Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nhu Tình Mật Ý - Hoa Hạ Khách

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Nhu Tình Mật Ý - Hoa Hạ Khách
Chương 20


Nghĩ vậy, nước mắt liền tự dưng dâng lên, ta khẽ chớp mắt, vài giọt rơi xuống mu bàn tay hắn.

Thấy ta như vậy, Bùi Vân Xuyên lập tức quên hết những lời vừa nói, luống cuống dùng tay áo lau nước mắt cho ta, miệng không ngừng dỗ dành: "Tiểu tổ tông, hôm nay là ngày vui, sao lại khóc chứ? Khóc nữa lớp trang điểm trôi hết bây giờ. Nín đi, đừng vặn tim ta như vặn dây thừng nữa!"

Có lẽ ta đã hiểu vì sao ngày thường hắn dám kiêu ngạo như vậy.

Lúc này, ta lên tiếng, giọng nghẹn ngào: "Bao nhiêu năm qua, những tâm tư của ta, ngươi thật sự không biết sao?"

Ta nào phải Lâm Yên, hắn cũng chẳng phải Tiết Đạo Nhiên, ta vốn chẳng sợ miệng lưỡi thế gian, cũng chẳng màng chàng là hoạn quan, ta chỉ muốn đối đãi tốt với hắn, giữ hắn bên mình, chăm sóc hắn trọn đời.

"Bùi Vân Xuyên, nay Lương Châu thành này đã nằm trong tay ta, hắn còn e ngại điều chi?"

"Nhưng ta chính là sợ." Nghe ta nói vậy, hắn bỗng bật cười chua xót, giọng nói gần như nghẹn lại.

"Ta nào dám cầu xin ngươi thương hại, càng không dám mong cầu tình yêu của ngươi. Ngươi tốt đẹp như vậy, còn ta thì sao? Mang trên mình tấm thân tàn tạ này, ai ai cũng có thể nhục mạ, khinh rẻ ta, ta cũng đáng bị người đời đối xử như thế. Suy cho cùng, ta vốn đã ô uế, năm xưa chuyện của ta với Hà Khiêm, ngươi tận mắt chứng kiến, sau này ta theo Hoắc Quyết, cũng vì sinh tồn mà làm không ít chuyện đê hèn. Ngươi không chê ta, nhưng ta tự thấy ghê tởm chính mình. Ta nhơ nhuốc xấu xa đến vậy, thứ đồ chơi mà ai ai cũng khinh thường, sao có thể cùng ngươi làm chuyện phu thê? Sao có thể để ngươi trở thành trò cười cho thiên hạ?"

Hắn cảm thấy bản thân thật đáng khinh, khinh bỉ chính mình vì muốn sống mà chuyện gì cũng dám làm, kể cả việc tự dâng mình lên giường người khác, trở thành món đồ chơi mua vui cho họ.

Chẳng liên quan gì đến xứng hay không xứng, người như hắn, vốn dĩ không nên ở bên cạnh ta với thân phận này.

Giọng hắn nhỏ nhẹ từ đầu chí cuối, nếu không phải trong sân chỉ có mình ta, e rằng đã sớm bị gió cuốn đi mất.

Nghe những lời này, ta cảm thấy như hồn phách mình bị Bùi Vân Xuyên xé nát.

Ta đứng không vững, loạng choạng suýt ngã, may mà được hắn đỡ lấy.

Thế nhưng hắn lại ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta như dỗ dành trẻ nhỏ, thở dài một tiếng rồi ôn nhu nói: "A Nhu ngoan, chuyện này hãy quên đi thôi."



10

Ta mãi mãi khắc ghi, năm chúng ta chia lìa chính là sau khi Tiết Đạo Nhiên chết.

Khi ấy, trong cung ngày nào cũng có người chết, Bùi Vân Xuyên rốt cuộc cũng lo lắng cho tương lai của hai chúng ta.

Trong cung này, quan hệ chồng chéo, tình hình phức tạp, Tiết Đạo Nhiên vừa chết, phe cánh của hắn mất đi chỗ dựa, cũng như cây cỏ mất gốc, e rằng chẳng mấy ai có kết cục tốt đẹp.

Bạch Trạm tuy là hoàng tử, nhưng lại là kẻ có tính cách có thù tất báo, thù dai nhớ lâu.

Bùi Vân Xuyên là nghĩa tử của Tiết Đạo Nhiên, ai nhìn cũng biết hắn chỉ là một tên nô tài nhút nhát, vô dụng.

Nếu Tiết Đạo Nhiên dám ra tay với Bạch Trạm, thì Bạch Trạm cũng có thể xem những kẻ bên cạnh Tiết Đạo Nhiên như cỏ rác mà chà đạp.

Lúc bấy giờ, Thái tử bị giam vào ngục, Bạch Trạm nảy lòng muốn g.i.ế.c Thái tử, đang loay hoay tìm người thế mạng thì vừa hay nghĩ đến Bùi Vân Xuyên, đứa nghĩa tử của Tiết Đạo Nhiên.

Bọn chúng lệnh cho Bùi Vân Xuyên giả làm nội thị của Phượng Nguyên cung, đưa thư cho Thái tử, định sau khi Bùi Vân Xuyên rời đi sẽ g.i.ế.c Thái tử, đổ tội cho hắn.

Vì vậy khi Hoắc Quyết, thái giám chưởng ấn, đến tìm, Bùi Vân Xuyên tự biết lần này khó tránh khỏi, ở trong cung đã lâu, hắn nghe những lời khách sáo cũng đủ hiểu đâu là thật lòng, đâu là giả dối.

Hoắc Quyết lừa hắn rằng, nếu hắn đưa được bức thư này, sau này sẽ được đi theo Ngũ hoàng tử Bạch Trạm làm việc, ắt sẽ oai phong hơn so với khi đi theo Tiết Đạo Nhiên.

Một hoạn quan, không con cái, không người thân thích, có lẽ chỉ có phú quý vô biên, quyền lực tột đỉnh mới có thể khiến họ an lòng.

Hoắc Quyết ban đầu chỉ xem Bùi Vân Xuyên như con kiến hôi, nào biết hắn lại có tâm tư khác, chẳng màng đến phú quý trước mắt mà người người khao khát, chỉ nhìn thấu được âm mưu hiểm độc phía sau.

Bùi Vân Xuyên chẳng có kiến thức rộng rãi gì, chỉ tích cóp được chút ít trong những năm qua, liền nghĩ cách đưa ta ra khỏi cung.
 
Chương 21


Sống đã nửa đời người, hắn biết mình sắp chết, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng giấu ta.

Bùi Vân Xuyên sau đó dặn dò ta đủ điều.

Lúc ấy, hắn đang thu xếp hành lý cho ta, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "A Nhu, ta đã mua chuộc được cung nhân ra khỏi cung vào ba ngày tới, ngươi hãy trà trộn vào đó, đợi ra ngoài rồi tìm cơ hội mà rời đi."

Có những chuyện hắn không muốn nói ra, nhưng ta nào phải kẻ ngốc, ta lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi nuôi nấng ta bấy nhiêu năm, thật sự nỡ lòng để ta đi sao? Đến lúc đó, ngươi ở lại trong cung, bị lũ yêu ma quỷ quái hãm hại, còn ta thì nhởn nhơ ngoài cung, mặc kệ sống c.h.ế.t của ngươi?"

“Ta không thể giữ ngươi lại." Hắn, người vốn do dự thiếu quyết đoán, lúc này đuổi ta đi lại kiên quyết hơn bất cứ ai.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một con ngỗng trời bay vút lên cao, trong lòng dâng lên nỗi man mác khôn nguôi, hồi lâu sau mới nói: "Những kẻ làm nội thị như chúng ta, không có cách nào rời khỏi cung cấm này, cả thể xác lẫn tâm hồn đều đã bị nơi này trói buộc, nhưng ngươi thì khác, ngươi không nên thuộc về nơi này. Nếu ta cố chấp giữ ngươi lại, sẽ làm hại ngươi."

Thực ra bản thân hắn cũng không nghĩ ra lý do cụ thể, nhưng hắn trời sinh đã có suy nghĩ này, cho dù ta từng hôn hắn, nói thích hắn.

