Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1087: Minh Châu bỗng thấy rất mệt


Im lặng mười mấy giây.

Lục Khiêm nói: “Anh không đồng ý! Minh Châu, ngày nào anh không ký tên, ngày đó chúng ta còn là vợ chồng.”

Minh Châu bỗng thấy rất mệt.

Quả thực, cô còn nhớ ánh mắt đầu tiên khiến mình ngạc nhiên vì dung mạo tuấn tú ấy, cũng nhớ cô đã yêu người đàn ông này nồng cháy thế nào. Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày tình của của ông dành cho cô lại khiến cô thấy nặng nề và chán ghét.

Đúng, là chán ghét!

Minh Châu tựa lưng vào ghế.

Cô thấp giọng chất vấn: “Lục Khiêm, hôm nay chúng ta thành ra thế này là do ai làm? Là em chắc?”

“Là anh!” Ông nhẹ giọng nói. Minh Châu bỗng che miệng lại. Mặt cô chợt tái đi, cả người run rẩy.

Hồi lâu, khi bình tĩnh là, cô nói: “Anh là bố của Thước Thước, đương nhiên anh có thể gặp nó! Nó đang ở chỗ anh, sáng mai anh đưa nó đến nhà trẻ nhé!”

Nói xong, cô cúp điện thoại.

Sau đó, cô gục đầu lên tay lái, đau lòng khóc lên. Lúc này, cô vô cùng hận ông...

Bên kia, Lục Khiêm chậm rãi để điện thoại xuống.

Tiểu Thước Thước ngước đầu lên, mong đợi nhìn ông, gương mặt nhỏ nhắn cũng sụp xuống.

Mẹ không chịu tới.

Trong lòng Lục Khiêm rất thất vọng, nhưng ông nhìn thấy cái vẻ thất vọng của Lục Thước, lại không đành để con phải đau lòng.

Ông ôm lấy con, cố ý nhẹ nhàng nói: “Mẹ còn phải làm! Hôm nay con ở đây với bố!”

Trên bàn ăn còn đặt một cái bánh kem. Hôm nay là sinh nhật Lục Khiêm. Ông nghĩ, có lẽ Minh Châu không nhớ, hoặc không muốn để ý.

Lục Thước ngồi đó, nhìn xung quanh, nhăn mặt lại: “Sinh nhật bố quạnh quế quá.”

Cậu bé không muốn ở lại đây.

Một là cậu bé hơi sợ Lục Khiêm, hai là cha con họ không ở bên nhau nhiều, nên cũng không thân.

Lục Khiêm đau lòng.

Ông xoa đầu cậu bé: “Không phải có con ở bên bố rồi à?”

Thước Thước miễn cưỡng nói câu sinh nhật vui vẻ.

Sau đó, cậu bé không nói gì nữa.

Lục Khiêm cắt một miếng bánh kem đưa cho cậu bé, nhưng cậu bé không có hứng thú lắm, một lát sau mới nói: “Những bạn khác đều được bố mẹ cùng đưa cùng đón! Bố, có phải mẹ muốn li hôn với bố không?”

Lục Khiêm cũng cắt cho mình một miếng bánh ngọt.

Bình thường ông không ăn đồ ngọt, nhưng hôm nay lại muốn ăn một chút.

Nghe Thước Thước nói vậy, ông hơi ngẩn người.

Trẻ con cũng biết cha mẹ muốn chia tay.

_

Giọng Lục Khiêm hơi khàn: “Không đâu! Bố mẹ sẽ không li hôn

Thước Thước cũng không vui lên được, vì cậu bé không tin, vì mẹ đang mang cậu ấy rời khỏi nơi này.

Cậu bé ủ rũ cúi đầu ăn bánh kem.

Lục Khiêm mềm lòng, sờ đầu cậu bé. Thật ra tính cách của Thước Thước rất giống Minh Châu.

Người quá ít nên buổi sinh nhật này rất lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1088: Một tiếng sau


Lục Khiêm khó chịu khẽ nhắm mắt lại. Ông nhớ nhớ cô.

Thật ra ông cũng không ngờ, ngày hôm đó ông rời khỏi hôn lễ, ông có từng hối hận hay không.

Thật ra ông cũng không hối hận, vì ông không còn lựa chọn nào khác.

Minh Châu nói đúng, khi ấy ông lựa chọn nhân nghĩa và đạo đức, vứt cô và Thước Thước qua một bên.

Đêm khuya.

Sau khi Lục Thước ngủ, Lục Khiêm gọi điện thoại cho Minh Châu. Ông gọi rất nhiều lần cô mới chịu bắt máy, giọng hơi khàn.

Lục Khiêm nói nhỏ: “Con ngủ rồi! Em đang làm gì vậy!”

Giọng ông rất thân mật, còn có chút dịu dàng của người chồng, không khó để Minh Châu nghe ra.

Cô không trả lời ông. Cô dặn ông sáng mai đưa con đi học.

Rõ ràng giọng cô rất lạnh lùng, nhưng Lục Khiêm vẫn bằng lòng lắng nghe. Bây giờ, ngay cả việc ngay giọng nói của cô cũng là một loại xa xỉ đối với ông.

Hai phút sau, Minh Châu ngừng lại. Cô thấp giọng nói: “Chỉ vậy thôi!”

Cô muốn cúp điện thoại, Lục Khiêm gọi cô lại, nói: “Hôm nay là sinh nhật anh.” Cô hơi bất ngờ, nhưng vẫn thoải mái nói lời chúc sinh nhật.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Lục Khiêm được voi đòi tiên: “Minh Châu, em dùng thân phận gì để chúc anh? Vợ anh hay mẹ của Thước Thước?”

“Vợ cũ!"

Minh Châu tựa vào đầu giường, chậm rãi nói: “Lục Khiêm, hai chúng ta dính dáng quá nhiều! Không chỉ có Thước Thước, còn cả chị dâu bị kẹt ở giữa nữa, nên em không muốn lật mặt với anh, có thể duy trì quan hệ thân thích là tốt nhất. Còn nữa, khi nào anh kí tên đây?”

“Em vội tìm bạn trai à?”

“Phải!”

Nêm kia, hơi thở của Lục Khiêm trở nên gấp gáp.

Minh Châu đoán ông sẽ nổi giận, nhưng không, ông chỉ cúp điện thoại thôi.

Cô nhìn điện thoại di động, hoảng hốt rất lâu.

Mấy ngày sau, dường như Lục Khiêm muốn dây dưa với cô.

Ngày nào ông cũng đón Thước Thước về chỗ mình trước.

Thước Thước không bằng lòng, nhưng cũng không phản đối, lần nào cũng chủ động lên xe. Có lúc Lục Khiêm cảm thấy đứa con trai này rất ngây thơ, có khi lại cảm thấy trong lòng cậu bé cất chứa quá nhiều chuyện.

Thước Thước ở chỗ ông, ông sẽ có thể gọi cho Minh Châu.

Bình thường cô đều không bắt máy.

Có thể nói chuyện một lúc với cô với con, coi như là chuyện nhà, cũng đủ để ông thỏa mãn rồi.

Ông tin rằng thời gian lâu dài, cô sẽ mềm lòng. Dường như Tiểu Thước Thước đã quen sống với ông.

Khi ăn cơm, Lục Khiêm thuận miệng hỏi một câu, Thước Thước không đáp mà cúi đầu ăn cơm.

Một lúc lâu sau, cậu bé ngước mắt lên, nói: “Con đi với bố, mẹ sẽ có thời gian ăn diện, đi hẹn hò với mấy chú.”

Mặt Lục Khiêm cứng lại.

Gương mặt nhã nhặn đẹp trai đó, có dùng bao nhiêu hình dung từ cũng không miêu tả được sắc mặt, rất khó coi.

Thước Thước dũng cảm xong, lại hơi sợ hãi.

Cậu bé cúi đầu lùa cơm, một lát sau mới chậm rãi nói: “Tóm lại mẹ vẫn phải kết hôn.”

Lục Khiêm không còn chút khẩu vị nào nữa.

Ông đi tới trước cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc lá, đứng đó, lẳng lặng hút.

Thước Thước ngước mắt nhìn ông. Cậu bé cảm thấy, lúc này, bố rất cô độc.

Như biết cậu bé đang nhìn mình, Lục Khiêm nói bằng giọng ôn hòa: “Thước Thước, con đang trách bố phải không?”

Lục Thước dạ một tiếng, mang theo giọng mũi. Dường như cậu bé muốn nói gì đó.

Lục Khiêm cúi đầu nhìn điếu thuốc lá đang cháy, nói nhỏ: “Bố chỉ yêu duy nhất một người là mẹ con! Sau này cũng vậy! Bố sẽ không chia tay mẹ con.”

Mũi Tiểu Thước Thước hơi chua, cậu bé muốn khóc.

Đối với cha con hai người, đêm nay vừa lạnh vừa ẩm ướt, nhưng đã có chút thay đổi.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1089: Không thấy Thước Thước đâu?


Lục Khiêm giật mình.

Không thấy Thước Thước đâu?

Ông nghe ra cảm xúc của Minh Châu đang rất không ổn định, hạ giọng vỗ về cô: “Để anh gọi điện hỏi tài xế”

Giọng Minh Châu lạnh lùng.

Gô nói: “Tôi đã hỏi rồi! Dọc đường anh ta đưa Thước Thước đi thì bị tắc, sau khi tới trường mầm non thì thả thằng bé xuống rồi rời đi luôn. Lục Khiêm, ông đón Thước Thước về chỗ ông tôi chưa bao giờ có ý kiến dù chỉ nửa lời, bởi đó cũng là con của ông, thế nhưng... thế nhưng dù sao thì ông cũng không thể vì người khác mà chểnh mảng thằng bé! Thằng bé, nó chỉ mới năm tuổi mà thôi, thằng bé cũng cần bố nó mà.”

