Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh
Chương 20


Bữa nay nữa là đúng 3 ngày, từ ngày tôi nhận được tin nhắn từ chú út. Tôi hôm nay dậy thật sớm loay hoay dọn dẹp căn phòng bên cạnh cho sạch sẽ, nhà tôi xây Tú ba phòng,một phòng lúc trước tôi và Quân ngủ chung, hiện tại bây giờ cũng là phòng tôi đang dùng, một phòng trống và một phòng để đồ. Phòng trống để lâu ko dọn, bụi bám cũng nhiều, tôi nghĩ chú ấy về sẽ ngủ tạm phòng này nên dọn cho tươm tất một chút dù gì thì cũng là em anh chú ấy lại còn là thanh niên bắt chú mới về mà vô dọn dẹp thì coi ko được nên tôi tranh thủ sáng dậy dọn sớm cho tươm tất rồi cắm nồi cơm lên sẵn.

Xoay qua, xoay lại cũng đã giữa trưa, bụng tôi đói meo, mới vừa dọn cơm trên bàn xuống định ngồi ăn thì bên ngoài cửa tôi nghe có tiếng còi xe bóp ting.... ting …

Tôi vội vàng buông đũa xuống đi ra ngoài liền nhìn thấy một chàng trai vai mang balo bước xuống từ chiếc taxi, rồi đi thẳng lại phía nhà tôi, tôi chần chần chưa vội mở cửa mà liền hỏi:

_Anh là ai mà đi vào nhà tôi vậy?

Người thanh niên ấy với gương mặt Quân tú, nước da trắng, mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, tôi ko thể tả được anh ấy như thế nào là đúng, nói chung là gương mặt đẹp, nhưng có chút lạnh lùng. Trái lại với thái độ của tôi người đó chỉ hừ nhẹ một cái, ánh mắt liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới sau ấy là dừng ánh mắt lại trên bụng tôi hờ hững trả lời

_Đừng kêu tôi là anh vì tôi là em chồng của chị, tôi tên...Tú...

Lạnh lùng, với thái độ trả lời cũng chảnh choẹ, tôi sau một lúc ngỡ ngàng cũng trở lại trạng thái bình thường. Hóa ra là em trai Quân. Tôi cười nhẹ với chú ấy mà nói

_Ừ vậy chị cứ nghĩ là ai xa lạ nên xưng hô theo phép lịch sự thôi ai ngờ hoá ra là chú út. Thôi chú út đi đường xa về cũng mệt rồi vào nhà rửa mặt cho mát đi, chị dọn cơm rồi ăn luôn...

Tôi nói lịch sự đến vậy thế mà không ngờ chú ấy đáp lại tôi chỉ với 2 từ " không cần" rồi đi tuốt vào trong nhà. Tôi đứng đơ người nhìn theo mà nghĩ cũng lạ, thường mấy lần tôi nghe Quân nói chuyện với chú ấy, với mấy lần tôi đã nói chuyện qua theo tôi được biết chú ấy ăn nói cũng lễ phép lắm mà, sao hôm nay nói chuyện gì mà kỳ cục thế này, trả lời tôi vừa gút mắc vừa kiệm lời nữa. Còn cả cái thái độ thì nhìn mà phát ghét, tôi thầm tự hỏi sao anh Quân dễ thương bao nhiêu, chú Tú lại đáng ghét bấy nhiêu vậy ko biết…

À mà nãy giờ nhìn kỹ tôi mới thấy chú ấy cũng có nét giống chồng tôi quá chứ?

Chỉ là Quân thấp hơn, ốm hơn, còn chú út nó thì cao, mà thân hình cân đối lắm...nhưng có đẹp cỡ nào tôi nghĩ cũng ko bằng chồng tôi đâu....

Để Tú đi trước tôi cũng đi theo vào trong nhà, Tú đang ngồi trên ghế thấy tôi đi vào nhìn lấy một cái rồi nhàn nhạt nói với tôi

_Chị ngồi đi tôi có việc muốn nói!!!



Tôi nghe chú ấy nói với mình tôi liền ngồi xuống tiện tay cũng dọn lại thức ăn trên bàn qua một bên

Tú nói

_Tôi đã nghe mọi người nói về chuyện của chị?

Tôi dù đã nghĩ trước Tú sẽ nghe người ta nói xấu tôi với chú ấy nhưng tôi ko nghĩ được Tú lại thẳng thắng hỏi trực tiếp tôi như thế Tú ra tôi có chút lúng túng chỉ biết trả lời rằng

_Chú út biết chuyện gì của tôi?

_Chuyện chị có thai?

_Uh!

_Với ai?

_Này Tú? con người tôi sống từ trước đến nay chưa từng làm điều gì có lỗi với ai cả, ngay cả Anh Quân cũng vậy, nếu tôi nói đây là con của Quân, là tôi đang mang thai con của Quân. Chú ....có tin tôi ko?

Mặc kệ tôi đang nghẹn ngào vì uất ức, gương mặt Tú vẫn ko lộ ra tí cảm xúc nào cả, chỉ chăm chú lắng nghe tôi nói rồi chú ấy chốt chắc nịch một câu làm tôi cũng bất ngờ

_Chỉ cần là lời chị nói tôi sẽ tin?

_Nếu chú tin thì tại sao lại còn hỏi tôi, tại sao khi nghe người ta nói lại bay liền về nước, ko phải mục đích của chú về là để giành tài sản lại với tôi sao...?
 
Chương 21


Tôi gằn giọng nói ra, bao nhiêu ấm ức tuôn đầy hai khoé mắt chẳng biết sao dạo này tôi kiềm chế cảm xúc kém quá, chưa gì đã khóc rồi nữa, hay thực chất bao năm qua tôi vẫn hay mít ướt như thế, chỉ là có Quân bên cạnh nên tôi yên tâm hơn thôi

....Tôi nói xong Tú bên này chợt cười lớn, nụ cười cực kỳ lạnh lẽo làm tôi nghe thấy cũng lạnh run người, thật tình đối với người khác tôi có hung dữ, có mạnh dạn đáp trả tay đôi bao nhiêu đi nữa nhưng đối diện với Tú tôi lạ lắm, cảm giác bị khớp với nhìn sắc mặt Tú làm tôi bị sợ nên lời muốn nói vừa lên đến cổ họng đã bị nghẹn lại....

Tú cười xong chắc biết tôi sợ nên vẻ mặt thu về trạng thái bình thường lại, chỉ có ánh mắt phản chứa vài tia đau lòng, chú ấy nhìn ra xa chẳng để ý đến tôi bên này đang đợi chú trả lời

_Mấy hôm trước tôi có mơ gặp anh ,anh hai kêu tôi về bảo vệ cho chị. Tôi ban đầu chỉ nghĩ rằng do tôi làm về mệt nên mơ lung tung, nhưng khi nghe hàng xóm người gọi điện, người nhắn tin tố giác chị lang chạ có bầu với thằng khác thì tôi lại nghĩ sẽ có chuyện chẳng lành, một phần tôi cũng đã để giành được số vốn kha khá, một phần tôi cũng muốn về để xem tình hình ra sao...nên tôi về thôi...còn chuyện chị sợ tôi giành gia tài với chị thì chị cứ yên tâm...thằng nào chứ thằng này ko bao giờ làm như thế...?...

Sau cuộc nói chuyện với Tú hôm ấy tôi ko còn ác cảm với chú nữa, Tú ra tâm trạng cũng bớt suy nghĩ đi vài phần, mà nói thật từ hôm có Tú về căn nhà trở nên ấm cúng hẳn, ban đêm tôi ngủ ngon hơn nhiều, chắc là do có đàn ông trong nhà nên cảm giác yên tâm hơn trước…

Kể cũng lạ Tú về nhà hôm trước hôm sau là đi miết, bữa nào cũng 8h tối mới về đến nhà, tôi mới đầu có tò mò hỏi thì chú ấy chỉ trả lời đi làm công việc, sau lâu ngày thấy chú ấy ko muốn nói chuyện với tôi nên thôi tôi ko tò mò nữa, mà cách vài ngày Tú lại đưa tiền cho tôi bảo tôi giữ. Tôi chần chừ ko nhận nhưng chẳng được với bây giờ tôi đang có thai ko làm việc nặng được, Tú cũng đã dọn ko cho tôi dựa lúa bán nữa rồi nên kinh kế tôi cũng suy giảm, đành phải nhận tiền của Tú đưa mà chi tiêu mỗi ngày…

Ngày ngày tôi dọn dẹp nhà, đi chợ cơm nước cúng kiếng cho Quân, xong rồi chiều lại nấu thêm một phần cho Tú, ban đầu tôi nghĩ Tú ghét tôi chắc ko đụng đến đồ ăn tôi nấu nhưng hôm nào cũng vậy cứ khi về đến nhà là chú ấy nấu tạm gói mì ăn xong đi ngủ tôi cũng cảm thấy xót xót nên nấu để thử xem Tú có ăn ko?



Dần dà tôi có thói quen chờ Tú về rồi ăn chung luôn, ban đầu còn gượng gạo, Tú bảo tôi ăn trước khỏi cần chờ chú, tôi lại nghĩ nhà có hai người thôi đợi về ăn chung cho vui…Sau dần Tú ko còn bài xích tôi nữa rồi lại hay tranh thủ về sớm hơn…

Hai chị em thời gian đó kể ra cũng hòa thuận lắm. .

Tôi cứ ngỡ mọi chuyện bình yêu như thế trôi qua mỗi ngày nào ngời khi tôi mang bầu sang tháng thứ 5 vào một buổi chiều muộn tôi thấy Tú đưa một người vào nhà, chú ấy giới thiệu với tôi người đó là bạn gái của chú…. Cô ấy tên Chi nhỏ tuổi hơn tôi và cũng xinh hơn tôi nữa.

Chi dọn về nhà tôi và sống chung phòng với Tú, tôi ban đầu chỉ nghĩ đơn giản thêm người thêm vui với lại dù sao cũng là bạn gái chú xem như cùng là em dâu một nhà nên tôi vui lắm. Hằng ngày Tôi và Chi ríu rít chị chị em em thân thiết Tú cũng cởi mở hơn, hay cười hơn….Nhưng chỉ là mỗi khi có Tú ở nhà Chi nó mới vậy chứ khoảng 2-3 ngày sao tôi để ý Tú vừa ra khỏi nhà là nó liền chui vào phòng đóng cửa lại kín mít, đến khi tôi nấu ăn xong dọn lên nó mới chui ra ăn rồi chẳng chịu phụ tôi dọn dẹp gì cả, nhưng buổi tối chú Tú về nó liền thay đổi hẳn,nhanh nhảu tranh hết việc này đến giành làm việc khác với tôi...lờ mờ tôi đón ra nó là người hai mặt nhưng vì sợ mích lòng nên tôi đành im lặng mặc kệ cho qua chuyện...

Mọi chuyện êm xuôi nào ngờ cho đến một tối tôi vì bụng đã lớn nên chân cũng hay bị chuột rút, đúng 1h đêm tôi đang ngủ tự dưng chân bị rút một cái đau quá tôi liền tỉnh dậy, cúi người xuống xoa xoa cái chân mà đau phát khóc. Bỗng dưng tôi nghe tiếng sột sạt ngoài nhà trước, rồi có tiếng người như đang khóc, cứ nghe tiếng hức hức mãi….Tôi vội ráng lết đi cà nhắc ra dù cái chân vẫn đang còn đau lắm nhưng nằm im cũng ko thể được, thật sự cảm giác bây giờ vừa sợ lại vừa muốn biết là chuyện gì đang xảy ra...nào đâu...tôi vừa mới ngó đầu lên liền nhìn thấy ngay trước bàn thờ của Quân một bóng người mặc áo trắng đứng thù lù ngay đấy.

Tôi hết hồn dù cho ban đêm tôi tắt đèn hết rồi, bóng tối bao phủ nhưng bóng hình ấy vẫn hiện diện rất rõ ràng….

Tôi sợ hãi vội nép mình vào bức tường kiềm cho cơ thể ko vì sợ mà ngã xuống, tôi run lên bần bật chỉ biết lấy tay bịt miệng cho chặt lại để ko phát ra tiếng... Rõ ràng tôi vẫn còn thức, vẫn chưa rơi vào mộng mị, thì trước bàn thờ người ấy là ai....?
 
Chương 22


Tôi đứng im như tờ mắt vẫn dán chặt cái bóng người đang đứng đấy, tạm thời ko nghĩ ra là ma thật hay giả vì tôi đang sợ lắm luôn, đôi chân bắt đầu mềm nhũn sắp trụ ko vững, vừa đúng lúc đó gương mặt ấy quay trở lại tôi mơ hồ nhìn mãi liền phát hiện ra là Quân, anh nhìn tôi đôi mắt ẩn chứa nhiều tia yêu thương lẫn nhung nhớ, tôi cũng vậy vài phút sau định thần lại bất chấp lao đến ôm chặt lấy anh, mặc kệ chuyện quái quỷ gì đang xảy ra cũng được hết, ma thật hay giả tôi cũng ko cần, giờ phút này tôi chỉ biết người đang đứng đó là Quân là chồng của tôi thôi…

Tôi ôm anh chặt đến nỗi nghe rõ ràng từng nhịp tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, lúc này đây cơ thể anh ấm áp lắm chớ ko phải lạnh ngơ lạnh ngắt như mỗi lần tôi mơ thấy nữa, tôi dần dần chìm đắm trong cái cảm giác chân thật đến từng milimet này, tôi tựa đầu rút vào n.g.ự.c anh nấc lên từng tiếng vì nhớ anh, hai nhịp tim dần hòa quyện vào Tú một, mặc cho anh cứ đứng đơ người chẳng nói năng lại với tôi tiếng nào.

Tôi ngỡ ngàng nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt thế này, dù có cả trăm ngàn thắc mắc không hiểu sao anh vẫn cứ chân thật trước tôi, thế nhưng tôi lại không hỏi được, cứ như đang muốn lên tiếng là có một vô hình ngăn tôi lại.

Cứ vậy mà tôi cũng bỏ qua luôn cứ thế cả hai chúng tôi im lặng, tôi thì cứ ôm chặt lấy Quân, mặc kệ anh là người hay ma, là giấc mơ hay sự thật tôi cũng không quan tâm đến nữa vì tôi chỉ sợ tôi nới lỏng tay một chút là anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi..

