Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1641: Vẫn ngọt ngào thế


Ôn Noãn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy dáng vẻ này của ông, khẽ nhíu mày: “Chuyện gì vui vẻ như thế?”

Hoắc Minh bảo cô bước qua.

Ôn Noãn dựa vào người ông, liền nghe Hoắc Minh nói giọng trầm thấp: “Hoắc Tây mang thai rồi!”

Ông không nhịn được nói: “Sùng Quang cũng không thua kém gì!”

Ôn Noãn vừa vui vẻ cũng vừa xấu hổ tức giận, đánh chồng một cái: “Lời này không thể nói trước mặt bọn nhỏ! Già mà không đứng đắn!”

Hoắc Minh kéo bà vào trong ngực mình.

Ông hôn một cái, dịu dàng nhỏ giọng nói: “Sao tôi lại già mà không đứng đắn rồi? Mỗi khi bà ôm tôi cũng không thấy bà chê mà?”

Ôn Noãn không thèm để ý đến ông.

Bà vừa phải làm bà ngoại vừa phải làm bà nội, nóng lòng muốn bay đến bên Hoắc Tây, muốn tự mình xuống bếp làm thuốc bổ mang qua nhưng lúc này Hoắc Minh giữ chặt bà: “Tuy là lần đầu chúng nó làm bố mẹ, nhưng tôi cũng biết Sùng Quang rất biết chăm sóc người khác, trước tiên để bọn trẻ tụi nó vui vẻ bên nhau hai ngày, ở cạnh nhau!”

Ôn Noãn nghĩ lại thấy cũng hợp lý.

Bà không khỏi khen ông suy nghĩ chu đáo, Hoắc Minh rất đắc ý!

Một tuần sau, chuyên gia nước ngoài đến.

Tốt hơn những gì Hoắc Tây nghĩ, con không có vấn đề gì, mọi kiểm tra đều rất bình thường.

Chỉ là vẫn mang dòng máu gấu trúc.

Vẻ mặt cô khẩn trương, Trương Sùng Quang quay người hôn cô: “Không phải rất tốt à, vẫn là một động vật quý hiếm đấy!”

Hoắc Tây cắn môi: “Anh mới là động vật đấy!”

Lúc này xung quanh yên lặng, cậu không nhịn được nói: “Phải! Anh không khác gì động vật, còn là một tên cầm thú!”

Nghe lời này thật xấu hổ.

Hoắc Tây hừ nhẹ một tiếng: “Chưa gặp qua người bố nào không biết xấu hổ như thết”

Trương Sùng Quang hôn cô một cái.

“Nếu như xấu hổ, nào có cục cưng chứ!”

Hoắc Tây vốn dĩ muốn oán giận cậu, lúc trước cậu nói không muốn có con, cậu nói đi triệt sản, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cậu vuốt

ve bụng dưới của mình.

Khoảnh khắc này, thật yên bình và tốt đẹp, cô bằng lòng dùng tất cả để đánh đổi.

Trương Sùng Quang đối xử với cô rất tốt Cậu dẫn cô về nhà, bắt đầu gọi điện thoại cho đồng nghiệp và bạn bè ——

[ Thư ký Lý, hai tháng này ông cố hết sức giảm bớt lộ trình cho tôi. .. Đúng rồi, †ôi muốn chăm sóc bà xã.]



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1642: Đặt tên gì cho hay nhỉ?


Hoắc Tây cũng thích con gái, cũng muốn có đứa, giọng điệu tự nhiên trở nên địu dàng:

“Đặt tên gì cho hay nhỉ?”

Cô lại phàn nàn: “Đặt tên với họ Trương không được hay lắm! Cũng không dễ nghe bằng họ Hoắc!”

Trương Sùng Quang cười: “Phải! Họ Hoắc đúng chuẩn làm họ Tổng Giám đốc! Họ Trương không sánh được!”

Nói xong, hai người không tự chủ được liền cười.

Hồi lâu Hoắc Tây mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta thật sự có con rồi sao?”

Thực ra không phải cô thích trẻ con đến vậy,

Khi lớn hơn một chút, chiều quá thì khó dạy.

Còn thích khóc nữa!

Nhưng nếu như cô có con với Trương Sùng Quang, cô lại cảm thấy có quậy phá cũng chịu được, và chắc chắn rằng đứa trẻ trắng trẻo mềm mại cũng sẽ rất đáng yêu.

Hoắc Tây giảm bớt lượng công việc đi rất nhiều.

Cô tập trung dưỡng thai, cũng chờ đợi đến ngày kết hôn, khi cô mang thai Lục Huân cũng đến đây bầu bạn, mới đây Lục Huân còn học đan áo len, không chỉ đan cho con của mình, còn nhân tiện đan không ít cho con của Hoắc Tây.

Một bộ quần áo con nít màu xanh hồng và một bộ màu trắng nhạt.

Nhìn thật đáng yêu.

Một bộ xếp lại cũng không dài bằng cánh tay của Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây thấy kỳ diệu, tiến đến kề mặt lên vai nhỏ của Lục Huân, nháy mắt vài cái: “Tiểu Huân, quả thật không có chuyện nào em không làm được!”

Khuôn mặt nhỏ của Lục Huân ửng hồng.

Đến bây giờ, cô ấy không quen với việc gần gũi với Hoắc Tây, thực ra ở lâu với nhau, Hoắc Tây thực sự có hơi không giống với cô ấy tưởng tượng.

Không còn kiêu ngạo lạnh lùng như trước, có khi còn biết nũng nịu. Sùng Quang à... có lẽ anh Sùng Quang cũng rất thích đi!

Lục Huân đang suy nghĩ, cửa nhà đẩy ra.

Trương Sùng Quang và Lục Thước cùng nhau trở về, Trương Sùng Quang vừa thay giày vừa rất tự nhiên hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”

Hoắc Tây suy nghĩ: “Em muốn ăn thịt heo luộc.” Cô nhìn về phía Lục Huân! Lục Huân nói giọng thật nhỏ: “Em cũng muốn ăn món này!”

Trương Sùng Quang phì cười: “Tiểu Huân em không cần khách sáo, tối nay Lục Thước nấu cơm.”

Khuôn mặt Lục Huân hơi đỏ lên.

Cô ấy nhìn Lục Thước, quần áo cậu ấy gọn gàng, sức hấp dẫn không giảm đi chút nào so với trước khi cưới, không giống với bụng của cô ấy lớn dần theo thời gian, tay chân lại mảnh khảnh giống như là một chú ếch xanh nhỏ.

Cô ấy có phần lo lắng Lục Thước cậu sẽ không thích nữa.

Thế nhưng dù cho cô ấy giống chú ếch xanh nhỏ, Lục Thước vẫn không giảm bớt hứng thú, thường xuyên bắt nạt khiến cô ấy khóc.

Kết hôn lâu như vậy, Lục Huân vẫn không dám nhìn cậu ấy lộ liễu.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1643: Đúng là thú vị mà!


Tính cách của Lục Thước mạnh mẽ như vậy, giữ một cô gái trong nhà như thế, dễ bắt nạt hơn nhỉ!

Đúng là thú vị mà!

Tài nấu nướng của Lục Thước xuất sắc như cách cậu ấy bắt nạt Lục Huân, món ăn rất ngon.

Sau bữa ăn, cậu ấy ở trong phòng sách với Trương Sùng Quang hai tiếng, sau khi đi ra ngoài liền dẫn Lục Huân rời đi, một lúc sau Trương Sùng Quang vừa xoa

huyệt thái dương vừa bước ra khỏi phòng sách.

Hoắc Tây đang xem TV, nhẹ nhàng hỏi: “Anh gần đây rất thân với Lục Thước à?

Trương Sùng Quang ừ một tiếng.

Cậu nhấc tay cởi nút áo sơ mi, nói nhỏ: “Có một dự án cậu ấy mời anh đầu tư, sau khi đánh giá anh quyết định có thể đầu tư, cuối tuần có thể phải đi công tác mấy ngày.”

Hoắc Tây gật đầu, không hỏi đến nữa.

Ngược lại Trương Sùng Quang lại không buông tha cô, từ phía sau ghế sô pha ôm lấy vai của cô: “Sao không hỏi tiếp?”

“Chuyện của anh ở công ty, em hỏi không thích hợp. Hơn nữa... Lục Thước vẫn là em của em.”

