Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2101: Các anh xã giao


Lâm Bân thức thời mà đứng dậy: “Hai người trò chuyện đi, tôi ra ngoài trông. cửa."

Một tiếng cạch nhỏ vang lên, cửa phòng bệnh đóng lại.

Hoắc Doãn Tư dựa lên đầu giường, trên khuôn mặt tuấn tú có vẻ nhẹ nhàng bâng quợ, nói: “Làm ăn lúc nào cũng có xã giao, có phụ nữ thì nói chuyện còn dè dặt, nhưng nếu chỉ toàn đàn ông thì sẽ không dè dặt nữa. Hơn nữa, mấy cái chuyện xấu xa trong nhà tổng giám đốc Gố ít nhiều gì cũng có người biết, chỉ là khi ở thành phố H mọi người đều nể mặt không nói, còn khi đi thành phố B công tác thì sẽ bị lấy ra làm trò cười."

An Nhiên nhíu mày: “Các anh xã giao còn nói mấy chuyện này hả?”

Hoắc Doãn Tư cười: “Đàn ông thành công cũng là người. Em tưởng bọn họ đều là thánh nhân, không chơi phụ nữ không nói tục tĩu hả? Đàn ông cũng thích hóng chuyện, thích thú với chuyện tìm được cô thư ký xinh đẹp hay là tìm được bảo bối mới gì đó.”

An Nhiên cảm thấy ghét bỏ. Hoắc Doãn Tư vỗ về tay cô: “Tổng giám đốc An, em may mắn lắm khi gặp được người đàn ông đáng tin cậy như anh.”

An Nhiên nắm tay anh cần nhẹ: “Em cảm thấy phải xem kỹ anh lần nữa”

Hoắc Doãn Tư cười khẽ.

Sau khi Hoắc Doãn Tư xuất viện, anh ở trong nhà dưỡng bệnh, An Nhiên vốn định làm việc giúp anh.

Nhưng Hoắc Minh không cho, mà Ôn Noãn cũng đau lòng.

Sao có thể để cho phụ nữ mang thai mệt chứ?

Vậy nên Hoắc Minh lại tiếp tục vất vả đi làm. Ôn Noãn thường xuyên đến thăm Hoắc Doãn Tư và An Nhiên, một phần canh bổ hai người ăn, đứa nhỏ trong

nhà cũng có người chăm sóc.

An Nhiên vốn cho rằng khoảng thời gian Hoắc Doãn Tư bị mù tạm thời sẽ có chút cực khổ.

Không ngờ chưa đến nửa tháng là anh đã khôi phục thị lực.

Một ban đêm nào đó, ánh trăng treo cao, An Nhiên đang dỗ hai đứa nhỏ ngủ, Hoäc Doãn Tư ngủ một giấc dậy thì thấy trước mắt sáng ngời rõ ràng.

Anh khó tin mà mà xòe năm ngón tay ra, ngón nào cũng thấy được rõ ràng. Hoắc Doãn Tư nằm xuống, tâm trạng rất phức tạp, ngoài cửa phòng ngủ chính có tiếng vang, tai anh nhanh nhạy hơn nhiều, nghe ra được là tiếng của An Nhiên và Trà Sữa.

Đi vào là Trà Sữa. Chú chó con rất thích anh, chạy vào nhảy lên đầu gối anh.

Sau đó, ánh mắt không có tiêu cự của anh chợt khựng lại. Anh nhẹ giọng nói: Cho nó ăn chưa?”

An Nhiên khựng bước, yên lặng nhìn chằm chằm Hoäc Doãn Tư một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên cạnh anh, đặt bàn tay trắng gầy lên đầu gối anh, ngửa đầu dịu dàng hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào? Có thể thấy chưa?”

Hoắc Doãn Tư nhìn thẳng ra trước, từ từ lắc đầu.

An Nhiên bình tĩnh nhìn anh thêm một lúc rồi đặt đầu lên đùi anh, lẩm bẩm: “Rất mong anh sớm nhìn thấy!”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu vuốt ve mái tóc cô.

Anh khàn giọng nói: “Ngủ một giấc dậy, trên người hơi bẩn, em tắm rửa giúp anh.”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2102: Anh hỏi là em biết anh


€ô có khung xương mảnh khảnh, ngón tay cũng thon dài. Hoắc Doãn Tư: không biết là cô cố ý hay vô tình, mà cứ hay chạm đến nơi kia của anh, quần dài còn chưa cởi ra thì trán anh đã lấm tấm mồ hôi, không nhịn được mà gọi tên cô: “An Nhiên!”

“Hả? Sao vậy?”

An Nhiên giả vờ không biết, bàn tay nhỏ nhanh nhẹn cởi quần cho anh.

Hoäc Doãn Tư không nhịn nổi nữa, mà cũng không muốn nhịn. Anh nắm tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, không cam lòng nói: “Em biết lúc nào vậy?”

An Nhiên cười khẽ.

Cô nghịch ngợm hỏi: “Anh hỏi là em biết anh có thể thấy được lúc nào hả?” Hoäc Doãn Tư hừ nhẹ: “Anh tự nhận mình không hề để lộ dấu vết.”

An Nhiên ôm nhẹ vòng eo của anh, ngón tay thon dài lướt qua đường nét

quyến rũ của anh, mỉm cười: “Đại khái là khi anh ôm Trà Sữa, ôm một cái là trúng, không giống người bị mù.”

Hoắc Doãn Tư hơi buồn bực, cũng buồn cười.

Anh cúi đầu hôn cô, rất không cam lòng nói: “Không ngờ lại thua trong tay một chú chó.”

An Nhiên đón nhận nụ hôn của anh. Cô không từ chối lời mời gọi của anh. Cô biết nửa tháng qua anh đã nhịn đến mức khó chịu, thường hay muốn rồi cuối cùng đều nhịn lại... Cô ngửa đầu hôn môi anh, ậm ừ nói: “Dạo này anh biểu hiện không tệ. Tổng giám đốc Hoắc, em nên khen thưởng anh.”

Mặt mày Hoắc Doãn Tư trở nên hồng hồng, cực kì gợi cảm.

Lúc An Nhiên hôn lên hầu kết anh, anh nhẹ nhàng ôm cô đi lên giường. Cô đang mang thai, ngồi trên ghế rất mệt mỏi.

An Nhiên bị anh đặt ở cuối giường. Hoắc Doãn Tư cọ nhẹ cái mũi cao thẳng lên mặt cô.

Sau đó, anh kề sát tai cô, nói nhỏ: “Đã lâu không làm rồi. Em muốn làm thế nào?”

An Nhiên đỏ mặt.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Cô vẫn không thể quen với việc bị anh tán tỉnh, nhất là khi tán tỉnh trên giường. Cô ngửa đầu nhìn anh, lẩm bẩm: “Đừng làm bị thương con.”

Hoắc Doãn Tư gặm chóp mũi cô: “Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng.”

An Nhiên cực kì tin tưởng anh. Trước đây cô luôn rất rụt rè trong chuyện giường chiếu. Nhưng hiện giờ bọn họ đã nói rõ lòng mình, còn sắp kết hôn nữa. Cô coi anh là chồng, cô cũng sẽ muốn anh.

Lúc tình đậm sâu, cô cũng sẽ đỏ mặt đòi hỏi anh.

Hoắc Doãn Tư hôn hôn cô: “Em thích hả!”

Sau cơn mây mưa, Hoắc Doãn Tư nằm thẳng người, thỏa mãn mà nghiêng đầu nói với An Nhiên: “Ngày mai đi thử váy cưới, hôn lễ không thể kéo dài được nữa”

Dứt lời, anh sờ sờ bụng cô: “Phải cho bảo bối của anh một danh phận.”

An Nhiên cảm thấy anh không biết xấu hổ.

Cô hoãn mình lại, thấp giọng nói: “Ý của cha mẹ là giữ nguyên kế hoạch. Hiện giờ anh đã nhìn thấy rồi, cứ kết hôn theo ngày đã định đi.”

Cô nâng mặt anh, nói: “Thật ra thì ngày nào cũng được, quan trọng là chúng ta đang ở bên nhau.”

Hơn nữa, bọn họ đã đăng kí kết hôn rồi, An Nhiên không để ý danh tiếng ngoài thân.

Hoäc Doãn Tư dịu dàng nhìn cô. Anh biết cô không thèm để ý, nhưng mà anh lại muốn cho cô một buổi hôn lễ long trọng...

€ó lẽ đối với người khác thì hôn lễ không quan trọng. Nhưng đối với An Nhiên thì hôn lễ rất quan trọng.

Kết hôn xong, cô sẽ chính thức là người nhà họ Hoắc bọn anh.

An Nhiên của anh, sẽ không còn là bé gái mồ côi nữa, mà sẽ có rất nhiều người thân.

Bọn họ trò chuyện thêm một lúc lâu. Sau đó, Hoắc Doãn Tư gọi điện thoại cho vợ chồng Hoắc Minh, nói là mình đã khôi phục thị lực.

Hoắc Minh rất bình tĩnh đáp: “Nếu hết mù thì ngày mai lăn về công ty cho



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2103: Bà Cố muốn gây chuyện


Hôn lễ được tổ chức ngoài trời theo phong cách Tây.

Bà Cố oán hận vài câu.

Cố Vân Phàm rất không vui nói: “Ở trong lòng tôi, An Nhiên là một đứa con cháu thân thiết. Hơn nữa, cô cái này không vui, cái kia cũng không vui. Tôi nói cho cô biết, sau này vẫn còn rất nhiều chỗ làm cô không vui.”

Bà Cố nhịn không nổi giận: “Cố Vân Phàm, tên khốn kiếp này!”

“Như nhau cả thôi!” Cố Vân Phàm không nhường nhịn cô ta, trực tiếp đứng dậy đi ra cửa.

An Nhiên không biết có sắp xếp này. Khi thấy Cố Vân Phàm xuất hiện, cô còn hơi ngây người.

Cảm động là có cảm động.

Có điều...

Hoắc Doãn Tư không nói cho tổng giám đốc Cố biết dâu phụ là Lý Tư Ỷ hả?

An Nhiên định nói chuyện. Nhưng hiển nhiên là Cố Vân Phàm còn kích động hơn cả suy đoán của cô. Cuộc hôn nhân của ông không hạnh phúc, vậy nên ông rất mong chờ vào tương lai của An Nhiên.

