Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1781: Tối khuya rồi thư ký


Nghe nói anh ấy thỉnh thoảng còn kêu thư ký An ăn cà rốt.

Cô ta ngơ người, Hoắc Doãn Tư đóng sầm cửa lại, dùng sức gần như muốn đập nát cửa nhưng vẫn không hả giận, anh ấy từ trong túi áo lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Nghiêm ở thành phố B.

Tối khuya rồi thư ký Nghiêm đã ngủ từ sớm.

Đêm khuya canh ba nhận được điện thoại của ông chủ chị không dám không nghe, vì thế lấy một trăm phần trăm tinh thần để đối phó.

Giọng nói của Hoäc Doãn Tư lạnh lùng. “Ngày mai tám giờ sáng, tôi muốn nhìn thấy chị!”

“Ngoài ra, mời thư ký An đó cút đi! Sau này tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa!”

“Sau này trong tầm nhìn của tôi không được phép xuất hiện đồ có liên quan đến thỏ, bao gồm quần áo, thức ăn vâng vâng, nhân viên nữ không được họ An, họ An đều không được tuyển dụng.”

Thư ký Nghiêm nuốt nước bọt.

Bây giờ đã làm một giờ sáng rồi sao chị đến được thành phố W chứ? Cho dù chạy xe cũng phải năm, sáu tiếng!

Máy bay càng không có!

Nhưng nghĩ đến tiền lương hậu hĩnh, thư ký Nghiêm lại cắn răng đi từ trong chăn ra.

Chị vừa mặc quần áo vừa nhanh chóng nói: “Được! Sáng mai đúng tám giờ tổng giám đốc Hoắc sẽ nhìn thấy tôi, sau này tôi sẽ lọc qua nhân viên có liên quan, sẽ không để cho tổng giám đốc Hoắc cảm thấy có chút không vui vẻ.”

Chị còn muốn nói gì đó, Hoắc Doãn Tư đã cúp điện thoại.

Thư ký Nghiêm nhìn nhìn điện thoại.

Chị nghĩ uy lực gì mà lớn như vậy, lẽ nào tổng giám đốc Hoắc nhìn thấy An Nhiên rồi?

Thư ký Nghiêm khổ thân mặc áo khoác cầm theo chìa khoá xe muốn đi, chồng của chị muốn tiễn chị, nhưng chị nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngày mai anh còn

phải đưa con, em chạy xe cẩn thận chút là được!”

Đợi đến cuối năm, chị nhất định phải dùng thẻ của tổng giám đốc Hoäc quẹt một cái nhẫn kim cương trăm nghìn cho bản thân mới được.

Đàn ông thất tình khó xử lý, chỉ có chỉ mới chịu được!

Tám giờ sáng, thành phố W.

Thư ký Nghiêm hoàn hảo đúng giờ đến được khách sạn, chị vừa đến thư ký mới đó đã làm nũững với chị, nói tổng giám đốc Hoäc sao lại không hợp lẽ như thế.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1782: Tổng giám đốc Hoäc?


Đối phương còn không cam tâm.

Thư ký Nghiêm rũ mặt cười nhạt: “Nếu như thông minh thì cô không nên khiến cho tổng giám đốc Hoắc không vui, nếu không thì không phải thất nghiệp đơn giản vậy đây, e là ngay cả thành phố B cũng ở không được.”

Nói xong chị nhìn đồng hồ, trực tiếp vào thang máy.

Thư ký mới nhìn bóng lưng của chị, có chút ngơ người cô ta không tin ảnh hưởng của An Nhiên lớn như vậy.

Tổng giám đốc Hoắc thật sự bị một người phụ nữ tổn thương đến như vậy?

Cô ta rất nhanh đã biết rồi.

Cô ta kéo hành lý, khi ở ngoài gọi xe cô ta đã nhìn thấy An Nhiên.

An Nhiên làm việc ở tiệm bữa sáng đối diện, cô ta cố ý đi qua đó, muốn nói mấy câu nhưng mới đi gần đã nhìn thấy trên cổ của An Nhiên có vết hôn, khắp người đều là vết đỏ nhàn nhạt có thể nghĩ đến tình trạng lúc đó kịch liệt như thế nào.

Tối hôm qua, tổng giám đốc Hoäc tìm An Nhiên sao?

Nhưng mà cho dù tổng giám đốc Hoắc tình cũ khó quên nhưng vì sao An Nhiên lại sống cực khổ thế này?

Đột nhiên cô ta không muốn hỏi nữa. Cô ta sợ hỏi xong bản thân khó chịu hơn. Cô ta sợ biết bản thân khát vọng chính là thứ người khác không cần.

Còn An Nhiên vẫn kéo lê cơ thể mệt nhoài, ở chỗ đó thu tiền, lấy bữa sáng cho khác... Ngày qua ngày cô cứ sống như thế.

Cuối cùng thư ký mới mắng một câu: “Đồ ngốc!” Cô ta kéo hành lý đi!

An Nhiên ngước mắt nhìn thấy một người, hình như từng gặp ở đâu nhưng cô lại dường như quên rồi... Cuối cùng cô cúi đầu tìm tiền lẻ thối khách.

Phòng cao nhất.

Thư ký Nghiêm lấy được thẻ dự phòng quẹt mở cửa ra, vừa vào đã ngửi được trong phòng toàn mùi thuốc lá.

May mà không có mùi rượu. Chị nghĩ tổng giám đốc Hoắc cũng xem như kiềm chế.

Quần áo vứt đầy nhà, chị giống như bà mẹ già nhặt từng món lên, cất từng món lại... Cuối cùng ở phòng ngủ chính nhìn thấy Hoắc Doãn Tư.

Nói như thế nào dây, thư ký Nghiêm tuy là thư ký đầu tiên nhưng chị rất ít khi chăm sóc đời sống thường ngày của Hoắc Doãn Tư.

Tổng giám đốc Hoắc không thích thư ký quản lấy thứ này.

Anh ấy kêu chị đến có thể quả thật cần chăm sóc rồi, dáng vẻ không tốt sắc mặt trắng bệch.

“Tổng giám đốc Hoäc?”

Thư ký Nghiêm đưa tay chạm vào bàn tay có chút nóng, có lẽ tổng giám đốc Hoắc sốt rồi.

Hoắc Doãn Tư tỉnh lại. Giọng nói của anh ấy vô cùng khàn: “Đến rồi! Gọi bác sĩ cho tôi.”

Nói xong anh ấy lại nhắm mắt lại: “Bao tử có chút đau, đầu cũng choáng, kêu bác sĩ của khách sạn là được rồi, gọi thêm một phần bữa sáng cho tôi.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1783: Hoành thánh


An Nhiên nhìn bữa sáng trên tay, ngây ngẩn cả người.

Cô đương nhiên biết ai là người ở trong phòng tổng thống của khách sạn đối diện, là Hoắc Doãn Tư.

Sao không ăn bữa sáng của khách sạn năm sao mà lại gọi đồ ăn ngoài?

Bà chủ đắc ý nói: “Hoành thánh của tiệm tôi ngon có tiếng đấy.”

An Nhiên định nhờ bà chủ chuyển lại cho mình, nhưng người ta nói đưa đồ xong còn có việc bận, An Nhiên chỉ có thể xách cái túi nhỏ đi sang khách sạn đối diện.

Lễ tân ở tầng một nhìn thấy cô, cười nói: “Đưa bữa sáng cho khách ở đây ạ? Gô để ở đây đi!”

An Nhiên cũng không muốn gặp Hoắc Doãn tư.

Cô ừ một tiếng: “Phiền các cô đưa cho ngài Hoắc ở tầng cao nhất!”

Tổng Giám đốc Hoắc ở phòng Tổng thống?

Mắt cô gái lễ tân sáng rực lên, lập tức đồng ý.

Đúng lúc này, thư ký Nghiêm Cầm túi giặt quần áo xuống tầng, không ngờ lại gặp được An Nhiên. Mới sáng sớm ra, thư ký nghiêm không chịu nổi kích thích này, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “An Nhiên?”

An Nhiên cũng hơi giật mình.

Môi cô giật giật, cuối cùng nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chị Nghiêm.”

Thư ký Nghiêm không hổ là người dày dạn kinh nghiệm trong công việc.

Chị phản ứng lại rất nhanh, đặt túi giặt quần áo xuống quầy lễ tân, dặn dò mấy câu rồi nhìn An Nhiên nhẹ nhàng nói: “Đi lên với chị đi! Tổng Giám đốc Hoắc đang đợi bữa sáng đấy.”

An Nhiên cắn môi.

Cô đưa cái túi cho thư ký Nghiêm: “Chị Nghiêm mang lên giúp em đi! Em... Tổng Giám đốc Hoắc sẽ không muốn gặp em đâu.”

Tối qua đã cãi nhau tới mức đó mà.

Cô nghĩ, có lẽ cả đời này Hoắc Doãn Tư cũng không muốn nhìn thấy cô nữa nhỉ?

Mặc dù thư ký Nghiêm không biết chỉ tiết về chuyện của hai người họ nhưng cũng đoán được đại khái... Chị rất hiểu Tổng Giám đốc Hoäc, xuất thân hiển hách như vậy nên kiêu ngạo đã quen, lại bị một cô gái nhỏ đùa giỡn, cảm thấy mất hết sĩ diện mà thôi.

Nhưng trong lòng chắc chắn không chịu buông tay.

Nếu buông, sao có thể còn hút thuốc, sao có thể còn lên cơn sốt chứ!