Nói xong câu cuối cùng, giọng cô đã nghẹn ngào.

“Tôi không quan tâm bây giờ ông đang ở đâu, xin ông lập tức cùng tôi đi tìm Thước Thước về.”

Trước khi cô ngắt điện thoại, ông khàn giọng gọi tên cô.

“Minh Châu!”

Minh Châu im lặng hai giây, cuối cùng vẫn ngắt cuộc gọi.

Lục Khiêm đứng trên hành lang trong bệnh viện, toàn thân lạnh như băng.

Ông vẫn nhớ rõ sáng nay khi ông nhận được điện thoại từ biệt thự, nói Lục Huân không nói chuyện được nữa, ông phải vội vàng chạy tới nên nên để tài xế đưa Thước Thước đi, nhưng nhóc con kia không chịu.

Thước Thước ôm lấy chân ông...

Mắt Lục Khiêm đau xót, ông ngửa mặt lên trời.

Đúng lúc này, thư ký Liễu tới, trong tay còn cầm đơn kiểm tra, nói: “Vấn đề có lẽ không nhỏ! Cô bé...”

Lục Khiêm hạ giọng: “Cậu ở lại đây giúp đỡ!”

Thư ký Liễu sửng sốt.

Lục Khiêm cố kiềm nén, nói: “Không thấy Thước Thước.” Tờ đơn kiểm tra trong tay thư ký Liễu, rơi trên mặt đất... Thước Thước xuất thân hiển hách.

Cả nhà họ Hoắc lẫn nhà họ Lục huy động hết mọi quan hệ để tìm đứa trẻ. Thế nhưng đến khi mặt trời xuống núi vẫn không tìm được.

Hoắc Minh xử lý mọi chuyện ở Cục cảnh sát.

Lục Khiêm và Minh Châu lái xe đến tất cả những nơi mà Thước Thước có thể đi để tìm kiếm.

Chạng vạng, sắc trời bắt đầu tối dần. Lục Khiêm dừng xe lại bên đường, mua cho Minh Châu một cái sandwich.

Minh Châu mới nghe mấy cuộc điện thoại, cô mệt mỏi dựa lưng vào ghế, khóe mắt ẩm ướt.

Cô nhấc mắt, im lặng nhìn ông, ánh mắt lạnh lẽo mà xa cách. Cô thực sự, chưa bao giờ nhìn ông như vậy.

Lục Khiêm đưa sandwich cho cô, khó khăn lên tiếng: “Minh Châu, tìm được con trước rồi nói sau.”

“Đi đâu tìm?”

“Lục Khiêm... Ông nói cho tôi biết đi, phải đi đâu tìm?” “Trời tối đen rồi, Thước Thước sợ tối.”

Minh Châu nói xong, dựa lưng vào ghế bất lực bật khóc. Cô không thể tiếp tục đợi trong xe nữa.

Cô mở cửa xe, chạy đến ngã tư đường, khắp nơi đều là ánh đèn rực rỡ mới được bật sáng, khắp nơi đều tấp nập xe cộ.

“Thước Thước!” Gô lớn tiếng gọi.

Nước mắt lóe lên ánh sáng dưới ánh đèn đường chiếu rọi, có vẻ vô cùng bất lực.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1090: Hai người lên xe


Giây phút này, cô không phải một cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời, cả cô và

ông đều là người làm bố làm mẹ, ông không đạt yêu cầu của một người bố tốt, đương nhiên cô có thể lấy đó làm lý do trút giận với ông.

Lục Khiêm không tức giận, ông nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dịu dàng xoa xoa. “Ăn chút gì đó đi rồi tìm tiếp!” “Tôi không ăn nổi!”

Minh Chẩu đẩy ông ra, cô lảo đảo đi về phía trước, trong lòng cô chỉ nghĩ về

Thước Thước, sợ cậu bé gặp chuyện gì không mau.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Cô chạy qua vô số ngã tư đường, giống như đã phát điên. Lục Khiêm giữ cô lại từ phía sau: “Minh Châu!”

Minh Châu nhìn Lục Khiêm, giọng nói run rẩy: “Còn có chỗ kia nữa! Thằng bé

nhất định ở đó! Thằng bé nhất định ở đó!”

Hai người lên xe.

Nửa giờ sau, xe dừng trong một con ngõ nhỏ âm u chật hẹp.

Xi măng lồi lõm mấp mô.

Dây điện mắc chằng chịt như mạng nhện.

Những tòa nhà cũ nát, bột xi măng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Lục Khiêm đau lòng không chịu nổi.

Hơn hai năm đó, Minh Châu và Thước Thước đã phải sống ở nơi này sao?

Hành lang vô cùng tối tăm, thậm chí thỉnh thoảng còn có con chuột chạy qua, nhưng Minh Châu không bận tâm tới những thứ đó chút nào, cô chạy nhanh lên tầng bốn bé.

Trong bóng tối, một thân thể nho nhỏ đang ngồi sụp trên mặt đất cạnh cửa. Đó là căn phòng trọ trước đây họ đã từng ở.

Cậu bé ôm đầu, dường như đang ngủ.

Giọng Minh Châu kèm theo chút nghẹn ngào: “Thước Thước?”

Đứa trẻ không phản ứng, Minh Châu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cậu

Nóng bỏng! “Thằng bé sốt rồi!" Giọng Minh Châu run rẩy.

Lục Khiêm vội vàng ôm lấy đứa trẻ, kiểm tra một chút, thực sự là nóng như lửa đốt.

“Mau đưa tới bệnh viện."

Ông chạy nhanh xuống tầng, Minh Châu theo sát phía sau ông...

Nửa tiếng sau, Thước Thước im lặng nằm trên giường bệnh nhỏ, kim truyền dịch cắm trên mu bàn tay.

Bác sĩ nói bị cảm lạnh, hơn nữa không ăn uống trong thời gian dài, mất cân bằng điện giải.

Người nhà họ Hoắc đều đã có mặt. Bà Hoắc đau lòng bật khóc.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1091: Hoắc Minh và Ôn Noãn cũng tới


Ông cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra miệng: “Sau này cứ coi như là thông gia đi! Đối với cậu hay với chúng tôi đều tốt.”

Lục Khiêm rất hiếm khi gọi ông, nhưng lúc này lại gọi một tiếng.

Hoäc Chấn Đông nghe xong lại thấy buồn.

Ông vỗ vai Lục Khiêm, nói: “Trước đây tôi không phản đối hai người bởi vì nhóc Minh Châu thích cậu, tôi không quản được con bé, mẹ con bé giới thiệu cho nó rất nhiều thanh niên tài giỏi anh tuấn nó đều không đồng ý, kết quả hai người vẫn đi tới ngõ cụt.”

Hoäc Chấn Đông thực sự rất khó chịu.

Ông không nói nhiều, ra hành lang hút thuốc.

Hoắc Minh và Ôn Noãn cũng tới.

Cơ thể Ôn Noãn đã rất nặng nề, Hoắc Minh không muốn để cô đến, nhưng Ôn Noãn vẫn khăng khăng tới đây. Nhìn Thước Thước đang nằm trên giường truyền từng giọt nước biển, Ôn Noãn rất đau lòng.

Gô ở bên cạnh Thước Thước một lát rồi vào phòng trong.

Minh Châu đang ở trong nhà vệ sinh.

Nhìn thấy Ôn Noãn, cô lập tức rơi nước mắt: “Chị dâu!”

Ôn Noấãn đóng cửa lại.

Bình thường Minh Châu rất ỷ lại cô, nhẹ nhàng tựa lên vai cô, khẽ bật khóc: “Bao nhiêu năm nay em chưa từng hối hận, nhưng khi không thấy Thước Thước đâu nữa, em thực sự thà rằng mình chưa từng quen biết ông ấy.”

Không có sự ngưỡng mộ say đắm khi còn trẻ, sẽ không có sự tổn thương ngày hôm nay.

Ôn Noãn hiểu được suy nghĩ của cô ấy.

Minh Châu đã quyết tâm muốn ly hôn với cậu, cô cũng rất khổ sở, nhưng cô không thể khuyên nhủ được.

Cô nhẹ nhàng chạm lên tóc Minh Châu, nhẹ giọng nói: “Sự vui vẻ của bản thân là quan trọng nhất!”

Gia đình họ như vậy, cũng không cần lo lắng về kinh tế khi một mình nuôi con. Nếu Minh Châu đã không muốn nữa, vậy thì thôi đi. Minh Châu vẫn khóc.

Cô ấy cảm thấy mình rất vô dụng, mỗi khi gặp chuyện thì chỉ biết khóc, thế nhưng Ôn Noãn lại cảm thấy cô ấy thực sự rất dũng cảm.

Chờ đợi đã lâu như vậy, tình cảm sâu sắc đến thế. Minh Châu vẫn có thể buông tay!

Thước Thước sốt cao một đêm.

Bác sĩ đi ra đi vào mấy lượt.

Những người khác đã rời đi trước, chỉ còn Lục Khiêm cùng Minh Châu và đứa trẻ.

Bốn giờ sáng.

Minh Châu vẫn ngồi, im lặng chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, Lục Khiêm bảo cô nghỉ ngơi cô cũng không chịu.

Sáng sớm, khi rửa mặt.

Cô vừa cúi xuống đã bị người ta ôm vào lòng.

Toàn thân Minh Châu cứng đờ.

Trước đây cô vui vẻ với sự đụng chạm của ông bao nhiêu thì hiện tại lại phản cảm bấy nhiêu, cô không tránh ra, nhưng giọng nói lạnh như băng: “Này là có ý gì?”

Lục Khiêm áp mặt lên tấm lưng gầy của cô, giọng nói có phần đau khổ.

“Minh Châu, để anh bù đắp cho hai mẹ con em đi.”

Trước đây khi ông muốn biết về cuộc sống trong hai năm kia của Minh Châu, cô vẫn luôn không chịu nói. Mãi đến tối hôm qua ông mới được nhìn thấy, vô cùng chấn động.

