Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1443: Hai mươi tuổi nhảy lầu


Trương Sùng Quang bóp tắt điếu thuốc: “Hoắc Tây ngủ rồi!”

“Thật sao!”

Bạch Khởi cười mỉa: “Vậy rất đúng lúc! Cô ấy sợ lạnh, tôi có thế ủ ấm giường cho cô ấy!”

Nói xong, Bạch Khởi chuẩn bị lên lầu.

Khi đi qua lối vào thang máy, cậu ta thành thạo nhập mật mã.

Hai mắt Trương Sùng Quang đỏ lên.

Bạch Khởi mới chuẩn bị đi vào thì người phía sau chạy tới, tung một cú đấm.

Bạch Khởi bị đánh lui về phía sau vài bước, lưng dựa vào tường.

Cậu ta lau vết máu ở khóe miệng, sau đó cười khẩy: “Không phải anh không cần cô ấy sao? Không phải là anh đã từ bỏ rồi sao? Bây giờ nhìn thấy người đàn ông khác ở bên cạnh cô ấy nên trong lòng anh thấy khó chịu à?

Trương Sùng Quang thở hốn hển: “Cho dù như vậy, cô ấy cũng không phải của cậu!”

“Vậy sao?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Khởi lộ ra vẻ giễu cợt, nhưng cậu ta không nói gì cả, bất ngờ đấm Trương Sùng Quang một đấm.

Trương Sùng Quang bị lời nói của cậu ta kích thích, nhất thời không chú ý nên chịu một cú đấm của cậu ta.

Sau đó hai người đàn ông giống như là hai giống đực man rợ, xông vào đánh nhau.

Mỗi một cú đấm đều muốn đưa đối phương vào chỗ chết.

Nửa tiếng sau, xe cảnh sát tới đưa họ đi.

Bạch Khởi lập tức đội mũ lên, che mặt thật kỹ, Trương Sùng Quang lập tức châm chọc cậu ta: “Sao thế, xấu hố không dám để người khác biết à!”

Bạch Khởi cười khẩy: “Anh mới phải xấu hố! Lúc nào cũng xum xoe trước mặt Hoắc Tây, cô ấy có từng để ý anh không?”

Sắc mặt Trương Sùng Quang khó coi.

Bạch Khởi lại tiếp tục kích thích cậu: “Tôi đưa thuốc cho cô ấy, sau khi uổng rượu cô ấy luôn đau đầu. Cô ấy sẵn lòng đế tôi qua đêm ở đó, còn anh, ngay cả tư cách ở nhà cô ấy cũng không có, còn không biết xấu hổ tỏ vẻ mình là bạn trai chính quy của cô ấy.”

Nói xong, Bạch Khởi hơi khó chịu nói: “Cô ấy sẽ không kết hôn, hết hy vọng đi!”

Thái độ của Trương Sùng Quang rất khác thường, không cãi lại.

Toàn thân cậu đều có vết thương, chật vật ngồi trong xe.

Cậu nhớ lại lời nói của Bạch Khởi: Hoắc Tây

sẽ không kết hôn!

Trương Sùng Quang đưa tay che mặt, Bạch Khởi lại mở miệng: “Anh cho rằng tôi và cô ấy chỉ đơn giản là tình yêu nam nữ thôi sao? Trương Sùng Quang, tôi quen biết cô ấy bổn năm! Năm hai mươi tuổi bố tôi thiếu nợ cờ bạc, mang theo mẹ tôi cùng nhảy lầu, là Hoắc Tây giúp tôi trả hết nợ, cô ấy dùng chút quan hệ đưa tôi tiến vào giới giải trí.”

Hai mươi tuổi nhảy lầu…

Trương Sùng Quang hoảng hốt lắng nghe.

Tại sao, tại sao Bạch Khởi lại có cùng cảnh ngộ với cậu như vậy?

Vậy là Hoắc Tây đã đem Bạch Khởi về, nên Bạch Khởi là một Trương Sùng Quang khác, nên mấy năm nay Bạch Khởi đã thay thế vị trí của Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang hơi ngẩng đầu, hốc mắt hơi nóng lên.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1444: Tôi có thể cho cậu một đứa con!


Cậu ta vừa nói vậy, tất cả mọi người đều bị sặc.

Vị đồng chí kia cởi mũ Bạch Khởi ra, cảm thấy vui vẻ: ‘Đây không phải là tiểu thịt tươi nổi tiếng nhất hiện nay sao!’

‘ô, tình cảm còn rất mãnh liệt nữa!’

Lại nhìn một vị khác, đó là một người ưu tú trong giới kinh doanh, lớn hơn vài tuổi.

Người nọ cũng lười quan tâm mấy chuyện này nên điền vào tờ đơn.

“Khi trời sáng, gọi người tới đây nộp tiền bảo lãnh là có thể đi!”

“Nhìn bề ngoài cũng ra dáng ra hình đấy mà đi tranh giành tình nhân làm gì?

Bạch Khởi và Trương Sùng Quang ở trong đồn cảnh sát một buổi tối.

Trời sáng, Bạch Khởi gọi điện thoại, Trương Sùng Quang cũng gọi trợ lý của mình đang ở thành phố B.

Trợ lý của cậu tới trước, rất nhanh đã làm xong thủ tục.

Trương Sùng Quang khoác thêm áo khoác,

cả đại đội ở đây nhiệt tình tiễn khách: “Tổng Giám đổc Trương, lần sau lại đến nhé!”

Trương Sùng Quang mím môi.

Mới đi tới cửa đã thấy một chiếc xe thể thao màu trắng ngừng lại, cửa xe mở ra, điều đầu tiên đập vào mắt là một đôi chân dài, không phải ai khác mà là Hoắc Tây.

Hoắc Tây cũng nhìn thấy Trương Sùng Quang.

Tầm mắt của cô và cậu giao nhau trong chốc lát, sau đó cô đóng sầm cửa xe lại rồi đi về phía bên này, lúc đi qua Trương Sùng Quang, cậu theo bản năng nắm tay cô.

Khi nắm được, cô ngước mắt nhìn cậu.

Giọng Trương Sùng Quang rất thấp: “Cậu chưa nói cho tôi biết, tại sao lại ở cùng một chỗ với cậu ta.”

“Hoắc Tây, có phải vì tôi không?”

Hoắc Tây nhìn cậu vài giây, sau đó nhẹ nhàng hất tay cậu ra, chuyến sang cười nhếch môi, bất cần đời nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi! Đừng tự tiện suy diễn vậy chứ Tổng Giám đốc Trương.”

Trương Sùng Quang vẫn cứ nhìn cô.

Hoắc Tây mất kiên nhẫn, nhẹ nhàng hất tóc rồi đi vào.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1445: Chú Hoắc!


Cậu không chịu, mà về thẳng biệt thự, nào ngờ vừa mới đi vào đã thấy Hoắc Minh ngồi trên sô pha, đang uống trà, dường như đang chờ cậu.

“Chú Hoắc!”

Trương Sùng Quang cúi đầu nói, sau đó lập tức che mặt, muốn lên lầu.

Hoắc Minh gọi cậu lại: “Hơn nửa đêm rồi, cháu chơi bời ở đâu? Hoắc Tây đi ra ngoài lêu lống

không trở lại, cháu cũng lêu lổng không trở lại, ha ha, cái nhà này càng ngày càng không giống nhà, sao thế, trong nhà có ma nên các người không ai thèm về, đúng không?”

Trương Sùng Quang đành phải ngồi xuống sô pha.

Hoắc Minh liếc mắt nhìn, người giúp việc lập tức cầm hòm thuốc tới bôi thuốc cho Trương Sùng Quang.

Người giúp việc trông cậu từ nhỏ đến lớn nên thấy rất đau lòng: “Người nào đánh cậu Sùng Quang mạnh như vậy?”

ở trước mặt Hoắc Minh, Trương Sùng Quang đâu có mặt mũi nói.

Cậu cố gắng che giấu.

Nhưng Hoắc Minh đâu phải dễ bị lừa gạt như vậy? Ánh mắt sắc bén của ông nhìn trong chốc lát rồi nở nụ cười: “Tống Giám đốc Trương của nhà ta ở bên ngoài kêu mưa gọi gió, ai dám đánh cháu chứ, nếu như đánh nhau thì cũng là vì tranh giành tình nhân!”

Trương Sùng Quang sờ mũi.

Tâm trạng Hoắc Minh rất tốt, châm điếu thuốc rồi kích động hỏi: “Bạch Khởi nhỏ hơn cháu mấy tuổi?”

Trương Sùng Quang sững sờ.

Hoắc Minh lại cười: “Chú Hoắc đây, cái khác không có, nhưng có một chút kinh nghiệm có thể chỉ dạy cho cháu!”

