Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1661: Như vậy là có ý gì đây?


Hoắc Tây đã ba năm không về nhà.

Cô nhìn khắp xung quanh càng muốn đến phòng ngủ của mình ở tầng ba.

Nhưng mới đến tầng hai thì bị một bàn tay to lớn tóm chặt cơ thể, tiếp theo đó người bị kéo đến vào căn phòng ngủ màu hồng nhạt, đây là căn phòng cô đã từng ngủ lại.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Trương Sùng Quang cũng buông tay ra.

Anh dựa vào sau cửa, lưng dựa thẳng tắp vào cánh cửa, toàn thân có chút căng thẳng, có dáng vẻ của người thợ săn.

Hoắc Tây từ từ quay người lại nhìn vào anh.

Đây được xem như là sau khi trùng phùng thì lần đầu bọn họ ở một mình với nhau như vậy.

Tính ra thì lần cuối cùng họ ở một mình với nhau là trong căn hộ. Rõ ràng là ôm nhau mà ngủ, rõ ràng là thân mật như vậy.

Thế mà ba năm sau đó chẳng có một lời nào, lại gặp cô nuôi con cùng với người đàn ông khác, thậm chí còn đưa về nhà.

Sự im lặng bao trùm phòng ngủ.

Cuối cùng Hoắc Tây lên tiếng: "Như vậy là có ý gì đây?'

Trương Sùng Quang vẫn cứ dựa vào cửa, anh lặng lẽ châm một điếu thuốc cho vào miệng chậm rãi hít lấy một hơi, sau đó lại dập tắt, dường như dùng thời gian này để xoa dịu một chút.

"Lâu rồi không gặp." Anh nói.

Hoắc Tây không lên tiếng.

Trương Sùng Quang lại lên tiếng: "Tại sao lúc đó không hỏi tôi? Tại sao lại bỏ đi như vậy? Có phải thật sự tôi có tội không thể tha thứ phải không? Hay là... Căn bản là em cảm thấy tình cảm giữa chúng ta không đáng để em lên tiếng hỏi?"

Hoắc Tây nghe xong có vẻ bình tĩnh.

"Đối với tôi thì đó là tội không thể tha thứ."

"Đúng, không đáng."

"Trương Sùng Quang, bây giờ tôi có người khác rồi, có lẽ bọn tôi sẽ kết hôn."

"Vậy sao?" Chân mày anh thêm mấy phần mỉa mai, anh bước về phía trước mấy bước và nói giọng trầm thấp: “Cơ thể cậu ta không tốt lắm nhỉ.”

Đã đến rất gần rồi, nhưng anh vẫn cứ muốn đến gần hơn.

Cho đến khi hơi thở hòa vào nhau, dường như có thể phả một làn hơi nóng đến lên người cô, lúc này anh mới khàn giọng tiếp tục nói: "Cơ thể như vậy có thể thỏa mãn em không? Tôi có thể nhớ rằng mỗi lần em đều muốn và lại muốn, quấn rồi lại quấn... không thể thỏa mãn em thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn em chứ?"

Anh nói vừa hà khắc lại vô lễ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1662: Thật muốn chơi chết em


Nhưng căn bản người đàn ông không để ý đến chút đau đớn này, anh dùng sức nóng khống chế cô, trong lúc bám lấy nhau thì hơi thở hỗn loạn, bốn mắt nhìn nhau, có sự yêu hận đối với nhau.

"Thật muốn chơi chết em."

Trương Sùng Quang nói chuyện thô lỗ hơn trước rất nhiều, anh từ từ chồm đến áp trán vào cô: "Chơi với cậu ta mấy lần rồi?"

Hoắc Tây muốn vung tay tát anh .

Anh chụp cô lại sau đó quấn lấy hôn môi cô, bị cô cắn một phát.

Anh không quan tâm mà liếm lấy vết máu đỏ thẫm đó và cười lạnh lùng: "Biết cắn người rồi sao?"

Giọng nói Hoắc Tây lạnh tanh: "Trương Sùng Quang, rốt cuộc anh muốn như thế nào?"

"Lời này nên để tôi hỏi em."

Anh nhẹ nhàng vuốt má cô: "Không để lại một lời mà rời bỏ tôi, quyết tâm đoạn tuyệt qua lại với tôi, lại sinh ra con của tôi, như vậy là vẫn còn yêu tôi sao? Nhưng tại sao lại còn đưa Bạch Khởi đến giả danh lừa bịp trước mặt tôi? Tại sao lại ở cạnh nhà tôi? Hoắc Tây, em muốn làm cái gì?"

Nhịp tim cô đột nhiên đập nhanh hẳn lên, sợ anh nhìn thấu.

Nhưng giây tiếp theo anh lại hỏi: "Hay là cậu ta thật sự không ổn, nhớ nhung cơ thể của tôi?"

Hoắc Tây tát anh một bạt tai.

Không khí ngưng lại, khuôn mặt Trương Sùng Quang vẫn vậy, giống như đã đoán trước hành động của cô.

Thậm chí anh còn cười.

Hoắc Tây cử động, nhưng anh đè chặt vai cô hết sức ấn cô xuống trở lại.

Anh không cho phép cô đi.

Hoắc Tây nhìn chằm vào anh hồi lâu, cuối cùng quay đầu lại và nói: "Anh không vừa mắt tôi thì tôi có thể chuyển nhà, sau này tôi quay lại thì anh có thể tránh, Trương Sùng Quang... Tôi không làm khó anh, hy vọng anh cũng đừng làm khó tôi."



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1663: Sao có thể chứ


Nói xong cô quay người mở cửa ra.

Ba người bất ngờ nhìn nhau. Hoắc Tây không nhìn Bạch Khởi mà trực tiếp bỏ đi để lại hai người đàn ông.

Thế mà Bạch Khởi rất có phong độ: "Anh Sùng Quang, anh và Hoắc Tây đang... nhớ về tuổi thơ sao?"

Trương Sùng Quang cười nhạt: "Gần như thế, cảm giác không tệ." Lúc rời đi, anh khẽ chạm vào vai Bạch Khởi. Mang một chút khiêu khích.

Bạch Khởi cụp mắt xuống cười với dáng vẻ không quan tâm, nhưng đợi Trương Sùng Quan đi khỏi thì nụ cười của cậu ta nhạt dần.

Là thật sự không quan tâm sao? Sao có thể chứ.

Cậu ta ước có một cơ thể tốt, nếu như vậy thì vừa rồi cậu ta đã điên cuồng tung cửa cắt ngang bọn họ, chứ không phải mặc kệ.

Cậu ta không muốn Hoắc Tây lên giường với Trương Sùng Quang.

Cậu ta càng không muốn nghĩ rằng, nếu như một lần không được thì lại thêm lần nữa.

Làm đi làm lại những chuyện giữa nam nữ.

Không chỉ là tính chiếm hữu của đàn ông, mà còn là nỗi xót xa của cậu ta đối với Hoắc Tây, cậu ta đoán trong lòng Hoắc Tây vẫn còn sự tồn tại của Trương Sùng Quang, nhưng cô cũng chẳng muốn làm gì với cậu cả

Khi trái tim của phụ nữ chết đi thì cơ thể cũng chết theo.

Đâu còn có thể có khát vọng nữa chứ.

Bạch Khởi mở toang cánh cửa chậm rãi đi vào, lần đầu tiên cậu ta đến đây.

Cậu ta rất ngưỡng mộ Trương Sùng Quang, cậu ta ngưỡng mộ người đó lớn lên cùng với Hoắc Tây, có thể ngủ trên cùng một chiếc giường nhỏ, đã từng có được toàn bộ tình cảm của Hoắc Tây

Cậu ta chỉ thua về mặt thời gian, chỉ là thời gian, chỉ là trình tự trước sau.

Bạch Khởi chưa bao giờ yêu ai.

Cậu ta chỉ biết mình thích Hoắc Tây, muốn chiếm hữu cô, giữ cô bên cạnh mãi mãi.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1664: Cám ơn chú


Trong cổ họng còn phát ra tiếng kêu hư hư.