Thư ký Nghiêm nở nụ cười, chị cười cực kỳ dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ vai An Nhiên: “Tổng Giám đốc Hoäc là Tổng Giám đốc Hoắc, chị Nghiêm là chị Nghiêm! Sao nào, lâu rồi không gặp, em không có chuyện nhỏ gì muốn chia sẻ với chị hả? Chị lái xe cả đêm, ban ngày còn định cùng Tổng Giám đốc Hoắc đi thăm thú đó đây, An Nhiên em quen thuộc với nơi này, cho chị Nghiêm mấy gợi ý đi.”

An Nhiên không tiện từ chối.

Bản thân cô đã không giỏi ăn nói, chưa kể đối phương lại còn là người dày dạn kinh nghiệm như vậy.

Thư ký Nghiêm nói mấy câu rồi dẫn người vào thang máy. Mặc dù nói nói cười cười như vậy, nhưng thư ký Nghiêm dù sao cũng là một người mẹ, chị có thể nhìn ra được những gì An Nhiên đã trải qua rất tồi tệ, có lẽ cô

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1784: Vào đi!


An Nhiên:....

“Vào đi! Ngài ấy đang ngủ rồi!”

An Nhiên chỉ có thể theo vào, nơi này xa hoa sang trọng giống y như trong tưởng tượng của cô, thế nhưng vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc lá hòa lẫn với một tỉa mùi hương cơ thể của đàn ông.

Là mùi hương của Hoắc Doãn Tư.

Mùi hương kia thực sự khiến cô ngửi thấy mà muốn khóc.

An Nhiên rất mất tự nhiên, thư ký Nghiêm đưa tiền cho cô xong rồi khẽ hỏi: “Em không muốn đi xem Tổng Giám đốc Hoắc một cái sao? Nếu chị không nhìn sai, em cũng thích Tổng Giám đốc Hoắc đúng chứ, mặc dù không còn tình cảm nhưng tình nghĩa vẫn còn đó mà. Tổng Giám đốc Hoắc đối xử với em không tệ, ít nhất thì chị chưa từng thấy ngài ấy quan tâm tới cô gái nào như em!”

Thư ký Nghiêm nói vô cùng tha thiết.

Khiến An Nhiên cảm thấy mình mà không đi xem một cái thì không phải là người mà là loài cầm thú vong ân phụ nghĩa.

Cô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đi vào. Hoắc Doãn Tư đang ngủ.

Nhưng quả thật nhìn cậu rất không thoải mái, gương mặt tuấn tú hiện lên màu hồng nhạt, rất gợi cảm.

An Nhiên rất hiếm khi có thể nhìn cậu như vậy.

Cậu rất đẹp trai, nhưng bình thường cô không dám nhìn, bởi vì chỉ cần đối diện với ánh mắt của cậu là chân cô mềm nhữn.

Mà lúc này, cô lại có được cơ hội ấy.

Cô không kìm lòng được nửa quỳ xuống sàn, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ trên gối trắng của cậu... Đẹp trai thế này, cậu chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm trắng cũng đủ hoàn hảo rồi.

An Nhiên vẫn nhớ rõ bản thân mình là ai.

Trên người cô lúc này thậm chí còn đang mặc chiếc áo phông trắng của quán đồ ăn sáng.

Cô cảm thấy mình và cậu giống như hoàng tử và cô bé Lọ Lem vậy, tất cả những gì xảy ra giữa cậu và cô đều là do cô trộm được mà có, qua nửa đêm là chúng sẽ biến mất.

Trong phòng ngủ rộng rãi im lặng không tiếng động.

Cô không kìm lòng nổi mà đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cậu, cô nhớ rõ nơi này mềm mại thế nào, nóng bỏng ra sao, lại xâm chiếm cô đáng ghét thế nào.

Thế nhưng, cô vẫn thích cậu.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1785: Hoắc Doãn Tư cúi đầu


Cô chần chờ vươn tay đặt lên vai cậu, định đẩy cậu ra xa.

Thế nhưng cậu vẫn hoàn toàn bất động, chẳng những bất động, cậu còn càng

lúc càng đè xuống sát hơn, đến cuối cùng, hai cơ thể trẻ trung sát vào nhau, chỉ sau một vài động tác, quần áo trên người cô đã bị đẩy xuống cuối giường. _

“An Nhiên, đây là do em tự chuốc lấy:

Hoắc Doãn Tư cúi đầu, hôn lên môi cô, cũng giữ chặt lấy tay cô, mười ngón đan xen.

Cậu ngang ngược tới mức hoàn toàn không cho phép phản kháng.

Tối hôm qua, cậu đã buông tha cho cô một lần, không ngờ cô vẫn còn dám mon men lại gần cậu.

Toàn thân cậu bây giờ đều tràn ngập tức giận và ham muốn tình dục đang kêu gào muốn được giải phóng, mà cậu cũng làm đúng như vậy... Mặc cho cô có rên rỉ cầu xin thế nào, cậu vẫn cô thật chặt, dứt khoát chiếm lấy cô.

Cậu hôn cô, hôn rất dịu dàng, chặn lại những tiếng rên rỉ của cô.

Thời gian như ngừng lại.

Đôi mắt đầy ắp tình cảm nồng đậm không thể gạt bỏ của cậu chăm chú ngắm nhìn từng đường nét của cô, đồng thời cũng thong thả nhưng kiên định biến cô thành của mình.

Đây là lần đầu tiên của An Nhiên.

Phát hiện này mang theo một cơn sóng dâng trào, gột rửa cả thể xác và tâm hồn của đối phương.

Cậu cũng vậy, chưa từng có một người phụ nữ nào. Trong hoàn cảnh như vậy, ngay trong căn phòng tổng thống này, khi cậu đang ốm, khi cô đang khó chịu, họ

đã trao lần đầu tiên của mình cho đối phương một cách vội vàng mà nồng nhiệt.

An Nhiên khóc, mũi cô đỏ ửng lên, sau đó lại không nhịn được mà ôm lấy cổ cậu.

Cô gọi tên cậu, Hoắc Doãn Tư.

Doãn Tư vẫn luôn nhìn cô, giống như yêu cô, hoặc lại giống như hận cô, càng giống như không biết phải làm thế nào với cô mới tốt. Cậu do dự suy nghĩ thật lâu, vậy nên cuộc làm tình này cũng kéo dài vô cùng...

Cũng không ai quan tâm có thoải mái hay không, thoải mái tới mức nào.

Chỉ biết là, họ đang ở bên nhau.

Cuối cùng, khi Hoắc Doãn Tư tỉnh táo lại, cậu đang ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên, cho cô một nụ hôn sâu.

Cậu không những hôn cô, mà còn ép cô phải đáp lại mình.

Quần áo còn sót lại trên người cũng bị ném xuống sàn từng mảnh một, cuối cùng, hai cơ thể trần trụi không ngừng dây dưa, lại là một trận dữ dội...

Thư ký Nghiêm nghe thấy động tĩnh trong phòng, liền lặng lẽ đóng cửa lại.

Chị đứng ở cửa nghe một lát.

Trố mắt nghẹn lời!

Chị lại lo lắng, bây giờ Tổng Giám đốc Hoắc đang sốt, thực ra không thể vận động mạnh, lỡ như gặp chuyện gì không may thì chị có mười cái mạng cũng không đề nổi, thế nhưng bây giờ mà bảo chị đi ngăn cản, chị nghĩ chị sẽ chết ngay tại chỗ.

Cuối cùng, chị lựa chọn đứng ngoài canh giữ.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1786: Cô là ngốc hay là ngớ ngẩn vậy?


Cậu ôm lấy người từ phía sau, hôn lên bờ vai gầy của cô.

Nói chung thì đàn ông đều có chút thói hư tật xấu, Hoắc Doãn Tư cũng không ngoại lệ. Cậu rất tức giận với An Nhiên, nhưng đây là lần đầu tiên của cô, chỉ riêng chuyện này đã gạt bỏ phân nửa cơn tức giận của cậu...

Cậu khàn giọng nói: “Nếu em đồng ý, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Ý của cậu là kết hôn.

An Nhiên hiểu được ý cậu, trong lòng cô cảm thấy hơi hỗn loạn, thật ra cô rất muốn đồng ý với cậu.

“Sao vậy? Không muốn ở bên tôi?”

Thái độ của cậu xoay chuyển một trăm tám mươi độ, không cứng rắn như tối qua, cũng không còn thích đùa bốn cô như trước đây, mà dịu dàng nhưng không cho phép từ chối giống như mọi người đàn ông đối với người phụ nữ.

Hoắc Doãn Tư có thể chắc chắn, An Nhiên thích cậu.

Vừa rồi, khi hai người họ làm chuyện đó, phản ứng của cô không thể đánh lừa cậu.

Cho nên lúc này cậu tràn đầy kiên nhẫn.

Cậu kéo cô vào lồng ngực mình, xoay người cô lại, một tay giữ lấy gáy cô, hôn môi với cô.

Một người đàn ông vừa được vượt rào, tóm lại là vẫn rất tham ăn.

Cậu thấp giọng hỏi cô có đau không.

An Nhiên khế cắn môi, thế nhưng cậu không thể kiềm chế nổi trước dáng vẻ này của cô, bèn không thèm quan tâm mà kéo cô vào lòng mình, dịu dàng chuyển động...

Suốt cả buổi sáng, An Nhiên đều bị vây trên giường của cậu.

Cũng may mà thư ký Nghiêm đã xuống tầng, xin nghỉ giúp cô, còn vô cùng quan tâm mà trò chuyện với bà chủ một lúc lâu.

Trưa đến.

An Nhiên thức dậy trên giường, bên tai vang lên tiếng gõ bàn phím.

Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, thấy Hoắc Doãn Tư đã thay quần áo chỉnh tề, ngồi trên sô pha, trên chiếc bàn trà trước mặt đặt một cuốn sổ ghi chép, có vẻ đang làm việc.

Nghe thấy tiếng động, cậu nhấc mắt: “Dậy rồi à?”

An Nhiên nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại cô, hiển nhiên là muốn cô cho mình một câu trả lời.

Toàn bộ sự kiên nhẫn đời này của Hoắc Doãn Tư đều dành cho cô. An Nhiên phát hiện mình không thể từ chối cậu. Cô do dự một chút, nói: “Tôi muốn có thời gian suy nghĩ!”

Hoắc Doãn Tư cười nhạt: “Được, tôi cho em thời gian suy nghĩ! Trưa rồi, tôi đã gọi đồ ăn, ăn cùng nhau nhé?”

“Tôi còn phải đi làm.”

“Thư ký Nghiêm đã xin nghỉ cho em rồi! Hơn nữa, hôm nay em vẫn còn xuống được giường hả?”

Hoắc Doãn Tử nói dứt lời, cười một tiếng rất nhẹ, cuối cùng cậu đứng dậy, đi tới trước giường, hai tay chống xuống hai bên sườn cô, chăm chú nhìn cô từ trên cao, còn cọ cọ chóp mũi cao thẳng của mình lên mũi cô.

Khuôn mặt đẹp trai của cậu khiến cho An Nhiên mặt đỏ tim đập.

An Nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy mình không có gì tốt!”

Cô hoàn toàn không có điểm nào xứng với cậu, vậy nên sau khi hai người xảy ra quan hệ, cô thậm chí còn hèn mọn nói: “Thực ra anh không cần phải chịu trách nhiệm đâu! Đều... Đều là nam nữ trưởng thành cả rồi, thật sự không cần chịu trách nhiệm.”

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư có chút sâu không lường được.

An Nhiên năm nay hai mươi hai tuổi, là độ tuổi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Cô và Tân Bá Lai quen nhau từ nhỏ, còn là người yêu, vậy mà đến bây giờ cô vẫn còn lần đầu tiên, chứng tỏ cô là kiểu người khá truyền thống.

Thế nhưng bây giờ cô lại nói với cậu, đều là nam nữ trưởng thành cả rồi, không cần chịu trách nhiệm?

Cô là ngốc hay là ngớ ngẩn vậy?

Hoắc Doãn Tư không quá thích dỗ cô, cậu càng thích nhìn dáng vẻ rối rằm của An Nhiên hơn, thế nhưng hiện tại cậu lại không muốn như vậy, cậu muốn nghiêm túc, chân thành làm rõ vấn đề này với cô, ít nhất thái độ của cậu với cô rất nghiêm túc, rất bình đẳng.

Về phần chút thú vui bắt nạt cô đầy xấu xa kia có thể để dành sau khi kết hôn.

Trên thực tế, chính cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình tại sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho cô như vậy.

Có lễ chính bởi vì thứ gọi là tình yêu này, không thể giải thích được.

Cậu cũng không có ý định tìm hiểu đến cùng về vấn đề này.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1787: Bất tri bất giác


An Nhiên dao động.

Có lẽ cô đã thích cậu từ lâu, chỉ là chính cô cũng không dám mơ tưởng bản thân và Hoäc Doãn Tư có thể như thế này.

Cô nghĩ, có phải chỉ cần cô đối xử với cậu thật tốt là có thể cho cậu hạnh phúc.

Niềm hạnh phúc và vui vẻ của cậu là điều quan trọng nhất so với bất cứ chuyện gì khác.

Thậm chí, mỗi ngày đều bắt cô phải ăn món cà rốt mà mình ghét nhất cô cũng tình nguyện.

Bất tri bất giác, nước mắt đã đong đầy trong đôi mắt cô.

Môi cũng run lên nhè nhẹ.

Cô nói: “Hoắc Doãn Tư, chúng ta... Chúng ta...”

Hoắc Doãn Tư dựa vào đầu giường, im lặng nhìn cô, thật ra lúc này cơ thể của cô bên dưới lớp chăn không có lấy một mảnh vải, rõ ràng trước đó không lâu bọn họ còn vừa mới làm chuyện thân mật đến vậy, thế nhưng giây phút này lại có vẻ rất yên bình.

Cậu nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô.

Sau đó chuyển tay xuống dưới, chạm nhẹ lên khuôn mặt cô.

Cuối cùng là tay, dường như trong giây phút này, sự đau đớn từ vết thương trên tay cô đã được cậu xoa dịu.

Hình như trước đây cậu cũng chưa bao giờ tiếp xúc với cô nhẹ nhàng như thế này.

Trước đây cậu chưa thổ lộ tình cảm của mình với cô, những lần thân thể tiếp xúc sau đó phần lớn đều là do tình dục điều khiển, thực sự chưa từng có những tiếp xúc an ủi dịu dàng như thế này.

Cậu rất thích.

Cậu cũng không hỏi lại về chuyện của Tân Bá Lai, Hoắc Doãn Tư là một người đàn ông kiêu ngạo.

Cậu chắc chắn người An Nhiên thích chính là mình. Vậy nên, cậu tha thứ cho cô, là thật sự tha thứ.

Cậu sẽ không tự nhiên nhắc lại cái tên khiến người ta không vui kia, cho dù †rong cuộc sống nhiều năm về sau của cậu và An Nhiên sẽ có những lần cãi vã, cậu cũng sẽ không lấy cái tên này ra khiến cô phải ấm ức, cậu thật sự muốn cô.

Không chỉ muốn, mà còn phải cho cô một cuộc sống thật tốt.

Muốn chăm sóc cô, muốn chú thỏ nhỏ của cậu có một bộ lông óng ả bóng mượt dưới sự chăm sóc của cậu, cậu muốn cô ngày ngày đều không phải phiền não, mỗi ngày chỉ cần nghĩ nên làm món gì ngon, chỉ cần cô đồng ý thì cũng có thể đi mua đồ đạc gì đó, thế nhưng phần lớn thời gian vẫn là ở bên làm bạn với cậu.

Cậu thích ở bên An Nhiên.

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo đầu cô đặt lên hõm vai mình.

Một cô gái nhỏ bé, nằm trong lòng cậu, bật khóc.

Cậu không nói gì, cũng không quan tâm sơ mi của mình có bị bẩn hay không, cậu chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như đang vỗ về con thú cưng yêu thích của mình.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, là phục vụ khách sạn mang cơm lên.

“Đừng khóc!”

Hoắc Doãn Tư thấp giọng nói, sau đó hôn lên môi cô, An Nhiên không dám nhìn cậu.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1788: Cậu lấy một chiếc áo sơ mi


Cô thích Hoắc Doãn Tư.

Hoắc Doãn Tư đẩy xe đẩy đồ ăn tiến vào, đợi hai phút, lại không nhịn được muốn đi vào.

Cậu lấy một chiếc áo sơ mi màu tro, áo cậu mặc là cỡ bốn mươi tư.

Đứng ở cửa phòng tắm chờ An Nhiên.

Cô đi ra ngoài, toàn thân ẩm ướt, khuôn mặt đỏ bừng, tóc vẫn còn nhỏ nước. Đã bị người ta ôm vào lòng.

Hoắc Doãn Tư một tay ôm cô, một tay lau khô người cho cô, sau đó cẩn thận

mặc áo sơ mi lên cho cô, cài hết các nút. An Nhiên cảm thấy hơi không quen, trước đây đều chỉ có cô chăm sóc cho cậu.

Chưa từng mặc quần áo cho cậu, nhưng đã từng thắt cà vạt.

Hoắc Doãn Tư làm xong, cúi đầu hôn nhẹ lên cằm cô, nói: “Trước đây không phát hiện ra em nhỏ bé như vậy!”

Cô chỉ cao tới vai anh, có lẽ cùng lắm cũng chỉ được một mét sáu mươi.

Sáng nay, khi cậu bao vây cô ở dưới thân mình, cô chìm trong chiếc giường mềm mại, nhẹ như lông hồng.

Ánh mắt của Hoắc Doãn Tư lại mang theo một chút hứng thú với chuyện kia.

Nhưng rồi cậu cũng không tiếp tục, chỉ dẫn cô vào phòng ăn ăn cơm, cậu gọi rất nhiều món ăn, bày đầy cả một bàn, thậm chí còn có một chai rượu vang.

Giống như ăn mừng.

An Nhiên đã quen phục vụ cậu khi ăn cơm, cô cắt cho cậu một miếng bít tết mềm mại mọng nước, rồi đẩy ra trước mặt cậu.

Hoắc Doãn Tư xiên một miếng nhỏ, đưa đến trước miệng cô: “Trước kia chỉ trêu đùa em, bây giờ chúng ta đã giải thích rõ ràng với nhau... sao có thể tiếp tục bắt nạt em như thế nữa?”

Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tôi vẫn còn chưa nghĩ xong.”

Hoắc Doãn Tư cười: “Vậy em cứ nghĩ từ từ!”

An Nhiên nhìn thấy hộp thuốc hạ sốt kia, nhẹ giọng hỏi cậu có muốn uống một viên hay không, Hoắc Doãn Tư hơi giật mình một chút, sau đó liền nở nụ

cười... Cô đã ở đây, sao cậu còn phải cần thuốc nữa!

Cậu đưa tay xoa đầu cô: “Chiều nay tôi bảo thư ký Nghiêm xin nghỉ việc giúp eml Đừng đi, ở lại làm việc với tôi.”