Chỉ là dù có mong chờ, thì ông cũng không ngờ rằng mình và Lý Tư Ỷ sẽ cùng gặp nhau trên sân khấu hôn lễ.

Người yêu cũ không thể ở bên nhau, đến cùng lại chung một sân khấu hôn lễ của người ngoài.

Một bên làm người lớn nhà gái. Một bên làm dâu phụ hôn lễ.

Lúc Lý Tư Ỷ bưng khay nhẫn lên sân khấu, mặt đối mặt với Cố Vân Phàm, không khí trở nên là lạ.

Bà Cố ngồi bên dưới tức giận đến mức suýt sinh non.

Kể cả khi là hôn lễ nhà họ Hoäc, chồng cô ta thế mà lại cùng chung sân khấu với con khốn kiếp kia, sao có thể chứ? Bọn họ mắt đi mày lại thế kia, chẳng phải là công khai vả mặt cô ta hay sao?

Bà Cố muốn gây chuyện.

€ó điều, cô ta nhìn xung quanh, cũng biết mình không thể phá hư loại trường hợp này. Hôm nay là hôn lễ của đứa con trai duy nhất nhà họ Hoắc, cô ta không gánh nổi trách nhiệm.

'Trên sân khấu, An Nhiên còn đang sững sờ.

Lúc Hoắc Doãn Tư đeo nhãn cho cô, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Sao anh không nói trước cho em biết vậy?”

Kết hôn là chuyện lớn cả đời người. 'Tổng giám đốc Hoäc đang rất thích thú.

Khối u ác tính trong công ty bị anh ném đến nơi khỉ ho cò gáy. Ngay cả tên Tân Bá Lai kia cũng bị anh vứt ra nước ngoài. Cứ nghĩ lại là anh thấy vui vẻ.

Hơn nữa, hôm nay tổng giám đốc Cố tự mình đưa An Nhiên cho anh, Lý Tư Ỷ làm dâu phụ cho hôn lễ của anh.

Hoäc Doãn Tư cứ nghĩ đến là cảm thấy đây là một buổi hôn lễ hoàn mỹ!

An Nhiên nhìn anh, liền biết cái loại tâm tư xấu xa của anh. Cô cảm thấy cạn lời, nhưng mà cô vẫn sẵn lòng chiều theo ý anh, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2104: Tiếp theo sẽ đến lượt Tư Ỷ


Hoắc Doãn Tư nhìn cô, có chút tâm động, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên hôn sâu xuống. Đến cùng, anh vẫn còn vài phần lý trí, chưa để người ta xem kích thích.

Hôn môi xong, An Nhiên bắt đầu ném bó hoa cưới.

Trong trận ồn ào, bó hoa cưới rơi thẳng vào trong tay Lý Tư Ÿ.

Cảnh Thụy ầm ï lên: “Tiếp theo sẽ đến lượt Tư Ỷ nhà ta nha!”

Dứt lời, anh ta chợt nhận ra gì đó, quay đầu nhìn hai vợ chồng Cố Vân Phàm.

Sắc mặt bà Cố cực kì khó coi. Cố Vân Phàm không hề nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm Lý Tư Ỷ.

Bầu không khí trở nên là lạ lần nữa. Lý Tư Ỷ ôm bó hoa cưới, thoải mái hào phóng nói: “Tham gia xong hôn lễ, chiều nay tôi sẽ ra nước ngoài, hy vọng ở nước ngoài sẽ gặp được định mệnh của tôi.”

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay, trong đó Cảnh Thụy võ tay lớn nhất.

Lý Tư Ỷ nghiêng đầu nói với An Nhiên: “Chuyến bay ba giờ. Lát nữa tôi phải đi rồi”

An Nhiên rất không đành lòng. Lý Tư Ỷ đi lên ôm cô, kề sát bên tai cô nói: “Đồ ngốc, không phải là đi luôn không về, không được khóc, hôm nay là ngày vui đấy! An Nhiên, cô nhất định phải

hạnh phúc, hạnh phúc thay luôn cả phần tôi.”

An Nhiên ngửa đầu kiềm nước mắt: “Tôi sẽ hạnh phúc. Tư Ỷ, tôi chờ cô trở

Về. Lý Tư Ỷ nhìn bụng cô: “Tôi còn phải làm mẹ nuôi nữa mài” “Chắc chắn rồi!" Dưới ánh mặt trời, An Nhiên mỉm cười. Bên kia, Cố Vân Phàm cực kì đau buồn. Anh biết Lý Tư Ÿ đang nói cho anh

nghe, và nói cho vợ anh nghe. Ý của cô là bảo vợ anh yên tâm, cô sẽ đi theo đuổi hạnh phúc của chính mình.

Buổi chiều, Hoắc Doãn Tư phái xe đưa Lý Tư Ỷ đi sân bay. Cố Vân Phàm không đi tiễn người.

Không phải anh sợ vợ, mà là anh không có lập trường đi đưa cô, huống chỉ đã nói là sẽ không gặp nhau nữa rồi.

Anh đứng trên đỉnh cao nhất của khách sạn, nhìn ra ngoài cửa sổ... xa xa có máy bay bay lên hạ xuống...

Cố Vân Phàm đang cầm một bó hoa, là bó hoa khi ấy Lý Tư Ỷ chụp được.

Lúc đó cô tiện tay đặt sang một bên, rồi bị anh lấy đi.

Cố Vân Phàm chạm nhẹ lên bó hoa, bên trên dường như còn sót lại độ ấm ngón tay của Lý Tư Ỷ... Ngoài cửa sổ sát đất, lại thêm một máy bay cất cánh, bay

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2105: Vậy anh là gì của em?


Cửa đóng lại, bà Gố liền bất chấp mọi thứ, đập hết mọi đồ đạc trong phòng tổng thống. Cô ta vừa đập vừa không chút kiêng dè mắng chửi: “Tuy rằng thân thể anh không đi theo cô ta, nhưng mà trái tim của anh đã đi theo cô ta rồi. Cố Vân Phàm, cô ta tốt ở chỗ nào hả? Cô ta chỉ là một cô gái không hiểu chuyện coi trọng tiền của anh thôi! Cái loại phụ nữ như cô ta, năm mươi triệu mua được cả tá!”

Cố Vân Phàm không thèm để ý chuyện cô ta đập đồ vật.

Nhưng khi cô ta mắng Lý Tư Ỷ những lời khó nghe, Cố Vân Phàm không nhịn được nữa, bóp chặt cổ cô ta, vài bước buộc cô ta đến bên cửa sổ sát đất. Trên trán anh nổi gân xanh, trên tay anh cũng dùng sức bóp chặt.

Anh kề sát lại hỏi: “Vậy còn cô? Ít nhất thì thân thể tôi còn ở đây. Còn cô, thân thể của cô đang ở đâu? Chắc là đi mây mưa với người tình hết rồi!”

Bà Gố khóc ầm lên: “Ai bảo anh không chạm vào tôi!”

Thời gian dần trôi, cô ta cũng hiểu rằng không phải là anh không làm được, mà là anh không muốn làm với cô ta.

Cô ta cười khẽ: “Lúc anh đè trên người con khốn Lý Tư Ỷ kia, chắc chắn là anh không tiếc sức lực nhỉ? Cố Vân Phàm, cuộc hôn nhân giữa chúng ta chỉ tồn tại trên danh nghĩa thôi, chẳng lẽ tôi đi tìm một chút an ủi là sai sao?”

“Chỉ tồn tại trên danh nghĩa hả? Vậy ly hôn đi!”

Cô ta không nói nữa. Gô ta nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, biết rằng anh đang nói thật lòng.

Anh thật sự không muốn tiếp tục với cô ta nữa. Ngoài nguyên nhân trong lòng anh có người ra, thì còn có một nguyên nhân nữa là anh không chịu nổi cô ta nữa. Có điều, trước đây cô ta không phải người thế này. Lúc mới kết hôn với anh, cô ta rõ ràng sạch sạch sẽ sẽ. Là anh buộc cô ta biến thành một bà điên. Là anh hủy. hoại cô ta.

Cô ta vừa cười vừa khóc. Cô ta chảy nước mắt đầy mặt, nói rất nhẹ nhàng: “Vân Phàm, tôi sẽ không ly hôn. Anh đừng mơ vứt bỏ tôi để quay về với cô ta, cả đời này tôi đều sẽ không bỏ. qua cho anh!”

Cố Vân Phàm mặc kệ cô ta: “Cô muốn làm sao thì làm!”

Cô ta cho rằng anh muốn ly hôn với cô ta là vì muốn ở bên cạnh Lý Tư Ỷ. Cô ta không biết rằng anh muốn ly hôn chỉ vì anh chán ghét cô ta.

Lúc này, anh định bỏ đi trước. Nhưng mà cô ta lại chịu thua, ôm anh từ phía sau lưng, nhỏ giọng nói: “Vân Phàm, em chỉ là quá yêu anh thôi, em không thể chịu nổi ánh mắt của anh khi nhìn cô ta!”

Cố Vân Phàm mắng cô ta là tinh thân có vấn đề.

Anh đẩy cô ta ra, không chút lưu luyến bỏ đi, để lại cô ta ở trong phòng tức giận đến mức run rẩy cả người.

Vì sao? Vì sao cô ta không thể nào giữ anh lại được?

Cô ta chỉ là mắc phải sai lầm mà phụ nữ thường hay mắc phải thôi. Sao anh không chịu tha thứ cho cô ta chứ?

Lúc ấy chỉ vì cô ta cô đơn quá thôi! Chứ người mà cô ta thật sự yêu là anh mà!

Bởi vì giận dữ cho nên mặt mày cô ta hơi vặn vẹo. Cô ta đang mang thai, chỉ vài tháng nữa là sinh rồi. Dù vậy, cô ta vẫn lấy thuốc lá từ trong túi xách ra, châm mộ điếu cho mình.

Cô ta cần phải bình tĩnh lại, nếu không cô ta sẽ khổ sở nhiều lắm.

Cô ta hận Cố Vân Phàm! Hận Cố Vân Phàm!

