Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh
Chương 40


Tính ra hôm nay cũng là lần đầu tiên chú về nhà giờ chiều sau cái lần chú say xỉn ấy...bây giờ tôi mới nhìn kỹ thật ra mà nói, Tú rất đẹp, lại còn chuẩn chạc nam tính nữa, ưu tiên vượt trội góp phần cái đẹp ấy là cái tính lạnh lùng ít nói mà nói đàn ông càng ít nói phụ nữ càng thích...Với tôi cũng ko ngoại lệ chỉ là....nếu như tôi chưa có chồng, chưa một lần dang dở, chắc chắn khi Tú tỏ tình tôi sẽ sẵn sàng chấp nhận, còn bây giờ đối với tôi, một người đàn bà với trái tim nhiều vết xước, tôi không cho phép mình yêu thêm ai một lần nữa.

Tôi ngó ra nhìn lúc rồi cũng liền quay vào trong bếp nấu thêm thức ăn, bữa nay Tú về giờ này chắc cũng chưa ăn gì vào bụng, định bụng nấu xong rồi mới ra hỏi chú có ăn luôn không để tôi dọn.

Tôi tiếp tục trong bếp cho đến khi ngoài nhà nghe tiếng người om sòm, tôi tò mò với tay tắt bếp rồi đi ra ngoài...Lần này tôi thấy cô Sáu tự dưng đang quỳ dưới nền nhà trước mặt Tú, giọng cô run run cầu xin

_Tú con tha thứ cho cô đi, thật sự cô hối hận lắm rồi...cô...cô xin lỗi con.

Cô Sáu vừa nói gương mặt cô vừa tỏ vẻ sợ hãi, cứ ấp a ấp úng mãi mới được Tú lời,còn Tú thì dửng dưng ngồi đó im lặng, tôi chẳng biết chuyện gì đang diễn ra liền đứng nép sau cây cột nghe tiếp lần này là Tú lên tiếng

_Cô xin tôi tha thứ, cô Sáu cô tưởng cô làm việc gì thì ko ai biết à? cô nói đi tại sao cô ra tay ác độc với anh tôi như vậy hả?

_Cô...cô...

Đúng như tôi dự đoán là cô Sáu làm nhưng khi nghe chính miệng cô thừa nhận thật sự tôi không tránh khỏi bị sốc.

À tôi nhớ ra rồi, chắc cái lần chú Tú cứ kéo tay tôi ngoài đường là ý cho tôi biết ai là hung thủ vậy mà tôi ko biết cứ sợ sệt lung tung sợ mọi người thấy rồi hiểu lầm…

Lần này cô Sáu nói xong tôi thấy Tú biểu hiện trên mặt sự tức giận tột độ, tay chú ấy dùng lực đập mạnh lên bàn rồi quá lên

_Cô có nói thật ra không? Hay để tôi dứt tình dứt nghĩa với cô luôn, nếu cô muốn ngày mai gia đình cô dọn ra khỏi nhà là vừa rồi đó?

Cô Sáu có vẻ hết đường lui rồi, dù tôi chẳng biết vì lý do gì mà Tú có thể triệt đường của cô, nhưng tôi đủ biết Tú nói được sẽ làm được… Giọng cô Sáu lúc này khàn đi khóc ngất lên liên tục dập đầu xin Tú tha thứ

_Cô xin con Tú ơi, cô sai rồi…Con tha cho cô đi Tú con lấy nhà cô rồi cô biết sống sau đây, con cô tháng sau là lấy chồng rồi con ơi....cô lạy con đó Tú....



_Tôi cho cô một cơ hội nữa mau khai ra đi, tôi sẽ suy nghĩ lại

1

2

_ khoan cô khai…

Cô Sáu vội ngắt lời Tú rồi nói

_Cô khai mà con ....cô khai…con nhớ lúc thằng Quân mất ở đây người ta đồn con Lam có chữa hoang ko, cô lúc đó vì ngu muội cũng tin là sự thật nên hùa theo đám người đó nói xấu con Lam rồi chửi mắng nó..Ai ngờ..mấy hôm sau con gái cô nó nói nó thấy thằng Quân hiện về bóp cổ nó rồi sau vài bữa nó chẳng nói được, cô có đưa nó đi khám bệnh nhưng bác sĩ khám không ra bệnh rồi sau đó cô có hỏi thăm thằng út, nó nói con cô bị ma ám...cô hồ đồ nghĩ là thằng Quân ám con cô nên sinh lòng ghen ghét đi tìm thầy bùa để ám nó lại…Chuyện xảy ra sau nữa thì con biết rồi đó, cô vừa yểm xong là con cô đã khỏi...Tú cô xin con, là lỗi của cô cô lỡ dại con bỏ qua cho cô được ko Tú...

Lần này chính tôi cũng ko thể bỏ qua được cho cô Sáu. Cuối cùng bao nhiêu rắc rối, bao nhiêu tiếng oan đổ cho tôi cũng vì do cô, tất cả mọi việc đều do cô gây ra…

Tôi tức giận không nhịn được đi thẳng lại thẳng tay tát vô mặt cô thật mạnh làm cô bật m.á.u đưa tay ôm vội lấy mặt rồi sững sờ đưa mắt nhìn tôi, còn tôi tôi cố gắng gằn từng tiếng mãi mới thốt ra lời, mặc cho Tú đứng bên đang khoanh tay nhìn

_Cô...tại sao cô ác vậy chứ có chắc anh Quân hại con cô hay nó bị bệnh gì khác? cô có biết anh ấy mất đã rất đau đớn rồi ko? Giờ khi anh ấy mất cô cũng chẳng tha…cô là con người hay có thú hả?

Cô Sáu khóc lóc nắm tay tôi van xin

_Cô xin lỗi cô xin con Lam. Là cô dại, cô già đầu mà cô không biết. Lam con nói thằng Tú tha cho cô được ko con?

_Tha cho cô hả chính tôi còn đang muốn g.i.ế.c cô đó cô Sáu…
 
Chương 41


Nói rồi tôi bỏ vào trong ko muốn tiếp tục nghe nữa vì tôi sợ mình càng nghe lại chỉ càng đau lòng thêm thôi..

Tôi vào phòng mặc cho bên ngoài Tú xử sao thì xử...thiệt tình trong thâm tâm tôi cũng ko muốn triệt cô đến đường cùng đâu, nhưng nếu tha thứ thì tôi cũng ko muốn chút nào...thôi thì để Tú xử lý cũng được



Cũng không biết Tú đã làm gì mà sau đó vài ngày tôi đã thấy gia đình cô Sáu dời đi, nghe đồn là cô chơi lô đề cờ b.ạ.c thiếu nợ giang hồ mấy trăm triệu gì đó, bây giờ người ta tới siếc nhà, do có giấy nợ hẳn hoi nên khi thưa ra cũng chẳng ai xử…

Tôi nghe xong ban đầu cũng thấy kinh ngạc lắm vì không nghĩ cô Sáu lại chơi bời dữ vậy nhưng rồi chỉ biết thở dài, bởi trên đời này nhìn người cũng chẳng biết đâu mà lần, bấy lâu nay nhìn nhà cô cũng thuộc hàng khá giả ai ngờ đến phút cuối mới lòi ra mọi chuyện...mà nhắc mới nhớ tôi ko nghĩ trong chuyện này ko có bàn tay của Tú nhúng vô đâu.. Chỉ là giờ đây tôi ko biết phải hỏi chú ấy thế nào nữa...vì càng ngày thấy khoảng cách chúng tôi đã đi xa quá rồi không còn cái khoảng cách chị dâu em chồng để dễ dàng đối diện nữa.

.....

...cuối cùng sau bao đêm suy nghĩ đến mất ăn mất ngủ thi đã đến ngày tôi thực hiện kế hoạch tôi đã vạch ra, từ đầu do tôi cứ nghĩ sẽ ở lại để con tôi sinh ra còn có nguồn cội nên nghĩ mình sẽ ở đây luôn, nhưng giờ chồng mất, con mất, tôi ko muốn ở lại nữa mà quyết định đi xa tìm chỗ khác sống, nhường lại ngôi nhà này cho Tú, vì dù sao Quân mất cũng còn em anh, chú ấy ở lại thờ cúng cha mẹ luôn là hợp lý, với lại bây giờ mọi chuyện đã qua cũng xem như linh hồn Quân đã được yên nghỉ rồi tôi chẳng có lý do nào ở lại nữa…Nên tôi quyết định tối hôm nay sau khi dọn đồ xong, tôi sẽ đợi Tú về sẽ nói với chú ấy một tiếng rồi mai sáng sẽ lên đường….Tôi quyết định ko lấy thứ gì cả, chỉ có trong mình hơn 50 triệu là tôi lấy vì này là tiền tiết kiệm của riêng tôi , nhà cửa, đất đai ở đây là tài sản chung tôi để lại cho Tú hết…

Dọn dẹp xong xuôi tôi đi lên nhà trước thắp nhang cho cha mẹ, cho chồng mình xem như là từ biệt..

Tôi có đứng nói chuyện với Quân một lúc đến khoảng 11h khuya thì nghe tiếng Tú mở cửa đi vào..Tôi thấy vậy nên đi xuống, Tú vẫn mang bộ mặt lạnh lùng như vậy khi đối diện với tôi, đi ngang qua tôi cũng chẳng thèm nói gì cả đúng lúc đó tôi liền lên tiếng, bước chân Tú cũng khựng lại theo

_Chú út ngồi đây nói chuyện với chị một chút được không?

Tú nghe tôi gọi liền quay lại nhìn tôi,tôi ngại nên đi lại ghế ngồi trước,rồi chỉ tay ý bảo chú ngồi theo..Sau khi thấy Tú ngồi xong tôi mới tiếp tục nói

_Tôi dự định mai sẽ vào Tú Phố kiếm việc mà làm, đồ tôi đã chuẩn bị sẵn rồi mai là lên đường, chú ở nhà nhớ chăm sóc tốt bản thân mình nha???

Tôi nói xong câu đó trong lòng như gỡ được tảng đá đang đè nặng trong lòng, hít một hơi vào rồi thở ra mới để ý đến mặt Tú đang đen lại, tay chú nắm chặt… Ánh mắt nhìn tôi ko rời…



Tôi thấy chú ấy biểu cảm như vậy nên cũng không dám nhìn thẳng chú mà vội quay mặt đi hướng khác…

Đứng một lúc trong lòng đầy khó xử với bao ngang trái, tôi cứ nghĩ Tú sẽ không trả lời mình, hoặc chí ít sẽ ghét bỏ tôi vì tôi cố chấp rời đi nhưng không bên đó tôi nghe tiếng Tú cười, kiểu giọng cười như bất lực, một lúc sau Tú đứng lên đi ra ngoài hành lang trước cửa, lạnh lùng buông ra một câu hỏi khiến cho tôi không khỏi bàng hoàng

_Đã bao giờ chị thích tôi chưa?

_Tôi...

_Thôi ko cần nói!!

Lúc này Tú quay lại, dáng vẻ có chút bi thương chú nhìn tôi

-Đúng là do tôi cố chấp

_Tú...tôi xin lỗi

_Tại sao chị ko thích tôi hả? Hay vì thằng này nghèo ko đủ tiền nuôi chị…Chị còn trẻ chị có chắc sẽ ở vậy suốt đời ko? Tại sao người khác thì được, còn tôi lại ko hả Lam?

Tôi nhìn Tú cảm giác như đang mất mát đi chuyện gì rất quan trọng nhưng ko nghĩ ra đó là chuyện gì tôi chỉ nghĩ bây giờ với Tú tôi nên thẳng thắng một lần với chú thì sẽ tốt hơn. Tôi dứt khoát nói

_Là ai cũng được nhưng là chuyện của sao này, còn bây giờ đối với chú thì tôi ko thể?

_Được vậy chị cứ đi, nhưng nên nhớ một khi đã ra đi thì đừng về lại căn nhà này nữa

Vẻ mặt Tú buồn hiu khi nghe tôi thốt ra câu nói đó rồi nhanh chóng chuyển sang nghiêm nghị ko nói ko rằng chỉ buông một câu lạnh lùng rồi bỏ ra ngoài, trái tim tôi đồng thời cũng nhói lên…
 
Chương 42


Cả 1 đêm Tú cứ ngồi bên ngoài rút từng điếu thuốc ra hút dù đã gần sáng cũng chẳng chịu vào nhà, khói bay khắp cả khoảng sân, còn tôi ngồi mãi trong nhà nhìn ra, trong lòng trống rỗng….Thầm nghĩ chỉ có cách ra đi mới vẹn toàn cho hai đứa thôi vì nếu còn sống chung nhà lâu ngày thế nào cũng có chuyện, miệng đời họ dị nghị lắm, họ sẽ không thể nào buông tha khi thấy tôi và Tú, và tôi cũng sẽ không thể nào tha thứ cho mình khi mình phản bội Quân để ở với Tú. Thế nên, dù trong lòng tôi bây giờ như tơ rối, tôi cũng tiếc nuối lắm khi phải rời đi, bỏ lại tất cả, bỏ lại cả Quân thế nhưng cuối cùng rồi tôi vẫn chỉ muốn ích kỷ chọn cách dứt khoát ra đi để tìm lại cho mình được sự bình yên...

Một năm sau...

"Lam, con ở nhà trông nhà ba qua cửa hàng chiều ba mới về nha con!!!

Tôi đang trong phòng nghe tiếng ba dặn liền lật đật leo xuống giường chạy ra ngoài mở cổng cho ba tôi chạy xe ra

"Dạ ba đi đường cẩn thận nha ba!!

"ừ con gái..

