Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh
Chương 60


Con Ngọc tựa vào vai cô Sáu khóc ngất, nước mắt nó chảy Tú dòng, nó trưng ra bộ mặt yếu đuối đến nỗi tôi thấy càng thêm tội nghiệp, cảm thấy việc tôi làm vừa rồi là một tội lỗi, thà nếu như người khác, người ta xông vào chửi thẳng vào mặt tôi rồi tát cho tôi mấy phát có khi tôi còn đỡ cắn rứt , đằng này nó chỉ biết khóc và khóc, lòng thương cảm xen lẫn ân hận trong tôi càng dâng trào..cô Sáu thấy nó như vậy cô càng được đà lấn lướt, cô chửi rủa tôi một cách thậm tệ giữa đêm giữa hôm thế này

"Đồ con đ..ỉ,mày là sao chổi, mày hại thằng Quân mất mày chưa hài lòng, giờ mày về mày định hại thằng Tú nữa phải ko? Con ngọc nó hiền nó ko đánh mày thì để tao? Tao thay nó đánh mày?

Chửi tôi vừa xong cô Sáu liền bay nhào vô tay cô giơ cao định tát tôi, tôi co rúm ko dám mở miệng ra trả lời nhắm mắt lại hồng chịu đựng..Nào ngờ tay cô vừa gần đến chạm lấy mặt tôi, cánh tay khác đã giữ c.h.ặ.t t.a.y cô Sáu lại...tôi thấy không gian yên tĩnh cũng ko cảm nhận được cái tát liền mở mắt từ từ ra..

Một tay Tú giữ tay cô Sáu...giọng nói từ miệng chú ấy phát ra hung dữ đến lạnh người..

"Cô đi quá giới hạn rồi đó? Cô nên nhớ cực khổ lắm cô mới được quay trở về nếu cô tiếp tục gây chuyện ngày mai sẽ có người đưa cô đi tiếp..sao? Cô muốn thế nào cô Sáu?

Cô nghe Tú nói thế liền co rúm người lại, còn tôi cứ chăm chăm nhìn Tú vì vốn dĩ tôi biết nguyên nhân cô Sáu lúc trước ra đi khỏi cái đất này là do con cô dính líu đến bọn cho vay nặng lãi, và ngày cô về lại đây nghe đâu là do Tú cho mượn tiền trả. Còn chuyện Tú tại sao có tiền nhiều đến thế thì tôi chưa được biết nhiều, chỉ nghe phong phanh rằng Tú cũng có một chân trong băng xã hội đen gì đó.

"Không...Tú cô sai rồi...Tú con đừng đừng đuổi cô đi nữa nha con.

Cô Sáu xanh mặt khi nghe Tú uy h.i.ế.p nhưng vẫn ráng chóng cự tiếp tục cất lời lời

"Nhưng Tú con có thấy con Ngọc thiệt thòi quá ko tội nghiệp nó con à...?

" Cô im đi, chuyện của tôi ko mượn cô xía vào..



Tú gắt lại rồi quay qua nhìn con Ngọc

"Còn em? Em khóc cái gì?

Tú vừa nói tới Ngọc nó càng khóc dữ hơn nữa nó đi lại nắm lấy cánh tay của Tú, nói giọng giận dỗi

"Anh tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ ? Hôm nay là sinh nhật em em cố níu anh ở lại với em, anh một-hai đòi đi về cuối cùng là muốn làm chuyện này hả anh? Anh biết em đau lòng lắm hay ko hả?

Tôi nghe con ngọc chất vấn Tú cũng liền hiểu ra mọi chuyện, hóa ra lúc nãy tôi nghĩ nó ngủ trong phòng là ko phải, mà là lúc tối Tú và nó cùng đi luôn, bỏ tôi ở nhà sau đó hai người họ đi ăn sinh nhật con Ngọc… Mà ngộ một điều tôi ko nghĩ ra được tại sao Tú lại về trước bỏ con ngọc đi sau về? Trong chuyện này có gì đó khó hiểu thiệt.

Tôi ngước nhìn biểu hiện của Tú nghĩ bụng Tú cũng sẽ giống như tôi mà lo lắng nhưng ko ngược lại tôi thấy gương mặt Tú lạnh lắm, đôi mắt thâm sâu khó đoán đang nhìn chằm chằm con Ngọc .Tú nhếch môi buông nhẹ một câu

"Em khóc vì chuyện gì?

"Anh còn hỏi em được à?

Nó lúng túng buông vội cánh tay đang nắm tay Tú ra sụt sùi trả lời

"Chuyện gì?

Tú gặng hỏi lại nó xong nói tiếp



"Ngọc..em đi quá giới hạn rồi đó...?

"Em....anh Tú em yêu anh là sai hay sao chứ, mấy năm qua em ở bên anh ko lẽ ko làm anh động lòng hả? Chỉ vì chị Lam quay lại mà anh nỡ đối xử với em vậy sao anh?

Nó lại khóc,khóc như muốn khuynh động trời đất, vừa nấc vừa khụy xuống, tôi lúng túng định đi tới đỡ nó nhưng thấy cô sáu nhanh chân hơn tôi một bước nên tôi đành dừng lại...

Không gian trong phòng mỗi lúc càng ngột ngạt...Tôi bỗng thấy mình giống như một tội đồ làm chuyện bại hoại khiến dòng họ của Tú bị mang tiếng, lại thấy có lỗi với con Ngọc phần nào, nhìn nó khóc mà tôi cầm lòng ko đặn, tôi ko biết chuyện tình của họ ra sao nhưng thấy nó như thế thiệt tình tôi có lỗi muôn phần...

Con Ngọc được cô Sáu đỡ đã đứng dậy được. đôi mắt nó sưng húp nhìn Tú, còn Tú lại nhìn ngược sang tôi...xong nhìn lại nó rồi nói

"Ngọc...chuyện hôm nay ai là người có lỗi chắc em biết rõ đúng ko?

Con ngọc nghe Tú hỏi tôi thấy nó xanh mặt ấp a ấp úng, ngay lúc này chợt cô sáu lại tiếp tục xen vào

"Tú giờ con ko cho cô nói cô cũng phải nói…Con bé Ngọc nó ở đây tính nó ra sao ngoan ngoãn thế nào ại cũng biết, bây giờ con đối xử với nó như vậy ngay cả cô cũng thấy bất công với nó…Cô ko hiểu tại sau con Ngọc con từ chối còn thứ con gái mất nết như con Lam con lại động lòng? Con nghĩ lại đi Tú à?

Tôi nghe cô chửi đến mình mà lòng tôi thắt lại, nếu đứng đây một lúc nữa chắc tôi sẽ ko trụ được mà ngã quỵ mất, thôi thì coi như những gì Tú giúp tôi bao lâu nay đêm nay tôi đã đền đáp hết ân tình, bây giờ tôi sẽ ra đi.m ko làm phiền đến ai nữa cả…Sau này nơi đây con Lam này cũng sẽ ko bao giờ lui đến…

Tôi suy nghĩ những dự tính trong đầu mặc Tú trả lời ra sao với cô Sáu tôi cũng ko quan tâm, ko muốn nghe gì tới nửa cả cho đến khi Tú hét lên giải tán đám người nhiều chuyện ra về thì tôi cũng như bừng tỉnh tôi nhanh chân một mạch chạy thẳng ra ngoài…
 
Chương 61


Tôi đi, phải rồi tôi phải đi, tôi không muốn ở đây thêm giờ phút nào nữa cả, tôi chịu bao nhiêu tổn thương cũng được miễn sao để người khác ko phiền lòng là tôi chấp nhận hết

Nhưng tôi ko ngờ khi tôi chạy ra vừa dẫn xe tính về Tú phố ngay trong đêm thì con Ngọc ra tới.. .nó cản xe tôi lại, gương mặt đổi khác, nó nhìn tôi với ánh nhìn chán ghét rồi dằn mặt tôi. Giọng nói đanh lại

"Tôi nói cho chị biết tốt nhất chị nên tránh xa anh Tú ra,càng xa càng tốt…Nếu ko tôi chắc chắn cuộc đời chị về sau sẽ ko được yên đâu..chị nhớ đó...tôi ko có được anh Tú..chị cũng đừng mong có được ...? ...

Tôi kinh sợ khi nghe những lời nó vừa nói… Lúc đầu cứ thấy nó tội nghiệp tôi sợ nó tổn thương ko ngờ giờ nó lòi ra bộ mặt giả dối này...tôi nhìn nó hỏi lại..Tự dưng có ý nghĩ điều tôi suy luận nảy giờ trong đầu là đúng

" Ngọc ?có phải mày bỏ thuốc Tú đúng ko Ngọc?

Nó nghe tôi hỏi liền cười thật to đưa mắt nhìn tôi

"Chị thông minh,? Nó hất mặt lên trả lời

Tôi cười nhìn nó tỏ vẻ tội nghiệp, tôi cao giọng lên tiếng.

"Nếu mày ko bỏ thuốc thì Tú hôm nay cũng ko có chơi tao đâu...? Mày nghĩ mày thông minh nhưng thật ra mày sai quá sai rồi Ngọc…Mày ko hiểu Tú ghét nhất là ai xảo trá với chú ấy à, muốn người ta thương mình bằng tình cảm chân Tú thì mày nên thay đổi bản thân mày lại đi?

"Chị đừng có dạy đời tôi..xem như chị may mắn thôi...nhưng...tôi nói cho chị biết…



Nó vừa nói vừa đi tới ghé sát tai tôi nói nhỏ."Lam..ngày mai mày sẽ là nhân vật hót nhất trên mạng đó..nhớ...đón xem nha mày…"

Tôi nhìn lại nó.m, chẳng biết nó đang uy h.i.ế.p tôi vì điều gì. Định hỏi lại nhưng chưa kịp gì nó đã đưa tay nó cầm lấy tay tôi rồi tát vô mặt nó hai cái ,miệng nó mếu máo rồi ôm lấy mặt khóc lên

"Chị Lam chị đừng đi mà, em xin lỗi..em ko nên gọi mọi người đến để làm bẽ mặt chị...tại ..tại em yêu anh Tú em ko kiềm lòng được...chị em xin chị đó..chị ở lại đi...Anh Tú biết chị đi…anh Tú g.i.ế.c em c.h.ế.t đó chị?

Tôi ko hiểu nó đang bày trò gì nhưng cũng ráng mở to mắt nhìn nó diễn. Ai ngờ từ phía sau tôi giọng nói Tú lạnh lùng quen thuộc ấy vang lên

"Lam...chị có chắc là muốn rời khỏi tôi đi một lần nữa không?

Tôi quay lại nhìn Tú trời dù đã khuya nhưng tôi vẫn thấy đôi mắt cương nghị ấy tỏ vẻ rất u buồn. Bóng Tú đỗ dài dưới sân theo ánh sáng rọi của trăng...Tôi đau lòng chẳng biết nói gì chỉ gật đầu một cái thật nhẹ như lời từ biệt...Đến cuối cùng tôi biết tôi cũng đã ko thể vượt qua được bản thân mình, ko thể ngăn trái tim mình đập loạn nhịp vì Tú...nhưng tôi vẫn sợ miệng đời…

Sau cái gật đầu của tôi ,Tú ko bước đến nữa mà dừng lại. Chú ấy lặng nhìn tôi chẳng nói thêm điều gì. con Ngọc thì nhếch môi cười tôi sau đó đi lại đứng cạnh Tú tôi ngồi trên xe nhìn Tú một lần nữa, cái nhìn đầy lưu luyến sau đó bỏ lại tất cả rồi đề xe chạy đi...

Con đường tôi đi hôm nay sao buồn ảm đạm lại thêm gần tết nên mưa cứ rỉ rả suốt. Tôi vẫn cứ chạy, để mưa tạt vào mặt bỗng rát chứ ko dừng lại đục mưa hay mặc áo mưa gì cả, trời dần càng về gần sáng nhưng vẫn còn tối lắm, ngoài đường chỉ vài người chạy xe giống tôi thôi, nhưng họ vội vã chứ ko như tôi bây giờ đi xe máy nhưng tốc độ còn thua xa xe đạp.

Tâm trạng tôi thì khỏi phải nói, vừa buồn, vừa tủi, vừa thất vọng chính bản thân mình lại vừa nhục nhã ê chề, không hiểu tôi đang mong cầu điều gì nhưng tự dưng lại có cảm giác thất vọng với chính Tú, tại sao chú ấy không đứng ra che chở cho tôi, hay là chú ấy đã thất vọng về tôi rồi, dù sao cũng là do tôi, do tôi đã một lần rời khỏi Tú, khi mà ngày trước khi anh Quân mới mất chú ấy đã khẩu cầu mong tôi đừng đi.. Tôi vừa chạy xe nhưng vừa khóc, nước mưa hoà vào nước mắt mà làm nhòa đi cả ánh nhìn, lại thêm dầm mưa một lúc tôi bị thấm hai tay lạnh cóng, cứ thế run cầm cập , tay cầm lái cứng đơ...Đường thì vắng, tiếng xe máy lẫn tiếng mưa xì xào, ngay cả ông trời bây giờ chắc cũng thương xót cho tôi mà rơi nước mắt thì phải...Bất chợt tôi thấy sao mà ông trời đối xử với tôi ko công bằng, tại sao với người khác họ làm gì, họ yêu ai cũng chẳng ai phản đối, còn tôi ngay cả đến yêu một người cũng khó khăn là sao chứ? Hay giống như lời cô Sáu nói tôi là sao chổi mà sao chổi thì đi tới đâu, dù bản thân nó ko làm gì cũng sẽ khiến họ ghét cay ghét đắng.
 
Chương 62


..Tôi đang thất thần, m.ô.n.g lung suy nghĩ về những chuyện đã qua tự dưng phía trước có đè xe ôtô pha vào, tôi vì khóc nên hai mắt liền nhoè đi, lại bị ánh sáng làm chói? Tôi loạng choạng tông luôn vào chiếc xe ấy

"rầm"

Mắt tôi từ từ nhắm lại…

...Cơ thể tôi cũng chợt nhẹ bẫng đi....

Trước khi ngất...tôi còn cảm nhận đầu tôi có dòng nước ấm chảy xuống nhưng tanh tưởi lại nghe văng vẳng được tiếng mọi người chạy ra, người gọi, người lay tôi dậy nhưng tôi buồn ngủ quá liền ngất đi luôn...

Cho đến lúc tôi tỉnh dậy, đầu tôi đau như búa nỗ, tôi nheo mắt mơ màng mở ra, cả căn phòng trắng xóa tràn ngập mùi thuốc khử trùng, bên cạnh ba tôi đang ngồi gục xuống bàn bên cạnh, tôi yếu ớt gọi nhỏ một tiếng

"Ba!!!....sao ba lại ở đây?

Ba tôi nghe tôi gọi nên giật mình tỉnh dậy ông dụi mắt xong nhìn tôi tỏ vẻ vui mừng, lật đật đi lại, dáng dấp vẫn còn phong độ lắm

"Con tỉnh rồi hả Lam, ba mừng quá...con tông vào xe hai vợ chồng kia, cũng may họ đưa con vào viện rồi gọi ba xuống thấy con đã ổn nên ba nói họ về rồi…Con thấy trong người sao rồi, có khó chịu chỗ nào không con?

