa nghe, bèn nói:“Một khi đã như vậy, mọi người cùng nhau đi thôi.”

Dù sao trong cung cũng không thể ngồi xe đồng hành cũng không có gì.

Vậy Tô Mạt không có cách nào khác cự tuyệt, đành phải cùng bọn hắn đi ra ngoài cung.

Trên đường, Tô Mạt cảm giác thấy Tô Trì tựa hồ muốn đối tốt với nàng, nói vài câu thân thiết.

Nhưng mỗi một lần mở miệng, đều làm cho nàng nghe thấy có điểm kỳ quái, mất tự nhiên, rất đông cứng.

Trong lòng nàng thở dài, cần gì giả bộ chứ.

Nàng cũng bọn họ đều tốt với nàng, nàng cũng không phải nguyên bảo ( đĩnh vàng thời xưa), làm không nổi ai cũng yêu thích.

Bọn họ dụng tâm kín đáo lấy lòng nàng như vậy, ngược lại làm cho nàng càng thêm phản cảm.

Nhất là Tô Trì như vậy học không nổi, ủy khuất sự kiêu ngạo nam nhân của chính mình.

Bọn họ đi được một đoạn đường, cùng thái tử hội hợp.

Nhìn thấy Hoàng Phủ Giác thân thiện, sắc mặt thái tử nhất thời âm trầm xuống.

Hoàng Phủ Giác cười nói:“Tam ca, nếu mọi người đều muốn đi Tô quốc Công quý phủ, không bằng đồng hành.”

Thái tử hừ lạnh một tiếng, nói với Tô Mạt:“Đêm qua việc đáp ứng ta, không quên chứ.”

Tô Mạt kinh ngạc nhìn về phía hắn, cái gì đêm qua?

Ngày hôm qua từ ngự thư phòng nàng trở về Kỳ Bàn viện nghỉ ngơi, căn bản không cùng hắn nói chuyện.

Thái tử lại nói:“Nhớ rõ là tốt rồi.”

Nói xong xoay người bước đi.

Tô Mạt muốn giải thích, bọn họ đi nhanh như vậy, nàng quả thực là......

Hoàng Phủ Giác đi ở bên người nàng, cúi đầu nhìn nàng một cái,“Phải về nhà, đừng phá hủy tâm tình tốt.”

Tô Mạt hướng hắn cười cười, giương giọng nói với thái tử:“Điện hạ, ngươi nói hôm nay muốn tặng ta một đôi dạ quang bôi cùng một đôi tiểu ngọc mã .”

Hừ, muốn tính kế nàng!

Không có cửa đâu!

Thái tử nao nao, nha đầu này, Hoàng Phủ Giác ý cười dạt dào, chỉ biết thái tử là cố ý nói cho hắn nghe.

Thừa dịp thời điểm thái tử sửng sốt giật mình, Tô Mạt hừ một tiếng, đi nhanh ra cửa cung.

Quả nhiên Tô Việt đang ở nơi đó chờ nàng, hướng nàng vẫy tay.

Tô Mạt vội đề váy chạy tới, đã thấy xa xa một người một ngựa như tia chớp phi như bay tới, trong hoàng thành không có bày sạp buôn bán, cũng rất ít có người đi đường lui tới, cho nên hoàng thành phía nam thường xuyên có người cưỡi ngựa ra vô.

Nhất là những người làm việc trong cung.

Dám ở trong cung phóng ngựa như bay ngay cả thái tử cũng đều là lần đầu tiên gặp, dám so với hắn còn kiêu ngạo hơn, thật sự là phản !

Mọi người không kịp quát lớn, chỉ đều né tránh.
 
Chương 787: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 01


Tô Mạt ngây người ra, theo bản năng đã muốn né tránh lăn một vòng trên đất, lập tức lại nghĩ đến thân phận tiểu thư của mình.

Nếu hiện tại nhanh nhẹn lăn một vòng trên mặt đất, chỉ sợ thái tử cùng Hoàng Phủ Giác đều đã hoài nghi.

Tuy rằng nghĩ thì nhiều, thực tế cũng chỉ như chớp mắt, Hoàng Phủ Giác đã tiến lên ôm nàng lướt qua né tránh.

Một người một ngựa kia nháy mắt bay vút qua, Tô Mạt ánh mắt sắc bén,“Hoàng Phủ Cẩn!”

Tia chớp dường như chạy quá nhanh, trong chớp mắt liền phi vượt quá mấy trượng, hồng mai sáng quắc, chặn tầm mắt.

Căn bản nhìn không không rõ người ngồi trên ngựa là ai.

Nhưng nàng dựa vào loại cảm giác kia, vẫn nhận ra được.

Nàng cũng không biết vì sao, chỉ là đối với hắn có một loại giác quan thứ sáu gì đó.

Hoàng Phủ Giác nhìn về phía đám người Tô Việt,“Phải không?”

Lực chú ý của hắn chỉ nằm ở trên người Tô Mạt, căn bản chưa kịp xem là người nào.

Tô Việt lắc đầu,“Ta chỉ lo lắng nhìn ngươi cùng Mạt nhi .”

Bên kia mấy người thái tử cũng không phát hiện có phải hay không Hoàng Phủ Cẩn, quá nhanh .

Hơn nữa, Hoàng Phủ Cẩn hẳn là đang ở phía Bắc, cho dù ra roi thúc ngựa, cũng sẽ không trở về nhanh như vậy được.

“Nếu là hắn, vậy thì chạy như điên hướng về phía đông làm gì?” Thái tử hừ một tiếng.

Mọi người nghĩ cũng đúng, phía đông đông hoa môn chỉ có thái tử mớicó thể ra vào.

Người khác cũng không hướng phía đó đi.

Còn đang nghi hoặc, lại nghe tiếng vó ngựa, người nọ thế nhưng đi mà quay lại, tuy rằng ngựa phi rất nhanh, lần này lại vẫn thấy rõ, chính là Hoàng Phủ Cẩn.

Tia chớp vững vàng đứng ở ngoài hai trượng, hắn xoay người nhảy xuống ngựa, xoay người nhảy xuống ngựa, trong mắt như không người, bước chăm chăm nhìn về Tô Mạt.

Hắn phong trần mệt mỏi, tuấn nhan đông lạnh, giống như một pho tượng hàn băng điêu khắc hoàn mỹ.

Xơ xác tiêu điều, lạnh lùng, cương nghị......

