Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh
Chương 80


Ngồi ở giữa là một người đàn ông cao to tóc chải tém qua một bên để râu quai nón…Trên ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn vàng hình con đại bàng, dù đã lớn tuổi nhưng vẫn còn phong độ lắm…Ông ta ngồi đó điếu thuốc xì gà được kẹp giữa hai ngón tay bên kia có một thằng khác đứng mồi lửa cho ông ấy..

Ông tay đưa vào miệng rít một hơi sau đó phà ra khói bay khắp nhà sau đó luồn tay ra phía sau ghế rút một tập phong bì đẩy về phía Tú đang ngồi rồi nghiêm nghị lớn tiếng nói

"Đây là công lao chuyến hàng lần ngày của chú mày…Anh hi vọng những chuyến hàng sau chú mày cũng sẽ ko làm anh hai thất vọng..

Tú nhìn chiếc phong bì của ông ta đưa trong đôi mắt chẳng bộc lộ ra cảm xúc gì vẫn tiện tay cầm lấy tập phong bì về phía mình sau đó đáp lại

" Ok anh hai...

Tú vừa trả lời xong cũng là lúc người đàn ông ấy bật cười khanh khách sao đó ông ấy đứng dậy đi lại vỗ vỗ vai Tú rồi bước đi ra ngoài cùng ba người thanh niên còn lại…Họ dù rất điển trai nhưng trên người toát ra vẻ rất lạnh lùng, còn một điều nữa là tất cả bọn họ đều có hình xăm trên người, Tú tất nhiên cũng ko ngoại lệ...

Tất cả bọn họ lên xe đi mất, trong này Tú vẫn ngồi im lặng trên ghế, hai tay dang ra đặt trên vành ghế dáng vẻ rất ung dung nhưng đôi mắt lại thâm sâu cùng cực...Ngay lúc này tự dưng Tú lại nhớ lại cái ngày của bốn năm về trước lúc Tú từ đài Nam xứ người xa xôi trở về nơi này, nếu như không có ngày đó, không gặp được người giúp đỡ mình, và không dấn thân vào con đường vận chuyển hàng cấm thì có lẽ Tú cũng không trở Tú một người độc lập như bây giờ…

…….

Trở lại cuộc sống của Lam

Tôi dọn dẹp xong xuôi thì đã gần tối nên tôi nhanh chóng ôm cu Bo đi tắm cho con ăn rồi dỗ con ngủ trước...Từ hôm con bệnh đến nay lại thêm ba chồng tôi mất làm tôi lo cho con cũng ko chu đáo giờ nhìn Bo ốm đi nhiều rồi,thâm tâm tôi tự dưng xót con quá đỗi.

Tôi ngồi thủ thỉ vừa dỗ Bo ngủ vừa lúc chợt nghe dưới nhà có tiếng xe về nên tôi liền lật đật chạy xuống mở cổng.

Dũng mở cửa xe bước xuống dáng vẻ anh ko vui, tôi định đi lại gần hỏi anh có mệt ko nhưng ko ngờ vừa xuống xe anh đã đi nhanh vào trong nhà ko ngó ngàng gì đến tôi nữa cả.

Tôi thấy anh đối xử mình như thế cũng hơi buồn trong bụng nhưng vẫn ko thể hiện ra mặt vì trong xe mẹ chồng tôi cũng đang bước xuống tinh thần mẹ bây giờ rất tệ. Bà rầu rĩ ủ rủ ?



Tôi đi tới gật đầu với mẹ định quay lên xe rồi lái vào hầm luôn thế mà bất ngờ là trên xe còn có một người khác cũng vừa hay bước ra. Vì đêm tối, với lại cứ nghĩ là bà con họ hàng gì đó nên tôi không để ý, nhưng khi giọng nói quen thuộc đó cất lên tôi mới bất ngờ đến sững người.

Giọng nói này là

"Chào chị Lam, chị em chúng ta gặp lại nhau nữa rồi.

Tôi hoài nghi nhìn con Ngọc đến cứng đơ người, trong lòng rối như tơ vò và nghi hoặc nữa chẳng hiểu vì nguyên nhân gì nó lại tự dưng xuất hiện ở nhà chồng của tôi ngay lúc này,lại còn công khai đi chung với mẹ chồng tôi và anh Dũng là như thế nào? hay ...hay là nó và Dũng...Là Dũng đang ngoại tình với nó có phải vậy ko?

Tâm trạng tôi lúc này vừa khó chịu vừa bất an nhịp tim tăng vọt? Nhưng trong lòng cũng ko khỏi thầm khen lâu ko gặp, nó xinh hơn ngày trước rất nhiều.

Tôi chưa kịp hỏi gì nó thì từ bên này mẹ chồng tôi đã lên tiếng

-Con Lam lái xe vào hầm đi, Ngọc lại đây với mẹ vào nhà nè con gái!

Mẹ vừa gọi gương mặt nó liền chuyển sang vẻ ngây thơ vô tội nhanh chóng đi tới kế bên bà,đi ngang qua tôi nó còn ko vừa ý đụng mạnh vào người tôi một cái thật rõ đau

....Nhìn nó và mẹ đi vào nhà giống như kiểu hai người thân thiết lắm, còn tôi đứng trơ trọi nơi đây chẳng ai quan tâm khiến tôi thấy tủi thân ghê gớm, nước mắt vì thế mà tự tuôn theo cảm xúc.

Đứng tự buồn một mình sau đó khi thấy tâm trạng đã ổn tôi mới đi lại mở cửa xe rồi chạy vào trong hầm.

Xong đâu đó,vừa thất thần đi vào vừa đến cửa bước chân tôi liền khựng lại.

Bên trong nhà giờ đây tôi nhìn thấy mẹ chồng tôi ngồi trên ghế kế bên là Dũng tiếp đến là con Ngọc. Lạ một điều nó và Dũng còn ngồi sát bên dù là ba chồng mới mất chưa qua ngày họ đã cười đùa như ko có chuyện gì xảy ra cả.
 
Chương 81


Ban đầu nhìn vào tuy tôi có hơi khó chịu nhưng tôi vẫn cố kiềm chế bản thân mình lại dặn lòng coi như mình ko thấy gì rồi lặng lẽ đi vào trong. Nào ngờ người tính ko bằng trời tính, trong khi bản thân mình muốn nhẫn nhịn nhưng ngược lại người trước mặt lại muốn gây sự với tôi.

Nhìn tôi đi vào con Ngọc liếc tôi bằng một ánh mắt sắc lẹm, sau đó chủ động nhích sát lại gần Dũng như muốn thách thức tôi, nó còn tựa đầu vào thủ thỉ với anh điều gì đó.

Nãy giờ là tôi nhịn, cố kìm chế bản thân để không lao vào đánh nó vì chuyện ngày xưa nhưng thấy cảnh này thì tôi điên lên không chịu được,con này kiểu như nó muốn thử sức kiên nhẫn của tôi thì phải.

Tôi đi nhanh vào nhà đứng trước mặt nó ko kiêng dè kéo thẳng người nó ra rồi dùng hết sức lực của bàn tay phải sau đó giơ lên tát thẳng mặt nó một cái "chát". Năm dấu ngón tay tôi tiện thể cũng in hằn lên gương mặt nó những dấu vết.

Tôi tát xong nó giống như kiểu ko phản ứng kịp nên chỉ có thể nói là bị lãnh trọn.Nó đưa tay lên ôm lấy một bên mặt đôi mắt nó đỏ ngầu rưng rưng trợn lên nhìn lấy tôi nhưng ko nói lời nào? kiểu tức lắm nhưng vẫn cố tỏ ra mình là người hiền lành thánh thiệt ấy.

Bên này mẹ chồng tôi và Dũng đồng loạt quát lên mắng tôi

"Lam ! Con,(Em) làm cái giống gì vậy hả?

Bên này con Ngọc cứ khóc rưng rức càng làm tôi sôi cả máu, mẹ chồng tôi và Dũng thì lại ra sức vỗ về nó khiến cho tôi tức điên lên được. Tôi nhìn thẳng mặt họ giọng nghẹn ngào nói

"Nó là ai? tại sao mẹ và anh lại dẫn nó về nhà mình? còn nó tại sao anh với nó lại có hành động thân mật trước mặt em như thế,anh có còn xem em là vợ anh nữa ko hả anh Dũng?

Con Ngọc nghe tôi chất vấn Dũng tuy nó đang giả vờ khóc nhưng ngược lại khóe môi nó lại lộ ra ý cười khoái chí, không những không buông Dũng ra mà còn đắc ý càng rút sâu vào lòng Dũng hơn.

Còn Dũng nghe tôi hỏi anh vẫn phớt lờ xem tôi như không khí rồi nhẹ nhàng nâng mặt nó lên xem xét tình trạng khuôn mặt nó càng làm tôi đứng nhìn mà giận run cả người nếu có thể ngay bây giờ nếu ko có ai chắc tôi đã vả vô mặt nó vài phát lun cho chừa cái tội xảo trá của nó rồi.

Ngày xưa cũng tại nó mà tôi nhục nhã ko dám ngẩng mặt lên với đời, phải bỏ xứ mà ko dám về. Giờ đây khi cuộc sống tôi dần ổn định nó lại xuất hiện, con này giống như kiểu âm hồn bất tán vậy đó.



Nhìn con Ngọc ngó chừng nó ko sao? Dũng mới từ tốn quay nhìn sang đối diện với tôi,anh bình thản trả lời giống như kiểu tôi là người sai vậy đó.

- Dù Ngọc là ai đi nữa nhưng với thái độ cư xử của em là anh ko thích rồi đó Lam? đi lên phòng với cu Bo đi. Ba mới mất em đừng gây rối nữa.

Nhận về sự trách móc từ Dũng tôi càng uất ức hơn nên liền trả lời thẳng

-Em làm gì mà anh nói em gây rối.Vậy anh trả lời em đi. Nó là gì và em là gì của anh…Vì nó mà anh bỏ mặt ko ngó ngàng gì đến em anh coi được à?

Tôi chờ đợi câu trả lời của Dũng trước ánh mắt giễu cợt của con Ngọc mà tâm trạng như bị chó cắn. Dũng chưa nói gì chỉ kịp nhìn tôi thở dài thì bên này mẹ chồng tôi đã lên tiếng trước

-Tụi bây im hết đi đừng làm con nhỏ sợ,còn con Lam nữa quá lắm rồi bà già này còn sống chưa c.h.ế.t đâu mà tụi bây đã vội làm loạn,ghen bóng ghen gió…Con Ngọc là em ruột tụi bây đó

-Tôi???

Nghe mẹ chồng thông báo về chuyện con Ngọc là em ruột của Dũng mà tôi giật b.ắ.n cả người đôi chân vô thức cũng thụt lùi ra sau mấy bước.

Con Ngọc là em ruột của chồng tôi là sao? Chẳng phải nhà anh chỉ có mình anh là con duy nhất sao giờ lại lòi ra vụ em gái là như thế nào? hay là mẹ chồng tôi và Dũng đang âm mưu điều gì. Có chắc nó là em ruột ko? Hay là em gái nuôi nuôi xong rồi thịt?

Tôi ngỡ ngàng đến nỗi bàng hoàng trước cái hung tin đó. Dù con Ngọc có là gì đi nữa tôi ko cần muốn biết nhiều chỉ là nếu là ai khác thì ko sao cả riêng con Ngọc là ko được.

Con người nó thâm độc ra sao tôi quá rõ giờ mà nó ở đây chẳng phải sẽ rất ảnh hưởng đến con tôi hay sao? Tôi nhìn họ chờ đợi một lúc với những suy luận của riêng mình, và những tin nhắn mà ba chồng tôi đã nhận được…Không lẽ…
 
Chương 82


Càng nghĩ đến, tôi càng lo sợ gương mặt phút chốc tái đi, bên đó mẹ chồng tôi cũng lại lên tiếng nói tiếp

-Nói tóm lại từ nay Ngọc nó là Tú viên của cái nhà này tụi bây ko cần thắc mắc nữa,thôi khuya rồi vợ chồng bây lên phòng ngủ sớm đi,còn con Ngọc vô phòng ngủ với mẹ.

Dù là trong lòng tôi còn nhiều điều thắc mắc nhưng với thái độ của mẹ hiện giờ tôi cũng ko dám hỏi thêm điều gì tiếp theo đành tiu nghỉu đi lên phòng, phía sau tôi Dũng cũng đã nhõm người đứng lên đi theo..

Lên phòng, tôi đi vào phòng tắm rửa thay đồ ngủ xong mới mở cánh cửa phụ liên kết với phòng cu Bo ngó chừng xem con ngủ có yên giấc ko?có đói sữa ko? ngắm con một lúc thấy yên tâm tôi mới quay về phòng thì bất ngờ thấy Dũng đang ngồi trên giường,có vẻ anh đang suy nghĩ điều gì đó, tôi đi lại cũng ngồi cạnh anh, thấy anh khó chịu với mình tôi định bụng làm hoà sau những gì xảy ra để vợ chồng không còn căng thẳng nữa nhưng ko ngờ khi tôi vừa ngồi xuống, và cánh tay tôi định luồn sang ôm eo anh rồi lên tiếng gợi chuyện thì bất chợt cùng lúc anh cũng quay sang nhìn tôi, tôi hơi bẽn lẽn cánh tay vô tình khựng lại giữa khoảng trống…

Anh thở dài vẻ mặt anh nặng nề, đôi mắt mệt mỏi hằn sâu nhiều suy tư. Dũng ngập ngừng, mãi một lúc lên tiếng

-Lam. em ngồi đây nói chuyện với anh một lúc .

Tôi biết chắc với vẻ mặt bây giờ của anh chắc chắn là có chuyện gì đó rất quan trọng rồi nên anh mới biểu hiện như vậy vì từ khi quen nhau cho đến khi về chung một nhà với tôi mà nói dù có vấn đề gì nghiêm trọng đi nữa anh cũng bình tĩnh mà xử lý, chưa bao giờ anh ra vẻ mệt mỏi như hôm nay vì thế mà khi anh đề nghị bảo tôi ngồi nói chuyện với anh, tôi liền nhẹ nhàng đồng ý nhưng ko ngồi cạnh anh nữa mà lẳng lặng đứng lên kéo cái ghế lại rồi ngồi đối diện mặt đối mặt với anh,ngoài mặt thì cố gắng thả lỏng cho anh cảm thấy tôi ổn nhưng bên trong lòng đã dậy sóng từ mấy phút trước rồi.

Thấy tôi ngồi đó, Dũng sau một lúc nhìn tôi vẻ mặt anh hơi tỏ ra thái độ nhưng tôi chưa kịp hiểu thái độ anh là gì thì anh đã lên tiếng

-Lam, Chúng Ta Ly Hôn Đi?

Tôi sững sờ, nhìn Dũng hỏi lại

-Tại sao lại ly hôn, anh nói gì vậy Dũng.?.

Tôi bất ngờ trước lời đề nghị của Dũng còn anh anh vẫn bình thản không một chút lăn tăn



-Em khoan hãy trả lời mà nghe anh nói hết được ko?

