Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cố Tình Dụ Dỗ

Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 20: P3 - 3


Lại một ngày nghỉ, Lương Khoan như thường lệ đi làm giúp người khác. 

 

Tôi đợi sẵn ở giếng nước, nhìn thấy lão Vương từ xa đi tới. 

 

Tôi vội gánh hai thùng nước, đi loạng choạng. Không ngờ vấp phải viên đá, cả người lẫn thùng ngã nhào, may mà được một đôi tay mạnh mẽ đỡ lại. 

 

Tôi đứng dậy, vội vàng giữ khoảng cách một mét: 

 

"Cảm ơn."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

*

 

Tôi lại cố sức gánh nước, đòn gánh oằn trên vai. 

 

Mới đi được vài bước, đã nghe anh ấy nói: 

 

"Để xuống đi, tôi gánh cho."

 

Tôi cố chấp: 

 

"Tôi tự làm được."

 

Nhưng anh ấy chẳng buồn nghe, gỡ đòn gánh khỏi vai tôi. 

 

Nhìn bóng lưng anh ấy, tôi khẽ cười.

 

*

 

Thấy anh ấy đang chẻ củi trong sân, tôi vui vẻ vào bếp. 

 

Chưa được bao lâu, anh ấy mang một túi đồ đặt lên bếp: 

 

"Đây là phần của tôi và Thạch Đầu. Nấu xong thì tôi mang về. Làm mì dẹt, Thạch Đầu thích ăn."

 

Nói xong, anh ấy tiếp tục chẻ củi.

 

Chiều đó, Lương Khoan về, mặt hầm hầm: 

 

"Hôm nay cô nhờ Vương Thắng Lợi gánh nước à?"

 

Tôi nhướn mày: 

 

"Đúng vậy. Tôi suýt ngã, anh Vương giúp một tay."

 

Anh ta nói: 

 

"Sau này đừng nhờ anh ta, ảnh hưởng không tốt."

 

Tôi đáp lại: 

 

"Còn anh giúp Hồ Lệ Tinh thì ảnh hưởng tốt chắc?"

 

Anh ta nói: 

 

"Cô ấy không có chồng, còn cô thì có."

 

Tôi cười lạnh: 

 

"Tôi chẳng thấy mình có chồng."

 

Anh ta nghẹn lời, cuối cùng bảo: 

 

"Sau này nước trong nhà để tôi gánh."

 

Tôi nhướn mày: 

 

"Thế mới giống đàn ông!"

 

*

 

Nhưng sau đó, tôi vẫn sang nhờ lão Vương giúp chẻ củi. Lần này, tôi còn nấu cơm trưa và dọn dẹp nhà cửa cho hai cha con.  

 

Nhìn căn phòng sạch sẽ, tôi hài lòng cười. 

 

Từ khi biết chồng mình luôn "có cầu có ứng" với người khác, tôi đã quyết định ly hôn. Nhưng thời ấy, ly hôn phải về quê, quay lại kiếm công điểm là điều tôi không muốn. 

 

Vì vậy, tôi đã nhắm đến lão Vương, từng bước thâm nhập vào cuộc sống của anh ấy, rồi lấy anh ấy làm chồng. 

 

*

 

Khi lão Vương trở về nhà, nhìn thấy căn phòng gọn gàng sạch sẽ, anh ấy ngẩn người một lát. 

 

"Anh Vương, cảm ơn anh hôm nay lại giúp tôi. Để đáp lại, tôi đã nấu cơm cho anh và Thạch Đầu, cũng tiện dọn dẹp qua phòng. Giờ tôi về đây."

 

"Về còn phải nấu nữa, ở lại ăn cùng đi."

 

*

 

Từ hôm đó, tôi bắt đầu thường xuyên lui tới nhà lão Vương. 

 

Tin đồn trong đại viện cũng bắt đầu lan ra. 

 

Lương Khoan không biết nghe được từ đâu, về nhà với vẻ mặt khó chịu, hỏi tôi: 

 

"Cô nấu cơm, giặt quần áo cho cha con nhà Vương Thắng Lợi? Cô không biết xấu hổ à?"

 

Tôi đáp lại: 

 

"Anh bảo ai không biết xấu hổ? Đó là tôi biết cảm ơn. Anh Vương giúp tôi chẻ củi, gánh nước, tôi chỉ giúp lại trong khả năng của mình, có gì sai?"

 

"Hơn nữa, Thạch Đầu là con trai của liệt sĩ. Anh sao lại ích kỷ như thế, chẳng có chút cảm thông nào. Là quân nhân, tôi là vợ quân nhân, chúng ta nên cùng nhau quan tâm, yêu thương cậu bé."

 

"À, mà anh đưa tôi phiếu vải tháng này đi, quần áo của Thạch Đầu rách hết rồi, tôi muốn may cho cậu bé bộ mới."

 

*

 

Nghe tôi đòi phiếu, anh ta ấp úng không nói nên lời. 

 

Tôi cười khẩy hỏi: 

 

"Có phải phiếu vải lại đưa cho Hồ Lệ Tinh rồi không?"