Ông dừng một chút: “Lúc dì ôn Noãn của cháu còn trẻ được rất nhiều người yêu thích, chú buồn phiền lắm! Làm sao bây giờ đáy, đâu thể ngày nào vợ chồng cũng cãi nhau, vì vậy chúng ta phải nghĩ cách biến tình địch thành người một nhà! Ví dụ như thằng nhóc họ cố kia, chẳng phải chú đã nhận nó làm con nuôi rồi sao, thấy cậu ta gọi Ôn Noãn là mẹ nuôi, chú vui phải biết!”

Vẻ mặt Trương Sùng Quang hiện giờ không thể diễn tả bằng lời.

Cậu không chữa trị vết thương nữa mà đứng dậy: “Chú Hoắc, cháu đi ngủ trước một lát!”

Hoắc Minh gọi cậu: “ơ kìa, chú còn chưa nói xong mà!”

Trương Sùng Quang đã đi lên lầu, dáng vẻ rụt rè quý phái, giọng nói cậu vang lên: “Cháu vẫn chưa muốn có đứa con trai lớn như vậy! Nếu muốn có con, cháu sẽ tự sinh!”

Hoắc Minh khịt mũi: “Cháu tưởng cháu là gái mái đẻ trứng à, cháu có giỏi thì sinh cho chú một đứa đi, chú và dì ôn của cháu đang mong ngóng được ôm cháu lâu rồi. Cháu nói nè, mấy người các cháu không ai bằng Lục Thước hết, âm thầm lặng lẽ làm hết mọi việc, mâu thuẫn trong nhà

cũng được giải quyết tốt!”

Ông càng ngẫm thì thấy càng tức giận: “Sao chú lại nuôi mấy tên vô dụng như các người chứ!”

Trương Sùng Quang đứng lại.

Cậu vô cùng can đảm nói: “Cháu cũng đang suy nghĩ đây, chú Hoắc có muốn đế cho Hoắc Tây sinh con với cháu không?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1446: Ăn cơm!


Rõ ràng đã một đêm không ngủ.

Nhưng cậu lại ngủ không được, chỉ cần nhắm mắt lại là nhớtới những lời nói của Bạch Khởi, cậu không thể kìm được mà nhớ tới dáng vẻ của Hoắc Tây ở dưới thân thể mình..

Bọn họ thực ra xem như là đã làm được một nửa.

Cậu gần như đã sờ khắp thân thế của cô, chỗ nên sờ và không nên sờ nên sờ đều đã sờ hết.

Trương Sùng Quang vừa nghĩ đã khiến thân thế đau đớn.

Lúc ăn cơm trưa, Hoắc Tây bị Hoắc Minh gọi trở về.

Hoắc Tây ăn mặc trang phục đi làm, không nhìn ra được bộ dạng say khướt và mệt mỏi tối hôm qua chút nào, cô quăng túi công tác lên sô pha rồi dựa vào trên ghế: “Bố, con có việc ở bên ngoài mà bổ gọi điện kiểu này cho con, người khác còn tưởng rằng con là đứa con gái bám váy mẹ, sao con còn mặt mũi nào nói chuyện với khách hàng nữa chứ, con không còn chút uy nghiêm nào hết!”

Hoắc Minh nghe giọng điệu của cô thì nổi giận.

Ông chỉ vào cô rồi nói: “Lên tin tức nữa rồi kìa, chú chó nhỏ mà con nuôi chắc sẽ không cắn người chứ?”

Hết lần này đến lần khác, mỗi lần Hoắc Táy và Bạch Khởi ở cùng một chỗ là lại bị chụp được.

Hoắc Minh cũng không ngốc, đó là vì Bạch Khởi muốn một danh phận!

Hoắc Tây cầm tờ báo lên đọc rồi nở nụ cười: “Nghệ sĩ muốn gả vào gia đình quyền thế chẳng phải rất bình thường ư? Con và Bạch Khởi chỉ là thay đối giới tính cho nhau thôi mà, bố, cậu ấy rất nghe lời, hay là con lấy cậu ấy về đế ở cùng với bố mẹ? Cậu ấy hát rất hay, đế cậu ấy trong nhà sẽ rất sôi nối!”

Hoắc Minh cười khẩy: “Cậu ta có thể sinh con sao?”

Hoắc Tây cười tủm tỉm: “Vậy con cũng đâu thể lấy con gái về! Bố, không hợp tình hình trong nước, không hợp pháp đâu.”

Hoắc Minh gọi người giúp việc: “Mau lấy thuốc hạ huyết áp lại đây!”

Tức chết ông rồi, tức chết ông rồi!

Đúng lúc này, Trương Sùng Quang từ trên lầu chậm rãi đi xuống, cậu thay bộ quần áo ở nhà.

Đẹp trai rạng ngời.

Hoắc Tây không nhìn thì phí nên híp mắt thưởng thức một lát, chỉ thấy cậu đứng ở giữa cầu thang rất nghiêm túc hỏi cô: “Cậu muốn có con? Tôi có thể ở nhà trông nom.”

Hoắc Tây đương nhiên hiểu ý cậu.

Cô nhếch miệng cười rồi trả lời: “Không dám phiền Tổng Giám đốc Trương làm bảo mẫu cho tôi.”

Ánh mắt Trương Sùng Quang vẫn sáng quắc: “Chăm sóc con của mình, sao có thế tính là bảo mẫu được?”

Hoắc Tây cảm thấy không có tí sức lực nào.

Cô miễn cưỡng nói: “Muốn có con thì tìm mấy cô gái Tây kia sinh cho cậu, thời gian của tôi rất quý giá.”

“Không sinh con, chỉ kết hôn làm tình thôi cũng được!”

Khi Trương Sùng Quang nói những lời không biết xấu hổ như vậy mà khuôn mặt vẫn nghiêm trang.

Hoắc Minh ngạc nhiên.

Sùng Quang quả thực là trò giỏi hơn thầy, năm đó dù mặt ông dày đến cỡ nào cũng không dám nói mấy lời này trước mặt bổ mẹ ôn Noãn, ông tự hỏi lại mình có phải đã giáo dục mấy đứa nhỏ quá buông thả rồi hay không.

Vừa định răn dạy vài câu, con gái của ông cũng không biết xấu hổ.

“Động dục thì tìm người khác đi, đừng gây họa cho tôi!”

Hoắc Minh đứng lên, ho nhẹ một tiếng: “Ăn cơm!”

Lúc này Trương Sùng Quang mới bớt nói lại.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1447: Một đêm phong lưu


Hồi lâu sau, Trương Sùng Quang mới nói: “Tạm thời chưa có!”

Ôn Noãn gật đầu, bà nhìn về phía Hoắc Minh hơi lo lắng nói: “Anh quen biết nhiều người, trong số đối tác của anh, chắc sẽ có ai đó xứng đôi với Sùng Quang chứ!”

Suy nghĩ của bà rất đơn giản, Sùng Quang đến nhà bọn họ sinh sống.

Không thế để cậu không có con nối dõi được!

Hoắc Minh nhìn hai đứa nhỏ, cuối cùng gắp cho vợ một miếng cá ngâm giấm, dịu dàng nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta sống tốt là được, nói nhiều cũng chưa chắc được cảm kích đâu! Lỡ như không vui lại chạy ra nước ngoài nữa, đến lúc đó thằng bé thực sự tìm một cô gái Tây sinh ra một đứa con lai, anh thấy em thế nào cũng sẽ khóc cho xem.”

Ôn Noãn lo lắng nhìn Trương Sùng Quang.

Lúc này, Hoắc Tây nói: “Bố, bổ cố hủ quá, mấy cô gái Tây có gì không tốt chứ! Da trắng, từ trên xuống dưới đều rất đầy đặn.”

Hoắc Minh cũng nhìn Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang không cười, cậu chậm

rãi nói: “Tôi thích thuần phương Đông hơn.”

Cậu có ý ám chỉ, Hoắc Tây không thèm để ý tới cậu.

Trương Sùng Quang thích kiểu người gì, cô đã sớm không quan tâm.

Sau khi ăn xong, Hoắc Tây đến phòng khách nhỏ luyện đàn dương cầm trong chốc lát, thực ra sau khi đi làm cô gần như không có thời gian tập đàn, cũng không có tâm trạng đó, xế chiều hôm nay không có việc gì, ánh mặt trời cũng rất tốt.

Cô mặc một chiếc váy dài của của Issey Miyake.

Áo len màu đen, phía dưới là váy lụa trắng bồng bềnh.

Một mái tóc màu trà xõa tung sau lưng.

Cô đàn khúc “Fũr Elise”, luôn tự giải trí và không lấy lòng ai.