Tôi chìm đắm trong phút giây mơ màng của hạnh phúc ấy cho đến khi bên tai tôi nghe thấy phía sau lưng tôi một giọng nói khác lấn lướt vang trong màn đêm thanh vắng tôi giật mình, bàn tay đang ôm anh vội buông thõng xuống tự do

Chi đứng trước tôi, cô ấy lớn tiếng

_Chị Lam, chị đang làm cái quái gì thế này? Anh Quân mới mất chưa được bao lâu chị lại giở trò tán tỉnh cả anh Tú à? Chị...chị...quá đáng lắm rồi đấy, anh Tú là bạn trai tôi chị có biết ko hả? Đồ đ.ĩ thoả lăng loàn....

Nghe những lời chửi bới mạt sát từ con Chi thốt ra, tự dưng tâm trí tôi cũng vừa hay bừng tỉnh lại, tôi quay lại nhìn lấy cái người tôi đang ôm lúc này mới tá hỏa vì người đó không phải Quân mà đó chính là...Tú. Tôi điếng người vội vàng tôi đẩy chú ấy ra trong bất ngờ rồi vội giải thích



_Không phải, không phải Chi em nghe chị giải thích, mọi việc không phải như em đang nghĩ đâu mà...

Con Chi với gương mặt hung hăng nó không nghe tôi nói liền lao đến tát tôi một cái thật mạnh rồi hai tay nó đẩy mạnh tôi vào bức tường, quay sang kéo Tú về phía nó mà gào lên

_Chị nói sao, mọi việc ko phải do tôi, nghĩ,vậy chị nói là tôi đổ oan cho chị à, chính mắt tôi đã thấy chị ôm anh Tú chị còn chối nữa tôi vừa mới lưu video đây này chị còn chối ko?

Nói rồi con Chi nó còn rút cái điện thoại của nó bấm vào phần video vừa mới được lưu chìa ra trước mặt cho tôi xem..

Tôi vì bị xô bất ngờ nên té sấp xuống nền gạch hơi đau một xíu. Chưa kịp định thần ,mắt tôi lại dán chặt vào cái điện thoại của nó...do ban đêm mờ cảnh quay cũng chẳng rõ, nhưng cái hình ảnh tôi vác bụng bầu ôm chầm lấy Tú là sự thật... Tôi ngỡ ngàng...nỗi oan này tôi dù có kêu thấu đến trời xanh chắc cũng chẳng ai minh oan cho tôi đâu…

Tôi nhìn Chi rồi lại nhìn Tú, lạ một điều từ ban nãy đến giờ mặt của chú ấy cứ đơ đơ sao đó, kiểu như chẳng quan tâm đến sự việc.

Tôi mới đầu cũng định nói chú giải thích cùng cho con Chi nó hiểu, ai ngờ thấy chú ấy như vầy thiệt tình đúng là chẳng biết nói ra sao mà, đang suy nghĩ để giải thích cách nào cho con Chi nó hiểu, cho sự việc được ổn thoả, và cũng muốn biết tại sao Tú lại hành động như vậy thì bỗng dưng dưới bụng tôi lúc này truyền đến cơn đau nhói, tôi đưa tay xuống xoa xoa bụng cho đỡ đau ai ngờ từ trong bụng lại quặn thắt lên từng hồi, đau muốn ngạt thở, gương mặt tôi vì đau mà nhăn lại,trên trán và toàn thân lấm tấm mồ hôi.
 
Chương 23


Đau quá thật sự chịu ko nổi nữa tôi sợ con tôi xảy ra chuyện nên đã cố hết sức với tay níu ống quần con Chi kẽ nói

_Đau chị đau quá...em giúp đưa chị vào viện được không?

_Chị đừng bày trò giả vờ giả vịt nữa tôi ko tin đâu, thôi cái kiểu xạo ch.ó đó đi. Chuyện chị mê hoặc anh Tú ngày mai tôi sẽ cho mọi người biết rõ bộ mặt của chị...

Nói rồi nó còn lấy duỗi chân thẳng thừng đá tôi một cái thật mạnh văng ra khỏi người nó, sau đó vì cơn đau vẫn đang hoành hoành tôi không kìm nén được nên chỉ biết ôm bụng quằn quại còn Chi nó lôi bừa Tú đang đứng ngây dại sau rồi vào phòng đóng cửa lại cái rầm.

Tôi do đau quá ko còn sức mà quan tâm đến nó liền ôm lấy bụng chịu đựng, bây giờ là nửa đêm có la khản cổ cũng chẳng ai nghe mà với sức tôi bây giờ đâu có mà la nổi, trong bụng từng cơn đau cuộn trào đến,tôi run rẩy nằm đó hai tay ôm bụng mà nước mắt trào ra…con tôi..con tôi ko thể có chuyện gì được, đây là cốt nhục cuối cùng của chồng tôi để lại, còn vài tháng nữa là chào đời rồi, tôi định cố gượng dậy lết ra khỏi nhà cầu xin mọi người giúp đỡ nhưng lực bất tòng tâm, cơn đau từng đợt lại quặn lên liên tục, tôi cảm giác con tôi đang đạp dữ dội, tôi vừa đau vừa lo lắng, chẳng biết phải làm thế nào nước mắt cứ thế mà chảy dài...

Cầm cự một lúc tôi cũng chẳng thể chịu nỗi nữa, cơn đau từ dưới cứ đến liên hồi, tôi còn cảm nhận trong bụng mình bựt ra một cái, không biết đó là gì chỉ cảm nhận được trong tôi một dòng âm ấm đang chảy ra khiến tôi đau đến mức chịu ko được mà ngất đi luôn…

"Trong cơn mơ dại tôi thấy tôi đang nằm trên đám cỏ xanh rồi tôi thấy Quân và một đứa bé trai đang chơi đá bóng phía trước..Khổ nỗi tôi vừa chạy đến hai người họ liền biến mất..tôi gào khóc họ cũng ko xuất hiện…"

Cho đến khi tôi tỉnh dậy, xung quanh trước mắt tôi căn phòng trắng toát, mùi thuốc khử trùng xông thẳng vào mũi làm tôi khó chịu, đôi lông mày nhíu lại, hai tay tôi gắn đầy dây nhợ hình như là đang được truyền dịch. Bất chợt....tôi nhớ ra một chuyện....tôi giật mình nhìn xuống bụng tôi, cái bụng ko còn nhô ra nữa mà xẹp lép, bên dưới tôi còn cảm nhận được rất đau và dịch đang chảy ra…

Tôi hoảng loạn nhìn quanh phòng, chẳng thấy ai cả, một dự cảm chẳng lành xuất hiện tôi đoán con tôi đã xảy ra chuyện nên vừa lúc một chị bác sĩ đi vào tôi liền gào lên khóc hỏi chị

__Chị...chị ơi cho em hỏi,con em thế nào rồi chị…Bé vẫn còn sống trong bụng em đúng ko chị..?



Chị bác sĩ ấy nhìn tôi bằng đôi mắt thông cảm, chị đi lại sát bên giường từ tốn giải thích với tôi rất nhẹ nhàng rằng

_Do em ngã khá mạnh với lại em bé trong bụng từ lâu đã yếu sẵn rồi nên rất tiếc toàn bộ bác sĩ là dốc hết sức cũng không giữ được bé...em nghỉ ngơi cho khoẻ đi...sau này còn nhiều cơ hội khác…

Tôi nghe xong. Tim tôi đau đớn như ai lấy d.a.o đ.â.m mạnh vào

_Không? Không phải đâu chị,con em vẫn đang khoẻ mạnh mà chị,chị thông báo lộn người rồi đúng ko chị? ….con ơi....con em ko sao mà...chị làm ơn trả con lại cho em đi chị…

Dù đã đoán trước được kết quả, nhưng khi nghe chị bác sĩ thông báo tình trạng của tôi, tôi cũng ko tránh khỏi bị sốc và không chấp nhận được sự thật. Tôi vơ quào, vũng vẫy bức giựt tất cả dây nhợ gắn trên người ra hết, m.á.u từ kim đang ghim trong tay cũng phún ra đỏ cả giường rồi rơi xuống nền gạch đỏ thẫm, tôi lao đến túm lấy chị bác sĩ mà khóc lóc điên cuồng bảo chị trả con lại cho tôi.

Đúng lúc mấy y tá gần đó đi ngang, thấy cảnh tượng như thế liền chạy vào người thì kiềm tay tôi lại, người thì kéo tôi nằm xuống giường, mặc tôi giãy giụa gào thét họ cũng chẳng bận tâm.

-Gây mê cho bệnh nhân đi!

Tôi nghe được một bác sĩ nói câu đó tiếp đến cảm giác được cánh tay tôi bị kim đ.â.m vào nhói lên....không đến 1 phút sau ấy, mắt tôi từ từ khép chặt lại...

Lại một lần nữa khi tôi tỉnh lại trời đã tối,căn phòng bệnh được bật đèn sáng trưng,lần này tôi ko còn đau đớn như lúc đầu, cũng dần chấp nhận được sự việc…Tôi nằm đó trơ mắt nhìn lên trần nhà, cảm thấy mình như chế.t đi nửa cái mạng...Tôi khóc, nhưng không còn nước mắt để rơi, tôi có lỗi với Quân rất nhiều,đáng lẽ ra tôi phải thật cẩn thận để giữ đứa con này cho anh đằng này vì một phút sơ xuất tôi đã hại c.h.ế.t con tôi rồi, món quà duy nhất Quân để lại tôi cũng ko giữ được, tôi thật vô dụng mà.

Cạch.
 
Chương 24


Tiếng cánh cửa phòng bật mở, tôi theo phản xạ tự nhiên đôi mắt cũng hướng ra nhìn. Bên ngoài chú út Tú từ từ đi vào, tôi nhận ra vẻ mặt chú ấy ko còn được tự nhiên là mấy, tôi vì sự việc vừa rồi cũng ngại va chạm với lại không hiểu sao chú út Tú lại làm như thế, giờ phút này tôi chưa biết phải hỏi chú ấy từ đâu, và có phải chính chú ấy chủ mưu mọi chuyện để gài tôi và cho con Chi hại tôi hay không nên tôi đành giả vờ nhắm mắt lại cho đến khi tôi cảm nhận Tú bước đến gần giường tôi nằm. Chú ấy lên tiếng, giọng nói đầy nặng nề

_Tôi biết chị đã tỉnh, đừng tự dằn vặt mình nữa…Lỗi ko phải của chị, tôi có đem cháo vào chị quay sang đây đi nếu...chị ko tự ăn được cứ nằm im đó…Tôi đút cho chị...

Tôi thở mạnh biết chẳng thể nào tránh né chú út Tú mãi được nên đành quay lại. Cái khoảnh khắc cả hai đối diện trong đôi mắt ai cũng xuất hiện tia đau lòng và gượng gạo, khuôn mặt Tú rõ ràng đã rất mệt mỏi,với về nước cũng lâu nên da mặt có phần rám nắng tô thêm nét bi thương..

Vì tay tôi vẫn còn đang được truyền dịch nên Tú chỉ có thể nâng đầu tôi lên Tú giường bệnh rồi chèn gối xuống dưới lưng cho cao vào, tôi tuy có phần hơi ngại với chú ấy nhưng vẫn phải nhờ chú giúp vì bây giờ cơ thể tôi rất yếu chẳng thể cử động nổi được.

Để tôi tựa đâu vào đấy Tú liền quay sang cầm lấy tô cháo, tỉ mỉ múc từng muỗng cháo thổi cho nguội đút cho tôi ăn, cảm giác ngượng ngập khắp căn phòng làm tôi khó xử giương đôi mắt nhìn chú Tú trân trân chẳng biết nói gì...Chắc biết tôi khó xử nên Tú sau một lúc lâu cũng mở lời với tôi..

_Chị ăn tự nhiên đi ăn cho khoẻ người lại, có việc gì ăn xong rồi nói?

Tú nói xong, đôi mắt vẫn ko nhìn lấy tôi mà vẫn kiên trì múc cháo đưa vào miệng tôi lần nữa.

Chú ấy đã nói vậy tôi đành phải mở miệng nuốt chứ sao nữa, mặc dù cổ họng tôi bây giờ rất đắng, thức ăn đưa vô miệng chỉ muốn trào ngược ra, nhưng rồi tôi cũng cố nhăn mặt mà cắn răng nuốt xuống....Tú nhìn cử chỉ tôi chắc hiểu tôi không ăn nổi nên khi tôi ăn đến nữa cháo Tú cũng ngừng lại, chú ấy đặt tô cháo xuống cái bàn bên cạnh rồi rút một tờ khăn giấy từ từ đưa tay lên lau miệng cho tôi…



Tôi ko đoán trước được tình huống này nên cứ đơ người mắt tròn mắt dẹt nhìn chú ấy…

Tú do chắc là trưởng Tú trước tôi nên chú ấy chẳng tỏ ra bất kỳ ngại ngùng gì cả, vẫn cẩn thận lau sạch khuôn miệng tôi rồi bỏ miếng khăn giấy vào thùng rác, quay lại rót cho tôi ly nước để tráng miệng nữa chứ, cực kỳ tâm lý tôi nhìn thấy có thể đoán được Tú sâu trong vỏ bọc bên ngoài lạnh lùng thì bên trong là một con người cực kỳ ấm áp.

Tôi quay chỗ khác nghĩ mình cứ nhìn chú thế này cũng ko phải, bên này chú Tú cũng vừa hay lên tiếng nói chuyện với tôi

_Chị!

Nghe Tú kêu tên, tôi không quay mà chỉ trả lời

_Lúc khuya hôm đó, tôi nằm mơ thấy anh hai mặt anh ấy buồn lắm, anh không nói gì chỉ đi vòng vòng trong nhà, tôi giật mình dậy định lên thắp cho anh nén nhang ko ngờ vừa lên đến giống như kiểu có người nhập vào tôi…Tay chân không thể nhúc nhích được... Không biết chị có tin không, nhưng tôi nghĩ lúc đó anh hai nhập vào tôi đó, tôi còn cảm nhận được anh ấy dường như đang rất nuối tiếc rất nhiều chuyện nên không nỡ rời xa gia đình, nhất là đối với chị, đối với việc bỏ lại vợ con khi còn quá trẻ. Mọi chuyện tiếp theo tôi ko hay biết, chỉ tỉnh lúc Chi lôi tôi vào phòng...Vừa tỉnh lại tôi có linh tính ko hay vội vã bật dậy chạy tìm chị thì không ngờ chị đã ngất đi rồi…Tôi xin lỗi....tôi ko bảo vệ chị giúp anh tôi được..

Tôi nghe xong càng thêm đau đớn, nỗi thống khổ trong lòng trào dâng mãnh liệt. Biết nói là tại sao bây giờ, cũng đâu phải do lỗi của chú…Người đáng trách vẫn là tôi đấy thôi…Nếu tôi ko chấp niệm si mê hình bóng Quân đến điên dại thì sẽ không bao giờ u mê đến nỗi nhìn đâu ra cũng thấy Quân để rồi mọi việc vỡ lở người gánh chịu là đứa con bé bỏng của tôi....

