Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 860: Để dành hôm nào đi riêng không tốt hơn sao?


Bây giờ trong nhà có ba đứa trẻ.

Có lẽ Hoắc Minh còn muốn có thêm một đứa nên trực tiếp đổi xe, đổi sang một cái rộng rãi hơn, bọn trẻ ngồi cũng thoải mái.

Ôn Noãn thấy ngồi cạnh bếp ăn rất vui.

Hoắc Minh lại thấy không an toàn, anh vừa đánh lái vừa nói: “Chúng ta ăn ở nhà hàng Pháp của em đi! Cũng lâu lắm rồi em không qua đó xem thử.”

Ôn Noãn hiểu được suy nghĩ đen tối của anh.

Không phải anh muốn thấy cô đánh đàn dương cầm sao?

Ôn Noãn nói nhỏ: “Để dành hôm nào đi riêng không tốt hơn sao?”

Hoắc Minh hỏi lại: “Bà Hoắc, chờ đến lúc được hẹn hò với em chắc anh phải chờ đến lễ tình nhân sang năm mất.”

Sau đó anh học cô thấp giọng nói: “Anh đợi không nổi nữa rồi.”

Cuối cùng vẫn đi ăn nhà hàng Pháp. Cuối tuần rất đông người.

Tiểu Hoắc Tây dẫn theo Trương Sùng Quang, Hoắc Minh ôm Doãn Tư.

Ôn Noãn rất nhàn nhã, gọi người phục vụ đến sắp xếp chỗ ngồi đẹp rồi lại gọi món sau! Cô ngước mắt lên đúng lúc thấy Hoắc Minh đang cởi áo khoác, anh vốn đã đẹp trai rồi, chất lượng áo cũng tốt, lúc này anh đang mặc một chiếc áo lông McQueen màu xám nhạt, nhìn rất trẻ trung tuấn tú.

Hoắc Minh nói nhỏ: “Khả năng sau này chúng ta sẽ dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài hẹn hò thường xuyên đấy, em làm quen dần đi là vừa!”

Ôn Noãn nhìn anh.

Bỗng nhiên cô thấy anh thật đáng thương.

Trong ký ức mấy năm qua, anh từ một người đàn ông độc thân kim cương trở thành bố của ba đứa trẻ.

Tốt nhất là cô đừng mang thai nữa!

Dù Ôn Noãn đã sinh hai đứa nhưng cô vẫn được chăm sóc rất tốt, khi cô đánh đàn dương cầm...

Vẻ ngoài xinh đẹp của cô,

Chiếc váy dài quyến rũ, nhìn cô chỉ mới 26 tuổi thôi.

Cô chỉ đánh ba bài rồi chuẩn bị về chỗ ngồi.

Bỗng nhiên, mắt cô chớp lên.

Cô gặp được người quen, Cố Hi Quang.

Lúc này người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi một mình ở chỗ tốt nhất, uống rượu vang đỏ đắt nhất trong nhà hàng, trên bàn ăn có thêm một bông hồng màu trắng, vừa nhìn đã biết là cậu ta yêu cầu bên ngoài.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt của cậu ta cực kỳ giống Cố Trường Khanh.

Cố Trường Khanh lúc còn trẻ.

Bước chân của Ôn Noãn hơi dừng lại, cô cười với cậu †a: “Cậu không ăn với bạn bè sao?”

Cố Hi Quang đứng dậy mời cô ngồi.

Ôn Noãn không ngại nói chuyện phiếm vài câu với cậu †a nên gọi phục vụ lấy thêm một cốc nước.

Cố Hi Quang chỉ nhìn cô, nói khẽ: “Rất lâu trước đây, tôi đã được nghe một người chú của tôi kể về cô.”

Ôn Noãn thật sự rất bất ngờ.

Cô đang muốn hỏi, nhưng rất nhanh sau đó cô đã hiểu ra.

Cố Hi Quang, Cố Trường Khanh... Người chú kia là Cố Trường Khanh sao!

Ôn Noãn không biết nên nói gì mới đúng.

Cô không nghĩ đến, Cố Hi Quang và Cố Trường Khanh lại có quan hệ ruột thịt với nhau, thảo nào đều mang họ Cố, thảo nào dáng dấp cũng giống nhau vài phần... Cô ít nhiều vẫn có sự thương cảm.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 861: Ôn Noãn ăn từ từ


Ôn Noãn chỉ ngồi một lát, lúc cô trở về sắc mặt rất tệ.

Hoắc Minh cũng nhìn thấy.

Anh đẩy một phần đồ ngọt đến trước mặt Ôn Noãn, trực tiếp dịu dàng nói: “Hai người đã nói chuyện gì, thấy hợp nhau quá nhỉ!”

Ôn Noãn ăn từ từ.

Một lúc sau, cô mới nói: “Cố Hi Quang là cháu của Cố Trường Khanh.”

Hoắc Minh cũng bất ngờ.

Là một người đàn ông, anh có thể nhạy bén nhận ra được tình cảm khác lạ mà Cố Hi Quang dành cho Ôn Noãn, nhưng nghĩ đến tuổi tác và thân phận của đối thương, anh cảm thấy mình nên rộng lượng một chút...

24 tuổi, lông còn chưa mọc hết, không cần sợ hãi.

Nhưng tóm lại anh vẫn ăn giấm.

Sau khi bọn họ rời khỏi nhà hàng được một lúc, Cố Hi Quang cũng đi ra theo.

Cậu ta mở cửa xe cho Ôn Noãn, nói khế một câu: “Tổng Giám đốc Ôn, ngủ ngon.”

Dù Ôn Noãn chỉ mới 30 tuổi nhưng khi cô nhìn Cô Hi Quang lại có một cảm giác là bậc trưởng bối rất kì cục, cô cười nhạt một tiếng: “Ngủ ngon.”

Hai chữ này đã chọc đến Hoắc Minh.

Nhưng trên xe vẫn còn mấy đứa trẻ nên anh không tiện nổi giận với cô, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.

Trở về biệt thự.

Sau khi đã dỗ con xong, anh trở về phòng ngủ, Ôn Noãn đã tắm rửa xong và đang bôi đồ dưỡng da.

Hoắc Minh nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Anh ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng ném cô lên giường, Ôn Noãn muốn quay đầu nhìn anh nhưng anh không đồng ý, dùng tư thế này chiếm lấy cô...

Ôn Noãn cắn môi chịu đựng. Tóm lại, cô đã không bằng lúc trước. Nhưng cô cũng không hoàn toàn mất đi cảm giác.

Lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng đồng ý sờ mặt của cô, hôn cô từ phía trước, liêm sạch nước mắt trên mặt cô... Ôn Noãn đưa tay, khẽ vuốt qua khuôn mặt anh tuấn của anh.

Các đường nét của anh đã được tháng năm trau chuốt cho càng quyến rũ trưởng thành hơn, đi ra ngoài không biết có bao nhiêu người thích.

Khi Ôn Noãn nói ra,

Hoắc Minh hung hăng trừng phạt cô, anh khẽ cắn tai cô: “Là ai câu dẫn người khác! Từ 20 tuổi đến hơn 40 tuổi... Sức quyến rũ của bà Hoắc kinh khủng thật đấy!”

Ôn Noãn vừa giận vừa buồn cười.

Cô nhắm mắt hưởng thụ, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Không phải anh để ý Cố Hi Quang chứ? Cậu ta không cùng lứa với chúng ta, anh để ý cái gì chứ!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 862: Cực kỳ


Giọng nói của anh còn mê hoặc lòng người hơn bóng đêm: “Ôn Noãn, những chuyện kia không có ý nghĩa gì với anh nữa! Ý nghĩa tương lai của anh chính là em, là con của chúng ta... Chúng ta đừng vì những người không liên quan

mà cãi nhau nữa, được không?”

Còn chuyện cô có nồng cháy hay không, anh phải từ từ chấp nhận.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói nhẹ: “Vậy tối nay anh ghen có phải không?”

“Có!”

“Không bình thường!”

“Cực kỳ... ghen!”

Mỗi chữ Hoắc Minh nói xong đều sẽ hôn lên khóe miệng của cô một cái, sau khi nói xong hai người họ có một nụ hôn sâu, tiếp tục chuyện vẫn chưa xong ban nãy!

Sau khi kết thúc, anh ôm cô đi vào phòng để quần áo.

Ôn Noãn tưởng là anh còn chưa thỏa mãn.

Cô giữ cánh tay anh, nói nhẹ: “Ngày mai đi! Em mệt lắm rồi!.

Hoắc Minh cúi đầu hôn cô, sau đó ôm cô đến trước két sắt, một tay anh ôm cô một tay ấn mật mã của két sắt rồi mở tủ, ở bên trong có một chiếc khóa bình an.

Anh lấy ra, đặt trong lòng bàn tay cô.

Ôn Noãn rất bất ngờ, cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh có ý gì vậy?”

Anh ôm chặt cô.

Nửa ngày sau, anh mới nói sát tai cô: “Ôn Noãn, anh không thể nào là anh không hề để ý! Nhưng thầy cũng đã nói cái này có thể giúp em gặp dữ hóa lành, về sau em cứ cầm theo người đi!... Dù gì cũng là tấm lòng cuối cùng của hắn ta.”

