Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1741: Con bé ngủ rồi à?


Hoắc Tây theo Trương Sùng Quang trở về từ nhà họ Hoắc.

Miên Miên đã ngủ giữa đường, hiếm khi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Hoắc Tây. không yên tâm nhẹ nhàng chạm vào mặt cô bé, may mà nhiệt độ vẫn bình thường.

“Con bé ngủ rồi à?”

Trương Sùng Quang hỏi nhẹ, sau đó chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn một chút.

Hoắc Tây gật đầu.

Nét mặt cô dịu dàng nhìn Miên Miên chăm chú, sau đó nhắc đến Hoắc Doãn Tư: “Em thấy chuyện của thư ký An đã đả kích Doãn Tư rất nhiều, nếu không với tính tình thằng bé sẽ không chịu đi xem mắt dễ dàng vậy đâu.”

Trái tim Trương Sùng Quang rung động.

Bọn họ đã sống chung lâu vậy rồi, dù ở chung cũng khá bình yên, nhưng Hoắc Tây rất ít khi bộc lộ tâm sự với anh. Đây có thể xem như lần đầu tiên, Doãn Tư là

người nhà của bọn họ, cũng có thể xem là đề tài chung.

Anh nhìn đường phía trước, nói nhẹ: “Có lẽ duyên phận thật sự của Doãn Tư còn chưa tới.”

Nửa ngày sau, Hoắc Tây cũng không trả lời.

Ở phía trước đúng lúc là đèn đỏ, Trương Sùng Quang dừng xe lại, nhìn cô †rong gương chiếu hậu và thấp giọng hỏi: “Sao em không nói gì?”

Hoắc Tây cười nhạt một tiếng.

Cô hiểu biết Doãn Tư hơn Trương Sùng Quang, Doãn Tư là người nhà họ Hoäc, người nhà họ Hoäc một khi đã thích một người sẽ không dễ thay đổi.

Hơn nữa, nói đến tình yêu, sao có thể nói bỏ là bỏ được.

Trương Sùng Quang anh không hiểu được cảm giác này.

Danh sách người yêu cũ của anh có nhiều người vậy mà!

Trương Sùng Quang cảm nhận được điều gì, anh nhẹ nhàng vỗ vào tay lái, cuối cùng nói với giọng bình tĩnh: “Vừa nãy vẫn còn tốt mà, sao bây giờ em lại cáu lỉnh với anhl”

“Không phải! Chỉ là em không muốn nói chuyện thôi.”

Hoắc Tây đổi chủ đề: “Nghe thư ký của anh nói cuối tuần anh phải đi công tác

Đèn xanh sáng lên, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nhấn vào chân ga.

Hoàng hôn đã buông xuống, ở con đường phía xa, một vùng ánh sáng vàng chậm rãi chìm xuống, cảnh chiều hôm bao phủ khắp nơi.

Ánh đèn rực rỡ sáng lên.

Giọng nói của Trương Sùng Quang cực kỳ dịu dàng, đầu tiên anh ừ một tiếng rồi nói: “Lùi lại rồi! Đổi thành cuối tuần sau.”

Hoắc Tây tưởng là anh lo lắng cho Miên Miên, liền nói: “Tuần này không có điều tra của Tòa án, em có thể đưa con bé đến văn phòng luật.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1742: Buổi tối em sẽ đồng ý sao?


Trương Sùng Quang xem xét cơ thể rồi lau miệng cho con gái, lại nhìn Hoắc Tây rồi nói đầy ẩn ý: “Bố hỏi mẹ của con xem mẹ con có muốn thử ăn đồ bố nấu không.”

Miên Miên mềm mại vỗ tay: “Bố nấu cơm ăn rất ngon đó!”

Hoắc Tây không dám nghe nữa, cô khoác áo khoác cho Miên Miên, mở cửa xe xuống xe ngay: “Anh ôm con bé đi!”

Tiểu Quang cũng chạy trốn xuống xe ngay, Chạy theo bà chủ.

Trương Sùng Quang xuống xe, ôm Miên Miên xuống, Miên Miên thoải mái ngồi trên cánh tay bố, ghé tai bố nói nhỏ: “Lúc bố không ở đây, mẹ ăn cơm ngoan

lắm. Trương Sùng Quang mỉm cười.

Thật ra lúc anh ở đây, Hoắc Tây cũng ăn ngoan mà...

Hoắc Tây lên tầng thay quần áo, khi cởi quần áo ở phòng thay đồ, nhìn thấy dáng người của mình mà cô hơi giật mình lo lắng.

Thật giai đoạn này, cô và Trương Sùng Quang cực kỳ ít phát sinh quan hệ.

Trừ đêm đó ra...

Ngón tay của cô nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới bằng phẳng của mình.

Cô nghĩ, có lễ vì sau sinh dáng người của cô không còn sức hút như vậy nữa, dù vậy cũng đúng lúc, thật ra mấy lần quan hệ sau khi quay lại với anh, cô luôn có cảm giác luống cuống.

Bây giờ, việc quan hệ giữa bọn họ giống với hoàn thành nhiệm vụ hơn.

Cô chỉ muốn đứa con!

Khi cô đang không tập trung, cửa phòng để đồ mở ra...

Khuôn mặt của Trương Sùng Quang xuất hiện trong gương.

Anh chăm chú nhìn cô, mắt để lộ sự mất bình tĩnh, khi Hoắc Tây cầm quần áo che chắn, anh khàn giọng nói: “Không cần che, Hoắc Tây, anh muốn nhìn eml”

Anh từ từ đóng cửa lại, đi về phía cô.

Hoắc Tây cầm khăn tắm quấn quanh người, một tay vươn vào tủ quần áo lấy đồ ra, nhưng còn chưa lấy được quần áo thì cô đã bị anh ôm từ phía sau...

Trương Sùng Quang ôm eo thon của cô, căm để bên vai cô: “Sao vậy?” “Hoắc Tây, có chuyện gì chúng ta chưa từng làm chứ?”

“Hay là, em sợ?”

Hoắc Tây cố gắng ổn định giọng nói mới không còn run rẩy, vì ngón tay của anh quá đáng giận.”

“Đừng! Không phải muốn ăn cơm sao? Miên Miên... Miên Miên còn ở dưới tâng.”

Trương Sùng Quang cười nhẹ: “Dì nói, còn khoảng ba mươi phút nữa mới ăn cơm! Nửa tiếng, đủ rồi.”

Miên Miên có thể lên bất cứ lúc sao, sao Hoäc Tây có thể đồng ý được?

Nhưng rõ ràng nhất, Trương Sùng Quang đã không đợi được nữa, cơ thể của anh đang thể hiện như vậy.

Hoắc tây run run dỗ dành: “Đợi buổi tối đi!”

“Buổi tối em sẽ đồng ý sao?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1743: Chân Hoắc Tây run rẩy


Cuối cùng Hoắc Tây vẫn không thể tập trung được. “Em đang nghĩ gì vậy?”

Trương Sùng Quang cúi đầu, ngậm vành tai của cô, giọng nói lười biếng hững hờ, nhưng cơ thể lại không giống vậy.

Hoắc Tây chỉ muốn anh nhanh chóng kết thúc.

Cô ngại người giúp việc dưới tầng, còn có Miên Miên, nên cô căng thẳng đến mức làm thế nào cũng không thả lỏng được.

Trương Sùng Quang thấp giọng hừ một tiếng. Đúng là muốn giết người mà!

Khuôn mặt tuấn tú của anh nhiễm màu đỏ, cũng không thể kiên nhẫn được nữa, thô lỗ hơn rất nhiều so với lúc nấy...

Một trận này kết thúc trước bữa tối.

Chân Hoắc Tây run rẩy, Trương Sùng Quang kéo váy cho cô, sau đó chậm rãi cài cúc áo của mình, tùy ý vuốt tóc hai lần, không hề nhìn ra sự kịch liệt vừa rồi.

Hoắc Tây nhìn dáng vẻ ấy thì rất buồn bực.

Trương Sùng Quang nghiêng người, ghé sát vào đôi tai non mềm của cô lẩm bẩm: “Em đi tắm qua chút đi, anh xuống tầng với Miên Miên trước.”

Hoắc Tây quay mặt ra chỗ khác, trên mặt vẫn có sự đỏ ửng làm rung động lòng người.

Trương Sùng Quang cười nhẹ, lại không vừa lòng: “Buổi tối tiết

Hoắc Tây đá anh một cái. Anh lại cười chỉnh trang quần áo rồi chậm rãi xuống tầng.

Hoắc Tây rửa mặt qua, vốc nước lạnh lên mặt, hy vọng có thể làm độ nóng trên mặt giảm bớt.