Tôi lắc đầu giọng nghẹn lại

-Không? Dũng tại sao ngay lúc này anh lại nói ly hôn chứ, chẳng phải ngày trước anh nói anh thương em, hứa với ba em là chăm lo cho em và con đến suốt đời hay sao? Có chuyện gì đã xảy ra với anh hả Dũng, hay là con Ngọc nó nói gì với anh rồi nên anh mới thay đổi đúng ko anh, anh nói đi?

Tôi lúc này giống kiểu như bị sốc ko kiểm soát được mà nắm lấy tay anh gào lên. Tôi nhìn anh, đôi mắt hằn lên từng tia đau đớn lẫn giận dữ, mới gần hai năm thôi ko dài ko ngắn tại sao có thể biến con người ta mau thay đổi đến như thế chứ, mới ngày nào anh còn hứa yêu thương đùm bọc mẹ con tôi suốt đời vậy mà giờ đây chưa gì đã đòi ly dị, ly dị là thế nào đây..?

Hôn nhân đâu phải trò chơi. Ngày trước tôi không đồng ý lấy anh anh lại là người không ngại khó khăn luôn tìm cách bên tôi để tôi đồng ý, thế mà đến khi tôi đồng ý, muốn bên anh thì anh lại là người muốn cắt đứt cuộc hôn nhân này?

Dũng thấy tôi phản ứng mạnh anh sợ tôi bị sốc nên liền đưa tay anh ra kéo người tôi vào lòng anh nhưng tôi gạt phăng ra rồi tiếp tục lên tiếng hỏi.

-Anh nói đi tại sao lại đòi ly hôn.?

-Cô ấy về rồi !!!

Dũng trả lời tôi vỏn vẹn chỉ bốn từ nhưng đôi mắt anh lại ko dám nhìn đối diện với tôi mà cứ nhìn ra khoảng không như có ý né tránh. Tôi nghe câu trả lời cũng chưa hiểu ra chuyện quái gì liền bực dọc mà lớn tiếng với anh

-Cô ấy là ai? là con nào? anh nói rõ ra cho em có phải là con Ngọc ko?

- Không không liên quan gì đến Ngọc cả, là bạn gái cũ của anh, lúc trước vì mẹ ko thích cô ấy nên anh và cô ấy xa nhau. Bây giờ vợ chồng họ ly dị rồi, anh gặp lại cô ấy rồi lần này anh ko thể buông tay cô ấy lần nào nữa. Lam anh xin em, chúng ta ly đi được ko, anh xin lỗi thời gian qua anh ngộ nhận tình cảm với em, một bên ba mẹ lại hối thúc anh lấy vợ, anh lúc đó cứ nghĩ bên em anh sẽ dần quên được cô ấy nhưng đến bây giờ anh vẫn ko làm được…Chúng ta ly hôn đi bao nhiêu tài sản anh đều để lại cho mẹ con em hết, anh ko để em và cu Bo phải chịu thiệt thòi đâu.!
 
Chương 83


Dũng vừa dứt câu liền nhận ngay một cái tát trên mặt từ tay tôi. Dũng ko né nên cứ thế lãnh trọn anh ko phản kháng hay thái độ gì chỉ cười rồi đưa tay lên xoa xoa mặt chỗ bị tôi tát thôi

Tôi lúc này vừa giận vừa hận đôi mắt rưng rưng nhìn anh, khốn nạn mà cuộc đời này khố.n nạ.n với tôi quá mà. Cứ ngỡ anh thương tôi thật lòng mới cưới tôi về, cứ ngỡ sau tất cả tôi sẽ có một gia đình trọn vẹn, nào ngờ đâu ngôn tình chỉ có trên phim nữ chính sau tất cả sẽ được hạnh phúc. Còn tôi sau cùng nhìn lại, họ chỉ xem tôi là con rối để họ lợi dụng tôi thôi…

Tôi cười lạnh, cay đắng nhìn Dũng nói trong đau đớn tận cùng

-Được, anh viết đơn đi rồi tôj ký.

Tôi trả lời xong ko đợi Dũng nói thêm câu nào nữa liền bước qua phòng cu Bo rồi khoá chặt cửa lại sau cùng liền ngồi thụp xuống khóc nức nở...Tôi ko biết khóc đến bao lâu chỉ là đến lúc nghe cu Bo khóc đòi mẹ, tôi mới mở mắt ra thì trời đã sáng ánh nắng cũng đã hắt vào phòng, tôi mệt mỏi ngồi dậy với đôi mắt sưng húp ẵm con dậy rửa mặt vệ sinh cho con xong hai mẹ con đi xuống nhà thì chưa gì đã thấy con Ngọc ngồi bên bàn ăn cạnh mẹ chồng tôi.

Giọng nó lanh lảnh nói với mẹ nhưng mắt thì liếc sang tôi kiểu đ.â.m chọt

- Mẹ! con công nhận là mẹ tốt với chị hai ghê nha, lớn tuổi rồi mà sáng phải dậy sớm nấu đồ ăn sáng còn chị hai thì ngủ tới giờ mới dậy.

Mẹ chồng tôi nghe nó nói vậy, bà liền nhìn về phía tôi, ánh mắt có phần ko hài lòng nhưng vẫn trả lời rất từ tốn

-Thôi, chị bây bận con nhỏ mà mẹ còn khỏe làm cho giãn gân cốt mà đừng nói vậy kẻo chị em phiền lòng, Lam con ẵm cu Bo ngồi xuống ăn luôn đi con. Thằng Dũng nó đi làm sớm rồi.

Mẹ chồng tôi lên tiếng nên con Ngọc nó cũng im lại, mà thật ra ko phải tôi làm biếng như lời nó nói chỉ là từ trước giờ mẹ đã dành nấu rồi ko cho tôi phụ nên tôi quen giờ ko dậy sớm nữa thôi…Còn riêng Dũng thì khỏi phải nói tôi biết tổng tại sao mới sáng anh đã ra khỏi nhà rồi. Ch́ẳng phải đi tìm nhân tình sao? bày đặt lấy lý do đi làm sớm.

Nghĩ tới mà tôi thở dài nhớ lại cuộc nói chuyện với anh lúc tối mà lòng còn đau âm ĩ . Thêm khó chịu với sự xuất hiện của con Ngọc nửa nhưng mẹ chồng đã ra miệng nói vậy rồi tôi cũng ko muốn đôi co với nó làm chi cho mệt liền đi lại kéo chiếc ghế ra cho cu Bo ngồi xuống ăn với tôi luôn.



Bo cũng gần 2 tuổi rồi tập cho con ăn cơm luôn dần cho quen dạ. Ấy vậy mà khi tôi và Bo vừa ngồi xuống con Ngọc nó cứ nhìn cuBo chằm chằm kiểu dò xét làm tôi hơi chột dạ liền ôm Bo trong lòng mà khó chịu nói với nó

-Cô ko ăn đi nhìn cháu hoài vậy. Thằng nhỏ ít tiếp xúc người lạ nên cô nhìn như thế nó sợ tội nghiệp.

Tôi vừa dứt lời cứ nghĩ con Ngọc nó biết điều mà không nói gì thêm, cũng sẽ không nhìn Bo nữa nhưng không, sau khi nghe hết lời tôi thì bên đó con Ngọc liền nhìn tôi nó cười nửa miệng trông cực kỳ nguy hiểm rồi lên tiếng

-Chị hai nói xem ai trong nhà này mới là người lạ vậy chị hai ? à mà chị nói em mới để ý nha. Sao thằng bé này nhìn đi nhìn lại em ko thấy nét gì giống với anh hai của em vậy chị?

Con Ngọc thốt ra lời nói đó tôi lập tức trừng mắt lại với nó định quát lên nhưng chưa kịp thì đã nghe tiếng mẹ chồng tôi chửi nó trước rồi

-Ngọc sao con lại ăn nói như vậy hả.Mẹ là ko bênh con được rồi đó. Bo là cháu của mẹ con ko được nói bậy nghe chưa?

-Mẹ con ko nói bậy đâu mẹ nhìn kỹ đi thằng bé nó...

-Thôi im đi..

Mẹ cắt ngang lời con Ngọc đang nói sau đó bà liền đứng lên bế cu Bo ra ngoài sân trước sự ngỡ ngàng của tôi và sự hậm hực của con Ngọc..

Lúc này đây tôi ko rõ thái độ đó của mẹ là gì nhưng trong thâm tâm tôi mà nói thật sự tôi rất cảm kích bà.

Nếu như mà là người khác chắc chắn họ sẽ theo phe con họ mà chì chiết tôi rồi còn mẹ thì lại khác bà chọn cách im lặng, có lẽ sau thời gian chung sống bà đã hiểu phần nào tính tình tôi ra sao rồi nên mới tin tôi đây mà. Dù thật ra cuBo ko phải cháu bà nhưng tôi muốn trước khi tôi và Bo rời đi bà ko bị sốc. Mọi chuyện sẽ để cho Dũng giải quyết sau. Tôi thì cũng ko muốn đôi co với con Ngọc nên liền đứng dậy định đi theo với cu Bo nào ngờ trong lúc chân tôi vừa bước một bước thì con Ngọc đã đứng lên nhanh chóng chìa bàn chân nó ra cản đường tôi. Tôi vì ko kịp né và cũng có lẽ vì ko ngờ nó dám làm như vậy nên tôi bị vấp và ngã nhào xuống nền nhà.
 
Chương 84


Cái cảm giác bị bất ngờ sau đó là đau tê tái truyền đến, tôi gượng ngồi dậy với đôi đầu gối bầm tím,cánh tay vì bị va vào chân ghế mà trầy một đường rỉ máu. Còn nó, trông thấy tôi bị vậy chắc hả hê lắm đứng đối diện với tôi nó chống nạnh nhếch môi

-Đau ko? nhưng chắc mày ko đau bằng nỗi đau của tao ngày xưa đâu…Con ngọc này còn sống ngày nào sẽ ko để mày sống yên ngày đó đâu Lam à.

-Tại sao? tao làm gì mày mà mày hết lần này đến lần khác hại tao chứ?

-Tại vì người Tú yêu là mày chứ ko phải tao. Bao nhiêu đó thôi đủ để tao g.i.ế.c mày rồi đó Lam..Mày có biết chỉ vì mày mà Tú tuyệt tình với tao?còn cho giang hồ bắt tao hằng đêm phải đi làm gái ko hả. Nó bắt tao sống những ngày còn thua con ch.ó nữa mày hiểu ko? cũng may ông trời còn thương để tao tìm lại được mẹ ruột của tao và cũng may mày cũng đang ở đây, ha..ha…đúng là ông trời giúp tao rồi, tao thề tao ko cho mẹ con mày sống thê thảm tao ko làm con người, nhất là cái thằng con hoang của mày đó.

Nó nói tôi như thế nào tôi cũng nhịn được, nhưng nó động đến con trai tôi thì tôi nhất định không bỏ qua cho nó được nữa. Không thể để nó nói tiếp tôi đứng phắt dậy mà nhào vô túm cổ áo nó lại, hai tay tôi dùng hết sức lực sau đó tát mấy phát vào mặt nó chan chát. Nó đối xử với tôi ra sao tôi cũng có thể nhịn,nhưng đụng đến cu Bo thì coi như nó tới số rồi. Tay tôi đánh nó liên tiếp ko để cho nó có cơ hội phản kháng đồng thời tôi cũng nhìn thẳng mặt nó mà gào lên cảnh cáo

-Mày nói gì nói lại tao nghe xem ai là con hoang hả? tao nói cho mày biết nha Ngọc, mày đối xử với tao như thế nào tao cũng ko chấp mày nhưng nếu mày có ý hại con tao dù một suy nghĩ xẹt qua thôi thì tao ko để yên cho mày đâu. Con Lam này ko có hiền mày hiểu chưa?

-Mày…Á

-Câm miệng!

Tôi đánh nó đến khi hả dạ xong mới buông nó ra cũng là lúc gương mặt trắng trẻo của nó sưng đỏ lên, mà giờ nó thấy tôi điên nên sợ hay sao đó chỉ lo ôm mặt nhìn tôi căm phẫn chứ chẳng dám lên mặt chửi như lúc nãy nữa.

Tôi đánh đã tay xong rồi đi thẳng một mạch ra ngoài tìm mẹ và Bo luôn để thôi trong này nhìn bản mặt nó tôi lại ngứa mắt mà đánh nó nữa mắc công lại có chuyện.

Tôi đi dọc con đường, hai mắt nhìn qua lại liên tục nhưng bóng mẹ và bo đâu tôi không thấy.



Tôi hơi chột dạ nên nhanh chóng đi tiếp nhìn ngó xung quanh sau đó cất tiếng gọi mẹ chồng, gọi điện thoại mẹ cũng ko bắt máy, linh cảm có chuyện chẳng lành vì khu nhà chồng tôi ở toàn là khu nhà chung cư nên nhà nào nhà nấy sống ít ai qua lại với ai. Vã lại nếu bước ra cổng nhà là đường lớn rồi, mà mẹ thì ít khi nào đi đâu mà ko báo cả.

Hôm nay lại bế thêm cu Bo, xe thì ở nhà tôi sợ mẹ và con mình bị bắt cóc hay gặp chuyện gì chẳng lành, nghĩ vậy tôi thêm run rẩy liền bấm máy gọi cho Dũng thì bất ngờ đúng lúc số điện thoại anh hiện ra trong điện thoại của tôi báo có cuộc gọi đến của anh . Tôi bắt máy, không kịp để anh nói gì liền tranh nói trước

-Anh Dũng mẹ và cuBo...

Tôi gấp gáp nói với anh nhưng chưa hết câu, bên kia giọng anh cũng gấp gáp chen ngang lời của tôi

-Lam em đã nói gì về chuyện của vợ chồng mình cho mẹ nghe rồi à?

-Đâu có, sao anh hỏi như vậy?

-Vậy thì rắc rối đến nơi rồi. Mẹ ẵm cuBo vào bệnh viện yêu cầu xét nghiệm ADN của Bo và anh rồi. Mẹ mới gọi anh vào đây. Anh cứ nghĩ em đã nói gì rồi đấy chứ. Bây giờ phải làm sao đây?Mẹ mà biết Bo ko phải cháu ruột của bà chắt mẹ ko sống nổi mất. Tôi và Dũng nói chuyện qua lại cho cả hai nắm rõ tình hình xong tôi tức tốc tắt máy rồi bắt taxi vào viện xem tình hình thế nào.

Trong lòng tôi lúc này thật sự mà nói vừa thấp thỏm, và cực kỳ hồi hộp vì chắc chắn sau hôm nay mẹ con tôi sẽ bị đá ra khỏi nhà rồi.

Trên đường đi tôi suy nghĩ mãi cho đến khi xe taxi dừng lại tôi mới hay đã đến nơi. Trả tiền xe xong tôi bước xuống định đi vào bệnh viện thì ko ngờ mẹ chồng tôi lại từ trong viện ẵm Bo bước ra ngoài.

Tôi có chút bất an trong lòng nhưng vẫn bước đến gần mẹ cất giọng nhỏ nhất có thể mà hỏi dù trong tim đang sợ mẹ chồng đến mức tim đập rất mạnh muốn nhảy vọt ra ngoài luôn rồi

-Mẹ sao sao mẹ lại bế Bo lên đây vậy mẹ?
 
