Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1941: Anh biết!


Nếu không phải có Lâm Hi, những thứ khách sáo này bọn họ cũng không cần phải có. An Nhiên khẽ gật đầu một cái.

Cô cũng không về ngay mà chậm rãi uống hết ly cà phê, giữa ngày cuối năm mà Hoäc Doãn Tư lại gọi cho cô một ly cà phê đá, đủ để tỏ rõ mọi thứ.

Cô cũng không phải người kiểu cách, đã chia tay rồi cũng chẳng trông mong vào sự quan tâm của người đàn ông nữa. Thân phận của cô trong lòng Hoäc Doãn Tư chẳng qua chỉ là mẹ của Lâm Hi mà thôi. Lúc đi về, toàn thân An Nhiên lạnh như băng...

Thế nhưng nếu hỏi cô có hối hận hay không thì là không, hai người không cùng tần số nếu thật sự kết hôn sẽ cãi vả mỗi ngày, càng tạo cho Lâm Hi tổn thương lớn hơn mà thôi.

Lúc về căn hộ, dì Lâm đã dẫn Lâm Hi về. Ngoại trừ bọn họ còn có Lâm Bân, chị dâu Thục Phân và con của hai người nọ, cả nhà vừa nói vừa cười trông rất náo nhiệt. An Nhiên mở cửa ra thì sửng sốt.

Hồi lâu cô vẫn chưa tỉnh hồn lại, cuối cùng dì Lâm vừa nhặt rau vừa mất tự nhiên nói: “Không phải lần trước cô cho con của dì vay tiền sao? Nó kiếm về được không ít tiền, chặn được vài lỗ thủng, sau đó đón chị dâu và đứa nhỏ về sống cùng.”

An Nhiên cười nhạt, gọi anh trai chị dâu.

Đứa nhỏ nhà Lâm Bân là một bé gái chừng bảy tám tuổi, trông rất nghiêm chỉnh, hơi xấu hổ và nhút nhát nhìn An Nhiên... An Nhiên bước đến, khom người lấy một bao lì xì ra: “Gọi cô đi, cô cho con.”

Dì Lâm cười nói: “Lớn vậy rồi mà còn đùa trẻ con.” Thế mà cô bé lại kêu “cô” thật to rõ, bởi vì cô bé cũng thích cô xinh đẹp này, cô ăn mặc cũng thật đẹp, còn thơm nữa. An Nhiên đưa bao lì xì cho cô bé, sờ đầu nhỏ của cô bé.

Lâm Hi cũng bám dính lấy, lẽo đếo theo sau chị gái.

Trẻ con dắt nhau đi chơi, An Nhiên thay quần áo rồi giúp dì Lâm nấu cơm, Lâm Bân thì quen cửa quen nẻo đi xem tivi, vợ hắn thì lại cẩn thận dè dặt ngồi bên cạnh An Nhiên, không nói gì nhiều

Hồi lâu sau dì Lâm mới lên tiếng: “Cậu Hoắc vừa mới mang đồ Tết sang, đồ dùng và thực phẩm trong bếp đều là ngài ấy mang. đến, người có thân phận như thế mang mấy thứ này lên tầng cũng thật là làm khó rồi.”

An Nhiên gật đầu: “Mới vừa đụng mặt.”

Dì Lâm nhìn sắc mặt của cô cũng biết cuộc gặp gỡ không được vui vẻ, không khỏi thở dài: “Cô và ngài ấy đều là người kiêu ngạo, rõ ràng đôi bên có tình cảm nhưng lại không chịu bỏ thể diện xuống.”

An Nhiên cũng không tiện kể những chuyện trên thương trường cho dì Lâm nghe. Hoäc Doãn Tư không hề chừa đường lui cho cô. Từ lúc cậu hớt tay trên dự án với Trung Thiên thì Cố Thị và tập đoàn Hoäắc Thị đã kết thù không đội trời chung rồi!

Tình cảnh của An Nhiên rất vi diệu, hoặc là rời khỏi Cố Thị ở bên cạnh cậu, nếu không cứ ở lại Cố Thị thì cô cũng không tiện dính dáng tình cảm gì với Hoắc Doãn Tư.

Dì Lâm lại lấy con trai và con dâu ra làm ví dụ: “Cô nhìn thăng nhóc Lâm Bân và chị dâu Thục Phân cãi vả náo loạn thế nào, không phải bây giờ vẫn rất tốt sao.”

An Nhiên cười khế.

Chị dâu Thục Phân đỏ mặt, Lâm Bân bước đến ôm vợ: “Nhìn mẹ làm khó con dâu này, người ta là người thành thật đấy.” An Nhiên nhân cơ hội nói: “Vậy anh làm việc chăm chỉ vào, để chị dâu và đứa nhỏ được sống thật tốt.”

Lúc này Lâm Bân đã quay đầu, rất cảm kích An Nhiên.

Hảẳn nghẹn giọng: “Anh biết!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1942: Cũng không mất mát gì!


An Nhiên tiễn cả nhà Lâm Bân về, lại muốn giúp dì Lâm dọn dẹp thì bị dì cản lại: “Cô mới về thì đi nghỉ đi! Để dì dọn cho.” An Nhiên do dự một chút rồi hỏi: “Dì Lâm có muốn sống cùng anh không? Bây giờ anh đã thay đổi, khác trước rồi. Nói sao thì dì Lâm cũng là mẹ ruột người ta, cô cũng không tiện chiếm mãi.

Dì Lâm nhanh nhẹn dọn dẹp, nói: “Dì đã thương lượng với chị dâu cô rồi! Anh cô ra ngoài kiếm tiền, chị dâu cô chăm sóc nhà cửa. Lâm Hi thì không thiếu dì được, thằng bé còn nhỏ quá dì cũng không yên tâm giao cho người ngoài.”

An Nhiên rất cảm kích.

Cô cũng không phải người không biết điều, nghĩ ngợi một lát rồi nói với dì Lâm: “Mỗi tháng tôi sẽ đưa dư hai mươi ngàn, dì đưa bù cho chị dâu, như vậy cũng đỡ đần được chút, trẻ con tuổi này đang cần lớn mà.”

Dì Lâm vỗ về tay cô, cuối cùng vẫn không từ chối.

Nói xong những chuyện này, dì lại lặng lẽ hỏi An Nhiên: “Cô và cậu Hoắc thật sự không còn cơ hội?”

An Nhiên gật đầu: “Không còn nữa! Trước đây là do tôi quá kích động.”

Dì Lâm an ủi cô: “Cũng không mất mát gì! Cậu Hoäc trông cũng đẹp.”

An Nhiên: ...

Cô quay về phòng ngủ, Lâm Hi đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi, thấy mẹ vào thì giang hai tay, nũng nịu đòi mẹ ôm. Đến lúc này An Nhiên mới có thể ôm con trai một cái thật chặt.

Một tháng không gặp, có ôm hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Sang năm Lâm Hi cũng sắp lên mẫu giáo rồi, bình thường An Nhiên cũng sẽ đọc một ít sách truyện cho cậu bé nghe, cô theo thói quen kéo tủ đầu giường ra thì chợt nhớ đến chiếc nhãn kim cương lần trước bỏ vào.

“Bố lấy đi rồi!” Tiểu Lâm Hi nói thật to rõ.

An Nhiên tỉnh hồn nhìn Lâm Hi, Tiểu Lâm Hi còn nhỏ tuổi nhưng ăn nói rất rõ ràng: “Lâm Hi thấy thì đưa cho bố, bố bỏ túi mang đi rồi."

An Nhiên không nói gì, chỉ hôn con trai một cái.

Tiểu Lâm Hi ngoan ngoãn ngồi trong lòng nghe cô kể chuyện cho mình, một lát lại kéo tay mẹ: “Mẹ đọc sai con, không phải ba chú thỏ con.”

An Nhiên cúi đầu cạ vào con trai trong lòng Cô dịu dàng nói: “Thế để mẹ đọc lại lần nữa”

Thế nhưng Lâm Hi không chú tâm vào câu chuyện mà tựa vào lòng mẹ, nhỏ giọng hỏi: “Có phải sau này Lâm Hi sẽ có mẹ mới không?”

“Hả?”

Thằng nhóc rất thân thiết với cô, mềm nhữn nói: “Lần trước ở nhà ông nội, ông nội và bố cãi nhau dữ dội lắm, ông nội mắng bố nói là trong nhà có người rồi còn ra ngoài lêu lỏng, muốn lấy vợ hai hay sao? Mẹ... có phải bố sắp tìm mẹ mới cho Lâm Hi hay không?”

An Nhiên đoán chắc là Hoäc Doãn Tư có bạn gái mới.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1943: Có hơi lạnh


Đến khi dỗ Lâm Hi xong, An Nhiên mới tựa đầu vào giường, khẽ vuốt ve gương mặt con trai. Đúng là càng lớn càng giống Hoäc Doãn Tư! Cô rón rén vọt đi tắm rồi nằm bên cạnh Lâm Hi, suy tính cho tương lai

Cô dự định sang năm sẽ đổi nhà mới, một căn hộ bốn phòng ngủm còn căn hộ hiện tại thì bán giá thấp lại cho Lâm Bân, cũng coi như cô đang báo đáp dì Lâm.

Điện thoại di động reo lên.

Nhìn thì thấy là Hoäc Doãn Tư gọi đến, An Nhiên do dự một lát rồi vẫn nhận: “Chuyện gì?”

Cô bước xuống giường, đi ra ban công lộ thiên trong phòng ngủ.

Có hơi lạnh.

Giọng Hoäc Doãn Tư nhàn nhạt: “Đêm ba mươi tôi muốn đến đón Lâm Hi, bên cô có tiện không?”

An Nhiên cứng đờ.

Thật ra thì cô cũng biết, từ khi Hoäc Doãn Tư biết đến sự tồn tại của Lâm Hi thì cô không có cách nào ngăn cản cậu đến gặp. Lâm Hi, huống chỉ hiện tại hai người họ còn cùng nhau nuôi con, cô đảo mắt suy nghĩ một lát rồi nói: “Được thôi! Bốn giờ chiều được không?”