Cô ngước mắt nhìn mình trong gương. Xinh đẹp tươi tắn quá mức.

Cô nhẹ nhàng sờ mặt một cái, hình như đã nhiều năm cô không đẹp như thế rồi.

Không lẽ ngủ với Trương Sùng Quang có hiệu quả tốt như vậy sao? Hoắc Tây xấu hổ không dám nghĩ nữa.

Cô sợ Miên Miên lên nên vội vàng xuống tầng, người giúp việc ở dưới tầng đã chuẩn bị xong đồ ăn.

Người đàn ông vừa rồi còn làm chuyện xấu trên người cô đang ngồi trước bàn ăn dỗ dành con gái nhỏ, nhìn rất đàng hoàng, không thể nhìn ra được dáng vẻ mặt người dạ thú kia.

Miên Miên chỉ vào một khối xương sườn nhỏ, mềm giọng cầu xin: “Bố, nhìn Tiểu Quang rất muốn ăn! Có thể cho nó một miếng không?”

Để hợp với tình hình, Tiểu Quang cũng vung vẩy cái đuôi dưới bàn ăn.

Nuôi một thời gian, chú chó đốm nhỏ đã lớn hơn một chút, nhưng tổng thể vẫn chưa tính là to.

Trương Sùng Quang nhìn Tiểu Quang, kiên nhẫn nói cho Miên Miên: “Đồ ăn của chó con là thức ăn cho chó, không thể ăn thịt được! Lần sau bố dẫn con đi của hàng thú cưng mua đồ đóng hộp cho chó được không?”

Miên Miên rất nghe lời.

€ô bé tiếc nuối nói với Tiểu Quang: “Thật đáng thương! Đến xương cũng không thể ăn.”

Cô bé sờ đầu Tiểu Quang.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1744: Như vậy tốt rồi


Trương Sùng Quang làm như hiểu rõ, gật đầu: “Vậy đó là nước mắt sinh lý đến muộn!”

Hoắc Tây: ...

Cô liếc anh cảnh cáo, Trương Sùng Quang hơi buồn cười, thật ra Hoắc Tây rất

Như vậy tốt rồi.

Anh suy nghĩ kín đáo, lúc này không tiếp tục hỏi đến cùng, nhưng đợi sau khi đã dỗ Miên Miên ngủ, anh lại ôm cô sang phòng khách bên cạnh, đòi hỏi sự sung sướng hết lần này đến lần khác.

Họng của Hoắc Tây gần như câm rồi.

Sau khi kết thúc, cô quay lưng về phía anh, nhẹ nhàng thở dốc.

Một người sát sau tấm lưng thấm mồ hôi của cô, anh liếm mồ hôi trên người cô: “Sao lúc ăn cơm em lại khóc?”

Hoắc Tây sững sờ, không nghĩ đến anh còn hỏi chuyện này.

Trương Sùng Quang quay người cô lại, anh nhìn cô dưới ánh trăng, sau đó dùng cách dịu dàng đến không thể tưởng tượng được hôn cô.

Anh thấp giọng gợi cảm nói: “Có Miên Miên ở đó nên không tiện hỏi nhiều! Hoắc Tây... Không phải vì anh chứ?”

Sau khi gặp lại nhau,

Gần như bọn họ chưa từng nói về chuyện tại sao trước kia cô lại ra đi, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ.

Bây giờ anh nhắc đến là muốn nói chuyện sao? Thật ra Hoắc Tây cũng không có sức lực.

Nhưng cô cũng biết, tính cách của Trương Sùng Quang không cho phép cô trốn tránh, anh đã chọn đêm nay chính là muốn nói rõ ràng.

Nên cô cũng không né tránh, vâng nhẹ.

Cô nói: “Nếu như lúc trước không có Thẩm Thanh Liên, có lẽ chúng ta đã tốt hơn bây giờ gấp mười lần.”

Nói xong, cô lại thấy không có gì tốt.

Tất cả đều là chuyện đã xảy ra, bây giờ bọn họ dây dưa một chỗ với nhau là vì Miên Miên, nhắc lại chuyện lúc trước chỉ làm tăng thêm phiền não, nhưng trong lòng cô rõ ràng, lúc trước cô không như vậy.

Vì có con, nên có điều lo lắng.

Lúc đầu khi về nước, cô chỉ muốn có hạt giống của Trương Sùng Quang, sinh đứa bé ra có thể chữa được bệnh cho Miên Miên.

Nhưng Miên Miên lại yêu quý Trương Sùng Quang,

Hoắc Tây không nghĩ đến việc cô phải suy nghĩ đến cảm xúc của Miên Miên nữa.

Hoắc Tây dịu dàng bình tĩnh nói xong, dịu dàng đến mức cô cũng không thể †in có một ngày cô sẽ như vậy, nhưng đó là sự thật đã xảy ra.

Thật ra Trương Sùng Quang cũng đoán được.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1745: Buổi tối cuối cùng


Cũng không phải cô chưa từng mơ tưởng, nhưng đến con cũng sinh rồi, cô không còn tâm trạng ấy nữa.

Trương Sùng Quang cũng không bắt buộc.

Từ ngày đó về sau, quan hệ của hai người lại được cải thiện không ít. Hoắc Tây không hề đối lập với anh.

Ba buổi tối trước khi Trương Sùng Quang đi công tác, bọn họ liên tục làm đến đêm, làm đến mức Hoắc Tây nghi ngờ cuộc đời.

Buổi tối cuối cùng,

Trương Sùng Quang nghỉ ngơi một lúc, khi anh muốn làm tiếp, cô không nhịn được đá văng anh ra: “Trương Sùng Quang, anh lấy sức ở đâu ra vậy?”

Eo của cô sắp gấy rồi! Anh nhìn cô một cái, xác định cô đang nói thật chứ không phải bài xích.

Nhìn anh còn hơi không nhịn được, nửa ngày sau mới nói: “Ba năm rồi, em còn không cho anh no một bữa à?”

Hoắc Tây trực tiếp nổi giận.

Anh đã ăn mấy ngày rồi mà không hề chán, hơn nữa bọn họ cũng không phải lần đầu, lúc trước còn có khoảng thời gian ở chung rất lâu, đã không còn cảm giác mới mẻ từ lâu rồi.

Trương Sùng Quang thấy cô kiên trì cũng không làm nữa.

Anh dừng lại một chút, chạm nhẹ vào sợi tóc đen của cô: “Anh ôm em đi tắm nhé?”

Hoắc Tây đứng dậy: “Em tự đi!”

Cô tạm dừng: “Không phải ngày mai anh còn đi sớm sao? Anh đi ngủ sớm chút đi!”

Trương Sùng Quang không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô, một lúc sau anh nở nụ cười... Mặt Hoắc Tây nóng lên, không chịu được.

Cô trùm khăn tắm chạy về phòng ngủ.

Sáng mai bảy giờ Trương Sùng Quang đã phải dậy rồi, tối nay anh ngủ ở phòng cho khách. Sau khi Hoắc Tây rời đi, anh lấy một gói thuốc lá ra từ tủ đầu giường, nhưng nghĩ lại rồi vẫn để xuống.

Điện thoại bên gối vang lên.

Anh nghe, đó là giọng của trợ lý của anh: “Tổng Giám đốc Trương, đã liên hệ xong với bác sĩ bên Thuy Sĩ rồi, ông Bạch sẽ có thể qua đó chữa bệnh sớm thôi.”

“Tôi biết rồi!”

Trương Sùng Quang lạnh nhạt nói, sau đó anh cúp điện thoại đi vào nhà tắm.

Nước nóng dội xuống, tâm trạng anh hơi xấu.

Anh nghĩ, mỗi người đàn ông đều sẽ để bụng, anh chọn cách rất đơn giản là đưa Bạch Khởi ra nước ngoài chữa bệnh, mà anh sẽ đối xử tốt với Hoắc Tây và Miên Miên, coi như chưa từng có người tên Bạch Khởi.

Anh để bụng nên không muốn đưa Bạch Khởi sang nước Anh.

Vì Bạch Khởi và Hoắc Tây đã sống cùng nhau ba năm ở đó.

Đương nhiên, đây đều là sắp xếp của anh.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1746: Đợi anh về đền bù cho em nhé


Sau nụ hôn sâu, Trương Sùng Quang mới nói nhỏ: “Anh đi năm ngày rồi quay lại ngay! Em chăm sóc tốt cho Miên Miên nhé.”

Hoắc Tây tựa trên chiếc gối trắng như tuyết.

Cô vốn xinh đẹp, lúc này còn có thêm một phần yếu đuối, Trương Sùng Quang lại không nhịn được hôn cô, anh thấp giọng nói: “Đúng ra tối hôm qua không nên bỏ qua cho eml”

Hoắc Tây nhỏ giọng khuyên anh nên hạn chế.

