Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 840: Cô ấy đi làm ngay!


Minh tinh nữ sao, không phải chỉ muốn nổi tiếng sao?

Cô giúp Đinh Tranh, nâng đỡ ả càng bạo hơn...

Trợ lý Từ hơi sững người.

Ôn Noãn mỉm cười: “Dùng quan hệ của tôi cho ả vài tài nguyên tốt, dùng thời gian ngắn nhất làm ả nổi tiếng... Đúng rồi, điều tra hồ sơ phẫu thuật thẩm mỹ của ả, còn quá khứ của ả nữa!”

Trợ lý Từ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của sếp, nuốt nước bọt.

Cô ấy đi làm ngay!

Ngày hôm đó Xa Tuyết nhận được lời mời từ một chương trình tạp kỹ nổi tiếng. Ả ít nhiều cho rằng là vì Hoắc Minh nên nghĩ tới việc gọi điện thoại cảm ơn anh.

Nhưng ả không có số điện thoại riêng của anh, chỉ đành gọi tới công ty.

Điện thoại đổ chuông vài lần, một vị thư ký Trương nghe điện thoại của ả, lịch sự nói: “Tôi sẽ chuyển lời cho Tổng Giám đốc Hoắc.”

Xa Tuyết vội vàng cảm ơn.

Ả bỏ điện thoại xuống, Đinh Tranh đang bên cạnh.

Đinh Tranh hút điếu thuốc lá dài nhỏ, không nhanh không chậm nói: “Hiện giờ em còn non lắm, không thể so với Ôn Noãn! Em đừng tưởng mình còn trẻ, nếu so về khí chất... Khí chất được hào môn bồi dưỡng mà Ôn Noãn có, em không so được! Nhưng sau khi em trở thành ngôi sao nữ hạng nhất, cũng sẽ không kém hơn cô tai”

Xa Tuyết là con át chủ bài trong tay cô ta.

Cô ta phải bỏ ra số tiền lớn, nâng ả nổi tiếng!

Đàn ông đều biết lựa chọn như nào giữa người tình trẻ đẹp và vợ hay chống đối.

Đinh Tranh rời khỏi văn phòng.

Không ngờ cô ta nhận được điện thoại của Cố Trường Khanh, nhìn thấy cuộc gọi này cô ta ngẩn người hồi lâu.

Cuối cùng cô ta cũng bắt máy, giọng nói chói tai: “Tổng Giám đốc Cố, sao hôm nay có hứng gọi điện thoại cho tôi

vậy? Tôi cho rằng anh sớm quên con người tôi rồi chứ.”

“Chúng ta gặp mặt đi!”

Cố Trường Khanh cúp điện thoại.

Người trong phòng làm việc, nghịch ổ khóa bình an trong tay.

Ôn Noãn bảo trợ lý trả lại món quà sinh nhật hắn tặng, còn cô cũng không nói một lời với hắn. Thật sự hắn không hiểu, hiện giờ cô sống không tốt, vì sao không suy nghĩ về hắn một chút.

Cố Trường Khanh khế nâng mắt nhìn hình ảnh trên laptop.

Hắn đã lấy video kỷ niệm ngày thành lập trường.

Không biết mấy ngày này hắn đã xem bao nhiêu lần, nhưng Ôn Noãn thờ ơ.

Ước chừng mười phút sau, Cố Trường Khanh xuất phát.

Hắn hẹn gặp Đinh Tranh ở khách sạn.

Trong căn phòng sang trọng, Đinh Tranh mặc áo ngủ bằng lụa gợi cảm, bên ngoài khoác áo ngủ cùng màu, đang tựa người vào sô pha uống rượu vang đỏ, dáng người đó thực sự rất đẹp.

Cố Trường Khanh bước vào.

Cô ta khẽ mỉm cười: “Sao vậy, cầu xin vì người trong lòng của anh à?”

Cố Trường Khanh ngồi đối diện cô ta.

Hắn từng có quá khứ với cô ta, cho nên cũng không khách sáo, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.

Đinh Tranh nhìn hắn chằm chằm.

Khi hai mươi tuổi, cô ta rất tự ti trước mặt hắn vì cô ta không sạch sẽ, từng quan hệ với Diêu Tử An, cho dù cô ta bò lên giường hắn, cô ta cũng là người tình bí mật.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 841: Cơ thể đau đớn!


“Vậy cô càng không nên chọc cô ấy!”

“Làm sao đây, tôi nhìn cô ta không thuận mắt! Ngày xưa cũng vì cô ta mà gia đình tôi đổ vỡ, tài sản của tôi cũng đột nhiên giảm đi một nửa, anh nói làm sao tôi có thể không hận cô ta chứ!”

Đinh Tranh nghiến răng nghiến lợi: “Một ngày nào đó, tôi sẽ đánh bại cô ta!”

Cố Trường Khanh đã trải qua nhiều thăng trầm.

Hắn đã nếm trải thực lực của nhà họ Hoäc và Lục Khiêm, cho dù khi Ôn Noãn tiếp quản Tây Á, hắn cũng từng chịu tổn thất dưới tay cô, hắn cũng không tin Đinh Tranh là đối thủ của Ôn Noãn.

Nhưng Xa Tuyết đó...

Cố Trường Khanh cảm thấy sẽ làm tổn thương Ôn Noãn.

Đinh Tranh ôm khuôn mặt đẹp trai của hắn, giọng nói run rẩy: “Cố Trường Khanh, anh ngủ với em, em sẽ không cho Xa Tuyết tiếp cận Hoắc Minh.”

Cố Trường Khanh không phải người ngây thơ.

Nhưng hắn cũng không ngại ngủ với Đinh Tranh.

Ngủ với ai cũng là ngủ, Đinh Tranh thì làm sao?

Hôm nay hắn tới khách sạn, căn bản cũng gần như ngủ với cô ta, vì Cố Trường Khanh phát hiện người hèn hạ như hắn, vừa vặn xứng với Đinh Tranh, hắn không cần giả vờ trước mặt cô ta, có thể bộc lộ nội tâm không cần giữ lại

một chút xấu hổ của con người.

Vài giờ đắm chìm đã lấp đây sự mất mát trong lòng hắn.

Trời đã tối.

Cố Trường Khanh dựa vào sô pha hút thuốc, Đinh Tranh ôm eo hắn, nhẹ giọng nói: “Đêm nay đừng đi!”

Nhưng hắn lại đẩy cô ta ra, bắt đầu mặc quần áo. Chẳng qua hắn chỉ ngủ với cô ta mà thôi.

Nếu nói một đêm ôm nhau thân mật, đó chính là chuyện cười...

Cố Trường Khanh rời đi, Đinh Tranh tức giận ném gối ôm.

Dưới tầng khách sạn, Cố Trường Khanh đang ngồi trong xe.

Cơ thể thì thỏa mãn nhưng trái tim lại vô cùng trống rỗng, hắn sẽ không bao giờ đạt được thứ mình muốn.

Ôn Noãn! Ôn Noãn!

Cố Trường Khanh lái chiếc xe thể thao màu đen, tinh thần hơi mơ màng.

Hắn không tin luân hồi.

Nhưng lúc này, hắn rất muốn có kiếp sau, nếu có kiếp sau, hắn muốn trân trọng Ôn Noãn... Hắn muốn cho cô hạnh phúc, không muốn cô khổ như vậy!

Đêm cuối thu, mưa phùn lất phất.

Xe của hắn đi qua biệt thự Ôn Noãn sống, ánh đèn bên trong rất ấm áp.

Hắn tưởng tượng cô bên trong, dạy bọn trẻ đánh đàn, cũng làm những chiếc bánh ngọt nhỏ cho chúng.

Trên đường về nhà.

Bà Cố gọi điện thoại, nói cho hắn chuyện vặt trong nhà, cũng như cuộc hôn nhân không như ý của em gái hắn.

Cần gạt nước, chuyển động trái phải.

Nhưng mưa dần trở nên nặng hạt, căn bản không nhìn rõ đường phía trước.

Cố Trường Khanh đang lơ đãng cầm điện thoại di động, lại không phát hiện xe tải chở rác lớn bên trái lật nghiêng qua... Sau một tiếng phanh gấp, vật to lớn đã nghiền nát chiếc xe thể thao màu đen.

Màu từ trán chầm chậm chảy ra.

Chặn tầm nhìn.

Cơ thể đau đớn!

Hầu như hắn không thể cử động, khắp nơi đều tối đen, hắn biết mình không sống nổi.

Cố Trường Khanh khó khăn cởi dây an toàn.

Bàn tay đẫm máu nhẹ nhàng thò vào túi quần, bên trong có ổ khóa bình an được bọc bằng vải mềm.

Tay hắn run rẩy móc ra. Đồ vật không vỡt

Đây là vật hắn đi cầu khai quang* cho Ôn Noãn, vẫn tốt, không vỡi

Khai quang: là hoạt động mang tính tâm linh, tín ngưỡng đối với các vật phẩm phong thủy. Khai quang nghĩa là mở mang ánh sáng tâm linh cho vật phẩm đó. Sau lễ khai quang, vật phẩm sẽ có “hồn”, có “linh khí” và được gọi là “pháp khí” - đồ phong thủy có phép thuật.