Tôi nhìn ba cố nặn ra nụ cười thật tươi cho ba an tâm

"Con không sao ba, con khỏe rồi, nhưng mà ba ơi sao…



Tôi vừa nói vừa cựa mình bỗng dưng tôi cảm nhận cơ thể mình có điều gì đó khác lạ, tôi vội lấy tay nhanh chóng lật tấm chăn lên mặc cho cha tôi đang ngăn cản,vẻ mặt ông đau lòng? Tôi sững sờ nước mắt ồ ạt kéo đến...chân tôi...chân tôi sao lại bị băng trắng xóa thế này cơ chứ...tôi bị kích động nhìn lại ba tôi tôi gào lên

"Ba...chân con bị sao vậy ba ơi?

Ba đi lại vỗ vỗ vai tôi an ủi

"Không sao đâu con yên tâm đi, chân con chỉ bị gãy thôi..bác sĩ mới phẫu thuật cặp inox vào cho con. Tạm thời con cứ ở trên giường 2-3 tháng sau con sẽ đi được thôi...

"Dạ....

Nghe ba trả lời tôi cũng yên tâm phần nào sau nó ngoài phòng cô y tá đang đẩy xe thuốc vào, cô ấy vừa truyền nước biển cho tôi sau đó cứ nhìn tôi miết lạ lắm…Nhìn thật lâu cảm thấy chưa đủ cô ấy còn rút điện thoại ra mở gì đó vừa xem vừa nhìn lại tôi...Mà ánh mắt lại giống đang tỏ ra khinh thường tôi nữa, tôi tuy khó hiểu nhưng vẫn ko hỏi điều gì cứ thể nằm im để cho cô ấy làm nhiệm vụ..

Lát sau làm xong cô ấy đi ra, gần đến cửa cô ấy còn ngoái lại nhìn tôi thêm lần nữa...Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy đi ra cho đến khi khuất khỏi phòng sau đó nhìn lại ba tôi..

Tôi nghi ngờ hỏi

"Ba? bộ có chuyện gì hả ba? Tại sao cô ấy cứ nhìn con ngộ vậy?

Ba tôi có vẻ lúng túng do dự mãi chẳng nói Tú lời làm tôi cũng hồi hộp theo…Giống như kiểu có linh cảm có gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra với mình, tôi vội mò mẫm chiếc điện thoại của mình nhưng mò hoài mò mãi chẳng thấy đâu?

Đành nhìn ba tôi với ánh mắt cầu khẩn, cùng lúc tôi lại thấy ông đang cầm trên tay cái gì mà ông giấu giấu đưa ra phía sau lưng, cau mày khó hiểu nhìn ông tôi liền hỏi



"Ba.? Ba giấu điện thoại của con đúng không? đưa điện thoại cho con đi ba?

"Lam..

Ba tôi chần chừ

"Ba...đưa giúp con đi mà ba....?

Tay ông phía sau từ từ đưa chiếc điện thoại về phía tôi, gương mặt tỏ vẻ hơi căng thẳng, ba nhìn tôi buồn buồn rồi cái giây phút tay tôi vừa chạm lấy điện thoại, ba tôi tự dưng cầm chặt lại rồi ba nói

"Trước khi con xem…hứa với ba phải thật bình tĩnh nha Lam?

Tôi gật đầu cho ba an tâm sau đó cầm lấy chiếc điện thoại về phía mình, nhìn chiếc điện thoại trong tay, trong lòng tôi tự dưng một nỗi bất an tự dưng dâng tới...Tay tôi run run bấm điện thoại lên, màn hình vẫn vậy, tấc cả vẫn vậy mọi thứ đều bình thường...Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng vừa lúc ấy có điều gì đó tự nhiên thôi thúc tôi bấm vào phần facebook..

Một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt tôi khiến cho tôi sửng sốt, đôi mắt mở to căng hết cỡ nhìn vào

Bảng tin facebook tự dưng có một nick face lạ gắn thẻ tôi rồi đăng lên phốt tôi giựt chồng người ta, những bức hình chụp tôi đang trần trụi nằm với Tú nhưng gương mặt Tú thì đã được che đi rất kỹ lưỡng..

Còn tôi thì lại trần truồng như nhộng, mà cũng xui cho tôi rằng lúc trước tôi ít khi chơi facebook nên ko có cài đặt kiểm duyệt phần gắn thẻ nên giờ đây chỉ một cái tus facebook tôi giờ nổi như cồn…Chỉ trong vòng chưa đầy một ngày mà gần 1000 lượt chia sẻ, hơn 5.000 lượt bình luận...lượt like thì khỏi tính…Toàn là những lời miệt thị tôi là con giáp thứ 13 chuyên đi cướp chồng người khác, chửi tôi lăng loàn này nọ...Chẳng một bình luận nào bênh vực tôi cả…Tôi sốc đến nỗi á khẩu, kích động đến mức tim tôi thở ko được nên ngất đi thêm một lần nữa

....Lần này sau khi tôi tỉnh lại đã được chuyển đến bệnh viện Tú phố chỉ là khi tôi mở mắt ra người ngồi trong phòng đang nói chuyện với ba tôi lại là Dũng...
 
Chương 63


....Anh vẫn vậy, vẫn phong độ như lần đầu tiên tôi gặp, khi thấy tôi tỉnh, anh là người bước đến bên giường tôi đầu tiên…Anh ân cần hỏi tôi đã khoẻ chưa, có đói không anh mua đồ ăn đem lên...Tôi vì nhớ đến vụ ảnh sex phần vì sợ hãi , phần thêm xấu hổ với anh nên cứ im lặng chẳng nói lời nào...chắc Dũng hiểu nên anh đưa tay anh xuống nắm lấy bàn tay tôi rồi anh khẽ nói

"Em yên tâm đi chuyện mấy tấm ảnh của em anh đã cho người gỡ xuống rồi…Bây giờ em chỉ cần dưỡng cho mau chóng hết bệnh rồi về nhà nghe chưa. Ba em cực với em mấy hôm nay rồi đó..

...Tôi nhìn Dũng ngỏ lời cảm ơn anh xong nhìn sang ba tôi, ông cũng nhìn lại tôi rồi nở nụ cười hiền...Đúng như lời Dũng nói, mấy ngày nay thấy ba tôi mệt mỏi quá rồi,gương mặt cũng trở nên hốc hác… Tôi tự nhìn lại bản thân mình, đứa con gái như tôi đúng thật là sao chổi mà, đi đến đâu là luyên lụy người khác đến đó...

Sau 3 ngày tiếp theo do thấy tôi đã khoẻ nên ba xin cho tôi xuất viện về nhà cho thoải mái tinh thần…Về đến nhà đúng là khoẻ thiệt ko ồn ào bức bách như trong viện.

Tôi về nhà vì chưa đi được nên ba tôi mua cho tôi một chiếc xe lăn để di chuyển cho thuận tiện, rồi thỉnh thoảng Dũng cũng có ghé nói chuyện rồi đưa tôi đi dạo tôi cũng vui vẻ hơn và càng ngày càng thân thiết với anh hơn..

Thật ra mà nói so với Tú có lẽ Dũng ko đẹp trai hơn chú ấy nhưng tính tình thì ngược lại Tú càng lạnh lùng bao nhiêu Dũng càng trái ngược bấy nhjêu…Dũng hiền và ngọt ngào lại tâm lý lắm ko nói đến chuyện yêu đương nhưng so với cách anh quan tâm tôi thì tôi cảm nhận một điều rằng anh rất sâu sắc, ví dụ như đợt ảnh sex tôi tràn lan trên mạng, nghe ba tôi nói anh đã dùng tiền bạc và các mối quan hệ của mình để giúp tôi dập tắt cơn bão mạng đó…Dũng có thể nói là hiểu tôi và âm thầm giúp tôi cũng rất nhiều..

Sau 2 tháng trôi qua chân tôi đã dần đi lại được, tuy ko nhanh nhẹn hơn ban đầu nhưng nói chung đi lại cũng thuận tiện hơn...Còn một điều nữa tôi ko ngờ tới rằng sau cái đêm đó với Tú, do nhiều chuyện ập đến tôi ko phòng ngừa nên cách đây một tuần tôi phát hiện ra mình có thai...Tới khi tôi đi siêu âm thai đã được 10 tuần rồi có điều bác sĩ nói do lần tôi mổ chân có sử dụng nhiều thuốc kháng sinh với giảm đau có thể gây hại cho thai nhi nên họ khuyên tôi tốt nhất nên bỏ thai vì sợ sinh bé ra có thể bị ảnh hưởng rất lớn….Sau khi khám xong thật sự mà nói tôi rất đau đớn vì lần trước tôi đã mất con một lần rồi nên lần này dù yêu hay ko, có chồng hay ko có nhưng con nhất định tôi phải giữ lại cho bằng mọi giá...

Chuyện tôi có thai thì tất nhiên tôi ko giấu diếm gì ba tôi hết tôi kể rõ ngọn ngành cho ba biết luôn…May mắn thay ba tôi là người rất hiểu chuyện với lối sống của ông rất thoáng nên khi biết tin ông chỉ an ủi tôi chớ ko trách mắng điều gì, ngược lại ông còn khuyên tôi cố gắng vui vẻ lên để cháu ông phát triển mạnh, dù thế nào ông cũng ko muốn tôi bỏ thai…Vì theo quan niệm của ba là nhà càng đông càng vui.



Tôi vẫn cứ suy nghĩ sau này sẽ cố gắng làm mẹ đơn thân suốt đời ko bao giờ lấy chồng nữa nhưng đời thì thường ko như tôi tính.

Sáng sớm ba tôi vừa ra khỏi nhà qua cửa hàng thì trưa tôi có điện thoại…Tôi nhìn số là số điện thoại của bên cửa hàng nên liền bắt máy

"alo?

Giọng nữ bên kia gấp gáp

"Chị Lam đang nghe phải ko chị?

"Đúng rồi! có gì ko em?

"Dạ chị qua bệnh viện gấp nha chị...chú Lâm( tên ba tôi) mới ngất tụi em đưa qua bệnh viện rồi chị ơi chị qua liền nha chị...?

Cúp điện thoại, cả người tôi run lên trong lòng dấy lên nỗi bất an lo lắng khôn nguôi, nên vì thế mà cứ đứng im loay hoay mãi chẳng biết mình phải làm gì, cuối cùng khi thật bình tĩnh lại tôi mới hốt hoảng dù chân còn hơi đau nhưng tôi vẫn cố gắng vội vàng đi cà nhắc ra ngoài, cẩn thận khóa tất cả cửa lại rồi bắt một chiếc taxi qua đến bệnh viện
 
Chương 64


Tôi chạy vội đến bệnh viện, vừa đến đã nhìn thấy mấy chị nhân viên ngồi ngoài phòng cấp cứu.

Lật đật chạy đến tôi gấp gáp hỏi một chị.

-Chị ơi ba em sao rồi chị?

-Em ngồi xuống đi chân em chưa khỏi đó Lam, tụi chị cũng chưa biết tình hình chú Lâm ra sao nữa, bác sĩ còn đang cấp cứu trong phòng đó em...

Tôi ngồi xuống, bần thần nhìn vào phòng cấp cứu đang đóng, hai bàn tay rối bời theo lòng mình nên cứ liên tục bấu chặt vào nhau, trong lòng thầm niệm phật cầu cho ba tôi bình an vô sự. Có tôi đến rồi nên tôi cũng kêu mấy chị nhân viên ra về trước vì cửa hàng còn cần người trông coi.

Đợi khoảng nửa tiếng đèn phòng cấp cứu chợt tắt, bác sĩ bước ra. Tôi vội vàng đứng lên

-Ai là người nhà của bệnh nhân

Nguyễn Văn Lâm

-Dạ tôi, bác sĩ ba tôi sao rồi ạ?

-Cô là gì với bệnh nhân?

-Tôi là con gái của ông ấy. Bác sĩ ba tôi sao rồi?

-Cô đi theo tôi

Một lúc sau tôi từ phòng ông bác sĩ đi ra, tâm trạng hoàn toàn hỗn loạn, tôi thất thiểu lại thêm chân tôi còn đau ê ẩm nên kiệt sức ngồi phịch xuống hàng ghế chờ ngoài phòng đối diện phòng cấp cứu nơi ba tôi đang nằm. Tôi nhìn cánh cửa phòng khép chặt mà nước mắt ko tự chủ được tuôn xuống ướt hai bên má… Ba tôi, bác sĩ nói ông bị vỡ mạch m.á.u não, lại bị viêm phổi dạng nặng nữa, nếu ko phẫu thuật cấp cứu tức thời có lẽ ko sống nỗi qua mấy ngày tới, chỉ là vấn đề nằm ở chỗ là chi phí điều trị cho ba tôi rất cao, mà tôi thì mới gọi cho nhân viên bên cửa hàng chị ấy nói do ba tôi mới nhập hàng về nên số vốn bên cửa hàng còn lại rất ít, lại thêm tháng này còn phát lương cho nhân viên. Tài sản ngân hàng của ba tôi thì còn nhưng bây giờ ba tôi bệnh ko có ông đâu rút được.



Tôi bất lực chỉ biết khóc bây giờ nếu ko có đủ tiền có lẽ ba tôi sẽ c.h.ế.t mất mà tôi tôi chỉ vừa mới nhận lại ba mình tôi ko muốn đã mồ côi mẹ rồi giờ lại mồ côi ba tôi nữa đâu.

Dù thế nào bằng mọi giá tôi cũng phải cứu ba tôi mới được

Thế là sau vài tiếng suy nghĩ tôi lập tức chạy vù về nhà lấy cuốn sổ tiết kiệm mà lúc trước Tú giao cho tôi. Có lẽ nếu mọi chuyện ko đi theo chiều hướng xấu có khi cả đời này tôi sẽ ko bao giờ dùng tới, nhưng ngay lúc này, ba tôi cần nó, tôi thì lại hết cách rồi xem như tôi…Tôi lại nợ Tú vậy.

Mà thói đời lúc cần có việc gấp thì lại không hề chiều theo ý mình, hoặc là do cuộc đời đối xử bạc đãi tôi với tôi hay sao ấy nên tôi vừa cầm cuốn sổ tiết kiệm Tú đưa thì lại nhớ ra hôm nay thứ bảy ngân hàng ko làm việc nhưng nếu đợi đến thứ hai ba tôi sẽ ko chịu đựng được đâu.

Tôi lại thất thiểu quay về bệnh viện lại ngồi trước phòng cấp cứu bộ dạng tôi giờ chắc tàn tạ lắm vì ai đi qua họ cũng quay sang nhìn tôi bằng cặp mắt hiếu kỳ rồi tỏ vẻ thương hại nữa, giờ tôi mới nhớ hình như từ sáng đến bây giờ tôi chưa ăn uống tắm rửa gì cả, nhìn bộ đồ đang mặc vì chạy tới chạy lui mà nhếch nhác cả lên..