Mang theo một loại thị huyết lãnh khốc, giống như chiến thần bị lạc trên chiến trường.

Nhưng cũng tao nhã, cao quý, mười hai vạn phần khi chất mê người cuồn cuộn chảy ra.

Giống như thần tiên đột nhiên giáng trần, khiến cho người ta lo sợ nghi hoặc, hoa mắt chóng mặt.

“Mạt nhi!”

Cách nàng càng gần, tầng lạnh như băng khí bao bọc xung quanh người hắn thế nhưng càng lúc càng mờ nhạt, dần dần chuyển thành vẻ ôn nhu như mùa xuân về làm tan đi lớp đóng băng.

Tiếng ‘Mạt nhi’ kia, tuy rằng âm sắc trong trẻo lạnh lùng, lại vẫn như cũ êm tai vô cùng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy, Hoàng Phủ Cẩn, tựa hồ như biến thành một người khác.
 
Chương 788: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 02


Lần này đi biên cảnh phía bắc, hắn rốt cuộc đã làm cái gì? So với dĩ vãng càng lạnh, càng khốc, ánh mắt lạnh như đao kia, cơ hồ làm cho người ta như nghe thấy được thanh âm đao phong va chạm, không chút nào che dấu sự sát phạt tàn nhẫn.

Tô Mạt che dấu không được sự vui sướng trong lòng, tựa hồ cũng quên chung quanh còn có người khác, còn có thái tử, Hoàng Phủ Cẩn, đại ca, nhị ca bọn nha đầu tùy thân.

Quên hết thảy, nàng vươn người nhảy qua, nhào vào trong lòng hắn.

Nàng có phải bị ảo giác hay không?

Hắn tựa hồ lại cao hơn, dáng người càng thêm cao ngất thon dài, nàng muốn thực dùng sức nhìn lên, tuy rằng nàng không phục, nhưng thân cao vẫn là nam nữ có khác biệt.

Không thể không thừa nhận !

Tầm mắt khóa trụ nàng ngọt ngào khuôn mặt tươi cười, ánh mắt luyến tiếc không nỡ chớp mắt, bên môi Hoàng Phủ Cẩn rốt cục cũng hé nở nụ cười chúm chím.

Hắn mở ra vòng tay vững chắc ôm chặt lấy nàng, nàng lập tức hai tay ôm lấy cổ hắn, hắn liền cúi đầu đặt cái trán lên cái trán của nàng.

Tô Mạt thế này mới cảm giác được hắn thật sự là phong trần mệt mỏi, mồ hôi trên trán ẩm ướt dính vài sợi tóc ướt trên trán, dính chút cát bụi đường dài.

Như vậy vừa chạm vào, da thịt mềm mại của nàng lập tức có chút đau.

Nàng cũng không để ý, tim đập muốn thoát ra ngoài, vui mừng đến nỗi liên tục nói,“Thật là ngươi sao? Thật vậy chăng?”

Hoàng Phủ Cẩn liên tục trả lời nàng nàng,“Là ta, là ta...... Mạt nhi, ta đã trở về.”

Bên kia thái tử thấy Hoàng Phủ Cẩn trở về, gặp mặt trực tiếp thế mà không nhìn hắn người thái tử này, nếu mà hắn kiềm chế không tốt, thật đúng là......

Cái điệu bộ không coi ai ra gì của Hoàng Phủ Cẩn này, hắn còn có thể giao hảo với hắn sao, sự tu dưỡng của hắn thật đúng là......

Tốt không thể tốt hơn được nữa!

Trên mặt Hoàng Phủ Giác hiện lên vài lần cười thì vài lần đọng lại, cuối cùng hóa thành một tia mất mát chính hắn còn không biết được.

Hắn giương mắt, thấy Tô Việt đang nhìn hắn, liền cười nói:“Ta đang có việc đi tìm ngươi, ngươi đã đến đây, không bằng theo ta hồi cung để tán gẫu.”

Tô Việt lên tiếng, dặn xa phu cùng gã sai đi theo dặn dò lại một tiếng, nhìn thấy Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn bộ dáng khó khăn chia lìa kia, chỉ sợ cũng không rảnh quan tâm đến hắn, liền theo Hoàng Phủ Giác đi vào.

Mà thái tử tự nhiên cũng tức giận đến quay đầu bước đi.

Tô Trì đuổi theo sau.

Vốn là một cảnh tượng đưa tiễn công phu, tranh giành nhau đưa tiễn, kết quả bởi vì Hoàng Phủ Cẩn bỗng nhiên xuất hiện liền bị phá hỏng rồi.
 
Chương 789: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 03


Nàng phiền muốn chết khi bị bọn họ dụng tâm kín đáo tiếp cận nàng như vậy. Nếu hắn không trở lại, nàng đều đã có chút không biết phải như thế nào để ứng phó, chẳng lẽ với trở mặt, để bọn họ khỏi mắc công giả vờ thân mật với nàng như vậy?

Lại tựa hồ như thất lễ!

Hoàng Phủ Cẩn mặt mày rùng mình, hừ một tiếng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói:“Ta nếu trở về muộn chút nữa......”

Bọn họ có thể làm quá đáng hơn không?

Hắn ôm nàng, nhún mũi chân một chút, liền nhảy lên lưng tia chớp, hai chân kẹp một cái, phi ngựa như bay.

Tô Mạt ở hắn trong lòng xoay vẹo động đậy,“Hoàng Phủ Cẩn, ta phải về nhà . Đều hơn mười ngày rồi, ta mới được nghỉ hai ngày cuối tuần, ta đã lâu không được gặp tổ mẫu phụ thân cùng đại tỷ .”

Đã lâu -- có thể lâu bằng hắn sao?

Hắn từ năm trước đã phải đi bắc, nhảy qua một năm, chính là hai năm cũng chưa gặp được nàng !

Hắn có chút vô lại vừa nhớ nhung nàng như điên, nhưng cũng ngượng ngùng nói không ra lời. Chỉ biết mím môi im lặng, đem nàng ôm vững vàng vào trong ngực, thúc ngựa lao vùn vụt.

Nhận được nàng thay hoàng đế thảo ra thủ dụ, lúc ấy hắn rất là kinh hãi, trực giác thấy không ổn.

Hoàng đế khẳng định lại đang đùa giỡn âm mưu gì đó.

Hắn lập tức ngày đêm không ngừng nghỉ trở về gấp, nếu không phải tia chớp là Hãn Huyết Bảo Mã ngày đi ngàn dặm, căn bản không thể chịu đựng nổi, sớm đã mệt chết.

