Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1761: Hắn coi mình là trai bao!


Hoắc Tây thản nhiên cười, đứng dậy đi vào toilet nhà hàng.

Lúc đi ra rửa tay, trong toilet có người ngoài, khóe mắt của Hoắc Tây đảo qua nhìn thấy là một nhân viên phục vụ, cô khẽ nhíu mày: Bởi vì nhà vệ sinh của nhân viên công tác trong nhà hàng cao cấp này và của khách hàng là tách ra, để giữ phong cách nhà hàng, lúc trước Trương Sùng Quang nói hệ thống ở đây rất lỏng lẻo, cô còn không cảm thấy vậy, nhưng lúc này cô thật sự để tâm.

Cô xoay người, không hề bất ngờ, người nọ là Tân Bá Lai.

Người đàn ông trẻ tuổi kia dùng một loại ánh mắt nóng bỏng rất vi diệu nhìn cô, Hoắc Tây đã từng được vô số nam nữ theo đuổi qua, cô không xa lạ gì ánh mắt như vậy.

Cô đóng vòi nước màu vàng, nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi trong gương: “Có việc gì?”

Tân Bá Lai có chút căng thẳng.

Anh ta nuốt nước miếng một cái, mới nói: “Nếu cô Hoắc có nhu cầu, có thể tìm tôi.” Có nhu cầu, tìm anh ta?

Hắn coi mình là trai bao!

Hoặc Tây nở nụ cười, nàng không biết là vì Doãn Tư bất bình, hay là vì tiểu thư ký đáng thương kia.

Hoắc Tây chậm rãi lau khô tay, nở nụ cười rất nhẹ.

“Có nhu cầu? Anh Tân là chỉ phương diện nào? Là nhu cầu trong nhà hàng hay là nhu cầu khác?”

Trong giọng nói của nàng mang theo một chút ngả ngớn. Khuôn mặt họ Tân kia đỏ bừng: "Hoäc tiểu thư, tôi không phải người như vậy! Hoắc Tây ném khăn giấy đi, liếc anh ta một cái, cười cười rồi rời đi.

Chờ cô rời đi, Tân Bách mới nghĩ ra, sao cô Hoắc lại biết tên anh, có phải vừa rồi cô đã hỏi thăm quản lý về anh không? Hẳn là cô có ý với anh!

Mặc dù trong lòng xấu hổ, nhưng mỗi người đàn ông đều khao khát thành công.

Anh ta biết xuất thân của nhà họ Hoắc, nặn ra một chút trong kế ngón tay, cả đời này anh cũng không cần phấn đấu.

Hơn nữa, cũng không cần đi theo cô Hoäc cả đời.

Đợi đến khi thời cơ chín muồi, anh ta rời khỏi cô, cũng có thể cưới vợ sinh con trải qua cuộc sống của người bình thường.

Tân Bá Lai không muốn bỏ qua cơ hội như vậy.

Anh ta đến hậu trường, lặng lẽ tìm được số điện thoại của Hoắc Tây, kết bạn Zalo.

Bên kia, Hoắc Tây mới trở lại chỗ ngồi, điện thoại đã vang lên một tiếng.

Cô cúi đầu nhìn, hóa ra là một người bạn mới trên Zalo, vừa nghĩ đã biết là ai. Hoắc Tây cười lạnh: “Người này thật sự là tự mình đa tình!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1762: Thật xin lỗi đại tiểu thư


Bản thân lão Triệu cũng có cháu trai.

Là một thằng con trai chân đất, làm gì thơm, mềm như Miên Miên, lão Triệu hấp tấp ôm Miên Miên vào trong ghế nhỏ, bởi vì trong nhà có thêm một cục cưng

như vậy, trên tất cả xe đều có ghế trẻ em. Hoắc Thiệu Đình đã dặn dò, hôm nay lái chiếc này, ngày mai lái chiếc kia. Hơn 10 chiếc xe trong nhà, đều để bảo bối ngồi liên tục.

Lão Triệu cười đến mức nếp nhăn đều nhăn lại, hiếm lạ như thứ gì đó, đợi đến khi mình lên xe mới phát hiện còn chưa mở cửa xe cho Hoắc Tây, lập tức xuống xe: “Thật xin lỗi đại tiểu thư.”

Hoắc Tây oán giận: “Chú Triệu, bây giờ chú đã không còn thương cháu nữa

rồi” Lão Triệu cười ngây ngô: “Trẻ con mới mẻ!”

Hoắc Tây muốn Trương Sùng Quang cùng lên xe, để lão Triệu thuận tiện tiễn một đoạn, nhưng Trương Sùng Quang lại xua tay: “Anh hút điếu hương rồi đi, các em về trước đi! Buổi tối anh sẽ đi đón em và Miên Miên.”

Hoắc Tây gật đầu.

Lão Triệu nhấn ga, Trương Sùng Quang châm điếu thuốc lá, sâu kín nhìn

chiếc xe biến mất trong tầm mắt. Hắn chậm rãi hút một điếu thuốc, đi trở về phòng ăn. Chọn một chỗ ngồi xuống.

Mãi cho đến khi nhóm khách cuối cùng của nhà hàng đều đi hết, Trương Sùng Quang châm điếu thuốc lá... Quản lý có mắt nhìn, biết vị này không thoải mái, vội vàng tiến lên cười: “Thiếu gia Sùng Quang, chúng ta làm không tốt chỗ

nào sao?” Trương Sùng Quang vẫn chậm rãi hút thuốc. Giọng anh trầm thấp: “Việc riêng!”

Nói xong, anh bóp thuốc lá, đi vào phòng ăn phía sau bếp, nơi đó có cái lối đi là tới phòng thay quần áo.

Quả thật, Tân Bá Lai đang thay quần áo.

Người đàn ông trẻ tuổi vừa cài áo sơ mi, vừa thỉnh thoảng nhìn điện thoại,

giống như đang chờ cái gì.

Giọng Trương Sùng Quang hời hợt: “Là chờ vợ tôi trả lời sao?”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1763: Chuyện này có liên quan gì đến anh ta?


Tân Bá Lai sửng sốt một chút.

Trương Sùng Quang buông anh ta ra, đụng người vào tủ quần áo.

Anh chỉnh lại quần áo, ngữ khí càng nhạt hơn một chút so với lúc trước: “Nghe nói Hoắc Doãn Tư chưa, em trai của Hoắc Tây, cũng chính là tổng giám đốc mới của Hoắc thị, người ta gọi là Tiểu Hoắc tổng?”

Tân Bách từng nghe qua, anh ta biết đó là một người đàn ông có giá trị ngàn tỷ.

Chuyện này có liên quan gì đến anh ta?

“Doãn Tư thích An Nhiên... họ Tân, ngẫm lại tiền thuốc men của anh lấy đâu ra, là phụ nữ dùng tình cảm đổi lấy? Tiền kia anh trả chưa? Sao còn mặt mũi ở chỗ này câu phú bà?”

Sắc mặt Tân Bá Lai tái nhợt.

Tay anh ta ôm ngực, gần như không dám nhìn người đàn ông trước mặt.

Khóe miệng Trương Sùng Quang nhếch lên một nụ cười lạnh, anh bỗng nhiên kéo cánh tay người họ Tân qua, viết xuống một dãy số điện thoại trên cánh tay anh ta, đầu bút nhọn gần như chạm vào da thịt, nhưng Tân Bá Lai không dám phản kháng.

Trương Sùng Quang viết xong, vặn bút vàng.

Anh nhìn xuống từ trên cao, rất kiêu ngạo, nói: “Hai giờ sau gọi tới số này!”

Tân Bá Lai không hỏi kỹ.

Anh ta biết mình không phản kháng được, người đàn ông trước mặt quá lớn mạnh, anh ta biết Trương Sùng Quang... một doanh nhân mới nổi đáng sợ.

Trương Sùng Quang không thô bạo, lúc đi ra ngoài thậm chí là phong độ nhẹ nhàng.

Quản lý và mấy nhân viên ở cửa, nhìn thấy ổn, thở phào nhẹ nhõm.

Chờ người rời đi, bọn họ mới hỏi Tân Bá Lai: “Có phải anh đắc tội với tổng giám đốc Trương không?”

Tân Bá Lai sao có thể nói mình quyến rũ vợ người ta, anh ta mơ hồ nói: “Một vài chuyện khác, tôi nợ tổng giám đốc Trương ít tiền.”

Quản lý cũng rất bất ngờ, nhưng anh ta cũng thông minh, không hỏi nhiều. Tân Bá Lai thu dọn một chút.