Ôn Noãn cụp mắt: “Hoắc Minh, anh tin tưởng em đúng không?”

Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó nắm chặt tay cô: “Lúc ra ngoài nhớ cầm theo nói”

Ôn Noãn rất cảm động.

Cô và Hoắc Minh đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Từ khi anh mất trí nhớ, kể từ khi biết anh không bao giờ có thể nhớ về chuyện lúc trước, cô cứ nghĩ là cô sẽ không đợi được đến ngày này, nhưng Hoắc Minh bây giờ lại để cô cảm nhận được sự dịu dàng ấy.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 863: Mặt Cố Hi Quang đỏ bừng


Ôn Noãn chủ động quyến rũ anh.

Bọn họ vừa làm xong, cơ thể của cô rất mềm mại, cả hai dễ dàng động tình.

Bên trong phòng để quần áo xuân sắc vô biên...

Thỉnh thoảng Ôn Noãn cũng đến trường quay.

Khi phim sắp kết thúc, có mấy cảnh quay rất quan trọng, Ôn Noãn quyết định tự mình đến xem.

Hôm nay quay cảnh trong nhà.

Cô Hồ mặc quần áo kinh kịch, vừa diễn xong một cảnh, cô ta đang định vào phòng trang điểm nghỉ ngơi thì thấy Ôn Noãn. Cô ta đi đến cười nói: “Ôn Noãn, sao cô lại đến đây?”

Ôn Noãn đang xem cảnh chiếu lại ở chỗ đạo diễn.

Cô Hồ diễn rất tốt.

Sau đó cô nói một chút kịch bản bộ phim, cô rất hài lòng.

Cô Hồ quyến rũ nói: “Đây là nghề của tôi, lúc diễn chắc chắn sẽ dễ hơn người ngoài ngành rồi!”

Đang nói chuyện, Cố Hi Quang từ đối diện đi tới.

Cậu ta nhìn Ôn Noãn, lễ phép gọi một tiếng Tổng Giám đốc Ôn.

Ôn Noãn không muốn những người xung quanh biết được quan hệ kỳ lạ của bọn họ, chỉ gật đầu nhẹ rồi cùng cô Hồ đi vào phòng trang điểm trong hậu trường.

Cô Hồ cũng là người đã thành tinh.

Cô ta rót trà cho Ôn Noãn, khi Ôn Noãn uống trà, cô ta nghiêng mắt nhìn ra bên ngoài, nói: “Con sói con kia nhìn khá lắm! Tôi nghe nói có không ít phụ nữ trong vòng để ý cậu ra, nhưng người này thật sự khá sạch sẽ.”

Ôn Noãn nghe thấy những lời này. Cô chỉ cười.

Cô Hồ lia mắt quyến rũ: “Ôi chao, cậu ta thật sự thích cô đấy! Con mắt vẫn luôn dừng lại trên người cô, nếu cô không cần thì tôi sẽ ra tay đấy!”

Ôn Noãn cụng đầu cô ta một cái: “Cậu ta mới hai mươi tư tuổi thôi! Cô xuống tay được sao?”

Cô Hồ sờ trán, rụt rè cười, Cô ta đã bốn mươi hai rồi!

Ôn Noãn ở trong trường quay xem mấy cảnh phim, có một cảnh là Cố Hi Quang đối diễn với cô Hồ, cậu ta diễn rất tốt, không hề lộ ra là không phải dân chính quy.

Ôn Noãn để ý đồng hồ, rời đi trước khi kết thúc công việc.

Khi cô rời đi, Cố Hi Quang hơi mất tinh thần.

Cô Hồ bình thường vốn là một người đi trước rất rụt rè, bây giờ lại đến đẩy cậu ta một cái: “Tổng Giám đốc Ôn đã có gia đình rồi, cậu cũng đừng nghĩ đến! Nếu không... Để tối nay chị chơi với cậu một chút đi?”

Mặt Cố Hi Quang đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 864: Cố Hi Quang nhìn cô ta


Cố Hi Quang nhận ra người phụ nữ kia.

Tên là Đinh Tranh, đã từng là người yêu của chú họ Cố Trường Khanh nhà cậu.

Cậu đóng cửa xe lại rồi đi qua đó: "Giám đốc Đinh muốn nói chuyện gì với tôi sao?”

Đinh Tranh nhìn khuôn mặt đẹp trai trẻ tuổi kia, vậy mà lại trở nên hoảng hốt, lẩm bẩm mở miệng: “Vẻ ngoài của cậu thật giống anh ấy!”

Cố Hi Quang không lên tiếng đáp lời.

Cuối cùng bọn họ đi tới một nhà quán cà phê gần đó, rất yên tĩnh, thích hợp để bàn công chuyện.

Đinh Tranh còn mảnh mai hơn cả trước kia.

Làn da trên mặt khô đến không chịu nổi phấn, nhưng cô ta vẫn thể hiện sức hấp dẫn trước mặt người đàn ông trẻ hai mươi tư tuổi, nhẹ nhàng vén tóc, cười cười: “Ở chỗ Ôn Noãn cậu chỉ có thể làm một nam ba, tới nơi này của tôi đi!”

Cố Hi Quang nhìn cô ta.

Đinh Tranh lấy từ trong túi ra một bản hiệp ước: “Tôi ký với cậu năm năm, bảo đảm cơ bản nhất là vai nam chính của hai bộ phim điện ảnh, hai bộ phim truyền hình, các chương trình giải trí khác không tính trong đó, chia thành năm năm”

Đối với một người mới mà nói thì điều kiện này vô cùng

Nhưng Cố Hi Quang cũng không muốn nổi tiếng như vậy.

Ngón tay thon dài đẹp đẽ của cậu nhẹ nhàng gõ lên hợp đồng, nhẹ giọng hỏi: “Giám đốc Đinh, sẽ không có thêm thỏa thuận ngoài miệng chứ?”

Tay Đinh Tranh đặt lên mu bàn tay cậu.

Hai mắt của Cố Hi Quang rũ xuống, sau đó giương mắt nhìn cô ta.

Đinh Tranh nói thẳng không giấu diếm: “Làm người tình của tôi!”

Cố Hi Quang rút tay về, rất bình tĩnh nhìn về phía Đinh Tranh: “Cảm ơn giám đốc Đinh đã yêu mến! Chỉ là vô cùng

xin lỗi, tôi không cảm thấy hứng thú cho lắm.”

Đinh Tranh thẹn quá thành giận, cô ta cười lạnh: “Cậu biết có bao nhiêu người thèm muốn cơ hội như vậy không?”

Cố Hi Quang cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Cậu không thích làm người thay thế, Đinh Tranh đang xem cậu như chú họ lúc còn trẻ.

Ôn Noãn cũng cảm thấy cậu giống.

Chỉ là, ánh mắt của Ôn Noãn là ôn hòa, thậm chí còn có sự quý trọng đối với những năm tháng thanh xuân. Vậy nên đối với Cố Hi Quang mà nói, Ôn Noãn là người cậu muốn bảo vệ.

Có lẽ đoạn yêu thầm ngây ngô này sẽ có một ngày phai đi.

Cậu cũng sẽ cưới vợ sinh con, chỉ là khi hồi tưởng lại thì sẽ nhớ, cậu đã từng thích một người tốt đẹp như vậy.

Cậu sẽ cảm thấy ấm áp.

Sau lưng, Đinh Tranh nghiến răng nghiến lợi...

Cô ta một lòng muốn dựng nên nghiệp lớn ở thành phố B, nhưng mạng lưới quan hệ của cô ta có hạn, chiếc xe duy nhất được nâng lên hoàn toàn đổ về phía Ôn Noãn, còn có Cố Hi Quang cũng không biết trái phải!

Những người này thật ngu xuẩn.

Ôn Noãn sẽ thật lòng đối đãi bọn họ sao?



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 865: Hoắc Minh Châu cảm thấy hơi hụt hãng


Dưới sân khấu, Thước Thước chớp con mắt, hỏi hoắc Minh Châu: “Mẹ ơi, vì sao bố phải đưa hoa cho người khác vậy ạ?”

Hoắc Minh Châu cảm thấy hơi hụt hãng.

Tuy chuyện của Lục Khiêm và cô Hồ đã là quá khứ, cô Hồ cũng đã kết hôn sinh con, nhưng là lão già họ Lục kia cũng không biết kiêng ky, quả là không biết xấu hổ mà.

Đương nhiên, cô không thể làm con trai đau lòng được. Vì thế cô dịu dàng sờ đầu thằng bé: “Bố con và cô Hồ chỉ là bạn bè thôi.”

Tiểu Thước Thước rất nghi hoặc: “Bố mẹ cũng là bạn bè sao ạ?”

Hoắc Minh Châu:... Lúc này, Lục Khiêm bước từ trên sân khấu xuống dưới. Ở bên ngoài ông và Minh Châu rất giữ khoảng cách, giống như thân thích bình thường vậy, ông nhìn Thước Thước rồi hỏi: “Sao lại đưa thằng bé đến đây?”

Đêm nay Minh Châu mặc một chiếc váy kim cương được chế tác thuần thủ công.

Còn loá mắt hơn cả ánh đèn thủy tinh nữa.

