Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1981: Đi chung cư hay là về biệt thự?


Hoắc Doãn Tư cười khẽ, khoác áo khoác lên vai cô, nói: “Coi như đi dạo tiêu hóa thức ăn đi. Món Nhật ở đây khó ăn quá!”

Đại khái là vì trong lòng rất khổ sở nên An Nhiên muốn có người bên cạnh mình.

Vậy nên cô không từ chối anh nữa.

Gần hội sở có con sông, cảnh đêm buổi tối khá đẹp, hai người lẳng lặng dạo bước...

Hoắc Doãn Tư ngậm điếu thuốc lá, gật nhẹ đầu với cô, hỏi cô có ngại hay không.

An Nhiên mỉm cười.

Hoắc Doãn Tư cúi đầu châm thuốc lá, rồi phả ra một làn khói dài... Anh vịn lan can, hỏi cô: “Em coi trọng con trai tổng giám đốc Hứa không?”

An Nhiên kéo kéo áo khoác trên người. Áo khoác có mùi thuốc lá độc đáo từ trên người Hoäc Doãn Tư.

Khuôn mặt non mềm của cô lướt qua cổ áo, mang theo vài phần say đắm...

Hoáắc Doãn Tư lắng lặng nhìn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, chiếc cổ thon dài...

Anh gọi cô một tiếng: “An Nhiên!” An Nhiên ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh: “Sao hôm nay anh lại tới đây?” Hoắc Doãn Tư không trả lời cô.

Anh chỉ là tiếp tục nhìn cô, nhìn cơ thể cô bị chiếc áo khoác của mình che. phủ...

Một lúc lâu sau, anh đi lên cúi đầu xuống.

Anh luồn bàn tay vào trong áo khoác, đầu chạm đầu với cô, giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn: “Áo ấm không? Anh thấy em có vẻ rất thích!”

Anh vừa nói vừa chạm vào eo cô, vuốt ve vòng eo cách một lớp áo sơ mi lụa.

An Nhiên hơi ngửa ra sau, nhưng bị anh kéo trở lại.

An Nhiên thừa nhận, cô bị anh tán tỉnh thành công rồi.

€ó lẽ là vì mới uống rượu, cũng có lẽ là vì tâm trạng không vui, tóm lại đêm nay cô muốn thả bay mình... Cô để mặc cho anh vỗ về, cuối cùng bọn họ hôn nhau.

Môi răng dây dưa, tới tới lui lui, lặp lại mấy lần.

Hoäc Doãn Tư hầu kết lăn lộn, cúi đầu hỏi cô: “Muốn đi đâu?”

Bọn họ đều là nam nữ thành niên, cái loại hiểu biết kia đều có, hơn nữa bọn họ đã từng tiếp xúc thân mật nhiều lần, vậy nên An Nhiên không làm ra vẻ, nhẹ nhàng ôm eo anh, lẩm bẩm: “Đi khách sạn đi!”

“Em chắc chưa?”

Hoäc Doãn Tư lại cúi người hôn cô, hôn rất lâu rất lâu, để cho cô có thời gian đổi ý.

€ó điều, đêm nay An Nhiên muốn thả bay mình, vậy nên cô không gọi anh dừng lại. Bọn họ đi khách sạn năm sao gần nhất... Lúc thuê phòng, An Nhiên dựa

vào trong lòng Hoắc Doãn Tư, áo khoác che phủ khuôn mặt của cô.

Lễ tân nhìn chằm chăm khuôn mặt Hoắc Doãn Tư, còn muốn nhìn cô gái là người nào. Nhưng mà Hoäc Doãn Tư không cho nhìn.

Anh cầm thẻ phòng, dẫn An Nhiên đi vào trong thang máy. Rõ ràng là đã nói đi làm loại chuyện kia, nhưng khi vào thang máy, An Nhiên lại trở nên mất tự nhiên, dựa vào trên vai anh, thở dốc.

Anh hiếm khi dịu dàng săn sóc: “Đi chung cư hay là về biệt thự?”

An Nhiên lắc nhẹ đầu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1982: Tắt điện thoại


Hoắc Doãn Tư vừa lên tiếng, thím Lâm ở đầu dây bên kia liền nghẹn lời. Hóa ra là đang ở bên cạnh ngài Hoắc!

Đương nhiên là An Nhiên không tiện mở lời về loại chuyện kia. Cô nói qua loa: “Gặp trong xã giao.”

Thím Lâm là người từng trải, tất nhiên là biết có chuyện gì.

Bà lanh lẹ nói: “Yên tâm đi, có thím trông Lâm Hi rồi, cô cậu cứ nói chuyện cho xong đi.”

Tắt điện thoại, An Nhiên ngây người ra.

Hoắc Doãn Tư ôm cô từ phía sau, hôn lên cổ mềm mại của cô, nhẹ giọng hỏi: “Đổi ý hả?”

An Nhiên cầm điện thoại, một lúc lâu sau mới hồi hồn lại, lạnh nhạt hỏi: “Anh không gọi điện thoại cho lễ tân sao?”

Hoäc Doãn Tư không trả lời cô. Anh chạm nhẹ vào eo cô, lẩm bẩm: “Lá cùng nhau tắm?”

An Nhiên không đồng ý, đẩy anh: “Đi tắm trước đi!”

Hoắc Doãn Tư ít nhiều gì cũng có chút không nhịn được, hừ nhẹ: “Em để ý nhiều hơn trước đây.”

Ai cũng mới uống rượu xong, có gì phải làm ra vẻ chứ. Anh ôm cô ngồi trên sô pha, hôn môi từng cái một, hơi thở nóng bỏng thỉnh thoảng phả bên tai cô, khiến người động tình: “Trước đây cứ hôn một cái là em không chịu nổi.”

Mái tóc dài xõa tung, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời trong bóng tối, giọng nói khàn khàn: “Rốt cuộc là anh có đi tắm hay không?”

Hoắc Doãn Tư ôm hôn cô rất lâu, vỗ về eo cô, không nói thêm gì, chỉ là trong mắt chứa đầy lòng chiếm hữu của đàn ông đối với phụ nữ.

Anh đi tắm. An Nhiên đi gọi điện thoại cho lễ tân hỏi áo tắm.

Lúc Hoắc Doãn Tư ra ngoài, An Nhiên đang ngồi dựa trên sô pha xem điện thoại, chắc là đang xử lý công việc.

Anh đi chân trần, ôm vòng eo mảnh khảnh của cô từ phía sau. “Đừng gây mất hứng!”

An Nhiên nghiêng đầu hôn môi với anh, hôn được một lúc thì hỏi: “Không phải anh đang tắm sao?”

Cô buông điện thoại, tập trung thân thiết với anh.

Chắc là vì cơ thể bọn họ để không lâu rồi, hoặc là vì bọn họ đã từng rất thất vọng về nhau, nên hiện giờ bọn họ cực kì mãnh liệt...

An Nhiên rất phối hợp.

Lúc Hoắc Doãn Tư ôm cô muốn cô, cô liền ôm cổ anh, trên mặt tràn đầy vẻ say mê, ngẫu nhiên cũng sẽ chủ động đòi hôn...



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1983: Dậy rồi hả?


Hoắc Doãn Tư đứng trước cửa sổ sát đất.

Anh cầm điện thoại, trò chuyện với thư ký Nghiêm: “Hủy bỏ cuộc họp mười giờ sáng, dời sang ngày mai... Còn lại đều không có thay đổi.”

Dứt lời, anh tắt máy, quay người thì thấy An Nhiên đã thức dậy, đang ôm chăn dựa lên đầu giường và ngây người.

“Dậy rồi hả?”

Hoắc Doãn Tư đi qua, xoa nhẹ mái tóc đen xõa tung của cô: “Có đói bụng không? Anh gọi phục vụ mang đồ ăn lên?”

An Nhiên nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Thanh đạm một chút.”

Hoắc Doãn Tư cười khẽ, ngồi bên cạnh giường, cúi đầu gọi điện thoại cho lễ tân, lúc đang gọi còn ôm vai cô, như có như không mà ngắm cô.

Gọi điện thoại xong, anh thấy lòng mình mềm mại, muốn thân thiết thêm với cô.

An Nhiên đè vai anh lại: “Em đi tắm.”

Hoắc Doãn Tư đang khá vui vẻ, không so đo với cô: “Ừ, em chưa ăn sáng, đừng tắm lâu quá.”

An Nhiên nhặt khăn tắm ở cuối giường, nhẹ nhàng khoác lên mình.

Hoắc Doãn Tư không nhịn được ôm chặt cô từ phía sau, nói lời âu yếm nam nữ bên tai cô: “Em của tối qua thật sự khiến người ta khó nhịn.”