Hoắc Tây chủ yếu là người công tư phân minh rất rõ ràng.

Trương Sùng Quang hỏi lại: “Nếu như anh tặng cổ phần cho em, có phải sẽ thích hợp không?”

Cậu suy nghĩ nói: “Hai mươi phần trăm được không?”

Hoắc Tây quay người, ôm cổ của cậu nhẹ nhàng nói: “Đừng mà! Trương Sùng Quang, tình cảm của chúng ta không cần thể hiện bằng cách này, em cũng không phải không có tiền!”

Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, giọng cậu khàn: “Thế nhưng Hoắc Tây à, anh muốn giao toàn bộ của anh cho em, chia sẻ tất cả mọi thứ với em.”

Hoắc Tây nhẹ nhàng hít một hơi: “Nghe rồi, thật cảm động!”

Trương Sùng Quang võ nhẹ lên mông cô một cái: “Hư quái”

Hoắc Tây cười một cái, sau đó liền nói chuyện nghiêm túc với cậu: “Đúng rồi! Có chuyện em muốn nói với anh, Bạch Khởi chữa bệnh ở nước ngoài đã khỏe hơn

nhiều, cậu ta chuẩn bị quay về!”

Lòng chiếm hữu của Trương Sùng Quang rất mạnh, không tránh khỏi ghen tuông.

Hoắc Tây nhìn vẻ mặt của cậu, nhẹ nhàng nói: “Anh đừng vội ghen chứ, chuyện em mang thai và chúng ta sắp kết hôn Bạch Khởi đều biết, còn cố ý mang quà từ nước ngoài về.”

Trương Sùng Quang nhéo cái mũi của cô: “Anh xem như nuôi nhiều con trai vậy!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1644: Cuối cùng


Đây là một loại tình cảm rất đáng sợ.

Trương Sùng Quang gật đầu, cậu đang suy nghĩ chuyện của mẹ Lâm, không biết cậu có nên tự mình ra mặt hay vẫn để thư ký giải quyết thay.

Cuối cùng, cậu quyết định để thư ký làm thay mình.

Có thể gửi nhiều quà hơn, nhưng người vẫn không nên đi, đỡ phải khó chịu.

Nhưng nhà họ Hoắc có chút quan hệ với nhà họ Lâm, chuyện Hoắc Minh và Ôn Noấn cũng đã qua, cùng với chuyện cũ của Doãn Tư và Hoắc Kiều đã qua, coi như là chấm dứt.

Một tuần sau Hoắc Tây gặp phải Lâm Tòng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Tòng giống như bị mất một lớp da, cả người gầy trơ xương như đang khoác bộ quần áo lên kệ.

Ánh mắt của anh ta càng tối hơn.

Hoắc Tây nhìn thấy anh ta, cũng không thể làm như không thấy, hơn nữa anh †a vừa mới mất người thân yêu nhất.

Lâm Tòng mời cô uống cà phê, cô không có từ chối.

Trong quán cà phê, cả người Lâm Tòng u ám, khiến nhân viên phục vụ cũng tránh xa ba mét.

“Tại sao ngày đó em không đến?” Anh ta hỏi Hoắc Tây. Hoắc Tây hơi bối rối, vừa muốn nói chuyện, Lâm Tòng lại nói tiếp: “Cũng phải, em đang mang thai, quả thực với tình huống như thế em đến không thích hợp lắm”

Hoắc Tây chỉ cười nhạt.

Nhân viên phục vụ mang cà phê đến, ngón tay Lâm Tòng cầm ly cà phê hơi run, uống một hơi còn nửa ly.

Hoắc Tây chú ý đến ngón tay dính máu của anh ta.

Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nó, một lát sau cô di chuyển nhìn lên khuôn mặt của Lâm Tòng.

Lâm Tòng cũng cúi đầu nhìn ngón tay của mình, anh ta đột nhiên mỉm cười, nụ cười kia nham hiểm khó tả, anh ta nhẹ nhàng nói: “Trước khi đến đây, anh có gặp Thẩm Thanh Liên!”

Hoắc Tây không nói gì.

Giọng Lâm Tòng nhẹ nhàng: “Anh đánh chân cô ta tàn phế! Sau này cô ta cũng không thể chạy đến trước mặt anh, thế giới thật bình yên! À... Đứa bé trong bụng của cô ta cũng không còn, Hoắc Tây em thấy có vui không, sau này cô ta không thể lại mang đứa bé ra khiến em buồn nôn nữa.”

Anh ta nói chuyện không cảm xúc, Hoắc Tây nghe càng thấy ớn lạnh hơn.

Cô bỗng nhiên thấy buồn nôn.

Thật là buồn nôn!

Hoắc Tây chạy vào nhà vệ sinh, vịn vách tường ói hết nước trái cây đã uống, mãi cho đến khi dạ dày trống rỗng, cô vịn vách tường thở dốc.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1645: Hoắc Tây hơi giật mình


Lâm Tòng nhẹ nhàng chạm vào tóc của cô.

Hoắc Tây né đi.

Lâm Tòng cũng không để bụng, ngược lại cười: “Không có ý gì, chỉ là muốn nói chuyện với em một chút! Hoắc Tây à, nếu như trên đời này có người hiểu được nỗi lòng đau đớn của anh, anh hi vọng người kia chính là em.”

“Tôi chẳng hiểu tí nào.”

Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Lâm Tòng, không chỉ Thẩm Thanh Liên hại chết mẹ anh, còn do anh nữa!”

Nếu như anh ta không tạo cơ hội, sao Thẩm Thanh Liên có thể khiến mẹ Lâm bị tức đến chết chứ?

Hoắc Tây không phải là Thánh Mẫu, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi rất tiếc! Nhưng Lâm Tòng, anh phải thoát khỏi quá khứ rồi.”

Nói xong, cô liền đi về phía cửa.

Lâm Tòng ở sau lưng cô nhẹ nhàng nói: “Anh mãi mãi không tàn nhẫn được như em và Trương Sùng Quang nên em mới không thích anh, phải không?”

Hoắc Tây dừng lại, không trả lời.

Khi cô sắp đi khỏi tầm mắt, giọng Lâm Tòng hơi cao lên: “Hoắc Tây, anh thích eml”

Nhưng Hoắc Tây đã rời đi.

Cô vốn còn chút chuyện, nhưng lúc này cô đã không còn tâm trạng, khi ngồi †rong xe, cô gọi một cuộc cho thư ký để huỷ chuyến đi.

Cúp máy, Hoắc Tây dựa lưng vào ghế, im lặng một lúc.

Thẩm Thanh Liên sảy thai, gãy chân.

Hoắc Tây không cảm thấy vui vẻ gì như Lâm Tòng nói, ngược lại cảm thấy bị đè ép đến mức khó chịu... Cô cảm thấy Lâm Tòng điên rồi, anh ta rất không giống như trước, anh ta đánh gấy chân Thẩm Thanh Liên, đánh đến mức cô ta sinh non, thật chỉ để xả giận thôi sao?

Hoắc Tây hơi nghỉ ngờ.

Buổi tối, khi Trương Sùng Quang đang nấu cơm ở phòng bếp, Hoắc Tây đi vào †ừ sau lưng ôm lấy cậu, mặt dán vào sau lưng của cậu.

Trương Sùng Quang hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

Sau một lúc, Hoắc Tây mới dịu dàng nói: “Hôm nay em gặp phải Lâm Tòng! Anh ta nói... Anh ta đánh gãy chân của Thẩm Thanh Liên, con cũng mất!”

Thân thể của Trương Sùng Quang hơi cứng đờ, chỉ là không nói gì.

Hoắc Tây ngẩng đầu nhìn cậu, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, cuối cùng cô cười nhạt một tiếng, không nói tiếp nữa.

Cô ra phòng khách xem TV, Trương Sùng Quang tiếp tục nấu cơm.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng chặt thịt dứt khoát, trên TV chiếu « Tom và verry », cảm xúc khó chịu trước đó khi gặp Lâm Tòng và nghe những thứ máu me kia như đã mờ đi.

Hoắc Tây nghĩ, cô nên quên những cái kia, giữ cho tâm trạng thoải mái.

Buổi tối, Trương Sùng Quang phải tăng ca, cậu tắm rửa xong liền đến phòng sách.