Trương Sùng Quang đứng ở cửa, yên lặng nghe một lát.

Đã lâu lắm rồi cậu không nghe Hoắc Tây chơi dương cầm.

Cô rất có tài năng, đàn cũng tốt, nhưng chí hướng của cô không ở đây.

Trương Sùng Quang đi vào, dựa cạnh cây đàn dương cầm, cúi đầu châm điếu thuốc.

Tiếng đàn chưa dứt, Hoắc Tây hờ hững hỏi: “Có việc gì?”

Trương Sùng Quang híp mắt nhìn cô, sau đó tùy ý nói: “Tôi chuấn bị về nước phát triển.”

“Những cô bạn gái kia của cậu sẽ buồn lắm đấy!”

Trương Sùng Quang cảm thấy bất lực, cậu hơi buồn bực, một lát sau cậu mới thầm thì: “Muốn thành lập công ty cần có một đội luật sư, tỷ trọng năm khoảng năm trăm triệu, cậu có hứng thú không?”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1448: Cô đổ thẳng ly cà phê


Dáng người cô thon dài, tùy ý dựa vào cũng cực kỳ đẹp mắt.

Trương Sùng Quang trở về, cậu nhỏ giọng nói: “Không nói chuyện công việc nữa, chúng ta nói chuyện riêng đi.”

Hoắc Tây nhướng mày: “ô, chúng ta còn có việc riêng sao?”

Trương Sùng Quang đi về phía trước một bước, một cái chân dài bị kẹp giữa hai chân cô, không biết có phải Hoắc Tây ảo giác hay không , cậu thậm chí còn chen lên phía trước.

Hoắc Tây giương mắt: “Trương Sùng Quang, cậu muốn tìm phụ nữ thì tôi có thể giới thiệu cho cậu.”

Cô đổ thẳng ly cà phê lên quần của cậu.

Đế cho cậu tỉnh táo.

Màu cà phê đậm loang lố lên chiếc quần tây của cậu, may là không nóng lắm, Trương Sùng Quang cũng không quan tâm, chỉ là ánh mắt của cậu có vẻ sâu không lường được.

Hoắc Tây đặt ly sang một bên: “Tránh ra! Đừng có kiếm chuyện với tôi!”

Một giây sau, vai cô bị nắm chặt.

Trương Sùng Quang nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:

“Tại sao lại giúp Bạch Khởi, bởi vì cậu ta giống tôi, hay là bởi vì những trải nghiệm của cậu ta giống tôi? Hoắc Tây, cậu vẫn yêu tôi phải không?”

Hoắc Tây khẽ cười rộ lên.

“Trương Sùng Quang, mấy năm nay ăn đồ ăn nhanh của nước ngoài làm đầu óc cậu hỏng rồi à? Muốn ăn cái rắm à! Tôi giúp Bạch Khởi…”

Hoắc Tây ghé sát vào cậu, cố ý nói: “Đương nhiên là bởi vì cậu ấy trẻ đẹp, thể lực tốt lại có vốn liếng… Còn muốn nghe không? Tôi không ngại kể cho cậu nghe chi tiết, chúng ta là bạn tốt mà, có thế chia sẻ với nhau.”

Trương Sùng Quang bị cái miệng của cô làm cho tức chết.

Cậu đương nhiên không tin.

Cậu ghen tuông trắng trợn, nhưng cậu vẫn có khả năng phán đoán, trong lòng Hoắc Tây có cậu.

Ngay cả khi cô không thừa nhận.

Hoắc Tây cũng không muốn nói tiếp với cậu nữa, cô đấy cậu ra, đi ra ngoài rồi chậm rãi lên lầu… Trương Sùng Quang không có ngăn cản cô.

ở nhà, cậu không muốn cãi nhau với cô.

Cậu trở về phòng ngủ thay quần, đang muốn xuống lầu thì chợt nghe thấy tiếng ô tô.

Cậu ra ban công nhìn, là Hoắc Tây lái xe ra ngoài.

Trương Sùng Quang lẳng lặng nhìn đuôi xe, một lúc sau, cậu lấy ra một điếu thuốc lá châm lên…

Cả tuần sau, Hoắc Tây không trở lại.

Hoắc Minh gọi điện thoại, cô chỉ cười ha ha rồi kiếm cớ nói bận.

Hoắc Minh cúp điện thoại, nói với vợ và Trương Sùng Quang: “Trong nhà có ma, con bé không chịu về.”

Trương Sùng Quang yên lặng xới cơm cho bọn họ.

Hoắc Minh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng ngẫm lại, vẫn quyết định không nói.

Lúc gặp lại đã là một tuần sau

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1449: Hoắc Tây không ra ngoài


Trương Sùng Quang tựa vào cửa nhà cô, trên người mặc một chiếc áo bông màu đen, trên tay xách một túi giữ nhiệt, có vẻ đã đợi rất lâu.

Hoắc Tây không ra ngoài.

Cô nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm.

Cửa thang máy, mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở…

Cuối cùng, cô miễn cưỡng đi ra, lấy thẻ quẹt mở cửa lớn.

Trương Sùng Quang đi vào với cô, cô không có ngăn cản, chỉ đem túi xách ném lên ghế sô pha, cởi áo khoác ra rồi nằm nhoài lên ghế sô pha…

Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ, phía dưới là quần dài màu đen.

Rất nữ tính.

Trương Sùng Quang đặt đồ trong tay lên bàn rồi lên tiếng: ”Tôi pha trà giải rượu cho cậu, ngoài ra còn làm thêm hai món bánh ngọt, đều là món cậu thích ăn khi còn bé?”

Hoắc Tây vẫn nhìn cậu không chớp mắt.

Trong chốc lát, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, trong giọng nói vậy mà có chút nũng nịu mà ngày thương không có: “Trương Sùng Quang, hiện tại tôi thích ăn cái gì, cậu biết không?”

Thân thể Trương Sùng Quang hơi cứng đờ.

Cậu quay lại nhìn Hoắc Tây, Hoắc Tây không né tránh ánh mắt của cậu, thậm chí còn nhẹ nhàng đá văng đôi giày cao gót của mình… và sau đó không biết nó đã bắt đầu như thế nào.

Lúc tỉnh táo lại thì cả hai đã hồn nhau.

Trương Sùng Quang ôm eo cô, gần như tham lam cắn nuốt tất cả của cô, tiếng thở dốc không thế kiềm nén quanh quấn trong nhà, âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Mười ngón tay của Hoắc Tây luồng vào mái tóc đen của cậu.

Cùng cậu điên cuồng hôn môi.

Hôn nghiêng ngả lảo đảo, ngón tay cô khẽ ấn một cái, khóa thắt lưng của cậu mở ra, vật nhỏ tinh xảo lóe lên ánh bạc tản ra hai bên, vạt áo sơ mi màu trắng của Trương Sùng Quang tuột ra.

Hoắc Tây ôm cố cậu, hôn môi cậu rồi lấm bẩm: “Tồng Giám đốc Trương, kỹ thuật hôn không tệ.”

Khuôn mặt Trương Sùng Quang ửng đỏ.

Yết hầu của cậu lăn lộn lên xuống, sau đó

liền hôn cô mãnh liệt, cậu ôm cô vào phòng ngủ chính, khắp nơi đều là mùi hương của phụ nữ…

Trương Sùng Quang nâng người cô lên, một tay chổng giường, kích động hôn môi.

Đang lúc nóng bỏng, cùng nhau kết hợp.

Hoắc Tây khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp của cậu, đầu ngón tay chọc vào giọt mồ hôi to như hạt đậu, cô cười khẽ.

Trương Sùng Quang cắn quai hàm, tức giận tấn công cô!

Lúc kết thúc đã là hai giờ sáng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1450: Buồn cười thật!


Trương Sùng Quang xoay người đè cô lại: “Chúng ta đã như vậy rồi, chẳng lẽ cậu không cho một lời giải thích sao?”

Hoắc Tây mở to mắt: “À! Buồn cười thật! Cậu mang theo đền thờ trinh tiết tới đây à? Chẳng lẽ vừa rồi cậu không có sảng khoái, không có thoải mái ư?”

Trương Sùng Quang nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nghiêm túc muốn ở bên cậu!”

Hoắc Tây vỗ nhẹ mặt cậu: “Muốn ở bên tôi cũng được! Nhưng phải ngoan ngoãn nghe lời, ví dụ như không được tranh giành tình nhân… À, quên nói cho cậu biết, sáng mai Bạch Khởi sẽ mang bữa sáng tới đây, cậu đối xử với cậu ấy tốt một chút.”

Vẻ mặt Trương Sùng Quang cực kỳ khó chịu.