An Nhiên cười nhạt.

Lúc tắm, hơi nước trong phòng tắm che phủ mặt kính, cô gõ nhẹ lên đầu mình.

Trai đẹp hại người!

Xúc động là ma quỷ!

Sao tối qua cô lại cảm thấy trống rỗng, rồi cứ dễ dàng mà ngủ với Hoắc Doãn Tư như vậy chứ? Từ thái độ của anh, có thể thấy là anh định tiếp tục lâu dài. Có điều, cô không muốn làm hòa với anh, nói đúng hơn là bắt đầu một lần nữa với anh.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1984: Bên kia


“Danh phận gì?”

An Nhiên giả ngu. Cô cầm tờ báo lên xem, nói: “Tai tiếng chỉ là tai tiếng thôi. Dù sao cũng không chụp được mặt em.”

Hoắc Doãn Tư không chịu buông tha cô.

Tuy rằng anh là đàn ông, nhưng mà anh cũng không phải loại đàn ông quê mùa chuyện gì cũng không biết, nhất là khi anh rất hiểu An Nhiên.

Tối qua cô rất chủ động, đến sáng nay cô hòa nhã hơn nhiều, lại mang theo chút xa cách.

Rõ ràng là cô định ăn không trả tiền!

Hoắc Doãn Tư hỏi cô: “Ngủ cũng ngủ rồi, không chịu trách nhiệm hả?”

An Nhiên uống một ngụm sữa, cười nói: “Em không cần anh chịu trách nhiệm. Chúng ta từng tuổi này rồi, không cần phải làm ra vẻ.”

Hoắc Doãn Tư cũng cười theo, có điều là cười lạnh. Anh gắn từng chữ một: “Anh nói em nên chịu trách nhiệm với anh!”

Vừa trải qua một đêm, An Nhiên không muốn tranh cãi với anh. Cô uống nửa cốc sữa bò, rồi mới nói: “Tối hôm qua anh rất vất vả rồi. Hôm nào em hầm canh dê cho anh bồi bổ.”

Ý của cô rất rõ ràng.

Đối với cô mà nói, chuyện tối qua chỉ là chuyện một lần hai lần thôi.

Nếu không phải bọn họ có con chung, thì bọn họ chẳng khác gì tình một đêm của nam nữ thành niên.

Hoắc Doãn Tư ngả lưng dựa lên ghế, yên lặng mà nhìn chằm chằm cô. Cho dù là hiện giờ, thân thể của anh cũng rất muốn cô. Nhưng mà anh cũng tức giận, thật sự tức giận!

Anh nhìn chằm chằm cô: “Ý của em là xem chuyện tối qua như ngoài ý muốn, đúng không?”

An Nhiên ừ nhỏ một tiếng.

Cô vẫn luôn giữ lý trí, nhẹ giọng nói: “Hoắc Doãn Tư, chuyện giữa chúng ta không phải chỉ ngủ một lần là có thể giải quyết. Chuyện tối hôm qua... thật sự không mang nghĩa gì cả.”

Hoắc Doãn Tư tức giận bật cười.

Anh đứng dậy, đi ra sau lưng cô, cúi người nỉ non bên tai cô: “Vậy ngủ thêm vài lần thì sao?”

An Nhiên vừa định nói không có lần sau thì anh đã buông cô ra rồi.

Tuy rằng trong lòng còn tức giận, nhưng may mà Hoắc Doãn Tư vẫn còn phong độ, cùng cô ăn sáng xong thì gọi điện thoại bảo thư ký Nghiêm cho xe tới đây. Anh vừa nói vừa nhìn An Nhiên: “Ừ, tôi đang ở cùng tổng giám đốc An, mang đồ cho tổng giám đốc An thay, đồ của cô ấy nhăn đến mức không thể mặc được nữa."



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1985: Đúng vậy!


Nếu là trước đây thì anh chắc chắn sẽ kiêu căng bỏ đi.

An Nhiên cảm thấy mềm lòng, ừ một tiếng rồi ngồi ra ghế sau. Sau đó, Hoắc Doãn Tư cũng lên xe.

Thư ký Nghiêm nhịn cười ngồi bên cạnh lão Triệu.

Đôi nam nữ ngồi ghế sau vẫn còn đang tức giận, không chịu nói chuyện với nhau.

Thư ký Nghiêm thấy vậy bèn thảo luận về thời tiết với lão Triệu.

Lão Triệu vừa lái xe vừa cười nói: “Sắp vào mùa mưa rồi, thời tiết cứ như: người trở mặt vậy, buổi sáng còn nắng gắt, đến chiều lại đổ mưa to.”

Thư ký Nghiêm mỉm cười phụ họa: “Đúng vậy!”

Lão Triệu lại bắt đầu lải nhải: “Vậy nên trước khi ra ngoài phải xem dự báo thời tiết. Nếu không thì sẽ bị mắc mưa. Con người một khi bị mắc mưa thì sẽ bị bệnh, bị bệnh thì sẽ bực bội, giống như bà vợ kinh nguyệt không đều, sắp tới thời kì mãn kinh của tôi.”

Thư ký Nghiêm: ....

Tổng giám đốc Hoắc cao quý lạnh nhạt nói: “Bộ phận vận chuyển của công ty rất cần nhân tài như chú Triệu.”

Lão Triệu lập tức câm miệng.

Khoảng mười phút sau, xe đến tập đoàn Hoắc Thị, Hoắc Doãn Tư không xuống xe, cũng không đi mở cửa xe cho An Nhiên.

An Nhiên đã sớm biết cái tính tình của anh. Nhiều năm trôi qua rồi, anh đã làm bố rồi, tính tình của không giảm chút nào. Cô cúi đầu nói: “Tôi xuống xe, cảm ơn tổng giám đốc Hoắc!”

Hoäc Doãn Tư không nhìn cô, trắng trợn nói: “Cảm ơn tôi tối qua giúp tổng giám đốc An giải quyết nhu cầu sinh lý?”

An Nhiên vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

May mà lão Triệu và thư ký Nghiêm đều là người của anh, có nghe cũng giả vờ không nghe.

Cửa xe đóng lại, thư ký Nghiêm than nhẹ: “Tổng giám đốc Hoắc, anh làm

vậy...

Hoäc Doãn Tư vỗ nhẹ cổ tay áo: “Tôi đang tức giậ

Nghe vậy, thư ký Nghiêm nở nụ cười. Tổng giám đốc Hoắc nói tức giận, sao cô lại nghe ra vẻ ngọt ngào trong đó chứ?

Hoắc Doãn Tư thật sự tức giận.

Tối hôm qua có bao nhiêu ngọt ngào thì sáng hôm nay có bấy nhiêu thất vọng.

Trong cuộc họp buổi sáng, không khí trong toàn bộ tập đoàn Hoắc Thị đều rất đè nén, các cổ đông thở cũng không dám thở mạnh.

Buổi chiều.

Hoắc Doãn Tư nhận được điện thoại từ bố ruột.

Hoäc Minh cười nhạo con trai vài câu rồi hỏi: Doãn Tư, con và An Nhiên sao rồi?”

Hoắc Doãn Tư đáp lạnh nhạt: “Thì cũng vậy thôi.”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1986: Anh chợt nghĩ


Thư ký Nghiêm liền đi gọi người.

Một lát sau, Tôn Điềm đi vào. Cô ta mặc một chiếc váy rất nữ tính rất đoan trang, trên tay cầm theo thức ăn... không phải món gì đắt tiền, mà là KFC bán chạy.

“Hoắc Doãn Tư, em biết anh thích ăn cái này.”

Giọng của Tôn Điềm cũng ngọt. Cô ta ngồi trên ghế sô pha, bày đồ ăn ra, dáng vẻ như là muốn ăn bữa cơm cắm trại ngay đây với anh.

Tin tức trên báo khiến nhà họ Tôn cảm thấy không ổn.

Tuy rằng không chụp được mặt của người qua đêm với Hoäc Doãn Tư, nhưng mà dùng chân đi đoán cũng có thể đoán được cô gái kia là An Nhiên.

Tôn Điềm rất khó chịu. Cô ta rất muốn làm vợ của Hoắc Doãn Tư.

Cô ta lau khô nước mắt rồi đi đến đây, còn giả vờ như là đang rất vui vẻ.

Hoắc Doãn Tư buông văn kiện xuống, đi lại sô pha ngồi. Anh đoán là Tôn Điềm điều tra anh, cho răng anh thích ăn mấy thứ này, thực tế thì mấy thứ này là anh ăn cùng An Nhiên.

Không phải là vì thích ăn, chỉ là vì để trêu ghẹo An Nhiên thôi.