Cơ thể nhỏ bé rụt lại, cái đuôi quay một vòng khiến người ta yêu thích.

Hoắc Miên Miên trở mình, cánh tay đặt thẳng lên người của Tiểu Quang, nó chỉ kêu khe khẽ chứ không phản kháng... Cuối cùng Hoắc Tây đưa tay ra vuốt nhẹ lên bên ngoài của cô bé.

Buổi tối, Miên Miên thức dậy.

Cô bé mặc một chiếc váy ngủ hoa nhỏ màu trắng, cơ thể nhỏ xinh, cái đầu thì †o to.

Cô bé dụi mắt ngồi dậy.

Bốn bề có vẻ xa lạ, cô bé có chút hoảng sợ nhưng bên cạnh có chú chó nhỏ kêu lên.

Miên Miên ôm nó vào trong chăn. Ấm áp.

Hoắc Tây đang đọc sách ở phòng khách, nghe thấy âm thanh thì đi vào, Miên Miên í ới gọi mẹ, nhưng vẫn cứ ôm lấy Tiểu Quang không buông.

Hoắc Tây hôn cô bé dịu dàng nói: "Bé ngoan phải uống thuốc rồi."

Miên Miên nhớ đến thuốc đắng, khuôn miệng liền xệ xuống.

Nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn

Cô bé ôm chú chó: "Tiểu Quang cũng uống."

Hoắc Tây kiên nhẫn nói: "Tiểu Quang là chó con không phải uống thuốc." "Vậy nó mà ốm thì phải làm sao?"

Hoắc Tây đang không biết trả lời thế nào, thì Bạch Khởi đã mang thuốc đi vào, và còn có cả ly nước cam, là loại nước mà Miên Miên thích uống nhất.

Bạch Khởi ngồi bên giường, bế cả cô nhóc đang ôm chú chó ngồi lên chân.

Miên Miên ôm lấy cậu ta dựa vào lòng uống thuốc.

Bạch Khởi dỗ dành vài câu lại nhìn sang Hoắc Tây, cậu ta nói rất nhẹ nhàng: “Không phải rất ngoan sao?”

Hoắc Tây cũng cười: "Nó khá nghe lời cậu."

Mới nói xong thì ở cửa có thêm một người.

Ngước mắt lên nhìn, thế nào mà lại là Trương Sùng Quang, có lẽ từ trước đến nay anh vào đây không cần báo trước, hôm nay cũng đi vào như vậy, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Đã thân thiết lại càng thân thiết hơn.

Nụ cười dịu dàng giống nhau đó tựa như một đôi vợ chồng yêu nhau.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1665: Chân trời ánh lên ánh sáng vàng


Trương Sùng Quang nói xong có vẻ như chuẩn bị ra ngoài.

Tuy mới chỉ nuôi có một thời gian ngắn, nhưng chú chó đốm nhỏ vẫn nhận ra anh, kêu gầm gừ muốn đi theo anh.

Nó nhảy trên người Miên Miên xuống và lủi đến bên cạnh Trương Sùng Quang.

Một tay Trương Sùng Quang bế nó lên và đưa ngón tay vuốt bộ lông của nó, và còn đưa lại Miên Miên.

Ánh mắt của anh mang quá nhiều sự dịu dàng: "Nuôi nó cho tốt nhé." Miên Miên nửa hiểu nửa không. Chỉ là cô bé cũng nói như một chú mèo con: "Cám ơn chú.”

Trương Sùng Quang nhìn khuôn mặt tròn trịa đó mà rất muốn nói với cô bé rằng, anh là bố chứ không phải chú gì đó đâu.

Nhưng hình ảnh Bạch Khởi và Hoắc Tây sánh vai cùng nhau khiến anh đau đớn.

Anh vội bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Xuống lầu, khi định rời khỏi biệt thự, anh nhìn thấy trên bầu trời chỉ còn lại một chút bóng tịch dương.

Chân trời ánh lên ánh sáng vàng.

Đợi đến khi anh dừng bước lại, Trương Sùng Quang cảm thấy nhói đau ở vùng ngực, nhịp tim cũng đập nhanh hơn... Anh mò lấy một điếu thuốc màu trắng, ngón †ay run rẩy châm nó lên.

Ôn Noãn từ từ bước đến: "Sùng Quang."

Bà điềm đạm gọi anh, khi thấy rõ sắc mặt của anh thì không khỏi khuyên nhủ: "Không phải lần trước bác sĩ nói là phổi của con nên hút thuốc ít lại sao?"

Trương Sùng Quang cười nhạt: "Nhất thời con nhịn không được."

Nói như vậy nhưng anh vẫn dập tắt điếu thuốc.

Ôn Noãn đắn đo một lúc nhưng vẫn quyết định không nói gì thêm, chỉ căn dặn một vài chuyện trong cuộc sống, nói giống như tất cả các bậc cha mẹ bình thường trên đời.

Khóe mắt Trương Sùng Quang cay cay: "Mẹ, con biết rồi."

Ôn Noãn nhìn anh, sau cùng vẫn bước lên trước chỉnh sửa lại cổ áo cho anh: "Qua mấy ngày nữa đến ăn cơm."

Trương Sùng Quang đang định nói thì Hoắc Tây đi ra.

Ôn Noãn quay đầu lại nhìn thấy con gái, bà đoán bọn họ ắt có chuyện muốn nói.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1666: Anh dùng hết tất cả


"Hoắc Tây, rốt cuộc em có trái tim hay không?”

Hoắc Tây thu ánh mắt lại đồn lên khuôn mặt anh.

Trương Sùng Quang lại châm thêm điếu thuốc, sau khi anh cụp mắt xuống hít vài hơi rồi bình tĩnh nhìn về phía cô, giọng nói khàn khàn không ra làm sao cả: "Tôi... có thể... không tính toán những năm vừa qua."

Anh dùng hết tất cả tự trọng của đàn ông để thốt ra những lời này.

Ba năm trước anh có hôn ước với Hoắc Tây, mấy năm nay cô sớm tối bên nhau với Bạch Khởi, giống như với việc vợ mình theo người khác, anh không muốn suy nghĩ bọn họ có phát sinh quan hệ thân mật hay không, đã xảy ra bao nhiêu

lần, chỉ nghĩ thôi đã khiến anh không chịu đựng nổi.

Nhưng cuối cùng anh vẫn phải thỏa hiệp, anh nói với Hoắc Tây là... không tính toán.

Hai bên đều im lặng một khoảng dài.

Cuối cùng thật lâu sau Hoắc Tây mới nói: "Trương Sùng Quang, anh có biết anh đang nói gì không?”

Dĩ nhiên là anh biết. Hoắc Tây cụp mắt xuống: “Đáng tiếc là tôi không muốn, quá khứ là quá khứ.” Cô nói xong thì quay đầu rời đi, nhưng Trương Sùng Quang gọi cô đứng lại.

Anh nói: 'Hoắc Tây, vậy chúng ta nói về chuyện quyền nuôi dưỡng Miên Miên đi"

Hoắc Tây đột ngột xoay người lại.

Trương Sùng Quang đang hút thuốc, đầu ngón tay dài đang kẹp lấy điếu thuốc, anh nheo mắt lại, dáng vẻ rất thu hút người khác.

Nhưng trong mắt cô lại vô cùng đáng ghét.

Hoắc Tây lập lại lời nói của anh: "Anh muốn quyền nuôi dưỡng Miên Miên?”

"Đúng."

Hoắc Tây cười rất thản nhiên, cô đi lên vài bước đến rất gần anh, gần đến mức hầu như có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người cô, khoan khoái và nhẹ nhàng.

Tình yêu đơn thuần chính là như vậy.

€ô rời đi bao lâu thì cơ thể anh trống rỗng bấy lâu.

Ngay cả tự mình giải quyết dường như cũng không có.

Hoắc Tây không hề hay biết cô áp sát anh, hạ giọng xuống nói rất khẽ: "Sự cống hiến của anh chẳng qua chỉ là vài giây phút đó thôi, anh là người đau đớn đó sao? Anh là người nữa đêm pha sữa cho nó uống sao? Hay là anh là người mà ôm nó đi bệnh viện trong đêm khi nó ốm?"