Chương 85


Tôi vừa hỏi mẹ xong bà chưa kịp trả lời thì bên trong tôi cũng thấy Dũng đi ra, mà vẻ mặt anh lại rất bình thản ko giống như kiểu gấp gáp hấp tấp giống với cuộc đối thoại khi nãy .

Tôi liếc nhìn Dũng sau đó nhìn lại mẹ chồng tôi biểu hiện cả hai rất thoải mái làm tâm trạng tôi cũng giãn ra mấy phần vì tôi nghĩ chắc Dũng đã giải vây dùm tôi rồi.

Bé Bo nhìn thấy tôi con liền dang tay qua cho tôi ẵm, mẹ thì cũng dễ chịu bà vừa cho Bo sang qua tôi thì bà liền lên tiếng giục tôi và Dũng.

-Lúc nãy mẹ thấy khó chịu nên sẵn bế Bo vào đây khám luôn ko kịp nói con biết. Thôi xong rồi mình về nhà đi con

Nghe vậy tôi cũng thở phào, trong lồng n.g.ự.c tảng đá đang đè nặng như được tháo bỏ

-Dạ, mẹ khoẻ chưa mẹ? Lúc nãy ko thấy mẹ với Bo làm con lo quá

-Ừ mẹ ko sao.

Tôi dư biết là mẹ chồng mình đang nói dối nhưng thấy Dũng ko lên tiếng nên tôi đành im luôn, chỉ là khi lên xe ngồi ra về tôi để ý khoé mắt cu Bo đỏ hằn, mắt long lanh nước tôi thấy mà xót xa và đau lòng. Chắc lúc nảy con đã phải sợ hãi rất nhiều rồi, tội nghiệp thằng bé người lớn làm nên tội chứ con nít có biết gì đâu nó cũng chưa hình dung ra cái từ huyết thống là gì sao lại hành xác nó thế cơ chứ trong khi đó người gây ra lỗi là tôi đây này lại chẳng làm sao để bảo vệ con mình chỉ biết câm nín, trong lòng tôi bây giờ lại càng thêm lo lắng hơn nữa khi thấy mẹ chồng tôi đột nhiên im lặng, cái im lặng trong lúc này phải nói là rất đáng sợ.

Mấy ngày sau đó mọi việc vẫn diễn ra rất bình thường, tôi có quan sát thái độ của bà thì cũng thế chẳng gì thay đổi cả. Vẫn chơi đùa với Bo như mọi ngày mà ko chỉ trò chuyện với Bo thôi đâu mà bà còn dành chăm Bo với tôi nữa.



Hai bà cháu tíu tít tối ngày chỉ đến tối khi đi ngủ bà mới giao lại cho tôi, thấy thế làm tôi cũng yên tâm trong dạ, cứ nghĩ chắc là tôi hơi lo xa rồi nhưng mà dẫu sao đi nữa thì mẹ con tôi cũng phải nhanh chóng ra khỏi ngôi nhà này thôi, vì Dũng đã thay đổi tôi chẳng có lý do gì phải níu kéo cả..

Đơn ly hôn tôi cũng viết và ký sẵn rồi, chỉ còn chờ Dũng ký nữa là xong, ở với một người ko thương mình tôi nghĩ chỉ bằng thừa tự dứt khoát cho nhanh ko ai khổ cả với lại ở đây càng lâu tôi càng đối đầu với con Ngọc càng nhiều xích mích sẽ càng thêm lớn.

Buổi tối sau khi cả nhà ăn tối xong tôi ẵm Bo lên phòng cho dỗ cho con ngủ ,vừa kéo quần con xuống định thay tã tự dưng Bo hét lên tiếng đau mà mặt con nhăn nhó đến tội tôi thấy lạ nên nhanh tay lật m.ô.n.g bo lên.

Một cảnh tượng thật kinh khủng mà đối với ai khi đã làm mẹ như tôi nhìn thấy con lúc này có lẽ sẽ bật khóc … Tấm m.ô.n.g của Bo sưng tấy đỏ hẳn lên, còn phía trước thì khỏi phải nói bộ phận sinh d.ục của Bo bị hăm đến mức muốn lột cả da thịt, dưới tả động nước tiểu như muốn tràn cả ra ngoài…

Nhìn con vì bị đau mà khóc thút thít gồng cứng người khi tôi rút tã ra hai mắt tôi cũng vô thức mà tuôn xuống khóc nức nở nước mắt ướt hết cả mặt, đau lắm xót hết cả ruột gan của tôi, nhưng biết trách ai bây giờ chỉ trách tôi làm mẹ mà bảo vệ ko tốt con mình thôi

Tôi quyết định bỏ tã cho Bo luôn sau đó lấy kem trị hăm bôi lên da con cho mát rồi dỗ con ngủ, xong đâu đấy tôi trở về phòng để giải quyết cho xong đâu ra đó chuyện của bọn tôi, cứ kéo dài mãi thế này tôi thấy thật sự rằng ko ổn,vì trước sau gì tôi và con cũng phải ra đi,đi sớm chừng nào tốt hơn chừng ấy. Với lại cũng phải giải quyết vấn đề ly hôn cho rõ ràng vì dù sao chúng tôi cũng đã đăng ký kết hôn, tài sản của cả hai nửa.

Cũng may hôm nay Dũng về sớm tôi vừa đẩy cửa vào đã thấy anh nằm trên giường tay anh cầm tờ báo hình như đang đọc thì phải. Tôi bước đi thật chậm hít một hơi dài sau đó nhẹ tay kéo ngăn tủ lấy ra tờ đơn ly hôn được tôi chuẩn bị sẵn đi tới mà chìa ra trước mặt anh

-Anh ký đi, em chuẩn bị xong hết rồi
 
Chương 86


Dũng nghe tiếng tôi anh buông vội tờ báo đang đọc xuống rồi ngồi bật dậy. Anh nhìn tôi một hồi lâu rồi mới nhìn lấy tờ đơn ko chần chừ dứt khoát vò nát quăng vào thùng rác.

Tôi bất ngờ với hành động lạ lùng của anh nên chỉ biết đứng đực ra nhìn vì với tôi mà nói đúng ra tôi chịu ly hôn anh mừng lắm mới đúng, chẳng phải mới hôm trước anh còn nói muốn tôi ly hôn mà sao giờ lại thế này là thế nào đây.

Ko đợi tôi suy nghĩ nhiều Dũng đã đi đến gần tôi từ khi nào rồi, anh gắt gao ôm trọn tôi vào lòng, hơi thở pha lẫn mùi bia rượu ấm nóng.

Giọng anh khàn khàn phả vào tai của tôi

-Không ly dị nữa,anh ko ly dị vợ của thằng Dũng này là em thôi Lam à, xé,.xé em xé đơn đi anh ko ký .

Dũng nói ko muốn ly hôn làm cho tôi khá là bất ngờ cứ nghĩ Dũng đang nói xạo và mình cũng đang nghe nhầm nên tôi nghiêm túc hỏi lại anh

-Anh nói cái gì vậy Tại sao lại không muốn ly hôn chẳng phải anh đã có người khác rồi sao tại sao lại không giải thoát cho em và con chứ?

Tôi hỏi Dũng xong cùng lúc hai tay của tôi đẩy nhẹ người Dũng ra rồi đứng lên nói chuyện tiếp cùng anh

-Bây giờ anh có muốn hay không thì em cũng đã quyết định rồi giải thoát cho nhau đi em mệt mỏi lắm rồi?

- Lam em và con ở lại với anh đi được không, Anh sai rồi anh không muốn bỏ mặc em và con anh nữa, anh hứa từ nay về sau sẽ không làm điều gì sai trái để có lỗi với em nữa đâu!



-Anh say rồi nằm xuống nghỉ đi có việc gì thì mai anh bình tĩnh lại rồi chúng ta nói tiếp nhưng em vẫn sẽ quyết định ly hôn. Bây giờ em qua phòng con ngủ.

Tôi vừa nói xong và quay đi thì cùng lúc bình hoa trên bàn bị Dũng hất xuống nền gạch bể tan nát, nghe âm thanh của sự đổ bể tôi giật cả mình quay lại thấy cảnh tượng đó liền lắc đầu, cả người hơi run vì hành động đó nhưng vẫn nhanh chóng bước qua phòng cu Bo luôn

Vào phòng tôi liền ngồi tựa vào bức tường cảm giác trong lòng cứ khó chịu làm sao ấy Tôi thật sự không hiểu nổi tại sao mới có một ngày trôi qua mà Dũng lại thay đổi như thế chứ?

Mới hôm qua tôi còn nghe anh nói muốn ly dị với tôi mà sao bây giờ anh lại… Đúng là tâm tư Dũng khó hiểu thật.

Đưa mắt nhìn đồng hồ đã 12 giờ đêm tôi thấy không buồn ngủ nên đi lại bàn mở máy tính ra rồi đăng nhập Facebook hình như lâu rồi từ ngày về đây làm dâu tôi đã không còn rảnh rỗi và không có nhiều thời gian để mà lên mạng nữa, cái Facebook cũ kỹ dường như cũng gần đóng mạng nhện luôn rồi và cũng chỉ có 1-2 status rời rạc nhưng tự dưng trên phần tin nhắn Messenger tôi lại thấy có tin nhắn đang chờ tò mò ko biết là ai, tôi mở ra thì ra cái Facebook lạ mang tên Người Dưng đã nhắn cho tôi nhưng tin nhắn cách đây hình như đ́ã lâu rồi. Tôi mở ra xem kỳ lạ thay chỉ là hai cái icon hình mặt cười đang khóc tôi không hiểu ý nghĩa cái đó là gì nên cũng bỏ qua luôn.

Xem xong rồi xóa tin nhắn đi nhưng hình như các Facebook này tôi có cảm giác thân thuộc hay sao ấy mỗi lần thấy nó tim tôi lại đập rộn ràng dù cho chỉ là một cái Facebook lạ của một người không quen và cũng giống như tôi chỉ cập nhật một vài dòng trạng thái

Đóng Facebook lại tôi ngồi tự ngẫm nghĩ lại bản thân của mình. Hình như suốt một thời gian qua cuộc sống của tôi chưa bao giờ được vui thì phải kể từ cái ngày Tuất mất biết bao nhiêu là chuyện xảy ra với tôi và cũng có lẽ đều sai lầm lớn nhất của tôi chính là đã lên giường với em trai của chồng, hi Giá mà cuộc đời còn cho tôi hai chữ( nếu như ) Chắc có lẽ quay lại ngày ấy tôi đã không làm như vậy đâu và bây giờ tôi cũng không để con tôi phải khổ như thế này nữa, vừa nghĩ lại quá khứ bất giác nước mắt tôi cũng chảy dài. Cứ thế tôi khóc cho đến thiếp đi..

Ngày mới.

Nghe tiếng cu Bo gọi mama tôi mới giật mình tỉnh giấc đi lại cái nôi thấy con đang dẻo miệng cười hai cái tay bé xíu sơ lên không trung đòi mẹ ẵm tôi cũng vô thức cười theo, bao nhiêu muộn phiền giây phút này tan biến hết đến lúc này thì tôi biết tôi không cần thứ gì nữa cả chỉ cần một mình con của tôi thôi.
 
Chương 87


Vài ngày sau đó tôi có ngạc nhiên thật và đúng như lời Dũng nói anh ko còn đi sớm về muộn nữa mà càng ngày càng tranh thủ về sớm hơn để gần gũi với tôi và cuBo, anh cũng khá là tâm lý lại hay mua đồ chơi cho cubo hơn vì vậy mà chưa được 3 ngày Bo đã mến Dũng hơn rồi.

Tôi thì lúc này trong lòng chỉ trống rỗng nên thôi kệ ko hối thúc Dũng ly dị nữa, còn mẹ chồng tôi thì bà lại chẳng thái độ gì trong thời điểm này vẫn mẹ mẹ con con với tôi miết chẳng có gì là lạ cả, chỉ riêng có con Ngọc thì tôi ko thấy nó nữa, có hỏi thì tôi chỉ nghe mẹ nói nó đi làm rồi ra ngoài ở luôn thôi, mà thôi dù sao nó ra ngoài thì cũng tốt đỡ cho tôi phải đối mặt với nó là tôi mừng trong bụng lắm rồi.

Thế là những ngày bình an của tôi trôi qua. Hằng ngày Dũng đi làm tôi ở nhà với mẹ chồng lo cơm nước với chăm sóc cho Bo và cũng vì dạo này tôi quan tâm từng li từng ti nên cuBo cũng ko phải bị hăm tã nữa.

Lại bẵng đi một vài hôm

Buổi trưa hôm đó khi tôi đang nằm ru cho cu Bo ngủ thì tự dưng tôi nghe xe của Dũng về. Tôi hành động thật nhẹ để im cho Bo ngủ sau đó nhõm dậy đi xuống lầu. Ngoài sân Dũng cũng vừa hay đang đi vào. Dáng vẻ anh tỏ ra rất mệt mỏi vừa vào đến nhà anh đã thả mình ngồi xuống ghế, tay anh tiện thể nói lỏng chiếc caravat ra sau đó ngã lưng ra phía sau, gương mặt mệt mỏi đến lạ.

Tôi thấy thế liền ra sau bếp pha cho anh một cốc nước chanh đem lên rồi ngồi kế anh nhẹ nhàng hỏi

-Anh sao vậy có chuyện gì à?

Dũng nhìn tôi rồi lại thở dài. Cầm ly nước chanh tôi pha đưa lên miệng uống một hớp rồi đặt xuống, anh im lặng, thoáng buồn mãi sau đó hồi lâu anh mới mở lời

--Hôm nay anh qua siêu thị có chút việc vô tình thấy một nhân viên ko lo bán hàng mà ngồi bấm điện thoại, anh có lại nhắc khéo cô ấy là trong giờ làm việc không được dùng điện thoại, trừ khi có việc gấp thì.....em biết cô ta trả lời anh sao ko? Cô ta trả lời là: tôi thuộc quyền của chị Lam quản lý anh có tư cách gì mà chửi tôi..?

Anh dù lúc đó rất bực nhưng vẫn bước đi chỗ khác nhưng chưa dừng lại ở đó anh còn nghe họ nói sau lưng là do anh là chồng em nên nhờ nhà vợ anh mới có được chỗ đứng trong siêu thị này thôi chớ còn ko thì anh chỉ là một kẻ ko ra gì hết…

Tôi nghe Dũng nói xong trong lòng cũng cảm thấy rất nặng nề vì thật sự mà nói mấy người đó cũng quá đáng, Dũng rất mệt mỏi với bên công ty của anh rồi lại còn lo cho siêu thị nữa, từ ngày ba tôi xảy ra chuyện bên siêu thị toàn là do một tay Dũng giải quyết,nhưng nói đến việc này thì cũng thiệt thòi cho anh một phần vì là tuy bên ngoài anh lo liệu chu toàn hết nhưng chủ của siêu thị thì lại đang đứng tên tôi..Thấy vậy nên tôi cũng lựa lời mà an ủi anh



-Thôi anh bỏ qua đi chấp nhặt họ làm gì,chỉ cần vẫn còn em công nhận công sức của anh đã bỏ ra là...

