Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1681: Lúc trước Bạch Khởi diễn vai này sao?


Trên tài liệu nói chăm sóc cô bé cần rất tỉ mỉ.

Lúc trước Bạch Khởi diễn vai này sao?

Miên Miên lật người, ôm chó con gọi một tiếng “bố nhỏ!”

Ánh mắt của Trương Sùng Quang hơi tối lại, anh nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của Miên Miên, sau đó ngồi ở bên cạnh lấy sổ xử lý công việc, khoảng chừng năm giờ chiều, Hoắc Tây đến đón người.

Trương Sùng Quang xuống lầu gặp cô.

Anh rất lạnh lùng hỏi: “Lâu như vậy mới tìm Miên Miên? Làm sao cuộc sống riêng với Bạch Khởi rất ngọt ngào sao ngay cả Miên Miên bị té cũng không biết?”

Hoắc Tây hơi mím môi.

Bạch Khởi nằm viện, chỉ số sức khỏe của cậu ta không tốt lắm, cần trị liệu mười ngày.

Những chuyện này cô không cần nói với Trương Sùng Quang, chỉ lạnh nhạt nói: “Miên Miên đâu? Tôi dẫn con bé về!”

Trương Sùng Quang không quan tâm cô.

Anh từ từ đến máy nước rót một ly nước cho bản thân, đứng ở đó uống gần nửa ly nước mới nghiêng mặt nhìn Hoắc Tây.

Tim của Hoäc Tây đập loạn xạ.

Trương Sùng Quang đè thấp giọng: “Em khá lạnh lùng! Đối với tôi không còn chút tình cảm đúng không?”

Hoắc Tây cũng không có cách trả lời. Trương Sùng Quang rũ mắt, anh nhìn nước trong ly cười nhẹ nhàng: “Không yêu một người sao còn có thể chấp nhận làm chuyện đó với anh chứ? Luật sư

Hoắc, anh vẫn là chạy theo kích thích, khoái cảm của cơ thể sao?”

Hoắc Tây có chút nhịn không được: “Trương Sùng Quang, chuyện đó chúng ta có thể không nói!”

Anh vậy mà tán thành đồng ý: “Đúng! Có thể không nói! Nhưng lỡ như em không mang thai được, có phải dụ dỗ tôi tiếp, lại muốn tôi phối hợp với cô? Nếu như cứ không mang thai được em có phải cứ xem tôi như máy bón phân, mặc kệ cảm giác của tôi bởi vì em cần giống của tôi mà! Người như tôi có chịu tổn thương không, đến cuối cùng có chấp nhận em rời đi lần nữa, chưa từng trong phạm vi suy nghĩ của em?”

Anh nói vô cùng thẳng thắn.

Hoắc Tây sao lại không hiểu, Trương Sùng Quang biết rồi!

Anh biết, hứng tình đêm đó chẳng qua là cần anh phối hợp.

Hai bên im lặng khá lâu, Hoắc Tây mới hỏi anh: “Anh biết bao nhiêu?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1682: Cô cũng không quan tâm nữa!


Trương Sùng Quang cầm một xấp tài liệu lên vứt đến trước mặt cô, cho đến bây giờ anh cuối cùng anh mới tức giận: “Vì sao không nói cho tôi biết? Vì sao lựa chọn ra nước ngoài một mình nuôi con? Cho đến bây giờ, em không muốn nói sự thật, chỉ muốn lên giường với tôi, sau đó mang thai... Lỡ nhau đứa bé tiếp theo lại có vấn đề, em nên như thế nào? Tôi phải làm sao? Đứa bé phải làm sao?”

Anh từng bước ép sát: “Bạch Khởi lại có thể bên em mấy năm?”

Nói xong, lồng ngực anh phập phồng dữ dội.

Hoắc Tây cũng vậy, cả hai bởi vì cảm xúc bất chợt này mà trở tay không kịp, mắt của cô từ từ nhuốm đỏ, vốn dĩ cô không phải người mềm yếu nhưng khi đối diện với Trương Sùng Quang, cô thường xuyên lực bất tòng tâm.

Cô rũ mắt xuống nhẹ giọng nói: “Anh lại có thể cùng tôi mấy năm?”

“Có một số người đã nói không dây dưa nữa, quay lại ôm nhau ở trong xeml”

“Trương Sùng Quang, tôi không tin anh nữa!”

Lại một khoảng yên lặng dài. Trương Sùng Quang mới hiểu, ngăn cách bọn họ không chỉ là thời gian, Còn là vết hằn cùng với tin tưởng.

Cô không cần anh nữa có thể không hận anh như vậy nhưng cô cần giống của anh.

Còn anh thì muốn cô. Yêu mà không được, vì vậy anh ở khoảng thời gian nào đó sẽ hận cô!

Trương Sùng Quang run ngón tay, châm một điếu thuốc... Khi làn khói nhàn nhạt dâng lên, cách một lớp hơi mỏng, anh hỏi cô: “Bây giờ phải làm sao?”

Vì Miên Miên, bọn họ buộc phải có thể một đứa con! Nhưng Trương Sùng Quang không phải cho không!

Anh muốn cô trở về, cho dù cô không cam tâm tình nguyện, anh vẫn muốn cô trở về.

Ít nhất ở bên cạnh anh, ít nhất anh nhìn thấy, sờ được, ít nhất lòng của anh sế không phải không nơi nào để chứa... Không để ý thì không để ý, hận thì hận đi ít nhất cô còn ở bên cạnh bản thân.

Hoắc Tây không lên tiếng, cô nhìn anh, đợi anh quyết định.

Bây giờ cô không có lợi thết

Rõ ràng Trương Sùng Quang cũng nhìn ra, anh hơi lạnh lùng cười: “Thu dọn hành lý, buổi tối chuyển qua đây! Ngoài ra, tôi sẽ hẹn phẫu thuật, nhanh chóng có thể để em mang thai!”

Câu cuối cùng Hoắc Tây cũng không chắc chắn anh có phải trêu đùa không.

Cô cũng không quan tâm nữa!

Hoắc Tây gật đầu, cô lại nhìn về phía lầu trên, đoán rằng có lẽ Miên Miên đang ngủ.

Trương Sùng Quang vẫn luôn nghiên cứu ánh mắt của cô, đại khái đoán ra được cô nghĩ gì, trêu chọc cô nói: “Chỉ cần em nói với Miên Miên, tôi là bố ruột của con bé, tôi nghĩ con bé sẽ không bài xích qua đây ở! Ngoại trừ cô không nỡ Bạch Khởi... Hoắc Tây cô nỡ không?”

Tính cách của anh, Hoäc Tây hiểu nhất.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1683: Ánh đèn kéo dài bóng lưng anh


Hoắc Tây không dám chọc anh, vào những lúc như vậy của đàn ông.

Trương Sùng Quang lo lắng cho Miên Miên, thật ra cũng không có tâm tình ấy, anh chỉ là... Chỉ là muốn giận dỗi cô, hoặc là thử thăm dò thôi!

Bây giờ đã nói thẳng rồi, cũng không còn gì chắn giữa nữa.

Vốn dĩ muốn làm chết cô, nhưng đứa nhỏ bị bệnh, người làm cha làm mẹ nào kịp nghĩ những chuyện khác chứ?

Chung quy anh vẫn giận cô, nhưng lại ném lại vài câu rồi tiếp tục lên lầu.

Ánh đèn kéo dài bóng lưng anh.

Hoắc Tây nhìn bóng lưng anh chăm chú, nghĩ có nên lên lầu xem Miên Miên không, nhưng nghĩ đến thái độ của Trương Sùng Quang, cô vẫn không đi qua, mà quay về dọn dẹp hành lý.

Cô dọn qua, còn Bạch Khởi...

Lúc Trương Sùng Quang lên lầu, cô gái nhỏ đã tỉnh rồi.

Thân thể nhỏ bé nằm trên giường, dụi mắt, tỉnh lại ở chỗ lạ vốn dĩ sẽ sợ hãi bật khóc, nhang có Tiểu Quang ở bên cạnh nên cô bé không khóc nữa.

Ôm chú chó con, trông ngóng nhìn Trương Sùng Quang ở trước cửa.

Trương Sùng Quang yên lặng nhìn cô bé chăm chú một lúc, đi đến ngồi bên giường.

Vươn tay, xoa đầu cô bé: “Còn đau không?” Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến Miên Miên lại nhớ ra.

