Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh
Chương 100


Vậy là hóa ra ngần ấy năm Tú vẫn luôn ở bên tôi mà tôi chẳng hay biết.

Tôi thừ người ngồi ngây ra một lúc, sau đó tự bật cười cho chính mình.

"Lam ơi mày ngốc quá rồi Lam ơi?

mày nợ Tú quá nhiều rồi. Nợ người ta cả một thời thanh xuân vì mày mà dang dở"

Tôi vừa tự trách mình, đồng thời nước mắt cứ rưng rưng trôi xuống hai bên má. Ko biết bây giờ nhận ra tình cảm này có là quá muộn hay ko nữa.

*******

Tôi ngồi im lặng như thế lặng lẽ như thế cái không gian im lặng đến mức mà tôi có thể nghe rõ từng nhịp đồng hồ đang chạy, trên tay tôi cầm chiếc điện thoại, bấm vào mục tin nhắn, cứ soạn rồi lại xóa chẳng biết bao nhiêu lần nữa muốn nói gì đó với Tú nhưng nửa lại sợ…Và cuối cùng khi nhìn lại tôi cũng chẳng rõ mình nhắn khi nào nhưng tin nhắn đã gửi đi.

Tôi ngồi im ở trong phòng Tú, lắng nghe từng nhịp tim mình đang đập, lắng nghe tiếng con tim đang kêu gào vì nhớ Tú, rồi tôi đợi, rồi lặng lẽ đợi chờ và nắm chắc chiếc điện thoại trong tay, chẳng biết tôi đang mong muốn điều gì nữa, mà cứ liên tục thấp tha thấp thỏm rồi mong đợi.

Tôi ngồi thế đến khoảng độ chừng nửa đêm tôi mệt mỏi quá nên gục xuống bàn ngủ luôn rồi chợt mơ màng tôi phát hiện ra ai đó đang ẵm tôi đi đến bên giường đặt nhẹ tôi xuống, lấy chăn đắp lên ngang n.g.ự.c tôi

Ban đầu tôi cứ nghĩ là mình lại đang mơ nên vẫn cứ nhắm mắt nhưng cho tới khi tôi ngửi được mùi nước hoa quen thuộc thì tôi mới biết hoá ra là mình ko mơ mà là thật rồi

Mở vội đôi mắt lờ mờ tôi thấy Tú đang ngồi cạnh giường nhìn mình, tôi bất ngờ đưa tay lên dụi lấy mắt lần nữa sau đó lại mở ra. Và tôi ko nhìn nhầm trong phòng ánh sáng đèn có chút mờ nhưng tôi vẫn thấy rất rõ gương mặt Tú có chút mệt mỏi nhưng vẫn rất đẹp trai.

Giờ phút này tim tôi lại đập mạnh, cho dù là sai hay đúng đi nửa tôi vẫn muốn quyết định ḿột lần sống đúng với tình cảm của mình, ko muốn bỏ lỡ Tú một lần nào nữa cả nghĩ thế nên tôi liền ngồi bật dậy rồi lao vào ôm lấy Tú, tựa đầu vào n.g.ự.c Tú một cách tự nhiên nhất. Tú trong giây phút bất ngờ nên chỉ ngồi im cho tôi ôm, chẳng có hành động gì cả làm tôi có hơi hụt hẫng.



Khi giây phút tôi buông tay ra định rời đi thì chợt Tú dang hai tay ôm lấy trọn cơ thể tôi vào lòng chú. Tú dùng lực ko mạnh cũng ko nhẹ vừa đủ để siết chặt lấy tôi.

Cảm xúc tôi chợt vỡ oà lặng lẽ rơi nước mắt trong hạnh phúc, cứ muốn kìm nén cảm xúc lại nhưng ko thể nên chỉ biết úp mặt vào n.g.ự.c Tú mà nấc lên.

Tú đưa tay lên xoa lấy đầu tôi, lồng n.g.ự.c Tú đập rất mạnh như đang cố gắng kìm nén cảm xúc, giọng nói khàn khàn nhưng ấm áp lên tiếng đủ cho mỗi mình tôi nghe

-Nín đi mới chỉ vậy thôi đã khóc rồi à? Nhớ tôi rồi đúng ko?

Tôi lắc đầu, ngọ nguậy trong lòng chú lên tiếng dối lòng

--Ai thèm nhớ chú chứ?

-Còn chối à? Vậy là ai cách đây một tiếng nhắn tin vào máy tôi nói nhớ tôi vậy hả?

Nghe Tú nói vậy tôi liền lật đật buông Tú ra rồi nhanh chóng chụp vội lấy cái điện thoại dưới giường mở ra, một cảm giác xấu hổ khiến tôi ngại ngùng mà quay đi chỗ khác, đúng là cái điện thoại vô dụng mà đã xoá rồi vậy mà còn để lọt qua bên Tú mấy câu nói sến súa này làm chi ko biết, ngượng ch.ế.t đi được.

Biết tôi ngại Tú ko chọc nửa chỉ phì cười lấy hai tay kéo người tôi quay lại đối diện với chú, hai gương mặt chúng tôi sát lại gần nhau đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Tú ko nhanh ko chậm Tú liền hôn phủ lên môi tôi.

Tôi ko phản kháng mà có lẽ nói chính xác hơn đã bị Tú dụ dỗ nên chỉ biết ngồi im nhắm mắt lại thưởng thức nụ hôn của Tú thôi.

Biết tôi dần chấp nhận nên Tú ko ngại ngùng mà thăm dò nửa. Đáy mắt tỏ lên sự hài lòng, đưa đầu lưỡi của chú luồn lách vào trong khoang miệng tôi rồi ra vào ngấu nghiến khiến tim tôi đập loạn xạ. Đôi tay tôi cũng vô thức ko tự chủ được mà vòng ra phía sau cào cấu tấm lưng trần của Tú.
 
Chương 101


Tú hôn tôi thật lâu rồi di chuyển xuống vùng cổ tôi, hôn đến độ tôi có thể cảm nhận nếu có thể nuốt cả tôi vào bụng chắt Tú cũng nuốt luôn rồi.

Được một lúc dường như không thỏa mãn. Tú liền vật luôn tôi xuống giường, tôi cứ nghĩ thế nào tiếp theo cũng sẽ xảy ra chuyện gì đó nên đành nhắm mắt lại để mặc Tú làm gì thì làm nhưng ko ngờ chú ấy cũng nằm xuống theo tôi luôn ,nâng đầu tôi nằm lên tay chú

Tôi ko nghĩ là Tú dừng lại đột nǵột lên liền mở mắt ra hoài nghi cau mày nhìn Tú.

Tú nhìn sang tôi khẽ cười rồi lên tiếng chọc quê tôi

--Chờ gì à?

Biết bị nắm thóp tôi chỉ đành biết cười trừ mà trả lời

--Có đâu, tôi ..tôi.. thôi tôi về phòng nha, cu Bo dậy mà ko thấy tôi śẽ khóc đó!

Nói dứt lời tôi liền ngồi nhỏm dậy định đi nhưng Tú lại nhanh tay kéo tôi nằm xuống. Bị bất ngờ nên tôi ngã úp lên người Tú luôn bàn tay cũng tự nhiên mà ấn trúng cái vật đang trỗi dậy mạnh mẽ cộm lên trong chiếc quần mà cương cứng.

Vừa ngại vừa ngượng tôi rút vội tay ra, xoay người nằm luôn xuống cả cơ thể phút chốc cứng đơ vì xấu hổ, cũng vừa lúc đó Tú lại để tay lên cho tôi gối đầu thế là tôi liền giả vờ kiếm chuyện để hỏi cho đỡ ngại

--Mấy hôm nay chú đi đâu vậy, sao đi mà ko nói?

--Nói ra chị có sợ ko?

–Không? chú nói đi

--Đi giao hàng cấm



Nghe thế tôi giật mình liền xoay qua nhìn Tú, xem coi chú ấy đang nói thật hay giỡn nhưng khi thấy mặt Tú trả lời nghiêm túc thì tôi nghĩ có lẽ chẳng phải nói đùa.

Bây giờ tôi mới biết được công việc mà bấy lâu nay Tú đang làm. Tôi thầm thở dài tuy ko sợ nhưng nỗi lo lắng lại trỗi lên đúng là cái nghề của Tú làm tiền nhiều thật nhưng lỡ xảy ra sơ xuất là đi tù như chơi, tôi chính vì ko muốn Tú xảy ra chuyện nên đành lên tiếng. Dù chẳng biết Tú có vì tôi mà từ bỏ ko nửa

--Chú dừng công việc đó lại đi. Tôi thấy nguy hiểm lắm coi như chú vì Bo có được ko?

--Nếu tôi xảy ra chuyện em có đau lòng ko?

--Có!!!

Tú nhìn tôi ánh mắt đầy cảm xúc yết hầu nhấp nhô lên xuống hỏi tiếp

--Vì Sao Lại Đau Lòng?

Tôi lần này lấy hết can đảm mà vòng tay ôm lại Tú rồi nhỏ nhẹ trả lời

--Vì tôi lỡ thương chú rồi, vì chú là ba của con tôi nên tôi ko muốn chú mạo hiểm nữa.

Tú nghe tôi trả lời xong gương mặt trong giây lát có lẽ kích động nên chỉ im lặng mạnh mẽ ôm chặt lấy cơ thể tôi vào lòng.

……...

Buổi tối hôm ấy chúng tôi chỉ nằm ôm nhau rồi trò chuyện đến gần sáng.



Tú cũng có kể cho tôi nghe là do có vụ chuyển hàng qua biên giới gấp nên Tú đi mấy ngày ko kịp nói với tôi trước với lại sợ tôi lo lắng nên đành im lặng mà đi luôn

*****

Cả đêm đó hai chúng tôi thức nói chuyện nên gần sáng là tôi ngủ luôn trong vòng tay của Tú

Cho đến đầu giờ trưa, tôi nghe loáng thoáng dưới nhà có tiếng nhiều người nói chuyện rôm rả nên liền mở mắt.

Tôi đi vào tolet vệ sinh cá nhân xong định đi xuống nhà xem là ai nhưng vừa bước chân ra phía cầu thang đã nghe tiếng nói

--Anh chắc chưa ?

Là tiếng của một thằng con trai xăm trổ đầy mình đang hỏi Tú.

Nghe vậy nên tôi đứng lại trên này luôn để nghe thử xem là bọn họ đang nói đến chuyện gì ?

--Tao đã nói rõ hôm qua rồi, giao xong chuyến hàng đó là tao nghỉ luôn, mọi chuyện tao sẽ giải quyết sau với anh hai tụi bây đừng phí lời nữa.

Tú trả lời nhưng đôi mắt chỉ chăm nhìn cu bo, hai tay Tú ôm con ngồi trong lòng mình.

Rồi một thằng khác ngồi kế bên, cũng xăm trổ này nọ. Nghe câu trả lời của Tú nó vội lên tiếng

--Tụi em lo cho anh nên mới tới đây khuyên anh thôi, anh em mình gắn bó củng được nhiều năm đại ca đứng thứ nhất anh cũng là người đứng thứ hai rồi, giờ anh nghỉ ngang hỏi sau tụi em sống nữa, chưa kể đại ca cũng ko dễ để anh đi đâu, anh sẽ ch.ết đó anh Tú.

--Đúng đó, tụi em khuyên anh nên nghỉ lại đi đường nào rồi cũng c.h.ế.t thay vì anh vẫn là anh của bọn em có hơn không?
 
Chương 102


Lần này tôi thấy Tú ngồi im lặng một lúc sau đó Tú trả lời câu gì đó mà tôi ko nghe được nửa chỉ thấy hai thằng đó nghe xong là rời đi thôi..