Cô dùng giọng điệu như lúc làm việc.

Bầu không khí vô cùng vi diệu.

Hai đầu điện thoại chỉ có tiếng hít thở, qua hồi lâu, Hoäảc Doãn Tư mới nói nhỏ: “Xế chiều bốn giờ, tôi sẽ đến đón thắng bé.”

Cậu nói xong thì cúp máy.

Một cú điện thoại, ngoại trừ Lâm Hi cũng không nhắc đến chuyện khác, người này còn dứt khoát hơn người kia.

An Nhiên nghĩ quan hệ của bọn họ hiện tại còn nặng nề và sượng hơn khi vừa gặp lại, nếu không có Lâm Hi chắc là đến già đến chết cũng không lui tới.

Đêm đông lạnh lẽo.

An Nhiên lại cầm điện thoại đứng bên ngoài một lúc lâu.

Sáng sớm, An Nhiên vừa dậy đã dẫn dì Lâm và Lâm Hi đến trung tâm thương mại mua sảm.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1944: An Nhiên ôm thắng bé một cái


Cách một lớp thủy tinh, cô nhìn thấy Hoắc Doãn Tư đang uống cà phê cùng một cô gái, có lẽ là đối tượng mới của cậu, thế nhưng lúc người kia quay mặt sang lại làm An Nhiên ngơ ngác, lại là Tôn Điềm.

Bọn họ lại ở cùng nhau? Lúc này mà bỏ đi đột ngột cũng không ổn, dù gì Hoäc Doãn Tư cũng đã bắt gặp cô.

Ánh mắt cậu sâu thẳm, bình tình nhìn cô đang nắm tay Lâm Hi, sau đó nói với Tôn Điềm ngồi đối diện: “Chuyện này tôi sẽ cân nhắc, cô nhắn lại với bố mẹ cô đi.”

Mắt Tôn Điềm ngập nước: “Hoäc Doãn Tư, em chỉ có thể cầu xin anh!”

Hoắc Doãn Tư cười nhạt rồi đứng dậy xin lỗi bảo không tiếp chuyện được nữa, Tôn Điềm đứng dậy theo thì nhìn thấy An Nhiên, không chỉ có một mình mà còn dẫn theo cả nhà.

Cậu bé trong lòng cô đẹp chói mắt.

Tôn Điềm thừa nhận, đến giờ cô ta vẫn có chút ghen ty, cô ta cảm thấy nếu không có đứa nhỏ kia thì chưa chắc Hoäc Doãn Tư đã chọn An Nhiên, nhưng mà nghe nói bọn họ đã chia tay rồi.

Hoäc Doãn Tư đi ra, Lâm Hi đòi bố ôm.

Hoäc Doãn Tư gật đầu với dì Lâm rồi nhìn lướt qua An Nhiên một cái, cuối cùng mới ôm lấy nhóc con, dịu dàng dỗ dành: “Ăn gì chưa?”

Lâm Hi nằm lấy tay cậu, sờ lên bụng nhỏ của mình. Thằng nhóc còn cười khanh khách.

Hoäc Doãn Tư sờ lên cái bụng nhỏ mềm nhữn của thăng nhóc, tim mềm cả ra, nhưng lại không cho mẹ thăng nhóc sắc mặt tốt, nhàn nhạt nói: “Tay Lâm Hi hơi lạnh.”

An Nhiên cười miễn cưỡng: “Đang định về.”

Gô thấy Tôn Điềm ra theo thì cũng không nghĩ nhiều, cho là bọn họ đang hẹn hò nên nói: “Không quấy rầy hai người nữa! Mai anh đến đón Lâm Hi là được.”

Mắt Hoäc Doãn Tư sâu thẳm.

Lúc này Tôn Điềm đứng cạnh cậu còn hòa nhã trêu chõ Lâm Hi, thằng nhóc xấu hổ nằm gục trên vai bố không chịu nhìn người khác.

Tôn Điềm liền nhìn Hoắc Doãn Tư cười ngọt ngào.

Dì Lâm thấy cảnh này cũng lạnh lòng, xem ra An Nhiên và ngài Hoäc đã không còn cơ hội, dì vừa định lên tiếng thì Hoäc Doãn Tư đã cao ngạo gật đầu, sau đó giao Lâm Hi cho An Nhiên.

Lâm Hi xụ khuôn mặt nhỏ nhăn xuống.

An Nhiên cũng không mất phong độ, gật đầu với Tôn Điềm một cái rồi dẫn dì Lâm về, vừa đi khuất tầm mắt là dì Lâm nói ngay: “Cậu Hoäc cố ý à! Hai người vừa chia tay thì cậu ấy đã quen người khác.”

An Nhiên mở cửa xe, ôm con vào trong. Cô nhẹ giọng nói: “Bọn họ vốn là một đôi, bây giờ cũng chỉ là tái hợp thôi!”

Nhắc đến mới nhớ, những ngày đó Hoäc Doãn Tư có thể tính là có quan hệ vợ chồng với cô cũng không công băng với Tôn Điềm... Nhưng có ai gặp được công bằng đâu?”

An Nhiên thà răng những ngày đó chưa từng tồn tại.

Sau khi về đến nhà cô cứ luôn chán nản, tóm lại là tâm trạng không được tốt, cô còn có một đứa con trai phải chăm sóc đây, không thể vì Hoäc Doãn Tư có bạn gái mà lần nào cũng không được vui.

Nữu Nữu là người vui vẻ nhất, cô bé rất thích cô. Buổi tối, Thục Phân đến đón cô bé, luôn miệng cảm ơn An Nhiên, An Nhiên cũng rất thích Nữu Nữu. €ó nhiều trẻ con bên cạnh, nhà cửa cũng náo nhiệt hơn.

Ngày cuối năm, An Nhiên để dì Lâm đón giao thừa với nhà Lâm Bân, còn cô thì ở nhà một mình với Lâm Hi... Đến xế chiều Hoäc Doãn Tư đến đón người.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1945: Mẹ ôm một cái


Động tác này rất có mùi vị phụ nữ, thế nhưng An Nhiên chẳng hề hay biết.

Hoắc Doãn Tư một tay ôm Lâm Hi, đôi mắt đem cứ nhìn chằm chằm vào An Nhiên, vẫn là gương mặt đó nhưng đã không còn dáng vẻ của ba năm trước nữa rồi.

Gầy hơn rất nhiều, mặt mũi cũng rõ nét hơn.

Cô ở nhà nên chỉ mặc áo sơ mi tơ tằm màu hồng nhạt, bên dưới là chiếc váy đuôi cá dệt kim, trông rất xinh đẹp. Hồi lâu sau, Hoắc Doãn Tư mới nhàn nhạt nói: “Đúng, kêu dì là được rồi.”

An Nhiên miễn cưỡng cười một cái.

Cô vẫy tay với Lâm Hi, Tiểu Lâm Hi lại không chịu, nhỏ giọng la hét: “Con muốn mẹ, con muốn mẹ đi theo.”

An Nhiên nắn nắn bàn tay cậu bé, dịu dàng an ủi: “Khi nào con muốn về thì mẹ sẽ đi đón ngay, được không?” Lâm Hi nằm trên vai Hoắc Doãn Tư, ngoắc tay với mẹ.

“Mẹ ôm một cái.”

An Nhiên nhìn Hoắc Doãn Tư một cái, ý bảo cậu đưa Lâm Hi qua, nhưng cậu vẫn đứng im bất động, cuối cùng An Nhiên chỉ đánh phải bước đến khẽ ôm Lâm Hi một cái.

Lúc cô tiến đến gần, đôi bên đều có thể ngửi được hơi thở của nhau.

Buổi chiều An Nhiên đã tắm sơ qua, trên người có mùi hoa mặt trăng, lúc đến gần sợi tóc còn khế lướt qua cổ Hoắc Doãn Tư... Cảnh này làm cậu nhớ đến lúc bọn họ vẫn còn tốt, mái tóc đen của cô luôn nhẹ lướt qua làn da cậu.

Hoắc Doãn Tư nghĩ đến những chuyện đó, ánh mắt trở nên sâu thảm.

An Nhiên ôm hờ một cái rồi buông ra, lại xoa đầu nhỏ của Lâm Hi: “Nghe lời bố nhé.” Lâm Hi gật đầu thật mạnh, hiểu chuyện nói: “Mẹ cũng phải vui vẻ nha.”

Chóp mũi An Nhiên hơi chua xót.

Hoäc Doãn Tư nhìn cô một cái rồi ôm con trai đi, xuống tầng mở cửa xe Bentley ra đặt Lâm Hi vào ghế trẻ em, Lâm Hi nhìn thấy nội thất màu hồng phấn bên trong thì tò mò sờ tới sờ lui.

Hoáắc Doãn Tư lên xe, thắt đai an toàn. Sau lưng truyền đến giọng trẻ con của Lâm Hi: “Bố không thích mẹ à?” Hoắc Doãn Tư nghiêng người: “Ai nói với thằng nhóc nhà con đấy."

Lâm Hi cúi đầu chơi khẩu súng nước yêu thích trong tay, lẩm bẩm: “Con đoán đấy! Bởi vì bố mẹ của các bạn khác đều sống cùng nhau... Trước đây bố còn ngủ cùng con và mẹ nữa mà.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1946: Quả thật không hợp!


Bố ruột hăng giọng: “An Nhiên đâu?”

Hoắc Doãn Tư mò một điếu thuốc thơm trong túi áo ra, rít một hơi sâu rồi nói: “Chia tay.” Hoắc Minh cười lạnh.

Ông đập một tờ hợp đồng lên nóc xe: “Cái này là gì đây? Sao, Hoắc Doãn Tư cánh con cứng cáp rồi, còn biết bàn điều kiện với phụ nữ...”

Ông lại lấy xuống, đọc cho Hoắc Doãn Tư nghe: “Mỗi tháng hai trăm ngàn tiền nuôi dưỡng! Hoắc Doãn Tư... Tổng Giám đốc Hoắc, Lâm Hi bảo bối nhà bố mỗi tháng chỉ đáng giá hai trăm ngàn? Con là đang đuổi người hay nhục mạ người ta! Bố nghe nói giờ tiền lương hàng năm của An Nhiên cũng đã khoảng tám triệu rồi, con keo kiệt như thế có thể theo đuổi vợ được sao!... Đúng là làm cho nhà họ Hoắc mất mặt mà.”