Đêm tân hôn, An Nhiên có chút mệt mỏi. Cô về khách sạn tắm rửa rồi ngồi trên sô pha đợi Hoắc Doãn Tư. Anh đang tiễn khách, một hai tiếng rồi vẫn chưa về.

An Nhiên ngủ được một giấc mới nghe thấy tiếng mở cửa.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2106: Kết hôn mẹ nó sướng!


Hoắc Doãn Tư cúi đầu hôn cô, hôn xong cũng không dời môi đi, nói: “Dáng vẻ không trang điểm giống hệt vài năm trước, đâu giống mẹ của hai đứa nhỏ đâu chứ?”

An Nhiên ôm cổ anh, trả lời câu nói lúc nấy của anh: “Sau khi mang thai cứ cảm thấy nóng trong người, dễ dàng ra mồ hôi, nên mới không đắp chăn.”

Hoắc Doãn Tư ánh mắt sâu thẳm. Anh chợt cười khẽ nói: “Vậy để anh kiểm tra thử xem.”

An Nhiên rất hiểu anh. Anh kiểm tra có nghĩa là anh chơi lưu manh. Cô vừa định ngăn cản, nhưng nhớ đến hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ, anh có làm thế nào cũng đúng.

Vậy nên cô thả lỏng người để mặc cho anh làm bậy. Bàn tay to kia giấu trong áo tắm trắng tuyết...

Một lát sau, trên mặt An Nhiên hiện lên màu hồng nhạt, trên khuôn mặt đẹp trai của Hoäc Doãn Tư cũng có vẻ sắc tình khác thường, giọng nói trở nên khàn hơn vài phần: “Em vẫn đang đợi anh đấy hả?”

Hoắc Doãn Tư đấy hả, muốn thì muốn, còn phải nói ra mới chịu.

An Nhiên không chịu nổi mấy lời kiểu vậy của anh.

Cô dứt khoát nhổm người lên, kề sát vào người anh, mềm mại cầu xin anh: “Hoắc Doãn Tư, anh đừng nói nữa!”

Anh cúi đầu hôn cô, hôn một lát rồi hỏi: “Anh ôm em lên giường nhé?” An Nhiên không trả lời.

Cô chỉ ôm lấy anh, cánh tay mảnh khảnh ôm vòng eo rắn chắc của anh, sau đó nhẹ nhàng cởi dây nịt ra, khiến cho hơi thở của anh dồn dập hẳn lên.

Kết hôn mẹ nó sướng!

Sau cơn mây mưa, Hoắc Doãn Tư còn chưa thỏa mãn, nhưng vì thân thể của An Nhiên nên anh vẫn dừng tay.

Bọn họ không đi đâu cả, cứ nằm yên trên sô pha trò chuyện.

An Nhiên thấp giọng nói: “Lần này Tư Ỷ đi nước ngoài, chắc là mấy năm cũng chưa về. Em thấy cô ấy có ý định tránh tổng giám đốc Cố.”

Hoắc Doãn Tư vốn dĩ lười nhác, nghe vậy thì cười nhạt, nói: “Phải nói ông ấy sao đây? Rõ ràng là hai người đang bên nhau, rồi ông ấy tự nhiên đi liên hôn, đến khi kết hôn xong lại bày ra cái vẻ không buông được, còn bà vợ của ông ấy thì cũng không chịu để yên. Lý Tư Ỷ có thể làm sao bây giờ?”

Dứt lời, anh nhéo mũi An Nhiên, nói: “Chắc chắn là phải tránh rồi. Rốt cuộc thì cũng vì Lý Tư Ỷ nhà em chưa quên được ông ấy, dù sao cũng cùng chung chăn gối ba năm, thế nào cũng phải có tình cảm.”

Hoắc Doãn Tư nói nói rồi có chút không cam lòng.

“Tính đi tính lại, thời gian chúng ta ngủ với nhau còn không bằng bọn họ nữa!”

Mẹ nó!

Anh càng nghĩ càng thấy không thích hợp, định làm thêm lần nữa. Nhưng An Nhiên đè vai anh lại, mềm nhẹ hỏi: “Là do ai hả? Năm xưa anh ném chỉ phiếu cho

em, nói là em không xứng với anh mà, tổng giám đốc Hoắc quên hết rồi hả?”

Hoắc Doãn Tư cảm thấy buồn bực, nâng mặt vợ mình lên hôn, lẩm bẩm: “Em đã nói là không so đo nữa rồi mà?”

An Nhiên cũng hôn anh: “Được rồi, chúng ta đều không nhắc đến. Hiện giờ ở bên nhau, có cảm giác mới mẻ cũng tốt mà? Haizz, Hoắc Doãn Tư, em hối hận rồi, em cảm thấy mình nên đi thành phố H, vậy thì chúng ta mới cảm nhận được cái loại tốt đẹp khi có khoảng cách!”

“Em nghĩ hay lắm! Hiện giờ em chính là vợ của Hoắc Doãn Tư anh, phải nghe theo lời anh!”

“Vậy hả? Vậy anh là gì của em?”

“Đương nhiên là chồng em rồi

An Nhiên ngửa đầu tìm môi anh, dịu dàng mà hôn anh: “Vậy anh có nghe lời em hay không?”

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô, một lát sau cười nói: “Bên ngoài nghe anh, trong nhà nghe em, được không bà Hoắc?”

An Nhiên cũng thích cái sự bá đạo của anh.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2107: Năm tháng êm đềm


Ngày xuân hoà thuận vui vẻ.

Trong phòng sinh Vip, ánh mặt trời ấm áp thoải mái, người thân bạn bè đến thăm rất đông... Buổi chiều, Hoắc Doãn Tư lại tiễn đi một đám người, xong rồi quay lại chơi với em bé trong nôi, bảo em bé gọi cha.

An Nhiên khỏe hơn được một lát, yên tĩnh mà nhìn anh.

Năm tháng êm đềm.

Hoắc Doãn Tư ngước mắt lên, mỉm cười: “Cuối cùng cũng yên lặng hơn chút rồi. Thật là, con gái anh cứ để không cho bọn họ nhìn.”

An Nhiên nghe vậy thì bưồn cười: “Vậy sau này anh đừng cho con bé ra ngoài, cứ nhốt trong nhà luôn đi!”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu dịu dàng nhìn cô nhóc làn da nhăn nhúm. Em bé mới sinh ra được hai ngày, còn chưa kịp nảy nở. Dù vậy, Hoắc Doãn Tư vẫn cảm thấy

con gái mình đẹp nhất trên đời.

Nhìn được một lát, anh chợt cười khẽ nói: “Muốn nhốt thì nhốt người mẹ xinh đẹp lại, chứ An An nhà ta còn nhỏ lắm, phải ở bên ngoài để lớn lên.”

An Nhiên tức giận bật cười: “Hoäc Doãn Tư, anh ngây thơ quá đi!”

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô, rất nghiêm túc mà nói: “Anh từng có suy nghĩ như vậy.”

An Nhiên dịu dàng đáp: “Sau này chúng ta sẽ yên ổn bên nhau. Hoắc Doãn Tư, em sẽ không đi nữa.”

Anh cười cười, nhìn xuống bảo bối An An của anh, trong lời là nói với An Nhiên: “Em còn dám chạy, anh sẽ đánh gấy chân eml”

“Đánh gãy chân em có lợi gì cho anh? Ngay cả sinh hoạt bình thường cũng không làm được nữa mà?”

“Anh chăm sóc em!”

“Hoắc Doãn Tư, anh biến thái quá đi!”

Lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng mở ra, Cố Vân Phàm đi vào.

Cố Vân Phàm nhớ thù Hoäc Doãn Tư, mỉa mai: “Mới sinh con xong mà có sức sống ghê ha! Còn cãi nhau nữa cơ mà, không nghe thì thôi, nghe rồi mới biết người trẻ tuổi hiện nay chơi đủ trò thế kia! Yêu đến mức đánh gấy chân... yêu đương vật vã, ngã theo tình cũ hả?”

An Nhiên ngại ngùng.

Hoắc Doãn Tư mặt dày, đứng dậy cầm đồ trong tay Cố Vân Phàm, cười thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Cố và vợ cũng không kém, là cái trò cưới trước yêu sau, chơi giỏi lắm mài!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2108: Để tôi đưa chú đi!


An Nhiên không từ chối, vui vẻ nhận bao lì xì, nhẹ giọng hỏi: “Trong nhà sao. rồi?”

Cố Vân Phàm biết cô đang hỏi gì, cười nhạt đáp: “Thì cũng vậy thôi, tôi dọn về nhà ở rồi... Tôi từng tuổi này rồi, thế nào cũng phải có người thừa kế. Dù là ai sinh cũng được, chỉ cần khỏe mạnh là được.”

Nghe hiểu ý của ông ấy, An Nhiên giật nảy mình. Chỉ là cô không tiện nói tiếp đề tài này.

Không ngờ Cố Vân Phàm lại nói: “Mẹ đứa nhỏ thường xuyên không về nhà, đêm nào đứa nhỏ cũng khóc. Cô ta ngại phiền phức, cứ ném đứa nhỏ cho bảo mẫu là xong.”

“Tổng giám đốc Cố!” An Nhiên không biết nên trấn an ông kiểu gì.

Cố Vân Phàm không chút để ý cười nói: “Không về cũng tốt, để tránh đứa nhỏ sợ khi thấy cô ta.”

Hai người nói chuyện một lúc lâu, Hoắc Doãn Tư mới mua cà phê quay lại.

Cố Vân Phàm uống vài ngụm rồi buông cốc. Ông vỗ nhẹ lên vai Hoắc Doãn Tư: “Hãy chăm sóc tốt cho An Nhiên, quý trọng hạnh phúc của cô cậu. Mấy năm nay hai cô cậu cũng không dễ dàng gì.”

Hoắc Doãn Tư ừ một tiếng: “Để tôi đưa chú đi!”

Cố Vân Phàm dừng bước: “Xe đang đợi tôi dưới lầu, tôi chỉ tranh thủ được lúc rảnh tới thăm An Nhiên, trong nhà bên thành phố H không thiếu tôi được, tối nay tôi còn phải về nhà, đứa nhỏ cần phải có người lớn trông mới được.”

An Nhiên nghe mà cảm thấy chua xót.