Xung quanh những bệnh nhân khác cũng đang trong phòng cấp cứu nhưng người nhà họ đợi bên ngoài đông lắm, nhìn quanh chỉ tủi thân cho ba tôi là chỉ có mình tôi thôi, tôi đưa đang đưa tay lên quẹt nước mắt, cố giữ cho mình thật bình tĩnh rồi suy nghĩ tìm cách thì bất chợt tôi giật mình khi nhận ra đang có người ngồi bên cạnh, tay người ấy đang cầm chiếc khăn chìa ra đưa về phía tôi

-Em lao nước mắt đi?

Tôi ngước lên nhìn thì ra là Dũng.

Tôi cầm lấy chiếc khăn Dũng đưa xong rồi cảm ơn anh, vô thức chợt Dũng đưa tay anh cầm lấy tay tôi khiến tôi ngạc nhiên cũng nhìn sang anh…

Dũng nói

-Anh đã nghe sơ qua tình hình của ba em rồi, trong đây là 500 triệu em nộp viện phí cho ba làm phẫu thuật đi, còn số còn lại mai anh đem sang nốt…

Dũng nói xong liền rút ra trong chiếc cặp của anh một phong bì dày cộm đưa tôi

-Em...em…
 
Chương 65


Tôi ngại nên nhìn Dũng vừa phân vân vừa ngượng ngùng ko muốn nhận nhưng từ chối tôi lại ko nỡ vì tôi cũng muốn ba tôi khoẻ lại

-Em đừng ngại cầm đi em.

Tôi đưa tay run run nhận lấy phong bì mà ánh mắt nhìn Dũng cảm kích, lúc khó khăn hoạn nạn như vầy có một người giúp đỡ kịp thời thật sự quý lắm, thế là tôi và Dũng tức tốc nộp viện phí cho ca mổ của ba tôi…

Bệnh viện đúng thật là ở cái thời đồng tiền đi trước, cả buổi tôi ko đóng tiền chẳng có ai ngó ngàng tới vừa hay tôi và Dũng đóng tiền làm thủ tục xong họ cũng nhanh chóng tiến hành ca mổ cho ba tôi lúc 8h đêm luôn.

Vậy là đêm đó tôi ngồi ở ngoài chờ đợi tiếp, cũng may lần này Dũng nói anh ở lại với tôi đợi tin ba tôi nên tôi cũng ko cảm thấy buồn tẻ...

.....

Vừa ngồi đợi, Dũng còn mua đồ ăn vặt cho tôi, rồi anh còn bảo tôi có mệt thì tựa vào vai anh mà nghỉ. Dũng chuẩn chạc, lại ga lăng với tôi lúc này tự nhiên lại cảm kích và mang ơn anh rất nhiều.

Cả hai im lặng , làm cho nguyên cái khu phòng cấp cứu cũng buồn theo, dù bệnh nhân ra vô đông lắm nào là bệnh tật, nào là tai nạn. Bao nhiêu hỗn tạp của nhân gian đều hội tụ vào đây hết biến kẻ từ cười sang khóc rồi biến kẻ đang khóc lại nở nụ cười, tôi đang ko biết phải nói gì thì chợt nghe Dũng hỏi

-Chân em bớt đau chưa?

- Dạ chân em bớt nhiều rồi ah!!

-Lam nè?

-Dạ?

-Ba mẹ anh lúc nào cũng nhắc đến em. Anh thì cũng ko ngoại lệ!

Tôi ngạc nhiên nhìn sang Dũng trùng hợp anh vừa nói xong cũng quay sang nhìn tôi ,đôi mắt anh thật buồn càng làm tôi thêm áy náy…



Tôi đâu xứng đáng để được nhiều người yêu thương vậy đâu chứ ? Bây giờ lại càng ko ? Dũng quá ưu tú lại giỏi giang? Còn tôi, tôi rất tệ lại còn đang có thai nữa, với tôi mà nói bây giờ tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường, sinh con ra rồi một mình nuôi dạy Tú người thôi con chỉ là con của tôi, riêng một mình tôi.

Tôi im lặng vô thức đưa tay xuống bụng rồi chạm nhẹ, tôi thở mạnh, đem những tâm trạng tồi tệ như thể muốn hất văng ra khỏi người mình cho nhẹ lòng, chẳng đáp lời Dũng tôi đưa mắt nhìn ra phía ngoài …

Trời bây giờ đã khuya, dòng người càng thưa thớt cả bầu trời rộng lớn, cả thế giới mênh m.ô.n.g càng thấy tôi thêm nhỏ bé lại, giây phút này tôi chỉ ước ba tôi khoẻ mạnh rồi hai ba con sống những ngày tháng bình thường bên nhau là được...

Dũng thấy tôi ko trả lời anh cũng chỉ im lặng ,cả không gian vì hai đứa im lặng mà trở nên khó thở...Bất ngờ tự dưng từ xa tôi thấy một người đàn ông cỡ tuổi ba tôi đang đi tới,cách ăn mặc cũng lịch sự lắm kiểu cũng làm doanh nghiệp gì đó,gương mặt ông ấy đượm buồn, hối hả nhìn khắp nơi như đang tìm kiếm điều gì đó,xong sau khi ánh mắt ông ấy nhìn thấy tôi liền đỗi khác, mắt ông sáng lên nhanh chóng bước đi lại gần…

Giọng ông ta ồn ồn cất lời

-Cháu là Lam!

Tôi không biết ông ấy là ai, nhưng nhìn gương mặt đang lo lắng của ông ta tôi liền trả lời

-Dạ, cháu là Lam, thưa chú, chú là ai?

-Ta là bạn của ba cháu.Anh Lâm sao rồi cháu?

-Dạ ba con đang phẫu thuật bên trong chưa ra chú?

Tôi trả lời xong ông ấy liền ngồi xuống ghế chờ cạnh tôi luôn, tôi định hỏi ông ấy một chuyện giữa ba và ông ấy mối quan hệ như thế nào mà khiến cho nữa đêm một người đã ngoài 50 lại đi một mình đến bệnh viện để thăm bệnh. Thế nhưng trong đầu đang suy nghĩ định thốt ra câu hỏi thì đột nhiên phía ngoài bệnh viện lúc này có tiếng nhốn nháo làm tôi quay ra chú ý nên quên mất luôn việc mình cần hỏi.

Tôi tò mò đứng dậy cùng với Dũng đi ra xem, ko phải riêng tôi đâu mà nhiều người cũng chạy ra xem đông lắm

Bên ngoài một toán đàn anh đàn chị đang xúm lại nét mặt ai cũng đằng đằng sát khí xăm trổ đầy mình, họ như kiểu đứng chờ ai đó,vẻ mặt rất sốt ruột nói chuyện với nhau toàn những câu tục tĩu chợ búa.

Rồi sau đó tôi thấy tiếp một chiếc xe hơi khác chạy vào, cả đám xúm lại mở cửa xe họ dìu người trong xe ra
 
Chương 66


Tôi nhìn theo thấy hình như người đó nằm trên cáng bị ch.é.m m.á.u me nhiều lắm, họ tức tốc gọi bác sĩ sau đó đẩy bệnh nhân vào trong..

Tôi thấy má.u nên sợ, trong bụng nhanh chóng xuất hiện cơn khó chịu muốn buồn nôn nên tôi định đi vào trong cho bản thân ổn lại nhưng nào ngờ ngay giây phút chân tôi quay đi thì từ trong chiếc xe kia một người khác bước ra ngoài, ánh mắt tôi đang lướt qua bỗng sững người dừng lại trước bóng dáng quen thuộc ấy, tự dưng cảm xúc dâng trào trong lòng..là...là Tú mà, tại sao chú ấy…

Tú đứng đó gương mặt anh Quân nhưng lạnh lùng trầm tính , chú nhìn tôi chăm chăm, tôi cũng vậy mắt hướng nhìn Tú mãi ko rời trong sự ngỡ ngàng tột độ, cho đến khi Dũng bên cạnh lay vai tôi tôi mới giật mình

-Lam..em sao vậy? Bác sĩ ra rồi kìa?

Tôi quay lại nhìn Dũng, tim vẫn còn đập mạnh vì Tú nhưng nghe bác sĩ ra nên tôi liền quay đi theo Dũng vào trong...

Tiếng bác sĩ cất lên lần nữa

- Ai là người nhà bệnh nhân Nguyễn Văn Lâm ?

-Dạ tôi đây bác sĩ ba tôi sao rồi?

Tôi nhanh chóng hỏi lại?

Ông bác sĩ hạ cặp kính xuống, nheo nheo đôi mắt nhìn tôi sao đó gương mặt đổi khác khiến cho tôi hơi bị lung lay, may mà có Dũng đứng kế bên anh từ tốn hỏi



-Ông ấy sao rồi bác sĩ?

Ông bác sĩ sao khi nghe Dũng hỏi liền lắc đầu trả lời nhanh chóng

-Xin lỗi gia đình chúng tôi rất tiếc phải báo tin ca phẫu thuật không Tú công ? Mọi người vào nhìn mặt ông ấy lần cuối...

Ông bác sĩ nói xong liền quay đi đồng thờ tôi cũng ngã khụy xuống...ba tôi…ba tôi ko thể xảy ra được chuyện gì được. Trời ơi...từ bên ngoài tôi lếch vào trong phòng, vừa đau thương vừa nấc lên, may là Dũng còn bên tôi, anh dìu tôi vào sau đó chạy đi làm thủ tục chuyển xác ba tôi về.

Tôi đứng cạnh giường, nhìn ba tôi nằm đó cơ thể ông được trùm một tấm vải màu trắng.

Đưa tay lên run run giở tấm vải lên,nhưng vừa chạm đến gần bỗng dưng tôi giật mình khi ông chú lạ hoắc lúc nảy nhanh tay hơn tôi một bước

Tấm vải trắng tốc lên, gương mặt ba tôi trắng toát xanh xao xuất hiện, mắt ông nhắm nghiền…Tôi nhìn ba mà khóc ngất lúc mẹ mất do tôi còn nhỏ nên đâu hiểu gì được nỗi đau mất đi tình thân, dù buồn đó nhưng nỗi đau ko âm ỉ quặn thoắt như bây giờ ba tôi, từ ngày tôi và ông nhận nhau chưa bao giờ ông bạc đãi hay đối xử tệ gì với tôi cả, tình thương ông dành cho tôi rất nhiều, cả đời này tôi toàn gây phiền phức làm nặng gánh ông chứ chưa bao giờ tôi làm gì báo hiếu ông được chút nào cả.

Nhìn ba nằm im lìm tim tôi như vỡ nát, mắt tôi nhòe đi một mảng, ba người thân duy nhất trong cuộc đời tôi giờ đây đã ko còn nữa rồi, mà chẳng phải riêng tôi đâu ông chú lúc nãy mới vào, tự dưng khi nghe tin ba tôi mất ông cũng suy sụp tinh thần hẳn, lúc vào nhìn mặt ba tôi tôi còn thấy ông ấy rơi nước mắt nữa.

Mãi sau này khi chôn cất ba tôi xong tôi mới biết đúng như tôi đã từng suy nghĩ ông ấy là bạn đời của ba tôi, nhưng họ chưa bao giờ công khai cho ai biết cả, nếu như nỗi đau của tôi là nỗi đau mất đi tình thân, thì đối với ông ấy đó là nỗi đau chia xa, nỗi đau tình duyên bị cắt đứt, nghĩ lại tôi cũng thấy tội ông ấy quá, ông trời xui khiến họ là người có giới tính thứ ba cái thế giới mà chưa được mọi người công nhận.

..

HAI NĂM SAU



...

(Thời gian trước ba tôi mất, cửa hàng dần dần đứt vốn, nhờ có Dũng mà cửa hàng của ba tôi càng ngày càng phát triển chỉ trong vòng hai năm sau đã xây dựng lên Tú siêu thị) ...vẫn là Dũng đang làm chủ...có điều phía sau giấy tờ của cửa hàng đều đã chuyển nhượng mang tên tôi....

....

-Lam ơi...con lên lầu xem bé Bo sao mà nó khóc quá kìa con.

Là tiếng mẹ chồng tôi gọi?

Tôi đang nấu dở món bánh canh để xíu cả nhà ăn sáng nghe tiếng mẹ gọi nên lật đật tắt bếp xong chạy vội lên phòng.

Bình thường buổi sáng lúc nào bé Bo nó cũng dậy trễ lắm khoảng gần 8h nó mới dậy mà thằng bé cũng dễ tính, ko biết sao hôm nay lại khóc thét như vậy nữa…

Tôi mở cửa phòng tiếng Bo cứ gào khóc lên rất lớn, thằng nhóc nằm trong nôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tay chân đập loạn xạ. Tôi đi lại lo lắng ôm con lên áp vào lòng mình rồi vỗ vỗ lưng cho con yên tâm. Tôi dịu giọng lên tiếng

"Bo sao vậy. Mẹ nè...Bo của mẹ có đau chỗ nào ko con?

Như cảm nhận được hơi ấm từ mẹ bé Bo từ từ nín khóc chỉ lâu lâu nấc lên thôi. Tôi ôm con vào lòng, xoa xoa lưng con đi đi lại lại trong phòng cho con thoải mái, trong lòng thầm nhớ lại cái ngày ấy… Ngày của một năm mấy về trước.
 
Chương 67


Đầu óc tôi ngẩn ra thầm nhớ lại cái ngày của một năm mấy về trước. Thời gian đó ba tôi mới mất được một tháng tôi vì đau buồn sau cái chế.t của ba nên cơ thể tôi bị suy nhược rồi dẫn đến động thai.

Suốt thời gian tôi nằm viện dưỡng thai cũng may mắn cho tôi là còn có Dũng luôn bên cạnh chăm sóc và động viên nên dần dần tôi cũng nhanh chóng hồi phục, với lại bên cửa hàng của ba tôi để lại cũng là do anh chạy tới chạy lui để quán xuyến, từ đó cũng vì những ân tình của Dũng mà trong thâm tâm tôi lúc nào cũng nhắc nhở mình phải luôn nhớ ơn anh.

Thời gian trôi qua thoắt cái tôi ở viện khoảng một tháng thì tôi được về nhà, nhớ ko nhầm khi đưa tôi về Dũng còn ở lại nấu ăn giúp tôi cả buổi chiều, còn giúp tôi dọn dẹp, xong đâu đấy thấy tôi còn thức giấc anh mới đi lại ngồi cạnh giường tôi rồi nói với tôi rằng

-Lam? Anh và em nói chuyện một lúc được không em?

- Anh Dũng nói đi em nghe nè!

-Bây giờ em tính sao? Chuyện cái thai đó?

-Em nghĩ kỷ rồi anh em sẽ sống một mình rồi tự mình nuôi con em không lớn?

-Ba đứa bé có biết em mang thai không?

Nghe Dũng hỏi tự dưng tôi chợt lặng người lại. Trống n.g.ự.c phút chốc đập mạnh mấy nhịp liên hồi. Tú chắc là không biết, nhưng nếu Tú biết tôi mang thai con của chú ấy thì sao nhỉ mà thôi tốt nhất là Tú đừng biết thì hơn vì câu chuyện này chẳng vẻ vang gì? Chị dâu, em chồng, lại còn có con chung, nghe có vẻ thật nhảm nhí.