Trương Sùng Quang cười cắn môi dưới của cô: “Luật sư Hoắc, lúc trước em còn điên hơn anh đấy! Tham ăn như vậy.”

Hoắc Tây không nghe gì hết, cô đá chân anh để anh đi nhanh lên.

Anh lại kéo chân cô từ chăn ra,

Hừ nhẹ rồi làm.

Hoắc Tây cắn môi vừa ngại ngùng vừa xấu hổ lại sợ hãi, nhỡ đâu Miên Miên thức dậy thấy trường hợp như thế này, sau này bọn họ còn làm bố mẹ thế nào được nữa?

“Trương Sùng Quang! Anh điên rồi?”

“Khi khác đi... Không phải anh phải đuổi kịp chuyến bay sao?”

Bỗng dưng anh cúi đầu, ghé vào tai cô lẩm bẩm: “Em gọi anh một tiếng chồng ơi đi, anh bỏ qua cho em ngay.”

Sao Hoắc Tây có thể đồng ý.

Thật sự cô không gọi được.

Trương Sùng Quang càng làm mạnh hơn, mãi đến khi cô không chịu nổi, quay mặt không chịu nổi gọi một tiếng, dù giọng nói mơ hồ nhưng anh lại nghe được, thế là anh lại càng hưng phấn hơn.

Hoắc Tây tức giận muốn chết.

Cô cố hết sức đá anh, không cho anh làm loạn, nhưng Miên Miên ở bên cạnh xoay người.

Cô bị dọa không dám lộn xộn nữa.

Trương Sùng Quang cười thấp một tiếng, sau đó anh đưa tay ôm một cái, dễ dàng ôm cô vào nhà tắm, dùng lực đè cô trên cửa thủy tinh nhà tắm hôn môi.

Hoắc tây phàn nàn: “Anh có phiền không!”

Sau một tiếng kéo khóa, cô không phát ra âm thanh gì nữa, chỉ có thể bám vào anh tùy theo anh.

Trương Sùng Quang dỗ dành cô: “Lại gọi một lần đi?”

“Không gọi!”

Anh cười thấp, dùng hết biện pháp tra tấn cô, kỹ xảo của anh quá tốt, hơn nữa anh còn quen thuộc với cơ thể cô nên chỉ một lát sau Hoắc Tây đã bị anh giày vò đến không nói nên lời, chỉ ôm cổ anh mềm mại gọi chồng ơi.

Cuối cùng anh cũng thỏa mãn.

Trương Sùng Quang giơ tay nhìn đồng hồ, bảy giờ ba mươi phút, không kịp ăn sáng.

Nhưng anh đã ăn món ngon hơn cả bữa sáng rồi.

Thậm chí thời gian để mặc đồ ngủ cho cô anh cũng không có, hôn cô một cái rồi rời đi, Hoắc Tây tức giận hung hăng mắng anh mấy câu.

Cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, người đàn ông hung ác phô trương kia lại quay về, ôm mặt cô hôn sâu một cái.

Anh thì thầm nói ba chữ.

Hoắc Tây sửng sốt...

Trương Sùng Quang lẩm bẩm: “Đợi anh về đền bù cho em nhé.”

Anh cũng biết vừa rồi gấp gáp nên Hoắc Tây hơi đau.

Nhưng anh không nhịn được.

Mặt Hoắc Tây nóng lên, giục anh mau đi, lần này Trương Sùng Quang đi thật.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1747: Hoắc Tây đứng cạnh cửa sổ


Bỗng dưng anh cúi đầu, ghé vào tai cô lẩm bẩm: “Em gọi anh một tiếng chồng ơi đi, anh bỏ qua cho em ngay.”

Sao Hoäc Tây có thể đồng ý.

Thật sự cô không gọi được.

Trương Sùng Quang càng làm mạnh hơn, mãi đến khi cô không chịu nổi, quay mặt không chịu nổi gọi một tiếng, dù giọng nói mơ hồ nhưng anh lại nghe được, thế là anh lại càng hưng phấn hơn.

Hoắc Tây đứng cạnh cửa sổ.

Không gian yên tĩnh, Miên Miên vẫn chưa ngủ dậy, Tiểu Quang rúc vào chuồng chó màu hồng, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Hoắc Tây, biểu cảm một lời khó nói hết.

Hoắc Tây đột nhiên nhớ ra, vừa rồi lúc Trương Sùng Quang làm loạn, rất có thể con chó này đã xem hết từ đầu đến đuôi.

Đôi mắt đen kịt của Tiểu Quang nhìn xuống.

Sau đó kẹt một tiếng, nó chạy đến bên cửa, có vẻ như muốn đi vệ sinh. Hoắc Tây mở cửa.

Tiểu Quang ngúng nguẩy cái mông xuống tầng.

Hoắc Tây không chốt cửa, cô xoay người nhìn Miên Miên vẫn đang ngủ say sưa.

Cô rón rén tìm bình hoa để bó hồng champagne vào rồi để ở đầu giường... Hoắc Tây nằm xuống, Tiểu Quang cũng đi nhà xí xong, còn tiện ăn một ít thức ăn cho chó rồi mới quay lại.

Nhưng Tiểu Quang không muốn ngủ ở chuồng chó nữa.

Nó nhanh nhẹn nhảy lên giường, nằm bên gối Hoắc Tây, nó sợ cô đuổi nó đi nên dùng đôi mắt chó lòng đen lòng trắng tách biệt kia nhìn cô.

Bình thường Hoắc Tây cũng không quan tâm đến nó. Quan trọng nhất là Miên Miên thích nó.

Bây giờ cô mới cẩn thận quan sát chú chó nhỏ này, cả người đều là mấy đốm nhỏ dễ thương, giống như một chú trâu nhỏ vậy.

Cực kỳ đáng yêu.

Hoắc Tây giơ tay vuốt ve nó, Tiểu Quang trực tiếp lật ngửa bụng cho cô xem. Một đống nơ màu hồng, sau đó... Nó là một con chó đực.

Hoắc Tây thấy con chó này rất giống Trương Sùng Quang.

Cô rút tay lại, Tiểu Quang lại cọ cọ, cuối cùng còn to gan chui vào chăn của cô, nằm ngủ trong ngực Hoäc Tây.

Hoắc Tây do dự một chút rồi vẫn ngầm đồng ý.

Cô ngủ một giấc đến tận trưa, đến khi cô ngủ dậy, Miên Miên và chú chó đều không ở trên giường.

Giọng nói của Miên Miên vang lên trong phòng khách.

Hình như cô bé đang huấn luyện chó, nhưng giọng nói bi bô không hề có sức thuyết phục, sau đó lại có tiếng chạy rầm rầm, là Miên Miên đang đến đây.

Cô bé nằm nhoài lên giường nhìn Hoắc Tây. Mặt Hoắc Tây nóng lên.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1748: Điểm ấy lại giống ông chủ


Người giúp việc để bữa trưa lên giường, mỉm cười nói: “Cô chủ nhỏ thương cô thật đấy, cô bé nói cô thấy trong người không thoải mái nên mang thức ăn lên phòng cho cô! Điểm ấy lại giống ông chủ.”

Người giúp việc là người từng trải, cô ta đoán được nguyên nhân Hoắc Tây thấy không thoải mái.

Chỉ là trước mặt trẻ con không thể nói thẳng được. Hoắc Tây tự thấy cô không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Người giúp việc rất biết ý, nói thêm vài câu rồi ra ngoài trước, Hoắc Tây nhìn Miên Miên.

Cô bé nằm ngoài trên giường với Tiểu Quang, ngẩng cái đầu nhỏ như muốn được khen.

Hoắc Tây không nhịn được cười. Cô đưa tay sờ đầu cô bé nói: “Mẹ không sao hết, cảm ơn con nhé!”

Bạn nhỏ tự nhiên lại hơi ngại.

Cô bé chạy sang phòng khách chơi xếp gỗ, Tiểu Quang chơi với cô bé. Ánh nắng chiếu vào thân hình nhỏ bé ấy, Hoắc Tây nhìn mà thấy lòng mình như nhữn ra, lại thêm mùi hoa hồng thoang thoảng nơi đầu mũi, tâm trạng cô thật sự không tệ.

Vì không phụ ý tốt của bạn nhỏ, cô vẫn ngồi trên giường ăn cơm, lúc đầu không thấy gì nhưng cô chỉ ăn một miếng đã thấy rất đói!

Cô thật sự vừa mệt vừa đói.

Nhớ đến yêu cầu sáng nay của Trương Sùng Quang, Hoắc Tây hơi buồn bực. Đúng lúc này, điện thoại cạnh giường reo lên.