Bọn họ đi rồi tôi đứng trên này chưa kịp đi xuống đã nghe tiếng của Tú bên dưới

--Em xuống đi bọn họ ra về hết rồi?

Đúng là tôi làm gì cũng ko qua khỏi mắt Tú, đứng nép sát vào tường thế này vẫn ko tránh khỏi tầm mắt của chú ấy.

Tôi đi xuống ko đi lại ghế ngồi mà ngồi dưới nền nhà luôn cu Bo thấy tôi miệng con liền cười toe toét, con cựa quậy ko chịu ngồi trong lòng Tú nửa mà bước đi nhanh lại ngồi cạnh tôi

--Bo dậy khi nào thế, hôm nay có tè trên giường ko nè

--Dạ không có mama thấy Bo có giỏi ko?

--Bo giỏi quá, vậy sáng ai bế Bo dậy nè nói cho ma ma nghe đi.

-Ba Tú bế con.

Bo đang nói chuyện với tôi thấy hộp đồ chơi trong cạnh bàn là con bò lại liền rồi ngồi ở đó tự chơi luôn.

Tôi nhìn theo thấy con có thể tự chơi một mình an toàn được tôi mới an tâm mà nhìn sang Tú. Hít một hơi nặng nề. Tôi hỏi

--Chú muốn rút chân ra khỏi công việc đó à?

Tú nhìn tôi nghe xong câu hỏi của tôi liền nhíu mày lại. Sau đó đưa tay chú sang khoảng trống ghế bên cạnh vỗ vỗ mấy cái sau đó lên tiếng

--Em lên này ngồi rồi nói.



Tôi thấy ngồi dưới này mà nói vọng lên cũng không tiện cho lắm nên đành nghe lời Tú mà lên ghế ngồi.

Tú thấy tôi biết nghe lời biểu hiện tỏ ra vui vẻ. Nhìn sang tôi nở nụ cười sau đó mới lên tiếng

--Đến bây giờ vẫn ko thay đổi cách xưng hô à? vẫn gọi chú xưng tôi sao?

--Thì...tôi...tôi chưa quen mà

--Nếu như em ko chịu thay đổi vậy từ nay về sau em có hỏi chuyện gì thì tôi vẫn sẽ ko trả lời nữa?

Tú nói xong liền giả vờ quay mặt sang một bên ý ko thèm nói chuyện với tôi nữa làm tôi cũng phải phì cười trước thái độ trẻ con của Tú

Vì với tôi mà nói từ khi biết Tú đến nay lúc nào tôi cũng thấy Tú lạnh lùng và khó tính lắm nên lần đầu tiên Tú làm nũng khiến tâm hồn tôi thoải mái thật sự.

nhưng dù là vậy tôi vẫn ko thể tránh khỏi sự ngại ngùng. Vì cách xưng hô của tôi và Tú ban đầu đã mặc định như vậy rồi,giờ nói đổi đâu phải dễ,lại ngượng miệng chế.t đi được, đúng là Tú biết cách làm khó tôi mà

Tôi ngại ngùng bẽn lẽn một lúc như mấy đứa con nít mới yêu, cứ suy nghĩ giữa nên nghe lời Tú hay là không mà cảm giác cứ hồi hộp vô cùng.

Và sau một lúc đấu tranh tư tưởng thì tôi đành quyết định là mình sẽ thay đổi.

Thế là tôi mạnh dạn đưa tay ra kéo người Tú quay lại đối diện với mình.

Tú thì thấy tôi hành động bất ngờ nên nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên lắm, nhưng thái độ ko để lộ gì cả mà lại tỏ ra là mình ko nghĩ gì. Chỉ im lặng xem tôi muốn làm gì thôi

Tôi ậm ừ trong miệng tiện thể tranh thủ nhìn gương mặt đẹp trai của Tú một lúc rồi sau đó mới cười gượng lên tiếng

--Ý tôi..em..em muốn hỏi là anh ...anh thật sự muốn rút chân ra khỏi đó có đúng là sự thật không?

Tú hài lòng, đôi môi thoáng phủ lên ý cười rồi chủ động tự nhiên dang tay ôm lấy tôi vào lòng. Tôi cũng tự nhiên mà vòng tay ôm lấy tấm lưng của Tú. Hai cơ thể gần sát nhau làm tôi có thể nghe rõ từng nhịp tim của Tú đang đập mạnh mẽ



-Nếu đúng sự thật là vậy em có vui không?

Tôi úp mặt dụi vào lòng anh mà nhẹ trả lời

--Em vui chứ, vì công việc ấy nguy hiểm lắm em sợ. Nhưng đâu phải rút chân ra cũng dễ dàng đúng ko anh?

--Ừ, có khi còn bị giế.t c.h.ế.t ko chừng?

Tú trả lời câu đó tỉnh bơ nhưng tôi nghe xong liền lạnh sống lưng. Tôi hốt hoảng rời vòng tay Tú rồi ngồi thẳng dậy nhìn anh hỏi lại

--Vậy anh giải quyết ra sao? bọn họ là anh em anh mà, chẳng lẽ lại độc ác như vậy ?

--Ba năm trước trong băng bọn anh cũng có một người xin rút chân ra khỏi nhóm. Sau đó quay sang chỉ điểm chỗ bọn anh giấu hàng cho công an biết thế là trong đêm đó bọn công an đột nhập chỗ ở bọn anh rồi truy bắt .

may mắn là bọn anh chạy thoát, chỉ có đại ca anh người từng giúp anh bị b.ắ.n chế.t, kho hàng cũng bị công an thâu tóm.

Sau lần đó, thằng em của đại ca anh lên nắm quyền thay..Và có đặt ra quy luật nếu ai rời khỏi, dù thân thiết cỡ nào nếu trốn khỏi mà bị bắt gặp cũng sẽ giế.t ch.ết ko tha.

--Vậy sao anh còn muốn...

Lần này Tú nhìn sang cubo sau đó anh đi lại ôm con vào lòng mình. Ánh mắt anh kiên định mà trả lời tôi

--Vì anh muốn tốt cho tươg lai của con mình, anh muốn con có một cuộc sống bình an nhất...Và anh ćũng ko muốn hai mẹ con suốt ngày phải sống trog lo sợ…Nếu ba ngày sau anh bình an trở về gia đình chúng ta về quê ở ko bon chen nơi này nửa nhưng nếu anh ko vượt qua được ....

Tú ngập ngừng hôn lên má cubo mà tôi thấy mắt anh đỏ ngầu làm tôi cũng khóc theo, chắc lần này rút lui khó khăn và nguy hiểm lắm nên thái độ anh mới thế này.

Nhìn anh đang cố gắng kìm nén cảm xúc để tôi được yên tâm mà sao tôi thấy thương anh quá đỗi, chẳng biết nói với anh những lời gì tôi đành chỉ lặng lẽ đi lại ôm ch́ặt lấy bóng lưng anh, không gian cũng vì chúng tôi mà dường như ngưng động lại.
 
Chương 103


Anh im lặng thở dài nặng nề, tôi cắn chặt môi để ko phải oà khóc mà sao nước mắt cứ chảy dài đến nỗi ướt cả mảnh áo sao lưng anh.

Tôi tự cười khổ trong lòng thầm trách

tại sao lần nào tôi mở lòng ông trời cũng muốn cướp đi mọi thứ của tôi vậy nè. Nếu đã ko muốn cho tôi hạnh phúc thì ban đầu cho tôi c.h.ế.t đi có hơn ko. ..Bo nhìn ba mẹ ko được vui gương mặt con cũng mếu máo sợ sệt ôm chặt lấy cổ ba nó..

Tú thấy vậy nên vừa ẵm cu Bo vừa xoay người lại đưa tay lên lao đi nước mắt còn vương trên mặt tôi. Giọng anh lạc đi thấy rõ

--Nếu lần này anh ko vượt qua được em thay anh chăm sóc cho con nha. Nói trước vậy thôi chứ anh hứa nhất định anh sẽ bình an trở về.

Khoảng thời gian bên nhau còn lại ít ỏi đó tôi đã phải dặn lòng cố gắng mà vui vẻ lên vì nếu tôi buồn chắc chắn Tú sẽ phải rất đau lòng.

Tôi hiểu rõ anh mạnh mẽ giỏi giấu cảm xúc là thế nhưng khi màn đêm buông xuống của đêm đầu tiên của thời hạn ba ngày tôi mới hiểu rõ nỗi buồn anh đang giấu đi là bao nhiêu.

Đêm khuya khi mà anh nghĩ tôi và con đã yên giấc ngủ say, mà phải nói đúng hơn là chỉ mình Bo ngủ còn tôi chỉ là đang giả vờ ngủ thì Tú liền nhẹ trở người ngồi bật dậy khỏi giường rồi tiện tay cầm theo gói t.h.u.ố.c lá đi thật khẽ hướng về phía ban công cửa sổ.

Tôi nghe chiếc giường lún xuống khi anh trở người tôi cũng đã quay lại đưa mắt dõi theo anh rồi. Tú mở cánh cửa sổ rồi đứng im lặng nhìn ra phía bên ngoài tay cầm điếu thuốc hút liên tiếp đến độ khói bay trắng xoá khắp bên ngoài, nằm trong này tôi còn ngửi được mùi thuốc.

Trái ngược với nỗi lòng tôi lúc này, ánh trăng hôm nay lại rất tỏ, trăng sáng đến độ tôi nhìn ra có th́ể thấy rõ ràng bóng lưng cô độc của anh.

Tú của tôi đứng bên đó chỉ khoác một áo choàng lông trắng, bên dưới mặc quần sọt. tóc anh chải cao ,mà hình như nếu tôi không đoán nhầm anh ốm đi vài phần thì phải, ốm hơn khoảng 1-2ký của tháng trước, vì tôi nhớ mới đây tôi còn khen thầm body anh chuẩn đây này, có lẽ anh đã phải lo lắng và chuẩn bị cuộc rời đi từ lâu rồi nên mới phải áp lực bản thân như thế.

Biết là trước sau gì cũng phải từ bỏ nhưng nhìn anh thế này tôi ko khỏi xót xa

Tú đứng đó lâu lắm, anh chẳng làm gì cả chỉ quay lưng về phía tôi rồi trầm lặng nhìn cảnh đêm đang dần tàn.



Chỉ đơn giản hành động hút lần lượt từng điếu thuốc thế mà lòng tôi lại liên tục nhói đau vì anh. Tôi tự hỏi người đàn ông này sao lại nặng tình như thế chứ? tôi có là gì để anh phải chấp nhận đánh đổi bằng cả mạng sống của mình thế này, một con đàn bà hai đời chồng, dơ bẩn rồi, có đáng để cho anh từ bỏ mọi thứ tốt đẹp của anh hay không?

Nước mắt tôi tuôn xuống đầm đìa đến ướt cả gối, tôi ôm lấy cu Bo đang ngủ say vào lòng để ngăn cho mình kiềm mà ko phát ra tiếng khóc.

Ông trời trêu ngươi nhưng cũng ông còn chút nhân tình để tôi sinh cu Bo ra trên cõi đời, để tôi còn có chút hy vọng mà vững chân cùng con đi bên đời của anh

Nhìn đồng hồ đã gõ 3h sáng, dù sao cũng chẳng ngủ được tôi liền kéo chăn đắp ngang bụng cuBo sau nó nhẹ nhàng bước xuống giường đi ra chỗ Tú đang đứng rồi vòng tay từ phía sau ra ôm chặt lấy bụng anh .