Lòng tôi quặn thắt, tôi nhắm nghiền mắt để dòng lệ rơi xuống tự do hai bên má, đau có, buồn có, dằn vặt có nhưng sau cùng chỉ còn lại là tiếc nuối…
 
Chương 25


Không thấy tôi trả lời Tú ngồi thêm một lát rồi cũng đứng dậy, trước khi đi gần đến cửa tôi có mở mắt ra nhìn theo, bước chân Tú chợt dừng lại, không quay đầu nhưng giọng nói trầm ấm cất lên

_Tôi về chị ngủ đi…Tối khoảng 10h tôi lại vào? Chuyện con Chi tôi xin lỗi…tôi sẽ xử lý sao?

____

Bỏ lại câu nói rồi Tú cũng nhanh chân bước ra ngoài, tôi giờ cũng đâu còn tâm trí gì mà nghĩ đến chuyện trả thù con Chi làm gì nữa, mặc kệ Tú xử lý con Chi ra sao cũng được. Nhưng có điều thiệt tình tôi không thể hiểu nỗi tại sao con Chi nó có thể nhẫn tâm đối xử với tôi như thế chứ? cứ cho là vì nó ghen tôi với Tú nhưng đâu đến nỗi có thể bỏ mặc một người đang đứng giữa ranh giới sống c.h.ế.t mà nhẫn tâm đến vậy. Quả thật tôi cũng không thể nào ngờ …

Còn lại tôi một mình trong phòng bệnh. Tôi nhắm mắt lại trong đầu trống rỗng, vừa lúc cô y tá đi lại rút dây nước biển đang được truyền trong người tôi ta rồi cô ấy đi…

Tôi nhìn xuống mu bàn tay mình đã sưng tấy nổi lên xanh lè, cây kim còn đang được gim bên trong …Dù sao cũng khỏe rồi tôi gượng ngồi dậy từ từ đi ra ngoài hành lang bệnh viện trong bộ đồ bệnh nhân màu xanh lam rộng thùng thình....

__________



Buổi tối bên ngoài hành lang lúc này trống rỗng, chỉ còn lại vài người nhà bệnh nhân thưa thớt đang ngồi tán gẫu…Tôi đứng tựa lưng vào Tú lan can nhìn xuống, giờ đây tỉnh táo tôi mới phát hiện tôi đang nằm trên tầng hai của bệnh viện khoa sản. Nơi này toàn là sản phụ cả, vì chắc Tú chi tiền trả cho tôi nằm phòng dịch vụ nên bên trong phòng chỉ có riêng mình tôi nằm.. Chứ nhìn qua dãy đối diện một phòng khác bệnh nhân và người nhà nằm kín mít, có mấy người còn không có chỗ nằm hay do chật quá họ phải để giường ra ngoài phòng nằm nữa…

Lại thấy có người vừa mới sinh cả mẹ và con cùng chuyển xuống, có người nằm chờ sinh, cũng có người như tôi vừa bị mất con mà sốc nằm mê man bất tỉnh, người nhà có người sốt sắn ko yên cho con cháu mình đi đi lại lại, có những bậc làm cha làm mẹ ngồi đấy bón sữa cho cháu mình thật cẩn thận để im cho con gái, con dâu mình nghỉ ngơi dưỡng sức, có người chồng khuôn mặt tươi rói ánh lên đôi mắt hạnh phúc ngồi kế bên vợ và con mình thủ thỉ, rồi lại có người chồng chờ vợ mình chợp mắt liền rút chiếc điện thoại ra chơi game, những hỉ nộ ái ố, những buồn vui của nhân gian đều thể hiện rõ ràng ở nơi này….Có người cười ,có người khóc âm thanh hỗn tạp lúc nào cũng ồn ào đến nhức đầu cả, nhưng nhìn đi cũng nhìn lại…Họ dù sao vẫn hơn tôi…Dù ra sao vui buồn vẫn có cha mẹ chồng con bên cạnh, còn tôi chỉ có một mình…

Đôi lúc trong cuộc đời tôi cũng muốn yếu đuối muốn gục ngã nhưng rồi nghĩ lại...làm vậy cũng để ai xem đây...

....Chợt từ xa tôi thấy một dáng người phụ nữ bồng trên tay đứa bé giống như vừa mới sinh vậy đó, tôi trong lòng nghĩ cũng lạ tại sao mới sinh cô ấy ko ở trong phòng mà nghĩ đi ra ngoài này làm gì chứ rồi người nhà đâu lại để cô ấy thế này, nghĩ là nghĩ thế thôi nhưng tôi vẫn đứng im dõi theo, do đã gần khuya mọi người đã sắp ngủ hết nên ngoài này bắt đầu lặng trang rồi, hành lang bên này chỗ tôi đứng do trong phòng tôi đèn còn mở nên sáng hắt ra đây luôn, chớ bên kia đã tối thui…

Tôi thấy cô ấy cứ ôm con đi vòng vòng nên ngạc nhiên lẫn tò mò cứ nhìn lấy cô ấy miết, ko thấy khuôn mặt như thế nào vì tôi đứng rất xa chỉ thấy cô ấy cũng như tôi, mặc bộ đồ bệnh viện, tóc xõa 2 bên, nhưng thiệt tình tôi ngưỡng mộ lắm, ko biết nhìn gần ra sao chớ tóc gì mà vừa đen vừa dài, thẳng mượt suôn đuột phũ xuống tận ngọn, không bù cho tôi thấy mà tủi thân, dưỡng gần cả 2 năm tóc vẫn chỉ dài xuống nữa lưng là cùng, bởi nhiều khi thấy tóc người ta đẹp mà thèm…

Một lúc sau tôi thấy cô ấy đứng nép sát vào Tú lan can bên kia, cũng giống tôi lúc nảy nhìn xuống, chỉ khác là bên này của tôi nhìn xuống sẽ thấy được ngoài lộ lớn, còn bên cô ấy đứng nghe nói phía dưới đó là khu đất trống đang được quy hoạch, tôi ngó chừng rất lâu cô ấy cứ im lặng như thế, ngộ một điều cả đứa bé hình như cũng ngoan lắm, ko ọ ẹ khóc la tiếng nào…
 
Chương 26


Tôi rút điện thoại xa xem đã gần 11h, chợt nhớ đến Tú nói 10h sẽ vào vậy mà giờ này ko thấy đâu, nhưng nghĩ lại thôi chú ấy là thanh niên có vào đây cũng bất tiện tôi cũng đã khoẻ ko cần phải chăm sóc làm gì nên định cầm điện thoại định nhắn tin nói Tú khỏi cần vào, nào ngờ tự dưng sống lưng tôi có cảm giác lạnh toát, cơ thể tôi rùng mình 1 cái bàn tay cầm điện thoại tê cứng đến nỗi làm rớt điện thoại xuống luôn...Vội vàng tôi khom người xuống nhặt điện thoại vừa hay ngước lên liền thấy cô gái ấy ôm đứa con leo lên Tú lan can rồi nhảy xuống trong tích tắc, tôi đưa tay với theo ý muốn ngăn cản lại miệng tôi la thật to như có ý cho cô ấy nghe thấy

_Đừng mà!!!!!

Nhưng muộn rồi chính mắt tôi chứng kiến cái thứ hình ảnh kinh dị ấy hình ảnh cô gái trẻ ôm đứa con ngã xuống trước mặt tôi, tôi đau xót, kinh sợ, có phần chua chát thương cảm cho cô gái ấy, vì điều gì lại ra nông nỗi đến mức ấy chứ? mang thai 9 tháng khó khăn rồi đứt ruột đẻ ra trong muôn vàn đau đớn,tại sao vì chút bồng bột mà huỷ hoại đời mình 1 cách ấu trĩ như vậy?

Tôi chứng kiến cảnh kinh hoàng đó xong, muốn la lên kêu mọi người đến giúp nhưng trong vô vọng, lạ một điều nữa là tôi có la đến khàn cỗ cũng ko thấy ai chạy ra, tôi mệt mỏi ngồi thụp xuống ôm đầu khóc nức nở,rồi tôi nghe được tiếng bước chân đến gần tôi, bàn tay nhẹ lay vai tôi, tôi nhìn lên liền thấy một vị bác sĩ tầm trung đứng sau lưng tôi, cô ấy thấy tôi quay lại liền hỏi

_Cô gái sao ko vào phòng nghỉ mà ngồi đây khóc lóc, mới phẫu thuật xong nên hạn chế ra gió,với cô ko được ngồi xổm như vậy rất nguy hiểm biết ko, lỡ sa tử cung thì nguy đó.

Vừa nói cô ấy vừa kéo tôi đứng dậy, tôi nhìn cô hồi lâu rồi cũng nương theo cô về phòng, trong giây lát tôi chợt nói với cô ấy vụ việc vừa xảy ra được tôi nhìn thấy, tôi để ý tôi nói xong nét mặt cô liền nhăn lại, có vẻ cô biết chuyện nhưng cũng có vẻ như ko cô nhìn tôi hồi lâu rồi trả lời...

_Con nhìn thấy lúc nào?

_Dạ mới đây nè cô, con thấy hành lang bên dãy phòng kia, cô ấy ẵm đứa bé sơ sinh nhảy xuống, con kêu la khản cổ cũng ko ai nghe thấy mà ra giúp. con sợ quá cô ạ. Chắc giờ cô ấy ko sống nỗi quá...



_Cô biết chuyện đó, nhưng cô gái ấy đã mất cách đây năm năm rồi con...

Dây thần kinh tôi nghe xong dường như ngưng mọi hoạt động lại, cảm giác sởn gai óc tự dưng mọc lên, đêm khuya đố ai nghe được mà ko thấy sợ huống hồ gì giờ bên đây trong phòng chỉ có mình tôi, tôi lắp bắp như ko tin mấy lời cô bác sỉ vừa nói liền hỏi lại lần nữa

_Cô nói sao? Cô ấy...mất 5 năm rồi...không lẽ lúc nãy là con...con....chuyện thế nào vậy cô...cô kể cho con nghe được ko cô?

Cô bác sĩ đang đứng, nghe tôi muốn nghe chuyện nên cô đành kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, tôi chăm chú theo dõi cô ấy mới chợt thấy cô có chút trầm ngâm, khoé mắt cô ấy thoáng vài nếp nhăn thêm đậm, cô sau một lúc cau mày như để gợi nhớ lại chuyện cũ rồi chầm chậm lên tiếng kể rỏ cho tôi nghe...

_Cách đây 5 năm cũng vào buổi tối cô đến ca trực đêm như hôm nay mà bệnh viện lúc ấy còn cũ ít chớ ko được khang trang đầy đủ thiết bị như bây giờ…Khoảng 8h tối có một sản phụ trong tình trạng đau bụng dữ dội được người nhà chuyển đến…Cô và mấy cô y tá khác liền đi ra tiếp nhận bệnh nhân. Trong quá trình thăm khám cô phát hiện tử cung cô ấy đã mở nhưng thai lại khá to, để sinh thường có lẽ sẽ nguy hiểm nên cô đi ra thông báo cho người nhà bệnh nhân ấy ký giấy mổ gấp vì nếu để lâu cũng e rất nguy hiểm cả mẹ lẫn con…Nào ngờ khi cô thông báo chồng cô ấy ko đưa ra chút ý kiến nào mà liền nhìn sang hỏi ý kiến mẹ mình, cô để ý bà ấy là một người rất sang trọng nghĩ bụng có lẽ bà ta sẽ đồng ý ký giấy mổ liền ko ngờ bà quát to, cái giọng hách dịch khinh khỉnh đáp lời cô rằng

_Cái thứ ăn bám như nó lại ko đẻ được con trai thì mổ làm gì cho tốn tiền, cứ để đẻ thường đi, ngoài kia biết bao người cũng đẻ như nó có sao đâu, bày vẻ chi cho rộn chuyện. Chị cứ để nó đẻ tự nhiên cho khoẻ người...

_Nhưng thai to đẻ thường rất nguy hiểm.

_Không gì nguy hiểm hết chị cứ cho đẻ… Có gì tôi chịu trách nhiệm.
 
Chương 27


Cô lúc ấy cạn lời, dù rất bực nhưng vì người nhà bệnh nhân nói vậy nên cô đành quay vào trong, vừa căm phẫn người đàn bà độc ác ấy cùng là đàn bà, cùng số phận tại sao lại ko thương xót con cháu mình như thế,vừa nhìn cô gái trẻ đau đớn quằn quại mà cô đứt ruột...Nhưng biết làm sao...người nhà ko đồng ý cô cũng không thể nào thay đổi được…Thế là cô cùng anh chị em bác sĩ trực đêm năm đó cố hết sức đỡ đẻ …cũng may sau một tiếng cô ấy đã được mẹ tròn con vuông...Toàn bộ ekip hôm đó mọi người đều vui mưngl, nước mắt lẫn mồ hôi lấm tấm khắp mặt nhưng trên môi ai cũng nở nụ cười mãn nguyện.

-Con biết đấy cái nghề này một

ngày trôi qua cô được tận tay chào đón nhiều đứa trẻ ra đời nhưng đâu đấy vẫn còn nhiều đứa trẻ và bà mẹ ko được may mắn,ko con mất thì mẹ mất nên khi thấy một cặp mẹ con bình an khoẻ mạnh vượt cạn an toàn cô đều rất vui đấy con...Rồi sau 2 tiếng nằm dưỡng sức cô ấy được đẩy ra phòng hậu sản…không biết tình hình thế nào khoảng 12h đêm mọi người đã tá hỏa phát hiện t.h.i t.h.ể mẹ con cô ấy nằm c.h.ế.t dưới đất tầng trệt...Người mẹ bị bể đầu m.á.u chảy lênh láng cả khoảng trống, trong tay vẫn ôm chặt đứa bé vừa chào đời nhưng do cơ thể còn non nớt lại ngã từ tầng cao xuống cơ thể đứa bé đã đứ.t lìa ra làm hai, nội tạng văng tứ tung. Cảnh tượng lúc ấy rất kinh khủng những ai chứng kiến đều bật khóc, có người sợ quá ngất xỉu tại chỗ nữa…Cho đến bây giờ khi nghĩ lại cô vẫn còn ám ảnh đấy con.

Cô bác sĩ kể xong tôi có hơi sợ nhưng rồi chỉ lặng lẽ thở dài, cảm thấy nặng lòng quá đỗi. Ko chỉ tôi mà cô ấy cũng vậy biết nói làm sao lúc này khi sự việc ấy đau thương quá mà nhưng qua rồi bàn tán nữa cũng ko tốt.. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói lại với cô

-Thiệt tình khổ quá cô ha con thấy con khổ nhưng chẳng bằng chút nào với người khác...chán thật. Đúng là cuộc đời

Mà gia đình chồng cô ấy cũng ác quá, dù gì cũng là con cháu họ, gái hay trai gì cũng là con người mà anh chồng lại nhu nhược quá. Bởi vậy thanh xuân người con gái gặp mấy loại như vậy là xem như vậy luôn...khổ.