Tôi chưa nói hết câu thì bất ngờ bên ngoài có tiếng mẹ chồng tôi vọng vào

--Con công nhận thôi thì được cái gì, thằng Dũng nó cũng cần danh dự chứ con? mà mẹ nói nghe nè Lam, tụi bây với thằng Dũng đã là vợ chồng rồi với lại mấy năm nay nó cũng cực khổ gầy dựng lại cái siêu thị của nhà bây thì bây coi cũng nên sang tên lại cho nó luôn đi. Để chồng bây còn có tiếng nói ở bên đó nữa chứ dù gì thằng Dũng cũng là chồng bây đâu phải ai xa lạ mà bây sợ, với lại thằng Dũng cũng có công ty riêng rồi ko ăn tiền đồng nào hay tranh dành gì bên siêu thị của nhà bây đâu? Thủ tục sang tên lại cho Dũng cũng khá dễ dàng nhưng thời gian chờ đợi lại khá là lâu đến khoảng một tháng sau mọi việc mới xong. Công bằng mà nói không phải tôi không nghi ngờ chuyện Dũng lừa mình, nhưng dù sao thì trước đó Dũng cũng đã giúp tôi, với lại suốt mấy năm nay bên siêu thị đều do anh quản lý nên cuối cùng tôi đồng ý luôn. Chỉ hy vọng là sau lần này cuộc sống giữa chúng tôi sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Mà trong khoảng thời gian chờ đợi đó mẹ chồng tôi tỏ ra yêu thương chiều chuộng tôi lắm, khác hẳn với thái độ bình thường những năm trước tôi sống cùng bà..

Nên vì thế tôi đã dường như trở nên ngu muội, tin vào cái thứ tình cảm mà người ta cho là chân Tú để rồi đến khi họ trở tay tôi không thể nào đoán trước được.

Buổi sáng đúng hôm sang tên cho Dũng xong buổi chiều lại có chuyện.

Số là khi sáng tôi với Dũng có hẹn với bên công chứng để hoàn Tú nốt phần giấy tờ còn lại, tôi có nhờ mẹ chồng tôi trông chừng cu Bo giúp tôi, khi tôi nhờ mẹ còn cười vui vẻ lắm ấy vậy mà khi tôi và Dũng vừa về đến nhà...

Trên xe tôi vừa bước xuống thì tôi giật mình vì bên trong tôi đã nghe được tiếng cuBo khóc thét, tiếng con Ngọc chan chát hùa vào

-Mẹ đánh mạnh vào nữa đi mẹ, đánh mạnh vào sao mà mẹ yếu thế nhỉ?

-Thôi thôi đủ rồi con đánh quá xíu về con Lam nó thấy dấu vết lại ko hay.

-Mẹ lo gì đằng nào hôm nay giấy tờ cũng xong xuôi cả rồi, giả vờ tốt với mẹ con nó chi nữa vậy mẹ?

-Ờ mẹ quên ha, cứ nhìn mặt mẹ con nó là mẹ đã muốn tống cổ nó đi từ lâu rồi.
 
Chương 88


Hai mẹ con họ kẻ xô người đánh cu Bo đến nỗi thằng bé nằm vật ra nền nhà nước mắt nước mũi tèm nhem, ấy vậy mà nó đâu biết cứ đưa tay với về phía bà nội và cô nó đòi bế mà cứ tay bo đưa ra là họ lại đẩy Bo ngã nhào sõng xoài nằm vật dưới nền nhà.

Tôi đứng ngay cửa c.h.ế.t trân khi thấy những hành động không phải là con người đó ban đầu chẳng hiểu họ đang bày trò gì cho đến khi thấy họ ra tay với con tôi tôi mới tự hiểu ra lòng dạ của họ và trực tiếp chứng kiến những gì họ làm thì tôi đã ko nhịn được nữa nhanh chóng chạy vào trong ôm trọn cuBo vào lòng rồi nhìn hai mẹ con họ bằng cặp mắt vô cùng căm phẫn lạnh giọng hỏi:

-Hai người tại sao lại đối xử với Bo ra thế này chứ hả, nó còn nhỏ biết gì mà đánh nó.

Bo thấy tôi thằng bé cứ ôm tôi cứng ngắc vừa khóc vừa nấc lên giọng con lí nhí khàn đi thấy rõ

-Ma ma

Vừa khóc con vừa chỉ những vết đỏ vừa mới bị mẹ con họ đánh còn hằn lên da thịt non nớt của con mà tôi khóc nghẹn.

Vừa ôm Bo vừa xoa chỗ đau của con tôi vừa trừng mắt lên nhìn bọn họ, tự hỏi tại sao cũng là con người mà họ lại ác độc đến thế chứ, hai người lớn sao lại nhẫn tâm ra tay với một đứa bé chưa biết gì thế này.

Con Ngọc thấy tôi tỏ thái độ nó liền đứng trước mặt tôi khoanh tay trước n.g.ự.c giọng điệu hống hách, tay nó quăng tờ giấy xét nghiệm ADN ra trước mặt tôi rồi nghênh mặt nói

-Hay rồi ha, về cũng vừa đúng lúc nhỉ màn kịch đã sắp hạ màn rồi đó Lam à,cái thứ lẳng lơ dám ăn bậy rồi đến đây bắt anh tao đổ vỏ mày tới số rồi Lam.

-Mày câm họng ch.ó mày lại đi tao còn chưa tính tới mày đó ?

-Mày giỏi thì làm gì đi tao coi?

-bốp...bốp ..

Nó vừa nói xong tôi liền buông vội cuBo ra rồi đứng bật dậy đối diện với nó thẳng thừng không kiêng dè tát vô mặt nó thẳng tay hai cái làm cho nó ko kịp đỡ chỉ biết đưa tay ôm mặt lại, sau đó mới nhào vào tôi mà cào cấu hét lên



-Đ.i.t mẹ bữa nay mày dám đánh tao hả, tao cho mày c.h.ế.t thứ gái đ.ĩ già mồm còn hung dữ hả mày?

-Bữa nay tao cũng thế sẵn tao tính sổ với mày luôn một bữa, con Lam này ko hiền đến mức để mày ức h.i.ế.p mãi đâu.

Tôi với con Ngọc đang điên nên hai đứa cứ lao vào đứa cào đứa cấu vừa đánh vừa khẩu chiến.

Nó thì chỉ lo cào cấu lên mặt tôi thôi chắc là định muốn làm mặt tôi để lại sẹo nhưng cũng may là da mặt tôi dày với ăn ở hiền lành nên nó dù cào cấu đến mức nào cũng ko thể xuyên qua da mặt tôi được, chỉ xước nhẹ qua thôi.

Còn tôi vì nó chửi xong là nhào vào liền tôi ko kip thủ sẵn nên có hơi bất ngờ xíu, định thần lại tôi mới đưa tay ra phía sau nắm lấy đuôi tóc của nó rồi tôi xoay người ra sau lưng nó luôn rồi nắm ngược đầu nó cấu xuống cho nó không phản kháng lại được

Cũng vì thế mà nó ko biết xoay thế nào đành la oai oái lên

-Mày thả tao ra con đ.ĩ, khôn hồn thì thả tao ra?

Mẹ chồng tôi thấy con Ngọc bị tôi quật lại bà cũng liền quơ đại cây chổi quét nhà mà sấn lại tôi, may mà tôi nhanh trí chộp lấy con d.a.o thái gọt trái cây để trên bàn kề nhanh vào cổ con Ngọc làm chân bà khựng lại,bà lắp ba lắp bắp

-Mày…mày định làm gì?

Sắc mặt tôi bây giờ chuyển sang trạng thái lạnh lùng nhìn mẹ chồng tôi rồi nhẹ ấn mạnh con d.a.o vào cổ con Ngọc khiến cho nó tái đi, mồ hôi trên trán bắt đầu rịn ra tôi nhếch môi lạnh lùng gằn giọng nói lớn

-Mẹ muốn chế.t thì xông vào, cuộc đời tôi bây giờ ko còn tha thiết gì nữa đâu, cùng đường thì một mạng đổi một mạng.

-Mày ...mày thả con tao ra chưa, bớ người ta con dâu tôi nó hành hung muốn g.i.ế.c tôi chế.t đây nè?

Mặc kệ bà và con Ngọc đang sợ tôi làm liều vừa kêu cứu vừa chửi đổng lên thì tôi vẫn bình thản chẳng trả lời lại chỉ dửng dưg định hù cho họ một phen thôi, vì nếu cứ nhịn nhục họ lại nghĩ rằng tôi hiền rồi ức h.i.ế.p mãi,còn việc bên siêu thị mẹ con họ lừa tôi nữa nhất định tôi ko bỏ qua đâu..
 
Chương 89


Đúng lúc này thì Dũng bên ngoài bước vào, anh nhìn chúng tôi sau đó cau mày, thấy Dũng mẹ chồng tôi liền buông vội cây chổi trên tay xuống đi nhanh về phía anh sau đó nức nở nói

--Dũng con cứu em con đi con, con Lam nó điên rồi?

Con Ngọc cũng nhanh chóng nhìn Dũng gào lên cầu cứu

--Anh hai cứu em đi anh hai, chị Lam muốn g.i.ế.c em nè anh

--Dũng mau đi lại dành con d.a.o ra đi con. Mẹ sợ quá con Ngọc mà xảy ra chuyện gì nữa chắc mẹ sống ko nổi mất Dũng ơi.

Tôi đứng nhìn và nghe cả nhưng vẫn im lặng ko biện hộ gì cả để xem anh sẽ xử lý ra sao, vì chính tôi bây giờ phút cuối cùng này vẫn muốn tin anh sẽ ko làm tôi thất vọng

Dũng liếc qua nhìn tôi xong nhìn xuống con d.a.o trên tay tôi đang kề cổ con Ngọc rồi thở dài,sau đó đi lại phía cuBo đang sợ sệt núp dưới góc bàn rồi anh ẵm con lên,

Tôi thấy vậy liền hài lòng, cứ nghĩ anh còn quan tâm đến mẹ con tôi nên dần định buông con d.a.o trên tay xuống.

Nào ngờ đúng lúc này Dũng ẵm cuBo đi từng bước đến trước mặt tôi sau đó anh đưa tay lên chấn lấy cổ con, mắt anh nhìn tôi ko có nổi một tia quen thuộc mà gằn lên

-Mau thả con Ngọc ra nếu em cũng muốn cubo xảy ra chuyện.

--Anh Dũng mau buông Bo ra

--Thả Ngọc ra, tôi nói em nghe ko?

Tay Dũng lần nữa bóp mạnh vào cổ khiến cho mặt Bo tím tái lại con sợ hãi mà khóc thét lên khiến cho tôi đau thắt cả ruột gan, bàn tay tôi vô tình cũng dần buông con d.a.o đang kề trên cổ con Ngọc ra..

Con Ngọc thấy tay tôi nới lỏng nó liền đẩy người tôi lăn cù ngã xuống nền nhà rồi chạy vội về phía mẹ con nhà Dũng tôi .



Lúc này Dũng cũng đã buông cu Bo xuống tôi lật đật bò dậy ôm lấy con tôi vào lòng, gương mặt Bo hoảng sợ trên cổ hằn một đường đỏ do lực bóp của Dũng để lại,

Đôi mắt con long lanh ngấn nước, con ôm chầm lấy cổ của tôi rồi mếu máo thều thào

--Ma..Ma!

Tiếng con non nớt cùng với tâm lý đang sợ sệt khiến lòng tôi trào dâng lên một niềm đau đớn khó tả, tôi ôm chặt con vào trong lòng mà hai hàng nước mắt cứ thế trào ra.

Tôi nhìn Dũng với đôi mắt đỏ ngầu mà chua xót, càng căm hận anh rất nhiều dù như thế nào đi nữa chưa bao giờ tôi nghĩ Dũng lại nhẫn tâm cắt đứt tình vợ chồng với tôi

và tôi càng ko ngờ anh lại ra tay với cuBo tuyệt tình thế này.

Thấy tôi nhìn, anh liền quay mặt sang hướng khác để né tránh khiến tôi chỉ biết cười khẩy mà buột miệng hỏi

--Tại sao anh lại đối xử với mẹ con em như thế chứ, chẳng phải lúc trước anh đã hứa sẽ bảo vệ và lo cho mẹ con em suốt đời sao anh Dũng,?

Dũng đứng im lặng nghe tôi hỏi trong đáy mắt anh có vài tia đau lòng nhưng chỉ thoáng qua thôi rồi trở lại vẻ dửng dưng như ko có gì là thấy có lỗi với tôi cả, tuyệt nhiên anh cũng ko hề trả lời.

Tôi cay đắng nhìn anh sau đó gạt nước mắt đi rồi nhìn đến mẹ chồng tôi và con Ngọc,..Giọng tôi lạc đi đầy uất ức nói

--Còn mẹ? từ khi con bước chân vào gia đình mình con đã bao giờ làm việc gì cho mẹ phiền lòng chưa, trừ việc cuBo ko phải cháu mẹ nhưng ko phải con muốn giấu mẹ mà là do anh Dũng ko cho phép con nói..Con đ́ã là đứa mồ côi mẹ từ nhỏ nên khi về nhà mình con đã tự nhủ lòng mình rằng sẽ xem mẹ như mẹ ruột của con, chưa bao giờ con nghĩ sẽ có ngày hai mẹ con mình lại vì tiền mà cạch mặt nhau thế đâu mẹ à.

Rồi tôi nhìn sang con Ngọc. Tôi bình tĩnh nói với nó

"Còn mày, tao nói cho mày biết nè Ngọc. Chẳng phải lúc trước vì tao sợ mày nên mới bỏ quê đi đâu mà là vì tao ko thể đối mặt với Tú nữa nên tao mới phải rời đi thôi, tao ko như mày chỉ vì một thằng đàn ông mà hại người hết lần này đến lần khác, bày trò hủy h́oại thanh danh tao nhưng mày nên nhớ dù mày có chà đạp tao cỡ nào tao cũng vẫn ngóc đầu lên được sao bao lần mày hại, mày biết tại sao ko? vì tao sống ko khố.n nạ.n như anh em nhà mày.

Tôi chử.i cho hết những ấm ức trong lòng ra rồi lặng lẽ ôm trọn cuBo đứng dậy mặc cho bọn họ nhìn tôi bằng những ánh mắt căm thù lẫn hổ thẹn tôi cũng chẳng còn sức đâu quan tâm nữa rồi nhanh chóng bước chân lên phòng.
 
Chương 90


Đi ngang qua mẹ chồng tôi có ngăn lại ko cho tôi đi, tôi trả lời lại tôi lên dọn đồ thế là bà ko cản nữa, có lẽ giờ phút này mẹ con họ đang hả hê vì đã đạt được mục đích đuổi tôi và cuBo ra khỏi nhà rồi.

Bước lên phòng

Bo đang sợ sệt do cú sốc lúc nảy nên con chỉ dám bấu víu tôi thôi. Tôi dỗ dành mãi con mới chịu ngồi xuống giường cho tôi dọn đồ

nhìn xung quanh căn phòng, cảm giác quen thuộc suốt mấy năm qua trổi dậy tự dưng tôi chợt dâng lên cảm giác chua xót..

Bất chợt nước mắt tôi cứ thế thi nhau rơi xuống, từ hôm nay tôi không cần phải lưu luyến gì nữa.