Bụng anh lạnh lắm, có thể do anh đứng nãy giờ nên sương xuống đã thấm vào da thịt, tay tôi xoa xoa cho anh ấm, miệng thì thầm

--Em nhìn anh đứng đây 3 tiếng đồng hồ rồi, từng giây từng phút trôi qua tim em như ai bóp đau đến nghẹt thở, nhìn anh lâu vậy nên mắt em cũng mỏi rồi chẳng muốn nhìn tiếp nữa đâu. Nếu anh muốn đứng đây có phải nên rủ em đứng cùng có hơn không?

Tú quay lại, anh dang tay kéo đầu tôi áp vào lòng anh, tôi nghe rõ tiếng lồng n.g.ự.c anh đang đập rất nặng nề. Giọng anh khàn khàn

--Em không ngủ được à?

--Quen hơi anh rồi này

Tú khẽ cười, nụ cười khiến tôi thật xót xa, anh xiết vào lòng anh, anh hôn lên tóc tôi hít hà mùi thơm bồ kết, giọng anh nghiêm túc

--Anh biết cả đêm em không ngủ, cũng biết em đang lo lắng cho anh nhưng chuyện gì đến nó sẽ đến, ko đến nó sẽ ko bao giờ đến anh ko muốn em vì suy nghĩ linh tinh mà hại bản thân mình. Em bây giờ không phải một mình em còn anh còn con nữa đó Lam.

Tôi nghe anh trách sao ko giận tý nào mà cổ họng tôi có như đang nghẹn lại.
 
Chương 104


Vừa ngoài này lạnh, thêm bị kích động nên chẳng thể nói nên lời, răng môi lạnh quá cũng va vào nhau cầm cập.

Biết tôi lạnh nên anh liền khom xuống bế tôi lên rồi đi lại sopha đặt tôi xuống, thường thì mọi ngày khác Bo ngủ phòng riêng nhưng hôm nay con muốn ngủ chung với ba mẹ nên từ tối Tú đã để con ngủ cùng.

Giờ mà chúng tôi trở lại giường chắc chắn con sẽ thức vì vậy nên chỉ đành nằm đỡ ở trên ghế tạm thôi.

Tú ngồi trên ghế để tôi nằm trên đùi anh, được một lúc tôi cảm thấy vẫn ko thể ru mình vào trong giấc ngủ được cứ nhắm mắt lại lại tưởng tượng ra cảnh Tú bị b.ắ.n chết. Sợ quá ko dám ngủ nửa tôi đành hé mắt nhìn trộm Tú

Tôi thấy Tú đang ngả đầu ra sau sopha, đôi mắt anh nhắm nghiền nhưng bàn tay dưới này vẫn nghịch lấy tóc của tôi, biết anh ko ngủ thế là tôi liền ngồi dậy, đầu tôi tựa vào vai anh mà nhỏ nhẹ thủ thỉ nói ra suy nghĩ của mình

-Anh nè hay là anh đừng rút lui ra nữa được ko? Sao em có linh cảm xấu lắm

-Sao em nghĩ vậy, ko tin anh à.?

-Em sợ thôi chứ ko phải ko tin tưởng anh, s.ú.n.g đạn ko có mắt lỡ trúng một phát là đi chầu ông bà liền đó

Lần này nghe tôi trả lời xong tôi phát hiện ra anh phì cười, tôi ngạc nhiên nhìn anh ko hiểu anh cười có ý gì liền bật dậy, đúng lúc anh cũng đang mở mắt ra rồi chăm chú nhìn lấy tôi vẻ mặt tự nhiên gian hết sức khiến tôi sinh nghi, giọng anh hơi lớn một bật đủ để tôi nghe ŕỏ ràng từ chữ

-Vậy để anh thử đạn trước xem sao?

Tôi nhìn anh nghi hoặc

-Đạn đâu mà anh thử chứ? dùng s.ú.n.g tuỳ tí́ện công an còng đầu anh trước bây giờ.

-Em yên tâm đạn này b.ắ.n ko phát ra âm thanh, ko gi.ết c.h.ế.t ai đâu.

-Anh đừng có xạo em ko tin đâu, mấy anh là dân xã hội e biết chắc ai cũng có một cây s.ú.n.g mà nhưng nói gì thì nói dù anh giỏi cỡ nào đi nữa thì dùng s.ú.n.g vẫn nguy hiểm thôi.



-Súng của anh để tạo người, ko gi.ết ch.ết người được đâu, có khi b.ắ.n vài phát cũng ko ch.ết. Em thử ko?

Lúc này tôi vẫn ngây thơ ko hiểu ý Tú đang nói nên trả lời tỉnh bơ, chỉ cho đến khi anh áp sát mặt tôi nói nhỏ giọng điệu ko nghiêm túc tôi mới phát hiện ra cây s.ú.n.g anh đang nhắc đến là cái gì. Thế là chưa đầy 3 giây sau tôi liền xấu hổ đến đỏ cả mặt

Chẵn đợi tôi đồng ý hay ko, anh chợt ôm chầm lấy tôi sau đó anh chủ động đặt lên môi tôi một nụ hôn thật sâu, anh đưa tôi vào thế bị động đầu lưỡi quấn lấy lưỡi tôi rồi càn quét trong họng khiến tôi muốn khó thở.

Tôi khó chịu đẩy anh ra rồi nhanh chóng lấy lại hô hấp nhưng mà càng cố gắng tránh né Tú thì lại càng làm dục vọng của anh dân cao hơn thì phải tôi thấy anh cười nhẹ, nụ cười dịu dàng nhất mà từ khi quen Tú tôi thấy được, ánh mắt anh hiện lên dục vọng mãnh liệt nhưng không phải kiểu vồ vập mà chỉ là từng bước từng bước khiến tôi cam tâm mà tan chảy.

Tú khẽ ôm tôi lần nữa nữa rồi đưa tay nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc váy ngủ tôi đang mặc ném xuống nền gạch.

Một màn cảnh xuân hiện ra trước mắt, tôi để ý hô hấp anh có chút không ổn định anh nhìn chằm ch́ằm vào n.g.ự.c tôi thật lâu làm tôi thấy ngại có chút xấu hổ nhanh chóng tôi đưa tay lên định che n.g.ự.c lại nhưng anh lại nhanh hơn tôi mà gạt tay tôi ra rồi nhẹ nhàng để tôi nằm xuống sofa

Hai tay anh bóp chặt hai bầu n.g.ự.c của tôi mà nắn bóp, gương mặt đẹp trai ấy hiện lên đầy vẻ mê hoặc. Giọng anh khàn khàn rót vào tai tôi

-- Đừng ngại Lam!! anh yêu em

Tôi e dè đưa tay vòng lên cổ anh khẽ trả lời

--Em cũng yêu anh mất rồi

Tôi nói xong liền nhìn anh trong đôi mắt anh lúc này tràn đầy ý cười anh khom xuống ngậm lấy hai bầu n.g.ự.c tôi cứ hôn thật nhẹ nhàng tạo cho tôi cảm giác được yêu thương và trân trọng, mà cảm giác này hình như lâu rồi tôi chưa nếm trải lại

Anh ngậm lấy bầu n.g.ự.c bên trái lại chuyển sang bầu n.g.ự.c bên phải . Sau đó một lúc mới chịu rời đi bàn tay bên dưới lại không an phận, lặng lẽ cởi bỏ quần lót của tôi ra. Hơi lạnh phút chốc lùa vào khiến tôi thấy không quen cơ thể run lên bần bật nhưng khi tôi chưa kịp thích ứng gì thì một lần nữa lại nhận được bàn tay ấm nóng của anh đụng chạm đến phía dưới, cơ thể tôi tự nhiên rung lên theo bản năng mà khép chặt hai chân lại rồi nói

-- Đừng mà.. Tú
 
Chương 105


Giọng anh gấp gáp như đang đè nén dục vọng đang dâng lên trong cơ thể

-- Thả lỏng ra nếu ngại, em nhắm mắt lại đi ngoan… anh thương

Giọng nói mang theo đầy mê hoặc làm lý trí của tôi cũng bị lung lay cơ thể tôi bắt đầu có sự phản ứng biểu hiện là tôi phát hiện ra vùng dưới đã ướt át theo chuyển động trêu ghẹo của tay anh từ lúc anh bắt đầu rồi vừa lâng lâng vừa xấu hổ . Tôi đỏ cả mặt nhưng ko giấu được sung sướng, đành nhắm mắt lại mà nằm im ôm lấy anh.

Lần này tất nhiên Tú vô cùng hài lòng với tôi. Tôi cảm nhận thân nhiệt anh nóng hơn bao giờ hết bên dưới cái đó của anh lại bành trướng như muốn chứng tỏ bản lĩnh đến mức muốn rách toạc cái quần âu mà anh đang mặc.

Ánh đèn ngủ nhàn nhạt càng khiến cho buổi tối thêm ấm áp hơn, bàn tay Tú lại mạnh mẽ di chuyển vào phần đùi non của tôi rồi nhanh chóng tách hai chân tôi ra nhẹ nhàng đưa tay vào trong khám phá, tôi vì bất ngờ không quen nên thấy hơi khó chịu, khẽ kêu lên một tiếng

-- Đau!

Ngón tay Tú vì tiếng kêu của tôi mà dừng lại, Anh nhìn tôi thăm dò rồi cúi thấp xuống nâng niu hôn lên trán tôi sau đó lại di chuyển ngón tay nhẹ nhàng ra vào lần nữa

Lần này cơ thể tôi đã quen với vật bên trong rồi nên xuất hiện cảm giác dễ chịu.

tôi co rướn người theo từng nhịp tay di chuyển bên trong của anh

Anh biết tôi đã dần quen với hành động của anh nên bắt đầu ngừng lại rút nhẹ tay ra ánh mắt anh tràn ngập mê hoặc nhìn lấy tôi.

Giọng nói ấm nóng đầy vẻ cưng chiều

-Cho anh nha Lam!!!

Giờ phút này mà nói có lẽ tôi và anh không cần nói gì cả chỉ cần hai ánh mắt nhìn nhau cũng đủ để đối phương hiểu được được tôi đang nghĩ gì. Nên tôi ko cần trả lời nữa mà chỉ im lặng không đáp nhẹ gật đầu cho lời đồng ý, làm sao mà không cho cho được khi nãy giờ anh đã kêu thích cơ thể tôi lên đến giới hạn cực độ rồi.



Anh biết tôi đồng ý liền cười, sau đó tức tốc cởi bỏ chiếc quần anh đang mặc đưa cái vật đang sừng sững kia nhanh chóng đưa vào bên trong cơ thể tôi ?

Vật của Tú vừa dài vừa lớn, gân guốc ,lớn đến nỗi khi vào trong anh chật vật một lúc mới có thể lấp đầy khoảng trống trong tôi được, làm cho tôi vừa đau vừa thỏa mãn.

Tôi nhìn anh đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt đầy vẻ nam tính cơ thể anh như đang bốc cháy trong dục vọng, trên trán bắt đầu xuất hiện lấm tấm vài giọt mồ hôi, cảm giác l.à.m t.ì.n.h này không phải tôi chưa từng trải qua nhưng mấy năm nay có thể nói tôi đã như một tờ giấy trắng rồi, vì với Dũng tôi và anh từng ấy năm sống bên nhau nhưng dù một lần cũng không có nên giờ phút này đối với sự khiêu khích không lối thoát của Tú,làm sao tôi có thể chống đó nổi .

Tú càng kích thích ,cơ thể tôi càng mê muội mà chìm sâu

Bên dưới Tú bất ngờ thúc mạnh của mình vào sâu trong tôi bất thình lình khiến bàn tay tôi nắm chặt lấy Tú ghế sofa, cảm giác sướng đến độ khuôn miệng Tôi không tự chủ mà thốt lên gọi lấy tên

--Tú

Tú nghe tôi gọi, anh mỉm cười, tay anh khẽ luồn vào bên dưới ghế nâng đầu tôi lên đặt lên tay của mình, cơ thể cũng nhõm dậy một tí, bên dưới anh cuồng nhiệt ra vào, trên này đôi môi không đứng đắn lại cúi xuống ngậm lấy bờ môi của tôi mà ngấu nghiến.