"Trương Sùng Quang, không phải anh."

"Dựa vào cái gì mà anh đòi Miên Miên."

Khi cô lên án anh, trong giây lát anh muốn phản bác.

Anh muốn nói: [Nếu em không rời đi thì tôi vẫn luôn bên cạnh.]

Nhưng anh nghĩ, nói rồi thì sao, cô sẽ không nghe vì cô hận anh.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1667: Quyết định của em?


Trương Sùng Quang đứng trong cảnh chạng vạng nhìn bóng lưng của cô.

Một lúc sau anh bỗng ngẩng đầu lên nhìn tầng ba.

Tâng ba, Bạch Khởi đứng ở ban công, cậu ta mặc chiếc áo sơ mi trắng với xanh nhạt, cùng với chiếc quần bò cũ... Nhìn trẻ trung gọn gàng, lại cũng có chút trưởng thành và quyến rũ.

Niềm tin kiên định ban đầu của Trương Sùng Quang đã có chút lung lay.

Ít nhiều gì lúc trước anh cảm thấy Hoắc Tây yêu mình sâu đậm, nên cả đời này sẽ không yêu ai khác.

Cho dù là cô bên cạnh Bạch Khởi cũng xem như là tạm bợ.

Nhưng Bạch Khởi trong cảnh chiều hoàng hôn lại khiến người ta không rời mắt được, lại còn có một loại cảm giác trách trời thương dân,

Đối lập lại là, toàn thân Trương Sùng Quang đều là khí thế tàn bạo, tràn ngập mùi tiền.

Lần đầu tiên anh lại không tự tin như thế. Nhìn một hồi lâu anh mới mở cửa xe lên xe rồi lái xe rời khỏi... Hoắc Tây từ từ lên lầu.

Bạch Khởi nghe tiếng bước chân quay đầu lại nhìn cô, Hoắc Tây khẽ nói: "Rất thuận lợi, chỉ cần... chỉ cần tìm một cơ hội thích hợp để ở một mình."

Bạch Khởi không lên tiếng, không có người đàn ông nào không buồn cả.

Có lẽ Hoắc Tây cũng không thoải mái nên không nhắc đến chủ đề này nữa, cô quay về phòng ngủ nhìn thấy Miên Miên vẫn ôm lấy chú chó đó, quả thật là yêu không rời tay.

Hỏi mới biết chú chó này tên Tiểu Quang. Cô nghĩ: [Trương Sùng Quang cố ý nhỉ.]

Trương Sùng Quang không cần kiện cáo Hoäc Tây ngay lập tức, về mặt tranh giành con cái thì trẻ em chưa đủ ba tuổi sẽ ở cùng với bên nữ, anh rất đủ kiên nhẫn để đợi.

Nhưng mọi người đều sống ở thành phố B, tóm lại sẽ thỉnh thoảng đụng mặt nhau.

Có khi ở nhà họ Hoắc, cũng có khi gặp phải nhau ở bên ngoài, Hoắc Tây quay về văn phòng luật làm việc, ít nhiều gì vào lúc xã giao cũng sẽ gặp Trương Sùng Quang... Bên cạnh anh lúc nào cũng có phụ nữ tới lui đi cùng, có thể thấy đều là những nữ minh tinh có giá trị khá cao thuộc hạng hai hạng ba, cũng không biết là vì để chọc giận Hoắc Tây hay là thế nào, tóm lại là khá phô trương.

Hoắc Tây cũng lười để ý đến.

Hôm nay cô đang ký giấy tờ với văn phòng luật, công việc trong ba năm nay cô hầu như không hỏi han gì.

Trở lại công việc rất nhiều. Thư ký gõ cửa: "Luật sư Hoắc... Tổng giám đốc Trương tìm cô." Hoắc Tây dừng bút lại, ngước mắt lên: "Trương Sùng Quang?”

Thư ký biết quan hệ giữa bọn họ, hơn nữa, địa vị của Tổng giám đốc Trương như vậy nên cô ấy không dám nói thẳng tên mà chỉ mỉm cười gật đầu

Hoắc Tây lại cúi đầu xuống: "Để anh ấy vào đi."

Thư ký đi gọi người thì rất bất ngờ, khi Trương Sùng Quang đi vào không chỉ có một người, mà bên cạnh còn có một nữ minh tinh.

Tuần trước còn đi tiệc xã giao với anh được đăng lên báo, làm ầm có vẻ chấn động.

Anh vừa đi vào liền quan sát phản ứng của Hoắc Tây.

Hoắc Tây lại chỉ liếc nhìn bọn họ một cái rồi lại cúi đầu xuống đọc văn kiện, cô hỏi bừa một câu: "Là muốn soạn thảo thỏa thuận hiền hôn nhân sao?"

Nữ minh tinh hơi lo lắng, cô ta muốn gả nhưng Tổng giám đốc Trương chẳng hề có ý đó.

Chỉ là cô ta cầm tiền rồi đến để lấy lệ thôi.

Trương Sùng Quang ngồi trên sofa, thư ký pha cho anh một ly cà phê, sau khi uống một ngụm anh nói: 'Không phải, tôi đến để hỏi quyết định của em."

Hoắc Tây đặt bản văn kiện xuống, cô nhìn anh, phải một lúc lâu mới nặn ra được một câu: "Tông giám đốc Trương có thành ý quá, dẫn phụ nữ chạy đến đây để hỏi tôi có bằng lòng theo anh hay không? Sao, có phải sau khi sinh một đứa con, thì giá trị thân thể của tôi trong mắt anh chính là bị giảm xuống thành ra như vậy, chẳng có ai cần phải không?"

Đương nhiên không phải...

Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây, quả thật là sắp bốc hỏa rồi.

Cô đã từng sinh con, nhưng lại nữ tính hơn so với lúc trước, lúc này mặc đồ công sở nên không nhìn ra được, nhưng mấy lần trước gặp cô đều mặc váy, đường cong mềm mại đâu ra đấy đó quyến rũ chết người.

Anh khao khát cô là...

Giọng anh hơi khàn: "Quyết định của em?”

Hoắc Tây lại bắt đầu đọc văn kiện của mình khẽ nói: 'Không phải nói rồi sao, kiện ra tòa đi."

Thật tế giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1668: Bất ngờ không kịp đề phòng


Hoắc Tây vẫn ngẩng lên nhìn anh.

Thực ra cô là một người phụ nữ trưởng thành, nhưng khi cô nhìn anh như vậy, khiến người ta muốn phá hỏng sự vô tội trong ánh mắt của cô.

Trông cô giống như rất thuần khiết, vô tội.

Vẫn là một thiếu nữ mười mấy tuổi, trong buổi chiều hôm đó, bởi vì lần đầu tiên đến tháng mà luống cuống chân tay, sợ bị người khác nhìn thấy đành phải trốn trong khuôn viên trường...

Cơn sóng tình mãnh liệt chạm vào anh.

Bất ngờ không kịp đề phòng.

Lúc này, Trương Sùng Quang hiểu rất rõ nỗi hận của Hoäc Tây đối với anh năm đó, hận anh đã vứt bỏ tình cảm giữa hai người bọn họ, bây giờ anh cũng như vậy, hận cô không từ mà biệt, hận cô đã có người khác ở bên cạnh.

Trước khi lấy lại lí trí, cô đã bị anh ôm tới trước bàn làm việc.

Bởi vì tư thế như vậy nên chiếc váy ngang đầu gối nghiêm chỉnh của cô trông vô cùng gợi cảm, cách một lớp tất cọ lên chiếc quần tây màu xám đậm của anh.

Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn khung cảnh hoang đường như vậy, yết hầu khẽ chuyển động.

Hoắc Tây mở miệng: “Anh nghĩ nhiều rồi!”

Cô muốn đi xuống, nhưng một cánh tay ấm áp khẽ ấn chân của cô lại, bàn tay ấy đặt lên đôi tất của cô, hai người đều nhìn vào vị trí đó.

Anh đã từng muốn làm gì thì làm xé mở tất cả của cô biết bao nhiêu lần.