€ó lẽ là thiên tính cha con, Miên Miên bổ nhào vào lòng anh nhỏ giọng nói: “Vẫn còn đaul”

Trương Sùng Quang lại xoa cho cô bé.

Cô nhóc nửa tỉnh nửa không dựa vào lòng bố, nhỏ giọng rên rỉ bụng đói... Trương Sùng Quang vươn tay nhìn đồng hồ, khẽ cười, đói cũng nhanh thật.

Anh ôm cô bé xuống lầu.

Nhõng nhẽo làm nũững, cũng không chịu đi bộ, người làm bố cùng chiều quen.

Ở đây vốn dĩ đều là chuẩn bị cho cô bé, đồ dùng cho trẻ đều có đủ, Trương Sùng Quang một tay ôm cô bé một tay cầm chiếc ghế trẻ em màu hồng đi đến phòng bếp.

Lúc anh làm cơm thì để Miên Miên ngồi trên ghế nhỏ.

Đợi một lát nữa Hoắc Tây cũng đến ăn cơm, anh làm khá nhiều, Trung Tây đều có.

Anh vừa sắp xếp vừa nói chuyện với Miên Miên, mấy năm trước của cô gái nhỏ anh cũng không được can dự.

Anh muốn biết những chuyện lúc nhỏ của cô bé.

Cũng may cô bé nhớ lây, chuyện đã từ lâu rồi cô bé vẫn có thể nhớ được, vì thế Trương Sùng Quang rất hài lòng.

Đột nhiên, Miên Miên mềm mại hỏi anh: “Chú à, chú là bố cháu sao?” Một giọt máu đỏ tươi đỏ thâm cả ngón tay.

Trương Sùng Quang ngây người, mãi đến khi Miên Miên hỏi lại một lần nữa anh mới định thần, nghiêng người dịu dàng nói: “Đúng vậy, bố là bố con!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1684: Đây chính là cốt nhục của anh


Đây chính là cốt nhục của anh.

Chú chó nhỏ vây quanh dưới chân anh, trông rất phấn khích, Trương Sùng Quang lấy thức ăn cho chó ném cho nó, còn đưa nước cho uống, chó nhỏ không gọi nữa.

Lại làm cơm, Miên Miên dán sát trên người anh.

Giống như cái đuôi nhỏ vậy, bám sau lưng anh, áp vào tai bố nói chuyện.

Tuy cô bé bị bệnh nhưng vẫn rất hoạt bát, thích nói chuyện.

Trương Sùng Quang chỉ hận không thể cõng cô bé trên người mọi lúc.

Hoắc Tây quay về biệt thự, cũng chỉ là tùy ý lấy cái vali nhỏ, thứ nhất, phần lớn mọi thứ cô đều để lại ở Anh, thứ hai là Trương Sùng Quang chắc chắn đã chuẩn bị đủ vật dụng sinh hoạt cho Miên Miên.

Cô cầm đồ qua, Trương Sùng Quang cũng chỉ nhìn cô.

Anh lạnh nhạt: “Để trong phòng ngủ chính đi!”

Hoắc Tây nhìn Miên Miên nằm trên lưng anh, sợ không an toàn nên muốn ôm cô nhóc xuống, nhưng Miên Miên không chịu, cô bé bám chặt lấy.

Hoắc Tây chỉ đành để mặc, bảo Trương Sùng Quang cẩn thận chút.

Trương Sùng Quang hừ lạnh: “Tôi sẽ không để con bé xảy ra chuyện! Tôi cũng không hiểu rõ được bọn em, hai người còn vứt đứa nhỏ cho bảo mẫu, không thể để lại một người bên cạnh con bé được sao?”

Hoắc Tây không giải thích.

Cô cũng không muốn giải thích với anh quá nhiều, cầm hành lý lên lầu.

Trương Sùng Quang nhìn bóng lưng cô, ánh mắt sâu thẳm, Miên Miên kề sát bên tai anh hỏi: “Bố ơi, bố cũng giống bố nhỏ, đều thích mẹ đúng chứ?”

Trương Sùng Quang xoa đầu cô bé, không thừa nhận.

Dù sao Miên Miên vẫn còn nhỏ, chốc lát đã quên chuyện này, cô bé chỉ biết sau này cô bé sẽ ở đây... Nhưng bố nhỏ phải làm sao? Cô bé có thể bảo bố nhỏ ở cùng không, vậy thì một nhà bốn người rồi!

Để hôm khác, cô bé nhất định phải hỏi bố.

Hoắc Tây lên lầu, mở cửa phòng ngủ chính, bên trong trang trí theo phong cách mà cô thích.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1685: Bầu không khí rất kỳ lạ


Trương Sùng Quang khẽ cười nói ra một câu, ánh mắt nhìn Hoắc Tây, nhưng giọng điệu lại có chút thờ ơ.

Bầu không khí rất kỳ lạ.

Hoắc Tây cũng không biết nên nói gì.

Miên Miên rất vui vẻ: “Mẹ cũng không ăn cà rốt sao? Nhưng mẹ nói với con, cái gì mẹ cũng ăn cải”

Trương Sùng Quang nghe con gái nói, nâng mắt nhìn Hoắc Tây, rất tự nhiên mà tiếp lời:” Ồ, mẹ cái gì cũng ăn sao?”

Anh như thể nhớ lại gì đó vậy: “Đúng, cái gì cũng ăn!”

Rõ ràng là anh đang trêu chọc, Hoắc Tây xiên một miếng cà rốt, hung hăng căn lấy.

Trương Sùng Quang khẽ cười nhẹ.

Rõ ràng khẩu vị anh không tốt, đa phần đều là hai người họ ăn, bản thân anh theo bản năng muốn rút điếu thuốc nhưng cuối cùng lo ngại có Miên Miên, nên vẫn không châm thuốc.

Tám giờ tối, trong nhà có hai người làm đến.

Ba người, anh và Hoắc Tây đều có công việc, ít nhiều cũng cần người làm lo liệu việc nhà.

Lúc Miên Miên tắm rửa, Trương Sùng Quang tiện tay cũng tắm cho chú chó nhỏ, rồi sấy khô.

Anh mặc bộ đồ ngủ liền người cho Miên Miên, ôm cô bé vào phòng ngủ chính. Đứa nhỏ còn nhỏ, anh quyết định để cô bé ngủ cùng bọn họ.

Miên Miên lăn lộn trên giường lớn, cô bé không lạ chỗ chút nào, giống như Trương Sùng Quang trời sinh đã là bố cô bé vậy.

Cô bé ôm chó con, muốn ngủ cùng. Trương Sùng Quang không chấp nhận được ba người một chó.

Anh dỗ cả nửa ngày, cô nhóc cuối cùng cũng đồng ý để Tiểu Quang nằm ở ổ chó, lại còn là màu hồng nữa, có chú chó đốm nhỏ nằm bên trong rất đáng yêu.

Miên Miên rất thích thú, cái mũi nhỏ thở ra cũng nóng hầm hập.

Trương Sùng Quang ôm cô bé, cảm thấy gầy hơn rồi, nhưng vẫn có cảm giác mũm mm.

Miên Miên nằm trong chăn.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1686: Không có!


Dưới ánh đèn thủy tinh, Hoắc Tây khẽ rũ mắt.

Đã khá muộn rồi, cô cũng mệt, không muốn cãi nhau.

Cô lắc đầu: “Không có! Chỉ là do hành lý mang về ít thôi.”

Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm.

Đột nhiên, anh đóng cảnh cửa sau lưng rồi đi về phía cô, từng bước đè cô lên †ủ quần áo.

Thân thể dán sát, anh cúi đầu. Hoắc Tây khế nghiêng mặt, cũng không phản kháng gì mạnh mẽ.

Trương Sùng Quang lại ngừng lại, anh khàn giọng nói: “Ngoan như vậy! Sợ từ chối tôi... Sợ tôi sẽ không làm chuyện kia với em sao?”

“Không phải!” Giọng Hoắc Tây có chút run rẩy.

Thật ra, rõ ràng tối hôm trước bọn họ đã từng làm, nhưng bây giờ đã khác. Tối đó cô có mục đích, lại uống một ít rượu, bỗng có dũng khí đã làm rồi.

Nhưng bây giờ, hai người đều tỉnh táo, cũng không kích động gì. Bên ngoài, thậm chí còn có đứa nhỏ của bọn họ cùng dưỡng dục. Mặt cô có hơi nóng.