Tôi vô thức cũng vòng tay ôm lấy tấm lưng trần của anh tự nhiên hôm nay lại thấy yêu anh nhiều hơn một chút..

Đời tôi tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày tôi lại được một người hoàn hảo như anh từng ấy năm vẫn yêu tôi, chờ đợi tôi không chê bai tôi, dù cho tôi không còn được nguyên vẹn nữa giờ phút nằm dưới cơ thể anh được nghe rõ từng nhịp trái tim anh đặt tôi mới biết hóa ra tôi không nằm mơ mà đó là sự thật, tôi vui vẻ giữ chặt tấm lưng Anh vuốt lấy những giọt mồ hôi nóng ấm kia . Cứ thế tôi và anh dây dưa không ngừng nghỉ, anh ra vào bên trong tôi một cách thuần thục làm cho tôi sướng một cách trọn vẹn nhất

Sau một lúc bất ngờ Tú rướn người lên anh đẩy sâu vào trong tôi lần nữa rồi gầm nhẹ phóng thích những giọt tinh binh vào trong cơ thể tôi, hai tay anh bóp chặt lưng tôi, gương mặt nhăn nhó kiểu sung sướng ..Sau đó là thở dốc nằm xuống bên trên cơ thể tôi rồi gục đầu nhắm mắt lại nghỉ mệt.

Tôi mỉm cười sau chuyện ân ái cũng ôm chặt lấy lưng anh mà khép chặt đôi mắt

Đúng lúc này bất ngờ cu Bo thức dậy con ngồi bật dậy trên giường. Đôi mắt con to tròn nhìn thẳng vào hai chúng tôi mà ngơ ngác hỏi

-- Ba? Mẹ đang làm gì thế?
 
Chương 106


Cả hai quay lại nhìn Bo mà giật b.ắ.n cả người, mắc cỡ với con thật sự dù cho tôi hiểu Bo cũng chưa hiểu được gì đâu? Nhưng sự vô tư của con nhỏ đủ khiến tôi đỏ bừng cả mặt.

Tú nhìn tôi, tôi nhìn Tú hai đứa cười gượng gạo, rồi anh bước xuống mặc nhanh cái quần vào đi lại giường ẵm cu Bo lên, anh quay lại nháy mắt tôi ý bảo tôi đi thay đồ. Tôi hiểu ý nên cũng lật đật ngồi dậy nhặt cái váy ngủ cầm lên tay đi lẹ vào nhà tắm.

Bên ngoài tôi nghe loáng thoáng tiếng cu bo hỏi lại Tú một lần nữa con cứ lắp bắp nói ba đánh mẹ của Bo ý làm cho tôi đang trong này cũng phải xấu hổ vì câu hỏi ngây thơ của con, và càng mắc cười hơn khi nghe câu giải thích của Tú

--À ba với mẹ đang chơi trò cưỡi ngựa thôi, ba không có đánh mẹ của Bo đâu nha

Bo nghe xong lại tiếp tục mè nheo

--Bo cũng muốn. Ưm ưm ba Tú

--Ok Bo muốn ba làm con ngựa cho con cưỡi đúng khum?

--Ba ba

Tiếng Bo cười vang khoái chí.

Hai ba con bên ngoài bật đèn lên rồi Tú bò xuống cho cu bo cưỡi ngựa. Tôi thay đồ xong đi ra nhìn thấy cảnh này cũng phải phì cười đau cả ruột. Bất giác tự hỏi hạnh phúc này tồn tại được bao lâu nữa.

Bên ngoài tiếng gà đã bắt đầu gáy sáng, báo hiệu lại một ngày nữa lại đến...

Thời gian cứ thế trôi qua thật nhanh và chớp mắt một cái thời hạn 3 ngày mà Tú nói cũng đã đến .

Dù thật lòng mà nói tôi chẳng biết sau ba ngày anh phải đối diện với sự việc nguy hiểm như thế nào nguy hiểm đến độ c.h.ế.t chóc ra sao. Nhưng tôi thật lòng vẫn không tránh khỏi lo lắng

Cuối cùng buổi sáng của ngày thứ 3 định mệnh cũng đã tới

Sáng tôi dậy sớm chuẩn bị buổi sáng xong, Tú mới bế cu Bo từ trên lầu đi xuống ,tự nhiên theo cảm giác tôi thấy gương mặt anh đượm buồn đôi mắt tối màu lại dù anh đã cố tỏ ra vui vẻ trước mặt tôi



Bữa sáng cũng vì những tâm tư đang đè nén trong lòng mà tôi và anh chẳng ai đụng đũa cả, chỉ có cu Bo ngồi liên thiêng nói chuyện vô tư, bắt buộc tôi và anh đành gượng cười mà vừa đút con ăn vừa nói chuyện cùng con

------

Đang giả vờ vui vẻ nói chuyện bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại Tú reo lên, tim tôi đập mạnh vô thức dấy lên nỗi sợ hãi nhìn chăm chăm về phía anh mà theo dõi.

Động tác tay Tú rút điện thoại trong túi quần ra không nhanh, không chậm ánh mắt anh liếc sơ qua màn hình xem ai gọi sau đó nhìn về phía tôi rồi đứng lên đi thẳng ra ngoài khuất mặt tôi anh mới nghe máy

Tôi ôm cu Bo chờ đợi chẳng mấy chốc anh quay vào ánh mắt anh nhìn tôi và con da diết ,anh đi tới bên tôi rồi đưa tay ra ôm lấy cu Bo vào lòng mình.

Anh hôn lên tóc lên trán của con, tôi nhìn theo đôi mắt anh đỏ ngầu, gương mặt anh tối sầm lại anh ôm Cu bo thật chặt khiến cu Bo chẳng hiểu chuyện gì nhưng con khó chịu cứ cựa quậy trong lòng anh

--Ba Tú Bo đau.

Anh nới lỏng tay đang bế Bo ra, anh nhìn con một lúc sau đó mới quay sang tôi

-- Em ở nhà chăm sóc cho con thật tốt nhé. Đợi anh xong việc anh về .

Nghe dặn dò, giọng nói khàn đi thấy rõ, và cả biểu cảm của anh như đang cố nén đau lòng mà nụ cười trên môi tôi tắt ngấm, nước mắt trên bờ mi bắt đầu lăn dài rơi xuống mặn đắng!

Tôi ngước nhìn anh khẽ gật đầu

--Dạ em chờ anh, hứa với em anh phải trở về bình an nha anh.

Nói dứt lời, dù đã cố kìm nén nhưng rồi tôi không giấu được đứng trước anh tôi oà lên khóc như một đứa trẻ rồi lao vào ôm chầm lấy anh mà nấc lên từng hồi, tôi biết đã đến lúc anh rời đi rồi, biết là anh sẽ gặp nguy hiểm nhưng chúng tôi chẳng biết phải làm thế nào nữa. Chẳng lẽ chạy trốn bọn họ sau, cách đó tôi đã từng nghĩ nhưng không được vì tôi nghe anh kể đại ca của bọn anh có tiếng ở đất Tú Phố này lắm, đàn em cũng nhiều vô kể, rải rác ở những tỉnh và huyện, nên dù chúng tôi có chạy trốn mà khi trốn đi bị bắt về số mạng của chúng tôi sẽ thê thảm vô cùng

Tú nói thà để mình anh đối mặt. Nếu may mắn đại ca nể tình chúng tôi sẽ được rút lui trong im đẹp cùng nhau về quê mà sinh sống còn không may anh xảy ra chuyện gì, tôi còn ở lại mà nuôi con
 
Chương 107


Một tay anh bế Bo một tay còn lại anh ôm siết tôi vào lòng anh tôi nghe rõ từng nhịp tim anh đang đập rất mạnh ôm nhau bao nhiêu lâu cũng không đủ nhưng giây phút nào rồi cũng sẽ phải dừng lại…Anh hôn nhẹ lên mái tóc của tôi rồi anh buông tôi ra. Đưa Bo qua cho tôi bế

Anh bẹo má con một cái sau đó mỉm cười, anh nói với con

- Bo ở nhà với mẹ ngoan nhé! đợi ba về nha.

Giọng Bo ngọng nghịu, nói lắp bắp mãi mới nghe ra được Tú một câu.

-- Dạ…mà..Bo…cũng thích ở với ba Tú nữa …Bo không…cho ba…Tú đi đâu

Lần này tôi thấy anh không kìm lại được nữa rồi, trên khóe mắt anh đã rơi xuống một giọt nước mắt. Anh không trả lời con nữa mà quay mặt đi thật nhanh lên lầu thay đồ

Tôi ôm con nhìn theo bóng lưng anh quay đi mà nước mắt tôi lặng lẽ lại rớt xuống đôi chân tôi run run như muốn ngã quỵ

Tiếng Bo khóc đòi Tú bế như đang xé nát lòng tôi.. Trong phút giây này vô thức tôi lại niệm Phật cầu xin phật trời phù hộ độ mạng cho anh của tôi quay về bình an với tôi. Vì tôi biết lần này anh đi lành ít dữ nhiều

Tôi đặt Bo xuống rồi dẫn con đi chầm chậm ra phía ngoài sân ,cu Bo nay đã tuổi tuổi con đi cũng khá cứng rồi chỉ là do chúng tôi thương con nên ẵm con suốt. Chính vì thế mà mỗi lúc cho con đi một mình con khá là nhát, bấu chặt vào tay tôi mà đi từng bước

Tôi dẫn con ra đến gần chỗ xe anh đậu thì trong nhà anh cũng đã đi ra đến nơi Anh mặc nguyên một cây đen trong rất ngầu, tóc vuốt keo thẳng tắp anh đi tới chìa ra trước mặt tôi một cuốn sổ tiết kiệm cùng với một tờ giấy tờ nhà.

Giọng nói anh nhẹ nhàng và ấm áp

--Trong sổ tiết kiệm có 200 triệu em giữ đi. Thật ra anh chẳng giàu có nhiều như nhiều người đã nghĩ đâu, mấy năm qua anh dư được bao nhiêu đã chuộc lại ngôi nhà của ba em rồi nên bây giờ chỉ còn lại một ít, em giữ lại hết đi .

Tôi cầm lấy xong, anh liền bước vào xe rồi cho xe chạy đi liền. Trong đầu tôi nghĩ chắc chắn là anh đang sợ phải nhìn cảnh tôi và Bo tiễn anh mà anh chẳng nỡ rời xa.

Anh đi rồi, tôi vẫn đứng đây chôn c.h.ặ.t c.h.â.n tại chỗ chẳng biết làm gì tiếp theo nữa cả ánh mắt vẫn cứ cứ dán chặt theo hướng xe anh rời đi, cảm giác lúc trước Quân mất đi tôi đau nhưng cũng chẳng bằng cái cảm giác Tú đi như bây giờ

Cảm giác người đi mà tôi chẳng biết có thể quay trở về được nữa không.



Cả nguyên một ngày rồi đến đêm trôi qua ,tôi cứ mãi chờ đợi tin anh trong vô vọng, điện thoại anh dù tôi có gọi cả ngàn cuộc cũng chẳng th́ể nào kết nối được.

Đột nhiên tôi có cảm giác anh xảy ra chuyện xấu rồi.

.

.

.

.