Hoắc Doãn Tư cầm điếu thuốc, liếc mắt nhìn bố ruột: “Con gái mới cần nuôi trong giàu sang.”

Hoắc Minh hừ lạnh: “Con gái con gái, con làm người ta sinh một đứa nữa đi, có bản lĩnh thì lại tạo thêm đứa nữa! Mới yên ổn được mấy ngày đã chọc người ta tức giận bỏ đi, hớt tay trên dự án trăm tỷ của người ta, Tổng Giám đốc Hoắc oai phong thật đấy, con cho rằng phụ nữ đều thích kiểu như thế à!”

Ông giận không thể kiềm được.

Hoäc Doãn Tư vẫn từ tốn hút cho xong điếu thuốc, không hề đáp lời.

Hoắc Minh vẫn không nhịn được mà cầm tờ giấy: “Con đang nghĩ gì vậy? Nếu vẫn còn có ý với người ta thì không thể tiếp tục làm như vậy, phụ nữ nào cũng bị con chọc tức phát khóc.”

Lần này Hoắc Doãn Tư không giả ngu nữa.

Giọng cậu nhàn nhạt: “Con và cô ấy cứ như giờ thôi, bố, cứ như vậy đi.”

Hoắc Minh lại muốn nói thêm, nhưng thấy con trai như vậy thì cũng không lên tiếng nữa. Hoắc Doãn Tư ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Cậu và An Nhiên đi đến ngày hôm nay thật ra vẫn liên quan đến quá khứ... Bọn họ đều bị đối phương tổn thương, chuyện này có lẽ chỉ cần một bên chịu nhường nói ngọt đôi câu thì chắc có khi sẽ có đường lui.

'Thế nhưng An Nhiên không muốn, cậu cũng không muốn. Không riêng gì cô thấy không thú vị, cậu cũng vậy.

Hoäc Doãn Tư cũng không định theo đuổi An Nhiên nữa, thậm chí là trước khi cô về thành phố B, thỉnh thoảng có cô nào. một bữa, cậu thấy thuận mắt thì cũng sẽ đến đúng hẹn, chỉ là vẫn chưa gặp được người thích hợp mà thôi.

Cậu cũng không hề có một chút ý định chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô, cũng không chờ cô nữa. Thật ra thì An Nhiên bay càng cao, bọn họ lại càng không có khả năng. Đôi bên đều là người kiêu ngạo.

Quả thật không hợp!

Đêm giao thừa, khắp nơi trong khu chung cư đều là mùi thức ăn thơm phức. Đột nhiên An Nhiên cũng muốn tự nấu ăn,

Cô lái xe đi mua thức ăn, lúc dừng xe lại mới phát hiện ra đây là cái siêu thị trước đây từng đi cùng Hoắc Doãn Tư, nó vẫn mang dáng vẻ khi trước, đến cả cách trưng bày cũng giống hệt.

An Nhiên chỉ có một mình, nhưng cô lại mua rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1947: Không ngờ


Lý Tư Ỷ hỏi xong thì có hơi hối hận.

Không ngờ An Nhiên chẳng những không tức giận mà còn trả lời lại: “Tay nghề của tôi có tốt đến đâu cũng không thể thắng nổi đầu bếp nhà họ Hoắc.”

Lý Tư Ỷ bị lọt hố. Cô ấy cũng không tức giận: “Ý cô là cô dùng sức hấp dẫn để hạ gục người ta.”

Động tác cắt thức ăn của An Nhiên khựng lại, cười tự giễu: “Có lẽ là lúc đó ánh mắt anh ấy không tốt! Đừng nói nữa, đều qua rồi!"

Lý Tư Ỷ dùng tăm chọn lựa món trái cây mình thích, nằm ườn ra ghế salon, cắn chặt không buông: “Nhưng hai người có con chung nha! Cô nghĩ đi... Chỉ cần còn đứa trẻ thì hai người không bao giờ cắt đứt hoàn toàn được, ngày nào đó Hoắc Doãn Tư sang đây thăm Lâm Hi, đêm tối gió lộng ông trời lại cho thêm trận mưa, cô giữ anh ta lại, tắm rửa thay quần áo. xong, tôi không tin tên đàn ông mới 30 như Hoắc Doãn Tư có thể nhịn được, nếu ăn rồi thì phải chịu trách nhiệm với cô.”

An Nhiên vẫn cười nhạt: “Ý tưởng của cô cũng nhiều ghê.”

Lý Tư Ỷ thích thú: “Chứ sao nữa! Tôi là ai chứ... An Nhiên tôi nói này, lúc tôi theo ông già kia, ông ấy xấu lắm! Bên cạnh ông ấy có nhiều phụ nữ lắm, tôi phát hiện mỗi tuần đều có một người khác nhau, lăng nhăng muốn chết.”

“Vậy cô còn thích ông ấy như vậy!” “Ông ấy rỗng rãi chịu chỉ chứ sao!”

“Cô cũng đâu thiếu tiền... không phải sao?”

Lý Tư Ỷ mất hứng.

Cô ấy hừ nhẹ: “Vậy cô thiếu tiền sao cô không theo Hoäc Doãn Tư? Tôi dám chắc chỉ cần cô mềm mỏng mấy câu thì Hoắc Doãn Tư sẽ chịu vì cô mà buông lòng tự ái và kiêu ngạo xuống, tóm lại là phải dỗ dành nhiều vào! Công tử nhà giàu như anh ta da mặt mỏng mà.”

An Nhiên tiếp tục cắt thức ăn.

Nên nói thế nào nhỉ, từ khi bị Hoắc Doãn Tư đoạt đi hợp tác với Trung Thiên, thật ra bọn họ đã không còn có thể vẹn toàn được nữa.

Khi đó cô đến Hoäắc Thị, nói với cậu rằng giúp Tổng Giám đốc Gố xong cô sẽ rời khỏi tập đoàn Cố Thị nhưng Hoắc Doãn Tư vẫn không chấp nhận.

Cô biết khi đó cậu nghiêm túc. Hợp tác hơn trăm tỷ, sao có thể nói chỉ là đùa thôi! An Nhiên một mực không lên tiếng.

Lý Tư Ỷ lại kêu gào: “Này, không phải cô bỏ Hoắc Doãn Tư theo ông già kia thiệt đó chứ! An Nhiên, tôi nói cô biết, ông già kia không chịu kết hôn, cô theo ông ấy trừ kiếm được tiền ra thì không còn gì cả.”

An Nhiên hỏi ngược lại: “Đây là theo kinh nghiệm của cô à?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1948: Tham lam!


An Nhiên sờ nhẹ lên thân chai, cười nhạt: “Là Tổng Giám đốc Cố đặt lò rượu cho tôi đấy, tổng cộng hai chai.”

Lý Tư Ỷ phải nhìn cô bằng con mắt khác: “An Nhiên, cô xem ông già kia là máy rút tiền rồi hả?”

An Nhiên cũng không lừa cô ấy: “Đi theo Tổng Giám đốc Cố được không ít thứ tốt.”

“Tham lam!”

Lý Tư Ỷ vừa trào phúng vừa rót rượu, hớp một ngụm mất nửa ly.

An Nhiên cản lại: “Rượu này không uống như thế.”

Lý Tư Ỷ mặc kệ: “ Dù sao tối nay tôi nương nhờ ở đây rồi! Tôi biết cô cũng cô đơn lạnh lẽo hệt như tôi thôi... An Nhiên, cô đừng giả vờ nữa, cô thích diễn quá! Tôi cảm thấy cô trước đây dễ thương hơn nhiều, Hoắc Doấn Tư không thích mà cô vẫn dám theo đuổi anh ta... Hồi đó rõ ràng là cô không có gì cả nhưng lại vô cùng can đảm, bây giờ không dễ thương chút nào!”

Vẻ mặt An Nhiên vẫn tĩnh lặng như nước.

Cô nhớ đến chuyện cũ nên cũng rót cho mình gần nửa ly, nhấp một ngụm.

Cô không muốn uống say, vô cùng giới hạn.

Lý Tư Ỷ thì khác, cô ấy ỷ lại An Nhiên nên còn chưa đến tiếng chuông báo nửa đêm thì đã say như chết, gục xuống bàn lẩm bẩm tên ông già kia.

An Nhiên nhìn Lý Tư Ỷ say đến không ra dạng người, lắc đầu...

Rõ ràng còn chưa buông bỏ được!

Cô vào nhà vệ sinh vắt khăn, nửa ngồi xuống lau trán cho Lý Tư Ỷ. Tay bị bắt lấy.

Lý Tư Ỷ mở mắt ra, gương mặt đỏ gay toàn là men say, lẩm bẩm: “Ông đến đây làm gì? Tôi sắp kết hôn rồi... Ai cần sự quan tâm của ông, Cố Vân Phàm, tôi không cần, chúng ta chấm dứt rồi... Sau này đường ai nấy đi.”

An Nhiên không biết phải làm thế nào.

Cô dỗ dành mấy câu muốn đưa người vào phòng ngủ, cô say rất đàng hoàng, nhưng Lý Tư Ỷ thì không ngoan chút nào, gạt tay cô ra ầm ï đòi uống nữa.

Ngay lúc An Nhiên lúng túng không biết phải làm gì thì điện thoại của Lý Tư Ỷ reo lên. Là Cố Vân Phàm gọi đến. Lý Tư Ỷ sờ soạng cả buổi cũng không lấy được điện thoại thì gào lên: “An Nhiên, là ông già kia gọi cho tôi đó, cô bắt máy

giúp tôi xem ông ấy nói gì, có phải là khóc lóc thê thảm quỳ xuống cầu xin tôi đừng đính hôn không, có phải là hối hận rồi không, có phải muốn tôi làm vợ hay không... Chỉ là không chịu cúi đầu, An Nhiên, cô hỏi giúp tôi đi.”