 

Sắc mặt anh ta đen lại: 

 

"Con trai cô ấy hết quần áo mặc, tôi chỉ cho mượn để may đồ cho cậu bé thôi."

 

"Chắc là cho mượn? Vậy mai đi đòi lại."

 

"Vừa cho mượn làm sao lại đi đòi ngay được!"

 

Tôi cười lạnh: 

 

"Vậy phiếu hai tháng trước chắc đến hạn trả rồi nhỉ?"

 

*

 

Anh ta bị tôi nói cho cứng họng, rõ ràng rất xấu hổ. 

 

Tôi nhướn mày, "Vẫn biết xấu hổ thì dễ nói chuyện." Tôi chẳng thèm quan tâm đến vẻ mặt bối rối của anh ta, tiếp lời: 

 

"Đưa phiếu thịt đây, tôi mua ít thịt bồi bổ cho Thạch Đầu, tiện tôi ăn ké một chút."

 

Sắc mặt anh ta tối sầm, im lặng không nói gì. 

 

"Hay phiếu thịt cũng đưa cho Hồ Lệ Tinh rồi?"

 

*

 

Có lẽ giọng điệu khinh thường của tôi làm anh ta bị kích thích. 

 

"Tôi đưa phiếu thịt cho mẹ con cô ấy thì làm sao? Hai mẹ con họ tội nghiệp như vậy, cả tháng mới được ăn bữa thịt."

 

Đúng là tức c.h.ế.t tôi mà. Đã ba tháng kể từ khi đến đại viện, tôi chưa mua được bộ quần áo nào, cũng chẳng được ăn miếng thịt nào, tất cả đều rơi vào tay Hồ Lệ Tinh.  

 

Đúng là một gã đàn ông vô dụng, chỉ muốn đá anh ta ngay lập tức. 

 

Nhưng cái người tôi nhắm làm nơi nương tựa chưa ổn định, nên phải chờ thêm vài ngày. 

 

*

 

Cái gã ngốc này, vừa muốn tôi chăm sóc anh ta, vừa mê mẩn cái dịu dàng bên ngoài. 

 

Xem ra tôi phải đẩy nhanh tiến độ thôi. 

 

Hôm sau, tôi thấy Hồ Lệ Tinh xách một miếng thịt về nhà. Quả nhiên đến bữa tối, Lương Khoan lại bị gọi đi "làm công." 

 

Tôi vui vẻ đến nhà lão Vương. 

 

*

 

Lão Vương thấy tôi đến vào giờ này, tưởng tôi có việc cần nhờ. 

 

"Có chuyện gì không?"

 

"Không có gì. Hôm nay anh mua thịt, Thạch Đầu bảo anh nấu không ngon, tôi sang nấu giúp."
 
Chương 21: P3 - 4


"Tôi nấu không ngon? Thằng nhóc Thạch Đầu này, từ khi nào kén ăn thế?"

 

"Thôi được, cô làm xong thì mang một ít về, ăn cùng lão Lương."

 

"Hồ Lệ Tinh mua thịt rồi, Lương Khoan bị cô ấy gọi sang làm rồi."

 

Tôi nói với giọng bình thản, không có cảm xúc gì, nhưng rõ ràng tôi thấy ánh mắt lão Vương ánh lên vẻ xót xa. 

 

*

 

Tôi nấu món thịt kho tàu, cha con lão Vương ăn rất vui vẻ. 

 

"Dì, dì cũng ăn đi. Dì nấu thịt kho tàu ngon hơn ba cháu nhiều, đây mới gọi là thịt."

 

"Tôi nấu tệ vậy mà chưa thấy cậu bỏ bữa lần nào. Nếu không thích thì từ nay đừng ăn cơm tôi nấu nữa."

 

"Không cho ăn thì thôi! Con sẽ mang gạo sang nhờ dì nấu cho!"

 

*

 

Tôi cười: 

 

"Được, muốn ăn gì cứ nói dì. Nhưng dì không có thịt đâu, phiếu thịt đều bị chú cháu đưa cho Hồ Lệ Tinh rồi."

 

Thạch Đầu ngơ ngác: 

 

"Thịt ngon thế, sao chú Lương lại đưa cho người khác?"

 

"Đủ rồi, ăn thịt mà không ngậm miệng lại à!" Lão Vương gắp một miếng thịt nhét vào miệng con trai. 

 

Thạch Đầu vừa nhai vừa nói lúng búng: 

 

"Nhà cháu có thịt, sau này ba mua thịt dì cứ đến làm, rồi chúng ta cùng ăn!"

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tôi cười, gắp cho cậu bé thêm một miếng. 

 

"Ăn nhiều một chút, cho lớn nhanh nào."

 

"Đừng chỉ nhìn chúng tôi ăn, cô cũng ăn đi." Lão Vương tiện tay gắp cho tôi một miếng thịt kho tàu. 

 

Tôi vui vẻ ăn. 

 

*

 

Khi tôi về đến nhà, Lương Khoan đã ở đó. 