Những năm anh và An Nhiên ở bên nhau, bọn họ không ăn KFC, ngược lại thích cái loại vận động mất hồn giống như hôm qua hơn... Hiển nhiên là Tôn Điềm không biết chuyện này.

Hoắc Doãn Tư gảy gảy thức ăn, nói: “Tôi thích An Nhiên.”

'Tôn Điềm không giả vờ nổi nữa, đôi mắt đỏ lên: “Không phải anh đã chia tay với cô ấy sao? Anh còn bảo em đi nhà anh vài lần nữa!”

“Là bố mẹ cô nhờ tôi làm vậy.”

'Tôn Điềm mấp máy môi: “Anh dám nói anh không có ý định lợi dụng em để chọc giận An Nhiên không?”

Hoắc Doãn Tư bình tĩnh nhìn cô ta.

Một lát sau, anh cười khế: “Cô cũng biết là tôi lợi dụng cô để chọc giận cô ấy, sao còn không nghĩ thoáng ra được vậy? Thật ra thì tôi không thích mấy thứ này, mấy năm trước An Nhiên thích ăn mấy thứ này. Tôn Điềm, đi thích người khác đi.”

Anh suy nghĩ mãi mới nói ra một câu mà anh chưa từng nói với An Nhiên.

Anh nói: “Cả đời này tôi đều thua tronng tay cô ấy.”

'Tôn Điềm khóc, khóc rất lớn tiếng...

Hoắc Doãn Tư rất có kiên nhẫn với cô ta, cứ để cô ta khóc, đợi cô ta khóc đủ rồi mới nói: “Trở về đi, sau này đừng tới đây nữa, vậy thì sẽ tốt cho cô, cũng sẽ tốt cho tôi... Bởi vì An Nhiên rất không thích tôi chọc giận cô ấy kiểu như vậy.”

Anh tức giận cô, nhưng lại sẵn lòng thay đổi vì cô.

Nói đến cùng là do anh thích cô!

Tôn Điềm căn môi, rốt cuộc mất phong độ, phất hết đồ ăn trên bàn xuống, khóc lóc chỉ trích anh, giống như một đứa trẻ không giành được món đồ chơi yêu thích.

Hoäc Doãn Tư không nổi giận.

Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy mình quá dễ tính với Tôn Điềm. Chỉ là sau này nghĩ lại, anh mới phát hiện ra là vì anh không để ý cô ta, nên mới không ngại cảm xúc lên xuống của cô ta.

Chờ cô ta làm ầm ï đủ rồi, bị thư ký Nghiêm dỗ dành đi về.

Sau đó, Hoäc Doãn Tư đứng bên cửa sổ sát đất, nói: “Thay tấm thảm khác đi”

Thư ký Nghiêm cười nói: “Con gái ấy mà, tùy hứng một chút cũng bình thường.”

Hoắc Doãn Tư chợt nhớ tới An Nhiên. Lúc đau buồn, lúc tức giận, An Nhiên chưa từng khóc lóc ầm ï như vậy... Cô vẫn luôn sống rất áp lực, áp lực mọi suy nghĩ.

Lúc nhân viên đổi thảm, Hoắc Doãn Tư vẫn còn đang suy nghĩ.

Nhưng anh không có gọi điện thoại cho An Nhiên.

Anh chợt nghĩ, nếu anh cũng giống như Cố Vân Phàm, cho cô thời gian để trưởng thành, sẵn lòng cho cô tự do lựa chọn, thì liệu cô có thay đổi ý định, yêu anh một lần nữa hay không?

Chứ không phải là chuyện một lần hai lần như hiện giờ nữa.

Hoắc Doãn Tư giấu rất sâu tâm tư mình, suốt cả ngày cũng không liên lạc với An Nhiên.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1987: Tóm lại là không được tự nhiên


Yêu cầu của Hoắc Doãn Tư rất hợp tình hợp lý. An Nhiên không tìm thấy lý do để từ chối.

Chỉ là, tối hôm qua bọn họ mới xảy ra quan hệ.

Tóm lại là không được tự nhiên.

An Nhiên đổi giày, đi về phía phòng ngủ: “Tôi đi thăm Lâm Hi.”

Lúc đi ngang bàn ăn, cô cúi thấp đầu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Hoắc Doãn Tư. Đi vào trong phòng ngủ, cô mới phát hiện trái tim mình đang đập thình thịch lên.

Lâm Hi đang ngủ say sưa.

An Nhiên ngồi xuống, ngắm khuôn mặt ngủ say của con trai, mới bình tĩnh hơn một chút.

Phòng ngủ mở cửa, Hoắc Doãn Tư đi vào trong.

An Nhiên muốn nói chuyện, cuối cùng vẫn không nói ra. Thím Lâm còn đang ở trong nhà, cô sợ làm cả hai đều khó coi.

Hoắc Doãn Tư đi đến bên cạnh cô.

Anh hơi cúi người, gần như là kề sát cô. Có điều, anh không làm gì quá mức, chỉ vỗ nhẹ lên khuôn mặt Lâm Hi giống cô, cảm giác ấm áp...

Ngón tay thon dài của anh thỉnh thoảng chạm vào cô.

An Nhiên muốt rút tay lại.

Hoắc Doãn Tư cũng không ngăn cản. Anh cười khẽ bên tai cô: “Tối hôm qua ngủ một đêm với anh, sao nào, sao bây giờ lại có gánh nặng tâm lý? Tối hôm qua cô An phóng đãng lắm mài”

An Nhiên nóng cả mặt.

Nhưng cô không muốn mình ở thế yếu, phản bác: “Chỉ là chuyện thân thể thôi, tổng giám đốc Hoäc vẫn còn nhớ đấy hả!”

Hoắc Doãn Tư thế mà lại gật đầu: “Ừ, anh rất nhớ.”

Hơi thở nóng rực của anh phả bên tai cô, không biết xấu hổ mà nói: “Chúng ta từng tuổi này rồi, ai cũng có nhu cầu, đúng không?”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1988: Cảm ơn thím Lâm


Lúc đi ra ngoài, An Nhiên vẫn còn không hiểu ra sao.

Theo lý mà nói, sáng nay cãi nhau không vui, Hoắc Doãn Tư nên tức giận mới đúng. Sao lúc này anh lại ở trong nhà cô, ăn cơm cùng hai mẹ con cô?

Hoäc Doãn Tư hiếm khi ở lại ăn cơm, thím Lâm rất vui vẻ. Lúc thì múc canh, lúc thì múc cơm, lúc thì gấp sườn dê nướng.

Hoäc Doãn Tư nhìn An Nhiên, rồi mỉm cười nói với thím Lâm: “Dạo này tôi không khỏe, đang định bồi bổ đây.”

'Thím Lâm rất vui vẻ: “Đúng vậy, người ta nói mua đông thích hợp ăn thịt dê để bồi bổ, nhưng mà mùa xuân ăn cũng bổ vậy. Ngài Hoäc, ngài thích ăn thì nhiều thêm đi.”

Hoäc Doãn Tư gật đầu: “Cảm ơn thím Lâm”

Thím Lâm cười không khép miệng lại được. Bà là người từng trải, nhìn một cái là biết ngài Hoắc có ý với An Nhiên. Bà vốn tưởng rằng bọn họ kết thúc rồi, nào. ngờ vòng đi vòng lại cũng về bên nhau.

So với bọn họ, thái độ của An Nhiên rất lạnh nhạt.

Ăn cơm xong, Lâm Hi còn chưa thức dậy, chờ đến gần chín giờ vẫn chưa thức dậy.

An Nhiên ngồi trên ghế sô pha làm việc. Làm xong, cô nhìn Hoắc Doãn Tư đang ngồi xem TV, trên TV đang chiếu mèo và chuột, hừ, anh đúng là ngây thơ.

An Nhiên nói nhỏ: “Đã muộn rồi, anh về trước đi.”

Hoắc Doãn Tư cũng không ăn vạ không đi. Anh đứng dậy đi xem Lâm Hi, rồi cầm áo khoác và chìa khóa xe ra ngoài. An Nhiên đuổi theo: “Để em đưa anh đi.”

Cô thay giày, Hoắc Doãn Tư xuống lầu trước.

Tới lúc An Nhiên xuống lầu, Hoắc Doãn Tư đang dựa bên cạnh xe hút thuốc.

Anh cao ráo, dáng người cũng đẹp, áo khoác đã ném vào trong xe, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi màu xám đậm và quần tây bình thường, nhưng chỉ

cần nhìn thôi cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1989: Anh ta không gọi


Dứt lời, anh lên xe, lái xe đi.

An Nhiên đứng một lát rồi lên nhà. Lúc này Lâm Hi còn chưa thức dậy.