Ba đi rồi, tôi đi lại khoá cánh cửa rồi lững thững đi lại xích đu ngồi xuống,ngôi nhà tôi đang ở chính là của ba ruột tôi, hàng ngày tôi thường xuyên qua trông coi cửa hàng phụ ba tôi thôi, nhiều khi rảnh chỉ ở nhà dọn dẹp, vì ngoài cửa hàng đã có 3-4 nhân viên phụ bán rồi…



Thật sự lúc còn nhỏ tôi ghét ba tôi lắm vì ba đã bỏ mẹ con tôi mà đi, để mẹ tôi phải cực khổ đổ bệnh mà mất, tôi là kẻ mồ côi, nhưng bây giờ khi hiểu ra sự thật tôi đã ko còn ác cảm với ba tôi nữa, dù gì cũng là tình mẫu tử, làm sao nói cạn tình là cạn được, với lại giờ đây chính ba là người tái sinh cuộc đời tôi một lần nữa…

CHUYỂN CẢNH QUÁ KHỨ

..Sau cái đêm Tú tỏ tình với tôi, nói chú ấy thương tôi và muốn thay anh Quân chăm sóc cho tôi, lúc ấy tôi bất ngờ lắm, nghĩ đến Quân mới mất, tôi không thể l.o.ạ.n l.u.â.n như thế, với lại dù tôi có đoan chính như thế nào thì trai gái ở chung nhà, không này cũng nọ, Tú lại đẹp trai và phong độ hơn Quân, nên tôi sợ sẽ có ngày tôi không giữ vững được kiên định của mình thế nên tôi nói với Tú sáng mai tôi sẽ dọn đi, để lại ngôi nhà này cho Tú mong chú ấy sẽ lo hương khói đầy đủ cho anh Quân. Và cũng ngay đêm ấy hai chúng tôi thức trắng, Tú ngồi ngoài sân hình như là nguyên đêm thì phải, tôi cũng ngồi trong nhà buồn hiu nhưng sức tôi ko có, căng mắt đến 3h là cũng rủ xuống gục tại bàn, đến khi tôi tỉnh ngủ trời cũng đã sáng trắng, nhìn lại đồng hồ thì hơn 10h..thế là tôi bị trễ chuyến xe đành dời lại ngày hôm sau,mà có ai biết được rằng hôm đó Tú đi ko trở về nhà luôn, tôi đợi nguyên một ngày trời chú ấy vẫn ko về, rồi cứ đợi cứ chờ như thế đến ba bốn ngày liên tiếp cũng bặt vô âm tính, điện thoại thì gọi ko kết nối được, tôi lo lắm sợ chú xảy ra chuyện với thấy gần đây chú hay giao du với nhóm người xã hội đen nên cũng có chút lo lo…Đến cuối cùng tôi đành vát thân đi tìm xem thử có gặp Tú ko?

Ngày một,ngày hai cũng ko có thấy bóng dáng chú ấy, những người trong xóm cũng vậy chẳng ai thấy chú cả, cho đến ngày thứ 3 tôi đang đi trên đường liền thấy bóng chú đi vào khách sạn, sợ bứt dây động rừng nên tôi ko vội chạy tới gọi chú mà lặng lẽ đi về may sao tối đến tôi thử gọi cho chú một cuộc, ko ngờ đầu dây bên kia liền nỗ chuông nhưng cũng hụt hẫng là Tú lại ko bắt máy, tôi gọi liên tiếp 2-3 cuộc nữa vẩn cái tiếng tút tút kéo dài chán nản tôi đành buông điện thoại xuống…

Thật tình tôi là tôi ko hiểu chú đang nghĩ gì rồi đó, đâu cần thiết phải trốn tránh tôi thế này, nếu từ hôm đó chú ở nhà có phải bây giờ tôi đã đi khỏi rồi ko phải hơn sao?

Gọi điện ko được tôi đành tính cách khác, dù gì với tôi chuyện nào ra chuyện nấy, tất cả phải rõ ràng tôi mới chịu...Thế là ngay ngày hôm sau tôi đứng nguyên một ngày trước khách sạn đợi để gặp được Tú, hết ngồi, lại đứng, hết đói lại khát, tôi cố nhịn xuống để xem thử Tú có đi ra ko vậy nhưng vô ích, tôi đứng từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn,màn đêm buông xuống người người ra ra vào vào tấp nập,chỉ có Tú là chẳng thấy đâu....tôi mệt mỏi đành bỏ cuộc đi về....
 
Chương 43


...Cuối cùng tôi quyết định ko chờ Tú nữa mà khuya đó sẽ ra đi...dù gì ở lại cũng ko phải là sự lựa chọn tốt, tôi nghĩ khi tôi ra đi Tú cũng phải đi về thôi vì dù sao nơi này vẫn là nhà của chú, còn có cha mẹ, anh Quân ở đây chắc Tú ko bỏ đi luôn đâu....tôi dù thế nào vẫn mang danh người lạ, ở lại chỉ khiến tôi và chú ấy thêm khó xử,dằn vặt nhau thôi…

Nghĩ đến vậy nhưng nào ngờ đâu trưa đến, khi tôi đang dọn dẹp nhà ngoài cửa có tiếng người gọi

"Có ai ở nhà ko? Cho tôi hỏi thăm?

Tôi buông vội cây lau nhà đi ra, trước mắt tôi là 1 người đàn ông nhìn sang trọng lắm ông ấy đi xe hơi màu đen bóng loáng rất đời mới...tôi chưa vội mở cửa nhưng vẫn lịch sự đứng trả lời

"Dạ chú muốn hỏi gì vậy chú?

"Cô cho tôi hỏi ở đây cô biết nhà cô Lam đâu ko cô?

Nghe nhắc tới tên mình tôi ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại

"Chú tìm Lam chi vậy chú, dạ con là Lam nè,ở đây chỉ có mình con tên Lam thôi

Người đàn ông đó sau khi nghe nói tôi là Lam liền đứng nhìn tôi trân trân, gương mặt chú nhíu lại hằn thêm vài nếp nhăn của tuổi tác nhưng phong độ rất ngời ngời khó ai qua được..Sau khoảng 5 phút tôi ko nghe chú nói gì lại nhìn tôi khiến tôi hơi sợ vội nói

"Chú....chú...ơi....chú tìm con chi vậy chú?

Nghe tôi hỏi chú vội lấy lại bình tĩnh rồi trả lời tôi...

"Con mở cửa đi…cho chú vào nhà chú có chuyện muốn nói

Tôi ban đầu cũng chần chừ nhưng khi nhìn kỹ tác phong chú cũng ko giống người xấu nên sau cùng liền mở cửa rồi mời chú vào nhà, lúc tôi đem bình trà lên mời chú uống chú mới trầm ngâm 1 lúc rồi đưa cho tôi 1 tấm hình đen trắng đã cũ, tôi vừa cầm lấy chưa kịp xem thì chú đã nói



"Lam, con nhìn người trong hình có quen ko?

Tôi nghe chú nói liền tò mò nhìn xuống tấm ảnh cũ rít...1s...2s tôi liền sững sờ, ảnh này là hình của mẹ tôi mà, dù nó đã cũ tôi vẫn nhận ra, tôi liền vội vàng hỏi chú đôi mắt có chút ngấn nước

"Là mẹ con tại sao chú có tấm hình này, chú....chú là.....

"Đúng .ta là ba của con…

Chú ấy lúc này cũng rơi nước mắt, tay chú để trên bàn đã siết chặt lại, đôi mắt hướng nhìn xa xa trầm ngâm như nhớ lại quá khứ

"Nói ra thì ba có lỗi với mẹ con con nhiều lắm Lam à mà đúng hơi ba ko xứng đáng làm ba của con? Năm đó ba còn nhỏ đã phát hiện ra mình là người đồng tính, ba thích đàn ông chứ ko thích phụ nữ…khi ba thú nhận với ông bà nội con,ông nội đã rất tức giận đánh ba tới nỗi gãy 1 chân phải đi bó bột,vì gia đình ông nội ngày xưa rất gia giáo phong kiến,lại giàu có nhất vùng,ông bảo không chấp nhận đứa con trai duy nhất nhà họ Hoàng lại mang dòng m.á.u ngiệp xúc như vậy,thế là khi ba trưởng Tú, vì nhà bà ngoại con lúc đó nghèo nàn,ông ngoại con lại đang bệnh cần tiền gấp, ông nội con mới sang cho vay tiền với điều kiện nhà ngoại phải gả mẹ con cho ba…Thế là ba với mẹ lấy nhau vì điều kiện chớ ko phải vì tình yêu gì cả, ngày cưới về được vài tháng, ông bà nội con cũng bị bệnh mà qua đời, mẹ con lúc ấy mới sinh con ra...ba còn trẻ cứ suy nghĩ bồng bột rằng ko ai quản lý ba nữa thế là ba quyết tâm trốn đi làm lại cuộc đời mình, với lý do ba có ng phụ nữ khác, ba nghĩ mẹ con sau khi ba đi sẽ tìm cho mình một người khác xây tổ ấm..Nhưng ba ko ngờ mẹ con lại vắng số như vậy? Vì ko vương vấn nên ba ko để tâm đến mấy tháng gần đây ba mới biết chuyện mẹ con mất, ba xin lỗi...Lam con tha thứ cho ba được không con...

Ba tôi kể đến đâu tôi khóc đến đó, quá khứ ấy làm sao tôi quên được, ba bỏ đi, ông bà nội mất, cô chú bác ruột vì giành tài sản mà tống cỗ mẹ con tôi ra khỏi nhà, những năm tháng đó tôi phải ở nhà của bà ngoại, dựng tạm cái mái lá để ở,ngày ngày ngoại bỏ tôi lăn lóc ở nhà với ngoại đi mò cua ,bắt ốc,đi gặt lúa kiếm tiền nuôi tôi,đói khổ qua ngày,rồi những khi mưa bão về 2 bà cháu ôm nhau rút trong kẹt nhà để mưa đừng ước,mới mấy tuổi đầu đã là kẻ mồ côi đối với tôi mà nói đó là điều rất thiệt thòi,nếu ko có bà ngoại chăm sóc có lẽ giờ này tôi đã ko còn trên đời nữa rồi…Nhưng dù sao nghỉ đi cũng nghỉ lại, có lẽ ba cũng có nỗi khổ riêng, tôi đã lớn,có thể biết phân biệt được đúng sai...dù vẫn buồn ba lắm tôi cũng phải trải lòng mà bỏ qua

Gạt nước mắt tôi nghẹn ngào nói

"Dạ con ko trách ba, chuyện qua rồi con ko muốn nhắc lại nữa...có thể ba cũng có nỗi khổ của mình...

"Lam con nói thiệt chứ con ko trách ba, con...con...gọi ba là ba đúng ko?..

Ba tôi vừa nói vừa kích động ánh mắt ông ánh lên sự vui mừng

"Dạ..
 
Chương 44


...Sau một buổi nói chuyện đó, ba cũng biết chuyện của vợ chồng tôi nên ba mở lời bảo tôi về Tú Phố ở với ba, ba có thể lo cho tôi đầy đủ vì giờ đây ba tôi cũng chỉ ở có 1 mình…Tôi nghe vậy thấy cũng được với lại đang định đi nhưng chưa biết đi đâu, giờ có ba giúp xem ra cũng an tâm 1 phần...tôi trả lời ba tôi rằng để tôi suy nghĩ nếu tôi đi qua hôm sau sẽ cùng đi với ba…

Ba tôi vui mừng đồng ý, sau đó ông lái xe đi về lại nhà cũ, thăm lại anh chị em rồi ngày mai ba sẽ trở lại rước tôi...

Ba đi rồi cũng đã xế chiều, tôi suy nghĩ mãi nên quyết định đi tìm Tú một lần cuối cùng…Thật sự mấy ngày nay thấy Tú như vậy tôi chẳng yên tâm chút nào? Trong người cứ khó chịu làm sao ấy...tôi quyết tâm trước khi tôi đi tôi phải gặp cho bằng được tôi mới chịu...

Thế là tôi thay đồ đi tới khách sạn đó lần nữa, đứng đợi một lúc tôi thấy ko ổn vì người đi đường họ nhìn tôi nhiều lắm tôi bèn nghĩ ra cách khác…Tôi về nhà thay cái váy màu xanh tóc xõa hai bên tô thêm 1 tí son. Nhìn trong gương thấy đã ổn tôi liền mở tủ lấy giấy chứng minh thư để vào túi xách rồi đi thẳng đến khách sạn tự tin bước vào..Cô tiếp tân thấy khách bước vào liền đứng lên gật đầu chào tôi giọng nói rất ngọt ngào

"Chào chị… Chị thuê phòng đúng ko chị, chị chọn phòng đơn hay phòng đôi, mình chị hay có đi chung ai ko để em biết em sắp phòng ạ...

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh khách sạn 1 lúc xong nhìn lên bảng giá phòng mới giật mình đúng kiểu sang chảnh 1h ở nơi khác chỉ có 50 hoặc 100k là cùng, ở đây 1h là 200k….Thiệt tình tôi ko nghĩ Tú có bao nhiêu tiền mà phung phí phải nói luôn đó, sau cùng tôi đưa giấy chứng minh cho cô tiếp tân rồi nói.

_Em cho chị 1 phòng đơn thôi à mà em nay khách sạn mình khách đông ko em…Cho chị phòng nào thoáng chút nha, phòng chật quá chị ở ko thoải mái bao nhiêu tiền cũng được...

Cò tiếp tân nhận giấy chứng minh của tôi xong nói với tôi đợi xíu cô ấy nhập máy, xong xuôi trả lời lại tôi

"Dạ chị hôm nay khách sạn bên em cũng đông nhưng khách chủ yếu thuê giờ nên tầng 1 và tầng 2 đông lắm, nếu chị ko ngại giá có thể lên phòng vip trên tầng 3 được không chị…Giá trên này 1h là 300k...1 đêm sẽ là 600k... Bây giờ chị vào mà ở ban đêm luôn đến sáng là tổng cộng một triệu hai nha chị…Khách sạn sẽ ưu đãi cho chị như bánh,trái cây,nước ngọt, hai phần ăn ạ…Trên phòng tivi,máy lạnh,máy nước nóng,lạnh,tủ lạnh,máy giặt đầy đủ chị nha..Tầng 3 chỉ có một vị khách đặt phòng tháng với chị thôi nên rất thoải mái chị ạ...



Đúng ý tôi, nhưng giá cả có hơi cao 1 chút..Mà thôi kệ tôi vui vẻ gật đầu đồng ý xong nhận thẻ rồi theo 1 cậu nhân viên khác đưa lên tầng 3 theo thang máy…Trước khi quyết định vào đây tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, có thể tôi ko biết Tú có tiền cỡ nào nhưng chắc chắn với tính của chú khi đã chọn khách sạn này chắc chắn chú ko bao giờ chọn phòng thường ở đâu vì Tú ko thích ồn ào giống tôi vậy đó, nên khi cô tiếp tân nói tầng 3 chỉ có một vị khách, tự nhiên tôi có suy nghĩ người khách đó chính là Tú

Thang máy dừng ở tầng 3, tôi bước ra với cậu nhân viên…

Đúng kiểu phòng vip, ở đây chỉ có 3 phòng...phòng tôi là phòng 002... Tôi quẹt thẻ xong mở cửa bước vào bật đèn lên rồi bảo câu nhân viên đem lên cho tôi một phần ăn,dù sau cũng đói quá rồi ăn trước rồi chuyện gì tính sau. Khách sạn ưu đãi mà ko ăn họ vẫn tính tiền đấy thôi...

8h tối tôi đi đi lại lại trước hành lang khách sạn..Ở đây chỉ có ba phòng, phòng 002 là của tôi… Phòng 001 đóng cửa im lìm, chỉ còn lại phòng 003..Tuy đang đóng cửa nhưng tôi thấy đèn đang bật chắc chắn phòng đó có người.