Hoắc Doãn Tư nhất quyết đưa Cố Vân Phàm đến cửa thang máy.

Lúc chờ thang máy, Cố Vân Phàm cười nói: “Nhãi ranh cậu ân cần thế làm gì? Không bình thường một chút nào!”

Hoäc Doãn Tư nhướng mày: “Xem ra tổng giám đốc Cố không có nhiều ấn tượng tốt về tôi. Tôi cố ý đi ra để nói với tổng giám đốc Gố là Tư Ỷ đã trở lại... có khi lát nữa sẽ đến thăm An Nhiên. Chú không đợi một lát, có khi được gặp một lần?”

Tư Ỷ?

Cố Vân Phàm ngây người. Ông tuyệt đối không ngờ rằng mình còn có thể nghe thấy cái tên Lý Tư Ỷ.

Hơn nửa năm qua, ông không hề có tin tức về cô ấy.

Thật ra không phải hỏi thăm không được, mà là không dám hỏi thăm.

Bọn họ đều không có phương thức liên hệ của đối phương. Ông đã xóa Zalo của cô ấy. Cho dù cô ấy chia sẻ cuộc sống ngày thường lên mạng xã hội, thì ông cũng không nhìn thấy.

Những ngày qua, không phải ông không nhớ cô ấy.

Nhưng dù có nhớ, thì cũng chỉ là người xa lạ thôi.

Hoắc Doãn Tư nói xong liền yên lặng nhìn Cố Vân Phàm.

Một lúc lâu sau, Cố Vân Phàm mới hồi hồn lại, giọng nói có chút khàn: “Không cần.”

Hoäc Doãn Tư cũng không miễn cưỡng ông.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2109: Cô đang nói khùng điên gì vật


Anh sửng sốt ngẩng đầu lên. Là Lý Tư Ỷ!

Cô hơi đen hơn trước đây, nhưng sắc mặt lại khá hơn rất nhiều, làn da màu mật ong săn chắc.

Hiển nhiên là Lý Tư Ỷ cũng rất ngoài ý muốn. Cô ngơ ngẩn một lát rồi mới hồi hồn lại, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi, không có ý định nói chuyện.

Cố Vân Phàm ánh mắt sâu thẳm.

Một lúc sau, Lý Tư Ỷ hỏi: “Anh còn dùng thang máy không?”

Cố Vân Phàm chớp mắt. Khoảnh khắc đi lướt qua cô, thân thể hai người tiếp xúc với nhau, dù chỉ là một góc quần áo, anh nói nhỏ đến mức chỉ có hai người mới nghe thấy.

Tranh thủ đủ điều, chỉ để nói hai chữ vô cùng đơn giản.

“Xin lỗi!”

Sau hơn nửa năm gặp lại, anh chỉ dành cho cô hai chữ.

Nhiều hơn một chữ cũng là vượt rào, quay về con đường xưa.

Cô muốn phân rõ giới hạn với anh. Còn cái cách tốt nhất để thể hiện sự tôn trọng của anh dành cho cô, chính là xa cách cô.

Cố Vân Phàm ra khỏi thang máy vài bước, phía sau truyền đến tiếng đóng cửa thang máy. Anh đột nhiên quay người muốn nhìn cô lần nữa, nhưng chỉ thấy được một góc váy.

Tươi sáng, thanh thoát!

Cố Vân Phàm đứng khoảng một phút mới đi ra ngoài.

Bên ngoài ánh mặt trời nhiệt liệt.

Vậy mà anh không hề cảm thấy một chút ấm áp nào, ngược lại toàn thân đều là lạnh lẽo. Mãi cho đến khi về đến thành phố H, anh cũng không hăng hái lên được chút nào.

Lúc chạng vạng, anh đứng trên ban công ngoài phòng ngủ hút thuốc.

Người giúp việc ôm em bé lại, vẻ mặt hoảng loạn: “Ông chủ, cô chủ hình như bị cảm lạnh phát sốt, ông chủ có định đưa cô chủ đi bệnh viện khám bệnh không?”

Cố Vân Phàm nhíu mày, dụi điếu thuốc lá, sờ thử cái trán của đứa nhỏ.

Nóng bỏng!

Anh nhíu mày: “Sao lại thế này? Loại thời tiết này mà bị cảm lạnh được hả?”

Người giúp việc nhận tiền lương của anh, sợ anh trách tội nên nói thật: “Tối qua ông chủ đi công tác, bà chủ đột nhiên trở về, đòi mang theo cô chủ ngủ chung. Bà chủ chưa từng chăm sóc em bé, chúng tôi không yên tâm lắm, nhưng mà bà chủ đòi mang cô chủ, còn nói sẽ bàn với ông chủ."

Cô ta càng nói càng nhỏ.

Cố Vân Phàm nhíu mày. Anh đoán là vợ anh vì anh đi công tác nên bắt đầu gây chuyện.

Cô ta cố ý làm đứa nhỏ bị bệnh để anh quay về xem.

€ó phải là cô ta điên rồi không?

Lúc Cố Vân Phàm bực bội đi xuống lầu, vợ anh đã trở lại. Hai người nhìn nhau. Cô ta thấy được vẻ mệt mỏi xen lẫn tức giận trên mặt chồng mình, cười quyến rũ nói: “Về nhà rồi đấy hả? Sao nào, không phải con khốn kiếp kia cũng về nước sao, người tình cũ hiếm khi gặp mặt, sao không ở thêm một lát nữa?”

Cô ta vỗ nhẹ lên lan can: “Lo lắng cho đứa nhỏ hả?”

Cố Vân Phàm giao đứa nhỏ cho người giúp việc.

Anh từ từ bước xuống, tát lên mặt cô ta một cái, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Có phải là cô điên rồi không? Nó là con ruột của cô, có ai làm mẹ như cô không?”

Cô ta bị anh đánh lệch người sang bên. Thân thể mảnh khảnh của cô ta nằm lên lan can, cả buổi mới tỉnh lại được, ngước mắt lên nhìn anh: “Tôi bị anh buộc cho điên rồi! Cố Vân Phàm, anh đau

lòng cái gì hả? Anh chưa từng chạm vào tôi, chúng ta lấy đâu ra con cái?”

Cố Vân Phàm nheo mắt: “Cô đang nói khùng điên gì vật

Cô ta ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, cười có chút điên cuồng: “Tôi nói sai chỗ nào? Ngài Cố, tổng giám đốc Gố... không phải là anh sợ người ta biết vợ anh ngoại tình sao? Không phải là anh sợ người ta biết đứa nhỏ không phải của anh sao? Không sao cả, tôi có thể không nói ra ngoài, tôi đi bóp chết nó, chúng ta lại sinh một đứa con khác của chúng ta!”

“Kẻ điên!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2110: Tại sao cô ấy không tới?


Cố Vân Phàm bế đứa nhỏ đi bệnh viện.

Sau khi bác sĩ khám, xác nhận là viêm phổi cấp tính, bác sĩ cũng là bạn của Cố Vân Phàm nên không khỏi trách móc ông ta: “Thời tiết này mà sao có thể bị cảm lạnh và ốm được? Cậu lo làm ăn lớn nhưng cũng phải chăm lo cho gia đình mình chứ”.

Cố Vân Phàm không thể giải thích được.

Ông ta không thể nói đứa bé không phải của mình, mẹ nó cũng không quan tâm đến nói!

Ông ta chỉ có thể cười khổ: “Ù!”

Bác sĩ cúi đầu viết giấy nhập viện, nói: "Cậu cần phải ở lại ba ngày, tùy theo tình huống sẽ truyền dịch. Trong ba ngày nếu không có vấn đề gì có thể xuất viện”.

Cố Vân Phàm cảm ơn, giao đứa bé cho người giúp việc rồi tự mình đi làm thủ tục nhập viện.

Lúc ông ta chuẩn bị rời đi, bác sĩ thuận miệng hỏi: "Mẹ Tư Kỳ đâu? Tại sao cô ấy không tới?"

Cố Vân Phàm cười nhạt: "Bận mà!"

Bác sĩ không khỏi nghĩ tới những lời đồn đại gần đây, khế thở dài rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.

Cố Vân Phàm làm xong thủ tục nhập viện.

Phòng bệnh là một căn phòng nhỏ màu hồng rộng 120 mét vuông, là phòng trẻ em siêu VIP, giá 6,000 tệ một đêm.

Cô giúp việc rất yêu quý Tư Kỳ.

Cô bế đứa bé vào trong, nhìn xung quanh rồi thơm lên má đứa bé. Cô giúp việc rất vui vì ít ra còn có Cố tiên sinh thương xót đứa trẻ này. Rõ ràng... không phải con ruột của Cố Vân Phàm nhưng ông ta vẫn thương đứa bé như vậy. Lế nào Cố Vân Phàm phương diện đó có vấn đề?

Cô y tá cắm ống truyền tĩnh mạch rồi rời đi.

Cô giúp việc dỗ đứa bé ngủ, nhẹ nhàng vỗ về nó. Sau đó cô ấy nhìn thấy Cố Vân Phàm vẻ mặt đăm chiêu đứng trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Sau một hồi đắn đo, cô giúp việc cuối cùng cũng lên tiếng.

Cô ấy nói: “Cố tiên sinh, cậu yên tâm, ở quê tôi có một số bài thuốc hữu hiệu, chuyên trị bệnh nam giới! Sau kỳ nghỉ lễ tôi về quê xin đơn thuốc. Đừng lo lắng, tôi hứa sẽ không nói cho ai biết đâu”.

Cố Vân Phàm sửng sốt một lát, sau đó mới chợt hiểu ra.

Ông ta không quay đầu lại cũng không giải thích mà bình tĩnh nói: “Vậy thì cảm ơn cô nhé”.

Người giúp việc trong lòng khá kích động.

Cô giúp việc không khỏi an ủi thêm vài câu: “Chờ cậu khỏi bệnh và làm hòa với vợ, sau này nhất định có thể có con! Cậu là người tốt như vậy, ông trời sẽ không bất công với người tốt như vậy đâu”.

Cố Vân Phàm cụp mắt xuống, khế cười: "Thật sao? Tôi là người tốt vậy sao?"

Nếu ông ta là người tốt thì sao có thể ngủ với một cô gái suốt ba năm mà không chịu trách nhiệm với cô ấy?