Đặc biệt là cảnh xuân lộ ra trên ngực cô khiến Lục Khiêm thấy rất ngứa mắt, ông cứ như có như không che người cô lại.

Minh Châu không phát hiện ra tâm tư âm u của ông, nhẹ giọng mở miệng: “Nó rất muốn gặp chú, đòi muốn tới!” Cô nói xong, lại nhìn cô Hồ...

Lục Khiêm liếc mắt nhìn cô một cái.

Sau đó, ông ôm Tiểu Thước Thước lên hôn, còn dùng bộ râu ngắn ngủn cà lên khuôn mặt non mềm của thằng nhóc, Tiểu Thước Thước nhỏ tuổi, trên người còn có mùi sữa rất dễ ngửi.

Lục Khiêm ôm rồi ngửi, nội tâm vô cùng mềm mại.

Ông nghĩ, thật may mắn khi họ không sống cùng nhau, chứ không nếu mỗi ngày đều ôm lấy thằng bé, sao còn có thể đi làm chuyện lớn được nữa.

“Có nhớ ông cậu không nào?”

Nhóc con thẹn thùng thơm lên má ông.

Bọn họ là bố con ruột, vẻ ngoài thật sự rất giống nhau, cũng may Lục Khiêm nhuộm tóc đen nên người ngoài không nhìn rõ được.

Trên sân khấu vẫn đang biểu diễn, Lục Khiêm ôm nhóc con ngồi xuống, may mà bốn phía đều là người một nhà nên còn có thể trò chuyện một hai câu, ông hạ giọng nói với

Minh Châu: “Lát nữa tôi tiễn các em.”

Ánh mắt Minh Châu nhìn thẳng tắp lên sân khấu.

Lục Khiêm biết cô đang ghen nên không khỏi bật cười: “Dấm cũ năm xưa này mà em cũng ăn à? Đã là người làm mẹ rồi! Haiz, à đúng rồi, em mặc ít như vậy có lạnh không?”

Minh Châu tức giận đến mức hừ lạnh!

Thân phận của Lục Khiêm đặc biệt nên không ở lại lâu.

Chuyến này ông tới đây hơn phân nửa cũng là để trông thấy Minh Châu. Lúc ông sắp đỉ, Tiểu Thước Thước nhìn về phía ông vô cùng đáng thương, trông cứ như một con cún nhỏ đáng thương vậy.

Trái tim Lục Khiêm mềm nhữn cả ra.

Ông thấp giọng nói vài câu, Tiểu Thước Thước mới vui vẻ trở lại.

Khi tiệc đóng máy gần kết thúc, Minh Châu đưa Thước Thước rời đi trước, cô đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới đất, một chiếc màu đen đang chờ ở đó, tài xế chính là thư kí Liễu, còn Lục Khiêm thì ngồi ở ghế sau.

Minh Châu đi qua, thư kí Liễu vội vàng xuống xe mở cửa giúp hai mẹ con cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 866: Thậm chí


Hình bóng của ông, vẫn đĩnh bạt như mấy năm trước vậy, không thấy mệt mỏi chút nào. Thật ra ông là một người đàn ông rất dễ thu hút phụ nữ, cho dù không có thân phận đó thì cô vẫn nghĩ ông sẽ không thiếu phụ nữ.

Mà bây giờ ông lại mua bất động sản ở thành phố B, ý của ông là...

Lòng Minh Châu kinh hoàng lên.

Cô đi theo vào biệt thự, bên trong trang trí vô cùng ấm áp, không giống nơi ở của một người đàn ông độc thân .

Thậm chí, trong phòng khách còn có một con ngựa nhỏ.

Lúc này Thước Thước ngồi lên con ngựa lập tức, chậm rãi cưỡi chơi.

Lục Khiêm cởi áo khoác chỉ màu trắng áo sơ mi, ngồi xổm xuống chơi cùng cậu bé, ông sờ sờ đầu con trai: “Thích không con?”

Tiểu Thước Thước ngẩng khuôn mặt nhỏ lên.

Cậu bé biết mình có bố, chỉ là cậu vẫn luôn sống cùng mẹ, ở bên ngoài lại chỉ có thể gọi bố là ông cậu, nhưng dù sao trẻ nhỏ cũng rất nhạy bén, có thể cảm nhận được mình không giống như những người khác.

Có điều bây giờ bố lại đưa cậu bé tới nơi này.

Một căn nhà lớn, bố còn nói muốn mua một con Labrador cho cậu nữa.

Chuyện này không giống hồi trước xíu nào. Tiểu Thước Thước rất vui vẻ: “Bố ơi, con thích lắm.”

Lục Khiêm lại sờ sờ cái đầu nhỏ của thằng bé, mắng một tiếng: “Đứa bé ngốc!”

Một màn như vậy, khiến người ta rơi lệ.

Minh Châu cúi đầu, không muốn lộ ra cảm nhận trong nội tâm, che giấu đi phần nào.

Lục Khiêm nhận ra, vô cùng dịu dàng nhìn cô, sau đó ông đi tới thấp giọng nói với cô rằng: “Em đừng khóc nữal Người đã lớn như vậy rồi, sao lại còn khóc chứ?”

Lục Khiêm kéo Minh Châu đến ghế sô pha ngồi xuống, còn mình thì đi lấy sữa bò cho cô.

Ông ngồi bên cạnh cô, nói rất nhẹ nhàng: “Tôi có một chuyện vui muốn chia sẻ với em.”

Minh Châu cố ý nói: “Sao chú không chia sẻ với cô Hồ đị?”

Lục Khiêm cười.

Ông duỗi tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, tựa như sờ đầu con trai vậy, nhẹ giọng nói: “Còn ghen nữa! Mấy năm nay cô Hồ cũng xem như đã giúp tôi làm mấy chuyện, tôi tặng hoa cho cô thứ nhất là vì nhân tình, thứ hai cũng là vì mặt mũi của Ôn Noãn.”

Trên dưới cả người Minh Châu, miệng là cứng nhất.

“Cháu không có ý này!”

Lục Khiêm cười cười, ông nói chuyện chính với cô: “Hạng mục kia của tôi đã xem như thành công rồi! Đã dùng vào kỹ thuật hàng không mới nhất, tuân sau sẽ tiến hành phóng ra, tôi để thư kí Liễu sắp xếp, em mang theo Thước Thước đi xem đi.”

Vì cái này, ông đã dành ra bốn năm.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 867: Cô cố ý chọc giận ông


Nhà họ Lục có rất nhiều chuyện phải xử lý.?

Hơn nữa ông cũng chưa phải là già, bắt đầu từ con số không trong lĩnh vực thương nghiệp cũng không tính là muộn.

Điều quan trọng nhất chính là, ông phải cho Minh Châu một tương lai an ổn.

Ông nói rất rõ ràng khiến trái tim Minh Châu rung động, cô nhớ tới chiếc nhẫn kim cương kia.

Đại khái là Lục Khiêm cũng nghĩ tới, giọng nói ông thoáng khàn khàn: “Nhẫn kim cương còn giữ không? Đó chính là đồ của vợ anh, chú Lục của em tích cóp chút tiền đó không dễ dàng, muốn tỉnh hoa! Tôi còn phải giữ lại cầu hôn em nữa!”

Minh Châu động tâm, chỉ là nói chung thì người ta cũng phải làm giá một chút.

Cô cố ý chọc giận ông: “Tôi còn cho chú, chú giữ lại cầu hôn người khác đi! Dù sao hồng nhan ông Lục đã nhiều không kể xiết, cũng không thiếu một người là tôi đâu!”

Lời này, vừa tùy hứng lại mang theo chút làm nũng.

Hai mắt Lục Khiêm nóng lên, cô gái nhỏ năm đó, lại về rồi.

Ông rất muốn thân mật với cô, nhưng có con trai ở đây nên phải nhẫn nhịn, liền thấp giọng nói: “Đêm nay ở lại đi, sau này chúng ta sẽ không cần giấu diếm nữa.”

Minh Châu lại không lập tức nhận lời ông.

Cô và ông tách ra đã nhiều năm, tuy rằng ở giữa cũng từng có đầu có cuối, nhưng dù sao tổn thương cũng quá sâu đậm.

Cô đang muốn từ chối...

Tiểu Thước Thước nghe thấy thì nhỏ giọng cầu xin: “Mẹ ơi, con muốn ở lại.”

Môi Minh Châu run lên hai cái, cậu bé nhào tới, làm nũng trong ngực ông. Cô vẫn luôn cảm thấy mình có lỗi với cậu bé, cho nên đặc biệt yêu thương cậu và cũng không nỡ từ chối yêu cầu của cậu.

Cô không nói rõ, nhưng ý là sẽ ở lại.

Lục Khiêm cũng không vội vã, mà tự mình đi vào phòng bếp làm bữa ăn khuya cho hai mẹ con, ông làm món ngon gì đó, Minh Châu chỉ yên lặng ăn cơm, cũng không nói nhiều lời...

Lục Khiêm chăm sóc con trai, nói vô cùng dịu dàng: “Mấy năm nay em ít nói quá rồi, còn nhớ trước kia em cứ luôn ríu rít, mãi gọi chú Lục chú Lục không thôi.”