Tôi cứ đi đi lại lại vừa nghĩ cách xem phải gõ cửa thế nào, nếu gặp Tú sẽ nói gì nhưng khi lỡ nếu tình huống trái ngược lại trong phòng khi cánh cửa mở ra người đó ko phải chú Tú chắc tôi đội quần về nhà quá, càng nghĩ tôi càng rối, đứng im ngay cửa phòng định đưa tay lên gõ, phen này liều ăn nhiều vậy thôi…

Liều vậy. Tay tôi vừa mới run run định bấm chuông thì liền trong phòng cũng có người đi ra mở cửa .

Cạch

Âm thanh tiếng mở cửa vang lên khiến tôi giật mình liên đưa mắt ngước nhìn người trước mặt.
 
Chương 45


Tôi ngước lên nhìn, trong giây lát cánh cửa mở ra. Đúng như tôi dự đoán là chú Út Tú..

Tú nhìn thấy tôi đôi mày chú có chút cau lại tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh giọng nói lạnh lùng cất lên

"Chị tới đây làm gì?

Tôi thấy Tú cũng hơi bất ngờ vì ko ngờ là phán đoán của tôi chính xác tới vậy .. nhanh chóng mở lời

"Tú về nhà đi, tôi sắp đi rồi chú đừng cố chấp nữa, ngôi nhà này ko thể thiếu chú được?

Tú trong giây lát đứng im lặng nhìn tôi mãi, tôi cũng thế gặp Tú rồi những chuyện muốn nói cứ nghèn nghẹn lại trong lòng không thốt ra lời được...Hai chúng tôi kẻ bên trong, kẻ bên ngoài cứ nhìn nhau miết đột nhiên Tú lôi tuột tôi vào trong rồi khóa cửa lại, tôi hoảng hồn ko giữ được bình tỉnh liền hét lên

"Chú làm gì vậy mau mở cửa thả tôi ra?

"Nếu chị ko muốn mọi người đồn thổi

chuyện của mình thì tốt nhất nên im lặng đi, có gì vào phòng tôi rồi nói...

Tú lạnh lùng đáp lời tôi rồi vừa lôi bừa tôi vào đóng cửa lại cái rầm

Mặc tôi la hét Tú vẫn cứ im lặng buông tay tôi ra và quay mặt đi sau khi tôi vào tới phòng ,chú ấy bước tới cửa sổ châm điếu thuốc đưa lên miệng hút, khói thuốc được phà ra hoà lẫn vào đôi mắt của chú ấy dường như mang bao nỗi muộn phiền.

Tôi nhìn Tú lúc này chợt nhận ra mới mới một thời gian ko gặp Tú ốm xuống rõ rệt, gương mặt hốc hác ko còn vui tươi là mấy…



Tôi sao một lúc kích động mệt quá đành ngồi luôn xuống giường, vì nghĩ với tính tình của Tú tôi biết chú ko bao giờ làm gì bậy bạ gì được đâu...

Tú hút thuốc liên tiếp hết điếu này đến điếu khác ko có dấu hiệu ngừng lại, mùi thuốc nồng nặc đã bay khắp gian phòng…Tôi ko chịu nỗi nữa liền đi thẳng lại giành điếu thuốc từ tay chú ra rồi dụi xuống đất

"Chú có thôi đi không hả? Trả lời tôi bao giờ chú về nhà?

Tú nhìn tôi, nghiêm mặt hỏi lại

"Nếu tôi về chị có thể đừng đi được không?

"Tôi......tôi.....

"Đến cuối cùng chị vẫn là chọn cách rời đi. Ừ chị đi đi…Chị đi rồi tôi sẽ về…!

Nhìn cử chỉ lời nói Tú thốt ra thật sự làm tôi đau lòng lắm, như thể mình đang sắp mất đi một cái gì đó rất quan trọng, vẫn là mơ hồ, vẫn là m.ô.n.g lung không lý giải được. ..

Nói thật nếu là tôi ở chung nhà quen rồi, giờ có người ra đi tôi cũng sẽ ko chấp nhận nỗi nữa huống gì là… Nhưng nếu tôi cứ ở lại, tôi ko chắc bản thân mình có thể ko phạm phải sai lầm gì, đành thôi cứ phụ thuộc vào duyên số vậy...

Tôi lòng buồn rười rượi sau câu nói của Tú nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười tươi tắn nhất mà trả lời

"Tại sao chú cố chấp quá vậy hả? Nhà chỉ có hai người mà chú còn hằn học tôi…Nói thiệt tôi chỉ muốn trước khi tôi đi, chị em mình hoà thuận vui vẻ một bữa để tôi ra đi còn yên tâm, anh chú cũng vui lòng nơi ấy đằng này chú làm mặt lạnh tôi buồn nhiều lắm..

Tôi vừa nói vừa khóc, Tú lúc này lúng túng nhìn tôi đôi mắt tỏ vẻ là người có lỗi, tay chú đưa lên tính lau nước mắt cho tôi nhưng giơ lên nửa chừng bất chợt khựng lại rồi bất lực buông thõng xuống..



"Được rồi chị về đi, tối tôi sẽ về...

.........

Đến tối đúng như lời hứa ấy 9 giờ Tú đã có mặt tại nhà, tôi thấy chú về liền vui vẻ ra mở cửa. Tú đi vào nhà nhìn tôi một lúc rồi Iên tiếng hỏi

"Bao giờ chị đi?

"Chú đã về nhà rồi thì....

Tôi chưa kịp nói hết câu Tú đã tranh nói trước

"Trước khi chị đi chị cho tôi xin một nguyện vọng được không?..

Tôi gật đầu đồng ý trong sự lưỡng lự...

........

...QUAY VỀ HIỆN TẠI...

Cho đến hôm nay, sao khi tôi đã rời khỏi cái làng quê ấy vào Tú Phố hoa lệ này, hiện tại lại đang ở trong căn nhà khang trang của ba tôi đối với tôi mà nói đó là một việc rất may mắn…

Ba tuy là người đồng tính nhưng ông rất đàng hoàng, chuyện gì ra chuyện đấy nên từ khi tôi về đây tôi chưa từng thấy dấu vết đáng nghi ngờ nào của ba tôi cả...Mà nói gì thì nói chớ ở nhà ở ko riết cuồng tay cuồng chân lắm, chán vô cùng chán đối với một người hay thích làm việc như tôi...
 
Chương 46


Ngồi một lúc ngoài sân tôi bèn đi vào nhà, mở máy tính lên truy cập facebook… Dạo này thói quen của tôi là vậy đó, không thích úp ảnh hay viết tus quá nhiều, chỉ lẳng lặng truy cập rồi theo dõi từng hoạt động của một người thôi, người đó tôi cũng chưa từng gặp mặt nữa, chỉ là tình cờ thấy cái hình facebook là áng mây màu xanh với tên face là :Người dưng:

Ban đầu tôi cũng ko có ý sẽ kết bạn chỉ là cái face ấy cứ xuất hiện suốt trên danh sách bạn bè được gợi ý, lỡ tay hôm bữa ấn nhầm xong là kết bạn và tôi cũng kệ luôn vậy là trở Tú bạn bè.. Cái đáng chú ý nhất là cách đây một tháng face ấy có úp một tấm hình dáng người đàn ông phong trần quay mặt ra biển với những dòng trạng thái đầy tâm trạng.

Tôi nhìn chăm chú vào tấm hình, bóng lưng đó có chút gì đó quen thuộc lắm nhưng ko nghĩ ra là ai, tự dưng xong lại cứ ấn tượng tong đầu một dòng suy nghĩ trỗi dậy rồi tôi tự hỏi bây giờ mà vẫn còn đàn ông chung tình xem ra cũng hiếm ấy chớ..

....... Thế là tôi quyết định theo dõi cái Facebook đó đến từ bây giờ hàng ngày mỗi khi đọc một cái tus nào ấy úp lên tôi như cảm thấy là nói về cuộc đời của mình như chính câu chuyện mà chủ nhân của Facebook đó vậy ,cũng là chờ đợi cũng là hy vọng, nhưng cũng có phần tiếc nuối

… Hôm nay cũng như bao ngày khác, cái Facebook ấy lại up stt mới cái stt mới úp khoảng 5' với nội dung là

"Đã đến lúc gặp lại"

Tôi đọc cái stt xong tự dưng khó hiểu vẽ mặt tôi đăm chiêu suy nghĩ không biết ý nghĩa của cái tus là gì, càng ko hiểu chủ nhân của nó muốn gì hay là người ấy có người yêu mới, hay người yêu cũ quay lại, chỉ là người lạ nhưng giống như có gì thôi thúc tôi vậy trong đầu tôi tự dưng có một quyết định táo bạo bèn ngay lập tức ấn vào phần Messenger rồi inbox cho họ một câu bâng quơ nhất

"Bao giờ gặp lại?

Tôi vừa inbox xong mới thấy mình vô duyên, định thu tin nhắn về nhưng không kịp rồi, bên kia hiển thị đã xem,sao đó màn hình tiếp tục dòng chữ "đang soạn tin " bên dưới..tôi hồi hộp chờ đợi như trông ngóng một điều gì đó, một lúc sau liền có tin nhắn phản hồi

"Nếu người ấy đồng ý?



Tôi nhắn lại

"Chắc chị ấy cũng đang đợi anh đó, anh đi gặp chị đi…Bao giờ hai người quay lại lúc đó kể cho em nghe chuyện tình của hai người nha...

Tôi nhắn xong ngồi đợi mãi chẳng thấy người đó trả lời nữa nên đành xuống nhà nấu ăn, 5h chiều rồi ba tôi cũng sắp về rồi.

Đến khoảng bảy giờ khi tôi đang trong nhà thì nghe tiếng xe ba tôi về tôi chạy vội ra đón thì bất ngờ hơn trên xe ba vừa bước xuống lại có thêm một chiếc xe bốn bánh chạy vào, tôi ngạc nhiên xen lẫn tò mò lúc đó ba tôi đi lại chỗ tôi, ba nói nhỏ vào tai

"Con ra mời anh vào nhà đi con...

Tôi chưa kịp nói gì thì cánh gửi xe ấy đã mở bên trong một chàng thanh niên bước ra ngoài, gương mặt thoạt nhìn rất Quân tú, quần áo rất chỉnh tề, tôi hơi lúng túng chưa biết phải xử sự như thế nào anh ấy liền bước tới đưa tay chìa về trước mặt tôi.

Giọng nói trầm ấm vang lên

"Chào em rất vui được làm quen, anh là Dũng ..Đối tác làm ăn với ba em?

Tôi trong giây lát định thần lại liền mỉm cười nhẹ

"Dạ, em chào anh!



Dũng nhìn tôi một lượt anh ta chợt có ý cười trên môi, gương mặt lộ rõ sự hài lòng rồi nói

"Nghe bác kể về em nhiều lần nay gặp trực tiếp công nhận em xinh quá

" Dạ..anh quá khen rồi ...

Không để tôi phải ngại ngùng, Ba tôi từ đằng sau liền đi lại ông cười bảo

"Thôi hai đứa vào nhà đi cậu Dũng hôm nay tôi với cậu không say không về nha

"Dạ chú..nhất định rồi.

Dũng từ tốn trả lời rồi đi vào nhà cùng ba tôi tôi ở lại phía sau khóa cửa rồi mới theo vào.

Nhìn theo Dũng và ba tôi trong lòng tôi thầm đánh giá về anh ta, nếu là đối tác làm ăn với ba tôi thì chắc chắn anh ta là một doanh nhân Tú đạt rồi nhưng tính tình lại rất tử tế ..Tôi không biết mình có nhìn sai người không nhưng qua cách nói chuyện với Ba tôi ,tôi thấy anh ấy rất lễ phép không tỏ vẻ khinh người.. Bất chợt tôi lại nhớ đến một người ..nhìn Dũng và Tú cũng có chút giống nhau đấy chứ chỉ có điều là....

Mà thôi đi . Tại sao tôi lại đem Tú ra so sánh với Dũng ..Dù sao đi nữa Tú cũng là người ở dưới quê làm sao so sánh được với người trên thị Tú xa hoa này

…….
 
Chương 47


Buổi tối không khí cũng dịu lại trên bàn ăn ba tôi và Dũng cứ nói chuyện về công việc còn tôi chẳng biết nói gì cứ nhìn rồi lại nghe lâu lâu Ba tôi hoặc Dũng hỏi hỏi thì tôi mới trả lời… Đến một lúc thấy ba và Dũng rót rượu ra nhâm nhi, tôi thấy rỗi quá bèn cầm điện thoại để phía dưới đùi mình truy cập face. Đúng lúc mới vừa online tin nhắn từ Facebook Người Dưng hiển thị

"Ok em..bao giờ gặp em anh sẽ kể...

Thấy tin nhắn, lập tức trong lòng tôi rộn lên lâng lâng sau đó dù tôi và người đó đâu quen biết gì tới...Mà cũng lạ thật nha, dạo này có vẻ giống như tôi bị nghiện facebook vậy cứ rảnh là truy cập lại ngó chừng như đang chờ đợi ... Tôi cũng chẳng biết mình đang muốn gì nữa..

Tôi liền bạo dạng trả lời

"Em đang ở sài gòn..bao giờ có dịp, em hi vọng sẽ được gặp anh một lần.

Tôi mỉm cười bâng quơ trả lời xong lập tức thoát ra, đúng lúc đó ba tôi lên tiếng nói với Dũng khiến cho tôi có chút bất ngờ

" Con Lam nhà chú đã hai mươi bảy tuổi rồi chưa có gia đình cũng chưa có đối tượng nào ra mắt nếu hai đứa hợp tình hợp lý chú cũng mong hai đứa được nên duyên .Con thấy sao Dũng.?

Tôi đưa mắt nhìn sang, cùng lúc anh ta cũng đang nhìn tôi tôi thấy vậy hơi ngại nên liền cụp mắt xuống. Tôi nghe Dũng hơi cười rồi trả lời ba tôi

"Con chỉ sợ em Lam ko đồng ý thôi chú..?

"Cậu Dũng hỏi kìa con nghĩ sao Lam?

Ba tôi nhìn tôi hỏi

Tôi vì bất ngờ ko nghĩ ra được gì, lại vừa ngại nên ấp úng trả lời

"Con...con

Cũng may là thấy tôi khó xử nên Dũng liền giải vây, anh ấy cười cười rồi rót một ly rượu đưa về phía ba tôi để xua đi cái không khí đang gượng gạo..Dũng nói



"Thôi chú cứ để từ từ cho con theo đuổi em Lam ?. Chú hỏi vậy em Lam ngại làm sao trả lời... Đây con mời chú một ly

chúc cho những lần hợp tác sau của con với chú đều thuận lợi…cạn ly nha chú...