Cậu muốn đưa cô về thành phố B.

Thế nhưng trước khi rời đi, cứ ở lại thành phố W chơi mấy ngày cũng được, không bị làm phiền lại càng không cần phải nghe mấy lời “hỏi thăm ân cần” của cha ruột cậu.

An Nhiên nhấc mắt nhìn cậu.

Hoắc Doãn Tư nở nụ cười nhẹ nhàng: “Tôi nói nghiêm túc đấy!”

Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: “Em theo tôi làm việc đã hơn một năm, tôi nghĩ em sẽ hiểu rõ tính cách của cô, tôi không bao giờ tiêu tốn sức lực của mình vào những chuyện không liên quan, mọi thứ tôi muốn làm đều phải đã được cân nhắc kỹ lưỡng. Tôi đã chắc chắn chúng ta phù hợp mới có thể ở bên nhau, cũng

sẽ đi tới hôn nhân, trừ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc em không muốn.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1789: Có phải có ý kia không?


Cậu đã nói là sẽ không bắt nạt cô nữa.

Vẻ mặt Hoắc doãn Tư dịu dàng hơn một chút, nói chuyện giống y như đang lừa gạt: “Vậy em hôn tôi một cái, hôn một cái sẽ không bắt em ăn cà rốt nữa, ngày nào em cũng hôn tôi, tôi sẽ cho em ăn món khác.”

Tinh thần của An Nhiên bị cậu thúc giục tới đơ luôn.

Cậu... Có phải có ý kia không?

Từ góc nhìn của cô, Hoắc Doãn Tư chính là kiểu cậu chủ cao quý, tác phong nhẹ nhàng, căn bản sẽ không nói ra những lời không biết xấu hổ như thế này, thế nhưng cậu lại nói trôi chảy đến vậy, không lẽ cậu đã từng có nhiều kinh nghiệm về chuyện này sao?

Hoắc Doãn Tư lại như thể đi giày trong bụng cô.

Cậu cười khẽ một cái: “Tôi chưa từng yêu đương, đây là lần đầu tiên.”

An Nhiên không tiện hỏi lại, thế nhưng vốn dĩ Hoắc Doãn Tư không hề có ý định buông tha cho cô, thẳng tay kéo cô ngồi lên đùi mình... Sau một hồi cọ xát, biểu cảm của cả hai người đều có chút không kiềm chế nổi.

Cô gục đầu lên vai cậu: “Anh vẫn còn chưa ăn xong.”

“Muốn ăn cái khác cơ.”

Cậu thản nhiên dứt lời, sau đó liền ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn cô. Dịu dàng hôn một lúc lâu, giọng cậu bỗng nhiên trở nên khàn khàn: “Nhắm mắt lại, ôm tôi.”

Cơ thể An Nhiên không kiềm chế được mà run rẩy.

Mặc dù cô và cậu đã xảy ra quan hệ, nhưng tình hình lúc ấy khá lộn xộn, nói nghiêm túc thì hai người họ thực ra chưa từng yêu đương, chỉ cứ mập mờ mông lung như vậy đến tận bây giờ rồi đi thẳng tới bước tiếp xúc thân thể.

Cô không có kinh nghiệm trong chuyện này.

Cô nhắm mắt lại, Hoắc Doãn Tư vừa hôn vừa liếm vành tai cô, giọng nói khàn khàn vì động tình thì thầm sát bên tai cô: “Sáng nay tôi vẫn chưa được nhìn rõ em,

cho tôi nhìn lại được không?”

“Không được!”

An Nhiên siết chặt chiếc áo sơ mi màu xám trên người, khe khế cầu xin.

Đèn ở đây rất sáng, soi rõ cho hai người, vốn dĩ không thể che giấu được gì cả, thà cô năm trên giường cho cậu đòi hỏi một hồi, cho dù có đau đớn thì cũng không tới mức ngại ngùng như bây giờ.

Thế nhưng cô làm sao có thể đọ được với cậu.

Cô không chỉ đơn giản là người phụ nữ đầu tiên của Tổng Giám đốc Hoắc, Hoäc Doãn Tư, mà tính cách của cậu còn kiêu ngạo như vậy, ngay cả ở độ tuổi nhiệt huyết tràn trề nhất này mà cũng không xem loại phim kia.

Cậu không có hứng thú khám phá cơ thể của phụ nữ.

Thế nhưng cậu chỉ muốn nhìn của An Nhiên.

Vì vậy, trong tiếng rên rỉ của cô, cậu vẫn có thể lừa gạt cô để đạt được mục đích của mình.

Trong căn phòng xa hoa, tình cảm tràn lên không thể kiềm chế.

An Nhiên ôm cổ cậu, nhỏ giọng cầu xin cậu xem xong nhanh một chút, cô sợ thư ký Nghiêm tiến vào, hình như thư ký Nghiêm có thẻ phòng, nếu chị mà nhìn thấy thì đời này cô không cần ra ngoài nữa.

Cô càng sợ hãi, Hoắc Doãn Tư lại càng cảm thấy thú vị.

Cậu không có thói hư tật xấu gì trên mặt tâm lý, nhưng cậu chắc chắn rằng mình thích bắt nạt cô.

Đồ ăn trên bàn bị gạt sang một bên, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn nằm trên chiếc khăn trải bàn màu xanh thẫm.

Hoắc Doãn Tư dịu dàng hôn cô.

Cậu cúi đầu an ủi cô: “Đừng sợ! Tôi chỉ nhìn thôi.”

An Nhiên bật khóc, cậu thật biến thái, thế nhưng cho dù cậu có biến thái cô cũng vẫn thích... Cô cảm thấy bản thân mình rất không có cố gắng, sau đó, trong tình cảnh khiến cô càng không thể chịu nổi hơn nữa, cô chỉ có thể bật khóc nức nở: “Tôi không muốn ở bên anh nữa! Hoắc Doãn Tư tên khốn nạn nhà anh! Đồ

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1790: Thật là dữ dội!


Thậm chí còn có mấy món thuốc bổ.

An Nhiên nhìn có vẻ rất yếu ớt, chị sợ Tổng Giám đốc Hoäc làm người ta tới hỏng mất, làm hỏng rồi thì kiếm đâu ra nữa.

Đẩy cửa ra, trong phòng tĩnh lặng.

Phòng ăn, thực sự hơi bừa bãi.

Một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt bị tùy tiện vứt trên tấm thảm dưới sàn nhà, nhìn có vẻ nhăn nheo dúm dó tới đáng thương. Thư ký Nghiêm nhận ra chiếc sơ mi này, sản phẩm cao cấp của một thương hiệu thời trang quốc tế, giờ đã nhăn như một cái giẻ lau.

Khăn trải bàn cũng không còn ra hình ra dạng.

Thư ký Nghiêm đi tới cửa phòng ngủ xem một chút. Cánh cửa phòng đóng chặt, nhưng mùi hương động tình của nam nữ tràn ngập trong không khí, giữa sự ngang ngược của nam giới lại hòa lẫn một chút hương vị ngọt ngào.

“Thật là dữ dội!”

Thư ký Nghiêm cảm thán một câu, sau đó đặt mấy cái túi to xuống, bắt đầu dọn dẹp như một bà mẹ già.

Sau khi dọn dẹp, chị gọi điện thoại cho người tới dọn đồ ăn đi.

Sau đó lại đặt trước cho Tổng Giám đốc Hoắc một bữa ăn khuya vào lúc chín giờ tối.

Làm xong tất cả những việc này, chị đang định rời đi, không ngờ cửa phòng ngủ lại đột nhiên mở ra.

Hoắc Doãn Tư tinh thần phấn chấn bước ra, mặc quần tây đen, thân trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn có vẻ sạch sẽ nhẹ nhàng tới mức không giống một

người đàn ông cả ngày đắm chìm trong tình dục.

Thấy thư ký Nghiêm đã dọn dẹp gọn gàng tất cả, cậu cũng chẳng mảy may ngại ngùng.

Cậu đi tới, mở mấy cái túi to kia ra, nhìn thử: “Rất hợp với An Nhiên.”

Thư ký Nghiêm nhẹ nhàng than thở: “Tổng Giám đốc Hoắc, ngài kiềm chế một chút!”

Hoắc Doãn Tư liếc nhìn chị một cái, trên mặt hiện lên màu hồng nhạt, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã tùy ý nói: “Giúp An Nhiên xin nghỉ toàn bộ các công việc ở đây, tôi đưa cô ấy đi chơi mấy ngày ở thành phố W rồi về thành phố B! Đúng rồi, sắp xếp chuyên cơ cho tôi vào ngày kia, tôi sẽ không về bằng xe của công ty.”

Sắp xếp như vậy, thư ký Nghiêm cũng không thấy kì quái.

Thứ chị thấy kỳ quái chính là: “Tổng Giám đốc Hoắc định đi chơi ở đâu?”

Ngón tay thon dài của Hoắc Doãn Tư hơi khựng lại một chút, vô cùng bình tĩnh nói: “Ngay tại khách sạn.”

Thư ký Nghiêm:...Còn có thể không biết xấu hổ hơn được nữa không?

Nhưng rất nhanh chị đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, mỉm cười nói: “Vậy chúc Tổng Giám đốc Hoäc đi chơi vui vẻ.”

Hoắc Doãn Tư nhận ra chị hơi kỳ quái, nhưng mà bây giờ tâm trạng của cậu đang rất tốt, bèn không thèm so đo với chị, phẩy tay cho người rời đi.

Thư ký Nghiêm xuống tầng.