Bình thường Hoắc Tây rảnh rỗi, thỉnh thoảng cũng sẽ làm chút việc nhà.

Cô thích thu gom quần áo của cậu, sau đó bỏ trong một cái túi giao cho nhân viên làm thêm giờ đi giặt, nếu như cô có rảnh sẽ tự mình đi giặt.

Hoắc Tây cầm áo sơ mi trắng của cậu, móc túi, vừa định thò vào trong túi áo.

Cô phát hiện một vết máu nhỏ trên ống tay áo.

Không còn rõ, chắc là đã rửa qua nước, phai thành màu đỏ nhạt.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1646: Anh còn có chút việc!


Trương Sùng Quang nhìn thấy chiếc áo sơ mi kia, lòng cũng hơi run sợ. Cậu mãi không trả lời.

Hoắc Tây hạ mắt xuống, ánh mắt rơi vào vết màu đỏ nhạt đã phai, cuối cùng không hỏi thêm nữa chỉ nhẹ nhàng nói: “Nó dơ rồi! Bỏ thôi!”

“Được!” Trương Sùng Quang hơi mỉm cười.

Hoắc Tây nhẹ nhàng ném vào trong thùng rác, tiếp tục làm chuyện khác, giống như chủ đề vừa mới nói chỉ là một chuyện nhỏ không đáng chú ý.

Trương Sùng Quang yên lặng nhìn cô chăm chú.

Một hồi lâu, cậu tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Nghỉ ngơi đi! Em mang thai cũng đừng bận rộn quái”

Hoắc Tây không giãy dụa, để cậu tuỳ ý ôm vào phòng ngủ.

Cậu đặt cô lên giường, dường như là muốn hôn cô, thế nhưng rốt cuộc cũng không có hôn xuống.

Hoắc Tây nhìn thẳng vào cậu.

Trương Sùng Quang chạm nhẹ vào khuôn mặt của cô, giọng khàn khàn: “Ngủ sớm một chút!”

“Anh thì sao?”

“Anh còn có chút việc!”

Lúc lâu sau, Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Gần đây anh rất bận sắp xếp chuyện trước hôn lễ sao?

Trương Sùng Quang không trả lời, vẫn sờ vào sợi tóc của cô. Hoắc Tây nhẹ nói: “Anh bận gì thì làm đi!”

Cô kéo chăn ra nằm vào, sau đó mặt quay về hướng bên kia giường: “Trương Sùng Quang, anh tắt đèn đi, có chút chói mắt.”

Trương Sùng Quang nghiêng người qua tắt đèn. Cậu nhìn gò má của cô, gọi cô: “Hoắc Tây” Hoắc Tây ừ nhẹ.

Sau một hồi im lặng, Trương Sùng Quang chậm rãi đứng lên, bước ra khỏi phòng ngủ.

Phòng ngủ tối om, Hoắc Tây mở to mắt. Cô không ngủ được, cô đếm từng phút từng giây để trôi qua đêm này, Trương

Sùng Quang ở trong phòng sách hút bao nhiêu thuốc lá, cô ở trên giường mở to mắt đếm bấy nhiêu giây...

Khi trời tờ mờ sáng cô mới thiếp đi, nhưng sau khi tỉnh dậy, cậu đã không có ở đây.

Hoắc Tây ngơ ngác ngồi ở trên giường.

Cô có thể ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng, cũng có thể ngửi thấy mùi máu †anh của tối hôm qua.

Đó là quá khứ của Trương Sùng Quang, có lẽ cũng là tương lai.

Hoắc Tây không cảm xúc cầm điện thoại, bấm số của cậu, điện thoại vang lên tâm ba mươi giây mới được nhận, giọng Trương Sùng Quang hết sức dịu dàng: “Em dậy rồi sao?”

Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Anh đến công ty sớm như vậy sao?”

Bên kia chậm rãi nói: “Không hẳn! Không phải em có hẹn với người khác bàn chuyện làm ăn sao?... Nhớ ăn bữa sáng! Anh cúp máy trước.”

Hoắc Tây im lặng cúp máy.

Tay nhẹ nhàng buông xuống, cô ngơ ngác hơn nửa ngày, chờ đến khi cô phản ứng lại, dưới mặt đều là nước mắt, chạm vào nước mắt lạnh buốt.

Trước khi Hoắc Tây gọi điện thoại cho Lâm Tòng, cô thật sự do dự. Cô biết ý đồ của Lâm Tòng. Nhưng cô vẫn tiếp tục, bởi vì cô để ý và không thể nào chấp nhận được.

Khi Lâm Tòng nhận điện thoại, dường như biết cô muốn hỏi cái gì, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Em đoán ra được rồi sao?”

Nói xong, anh ta cười rất dịu dàng.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1647: Nửa tiếng sau


Hoắc Tây không nghe lọt một câu.

Nửa tiếng sau, xe lái đến bệnh viện, vào bãi đỗ xe, cô nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đen kia của Trương Sùng Quang.

Cô thậm chí không cần đến khoa nội trú, liền có thể thấy được chồng tương lai của cô đang dây dưa với Thẩm Thanh Liên.

Cách nhau một tấm kính thuỷ tinh.

Cô nhìn thấy Thẩm Thanh Liên ngồi ở ghế lái phụ bên Trương Sùng Quang, vẻ mặt hốc hác tiều tụy, dáng vẻ cô đơn không ai nương tựa ngồi sát vào trong ngực của Trương Sùng Quang, người đàn ông dường như định đẩy cô ta ra, nhưng cuối cùng không nỡ.

Đôi nam nữ kia lẳng lặng ôm nhau.

Giống như người yêu đang trong tình yêu cháy bỏng.

Hoắc Tây nhìn xuống, cô nhìn bàn tay nắm vô lăng của mình, nắm chặt đến mức trắng bệch.

Cho dù đã đoán được, nhưng khoảnh khắc này cô vẫn thấy cực kỳ khó chịu.

Thậm chí cô buồn nôn muốn ói.

Tối hôm qua cô cũng hỏi bản thân đòi hỏi nhiều sao?

Nhưng thật ra là không nhiều, chẳng qua là một tình yêu trong sạch, một người đàn ông chân chính thuộc về mình, nhưng Trương Sùng Quang cậu không

làm được.

Vào lúc Thẩm Thanh Liên mất đi Lâm Tòng, mất đi tất cả, thì Trương Sùng Quang nhớ ra mình chính là mối tình đầu của Thẩm Thanh Liên.

Cậu thương xót và chăm sóc cho cô ta.

Cậu đã quên, cậu vì mối tình đầu Thẩm Thanh Liên mà phản bội Hoắc Tây. Hoắc Tây cười rất thoải mái.

Cười nhạo chính mình, nhưng thật ra do tự mình tìm đến.

Sau hai mươi năm cô yêu Trương Sùng Quang, vào thời khắc này cô chợt

thấy, tất cả vẻ rộng lượng bên ngoài của mình đều có thể buông bỏ, không đáng giá.

Họ đã đính hôn, có con. Nhưng vẫn không thể trói buộc được cậu.

Hoắc Tây không làm phiền đến đôi tình nhân kia, cô chỉ bình tĩnh khởi động xe, bình tĩnh lái xe rời đi.

Xe của cô hoạt động rất tốt, tiếng xe lúc khởi động rất êm tai.

Thậm chí xe đi lướt qua xe của Trương Sùng Quang.

Nhưng cánh tay của người phụ nữ chặn tầm mắt của cậu, Hoắc Tây cứ vậy bước ra khỏi thế giới của cậu, lái xe rời đi, khi cô liếc nhìn lần cuối, khoé mắt của Hoắc Tây ngấn nước ~

Phản chiếu dáng vẻ của Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây rời đi.

Cô trở về nhà, không thu dọn hành lý, chỉ cầm hộ chiếu và giấy tờ.

Cô có hộ chiếu của nhiều nước, có thể bay bất cứ lúc nào.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1648: Vỡ thành hai mảnh


Trương Sùng Quang bắt đầu hoảng loạn, giọng cậu căng lên: “Bố, bố hãy giữ Hoắc Tây lại!”

Hoắc Minh lạnh lùng nói: “Con bé đã bay đi mất rồi! Tôi cũng không biết con bé đã đi đâu!”

Điện thoại trong tay của Trương Sùng Quang từ từ trượt xuống.