Trong đêm khuya, trên chiếc giường nhỏ. Tôi nằm nghiêng sang bên trái ôm lấy con trai của tôi đang ngủ say mà nỗi nhớ anh cứ quặn thoắt đến đau lòng, nhớ lại khoảng thời gian của mấy năm về trước khi tôi và anh Quân quen nhau, lúc ấy Tú cũng đã lớn hơn tôi hai tuổi nhưng vì khi đó yêu Quân nên tôi đâu bao giờ để ý đến ai?

Thế mà tôi đã không ngờ khoảng thời gian đó Tú đã đứng một bên im lặng yêu tôi nhiều đến vậy. Anh không nói, cũng chẳng lộ diện, rồi nghe kể đến khi nghe Quân kể anh yêu tôi, muốn lấy tôi làm vợ thì Tú lại một lần nữa chọn cách im lặng, vẫn nhất quyết không nói cho Quân biết việc Tú thích tôi, cứ thế vì không muốn phải khó xử khi đối diện Tú đã chọn cách rời đi…Rồi đến sau này lần anh Quân bị tai nạn mất…những chuyện mọi người khác hại tôi….Chuyện Bo gặp tai nạn…. Tất cả đều là Tú đứng phía sau giải quyết và lo cho tôi cả….Anh dành tình yêu cho tôi nhiều đến nỗi dù cho tôi bao lần từ chối, bao lần nói ra những câu phũ phàng với anh, đã dứt bỏ anh để chọn Dũng thế nhưng anh vẫn không hề từ bỏ, vẫn cố chấp vì một tình yêu mù quáng với một đứa chẳng ra gì như tôi mà khắc cốt ghi tâm.

Tôi có nghe đâu đó có người đã bảo rằng

---Điều quan trọng nhất trong tình yêu là

Không phải là yêu nhau bao nhiêu lâu

Càng không phải là đã có với nhau những gì, bởi vì những thứ ấy nó đã quá tầm thường trong cái chuyện tình cảm rồi

Nếu đem so sánh tôi lại thấy hình như Tú là người gần như vậy đó.

chẳng cần ở bên cạnh tôi, chẳng cần tôi phải yêu lại. Chỉ một mực im lặng dõi theo tôi và con một cách âm thầm nhất. Và hơn thế nữa là chỉ cần khi tôi và con gặp khó khăn gì Tú sẽ là người đầu tiên xuất hiện mà bảo vệ.
 
Chương 108


Anh là vậy đó, bên ngoài lạnh lùng vậy đó nhưng chưa bao giờ ngừng yêu mẹ con tôi, một người đàn ông hoàn hảo như vậy hỏi vậy sao tôi ko động lòng với anh cho được.

Không nghĩ đến thì thôi nghĩ đến rồi tôi lại khóc. Biết là anh đang ǵặp nguy hjểm nhưng tôi lại chẳng biết phải làm thế nào cả, điện thoại anh thì ko liên lạc được, bạn bè anh tôi cũng chẳng biết họ ở nơi nào. Chỉ còn một nơi là nhà đại ca bọn anh tôi tới một lần rồi nhưng tôi lại ngu đến mức bây giờ chẳng thể nhớ ra đường đi là chỗ nào. Vì lúc đó tôi chưa đặt tình cảm vào anh nhiều nên đâu quan tâm tới giờ đến lúc cần thiết mới thấy hối hận lắm luôn

Tôi nằm suy nghĩ mãi, lo lắng cho anh khóc đến sưng mắt đến gần khuya thì mệt quá tôi nằm thiếp đi luôn, trong cơn mê man tôi thấy cánh cửa phòng mở ra, bên ngoài là Tú đang đi vào cơ thể anh toàn là má.u gương ḿặt anh cũng đầy má.u, nhưng tôi ko sợ mà ngược lại thấy anh tôi mừng rỡ định chạy tới ôm lấy thì đột nhiên anh lại mỉm cười với tôi rồi dần dần hình bóng anh từ từ… biến mất.

Giấc mơ thật đáng sợ. Tôi giật mình tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt nhìn xung quanh tìm kiếm anh nhưng chẳng thấy gì cả,không gian chìm trog im ĺặng, chỉ nghe mỗi nhịp thở đều đặn của Bo đang ngủ...Hóa ra là tôi đang mơ

Tôi ngồi dậy chẳng thể ru mình vào giấc ngủ nữa, mệt mỏi tựa lưng vào Tú giường, lại tiếp tục cầm điện thoại lên định gọi cho anh lần nữa thử xem anh có mở máy lên chưa thì ko ngờ tôi lại thấy số của Dũng gọi tới.

Tôi cau mày nhìn điện thoại, lòng ngạc nhiên tự hỏi giờ này khuya rồi mà anh ta lại gọi chắc có chuyện gì quan trọng rồi? Nghĩ thế nên tôi ko chần chừ mà bắt máy luôn.

Tôi lên tiếng

-Alo?

Bên kia Dũng nói hơi gấp

-Lam đúng ko em.?

-Là em, có việc gì mà anh gọi em giờ này vậy?

--Em đang khóc à?

Nghe Dũng hỏi tôi mới im lặng, hít thở thật sâu cho bản thân mình bình ổn lại. Rồi mới trả lời anh

--À tại em đang bị cảm thôi không có gì đâu anh?

Lần này bên kia Dũng im lặng một lúc khiến cho tôi cũng thấy tò mò,nhưng tôi ko vội hỏi mà cũng để im xem anh đang muốn nói việc gì…Mãi một lúc Dũng mới lên tiếng



-Tú đang gặp chuyện đúng ko Lam?

Nghe Dũng nhắc đến Tú tôi ko giữ được bình tĩnh mà nhanh chóng vội vàng hỏi lại

--Sao anh lại hỏi vậy, anh biết chuyện gì đúng ko Dũng?

-Anh cũng ko biết, chỉ là hôm nay anh tới chỗ bọn họ đóng tiền lãi thì vô tình gặp Tú đi vào,ban đầu anh ko quan tâm tới nhưng lúc anh vừa ra về đến cửa thì vô tình nghe tên Long đen(tên đại ca bọn họ) nói với Tú là

" Nguyên tắc của tao đặt ra thế nào mày cũng biết rồi, nể tình mày là anh em vào sinh ra tử với tao tao cho mày thời hạn một ngày để suy nghĩ. Qua ngày mai tao hi vọng tao ko thấy má.u chảy ở chỗ này"

Anh nghe loáng thoáng là vậy rồi cũng bước nhanh ra ngoài sợ mắc công phiền phức, cả ngày nay định ko nói em nhưng rồi ko nhịn được đành nói ra…Lam có đúng là bọn em đang gặp chuyện gì rồi đúng ko?

Tôi nghẹn giọng khi nghe nói đến Tú, vậy là anh đang gặp nguy hiểm, trời ơi, chỉ còn một ngày nữa thôi. Không…Tú không thể che.t được. Nước mắt tôi giàn giụa, gấp gáp nói với Dũng trong tiếng nấc nghẹn ngào.

-Em..Em.. anh Dũng nè anh cho em địa chỉ chỗ bọn họ đang ở được ko?

Dũng hỏi lại

--Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì vậy Lam. Nói anh nghe được ko?

Dũng cứ hỏi mãi mà tôi lại đang lo cho Tú nên ko kìm được nên đã lớn tiếng lên trong điện thoại với Dũng luôn

--Trời ơi anh đừng hỏi em nửa,cho em cái địa chỉ đi được ko. Em cầu xin anh đó.

--Thôi được rồi anh cho, nhưng giờ khuya rồi nguy hiểm lắm em đừng đi một mình. Hay là em chuẩn bị đi anh chạy sang rồi anh đưa em đi.

Dũng tắt máy, tôi cũng vội vàng thay đồ chuẩn bị, có thể đối với Dũng đã không còn sự tin tưởng của tôi dành cho anh, nhưng giờ phút này để có thể tìm Tú, tôi lại bắt buộc phải tin tưởng Dũng. Tôi thay đồ xong cũng là lúc tôi vội vàng đánh thức cubo dậy. Đồng hồ trên tường chỉ mới điểm gần 4h kém, giờ này là lúc Bo ngủ say nhất nên gọi con dậy cũng ko phải dễ dàng gì mấy.
 
Chương 109


Con đang nằm ngủ, đánh thức dậy tội nghiệp con lắm nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác hơn nữa Tú đang gặp nguy hiểm vì tôi nên tôi phải làm gì đó trong lúc này hoặc là cùng với anh chế.t đi cũng được, chứ tôi không thể vì ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình mà để anh một mình đối diện .

Cứ thế bất đắc dĩ tôi lay nhẹ Bo cho con tỉnh dậy, Bo cựa mình một lúc, khó chịu mở mắt ra con không khóc nhưng gương mặt nhìn tôi nhăn nhó

--Mẹ ơi Bo buồn ngủ

Tôi nhìn con xoa đầu con, cố kìm nén giọt nước mắt trong khóe mi đang muốn trào ra . Tôi nhẹ giọng thủ thỉ với con

-- Ngoan dậy đi con dậy mẹ đưa con đi gặp ba Tú nha

Nhắc đến Tú là đôi mắt Bo sáng rực Bo tỉnh táo hẳn ngồi dậy rồi. Con ôm chầm lấy cổ tôi

"Ba Tú.

Tôi mỉm cười ôm con vào nhà vệ sinh rửa mặt cho con tỉnh táo, cho con đi vệ sinh xong trở vào mặc quần áo dài tay mặc áo khoác đội nón vào cho con ấm, cũng vừa lúc tôi nghe tiếng xe taxi đang chạy vào nhà mình biết là Dũng tới nên tôi nhanh chóng cũng ẵm Bo xuống nhà, khóa cửa lại cẩn thận rồi bước ra .

Dũng vừa xuống xe thấy tôi anh liền mở cửa sau ra rồi nói

-- Em và con vào trong đi kẻo lạnh .

Tôi gật đầu rồi cẩn thận ẵm Bo ngồi vô trong xe cho xe chạy. Dũng cũng ngồi phía sau với tôi , lâu ngày không gặp nhìn anh ốm đi hẳn ko còn vẻ phog độ như trước.ǵặp cu Bo tôi thấy thái độ Dũng lạ lắm gương mặt và ánh mắt mang máng nỗi buồn, khuôn miệng anh nữa muốn hỏi thăm cu Bo nhưng cuối cùng anh lại thở dài im lặng



Còn Bo vì lâu rồi không gặp Dũng với con đã quen hơi với Tú rồi nên tôi thấy con nhìn Dũng có chút lạ lẫm như không quen biết mà ôm chặt tôi hơn, trong xe im lặng đến đáng sợ. Đường xá bây giờ cũng ít người qua lại đi đi thì đi như vậy nhưng tôi cũng chẳng yên tâm đâu, vì lỡ như Dũng đang gạt tôi mà lừa bắt tôi và con đem đi làm chuyện gì xấu thì tôi và con tôi coi như là toi mạng rồi nhưng nếu không đi thì bây giờ tôi cũng đâu còn cách nào khác vì ở đây chỉ còn có mình Dũng là biết rõ chỗ của bọn người kia thôi, vậy nên tôi đành phải đánh cược một lần xem sao.

Thấy tôi cứ im lặng nên Dũng ngồi kế bên lên tiếng

-- Em không sợ anh à ?

Tôi bình tĩnh mỉm cười nhạt quay sang đối diện với Dũng mà buông lời

--Anh nghĩ sao?

-- Em yên tâm anh không lừa em lần nào nữa đâu

--Cảm ơn anh.