Trước đây Cố Trường Khanh không biết yêu Ôn Noãn bao nhiêu, ngày hắn thật sự yêu Ôn Noãn là ngày kỷ niệm thành lập trường. Người tới tuổi trung niên, ngồi cạnh là cô gái mình bỏ lỡ... Cô lại sống không được như ý.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 842: Ôn Noãn hoảng hốt


Ban đêm, Ôn Noãn nhận được một cuộc điện thoại, người gọi là em gái của Cố Trường Khanh, Cố Tinh Tinh, cô ta khóc lóc nói: "Ôn Noãn, anh tôi sắp không được nữa rồi! Cô có thể đến gặp mặt anh ấy lần cuối hay không?"

Ôn Noãn hoảng hốt.

Lần cuối cô nhìn thấy Cố Trường Khanh là vào ngày kỷ niệm thành lập trường.

Cố Tỉnh Tinh lại khóc lóc nói: "Anh ấy bị tai nạn giao thông! Hiện tại đang hấp hối, nhưng vẫn luôn kêu tên cô. Trong tay anh ấy còn nắm chặt khóa bình an cô đưa."

Điện thoại trong tay Ôn Noãn trượt xuống...

Đêm khuya, cô mặc một bộ quần áo đen đi tới bệnh viện.

Chung quy là Cố Trường Khanh không thể chờ tới khi cô đến được.

Tấm vải màu trắng che khuất mặt hắn.

Người của nhà họ Cố đứng bên trong khóc lóc thương tâm, nếu không nhắc đến nhân phẩm của Cố Trường Khanh, thì hắn vẫn luôn là trụ cột của nhà họ Cố, bây giờ trụ cột này đã không còn nữa.

Thấy Ôn Noãn đến đây, Cố Tinh Tinh khóc òa lên: "Anh ơi, Ôn Noãn đến rồi!"

Ôn Noãn chậm rãi đi tới.

Dưới ánh đèn trắng sáng, cô nhẹ nhàng kéo tấm vải trắng lên, khuôn mặt của Cố Trường Khanh đã được lau sạch sẽ, ngoại trừ hơi tái nhợt thì không khác gì lúc bình thường.

Ôn Noãn nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Cố Trường Khanh, ân oán của chúng ta đã sớm qua đi rồi, tôi đã không còn trách anh từ lâu! Anh cần gì phải làm như vậy."

Hắn bị tai nạn ở gần nhà cô.

Lúc xe cứu thương tới, trong tay hắn còn nắm khóa bình an.

Trong lòng Ôn Noãn có nỗi niềm phức tạp không nói nên lời.

Cô đã từng yêu Cố Trường Khanh, cũng từng căm hận hắn thấu xương, nhưng những yêu ghét hận thù này đã tan biến hết từ lúc Cố Trường Khanh chết rồi, trên thế giới này sẽ không còn Cố Trường Khanh nữa.

Nước mắt từ từ lăn qua khóe mắt...

Cô chậm rãi đắp tấm vải trắng lên, nhỏ giọng: "Tạm biệt, Cố Trường Khanh!”

Ôn Noãn không ở lại đây lâu, rất nhanh đã rời đi.

Trên hành lang, Cố Tinh Tinh đuổi theo cô.

"Ôn Noãn!"

Ôn Noãn đứng lại.

Cố Tinh Tinh chậm rãi đến gần, giọng nói bởi vì khóc mà nghẹn ngào không thành tiếng: "Lúc anh tôi sắp đi, nhờ tôi đưa hai thứ này cho cô! Anh ấy nói muốn cô đi xem."

Một cái khóa bình an, cùng với một cái chìa khóa.

Cố Tinh Tinh che miệng khóc: "Anh tôi có thể đi xin một cái khóa bình an cho cô, lại không thể tự xin cho chính mình một cái."



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 843: Cố Trường Khanh đã chết


Ôn Noãn cúi đầu, nhìn chiếc chìa khóa trên tay.

Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn đi một chỗ!"

Lão Triệu không hỏi nhiều, lái xe chạy đến một khu nhà cũ ở phía Đông thành phố, ông ấy không đi theo, chỉ ngồi trong xe chờ cô.

Ôn Noãn đi lên một mình.

Nhiều năm trước, lúc nhà họ Cố nghèo túng đã ở tạm nơi này, cả gia đình nhà họ Cố ở trong một nơi chỉ có tám mươi mét vuông.

Lúc ấy, Ôn Noãn thường xuyên đến đây nấu cơm cho Cố Trường Khanh.

Hắn lúc nào cũng bận... Khi hắn về nhà, cô đã nằm ngủ gục trên bàn cơm rồi.

Nơi này, chứa toàn bộ năm tháng niên thiếu của cô.

Cô mở cửa ra, bên trong vẫn giống như lúc trước, chỉ có thêm vài thứ, có thể nhận ra được thường xuyên có người đến đây quét dọn, thậm chí trên bàn còn có một đĩa trái cây đã rửa sạch.

Trên tường có treo một bức tranh thật lớn. Đó là ảnh chụp chung của bọn họ ở vườn trường.

Ôn Noãn năm hai mươi tuổi, đã tỏ tình với Cố Trường Khanh...

Trên đầu giường trong phòng ngủ cũng là ảnh chụp của bọn họ.

Ôn Noãn lẳng lặng đứng trong chốc lát, đi về phía nhà bếp mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều trái cây rau dưa. Cô bình tĩnh lấy ra một ít, làm hai món mặn một món canh đơn giản, là món mà Cố Trường Khanh thích ăn.

Làm xong, cô bê mấy thứ này lên trên bàn.

Ôn Noãn nghĩ, nếu như người có linh hồn thì họ sẽ nhớ mà về ăn cơm!

Lúc rời đi, Ôn Noãn để chìa khóa lại. Về sau cô sẽ không đến nữa!

Khi đi xuống dưới, từng trận gió đêm ập vào mặt, lạnh băng.

Ôn Noãn không biết nếu năm đó hắn không phản bội lại cô thì liệu bọn họ có thể sống vui vẻ được hay không, nhưng cô biết, tất cả mọi sự lựa chọn đều không thể làm lại được, cô từng yêu Cố Trường Khanh, nhưng đến giây phút cuối cùng của hắn, cô lại chỉ có thể làm cho hắn một bữa cơm...

Xuống dưới lầu, tình hình hơn hỗn loạn.

Đinh Tranh tới, còn có mấy người nhà họ Gố, đặc biệt là Cố Tinh Tinh đang lôi kéo Đinh Tranh, khóc nói: "Anh tôi đã đi rồi, Đinh Tranh cô còn muốn làm gì nữa?”

Đinh Tranh giống như người điên.

Cô ta kích động đến mức run cả người, nhìn chằm chằm Ôn Noãn: "Anh ấy chết vì cô!"

"Anh ấy tìm tôi, để cầu xin giúp cô! Sau khi đi lại đến gặp cô, đến chết anh ấy vẫn nghĩ đến cô... Anh ấy còn giữ nơi này nguyên vẹn như vậy, tuần nào cũng đến đây quét

dọn chờ đợi! Ôn Noãn, cô có từng nghĩ đến anh ấy chút nào chưa?"

Đinh Tranh vừa tuyệt vọng lại vừa ghen ghét.

Cô ta điên rồi, mà những người xung quanh ra sức lôi cô ta lại.

Ôn Noãn rất bình tĩnh: "Tôi kết hôn rồi!"

Đã kết hôn, sao còn nhớ đến người yêu cũ làm gì.

Cố Trường Khanh đã chết...

Có lẽ trong lòng cô sẽ đau thương, sẽ khổ sở, nhưng mà cô không thể đáp lại bằng tình cảm ngang bằng được, bỏ lỡ là bỏ lỡ, huống chi Cố Trường Khanh đã từng làm chuyện như vậy với nhà họ Ôn.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 844: Đôi mắt anh thâm trầm


Ôn Noãn quay về biệt thự cũng đã qua rạng sáng.

Đèn trong sảnh mờ tối, Hoắc Minh ngồi ở đó, trong tay cầm một ly rượu vang.

Ôn Noãn cả người mệt mỏi, cô cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô nhẹ nhàng nói: “Hoắc Minh, cho em một ly rượu vang.”

Đôi mắt anh thâm trầm.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn rót cho cô một ly rượu vang, hơn nữa còn nhìn cô uống.

Ôn Noãn uống hết, cảm thấy cả người hơi nóng. Cô ngửa người tựa vào sô pha, khế nhắm mắt lại thì thầm: “Bây giờ em cũng hơi hiểu tâm trạng của anh rồi! Hiểu tại sao anh lại đi giúp Kiều An, đi cứu Sở Liên rồi!"

Cảm giác buồn bực kia thực sự khiến người ta khổ sở.

Ôn Noãn chậm rãi mở mắt, đôi mắt xinh đẹp của cô như có một vầng sáng che lấp.

Cô nói: “Cố Trường Khanh chết rồi, sau này anh không cần phải ghen nữa!”

Nói xong, cô chậm rãi lên lầu.

Hoắc Minh vẫn ngồi ở đó, nhìn bóng lưng cao thẳng của cô, nhìn chậm rãi đi lên lầu hai, sau đó ẩn mình trong ánh sáng mờ ảo.

Ôn Noãn đem khóa bình an kia cất đi.

Có lẽ lúc mở két sắt ra, cô nhìn thấy, thi thoảng sẽ nhớ đến một người tên là Cố Trường Khanh.

Lúc đóng cửa két sắt lại.

Hoắc Minh đứng sau lưng cô.