Lý Tư Ỷ vừa nói vừa gào khóc.

An Nhiên cũng không dễ chịu trong lòng.

Cô vỗ nhẹ lưng cô ấy, bắt máy: “Tổng Giám đốc Cố.”

Cố Vân Phàm ngơ ngác, nhìn điện thoại lại lần nữa, xác nhận đúng là đang gọi cho Lý Tư Ỷ. An Nhiên cũng không vòng vo, nói nhỏ: “Cô ấy ở nhà tôi, uống say rồi, bây giờ đang quậy phá.”

Bên kia im lặng một chốc.

Khi Cố Vân Phàm cất giọng lần nữa thì có hơi nghẹn lại: cô rồi, An Nhiên.”

Nửa tiếng nữa tôi sẽ đến, cô giúp tôi chăm sóc một lát... Phiền

Ông ấy biết tính tình của Lý Tư Ÿ.

Cũng đoán được tâm tư của Lý Tư Ý, thế nhưng... ông ấy không phải chồng của cô ấy. An Nhiên rất bất ngờ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1949: Gió đêm mãnh liệt


Cố Vân Phàm biết cô muốn nói gì.

Ông ấy bước đến ngồi xuống bên cạnh Lý Tư Ỷ trên ghế salon, nhẹ nhàng sờ lên trán cô ấy...

Lý Tư Ỷ tỉnh lại.

Cô ấy trợn tròn mắt nhìn ông, hồi lâu sau mới khàn giọng: “Sao ông lại đến đây? Không phải về tranh gia sản à, không phải kêu tôi tìm ai đó gả đi à? Cố Vân Phàm tôi nghe lời ông rồi đó, sao ông vẫn không chịu buông tha tôi, còn xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa?”

'Yết hầu của Cố Vân Phàm nhấp nhô.

Ông dịu dàng nói: “Tôi đưa cô về, cô cần ngủ một giấc thật ngon.”

Lý Tư Ỷ không chịu đi.

Cô ấy dần tỉnh táo lại, tựa đầu vào lưng ghế salon, trong mắt là vẻ đau thương: “Ông dẫn tôi đi? Đến căn biệt thự lúc trước sao? Cố Vân Phàm, tôi không có nhiều tình cảm với người kia nhưng cũng không đến nổi muốn phản bội người ta... Tôi sắp đính hôn với người ta rồi, không có gì bất ngờ thì cuối năm là kết hôn! Không phải là ông không yêu tôi sao, Tết nhất ông chạy đến thành phố B làm gì, gọi điện thoại cho tôi làm gì, lại muốn tổn thương tôi nữa à, cố ý không cho tôi sống tốt chứ gì? Cố Vân Phàm ông thật là khốn kiếp!”

Cô nói mãi mà vẫn không nguôi giận, còn đánh ông mấy cái thật mạnh.

Cố Vân Phàm để mặc cho cô ấy đánh, ông móc một bao lì xì thật dày trong túi áo ra, nói: “Chỉ muốn đến thăm cô một chút thôi, Tư Ỷ, năm mới vui vẻ.”

Lý Tư Ỷ ngạc nhiên nhìn bao lì xì.

Cô ấy khóc, nhưng lại không thể khóc thành tiếng, chỉ là vẫn ôm bao lì xì vào lòng... Dù gì cô ấy cũng đã theo Cố Vân Phàm hai ba năm, sao có thể không buồn?

An Nhiên tránh đi.

Cô đứng trên ban công phòng ngủ, nhìn ra ngoài.

Lúc này đã gần đến 0 giờ, trên bầu trời đêm xa xa là pháo hoa không ngừng nở rộ, khắp nơi đều là âm thanh đùng đùng. Vô cùng náo nhiệt!

Vào lúc này, có khi mọi người đều đang chúc nhau năm mới vui vẻ, thế nhưng An Nhiên lại chỉ có một mình, người thân duy nhất của cô là Lâm Hi lại đang ở nhà họ Hoắc.

Cô nghĩ lát nữa đi đọc tài liệu thôi.

Như thế thì sẽ không quá nhàm chán. Đang nghĩ ngợi thì điện thoại di động trên giường reo lên...

An Nhiên nới lỏng khăn choàng cổ rồi về phòng lấy điện thoại, cứ tưởng là dì Lâm gọi nhưng không ngờ lại là Hoäc Doãn Tư.

Sắp đến năm mới nhưng giọng điệu Hoắc Doãn Tư lạnh như sắp đông thành băng. “Lâm Hi muốn gối ngủ của nó, tôi ở dưới tầng, cô mang xuống đi.” An Nhiên sửng sốt.

Cô ra khỏi phòng ngủ trở lại ban công, ló đầu ra thì thấy Hoắc Doãn Tư đang đậu xe ở dưới, đang dựa vào thân xe cầm điện thoại, nhìn từ xa cũng cảm nhận được sắc mặt không được tốt.

Bên trái cậu là xe của Tổng Giám đốc Cố.

Nhất thời An Nhiên cũng không biết phải nói sao, cô khó khăn mở miệng: “Hoắc Doãn Tư, Tổng Giám đốc Cố...”

Giọng Hoắc Doãn Tư lạnh như băng: “Tổng Giám đốc An độc thân mà, muốn giao thiệp với ai là quyền tự do của cô, không cần phải báo cáo với tôi! Thêm nữa, giữa chúng ta ngoài Lâm Hi cũng còn gì nữa sao? Hai ngày của tháng trước cùng lắm chỉ là yêu đương nam nữ mà thôi, sao Tổng Giám đốc An phải băn khoăn?”

Cậu nói vô cùng khó nghe.

An cũng không muốn giải thích, cô nhẹ giọng nói: “Tôi đem xuống ngay đây.”

Cô cúp điện thoại, cầm gối ôm nhỏ thường ngày Lâm Hi rất thích theo, đổi giày bước ra ngoài.

Gió đêm mãnh liệt.

Hoắc Doãn Tư lái một chiếc Land Rover màu đen, cậu tựa vào đó hút thuốc, áo măng tô trên người màu đen như thể hòa làm một với bóng tối...

An Nhiên bước đến trước mặt cậu.

Cô sợ ảnh hưởng đến Lâm Hi nên nói rõ với cậu: “Tôi không ở cùng với Tổng Giám đốc Cối Lý Tư Ỷ ở trong nhà tôi.”

Nhưng Hoắc Doãn Tư cũng không muốn nghe cô giải thích.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1950: Cố Vân Phàm lên xe


Cô ngồi đợi rất lâu ở dưới lầu, chờ đến lúc Cố Vân Phàm trở về, ông ta mở cửa cho cô vào.

Quay qua nói với An Nhiên: "Cô ấy ngủ rồi, nhưng ngủ không được yên giấc, cô vào xem cô ấy đi." An Nhiên không từ chối.

Lý Tư Ỷ sắp đính hôn, xác thực không thích hợp cùng ngài Cố dính líu quá nhiều.

Cố Vân Phàm không ở lại quá lâu, chỉ bảo với An Nhiên là sế về công ty, cuối cùng vỗ nhẹ bả vai cô: "Nếu cô có khó khăn gì thì cứ đến tìm tôi! Chúng ta không thể để mất vị trí này ở thành phố B "

An Nhiên gật đầu: "Ngài Cố, tôi hiểu rồi!"

Cô là thư ký của Cố Vân Phàm, theo thói quen sẽ quan tâm sếp đi đâu, Cố Vân Phàm bỏ thuốc lá xuống nói: "Mối quan hệ của chúng ta ở thành phố H hiện đang khá căng thẳng, nhưng dù có chặt chẽ đến đâu thì tôi cũng sẽ gặp trở ngại, sáng mai tôi với cô ấy phải chụp hình gia đình!"

Nghĩ tới việc này, tâm trạng ông ta bỗng nhiên không tốt.

Cố Thị không phải là điều ông ta muốn, ông ta luôn muốn được tự do nhưng ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng bị mắc kẹt cả đời.

An Nhiên lại tiễn ông ta xuống lầu.

Cố Vân Phàm lên xe, nhanh chóng rời đi.

An Nhiên trở lại căn hộ, bước vào phòng ngủ.

Lý Tư Kỳ đang say giấc nồng.

Giày, vớ đã được cởi ra, trong ngực đang ôm thú bông nhỏ của Lâm Hi, một bao lì xì to màu đỏ được đặt bên gối Nhiên ngồi ở mép giường, yên lặng quan sát một lúc, duỗi tay vuốt ve nhẹ nhàng.

Thật ra Ngài Cố cũng luyến tiếc đi. Tổng Giám đốc Cố rất thích Lý Tư Ÿ, chỉ là khi ông ta còn trẻ đã gặp được người tuyệt vời, nên suốt quãng đời còn lại liền cảm thấy ai đều không bằng người đó, chính là ông ta đã quên rằng điều quan trọng nhất trong hôn nhân là hai người thích

Buổi sáng, Lý Tư Ỷ tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn thấy phong bao lì xì đỏ năm mới. Thật dày, mỗi năm đều là 18.888.

Đếm xong, cô ấy ngồi trên giường phát ngốc một lúc, hoàn hồn liền nhảy xuống giường chạy ra bên ngoài...... An Nhiên đang nấu bữa cơm tất niên, đang tập trung nên không phát hiện Lý Tư Ỷ ở phía sau.

Ông ấy đã tới đây phải không?"
Lý Tư Ỷ không có đủ tự tin, mặc dù đã say nhưng cô ấy cũng không say đến mức bất tỉnh.

Bây giờ nghĩ lại, dường như cô ấy đã ôm ông ấy, vừa hôn vừa gặm nhấm lại còn nói rất nhiều lời vô nghĩa, nếu cô ấy nghiêm túc nhớ lại chắc bản thân cô ấy sẽ không còn mặt mũi nữa.

An Nhiên dừng tay lại, cô nói: "Ngài ấy có đến!"

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1951: Tôn Điềm ở đây?


An Nhiên chậm chạp bước tới.

Một đĩa sủi cảo thịt bò đặt trên một chiếc bàn ăn nhỏ, cùng với chén nước sốt giấm.