Tôi gấp gọn đồ tôi và con vào một chiếc vali lớn sau đó một tay ẵm con một tay kéo vali xuống lầu con Ngọc thấy tôi xuống nó liền cất giọng mỉa mai

-Truớc sau gì cũng phải đi vậy mà lúc nãy còn bày đặt to tiếng, đúng loại gái đ.ĩ già mồm

--Ngọc, em im đi…

Là tiếng của Dũng, con Ngọc nghe Dũng quát thế liền liếc nhìn tôi nhưng ko nói thêm gì nữa cả.

Dũng giờ phút này anh nhìn tôi gương mặt anh hơi buồn sau đó buông lời xin lỗi, tôi lạnh lùng phớt lờ ko đáp định đi luôn nhưng nghĩ lại một chuyện nên đứng lại nghiêm túc nói với anh

--Mong rằng bên siêu thị anh sẽ quản lý tốt hơn nữa, dù bây giờ nó đã thuộc về anh nhưng tôi vẫn mong công sức ba tôi bấy lâu gầy dựng sẽ ko bị đạp đổ.

--Anh... anh anh hứa với em.

Tôi nghe vậy liền ko chần chừ mà nhanh bước đi ra ngoài. Nào ngờ đúng lúc này chiếc xe hơi màu đen quen thuộc lại chạy vào đậu trước sân nhà Dũng.

Cánh cửa xe mở tôi đứng ngây ra nhìn, bàn tay cầm vali càng thêm siết chặt.



Tú bước xuống, dù đang mặc áo sơ mi màu đen nhưng vẻ đẹp trai của chú ấy vẫn ko thể phai tàn theo thời gian mà càng ngày càng thêm phong độ, điển trai hơn thì ph́ải, chỉ là thần thái lạnh lùng chẳng thay đổi thôi.

Tôi đứng im ch́ẳng biết đối diện thế nào nên giả vờ nhìn sang Bo vì thật sự bộ dạng và hoàn cảnh của tôi hôm nay tôi thấy mình không còn mặt mũi để đối diện với Tú. Tú đi ngang qua tôi chắc muốn đi vào nhà nhưng tự dưng dừng lại ngay cạnh tôi khiến cho lồng n.g.ự.c tôi chợt đập liên hồi, mà có lẽ cảm giác bồi hồi khi đối diện với Tú bao năm qua của tôi vẫn ko thể thay đổi thì phải, vẫn vì sức hút của Tú mà trở nên lúng ta lúng túng.

Tú thấy tôi như thế khoé mắt liền lộ ra ý cười sau đó ghé sát bên tai tôi nói nhỏ, tôi ngại nên mặt cũng đỏ dựng lên

-CHỊ Ở YÊN Đ Y ĐỢI TÔI. KỊCH HAY ĐANG CHỜ CHỊ XEM! XEM XONG RỒI ĐI CŨNG CHƯA MUỘN.

Tú nói nhỏ vào tai tôi xong liền đi thẳng vào trong nhà ngay mặc cho tôi vì câu nói đó mà đứng ngây người ra, lỗ tai lùng bùng nghe câu được câu mất nhưng lý do làm tôi ngây người chính là do hơi thở ấm nóng của Tú phả vào tai tôi khiến cho tuần hoàn m.á.u tôi bị rối loạn, chẳng biết Tú nói gì nữa, chỉ là bất ngờ vì tại sau Tú đến đây ngay lúc này là do vô tình hay cố ý

NHƯNG vì lý do gì đi nữa dù là mục đích gì, gặp được Tú lúc này tự dưng tôi lại nảy sinh một cảm giác cực kỳ an tâm.

Lấy lại bình tĩnh tôi lập tức xoay người theo bước chân của Tú rồi đứng im ngay cạnh cửa ra vào định xem và theo dõi tình hình bên trong thế nào thì đột nhiên phía sau có người vỗ vỗ vào vai tôi mấy cái làm tôi giật mình quay lại.

Bất ngờ hơn người đứng trước mặt tôi lúc này lại là cô gái mà hôm đám tang ba chồng tôi xuất hiện, tôi nhíu mày hình như tôi đoán ko lầm cô gái này cũng là bạn của Dũng thì phải.

Sợ có chuyện chẳng lành nên hai tay tôi liền ôm chặt lấy cu Bo vào lòng mình, đưa mắt nghi hoặc nhìn cô ta kèm theo sự đề phòng. Tôi hít một hơi bình tĩnh sau đó lên tiếng hỏi

-Cô là ai?

Cô gái đó cất giọng rất nhẹ nhàng

-Chào chị! em là Hương bạn của anh Tú, thằng bé ngủ trên tay chị rồi kìa, chị và bé vào trong xe nghĩ đi, mọi việc đã có anh Tú giải quyết rồi chị cứ yên tâm.

Tôi nghe cô ấy nói nên liền nhìn xuống Bo, quả nhiên con đã ngủ trên tay tôi lúc nào rồi, đôi mắt nhắm nghiền hàng mi khép chặt, cảm giác trên tay tôi tê cứng.
 
Chương 91


Tôi lại nhìn cô ấy biểu cảm ấy có lẽ ko gạt tôi thì phải, thái độ khi nói chuyện chân Tú lắm,nhìn ra hướng xem tôi thấy còn hai đến ba người đàn ông đi theo đang đứng bên xe Tú nên tôi hơi yên tâm nhưng vẫn muốn nán lại xem Tú tới đây làm gì nên tôi không chần chừ đưa cuBo sang cho cô ấy rồi nói

-Vậy làm phiền cô đưa con tôi vào xe trước được ko. Tôi muốn đứng lại đây đợi chú ấy.

-Vâng vậy để em bế bé vào xe nghỉ trước nhé chị.

-Cảm ơn cô

Tôi nhìn theo cô ấy đưa Bo vào tận bên trong xe xong mới an tâm mà nhìn vào trong nhà để mà theo dõi.

Lúc này Tú ngồi ung dung trên ghế, tay chú ấy cầm tờ giấy gì đó quăng mạnh xuống bàn làm cho ba con người kia vừa đi lại gần xem, vừa tỏ thái độ sợ hãi

Tiếp sau đó chẳng để tôi kịp hiểu bên trong tờ giấy viết những gì, chợt mẹ Dũng sau khi xem xong, bà ấy thay đổi thái độ, biểu cảm trên gương mặt ban đầu là bất ngờ rồi chuyển sang hốt hoảng rồi tiếp đến là giận dữ, bà liền quay sang Dũng mà gào lên

-Dũng thế này là thế nào trời ơi 5 tỷ, con tại sao lại nợ người ta đến 5 tỷ, bán cả cái nhà này đi cũng ko đủ trả nợ đâu con ơi?

-Mẹ bình tĩnh đi, chẳng phải còn có cái siêu thị sau con sang cho họ chứ việc gì mà mẹ phải lo

-Mày ...mày ...mày làm quái gì mà mắc nợ tận 5 tỷ thế này?

Sắc mặt của bà lúc này tái đi thấy rõ bà chửi Dũng, tôi thấy cơ thể của bà run lên bần bật từng hồi sau đó bà lại quay sang nhìn lấy Tú tiếp tục lên giọng hạch sách. Tay bà chỉ thẳng về phía Tú

-Mày dụ dỗ rồi lừa gạt con tao đúng ko? con trai tao là chủ một công ty bánh kẹo có tiếng ở Tú phố này, tiền bạc nó ko thiếu đến mức phải mượn tiền của chúng mày đâu, quân khốn nạn, quân hút m.á.u người dám lừa gạt gia đình tao hả, tao báo công an còng đầu chúng bây lại bây giờ.

Tôi đứng im theo dõi mọi chuyện tiếp diễn, biết mẹ chồng tôi mạnh miệng vậy thôi chứ trong lòng đã suy sụp lắm rồi bằng chứng là giọng nói của bà run rẩy, có phần lạt đi nữa



Để ý thái độ của bà khi tra hỏi Tú cũng hung dữ như cách bà đã từng đối xử với tôi chứ cũng ko kém gì mấy, hình như m.á.u hung dữ của bà đã ăn sâu vào m.á.u rồi, chỉ là với riêng bản thân tôi tôi kính trọng bà nên dù bà đối xử thế nào tôi vẫn kiên dè mà gạt đi ko chấp cố

NHƯNG Tú lại khác, nghe bà chửi xong Tú vẫn kiểu hờ hững thong thả rút thêm trong chiếc cặp da mang theo sẵn bên mình một tờ giấy nữa rồi quăbg mạnh lên bàn một cách dứt khoát.

Sau đó Tú đứng lên đối diện với mẹ con họ, gương mặt đanh lại, ngữ khí mang theo hơi lạnh mà trả lời

-Tôi đến đây hôm nay là để thanh lý số nợ ko phải đến để nghe mẹ con các người chửi nhau. Số nợ mượn cũng có chữ ký, giấy nợ hẳn hoi chứ không phải nói ko bằng miệng. Và số tiền đó thuộc quyền của lão đại của chúng tôi, tôi chỉ có nhiệm vụ đi đòi lại. Con trai bà, cậu Dũng đây từ hơn hai năm trước đã vay của chúng tôi số tiền 1 tỷ để vực lại công ty của cậu ấy, và trong vòng 5 tháng nay cậu ta ra vô sòng bài cũng vay thêm con số lên đến hơn 4 tỷ đồng, hơn 2 tháng cậu ấy ko đóng một đồng lãi nào cả nên hôm nay chúng tôi dựa trên tờ giấy ghi nợ này mà đến để thanh toán dứt khoát, nếu bà có thắc mắc gì thì cứ hỏi lại cậu ta.

Tú nói dứt lời tôi càng bất ngờ không kém, vẫn ko thể tin rằng Dũng lại như vậy. Tôi nhìn sang Dũng để tìm câu trả lời thì thấy Dũng đứng đó vẫn im lặng, vẻ mặt thể hiện kẻ thất bại, một tay đ.ấ.m mạnh vào Tú tường đến rớm cả máu.

Mẹ Dũng nhận được sự im lặng của Dũng bà ngã quỵ xuống nền nhà luôn mà khóc nức nở, con Ngọc liền chạy lại đỡ bà dậy sau đó nó nhìn sang Tú mà cầu xin

-Anh Tú em xin anh có thể vì tình nghĩa lúc xưa của chúng ta mà....

Tú nhìn Ngọc lạnh giọng buông lời

-Tôi và cô có quen sau?

Con Ngọc chưa nói hết câu Tú đã cắt ngang lời nó bằng một câu xem như phủ nhận lời nó nói làm những từ tiếp theo nó định thốt ra liền bị xấu hổ mà ngừng lại.

Còn tôi bây giờ vẫn còn bất ngờ vì chính tôi cũng chẳng thể nào tin Dũng trong một thời gian ngắn lại sa đọa như vậy, nhìn gia đình họ chỉ mới cách đây vài tiếng còn lên mặt với tôi giờ đây thảm hại thế này bất chợt lòng tôi lại nặng trĩu chỉ khẻ thở dài.

Bên trong nhà không khí chợt im bặt phủ lên một màu u ám, chỉ còn nghe tiếng thút thít của mẹ Dũng, mãi một lúc cuối cùng tôi nghe được Dũng lên tiếng nhìn Tú căm ghét hỏi

-Tú có phải từ lúc mày tiếp cận tao, mọi việc mày đã tính toán sẵn trong đầu rồi đúng ko?
 
Chương 92


Tôi nhìn Tú tự dưng cảm giác cực kỳ hồi hộp giống như câu hỏi vừa rồi của Dũng có liên quan đến tôi thì phải ,nên tôi rất mong chờ vào câu trả lời của Tú lúc này…Chỉ là thấy Tú hừ nhẹ một tiếng rồi đi đến gần Dũng, một tay dứt khoát nắm chặt cổ áo của Dũng sau đó lạnh giọng trả lời

-Mày nên nhớ mọi chuyện có ngày hôm nay là do mày tự chuốc lấy chứ ko phải tao? mày có nhớ lần đó mày đã thề với tao như thế nào không? Là tại mày thất hứa trước nên đừng trách tao tại sao lại dồn mày vào bước đường hôm nay.

-Mày giỏi lắm tao thua mày rồi đó Tú, tao ko ngờ lại có một ngày tao lại rơi vào cái bẫy của mày thế này. M.ẹ kiếp!

-Nếu mày ko sống sai với người phụ nữ của thằng Tú này thì tao cũng chả rảnh mà quan tâm tới một thằng như mày đâu.

Tú buôg tay lạnh lùng hất mạnh người Dũng ra vẻ mặt tỏ ra rất hổ báo rồi lớn tiếng như kiểu ra lệnh

-Tao cho mày một tuần để trả lại số tiền đã vay, nếu tới đó ko chịu trả thì người thân ć́ủa mày và mày ko yên với bọn tao đâu.

Tú nói xong liền quay lưng dứt khoát rời đi ko chút nhân nhượng, bỏ mặt lại ba con người đó đang rơi vào trạng thái hoảng loạn cùng cực.

Thấy Tú đi ra, tôi liền quay mặt nhanh ra ngoài giả vờ như kiểu nãy giờ mình chỉ đứng đợi chú ấy thôi chứ ko phải kiểu tò mò.

Tú đi đến trước mặt tôi sau đó đứng lại , chú ấy nhìn tôi nhẹ giọng nói

-Đi thôi tôi đưa chị về

Tôi nhìn Tú ngơ ngác hỏi

--Về đâu?

--Nhà tôi



--Nhưng tôi thấy ko tiện cho lắm đâu, thôi để tôi thuê khách sạn ở là được rồi.

--Chị sao cũng được nhưng tôi ko muốn con tôi phải chịu khổ cùng chị nửa.

Tôi nhìn Tú trong lòng giật mình thon thót khi nghe câu nói đó. Lập tức lắp bắp hỏi lại

--Ai là con của chú mà chú nhận bừa vậy chứ?

--Nếu chị ko muốn đi vậy thôi tôi đưa Bo đi trước vậy?

Tôi đơ người câm nín còn Tú nói xong liền kéo theo chiếc vali của tôi rồi bước đi thẳng làm tôi chỉ biết á khẩu rồi lật đật chạy theo sau

Lúc này Tú đã lên xe rồi thấy tôi đi tới Tú có vẻ hài lòng liền ra lệnh cho một người thằng đang đứng kế bên xe mở cửa ghế phụ cho tôi vào ngồi nhưng tôi ko vào mà nhìn xuống phía sau thấy cuBo đang nằm ngủ cạnh bên là cô gái tên Hương nên tôi liền nói

-Cho tôi xuống ghế sau ngồi với con tôi đi, tôi ko quen ngồi ghế trước.

Cô gái đó nhìn tôi rồi mỉm cười trả lời

-Chị Lam cứ ngồi đi, em ngồi dưới này được rồi ạ.

Lần này Tú nhìn tôi, hai hàng lông mày nhíu ch́ặt ý ko hài lòng chú ấy nhìn lên gương chiếu hậu sau đó nói

--Chị lên ngồi đi



Thấy ko thể từ chối tiếp tôi đành miễn cưỡng leo lên xe ngồi, đúng lúc này Tú lại mở cửa đi xuống xe tôi tò mò nhìn theo thì ra Tú đi lại ghế sau nhẹ nhàng bế cuBo vào lòng rồi đưa con trở lại cho tôi để tôi được yên tâm.