Minh Châu rũ mắt: “Là người ai cũng phải trưởng thành thôi.”

Lục Khiêm lắng lặng chăm chú nhìn cô. Thật ra ông cũng biết, bây giờ cô kiếm được rất nhiều tiên, gia thế lại tốt, và cô cũng có rất nhiều rất nhiêu lựa chọn... Chỉ là ông vẫn vô cùng khao khát có được cô.

Những ẩn ý trong lời nói của người lớn, trẻ em đương nhiên không biết.

Một đêm dài.

Nhóc con mệt mỏi, Lục Khiêm tự mình tắm rửa cho cậu, lại lấy áo ngủ của trẻ em mặc vào.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 868: Cô ngủ trong lồng ngực ông


Minh Châu nhẹ nhàng lắc đầu.

Lục Khiêm lại ôm lấy eo cô, khuôn mặt ông gác lên bờ vai mỏng của cô, lẩm bẩm: “Minh Châu, anh chờ hôm nay đã rất lâu rồi! Chú Lục nợ em rất nhiều điều, cho anh cơ hội bù đắp cho em, có được không?”

Minh Châu khóc.

Cô khóc đến mức hơi áp lực, cô một lần lại một lần bị ông từ bỏ, kết quả cuối cùng ông lại nói muốn cô.

Trong lòng Lục Khiêm cũng không quá vui vẻ. Ông quay người cô lại, lau nước mắt cho cô, lại hôn xuống: “Anh sẽ không làm bậy đâu, chỉ ngủ cùng con trai thôi.”

Minh Châu muốn hỏi rất nhiều điều, chỉ là cuối cùng đến một chữ cũng không hỏi được.

Lục Khiêm ôm lấy cô trở về phòng ngủ chính.

Ông không động vào cô, rất kiên nhẫn chờ cô tắm rửa xong, một nhà ba người nằm ở trên một chiếc giường.

Bé con nằm giữa hai người họ.

Cách con trai, Lục Khiêm nắm tay cô, mân mê ngón áp út của cô.

Cô dậy thì rất thành công, cả ngón tay cũng thon dài.

Giọng nói của Lục Khiêm trầm thấp, trong bất tri bất giác ông đã biến cô thành phụ nữ, không còn là cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời kia nữa, ông nói với cô rất nhiều điều.

Trong tương lai còn có dạy dỗ Thước Thước nữa.

Minh Châu cảm thấy không quá chân thật, cho dù cô có mạnh miệng như thế nào thì cũng không thể phủ nhận rằng, mình cũng đang đợi ngày này, chỉ là giờ đây ngày ấy thật sự

tới, thì cô lại không biết phải làm sao.

Khi Lục Khiêm lướt qua con trai, vươn qua hôn môi cô, cô hơi hơi nhắm mắt.

Cần cổ mảnh khảnh đang căng thẳng. Giọng nói của cô càng run rẩy hơn: “Lục Khiêm, em sợ.” Cô sợ, tất cả những điều này đều là cảnh trong giấc mơ.

Cô càng sợ hãi tiếp nhận những điều này, dường như chờ đợi và thất vọng đã làm cô quen rồi.

Lục Khiêm vô cùng đau lòng, ông hôn môi cô trấn an. Cuối cùng, ông cũng nhịn được mà không chiếm hữu cô, thấp giọng nói bên tai cô rằng: “Để lại cho đêm tân hôn đi!”

Minh Châu cảm thấy ông quá không biết xấu hổ.

Con cũng đã lớn như vậy rồi, bọn họ còn có đêm tân hôn gì chứ? Có điều cô cũng sẽ không chủ động nói chuyện này đâu, nếu không có vẻ như cô rất muốn vậy.

Minh Châu nằm trong lồng ngực Lục Khiêm, ông lại hỏi cô chuyện đi xem lễ.

“ĐỂ xem lại đã, gần đây có khá nhiều thông cáo.”

Lục Khiêm hôn lên khóe miệng cô: “Cố gắng đến đi! Minh Châu à, anh đã chờ ngày hôm nay lâu lắm rồi.”

Cô lại không cho ông đáp án cụ thể.

Cô nghĩ, cứ từ từ đi, cô không muốn sống thành dáng vẻ không đáng tiền.

Lục Khiêm cũng không tức giận, lại hôn hôn cô, sau đó lại có chút không nhịn nổi mà kéo tay cô đi giải quyết giúp ông... Cô vừa xấu hổ vừa tức giận: Con trai còn ở bên cạnh đấy!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 869: Minh Châu ừ một tiếng


Minh Châu có thể cảm nhận được bé con đang hưng phấn.

Tuy Lục Khiêm thường xuyên đến thành phố B, nhưng dù sao cơ hội gặp mặt của hai bố con cũng rất ít, cho dù có đôi khi vội vàng gặp nhau một chút thì đến cả thời gian cùng nhau ăn bữa cơm cũng không có.

Trong lòng Minh Châu rất áy náy, cô sờ cái đầu nhỏ của con trai.

Cô nhẹ giọng nói: “Qua năm là Thước Thước nhà chúng ta sẽ đi học rồi!”

Tiểu Thước Thước vui vẻ uống thêm một ly sữa bò.

Cậu bé nói bằng giọng sữa: “Con muốn cùng nhau đi học với anh Sùng Quang và Hoắc Tây.”

Minh Châu ừ một tiếng.

Bên ngoài, tài xế lái xe đang chờ.

Người đó là cánh tay trái của Lục Khiêm, anh ta tươi cười mở cửa xe cho Minh Châu và Tiểu Thước Thước rồi lên tiếng: “Ông Lục đã sớm ngồi máy bay riêng về thành phố C rồi, ông dặn dò tôi phải đưa cô Minh Châu và cậu chủ nhỏ về nhà an toàn.”

Về thành phố C...

Minh Châu hơi ngẩn ra.

Tài xế lại nói: “Ông Lục không có lịch trình ở thành phố B, chiều hôm qua vừa mới bay qua đây, gặp được cô là lại chạy trở về!”

Nghe xong những lời này, không có một người phụ nữ nào không thấy xúc động cả.

Huống chi người đàn ông này là người mình đã yêu rất nhiều năm, người đó còn chuẩn bị một gia đình ở đây nữa chứ.

Minh Châu ôm Thước Thước, không nói gì.

Tiểu Thước Thước ngoan ngoãn nằm yên trong lòng ngực mẹ -

Dường như mẹ đang rất vui vẻ, nhưng lại cũng trông giống như muốn khóc vậy.

Ban đêm, nhà họ Hoắc.

Hoắc Minh mang theo một nhà mấy miệng ăn trở về cọ cơm.

Xe mới dừng lại, Tiểu Hoắc Tây đã ngẩng đầu dẫn đường ở phía trước, còn ồn ào: “Trương Sùng Quang cậu đi nhanh một chút! Sao mà cậu cứ như một bé gái vậy hải”

Khuôn mặt nhỏ của Trương Sùng Quang ửng đỏ.

Cậu nhóc nhìn cô gái nhỏ đằng trước, mái tóc xoăn màu trà, trên người mặc một chiếc váy nhỏ kiểu Anh xinh đẹp.

Cậu bé mất mẹ khi còn nhỏ. Hoắc Tây chiếm cứ toàn bộ sinh hoạt của cậu...

Phía sau, Hoắc Minh bế Doãn Tư lên, sóng vai đi vào cùng Ôn Noãn.

Hai vợ chồng Hoắc Chấn Đông đều rất thích Sùng Quang, còn chuẩn bị một căn phòng trẻ em cho cậu nhóc ở nhà họ Hoắc, đãi ngộ giống như những đứa trẻ khác.

Không khí trong bữa tối rất tốt.

Sau khi ăn xong, Hoắc Chấn Đông gọi con trai vào thư phòng, bàn bạc chính sự.

Bà Hoáắc thì dẫn mấy đứa nhỏ đi nướng bánh bích quy.

Ôn Noãn rảnh rỗi không có việc gì liền đi đến phòng ngủ của Minh Châu.

Minh Châu ngồi trước bàn trang điểm, đang si ngốc ngẩn người, cũng không biết đang nhìn cái gì nữa.

Ôn Noãn nhẹ tay nhẹ chân bước qua, nhẹ nhàng đoạt lấy món đồ trong tay cô, vừa nhìn, vậy mà lại là một chiếc nhân kim cương toàn mỹ, hình dáng rất thiếu nữ.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 870: Minh Châu khóc còn dữ dội hơn


Về phần có đi hay không, cô nghĩ rằng, Minh Châu đã có đáp án cho mình rồi.

Lúc này Hoắc Minh đã bàn xong công chuyện liền tới đây tìm Ôn Noãn.

Vừa lúc thấy mắt em gái mình đang ngấn lệ.

Anh đứng ở cửa phòng, sờ điếu thuốc lá châm lên, hút một hơi rồi mơ hồ hỏi: “Lại đau lòng vì lão già kia?”

“Minh!” Ôn Noãn cắn môi.

Hoắc Minh cầm lấy điếu thuốc, chậm rãi thở ra làn khói, cười cười: “Em là em, cậu em là cậu em... Em nói xem ông †a mắng anh nhiều lần như vậy rồi, mà em còn không mang anh đi trừng phạt ông ta một chút?”