Cô giúp việc thấy sự thay đổi trên nét mặt Cố Vân Phàm, nghĩ mình đã lỡ lời nên cũng không dám nói thêm gì nữa.

Đêm về khuya.

Người giúp việc ở lại trong bệnh viện chăm sóc Tư Kỳ, Cố Vân Phàm thì về biệt thự thu dọn đồ đạc. Xe của ông ta vừa chạy vào biệt thự, người giúp việc trong nhà kinh ngạc cúi đầu: “Tiên sinh về rồi sao!"

Nói xong, người giúp việc cao giọng nói lớ rồi”.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2111: Đúng là lợi hại!


Chị ta nghĩ Cố Vân Phàm đã biết chuyện này từ lâu, chỉ là luôn giữ thể diện cho vợ mình một chút. Nhưng thật không ngờ Cố Vân Phàm lại nói ra sự việc một cách dễ dàng như vậy.

Cố Vân Phàm cũng không thèm để ý đến chị ta nữa, chậm rãi đi lên lầu.

Khi càng đến gần phòng ngủ chính, những âm thanh đó càng trở nên rõ ràng và ám muội hơn.

Thậm chí tình hình trong đó đã lên đến mức cấp bách.

Cố Vân Phàm chậm rãi đi đến cửa, ông ta có thể khẳng định người bên trong nghe thấy tiếng bước chân của mình, nhưng họ không dừng lại, điều đó có nghĩa là vợ ông ta cố ý làm vậy.

Đúng là lợi hại!

Dù thế nào đi nữa, Tư Kỳ cũng là đứa con do cô ta dứt ruột đẻ ra. Vậy mà giờ thằng bé sốt cao nằm mê man trong viện còn mẹ nó lại đang bận làm trò đồi bại với gã đàn ông khác!

Cố Vân Phàm lại nghĩ: Thật ra năm đó ông ta cũng thực lòng muốn cho cuộc hôn nhân và người phụ nữ này một cơ hội.

Có lẽ tạm thời ông ta không thể quên Lý Tư Ỷ, nhưng ông ta cũng có sự nghiêm túc nhất định với hôn nhân.

Nhưng Cố Vân Phàm không ngờ người phụ nữ này lại được nhà họ Vương nuôi dạy như vậy, cô ta chắc chắn không biết ông ta đã lắp camera giám sát trong phòng ndủ.

Cố Vân Phàm bình tĩnh mở cửa phòng ngủ.

Quả nhiên bên trong có một nam một nữ đang quần nhau kịch liệt.

Cảnh tượng đầu tiên đúng là một sự kích thích c, ít nhất ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng vợ mình có thân hình đẹp như vậy, biểu cảm trên giường lại quyến rũ như vậy...

Ông ta nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau, bình tĩnh n tôi về lấy quần áo, cô có thể tiếp tục”.

Xin lỗi đã làm phiền cô,

Người tình trẻ sợ hãi và muốn bỏ đi.

Tuy nhiên, bà Gố lại ôm chặt lấy hắn ta, nhìn chồng đầy khiêu khích: “Cố Vân Phàm, anh không cảm thấy gì sao?”

Cố Vân Phàm đang đi đến phòng thay đồ, nghe vậy, bình tĩnh nói: "Không có! Nhưng nếu miễn cưỡng phải chọn ra một loại cảm xúc thì tôi đang cảm thấy bẩn”.

Bà Cố lập tức như phát điên.

Cô ta dùng lực đẩy gã tình nhân trẻ ra, dùng gối đánh Cố Vân Phàm: "Cố Vân Phàm, anh có phải đàn ông hay không? Anh đứng trừng mắt nhìn vợ mình ngủ với người khác mà vẫn thờ ơ như vậy được sao?"

Chiếc gối đập vào Cố Vân Phàm, rơi xuống đất.

Cố Vân Phàm cúi người nhặt lên đặt lên giường, cười nhạt: "Trước khi làm những chuyện này, cô có bao giờ nghĩ mình là vợ tôi không?”

Ông ta không muốn nói thêm gì với người đàn bà điên kia nữa nên đi thẳng vào phòng thay đồ và lấy một số thứ.

Khi ông ta bước ra ngoài, gã tình nhân đã rời đi.

Vợ ông ta mặc bộ đồ ngủ bằng lụa gợi cảm, nhìn thấy Cố Vân Phàm bước ra, cô ta quỳ xuống ôm lấy chân ông ta, buồn bã khóc: “Vân Phàm, em yêu anh nhiều lắm! Em không chịu nổi việc anh đi gặp cô ta! Em thề sau này sẽ không đi tìm ai khác nữa, chúng ta có thể sống hạnh phúc cùng nhau được không?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2112: Tiện nhân!


'Trên khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt, cô ta lẩm bẩm: "Nhưng nó là con của tôi! Cố Vân Phàm, anh muốn mang con tôi đi à?"

Cố Vân Phàm giọng nói lạnh như băng: “Cô coi nó là con cô sao?”

Ông ta đã hạ quyết tâm, nhanh chóng xách hành lý xuống lầu. Bà Cố nắm lấy cổ áo ngủ vội vàng đuổi theo. Lúc cô ta xuống lầu không cẩn thận bị ngã, người giúp việc vội chạy tới đỡ, sau đó hét lên với Cố Vân Phàm ở cửa: “Phu nhân bị ngã rồi!

Cố Vân Phàm xoay người rời đi mà không quay đầu lại.

Ba ngày sau, Tư Kỳ xuất viện, Cố Vân Phàm đưa cô bé đến sống ở một biệt thự khác.

Bà Gố tới gây sự, thậm chí còn đưa cả Cố phu nhân đến đòi con, Cố Vân Phàm cùng Cố phu nhân ở trong phòng đọc sách nói chuyện mấy phút. Khi họ đi ra, Cố phu nhân giơ tay tát cháu gái mình một cái.

"Tiện nhân!"

Bà Cố che mặt không dám nói gì.

Cố phu nhân sắc mặt âm trầm: 'Việc tốt cô làm khiến nhà họ Vương chúng ta không còn chút thể diện nào! Cô đi mà cầu xin chồng mình tha thứ đi!"

Bà Cố bật khóc.

Một vài người giúp việc lực lưỡng được gọi vào biệt thự để mời bà Cố xinh đẹp ra ngoài, họ nói chuyện rất thô lỗ: “Chúng tôi nhận lương của Cố tiên sinh, không phải chỉ để ngồi chơi! Bất kể cô có là mẹ ruột của cô Tư Kỳ hay gì đi chăng nữa, chỉ cần có lệnh của ông ấy thì cô không được phép gặp cô chủ nhở”.

Một người khác thậm chí còn xúc phạm: “Chắc chắn là ăn vụng rồi bị Cố tiên sinh bắt được”.

Bà Cố giơ tay định đánh người giúp việc đó.

Những người giúp việc đó khoẻ hơn cô ta nhiều, trong vài giây đã đuổi người ra khỏi cửa. Đám người giúp việc bên trong còn xì xào bàn tán về chuyện xấu của bà Cố, khiến người đần nghe cũng hiểu.

Bà Cố không thể kiểm soát Cố Vân Phàm.

Cô ta thực sự muốn làm hòa, nhưng Cố Vân Phàm lại quá cứng rắn. Cô ta không còn cách nào, chỉ đành tiếp tục chuốc cho mình say khướt.

Rồi cô ta đi tìm hết người tình này đến người tình khác.

Đặc điểm khuôn mặt của họ đều có phần giống Cố Vân Phàm.

Cô ta bắt đầu chi một số tiền lớn cho những nhân tình trẻ đó, bao gồm cả đồng hồ trị giá hàng triệu và xe thể thao trị giá hàng chục triệu, mỗi lần kế toán gửi hóa đơn cho Cố Vân Phàm, ông ta đều không khỏi ngạc nhiên.

Tuy nhiên Cố Vân Phàm không hề nhăn mặt.

Số tiền nhỏ này đối với nhà họ Cố không là gì cả, ông ta cũng không quan tâm chút nào.

Mỗi lần như vậy Cố Vân Phàm đều ký tên!

Hai năm sau, sau một ngày làm việc rất bình thường.

Cố Vân Phàm tan làm sớm muốn dẫn Tư Kỳ đi ăn cơm, Tư Kỳ có rất nhiều bạn cùng chơi ở xung quanh khu biệt thự. Bạn bè có thứ gì thì Tư Kỳ cũng có thứ đó.

Cố Vân Phàm vừa lên xe, thấy tâm trạng ông ta rất tốt, tài xế cười nói: “Chỉ có cô chủ nhỏ Tư Kỳ mới khiến tiên sinh vui vẻ như vậy thôi!”

Cố Vân Phàm nghĩ tới người bạn nhỏ, khế mỉm cười: "Con bé rất nghịch ngợm!"



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2113: Cô ta đã bỏ cuộc!


Tai nạn xe hơi...

Cố Vân Phàm hơi nheo mắt lại, trong lòng không có cảm giác gì, nhưng trên pháp lý bọn họ là vợ chồng.

Ông ta phải ký vào những giấy tờ này.

Cố Vân Phàm hỏi địa điểm và yêu cầu tài xế đưa mình đến đó.

Người lái xe vừa nghe phong thanh được gì đó liền hỏi thêm một câu: “Vợ tiên sinh có chuyện gì à?”

Cố Vân Phàm đặt hai tay lên đầu gối, hừ nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Xảy ra tai nạn xe cội"

Người lái xe không nói thêm gì nữa.

Người lái xe khá thân thiết với Cố Vân Phàm, nên tất nhiên ông ấy biết rất nhiều về mối quan hệ vợ chồng của họ.

Hai mươi phút sau, Cố Vân Phàm vội vã tới bệnh viện.

Tình trạng của bà Gố rất nguy kịch, dù có phẫu thuật cũng khó mà cứu được... Sau khi tìm hiểu tình hình khi đó, Cố Vân Phàm biết được khi xảy ra tai nạn vợ mình không ở một mình mà còn có tình nhân trẻ tuổi của cô ta trong xe.

Người tình trẻ đã chết.

Bà Cố cũng sắp chết, năm trên giường bệnh trắng xóa, đồng tử gần như giãn ra... Mắt cô ta sáng lên một chút khi nhìn thấy Cố Vân Phàm bước vào.