Trương Sùng Quang chỉ cách cô khoảng chừng một lóng tay, anh nhìn chăm chằm bờ môi run rẩy của cô, thấp giọng hỏi: “Em đã nói với Bạch Khởi chưa?”

Hoắc Tây nâng mắt nhìn anh.

Trương Sùng Quang khẽ cười nhạt, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai đỏ như máu của cô: “Em ở cùng tôi, không cần xin phép cậu ta sao? Ít nhất, cũng là... Bạn trai hiện tại của em.”

Hai chữ bạn trai kia, anh nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Thật ra chuyện anh muốn hỏi, không chỉ những chuyện này.

Là đàn ông, thì đều sẽ để ý!

Hoắc Tây bình tĩnh lại, cô cười nhạt: “Không cần! Chuyện của bản thân tôi!”

Trương Sùng Quang gật đầu: “Cũng đúng!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1687: Có lẽ là không muốn để tâm


Chú chó nhỏ khẽ gọi một tiếng, anh cũng không quan tâm, đi đến bên giường cúi người xuống, hôn lên trán Miên Miên.

Miên Miên lật người.

Cô nhóc ôm gối ôm trong tay, lúc lật lại thân hình nhỏ bé mềm mại, cái mông nhỏ cũng tròn vo.

Trương Sùng Quang thực sự không nỡ, thi thoảng lại nhìn cô bé. Năm đó, tâm trạng của Hoắc Minh đối với bọn nhỏ, có phải cũng như vậy. Nếu anh và Hoắc Tây sinh thêm một đứa, anh hy vọng sẽ là con trai.

Con trai kiên cường, cho dù có bệnh cũng có thể nhẫn nhịn. Không giống như Tiểu Miên Miên, cần có bố mẹ dỗ dành...

Anh đến phòng cho khách tắm, lúc quay về phòng ngủ chính thì Hoắc Tây đang ở trong phòng tắm.

Rõ ràng, cô đang kéo dài thời gian.

Trương Sùng Quang kéo chăn lên giường, một tay ôm lấy Miên Miên, một tay cầm điện thoại xử lý công việc.

Miên Miên gần như làm ổ trong lòng anh.

Trương Sùng Quang chỉnh đèn tối lại, ánh đèn mờ nhạt, khiến người ta trông cũng dịu dàng hơn nhiều.

Nửa tiếng sau, Hoắc Tây mới ra khỏi phòng tắm, khoác một bộ đồ ngủ hai mảnh kín đáo... Rõ ràng là muốn kiềm chế dục vọng của anh.

Trương Sùng Quang để điện thoại xuống, quan sát cô.

.

Anh giống như cố ý kích thích cô mà nói: “Yên tâm! Bây giờ không mang thai được tôi sẽ không chạm vào em, lại nói Miên Miên cũng ở trên giường, tôi có thể làm gì?”

“Anh nghĩ nhiều rồi!”

Giọng điệu Hoắc Tây còn tỉnh táo hơn cả anh.

Trương Sùng Quang cười nhạt, đợi cô nằm xuống bên kia rồi tắt đèn.

Trong đêm tối, Hoắc Tây cũng không ngủ được.

Một lát sau, cô không nhịn được thấp giọng nói: “Thật ra chúng ta cũng có thể thử thụ tỉnh ống nghiệm! Không cần phải phiền phức như vậy.”

Trương Sùng Quang im lặng một lúc, châm chọc cô: “Tối hôm trước em như vậy, trông rất hưởng thụ đấy! Nếu thật sự muốn thụ tinh ống nghiệm, sao không nói ngay từ đầu! Đã làm cả rồi bây giờ lại nói thụ tinh ống nghiệm, không thấy quá muộn rồi sao?”

Anh nói chuyện lạnh lùng, Hoắc Tây cũng đã quen.

Có lẽ là không muốn để tâm.

Cô nhẹ nhàng kéo ngón tay của Miên Miên, trong đêm tối nhìn gương mặt nhỏ của cô bé, nhìn Miên Miên lại cảm thấy mọi thứ nhẫn nhịn đều đáng giá.

Trương Sùng Quang vẫn luôn nhìn cô.

Anh phán đoán từng hành động của cô, anh nghĩ, không nhìn ra được suy nghĩ nào của cô cải

Không nhìn ra cô có từng nghĩ đến quan hệ của bọn họ hay không, Hoắc Tây hiện tại giống như con rối vậy, phục tùng ý kiến của anh một cách máy móc, mục đích là để lên giường với anh rồi sinh con, còn về tương lai của bọn họ, cô trước giờ chưa từng nghĩ đến.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1688: Rõ ràng đã mất hứng


Hoắc Tây cảm nhận thân thể nóng rực sau lưng mình.

Bàn tay anh đặt trên eo cô, cũng không thể làm lơ được, thân thể hai người đã trống vắng ba năm, chỉ vài lần đêm đó sao có thể thỏa mãn được.

Nhưng Hoäc Tây không muốn.

Tay anh sờ eo cô, cô không nhịn được khẽ nói: “Không phải anh thắt ống rồi sao?”

“Thắt rồi, thì không thể chạm vào em sao?”

“Còn nhớ đến Bạch Khởi sao?”

Anh hôn sau gáy cô, đắp chăn lại, mang theo hơi ấm ẩm ướt.

Nhưng tay anh thì lại thả lỏng cô ra.

Rõ ràng đã mất hứng.

Hoắc Tây yên lặng nằm đó, không lên tiếng, cô cố gắng không quan tâm đến người đàn ông sau lưng, khoảng chừng hai phút sau anh nhẹ chân nhẹ tay trở mình qua bên kia.

Miên Miên trở thành đường ranh giới của bọn họ, ngủ ngoan ngoãn.

Hoắc Tây nghĩ tối nay đã qua rồi, cô nhắm mắt lại, nhưng cô cứ có cảm giác có ánh nhìn nóng bỏng nhìn cô chăm chú, mở mắt ra thì thấy ánh mắt sáng rực của anh.

Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm tựa như muốn xuyên qua da thịt cô vậy.

Một lát sau, anh hừ nhẹ một tiếng rồi xuống giường.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, có lẽ là anh đang tám nước lạnh, hoặc có lẽ tự mình giải quyết.

Hoắc Tây đột nhiên cảm thấy khổ sở.

Cô trở mình nằm thẳng, im lặng nghĩ tháng ngày tương lai phải trải qua thế nào.

Trương Sùng Quang mang theo hơi nước lành lạnh đi vào, có lẽ sợ Miên Miên bị lạnh nên anh ngồi trên sô pha một lúc mới đến giường nằm xuống, Hoắc Tây

không nhịn được nói: “Ngày mai tôi và Miên Miên ngủ phòng khách vậy!”

Trương Sùng Quang không nói gì, cũng không biết là đồng ý, hay là không đồng ý.

Chỉ là một lúc sau cô đã bị anh ôm lấy. Anh rất thích ôm cô, vươn tay xoa tóc cô, cô nói anh thắt ống rồi nên không muốn làm, anh lại cứ trêu chọc cô đến mức không thể kiềm chế được, cuối cùng lại không thỏa mãn được cô, khiến cô tiến thoái lưỡng nan.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1689: Mọi yêu cầu của Miên Miên


Cũng chỉ có lúc nhìn Miên Miên anh mới thực sự dịu dàng.

Mọi yêu cầu của Miên Miên, anh đều đáp ứng.

Miên Miên gần như không cần đi bộ, đều được anh ôm lấy, ngoài ra sáng sớm ngày thứ hai trong biệt thự đã được trải thảm lông cừu, cô nhóc lăn lộn trên đó cũng không vấn đề gì.

Tiểu Quang lăn lộn vui vẻ trên đó.

Miên Miên kéo một chân nhỏ của nó, kéo đi ăn cơm, Tiểu Quang khẽ kêu một tiếng.

Trương Sùng Quang thả chó nhỏ ra, ngồi xổm xuống và giải thích với Miền Miên.

Miên Miên cúi đầu, xoa đầu Tiểu Quang. “Được rồi! Uống thuốc trước nào!”

Trương Sùng Quang quen thuộc lấy lọ thuốc ra, lấy ra ba loại thuốc, tổng cộng sáu viên, cũng khá lớn, đứa nhỏ cũng không muốn uống.

Hoắc Tây lúc nào cũng phải đau đầu dỗ cô bé uống thuốc, Bạch Khởi nói cũng vô dụng.

Nhưng hôm nay Miên Miên lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ.