Lý Tư Kỳ nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó ném cái túi nhỏ xuống, ngồi xuống ăn, đồ ăn đầy miệng vẫn nói chuyện: "Tôi đã nói lúc trước cô là dựa vào tay nghề của mình để chinh phục Hoắc Doãn Tư mài! Anh ta muốn loại phụ nữ nào mà không có chứ! "

An Nhiên chỉ mỉm cười nhẹ.

Lý Tư Ỷ thật sự cảm thấy cô thay đổi rất nhiều, hét lớn: "Đừng tức giận! Tôi chỉ nói những gì tôi đang nghĩ trong lòng thôi!

Nhưng mà Hoắc Doãn Tư lại dùng ánh mắt nhìn cô giống như tôi nhìn đĩa sủi cảo thịt bò này, ôi Anh ta ngoài cô liền không có người khác không phải sao, tôi thấy Tôn Điềm có ý với anh ta đấy, anh ta chắc là chưa giải quyết xong việc này. "

"Sủi cảo cũng không chặn được miệng của c‹

Lý Tư Ỷ nhìn dáng vẻ lạnh lùng của An Nhiên, có chút bất mãn: "Này, tôi thật sự coi cô như một người bạn, nhưng cô chỉ vì Cố Vân Phàm nên mới quan tâm tôi! An Nhiên, cô thật vô tâm mà."

An Nhiên cười nhẹ.

Cô hỏi lại: "Vậy cô muốn ngài Cố chăm sóc, hay là tôi?"

Lý Tư Ỷ ngừng nói, một lúc sau cô ấy lại lẩm bẩm: "Nói chuyện này thì có ích gì! Ông ấy cũng không chịu kết hôn với tôi." An Nhiên không can thiệp.

Cô không biết Cố Vân Phàm có ý nghĩ gì, cũng không dám chậm trễ Lý Tư Ỷ, cô gái này cũng gần ba mươi tuổi, không thể trì hoãn nữa...... Chỉ là một cuộc hôn nhân như vậy thực sự hạnh phúc sao?

Lý Tư Ỷ ăn xong nửa đĩa, lại ngồi phát ngốc.

Cô ấy nói: “Chúng ta không đề cập đến ông ấy nữa......! Đều là chuyện của quá khứ!"

Tuy nói như vậy, nhưng khi về đến nhà, cô ấy vẫn mở bao lì xì màu đỏ, cầm từng tờ tiền mới chậm rãi sờ soạng một lần, bởi vì cô ấy biết đây là lần cuối cùng......

Khi cô ấy kết hôn, cô ấy sẽ là vợ của người khác.

Tiên Lý Tư Ý đi, An Nhiên ở nhà một mình, mở hai bộ phim. Vào buổi chiều, cô muốn ra ngoài đi dạo.

Hoắc Doãn Tư gọi điện thoại đến, cô khá ngạc nhiên, cô nghĩ sau sự việc tối qua thì Hoắc Doãn Tư tạm thời sẽ không có bất kỳ liên lạc gì với cô, cho dù là chuyện về Lâm Hi, cậu cũng sẽ không liên lạc riêng với cô.

Sau khi suy nghĩ, cô vẫn trả lời. Giọng điệu của Hoắc Doãn Tư vẫn lạnh lùng: "Lâm Hi muốn trở về! Hơn tám giờ tối, cô đến đón cậu bé." An Nhiên không khỏi lo lắng.

Cô muốn hỏi rõ nhưng Hoắc Doãn Tư đã kết thúc điện thoại, An Nhiên đành phải cúp máy, cô còn tưởng rằng cô và Hoäc Doãn Tư sẽ đi đến cùng, bọn họ thậm chí còn không thể tôn trọng nhau như khách trên mặt danh nghĩa được.

Bây giờ mới năm giờ, cho dù cô có lo lắng thế nào cũng không thể xuất phát sớm được Đó là nhà ông bà nội của Lâm Hi, không liên quan gì đến cô, cô không muốn mọi người coi thường mình...... An Nhiên chờ đến bảy giờ, cô thay quần áo.

Một chiếc váy dệt kim mỏng màu hồng, bên ngoài khoác một chiếc áo màu be, tóc đen dài chỉ đơn giản là cột lên...... Mang lại cảm giác thành thục và nữ tính.

Mặc dù là để đón người, nhưng cô không thể đến nhà bằng tay không trong dịp năm mới. 'Trên đường đi, cô cẩn thận mua các thực phẩm bổ sung đắt tiền, còn có trái cây, cố gắng không mất lễ nghĩa. Xe chạy đến nhà Hoắc cũng vừa vặn đúng tám giờ.

Ngày đầu tiên của năm mới, trong nhà rất náo nhiệt, không chỉ nhà họ Hoắc mà ngay cả Lục Khiêm cũng đưa Hoắc Minh Châu cùng các con đến ăn mừng năm mới, vừa rồi khi ăn tất niên đã chiêu đãi hai bàn.

An Nhiên lái xe vào biệt thự.

Khi cô mở cửa, cô nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc RV màu đen.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1952: Có ích gì hả?


Hoắc Doãn Tư hỏi, người hầu trả lời rất tự nhiên: “Cô An chờ ở bên ngoài đó ạI”

Nói dứt lời, cô ta còn lén liếc Tôn Điềm một cái.

Người hầu trong nhà cũng rất biết nhìn người, tuy nói cô An sinh con cho nhà họ Hoắc, lần trước cũng sắp hòa thuận êm ấm với cậu Doãn Tư đến nơi rồi, thế mà lại có một khoảng thời gian không hề đến đây, bữa cơm tất niên cũng không đến tham gia.

Ngược lại, cô Tôn lại xuất hiện.

Người hầu nhận định rằng, cô Tôn mới là vợ cả.

Cô ta nói xong, Hoắc Doãn Tư cũng hiểu được ý của An Nhiên, cô ấy không muốn đi vào... Vì thế cậu ấy đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, lấy áo khoác của Lâm Hi mặc vào cho cậu nhóc, còn lấy cái gối nhỏ cho cậu nhóc ôm.

Lúc ra đến cửa thì vẫn đánh động đến Hoắc Minh.

Qua chuyện vừa rồi, Hoắc Minh rất không hài lòng với cậu ấy, đang yên đang lành lại để vợ bỏ đi mất, kiếm được nhiều tiền như vậy thì có ích gì?

Có ích gì hả?

Ông nhìn cháu mình ăn mặc chỉnh †ề, đẩy bài trong tay đi: “Ăn mặc thế này là định đi đâu?”

Lâm Hi cất giọng lanh lảnh: “Mẹ tới đón con ạ!”

'Tất cả mọi người ngồi trong phòng khách đều không dám hó hé tiếng nào, chỉ nhìn Hoắc Doãn Tư.

Ôn Noãn lên tiếng, dịu dàng bảo: “Ngày Tết nhất, con không mời con bé vào nhà ngồi một lúc à? Nói thế nào thì các con cũng có một mụn con cơ mài”

Người hầu sợ bị vạ lây bèn vội nói: “Cô An đến còn mang theo quà đấy ạ.”

Ôn Noãn nhìn con trai mình, cảm thấy không đáng tin cậy, bà và Hoắc Minh là người lớn trong nhà thì cũng không tiện ra đón, vì thế bà gọi Hoắc Tây: “Con dẫn Lâm Hi với An Nhiên vào đi.”

Hoắc Tây cũng liếc Hoắc Doãn Tư một cái. Ha hả, cậu cả vẫn còn sĩ diện lắm! Cô ấy bế Lâm Hi vào nhà, hôn hít khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc: “Đi, chúng ta đi tìm mẹ nhé!”

Nhân lúc An Nhiên chưa đi vào, Hoắc Minh bắt đầu răn dạy con trai: “Giờ con càng ngày càng giỏi hơn rồi đúng không! Bố thấy con bình thường không phải là hạng người nhỏ nhen, ấy thế mà sao gặp phải An Nhiên thì lại lòng dạ hẹp hòi thế hả! Tết nhất, bên ngoài lại lạnh như thế, con lại còn để mặc con bé ở bên ngoài! Hai đứa con lỡ dở thì tám phần cũng là do con hời hợt, thiếu săn sóc.”

Hoắc Doãn Tư không hề phản bác.

Cậu ấy đi vòng lại sô pha, tiếp tục lật xem tạp chí.

Theo lý mà nói đáng ra lúc này người nhà họ Tôn nên xin phép ra về, nhưng bố mẹ Tôn vẫn chưa từ bỏ ý định, Điềm Điềm nhà bọn họ có cái gì không tốt, sao lại có thể bại bởi An Nhiên có gia cảnh tầm thường được?

Bọn họ đưa mắt thúc giục Tôn Điềm.

Bản thân Tôn Điềm cũng không muốn bỏ cuộc, cô ta nhấp môi dưới, mặt dày ngồi xuống bên cạnh Hoắc Doãn Tư, dán mặt lại hỏi: “Đang xem gì thế?”

Hoäc Doãn Tư giương mắt, lạnh nhạt nhìn cô ta, nhưng lại không hề đẩy ra. Ở chỗ chiếu nghỉ, Hoắc Tây dẫn An Nhiên đi vào nhà.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1953: Cậu nhóc kia trông đáng yêu quá


Hoắc Kiều kéo cô ấy qua: “Bọn em còn đang thiếu một chân đây này! Chị chơi với hai đứa chúng em nhé! Chị ngồi đây này... Nhớ phải cẩn thận kẻo Lục U nhìn trộm nhé!”

Lục U bĩu môi với Hoắc Kiều.

Lục Khiêm và Minh Châu nhìn nhau, Minh Châu lấy trong túi ra hai bao lì xì dày cội người trong nhà nhắc đến cháu suốt, cuối cùng cũng đã gặp được cháu rồi.”

“Cháu là An Nhiên phải không!"

Bao lì xì quá dày, An Nhiên không tiện nhận.

Lục Khiêm cười xòa: “Là cho mẹ Lâm Hi đấy! Cậu nhóc kia trông đáng yêu quá.”

Ôn Noãn bưng chén trà quả: “Nhận lấy đi! Cô Doãn Tư và dượng cũng hiếm khi qua đây.” An Nhiên cảm thấy bất an, nhưng vẫn nhận lấy.