Nghĩ đến thôi tôi đã rùng mình, mối quan hệ này tốt nhất đừng ai biết đến là được. Khẽ thở mạnh tôi nhìn Dũng sau đó nở ra một nụ cười nhạt nhẽo rồi trả lời

-Không anh? Nhưng em nghĩ ko cần biết đâu..

Dũng nghe tôi nói anh gật nhẹ đầu, thoáng trong ánh mắt dường như đang suy tư điều gì đó một lúc sau anh chăm chú nhìn tôi nghiêm túc hỏi

-Anh có chuyện này muốn hỏi ý em , không biết em có đồng ý không?

Tôi nhìn Dũng có xíu ngạc nhiên vì theo tôi biết từ lúc tôi quen biết anh đến giờ chưa khi nào anh nói chuyện với tôi mà chần chừ như lúc này, tôi hơi tò mò muốn biết là chuyện gì nên liền hỏi lại



- Chuyện gì anh nói đi? Em với anh ko cần phải khách sáo vậy đâu?

-Lam nè, anh muốn lấy em làm vợ em đồng ý ko? thật ra anh cũng có thương em nhưng anh.

Dũng chưa nói hết câu tôi đã vội ngắt lời

-Em xin lỗi anh, em không thể đồng ý được ...em....

Lần này đến lượt Dũng cắt ngang lời tôi

-Em khoan hãy từ chối nghe hết anh nói đã.

Dũng vừa nói gương mặt anh chợt buồn,đôi mắt anh nhìn ra khoảng không rồi trầm ngâm. Dũng nói

-Thật ra anh thích em từ lúc mới gặp em nhưng anh 3 năm trước anh có quen người con gái, tụi anh yêu nhau nhiều lắm chỉ là lúc ấy nhà anh còn nghèo ba mẹ cô ấy ko chấp nhận anh nên ép gả cô ấy cho người khác tận ngoài Đà lạt. Anh sau vụ đó thất tình đ.â.m ra bị mất cảm giác, nói ko giấu gì em, phần dưới của anh bị liệt rồi. Anh cũng định ko yêu ai nữa ở cho đến suốt đời nhưng ba mẹ anh dạo này hối thúc dữ quá, anh lại sợ ông bà buồn, nếu em ko chê em cho anh được làm cha con em được không, chắc chắn ba mẹ anh sẽ vui lắm. Anh hứa suốt đời anh sẽ yêu thương và lo lắng chu toàn cho mẹ con em, đến lúc ba đứa bé đến nhận anh sẽ…

Dũng nói đến khúc ấy xong là anh nghẹn lời chẳng nói gì nữa cả.

Tôi nghe anh nói đến đó trái tim chợt như bị ai bóp nghẹn nữa muốn từ chối lại nữa ko muốn...Ko phải vì điều gì cả chỉ là tự dưng tôi thấy thương anh thôi, một người đàn ông chung thủy cuối cùng lại lận đận trong đường tình duyên rồi chịu thiệt thòi về phần mình hèn gì ngay từ khi biết Dũng cho đến bây giờ tôi thấy trong các mối quan hệ anh luôn nghiêm túc mà trong công việc cũng thế,vì vậy mà cho nên ba tôi lúc còn sống luôn khen ngợi anh hết lòng hết dạ..

Thế là trong vòng khoảng nửa tháng sau đó tôi được anh đón về, tôi vì nợ ân tình của anh, lại cần người chăm sóc, còn Dũng thì cần bức bình phong che chắn, cho nên mọi chuyện diễn ra đều thuận lợi. Dũng còn nói dối với ba mẹ anh là tôi có thai với anh, nghe xong hai ông bà không ngăn cản gì cả mà ngược lại mừng lắm còn lo tổ chức lễ cưới cho chúng tôi sớm hơn dự định.

Ngày đám cưới trong lòng tôi lúc ấy ko vui sướng gì đâu vì tính tôi ko thích nói dối gạt ai cả,nhưng Dũng cứ ở bên lo lắng cho tôi rất nhiều lại cực khổ với bên siêu thị của nhà tôi thấy vậy nên tôi chỉ biết dặn lòng cố gắng sống tốt thật tốt để đền ơn gia Dũng thôi.

Đột nhiên tiếng cu Bo khóc lên lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi,tôi vội quay về hiện thực ôm con vào lòng vỗ vỗ lưng con đung đưa sau đó ngọt ngào giọng trìu mến

"Bo ngoan,nín đi con. Bo ngoan nha ngoan nha, mẹ bế Bo nha.
 
Chương 68


Thằng bé ko biết sao hôm nay trở chứng tôi dỗ cỡ nào cũng ko nín, tôi rối quá ko biết làm sao nên liền nhanh chóng bế Bo chạy xuống lầu tìm mẹ chồng, vì nói thật từ ngày tôi sinh Bo đến nay nhóc con mười mấy tháng rồi toàn mẹ chồng lo cho bé nhiều hơn tôi vì bà cưng cháu lắm, ko cưng sao được khi nhà chỉ có mình Dũng là con trai một và ông bà vẫn nghĩ Bo là cháu ruột của mình.

Tôi bế Bo chạy gấp xuống thấy mẹ chồng đang đứng trong bếp nấu ăn thay tôi, tôi lật đật chạy nhanh đến vội nói với mẹ

-Mẹ...mẹ ơi cu Bo sao khóc dữ quá con dỗ nãy giờ nó ko nín, đâu mẹ coi cháu dùm con đi mẹ..

Mẹ nhìn Bo lo lắng nói

-Ừ đưa thằng nhỏ đây cho mẹ, ừm ừm sao vậy con...sao khóc vậy Bo của bà...ngoan nào..bà thương con nha..

Bà vừa vỗ vừa đưa tay ra ôm lấy Bo vào lòng mà Bo giống như bện hơi bà nội vậy đó,bà nội vừa bế là nín liền hà riết rồi không biết nó có phải con của tôi ko nữa…

Mẹ chồng tôi bế Bo ra ngoài một lúc tôi đang trong bếp dọn chén đũa ra ngoài bàn chuẩn bị ăn sáng thì đột nhiên có một vòng tay ôm tôi từ phía sau làm tôi giật mình lỡ tay rơi cái bát xuống nền gạch vỡ nát tiếng mảnh vỡ vang lên nghe xoảng...xoảng...

Tôi giật mình quay lại, thì ra là Dũng, hôm nay lại còn hù tôi. Tôi liếc xéo anh một cái rồi định khom xuống nhặt mấy mảnh chén vỡ thì chợt anh ngăn lại...

-Em đứng im đi để anh nhặt cho. Coi chừng đứt tay em đó.

Dũng vừa nói anh vừa liền vội nhặt mấy mảnh vỡ bị bể, anh đem bỏ vô thùng rác sau đó anh phụ tôi dọn đồ ăn sáng lên lại nhà.

Hai vợ chồng cùng làm cùng trò chuyện, tôi có hỏi sao hôm nay anh dậy trễ mà đến giờ cũng không lo chuẩn bị đi làm thì mới biết thì ra hôm nay anh nghĩ làm ở nhà để tiếp bạn...

...Sau một lúc nhỏng nhẻo với bà nội thì cuối cùng Bo cũng nín, thấy mẹ chồng bế con đi vào tôi mới vội đi vào phòng mời ba chồng mình ra ăn sáng luôn.

Ở nhà này nói mà về dậy trễ nhất là phải nhắc đến ba chồng tôi. Nghe nói từ ngày mà ba với mẹ chồng tôi về hưu thì ông giống như kiểu bị trầm cảm, suốt ngày chỉ ở nhà chẳng đi đâu cả, nhưng được cái quyền lực tiền bạc trong nhà vẫn là do ông nắm quyền chớ mẹ chồng tôi ko xớ rớ gì vào tới được.



Cả nhà đang quây quần ăn sáng thì bên ngoài cửa tôi nghe có tiếng xe hơi chạy vào bóp kèn inh ỏi.

Thấy nhà có khách tôi tính đứng dậy đi ra mở cửa nhưng nhìn sang đã thấy Dũng đứng lên đi trước, gương mặt anh thoáng thấy rất vui...Còn tôi không hiểu sao trong lòng đột nhiên xuất hiện có cảm giác gì đó rất lạ, vừa hồi hộp lại vừa khó chịu cho nên Dũng vừa bước ra khỏi nhà tôi cũng nhanh chóng hướng mắt nhìn theo ra phía bên ngoài..

Ngoài cửa trước mắt tôi là chiếc xe màu đen quen thuộc xuất hiện đang từ từ lăn bánh chạy vào, tim tôi vô thức tự dưng nhảy vọt lên muốn tung ra khỏi lòng ngực.

Nếu như tôi nhìn và nhớ ko lầm thì chiếc xe đó làm của Tú mà, tại sao chú ấy lại chạy tới nơi này làm gì? DŨNG và TÚ ruốc cuộc từ khi nào đã trở Tú bạn với nhau...

Trong đầu tôi ong ong cảm giác sợ sệt xuất hiện, tôi lùa vội chén cơm còn dang dở sau đó lật đật bế cu Bo lên phòng để tránh mặt, lúc vừa đứng dậy đi mẹ chồng tôi có hỏi

-Sao nay con ăn ít vậy Lam..ngồi xuống ăn thêm đi con đưa Bo mẹ bế cho?

-Dạ con ăn no rồi mẹ với lại để con bế Bo lên phòng cho anh Dũng tiếp khách,chứ để Bo dưới này nói phá thì phiền người ta nữa mẹ ạ..

" Ừ vậy thôi con ôm Bo đi đi.

"Dạ mẹ...

Tôi bế Bo đi vội lên phòng cũng là vừa lúc Dũng dẫn bạn vào nhà, tôi đứng nép vào phía bức tường rồi tò mò nhìn xuống, quả nhiên tôi đoán ko sai, người đang được chồng tôi dẫn về nhà chơi là .... Tú

Nhìn Tú đi vào mỗi bước đi của chú ấy dẫm lên nền nhà là bấy nhiêu nhịp tim của tôi đập trong lo sợ, vẫn dáng vẻ ấy ,vẫn áo sơ mi quần tây ấy, tay áo còn được Tú xoắn lên trông rất gọn gàng nhìn Tú nổi bật hẳn, vẫn là con người ấy, người mà trong đêm đó đã để lại trong cuộc đời tôi một vết cắt khó quên.

Tú đi vào tôi thấy chú ấy và Dũng nói chuyện rất rôm rả như đã thân nhau từ trước làm tôi càng lúc càng khó hiểu, cả hai ngồi xuống ghế đột nhiên để ý tôi thấy Tú ngước mắt nhìn lên bức tường có gắn tấm ảnh cưới của tôi và Dũng đôi mày Tú phút chốc nhíu lại, cứ chăm chăm nhìn miết..
 
Chương 69


Tôi đứng trên này cũng vì thái độ đó của Tú mà tự dưng hồi hộp theo, người dưới đó đã một thời gian dài không gặp. Lúc trước tôi cứ nghĩ tôi và Tú là một sai lầm nhất thời nhưng bây giờ ngay cả khi xa nhau một thời gian dài gặp lại, tôi có cảm giác tự dưng tim mình nhói lên cảm giác lâng lâng bồi hồi mà cảm giác đó tôi chưa từng bắt gặp khi ở bên cạnh Dũng

Ngày trước cứ nghĩ hai đứa chẳng phải là yêu đâu mà là tại thời điểm đó tôi một mình Tú cũng một mình hai trái tim cô đơn nên tạo ra sóng gió vậy thôi. Nhưng... đời đâu ngờ đến được sau cái đêm lầm lỗi ấy chúng tôi đã có cu Bo trên đời nhưng cuộc sống mà đâu có khi nào dễ dãi cho bản thân mình, nếu tôi và Tú cương quyết ở bên nhau miệng xã hội này làm sao chúng tôi thoát được

Tôi thở dài ôm Bo tựa vào tường,đôi mắt ngân ngấn nước, tôi tội nghiệp cho Bo, thầm nghĩ giá mà ngày đó tôi và Tú không phải mang danh chị dâu em chồng, tự nguyện yêu nhau thì Bo đâu phải sống xa ba ruột của mình. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại nếu không có Dũng đứng ra giúp đỡ che chở cưu mang cho mẹ con tôi thì không biết giờ này tôi với Bo sẽ ra sao nữa…

Một bên là quá khứ, một bên là hiện tại để mà lựa chọn tôi chỉ có thể chọn ở bên Dũng ù sao tôi cũng đã là vợ anh rồi..

...Đột nhiên bất ngờ cu Bo trong vòng tay tôi khóc ngất, tôi giật mình nhìn xuống con đung đưa vỗ về lạ thay hôm nay ko biết Bo bị gì mà khóc suốt tôi bị rối định ẵm Bo vào phòng dỗ rồi cho con uống sữa nhưng ko ngờ bên dưới tôi nghe tiếng Dũng nói với lên. Bất chợt tôi cũng thấy Tú đang ngước lên nhìn mình

"Sao Bo khóc quá vậy e.? Bế con xuống đây anh dỗ cho nè

" D...ạ...

Tôi từ từ bế bo xuống mà đôi chân tự dưng như có tảng đá đeo vào nặng trịch,trong lòng không muốn đối diện với Tú một chút nào nhưng biết sao được Dũng đã gọi xuống không lẽ tôi lại từ chối ..

Tôi bế cu Bo đang khóc ngất trong lòng định bụng sẽ đưa cho Dũng vỗ thử nào ngờ đâu cu Bo vừa mới nhìn thấy Tú, thằng bé bỗng nín khóc rồi đưa hai bàn tay mũm mĩm bé xíu chìa về phía Tú ý muốn cho Tú bế nó

Trong khoảnh khắc này tim tôi thoáng run lên, cơ thể lạnh ngắt, giờ đây tôi mới khẳng định được rằng người xưa nói cái gì cũng đúng, đúng là tình cha con thiêng liêng nhất có lẽ cu Bo đã cảm nhận được Tú là ba ruột của mình hôm nay sẽ đến nên sáng giờ nó cứ khóc hoài.

Tôi chột dạ nên đưa đôi mắt nhìn sang phía Dũng thì thấy Dũng cũng đang nhìn tôi và Cu Bo chầm chầm đôi mày anh nhíu lại sau đó nhìn lại Tú rồi nhìn cu Bo một lần nữa, ánh mắt anh thấp thoáng tia nghi hoặc.

Tôi bắt đầu bất an mình chắc chắn Dũng không nghĩ gì đâu, dù tôi biết có thể sẽ có một ngày anh sẽ biết ba ruột của Bo là ai nhưng đó là chuyện của sau này chứ bây giờ tôi ko muốn và thật sự tôi ko muốn Dũng bị tổn thương…



Định bụng bế cu Bo đi nhanh ra ngoài cho đỡ ngột ngạt ai dè cùng lúc Tú lại đứng lên, môi Tú hơi mỉm cười rồi đưa tay qua ôm cu Bo, tôi nữa ko muốn cho Tú bế con nhưng thấy vậy thì hơi vô duyên quá nên miễn cưỡng giao Bo cho Tú..Càng ko thể ngờ được trong vòng tay của ba mình cu Bo liền cười toe toét...