Minh Châu của ông, là lá ngọc cành vàng.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1092: Chỉ là ông


“Cho dù nhà họ Hoắc không có! Hoắc Minh Châu tôi hiện tại cũng có thể kiếm ra tiền bằng đôi tay của mình, cho Thước Thước một cuộc sống ổn định! Tôi không ngăn cản ông tham dự vào cuộc sống của thằng bé, bởi vì thằng bé thích ông, thích người bố là ông, thế nhưng ông đối xử với thằng bé thế nào?”

“Con gái của Lam Tử Mi không thể nói chuyện...”

“Chẳng nhẽ ông không thể đưa Thước Thước đi học xong rồi mới tới bệnh viện sao? Chẳng lẽ ông không nhìn thấy sự thất vọng của Thước Thước sao?”

“Không, ông biết tất cải”

“Chỉ là ông... Chỉ là ông không thương thằng bé mà thôi!”

Nói xong những lời này, Minh Châu hoảng hốt cười: “Lục Khiêm, ông không nên từ chức! Thực sự ông rất phù hợp với vị trí kia, ông không phù hợp với một gia đình”

Minh Châu đẩy ông ra, đi ra ngoài.

Lục Khiêm cảm thấy trái tim mình vô cùng đau đớn.

Cô không thể ra ngoài.

Chẳng những không thể ra ngoài, toàn thân còn bị người ta ép lên ván cửa. Một bàn tay của Lục Khiêm giữ lấy cả hai cổ tay của cô, nghiêng người hôn lên môi cô, ma sát đôi môi cô giống như phát điên.

Cô không chịu mở miệng.

Lục Khiêm bèn nắm lấy cằm cô, ép cô phải mở miệng ra.

Ông vội vàng tiến vào, vội vàng làm loạn trong miệng cô, mong nụ hôn này có thể khơi dậy những ký ức của cô về quá khứ.

Nhưng Minh Châu chỉ thấy phản cảm.

Sức lực của đàn ông và phụ nữ chênh lệch quá lớn, cô không thể tránh khỏi ông, nên cô dứt khoát không đấu tranh nữa.

Cô mặc kệ cho ông hôn mình.

Da thịt mềm mại của cô bị ông hôn thành những dấu hôn đỏ hồng loang lổ, nhìn mà giật mình.

Hai cơ thể ôm lấy nhau, nóng bỏng.

Lục Khiêm đột nhiên dừng lại.

Ông ôm lấy cô, khuôn mặt nhã nhặn vùi bên gáy cô, nhẹ nhàng thở dốc, giọng ông khàn tới mức gần như không nghe ra tiếng: “Minh Châu, em không muốn phản ứng lại anh một chút nào sao? Thật sự không muốn cho anh cơ hội bù đắp cho hai người sao?”

“Đúng vậy!” Giọng cô run rẩy.

Lục Khiêm vẫn không buông cô ra.

Ông cứ ôm lấy cô như vậy, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô.

Ông bỗng nhiên nhớ lại một chuyện.

Tết Nguyên Đán năm ấy, ông mang món đồ chơi mà cô gái nhỏ rất thích tới Tìm cô.

Nhìn thấy cô được người ta tỏ tình tại Fortune Plaza. Pháo hoa nở rộ trên trời cao.

Khuôn mặt của cô lúc ấy trẻ trung rạng rỡ đến vậy, mà ánh mắt sáng ngời khi cô nhìn ông luôn ẩn chứa tình cảm không thể che giấu.

Hiện tại, cô đã là một người phụ nữ trưởng thành.

Mà bọn họ... lại biến thành như vậy.

Giọng Lục Khiêm run rẩy: “Anh không muốn buông tay!” Minh Châu quay mặt ra chỗ khác: “Tùy ông!”

Ngay khi hai người vẫn đang dây dưa với nhau, tiếng động vang lên ngoài cửa, chính là bà cụ Lục chạy từ thành phố C tới đây.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1093: Ông cố gắng kiềm chế cảm xúc


Nhưng cậu bé vẫn ngậm miệng không chịu nói về đoạn chạy trốn kia, người lớn sợ sẽ làm cậu bé kích động nên cũng không dám nhắc tới.

Khi nhóc con kia nhìn thấy Lục Khiêm, cũng không gọi bố nữa. Lục Khiêm sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Sao không gọi bố?”

Lục Thước đột nhiên lên tiếng: “Thực ra khoảng thời gian khi bố làm ông cậu ngoại của con, con rất vuil”

Bởi vì khi đó không có đứa trẻ nào quan trọng hơn cậu bé, ông cậu mỗi lần gặp cậu bé đều cho cậu những gì tốt nhất, còn cho người đưa cậu bé tới khách sạn, ngày nào cũng chơi cùng cậu bé.

Đứa trẻ nói thẳng như vậy.

Mắt Lục Khiêm lại đỏ lên.

Ông đi ra ngoài hút thuốc, làn khói trắng tan đi theo gió.

Một cô bé ôm búp bê nhìn ông từ phía xa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên nét rụt rè.

Lục Huân đã ở bệnh viện được mấy ngày rồi, nhưng chú Lục không đến thăm cô bé nữa.

Cô bé lén lút đến đây.

Cô bé đứng bên ngoài nghe thấy chú Lục cãi nhau với một dì xinh đẹp, nội dung tranh cãi hình như chính là cô bé, vì cô bé mà hôn lễ của chú Lục và dì bị hủy bỏ, bọn họ còn muốn ly hôn.

Lục Huân muốn trốn đi.

Nhưng cô bé nghĩ chú Lục chắc chắn sẽ đi tìm cô bé, đến lúc đó họ sẽ lại cãi nhau.

Vậy là cô bé ngoan ngoãn không lên tiếng.

Nếu cô bé không làm ầm ï đòi gặp chú Lục, có phải họ sẽ không cãi nhau, chú Lục cũng sẽ không phải buồn bã đứng hút thuốc ở đây...

Lục Huân chậm chạp quay về.

Gô bé trở về phòng bệnh, viết một hàng chữ xuống tờ giấy trắng. [Cháu không muốn điều trị nữa! Cháu muốn về nhàiI]

Người giúp việc cũng biết trong nhà Lục Khiêm đang gặp chuyện, không dám quấy rầy ông, vội vàng đưa đứa trẻ xuất viện.

Từ năm sáu tuổi đó, Lục Huân thực sự không còn mở miệng nói chuyện nữa. Ngày Lục Thước xuất viện.

Minh Châu thu dọn đồ đạc của cậu bé, tài xế đã đang chờ dưới tầng. Lục Khiêm chạy từ công ty tới.

Ông nhìn đống đồ đạc kia, dịu dàng nói: “Tới chỗ anh ở một thời gian đi!” Minh Châu lắc đầu.

Lục Khiêm biết trong lòng cô đang nghĩ gì, không dám ép buộc cô: “Đến chỗ bố mẹ em cũng được, sẽ có người chăm sóc conl”

Minh Châu vẫn lắc đầu.

Cô đứng bên cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Lục Khiêm! Tôi muốn bắt đầu lại cuộc. sống một lần nữa!”

Có ý gì?

Cô nhìn xuống chiếc xe phía dưới, giọng càng nhẹ nhàng hơn: “Tôi đã mời hai người đáng tin cậy tới giúp tôi chăm sóc Thước Thước, tôi sẽ lên một kế hoạch thật tốt cho cuộc sống của mình, nếu ông muốn gặp thằng bé có thể hẹn trước một tuần.”

Lục Khiêm khẽ siết chặt nắm đấm.

Ông hiểu được ý cô, cô không những muốn ly hôn mà còn muốn quyền nuôi dưỡng con của họ.

Ông muốn tới thăm, chỉ có thể gặp con, không thể gặp được cô. Lục Khiêm chậm rãi đi tới.

Ông chăm chú nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, khàn giọng hỏi: “Chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc con được không?”

Minh Châu quay lại...

Cô vô cùng nghiêm túc nói: “Lục Khiêm, ký tên đi! Chúng ta đã kết thúc rồi!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1094: Minh Châu im lặng nhìn ông


Trong phòng bệnh ở bệnh viện, lúc nào cũng có người ra người vào, Minh Châu không có ý định cãi nhau với ông.

Trong lòng cô hiểu được. Cô muốn ly hôn, không thể nào dễ dàng như vậy.

Minh Châu nhẹ nhàng vén tóc, vẻ mặt thản nhiên: “Được rồi, chúng ta không nên trách móc nhau như vậy! Chiều nay tôi còn có việc, xuất viện trước đãi”

Nói xong, cô đi ra ngoài trước.

Lục Khiêm bắt lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳm.

“Ít nhất hãy để anh tiễn hai người.”

Minh Châu im lặng nhìn ông...

Hầu kết của Lục Khiêm khẽ nhúc nhích, giọng ông nhỏ nhẹ mà dịu dàng: “Anh làm không tốt, em không muốn quan tâm đến anh, nhưng dù sao thì anh vẫn là bố của Thước Thước, không thể nào vĩnh viễn không gặp thằng bé, đúng không?”

Minh Châu biết ông đang nghĩ gì.

Ông muốn làm cô mềm lòng từng chút một.

Nhưng trái tim đã chết sao còn có thể sống lại được?

Cô tránh khỏi tay ông: “Tùy ông!”

Thủ tục xuất viện đã được thư ký Liễu xử lý xong xuôi, sau khi hoàn thành anh ta cười nói: “Tiếc quá, công ty còn có việc, để Tổng Giám đốc Lục đưa hai người về nhé!”

Xe đã đỗ dưới tầng, Thước Thước đã ngồi trên xe.

Lục Khiêm tự mình lái xe.

Minh Châu im lặng ngồi ở ghế sau, cô nói địa chỉ.