Hoắc Tây đấy cậu qua một bên, duỗi thẳng thân thể, không thèm đế ý nói: “Tôi thấy cậu vẫn luôn quấn quít lấy tôi nên mới phá lệ bố thí cậu

một lần, kỹ thuật khá đấy!”

Trương Sùng Quang cũng là người kiêu ngạo…

Hoắc Tây thực xem cậu như trai bao, khó trách vừa vào cửa cô lại chủ động như vậy, thì ra cô hoàn toàn không coi cậu ra gì, lần quan hệ xác thịt này, cô cũng không có coi ra gì.”

Cậu đứng dậy mặc quần áo.

Chỉ chốc lát sau, cửa đóng sầm lại.

Hoắc Tây trở mình, nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, thì thào nói: “Chẳng phong độ tí nào! Chỉ có điều, một lần mà có thể giải quyết cả hai, rất tốt!”

Thân thể cũng thoải mái, phiền não cũng không còn.

Hoắc Tây không có để ý đến cảm nhận của Trương Sùng Quang, cậu làm kẻ vô ơn quen rồi, cô lợi dụng cậu một lần thì sao chứ?

Cô thả lỏng nằm trong chăn.

Cô không khỏi hồi tưởng lại thân thể của cậu, kỹ thuật của cậu, còn có thể lực của cậu, không thế không nói đều rất tuyệt vời…

Sáng sớm, cửa căn hộ được mở ra.

Bạch Khởi mang bữa sáng tới.

Buổi sáng cậu ta muốn đi nơi khác quay

phim, cho nên sáng sớm cậu ta muốn tới xem Hoắc Tây một chút.

Vừa vào cửa, cậu ta đã bị chấn động.

Vớ, áo sơ mi nữ, còn có quần lót gợi tình, rải rác ở trên sô pha, chỉ cần nhìn là có thể biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Khởi chạy vội vào phòng ngủ.

Hoắc Tây đang ngủ say.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1451: Cho tới bây giờ


Hoắc Tây cười khẩy: “Tôi qua đêm với ai thì

liên quan gì đến cậu, con nít thì đừng xía vào chuyện của người lớn!”

“Là Trương Sùng Quang phải không?”

Giọng Bạch Khởi lạnh lùng: “Chị ghê tởm anh ta! Nhưng vì để tôi hết hy vọng nên chị ngủ với anh ta! Hoắc Tây, con mẹ nó chị điên à!”

Hoắc Tây cũng không quen với cậu ta.

Cô và Bạch Khởi vốn không có khả năng, cô cho phép cậu ta ở bên cạnh, nhưng cô không cho phép cậu ta công khai mối quan hệ này trước mặt công chúng, và trước mặt bố mẹ cô.

Cô ấy không muốn chịu trách nhiệm với ai.

Từ trách nhiệm… quá nặng nề!

Thời đại này, không phải cứ trả giá bao nhiêu là có thể nhận lại bấy nhiêu.

Hoắc Tây nói thẳng: “Cậu tranh thủ tìm một người phụ nữ kết hôn đi! Đừng suốt ngày nghĩ có hay không! Tôi không giận cậu, mà chỉ là muốn tìm người qua đêm, Trương Sùng Quang rất thích hợp.”

Bạch Khởi tức giận ném chăn của cô xuống đất.

Hoắc Tây hơi nổi nóng: “Bạch Khởi cậu đừng quá đáng!”

Nhưng Bạch Khởi đột nhiên ôm lấy cô.

Cậu ta vùi đầu vào cổ cô, một lát sau vai cô trở nên ẩm ướt, cậu ta khóc.

Trong lòng Hoắc Tây cũng không dề chịu.

Cô vỗ cậu ta: “Đừng khóc! Không sao đâu Bạch Khởi, qua vài năm nữa cậu sẽ nhận ra, tôi chẳng qua chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cậu, không ai có thế ghi lòng tạc dạ trong cuộc đời ai cả!”

Bạch Khởi nghẹn ngào: “Chị đừng ở bên anh ta, chị đừng đế anh ta chạm vào chị, chị đừng… chị đừng yêu anh ta! Tôi chịu không nối, tôi thực sự chịu không nổi!”

Từ năm hai tuổi tuổi trở đi, trong toàn bộ cuộc đời của cậu ta chỉ có Hoắc Tây.

Hoắc Tây biết.

Nhưng có ai biết rằng, từ năm cô hai mươi tuổi, cô đã vĩnh viễn mất đi Trương Sùng Quang.

Chiều ngày hôm ấy cô còn chưa kịp chuấn bị tinh thần.

Ráng mây đầy màu sắc bay khắp trời.

Người đưa thư gửi tới một bức thư, là một tấm bưu thiếp được gửi tới từ Mỹ, cô vội vàng mở ra.

Nhưng là bên trong không có ân cần thăm hỏi, không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ có mấy câu nói hờ hững: Cậu nói Hoắc Tây, thế giới bên ngoài

rất lớn, cậu không muốn trở về, cậu muốn ở lại Mỹ. Cậu nói, các cô gái bên đó cũng rất nhiều, cậu cảm thấy bọn họ nên suy nghĩ lại, có lẽ bọn họ cũng không phải là thích hợp nhất.

Tấm bưu thiếp đó bị Hoắc Táy đốt.

Từ đó trong lòng cô có một lỗ hổng.

Cho dù tối hôm qua cô và Trương Sùng Quang lăn lộn trên giường mấy lần, hố đen trong lòng cô vẫn còn, vẫn có chút tốn thương, cũng không phải nói xin lỗi, cũng không phải nói hẹn gặp lại, càng không phải chỉ vì quan hệ thế xác một chút là có thể bù đắp.

Trương Sùng Quang không hủy diệt cuộc đời cô,

Cậu chỉ… cậu chỉ hủy hoại tình yêu của cô.

Cô thương yêu Bạch Khởi, cô không muốn Bạch Khởi trở thành như mình, không muốn cậu ta vĩnh viễn chờ đợi trong vô vọng… Cô thà rằng cậu ta hận mình, cũng tốt hơn vĩnh viễn hồ đồ.

Cho tới bây giờ, Hoắc Tây mới chịu thừa nhận.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1452: Để tôi nói cho anh biết


Bầu không khí cứng đờ.

Trên mặt Trương Sùng Quang không có chút biếu cảm nào, cậu cứ thế mà nhìn Hoắc Tây, nhìn cô và người khác ôm nhau.

Thật lâu sau, giọng nói cậu khàn khàn: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Hoắc Tây cúi đầu, vỗ Bạch Khởi: “Đứng lên.”

Bạch Khởi không chịu buông tay.

Toàn thân cậu ta run rẩy, nghiến răng, sắc mặt tái nhợt.

Hoắc Tây ngây ngẩn một chút rồi cô lập tức móc ra một bình thuốc nhỏ từ trong túi áo của cậu ta, đố ra một viên thuốc, đút cho Bạch Khởi.

Bạch Khởi cắn chặt răng, đút không vào.

Hoắc Tây gọi Trương Sùng Quang bên cạnh: “Lại đây giúp đi!”:

Trương Sùng Quang giật mình một chút, lập tức đi qua đế Bạch Khởi nằm ngửa ra, sau đó lấy tay nhét vào hàm răng của Bạch Khởi, đế Hoắc Tây đút thuốc vào…

Tim Bạch Khởi đập liên hồi.

Cậu ta nghiêng đầu nhìn Hoắc Tây, trong ánh mắt phát ra ánh sáng yếu ớt.

Giống như là một chú chó con, đang nhìn chủ nhân của mình, Trương Sùng Quang quá quen thuộc ánh mắt như vậy, cậu đã từng nhìn Hoắc Tây như thế, xem cô là cả thế giới của mình.

Những đêm không ngủ được, Hoắc Tây ôm thân thể cậu nói: ‘Đừng sợ, Trương Sùng Quang!’

Bây giờ, vòng tay của cô thuộc về người khác.

Cho dù tối hôm qua thân thể bọn họ thân mật khắng khít, cho dù cậu nhìn thấy dáng vẻ mồ hôi đầm đìa của cô, dáng vẻ động tình không thể tự kiềm chế, nhưng… trong lòng cô, cậu không còn quan trọng nữa rồi.

Cô ôm Bạch Khởi, gọi tên Bạch Khởi.

Giống như cô đối với cậu năm đó!

Năm hai mươi tuổi, bố mẹ Bạch Khởi nhảy lầu trước mặt cậu ta, năm đó cậu ta bị bệnh tim.

Hoắc Tây khẽ vổ về khuôn mặt Bạch Khởi, giọng rất nhỏ: “Trương Sùng Quang, cậu đã sớm thoát khỏi những tháng ngày u tối đó, thế nhưng Bạch Khởi chỉ có mình tòi! Dù cho toàn thế giới vứt bỏ cậu ta thì tôi cũng sẽ không.”