Khiến cô mở ra, sau đó anh có thể dùng những phương thức bỉ ổi, vô sỉ nhất chiếm lấy cô.

Nhưng bây giờ lại không được, con mắt đen ngòm của anh khẽ ngước lên, khóa chặt ánh mắt cô: “Anh có nghĩ nhiều hay không, chẳng lẽ trong lòng em còn không hiểu?”

Nói xong, anh buông cô ra, tựa người về phía sau.

Một điếu thuốc xuất hiện trong tay anh, bàn tay của anh to lớn, điếu thuốc ở trong tay anh chỉ có kích thước như một que diêm.

Anh đốt điếu thuốc, hít sâu một hơi.

Hoắc Tây đi từ trên bàn làm việc xuống, cô lần nữa ngồi lại vị trí của mình, liếc nhìn anh.

Hôm nay, rất có thể Trương Sùng Quang tới đây để bắt bẻ. Có lẽ anh muốn thấy cô. Mặc dù anh cũng biết, lần gặp mặt này, cả hai bên đều không vui vẻ gì!

Anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, điếu thuốc trên tay từ từ hút hết, sau đó anh dập tắt điếu thuốc, lúc rời đi cũng rất bất ngờ không kịp đề phòng.

Cánh cửa mở ra rồi khép lại.

Chỉ một tiếng nhẹ nhàng, nhưng lại đỉnh tai nhức óc bên tai cô.

Một tháng sau, Trương Sùng Quang chính thức khởi tố, muốn giành lại quyền nuôi dưỡng Hoắc Miên Miên.

Bởi vì chuyện này, anh bị Hoắc Minh gọi về nhà.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1669: Anh rất quen thuộc với nơi này


Đương nhiên Hoắc Tây đã nhận được.

Trương Sùng Quang cố ý đúng không, rõ ràng chỉ cần chờ bốn tháng, chắc chắn anh sẽ chiến thắng, nhưng anh lại khởi tố vào lúc này, rõ ràng biết sẽ thất bại.

Anh muốn quấy rầy cô đúng không!

Anh nói cô đang quyến rũ anh, nhưng không phải hành vi hiện giờ của anh chính là cho cô cơ hội làm như vậy à?

Hoắc Tây không muốn sử dụng cơ hội này.

Trương Sùng Quang đã thay đổi, cô cảm thấy lúc này, nếu cô dâng tới cửa, dù không chết cũng sẽ mất một lớp da, có lẽ anh đang chờ cô nhỉ!

Thế nhưng cô lại có hơi sốt ruột. Bệnh của Miên Miên khiến cô không thể tốn mất vài năm để quyến rũ Trương Sùng Quang, nếu như một ngày nào đó anh có người trong lòng, đến lúc đó, liệu cô phải làm sao?

Trương Sùng Quang chờ cả nửa ngày nhưng vẫn không chờ được tin nhắn trả lời của Hoắc Tây.

Anh ném điện thoại vào trong tủ đựng đồ, khởi động xe, anh không biết mình nên đi đâu, cứ tùy ý mà đi, hơn nửa tiếng sau, anh phát hiện ra mình đã tới một khu nhà cũ.

Anh rất quen thuộc với nơi này.

Trương Sùng Quang dừng xe ở ven đường, chiếc xe sang trọng trị giá tám trăm vạn đậu ở đây quả thật rất rêu rao.

Những người đi tới đi lui đều không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Trương Sùng Quang hạ kính xe xuống, một cánh tay cầm thuốc lá lên hút... chừng ba mươi phút sau, một đôi nam nữ đi từ con đường đối diện tới.

Bọn họ mặc đồ trắng bằng vải thô, trên gương mặt không còn sự tinh xảo như lúc trước nữa.

Đó chính là Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên. Dường như Lâm Tòng mới tan làm, đang đi dạo phố với Thẩm Thanh Liên, trong tay anh ta cầm một chiếc túi nhỏ màu xanh, hình như đó là sản phẩm trong

nước, có giá không tới bốn trăm năm mươi một chiếc.

Trước kia, những chiếc túi Thẩm Thanh Liên dùng đều có giá mấy ngàn, hơn chục ngàn, muốn mua thứ gì thì mua thứ đó.

Bây giờ, có lẽ bọn họ phải tiết kiệm cả tháng mới mua nổi một sản phẩm có giá vài trăm.

Trương Sùng Quang nghĩ, bọn họ thật thê thảm.

Thế nhưng tại sao trên mặt Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên lại không có chút thê thảm nào, ngược lại còn rất thỏa mãn... Anh khế a một tiếng, hai người vốn không nên ở bên cạnh nhau nhất vẫn đang ở cùng nhau.

Còn anh và Hoắc Tây đã không còn chút hi vọng nào.

Tại sao lại như vậy!

Anh nghĩ, đó là bởi vì Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên đã mất hết tất cả, bọn họ đều sống nương tựa lẫn nhau.

Đúng vậy, chỉ e những người chỉ có hai bàn tay trắng cũng không nhiều như vậy.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1670: Mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp


Mặc dù anh ta rất ít khi gặp cô ta, nhưng hai người thật sự rất cố gắng để được hạnh phúc.

Sự xuất hiện của Trương Sùng Quang đã phá vỡ tất cả, cho dù chỉ nhìn một cái cũng khiến cô ta không chịu đựng nổi.

Tất cả ngụy trang của cô ta đều bị xé bỏ, lúc cô ta nức nở kéo ống tay áo của Lâm Tòng hỏi anh ta rằng liệu bọn họ có thể quay về cuộc sống như trước kia không, biểu cảm của Lâm Tòng có hơi vặn vẹo.

Một lúc lâu sau, anh ta mới nhẹ giọng nói: “Nếu buổi tối anh đi công tác đó, em không tới chung cư của Trương Sùng Quang, tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra! Anh và cậu ta vẫn sẽ là bạn tốt...”

Hoắc Tây cũng là người anh ta đặt ở góc sâu trong tim.

Lúc không nhìn thấy cô, anh ta thậm chí còn quên mất mình đã từng thương nhớ người này.

Mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.

Là do Thẩm Thanh Liên quá tham lam, hết muốn thứ này lại muốn thứ kia...

bây giờ, cô ta hỏi anh ta có thể quay lại trước kia không, anh ta quả thực cũng muốn hỏi cô ta một câu!

Phải làm thế nào thì mẹ của anh ta mới có thể sống lại!

Trương Sùng Quang đang trả thù đúng không, anh sống không vui vẻ, nên cố ý tới ghê tởm anh ta đúng không!

Cũng tốt, thực ra lúc anh ta và Thẩm Thanh Liên ở bên nhau, đều giả vờ bản thân đang rất hạnh phúc.

Anh ta không rời bỏ Thẩm Thanh Liên, nhưng anh ta cũng không quá mức giả vờ, trừ đi làm ra, anh ta cũng học được uống rượu, anh ta cũng sẽ đi tìm phụ nữ, tiền lương của anh ta không nhiều, vì vậy, những người phụ nữ mà anh ta tìm cũng không quá đắt, đa phần đều là loại có giá một hai trăm. Mỗi khi quay về, trên người anh ta luôn kèm theo mùi nước hoa rẻ tiền.

Trong lòng Thẩm Thanh Liên biết rất rõ, nhưng cô ta không có khả năng tự sinh tồn.

Vì vậy cô ta chỉ có thể chịu đựng, chưa từng cãi nhau với anh ta lần nào. Lâm Tòng nghĩ, giữa hai người bọn họ quả nhiên không có tình cảm.

Cứ như thế, anh ta lại càng thêm quá đáng, có khi, anh ta còn không về nhà mấy đêm liền...

Trương Sùng Quang mang theo vết thương trở về chung cư, chính là tòa chung cư của Hoäc Tây.

Anh tới để xem thử cô đã trở về chưa.

Mọi thứ đều như cũ.

Cô chưa từng tới đây.

Trương Sùng Quang ngồi một mình trong phòng khách, trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn, trông rất cô đơn, sau đó, anh không thể chịu nổi sự cô đơn đó nên quyết định đi nấu cơm.