Vỡ thành hai mảnh...

Cậu điên cuồng lái xe trở về nhà, dường như phá cửa, trong căn nhà mọi thứ vẫn như cũ, thậm chí cậu còn chuẩn bị bữa sáng vì cô, cô chỉ ăn một nửa, sữa bò cũng còn chưa đến nửa ly, đây là thói quen của cô từ trước đến giờ.

Cậu chạy vào phòng ngủ, phòng thay đồ.

Đồ đạc của cô vẫn còn.

Chỉ cầm theo giấy tờ và hộ chiếu.

Trên tủ đầu giường, một vật nhỏ loé sáng, chính là chiếc nhẫn kim cương cậu đưa cho cô.

Trương Sùng Quang sắp điên rồi.

Cậu điên cuồng gọi điện thoại cho cô, nhưng mỗi lần gọi bên kia cũng truyền đến tiếng tắt máy, cậu lại gọi điện cho thư ký của cô, hỏi cô đi đâu.

Thư ký nói cô mua vé máy bay đi một chuyến đến Bắc Mỹ.

Còn cụ thể đi đâu, thật sự không biết.

Trương Sùng Quang nhanh chóng mua cùng chuyến bay, chỉ là muộn hơn Hoắc Tây mười tiếng, ở sân bay cậu gọi điện thoại cho Hoắc Minh nói chuyện nửa tiếng, cậu không giấu diếm, kể chuyện của Thẩm Thanh Liên.

Hoắc Minh nghe xong, yên lặng không nói gì.

Ông nhẹ nhàng cúp máy.

Ở sân bay, Trương Sùng Quang chán nản ngồi trên ghế, cậu nhìn chằm chăm vào điện thoại có lẽ chờ Hoắc Tây gọi điện cho cậu, cho dù mắng cậu, hay là muốn chia tay với cậu, cũng được.

Nhưng đều không có.

Cô cứ như vậy, không để lại một lời nào, cứ như vậy rời đi.

Cô chỉ nói với bố của cô, huỷ bỏ hôn ước.

Một chữ cũng không muốn nói với cậu.

Trương Sùng Quang hơi ngẩng đầu lên, áp hơi nóng của món đồ xuống, cậu không có tình cảm với Thẩm Thanh Liên, đúng như dự đoán của Lâm Tòng, cậu chỉ không muốn nhìn thấy một người phụ nữ bị mất đi tử cung, lại mất cả mạng sống.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1649: Uống thuốc ngủ đều vô dụng


Nửa năm sau, Hoäc Tây không bay nữa, cô ở lại Anh Quốc.

Chỉ là tìm không thấy người.

Trương Sùng Quang có việc trong nước, cậu trở lại thành phố B xử lý việc công ty, khi chuẩn bị bay sang Anh Quốc, Hoắc Tây đã mang thai được tám tháng rưỡi.

Trước hôm bay đêm, cậu ở trong căn hộ kia của Hoắc Tây.

Vốn dĩ không ngủ được, hơn nửa năm qua, Trương Sùng Quang chỉ có thể ngủ khoảng chừng ba tiếng mỗi ngày.

Uống thuốc ngủ đều vô dụng.

Cậu ngồi trên giường, cạnh giường đặt một chiếc hộp, là áo cưới lúc trước gia đình chọn cho cô.

Hôn lễ của bọn họ không huỷ bỏ.

Ngày hôm đó, Trương Sùng Quang gấp gáp bay từ nước ngoài về, một mình câu đứng trong nhà thờ hoàn thành hôn lễ của bọn họ. Khi chim bồ câu trắng bay đến, cậu ngẩng đầu lên, rơi nước mắt.

Hoắc Tây...

Cậu không biết cô ở đâu, cậu đã lâu không được nghe cô nói chuyện.

Thậm chí cậu không biết, cậu truy tìm thật lâu, mong một ngày có thể gặp được cô, nhưng cô lại rời đi dứt khoát đến thế, không cần cậu nữa, đến cả nhà cũng không cần!

Trương Sùng Quang khẽ vuốt ve áo cưới.

Cậu nhớ cô, dường như cũng chuyển thành oán giận, đến cả lời giải thích cô cũng không nghe mà đã rời đi.

Bây giờ cô có tốt hay không, còn con như thế nào?

Có phải cô dự định cả đời này sẽ không tha thứ cho cậu không?

Điện thoại di động trong túi áo vang lên, Trương Sùng Quang không muốn nhận, thế nhưng khi điện thoại kia tiếp tục vang lên không ngừng, giống như cậu không nhận sẽ không bỏ qua.

Cuối cùng Trương Sùng Quang vẫn nhận.

Người bên kia do dự hồi lâu, mới nói: “Ông Trương, tôi là nhân viên công tác của kho máu xxI... Một tuần trước, cô Hoắc chuyển tất cả máu trong kho máu, vận chuyển hàng không đến Anh Quốc.”

Chuyển tất cả máu trong kho máu sao?

Trương Sùng Quang giống như là bị điên, cậu hỏi chuyển đến chỗ nào của Anh Quốc.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1650: Cậu rời đi


Giọng ông đè rất thấp: “Tôi không biết! Sùng Quang quay về đi! Trở về cuộc sống bình thường, cho Hoắc Tây một cuộc sống, cũng như cho chính mình một cuộc sống khác!”

Trương Sùng Quang cầm máy, không lên tiếng.

Rất cố chấp!

Hoắc Minh chỉ có thở dài, ông rất khó chịu nói: “Tôi hiểu tính tình của con bé!”

Trên thực tế, Hoắc Tây đã tha thứ Sùng Quang mọi chuyện.

Cô vốn dĩ là một người không cho phép dù chỉ một hạt cát *, lại hết lần này đến lần khác phá lệ vì cậu!

*không cho phép dù chỉ một hạt cát: chỉ những người cầu toàn, có thái độ và tiêu chuẩn khắt khe đối với mọi việc.

Cúp máy, Trương Sùng Quang ngồi bên bờ sông, yên lặng hút thuốc. Cậu ngắm nhìn bầu trời.

Bầu trời đầy sao ở Anh Quốc về đêm rất sáng, ngôi sao sáng lấp lánh, cậu lại đau lòng suy nghĩ, cậu có con gái, gọi là Miên Miên... Hoắc Miên Miên!

Lúc sinh Miên Miên, Hoắc Tây có đau không?

Cô chẳng có người thân nào bên cạnh, có phải cô rất cô đơn và sợ hãi hay không?

Cậu nhớ đến lời Hoắc Minh!

Ông bảo cậu cho mình một cuộc sống mới, cũng là cho Hoắc Tây một cuộc sống mới, thế nhưng nếu buông tay rồi, cậu còn có thể sống sao?

Trương Sùng Quang không biết.

Cậu ở lại Anh Quốc đến Tết Nguyên Đán năm sau, tháng hai trở lại thành phố B

Cậu cho rằng, chỉ cần cậu quay về không tìm kiếm nữa, Hoắc Tây sẽ trở về. Cậu chờ, chờ cô quay về, chờ cô đổi ý.

Thế nhưng cậu đợi từng ngày, từng tháng, từng năm. Hoắc Tây vẫn chưa trở về... Cậu tình cờ nghe thấy tin tức của cô.

Là ảnh chụp của Miên Miên, cậu cũng nhìn thấy Lục Huân ở chỗ đó. Lục Huân lén cho cậu xem, giấu Lục Thước.

Là một cô gái nhỏ rất đáng yêu, lớn lên giống Hoäc Tây, tóc màu trà có chút xoăn tự nhiên...

Cô gái nhỏ hai tuổi nhìn ống kính, cười thật vui vẻ.

Hai mắt Trương Sùng Quang đều đỏ, nhẹ nhàng vuốt ảnh chụp, giọng khàn khàn hỏi: “Có thể cho anh tấm ảnh chụp này không?”

Lục Huân gật đầu.

Trương Sùng Quang cầm ảnh chụp, đặt trong lòng bàn tay nhìn thật lâu...

Lục Huân nhìn cậu, chỉ cảm thấy cậu trở nên nghiêm túc hơn.

Mấy năm qua, Trương Sùng Quang gầy đi rất nhiều, cũng ít nói hơn.