_Ừ Con ... Cũng tiếc cho một đời người chọn nhầm chồng trao nhầm số mạng mà lâu lâu trong này cũng có vài người hay gặp cô ấy lắm. Cô nghe kể lại có người thấy cô ấy đêm khuya cứ ôm đứa bé đi qua đi lại ngoài hành lang, có người lại thấy cô ấy ngồi trong góc khóc lóc rên rỉ rùng rợn lắm..Mấy người gặp qua dù bệnh nặng hay nhẹ qua hôm sau họ cũng trốn viện về ko dám ở lại chỉ có con cô mới kể thôi...mà chồng con đâu sao từ hôm qua giờ cô thấy cậu ấy ít xuất hiện vậy, bận việc à?

...Nghe cô hỏi tôi cũng có chút tủi thân sẵn đang nghe được chuyện đau lòng lại thêm câu này của cô mà rươm rớm nước mắt, chợt nhớ ra trong lời nói cô có chút gì đó sai sai...à thì ra cô hiểu nhầm rồi nên tôi liền vội giải thích



_Không phải cái cậu vào đây là chồng con đâu cô.. Em chồng con đó...

Tôi nói xong cô ấy cũng có chút phản ứng như ko tin lời tôi vừa nói liền phản bác lại

_Đâu cô thấy cậu đó lo lắng cho con lắm mà, trong lúc con ở phòng cấp cứu cô đi ra thấy cậu ấy cứ đứng ngồi ko yên đi đi lại lại suốt, có em chồng nào mà như vậy? Con nói cậu ấy là em chồng con, vậy cho cô hỏi chồng con bây giờ ở đâu rồi?

Đừng ai nhắc đến Quân thì thôi chớ nghe nhắc lại tôi chợt thấy mủi lòng khủng khiếp tôi ko dám đối diện với cô ấy liền quay nhìn ra cánh cửa, sợ khi tôi trả lời xong ko kiềm được mà khóc cũng ngại lắm

_Chồng con mất cách đây khoảng nửa năm rồi cô cha mẹ con, cha mẹ chồng đều mất hết, người thân duy nhất hiện tại chỉ còn lại chú út, cái cậu mà cô đã gặp đó

Cô bác sĩ nghe xong chắc sợ tôi buồn nên ko nhắc hay hỏi gì đến nữa mà đánh sang nói về tình hình sức khoẻ hiện tại của tôi một lúc rồi cũng quay về phòng trực…

Còn lại một mình tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường mới phát hiện ra đã hơn 12h khuya…Trong lòng tôi thầm nghĩ có lẽ Tú ko đến đâu vì nếu chú ấy đến cũng đã đến rồi, dù sao tôi cũng đã khoẻ lại, có thể tự mình lo cho mình được, chú ấy vào đây có khi lại thấy phiền hơn.
 
Chương 28


Nghĩ vậy tôi leo xuống giường định ra ngoài đóng cánh cửa lại rồi ngủ, ai ngờ tay tôi vừa với kéo cánh cửa bàn tay khác đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi lại như ngăn cản, tôi bị bất ngờ có chút hoảng hốt định la lên nhưng nhìn kỹ lại đó là Tú nên tôi im bặt. Chú ấy thấy tôi bất ngờ nên nhanh chóng giải thích

_Xin lỗi tôi có việc đột xuất giờ mới xong, nảy giờ ở dưới năn nỉ chú bảo vệ chú mới cho tôi lên...Chị vào nghỉ trước đi, tôi đứng ngoài này hóng gió tý rồi tôi đóng cửa lại cho...

Tôi thở cái phù vì giật mình, thấy Tú đến tuy có cảm giác hơi khó xử nhưng nói gì thì nói chớ 1 mình ở đây dù có lá gan lớn cỡ nào tôi cũng sợ lắm, lại vừa hay mới nhìn thấy hồn m.a vất vưởng của cô gái kia tôi đã sợ xanh mặt luôn rồi, tối nay mà còn ở một mình thì xác định có mà nguyên đêm tôi thức trắng

Đang suy nghĩ chợt tay tôi có cảm giác ấm ấm đưa mắt nhìn xuống tôi tá hỏa nhận ra nãy giờ tay Tú còn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi trên cánh cửa, vội vàng tôi rụt tay lại nhanh chóng đi vào trong bấm nút tắt đèn chỉ để bóng đèn ngủ màu vàng nhạt thôi…

Nằm trên giường tôi kéo chăn đắp phủ lên ngực, liền hay có mùi gì tanh tanh xộc vào mũi làm tôi khó chịu tôi cố dụi mũi lần nữa hửi xem là mùi gì mới phát hiện ra đó là mùi máu…Tôi ngồi bật dậy hết hồn kéo cái mền ra, tay tôi là...máu...máu dính tùm lum đỏ tay tôi luôn mà sao lạ là tôi lại ko có cảm giác đau?

Tôi bần thần cứ đưa mắt nhìn cái bàn tay miết… Hồi lâu mới nghĩ ra m.á.u này ko phải m.á.u của tôi mà là hình như m.á.u của Tú…

Lúc nãy chẳng phải tay chú ấy nắm tay tôi sao? ...vậy m.á.u này là của chú Tú rồi...



...Tôi chẳng kịp nghĩ nhiều liền lật đật đi ra ngoài xem có phải Tú bị thương ko nhưng tôi vừa đi đến cánh cửa thì thấy Tú hình như đang nói chuyện với ai đó, tôi sợ tôi làm phiền chú ấy với lại chắc thương tích cũng nhẹ chú Tú mới đến đây, tôi dù sao vẫn mang thân phận chị dâu tò mò quá người ta hiểu lầm lại khổ nên cuối cùng tôi đành tặc lưỡi đi vào rồi lên giường nằm,cố đưa bản thân mình chìm vào giấc ngủ để quên hết những chuyện đã qua

...Có lẽ do tác dụng của thuốc hay do mình an tâm mà cả đêm tôi ngủ ngon lắm, đến sáng tôi tỉnh dậy cả người tỉnh táo hẳn, chỉ còn hơi đau nơi vết thương ở bụng thôi. Đưa mắt nhìn quanh định bước xuống giường đi vào toilet rửa mặt thì vô tình tôi phát hiện Tú đang ngồi gục trên bàn, đôi mắt cậu ấy nhắm nghiền, quan sát thật gần lúc này tôi mới nghiệm ra một điều rằng Quân chồng tôi được người ta khen nhưng đối với chú út này lại có phần kém hơn 1 chút. Ví dụ chồng tôi đôi mày có phần hơi thưa và ngắn ngược lại đôi chân mày của chú Tú rất rậm và dài… Đến da mặt cũng vậy Quân đôi khi trên mặt nổi rất nhiều mụn và thâm còn chú Tú này da mặt rất bóng và mịn hoàn toàn chẳng có 1 chút xíu dấu vết nào cả có lẽ người ta nói đúng thường thì đứa em thường thừa hưởng hết gen của cha mẹ nên lúc nào cũng đẹp hơn thằng anh quả ko sai chút nào…

Nhìn chú Tú một lúc tôi lại nhớ Quân, có lẽ hai anh em họ có phần giống nhau nên nhìn đâu tôi cũng nghĩ rằng Quân đang bên tôi. Nhưng mà vừa nhìn Tú thì tôi lại nhớ vụ m.á.u trên tay tôi lúc tôi nên tôi để ý đến bàn tay của chú ta luôn. Và ko nhầm đêm qua tay tôi bị dính m.á.u có lẽ đó là m.á.u của chú ,vì tôi thấy trên tay chú có một đường bị đứt hở thịt, m.á.u còn rịn ra nhỏ giọt xuống gạch nữa kìa…

Điều đáng nói ở đây bị đứt sâu vậy mà chú chẳng băng lại, bộ ko đau hay sao đó...thật tình tôi tính kệ chú ấy bị sao cũng ko liên quan đến tôi nhưng sao nhìn một lúc tôi lại thấy chướng con mắt bỏ mặc ko được..

Vậy là tôi liền bước xuống giường, cố gượng cơn đau của mình tôi nhè nhẹ bước chân đi lại phòng trực xin cô y tá một cuộn vải y tế với chai nước rửa rồi đem đi về phòng

Tôi đi lại nhẹ nhàng kéo chiếc ghế lại ngồi gần chú ấy, nhìn Tú bây giờ vẻ mặt có vẻ như mệt mỏi lắm lại bị mất m.á.u da dẻ xanh chành như tàu lá. Tôi nắm lấy bàn tay Tú lên xem thử thì tôi không khỏi hoảng... Lòng bàn tay bị tét một đường thật dài, sâu vào trong thịt một phần m.á.u đã khô với 1 phần m.á.u đang chảy nhìn trông rất ghê, thiệt tình chú ấy sức trâu hay sao mà chịu đau tới giờ hay thiệt…
 
Chương 29


Tú lúc này chắc là bị tôi làm giật mình nên chú ấy liền nhíu mày rồi mở mắt ra, thấy tôi đang cầm tay chú, chú liền nghi hoặc giật lại nhưng tôi đâu có vừa gằn tay chú ấy lại giữ chặt xong tôi mới nói

_Chú để im chị băng lại cho, nghỉ sao để tay bị vầy mà ko băng lại m.á.u chảy một lúc nữa là đi chầu ông bà luôn giờ…Thấy chưa nền gạch toàn là m.á.u của chú ko ấy?

Tú cau mày nhìn tôi rồi lại nhìn xuống nền gạch rồi im lặng, bàn tay ko còn nhúc nhích nữa…Tôi thấy vậy biết chú ko cự tuyệt nên lập tức lấy chai nước rửa nhỏ vào bàn tay chú rửa sạch m.á.u bẩn… Chắc đau nên tôi thấy Tú có chút nhíu mày nhưng bàn tay vẫn để im cho tôi làm.

Tôi rửa xong liền lấy cuộn vải y tế cẩn thận quấn mấy vòng băng tay chú lại xong xuôi thấy Tú quả tạm ổn Tú liền rút tay lại..

Tôi bĩu môi tò mò nên hỏi

_Chú bị ai ché.m hả?

_Chị nhiều chuyện quá, khoẻ chưa? để tôi đi xuống mua gì đem lên cho chị ăn?

_Ừ nhắc mới nhớ chị cũng đang đói mà đừng mua cháo nha, mua cơm đi chị cũng khỏe rồi… Chiều xin xuất viện về nhà đi ở đây ngột ngạt quá...

Tú nghe xong ko nói gì nữa chú ấy đi vội toilet rửa mặt rồi 1 mạch đi thẳng ra ngoài..Tú đi rồi tôi liền vao toilet vệ sinh cá nhân rồi ra trở lại giường nằm xuống tuy bên ngoài tôi xem ra như ổn rồi nhưng bên dưới cũng còn ra dịch rất nhiều với lại cũng đau vùng dưới lắm mà ở lại nằm tiếp thật ra tôi ko có can đảm từ nhỏ tôi đã học cách sống một mình trải qua bao nhiêu việc rồi nên tôi ko cần mình phải yếu đuối nửa nằm đây chỉ tổ làm tôi nhớ lại sự việc đau lòng thôi,về nhà có khi lại thoải mái…

Nghĩ vậy nên khi Tú mua cơm vào tôi liền nhờ chú ấy xin cho tôi về với thanh toán tiền viện phí luôn...



Cuối cùng đến 2h chiều tôi cũng được ra viện vì tôi cũng còn yếu nên Tú gọi một chiếc taxi cho tôi, còn chú ấy đi xe máy về..Taxi chở tôi về đến nhà cũng là lúc chú ấy về đến...Tú trả tiền xong rồi phụ tôi xách đồ vào nhà.

Về lại ngôi nhà của chính mình thật sự tôi thấy thoải mái lắm không bức bách như ở trong viện, tôi đi chậm lại ghế ngồi xuống, nhìn xung quanh chợt sực nhớ ra một chuyện lập tức hỏi Tú

_Chú út con Chi đâu rồi sao ko thấy ở nhà?

Tú tay đang xách túi đồ tôi đi vào phòng, nghe tôi hỏi chú cũng ko để tâm vừa đi vừa buông ra câu trả lời nhẹ tênh

_Bị tôi đuổi rồi!!!

Tôi bất ngờ tính hỏi tại sao nó bị đuổi, chẳng lẽ vì chuyện của tôi mà Tú đuổi nó, nhưng nhìn cái mặt nghiêm nghị của Tú lúc này tôi nghĩ tốt nhất im lặng lại thì hơn dù gì đã là chủ ý của chú ấy rồi mà con Chị bị đuổi cũng tốt tôi ưa nó hết nỗi rồi vì dù vô tình hay cố ý cũng vậy tôi ko thể chấp nhận sống chung với cái loại nó được…

Có khi bây giờ mà gặp lại nó tôi còn lao vào đánh nó một trận rồi bắt nó giao cho công an luôn ấy. Nhưng thôi, tôi nghĩ cũng một phần lỗi ở do tôi. Nếu tôi không nhìn Tú ra Quân, không làm điều xấu hổ đó với Tú thì có lẽ con Chi nó cũng không đánh tôi đâu.

Lúc sau út Tú lên xe đi mất chỉ còn tôi ở nhà một mình, thấy buồn tôi đi lên nhà trước lao dọn bàn thờ của Quân rồi ngồi đó thủ thỉ trước di ảnh của anh đại loại như tôi xin lỗi anh chuyện không giữ được con của chúng tôi…Tôi mong anh tha thứ...

Tôi về nhà được mấy hôm liền cô Sáu hàng xóm mới qua thăm, nhìn mặt cô khi gặp tôi có vẻ ngại ngùng lắm, còn tôi tôi thấy cô qua cũng rất vui...Coi vậy chớ dù sao cũng tình làng nghĩa xóm cạch mặt nhau cũng đâu vui vẻ được gì…
 
Chương 30


Cô Sáu qua đem cho tôi hai con cá lóc thật to với một buồng chuối...Tôi nhận thấy cô Sáu có Tú ý nên vui vẻ nhận lấy rồi mời cô vào nhà, lúc đầu cô ko nói gì chỉ đưa cho tôi, sau thấy tôi cười nói với cô cô mới cởi mở lại.. Vừa vào nhà ngồi xuống ghế là cô nắm tay tôi lại, giọng cô dịu nhẹ

_Lam…Mày cho cô xin lỗi mày chuyện lúc trước tao hiểu lầm mày nghen, bởi tụi tao nông dân cục mịch nghe ai nói gì là tin đó ,hại tao nói mày này kia...thiệt tao có lỗi quá

Tôi cười buồn trả lời

_Thôi cô chuyện qua rồi bỏ qua đi, con cũng không nhớ tới gì đâu…Nay thấy cô qua thăm con như vầy là con vui rồi...!!!