Trương Sùng Quang hoảng hốt, cảm thấy trái tim lại bắt đầu nhói đau.

Rõ ràng cậu rất khỏe mạnh, nhưng Hoắc Tây lại khiến trái tim cậu đau nhức.

Hoắc Tây cúi đầu nhìn chăm chú Bạch Khởi, trong đáy mắt cô, Trương Sùng Quang nhìn thấy sự dịu dàng, đó là thứ mà cậu đã từng có được, khi đó tất cả kiên nhẫn và dịu dàng của Hoắc Tây đều dành cho một mình cậu.

Cậu nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu yêu cậu ta ư?”

Hoắc Tây cho cậu lời nói thật: “Đối với tôi, Bạch Khởi rất quan trọng!”

Trương Sùng Quang từ trên giường từ từ đứng dậy, cậu nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu và cậu ta đã lên giường với nhau chưa?”

Hoắc Tây không trả lời.

Thực ra là không có, đối với cô mà nói Bạch Khởi là một sự tồn tại đặc biệt, thay vì nói Bạch Khởi cần cô, chi bằng nói cô cũng cần Bạch Khởi.

Hoắc Tây lý trí hơn Bạch Khởi nhiều, mối quan hệ này không bình thường.

Cô muốn Bạch Khởi kết hòn, sinh con.

Hoắc Tây nhỏ giọng nói: “Cậu trở về đi!”

Trương Sùng Quang chỉ nhìn cô, lại nhìn Bạch Khởi nằm ở trên giường cô, một lúc lâu cậu mới khàn khàn lên tiếng: “Cậu cứ để cho cậu ta nằm ở trên giường của cậu sao?”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1453: Hoắc Tây không mập mờ với cậu


Thứ cậu từng dễ dàng buông bỏ, đến lúc muốn lấy lại, còn khó hơn lên trời.

Hoắc Tây không mập mờ với cậu, cũng khinh thường đùa bỡn tình cảm của cậu, cô thực sự đã buông bỏ… Một chút dịu dàng đã qua cũng không còn sót lại.

Mối quan hệ của bọn họ đã cắt đứt sạch sẽ!

Trương Sùng Quang trở lại biệt thự.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại mở ra một căn phòng ngủ, đó là phòng Hoắc Tây khi còn bé.

Phòng công chúa màu hồng nhạt.

Trên giường lớn màu trắng, để hai cái gối, một cái của Hoắc Tây còn có một cái của Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang đi tới, chậm rãi ngồi xuống.

Cậu nhẹ nhàng vuốt ve tấm ga trải giường, nhớ lại khoảng thời gian đó.

Trước cửa xuất hiện một người, là Hoắc Doãn Tư từ nước ngoài trở về.

Hoắc Doãn Tư mới trở về, đã thấy Trương Sùng Quang mò đến đây, chuyện của Trương Sùng Quang và Hoắc Tây, Lục Thước nói cho cậu ấy biết một ít, cho nên vừa nhìn cậu ấy đã biết chuyện gì xảy ra.

Thực ra Hoắc Doãn Tư biết nhiều hơn Lục Thước.

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo cà vạt, đi vào phòng đóng cửa lại, không cho người ngoài nhìn thấy.

“Sao, hổi hận rồi à?”

Trương Sùng Quang ngước mắt lên, nhìn thấy Hoắc Doãn Tư.

Khi còn bé, Doãn Tư giống ôn Noãn, nhưng lớn lên, lại giống Hoắc Minh tám chín phần.

Hoắc Doãn Tư bắt chéo chân.

Cậu ấy đi thẳng vào vấn đề: “Biết vì sao chị tôi không chấp nhận anh không?”

Trương Sùng Quang không biết.

Hoắc Doãn Tư cúi đầu, từ từ cuộn lại cà vạt, giọng nói bâng quơ: “Anh đi rất nhẹ nhàng, nói chia tay cũng rất nhẹ nhàng, nhưng Trương Sùng Quang, trên đời này không phải chỉ có một mình anh sống không dễ dàng đâu! chị tôi bị rối loạn đông máu, lúc chị ấy sinh ra đã phải ở phòng thí nghiệm hai năm, cái mạng nhỏ của chị ấy là dùng vồ số tâm huyết mới bảo vệ được, chị ấy còn mắc chứng tự kỷ, cái nào tính ra không đắt hơn anh? Nhưng những năm anh phụ chị ấy, bố mẹ tôi nói gì anh chưa? Họ đều xem anh như con ruột nhưng còn anh thì lại phụ bạc chị của tôi.”

“Phải, tình cảm không thế miễn cưỡng.”

“Nhưng sau khi anh nói chia tay, chị tôi tự kỷ hai năm! Chị ấy không đi tìm anh, không yêu cầu anh giải thích, chị ấy chỉ lặng lẽ chữa bệnh, lặng lẽ quên anh. Từ khi anh nói chia tay, chị ấy đã không còn ở lại căn phòng này, đồ đạc cũng không ai dám đụng vào. Trương Sùng Quang, trong nhà chúng ta có ba đứa con, thoạt nhìn là Hoắc Kiều được sủng ái nhất, nhưng chúng ta đều biết,

trong lòng bố tôi chị ấy quan trọng nhất. Chị ấy là kết tinh tình yêu của bố mẹ tôi, còn tôi và Hoắc Kiều là sản phấm của hôn nhân, anh đã hiếu chưa… Anh hiếu cái rắm ấy!”

Dựa vào cái gì, công chúa nhà họ Hoắc lại bị đổi xử như thế.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1454: Người giúp việc muốn trả tiền


Đến khi cậu đi ra ngoài, trong nhà yên lặng, chỉ có dưới lầu vang lên một ít tiếng động, Hoắc Kiều trở về từ nước ngoài, đang phát đồ cho người giúp việc trong nhà, cô bé mang theo mặt

nạ dưỡng da còn có ít mỹ phấm dưỡng da.

Người giúp việc muốn trả tiền.

Hoắc Kiều cười híp mắt xua tay: “Không cần đâu! Đều là Hoắc Doãn Tư giúp em mang về.”

Trương Sùng Quang nhìn cô bé.

Hoắc Kiều ngửa đầu nhìn cậu, cười nhạt: “Anh Sùng Quang.”

Trương Sùng Quang khẽ gật đầu, nhưng khóe mắt cậu hơi ướt át, cảm thấy vô cùng xấu hổ… Hoắc Kiều là em gái nhỏ nhất của cậu, ngây thơ đáng yêu, cô bé vẫn gọi cậu là anh Sùng Quang.

Nhưng trong lòng cậu biết, cậu không xứng!

Trương Sùng Quang bỗng nhiên xuống lầu, lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.

Hoắc Kiều gọi cậu lại: “Anh Sùng Quang, anh đi đâu vậy?”

Cổ họng Trương Sùng Quang căng thẳng, một lát sau, cậu sờ tóc cô bé: “Anh đi tìm chị em.”

Hoắc Kiều vẫn cười.

Trương Sùng Quang ngồi trên xe, hít thở sâu, sau đó khởi động xe.

Lúc Hoắc Tây mở cửa, rất bất ngờ: “Sao cậu lại tới nữa?”

Lúc này trong phòng có tiếng động, Trương

Sùng Quang nhìn thoáng qua, là bác sĩ và một trợ lý.

Hoắc Tây thì thầm: “Có việc gì thì hồm khác nói!”

Trương Sùng Quang lại không đợi được nữa, cậu nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Mấy năm đó, có phải cậu… có phải cậu đã rất vất vả không?”

Hoắc Tây đoán là Doãn Tư nói.

Cô nói một cách dửng dưng: “Đều đã trôi qua! Chuyện lâu như vậy rồi không cần phải nhắc lại, hơn nữa bây giờ tôi sống rất tốt.”

Trương Sùng Quang tiến lên hai bước, ôm cô vào lòng trước khi cô kịp phản ứng.

Môi của cậu dán sát vào cố của cô, giọng nói khàn đặc: “Hoắc Tây, tôi không dám hỏi cậu có yêu tôi hay không, tôi muốn hỏi cậu… Có hận tôi hay không?”

Cậu sợ nhất chính là cô không còn một chút tình cảm nào với cậu.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1455: Hoắc Tây gật đầu


Dù là một chút ánh nhìn của cô cũng được.

Đúng lúc này, bác sĩ và trợ lý của Bạch Khởi đi đến.

Nhìn về phía bên này có chút không được tự nhiên.

Hoắc Tây đẩy Trương Sùng Quang ra, cô hỏi bác sĩ: “Cậu ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ nhẹ giọng nói: “Vấn đề không nghiêm trọng! Nhưng cậu ấy thực sự cần một môi trường sống ổn định, luật sư Hoắc, đề nghị lần trước của tôi với cô, mong cô hãy suy nghĩthêm một chút.”