Mỗi tuần cậu đều về gặp Hoắc Minh và Ôn Noãn, nhưng mỗi lần đến đều đưa đồ rồi về ngay, không ở lại lâu, nhưng hôm nay là sinh nhật của Ôn Noấn nên cậu ngồi một lát.

Lục Huân nhìn thấy thì thương xót, lén lút cho ảnh chụp.

Lúc này, Lục Thước từ trên lầu đi xuống, đúng lúc trông thấy ảnh chụp trong †ay Trương Sùng Quang, cậu ấy nhìn cô vợ nhỏ của mình, Lục Huân lập tức chột dạ vô cùng...

Nhưng Trương Sùng Quang lại nhẹ nhàng cất tấm ảnh đi, nói nhỏ: “Cảm ơn eml”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1651: Chỉ là hơi gầy!


Lục Thước nói vậy, Lục Huân cũng yên tâm hơn chút. Cô lại lo lắng hỏi: “Vậy chị ấy và anh Sùng Quang..." Lục Thước thờ ơ nói: “Bọn họ không đùa nữa rồi!”

Lục Huân muốn hỏi, lại không dám hỏi, bụng đầy tâm sự đi về nhà. Cũng may em bé phân tán đi sự chú ý của cô nên cô không tiếp tục hỏi gốc rễ nữa.

Trương Sùng Quang cầm ảnh chụp.

Anh cố tình làm một cái khung ảnh pha lê đặt ở đầu giường, sáng tối không rời mắt, yêu thích không bỏ.

Đứa bé trắng trắng mềm mềm kia là con gái của anh.

Chỉ là hơi gầy!

Vì khi còn nhỏ, con bé ăn uống không tốt sao?

Anh không khỏi lo lắng, gọi vào số điện thoại ba năm không kết nối được, lần này vẫn là câu nói kia: “Thật xin lỗi, số điện thoại bạn đang liên lạc đã tắt máy, tạm thời không thể liên lạc được...”

Khuôn mặt Trương Sùng Quang không có chút tình cảm.

Tay của anh chậm rãi hạ xuống, cũng như mỗi lần trong ba năm nay.

Anh nhẹ nhàng vuốt cô bé trong bức ảnh, nỗi nhớ nhung, khát vọng làm anh gần như oán hận Hoắc Tây.

Đúng lúc này, điện thoại rơi trên giường rung lên.

Là thư ký của anh.

Giọng nói của cô thư ký không giấu được sự kích động: “Tổng Giám đốc Trương, cô Hoắc sắp có một chuyến bay, từ nước Anh bay thẳng về thành phố B... Vào một tuần sau.”

Trương Sùng Quang không nói gì, cũng không có hành động.

Thư ký bên kia hơi lo lắng.

Rất lâu sau đó, hầu kết anh hơi nhúc nhích, giọng nói khàn đặc đến không nghe rõ: “Biết rồi!”

Điện thoại đã tắt nửa tiếng, dòng máu trong người anh mới chảy trở lại, lúc này anh mới cảm nhận được rõ.

Hoắc Tây thật sự trở về rồi.

Cô ấy về rồi!

Không chỉ Hoắc Tây, còn có con gái Miên Miên của bọn họ nữa. Trương Sùng Quang không thể chờ nổi, bắt đầu đi tìm kiếm quà cho Miên Miên, cô bé hơn hai tuổi chắc chắn sẽ thích động vật đáng yêu mềm yếu.

Mua cho con bé con mèo nhỏ, hay là con chó con?

Trương Sùng Quang tìm kiếm rất nhiều tư liệu trên mạng, lại xin tư vấn từ mấy cô gái cấp dưới, cuối cùng anh tự mình chọn một con chó đốm hai tháng tuổi, đặt †ên là Tiểu Quang.

Anh chuẩn bị tặng cho Miên Miên.

Anh lại nghĩ đến việc con bé cuối cùng cũng ở biệt thự, có thể để cô bé chơi

với chó con trên bãi cỏ... Nghĩ đến viễn cảnh đó, vài ngày Trương Sùng Quang đều không ngủ được.

Một tuần sau, ở sân bay quốc tế của thành phố B. Hoắc Tây không đi máy bay cá nhân mà đi máy bay phổ thông. Máy bay hạ cánh, vừa đi được mấy bước Miên Miên đã kéo tay cô nhỏ giọng nói muốn đi vệ



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1652: Còn hơi sợ


Nhìn anh gầy hơn rất nhiều,

Nhưng dù sao cũng là độ tuổi đẹp chín muồi nhất của người đàn ông, nhìn vẫn có vẻ quyến rũ trưởng thành.

Anh nhìn chằm chằm mắt cô trong gương.

Hoắc Tây cũng không tỏ ra không biết, cô cười nhẹ: “Trùng hợp thật đấy!” Nói xong, cô cụp mắt, không tiếp tục đối mặt với anh nữa.

Một lúc sau Trương Sùng Quang mới nói, giọng nói cực kỳ khàn: “Không trùng hợp! Tôi cố tình đến đón hai người!”

Ánh mắt anh rơi vào người cô bé.

Cô bé nhút nhát quan sát anh, khuôn mặt nhỏ hơi căng lên, rõ ràng cô bé không quen anh.

Còn hơi sợ.

Hoắc Tây ôm nhẹ vai bé con, dịu dàng nói: “Gọi chú đi!” “Chú!” Hoắc Miên Miên rất ngoan ngoãn gọi lên.

Sắc mặt Trương Sùng Quang tái nhợt.

Hoắc Tây cô ấy, lại để đứa bé gọi anh là chú!

Dù giữa hai người có hiểu lầm, nhưng cô đi một lần ba năm, đến khi gặp lại chẳng lẽ con cũng không nhận anh sao?

Nhưng bọn họ không thể tranh cãi trước mặt con được, anh kiên nhẫn trả lời: “Xe ở bên ngoài, đi thôi!”

Hoắc Tây không di chuyển, cô nhẹ nhàng cầm vai bé con.

Trương Sùng Quang đã đi mấy bước, lại nhận ra sau lưng không có ai đi theo, anh không khỏi quay người.

Hoắc Tây nhìn anh, nói nhỏ: “Tôi sẽ không đi cùng anh đâu!”

Anh hơi mím môi mỏng, có lẽ vì đã lớn tuổi nên nhìn có vẻ nghiêm khắc hơn trước kia một chút.

Nét mặt Hoắc Tây lạnh nhạt: “Trương Sùng Quang, thật ra anh không cần đón tôi, giữ chúng ta đã kết thúc lâu rồi, từ lâu đã không còn quan hệ gì nữa”!

Trương Sùng Quang cố nén cảm xúc: “Hoắc Tây, cô có biết cô đang nói gì không?”

Rõ ràng, ở trước mặt trẻ con, cô cũng không muốn tranh cãi với anh.

Cô đang muốn từ chối nhẹ nhàng, lại có một bóng người gầy gò từ phía trước đi đến, nhìn thấy Hoắc Tây thì dịu dàng nói: “Sao lâu thế? Tài xế đang đợi ở ngoài rồi!"

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1653: Bạch Khởi không nói gì


Bố nhỏ...

Mắt Trương Sùng Quang gần như muốn vỡ tung ra, anh nhìn Hoắc Tây chằm chằm: “Cô và cậu ta... Và cậu ta...”

Bạch Khởi không nói gì.

Anh lặng lẽ nhìn Hoắc Tây, mà Hoäc Tây rất thản nhiên nói: “Ba năm nay, tôi đi cùng cậu ấy!”

Trương Sùng Quang bỗng lùi lại mấy bước. Lưng anh đập vào bồn rửa tay, mặc kệ đau đớn, anh lại cười một nụ cười còn

khó nhìn hơn khóc: “Tôi không tin! Tôi không tin cô đi cùng với cậu ta, Hoắc Tây, không phải cô yêu tôi sao? Sao đột nhiên lại đi với cậu ta?”

Hoắc Tây bảo Bạch Khởi ôm con gái đi trước.

Miên Miên ngóng trông nhìn bọn họ, cái hiểu cái không...

Chờ người rời đi, Hoắc Tây mới hạ mắt xuống nói: “Tôi đi với ai, hình như không liên quan gì đến Tổng Giám đốc Trương hết! Tôi nói thêm vài câu cũng chỉ để nói rõ với anh, tôi mong anh sau này đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!”