Cô nhìn, là điện thoại của Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây suy nghĩ rồi vẫn nghe, chắc máy bay của Trương Sùng Quang bên kia đã hạ cánh rồi, anh khàn giọng: “Em dậy rồi à?”

Hoắc Tây không hỏi sao anh lại biết, người giúp việc ở đây đều là con mắt của anh.

Cô thấp giọng ừ một tiếng. Cố ý để lộ sự lạnh nhạt.

Sao Trương Sùng Quang lại không hiểu cô, anh cười nhẹ: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, mấy hôm nữa anh về rồi!”

Hoắc Tây cúp điện thoại. Cô cúp điện thoại mà thấy dưới chân nóng hầm hập, cô vội vàng đứng lên. Ga giường đỏ hết lên.

Vừa đúng lúc ấy bụng dưới cũng đau đớn, Hoắc Tây ôm bụng, thậm chí cô còn muốn làm thịt Trương Sùng Quang.

Có lẽ vì anh làm quá mạnh, mấy ngày tiếp theo Hoắc Tây không hề thấy đỡ, vì muốn có thai nên cô không dám uống thuốc, cứ trực tiếp chịu đựng như vậy.

Cô nhịn không được đưa Miên Miên về nhà họ Hoắc ở mấy ngày. Ôn Noãn chăm sóc Hoắc Tây.

Hoắc Minh chơi với Miên Miên, sức khỏe Miên Miên không tốt, không thích hợp chơi ngoài sân.

Hoắc Tây vì làm bé con vui nên vung tay bao xung quanh thành phố B một tuần tới cho cục cưng Miên Miên của ông chơi.

Khi Hoắc Tây còn nhỏ cũng không được khỏe nên Hoắc Minh rất có kinh nghiệm chăm sóc Miên Miên.

Hoắc Tây cũng yên tâm.

Vào ngày thứ tư, Hoắc Tây khỏe hơn nhiều, Ôn Noãn chuẩn bị trà chiều hẹn cô uống ở viên phía sau.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1749: Cô muốn nói chuyện


Nhưng thật ra trong lòng cô hơi hốt hoảng.

Hiện tại cô vẫn rất sợ anh, sợ một ngày thú tính của anh bùng nổ.

Cô muốn nói chuyện với anh một lát sau khi mang thai.

Ôn Noãn nhìn vẻ mặt của cô, bà đoán cô đang nghĩ đến chuyện của Sùng Quang, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ hỏi con, tình cảm giữa hai đứa sao rồi?”

Ý của bà là, ở chung với nhau là vì Miên Miên, hay vẫn còn tình cảm. Hoắc Tây hiểu ý của bà.

Cô suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: “Đầu có! Quan trọng là con không chơi đùa nổi nữa rồi."

Cô nuôi lớn Miên Miên ở nước Anh cũng không sung sướng, Hoäc Tây hiện tại đã khác với Hoắc Tây ở nước Anh, cô đã từng yêu Trương Sùng Quang sâu sắc đến vậy, cũng đã chịu đủ khổ.

Một người cũng là sống, thêm một người, thật ra vẫn là sống.

“Có thêm một người yêu thương Miên Miên cũng không có gì không tốt!” Hoắc Tây thờ ơ nói.

Trong lòng Ôn Noãn hiểu rõ.

Bà hơi xúc động nhưng lại không thể nói nhiều, hai đứa nhỏ đã lớn rồi.

Hoắc Tây nhạt nhẽo uống trà, lúc cô ngước mắt lên thì thấy một bóng người. Là Trương Sùng Quang.

Anh mặc một chiếc áo khoác cực kỳ tinh tế, kéo theo hành lý, nhìn dáng vẻ mệt mỏi đầy bụi bặm của anh, có lẽ anh vừa xuống máy bay.

Hoắc Tây hơi ngẩn ra.

Anh về lúc này thế, anh có nghe được hai người nói chuyện không? Tuy nhiên vẻ mặt Trương Sùng Quang vẫn như thường. Anh đặt hành lý xuống, nhẹ nhàng ôm Ôn Noãn: “Mẹ!

Ôn Noãn vỗ nhẹ mu bàn tay của anh: “Con và Hoắc Tây nói chuyện một lát đi!”

Trương Sùng Quang ngẩng đầu, ngước mắt nhìn bà rời đi, mãi cho đến khi không thấy Ôn Noãn nữa anh mới thu hồi ánh mắt thấp giọng hỏi em thấy đỡ hơn chưa Hoắc Tây: “Em thấy đỡ hơn chưa?”

Hoắc Tây giấu diếm uống một ngụm hồng trà: “Gần khỏi hẳn rồi!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1750: Thấy rất hối hận


Anh đoán ra hôm đó sáng sớm phải đi vội.

Thấy rất hối hận.

Nhưng tình hình ngay lúc đó, là đàn ông thì đều không chịu được.

Hoắc Tây coi như không nghe thấy những lời này, cô muốn đẩy anh ra, nhưng Trương Sùng Quang đã nhẹ nhàng giữ chặt cằm cô, nghiêng đầu hôn cô, dịu dàng hôn.

Dần dần, cô run rẩy trong ngực anh.

Ngay khi tình ái đang lên, Hoắc Minh lại đưa Miên Miên trở về. Cô gái nhỏ đã mấy ngày không gặp bố, nhìn thấy xe liền đòi tìm đến.

Trương Sùng Quang đang lúc quan trọng.

Anh cúi đầu nhìn mình, rồi lại nhìn Hoắc Tây, cô cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Gương mặt mỏng đỏ lên, bờ môi ướt át không tưởng.

Trương Sùng Quang dừng lại một lát, khàn giọng nói: “Anh đi xem một lúc, em ngồi đây đi!”

Nói xong, anh lại hôn cô một cái rồi đi ra phòng khách. Một lúc sau đã vang lên tiếng cười vui vẻ của Miên Miên. Hoắc Tây nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, che mặt, cô chỉ thấy nóng.

Bên kia, Miên Miên chơi ở bên ngoài cả buổi sáng, nũng nịu với bố một lúc đã buồn ngủ rồi.

Cô bé tựa vào vai bố mắt nhắm mắt mở. Cô bé không nỡ ngủ.

Cuối cùng vẫn là Trương Sùng Quang võ lưng cô bé, dỗ cô bé đi ngủ, bé con mới chịu nằm ngủ.

Trương Sùng Quang chỉnh nhiệt độ trong phòng về hai mươi sáu độ.

Anh ôm Miên Miên đi qua đi lại gần mười phút rồi mới để cô bé vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ của Miên Miên đỏ bừng, so trước trước đó nhìn khỏe mạnh hơn một chút.

Trương Sùng Quang hôn nhẹ lên trán cô bé.

Anh cẩn thận nhìn đứa con này, gương mặt gần như giống hệt anh, cũng có thể nhìn ra dáng vẻ của Hoắc Tây.

Đây là máu mủ của hai người họ. Nên Hoắc Tây chấp nhận hy sinh vì con bé, cùng chung sống với anh.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1751: Bạch Khởi đi nước Anh


Anh đứng trên sân thượng, từ từ hút hết một điếu thuốc.

Sau khi ăn cơm lúc chiều tối, Trương Sùng Quang đưa hai mẹ con về biệt thự.

Lúc xuống xe, anh kéo theo hành lý của hai người, cười: “Anh đi công tác mà đồ còn không nhiều bằng hai người đó.”

Lúc lên tầng, anh cũng không để Hoäc Tây động tay, tự mình sắp xếp đồ đạc.

Anh mở vali, tất cả đều là đồ của Miên Miên.

Truyện cổ tích, đồ chơi, đủ loại của con trai.

Trương Sùng Quang nhìn rất lâu, lại nhìn con gái yêu của mình, anh chắc chắn cô bé không được di truyền gen của anh và Hoắc Tây, tính Miên Miên lại giống Hoắc Kiều và Lục U hơn.

Có lễ là được di truyền gián tiếp qua Hoắc Minh Châu.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Con gái của Trương Sùng Quang anh không cần cực khổ như vậy.

Bây giờ trong lòng Trương Sùng Quang chỉ muốn sinh một đứa con trai để kế thừa sự nghiệp gia đình, lỡ như Miên Miên không đi làm hoặc không gả được, ít nhất còn có em trai nuôi cô bé.

Người giúp việc ở dưới tầng lên gõ cửa: “Ông chủ, bà chủ gọi ông ăn cơml”

Trương Sùng Quang gật đầu: “Tôi sắp xếp xong chút này rồi xuống!”

Bên ngoài không có tiếng.

Trương Sùng Quang sắp xếp đồ đạc, rửa tay rồi chậm rãi xuống tầng.