Cô không tránh đi, chỉ nhẹ giọng nói: “Tối nay em hơi mệt!”

Anh không nói gì, ấn cô lên cửa két sắt, hôn cô.

Hôn đến cuối cùng, anh lại vùi mặt vào gáy cô, lầm bầm hỏi cô: “Em rất đau lòng?”

“Có một chút.”

Ôn Noãn khẽ nghiêng đầu, ngón tay vuốt ve ngũ quan tinh tế của anh, khẽ nói: “Năm đó sau khi anh ta phản bội em, chúng ta đã biết nhau rồi! Hoắc Minh, anh mất trí nhớ vì em, trước đây em luôn nghĩ anh là của em, anh nên phục hồi trí nhớ quay về bên cạnh em, nhưng bây giờ em lại cảm thấy anh nên vui vẻ! Nếu anh có người mình thích, em thật sự không để ý, chỉ cần là cô gái tốt!... Em sẽ thành toàn cho anh”

Hoắc Minh cắn nhẹ ngón tay cô.

Anh không phản bác cô, chỉ ôm cô lên giường. Chỉ làm tình trong im lặng, một câu cũng không nói, bộc lộ bất mãn trong lòng.

Trong lúc ý loạn tình mê, Ôn Noãn ôm lấy cổ anh.

Cô gọi tên anh với chất giọng khàn khàn.

Hoắc Minh... Hoắc Minh...

Hoắc Minh hoàn toàn đánh bại cô, cuối cùng, anh nằm sấp sát bên tai cô khẽ hỏi cô: “Ôn Noãn, em còn yêu anh không?”

Mồ hôi nóng chợt lạnh dần...

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 845: Ôn Noãn không hỏi gì thêm


Dưới ánh đèn mờ tối, Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu.

Cuối cùng anh khẽ đè lên người cô, thì thầm: “Ôn Noãn... Em đừng lừa anh!”

Ôn Noãn không cho anh chạm vào.

Cô dùng ngón tay thon dài, chậm rãi chạm vào sống mũi cao thẳng của anh, đôi môi hồng nhuận hé mở, giọng khàn khàn rất quyến rũ: “Có phải anh nên kể cho em về tấm danh thiếp đó không?”

Hoắc Minh nhớ đến ngày xã giao hôm đó.

Anh nâng người Ôn Noãn lên, hôn cô: “Tối đó, tài xế nhìn thấy còn rõ hơn cả anh! Ôn Noãn, anh không có cô gái nào khác, cũng sẽ không có cô gái nhỏ nào!”

Ôn Noãn không hỏi gì thêm.

Có lẽ, là chuyện xưa không thú vị...

Tang lễ của Cố Trường Khanh, Ôn Noãn không tham gia.

Cô chỉ nhìn thấy trên báo, phô trương rất lớn, mà tập đoàn Cố Thị như rắn mất đầu, chẳng mấy chốc đã ngập chìm trong giới kinh doanh...

Cố Tinh Tinh đến tìm cô hai lần.

Vì khoản nợ của tập đoàn Cố Thị.

Cô ta căn bản không hiểu những chuyện này, lúc tính toán cũng sứt đầu mẻ trán.

Ôn Noãn gọi cô ta lên phòng làm việc lầu hai.

Cố Tinh Tinh không ngờ, Ôn Noãn sẽ đồng ý giúp mình, cô ta ngồi trong phòng làm việc uống trà hoa, sau đó nhìn Ôn Noãn...

Ôn Noãn cúi đầu nhìn sổ sách.

Vẻ ngoài cô như tranh vẽ, so với nhiều năm trước còn xinh đẹp hơn.

Cố Tinh Tinh cứ nhìn mãi, có chút muốn khóc, anh trai cô ta lúc rời đi cũng không để lại đời sau cho nhà họ Cố, vì thế cô ta nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, thực ra tôi từng đi tìm Đinh Tranh! Lúc anh trai đi, cô ta khóc lóc gọi đất gọi trời, nhưng tôi muốn nhờ cô ta giúp thì cô ta lại chẳng thèm gặp tôi”

Ôn Noãn không nghe nổi mấy chuyện này.

Cô lạnh nhạt nói: “Tôi chịu giúp, cũng là nể mặt hơn hai nghìn nhân viên tập đoàn Cố Thị.”

Những người đó, có rất nhiều người là đồng nghiệp của bố cô.

Cố Tinh Tin không dám nói nhiều. Ngay lúc này, Hoắc Minh đón Hoắc Tây về nhà.

Tiểu Hoắc Tây vừa về đã nhào vào lòng mẹ, vui mừng, bởi vì hôm nay cô bé có được giải thưởng.

Mấy bạn nhỏ khác không có, chỉ có cô bé là có thôi.

Trương Sùng Quang còn khen cô bé lợi hại.

Ôn Noãn ôm cô nhóc xinh đẹp vào lòng, khẽ hôn: “Hoắc Tây của chúng ta được giải thưởng gì nào?”

Tiểu Hoắc Tây ngửa mặt nói: “Cá nhân vệ sinh tốt nhất Cô giáo nói con quét nhà rất giỏi!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 846: Ôn Noãn bình thản cười


Hoắc Minh bình thản khẽ cười, không nói gì nhiều, thực ra Cố Trường Khanh cũng đã mất rồi, anh còn có gì để tính toán chứ? So đo với người chết, cũng không có phẩm vị gì.

Ôn Noãn không giải thích gì.

Cô ôm lấy Hoắc Doãn Tư, chơi với cậu bé một lúc.

Hoắc Minh chơi cùng Tiểu Hoắc Tây.

Trong phòng làm việc bỗng trở nên ấm áp, anh không nhịn được nghiêng qua thấp giọng hỏi cô: “Ôn Noãn, chúng †a xem như đã làm hòa rồi sao?”

Ôn Noãn bình thản cười.

Ngày tháng sau đó rất bình yên, anh nắm giữ tập đoàn Tây Á, còn Ôn Noãn thì bận rộn quay phim... Hai đứa nhỏ cũng được chăm sóc rất tốt, lần tranh cãi đó gần như đã bay đi xa rồi!

Thi thoảng, Ôn Noãn sẽ nhớ đến Cố Trường Khanh.

Cũng từng có lúc bừng tỉnh giấc từ trong mơ.

Lúc tỉnh lại, Hoắc Minh không có bên cạnh, anh đang công tác ở Hongkong.

Ôn Noãn khoác thêm áo khoác ngủ, đi đến trước cửa sổ. Mưa đêm, mang theo hơi mùa thu càng nồng đậm. Ôn Noãn cảm thấy hơi lạnh. Cô ấn gọi cho Hoắc Minh, điện thoại vang lên mấy tiếng, anh nhận máy, giọng điệu dịu dàng: “Ôn Noãn... Mơ thấy ác

mộng sao?”

Cô ừ một tiếng, cô mơ thấy Cố Trường Khanh gặp tai nạn xe.

Hoắc Minh khẽ thấp giọng: “Muốn anh quay về không?” Cô nói không cần.

Trong điện thoại im lặng một lúc, cô lại hỏi anh: “Anh ngủ chưa?”

Hoắc Minh nhìn một đống giấy tờ trên bàn làm việc, thấp giọng nói: “Còn chưa nữa! Muốn kết thúc đàm phán sớm rồi quay về!”

Hai vợ chồng nói chuyện mấy câu.

Cuối cùng, Ôn Noãn cúp điện thoại trước.

Cô nghĩ, nếu trẻ hơn mấy tuổi, có lẽ cô sẽ hy vọng anh quay về!

Bên kia, Hoắc Minh cúp điện thoại rồi mở ảnh Ôn Noãn ra, lặng lẽ nhìn một lúc lâu.

Dạo này quan hệ bọn họ cải thiện hơn nhiều rồi.

Có thể là do cái chết của Cố Trường Khanh, khiến người ta cảm thán.

Thật ra anh biết, sau khi Cố Trường Khanh chết, đã chiếm một chỗ trong lòng Ôn Noãn. Anh không thể nào so bì được, bởi vì người chết rồi cũng không cách nào so đo được.

Anh chậm rãi thích ứng với tình cảm bình đạm này, chỉ là anh không biết, tình yêu của Ôn Noãn đối với anh còn bao nhiêu!

Tình yêu của người trưởng thành, đều cân nhắc lợi hại.

Sau khi cân nhắc, thì đều sẽ lựa chọn an ổn!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 847: Gầy trơ xương!


Hoắc Minh đứng chắn ở cửa.

Đêm khuya, anh vẫn có dáng vẻ không chê vào đâu như vậy.

Sơ mi trắng, quần tây đen, người đàn ông ba mươi lăm tuổi thành thục anh tuấn.

Anh lạnh nhạt lên tiếng: “Cô Xa bao nhiêu tiền một lần! Nếu không ngại thì thuộc hạ tôi không thiếu người trẻ tuổi đang cần phụ nữ đâu!”

Xa Tuyết bị sỉ nhục ê ẩm.

Cô ta không ngờ Hoắc Minh lại cay độc như vậy.

Lần trước gặp an, tuy anh lạnh nhạt nhưng vẫn giữ phong độ với nữ giới, cô ta nghĩ đến hiện tại địa vị cô ta đã khác, cô ta đã là tiểu hoa tuyến một, anh sẽ coi trọng cô ta hơn.

Nhưng anh nói cô ta là bán...

Xa Tuyết run môi: “Anh Hoắc, tôi không bán thân!”