Trương Sùng Quang vẫn cứng đờ trợn mắt nhìn cô.

Hoắc Tây rất bình tĩnh nói: “Tôi không muốn Bạch Khởi hiểu lầm! Tình cảm của chúng tôi rất tốt!”

Trương Sùng Quang chỉ nhìn cô, Hoắc Tây cũng không mong anh nói gì, cô trực tiếp đi ngang qua anh rời đi... Lúc rời đi, Trương Sùng Quang bỗng nhiên bắt

được cổ tay cô.

Anh hạ thấp người, khàn giọng nói: “Hoắc Tây, tôi đã đợi cô ba năm! Dù có ra án tử thì cũng phải cho người giải thích chứ, đúng không?”

Lúc này, anh đã không thèm để ý đến Bạch Khởi nữa. Anh thật sự muốn cô trở về.

Hoắc Tây nhìn nơi bị anh chạm vào, cười nhẹ: “Không cần giải thích! Tôi chê anh bẩn!”

Nói xong, cô hất tay anh ra, đi thẳng.

Trương Sùng Quang nhìn bóng lưng của cô chằm chằm, hầu kết nhúc nhích liên tục, nhưng cuối cùng anh vẫn không đuổi theo.

Thư ký đi đến.

Trên mặt cô ta vẫn còn sự hưng phấn: “Tổng Giám đốc Trương, chó con đã ở trên xe rồi, cô bé nhìn thấy chắc chắn rất vui”

Trương Sùng Quang quay người lại.

Anh vịn vào bồn rửa tay„ giọng nói hung ác nham hiểm: “Cô mang về biệt thự trước đi! Tôi muốn yên tĩnh một lát.”

Thư ký ngơ ngác. Có chuyện gì vậy? Nhưng cô ta không dám hỏi.

Khi nhà vệ sinh không có ai, Trương Sùng Quang chậm rãi ngước mắt, nhìn chính mình trong gương... Sắc mặt âm trầm, gương mặt u ám.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1654: Tôi sẽ không buông bỏ đâu!


Lâm Tòng cũng cười một tiếng: “Tôi đã không mơ mộng hão huyền từ lâu rồi! Cô ấy vốn không thích tôi, thật ra tôi cũng không mất gì. Nhưng Trương Sùng Quang, cậu từng có được tất cả những gì thuộc về cô ấy, không phải cũng dễ dàng đánh mất sao? Lại nói nữa, hai chúng ta cuối cùng ai thảm hơn ai đây!”

Nói xong, anh ta cười ha hả, cười đến rợn người.

Trương Sùng Quang trực tiếp cúp điện thoại.

Anh gọi một cuộc điện thoại đi, sắp xếp người tiếp tục đối phó Lâm Tòng. Đến lúc Lâm Tòng cơm cũng không kịp ăn, anh ta còn có thể khoe khoang, cười nhạo. anh nữa không?

Đúng rồi, anh còn đưa Thẩm Thanh Liên đến bên cạnh Lâm Tòng.

Một bình rượu mạnh để bọn họ làm chuyện tốt.

Bây giờ Thẩm Thanh Liên ở cùng Lâm Tòng, dựa vào Lâm Tòng đi bê vác kiếm sống, hai người đều sống rất thảm.

Hoắc Doãn Tư nói anh biến thái. Trương Sùng Quang thừa nhận, anh biến thái, anh vì Hoắc Tây mà phát điên. Nhưng cô ấy lại không chịu quay lại nhìn anh một cái.

Bây giờ cô đã về, lại không chấp nhận anh, lại còn ở bên cạnh Bạch Khởi... Để con gái của bọn họ gọi Bạch Khởi là bố nhỏ...

Rầm một tiếng. Nước rửa tay trên bồn bị cậu hất văng xuống đất. Dì quét dọn đi tới.

Trương Sùng Quang viết một tấm séc, ném lên bồn, thấp giọng nói: “Bồi thường.”

Chờ anh rời đi, dì mới cầm lấy tờ séc nhìn thoáng qua. Một trăm vạn!

Dì trực tiếp mắng: “Người có tiền đều bị thần kinh à

Trong chiếc xe màu đen.

Miên Miên ngồi trên đùi Bạch Khởi, nghiêng đầu ngủ thiếp đi, Bạch Khởi vuốt mái tóc mềm của cô bé, nghiêng đầu nhìn Hoäc Tây.

Từ khi lên xe, Hoắc Tây không nói một lời nào.

Cậu ta cười nhạt: “Chị còn cảm giác gì khi gặp lại anh ta không?”

Hoắc Tây quay đầu nhìn cậu ta, một lúc sau lắc đầu: “Sao có thể được?”

Bạch Khởi cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ, cậu ta hôn bé con một cái, giọng nói lại thấp hơn: “Tôi sợ chị dao động! Ai cũng nói một khi người đàn ông chạm vào người phụ nữ, người phụ nữ sẽ không thể xa rời. Hoắc Tây, tôi sợ chị chơi với lửa có ngày chết cháy, sợ cuối cùng chị không thể nào tách ra được."

“Sẽ không!”

Ánh mắt Hoắc Tây cũng rơi vào khuôn mặt của con gái nhỏ, cô rất kiên định: “Nếu không vì Miên Miên, tôi sẽ không gặp anh ta!”

Bạch Khởi không nói nữa. Cậu ta cầm chăn nhỏ đắp lên người Miên Miên, nhẹ nhàng vỗ về cô bé.

Miên Miên ngoan ngoãn dựa vào lòng cậu ta.

Bạch Khởi vừa đau lòng vừa tiếc nuối, nếu như mạng sống của cậu ta có thể kéo dài thêm một chút thì có thể nhìn Miên Miên lớn lên... Trở thành một cô gái nhỏ xinh đẹp, thậm chí kết hôn.

Cậu ta cũng muốn thấy Hoắc Tây hạnh phúc.

Dù là ai, chỉ cần không phải Trương Sùng Quang, bởi vì anh ta không xứng.

Hoắc Tây vẫn luôn im lặng, khi gần đến biệt thự, điện thoại của cô hiện lên tin nhắn.

“Tôi sẽ không buông bỏ đâu!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1655: Sao vậy?


Hoắc Tây ngồi trong xe, Trương Sùng Quang đứng ngoài cửa xe. Ở giữa cách một chiếc cửa sổ của xe.

Trong không khí có mùi của cô, nó vừa làm Trương Sùng Quang mê đắm lại khiến anh phẫn hận.

Mê đắm cô, nhưng hận cô ở bên cạnh Bạch Khởi.

Trương Sùng Quang cố hết sức bỏ qua sự tồn tại của Bạch Khởi, ánh mắt anh như điện nhìn chằm chằm Hoắc Tây: “Cô ở đây sao?”

“Sao vậy? Khu biệt thự này bị Tổng Giám đốc Trương mua rồi sao?”

“Đúng là không có! Chỉ là tôi thấy thật trùng hợp!”

Hoắc Tây cười nhạt nhẽo: “Đúng là trùng hợp thật! Bây giờ Tổng Giám đốc Trương có thể nhường đường không? Chúng tôi phải về nhà.”

“Về nhà!” Trương Sùng Quang nhấm nuốt nhắc lại hai từ này.

Anh bỗng dưng bật cười, nghiêng người đi đến, gần như ghé sát vào tai Hoắc Tây: “Chúng ta cũng đã từng có nhà! Chúng ta thậm chí còn có hôn ước.”

“Đã không còn từ lâu rồi!” Hoắc Tây lạnh lùng, cô dặn tài xế: “Đi vòng sang bên cạnh đi!”

Nhưng Trương Sùng Quang lại trở lại xe, lái xe tránh sang, dáng vẻ rất nhẹ nhàng phong độ.

Chỉ là mắt của anh cực kỳ u ám.

Anh ngồi trong xe nhìn xe Hoắc Tây rời đi, lặng lẽ nhìn một lúc lâu rồi mới để điếu thuốc lên môi.

Một lúc sau, anh lại không nhớ nữa.

Người anh nặng nề ngã trên ghế dựa, anh nghĩ, đây chính là sự gặp lại của bọn họ.

Ngoài xe, vang lên tiếng leo trèo. Trương Sùng Quang mở cửa xe, thấy một con chó đốm nhỏ ở chỗ thư ký. Thư ký ngại ngùng nói: “Hình như nó ngửi được mùi của ngài rồi!”