"Được ...Mong hợp tác thuận lợi

Ba tôi và Dũng lại tiếp tục trò chuyện tôi thấy hơi ngại nên liền xin phép đi vào phòng… Biết là ba muốn tốt cho tôi nhưng cái quá khứ kia tôi chưa bao giờ quên được, cái vết thương chưa lành bây giờ lại thêm sâu..

Rồi bất chợt tôi nhớ lại cũng đã lâu rồi từ cái ngày tôi bỏ chạy, bỏ trốn khỏi cái làng quê ấy, tôi chưa một lần về lại thắp cho chồng tôi một nén nhang ,còn con tôi nữa, chắc nó cũng đang oán trách người mẹ vô trách nhiệm như tôi đến ngay cả ngôi mộ của con mình cũng đã lâu rồi chưa một lần đặt chân tới...

Sau cái ngày Dũng tới nhà tôi thì thời gian đó anh ấy càng ngày lui tới càng nhiều, ban đầu tôi cũng không thích sự xuất hiện dày đặc của anh ta ở nhà tôi lắm nhưng nghĩ lại dù sao Dũng cũng là đối tác của ba tôi nếu tôi từ chối thẳng thừng có khi ba tôi lại bị mất mặt rồi ảnh hưởng đến chuyện làm ăn nghĩ vậy nên tôi cũng cư xử khôn khéo lắm với lại càng tiếp xúc với Dũng càng lâu tôi thấy anh cũng đàng hoàng không gạ gẫm không vồ vập, lâu lâu chỉ mời tôi đơn thuần là đi ăn uống thôi..

Từ đó Tôi cũng mở lòng không từ chối anh, dần dần lâu ngày tôi và anh càng thân thiết hơn ba tôi thấy vậy ông cũng vui mừng.. Tôi thì chưa có tình cảm gì với Dũng lắm chỉ là cho đến một ngày Dũng rủ tôi đêm đó ra biển chơi tôi nghĩ đơn giản lắm coi như xem là bạn bè lâu lâu đi xả stress cũng được…

Lúc mà tôi gật đầu nhận lời đi chơi cùng anh, tôi Thấy Dũng cũng chẳng tỏ ra vẻ gì hết nhưng gương mặt anh lại thể hiện vui vẻ lắm

....Thế là đến chiều chủ nhật đấy Dũng lái xe đưa tôi ra biển với con mui trần đen bóng loáng. Tú Phố về đêm đẹp bao nhiêu thì cũng không phủ nhận ra đến biển cảnh càng đẹp hơn bấy nhiêu, những ánh đèn sáng hòa với không gian đêm yên tĩnh, mặt biển xanh biết lại lăn tăn gợn sóng tạo cho tôi cảm giác yên bình....Nếu Tú Phố ồn ào náo nhiệt thì biển lại êm đềm tạo cảm giác thoải mái rất nhiều ....

Đến nơi tôi đi bộ ra biển trước còn Dũng thì lái xe đổ vào bãi đậu ...Tôi tháo đôi giày cao gót đang mang ra để lộ đôi chân trần trắng nõn rồi bước đi trên bãi cát cảm giác lành lạnh của gió biển thổi vào người , cảm giác bờ cái trắng mịn màng dưới lòng chân,càng làm cho tôi thêm thoải mái

Tôi bước đi vô định như thế dọc theo bãi biển, lại nhìn theo những cặp đôi tình nhân phía trước lòng cũng có cảm giác chùng xuống. Mớ suy nghĩ hỗn độn dấy lên tạo chi tôi có cảm giác buồn buồn khó tả, trong đầu đột nhiên có suy nghĩ tôi qua một đời chồng rồi sau này chẳng biết tôi có hạnh phúc được không? có ai đủ lòng vị tha để giang tay che chở tôi vào lòng một lần nữa không? Vì tôi biết trên đời này sẽ chẳng có ai đủ dũng cảm đó đâu? Hay là thôi đi, tôi sẽ cứ ở vậy một mình đến suốt đời,suy nghĩ đến thế chợt tôi bật cười lạnh. (Thôi thì đã là cái số của mình,nó đã vồ lấy cái thân thì tôi biết trách ai cho được?)

Đang miên man suy nghĩ chợt trước mặt tôi tự nhiên đèn phát sáng lấp lánh rồi bong bóng bay khắp một vùng trời

" Đẹp quá"
 
Chương 48


Tôi không tự chủ được mà thốt lên, tự dưng nổi muộn phiền cũng tan biến tôi chậm rãi bước đến một bước đèn sáng theo chân tôi một bước. Cứ thế tôi đi được một quãng đường, tôi ngơ ngác đến hào hứng cũng chưa biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lý trí cứ mách bảo thôi cứ theo con đường ấy mà đi đến…

Trước mặt tôi bây giờ là một hình trái tim đầy hoa hồng xung quanh những cây pháo hoa được phát sáng tôi đứng chôn chân tại chỗ trong lòng lâng lâng vì chưa bao giờ tôi chứng kiến được cảnh tượng nào đẹp đến như thế …

Và... tôi thấy từ phía xa Dũng xuất hiện anh đi từng bước thật chậm rãi tiến đến về phía tôi trên tay anh ôm một bó hoa …Vì khoảng cách khá xa nên tôi không thấy rõ là hoa gì nhưng phải nói bó hoa rất lớn mà còn đẹp nữa

Tình huống này tôi chưa bao giờ nghĩ tới nên cũng hơi bối rối chẳng biết làm gì, cứ đứng ngây người ra nhìn Dũng? Cho đến khi Dũng bước tới gần tôi anh chìa bó hoa cho tôi anh mỉm cười nói

"Happy birthday em. Chúc em tuổi mới thật nhiều vui vẻ hạnh phúc và luôn luôn nở nụ cười ...Anh chúc em tất cả?

Lòng tôi rộn lên cảm giác khó tả, tôi mỉm cười đón nhận bó hoa trên tay Dũng mà người tôi vừa run lên vừa ngượng ngùng, còn cả bất ngờ nữa... Hóa ra hôm nay là sinh nhật của tôi mà tôi không nhớ không hay biết gì tới cả đúng hơn là 27 năm qua chưa bao giờ giờ tôi tổ chức sinh nhật cho bản thân mình cả ngay cả lúc tôi có chồng, cũng vì cuộc sống mưu sinh và khó khăn nên....vô tình cũng chẳng còn nhớ đến cái ngày gọi là sinh nhật nữa...Tự dưng nhớ tới khoảng thời gian ấy tôi lại đau lòng thôi thì cố đè nén vào sâu tận đáy lòng, mình tôi e thẹn mắt tôi rưng rưng đáp lại lời Dũng

" Em cảm ơn anh thật sự anh khiến em bất ngờ quá...

Lúc này đây đứng đối diện với nhau. Tôi thấy Dũng nở nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh.

Chưa đợi tôi hết bất ngờ anh liền thò tay vào túi quần moi ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, tôi bỡ ngỡ lỡ, lúng túng hẳn ra vì chẳng biết anh đang làm gì càng bất ngờ hơn Dũng liền quỳ xuống như kiểu người ta quỳ cầu hôn trong các bộ phim .Tay anh mở chiếc hộp bên trong là chiếc nhẫn trắng

Giọng anh nghiêm túc nhìn tôi rồi nói



-Lam! em đồng ý làm bạn gái anh nhé, thật sự ngay từ lần đầu tiên anh anh gặp em anh thấy em rất ấn tượng một cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt u buồn em không hay cười nhưng mỗi lần em cười nụ cười em rất cuốn và hút tạo cho người đối diện cảm giác gần gũi. Mỗi lần tiếp xúc với em Anh thật sự rất thích tính tình của em nếu em không chê có thể đồng ý cho anh làm người yêu của em được không Lam...?

Tôi sau giây phút bất ngờ và kích động trước những lời của Dũng nói liền lấy lại vẻ bình tĩnh. Nhưng…Tôi lấy tay đẩy nắp chiếc hộp lại bàn tay kéo Dũng đứng lên đáy mắt tôi hiện lên vẻ đau thương trả lời anh

-Em cảm ơn những tình cảm của anh đã dành cho em nhưng em xin lỗi chắc em không thể nào đồng ý với anh được?

Nghe câu trả lời của tôi…Gương mặt Dũng tỏ ra hơi buồn anh gượng cười hỏi tôi

" Em chê anh không xứng với em à?

Tôi vội lắc đầu vì sợ anh hiểu lầm

"Dạ không đâu? anh Dũng rất tốt chỉ là em thật sự không xứng đáng với anh

" Tại sao em lại nói vậy? Nói rõ anh nghe được không hay là em đã có bạn trai nếu vậy anh sẽ rút lui ko ép em gì đâu.

"Không đâu anh ....vì...vì....em....là gái đã một đời chồng rồi...em....em thấy mình ko xứng với anh anh là một người tài giỏi, lại Tú đạt anh xứng đáng gặp được người bạn gái một người vợ tốt hơn em nhiều mà... em bây giờ cũng chưa đủ tự tin để mở lòng đón nhận ai cả?

Tôi nói xong cũng vừa hay một giọt nước mắt rơi xuống. Dũng quá tốt dù tôi có tình cảm với anh hay không thì tôi biết tôi cũng không nên chấp nhận… Chẳng phải người đời thường nói gái một đời chồng làm gì có hạnh phúc sao, với lại anh cao sang quá tôi ko muốn người ta nói tôi là đũa mốc mà đeo chân hạc…
 
Chương 49


Nghe tôi nói ra lý do trong giây lát tôi thấy gương mặt anh giãn ra, anh lại cười nụ cười anh nhẹ nhàng. Dũng đưa tay mở chiếc hộp lần nữa anh rút chiếc nhẫn ra tự động đeo vào tay tôi mặc tôi từ chối anh cũng cứ mặc cứ thế đeo vào. Giọng anh bỗng chốc nghiêm túc

"Em có một đời chồng hay hai ba bốn đời chồng anh cũng ko quan trọng anh đã nghe chú kể về em rồi, anh ko khinh thường gì em mà thật sự càng thương em...em cứ cởi mở lòng mình một lần nữa rồi cho anh một cơ hội nữa có được không em. Anh hứa sẽ luôn cho em cảm giác vui vẻ không làm em rơi nước mắt một lần nào nữa đâu?

Tôi xúc động, tự dưng òa khóc rồi tự chủ khẽ gật đầu vì trong lời nói và cách thể hiện của Dũng lúc này tôi cảm nhận được sự chân Tú của anh, với lại tiếp xúc một thời gian tôi thấy được anh là người có thể tin tưởng được, vì tôi cũng muốn mình mở lòng hơn...Cuộc sống mà không thể cứ ôm quá khứ hoài được...nếu có thể thay đổi được...ta nên buông cho nhẹ lòng…

Cứ thế đêm ấy chúng tôi ngồi ngoài biển đến gần sáng mới về ko quá thân thiết cũng chẳng bài xích, chỉ ngồi kế bên Dũng và tôi cùng ngắm biển.

Sau hôm đó chúng tôi chính thức hẹn hò. Ba tôi nghe tin ông mừng lắm, cứ gặp Dũng là luôn tươi cười vỗ vỗ vai rồi cứ dặn đi dặn lại anh rằng ko được làm khổ con gái của ông… Nghe ba dặn mãi mà tôi và Dũng cũng phải phì cười, tôi lớn rồi, ông cứ xem tôi như là con nít không bằng, thật sự từ hôm đồng ý nhận chiếc nhẫn của anh, Dũng luôn tạo cho tôi cảm giác bình yên và vui vẻ lắm anh đã chứng minh được cho tôi thấy rằng anh không có nói suông. Ban ngày anh đi làm thì thôi còn buổi tối là hôm nào cũng lái xe sang nhà tôi, nhiều khi ăn tối cùng hoặc chở ba và tôi ra ngoài ăn, có khi lại đưa tôi đi xem phim, đi dạo…Dần dần anh như một Tú viên trong gia đình tôi từ lúc nào, và tôi từ giờ vô tình đã xem anh là một phần trong cuộc sống của mình...

Một tháng sau đó hai bên gia đình bước tới, định ngày mùng 9 tháng này chúng tôi sẽ kết hôn.. Gia đình Dũng ba mẹ anh đã về hưu nhà chỉ có mình anh thôi… Tôi cũng đã gặp mặt hai bác thấy hai người cũng hiền lành lắm tạo tôi thoải mái thêm vài phần. Về ba tôi thì khỏi nói ông vui lắm cứ cười suốt ông nói lúc trước ông có lỗi với tôi, bây giờ tôi có gia đình ông sẽ bù đắp lại tất cả…

Còn riêng tôi, tôi chẳng vui cũng chẳng buồn nhiều lúc cũng cảm thấy mình có quá vội hay không khi nhận lời đồng ý Dũng trong khi chồng tôi vừa mới mất cách đây không lâu, nhưng khi nhìn thấy nét mặt ba tôi mong mỏi lại thấy Dũng cũng tốt gả cho anh tôi thấy an tâm nên tôi đành chấp nhận vậy thôi.



Đêm nay sau khi vừa đi ăn với Dũng về, tôi liền leo lên giường lần mò mở chiếc máy tính ra online. Thiệt là dạo này lo nghĩ đến đám cưới nhiều quá tôi cũng ít khi nào online cả. Giờ thấy chiếc máy tính trong đầu chợt nhớ ra một việc tôi nhanh chóng truy cập facebook rồi vào thanh tìm kiếm gõ vào 2 chữ quen thuộc... face Người dưng hiện ra tôi lần nữa nhấn vào..

Facebook vừa online cách đây 5 tiếng..Mấy tháng nay cũng chỉ có duy nhất một cái stt..

"Chỉ là lời hứa...tôi còn nhớ...còn em thì sao?

Trong đầu tôi liền có suy nghĩ chắc hẳn chàng trai ấy và bạn gái vẫn chưa quay lại tôi tặc lưỡi chuyện của người ta sao lòng tôi lại thấy tiếc thay … Tôi lại nhớ đến tôi cũng sắp đám cưới, nếu tôi gặp một người đàn ông chug tình như vậy chắc tôi sẽ trân trọng anh lắm đây…

Một khoảng không gian dừng lại tôi chần chừ một lúc… cứ nhìn cái tus mà tiếc nuối tự dưng trong đầu xuất hiện một ý nghĩ táo bạo liền hí hửng nhắn tin cho bên đó

"Anh gì ơi...? Gần tháng nữa em lấy chồng rồi nếu có thể hôm nào cho em gặp anh anh em mình cafe nha anh…Em ở Sài Gòn ..địa chỉ là....chủ nhật tuần này em rảnh. hy vọng anh đồng ý nhé...