Hoắc Minh lạnh lùng: “Vậy sao? Vậy thì mặc đồ cho nghiêm túc vào, đừng có canh ba nửa đêm ve vẫn trước cửa phòng đàn ông! Còn nữa, nếu ngày mai mà có tin đồn gì truyền ra, cô, kể cả cái công ty cỏn con kia của cô, đừng mong mà nghĩ đến ngày saul”

Anh nói xong, đóng sầm cửa lại.

Đêm khuya, Xa Tuyết đứng đó, cả người lạnh lẽo.

Cô ta không ngờ, Hoắc Minh sẽ chung thủy với hôn nhân đến mức đó, cô ta không tin đàn ông sẽ không ngoại tình! Đương nhiên cô ta sẽ không nghe theo anh, cô ta

không tin anh sẽ nỡ đuổi cùng giết tận với cô ta như vậy.

Cô ta muốn truyền tin đồn, một mặt để chọc tức vợ anh, một mặt để khiến bản thân nổi.

Sáng sớm, Ôn Noãn đã nhìn thấy tin tức, là truyền thông bên Hongkong.

“Giới nhà giàu thành phố B gặp nữ minh tinh tuyến một.”

Hình kèm theo, là Xa Tuyết cả người mặc mỏng manh, đứng trước cửa phòng khách sạn.

Đối diện, là Hoắc Thiệu Minh khẽ nhíu mày.

Ôn Noãn nhìn thời gian chụp, vừa đúng lúc tối qua bọn họ mới cúp điện thoại, nghĩ đến Xa Tuyết chủ động đưa đến, còn chuyện có tiếp nhận hay không, cô căn bản không cần nghĩ.

Hoắc Minh mà ăn rồi, thì sẽ không có tin đồn truyền ra.

Đàn ông sẽ im lặng bình tĩnh nuôi...

Ôn Noãn bỏ báo xuống, tiếp tục ăn sáng cùng bọn trẻ, Tiểu Hoắc Tây múc một muỗng cơm lớn, đút cho Tiểu Doãn Tư, còn dỗ nói: “Hoắc Doãn Tư, em ăn nhiều vào!”

Tiểu Doãn Tư a ê ăn sạch.

Tiểu Hoắc Tây lại múc một muỗng lớn...

Cô bé nhìn tờ báo, khẽ hỏi: “Mẹ, đây chẳng phải là bà hai của bố sao?”

Ôn Noãn dở khóc dở cười, Hoắc Tây nghe ở đâu mấy từ này vậy?

Tiểu Hoắc Tây nhỏ giọng nói: “Bà hai của bố Trường Sùng Quang là như vậy, quần áo mặc không nghiêm túc...

Gầy trơ xương!”

Ôn Noãn cười nhạt: “Đó không phải đâu! Bố con không có.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 848: Cô gái trẻ tuổi


“Để cô ta vào đi!” Ôn Noãn lạnh nhạt nói.

Người làm gật đầu, đi ra ngoài gọi Xa Tuyết vào.

Cô gái trẻ tuổi, tuy đã là tiểu hoa tuyến một, nhưng đứng trước căn nhà giàu có cao cấp thì cũng có chút choáng

váng, mãi đến khi người làm đến gọi cô ta mới bừng tỉnh.

Đi vào sảnh lớn, bên trong trang trí thực rất xa hoa nhưng cũng rất có phong cách.

Nữ chủ nhân đang đánh đàn.

Xa Tuyết là sinh viên trường nghệ thuật, cũng biết chút tài nghệ, nhưng Ôn Noãn đánh đàn dương cầm rất hay, cô ta bỗng chốc ngây người, cô ta nghĩ mấy phu nhân nhà giàu chỉ biết đánh mạt chược, xã giao với mấy quý bà là được.

Người phụ nữ trước mặt... Mái tóc dài màu trà, buông xõa trên tấm lưng thon thả. Gương mặt trắng mịn có chút ửng hồng, đầu mũi thanh

†ú, hàng mi dài cong vút, thanh tú xinh đẹp không nói thành lời.

Xa Tuyết khẽ xoa tóc mình, cũng là màu trà, nhưng không giống kiểu bẩm sinh của Ôn Mạn, cô ta say này mới nhuộm, để giống với Ôn Noãn, mà cứ cách hai tháng cô ta phải nhuộm lại một lần.

Cô ta đang định lên tiếng thì người làm bưng trà đến.

Xa Tuyết ngồi xuống, nhìn cô gái cốt cách nổi tiếng này, trong lòng lại cảm thấy ghen ty.

Cô ta ngưỡng mộ cuộc sống thế này.

“Cô Ôn!” Cô ta gọi Ôn Noãn.

Tiếng đàn dương cầm dừng lại, ngón tay Ôn Noãn dừng trên phím đen đàn dương cầm, cô khẽ cười: “Cô Xa đến cả một tiếng bà Hoắc cũng không chịu gọi, là nắm chắc rồi sao?”

Xa Tuyết có chút khó xử.

Ôn Noãn đứng dậy đi đến ngồi xuống đối diện với cô ta, nhẹ nhàng nói với người làm: “Lấy cho tôi ly cà phê, đã lâu rồi không được uống!”

Người làm lập tức đi pha.

Đợi đến khi cà phê đem lên, Xa Tuyết lạnh mặt: “Bà Hoắc, đây là muốn ra uy với tôi sao?”

Ôn Noãn ngửi mùi cà phê thơm nồng.

Cô khế cười: “Xem như vậy đi! Cô Xa tìm tôi có chuyện gì sao?”

Dù sao Xa Tuyết cũng còn trẻ, không có nhiều kinh nghiệm, trực tiếp nói thẳng: “Tôi không tin bà Hoắc chưa xem tin đồn tối qua! Tôi đến, cũng là muốn để bà Hoắc cho tôi một lời giải thích.”

Ôn Noãn khẽ cười.

Cô khẽ uống cà phê, đặt ly xuống, cô nói: “Cô Xa nói là, chồng tôi đã ngủ với cô sao?”

Sắc mặt Xa Tuyết u ám không rõ.

Cuối cùng cô ta cắn răng nói dối: “Đúng!”

Ôn Noãn vẫn cười nhạt: “Vậy cô đi tìm anh ấy đi! Sao lại đến tìm tôi! Cô Xa... Nếu cô muốn làm bà Hoắc, có lẽ nên ra đòn trên người Hoắc Minh chứ, nếu cô muốn làm kẻ hầu, vậy tôi nói cho cô biết, tôi không dung túng cho kẻ hầu.”

Sắc mặt Xa Tuyết khi đỏ khi trắng.

Cô ta không ngờ, Ôn Noãn trông có vẻ yếu đuối nhưng lại cay nghiệt như vậy.

Cô không hề hoảng loạn chút nào. Xa Tuyết không thể đối phó.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 849: Trong đó có người đã kết hôn!


Cô ta chần chừ vươn tay qua, cầm tài liệu đó lên, một xấp dày đều là đủ loại chuyện của cô ta.

Năm nhất yêu hai người đàn ông cùng một lúc.

Trong đó có người đã kết hôn!

Sự việc đã bại lộ, cô ta bị vợ của người đàn ông kia đánh đến mức nhập viện, người đàn ông đã có gia đình kia mua cho cô ta một căn nhà, đương nhiên, từ lần đó về sau cô ta không thể mang thai nữa.

Năm nay, cô ta đã ký với công ty Đinh Tranh.

Cô ta trở thành dáng vẻ của Ôn Noãn.

Sắc mặt Xa Tuyết tái nhợt, cô ta run môi: “Bà Hoắc!”

Ôn Noãn chậm rãi uống hết ly cà phê.

Cô khẽ cười: “Chỉ cần thả chút tài liệu này ra, con đường ngôi sao của cô sẽ bị hủy ngay, tôi nghĩ cô cũng không muốn nỗ lực đã lâu như vậy mà lại thất bại do bản thân... Do dã tâm bất chính của mình!”

Xa Tuyết cắn môi cuối cùng chịu thua: “Bà Hoắc, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt tổng giám đốc Hoáắc! Tối qua, tối qua cũng là tự tôi tình nguyện, thậm chí tổng giám đốc Hoắc cũng không cho tôi vào phòng.”

Ôn Noãn không chút gợn sóng.

Xa Tuyết nhìn gương mặt nho nha của cô, không biết cô đang nghĩ gì!

Cô ta liên tiếp thua trận, thấp hèn nói: “Bà Hoắc có yêu cầu gì, đều có thể nói với tôi, chỉ cần... Chỉ cần tha cho tôi một đường luil”

Ôn Noãn lạnh nhạt nói: “Tôi có hai yêu cầu! Thứ nhất, sửa lại mặt như cũ! Thứ hai, ngưng hợp đồng với Đinh Tranh, ký với công ty đăng ký của tôi!”

Sắc mặt Xa Tuyết tái nhợt.

Phí ngưng hợp đồng là năm mươi triệu, gần như là toàn bộ tích góp của cô ta.

Sửa mặt lại, cô ta sẽ không duy trì được vị trí tuyến một.

Nhưng cô ta không có lựa chọn khác, Ôn Noãn nắm giữ tử huyệt của cô ta, cô ta chỉ là không hiểu tại sao Ôn Noãn lại để lại một con đường cho cô ta thôi!

Cô ta run giọng hỏi.