Bởi vì đã có thêm một đứa trẻ, nên anh muốn học nấu bữa ăn cho trẻ con.

Gần đây, anh không sống ở đây, đồ trong tủ lạnh rất ít, anh định tới siêu thị một chuyến.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1671: Nói xong


Trương Sùng Quang đưa tay lên khế chạm vào, dáng vẻ không chút để ý: “Bị bố đánh!”

Hoắc Tây cũng đoán được, nhưng lời của anh quá mức mập mờ, nên cô cũng không trả lời lại.

Cô chỉ khẽ gật đầu, giống như những người quen bình thường, sau đó đi lướt qua anh.

Trương Sùng Quang nắm lấy tay cô. Anh nghiêng đầu, giọng nói rất nhỏ: “Anh không tin em sẽ quên! Không tin em sẽ quên những ngày chúng ta ở chung với nhau, quên mất chúng ta đã từng đi dạo ở đây, anh càng không tin Bạch Khởi có thể hoàn toàn thay thế anh.”

Hoắc Tây rủ mắt xuống, dịu dàng nói với anh: “Cuộc sống dù sao cũng phải tiếp tục!”

Anh nhìn cô chằm chằm, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng kéo tay anh ra: “Ở đây rất đông người, em không muốn mất mặt!”

Nói xong, cô liền rời đi.

Trương Sùng Quang trống rỗng đứng yên tại chỗ, một lát sau anh mới quay đầu lại, giọng nói cũng lớn hơn ban nấy: “Anh ở chung cư! Em có tới không?”

Bước chân của Hoắc Tây dừng lại, sau đó cô lại đi nhanh hơn lúc nấy.

Trương Sùng Quang nhìn theo bóng dáng của cô, yết hầu m chuyển động.

Anh không còn lòng dạ nào nữa, chỉ tùy tiện mua vài thứ rồi tính tiền, lúc xếp hàng, anh nhìn thấy Bạch Khởi... Hoắc Tây và cậu ta sánh vai đi cùng nhau, Bạch Khởi nghiêng đầu sang nhìn Hoắc Tây, sau đó mỉm cười lấy hai hộp kế hoạch sinh sản trên kệ hàng xuống.

Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm.

Một lát sau, anh bắt đầu hít thở nặng nề, nhanh chóng đẩy xe hàng đi qua bên cạnh.

Không muốn mua gì nữa.

Anh chạy trối chết, hoa quả và thức ăn anh đã chọn đặt ở trong xe cứ thế nằm ở trong xe đẩy như những đứa trẻ mồ côi.

Bạch Khởi nhìn về hướng anh rời đi.

Cậu ta từ từ đặt hai hộp đồ vào vị trí ban đầu của chúng, khẽ than: “Hoắc Tây, chị hà tất phải như vậy!”

Hoắc Tây cúi đầu xuống.

Tâm trạng của cô cũng không tốt, cô phải tiếp cận Trương Sùng Quang, nhưng cô lại không muốn cho Trương Sùng Quang hi vọng, cũng không muốn dây dưa với câu, khiến anh cho rằng cô là một người phụ nữ không tốt, như vậy quả thực rất tốt.

Cô cũng không muốn mềm lòng.

Bạch Khởi tính tiền, lúc chờ ở bãi đỗ xe, cậu ta khế lẩm bẩm: “Bây giờ chị cũng có thể hối hận được!”

Hoắc Tây ngồi lên xe, lắc đầu.

Bạch Khởi tựa lưng vào ghế, cậu ta lấy một điếu thuốc trong túi ra, thực ra cậu ta rất hiếm khi hút thuốc.

Nhưng bây giờ, cậu ta không nhịn được muốn hút một điếu.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1672: Tối nay


Lúc hai người trở về biệt thự đã là bảy giờ tối, Miên Miên đã ăn tối từ sớm.

Bạch Khởi đặt đồ xuống, ăn cơm với Hoắc Tây, sau đó cậu ta tắm cho Miên Miên, kể chuyện cho cô bé.

Có một con chó tên là Tiểu Quang được đặt ở bên gối của cô bé.

Trên đầu con chó treo một túi hạt dưa, đôi mắt hé ra một đường, giống như cũng đang nghe kể chuyện.

Bạch Khởi cảm thấy con chó này tinh ranh giống như Trương Sùng Quang.

Miên Miên say sưa lắng nghe, cô bé ôm con chó nhỏ trong lòng, đôi mắt muốn nhắm nhưng lại không nhắm, có vẻ rất buồn ngủ.

Bạch Khởi đắp chăn lên cho cô bé.

Miên Miên bỗng nhiên mở mắt ra, nhẹ nhàng hỏi: “Chú kia đâu rồi? Tại sao không nhìn thấy chú ấy?”

Bạch Khởi sững sờ, cậu ta hoàn hồn lại mới nghĩ ra cô bé đang nói tới Trương Sùng Quang.

Có lẽ đây chính là tình cha con bẩm sinh.

Chung quy cô bé vẫn là giọt máu của Trương Sùng Quang, ngẫm lại cũng rất bình thường.

Bạch Khởi dịu dàng xoa mái tóc xoăn màu xanh của cô bé, thấp giọng nói: “Chú ấy đang bận làm việc! Chú ở với cháu có được không?”

Miên Miên thích cậu ta.

Cánh tay nhỏ nhắn ôm cổ cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Miên Miên thích bố nhỏ hơn.”

Bạch Khởi bật cười, nhưng trong lòng có hơi chua xót.

Cậu ta cúi đầu xuống khẽ hôn lên trán Miên Miên: “Chú biết rồi, bây giờ có thể đi ngủ rồi!”

Dỗ cô bé xong, cậu ta lại cứu Tiểu Quang khỏi vòng tay của cô bé, con chó nhỏ tự động nằm ngủ bên gối, ánh mắt đen ngòm nhìn sang Miên Miên, rõ ràng nó cũng thích cô bé này.

Bạch Khởi xoa lông nó.

Lúc đứng lên, cậu ta phát hiện Hoắc Tây đang đứng cạnh cửa, có lẽ cô đã đứng ở đó được một lúc.

Bạch Khởi hỏi: “Chị nghe thấy rồi à?”

Hoặc Tây bình tĩnh gật đầu, cô đi tới ngồi ở bên giường, khẽ sờ lên mặt Miên Miên.

Thật ra cô bé rất giống Trương Sùng Quang.

Bạch Khởi nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ, nếu có thêm một đứa bé nữa, Miên Miền sẽ không còn cô đơn như vậy nữa!”

Nếu ngày nào đó cậu ta không còn nữa, Hoắc Tây cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.

Thế nhưng cậu ta không muốn nói ra điều đó, cậu ta sợ Hoắc Tây sẽ buồn. Cuộc sống mây năm nay của cô rất không tốt.

Hoắc Tây không nói gì, chỉ là lúc đứng lên, cô khẽ ừ một tiếng.

Một tuần sau, bữa tiệc mừng sinh nhật 60 tuổi của một người nổi tiếng ở thành phố B, tất cả những người nên tới đều tới.

Sức khỏe Ôn Noãn không tốt, Hoắc Minh ở cạnh bà, bèn để cho Doãn Tư đi.

Hoắc Tây đi cùng Bạch Khởi.

Mặc dù cô đã rời khỏi thành phố B ba năm, nhưng những tin đồn liên quan tới cô vẫn còn, thật không ngờ, lần này quay về cô lại đi cùng Bạch Khởi, hơn nữa trông tình cảm của hai người cũng rất tốt.

Nhưng điều không ngờ là Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên cũng tới.

Mặc dù đã mặc bộ đồ tốt nhất, nhưng trông Thẩm Thanh Liên vẫn rất nghèo nàn, cô ta bước lên sân khấu đàn một bản piano.

Mặc dù mọi người võ tay, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chướng mắt.

Quyền lợi trong vòng tròn này không phải chuyện ngày một ngày hai, từ khi Thẩm Thanh Liên đàn xong bước xuống sân khấu, cô ta không ngừng rơi nước mắt, cô ta theo bản năng nhìn về phía chồng mình.