Anh ta rời đi, ra bên ngoài ghế công viên ngồi rất lâu, anh ta chậm rãi xắn ống †ay áo lên, trên đó có con số Trương Sùng Quang viết.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1764: Ngẫm lại


Nửa giờ sau, anh ta gõ cửa căn phòng kia, người mở cửa cũng không phải Trương Sùng Quang mà là một người phụ nữ xa lạ, bộ dạng rất tệ, cơ thể mập. mạp, quần áo là loại thổ kim

Trên tay đeo nhẫn kim cương ít nhất 8 carat.

Người phụ nữ cười, lộ ra lợi.

Cô quan sát Tân Bá Lai từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn rất hài lòng, nói như ban ơn: “Vào đi!”

Tân Bá Lai bối rối.

Người phụ nữ ngồi xuống sô pha, chân duỗi ra lộ ra tơ đen, cô từ một bên rút ra mấy xấp tiền vạn tệ, đập tới hướng bên này, từng xấp từng xấp, tiện tay ném một cái chính là mấy chục vạn.

Người phụ nữ căn bản không thèm để ý, thấy anh ta bất động, lại đập tiền mặt tới giống như ngọn núi nhỏ.

Dưới chân Tân Bá Lai, chất đống hơn hai triệu.

Cổ họng anh ta hơi chuyển động, khép hờ cửa lại, anh ta chậm rãi đi tới bên cạnh người phụ nữ, nghe mệnh lệnh của người phụ nữ theo cách cô ta thích để lấy lòng cô ta.

Người phụ nữ gần năm mươi tuổi, dục vọng mãnh liệt.

Cô hài lòng với vẻ ngoài của tên trai bao này, nhưng cảm thấy anh ta không đủ sức, lấy một vài viên thuốc bổ ra, đút cho anh ta, quả thật đại bổ, sắc mặt Tân Bá Lai đỏ bừng cũng không quản dưới thân là mỹ nữ hay là heo mẹ.

Hai mắt anh ta đỏ bừng, giống như điên rồi.

Phòng bên cạnh, Trương Sùng Quang ngồi trên sô pha, lẳng lặng thưởng thức hình ảnh trên màn hình.

Một ly rượu vang đỏ trong tay anh. Không uống, chỉ để ăn mừng.

Anh nhìn người đàn ông quyến rũ vợ mình, hiện tại vì hai trăm vạn, giống như là một con chó, nhẹ nhàng cười lạnh.

Tân Bá Lai bị hủy rồi.

Đối với loại người đàn ông như anh ta mà nói, chỉ cần bỏ ra một chút thể lực, là có thể đạt được phú quý to lớn, làm sao từ chối được?

Sau vài lần, con người sẽ phết

Cho dù về sau không dựa vào da thịt kiếm tiền, trong tay anh nắm thứ này, còn có thể bảo con chó này nhổ ra toàn bộ số tiền kiếm được!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1765: Hoắc Tây thật sự cạn lời


Nhà họ Hoắc.

Hoắc Minh rất thích ăm bồng trẻ con, nên khi về nhà Hoắc Tây gần như không có cơ hội chạm vào Miên Miên.

Ngày xưa đối với Hoắc Tây bọn họ thì luôn yêu cầu độc lập, đến lượt Miên Miên thì đều dẹp hết.

Bây giờ thì Hoắc Minh lúc nào cũng nói: “Miên Miên của chúng ta còn nhỏ xíu, độc lập cái gì!”

Hoắc Tây bắt bẻ: “Lục Trầm cũng có lớn hơn bao nhiêu đâu! Bố cũng yêu cầu như vậy mà.”

Hoắc Minh hơi sững lại: “Con trai thì phải nghiêm khắc hơn!”

Hoắc Tây thật sự cạn lời.

Thật ra cô cũng thương Miên Miên, Trương Sùng Quang cũng chiều con bé, đến người lớn trong nhà cũng cưng, nhưng cô sợ con bé vì quá được bao bọc cưng chiều nên sẽ trở nên ngây ngô, không hiểu chuyện đời.

“Con cháu trong nhà chúng ta sẽ không bị chiều hư đâu!”

Hoắc Minh thì ôm Miên Miên, hỏi con bé hôm nay đi bệnh viện tiêm có sợ không, mông nhỏ còn đau không?

Còn Ôn Noãn ở bên cạnh đút táo nghiền cho cô bé. Hoắc Tây là đứa con gái đầu lòng của họ, còn Miên Miên là đứa cháu gái đầu tiên, thêm việc đây là con của cô và Trương Sùng Quang, nên lại càng thêm thân thiết.

Hoắc Minh chạm vào khuôn mặt nhỏ trắng bóc của Miên Miên, cười nói: “Bà ngoại của con bình thường không dễ gì đi hầu hạ người khác đâu.”

Ông còn chưa được như vậy bao giờ, thường ngày đều là ông đi chăm sóc Ôn Noãn.

Ôn Noấn liếc nhìn ông: “Ông toàn nói xàm! Mấy đứa Hoắc Tây bị ông dạy đến nổi tung hoành ngang dọc, bây giờ đến Miên Miên nữa rồi.”

Hoắc Minh cười nhẹ.

Dù tuổi đã lớn, nhưng Hoắc Minh vẫn rất hấp dẫn, ông dựa vào ghế sô pha, đưa tay giữ nhẹ eo của Ôn Noãn.

Ôn Noấn còn tính nói ông vài câu, nhưng quay lại nhìn thấy đôi mắt ấm áp của chồng mình.

Bà cũng thôi không nói nữa. Quay qua thì nghe giọng nói ngọt ngào của Miên Miên: “Miên Miên không sợi Mông nhỏ cũng hết đau rồi! Bố còn dẫn con với mẹ đi ăn bít tết, Miên Miên còn muốn đến thêm lần nữa.”

Ôn Noãn nghe thế liền biết, chỗ con bé bảo chính là nhà hàng Pháp của bà.

Khi còn trẻ, thỉnh thoảng bà có đến đây đàn.

Mấy năm nay thì lười đi lại, gần hai năm rồi chưa đến, không ngờ Miên Miên lại thích.

Ôn Noãn mỉm cười.

Bà nói với Hoắc Tây: “Để hôm nào mẹ đi sang tên nhà hàng đó cho con, xem như tặng quà cho Miên Miên.”

Hoắc Tây đang xem tạp chí, ngước lên: “Mẹ, Miên Miên còn nhỏ mà, với lại mấy đứa con nít có thích thứ gì quá năm lần đâu.”

Ôn Noãn đang định nói lại. Hoắc Minh hắng giọng: “Tấm lòng của mẹ thì con cứ nhận là được rồi!” Giọng nói của ông còn có chút khó chịu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1766: Đang bận làm dự án hợp tác


Lúc này, cái đứa làm cho người khác phải bận tâm đi từ trên lầu xuống, Hoắc Tây có hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn anh ấy: “Doãn Tư?”

Trong Hoắc Doãn Tư có vẻ mệt mỏi.

Anh ấy chỉnh lại nút áo, nói: “Đang bận làm dự án hợp tác, tới tận sáng nay mới xong!”

Nói xong thì anh ấy lại có chút thơ thẩn.

Gần đây anh ấy đắm mình vào công việc, nhưng bản thân cũng không biết đang làm gì, thành tích của công ty có tăng cao, nhưng trong lòng thì lại trống rỗng.

Mấy cô ngôi sao cũng tới tới lui lui.

Anh ấy cũng nghĩ đến việc ổn định, nhưng lại không tìm được người thích hợp, thôi thì vùi mình vào công việc.

Tuy Hoắc Minh cũng nóng lòng muốn bồng cháu, nhưng ông cũng hiểu, nên cũng không nói gì nhiều... Vẫn là Ôn Noấn nói một câu: “Doãn Tư, mẹ thấy con căng thẳng quá rồi! Hay đi du lịch đi con, đi ra ngoài cho khuây khỏa.”

Hoắc Doãn Tư ngồi đối diện Hoắc Tây.

Anh ấy có vẻ không để tâm lắm: “Công ty đang lúc cần tăng thêm tính đoàn kết, không bằng tổ chức cùng nhau đi!”

Ôn Noãn nhẹ nhàng thở dài.

Doãn Tư không dễ động lòng, lần trước thích con bé thư ký kia, còn làm đến rung chuyển trời đất.

Không biết bao giờ mới được như vậy thêm lần nữa!

Bọn họ đang nói chuyện, thì nghe thấy tiếng xe ô tô trong sân, Hoắc Tây đoán chắc là Trương Sùng Quang tan làm rồi chạy qua đây.

Cô nhìn thời gian.

Bảy giờ, trễ nửa tiếng so với lúc nói với nhau.

Ngay sau đó, quả nhiên là Trương Sùng Quang đi vào, một tay ôm hoa hồng, một tay cầm một con gấu bông đáng yêu, Miên Miên kêu lên một tiếng chạy đến ôm chú cừu nhỏ kia, mặt vùi vào bộ lông mềm mại của nó.

Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Đừng dựa vào gần như vậy, coi chừng bị dị ứng đấy.”

Miên có hơi tiếc nuối, nhưng vẫn rất nghe lời.

Trương Sùng Quang đem bó hoa tặng cho Hoắc Tây, rất dịu dàng nói: “Tặng cho mẹ đứa nhỏ.”

Phụ nữ đều thích hoa.

Thấy dáng vẻ yêu thích của Hoắc Tây, Hoắc Minh nói với Ôn Noãn: “Sau này mỗi ngày anh sẽ tặng em một bó hoa.”

Hoắc Doãn Tư nói với vẻ thờ ơ: “Anh Sùng Quang bây giờ biết nhiều ha!”

Trương Sùng Quang phủi phủi ống quần: “Cảm ơn lời khen! Anh đây sẽ cố gắng nhiều hơn!”

Sau trận đối đáp quái gở, anh vỗ vai Doãn Tư: “Đi hút điếu không?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1767: Ganh ty tôi cái gì?


Doãn Tư liếc nhìn anh: “Sắp ôm đứa nhỏ, nên không dám hút?”

Trương Sùng Quang cười: “Chị cậu không chol”

Doãn Tư kẹp điếu thuốc, rít mạnh hai hơi, dùng ngón tay thon dài cầm nó, chậm rãi thở ra một làn khói mỏng, một lúc sau, anh ấy không khỏi mỉm cười: “Cái mùi nực nồng của tình yêu!”

Anh ấy ngồi xổm trên bồn hoa.

Liếc nhìn Trương Sùng Quang nói: “Anh biết không, thật ra khi còn nhỏ tôi rất ganh ty với anh đấy!”

“Ganh ty tôi cái gì?”

Hoắc Doãn Tư cười, nói: “Hồi còn nhỏ, anh nhìn thì như không có gì, nhưng thật ra cái gì anh cũng có! Được Bố coi trọng, được chị tôi chăm sóc... Trong nhà ngoại trừ Hoắc Kiều là được nuông chiều ra, thì có đứa nào mà không phải tiếp nhận sự giáo dục ưu tú, nhưng đồng thời cũng phải đáp ứng rất nhiều yêu cầu, nhưng Bố lại ngầm cho phép anh mỗi đêm được ngủ chung với chị tôi, anh biết không, hồi còn nhỏ tôi không được cho phép có búp bê, vậy mà anh từ nhỏ đã có một con.”

Trương Sùng Quang có hơi nghẹn lời.

Búp bê... Doãn Tư hồi nhỏ còn có sở thích này à?

Hoắc Doãn Tư như đang chìm đắm vào ký ức năm xưa, mãi lâu sau, anh ấy mới nói: “Tình cảm của hai người lúc ấy, làm người khác ghen ty vô cùng, cho nên sau khi anh rời khỏi chị tôi, tôi vô cùng tức giận.”

“Rõ ràng cái gì cũng đã có rồi, vậy mà anh lại không biết đủ.”

Trương Sùng Quang im lặng hồi lâu.

Đây là lần đầu tiên Doãn Tư nói mấy lời như vậy với anh, xem ra vụ việc của cô thư ký An kia đả động đến cậu ấy rất nhiều, cũng đúng, đứa con cưng của trời, khó khăn lắm mới thật tình thật ý, cũng không để ý đến sự chênh lệch về gia thế, chỉ một lòng muốn đưa nàng về dinh, mà rốt cuộc lại bị bỏ rơi.

Trương Sùng Quang vỗ vai anh ấy, không nói gì.

Hoắc Doãn Tư cười cười, hút nốt điếu thuốc: “Được rồi, sắp ăn cơm rồi, vào thôi!”

Anh ấy đi được mấy bước.

Trương Sùng Quách ở phía sau gọi anh ấy lại: “Doãn Tư:

Hoắc Doãn Tư như chìm trong bầu trời sẩm tối, xoay người lại: “Sao, còn chuyện gì?”

Trương Sùng Quang cầm điện thoại gửi một bức ảnh qua.

“Không có gì! Chỉ là hôm nay gặp một người, họ Tân, tên đầy đủ là Tân Bá Lail Hắn ta dám này kia với chị cậu, nên tôi có nhẹ nhàng dạy dỗ lại hắn ta.”

Khi anh ấy nghe thấy cái tên Tân Bá Lai, mặt Hoắc Doãn Tư hơi biến sắc.

Làm sao anh có thể biết được người này!

Đây là... bạn trai của An Nhiên!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1768: Giữa bọn họ


Giữa bọn họ, vẫn còn khả năng.

Nhưng cô lại đem theo tấm chân tình của anh cao chạy xa bay, rồi đem nó vứt xuống bùn đất.

Những ngày tháng ngắn ngủi tiếp xúc với nhau, đối với Hoắc Doãn Tư mà nói, tựa như một giấc mộng dài, nửa đêm tỉnh giấc, anh ấy nghĩ có phải những chuyện kia chưa từng xảy ra, An Nhiên chỉ là một người do anh ấy tưởng tượng ra.

Nhưng bức ảnh Trương Sùng Quang gửi, đã nói cho anh ấy biết, không phải mơ.

Hoắc Doãn Tư cười, thủ đoạn báo thù của Trương Sùng Quang, thật sự rất thâm độc.

Việc này, chị cậu chắc chắn không biết. Hoắc Doãn Tư cũng không tính đi mách lẻo, giờ cậu đang cố gắng quên đi,

nhưng dường như không thể, đến cuối cùng cậu có chút oán giận Trương Sùng Quang.

Ăn cơm xong, Trương Sùng Quang đưa vợ con ra về.

Lên xe được khoảng năm phút, đôi mắt Miên Miên bắt đầu díu lại, gật gà gật gù.

Trương Sùng Quang nhìn gương chiếu hậu. Anh nói: “Em dỗ con ngủ đi, để tí xuống xe anh bế con lên lầu.” Hoắc Tây gật đầu.

Cô nhẹ nhàng ru Miên Miên, mí mắt Miên Miên khép lại, qua một lát thì ngủ Say sưa.

Hoắc Tây lấy khăn len, đắp lại kỹ càng cho cô bé.

Trương Sùng Quang chỉnh nhiệt độ trong xe cao lên, chuyên tâm lái xe, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Đối với anh, việc anh và Hoắc Tây chia xa trong vài năm, còn có việc Hoắc Tây và Bạch Khởi bên nhau vài năm, là cái dằm trong tim anh, nhưng vì có Miên Miên, anh nguyện buông xuống.

Anh yên lặng lái xe.

Qua khoảng mười phút, anh nhỏ giọng nói: “Hôm nay chúng ta làm ở phòng khách đi, làm chuyện đó ở phòng ngủ chính, Miên Miên ngủ không yên giấc lắm.”

Mặt Hoắc Tây có chút nóng lên.

Cô nghiêng mặt sang một bên: “Anh lo lái xe đi! Nghĩ cái gì thế?”

Trương Sùng Quang nhướng mị, tất nhiên là nghĩ đến cô rồi!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1769: Sự rung động của Trương tổng


Nhưng ngay lúc này, anh thật sự rung động.

Sự rung động của Trương tổng, đến quá đột ngột, sợ rằng một đứa trẻ Bố tuổi cũng không ngăn lại nổi.

Chiếc xe màu đen đắt tiền, châm chậm dừng lại.

Hoắc Tây giúp anh bế Miên Miên xuống xe, Trương Sùng Quang đi phía trước, Hoäắc Tây đi theo phía sau kéo kéo chiếc khăn Dior... Bốn đêm đúng là hơi lạnh.

Bọn họ không ở nhà ăn cơm, người làm cũng được rảnh rỗi, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Lúc này vô cùng ân cần: “Bà chủ, có muốn uống gì không ạ?”

Hoắc Tây lắc đầu, đang tính nói, thì Trương Sùng Quang đã lên tiếng: “Không cần!”

Anh nói thêm: “Mười giờ chuẩn bị bữa đêm là được!” Người làm mỉm cười nói vâng. Cô ta nhìn Miên Miên, không kìm lòng nổi nói: “Cô chủ nhỏ ngủ ngoan quá.”

Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn, con bé thật sự rất thích món đồ chơi hôm nay anh mua, ngủ rồi mà vẫn cầm không buông!

Anh nhẹ tay nhẹ chân bế Miên Miên lên lầu. Chú chó đốm Tiểu Quang, không biết từ đâu xông ra, sủa gâu gâu.

Hoắc Tây ôm nó lên, nhẹ giọng vỗ về nó, Trương Sùng Quang vừa ởi lên lâu vừa nói: “Em bây giờ có vẻ rất thương con chó đó.”