Thím Lâm bưng hạt dưa tới, nói nhỏ với cô: “Thím thấy ngài Hoắc có ý định

kia. Có điều, dù ngài ấy có ý định gì thì chúng ta cũng phải làm cho rõ ràng, ngài ấy cắt đứt với cô gái họ Tôn kia chưa?”

An Nhiên lắc đầu: “Con không biết.” Cô nói tiếp: “Con chưa từng nghĩ tới tương lai. Con và anh ấy...”

Cô định nói là không thích hợp, nhưng mà thím Lâm biết chuyện tối qua, khiến cô ngại nói như vậy.

Sao thím Lâm không hiểu được chứ?

Bà võ võ tay An Nhiên, cười nói: “Vậy phải xem ý của con rồi. À phải rồi, sự nghiệp dạo này của Lâm Bân có tiến triển, ông chủ nó rất coi trọng nó, sáng nay giao cho nó một vụ mua bán lời cao, nó nói sau vụ này có thể kiếm ít nhất bảy con số... Thím thấy tuy rằng nó nói hơi quá, nhưng cũng không quá lắm.”

An Nhiên hỏi thăm kỹ hơn, cũng cảm thấy rất đáng tin cậy. Cô vui mừng thay cho Lâm Bân.

An Nhiên nhìn ra tâm tư của Hoắc Doãn Tư. Cô cho rằng anh sẽ dây dưa cô, không ngờ vài ngày liên tiếp anh đều không xuất hiện. Cô dần dần yên lòng, tập. trung làm việc.

Vấn đề huy động vốn đang rất gấp, An Nhiên yên lặng hai ngày, đang định liên hệ với tổng giám đốc Hứa thì anh Hứa lại đột nhiên đến thăm trước.

An Nhiên ngồi trong văn phòng, thư ký mở cửa đi vào, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc An, có một anh họ Hứa đến đây, nói là muốn hẹn cô ăn cơm.”

Anh Hứa?

An Nhiên xoay bút, đoán ra thân phận của đối phương, khép văn kiện lại, nói: “Cô bảo anh ta chờ ở phòng khách một lát.”

'Thư ký gật đầu, đi ra ngoài.

An Nhiên tìm thử tư liệu của cậu Hứa, làm vài chuẩn bị đơn giản rồi đi gặp người.

Cô mở cửa phòng khách ra, quả nhiên là con trai của tổng giám đốc Hứa. Hôm nay anh ta ăn mặc không chính thức như lần trước, trông có vẻ trẻ tuổi hơn một chút.

An Nhiên nở nụ cười chuyên nghiệp: “Anh Hứa đến đây, sao không gọi điện thoại trước để tôi chuẩn bị tiếp đãi?”

Anh Hứa đứng dậy, cười khẽ: “Tôi sợ nếu tôi hẹn trước thì em sẽ không đồng ý gặp tôi.” Anh ta không gọi cô là “tổng giám đốc An”, cũng không gọi cô là “cô An”, mà gọi là “em”, có vẻ hơi thân mật.

An Nhiên hơi giật mình, có điều vẫn cười đáp: “Sao có thể chứ? Anh là con trai của tổng giám đốc Hứa, là khách quý của tập đoàn Cố Thị chúng tôi, sao có thể không tiếp đón chứ?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1990: Vậy còn nhà họ Tư


An Nhiên cười nói: “Quê tôi ở Hồ Nam.”

Anh Hứa thử hỏi: “Vậy còn nhà họ Tư...”

Anh ta rất thích, cũng rất vừa lòng An Nhiên. Nhưng đàn ông lúc nào cũng thích có thêm điều kiện đi kèm, ví dụ như là nếu An Nhiên có thể tiếp nhận nhà họ Tư thì cuộc hôn nhân sẽ lý tưởng hơn nữa.

An Nhiên cảm thấy rất phản cảm.

Nhưng cô chỉ mỉm cười nói: “Thật ra thì tôi và nhà họ Tư không có quan hệ gì

cả. Anh Hứa khó mà nói thêm gì. An Nhiên nhân cơ hội nói rõ ràng với anh ta: “Cảm ơn anh Hứa coi trọng, nhưng mà tôi tạm thời không có ý định yêu đương kết hôn... Vậy nên tôi chỉ có thể cùng tổng giám đốc Hứa nói chuyện công việc, về phần chuyện khác thì thật sự không thích hợp.”

Mặt mày anh Hứa cứng đờ.

Anh ta bưng trà lên, từ từ uống, cả buổi mới nói: “Em không sợ ảnh hưởng đến huy động vốn khi từ chối tôi hả?”

An Nhiên lạnh nhạt đáp: “Tôi bán mạng cho Gố Thị, chứ không phải bán thân cho Gố Thị.”

Anh Hứa nghe hiểu.

Nói đến cùng thì anh ta vẫn không cam lòng, hỏi lại: Vậy Hoắc Doãn Tư thì sao? Có phải là em còn thích anh ta không?”

An Nhiên không giải thích với anh ta, chỉ nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến công việc.”

Cô vẫn cứ mang thái độ ung dung bình tĩnh.

Anh Hứa biết là không có tương lai. Tuy rằng anh ta cảm thấy mất mát, nhưng anh ta lại có thêm vài phần ấn tượng tốt về An Nhiên.

Cuối cùng, anh ta than nhẹ: “Xem như là chúng ta không có duyên phận.” An Nhiên cười khẽ.

Anh Hứa bị từ chối, không còn tâm trạng ăn cơm, bỏ đi trước.

An Nhiên lại cảm thấy món ăn Hồ Nam ở đây không tệ, định ăn thêm một ít.

Lúc cô đang gọi phục vụ thêm món ăn cô thích, thì bên cạnh có thêm một người ngồi xuống.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Hoắc Doãn Tư.

Hoắc Doãn Tư không đi một mình, mà đi cùng bốn năm vị quản lý cấp cao, nhưng chỉ có một mình anh ngồi xuống.

Anh nhìn An Nhiên: “Hẹn hò với anh Hứa hả?”

An Nhiên nhìn xung quanh, một lúc lâu mới từ từ trả lời: “Hoắc Doãn Tư, anh phái người theo dõi em hả?”

Hoắc Doãn Tư cười khẽ: “Anh không biến thái như vậy, chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi...

Tổng giám đốc Hứa rất thích khoe chuyện, mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho bố mẹ anh, nói là em có hẹn đi ăn cơm với con trai ông ta, anh có muốn không biết cũng khó.”

An Nhiên muốn nổi giận cũng không nổi giận được.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1991: Tôi nghĩ nếu tôi chịu thua


Anh chỉ là rất dịu dàng mà nói: “Tối nay anh đi thăm Lâm Hi. Bữa trưa ăn món cay, em bảo thím Lâm bữa tối nấu thanh đạm chút.”

An Nhiên càng cảm thấy anh không biết xấu hổ. Anh coi nhà cô như nhà mình đây mà!

Nghe anh nói vậy, cô cố ý kéo dài công việc đến hơn tám giờ tối mới về. Cô vốn tưởng rằng Hoắc Doãn Tư còn ở nhà cô, nhưng khi mở cửa đi vào, trong nhà chỉ có thím Lâm, Lâm Hi và Nữu Nữu.

An Nhiên đứng ở cửa nhìn xung quanh. Thím Lâm hỏi: “Nhìn cái gì vậy? Ăn cơm chưa? Thím có để cơm lại cho con.”

An Nhiên lắc đầu: “Con ăn ở công ty rồi. Thím Lâm... Hoắc Doãn Tư có đến đây không?”

'Thím Lâm ngạc nhiên nói: “Không có, sáng nay ngài Hoắc còn gọi điện thoại đến nói là chiều nay phải bay đi công tác một tuần... Sao vậy, ngay cả Lâm Hi cũng biết chuyện này mà con không biết hả? Cái đám đàn ông kia không coi ra gì, không biết báo cho người ta một tiếng gì cả.”

Thím Lâm lải nhải cả buổi.

An Nhiên khó mà nói mình bị người ta chơi. Cô vào nhà thay đồ, chơi một lát với hai đứa nhỏ.

Cho đến đêm khuya vắng lặng, cô thật sự vẫn còn rất tức giận, gửi tin nhắn Zalo cho Hoắc Doãn Tư: Chơi vui không?

Khoảng năm phút sau, cô trừng điện thoại sắp thủng luôn, Hoắc Doãn Tư mới trả lời tin nhắn: Chơi trên giường vui hơn!

An Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận. Mấy năm trôi qua, Hoắc Doãn Tư trở nên mặt dày mày dạn thật đấy.

Cô ném điện thoại sang một bên để đi tắm. Lúc cô đi ra, anh đã gửi thêm một tin nhắn, chỉ có vài chữ đơn giản: Nhớ anh rồi phải không?