Hoắc Tây và Miên Miên đã ngồi trên bàn ăn, chỉ chờ mỗi anh. Miên Miên mềm mại xin: “Bố ơi, ngày mai chúng ta không đi bệnh viện có được không! Lần nào cũng phải bị đâm kim, mông đau lắm.”

Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn Hoắc Tây.

Hoắc Tây cũng rất bất lực, thật ra bình thường đều là Bạch Khởi dỗ, cô chưa từng dỗ được.

Nói đến Bạch Khởi, cô chợt nhớ ra đã một thời gian cô chưa gặp cậu ta rồi.

Bạch Khởi đi nước Anh.

Cô nghĩ, trước khi có thai, có phải cô nên đi thăm cậu ta một chút không.

Đương nhiên cô cũng biết Trương Sùng Quang không thích, anh nghĩ là giữa cô và Bạch Khởi có quan hệ kia, lúc trước cô không giải thích là vì không cần thiết, cũng vì muốn cắt đứt suy nghĩ của anh, nhưng bây giờ muốn sinh hoạt lâu dài thì cần giải thích chuyện này một chút.

Vậy, đợi mấy ngày nữa rồi nói với anh?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1752: Có hơi mệt!


Trước khi ngủ, Hoắc Tây cứ nghĩ, tối nay sẽ không chạy thoát được.

Bình thường cô khó tính nhưng cô cũng muốn có thai sớm một chút, vì vậy sau khi Miên Miên đi ngủ, cô chủ động dịch qua khẽ ôm lấy Trương Sùng Quang từ phía sau.

“A???”

Ánh mắt Trương Sùng Quang vẫn còn đang nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con gái, nhưng tay thì lại không nghiêm túc.

Hoắc Tây im lặng thừa nhận, cũng không cự tuyệt. Cô chỉ hy vọng tối nay không phải dài dòng như vậy.

Nhưng Trương Sùng Quang sờ một lúc, lại rút tay về, Hoắc Tay vùi mặt vào lưng anh, thấp giọng nói: “Sao vậy, mệt sao?”

Trương Sùng Quang ừ một tiếng: “Có hơi mệt!”

Hoắc Tây im lặng muốn dời về bên kia giường, nhưng mới chuyển động đã bị anh kéo lại.

Trương Sùng Quang khàn giọng nói: “Đi đâu?”

“Ngủ! Ngày mai còn phải dậy sớm đến bệnh viện.”

Trương Sùng Quang không để cô đi, anh cầm tay cô, để cô ôm lấy eo mình, chất giọng khàn khàn của anh trong đêm khuya vô cùng dịu dàng: “Nói chuyện với anh một lúc.”

“Muộn như vậy còn nói gì?”

Trương Sùng Quang lật người lại, ánh mắt sáng rực, anh nhìn cô.

Giữa bọn họ hiếm khi hòa bình.

Không cãi nhau, cũng không có chuyện phiền lòng, thậm chí còn có bảo bối đáng yêu nằm bên cạnh, là đứa con của hai bọn họ.

Trương Sùng Quang khế chạm mặt cô, tùy ý nói chuyện với cô: “Nghe nói dạo này em dưỡng bệnh quen rồi, thích ôm Tiểu Quang lên giường ngủ.”

Hoắc Tây ngụy biện: “Là tự nó lên.”

Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó khẽ cười, nói theo: “Đúng! Là nó tự mình lên, muốn ngủ với eml”

Vừa nói, lại lật người đè cô. Cũng không phải thực sự muốn thế nào, chí là hôn rồi vuốt ve, gần gũi với cô.

Hoắc Tây để mặc anh hôn, qua một lúc, cô thấp giọng nói: “Không phải nói mệt sao?”

Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.

Thân thể anh ở trên người cô, cúi đầu hôn môi cô: “Hoắc Tây, anh không nỡ!”

Bọn họ đều muốn mau chóng có đứa nhỏ.

Nhưng, thân thể cô không thoải mái, Trương Sùng Quang muốn để cô nghỉ ngơi.

Huống chỉ, chuyện vợ chồng, anh cũng không muốn một mình mình vui vẻ, còn Hoäc Tây lại không được thoải mái.

Nghĩ đến đây, anh bất giác lại bận lòng. Anh thấp giọng hỏi: “Thật ra, chỉ một chút thôi cũng không thoải mái sao?”

Hoäc Tây ngây người chốc lát mới hiểu ý anh, gương mặt cô ửng hồng, sau đó ôm lấy cổ anh khẽ cắn môi anh: “Đây là hai chuyện khác nhau.”

Trương Sùng Quang biết, cô cũng thoải mái.

Có lẽ nói mấy chuyện gần gũi quá lâu, nhưng lại lo lắng cho cô, không dám làm gì thật, chỉ hôn rồi vuốt ve cũng đủ rồi.

Bọn họ đã đăng ký kết hôn được mấy ngày rồi, nhưng tối nay dường như mới chậm rãi phá băng, Hoắc Tây cũng nguyện ý nói chuyện với anh, tâm trạng Trương Sùng Quang rất tốt, tốt đến mức cảm giác không thỏa mãn về mặt sinh lý kia gần như có thể bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1753: Vậy thì vẫn là bố


Sáng sớm, Hoắc Tây dậy sớm. Nhưng Trương Sùng Quang còn dậy sớm hơn cô, anh đã dẫn Miên Miên xuống lầy, Miên Miên lấy máu phải để bụng rỗng, anh làm bố cũng phải để bụng rỗng với cô nhóc.

Tiểu Quang ăn thức ăn cho chó, thi thoảng nhìn bọn họ.

Hoắc Tây biết được, cô khẽ nói: “Đến bệnh viện rồi cùng ăn đi!”

Trương Sùng Quang không chịu, anh lấy một bình sữa và một cái sandwich cho cô, bảo cô lên xe ăn.

Miên Miên trông ngóng nhìn.

Trương Sùng Quang ôm con gái, hôn một cái: “Có bố để bụng đói với con còn không được sao, mẹ không giống vậy mẹ mà đói thì nhà chúng ta sẽ không có thêm bé nhóc đâu.”

Miên Miên muốn có em trai hoặc em gái.

Lục Trầm thường hay khoe khoang, nói cậu nhóc sắp có em gái rồi.

Miên Miên nhìn bụng Hoắc Tây, nhỏ giọng nói với Trương Sùng Quang: “Vậy bố à, bố có thể nhanh một chút không, con muốn có em trai em gái trước Lục Trầm!”

Trương Sùng Quang: “...”

Theo anh biết thì Lục Huân đã mang thai rồi.

Dù anh có lợi hại thế nào thì cũng không thể thành công ngay, lại nói, đây là chuyện mà anh nhanh một chút là được hay sao?

Nhìn vẻ mặt anh, Miên Miên bĩu môi: “Vậy thì vẫn là bố của Lục Trầm lợi hại hơn chút.”

Lòng tự tôn của tổng giám đốc Trương bị tổn thương nghiêm trọng.

Anh để Miên Miên ngồi ghế sau, sau đó nhìn mẹ đứa nhỏ, ho khan một tiếng: “Tối nay chúng ta bắt đầu cố gắng, tranh thủ không để thua kém Lục Thước quá

xa: Hoắc Tây cảm thấy anh vẫn còn rất trẻ con. Cái này cũng muốn so đo?

Trương Sùng Quang khế cười, tâm trạng không tệ, anh ngồi trên ghế lái khởi động xe.

Nửa tiếng sau, chiếc xe đi vào bệnh viện, bác sĩ đã đặt hẹn từ trước.

Miên Miên được tiêm và lấy máu.

Co nhóc ngồi trong lòng bố, làm nũng, vùi đầu vào lòng bố không chịu ra.

Lúc tiêm vào mông lại càng khóc lóc đau đớn.

Y tá bật cười: “Bạn nhỏ trông giống với bố thật.”

Trương Sùng Quang cũng cười theo, gương mặt y tá đỏ bừng, cô ấy biết anh, là người trẻ tuổi giàu có bậc nhất ở thành phố B, mới kết hôn gần đây, không ngờ đứa nhỏ đã đi mua nước tương được rồi.

Đợi có kết quả xét nghiệm, Trương Sùng Quang đã Miên Miên đi ăn sáng.

Hoắc Tây không đi theo.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1754: Có thể mượn cô ít tiền không?


Anh ta lên tiếng: “Có thể mượn cô ít tiền không?”

Hoáắc Tây khá bất ngờ, không phải bất ngờ vì Lâm Tòng khó khăn, mà bất ngờ vì anh ta lại nói với mình.