Vì hành động này của Tú mà tôi cảm thấy hình như từng ấy năm sống trên đời chỉ duy nhất một người hiểu tâm tư của tôi đó là Tú thì phải. Bất chợt tôi cảm động hai mắt hướng nhìn Tú ngân ngấn nước, cảm xúc đột nhiên vỡ òa vì cõi lòng tự nhiên thấy ấm áp kỳ lạ.

Xe từ từ chuyển bánh, hai chiếc môtô phân khối lớn cũng ch́ạy theo sau mang tôi và cuBo rời khỏi căn nhà mà tôi đã từng xem là thân thuộc ấy, có chút tiếc nuối, có chút vấn vương nhưng sau cùng lại mang đầy trong mình nỗi thất vọng.

Xe chạy được khoảng nửa tiếng liền dừng ĺại trước cổng rào của một căn biệt thự thật lớn, tôi cũng mở mắt hết cở ra nhìn, trong lòng cứ trầm trồ ko biết Tú làm công việc gì mà lại giàu có đến như vậy nhưng đến khi Tú bảo tôi ngồi yên trong xe đợi Tú và mọi người đi vào trong tôi mới hiểu suy nghĩ của tôi ko chính xác rồi.

Tôi ngồi đợi một lúc khi Bo cựa mình tỉnh giấc thì mới thấy Tú đi bộ ra, mặt Tú nghiêm túc đến lạ nhưng khi bước lên xe thấy Bo đang ngồi trên đùi tôi thì cơ mặt Tú đã giãn ra độ vài phần. Tú vui vẻ xoa đầu Bo rồi chuẩn bị nổ máy xe rời đi.

Thấy thế tôi liền buộc miệng hỏi

--Bây giờ chú đưa chúng tôi đi đâu?

--Về nhà?

--Nhưng tôi làm gì có nhà mà về? mà nhà này chẳng phải nhà của chú sau?

Lần này Tú nghe tôi nói xong chú ấy liền bật cười thật to, to đến nỗi Bo bị giật mình mà ôm chầm lấy tôi vì sợ, thấy vậy Tú liền im lại sau đó cười nửa miệng trả lời

--Vậy nếu như tôi ko có biệt thự như vậy thì chị ko đi theo tôi đúng ko?

--Ko phải ý tôi ko phải thế?

--Vậy ý chị là như thế nào?
 
Chương 93


Tôi sợ nói thêm câu nào nữa Tú lại hiểu sai ý tôi, nghĩ tôi so sánh này nọ nên liền im luôn. Thấy tôi im Tú liền chòm sang mặt đối mặt với tôi rồi lên tiếng

--Nhà tôi ko giàu ko rộng như nhà đại ca tôi nhưng vừa đủ rộng để ba người chúng ta ở…Chị thấy thế nào,?

Lần này Tú nói dứt lời thì cười đểu ánh mắt gian tà tạo cho tôi muôn phần xấu hổ liền thuận tay đẩy mạnh chú ấy ra rồi quay mặt sang phía ngoài đường bâng quơ nói

--Thôi được rồi coi như làm phiền chú cho mẹ con tôi ở tạm vậy.

Xe tiếp tục được người bên ấy di chuyển, tôi để Bo ngồi trên đùi mình cho con xem cảnh vật ngoài đường, còn mình thì hai tay ôm chặt lấy con đôi mắt thì khép hờ lại, bao nhiêu năm qua với bao việc xảy đến làm tôi quá mệt mỏi rồi bây giờ dù ở đâu đi nữa với tôi cũng ko còn quan trọng vì miễn sau tôi được ở cạnh con trai tôi là tôi mãn nguyện lắm rồi chẳng mong thêm điều gì xa xôi nữa cả.

Suy nghĩ một lúc đến khi xe một lần nữa dừng lại, tiếng Tú gọi bên tai tôi mới giật mình mở mắt ra. Bất ngờ hơn trước mắt tôi lúc này cảnh vật ở đây quen thuộc đến độ khiến tôi kích động mà bật khóc, đuôi mắt ướt đẫm quay sang hỏi Tú

--Nhà này! nhà này của ba tôi mà,sao chú lại chẳng phải nó đã bị Dũng bán đi rồi sao.?

--Là tôi mua lại.!!

Tú nhàn nhạt trả lời rồi đưa tay sang ôm con đi vào nhà trước, cũng may là Bo rất dễ nên khi Tú bế Bo cũng ko từ chối mà lại rất hợp tác nữa là đằng khác

Chỉ còn tôi ngồi trong xe, cảm giác vui mừng khôn xiết lắm, trong lòng thầm cảm kích Tú rất nhiều vì theo như Dũng nói lúc ba tôi mất bên siêu thị xảy ra vấn đề cần vốn nên anh đã bán lại nhà cho người ta rồi. Cũng vì lúc đó nhiều việc xảy ra với đang phụ thuộc vào Dũng nên dù ko muốn tôi vẫn phải đồng ý.

Bây giờ thấy nó vẫn ở đây, được Tú mua lại tôi thầm nghĩ có Tú tôi lại thấy cực kỳ an tâm...

...Tôi chầm chậm ngó từng cảnh vật xung quanh dù cách xa ko lâu nhưng dường như nó vẫn còn nguyên vẹn như lúc tôi còn ở đây vậy, cảm giác ấm áp tự dưng cũng len lỏi vào tận sâu trong lòng

...Xuống xe tôi bước vào nhà, bây giờ đã tối muộn ánh đèn được bật sáng trưng, Bo đang ngồi dưới nền nhà với vô số đồ chơi, vẽ mặt con cực kỳ thích thú lắm nên tôi đi vào con cũng chẳng mảy may quan tâm

Tôi nhìn ra sau trong bếp Tú đang chuẩn bị bữa tối thì phải, bóng lưng Tú thẳng tắp nhìn chiếc áo sơ mi thấm ướt giọt mồ hôi tự dưng tim tôi lại đập loạn đi vài nhịp cái cảm giác vừa bồi hồi lại có chút rụt rè này mấy năm sống chung với Dũng chưa từng xảy ra với tôi

Suy nghĩ bâng quơ rồi vô thức tôi mỉm cười nên tôi ko để ý cho đến khi giật mình đã thấy Tú đứng đối diện với tôi lúc nào rồi, đôi mày rậm, vầng trán cao, gương mặt góc cạnh lại thêm ở Tú phố lâu ngày làn da của Tú ngày thêm trắng thì phải.



Khoảng cách gần nhau đến từng milimet này dù chỉ là cái chớp mắt hay hơi thở của Tú phả ra cũng làm cho tôi say đến mức ko hô hấp kịp nữa.

--Nhìn tôi đủ chưa? Tú hỏi tôi

–Tôi...tôi nhìn chú hồi nào chứ??

Tôi có chút xấu hổ nên vội lấp liếm

--Trên mặt chị nổi hết chữ mê trai rồi kìa?

--Làm gì có chứ?

Nói vậy thôi, lấp l.i.ế.m cho qua vậy thôi chứ tôi dư biết da mặt tôi đã ngại đến mức đỏ bừng cả rồi nên liền đưa tay lên ôm lấy mặt mà nhanh chân chùn lẹ lên nhà trên luôn, xấu hổ c.h.ế.t đi mất

Ăn tối xong. Tú đã dành quyền ru Bo ngủ trước mà hình như tôi để ý Bo cũng quấn và thân thiết với Tú lắm, dù mới tiếp xúc nhưng con rất biết nghe lời Tú và dễ chịu nữa, dường như m.á.u mủ ruột thịt nó vậy thì phải, tuyệt nhiên cu Bo từ khi rời khỏi nhà Dũng con ko nhắc đến Dũng lần nào nữa cả...

Tôi dọn dẹp mọi thứ xong xui liền thấy Tú đi xuống ngồi ngoài bộ sopha, chắc cuBo đã ngủ rồi..Tú giờ đã thay đồ chỉ mặc cọc mỗi cái quần lửng cởi trần, tóc còn hơi ướt hình như mới vừa tắm. Những giọt nước còn đọng lại rồi rơi xuống tạo cho Tú thêm sự thu hút mãnh liệt. Lại một lần nữa vì đối diện với Tú mà tôi lại thấy mình không được tự nhiên.

Tôi hít một hơi thật sâu cho bản thân ổn định lại, tôi mới bị chồng bỏ bản thân cũng không nên vì vẻ đẹp của Tú mà để tâm lý bất ổn được.

Mạnh dạn đi đến ghế sopha ngồi xuống đối diện với Tú. Tôi hắng giọng rồi mở lời

--Tất cả mọi chuyện xảy ra có đúng như Dũng nói là do chú sắp đặt trước phải ko?

Tú nhìn trực diện với tôi đôi mày nhíu lại, Tú nhìn tôi thật lâu, lâu đến mức không gian nơi đây như muốn đông đặc lại không biết là nghĩ gì chỉ là sau đó mới lên tiếng trả lời nhưng trong lời nói có vẻ gì đó lạnh lùng và không hài lòng trước câu hỏi của tôi cho lắm

--NẾU TÔI NÓI TẤT CẢ MỌI CHUYỆN LÀ DO TÔI SẮP ĐẶT HẾT, VẬY CHỊ CÓ VÌ NÓ MÀ ĐAU LÒNG HAY KHÔNG HẢ CHỊ LAM?
 
Chương 94


NẾU TÔI NÓI TẤT CẢ MỌI CHUYỆN LÀ DO TÔI SẮP ĐẶT HẾT, VẬY CHỊ CÓ VÌ NÓ MÀ ĐAU LÒNG KHÔNG HẢ CHỊ LAM?

Tôi nhìn Tú, gương mặt chú đượm buồn tuy bên ngoài có vẻ là rất lạnh lùng nhưng đôi mắt ko giấu nổi vài tia đau lòng, nếu là tôi của vài năm trước có lẽ tôi sẽ ko quan tâm hay để ý làm chi đến tâm trạng của Tú đâu

Nhưng…

Trải qua biết bao nhiêu là chuyện tôi lại hiểu thấu một điều rằng một mình mình khổ dù thế nào cũng chấp nhận được nhưng để một người khác vì mình mà phải phiền lòng thì bản thân mình thật sự là quá tệ hại rồi. Thế nên đối với câu hỏi của Tú trong tình huống này dù muốn dù ko chắc Tú vẫn đang đợi câu trả lời từ tôi, thế nên để làm Tú hài lòng tôi liền giả vờ bản thân mình đang rất ổn, không hề có chút gì lo lắng cho Dũng cả, đối mặt với Tú mà tự tin trả lời

-Dù chú có làm bao nhiêu chuyện với Dũng đi nữa thì tôi vẫn ko đau lòng, chỉ là tôi hơi đau lòng vì chú đã nhọc lòng giúp tôi thôi?

Môi Tú nhếch lên thoáng ý hài lòng nhưng lời nói lại thốt ra sự miệt thị

-Mới đó mà chị đã thay lòng rồi à? có quá nhanh ko chị Lam, có chắc chị ko đau lòng vì nó ko? Dù sao thì cũng là vợ chồng cơ mà?

-Thời gian dài hay ngắn cũng ko thể đánh giá được lòng người, chuyện của tôi và Dũng có thể nói hình như chưa từng có bắt đầu thì phải, có thể nó là một cuộc trao đổi thì đúng hơn. Dũng cần một tấm bình phong, còn tôi cần một nơi để bấu víu…Tôi cứ nghĩ sống lâu ngày thời gian sẽ phát sinh tìm cảm nhưng tôi đã lầm, chẳng những ko có chút hy vọng nào cả mà càng về sau chỉ càng tệ hại hơn thôi...

Tôi nói ra hết nỗi lòng liền tự dưng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều đúng là cái cảm giác trong lòng đang chứa rất nhiều buồn phiền mà có người chịu lắng nghe bạn tâm sự cảm giác nó dễ chịu cực kỳ

--Ừ

Vẫn thái độ dửng dưng đôi mắt nhắm nghiền khuôn miệng nhẹ nhàng buông lời làm tôi có cảm giác giống kiểu Tú ko tin tưởng lời tôi vừa nói thì phải nên tôi liền hỏi luôn

--Tại sao lại ừ, nếu như tôi đang nói dối lừa gạt chú thì sao hả?

Lần này đúng là tôi nói khích được Tú rồi, tôi thấy Tú nhanh chóng ngồi bật dậy sao đó nhìn sang tôi chỉ là tự dưng thái độ lại khác khác, Tú cười nhưng nụ cười lại giả tạo, áp mặt chú sát vào mặt tôi rồi trả lời

-Nhìn hoàn cảnh của chị bây giờ có giống đang lừa tôi sao?



-Tôi...tôi

Ừ thì Tú đoán cũng đúng, hoàn cảnh hiện giờ của tôi mà nói còn từ nào để diễn tả được nửa, bị nhà chồng đuổi, ko tiền, ko nhà thì nói dối ai cho được. Cảm giác xấu hổ len lỏi khiến cho tôi cũng im bặt lại, hai tay chẳng biết phải làm gì nên cứ bấu chặt vào nhau đến mức mồ hôi rịn ra miết.

Tú nhìn tôi lúc này chắc biết mình lỡ lời nên vài phút sau Tú mới tiếp tục câu chuyện

--Chị đang thắc mắc tại sao tôi lại dính líu đến Dũng đúng ko?

Tôi ko trả lời chỉ lẳng lặng gật đầu rồi chờ đợi câu trả lời của Tú

-Thật ra cũng chẳng phải tôi âm mưu điều gì mà chính Dũng tìm đến bọn tôi trước, năm đó cửa hàng của ba chị làm ăn thua lỗ ba chị đã định đóng cửa rồi nhưng thời gian đó ba chị xảy ra tai nạn mà Dũng thì vì đang muốn lấy lòng chị nên Dũng đã đến tìm đại ca tôi để vay số tiền là 500 triệu… Rồi tiếp thời gian sau con số tiền vay lại ko ngừng càng tăng lên. Tôi tình cờ biết được ban đầu định giúp đỡ nhưng ko ngờ vô tình một lần tôi phát hiện ra Dũng ngoại tình mà người Dũng ngoại tình lại ko ai khác chính là cô gái lúc nãy đi cùng chúng ta....

Tôi bất ngờ đến nghi hoặc nên cắt ngang lời Tú hỏi lại

-Là cô Hương à? nhưng chẳng phải lúc trước cô ấy và Dũng quen nhau sao? Chuyện là như thế nào vậy? à còn nửa con Ngọc là em ruột của Dũng đó chú biết ko? lúc trước làm sao chú quen được nó vậy mọi chuyện rốt cuộc là sao đây?

Tú định trả lời tôi tiếp nhưng trên lầu lại vọng xuống tiếng khóc của cu Bo làm cho cuộc nói chuyện của chúng tôi bị cắt ngang, tôi vội vàng đứng dậy rồi đi nhanh lên dỗ cho con ngủ lại, chắc là hôm nay bị mẹ con Ngọc hành hạ nên con bị ám ảnh thì phải. Tội thân Bo của tôi.