 

"Đi đâu mà về muộn thế?"

 

"Sang nhà anh Vương ăn thịt."

 

Anh ta ngạc nhiên: 

 

"Cô... Cô lớn từng này còn đi ăn thịt nhà người ta, không thấy xấu hổ à?"

 

"Còn anh, anh lớn từng này, sang nhà Hồ Lệ Tinh ăn thịt thì không xấu hổ chắc?"

 

"Tôi làm xong việc, cô ấy mời ăn để cảm ơn, tôi không tiện từ chối."

 

"Tôi giúp cha con anh Vương nấu cơm, họ mời, tôi cũng không tiện từ chối."

 

*

 

Anh ta tức giận: 

 

"Cô là phụ nữ đã có chồng, sao lại sang nhà đàn ông khác nấu cơm? Cô còn biết liêm sỉ không?"

 

"Anh là một người đàn ông đã có vợ mà cứ chạy đến nhà phụ nữ khác làm việc, anh không thấy xấu hổ à?"

 

Chồng tôi nổi giận: "Đó là vợ của chiến hữu đã khuất của tôi!"

 

Tôi phản bác: "Còn Thạch Đầu là con trai của liệt sĩ!"

 

Anh ta phẫn nộ: "Nguyệt Nga, sao cô càng ngày càng vô lý và hay tranh cãi như vậy?"

 

"Anh nói được cả thành ngữ cơ đấy. Vậy chắc anh đã nghe câu 'Không bùng nổ trong im lặng thì sẽ diệt vong trong im lặng' rồi chứ? Tôi không muốn diệt vong, nên chỉ có thể bùng nổ thôi."

 

Lão Vương đã bắt đầu quan tâm tôi, coi như bước đầu thành công, tôi cũng không nhẫn nhịn nữa. 

 

Đêm đó, cửa nhà tôi bị gõ vang dội. 

 

Chồng tôi bật dậy như cá chép, chạy ra mở cửa. 

 

"Anh Lương, tôi đau bụng quá, phải làm sao đây?"

 

"Đợi chút, tôi mặc quần áo rồi đưa cô đi bệnh viện."

 

Khi chồng vừa rời khỏi, tôi liền uống một bát đầy ớt cay và húp thêm nước lạnh. Không lâu sau, dạ dày tôi như có lửa đốt. Tôi rửa mặt, làm ướt tóc, rồi gõ cửa nhà lão Vương. 

 

*

 

"Anh Vương, tôi đau bụng quá, Lương Khoan đưa Hồ Lệ Tinh đi bệnh viện rồi. Tôi không biết tìm ai, có thể phiền anh đưa tôi đến bệnh viện được không?"

 

Tôi ôm bụng, ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra. 

 

"Chờ một chút, tôi mặc quần áo rồi đưa cô đi."

 

Lão Vương mặc xong, định đỡ tôi nhưng tôi đau đến nỗi không đứng dậy nổi. Anh ta đành cõng tôi đến bệnh viện. 

 

Bác sĩ nhanh chóng truyền dịch cho tôi. 

 

"Anh Vương, tôi đỡ nhiều rồi. Truyền xong tôi tự về, anh về trước đi. Tôi lo cho Thạch Đầu ở nhà một mình."

 

"Cô đừng lo. Cứ chăm sóc tốt bản thân trước. Thạch Đầu độc lập quen rồi, trước đây tôi đi nhiệm vụ, thằng bé cũng ở nhà một mình."

 

 

"Nhưng tôi thấy không yên tâm. Anh đã đưa tôi đến đây giữa đêm, tôi đã ngại lắm rồi. Lương Khoan cũng ở bệnh viện, anh giúp tôi tìm anh ấy, để anh ấy đưa tôi về."

 

"Được, cô đợi, tôi đi tìm."

 

Mười mấy phút sau, Lương Khoan và lão Vương cùng đến phòng bệnh của tôi. 

 

Lương Khoan nhìn tôi nằm trên giường truyền dịch, ngạc nhiên hỏi: "Sao em lại truyền nước thế này?"

 

"Chỉ là đau dạ dày một chút thôi, bác sĩ bảo không có gì nghiêm trọng. Truyền xong là về được."

 

"Không sao là tốt rồi. Em về trước đi, anh phải qua xem Hồ Lệ Tinh. Cô ấy đau nặng lắm."

 

Nói xong, anh ta quay người đi. Tôi thấy rõ sự giận dữ trong mắt lão Vương. 

 

*

 

"Anh Vương, anh về trước đi. Tôi tự về được mà."

 

"Còn không nhiều nữa, đợi xong tôi đưa cô về."

 

Lần đầu tiên tôi bật khóc trước mặt lão Vương, nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Anh ấy nhìn thấy, lúng túng hỏi: "Cô… cô sao vậy? Đừng khóc nữa."

 

*

 

Anh ấy cuống quýt lục lọi trong túi áo, rút ra một chiếc khăn tay đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, lau nước mắt nhưng càng khóc dữ hơn. 