Lâm Tòng nhận ra ánh mắt cô, tự giễu nói: “Cô là người bạn giàu nhất mà tôi tiếp xúc! Hoắc Tây, nói thật, là Thẩm Thanh Liên mắc bệnh, bệnh không chữa

được! Khám không được, nhưng có tiền thì có thể để cô ấy đi thoải mái hơn chút, bây giờ cách gì tôi cũng không có, chỉ hy vọng tiễn cô ấy đi yên ổn!”

Anh ta bỗng cúi đầu: “Tôi có lỗi với tất cả mọi người, nếu có thể đối xử tử tế được với một người, cũng xem như là làm chuyện tốt vậy!”

Hoắc Tây không dám đồng ý bậy bạ với anh ta.

Lâm Tòng cười nhạt: “Có cho mượn hay không đây? Tôi đã từng mượn Trương Sùng Quang, ngay cả mặt mũi anh ta cũng không gặp được, hay nói là đến cả thư ký của anh ta cũng không gặp được! Bây giờ anh ta làm ăn phát đạt rồi, cô quay về bên cạnh anh ta cũng không có gì kỳ lạt”

Hoắc Tây không muốn giải thích.

Nhưng chuyện mượn này này, thì cô cũng đồng ý.

Không phải cô là thánh mẫu, mà là vì nhà họ Lâm bị Trương Sùng Quang hạ bệ, Hoắc Tây không thích đồn người khác đến đường cùng, cô ngẫm nghĩ rồi đồng ý.

“Trên người tôi không có nhiều tiền mặt, đến ngân hàng đối diện đi!”

Lâm Tòng khẽ ngây người.

Anh ta không ngờ, Hoắc Tây sẽ thoải mái như vậy.

Hoắc Tây không nói gì, cô đi đến máy rút tiền đối diện bệnh viện, rút ra hai trăm nghìn tệ trong thẻ đưa cho Lâm Tòng, còn về chuyện cám ơn hay không thì cô không quan tâm.

Tiền của nhà họ Hoắc, có mười đời cũng dùng không hết, hai trăm nghìn cũng không tính là gì.

Lâm Tòng nhìn xấp tiền kia.

Anh ta có chút cảm khái, anh ta nghĩ, Hoắc Tây không phải đồng tình anh ta mà là xem thường anh ta.

Anh ta cũng từng xem như là công tử nhà giàu, nhưng vì Thẩm Thanh Liên mà đem cả gia tộc của bố mẹ làm mất sạch, đến cuối cùng anh ta còn muốn từ bỏ tôn nghiêm, đi mượn tiền người ta.

“Hoắc Tây, có phải tôi vô dụng không?”

Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Anh không vô dụng! Anh chỉ là tai mềm, bị chủ nghĩa đàn ông che mờ, nhưng chỉ cần anh bớt tính anh hùng lại, tôi nghĩ nhà họ Lâm cũng không đến nỗi sụp đổ như vậy.”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1755: Anh không ngờ


Lầu hai bệnh viện, Trương Sùng Quang đứng trước cửa sổ, yên lặng nhìn cảnh tượng đó.

Lâm Tầm tìm Hoắc Tây mượn tiền, tiền đó dùng làm gì đương nhiên anh biết, anh nghĩ, Lâm Tòng có thể rất ngại nói cho Hoäc Tây, vợ chồng bọn họ gần như không có gì riêng tư, người của Trương Sùng Quang cử đi luôn luôn quan sát bọn họ.

Anh không ngờ, Hoäc Tây lại cho mượn.

Trong lòng cô, Lâm Tòng cũng xem như là bạn sao?

Anh đối phó với bạn cô, trong lòng cô có phải sẽ trách anh không?

Cô và Lâm Tòng, sẽ còn tiếp xúc với nhau không?

Ống quần bị kéo nhẹ, anh cúi đầu, nhìn Miên Miên.

Miên Miên muốn anh ôm, cũng muốn nhìn mây bên ngoài, nói mây rất đẹp.

Trương Sùng Quang nhìn gương mặt nhỏ ngây thơ của con gái, gương mặt u ám mới dần nhạt bớt, đợi đến lúc Hoắc Tây quay về, anh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, thành thục dịu dàng.

Anh đưa giấy tờ của Miên Miên: “Tình hình vẫn tốt!”

Hoắc Tây cầm lấy xem kỹ càng, cô nhìn một lúc lâu, nhẹ nhàng ôm Miên Miên khẽ hôn.

Miên Miên cũng hôn cô.

Trương Sùng Quang lát nữa phải họp ở Tây Á, lúc ngồi trên xe, anh thắt dây an toàn nói: “Em với Miên Miên đến công ty đi! Buổi trưa họp xong, anh đưa hai người đi ăn cơm.”

Miên Miên vỗ tay: “Bố muốn hẹn hò với mẹ.”

Hoäc Tây không nhịn được bật cười: “Học ở đâu ra vậy?”

Ánh mắt Trương Sùng Quang nhìn cô sâu thẳm: “Vậy em có đi không? Chúng †a đi ăn đồ Pháp, nhà hàng đó cũng có thức ăn cho trẻ em không tệ! Đúng... Chính là nhà hàng mà mẹ em mở, em không muốn đánh đàn piano sao?”

Hoắc Tây nhớ lại chuyện cũ, lạnh nhạt nói: “Không muốn đàn!”

Trương Sùng Quang khởi động xe, đánh lái rời khỏi bệnh viện, anh lại cười: “Chuyện cũ năm nào rồi, vẫn còn nhắc nữa! Thật ra cô ấy đàn không hay bằng eml”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1756: Vậy lát nữa ăn cơm


Một lát sau, Trương Sùng Quang bỗng nhiên hỏi cô: “Vừa nấy ở bệnh viện không thấy em, đi đâu sao?”

Hoắc Tây gượng cười: “Bụng không thoải mái lắm nên đi vệ sinh"

Vẻ mặt Trương Sùng Quang không đổi. Anh rất dịu dàng nói: “Vậy lát nữa ăn cơm, đừng chọn đồ cay!”

Hoắc Tây ừ một tiếng.

Tại khoa nội trú bệnh viện.

Lâm Tòng cầm hai trăm nghìn tệ về, Thẩm Thanh Liên vui mừng không thôi, khoản tiền này đối với bọn họ hiện tại mà nói chắc chắn là một khoản lớn.

Vốn dĩ cô ta đang đợi chết, nhưng bây giờ cô ta lại có hy vọng sống rồi. Có hai trăm nghìn tệ, cô ta lại thử xem, có thể trị được bệnh mình không.

Vì thế cô ta kéo Lâm Tòng cầu xin: “Lâm Tòng, em cầu xin anh, chúng ta thử lại lần cuối đi! Làm thêm một đợt trị liệu nữa được không?”

Vẻ mặt Lâm Tòng khó khăn.

Một lát sau, anh ta đi đến trước cửa sổ sát đất, yên lặng chơi đùa điếu thuốc trong tay.

Bệnh của Thẩm Thanh Liên, không trị được.

Dù có chữa trị nữa thì cũng chỉ là thêm đau đớn mà thôi, lời đến bên miệng, nah ta vẫn không nói ra thành lời.

Thật ra trong lòng anh ta rất hận cô ta.

Nhưng bây giờ, bọn họ lại như hai kẻ đáng thương, sống nương tựa nhau vậy.

Thậm chí anh ta còn cảm thấy, nếu Thẩm Thanh Liên chết rồi, anh ta cũng không còn suy nghĩ muốn sống nữa, anh ta không yêu cô ta nhưng tình cảm vốn vặn vẹo đáng sợ như vậy.

Thẩm Thanh Liên nhận ra sự im lặng của anh ta, cô ta xuống giường ôm lấy eo anh ta: “Lâm Tòng, em cầu xin anh, em không muốn chết!”

Lâm Tòng biết, cô ta vẫn chưa từ bỏ Trương Sùng Quang.

Cô ta cứ cho rằng, Trương Sùng Quang không đợi được Hoắc Tây sẽ hồi tâm chuyển ý, thì sẽ cần cô ta.

Nhưng cô ta không nghĩ xem, bây giờ Trương Sùng Quang có thân phận gì, chỉ cần anh muốn, trai gái xinh đẹp gì mà không có được chứ?

Anh sẽ muốn một cô gái đã cắt bỏ tử cung không thể sinh con, còn bị ung tra tấn đến mức xấu xí hay sao?



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1757: Tiền của anh từ đâu ra?


Thẩm Thanh Liên nhìn Trương Sùng Quang, lại nhìn về phía Lâm Tòng. Cô ta hỏi lại lần nữa: “Tiền của anh từ đâu ra?”

Trương Sùng Quang đi tới, Lâm Tòng biết ngay, mọi chuyện không thể giấu được anh.