Trương Sùng Quang chia thuốc làm đôi, uống một nửa viên thì phải uống hai ngụm nước, khoảng chừng nửa cốc nước là uống hết thuốc.

Người làm bố tặng cho cô bé một quả mơ xem như quà khen thưởng.

Miên Miên vui vẻ ăn xong, Trương Sùng Quang lại đút cô bé ăn bữa sáng, là món trứng lòng đào do anh làm, sữa bò, còn có một cái sandwich nhỏ.

Trương Sùng Quang rất chiều cô bé, ngồi xổm đút cho cô bé. Miên Miên cũng nghe lời.

Hoắc Tây không nhịn được nói: “Con bé cũng biết tự ăn rồi! Trẻ nhỏ nên độc lập chút chứ?”

Đứa nhỏ nhà họ Hoắc, đều như vậy cả.

Vì vậy dù Miên Miên bị bệnh, cô vẫn để Miên Miên làm những chuyện đủ khả năng.

Trương Sùng Quang cũng không buồn nhìn cô.

Anh chỉ thấp giọng nói: “Con gái tôi không cần độc lập! Hoắc Kiều cũng không độc lập, bây giờ chẳng phải trưởng thành rất tốt sao, có người thương yêu cưng chiều, không có gì không tốt cả!”

Hoắc Tây không tìm được lời nào phản bác.

Quan trọng nhất là, cô cũng không muốn cãi nhau với anh, trước khi mang thai cô muốn qua lại hòa bình với anh.

Cô không phản bác, Trương Sùng Quang lại nhìn cô.

Hoắc Tây cười nhạt.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1690: Sắp xong rồi!


“Vậy em quay về có thể nói rõ ràng với tôi, chứ không phải chọn cách quyến rũ tôi lên giường.”

Trương Sùng Quang đứng dậy.

Anh hơi nghiêng người, ngón tay thon dài khẽ giữ lấy cằm cô: “Bây giờ, đã muộn rồi!"

Anh nói xong thì lên lầu thay quần áo.

Quần áo thoải mái ở nhà đổi thành đồ vest cà vạt chỉnh chu, đặc biệt còn có cả ghim cài áo, trông rất trang trọng.

Chỉ là đi làm phẫu thuật khôi phục thôi, có cần long trọng vậy không?

Trương Sùng Quang đứng trên cầu thang, chú ý đến ánh mắt đánh giá của Hoắc Tây, anh từ trên cao nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Em cũng thay đồ đi.”

Hoắc Tây cảm thấy quần áo của mình cũng khá ổn rồi.

Áo sơ mi trắng và váy dài đến đầu gối, trông rất chuyên nghiệp, buổi chiều cô còn có phiên tòa.

Trương Sùng Quang ngồi trên sô pha, ôm Miên Miên đến.

Miên Miên nghịch nghịch ghim cài áo của anh, cảm thấy hai viên kim cương lấp lánh rất đẹp. ụ

Một lúc sau, Trương Sùng Quang thờ ơ nói: “Quá bình thường

Đi bệnh viện, còn quan tâm bình thường hay không bình thường, lát nữa anh nên lo mình có đau hay không đi!

Hoắc Tây lên lầu thay đồ cũng có chút bực bội.

Nhưng đẩy cửa phòng ngủ chính ra, cô có chút ngây người, chỉ thấy trên giường có để sẵn một bộ quần áo sạch sẽ.

Một chiếc váy lông dê dài màu đỏ mềm mại.

Bên ngoài, phối với áo khoác mỏng màu đậm, bên cạnh còn có một đôi tất chân.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy vô cùng nữ tính.

Đây là... Trương Sùng Quang chuẩn bị cho cô? Tại sao anh lại chuẩn bị bộ quần áo như vậy cho cô?

Hoắc Tây không hiểu.

Nhưng bây giờ cô xuống lầu hỏi, chắc chắn anh sẽ không chịu nói, lại nói còn có cả Miên Miên.

Hoắc Tây ngồi bên giường, ngón tay thon dài khẽ chạm vào những thứ này, cứ khiến cô nhớ đến vài chuyện quá khứ... Chuyện quá khứ của cô và Trương Sùng Quang.

Thực sự lúc đó, bọn họ rất tốt.

Nếu không phải Thẩm Thanh Liên xuất hiện trong cuộc đời anh, có lẽ bọn họ sẽ sống rất tốt, nhưng đời người chính là như vậy, luôn xảy ra những chuyện bất ngờ.

Đứng giữa bọn họ, không phải Thẩm Thanh Liên, mà là tình cảm.

Cô không biết đã ngồi bao lâu, bên ngoài có tiếng gõ cửa, là giọng điệu lạnh lùng thản nhiên của Trương Sùng Quang: “Xong chưa?”

“Sắp xong rồi!

Hoắc Tây định thần lại, sau đó cũng không đến phòng thay đồ mà đứng bên giường thay quần áo.

Quần áo rất hợp người, mặc lên trông rất đẹp.

Nhất là màu đỏ phối với mái tóc xoăn đã nhuộm lại màu trà, trông vô cùng nữ tính.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1691: Họ chưa kết hôn à?


Hoắc Tây hơi thở rối loạn. Đăng kí kết hôn... Trương Sùng Quang, muốn kết hôn với cô?

Tình hình hiện tại của bọn họ, không có điều kiện nào thích hợp để kết hôn, vì sao anh lại lựa chọn kết hôn với cô lúc này?

Đại khái là nhìn ra nghỉ ngờ của cô, Trương Sùng Quang nắm tay lái, nhìn về phía trước, một hồi lâu mới lạnh nhạt mở miệng: “Tôi là người bảo thủ, nếu muốn sinh con, vẫn là có danh phận thì tốt hơn!”

Miên Miên trông mong nhìn bọn họ.

Bố muốn cùng mẹ, để sinh thêm một đứa bé, nhưng bọn họ không có đứa bé như mình.

Họ chưa kết hôn à?

Miên Miên rất mất mát.

Đương sự nam nữ cũng không phát hiện tâm tình của cô bé, còn đang rối rắm Trương Sùng Quang có phải thật sự bảo thủ hay không, Hoắc Tây mím môi: “Anh vẫn còn kiện tôi à?”

Trương Sùng Quang rũ mắt: “Không muốn nhận cũng được, hai đứa nhỏ đều thuộc về tôi!”

Dứt lời, ánh mắt anh nhìn thẳng vào gương chiếu hậu.

Anh nhìn bình tĩnh, không nhìn ra chút căng thẳng nào, nhưng ngón tay anh rơi trên tay lái lại dùng sức đến trắng bệch.

Hoắc Tây nghĩ: Cô ấy cần suy nghĩ.

Nhưng Trương Sùng Quang cũng không cho cô thời gian, anh lắng lặng nhìn cô, chờ quyết định của cô.

Môi Hoắc Tây khế nhúc nhích. Anh có chút mỉa mai hỏi: “Sao, còn muốn thương lượng với Bạch Khởi?”

Hiểu lầm của anh, Hoắc Tây không phản bác được, cô cũng không cho phép mình giải thích với anh.

Cô quay mặt đi nói nhỏ: “Lái xe đi!”

Ba chữ này, giống như cô thỏa hiệp với anh... hoặc có lẽ là thỏa hiệp với quan hệ của bọn họ.

Trương Sùng Quang không nói gì. Đường hàm dưới của anh siết chặt, nhấn ga khởi động xe.

Bầu không khí vi diệu, Miên Miên ôm một con cừu non, trông mong nhìn bọn họ.

Lúc đèn đỏ, Trương Sùng Quang hơi nghiêng đầu, giọng nói rất dịu dàng: “Nếu lạnh, bố mở hệ thống sưởi.”

Miên Miên nhỏ giọng nói không lạnh.

Trương Sùng Quang đưa chiếc áo khoác mỏng trên lưng ghế da cho Hoắc Tây, đôi mắt đen nhìn cô: “Khoác thêm cho con bé.”

Lúc Hoắc Tây nhận lấy, không cẩn thận đụng phải ngón tay của anh. Ấm áp. Lúc đưa đi, anh dừng lại, ánh mắt tiếp xúc không khí lại càng vi diệu.

Miên Miên còn nhỏ, không hiểu những thứ này, chỉ cảm thấy áo khoác của bố mặc ấm áp lại thoải mái, bố nấu cơm cũng ngon, bố còn đẹp trai.

Miên Miên thích bố!