Lập tức, Ôn Noãn tắt thở.

Minh Châu sợ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng bọn họ, vội vàng nói mình không sao cả.

Hoắc Minh liếc nhìn cô một cái thật sâu, sau đó ôm lấy bà xã, cực kỳ ôn nhu nói rằng: “Vẫn nên về nhà thôi! Mấy đứa nhỏ chơi muốn điên rồi!... Minh Châu, em và Thước Thước cứ ở nơi này đi!"

Minh Châu ừm một tiếng, nhìn theo bọn họ rời đi.

Chờ đến trong khi nhà an tĩnh lại, cô mới ngồi xuống một lần nữa, nhìn cái nhân kim cương kia đến phát ngốc.

Điện thoại bên cạnh vang lên.

Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng chuông vô cùng rõ ràng, vừa nhìn thì thấy là Lục Khiêm gọi điện tới.

Minh Châu do dự một chút rồi vân bắt máy.

Đầu bên kia rất an tĩnh, giọng của Lục Khiêm hơi khàn, ông hỏi: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”

Minh Châu khit mũi vài cái.

“Chú đang hỏi đến chuyện xem lễ, hay là chuyện sinh sống cùng nhau? Lục Khiêm, hai vấn đề này tôi đều chưa nghĩ xong, chú cho tôi chút thời gian.”

Ở đầu bên kia, Lục Khiêm thấp giọng nở nụ cười, giọng nói của ông càng thêm trầm thấp khàn khàn: “Càng ngày càng ra dáng vẻ của người lớn rồi! Minh Châu, là anh quá nôn nóng, là anh quá muốn nói tin tức này với em! Tối hôm qua có Thước Thước nên rất nhiều lời đều không tiện nói với em, chúng ta tìm thời gian nói chuyện nghiêm túc một chút, được không em?”

“Không được!” Giọng cô mang theo chút giọng mũi.

Lục Khiêm vô cùng hiểu cô, biết cô sắp khóc.

Ông có thể hiểu được, một người phụ nữ có điều kiện vô cùng tốt lại bị ông vứt bỏ lại trong tối ngoài sáng, chờ ông mấy năm liền, bất kể là ai ở thời điểm như vậy đều sẽ đau lòng, cũng sẽ không dễ chịu

Ông không ép cô, mà chuyển sang nói chuyện khác với cô.

Giọng Lục Khiêm rất nhẹ nhàng, ông thấp giọng nói với cô rằng: “Mùa đông tới rồi, hoa tử đằng trong nhà đã rụng, nhưng sang năm vẫn sẽ nở tiếp!... Minh Châu, em có nghe không? Vừa rồi bà cụ đã đưa cho anh một phần hoành thánh, rất nhiều nhân thịt, còn có rau thơm nữa, rõ ràng bà ấy biết anh không thích ăn cái này mài! Bà ấy càng ngày càng bá đạo, không cho anh ăn nhiều, nói anh rằng nếu khó coi sẽ không lừa được con gái nhà người ta nữa!”

“Bà cụ rất nhớ em, cũng nhớ Thước Thước.”

“Bà ấy làm cho Thước Thước hai đôi giày vải, vừa bảo anh mang tới đây đấy."

Minh Châu nhỏ giọng khóc nức nở.

Mấy năm trước, những ngày trôi qua ở thành phố C là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cô và chú Lục.

Hai người đã trải qua vô số việc, cô chẳng sợ tổn thương nữa.

Quay đầu nghĩ lại, nó vẫn là tốt đẹp.

Lục Khiêm nghe thấy cô khóc, vô cùng dịu dàng dỗ dành cô: “Lại đây mang theo Thước Thước qua đây được không, anh dẫn các em ăn hết đồ ở thành phố C, dẫn các em đi dạo trung tâm thương mại, sau đó lại dẫn nhóc con đi thăm họ hàng, nhiều người thân như vậy sẽ cầm bao lì xì đến mức mỏi tay đấy."

Minh Châu khóc còn dữ dội hơn.

Ông luôn có bản lĩnh khiến cô khóc. Tốt hay xấu, đều là Lục Khiêm mang cho cô cả...

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 871: Cô tựa lưng vào ghế


Đêm dài.

Chiếc RV màu đen vững vàng chạy trên đường, bọn nhỏ mệt mỏi, ngã trái ngã phải ở ghế sau.

Hoắc Minh nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn...

Cô tựa lưng vào ghế, lắng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe. “Còn tức giận sao?”

Hoắc Minh nhẹ nhàng cầm tay cô.

Ôn Noãn cười nhạt: “Sao có thể? Anh chuyên tâm lái xe đi!”

Hoắc Minh buông tay cô ra, chuyên chú nhìn phía trước xe huống, rất lâu sau anh mới nói nhỏ: “Ôn Noãn, thật ra tình cảm giữa cậu và Minh Châu rất không dễ dàng.”

Rõ ràng là hai người có thể không có giao thoa gì. Rõ ràng, có thể là một đêm vui vẻ.

Chỉ là sau khi nhấm nháp tư vị tốt đẹp rồi, không có ai còn nguyện ý tạm chấp nhận nữa, anh và Ôn Noãn sao mà không phải như vậy chứ?

Ước chừng là Cố Trường Khanh qua đời khiến anh nhận thấy được cuộc sống luôn có ngoài ý muốn, cũng làm anh quý trọng cuộc hôn nhân và tình cảm này, Ôn Noãn giữ anh lại, vậy anh sẽ bao dung cô...

Xe trở về biệt thự. Ôn Noãn xuống xe, Hoắc Minh nhẹ nhàng cởi áo khoác, anh nói với cô: “Em đưa Hoắc Tây và Sùng Quang đi vào trước đi!”

Còn anh thì dùng áo khoác bọc lấy Doãn Tư, ôm bé con xuống xe.

Doãn Tư vẫn là một đứa bé, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng ghé vào đầu vai bố, ngủ ngon lành.

Làm bố, anh nhịn không được mà hôn hôn cậu bé.

Từ sau khi Trương Sùng Quang vào ở, Hoắc Tây lại càng độc lập, càng yêu sạch sẽ hơn... Cô gái nhỏ hoàn toàn không cần người lớn nhọc lòng, cho dù có chút chuyện nhỏ thì Trương Sùng Quang cũng sẽ xử lý tốt giúp cô bé.

Ôn Noãn thường xuyên lo lắng, không biết liệu như vậy có được không?

Khi Hoắc Minh trở lại phòng ngủ thì cô cũng tắm rửa xong rồi, đang ở trước bàn trang điểm dùng mỹ phẩm dưỡng da phương diện kia làm nhiều lắm.

Hoắc Minh rất tự nhiên ôm lấy eo nhỏ của cô từ phía sau, trượt lên trượt xuống vài cái, hơi nóng nhẹ nhàng phun vào sau tai cô, nửa là tán tỉnh nửa là trêu chọc: “Sao lại có chút thịt rồi?”

Phụ nữ đều thích gầy.

Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy ngón tay thon dài của anh ra, hơi bực bội: “Vậy anh đi sờ người không có thịt đi!”

Hoắc Minh cười cười.

Anh dựa sang một bên, thưởng thức dáng vẻ bảo dưỡng của cô.

Thật ra thân thể của Ôn Noãn đẹp vô cùng, huống hồ gì anh cũng rất thích cảm giác có chút thịt, khi Ôn Mạn buông áo tắm ra bôi lên bụng dưới, anh nhịn không được mà tiếp nhận công việc của cô, lấy chút nhũ dịch nhẹ nhàng tỉ mỉ bôi lên da thịt trắng nõn, vừa khó nhịn gặm vai mỏng của cô: “Dạo này làm thường xuyên, hẳn là có mang rồi.”

Ôn Noãn ngẩn ra.

Cô cẩn thận nhớ lại kỳ sinh lý, hình như đã hơn nửa tháng bà dì không tới rồi.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 872: Cô thật sự lại mang thai sao?


Cô thật sự lại mang thai sao?

Hoắc Minh ngồi xổm xuống dưới.

Anh nghiêm mặt lại, dán lên trên bụng nhỏ trắng nõn của cô, giọng nói ẩn chứa kích động: “Ở đây thật sự có con của anh ư?”

Vốn dĩ Ôn Noãn có hơi kinh hoàng.

Nhưng vào lúc này, nhìn dáng vẻ của anh, lòng cô lại bình tĩnh trở lại. Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc anh, giọng điệu nửa làm nũng lại rất dịu dàng: “Cũng không phải lần đầu làm bố, sao còn kích động như vậy chứ.”

Hoắc Minh duỗi tay, nhẹ nhàng mặc áo tắm lại cho cô.

Anh vẫn dán lên bụng nhỏ của cô, nhẹ giọng nói: “Hai lần không tính toán gì hết, lần này là con của anh và eml”

Ôn Noãn lại sờ mặt anh: “Hoắc Tây và Doãn Tư nghe thấy sẽ buồn đấy.”

Hoắc Minh thấp giọng nói: “Anh cũng thương mấy đứa nó! Chỉ là lần này không giống, Ôn Noãn em biết không, không giống đâu.”

Thật ra Ôn Noãn biết.