....Tú ở lại nhà tôi một lúc thì ra về lúc Tú về tôi cũng ko tiển vì lúc ấy bận đi công việc với mẹ chồng mình, chỉ khi đến tối khi cu Bo ngủ hai vợ chồng có thời gian tâm sự tôi mới bắt đầu lâng la hỏi Dũng

"Anh…người hồi chiều là bạn anh à?

Dũng nhìn tôi đôi mắt anh thoáng buồn sau đó anh dụi điếu thuốc đang hút dở vô cái gạc trên bàn, anh nhìn tôi giọng anh khàn khàn trả lời ,mà linh cảm cho tôi biết hôm nay anh rất buồn vì sống với nhau đã lâu tôi hiểu khi nào buồn rất nhiều anh mới hút thuốc thôi

" Em biết Tú đúng ko Lam?

Tôi ngạc nhiên xen lẫn ấp úng,với Dũng tôi ko thể nói dối nên sau vài giây tôi đành cúi đầu thừa nhận

"Tú cũng là ba ruột của Bo đúng ko Lam?

Tôi giật mình ngước lên nhìn đăm đăm về phía Dũng sau đó hỏi lại

" Tại sao...anh...anh lại hỏi như thế?

Lần này đột nhiên Dũng cười, nụ cười nửa miệng buồn bã anh buông lời rất nhẹ nhàng

"Vì nhìn thế nào cu Bo cũng rất giống Tú nếu ko phải con ruột vậy em nói xem tại sao họ lại giống nhau đến thế chứ?
 
Chương 70


Tôi nhìn Dũng trong lòng nghẹn đắng, từ lâu anh đã bao dung tôi quá nhiều rồi, bây giờ giấu anh cũng chẳng được, mà thừa nhận cũng ko xong, chẳng phải vì tôi sợ gì, chỉ là tôi sợ anh đau lòng thôi,có ai ko buồn khi vợ mình có con riêng với người khác chứ, dù có bao dung rộng lượng đến mức nào..

Tay tôi bấu chặt cổ họng khô khốc ko nói được Tú lời cứ nghèn nghẹn mãi trong lòng.Mãi cho đến khi Dũng lên tiếng hỏi tôi lần nữa

"Lam nói đi em. Tú là ba ruột cu Bo đúng ko?

"Em...

-Đúng Ko?

Dũng ko còn kiên nhẫn anh gằn lên, khiến cho tôi sợ hãi liền run run gật đầu đáp lại

" Dạ. Tú là ba ruột của Bo nhưng anh ơi em với chú ấy đã lâu ko liên quan gì nhau rồi anh tin em đi..

Lần nào tôi thấy Dũng đứng dậy anh hít một hơi thật sâu đôi tay anh nắm chặt Tú quyền rồi anh đi lại đ.ấ.m mạnh vào bức tường

Rầm!

Tôi sợ hãi ngồi sát cạnh giường trong lòng lo sợ và lo lắng khi nhìn thấy tay anh chảy máu. Anh cười khổ đôi mắt anh đỏ ngầu

“Hóa ra cậu ta phí công phí sức tiếp cận anh nhiều đến như vậy tất cả điều là có mục đích từ trước…



Dũng thốt ra câu đó khiến tôi chợt thấy khó hiểu, đan xen là nỗi bất an? Ngây người nhìn Dũng, tôi tự hỏi ý anh muốn nói là gì đây? anh nói Tú từ lâu đã có ý đồ là sao? TÚ đã làm gì để anh nói như thế.?Tôi định hỏi tiếp nhưng lại sợ, bây giờ anh đang kích động nếu tôi hỏi chuyện của Tú anh sẽ nghi ngờ tôi quan tâm đến Tú thì lại không hay nên chỉ còn cách tôi im lặng là tốt nhất.

Dũng với gương mặt tức giận đỏ hẳn lên nhưng vừa nói xong chắc anh biết mình lỡ lời nên anh cũng ko nói gì nữa cả mà sau đó anh đi lại mở cửa sổ ra rồi đứng nhìn xuống lòng đường quay lưng về phía tôi.

Nhìn tấm lưng vừa dài vừa rộng, nội tâm của người đàn ông càng sâu, dáng anh đứng đó cô đơn đến cùng cực. Tôi hiểu nếu là người khác có lẽ họ sẽ chử.i bới dày xéo tôi rồi, dù là hôn nhân tự nguyện hay sắp đặt đi nữa người đàn ông cũng ko rộng lượng và đủ bao dung đến vậy đâu.

Đằng này chồng của tôi lại khác, anh cao thượng đến mức một mình tự ôm đau thương về mình chứ ko để tôi phải gánh chịu chuyện gì cả. Thà anh chịu lỗi chứ anh ko muốn tôi phải có lỗi với anh.

Tôi hiểu Dũng cũng là đàn ông, anh cũng có cảm giác. Hôm nay lại đối diện và biết Tú từng là người đã từng với vợ mình thử hỏi ai trong tình huống đó mà ko buồn dù cho từ lâu anh đã biết cu Bo không phải con anh, nhưng thà đừng biết ba đứa bé là ai chắc chắn anh cũng không buồn nhiều đến mức này, nhưng lúc này thay vì anh cáu bẩn, anh quậy lên tanh bành thì ngược lại anh lại tự ti về bản thân mình nên ko tỏ ra thái độ gì với tôi nữa cả.

...Đêm càng về khuya, sương càng dày đặt đồng thời không khí lạnh càng xuống thấp. Tôi cảm thấy mình cũng có lỗi nên nhẹ nhàng đi lại luồn tay vào eo anh rồi ôm thật chặt. Dũng vẫn đứng im đó mặc tôi làm gì thì làm tôi ôm anh nép đầu vào tấm lưng anh cảm nhận được cơ thể anh run lên hòa với mùi đàn ông. Tôi siết chặt đôi tay mình ôm anh một lúc sau đó mới nhỏ nhẹ thủ thỉ đủ để mình tôi và anh nghe

" Anh giận em đúng không Dũng? Nhưng chuyện này anh đã biết trước rồi mà sao còn trách em chứ? Chúng ta đã là vợ chồng, thời gian qua không dài không ngắn, tuy giữa chúng ta mối quan hệ như thế nào thì với em em vẫn xem anh là chồng em. Em hoàn toàn không còn nhớ đến ai nữa cả. Anh tin em không?

Dũng nghe tôi nói anh liền xoay người lại nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, thở hắt một hơi sao đó anh trả lời

"Anh không giận em. Chỉ là anh hơi khó chịu thôi

Tôi nghe câu trả lời này trong lòng liền nhẹ bớt đi gánh nặng, mà cũng nhận ra Dũng thật tội nghiệp nên sau đó tôi đã không chần chừ nhón chân lên hôn nhẹ vào má anh rồi hỏi lại

-Sao anh khó chịu hả? có phải vì Tú xuất hiện ko? Nếu vì chuyện đó thì anh yên tâm đi. Em ko nghĩ ngợi gì đến Tú nữa đâu. Chuyện của quá khứ đừng khơi lại nữa, bây giờ em chỉ cần anh và con bên em là đủ rồi.
 
Chương 71


Nghe tôi nói xong Dũng chợt nhìn tôi đắm đuối sao đó anh gắt gao ôm lấy tôi vào lòng, tôi có thể cảm nhận được cơ thể anh rất nóng, rạo rực hẳn lên.

Từ ngày về chung một nhà với anh đến bây giờ nói thiệt là chưa bao giờ tôi nhận được một chút xíu cảm giác thân mật nào với anh cả, vì lúc trước cưới Dũng đã nói với tôi rồi rằng anh ko còn cảm giác với phụ nữ, cái đó của anh cũng đã bị liệt rồi, chỉ là anh thương tôi muốn giúp gia đình tôi nên chúng tôi cưới nhau thôi. Thậm chí là trong căn phòng này mỗi khi tắt đèn đi ngủ là Dũng liền phóng lên sopha ngủ đến sáng, còn tôi nằm trên giường…

Ban đầu khi mới về chưa có tình cảm gì tôi thấy chuyện đó là rất bình thường, nhưng khi được vài tháng tôi thấy ko ổn với sợ mẹ chồng tôi phát hiện nên khi sinh Bo được tròn sáu tháng tôi đã gạ anh ngủ chung, cũng tìm mọi cách để bên anh, cũng muốn hai chúng tôi thật sự là một cặp vợ chồng thực thụ rồi cùng nhau nuôi dạy con nên người nhưng cuối cùng sau bao nhiêu nỗ lực của tôi thì Dũng vẫn trơ trơ dần dần tôi đành bỏ cuộc vì bất lực

Vậy mà hôm nay, ngay lúc này anh lại phản ứng...Anh ôm siết chặt tôi vào lòng sau đó cúi xuống đối mặt tôi sau đó đặt lên môi tôi một nụ hôn ấm áp. Môi anh cứ thế miết lấy môi tôi, đầu lưỡi ko yên phận luồn lách vào trong khoang miệng tôi mang theo hương vị kẹo bạc hà mát lạnh ngay đầu lưỡi.

Lần đầu tôi thấy anh chủ động nên bất ngờ dữ lắm đơ ra cả người ko kịp bắt nhịp chỉ biết trốn mắt nhìn theo thôi sau một lúc tự thấy mình cũng cần nên đáp trả nên mới lần mò đáp lại..

Dũng thấy tôi nhiệt tình anh liền dừng lại sau đó anh hôn lên trán tôi rồi anh cười nhẹ nhanh chóng bế tôi đặt lên giường.

Lần đầu tiên với Dũng thế nhưng không hiểu sao tôi lại nhớ đến Tú, nỗi nhớ từng giây từng phút cứ quặn lên khi tôi ở dưới Dũng cho nên tự nhiên bản năng trong tôi cũng trở nên gượng gạo mà không thể hoà lại với Dũng. Nhưng để từ chối anh thì tôi không đủ can đảm vì với Dũng anh không có lỗi nếu như hôm nay buộc mình phải trao anh thì cũng coi như là hôm nay tôi báo đáp những ân tình của anh và thực hiện nghĩa vụ làm vợ của mình luôn vậy, bởi vậy mà sau khi nghĩ thông suốt tôi đã vòng tay tôi lên ôm lấy cổ Dũng nhìn anh với đôi mắt gợi tình.

Dũng bế tôi đi lại cạnh giường sau đó đặt nhẹ tôi nằm xuống rồi nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy tôi đang mặc trên người tôi ra, anh hôn hít nhào nặn hai bầu ngự.c của tôi. Tôi nằm đó im lặng, tâm tư dằn xé nhưng đành cố mỉm cười để gượng gạo hòa nhịp theo anh.

Cảm giác cơ thể tôi ở dưới Dũng phút chốc nóng lắm tuy rằng thời tiết hôm nay nhiệt độ đã hạ thấp rồi cả hai đầy mồ hôi, nhất là Dũng tôi thấy anh vừa khom xuống , đưa miệng ngậm lấy bầu ngự.c tôi mà gương mặt anh thêm nhăn nhó, cơ thể rịn mồ hôi tuôn ra như tắm.



Cứ nghĩ người anh đang rạo rực nên sẽ táo bạo cởi nốt những gì trên người của anh ra và lao vào tôi thì đột nhiên bàn tay anh đang bóp ng..ực của tôi liền buông ra, rồi anh nhanh chóng bước vào trong phòng tắm chốt cửa lại cái rầm.

...Tôi sững người nhìn theo. Tuy có chút bất ngờ và khó hiểu với cái hành động này của Dũng nhưng cứ nghĩ anh vào tắm rồi sẽ ra nên dù hơi hoang mang tôi vẫn không vội mặc đồ vào mà nằm im đó rồi vơ vội cái chăn lên đắp ngang n.g.ự.c chờ đợi… tôi chờ mãi... Chờ mãi trong mớ suy nghĩ hỗn độn không có câu trả lời, mà cũng không biết vì sao Dũng lại đi tắm giờ này?

Một lúc sau khi cánh cửa mở ra tôi nhanh chóng nhìn vào. Dũng đi ra gương mặt anh buồn so trông rất khó coi, tôi đang ko hiểu anh muốn gì ai ngờ anh đã đi tới cạnh giường tôi đang nằm .

Mặt anh buồn buồn nói với tôi một câu khiến cho tôi muốn cụt hứng

"Em mặc đồ vào rồi ngủ sớm đi, anh ra ngoài một lúc

Tôi ngớ người, trong lòng khó hiểu vội định vặn lại hỏi anh tại sao nhưng ko kịp Dũng đã nhanh chân bước ra ngoài đúng lúc điện thoại tôi lại có tin nhắn báo đến. Tôi vội mở ra xem và hơi ngạc nhiên vì là số lạ..

…Nội dung tin nhắn

"CHÀO CHỊ LAM, lâu rồi ko gặp?
 
Chương 72


....

Đọc cái tin nhắn đó xong tôi cũng ko mảy may gì tới vì đang còn khó hiểu cái vụ của Dũng. Tôi thừ người rồi tự đặt ra câu hỏi tại sao anh lại như vậy chứ? Nếu mà trong tình cảnh này theo tôi nghĩ chắc chả có thằng đàn ông nào tự dưng bỏ cuộc nữa đường thế này đâu .

Có chẳng??

...1 là Dũng có vấn đề về sinh lý

...2 là anh có bồ bên ngoài.

Nhưng mà cái giả thiết thứ hai tôi nghĩ chắc ko vì bình thường Dũng đi làm về đúng giờ lắm, không la cà quán xá mà lại hay quan tâm tôi với cu Bo nữa nên tôi chắc vụ có bồ anh ko có rồi.

...Vậy chỉ còn một lý do hay là anh yếu sinh lý thật, vì lúc trước anh đã có nói với tôi rồi. Nhưng nếu yếu tại sao lúc nảy anh lại có hành động như thế lạ thật.

Tôi tự hỏi trong lòng mà chẳng có câu trả lời nào thiết phục cả. Với Dũng tướng tá ngon lành, đẹp trai, con nhà giàu...vv

Ko đâu??? Tôi lắc đầu phủ nhận

Nhưng càng thắc mắc thì tôi lại càng bị cuốn sâu vào vòng tơ rối vì chuyện này là chuyện tế nhị làm cách nào để tôi hỏi anh bây giờ mà hỏi không khéo có khi còn chạm vào lòng tự ái của anh nữa chứ chẳng đùa

Khó hiểu thật. Tôi thở dài rồi lật chăn ngồi dậy mặc quần áo vào sau đó ngồi tựa lưng vào gốc giường tiếp tục suy nghĩ.

Nghĩ bâng quơ một lúc tôi hướng mắt nhìn lên đồng hồ bây giờ là 11h đêm , khuya rồi anh ko ngủ mà còn đi đâu được chứ…?