Nhàm chán! An Nhiên mặc kệ anh ta!

Hôm sau, cô đi công ty, thư ký báo cáo công việc xong thì hỏi: “Tổng giám đốc An Nhiên, có cần hẹn trước với tổng giám đốc Hứa hay không?”

An Nhiên dựa người sát vào ghế da, xoay nhẹ qua lại vài cái, nói: “Tạm thời không cần. Hiện giờ ông ta đang nổi nóng, sẽ không đầu tư vào công ty chúng ta đâu. Thế này đi, cô đi điều tra các dự án đang trao đổi với Liên Sang trong thời gian qua, xem chúng ta có đối thủ cạnh tranh mạnh nào không.”

Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu có thì chúng ta phải đi tìm nhà đầu tư khác rồi.”

Thư ký gật đầu đi ra ngoài.

Chờ thư ký đi rồi, An Nhiên cầm tư liệu lên xem vài lần.

Cô chợt nhớ đến lời nói của Hoắc Doãn Tư. Anh nói anh có thể đầu tư. Anh nói không có kẻ thù vĩnh viễn. Cô thừa nhận đề nghị của anh rất hấp dẫn. Cô chỉ cần gật đầu là được rồi.

Nhưng cô nghĩ lại, vẫn cảm thấy không được.

Hiện giờ cô đang ngồi ở vị trí tổng giám đốc, kí được với tổng giám đốc Hứa mới là bản lĩnh của cô, mới có thể khiến người khác thật lòng khâm phục. Bảo cô đi dựa vào Hoắc Doãn Tư, thì có là cái gì chứ?

'Tổng giám đốc Hứa làm lơ An Nhiên. An Nhiên cũng làm lơ tổng giám đốc Hứa.

Cuối cùng có một ngày, bọn họ gặp nhau tại sân golf trong một câu lạc bộ tư nhân... là ngẫu nhiên gặp mặt, trùng hợp là có Tư Văn Hùng ở đây.

An Nhiên coi như không thấy anh ta. Cô đi lên chào hỏi tổng giám đốc Hứa.

'Tổng giám đốc Hứa cười ha ha, nụ cười mang ý sắc bén: “Tổng giám đốc An Nhiên, đã lâu không gặp.”

An Nhiên cũng mỉm cười: “Cố tình mời gặp không bằng ngẫu nhiên gặp được. 'Tổng giám đốc Hứa, đã lâu không gặp.”

'Tổng giám đốc Hứa đánh ra một gậy vào quả cầu trắng: “Cô bé này nói khách sáo hay thật đấy... Con trai tôi bị cô từ chối, về nhà không muốn ăn uống mấy ngày liền. Tổng giám đốc An, cô nói phải làm sao đây?”

An Nhiên cười khẽ: “Thì tôi đến đây xin lỗi tổng giám đốc Hứa đây mà.”

Cô gật nhẹ đầu một cái, thư ký liền đưa hợp đồng dự án lại. Một loạt lời nói việc làm khiến tổng giám đốc Hứa mở rộng tầm mắt.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1992: Nếu cô ta thật sự thỏa thuận


An Nhiên bình tĩnh tự nhiên.

'Tổng giám đốc Hứa cầm điện thoại, vốn dĩ khí thế cực kì, nhưng khi khóe mắt thấy dáng vẻ không chút dao động của An Nhiên, cũng không nhịn được có chút sốt ruột.

Chẳng lẽ An Nhiên đã thỏa thuận với nhà họ Hoäc rồi?

Không, không thể nào... Nếu cô ta thật sự thỏa thuận rồi, thì cô ta cần gì phải đến đây tìm mình, chắc chắn chỉ là hư chiêu thôi.

Ha ha, suýt nữa rơi vào bãy cô nhóc kia rồi! Tổng giám đốc Hứa cười nói: “Cô giỏi lắm!” An Nhiên mỉm cười, cầm gậy golf đánh ra một cái.

Cô từ từ nói: “Tổng giám đốc Hứa gọi đi, chắc là sau này tôi ngay cả canh cũng không có húp. Có phải là dạo này tổng giám đốc Hứa rất muốn đầu tư quỹ tiền kia ra ngoài, nhưng mãi mà không đầu tư được? Tổng giám đốc Hứa không cảm thấy lạ hả?”

'Tổng giám đốc Hứa nheo mắt, vẻ mặt thay đổi.

An Nhiên vẫn cứ bình tĩnh như thường: “Tôi muốn hợp tác với tổng giám đốc Hứa, đơn giản là vì đại cục cả thôi. Tôi thân với nhà họ Hoắc, nhưng mà tổng giám đốc Cố cũng đối xử không tệ với tôi. Nếu bây giờ tôi hợp tác với nhà họ Hoäc thì có khác gì vả mặt tổng giám đốc Cố chứ? Vậy nên, cách tốt nhất hiện giờ là hợp tác với tổng giám đốc Hứa. Đương nhiên, nếu tổng giám đốc Hứa không thông cảm cho tôi, thì tôi cũng chẳng còn cách nào.”

Tổng giám đốc Hứa nghiến răng. Hừ, là ông ta xem thường cô nhóc kia!

Cô ta nói thật thật giả giả, ông ta không tin toàn bộ, nhưng cũng cảm thấy có lý.

Cho dù là giả đi, nhưng mà buộc chó sốt ruột chó cũng nhảy tường, huống chỉ là con người?

An Nhiên không còn đường đi, chắc chắn sẽ dựa vào nhà họ Hoắc.

Khi ấy, Hứa Hằng Đại ông ta tính thứ gì, mặt trong mặt ngoài đều không phải người đây mà!

Tổng giám đốc Hứa hoàn toàn tỉnh táo.

Ông ta là người co được dãn được, lập tức cầm gậy golf đi qua, thân thiết nói: “Hầy, chú chỉ đang đùa với con thôi, con đừng cho là thật, không phải thật đâu nhé!”

Thư ký đưa khăn và nước cho ông ta.

Ông ta tự mình mở nắp chai nước đưa cho An Nhiên: “Chuyện góp vốn vẫn còn đường sống mà, đây là cảnh tượng mà chúng ta cùng muốn thấy, tất cả đều có thể bàn lại được.”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1993: Tôi nói bậy đấy


Tư Văn Hùng thấy ông ta trách mình thì cũng nổi giận, thở phì phò nói: “Tôi còn cảm thấy là tôi bị anh lừa nữa đấy! Trước đây tôi cho rằng thằng con nhà anh

rất có lực cạnh tranh, không ngờ mới qua lại là bị loại trừ rồi!”

Tổng giám đốc Hứa tức phát điên lên.

An Nhiên thay đồ xong thì lái xe đi.

Giữa sườn núi, một chiếc siêu xe Rolls-Royce màu đen chặn giữa đường. Nhìn sang người xuống xe, rõ ràng là Tư Văn Hùng.

Ông ta đi đến bên cạnh xe An Nhiên.

An Nhiên mở cửa sổ xe, lạnh nhạt nói: “Ông Tư, ông chặn đường tôi rồi.” Tư Văn Hùng cực kì không vui. Ông ta vừa sinh ra là có thân phận cao quý,

chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy. Nhưng vì ông ta muốn mượn sức An Nhiên, nên phải chịu đựng cho xong.

Ông ta nói với giọng điệu hòa nh 'ố muốn đi thăm Lâm Hi, được không? Nghe chú hai con nói Lâm Hi là một đứa bé cực kì đáng yêu.”

An Nhiên nghe hiểu, nhận cô là giả, muốn Lâm Hi mới là thật.

Chắc là nhà họ Tư không có đứa trẻ nào coi được.

Tay cô hơi run run. Cô cố gắng đè nén cảm xúc, nói nhỏ: “Vậy hả, đáng yêu hay không đáng yêu đều không có liên quan gì đến nhà họ Tư cả. Muốn nói cho ra lẽ, thì thằng bé không mang họ An cũng sẽ là họ Hoắc, tuyệt đối sẽ không mang họ Tư."

Tư Văn Hùng cũng nghe hiểu ý của cô.

Nếu ông ta muốn đoạt con của cô, thì cô sẽ đưa con đến nhà họ Hoắc. Làm vậy thì nhà họ Tư sẽ không thể đoạt được nữa.

Tư Văn Hùng gắn giọng cười. Ông ta đã trà trộn thương giới mấy chục năm, lòng dạ sâu đậm, rất có khí thế. An Nhiên còn rất non nớt khi muốn so với ông ta.

Nhưng mà An Nhiên không sợ. Ông ta là người mà cô không nên sợ, cũng không thể sợ... Cô ngửa đầu nhìn ông ta, không lùi bước một chút nào.