Lục Khiêm hơi nghiêng đầu: “Không phải em thích ngồi phía trước sao?”

Minh Châu quay mặt đi: “Sở thích của con người rồi cũng sẽ thay đổi theo thời gian.”

Một câu hai nghĩa.

Lục Khiêm nghe vậy, sắc mặt không tốt lắm nhưng cũng không nhiều lời. Nửa tiếng sao, xe dừng lại trước một khu chung cư cao tầng cao cấp. Một căn hộ duplex rộng hai trăm sáu mươi mét vuông.

Trang hoàng rất đẹp, tầm nhìn rộng.

Lục Khiêm bế Thước Thước lên, nhìn nơi này mà không khỏi nghĩ tới khu nhà trọ cũ nát kia... Trong lòng ông chua xót, không kìm lòng được mà thơm con trai mình.

Thằng nhóc này mới vừa hồi phục sau cơn bệnh nặng, thực sự không có sức sống.

Lục Khiêm ôm cậu bé đến phòng trẻ em, đặt thằng nhóc vào ổ chăn. Rõ ràng thời tiết lúc này đã là tháng tư, nhưng chân của cậu bé vẫn lạnh như băng.

Lục Khiêm đứng sát bên giường. Ông cởi áo khoác, đặt hai bàn chân nhỏ bé của Thước Thước lên bụng mình. Nơi đó rất ấm áp thoải mái.

Tiểu Thước Thước rất thích cảm giác dễ chịu này, nhưng trong lòng cậu bé lại đang tức giận với bố, liền vùi đầu vào gối không nói tiếng nào.

Trong lòng lục Khiêm mềm mại. Ông xoa xoa chân thằng nhóc. Thước Thước dẩu cái miệng nhỏ, ôm gối, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Đứa trẻ đã ngủ, nhiệt độ cơ thể cũng tăng dần lên, bàn chân nhỏ nhắn cũng nóng hầm hập.

Lục Khiêm nhẹ nhàng buông chân cậu bé xuống. Ông ngồi bên cạnh con, nhìn ngắm khuôn mặt cậu bé, không nỡ mà vuốt ve. Minh Châu đứng ở cửa.

Lục Khiêm biết cô đang đứng ở đó, cũng biết cô đang muốn đuổi người, giọng ông trầm thấp mà dịu dàng: “Cho anh ở với thằng bé một lát thôi, được không?”

Lời nói vô cùng hèn mọn. Minh Châu lạnh nhạt lên tiếng: “Có thể! Nhưng đừng đưa thằng bé ra ngoài.” Lục Khiêm gần như nghẹn thở.

Cô không chỉ trích ông một chữ nào, nhưng từng chữ đều như đang trách móc.

Im lặng một lúc lâu sau ông mới trả lời: “Anh biết rồi!”

Minh Châu có việc phải ra ngoài, ông theo phản xạ đuổi theo cô: “Anh tiễn eml”

Minh Châu đã thay quần áo, đang đi giày ở huyền quan, nghe vậy thì lạnh nhạt nói: “Tôi tự lái xe được! Nếu không muốn lái, tôi sẽ gọi xe.”

Lục Khiêm im lặng nhìn cô.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1095: Minh Châu rất hiếm khi trả lời lại


Bình thường, Lục Khiêm vẫn sẽ gửi tin nhắn cho cô, nói chuyện với cô về con.

Minh Châu rất hiếm khi trả lời lại.

Ông liền bắt đầu gọi điện thoại, gọi tới mức cô cảm thấy phiền không thể không nghe, rõ ràng chẳng nói với nhau được mấy câu nhưng đêm nào ông cũng vẫn kiên trì gọi cho cô, mỗi khi Minh Châu cúp máy, cô đều rất buồn.

Ông hành động như thể ông thật sự rất yêu cô!

Vào những thời điểm quan trọng, cô luôn là thứ bị vứt bỏ.

Đêm khuya lạnh lẽo, cô bỗng nhiên lại muốn uống một chút rượu.

Bảo mẫu trong nhà đã hết giờ làm, Thước Thước đã ngủ, Minh Châu lấy ra một chai rượu vang đỏ lâu năm không tồi, nâng ly vì chính mình, đứng trước cửa sổ sát đất lặng lẽ uống.

Cô xuất thân giàu sang, bình thường không có sở thích gì không tốt.

Chuyện quá giới hạn nhất trong cuộc đời cô chính là yêu Lục Khiêm.

Nghĩ đến Lục Khiêm, rượu vang nhẹ nhàng cũng trở nên thô ráp, nhẹ nhàng trượt xuống cổ họng... Khiến người ta tan nát cõi lòng.

Cô không đếm được mình đã uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy cảm giác hơi say thực sự rất thoải mái.

Chuông điện thoại kêu liên tục.

Là Lục Khiêm gọi tới.

Ông luôn tìm cơ hội và lý do để nói chuyện với cô, nhưng đêm nay Minh Châu tuyệt đối không muốn nói chuyện với ông, giằng co khoảng hai phút, cô không thể nhịn được nữa.

Có lễ là vì say rượu, lại còn là ban đêm.

Giọng cô càng thêm quyến rũ: “Lục Khiêm, ông có thể để tôi được yên tĩnh một ngày không hả?”

Lục Khiêm khựng lại một chút: “Em uống rượu!”

“Đúng vậy, tôi uống rượu! Sao nào... Tôi không thể uống rượu hả? Lục Khiêm ông vẫn còn tưởng tôi là Hoắc Minh Châu luôn ngẩng mặt lên nhìn ông, thiếu ông thì không thể sống nổi đó hả? Không phải! Từ lâu đã không phải nữa rồi!”

Lục Khiêm im lặng.

“Em uống nhiều rồi! Để anh tới chăm sóc Thước Thước.”

“Thằng bé đang ngủ!”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút... tút...

Lục Khiêm cúp điện thoại.

Minh Châu ném điện thoại xuống, cơ thể cô nhẹ nhàng ngã xuống sô pha, im lặng ngẩn người.

Trong bóng tối, một bóng người nho nhỏ nhích lại gần cô.

Mềm mại vô cùng.

“Thước Thước?” Minh Châu hơi kinh ngạc.

Gô buông ly rượu xuống, không muốn để cậu bé nhìn thấy mình uống rượu.

Thước Thước quỳ bên cạnh cô, sờ sờ đầu cô, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có đau đầu không ạ?”

Trong lòng Minh Châu hơi khó chịu.

Giọng cô khàn khàn, mang theo một chút nghẹn ngào: “Mẹ không đau.”

Chỉ là trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, chỉ là người đàn ông kia không xem trọng hai mẹ con họ thôi, có gì đâu. So với nhiều năm trước, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1096: Minh Châu rất đau lòng


Cậu bé nói chuyện với mẹ, ít nhiều gì cũng nhắc đến bố: “Mẹ và bố thực sự phải ly hôn sao?”

Minh Châu vừa uống rượu, đầu óc có chút không rõ ràng. Nhưng cô không muốn nói linh tinh về Lục Khiêm trước mặt Thước Thước.

Cô ngẩng đầu lên, mơ hồ nói: “Mẹ và bố con không hợp ở bên nhau, nhưng bố vẫn rất yêu thương Thước Thước.”

Tiểu Thước Thước sát vào lồng ngực cô.

Cậu bé thì thầm nói: “Bố cũng thích mẹ! Nhưng bố đã làm sai.”

Minh Châu rất đau lòng.

Có lẽ là vì họ đã có một khoảng thời gian phải lưu lạc bên ngoài, Thước Thước trưởng thành hơn những đứa trẻ khác cùng tuổi một chút. Nhớ lại ngày đó cậu bé không vui trở về căn phòng trọ nhỏ họ đã từng ở, Minh Châu cảm thấy mình rất có lỗi với cậu bé.

Cô định bế Thước Thước về phòng ngủ, nhưng đầu cô choáng váng.

Ngược lại cậu bé còn lấy chăn lông tới đắp lên cho cô, còn chui vào sưởi ấm cùng cô.

Đêm dài. Khóa cửa nhẹ nhàng xoay một vòng.

Một bóng người cao lớn tiến vào, người tới không bật đèn nhưng rất nhanh đã làm quen với ánh sáng trong phòng.

Trong phòng thoang thoảng mùi hương của rượu vang. Còn hòa lẫn một chút vị ngọt.

Trên sô pha, Minh Châu và Thước Thước ôm nhau nằm, bởi vì khuôn mặt của Minh Châu khi ngủ rất đơn thuần đáng yêu.

Lục Khiêm nhìn thấy rồi mới biết mình nhớ nhung đến mức nào.

Ông lẳng lặng nhìn một lúc rồi mới ôm Thước Thước ra khỏi lòng cô. Thằng nhóc bừng tỉnh.

Cậu bé nhẹ nhàng dụi mắt, phát hiện mình đang nằm trong lòng bố.

Cậu bé cố gắng tỉnh táo hơn một chút, nhưng lại rất mệt mỏi, chỉ có thể ghé vào vai ông thì thầm gọi một tiếng ông cậu... Lục Khiêm vỗ nhẹ lên mông cậu bé.

Đặt cậu bé lên giường rồi, ông mới quay lại xử lý người phụ nữ say rượu kia. Con bị ôm đi rồi, cô vẫn hoàn toàn không biết gì. Có lẽ là hơi nóng.

Gô đá bay chiếc chăn lông, bên dưới là cơ thể duyên dáng mặc áo sơ mi màu rượu vang và một chiếc váy lụa dài đến đầu gối.

Rất có hương vị trưởng thành.

Lục Khiêm bế cô dậy.

Khoảng thời gian này, cô gầy đi rất nhiều, vòng eo nhỏ nhắn, những ngón tay ông ma sát không phải không có cảm giác gì, hơn nữa họ đã chiến tranh lạnh rất lâu rồi.

Minh Châu say...