Tôi bỏ chân xuống giường rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng định tìm Dũng và gọi anh vào ngủ.



Mò mẫm đi xuống định bật công tắt đèn bên ngoài thì tự dưng tôi nghe tiếng nói của ai xì xào, tôi bước nhẹ nhàng cho ko gây ra tiếng động rồi nép vào sát bức tường mà tim đập thình thịch như sợ bị lộ...Bất ngờ tôi thấy Dũng đang đứng gần cầu thang, tay anh cầm điện thoại hình như nói chuyện với ai đó..

Tôi cũng tò mò nên liền cố gắng lắng tai lên nghe thử

Tiếng Dũng nói chuyện nho nhỏ nhưng cũng đủ để tôi nghe thấy

"Anh đang ở nhà, khuya rồi em ngủ sớm đi.

-.........

"Mai anh qua đón em sớm. Ok chúc em ngủ ngon, bye em.

Dũng nói xong liền tắt điện thoại, tôi sợ anh phát hiện ra tôi đang nghe lén nên nhanh chân chùn vào phòng trước rồi nằm xuống giường giả vờ như mình đã ngủ rồi nhưng trong lồng n.g.ự.c bây giờ như hàng ngàn tấn đá đang đè nặng mình.

Vậy có lẽ là ko phải anh yếu sinh lý mà tại vì lúc nãy bồ anh gọi cho anh nên anh ko thèm đếm xỉa gì đến tôi nữa. Tôi bổng tự cười khổ trong lòng vì tôi đã đề cao bản thân mình quá…

Cứ nghĩ anh sẽ yêu thương tôi mãi mãi nhưng tôi đâu ngờ.m, mà nếu bây giờ có ghen tôi cũng ko đủ tư cách.

Bởi trước khi cưới tôi đã nói với anh rằng nếu sau anh tìm được người tốt hơn tôi thì tôi và cu Bo sẽ ra đi.

Tôi nói mạnh miệng như thế thì làm sao bây giờ tôi ghen được chứ? dù cho những gì Dũng đã làm, và cái lý do lúc trước anh nói với tôi là anh nói dối, hoặc người con gái ấy đã quay về nên cảm giác của anh đã dần thức tỉnh nhưng dù là lý do gì đi nữa cũng ko khỏi phủ nhận rằng lúc này tôi đang đau thấu tận tâm can…Cứ nghĩ rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười với tôi sau bao ngày sống trong nước mắt và cay đắng, nhưng cuối cùng tôi, người thay thế vẫn là người thay thế, cuộc đời này với tôi…Chưa bao giờ là ổn. Tôi nằm im lặng một lúc sau nghe được tiếng Dũng mở cửa phòng nhè nhẹ rồi anh đi lại nằm xuống cạnh tôi. Tôi đang quay mặt vào trong ko thấy anh được nhưng tôi cảm nhận bên kia phần nệm đang được lún xuống. Sau một lúc Dũng ngủ ngon lành, tôi nghe hơi thở anh đã thở đều đều nên tôi mở mắt rồi quay qua nhìn anh.

Người ta nói vợ chồng ko tình cũng nghĩa, ko yêu nhưng sống lâu cũng thương, với lại tôi đã quyết định sống suốt đời với anh vậy mà khi tôi chưa từ bỏ anh đã có người khác. Trên đời này tốt nhất đừng tin tưởng bất kỳ lời nói nào của đàn ông cả...

Tôi nhìn anh mà lòng tự nhiên buồn ảm đạm, nếu anh có người khác có thể nói trực tiếp cho tôi biết mà, tôi đâu có nhỏ nhen đến mức ko cho anh quyền lựa chọn mà anh phải giấu giếm tôi như thế. Tôi là tôi chỉ tội cho cu Bo thôi, nhóc con đâu biết gì nó mến Dũng nữa giờ mà có ra đi chắc con nó nhớ ba lắm…
 
Chương 73


Nghĩ đến thôi tôi đã đau lòng, tôi nhìn Dũng rồi bật khóc ngon lành, hai dòng nước mắt chảy dài đến mức lỗ mũi nghẹt cứng ko thở được cứ sụt sùi hoài, cứ thế nằm suy nghĩ bâng quơ đến sáng cũng ko tài nào chợp mắt được, vừa muốn im lặng mặc tình cho anh muốn làm gì thì làm, nhưng cuối cùng lại chán nản mà thoái chí.

Ngày hôm sau

Đúng như tôi đoán vừa sáng là Dũng đánh xe đi mất, tôi biết anh đi đâu nhưng lúc anh còn trong phòng tôi vẫn giả vờ hỏi. Dũng trả lời rằng anh đi gặp đối tác làm ăn tôi chỉ nhẹ mỉm cười rồi chào anh nhưng trong tim như có ai đó đang bóp nghẹn rồi, nhiều khi mình đã biết được việc họ làm nhưng vẫn chấp nhận lý do nói dối của họ thấy sao mà nực cười...

Ăn sáng xong xuôi do hôm nay ở quê mẹ chồng tôi có đám giỗ ông bà nên ăn xong là ba mẹ đã lên xe về quê sớm.

Dũng thì đi chơi với bồ nên nhà chỉ còn lại tôi với cu Bo thôi.

Tình cờ hôm nay rảnh rang trời lại thêm mát tôi liền tính bồng Bo ra công viên cho Bo chơi cho thỏa mái…Thế là sau khi tiễn ba mẹ đi tôi lập tức lên lầu trông chừng cu Bo thằng nhóc hôm nay dậy trễ nên khi tắm rửa cho con ăn uống rồi cũng khoảng gần 10h mới đi ra khỏi nhà...

Do nhà gần công viên nên mẹ con tôi quyết định sẽ đi bộ cho giãn chân, tôi một tay bế Bo vào lòng, một tay cầm nón che nắng cho con khi đang định bước đi qua đường thì bất ngờ có một chiếc xe chạy cái vù qua tiếng xe nổ bô nghe rầm rầm…

Tiếp đó tôi ko kịp tránh nên bị hất văng lên rồi rồi rơi tự do xuống nằm trên đám cỏ...

Tôi hoảng hồn sau cú ngã như trời sập, cơ thể đau nhức tay chân m.á.u me lồm cồm bò dậy rồi hoảng loạn đưa mắt nhìn dáo dác, con tôi đâu rồi tôi vừa bế Bo trong tay tôi mà, và rồi tôi hoảng hốt tim đập liên hồi khi nghe tiếng con tôi khóc, tôi mừng rỡ hướng mắt về phía lòng đường.

Bo nằm đó cất tiếng khóc yếu ớt vang lên, bên dưới m.á.u chảy đỏ thẫm ướt mặt đường. Tôi sững sờ muốn đứng lên chạy về phía con nhưng chân tôi mềm nhũn ko đứng lên được chỉ có thể vừa khóc vừa lếch đi lại phía con tôi đang nằm vừa lúc có mấy người đi đường tốt bụng xúm lại ẵm con tôi lên dùm rồi họ gọi xe cấp cứu, còn cái người tông mẹ con tôi đã chạy mất ...

Hai ba người khác thì đi lại đỡ tôi dậy...Lúc tôi được dìu lại gần Bo con tôi đã ngất đi rồi, tôi lo lắng trong lòng tràn đầy sợ hãi, con tôi mà có chuyện gì chắc tôi ko sống nổi mất chỉ biết cố gắng lên tiếng m.ô.n.g nhờ mọi người cứu con tôi sau đó tôi cũng ngất đi luôn, trước khi ngất tôi còn nghe mọi người nói rằng con tôi yếu rồi, ko đợi xe cấp cứu tới kịp phải nhanh lấy xe máy đưa gấp vào bệnh viện thôi.



Khi tôi tỉnh lại đồng hồ đã điểm gần 10h đêm.

Tôi bật dậy dáo dác nhìn xung quanh, căn phòng bệnh viện trắng toát đầy mùi thuốc khử trùng, trên tay tôi còn đang được gắn kim truyền nước biển, tay chân thì trầy trụa m.á.u rỉ ra từ các vết trầy làm cơ thể tôi đau nhức lắm.

Mà ở đây là khoa ngoại nên ko chỉ riêng mình tôi nằm đâu còn hai ba bệnh nhân khác nằm nữa, chủ yếu là bị thương do xe cộ tông nhau, tôi ngó nhìn xung quanh mới sực nhớ lại mọi chuyện rồi nhanh chóng giật dây nước biển trong bình truyền ra khỏi tay mình.

Chị giường kế nên đang chăm chồng thấy tôi phản ứng liền chạy thật lẹ sang níu tay tôi ra rồi chị ấy quát

-Ê ế cô kia cô khùng hả đang truyền nước mà giật kim ra rủi bị sốc thì sao?

Tôi nghe chửi tự dưng bị kích động nước mắt ào ạt tuôn xuống rồi òa lên

-Chị ơi..con..con..em sao rồi chị ơi..bé nó bị xe tông với em..máu nó chảy m.á.u nhiều lắm Chị ơi...con em mới 10 mấy tháng thôi...em phải ra tìm con em....

-Trời sao mà thương vậy em, rồi người nhà em đâu…Mà thôi để chị ra kêu bác sĩ vô tháo ống truyền ra cho e rồi chị dìu em đi tìm con em

-Dạ vậy em phiền chị quá. Em cảm ơn chị nhiều

-Không có gì đâu em.

Chị ấy đi rồi có mấy người trong phòng cũng quay sang hỏi tôi sao bị xe tông rồi người nhà đâu ko vào? Tôi chỉ trả lời qua loa cho có vì vừa đau vừa mệt lại đang sốt ruột cho tình hình con trai của tôi nửa...Khoảng 5p sau chị và cô y tá đi vào, cũng may là chay nước biển truyền cho tôi đã gần hết nên cô y tá rút ra cũng ko phàn nàn gì cả, chỉ là do lúc nãy tôi rút sợi dây chuyền ra bị lệch m.á.u nó chảy ngược ống hơn nhiều với kim tim bị tuột ra nên giờ gắn lại cảm giác nó vừa đau vừa xốn thôi…
 
Chương 74


Xong xuôi đâu đấy tôi lập tức vội bỏ chân xuống giường với sự giúp đỡ của chị cùng phòng rồi cả hai chị em đi lại phòng cấp cứu…

Đi tới phòng cấp cứu cánh cửa phòng đang đóng, đèn bên trên đang sáng có nghĩa rằng bên trong bệnh nhân bên trong đang được phẫu thuật..

Tôi định đi vòng vòng tìm cu Bo thì chị ấy thấy tôi còn yếu nên chị bảo tôi ngồi xuống hàng ghế chờ nghỉ trước, còn chị sẽ đi tìm con tôi giùm, nói xong là chị nhanh chóng bỏ đi liền nên tôi cũng chưa kịp nói lời gì cảm ơn chị cả, ngược nhìn theo sự nhiệt tình của chị, bỗng dưng tôi thấy ấm áp lạ kỳ vì trên đời này vẫn còn người tốt đấy chứ,chỉ mới quen biết ko lâu mà chị đã rất nhiệt tình và giúp đỡ tôi rồi, nếu mà đem so sánh có khi người trong nhà còn ko bằng chị nữa...

Chị đi rồi tôi liền lê lết cái thân tàn đi lại hàng ghế chờ đối diện phòng cấp cứu để chờ,vừa chờ đợi vừa lấy điện thoại trong túi ra cũng may chiếc điện thoại không bị hư gì cả, chỉ hơi nứt màn hình xíu thôi, tôi nhanh chóng bấm vào dãy số điện thoại quen thuộc rồi ấn gọi.

…Một hồi chuông dài vang lên

Tút...

Tút...

Tút....

Tút...

"Alo... tiếng của Dũng

" Anh đang đâu đó?

"À...anh..anh đang đi ăn với khách hàng..muộn rồi em với con ngủ sớm đi..tí anh về sau khỏi chờ anh nha…

Nói xong Dũng liền tắt máy ko đợi tôi nói câu gì tiếp nửa, tôi là tôi định báo anh biết Bo và tôi bị tai nạn nhưng thấy thái độ anh thế nên tôi đành thôi vì dù sao thì Bo cũng đâu phải con ruột của Dũng....

Tôi thở dài trông ngóng thật lâu ko thấy chị Hoa quay lại trong lòng nôn nóng định đứng lên đi tìm con tôi luôn thì chợt cánh cửa phòng cấp cứu tắt đèn, bên trong cánh cửa được mở,ông bác sĩ bước ra ngoài, ông ta đưa mắt nhìn xung quanh rồi lên tiếng

-Ai là người nhà của bé



Lê Tú Phát (bé Bo)

Tôi nghe đọc tên con tôi liền bất ngờ nên vội đứng dậy lê cái thân cà nhắc đi tới rồi gấp gáp hỏi

-Là tôi, tôi là mẹ thằng bé..bác sĩ...con tôi sao rồi bác sĩ

Ông bác sĩ nghe tôi hỏi gương mặt ông vẫn tỉnh bơ chỉ có cặp mắt hằn sâu mấy vết nhăn ẩn sau cặp mắt kính là hơi nheo lại sau đó giọng ông thông báo cho tôi với vẻ mặt nghiêm túc nhất có thể

-Cháu bé do va đập mạnh với lòng đường nên bị chấn thương vùng đầu rất nghiêm trọng chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật gấp, còn một điều quan trọng nữa là cháu bé mang nhóm m.á.u O.. Bệnh viện ko đủ m.á.u để truyền cho cháu nên người nhà ai có nhóm m.á.u trùng với cháu thì có thể đi xét nghiệm để trong lúc phẫu thuật có thể hỗ trợ kịp thời cho cháu bé...Bây giờ chị đi theo tôi để ký giấy phẫu thuật gấp cho cháu.

Tôi nghe ông bác sĩ thông báo mà đầu óc chợt hoảng loạn cực độ...Chỉ biết nghe lời bác sĩ thôi chứ ko kịp suy nghĩ thêm gì được nửa cả con tôi.. thằng bé mới mười mấy tháng thôi sau phải chịu kiếp nạn này chứ. Con tôi mà có chuyện gì tôi biết phải sống làm sau đây…

Tôi nhanh chân đi theo ông bác sĩ vừa đi vừa khó đến ướt cả mặt, hai mắt thì sưng phồng, cũng quên luôn cơn đau ở cơ thể mình. Sau khi được y tá đưa cho tờ giấy tôi nhanh chóng ký vào giấy phẫu thuật cho con tôi sau đó đi ra phía ngoài hành lang bệnh viện rút điện thoại gọi cho Dũng lần nữa...

" Anh nghe nè vợ

"Anh ơi...bé Bo bị tai nạn anh vào bệnh viện gấp nha anh

" Cái gì...Em và con đi đâu giờ này mà bị tai nạn, ừ thôi anh vào liền rồi hẵng nói...

Trước thái độ và lời nói lo lắng của Dũng tôi biết anh sẽ đến liền nên tôi tắt máy sau đó đứng im lặng ngước lên bầu trời đêm rồi nhắm mắt lại, trong lòng thầm khấn trời phật linh thiêng phù hộ cho con trai tôi tai qua nạn khỏi..