Tôi nhắn cái tin ấy xong đợi một lúc nữa không thấy bên kia trả lời đành tắt điện rồi tắt máy tính đi ngủ tôi nằm xuống giường kéo chiếc chăn lên ngang n.g.ự.c đang lim dim buồn ngủ tự dưng cánh cửa sổ phòng tôi mở ra hơi, gió lạnh ùa vào làm tôi thoáng rùng mình......
 
Chương 50


Bên ngoài đột nhiên có con mèo hoang ở đâu xuất hiện nhảy qua bên cửa sổ vô phòng rồi cất tiếng kêu ngao ngao, tôi giật mình nhìn nó, con mèo trắng muốt đôi mắt của nó xanh lè nhìn trực tiếp tôi làm tôi hoảng hồn, người tôi run lên tim đập thình thịch con mèo cứ đi lòng vòng quanh khu vực giường ngủ của tôi… Nó muốn nhảy lên cào cấu tôi nhưng hình như nó bất lực cứ kêu in ỗi rồi nhảy lên nhảy xuống

Tôi sợ lắm cứ định mở miệng la lên cho ba tôi vào cứu nhưng miệng tôi cứng lại mà chẳng thể nào thốt ra lời được tôi ú ớ run cầm cập quơ cái chăn quấn chặt lên người Con mèo nhảy lên nhảy xuống một lúc mà ko nhảy lên được hình như nó cũng bất lực , đột nhiên nó phóng qua cửa sổ rồi đi mất

...Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm chưa kịp lấy tinh thần lại liền ngay lúc này cánh cửa chính phòng tôi mở ra. Tôi nheo mắt nhìn dưới lớp khói mờ ảo Quân đang từ xa đi lại lơ lửng đi về phía tôi thấy anh tôi không còn sợ nữa, nhanh chóng leo xuống giường định chạy đến ôm anh nhưng vừa chạm vào tôi cứ xuyên thẳng qua bên kia không chạm vào người của Quân được, tôi điếng người quay lại liền Thấy Quân đang đứng trước mặt tôi, đôi mắt anh ưu buồn. Anh nhìn tôi một lúc giọng nói âm u cất lên

"Em quên anh rồi à ? Em thay lòng nhanh vậy sao Lam?

Tôi nghe anh nói bao nhiêu nỗi nhớ liền ùa về tôi bật khóc. Giọng nói bi thương nghèn nghẹn nơi cổ họng

"Em không quên anh. Em không có. Em xin lỗi do nhất thời bồng bột em không suy nghĩ tới. Quân ....Anh ở lại với em đi nhớ anh lắm!!!

Tự dưng tôi thấy đôi mắt của Quân đục ngầu đỏ lên lên gương mặt anh hung dữ anh quát

" Cô nhớ tôi à ?cô nhớ tôi mà tôi c.h.ế.t chưa yên mồ cô đã theo người khác. Cô là đồ phản bội?

Anh càng chửi tôi càng run sợ lập tức quỳ rạp xuống dập đầu van xin Quân

"Em không...anh ơi em sai rồi...em ...em không lấy chồng nữa, anh về với em đi...em ko sống ở đây nữa...chúng ta...chúng ta về quê nha anh.

Tôi vừa nói xong gương mặt Quân liền thay đổi. đôi mắt anh long sòng sọc nhìn lấy tôi rồi cất giọng cười man rợ vang lên trong đêm khuya làm da gà óc ác tôi nổi lên tôi sợ hãi hoảng hốt nhìn anh

"Ha..ha...ha...cô là đồ dối trá, tôi hận cô, cô đi c.h.ế.t đi.....chết đi...vừa nói Quân vừa đi đến gương mặt anh hằn lên giận dữ tay anh ấn vào cổ tôi, bàn tay lạnh ngắt. Quân dùng lực siết đến nỗi tôi cảm giác như cổ tôi như muốn đứt lìa, tôi khó thở trợn tròn mắt nhìn lấy Quân run rẩy cố gắng mở lời



"Quân....đừng mà...em....thở ko nổi rồi....đừng....đừng g.i.ế.c em...mà...khụ....khụ....anh...buông....em ra....khụ ...khụ...

Tôi càng cầu xin lực tay Quân càng gồng lên, đôi mắt anh đỏ ngầu siết chặt cổ tôi lại…Tôi thở ko nổi bất lực đôi mắt nhắm nghiền nước mắt cứ thế tuôn xuống....Rồi bỗng nhiên phòng tôi sáng đèn, tôi giật mình tỉnh lại…Ba tôi ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào, ông khẽ lay người tôi, vừa lay tôi, ông vừa gọi

"Lam... dậy đi con...ba đây nè?

Tôi mở mắt thấy ba liền sực tỉnh táo lại hẳn. Tôi thở phào hoá ra tôi chỉ là mơ thôi tôi vẫn còn sống…Tôi nhìn ba tôi rồi hít một hơi thật sâu cho tâm trạng ổn định lại tôi nhẹ giọng gọi lên một tiếng

"Ba!

Ba tôi xoa xoa đầu tôi, giọng ông khàn khàn nhưng ấm áp

"Con mơ thấy gì mà hét lên vậy? Ba bên phòng nghe tiếng con nên vội đi qua nè sao vậy con?

"Dạ con ko sao ba? Thôi ba về phòng nghỉ đi ba…khuya rồi.

"Ừ con gái ngủ đi con.

Ba đi ra khỏi phòng tôi liền ngồi bật dậy thật sự giấc mơ vừa rồi rợn cả người đúng hơn là tôi dù mơ nhưng cảnh tượng nó cứ chân thật lắm đến giờ tôi còn rùng mình…Tại sao lần này gặp Quân tôi lại thấy anh hung hăng lắm ko giống như mấy lần trước tôi gặp hay anh ấy biết tôi sắp lấy chồng nên không đồng ý mới làm như thế......

Nguyên một đêm tôi ko ngủ, vừa lo sợ vừa suy nghĩ nhiều chuyện mà cứ thế qua hết ngày này đến ngày khác tôi giống như kiểu bị trầm cảm vậy đó…Đến nỗi Dũng qua chơi tôi cũng tránh không dám tiếp xúc với anh. Suốt ngày tôi ở lì trong phòng chẳng thiết tha ăn uống gì cả. Ba tôi thấy vậy thì lo lắng năn nỉ tôi ra ngoài tôi cũng chẳng nghe tôi lầm lì tự kỷ đến nổi ba tôi thấy ko ổn liền đích thân sang nhà Dũng để hoãn lại đám cưới.
 
Chương 51


Tôi bị như thế đến khoảng gần 2 tháng sau tôi mới bình tĩnh lại được..

Nhớ thời gian ấy đêm nào tôi cũng mơ thấy Quân hiện về có đêm anh ôm tôi ngủ nhẹ nhàng gần gủi tôi lắm, có đêm Quân lại giận dữ gầm rú ầm ỉ, suốt bao nhiêu ngày qua tôi khủng hoảng tinh thần bởi cứ sống trong lo sợ mà ko thoát ra được...Khi tôi tỉnh lại cũng là nhờ vào nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm của Tú đưa cho tôi ngày trước, lúc tôi vừa rời khỏi quê lên Tú phố....

Tôi mở ra cuốn sổ tiết kiệm trị giá 500 triệu tiền mặt là tên của tôi với một dòng nhắn

"Số tiền này là của tôi mấy năm sang xứ người tôi tiết kiệm được…Ngôi nhà chị để lại tôi xin nhận nên số tiền này chị cứ cầm lấy coi như sau này nếu chị có bước tiếp nó sẽ là quà cưới của tôi tặng chị…Cuối cùng tôi vẫn sẽ đợi chị ngôi nhà này vẫn là của chị…!

.....

Tôi đọc dòng chữ ấy xong lặng người một lúc, cầm chặt vật mà Tú giao tự nhiên nước mắt rơi xuống nhưng rồi tôi lập tức gói lại cẩn thận cuốn sổ tiết kiệm này vì tôi sực nhớ ra một chuyện. Bây giờ số tiền này tôi cũng chưa cần dùng đến với lại tôi cũng ko định sẽ nhận vài tháng nữa là đám mãn tang chồng tôi, tôi quyết định năm nay sẽ về quê một lần để đối diện với tất cả...

Sáng sớm hôm nay tôi đi xe về quê dự đám mãn tang của chồng mình...Hai năm rồi mới về lại nơi này tôi thấy sao xa lạ quá. Đường xá cũng được trải nhựa bằng phẳng ko như lúc tôi ở đây ổ gà, ổ vôi nhiều lắm, mỗi khi chạy xe ngang phải chạy cho thật cẩn thận mới vững được tay lái…

Trước đường vào nhà, tôi đi qua nhiều người họ nhận ra tôi liền đứng lại chỉ trỏ, bàn tán xì xào các kiểu...Tôi biết trong đầu họ đang nói gì về tôi đó, đúng hơn là nói xấu chứ chẳng tốt lành gì nhưng tôi vẫn mặc kệ cứ thế gật đầu nhẹ chào hỏi mọi người rồi tăng ga lướt qua thôi……

Dừng xe lại trước cổng nhà, tôi nhìn xung quanh căn nhà tôi từng sống, giờ trở nên hoàn toàn lạ lẫm, căn nhà được xây rộng hơn, màu sơn cũng thay đổi nhìn căn nhà khang trang lại sơn màu xanh bông phấn nên thoạt nhìn vào rất dịu mắt, ngoài sân cũng đã được lót gạch tất cả...Tôi đang đứng bên ngoài cửa bần thần xen lẫn lạ lẫm nhìn vào chưa kịp gọi người mở cửa thì chợt trông thấy một cô gái lạ chắc nhỏ hơn tôi khoảng vài tuổi, cô ấy đi vội ra, trên tay còn đang cầm cây chổi đang quét dỡ…

"Em chào chị? Chị tìm ai vậy chị?

Tôi nhìn người con gái nhỏ nhắn xinh xinh trước mặt hơi tò mò ko biết cô ấy là ai, tại sao lại ở đây nhưng vẫn lịch sự trả lời

"À…chào em? Cho chị hỏi Tú có nhà ko em?



"Dạ anh Tú mới đi công việc rồi chị? Chị tìm anh ấy có việc gì ko chị? Mà thôi em mời chị vào nhà nhé?

Tôi gật đầu rồi dẫn con xe SH đi theo cô ấy vào nhà, dù nơi này lúc trước là nơi tôi sinh sống nhưng bây giờ khi trở về đôi chân tôi đi vào lại có cảm giác xa lạ làm sao ấy vừa bỡ ngỡ vừa lạ lẫm…

Vào nhà…Bên trong nội thất cũng được xây mới nói chung cái gì cũng mới, cái gì cũng đẹp…Cô gái đó mời tôi vào rồi đi thẳng xuống nhà sau lấy nước tôi đi một vòng sau đó nhìn kĩ từng ngóc ngách căn nhà rồi đi thẳng lên nhà trước

Gian nhà giữa là bàn thờ lớn thờ mẹ tôi và cha mẹ anh( thật ra chuyện này là do ý của Quân đó mọi người anh thấy mẹ tôi chỉ có mình tôi nên khi chúng tôi xây nhà anh đã bảo tôi thỉnh mẹ tôi về thờ luôn cho ấm nhà. Vì anh sợ khi tôi và anh rời xa nhà cũ bỏ mẹ tôi ở lại một mình hương khói sẽ nguội lạnh, nên vì thế mà bàn thờ của mẹ tôi bao năm qua vẫn ở lại đây là như thế)

Tôi đứng trước bàn thờ bùi ngùi thắp nén hương cho cha mẹ hai bên, dự định trong đầu tôi lúc này chắc qua đám mãn tang của Quân tôi cũng sẽ đưa di ảnh của mẹ tôi về sài gòn chứ không để lại đây nữa..

Thắp nhang xong tôi đi lại bàn thờ của Quân. Gần 2 năm rời xa nơi này bây giờ đứng đây tôi ko khỏi bồi hồi xúc động…Tôi đưa tay khẽ lên chạm vào gương mặt anh trên tấm ảnh thờ mà khóe mắt vô thức cảm thấy cay cay, anh vẫn ở đây đôi mắt u buồn như nhìn đối diện với tôi bất giác tôi nhớ lại cái thời hai vợ chồng còn cơ cực, rau cháo qua ngày, nhà tranh vách lá ấy vậy mà lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Còn như bây giờ đầy đủ vật chất thế nhưng anh đã mãi mãi không còn ở cạnh tôi rồi.

Trong phút chốc bồi hồi nhìn lại tôi ước gì.....trong phút giây này.....anh vẫn còn sống trên cuộc đời này...dù hai đứa trở lại ngày xưa nghèo đói tôi vẫn sẽ chấp nhận...tôi....tôi ...sai ...rồi… tôi đã sai khi một phút suy nghĩ nông cạn tôi đã từng muốn quên đi anh.

"Chị gì ơi...chị ơi...

Tiếng cô gái đó cất lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi vội gạt nước mắt từ từ đi xuống thay đổi khuôn mặt vui vẻ rồi trả lời cô ấy

"Chị đây...xin lỗi em nha, tại chị thấy kiến trúc nhà em đẹp quá nên chị đi vòng vòng nhà tham quan...

"Dạ ko gì nè chị, chị cứ tự nhiên ạ, với lại nhà này cũng không phải nhà em đâu…Nhà của bạn trai em đó chị..

"Bạn trai em? Ý em nói bạn trai em là Tú đúng ko?
 
Chương 52


Tôi hỏi lại ý muốn nhấn mạnh câu bạn trai ấy

Cô gái đó thấy tôi hỏi hình như có chút lúng túng. Ngây người nhìn tôi một lúc mới trả lời

"Dạ...là anh Tú đó chị? Chị sao vậy có việc gì sao chị…?

"À ko em? Tại vì chị biết Tú lâu rồi nhưng ko thấy chú ấy có bạn gái nên hơi ngạc nhiên thôi..!

Tôi trả lời lờ đi cho qua câu chuyện.

"Dạ…Thôi chị ngồi ghế uống nước nha chị? Tý nữa em dọn cơm chị em mình cùng ăn, chốc nữa anh ấy về liền đó chị? Mà chị ơi…Nãy giờ gặp chị mà em quên. Chị tên gì vậy? ...em tên Ngọc?

" Chị tên Lam!

"Dạ!

Tôi ngồi nói chuyện phiếm với Ngọc một lúc thì mới biết là Tú quen Ngọc chỉ khoảng hai tháng trở lại thôi. Cô ấy cũng rất đáng thương, mới 20 tuổi và là trẻ mồ côi từ nhỏ sống trong cô nhi viện..Chẳng biết vì lý do gì() cô ấy bị nơi ấy đuổi đi…

Một thân gái lang thang ko nhà nên Tú cứu giúp đưa về đây."Còn chuyện Ngọc nói Tú là người yêu thì tôi chưa rõ".