Nhưng Bùi Vân Xuyên không nỡ.

Nếu đi theo hắn, cả đời này của ta coi như hủy hoại.

"Nếu ta không đi thì sao?" Ta hỏi hắn.



Hắn không hề nổi giận, nghe ta nói vậy liền mỉm cười, lúc quay đầu lại, đôi mắt sáng long lanh như sao trời.

Hắn ra hiệu bằng tay, tay lướt qua chân mình, giọng nói nhẹ nhàng như đang hồi tưởng lại điều gì đó: "Lần đầu tiên ngươi gặp ta, ngươi mới chỉ bốn tuổi, thả diều lại bị đứt dây bay vào lãnh cung. Năm ấy, một đứa bé nhỏ xíu như vậy mà gan dạ lắm, chui qua cái lỗ chó vào đây, nằng nặc đòi ta nhặt giúp con diều rơi xuống nước. Lúc đó ta cũng chỉ là một đứa trẻ, bị Hà Khiêm đánh cho một trận, mình mẩy đầy thương tích, đang quỳ phạt một mình. Nhưng khi ấy mắt ta vẫn còn sáng, thấy ngươi cài đầy đầu trâm ngọc quý giá, trên cổ còn đeo một chiếc khóa bình an có khắc chữ, biết ngươi là người cao quý." Ta liền liều lĩnh, bất chấp việc bị Hà Khiêm phát hiện, nhặt con diều lên cho ngươi. Lúc đó ngươi còn vui vẻ lắm, nói muốn theo con diều bay ra khỏi cung cấm. Nhưng tường thành cao quá, ngươi mãi chẳng thể thấy được thế giới bên ngoài. Ngươi lấy chiếc khóa bình an trên cổ làm thù lao, còn nói muốn điều ta đến cung của ngươi để hầu hạ, như vậy sẽ không còn ai đánh ta nữa."


Khi ấy ta còn quá nhỏ, chắc chắn không còn nhớ rõ.

Ta cố gắng nhớ lại, quả thật không hề có chút ấn tượng nào về chuyện này.

Đúng là trẻ con, lời gì cũng dám nói, lời hứa gì cũng dám buông.

Lời hứa năm xưa của một nàng công chúa nhỏ bé dành cho một tên nô tài đã vào bước đường cùng, cuối cùng cũng chẳng thể thành hiện thực.

Ta biết không còn gì để bào chữa, chỉ đành cúi đầu, khẽ kéo tay áo hắn.

Bùi Vân Xuyên lấy từ trong lòng ra chiếc khóa bình an năm nào, trên đó có khắc tên Bạch Vận Nghi cùng những lời cầu chúc bình an, chỉ là đã cũ kỹ đi nhiều rồi.

Bao năm qua, hắn không nỡ vứt nó đi, hễ có thời gian lại lén ta lấy ra ngắm nghía.

Hắn nói tiếp: "Nhưng ngươi không biết, lúc đó dù là ai nói câu này với một đứa trẻ đã chịu quá nhiều khổ cực, chỉ mong thoát ra ngoài như ta, thì cũng gần như trở thành chấp niệm. Ta đã đợi bốn năm. Trong đêm mưa hôm ấy, ta không nhận ra ngươi, còn cố ý hung dữ cướp ô của ngươi. Nhưng sau khi biết được thân phận của ngươi, ngươi lại đến tìm ta, ta bỗng thấy ông trời hình như cũng không đối xử với ta quá tệ bạc. Vì vậy, ta đối xử tốt với ngươi, dâng hiến cho ngươi tất cả những gì mình có, dốc hết sức lực bảo vệ ngươi trưởng thành, hao tổn biết bao tâm tư. Bấy nhiêu năm nương tựa vào nhau, khi ta bừng tỉnh nhận ra mình đã đối xử với ngươi như thế nào, có từng nhận được lợi ích gì từ ngươi hay không, ta mới chợt nhận ra rằng, ta đã sớm chẳng còn màng đến những ngày tháng phú quý mà mình từng ao ước. Ta chỉ muốn ngươi được bình an, đến nỗi sau này dù biết được thân phận thật sự của ngươi, ta cũng chưa từng bỏ rơi ngươi. Nhưng giờ đây, ta không thể giữ ngươi lại nữa, ta muốn ngươi giống như lời đã nói lúc nhỏ, bay ra khỏi cung cấm này. Kẻ nô tài như ta, đúng là muốn sống, bao năm qua cũng luôn cố gắng để sống, nhưng nếu nói cho cùng, c.h.ế.t đi cũng chẳng có gì đáng tiếc."
 
Chương 22


Nghe hắn nói vậy, ta bất giác ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào cổ hắn, chẳng còn tha thiết gì nữa, gần như gào lên: "Bùi Vân Xuyên! Ai nói ngươi c.h.ế.t đi không đáng tiếc? Sao ngươi dám nói những lời này, sao ngươi dám để ta rời đi?"

Bùi Vân Xuyên nhìn ta, vẫn luôn như nhìn một đứa trẻ.

Lúc này hắn ở rất gần ta, thậm chí không cần suy nghĩ, liền đưa tay rút cây trâm cài tóc của ta xuống, kề vào cổ cứa một đường.

Vết thương tuy không sâu, nhưng tiếng da thịt bị rách toạc trong đêm khuya tĩnh mịch nghe thật rõ ràng.

Cả đời nhút nhát, vậy mà lúc này hắn lại tự làm mình bị thương, đau đến nỗi mặt mày tái nhợt, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Ta luống cuống tay chân che vết thương đang chảy m.á.u trên cổ hắn, còn hắn thì run rẩy nói: "Ngươi không đi, ta sẽ c.h.ế.t cho ngươi xem, dù sao cũng chỉ có một mạng này, c.h.ế.t đi rồi vừa thoát khỏi cảnh chịu tội sau này, cũng không cần phải nhìn thấy thứ phiền phức như ngươi cứ nhất quyết ở trước mặt ta không chịu đi."

Ta vẫn luôn nghĩ hắn ngốc nghếch, nào ngờ lần đó lại phát hiện ra chàng thực chất rất thông minh, biết cách nắm thóp ta, lúc tàn nhẫn cũng có thể tự làm mình bị thương để khiến ta đau lòng.

Ta biết lần này nếu không đưa ta đi, hắn nhất định sẽ không chịu thôi, cuối cùng đành phải đồng ý.

Nay loạn thế đã nổi lên, bên ngoài đã có chư hầu tự xưng vương, ta cần phải đứng vững trong thời buổi loạn lạc này, đợi đến khi đất nước diệt vong, sẽ đưa hắn ra khỏi cung.

Chỉ là trước khi rời đi, ta đã giấu hắn làm một việc, ta đích thân đi gặp Bạch Trạm, nói rõ thân phận của mình cho hắn.

Trong cung này đâu chỉ có một hai bí mật, mà sự tồn tại của ta, vốn dĩ đã khiến hoàng đế kiêng dè, dù sao đây cũng là chuyện xấu xa của hoàng tộc, những kẻ biết chuyện từ lâu đã bị tìm cớ ban chết.

Chỉ có Tống Tiệp dư năm đó, là do chính tay ta g.i.ế.c chết.

Suy cho cùng, Tống Tiệp dư ngày nào cũng sống trong sợ hãi, bà ta sợ thân phận của ta một ngày nào đó bị bại lộ, nên lúc nào cũng sống trong dè dặt, lo âu.

Bà ta đối xử với ta không tốt, có vài lần thậm chí còn muốn hãm hại ta, lấy cái c.h.ế.t của ta để đổi lấy việc bí mật này mãi mãi không bị hoàng đế phát hiện.



Trẻ con có những chuyện tự nhiên hiểu rõ trong lòng, người yêu thương ta, ta tự khắc sẽ trân trọng, người không yêu thương ta, ta cũng chẳng màng đến tính mạng của họ.

Ta từ nhỏ đã không phải là kẻ tầm thường, chỉ là dã tâm chưa kịp nảy nở đã bị Bùi Vân Xuyên trói buộc mà thôi.