Cô vuốt mặt anh, hơi hơi khom lưng, chủ động hôn môi anh.

Đêm nay, rất dịu dàng.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Minh đưa Ôn Noãn đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra, xác thật là mang thai.

Bác sĩ có quan hệ không tệ với nhà họ Hoắc, liền mỉm cười nói: “Minh, chúc mừng cậu, đây là lần thứ ba làm bố rồi”

Hoắc Minh làm bộ không thèm để ý: “Đã là lần thứ ba rồi, cũng không mới mẻ nữa.”

Nữ bác sĩ liền cười.

Cô ấy kê cho Ôn Noãn chút axit folic, còn có canxi.

Rời khỏi phòng khám bệnh, Ôn Noãn chờ ở trong đại sảnh, Hoắc Minh đi phòng thuốc lấy thuốc.

Ước chừng là ba tháng đầu nên đầu Ôn Noãn có hơi choáng, cơ thể lung lay hai cái, cô đỡ trán muốn tìm chỗ ngồi xuống, nhưng cơ thể lại được người khác đỡ lấy, cô tưởng là Hoắc Minh nên cười nhạt nói: “Em không sao! Chỉ là có hơi choáng đầu một chút, hẳn là mang thai nên hơi thiếu máu.”

Người kia không nói gì.

Ôn Noãn thấy hơi kỳ quái ngoảnh lại xem, sau đó ngẩn ra.

Vậy mà lại là Cố Hi Quang, cậu ấy đi cùng một người phụ nữ trung niên trông rất dịu dàng xinh đẹp, từ vẻ ngoài mà xem thì hẳn là mẹ cậu ấy, điều vi diệu nhất chính là Ôn Noãn quen biết bàn

Bà ấy là chị dâu họ của Cố Trường Khanh.

Năm đó cô và Cố Trường Khanh yêu đương 4 năm, cũng không hiếm thấy.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 873: Ôn Noãn lại mang thai?


Năm đó, bà ấy chứng kiến tình cảm giữa Ôn Noãn và Trường Khanh.

Không ngờ rằng nhiều năm sau, Trường Khanh ra đi, mình lại lần nữa gặp được Ôn Noãn.

Bà ấy không khỏi cảm thấy đáng tiếc, mềm mại nói: “Nhìn qua thì em sống thật sự hạnh phúc nhỉ.”

Ôn Noãn cười nhạt, xem như ngầm thừa nhận. Đúng lúc này, Hoắc Minh cầm thuốc đi tới, anh nhìn hai mẹ con nhà họ Cố, lại nhìn Ôn Noãn, săn sóc hỏi: “Có phải không thoải mái hay không?”

Ôn Noãn gật đầu: “Hản là có hơi thiếu máu! May mà có Hi Quang và mẹ cậu ấy.”

Hoắc Minh ôm lấy vai cô, cảm ơn hai người họ, anh có xuất thân tốt, khí chất nổi bật, mẹ Cố Hi Quang đánh giá anh một hồi lâu...

Sau khi rời đi, bà ấy mới nói với con trai: “Nhìn tốt quái! Cũng khó trách Ôn Noãn không quay đầu lại.”

Bà ấy trông rất thích Cố Trường Khanh, lại sâu kín nói rằng: “Chú con đến khi chết còn gọi tên cô ấy! Nhưng quả thật cũng không trách được con gái người ta, là do Trường Khanh không biết quý trọng.”

Cố Hi Quang không nói gì, ánh mắt hơi thâm trầm.

Hồi lâu cậu mới nói: “Mẹ, chúng ta đi đăng ký đi!”

Trên xe, Hoắc Minh đưa cho Ôn Noãn ly nước, lại bóc một viên kẹo cho cô.

Vẫn là kẹo mà Hoắc Tây đặt trên xe.

Ôn Noãn cảm giác tốt hơn một chút.

Hoắc Minh nghiêng người, vuốt ve khuôn mặt cô, nói nhỏ: “Ngày mai tìm chuyên gia dinh dưỡng cho em! Chúng ta không thể mệt mỏi vì sinh con được, phụ nữ vẫn nên thoải mái một chút thì hơn.”

Bởi vì mang thai, cả người Ôn Noãn đều rất mềm mại.

Cô nhẹ nhàng dựa mặt vào lòng bàn tay anh, nói nhỏ: “Tối hôm qua anh còn nói trên bụng em có thịt.”

Ánh mắt Hoắc Minh khó dò.

Một lát sau, anh hơi khàn giọng nói: “Có thịt càng gợi cảm hơn chút! Anh thích.”

Anh nói thẳng như vậy làm mặt Ôn Noãn hơi đỏ lên.

Hoắc Minh nhẹ nhàng vươn qua, nửa ôm cô vào lòng, dán trong lòng.

Vào đông, trên người anh rất ấm áp.

Ôn Noãn liền dán lên anh, nghe anh gọi điện thoại về trong nhà: “Bố à, Ôn Noãn mang thai”

Hoắc Chấn Đông bên kia còn đang mở hội nghị.

Vừa nghe vậy đã không bình tĩnh.

Cái gì cơ?

Ôn Noãn lại mang thai?

Ông ấy tính, trong nhà đã có bốn đứa bé rồi, bây giờ lại thêm một đứa là thành năm! Xem ra Sùng Quang đến nhà cũng khá tốt, mang đến vận may cho nhà bọn họ...

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 874: Mặt trời mùa đông ấm áp


Hoắc Minh đưa Ôn Noãn về nhà.

Hắn không muốn tới fcông ty, chỉ muốn ở cạnh vợ mình, nhưng Ôn Noãn không cho.

“Cũng không phải chuyện gì mới mẻ, anh tới công ty đi!” Hoắc Minh ôm cô lên sô pha, mở lò sưởi tới nhiệt độ vừa phải rồi mới yên tâm. Người giúp việc trong nhà đại khái cũng đã đoán được có tin vui, đồng loạt tới chúc mừng

Hoắc Minh.

Hoắc Minh hào phóng phát lì xì.

Mặt trời mùa đông ấm áp.

Ôn Noãn cầm một cốc sữa bò nóng, nhìn Hoắc Minh đang dặn dò người giúp việc làm việc ở bên ngoài, sau đó hắn đi tới bãi giữ xe, chỉ là lúc mở cửa xe ra, anh lỡ đãng quay đầu lại, vừa hay đụng trúng ánh mắt của Ôn Noãn.

Bốn mắt nhìn nhau, mặc dù cả hai đều không nói gì.

Nhưng trong bụng cô đang mang thai đứa con của hắn, như vậy cũng đã đủ ngọt ngào.

Lúc hoàng hôn, Hoắc Minh đưa Hoắc Tây và Sùng Quang trở về, lúc xuống xe, Tiểu Sùng Quang xuống xe trước, sau đó còn đỡ Hoắc Tây.

Hoắc Minh đóng cửa xe, im lặng quan sát.

Ngay lập tức, hắn đi theo hai đứa trẻ bước vào đại sảnh.

Trong đại sảnh chất đầy đủ loại quà tặng và thuốc bổ quý hiếm, Ôn Noãn đang kiểm tra rồi cho người giúp việc mang vào trong nhà kho.

Hoắc Minh cởi áo khoác ra, thuận tiện hỏi: “Có rất nhiều người tới à?”

Ôn Noãn lắc đầu: “Chỉ có bố mẹ và Minh Châu tới! Mang theo rất nhiều đồ.”

Cô nói tiếp: “Đừng tiết lộ tin tức em mang thai ra ngoài, tránh cho mọi người lui tới.”

Hoặc Minh nhìn dáng vẻ rủ mày khép mắt của cô, không nhịn được ôm lấy eo cô từ phía sau, dịu dàng nói: “Vợ nói đúng, phụ nữ mang thai không nên vất vả.”

Ôn Noãn cảm thấy có phần không được tự nhiên.

Trong nhà vẫn còn ba đứa bé, hắn làm nhưng vậy không chút kiêng kị, lỡ như bọn chúng học theo thì phải làm sao.

Hoắc Minh cười.

Hắn đi qua ôm lấy Doãn Tư, đứa nhóc này có dáng vẻ rất đẹp, trắng trẻo mềm mại.

Trong lòng Hoắc Minh đang nghĩ: Vẫn nên sinh một đứa con gái thôi!

Ngoại hình giống Ôn Noãn, tốt nhất tính cách cũng giống cô.

Tiểu Hoắc Tây nhìn bố mình, lại nhìn sang mẹ mình, cô bé dường đại khái đã đoán ra được điều gì đó, thế là cô bé chạy qua, nhẹ nhàng sờ lên bụng mẹ mình, cẩn thận hôn lên.

Ôn Noãn cúi đầu, vuốt ve mái tóc xoăn màu xanh của cô bé.

Tiểu Hoắc Tây vẫy cánh tay trắng mềm: “Trương Sùng Quang, cậu qua đây!”

Trương Sùng Quang từ từ đi qua. Hoắc Tây để cậu nhóc sờ lên bụng Ôn Noãn, còn lén lút nói với cậu nhóc: “Trương Sùng Quang, cậu sắp làm anh trai rồi, có vui không?”

Trương Sùng Quang dán sát lên bụng của Ôn Noãn. Ôn Noãn sờ đầu cậu nhóc.