Trương Sùng Quay quay người ôm lấy con chó nhỏ hai tháng tuổi ấy, chó con tựa vào ngực anh, liếm láp tay anh, nhìn dễ thương đáng yêu.

Trương Sùng Quang nhớ đến Hoắc Miên Miên.

Con gái của anh và Hoắc Tây.

Hôm nay anh gần như dồn hết sự chú ý lên người Hoắc Tây, bé con ấy anh còn chưa thấy rõ ràng, chỉ biết là da rất trắng, tóc màu nâu như anh thích... Mặc một chiếc váy hoa nhí xinh đẹp, thoáng chốc, anh cứ tưởng nhìn thấy Hoắc Tây khi còn bé.

Trương Sùng Quang rất muốn ôm cô bé một lần, nhưng bây giờ anh chỉ có thể ôm một con chó nhỏ!

Anh để con chó lên đầu gối, một tay lái xe về nhà.

Xe dừng lại, lại nhận ra nhà của Hoắc Tây và anh ở trước sau, dù cách mấy chục mét nhưng chỉ cần muốn thì vẫn có thể thấy được tình hình của bên đối diện.

Trùng hợp thật đấy!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1656: Cô tự lên tầng sắp xếp đồ đạc


Người giúp việc trở về cùng, mỉm cười nói: “Cô bé trông thấy một con chó nhỏ ở biệt thự đối diện, có vẻ rất thích? Chủ nhân bên kia nhìn cũng rất danh giá, là

một người đàn ông anh tuấn.”

Hoắc Tây cười nhạt, cô dịu dàng hỏi Miên Miên: “Là con chó nhỏ như thế nào, chúng ta cũng nuôi một con có được không?”

Hoắc Miên Miên lắc đầu. Cô bé không muốn nuôi, cô bé chỉ thích con ở nhà đối diện thôi.

Hoắc Tây hiểu được suy nghĩ của cô bé nhưng không đâm thủng, cô chỉ hôn bé con rồi bảo người giúp việc đưa cô bé đi chơi.

Cô tự lên tầng sắp xếp đồ đạc.

Bây giờ đang là đầu hè, không cần mặc nhiều, đồ đạc hầu hết cũng là quần áo của mùa này.

Tròn bốn cái vali to, Hoắc Tây sắp xếp từng cái vào trong phòng để đồ.

Dù Miên Miên đã ba tuổi nhưng vẫn ngủ với cô.

Váy nhỏ của cô bé được treo đầy một ngăn tủ.

Cửa phòng ngủ bị gõ mấy lần, Bạch Khởi đi vào, cậu ta dựa ở cửa phòng để

đồ nhìn một lúc, nhạt nhẽo nói: “Chị chỉ mang theo quần áo mùa hè à! Sao vậy... Chuẩn bị đi trước mùa thu sao?”

Hành động sắp xếp của Hoắc Tây dừng lại, sau đó gật đầu: “Đúng là có quyết định này! Nếu thuận lợi thì xong chuyện ở đây rồi đi luôn! Cậu và Miên Miên ở nước Anh khá tốt.”

Bạch Khởi đột ngột lại gần.

Cậu ta kề sát sau lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Thật ra chị không cần quan tâm đến tôi! Người thân của chị ở đây, chị và Miên Miên ở lại đây cũng tốt! Về những người khác... Tôi nghĩ anh ta cũng không thể ép buộc chị được.”

Đã qua ba năm, Bạch Khởi trưởng thành hơn không ít.

Cậu ta cũng là một người thanh niên ít nói, ít giao du với bên ngoài, rất thích ở nhà.

Cậu ta không hề xuất hiện trước truyền thông, cậu ta không còn là ngôi sao mà chính là người thân của Hoắc Tây.

Cậu ta gần cô như vậy, thật ra là rất gần, gần đến mức có thể ngửi được mùi thơm trên người cô, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô, những thứ này làm cậu ta khát vọng.

Nhưng dù có khát vọng, cậu ta cũng không dám chạm vào.

Làm bạn là điều duy nhất cậu ta có thể làm!

Hoắc Tây quay đầu nhìn cậu ta chăm chú, nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng muốn sống ở nước Anh! Tôi thấy rất tốt.”

Ánh mắt Bạch Khởi nóng lên một chút.

Nhưng ngọn lửa nhỏ ấy chỉ sáng lên trong phút chốc rồi lại tắt ngấm đi, cuối cùng, không còn lại gì ngoài một nụ cười đắng chát.

Hoắc Tây mở cửa sổ sân thượng ra. Cô muốn đi ra ngoài để hít một chút không khí của thành phố B.

Đã ba năm rồi, ba năm cô chưa trở về, ngày mai cô muốn đưa Miên Miên về nhà gặp bố mẹ.

Bỗng dưng, ánh mắt cô ngừng lại.

Cô thấy Trương Sùng Quang, anh đứng ở sân thượng đối diện, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, con mắt nhìn cô chằm chằm không biết đang suy nghĩ cái gì...

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1657: Bạch Khởi rất muốn cất giấu đi


Quan hệ của bọn họ không thể kéo dài được.

Hoắc Tây cụp mắt cười tự giễu một tiếng: “Cũng đúng! Để anh ta hận tôi cũng được.”

Như vậy thì có thể hoàn toàn chấm dứt rồi.

Buổi chiều, trong phòng ngủ yên tĩnh, ánh mắt chiếu lên cơ thể hai người khiến tất cả đều đẹp đẽ.

Bạch Khởi rất muốn cất giấu đi.

Cậu ta không nói gì, chỉ nghiêng người sát vào một bên mặt của Hoắc Tây, cậu ta lẩm bẩm: “Nếu như tôi có thể sống thêm hai mươi năm, tôi chắc chắn sẽ không buông tha cho chị.”

Nói xong, môi cậu ta hơi cọ vào tai cô.

Hoắc Tây không nói gì cũng không tránh đi. Cô nghĩ nếu như thật sự như thế, có lẽ cô sẽ thật sự sống chung với Bạch Khởi, nhưng cuộc đời này làm gì có nếu như, bây giờ cô chỉ mong cậu ta có thể sống lâu thêm mấy năm nữa thôi.

Cô thấp giọng dịu dàng nói: “Không được nói như thế nữa.”

Giọng Bạch Khởi rất đau đớn: “Chị hiểu rõ mà.”

Bọn họ cứ lặng lẽ dựa vào nhau như vậy rất lâu, cái loại nương tựa lẫn nhau này, trong mắt Trương Sùng Quang qua một lớp kính lại thành một câu chuyện khác.

Giống như nam nữ dây dưa, đang hôn, hoặc là sắp không nhịn được mà làm chuyện nam nữ.

Trương Sùng Quang đứng dưới ánh nắng nhưng không hề cảm nhận được sự ấm áp.

Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào mảng kính kia, trái tim cứ như mạnh mẽ bị đào ra một khối.

Hoắc Tây và Bạch Khởi...

Bọn họ thường xuyên hôn môi như thế này sao, có phải bọn họ cũng giống như hai người trong quá khứ, đêm nào cũng làm không?

Trương Sùng Quang đưa tay lên hút thuốc.

Nhưng thuốc lá đã bị gió làm tắt mất từ lâu, anh lấy ra bật lửa, ngón tay lại run rẩy đến không tưởng tượng được!

Cuối cùng, cây thuốc lá kia bị anh bẻ gấy!

Rõ ràng sống ở đây là một sự tra tấn với anh, nhưng anh không muốn chuyển đi, dù chỉ cần ngước mắt thôi là có thể nhìn thấy những hình ảnh làm trái tim anh †an nát.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1658: Cô bé tên là Miên Miên à?


Trương Sùng Quang ngồi xuống, chỉ vào con chó nhỏ, hỏi cô bé: “Cháu thích không?”

Hoắc Miên Miên rất thích, cô bé đẩy quả bóng cao su ra, nóng bỏng nhìn chú chó nhỏ: “Cái này... Đổi với chú!”

Trương Sùng Quang tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô bé. Một lúc sau anh cười: “Chú không đổi đâu!”

Anh không những không đổi, còn cầm đi quả bóng cao su của cô bé làm cô bé rất tức giận.