Ta cùng Bạch Trạm làm một cuộc giao dịch, định dùng mạng sống và tự do của Bùi Vân Xuyên để đổi lấy sự ủng hộ của nhà mẹ ta dành cho Bạch Trạm.

Nhưng Bạch Trạm là kẻ thâm độc, giỏi tính toán, cho dù ta có giả vờ thế nào rằng Bùi Vân Xuyên đối với ta chỉ là một tên nô tài hữu dụng, hắn vẫn nhận ra được điều khác thường.

Hắn sẽ để Bùi Vân Xuyên sống, nhưng hắn chỉ có thể ở lại trong cung làm con tin, hễ ta có bất kỳ hành động nào bất thường, Bùi Vân Xuyên sẽ chết.

Lúc ta rời đi, Bạch Trạm còn không quên cười nhạo sau lưng: "Có một số nô tài, còn trung thành hơn cả chó, dùng lâu rồi biết đâu lại nảy sinh tình cảm thật. Có phải không, Vận Nghi?"

Cuối cùng ta không thể đưa Bùi Vân Xuyên rời đi, nhưng đã giữ được mạng sống cho hắn.

Ngày ta rời khỏi cung, hắn lén đi theo ta một đoạn đường.

Chỉ cần ta ngoảnh đầu lại là có thể nhìn thấy bóng dáng cao gầy đang đứng cách đó không xa, hắn cũng không hề do dự, từ đầu đến cuối đều dùng cây trâm đó cứa lên cổ mình, hễ ta có ý định quay đầu lại, hắn sẽ lập tức c.h.ế.t trước mặt ta.

Hắn chỉ có thể trốn trong bóng cây rậm rạp nhìn ta đi xa dần, còn ta lại không dám quay đầu nhìn hắn thêm một lần nào nữa.

Mười năm trước, hắn nhặt ta trong gió tuyết, nuôi nấng ta bên cạnh bao năm, cho đến khi ta trưởng thành.

Ban đầu hắn có chút tư tâm, nhưng sau đó lại chẳng cần gì nữa, trong lòng chỉ có mình ta.

Hắn không muốn ta ở trong cung mạo hiểm làm con phượng hoàng có thể bị thiêu rụi bất cứ lúc nào, cũng không muốn ta ở bên cạnh một tên hoạn quan, nô tài như hắn mà lãng phí cả đời, hắn hy vọng ta có được cuộc sống như người bình thường.
 
Chương 23


Hắn biết, sống trong cung bao nhiêu năm, A Nhu của hắn, học vấn chẳng thua kém bất kỳ vị hoàng tử, công chúa nào, dung mạo cũng là tuyệt sắc giai nhân, tựa như đóa hoa lê hé nở trên cành, e ấp sương đêm, đẹp tựa tuyết rơi mùa xuân khiến người ta không khỏi ngước nhìn.

Ngoài việc thỉnh thoảng có chút tiểu thư tính tình, khó mà tìm được cô nương nào tốt hơn ta.

Hắn cho rằng, ta xứng đáng gả cho nam tử tốt nhất trên đời này.

Phu quân của ta phải là công tử thế gia tuấn tú như sao như trăng, dung mạo thanh tú, tài học hơn người, lại còn phải đối xử tốt với ta, xem ta như trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay, yêu thương ta trọn đời.

Bùi Vân Xuyên khi ấy chính là mong ước như vậy, nào biết ta ở bên ngoài vì hắn mà bôn ba bao nhiêu năm, chờ đợi hắn bao năm ròng.

Hắn đưa hết số tiền tích cóp được cho ta, chỉ giữ lại chiếc khóa bình an làm kỷ niệm.

11

Bùi Vân Xuyên năm đó vốn phải chết, vào phút cuối lại có người thế mạng cho hắn, hắn may mắn nhặt lại được một mạng, cũng thật sự đi theo Hoắc Quyết làm việc cho Ngũ hoàng tử Bạch Trạm.

Năm xưa Bạch Trạm bức vua thoái vị, tờ chiếu thư mà tiên đế trước khi c.h.ế.t lập người khác kế vị là do Bùi Vân Xuyên đốt đi.

Sau khi Bạch Trạm lên ngôi, càng ngày càng trọng dụng hoạn quan, g.i.ế.c hại rất nhiều trung thần, đều là Bùi Vân Xuyên phụng mệnh Hoắc Quyết đích thân đi giám sát hành hình.

Thậm chí sau này khi Bạch Trạm bệnh nặng qua đời, cũng chính là Bùi Vân Xuyên đi theo Hoắc Quyết, ẵm đứa con trai mới ba tuổi của Bạch Trạm lên ngôi hoàng đế.

Cho dù đất nước có diệt vong, Bạch Trạm cũng không bao giờ để Bùi Vân Xuyên dễ dàng thoát khỏi.



Những năm này, hắn là tay sai của Hoắc Quyết, trở thành một phần của bè lũ hoạn quan bị người đời khinh rẻ.

Chỉ là hắn muốn sống, nên hết lòng trung thành, sai đâu đánh đó.


Còn ta, sau khi nhận lại Tống gia, liền đầu quân cho cửu phụ, trên danh nghĩa trở thành nghĩa nữ của thứ sử Lương Châu.

Tống gia những năm này bề ngoài ủng hộ Bạch Trạm, nhưng ta lại luôn ngấm ngầm vận chuyển vũ khí, thúc đẩy quá trình diệt vong của đất nước.

Thế nhưng khi đất nước diệt vong, ta đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Bùi Vân Xuyên, không tìm thấy hắn, lại trên đường về Lương Châu, nhặt được hắn.

Bao nhiêu sự trùng hợp ngẫu nhiên, ta chưa bao giờ muốn nghĩ sâu xa.

Thế nhưng vào dịp triều hội của triều đại mới năm nay sắp đến gần, ta vô tình nhìn thấy Bùi Vân Xuyên đưa gì đó cho một tên gia nhân.

Sau đó, ta tìm cớ bắt giữ tên gia nhân kia, tra hỏi ra hắn là do thám của hoàng đế, cũng từ tờ giấy mà hắn đưa đi mà phát hiện ra chữ viết của Ôn Mẫn.

Chẳng qua là Bùi Vân Xuyên đọc, Ôn Mẫn dựa vào đó mà ghi chép lại hành tung của ta mỗi ngày.

Ôn Mẫn và Bùi Vân Xuyên, kỳ thực đều là người do tân đế phái đến giám sát ta.

Ta cũng không làm gì khác, chỉ là sau khi tắt đèn một hôm, lại một lần nữa lẻn vào phòng của Bùi Vân Xuyên.



Những năm gần đây hắn sống không được sung sướng, người gầy đi nhiều, ôm vào chẳng còn bao nhiêu thịt, lúc này đang ngủ say, lại bị ta ôm trọn vào lòng.

Hắn tự thân cũng cảm thấy bất lực, ban đầu còn giãy giụa chống cự một hồi, sau cũng đành thôi.

Nhưng hôm nay ta lại cố chấp hơn ngày thường, đến khi y phục trên người Bùi Vân Xuyên bị lột sạch mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nụ hôn kia đã dày đặc từ xương sống uốn lượn mà lên, dường như không có ý định dừng lại.

Rồi sau đó môi ta dừng lại ở vết sẹo cũ bên cổ hắn.

Hắn muốn lật người đẩy ta ra, nhưng sức lực hắn bây giờ nhỏ bé đến đáng thương, không thoát ra được.

Hắn chỉ có thể run giọng hỏi: "A Nhu, ngươi đang làm gì vậy?"

Ta hoàn toàn không có ý định trả lời, ngược lại khi hắn càng giãy giụa kịch liệt thì càng mạnh mẽ bẻ cằm hắn, ép buộc hắn cùng ta môi lưỡi quấn quýt.

Người như Bùi Vân Xuyên là không có tình dục.

Nhưng ta là nữ nhân, ta thậm chí không ngại tìm kiếm sự an ủi trên thân thể kẻ hoạn quan như hắn.