Hắn không nghĩ tới hoàng đế lại bỉ ổi như vậy, lại thừa dịp hắn rời khỏi kinh thành đi bán mạng kêuTô Mạt tiến cung.

Quả thực...... Rất khiến người ta không thể chịu được!

Nếu hắn đã tính kế như vậy thì chính mình cũng không dùng nể tình, trực tiếp đem người đi là đúng nhất.

Dù sao hắn đã nói công khai rồi, hôn sự của Mạt nhi phải để chính nàng làm chủ, hoàng đế đừng mong nhúng tay vào!

Hơn nữa hắn chờ không nổi nữa rồi, cho dù không thành thân, hắn cũng muốn đính hôn trước.

Mới vừa rồi tuy rằng tốc độ quá nhanh, nhưng hắn vẫn chú ý tới thái độ của thái tử cùng Hoàng Phủ Giác đối với nàng.

Hắn tuy rằng là người lạnh lùng, không giỏi nói hay, nhưng trong lòng càng nhạy cảm.

Hắn có thể cảm giác được, ý đồ của hai người kia đối với nàng.

Hắn chưa bao giờ phát hiện ra bản thân lại là một người bá đạo ích kỷ như vậy, nhưng hắn khống chế không được.

Hắn không muốn lại chờ đợi, lại nhẫn nhịn nữa !

Tô Mạt thấy hắn cứ phăng phăng nhắm thẳng bên ngoài hoàng thành phi như bay, nghĩ rằng hắn muốn đi Lâm Giang Vương phủ, suy nghĩ chút thấy cũng được.
 
Chương 790: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 04


Nhưng đến cửa Lâm Giang Vương phủ, hắn lại không ngừng lại, lao vun vút phóng ngựa chạy vượt qua.

Tô Mạt nóng nảy,“Hoàng Phủ Cẩn, ngươi đừng quá đáng, mau về nhà của ta!”

Hoàng Phủ Cẩn kéo áo choàng của mình đem nàng ôm chặt lấy bảo bọc ở trong lòng, miễn cho bị gió lạnh quất vào người rồi đau bụng.

Nay nàng ở trong lòng hắn, càng giống như một đứa nhỏ, hơn nữa bị bộ dáng ngỗi đứng của hắn ôm lấy, càng thêm xinh xắn lanh lợi.

Nàng đá đạp lung tung vài cái, cũng không có thể mảy may lay động hắn. Hơi quá đáng, vốn nghĩ mình cũng đã cao hơn nhiều, sẽ không chênh lêch với hắn nhiều như vậy.

Ai biết chênh lệch còn lớn hơn nữa.

Hơn nữa, chỉ là đi một chuyến phía bắc, hắn đã trở nên bá đạo rồi.

Lẽ ra hắn từ nhỏ đã đi ra chiến trường, tính cách đã định sẵn ở lúc 10 tuổi rồi chứ.

Nhưng lúc này đây nàng có cảm giác hắn tựa hồ trở nên càng thêm bá đạo mạnh mẽ, thậm chí ngay cả đối cới nàng đều như thế .

Trước đây đối xử với người khác lãnh khốc, cao cao tại thượng không thèm nhìn ai, hiện tại có một loại khí thế vương giả bễ nghễ thiên hạ cực kì cường hãn, điều này không quan hệ tới trí tuệ cùng thân phận, hơn nữa tuyệt đối không phải kiểu người được dưỡng trong thâm cung như thái tử hay ngũ hoàng tử có thể so sánh được.

Cho dù bọn họ cực kì vĩ đại, giỏi về sử dụng âm mưu mánh khóe chốn cung đình.

Cũng tuyệt đối không có loại khí coi trời bằng vung này.

Nàng cũng không biết hắn hiện tại loại khí thế cường hãn này là tốt hay là hư, chỉ là cảm giác, hắn tựa hồ vẫn là không thể khống chế tốt bản thân.

Tuy rằng đối với người bình thường mà nói, hắn khống chế đã tốt lắm rồi, nhưng nếu đối với kiểu người nhanh nhạy như nàng mà nói, lập tức liền cảm giác được điều này.

Hơn nữa nàng cảm thấy người như hoàng đế vậy, cũng tuyệt đối có thể cảm giác được sự biến hóa của hắn.

Đến lúc đó không biết sẽ gặp phải cái dạng thị phi gì nữa.

Lúc tia chớp chạy vội tới cửa thành phía nam, vài binh lính thủ vệ thế mà bị khí thế của hắn sợ tới mức phát ngốc ra, sau đó liền thối lui về phía sau, cung kính nhìn cả người lẫn ngựa của hắn phi như bay, ngừng cũng không ngừng.

Vài người quay mặt nhìn nhau,“Đó là...... Lâm Giang vương? Hắn đã trở lại?”

Hoàng Phủ Cẩn vào thành là theo cửa phía Bắc, bọn họ đương nhiên không biết.

Tuy rằng ngựa chạy nhưu bay, tốc độ rất nhanh, nhưng Tô Mạt ở trong khuỷu tay hắn, bị hắn che chở giảm bớt đi sự nảy xóc, cho nên không thấy có gì không thoải mái.

Nhưng là nàng không muốn hắn không thoải mái, không muốn hắn phải nhẫn nhịn những bức xúc khó chịu ở trong lòng.
 
Chương 791: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 05


Nàng kéo ra áo khoác tạo ra khe hở, lộ ra đôi mắt to sáng long lanh nhìn hắn,“Này, ác ma Tĩnh điện hạ, ngươi không để tâm đến sức khỏe của bản thân, cũng nên thương tiếc một chút với sự trung thành và tận tâm của Tia Chớp chứ. Dù sao cũng đã đi theo ngươi nam chinh bắc chiến, hiện tại đã hồi kinh, còn không cho nó nghỉ ngơi một chút, ngươi muốn làm nó chết sao?”

Có áo choàng cùng cánh tay hắn thay nàng che chắn, cho nên gió không chút mảy may nào chạm được tới nàng.

Thanh âm trong veo ngọt ngào của nàng, như hờn như giận, rành mạch truyền vào trong tai hắn.

Hoàng Phủ Cẩn theo bản năng thả chậm tốc độ, cuối cùng dần dần biến thành cưỡi chầm chậm.