_Hôm bữa giờ tao định lên bệnh viện thăm mày mà tao còn ngại, cái con quỷ đó cũng ác quá mày, bữa mày ở bệnh viện tao nghe bên này đùng đùng, tao nhiều chuyện đi qua leo lên hàng rào ngó vô thấy thằng Tú mặt nó hầm hầm nói vầy nè. Mà để khoan tao nhớ cái coi..

Vừa nói cô Sáu vừa làm kiểu như đang suy nghĩ vỗ vỗ cái đầu làm tôi phì cười rồi cô la lên một tiếng làm tôi giật mình…

Ờ nói nói vầy nè

_Chi? Sao cô nhẫn tâm quá vậy cô có biết đó là đứa con duy nhất anh hai tôi để lại ko?

Rồi con Chi đó nói vầy nè

_Sao anh biết đó là con anh Quân, em là người ở đây em biết rõ lúc anh chưa về mọi người đồn ầm lên nói chị ta ở bậy ở bạ mới có bầu đó?

_Dù là con ai cũng vậy cô cũng ko được hành xử như thế, nhưng tôi tin chị Lam đứa bé nhất định là con anh tôi.

_Anh bị chị ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi nên bênh chị ta đúng ko? Em nghi ko sai mà...bày đặt nữa đêm nửa hôm chạy ra nhà trước ôm ấp...anh nghĩ lại đi...em là người yêu của anh đó, chị ta dù gì cũng là người ngoài anh ko nhanh đuổi cổ chị ấy đi đi...



"Tao thấy thằng Tú cãi qua cãi lại với nhỏ đó lâu lắm, sau cùng hình như con Chi đó chửi mày là đ.ĩ hay sao đó, thằng Tú đi lại tát cho nó một cái xong ôm đồ nó ra đuổi nói đi…Tao nhìn khúc đó đã mắt lắm mày, gì chứ cái loại hại người, quân ác nhơn tao ko ưa…Con đó bị Thằng Tú kéo ra ngoài nó khóc lóc năn nỉ dữ lắm mà thằng Tú ko lung lay, mấy bữa nay tao đi chợ cũng thấy nó đeo theo thằng Tú hoài, ko biết thằng Tú tha thứ ko nữa...

.... Tôi nghe xong chỉ thở dài mà công nhận Tú cũng dứt tình thiệt…

Rồi cô Sáu tự nhiên nhìn nhìn tôi xong quát lên

_Ê mà mày mới sảy thai ăn mặc cữ kiên tý mày, bà già xưa hay nói một lần sảy bằng bảy lần sinh đó, ko kiêng cữ khéo về già mắt mờ tay yếu cho mày hay.

_Thôi con khoẻ rồi cô, cữ kiêng gì cho mệt, ra viện con có mua thuốc uống bồi dưỡng rồi.

_Tao biết tao nói vậy đó ko sau này hối hận, tao mua hai con cá lóc đó chiều mày nhờ thằng Tú kho hay nấu canh ăn mới đây đừng đụng nước sớm nghe hôn thôi tao về...

Cô Sáu về tôi cũng đi theo ra cửa tiễn cô

Cái tình hàng xóm hoá ra có khi quý lắm ta. người xưa nói cũng đâu có sai bà con xa ko qua láng giềng gần mà…

Đời này sống sao cho họ thương để dễ thở, chớ sống mà người này ghét, người kia ko ưa mệt mỏi lắm… Cho nên thay vì ghét cô Sáu thì tôi chọn cách dĩ hoà di quý cho lành

...Khoảng nửa tháng trở lại đây, ban đêm tôi thường nghe bên phòng Tú có tiếng trở mình liên tục, có khi thở dốc vài tiếng nữa, ban đầu tôi cứ nghĩ chú ngủ mê nên mớ, ko để ý tới liên tục đến nay nhiều ngày rồi đêm nào cũng như đêm nấy, kiểu như chú ấy bị mất ngủ vậy đó, tôi định hỏi xem sao nhưng cứ sáng ra là chú út đã đi đến chiều tối mới về với tôi biết tính chú ấy ko dễ gì nói chuyện với ai đâu nên dù muốn nhiều chuyện lắm tôi cũng ko dám hỏi...

...Cho đến xế chiều như mọi hôm tự dưng tôi đang ở nhà sau liền nghe bên ngoài có tiếng kèn xe hơi …Tôi vội đi ra liền thấy khoảng 5 đến 6 người tay chân xăm trổ đứng xung quanh chiếc xe hơi màu đen. Hoảng hồn không biết là có chuyện gì nên tôi đứng ngây đó nhìn mãi, nếu tôi đoán ko lầm mấy người này đều là dân anh chị xã hội đen, tại sao họ lại đến nhà tôi vậy nè, đang ngơ ngác ko biết chuyện gì thì bất ngờ tôi thấy cánh cửa xe hơi mở ra bên trong là Tú đang bước xuống…
 
Chương 31


Tú đi tiến vào nhà để mấy người kia đứng ở ngoài, thấy Tú tôi mới yên tâm liền đi lại gần chú ấy ko đợi chú cũng đang bước đến chỗ tôi, vội vàng tôi hỏi nhỏ

_Tú? mấy người này là ai sao lại đi chung với chú vậy?

Tú nhìn tôi rồi quay lại phía sau nhìn họ, trên miệng hơi nhếch môi cười rồi cũng nhanh chóng tỏ ra vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi

_Chị vào trong thay bộ đồ nào dài tay giữ ấm được thì mặc vào rồi theo tôi đi đến một nơi?

Tôi nghe nói xong có vẻ thắc mắc nhưng chẳng dám hỏi vì tôi biết chú Tú này nếu đã muốn làm việc gì luôn có chủ ý tính toán trước rồi, giờ có hỏi hay ko đi cũng ko được, dù trong lòng phân vân mơ hồ nhưng tôi vẫn nghe lời mà đi vào trong chuẩn bị....

Tôi đi vào phòng mở tủ lấy một bộ đồ thun màu đen tay dài mặc vào. Thay đồ xong tôi đứng nhìn mình trước gương thầm nhớ lại "cô gái năm đó khi được Quân cưới về cân nặng 55 ký bây giờ đã ốm hơn rất nhiều, vẫn mái tóc dài đen huyền thoại nhưng giờ đây khuôn mặt cô ấy trở nên tiều tụy hẳn…Ngày đó tôi nhớ dù còn nhỏ đã phải cực khổ đi làm đến khi về chung nhà với anh đầu óc tôi vẫn luôn được thoải mái, vì lúc nào cũng được Quân che chở, mới vừa ho hay cảm cúm tí xíu là anh đã lo sốt vó lên rồi.. Bây giờ anh vừa mất mấy tháng, chuyện buồn lại liên tục ập đến một mình tôi đương đầu ko xuể, tôi ngay lúc này gương mặt nhợt nhạt, hai mắt toàn là quầng thâm xuất hiện...Cô gái 25 tuổi Quân từng yêu bây giờ thanh xuân cũng chẳng còn...

Tôi bước đi ra với lòng đầy tâm sự, vẻ mặt cũng ko được thoải mái cho lắm, trong lòng đang rất tò mò ko biết Tú sẽ dẫn tôi đi đâu nữa...Cho đến khi tôi ra đến bên ngoài, chiếc xe hơi đã rời đi, còn ngoài sân chỉ còn Tú và bốn người khác…

Tú nhìn tôi rồi lẳng lặng bỏ tôi đứng như trời trồng với đám người xăm trổ, chú đi thẳng vào nhà cho đến khi trở ra trên tay chú là cái áo khoác của tôi và cái nón…Chú đi lại đưa cho tôi bảo tôi mặc vào rồi đội nón lên đi theo chú....Tôi ngớ người nhận lấy áo và nón từ tay Tú một vị cảm giác rất lạ tự dâng lên, nhất thời tôi ko nghĩ ra là cảm giác gì nhưng vẫn nghe lời Tú răm rắp, giống như kiểu lời chú ấy là mệnh lệnh bắt buộc tôi phải làm theo ko được cãi...

Đám người chúng tôi đi bộ, Tú đi trước tôi đi kế bên và nhóm người kia theo sau...Lúc này đây dù ko biết Tú muốn làm chuyện gì nhưng đoạn đường này đi đâu là tôi biết...Lâu rồi ko đi ra nơi này, cỏ mọc um tùm,dây leo tứ phía lại thêm nhiều đám cỏ xước rất khó đi, dù đã có Tú đi trước dạt hai bên cỏ qua rồi nhưng tôi cẩn thận đến mấy vẫn không khỏi bị trầy chân…

Ra đến nơi, tôi thoáng sững sờ nhìn phía trước, mắt tôi dán chặt lấy ngôi mộ của chồng tôi rồi tự hỏi vì sao hôm nay lạ quá...Phía sau này là đất của nhà tôi, nên lúc Quân mất chôn cất ở đây tính ra chỉ có một mình, bây giờ ở đâu lại xuất hiện thêm một ngôi mộ nhỏ kế bên, mà ngôi mộ này lại được xây khang trang lắm… Toàn bộ đã được lót đá hoa cương bóng loáng, còn mộ Quân vẫn chỉ là ngôi mộ xi măng được quét phủ đơn điệu bằng một lớp xi măng trắng, nhìn thôi đã đủ làm tôi chạnh lòng…



Mà ko phải do tôi tiếc tiền hay tính toán gì ko lo cho mộ anh chu tất đâu, tại lúc Quân mất xảy ra biết bao việc, rồi bận đi trục hồn anh về xoay qua xoay lại tôi quên bén luôn...

Tú đứng bên đó tôi biết chú ấy đang nhìn tôi nên tôi có chút e ngại, liền nhìn ngó xung quanh… Đúng là thời gian cái gì cũng có thể thay đổi mới chớp mắt mà nơi đây cây cối đã mọc xanh um tùm...Ngay lúc này tự dưng Tú tiến đến chỉ tay ý bảo tôi nhìn qua bên tay ngôi mộ nhỏ rồi Tú nói..

-Nãy giờ chị nghĩ ngôi mộ này của ai?

Tôi nhìn Tú rồi nhìn ngôi mộ lần nữa, vẫn cái cảm giác ko hiểu chuyện gì nên đành trả lời

_Tại sao chú biết tôi đang nghĩ về ngôi mộ này mà hỏi giọng chắc nịch vậy? Mà cũng đúng là tôi có thắc mắc thật , không biết mộ này là của ai, sao lại chôn đất nhà mình?

_Chị đi lại nhìn thử đi rồi biết?

Tôi đứng nhìn một lát rồi cũng tò mò đi lại xem thử, ngôi mộ này có vẻ còn mất mới vì tôi thấy xung quanh đây còn dấu vết của lớp đất đã được đào lên, tôi nhìn xung quanh rồi mắt dừng ở tấm bia mộ

__Bé Hà Minh Quân

_______Mất ngày */...tháng */ năm...
 
Chương 32


Bên dưới là tấm ảnh siêu âm của con tôi khi tôi vừa có thai được 2 tháng mấy thì phải... Tôi sững sờ, cả người như đông cứng dòng nước ấm từ trên khoé mắt tôi bất chợt tuôn xuống.

Trong giây lát tôi nấc lên từng tiếng, cảm giác đắng lòng dâng lên đến tận cổ, tôi một người làm mẹ đúng thật phải nói là vô trách nhiệm đến ngay cả ngôi mộ của con tôi tôi cũng ko biết gì đến sự hiện diện của nó cả..

Tôi khuỵu xuống hai tay ôm lấy tấm bia mộ một lúc cho đến khi bình tĩnh lại tôi mới đứng dậy tôi đi lại ngay chỗ Tú đứng. Giọng tôi nghẹn ngào

_Là chú làm đúng không?

Tú gật đầu

_Chị ko cần cảm ơn dù sao cũng là cháu tôi, phận làm chú này lo cho cháu, chị không phản đối chứ...?

Tôi lắc đầu liên tục vì cảm động

_Tất nhiên là ko rồi sao tôi lại phản đối chứ, mà chú làm lúc nào? Sao ko nói tôi biết

_Lúc người ta mới lấy cháu ra, tôi để vô hộp rồi mang về, lúc đó chị còn yếu nên tôi nghĩ ko vội nói

_Cảm ơn chú!!!

Tôi nhìn ngôi mộ lần nữa, Quân Khang tên con tôi cái tên đẹp quá đến một việc quan trọng vậy mà tôi đã bỏ lỡ, may mà còn có Tú tinh ý đem con về chôn chung với ba nó ko thì bây giờ tôi chẳng biết con tôi đang nơi đâu hay là người ta đem bào thai vô trại lợn cho lợn ăn mất rồi…

Khi tôi đang đứng bên mộ con tôi thì tôi nghe tiếng bước chân đang đi đến, tôi quay lại nhìn liền thấy ông thầy bói lúc trước tôi xem đi chung với một người mà lúc nãy đi chung với bọn của Tú về, trên tay anh ta là một giỏ trái cây rất lớn kèm theo nhang đèn...ông Thầy thấy tôi liền gật đầu hỏi



_Cô Lam khoẻ chứ..

_Dạ con khỏe thầy có khỏe ko thầy?

-Khỏe cô, trông cô dạo này xuống sắc quá ha...

_Dạ thầy...

Rồi tôi thấy Tú đem giỏ trái cây ra sắp ra đĩa để ở mộ của Quân thắp nhang đèn lên sáng một góc… Bầu trời bây giờ đã ngã bóng nơi này càng thêm hiu quạnh...Tú bày mâm trái cây ra xong liền đứng nhích qua bên tôi cho ông thầy làm phép..

Tôi ko biết chuyện gì đang xảy ra liền kéo tay Tú lại rồi khó hiểu lên tiếng hỏi

_Này chú định làm gì vậy sao tự nhiên kêu thầy ra đây làm chi vậy?

Những thắc mắc của tôi chỉ nhận về cái im lặng của Tú. TÚ nghe tôi hỏi không màn đến mà trả lời chỉ ra hiệu cho tôi im lặng dõi theo ông thầy cúng, khoảng nửa tiếng sau đôi chân tôi đã mỏi nhừ ông thầy vẫn còn làm phép ko có dấu hiệu dừng lại.