Cậu nhóc cười, nhưng trong mắt lại có nước mắt, trong trí nhớ của cậu nhóc, bố mẹ cậu nhóc không ngừng cãi nhau, khi tuổi còn rất nhỏ, cậu nhóc đã phải mất mẹ, lâu lắm rồi cậu nhóc không được trải qua sự dịu dàng của phái nữ.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 875: Em nghỉ ngơi đi


Hoắc Minh ôm eo cô, nhẹ giọng nói: “Anh không biết người bên cạnh ra sao, nhưng đối với anh mà nói, đây là lần đầu tiên! Em nghỉ ngơi đi, để anh đi làm!”

Tài nấu ăn của hắn không bằng Ôn Noãn, nhưng hắn và hai đứa trẻ cùng nhau làm cũng coi như thú vị.

Buổi tối, Ôn Noãn đói rồi.

Cô lật người, dán sát vào người Hoắc Minh, nhìn hắn bằng ánh mắt chờ mong.

Hoắc Minh tỉnh giấc.

Hắn cũng nhìn cô, giọng nói khàn khàn vì mới tỉnh giấc: “Mấy giờ rồi? Vợ của anh đói rồi à?”

Ở trong chăn ấm áp, nếu là bình thường, Ôn Noãn cũng không muốn giày vò hắn thức dậy, nhưng khi cô mang thai đứa trẻ này, cô không buồn nôn cũng không khó chịu, khẩu Vị còn vô cùng tốt.

Cô đặt chiếc gối lên vai hắn: “MUốn ăn canh xương bòI”

Cánh tay Hoắc Minh khẽ võ lên mông cô: “Khó làm như vậy! Em muốn ăn gì?”

Nhưng hắn vẫn đứng dây, vừa mặc quần áo vừa nói: “Vợ muốn ăn gì anh sẽ nấu món đó! Mặn ngọt gì đều có.”

Ôn Noãn cảm thấy hắn trở nên gần gũi.

Ngay sau đó, cô lại cảm thấy hắn lưu manh, không cần mặt mũi.

Hoắc Minh mặc áo lông, xuống lầu nấu canh xương bò, Ôn Noãn ở lại trong phòng ngủ ấm áp, cô mãi không ngủ được nên dứt khoát đứng dậy, lấy bài tập của Hoắc Tây và Sùng Quang tới, xem kỹ.

Trong nhà có mấy đứa trẻ, nhưng cô đều nghiêm túc cư xử với từng đứa.

Cô cũng biết, có thêm một đứa trẻ nữa, cô sẽ không còn khả năng để mở rộng sự nghiệp thêm nữa, nhưng thu nhập của trung tâm âm nhạc và nhà hàng cực kỳ tốt, có lẽ thỉnh thoảng cô cũng sẽ đầu tư cho một hai bộ phimI

Người phụ nữ trải qua cuộc sống như ý sẽ trở nên dịu dàng.

Cô nhớ lại quá khứ trong màn đêm, trong lòng đã tiêu tan không ít.

Một tiếng sau, Hoắc Minh bưng canh xương bò đi vào, một cơn gió lạnh đi theo.

“Canh xương bò hoành thánh, ăn thử đi.”

Hắn đặt khay thức lên lên chiếc bàn trà nhỏ trong phòng, thấy Ôn Noãn từ tốn ăn, thật ra miệng của cô rất bắt bẻ, nhưng món do Hoắc Minh làm rất hợp khẩu vị của cô.

“Ngon lắm.” Cô cười yếu ớt với Hoắc Minh.

Đôi tay lạnh lẽo của Hoắc Minh sờ lên mặt cô: “Ngon thì tốt!”

Ôn Noãn trừng hắn một cái.

Hoắc Minh bật cười.

Một lát sau, hắn lấy một điều thuốc ra, nhẹ giọng nói: “Anh ra ngoài hút một điếu thuốc, ban ngày nhịn cả ngày rồi”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Cô không yêu cầu hắn phải cai thuốc, đàn ông làm kinh doanh không thể thiếu việc ăn nhậu.

Chỉ cần không hút thuốc ở trước mặt trẻ con là được.

Hoắc Minh ra ngoài hút thuốc, trong phòng sách không mở lò sưởi ,hắn lại mở cửa sổ ra, quả thực có hơi lạnh.

Nhưng trong lòng hắn chưa bao giờ thỏa mãn tới vậy.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 876: Gió đêm thổi mạnh


Trong lòng Hoắc Minh vô cùng biết ơn.

Từ nay trở đi, những lo lắng này chỉ còn là lo lắng.

Gió đêm thổi mạnh, Hoắc Minh thở ra luồng khói thuốc cuối cùng, hắn đóng cửa số lại đi vào phòng sách... bên trong phòng ngủ có vợ của hắn và cả đứa trẻ chưa chào đời.

Ôn Noãn sẽ dựa vào đầu giường, vừa đọc sách vừa chờ hắn.

Dịu dàng, hòa tan cái lạnh trong đêm...

Sáng sớm, Ôn Noãn thức dậy. Hoắc Minh đã chăm sóc Hoắc Tây và Sùng Quang thức dậy, hai đứa trẻ đang ăn sáng, ba lô nhỏ được đặt ngay ngắn trên sô pha.

Hoắc Minh mũ áo ngay ngắn, trên tay hắn là một hộp chuyển phát nhanh.

Ôn Noãn có hơi kỳ lạ: “Cho em à?” “Không phải!" Hắn bình tĩnh nói, sau đó định bỏ hộp chuyển phát nhanh vào trong phòng đựng đồ lặt vặt, Ôn Noãn ngắn hắn lại: “Em muốn xem.” _

Hoắc Minh khẽ ho một tiếng: “Gửi nhầm

Ôn Noãn không tin.

Cô kiên trì muốn xem, quả nhiên đúng như cô nghĩ, đây là đồ gửi tới từ thành phố H.

Do Sở Liên gửi.

Ôn Noãn xem xuống phần ký tên, nhịp tim cô trở nên nhanh và loạn nhịp, ít nhiều gì cũng có vài phần cảm thán. Cô nhìn Hoắc Đình: “Anh còn nói là gửi nhầm!”

Hắn cười nhạt: “Không muốn em không vui.”

Ôn Noãn bắt đầu mở hộp chuyển phát nhanh ra, bình tĩnh nói: “Cũng không có gì không vui cải”

Trước giờ, vấn đề giữa cô và hắn đều nằm trên người hắn, thực ra những người khác đều không quan trọng như vậy... Điều cô để ý nhất chính là cô ta là em gái của Kiều An.

Ôn Noãn nghĩ bản thân cô vẫn là người lòng dạ hẹp hòi.

Cô mở hộp chuyển phát nhanh ra, bên trong là một số đặc sản nông thôn của thành phố H, bột của loại cây nào đó được mài ra.

Ôn Noãn lẳng lặng nhìn một hồi, cô gọi người giúp việc mang nó vào nhà bếp, có lẽ lúc trời lạnh có thể pha một ly uống!

Hoặc Minh lặng lẽ ôm chiếc eo nhỏ của cô từ phía sau, thấp giọng nói: “Ôn Noãn, anh chưa bao giờ thích cô ta”

“Ừ, em biết.”

Ôn Noãn không khỏi nhớ tới ngày đó, dấu son môi kia.

Đừng nói là thích, cho dù lúc đó hắn có dục vọng... cô và Hoắc Minh cũng sẽ không có ngày hôm nay, chẳng qua lúc đó hắn dò xét như vậy quả thực đáng ghét.

Ôn Noãn liếc hắn một cái: “Em quyết định, chúng ta chia giường ngủ một thời gian đi.”

Hoắc Minh: Hắn đã nói đừng lấy hộp chuyển phát nhanh kio tới rồi mà!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 877: Lục Khiêm đang bận


Buổi trưa, cô nhận được điện thoại của Minh Châu. Thì ra, hạng mục kia của Lục Khiêm xảy ra chút vấn đề, phải đẩy tới cuối năm... Lục Khiêm bận tới mức tối tăm mặt mũi, có lẽ thời gian rất dài sẽ không thể tới thành phố B.

Trong điện thoại, Minh Châu nghẹn ngào nói: “Cũng tốt! Thật ra tôi vẫn chưa nghĩ xong.”

Ôn Noãn nhớ tới lời của Hoắc Minh, hắn nói khắp người Minh CHâu từ trên xuống dưới, miệng là cứng nhất... Bây giờ, cô đã được trải nghiệm sâu sắc.

Ôn Noãn ngắt điện thoại, cố ý hỏi Lục Khiêm.

Lục Khiêm đang bận.

Nhưng tâm trạng ông ta rất tốt, xem ra việc này cũng không đến mức khó giải quyết, ông ta biết Ôn Noãn đang mang thai, vừa dịu dàng vừa yêu thương nói: “Lần sau trở về thành phố B, cậu sẽ mang chút đồ tốt cho con.”

Ôn Noãn gật đầu, ngắt điện thoại.

Từng ngày trôi qua, bụng của Ôn Noãn cũng từ từ to lên. Ba tháng, bụng bầu đã hiện rõ.