Đúng lúc này người giúp việc đi đến, vội vàng mở cửa, hơi bối rối nói: “Ông này! Quả bóng này...”

Hình như lúc này Trương Sùng Quang mới phản ứng được: “À! Tôi nhặt giúp cô bé!”

Người giúp việc ngại ngùng đứng lên.

Cô ta lại hiểu lầm người đàn ông sang trọng này, vì vậy, cô ta tiến lại gần: “Hình như ngài rất thích Miên Miên nhà chúng tôi."

“Cô bé tên là Miên Miên à?”

Trương Sùng Quang mở xích cho chú chó nhỏ để nó vui chơi ở bãi cỏ, sau đó ôm lấy bé con trắng trẻo non nớt kia.

Trên người cô gái nhỏ ba tuổi còn vương vấn mùi sữa. Thơm mát mềm mại. Trương Sùng Quang đưa tay chạm vào, khuôn mặt nhỏ của Miên Miên nhăn

như cái bánh bao, cô bé vẫn chưa quên vừa rồi chú hư vừa bắt nạt cô bé, nhưng cô bé lại càng thích chó nhỏ hơn.

Trương Sùng Quang thả cô bé xuống, vỗ mông cô bé: “Đi chơi đi!”

Cô gái nhỏ lập tức vui vẻ trở lại, chơi đùa với chú chó nhỏ.

Cô bé đã quên anh là chú đáng ghét từ lâu rồi.

Mắt của Trương Sùng Quang không nỡ rời đi, anh nhìn Miên Miên chằm chằm, người giúp việc cười nói: “Ông và cô chủ có duyên thật đấy! Nếu nhìn cẩn

thận thì mặt còn hơi giống nhau nữa.”

Trương Sùng Quang thu lại ánh mắt, sâu kín nói: “Thật ra tôi là cậu của con bét”

Người giúp việc hoảng hốt nhận ra. Thảo nào!

Trương Sùng Quang không ở lại nữa, dù anh rất muốn lên tâng xem người trên tầng đang làm gì nhưng anh vẫn nhịn được... Anh còn chưa phát điên!

Anh chạy đến dắt Tiểu Quang.

Miên Miên rất tiếc nuối, Trương Sùng Quang nói với cô bé: “Chú ở ngay sau, nếu cháu muốn chơi với chó nhỏ thì bảo dì dẫn cháu sang nhé.”

Anh nhìn đẹp trai lại sang trọng, lại ở biệt thự giá cao như thế, người giúp việc không hề nghi ngờ chút nào.

Trương Sùng Quang dắt chó rời đi. Anh vừa đi thì Hoắc Tây từ trên tầng đi xuống, cô gọi Miên Miên.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1659: Bà Hoắc ho nhẹ một tiếng


Đêm nay Hoäc Tây ngủ không ngon giấc, sáng sớm hôm sau thức dậy, con mắt sưng lên phải dùng không ít phấn mới che lấp được.

Cô nhìn người trong gương mà hoảng hốt. Thật sự đã già hơn lúc trước rồi.

Không chỉ vì đã từng sinh con, mà còn vì tâm trạng, đôi mắt của người trong gương không hề có ánh sáng, rất khác với Hoắc Tây trước đây.

Cô nhớ đến sau lần đầu tiên mất đi Trương Sùng Quang, cô cũng không như thế này.

Thì ra, từng có được vẫn rất khác.

Dưới tầng có tiếng của Miên Miên, Hoắc Tây chuẩn bị cho bản thân nhanh hơn, sau đó đi xuống tầng.

Bạch Khởi và Miên Miên đã ngồi trước bàn ăn.

Miên Miên rất ngoan, cô bé tự mình ăn cơm, chỉ thỉnh thoảng Bạch Khởi chăm sóc thôi. Hoắc Tây đi đến ngồi, thấp giọng nói: “Lát nữa tôi đưa Miên Miên về! Cậu ở

nhà nghỉ ngơi đi.”

Cô cũng không muốn Bạch Khởi tham gia quá nhiều, sức khỏe cậu ấy không tốt, mà Trương Sùng Quang gặp cậu ấy chắc chắn nói chuyện không dễ nghe, Bạch Khởi lại cười nhạt một tiếng: “Tôi về với chị đi!”

Nói xong, cậu chạm vào tóc của cô: “Sao chị lại quên rồi, bây giờ chúng ta đang là một đôi vợ chồng ân ái đấy.”

Hoắc Tây cười nhạt một tiếng. Miên Miên ăn sáng xong thì leo lên ngực Bạch Khởi, nhỏ giọng kể với bố nhỏ của mình là hôm qua cô bé đã nhìn thấy chó chó đốm nhỏ, cô bé dùng tất cả

những từ tốt đẹp nhất để miêu tả Tiểu Quang kia.

Bạch Khởi ung dung cười một tiếng: “Dì cho cậu ta đi vào sao?”

Câu này là nói với Hoắc Tây.

Hoắc Tây gật đầu: “Tôi sẽ nói với dì! Dù vậy tôi nghĩ anh ta sẽ không đến thường xuyên đâu.”

Lòng tự trọng của đàn ông không cho phép anh ta đến liên tục.

Có lễ anh ta chỉ muốn gặp Miên Miên một chút thôi.

Bạch Khởi không hỏi nữa, cậu ta ăn sáng xong thì để ít quà lên xe.

Hoắc Tây ôm Miên Miên lên xe, cô nói nhẹ: “Để tôi lái!”

Bạch Khởi lại rất kiên trì, cuối cùng vẫn là cậu ta lái.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1660: Nó nhanh nhẹn rung lắc thân sau


Hoắc Chấn Đông nhìn anh, rồi lại nhìn sang Hoắc Tây và ừ nhẹ một cái. Bầu không khí rất tế nhị.

Mọi người đều biết Hoắc Tây quay lại thì Trương Sùng Quang sẽ không bỏ cuộc, chỉ là không ngờ anh sẽ xuất hiện cùng với Bạch Khởi...

Hoắc Minh dày mặt: [Ông tôn trọng mọi diễn biến của cuộc đào thải, tôn trọng người chiến thắng.]

Nhưng Ôn Noấn lại rất phiền não.

Sùng Quang là bố của Miên Miên, nhưng hình như Bạch Khởi và Hoắc Tây lại đang yêu nhau.

Tay trái tay phải đều là da thịt, làm sao đây?

Lúc này, Trương Sùng Quang lại mở cửa xe sau ra, một con chó đốm chui trong xe ra.

Nó nhanh nhẹn rung lắc thân sau.

Sau đó, cơ thể nhỏ béo tròn mập đó tự động chạy đến bên Hoắc Miên Miên, và ngửi mùi thơm bên chân cô bé.

Miên Miên đột nhiên ôm lấy nó.

Trương Sùng Quang đổ dồn ánh mắt vào con gái, anh âm thầm nhìn một lúc rồi nói nhỏ: "Sau này nhớ nó thì có thể đến chỗ của chú."

Đối với cô nhóc mà nói, dù sao anh cũng là người lạ, Miên Miên rất thích chó, nhưng lại không thân thiện với Trương Sùng Quang, cô bé ôm chú chó đến bên cạnh Bạch Khởi.

Bạch Khởi mỉm cười, xoa lấy mái tóc xoăn màu trà của cô bé.

Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Cuối cùng anh nhìn sang Hoắc Tây, nhưng lại thấy Hoắc Tây cũng đang nhìn Miên Miên với Bạch Khởi... Không, hầu hết là cô nhìn về Bạch Khởi, trong ánh mắt điềm đạm của cô thậm chí còn mang vẻ dịu dàng.

Trái tim anh nặng trĩu, ánh mắt càng u ám hơn.

Hoắc Chấn Đông nhìn vào đôi mắt, ông ngồi xổm xuống nói với Miên Miên: "Ông sẽ mua cho cháu một con."

Nhưng Miên Miên lại muốn Tiểu Quang.

Cô bé ôm lấy Tiểu Quang không buông, sau đó Bạch Khởi dẫn cô bé vào sân chơi, một lớn một nhỏ nhìn có vẻ ấm lòng, Hoắc Chấn Đông đứng dậy hời hợt nói: “Tên nhóc này không tệ lắm.”

Hoắc Tây cười nhạt.

Hoắc Minh đổi chủ đề, bảo mọi người vào trong nhà cũng để cho dễ nói chuyện.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top