Hoắc Tây gật đầu.

Trợ lý của Bạch Khởi tiễn luật sư đi, đứng ở

cửa nói vài câu.

Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây: “Cậu có thể vì tâm trạng của cậu ta, vì sức khỏe của cậu ta mà kết hôn không?”

Hoắc Tây không có sức lực dây dưa với cậu.

Cô thì thầm: “Đó không phải là chuyện của cậu.”

Sắc mặt Trương Sùng Quang không tốt.

Hoắc Tây thở dài: “Cậu về trước đi! Trương Sùng Quang, người không có tư cách yêu cầu tôi nhất là cậu.”

Cô mà chịu chấp nhận thì có khi có mấy đứa con rồi.

Lúc đó thì còn liên quan gì đến cậu nữa đâu?

Trương Sùng Quang nhìn cô chăm chú, nhìn quầng thâm mắt của cô, cuối cùng vẫn rời đi.

Trợ lý quay lại, muốn hỏi gì đó.

Hoắc Tây xua tay, cô ngồi xuống sô pha, sau đó lật tạp chí: “Sau này chăm sóc cậu ấy thật tốt, đừng để cậu ấy chạy lung tung.”

Trợ lý gật đầu đồng ý.

Hoắc Tây hơi thơ than: “Thực ra Trương Sùng Quang lựa chọn không sai.”

Nói xong lòng cô nhẹ hẳn, cô nở nụ cười.

Đêm đó, Bạch Khởi rời khỏi căn hộ của cô.

Ngồi một mình trong căn hộ, Hoắc Tây mở một chai rượu vang đỏ rồi từ từ uống.

Cô châm một điếu thuốc lá.

Đặt ở trên quầy bar, nhìn nó lẳng lặng cháy hết.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1456: Cửa xe mở ra


Hoắc Tây không tham gia cuộc vui đó, cô

lẳng lặng nhìn vài giây rồi rời đi sớm.

Tài xế đã sớm chờ ở dưới lầu, thấy Hoắc Tây xuống vội vàng mở cửa xe.

Hoắc Tây lên xe.

Tài xế đang chuẩn bị đóng cửa xe thì một bàn tay mạnh mẽ giữ lại cửa xe, Hoắc Tây giương mắt nhìn lên, là Trương Sùng Quang.

Lão Triệu rất khó xử.

“Cậu Sùng Quang, cậu không lái xe đến à?”

Giọng Trương Sùng Quang rất trầm: “Chú Triệu, cháu muốn đi nhờ xe.”

Lão Triệu nhìn Hoắc Táy.

Hoắc Tây biết Trương Sùng Quang muốn dây dưa với mình, nên dứt khoát tựa vào ghế sau xe, nhỏ giọng nói: “Đế cho cậu ấy lên xe đi!”

Cô nhích vào bên trong: “Về nhà cũ.”

Lão Triệu thở dài, khi Trương Sùng Quang lên xe, cậu đóng cửa xe lại.

Bên trong xe, bầu không khí vừa kỳ lạ vừa mập mờ.

Hoắc Tây thích dùng nước hoa hương mộc, lúc này một nam một nữ ngồi ở ghế sau, tăng thêm vài phần hứng thú.

Hoắc Tây chống tay lên cửa số xe, hờ hững hỏi: “Có việc gì?”

“Tại sao không nghe điện thoại của tôi?”

Hoắc Tây nở nụ cười: “Thú vị à nha! Cậu là gì của tôi vậy Trương Sùng Quang, sao tôi phải nghe điện thoại của cậu?”

Trương Sùng Quang gằn từng chữ.

“Dựa vào đêm đó chúng ta xảy ra quan hệ, dựa vào việc cậu để cho tôi làm ba lần.”

Lão Triệu ở phía trước mất bình tĩnh, mặt già vừa đỏ vừa nóng.

Cậu Sùng Quang đang nói cái gì thế, cái gì ba lần không ba lần, hai đứa nhỏ này cũng quá… cũng quá ấy.

Da mặt Hoắc Tây có dày hơn nữa cũng không chịu được sự giày vò như vậy.

Cô cười khấy: “Chẳng lẽ cậu tổn chút sức lực, còn muốn tôi chịu trách nhiệm sao! Tổng Giám đốc Trương đâu có vẻ là người bảo thủ như vậy?”

Giọng Trương Sùng Quang trầm thấp: “Nếu tôi muốn cậu chịu trách nhiệm thì sao?”

“Vậy cậu xếp hàng đi! Nhớ lấy số nha!”

Cậu bị cái miệng này của cô làm cho tức muốn chết, dứt khoát nắm chặt cằm cô, hôn lên.

Hoắc Tây uống rượu.

Nhưng hơi say cũng không tính, cậu hôn cô,

cô cắn môi cậu, Trương Sùng Quang ngước mắt lên nhìn: “Đêm đó, cậu không lạnh nhạt như vậy.”

Hoắc Tây vỗ khuôn mặt đẹp trai của cậu: “Bây giờ tôi không có hứng thú!”

Cô lại kêu lão Triệu: “Lái xe vào đồn cảnh sát!”

Lão Triệu cảm thấy công việc này không dề làm, đều là đứa nhỏ ông nhìn lớn lên, bây giờ ở ghế sau làm xằng làm bậy!

Ông ấy đã lớn tuối và không thế chịu được sự kích thích này.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1457: Tôi xin cậu


Hoắc Tây đấy cậu ra.

Trong phòng ngủ tràn đầy hơi thở đàn ông, cô chậm rãi đi đến cửa sổ sát đất, đấy cửa sổ này ra là sân vườn quen thuộc, cô lớn lên ở nơi này, tất cả đều quen thuộc.

Hoắc Tây nhỏ giọng nói: “Trương Sùng Quang, cậu nói đi là đi, nói về là về, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy! Đúng, tôi tin rằng cậu thật lòng quay đầu cũng thật lòng có chút thích tôi, nhưng vậy thì đã sao, đối với tôi mà nói sự theo đuổi của cậu là một gánh nặng, nói trắng ra là cậu đang quấy nhiễu cuộc sống của tôi.”

Trương Sùng Quang chậm rãi đi tới bên cạnh cô.

Cậu nghe thấy cô nói: “Trước khi cậu về, tôi sống rất yên ổn, phụ nữ cũng không nhất thiết phải kết hôn!”

Những thứ này cậu đương nhiên biết.

Cô không kết hôn, với điều kiện của cô, muốn cuộc sống như thế nào cũng có.

Cô muốn bao nhiêu chàng trai xinh đẹp thì có bấy nhiêu.

Thế nhưng, cho dù đê tiện vô sỉ, làm cho người ta cảm thấy trơ trẽn đi nữa, Trương Sùng

Quang vẫn không muốn buông cô ra.

Cậu nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, mặt dán sát vào sau bờ vai mỏng manh của cô.

Hoắc Tây khẽ thở dài: “Tôi muốn nghỉ ngơi! Trương Sùng Quang, cậu đừng làm ầm ĩ nữa, quá khó coi.”

Vừa dứt lời.

Trương Sùng Quang bỗng nhiên bế cô lên, bế kiểu công chúa, Hoắc Tây ngây người, đánh mạnh lên vai cậu một cái: “Buông tôi ra!”

Trương Sùng Quang mở cửa.

Một cơn ớn lạnh ập đến khi cậu bước trên lối đi nhỏ, Hoắc Tây sợ lạnh trốn vào lòng cậu.

Trương Sùng Quang cúi đầu, cái mũi cao thẳng cọ nhẹ cô, cảm giác da thịt tiếp xúc nhau làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Hoắc Tây nhìn cậu chằm chằm.

Trương Sùng Quang không thể dằn lòng mà hòn lên môi cô một cái, sau đó cả hai người đều ngây dại.

Cho dù họ đã từng xảy ra quan hệ, từng làm tất cả những chuyện thân mật của nam nữ, nhưng một nụ hôn khẽ khàng như vậy, lại gợi lên rất nhiều hồi ức.

Họ đã cùng đón sinh nhật lần thứ mười tám

của Hoắc Tây.

Mùa hè năm ấy, trong lều cắm trại, sau khi thổi xong ngọn nến trên bánh ngọt nhỏ, Trương Sùng Quang cúi đầu hôn cô một cái, lúc ấy họ vẫn chưa ở bên nhau mà chỉ là bạn từ thuở bé.

Nhưng tình cảm lúc ấy, không gì có thế sánh bằng.

ít nhất Hoắc Tây cho rằng, sau khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ kết hôn với Trương Sùng Quang.