Tuy là những thắc mắc còn vướng trong lòng nhưng tôi nghĩ mọi chuyện từ từ cũng có câu trả lời cả. Nghĩ vậy mà tôi đành an tâm lên phòng dỗ Bo và ôm Bo ngủ đến sáng. Cảm giác về lại nơi này với tôi sao quá đỗi an yên.

Tôi và Bo về đây được khoảng 5 ngày thì nhận được cuộc gọi của Dũng…Ban đầu tôi định phớt lờ luôn nhưng thấy Dũng cứ gọi mãi nên bấm bụng tôi nhấn nút nghe

--alo!

--Lam đúng ko em?

--Là tôi đây, anh gọi tôi có việc gì ko?
 
Chương 95


--Lam anh đồng ý trả lại siêu thị cho em, em làm ơn năn nỉ Tú cho gia đình anh một con đường sống được ko, mẹ bị bệnh rồi anh ko muốn bà phải nhọc tâm nửa.

Nghe Dũng nói mà tự dưng tôi nặng lòng nên chỉ biết thở dài, chuyện lúc trước tôi đã ko còn trách họ nên nghe Dũng nói thế tôi cũng đâu hả hê gì, hôm nay anh gọi cho tôi có lẽ cũng đã tới đường cùng rồi, vì tôi hiểu tính Dũng nếu như ko có gì nghiêm trọng anh chẳng bao giờ cầu xin tôi đâu.

Tôi im lặng cầm chặt trong tay chiếc điện thoại mà đắn đo, đầu dây bên kia Dũng vẫn còn tiếp tục nói

--Anh sai rồi anh ko mong em tha thứ nhưng Lam à bây giờ chỉ có em giúp được anh thôi? Mẹ già rồi, anh ko muốn những năm tháng cuối đời bà phải sống lang thang ngoài đường. Anh xin em, bây giờ chỉ cần em nói một tiếng Tú chắc chắn sẽ nghe lời em thôi Lam.

--Được rồi, anh cúp máy đi.

--Vậy là em đồng ý đúng ko? Anh cảm ơn em, anh cảm ơn em.

Tắt máy, tôi lại ko biết tiếp theo mình phải làm gì nữa, vì nếu như lời Dũng nói có lẽ băng phái của bên Tú ko dễ dàng gì mà đối phó rồi, lâu nay tôi xem trên phim, xem trên mạng nhiều ca xã hội đen thanh toán nhau mượn tiền ko trả họ lại phá nhà còn c.h.é.m gi.ết nửa ,tôi cứ nghĩ chỉ có trên phim thôi nhưng ko ngờ hôm nay lại xảy ra ngoài đời luôn mà tôi thì lại đang sống cạnh một người được mang danh là xã hội đen nữa chứ.? Nghĩ thôi mà tôi đã rùng mình, cầu trời Tú ko phải là người như tôi đang nghĩ.

Sau khi nhận được cuộc gọi của Dũng thì hầu như cả buổi sáng tôi chẳng có tâm trí nào để làm việc gì cho ra hồn cả, ngay cả với Bo con thức dậy tôi nấu cháo cho con ăn xong rồi là tôi cũng bỏ Bo tự chơi một mình với đống đồ chơi được Tú mua về, còn mình thì cứ ngồi trên ghế thẫn thờ suy nghĩ miết.

Đáng lẽ ra với những gì mẹ con Dũng gây ra cho tôi khi hay tin đó tôi phải vui mừng mới đúng, nhưng đằng này tôi lại thấy lo lo làm sao ấy.

Lý do thứ nhất tôi nghĩ dù sao gia đình Dũng cũng là ân nhân giúp đỡ mẹ con tôi, nếu như ngày đó không có mẹ con Dũng chắc tôi và cu Bo cũng không có ngày hôm nay gặp lại Tú dù cho ko còn tình thì cũng còn nghĩa, bây giờ nhìn họ như thế ko lẽ tôi lại mặc kệ.



Lý do thứ 2 là vì tôi ko muốn Tú ra tay tuyệt tình rồi lại sẽ dính dáng đến pháp luật. Nói gì thì nói bây giờ có thể coi như Tú là người thân duy nhất của mẹ con tôi rồi dù tôi và Tú ko có tình cảm gì nhưng dẫu sau Tú vẫn là ba ruột của con tôi, tôi ko thể để ba của con mình xảy ra chuyện được.

Phân vân mãi vẫn ko biết tiếp theo mình nên làm gì thì đã nghe ngoài cổng tiếng xe của Tú về, nhìn ra bên ngoài nắng đã bắt đầu đứng bóng tôi mới biết hoá ra đã trưa vậy mà tôi chưa nấu được bữa cơm nào cả, thế là tôi lật đật đứng dậy đi vội ra sau bếp nhanh chóng cắm cơm và nấu ăn.

Lý do tôi phải cuốn lên là vì hầu như tôi để ý mấy ngày tôi dọn về đây trưa hôm nào Tú cũng về một lát ăn cơm với tôi và cu Bo, tuy vẫn còn lạnh nhạt với nhau nhưng tôi để ý mỗi lần ăn cơm thấy Tú ăn rất ngon miệng và tôi cũng đã mặc định bắt đầu xem việc mình nấu ăn cho Tú là nghĩa vụ rồi.

Cũng may là thức ăn Tú lúc nào cũng mua sẵn để trong tủ lạnh, tôi chỉ việc đem ra sơ chế nữa là xong nên trong vòng từ lúc Tú về khoảng nửa tiếng sau là cơm và thức ăn đã chín được tôi dọn sẵn lên bàn xong đâu đấy tôi vào toilet rửa tay và rửa mặt thật sạch định gọi Tú xuống ăn nhưng vừa mới bước chân ra tới chân tôi đã khựng lại.

Hình ảnh Tú mặc chiếc áo sơ mi sọc đen trắng, tay áo xoắn lên đến khuỷu đang ân cần ngồi dưới nền chơi với Bo khiến cho tôi xúc động lắm luôn, nhìn hai ba con cười đùa vui vẻ cu Bo ném bóng qua cho Tú chụp ,ánh mắt Tú ánh lên niềm vui còn Bo cứ cười khằng khặc, giây phút ấy tự dưng vô thức tôi lại thấy chẳng có gì hạnh phúc bằng giây phút này.

Có lẽ bao năm qua tôi sai rồi thì phải, cứ mãi trốn chạy Tú mà ko hay mình đang chia cắt tình thân của cha con họ.

Tôi đứng im lặng một lúc mới đưa tay lên lau sạch nước mắt trên mặt đi mà lên tiếng

-Tôi nấu ăn xong rồi, chú ẵm Bo vào ăn cơm luôn đi.

Tôi gọi xong liền quay bước xuống trước, Tú bế cuBo theo sau. Ngồi vào bàn ăn tôi vì ko muốn đối mặt với Tú nhiều nên cứ cúi mặt mà ăn miết, lâu lâu cũng có liếc sang lại thấy Tú đang vừa ăn vừa đặt Bo ngồi trong lòng chú ấy, vừa cẩn thận đút từng thìa cơm cho con ăn lòng tôi lại chợt cảm thấy an tâm, và ấm áp, cảm giác giống như chúng tôi là một gia đình thực thụ.
 
Chương 96


Ăn trưa xong Tú cho cuBo ngủ, còn tôi thì dọn dẹp nhà, đến một lúc tôi thấy Tú từ trên lầu đi xuống như có ý định ra ngoài nên tôi liền vội hỏi

--Chú lại đi đâu vậy?

Tú ngẩng đầu lên nhìn tôi sau khi đang khom xuống thay đôi giày, trong mắt có vài tia nghi ngờ hỏi lại nhưng khuôn miệng lại cười đểu

--Sau hôm nay lại điều tra tôi vậy? quan tâm tôi rồi à?

--Chú đừng có mơ, chỉ tại thuận miệng nên tôi hỏi vậy thôi!

-Có đúng là như vậy ko?

--ờ là…là vậy đó

--Chị lên lầu nghĩ đi tôi đi sang nhà Dũng có tí việc, tối tôi về sớm đưa hai mẹ con đi dạo sài gòn.

--Khoan đã, chú qua nhà Dũng chi vậy? có việc gì à?

--Đi đòi nợ?

Thấy tôi hỏi hơi nhiều nên Tú có vẻ bực hay sao đó trả lời cho qua xong là liền ra xe lái rời đi, tôi cũng bắt đầu lại thấy lo lắng, vậy là thật sự có chuyện rồi nên Dũng mới nhờ vả tôi thôi, dù lý do gì đi nữa tôi cũng phải đến xem sự tình mới được.

Thế là ko kịp để nghĩ ngợi nhiều tôi liền chạy vội sang nhà bác hàng xóm bác này lúc trước ba tôi còn sống bác hay sang chơi nên tôi cũng tin tưởng bác ấy lắm, tôi nhờ bác qua trông hộ bo dùm tôi, khi nào Bo dậy thì bác gọi giúp tôi về vì Bo mới ngủ tôi nghĩ chắc con cũng chưa dậy đâu…May sau là bác đang rảnh nên đồng ý ngay mà ko phàn nàn.

Xong đâu đấy tôi lập tức gọi một chiếc taxi đi liền qua nhà Dũng..



Cũng may là khi tôi qua đến Tú chưa sang vì chắc còn gom đồng bọn ..Tôi bước vào cửa nhà đang đóng, tôi phải gọi mấy lần cánh cửa mới được mở ra, trước mặt tôi là mẹ Dũng

tôi thoáng ngạc nhiên nhìn bà lúc này và bà có lẽ cũng rất bất ngờ khi gặp tôi nên cứ đứng nhìn tôi chằm chằm

Không thể ngờ mới mấy ngày trôi qua bà lại suy sụp như vậy, tóc bạc trắng đầu, da dẻ nhăn nheo đi, gương mặt u sầu xuất hiện nhiều nếp nhăn

Tôi sau 2-3 giây nhìn bà thì lên tiếng

--Con đến tìm anh Dũng

--Ừ nó đang đợi con trong nhà đó, con vào đi, cu Bo đâu thằng bé khoẻ ko con?

--....

Tôi ko trả lời mà lẳng lặng lách qua bà rồi đi thẳng vì dù sao bà đã từng tệ bạc với con tôi nên bây giờ bà chẳng còn quyền gì hỏi tới nữa cả, tôi đi vào trong đã trông thấy Dũng ngồi gục đầu trên ghế rồi, như kiểu đang chờ đợi thì phải.

Anh già đi trông thấy ko còn vẻ phong độ như ngày nào nữa, không gian nhà cũng vì thế càng thêm hiu quạnh có chút gì đó âm u

Tôi đi đến kéo ghế ngồi xuống đối diện với Dũng lúc này anh cũng vừa hay có người nên ngóc đầu lên nhìn tôi gương mặt có chút vui mừng. Giọng nói khàn khàn

--Anh ko nghĩ là em sẽ tới.

--Mọi chuyện là thế nào em cần một lời giải thích



--Anh xin lỗi

--Tôi ko cần anh xin lỗi chỉ muốn biết rõ mọi chuyện thôi.?

Mẹ Dũng nghe tôi hỏi anh, ko đợi Dũng trả lời bà đã xen vào

--Tất cả mọi chuyện là do con Ngọc nó bày ra. Mẹ xin lỗi con Lam ơi. Do mẹ già hồ đồ ko biết đúng sai nên mới nghe lời nó mà đối xử tệ với con mẹ sai rồi.

Bà vừa nói vừa khóc, tay đ.ấ.m mạnh vào lồng n.g.ự.c mình như đang tự trách bản thân làm tôi cũng hơi mủi lòng. Tôi đi lại giật tay bà ta ra ý nói tôi chẳng trách gì bà cả, rồi tôi định hỏi thêm cho rõ vụ con Ngọc nhưng chưa kịp hỏi đã nghe từ ngoài cổng tiếng xe hơi và mấy chiếc mô tô chạy vào.

Dũng thì vẫn điềm tĩnh giống kiểu đã chuẩn bị tinh thần rồi, mẹ Dũng thì xanh mặt run sợ, còn tôi lúc này trống n.g.ự.c lại đập liên hồi

Tú và một toán người mặc áo đen bước vào nhà. Tay ai cũng cầm hung khí, gương mặt lạnh tanh hung dữ vô cùng.

Tú đi trước nên vừa bước vào ánh mắt sắc lạnh của chú đã nhìn thấy tôi trước, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt đầy sự bất mãn nhưng chỉ một giây sau liền trở nên hung hăng. Tú đi tới đứng đối diện với tôi, gương mặt lạnh như băng gằn lên từng chữ

--Hoá ra tôi đoán ko sai. Chị cuối cùng vẫn vì gia đình nó mà đau lòng đúng ko?

Thấy Tú nhìn tôi nói chuyện ko chút thiện cảm thế này tôi cũng hơi sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh nhìn Tú trả lời

--Tôi chỉ đến để biết rõ mọi chuyện thế nào thôi. Còn nữa tôi cũng ko muốn chú ra tay hại người rồi lại hại bản thân chú, tôi ko muốn..

Lần này Tú cười nhạt

--Chị lo cho tôi thật hay sợ tôi hại nó nên chị mới đến, chị biết lo cho người khác vậy tại sao ko biết lo cho con mình. Bo mới 2 tuổi chị lại cả gan dám bỏ nó ở nhà một mình. Chị làm mẹ cái kiểu gì vậy hả. BO ĐANG TRONG XE, TÔI CHO CHỊ 3 giây ĐỂ RA XE VỚI NÓ. NẾU KO CHỊ ĐỪNG TRÁCH SAO TÔI RA TAY TÀN NHẪN VỚI BỌN HỌ.
 
Chương 97


Thề là chỉ vì sợ cái kiểu lên cơn điên bất thình lình của Tú mà tôi bất đắc dĩ phải vào trong xe ngồi với Bo nên mọi chuyện bên trong nhà thế nào tôi cũng chẳng rõ nửa.

Cho đến khoảng hơn nửa tiếng sau mới thấy Tú đi ra, Tú lên xe mà sắc mặt nhìn căng lắm nên tôi cũng chẳng dám hỏi, chỉ có Bo là mừng rỡ khi gặp Tú. Thằng nhóc con chúm chím chiếc môi xinh mà cong lên

--Ba Tú

Lần đầu tiên tôi bị giật mình vì Bo, nên tôi hỏi lại con lần nữa

--Bo con vừa gọi ai là ba vậy?

Ngón tay nhỏ xíu của Bo một lần nữa chỉ sang hướng của Tú rồi nói rõ to

--Ba Tú

Lần này thì tôi ngờ vực quay sang nhìn Tú đã thấy chú đưa tay sang bế Bo đặt trên đùi mình, đôi mày nhếch lên đắc ý, trên miệng nở nụ cười thật ngọt ngào nhìn Bo trìu mến.

À thì ra là vậy hóa ra có người đã nhân cơ hội dạy Bo đây mà.

Tú khẽ hôn lên đôi má phúng phính của cu Bo một cái chụt đầy yêu thương sau đó mới trả Bo lại cho tôi

-Chị muốn ăn gì tôi đưa đi?

-Ăn gì cũng được tôi dễ nuôi lắm.

-Vậy nuôi xong có được thịt không?

--Chú...?