Hoắc Tây nghe ra anh là có ý khác.

Nhưng cô cũng lười đi tính toán với anh, lúc đầu anh đặt tên con chó là Tiểu Quang, thì đã đủ chó rồi.

Tâm trạng của Trương Sùng Quang rõ ràng rất tốt. Anh bật đèn suốt quãng đường lên lầu, nhưng khi vào phòng ngủ thì chỉ bật mỗi đèn ngủ, đặt Miên Miên xuống, xong rồi nhẹ nhàng cởi giày nhỏ và áo khoác

cho con bé, để con bé có thể thoải mái nằm ngủ trong chăn.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, khuôn mặt nhỏ của Miên Miên trở nên vô cùng đáng yêu.

Trương Sùng Quang cúi đầu thơm cô bé, lòng anh thì yêu thương Miên Miên, còn cơ thể thì muốn làm chút chuyện với mẹ con bé.

Hoắc Tây ôm Tiểu Quang đi vào.

Tiểu Quang muốn nhảy lên giường, Hoắc Tây sờ đầu nó: “Tối nay ngủ ở ổ

nhỏ. Đôi mắt cún của Tiểu Quang, ngập tràn sự thất vọng.

Nhưng khi Hoắc Tây đem thả nó xuống cái ổ màu hường của mình, thì nó vẫn rất nghe lời, nằm yên ở đấy không động đậy.

Bộ lông của nó, vừa bóng vừa mượt.

Hoắc Tây không kìm lòng không đậu vuốt vuốt, Trương Sùng Quang đứng phía sau thấy dáng vẻ yêu thích Tiểu Quang của cô, trong lòng trở nên mềm mại, trước khi cô đứng lên, anh từ phía sau ôm lấy cô, đặt cằm vào hõm cổ cô nhỏ giọng nói: “Nó rất nghe lời của em.”

Không đợi Hoắc Tây trả lời, anh lại nhẹ giọng nói tiếp.

“Anh cũng có thể nghe lời em! Hoắc Tây, em muốn anh như nào cũng được.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1770: Sao vậy?


Cho dù có Tiểu Quang đi cùng Miên Miên, Hoắc Tây vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

Vậy nên cô không thể không phân tâm. Cơ thể Trương Sùng Quang ướt đẫm mồ hôi, anh liếm phần thịt mềm mại phía sau tai cô, phát ra những tiếng ậm ừ một cách bất mãn: “Sao vậy? Em vẫn còn nghĩ đến Miên Miên sao?”

Vào một thời điểm quan trọng như thế này, sau khi nói xong, anh không nhịn được mà cảm thấy xúc động một lần nữa.

Hoắc Tây hơi mất tập trung vì anh.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại và đặt tay lên vai anh.

Cô không trả lời, chỉ ngước mắt lên nhìn anh.

Có vẻ như cô đã không nhìn rõ anh kể từ khi hai người bọn họ gặp lại nhau.

Anh thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây, anh đang ở độ tuổi đầu ba mươi, độ tuổi đẹp nhất đối với một người đàn ông... Hoäc Tây không

khỏi tự hỏi liệu có ai ở bên cạnh anh trong suốt những năm qua hay không.

Lần trước khi tới công ty luật của cô, anh đã dẫn theo một ngôi sao trẻ, anh đã ngủ với cô ta rồi sao?

Hoắc Tây vẫn luôn để tâm đến vấn đề này.

Cô quàng tay qua cổ ôm lấy anh, giọng nói của cô vang lên đứt quãng: “Trương Sùng Quang, nếu em không quay lại thì sao!”

Trương Sùng Quang chưa bao giờ nghĩ tới điều này.

Thành phố B là cội nguồn của Hoắc Tây, cô sẽ luôn quay trở lại nơi đây, nếu cô không quay trở lại, anh nghĩ bản thân mình sẽ phát điên mất.

Ở tuổi ba mươi lăm, Hoắc Tây sẽ không bao giờ quay trở lại nơi đây nữa.

Anh buộc cô phải quay trở lại.

Anh sẽ nuốt chửng Hoắc Tây, anh sẽ đối phó với Hoắc Doãn Tư và Lục Thước, anh sẽ... khiến cô phải lộ diện, cho dù phải dùng đến biện pháp hèn hạ và vô liêm sỉ thì có làm sao, anh cũng là loại người như thế.

Nhưng cô đã quay lại rồi.

Tâm trạng anh trở nên vui vẻ, những suy nghĩ đen tối đó đã hoàn toàn biến mất.

Anh không coi trọng những gì đàn ông sẽ nói khi ở trên giường, nhưng nếu Hoắc Tây đã hỏi anh điều này, anh sẽ cố chịu đựng cảm giác bị gặm nhấm trong †âm hồn, hôn cô và nhẹ nhàng thì thầm: “Anh sẽ tìm! Anh sẽ luôn tìm thấy em.”

Hoắc Tây nhẹ nhàng mỉm cười. Lông mày và đôi mắt của cô giờ đây tràn đầy sự quyến rũ, cô hoàn toàn khác so với cô bé trong ký ức của anh. Trương SÙng Quang không nhịn được mà cắn má và yêu cô môt cách cuồng nhiệt.

Tình yêu đã đi đến bờ vực, anh không còn cảm thấy thỏa mãn nữa.

Anh dựa người vào Hoäc Tây, rên rỉ bằng một giọng khàn khàn đầy quyến rũ: “Hoắc Tây, mau nói yêu anh đi!”

Hoắc Tây nghĩ anh thật tham lam.

Lần trước muốn cô gọi là chồng, lần này lại muốn cô nói yêu anh... Cô không muốn nói ra loại lời này, cmar giác có chút không chịu nổi.

Cô tưởng rằng anh sẽ ép buộc cô như lần trước. Thật bất ngờ, anh đã không làm như thế.

Anh chỉ yêu cô, sau đó ghé sát vào tai cô và không ngừng nói những lời đó với cô.

Có lẽ tất cả mọi người phụ nữ đều thích nghe điều này.

Sau khi nghe điều đó, Hoắc Tây cảm thấy đêm nay có thể là khoảng thời gian tuyệt vời nhất kể từ khi hai người bọn họ gặp lại nhau.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1771: Đã rất lâu rồi


Đêm đã khuya, Hoắc Doãn Tư vẫn đang đứng trên sân thượng hút thuốc, anh ấy không thường xuyên hút thuốc.

Nhưng kể từ khi Trương Sùng Quang chỉ cho anh ấy điều đó, anh ấy luôn làm theo.

Đã rất lâu rồi, anh ấy không hẹn hò với những người phụ nữ xuất chúng một cách mù quáng, trong đó có rất nhiều người phụ nữ quyến rũ.

Anh ấy tưởng bản thân đã bỏ được điều đó. Nhưng không. Hoắc Doãn Tư cười tự chế giêu bản thân: Hoắc Doãn, vốn dĩ mày chỉ là một

người bình thường! Một khi cảm xúc của bản thân bị lay động, mày cũng không khác gì những người đàn ông khác, vừa ngu ngốc cũng vừa kiêu ngạo.

Anh ấy dụi tắt điếu thuốc bằng những ngón tay thon dài của mình.

Anh ấy thuận tay chộp lấy chiếc áo khoác bên cạnh rồi vội vàng đi xuống lầu, không ngờ ở dưới tầng lại có một người chặn anh ấy lại.

Hoắc Minh đang ngồi uống trà trong bóng tối.

Khi đèn bật sáng, Hoắc Minh khịt mũi lên tiếng: “Muộn như vậy rồi, thiếu gia đây còn muốn đi đâu vậy?”

“Sáng mai có một cuộc họp! Con muốn lên xem trước.” ”

Hoắc Minh lên tiếng chế nhạo: "Thật là một nhân viên gương mẫu

Hoắc Doãn Tư nhún vai một cái, chân vẫn tiếp tục bước đi, ở phía sau, bố anh ấy vẫn chậm rãi uống trà, tự nghĩ trong đầu:

“Xuân sắp qua rồi, tại sao còn cào xé tim gan của mình?”

Trong sân, một chiếc Cullinan màu đen chậm rãi di chuyển ra bên ngoài.

Con đường dẫn ra trước cửa được thắp sáng một cách rực rỡ.

Nhưng dù ánh sáng của đèn có rực rỡ đến đâu cũng không thể làm cho tâm trạng của Hoắc Doãn Tư vui vẻ lên được. Anh ấy giữ nguyên gương mặt vô cảm lái xe cho đến khi xe chạy vào dưới khu chung cư.

Chiếc xe dừng lại, anh ấy chỉ lặng lẽ ngồi trong xe.

Nhìn lên phía trên.

Anh ấy đã lâu không đến đây, kể từ khi biết được lai lịch của An Nhiên, anh ấy đã không đến đây.