Lâm Tòng đang thân thiết với quả phụ của một phú thương.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1673: Có lẽ rất dịu dàng


Trăng sáng sao thưa. Trương Sùng Quang đứng ở trước sân biệt thự, anh yên tĩnh nhìn phía trước. Dường như Bạch Khởi có việc phải đi trước.

Hoắc Tây đi cậu ta đến bên xe, Bạch Khởi một tay mở cửa xe, cúi đầu nói chuyện với cô.

Có lẽ rất dịu dàng.

Hoắc Tây rất dịu dàng, sau đó Bạch Khởi hôn nhẹ ở sau tai cô, trong sự dịu dàng lại mang theo chút dục vọng... Chỉ riêng thân mật với người yêu.

Sau khi vuốt ve giây lát, Bạch Khởi lên xe rời đi. Chiếc xe hiệu màu đen trong đêm, từ từ rời đi.

Hoắc Tây đứng một lúc quay người muốn đi vào trong sảnh tiệc, khi quay lưng lại nhìn thấy Trương Sùng Quang.

Anh đứng ở dưới dây.

Ánh bóng của tán cây khiến khuôn mặt anh âm u khó đoán, nói chung sắc mặt không phải dễ coi lắm.

Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi, đốt lên.

Nhưng kẹp ở giữa ngón hút, nhẹ nhàng nhìn cô.

Hoắc Tây không muốn dây dưa với anh, lướt qua.

Cánh tay bị anh nắm lại tiếp đến cô bị anh đè trên thân cây, vỏ cây sần sùi ma sát nước da mềm mại, có chút đau nhưng bởi vì hoàn cảnh bí ẩn lại thêm phần kích thích.

Trương Sùng Quang nghiêng mình, dựa sát sau cổ cô.

Cô cho rằng anh muốn hôn cô nhưng anh không có.

Bàn tay kẹp điếu thuốc đó dư hai ngón, nhẹ nhàng lướt qua nơi cô bị hôn.

Bắt đầu rất nhẹ nhàng sau đó rất dùng sức.

Sức mạnh cứ giống như chà đi miếng thịt đó vậy.

“Anh không chà sạch đâu!” Hoắc Tây thấp giọng lên tiếng: “Đừng phí sức nữa."

Trương Sùng Quang ngước nhìn.

Ánh mắt của anh vừa tối vừa khó hiểu, nhìn cô hồi lâu giọng nói khàn hỏi: “Đã biết tôi theo đến từ sớm, cố ý làm cho tôi thấy? Muốn chứng minh điều gì? Muốn chứng minh tôi còn thích em, còn muốn em sẽ vì chuyện này mà ghen sao?”

Hoắc Tây bị nói đến xấu hổ, hơi nghiêng mặt qua.

“Anh biết anh đang làm gì không?”

“Biết!” Anh lần nữa đến gần cô, giọng nói khàn hơn lúc nãy: “Tôi muốn làm chết eml”

Hoắc Tây trừng anh, đẩy mạnh anh ra. Nhưng lần này rõ ràng Trương Sùng Quang không muốn buông tha cô nữa. Cho dù giữa bọn họ rối tung.

Sau cùng còn sẽ kiện nhau để tranh giành quyền nuôi dưỡng Miên Miên, cho dù bây giờ bọn họ hận nhau nhưng vẫn không thay đổi được một sự thật.

Chính là anh muốn cô.

Từ khi Hoắc Tây rời đi, Trương Sùng Quang đã mắc một loại bệnh mà Hoắc Tây chính là thuốc giải của anh.

Lúc này thuốc đứng ngay trước mặt anh. Anh cưỡng ép đưa cô lên xe, Hoắc Tây giãy dụa rất lợi hại, một tay Trương Sùng Quang cố định cô lại, mặt không biểu cảm nói với tài xế ở phía trước: “Về biệt thự!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1674: Xe dừng lại đã là gần chín giờ


Cơ thể của anh hơi run, vì sự chiếm dục sắp đến. Không chỉ cơ thể mà là con người này của cô.

Chạy được nửa đường, Trương Sùng Quang đột nhiên thay đổi chủ ý xe chạy về phía căn hộ kia của anh.

Xe dừng lại đã là gần chín giờ.

Thời gian dòng người qua lại, Hoäc Tây không dám tranh chấp lớn tiếng với anh, nhà họ Hoắc không thể mất mặt.

Cô dứt khoát nghĩ: Dù sao cũng phải lăn giường, thật ra cũng mặc kệ là nơi nào.

Mấy ngày này là thời kỳ dễ mang thai của cô.

Nhưng cô vẫn không muốn, một phần là vì thật sự không muốn, phần khác là không ai thích bị cưỡng ép làm chuyện này.

Trương Sùng Quang rất thô lỗ, thô lỗ đến nỗi gần như là hạ đẳng.

Sau khi quẹt thẻ vào nhà, anh đã vứt cô lên sô pha mềm lại, mặt của Hoắc Tây vùi trong sô pha, nghe thấy ở phía sau truyền đến âm thanh cởi nút.

Sau một tiếng giòn tan thì dây nịt rơi xuống đất. Cô bị anh bế lên, cưỡng ép hôn, cơ thể cũng bị anh chiếm.

Trương Sùng Quang động tình vô cùng, làm nữa ngày trời giọng nói có chút run: “Sao còn chưa có cảm giác?”

Quá khứ cô không phải như vậy!

Anh nhớ đến bộ dạng mềm mại của cô ở trước mặt Bạch Khởi, trong lòng lại nổi cơn giận càng mạnh tay trêu chọc cô, nhưng Hoắc Tây cứ không có bao nhiêu cảm giác, sau đó anh cũng không quan tâm nữa như vậy mà làm...

Mồ hôi rơi xuống.

Dính trên sô pha, cũng rơi lên cổ của cô.

Trương Sùng Quang thô lỗ không nói nên lời...

Đấn lần thứ ba, sau khi anh hoàn hồn lại mới từ từ dịu dàng chút.

Hôn da ở sau cổ cô, nơi Bạch Khởi hôn cứ rửa đi rửa lại, lân nữa nhuốm lên mùi vị của bản thân...

Hoắc Tây ở dưới thân anh, sụp đổ không ra dạng gì.

Khi sáng sớm, cuối cùng anh cũng mãn nguyện.

Hai người đứng cùng nhau nhẹ nhàng thở hổn hển, lâu sau Trương Sùng Quang lại hôn sau tai cô... Cho dù anh không nói gì nhưng Hoắc Tây biết trong lòng anh không buông được chuyện của Bạch Khởi.

Cô nghỉ ngơi một chút, nhẹ nhàng đẩy anh ra lạnh lùng nói: “Đừng để lại dấu!”

Lời này dường như kích thích anh.

Trương Sùng Quang có chút điên, đỡ sau gáy cô điên cuồng hôn, ép cô hôn.

Cơ thể vốn dĩ đẹp của cô bị anh chiếm hữu thành một mớ hỗn độn.

Không ra thể thống!



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1675: Nếu như tôi nói với cậu ta?


Khi cô rút quần áo ra Trương Sùng Quang dựa vào cửa hỏi: “Sao lại chịu cùng tôi lên giường? Sao... Cậu ta không mãn nguyện em sao?”

Hoắc Tây mặc quần áo vào: “Chỉ là chuyện một lần đừng xem trọng bản thân quái”

Anh liếm môi, nắm lấy cô: “Nếu như tôi nói với cậu ta?”

Hoắc Tây nhìn anh: “Anh sẽ làm sao?”

Trương Sùng Quang cười: “Xem biểu hiện của em.”

Anh đang cười nhưng trong nụ cười đó lại có sự cay đắng nói không nên lời, anh rất muốn nói với cô quay về đi, nhưng nghĩ đến cô cũng sẽ không đồng ý, bây giờ cô rất thích Bạch Khởi!

Đột nhiên Trương Sùng Quang tức giận.

Cả người anh xa lạ, lạnh lùng hơn lúc quát tháo ban nấy rất nhiều, khoác áo tắm đi ra ngoài ban công, cả người chính là bộ dạng từ chối người ngàn dặm vậy:

“Luật sư Hoắc nói đúng, chỉ là chuyện một lần!”