Mười năm trước ta cũng từng hôn Bùi Vân Xuyên như vậy, lúc đó hắn chỉ biết run rẩy giọng khóc, cầu xin ta buông tha hắn, người cũng đã sớm mất đi sức lực phản kháng.

Nhưng lần này lại khác.
 
Chương 24


Sự kháng cự của Bùi Vân Xuyên trở nên vô ích, giãy giụa cũng chỉ là trò cười.

Khi ta càng lúc càng quá phận, hắn bỗng nhiên hét lên trong lòng ta, tiếng hét trong đêm tối đặc biệt chói tai, va đập vào màng nhĩ ta, mãi đến khi ta buông tay, tiếng hét đó mới chịu dừng lại.

Hắn lăn lộn từ trên giường ngã xuống đất, nửa thân trần quỳ ngồi dưới đất ôm chặt lấy mình, ánh mắt gần như điên loạn nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, hồi lâu mới hóa thành một tiếng nức nở đau đớn.

Không biết vì sao, ta lại nhớ tới nhiều năm trước, tiếng khóc thê lương của Tiết Đạo Nhiên trước khi chết.

Giống như con thú hoang sắp c.h.ế.t đang kêu gào thảm thiết, thật sự là kinh tâm động phách không nói nên lời.

Ta chỉ nghe thấy hắn vừa khóc vừa lặp đi lặp lại trong vô thức: "A Nhu, ta bẩn, ta là cẩu hoạn, là nô tài, bọn họ đều nói ta bẩn, ngươi không thể như vậy, ta cầu xin ngươi..."

Nhát d.a.o đó, đã cắt hắn thành hai phần.

Quá khứ nửa đời người đã bị cắt đứt hoàn toàn, nửa đời sau của hắn là nô tài, là hoạn quan, là một con ch.ó ngoan ngoãn, hay là một con chuột cống bẩn thỉu trốn trong bóng tối.

Lúc này ta mới biết, giữa chúng ta không phải là khe sâu mà là vực thẳm.

Cả đời này ta cũng không có cách nào đến gần hắn dù chỉ một chút.

Ta cầm lấy y phục của hắn, cúi người mặc vào cho hắn, miệng nhẹ nhàng nói những lời dỗ dành, đến khi người trước mặt dần dần được ta an ủi, ta mới ôm hắn đặt lên giường.

Rồi ta lập tức nằm xuống bên cạnh hắn, chỉ thấy hắn co rúm lại, ta chỉ nói bên tai hắn: "Ta không chạm vào ngươi nữa, chỉ nằm bên cạnh ngươi thôi."

Ta không nói gì, cũng không hỏi gì, cứ như vậy ở bên cạnh hắn, cho đến khi tiếng thở của người bên cạnh dần dần chậm lại.

Ta nghĩ, hiện tại ta đã không còn gì có thể cho hắn nữa rồi, nếu Bùi Vân Xuyên ở bên cạnh ta thật sự muốn lấy đi thứ gì, vậy cứ lấy đi, ta sẽ không trách hắn.



Tuy nhiên, có những chuyện, cuối cùng cũng cần phải có kết thúc.

Ta vẫn luôn cảm thấy tân đế hiện giờ kiêng dè ta, nhưng sẽ không lấy mạng ta, những điều này đều dựa trên việc ta thật sự chỉ là nghĩa nữ của thứ sử Lương Châu, trước kia từng là một thường dân bình thường.

Nếu ta là công chúa tiền triều, vậy tân đế cũng quyết nhiên sẽ không giữ lại mạng sống của ta.

Thân phận năm đó của ta, những người biết đều đã c.h.ế.t rồi, ngoại trừ Bùi Vân Xuyên, thì chỉ còn Bạch Trạm và Hoắc Quyết.

Bạch Trạm mấy năm trước bệnh nặng qua đời, Hoắc Quyết cũng bị quân phản loạn tấn công vào hoàng thành trói lên đài hành hình.

Trên thế gian này chỉ còn lại một mình Bùi Vân Xuyên.

Khi sứ thần kinh thành đến gặp ta, không tuyên đọc thánh chỉ phế bỏ tước vị của ta, ngược lại còn mời ta vào kinh, thánh thượng cho ta cơ hội biện bạch trước mặt quần thần.

Nếu ta sớm biết mình sẽ rơi vào cảnh ngộ ngày hôm nay, có lẽ đã nhân lúc loạn thế này nâng đỡ một vị tân chủ khác để chống lại hắn, nhưng hiện giờ thiên hạ mới yên ổn, nếu ta thật sự làm như vậy, khiến cho thiên hạ không được yên bình, vậy ta tạm thời cũng coi như là tội nhân rồi.

Ta thì bình tĩnh, còn Bùi Vân Xuyên từ đầu đến cuối chỉ co rúm ở góc phòng cúi đầu không muốn lên tiếng, nhưng vị sứ thần kia vẫn hướng ánh mắt về phía hắn nói: "Bùi công công tự nhiên cũng nên đi cùng với quận chúa, dù sao thì Bùi công công hiện giờ là người duy nhất có thể chứng minh thân phận của quận chúa rồi."

Ý vị trêu chọc trong lời nói này không phải là giả.

Bùi Vân Xuyên liền nở ra một nụ cười giả tạo quen thuộc, hắn từng bước đi đến bên cạnh ta, dường như cuối cùng cũng không muốn che giấu nữa.

Hắn trước mặt sứ thần triều đình hành lễ với ta, giữa lông mày lại là vẻ kiêu ngạo quen thuộc: "Lục điện hạ, nhiều năm như vậy rồi. May nhờ ngài còn thiên vị sủng ái nô tài đến vậy, bây giờ hãy để nô tài tiếp tục cùng ngài đi một đoạn đường nữa."

Gió dài thổi tung mái tóc mai của hắn, hắn cứ như vậy đứng trước mặt ta, bóng hình dưới ánh hoàng hôn cuối cùng cũng lộ ra vài phần tiêu điều.

Trên mặt ta không có chút kinh ngạc hay tức giận nào, chỉ tiến lại gần hắn, cực kỳ nhẹ nhàng vén tóc hắn ra sau tai.
 
Chương 25


Tay vừa lướt qua gò má Bùi Vân Xuyên, ta vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy của hắn, mà lúc này ta nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, không có chút tính toán nào, ngược lại là sự bình tĩnh như nước chết.

Ta dường như nhận ra điều gì đó trong khoảnh khắc này, ta hiếm khi mất kiểm soát như vậy, chỉ loạng choạng tiến lại gần hắn, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, mắt bỗng đỏ hoe: "Bùi Vân Xuyên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Người ngoài nhìn ta lúc này, chỉ cảm thấy đây là chất vấn, là sự tức giận khi bị phản bội, thậm chí là sự giãy dụa trong tuyệt vọng.

Nhưng chỉ có chúng ta biết, kỳ thực không phải như vậy.

Trên mặt Bùi Vân Xuyên rốt cuộc cũng lộ ra vẻ hung ác và điên cuồng, hắn dùng sức hất tay ta ra, ngửa mặt lên trời cười lớn: "Điện hạ, ngài đừng trách nô tài, nô tài đã làm nhiều chuyện ác như vậy, hoàng thượng không dung tha cho nô tài, nô tài chỉ có thể phản bội ngài, dùng mạng của ngài để đổi lấy mạng sống của chính mình."

Những lời này đều sẽ được truyền đến tai tân đế đang ở cách xa ngàn dặm.

Ta cuối cùng cũng lên xe ngựa hồi kinh, bọn họ không muốn để Bùi Vân Xuyên và ta có thêm bất kỳ tiếp xúc riêng tư nào nữa, ngược lại Ôn Mẫn đã đích thân đến gặp ta một lần.

"Hoắc Quyết trước khi c.h.ế.t không chỉ nói ra thân phận công chúa tiền triều của ngài, còn nói với hoàng thượng ngày xưa là Bùi Vân Xuyên đã cứu ngài, Bùi Vân Xuyên vốn nên bị ban c.h.ế.t cùng Hoắc Quyết, bây giờ lại trở thành con mồi mà hoàng thượng thả ở Lương Châu thành. Nếu ngài chỉ là một thương nhân, vốn không nên quen biết hắn, nhưng nếu ngài mang hắn về kinh, vậy thì ngài chắc chắn có liên quan đến tiền triều. Hắn vì mạng sống mà đến bên cạnh ngài, không tiếc phản bội ngài, thậm chí còn lấy trộm từ thư phòng của ngài hai bức thư ngài trao đổi với trọng thần trong triều."