Doãn Tư hút một điếu thuốc. Cuối cùng, anh ấy mở cửa xe và bước vào bên trong thang máy.

Một lúc sau, anh ấy mở cửa căn hộ và bước vào. Mọi thứ vẫn giống như trước đây, ngoại trừ việc anh ấy đã mất đi sự nổi tiếng.

Bát đĩa trong tủ lạnh đã được giúp việc dọn dẹp sạch sẽ.

Vốn dĩ ở đây có một số đồ vật của thư ký An, bao gồm một cục xà phòng nhỏ để rửa tay, một loại kem dưỡng da tay nhỏ và một số đồ lặt vặt khác.

Nhưng tất cả mọi thứ đã qua rồi, tất cả mọi thứ đã biến mất.

Đây là những gì anh ấy đã nói với thư ký An vào thời điểm đó, anh ấy nói: “Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì liên quan đến thư ký An nữa.”

Khả năng hành động theo mệnh lệnh của thư ký An vẫn luôn rất cao.

Ngón tay của Hoắc Doãn Tư vuốt ve lên mép bàn ăn, mặt sau ghế sô pha, những đồ vật mà An Nhiên đã chạm vào...Anh ấy lại nghĩ đến đêm hôm đó.

Anh ấy thật sự chưa từng sở hữu cô ấy.

Nhưng nói đúng ra thì bọn họ được coi là đã có mối quan hệ tình cảm.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1772: Bình thường


Lúc thư ký An vào báo cáo công việc, cô ta không biết sếp của mình tối hôm qua đã mất ngủ cả đêm. Cô ta đặt xấp tài liệu cần phải phê duyệt lên trên bàn, sau đó cười rồi nói: “Về vấn đề xây dựng đội ngũ mà ông Hoắc đề cập tới, bọn phận hành chính đã sắp xếp xong rồi, địa điểm được chọn là thành phố X, nơi có không khí trong lành và môi trường rất tốt, rất thích hợp cho việc xây dựng đội ngũ của công ty.”

Khi nghe rõ tên của nơi này, anh ấy vuốt trán, thản nhiên nói: “Quyết định như vậy đi, gửi thời gian và địa điểm đến cho tôi!”

“Đưuocj, anh Hoắc!” Thư ký An nói xong thì nhanh chóng rời đi.

Buổi chiều, Hoắc Doãn Tư nhận được email, thời gian được quyết định là tám giờ sáng hôm sau, tập thể công ty được xe buýt đón tới nơi đó.

Bình thường Hoắc Doãn Tư sẽ không tham gia vào những hoạt động như thế này.

Sau khi tin tức về hoạt động xây dựng đội ngũ của công ty có sự tham gia của anh Hoäắc đã lan truyền đến khắp công ty của nhà họ Hoắc, các nữ nhân viên của cả tập đoàn đều trở nên phấn khích.

Anh Hoắc vẫn còn độc thân.

Chuyện này ai mà không phấn khích cho được, trước kia thư ký An có thể được chủ tịch ưu ái, vậy thì tại sao bọn họ lại không thể?

Liên quan đến tin đồn về thư ký An, công ty đã có tới mười tám phiên bản.

Nhưng không có phiên bản nào là sự thật, không ai có thể ngờ đến rằng chính anh Hoäc mới là người bị vứt bỏ, tổn hại về cả thể xác lẫn tinh thần.

Anh ấy không mang theo bất kỳ trợ lý nào.

Nhưng thư ký An cũ đã sắp xếp một thư ký mới để giải quyết một số công việc của anh ấy.

Thật trùng hợp, cô thư ký mới này cũng có họ là An.

Cô ta cũng giống như một con thỏ trắng nhỏ bé, Hoắc Doãn Tư lại nhìn cô ta một cái, bình tĩnh đưa vali cho cô ta.

Thư ký An mới đến khẽ mỉm cười: “Anh Hoắc, anh yên tâm đi, khi nào đến nơi tôi sẽ liên lạc với anh!”

Cô ta nói một cách phóng khoáng và tràn đầy tự tin.

Thật ra điều đó khác với con thỏ nhỏ trước đây, con thỏ nhỏ đó rất nhút nhát, lúc nào cũng tỏ ra sợ hãi.

Hoắc Doãn Tư nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Hai người này khác biệt nhau ở điểm nào?

Anh ấy là người có địa vị cao quý nên ngồi phía trước và nhắm mắt lại, những người có mặt trên xe cũng ngừng nói chuyện ca hát để mua vui, dù có ồn ào đến

mức nào cũng không dám thở mạnh, uống nước cũng sợ nghẹn.

Tuy nhiên, các đồng nghiệp nữ thỉnh thoảng vẫn trang điểm lại, hy vọng anh Hoäc sẽ liếc nhìn qua.

Bốn tiếng đồng hồ sau, xe buýt đã đến thành phố X. Team Building của công ty Hoắc được chia thành các đợi khác nhau. Đợt này có Hoắc Doãn Tư đi cùng, người đã đặt khách sạn năm sao lớn nhất và tốt nhất ở

thành phố X.

Trong sảnh vào của khách sạn, những ngọn đèn pha lê phát ra ánh sáng rực rỡ.

Nhưng bọn họ cũng không thể phát sáng bằng chủ tịch Hoắc, các nhân viên nữ ở quầy lễ tân khách sạn đã biết anh ấy là ai, thậm chí còn có người lén chụp ảnh anh ấy bằng điện thoại di động.

“Anh Hoắc đẹp trai quá!”

“Tôi thật sự muốn yêu anh Hoắc.”

Ngay cả quán cà phê liền kề ở tầng một cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Tập đoàn Hoắc ở thành phố B là một công ty vô cùng lớn.

Hoắc Doãn Tư, người đàn ông giàu có nhất Châu Á, trẻ tuổi và đẹp trai. Ai lại không muốn yêu dương với một người đàn ông như thế.

Trong lúc bọn họ đang thì thầm với nhau, ánh mắt của An Nhiên đột nhiên trở nên đờ đẫn, thậm chí còn quên mất bản thân đang cầm một chiếc đĩa trên tay.

Cô ấy quay sang nhìn Hoắc Doãn Tư.

Cô ấy vốn tưởng rằng sẽ gặp lại anh ấy, nhưng lúc đó cô ấy sẽ là người trả lại số tiền đó. Có thể lúc đó anh ấy đã có một đứa con trai và một đứa con gái, sẽ có một người vợ đảm đang đi cùng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1773: Tôi sẽ cố gắng làm tốt!


Hoắc Doãn Tư vẫn giống như trước, cao quý khó tiếp cận như ánh trăng trên bầu trời, nhưng An Nhiên lại càng mắc kẹt trong vũng bùn sâu hơn lúc trước.

Sự khác biệt giữa ánh trăng và vũng bùn cũng không đủ để có thể miêu tả mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Sắc mặt của An Nhiên đột nhiên tái nhợt.

Ngay cả đôi môi cô ấy cũng run rẩy, cô ấy muốn tiến tới nói với anh ấy lời xin lỗi hay gì đó khác, nhưng ánh mắt của Hoắc Doãn Tư đã nhanh chóng quay mặt đi.

Ánh mắt của anh ấy lạnh lùng như chưa từng quen biết cô ấy.

Giống như, anh ấy chưa bao giờ quan tâm.

An Nhiên cụp mắt xuống, trong ánh mắt nóng hổi lấp lánh một tia sáng.

Người quản lý trực ban nghe thấy tiếng động thì cũng vội vàng chạy tới, cô ta bình thường rất ngưỡng mộ An Nhiên.

Cô ấy trung thực và không quan tâm đến công việc của mình, điều này khác hoàn toàn với những cô gái nhỏ khác.

Nhưng hôm nay có một vị khách quý đến khách sạn, cô ấy lại phạm phải một sai lầm lớn như vậy, người quản lý cũng có chút không vui, trầm giọng khiển trách: “Mau nhặt chúng lên đi! Nếu có người phàn nàn với cửa hàng, cô sẽ bị đuổi việc đấy, thậm chí tôi cũng sẽ bị khiển trách!”

An Nhiên nghẹn ngào, vội vàng đáp lời: “Tôi sẽ nhanh chóng dọn dẹp ngay.”

Nói xong, cô ấy ngay lập tức ngồi xổm xuống, nhặt những mảnh vỡ bỏ vào trong thùng rác.

Mảnh vỡ đâm vào tay cô ấy, máu tươi chảy ra nhưng cô ấy không cảm nhận được cơn đau do nó gây ra.