Anh cúi đầu cười nhạt: “Trương Sùng Quang tôi dù kém đến đâu cũng không cần dây dưa... đồ của người khác.”

Lúc sau, anh nhìn về phía Hoắc Tây. Rơi vào trong mắt cô. Hoắc Tây chuyển ánh nhìn đi: “Tôi đi đây!”

'Yết hầu của Trương Sùng Quang động đậy, một lúc sau mới nhả ra mấy chữ: “Cần gọi xe cho em không?”

“Tôi tự biết gọi!"

Hoắc Tây nói xong vứt lễ phục vào trong thùng rác, khi vừa muốn rời đi Trương Sùng Quang ở sau lưng cô nói nhẹ: “Hôm nay mặc đẹp như vậy chính là vì dụ dỗ tôi sao?”

Hoắc Tây không quan tâm, đi thẳng ra ngoài.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Trương Sùng Quang nhìn về phía cô rời đi, ngơ ngẩn hồi lâu.

Bỗng nhiên, một giọt hơi nước rơi xuống cánh tay. Anh hơi ngẩng đầu. Thì ra sau khi có được mới biết bản thân đã hoàn toàn mất đi thứ đó.

Khi nãy anh chiếm hữu cô, cô rất ít thời gian tập trung, nhẹ nhàng gọi tên của Bạch Khởi.

Trương Sùng Quang cười... rất nhẹ... rất nhẹ.

Hoắc Tây về đến nhà đã gần hai giờ sáng. Bạch Khởi còn chưa ngủ.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1676: Bạch Khởi có chút buồn


Cô nhớ lại chuyện đó ở căn hộ.

Không, đó quả thật là giao lưu cơ thể thấp kém, dung tục nhất giữa phụ nữ và đàn ông, cô muốn ói.

Cuối cùng vẫn là nhịn không được đi vào nhà vệ sinh, ói ra...

Bạch Khởi đứng ở mép cửa, cậu ta không đến gần.

Hoắc Tây dùng nước lạnh rửa mặt, đợi khi bình tĩnh lại cô ở trong kính nhìn cậu ta nói: “Tôi sẽ mang thai.”

Bạch Khởi có chút buồn.

Thậm chí cậu ta muốn nói với cô theo Trương Sùng Quang đi đừng có dày vò bản thân nữa.

Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không nói ra được.

Hoắc Tây đã đứt đường lui, cô để cho Trương Sùng Quang cho rằng cô với bản thân có mối quan hệ.

Người đàn ông như Trương Sùng Quang, cho dù bây giờ không để ý nhưng thật sự tính toán... Thì ngày tháng này không dễ sống, chỉ cần anh vẫn còn yêu Hoắc Tây thì sẽ không để ý.

Ngày sau, Hoắc Minh gọi cô về nhà.

Hoắc Tây đoán tối hôm qua Doãn Tư cũng đến buổi tiệc, đại khái là báo cáo

Bố cô chắc chắn có điều muốn hỏi.

Cô tự mình chạy xe về nhà họ Hoắc, xe mới dừng lại nhìn thấy người ở bãi đậu xe... Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây xuống xe, đóng cửa xe lại. “Tổng giám đốc Trương đúng là không có chỗ nào không có mặt!”

Trương Sùng Quang dựa vào cửa xe, đá viên đá nhỏ ở dưới chân, ngước mắt: “Làm sao, tôi không thể về thăm bố mẹ sao?”

Hoắc Tây sao trong sáng như vậy chứ? Cô không quan tâm anh muốn đi nhưng Trương Sùng Quang gọi cô lại.

Anh từ từ đi qua, nghiêng người ghé sát cô cũng nhìn chăm chú áo cổ áo hôm nay cô mặc.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1677: Lạnh lùng, kiêu ngạo!


Đợi đến khi ba người gặp nhau ở phòng khách, Hoắc Minh uống trà sâm xoa trán: “Một người làm mẹ rồi, một người bây giờ là tổng giám đốc của công ty lên sàn có giá trị đứng thứ hai toàn Á Châu, còn giống như trẻ con đấu nhau vậy, hai đứa có cần mặt mũi không?”

Trái lại Hoắc Minh không còn mặt mũi để gặp người khác rồi.

Đặc biệt là không còn mặt mũi gặp Bạch Khởi.

Tối hôm qua, Hoắc Doãn Tư về nói như vậy với ông: “Bố, chị với anh Sùng Quang vẫn còn bên nhau! Buổi tiệc về trước rồi, ngồi cùng một chiếc xe còn hôn

nhau trước xe nữa, thấy có vẻ không phải đi khách sạn mà là đến nơi ở!”

Giọng nói của anh ấy lạnh lùng: “Nói không chừng nhà chúng ta lại có tiệc rượu nữa!”

Chữ... lại thật sự dùng quá vi diệu.

Mũi của Hoắc Minh tức đến nghiêng.

Không phải ông không muốn hai đứa nhỏ ở bên nhau... Bên cạnh Hoắc Tây không phải còn có Bạch Khởi sao, tuy ông không thích giới giải trí lắm nhưng đứa trẻ Bạch Khởi này bây giờ cũng không tồi, không phải rút khỏi rồi sao?

Người trong sạch sẽ, tính cách cũng ổn định.

Thật ra so với Sùng Quang hợp với Hoắc Tây hơn, nhưng một người như vậy lại bị ức hiếp!

Hoắc Minh đứng dậy, đi đi lại lại cuối cùng quyết định: “Hai đứa dính vào nhau khi nào vậy? Có đúng với Bạch Khởi không? Từ nhỏ bố đã dạy hai đứa như thế nào, phải trước sau như một, phải giữ lời hứa!”

Vừa hay, Hoắc Doãn Tư cũng từ trên lầu xuống.

Tối hôm qua anh ấy uống đến rất trễ, hôm nay xem ra có chút không tỉnh táo.

Hoắc Tây liếc nhìn quá vô cùng nóng giận.

Hoắc Doãn Tư vừa đeo đồng hồ kim cương, mỉm cười: “Em khá thích Bạch! Chị, cũng không thể ức hiếp người thật thà được phải không?”

Hoắc Tây kêu anh ấy im miệng!

Hoắc Minh rất tán đồng gật đầu: “Đúng! Không thể bởi vì Bạch Khởi gì cũng nghe theo con mà con có thể đối xử với nó như vậy! Nói đi... Là bố nói Bạch Khởi hay là hai đứa đảm bảo đứt?”

Phủ nhận là phủ nhận không được rồi.

Hoắc Tây dứt khoát bảo đảm: “Con cắt đứt với anh ấy! Sống thật tốt với Bạch Khởi!”

Hoắc Minh nhìn Trương Sùng Quang: “Thái độ của cháu thì sao?” Trương Sùng Quang cúi đầu, chơi bật lửa không quan tâm: “Được thôi!”

Hoắc Minh tức đến ong não, đùng đùng đi lên lầu: “Được thôi, chuyện của hai đứa bố không quan tâm nữa!”

Ông muốn kiện cáo với Ôn Noãn.

Ông không quản nổi, kêu Ôn Noãn quản đi!

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1678: Theo như anh hiểu


Hoắc Doãn Tư nói xong, Trương Sùng Quang hơi híp mắt.

Theo như anh hiểu thì con người của Hoắc Doãn Tư là giả vờ nghiêm chỉnh nhất, sẽ không nhiều lời.

Nhưng anh ấy lại nói những lời có ẩn ý khác! Khiến cho người khác nghỉ ngờ.

Trương Sùng Quang tuy nghỉ ngờ nhưng trên mặt lại không lộ ra, chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Cậu khá là hiểu cô ấy đó!”

“Thật ngại quá! Chúng tôi là chị em ruột!” “Trương Sùng Quang, anh cũng xem như cùng chị tôi lớn lên, nếu như anh có †ám phần hiểu chị ấy thì hai người cũng không đi đến bước này như ngày hôm nay!"

“Anh cảm thấy chỉ là bởi vì anh chăm sóc Thẩm Thanh Liên sao?”