Ôn Noãn cầm ly cà phê vân vê, chợt ngây người.

Một lúc sau, cô mới khẽ nói: “Bởi vì muốn người muốn tiếp cận Hoắc Minh, cô không phải người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng! Nếu ai đến cũng giết sạch thì mệt quá!”

Lại nói, Xa Tuyết là người của Đinh Tranh.

Cô thật sự muốn đối phó là Đinh Tranh. Đinh Tranh bỏ ra nhiều như vậy, khiến Xa Tuyết nổi lên, cuối cùng lại không thu hoạch được gì, đó mới là đả kích lớn nhất của cô ta.

Xa Tuyết rời đi.

Lúc đi khỏi biệt thự, cô ta gặp Hoắc Minh ở ngay hành lang.

Anh cả người mệt mỏi.

Nhưng trên tay lại cầm hai món đồ chơi khá lơn, đều là những thứ mấy bé gái thích.

Hoắc Minh chẳng buồn nhìn cô ta.

Anh đi thẳng vào sảnh lớn, để đồ xuống rồi cúi người hôn khóe môi Ôn Noãn, thấp giọng hỏi: “Có khách đến à?”

Ôn Noãn ngẩng đầu.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 850: Vẻ mặt cô dịu dàng


Anh về nhà, trong mắt chỉ nhìn thấy vợ mình.

Lúc này, người làm ôm một cậu bé xinh đẹp đến, cậu bé xuống đất chạy qua ôm chân bố. Hoắc Minh ôm cậu bé lên, dịu dàng hôn cậu: “Hình như Doãn Tư nặng thêm rồi.”

Ôn Noãn ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Vẻ mặt cô dịu dàng.

Xa Tuyết bỗng nhiên có chút không chịu nổi gương mặt này của mình, cô ta cảm thấy sỉ nhục.

Đã một thời gian dài cô ta đều cảm thấy tự mãn đắc chí.

Cô ta cảm thấy, có được gương mặt này, giống như có thẻ vương bài vậy.

Nhưng bây giờ cô ta mới biết, cô ta có sửa giống đi chăng nữa, đối với Hoắc Minh mà nói đều không có ý nghĩa gì, bởi vì anh có một Ôn Noãn hoàn chỉnh, một gia đình hoàn chỉnh.

Bọn họ không thể ly hôn.

Xa Tuyết ngồi vào xe, tay run rẩy, liên lạc với trợ lý bay đến xứ sở kimchi ngay hôm đó.

Trong biệt thự rất ấm áp.

Hoắc Minh ngồi bên cạnh con trai, một lát sau thư ký Trương đem hành lý đến, chỉ đợi một lúc rồi rời đi.

Ôn Noãn khẽ nói: “Bởi vì tin đồn kia, nên quay về trước sao?”

Hoắc Minh cười nhẹ.

Một lúc sau anh mới nói: “Không phải! Tối qua em sợ hãi, nên anh mới về!”

Còn về Xa Tuyết, lần trước mùi nước hoa trên người anh, Ôn Noãn cũng không hỏi đến.

Cô đối với anh đều bình tĩnh như vậy.

Nhưng cô biết rõ anh, có vài người, không cần phải đặt trong lòng.

Ôn Noãn hưởng thụ bầu không khí ấm áp này.

Đến nửa đêm, lúc bọn họ ở riêng cô mới nói cho anh, cô chuẩn bị ký hợp đồng với Xa Tuyết.

Hoắc Minh chợt ngây người.

Anh tháo đồng hồ, bắt đầu cởi nút áo sơ mi, lúc tiến vào phòng tắm đóng cửa lại, âm thanh từ bên trong truyền ra: “Ôn Noãn, có phải em quá rộng lượng không?”

Dạo này, quan hệ bọn họ đã tốt hơn nhiều.

Ôn Noãn cũng không muốn cãi nhau với anh.

Cô đi đến cửa phòng tắm, tựa đầu vào cửa thủy tinh, khẽ nói: “Hoắc Minh, chắc là lớn tuổi rồi, không giày vò nổi nữa! Em không muốn ép ai đến mức điên cả!”

Ví dụ như Sở Liên...



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 851: Ôn Noãn lấy bảy phần


Hoắc Minh từ trên cao nhìn cô.

Một lúc lâu sau, anh khẽ ôm cô vào lòng, khế nói: “Sau này sẽ không tức giận với em nữal”

Là anh muốn thăm dò Ôn Noãn.

Xa Tuyết, căn bản không nên xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ.

Một tuần sau, Xa Tuyết về nước.

Tại sân bay, Đinh Tranh sớm đã đứng đợi cô ta, vừa thấy băng gạc trên đầu cô ta, gần như muốn nổi điên rồi.

Xa Tuyết tự hủy hoại mặt mình rồi. Gương mặt giống với Ôn Noãn, bị hủy rồi.

Cô ta vì Xa Tuyết tạo ra kịch bản, tiền đồ, toàn bộ đều mất hết rồi.

Vô vàn ký giả vây quanh, ống kính nhắm thẳng vào Xa Tuyết, Đinh Tranh căn bản không khống chế được cảm xúc mà hỏi: “Cô đang làm gì vậy? Cô đây là tự hủy hoại tiền đồ mình đấy!"

Xa Tuyết rất bình tĩnh: “Tổng giám đốc Đinh, tôi có tiền đồ sao? Tôi sửa theo ý cô thành dáng vẻ người khác, đi tiếp cận ông Hoắc! Còn nữa... Có lẽ là tôi nổi lên nhanh chóng khiến cô ảo giác, thật ra rất nhiều tài nguyên của tôi đều là do tổng giám đốc Ôn cho.”

Đinh Tranh không tin.

Xa Tuyết khế cười: “Từ đầu đến cuối, tổng giám đốc Ôn đều nhìn vào màn biểu diễn của chúng ta! Về mặt tình cảm tôi căn bản không phải đối thủ của cô ấy, về sự nghiệp thì cô

không phải đối thủ của cô ấy!”

Ngay cả người đàn ông tự phụ kia, cũng đã bị cô ăn sạch.

Có lẽ, người bên cạnh sẽ nói là vì con cái.

Nhưng, có ai lại không biết chăm con nhỏ chứ? Chẳng qua là vì yêu mẹ của đứa nhỏ mà thôi!

Nghe nói bọn họ còn sắp có đứa thứ ba nữal Lời của Xa Tuyết đầy chấn động, càng khiến người ta kích động là cô ta tuyên bố sẽ ngưng hợp đồng với Thời Đại

Khổng Lồ, đồng ý bồi thường năm mươi triệu.

Cô ta không biết, ký với Ôn Noãn, cô ta có còn nổi hay không.

Nhưng Ôn Noãn nói cho cô ta biết, thẳng thắn là cách giải quyết khủng hoảng quan hệ công chúng tốt nhất.

Vì thế cô ta đã nói rồi.

Nói ra những điều tệ hại của mình, nói ra quá trình tính toán của mình, nói xong thì cô ta cũng nhẹ nhõm hơn nhiều... Mặc kệ tương lai có nổi tiếng hay không, cô ta cũng có thể đàng hoàng làm chính bản thân mình, chứ không phải là cái bóng của Ôn Noãn.

Hôm đó, Xa Tuyết nổi tiếng lên cả hotsearch.

Nhưng bởi vì nam chính, không có dây dưa tình cảm với cô ta nên trái lại cũng trở nên nổi tiếng từ scandal.

Người hâm mộ của cô ta cũng không giảm bớt. Thậm chí vừa ủng hộ Xa Tuyết, vừa đi đào lại quá khứ của Ôn Noãn và Hoắc Minh, sau đó lại ship couple, còn có cả một tà giáo couple chính là Xa Tuyết và Ôn Noãn.

Tổng giám đốc bá đạo Ôn Noãn và hắc liên hoa minh tinh nhỏ.

Xa Tuyết vẫn nổi tiếng, còn hợp đồng cô ta ký với Ôn Noãn thì chia ba bảy.

Ôn Noãn lấy bảy phần.

Kết quả này, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ là Hoắc Chấn Đông tự mình gọi điện cho con trai, thăm dò hỏi mấy câu rồi ho nhẹ một tiếng: “Thiệu Đình, tình cảm giữa con và Ôn Noãn không có vấn đề gì chứ?”

Tập đoàn Tây Á.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 852: Hoắc Minh suy nghĩ


Hoắc Minh suy nghĩ.

Cuối cùng anh vẫn quyết định không tham gia.

Anh tự gọi một cuộc điện thoại Ôn Noãn, Ôn Noãn bắt máy ngay chỉ sau vài tiếng chuông điện thoại: “Minh?”

Hoắc Minh cực kỳ thích cô gọi anh là “Minh”.

Anh thưởng thức một chữ này rất lâu rồi mới cười nhẹ và nói: “Anh không đến tiệc ăn mừng của em được, anh về nhà chăm sóc mấy đứa trẻ, chờ em xong việc rồi anh lại đến đón em sau.”

Ôn Noãn đoán được suy nghĩ trong lòng anh.

Anh không muốn dính dáng gì đến phụ nữ trong làng giải trí nên cũng dứt khoát không đi.

Ôn Noãn cũng không miễn cưỡng.

Cô đồng ý rồi nói: “Anh ở nhà đi, tài xế đưa em đi là được rồi."

Hoắc Minh vẫn kiên trì nhất định phải đi đón cô bằng được.