...Đang nhắm mắt mệt mỏi tựa đầu vào Tú ghế vừa hay Dũng cũng vừa đến. Anh thấy tôi liền gấp gáp lên tiếng hỏi

"Lam..em sao vậy? Bo đâu rồi em.?

" Em không sao…Bo trong phòng cấp cứu...Dũng Bo bị rất nặng con bị người ta tông vào...anh cứu con đi anh...
 
Chương 75


Dũng nghe tôi trình bày anh tỏ ra lo lắng cho Bo lắm rồi khi nghe tôi nói Bo cần m.á.u thì anh cũng liền đi xét nghiệm thử xem trùng nhóm m.á.u với Bo ko? Vì anh cũng nói cho tôi tôi biết là từ nhỏ đến lớn anh chưa từng đi viện nên cũng ko biết mình thuộc nhóm m.á.u nào, coi như là ăn may đi, nếu chung nhóm với Bo thì anh sẽ hiến m.á.u để cứu lấy con còn tôi thì khỏi nói nữa vì tôi thuộc nhóm m.á.u khác nên đâu thể nào cho con tôi được.

Dũng đi xét nghiệm xong trên tay anh còn cầm bông băng di ra tôi định hỏi anh nhóm m.á.u gì nhưng anh đã nói trước rằng bác sĩ chưa cho kết quả

Vậy là ngồi đợi tôi và anh cùng trông ngóng đợi kết quả thế nào, tôi đi đi lại lại trong lòng rối như tơ vò, còn Dũng thì cầm điện thoại gọi cho ai đó nói chuyện cả buổi. Tôi lúc này đâu còn tâm trạng để quan tâm anh nói gì với ai, chỉ là hơi tủi thân vì tôi ko cảm thấy anh sốt xoắn gì đối với Bo...Được một lúc thì cửa phòng cấp cứu lại lần nữa mở ra...Cô y tá bước ra ngoài rồi nhanh chóng thông báo

với tôi

-Thằng bé thiếu m.á.u rồi đang yếu đi, người nhà ai trùng nhóm m.á.u của bé thì đi theo tôi vào trong...Nhanh lên còn kịp.

Tôi đang ko biết trả lời thế nào nghe con yếu đi tôi càng suy sụp chỉ biết rớt nước mắt, hoảng quá chẳng biết tính sau nên tôi lập tức quỳ xuống níu lấy cánh tay cô ta rồi yếu ớt van xin

-Chị ơi...Chị làm ơn cứu dùm con em đi chị..thằng bé còn nhỏ chẳng biết gì đâu. Chị ơi e năn nỉ chị. Chị cứu con em mà chị

-Cái cô này. Mau tìm người chung nhóm m.á.u với thằng bé đi ko lo mà ở đó khóc với lóc thì được gì?

Cô y tá hơi bực nên quát lại tôi

Lúc đó tôi mất bình tĩnh rồi chỉ còn biết nấc lên may mà Dũng đi lại đỡ tôi đứng dậy xong anh đi lại nói gì đó với cô ấy nên cô ấy không thái độ gì với tôi nữa .

Dũng ôm tôi rồi vỗ vỗ lưng tôi an ủi. Anh nói

-Em nín đi, con sẽ không sao mà.

Tôi vùi đầu vào lòng Dũng, bất lực nấc lên

-Em sợ quá, anh ơi Bo sẽ không sao đúng không?



-Ừ con sẽ không sao. Em yên tâm đi.

Ngay giây phút này,bất ngờ từ phía sau lưng tôi một giọng nói quen thuộc cất lên khiến cho tôi không khỏi giật mình vội vàng quay lại.

"Tôi trùng nhóm m.á.u với thằng bé để tôi thử...

Cô y tá trên môi lộ ra ý cười khi thấy có người hiến m.á.u rồi nhanh chóng trả lời lại

"Vậy được rồi...Cậu đi theo tôi.

Từ khi Tú bước vào bệnh viện cho tới khi Tú đi theo bác sĩ vào trong phòng tôi để ý chưa một lần Tú nhìn đến tôi dù chỉ một lần nào cả một cái liếc mắt cũng không hề có.

Tôi khá bất ngờ khi gặp Tú nên chỉ đứng im bất động một chỗ tay chân luống cuống chẳng biết phải làm gì tiếp theo nhưng cũng thật lòng Tú đến lúc này tôi lại mừng lắm như vớ được vàng vậy đó, vì Tú đến có nghĩa cu Bo được cứu rồi chẳng tại sao cả vì Bo là con ruột của Tú mà.

Thấy tôi cứ đứng mãi nhìn theo hướng Tú đi, Dũng liền tằng hắng một tiếng làm tôi giật mình quay sang nhìn anh sau đó anh đưa tay anh lên kéo tay tôi ý bảo ngồi xuống cùng anh rồi anh nói

-Em bất ngờ vì Tú đến đúng Ko?

Tôi ko trả lời anh mà chỉ gật đầu

-Vì anh biết chỉ có Tú mới cứu được Bo thôi, chuyện người lớn sao cũng được còn Bo thì ko có lỗi. Anh cũng là ba của Bo, anh ko muốn con mình xảy ra chuyện gì cả nên anh mới gọi Tú đến đây.

Nghe Dũng nói tôi bỗng dưng xúc động liền ngả đầu tựa vào vai anh. Cảm xúc như tảng đá đang đè nặng trong lòng được tháo gỡ. Dù bên ngoài Dũng có làm điều gì sai trái đối với tôi cũng được miễn sao khi nghe anh nói ra câu đó tôi điều xóa bỏ tất cả mà ko phiền hà bất cứ điều gì về anh cả. Chúng tôi là vợ chồng,là một gia đình tôi ko muốn vì những nghi ngờ vô lý mà đạp đổ tất cả, đối với Tú cũng vậy tuy Bo là con ruột của Tú nhưng tôi lại chẳng là gì, hai người dưng mãi mãi vẫn chỉ là người dưng ko thể nào thay đổi gì được nữa cả...

Tôi và Dũng tiếp tục ngồi chờ khoảng ba tiếng thì bác sĩ ra thông báo ca phẫu thuật của con tôi Tú công tốt đẹp nhưng do mới phẫu thuật Bo còn yếu đang trong phòng hồi sức ko được vào thăm phải đợi thêm hai tiếng sau mới cho gặp nên chúng tôi phải tiếp tục đợi, nhưng dù sao bây giờ biết Bo bình an rồi nên tôi cũng yên tâm một chút tâm trạng cũng vì thế mà như trút đi được gánh nặng trong lòng.
 
Chương 76


Suốt thời gian ngồi chờ cái chị ở chung phòng tôi có đi lại hỏi tôi tình hình của Bo, sau một lúc chị đi tìm nhưng ko thấy tôi thuận lại mọi chuyện cho chị nghe xong chị cũng bảo riêng tôi rằng dù gì thì cũng chú ý sức khỏe của tôi, dù sau tôi cũng vừa mới bị xe tông. Nói đến đó bất ngờ Dũng quay sang hỏi tôi bị gì rồi anh nhìn khắp người tôi thấy tay chân tôi trầy trụa tự dưng anh bực tức rồi quát lại tôi

-Em và cu Bo bị gì tại sao lại giấu anh? Nếu cu Bo ko bị nặng có lẽ em cũng ko gọi báo anh biết luôn rồi đúng Ko?

Tôi ngước nhìn Dũng ấp úng

-Em…

- Anh ko đáng làm chồng em đúng không Lam ?

-Em có gọi nhưng lúc đó anh nói anh bận em ko kịp nói cho anh biết thì anh đã tắt máy rồi còn gì..

Tôi thấy Dũng cáu nên hơi sợ vừa trả lời anh mà vừa run...

Dũng nghe xong tôi thoáng thấy đôi mày anh cau lại, chắc anh biết anh lỡ lời nên anh im lặng sau đó đưa tôi lại phòng trực lấy thuốc cho tôi uống rồi xin y tá sắp xếp phòng tôi qua gần đấy để tôi tiện chăm sóc cu Bo tốt hơn.

Nói chung trong bệnh viện có tiền muốn chuyện gì cũng có thể làm được...

...

Hai ngày sau cu Bo con tôi đã khỏe lại. Bo đã có thể uống được 40mm sữa rồi dù là con còn đau lắm với vết thương trên đầu chưa lành hẳn. Tôi ngồi cạnh con nhìn con ê a rồi chốc chốc cái môi nhỏ xíu bật cười khằng khặc mỗi khi tôi chọc lại khiến tôi vui đến nỗi rơi cả nước mắt, cũng may là ông trời còn thương còn mang cu Bo về cho tôi. Chứ nếu con mà có mệnh hệ gì chắc tôi sẽ ch.et mất.

-Ba… Ba



Đôi môi nhỏ bé bất ngờ bập bẹ rồi phát âm Ba ba… Tôi đứng hình nhìn con, tim mình như ai gõ một nhịp mạnh. Bất chợt khoảnh khắc con gọi ba ba tôi lại liên tưởng đến Tú và cũng phát hiện càng nhìn cu Bo tôi lại thấy Bo rất giống Tú luôn. Từ khuôn mặt, đôi mắt, cả chiếc mũi cao vút nữa tất cả đều là của Tú.

Nhưng nhắc đến Tú tôi mới nhớ ,từ hôm Tú hiến m.á.u cho cu Bo đến nay tôi ko gặp được chú ấy nữa, tôi có hỏi Dũng thì anh chỉ nói rằng tại Tú ko muốn dính đến phiền phức.

Tôi nghe xong cũng có suy nghĩ ko biết Tú đã biết chuyện cu Bo là con của chú ấy chưa? Nhưng ngặt nỗi lại ko dám mở miệng hỏi Dũng.

Đầu giờ chiều cu Bo đang nằm ngủ, tôi đang ngồi quạt cho con thì ngoài cửa mẹ chồng tôi bước vào tôi cúi chào bà bà chỉ gật đầu xong là bà lật đật đi đến giường cu Bo rồi mếu máo

-Trời ơi cháu nội tôi, thằng nhỏ có tội tình gì mà bị như vầy nè trời?

Bà vừa nói vừa khóc tay bà vừa run run chạm lên trán cu Bo đang được băng trắng xoá cứ thế nước mắt bà chảy dài, tôi đứng đây thấy cảnh đó hai mắt cũng cay xè rưng rưng. Mẹ chồng tôi sau ít phút đứng nhìn cu Bo xong mới quay sang hỏi tôi

-Tình hình cu Bo thế nào rồi con, bác sĩ nói thằng nhỏ còn nguy hiểm gì nữa ko hả con.

-Dạ Bo qua cơn nguy kịch rồi mẹ giờ nằm theo dõi cho khỏe rồi về thôi.

- Ừ vậy là mừng rồi con. Còn bây mẹ nghe nói bây cũng bị xe tông hả, giờ sao rồi bây khỏe chưa. Thiệt tụi bây tệ mà thằng Dũng cũng tệ, tới nay mới gọi nói ba mẹ biết. Rủi thằng nhỏ bị sao chắc tao với ba tụi bây khỏi sống luôn quá...

-Dạ con xin lỗi mẹ tại lúc ấy rối quá nên con ko kịp nghĩ gì chỉ lo cứu cu Bo thôi mẹ. Mẹ đừng trách con tội nghiệp.

Mẹ chồng tôi ngồi một lúc sau đó cũng ra về. Hóa ra ba mẹ mới từ quê lên là mẹ chồng tôi chạy vào bệnh viện thăm Bo luôn mà mẹ trách cũng đúng tính ra tôi và Dũng cũng tệ,do tình hình cu Bo mấy hôm trước nguy cấp quá nên tôi cũng quên ko gọi nói tiếng nào cho ba mẹ hay cả. Bà trách tôi cũng phải....

Riêng phần ba chồng tôi thì ông do bị đau nhức xương khớp với do ngồi xe lâu hơi mệt nên ông về nhà trước ko có ghé lại đây. Còn nói về Dũng lại càng khỏi phải nói gì tới nửa. Dạo này tự dưng tôi thấy tính tình anh sao thay đổi quá rõ rệt, ko còn quan tâm tới tôi và con nữa. Anh đi suốt tôi có gọi hỏi thì chỉ nhận được từ anh câu trả lời là anh bận thôi...Nhưng bận đến nổi từ hôm cuBo chuyển trại anh ko vào thăm lần nào nữa thì tôi thật sự chẳng hiểu được anh bận việc gì rồi.
 
Chương 77


Tôi thở dài ngao ngán trước sự thay đổi của Dũng nhưng rồi đành tặc lưỡi bỏ qua vì con mình mình lo đâu phải con người ta đâu mà trách được, chỉ là tôi hơi buồn vì ban đầu Dũng diễn xuất đạt quá để bây giờ lòng tin tôi bị lung lay thôi.

...Mấy ngày sau nữa cu Bo được xuất viện về nhà thì đâu có ngờ chính ngày hôm ấy ba chồng tôi lại bị tăng huyết áp rất cao, mẹ chồng tôi và Dũng liền đưa ông lên viện gấp tôi ở nhà trông cu Bo dự định đến chiều sẽ vào viện thăm ông ai ngờ mới vừa đến đầu giờ trưa Dũng chồng tôi đã gọi báo với tôi rằng ba anh mất rồi...

Ngay khi Dũng thông báo cho tôi biết ba mất trên bệnh viện ấy thì tôi vừa dỗ cu Bo ngủ xong là quay sang tất bật dọn dẹp nhà vừa xong đâu đấy cũng đã chiều, bầu trời bên ngoài cũng vừa tắt nắng cũng là lúc xe cấp cứu đưa xác ba chồng tôi về đến..

Tôi nhanh chóng đi ra ngoài thấy Dũng xuống xe trước sau đó xe mở cửa anh đưa hai tay lòn xuống t.h.i t.h.ể của ba nhấc bổng lên rồi ôm ba vô nhà đặt xuống giường, mẹ chồng tôi thì khỏi phải nói, chỉ trong vòng có vài tiếng đồng hồ mà tôi thấy bà tiều tụy đi rất nhiều, đôi mắt bà sưng húp nước mắt hai hàng chảy dài. Mẹ tôi bước xuống xe đôi chân bà dường như muốn ngã quỵ, tôi thấy vậy liền lật đật đi lại đỡ mẹ chồng tôi rồi dìu mẹ vô nhà..

Lúc này bà chỉ im lặng lâu lâu lại nấc lên trông thấy mà thương, từ trước giờ tình cảm của ba mẹ ra sao thì tôi ko biết chứ thời gian tôi được Dũng cưới về đấy đến giờ thì tôi nhận thấy mẹ và ba thương nhau lắm,tuy dạo này ông có biểu hiện giống kiểu như người bị trầm cảm nhưng đâu đó ánh mắt ba mẹ mỗi khi nhìn nhau là ánh mắt của sự yêu thương tôn trọng nhau ,bởi thế bây giờ ba đột ngột mất đi mẹ chồng tôi suy sụp cũng là chuyện dĩ nhiên rồi, còn riêng tôi thì thật sự mà nói ba chồng tôi mất tôi cũng buồn lắm vì từ ngày tôi về làm dâu đến nay ba cũng ko hề hạch sách hay ghét bỏ gì tôi cả nên sự ra đi đột ngột của ông cũng làm cho lòng tôi thêm nặng nề đôi chút...