 

"Anh Vương, anh nói xem, tôi có chỗ nào không bằng Hồ Lệ Tinh? Sao chồng tôi vì cô ta mà chẳng thèm quan tâm đến tôi?"

 

Lão Vương nhìn tôi khóc, vẻ mặt cũng lộ rõ sự khó chịu: "Để tôi gọi Lương Khoan quay lại!"

 

Tôi vội lắc đầu từ chối: "Thôi, Hồ Lệ Tinh cũng đáng thương mà. Mẹ góa con côi, cứ để chồng tôi lo cho cô ta đi."

 

Truyền xong, tôi đã đỡ nhiều nhưng vẫn còn yếu, đi đứng không vững. Nếu không có lão Vương dìu, tôi đã ngã lăn xuống cầu thang. 

 

Anh ấy đành đỡ tôi, còn tôi thì dựa người vào anh ấy.
 
Chương 22: P3 - 5


Thật không may, tại cổng bệnh viện, tôi tình cờ bắt gặp chồng mình đang dìu Hồ Lệ Tinh từ một hướng khác đi tới. 

 

Lương Khoan vừa nhìn thấy lão Vương đang đỡ tôi, liền nổi giận đùng đùng. 

 

"Họ Vương kia, hai người các người làm gì đấy? Bỏ tay ra khỏi cô ấy!"

 

Lão Vương cũng không ngờ lại gặp Lương Khoan ở cửa bệnh viện, bèn đáp: "Vợ anh thân thể còn yếu, cần có người dìu."

 

Lương Khoan vốn đã không vừa mắt việc tôi thường xuyên qua lại nhà lão Vương, giúp hai cha con họ nấu nướng, giặt giũ. Giờ lại thấy lão Vương đỡ tôi, khiến tôi dựa hẳn vào người anh ấy, cơn giận lập tức bùng nổ. 

 

"Họ Vương, đừng nghĩ tôi không biết anh có ý đồ gì. Anh cũng là quân nhân, lẽ nào không biết phá hoại hôn nhân quân nhân là phạm pháp, là đạo đức suy đồi?"

 

Tôi tức giận, dù cơ thể còn yếu ớt, vẫn gắng gượng bước tới, giáng cho Lương Khoan một cái tát thật mạnh. 

 

"Họ Lương kia, anh giúp một người phụ nữ góa bụa thì là đức cao vọng trọng, còn lão Vương giúp tôi thì là đạo đức suy đồi?"

 

"Nếu vậy, tôi không ngại làm góa phụ đâu."

 

"Trước khi nói người khác, hãy tự nhìn lại mình xem anh đã làm gì."

 

Những lời nói của tôi khiến xung quanh im phăng phắc. 

Mãi lâu sau, Lương Khoan mới bàng hoàng phản ứng lại: "Lý Nguyệt Nga, cơi muốn tôi c.h.ế.t à?"

 

"Tôi muốn anh c.h.ế.t thì sao nào? Chồng của Hồ Lệ Tinh hy sinh, cô ta liền có một người đàn ông chu đáo như anh, chạy đến tận cửa phục vụ."

 

"Hàng ngày bận rộn ở nhà cô ta, nào là chẻ củi, gánh nước, làm việc nhà. Lo cô ta thiếu quần áo mặc thì cho phiếu vải, sợ cô ta không có thịt ăn thì cho phiếu thịt."

 

"Còn tôi thì sao? Một người phụ nữ có chồng, phải tự chẻ củi, tự gánh nước, tự làm việc nhà. Ba tháng sống ở khu gia đình này, chưa được mua một bộ quần áo mới, cũng chưa ăn một miếng thịt nào do anh mang về."

 

"Tôi ghen tị với cô ta, chồng c.h.ế.t mà còn sống tốt thế. Nếu tôi mà được sống như cô ta, tôi cũng sẵn lòng để chồng mình chết."

 

Lời tôi nói dường như làm đảo lộn mọi quan điểm của những người xung quanh. Lần đầu tiên họ thấy có một người phụ nữ mong chồng mình c.h.ế.t chỉ để đổi lấy cuộc sống tốt hơn. 

 

"Cô vợ này quả là uất ức thật, nhưng chửi rủa chồng mình c.h.ế.t thì cũng hơi ác độc quá."

 

"Không hẳn đâu, chắc là cô ấy chỉ nói trong cơn tức giận thôi. Đã có chồng hay không có cũng chẳng khác gì, thì sống thế nào nữa. Ly hôn đi cho rồi."

 

Mọi người xì xào bàn tán, không chỉ về tôi mà còn về Lương Khoan. 

 

Tôi không để ý đến những lời xì xào đó, quay người, lảo đảo bước về nhà. 

 

Vì có nhiều người, lão Vương không tiện đỡ tôi. 

 

Về nhà đã lâu, Lương Khoan mới trở về. Thấy tôi chưa ngủ, anh ta cau có nhìn tôi. 

 

"Lương Khoan, chúng ta ly hôn đi."

 

"Lý Nguyệt Nga, cô lại gây chuyện gì nữa đây? Ban ngày em làm ầm ĩ ở bệnh viện vẫn chưa đủ à?"