Cô ta dường như muốn ngồi dậy, nhưng tất cả xương dưới thắt lưng đều bị gấy.

Cô ta chỉ có thể bất lực nhìn chồng mình.

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Cố Vân Phàm đứng bên giường bệnh của vợ mình, vây quanh là bố mẹ và người nhà cô ta. Tuy nhiên, không ai dám lên tiếng, bởi vì hầu như mọi người đều biết bà Cố mấy năm nay đều nuôi nhân tình.

Cố Vân Phàm rất bình tĩnh: "Tôi đã ký rồi! Một lát nữa có thể phẫu thuậ

Bà Cố lắc đầu.

Cô ta thở ra rồi lại hít vào một cách tuyệt vọng... Cô ta nhìn chăm chăm vào chồng mình, một lúc lâu sau mới đủ sức lực, nói: "Vân Phàm, sau ngần ấy năm, anh vẫn hận em sao?"

Cố Vân Phàm biết cô ta không còn sống được bao lâu.

Ông ta bình tĩnh nói: “Thật ra tôi chưa bao giờ oán hận cô cả”.

Bà Cố không những không cảm thấy được an ủi mà còn buồn bã hơn. Khi đứng trước ngưỡng cửa sinh tử, cô ta mới nói ra những suy nghĩ trong lòng mình: “Bởi vì anh chưa từng yêu em, cho nên anh không hận em phải không? Cho dù em có con với người đàn ông khác, anh cũng không hận em. Nên nói anh rộng lượng... hay là anh không hề quan tâm đến em và cuộc hôn nhân của chúng ta dù

Người nhà họ Vương thở dài.

Cố Vân Phàm bảo bọn họ ra ngoài, sau khi mọi người rời đi, anh nhìn bà Cố đang hấp hối nói: "Tôi kêu tài xế đi đón Tư Kỳ!"

Bà Cố mở to mắt.

Bà Cô nhìn chằm chằm vào chồng mình và nói: "Cố Vân Phàm, em hận cái tên này đến chết! Tư Kỳ, Tư Ÿ... tại sao đứa trẻ em sinh ra lại mang cái tên gần giống cô ta? Anh nghĩ về cô ta mỗi ngày, kể cả trong giấc mơ. Ngay cả trong giấc mơ anh cũng muốn ở bên cạnh cô ta, phải không?”

"Cố Vân Phàm, anh không hận em, nhưng em hận anh!”

Cố Vân Phàm không quan tâm.

Ông ta thậm chí còn nhìn bà Cố đầy thương hại, thậm chí còn nhẹ nhàng nói: “Thật ra, trước đây cô cũng giống như tôi, không biết cách yêu một người nào đó mà chỉ biết chơi bời! Sau này tôi mới học được cách yêu, nhưng người đó đã không còn là của tôi nữa rồi, tôi lựa chọn buông tay. Sau này tôi gặp Tư Ỷ và thích cô ấy. Nhưng phải đến khi thực sự mất đi cô ấy rồi, tôi mới biết mình thực sự yêu cô

"Đúng! Tôi đã chọn tên”.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Chỉ là vì tôi nhớ cô ấy! Dù sao thì cô cũng không muốn có con, và cô cũng không quan tâm tên đứa bé là gì và nó sống thế nào phải không? Chỉ là tôi tốt bụng hơn cô. Tôi để cô gặp con bé trước khi chết . Không, tôi nên nói là để con bé gặp cô mới đúng”.

"Chỉ là trí nhớ của đứa trẻ có hạn! Tôi nghĩ sau này con bé sẽ quên mất trông cô như thế nào”.

“Con bé sẽ nhớ đến bảo mẫu, cô giáo và mọi người phụ nữ dịu dàng xung quanh mình, nhưng con bé sẽ không nhớ cô”.

Cố Vân Phàm nhẹ nhàng nói.

Ông ta đã biến lỗi lầm lớn nhất trong đời của vợ mình thành con dao sắc nhọn đâm vào trái tim cô ta nói: “Trong lòng tôi, Tư Kỳ là con của tôi và Lý Tư Ÿ, kỳ thực không liên Thực ra, tôi chưa nói với cô, tôi thực ra không quá quan tâm đến vấn đề sinh lý. Nếu không sau bao nhiêu chuyện phong lưu như vậy, tôi không thể nào vẫn chỉ yêu mình Lý Tư Ỷ”.

Bà Cố khế nhắm mắt lại.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2114: Thật đáng tiếc!


Nói xong, An Nhiên nhìn Lý Tư Ỷ.

Lý Tư Ỷ im lặng một lúc, sau đó khẽ mỉm cười: "Thật đáng tiếc! Tôi nghe nói họ sống rất hạnh phúc. Không ngờ họ lại không đi đến cuối cùng”.

An Nhiên có thể nghe thấy sự bình tĩnh trong giọng nói của cô ấy.

An Nhiên nghĩ rằng trong lòng Tư Ỷ mối quan hệ đó cuối cùng cũng đặt xuống được rồi.

An Nhiên không nói gì nữa, hai người im lặng ngồi đối mặt nhau uống trà, nhưng cũng không còn thoải mái như trước, có lẽ trong lòng Lý Tư Ỷ không thực sự thoải mái như những gì cô ấy thể hiện trong lời nó.

Sau khi uống trà, hai người chúc nhau ngủ ngon.

Như trước, Hoắc Doãn Tư sẽ đích thân đến đón An Nhiên, cũng muốn tiễn Lý Tư Ỷ, nhưng Lý Tư Ỷ nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi sẽ tự về".

An Nhiên muốn nói gì đó.

Nhưng Hoắc Doãn Tư đã đóng cửa chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen lại, nhìn Lý Tư Ý vài giây, nhẹ nhàng cười nói: “Yên tĩnh một lát cũng tốt”.

Anh nói xong, An Nhiên nhìn anh hai lần.

Hoắc Doãn Tư quay mặt đi, mở cửa xe cho vợ, An Nhiên tạm biệt Lý Tư Ÿ rồi lên xe.

Sau khi lên xe, cô mới phát hiện ra Hoắc An An đang ở trong xe.

Đứa nhỏ đang ngồi trên ghế dành cho trẻ nhỏ, trên tay cầm một miếng bánh mì nhỏ ăn ngon lành. Nhìn thấy mẹ lên xe, Hoắc An An vui vẻ gọi mẹ.

Hoắc Doãn Tư cũng lên xe, lúc thắt dây an toàn, An Nhiên muốn ngồi ở ghế sau.

Anh nhẹ nhàng ấn vào tay cô, đôi mắt đen sâu thẳm: “Con đang ngồi trên ghế trẻ em, anh lái xe chậm lại là được mà”.

An Nhiên nghe vậy thì không đòi ngồi ghế sau nữa.

Hoäc Doãn Tư khởi động xe, lái xe được một đoạn, An Nhiên đột nhiên hỏi: “Anh có biết chuyện nhà giám đốc Cố không?”

Anh chăm chú nhìn con đường phía trước xe và ậm ừ.

"Trước khi đón em, anh đã nhận được điện thoại của bố! Ông ấy đoán được em sẽ đi nên bảo anh đi cùng em đến đó thay mặt bố mẹ luôn”.

An Nhiên không nói gì.

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng cười: "Chủ đề em gợi ra mà sao lại không nói gì nữa?"

An Nhiên cụp mắt xuống, lặng lẽ suy nghĩ.

Kỳ thật cũng không có gì đáng nói, bà Cố và Cố Vân Phàm tuy đã kết hôn mấy năm, nhưng thật sự không có nhiều liên lạc. Hơn nữa bà Gố luôn oán hận chuyện Lý Tư M đối với An Nhiên cũng không ưa chút nào. Gặp mặt không gây sự với nhau đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể có giao tình khác.

Cô im lặng, Hoäc Doãn Tư cũng có thể đoán được.

Anh đổi chủ đề, dùng giọng điệu rất ôn hòa: “Biết anh đến đón em, An An nhất quyết muốn đi theo”.

Hoắc An An ở phía sau gọi mẹ như mèo con.

Lòng An Nhiên chơt diu đi, cô quay lai hỏi An An bữa tối ăn có ngon miệng không, Hoắc Doãn Tư hừ một cái: "Nếu ngon thì sao giờ còn gặm bánh mì? Những việc khác đều tốt, chỉ có cái tật kén ăn".

Hoắc An An nhỏ con ngồi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn căng ra. Rõ ràng là đang giận bố.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2115: Đêm nay sẽ xử lý eml


Giám đốc Hoäc sờ cằm, tự hỏi liệu đã đến lúc để Hoắc An An tự lập hay chưa... Đèn xanh bật sáng, Hoắc Doãn Tư đạp nhẹ chân ga. Hai mươi phút sau, xe lái vào biệt thự. Hoắc Doãn Tư cởi dây an toàn, nghiêng người mở cửa xe cho An Nhiên.

Cuộc sống hôn nhân của họ hai năm qua rất tốt đẹp, Hoắc Doãn Tư rất chu đáo. An Nhiên ở nhà chăm sóc hai đứa con, cơ bản là làm việc từ chín giờ đến năm giờ, hiếm khi ra ngoài giao lưu. Ngay cả khi có việc phải đi cũng rất kiềm chế, hiếm khi uống rượu quá nhiều.

Hoắc Doãn Tư thì tan sở là về nhà, Lâm Hi đa số là do anh ấy trông. An An cũng rất bám dính bố.

Trước khi kết hôn, An Nhiên biết bọn họ sẽ hạnh phúc, nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng sẽ tốt như vậy.

Lúc này, Hoắäc Doãn Tư giúp cô mở cửa xe, cô quay đầu không nói gì, nhưng bàn tay trắng nõn gầy gò lại nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh. Ánh mắt Hoắc Doãn Tư nhất thời trở nên không đứng đắn.

Anh hạ giọng nói: “An An vừa nói anh yêu em nhất đấy”.

An Nhiên nhẹ nhàng nói: “Người anh thương nhất vẫn là An An. Lâm Hi có lúc ghen tị với em gái mình”. “Vậy em có ghen ty không?”