Tô Mạt hơi cong lên khóe môi, cười rộ lên.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, tầm mắt dừng ở trên cánh môi đỏ tươi mượt mà của nàng, chỉ cảm thấy tim gia tốc đập, miệng khô lưỡi khô, theo bản năng mấp máy môi, xoay tầm mắt.

Tốt đẹp giống như nàng vậy, người ái mộ trong thiên hạ đương nhiên cực nhiều.

Hắn phải bảo vệ nàng, cho nàng sự an toàn, cho nàng sự tự do.

Mà khi biết được nàng tiến cung trong nháy mắt, trong lồng ngực hắn phát ra ra một loại phẫn nộ như muốn nổ tung ra, căng đến nỗi khiến trái tim hắn như bị ai bóp nghẹt đau đớn.

Hoàng đế kêu nàng tiến cung, nàng cũng chỉ có thể tiến cung.

Mà hắn muốn cho nàng tự do, lại gian nan như vậy.

Bởi vì phẫn nộ nên inh ra một loại cảm giác thất bại, bởi vì loại cảm giác thất bại kia lại sinh ra loại cảm giác sợ hãi.

Sợ hãi nàng sẽ rời khỏi hắn, hắn sẽ mất đi nàng.

Nàng sẽ bị người khác cướp đi, dày vò.

Mà bởi vì đối với nàng nảy sinh ra một loại tình yêu sâu lắng không thể dứt bỏ kia, vậy mà khiến cho hắn sinh ra một ý niệm chưa bao giờ từng có trong đầu.

Chỉ có biến thành mạnh nhất, nói một không hai, mới có thể thật sự tự do.

Trở thành người mạnh nhất, mới có thể tùy tâm sở dục ( tùy theo ý mình).

Nếu không, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị người khác bài bố.

Điều này khiến cho hắn thống khổ, hắn tình nguyện chết, cũng không muốn nhìn thấy trong ánh mắt nàng lộ ra sự bi thương, bị khóa chặt trong nội cung thâm sâu.

Hắn không muốn làm kẻ yếu, cũng không muốn làm một kẻ trốn tránh.

Nếu là trước đây, hắn tình nguyện trốn tránh, chờ bản thân trở thành mạnh mẽ rời khỏi cung đình.

Vứt bỏ vinh hoa phú quý thì sao, hắn có thể lững thững ngao du thiên hạ, đi nơi nào cũng tốt, rời xa thật xa khỏi chỗ phù phiếm ầm ỹ này.

Nhưng hiện tại, hắn có thể sao? Hắn không thể, cũng không muốn, hắn không muốn miễn cưỡng Mạt nhi, không muốn rời xa nàng, lại càng không muốn mất đi nàng.

Tô Mạt cảm giác thân thể hắn cứng ngắc, không thả lỏng được, vậy là chứng tỏ, hắn còn đang băn khoăn lo lắng cái gì đó, không nhịn xuống được cơn bức tức kia..
 
Chương 792: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 06


Nàng chui cái đầu từ trong áo choàng ra, cười hì hì đối hắn nói:“Này, ngươi còn bày ra khuôn mặt đó hả.”

Nàng nghĩ rằng hắn là bởi vì Hoàng Phủ Giác ôm nàng một chút, cho nên mới ghen không vui.

Căn bản còn không nghĩ đến nguyên nhân khiến hắn tức giận.

Hoàng Phủ Cẩn ý thức được sự tức giận của bản bóng dáng hưởng đến nàng, vội hỏi:“Không phải ta cố ý bày ra, mà là sau khi bị đông lạnh nên cứ như vậy .”

Tô Mạt cả kinh cũng không chọc hắn nữa, vội đứng dậy vươn tay ôm lây mặt hắn, cẩn thận sờ soạng.

Phía Bắc cực lạnh lẽo, lại ở trong thâm sơn tìm kiếm kẻ địch, không tránh được sẽ gặp được tình huống tuyết lở hoặc là rơi vào trong hang tuyết.

Tuy rằng hắn nội lực cao cường, có thể bảo trì nội tạng máu lưu thông, nhưng là nhiệt lượng trên da không đủ, có khả năng sẽ làn da sẽ bị hoại tử.

Đôi dày da hươu nhỏ bé của nàng đặt trên đùi hắn, mượn lực muốn đứng lên một chút, Hoàng Phủ Cẩn chỉ phải dùng sức cánh tay, đem nàng đẩy cao lên.

Bàn tay trắng mịn nhỏ bé của nàng sờ soạng lung tung ở trên mặt hắn, làm cho hai má của hắn vốn có màu trắng như ngọc cũng hơi biến thành hồng, bởi vì đã từng ở chỗ đại hàn, làn da không còn như lúc trước nhẵn mịn nữa, hơn nữa bị bão cát tôi luyện, hơi có chút cảm giác thô ráp.

Lại có thể thật sự cảm giác được nhiệt độ.

Tô Mạt quẹt miệng giận hắn,“Hừ, gạt người.”

Rõ ràng là không sao cả, cái gì mà hoại tử a, hắn gạt người!

Hắn dám để làn da bị chết, nàng liền làm giải phẫu thay da cho hắn, xem hắn còn dám nói bậy hù dọa nàng không chứ.

Tuy rằng là ba tháng không gặp, nhưng hắn lại cảm thấy như đã lâu rất lâu rồi, lâu đến nỗi khuôn mặt nàng vốn non nớt nay càng ngày càng kiều diễm, hàng lông mày có nét quyến rũ xinh tươi, có diễm quang của đóa thược dược phát ra, với hắn mà nói, liền giống như trên sa mạc cằn cỗi đột nhiên nhìn thấy một hồ nước xanh trong, dạo chơi trên sông nước, trên mặt nổi lên một đóa sen thơm ngát, thanh nhã đến cực điểm, nhưng cũng xinh đẹp tuyệt thế.

Lứa tuổi này của nàng, vẻ yêu mị trời cho, giống như cỏ mùa xuân sinh sức sống tràn trề.

Làm cho hắn......

Ma xui quỷ khiến, hắn cúi đầu, đôi môi hơi có chút khô kia ngậm lấy làn môi mềm mại như cánh hoa đào mùa xuân của nàng, trên môi có hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài, không biết là được phát ra từ trong da thịt nàng, hay là hương khí trên môi nàng, đều khiến hắn say mê, không thể tự kềm chế, mê luyến đắm say.

Tô Mạt ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn, hắn -- thế nhưng đang hôn nàng?
 
Chương 793: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 07


Không phải trò đùa lúc thời ấu thơ.