 

Tôi nghĩ thầm, đây mới chỉ là bắt đầu. 

 

"Tôi muốn ly hôn!"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Đừng làm loạn nữa, ly hôn cái gì mà ly hôn."

 

Tôi kiên quyết: "Anh viết đơn ly hôn đi, tôi sẽ ký."

 

Anh ta nổi đóa: "Có phải cô để ý đến lão Vương rồi không?"

 

*

 

Đúng là tôi để ý thật, nhưng sao tôi có thể nói điều đó ra được. 

 

"Nếu anh không viết đơn ly hôn, tôi sẽ đến tìm chính ủy."

 

"Cô đừng điên nữa. Cô định nói gì với chính ủy, rằng tôi không nên giúp đỡ mẹ con Hồ Lệ Tinh à?"

 

Tôi đập mạnh một tờ giấy xuống trước mặt anh ta: "Nếu anh không viết đơn ly hôn, tôi sẽ cầm tờ giấy này đi gặp chính ủy."

 

Anh ta nhặt tờ giấy lên, đọc kỹ: "‘Mười câu hỏi và mười câu trả lời’, đây là cái gì?"

 

Anh ta vừa đọc vừa lẩm nhẩm: 

 

"Câu hỏi thứ nhất: Nhà mình không có nước trong bể, bể nước nhà Hồ Lệ Tinh cũng không có nước, anh sẽ gánh nước cho ai?"

 

"Trả lời: Cho Hồ Lệ Tinh."

 

"Câu hỏi thứ hai: Nhà mình hết củi, nhà Hồ Lệ Tinh cũng hết củi, anh sẽ chẻ củi cho ai?"

 

"Trả lời: Cho Hồ Lệ Tinh."

 

Khi đọc đến câu thứ ba, anh ta không nói gì, chỉ im lặng đọc tiếp. 

 

"Câu hỏi thứ ba: Quần áo của Lý Nguyệt Nga và Hồ Lệ Tinh đều cũ, phiếu vải trong tay anh sẽ cho ai?"

 

"Trả lời: Cho Hồ Lệ Tinh."

 

"Câu hỏi thứ tư: Lý Nguyệt Nga và Hồ Lệ Tinh đã lâu không ăn thịt, phiếu thịt trong tay anh sẽ cho ai?"

 

"Trả lời: Cho Hồ Lệ Tinh."

 

Khi đọc đến câu hỏi thứ năm, giọng anh ta nhỏ dần: 

 

"Câu hỏi thứ năm: Lý Nguyệt Nga và Hồ Lệ Tinh cùng bị bệnh, anh sẽ đưa ai đến bệnh viện?"

 

"Trả lời: Đưa Hồ Lệ Tinh."

 

"Câu hỏi thứ sáu: Sau khi xuất viện, anh sẽ ở bên ai?"

 

"Trả lời: Ở bên Hồ Lệ Tinh." 

 

"Câu hỏi thứ bảy: Giữa Lý Nguyệt Nga và Hồ Lệ Tinh, ai gọi là anh lập tức có mặt?"  

"Trả lời: Hồ Lệ Tinh."
 
Chương 23: P3 - 6


"Câu hỏi thứ tám: Nếu Lý Nguyệt Nga và Hồ Lệ Tinh đều muốn anh đi xem phim, anh sẽ đi cùng ai?"  

"Trả lời: Hồ Lệ Tinh."

 

"Câu hỏi thứ chín: Giữa Lý Nguyệt Nga và Hồ Lệ Tinh, ai là vợ của anh?"  

"Trả lời: Lý Nguyệt Nga."

 

"Câu hỏi thứ mười: Làm thế nào để trở thành một người chồng mẫu mực?"  

"Trả lời: Hãy chăm sóc tốt mẹ con Hồ Lệ Tinh, không để họ làm bất cứ việc nặng nhọc nào. Để vợ mình gánh nước, chẻ củi."  

"Để mẹ con Hồ Lệ Tinh ăn nhiều thịt, còn vợ mình thì ăn rau cỏ."  

"Để mẹ con Hồ Lệ Tinh mặc quần áo mới, còn vợ mình mặc đồ cũ."  

"Nếu Hồ Lệ Tinh bị bệnh, phải túc trực bên cạnh..."

 

*

 

Giọng của anh ta càng đọc càng nhỏ, cuối cùng tắt hẳn. 

 

"Nếu anh không viết đơn ly hôn, tôi sẽ mang tờ này đến gặp chính ủy yêu cầu ly hôn. Anh suy nghĩ đi."  

"Anh muốn giữ tôi không ly hôn, hay muốn cùng Hồ Lệ Tinh mất mặt, hai lựa chọn đó anh tự cân nhắc."

 

"Nguyệt Nga, tôi tưởng em đã quen làm những việc này rồi. Tôi không chú ý. Sau này, trước khi giúp cô ấy, tôi sẽ làm xong việc nhà trước."