Đèn xanh sáng lên, Trương Sùng Quang lại khởi động xe, không đến nửa giờ đã lái xe đến cục dân chính.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1692: Đặc biệt là Hoắc Tây


Miên Miên ngồi ở trên đùi Trương Sùng Quang, giọng trẻ con hỏi: “Cái gì gọi là sau khi lên xe bổ sung vé?”

Nhân viên nhìn cô, lại cúi đầu làm chuyện của mình: “Xe này, còn rất đẹp.” Hoắc Tây càng không có cách nào ngây người. Cả người tòa án đều là miệng, lúc này không cần cái nào.

Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn cô, sau đó nghiêm trang nói với nhân viên kia: “Chuẩn bị sinh đứa thứ hai!”

Thái độ của nhân viên rõ ràng là dịu dàng hơn rất nhiều.

Điền danh sách cho bọn họ, để chụp ảnh, sau đó lại đóng con dấu chung.

Hai quyển sổ đỏ, đã làm xong.

Trương Sùng Quang cùng Hoắc Tây, thành hợp pháp vợ chồng, vào năm thứ hai mươi lăm họ quen nhau, hai người cầm cuốn sổ của mình, đều có chút sửng sốt.

Đặc biệt là Hoắc Tây.

Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhìn sâu vào đôi mắt Trương Sùng Quang.

Anh cất hai cuốn sổ đỏ vào túi áo, lạnh nhạt nói: “Đi thôi, đến bệnh viện! Bà Trương.”

Hai chữ bà Trương, anh nói rất nhẹ.

Giống như là ở giữa răng môi, nhớ lại hơn một ngàn lần, tự nhiên mà vậy.

Hoắc Tây theo sau anh.

Cho dù cô rất cao, nhưng vẫn cần ngước nhìn anh, cô có thể nhìn thấy đuôi tóc được cắt tỉa chỉnh tề sau gáy anh, còn có áo sơ mi trắng như tuyết thẳng tắp,

đương nhiên, còn có Miên Miên ghé vào trên vai anh.

Miên Miên nhìn cô chằm chằm, dường như đang nghiên cứu xem cô có vui hay không.

Hoắc Tây đi nhanh hai bước, nhẹ nhàng sờ cái đầu nhỏ của cô bé, kéo dài biểu tình thả lỏng xuống, kêu tiếng mẹ giống như mèo nhỏ.

Mũi Hoắc Tây cay xè.

Lần này trở về, cô có thể cảm giác được Trương Sùng Quang đã thay đổi, cô có thể cảm giác được tình cảm của anh đối với cô, càng có thể cảm giác được hận ý của anh đối với cô, Trương Sùng Quang của hiện tại, cô căn bản không thể tưởng tượng được giây tiếp theo anh muốn làm gì.

Điều này làm cho cô có chút lúng túng.

Trước kia Hoắc Tây không phải như vậy, yêu và hận cô luôn nghĩ rõ ràng.

Nhưng Miên Miên gọi cô một tiếng, cô lập tức thoải mái.

Đến bệnh viện, Trương Sùng Quang vào phòng phẫu thuật, đưa Miên Miên cho cô: “Ở bên ngoài chờ tôi! Lát nữa sẽ ra ngay.”

Hoắc Tây cười nhạt. Vừa hay bác sĩ đã tới, vẫn là Hoắc gia quen với bác sĩ, nhìn thấy Hoắc Tây thì cười nói: “Yên tâm, Sùng Quang, cái này là tiểu phẫu, xong rồi cũng không ảnh hưởng sinh sản!”

Anh đặc biệt thích Miên Miên, xoa bóp khuôn mặt mềm mại.

Miên Miên ngoan ngoãn gọi một tiếng bác. Bác sĩ trêu ghẹo nói: “Bác trai bây giờ phải đi cứu em trai em gái cháu!” Hoắc Tây vô cùng không được tự nhiên.

Trương Sùng Quang ở bên trong lẳng lặng nhìn cô, một lát sau anh nhẹ nhàng giải vây: “Có thể phẫu thuật rồi.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1693: Xe dừng lại


“Em mặc bộ này, người khác sẽ cho rằng hôm nay em đăng ký kết hôn.”

Hoắc Tây không nói gì: Không phải hôm nay đã lĩnh giấy chứng nhận rồi sao?

Nhưng cô không phản đối, bởi vì hiện tại Trương Sùng Quang giống như là cái thùng thuốc nổ, một chút là sẽ phát nổ, cô không muốn gây mâu thuẫn với anh.

Cô cho rằng, anh sẽ dẫn cô đến công ty đầu tư của anh.

Nhưng thật không ngờ, xe của anh dừng lại ở tập đoàn Tây Á, công ty cô từng quản lý.

Xe dừng lại, Hoắc Tây ngửa đầu nhìn cánh cửa quen thuộc, hơi xuất thần. Giọng Trương Sùng Quang thản nhiên: “Sau khi em đi một năm, chính là tôi quản lý! Đương nhiên, anh vẫn là cổ đông lớn nhất Tây Á, nói cách khác tôi vẫn luôn làm công kiếm tiên cho em.”

Hắn nhẹ sờ tay lái: “Hai năm, người ở Tây Á chia hoa hồng năm mươi hai tỷ, đều là tôi kiếm được cho eml Cuộc sống xa hoa của em và Bạch Khởi có được ở Anh, là kết quả của việc tôi thức khuyal”

Hoắc Tây không mở miệng, ánh mắt có chút ướt át.

Cô như vậy, lại làm cho anh nhớ tới năm mười sáu tuổi, lần kinh nguyệt của cô bắt đầu.

Lòng không khỏi có chút mềm nhữn.

Nhưng ngay sau đó, anh lại nhớ tới hai ba năm cô ở Anh, là trải qua cùng ai.

Những mơ mộng kia, thỉnh thoảng sẽ điên cuồng tập kích đại não của anh.

Cho nên thái độ của Trương Sùng Quang lúc lạnh lúc nóng.

Nhưng anh đối với Miên Miên, luôn luôn có kiên nhẫn không dùng hết, dịu dàng hơn tất cả những người bố khắp thiên hạ, quả thực là cưng chiều, hoàn toàn

khác Hoắc Minh chăm con.

Nhân viên Tây Á, đều nhìn thấy, lúc Tổng giám đốc Trương xuống xe ôm một con búp bê.

Làn da trắng nõn, đôi mắt to chớp chớp.

Tóc xoăn màu trà.

Thật là xinh đẹp!

Đây là... con của Tổng giám đốc Trương?

Một lát sau, phía bên kia ghế sau xe cũng mở ra, người xuống cũng quen thuộc, chính là luật sư cưng Tiểu Hoắc của Hoắc tổng, đi bên cạnh Tổng giám đốc Trương tổng cực kỳ, nhưng thấy thế nào cũng có chút bằng mặt không bằng lòng.

Thư ký của Trương Sùng Quang đúng lúc xuất hiện.

Sau lưng cô có mấy thư ký của phòng thư ký đi theo, cầm túi trong tay, bắt đầu phát kẹo cưới trong tòa nhà, mỗi cái đều là một phần chocolate trị giá hơn tám trăm tệ.

Toàn bộ Tây Á đều vui sướng.

Tất cả mọi người đều biết, Tổng giám đốc Trương đã kết hôn, bà Trương là đại tiểu thư Hoắc gia.

Thanh mai trúc mã, vẫn là tu thành chính quả! Nhìn xem, trẻ con cũng có thể làm việc của mình!

Hoắc Tây im lặng, cô hạ giọng nói: “Trương Sùng Quang, anh có ngây thơ không?



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1694: Em đâu có lo lắng!


Miên Miên không vui lắm, nhưng cô không phải là một đứa trẻ thích chống chọi với người lớn, trong lòng cô lặng lẽ gọi bố.

Mà Hoắc Tây, căn bản cũng không có cách nào với anh.

Ha ha, người mới làm phẫu thuật xong, thật có sức sống!

Các thư ký không riêng gì phát kẹo cưới trong công ty, còn phát cho truyền thông, truyền thông phải nhiều thứ một chút, vụn vặt cộng lại là một hộp trị giá hơn sáu nghìn tệ.

Thành phố B hơn một trăm nhà truyền thông, cũng là hào phóng.