Không phải là như lần trước do ốung say không khống chế được.

Lần này là tình cảm tự nhiên nảy nở dưới tình huống rất tỉnh táo.

Hắn khép mi lại, hàng lông mi dài dày đậm kia tạo thành hình quạt đang nằm lặng yên bao xung quanh mí mắt xinh đẹp thanh tú, như tiếp cận với lứa tuổi 20 tươi thắm, tuấn mỹ vô cùng, đan xen giữa sự thành thục cùng ngây ngô.

Làm cho nàng lâm vào tình trạng thất thần.

Tô Mạt chậm rãi nhắm mắt lại, trái tim mềm nhũn, ê ẩm, lại ngọt ngào, luồng nhiệt lưu tuôn trào, chỉ cảm thấy phong phú lại ấm áp.

Hắn một tay kéo cái gáy của nàng, một tay vỗ về chơi đùa cái gáy cổ mềm mại nhẵn nhụi của nàng, quên hết thảy, chỉ muốn nụ hôn này càng thêm sâu.

Hắn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chà xoát trên cánh môi của nàng, ở lúc bởi vì ngứa ngáy đê mê mà muốn né tránh liền bắt được nàng lập tức xâm nhập đi vào, dây dưa cùng chiếc lưỡi bé nhỏ mềm mại kia, hấp thu sự ngọt ngào tươi mát trong miệng nàng.

Hắn nhịn không được muốn đòi lấy càng nhiều hơn, đem nàng gắt gao áp tiến vào trong lòng, nụ hôn lần đầu tiên lần thứ hai của hắn đều cho nàng rồi, lại giống như trời sinh ra đã hôn qua rất nhiều lần liền thuần thục như vậy.

Nàng đối với hắn mà nói, thật giống như là một bảo bối thần kỳ có thể thăm dò, nhấm nháp từng chút một, mỗi một chút đều có hương vị bất đồng.

Mềm mại, ngọt ngào, làm cho một người bị mắc bệnh sạch sẽ không thích bị người khác chạm nhẹ đến như hắn đây cũng đối với nàng mê đắm.

Chỉ hận không thể đem nàng một lần ăn sạch sẽ.

Tô Mạt hai đời cộng lại cũng chỉ có chút ấy kinh nghiệm, bị hắn hôn đến xương cốt mềm nhũn, mất hết lý trí, hô hấp dồn dập, hơi thở gấp gáp.

Đến cuối cùng nàng cảm thấy sắp hít thở không thông, không thể hô hấp.

Tuy rằng tự mình biết nói rất nhiều tri thức, chỉ số thông minh rất cao.

Nhưng ở phương diện này, nàng cảm thấy bản thân mình rất ngu ngốc.

Ở thời điểm hắn không khống chế được, nàng còn có thể dựa vào lý trí đến trấn an hắn, nhưng hôm nay hai người đều là tình ý nảy nở, chính nàng cũng không biết tự mình trấn an chính mình.

Nàng gắt gao nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, cả người run rẩy đứng lên, Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên bừng tỉnh, rút lui khỏi môi nàng, bối rối nói:“Mạt nhi!”

Chỉ thấy hai má nàng ửng hồng, hơi thở gấp gáp, như là hô hấp không thông vậy, vội đem nàng ôm xa một chút, để gió lạnh thổi lên trên mặt nàng.

Tô Mạt bưng kín mặt, thật sự là xấu hổ quá đi, Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng mà liếm liếm môi, còn lưu lại hơi thở trong veo của nàng.

Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của nàng, hai má hắn cũng vừa hồng vừa nóng, còn có chút chân tay luống cuống, dù sao nàng cũng còn nhỏ như vậy.
 
Chương 794: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 08


Hắn trong lòng mỗi ngày đều cảnh cáo bản thân, phải đợi nàng lớn lên, chờ nàng lớn lên .

Không nghĩ tới...... Vừa nhìn thấy nàng, vẫn là nhịn không được.

“Mạt nhi......” Thanh âm hắn có chút khàn, đè nén.

Lần này Tô Mạt ngay cả hai bên mang tai cũng đỏ lên rồi.

Bọn họ cứ như vậy đứng ở trên ven một sườn đất ven đường, cũng không biết có người đi đường nhìn thấy hay không nữa.

Thật sự là xấu hổ chết đi được.

Nàng vuốt hai má nóng bỏng, ấp úng nói:“Ta còn nhỏ như vậy......”

Nàng đang tự trách, tuy rằng tuổi không còn nhỏ nữa, nhưng thân thể dù sao vẫn còn nhỏ, nàng đã đói khát như vậy, tựa hồ......

Có điểm rất không biết mắc cỡ, để cho Diệp lão nhân nói trúng rồi, thật sự là...... Nàng nâng tay bưng kín mặt.

Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt đã khôi phục như lúc ban đầu, hắn ngưng mắt nhìn nàng, nâng lên hai má của nàng,“Mạt nhi, là ta rất già sao?”

Tuy rằng mười tám mười chín tuổi, là lứa tuổi như hoa xuân mới nở mặt trời mới mọc bình thường.

Nhưng so với bộ dáng mềm mại của nàng mà nói, chỉ sợ hắn vẫn là rất già.

Không thể cùng nàng cùng nhau lớn lên, không thể làm cho nàng cảm nhận được niềm thích thú chơi đùa của thanh mai trúc mã, không thể canh giữ ở bên người nàng, làm bạn với nàng.

Đợi đến thời điểm đúng độ thanh xuân mỹ miều của nàng, hắn lại đã thật sự già đi.

Nghĩ đến điều đó, tâm hắn lập tức như bị tóm chặt.

Nếu không phải nàng so với nữ hài tử khác bất đồng, tâm tư nhạy bén thâm trầm một ít, lứa tuổi này, chỉ sợ sẽ bị hành động khinh bạc như vậy của hắn hù chết mất.

Nàng chu miệng liếc n hắn, nàng đang ngại chính mình còn quá nhỏ không thể đứng ở bên hắn, hắn lại trách hắn già.

Tuy rằng từ lúc quen biết hắn đã cách xa nhau 6,7 tuổi, nhưng may mắn là ở bên trong tâm hồn tuổi tác nàng đã lớn.

Kiếp trước thời điểm chính mình nghịch ngợm gây sự giống tên tiểu tử nghịch ngợn, tính cách cũng đơn thuần, hai mươi bốn hai năm tuổi rồi, còn bị người ta nói là đang học cao trung.