 

Tôi nổi giận: "Đồ đàn ông khốn nạn này, đến lúc này mà anh vẫn chưa buông bỏ được Hồ Lệ Tinh."  

"Không có 'sau này' gì cả. Ngày mai tôi mà không thấy đơn ly hôn, tôi sẽ trực tiếp đến gặp chính ủy."

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Anh ta tức giận đến phát run: "Lý Nguyệt Nga, em nói thật đi, em đòi ly hôn là vì đã để ý đến tên họ Vương kia đúng không?"

 

Tôi bật cười: "Tôi thích ai thì liên quan gì đến anh? Sau khi ly hôn, tôi nhất định sẽ lấy một người đàn ông biết chẻ củi gánh nước, mua quần áo và thịt cho tôi."

 

Sáng hôm sau, tôi thật sự thấy đơn ly hôn trên bàn. Tôi ký ngay lập tức. Anh ta nói muốn tự mình mang lên cho chính ủy, nhưng tôi không đồng ý, sợ anh ta giở trò. 

 

Tôi theo anh ta đến gặp chính ủy. 

 

"Hai người làm gì thế này? Ly hôn là trò đùa à?" Chính ủy cau mày hỏi. 

 

"Chính ủy, đây là quyết định chung của chúng tôi. Anh hỏi Lương Khoan, hoặc tôi sẽ nói." 

 

Nghe thấy lời đe dọa trong giọng nói của tôi, Lương Khoan buộc phải nói: "Chính ủy, chúng tôi tình cảm rạn nứt, đã bàn bạc kỹ lưỡng rồi. Xin anh đừng can thiệp."

 

Chính ủy tức giận đến mức muốn ngã ngửa: "Cậu nhóc này, cả khu gia đình ai cũng ghen tị vì cậu lấy được một người vợ đảm đang, hiền hậu. Thế mà cậu lại hồ đồ như thế."

 

Tôi nhanh chóng chen vào: "Chính ủy, chúng tôi thực sự không thể hàn gắn. Xin hãy giúp chúng tôi giải quyết nhanh chóng để tôi sớm được về quê, đi làm kiếm công điểm."

 

Chính ủy chỉ vào anh ta: "Lương Khoan, tôi hỏi lại lần cuối, cậu đã nghĩ kỹ chưa?"

 

Thấy anh ta có vẻ lưỡng lự, tôi lập tức giục: "Lương Khoan, tôi không muốn dài dòng với chính ủy nữa đâu."

 

Anh ta nghiến răng: "Chính ủy, tôi đã nghĩ kỹ."

 

Chính ủy giận dữ lắc đầu: "Tốt thôi, cậu không biết trân trọng, nhưng người khác sẽ biết. Đồng chí Lý Nguyệt Nga, tôi sẽ duyệt đơn ly hôn của hai người và nhanh chóng báo cáo lên trên."

 

Ra khỏi văn phòng chính ủy, tôi đi một đường, anh ta đi một đường. 

 

Lão Vương đứng ở cửa đã lâu, nghe tôi và Lương Khoan ly hôn, trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất vui. 

 

Trên đường về, lão Vương bước theo tôi. Nhận ra có người đi sau, tôi hơi lo lắng, nhưng khi thấy đó là lão Vương, tôi thả lỏng ngay. 

 

"Vương đại ca, sao anh không đi huấn luyện?"

 

"Tôi có việc ra ngoài. Tôi vừa nghe ở văn phòng chính ủy rằng cô và Lương Khoan ly hôn rồi. Thật không?"

...  

 

Tôi cười, "Thật. Sau khi hoàn tất giấy tờ ly hôn, tôi sẽ về quê. Cảm ơn anh, Vương đại ca, đã giúp đỡ trong thời gian qua. Nếu không có anh, chắc tôi không trụ nổi đến bây giờ."

 

"Tôi thừa nhận, tôi là người hay để bụng. Tôi không muốn chồng mình cứ quẩn quanh bên người phụ nữ khác. Tôi muốn anh ấy chỉ quan tâm đến tôi. Anh nói xem, tôi có phải quá nhỏ nhen không?"

 

"Không hề. Cô là người rộng lượng và khéo léo. Vậy về quê rồi cô định làm gì?"  

 

"Tôi sẽ đi làm kiếm công điểm, tự nuôi sống bản thân. Nếu gặp được người đàn ông sẵn sàng giúp tôi chẻ củi, gánh nước, mua quần áo và thịt cho tôi, tôi sẽ tái hôn."  

 

Nghe vậy, anh ấy có vẻ bất ngờ, "Yêu cầu của cô với chồng thấp thế sao?"  

 

Tôi cũng ngạc nhiên, "Thấp ư? Nhưng Lương Khoan chưa bao giờ làm những việc đó cho tôi."  

 

Đang nói chuyện thì đến nhà.  

 

"Vương đại ca, anh đợi chút, tôi có thứ muốn tặng anh."  

 

Tôi vào nhà, lấy ra một đôi giày lớn và một đôi nhỏ từ túi đồ.  

 

Ra ngoài, tôi đưa đôi giày cho anh ấy.  