Ôn Mẫn nói đến đây, nhìn ta, cuối cùng cũng không nhẫn tâm nói tiếp.

Lúc này vẻ mặt ta mang theo sự chế giễu, ta hỏi ngược lại Ôn Mẫn: "Vậy còn ngươi? Rõ ràng là muốn làm một trung thần, vì sao ở bên cạnh ta lại do dự như vậy?"

Ôn Mẫn không biết nên trả lời thế nào, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Ngươi sẽ không chết, đến lúc đó ngươi hãy thừa nhận thân phận của mình trước mặt hoàng thượng, giao toàn bộ việc buôn bán vũ khí của ngươi cho triều đình, ta sẽ nghĩ cách cầu xin hoàng thượng tha mạng cho ngươi."

12



Từ Lương Châu đến kinh đô, chỉ mất bảy ngày đường.

Bảy ngày nay ta không gặp lại Bùi Vân Xuyên, chỉ đến buổi chầu ngày thứ hai sau khi vào kinh mới kịp gặp hắn một lần.

Hắn lại mặc bộ đồ nội thị cũ, dường như lại gầy đi một chút, khiến cho y phục  trông rộng thùng thình, người mỏng manh đến đáng thương.

Bùi Vân Xuyên bị người ta xô đẩy vào trong điện, bị ép mạnh quỳ rạp xuống đất.

Lúc đó đầy triều văn võ bá quan, thậm chí cả người ngồi trên ngai vàng, ánh mắt nhìn Bùi Vân Xuyên đều mang theo sự khinh bỉ và coi thường, còn ta thì đứng bên cạnh hắn, cúi đầu im lặng nhìn hắn.

Ta nhìn hắn dâng lên chiếc khóa bình an năm xưa khắc tên Bạch Vận Nghi, rồi nghe hắn kể lại những chuyện cũ.

Bùi Vân Xuyên lúc này quả thật đã lộ rõ bản chất tiểu nhân của hắn.

Hắn nói rằng khi xưa ta còn là Lục công chúa, do đắc tội với quý nhân nên bị người ta đẩy xuống hồ, lúc ấy hắn đã cứu ta, nuôi ta tám năm trời, chỉ mong sau này ta khôi phục thân phận công chúa để hắn cũng được nhờ.

Hắn ta còn nói, ta là kẻ ăn cháo đá bát, không những vong ân bội nghĩa mà từ nhỏ đã có dã tâm, luôn hướng mắt ra ngoài cung cấm.

Sau này, ta bỏ hắn, một mình dấn thân vào chốn loạn thế không vì điều gì khác, chính là muốn làm chủ thiên hạ.

"Nàng ta vốn là công chúa tiền triều, chỉ vì là phận nữ nhi nên nhiều việc bị ràng buộc. Nay tuy giúp Hoàng thượng có được thiên hạ nhưng chưa bao giờ để Hoàng thượng vào mắt, tư thông với các trọng thần trong triều, ngấm ngầm mưu đồ tạo phản, chỉ để sau này có thể lấy thân phận hoàng tộc cũ, danh chính ngôn thuận mà ngồi lên ngai vàng."
 
Chương 26


Lời của Bùi Vân Xuyên nói ra khiến người ta kinh hãi, hắn vừa nói vừa dâng lên hai bức thư.

Triều đình bỗng chốc im lặng, mọi người đều cho rằng hai bức thư này chính là bằng chứng ta tư thông với triều thần.

Thế nhưng Hoàng đế sau khi xem xong nội dung hai bức thư, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng, hung hăng ném thư vào mặt Bùi Vân Xuyên.

Hắn bị ném cho run rẩy, nội thị bên cạnh Hoàng đế vội vàng nhặt thư lên, cùng các triều thần khác đọc.

Hai bức thư này đều chưa được gửi đi, một bức gửi cho Binh bộ Thượng thư đương triều, bức còn lại gửi cho Thừa tướng, bức thư trước là muốn giao toàn bộ đường dây vũ khí trong tay cho triều đình, bức thư sau lại viết rõ ý định muốn lui về ở ẩn.

Bức thư này nào phải là bằng chứng tư thông với triều thần, rõ ràng là ta biết Hoàng thượng lo lắng, nên muốn buông bỏ quyền lực đang nắm giữ.

Trước kia trong cung, ta từng để Bùi Vân Xuyên chịu không ít khổ sở, về sau chỉ muốn bảo vệ hắn, không để hắn bị kẻ khác ức h.i.ế.p nữa, cho nên mới luôn muốn nắm giữ quyền hành trong tay.

Ta quyết sẽ không viết hai bức thư này.

Nhưng nét chữ trên thư rõ ràng là của ta.

Chữ ta vốn đã đẹp, bút pháp cũng rất khó bắt chước, nhưng người viết thư, từ cách hạ bút, thu bút cho đến văn phong đều giống hệt như ta.


Ôn Mẫn xưa nay không được phép bước vào thư phòng của ta nửa bước, người ngày ngày ở trong thư phòng xem xét sổ sách của ta chỉ còn lại một người.

“Không phải..." Ta rốt cuộc đã nhận ra Bùi Vân Xuyên muốn làm gì.



Ngay khi ta vừa mở miệng, hắn ta làm bộ muốn đứng dậy, lại loạng choạng ngã dúi đầu vào bậc thềm bạch ngọc, m.á.u chảy ra ngay lập tức.

Hắn ta đưa tay quệt m.á.u rồi bất chấp tất cả, liều mạng túm lấy vạt áo ta, để lại trên đó một vết m.á.u đỏ chói.


Mọi người đều thấy tên nô tài kia như một con hề nhảy nhót muốn hãm hại ta, lại tự chuốc lấy thất bại, còn ngã dúi dụi ngay trên điện, m.á.u me be bét.

Hắn ta gần như phát điên nói với ta: "Có phải ngươi đã đánh tráo hai bức thư này không? Ngươi sớm đã biết mục đích của ta, biết ta không biết chữ, cố tình viết hai bức thư này trước mặt ta, để ta đưa cho người đưa thư trong phủ gửi đi, chính là muốn dụ ta mắc câu, có phải không?"

Bùi Vân Xuyên cố tình làm vậy, hắn ta tự làm mình bị thương trước mặt ta, không cho ta bất cứ cơ hội nào để mở miệng.

Máu làm mờ mắt, hắn ta cũng mặc kệ, chỉ nói: "Cho dù có đánh tráo thư thì ngươi cũng là công chúa tiền triều, dù thế nào thì ngươi cũng sẽ..."

"Quận chúa không phải là người của hoàng tộc tiền triều!" Giọng nói của Ôn Mẫn đột nhiên vang lên từ ngoài điện, hắn ta mặc quan phục, tay cầm quyển sổ ghi chép của cung.

Nói xong, hắn ta bước vào điện hành lễ, rồi mới chậm rãi đứng dậy, dâng quyển sổ lên: "Nàng ấy vốn là người Lương Châu, nhập cung vào năm Cảnh Chiêu thứ mười ba, sau đó bệnh nặng sắp c.h.ế.t bị vứt bỏ, cũng vì vậy mà bị xóa tên, chắc hẳn Quận chúa đã được Bùi Vân Xuyên nhặt về lúc đó."

Quyển sổ ghi chép này đã có từ nhiều năm trước, giấy đã cũ, nhưng con dấu của cung trên đó thì không thể làm giả.

Tình thế lúc này đã rõ ràng, các quan viên khi lên tiếng đều hướng về phía Bùi Vân Xuyên, bọn họ mắng hắn là tên hoạn quan, chỉ trích hắn là bè đảng cũ của Hoắc Quyết, đáng lẽ phải bị lăng trì xử tử ở nơi chợ búa giống như Hoắc Quyết, sống đến bây giờ lại còn dám hãm hại khai quốc công thần.