Chị tới nhà hàng ăn cơm, đúng lúc gặp nhóm người vừa đi chơi về, chiếm một bàn hai mươi chỗ trên tầng hai của nhà hàng, mà chủ đề đang được các nhân viên nữ thảo luận đều là: “Tại sao hôm nay Tổng Giám đốc Hoắc không ra ngoài?

Thấy thư ký Nghiêm đi tới, ban đầu vốn dĩ mọi người đều im lặng.

Nhưng sau đó vẫn không nhịn được mà hỏi.

Thư ký Nghiêm đương nhiên sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của Tổng Giám đốc Hoắc, chị chỉ nói qua loa mơ hồ: “Cơ thể Tổng Giám đốc Hoắc không thoải mái, cần được nghỉ ngơi!”

À, Tổng Giám đốc Hoắc bị ốm?

Luôn luôn có một vài người muốn ra vẻ nịnh bợ: “Vậy chúng ta có cần phải cử người đại diện lên thăm Tổng Giám đốc Hoắc không?”

Một người khác chua xót nói: “Tôi thấy chắc chắn có người ở bên cạnh Tổng Giám đốc Hoäc rồi! Chính là cái cô thư ký mới tới đó, không phải là ỷ vào mình mang họ An, ngoại hình lại có mấy phần giống An Nhiên, suốt ngày dán vào bên cạnh Tổng Giám đốc Hoắc đó hải”

“Đúng, có lẽ cô ta đang chăm sóc Tổng Giám đốc Hoäc đấy!”

Thư ký Nghiêm chỉ cười không nói, chị thong dong ăn cơm uống trà.

Ăn xong, các đồng nghiệp khác bèn rủ chị lên tầng hai mươi sáu chơi: “Trên đó có một quán bar, ca sĩ ở đó hát rất hay, thư ký Nghiêm, chúng ta tới đó đi, ghi

sổ cho chúng tôi nhé!”

Thư ký Nghiêm đã ngủ một chút buổi trưa, đúng lúc này cũng muốn đi thư giãn một chút, bèn đồng ý.

Gần chín giờ tối, gần ba mươi nhân viên nữ của Hoắc Thị ăn mặc vô cùng mát mẻ đến ngồi trong quán bar. Bên trong hơi tối, cũng không có nhiều người, chỉ một bàn trong góc là có người ngồi, có vẻ là một nam một nữ.

Các cô cũng không để ý, ngồi xuống gọi rượu và bánh ngọt.

Sau đó bọn họ bắt đầu tán gẫu, chủ đề hoàn toàn nghiêng về phía chuyện của Hoắc Doãn Tư, nói thoải mái không ai ngăn cản.

Càng nói họ càng cảm thấy Tổng Giám đốc Hoắc và cô thư ký mới kia có gì đó mờ ám với nhau.

Đang lúc nói chuyện hăng say, bỗng nhiên có người chỉ vào góc phòng, lắp bắp nói: “Hình như là Tổng Giám đốc Hoäc kìa! Người bên cạnh anh ấy... Hình như là An Nhiên!”

A.. Sao Tổng Giám đốc Hoắc lại ở bên cạnh An Nhiên được! Tuyệt đối không thể nào!

Thế nhưng khi các cô xoay đầu nhìn qua, liền thực sự nhìn thấy Tổng Giám đốc Hoäc, trong góc phòng kín đáo nhất, Tổng Giám đốc Hoắc đang nghiêng người ngồi đó, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn ngồi bên cạnh cậu, sườn mặt Tổng Giám đốc Hoắc nhìn rất dịu dàng, cậu đang nghiêng người hôn môi với cô gái kia.

Một nụ hôn vô cùng dịu dàng, không nhanh không chậm như thể muốn hôn tới cùng trời cuối đất.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1791: Kỹ thuật hôn


Thành phố W vốn là một thành phố nhỏ.

Loại khách sạn cao cấp này trừ khi có khách du lịch tới tiêu tiền thì bình thường không có ai ở.

Trong quán bar nhỏ, ngoài mấy chục nhân viên của Hoắc Thị thì cũng không còn ai khác.

Có người bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Tổng Giám đốc Hoắc thực sự không nhìn thấy ai khác luôn!”

“Kỹ thuật hôn của Tổng Giám đốc Hoắc nhìn có vẻ không tồi nhỉ! Hôn tới mức tóc cô ấy rối bù kìa.”

Thân là một thư ký trưởng, thư ký Nghiêm cảm thấy mình cần phải nhắc nhở sếp nhà mình, nếu không bị người ta chụp được ảnh rồi đăng tải lên mạng sẽ không tốt lắm. Vì vậy chị nhẹ chân bước qua, ho khẽ một tiếng: “Tổng Giám đốc Hoắc, có cần tôi thanh toán giúp ngài không?”

Hoắc Doãn Tư nhấc mắt, nhìn thấy thư ký của mình.

Mấy chục người phụ nữ phía sau đều đang nhìn Đông nhìn Tây, giả vờ như không nhìn thấy cậu.

Hoắc Doãn Tư vô cùng bình tĩnh trả lời: “Không cần! Tôi tự thanh toán!” Thư ký Nghiêm gật đầu, quay về chỗ ngồi.

Sau đó, Tổng Giám đốc Hoắc nhà chị cuối cùng cũng chịu khiêm tốn hơn chút, ngồi thêm một lúc nữa rồi đưa An Nhiên đi.

Áo khoác của cậu choàng lên vai An Nhiên.

Không đợi nhóm nhân viên nữ này tiếp tục bàn tán, thư ký Nghiêm liền vô cùng bình tĩnh nói: “Nhìn đi, đây là mệnh! Có hâm mộ cũng không được.”

Chị cũng nghĩ, như vậy thì sẽ không phải nửa đêm bật dậy lái xe liên tục mấy giờ đồng hồ.

Mà là xinh đẹp vui vẻ nằm trên giường đếm nhẫn kim cương! Thư ký Nghiêm trong lòng chua xót một trận.

Hoắc Doãn Tư dẫn theo An Nhiên rời đi, không lập tức về phòng mà đi thẳng ra bãi đỗ xe bên ngoài.

Một chiếc xe thể thao màu đen đang đỗ trước sân.

Hoắc doãn Tư mở cửa xe, khẽ gật đầu, bình thường cậu đã rất đẹp trai, trong bóng tối lại càng toát lên vẻ kiêu ngạo.

“Lên xe.”

Thấy cô không động đậy, cậu bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng đẩy cô vào le.

Mãi đến khi cậu đã ngồi xuống bên cạnh, cô vẫn không có cảm giác chân thật.

Hoắc Doãn Tư nghiêng người cài dây an toàn cho cô, thấp giọng nói: “Đang nghĩ gì thế!”

An Nhiên rũ mắt nhìn cậu.

Cô không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng chạm lên mặt cậu, vuốt ve từ lông mày đến sống mũi, từ trước đến nay cô vẫn luôn sợ cậu, chủ động đụng chạm như thế này có lẽ đã là chuyện can đảm nhất mà cô dám làm.

“Chúng ta đi đâu đây?”

Hoắc Doãn Tư nhấc mắt, ngón tay của cô rời khỏi mũi cậu.

Cậu lại bắt tay cô lại, để cô tiếp tục sờ, cậu chẳng những để yên cho cô sờ mà còn thấp giọng hỏi cô: “Thẳng không?”

Khuôn mặt An Nhiên lại nóng lên.

Cậu thực sự rất không biết xấu hổ, cậu... Không còn giống trước kia nữa. Trước đây, cho dù cậu có đùa giỡn hay bắt nạt cô cũng là dùng dáng vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn như thường, không giống như bây giờ, lúc nào cũng nói một số lời khiến người ta luống cuống tay chân.

Cô định rụt tay về, nhưng Hoắc Doãn Tư không cho.

Thậm chí cậu còn cầm tay cô, dạy cô sờ.

Sờ tới sờ lui trên mũi cậu, sau đó lại nhỏ giọng trêu đùa cô: “Thẳng không?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1792: Chỉ cần liếc mắt nhìn


Cô thấp giọng phản bác, nhưng cô không chịu nói nguyên nhân cho cậu biết, đó là bởi vì cậu quá đẹp trai, làm sao có thể quen được.

Chỉ cần liếc mắt nhìn cậu một cái là trái tim cô đã đập nhanh hơn rồi.

Hoắc Doãn Tư cười khẽ, lại sờ sờ đầu cô: “Chúng ta ra ngoài mua sắm!”

Thành phố W là thành phố du lịch, có cửa hàng miễn thuế rất lớn.

Cửa hàng cũng rất nhiều, người đến người đi.

Hoắc Doãn Tư dẫn theo An Nhiên đi vào, cậu chưa từng yêu đương với ai nhưng cũng biết con gái thường hay thích mua các loại sản phẩm chăm sóc da và các loại phụ kiện để đeo hàng ngày. Điều kiện của An Nhiên không tốt, chưa từng mua một sản phẩm hàng hiệu nào, trước đây có nhiều cũng đều là do cậu mua tặng.

Hoắc Doãn Tư cũng chẳng mong đợi gì ở cô.

Cậu dẫn cô đi thẳng tới cửa hàng của một thương hiệu nào đó, hỏi một bộ sản phẩm chăm sóc da cao cấp nhất, đầy đủ từ mặt, tay cho đến sữa dưỡng thể.

An Nhiên cảm thấy cái này hơi quá quý giá.

Trọn vẹn một bộ phải lên đến hơn hai mươi nghìn tệ.

Cô chỉ vào một bộ khác, nói: “Lấy cái này đi!”