Cơ thể cô mềm nhữn, mặc kệ người đàn ông ôm mình vào phòng ngủ.

Cơ thể cô chìm vào chiếc giường mềm mại, có lẽ do quá thoải mái, cô phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

Khàn khàn mà nhỏ nhẹ, vô cùng gợi cảm.

Lục Khiêm khom gối quỳ một chân trên giường, cởi nút áo sơ mi của cô ra, muốn giúp cô thoải mái hơn một chút.

Thế nhưng khi cởi được ba nút. Ông hơi sửng sốt.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1097: Tại sao ông ấy lại đến đây?


Một nụ hôn đã đẩy ông đi xa hơn.

Rõ ràng ban đầu ông chỉ muốn giúp cô dễ chịu hơn một chút.

Ông hôn sâu hơn, bắt đầu xoa nắn chơi đùa với cơ thể của cô, người phụ nữ đã say ngoan ngoãn nghe theo cơ thể mình và tận hưởng.

Lửa tình cháy bỏng, ông nằm bên cạnh cô, không ngừng gọi tên cô. “Minh Châu... Minh Châu...” Cô tỉnh táo lại một chút.

Cô nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt ông trong ánh sáng mờ ảo, sau đó lại chợt hoảng hốt.

Là Lục Khiêm...

Tại sao ông ấy lại đến đây?

Không phải họ đã chia tay rồi sao? Sao ông lại vào được nhà của cô?

Minh Châu lắc đầu, nhưng đầu óc cô lúc này không thể suy nghĩ được như bình thường, cô chỉ biết là cô không muốn bị ông ôm... Không đúng, bọn họ không nên tiếp tục mối quan hệ thân mật như vậy nữa.

Cô đột ngột đẩy ông ra, nhưng không thể xuống giường.

Lục Khiêm nằm phía trên cô, động tình không thể kiềm chế.

Tình dục đang trên đà bùng nổ.

Ông muốn chiếm giữ cô, thực sự rất dễ dàng.

Minh Châu không chịu nổi quay mặt sang một bên, che kín đôi mắt mình, khe khẽ thì thầm: “Lục Khiêm, tại sao tôi lại thích ông cơ chứt”

Toàn thân Lục Khiêm cứng đờ. Tất cả tình dục, xúc động, tất cả đều tan thành mây khói. Chỉ còn lại áy náy.

Ông nhấc mắt nhìn cô gái nhỏ mình yêu, lúc này cảm xúc của cô với ông chỉ còn lại oán hận, không còn dù chỉ một tia tình yêu lúc trước.

Lục Khiêm không cam lòng. Ông kéo tay cô ra, nằm trên người cô, tùy tiện hôn cô, Minh Châu khóc.

Nước mắt chảy dài hai má, xuống cổ, cuối cùng rơi xuống làn da của họ, lạnh như băng.

Mắt Lục Khiêm cũng hơi nóng lên.

Ông biết cô đã hơi tỉnh táo, thế nhưng cô không muốn đối mặt với ông.

Ông áp sát vào phía sau tai cô, giọng khàn khàn: “Minh Châu, em nói chuyện với anh đi được không? Đã lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện tử tế với nhau! Khi anh gọi điện đến em luôn bận rộn nhiều việc, không nói với nhau được mấy câu, anh muốn gặp em em lại phản cảm, em nói cho anh biết đi, anh phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho anh?”

Câu cuối cùng vừa dứt, trái tim đau nhói lên.

Trong bóng tối, Minh Châu im lặng nghe ông nói.

Nhưng cô không có ý định đáp lại ông, bởi vì đã quá muộn rồi.

Trong hiện thực, làm gì có nhiều tình yêu gương vỡ lại lành như vậy.

Cô lặng lẽ đẩy ông ra, kéo chăn lên, toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả một sợi tóc cũng viết hai chữ từ chối... Lục Khiêm nhìn mà đau lòng, tay ông với vào chăn, cởi cúc áo của cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1098: Em biết rõ mà!


Cảm giác trên cơ thể nói cho cô biết đêm qua họ không thực sự làm gì cả, thế nhưng chỉ hôn môi và vuốt ve đã đủ để khiến cô khó chịu.

Lúc này, mùi thơm của cháo lan tỏa trong không khí. Minh Châu khoác lên mình một chiếc áo khoác rồi ra ngoài. Bảo mẫu cô mời không có ở đây.

Trong bếp, người đàn ông đang nghiêm túc làm bữa sáng, mặc dù ở tầm tuổi này nhưng vóc dáng của ông vẫn được giữ gìn rất tốt.

Áo sơ mi màu xanh da trời nhạt, quần tây đen. Chỉ nhìn bóng lưng cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Minh Châu đứng sau lưng ông, thản nhiên nhìn khung cảnh này, hai mắt lại ẩm ướt.

Khung cảnh này khiến cô nhớ lại trước đây.

Nhiều năm trước, khi quan hệ giữa hai người vẫn còn là bí mật, họ có một gia đình nhỏ trong căn nhà trên đường Quảng Nguyên, mỗi lần ông tới, họ đều triền miên ở đó.

Kết thúc, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Mà ông sẽ làm cho cô đủ loại món ăn ngon ngay tại căn bếp ở đó.

Quá khứ ngọt ngào bao nhiêu, hiện tại cô hận ông bấy nhiêu.

Lục Khiêm quay đầu lại, nhìn thấy cô.

Ánh mắt ông sâu thẳm, vẻ mặt dịu dàng giống như những chuyện kia chưa từng xảy ra: “Dậy rồi à, đầu có đau không?”

Minh Châu đi tới.

Cô bình tĩnh hỏi: “Tại sao ông lại có chìa khóa nhà tôi?”

“Anh đánh đấy! Để tiện tới chăm sóc Thước Thước.”

Trong lòng Minh Châu đang sẵn cơn tức giận, cô liền nói chuyện không kiêng nể gì nữa: “Chăm sóc cái thứ đã bị vứt bỏ này sao?”

Sắc mặt Lục Khiêm trắng bệch.

Nhưng ông không nói gì thêm, tiếp tục làm bữa sáng.

Minh Châu đứng phía sau ông, nhẹ nhàng nói: “Đưa chìa khóa cho tôi! Về sau nếu muốn gặp con thì gọi điện thoại trước, đừng đột ngột đến đây như thế, rất không tiện lại càng không phù hợp.”

Lục Khiêm không muốn đưa.

Cô thò tay vào túi của Lục Khiêm tìm kiếm, toàn thân Lục Khiêm căng cứng.

Xoay người một cái, cô bị ông ép xuống trước bồn rửa bát, ông có vẻ hơi kiềm chế: “Đừng sờ lung tung! Nếu không em tự gánh lấy hậu quả.”

Minh Châu nói đầy mỉa mai: “Tối qua ông vẫn còn chưa thỏa mãn hả?”

Lục Khiêm buông cô ra, tiếp tục làm bữa sáng.

Giọng ông nhẹ nhàng: “Em biết rõ mà!”

Minh Châu cười lạnh một tiếng, ra khỏi phòng bếp, Lục Khiêm gọi cô lại ăn sáng, bước chân cô hơi dừng lại: “Bữa sáng ông làm tôi cũng chẳng muốn ăn! Lục Khiêm, ông thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu thế? Chúng ta đã kết thúc rồi, tôi muốn ly hôn với ông! Bất kể ông có dịu dàng chăm sóc như thế nào đều vô dụng thôi!”

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đừng ép tôi phải hận ông!”

Động tác của Lục Khiêm khựng lại.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1099: Bố còn làm bữa sáng!


Minh Châu gọi cho bảo mẫu.

Bên kia rất sợ hãi, e ngại cô Hoắc không vui.

Minh Châu nhàn nhạt nói: “Không phải chuyện của ông! Sau này không cần nghe lời ngài Lục nữa. Các cô qua đây làm việc đi!”

Nửa tiếng sau, có hai người đến làm việc nhà.

Minh Châu thu xếp cho Tiểu Thước Thước.

Thước Thước nếm thử bữa sáng, thì thầm: “Tối qua bố đã đến đây sao ạ?” “Ù”

“Bố còn làm bữa sáng!”

Minh Châu xoa đầu cậu bé.

Nhưng cô không ăn bữa sáng do Lục Khiêm làm, bởi chỉ cần ăn một miếng, cô cảm thấy trái tim cô sẽ đau đớn kinh khủng...

Yêu đương mấy năm nay, cô chưa từng ăn ngoài. Minh Châu ngâm mì.

Thông báo lúc mười giờ, cô phải dành thời gian đưa Thước Thước đến trường, sau đó thực hiện một bài tập thể dục.

Ăn vài miếng, cô cảm thấy buồn nôn. Cảm giác này, vừa kỳ lạ vừa quen thuộc. Sắc mặt Minh Châu tái nhợt.

Người hầu thấy cô không ổn thì đi đến quan tâm hỏi: “Cô Hoắc, cô không khỏe sao?”

Tiểu Thước Thước cũng có vẻ lo lắng.

Minh Châu che ngực, gượng cười: “Chắc là mì hết hạn rồi! Tôi đi rửa mặt.”

Cô vội vàng rời đi.

Người hầu nhìn ngày dưới đáy cốc mì, lẩm bẩm: “Chưa hết hạn mài!”

Trong nhà vệ sinh ở phòng ngủ chính.

Minh Châu nôn khan mấy lần, không nôn ra gì, nhưng cô cảm thấy tức ngực.

Cô liều mạng tạt nước lạnh lên mặt.

Dòng nước lạnh lẽo không khiến cô dễ chịu hơn, thậm chí không thể bình tĩnh, đầu óc cô quay cuồng với những gì xảy ra đêm đó, đêm đó cô nói muốn Lục Khiêm làm việc ít hơn, cô còn muốn một bé gái.

Bọn họ làm chuyện vợ chồng, không dùng biện pháp.