Ôn Noãn cười đồng ý. Cô cúp điện thoại quay người. Trợ lý dẫn theo vài người mới trẻ tuổi nhìn khá ổn đến, họ là người đóng vai phụ trong bộ phim lần này Ôn Noãn đầu tư.

Họ đều rất nguyên tắc và ngoan ngoãn gọi cô là “Tổng Giám đốc Ôn”.

Tối nay là tiệc ăn mừng.

Ôn Noãn không tránh được mặc long trọng hơn với một bộ váy dài sang trọng màu tím sẫm.

Phối cùng với trang sức phỉ thúy.

Tóc dài màu nâu chảy dài bên hông như thác nước. Cô đang đứng cạnh khu đất bên cạnh cửa sổ cúi đầu xem điện thoại. Dáng vẻ hờ hững của cô lại mang theo chút sự thanh cao rất hấp dẫn người khác.

Mấy người trẻ tuổi dù rất căng thẳng vẫn không kiềm được mà nhìn cô.

Cuối cùng Ôn Noãn nâng mắt nhìn đến.

Sau đó, cô hơi ngẩn ra, cô thấy ở trong đó một người cực kỳ giống Cố Trường Khanh.

Sạch sẽ và cũng không nhiều dục vọng.

Ôn Noãn chăm chú nhìn cậu.

Ánh mắt cô man mác buồn lại rất tập trung, những người xung quanh đều nhận ra điều gì đó. Người thanh niên trẻ tuổi cứng người lại, gọi một tiếng: “Tổng Giám đốc Ôn.”

Ôn Noãn lấy lại tinh thần.

Khóe mắt cô hơi ướt, cười nói: “Nhìn cậu rất giống một người quen cũ của tôi.”

Lúc này, trợ lý ở bên cạnh nói nhỏ: “Cậu ta là nam ba của bộ phim này, tên là Cố Hi Quang.”

Cũng là họ Cố sao...

Cố Hi Quang lấy hết can đảm nói: “Là bạn của Tổng Giám đốc Ôn sao?”

Ôn Noãn cười nhạt: “Coi như vậy đi! Cậu tốt hơn hắn ta. Ít nhất cậu còn khỏe mạnh mà Cố Trường Khanh đã vĩnh viễn bị chôn vùi rồi... Tính ra hắn ta cũng mới có 34 tuổi, thậm chí còn chưa kịp để lại hậu duệ cho nhà họ Cố.

Nói xong, Ôn Noãn chậm rãi đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 853: Hoắc Minh hừ nhẹ


Nhưng ở thành phố B, có người nào không biết cánh tay của Tổng Giám đốc Ôn còn cứng hơn của Đinh Tranh chứ?

Xa Tuyết rất biết ơn Ôn Noãn.

Trên bục, cô ta cảm ơn rất nhiều lần

Ôn Noãn ngồi dưới sân khấu với vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt có vẻ mệt nhọc sau khi đã thỏa mãn và chiếm được

quyền lợi, mà vẻ hững hờ này rất mê hoặc người khác.

Cố Hi Quang hai mươi tư tuổi, cũng thích Tổng Giám đốc Ôn.

Khi bữa tiệc đêm chuẩn bị kết thúc, Ôn Noãn chuẩn bị rời đi sớm và để trợ lý chuẩn bị xe.

Ôn Noãn một mình đi đến trước quán rượu. Gió đêm lạnh lão.

Sau lưng cô truyền đến giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi: “Tổng Giám đốc Ôn”

Ôn Noãn quay người.

Cố Hi Quang đứng không xa ở phía sau, lặng lẽ nhìn cô. Khuôn mặt đẹp nhất của tuổi trẻ không giấu được lòng yêu mến.

Cậu từng bước đi đến gần cô.

Ôn Noãn cũng không né tránh.

Cố Hi Quang cầm trên tay một bông hoa hồng màu trắng, vừa mất tự nhiên vừa căng thẳng nói: “Tổng Giám đốc Ôn, tôi cảm thấy bông hoa này rất hợp với váy dự tiệc hôm nay của cô.”

Hoa hồng màu trắng sạch sẽ thuần khiết,

Ôn Noãn đưa tay nhận lấy.

Cô nghiêm túc nhìn người đàn ông trẻ tuổi nói nhẹ: “Rất đẹp! Cảm ơn cậu! Chồng tôi mỗi buổi sáng cũng sẽ để một

đóa hoa bên gối tôi.”

Lời từ chối ấy làm khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi đỏ bừng.

Ôn Noãn rất dịu dàng.

Cô lại nói tiếp: “Cậu rất tốt! Cậu không cần thấy có lỗi cũng không cần xấu hổ.”

Bởi vì thích một người không có gì là sai hết. Chỉ cần không mắc sai lầm, vậy thì không hề sai.

Gió đêm rất lạnh, một chiếc áo khoác nam chất lượng tốt được khoác lên vai Ôn Noãn.

Cô ngẩng mặt nhìn, là Hoắc Minh. Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng trách móc: “Bên ngoài lạnh lắm, sao em không thay quần áo đã đi ra vậy?”

Ôn Noãn ngẩng đầu cười dịu dàng.

Cố Hi Quang càng bối rối hơn.

Hoắc Minh nhìn cậu một cái, anh là một người đàn ông nhạy bén, chỉ liếc mắt anh đã nhìn ra người kia giống ai, nhưng tuổi lại còn quá trẻ... Nhưng điều ấy vẫn không thể ngăn cản cậu thích vợ của anh.

Hoắc Minh gật đầu với cậu rồi ôm Ôn Noãn rời đi.

Lúc lên xe, Hoắc Minh liếc nhìn bông hồng trên tay cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 854: Hoắc Minh mỉm cười


Cô kinh ngạc xen lẫn sự vui vẻ.

Hoắc Minh đứng ngoài xe chăm chú nhìn cô, thấy được vẻ mặt tươi cười của cô.

Anh nói với giọng khàn: “Em có thích không?” Mặt của Ôn Noãn gần như chôn vùi bên trong hoa hồng, hiếm khi giọng nói của cô ngọt ngào rung động lòng người như vậy: “Thích lắm.”

Không có người phụ nữ nào không thích được người đàn ông tặng hoa cả.

Hoắc Minh mỉm cười.

Anh đóng cửa xe, nhẹ nhàng lịch thiệp đi vòng sang một bên khác lên xe... Chiếc xe đua màu đen chậm rãi rời đi, thân xe được đèn đường chiếu sáng cứ như một ngôi sao băng vậy.

Cố Hi Quang lặng lẽ đứng rất lâu ở cửa quán rượu.

Trên xe, Hoắc Minh bật một bài nhạc êm ái.

Ôn Noãn uống một ly sâm panh, thả lỏng cơ thể, cô hơi choáng váng tựa lưng vào ghế.

Ngã tư phía trước đúng lúc là đèn đỏ.

Hoắc Minh dừng xe, nghiêng đầu hỏi cô: “Em muốn về nhà hay đi sang căn hộ?”

Ôn Noãn tỉnh táo lại một chút. Cô vùi mặt trong hoa hồng, lẩm bẩm: “Chỗ nào cũng được sao? Nếu như chỗ nào cũng được, em muốn đến quán rượu.”

Bầu không khí rất kì lạ.

Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.

Sau đó, sau một âm thanh rất nhỏ, anh đã tháo dây an toàn nghiêng người nhào đến. Ôn Noãn ngước mắt định hỏi nhưng anh đã chặn lại đôi môi đỏ thắm của cô, trao cô một nụ hôn sâu và nhẹ nhàng.

Lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu.

Giọng Hoắc Minh khàn đến không thể nghe rõ: “Ôn Noãn, em có biết em đang nói gì không?”

Ôn Noãn một tay ôm hoa, một tay ôm cổ anh. Như muốn đẩy ra, lại cứ như muốn gần lại. Tiếng còi xe réo lên ỉnh ỏi phía saul

Hoắc Minh thắt lại dây an toàn, hầu kết anh di chuyển lên xuống: “Vậy thì đến quán rượu!”

Có lẽ vì đã rất lâu rồi Ôn Noãn không chủ động đòi hỏi niềm vui từ anh, Hoắc Minh cực kỳ kích động, tìm kiếm khách sạn năm sao gần nhất và dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đó.

Vừa bước vào phòng tổng thống, Ôn Noãn đã bị anh áp vào cửa chiếm hữu.

Anh đã kiềm chế rất lâu nên có phần thô bạo hơn bình thường.

Một lần đương nhiên là chưa đủ.

Hoắc Minh ôm cô vào phòng ngủ, ném cô lên đuôi giường. Chiếc váy cao cấp chẳng mấy chốc đã rơi xuống thảm, hoa hồng màu trắng mà anh tặng cũng rải rác bên trên bộ cánh tín kia...

Không khí trong phòng nóng bỏng như lửa đốt.

Đến rạng sáng, bọn họ mới kết thúc hoàn toàn.

Hoắc Minh ôm hôn Ôn Noãn, dù là cơ thể hay là trái tim của anh đều cực kỳ thỏa mãn.

“Sao đêm nay em lại như thế?” Anh lẩm bẩm bên tai cô.

Cả người Ôn Noãn đầy mồ hôi tựa đầu vào vai anh nói khẽ: “Có thể vì là đã uống một ít rượu sâm panh!”

Hoắc Minh lại cúi đầu hôn cô một lúc.