Hoắc Doãn Tư cầm sản phẩm mẫu lên, vô cùng cẩn thận xoa thử lên tay cô, rồi sau đó nói đầy sâu xa: “Da của em là da thường, bộ sản phẩm này phù hợp với da khô, sau khi sử dụng em lại nổi mụn lung tung, không xinh đẹp lại còn ảnh hưởng tới cảm giác nữa.”

Cái gì... Ảnh hưởng tới cảm giác!

Mặt An Nhiên lại lập tức đỏ bừng lên.

Hoắc Doãn Tư liếc nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục nói chuyện với nhân viên cửa hàng.

Cậu thực sự có một lớp vỏ bọc khá đẹp đẽ, nhưng khi nói chuyện với chủ cửa hàng lại bắt đầu soi mói, kén chọn, như thể cả cửa hàng chỉ nên phục vụ một mình cậu vậy.

Thế nhưng ánh mắt của mấy nhân viên cửa hàng nhìn cậu vẫn sáng lấp lánh.

Còn có một chị nhân viên nói: “Chắc ngài đây mua mỹ phẩm chăm sóc da cho em giá nhỉ, nhìn có vẻ còn rất nhỏ!”

Hoắc Doãn Tư bình tĩnh nói: “Là vợ tôi! Chúng tôi kết hôn khá sớm!”

Các chị nhân viên:...

Đúng là không nhìn ra đấy!

Mặt An Nhiên đỏ lên, cũng không có gan phản bác lại lời của cậu, Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, rút thẻ bạch kim của mình từ trong ví da ra: “Đi thanh toán đi, mật mã giống mật mã cửa chung cư.”

An Nhiên nhỏ giọng thì thầm: “Sao tự anh không đi đi?”

“Không phải là mua cho em sao?”

An Nhiên không còn cách nào khác chỉ có thể cầm thẻ đi thanh toán, khi quay lại lại đưa hóa đơn cho cậu, giống như đưa cho người lớn trong nhà vậy, Hoắc Doãn Tư rất hài lòng, xoa xoa tóc cô: “Giỏi quá!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1793: An Nhiên lại đỏ mặt


An Nhiên cắn môi, lắp bắp hồi lâu cũng không nói nên lời.

Cuối cùng, cô xoay người, chậm rãi đi phía trước.

Hoắc Doãn Tư cũng đi theo cô, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô: “Tức giận à?” “Không!”

Mặc dù miệng nói không nhưng giọng mũi của cô đã hơi nặng, âm thanh cũng nhỏ xuống: “Ở bên ngoài anh có thể đừng như vậy không, ở nhà thì được.”

Hoắc Doãn Tư bỗng nhiên kéo cô lại.

An Nhiên ngã vào lòng cậu, mặt cô vùi vào lồng ngực cậu, nghe tiếng tim đập hình thịch đều đặn của cậu... Thật lâu sau, cô vẫn không đợi được câu trả lời của cậu, thế nhưng cậu lại cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn rất dịu dàng.

An Nhiên lại đỏ mặt.

Nhưng đỏ mặt lúc này không giống vừa rồi.

Giọng Hoắc Doãn Tư khàn khàn: “Biết rồi!”

Mọi người xung quanh dường như đều đã biến mất, không còn quan trọng.

An Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, kiểng chân lên nhẹ nhàng hôn lên cằm cậu một cái, mặt đỏ hồng: “Anh biết là tốt rồi!”

Hoắc Doãn Tư rất muốn hôn môi cô.

Thế nhưng xung quanh quá nhiều người, có lẽ chú thỏ con này sẽ tức giận, cuối cùng cậu chỉ nắm lấy tay cô.

Đi dạo hai tiếng đồng hồ, cậu gần như đã mua cho An Nhiên tất cả mọi thứ.

Cô thích nhất là đôi khuyên tai ngọc trai của Tiffany.

Lúc đó cô đeo lên rồi không nỡ tháo xuống, Hoắc Doãn Tư cũng thấy rất đẹp.

Sau đó, cô lại kéo cậu đến một cửa hàng bán đồ da.

Chọn cho cậu một cái ví da, Hoắc Doãn Tư đã có ít nhất mấy chục cái ví da đủ loại kiểu dáng, cậu không hứng thú lắm nhưng An Nhiên lại cương quyết muốn chọn cho cậu một cái.

Cô cẩn thận chọn cái tiện lợi nhất.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1794: Cô sợ đau


Kích cỡ này an Nhiên cũng có thể dùng được. Cậu cũng thích cô sử dụng món đồ gì đó của cậu.

An Nhiên cũng biết đồ của cậu rất đắt, nhưng cô vẫn giả vờ giận dỗi: “Tại sao anh dùng đồ mới mà em phải dùng đồ cũ?”

Hoắc Doãn Tư cài dây an toàn lên, liếc cô: “Toàn thân tôi chỗ nào cũng mới!” An Nhiên không lên tiếng.

Dù sao thì cô vẫn cảm thấy cậu thành thạo quá mức, không giống người mới, nhưng cô cũng chẳng dám nghỉ ngờ cậu.

Hoắc Doãn Tư nghiêng người hôn cô.

Cậu nhỏ giọng nói với cô: “Chúng ta về khách sạn nhé! An Nhiên, tôi muốn.” Cậu nói thẳng thừng như vậy, An Nhiên hơi không chịu đựng nổi.

Ngày hôm nay cậu đã làm rất nhiều lần rồi.

Cô sợ đau.

Hoắc Doãn Tư nhìn dáng vẻ vừa bối rối vừa sợ hãi của cô, cười nhẹ... Cậu đang nghĩ khi trở về nên bắt nạt cô như thế nào đây!

Cậu vừa định lái xe thì có một cuộc điện thoại gọi tới từ thành phố B. Là mẹ của cậu, Ôn Noấn.

Hoắc Doãn Tư nghe máy, nét mặt cũng trở nên dịu dàng: “Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”

Giọng Ôn Noãn vô cùng bình thản.

Bà nói: “Mẹ với bố con nghe nói con đang yêu đương ở thành phố W, bố con vô cùng kích động tới mức vừa nãy chỉ muốn sắp xếp một chuyến chuyên cơ đến thành phố W, còn muốn mẹ chuẩn bị hôn lễ! Doãn Tư, nếu con không muốn bố con đuổi theo tới tận thành phố W thì chơi ở đó hai ngày nữa rồi đưa An Nhiên về đây đi! Mẹ cũng muốn gặp con bé, ông nội bà nội của con bên kia cũng kích động vô cùng, còn đi chùa suốt đêm để lễ tạ đấy.

Hoắc Doãn Tư vỗ trán, nhẹ giọng xin tha: “Mẹ!”

Ôn Noãn cười nhẹ: “Mẹ đã cố hết sức để thuyết phục bố con rồi, chỉ còn nước †ìm bác sĩ gõ cho anh ấy bình tĩnh lại thôi!”

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng tháo dây an toàn cho An Nhiên.

Cậu bế cô lên, đặt cô vào lòng mình, để cô cùng nghe Ôn Noãn nói chuyện với mình.

Giọng Ôn Noãn rất dịu dàng: “Doãn Tư, con biết tính tình của bố con mà! Mấy năm nay Hoắc Tây đã ngăn chặn giúp con rất nhiều rồi, nếu không với tầm tuổi này của con có lẽ đã bị giục sinh con từ lâu rồi.”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu nhìn An Nhiên.

Mặt của cô hơi hồng lên, dù sao hôm nay bọn họ cũng vừa mới xảy ra quan hệ, cậu không nhịn được mà huých huých cô. Nhưng ngoài miệng vẫn vô cùng đứng đắn: “Mẹ, con biết rồi! Chơi mấy ngày rồi con sẽ đưa An Nhiên về!”

Ôn Noãn hài lòng cúp điện thoại.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1795: Thực sự quá nhanh!


Da mặt ông dày, rất biết trêu chọc người khác, cúi người xuống nói vào tai vợ: “Mỗi đêm đều làm em thoải mái không phải thực tế hơn một cái hôn lễ sao? Làm gì có người phụ nữ nào ở tầm tuổi này mà vẫn được tưới đẫm như em?”

Ôn Noãn thực sự nghe không nổi!

Cái gì mà tưới đẫm cho bà, rõ ràng là bản thân ông nhu cầu lớn, không chịu yên phận.

Bà liếc ông một cái: “Đêm nay anh ngủ ở phòng sách!”

Hoắc Minh bèn bế bà lên, Ôn Noãn sợ tới mức phải giơ tay ôm chặt cổ ông: “Anh làm gì đấy, người giúp việc sẽ nhìn thấy!”

Hoắc Minh nói rất đúng tình hợp lý: “Đến phòng sách ngủ!” Ngủ ở phòng ngủ đã quen rồi, giờ đổi chỗ cho mới mẻ!

Lên tới tầng hai, Ôn Noãn liền mắng ông là đồ lưu manh thối tha không biết xấu hổ.

Hoắc Minh đặt bà xuống sô pha, cúi người hôn, trên miệng vẫn toàn nói lời không sạch sẽ: “Bà chủ nhà ai mà lại giống em, hôn một cái là toàn thân mềm nhữn, không phải muốn anh bế thì là gì!”

Ôn Noãn đưa tay chống lên vai ông, ngăn ông làm xăng làm bậy.

Thế nhưng vẫn để ông thực hiện được.

Tóc bà rối tung lên, mang theo một nét quyến rũ khó nói nên lời, Hoắc Minh nhìn tới say mê, ông nhẹ nhàng vén tóc bà lên, nói nhỏ: “Ôn Noãn, anh rất vuil”

“Trong mấy đứa nhỏ nhà mình, Doãn Tư vẫn là người mà anh lo lắng nhất.” Hoắc Kiều không tim không phổi, cũng tốt.