Bùi Vân Xuyên dưới những lời mắng chửi như vậy, dường như biết rõ mình đã hết cách.

Ban đầu hắn ta không thể tin được, bò lên trước vài bước muốn đưa tay cướp lấy quyển sổ, lại một lần nữa bị người ta hung hăng đá xuống từ bậc thềm ngọc, chỉ còn biết nằm sấp dưới đất khóc lóc nói: “Hoàng thượng, nô tài biết tội, Lục công chúa của tiền triều hai mươi năm trước đã rơi xuống hồ c.h.ế.t đuối, t.h.i t.h.ể là do nô tài tự tay vớt lên, chiếc khóa bình an đeo trên cổ nàng cũng là do nô tài tư giấu. Quận chúa và Lục công chúa tuổi tác tương đương, dung mạo cũng có vài phần giống nhau, nô tài liền nảy lòng tham, giấu Quận chúa bên mình, muốn sau này nàng ấy sẽ mượn chiếc khóa bình an này để giả mạo thân phận công chúa. Quận chúa không đồng ý, còn xảy ra mâu thuẫn với nô tài, nàng ấy cho rằng mình là người đã c.h.ế.t trong sổ sách của cung, nên đã lén trốn ra khỏi cung. Nô tài vẫn luôn ghi hận trong lòng, mãi đến sau này khi nước mất nhà tan, nô tài biết mình khó thoát tội chết, nên mới toan tính gán cho Quận chúa cái danh tàn dư tiền triều để đổi lấy mạng sống."
 
Chương 27


Triều đình bỗng chốc im lặng như tờ.

Hoàng đế ngồi trên ngai vàng cuối cùng cũng lên tiếng, đôi mắt sau mũ miện nhìn chằm chằm Bùi Vân Xuyên: "Tên hoạn quan nhà ngươi thời tiền triều chính là một tên trong bè đảng hoạn quan, đi theo Hoắc Quyết gây ra tội ác tày trời, nay không những dám lừa dối trẫm, lại còn dám hãm hại trọng thần trong triều, quả thật là ngàn vạn lần lăng trì cũng không đủ để hả giận. Bảy ngày sau, xử tử cực hình."

Hoàng thượng đã hạ chỉ, Bùi Vân Xuyên chỉ còn cách cầu xin ta.

Hắn ta như một con ch.ó khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, giống như nhiều năm trước hắn ta ôm ta đang ốm nặng quỳ gối trước mặt Hà Khiêm, hắn ta dập đầu với ta hết lần này đến lần khác, m.á.u từ trên trán chảy xuống, làm mờ cả mắt hắn ta.

Hắn cứ như vậy mà khóc lóc cầu xin ta tha thứ trước mặt tất cả các triều thần: "Là nô tài sai rồi, là nô tài tham sống sợ chết, mới nổi lòng tham muốn hãm hại Quận chúa đến chết, xin Quận chúa nể tình xưa kia mà tha cho nô tài một mạng!"

Ta muốn kéo hắn dậy, hắn liền thuận thế nắm lấy tay ta, miệng vừa khóc lóc, tay lại dùng sức mạnh bất thường, ép ta cúi người xuống.

Trong tiếng khóc thảm thiết này, Bùi Vân Xuyên lại đột nhiên trong lúc thở dốc, vịn vào vai ta, thấp giọng nói bên tai ta: "A Nhu ngoan, cuối cùng ta chỉ cầu xin ngươi chuyện này, ngươi hãy bỏ rơi ta đi."

Không ai nghe thấy câu nói này, ta nhìn người trước mặt, bỗng nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của Ôn Mẫn.

Quả thật là "Nơi dòng sông phẳng lặng không đá ngầm, vẫn luôn nghe nói có người bị chìm đắm".

Ôn Mẫn cho rằng Bùi Vân Xuyên là dòng nước nông kia, người c.h.ế.t đuối sẽ là ta.

Nhưng đến cuối cùng, người chìm đắm trong đó, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Bùi Vân Xuyên.

Là hắn cam tâm tình nguyện chìm đắm, cam tâm tình nguyện c.h.ế.t đuối.

Ta và hắn nhìn nhau thật lâu, cuối cùng khi thị vệ lôi hắn đi, ta đành buông tay.

Hắn vừa đi vừa khóc lóc thảm thiết, m.á.u trên trán nhỏ giọt xuống đất, tạo thành một vệt m.á.u dài trong điện, mãi đến khi bị người ta kéo ra xa mới dần dần im bặt.



Bùi Vân Xuyên rất biết cách nhìn thấu lòng người.

Hắn đã lợi dụng lòng căm ghét bẩm sinh của người đời đối với hoạn quan để tự biên tự diễn một vở kịch.

Hắn chắc chắn rằng sẽ không có ai tin hắn.

Bởi vì trong vở kịch này, hắn chính là vai hề bị người đời cười nhạo, khinh bỉ.

Lúc bấy giờ, chức vị Hình bộ Thượng thư đang bị bỏ trống, Ôn Mẫn vừa về triều đã được bổ nhiệm vào vị trí này, cũng chính hắn tự mình áp giải Bùi Vân Xuyên đến nhà ngục.

Tờ cung tịch kia vốn là bằng chứng cuối cùng, bị Bùi Vân Xuyên cất trong hộp gấm, chôn dưới gốc cây bạch quả ở lãnh cung. Hắn chôn rất sâu, Ôn Mẫn phải mất rất nhiều công sức mới đào được lên.

Ngày vào kinh, Bùi Vân Xuyên cầu xin hắn đào tờ cung tịch này lên, Ôn Mẫn liền hiểu mình đã thua hoàn toàn.

Hắn biết Bùi Vân Xuyên đã là tử tù, nhưng vẫn mời đại phu đến băng bó vết thương trên trán cho hắn.

Bùi Vân Xuyên dường như đã khóc đủ vào ban ngày, lúc này lại im lặng một cách khác thường, không giống như thường ngày khi còn ở Lương Châu, hắn co ro trong góc, không nói một lời nào.

Ôn Mẫn đến nay vẫn còn nhớ những lời hắn đã nói khi lần đầu tiên gặp Bùi Vân Xuyên.

Cả hai đều biết đối phương là mật thám do triều đình phái đến, chỉ là Ôn Mẫn rất khinh thường Bùi Vân Xuyên, hắn cảm thấy Bùi Vân Xuyên là kẻ nô bộc phản chủ, không màng đến tình nghĩa năm xưa, chỉ biết cầu sống mưu lợi cho bản thân.

Nhưng đến cuối cùng, Ôn Mẫn chỉ muốn ta sống, còn Bùi Vân Xuyên thì khác.

Hắn dùng mạng sống của mình để Hoàng thượng xóa bỏ nghi ngờ, cũng giúp ta thoát khỏi thân phận cũ, cả đời chẳng còn âu lo.

"Bùi Vân Xuyên, ta quả thật không bằng ngươi." Ôn Mẫn nói câu này với tất cả sự chân thành.
 
Chương 28


Bùi Vân Xuyên đang lơ đãng tết cỏ dại nhổ được trong ngục, nghe Ôn Mẫn nói vậy, hắn cũng chẳng có thêm biểu cảm gì, chỉ thản nhiên đáp: "Ta vốn định c.h.ế.t cùng Hoắc Quyết. Dù sao triều mới vừa lập, Hoàng thượng ắt phải lấy những hoạn quan như chúng ta ra uy h.i.ế.p bá quan. Nhưng Hoắc Quyết không để ta yên, đến c.h.ế.t vẫn muốn kéo ta xuống nước. Chỉ vì Tống Ký Nhu lừa hắn, sự ủng hộ của Bạch Trạm và Tống gia đều là giả, hắn bèn tâu với Hoàng thượng rằng Tống Ký Nhu là dư nghiệt tiền triều. Hoàng thượng muốn g.i.ế.c nàng, cũng sẽ không dung tha cho ta. Người sẽ không để một công chúa tiền triều nắm giữ binh quyền, càng không dung thứ cho một tội thần như ta sống sót. Dù ta biết Tống Ký Nhu không phải dòng dõi hoàng tộc, nhưng sự việc đến nước này, những người biết chuyện này sớm đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t từ triều trước, không có chứng cứ cũng khó mà biện minh. Hoàng thượng giữ lại mạng sống của ta để thử Tống Ký Nhu, ta cũng không lựa chọn c.h.ế.t ngay. Ta c.h.ế.t rồi, có vài chuyện vẫn không thể nói rõ. Suy đi tính lại, ta dường như là người duy nhất có thể cứu nàng."