Minh Châu nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nhỏ, rồi ngước mắt nhìn chính mình †rong gương.

Trên mặt dính nước.

Đôi mắt mờ mịt!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1100: Cô lặng lẽ chìm trong suy nghĩ


Cô cố chịu cơn đau bụng, xốc lên tinh thần, xách cặp nhỏ lên đưa cho con trai, rồi tự lái xe chở thằng bé đến trường.

Tiểu Thước Thước đeo cặp sách, vui vẻ đi học. Minh Châu ngồi lại xe.

Cô lặng lẽ chìm trong suy nghĩ: Tối qua cô uống rượu vang đỏ, liệu có ảnh hưởng đến thai nhi không?

Và, có nên sinh đứa nhỏ này ra không?

Càng nghĩ cô càng thấy khó chịu, cuối cùng cô cần tay, đến bệnh viện kiểm tra trước rồi tính sau.

Cô lặng lẽ đi, không muốn ai biết. Một tiếng sau, phiếu xét nghiệm đưa ra. Dương tính.

Cô đã mang thai gần năm tuần, bác sĩ cho biết nhịp tim thai rất ổn định, đó là một bé trai khỏe khoăn.

Minh Châu lại không vui.

Cô chậm rãi bước ra khỏi phòng khám, trên hành lang có rất nhiều người, đó đều là chồng đi khám thai cùng vợ, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ vui mừng không kìm được.

Chỉ mình cô, không biết phải đi đâu.

Nhưng dù yếu đuối đến đâu, cô cũng không muốn gọi cho Lục Khiêm, bởi vì cô thực sự muốn chia tay ông.

Nếu ông biết cô mang thai, ông sẽ không buông tay.

Minh Châu nhẹ cắn môi, chuẩn bị rời đi.

Đến cửa thang máy, cô nhận được một cuộc gọi.

Là Lục Khiêm gọi đến.

Cô do dự một hồi rồi trả lời: “Có chuyện gì sao?”

Lục Khiêm bên kia im lặng hồi lâu, khi cô định cúp máy thì ông mới thì thầm: “Nghe nói người hầu ở nhà bảo em không khỏe, em đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?”

Đôi mắt Minh Châu nóng bừng.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng che bụng nhỏ: “Tốt hơn nhiều rồi!”

Giọng nói Lục Khiêm rất dịu dàng: “Vậy thì tốt rồi! Chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn cơm đúng giờ, được không?”

Câu nói này, giống như bàn giao chuyện sau này. Minh Châu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Khi nào chúng ta mới ký giấy?”

Lục Khiêm nghẹn lại, hơi thở có phần dồn dập, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Bọn anh đang đi công tác, khi nào anh về sẽ làm!”

Cô nghĩ ông đang trì hoãn, liền hỏi: “Khi nào về?”

“Chắc là ba bốn tháng.”

Ba bốn tháng, đi công tác ở Bắc Cực chắc?

Lúc ông về thì bụng cô đã lớn rồi.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1101: Nói với cô ấy đừng khóc!


Lục Khiêm ừ.

Nhưng giọng ông hơi run: “Anh sắp lên máy bay rồi! Anh nhờ thư ký Liễu mang thỏa thuận cho em nhé? Anh ký rồi!”

Cuối cùng phải đến bước này.

Ông đồng ý là điều cô muốn, nhưng Minh Châu vẫn không cầm được nước mắt. Chỉ trong vài giây, tưởng như những ngày tháng họ yêu nhau đã trôi qua...

Cô đồng ý rồi đột ngột cúp máy. Cô chạy đến lối đi an toàn, cánh cửa mở ra và đóng sầm lại.

Cô che miệng, dựa vào tường, cơ thể yếu ớt trượt xuống

Ngăn cách bởi một bức tường.

Một chiếc giường bệnh di động được đẩy vào thang máy, người nằm trên giường bệnh là Lục Khiêm.

Mặt ông trắng bệch, tay cầm điện thoại...

Lúc sau, ông lẩm bẩm: “Minh Châu, đừng khóc!”

Nhưng cô không thể nghe thấy!

Thư ký Liễu ở bên ông, thậm chí bà cụ Liễu cũng đến an ủi ông: “Cớ sao ngài cứ phải như vậy! Cũng không phải vô vọng, tội gì phải làm cô Hoắc sợi Lời này như bát nước đổ đi, khó mà rút lại!”

Lục Khiêm nằm ngửa.

Tay ông nhẹ đặt lên bụng, dạ dày ông có vấn đề lớn.

Ngay cả khi phẫu thuật thành công, không gì đảm bảo bệnh sẽ không tái phát.

Ông lại lớn hơn Minh Châu rất nhiều tuổi, nhưng thật ra ông không thể cho cô thứ gì, kể cả cố gắng thế nào, tất cả những gì ông có thể cho cô chỉ có tiền tài, mà đây là thứ nhà họ Hoắc có thừa.

Buông tay, là điều duy nhất ông có thể làm cho cô.

Thư ký Liễu đau lòng: “Sao không đợi thêm chút nữa! Đợi cơ thể ngài khỏe hơn, có lẽ không suy nghĩ như vậy nữa! Sao ngài cứ phải tiêu cực vậy!”

“Không đợi!” “Truyền Chí, Minh Châu theo tôi lúc mới hai mươi chín tuổi, hiện giờ cô ấy

cũng không còn trẻ, nếu tôi trì hoãn cô ấy thêm vài năm, cô ấy sẽ rất khó tìm được bạn đời phù hợp.”

Khi ông nói những lời này, ông không biết, Minh Châu chỉ cách ông một bức tường.

Cô đã mang cốt nhục của ông. Vào thời điểm cô yếu ớt nhất, lựa chọn một người, mà ông thành toàn cho cô.

Đôi khi, thành toàn là sự tàn nhãn trá hình.

Cuối cùng cũng đến lúc buông tay nhau, cô sẽ chào đón một sinh mệnh mới, còn ông, có lẽ sẽ cô độc sống quãng đời còn lại.

Nhưng quyết định này, Lục Khiêm không hối hận. Trong phòng bệnh, bác sĩ liên tục thúc giục phẫu thuật.

Nhưng Lục Khiêm gọi luật sư đến, ông soạn đơn ly hôn rất có lợi cho Minh Châu.

Ông giao quyền nuôi Thước Thước cho Minh Châu.

Ngoài ra, trừ bất động sản, ông còn để tên Lục Thước thừa kế Lục Viên ở thành phố C.

Và ông đặc biệt đề cập đến căn nhà trên đường Quảng Nguyên. Ông cho Minh Châu.

Một chồng tài liệu dày cộp, người bệnh phát sốt lên đến 39,5 độ vẫn kiên trì đọc từng tài liệu một.

Cuối cùng ông ký tên mình. Ký xong, Lục Khiêm che bụng, ngơ ngác hồi lâu. Thư ký Liễu không chịu đi đưa.

Lần đi này, chỉ cần Minh Châu ký tên và làm thủ tục, cuộc hôn nhân sẽ kết thúc.

Lục Khiêm nằm trên giường bệnh, đau đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1102: Ký tên xong trở thành người lạ rồi


Minh Châu trở về căn hộ.

Cô tạm nghỉ việc và để hai dì nghỉ phép.

Gô ngồi một mình trong phòng, ôm đầu gối lắng lặng chìm vào dòng suy nghĩ... Nước mắt rơi xuống từng giọt, cô nhẹ nhàng lau đi.

Lúc này, chuông cửa vang lên. Cơ thể cô hơi cứng lại, lau nước mắt rồi đi đến cửa.

Qua mắt mèo, là thư ký Liễu và một người khá giống luật sư, trên tay cầm một chiếc cặp.

Minh Châu hơi giật mình. Sau đó cô liền hiểu, đây là đưa thỏa thuận đến. Cô mở cửa.

Thư ký Liễu ngước lên, bất giác nói: “Sao mắt cô đỏ vậy? Cô khóc sao? Nếu cô khóc, ông Lục sẽ...”

“Ông ấy không đau lòng đâu!”

“Ký tên xong trở thành người lạ rồi.”

Thư ký Liễu ngập ngừng.

Anh ta bị kẹt ở giữa rất khó xử, anh ta muốn nói cho Minh Châu biết bệnh tình của ông Lục, có lẽ cô ấy sẽ mềm lòng, dù thế nào cũng còn cảm tình đúng chứ.

Nhưng anh ta cũng biết tính của Lục Khiêm. Không cho nói tức là không cho. Minh Châu cho bọn họ vào.

Thư ký Liễu và luật sư ngồi xuống, anh ta nhìn xung quanh: “Chỗ này khá tốt! Thước Thước đi học rồi sao?”

Minh Châu mang nước đá cho họ.

Thư ký Liễu không có tâm trạng uống nước, bệnh viện còn đang chờ anh ta!

Suy nghĩ hồi lâu, anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc, thử nói: “Minh Châu, cô xem chuyện giữa cô và ngài Lục còn có thể thương lượng không? Mấy năm nay rất khó khăn mài”

Minh Châu cụp mắt.

Sau một lúc lâu, cô thấp giọng: “Thỏa thuận đâu?”

Đôi mắt của thư ký Liễu đau nhức.

Chuyện gì vậy chứ, một người đang ở bệnh viện chờ phẫu thuật, một người ở đây không chịu bỏ cuộc.

Một đôi yêu nhau như vậy mà phải chia tay. Trên đời này còn tình cảm nữa không!

Nhưng dù chua xót, anh ta vẫn nói với người đàn ông bên cạnh: “Luật sư Trần, anh đọc đi!”

Trong bầu không khí căng thẳng này, luật sư Trần cũng cảm thấy áp lực. Anh ta lập tức cầm tài liệu lên đọc.

Minh Châu nghe thì hoảng hốt... Cô chỉ nghe thấy căn nhà trên đường Quảng Nguyên, Lục Khiêm cho cô.