Thật ra cả hai người đều nhớ, đêm nay bọn họ cũng không dùng biện pháp an toàn.

Dù vậy, cả hai người đều không muốn sửa chữa.

Ôm nhau giữa thời tiết gần đông này làm Ôn Noãn không hề muốn động đậy nữa.

Hoắc Minh cũng vậy. Lúc lâu sau, Ôn Noãn nói khẽ: “Đứng lên đi! Đi về nhài”

Hoắc Minh nghiêng người hôn cô, giả vờ không vui: “Có con thật không vui! Nếu như vừa làm xong có thể ấm áp ngủ đến sáng sớm thì thật vui vẻ... Không giống bây giờ, nửa đêm còn phải về nhài”

Dù miệng nói như vậy nhưng anh vẫn mặc quần áo cho Ôn Noấn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 855: Hoắc Minh từ từ khởi động xe


Nhân viên lễ tân làm cho anh ngay lập tức.

Lúc lên xe, Ôn Noãn không nhịn được nói: “Không có lần saul”

Hoắc Minh bỏ thẻ hội viên vào trong ngăn để đồ, chỉnh lại áo lông rồi liếc nhìn Ôn Noãn: “Bà Hoắc, em thấy không ổn sao? Anh thấy rất tốt!”

Mặt Ôn Noãn đỏ lên, không muốn nói về chủ đề này với anh nữa.

Hoắc Minh từ từ khởi động xe.

Ôn Noãn đang muốn nhắm mắt nghỉ một lúc nhưng lại vô tình thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ cách đó không xa, trong xe có một người phụ nữ mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.

Mái tóc đen dài, khuôn mặt gầy khô.

Nhìn rất giống Đinh Tranh.

Ôn Noãn lạnh sống lưng, cô ngồi thẳng người ngay lập tức để nhìn rõ hơn, nhưng chiếc xe thể thao màu đỏ kia đã vòng sang chỗ ngoặt và lái sang hướng khác.

Hoắc Minh nhận ra sự lo lắng của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

Ôn Noãn vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Cô dựa vào ghế ngồi, trầm giọng nói: “Hình như em vừa nhìn thấy Đinh Tranh! Minh, nửa đêm cô ta ở chỗ này làm gì? Có phải cô ta cố tình theo dõi chúng ta không?”

Hoắc Minh cau mày.

Anh nhẹ nhàng vỗ tay cô: “Để ngày mai anh cho người đi xem camera xem sao!”

Ôn Noan đồng ý, nhưng lòng cô vẫn rất khó để bình tĩnh trở lại. Đến tận khi về đến nhà cô vẫn trong trạng thái không yên tân, Hoắc Minh cho cô uống sữa bò nóng, cô uống hết mới thấy đỡ hơn một chút.

Dưới ánh đèn mờ.

Ôn Noãn dựa vào đầu giường, nhìn hơi yếu đuối.

Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ đầu cô, thấp giọng nói: “Bây giờ anh gọi điện thoại đi lấy camera luôn, em đừng lo lắng, nhé?”

Anh để cô ngủ trước rồi một mình đi đến phòng sách.

Hoắc Minh vận dụng mối quan hệ, chỉ trong ba mươi phút đã lấy được camera giám sát ở bãi đỗ xe. Bên trong chiếc xe thể thao màu đỏ kia đúng là phụ nữ, tuy nhiên cũng không phải Đinh Tranh.

Hoắc Minh nhìn đi nhìn lại mấy lần.

Anh nói cảm ơn người kia: “Làm phiền Cục trưởng Hách rồi, lần sau tôi sẽ mời ông ăn cơm!”

Đối phương cũng nói vài câu khách sáo.

Hoắc Minh trở về phòng ngủ, thấy Ôn Noãn còn chưa ngủ, anh đi qua sờ đầu cô: “Anh đã điều tra rồi, không phải Đinh Tranh! Chỉ là phong cách hơi giống nhau thôi.”

Mặt Ôn Noãn tựa vào lòng bàn tay anh cười nhẹ.

Cô nghĩ, có lẽ tinh thần của cô đã quá căng thẳng rồi.

Đêm khuya, cô đã ngủ.

Cô lại gặp ác mộng, cô lại mơ thấy Cố Trường Khanh.

Giữa con đường quốc lộ mênh mông, dưới ánh đèn mờ, Cố Trường Khanh bị xe xúc cát đè bẹp dí. Nhìn từ cửa sổ xe, cả người hắn ta be bét máu không thể cử động được nhưng tay hắn vẫn cầm một cái khóa bình an.

Nó tỏa ánh sáng xanh giữa đêm tối.

Ôn Noãn nhẹ nhàng đi tới.

Cô mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu trắng, đối lập hoàn toàn với máu tươi trên người Cố Trường Khanh.

Hắn vẫn còn ý thức, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn cô, vươn tay về phía cô: “Ôn Noãn!”

Ôn Noãn ngồi xổm.

Tay cô run rẩy chạm vào cơ thể của hắn, vẫn còn ấm áp.

“Tôi gọi xe cứu thương cho anhl”

Cô nghe thấy giọng nói hốt hoảng của mình.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 856: Nói xong


Ngón tay Cố Trường Khanh giật nhẹ.

Một cái khóa bình an dính máu rơi vào lòng bàn tay của Ôn Noấn.

Hắn nhìn cô chăm chú, thấp giọng nói: “Ôn Noãn, cái này cho em... Anh phải đi rồi.”

Nói xong, cơ thể của hắn từ từ trong suốt.

Trên trời những đóa hoa máu màu đỏ bay lên rồi dần dần nhạt bớt.

Ôn Noãn lấy tay vơ vét nhưng lại không giữ được chút nào.

Cố Trường Khanh chết rồi...

Trừ chiếc khóa bình an, hắn còn để lại cho cô một nụ cười cuối cùng và ba chữ không thành tiếng: “Anh yêu em.”

“Cố Trường Khanh! Cố Trường Khanh! Cố Trường Khanh!”

Ôn Noãn bừng tỉnh từ giấc mơ.

Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, không ngừng gọi cái tên này.

Cô bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.

“Ôn Noãn, em năm mơ rồi!” Hoắc Minh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng giống như đối xử với một đứa trẻ.

Ôn Noãn ngước mắt trong lòng anh.

Khóe mắt cô vẫn còn vương nước mắt, môi cô vẫn còn đang run rẩy, cô nhớ rõ tất cả mọi thứ trong giấc mơ.

“Minh! Em mơ thấy Cố Trường Khanh rồi.”

Cô nắm áo ngủ của anh, bối rối nói.

Hoắc Minh ôm cả người cô vào lòng, không ngừng võ về cô: “Chỉ là mơ thôi! Ôn Noãn, chỉ là mơ thôi.”

Nước mắt Ôn Noãn lại tuôn rơi.

Cô sợ hãi.

Cô áp sát ngực anh, giọng nói cứ như con mèo nhỏ đang kêu: “Minh, em mơ thấy cả người hắn ta đầy máu ngồi trong xe. Em đi giữ hắn ta nhưng lại không thấy hắn ta đâu nữa”

Cô ôm cổ anh, nức nở nói: “Trong giấc mơ, hắn ta đưa em khóa bình an.”

Thật ra Ôn Noãn hơi đau lòng.

Nếu lúc trước cô nhận lấy khóa bình an ấy, có phải Cố Trường Khanh sẽ không đi con đường kia không, có phải hắn ta sẽ không chết không?

Chia tay làm cả hai bên hạnh phúc.

Cô không thể chúc phúc cho hắn ta, nhưng cô cũng không muốn hắn ta chết.

Ôn Noãn mở cửa lòng nói những điều này với Hoắc Minh...

Hoắc Minh không ngừng hôn cô.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 857: Hắn ta đã bỏ lỡ


Ngực Hoắc Minh lại ấm áp. Anh cũng không ngủ, sau đó anh trực tiếp vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng hỏi cô: “Chuyện lúc trước của em và hắn ta là như thế nào vậy?”

Ôn Noãn gối đầu lên tay anh: “Anh sẽ không muốn biết đâu.

Làm gì có người đàn ông nào rộng lượng như vậy?

Hoắc Minh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi của cô và nói: “Anh muốn biết.”

Ôn Noãn dựa vào ngực anh. Cô nói rất khẽ, cô nói một vài chuyện, cô nói rất nhiều... Mà Hoắc Minh cũng kiên nhẫn dịu dàng nghe, anh là một người rất hiểu tình cảm, anh hiểu được.

Anh cũng có thể cảm giác được, năm đó trái tim Cố Trường Khanh đã rung động.

Hắn ta đã bỏ lỡ Ôn Noấn...

Tâm trạng của Hoắc Minh cực kỳ phức tạp, anh cúi đầu, vợ của anh đã ngủ thiếp đi.

Có lẽ Cố Trường Khanh trong giấc mơ của cô lần này là Cố Trường Khanh thời đại học, không có tai nạn xe cộ thảm khốc, chỉ có cây ngô đồng, chiếc xe đạp và thư viện mà thôi.

Đó là lần trái tim rung động lần đầu tiên đẹp đẽ.

Nếu nói không ghen thì không thể nào.

Nhưng anh biết, Cố Trường Khanh chết rồi, hắn ta sẽ mãi mãi lưu lại trong trí nhớ của Ôn Noãn.

Nếu cô không có tình cảm.

Vậy cô đã không nhận lấy bông hoa của Gố Hi Quang.