Tất cả những gì cô ấy biết là phải hoàn thành nó càng sớm càng tốt. Cô ấy không muốn rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy, cũng không muốn bị Hoắc Doãn Tư nhìn thấy bản thân như thế này. Tuy rằng bây giờ bọn họ chẳng là

gì của nhau nhưng cô ấy đang nợ anh ấy tám mươi vạn.

Khi cô ấy cúi đầu xuống nhặt những mảnh vỡ, cô ấy không hề phát hiện ra Hoắc Doãn Tư đã quay người lại.

Anh ấy nhìn thấy máu trên những đầu ngón tay của cô ấy.

Anh ấy nhìn thấy thân hình gầy gò của cô ấy, gây hơn trước đây rất nhiều, nhìn thấy khuôn mặt gần như không còn chút hồng hào nào của cô ấy.

Đôi mắt Hoắc Doãn Tư trở nên tối sầm lại.

Đây có phải là cách mà cô ấy sống trong suốt những tháng ngày qua?

Đây liệu có phải là sự lựa chọn của cô ấy?

Nếu cô ấy có thể sống một cuộc sống tốt hơn, anh ấy nghĩ, anh ấy sẽ chẳng có gì ngoài cảm giác chán ghét đối với cô ấy. Nhưng bây giờ cô ấy đang làm gì với bộ dạng đáng thương như thế này?

Anh ấy cảm thấy vô cùng mâu thuẫn và phức tạp...

An Nhiên nhặt từng mảnh vỡ lên.

Cô ấy tìm thấy một cây lau nhà nhỏ đơn giản, cô ấy muốn lau sàn. Người quản lý nhìn thấy như vậy thì nhanh chóng bước tới nói: “Ở đây đang có khách hàng mà cô vẫn dùng cây lau nhà được sao? Quỳ xuống lấy giẻ lau sàn lau đi. Đừng để làm phiền đến khách hàng.” Sau đó nói thêm một câu nữa: “Nếu không thể làm tốt thì đừng làm nữa!”

An Nhiên nhẹ giọng đáp: “Tôi sẽ cố gắng làm tốt!”

Cô ấy lập tức thay thế nó bằng giả lau. Bỏ qua tất cả những ánh mắt kỳ lạ của người khác, cô ấy quỳ xuống đất, dùng một chiếc giẻ lau đi những vết bẩn ở trên sàn, lau cho đến khi sàn nhà sạch bong.

Sau đó cô ấy rửa tay và tiếp tục đi pha cà phê.

Cô ấy không dám nhìn Hoắc Doãn Tư thêm lần nào nữa, bởi vì người đàn ông đó không cùng một thế giới với cô. Hôm nay tình cờ gặp anh ấy, nếu anh ấy muốn đòi lại tiền, cô ấy chỉ có thể...đưa trước cho anh ấy năm vạn.

Cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn sang bên đó.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1774: Cô ta nhớ đến lúc nãy


Ánh mắt của Hoắc Doãn Tư rất lạnh nhạt.

Toàn thân anh ấy đều lan toả mùi hương người lạ đừng đến gần, thư ký ở bên cạnh anh ấy ngơ người.

Cô ta nhớ đến lúc nãy.

Ánh mắt của tổng giám đốc Hoắc nhìn cô gái làm vỡ khay ly kia, rố ràng có sự ấm áp, mê đắm, nhớ nhưng đương nhiên còn có ý hận không nên xem nhẹ.

Cô ta quen biết cô gái đó. Có lẽ nên nói là biết

An Yên, thư ký An ở tập đoàn Hoắc Thị là một truyền thuyết, người đó không làm gì hết cũng thu hút được tổng giám đốc Hoắc.

Mà cô ta vào Hoắc thị cũng có mục đích.

Cô ta cùng họ với thư ký An, tướng mạo của cô ta cũng ngọt ngào, cô ta hiểu cách làm người hơn An Nhiên nhiều.

Vì vậy cô ta cảm thấy bản thân có cơ hội chiếm được tổng giám đốc Hoắc.

Không ngờ, tổng giám đốc Hoắc đối với cô ta không chút biểu cảm.

Nhưng cho dù không cam tâm, cô ta cũng không dám lỗ mãng rất nhanh đã đi ra khỏi thang máy, đến lễ tân lấy thêm một phòng lần nữa, những đồng nghiệp khác nhìn thấy chuyện này còn có gì không hiểu chứ.

Tổng giám đốc Hoắc xem thường đó!

Thật ra có không ít người đã nhìn thấy An Nhiên, thật sự không ngờ tới An Nhiên lại ở trong thành phố nhỏ này, làm việc này.

Ánh mắt lúc nãy của Tổng giám đốc Hoắc, là tình cũ khó quên?

Quả thật Hoắc Doãn Tư là như vậy.

Anh ấy một mình đứng trong thang máy, lặng lẽ nhìn con số đỏ ở trên tường thang máy, cho đến khi đến được phòng tổng thống ở tầng cao nhất, căn phòng

rất lớn, rất xa hoa nhưng cũng rất trống rỗng.

Anh ấy vứt hành lý xuống cũng không có tâm trạng dọn đẹp, trực tiếp vứt cơ thể mình lên sô pha, nhìn cảnh đêm im ắng của thành phố W ở bên ngoài.

Anh ấy nghĩ đến bộ dạng nhếch nhác của An Nhiên...

Không biết qua bao lâu, anh ấy từ trong hành lý lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, để thay sau khi tắm.

* An Nhiên tan làm từ quán cà phê đã là mười một giờ đêm rồi.

Thay đồ đi ra khỏi khách sạn năm sao, cơ thể gầy ốm của cô chìm trong thành phố xám xịt, lộ vẻ vô cùng không thấy được thậm chí là rách nát.

Đêm đầu hạ, vậy mà cô cảm thấy lạnh.

An Nhiên ôm lấy cổ áo, ở bên đường mua hai cái bánh bao chay, vừa đi vừa

Đi qua hai góc đường thì đã ăn xong bánh. Người đang ở cửa tiệm cơm đợi cô.

Bà chủ nhìn thấy cô trái lại khá nhiệt tình: “An Nhiên đến rồi à! Chén dĩa ở phía sau bếp đó, hôm nay có chút nhiều có thể cháu phải vất vả một chút rồi.”

“Không sao!”

An Nhiên mỉm cười: “Cháu còn nhiều sức đây mài!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1775: An Nhiên lấy tay ra


Cô nên quên đi.

Cô cũng quả thật quên nhanh cứ giống như một đứa trẻ ăn miếng bánh ngọt, thời gian lâu rồi mùi vị cũng sẽ nhạt đi, nhưng mà mỗi khi cô nhớ lại vân sẽ buồn bã.

Ngón tay bị thương thấm nước dơ, bắt đầu sưng lên bị đau nhói.

An Nhiên lấy tay ra.

Cô nhìn chằm chằm ngón tay thô ráp của bản thân, hơi thất thần nhưng cô ngơ người cũng không dám nhiều thời gian.

Làm xong những việc này ít nhất một giờ sáng.

Ngày mai sáu giờ cô còn phải làm việc ở tiệm bữa sáng nữa.

Cô liều mạng rửa, gần như quên đi tay đau... Trong góc tối hẹp ở tiệm cơm có một người đàn ông quyền quý đang đứng, ánh sáng âm u kéo dài hình bóng của anh ấy.

Có đến khi làn khói nhàn nhạt tản đi, An Nhiên mới đột nhiên ngước nhìn.

Cô nhìn vào mắt anh ấy.

Anh ấy vẫn quần áo chỉnh tề giống như mọi khi, cho dù hoàn cảnh xấu hổ như vậy cũng không hề giảm đi sự cao quý của anh ấy, chỉ là ánh mắt lạnh lùng cứ giống như một người xa lạ vậy.

Môi của An Nhiên hơi động đậy.

Lúc này, cô còn khó coi hơn cả lúc ở quán cà phê.

Thậm chí cô không biết để tay ở đâu.

Hoắc Doãn Tư từ từ hút điếu thuốc, giọng nói rất lạnh lùng, chậm rãi: “Yêu anh †a như vậy! Yêu đến nỗi đồng ý làm bất cứ chuyện gì cho anh ta?”

Tự trọng của người đàn ông không cho anh ấy dễ dàng nói ra chuyện xấu của Tân Bá Lai.

Anh ấy nhìn chằm chằm An Nhiên cũng không hiểu bản thân muốn nghe được gì từ chỗ cô.

Là cầu xin, hối hận với anh ấy, sau đó cầu xin anh ấy dẫn cô về thành phố B.

Hoắc Doãn Tư nghĩ nếu như cô cầu xin có lẽ anh ấy sẽ đồng ý giúp cô một chút! Chỉ là giúp đỡ những cái khác cô muốn cũng không có!

Đợi rất lâu, An Nhiên đột nhiên nhẹ tiếng nói: “Đúng! Tôi rất yêu anh ấy!”