Cô ấy được đối xử tử tế ở nhà họ Hoäc, bố mẹ Tôn thấy mà khó chịu, Tôn Điềm nhà bọn họ ngồi đây mãi rồi mà hai vợ chồng Lục Khiêm cũng không thèm cho một hai đồng làm quà, thế mà người dưng nước lã như An Nhiên lại được lì xì.

Mẹ Tôn cao giọng nói: “Cô An còn chưa dâng trà con dâu, sao lại nỡ cầm bao lì xì của người ta chứ! Người người mà biết thì sau này Doãn Tư kiếm vợ thế nào được?”

Bà ta nói vậy làm An Nhiên cực kỳ khó xử. 'Tôn Điềm cũng cảm thấy mẹ mình nói quá lời bèn kéo góc áo của bà ta.

Mẹ Tôn nhỏ giọng nói: “Không ra oai phủ đầu cô ta thì cô ta sẽ không từ bỏ ý định quấn lấy Hoắc Doãn Tư, đến lúc đó con chỉ có khóc thôi.”

Bà ta nói vừa đủ nghe, Hoắc Doãn Tư có thể nghe thấy, mà người ngồi trong phòng khách đa phần đều có thể nghe thấy! Hoäc Minh là người đầu tiên không thể nhịn được: “Nói cái gì vậy? Từ khi nào chuyện nhà họ Hoäc chúng tôi phải đến lượt người ngoài nhọc lòng thay thế hả!”

Mẹ Tôn đang định nói chuyện...

Khuôn mặt Tôn Điềm đỏ bừng: “Mẹ! Mẹ đừng nói nữa!”

Mẹ Tôn bấy giờ mới chịu thôi.

Lúc này kiểu gì An Nhiên cũng không thể nán lại thêm nữa, trà còn chưa kịp nhấp môi mà cô đã đứng dậy mặc áo khoác, sau đó đi đến trước mặt Hoắc Doãn Tư nhẹ giọng nói: “Tôi đưa Lâm Hi về!”

Bầu không khí trở nên rất khó xử, Lâm Hi vẫn còn nhỏ nhưng cũng cảm thấy không có gì đó không ổn. Khuôn mặt nhỏ bắt đầu mếu máo!

Hoäc Minh xót lắm thôi, đồng thời cũng xót cô con dâu tương lai, ông trừng mắt nhìn thằng con mình mà nạt: “Con mở mồm ra nói một câu xem nào!”

Hoäc Doãn Tư chậm rãi ngồi thẳng.

Thật ra lúc này An Nhiên đứng khá gần cậu ấy, gần đến độ cậu có thể thấy bóng nước trong khóe mắt cô... Bị người ta chỉ vào mặt nói như vậy, ai mà chẳng cảm thấy tủi thân!

Câu lạnh nhạt nói: “Con đưa bọn họ ra xe.” Hoắc Minh suýt nữa thì tức xỉu mất, chỉ thế thôi?

An Nhiên ôm Lâm Hi, cô ấy sợ ảnh hưởng đến con trai nên vẫn rất lịch sự chào tạm biệt mọi người, Ôn Noãn lại không nỡ để cô đi bèn bảo Hoắc Kiều đi theo, cũng là sợ bọn họ lại cãi nhau.

Lúc Hoắc Doãn Tư đi ra ngoài thì không mặc áo khoác.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1954: Tôi tin ông


“Anh định làm gì?”

An Nhiên vừa dứt lời, cả người đã bị Hoắc Doãn Tư dồn lên cửa xe, chỉ một bàn tay thì cậu ấy đã dễ dàng khống chế được cô.

Sắc mặt Hoắc Doãn Tư lạnh tanh.

Cậu giơ tay giữ lấy căm cô, khẽ lẩm bẩm: “Cô cũng biết Lâm Hi còn nhỏ! Vậy sao cô lại nỡ để nó trở thành con cái trong gia đình đơn thân chứ?”

Lồng ngực An Nhiên thoáng phập phồng. Cô hơi ngửa đầu, nhìn xoáy vào Hoắc Doãn Tư, cô có thể khẳng định rằng cậu đang gây sự.

Cô lạnh lùng nói: “Tôi có quyền lựa chọn ư? Hoắc Doãn Tư anh có cho tôi lựa chọn ư? Anh không cướp mất dự án hợp tác Trung Thiên thì tôi nghĩ chúng ta vẫn còn có thể nói chuyện đàng hoàng, nhưng anh đã làm đến thế rồi thì bảo tôi phải làm sao bây giờ... Tôi phải trở thành kẻ tiểu nhân tráo trở thất tín, chẳng những quay lưng với Tổng Giám đốc Cố mà còn định cướp dự án của ông ta sao? À, tôi vẫn còn lựa chọn thứ hai chính là trở thành bà Hoắc đúng không, không ngóc đầu lên được cũng không lộ mặt với ai, tôn thờ anh, làm gì cũng phải nghe lời anh... Phải không?”

An Nhiên luôn rất để ý đến Lâm Hi ngồi trong xe.

Cô cố gắng đè giọng: “Đáng tiếc Hoắc Doãn Tư, tôi không muốn chọn cái nào hết.”

Sắc mặt Hoắc Doãn Tư lại càng trở nên lạnh lẽo hơn cả.

Cậu ấy chậm rãi buông cô ra, bước lui về phía sau một bước, cười nhạt một tiếng: “Ngủ ngon nhé, Tổng Giám đốc An.” Mấy chữ “Tổng Giám đốc An”, cậu cố ý nói bằng giọng điệu giễu cợt.

An Nhiên vốn định nói chuyện đàng hoàng với Hoắc Doãn Tư, bọn họ có thể không thể trở thành vợ chồng, nhưng vẫn còn Lâm Hi.

Ít nhất phải giữ vẻ hòa thuận ở trước mặt con.

Nhưng Hoắc Doãn Tư cứ thấy cô là xù gai lên, những lời này cô không thể nói nên lời, cuối cùng cũng cảm thấy không thể chịu được nữa, mở cửa lên xe, lái xe đi thẳng.

Hoắc Doãn Tư đứng đó, mặt mày lạnh tanh.

Từ đẳng xa, Lục U chạy tới, cô thở hồng hộc: “Anh Doãn Tư, chị An Nhiên quên... bao lì xì rồi.”

Càng về cuối câu giọng cô càng nhỏ đi, bởi vì sắc mặt của anh Doãn Tư tệ quá.

Quả nhiên, Hoắc Doãn Tư lạnh lùng nói: “Cô ấy không muốn nhận."

Lục U chu miệng: “Rõ ràng là mẹ của Tôn Điềm nhục nhã chị ấy, anh bảo chị ấy nhận kiểu gì, anh Doãn Tư, anh cũng đâu có thích Tôn Điềm, mắc gì anh lôi cô ta ra để chọc tức chị An Nhiên chứ, người ta tức quá bỏ về kia kìa, không rước người về được thì làm sao bây giờ?”

Hoắc Doãn Tư nhìn lướt qua cô: “Ai bảo anh muốn rước cô ấy về?”

Lục U tàm mặt xấu đằng sau cậu: “Cứ mạnh mồm thế đi!”

Tâm trạng của Hoắc Doãn Tư không tốt lắm, quay về phòng khách thì đi thẳng lên trên lầu, mẹ Tôn vừa thấy cậu thì ra dấu cho con gái đi theo.

'Tôn Điềm mặt đỏ tim đập, không dám theo sau.

Ôn Noãn không nhìn nổi nữa bèn uyển chuyển bày tỏ, cũng nên tan tiệc rồi.

Người nhà họ Tôn bấy giờ mới rời đi.

Vốn dĩ Hoắc Minh muốn lên tầng để dạy dỗ lại thằng con, nhưng lại bị Ôn Noãn ngăn cản.

Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đừng có nóng! Ông càng khuyên thì cuộc sống của An Nhiên sẽ càng khó khăn! Trừ phi ông thu hồi chức vụ Tổng Giám đốc tập đoàn Hoắc Thị rồi tự mình lên làm.”

Hoắc Minh:...

Ôn Noãn khẽ vuốt cánh tay ông, dịu dàng nói: “Không gian trưởng thành của hai đứa nó khác nhau, cần phải làm quen dần mới được. Bây giờ tôi bảo An Nhiên từ bỏ sự nghiệp là không có khả năng, vậy chỉ có thể để Doãn Tư nhượng bộ, nó không nhượng bộ thì mối quan hệ này sẽ không bền lâu được... Hoắc Minh, hai đứa nó có một đứa con, có giận nhau thế nào. thì cũng không cắt đứt được.”

Hoäc Minh vẫn không vui nổi: “Vậy Tôn Điềm bám nó thế mà nó không biết đường đẩy ra?”

Ôn Noãn liếc nhìn ông một cái, quyến rũ vô cùng.

Bà thong thả ung dung mà nói: “Lúc trước để chọc tức tôi mà gái đẹp xung quanh ông có ít đâu... So với ông ấy à, sinh hoạt cá nhân của Doãn Tư còn sạch sẽ hơn nhiều?”

Hoắc Minh nóng nảy: “Chuyện cũ năm xưa! Với cả tôi không hề chạm vào bất kỳ ai cả.”

Ôn Noãn khế tựa vào trên vai ông: “Tôi tin ông.”

Hoắc Minh khẽ vuốt mái tóc của vợ, than: “Mấy đứa trẻ ranh, đứa nào đứa nấy đau hết cả đầu! Tôi thấy dạo này quan hệ của Hoắc Tây và Sùng Quang không còn như trước nữa! Tôi còn quan tâm hỏi han, hai vợ chồng bọn nó mồm miệng kín như bưng, hỏi dông hỏi dài mà chẳng hỏi ra được chuyện gì.”

Ôn Noãn vỗ vai ông, tỏ vẻ trấn an.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1955: Ban đêm


Ban đêm.

Trong căn phòng đơn của bệnh viện Nhi Đồng thoang thoảng mùi thuốc.