Tôi trả lời lạnh nhạt hờ hững với Dũng sau đó hai tay ôm cu Bo vào lòng mình nhẹ đung đưa, rồi nhìn sang bên đường

Đúng là Dũng không lừa tôi thật, con đường này là con đường mà lần trước Tú đã chở tôi đi rồi.Tôi thở phào yên tâm

Bỗng bên này Dũng tiếp tục lên tiếng



--Em định khi tới đó sẽ làm gì ? anh nghĩ họ sẽ không dễ dàng mà cho em vào trong đâu

Tôi trả lời

-- Em cũng chưa biết. Tới đó rồi tính.

-- Rốt cuộc Tú đã xảy ra chuyện gì em nói cho anh nghe được không?

Tôi biết không thể giấu nữa đành kể lại cho Dũng nghe hết mọi chuyện. Nghe xong tôi thấy anh có chút nhíu mày sau đó trả lời

---Chuyện đó thì anh có nghe và anh nghĩ Tú muốn rời khỏi bọn họ có lẽ rất khó đó. Vì theo anh biết Tú cũng là người không đơn giản cho lắm. Có thể nói sau Long Đen thì Tú được coi là người đứng đầu, công việc của bọn họ cũng không phải đơn giản như em nghĩ buôn ma túy cho vay nặng lãi những tụ điểm đánh bạc lớn nhỏ đều có chân của bọn họ mà Tú lại là người nắm rõ các đường dây nhất, bây giờ rút lui chỉ có thể đi vào con đường chế.t .

Đến Dũng cũng nói như thế thì chắc ăn 90% là Tú gặp nạn rồi. Nhưng trong đầu tôi lại chột d́ạ một chuyện nên liền hỏi Dũng.

--Cho e hỏi chuyện này, tại sao anh biết rõ mọi việc họ làm nhưng anh lại ko tố cáo, trước đó chẳng phải họ cũng đã ép anh vào đường cùng sao?

--Em nghĩ với thế lực lớn của bọn họ như vậy chẳng lẽ lại sợ bọn tép riu như anh sao với nếu muốn tố cáo cũng phải có bằng chứng h́ẵn hoi chứ, mà quan trọng là hằng tháng họ đóng tiền bảo kê đầy đủ nên CA khu vực cũng phải nể mặt họ 7-8 phần rồi. Nếu ko có lệnh truy bắt khẩn còn lâu công an họ mới ngó tới.

Tôi gật gù, đúng là Dũng nói cũng có lý..Xe bất ngờ dừng lại mới tờ mờ sáng cảnh vật hai bên đường còn chưa rõ những ngôi nhà to lớn trước mặt tôi lại hiện ra rất hoành tráng, trước cổng còn có hai tên lính canh .

taxi chỉ dừng lại ở một đoạn gần ngôi nhà nên tôi chắc chắn là phải đi bộ lại đó, đang lo lắng không biết tôi phải làm cách nào mới có thể vào trong thì Dũng liền khều vai tôi. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn.
 
Chương 110


Dũng đưa ra trước mặt tôi một tờ giấy rồi anh nói

--Anh nghĩ em khó vào đó lắm Nếu không được ai giúp đỡ. Đây là số điện thoại của Hương. Nếu may mắn em có thể được cô ấy đưa vào dễ dàng, anh bất tài chỉ có thể giúp em được tới đây thôi coi như một phần anh chuộc lại những lỗi lầm và lúc xưa Anh gây ra cho em. Hi vọng em và Tú may mắn .

Tôi cầm chặt tờ giấy rồi cẩn thận ẵm con ra ngoài xe, trước khi xe rời đi tôi có nhìn vào nói với Dũng lời cảm ơn chân Tú vì chí ít ra những chuyện mà Tú làm anh đã không để bụng

Ngoài đường sương xuống lạnh lẽo Cu Bo được tôi ấm trong lòng nãy giờ con cũng đã ngủ lại, tôi ngồi xuống cạnh bên đường một tay ôm Bo một tay chần chừ nhìn vào số điện thoại trên tờ giấy đang cầm một lúc, rồi quyết định cầm điện thoại bấm số gọi chuông điện thoại tút một hồi sau đó thì tắt, chẳng có ai bắt máy. Tôi kiên nhẫn và gọi thêm lần nữa

tút

tút

tút

– Alo ?ai đó

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên khiến tôi mừng rỡ

-- Có phải số này của cô Hương không vậy ?

--Đúng rồi chị là ai



--Tôi-- tôi ---là Lam ---là ..

Tôi chưa nói với câu bên kia tiếng của Hương đã xen vào

--chị là Lam vợ của anh Tú đúng không ạ ?

--Là tôi.

Hương Cô giúp tôi cho tôi gặp Tú được không ?

Giọng nói bên kia trở nên mừng rỡ gấp gáp trả lời lại tôi

-- Ôi mừng quá. Sáng giờ em cũng định đi tìm chị này. Giờ chị đang ở đâu vậy.

-- Tôi đang ở phía ngoài nhà của long Đen

--Trời ơi ngoài đó lạnh lắm Chị đứng bao lâu rồi. Thôi chị đợi em nha Em ra liền.

Hương nói xong thì tắt máy trong lòng tôi cũng vui theo vì mình có được hy vọng rồi, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên trán Bo mà lặng lẽ khóc. Tôi không chắc chúng tôi sẽ bình an trở về nhưng nếu có thể gặp được Tú rồi, cả nhà chúng tôi phải c.h.ế.t tôi cũng quan tâm mà chấp nhận

Tôi ngồi đợi giữa con đường lớn từng căn biệt thự to nhỏ nhưng đóng cửa im lìm mà chợt rùng mình không biết khu này an ninh có được tốt không nữa. Nếu lỡ có nhóm người hút chích hay những tệ nạn xã hội khác đi ngang qua, thấy tôi thân cô thế cô thế này chắc gì mà họ tha. May sao tôi đợi khoảng nửa tiếng thì phía trước tôi cánh cửa căn biệt thự mở ra tôi tờ mờ thấy cô gái tên Hương đó đang mặc một chiếc áo khoác dài. Cô ấy nhìn qua nhìn lại một lúc thấy tôi .Cô ấy liền đi thật nhanh lại, tôi thấy Hương đi tới cũng ôm cu bo đứng lên

--Khổ cho hai mẹ con chị quá đi đi nhanh vào với em nè .



-Cô dẫn tôi vào thật sao ?

Tôi hoài nghi nhìn Hương mà hỏi

--Thiệt mà chị Anh Long đi Vũng Tàu từ tối rồi trưa nay mới về nên chị an tâm mà đi vào đi, em dẫn chị vào gặp anh Tú

-Cảm ơn cô .

Nghe tôi cảm ơn, cô ấy cười hiền rồi cô ấy liếc nhìn xuống tay tôi thấy Bo đang ngủ trên tay tôi cô ấy nói

-Chị bế bé mỏi tay rồi phải không sang qua đây Em bế hộ cho.

Hương nói xong cùng lúc chìa tay sang ẵm Bo liền. Tôi thấy Hương coi bộ nhiệt tình lắm nên ko ngần ngại đành giao Bo cho cô ấy luôn. Vì thật ra tay tôi đã tê cứng nãy giờ rồi.

Chúng tôi đi tới cửa thì hai tên đàn em ngăn lại không cho Hương dẫn tôi vào may mà Hương nói với họ tôi là vợ Tú với có một thằng đã biết tôi từ trước nên họ nhanh chóng cho chúng tôi vào luôn. Từ ngoài cổng đi vào trong nhà cũng khá xa nên vừa đi Hương vừa bắt chuyện với tôi.

-Bây giờ anh Tú sao rồi Hương?

-Dạ…Giọng cô ấy nhỏ nhẹ lắm, nghe tôi hỏi Hương có chút ngập ngừng rồi vì sợ tôi lo lắng nên Hương nói ngay. Từng câu từng chữ thốt ra rất thật lòng

–Anh Tú bây giờ hiện tại vẫn ổn đó chị. Nhưng ngày mai anh Long về thì em không biết trước được ạ. Nhưng mà chị cũng đừng nghĩ xấu anh Long nha. Thực ra anh Long cũng không phải là người xấu đâu chị Lam và bọn đàn em của anh cũng là người tốt lắm . Sở dĩ tại anh Tú xin rút lui với mới có chuyện thôi. Em biết anh Long đưa ra quy định đó thì sẽ thực hiện nhưng đối với anh Tú anh Long buồn lắm mà không riêng gì anh anh Long đâu tất cả anh em ở nơi đây ai cũng buồn hết. Nhưng nếu như không xử theo luật lỡ Anh Tú phản lại thì tất cả anh em ở đây sẽ bị công an sờ mũi tới mà không ai được yên hết nên đã quyết định theo con đường này thì phải theo đến cùng một là được có Tiền có quyền. Hai là phải ngồi tù hoặc chế.t thôi. Giờ em cũng chẳng biết phải giúp chị và anh Tú thế nào nữa, mọi quyết định trông chờ vào anh Long thôi chị.
 
Chương 111


Hương nói tôi dù bây giờ rất lo cho sự an nguy của Tú nhưng tôi không nói gì nữa cả đành im lặng mà lắng nghe vì kết cục ra sao tôi đã dự tính trước hết rồi nhưng cũng cảm ơn cô ấy giờ phút này tôi không mong gì hơn đâu chỉ cần gặp được Tú tôi mãn nguyện rồi.

Hương mở cửa đi vào sau đó đặt Bo lên cái sofa lớn cho Bo nằm yên đó rồi cô ấy mới rút trong áo khoác ra cái chìa khóa nhỏ đưa tôi

-Chị đi lên lầu hai rẽ trái có ba phòng phòng chính giữa đang nhốt anh Tú, anh Long không ngược đãi gì anh Tú đâu chỉ là cho anh ấy thời gian suy nghĩ lại thôi. Em chỉ cho chị cơ hội gặp anh Tú chứ em không có quyền thả hai người. Chị đi đi em ở đây trông cháu cho.

--Cảm ơn cô

Tôi nhận lấy chiếc chìa khóa trên tay Hương mà lòng vui mừng khôn xiết sau đó đưa mắt nhìn Bo lần nữa rồi đi nhanh lên lầu. Đi hết hai cái cầu thang chân tôi sắp mềm nhũn cuối cùng cũng đến được cái phòng mà Hương nói .

Bên trong đang sáng đèn. Nhưng một màu im lặng đến đáng sợ, tôi đứng bên ngoài mà cảm giác cứ hồi hộp tim đập thình thịch tay tôi run run đưa chiếc chìa vào ổ khóa sau đó vặn nhẹ một cái

Cạch

Ổ khóa được mở tôi nhanh chóng đẩy nhẹ cánh cửa ra, trước mặt tôi là Tú đang đứng ngoài phía cửa sổ. Anh quay lưng lại phía tôi dường như chưa cảm nhận được có người vào hay Tú nghĩ là anh em của anh nên anh vẫn đứng im lặng không phản ứng gì cả.Thấy anh trong giây phút này tự dưng tim tôi cứ đập loạn mọi nhớ mong phút chốc lại vỡ oà, tôi chậm rãi bước vào phòng rồi tiến về phía anh nhanh chóng vòng tay ôm anh từ phía sau lưng siết chặt, bờ môi khẽ run run mấp máy

--Em nhớ anh

Tú bấy giờ bất ngờ tôi cảm nhận cả người anh run lên, anh quay trở lại nhìn tôi thật lâu sau đó cũng vòng tay gắt gao ôm lại tôi. Tôi thấy anh cười đáy mắt anh nhìn tôi đầy nỗi nhớ .ột lúc anh mới buông tôi ra. hai tay anh bóp lấy hai vai tôi mắt anh nhìn tôi không chớp. Giọng anh khẩn trương

--Tại sao em lại vào được đây ?