Vì nhà chồng tôi giàu có với bà con dưới quê đông nên đám tang của ông diễn ra cũng khá lớn, bà con họ hàng dưới quê lên dự cũng rất nhiều cũng vì như thế mà một đứa con dâu như tôi cũng bận rộn ko ít,vừa lo chăm cu Bo vừa lo tiếp khách mà tôi mệt nhừ,cũng may cu Bo mới đi viện về con còn yếu nên ít hiếu động chỉ nằm trên giường chơi thôi nên tôi cũng đỡ phải chăm

Nói về mẹ chồng tôi thì mấy ngày này bà chỉ im lặng ko nói chuyện hay tiếp khách gì cả, chỉ quỳ suốt bên quan tài ba chồng tôi đốt vàng mã gương mặt thất thần chẳng thiết tha ăn uống gì luôn, có lúc tôi thấy sót đi lại định thế chỗ mẹ để mẹ vào ăn uống cho lại sức mẹ cũng gạt phắt ra, bà nói bà ổn chỉ muốn bên cạnh ba thêm đôi lúc...

Còn Dũng thì khỏi phải nói ba mất đi anh buồn nhiều lắm gương mặt anh mới một hai ngày đã hóp lại hốc hác đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ chẳng còn chút gì gọi là phong độ cả… Nhưng vì là con trai duy nhất trong nhà nên anh đã gạt đau thương tất cả qua một bên tất bật lo toan mọi thứ, vừa trả lễ mọi người vừa lo tiếp khách đi viếng, mà cũng trong cái đám tang ba chồng tôi tôi mới phát hiện ra một chuyện bí mật mà DŨNG đã âm thầm giấu giếm tôi mấy tháng qua.

Chuyện là cái buổi trưa chuẩn bị làm lễ đưa quan tài ba chồng tôi về dưới quê chôn cất ... Giữa cái trưa nắng gay gắt tiếng kèn tây lẫn tiếng nhạc phát lên inh ỏi báo hiệu gần đến giờ đưa tiễn ba về quê nhà thì có một cô gái lạ mặt xuất hiện từ ngoài cổng ...Ngang qua biết bao nhiêu vị khách cũng tới viếng ở đây cô ấy diện nguyên một cây đen,tóc buộc cao suôn dài gương mặt xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh đi vào…

 
Chương 78


Và điều quan trọng ở đây đó là Dũng, tuy đám tang rất ồn ào khách viếng ra vào đồng đúc nhưng tôi để ý từ khi cô gái đó bước vào thì anh có vẻ thay đổi hẳn, tâm trạng anh bổng chốc cũng vui lên…Anh nhìn cô ấy bằng ánh mắt yêu thương chớ ko phải kiểu bà con họ hàng thân thích hay ánh mắt của những người xa lạ nhìn nhau, cũng vì điều ấy mà trong lòng tôi chợt dâng lên một nỗi bất an khó tả, rằng gia đình tôi sẽ có một ngày bị lung lay..

Tôi đứng nhìn họ trong lòng khó chịu cảm giác cứ hụt hẫng đi nên tôi đành bước chân đi nhanh ra ngoài sân cho dễ thở với cho lòng nhẹ lại..Thật lòng bây giờ cảm giác tôi trống rỗng chẳng biết tiếp theo mình nên nghĩ gì nữa, vì chỉ nhìn sơ qua như vậy mà vội đánh giá họ thì có lẽ tôi hơi vội, nhưng nếu bảo tôi ko nghĩ gì thì là tôi đang nói dối lòng mình...Tôi ngồi bần thần một lúc cho đến giờ đưa quan tài ba chồng tôi đi khỏi nhà xong tôi mới đi vào. Mọi người đi đưa ba về quê hết rồi có cả Dũng và cô gái đó, chỉ còn tôi ở lại nhà thôi vì cu Bo còn nhỏ với lại thằng bé mới từ viện về nên tôi ko dám cho con đi xa được...

Tôi lên phòng trông chừng cu Bo đứng nhìn con một lúc thấy con vẫn đang ngủ say tôi liền khép hờ cánh cửa rồi đi ra, định quay xuống dọn nhà. Nhưng khi đi ngang phòng của ba chồng tôi tự dưng tôi đứng lại rồi nhè nhẹ mở cánh cửa, bên trong những vật dụng vẫn còn nguyên vẹn như lúc ba còn sống.

Tôi đi xung quanh phòng, cảm giác như ba vẫn đang còn sống, căn phòng ngăn nắp và ấm cúng khiến cho lòng tôi lại thêm buồn và nhớ ông. Mới đó thôi mà ba đã không còn ở đây nữa.

Tôi bần thần một lúc khi nhớ về ông rồi định quay chân bước ra ngoài thì bất ngờ đôi mắt tôi quét qua một tấm ảnh, tôi khựng lại và đứng nhìn, phát hiện ra một tấm hình gia đình bốn người đang đặt ở trên bàn làm việc của ông,dù hình đã cũ nhưng tôi có thể nhận ra đó là ba và mẹ,còn lại một trai và một gái. Ba chồng tôi đặt đứa bé gái ngồi trong lòng mình, mẹ chồng lại bế một bé trai đứng kế bên....

Tôi thấy lạ nên nhíu mày nhìn mãi, còn đi lại cầm luôn tấm ảnh lên xem, cái hình cậu bé rất giống Dũng, nhưng còn đứa bé gái thì tôi quả thật ko thể nhìn ra.

Hay là…có khi nào đó là em của Dũng ko?



Tôi tự hỏi nhưng rồi tôi nghĩ lại nếu tôi nhớ ko lầm lúc đầu về đấy tôi có nghe anh kể nhà anh chỉ có mình anh thôi, vậy thì đứa con gái đó là ai? tại sao lại chụp chung với ba mẹ anh thế này? Tuy là có chút tôi hơi tò mò về tấm hình nhưng tôi cũng đành gạt qua một bên rồi để nó trở lại vị trí cũ, tính là đi ra ngoài rồi nhưng vô tình tôi lại thấy phía dưới cái bàn, chiếc điện thoại của ba chồng tôi rớt ở dưới nền nhà, nắp điện thoại và bin đều rơi ra tất cả.

...Thấy làm lạ nên tôi liền khom xuống nhặt lên cũng may là dù rớt từ trên bàn xuống khá là cao nhưng điện thoại ko bị bể gì cả, cũng một phần do ba chồng tôi là người kỷ tính điện thoại ông dán cường lực sẵn rồi nên dù rớt mạnh cỡ nào cũng chẳng hư hao được....

Tôi cầm điện thoại trong tay lắp bin vào rồi nhấn nút mở nguồn lên, cái điện thoại vừa khởi động được cũng là lúc tôi bất ngờ nhìn lên chiếc máy tính trên bàn đang còn mở vẫn chưa đóng lại.

Chuyện máy tính của ba còn đang hoạt động thì tôi nghĩ có lẽ do lúc ba bị đột quỵ mẹ chồng tôi và Dũng vì lo lắng cho ba nên ko quan tâm tới với lại bận bịu đám tang ông chẳng ai lên phòng ngày tắt máy, nhưng tự dưng trong đầu tôi có suy nghĩ cái c.h.ế.t của ba chồng tôi có liên quan đến chiếc điện thoại và cái máy tính này hay sao đó. Hoặc có thể là ba chồng tôi ngồi xem cái gì trong này xong có điều bất thường , tức hoặc uất nghẹn quá nên mới lên m.á.u mà chết.. Nghĩ thế nên tôi liền kéo chiếc ghế lại bàn ngồi rồi tranh thủ nhấn nút mở máy tính lên khởi động

Chờ một lúc nhìn liếc máy tính dần được khởi động lại tự dưng tôi cứ hồi hộp và phập phồng rất nhiều, như linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra với mình thì phải nên hai mắt cứ dán chặt vào cái màn hình, và cũng ko cần tôi phải tìm kiếm quá nhiều cái video ngắn đã hiện ra ngay trước mặt tôi. Tôi nhíu mày bàn tay cầm con chuột nhấp vào để phát video

Tôi khá bất ngờ trước đoạn video đang được phát. Trước mắt tôi là đoạn clip lúc cu Bo con tôi nằm bệnh viện. Khi đó tôi và Dũng với Tú đang làm thủ tục truyền m.á.u cho con tôi, nếu người ngoài nhìn vào đoạn clip này có lẽ người ta sẽ ko hiểu gì cả nhưng người trong cuộc chắc chắn sẽ hiểu…
 
Chương 79


Đoạn video kết thúc trong vòng một phút cũng là lúc tim tôi đập thình thịch trong lòng ngực, khỏi phải nói tâm trạng tôi khá là nặng nề có phần sợ sệt hơn bao giờ hết, tôi hoảng loạn vơ vội cái điện thoại lên sau đó tròn mắt nhìn vào tay tôi nhanh chóng bấm vào phần tin nhắn.

Có lẽ mọi thứ lúc ngày mà nói đã đi theo những suy nghĩ của tôi thì phải, trong máy điện thoại tin nhắn vẫn còn là một số điện thoại lạ ,ko lưu tên …

Tôi nhìn vào trong lòng vừa đọc vừa lo lắng cảm giác bất an dâng lên..

"Chào ông? Nếu ông đã xem đoạn clip rồi thì chắc ông cũng ko quá ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn của tôi đúng ko? Tôi chẳng muốn nói gì cả mà chỉ muốn cho gia đình ông biết rằng cái thằng cháu nội đích tôn của ông bà chỉ là một đứa con hoang riêng của con dâu ông và một người đàn ông khác thôi. Gia đình các người bị nó lừa rồi...Còn riêng về phần con dâu ông nó hại tôi sống ko ra sống chế.t ko ra chế.t sau này tôi sẽ bắt nó phải trả giá …trả giá

...Đọc xong tin nhắn tôi lạnh cả người, chưa bao giờ tôi nghĩ có người ghét tôi đến mức như thế, dĩ nhiên là vì từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gây thù chuốc quán gì đến ai cả bây giờ đọc được cái tin nhắn này chắc chắn ko khỏi làm tôi ko bàng hoàng, vậy có nghĩa cái c.hết của ba chồng tôi thật sự có liên quan đến chuyện này rồi, đúng là ban đầu tôi hoàn toàn vô tội nhưng bây giờ thì ba chế.t tất cả cũng vì nguyên nhân lỗi do bản thân tôi..

Tôi ngồi thụp xuống góc bàn rồi bật khóc nức nở một người đàn bà qua một lần chồng như tôi mới ba mươi tuổi đầu tại sao lại phải gánh chịu nhiều thứ đau thương như thế chứ, tôi đã làm gì có lỗi mà ông trời đày đọa tôi như thế này,cha mẹ cũng ko còn, gia đình cũng chẳng trọn vẹn…

Còn chồng tôi có lẽ giờ đây cũng ko còn của riêng tôi nửa rồi. Còn cái người muốn hại tôi là ai? Tại sao người ta lại làm như thế chứ? ân oán của tôi và người đó là gì? Tôi thoáng run rẩy cùng là con người với nhau tại sao họ lại có thể ác độc tới mức đó, nếu như mà ba chồng tôi ko đột ngột mất có lẽ giờ phút này tôi và cu Bo đã bị tống cổ ra khỏi nhà rồi… không…không được tôi sẽ ko để ai hại mẹ con tôi được, dù trước sau gì tôi và cu Bo cũng phải ra khỏi nhà ngày nhưng cũng chưa phải ngay lúc ngày đâu…

…...

Thế là tôi nhanh chóng đưa tay lên điều khiển con chuột rồi xoá đi cái clip, cũng tiện tay xóa luôn cái tin nhắn trong điện thoại, chẳng phải tôi mưu mô toan tính điều gì? Mà là tôi ko muốn để cho người khác hại mẹ con tôi được. Đời này xem như mẹ con tôi nợ ba chồng tôi một mạng sống...còn những người khác từ nay trở đi nếu muốn hại mẹ con tôi thì tôi cũng sẽ liều cái mạng ngày với họ.Tôi trắng tay rồi nên cũng sẽ ko còn thiết tha điều gì nữa đầu, từ nay về sau tôi chỉ cần con tôi bình an là đủ..



...

Xong xuôi mọi việc tôi gạt nước mắt, thất thần đi nhanh ra ngoài sau đó tiện tay đóng chặt cánh cửa lại cũng là lúc nghe tiếng cu Bo giật mình thức giấc. Con khóc tôi vội chạy tới đẩy cửa phòng ra rồi ẵm con lên, thì ra Bo tè dầm bị ướt nên khó chịu. Cởi bỏ cái quần bị ướt của con ra tôi ôm con vào lòng rồi ẵm xuống nhà lấy đồ chơi cho con chơi, còn tôi vừa dọn dẹp lại mọi thứ vừa quan sát đến con..

Nhìn con khỏe mạnh chơi đùa chốc chốc thích thú món gì lại cười khiến cho lòng tôi cũng vui rộn lên, bây giờ rảnh rỗi có dịp nhìn lại tôi mới chợt chột dạ rằng thiệt tình mà nói càng lớn cu Bo càng giống Tú như tạt từ khuôn mặt hơi dài, cằm chẻ, sống mũi cao thẳng tắp, đôi mi vừa dài vừa dày cong vút, đôi mày rậm nhìn thế nào cũng rất rất giống Tú chớ ko giống tôi tí nào cả…

Đúng là người đời nó chẳng sai, đàn bà chỉ là phận đẻ thuê cho người ta thôi nhưng cũng vì cu Bo càng lớn càng khác Dũng tôi mới thấy lo lắng, chuyện ngày ko sớm thì muộn chắc chắn mẹ chồng tôi sẽ phát hiện ra tôi tôi phải làm sao bây giờ đây chứ?

Tôi vừa nghĩ trong lòng cũng dấy lên một niềm lo sợ rất lớn. Nếu là gia đình người khác đông con có khi họ còn cảm thông chấp nhận được mà tha lỗi cho tôi, còn đằng ngày nhà chỉ có mình Dũng, mà từ ngày cu Bo sinh ra đến giờ lại được một tay mẹ chồng tôi chăm sóc, bà cứ nghĩ cu Bo là cháu đích tôn của bà nên bà thương nó lắm, giờ mà lộ ra chuyện này tôi ko dám chắc bà chịu nổi cú sốc đó đâu…

("Nội tâm, công việc của Tú cho mn từ đầu đến giờ thắc mắc là Tú đang lm gì"

(...)

...Tại căn biệt thự lớn nằm ở trung tâm Tú phố...bộ ghế salon đắt đỏ đang được bốn người đàn ông mặc đồ đen trông rất sang trọng ngồi, mặt người nào người nấy điều đằng đằng sát khí nhưng cũng ko thể phủ nhận được rằng họ rất đẹp, nét đẹp nam tính pha chút mạnh mẽ mỗi người một vẻ khác nhau khó mà ai qua mặt được..
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top