Cô chưa từng nghĩtới, Trương Sùng Quang sẽ rời bỏ cô.

Một nụ hôn nhẹ, gợi lên chuyện cũ thời niên thiếu.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1458: Muốn mẹ cậu ấy!


Hai người nằm trên giường, giường còng chúa cao một mét năm, hai người trưởng thành ngủ rất chật chội.

Nhưng Trương Sùng Quang không quan tâm.

Cậu háo hức muốn lấy lại cảm giác thuở ban đầu, muốn đánh thức ký ức của Hoắc Tây.

Cậu ôm cô vào lòng, hơn nữa còn tản mái tóc dài của cô ra, từng chút từng chút chải vuốt.

Sức lực của nam nữ khác nhau, Hoắc Tây không thể ngăn cản, cô cũng không muốn làm ầm ĩ khiến người trong nhà biết, cô cổ ý chọc giận cậu: “Ngây thơ như vậy làm gì?”

Tay Trương Sùng Quang nắm gáy cô.

Cậu cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cậu muốn sao? Nếu cậu muốn, tôi có thế thỏa mãn cậu!”

“Muốn mẹ cậu ấy!”

Hoắc Tây chửi ‘âm lên.

Trương Sùng Quang im lặng một lát rồi nói: “Bà ấy đã không còn nữa!”

Hoắc Tây quay đầu sang một bên, cũng không muốn xin lỗi cậu, trong chốc lát cô lại đá chân cậu: “Trương Sùng Quang cậu nói xem chuyện gì đang xảy ra, chúng ta chẳng là gì của nhau mà lại ngủ ở trên một chiếc giường, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm!”

“Chúng ta có thế kết hôn.”

“Kết cái mốc xì!”

Cậu cứng đầu như vậy làm Hoắc Tây tức muốn chết, cô mệt mỏi suốt một ngày thực sự đã không còn sức lực cãi với cậu nữa, dứt khoát nhắm mắt ngủ.

Cậu muốn làm ấm giường thì cô tiếp nhận.

Hoắc Tây nhắm mắt lại.

Đầu cô tựa vào cánh tay rắn chắc của cậu, ánh đèn màu hồng nhạt dịu êm chiếu lên mặt cô, lại có thể nhìn ra một ít dáng vẻ khi còn bé.

“Hoắc Tây.”

Trương Sùng Quang lẩm bấm, nhích lại gần hôn cô.

Hoắc Tây mở to mắt, còn chưa kịp lên tiếng, tay của cô đã bị tay cậu siết chặt.

Nụ hôn này vừa dịu dàng lại vừa phóng

đãng.

Hoắc Tây ngửa đầu nhìn người đàn ông phía trên, dường như đã qua mấy đời, cô và Trương Sùng Quang đang làm loại chuyện này.

Ngay căn phòng từng ngủ chung hồi nhỏ.

Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, cô không mạnh mẽ như bình thường, Trương Sùng Quang nhịn không được hôn tiếp.

Chiếc giường nhỏ hẹp không chịu nổi sự giày vò của cậu.

Cậu cũng không muốn ở một nơi như thế này muốn cô triệt đế nên cậu chỉ vuốt ve để cô thoải mái mà thôi.

Ban đêm, càng ngày càng khuya…

Hoắc Tây đấy cậu ra.

Cô đưa lưng về phía cậu, lẳng lặng nằm.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1459: Khoảng hai phút sau


“Hoắc Tây, tôi xin cậu, hãy cho tôi một cơ hội nữa.”

Khi nói xong, cậu gần như nín thở chờ câu trả lời của cô.

Khoảng hai phút sau, Hoắc Tây lên tiếng: “Nhưng tôi không muốn! Trương Sùng Quang, đúng là tôi đã từng rất thích cậu, nhưng bây giờ thì không, tôi cũng sẽ không vì một lần quan hệ xác thịt mà quay đầu lại!… Tôi không muốn miễn cưỡng.”

Sắc mặt Trương Sùng Quang trắng bệch.

Cô nói: ở bên cậu, là một loại miễn cưỡng!

Hoắc Tây không thể ở lại chỗ này nữa, cô đứng dậy, khi Trương Sùng Quang lại đây ôm cô, cô hất mạnh ra, nhỏ giọng nói: “Trương Sùng

Quang, giữ chút mặt mũi được không? Giữ lại chút thể diện cuối cùng cho nhau, được chứ?”

Cô nói xong lập tức đi ra ngoài.

Mặc dù không muốn quấy rầy người bên ngoài, nhưng vẫn nhịn không được sập mạnh cửa.

Dưới ánh đèn, sắc mặt Trương Sùng Quang càng tái nhợt.

Hoắc Tây đi chân trần ra ngoài, đi trên hành lang cũng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng có thứ gì đó còn lạnh hơn chân.

Sờ thử, thì ra là nước mắt.

Cô khẽ ngấng đầu lên, sao cô lại khóc vì một kẻ vô ơn như Trương Sùng Quang kia chứ, thật không đáng chút nào.

Phòng sách lầu hai đang sáng đèn.

Hoắc Minh đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn cô.

Hoắc Tây đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy ông: “Bố.”

Hoắc Minh vỗ cô: “Sao lại đi chân trần, vào phòng sách đi, bổ mở hệ thống sưởi.”

Hoắc Tây cảm thấy xấu hố, cô đã lâu rồi không khóc.

Nhưng Hoắc Minh không ngại, Hoắc Tây của ông là cô bé đầu tiên của ông, khác với Doãn Tư Hoắc Kiều, cô là do chính tay ông nuôi dưỡng,

tình cảm cũng không giống nhau.

Cho dù cô lớn lên thì vẫn giữ một vị trí quan trọng trong lòng ông.

Cô vẫn là Hoắc Tây bé nhỏ của ông.

Hoắc Minh pha cho Hoắc Tây một ly sữa nóng, khoác thảm lông cừu cho cô, Hoắc Tây tựa vào vai ông uống sữa, tựa như khi còn bé.

Hoắc Minh hỏi: “Thằng nhóc Sùng Quang bắt nạt con sao? Bố đi đánh nó.”

Khóe mắt Hoắc Tây còn vương nước mắt, cô nở nụ cười.

Muốn đánh cũng là tự cô đi đánh!

Hoắc Minh vuốt tóc cô, đồng ý: “Có cho vàng thằng nhóc kia cũng không dám đánh trả.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1460: Hoắc Tây gật đầu


Hoắc Minh vỗ vỗ cô: “Uống sữa xong thì qua ngủ với mẹ con, vừa rồi bà ấy nghe thấy tiếng động nên cứ lo lắng mãi.”

Hoắc Tây gật đầu.

Một lát sau, Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng: “Mặt khác, các con quậy gì thì quậy, cũng đừng quậy ra một đứa bé, lại không có ý định ở bên nhau, đứa bé này là sao chứ?”

Da mặt Hoắc Tây dày hơn bổ cô.

Cô lấy lại tinh thần: “Không phải bố chê tụi con vô dụng sao, sinh con không phải vừa lúc à, gọi ông nội hay ông ngoại đều được.”

Hoắc Minh muốn đánh cô.

Hoắc Tây đặt ly sữa xuống, vẫy tay áo, mang dép lê của bố đi ngủ trên giường bố.

Còn bố ruột của cô thì đi chân trần đi!

Ngày hôm sau, Hoắc Tây dậy rất sớm, chủ yếu là không muốn gặp Trương Sùng Quang.

Không nghĩ tới xuống lầu, người kia đã ở phòng ăn.

Sáng sớm ăn mặc chỉnh tề, cũng không biết muốn quyến rũ ai.

Hoắc Tây không có lý do gì để sợ cậu.

Cô ngồi đối diện cậu, lặng lẽ dặn dò người giúp việc bưng bữa sáng ra, đợi người giúp việc đi lấy bữa sáng, Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Trước đây tôi không thích món Tây.”

“Ô! Bây giờ tôi không chỉ thích món Tây, tôi còn thích thức ăn nhanh.”

Hoắc Tây chưa bao giờ đấu khấu thua.

Trương Sùng Quang nhẫn nhịn, không so đo với cô, một lát sau lại đánh giá cô.

Hoắc Tây uống một ngụm cà phê, liếc nhìn cậu: “Chưa từng thấy?”

Trương Sùng Quang cười nhạt, cậu chẳng những không tức giận, còn rất dịu dàng nói: “Khi nào thì em mới có thể không mạnh miệng như vậy, rõ ràng có lúc rất ngoan ngoãn mà.”

Mới sáng sớm đã đùa giỡn lưu manh, Hoắc Tây mặc kệ cậu.

Trương Sùng Quang dường như đã quên dáng vẻ hèn mọn không chịu nổi vào tối hôm qua, hờ hững hỏi: “Chuyện lần trước tôi nói cậu thấy sao?”