Ôn Mẫn chưa từng nghĩ rằng Bùi Vân Xuyên có thể nhìn thấu tình thế như vậy, nhưng khi hắn nghĩ đến hai bức thư mà Bùi Vân Xuyên đưa ra, dường như cũng đã hiểu.

Bùi Vân Xuyên người này a, rất biết che giấu tài năng, giả ngốc giả ngu cứ thế lừa gạt cả thiên hạ.

"Ngươi dùng tính mạng của mình để đánh cược, đã từng nghĩ tới đánh cược thua sẽ có kết cục gì không?" Ôn Mẫn nhẹ giọng hỏi hắn.

Bùi Vân Xuyên chưa từng nghĩ tới, hắn hao tâm tổn trí tính toán tất cả mọi thứ, lại chưa từng nghĩ tới sẽ thua.

Nhưng mà Bùi Vân Xuyên nghe được lời này, dường như cũng thật sự suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói: "Nàng là cô nương ta bảo vệ nhiều năm như vậy, ta đem tính mạng của mình làm con bài, quyết không để mình thua. Hoàng thượng muốn xét xử ta trước mặt thiên hạ, vậy ta sẽ chứng minh thân phận cho nàng trước mặt thiên hạ. Ôn công tử, ta vốn là kẻ bị thiến, thân phận ti tiện, cả đời này không dám mong cầu có được kết cục tốt đẹp, ngay cả sau khi chết, địa ngục không thu nhận ta, hoàng tuyền cũng sẽ không đưa ta qua. Nàng không tin quỷ thần, chỉ nói kiếp này, vậy cả đời này ta cũng không có gì có thể làm, chẳng qua là nghiền nát thân xác tàn tạ của mình, cùng với hồn phách vốn đã định sẵn sẽ tan biến, tất cả đều đúc thành con đường để nàng an ổn giữa chốn phú quý."

Từ lúc Bùi Vân Xuyên gặp ta ở Lương Châu, hắn đã sắp đặt cho mình một sát cục lớn.

Ôn Mẫn nhất thời không nói nên lời, rõ ràng người trước mặt chỉ là một tên nô tài, nhưng hắn lại sinh ra một cảm giác xấu hổ khó tả trước mặt hắn ta.


Bùi Vân Xuyên cúi người phủi phủi y bào bẩn thỉu, chậm rãi chống đỡ đứng dậy, rõ ràng đã vào chỗ chết, lúc này hắn lại còn cười được, tay chắp trong tay áo, cười nói với Ôn Mẫn: "Ôn công tử, ta còn muốn gặp nàng ấy một lần nữa, chỉ là a, cô nương này cố chấp, không chừng còn đang nghĩ bảy ngày nay phải làm sao để cứu ta ra ngoài. Nàng ấy một khi lựa chọn cứu ta, mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể, cho nên ta còn có một việc cuối cùng phải làm."

Còn có chuyện gì nữa?



Không gì khác ngoài hồn lìa khỏi xác, không cho mình một chút khả năng sống sót nào nữa.


Ôn Mẫn cau mày, đợi đến khi hắn phản ứng lại thì đột nhiên hét lớn: "Người đâu! Mau mở cửa lao ra! Mau!"

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Bùi Vân Xuyên từ trong tay áo lấy ra một miếng vàng thô nhét vào cổ họng.

Ngục tốt mở cửa, định tách miệng hắn móc miếng vàng ra, nhưng Bùi Vân Xuyên lại giãy giụa dữ dội.

Hắn cố nén đau đớn do miếng vàng cứa rách cổ họng, liên tục nuốt, cuối cùng cũng nuốt trôi khối dị vật đó xuống.

Miệng Bùi Vân Xuyên lúc này toàn là máu, nội tạng đau đớn khiến hắn không khỏi cúi gập người co rúm lại, nhưng vẫn cười nói: "Thế này, Tống Ký Nhu cả đời này cũng không cần phải lo lắng gì nữa rồi."

Thế gian này…kẻ si tình thật nhiều.

Ta nói Bùi Vân Xuyên là điểm mấu chốt cả đời này của ta, vậy mà Bùi Vân Xuyên rõ ràng là một người nhát gan như vậy, cuối cùng lại chọn một cái c.h.ế.t như thế này.
 
Chương 29


Khi ta đến nơi đã là ba ngày sau, mấy ngày nay ta vẫn luôn bị Hoàng đế kéo chân, mà ta vốn cũng đã nghĩ kỹ sẽ sắp xếp người cướp ngục cứu Bùi Vân Xuyên ra.

Bùi Vân Xuyên ba ngày nay gắng gượng chưa chết, cũng chỉ là muốn gặp ta lần cuối.

Ôn Mẫn không nỡ nói với ta, khi ta biết chuyện, Bùi Vân Xuyên chỉ còn lại một hơi thở.

Hôm đó ánh nắng rất đẹp, xuyên qua cửa sổ ngục chiếu lên người Bùi Vân Xuyên, hắn đau đến mức đã tê dại, rốt cuộc cũng cảm nhận được một tia ấm áp.

Ta sai người mở cửa lao, bước đến gần hắn, hắn ý thức được điều gì, khẽ mở mắt ra nhìn ta, nở một nụ cười: "A Nhu, lần này ta đã bảo vệ được ngươi rồi."

Vì cổ họng bị miếng vàng cứa rách, lại thêm mấy ngày nay đau đớn dữ dội, hắn nói chuyện rất chậm, từng chữ từng chữ lại ẩn chứa ý tứ khoe khoang, giống như một đứa trẻ đang đòi kẹo.

Ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn, để hắn gối lên đùi mình, giọng nói hiếm khi dịu dàng: "Phải a, Vân Xuyên của chúng ta thật sự rất lợi hại.”

Những thứ nghĩa phụ dạy ngươi ta cũng hiểu, chữ ngươi dạy ta viết ta cũng vẫn luôn nhớ, sau khi ngươi đi rồi, chữ ngươi luyện ta đều lén lút giữ lại, ta quá nhớ ngươi, nên luôn luyện chữ giống ngươi, giấu giếm ngươi là ta không đúng. Hai bức thư kia là ta tự ý quyết định, ta ở trong cung lâu rồi, cũng biết, người nắm giữ quyền lực phần lớn đều không có kết cục tốt đẹp, ta liền muốn thay ngươi vứt bỏ chúng đi. Cung tịch là khi nghĩa phụ còn sống, ta cầu ông ấy giúp ta lấy, ta luôn sợ sau này thân phận của ngươi bị người khác biết sẽ gặp chuyện, chuẩn bị từ sớm như vậy, cuối cùng cũng dùng đến rồi. Xin lỗi, lại khiến ngươi đau lòng rồi."

Hắn nói rất nhiều, mỗi lần nói một câu lại phải thở nhẹ một cái.

Ta nghe mà mắt rưng rưng, ta không dám khóc, chỉ có thể ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt, rồi mỉm cười với hắn: "Ngươi làm không sai, vẫn luôn là ta phụ ngươi."



Nhưng hắn vẫn nhìn thấy sự ươn ướt trong mắt ta, hắn chậm rãi đưa tay che mắt ta, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra vài phần lưu luyến và không nỡ.

Hắn nói: "A Nhu, đừng khóc, sau này ta không còn nữa, ngươi vẫn phải sống thật tốt, mạng của ngươi là ta liều c.h.ế.t đổi lấy, ta muốn ngươi có thể sống đến ngày già, ngươi có thể đáp ứng ta không?"

"Được." Ta im lặng hồi lâu mới đáp ứng.