Bất ngờ ngay lúc khi tôi không còn kiên nhẫn để xem tiếp và định lên tiếng hỏi xem Tú đang bày trò gì ngay mộ Quân thì thật ngạc nhiên Tú từ đâu bê đến một gốc cây to lại, chú buông xuống sau lưng tôi rồi bảo

_Chị ngồi tạm đây đi, đợi tý chắc cũng sắp xong rồi…

Tôi cau mày nhìn hành động này của Tú rồi cứ nhìn xuống gốc cây Tú bê ra, sau đó nói

_Cảm ơn chú.



Tôi phủi phủi bụi trên gốc cây rồi ngồi xuống tiếp tục quan sát theo lời chú Tú…

Mãi đến hơn 6 giờ bầu trời cũng bắt đầu tối…Xung quanh tiếng dế kêu inh ỏi, lại thêm ngoài này đồng không vắng lặng làm tôi hơi nổi da gà muỗi bay o e khắp người, may mà Tú tinh ý bảo tôi mặc áo khoác vào chứ ko chắc bị muỗi nó chích cho ốm người mất…

Đám người đi chung với Tú lúc này mỗi người một tay bật đèn flash điện thoại cho sáng xung quanh…

Cuối cùng khoảng sau một tiếng nữa ông thầy bói cũng ngừng cúng, tôi nghĩ chắc xong rồi liền định nhổm dậy đi về, ai ngờ vừa mới đứng lên giữa chừng lập tức nghe tiếng Tú hỏi ông thầy

_Sao rồi thầy?

Ông thầy tặc lưỡi rồi nói với vẻ rất nghiêm trọng

_Có người yểm rồi cậu chuẩn bị đồ nghề hết chưa? bắt đầu đi…

Ông thầy vừa nói nghe xong làm cho lòng tôi cũng bắt đầu hoang mang theo. Chuyện gì mà bị yểm, yểm cái gì? ai yểm ai vậy…

Cả người tôi lo lắng nên ko muốn tiếp tục nghi vấn tôi liền lao đến chỗ ông thầy và Tú đang đứng vội vàng hỏi cho rõ ràng

-Hai người đang nói gì vậy. Thầy chuyện gì vậy thầy? Ai yểm ai ạ?

Tôi hỏi xong ông thầy ko trả lời tôi liền mà quay sang nhìn Tú. Tôi cũng nôn nóng nhìn theo thấy Tú gật đầu ông thầy mới nói

_À cậu Tú nghi ngờ cậu Quân bị người khác yểm nên rước tôi đến xem thế nào? Cô yên tâm đã có kết quả rồi...
 
Chương 33


Bị yểm...nghe hai từ đó cơ thể tôi dường như chao đảo muốn ngã xuống, may mà Tú đứng kế bên đưa tay chụp tôi lại...Ai? Ai lại yểm chồng tôi tại sao anh ấy chế.t rồi cũng ko để anh yên chứ? TẠI SAO?..anh ấy có làm gì ai mà họ nỡ hại anh đã có người gi.ết anh rồi sao còn ko tha thế này hả trời ơi....

Tôi gào thét, suy sụp tinh thần khủng khiếp, tại sao lại trớ trêu như vậy…Kiếp trước chúng tôi ăn ở ác lắm sao, kiếp này ông trời lại đày đọa cướp mọi thứ của tôi đi trong muôn vàn đau đớn thế này đây chứ? rồi còn gì đau đớn hơn nữa, còn gì tàn ác hơn nữa khi biết chồng tôi mất còn bị người ta yểm…

Tôi lại khóc, nước mắt như muốn xóa nhòa đi tất cả những gì đang hiện diện. Tú có lẽ đang bực lại thấy tôi cứ khóc nên lập tức chú ấy bóp chặt hai tay tôi, hai mắt chú mở to nhìn tôi như thể muốn đem tôi cất vào một chỗ nào đó cho khuất mắt. Giọng chú ấy lạnh tanh gắt lên

_Chị bình tĩnh chưa, khóc lóc cái gì hả? Khóc có giải quyết được vấn đề không. Nếu chị còn khóc nữa là tôi đưa vào nhà đó?

Tú cọc nên nói lớn làm tôi sợ cứ thế nín luôn

_Tôi...không...tôi không khóc nữa tôi bình tỉnh rồi…Chú cứ làm theo lời ông thầy đi...?

Tú thở mạnh như đang kìm nén bản tính mình lại sau đó dìu tôi ngồi xuống rồi quay sang bọn người xăm trổ nói như ra lệnh

_Tụi bây đào mộ lên đi?

Hả? Tôi trố mắt như không tin lời Tú đang nói lập tức đứng phắt dậy ghì tay Tú ngăn cản

_Không được…?

Tôi lớn tiếng

-Tại sao lại đào mộ...Tú anh Quân là anh hai chú đó, đào mộ sẻ kinh động đến anh ấy…Bộ chú ko muốn anh chú được yên nghỉ sao?không...tôi nhất quyết ko cho chú đào mộ đâu?

Tú lúc này nhìn tôi, đôi mắt chú đỏ ngầu như muốn khóc nhưng gương mặt rất kiên định sự giận dữ bùng cháy như ngọn lửa to bao trùm tất cả rồi xuyên qua mắt tôi như muốn đốt cháy Chú quát lớn không chút kiêng dè

_Chị biết gì mà cản? chồng chị nhưng là anh tôi đó anh ấy bị yểm ko đào lên xem thì biết làm thế nào giúp được anh ấy…Còn chị tôi hỏi chị có có im đi ko? Ko im được thì theo tôi vô nhà?

Nghe Tú nói xong tôi sợ hãi nín thinh luôn lần nữa…Thật sự đến giờ tôi mới phát hiện con người Tú thường ngày ít nói nhưng đến lúc tức giận thật sự ko thể lường trước được tính tình lại xoay theo chiều hướng khác mà cộc tính quá đổi luôn. Nhìn chú ấy lúc cọc người đối diện có khi sợ xanh mặt luôn ấy chứ.



...

Ông thầy thấy Tú quát tôi liền đi lại gần tôi rồi lên tiếng nói nhỏ đủ tôi với ông nghe

_Cô im đi để cậu ấy làm, đừng xen vào nữa…Yên tâm chúng tôi là đang giúp cậu Quân được nhẹ nhàng phần hồn thôi.

Bọn người của Tú với Tú lúc này nhanh chóng liền đi lại lùm cây mỗi người tay cầm cái cuốc, cái búa đi ra kẻ đào bới kẻ dùng búa đập chan chát vào ngôi mộ, xung quanh Tú mộ của Quân, giữa buổi tối im ắng, tiếng cuốc, tiếng búa đập ầm ầm vang lên khẽ chạm vào trái tim tôi mà nhức nhối…

Tôi không chịu nổi nhưng sợ Tú nên đâu dám khóc cũng không dám can ngăn, chỉ lấy tay bịt miệng mình lại rồi lén lút nấc lên, thầm khấn trong lòng nỗi bất lực…"Quân xin lỗi..em ko giúp gì được cho anh rồi…"

Một lúc sau đó do được mọi người đập nhiệt tình nên từng mảng bê tông trên mộ được đập bể bong tróc rồi hiện ra cái quan tài còn mới tinh…

Mọi người lúc này mới dừng tay lại, gương mặt ai nấy thấm đẫm mồ hôi, tấm lưng Tú lúc này cũng ướt đi một mảng..

Tất cả đều mệt rã rời đứng thở hào hễn.. Ông thầy liền đứng lên đi lại, tôi cũng tò mò nên bắt chước theo sao…Ông thầy đi xung quanh rồi đi đến ngay đầu quan tài. Ông đứng nhắm mắt nghiệm hồi lâu liền chỉ tay xuống bảo Tú

_Cậu bới đám đất ngay đây lên đi, nhớ là bới bằng tay ko được dùng cuốc..

Còn cô Lam " ông thầy đột ngột quay sang tôi nói " nếu cô thương chồng thì hi sinh một chút được không?

Tôi nghe xong lập tức gật đầu cái rụp mà không hề do dự

_Được việc gì thầy cứ nói, miễn làm được con sẽ làm hết sức mình?

Ông thầy liền gật đầu rồi rút cây d.a.o nhỏ mũi nhọn đưa cho tôi nói:

_Trong lúc cậu Tú dùng tay bới đất, cô lấy d.a.o này cắt ngón tay út của mình cho từng giọt m.á.u xuống theo đường bới của cậu Tú, có lẽ sẽ đau và mất sức cô ráng chịu được không? Phải để m.á.u chảy xuống cho đến khi vật yểm được bật lên...
 
Chương 34


Tôi nhận cây d.a.o từ tay thầy đưa rồi cầm chắc trên tay mình, có phần hơi sợ, nhưng giờ đã thấu đáo mọi việc nên tôi quyết tâm phải cứu chồng tôi đến cùng dù anh mất rồi cũng phải để anh yên thân mới được liền nhanh chóng đưa ngón tay út ra định cắt đi thì bất ngờ Tú nắm con d.a.o lại, tôi hoảng hốt khi thấy m.á.u chảy ra từ tay chú ấy liền cũng buông con d.a.o ra rồi nói

_Tú chú làm gì vậy? Đứt tay rồi kìa?

Tú mặc cho tôi hỏi ko trả lời gì tới phớt lờ xoay qua nói với ông thầy..

-Đổi lại được không? Chị ấy vừa mới từ viện về còn yếu lắm, làm thế ko được cho chị hai bới đất đi…tôi rút m.á.u của tôi thay cho chị...

Ý Tú là sao? Tầm mắt tôi sững lại nhìn Tú, vô thức không hiểu là cảm giác gì nhưng trong tim lại đập mạnh mấy nhịp. Nhưng mặc cho Tú ý kiến. Lần này ngoại lệ cho Tú rồi, ông thầy lắc đầu ko chấp nhận lời của Tú đưa ra..

_Không được đâu cậu.. Ai bới đất có thể đổi, nhưng m.á.u phải là của người vợ hoặc con cái mới linh nghiệm… Đây là phép, cô Lam và cậu Quân chưa có con nên chỉ còn có thể trông vào cô Lam mà thực hiện. Nhanh đi.l cậu qua 12h gà gáy canh đầu là ko linh đâu lúc đó phải bắt đầu lại từ đầu đó...

Tôi nghe thế, sợ quá giờ sẽ lỡ mất việc nên liền nắm lấy tay Tú nhẹ nhàng rút con d.a.o ra, tiện thể tôi rút trong túi cái khăn tay của tôi băng tay cậu ấy lại rồi nhìn Tú giọng đầy hối thúc

_Yên tâm tôi ko sao? Chú bới đất đi việc còn lại để tôi nha, chẳng phải chú muốn giúp anh hai chú sao nhanh đi ko là trễ giờ đó..

Tú biết ko thể làm gì nữa, tôi nghe chú ấy thở dài rồi ngồi xuống, hai tay cố hết sức bới đất ngay sát đầu quan tài lên.

Tôi mỉm cười nhắm mắt lại cố chịu đau cầm chặt con dao

Rẹt

Con d.a.o cấm vào da thịt tôi tạo nên một vết cắt sâu thật sâu và từ trong da thịt m.á.u của tôi đang từng giọt chảy xuống mộ Quân theo vết bới đất của Tú đang làm…



Trời càng về khuya sương lạnh càng xuống nhiều, chứng tỏ nhiệm vụ của tôi và chú út Tú phải làm gấp rút hơn nữa…

Lúc này đây tôi để ý thấy Tú có vẻ đã thấm mệt, bàn tay vì cào bấu xuống đất sâu đến nổi rướm cả m.á.u qua ánh đèn điện thoại hiện ra đỏ thẫm hoà vào với m.á.u của tôi đang nhỏ xuống, còn tôi cũng chẳng hơn gì Tú là mấy vết cắt này vừa hết m.á.u tôi phải cắt thêm vết khác nên ngón tay tôi giờ đã bấy nhầy thịt…Mà mọi người cũng biết rồi đó trời càng lạnh bao nhiêu vết thương thêm nhức nhối bấy nhiêu, m.á.u lại càng khó chảy xuống.

Tôi đau lắm đau đến bật khóc dù đã cố cắn răng chịu đựng nhưng vô dụng, cũng vì do mất m.á.u quá nhiều chân tôi đồng thời quỵ xuống nhưng tôi vì muốn tìm ra sự thật về mộ Quân có phải như lời ông thầy nói hay không nên vẫn ngoan cố gượng dậy, tay bên này nặn lấy m.á.u từ tay bên kia cho nó chảy ra…

Đau..lạnh..mệt mỏi...bất lực… Bao quanh cơ thể nhỏ bé của tôi lúc này ồi khi tôi dần trở nên bất lực mắt tôi muốn mờ dần sắp ngất đi chợt Tú vội đứng lên đỡ tôi dậy chú với vẻ mặt mệt mỏi nói với tôi

_Dừng lại tôi ko muốn tiếp tục nữa, chị hai dừng lại đi cứ như vậy mãi là chị sẽ c.h.ế.t đó...

Tôi nghe Tú nói cũng dừng lại. Tôi đưa tay lau đi giọt mồ hôi trên trán mình rồi thở cái mạnh. Nhưng nhìn mọi chuyện đang dang dở, nếu dừng lại thì phí công mất nên tôi đưa mắt nhìn Tú. Giọng cương quyết đáp

_Chú út sắp được rồi đừng dừng, tôi còn chịu được mà tiếp đi.

_Nhưng chị...

_Tin tôi đi tôi còn chịu được, nhanh đi chú sắp qua ngày rồi nhanh đi mà tôi năn nỉ chú đó.

Tú sau đó biết ko khuyên tôi được chú đành ngồi xuống bới đất lên tiếp, tôi cũng tiếp tục gồng mình đưa con d.a.o vào tay mình cắt thêm một vết sâu trên tay nửa với hy vọng m.á.u sẽ chảy ra thêm nhiều một tí…

Vừa nặn tay cho m.á.u chảy tôi vừa quan sát chỗ Tú đang bới đất lên. Thời gian trôi qua, ông thầy đã đốt gần hết một bó nhang lớn, khói bay mù mịt nhưng vẫn chưa có hiện tượng gì xảy ra cái lớp đất Tú bới lên xuống sâu tận 3-4 gang tay rồi...Máu của tôi đã dần cạn kiện, thế mà chẳng thấy được cái gì lạ cả...