Cuối cùng, Tư Văn Hùng lùi ra sau hai bước.

Sau đó, ông ta lên xe, lái xe ra nhường đường.

An Nhiên đạp ga, lúc này thư kí bên cạnh mới thở phào ra một hơi: “Vừa rồi tôi sợ muốn chết! Ông họ Tư kia hung dữ quá đi! Tổng giám đốc Hứa dễ nói chuyện hơn ông ta nhiều!”

Thư ký hơi do dự: “Tổng giám đốc An, ông Tư kia và cô...”

An Nhiên lạnh nhạt đáp: “Ông ta cung cấp tinh trùng cho mẹ tôi.”

Thư ký: ...

Im lặng một lát, thư ký gượng gạo đổi đề tài và cảm xúc, rất vui sướng mà nói: “Có điều, tên tuổi nhà họ Hoắc dùng khá tốt, có thể dọa được rất nhiều người!”

An Nhiên mỉm cười: “Đúng là dùng khá tốt.”

Thư ký lại do dự một lúc lâu, mới nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: “Vậy tổng giám đốc Hoắc có dùng tốt hay không? Sau hôm hai người qua đêm, cả công ty đều đồn ầm lên, đồn đoán năng lực của tổng giám đốc Hoäc đấy!”

An Nhiên chợt phanh xe lại.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1994: Tiền đến quá nhanh


Sáu giờ tối, hiếm khi cô được về nhà sớm, mới vừa lên xe thì cửa sổ xe đã bị gõ.

Nhìn ra thì phát hiện là Lâm Bân. An Nhiên cười nói: “Anh hai, là anh hả, sao anh lại đến đây?”

Cô vừa nói vừa cúi người mở cửa xe bên kia ra để anh ta lên xe: “Em đi đường vòng đón chị Thục Phân và Nữu Nữu cùng nhau đến nhà em ăn cơm!”

Lâm Bân ngồi lên xe, thoải mái mà nhích người.

Anh ta vỗ vỗ túi tiền phồng to trên eo, nói một cách thần thần bí bí: “Làm gì phải về nhà ăn? Anh phát tài rồi, chị dâu đang dẫn con ở nhà hàng chờ chúng ta. Bây giờ chúng ta đi đón mẹ anh và Tiểu Lâm Hi đến chỗ hai mẹ con bọn họ. Hôm

nay anh mời mọi người một bữa no nê!”

An Nhiên cũng vui vẻ thay anh, đạp ga chạy: “Ok, hôm nay chúng ta ăn bên ngoài!”

Lâm Bân khoác lác suốt cả một đường đi, nói là ông chủ coi trọng anh ta, nói hiện giờ anh ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền, không ra ba năm là có thể mua biệt thự được...

An Nhiên nghe rồi nhắc nhở: “Tiền đến quá nhanh, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Lâm Bân cười cười: “Em yên tâm, anh biết mà.”

Bữa cơm ăn rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, thím Lâm đi theo con trai, An Nhiên dẫn Lâm Hi về nhà.

Tiểu Lâm Hi cực kì vui vẻ: “Chị Nữu Nữu nói là cậu phát tài lớn lắm lắm!” An Nhiên mỉm cười: “Con biết cái gì là phát tài không?”

Lâm Hi chu môi: “Là có rất nhiều rất nhiều tiền, có thể mua rất nhiều rất nhiều món đồ chơi."

An Nhiên gật đầu: “Nói như vậy cũng không sai.” Tiểu Lâm Hi rất vui vẻ.

Cậu bé rất đẹp trai, trắng trắng mềm mềm, mặc một chiếc yếm đi loạng choạng, vô cùng đáng yêu.

Nhưng mà cậu bé mới chỉ đi vài bước, đã bị người ta xách cánh tay lên, ôm đến trước một chiếc xe màu đen.

Người kia cung kính nói: “Ông Tư, chính là đứa bé này!” An Nhiên ngây người.

Cô lao lên phía trước, nhưng lại bị hai gã đồ đen chụp cánh tay lại, không dám đánh cô, chỉ là giữ chặt cô, đồng thời nhỏ giọng nói: “Cô Hai, đắc tội rồi.”

An Nhiên đoán ra được là ai.

Cô hét về phía trong xe: “Tư Văn Hùng, ông có tư cách gì đi đoạt Lâm Hï? Ông tuyệt hậu thì có liên quan gì tôi? Tôi nói cho ông biết, ông nằm mơ đi!”

Cửa sau xe mở ra, Tư Văn Hùng xuống xe, theo sau là Tư Văn Lễ. Tư Văn Hùng liếc An Nhiên một cái. An Nhiên cũng trừng lại ông ta một cái.

Tư Văn Lễ mặt mày bất đắc dĩ mà khuyên nhủ: “Anh Hai, anh cho An Nhiên thêm một ít thời gian đi, anh làm vậy là không ổn đâu.”

Tư Văn Hùng bế Tiểu Lâm Hi bằng một tay.

Ông ta có ngoại hình cao to, khí thế uy nghiêm, Tiểu Lâm Hi thấy ông ta như là thấy Hắc Diêm vương, đôi môi run run, rồi khóc òa lên.

Bé trai trằng nõn rơi nước mắt trông có vẻ rất non nớt. Tư Văn Hùng không thích kiểu yếu đuối như vậy.

Ông ta trầm giọng nói: “Thích khóc vậy thì sao có thể làm thành chuyện lớn được? Con trai phải đội trời đạp đất, từ ngày mai con phải đi theo ông học.”

Lâm Hi không chịu.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1995: Đại quái thú!


Ông ta muốn một đứa trẻ có thể thừa kế nhà họ Tư. Ông ta muốn tự mình dạy dỗ Lâm Hi.

Lâm Hi ngây người cả buổi rồi chợt khóc lớn lên: “Đồ xấu xa! Đại quái thú! Bố con là Ultraman, chuyên môn thu thập đại quái thú, bố con sẽ cho nổ tan tành ông!”

Tư Văn Hùng không tức giận, ngược lại còn cười nói với An Nhiên: “Xem đi, thằng bé rất hung dữ, trong xương cốt vẫn chảy dòng máu nhà họ Tư chúng ta.”

“Không có!”

An Nhiên khẳng định: “Thăng bé không hề giống ông! Nếu ông muốn bắt thằng bé thì tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!”

Tư Văn Hùng nặng nề nở nụ cười.

Lúc này, trên đầu bọn họ có tiếng máy bay trực thăng, cánh quạt quay cuốn làn gió phát ra tiếng rầm rú. Tư Văn Hùng ôm Lâm Hi lùi ra sau, nói với An Nhiên: “Bố sẽ đưa nó ra nước ngoài. An Nhiên, bố cũng không muốn hai mẹ con con chia la, con có thể đi theo bố.”

An Nhiên mấp máy môi, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.

Sắc mặt cô trắng bệch, không còn chút máu.

Tư Văn Lễ không nhìn được nữa, khuyên: “Anh Hai, từ từ thôi.”

'Tư Văn Hùng cười lạnh: “Vậy mày biến một đứa nhỏ ra cho tao?”

Tư Văn Lễ nhẹ nhàng lắc đầu.

An Nhiên run rẩy cả người, liều mạng muốn giấy ra, lại bị người ta giữ chặt.

Lâm Hi gào thét gọi bố.

“Bố ơi, cứu Lâm Hi đi! Lâm Hi không muốn xa mẹ... Hu hu, Lâm Hi cũng không muốn xa bố, Lâm Hi thích bố nhiều nhiều lắm! Bố mau tới đánh quái thú đi! Hu hu hu..”

Tư Văn Hùng có chút không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Ông không phải quái thú. Ông là ông ngoại của con, sau này con phải gọi ông là ông ngoại!”

Lâm Hi khóc kêu: “Con không gọi! Ông là mặt Bao Công, là quái thú xấu nhất trong các loại quái thú!”

Lúc tình cảm thảm thiết nhất, lúc Tư Văn Hùng định ôm Lâm Hi đi, lúc máy bay trực thăng đã mở cửa...

Một giọng nói vang lên trong bóng đêm: “Chú Tư muốn dẫn con trai tôi đi, có hỏi ý của người bố trên mặt sinh vật học là tôi chưa? Nếu chú chưa hỏi thì phải coi lại rồi.”

Tư Văn Hùng giật mình.

'Tư Văn Lễ cũng giật mình.

An Nhiên khó tin mà nhìn ra sau, thấy Hoắc Doãn Tư đi một mình ra khỏi bóng đêm, trong tay cầm theo cây búa nhỏ vốn có trong xe.

Tư Văn Hùng cười lạnh: “Chỉ dựa vào nó mà muốn đoạt lại người hả?” Lâm Hi vừa khóc vừa gào: “Bố mau biến thân nổ chết ông ta đi!”