Tôi á khẩu đến mức phải đỏ mặt trước câu hỏi của Tú, vì ko ngờ chú lại vô sỉ tới mức ấy, thấy tôi im lặng chẳng đáp Tú liền khẽ cười để lộ vài cái răng trắng tinh, trong lòng tôi cũng vì thế mà rạo rực. Lần đầu tiên sau mấy năm quen biết Tú tôi mới thấy nụ cười của chú thoải mái đến như vậy.

-Sao thế? ko trả lời nữa à mới đó mà đỏ mặt rồi sao?

Da mặt Tú dạo này dày thêm thì phải biết tôi ko trả lời là vì tôi ngại rồi vậy mà còn ráng hỏi thêm nửa, ức quá nên tôi ráng kìm cơn cảm xúc trong lòng mình lại mà dõng dạc tự tin trả lời

-Đã có công nuôi thì có quyền thịt thôi vậy mà chú cũng ko biết nữa hay sao mà còn đi hỏi tôi vậy hả.?

Lần này Tú liền đột ngột thắng xe lại một cái kít làm cho tôi bất ngờ xém tí là bị đập đầu rồi, cũng may Bo được tôi ôm nên cũng ko sao. Bị giật mình tôi liền quay sang nhìn Tú lớn tiếng nói

-Chú bị khùng hả, đang ngoài đường lớn thắng xe đột ngột ko sợ mấy xe phía sau tông vào sao, chú có muốn ch.ế.t thì c.h.ế.t một mình đi đừng lôi mẹ con tôi theo.

Mặc cho tôi chửi Tú vẫn im lặng sau đó ánh mắt vẫn nhìn sang phía bên kia đường làm tôi cũng im miệng lại mà bắt đầu tò mò nhìn theo

Bên phía đường trước cửa khách sạn một chiếc xe 4 chỗ đã đổ sẵn tôi thấy con Ngọc và một người đàn ông lạ mặt đang quàng tay sang ôm lấy eo nó rồi cả hai cùng bước vào trong

Tôi hoài nghi trong lòng nên liền quay sang hỏi ngay Tú

-Này là con Ngọc đúng ko? Người đàn ông đó là ai vậy ? Sao họ lại đi vào trong đấy!

Tú quay sang nhìn tôi hờ hững trả lời sau đó lái xe rời đi

--VÀO ĐÓ ĐỂ TH.Ị.T

Tú đáp câu này xong là Tôi cứng họng không thể thốt ra được lời nào nữa cả



Tôi nhìn chú ấy, Tú hôm nay bị gì ấy hay lâu năm ko ăn được thịt mà nãy giờ cứ mở miệng ra câu nào là làm tôi ngượng chín cả mặt câu đấy. Thế là vẫn theo sách cũ tôi lại giả vờ mặc kệ chú ấy đi mà ôm chặt Bo vào lòng rồi hai mẹ con thủ thỉ

--Bo nè lâu lắm rồi Bo mới được đi chơi đúng ko?Con thích hôn nè

Thằng bé kháu khỉnh đáp lại

–Bo thích lắm mẹ Lam.

Tôi cười tươi, hôm nay Bo nói sành rồi nhé, còn nói được câu rất nhiều chữ. Cái môi mỏng đỏ xinh và đôi má bầu bĩnh càng làm tôi thấy yêu con hơn. Tôi xoa đầu con rồi hỏi tiếp

--Vậy sao này mẹ sẽ thường xuyên đưa Bo đi chơi, Bo chịu ko?

–Bo thích đi với ba Tú với mẹ.

Gương mặt Bo thích thú tươi tắn hơn mỗi khi nhắc đến Tú làm cho tôi có chút ganh tỵ thì phải, đúng là con nít mà ai dụ ngọt là nó chịu liền à. Không muốn để thua Tú tôi liền hỏi thử Bo lần nữa xem con trả lời ra sao?

--Vậy nếu chỉ có mẹ đi với Bo đi thôi Bo có đi với mẹ ko?

--Dạ không, Bo thích đi với ba Tú nửa cơ

Xì… cảm xúc tôi tụt đi hẳn theo những lời nói vô tư non nớt của con trai, nên đành gượng cười mà hôn lên má con một cái cho đã ghét,

Còn người bên ấy lại trưng ra bộ mặt của kẻ đắc thắng làm tôi bực muốn lên m.á.u thật sự

******

Một lúc sau Tú đổ xe trước một quán cơm sườn, cả ba chúng tôi ăn no bụng xong ,Tú lại cho xe chạy vòng vòng sài gòn cho tôi và Bo ngắm cảnh Tú phố về đêm rồi cuối cùng mới quay xe trở về nhà.
 
Chương 98


*****

Về đến nhà

Bởi vì trong lòng còn nhiều chuyện vướng mắc nên hôm nay tôi quyết tâm phải hỏi Tú mọi chuyện cho ra lẽ thế là cho cu bo ngủ xong tôi đóng cửa lại rồi đi ra khỏi phòng, ngó xuống phòng khách chẳng thấy Tú đâu tôi đành đi sang phòng chú ấy.

Cửa phòng chỉ khép hờ, gôi rón rén đưa tay lên đẫy nhẹ cánh cửa ra rồi ngó vào trong

Căn phòng chỉ bật mỗi cái đèn vàng nho nhỏ thôi, tủ quần áo chỉ đơn giản có vài ba bộ tôi ngó xung quanh thêm lần nữa cũng chẳng thấy bóng dáng Tú nên đành đi ra ngoài, nào ngờ tôi vừa ra đến cửa thì liền thấy Tú đi vào.

Tú nhìn tôi nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên còn tôi lại vô cùng lúng túng

-Chị tìm tôi à?

-Ờ, ừ tôi định tìm chú hỏi vài chuyện thôi? nhưng.. nếu chú ko rảnh thì thôi vậy.

--Chị vào trong đi..

Tú lách qua tôi đi vào phòng trước tôi cũng quay vào trở lại rồi chầm chậm ngồi xuống chiếc giường của Tú, thái độ cứ ko được thoải mái cho lắm mặc dù ban đầu tôi là người tìm người ta trước.

Tú đi lại phía cửa sổ mở bật hai cánh cửa sau đó kéo tấm rèm sang bên cho gió bên ngoài lùa vào. Tay chú rút trong gói thuốc để sẵn gần đó ra một điếu rồi thong thả mồi lửa đưa lên miệng rít một hơi dài sau đó phả ra.



Tôi nhìn ra phía Tú đứng, làn khói thuốc trắng bay trong đêm tối chợt tôi thấy bóng lưng Tú cô đơn đến lạ, trong lòng tôi cứ lấn cấn mãi giữa nên hỏi hay ko hỏi vì tự nhiên lúc này tôi lại sợ hỏi ra xong rồi Tú lại nghĩ tôi đang lo cho gia đình Dũng thì khổ

Thấy tôi im lặng mãi nên một lúc sau Tú mới quay lại hướng tôi, rồi liền lên tiếng

-Có việc gì cần biết chị cứ hỏi đi tôi sẽ trả lời

-À cũng chẳng có gì chỉ là tôi thắc mắc chuyện lúc sáng chú xử lý gia đình Dũng thế nào thôi?

--Dũng đang rao bán lại cái siêu thị để trả nợ, tôi xin lỗi vì ko thể giúp chị giữ lại nó..Thật ra mọi chuyện lúc đầu tôi dự tính chắc Dũng sẽ bán công ty của hắn mà trả nợ nhưng tôi tính ko bằng trời tính. Tôi ko ngờ được phút cuối cùng chị lại đứng ra sang tên cái siêu thị cho hắn..

Nghe đến chuyện siêu thị bị bán, vô thức tim tôi như ai đó bóp mạnh, thật sự đau lắm, nhưng mà trong chuyện này cũng là lỗi do tôi, tôi đã tin tưởng Dũng, cho nên…dù sao thì cũng đâu trách Tú được…chỉ là tôi nuối tiếc công ba tôi gầy dựng.

-Thôi ko phải lỗi của chú đâu ko cần xin lỗi tôi, tuy tôi cũng buồn vì ko giữ được tài sản của ba tôi để lại nhưng chuyện cũng đã rồi thôi cũng nên cho qua đi chỉ trách do tôi tin người quá thôi… Mà còn chuyện hôm bữa chú nói Dũng đang quen cô Hương là sao vậy, còn chuyện con Ngọc nữa.

--Tôi chỉ biết Ngọc là trẻ mồ côi vì ăn cắp vặt nên bị người ta đuổi đi. Lần đó thấy cô ấy bị đánh tôi thương tình nên đưa về nhà chỉ là bản chất xảo trá ko bỏ được..Hôm qua tôi có nghe mẹ Dũng kể thực chất năm xưa gia đình họ có để lạc mất một đứa con gái là em của Dũng, còn việc có đúng là con Ngọc ko thì tôi ko rõ chỉ biết gần đây nó giao du với một số người lạ vào công ty của Dũng làm sao đó ăn cắp tài liệu bán ra bên ngoài. Hiện giờ cũng có thể nói công ty đó đang lao đao lắm, một thời gian nữa chắc cũng vỡ nợ.

Tú dừng lại một lúc sau đó tiếp tục giải thích tiếp cho tôi hiểu

--Hương là bạn gái cũ của Dũng trong một lần Dũng đến vay tiền có dẫn Hương theo rồi hai người họ ra vào khách sạn nhiều lần nên tôi mới biết thì ra hai vợ chồng chị cũng ko được hạnh phúc gì, còn chuyện vì sao Hương quen với đại ca bọn tôi thì tôi cũng ko rõ, một bên tôi tính toán dành chị và cu Bo trở về một bên là đại ca tôi vì dành Hương với Dũng nên ra tay luôn thôi.

Nghe Tú kể đầu đuôi câu chuyện mà tôi chỉ biết thở dài, thật sự ko biết nên trách Dũng hay tội nghiệp Dũng nữa nhưng nói đi cũng phải nói lại nếu Dũng ko thay lòng, chắc cũng ko đánh đổi tất cả như hôm nay đâu.
 
Chương 99


Tú giải thích mọi chuyện cho tôi nghe xong sau đó quay lại đi về phía giường rồi ngồi xuống cạnh tôi nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ ngầu khiến tôi có chút bối rối, càng run hơn khi tự dưng Tú đổi cả cách xưng hô với tôi giọng nói trầm ấm ấy như đi tuốt cả vào bụng tôi

--Mấy năm qua chưa một lần tôi rời mắt khỏi em và con nhưng tôi lại ko dũng cảm để dành em lại vì tôi sợ em sẽ ghét tôi mà mang con biến mất nên tôi chỉ có thể đứng đằng xa mà dõi theo ...Bây giờ ngay cả đối mặt với em tôi cũng không biết mình phải nên làm thế nào để bảo vệ em và con nữa. Tôi thế này có phải là vô dụng lắm ko Lam?

TÚ nói dứt lời, trên khóe mắt chú một giọt nước mắt nóng hổi bổng lăn xuống khiến cho tim tôi như muốn vỡ ra nhìn Tú day dứt vì tôi mà đau lòng tôi lại càng thêm khó xử, chẳng biết phải trả lời Tú thế nào mới phải cuối cùng cả căn phòng chìm trong sự im lặng.

*

Mọi chuyện tiếp theo sau đó cuối cùng giữa tôi và Tú chỉ có ngại ngùng nhiều hơn thôi. Tú cứ hay đi sớm về trễ nên chúng tôi cũng ít khi gặp mặt.

Nhớ lại hôm đó sau khi nghe Tú tâm sự tôi cũng rất muốn trả lời lại rằng tôi cũng đã rung động vì tình cảm Tú dành cho tôi nhưng chưa kịp trả lời thì Bo bên phòng lại giật mình khóc nên mọi cảm xúc liền bị dập tắt. Thế là những lời đang chuẩn bị nói chẳng thốt ra được, tôi quay lại phòng dỗ Bo, cả một đêm cũng vì vậy mà thức trắng, trong lòng ôm một bụng đầy tâm tư.

Chúng tôi vẫn ở chung một nhà nhưng dường như có khoảng cách nào đó đang ngăn lại thì phải, tôi để ý mấy hôm nay Tú cũng ko về nhà nửa có mấy lần tôi bấm bụng gọi cho Tú nhưng lại là thuê bao ko liên lạc được, trong lòng lúc đó chỉ sợ Tú bỏ đi hay ǵặp phải chuyện gì đó nên tôi lo lắng lắm.

Trong căn nhà rộng lớn giờ đây ngày qua ngày chỉ còn lại mình tôi và con. Nhà bình thường đã ít người nay lại càng neo thêm

mà dường như Bo cũng biết ba nó ko về nhà hay sao đó mà nó cứ chứng miết cứ liên tục nhỏng nhẻo đòi ba Tú. Ban đầu tôi còn kiên nhẫn dỗ ngọt cho con nín nhưng Bo cứ khó chịu mãi làm tôi càng thêm phát bực, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi hai mẹ con lại đi dạo, đã bốn ngày trôi qua thiếu đi Tú tôi càng thấy trống trải, dần dần là nhớ chú ấy nhiều hơn, có đêm nằm ngủ, trong giấc mơ chập chờn tôi còn mơ thấy Tú về ôm lấy hai mẹ con tôi vào lòng, rồi chợt giấc mơ tan biến, tôi giật mình thức dậy quờ quạt xung quanh chỉ thấy mền và gối liền vô thức rơi nước mắt.



Ban đầu tôi cứ nghĩ và tự trấn an mình rằng chỉ là do thói quen có Tú ở đây nên nhớ thôi nhưng hình như ko đúng ngày ngày nỗi nhớ Tú càng chồng chất khiến lòng tôi thêm nhức nhối và hình như từ lúc này với tôi...

Tôi yêu Tú thật rồi.

Không thể tiếp tục ngủ nửa, cũng không thể im lặng rồi tạo ra khoảng cách với Tú tôi ngồi bật dậy một mình thẫn thờ mở cửa phòng rồi vô thức đôi chân không chủ định đi một mạch bước qua bên bên phòng Tú. Tôi bật đèn lên, căn phòng được bố trí ngăn nắp nhưng lại rất đơn giản như con người Tú vậy. Tôi nhìn hết đồ vật này đến đồ vật khác rồi đi đến chiếc bàn gỗ được đặt ở góc phòng ngồi xuống.

Tiện tay mở chiếc máy tính lên, điều mà từ trước đến nay tôi chưa từng làm, dù lúc trước sống chung với Quân và Dũng cũng vậy ít khi nào tôi đụng vào đồ cá nhân của ai cả.

Nhưng bây giờ tôi thay đổi rồi, tôi muốn quan tâm đến tất cả những gì thuộc về Tú. Có lẽ khi yêu vào người ta hay làm những việc ngốc nghếch như vậy thì phải.

Nghĩ đến tự nhiên tôi lại chợt bật cười cho cái sự ngu ngốc và cái giá phải trả của chính mình. Lúc gần nhau lại ko biết trân trọng giờ xa nhau có hối cũng muộn rồi.

Chiếc máy tính mở ra, đơn giản cũng chẳng có gì chỉ duy nhất một chỗ làm cho tôi tò mò là Tú lại chơi facebook.

Và chính sự tò mò đó lại càng làm tôi ngạc nhiên và bất ngờ hơn là nick face này đã từng có thời gian nhắn tin với tôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top