Con nhỏ coi bộ rất dễ thương nói chuyện lại lễ phép nên tôi cũng rất thích mà hình như là chuyện của tôi..Tôi là ai cô ấy chưa biết được nên vô tư lắm.

Khoảng 2 tiếng sau

Hai chị em đang gọt trái cây thì bên ngoài có tiếng xe hơi chạy vào tôi nhìn sang thấy Ngọc ý tứ rất vui mừng, cô ấy rộn lên nói với tôi hớn hở

" Chị...chị ơi anh Tú về kìa chị..Xe của anh ấy đó..Chị ngồi đây em chạy ra đón anh ấy nha.

Nói rồi chưa kịp để tôi trả lời Ngọc liền nhanh chân chạy tót ra bên ngoài, tự dưng lúc này tim tôi cũng nhảy vọt lên khi nghe con Ngọc nhắc đến chú Tú, biết là về đây, sẽ đối diện với chú nhưng không nghĩ giờ đây mình lại hồi hộp đến mức phải bối rối thế này…

Tôi bối rối, tôi ngồi im lặng, chẳng dám nhìn ra ngoài, vội vã cầm ly nước lên định uống cho mình đỡ căng thẳng nhưng vừa cầm cái ly trên tay thì hai bàn tay cứ run rẩy mãi, mồ hôi trên cơ thể phút chốc vã ra. Cho tới khi tôi nghe tiếng bước chân đi vào, rồi giọng của con Ngọc vui vẻ cười nói

"À nảy ngoài xe mà em quên nói với anh? Có chị này tìm anh nè?

" Là ai?

( giọng nói quen thuộc lạnh lùng nhưng dẫu bao năm tôi vẫn ko thể quên )

"Chị này nè anh? Chị Lam đó?



Lúc này đây tôi từ từ ngước mắt quay ra nhìn, đúng lúc bóng dáng quen thuộc ấy cũng đang bước khựng chân lại…Tú nhìn tôi thật lâu có lẽ là rất bất ngờ nhưng chú ấy lại vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh. Còn tôi khi bây giờ đối diện cảm giác tự dưng lắng đọng lại...không gian im lặng cuốn lấy từng hơi thở của tất cả chúng tôi nơi này…

Tú nhìn tôi một lúc chỉ một lúc thôi mà ánh nhìn đó dường như đang muốn rút kiệt hút hết hô hấp của tôi , tình huống này thật sự mà nói nó khiến tôi vô cùng bối rối chẳng biết phải đối diện như thế nào? Cũng may là sau một lúc Ngọc lên tiếng giải vây dùm tôi

" Anh...anh nhìn chị Lam vậy chị ngại đó? Anh mới đi ngoài đường về vô rửa tay đi em dọn cơm lên mình mời chị Lam ăn chung luôn nha anh?

Ngọc nói xong tôi thấy Tú liền hướng mắt về phía nó rồi gật đầu xong quay lại nhìn tôi…Giọng nói tuy khàn đặc nhưng mang theo ngữ khí rất lạnh

"Chào chị hai?

Tôi nghe tiếng chị hai từ miệng Tú thốt ra tự dưng có cảm giác mất mát sau đó, tuy rằng đây ko phải lần đầu chú ấy xưng hô với tôi như thế nhưng có vẻ hôm nay tôi phải chăng là quá để tâm rồi nên nghe xong tôi cảm giác lồng n.g.ự.c mình nặng nề khó tả lại thêm chút xa lạ như không hề quen biết.

Tôi nhìn lại Tú mấy giây, sắc mặt không mấy tự nhiên nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường nhất tôi gật đầu trả lời

"Ừ...chị về dự đám mãn tang anh Quân?

Tôi nói dứt lời tự dưng Tú cười nhạt, làm tôi cũng hơi ngạc nhiên không hiểu ý chú là gì, cả con Ngọc cũng thế cũng nhìn tôi cong môi lên một đường dài, ý tứ khó hiểu, tôi nghĩ chắc nó chẳng hiểu chuyện gì nhưng khi nhìn lại đáy mắt nó khi nhìn tôi có chút gì đó d.a.o động lắm.

" Chị hai bộ chị ko biết đám mãn tang anh tôi đã trôi qua cách đây một tháng rồi à chị?
 
Chương 53


Tôi....tôi sững sờ khi nghe lời Tú vừa nói…hôm nay...hôm nay là tháng mười một... Vậy là tôi đã về trễ một tháng rồi...chắc vì tháng trước tôi bị trầm cảm khi liên tục gặp Quân mà...mà có khi nào do tôi ko về dự nên anh nhát tôi ko ta...có lẽ vậy quá...tôi cúi mặt chẳng biết nói sao với Tú vì tự thấy mình xấu hổ thì chợt tôi bắt gặp thấy tay con Ngọc níu níu cánh tay Tú giọng nói quá đỗi ngọt ngào

"Ủa hoá ra đây là vợ của anh Quân hả anh..chị ấy xinh anh ha…Mà anh ơi chắc chị hai bận nên ko về được đó anh đừng giận chị hai mà làm chị buồn đó anh?

" Ừ em vào trong đi để anh nói chuyện với chị một một chút...?Tú nói giọng nhẹ nhàng với Ngọc.

"Dạ vậy em ra sau dọn cơm nhé anh.

....Sau khi Ngọc vào trong rồi cảm giác không gian ở trong nhà càng ngột ngạt hơn, tôi vẫn vậy vẫn cúi mặt chẳng nói được lời nào cả.. Còn Tú cứ nhìn tôi mãi một lúc sau chú mới mở lời

"Chị theo tôi đến chỗ này(vừa nói xong Tú liền đi ra ,tay chú cầm chiếc điện thoại bấm số cho ai đó rồi gọi)

Tôi thấy Tú đi cũng có chút chần chừ? suy nghĩ trong đầu không biết Tú kêu tôi đi đâu nhưng sau cùng tôi vẫn đồng ý vì tôi nhớ tính cách của Tú, chú ấy một khi muốn làm việc gì cũng có lý do chính đáng cả...

Tú ra xe mở sẵn cửa sau đó vào ghế lái ngồi…Tôi thấy cánh cửa phụ mở liền rụt rè đi lại . Thật sự mà nói chẳng hiểu sau bao năm xa cách khi gặp lại tôi vẫn ko có cách nào đối diện với Tú mà bình tĩnh được.

Tôi khựng lại ko biết có nên lên xe hay không lên, ngay lúc đó Tú nhìn tôi một ánh mắt sắt lạnh, ánh mắt màu đen sẫm với đôi mày rậm cương nghị, chú nhíu chặt hai đầu lông mày lại tỏ ý bảo tôi lên…

Tôi ậm ừ, cuối cùng không hiểu sao lại nghe lời răm rắp rồi nhanh chóng bước lên ngồi yên vị trí...Tú lái xe đi một quãng, sau đó mới quay sang nói với tôi nhưng mắt vẫn tập trung nhìn thẳng lái xe

"Thời gian qua chị sống như thế nào?Cuộc sống có ổn không?

"Tôi ổn, Còn....chú?



" Chị sống ổn còn tôi thì ko ổn chút nào…

Tú im lặng một lúc mới trả lời tôi

....

Tôi nghe câu trả lời của Tú xong lập tức cau mày ngước nhìn sang chú ấy…Gương mặt Tú bây giờ có phần chuẩn chạc hơn nhưng vẻ đẹp trai vẫn giữ y như ngày ấy. Chú im lặng tiếp tục nhìn về phía trước sức cuốn hút vẫn như ngày nào..Tôi thở dài trả lời chỉ 2 từ ngắn gọn

"Tại sao..?

Tôi trông chờ vào câu trả lời của Tú rằng tại sao chú ấy không ổn, nhưng mãi chẳng thấy chỉ thấy khóe môi Tú khẽ cong lên thôi...Tú im lặng tôi vẫn im lặng cho nên không khí trong xe càng im lặng, tôi lặng lẽ quay mặt hướng nhìn sang hai bên đường, nông thôn ko như Tú thị, những ruộng lúa chạy dài dưới cánh đồng đang vô đợt lúa chín, xe cộ trên đường lưu thông cũng tấp nập nhưng cũng chỉ chủ yếu là xe đạp và xe hai bánh là nhiều thôi.... Cứ mãi mê nhìn cảnh nhìn người nên khi Tú dừng xe lại tôi có hơi bất ngờ bất chợt nhìn xung quanh..

Ngôi chùa mang tên Kim Quang đập vào mắt tôi, tôi ngạc nhiên đang ko biết Tú muốn làm gì? Tại sao lại đưa tôi đến đây thì đã thấy Tú xuống xe từ khi nào rồi chú ấy đi lại mở cửa cho tôi rồi nói

"Đến nơi rồi chị xuống đi…Hôm nay chị sẽ được cắt đứt tất cả các mối quan hệ của chị đối với gia đình tôi…Sau này chị tự do rồi có thể lấy ai tùy thích, ko còn bất cứ sự ràng buộc nào nữa cả....nhanh theo tôi vào…

Tú đi trước tôi không đợi tôi nói được câu nào tôi cũng đành đi theo sau, tuy nhiên trong lòng lúc này đã buồn rất nhiều rồi Tú nói hôm nay cắt đứt mối quan hệ với tôi? Vậy là sao đây? Nhưng tại sao lại dẫn tôi đi vào chùa thật sự càng lúc tôi càng khó hiểu.

Ngôi chùa này rất đẹp trong lòng tôi thầm khen, mà hình như chùa mới được tu sửa lại thì phải vì nhìn mới lắm…Vào đây tự dưng bản thân tôi thấy thanh tịnh và an yên quá đỗi, không thấy ồn ào như cuộc sống xô bồ bên ngoài…

Tôi đi lại đứng ngay gốc cây bồ đề có thờ tượng phật quan âm tay tôi với rút vài nén nhang thắp lên trong lòng thầm cầu nguyện ... lúc sau Tú đi trở ra chú đảo mắt tìm tôi rồi gọi

" Chị Lam, chị vào trong đây đi....
 
Chương 54


Tôi đi vào trong theo tiếng gọi của Tú ko phải là vào chánh điện mà là vào phía sau ...ở đây tôi ngạc nhiên khi có rất nhiều bài vị và càng bất ngờ hơn chính là có cả bài vị của Quân cũng được đặt ngay chính nơi này ,nhưng lúc này được bày trí trang trọng lắm , có hoa quả, hương khói rất nhiều.

Tôi không hiểu Tú đang muốn làm gì liền hướng đôi mắt nhìn chú ấy không đợi tôi tò mò một ông trụ trì bên trong đi ra ông chắp tay gật đầu chào chúng tôi

"Chào cậu Tú, chào cô!

Tôi thấy Tú chắp tay cung kính chào thầy nên tôi cũng bắt chước vào theo, sau đó ông thầy nói tiếp

" Nghi thức tôi đã chuẩn bị xong...có phải cô gái này là vợ của cậu Quân đúng ko?

Ông thầy quay sang nhìn thôi rồi hỏi, cho dù không biết đang xảy ra chuyện gì nhưng tôi cũng lễ phép trả lời

"Dạ thầy...chuyện này…là sao vậy thầy?

" À hôm bữa đám tang của cậu Quân cô không về được nên không xả được tang…lúc nãy cậu Tú gọi nhờ tôi chuẩn bị cậu ấy chở cô vào đây xả tang cho cô chứ ko gì đâu?

Lúc này Tú đã đi ra ngoài chỉ còn tôi và ông thầy đứng đây trong lòng tôi giờ cũng đã hiểu ra mọi chuyện, thật tình mà nói tôi xúc động rất nhiều, tính ra từ lúc tôi biết Tú đến bây giờ hình như là việc gì Tú cũng luôn nghĩ cho tôi luôn âm thầm và như hôm nay cũng vậy, nếu như chú ấy không nghĩ tới việc này chắc tôi cũng sẽ quên mất rằng tôi đang còn đội khăn tang trên đầu…Một dòng nước ấm vô tình len lỏi chảy trong lòng tôi, mang đủ tất cả những tư vị…Tôi quay lại nhìn ra phía Tú đứng thầm nói trong lòng 2 tiếng cảm ơn..

Nghi thức xả tang được bắt đầu...tôi được ông thầy hướng dẫn quỳ trước bài vị, Tú đi vào trên tay cầm chiếc khăn tang đưa cho tôi. Giọng nói mang vài phần ấm áp vài phần lạnh nhạt

"Chị đội lên đi cho thầy làm lễ xả..

Tôi đưa tay lên cầm chiếc khăn trắng, rồi đội lên đầu, cảm giác đau lòng khó tả, nước mắt bỗng chốc ùa về, bên cạnh Tú cũng quỳ xuống cạnh tôi, chú ấy cùng tôi quỳ nghe thầy đọc kinh, rồi cùng tôi lạy trước bài vị của Quân, dáng vẻ Tú rất nghiêm túc lâu lâu lại thấy chú ấy cứ nhìn chằm chằm lên bài vị của Quân mà trầm ngâm…



Cho đến khi xong mọi việc ông thầy cầm kéo cắt ngang chiếc khăn tang tôi đang đội, tự nhiên tiếp tục hai hàng nước mắt tôi lại vô thức rơi xuống, lòng n.g.ự.c tôi như có tảng đá đè lên. Thật nặng nề…Vậy là kết thúc chỉ vỏn vẹn mấy năm nghĩa vợ chồng, hôm nay xem như đã dứt...

Tú và ông thầy đi ra trước, tôi trong này cứ đứng im lặng nhìn về nơi khu vực đang thờ chồng mình, tự động rút 3 nén nhang đốt lên rồi cắm xuống, có lẽ sau lần này, lần sau tôi đến chắc cũng còn lâu lắm, chỉ có điều tôi còn có chút ko hiểu là tại sao Tú lại đưa bài vị của Quân lên chùa mà ko để ở nhà thôi.

Sau khi ra khỏi chùa tôi và Tú chào ông thầy rồi ra xe đi về…Lúc này không khí trong xe càng khó thở hơn lúc nãy tôi đi gấp mấy lần luôn đó? Có lẽ vì việc Tú làm giúp tôi khiến trái tim tôi hơi rung động vì cảm kích, và cũng có lẽ từ sau hôm nay như Tú đã nói tôi và chú ấy có thể đã cắt đứt mọi mối quan hệ rồi.. Tôi ngồi trong xe đang suy nghĩ m.ô.n.g lung liền nhớ ra 1 việc bèn quay sang nói với Tú

"Tú…tôi có 1 việc đang thắc mắc...chú có thể trả lời giúp tôi được không?

Tôi nói xong Tú liền chạy xe tấp vào lề rồi dừng lại làm tôi có hơi bất ngờ…Chú ấy nhìn sang tôi cau mày hỏi

"Có việc gì chị cứ nói?