 

Nhìn đôi giày, Vương đại ca hơi sững sờ. Anh muốn nhận, nhưng lại cảm thấy không phù hợp. Thấy ánh mắt mong đợi của tôi, anh không cưỡng lại được mà đón lấy, "Vậy... tôi sẽ trả tiền."  

 

"Vương đại ca, đây là quà cảm ơn anh và bé Thạch Đầu đã cho tôi được ăn bữa thịt đầu tiên trong khu gia đình. Không cần trả tiền đâu. Nhưng sau này, nếu anh và Thạch Đầu làm hỏng giày, anh cứ viết thư cho tôi, tôi sẽ làm thêm cho. Lúc đó thì phải tính tiền nhé."
 
Chương 24: P3 - 7 (Hoàn)


Cầm đôi giày trong tay, Vương Thắng Lợi thất thần trở về doanh trại.  

 

Chỉ vài ngày sau, đơn ly hôn của tôi và Lương Khoan được phê duyệt. Tối hôm đó, tôi xách túi hành lý đến gõ cửa nhà lão Vương.  

 

"Cô... đây là sao?" Anh nhìn tôi với vẻ bất ngờ.  

 

"Tôi và Lương Khoan đã lấy giấy ly hôn. Tôi đến chào anh và Thạch Đầu, mai tôi sẽ về quê."  

 

"Nhanh vậy à? Tối nay cô định ở đâu?"  

 

"Tôi thuê một đêm ở nhà khách, sáng mai mua vé xe về. Trời tối rồi, tôi đi đây."  

 

"Để tôi đưa cô đi."  

 

Trên đường đến nhà khách, bất ngờ có một người đàn ông chặn tôi lại.  

 

"Đồng chí Lý Nguyệt Nga, tôi tự giới thiệu. Tôi là Hồ Hàn Sơn, năm nay ba mươi tuổi, hiện làm trung đội trưởng dưới quyền Vương doanh trưởng. Sắp tới tôi sẽ được thăng chức, có thể cho người thân đi theo."  

 

"Tôi chưa từng kết hôn. Tôi cảm thấy cô là một đồng chí rất tốt, tôi muốn tìm hiểu và tiến xa hơn với cô."  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Tôi sững người, không ngờ mình lại có giá đến thế.  

"Chào trung đội trưởng Hồ. Tôi vừa ly hôn, chưa nghĩ đến chuyện tái hôn."  

 

"Tối nay Cô có thể suy nghĩ. Tôi rất chân thành."  

 

Tôi gật đầu, vội chui vào nhà khách.  

 

"Tôi nói này, lão Hồ, anh tán gái mà cũng liều lĩnh thế à? Người ta vừa mới ly hôn!"  

 

"Doanh trưởng, anh không biết đâu. Lý Nguyệt Nga vừa đẹp, vừa giỏi. Biết cô ấy ly hôn với Lương doanh trưởng, không ít đồng chí đã nhắm cô ấy rồi. Tôi mà không nhanh chân thì làm sao tới lượt!"  

 

Tiễn được Hồ Hàn Sơn đi, Vương Thắng Lợi bắt đầu bứt rứt, đứng ngồi không yên.  

 

Anh loanh quanh bên ngoài nhà khách, mãi vẫn không dám rời.  

 

Tôi vừa vào phòng, chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa.  

 

"Ai đấy?"  

 

"Tôi, Vương Thắng Lợi!"  

 

Nghe vậy, tôi vội mở cửa, "Vương đại ca, có chuyện gì không?"  

 

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”  

 

Tôi theo anh ấy ra ngoài cửa nhà khách.  

 

“Đồng chí Lý Nguyệt Nga, tôi là Vương Thắng Lợi, năm nay 26 tuổi, có một đứa con trai, nhưng là con nuôi, tôi chưa từng kết hôn. Tôi muốn theo đuổi cô. Không biết cô có đồng ý không? Nhà tôi ở nông thôn, nhưng tôi có em trai lo liệu gia đình.”  

 

Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết. Tôi cứ nghĩ mình phải về quê, lâu lâu viết thư hỏi thăm anh ấy, mới có thể khiến anh mở lời muốn cưới tôi.  

 

Không ngờ niềm vui lại đến bất ngờ như vậy.  

 

Tôi vội cúi đầu, sợ anh nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của mình.  

 

“Anh sẽ giúp tôi gánh nước chẻ củi chứ?”  

 

“Chắc chắn sẽ!”  

 

“Anh sẽ mua thịt, mua quần áo cho tôi chứ?”  

 

“Kết hôn rồi, tôi sẽ đưa toàn bộ tiền lương và trợ cấp cho cô, cả phiếu mua hàng cũng là của cô. Cô muốn mua gì thì mua.”  

 

“Nếu cô đồng ý, ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin kết hôn.”  

 

Tôi vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên.  

 

“Vương đại ca, tôi vừa ly hôn, còn anh thì chưa từng kết hôn, tôi không xứng với anh.”  