Trong bóng tối, đôi mắt của Hoắc Doãn Tư rất sâu và trong, dù An Nhiên đã kết hôn với anh được hai ba năm nhưng cô vẫn không thể cưỡng lại được, cô thì thầm: “An An còn ở trong xe, anh hãy kiềm chế đi”.

Hoắc Doãn Tư cười nhẹ: "Đêm nay sẽ xử lý eml"

Về mặt này, bọn họ vẫn luôn rất hòa hợp, An Nhiên nghe được ý tứ không khỏi đỏ mặt.

Khi cô xuống xe, Hoắc Doãn Tư đã ôm Hoắc An An vào lòng.

Hoắc An An mặc một chiếc váy hoa nhỏ, xinh xắn đáng yêu nép vào lòng bố, trên tay vẫn cầm môt miếng bánh mì ăn dở, vun bánh mì vương vãi khắp người Hoắc Doãn Tư, nhưng anh không để tâm.

Biệt thự sáng rực ánh đèn.

Hoắc Lâm Hi giờ đã học lớp một và vẫn đang vật lộn với chỗ bài tập về nhà.

Trà Sữa chán chường ngồi xổm dưới chân cậu bé.

Dì Lâm giờ đã sống cùng con trai và con dâu. Trong hai năm qua, Lâm Bân đã thay đổi hoàn toàn, rất nỗ lực trong sự nghiệp, cuối cùng anh ta cũng đưa vợ con và mẹ ra sống riêng.

Người chăm sóc Lâm Hi là chị Vương, chị Vương trên tay đang bưng một bát súp đậu xanh.

Lâm Hi đang viết bài tập, đầu bút gần như lóe ra tia lửa, nhưng cậu vẫn rất lễ phép với chị Vương: “Bà Vương, bà đi ngủ trước đi! Viết xong cái này con sẽ ngủ”.

Chị Vương cảm thấy rất thương đứa nhỏ.

Nhưng chị không dám tủy tiện bày tỏ ý kiến, Lâm Hi là người thừa kế tương lai của Hoắc Thị, cho nên không thể bất cẩn được! Hoắc tiên sinh vốn rất nghiêm khắc trong việc học hành, không những được giám đốc Hoắc theo dõi rất sát sao mà hàng tháng cậu bé cũng phải đến nhà chủ tịch Hoắc để ông nội kiểm tra một lần.

Chị Vương nghĩ: Đúng là người giàu cũng khóc!

Mỗi ngày của Lâm Hi thật khó khăn.

Đang lúc chị Vương mải suy nghĩ, Hoắc Doãn Tư ôm cô chủ nhỏ trong tay đi vào, theo sau là vợ. Trên vai phu nhân khoác một chiếc khăn choàng len mà chồng cô đã đặc biệt mang theo khi đi đón cô.

Bà Vương cho rằng mối quan hệ của họ thực sự rất tốt.

Chị Vương thầm nghĩ: Nếu hồi đó giám đốc Cố và cô Lý kiên định cùng nhau đến cuối cùng thì chắc hẳn cũng sẽ tốt đẹp như vậy.

Lâm Hi ngẩng đầu nhìn cha mẹ, tuy rằng rất vui mừng, nhưng lại rất đau lòng vì chưa làm xong bài tập. Cậu bé lén lút liếc nhìn em gái, sau đó lại cúi đầu suy nghĩ.

Hoắc Doãn Tư và An Nhiên nhìn nhau.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2116: Nhưng anh vẫn dùng phương pháp


Hoắc Doãn Tư đã để ý, câu hỏi này có lẽ là dành cho học sinh lớp ba, đối với học sinh lớp một thì không biết là bình thường.

Nhưng anh vẫn dùng phương pháp đơn giản nhất để giải thích cho Lâm Hi.

Lâm Hi rất thông minh, lúc đầu còn lúng túng, sau khi hiểu ra thì hai

mắt sáng lên, nhanh chóng làm xong bài tập đưa cho Hoắc Doãn Tư: “Bố, con làm đúng không?”

Hoắc Doãn Tư nhìn qua một lần, phát hiện tất cả đều đúng.

Anh lại lật cuốn bài tập về phía trước, nhẹ nhàng cười nói: “Được rồi, con trai”.

Được khen ngợi xong, mặt Hoắc Lâm Hi đỏ bừng.

Sau khi làm xong bài tập về nhà, hai bố con cùng nhau lên lầu. Mỗi tối trước khi đi ngủ, Lâm Hi đều chơi với em gái, anh em họ khá tình cảm.

Nhưng khi Lâm Hi tắm xong thì em gái đã ngủ rồi. Trên chiếc giường 2m sang trọng.

Hoắc An An hai tuổi mặc bộ đồ ngủ liền, cuộn tròn thân hình nhỏ bé và ngủ ngon lành.

Lâm Hi đứng nhìn em gái một hồi.

Trà Sữa cũng mở to đôi mắt đen của nó, không dám làm phiền cô chủ nhỏ, nhìn em gái một lúc rồi lại nhìn sang anh trai.

Hoắc Doãn Tư lùa Lâm Hi đi ngủ: “Ngày mai chơi cùng em gái nhé!”

Lâm Hi miễn cưỡng không muốn rời đi.

Cậu bé ôm mép giường thấp giọng nói: “Giường của con rất lớn, con có thể chăm sóc cho em gái”.

Hoắc Doãn Tư nhướng mày.

Lâm Hi bò tới trước cầu xin: "Chỉ một đêm thôi! Em gái mấy ngày trước ở chỗ ông bà ngoại, mấy ngày nay con không gặp, em ấy có mùi giống như chú thỏ con vậy”.

Hoắc Doãn Tư suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Hoäc Lâm Hi vui mừng đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, muốn ôm em gái đi, nhưng Lâm Hi chỉ lớn hơn một chút, Hoắc An An lại được nuôi rất bụ bãm nên dù có cố gắng mấy lần cậu bé cũng không thể bế được em gái.

Tiểu Lâm Hi rất thất vọng.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2117: Kem vàng của cpb


Thân hình cao lớn của anh chặn đường cô, giọng nói trầm thấp: “Đêm muộn anh sẽ đón con về. Lâm Hi mấy ngày không gặp An An, ít nhất là cho con bé ở đó đến khi Lâm Hi ngủ say”.

An Nhiên suy nghĩ, sau đó cũng không đòi lập tức đón con về nữa.

Cô bước đến bàn trang điểm, lấy sản phẩm dưỡng da ra và chăm sóc cơ thể.

Hoäc Doãn Tư ở phía sau cô, nhìn loại kem dưỡng màu vàng cô đang thoa, sau đó cầm chai lên nhìn.

Kem vàng của cpb.

Anh nhìn một lúc rồi đặt nó trở lại vị trí ban đầu, An Nhiên bình thường chăm sóc con cái khá bận rộn, nhưng cô không hề lơ là việc chăm sóc cơ thể, và cô cũng không đến nỗi ngây thơ nghĩ rằng tất cả những gì hai người cần là tình yêu. Tình yêu giữa vợ chồng chắc chắn bao gồm cả sự hấp dẫn về thể xác.

Khi một người phụ nữ quá lười biếng và kém hấp dẫn thì dù tình cảm có tốt đến mấy cũng không thể vượt qua được mọi sự thử thách.

Hơn nữa, cô yêu Hoắc Doãn Tư sâu sắc và yêu cách anh bị cô thu hút.

Da cô mềm mại và mịn màng.

Hoäc Doãn Tư nhìn một hồi, không khỏi ôm lấy cái eo thon của cô từ phía sau, khẽ lẩm bẩm: "Em mới đổi sản phẩm chăm sóc da sao? Hình như có tác dụng tốt. Da mịn màng và mỏng hơn trước”.

Lời nói và giọng điệu của anh ấy khá ái muội. Từ khi anh đưa An An đi, An Nhiên đã đoán được ý anh là gì, nhưng cô

cũng không bóc phốt anh mà nghiêng mặt sang một bên, nhẹ giọng nói: “Anh cũng có nghiên cứu về mấy món đồ của phụ nữ à?”

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng cười: "Anh sờ là biết!" Vừa nói, anh vừa vuốt ve cơ thể cô.

An Nhiên không cự tuyệt anh, để anh muốn làm gì thì làm, lúc anh gần như không thể dừng lại mới nhắc nhở: “Anh đi tắm trước đất”

Hoắc Doãn Tư hôn gáy cô, mơ hồ nói: "Làm trước đi!" Vừa nói, anh vừa thò tay vào bàn đầu giường lấy ra một vật nhỏ. Trong nháy mắt, An Nhiên dễ dàng bị anh đè xuống.

Cô quay người lại hôn anh say đắm... Cô chưa bao giờ làm chuyện này để chiều anh. Anh là chồng cô, bản thân anh là một người đàn ông có sức quyến rũ, An Nhiên cũng rất muốn anh.

Đã mấy ngày rồi hai người không thân mật.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2118: Da đầu An Nhiên tê dại


An Nhiên đang định nói nhưng lại dừng lại.

Hoắc Doãn Tư lại cười: "Sao lại dè dặt như vậy? Vừa rồi em rên như

vậy, đâu hề xấu hổ chút nào!" Anh nói thẳng như vậy, An Nhiên cắn môi: "Hoắc Doãn Tư!"

Chồng cô hôn lên môi cô, anh nhẹ nhàng mơ hồ nói: “Anh thích em như vậy, An Nhiên, anh thích không chịu nổi!”

Hai người trêu đùa nhau một lúc.

An Nhiên lúc này mới do dự hỏi điều mà mình suy nghĩ từ lâu: "Đứa trẻ đó thực sự là con của giám đốc Cố sao? Ông ấy và Tư Ÿ... có còn hy vọng nào không?"

Hoắc Doãn Tư im lặng nhìn cô.

An Nhiên ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: "Em quan tâm đến Tư Ỷ, em không có ý gì khác. Hoắc Doãn Tư, anh đừng suy nghĩ nhiều”.

Anh cười: “Anh không nghĩ nhiều đâu! Anh chỉ đang nghĩ cách nói cho. em biết thôi”.

An Nhiên im lặng một lúc. Cô đã hiểu ý của Hoắc Doãn Tư rồi! Đứa trẻ đó thực sự không phải của giám đốc Cố.