Hoắc Tây không thể nói ra điều này, vậy chính là người của Trương Sùng Quang giám sát bọn họ, trong lòng anh ta dâng lên một cảm xúc thê lương, anh ta buộc miệng nói: “Cậu không thể cho chúng tôi một con đường sống à?”

Anh ta chỉ Thẩm Thanh Liên: “Cô ấy đã thành ra như vậy rồi, không sống được mấy ngày nữa! Đúng, cô ấy ngu xuẩn, ngốc nghếch, bây giờ vẫn còn nằm mơ, nhưng tôi sẽ trông chừng cô ấy, không để cô ấy đi tìm cậu nữa.”

Trương Sùng Quang cười rất bình thản. Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi ra.

Hộ sĩ ở ngoài cửa nhìn thấy, định bước vào ngăn cản, nhưng bị vệ sĩ ngăn lại ở bên ngoài.

Trương Sùng Quang châm lửa, hút một hơi sau đó vân vê ở sau lưng, anh hỏi Lâm Tòng: “Cậu đảm bảo sẽ không để cô ta tới tìm tôi, nhưng lại sao cậu lại đi tìm Hoäc Tây?”

Lâm Tòng không thể trả lời.

Trương Sùng Quang vân vê điếu thuốc giữa các khoé tay, anh đi tới đi lui trong phòng bệnh, giống như đang suy nghĩ.

Nửa phút sau, anh dừng lại: “Lâm Tòng, tôi và Thẩm Thanh Liên yêu đương nửa tháng, nhưng lúc chia tay tôi đã nói chuyện rất rõ ràng, cô ta bị gãy chân, nhưng dường như cũng không ai lấy dao ép cậu phải lấy cô ta nhỉ? Sau khi ly hôn cậu cũng có thể không cần quan tâm tới cô ta nữa, tên ngốc nhà cậu lần nào cũng quản chuyện của cô ta, quản tới mức khiến bản thân nhà tan cửa nát, cũng khiến cô ta thành ra dáng vẻ như vậy.”

Anh mắng tiếp: “Hai người đều là đồ ngốc.”

Trương Sùng Quang dập tắt điếu thuốc: “Như vậy đi, tôi đưa cậu một khoản tiền, cậu đưa Thẩm Thanh Liên rời khỏi thành phố B, rời đi thật xa! Đừng để tôi nhìn thấy hai người nữa, càng không thể để Hoắc Tây nhìn thấy.”

Nói xong, anh lấy một tờ séc từ trong túi ra.

Anh viết lên đó một dãy số, một triệu.

Khoản tiền này đủ để đưa Thẩm Thanh Liên đi, nếu Lâm Tòng muốn làm lại cuộc đời cũng sẽ có chút tiền vốn, nếu anh ta không thể vực dậy, vậy thì không thể trách người khác được.

Lâm Tòng nhận lấy chỉ phiếu, nhìn vào con số, anh ta lập tức sững sờ.

Trương Sùng Quang chỉnh lại quần áo: “Đừng để Hoắc Tây biết tôi tới đây, cũng đừng liên lạc với cô ấy nữa.”

Nói xong, anh chuẩn bị rời đi, nhưng Thẩm Thanh Liên vẫn không cam lòng, nhìn thấy tờ chỉ phiếu kia, cô ta cảm thấy Trương Sùng Quang vẫn còn chút tình cũ với mình, nếu không, sao anh nỡ bỏ ra một triệu chứ.

“Sùng Quang, Sùng Quang, anh yêu tôi có đúng không?”

“Tôi không đi với Lâm Tòng, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh.”

Cô ta giống như phát điên, không xem chồng mình ra gì. Thế nhưng Lâm Tòng vẫn rất thờ ơ.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1758: Anh ta lẩm bẩm


Trong lòng Lâm Tòng hiểu rõ.

Anh ta lẩm bẩm: “Trương Sùng Quang, cậu điên rồi!” Nói xong, anh ta cười khổ một tiếng.

Tập đoàn Tây Á. Trương Sùng Quang đã “đi họp”, Hoắc Tây bèn đưa Miên Miên tới khu vực nghỉ ngơi chơi, thư ký cố ý tìm tới vài món đồ chơi và những đồ ăn vặt các bạn nhỏ thích ăn.

Miên Miên chơi được một lúc lại bắt đầu nhớ tới Tiểu Quang ở trong nhà.

Cô bé không ở nhà, không biết Tiểu Quang có nghe lời hay không. Nghĩ tới Tiểu Quang, cô bé lại nhớ bố.

Miên Miên ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con nhớ bố nhỏ, lúc nào chúng †a có thể gặp bố.”

Hoắc Tây mỉm cười: “Rất nhanh! Gần đây bố nhỏ của con đang chữa bệnh ở Anh, đợi bệnh của bố con ổn định sẽ có thể quay về, tuy nhiên vào ngày nữa chúng ta có thể qua thăm bố của con.”

Cô kéo cánh tay nhỏ bé của Miên Miên, đặt lên trên bụng mình.

“Ở đây vẫn chưa có bảo bảo, nhân cơ hội này, chúng ta có thể bay tới nước Anh”

Miên Miên nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu bảo bảo không thể ngồi máy bay à?”

Hoắc Tây gật đầu: “Đúng vậy, bảo bảo quá nhỏ sẽ không thể ngồi máy bay.”

Miên Miên vẫn rất kiêu ngạo: “Nghe bố nhỏ nói, trước đây, khi Miên Miên còn là một tiểu bảo bảo đã thường xuyên ngồi máy bay, bay ở trên trời! Miên Miên giỏi hơn những bạn nhỏ khác.”

Hoắc Tây xoa đầu Miên Miên, cười dịu dàng.

“Con nói gì thế?”

Cửa phòng làm việc mở ra, Trương Sùng Quang bước vào, Hoắc Tây ngước mắt lên nhìn anh ,, có hơi ngạc nhiên: “Họp xong rồi à?”

Trương Sùng Quang đi tới, ôm Miên Miên lên.

“Buổi chiều sẽ họp tiếp, trưa nay, anh muốn ăn cơm với Miên Miên của chúng ta”

Miên Miên ôm cổ anh, cô bé rất vui vẻ, có bạn nhỏ nào lại không muốn cưỡi trên vai bố mình chứ?

Trương Sùng Quang bước lên phía trước, Hoắc Tây cầm áo khoác của anh đứng ở phía sau, cô nhìn Trương Sùng Quang ở trước mặt, hình như anh rất thích nghỉ với vai trò của một người bố, hoàn toàn không cần phải học, giống như trời sinh đã biết làm bố.

Bên trong thang máy, cô khẽ hỏi.

Trương Sùng Quang khẽ ừ một tiếng: “Học từ rất lâu rồi! Trước kia đi tìm em trên khắp thế giới nên không có thời gian, nhưng sau này khi quay về thành phố B, anh có tham gia lớp học cho sản phụ sau sinh, những kiến thức sản phụ nên biết, anh đều biết hết.”

Cộng thêm lúc nhỏ anh thường chăm sóc em trai em gái, cho nên động tác rất nhanh nhẹn.

Nói xong, anh thấp giọng: “Học lâu như vậy rồi, không tự tay nuôi lớn một đứa trẻ hình như có hơi lãng phí.”

Miên Miên nghe vậy chỉ hiểu sơ sơ.

Nhưng cô bé rất vui vẻ. Miên Miên nắm tay lại, cỗ vũ cho Trương Sùng Quang: “Bố cố lên!” Trương Sùng Quang vui vẻ bật cười.

Hoắc Tây có hơi bất đắc dĩ, từ sau khi về nước, Miên Miên đã học được không ít thứ trên tivi, hơn nữa cô bé cũng không suy nghĩ gì, muốn nói gì thì nói đó.

Gen di truyền thật đáng sợ.

Trương Sùng Quang nắm tay cô: “Cũng không có gì không tốt!”

Khoảng cách từ Tây Á tới nhà hàng cũng không quá xa, chỉ chừng 1km. Trương Sùng Quang không lái xe.

Miên Miên ngồi trên vai anh , vô cùng vui vẻ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người vô cùng thoải mái.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1759: Lần đầu tiên gặp


Hoắc Tây đã xem hình của người nọ, chính là người đang ở trước mặt này, anh ta tên là Tân Bá Lai.

Dáng vẻ anh ta rất đẹp trai, nghe nói năm đó anh ta cũng thi đậu một trường đại học rất tốt, sau khi khỏi bệnh thì vừa học vừa đi làm, còn về tám trăm nghìn kia thật ra vẫn còn thừa, số tiền đó đã được Tân Bá Lai đặt cọc mua một căn chung cư nhỏ.

Hoắc Tây cảm thán cho tình người.

Cô nghe nói thư ký An đã rời khỏi thành phố B, cũng đã chia tay với người đàn ông trước mặt này, ngẫm lại cuộc sống của cô ấy cũng không tốt lắm.