Hai người Hoắc Tây và Sùng Quang, ai cũng không thoát được khỏi lòng bàn tay của ai, đời này có lẽ đã buộc chặt với nhau rồi.

Chỉ có Doãn Tư, đã yêu đương khá muộn, lại còn bị người ta đá.

Cuối cùng đến bây giờ cậu cũng đã đợi được.

Ôn Noãn khẽ thì thầm: “Anh còn sợ Doãn Tư không theo đuổi được vợ hả?”

Hoắc Minh im lặng chăm chú nhìn bà hồi lâu, một lúc sau ông mới bắt đầu yêu thương bà, vừa làm vừa thì thầm gợi cảm: “Doãn Tư tìm vợ không khó, thậm chí người thích thằng bó có cả đống to, không có cô gái nào lại không thích thằng bé! Thế nhưng anh hi vọng Doãn Tư có thể tìm được một người mà thằng bé thích, người đó có thể làm cho thằng bé hạnh phúc, vui vẻ.”

Giống như Ôn Noãn, là người ông thích.

Bà chỉ cần ở bên cạnh ông, cho dù bà có làm gì ông cũng đều vui vẻ.

Ôn Noấn hơi xúc động.

Bà ông lấy cổ chồng mình, bà cũng không nói lời yêu ông, mặc dù ông thường xuyên ép bà phải nói... cũng thường xuyên nói cho bà nghe, lâu ngày, lòng người cũng phải tan chảy.

Những chuyện mà họ rất để ý khi còn trẻ, đã bị xóa mờ hoàn toàn từ lâu.

Chỉ còn những bình yên do năm tháng mang lại.

Bên kia, Hoắc Doãn Tư đã đưa An Nhiên về tới khách sạn.

Vừa vào cửa, cậu đã để mấy cái túi xách xuống, đè cô lên cánh cửa, hôn xuống: “Hai ngày nữa tôi sẽ đưa em về thành phố B, được không?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1796: Anh lại bắt nạt em!


An Nhiên bị cậu đè lên cánh cửa, nói những lời gần như lời cầu hôn. Cậu nói, cậu muốn đưa cô tới thành phố B.

Cô tin những lời cậu nói đều là sự thật, là cậu đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới nói ra.

Trong đầu An Nhiên lúc này đang vô cùng rối loạn, toàn bộ suy nghĩ của cô đều biến thành mấy chữ muốn gả cho cậu!

Nhưng mặc dù cô ngốc, nhưng cũng biết thận trọng.

Cô co mình trong lòng cậu, không dám động đậy, cũng không dám nhìn khuôn mặt đẹp phát điên kia của cậu, cô chỉ dám dè dặt vươn một ngón tay thon dài, nhẹ nhàng sờ lên mũi cậu, lấy lòng cậu: “Vậy tốt quái!”

Hơi thở của Hoắc doãn Tư càng thêm nóng bỏng.

Cậu chậm rãi tới sát bên cô, giọng cũng khàn tới mức gần như không nghe rõ: “Tôi với em đang nói chuyện nghiêm túc, em còn dám trêu chọc tôi! Người không đau nữa?”

Cậu rất sẵn sàng làm thêm vài trận nữa.

An Nhiên không dám tiếp tục trêu chọc cậu.

Cô chơi xấu mà làm tổ trên vai cậu, ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: "Anh lại bắt nạt eml"

“Tôi không bắt nạt em thì bắt nạt ai?”

Lúc này hai người họ đang áp sát vào nhau, Hoắc Doãn Tư liền cứ như vậy mà hôn cô.

Hôn một chút rồi lại một chút, hôn tới mức cô mềm nhữn cả người, sau đó bế cô vào giường trong phòng ngủ chính.

Cô sự đau, cậu cũng không thật sự làm gì cả, chỉ hôn cô, làm cô thoải mái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của An Nhiên tựa trên gối đầu, khuôn mặt cô ửng hồng, chăm chú nhìn cậu với dáng vẻ chìm đắm trong tình yêu, có lẽ bởi vì tình dục, khuôn mặt cậu lúc này có vẻ hơi vặn vẹo hơn một chút so với bình thường, thế nhưng loại vặn vẹo này lại tràn ngập hương vị nam tính.

An Nhiên rung động.

Cô cúi người xuống, hay tay ôm lấy khuôn mặt Hoắc Doãn Tư, bắt đầu hôn cậu.

Hoắc Doãn Tư vẫn chưa chuyển động, con ngươi đen láy khóa chặt lấy cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên đỏ lên: “Em muốn làm anh được thoải mái!”

Cậu cười nhẹ, cô mới có bao nhiêu tuổi chứ, bình thường lúc nào cũng có vẻ vô cùng nhút nhát, cô có biết phải làm thế nào mới có thể giúp người đàn ông thoải mái không?

Bỗng nhiên, cậu không cười nổi nữa.

Cậu không khống chế được mà nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc đen của cô, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: “An Nhiên?”

Mặt An Nhiên đỏ bừng.

Cô chưa từng làm chuyện gì can đảm như thế này...

Cuối cùng, Hoắc Doãn Tư vẫn không nhịn được, lại cùng cô làm một trận.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1797: Cậu vừa nói vừa sờ cô


Hoắc Doãn Tư cười thầm.

Cậu vừa ngắm nghía chiếc vòng vừa ôm cô vào lòng: “Tức giận rồi sao? Còn nói mình không phải thú cưng, dễ tức giận như vậy mà còn không phải thú cưng thì là gì?"

“Em không phải!”

Hoắc Doãn Tư thuận tay ném cái hộp kia đi.

Cậu lật người, bao vây cô ở dưới thân mình, kề sát vào dái tai của cô, không biết xấu hổ nói: “Thích ăn cà rốt đến vậy, còn dám nói mình không phải chú thỏ con?”

Cậu vừa nói vừa sờ cô.

Một con thú nhỏ vừa nhẹ vừa mềm lại đáng yêu.

An Nhiên không còn sức lực, cả khuôn mặt cô vùi vào lồng ngực cậu, không dám ngẩng đầu lên nhìn ai nữa.

Cậu quá xấu xa!

Trong lòng Hoắc Doãn Tư thỏa mãn.

Thực ra cậu chỉ đang trêu chọc cô thôi, chẳng qua cậu chỉ bớt chút thời gian đi mua một món quà cho thư ký Nghiêm, còn An Nhiên của cậu đương nhiên cần phải chọn lựa kỹ càng, mời nhà thiết kế nổi tiếng nhất thiết kế riêng.

Nhẫn cưới của hai người họ, không thể qua loa!

Cậu ôm lấy người trong lòng mình, niềm vui trong lòng lúc này còn nhiều hơn cả hơn hai mươi năm trước cộng lại, rất hiếm khi cậu có cảm giác gần như không thể chịu nổi thế này, thế nhưng tình cảm mãnh liệt đến thế va chạm trong cơ thể cậu, cuối cùng vẫn được đè nén trở nên yên bình.

Yên bình ở bên nhau.

Mặc dù không phải thời điểm tốt, cũng không phải địa điểm tốt, thế nhưng cậu vẫn đang nằm trên giường, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói ra ba chữ kia.

Vô cùng thật lòng.

An nhiên khẽ run rẩy, cô nhẹ nhàng hít mũi, lại ôm chặt lấy cậu.

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng hỏi: “Ngủ cũng cho ngủ rồi, theo tôi về nhà nhé?”

Không đợi cô trả lời, cậu đã tự cười thành tiếng trước, cuối cùng xoa nắn khuôn mặt của cô: “Làm sao bây giờ, hôm nay chúng ta không dùng biện pháp, lỡ †ạo ra một con thỏ con thì em có làm thế nào cũng chạy không thoát đâu.”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1798: Đúng vậy


An Nhiên đỏ mặt, cố gắng ra vẻ đúng tình hợp lý: “Là anh... Là anh làm mài!”

“Đúng vậy, là tôi làm!”

Hoắc Doãn Tư cười khẽ, sau đó ngồi thẳng người dậy, ôm lấy cô hôn môi.

Hôn một hồi lâu, cậu cúi đầu nói: “Không cần phải uống thuốc! An Nhiên, tôi muốn kết hôn.”

Cậu đã tới tuổi kết hôn từ lâu.

Cậu cũng thực sự muốn ổn định với An Nhiên, vậy nên không cần phải uống thuốc tránh thai, cũng không tốt đối với cơ thể.

Hoắc Doãn Tư còn nói: “Không phải em sợ uống thuốc sao? Mua về rồi tôi còn phải dỗ em uống thuốc, lỡ đâu dỗ một hồi tôi lại không kiềm chế được thì làm sao bây giờ? Không phải là uống thuốc vô ích rồi sao?”

Cậu lừa gạt cô: “Làm một lần uống một viên, nghĩ kỹ lại thì phải uống bao nhiêu viên chứ?”

An Nhiên thực sự không hiểu lắm về mấy cái này.

Cô sửng sốt một hồi lâu mới do dự hỏi: “Thật vậy sao?”

Vậy cô phải uống một hai ba... sáu viên?

Hoắc Doãn Tư gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói một năm phụ nữ chỉ có thể uống nhiều nhất hai viên thôi, em uống liền một lúc sáu viên, không những quá liều mà có lẽ cũng không có hiệu quả, nhỡ đâu còn ảnh hưởng đến sự phát triển của em bé...”

An Nhiên đã từ bỏ ý định uống thuốc rồi!

Cô nghĩ, nhỡ có mang thai, vậy cứ sinh ra là được rồi?