Cô hẹn Bạch Vi cùng đi dạo cửa hàng mẹ và bé, những bộ quần áo trẻ con trắng trẻo mịn màng này khiến cho Bạch Vi thấy ngứa ngáy trong lòng, cô ấy vừa chọn vừa nhỏ giọng nói: “Mấy năm nay, tớ và Cảnh Sâm cũng rất muốn có thêm một đứa nữa, nhưng cố gắng rất lâu mà vẫn không thể mang thai! Ôn Noãn, tại sao cậu và Hoắc Minh sinh con giống như cậu bé hồ lô thế, trong nhà đã có bốn đứa rồi, sinh thêm ba đứa nữa là có thể gom thành bảy anh em rồi!”

Bạch Vi cười, lại nói tiếp chuyện phụ nữ: “Có phải anh ta không muốn đeo cái đó không?”

Ôn Noãn rất cạn lời.

Cô suy nghĩ kỹ, nhẹ nhàng nói: “Đứa bé này vốn nằm trong kế hoạch.”

Bạch Vi ngưỡng mộ không thôi. Cô ấy không chỉ giúp Ôn Noãn chọn quần áo trẻ em, mà còn mua cho mình hai bộ quần áo trẻ con dễ thương, mong chờ sau này có thể sử dụng.

Ôn Noãn vừa giận vừa buồn cười, cô nói: “Trẻ nhỏ vẫn cần phải chăm sóc, dù sao cũng không tự do.”

Bạch Vi thở dài: Nhưng cô ấy vẫn muốn sinh. Hai người vừa tán dóc vừa nói chuyện, không phát hiện

Đinh Tranh đang cách một lớp thủy tinh nhìn chằm chằm hai người.

Đinh Tranh đã gầy hơn trước.

Gô ta im lặng nhìn bụng đã hơi nhô lên của Ôn Noãn, còn biểu cảm của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng.

Cô chắc chắn đã sống rất hạnh phúc!

Giới thương trường có ai mà không biết, Hoắc Minh không hay ăn nhậu, không gần phụ nữ.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 878: Ôn Noãn tựa lưng vào ghế


Ngay lúc này, bên trong cửa hàng mẹ và bé xuất hiện người quen khác, đó chính là Cố Hi Quang và mẹ của cậu.

Gặp lại Ôn Noãn, hai mẹ con Cố Hi Quang có chút ngoài ý muốn.

Thấy chiếc bụng hơi nhô ra của Ôn Noãn, Cố Hi Quang mất nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chúc mừng tổng giám đốc Ôn”

Ôn Noãn mỉm cười.

Mặc dù mẹ của Cố Hi Quang có chút không được tự nhiên vì chuyện của Ôn Noãn và Cố Trường Khanh nhưng bà ta cũng biết nhà họ Hoắc giống như mặt trời buổi trưa, con trai nhà bọn họ lăn lộn ở cả giới giải trí và giới kinh doanh, xây dựng quan hệ tốt với nhà họ Hoắc là một chuyện rất tốt.

Bà ta rất biết cách làm người, bà ta chọn một bộ đồ chất lượng tốt cho trẻ con đưa cho Ôn Noãn.

Ôn Noãn cân nhắc một lát sau đó nhận lấy. Bạch Vi ở bên cạnh nhìn thấy Cố Hi Quang, ánh mắt liền thẳng lên, cậu quả thực rất giống Cố Trường Khanh khi còn trẻ.

Lúc lên xe, Cố Hi Quang rất có phong độ giúp hai người mở cửa xe.

Chiếc xe dần dần lăn bánh.

Vẻ mặt mẹ Cố không vui, có hơi lo lắng: “Hi Quang! Cô ta đã kết hôn, cô ta và chồng sắp sinh đứa thứ ba rồi.”

Cố Hi Quang dìu mẹ mình, giọng điệu dịu dàng.

“Mẹ! Mẹ yên tâm, con sẽ không bước lên con đường giống như chú họ.”

Cậu thừa nhận mình thích Ôn Noãn.

Nhưng loại thích này rất phức tạp, có ngưỡng mộ, có tình cảm nam nữ... cũng có hoài niệm sâu sắc với chú họ của mình, cậu nghĩ, nỗi lo lắng không thể buông xuống của chú họ lúc lâm chung có lẽ chính là Ôn Noãn, nếu như cậu có thể chăm sóc phần nào cho cô, không phải rất tốt à?

Mẹ Cố vỗ lên tay cậu rất vui mừng, từ nhỏ, đứa bé này đã hiểu chuyện như vậy rồi.

Ôn Noãn vừa mới lên xe liền bị Bạch Vi tra hỏi.

“Có phải thằng nhóc kio có suy nghĩ gì đó với cậu không?”

Ôn Noãn cười bất đắc dĩ: “Cậu cảm thấy đây là chuyện tốt à?”

Bạch Vi suy nghĩ: “Trông người này rất tốt! Không giống như Cố Trường Khanh lúc còn trẻ, trong lòng toàn dã tâm.”

Ôn Noãn tựa lưng vào ghế.

Rất lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Trước khi anh ấy qua đời, tớ quả thực rất thích anh ấy, nhưng người cũng đã ra đi, có hận bao nhiêu cũng sẽ tan thành mây khói! Chỉ còn lại một tiếng than nhẹ.”

Bạch Vi biết cô trải qua không lắm lắm, cô ấy nắm tay cô, im lặng ở cạnh.

Ôn Noãn cười nhạt: “Tớ không sao! Chỉ là thỉnh thoảng vẫn nằm mơ thấy anh ấy, mơ thấy khung cảnh lúc chúng tớ còn học đại học... Bạch Vi, tớ vẫn luôn cảm thấy Cố Trường Khanh vẫn chưa đi xa, anh ấy vẫn đang ở xung quanh tớ.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 879: Trở lại biệt thự


Bạch Vi phàn nàn.

Ôn Noãn cười cười, cô lẳng lặng nhìn Bạch Vi, trong lòng cảm thấy yên tâm.

Những năm qua, có lẽ cô đã mất đi rất nhiều người nhưng có rất nhiều người ở bên cạnh cô trước sau như một, không thay đổi.

Mẹ, bọn nhỏ, Bạch Vĩ...

Cuộc đời luôn có những điều hối tiếc, nhưng lúc này Ôn Noãn lại thấy rất hài lòng.

Cô nhẹ nhàng chạm vào tóc Bạch Vi, nhỏ nhẹ nói: “Tớ sẽ sắp xếp vị trí tốt nhất cho cậu.”

Trở lại biệt thự.

Bọn nhỏ vẫn chưa về, chỉ có mình tiểu Doãn Tư ở nhà.

Ôn Noãn cố ý nấu món ăn mà cậu bé yêu thích và chơi cùng cậu bé. Doãn Tư mới hơn một tuổi nhưng rất hiểu chuyện, biết trong bụng mẹ có em bé, nên không bao giờ nhõng nhão đòi mẹ bế.

Sẩm tối, tài xế đón hai thằng nhóc về nhà.

Lão Triệu cười ha hả: “Lát nữa Minh mới về nhài”

Ôn Noãn mỉm cười nói mình biết rồi.

Lúc này trời đã tối đen, bên ngoài có tuyết rơi lất phất, nhẹ nhàng êm ái.

Ôn Noãn ở sau lưng bọn nhỏ gọi điện thoại cho Hoắc Minh, nhỏ giọng nói: “Tối nay anh có thể về sớm một chút không?”

Hoắc Minh lúc này đang ngồi ở trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn Tây Á.

Anh khẽ mỉm cười hỏi: “Nhớ anh hả?”

Ôn Noãn nhìn tuyết rơi bên ngoài, lại nhìn lũ trẻ ngoài sảnh, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật Sùng Quang.”

Hoắc Minh thoáng giật mình.

Lúc này, thư ký Trương vừa hay đi vào: "Tổng giám đốc Hoắc, cuộc họp sắp bắt đầu rồi!"

Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói: "Bên ngoài tuyết đang rơi, dời cuộc họp sang sáng mai đi! Nói mọi người tan làm sớm."

Thư ký Trương rất ngạc nhiên.

Hoắc Minh cười cười: “Hôm nay là sinh nhật con trai tôi.

Tắt điện thoại, Hoắc Minh khoác thêm áo bành tô mỏng rồi rời khỏi công ty.

Thư ký Trương đứng đó mỉm cười...

Hoắc Minh lái xe về đến biệt thự vừa đúng bảy giờ.

Anh mở cửa xe bước xuống, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, cả thành phố cũng chìm trong một màu trắng xóa, nhìn qua rất lạnh lo nhưng trong nhà rọi ra ánh đèn vàng ấm áp.

Từ trong cốp xe anh lấy món quà, chậm rãi bước vào đại sảnh.

"Bên ngoài tuyết càng ngày càng lớn."

Hoắc Minh vừa nói vừa dùng một tay cởi cúc áo khoác, sau đó gọi Sùng Quang: "“Sùng Quang, lại đây!"

Tiểu Sùng Quang đang nửa quỳ trên ghế ăn. Trước mặt cậu bé là một chiếc bánh ngọt nhỏ do Ôn

Noãn tự tay làm, còn có vài món ăn do người hầu trong nhà dày công chuẩn bị.

Hầu hết đều là những món cậu bé thích ăn.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top