 

“Tôi là một kẻ độc thân già, lại có con nhỏ. Là tôi không xứng với cô.”  

 

Tôi thực sự cảm động. Nước mắt như muốn rơi, nhưng tôi chỉ gật đầu.  

 

“Nếu anh không chê tôi, tôi sẵn lòng chăm sóc anh và Thạch Đầu."

 

Vào lúc này, còn giữ vẻ e thẹn làm gì nữa. Đồng ý thì cứ đồng ý thôi.  

 

...  

 

Chính ủy Vương không thể ngờ rằng, hôm qua vừa xử lý xong đơn ly hôn của Lương Khoan và Lý Nguyệt Nga, thì hôm nay Vương Thắng Lợi đã hớt hải nộp đơn xin kết hôn với cô.  

 

“Người ta vừa mới ly hôn, cậu đã nộp đơn kết hôn. Đừng nói với tôi là cậu và Lý Nguyệt Nga đã có quan hệ từ trước.” 

 

“Chính ủy, tôi và đồng chí Lý Nguyệt Nga hoàn toàn trong sạch.”  

 

“Ông cũng biết vì sao Lý Nguyệt Nga muốn ly hôn với Lương Khoan. Là do Lương Khoan không biết trân trọng, cư xử không rõ ràng.”  

 

“Lương Khoan không trân trọng, nhưng người khác lại tranh nhau. Điều kiện của tôi ông biết rõ mà. Một người vợ giỏi giang như vậy, đi đâu tìm được nữa? Nếu tôi không nhanh tay, có khi còn chẳng đến lượt tôi.”  

 

Nghe vậy, chính ủy mới giãn mày.  

 

“Báo cáo!”  

 

“Vào đi!”  

 

“Chính ủy, đơn ly hôn của Lương Khoan và Lý Nguyệt Nga đã được phê duyệt chưa?”  

 

“Cậu hỏi cái này làm gì?”  

 

“Chính ủy, ông cũng biết tôi tuổi không còn trẻ. Tôi thấy đồng chí Lý Nguyệt Nga là một người rất tốt. Nếu đơn ly hôn của họ đã được phê duyệt, ông có thể làm mối cho tôi với cô ấy không?”  

 

Chính ủy Vương bật cười khi nghe câu hỏi của Khổng Quốc Hữu.  

 

“Cậu đến muộn rồi, có người đã nhanh chân hơn cậu rồi.”  

 

“Không phải chứ chính ủy! Ai mà chạy đến trước tôi thế?”  

 

“Đấy, ngay bên cạnh cậu.”  

 

“Vương Thắng Lợi, cậu dám phá hỏng chuyện của tôi!”  

 

Chính ủy nhìn hai người đang xô đẩy nhau, không kiên nhẫn đuổi thẳng.  

 

“Cút hết đi!”  

 

Bị Khổng Quốc Hữu kéo ra ngoài, Vương Thắng Lợi vẫn không quên nhắc chính ủy.  

 

“Chính ủy, làm ơn xử lý đơn của tôi nhanh chút. Anh cũng thấy đấy, phụ nữ giờ quý giá thế nào.”  

 

Chính ủy không nhịn được cười.  

 

“Được rồi, tôi biết rồi.”  

 

Tôi ở nhà khách một tuần, rồi cùng lão Vương đi đăng ký kết hôn.  

 

Lương Khoan biết tin, tức giận đến mức suýt ngất, nhưng chẳng thể làm gì tôi được.  

 

Không lâu sau, anh ta cũng vội vàng kết hôn với Hồ Lệ Tinh.  

 

Hai nhà ở ngay sát nhau.  

 

Vì thế, trong nhà có động tĩnh gì, đối phương đều nắm rõ.  

 

Nhìn Hồ Lệ Tinh cao ngạo sai bảo Lương Khoan, nào là gánh nước, chẻ củi, giặt đồ, quét dọn.  

 

Tôi thấy vừa hả hê, lại chẳng chút ghen tị.  

 

Tôi bước lên đón lão Vương vừa trở về.  

 

"Mệt rồi phải không? Em nấu cơm xong hết rồi, đợi Thạch Đầu về là cả nhà mình ăn."  

 

Cuộc sống của tôi bình dị mà hạnh phúc.  

 

Không hiểu vì sao, kết hôn với Lương Khoan bao năm, dù quan hệ vợ chồng vẫn bình thường, nhưng mãi tôi vẫn không có con.  

 

Vậy mà kết hôn với lão Vương chưa đầy ba tháng, tôi đã mang thai.  

 

Bây giờ, tôi đang mang bụng bầu lớn, tiếp tục thưởng thức cảnh gà bay chó sủa nhà kế bên.

 

Lão Vương không chịu nổi nữa.  

 

"Nhìn họ làm gì? Ảnh hưởng tâm trạng, không tốt cho sự phát triển của thai nhi. Đi, anh dẫn em ra ngoài dạo chơi!"  

 

Tôi bật cười, "Ừ, nghe theo anh!"  

 

-HẾT PHẦN 3- HẾT TRUYỆN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top