Thật sự là tức giận.

Mà Hoàng Phủ Cẩn, từ nhỏ đã lão luyện, bởi vì hoàn cảnh cuộc sống hay các mối quan hệ, tuổi tâm lý so với người bình thường ít nhất phải lớn hơn mấy tuổi, cho nên so với nàng chỉ sợ còn trưởng thành hơn nhiều.

“Chúng ta đi Hoa Phố được chứ?”

Ở lúc nàng đang rối rắm không biết nói ra vấn đề gì, Hoàng Phủ Cẩn cũng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, vẫn như lúc trước, coi nàng như tiểu công chúa àm hắn bảo hộ, dùng giọng điệu sủng nịch nói chuyện với nàng.

Giống như hắn là đại ca ca vậy.
 
Chương 795: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 09


Tô Mạt lắc đầu,“Ngươi vừa trở về, không tiến cung diện thánh, lại chạy đến đây, đây là nhược điểm cho người ta nhắm vào. Chúng ta vẫn là trở về đi.”

Hoàng Phủ Cẩn từ từ nói:“Ta chỉ quản giúp hắn làm việc. Sự tình làm xong , sẽ không có gì cần nói. Dù cho bất kể có làm cái gì, hai người tham tướng tả hữu kia đều biết hết. Bọn họ hội báo cùng hắn, không phải so với ta càng có thể tin sao? Ta chỉ là cái công cụ, làm sao biết đi lấy lòng người chứ.”

Tô Mạt thương tiếc vuốt hai má hắn,“Phương bắc rất lạnh đúng không. Chiến sự thuận lợi không? Mị Ảnh bọn kỵ sĩ như thế nào?”

Hoàng Phủ Cẩn cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn, cười nói:“Bọn họ là hoàn toàn xứng đáng Mị Ảnh kỵ sĩ, không có làm cho nàng mất mặt. Giỏi lắm!”

Tô Mạt kích động nói:“Thực muốn nhìn thấy bọn họ vung loan đao, lưng đeo mũi tên, phong độ tư thái thần dũng khi cưỡi bảo mã Thần Uyển.”

Hoàng Phủ Cẩn nói:“Trở về ta vẽ cho nàng xem.”

Tô Mạt gật đầu, dắt tay áo hắn nói:“Hắn phong ngươi kiêm chức làm Thị MậuTư đại phu .”

Nàng sợ Hoàng Phủ Cẩn sẽ cự tuyệt, nhất là lúc nàng không có mặt, không giống như ở Hương lâu vì nàng làm việc, lập tức nói:“ Nhị ca ta đã ở đó, là ta kêu hắn đi .”

Hoàng Phủ Cẩn vuốt cằm nói:“Ta đi.”

Nếu muốn thay đổi, không muốn giống như quá khứ, vậy hắn nhất định phải làm đến nơi đến chốn.

Giống như bọn họ.

“Mạt nhi, đừng tiến cung, về nhà ở đi.”

Hắn không ôm hy vọng, nhưng vẫn nói ra, hắn trở về, nàng lại vào cung.

Như vậy, mỗi ngày hắn đều không gặp được nàng.

Mà hắn lại tuyệt đối sẽ không chủ động đi ngự thư phòng.

Vì nàng, hắn nguyện ý thay đổi......

Bên trong đôi con ngươi thâm sâu của hắn toát ra những tia sáng trong veo.

Tô Mạt nói:“Sao có thể giống như trò đùa được. Hắn kêu ta đi, ta dám không đi sao. Ta nghĩ chỉ sợ là ngươi cùng hắn giằng co, yêu cầu cho ta tự do hôn nhân, hắn đã lên kế hoạch cho việc này rồi. Chúng ta đừng ở lúc này lấy đá chọi đá, sẽ không phải là đối thủ của hắn. Chúng ta cần dự trữ lực lượng.”

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, nghĩ cũng đúng, nhân tiện nói:“Tìm thời gian, ta đem người của cha nuôi giao luôn cho nàng, về sau do nàng chỉ huy.”

Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn,“Ngươi, còn có người? Diệp lão nhân...... Có người ?”

Hoàng Phủ Cẩn cười cười,“Bọn họ là từ thời tiên hoàng hậu lưu lại, cha nuôi để bọn họ bảo hộ ta cùng mẫu phi.”
 
Chương 796: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 10


Tô Mạt trong đầu có điểm nghi hoặc, nguyên bản nàng nghĩ đến rất có thể là cung tì của tiên hoàng hậu leo lên giường của hoàng đế, hoặc là hoàng đế giở thủ đoạn đùa bỡn hoàng quyền, lợi dụng cung tì của hoàng hậu để hoàn thành mục đích .

Nhưng tiên hoàng hậu thế nhưng để lại lực lượng bí mật của tiền triều đến bảo hộ Hoàng Phủ Cẩn cùng Thục phi, xem ra cũng không phải sự việc như thế.

Đôi mắt nàng vụt sáng như bảo thạch hỏi:“Ngươi, gặp qua tiên hoàng hậu sao?”

Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu,“Nghe nương ta nói lúc ta còn rất nhỏ nàng ta liền bệnh nặng không ra khỏi cung, không quá hai năm liền băng hà. Cho dù là mẫu phi ta, cũng ở lúc ta hiểu chuyện không bao lâu cũng qua đời rồi.”

Ở trong trí nhớ hắn, mẫu phi xinh đẹp, ôn nhu, đoan trang hào phóng.

Đều xem thường bà là cung tì, nhưng bà lại không tự ti không hống hách.

Mẫu phi luôn dùng thanh âm thực ôn nhu nói chuyện với hắn, kể cho hắn nghe chuyện xưa, mặc kệ chịu bao nhiêu khổ, thân thể có bao nhiêu đau, mẫu phi cũng không chịu để cho hắn biết.

Chỉ đem tình thương ôn nhu nhất của mẹ cho hắn.

Chính là nữ nhân ôn nhu xinh đẹp như vậy, lại gặp phải chuyện như vậy ......

Ngực hắn quặn đau, thanh âm lại thản nhiên, giống như dòng nước trong gió lạnh, chậm rãi, không có gì phập phồng, tựa hồ cũng không biểu lộ cảm tình gì.

Nhưng dòng nước lặng chảy sâu, tình cảm thâm trầm kia trong hắn đã học được cách che giấu, không phải cố ý, đã thành bản năng.