Lâm Hi lại bất ngờ bị sốt, y tá truyền dịch cho cậu bé, còn An Nhiên ôm lấy cậu nhóc dỗ dành.

Tiểu Lâm Hi mặc quần áo bệnh nhân dựa vào lòng mẹ, đôi mắt ầng ậc nước như nai con vô tội: “Mẹ ơi, con nhớ bố quái”

An Nhiên khẽ sờ đầu nhỏ của cậu bé, rồi dịu dàng hôn: “Chờ con khỏi bệnh, mẹ đưa con tới nhà ông bà nội ở mấy hôm nhé.”

Nếu là ngày thường, chắc chắn Tiểu Lâm Hi sẽ không nhắc lại nữa.

Chỉ là trẻ con bị ốm nên khó chịu, khó dỗ hơn ngày thường nhiều. Cậu bé cứ làm ổ trong lòng An Nhiên, ngủ cũng không ngon, còn mơ hồ gọi bố.

Thấy sắp mười giờ, An Nhiên chỉ đành cầm di động: “Thế Lâm Hi nói chuyện với bố nhé?”

Lúc này, cậu nhóc mới vui vẻ. An Nhiên mở ra di động ra, nhìn chăm chú vào dãy số của Hoắc Doãn Tư.

Sau khi nối máy, tiếng chuông vang lên chừng bốn năm tiếng, giọng nói đầu điện thoại bên kia hơi khàn khàn: “Có việc gì không?”

An Nhiên ngẩn người, vội vàng nói: “Lâm Hi muốn nói chuyện với anh, bên chỗ anh... có tiện không?”

Cô dè dặt hỏi.

Bên kia, Hoắc Duãn Tư đứng trước mặt bàn đá cẩm thạch trong nhà vệ sinh của câu lạc bộ, vỗ trán rồi cười khẽ: “Tổng giám đốc An, thế nào là không tiện?”

Tuy anh ấy đang cười nhưng giọng điệu lại mỉa mai.

An Nhiên cũng không muốn nghiêm túc với anh ấy mà khẽ nói: “Chúng ta có thể chung sống hòa bình không? Hoắc Doãn Tư... chia tay êm đẹp được không?”

Cô khe khẽ nói ra bốn chữ “chia tay êm đẹp”, chỉ sợ Lâm Hi nghe hiểu. Bên kia, người đàn ông im lặng giây lát.

Giọng điệu của anh ấy lại lạnh hơn đôi chút: “Anh có nói muốn chia tay êm đẹp với em à?”

An Nhiên nuốt xuống câu kia... Anh muốn thế nào.

Cô hạ thấp thái độ: “Em đưa di động cho Lâm Hi.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1956: Trời đổ tuyết


Hoắc Doãn Tư hơi nổi nóng nhưng vẫn cố kìm nén: “An Nhiên, có phải em cho rằng trẻ con chỉ cần dỗ là xong? Chỉ cần dỗ xong thì không cần người bố này cũng được. Sau đó chờ Lâm Hi trưởng thành, người bố trong ấn tượng của thằng bé sẽ mãi mãi đều 'đang bận'

“Em không có ý này.”

An Nhiên gửi địa chỉ cho anh ấy rồi bổ sung thêm một câu: “Bên ngoài tuyết dày, anh lái xe chậm chút.”

Hoắc Doãn Tư khế hừ rồi cúp máy.

Anh ấy cất điện thoại đi rồi chống một tay lên tường nhà vệ sinh, hút xong nửa điếu thuốc còn lại... Ánh đèn pha lê bên trên bao phủ lên người anh ấy càng tôn thêm vẻ cao quý.

Cảnh Thụy chạy ra khỏi phòng VIP, thấy Hoắc Doãn Tư lập tức nói: “Hóa ra là ở đây à! Đi thôi đi thôi, uống thêm 2 ly rồi chúng ta giải tán! Hôm nay tuyết rơi, ai về nhà nấy.”

Hoắc Doãn Tư nghiêng người, véo rớt tàn thuốc. Giọng anh ấy hờ hững: “Tôi tới bệnh viện một chuyến, Lâm Hi đang bị ốm.” Cảnh Thụy sửng sốt: “Hải! Bị ốm á! Hay là tôi đi cùng cậu nhé?”

Hoắc Doãn Tư duỗi tay khẽ chắn lại: “Không cần tôi có dẫn theo tài xế. Cảnh Thụy, hôm khác lại tụ tập.”

Cảnh Thụy khá thân thiết với Hoắc Doãn Tư, cuối cùng vẫn tiễn anh ấy xuống lầu. Khi Hoắc Doãn Tư lên xe, anh ta đứng ở bên ngoài xe không khỏi lải nhải thêm một câu: “Em dâu khá tốt đấy! Bây giờ cô ấy vừa có năng lực lại vừa xinh đẹp, còn sinh cho cậu một thằng con mập mạp đáng yêu. Cô vợ như vậy có đốt đèn lồng cũng khó tìm. Doãn Tư, đàn ông chúng ta nên rộng rãi một chút, có xích mích gì chúng ta cứ cúi đầu nhận sai trước, sau đó từ từ dạy dỗ trên giường là được. Dạy dỗ đến kêu bậy thì cậu cũng xả được cục tức trong lòng rồi! Người anh em à, nghe lời khuyên của tôi, vợ chồng không ai thù dai mãi!”

Hoắc Doãn Tư ngồi lên xe, mặt mày âm trâm.

Anh ấy mỉm cười rất hờ hững: “Những chuyện khác tôi đều có thể nhượng bộ, chỉ mỗi chuyện này là không được.”

Cảnh Thụy chỉ đành đóng cửa xe lại giùm anh ấy.

Tài xế là người của tập đoàn Hoắc Thị, Không biết mấy chuyện nhà của Tổng giám đốc Hoắc nhưng cũng có nghe nói sơ sơ.

Ông ta vừa lái xe vừa tùy ý hỏi: “Bệnh viện Nhi Đồng đó cũng khá tốt đấy!”

Hoäc Doãn Tư dựa lưng vào ghế sau, giọng nói hơi mỏi mệt: “Thế à?”

Thật ra, tối nay anh ấy bận rộn tham gia hai bữa xã giao.

Bữa đầu tiên là bàn về chút chuyện công ty, uống cũng đã hòm hòm. Khi anh ấy đang định rời đi thì gặp Cảnh Thụy... Trước và sau Tết cũng đã mấy ngày không gặp nên họ ngồi xuống cũng khó tránh khỏi uống kha khá, nhưng vẫn chưa đến mức say mèm.

Trời đổ tuyết, tài xế lái xe rất chậm.

Chừng hơn nửa tiếng nữa mới đến nơi, sau khi xe dừng hẳn, Hoắc Doãn Tư mới hững hờ dặn dò sáng mai ông ta tới đón mình. Sáng mai anh ấy còn có một cuộc họp quan trọng.

Tài xế là ông cụ đi theo bên cạnh anh ấy, xuống xe mở cửa giùm anh: “Sáng mai tôi tới nhà lớn trước, mang một bộ quần áo cho Tổng giám đốc Hoắc đến đây cho cậu thay.”

Hoắc Doãn Tư gật đầu xuống xe.

Tài xế nhìn theo bóng dáng dưới ánh đèn của anh ấy, khẽ lắc đầu: “Có giàu đến đâu thì vẫn phải nhọc lòng vì con cái!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1957: An Nhiên gật đầu


Nhà họ Hoắc giàu sang, Hoắc Doãn Tư lại là người sinh ra đã đứng trên cao, sao có thể cho phép sai lầm như vậy... Chẳng qua khi anh ấy định trách mắng thì Lâm Hi đã tỉnh. Cậu bé dụi mắt rồi gọi bố như thể chú mèo con.

Có ông bố nào còn đi chấp nhặt với y tá nữa chứ. Anh ấy bế Lâm Hi từ trong lòng An Nhiên lên, đặt vào lòng mình rồi khẽ vỗ, dỗ

dành một lát lại cúi đầu nhỏ giọng an ủi: “Bây giờ con thế nào rồi? Sao con lại bị ốm thế?”

An Nhiên phủi phẳng ga giường: “Lúc tuyết rơi, thằng bé xuống lầu chơi một lát”

Hoắc Doãn Tư cau mày muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.

Bầu không khí giữa họ hơi ảm đạm, đến y tá cũng cảm nhận được. Cô ấy vội thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài lấy một chiếc nhiệt kế khác.

Hoäc Doãn Tư ngồi bên mép giường, để Lâm Hi dựa vào đầu vai mình. Lâm Hi cong môi nhỏ: “Trên người bố có mùi rượu.”

Hoắc Doãn Tư thả con xuống, còn mình đi vào toilet sửa sang một chút rồi cởi áo khoác lông cừu ra... Lúc anh ấy đi ra đã đỡ hơn rất nhiều.

Y tá đo nhiệt độ cơ thể cho Lâm Hi xong: “Vẫn may, 38 độ, nhưng tối nay vẫn phải chú ý một chút.”

An Nhiên gật đầu, tiễn cô ấy rời đi.

Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại có một nhà ba người họ, Hoắc Doãn Tư nhìn quanh bốn phía.

Tuy nói là phòng bệnh một người, nhưng cộng thêm nhà vệ sinh cũng chưa đủ 30 mét vuông. Anh ấy muốn đổi sang một gian khác lớn hơn chút, An Nhiên đặt Lâm Hi vào trong chăn rồi nhẹ giọng nói: “Đừng giày vò vì chuyện này nữa, chiều mai chắc được xuất viện rồi.”

Hoắc Doãn Tư không còn kiên quyết nữa.

Lâm Hi vốn muốn ngủ, nhưng lúc này bố tới, cậu nhóc lại hào hứng đòi ăn khuya: “Con muốn ăn hoành thánh nhỏ.”

Lâm Hi bị ốm hai ngày đều không ăn gì tử tể. Lúc này con trai muốn ăn, An Nhiên lập tức đứng dậy: “Để mẹ ra ngoài mua.”

Hoắc Doãn Tư liếc cô.

An Nhiên tròng áo khoác lên chuẩn bị ra cửa, nhưng lại bị anh ấy ngăn cản: “Để anh đi cho! Em cứ ở đây cùng Lâm Hi.”