Hoắc Doãn Tư cười trấn an Tiểu Lâm Hi, rồi quay sang nhìn An Nhiên. Cô nước mắt đầy mắt nhìn chằm chằm anh, giống như là sợ anh biến mất.

Hoắc Doãn Tư bước nhanh lên, trước khi mọi người kịp phản ứng, túm đầu tóc của phi công, gõ một cái sau ót gã, rồi kéo gã ra ngoài, ném xuống đất.

'Tư Văn Hùng tức điên: “Hoắc Doãn Tư!”

Hoắc Doãn Tư ném cây búa xuống, phủi phủi bàn tay, cười lạnh: “Tôi chưa động đến một sợi lông của chú Tư nữa, sao chú Tư lại tru lên vậy? Xem ra năm xưa Lục Thước chưa đánh sợ nhà họ Tư, vậy nên chú mới cho rằng chú có thể khiêu khích nhà họ Hoắc!”

Tư Văn Hùng cười lạnh: “An Lâm Hi đang ở trong tay tôi!”

“Là Hoắc Lâm HiI”

Hoäc Doãn Tư đứng thẳng người, nhìn Tư Văn Hùng: “Chú Tư muốn bí quá hóa liều hả? Chú đi được không? Không chỉ là không có người lái máy bay trực. thăng, mà chú vừa đi thôi, ngay sau đó tôi có thể tống cổ Tư Văn Lễ vào tù. Với hệ thống luật sư nhà họ Hoäc, Tư Văn Lễ không ngồi tù đủ hai mươi năm là không ra được. Tiếp theo, tôi sẽ thâu tóm toàn bộ sản nghiệp nhà họ Tư. Khi ấy, dù chú Tư có bồi dưỡng được Lâm Hị, thì chú phải cho thằng bé kế thừa cái gì? Trong tay. chú chẳng còn gì cả!”

'Tư Văn Hùng nghẹn họng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1996: An Nhiên đạt được tự do


Nghe Lâm Hi hỏi, cơ thể Hoắc Doãn Tư cứng đờ, cả buổi vẫn không trả lời.

Tiểu Lâm Hi dường như đã nhận ra gì đó, dùng đôi tay bụ bãẫm ôm chặt bố mình, sốt ruột nói: “Bố đừng sợ.”

Hoäc Doãn Tư nở nụ cười, cười khiến lồng ngực rung rung, Lâm Hi sợ nhột, vặn vẹo cả người, dù vậy cũng không nỡ buông tay ra.

Trẻ con chưa hiểu chuyện. Nhưng mà cậu bé biết là bố thích cậu bé. Lâm Hi cũng thích bố!

Một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư nói với giọng khàn khàn: “Nhãi ranh, làm bố sợ muốn chết!”

Lâm Hi ôm chặt bố hơn nữa, ghé hết cả người nhỏ nhắn lên vai bố. Rõ ràng cậu bé mới là người sống sót sau tai nạn, nhưng lúc này cậu bé lại đi an ủi người lớn: “Bố đừng sợ, Lâm Hi sẽ bảo vệ bố.

Dứt lời, cậu bé cầm súng bắn nước chỉ về phía Tư Văn Hùng. Cách vài bước, An Nhiên nhìn hai bố con trong bóng đêm, đôi mắt ngấn nước.

Tư Văn Hùng giống như gà trống thua trận, đi đến bên cạnh An Nhiên, trâm giọng nói: “Con thật sự không muốn quay về nhà họ Tư hả? Chỉ cần con trở về, nhà họ Tư đều là của con hết!”

An Nhiên đạt được tự do.

Cô đứng trong gió đêm, nhìn chằm chằm người đàn ông đã già nua trước mắt, lạnh giọng nói: “Có lẽ trước đây mẹ tôi cũng nghe những lời nói dễ nghe của ông, cuối cùng kết cục là sao? Tư Văn Hùng, tôi và ông vĩnh viễn không thể nào. yên ổn qua lại với nhau được. Tôi không hề muốn, cũng muốn không nổi những thứ mà ông có.”

'Tư Văn Hùng nhìn chằm chằm cô một cái.

Cuối cùng, ông ta bảo Tư Văn Lễ thu dọn cục diện rối rằm, còn mình thì lên xe đi trước...

Lúc ngồi trên xe, ông ta nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của An Nhiên và thái độ căm ghét của Lâm Hi đối với ông ta, ông ta không hiểu tại sao lại như vậy. Tư Văn Hùng ông ta có quyền có thế, lại nói An Nhiên đáng lẽ ra phải ngây thơ khờ dại giống như mẹ cô, mà mẹ cô lại rất yêu ông ta, còn cô lại không muốn thấy mặt ông ta.

Tư Văn Hùng cực kì thất vọng.

Tư Văn Lễ bị bỏ lại thu dọn qua loa rồi quay đầu nhìn.

Tiểu Lâm Hi đang ở trong lồng ngực An Nhiên khóc huhu... Còn An Nhiên thì chạm vào khuôn mặt cậu bé, liên tục vuốt lưng cậu bé.

Rốt cuộc thì Tư Văn Lễ cũng có cảm tình không bình thường với nhà họ Hoắc.

Anh ta than nhẹ một tiếng, nói với Hoäc Doãn Tư: “Tôi xin lỗi về chuyện hôm nay. Anh cả tôi cũng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.”

Hoắc Doãn Tư không hề thông cảm, nói với giọng điệu lạnh băng: “Nhà họ Tư sắp tuyệt hậu là có thể đoạt con người khác hả?”

Tư Văn Lễ sờ sờ cái mũi.

Hiện giờ Hoäc Doãn Tư không muốn để ý đến anh ta. An Nhiên và Lâm Hi đều bị sợ hãi. Hiện giờ anh chỉ muốn dẫn bọn họ đi.

Anh đi đến bên cạnh An Nhiên.

An Nhiên còn ôm Tiểu Lâm Hi. Tiểu Lâm Hi ghé lên người mẹ, nước mắt lưng tròng nhìn sang bố.

Hoắc Doãn Tư xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói: “Vê nhà thôi!” An Nhiên mím nhẹ môi.

Lâm Hi bỗng nhiên ôm chặt cổ cô. Cậu bé đang cực kì yếu ớt, thút tha thút thít nức nở: “Con sợ có người xấu nữa!”

Trên lầu tối đen, rất là đáng sợ. An Nhiên dỗ dành cả buổi cũng không dỗ dành được.

Cuối cùng, Hoắc Doãn Tư ôm cậu bé, nhìn về phía An Nhiên với ánh mắt sâu thẳm: “Đi nhà anh?”

An Nhiên định hỏi ở chỗ nào, rồi lại cảm thấy không cần thiết phải hỏi.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1997: Đi chung cư gần công ty đi


Anh ta thấy Doấn Tư bảo vệ An Nhiên. Anh ta cũng đã từng thích một người như vậy. Có điều, anh ta không có gan đi tranh đoạt. Khi ấy, anh ta cảm thấy là mình yêu không nhiều. Chỉ là vài chục năm qua đi, anh ta mới cảm thấy... không phải là thành toàn, mà là bỏ lỡ.

Tư Văn Lễ móc thuốc lá trong túi áo, không móc ra được gì, mới chợt nhớ là mình đã hứa với vợ là cai thuốc. Anh ta cười khổ, đi chậm về phía xe.

Bên kia, Hoắc Doãn Tư mở cửa xe, ôm Lâm Hi ngồi ghế sau.

Vẫn là chiếc Bentley kia.

An Nhiên lên xe, còn không yên tâm mà quay lại nhìn, thấy Tiểu Lâm Hi đang ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực bố, hô hấp ổn định, mặt mày cô vô thức trở nên dịu dàng.

Hoắc Doãn Tư cũng đang nhìn cô.

Anh nói: “Đi chung cư gần công ty đi!”

An Nhiên không suy nghĩ gì nhiều, ừ một tiếng rồi đạp ga.

Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng dưới tòa nhà Đại Hạ. An Nhiên xuống xe đi theo Hoắc Doãn Tư...

Lâm Hi đang dựa trong lòng ngực bố chơi súng bắn nước, nhưng vẫn có thể thấy là cậu bé đã rất mệt mỏi rồi.

An Nhiên vuốt ve mặt cậu bé.

Lâm Hi mở to mắt, nhẹ giọng gọi mẹ. An Nhiên cởi áo khoác khoác lên người cậu bé, nói: “Mau ngủ đi!”

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô, trai đơn gái chiếc và một đứa con chung của bọn họ.

An Nhiên có chút mất tự nhiên.