Không đến nửa ngày, toàn bộ thành phố B đều biết Tổng giám đốc Trương đã kết hôn, tin tức này tự nhiên cũng truyền tới chỗ Hoắc Minh, Hoắc Minh nhìn tin tức khổng lồ, không tin mà lau mắt, lại hỏi Ôn Noấn: “Anh không hoa mắt chứi Sùng Quang và Hoắc Tây đăng ký rồi? Anh nói tiểu tử này hành động rất nhanh, lặng tiếng im lời đã làm xong rồi? Vậy... con rể nhỏ của chúng ta làm sao bây giờ?”

Ông nói Bạch Khởi.

Ôn Noãn cũng lặng lẽ xem tin tức một lần, trên đó còn có một tấm ảnh.

Là Sùng Quang ôm Miên Miên, bên cạnh là Hoắc Tây.

Một nhà ba người, rất hài hòa.

Cô nhìn hồi lâu, có chút cảm thán: “Thiệu Đình, muốn ở bên nhau thì phải ở bên nhau! Bạch Khởi và Hoäc Tây từ đầu tới cuối đều không phải người chung một đường.”

Vợ chồng bọn họ không ngốc, Sùng Quang và Hoáắc Tây nhất định là có mâu thuẫn.

Lúc này đăng ký kết hôn, tám phần là vì đứa nhỏ. Nhưng có mâu thuẫn, cũng sẽ nể tình già, huyên náo không khó coi như vậy.

Lĩnh giấy chứng nhận cũng không giống như trước đây, có thể tùy tiện rời đi chơi.

Hoắc Minh vốn định lập tức gọi điện thoại, nhưng ngẫm lại vẫn nhịn xuống: “Thôi đi, bảo chúng cuối tuần trở về ăn cơm đi!”

Lúc này, Hoắc Doãn Tư xuống lầu.

Vừa hay nhìn thấy tin tức, anh ấy cười nhạt: “Anh Sùng Quang hành động nhanh thật!”

Nhưng anh ấy chỉ là nhắc nhở một hai câu, người vài ngày đã làm xong chuyện, còn bấu níu chị của anh ấy, thật không hổ là làm chuyện lớn!

Anh ấy dở ngô dở khoai lên tiếng, Hoắc Minh rất tức giận.

Hai mươi bảy tuổi, cũng không thấy mang theo một cô gái nào về, cả ngày chỉ làm việc.

Ông mới mở miệng, Hoắc Doãn Tư đã có chút miễn cưỡng nói: “Bố, ở tuổi con, chẳng phải bố cũng chưa chạm vào mẹ con sao?”

Hoắc Minh hừ lạnh: “Bố cũng không dám trông cậy! Bộ dạng thành tâm quả dục của con, bố còn sợ con sẽ không yêu đương với con gái!”

Hoắc Doãn Tư kéo khuy măng sét, khẽ cười.

Gặp được người phụ nữ thích hợp, người đàn ông nào mà không yêu đương?

Cần gì phải học?

Anh ấy không nói gì, ngồi vào trong xe, gọi điện thoại cho thư ký của mình: “Thư ký Tống, giúp tôi đặt vé máy bay vào thứ ba tới, tôi muốn bay đến thành phố ' một chuyến! Đúng vậy, vụ thu mua lần trước xảy ra chút vấn đề!.. Lần này bay năm ngày, cô chuẩn bị một chút!”

Cúp điện thoại, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Giống như vụ thu mua đáng ghét, cũng không làm cho người ta phiền lòng như vậy!

Trong biệt thự, Hoắc Minh nhìn ra ngoài cửa, hỏi vợ mình: "Ôn Noãn, vừa rồi em thấy rõ Doãn Tư chưa? Thằng bé đang cười... anh không nhìn lầm chứ! Một năm 365 ngày, có thể có năm ngày đại thiếu gia nể mặt cười đã là tốt rồi!”

Ôn Noãn nhẹ nhàng dựa vào sô pha.

Bà hời hợt: “Không phải giống anh thì giống ai? Mắt cao hơn đỉnh, ai cũng chướng mắt!”

Hoắc Minh đi tới sau lưng bà, nhẹ nhàng ôm lấy người ba. “Nhiều người như vậy, ta chỉ nhìn trúng em.”

Ôn Noãn cười nhạt, lúc bà cười rộ lên, đuôi mắt có chút hoa văn tỉnh tế, là dấu vết năm tháng khắc xuống, cũng là thời gian ban cho bà sự tao nhã thành thục.

Hoắc Minh cảm thấy một khắc cũng không thể rời khỏi bà.

Lúc còn trẻ, thỉnh thoảng vẫn thích ra ngoài uống một ly rượu, cùng mấy người Cảnh Sâm thư giãn một chút.

Nhưng sau bốn mươi, ông không còn tâm tư này nữa.

Ông thích vây quanh Ôn Noãn, thích nhìn bọn nhỏ, Ôn Noãn chưa bao giờ ràng buộc ông, nhưng mỗi ngày tan tầm ông đều rất tự nhiên lái xe về nhà...



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1695: Giống như cô vẫn còn ở đây vậy


Trương Sùng Quang bế Miên Miên vào trong thang máy, Hoắc Tây đi theo phía sau.

Cửa thang máy khép lại, ngăn chặn những ánh mắt tò mò của người bên ngoài.

Bước vào văn phòng Tổng Giám đốc trên tầng cao nhất, Hoắc Tây hơi giật mình, bài trí của nơi này vẫn như lúc cô rời đi, ngay cả bàn bida cô đặt lúc trước vẫn còn ở đó.

Thực ra vị trí đặt nội thất văn phòng không thay đổi.

Giống như cô vẫn còn ở đây vậy.

Trương Sùng Quang nhìn theo tầm mắt của cô, nói nhẹ nhàng: “Bình thường anh rất bận, không đánh bida! Em rảnh có thể dạy cho Miên Miên một chút, anh thấy bắp chân của con bé rất dài, anh đoán khi con bé lớn lên sẽ cao khoảng 170 cm, chơi cái này rất tốt.”

Cao đến 170 cm…

Hoắc Tây nghĩ đến bệnh của Miên Miên, lòng cô sợ hãi, vài giây sau cô nhẹ nhàng xoa đầu con gái.

Trương Sùng Quang yên lặng nhìn cô chăm chú.

Lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi nói: “Lo lắng như vậy sao em không quay về sớm hơn chút? Rõ ràng một năm trước không phải em tìm ra cách rồi sao?”

Đúng là một năm trước cô đã tìm ra, nhưng Hoắc Tây vẫn luôn kiếm chuyên gia tốt nhất, sau khi bó tay hoàn toàn mới quay về tìm Trương Sùng Quang, cô thật sự không còn cách nào khác mới tiếp tục dây dưa với cậu, nếu không còn một tia hy vọng nào, cô cũng không muốn lại dây dưa với cậu.

Đây cũng chính là điều Trương Sùng Quang để ý nhất.

Hoắc Tây nhẹ nhàng nhìn xuống.

Bọn họ thực sự quá hiếu nhau.

Trương Sùng Quang kìm nén, mới không tiếp tục đề tài này, bế Miên Miên đặt lên ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi, trên bàn trà trước mặt có hai hộp cơm của khách sạn năm sao, cậu mở từng hộp ra.

Có trứng hấp Miên Miên thích nhất.

Miên Miên ngồi trên đầu gối của bố, miệng nhỏ ăn, giọng hỏi nhỏ: “Bố, bố đang cãi nhau với mẹ sao?”

Trương Sùng Quang nhấc mắt liếc nhìn Hoắc Tây.

Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, con mắt hơi đỏ, trong lòng cậu yếu mềm nói: “Em mau ăn cơm đi! Buổi chiều không phải em còn có phiên toà xét xử sao?”

Giọng điệu dịu dàng hơn vừa nãy rất nhiều.

Trước mặt Miên Miên, họ cũng không muốn cãi nhau, Hoắc Tây bèn ngồi xuống.

Cô không thấy ngon miệng, ăn cũng ít.

Trương Sùng Quang đút Miên Miên ăn xong, nhìn cô hỏi: “Không vừa miệng sao?”

Cậu nhìn thân thế của cô, cô thật sự còn gầy hơn so với trước đây, không phải nói rằng phụ nữ sau khi sinh con sẽ mập mạp sao, sao Hoắc Tây lại gầy hơn?

Hoắc Tây lạnh nhạt ừ một tiếng: “Mấy năm nay không ăn bên ngoài nhiều lắm.”

Trương Sùng Quang cúi đầu ăn cơm, hồi lâu sau giọng cậu hơi khàn hỏi: “Bạch Khởi nấu cơm… Em ăn thấy ngon không?”