Hoắc Doãn Tư không muốn tiếp tục nói, im miệng lại.

Anh ấy nhấc tay nhìn thời gian: “Thật ngại quá, tôi đã hẹn tổng giám đốc Vương đánh golf, sắp trễ giờ rồi!”

Một lúc người ở phòng khách rời đi hết.

Trương Sùng Quang ngồi một lúc cũng cảm thấy nhàm chán nên muốn rời đi, người giúp việc trong nhà giữ anh lại ăn cơm, nói là ý của ông chủ.

Trương Sùng Quang suy nghĩ, vẫn không có ở lại. Khá bất ngờ trên đường anh còn gặp được Hoắc Tây.

Xe của cô hư ở bên đường, đang gọi điện thoại đợi người đến sửa, Trương Sùng Quang chạy xe chậm lại nhìn bóng dáng cô.

Thật mảnh khảnh!

Không chút dáng vẻ giống như từng sinh con, tối hôm qua khi anh ôm eo mảnh của cô, chỉ cảm thấy vẫn như mọi khi...

Yết hầu của Trương Sùng Quang hơi động đậy. Anh dừng xe lại, hạ kính xe xuống, thấp giọng gọi cô: “Hoắc Tây?”

Hoắc Tây quay người nhìn thấy anh lại đang nói chuyện với người trong điện thoại mấy câu, lúc này mới cúp điện thoại.

Trương Sùng Quang xuống xe, nhìn xe của cô: “Xe hư rồi? Cần tôi đưa em không?”

Hoắc Tây cũng không tránh anh, lạnh nhạt nói: “Người của tiệm 4S sắp đến rồi!”

Trương Sùng Quang gật đầu.

Bộ dạng của anh giống như muốn rời đi nhưng bước chân lại dừng lại, do dự chút rồi mới mở lời: “Tối qua...”

Hoắc Tây với bộ dạng không để ý: “Chúng ta đều quên đi!” Trương Sùng Quang chăm chú nhìn cô.

Một lúc sau, anh cũng cười nhạt: “Đúng! Quên đi! Bây giờ bên cạnh cô có người rồi mài”

Đương nhiên anh cảm thấy sự lạnh lùng của cô không liên quan đến hận, chỉ là lạnh lùng chính là sự lạnh lùng không muốn có bất cứ dây dưa nào với anh...

Ngồi lên xe, Trương Sùng Quang rất nhanh đã chạy xe đi. Trong kính chiếu hậu hình bóng của Hoắc Tây từ từ trở nên nhỏ.

Anh nắm chặt vô lăng, cắn răng nhẹ: Hoắc Tây vì sao em lại về? Rốt cuộc muốn làm gì?

Suy nghĩ kỹ lại tối hôm qua, anh đạt được mục đích quá dễ dàng.

Với tính cách của cô nếu như không muốn thì dù mất mặt cũng không theo anh rời đi, huống hồ là lên giường còn bị anh làm bốn lần.

Ngã tư tiếp theo, xe của Trương Sùng Quang thắng gấp lại.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1679: Miên Miên bị bệnh rồi!


Miên Miên bị bệnh rồi!

Vì vậy Hoắc Tây mới cần giống của anh!

Trương Sùng Quang dập thuốc đi, lau mặt một cái mạnh, anh rất muốn bây giờ đi hỏi người phụ nữ đó, hỏi cô có phải Miên Miên có chuyện không?

Nhưng anh vẫn không nhịn được mà là gọi một số khác —

[Giúp tôi điều tra một người! Ữm, con gái của tôi với Hoắc Tây, Hoắc Miên

Miên! Tôi muốn toàn bộ tài liệu của cô bé ở nước Anh, chủ yếu là các bệnh án của bệnh viện... càng nhanh càng tốt, tiền không có giới hạn.]

Cúp điện thoại, Trương Sùng Quang lại ngơ người ngồi ở đó rất lâu, lúc này

mới chạy xe đi.

Người ở bên nhận phí rất mắc. Hai mươi triệu, buổi chiều anh đã nhận được tài liệu.

Máu của Hoắc Miên Miên tồn tại chướng ngại tái tạo nào đó, cần có tế bào

cấy ghép phù hợp, cách tốt nhất chính là máu dây rốn.

Vì vậy Hoắc Tây lựa anh dù sao cùng cha cùng mẹ là hy vọng lớn nhất. Hoàng hôn.

Ánh sáng thông qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu vào trong phòng ngủ, có một lớp

sáng ở trên tài liệu, sáng chói lại dịu dàng.

Trương Sùng Quang im lặng ngòi.

Rất lâu, tài liệu trong tay anh rơi xuống thảm.

Anh hoàn hồn lại nhẹ nhàng nhặt lên, lại nhìn lần nữa.

Anh đã tìm chuyên gia thân hỏi về bệnh này, giống như kết quả điều tra. Trương Sùng Quang nghĩ bọn họ đúng là có một đứa con!

Nhưng, nếu như Miên Miên không bị bệnh có phải cô không về nữa không. Bởi vì hận anh, không cần gia đình nữa, cái gì cũng không cần.

Chính là vì cả đời không gặp anh!

Trong lúc nhất thời anh cũng không phân biệt được kết quả nào càng tệ hơn,

càng khiến anh không chấp nhận được!

Bên ngoài cửa sổ, vang lên tiếng cười của trẻ con.

Trương Sùng Quang hơi động đây, anh không tự chủ đẩy cửa ra ngoài ban công, nhìn một cái đã thất Miên Miên dắt theo Tiểu Quang chơi trên bãi cỏ.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1680: Chú thoa thuốc cho cháu được không?


Dì bảo mẫu có chút do dự nhưng bà ấy nghe lời đồn biết được anh Trương thật ra là bố của Miên Miên, cũng không ngăn cản.

Mặt nhỏ của Miên Miên khóc đến lấm lem,

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng kéo vớ liền quần của cô bé xuống, đầu gối bầm hết khá đau lòng.

Anh rất nhẹ nhàng nói: “Chú thoa thuốc cho cháu được không?” Miên Miên đẫm lệ, lại kêu đau.

Bộ dáng của cô bé rất giống Hoäc Tây lúc nhỏ, Trương Sùng Quang nhất thời phân biệt không rõ, thấp giọng nói: “Sợ đau giống như mẹ cháu vậy, yếu ớt!”

Anh bê cô bé lên, nói với bảo mẫu một tiếng.

Miên Miên ôm cổ anh, còn muốn bế Tiểu Quang, cánh tay khác của Trương Sùng Quang dắt theo chó con về nhà.

Biệt thự của anh yên tĩnh, lúc này không có một người giúp việc nào.

Anh ôm nhóc con ngồi ở trên sô pha, bản thân đi lấy hộp thuốc cúi xuống thoa thuốc cho cô bé.

“Có đau không?”

Miên Miên nhìn chú đẹp trai ở trước mặt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Miên Miên không đau nữa! Chú, mắt chú đỏ rồi.”

Cô bé muốn xoa giúp Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng bế cô bé lên đi lên lầu, mấy ngày trước anh kêu thư ký mua một số đồ trẻ em, cũng có áo ngủ quần ngủ.

Chân của Miên Miên bị thương, anh thay cho cô bé một cái quần thoải mái cùng với áo.

Mềm mại dễ chịu. Miên Miên nhỏ tiếng hỏi anh: “Chú vì sao chú lại tốt với cháu vậy?”

Trương Sùng Quang giúp cô bé mang giày dừng lại chút: “Bởi vì chú thích Miên Miên.”

Miên Miên thích anh.

Bởi vì anh tặng chó con cho cô bé, cô bé cứ ôm chó con không chịu về nhà.

Trương Sùng Quang xuất thần một lúc, bế cô bé xuống lầu muốn làm món ăn trẻ em cho cô bé.

Tài nghệ nấu nướng của anh tốt, thức ăn nấu ra vừa thơm lại vừa đẹp, Miên

Miên nhìn thấy kêu lên, một hơi ăn hết một phần khoai tây phô mai, cứ đòi muốn thêm. _



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top