Một lúc lâu sau, cô mới nói tiếp: “Ban đầu em tưởng Tư Ỷ đã đặt xuống được rồi, nhưng phản ứng của cô ấy tối nay rõ ràng không có vẻ gì là đã quên được! Mặc dù việc Cố Vân Phàm kết hôn đối với cô ấy là quá bất công, nhưng Hoắc Doãn Tư, cuộc đời có bao nhiêu lần ba năm!”

Hoäắc Doãn Tư ôm cô vào lòng, vuốt ve khuôn mặt có chút ấm áp của cô, dịu dàng nói: "Trong chuyện tình cảm làm gì có công bằng? Đồ ngốc, chỉ có thích hay không thích, yêu hay không yêu thôi!"

Nếu nói về sự công bằng thì Cố Vân Phàm và bà Gố kia nên sống cùng nhau đến khi răng long đầu bạc mới phải.

An Nhiên nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực anh, cánh tay thon dài của cô chậm rãi ôm lấy eo anh.

Hoắc Doãn Tư hôn cô: “Anh đưa An An qua đây! Sáng mai chúng ta cùng đi thành phố H nhé”.

Sáng sớm, Hoắc Lâm Hi đã dây.

Hoắc An An biến mất, bố mẹ cũng vậy, cậu bé nghe chị Vương nói họ đã đến thành phố H.

Hoắc Lâm Hi chán nản.

Cậu chạm vào Trà Sữa: “Trà Sữa, chỉ còn lại chúng ta một người một chó nương tựa vào nhau thôi!”

Hiếm khi được nghe Trà Sữa sủa hai lần. Hoắc Doãn Tư và An Nhiên đi và về ngay trong ngày.

Tất nhiên, ở thành phố H, trong đám tang của bà Cố vẫn có một số chuyện xảy ra.

Nhưng đều bị Cố Vân Phàm kịp thời ngăn chặn.

Tại tang lễ, Cố phu nhân cũng được biết Cố Vân Phàm đã dời sản nghiệp của Cố Thị ở thành phố H và chuyển toàn bộ hoạt động kinh doanh chính về trụ sở chính ở thành phố B, và người đang bí mật thực hiện việc đó giúp ông ta không ai khác chính là An Nhiên.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2119: Trở về rồi sao!


'Thoạt nghe đến cái tên đó, Cố Vân Phàm có chút lặng người.

Một lúc lâu sau, ông ta mới gượng cười: “Trở về rồi sao! Trở về cũng tốt”.

Lúc này tro cốt của bà Cố đã được chôn cất.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, trên bia mộ có ảnh bà Cố trẻ đẹp. Sau khi cô †a qua đời, mọi việc không hay cô ta từng làm cũng đều biến mất, Cố Vân Phàm cũng không còn hận thù gì.

Tư Kỳ năm tay bố mình.

Cô bé cúi xuống, có chút khó hiểu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trên bia mộ... Bà Cố đối với cô bé thật xa lạ. Người khác nói đó là mẹ cô, nhưng nếu thực sự là mẹ thì tại sao lại không ở cùng Tư Kỳ và bố?

Buổi lễ dài kết thúc.

Cố Vân Phàm cúi người bế cô con gái nhỏ lên, thơm một cái rồi nhẹ nhàng đặt đầu cô bé lên vai mình. Ông ta không nói gì, chỉ ôm con gái như vậy

Đúng là bà Cố đã có đứa con này với người khác, nhưng Cố Vân Phàm rất yêu nó.

Ông ta đã điều tra cha ruột của Tư Kỳ và phát hiện ra đó là sinh viên đại học làm việc bán thời gian. Cậu ta rất đẹp trai, ông ta cũng đã đọc báo cáo sức khỏe của cậu ta và thậm chí nghiên cứ cả ba đời tổ tiên, khẳng định rằng không mắc bất kỳ bệnh di truyền nào.

'Tư Kỳ cũng ôm lấy bố mình.

Ở một bên, Hoắc Doãn Tư và An Nhiên đều mặc đồ đen, trước ngực cài một bông hoa nhỏ màu trắng.

An Nhiên cũng khá buồn.

Hoắc Doãn Tư nhìn Cố Vân Phàm cùng cô bé, nhẹ nhàng lắc đầu: Từ tên của cô bé là có thể nhận ra đây là nỗi nhớ của Cố Vân Phàm với Tư Ỷ! Anh cảm thấy Cố Vân Phàm khá hèn nhát, năm xưa mẹ anh kết hôn, ông ta không thể làm nhân, mẹ anh cũng không thích Cố Vân Phàm nên từ bỏ đã đành. Nhưng hiện tại Lý Tư Ỷ còn chưa kết hôn, tại sao họ lại không thể ở bên nhau?

Chỉ nuôi một đứa trẻ và làm việc chăm chỉ! Không có tiền đồ!

Anh quay đầu lại thì thấy mắt An Nhiên ươn ướt, không khỏi vòng tay qua vai vợ.

Sau đám tang, thời tiết càng trở nên mát mẻ hơn.

Cố Vân Phàm đưa Tư Kỳ trở lại biệt thự nơi bà Cố từng ở. Ông ta đã không quay lại đây gần hai năm kể từ lần cuối cùng đó.

Mọi thứ có vẻ vẫn như trước.

Người giúp việc ở đây nhìn thấy Cố Vân Phàm quay lại thì vội bước tới, có lẽ là sợ bị đuổi việc nên thái độ rất hoảng sợ: “Tiên sinh đã về rồi!"

Cố Vân Phàm khẽ gật đầu, đặt đứa nhỏ xuống: "Đưa Tư Kỳ ra vườn chơi một lát, tôi lên lầu”.

Người giúp việc nhìn vẻ mặt của ông ta, không hiểu ông ta đang suy nghĩ qì.

Người giúp việc định bế Tiểu Tư Kỳ lên nhưng Tiểu Tư Kỳ lại không chịu, cô bé vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Vân Phàm: "Bối"

Cố Vân Phàm chợt mềm lòng, cúi người bế cô bé lên lầu. Đi đến phòng ngủ chính trên tầng hai, Cố Vân Phàm mở cửa, bên trong

rất sạch sẽ, dường như bên trong không có người ở. Ông ta nghe nói người vợ quá cố của mình đã sáu tháng nay rất ít về nhà.

Tư Kỳ vào đến đây thì rất tò mò. Cố Vân Phàm đặt cô bé xuống, nhẹ nhàng nói: “Con tự chơi một lát đi!” Tư Kỳ ngoan ngoãn nghe lời.

Cố Vân Phàm ngước mắt lên, nhìn thấy những bức ảnh cưới hồi họ kết hôn đang treo trên đầu chiếc giường nạm ngà voi đắt tiền. Ông ta lặng lế nhìn chằm chằm vài giây, sau đó đưa tay gỡ ra, phủi bụi rồi lấy xuống. Sau đó lại lấy ra một cặp nhẫn cưới từ trong túi của mình.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2120: Bọn họ chưa bao giờ chăm sóc Tư Kỳ


Thư ký Trương biết rằng mối quan hệ vợ chồng của họ không tốt. Cho nên việc này không đáng ngạc nhiên.

Cô ấy chỉ do dự hỏi: “Người giúp việc ở đây, ông có muốn dẫn theo không?”

Cố Vân Phàm rất quả quyết: "Bọn họ chưa bao giờ chăm sóc Tư Kỳ, con bé sẽ không quen. Hãy cho bọn họ một khoản tiền, sau đó để bọn họ rời đi!"

Thư ký Trương gật đầu nói: "Được, tôi sẽ cố gắng xử lý xong nhanh nhất có thể!"

Cố Vân Phàm dặn dò thư ký xong liền ngồi xổm xuống nói với Tư Kỳ: "Đến với bố nào!"

Đứa trẻ loạng choạng bước tới.

Cố Vân Phàm chống một chân để cô bé có thể ngồi thoải mái, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Con sắp cùng bố đi tới thành phố B, con có vui không?”

Tư Kỳ mở to đôi mắt đen của mình.

Cô bé ngẩng đầu lên hỏi: “Ở thành phố B có rất nhiều chú cún xinh phải không?”

Cố Vân Phàm ậm từ: "Đúng vậy! Có rất nhiều chú cún con xinh đẹp, bố sẽ mua cho con một co”.

Tư Kỳ dựa vào hõm cổ ông ta, cảm giác vô cùng mềm mại. "Có cún con là con đi".

Thư ký Trương nhìn hai bố con họ, không khỏi khẽ mỉm cười, đứa nhỏ này và giám đốc Gố rất thân thiết.

Một giờ sau, một chiếc máy bay đặc biệt cất cánh tại Sân bay Quốc tế Thành phố H.

Hoắc Doãn Tư và An Nhiên cũng đi cùng ông ta.

Hoắc Doãn Tư rót cho mình một ly rượu mạnh, nở nụ cười nói: "Cố tiên sinh thật biết hưởng thụ”.

Cố Vân Phàm ghét nhất là kiểu nói chuyện quái gở của Hoắc Doãn Tư này, hừ một cái nói: "Đừng làm ra vẻ như cậu không đủ tiền mua một cái máy bay”.

Hoắc Doãn Tư thấy Tư Kỳ không có ở đó, liền không chút dè chừng nói: “Chúng tôi đã tính đến tâm trạng của Gố tiên sinh nên lựa chọn khiêm tốn đi máy bay bình dân, không ngờ Gố tiên sinh lại chơi trội thế này".

Cố Vân Phàm nói với An Nhiên: "Sao cô có thể chịu đựng được thái độ

quái gở của cậu ta hay vậy?" Hoắc Doãn Tư vẫn cười lịch lãm: “Mỗi người một gu mà”.

Hai người này đấu võ mồm là chuyện bình thường, An Nhiên chỉ lấy chăn đi vào phòng ngủ, không thèm để ý đến họ. Bên trong, Hoắc An An và Cố Tư Kỳ đang chơi với nhau rất vui vẻ, hai cô bé đều mới hai ba tuổi, rất hợp nhau.

An Nhiên vừa bước vào, Tiểu Tư Kỳ đã gọi “dì ơi”.

Sau đó, Tư Kỳ lập tức vòi vĩnh: "Cháu muốn Trà Sữa! Dì có thể cho Trà Sữa chơi với cháu vài ngày được không?”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top