Hoắc Tây không nhịn được liếc cậu một cái.

Trương Sùng Quang vẫn không nhấc mắt, giống như vấn đề cậu mới hỏi vừa nãy rất bình thường, Hoắc Tây gật đầu: “Ngon!”

“Ngon… ngon cỡ nào?”

Bỗng nhiên cậu quyết hỏi đến cùng.

Hoắc Tây nhịn không được nói: “Trương Sùng Quang, chúng ta có thể đừng lôi cậu ấy vào được không? Không phải anh muốn chúng ta chung sống hoà bình sao?”

Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn cô.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1696: Cô bé còn muốn ngủ


Cơm cũng không ăn, ôm cô con gái lên đùi, cầm khăn tay lau đi những giọt nước mắt cho cô bé.

Miên Miên sát vào vai cậu, ra vẻ ngượng ngùng.

Hoắc Tây ở một bên không còn sức lực nào, cũng không bước qua ôm… Trương Sùng Quang nhìn cô một cái, dịu dàng nói: “Em ăn cơm trước đi! Một hồi anh sẽ lái xe đưa em đến văn phòng luật.”

Nói xong, cậu bế cô con gái nhỏ đến phòng nghỉ.

Dùng khăn ấm lau mặt, sau đó dỗ cô bé ngủ, người bố mới cũng chuấn bị sẵn quân áo ngủ cho cô con gái nhỏ ở công ty, thay bộ đồ ngủ một mảnh màu hồng phấn vô cùng thoải mái, bụng nhỏ của Miên Miên ăn đến no nê, rất hợp đi ngủ trưa.

Cô bé còn muốn ngủ với Trương Sùng Quang.

Cái đầu nhỏ muốn gối lên trên bụng của bố, cảm thấy ấm áp, dễ chịu.

Trương Sùng Quang đồng ý mọi thứ.

Hoắc Tây xuống lầu, cô cũng từng là Tống Giám đốc của Tây Á, đa số nhân viên ở nơi này khi thấy cô đều gọi một tiếng Tổng Giám đốc Hoắc.

Chuyện yêu hận tình cừu của Tống Giám đốc Hoắc và Tổng Giám đốc Trương của Tây Á không

ít hơn 18 phiên bản.

Mới đây, Tống Giám đốc Trương vui vẻ phát kẹo mừng.

Lúc này, một mình Tổng Giám đốc Hoắc tự mình xuống lầu, không ít nhân viên nữ bắt đầu bàn tán, nào là kết hôn sinh con liền không còn giá trị, đàn ông không thèm để ý, dù sao nói rất nhiều.

Hoắc Tây ngồi vào trong xe, vừa lái xe vừa nghe điện thoại.

Lão Triệu ho nhẹ: “Cháu không cần để ý những người nhiều chuyện kia, các cô ấy biết gì đâu chứ! Sùng Quang thực ra rất yêu cháu đấy!”

Hoắc Tây nhìn xuống cười dịu dàng.

Trương Sùng Quang bây giờ không yêu, trong lòng cậu hận cô đúng hơn!

Có lẽ vẫn còn tình cảm, nhưng trong lòng của cậu vẫn rất đế ý việc cô sống với Bạch Khởi ba năm qua, cho nên tính tình mới thay đổi thất thường, lúc nóng lúc lạnh.

Cô nghĩ có lẽ sau khi sinh con, cậu không còn thấy sổng với cô không còn thú vị, cũng muốn chia xa.

Không ai không muốn vui vẻ, không ai không muốn có cuộc sống tốt đẹp.

Trương Sùng Quang là người thông minh

như vậy, cũng biết lựa chọn thế nào.

Hoắc Tây khẽ dựa vào ghế xe, lão Triệu vừa lái xe vừa phấn khích kế chuyện vui của gia đình, rất mong đợi về tương lai, còn nhắc đến ôn Noãn và Hoắc Minh…

Hoắc Táy thật sự không biết phải giải thích cho bố mẹ như thế nào.

Cô đã từng yêu Trương Sùng Quang, nhưng bây giờ hôn nhân của bọn họ lại càng giống như một trò đùa, một vận may hơn.

Thực ra hôn lễ không quan trọng.

Cô không nói, Trương Sùng Quang cũng không nói, có lẽ họ cùng mong đến một thứ.

Hoắc Tây đến văn phòng luật, lúc ba giờ chiều cô gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang, nhắc cậu gọi Miên Miên dậy ăn rồi uống thuốc.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1697: Chị đến rồi sao?


Sau phiên toà xét xử, cô đến bệnh viện thăm Bạch Khởi.

Cô mua bó hoa Bạch Khởi thích, lúc đi vào phòng bệnh, tinh thần của cậu ta rất tốt, dựa vào đầu giường đang lẳng lặng đọc một quyến sách, dường như là số tay nuôi dạy trẻ.

Hoắc Tây đi vào, cậu ta cũng không nhấc mắt nhìn, giống như là biết cô đến vậy.

“Chị đến rồi sao?”

Hoắc Tây lấy từ trong tủ ra một bình hoa, cắm hoa vào đó, sau đó ánh mắt từ trên cao nhìn xuống rơi vào phía trên quyển sách kia, nhàn nhạt nói: “Lúc trước không thèm nhìn qua, sao giờ lại đọc?”

Bạch Khỏi bình tĩnh ngước mắt nhìn, nhìn vào bụng dưới của cô.

“Không phải sắp có cục cưng rồi sao? Dù sao đọc một chút cũng tốt.”

Hoắc Tây không nói gì, chỉ rất dịu dàng nhìn

cậu ta.

Cô không biết nên nói thế nào với Bạch Khởi, cô đã đăng ký kết hôn với Trương Sùng Quang, cô cũng không muốn nói với cậu ta rằng cô thực sự bị ép buộc, có vẻ quá cứng nhắc và giả tạo.

Cô cũng sẽ không nói, nếu sau này mang thai cô sẽ dẫn cậu ta rời đi, trở về Anh Quốc.

Hoắc Tây nghĩ, nếu như ngày đó của Bạch Khởi thật sự đến, cô hi vọng cậu ta ở lại trong nước.

Dù sao nhà họ Hoắc vẫn có thể dành ra cho cậu ta một chỗ.

Nhưng Hoắc Táy không hề nói những điều này, cô chỉ điều chỉnh vẻ ngoài của bó hoa sao cho đẹp nhất, hỏi tình trạng bệnh tình của cậu có còn uống thuốc không, nửa tiếng sau người giúp việc trong nhà mang cơm đến, cô tự mình giám sát cậu ta ăn.

Bạch Khởi ăn vẫn rất ngon miệng.

Cô có phần yên tâm.

Lúc rời đi, Bạch Khởi nhìn bóng lưng của cô, chợt mở miệng: “Chị thật sự sẽ đi theo anh ta sao?”

Lưng của Hoắc Tây chợt cứng ngắc.

Giọng điệu của Bạch Khởi vẫn dịu dàng: “Tôi nghe dì trong nhà nói vậy!”

Hoắc Tây không phủ nhận, cô ừ một tiếng: “Phải!”

Bạch Khởi nhìn bóng lưng của cô, tay đặt trên đệm hơi nắm lại, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng, bình tĩnh nói: “Vậy cũng rất tốt! Thực ra Miên Miên cũng cần người bổ như Trương Sùng Quang.”

Còn cậu ta, cái gì cũng không cho được.

Cậu ta vẫn là gánh nặng cho Hoắc Tây!



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1698: Tôi đi thăm cậu ấy!


Sau một lúc, Bạch Khởi vỗ nhẹ cô: “Chị về đi! Đừng vì tôi chị lại không vui!”

Hoắc Tây muốn nói gì đó, cậu ta không cho cô nói nữa.

Đợi đến khi cô trở về biệt thự, đã 9 giờ tối, xe dừng lại, Hoắc Tây mở cửa bước xuống xe.

Mới đi được hai bước, cô liền đụng phải một thân thể rắn chắc.

Chóp mũi của cô ngửi thấy hơi thở nam tính của người đàn ông, mùi hương này không cần hỏi cô cũng biết là của ai.

Trương Sùng Quang đỡ lấy cô.

Trong khuôn viên của biệt thự, ánh sáng hơi tối, không nhìn thấy rõ mặt của đối phương, chỉ có thế cảm giác hơi thở ấm áp của đối phương, Hoắc Tây cảm thấy như vậy quá thân mật, liền lùi lại một bước.

Trương Sùng Quang buông cô ra.