Thế nhưng trông người đàn ông trẻ tuổi ở trước mặt này tràn ngập hơi thở thanh xuân, không hề có dáng vẻ của một người mới bị bệnh nặng.

Càng không thể nhìn ra anh ta đã từng nhận được sự giúp đỡ của phụ nữ.

Trông anh ta rất thời thượng, niềm nở.

Có lẽ do ánh mắt của Hoắc Tây quá mức trắng trợn, hơn nữa cô vừa cao ráo lại xinh đẹp, vì thế mặc dù cô đã là vợ người khác, nhưng vẫn khiến cảm giác hư vinh đàn ông của Tân Bá Lai trỗi dậy.

Anh ta cho rằng Hoắc Tây nhìn trúng mình.

Sau đó, quản lý trưởng nhìn thấy Hoắc Tây và Trương Sùng Quang liền vội vàng cung kính nói: “Là cậu chủ và cô chủi”

Hắn nói với Tân Bá Lai: “Đây là con trai và con gái của ông chủ.” Con trai và con gái?

Hai người họ không phải vợ chồng à? Anh ta còn cho rằng hai người là vợ chồng.

Nhưng sau đó, giọng nói than thở của Miên Miên vang lên: “Bố ơi, bên ngoài nóng quá! Miên Miên muốn đi vệ sinh.”

Trương Sùng Quang lập tức đưa Miên Miên cho Hoắc Tây.

Giọng điệu của anh rất dịu dàng: “Em đưa con bé vào nhà vệ sinh đi, anh ra gọi món.”

Hoắc Tây gật đầu.

Đợi hai mẹ con rời đi, Trương Sùng Quang chọn chỗ rồi ngồi xuống, anh lơ đễnh nhìn vào thực đơn, người phụ trách gọi món vẫn là người tên Tân Bá Lai này.

Trương Sùng Quang đọc tên vài món ăn bằng tiếng Pháp, sau đó anh còn gọi một phần thức ăn trẻ con cho Miên Miên.

Gương mặt Tân Bá Lai hiện lên vẻ lúng túng: “Xin lỗi anh, tôi không biết tiếng Pháp.”

Trương Sùng Quang nhướng mày.

Sau đó, anh dùng tiếng Anh, đọc lại tên các món ăn lần nữa rất chậm, cuối cùng nói bằng tiếng Anh: “Bây giờ đã nghe rõ chưa? Làm việc ở một nhà hàng cao cấp như vậy, không thể đến cả tiếng Anh cũng không biết.”

Gương mặt người thanh niên đỏ bừng.

Trương Sùng Quang cảm thấy nói chuyện khắc nghiệt như vậy cũng đã đủ, anh thờ ơ cười nói: “Đúng rồi, người phụ nữ vừa rồi là vợ của tôi! Tôi là con nuôi của bố mẹ tôi.”

Gương mặt của Tân Bá Lai càng đỏ hơn.

Anh ta cảm thấy tất cả suy nghĩ của mình đều đã bị người đàn ông rất có thể diện này biết hết rất rõ ràng... Tuy nhiên như vậy thì sao chứ, có lẽ bọn họ cũng không yêu nhau, không phải vợ của người có tiền đều lén lút tìm người khác ở bên ngoài à?

Vừa nghĩ như vậy, anh ta lại thấy khinh bỉ chính mình.

Tại sao anh ta lại có suy nghĩ như vậy, kể cả bà chủ giàu có đó nhìn trúng anh †a đi chăng nữa, anh ta cũng không thể vì tiền mà bán đi lòng tự tôn của bản thân, trở thành đồ chơi của người có tiền giống như An Nhiên.

Trong lòng anh ta khinh thường An Nhiên.

Chờ sau này, anh ta trở nên giàu có, anh ta sẽ trả lại tám trăm nghìn kia, anh †a sẽ không mắc nợ cô ấy.

Đương nhiên phải chờ anh ta giàu có đã. Bây giờ anh ta đang cố gắng, anh ta phải học xong đã, tìm một công việc có thể diện ra sức làm việc, anh ta sẽ không phải trải qua cuộc sống nghèo khó như

vậy nữa, bởi vì tám trăm nghìn mà mất đi bạn gái của mình.

Hoắc Tây ôm Miên Miên bước ra khỏi nhà vệ sinh liền nhìn thấy biểu cảm đặc sắc của Tân Bá Lai, cô lại nhìn anh ta thêm một lần nữa.

Trương Sùng Quang giống như vô ý hỏi: “Hoắc Tây, em quen anh ta à?”

Hoắc Tây cười nhạt: “Không, không quen! Lần đầu tiên gặp.”

Mặc dù Trương Sùng Quang khắc nghiệt, nhưng anh biết người đàn ông trẻ tuổi này không lọt vào mắt của Hoắc Tây, Hoắc Tây là bảo bối trong lòng bàn tay Hoắc Minh, chỉ cần cô muốn, nam nữ xinh đẹp gì đều có cả.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1760: La to?


Hoắc Tây hiểu ý của anh ta.

Cô thấp giọng nói: “Tôi biết người này, có chút quan hệ với Doãn Tư.”

Chuyện Doãn Tư và thư ký An, Trương Sùng Quang cũng có nghe thấy, nhưng cũng chỉ là nghe thấy, không biết được chỉ tiết như Hoắc Tây, nhưng cũng biết không ít.

Chủ yếu là lão Triệu nhiều chuyện!

Hoắc Tây đã nói như vậy, trong lòng anh ta hiểu rõ, không hề ăn dấm chua nữa.

Một lát sau, phục vụ đưa thức ăn tới.

Bình thường Trương Sùng Quang rất quen với Miên Miên, nhưng trong nhà hàng cao cấp, anh ấy rất kiên nhẫn dạy Miên Miên học cách dùng dao nĩa, người bố trẻ tuổi thấp giọng: “Cố gắng đừng phát ra âm thanh, như vậy không lịch sự.”

Miên Miên ngoan ngoãn ồ một tiếng.

Sau đó cô bé trẻ con nói: “Vậy sau này buổi tối bố cũng đừng la to nữa, Miên Miên phải ngủ, ba cũng không lịch sự.”

Trương Sùng Quang: La to?

Miên Miên vểnh cái miệng nhỏ nhắn: “Bố nói thoải mái muốn chết!”

Trương Sùng Quang:...

Hoắc Tây quả thực không có mặt mũi nhìn người khác, cũng may lúc này người tới ăn cơm dường như là người nước ngoài, nghe không hiểu tiếng Trung lắm, đương nhiên, ngoại trừ quản lý và phục vụ nhà hàng.

Mấy người phục vụ đều nghe thấy!

Hoắc Tây và Trương Sùng Quang xem như là ông chủ nhỏ của nhà hàng, đương nhiên không ai dám biểu hiện ra ngoài, trừ phi không muốn làm việc, cũng khó trách nam chính của sự kiện vẫn phong độ nhẹ nhàng: “Sau này bố sẽ chú ý.”

Miên Miên tỏ vẻ hài lòng.

Người nho nhỏ, chuyên tâm dùng nĩa nhỏ xiên một miếng thịt bò bít tết mềm mại.

Hương vị rất hợp khẩu vị của cô.

Giọng nói siêu cấp đời thứ tư của Nhà họ Hoắc giòn tan: “Bố, lần sau con còn muốn ăn cái này! Bố mua chỗ này đi.”

Hoắc Thiệu Đình thường nói những lời này. Chỉ cần là Miên Miên coi trọng, mual Cho dù Miên Miên muốn Hoàn Cầu Ảnh Thành, Hoắc Thiệu Đình cũng không chút do dự kêu Trương Sùng Quang và Hoắc Doãn Tư cố gắng nhiều hơn, sớm ngày mua lại, Miên Miên thích chơi mà!

Lúc này chỉ là một nhà hàng nhỏ.

Trương Sùng Quang nghe xong thì biết là do Hoắc Thiệu Đình ảnh hưởng, anh ấy liếc mắt nhìn Hoắc Tây, sau đó cười cười: “Bố quá nuông chiều Miên Miên rồi!”

Hoắc Tây mỉm cười. Cô nói với Miên Miên: “Nhà hàng này là của bà ngoại, không cần mual”

Miên Miên mở to hai mắt đen bóng: “Vậy sau này mỗi ngày Miên Miên đều có thể tới ăn sao? Miên Miên còn muốn học nấu đồ ăn ngon như vậy.”

Trương Sùng Quang và Hoắc Tây sửng sốt. Chí hướng của đứa bé này thật lớn!

Trương Sùng Quang vỗ trán nói: “Cũng không có gì không hay, con bé thích là tốt rồi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top