"À..là tôi có thắc mắc tại sao chú lại đem bài vị anh Quân vào chùa mà lại ko thờ ở nhà nữa thôi?

Tú nhìn sang tôi, đối diện trả lời

"Vì anh 2 mất chưa tới số nên tôi muốn anh vào chùa cho hồn anh tôi nhẹ nhàng hơn thôi...?

_Ừ....vậy còn...tôi hơi ngập ngừng chẳng biết nói ra sao? Hỏi thế nào vì tôi thấy tôi không có đủ tư cách

"Chị muốn hỏi về bé con của chị đúng không?
 
Chương 55


"...Tôi....chú út đã gửi anh Quân vào chùa rồi vậy bài vị của con tôi đang ở đâu...chú có thể nào chỉ cho tôi biết được không...lúc trưa ghé nhà mà tôi ko thấy...?

"Chị cứ ngồi im đi rồi tôi chở chị về nhà? Cháu còn nhỏ nên tôi để bé ở phía sau bàn thờ của anh hai nên có lẽ chị không thấy đó?

Tú trả lời tôi xong cũng vừa lúc chiếc xe từ từ di chuyển...Tôi cũng thế trở lại trạng thái im lặng suốt quãng đường đi...

Lát sau khi xe về đến nhà cũng đã khoảng gần 7h tối. Ngôi nhà đã sáng đèn..tôi thấy từ trong nhà Ngọc chạy lẹ ra trên môi nở nụ cười thật tươi đon đả với Tú

"Anh về rồi? Cả buổi chiều này em cứ đợi anh suốt…anh đi đường có mệt không anh?

Tôi đang nhìn đợi xem Tú sẽ phản ứng ra sao chỉ thấy Tú liếc nhìn sang tôi , tôi hơi bối rối vội lấy tay mở cửa xe bước xuống… Tú cũng vừa đi lại cạnh con Ngọc gương mặt thoáng vui vẻ nhìn nó đầy tình cảm rồi trả lời

"Anh không mệt? Cảm ơn em..?

"Chị Lam?

Tú nhìn tôi gọi ?

tôi bị gọi bất ngờ nên có chút hơi lúng túng cứ thế chỉ thốt lên được mỗi từ "Hả"

"Tối rồi chị ở lại ngủ một đêm đi rồi mai hẳn về?

Con Ngọc nghe vậy, tôi thấy gương mặt nó hiện ra biểu cảm không mấy vui vẻ, tôi thì cũng bất ngờ với lời đề nghị này vì không nghĩ Tú lại bảo tôi ở lại đêm nay...tôi thừ người ko biết trả lời ra sao thì đã nghe con Ngọc nói xen vào

"Dạ, anh Tú nói đúng đó chị. Chị ở lại đi chớ giờ mà về đi đường xa cũng không tốt đâu chị?

Dự tính của tôi nãy giờ là khi về xong mọi việc sẽ lên xe về lại sài gòn luôn nhưng tự dưng nghe Tú kêu ở lại tôi lại có chút lưỡng lự, và Ngọc cũng nói vậy, vì thấy cũng còn có việc muốn làm nên tôi cuối cùng liền gật đầu đồng ý



"Ừ vậy chị ở lại hôm nha ko phiền hai người chứ?

"Dạ..đâu phiền đâu chị. Chị cứ ở lại với tụi em cho vui nha...con Ngọc đon đả mở lời

....Thế là đêm nay tôi lại ở trong căn phòng mà lúc trước của tôi và Quân, bao nhiêu kỷ niệm của đôi vợ chồng son lại ùa về. Tôi nằm đó trên chiếc giường quen thuộc lăn lộn mãi đến khuya ko ngủ được liền trong lúc này bên ngoài sân có tiếng xe chạy về...

_ting!!!

_ting!!!!!!

_Ting!!!!!!!!!!

Nghe tiếng kèn xe tôi đoán chắc Tú đi đâu đó về đến, vì lúc nãy nói chuyện ăn tối xong Tú bảo tôi và Ngọc đi ngủ trước, chú ấy đi công việc sẽ về hơi khuya, cứ nghĩ con Ngọc sẽ ra mở cửa cho Tú ai ngờ tôi đợi thật lâu cũng vẫn còn nghe tiếng xe, bên phòng bên cạnh con Ngọc thì cũng ko nghe nó dậy rục rịch gì cả…

Tôi định mặc kệ nhưng sau thấy lâu quá lại không chịu được bèn leo xuống giường mở cửa bước ra bên ngoài, ngó sang phòng con Ngọc vẫn đóng im thin thít chắc nó ngủ say ko nghe thì phải...tôi thở dài rồi vội bước đi ra ....

Đêm khuya trời tối đen như mực tôi phải mở đèn điện thoại để thấy đường đi...Với tay mở cửa rào nhìn ra thấy xe đã vừa tắt máy...Tú cũng đã gục đầu tựa vào vôlăng luôn rồi, cũng may cánh cửa kính bên hông đang được hạ xuống.

Tôi đi lại khom đầu vào lay lay Tú dậy, vẫn ko thấy chú ấy động tĩnh gì, đợi hoài ko phải cách tôi đành thò tay vào xe lần nữa bấm mở cửa rồi lôi Tú qua bên ghế phụ, còn tôi cũng leo qua lái xe vào trong sân nhà. (cũng may là khi ở với ba tôi, ba tôi có xe riêng nên cũng cho tôi tập láy và căn bản tôi chỉ biết sơ sơ nên chạy đại thôi chớ ra đường lớn tôi chưa chạy lần nào…)

....Xe vào được trong sân rồi tôi lại phải đi ra đóng cổng rào lại sau đó quay ngược vào mở cửa kè Tú vô nhà, vừa đi tôi vừa càm ràm trong miệng" người gì đâu mà sao ăn nhậu dữ vậy ko biết..còn con người yêu gì bạn trai về lúc nào cũng ko hay…”

Tú to lớn nên khi dìu chú ấy vào tôi cũng chật vật lắm còn thêm mùi bia rượu nồng nặc từ người chú ấy xộc vào mũi khiến cho tôi vô cùng khó chịu, người thì bây giờ lại nóng, đôi mắt cứ nhắm nghiền mặc tình tôi lôi kéo...

Tôi định kè chú vào phòng rồi kêu con Ngọc ra dìu Tú vào phòng nó, ai ngờ khi bước vào đến nhà tôi vừa định mở miệng ra gọi cho con Ngọc thức dậy thì tự dưng Tú lấy tay bịt miệng tôi lại nhanh chóng mạnh mẽ lôi tuột tôi vào phòng tôi rồi đóng mạnh cánh cửa lại

"Rầm"
 
Chương 56


Cánh cửa vừa đóng tôi giật mình đẩy mạnh Tú ra nhưng không được, Tú bây giờ cứ ôm rồi ghì chặt tôi xuống giường mặc tôi vùng vẫy đ.ấ.m mạnh vào người chú chú cũng ko thèm phản ứng xê dịch gì cả, dù tôi thừa biết người Tú đầy hơi men nhưng chú ấy vẫn rất tỉnh táo chứ không say sỉn gì.

Đôi mắt Tú cứ nhìn tôi chằm chằm hơi thở hừng hực mùi bia rượu phả vào mặt tôi. Cứ thế cả hai đối diện, khoảnh khắc gần gũi với đàn ông, lại dưới một người hoàn hảo như Tú và mang theo sự thân thuộc với những đường nét giống với Quân chồng tôi càng khiến cho tâm tình tôi lay động liên tục.

Tôi cũng là phụ nữ, cũng có ham muốn, lại lâu rồi ko gần đàn ông ngay lúc này tự dưng cơ thể cũng nhanh chóng phản ứng rạo rực cứ nhìn Tú tôi lại tưởng tượng ra Quân rồi lại muốn, lại si mê. Sau đó tôi lại bừng tĩnh, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi thế nhưng tôi đã phải liên tục lắc đầu để đấu tranh cho lý trí mình được giữ vững nhất.

"không? tôi và Tú không thể nào l.o.ạ.n l.u.â.n như thế được"

Tôi mạnh tay đẩy chú ấy ngã xuống giường, định bụng để Tú nằm đó tôi đi ra ngoài, ai ngờ Tú phản ứng ,tôi vừa thoát khỏi Tú đã đưa tay kéo tôi trở lại, bị kéo mạnh nên tôi chơi với còn Tú thì nhanh tay kéo luôn tôi ngồi lên đùi chú ấy

...Tôi hốt hoảng gượng dậy nhưng càng gượng Tú càng ghì tôi siết chặt hơn trong vòng tay ma mãnh ấy.

Tôi bất lực, thở dài một tiếng rồi quay mặt lại đối diện với Tú giơ tay tát vào mặt Tú một cái thật đau rồi quát lên

"Chú điên vừa thôi. Tôi dù sao cũng còn là chị dâu chú đó?

Tú đưa tay sờ vào một bên má của mình rồi bất chợt nhếch môi, ánh mắt nhìn tôi rất sâu sau đó trả lời tôi bằng một giọng nói bình thản nhất

"Vừa chấm dứt cách xưng hô lúc chiều rồi chị ko nhớ à?

Tú thuận miệng trả lời rồi bắt lấy tay tôi áp lại vào mặt chú, giọng nói không chút ổn định cất lên lần nữa

"Chị biết vì sao tôi điên không? Vì tôi yêu chị đó? Tôi điên rồi, điên mới đi yêu thầm vợ của anh mình!

"Chú ....chú...!!!!!



Tôi bất lực khi nghe câu nói yêu em từ miệng Tú thốt ra, tim tôi như bị hẫng mất đi một nhịp nhưng rồi nhanh chóng lấy lại dũng khí, tôi giật tay mình ra khỏi Tú rồi đứng lên

"Chú xỉn rồi nằm nghỉ đi… tôi ra ngoài...

…Tôi vừa đứng lên đi được nữa bước thì một lần nữa Tú ngồi bật dậy tay Tú níu lấy tay tôi, lần này ko siết chặt như lúc nãy mà là nắm lấy hờ hững như muốn níu kéo tôi lại thôi

"Lam...tôi phải làm gì nữa để chị chịu chấp nhận tôi đây hả?

Tôi nhìn Tú lạnh lùng trả lời

"Không làm gì cả vì chú có làm gì cũng vô ích… tôi ko muốn bản thân mình phạm phải sai lầm?

Tú thở hắt một hơi nói

"Lúc nào chị cũng sợ miệng đời dị nghị, vậy chị có từng nghĩ cho tôi đã đợi chị bao nhiêu năm qua không? Tôi chỉ sai với anh tôi chứ với thiên hạ …Tôi ko sợ?

"Chú ko sợ nhưng tôi sợ. Tóm lại là chú nên biết kiềm chế bản thân mình đi, yêu con Ngọc rồi lại muốn lên giường với con khác da mặt chú cũng dày quá rồi đó…Ngủ đi...

...Tôi bước đi nhanh ra ngoài định trốn tránh Tú ai ngờ mới đi tới cửa Tú đã nhanh chân hơn tôi một bước nắm lấy cánh cửa chắn lại rồi đột nhiên Tú ôm chặt tôi vào lòng ko để tôi kịp phản kháng, tiếp đó Tú liền bồng tôi ngã vào lòng chú ấy, chú ôm tôi trọn trong vòng tay rắn chắc như một con búp bê rồi đi lại đặt tôi xuống giường..

Tôi nhìn vào đôi mắt Tú một màu dục vọng đang dâng lên, tim tôi đập thật mạnh run rẩy la hét kêu Tú dừng lại nhưng Tú dường như phớt lờ mặc tôi cào cấu, đánh đ.ấ.m vào người chú vẫn ko chịu bỏ tôi ra mà ngược lại càng ôm chặt, gương mặt không góc c.h.ế.t từ từ khom xuống đôi môi chú phủ xuống bao trọn lấy cánh môi của tôi...

Lần này tôi bị Tú dùng môi chặn họng tôi lại nên ko thể la được cứ trố mắt thật to lên nhìn Tú…Tú cũng nhìn lấy tôi đôi mắt đục ngầu mơ màng tự dưng tôi hơi nghi ngờ Tú đang dần không kiểm soát được hành động của mình hay sao đó, kiểu giống như Tú bị chơi thuốc thì phải..
 
Chương 57


Môi Tú ấm và mền lắm tôi cảm nhận nó đang cứ càn quét trong khoang miệng tôi, chiếc lưỡi lão luyện đưa lên đưa xuống quấn quanh chiếc lưỡi tôi lại, rồi quấn tuột gần xuống cuống họng khiến tôi khó thở, tôi liền lấy tay đẩy Tú ra, vừa thở vừa lấy lại hô hấp định chửi Tú một trận nữa ai ngờ chưa gì hết Tú liền tiếp tục kéo tôi áp lại rồi hôn lên môi tôi, nụ hôn lần này rất sâu vừa làm tôi khó thở vừa làm tôi day dứt nhưng lại có chút gì đó ko muốn bỏ lỡ…

Tôi sau một lúc dãy dụa ko còn chút sức lực gì nữa nên cũng đành mặc kể xui tay cho Tú muốn làm gì thì làm. Chỉ là trong lòng vì Tú đối xử với mình thế này, tôi như bị một vết d.a.o cứa vào thêm một vết thương lớn.

Nhìn thấy tôi ko phản kháng, Tú dừng lại, chú ấy nhìn tôi khẽ cười, đáy mắt tỏ ý hài lòng, như thể đang nghĩ tôi đã chiều theo ý chú ấy mà tôi khi nhìn thấy nụ cười này tim mình đau đớn từng nhịp…

Khẽ lăn dài dòng lệ, tôi nằm im nhắm mắt lại. Bất lực đến mức không biết làm sao để Tú dừng lại. Còn Tú chú ấy vẫn mặc nhiên không để ý đến biểu cảm của tôi cứ thế từ từ cúi xuống cơ thể đè lên người tôi rồi đặt nụ hôn lên cổ, mùi cơ thể đàn ông của Tú hoà với mùi hoa trà nam tính thơm nhè nhẹ len lỏi vào khoang mũi tôi…Giọng Tú khản đặc, yết hầu nhấp nhô lên xuống sau đó cất lên Tú lời

"Chị có nhớ ngày chị bước ra khỏi nhà đã hứa với tôi chuyện gì không?

"Tôi .....???

Làm sao tôi ko nhớ cho được? Đêm hôm ấy, đêm cuối cùng tôi rời đi Tú đã cố gắng níu kéo tôi lại, sau cùng khi Tú nói hết lời tôi ko nỡ từ chối nên khi Tú yêu cầu tôi đồng ý nguyện vọng

(Nếu sau 2 năm, anh tôi mãn tang, tôi chưa có vợ, chị chưa có chồng? Thì chị đồng ý gả cho tôi được chứ?)