Cậu châm điếu thuốc, nhưng không có hút, kẹp giữa hai ngón tay, giọng điệu hơi tức giận: “Em đến bệnh viện thăm Bạch Khởi sao?”

“Phải! Tôi đi thăm cậu ấy!”

“Trương Sùng Quang, anh cũng muốn quản cái này sao?”

Trương Sùng Quang cũng không trả lời ngay, cậu chỉ nói: “Bây giờ là 9 giờ, Miên Miên đã ngủ rồi! Bà Trương à, anh muốn nhắc nhở em một câu, em bây giờ đã kết hôn, là người đã có gia đình, nếu như em vẫn muốn đi thăm tình nhân cũ, có phải cũng nên cân nhắc khả năng chịu đựng của chồng em hoặc suy nghĩ đến nỗi nhớ mẹ của Miên Miên hay không?”

Cậu có một đống lời biện hộ.

Hoắc Tây không muốn quan tâm, cô lướt qua cậu: “Sau này tôi sẽ luôn chú ý bản thân để khiến Tống Giám đốc Trương hài lòng!”

Vừa nói xong, thân thể liền bị ép lên cửa xe.

Trương Sùng Quang dập tắt điếu thuốc, quay đầu nhìn cô, dưới ánh trăng khuôn mặt của cô hơi trắng bệch, dưới mắt hơi thâm có thế tối qua cô ngủ không được ngon giấc, chiều hôm nay còn khóc nữa.

Trương Sùng Quang chạm nhẹ vào mặt của cô, giọng trầm thấp: “Em biết cách làm thỏa mãn một người đàn ông sao?”

Hoắc Tây lạnh lùng.

Ánh mắt của cô nhìn cậu từ trên xuống, sau đó mở miệng: “Tôi nhớ anh đã cấm dục một tuần! Hơn nữa, không phải chúng ta làm chỉ vì muốn có

con sao? Trước khi đến kỳ an toàn tiếp theo, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết thân mật.”

Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào mặt của cô.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1699: Ngồi xuống!


Cô chỉ nói: “Sau này tôi sẽ trở về sớm hơn một chút!”

Nói xong, cô đấy cậu ra, vào sảnh.

Trương Sùng Quang vẫn ởtrong bóng tối, cậu chậm rãi lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, đốt lấy…

Hoắc Tây bước vào phòng ăn.

Chỉ thấy một bàn đồ ăn phong phú được bày ra trong phòng ăn, đa số là món cô thích ăn.

Dường như chưa được động đến.

Đây là Trương Sùng Quang đang đợi cô sao?

Trong lòng Hoắc Tây chợt cảm thấy có chút khó chịu, cô chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn những món ăn nguội lạnh trên bàn kia.

Ngoài đồ ăn, còn có một hộp bằng nhung và cây nến bằng bạc.

Rõ ràng đây chính là bữa tối dưới ánh nến, có lẽ là đế ăn mừng tân hôn của bọn họ.

Tân hôn…

Đúng vậy, hôm nay là ngày bọn họ đăng ký kết hôn.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, chính là Trương Sùng Quang, cậu treo áo khoác lên lưng ghế, ngồi xuống đối diện Hoắc Tây.

Lúc này cô mới phát hiện trên người cậu vẫn

mặc bộ quần áo kia lúc sáng, hôm nay cậu mang chiếc cài áo rất đẹp mắt, Trương Sùng Quang trong ấn tượng của cô rất ít khi mặc trang trọng như vậy… Môi của Hoắc Tây mấp máy, nói nhỏ: “Nếu như anh muốn ăn cơm với tôi, có thể gọi điện thoại cho tôi!”

“Gọi điện thoại em sẽ về nhà ngay sao?”

Hoắc Tây nhìn xuống, sau đó nhìn thấy Trương Sùng Quang cất chiếc hộp kia vào, dường như không có ý muốn đưa cho cô.

Cô không hỏi, chỉ yên lặng ăn cơm.

Mới ăn được một miếng, Trương Sùng Quang liền mang đồ ăn đi, giọng điệu không được tốt: “Cũng nguội lạnh rồi, bây giờ ăn vào đau bụng thì làm sao?”

Hoắc Tây:…

Trương Sùng Quang đi vào phòng bếp, bưng những món ăn đã hâm nóng qua một lần lên, cậu rót cho mình một ly rượu đỏ, Hoắc Tây nhíu mày: “Anh mới phẫu thuật, không thể uống rượu!”

Trương Sùng Quang đưa cái ly cho cô, ra hiệu mời cô uống: “Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta!”

Hoắc Tây cầm ly rượu, nhẹ nhàng lắc, cuối cùng vẫn uống gần nửa ly.

Trương Sùng Quang nhìn thẳng vào cô, hồi



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1700: Cò cố gượng cười


Hoắc Tây không nhịn được khẽ nhíu mày.

Phòng ăn xa hoa dưới ánh đèn thuỷ tinh, gương mặt đẹp trai của Trương Sùng Quang không chút cảm xúc, cậu lặp lại lần nữa: “Ngồi xuống! Em ở lại với anh ăn hết bữa này!”

Hoắc Tây chậm rãi ngồi xuống.

Cò cố gượng cười, lại phát hiện có chút khó khăn.

Cuối cùng cô từ bỏ: “Miên Miên đâu?”

Trương Sùng Quang nhấp ly rượu cô đã uống còn gần nửa kia, cậu nhìn rất đẹp trai, hôm nay lại ăn mặc cầu kỳ, mọi cử chỉ tự nhiên thật sự rất đẹp mẳt.

Cậu nhìn chằm chằm vào cái ly, có lẽ là đang nhìn cô qua chiếc ly.

Cậu không để ý nói.

“Con bé Miên Miên chờ em lâu quá, vừa nãy không chịu được đã ngủ mất rồi, lúc tối uống thuốc không nghe lời lắm… vẫn luôn ‘âm ĩ muốn tìm em!”

“…Mấy năm này, em dẩn theo con bé thế này sao?”

“Em rảnh thì chăm sóc con bé, lúc không

rảnh thì đưa con bé cho dì chăm sóc sao?”

Thực ra cậu biết khỏng phải vậy, Miên Miên được chăm sóc rất tốt, Hoắc Tây rất thương cò bé, nếu không sẽ không vì cô bé tìm đến cậu, nhưng cậu nghĩ đến cô đi gặp Bạch Khởi, liền không nhịn được muốn châm chọc cô.

Cậu giống như một con gà trống đá thua, muốn vạch vết thương của mình cho cô xem, sau đó cũng làm cho cô đau cùng, từ đó thăm dò cô còn mấy phần tình cảm với mình.

Hoắc Tây yên lặng một lát: “Tôi lên xem con bé một chút.”

Trương Sùng Quang ngăn cô lại, có điều giọng lần này dịu dàng hơn, giọng cũng không còn mỉa mai và châm chọc.

“Ăn cơm trước nhé!”

Tay Hoắc Tây đang chống ở mép bàn ăn, hơi dừng lại, cuối cùng vẫn ngồi xuống ăn cơm.

Trương Sùng Quang cũng ăn chút ít.

Hai người đều rất yên lặng, Hoắc Tây đột nhiên nghĩ đến câu “Bữa tối cuối cùng” kia, lòng thấy hơi khác lạ nên khẽ cười, cô nhấc mắt nhìn cậu chăm chú.

Ánh mắt của cậu không thể diễn đạt bằng lời.

Yêu và hận đều có, cũng còn sự cô đơn trong những năm qua.

Hoắc Tây bỗng nguyện ý nói với cậu vài câu, vừa uống canh sò vừa nhẹ nhàng hỏi: “Hai năm nay anh có khoẻ không?”

Cô biết năm đầu tiên cậu tìm cô, chờ sau khi cô sinh Miên Miên, cậu liền quay về nước.

Sau đó cô không biết nữa.

Không ai ở trước mặt cô nói về chuyện của cậu.

Hoắc Tây nghĩ dù sao cậu vẫn muốn được yêu thương.

Quá khứ của cậu cũng rất thú vị.

Có lẽ bên cạnh cậu cũng từng có người hay tới lui.

Ánh mắt của Trương Sùng Quang càng sâu hơn, thân thế của cậu nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, im lặng nhìn cô chăm chú, một lát sau cậu khẽ nói: “Em muốn biết sao?”

Cậu đoán ra được cô đang nghĩ gì trong lòng, nhưng không nói rõ.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top