Hoäc Doãn Tư cười dịu dàng. Anh chợt đặt tay sau cổ An Nhiên, vuốt ve cô như là vuốt ve mèo con.

Thân thể An Nhiên run lên.

Cô muốn né tránh, nhưng sát sau lưng là vách thang máy, không thể nào né tránh được. Bàn tay ấm áp chạm vào làn da, khiến cô cảm thấy lỗ chân lông mình như muốn nổ tung... giống như là dùng dao cùn giết người vậy.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1998: Cô ngẩng đầu lên


An Nhiên quay mặt đi.

Hoắc Doãn Tư vỗ vỗ cô: “Đi đun nước nóng đi. Anh ôm Lâm Hi đi ngủ.” An Nhiên không kịp nghĩ nhiều, gật đầu đi phòng bếp.

Hoắc Doãn Tư ôm con trai đi vào phòng ngủ chính. Trên chiếc giường cực kì lớn trong phòng... Lâm Hi nằm giống như là một con thú nhỏ yếu.

Hoắc Doãn Tư rất ít chăm sóc trẻ con, nhưng lại rất thành thạo. Anh cởi giày cởi áo khoác cho cậu bé, rồi ôm cậu bé dỗ dành rất lâu. Lâm Hi dựa vào trong lòng ngực anh ngủ thiếp đi... khuôn mặt trắng nốn dần dần hồng

hào, trông khỏe mạnh lại đáng yêu.

Hoäc Doãn Tư nhìn một lát rồi cẩn thận đặt cậu bé vào trong chăn, cuối cùng vân không nhịn được hôn thêm vài cái.

An Nhiên đun nước, rót một cốc nước ấm, bưng vào trong phòng ngủ.

“Ngủ rồi hả?” Cô nhìn khuôn mặt ngủ say của Lâm Hi, nhỏ giọng hỏi.

Hoắc Doãn Tư ừ một tiếng.

Anh kéo An Nhiên ôm vào trong lòng ngực. Cô ngồi trọn trong lòng ngực anh, ngửi mùi hương cơ thể anh... Chắc là anh có xã giao, trên người có mùi rượu vang nhàn nhạt, hòa trộn với mùi thơm của riêng anh, rất là dễ ngửi.

An Nhiên muốn giấy ra, nhưng chỉ giấy nhẹ rồi thôi.

Hoäc Doãn Tư ôm vòng eo thon của cô bằng bàn tay to của mình.

Anh nói với giọng trầm thấp: “Không sao rồi!”

An Nhiên chợt run rẩy cả người. Cô không phải không sợ hãi. Cô chỉ là đang đè nén sợ hãi... Nếu không phải Hoắc Doãn Tư trở về trước thì chắc là cô và Lâm Hi đã bị Tư Văn Hùng đưa ra nước ngoài và bị nhốt cả đời rồi.

“Hoắc Doãn Tư...” Cô ngẩng đầu lên, không biết nên nói cái gì.

Hoắc Doãn Tư cũng im lặng.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1999: An Nhiên có chút xấu hổ


Khuôn mặt An Nhiên bị bắn nước. Cô vô thức lùi ra sau, vừa lúc ngã vào trong lòng ngực Hoắc Doãn Tư.

Cô hoảng hốt tránh ra, nhưng vòng eo lại bị người ôm chặt.

Hoắc Doãn Tư ghé vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Lại muốn nữa hả?”

An Nhiên đỏ mặt nói không ra lời.

Hoắc Doãn Tư không phải muốn làm, thân thể là muốn làm, nhưng trong lòng lại chỉ muốn ôm cô, dù vậy vẫn cứ trêu ghẹo cô: “Lần trước đã nói rồi, em của bây giờ thật sự khiến người ta khó nhịn được.”

“Đừng nói nữa!” An Nhiên nỉ non. Cô quay người dựa lên vai anh, lẩm bẩm: “Hoắc Doãn Tư, anh đừng nói nữa.”

Dưới tấm chăn mỏng là hai thân thể ôm chặt nhau, một sự thân mật khó tả thành lời.

Hoắc Doãn Tư cúi đầu, chiếc mũi cao dụi dụi mặt cô, dụi đến mức cô không chịu nổi mà vùi đầu vào trong ngực anh.

Một lát sau, anh nhỏ giọng hỏi cô: “Lần này vẫn chỉ là chuyện một lần hai lần thôi sao?”

An Nhiên có chút xấu hổ.

Không ngờ Hoắc Doãn Tư cũng không buộc cô trả lời. Anh chỉ nhẹ nhàng xoa eo cô, cúi đầu ngậm môi cô, hôn cô rất lâu rất lâu.

Một lát sau, anh khàn giọng nói: “Dọn đến đây đi!”

An Nhiên dựa vào trong lòng ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, rõ ràng là rất mệt nhưng lại không ngủ được.

Cô đang suy nghĩ về tương lai của Lâm Hi. Một khi nhà họ Tư chưa từ bỏ ý định là Lâm Hi sẽ chưa được an toàn.

Nếu Lâm Hi mang họ Hoắc thì...

Khóe mắt An Nhiên hơi ướt. Cô có chút khổ sở và không nỡ. Cô nhẹ nhàng ôm Lâm Hi, ôm thân thể bé nhỏ ấm áp kia vào trong lòng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2000: Cô vẫn không nỡ


Hoắc Doãn Tư đứng trước cửa. Anh đã ăn mặc ngay ngắn gọn gàng, nhìn An Nhiên như rùa đen rút đầu trên giường, cười khẽ nói: “Dậy rồi hả? Đi ăn sáng đi!”

An Nhiên ngồi dậy, ôm chăn, nói: “Sao không gọi em dậy sớm một chút?” Hoắc Doãn Tư trả lời từ tốn: “Sợ em mệt.” An Nhiên cạn lời.

Hoắc Doãn Tư dịu dàng nói: “Anh gọi điện thoại cho thư kí của em, giúp em xin nghỉ nửa ngày rồi.”

An Nhiên nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cuối cùng nằm lại trên giường, nhìn trân nhà mãi mà không chịu ngồi dậy...

Lúc này, cô thật sự là eo đau lưng đau.

Hoắc Doãn Tư ngồi xuống bên cạnh cô, kéo chăn trên mặt cô ra, nhẹ giọng nói: “Không đi làm cũng phải ăn cơm. Chờ lát nữa anh theo em đi chung cư bên kia dọn đồ qua đây. Nơi đây rộng rãi hơn, Lâm Hi cũng sẽ thoải mái hơn.”

Nếu là bình thường thì An Nhiên chắc chăn là sẽ không đồng ý.

Nhưng lần này, cô không hề phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

Hoäc Doãn Tư vuốt nhẹ mặt cô, nói rất dịu dàng: “Đi rửa mặt đi, phòng đồ có đồ của em.”

An Nhiên muốn ngồi dậy, nhưng trên người chỉ mặc áo sơ mi của anh. Cô không nhịn được mà ngại ngùng.

Hoäc Doãn Tư vuốt nhẹ ngón tay lên khuôn mặt cô, cười khế: “Đâu phải là chưa từng xem.”

“Không giống nhau!”

An Nhiên vừa dứt lời, trong phòng khách truyền đết con sủa, Hoắc Doãn Tư võ vỗ cô: “Anh đi xem Lâm Hi.”

ếng gọi như là tiếng chó

An Nhiên không yên tâm, cũng đi theo xem.

Trong phòng khách, Lâm Hi ngồi trên giường, trên giường bày ra vài thứ rơi ra từ trong một chiếc hộp nhỏ.

Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Một tờ hóa đơn cũ phát vàng.

Tiểu Lâm Hi nhặt tờ hóa đơn lên. Cậu bé không biết chữ, chỉ lật xem xem, rồi định gấp thành máy bay giấy.

Hoắc Doãn Tư đến gần.

Hóa đơn là hóa đơn thuốc tránh thai mà An Nhiên từng mua. Anh vẫn luôn cất giữ.

Lâm Hi ngồi xoạt đôi chân nhỏ, vừa gấp máy bay giấy mà mình thích, vừa hỏi: “Bố ơi, đây là gì vậy ạ?”

An Nhiên cũng thấy hóa đơn. Cô nhìn sang Hoắc Doãn Tư, không khí lập tức trở nên là lạ.

Hoắc Doãn Tư than nhẹ một tiếng.

Anh làm sao có thể nói với con trai rằng nếu cái thứ mua trên hóa đơn có tác dụng thì con trai con đã không tồn tại rồi.

Có điều, Lâm Hi lấy ra nó cũng tốt, không cần phải tiếp tục cất giữ nó nữa.

Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu nhìn An Nhiên, nói nhỏ: “Em đi rửa mặt đi. Anh trông con cho.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top