...Vậy nhưng khi đến lúc tôi cứ nghĩ ông trời tuyệt đường của chúng tôi thì trong tức khắc chúng tôi sững người khi tự dưng từ lòng đất một cây đinh 5 tấc bay vọt lên mặt đất trước mặt tôi…
 
Chương 35


Lúc này bọn người chúng tôi ai ai đều mừng rỡ, ông thầy thấy thế liền đi đến nhặt lên cùng lúc đó tôi và Tú cả hai dù đã rất kiệt sức, bộ dạng tôi nhếch nhác như người sắp chết, Tú thì khá hơn tôi một tí riêng quần áo cũng đã bẩn hết rồi nhưng vẫn cố lê lết đi lại xem sao...Tới đây ông thầy sao khi xem cây đinh liền nhìn tôi và Tú có

_Đúng như tôi dự đoán có kẻ đã yểm cậu Quân, may mà cô với cậu kéo nó lên được cực thân hai người rồi...

Tôi cầm lấy cây đinh rồi quay sang tò mò hỏi Tú

_Tại sao chú biết anh Quân bị yểm mà chú rước thầy đến cúng vậy?

_Tuần trước ....Đêm nào tôi cũng gặp ác mộng thấy anh hai bị đá đè khắp người, anh ấy cứ khóc lóc với tôi kêu tôi cứu...Ban đầu tôi ko mê tín đâu nhưng tiếp theo ngày trước tôi lại mơ thấy trên đầu anh hai có cây đinh cắm vào, m.á.u chảy đỏ khắp mặt nhưng anh ấy ko nói được chỉ ú ớ rồi khóc, tôi nghi có điều chẳng lành nên đi đến gặp Thầy tư hỏi chuyện mọi việc là vậy đó, còn lý do tại sao anh hai bị người ta hại tôi đành chịu..

....Ông thầy, tôi với tất cả mọi người nơi đây sao khi nghe Tú nói ai nấy đều sửng sốt thật tình đến giờ phút này trên đời chuyện có ma người tin là thật kẻ nói mình nói xạo chứ ở đó lại bày tới trò yểm xác chết...Nếu như hôm nay ko phải tận mắt chứng kiến chắc chắn sẽ chẳng ai tin lại có chuyện quỷ quái đó xảy ra ở trên đời này đâu…

Tôi cứ cầm cây đinh rồi nhìn đến ngôi mộ của Quân mà chẳng thốt nỗi ra câu nào, vì sự việc quá đỗi đau đớn, quá sức chịu đựng của tôi...còn Tú bây giờ thì khỏi nói, chú ấy tức giận đến nổi đôi mắt hằn lên những tia giận dữ, tay chú nắm chặt Tú quyền gân xanh nổi lên cuồn cuộn nhưng chú vẫn im lặng, chỉ nghe được mỗi nhịp tim chú đập thình thịch nơi lồng n.g.ự.c điều này tôi hiểu vì chỉ khi thật sự tức giận lắm chú mới chọn cách im lặng để kiềm chế bản thân, cho đến mãi một lúc sau chú mới tiếp tục lên tiếng

_Thầy tư có cách nào biết được ai hại anh tôi không thầy

Ông thầy liền trầm ngâm 1 hồi lâu sau đó mới đi về phía tôi thốt ra



_Chuyện này hơi khó nhưng?

Tôi biết khi ông thầy đi lại phía tôi tất nhiên sẽ có việc liên quan đến tôi tiếp với thái độ lấp lửng này chắc cũng khó nên thầy mới ko nói ra, mà càng như thế tôi càng xót ruột nên liền hỏi thầy

_Nhưng sao thầy cứ nói chỉ cần biết được ai hại chồng con với biết lý do gì mà họ ra tay độc ác như thế thì dù khó khăn mấy con vẫn sẽ làm được...

_Cũng không khó gì mấy chỉ là cô cầm cây đinh này, 3 hôm sau đúng 12h đêm...cô để cây đinh trước bàn thờ cậu Quân và một chiếc gương đặt ngay đó, cậu Quân sẽ theo ánh sáng chiếc gương mà thoát khỏi cây đinh...Rồi đúng 12h trưa ngày hôm sau cô cầm một cây dù và cây đinh này ra ngã 3 đường lớn đứng đó nếu người nào hại cậu sẽ bị cây đinh quật lại tôi ko chắc nhưng chỉ còn cách đó thôi…

Chỉ cần là lời thầy tư nói thì tôi tin chắc chắn sẽ tìm được kẻ hại chồng tôi, vì theo như từ lúc bắt đầu đến nay với sự chỉ dẫn của thầy tôi chứng kiến được bao nhiêu là kỳ tích rồi, lần nào thầy cũng làm việc có kết quả cả đâu ra đấy cả . tôi hy vọng sau lần cuối cùng này mọi sự vẫn sẽ đều tốt đẹp

Cuối cùng đúng 12h đêm của ba hôm sau cũng đến, tôi theo lời ông thầy nói liền đặt cây đinh và chiếc gương trước bàn thờ Quân và chờ đợi, xui làm sao bữa nay tự dưng Tú có việc đột xuất đang ngồi đợi đến giờ linh cái chú ấy có điện thoại xong đi mất làm bây giờ tôi cũng thấy lo lo, mà thiệt đến bây giờ từ ngày Tú về đến nay Tú là công việc gì tôi cũng chẳng biết được luôn đó,chỉ thấy sáng mở mắt đã đi đến tối mới về, gần đây lại hay giao du với băng người xăm trổ thôi..

Mà mấy người Tú quen tỏ ra rất ngầu luôn như dạng đàn anh có m.á.u mặt chớ ko phải mấy đứa con nít loi choi đâu…Bởi vậy mà tôi dù rất tò mò nhưng cũng không dám hỏi vì con người Tú ít nói lại rất khó tính

....trở lại lúc này đây nguyên gian nhà trước giờ tối thui, chỉ có ánh sáng vàng nhỏ xíu của cây đèn cầy phát sáng. Một mình trong căn nhà lúc này tôi có cảm giác sợ sợ sao ấy rồi đúng lúc ngay khi cây kim dài và cây kim ngắn trên đồng hồ điểm đúng 12h đêm, tự dưng tôi nghe ngoài cửa sổ bật cái rầm rồi mở toang ra, gió lạnh từng luồn lùa theo cửa sổ mà ùa vào, tôi thấy thế liền run cầm cập chỉ biết ngồi rúc trong góc tường mà sợ sệt nhưng cũng ko quên nhiệm vụ tiếp tục quan sát,rồi chợt bên tai tôi nghe như có tiếng người hú vang vang vọng vọng trở lại nghe rất rùng rợn bên ngoài lại có tiếng bước chân từ xa đi tới…Cây đèn cầy chợt tắt cái phụt làm cho tinh thần tôi cũng muốn nhảy dựng theo
 
Chương 36


Tôi sợ đến mức biết ngồi khóc tu tu như một đứa con nít, mấy lần trước gặp Quân dù sợ lắm nhưng dù sao vẫn là mơ còn giờ này. Tôi đang thật sự rất tỉnh táo

...Rồi tiếp theo đó tôi nghe tiếng như vật gì vừa rớt xuống đất, vội lấy hết can đảm cầm bật lửa mồi cây đèn lên, dưới ánh sáng mờ ảo tôi thấy cây đinh đang nằm dưới đất, cũng từ bên trong một luồng sáng nhỏ bị chiếc gương hút ra ngoài…

Lúc này đây hình ảnh của Quân hiện ra trước mắt làm tôi sững người lại, hai mắt mở to hết cỡ nhìn anh...anh vẫn cứ thế, vẫn gương mặt đượm buồn, mang vẻ hiền lành đứng im lặng nhìn tôi sau đó mỉm cười và tan mất…

Tôi định thần nhìn xung quanh liền hay bên dưới tay tôi có vật gì nặng nặng, tôi đưa tay lên xem thử đột nhiên như ko thể tin được trong lòng bàn tay tôi cây đinh nằm im như thế…Ngộ thật lúc nãy nó còn nằm dưới đất mà...tại sao có chuyện lạ như vậy lại xảy ra chứ...

Tồi qua đêm ấy với bao nhiêu việc ly kỳ xảy ra, trưa hôm sau tôi cùng Tú đi ra ngay ngã 3 đường lớn, lần này là lần quyết định bắt hung thủ nên Tú ko để tôi đi một mình mà chú ấy còn gọi thêm một đám người nữa theo sau..

Lúc ra đến nơi vì là ban trưa chỗ này vắng lắm, tôi nghĩ có lẽ do nắng mọi người ngại ra đường cũng nên mà thật với cái nắng gay gắt này có mà điên như chúng tôi mới đứng đây chứ chắc cũng ko còn ai điên hơn đâu…Tôi để ý Tú đứng đó rất im lặng, tay chú ấy cầm cây dù che vào tay tôi đang cầm cây đinh vẻ mặt nghiêm túc quá đỗi lạnh lùng, thân hình thẳng tắp ra điều rất chú tâm vào việc quan trọng

Tôi thấy Tú như vậy nên dù rất sợ nắng vẫn ko dám hó hé ý kiến ý cò gì cả, còn mấy người Tú rủ đi giờ đã núp trong bụi cây tránh nắng mất rồi..

...Đến một lúc sau phía xa có một bóng người đi tới tôi mới đầu ko để ý gì đến đâu vì chỉ nghĩ họ đi ngang qua thôi ai ngờ khi đến gần tôi mới biết là chú út gần nhà tôi...Dù gì cũng tình xóm giềng quen biết nên khi chủ đi gần đến tôi cũng định mở miệng hỏi chú đi đâu giờ này nhưng chưa gì đột nhiên cây đinh trong bàn tay tôi run lên rồi khi chú đi tới chỗ tôi đứng cây đinh liền bật ra phóng trúng vào giữa trán của chú làm cái trán lủng một lỗ, m.á.u từ đó chảy xuống dưới mặt đường …

Chú bị bất ngờ lấy tay che trán lại rồi nhìn quanh. Vừa hay thấy tôi nên chú quát lớn

-Mày khùng hả Lam, sao chọi đá vô đầu tao?

Tôi vội định lên tiếng giải thích rằng tôi ko có làm, chợt từ sau tôi mấy người bạn của Tú nhanh chóng ập đến túm lấy chú út lại, bên này Tú cũng buông vội cây dù trong tay đang cầm ra trong sự ngỡ ngàng của tôi. Tú tiến lại một tay túm lấy cổ áo chú út giọng nói cực kì lạnh lẽo vang lên



_Nói...là chú yểm anh hai của tôi có đúng hay ko ?

Tú thốt ra câu đó, tôi bất ngờ lắm liền trừng mắt xen lẫn sự hoang mang nhìn chú út xem phản ứng của chú thế nào? vì đến bây giờ tôi cũng chưa nghĩ ra là ai? Lý do gì lại thù Quân đến nỗi c.h.ế.t rồi cũng ko tha như vậy.

Chú út lúc này tôi để ý chú có ngạc nhiên gương mặt tái đi vài phần, nhưng chỉ một giây sau là giữ được vẻ bình tĩnh nhìn Tú hỏi ngược lại..

_Mày nói gì vậy Tú, tao yểm anh mày hồi nào? cái thằng này nói gì kỳ vậy?

Chú út vừa nói xong cùng lúc cô Sáu hàng xóm vừa hay đi tới, cô vừa đi vừa nhìn xung quanh rồi đi lại cạnh bên chỗ tôi đang đứng . Cô hỏi nhỏ

_Lam tìm được người yểm thằng Quân rồi hả?

Tôi quay sang nhìn cô Sáu mà giật mình vì không biết sao cô lại biết chuyện này mà hỏi nhưng rồi tôi cũng gạt đi cái thắc mắc Tú thật trả lời cô

_Con ko biết nữa cô nghe út Tú mới hỏi chú út thôi.

Tôi vừa trả lời cô Sáu mắt cũng vừa nhìn bên kia Tú đang chất vấn chú út

_Nếu ko là chú thì còn là ai nữa? vì ở quanh khu này chỉ có mình thầy tư và chú là biết bói toán và làm bùa phép thôi....? Chú nói đi ko chú thì còn ai vô đây nữa…?
 
Chương 37


_Đúng là tao biết xem bói nhưng tao đã bỏ nghề lâu rồi với lại tao ko mắc mới gì mà hại thằng Quân cả…Mày tin hay không thì tùy mày giờ tao có việc rồi thả tao ra đi...?

Chú út làm dữ với Tú xong tôi thấy Tú cũng nháy mắt ra hiệu với đồng bọn của Tú thả người, chú út được thả liền nhìn Tú bằng nửa con mắt bực tức đi một hơi ra đường lớn tôi nghe có vẻ ko được thuyết phục cho lắm trước cách xử lý của Tú liền hỏi

_Vậy là sao chú? lúc thì chú nói chú út là kẻ yểm anh Quân giờ lại thả ra dễ dàng là thế nào? Ko phải uổng công nãy giờ chúng ta chờ đợi ở đây sao?

Tú nge tôi hỏi chưa kịp trả lời thì tôi đã nghe cô Sáu chen nói vào, mà hình như tôi thấy ko phải lúc này Tú chưa kịp trả lời tôi mà là chú ấy ko trả lời luôn thì phải

_Ừ con Lam nói đúng đó Tú con biết được người yểm thằng Quân đáng lẽ phải xử cho ra lẽ chứ? sao để nó đi ngang nhiên vậy trời tao thấy mà tức hen thằng út coi vậy mà ác quá tụi bây...

Tú im lặng nghe cô Sáu nói hết, chú ấy chỉ liếc nhìn một cái xong quay sang nói với tôi giọng nói ko lớn ko nhỏ nhưng cực kỳ lạnh lẽo đủ cho tất cả những ai đang đứng đây nghe rõ

_Chị theo tôi đi về được rồi còn chuyện khác ko cần quan tâm tới,còn ai hại anh tôi nhất định tôi sẽ ko để họ được sống thanh thản đến cuối đời đâu chị cứ yên tâm mà con nói đúng ko Cô Sáu...?

Cô Sáu nghe Tú hỏi tới tôi nghe giọng cô có chút ấp úng gương mặt chợt biến sắc hẳn run run mãi mới thốt ra Tú lời

_ờ...ờ...đúng...con

Dù là tôi còn thắc mắc tại sao Tú lúc nói vầy lúc nói khác, nhưng có một chuyện làm tôi ngạc nhiên là tại sao Tú lại biết chú út là thầy bói trong khi tôi ở đây rất lâu chẳng nghe nói gì tới hết là sao mà cái ông chú út hôm nay tôi để ý kỷ, chú ấy cao to người ,đầu hói chỉ lưa thưa vài sợi tóc, nhưng hàm râu quai nón thì rất là rậm rạp luôn trông có vẻ rất dữ dằn…Nhưng lúc này tôi có muốn hỏi gì Tú cũng ko cho tôi cơ hội nào hỏi tiếp liền kéo tay tôi đi về tôi đành phải nghe theo chớ sao được thôi thì dù sao chú ấy cũng là em ruột của Quân, dù gì giao việc tìm người hại Quân cho chú ấy có lẽ cũng đúng thôi

Tú kéo tôi đi được một đoạn ngắn đến ngay chỗ bụi cây dâm bụt liền dừng lại rồi kéo mạnh tôi vào bụi cây mà do Tú kéo mạnh quá với bị bất ngờ tôi mất thăng bằng ngã nhào vô lòng Tú, mặt tôi đập mạnh vào n.g.ự.c chú…

Khoảnh khắc đụng chạm này vô thức khiến tôi bối rối mặt đỏ bừng bừng vì ko chuẩn bị kịp liền hoảng hốt đẩy Tú ra, ai ngờ tay tôi vừa đẩy tay Tú liền vòng sau lưng kéo ngược tôi vào lòng chú ấy một tay bịt miệng tôi lại ko cho tôi nói, giọng chú nhỏ nhẹ bên tai tôi..