Bùi Vân Xuyên nghe được câu này, như thể thật sự đã nhận được lời hứa nào đó, hơi thở thoi thóp cuối cùng cũng đứt đoạn, tay hắn từ trên mắt ta từ từ buông xuống, hơi thở dần ngừng lại, đến c.h.ế.t vẫn mỉm cười.

Ta cúi đầu, vô cùng nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt Bùi Vân Xuyên, như thể người trong lòng vẫn còn sống, đối với ta mà nói vẫn là bảo vật dễ vỡ.

Khi còn nhỏ ta vẫn luôn nghĩ tên nô tài này rốt cuộc có thể làm gì cho ta.

Cho đến bây giờ, thoắt cái hai mươi năm trôi qua, hắn cuối cùng đã dùng cả tính mạng để trả cho ta.

Bùi Vân Xuyên từ đầu đến cuối đều là một người không có tương lai.

Phần kết


Năm B鵬 V鈔 Xuy阯 chết, ta vẫn sống rất tốt.

Ta buông bỏ quyền lực, từ bỏ tước hầu, chỉ trở về Lương Châu làm một thương nhân b́nh thường.



Hiện tại ta chỉ bán vàng bạc ngọc khí, gấm lụa, an tâm làm một người nhàn rỗi giàu có.

Năm đó ta đă ngoài ba mươi tuổi, nhưng chưa từng tái giá, chỉ ở bên cạnh đống gấm vóc của ḿnh, sống cuộc sống giàu sang.

Ta sống thực sự rất tốt, có rất nhiều tài sản trong tay, thậm chí năm bốn mươi tuổi, c̣n mở vài kỹ viện, bên trong luôn có những tiểu quan mang bóng dáng người xưa.

Thỉnh thoảng ta sẽ đến đó ngồi, uống chút rượu, nghe hát, có khi uống nhiều một chút, ta cũng sẽ không hồ đồ nhận nhầm người, chỉ là thỉnh thoảng lảm nhảm nói vài chuyện năm xưa.

Ta vẫn thường kể về người đă dưỡng dục ta nên người, bảo hộ ta cả một đời.

Mỗi lần nhắc đến chuyện người ấy chẳng màng thế tục, muốn gả cho ta một nữ nhi, th́ lại thôi.

Chốn thanh lâu này, ai ai cũng biết đến người đó, nhưng nào hay người ấy đă sớm hóa thành nắm tro tàn trong ṿ.

Sau này, kỹ viện có một tiểu quan mới đến, tuổi c̣n trẻ, tính t́nh lại hay khóc.

Tiếp khách, chẳng may bước hụt trên cầu thang, ngă có hai ba bậc, trán bị va liền thút thít lau nước mắt.

Ta trông thấy, bèn thường xuyên đến thăm hắn.
 
Chương 30: Hoàn


Ta đă là nữ nhân bốn mươi tuổi, tuy rằng nhan sắc có phần phai tàn, nhưng phong vận giữa đôi mày lại càng thêm mặn mà.

Ta bỗng thay đổi thói quen trước kia, cứ thích chọc cho tiểu quan kia khóc, rồi lại đưa khăn tay dỗ dành.

Tiểu quan kia rốt cuộc cũng nhịn không nổi, mắng ta là yêu nữ phương nào, cứ khiến người ta ruột gan rối bời.

Ta vốn c̣n đang cười, nghe vậy bỗng hiểu ra điều ǵ đó.

Đêm ấy, ta uống chút rượu, chống cằm than thở: "Phu quân của ta cũng giống như ngươi vậy, sợ đau sợ lạnh, lại không chịu được ủy khuất. Ấy vậy mà v́ ta, chàng phải chịu muôn vàn khổ cực, nước mắt rơi c̣n nhiều hơn cả ngươi, gom lại sợ rằng đủ nhấn ch́m ta."

Tiểu quan kia vốn là người có khí phách, nghe vậy liền nổi giận: "Đă có phu quân rồi, sao c̣n đến trêu chọc ta? Ngươi chẳng biết xấu hổ sao?"

Ta bỗng nhiên uống cạn chén rượu, rồi từ trong túi gấm lấy ra một thỏi vàng: “Cả đời chàng chưa từng sống những ngày tháng sung sướng, sau lại v́ ta mà nuốt cục vàng thô này. Đau đớn ba ngày ṛng ră mới chết, giờ chỉ c̣n là nắm tro tàn. Thứ duy nhất chàng có thể để lại cho ta cũng chỉ có cục vàng này. Ngươi nói xem, chàng cũng là người sợ đau giống như ngươi, cuối cùng v́ sao lại chọn cách c.h.ế.t như vậy?"

Ta nói rất nhẹ nhàng, như thể đang kể chuyện thường ngày lúc trà dư tửu hậu, nhưng tiểu quan kia lại sững sờ.

Qua lâu sau mới nói: "Nếu chàng ấy đă có dũng khí này, th́ nhất định là rất yêu ngươi, yêu đến nỗi cái c.h.ế.t cũng chẳng c̣n đáng sợ nữa."

Bùi Vân Xuyên đến c.h.ế.t cũng chưa từng nói với ta một lời yêu thương, nhưng mỗi việc chàng làm đều đă vượt qua cái gọi là t́nh ái.

Trên thế gian này, người người nhà nhà đều chạy theo danh lợi, chỉ có Bùi Vân Xuyên là khác. Hắn v́ ta mà cam chịu chốn thấp hèn.

Ngoại trừ vết sẹo cung h́nh khiến hắn tự ti, mỗi một vết thương trên người hắn, đều là v́ ta mà chịu.


Nếu không có ta, hắn chỉ là một nô tài b́nh thường, giống như bao nô tài khác, biết lễ nghĩa, không từ thủ đoạn mà leo lên.

Có lẽ sẽ chịu chút ủy khuất, nhưng sẽ không khổ cực đến vậy.

Ngày ta trở về, tuyết lại rơi. Tro cốt của Bùi Vân Xuyên được chôn cất trong một nấm mộ nhỏ bé, khuất lấp nơi góc sân.



Sinh thời, hắn dựa vào hoàng quyền, dựa vào ta, tựa như chẳng biết sống một ḿnh ra sao.

Giờ đây, ta nào nỡ để hắn trở thành vong hồn phiêu dạt, bèn giữ hắn lại bên cạnh.


Lúc c̣n sống, hắnluôn mong ta được b́nh an.

Ta liền sống thật tốt trước mộ hắn, năm này qua năm khác.

Nửa đời trước, ta tranh quyền đoạt lợi, bon chen mưu cầu.

V́ cái c.h.ế.t của hắn, ta buông bỏ hết thảy quyền lực.

Cục vàng đă cướp đi sinh mạng hắn, ta vẫn luôn mang theo bên ḿnh.

Ta chỉ muốn đợi đến năm sáu mươi tuổi, trước mộ hắn, nuốt nó xuống.

Nỗi đau đớn hắn phải chịu trước khi chết, ta biết là rất đau đớn, nhưng vẫn cố chấp muốn nếm trải một lần.

Chỉ là năm tháng dài đằng đẵng, ta chẳng thể cảm nhận được chút ngọt ngào nào, giống như năm đó, hắn co ro trong góc Quan Tinh Lâu, lạnh lẽo mà ăn kẹo.

Ta đứng lặng trong gió tuyết rất lâu, rồi bỗng nhiên cởi chiếc áo lông cáo trên người, đắp lên nấm mộ nhỏ bé kia.

Ta khẽ nói: "Bùi Vân Xuyên, ta đă sống đủ rồi, nhưng lại sợ bây giờ đi t́m chàng, chàng sẽ bị ta làm cho khóc. Cho đến bây giờ, ta vẫn không biết làm cách nào để chàng vui, nên chỉ có thể nghe theo lời chàng mà sống thêm vài năm nữa."

Lúc ta xoay người rời đi, tuyết rơi càng lúc càng lớn, dần dần phủ kín chiếc áo choàng trên nấm mộ, chẳng c̣n thấy tăm hơi đâu nữa.

Gió tuyết rơi lặng lẽ, nói đến cùng, vẫn chẳng thể nào đưa người sống trở về.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top