Hoắc Doãn Tư trêu chọc cô xong lại dỗ cô đi ngủ một lát, đêm nay cậu có một cuộc họp video xuyên quốc gia, bèn nhẹ nhàng đứng dậy, không làm An

Nhiên tỉnh giấc!

Cậu đứng bên giường mặc quần áo, lại không kiềm chế được mà nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt cô.

Ngoan quá!

An Nhiên xoay người một cái, có lẽ là do nóng, cô hơi kéo chăn xuống.

Hoắc Doãn Tư cúi người đắp lại chăn cho cô.

Cậu nhét tay cô vào chăn, đến khi rút tay ra lại đụng phải vết thương trên tay cô, ánh mắt cậu trở nên hơi u ám, một lúc sau cậu mới tìm thấy kem dưỡng da tay, nhẹ nhàng thoa lên cho cô.

Sau khi cậu đã im lặng rời đi, An Nhiên mở to mắt.

Cô nhấc tay lên, im lặng nhìn vào tay mình, vừa rồi khi cậu thoa kem dưỡng †ay cho cô thì cô đã tỉnh rồi.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1799: Em về cùng anh


Hoắc Doãn Tư hơi sửng sốt.

Sau đó cậu liền dập thuốc lá, hỏi vô cùng dịu dàng: “Sao em lại thức giấc rồi?”

An Nhiên không biết cậu phải họp.

Cô nhẹ nhàng ôm cậu, muốn làm cậu vui, những ngón tay siết chặt ôm lấy eo

Hoắc Doãn Tư nhạy bén tới mức nào chứ?

Cậu lập tức đoán ra vừa rồi cô đã tỉnh, chú thỏ nhỏ này đang cảm động đây mài!

Cậu xoay người, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, phát hiện trên người cô vẫn đang mặc chiếc sơ mi đen của cậu, cơ thể cô nhỏ bé, có thể mặc áo của cậu thay váy ngủ.

“Em đi ngủ trước đi, tôi phải mở cuộc họp!”

An Nhiên không nỡ, ngẩng đầu hỏi khẽ: “Rất lâu sao? Em ở cùng anh được không?”

Hoắc Doãn Tư khẽ thở dài: “Em thật bám người!”

Cuộc họp phải kéo dài khoảng bốn tiếng đồng hồ, cô gái trẻ tuổi thật sự nên đi ngủ sớm một chút, hơn nữa hai tháng nay cô sống không tốt lắm, gầy đi rất nhiều, mặc dù bây giờ ôm cô thực sự rất nhẹ rất mềm, nhưng vẫn nên bồi bổ thêm chút thịt mới tốt.

Thế nhưng An Nhiên vẫn muốn ở bên cạnh cậu.

Cậu không gật đầu, cô liền bám chặt lấy cậu, gân như muốn treo trên người cậu luôn.

Tổng Giám đốc Hoắc bị cô quấn lấy, không còn cách nào khác, đang định đồng ý thì phía phòng họp bên kia vang lên một âm thanh quen thuộc, không ai người ngoài, chính là bố cậu, Hoắc Minh.

“Doãn Tư, con đang làm gì đấy!”

“Cuộc họp xuyên quốc gia bị con biến thành chương trình phát sóng trực tiếp

yêu đương, quá nửa đêm mà Tổng Giám đốc Lý còn gọi thẳng cho bố kêu bố lên xem trực tiếp! Ha ha... Đúng rồi, ông nội của con cũng đang ở phòng họp xem trò

Hiện trường trở nên mất kiểm soát.

Hoắc Doãn Tư quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một đống người cao tuổi trên màn hình, rõ ràng nhất chính là bố ruột của cậu.

Hoắc Doãn Tư mặt không đổi sắc tắt camera.

Cậu nhìn lại An Nhiên, hoàn hảo, cái nên che đều che rất kín, không lộ ra chút nào.

An Nhiên cũng đang lơ mơ, ngơ ngác nhìn cậu, sợ cậu sẽ tức giận. “Đồ ngốc!”

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng xoa đầu cô, bế cô đến sô pha, nơi camera không quay tới, sau đó lại pha cho cô một cốc sữa nóng, lúc này mới quay lại mở cuộc họp.

Phòng sách, ánh đèn sáng mờ.

Hoắc Doãn Tư không nói quá nhiều, phần lớn thời gian chỉ nghe phía đối diện báo cáo lại, những nội dung bọn họ nói An Nhiên chỉ có thể nghe hiểu được một chút.

Tất cả biến thành một bài hát ru.

Cô muốn ở bên cạnh cậu, nhưng chỉ ngồi nửa giờ đã không chịu nổi nữa, chậm rãi khép mắt lại.

Hoắc Doãn Tư đứng dậy, đắp cho cô một tấm chăn nhỏ. Ngắm khuôn mặt đang say ngủ của cô một hồi lâu.

Đến khi quay lại cuộc họp, Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng: “Doãn Tư, con đi đâu thế?”

Hoắc Doãn Tư nghiêm túc trả lời: “An Nhiên đang ngủ, con đắp chăn cho cô ấy”

“ÀI Không thể để bị cảm lạnh được!”

Hai bố con giống như đang nói chuyện phiếm, hàn huyên khoảng năm phút đồng hồ, câu nào cũng nhắc đến An Nhiên.

Vậy là mọi người đều biết, người ở trong phòng của Tổng Giám đốc Hoắc chính là bạn gái chính thức của cậu.

Hoắc Minh nghe mấy lời chúc mừng, không ngừng khiêm tốn: “Nào! Vui mừng gì chứ? Ở tuổi này của nó đáng lẽ ra phải kết hôn từ lâu rồi. Nhìn con trai nhà lão Chung kìa, còn nhỏ hơn Doãn Tư hai tuổi, vậy mà đã đầy đủ một trai một gái rồi.”

Tổng Giám đốc Hoắc vẫn rất nghiêm túc: “Bố, con sẽ cố gắng!”

Hoắc Minh hài lòng tắt cuộc họp.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1800: An Nhiên cúi đầu


An Nhiên dứt lời, hai người đều rơi vào im lặng.

Hồi lâu sau, Hoắc Doãn Tư mới đưa tay nhéo mặt cô, cười nhẹ: “Mau ăn mì đi, để thêm lát nữa lại nguội mất!”

An Nhiên cúi đầu, tiếp tục ăn mì.

Mà cái người vừa mới bảo cô ăn mì kia lại đang chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi lâu.

Ăn xong, An Nhiên hỏi câu về chuyến bay ngày mai.

Hoắc Doãn Tư kéo cô lại gần, để cô ngồi lên đùi mình, cậu rút một điếu thuốc lá trên bàn ăn nhưng không châm lửa, cứ ôm cô như vậy một lúc rồi mới nói: “Mười giờ! Em có thể ngủ nhiều thêm một chút.”

Cuối cùng thì An Nhiên vẫn có chút cảm giác không chân thực.

Chỉ mấy tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ rời khỏi nơi này, trở lại thành phố B, thứ chờ đợi cô chính là một hoàn cảnh lạ lẫm, thực ra cô hơi sợ hãi, cô cũng không

cảm thấy làm vợ trong gia đình giàu có là dễ dàng.

Mặc dù người nhà họ Hoắc đều rất dễ chung sống, nhưng cô không thể cứ chỉ ở mãi trong nhà.

Dù sao cô cũng phải cùng Hoắc Doãn Tư ra ngoài.

Cô không muốn làm cậu phải mất mặt.

Con người An Nhiên đơn thuần, khuôn mặt nhỏ không thể che giấu được chuyện gì... Hoắc Doãn Tư cười nhẹ: “Chuyện sau này thì để sau này nói đi, hiện tại nên đi ngủi”

An Nhiên đưa tay níu chặt lấy áo cậu: “Em đi thu dọn hành lý! Sáng mai em muốn về nhà một chuyến, giấy tờ của em vẫn còn đang để ở căn phòng thuê kia, dù sao cũng phải hủy hợp đồng thuê phòng.”

Hoắc Doãn Tư suy nghĩ một chút, cũng đúng.

“Ngày mai tôi cho xe đưa em đi!” Cậu còn một cuộc họp lúc sáng sớm.

“Không cần đâu!” Cô hơi ỷ lại mà hôn nhẹ lên cằm cậu, giống như một chú chó nhỏ muốn lấy lòng chủ nhân: “Không xa, em tự lái xe là được rồi!”

Cô dứt lời rồi đỏ mặt đứng dậy, đi vào phòng thay đồ sắp xếp hành lý giúp cậu.

Vốn dĩ đây là công việc của thư ký.

Thế nhưng hiện tại đã có người ở bên cạnh cậu, đương nhiên không cần người ngoài phải động tay, hơn nữa cậu cũng rất thích An Nhiên làm những việc này cho cậu.

Hoắc Doãn Tư lại lấy sổ tay ra xử lý một số công việc.

An Nhiên cảm thấy cậu rất vất vả, công việc không bao giờ có thể xử lý hết.

Cô cúi người thu dọn, cố gắng không làm phiền cậu.

Hoắc Doãn Tư mỉm cười, căn phòng rộng bảy trăm mét vuông, cô có thể làm gì phiền tới cậu?

Đêm càng sâu.

Ba giờ sáng, cậu mới hoàn thành xong cơ bản công việc, duỗi eo một cái, lại thấy vật nhỏ kia vẫn đang bận rộn, cậu nhẹ nhàng bước tới, cậu nắm lấy tay cô, kéo cô ôm vào lòng mình: “Chỉ là một cái va ly thôi, sắp xếp khó đến vậy sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top