“Chuyện của đội luật sư?”

Hoắc Tây nghĩ: “Cậu phái người đến văn phòng luật của tôi đi, tôi sắp xếp một chút.”

Trương Sùng Quang gật đầu.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1461: Cậu biết thì tốt!


Hoắc Minh mắng hết: “Mấy đứa khốn kiếp!”

Hoắc Tây lại dùng sức hôn ông một cái, sau đó cầm lấy áo khoác ngoài, đi ra ngoài.

Hoắc Minh nhìn một lúc lâu mới thôi, sau đó

ông nhìn về phía Trương Sùng Quang: “Cháu thì sao? vẫn cố chấp treo cổ trên một thân cây à? Mau tìm người kết hôn, đam hoa kết quả đi, trước kia có thể chấp nhận thì sau này cũng có thế chấp nhận.”

Trương Sùng Quang:…

Hoắc Minh lên lầu dỗ vợ.

Hoắc Doãn Tư từ từ gấp tờ báo lại, cười dối trá: “Anh Sùng Quang, thật ra bổ tôi khó chịu với anh lâu rồi!”

Trương Sùng Quang lau miệng, cũng rất kiêu ngạo nói: “Có lẽ còn cần mọi người nhịn thêm một chút!”

Nói xong, cậu cũng đi.

Hoắc Doãn Tư bưng cà phê, uống gần hết nửa cốc, ngồi cười.

Mười một giờ sáng, Hoắc Tây ra khỏi tòa án.

Cô đã thắng một vụ kiện.

Đương sự gọi điện tới chân thành cảm ơn một hồi, sau đó liền cực kỳ mặt dày muốn giảm phí luật sư xuống một chút, Hoắc Tây ném túi xách vào trong xe.

Cô ngồi lên xe, cầm di động cười khẽ.

“Tôi sẽ không nhận một xu nào từ vụ kiện

của Tổng Giám đốc chu.”

Vị Tổng Giám đốc chu kia vừa mừng vừa lo, cho rằng Hoắc Tây đang làm việc thiện, còn nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai bên đã vượt qua quá trình thử thách.

“Tưởng bở à!”

Hoắc Tây cúp điện thoại, lập tức gửi Zalo cho Tống Giám đốc Chu kia, là ảnh Tổng Giám đốc Chu vụng trộm.

Đối phương là người nối tiếng trên mạng,

Vẻ bề ngoài lẫn khí chất đều kém vợ hợp pháp, nhưng có một số đàn ông cứ thích ăn phân, thơm hay thổi đều kéo về nhà.

Hoắc Tây gửi Zalo xong thì ném điện thoại đi.

Cô lái xe trở lại văn phòng luật, vừa về đến trợ lý đã ra đón, nhỏ giọng nói: “Tống Giám đốc Trương tới, nói là muốn gặp cô.”

Trương Sùng Quang?

Hoắc Tây liếc nhìn trợ lý: “Mời cậu ấy vào phòng khách.”

Trợ lý khó xử nói: “Tổng Giám đốc Trương là người nhà cô nên tôi đã mời anh ấy đến văn phòng cô chờ.

“Lần sau không được làm vậy nữa?”

Hoắc Tây nói xong, liền mang theo túi h’ô sơ vào văn phòng, đấy cửa ra thì thấy Trương Sùng Quang đang thoải mái tham quan văn phòng của cô, trong tay của cậu có một cái khung ảnh.

Là một tấm ảnh chụp chung!

Vợ chồng Hoắc Minh, mang theo bổn đứa con chụp ảnh chung.

Năm ấy Hoắc Tây chừng mười tuổi, em gái nhỏ nhất Hoắc Kiều còn ở trong tay bổ, cô và Trương Sùng Quang đầu kề đầu, hai đứa nhỏ vô tư.

Cô ném túi xách xuống, khoanh tay trước ngực, nhìn cậu.

Trương Sùng Quang nghe thấy tiếng bước chân thì ngước mắt lên.

Một lát sau, cậu nhẹ giọng nói: “Em còn giữ.”

Hoắc Tây thong thả đi tới phía sau bàn làm việc, ngồi vào chiếc ghế da, nhẹ nhàng xoay vòng.

“Trương Sùng Quang, tôi không thích người khác can thiệp vào cuộc sổng của tôi quá nhiều, bất kể là Bạch Khởi, cậu, hay là người khác… đều giống nhau.”

“Tôi biết!”

Trương Sùng Quang gần như tự giễu nói: “Tôi không có gì đặc biệt cả!”

“Cậu biết thì tốt!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1462: Nhũng năm nay em có thích ai không?


Hoắc Tây nhận.

Thư ký nói cho cô: “Luật sư Hoắc, ông Chu đến rồi.”

Hoắc Tây nhìn về phía Trương Sùng Quang: “Cô để ông ta đợi tôi ở phòng khách đi.”

Thư ký còn muốn nói gì nữa, Hoắc Táy đã cúp điện thoại, cô lạnh nhạt nói: “Cậu xem đi, tôi rất bận! Không tiễn.”

Vừa nói xong, cửa phòng làm việc mở ra bành một tiếng.

Chính là vị Tống Giám đốc Chu kia.

Rượu, gái gú và tiền tài đã ngấm vào người Tổng Giám đốc chu, ông ta cao lớn vạm vỡ, cực kỳ có khí chất, vừa đến đã có thái độ không tốt.

“Luật sư Hoắc, cô là luật sư biện hộ của tôi, ngược lại cô lại chụp những bức hình kia của tôi, có phải quá tồi không? Uy hiếp người trong cuộc, tôi…”

Hoắc Tây dựa nhẹ vào bàn làm việc, cười lạnh.

“À, ông còn biết tôi là luật sư của ông à? Thanh toán xong phí luật sư đi, chúng ta vật quay về chủ.”

Tổng Giám đốc chu không vui vẻ mây.

Chỉ một vụ kiện ly hôn thôi mà đòi hai trăm triệu của ông ta, quá đắt rồi.

Ông ta chỉnh lại cổ áo sơ mi, đàm phán với Hoắc Tây: “Nhiều nhất là hai ngàn vạn, luật sư Hoắc đồng ý thì tôi sẽ đế phòng tài vụ chuấn bị tiền ngay.”

Hoắc Tây từ trên bàn làm việc cầm lấy một cây cơ bắn bi-a.

Cô nhẹ nhàng thưởng thức.

Giọng nói cũng cực kỳ nhẹ nhàng: “Tính tình của tôi không được tốt, tôi khuyên Tổng Giám đốc Chu, dù một hạt bụi cũng không được thiếu! Con người của tôi không có tinh thần trượng nghĩa lớn như vậy, nhưng nếu ông làm tôi nóng nảy, chuyện gì tôi cũng có thế làm được đấy.”

Tổng Giám đốc chu ngang ngược đã quen.

Dù ông ta biết con nhóc nhà họ Hoắc lợi hại, nhưng ông ta ỷ vào tuổi tác cũng không để cô vào trong mắt.

Kết quả vụ kiện đã được xác định rồi, cô còn có thể dựa vào mấy tấm hình mà lật trời hay sao.

Lại nói đến việc làm mất uy tín, chắc hẳn cô sẽ không làm.

Tổng Giám đốc chu to gan lớn mật nhẹ nhàng đến gần chạm vào cổ áo của Hoắc Tây:

“Chẳng qua nếu luật sư Hoắc đồng ý, chúng ta có thể âm thầm nói chuyện với nhau, hai trăm triệu này cũng không phải không đưa được.”

Cô nàng nóng tính này, ông ta đã muốn nếm thử từ lâu rồi.

Trương Sùng Quang đang muốn ra tay.

Hoắc Tây cúi đầu nhìn bàn tay bẩn trên cổ áo mình, cười nhẹ: “Tống Giám đốc Chu muốn chơi một trò kích thích với tôi không?”

Tổng Giám đốc Chu muốn nói vào lời cợt nhả.

Cây cơ trong tay Hoắc Tây đập vào người ông ta.

Người kia không kịp chuẩn bị, lùi về sau mấy bước, cuối cùng chật vật ngã xuống đất.

Hoắc Tây chậm rãi lại gần, giày cao gót trên mặt sàn trơn bóng phát ra âm thanh trong trẻo.

Lại đến mấy gậy nữa.

Giày cao gót đá vào mặt Tống Giám đốc chu làm đỏ hồng lên, mấy chỗ đều đã xanh tím, đau đến mức ông ta hét ‘âm lên.

Hoắc Tây ngồi xuống vỗ vào mặt ông ta: “Có đủ kích thích chưa! ông muốn kích thích thêm nữa không?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top