Ý ông là sao!

Thư ký Liễu giải thích: “Chuyện của Lam Tử Mi là do ông Lục sai! Ông ấy đáng nhận mọi sự tức giận đổ lên đầu ông ấy! Nhưng mà Minh Châu... Vì quá khứ, cho dù không thành vợ chồng nhưng cũng đừng trở thành kẻ thù, bởi vì... Bởi vì...”

Anh ta không nói được, cũng không thể nói.

Minh Châu không hiểu ý anh ta.

Cô chỉ cầm tài liệu, cẩn thận đọc qua một lần, Lục Khiêm cho rất nhiều.

Cô không cần.

Cô không cần căn nhà trên đường Quảng Nguyên.

Cô cũng không cần Lục Viên, cô nghĩ sau này ông sẽ kết hôn và sinh con, chưa chắc Lục Thước đã là người thừa kế duy nhất của Lục Viên.

Cô chọn mấy thứ rồi ký tên, cuối cùng ký vào cuối thỏa thuận. Ký xong,

Cô lặng lẽ nhìn, đôi mắt hơi đau xót.

Cuối cùng đã kết thúc!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1103: Giận rồi?


Cô ngồi đó từ sáng đến khi chiều hôm buông xuống, mãi cho đến khi cơn đói cồn cào thì cô mới tỉnh táo lại, cô máy móc bước vào bếp, mở tủ ra, vứt hết mì gói yêu thích của cô.

Sau đó cô gọi cho dì. “Tối nay tôi muốn ăn sườn chua ngọt, với khoai lang hấp.”

Cô không muốn ăn, nhưng đứa bé trong bụng cần ăn!

Thư ký Liễu chạy về bệnh viện.

Anh ta đưa thỏa thuận cho Lục Khiêm, Lục Khiêm dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm tên “Hoäc Minh Châu” thật lâu... Sau lại đôi môi khô khốc nở nụ cười.

Ông nói: “Cô ấy xuất thân từ một gia đình tốt, còn xinh đẹp, tuổi ba mươi cũng

không muộn.” Thư ký Liễu nghe xong muốn khóc.

Bà Liễu lấy khăn lông lau mồ hôi cho Lục Khiêm, giọng nói nghẹn ngào: “Bà cụ sẽ sớm quay lại, ngài phải khỏe mạnh ra ngoài, nếu không bà cụ sẽ rất buồn.”

Lục Khiêm mỉm cười: “Chắc chắn rồi!”

Thư ký Liễu lại hỏi: “Cần thông báo cho cô cả và cậu Hoắc bên kia không?”

Lục Khiêm lắc đầu.

Ôn Noãn còn phải sống ở nhà họ Hoắc, ông không muốn con bé bị vướng ở giữa, hơn nữa những lúc thế này, người ông nhớ nhất là Minh Châu và Thước Thước, nhưng vào lúc này ông không thể thấy mặt họ.

Chỉ có thể thấy, là đơn thỏa thuận ly hôn.

Lục Khiêm hơi nhắm mắt, nói với bác sĩ: “Chuẩn bị phẫu thuật!”

Ca phẫu thuật của Lục Khiêm kéo dài tám tiếng, cắt một nửa dạ dày.

Coi như thành công.

Nhưng sau đó, còn cần phải chăm sóc.

Khi tỉnh lại, bà cụ ngồi bên mép giường, vẻ mặt lộ rõ bà đã bị đả kích rất lớn.

Không ngờ, Ôn Noãn cũng ở đây.

Hoắc Minh đứng ngoài cửa.

Cơ thể Lục Khiêm rất suy yếu, nhưng ông vẫn quay mặt qua, nhẹ nhàng chạm vào tay bà cụ. Bà cụ vừa tức giận vừa đau lòng, bà lau khóe mặt, thấp giọng nói: “Chuyện lớn như vậy, sao không nói cho Minh Châu biết.”

Thằng nhóc chết tiệt này, chỉ sợ không buông tay được.

Lần cuối không thể gặp nhau, có bao nhiêu tiếc nuối.

Lục Khiêm cười yếu ớt, ông nhẹ giọng nói: “Cô ấy đang giận con mài Con không muốn cô ấy tức giận nữa!”

Bà cụ do dự một chút, hỏi: “Con ký rồi sao?” Lục Khiêm không nói gì, chỉ nhìn bà cụ. Bàn tay già nua của bà cụ nắm lấy tay ông, không đành lòng trách móc nữa.

Bệnh này như đặt một chân lên cửa tử, tương lai cũng chưa chắc khỏi hoàn toàn.

Bà cũng phụ nữ, bà cũng không muốn để Minh Châu bước vào vũng bùn, dù sao con bé còn trẻ... Không lý do gì để tha thứ cho Lục Khiêm chỉ vì ông bị bệnh.

Mẹ con trò chuyện xong.

Lục Khiêm quay đầu nhìn Ôn Noấn.

Ôn Noấn biết tin hai người ly hôn, cô đau lòng khó nói thành lời.

Cô bảo Lục Khiêm nghỉ ngơi thật tốt.

Lục Khiêm nhìn lên trần nhà, nhẹ giọng nói: “Giới thiệu cho cô ấy một người phù hợp đi! Cô ấy ngốc lắm nên cần chăm kỹ mới được, Hoắc Minh quen nhiều người, nói cậu ấy nhìn nhiều một chút.”

Ôn Noãn cực kỳ khổ sở.

“Cậu! Cậu đừng nói thế.”

Lục Khiêm gượng cười...

Ôn Noấn bước ra khỏi bệnh viện, vô cùng đau lòng.

Lên xe, cô tựa lưng vào ghế, lặng lẽ rơi lệ.

Hoäc Minh cũng buồn.

Anh ôm vai cô, dùng khăn giấy lau nước mặt cho cô: “Đừng khóc! Kết quả này chứng tỏ hai người bọn họ không hợp nhau thôi! Hiện giờ chia tay cũng tốt.”

Ôn Noãn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú của anh, lẩm bẩm: “Không tốt chút nào.”

“Chắc chắn Minh Châu đã khóc.”

Hoắc Minh cúi người, hôn cô.

Anh khàn giọng lẩm bẩm: “Sau khi mang thai, Tổng Giám đốc Ôn của chúng †a đa sầu đa cảm hơn.”

Rồi nhẹ nhàng vuốt ve bụng. “Bạn nhỏ ra ngoài đi, đến lúc rồi!”

Ôn Noãn kéo tay anh ra, mềm mại nói: “Hoắc Minh, em đang nghiêm túc nói chuyện với anh!”

Hoắc Minh đang định trêu cô thì điện thoại trong túi áo vang lên.

Anh nhấc máy, bên đầu dây là giọng của Hoắc Chấn Đông: “Hoắc Minh, con đang ở đâu? Về nhà đi!”

Hoäc Minh gật đầu.

Anh cúp máy, nói với Ôn Noãn: “Bố bảo chúng ta về nhà, giọng điệu có vẻ khá nghiêm trọng.”

Ôn Noấn suy đoán: “Chắc là chuyện ly hôn của cậu và Minh Châu. Hoắc Minh, cậu không cho kể bệnh của chú ấy, vậy sau này...”

Hoắc Minh khit mũi: “Anh không hàu theo khổ nhục kế cho lão già kia đâu!” Ôn Noãn quay đầu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1104: Hoắc Minh bế cậu bé lên


Ánh sáng ở bãi đậu xe tối đen như mực.

Thước Thước ôm lấy chân của Hoắc Minh, mềm mại nũng nịu gọi một tiếng chú.

Hoắc Minh bế cậu bé lên.

Ôn Noãn cũng sờ đầu đứa trẻ, đưa cho cậu túi bánh nhỏ. Đứa trẻ cười tươi khéo léo gọi "Cậu", còn hôn một cái lên má Ôn Noãn.

"Mợ giống bố, cũng giống Thước Thước." "Thước Thước thích mợ." Ôn Noãn không nhịn được lại sờ đầu đứa trẻ.

Hoắc Minh ôm đứa trẻ đi đến sảnh lớn, thấy em gái đang đứng chờ. Trên mặt Minh Châu mang một biểu tình quen thuộc.

"Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gây họa thì cũng chỉ có một kiểu như vậy."

Hoäc Minh ném chìa khóa xe xuống, hừ lạnh một tiếng: "Không có chuyện gì thì sao lại tỏ vẻ tội lỗi như vậy?”

Minh Châu cầm túi xách cho anh, chỉ thiếu chút nữa là đấm lưng, bóp tay. Hoắc Minh nhìn cô ấy mấy lần, ánh mắt có chút ác liệt.

Ôn Noãn có chút che chở: "Anh đừng nghiêm nghị như vậy! Nào có người anh nào như anh không."

Hoäc Minh cười giận.

Anh ôm Thước Thước xuống, bóp má Ôn Noãn, nói: " Em luôn làm người tốt, ngược lại vai ác thì giao cho anh đúng không?”

Ôn Noãn tránh khỏi tay anh. Lại nhìn về phía Minh Châu, ánh mắt phức tạp.

Cô biết Minh Châu và cậu đã ký giấy ly hôn, nhưng cậu bây giờ thế nào, Minh Châu cũng không biết.

Hai người họ đều là người cô quan tâm.

Một người là người thân ruột thịt, một người đã sống chung cùng Ôn Noãn nhiều năm, Minh Châu giống như em gái cô.

Ôn Noãn luôn hy vọng họ tốt hơn bất cứ ai

Thế nhưng hết lần này đến lần khác cô đều không thể nói gì. Minh Châu kéo tay cô, nhỏ giọng nói: "Chị đừng có nói gì eml" Ôn Noấn đã là mẹ của mấy đứa nhỏ.

Trong lòng cô đã yếu đến mức không thể tưởng tượng được, bây giờ cô cũng chẳng thể nghĩ tới chuyện gì khác, cô cười nhạt: "Sao lại thế!"