Hoắc Minh rón rén đứng dậy, anh không rời khỏi phòng ngủ, sợ Ôn Noãn tỉnh giấc lại sợ hãi. Anh chỉ đứng ở bên cạnh cửa sổ phòng ngủ lặng lẽ nhìn mưa rơi trong đêm.

Chuyện tình cảm vợ chồng mà anh muốn.

Thật ra đã phát triển tốt đẹp hơn, nhưng lại có thêm chút tiếc nuối, mà những tiếc nuối này chỉ có thể là anh tự đi gặm nhấm mà thôi.

Cũng giống như chuyện của Kiều An và Sở Liên vậy.

Ôn Noãn cũng chỉ có thể một mình im lặng chịu đựng mà thôi.

Cố Trường Khanh cũng thế, chỉ có thể là Hoắc Minh anh một mình chịu đựng, vì đây là cuộc sống của hai người họ. Nếu như muốn sống vui vẻ thì chắc chắn phải chịu đựng điều ấy.

Đã rất lâu rồi anh không nhớ đến Kiều An. Nhưng có lẽ dù rất lâu sau này Ôn Noãn cũng không thể quên được Cố Trường Khanh.

Chuyện này, Hoắc Minh không thể tính toán được.

Anh đứng đến nửa đêm, mãi cho đến khi sắc trời đã ửng sáng anh mới trở lại giường.

Người anh hơi lạnh, Ôn Noãn né tránh theo bản năng. Hoắc Minh lại cố chấp ôm chặt cô.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 858: Đúng lúc thầy đang ở đây


Chiếc khóa bình an kia vẫn lặng lẽ nằm ở đó.

Ôn Noãn cầm nó lên.

Cô đặt nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên đó.

Đó là hơi ấm cơ thể cuối cùng lúc Cố Trường Khanh còn sống.

Đúng lúc này, tiếng người giúp việc vang lên ngoài cửa: “Bà chủ đã dậy chưa ạ? Ông chủ đã báo là chiều nay sẽ trở lại đón bà chủ lên núi để gặp thầy Thanh Thủy.”

Ôn Noãn hơi ngẩn ra.

Cô vốn tưởng là Hoắc Minh chỉ nói cho vui thôi, ai ngờ lại thật sự chuẩn bị đi.

Cô trả lời đã biết.

Ôn Noãn lại lặng lẽ nhìn một lúc, sau đó cất khóa bình an vào trong két sắt.

Lúc này, điện thoại của cô kêu lên.

Cô cầm lên nhìn qua, thì ra là cô Hồ gọi tới.

Giọng nói của cô Hồ rất vui vẻ, cô ấy nói với cô rằng dù phim điện ảnh của cô mới quay được một nửa nhưng cũng đã được đề cử ở một lễ trao giải nào đó, ngành điện ảnh cũng rất coi trọng nó.

Đối với Ôn Noãn, tin tức này lúc nào cũng làm cô rất vui.

Co lại tán gầu với cô Hồ thêm một lúc.

Giữ trưa, Hoắc Minh dẫn Doãn Tư trở về. Tiểu Doãn Tư rất thích bố mình, không cần bảo mẫu ôm mà chỉ muốn bố ôm thôi. Ôn Noãn nói: “Chiều không đưa Doãn Tư đi cùng nữa! Đường núi khó đi!”

Đúng là con trai ruột của Hoắc Minh.

“Phải dẫn thằng bé đi cùng chứ! Tiện đây để thầy Thanh Thủy xem thử xem.”

Ôn Noãn gật đầu. Cô chuẩn bị đồ cũng, lại cầm theo ít nhang.

Ba giờ chiều, Hoắc Minh dẫn theo vợ con xin gặp thầy Thanh Thủy.

Đúng lúc thầy đang ở đây.

Đôi mắt tinh tường ấy nhìn Hoắc Minh chăm chú, chắp tay trước ngực: “Lần này gặp thí chủ, bần tăng cảm thấy thí chủ đã thay da đổi thịt rồi.”

Bình thường Hoắc Minh không tin thần phật.

Nhưng dù sao anh vẫn kính sợ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 859: Ôn Noãn giật mình lo lắng


Ôn Noãn giật mình lo lắng.

Thầy Thanh Thủy mỉm cười: “Mọi chuyện trên thế gian này thật thật giả giả, thay đổi khó lường trước được, không ai có thể biết ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra! Cho nên, đừng ngại sống tự do tự tại.”

Ôn Noãn biết được sự uyên thâm của ông ấy nên rất thành kính nhận lời.

Thầy Thanh Thủy rất có hứng thú với Doãn Tư, sờ soạng cậu bé một lúc lâu.

Đứa nhỏ này không giống bố mẹ của cậu bé, cả đời đều hạnh phúc.

Quay lại xe, Hoắc Minh nhìn vợ của mình thông qua gương chiếu hậu.

Tiểu Doãn Tư ngồi trên ghế trẻ em, Ôn Noãn kiên nhẫn cho cậu bé nhìn tranh minh họa, cậu bé cái hiểu cái không, cười lộ ra hàm răng nhỏ trắng tuyết rất đáng yêu.

Đến ngã tư phía trước, anh nhìn đồng hồ, cũng có thể đi đón Tiểu Hoắc Tây rồi.

“Chúng ta đi đón Hoắc Tây rồi đến phòng ăn ăn nhé?”

Hôm nay này bọn họ ở chung với nhau rất vui vẻ, Ôn Noãn cũng không muốn làm anh mất hứng, cũng ừ một tiếng: “Đưa cả Sùng Quang đi cùng đi! Em nghe Hoắc Tây nói gần đây nhà thằng bé cãi nhau rất to, không tốt với sự trưởng thành của trẻ em gì cả.”

Giọng nói của cô mềm mại. Hoắc Minh nhìn cô thông qua gương chiếu hậu, cười nhạt: “Nếu em không đành lòng, hay là đón thằng bé vào nhà ở đi, Hoắc Tây cũng có thêm bạn.”

Ôn Noãn rất bất ngờ...

Hoắc Minh nhẹ nhàng đánh lái: “Anh thấy em rất thương thằng bé.”

Ôn Noãn chưa trả lời được hay không, chuyện liên quan đến trẻ con không chỉ cần đứa bé ấy tự nguyện đồng ý còn cần xem thái độ của bà Trương nữa, bọn họ cũng đâu thể bắt con trai của người khác về nhà được!

Thật bất ngờ.

Khi đến trường mầm non, chỉ thấy Trương Sùng Quang với khuôn mặt căng thẳng đang được một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi nắm tay, nghe nói là dì nhỏ của cậu nhóc.

Quan hệ giữa hai nhà Hoắc Trương khá đặc biệt. Vợ chồng Hoắc Minh xuống xe, đi đến hỏi thăm.

Khóe máy dì nhỏ của Trương Sùng Quang ứa nước mắt, cô ta thấp giọng nói: “Mẹ của thằng bé đã nghĩ quẩn tự tử rồi, bây giờ ở nhà đang làm tang lễ! Ông Hoắc, cảm ơn hai người đã chăm sóc Sùng Quang trong hai năm nay, về sau tôi muốn dẫn thằng bé qua Thanh Thành sống, dù chỗ ấy hơi nhỏ nhưng cũng không tệ!”

Cô ta để Trương Sùng Quang nói lời tạm biệt.

Trương Sùng Quang vừa biết tin mẹ mất, vẫn còn bàng hoàng: “Chú, dì, hẹn gặp lại.”

Tiểu Hoắc Tây không nỡ.

Cô bé giữ chặt tay Trương Sùng Quang, lại ngẩng đầu nhìn bố.

Ôn Noãn cũng im lặng nhìn Hoắc Minh.

Hoắc Minh ngồi xổm, sờ đầu Trương Sùng Quang rồi dịu dàng nói: “Vừa rồi dì cháu nói muốn đón cháu về nhà ở, cháu có đồng ý không? Trong nhà có Hoắc Tây và Hoắc Doãn Tư, có lẽ sau này còn có thêm em trai em gái nữa, sẽ rất đông vui náo nhiệt.”

Dì nhỏ của Trương Sùng Quang rất bất ngờ.

Cô ta không nghĩ đến Hoắc Minh và Ôn Noãn lại đồng ý nhận nuôi Sùng Quang.

Cô ta không nỡ, nhưng lòng cô ta hiểu rõ, với khả năng của mình thì cô ta chỉ có thể cho Sùng Quang ăn no mặc ấm, những chuyện khác đừng nghĩ đến. Nhưng nhà họ Hoắc lại có thể cho cậu bé bắt đầu từ sự giáo dục tốt nhất.

Cô ta không nói gì, để cậu nhóc tự quyết định.

Trương Sùng Quang chỉ nhìn Hoắc Minh, rồi lại nhìn Ôn Noãn, thật lâu sau cậu nhóc mới nhỏ giọng hỏi một câu: “Hai người có ly hôn không?”

Hoắc Minh vuốt đầu cậu bé.

Anh dịu dàng nói: “Nếu như dì tức giận, chú sẽ dẫn cháu và Hoắc Doãn Tư ra ghế sofa ngủ, nên bình thường chúng ta đừng làm dì giận nhé?”

Trương Sùng Quang nghẹn ngào nói được.

Dì nhỏ của cậu nhóc cũng khóc lên.

Cô ta không ngừng nói: “Ông Hoắc, anh thật sự là người tốt.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top