Biểu cảm của Hoắc Doãn Tư trở nên vô cùng khó coi.

Anh ấy cười lạnh: “Khá tốt! Hai người thật xứng đôi! Vậy sao còn chia tay?”

An Nhiên không trả lời được.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1776: Trông rất cảnh đẹp ý vui


Đêm khuya cho đến khi da của ngón tay cô đã nhăn, lưng cũng sắp gãy mới rửa xong, cô lấy một trăm đồng bà chủ để ở góc bàn, lê cơ thể mệt mỏi từ từ rời đi.

Trước cửa tiệm cơm, đậu một chiếc xe hơi màu đen.

Hoắc Doãn Tư ngồi ở ghế lái, tay đưa ra bên ngoài cửa sổ xe, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc.

Trông rất cảnh đẹp ý vui.

An Nhiên đứng ở đó đối mặt với anh ấy ở trong xe.

Rất lâu, cô đi qua nhẹ giọng nói: “Tám trăm nghìn đó tôi sẽ trả lại cho anh!”

Hoắc Doãn Tư phủi tàn khói.

Anh ấy nhíu mày nhẹ: “Em suy nghĩ lâu như vậy chỉ là muốn nói với tôi điều này? Lắc tay đó hơn mười triệu... Nhưng mà em không cần trả, lắc tay tôi đã lấy lại vứt vào thùng rác rồi, giữa chúng ta chấm dứt!”

Lần đầu tiên anh ấy nói lời khó nghe như vậy, còn là đối với con gái.

“Em không nợ tôi điều gì! Dù sao đến đó ở chỗ em, tôi cũng khá hưởng thụ.”

Cổ họng của An Nhiên nghẹn lại.

Trong lòng cô liều mạng nói không phải, không phải... Không phải như vậy.

Giữa bọn họ căn bản không phải như vậy!

Khó coi chỉ có mình cô mà thôi!

Cô muốn khóc nhưng lại khóc không ra, cũng bất lực giải thích, cô chỉ là rũ mắt nói: “Tám trăm nghìn tôi sẽ trả, còn có... Lúc trước anh không hút thuốc lắm!

Đối với sức khỏe không tốt.”

Nói xong giọng nói của cô càng thấp hơn chút: “Chỗ tôi có bốn mươi nghìn, có thể đưa anh trước!”

Hoắc Doãn Tư liếc cô: “Cô đang mời tôi?” “Không phải! Không phải đâu! Chỉ là trả tiền!”

An Nhiên lại siết chặt quần áo, cô vẫn cảm thấy lạnh, cô chỉ vào hướng phía trước: “Đi năm phút là đến rồi, anh đi theo sau lưng tôi...”

“Lên xel”

An Nhiên không chịu lên, quần áo trên người cô bẩn, sợ làm dơ xe của anh ấy/

Hoắc Doãn Tư thích sạch sẽ nhất, thậm chí có chút bệnh sạch sẽ, cô biết. “Lên xe!” Giọng nói của anh lại lạnh lùng thêm.

An Nhiên không động, cô dường nhiên đang kiên trì gì đó, vẫn chỉ vào hướng phía trước, sau đó một mình chạy đi trước,

Tối khuya, đường phố vắng lặng.

Cơ thể gầy ốm của cô chạy trên đường cô đơn lạnh lẽo, Hoắc Doãn Tư ngồi yên lặng trong xe.

Khoé mắt của anh ấy có chút nóng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1777: Là đau!


Cô muốn mời anh ấy ngồi nhưng phát hiện ở đây ngoại trừ giường thì không có nơi nào để ngồi.

Cô mím môi, thò người vào gầm giường lấy một miếng đá ra lại móc vào cái, từ trong lỗ ở tường mấy ra mấy xấp tiền, tờ nào cũng không mới trông có vẻ đã tích rất lâu.

Cô đặt những tờ tiền đó lên bàn.

Cô thấp giọng nói: “Tôi chỉ trữ được như này! Trả cho anh trước!”

Hoắc Doãn Tư yên lặng nhìn mu bàn tay của cô, không còn mượt giống như lúc trước, lúc trước cô còn sẽ bảo dưỡng tay một chút còn mang theo một chai dưỡng tay màu xanh nhạt đáng yêu bên mình, bây giờ ngay cả tiềm mua kem

dưỡng tay cũng tiết kiệm?

Cổ họng của anh ấy nghẹn lại, lại hỏi cô lần nữa: “Thật sự yêu anh ta như vậy sao?” _

“Đúng!"

An Nhiên trả lời không hề do dự, cô mơ hồ đoán ra được tâm tư của anh ấy, nhưng cô không xứng.

Nói xong cô rũ mắt xuống, lại nói một câu đã suy nghĩ vô số lần: “Anh Hoäc, chúng ta là người của hai thế giới.”

Hoắc Doãn Tư đưa tay xếp lại hai xấp tiền đó. Anh ấy im lặng suy nghĩ một lúc, cũng không biết đang nghĩ gì.

Rất lâu anh ấy nói: “Số tiền này giữ lấy đi! Nấu một tô mì cho tôi, chúng ta không còn nợ nần.”

An Nhiên ngước mắt.

Trong mắt cô có hơi nước, còn có nước mắt, môi cô run nhẹ: “Anh Hoắc, anh không cần tốt với tôi như vậy!”

Hoắc Doãn Tư cười lạnh: “Nói rồi, một tô mì chúng ta sẽ không còn nợ nần.” Ở chỗ An Nhiên chỉ có một cái nồi nhỏ đơn giản.

Không có tủ lạnh, dưới đáy giường trái lại có một thùng mì gói, còn có hai bịch xúc xích.

Dường như Hoắc Doãn Tư cũng không để ý.

Anh ấy dựa vào đầu giường của cô, lại lấy một điếu thuốc ra từ từ hút.

Anh ấy nhìn cô cầm cái nồi nhỏ lên, cắm điện để nước vào,

Tài nghệ nấu nướng của cô rất tốt.

Mì gói xúc xích đơn giản để thêm hai cọng rau xanh ngửi cũng vô cùng thơm.

Mấy phút sau, cô bưng hai chén mì đến bàn nhỏ ở phía trước, suy nghĩ một chút rồi gan dạ lấy điếu thuốc từ miệng anh ấy xuống: “Đừng có hút nữa, nói rồi không tốt cho sức khỏe!”

Hoắc Doãn Tư nhìn cô.

Ánh mắt của anh ấy sâu nặng kinh người.

Giây tiếp theo, cái chén nhỏ của cô bị anh ấy nắm lấy, nhanh chóng bị đè xuống dưới thân.

Cảnh tượng giống như hai tháng trước, hình ảnh ám muội như vậy, chỉ là cảnh còn nhưng người đã khác.

An Nhiên đỏ mắt: “Anh đứng dậy!”

Hoắc Doãn Tư từ từ di chuyển tay, sau đó nắm lấy cô, anh ấy cầm rất chặt nhưng trên tay cô có vết thương, không khỏi kêu lên: “Đau!”

“Em cũng biết đâu sao?”

“Đồ lừa gạt như em cũng biết đau? Bây giờ thì sao có đau không?”

Hoắc Doãn Tư giống như đổi một con người vậy, ngón tay của anh ấy đưa vào trong áo của cô, đối đãi thô lỗ với cô.

Trong căn nhà thuê chật hẹp, vang lên tiếng kêu uỷ mị của người phụ nữ.

Là đau!

Anh ấy thô lỗ muốn chết, rõ ràng là cố ý để cho cô đau, phụ nữ có một số nơi không đụng được, anh ấy rõ ràng chưa từng làm qua với phụ nữ nhưng lại rất rõ, giống như một người lão làng vậy.

“Thật sự muốn làm chết em!”

“Như vậy thế giới cũng sạch sẽ rồi!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1778: Trong lúc hứng tình


Trong lúc hứng tình.

Cô ở dưới cơ thể anh ấy, run rẩy không biết ngày mai như thế nào, đột nhiên anh ấy hỏi cô —

Anh ấy hỏi cô, An Nhiên em có từng yêu tôi không?

Bọn họ quen nhau lâu như vậy nhưng anh ấy gần như chưa từng gọi cô là An Nhiên, cho dù ở công ty khi gọi cô là thư ký An cũng mang theo chút thích thú nhỏ.

An Nhiên không kịp phòng bị mềm nhữn dưới thân anh ấy.

Cho dù Hoắc Doãn Tư không thật sự động.

Thần thái của An Nhiên xấu hổ, chuyện như vậy càng khiến cho cô xấu hổ.

Cơ thể vui sướng nhưng cô lại không dám nhìn anh một cái, cô nghiêng mặt qua... Mũi đỏ đỏ chà vào trên cái gối vuông nhỏ, nhẹ nhàng hít một hơi.