Ngay cả bản thân cũng bị gạt.

Giống như chính mình cũng thấy không sao hết, từ nhỏ bản thân đã sống trên sự đau khổ cho đến hiện tại.

Bị lạnh nhạt khinh bỉ, bị đối xử ghẻ lạnh, đều là bởi vì chính mình không có mẫu phi chiếu cố.

Tô Mạt nghĩ hắn là người vậy mẫn cảm trí tuệ như thế, lứa tuổi biết ghi nhớ những sự tình càng sớm hơn, nghĩ đến hắn sớm đã mất đi mẫu thân, phụ thân lại không thương yêu, lại đối lập với tình hình bản thân kiếp trước được ba mẹ yêu chiều, ông nội cưng chiều, chỉ cảm thấy trong lòng lộ ra một loại tình cảm thương tiếc, vẫn muốn luôn bảo hộ hắn, che chở hắn.

Giống như là thấy được một chú chó nhỏ vậy, tình mẫu tử lan tràn.

Ngay khi nhìn thấy biểu tình cùng cảnh ngộ cuả Hoàng Phủ Cẩn như vậy, thời điểm để nàng có loại nỗi lòng này, đầu óc của nàng như ngừng lại, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, chỉ muốn ôm chặt hắn, an ủi hắn.

Nàng đem mặt dán chặt tại ngực hắn, nghe được tiếng tim đập kiên cố trầm ổn của hắn, ôn nhu nói:“Cho nên, thiệt nhiều sự tình, chuyện cũ năm xưa, ngươi cũng không biết đúng không?”
 
Chương 797: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 11


Đột nhiên, nàng rất muốn biết giữa hoàng đế, hoàng hậu, Thục phi, bọn họ rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì.

Nàng tin tưởng, không đơn giản như vậy, nếu là gia đình bình thường, khả năng rất đơn giản, hoặc là phản bội, hoặc là tranh thủ tình cảm.

Nhưng ở hoàng gia, không có gì là không có khả năng.

Bẩn thủ nhất, cao quý nhất, đều là từ chốn thâm cung.

Vô tình nhất đế vương gia!

Nàng ôm chặt hắn, trong lòng tràn đầy thương tiếc.

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu,“Diệp công công rất nhiều thời điểm cũng không nói. Hoặc là nói quên rồi, hoặc là liền giở trò vô lại.”

Nhắc đến Diệp công công, giọng nói của hắn có mang theo một tia ôn nhu hiếm thấy.

Tô Mạt cười,“Ta đã nhiều ngày không gặp hắn, khá là nhớ. Chúng ta đi Hương lâu trước, sau đó đi quận Vương phủ, ta muốn ăn điểm tâm hắn làm.”

Diệp công công ở quận Vương phủ thật sự có tai mắt của hoàng đế ngầm giám thị, điều này so với sự đãi ngộ của Hoàng Phủ Cẩn rất bất đồng.

Tên thái giám bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn kia bên Tô Mạt còn có thể mua chuộc được, kẻ bên người Diệp công công thì không thể, bởi vì rõ ràng âm thầm.

Cũng không biết hắn có chuyện gì, lại khiến hoàng đế không yên tâm với hắn.

Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng, cảm xúc đã hoàn toàn bình phục xuống lại, kêu Tô Mạt tiến cung hoàng đế đây là đang thị uy cùng hắn.

Hắn có thể lấy việc đi bắc giải trừ phiền toái để áp chế hắn để Tô Mạt tự chủ hôn nhân, hoàng đế còn đem Diệp công công cũng trả lại cho hắn.

Như vậy hoàng đế có thể lấy hoàng quyền vô thượng để mệnh lệnh Tô gia.

Chuyện mà hắn Hoàng Phủ Cẩn không sợ, vị tất người khác cũng không sợ.

Ý thức được điểm ấy, ngón tay hắn gắt gao cấu chặt dây cương.

Tô Mạt cảm giác được sự biến hóa của hắn, tựa sát vào phía sau lưng hắn, đem bàn tay nhỏ bé đặt trên mu bàn tay hắn, cầm, thay đổi đề tài:“Khi nào thì có thể trông thấy bọn họ nha, bọn họ có phải thực dũng mãnh hay không? Ta chưa có gặp qua bộ dáng bọn họ xuất chinh thực sự đâu.”

Hoàng Phủ Cẩn không tự giác phóng ra thanh âm mềm nhuyễn, trên mặt biểu tình cũng là vô cùng tôn trọng nghiêm túc,“Đúng vậy, ngay cả ta đều phải bội phục sát đất. Bọn họ cá nhân có khả năng không phải mạnh nhất, ngay cả Lưu Vân cũng đánh không lại. Nhưng khi bọn họ liên hợp lại, lại có thể đả bại hơn trăm tên Lưu Vân.”

Tô Mạt hai mắt phát sáng, hưng phấn như muốn hét ầm lên,“Thật vậy chăng?”

Hoàng Phủ Cẩn thực còn rất nghiêm túc gật đầu,“Hơn nữa, ưu thế của bọn họ không chỉ ở chỗ đối phó với người võ lâm, mà ở chỗ đánh lén thiên quân vạn mã......”
 
Chương 798: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 12


Hoàng Phủ Cẩn còn rất nghiêm túc gật đầu,“Hơn nữa, ưu thế của bọn họ không phải ở chỗ đối phó với người võ lâm, mà ở chỗ tập kích bất ngờ thiên quân vạn mã. Bọn họ hành động một khi mà hành động thì vô thanh vô tức, tốc độ lại nhanh, có thể làm cho địch nhân khó lòng phòng bị. Mấy lần tập kích, liền nhiễu loạn tầm mắt của kẻ địch, tuy rằng không thể tiêu diệt bọn họ, nhưng lại làm dao động quân tâm, ảnh hưởng đến kế hoạch tác chiến đã định của bọn họ. Bọn họ -- hoàn toàn xứng đáng là Mị Ảnh!”

Nghe Hoàng Phủ Cẩn khen những người đó như thế, Tô Mạt quả thực rất cao hứng, nàng vốn còn chút không tự tin, sợ chính mình huấn luyện ra bộ đội đặc chủng còn chưa đủ tư cách, chỉ có vẻ bề ngoài.