Hoắc Minh nhìn hai người họ vui vẻ.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng vợ: "Một lúc nữa mới ăn cơm, em ở đây trò chuyện với em ấy một chút, anh đi trò chuyện cùng bố."

Ôn Noãn ánh mắt dịu dàng: "Được!" Hoắc Minh cùng Hoắc Chấn Đông lên lầu hai.

Đóng cửa phòng sách lại, Hoắc Minh tựa vào cửa sau lưng, cúi đầu châm điếu thuốc.

"Có chuyện gì mà bố lo lắng như vậy?"

Sắc mặt Hoắc Chấn Đông không được tốt.

Hoắc Minh lặng lẽ nhìn ông, sau đó đi tới, rót cho mình và bố một ly trà.

Anh nói câu bông đùa, làm dịu đi không khí căng thẳng.

"Bố còn đang hao tổn tinh thần vì Minh Châu sao! Con nhìn em ấy bây giờ cũng tốt đấy chứ, sau này không lo gả đi... Trường hợp tệ nhất là trở thành một bà cô già cô đơn, nhưng bố yên tâm! Nhà chúng ta nuôi được!"

Hoắc Chấn Đông trừng mắt một cái.

Ông cười nhạt: "Con nghĩ thì hay rồi! Lúc Ôn Noãn nói không cần con nữa, sao con không nghĩ thoáng như vậy đi, là đứa nào uống say kêu trời kêu đất Ôn Noãn không cần con!"

Hoắc Minh là người nhạy bén cỡ nào?

Từ lời nói của bố ruột, anh nghe ra có chuyện gì đó không ổn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1105: Một lúc lâu sau


Một lúc lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần, cau mày hỏi: "Bố, bố nói gì cơ ạ?"

Hoäc Chấn Đông nhắc lại một lần nữa.

Hoắc Minh tức đến bốc khói, lại lấy tàn thuốc trong gạt tàn ra đốt, khiến bố anh nhìn không được, mắng anh: "Dù hai đứa sinh nhiều con thì cũng không cần tiết kiệm đến như vậy! Có sinh thêm nữa thì nhà này vẫn nuôi nổi."

Hoắc Minh cười nhạt: " Khả năng sinh con của cậu cũng ghê đó chứ!"

Trên mặt Hoắc Chấn Đông hàng trăm cảm xúc ngổn ngang..

Ông đứng dậy vỗ vai con trai, nói: 'Hoắc Minh, con cũng không kém! Chuyện này bố nói trước cho con, con ăn cơm xong thì trở về nói cho Ôn Noãn một tiếng dự phòng. Con bé bị kẹp ở giữa rất khó xử khó xử, con không nên giận cá chém thớt với nói"

Hoắc Minh cười khan: "Con nào dám chứ!"

Bố con họ nói xong, chậm rãi đi xuống lầu.

Vừa đến giờ ăn, trong lúc cả nhà cùng nhau ăn cơm, Hoắc Minh luôn nhìn chằm chằm vào Minh Châu.

Minh Châu chỉ biết cúi đầu thật thấp. Ôn Noấn thu hết mọi việc vào mắt.

Lúc trở về, mới vừa lên xe cô liền oán trách: "Minh Châu xảy ra vấn đề trong việc tình cảm này, anh còn hung dữ như vậy mà xem được à!"

Tâm tình Hoắc Minh không tốt nhưng anh vẫn hết sức dịu dàng với Ôn Noãn.

Anh thắt dây an toàn cho cô, cười cười: "Anh hung dữ ở đâu chứ? Từ nhỏ đến lớn đều như vậy mà."

Ôn Noãn phản bác không được đành thôi.

Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, nói nhỏ: "Đó là vì em so sánh con bé với bản thân, cho nên em cảm thấy anh đối với con bé gay gắt! Nhưng mà Ôn Noãn em phải biết, anh là anh trai của Minh Châu nhưng là chồng của em. Hai

thân phận này là khác nhau, tình cảm đặt vào cũng khác nhau!"

Cuối cùng anh kết thúc bằng câu: "Anh đã nói rồi mà em cứ một mực ăn giấm của Minh Châu!"

Ôn Noãn thật sự không chịu nổi cái miệng dẻo như kẹo của anh. Cô giả bộ nhìn phía trước: "Về nhà đi!"

Hoắc Minh ừ một tiếng: 'Ừ... Về nhà."

Trở lại biệt thự, đã là tám giờ tối. Người giúp việc chăm sóc bọn trẻ rất tốt rồi.

Sùng Quang đang bế Hoắc Doãn Tư xem đồ chơi trẻ em, Hoắc Tây thì đang chơi dương cầm trong bộ váy xinh đẹp.

Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng có chút dáng vẻ.

Thấy Hoắc Minh và Ôn Noãn trở về.

Bé Hoäắc Tây bỏ lại cây dương cầm, chạy tới leo lên người bố giống như một chú khỉ con. Con gái nhỏ luôn được cưng chiều nhất, Hoắc Minh thơm lên má cô bé: "Nhớ bố chưa?"

"Nhớ ạ!"

Hoắc Tây hận không thể cắt đứt đôi chân ngắn của mình, không thể tự đi được.

Hoắc Minh ôm cô bé đi đến chỗ dương cầm.

"Bố cũng nhớ con! Giờ thì bố muốn con tiếp tục chơi dương cầm!"

Hoắc Tây: ....

Hoắc Minh sờ đầu con bé, quay người lại cùng con trai nhỏ thân thiết một phen, cuối cùng bế Sùng Quang lên phòng sách. Lúc lên lầu, Ôn Noãn không nhịn được mở miệng: "Hoắc Minh!"

Hoắc Minh dừng lại ở cầu thang, vẻ mặt căng thẳng.

"Anh đang làm công tác tư tưởng cho Sùng Quang!"

Trong chuyện này, Ôn Noãn không thể thuyết phục được anh, cuối cùng chỉ có thể cười xin lỗi với Sùng Quang một tiếng.

Sùng Quang mặt hồng hồng, ngoan ngoãn đi theo lên lầu. Ôn Noãn ngồi xuống, vốn định cùng Hoắc Tây luyện đàn.

Nhưng cô nhớ đến bệnh tình của cậu, nghĩ vậy lại đau lòng cho Minh Châu, †âm tình cũng trở nên phức tạp.

Hoắc Tây đánh sai hết mấy chỗ, cô cũng không phát hiện.

Bé Hoắc Tây lười biếng, một lúc liền tựa vào trong lòng ngực mẹ, tò mò sờ cái bụng nhô lên... Một lúc sau Hoắc Doãn Tư cũng chạy tới ôm lấy cô.

Ôn Noãn bầu bạn cùng bọn nhỏ... Mười giờ đêm

Cô trở lại phòng ngủ chính, phát hiện Hoắc Minh không có ở đây, cô liền đi trong phòng sách tìm anh.

Từ khe cửa phòng sách hắt ra ánh sáng yếu ớt.

Hoắc Minh đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, anh mở cửa sổ nên bên trong phòng mùi thuốc lá không quá nồng.

Hoắc Minh mãi trầm tư, không phát hiện ra cô đã vào phòng. Cho đến khi có một đôi tay mềm mại ôm anh từ phía sau, anh mới cảm nhận được sự tồn tại của cô. Anh vừa cất lời thanh âm đã khàn không chịu nổi: "Bọn nhỏ ngủ rồi à?"



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1106: Không phải


Ôn Noãn dựa vào lòng anh.

Hoắc Minh chỉ khoác một chiếc áo sơ mi, cách một lớp vải, cô thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim anh đang đập.

Một mùi hương đặc biệt của đàn ông hòa cùng mùi thuốc lá. Thật quyến rũ.

"Sao vậy?" Tiếng cô dịu dàng đến mức chẳng thể nào tưởng tượng nổi: 'Em hỏi bác sĩ rồi, nếu chăm sóc kỹ thì không có vấn đề gì đâu!"

Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu trà của cô. Anh đắn đo một lúc rồi lẩm bẩm: "Minh Châu mang thai rồi!" Ôn Noãn sửng sốt.

Cơ thể cô đang tựa vào lòng anh, hơi cứng đờ, một lát sau mới có thể nói: "Hoắc Minh, anh nói cái gì?"

Hoắc Minh sợ kích động đến cô.

Anh cúi đầu vuốt ve khuôn mặt của cô, rồi nhẹ nhàng nói: "Minh Châu cũng đã quyết định sẽ sinh đứa bé raI"

"Không phải..."

Ôn Noãn vô cùng đau khổ.

Cô run rẩy nói: "Cậu bị bệnh nhưng Minh Châu không biết, Minh Châu mang thai cậu cũng không biết, Hoäc Minh... Em cảm thấy chuyện này đối với hai người họ quá tàn nhẫn!"

Hoắc Minh nhẹ ôm lấy cô, trầm mặc không nói.

Ôn Noấn thoáng bình tĩnh lại.

Hai người họ đã là vợ chồng nhiều năm, nên anh nghĩ gì cô đều đoán được.

Ôn Noấãn khẽ hỏi: "Tin tức này, anh không định cho cậu biết, phải không?"

Hoắc Minh vẫn trầm mặc.

Ánh mắt của anh còn dịu dàng hơn cả bóng đêm...

Ôn Noấn tựa đầu lên vai anh, suy tư một lúc lâu.

Hoắc Minh nói với chất giọng khàn đặc: "Ôn Noãn, bọn họ đã đi vào ngõ cụt rồi, hơn nữa tình cảnh lúc chia tay còn thảm thiết đến vậy, lại có rất nhiều người chứng kiến. Giờ nếu vì bệnh của cậu, hay vì chuyện Minh Châu mang thai mà ép họ về lại bên nhau thì có phải... quá bất công với Minh Châu?”

Ôn Noãn biết anh nói đúng.

Nếu nói ra thì khác nào cậu được lợi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top