Tôi lúc ấy cứ nghĩ rằng lời Tú nói là do nhất thời tôi đi bất ngờ Tú buồn nên nói nhăn nói cuội nên ko suy nghĩ gì liền gật đầu đồng ý ngay cho Tú yên tâm…

Với lại sau thời gian 2 năm biết đâu Tú lại thay đổi ý định rồi yêu người khác thì sao…Thế nhưng tôi không nghĩ vì một câu hứa tuỳ tiện mà đến bây giờ Tú lại không tha cho tôi "

Giờ đây nghe Tú hỏi lại tôi lại cứng họng? Nằm dưới thân của Tú tôi bối rối nên quay mặt hướng khác. Tôi trả lời

"Tôi nhớ…Nhưng chẳng phải ngay bây giờ chú cũng đang yêu con Ngọc sau? Chú bảo tôi thực hiện điều gì đây nữa?

Nghe tôi nói lại Tú liền nằm ngay xuống giường rồi kéo tôi quay lại tay chú ấy ôm ngang eo tôi, mặt chú ấy đối diện với tôi.. Gương mặt nghiêm túc đến mức tạo cho người đối diện một niềm tin tưởng tuyệt đối. Tú lên tiếng



"Ai nói với chị tôi và Ngọc yêu nhau hả??

Tôi sững người nhìn lại Tú, Tú vừa nói như vậy là sao đây? Ngọc ko phải người yêu của Tú vậy là gì? Sao nó lại nói với tôi là…là…Tôi ngập ngừng liền hỏi lại

"Nếu không phải..? vậy tại sao chú cho nó ở lại nhà mình?

Một lần nữa Tú khẽ cười, gương mặt góc cạnh với đôi mày rậm nhíu lại nhìn tôi khiến cho tôi có chút rung động

"Chuyện đó chị ko cần quan tâm, giờ thì chị nên thực hiện lời hứa của mình với tôi là vừa rồi?

...Tú thốt ra lời đó không những không biết xấu hổ mà ngược lại gương mặt ko góc c.h.ế.t ấy lại còn tự tin hơn nhìn thẳng vào mắt tôi làm tôi càng trở nên mụ mị.

Tôi vừa muốn mở lời nhưng vừa lại ko muốn cứ thế cổ họng mãi nghèn nghẹn lại. Cơ thể Tú từ nãy giờ đã nóng bây giờ lại càng nóng dần lên, mồ hôi chú ấy rịn ra nhễ nhại…Gân xanh trên trán từng sợi nổi đầy..

Tôi một người phụ nữ đã qua từng trải nên nhìn sơ qua đủ hiểu dục vọng của Tú đã tăng rất cao dù cho chú ấy kìm nén nảy giờ cũng đã rất giỏi...

Tôi nằm yên, ngước mắt nhìn Tú, tôi biết việc tôi đang làm bây giờ sẽ có người không nói gì nhưng cũng sẽ có người chửi rủa tôi rằng chồng mới mất chưa lâu đã ăn nằm với người khác, cũng sẽ có người lại nói thà tôi đi khuất mắt yêu ai , ăn ở với ai họ cũng sẽ ko quan tâm chớ ở với Tú họ nói tôi ko xứng với chú ấy.

....nhưng.. ? Bao nhiêu suy luận tất cả cũng không bằng mặc cảm tội lỗi trong tôi.

Để mà nói tôi ko mê Tú, ko rung động trước Tú là xạo, vì những gì Tú đã làm cho tôi chưa bao giờ tôi quên được dù là những điều nhỏ nhặt nhất.

Nhưng nói tôi yêu Tú rồi thì lại hoàn toàn ko đúng? Vì tôi chưa sẵn sàng…
 
Chương 58


Giữa chúng tôi bây giờ tôi coi như là mình trả nợ lời hứa cho chú ấy mà thôi.

Sau khi Tú cởi bỏ tất cả không còn sót lại gì trên người tôi, Tú cũng cởi nốt đồ trên người chú ấy ra. Nhìn Tú ở trước mình mặt tôi đỏ hết cỡ. Bình thường khi mặc quần áo cơ thể Tú đã đẹp bây giờ khi cởi ra body chuẩn càng thêm chuẩn, khuôn n.g.ự.c rắn chắc, cơ bụng chắc nịt hằn sáu múi, lại xui khiến cho tôi thêm một chút động lòng. Chỉ là bây giờ đối diện, tôi lúng túng không biết phải thế nào cho vẹn cả đôi đường thế nên cuối cùng lại không dám đường hoàng trực diện nhìn Tú mà chỉ đành vờ như không quan tâm mà quay mặt hướng khác để tránh né

Tú nhìn tôi dường như cũng nhận ra những tâm tư của tôi nên liền cúi xuống hôn lên môi tôi, hơi thở mang theo mùi rượu lấn át luôn cả lý trí tôi.

"Chị vẫn còn ngại à?

Tôi ko trả lời liền gật đầu biểu hiện như lời Tú hỏi là trúng ý tôi..

Nhanh như cắt Tú không quan tâm đến tôi nữa, cũng không thèm do dự gì thêm, chỉ cố chấp nuốt nước miếng một cái ực như đang cố gắng kìm nén những ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy bên trong, rồi không nói không rằng, tôi thấy mặt Tú đỏ bừng, Tú thở mạnh, hai tay run run vồ vập trượt xuống tách nhẹ hai bên đùi non tôi ra khiến cho cự vật bên dưới sừng sững nhanh chóng ngạo nghễ vươn mình.

Tú ngồi bật dậy nhìn chằm chằm vào phía dưới tôi khiến tôi có chút xấu hổ định lấy tay ngăn lại nhưng Tú đưa tay ngăn cản, chú đưa tay chú ra đan vào tay tôi, lời nói ngọt ngào len lỏi vào trong tâm trí của tôi

"Lam, nếu ngại cứ nhắm mắt lại…Mọi việc chị cứ theo tôi! Tôi yêu chị?

Vừa nói xong Tú đưa tay xuống khiêu khích nơi đó của tôi, ban đầu Tú trêu ghẹo bên ngoài sau đó tiến sâu vào bên trong, chú cứ vuốt ve khiêu khích cơ thể tôi càng chịu ko nổi nhanh chóng ướt át theo sự kích thích của Tú, vô thức trong phút giây không kìm được tôi còn buột miệng phát ra âm thanh rên rỉ



"..ưm....ư.m

Tú nghe tôi phát ra những âm thanh nhạy cảm ấy liền nở nụ cười thích thú rồi cúi xuống hôn lên môi tôi nụ hôn song song ở phần dưới tay chú đẩy gối luồn xuống lót dưới m.ô.n.g tôi , tách hai chân tôi dang rộng ra đem cậu lớn của Tú tức tốc đưa vào...Vì lâu không gần gũi nên với của Tú cơ thể tôi hơi bài xích cuộc ân ái cũng vô tình chật vật lắm, thấy tôi cứ nhăn nhó, Tú thấy vậy lại chầm chậm lên tiếng

" Tôi xin lỗi...đau lắm à..

...

"Tôi yêu chị..

Tú ko nói nhiều, chưa từng nói lời hoa mật, nhưng chỉ một câu nói tôi yêu chị cũng đủ để tôi cảm nhận Tú rất thật lòng, tôi lúc này không muốn nói gì, cứ nằm im đó, hai mắt nhắm nghiền, không từ chối nữa vì trong đầu tôi đang có một suy nghĩ rằng, chỉ lần này thôi, coi như trả hết những ân tình của Tú, trả luôn cả thanh xuân ấy Tú vì yêu tôi mà chờ đợi. Một lần thôi cho tôi được phạm sai lầm một lần, cho tôi sống với chính bản thân của mình, ai nói tôi dễ dãi, nói tôi lăng lo.àn trắc nết cũng được, nói tôi gì gì đó cũng được, tôi mặc kệ, sống với miệng lưỡi thế gian này tôi đã đủ mệt mỏi rồi, cảm ơn những ai có lòng vị tha, bao dung tôi, và cũng cảm ơn những ai đang bài xích và cho tôi là một kẻ xấu xa, tôi không quan tâm đến nữa, giữa tôi và Quân, giữa tôi và Tú, coi như hôm nay nữa là chấm hết, tình cảm tôi dành cho họ đến đây đã đủ để chấm dứt rồi. Một lần thôi rồi ngày mai tôi sẽ trở lại là tôi, một trang giấy mới dù có đầy vết mực, dù ố hoen đi nửa cũng sẽ thay đổi cuộc đời của tôi, khi trời lại sáng, ân tình tan như bọt biển, tôi sẽ ra đi, không chút mảnh mai vương vấn gì đến nữa cả…

Suy nghĩ đến vậy tôi lại thấy mình nhẹ lòng. Bản thân không còn mặc định tội lỗi vì vốn dĩ chỉ một lần rồi mình sẽ lại ra đi.

Tú bên trên mạnh bạo dùng hết mấy phần sức lực cuồng điên ra vào rồi cuối cùng kích tình qua đi, một dòng nước đục phóng thích vào trong tôi ào ạt...Tú gồng người ôm siết tôi vào lòng hơi thở hổn hển, tôi cũng thế mệt đến lả người nên cứ nằm đó, để im cho Tú đang gục đầu trên vai của tôi…Mặc kệ nước mắt của tôi đã khô hằn in trên da mặt.
 
Chương 59


Tú phóng thích xong là nằm im luôn ra giường, tôi định bụng leo xuống rồi lẳng lặng rời đi. Nhưng khi tôi chưa kịp ngồi dậy thì bất ngờ tự dưng phía bên ngoài tôi thấy ánh đèn last điện thoại được bật sáng chớp tắt liên tục tiếng bước chân người ùa vào dồn dập tôi bị hoảng vội đẩy Tú ra rồi mặc vội quần áo vào người nhưng cửa đã mở, tôi không kịp nữa rồi.

Mọi người ập vào, cánh cửa phòng mở toang ra, trong phút chốc nhanh như cắt Tú kéo vội tấm chăn phủ người tôi lại, chú ấy tuột xuống quay mặt vào tường mặc cái quần vào, vừa lúc bên ngoài, cô Sáu, người cô hàng xóm gần nhà và mấy người hàng xóm xung quanh bước vào kẻ nhìn người giơ điện thoại chụp liên tục, cô Sáu thấy tôi và Tú cùng chung một giường liền nhảy đỏng lên như là người nhà cô sắp chết, giọng cô la hét đến mức lời nói cứ gấp gáp đứt quãng

"Lam...Tú...trời ơi ....tụi bây làm chuyện gì thế này....loạn rồi loạn rồi...

Cô Sáu vừa hét lên tôi sợ hãi kéo cái mền trùm lại vừa sợ vừa bật khóc chẳng thể nào mở miệng Tú lời...

Cô Sáu thấy thế càng được dịp càng lấn lướt ..lại khơi dậy cũ ngày xưa

" Trời ơi tao lạy mày, mày làm vậy mà mày coi được hả Lam..Ngày trước mày đi tao tưởng mày cũng dạng đàng hoàng. Ai ngờ mày đi, đi cho đã rồi giờ mày về làm bại hoại cái nhà này mày là con qu.ỷ…Em chồng mày mà mày cũng tém được… Riết rồi tao ko biết cái loại mày là loại gì nữa đó?

"Cô Sáu... Con...con...con...tôi nức nở

"Cô cô gì với loại mày...tao ko dám nhận.

Tú bây giờ chẳng nói lời nào mà đi lại cúi xuống nhặt quần áo tôi lên xong đỡ tôi dậy..Quấn cái chăn quanh người tôi rồi dìu tôi đi vào phòng tắm, ân cần nhẹ nhàng mở nước ấm vào bồn cho tôi rồi dịu giọng

"Chị tắm cho sạch rồi thay đồ xong hãy ra..cứ yên tâm có việc gì xảy ra vẫn còn tôi bên cạnh chị...?

Tú ra ngoài đóng mạnh cửa lại…Tôi bên trong này vẫn nghe rõ từng tiếng nhiếc móc của những người ở bên ngoài,tôi suy sụp liền ngồi thụp xuống, nước mắt rơi từng giọt mặn chát.. Giờ đây khi nhận thức rõ mọi hành động tôi nghĩ tôi sai rồi có lẽ tôi ko nên về đây nữa, càng ko nên gặp lại Tú, càng ko nên đắm chìm vào dục vọng..tôi mê muội làm gì để bây giờ phải nhục nhã ê chề thế này ko biết...



Tôi mở nước xối xả dội từ trên đầu xuống cho nước gội rửa những vết nhơ bẩn vừa xảy ra, bây giờ có giải thích thế nào chắc họ cũng ko hiểu tôi đâu..

Tôi phải làm sao bây giờ...trời ơi...mày gây ra tội lỗi lắm rồi Lam ơi…

Bất ngờ đột nhiên cánh cửa phòng tắm được ai đó đập mạnh tôi nghe được tiếng con Ngọc mếu máo bên ngoài

"Chị Lam! Chị thay đồ xong chưa ? Chị ra ngoài này nói chuyện với em đi chị?

Tôi xấu hổ khi nghe nó gọi? Tôi...phải nói chuyện với nó ra sao bây giờ trong khi tôi vừa mới ăn ở với người yêu của nó..tôi mặc vội bộ đồ vào rồi đưa tay lên nắm chốt cửa cánh tay run run mở ra..

Trước mắt tôi, Tú đang đứng phía cửa sổ tay chú cầm điếu thuốc hút, khói bay tràn ngập căn phòng, còn con Ngọc nhìn tôi, đôi mắt nó đỏ ngầu, nước mắt nó rơi rớt xuống đầy mặt...cô Sáu đứng cạnh bên nó an ủi, đôi mắt sắc bén liếc muốn đứt đôi người tôi ra, mấy người khác thì đứng xung quanh xem như đang coi phim hài chiếu rạp..

Tôi từ từ hít một hơi thật sâu sau đó đi lại phía con Ngọc cúi đầu cổ họng nghẹn lại

"Ngọc..cho chị xin lỗi

Con Ngọc nhìn tôi tỏ vẻ bi thương, nó nhìn tôi rồi nấc lên

"Chị, sao chị lại đối xử như vậy với em hả chị, em làm gì có lỗi với chị chứ hả?

Tôi nghe nó hỏi tội mà cảm thấy vô cùng có lỗi với nó nên chỉ biết cúi đầu ko biết phải nên trả lời ra sao nữa, liếc nhìn Tú cầu cứu tôi thấy Tú vẫn dửng dưng, tôi khó hiểu chẳng biết thái độ Tú như vậy là sao? nếu là người yêu , con Ngọc bắt gặp tại trận thì Tú phải lo lắng rồi vội vàng giải thích mới đúng, đằng này Tú chỉ im lặng,cái im lặng thật đáng sợ làm sao.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top