Anh cúi người hôn cậu nhóc: “Nhóc con này chỉ biết hành hạ người lớn.” Lâm Hi nhỏ nhắn nằm trên giường, đôi mắt sáng lấp lánh.

Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo nõn nà, cực kỳ giống An Nhiên lúc hai mươi hai tuổi.

Hoắc Doãn Tư cầm lòng không đậu mà sờ tới sờ lui, lúc này mới cất giọng khàn khàn: “Đừng ngủ nhé.”

Khi anh ấy ra cửa, An Nhiên tiễn anh nhưng cả hai trò chuyện rất ít... Cũng may coi như hoà bình.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1958: Mọi sự nóng bỏng trước đó


Cô không muốn phải chịu nỗi nhục nhã ở nhà họ Hoắc như ngày hôm đó

thêm lần nào nữa.

Vì thế An Nhiên đi đến trước sô pha rồi đè thấp giọng nói: “Anh về đi! Em chăm sóc cho Lâm Hi được rồi.”

Hoắc Doãn Tư dựa vào mép sô pha.

Một tay anh ấy gác sau gáy, ánh mắt nhìn cô chằm chằm mang chút trong trẻo, sáng ngời.

“Sao thế, sợ người khác hiểu lâm à?”

“Em sợ Tổng giám đốc Cố của tụi em hiểu nhầm hay là sợ Tôn Điềm hiểu nhầm vậy?”

Lâm Hi bị ốm nên An Nhiên đã mệt mỏi suốt hai ngày. Lúc này, cô thật sự chẳng còn lòng dạ nào cãi nhau với anh ấy, chỉ thờ ơ nói: “Tùy anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ, thế em về trước, sáng mai tới đổi ca cho anh.”

Đây cũng là cách tốt nhất mà cô nghĩ ra.

Hoắc Doãn Tư nhìn cô chăm chú.

An Nhiên khế cụp mắt muốn thu dọn đồ đạc. Một giây sau, cổ tay cô đã bị anh ấy túm lấy... Trời đất quay cuồng, cô ngã lên người Hoắc Doãn Tư.

Dù cách một lớp áo khoác nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh ấy.

An Nhiên sững sờ. Cô không nghĩ tới dưới tình huống như vậy mà anh ấy còn nảy sinh tâm tư với cô. Sau một lúc khó xử, An Nhiên muốn đứng dậy nhưng lòng bàn tay của người

đàn ông vẫn giữ chặt lấy cô, không để cô chạy thoát.

Mặt họ dán sát bên nhau, hơi thở nóng rực của anh ấy phả lên vành tai cô khiến cho trái tim rung động từng hồi.

“Chỉ là phản ứng tự nhiên, tổng giám đốc An đừng nghĩ nhiều.”

An Nhiên nghiến răng: “Em không nghĩ nhiều gì hết! Bây giờ anh buông tay ra.”

Hoắc Doãn Tư chẳng những không buông mà còn kéo cô dịch lên trên. Cọ xát mấy cái như vậy gần như muốn mạng ghê... Tuy trong phòng bệnh có trẻ con đang ngủ nhưng đó là đứa con chung của họ. Cặp vợ chồng nào mà chẳng từng làm chuyện đó khi con đang ngủ chứ.

Dưới ánh đèn trắng ngà, mặt An Nhiên đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.

Vừa mở miệng, giọng cô như vỡ nát: “Hoắc Doãn Tư, anh làm gì thế?”

€ó lẽ cả người bị anh ấy khống chế như vậy khiến cô không đủ tự tin, chẳng những không nghe ra ý chất vấn mà ngược lại như thể đang làm nũng, xin tha.

Một tay Hoắc Doãn Tư ôm eo cô, tay còn lại khẽ vỗ gương mặt cô như thể dao cùn cứa thịt.

An Nhiên khó xử quay mặt sang chỗ khác. Cô muốn hỏi anh ấy định làm gì, nhưng lòng tự trọng không cho phép cô thốt thành lời... Cứ như vậy họ giằng co một lát, cuối cùng Hoắc Doãn Tư không kìm lòng nổi nữa, khế nâng người hôn cô.

Anh ấy hôn rất vội vàng, vừa chạm đã hôn sâu.

An Nhiên không chịu mà né tránh, cổ họng phát ra tiếng kháng cự hơi khàn khàn. Nhưng chút sức lực này cô rất nhỏ bé so với sức lực của người đàn ông. Hoäc Doãn Tư nhéo cằm cô, ép cô đi vào khuôn khổ một cách dễ dàng.

Anh ấy càn quét tới lui rôi hôn thật sâu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1959: Đêm dài đằng đẳng


Đêm dài đằng đẳng.

Đây coi như lần đầu họ ở chung một phòng kể từ khi cả hai cãi vã.

Họ hô hấp thôi cũng đều là tội!

An Nhiên nằm nghiêng, trong lòng là cơ thể nhỏ bé của Lâm Hi. Đêm khuya quá yên tĩnh như thể nghe thấy được tiếng tuyết rơi ở bên ngoài từng chút, từng chút một... Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô mới chìm vào giấc ngủ.

Nơi cách nhau không đến hai mét, Hoắc Doãn Tư nằm im ở đó.

Đuôi mắt anh ấy có thể thấy được An Nhiên. Cô ngủ cùng Lâm Hi nhưng phần lớn đều nhường hết giường cho cậu nhóc. Lưng cô lộ hẳn ra ngoài chăn trông thật mảnh khảnh, vòng eo nhỏ nhắn đến mức một bàn tay anh ấy có thể nắm được hết.

Hoắc Doãn Tư cũng là người đàn ông bình thường.

Ban nãy anh ấy mới tiếp xúc một chút với An Nhiên, lúc này những cảnh tượng 18+ vụn vặt đang lướt qua trong đầu khiến anh ấy không được tự nhiên mà trở mình... che giấu sự quãn bách của chính mình.

Sô pha quá hẹp khiến anh ấy ngủ không thoải mái.

Ban đêm, anh còn kiểm tra Lâm Hi một lần, phát hiện An Nhiên cũng tỉnh giấc.

Nhưng cả hai chỉ nhìn thẳng vào nhau mà không nói gì.

Sáng sớm, Lâm Hi đã dậy từ lâu.

Cậu nhóc đã đỡ hơn rất nhiều, cậu bé tay chân nhẹ nhàng bò xuống giường rồi chạy đến sô pha, đặt mông lên người bố... Hoắc Doãn Tư hừ khẽ rồi mở mắt.

“Bố!"

Lâm Hi gọi anh ấy đầy thân thiết, còn ôm cổ bố cọ qua cọ lại, rõ ràng vô cùng vui vẻ.

Tuy rằng trong phòng bệnh ấm áp, nhưng Lâm Hi chỉ mặc đồng phục bệnh nhân mỏng manh. Hoắc Doãn Tư bắt được cánh tay nhỏ của cậu bé, kéo con trai vào lòng. Hai người cùng đắp chiếc áo khoác lông cừu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1960: Mạnh miệng thì có ích gì!


Lời này nói ra cực kỳ thấu hiểu lòng người.

Hoắc Doãn Tư lại nhìn về phía An Nhiên, ánh mắt hơi sâu thẳm, nhưng giọng điệu nói chuyện lại bâng quơ: “Ồ, mẹ có bạn trai rồi à?”

Lâm Hi thở dài: “Thể nào chả có! Mẹ xinh đẹp như vậy cơ mà! Bà nội Lâm cũng nói phụ nữ bây giờ đừng ngốc quá, sao cứ phải sống góa bụa vì đàn ông cả đời chứ... Bố, cái gì là sống góa bụa vậy?”

An Nhiên không còn mặt mũi nào nghe tiếp nữa.

Cô cất giọng hờ hững để che giấu: “Dì Lâm nói bậy đấy.”

Hoắc Doãn Tư nhìn cô chăm chú với ánh mắt đầy nam tính và thâm thúy, một lúc lâu sau anh ấy mới hừ khẽ: “Nếu Tổng giám đốc An cô đơn khó nhịn, anh có thể giúp!”

“Không cần đâu!” An Nhiên nghiêm mặt, dỗi trở về.

Tiểu Lâm Hi lấy chân nhỏ cọ bố mình: “Bố muốn giúp đỡ cái gì ạ?”

Sao có thể trao đổi đi sâu những lời này với con trẻ chứ?

Cũng may y tá tới đây đo nhiệt độ cơ thể, Tiểu Lâm Hi không muốn rời xa bố cứ bám lấy như chú gấu không đuôi.

Y tá cho đo nhiệt độ cho cậu bé không khỏi tới sát Hoăc Doãn Tư, mặt cũng hơi nong nóng.

An Nhiên tranh thủ đi rửa mặt. Khi cô đang lau mặt, Hoắc Doãn Tư đi vào, khế khép cửa lại.

An Nhiên trông thấy động tác của anh ấy qua gương bèn thấp giọng hỏi vặn: "Anh có ý gì thế?”

Hoäc Doãn Tư nhìn thẳng vào cô qua tấm gương. Một lát sau, anh ấy khế hỏi: “Em chuẩn bị tìm người à?” An Nhiên nghĩ đến sự quyết liệt của họ cũng như Tôn Điềm bên cạnh anh ấy

nên không định giải thích: “Ù, chuẩn bị tìm người! Sao thế, việc này cũng ảnh hưởng đến Tổng giám đốc Hoắc à?”

Hoắc Doãn Tư nhìn cô chăm chú vài giây.

Anh ấy chậm rãi bước tới rồi mở vòi nước ra để nước chảy ở mức lớn nhất.

Ngay sau đó, An Nhiên đã bị anh ấy đè lên vách tường.

Sau lưng bị đau, trước mặt là cơ thể rắn chắc của Hoäc Doãn Tư... Anh ấy nhéo cằm cô rồi ép cô hôn mình giống như tối qua. Hoắc Tư Doãn hôn rất sâu, đồng thời bàn tay còn sờ mò cơ thể cô.

Bên ngoài còn có Lâm Hi và y tá, An Nhiên không dám lớn tiếng phản kháng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top