_Chị im lặng đi nhìn đằng trước kìa..?

Tôi ở trong lòng Tú cảm giác rất mất tự nhiên lại ngửi được mùi nước hoa trà nữa, thơm thật sự thơm khó cưỡng lại được luôn. Tôi sững người ko ngờ một con người khi nóng tính cộc cằn bao nhiêu trên người lại mang mùi hương nhẹ nhàng trái ngược bấy nhiêu..à mà quên Tú vừa nói gì vậy chứ? mãi suy nghĩ bâng quơ mà tôi quên rồi đành gỡ tay Tú ra hỏi lại

_Chú nói gì?

_Chị nhìn đi…

Tú chỉ tay phía trước cho tôi nhìn theo..Ở đây tới đó cũng không xa nên tôi thấy rất rõ…là cô Sáu nãy giờ cô Sáu ko về, cô đi đi lại lại ngay chỗ lúc nãy tôi đứng rồi khom xuống nhìn xung quanh, lát sau cô nhặt cây đinh lên rồi ngó nghiêng nhìn xung quanh với ánh mắt láo liên. Bên dưới cái tay của cô không một hành động thừa bỏ cây đinh luôn vào túi...

Tôi chăm chú dõi theo cô Sáu ko rời mắt từ đoạn cô nhặt cây đinh bỏ vào túi rồi cô đi về ra sau đi đường nào đều ko qua khỏi cặp mắt tôi, tôi cũng có nghi ngờ cô chính là người yểm Quân nhưng lý do tại sao cô làm vậy thì tôi ko biết, vì theo tôi nghĩ khi chồng tôi còn sống cô với anh rất thân, ko lý nào cô Sáu lại hại anh được. Suy nghĩ nhiều quá với thêm có lẽ hôm bữa mất m.á.u hơi nhiều nên Tú ra mấy hôm nay tôi cứ nhức đầu rồi chóng mặt suốt. Tôi đưa tay lên xoa xoa cho đỡ gương mặt nhăn nhó đến khó chịu. Bên cạnh có lẽ thấy tôi như vậy Tú liền quay sang nhìn tôi chăm chăm rồi chú ấy hỏi

_Chị bị sao thế?

_Tôi không sao, tại suy nghĩ nhiều hơi nhức đầu thôi

_Suy nghĩ chuyện gì?

-Thì chuyện cô Sáu đó!

-Cô Sáu thì làm sao?
 
Chương 38


Tú đã hỏi tôi cũng ko có lý do nào tôi giấu được nên đành nói huỵch toẹt ra việc tôi đang suy nghĩ cho Tú nghe, nào ngờ nghe xong chú ấy ko thèm trả lời mà liền nắm tay tôi ý bảo đi theo chú về nhà, tôi vừa ngại lại vừa thấy bực mình với cách ứng xử của chú ấy liền giật tay mạnh ra. Tôi nói

_Tôi là chị dâu của chú đấy, lôi lôi kéo kéo ngoài đường họ thấy lại to chuyện nữa chú biết không?

Tú đứng lại nhất quyết nắm tay tôi rồi trả lời như kiểu bố đếch sợ ai nói gì

-Kệ họ.

-Chú???

Tú vẫn mặc kệ kéo tôi đi xung quanh người đi đường quen có, lạ có ai cũng hiếu kỳ nhìn chúng tôi như hai sinh vật lạ làm tôi xấu hổ xen lẫn bực bội ko biết cái chú út này đang muốn cái quái quỷ gì lại vừa mệt muốn đứt hơi đến khi đi một khúc đến gần nhà Tú mới cho tôi dừng lại, tôi thở hổn hển vì nảy giờ lo đi theo chú mà hô hấp ko kịp, bàn chân muốn rã rời…

Tú lúc này tự dưng nổi điên to tiếng với tôi

-Ai nghĩ gì là việc của họ? tại sao chị lại để tâm lời nói của người khác mà hại bản thân mình, chị nên hiểu có những chuyện chị ko làm gì họ vẫn soi mói đấy thôi….Cứ an tâm mà làm đều chị thích không phải tốt hơn sao? tôi sẽ luôn ở đây và bảo vệ chị.

Tôi không nhịn được cũng quát lại

_Chú nổi điên cái gì? Chú nói hay quá tới lúc người ta nói chú có chặn họng người ta lại được không hả? Tôi từng bị từng nghe bao nhiêu việc không hay từ miệng lưỡi người đời nên tôi hiểu nó khó chịu lắm chú biết không?

_Vậy hoá ra chị không tin tưởng tôi và ko tin tưởng lun bản thân chị à? Hay chị đang muốn tôi và chị có gì?

Tú vừa nói vừa đưa tay bóp mạnh cằm tôi. Tôi vì né tránh không muốn đối diện với ánh mắt đầy sát thương đó mà quay đi né tránh

_Chú đừng có mà tùy tiện. Tôi và chú vốn dĩ vẫn là chị dâu em chồng.

_Được



Tú buông ra một chữ “được” xong nhanh chóng lạnh lùng buông tay tôi ra rồi đi mất, tôi đứng nhìn theo không hiểu sao lại có chút mất mát trong lòng. Càng khó hiểu với cái hành động của chú vừa rồi nhưng cũng tạm gạt qua một bên, vừa đi vừa nghĩ lời Tú nãy giờ nói như có ý gì muốn tôi hiểu nhưng thật tình bây giờ đầu óc tôi bị lú quá rồi hay sao ấy ko rõ chú nói việc gì nữa, càng nghĩ tôi càng rối nên cuối cùng đành phớt lờ xem như ko có việc gì mà bước vào nhà luôn..

….

Tối đó đến khuya Tú mới về nhà, tôi đang ở trong phòng nghe tiếng rục rịch nên hé cửa ra xem thử…

Tú ngồi trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, bên dưới cổ áo được thả lỏng hai nút. Chú ấy hình như là vừa đi nhậu về hay sao đó mà mùi rượu nồng nặc khắp nhà, tôi thở dài, xuống bếp pha cho chú ly nước trà uống để giải rượu, ko ngờ khi tôi đi lên thì chợt nghe Tú nói giọng nói nghe rất tỉnh táo chớ ko phải như mấy gã say sỉn mà lèm bèm

_Chị nói chị sợ người khác dị nghị tại sao còn quan tâm tôi làm gì?

Tôi quay lại nhìn Tú lúc này, chú ấy nói nhưng mắt vẫn nhắm tôi đặt ly nước trên bàn rồi trả lời cho qua

_Ngoài đường như lúc trưa chú lôi lôi kéo kéo tôi mới sợ, chứ giờ ở nhà mình thấy chú say sỉn tôi pha giúp chú ly nước đâu ai thấy mà tôi phải sợ chứ….Ko lẽ chị em trong nhà tôi bỏ mặc chú được sao?

_Vậy hoá ra chị lúc nào cũng xem tôi là em của chị thôi sao?

Lúc này nói xong Tú liền mở mắt ra nhìn tôi

_Vậy chứ chú kêu tôi phải xem chú là gì? Hay là anh chú mất rồi chưa gì chú đã xem tôi là người dưng rồi à?

Lần này Tú đứng lên tiến thẳng lại chỗ tôi, tôi cũng vì nhìn ánh mắt Tú lúc này mà sợ hãi với lại Tú đang say tôi sợ liền thụt lùi lại bức tường phòng của mình. Giọng tôi lắp bắp, âm thanh vừa đủ chỉ hai người nghe

_Tú chú định làm gì đó, có gì thì đứng lại rồi nói nếu chú ko xem tôi là chị dâu của chú thì cũng được, từ nay về sau tôi sẽ ko nói chuyện với chú nữa...

....

Mặc kệ tôi nói gì Tú vẫn cứ tiến thẳng lại đến khi thấy tôi tựa thẳng lưng vào bức tường Tú mới dừng giờ phút này tôi chẳng biết phải đối diện với Tú ra sau nữa vì cơ thể chú đã sát với cơ thể tôi rồi, tay chú bóp nhẹ cằm tôi nâng lên đối diện với mặt chú, tôi cảm giác cơ thể Tú lúc này rất nóng, hô hấp tôi cũng vì vậy mà muốn ngừng lại…
 
Chương 39


Tú nhìn tôi sâu nặng, nghiêm túc buông lời, từng làn hơi rượu phà vào mặt tôi tê dại

_Chị có biết tôi thích chị bao nhiêu năm rồi không? Bao nhiêu năm nay vì anh tôi mà tôi phải chấp nhận đèn nén tình cảm bản thân lại gọi chị một tiếng chị hai hai tiếng chị hai. Chị biết tôi khó chịu lắm ko hả? nếu như anh hai tôi còn sống có lẽ suốt đời này tôi sẽ chôn giấu tình cảm này đi rồi nhưng giờ phút này...Tôi ko muốn giấu giếm chị nữa, ở chung một nhà, ăn chung một bàn, thở chung một bầu trời, chị nói tôi làm sao ngăn bản thân mình thôi không yêu chị nữa đây hả chị hai ?

Nghe câu này của Tú nói tôi như bị chấn động tâm lý cứ trố mắt nhìn Tú mãi không nói được lời gì. Tú bây giờ cũng vậy tôi thấy chú nói ra xong cơ mặt cũng giản ra nhưng đáy mắt không giấu được vẻ bi thương cùng cực, xen vào đó là sự ngượng ngùng đang đè nén tâm tư.

Ngưng lại một lúc Tú lại tiếp tục nói

_Những năm tôi và anh hai còn đi làm phụ hồ lúc ấy chị đang làm công nhân, mỗi lần chị đi về ngang chỗ tôi làm, chị hay cười giỡn với anh Quân, chị có biết chỉ vì nụ cười hồn nhiên đó của chị mà đã cướp mất hồn của hai anh em tôi rồi ko hả? Rồi mỗi ngày trôi qua, lúc thì nắm xôi, lúc lại ổ bánh mì chị đem cho anh Quân ăn đỡ đói, tuy tôi đứng ở xa nhìn và quan sát tình cảm mà hai người dành cho nhau nhưng dần dần không hiểu sao tôi lại là người đem lòng cảm mến chị. Thế nhưng vì anh hai thương chị nên cuối cùng tôi đành phải đứng một góc nhìn và kiềm nén lại tình cảm trong lòng. Cho đến khi anh hai nói với tôi dự định sẽ cưới chị,đúng lúc thằng bạn tôi rủ sang Đài xuất khẩu lao động kiếm một mớ vốn về sau này đổi đời, tôi liền xin anh hai cho tôi đi cùng, một phần muốn quên đi chị, một phần muốn giúp anh em tôi thoát khỏi cảnh nghèo đói…Ngày tôi lên đường qua xứ người cũng là ngày anh hai hỏi cưới chị…Thật trớ trêu đúng không?

Dừng lại mấy giây. Trên môi Tú nở ra một nụ cười chua chát.

“Chị có biết một thằng con trai mới lớn, mang mối tình đơn phương chạy trốn nó khó khăn với tôi lắm không? Ngày ngày cực khổ nơi xứ người làm lụng vất vã, đêm đêm lại mang nỗi nhớ nhà, nhớ anh rồi lại nhớ cả chị, có lúc tôi chịu ko nỗi định bỏ tất cả mà đi về, nhưng khi nghĩ lại về nước lại đối diện với chị nữa tôi phải sống như thế nào nên đành quyết tâm cố gắng kiềm lòng mà ở lại,cho đến khi nghe tin anh hai mất, ở nhà người ta nói xấu chị, xa lánh chị thì tôi đã biết đến lúc tôi phải trở về rồi...



Một giọt, hai giọt rồi liên tiếp những giọt nước mắt của tôi rơi xuống. Tôi ko ngờ Tú lại thương tôi từ lâu như thế...Lúc trước vì thương Quân, tôi đâu để ý đến những người xung quanh, ngày nào cũng qua công trình với a Quân nhưng hầu như tôi chưa hề để ý đến Tú lần nào, và cũng không biết Tú là em của Quân luôn cho đến khi tôi được Quân cưới về và Tú đi nước ngoài tôi mới nghe Quân nói anh có một đứa e., Nhưng..nhưng dù sao bây giờ Tú nói ra cũng chẳng được gì vì tôi ko có tình cảm gì với chú ấy, với lại tôi cũng ko muốn người đời phỉ nhổ rằng tôi l.o.ạ.n l.u.â.n với em chồng, nên tôi nhanh chóng đẩy Tú ra, nói rõ ràng với chú ấy rồi vội đi vào phòng chốt cửa lại

_Chú xỉn rồi đừng nói bậy bạ nữa, về phòng nghỉ đi tôi cũng buồn ngủ rồi. Những gì chú vừa nói coi như tôi chưa nghe.

...Suốt đêm ấy tôi ko ngủ được, từng lời nói của Tú cứ nhảy loạn xạ trong lòng tôi, mà bên kia hình như Tú cũng ko khác gì mấy, tôi nghe Tú trở mình liên tục…

Tôi bên này thật sự mà nói trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc lắm, nhưng quan trọng chỉ là rất rất khó xử lúc này lại ở chung nhà sau này ko biết phải đối diện sau với chú nữa…

Bất chợt trong đầu tôi liền nảy sinh một ý định...mong rằng nhanh chóng tìm ra người hại Quân rồi tôi sẽ thực hiện...

Trong vòng nửa tháng sau ấy tôi và Tú ít chạm mặt nhau hẳn, có lúc chú vì muốn tránh mặt tôi mà mấy đêm chẳng chịu về nhà,cứ đi đi về về miết...Có lúc vô tình chạm mặt chú cũng ko nói chuyện với tôi làm tôi muốn hỏi vụ liên quan tới Quân cũng chẳng được…

Chỉ đến một hôm tự dưng buổi chiều chú về sớm tôi đang ở phía sau nấu cơm nghe tiếng xe chú về liền ngó lên, thấy chú đang ngồi ngoài ghế...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top