“Có từng yêu tôi không?”

Hoắc Doãn Tư lại lần nữa dày vò cô, khi cô càng xấu hổ ghé sát vào tai cô hỏi cô từng lần một, cô không trả lời anh ấy thì càng mạnh mẽ hơn, nhưng từ đầu đến cuối anh ấy không có thực sự động vào cô.

Cuối cùng An Nhiên bật khóc.

“Không có! Không có!”

Cô có thể nói có sao, người toàn thế giới đều biết cô là kẻ lừa đảo, cô có bạn trai còn ở bên cạnh anh, còn không cẩn thận thích anh.

Cô đã từng hỏi bản thân ban đầu nấu cơm giặt giữ cho anh, thật sự chỉ là vì tiền sao?

Chỉ có bản thân An Nhiên hiểu rõ, không phải.

Cô thích Hoắc Doãn Tư, thích đến mức không dám thừa nhận.

Bây giờ anh ấy hỏi cô có từng yêu anh ấy không, cô có thể nói có sao, cô lấy đồ của anh ấy cao chạy xa bay, cô nói thích thì cô phải đối mặt với người nhà, bạn bè của anh ấy như thế nào.

Cô cái gì cũng không hiểu, không biết.

Thậm chí cô ngay cả sâm panh và rượu vang đều không phân biệt được rõ lắm.

Bọn họ là người của hai thế giới, An Nhiên tuyệt đối sẽ không cho rằng chỉ cần một câu nói thích của Hoắc Doãn Tư thì cô có thể ở bên cạnh anh ấy, thích thì cũng sẽ thay đổi.

Lúc trước cô cũng từng thích Tân Bá Lai, cô cũng thay đổi rồi.

Đúng, cô thay lòng rồi!

Cô thích Hoắc Doãn Tư, cô thích người không nên thích.

Cô khóc thảm thiết, cô ở dưới thân anh ấy sụp đổ gào khóc: “Tôi chưa từng yêu anh! Hoắc Doãn Tư, nếu như anh không hả giận, tôi dùng cơ thể để trả nợ... Tá trăm nghìn tôi sẽ trả cho anh.”

Mọi thứ dừng lại.

Hoắc Doãn Tư từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn cô.

Một lúc sau giọng nói khàn của anh ấy vang lên: “Em cảm thấy cơ thể của em có thể bồi thường tổn thất của tôi sao?”

Mặt của An Nhiên gần như vùi vào trong gối.

Cô khóc giống như sắp đứt hơi vậy, cơ thể mảnh khảnh càng giống như bị anh ấy đè đến sắp gấy vậy, cô muốn kéo chăn mỏng để che đi cơ thể nhưng Hoắc Doãn Tư không cho.

Anh ấy đánh giá cô từ từ trên xuống dưới.

An Nhiên đè thấp giọng, xấu hổ nói: “Nhưng mà tôi chỉ có cái này!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1779: An Nhiên chết lặng nghe


“Tôi không miễn cưỡng, lúc trước là tôi suy nghĩ nhiều xin lỗi cô An! Từ nay về

sau hai chúng ta không nợ gì nhau, em không nợ gì tôi cũng không cần trả tám trăm nghìn... Giữa chúng ta vẫn là không gặp nhau tốt hơn!”

An Nhiên chết lặng nghe. Cô ngước mắt nhìn vào con mắt lạnh lùng của anh ấy. Đột nhiên cô phát hiện thời gian dài như vậy anh ấy chưa từng cười.

Lúc trước tuy anh ấy nghiêm khắc nhưng khi anh ấy ức hiếp cô vẫn sẽ cười, dáng vẻ của anh ấy khi cười thật sự rất đẹp.

Trong mắt An Nhiên rất nóng, rất nóng...

Cô gần như muốn mất hết tự tôn để níu giữ anh ấy, cầu xin anh ấy đừng đi, thậm chí cô còn hèn hạ muốn một đêm.

Nhưng cô không xứng.

Quả nhiên Hoắc Doãn Tư rất lạnh nhạt nói một câu: “Đồ người khác dùng qua, Hoắc Doãn Tư tôi cũng không phải không em là không được.”

Nói xong anh ấy đi về phía cửa. “Hoắc Doãn Tư!” Sau lưng truyền đến giọng nói của cô.

Anh ấy dừng bước, nhưng không có quay đầu anh ấy giống như đang đợi cô nói chuyện.

An Nhiên siết chặt ga giường thấp giọng nói: “Mì còn chưa ăn, nguội rồi tôi đi hâm chút.”

Hoắc Doãn Tư quay đầu lại.

Anh ấy nhìn cô chằm chằm cười lạnh: “Cô An, em có biết em đang làm gì không? Nếu như em đã không có ý đó với tôi thì đừng biểu hiện ra giống như một chú cừu non đơn thuần, ngoan ngoãn, đúng quả thật tôi đã từng thích em nhưng đó là quá khứ rồi! Còn về mì... bản thân em tự ăn đi!”

Tay của anh ấy đặt ở tay nắm cửa.

Anh ấy nghe thấy sau lưng có tiếng thút thít, anh ấy nhẫn tâm vẫn là đây cửa đi ra ngoài.

Anh ấy nghĩ cứ như vậy đi!

Cả đời Hoắc Doãn Tư anh ấy chưa từng cầu xin ai nhiều lần, người phụ nữ này lừa anh ấy hết lần này đến lần khác... Anh ấy hà cớ gì dây dưa không buông.

Tình cảm mà Hoắc Doãn Tư muốn là tất cả không phải là sự ốm ờ của người phụ nữ.

Cánh cửa lại đóng lại.

Một trận gió lạnh thổi vào, An Nhiên ho kịch liệt, mặt cô đổ không bình thường, ho cũng không ngừng lại, cô miễn cưỡng khoác một cái áo khó khăn xuống giường rót một ly nước ấm cho bản thân.

Uống được nữa ly đỡ được một chút.

Cô ngơ người nhìn hai tô mì ở trên bàn đã nguội từ lâu, rau xanh ngát ban đầu cũng vàng rồi.

An Nhiên không đi hâm nóng.

Cô ngồi ở đó rất yên lặng mà ăn mì, lượng của hai người một mình cô ăn hết.

Khi cô ăn có nhớ lại lúc xưa.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1780: Trả sạch rồi!


Trả sạch rồi!

Nhưng cô lại nợ Hoắc Tư Doãn.

An Nhiên chưa bao giờ oán trách số phận của bản thân nhưng đêm nay cũng chỉ có đêm này cô cho phép bản thân lén lút nghĩ nếu như, nếu như bản thân có xuất thân tốt chút, chỉ cần tốt chút, không có sự nhận nuôi của nhà họ Tân, không có sự tồn tại của Tân Bá Lai, không có tám trăm nghìn đó cô cũng dám dũng cảm một lần, cô cũng dám nói với Hoắc Doãn Tư một lần.

Em thích anh!

Chỉ là sự yêu thích đơn thuần, không phải vì bối cảnh của anh ấy, không phải vì anh ấy đẹp trai, chỉ là thích thậm chí bộ dạng vui vẻ khi anh ức hiếp em thì em cũng thích!

Nhưng không phải xuất thân của cô chính là như vậy.

Một quá khứ kinh khủng.

Có lẽ từ nay về sau, anh ấy sẽ chán ghét cô... Đợi đến khi trả hết tiền cho anh

ấy, cô cũng không cần xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, cũng không cần khiến anh ấy buồn nôn nữa.

Hoắc Doãn Tư về khách sạn.

Anh ấy từ bữa trưa đến tối cũng chưa ăn đồ, bao tử có chút đau.

Nhưng đầu đau hơn.

Anh ấy dựa vào sô pha ở trước cửa sổ sát đất hút thuốc, trong lòng tự giễu: Hoắc Doãn Tư mày thật sự đê tiện! Mềm lòng lần này hết lần khác, tìm cớ cho cô ấy, cơ hội để cô ấy nhận lỗi với mày!

Kết quả thì sao, cô ấy chỉ cảm thấy thiếu mày tám trăm nghìn.

Tự mình đa tình!

Bao tử của anh ấy không thoải mái, hút thuốc xong sau đó gọi điện thoại nội bộ phục vụ khách sạn.

Một chén mì nước.

Qua khoảng chừng mười phút, chuông cửa vang lên, anh ấy đi đến cửa mở ra nghiêng người để cho người đó bước vào.

Nhưng người đến không phải nhân viên phục vụ.

Trái lại là thư ký mới của anh ấy.

Cô gái trẻ tuổi mặc áo ngủ trắng như tuyết cùng với một cái nón tai thỏ.

Thanh thuần đáng yêu, còn mang theo chút gợi cảm.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top