Anh hỏi xong mắt anh lại đảo khắp căn phòng một lượt. Giọng anh mất bình tĩnh

--Bo đâu rồi. Có phải bọn họ bắt em và con đúng không?

Sợ Anh lo lắng nên tôi liền trả lời

--Không có tại em tự tới. Bo đang ngủ dưới nhà. Anh an tâm đi là Hương đưa mẹ con em vào.

Tú nghe tôi giải thích liền thở phào một cái anh nắm tay bảo tôi vào trong giường ngồi .

-Anh đã bảo em ở nhà đợi sao còn tới đây làm gì. Đi đường khuya nguy hiểm lắm em biết không hả ?

Nghe anh trách tôi cũng mặc vội tựa đầu vào n.g.ự.c anh. Người đàn ông này sao không giây phút nào anh thôi lo cho tôi vậy không biết. Bản thân mình thì đang gặp nguy hiểm mà không nghĩ tới

--Em suy nghĩ kỹ rồi mẹ con em không thể sống xa anh được nữa có làm sao thì cả nhà mình cùng gánh chịu!

--Ngốc!

Anh dịu giọng trách xong là kéo tôi vào lòng anh xoa đầu gương mặt anh trở nên tươi tắn hẳn, anh khẽ cười

Ngoài cửa chợt có tiếng của Hương gọi ,tôi ngồi dậy đi ra mở cửa . Thấy Hương đang bế cu Bo đứng phía bên ngoài con thức dậy chắc không thấy mẹ nên khóc trên khóe mắt còn ươn ướt. Tôi đưa tay cho Bo qua bên mình rồi Hương cùng tôi đi vào



Tú gặp Bo, Bo thấy Tú hai cha con liền lao tới Bo cứ lấy quấn Tú, con mừng rỡ gọi Tú tiếng

--Ba Tú

-- ừ Bo ngoan ở nhà với mẹ có lì không?

-- Dạ không ,Bo nhớ ba Tú thôi.

Nhìn cảnh hai cha con họ không chỉ tôi không kìm được nước mắt mà khi tôi quay lại nhìn đôi mắt Hương cũng đã đỏ lên từ khi nào. Hương chớp chớp mắt nhìn Tú hỏi

--Anh Tú Anh nghĩ sao rồi?

Tú đặt Bo ngồi xuống đùi mình rồi trả lời Hương

-- Chuyện gì Anh đã làm thì anh đã suy nghĩ trước rồi nên không cần phải suy nghĩ lại, Dù sao cũng cảm ơn em đã giúp tụi anh

-- Anh có thấy tiếc không Anh Tú theo em anh cứ làm việc bình thường đi mọi an toàn anh Long đã lo hết rồi mà.

-- Ý anh đã quyết rồi Em đừng nói nữa.

-- Vậy thôi chỉ là em thấy nếu anh Long không nhân nhượng anh mà có chuyện gì xảy ra tội nhất vẫn là mẹ con họ. Nhưng dù thế nào em vẫn ủng hộ anh. Thôi gia đình anh trò chuyện đi em ra ngoài trước nha.
 
Chương 112


Hương đi ra cửa liền được đóng lại. Tôi, anh, Bo trong này ngồi nói chuyện đến đầu giờ trưa thì phía dưới cổng. Tôi nghe tiếng xe hơi đang chạy vào xong bóp còi inh ỏi. Tôi tò mò ngó xuống thấy một đám người đang đi vào chưa kịp hỏi gì thì anh Tú đã lên tiếng

-- Anh Long về rồi đó. Nếu từ giờ trở đi có xảy ra chuyện gì em nhớ cứ ngồi em trên này với con nghe chưa?

--Em…em…Anh cho em xuống dưới với nếu có chuyện gì thì em cùng anh chịu.

Lần này Tú không nhịn tôi nữa mà quát lớn

--Sao lần nào anh nói em cũng cãi lại vậy làm chuyện này không phải chuyện giỡn coi như anh xin em đó nghe lời anh lần này đi

Lần đầu tiên anh lớn giọng tôi mặc dù đang lo lắng cho anh nhưng tôi cũng không khỏi sợ hãi tủi thân mà đành ngồi ôm lấy con thôi

Bên ngoài một lần nữa tôi lại nghe tiếng cánh cửa mở khóa định mệnh, một thằng thò đầu vào nói với Tú

--Anh Hai về rồi đang ở dưới nhà kêu anh xuống đó anh Tú

--Ừ mày xuống trước đi.

Anh nhìn tôi và con một lúc rồi xong quay đầu đi ra. Tiếng cánh cửa lạnh lùng đóng lại cũng là lúc tôi bắt đầu dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng

Tôi ngồi đây đến độ khoảng một tiếng Bo cũng ngồi im lặng nghịch điện thoại xem phim hoạt hình trên YouTube lâu lâu con lại cười khanh khách

Bất ngờ lúc này cánh cửa mở toang ra,tôi thấy Hương vội vã chạy vào gương mặt tái mét giọng nói hổn hển. Cô ấy nhìn tôi nói lớn



-- Không xong rồi chị Lam chị xuống đi anh Tú xảy ra chuyện rồi

Tôi run rẩy theo những lời Hương vừa nói ra nhanh chóng ôm con lên mà chạy xuống theo Hương. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi không khỏi bàng hoàng. Tiếng đánh đập, tiếng la hét, cả tiếng thở đấy gục ngã của Tú vang lên mùi c.h.ế.t chóc. Đôi mắt tôi nhìn theo phản xạ, và run rẩy khi dừng lại nơi Tú. Tú nằm dài dưới nền nhà, khoảng mười người xúm lại vây đánh đến đổ máu.

Tú bây giờ anh dường như chẳng còn chút sức lực nào để chống lại nhưng vẫn tuyệt nhiên không hề mở miệng xin tha. Tôi đau lòng đưa bo qua nhờ Hương bế rồi chạy nhào vào xô bọn người đó ra ôm chầm lấy Tú mà hét lớn.

-- Đừng mà mấy người dừng tay lại đi đánh nữa Anh ấy sẽ c.h.ế.t mất .

Tôi vừa ôm anh vừa gào khóc cả bọn người họ cũng vì thế mà dừng tay lại, tôi nghĩ có thể họ cũng theo lệnh mà làm thôi vì cùng là anh em vào sinh ra tử chắc họ cũng không nở ra tay đâu chỉ có thể là bất đắc dĩ.

Tôi đỡ đầu Tú lên tựa vào người mình, khoé miệng anh đầy m.á.u tay chân đều bầm dập, anh nhìn tôi thì thào

-- Đừng khóc anh không sao

--- không sao cái gì người anh đầy m.á.u rồi kìa.

Trên chiếc ghế lớn một người đàn ông cao bự tay chân xăm trổ nhìn thẳng vào tôi rồi quay sang bọn người đang đứng mà quá to lên giọng nói đầy quyền lực

-- Đứa nào cho con đàn bà này vào trong đây?

Bọn họ lúc này ai ai cũng đều cúi đầu im lặng cả tôi nhìn qua nhìn lại chẳng thấy ai dám lên tiếng, mặt cắt ko còn giọt m.á.u vì sợ Long đen nổi giận. Cũng may lúc này từ trên lầu Hương bế cu Bo đi tới bên cạnh Long đen mà trả lời



-- Là em đó. Em xin lỗi anh Long nhưng em thấy họ tội nghiệp lắm nên.. em ..

Long đen trợn mắt nhìn Hương tia giận như muốn giế.t cô ấy

--Từ bao giờ em tự cho mình có cái quyền đó? có phải anh chiều em quá nên em không còn coi anh ra gì đúng không ?

Lần này tôi thấy Hương khóc Bo cũng sợ nên khóc theo, cô ấy đi tới đưa Bo cho tôi rồi sau đó nhẹ nhàng quỳ xuống cạnh Long đen giọng nói dịu dàng năn nỉ .

--Em xin lỗi. Nếu giờ mà anh phạt em Em cũng chịu. Nhưng em chỉ là đang lo cho anh thôi mà.

Long đen nghe vậy đôi mày hắn nhíu c.h.ặ.t t.a.y hắn bóp chặt cằm Hương rồi gằn giọng

--Em lo cho anh? Lo cái quái gì vậy Hương?

Mắt Hương long lanh,hai tay cầm lấy tay hắn, giọng nói lại nỉ non

-- Anh Long nghĩ xem công việc anh đang thuận lợi giờ anh mà giế.t anh Tú thì người nhà hoặc vợ anh ấy báo công an lúc đó không phải công việc anh sẽ gặp trục trặc sao rồi không lẽ anh tiếp tục gi.ết chế.t hết họ. Dù sao anh Tú cũng đã theo anh một thời gian rồi em tin anh ấy không bao giờ phản lại anh đâu họ cũng là một người bình thường ai có gia đình ai mà không muốn gia đình mình bình an sống những ngày bình dị nhất mà lo cho tương lai con họ chứ? em mạo muội nói thẳng em là em cũng ủng hộ anh Tú rút lui vì em cũng là phụ nữ. Em cũng muốn người em yêu sống một cuộc đời tự do nhất chứ không phải lúc nào cũng sống trong cảnh nơm nớp lo sợ .

Nghe Hương nói dứt lời Long đen Im lặng một lúc gương mặt cũng thay đổi thái độ. Hắn đưa một tay ôm lấy Hương vào lòng tôi nhìn thế này trong lòng không khỏi thầm khen ngợi. Hương đáng là người phụ nữ bên cạnh một người đàn ông có quyền. Cô ấy không chỉ xinh đẹp thông minh mà còn biết dịu dàng đúng lúc nữa.

Cô ấy thông minh khi xin cho Tú được sống nhưng lại biết lấy lòng Long đen như kiểu đang lo cho hắn thì thằng nào mà không mềm lòng cho được

Cả đám người im lặng hồi hộp chờ quyết định của Long đen tôi cũng hồi hộp không kém, đau lòng đến độ nước mắt khóc đến cạn kiện chẳng thể chảy ra nữa còn Tú tuy đau nhưng ngược lại mặt anh vẫn bình thản cố ôm lấy tôi và Cu Bo vào lòng anh. Cả căn nhà phút chốc bao phủ im lặng .
 
Chương 113


Cuối cùng Long đen cũng lên tiếng

--Tú anh hỏi lại mày, mày cuối cùng vẫn là quyết định rời đi có đúng không?

Tú cố ngồi dậy nhìn lên Long đen mà trả lời dứt khoát

-- Em nghĩ kỹ rồi vợ chồng em bây giờ chỉ mong được sống tự do thôi nhưng mọi việc vẫn tùy ý anh quyết định.

Tú trả lời xong tôi thấy một tên khác trong bọn họ cũng đứng ra nói

--Anh Long cho em được nói ra ý kiến của riêng em được không?

-- Mày cứ nói !

Long đen trả lời

--Theo em đại ca nên tha cho anh Tú được rời khỏi đi vì suốt mấy năm qua nếu anh Tú phản lại cũng đã phản rồi ngược lại anh Tú còn mang lại không ít tiền cho chúng ta không tình cũng nghĩa nên tụi em mong anh cho anh Tú được rút lui, ai cũng có cuộc sống của họ ai cũng rồi sẽ có gia đình chẳng ai muốn mình lông bông mãi nên họ cũng muốn người thân của họ được bình an, ai đi được chúng ta cứ cho họ đi đại ca.

Tôi nhìn thằng đó đầy cảm kích cả bọn kia cũng đồng thanh lên tiếng tiếp vào xin tên Long tha cho Tú. Cuối cùng Long đen đứng lên đi đến chỗ Tú kéo tay Tú

. Thấy cảnh đó ko riêng gì tôi mà ai cũng lo sợ Long đen sẽ hại Tú nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng chỉ tò mò im lặng xem sao thôi.

Đột nhiên tôi thấy hắn ôm Tú một cái, bàn tay vỗ vỗ tấm lưng Tú sau đó buông ra nói lớn



--Thôi được rồi anh tha cho mày đó, đi đi ko thôi tao đổi ý..

Chúng tôi thở phào, ai ai cũng vui mừng,m nhưng tôi để ý mắt Tú và Long đen lại đỏ hoe. Long đen nói xong là quay mặt đi thẳng lên lầu luôn. Hương có đi qua chỗ bọn tôi chúc mừng chúng tôi rồi cũng nhanh chóng đi lên theo tên Long.

Còn lại dưới này những người khác ai cũng mừng cho Tú thoát nạn rồi sau đó là phụ tôi đưa Tú qua bệnh viện vì anh bị thương cũng khá nặng nên cần được vào viện điều trị.

…..

Tú bị đánh đến gãy tay, lưng anh bị đánh sưng lên nhiều dập một mảnh thịt nên phải ở lại bệnh viện điều trị vài ngày. Trong vài ngày đó tôi và Bo cũng ở suốt luôn trong bệnh viện để chăm anh. Nói chung trong cái rủi cũng có cái may. Anh bị thế này còn đỡ hơn phải chế.t.

Trong thời gian Tú nằm viện thì tôi cũng bất ngờ gặp lại con Ngọc. Càng ko ngờ hơn là nó giật chồng người ta nên bị vợ người ta đánh rồi cắt phăng cả mái tóc luôn. Gương mặt thì bị rạch te tua.

Lúc được đưa nó vào bệnh viện thì nó đã ngất xỉu rồi. Thấy vậy nên tôi có gọi cho Dũng nói tình hình của nó cho Dũng biết...Và tôi cũng vô tình biết thêm là con Ngọc ko phải là em ruột của Dũng chỉ vì hôm Tú hiến m.á.u cho cuBo nó là người quay lại đoạn clip đưa cho ba chồng tôi định hại tôi,

và vô tình nó biết luôn được chuyện nhà Dũng lạc mất đứa con gái nên nó dựng chuyện nhân lúc mẹ Dũng vì cái c.h.ế.t của chồng mình ko đủ tỉnh táo nó liền nhận lại bà nói rằng nó là con gái ruột bà cho bà tin thôi.

Nên bây giờ nó có ra sau gia đình Dũng cũng chẳng còn quan tâm đến nữa.

Gia đình tôi ở lại Tú phố đến lúc Tú khỏi hẳn rồi cả ba người chúng tôi khăn gói về lại căn nhà dưới quê ở. Còn nhà trên này chúng tôi cho người ta thuê lại làm văn phòng công chứng.

Về quê, những ngày đầu khi thấy chúng tôi về, người ta cũng xì xào bàn tán lắm, nhất là cô Sáu của anh, bà ấy cứ tò mò, dò xét còn hỏi Tú tại sao lại đưa tôi về, tôi thấy cô Sáu ghét tôi ra mặt nên ko giải thích, chỉ là nghe Tú nói, anh trả lời với bà ấy rằng cuộc sống của anh, anh lớn rồi, anh có thể tự chịu được những gì mà anh đã quyết định nên cô sáu không còn hỏi tới nữa nhưng cứ lấm la lấm lét rồi thọc mạch đủ điều với những người khác.

Chúng tôi thì ko quan tâm tới, cũng kệ họ muốn nói gì thì nói riết rồi họ cũng thôi ko nói nửa.



Thế là những ngày tháng yên bình của chúng tôi cũng đến một cách trọn vẹn, hằng ngày tôi ở nhà chăm Bo dọn dẹp nhà cửa.

Còn Tú thì do lúc trước anh qua bên đài Loan làm nghề hàn tiện nên giờ có vốn anh đã mở một tiện hàn chuyên hàn cửa kính, hàn tiện với nhà tiền chế rồi thuê thêm vài người làm phụ. Nói chung công việc làm ăn cũng ổn lắm.

Công việc tạm ổn, cuộc sống hai vợ chồng vui vẻ,bình yên, nhất là khi màn đêm buông xuống, ngôi nhà nhỏ lại ấm áp rộn rã tiếng nói cười...Tú ngồi đó, thấy tôi ru Bo ngủ, anh liền khe kẽ lên tiếng.

"Em…?

Tôi giật mình, khẽ đưa tay lên suỵt anh, nho nhỏ cất lời

" Gì đấy, con mới ngủ đó anh.

Tú với đôi mắt không chút đứng đắn, nhìn từ trên xuống dưới và dừng lại nơi khe n.g.ự.c căng tròn của tôi lấp ló trong chiếc váy ngủ màu đỏ, anh nuốt nước miếng ừng ực rồi nói

"Anh chịu hết nổi rồi. Em dỗ con nhanh đi rồi qua với anh…

Tôi cau mày, khẽ cong môi lên liếc nhìn anh nói

" Anh đó bác sĩ bảo sống lưng anh chưa khỏi hẳn, nên cữ tầm 5 tháng ko được vận động mạnh đấy. Mới hơn hai tháng thôi mà, bớt ham muốn đi anh. Lỡ xảy ra chuyện gì là liệt luôn đấy.

Anh nghe tôi nói thế, không những ko biết xấu hổ mà còn nhanh chóng đi thẳng lại ,anh mạnh mẽ ôm lấy tôi vào lòng rồi nhấc bổng khỏi giường, đi tới sopha vật tôi xuống, anh nằm đè luôn lên người tôi khuôn miệng nham hiểm lên tiếng nói

"Em yên tâm, chồng em trâu lắm, 50 năm nữa cũng chưa liệt đâu mà em lo. Bác sĩ bảo cữ cái sống lưng ko được làm việc chứ đâu bảo cữ cậu nhỏ của anh không được vận động đâu em. Em xem này, nó nhịn đói lâu quá rồi này…
 
Chương 114


Anh nói dứt lời không những không biết xấu hổ mà còn ko ngần ngại cầm lấy tay tôi chạm vào cái chỗ đang cương cứng của mình nữa,khiến cho tôi vô cùng xấu hổ, gương mặt phút chốc đỏ ửng cả lên, bàn tay muốn thoát ra nhưng anh vẫn cứ cầm thật chặt, vẫn không biết ngượng miệng anh nhìn tôi gian tà nói tiếp

"Anh đố em chuyện này nha. Em trả lời đúng anh sẽ nghe theo em, không ép em quan hệ nữa, nhưng nếu em trả lời sai, thì em phải đồng ý với anh, ko cự tuyệt anh nữa,em chịu chơi không?

Tôi nhìn anh hoài nghi nói

" Đố chuyện gì, khuya rồi đi ngủ đi ko lo mà còn đố?

"Thì em dám cá cược với anh đi, hay là, sợ thua hả, nên ko dám…?

" Anh...ừ chơi thì chơi sợ ai…

"Vậy anh đố nhé?

" Ừ anh đố đi.

Tú cười cười sau đó liền nói

"Đố em tại sao khi b.ắ.n s.ú.n.g người ta lại nhắm một mắt...

Tôi nghe câu hỏi, tự dưng lại thấy hoài nghi mà liếc nhìn anh, thấy mặt anh đểu vô cùng khiến cho tôi chột dạ nhớ lại vụ lần trước anh nói s.ú.n.g của anh b.ắ.n không chế.t người, nên cứ nghĩ là anh nói về vấn đề đi nữa, thế nên tôi liền không nghĩ nhiều mà trả lời.

" Em thấy anh b.ắ.n s.ú.n.g anh cũng mở 2 mắt chứ có nhắm một mắt đâu. Nè thua rồi nha…

Tôi đắc ý trả lời, còn anh thì lại phá lên cười. Anh cốc đầu tôi một cái rõ đau rồi nói

"Em đang nói s.ú.n.g gì đó?

" ơ thì s.ú.n.g của anh đây này, có bao giờ anh b.ắ.n mà anh nhắm mắt đâu. Em thấy rõ nha…



Tôi vừa nói vừa bóp chặt cái vật đang trong bàn tay mình. Tú nhíu mày vì đau lên liền ngồi bật dậy, nhưng cũng không quên ôm chặt lấy tôi kéo theo ngồi luôn vào lòng anh. Anh nói những câu nói xấu xa vào tai tôi

"Thấy chưa, nói anh nhưng chưa gì trong đầu em đã suy nghĩ ko đứng chắn rồi đó. Câu anh đố đàng hoàng mà em nói gì thế, s.ú.n.g là s.ú.n.g thật, người ta b.ắ.n s.ú.n.g phải nhắm một mắt vì có ai nhắm 2 mắt mà b.ắ.n bao giờ, nhắm một mắt mới nhìn rõ trọng tâm cần b.ắ.n đấy cô nương...HaHa… Em thua anh rồi nha…

" Anh…

Tôi tức đến á khẩu vì biết bị anh lừa, nên cứ vùng vẫy thoát ra khỏi anh, nhưng Tú thì lại cố kéo tôi lại, với sức mạnh của anh, phút chốc tôi đã bị anh trói chặt dưới cơ thể của anh...Tú nhẹ cúi xuống, hôn lên trán tôi một nụ hôn nhẹ, tôi nằm dưới nhìn anh say đắm với vẻ đẹp trai ấy mà phút chốc không còn vùng vẫy nữa, tuyệt nhiên cam tâm tình nguyện. Anh khẽ cười, nụ cười sáng đẹp tựa những ngôi sao bên ngoài, giọng anh trầm ấm cất lên nhè nhẹ bên tai của tôi, đủ cho tôi nghe, đủ cho tôi vì anh mà thổn thức.

"Ngoan, nằm yên nào, chúng ta là vợ chồng, em đừng từ chối anh nữa, anh đau lòng biết không?

Tim tôi đập mạnh, hai tay vô thức vòng lên ôm lấy cổ anh thì thầm.

" Em không từ chối, chỉ là em đang lo cho anh thôi….

"Yên tâm, anh biết bản thân mình như thế nào mà, vậy anh….

Tôi ngại ngùng, đưa tay xuống xe xe đầu ti nơi bộ n.g.ự.c rắn chắn ấy và nói

" Đến đoạn này mà anh dừng là em đạp anh nằm xuống nền nhà ngủ luôn ấy…

Tú lại cười, anh ôm chặt tôi vào lòng, bao nhiêu cảm xúc của cả hai vỡ oà, ko gượng ngạo, không ngại ngùng, mà chỉ có cuồng nhiệt một trận kích tình bên trong căn phòng diễn ra theo lẽ tự nhiên nhất….

Câu chuyện của cuộc đời tôi từng ấy năm trôi qua gói gọn trong những cung bậc đau thương, thù hận là vậy đó. Cũng chẳng biết ngày mai ra sau, giữa tôi và Tú có còn nếm trải những đau khổ và chia ly nữa hay không nhưng với hiện tại thì khi nhìn lại tôi cảm thấy mình đã quá may mắn khi gặp được chồng mình hiện giờ và tôi nghĩ anh cũng đang hài lòng với điều đó… Một mối tình chớm nở giữa chị dâu với em chồng, có thể không phải là loạn luân, nhưng cũng không phải ai cũng đủ thiện cảm để đồng thuận với hạnh phúc của chúng tôi. Cơ mà với thời gian qua tôi nhận ra, cuộc sống của mình, cứ sống theo ý mình, chẳng cần quan tâm đến lời nói của ai cả, chỉ cần mình hạnh phúc là được, người bên cạnh mình bình an vui vẻ là được.

Cuối cùng thì sau tất cả mọi đau khổ cũng qua đi, với tôi và Tú hạnh phúc cũng đã mỉm cười…Sau những ngày trời đầy giông bão.

…hết…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top