Hoàng Phủ Cẩn dừng một chút, lại đụng nhẹ vào bụng ngựa, làm cho tia chớp chậm rãi tản bộ, hắn nói:“Ta thời điểm ở trong hố băng đã truyền thụ bọn họ một bộ nội công tâm pháp, vì muốn để bọn họ có một chút nội công căn bản, có thể phát huy càng tốt hơn kỹ năng của bọn họ, hơn nữa ở thời điểm vô cùng lạnh cũng có thể bảo hộ nội tạng kinh mạch.”

Hắn làm như sợ Tô Mạt trách cứ, lại gấp rút nói:“Ngươi yên tâm, bộ nội công tâm pháp này so với những người khác bất đồng, đây là một bộ nội công tâm pháp nhiều người cùng luyện. Càng ăn ý với nhau, uy lực càng lớn. Sẽ không xuất hiện ngươi nói cái loại vấn đề nội lực nảy sinh ham muốn cá nhân đâu.”

Tô Mạt mỉm cười quay đầu nhìn hắn, mãn nhãn khen ngợi, nửa điểm trách cứ cũng không có.

Xa xa trong ruộng vườn lúa mạch non đã xanh mơn mởn, sum suê xanh tốt, khói bếp nhà ai vấn vít, bốc lên trời xanh, bên ngoài thôn hàng liễu rủ xanh non tơ, không thể không nhìn ngắm.

Bạch điểu tung bay dưới trời đất bao la, tiếng kêu ríu rít.

Tô Mạt tâm yên tĩnh mà lại hân hoan, được hắn ôm ấp làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn mà có cảm giác an toàn, đối với nhân sinh tương lai tràn ngập khát khao.

Mong đợi mình lớn lên nhanh chút.

Có thể cùng hắn ở bên nhau, làm càng nhiều sự việc, thoát ly sự ràng buộc của cung đình.

Nàng muốn cho hắn một cuộc sống hoàn toàn khác, không giới hạn giữa không gian như ở một nhà, một cung, một triều, một quốc gia.

Nàng muốn để hắn nhìn phong cảnh bầu khắp thiên hạ!

Nếu như đã xuyên qua ngàn năm, nàng lại muốn trở thành một công cụ như những người đó nóng vội bừng bừng, đấu đi đấu lại tranh giành lẫn nhau.

Vậy nàng chẳng phải là quá ngu ngốc sao?

Nếu đã đến đây một lần, đương nhiên – phải trải qua một cuộc đời khác biệt!

Đi thưởng thức những phong cảnh trải nghiệm khác nhau.

Một ngày nào đó, bọn họ sẽ phát hiện, bọn họ để tâm nhất, tranh đấu, nóng vội bừng bừng đó.

Ở trước mặt nàng, chỉ là mây khói tan tành trong giây lát mà thôi.

Đương nhiên, lý tưởng ở phía trước, làm đến nơi đến chốn, làm tốt từng bước một, mới là quan trọng nhất.
 
Chương 799: Hiệp lộ tương phùng -- cố chủ vô tìn


Hoàng Phủ Cẩn ôm cả người nàng cưỡi ngựa chạy chầm chậm, lúc vào cửa thành, kia vài binh lính thủ vệ cũng không dám cản trở hắn, lại càng không dám kiểm tra, còn kính cẩn hành lễ với hắn.

Hoàng Phủ Cẩn dừng lại ngựa, nhìn bọn họ một cái, khóe môi mơ hồ hé ra một tia cười.

Sau đó liền rong ruổi ngựa vượt qua.

Vài tên binh lính kia đứng ngơ ngác, sau một lúc lâu, mới hồi phục tinh thần lại, ngơ ngác nhìn nhau,“Lâm Giang vương nở nụ cười là với chúng ta sao?”

Nam nhân này cũng sẽ cười?

Vậy chẳng phải là cây vạn tuế cũng có thể nở hoa, tảng đá cũng có thể động tình?

“Ngươi không thấy được trong lòng hắn là Tô tiểu thư sao?”

“Đúng, ngươi còn chưa biết đúng không, Tô tiểu thư ở trước mặt hoàng đế cùng quý phi nương nương, thét lớn một tiếng,‘Hoàng Phủ Cẩn là của bổn cô nương, ai dám cướp, bổn cô nương sẽ không khách khí!’ các ngươi đừng nhìn nàng ta bộ dạng ôn nhu yếu nhược như thế, cổ họng lớn lắm đó, Tống gia tiểu thư kia bị nàng rống lên, thế nhưng bị dọa khiếp đảm, về nhà ước chừng nằm hơn mười ngày đó!”

“Cứ tự biên đi, theo ngươi nói như vậy, Tô tiểu thư chính là sư tử hà đông rống à, nhị điện hạ người thanh cao như vậy có thể coi trọng nàng ta sao?”

“Dù sao mặc kệ các ngươi tin hay không, Tô tiểu thư chính là công khai nói qua nàng thích Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn cũng thích nàng.”

“Ta không tin, nào có nữ hài tử lớn mật như vậy?”

“Mặc kệ, ta tin !”

Hoàng Phủ Cẩn có Tô Mạt ngồi trong lòng, nửa điểm cũng không cố kỵ, trên đường mặc kệ các loại ánh mắt nhìn mình, hắn chỉ vững như thái sơn, lù lù bất động.

Nguyên bản Hoàng Phủ Cẩn khi đi trong kinh thành, trên lầu các nữ hài tử thiếu phụ đều mở cửa sổ ném khăn gấm hay túi hương, lần này nhìn ngồi trong lòng hắn một nữ hài tử, tức giận đến nỗi không ném khăn gấm túi hương nữa, mà là nhưng nhwungx cái túi hương cắt hỏng, ô dù......

Một chiếc ô tinh xảo, hướng tới Tô Mạt ném, Hoàng Phủ Cẩn bàn tay lật một cái, tóm lấy được chiếc ô tinh xảo đó, ngón út đẩy ra,“Phần phật” một chút, chiếc ô che trên đầu hai người.

Phố dài như sông, tuấn mã như thuyền, người đẹp như ngọc, mỹ lệ như tranh.

Đám nữ tử thương tâm nhìn bọn họ đi, chỉ cảm thấy đang nhìn một bộ bức tranh di động, cảnh trí đẹp như trong họa kia, người trong họa, càng lúc càng xa.

Tô Mạt đùa nghịch cái cán ô, còn phải để ý trông chứng đến người kẻ mơ đến Hoàng Phủ Cẩn nữa.

Nàng hờn giận liếc hắn một cái, hừ nói:“Xem ra kẻ ái mộ điện hạ mặt lạnh cũng rất đông nha.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom