Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1403: Những chuyện đó không phải lỗi của em


Lục viên cũng đủ để đánh bay tất cả dũng khí của em! Lục Thước, anh bỏ qua cho em một lần đi, lần này xem như là em không đùng.”

Cô một lời nói hết, có lẽ như đã nghĩ rất lâu rồi.

Lục Thước nắm tay cô ấy: “Những chuyện đó không phải lỗi của em.”

“Nhưng, là lỗi của mẹ em.”

“Vốn dĩ bà ấy cũng nên có cuộc sống tốt, nhưng bà ấy không chọn như vậy! Lục Thước, ở cùng anh, bất kỳ lúc nào em cũng có thể bị người khác vạch trần vết thương, em không muốn như vậy! Em thừa nhận em mềm yếu ích kỷ, vì em muốn bảo vệ cuộc sống hiện tại, bố mẹ, anh trai chị dâu... Em đã nói rồi, cuộc đời của em không chỉ có một mình anh.”

Những lời cô nói, Lục Thước đều đã nghĩ đến.

Nhà họ Lục, nhà họ Hoắc, đều có kẻ thù.

Cậu ở cùng Lục Huân, chắc chắn sẽ có người tính kế, rất có khả năng chính là nhà họ Tư.

Lục Thước không ép cô ấy nữa.

Nhưng cậu cũng không từ bỏ, cậu nữa quỳ, dựa đầu vào đùi cô ấy, khẽ nói: “Cứ đón tết vui vẻ đã, chuyện của chúng ta về sau lại nói, được không?”

Lục Huân bật khóc; “Lục Thước, hà tất phải như vậy!”

Lục Thước không nói gì.

Hà tất phải như vậy... Đúng vậy, hà tất phải như vậy!

Đương nhiên là vì không buông được! Nếu có thể uống được, ai lại lựa chọn con đường khổ sở thế này, nhưng đến hại tại cậu cũng không hối hận, cũng chưa

từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.

Cậu bảo cô ấy ăn cơm, có những chuyện, cần phải do bản thân cậu giải quyết.

Lục Thước xuống lầu, bà Liễu đâu cũng không ngẩng.

Bà ấy chỉ khẽ hừ một tiếng: “Gặp chuyện rồi sao? Tôi nói rồi mà, mông còn chưa lau sạch, thì đừng có đến kiếm chuyện với Tiểu Huân nhà tôi! Con bé còn nhỏ nên mới trúng chiêu của cậu, nếu gặp phải người sõi đời, mấy thứ công phu mèo quào của cậu căn bản không dùng được.”

Lục Thước không phản bác.

Cậu ngồi đối diện bà Liễu, vòng lên cho bà ấy.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1404: Đêm tối như mực


Lục U muốn xem xem là ai. Là anh Lục? Cô bé ngồi xổm trên bờ hồ, giọng lanh lảnh: “Anh Liễu, anh không lạnh à?”

Con trai của thư ký Liễu, đã bốn mươi rồi, có thể làm bố của Tiểu Lục U được rồi.

Lúc về nước, cũng rất thích đem đồ cho cô bé.

Tiểu Lục U vui vẻ thích thú đợi, đợi người lên bờ, nhất định sẽ đưa đồ ăn ngon cho cô bé.

Đêm tối như mực.

Trong nước bỗng nhiên có một người vươn lên, da thịt trắng mịn dính đầy nước sáng bóng khỏe đẹp, trượt xuống theo từng cơ bắp săn chắc, có chút ửng đỏ, vô cùng gợi cảm!

Hơn nữa da thịt trắng mịn kia còn ở ngay trước mặt.

Tiểu Lục U chỉ cần há miệng là có thể cắn trúng rồi!

Thật kích thích!

Lục U đỏ ửng mặt, nhìn chằm chằm vào khối thịt trước mắt, cả một lúc lâu mới định thần lắp bắp nói: “Cậu là nam hay là nữ vậy?”

Diệp Bạch vuốt gương mặt anh tuấn ấy.

Vừa vung tay, nước lập tức bắn tung tóe lên mặt Tiểu Lục U.

Diệp Bạch cười xấu xa: “Có muốn kiểm tra thử không?”

Lục U nhìn xuống, sau đó che mắt lại: “Sao anh không mặc quần?”

“Quần bơi cũng là quần!”

Diệp Bạch quay về thành phố B, dẫn theo bố mẹ đến thành phố € đón năm mới, bố mẹ anh ấy ở khách sạn, anh ấy thì thích mỗi ngày bơi mấy vòng nên ở nhà họ Liễu.

Anh ấy cầm khăn lau người, vừa đánh giá Lục U.

Cô gái nhỏ trắng mũm mĩm, trông khá xinh xắn, có mấy phần giống với Lục Thước, không cần hỏi cũng biết được thân phận.

Lục U vụng trộm nhìn qua kẽ tay.

Cô bé nhỏ giọng hỏi: “Anh là thật hay là giả vậy? Sao có thể luyện được to như vậy?”

Diệp Bạch tiện tay ném khăn lông đi, nằm lên ghế nghỉ ngơi, lấy khăn tắm che người lại rồi vỗ vào vị trí bên cạnh: “Có muốn đến sờ xem không?”

Lục U giả vờ làm mặt quỷ: “Tôi mới không thèm! Tôi sớm đã cai sữa rồi!”

Diệp Bạch bật cười, hàm răng trắng vô cùng nổi bật trong đêm tối.

Anh ấy liếc nhìn cô bé: “Đến với anh trai em sao? Anh ta lại nghĩ ra trò xấu gì vậy?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1405: Lục Thước đi đón rồi!


Lục Thước dẫn Lục U rời đi, Diệp Bạch khẽ chớp mắt.

Tiểu Lục U thực sự không nhịn được nữa, chạy lại sờ hai cái trên người anh ấy, cảm giác tay trên cơ bắp kia tốt thật đấy, giống như tơ nhung bọc lấy sắt thép vậy!

Lục Thước tức giận: “Lục Thước!”

Tiểu Lục U sờ xong, vung bàn tay nhỏ, kéo cánh tay anh trai chạy đi.

Diệp Bạch lắc đầu.

Anh ấy đứng dậy giãn người rồi lại nhảy vào hồ...

Lục Thước quay về Lục viên.

Lục Khiêm gọi cậu vào phòng làm việc, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Buổi tối đến đây, có phải là Tư An Nhiên không?”

Lục Thước không phủ nhận.

Lục Khiêm liếc nhìn cậu, cũng không trách cứ gì, mà suy nghĩ cặn kẽ một lúc mới bình thản nói: “Lục Thước, quá khứ bố cũng làm chuyện giống như con, không chừa lại đường lui, nhưng bây giờ bố già rồi, có nhiều chuyện ngoài mặt cho qua là được! Chuyện của Tư An Nhiên này, bố không thể nói là con sai, chỉ có thể nói là con có trách nhiệm! Nếu con nhìn ra tình cảm đối với Lục Huân sớm một chút, con và Tư An Nhiên sẽ không xem mắt, tất cả những chuyện này ít nhiều con cũng phải nể mặt mũi nhà họ Tư, kết thúc mọi chuyện đi!”

Ông ấy vốn nghĩ con trai còn trẻ, sẽ không nghe theo.

Nào ngờ Lục Thước rất tán thành: “Bố, con cũng nghĩ như vậy!”

Còn ba ngày nữa là đến năm mới, cậu chuẩn bị về thành phố B một chuyến, đến nhà họ Tư giải quyết mọi chuyện.

Thương nhân mà, đều xuất phát từ lợi ích. Cho nhà họ Tư lợi ích, chuyện này xem như sẽ qua thôi.

Lục Khiêm gật đầu, hai cha con lại thương lượng, cho lợi ích đến mức độ nào, những chuyện này đều phải nghiên cứu!

Hôm sau, Lục Thước đã bay đến thành phố B.

Đương nhiên, Tư An Nhiên cũng quay về rồi.

Lục Thước gặp mặt với hai ông bà nhà họ Tư, ông bà Tư cũng mang theo tư duy của một thương nhân, đôi bên thảo luận một hồi, cuối cùng Lục Thước cho họ một dự án năng lượng mới thì mới xe như giải quyết chuyện này ổn thỏa.

Lợi nhuận ròng của dự án này ít nhất là chục tỷ.

Cũng xem như đã đền bù ổn.

Bố mẹ Tư An Nhiên rất hài lòng, hôm sau công bố hai bên đã giải trừ hôn ước, Lục Thước quay về thành phố C vào buổi tối, hôm quay về đã là ba mươi!

Hai nhà Lục và Liễu qua lại thân thiết.

Mấy năm nay bà Liễu và con gái thường hay ở nước ngoài, thư ký Liễu đến Lục viên ăn cơm, năm nay cũng không ngoại lệ.

Ông ấy dẫn theo vợ và con trai, con dâu đến.

Minh Châu đón người, nhìn kỹ một lượt rồi hỏi: “Sao Tiểu Huân không đến?”

Thư ký Lục có chút mất tự nhiên.

Minh Châu bèn nói: “Mọi người để con bé ở lại không tốt đâu!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1406: Có lẽ thời gian đã lâu rồi


Lục Khiêm nói như vậy, Minh Châu cũng không nghĩ nhiều. Thậm chí bà ấy còn gật đầu: “Cũng đúng!”

Bà ấy nhẹ nhàng nói với Lục Khiêm: “Đứa nhỏ đó có lễ có chút sợ em đấy! Em đưa bao lì xì dày một chút, có lẽ cô bé sẽ không lo lắng.”

Có lẽ thời gian đã lâu rồi.

Hoặc có lẽ con cái đều đã lớn, nên những chuyện quá khẽ bà ấy cũng không còn để ý đến vậy.

Minh Châu lên lầu chuẩn bị bao lì xì.

Lục Khiêm ngẩng đầu nhìn bà ấy, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.

Thư ký Lục khẽ huých ông ấy: “Mọi người còn chưa nói chuyện đó à?” Lục Khiêm hạ thấp gióng: “Xem theo ý của bọn nhỏ thôi!”

Nửa tiếng sau Lục Thước đã đến nhà họ Liễu.

Trong biệt thự rộng lớn, ngoài người làm cũng chỉ có Lục Huân ở nhà, cô ấy đang ở phòng khách đọc sách.

Lò sưởi trong tượng rực cháy, cô ấy mới gội đầu, dựa vào sưởi ấm.

Lục Thước đi đến, người làm trong nhà ít nhiều cũng đoán được quan hệ giữa bọn họ, vì vậy cũng gần gũi hơn: “Cậu Lục đến rồi!”

Lục Huân nâng mắt nhìn thì thấy Lục Thước. Cậu trông có vẻ phong trần mệt mỏi, áo khoác đen móng có dính chút tuyết. Cô ấy khẽ nhíu mày: Anh đến làm gì?

Lục Thước ngồi xổm, giúp cô vuốt mái tóc ẩm ướt: “Sấy tóc đi, đi ăn cơm giao thừa với anh.”

Tim Lục Huân đập nhanh hơn.

Cô ấy nhìn cậu, qua một lúc vẫn không có động tĩnh gì, Lục Thước lại nói một lần nữa: “Nghe lời!”

Cậu dặn dò người làm đem máy sấy xuống, thái độ giống như chủ nhân vậy.

Người làm cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, vui vẻ lên lầu.

Lục Huân cắn môi: “Em không muốn đi! Em đi sao mà được chứt”

Lại nói, Tư An Nhiên đã đến thành phố C rồi, hơn nữa còn chạy đến Lục viên.

Tư An Nhiên thẳng thắn theo đuổi Lục Thước nồng nhiệt như vậy, Lục Huân càng cảm thấy thân phận mình hèn mọn... Cô ấy nào có dũng khí cùng cậu ăn bữa cơm giao thừa.

Người làm cầm máy sấy đến.

Lục Thước ngồi trên sô pha, sấy tóc cho Lục Huân.

Cô ấy muốn trốn, cậu khẽ giữ cô ấy lại, dịu dàng thấp giọng nói: “Em mới chạy về từ thành phố BI Cũng coi như hơn hai mươi tiếng rồi chưa chợp mắt! Đừng quậy nữa nhé?”

Lục Huân rũ mắt: “Lục Thước! Em đã nói chúng ta...”

“Anh không chấp nhận!”

Lục Thước thì thầm: “Chúng ta thích nhau, tại sao không ở cạnh nhau?”

Nếu dễ dàng tìm được người thay thế, thì đó không phải là tình yêu rồi!

Lục Thước trước giờ đều biết bản thân mình muốn gì, một khi đã quyết thì sẽ không hối hận.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1407: Sao vậy


Lục Huân mặc một chiếc váy dài màu hồng cánh sen, bên ngoài khoác một áo lông dáng dài màu trắng, trông rất xinh đẹp thanh thuần.

Cô ấy xuống lầu, nhỏ nhẹ bảo người làm chuẩn bị quà cho cô ấy. Lục Thước không ngăn cản, chỉ yên lặng đợi cô ấy.

Một lúc sau, người làm đưa giỏ trái cây vận chuyển bằng đường hàng không đến, Lục Thước đưa tay nhận lấy.

Cậu ở nhà họ Liễu căn bản không cần phải e dè, trực tiếp ôm lấy Lục Huân đi, cô ấy nhỏ giọng nói như vậy không ổn.

Lục Thước chuyển sang năm tay cô ấy.

Lục Huân không làm được gì cậu, cũng không nói gì, chỉ là lúc lên xe Lục Huân nhẹ giọng nói: “Để em lái xe cho.”

Lục Thước đặt giỏ trái cây sau cốp xe, lúc đóng lại thì khẽ cười tựa như không.

“Sao vậy, đau lòng à?” Lục Huân không lên tiếng, cô ấy chỉ ngồi vào ghế lái.

Lục Thước đỡ cửa xe nói nhỏ: “Vẫn chưa đến mức thiếu ngủ! Xuống xe đi, để anh lái.”

Lục Huân không chịu.

Lục Thước nhìn cô ấy chằm chằm một lúc, bỗng nhiên cười nói: “Em như vậy, đúng là rất giống vợ.”

Lục Huân đỏ mặt: “Em lo lắng cho anh, anh không nên trêu chọc em vậy.”

Tính cách cô ấy rất tốt, cho dù trách cứ cũng chỉ nhỏ giọng, khiến Lục Thước cảm giác rất đáng yêu. Cậu chỉ muốn hôm nay không phải giao thừa, cậu sẽ đưa cô ấy đến nơi không người rồi tận sức bắt nạt cô ấy!

Thế nhưng cậu cũng muốn cùng cô đón năm mới!

Lục Thước ngồi vào ghế phụ, nhì Lục Huân lái xe thuần thục, cậu khẽ hỏi: “Học lúc nào vậy? Anh chưa từng thấy em lái xe.”

Lục Huân mím môi: “Mười tám tuổi đã học rồi, không thích lái lắm.” Lục Thước gật đầu.

Một lát đã đến ngã tư phía trước, là đèn đỏ, cậu không nhịn được nắm tay cô

Lục Huân khẽ rút tay ra: “Đang lái xe đấy!” Lục Thước trực tiếp nắm nhẹ cằm cô ấy nghiêng qua hôn cô ấy... Lục Huân yên lặng không động đậy.

Gương mặt bọn họ tựa sát nhau, làn da cậu rất nóng, hôn vào môi cô lại càng nóng hơn, cứ vậy trêu chọc cô...

Lục Huân bị buộc phải ngậm miệng lại. Lục Thước khẽ cười, bỗng hiên hôn sâu vào trong.

Lục Huân ngây ngô, nào phải đối thủ của cậu, khẽ đập vào vào vai anh, ê a vài tiếng.

Lục Thước buông cô ra. Môi cô đỏ nhuận mê người, cậu lại không nhịn được ngậm mút một lát.

Thời điểm này đêm ba mươi, mọi người đều ăn cơm rồi.

Trên đường không có xe, cậu và cô cứ ở ngã tư đường, hôn nhau cũng đến mười phút.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1408: Ai bảo anh nói bậy đấy


Chiếc xe chầm chậm chạy đến Lục viên, Lục Huân rõ ràng càng căng thẳng hơn.

Lục Thước nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Sao vậy, con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng, căng thẳng sao?”

Két...

Lục Huân đạp thắng, nhưng vẫn đụng phải cột đá phía trước.

Rầm một tiếng.

Chiếc Roll Royce quý giá, mặt trước bị đụng mất một mảng, logo xe rơi xuống. Lục Huân nhìn nói: “Ai bảo anh nói bậy đấy.”

Lục Thước cũng không giận, cậu dựa vào ghế cười.

Quản gia chạy đến, tay cầm đèn điện chiều vào, lớn tiếng gọi: “Cậu chủ đụng xe rồi! Mọi người mau đến xem xem1”

Hét to như vậy, hay lắm, người trong phòng khách cũng chạy ra ngoài.

Lục Khiêm và Minh Châu đi trước, vừa nhìn đã thấy Lục Huân ngồi ở ghế lái, còn con trai bọn họ thì lại thoải mái ngồi ở bên cạnh.

Lục Khiêm tức giận đang định mắng con trai. Minh Châu tiến lên trước mở cửa xe: “Tiểu Huân không sao chứ?”

Bà ấy lại nói Lục Thước: “Sao con lại để Tiểu Huân lái xe chứ!”

Mặt Lục Thước dày, cậu ngồi đó khẽ cười: “Cô ấy lái xe rất tốt! Chỉ là vừa nãy con nói đùa với cô ấy mấy câu, cô ấy không lái nổi nữa, nên mới đụng xe.”

Minh Châu kỳ quái hỏi: “Con nói gì với con bé?”

Lục Thước ra vẻ đang định nói...

Lục Huân gấp gáp: “Anh không được nói.”

Lục Thước nhìn cô ấy, chỉ cười, có chút lường biếng. Minh Châu cũng không phải ngốc.

Con trai biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu bà ấy còn không có cảm giác gì thì chẳng phải bà ấy sống vô ích mấy năm nay rồi sao?

Đón năm mới, bà ấy cũng không nói gì.

Nhóm người vào nhà, Lục Huân rõ ràng không tự nhiên lắm, Lục Thước cũng không gần gũi với cô ấy,

Cậu nhìn Tiểu Lục U, khẽ hất cằm.

Tiểu Lục U cầm máy tính bảng, chạy đêm ôm lấy cánh tay Lục Huân: “Chị Lục Huân, giúp em qua cửa này với.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1409: Cô ấy vươn tay nhận lấy


Lục Khiêm cũng đưa bao lì xì qua, cười nói: “Ngốc rồi sao! Dì cháu cho cháu lì xì, còn không mau nhận đi.”

Lục Huân khẽ run môi.

Thật ra chỉ có bản thân cô ấy mới biết, cô ấy đến đây rất mất tự nhiên, cô ấy không biết bản thân có thực sự được chào đón hay không, cô nghĩ dì Minh Châu đã nhận thấy được gì đó rồi, nhưng giờ dì ấy vẫn nguyện ý cho mình bao lì xì.

Cô ấy vươn tay nhận lấy.

Một bạn tay còn nhanh hơn cả cô ấy, nhận lấy.

Là Lục Thước. Cậu tự nhiên nói: “Tiểu Huân không có túi, con cầm giúp cô ấy.” Bầu không khí bỗng cứng nhắc.

Như vậy không khác gì công khai, là kiểu nói rồi nhưng lại giống hư chưa nói vậy.

Tất cả mọi người đều nhìn Minh Châu.

Lục Thước biết bản thân khá liều lĩnh, cậu đang đợi mẹ cậu tỏ thái độ, đương nhiên bà ấy không đồng ý thì cậu cũng phải ở cùng Lục Huân, dẫn con gái về nhà thì không lý gì lại rút lui.

Minh Châu khẽ nhếch miệng.

Đương nhiên sẽ không thờ ơI

Con trai bà ấy, cùng với con gái người mà bà ấy hận nhất, lại quen nhau.

Lục Thước muốn bà ấy đồng ý.

Minh Châu nghĩ, cho dù bà ấy có đồng ý hay không thì bà ấy cũng sẽ không phản đối.

Cuộc đời là của bản thân Lục Thước, bà ấy không thể vì mình không thích mà đi ngăn cản hai bọn họ... Như vậy không phải bà ngăn cản Lục Huân gả vào nhà họ Lục mà là đẩy Lục Thước đi xa.

Trong lòng bà ấy phức tạp, không rõ là cảm xúc gì.

Một lúc lâu sau, bà ấy tháo vòng phỉ thúy đeo trên tay xuống, cung đưa cho Lục Thước: “Con giúp con bé đeo lên đi!”

Lục Thước ngồi đó.

Cậu nhìn mẹ mình chăm chú, đầu mũi chua xót, một lúc lâu sau vẫn không nói được gì.

Minh Châu cũng vậy.

Bà ấy thương Lục Thước, tình cảm này người khác không thể hiểu được, bà ấy từng mang theo Lục Thước lưu lạc bên ngoài hai ba năm, bởi vì bà ấy tuổi trẻ xúc động, khiến Tiểu Lục Thước phải chịu khổ nhiều.

Bà ấy vẫn luôn muốn bù đắp.

Lục Huân là con gái của Lam Tử Mi, nếu giao cô ấy cho Lục Thước có thể khiến cậu vui vẻ thì Minh Châu cũng nguyện ý.

Chỉ là để bà ấy có thể đối mặt bình thường thì vẫn cần thêm thời gian. Cuối cùng Lục Thước đưa chiếc vòng tay kia qua.

Cậu muốn đeo cho Lục Huân, bàn tay thon dài được cậu nắm trong tay, bỗng có chút luống cuống.

Lục Huân như muốn khóc.

Cô ấy thấp giọng nói: “Cám ơn dì.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1410: Bọn nhỏ tùy hứng thôi!


Mấy người trẻ tuổi không ngồi nổi nữa, được một lát Tiểu Lục U đã kéo Lục Huân đi ra xem pháo hoa, còn quấn lấy quản gia lấy ra một ít, tự mình bắn pháo hoa.

Pháo hoa băn lên trời, bờ vai Lục Huân được người ôm lấy.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn, là Lục Thước.

Cậu uống một ít rượu, gương mặt nho nhã ửng đỏ, trông rất thu hút.

Lục Huân nhỏ giọng nói: “Anh ra đây sao không mặc thêm áo khoác?”

Lục Thước cười nói: “Không lạnh!”

Cậu rút một điếu thuốc tư trong túi, cúi đầu châm thuốc, sau đó tiến lên châm một hàng pháo hoa... Tia lửa bắn khắp nơi, cách rất gần.

Tiểu Huân nhát gan, cô ấy tránh về phía sau.

Lục Thước ôm cô ấy trong lòng, gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy lộ ra ngoài, có chút lưu luyến nhìn chăm chú vào pháo hóa.

Tiểu Lục U cầm pháo hoa lớn, chạy quanh bọn họ.

Một lát sau, Lục Thước cũng ôm cô bé đến, ôm cả hai cô gái. Tiểu Lục U không hề ghen ty chút nào.

Cô bé đòi bao lì xì với Lục Huân.

Lục Huân không chuẩn bị, Lục Thước bèo bảo cô ấy lấy trong túi mình, Lục Huân đi lấy ra... Sau đó cô ấy ngẩng đầu nhìn cậu, Lục Thước khế cười.

Cậu vuốt tóc cô, hôn cô.

Mặt Lục Huân ửng đỏ...

Tiểu Lục U thích chơi đùa, không đứng yên được, chẳng mấy chốc đã chạy đi chơi chỗ khác rồi.

Lục Thước đưa Lục Huân đến dưới gốc tử đằng, cậu đè hôn cô ấy một lúc lâu mới tựa vào cô ấy thở dốc.

Lục Huân vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nhưng cô ấy không thể phớt lờ thân thể cậu nên không dám động đậy. Lục Thước kề sát tai cô ấy: “Tìm chỗ khác?”

Lục Huân cảm thấy không tốt, lần đầu tiên cô ấy chính thức đến nhà gặp mặt, cô ấy không thể tùy tiện xảy ra quan hệ với cậu như vậy được.

Lục Thước cũng không phải không nhịn được.

Cậu nhìn ra được lo lắng của cô ấy, không nói gì, chỉ ôm cô ấy vào lòng hôn. Ít nhiều cũng để cô ấy chạm vào.

Lục Huân nhát gan, giống như chú thỏ vậy, Lục Thước khẽ cười.

Cuối cùng ôm lấy nhau, cậu giả vợ giận dỗi nói: “Đã lâu không làm rồi, quên mất mùi vị ra sao rồi."

Tính đi tính lại, hình như bọn họ cũng gần nửa năm chưa làm rồi!

Cậu là đàn ông bình thường, đương nhiên muốn rồi!

Lục Huân chôn mặt trước ngực cậu, nhỏ giọng nói: “Về thành phố BI Rồi lại...” Lục Thước thấp giọng nói: “Về rồi chúng ta sẽ dọn về lại, được không?”

Lục Huân không lên tiếng, cô ấy cảm thấy quá nhanh... Lục Thước lại hôn cô ấy, thì thầm nói: “Vậy anh chuyển về, cuối tuần đón em qua.”

Lần này cô không phản đối.

Lục Thước đã xác định là con rể nhà họ Liễu, đêm khuya, cậu cũng đưa người về nhà.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1411: Ông lớn hơn bà rất nhiều


Lục Khiêm ôm Minh Châu.

Đêm ba mươi, tiếng pháo trúc bên ngoài vang vọng bầu trời đêm, pháo hoa nhuộm thành phố bởi những màu sắc rực rỡ.

Chỉ có nơi này là yên tĩnh. Lục Khiêm ôm lấy vợ, để bà tựa vào vai mình.

Im lặng dựa vào một lúc lâu, Minh Châu nhỏ giọng nói: "Lục Khiêm, anh không cần như vậy, em không yếu ớt đến mức ấy đâu!”

Bà khẽ mỉm cười: "Đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, nếu chỉ vì chuyện đó mà ngăn cản bọn nó ở bên nhau thì không đáng!... Em cũng đã không còn ngu ngốc như lúc trước nữa!"

Nhưng Lục Khiêm lại nguyện ý muốn bà tiếp tục ngốc như thế.

Ông lớn hơn bà rất nhiều, thật sự không có nhiều thời gian dành cho bà.

Nhờ bà không bao giờ từ bỏ, bọn họ mới có thể bên nhau cả đời.

Lục Khiêm nghĩ tới trăm năm sau, Minh Châu nhất định phải được chăm sóc thật tốt, Lục Thước phải thay ông gánh vác trách nhiệm này, cũng may bọn họ nuôi dạy con trai không tệ.

Họ không nói chuyện nữa!

Đêm ba mươi, ngày cuối cùng của mỗi năm,

Qua một năm lại bớt một năm, Minh Châu quý trọng những ngày ở bên Lục Khiêm.

Lục U từ dưới lầu chạy lên.

Cô bé đi tới rúc vào vai Lục Khiêm, dịu dàng nhìn ông: "Bố, con còn muốn bắn pháo hoa nữa!"

Lục Khiêm sờ đầu nhỏ của cô nàng: "Tìm bác Phúc bắn cho con đi.”

Lục U nhếch cái miệng nhỏ nhăn: "Bác ấy nhát gan sợ lạnh nên chui vào ổ chăn rồi!”

Lục Khiêm rất thương đứa nhỏ, ông lập tức mặc thêm áo khoác, còn kéo Minh Châu đứng lên: "Xuống xem thử nào!”

Minh Châu lười động đậy.

Nhưng Lục Khiêm vẫn dẫn bà đi xuống.

Pháo hoa cháy lên, bốn phía đều là tia lửa, Tiểu Lục U vui vẻ nhảy nhót.

Lục Khiêm quay đầu nhìn Minh Châu.

Bà trông vẫn còn trẻ trung, trong mắt vẫn có thần thái động lòng người, ông dường như nhớ tới năm đó đến thành phố B làm việc, dẫn theo hai thỏ bông Stella Lou đi thăm bà, bà đón năm ở Fortune Plaza.

Cũng là như vậy, khiến người ta động tâm.

Lục Khiêm đi tới bên cạnh bà, nhẹ nhàng ôm bà vào trong ngực... Minh Châu vĩnh viễn là cô bé của ông!

Lục Thước đưa Lục Huân về.

Xe của cậu và xe của anh Liễu một trước một sau, đậu ở trong sân.

Xe dừng lại, Lục Huân nhìn người nhà mình xuống xe cũng muốn đi theo. Lục Thước đưa tay ngăn cô lại.

Cô ngước mắt lên, nhìn cậu.

Lục Thước nhỏ giọng nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút? Tiểu Huân, anh rất vui vẻ.”

Tâm trạng của Lục Huân cũng kích động.

Cô thật sự không ngờ mẹ Lục Thước lại dễ dàng chấp nhận mình như vậy, tất cả đều giống như một giấc mơ khiến cô không thể tin được, nhưng cô cũng có sự dè dặt của riêng mình, cô nhỏ giọng nói: "Đêm khuya như vậy, không tốt đâu."

Lục Thước nở nụ cười.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1412: Chú ý một chút đi!


Thư ký Liễu thoải mái ngồi xuống, nói với Lục Thước: "Đánh với chú ván cờ đi, bọn trẻ các cháu chắc phải tốn nhiều công sức lắm rồi!"

Lục Thước cởi áo khoác ngồi xuống: "Chuyện nên làm mài!” Thư ký Liễu dừng lại một chút, thản nhiên hỏi: "Bắt đầu từ khi nào vậy?” Ông hỏi gì, Lục Thước đáp nấy.

Lục Huân có chút ngồi không yên nữa, tìm lý do lên lầu, chị dâu Liễu cười nói: "Tiểu Huân, thật ngại quá!”

Lục Thước giương mắt nhìn về phía cầu thang. Thư ký Liễu vỗ tay cậu: "Chú ý một chút đi!”

Lục Thước cười cười, chuyên tâm đánh cờ... Mãi cho đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ, thư ký Liễu mới buông tha cho cậu.

Lục Thước không có ý định về nhà. Cậu vươn vai một cái: "Chú Liễu, chúc mừng năm mới.”

Nói xong liền cầm áo khoác, chậm rãi lên lầu, giống như nơi này là nhà của cậu vậy.

Thư ký Liễu mở to hai mắt, chỉ về phía của cậu nói với vợ: "Thằng nhóc này có phải tự nhiên quá không, thật sự xem nơi này là nhà của nó rồi à?”

Bà Liễu hừ nhẹ: "Còn không phải do anh đưa về sao!”

Thư ký Liễu không đồng ý: "Rõ ràng là Tiểu Huân đưa về! Lão già như tôi đây làm sao có mị lực như vậy chứ?”

Bà Liễu cười khúc khích.

Thư ký Liễu ôm lấy vợ: "Được rồi, chuyện của người trẻ tuổi cứ để cho bọn nó tự lo, chúng ta cùng vui vẻ đón năm mới nào!"

Lục Thước đẩy cửa đi vào, Lục Huân còn chưa ngủ. Cô tắm rửa xong, mặc quần áo ở nhà ngồi trên sô pha chơi vài món quà nhỏ. 'Thoạt nhìn trông giống như một cô nhóc.

Lục Thước đặt áo khoác lên lưng ghế sô pha, ôm lấy cô từ phía sau, môi mỏng dán lên cằm cô nhẹ nhàng hôn...

Lục Huân nghiêng đầu: 'Anh còn chưa về sao?”

Lục Thước dứt khoát nói: "Đêm nay anh sẽ ở lại đây.”

Lục Huân không cho cậu ở lại, thúc giục cậu về nhà.

Nhưng cô đã đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của Lục Thước, cậu không biết xấu hổ nói: "Chú Liễu giữ anh ở lại, em nói xem, anh ngủ với em hay là ngủ trên sô pha đây?"

Lục Huân nhìn cậu không giống như đang nói đùa.

Cô cắn môi: "Anh ngủ trên sô pha đi.”

Lục Huân cười khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: "Em ngủ sô pha với anh đi.”

Lục Huân nói cậu là đồ khốn.

Lục Thước cười rất vui vẻ, cậu hiếm khi thoải mái như vậy, trong trí nhớ của cậu vì để nhanh chóng tiếp nhận trọng trách của bố mà cậu phải dấn thân vào sự nghiệp quá sớm, ngoại trừ học hành ra thì chính là làm việc.

Thật sự rất hiếm khi được ôm một cô nhóc đón năm mới như thế này.

'Tướng mạo cậu vừa đẹp lại rất biết điều, Lục Huân rất nhanh đã mềm lòng, Lục Thước nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Tiểu Huân của chúng ta lại lớn thêm một tuổi rồi! Đây... Tiền lì xì!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1413: Nhát gan vậy sao!


Lần đầu tiên, cả hai đều đau. Cậu đổ mồ hôi rất nhiều... Nhưng sau này thì sao, liệu cậu có thể có người khác hay không?

Lục Huân không dám hỏi, sợ đòi hỏi không được thứ mình muốn, bản thân sẽ cảm thấy xấu hổ.

Lục Thước cọ cọ cái mũi nhỏ của cô, chê cười cô: "Nhát gan vậy sao!”

Lục Huân đỏ mặt.

Ngoài cửa sổ, anh Liễu bắt đầu bản pháo hoa, đóa sâm banh màu vàng kia bay lên thật cao, nở rộ ở chỗ cao... Lục Thước và Lục Huân hôn nhau, hôn rất lâu, mãi cho đến khi thân thể cô run rẩy cậu mới hơi buông cô ra.

Cậu liếm đôi môi đỏ mọng của cô, dỗ dành cô: "Tiểu Huân, gọi là anh.”

Lục Huân cảm thấy xấu hổ.

Cô không chịu gọi, nhưng Lục Thước có nhiều cách để cô gọi.

Đêm ba mươi, một ngày thư giãn, vốn là có đêm dài đằng đăng để làm chuyện mình thích.

Lục Huân bị cậu đè lên sô pha hôn hết lần này đến lần khác, quần áo ở nhà trên người cô tản ra, thân thể nhỏ nhắn không chịu nổi sự chinh phạt của cậu, rất nhanh đã trở nên mềm nhữn.

Lục Thước cũng có chút động lòng.

Cậu nằm trên người cô, vẫn khàn khàn dỗ dành cô: "Gọi anh là anh.”

Lục Huân nhìn cậu chăm chú, trong mắt đều là hơi nước động lòng người.

Lục Thước bỗng dưng vùi đầu vào cổ cô, tiếp tục ức hiếp cô, Lục Huân nhỏ giọng khóc, trong chốc lát cô nhịn không được mà ôm lấy đầu cậu điên cuồng hôn môi cậu...

Lục Thước không nhịn nổi nữa.

Cậu ôm cô vào lòng, cắn răng khiến cô thoải mái một hồi.

Dù sao ở nhà họ Liễu, cậu không nỡ làm khó cô.

Cuối cùng dừng ở đây.

Thật lâu sau, Lục Huân vẫn ở trong lòng cậu, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi...

Lục Thước lấy từ trong túi áo khoác ra một cái hộp, mở ra, một vật nhỏ lạnh lấo nhét vào ngón tay Lục Huân.

Cô còn có chút mờ mịt, giơ tay lên nhìn.

Là một chiếc nhẫn kim cương.

Viên kim cương 2,8 carat, đeo trên ngón tay mảnh khảnh của cô rất vừa vặn. Cô có chút mừng rỡ, nhỏ giọng hỏi: "Mua lúc nào vậy?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1414: Người có thể cướp lại


Cô không dám động đậy nữa, nằm sấp trong lòng cậu.

Thật ra thì rất ấm áp, hơn nữa... Hơn nữa đưa tay ra là có thể chạm được viên kim cương kia, trong lòng cô cảm thấy yên bình.

Lục Huân rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Lục Thước lại không buồn ngủ, cho dù cậu đã gần hai mươi tư giờ không ngủ.

Cậu ôm lấy Lục Huân, còn có chút sợ hãi.

Lúc trước cậu bỏ Lục Huân lại, nếu Lục Huân ôm ấp Diệp Bạch, cậu thật sự không còn cách nào khác. Người có thể cướp lại, nhưng nếu cô động tâm với Diệp Bạch thì sao?

Lục Thước chỉ cần nghĩ đến khả năng này, liền hận không thể tự làm thịt mình.

Cậu muốn nhanh chóng cưới Lục Huân về nhà.

Mẹ cậu khẳng định vẫn còn chán ghét, cậu sẽ sống cùng Lục Huân ở thành

phố B, ngày lễ ngày tết sẽ đưa cô về thành phố C, qua hai năm nữa bọn họ có con, quan hệ có thể trở nên hài hòa hơn...

Trong suốt dịp Tết, Lục Thước lui tới lui lại giữa hai bên. Mùng năm, cậu đưa Lục Huân trở về Lục viên một chuyến, Minh Châu vẫn khách khí không tính là đặc biệt thân thiết, nhưng Lục Huân đã cảm thấy vừa

mừng vừa lo.

Buổi tối cơm nước xong, Lục Thước cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đưa Lục Huân về nhà.

Minh Châu tựa vào sô pha xem TV, sâu xa nói: "Sáng mai không phải hai đứa muốn về thành phố B sao, bây giờ đưa Tiểu Huân về sáng mai còn phải đi đón, ở lại đây một đêm đi!"

Lục Thước giật mình.

Sau đó cậu cất chìa khóa xe đi, cũng không hỏi Lục Huân, chỉ cười cười: "Mẹ nói đúng!"

Cậu nhìn Lục Huân: "Trong phòng ngủ của anh có phòng cho khách, đêm nay dùng tạm một chút nhé?”

Lục Huân kỳ thật có chút xấu hổ, nhưng đề nghị Minh Châu nói ra, cô không nỡ từ chối.

Cô thì thầm rắc rối.

Minh Châu nhìn bộ dáng cô con dâu nhỏ, cố tình lạnh lùng, diễn tư thế của mẹ chồng.

Trong lòng bà còn có chút sảng khoái.

Lục Khiêm nhìn thấy cô khiêm tốn, trong lòng buồn cười, nhưng cậu cũng không ngăn cản.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1415: Thật sao?


Cô nhìn thấy quyển nào cũng giống nhau. Tiểu Lục U cũng không quấy rầy cô, cũng lật xem khắp nơi.

Đầu giường Lục Thước có một quyển sổ phác thảo, nhìn giống như xé nát rồi ghép lại.

Lục Huân ngẩn người, nhận ra đó là bức tranh mình vẽ khi còn bé, bị Lục Thước xé đi sau đó cô lại ghép lại.

Cô vẫn luôn cho rằng đã mất nó, Thì ra là ở chỗ Lục Thước!

Cô cầm lên, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh bên trên, tim đập mạnh.

Lúc Lục Thước đi vào thấy cô ngẩn người.

Cậu bế Tiểu Lục U ra ngoài, đóng cửa lại, đi tới phía sau Lục Huân thì thầm: "Đã từng có một khoảng thời gian rất dài, anh rất hận em, thậm chí là dựa vào hận thù đối với em mà liều mạng học tập! Cho nên cho dù lúc trước chúng ta ở bên nhau tốt biết bao nhiêu, anh thích em bao nhiêu, nhưng anh vẫn cho rằng, đó là sự trả thù."

Thanh âm Lục Thước có chút run rẩy.

Cậu nhẹ nhàng ôm Lục Huân vào lòng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Huân, anh xin lỗi.”

Lục Huân cúi đầu, vẫn nhìn quyển phác họa kia.

Cô nhẹ giọng nói: “Anh có từng hối hận về em không? Nếu anh không hận em, chúng ta sẽ không ở bên nhau đúng không?”

Lục Thước gõ đầu cô một cái: "Đồ ngốc!”

Cậu đặt quyển phác họa sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, than nhẹ: "Tiểu Huân, em có tin vào số mệnh không? Trước đây anh không tin, nhưng bây giờ anh nghĩ đây có lẽ chính là vận mệnh.”

Có lúc cậu muốn thoát ra, nhưng không thể thoát nổi.

Cho nên anh thuận theo trái tim của mình, lựa chọn yêu cô, một đời một kiếp.

Cậu cũng rất may mắn, có thể tìm được người yêu sớm hơn bố mình, tuổi của cậu và Tiểu Huân tương đương nhau, bọn họ có thể cùng nhau đi qua những năm tháng dài đằng đẳng.

Lục Thước thích loại cảm giác này.

Cậu thấp giọng hỏi cô, có yêu mình hay không.

Lục Huân rất bất ngờ.

Cô chưa từng nghĩ Lục Thước sẽ thích nghe điều đoa. Trước kia bọn họ ở cùng một chỗ, chưa bao giờ nói những lời này.

Lục Thước ôm lấy cô lẩm bẩm: "Trước kia là trước kia, lúc ấy chúng ta chỉ có thể xem như ở chung, nhưng bây giờ anh muốn nghiêm túc theo em cả đời! Lục Huân, em có yêu anh không?”

Cậu nghĩ bản thân rất độc đoán và khắc nghiệt.

Cậu cho đi bao nhiêu tình cảm, liền muốn đối phương cũng trả lại mình bấy nhiêu,



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1416: Em đau lòng?


Lời nói không biết xấu hổ như vậy, Lục Huân không muốn để ý tới.

Cô nghiêng người, nằm trên gối trắng như tuyết, sau lưng là thân thể nóng bỏng của Lục Thước.

Cô biết anh muốn, nhưng là cô cũng không to gan đến mức làm loại chuyện này ở trong nhà anh, chỉ là ban đêm thân thể của anh lại càng nóng hơn, vừa chạm đã bỏng tay.

Lục Huân nằm đối mặt với anh.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn đi toilet một chút không?”

“Em đau lòng?”

Anh kéo cơ thể nhỏ nhắn của cô qua, nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó duỗi tay che lại hai mắt cô: “Ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”

Lục Huân không nghĩ nhiều, cô gối lên vai anh, qua hồi lâu mới ngủ.

Trời còn chưa sáng Lục Thước đã thức cô dậy.

“Làm sao thế?” Lục Huân xoa hai mắt: “Còn sớm mài”

Lục Thước xuống giường mặc quần áo.

Tối hôm qua anh tắm rửa xong thì để trần thân trên rồi ngủ, lúc này anh đang đứng dưới giường mặc quần dài áo sơ mi, dáng người thon dài rắn chắc đến mức Lục Huân không dám nhìn thẳng.

Lục Thước kéo khóa quần, đi tới bên giường rồi khom lưng, hai tay chống bên giường.

Anh nhéo cái mũi cô, thân mật nói: “Hôm nay là ngày giỗ của bà cụ, cả nhà đều phải dậy sớm đi thắp hương! Theo thường lệ thì bữa sáng là bố anh làm, lúc này hẳn là Lục U cũng đã dậy rồi.”

Lục Huân căn bản là không biết.

Cô khẩn trương đến mức luống cuống tay chân, lại nhỏ giọng hỏi anh: “Em ở đây có thuận tiện không?”

Lục Thước cười khẽ: “Đều đã ngủ trên giường anh rồi, còn hỏi có thuận tiện hay không?”

Khuôn mặt Lục Huân ửng đỏ yên lặng mặc quần áo, sau khi mặc áo len vào, sợi tóc đen nhánh cuộn trong áo len, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, Lục Thước nhìn động tâm, bất giác đi lên hôn một cái, dịu dàng nói: “Anh đi ra ngoài hỗ trợ trước! Em rửa mặt xong thì ra ngoài sau nhé.”

Lục Huân gật đầu.

Lục Thước lại cười cười với cô rồi đi ra ngoài.

Sau khi anh rời đi , Lục Huân lập tức đi rửa mặt, tuy rằng cô vô cùng khẩn trương và luống cuống tay chân, nhưng trong lòng cô thỏa mãn không nói nên lời... Có cái gì quan trọng hơn so với ở cùng một chỗ với người mình thích chứ?

Lục Huân rửa mặt xong thì đi ra ngoài.

Phía chân trời đã sáng trưng, nhà họ Lục lặng lẽ thức tỉnh, toả sáng sức sống mới.

Trong phòng bếp rất náo nhiệt.

Lục Khiêm tự mình làm bữa sáng, Tiểu Lục U đang giúp đỡ, cô bé cũng làm không được chuyện gì, chỉ là cô bé thích vây quanh bố thôi, dáng vẻ như cô bé dính mẹ vậy.

Lục Thước cũng sẽ làm việc, anh cũng hỗ trợ.

Lục Huân gọi người.

Lục Khiêm nâng mắt nhìn cô, biểu tình vô cùng ôn hòa: “Tiểu Huân rời giường rồi?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1417: Ông đau lòng không thôi


Những hành động này vừa lúc bị Lục Khiêm trông thấy.

Lục Khiêm tức đến méo mũi: “Sao có thể dùng nước nóng tưới hoa được chứi”

Ông đau lòng không thôi, ôm cái hoa kia kém chút nữa đã rơi lệ: “Đây là hoa mà bà cụ để lại hoa, hôm nay là ngày của bà ấy, con còn muốn tiền hoa của bà ấy đi luôn hả.”

Tiểu Lục U chớp chớp mắt nhìn Lục Khiêm. Lục Huân cũng nhìn bọn họ.

Trong chốc lát, Lục Khiêm dời chậu hoa đi chỗ khác, rất đáng tiếc nói: “Cũng không biết còn sống được nữa không!... Lục U, nếu sống không nữa, bố không thể không tét mông con rồi.”

Tiểu Lục U liền qua đi ôm lấy cánh tay ông, chớp chớp mà nhìn ông: “Bố à, con cũng là bông hoa nhỏ mà bà nội để lại mà, chẳng lẽ so ra con còn không bằng mấy bồn hoa ư? Nếu bà nội biết bố đánh con, nhất định bà sẽ đau lòng, bố không nghe lời bà nói thì chính là bố bất hiếu!”

Lục Khiêm tức đến bật cười: “Đâu ra lắm lời ngụy biện vậy? Ngày thường con học tập không nghiêm túc, suốt ngày học mấy cái thứ linh tỉnh này à.”

Tiểu Lục U mặc kệ.

Cô bé thân thiết với Lục Khiêm, cái đầu nhỏ cọ cọ vào lòng bố.

Lục Khiêm ôm con rồi thở dài.

Trong nhà một đứa lớn, một đứa nhỏ, đứa nào cũng làm ông phải đau đầu.

Lục Huân nhìn mà hâm mộ vô cùng.

Lục Khiêm vừa nhấc mắt đã thấy ánh mắt của cô gái nhỏ, cũng hơi giống như khi còn nhỏ vậy, con bé cũng dùng ánh mắt khao khát này để nhìn ông, con bé khát vọng có được tình thương của cha từ mình.

Khi còn nhỏ còn được, nhưng lúc này con bé đã lớn như vậy.

Lại còn là vợ của con trai, ông phải kiêng dè.

Lục Khiêm cười nhạt một chút.

Lục Huân có hơi ngượng ngùng.

Lục Thước đã giúp đỡ chuẩn bị bữa sáng xong, đi tới nhìn xem, sau đó thì nhìn Lục Huân: “Làm sao vậy?”

Lục Huân lắc đầu: “Không có gì!”

Lục Thước duỗi tay xoa xoa mái tóc cô, nhẹ giọng nói: “Bái tế bà cụ, ăn bữa sáng xong chúng ta sẽ xuất phát.”

Lục Huân gật đầu.

Lúc này Minh Châu cũng xuống tầng, bà ấy là người rời giường cuối cùng trong nhà, ngày thường cũng không cảm thấy gì lắm, nhưng lúc này thấy Lục Huân còn thức dậy sớm hơn mình, Minh Châu thấy hơi ngượng ngùng mỉm cười một chút.

Khi bái tế bà cụ, Lục Huân đứng ở bên cạnh Lục Thước.

Lục Khiêm nói vài lời với bà cụ, Tiểu Lục U cảm thấy buồn nôn, liền trộm cười.

Lục Khiêm không có cách nào khác với con bé, nhanh chóng nói xong lời, nhanh chóng đi ăn cơm, nhanh chóng muốn đóng gói mấy đứa nhỏ này đưa đến thành phố B.

Tiểu Lục U lại càng không muốn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1418: Cháu có thể hiểu được


Lục Khiêm ngồi sau bàn làm việc, nhìn thật kỹ cô gái nhỏ của mình, hơn nửa ngày mới thở dài: “Hai vợ chồng Truyền Chí chăm sóc cho cháu rất tốt!”

Lục Huân ừm một tiếng.

Trong chốc lát cô lại nói thêm một câu: “Năm đó... Cháu có thể hiểu được.”

Lục Khiêm chỉ cười khổ, ông lấy ra một điếu thuốc lá, châm lên nhưng lại không hút, biểu tình nhàn nhạt như đang hồi ức chuyện gì đó, chờ tới khi lấy lại tinh thần thì thuốc lá đã cháy nửa cây.

Ông ấy thấp giọng nói: “Đi tới đi lui, chúng ta vẫn là người một nhà.”

Ông nhìn Lục Huân và nói: “Lục Thước, thằng bé nó rất thích con! Tính tình nó thật ra giống chú, rất cố chấp, nếu không phải thật tình thích thì thằng bé sẽ không đưa cháu về nhà, cũng không thuyết phục nổi chính bản thân nó.”

Lục Huân lẳng lặng nghe.

Lục Khiêm mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra vài thứ, đóng gói rất chỉnh t, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị tốt từ trước.

Hai tấm giấy chứng nhận bất động sản, còn có một hộp trang sức và sổ tiết kiệm.

Lục Khiêm nói nhỏ: “Hai căn nhà ở phân biệt ở thành phố B và thành phố C, đều là ở đoạn đường Đại Bình Tầng rất tốt, ngoài ra còn có hai trăm triệu tiền mặt, này xem như lễ gặp mặt chú cho cháu! Còn về cái này...”

Ông ấy mở tráp trang sức ra.

Bên trong là một bộ trang sức hồng ngọc, giọt máu bồ câu đỏ tươi, vừa nhìn đã biết rất quý hiếm.

Lục Khiêm nói nhỏ: “Bộ trang sức này là Ôn Noãn tặng cho dì Minh Châu của cháu, dì cháu bình thường dì ấy không nỡ đeo, ngày đó sau khi Lục Thước mang con về, dì con liền lấy ra, nói nó rất thích hợp cho cô gái trẻ mang.”

Lục Huân nhẹ nhàng hít mũi.

Lục Khiêm biết trong lòng không quá tốt, vì thế đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vào Vai cô.

Giọng nói của ông ôn hòa đến dị thường: “Da mặt dì cháu mỏng, ngại tự mình tặng cháu, có chỗ nào không chu toàn được thì mong cháu thông cảm cho bà ấy chút.”

Lục Huân dạ một tiếng.

Cô lẩm bẩm: “Cảm ơn chú Lục, và cả dì nữa ạ”

Lục Khiêm nhịn không được mà vuốt tóc cô, thở dài: “Đã lớn như vậy rồi!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1419: Làm sao vậy?


Minh Châu nghe thấy tiếng bước chân đã biết là Lục Huân, bà ấy âm thầm mắng thằng con trai của mình.

Sau đó bà nhanh chóng bày ra một khuôn mặt lãnh đạm. Cửa mở ra, Lục Huân ở cửa nhẹ nhàng gõ cửa: “Dì ạ.”

Minh Châu như mới phát hiện cô tới, giương mắt rất nhạt mà ừ một tiếng: “Chuẩn bị đi rồi?”

Lục Huân gật đầu.

Minh Châu lại cúi đầu lật xem cuốn sách trong tay, ngữ khí càng nhạt hơn một chút: “Bảo Lục Thước lái xe chậm một chút, ngày thường chăm sóc bản thân cho tốt, bên này dì đang vội vàng đây, chuyện của cả gia đình, còn có chú Lục cũng cần dì chăm sóc... Nên không rảnh lo cho bọn cháu đâu, các con tự sống cho thật tốt đi thôi.”

Lục Huân gật đầu.

Cô có hơi muốn khóc, lại có hơi... Muốn cười.

Minh Châu vẫy vẫy tay: “Được rồi, đã nói nhiều như vậy, mau đi xuống đi.”

Lục Huân bất động, Minh Châu nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Lục Huân bỗng nhiên liền chạy tới, cô không nói gì, chỉ là ôm lấy Minh Châu.

Vốn dĩ Minh Châu chính là một người dễ mềm lòng, một cái ôm này đã làm mũi bà ấy hơi cay, ngay cả giả vờ cũng không giả nổi nữa, vỗ vỗ đứa nhỏ trong lồng ngực, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn rất nhiều: “Được rồi, điều nên nói chú Lục của cháu đã nói hết! Sống cùng Lục Thước cho tốt, dì và mẹ cháu bên kia sẽ chọn ngày lành, làm xong xuôi chuyện này.”

Lục Huân không lên tiếng.

Cô khóc, ôm Minh Châu yên lặng mà rơi lệ.

Cô biết chuyện năm đó dì Minh Châu để ý biết bao nhiêu, chỉ là dì ấy vì Lục Thước mà đã tiếp nhận mình rất dễ dàng, hơn nữa không hề gây khó xử, ngay cả dáng vẻ giả vờ của dì ấy cũng đáng yêu như vậy.

Lục Huân không nỡ rời đi.

Sau khi Minh Châu trầm mặc một lúc lâu thì bà ấy nhẹ giọng nói: “Nếu như cháu cảm thấy có lỗi với dì, thì phải sống với Lục Thước thật tốt vào, đời này cũng đừng rời xa nó.”

Con trai của bà bà hiểu rõ nhất, đã thích thì sẽ không thay đổi.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1420: Em thật xinh đẹp


Lục Thước võ vỗ cô, chờ cô xuống tầng mới đi vào phòng ngủ của bố mẹ, Minh Châu thấy anh tiến vào thì sợ mình sẽ ngại, khoát khoát tay: “Đi nhanh đi! Hôm nay là ngày giỗ của bà cụ chứ không phải ngày giỗ của mẹ con, nhanh đi đi!”

Lục Thước dở khóc dở cười.

Anh than nhẹ: “Thôi được rồi, lát nữa để bố tới dỗ mẹ vậy.”

Minh Châu: “Tự mẹ có thể dỗ được bản thân mình.” Lục Thước xuống tầng, lên xe.

Anh nghiêng đầu nhìn xem Lục Huân bên cạnh, rõ ràng đôi mắt vẫn còn đỏ, anh cầm khăn giấy dịu dàng xoa cho cô, cười cười: “Khóc thành thỏ con rồi.”

Lục Huân quay lưng lại.

Lục Thước cười cười, anh hạ cửa sổ xe xuống, phất tay chào tạm biệt với Lục Khiêm.

Xe càng lúc càng xa, bóng dáng của Lục Khiêm cũng càng ngày càng nhỏ, Lục Thước nhẹ nhàng nắm lấy Lục Huân tay, hỏi: “Em thích nơi này sao?”

Lục Huân gật đầu.

Lục Thước liền kể lại chuyện ỏ nhà họ Lục, nói đến bố mẹ của mình, còn có cả Tiểu Lục U.

Cuối cùng anh thấp giọng nói: “Bố anh lại quản chuyện này thêm mấy năm nữa là không quản nổi rồi, đến lúc đó anh còn phải về thành phố C, Tiểu Huân, sau khi anh ba mươi tuổi có khả năng đều phải ở thành phố C! Thành phố C không được phồn hoa như thành phố B, em nguyện ý sao?”

Lục Huân nguyện ý, nhưng cô mới không cần trực tiếp nói với anh đâu.

Lục Thước lái xe ba giờ, tới một thành phố.

Ăn cơm xong lại tiếp tục đi.

Buổi tối ở tại thành phố T.

Anh không lựa chọn khách sạn năm sao mà là để thư ký chọn ở nhà trọ cho anh, hoàn cảnh rất tốt, mỹ thực ăn vặt ở bốn phía cũng rất nhiều. Sau khi vào ở, Lục Thước liền đưa Lục Huân đi ra ngoài ăn chút gì đó.

Anh sẽ kéo tay cô, giống như các đôi tình nhân khác vậy, đi dạo phố ăn cơm.

Chơi đến trên dưới mười giờ, trở về thì nằm trên giường, chọn một bộ phim rồi cùng nhau xem.

Lục Huân gối lên vai anh, ngửi hơi thở dễ ngửi trên người anh, khi bộ phim chiếu đến cảnh khủng bố, cô nhào vào lồng ngực anh, Lục Thước liền hôn cô...

Tóm lại không làm đến bước cuối cùng.

Anh nhẹ giọng nói: “Ngày mai còn phải lái xe cả ngày nữa!”

Trong lòng Lục Huân đều tràn ngập dịu dàng.

Cứ như vậy, vừa đi vừa chơi, bốn ngày mới trở lại thành phố B.

Lục Thước dừng xe ở dưới tầng căn chung cư nhỏ của Lục Huân, những món đồ anh mang từ thành phố B đến cũng đều đặt ở chỗ cô, tới tới lui lui mà dọn vài lần, đàn ông nhà họ Lục đều rất thương vợ nên Lục Huân chỉ đi tay không theo trước theo sau.

Người dân sống cùng tầng trông thấy Lục Thước thì hỏi Lục Huân. “Bạn trai rất tuấn tú nha! Khi nào kết hôn thế?” Lục Huân nhấp cái miệng nhỏ, cũng không phủ nhận.

Lục Thước dọn một thùng lạp xưởng nhỏ cuối cùng, anh chia cho đối phương mấy cây, rất khách khí nói rằng: “Nhanh thôi, trong vòng nửa năm nữa!”

Anh nói xong, dùng bả vai mở ra rồi đi vào chung cư.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1421: Đã lâu rồi họ chưa


Lục Huân không dám nói ra, còn run rẩy trong lòng cậu.

Đã lâu rồi họ chưa…

Lục Thước lại hôn cô, vừa hôn vừa thấp giọng dỗ dành: “Bế em vào phòng nhé?”

Trời còn chưa tối, Lục Huân cảm thấy áp lực rất lớn, cô đặt tay lên vai cậu, thỏ thẻ: “Đợi… Trời tối!”

Nói xong cô thật sự không chịu nổi, khóe mắt ướt át.

Đương nhiên Lục Thước biết, nhưng cậu không nhịn được, nhẹ nhàng bế cô lên đi thẳng đến phòng ngủ.

Cậu đã từng đến đây một lần, ngựa quen đường cũ.

Phòng ngủ của Lục Huân có màu hồng phấn, rất thiếu nữ. Ga giường thoang thoảng mùi hương của cô, trong không gian riêng tư không ai có thế quấy fây như vậy, Lục Thước cảm thấy mình có thể yêu thương cô.

Cậu cởi cúc áo của cô, Lục Huân phản kháng yếu ớt.

“Lục Thước!”

Lục Thước ngậm lấy môi cô, dịu dàng hôn

cô.

Dù trước đây bọn họ đã từng quan hệ nhiều lần, nhưng lần này lại khác, ở một khía cạnh nào đó, đây là lần đầu tiên của họ, Lục Thước rất thận trọng và muốn cho cô trải nghiệm tốt.

Từ hoàng hôn đến tối, cậu lấy lòng cô, khiến cô run rấy trong vòng tay cậu hết lần này đến lần khác.

Sau đó, Lục Huân vừa khóc vừa hét lên.

Lục Thước dịu dàng hôn cô, dỗ dành: “Được rồi! Không chạm vào em nữa.”

Cậu ôm cô đi tắm, rồi ôm về phòng ngủ.

Lục Thước thấy nóng, người trần trụi, Lục Huân mặc sơ mi trắng nằm trong lòng cậu ngủ… Một sợi tóc đen rơi lên người cậu, khiến cậu có phần ngứa ngáy.

Lục Thước châm điếu thuốc, chỉ hút một nửa.

Cậu nghiêng đầu nhìn Lục Huân, cô ngủ một lát liền tỉnh lại, đưa tay đấy cậu: “Em hơi đói.”

Lục Thước chạm vào bụng cô.

Cậu nhớ lại chuyện vừa rồi, ánh mắt tối sầm lại, Lục Huân sợ cậu lại muốn làm thì thấp giọng nói muốn ăn cơm.

Lục Thước cười.

Cậu hôn cô: “Đế anh rán mấy cái xúc xích! Với xào vài món vậy.”

Cậu rời giường mặc quần, thuận tay tròng áo len lên, cúi người hôn cô, cô vòng tay qua cố cậu: “Trong bếp có lò nướng, em muốn ăn bánh ngọt.”

Lục Thước cười nói: “Được, anh sẽ nướng cho em.”

Trước đây khi ở bên nhau, cậu yêu cô, hiện giờ hai người chân chính ở bên nhau, cậu đối xử với cô còn tốt hơn.

Lục Thước vào phòng bếp, lấy bột mì làm bánh ngọt nhỏ trước.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1422: Rất vui sao?


Cậu mở ra xem, sau đó hỏi cô: “Rất vui sao?”

Lục Huân là một đứa trẻ trung thực, cô thành thật gật đầu: “ừm, rất vui”

Cô không khỏi dựa vào vai Lục Thước, giọng nói mềm mại: “Lục Thước, em không ngờ mẹ anh lại dễ dàng chấp nhận em đến vậy.”

Lục Thước không nói gì, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Lục Huân không đề cập đến những chuyện không vui, cô luôn là đứa trẻ rất biết ơn, dựa vào người Lục Thước nói về tương lai, vừa nói vừa cảm thấy rất vui vẻ.

Lục Thước hiếm khi thấy cô như vậy, cậu không khỏi cười khẽ, xoa đầu cô: “Có được anh lần nữa vui vậy sao?”

Cô cảm thấy cậu thật đáng ghét.

Rõ ràng hôm nay người tựa sói tựa hố chính là cậu, cậu luôn như vậy.

Lục Huân không chịu lên tiếng, nhưng chính tính tình nóng nảy như vậy, Lục Thước cũng cảm thây ngọt ngào.

Khi đi du học, bên cạnh cậu không thiếu con gái ưu tú, nhưng Lục Thước chưa từng nảy sinh tình yêu nam nữ với ai, sau này gặp được Lục Huân, cậu cũng muốn trả thù, mãi cho đến buông tay cô, cậu mới biết hóa ra không phải mình không thích phụ nữ, mà là cậu thích người như Lục Huân.

Nhu thuận ngoan ngoãn, nghe lời cậu.

Lục Thước biết chính mình có phần gia trưởng, thích đưa ra quyết định, nhưng Tiểu Huân không bận tâm, bọn họ ở bên nhau rất hòa hợp.

Cậu hôn cô một lát, rồi bảo cô đi ăn.

Lục Huân đỏ mặt muốn thay quần áo, Lục Thước lại nói: “Đã bật máy sưởi rồi, đi rửa mặt là được.”

Lúc ăn cơm, Lục Huân nhỏ giọng hỏi: “Anh không làm việc à?”

Ngày mai là ngày mồng mười tháng Giêng.

Dù sao đi nữa cậu cũng phải đến công ty, có nhiều việc như vậy, chắc anh sẽ bận rộn một thời gian.

Lục Thước xoa đầu cô: “Nếu không nỡ rời xa anh thì đến sổng với anh, anh muốn gặp em mỗi ngày.”

Lục Huân ăn cơm.

Giọng cô nhỏ nhẹ: “Hai ba ngày gặp một lần cũng được rồi!”

Lục Thước cười rộ lên, cảm thấy cô thật đáng yêu.

Cậu không ép buộc, dù sao bọn họ mới ở bên nhau, hơn nữa yêu đương nên giữ khoảng cách cũng tốt, đợi thêm hai ba tháng nữa bọn họ sẽ kết hôn, đến lúc đó mỗi ngày ở bên nhau.

Cơm nước xong, Lục Thước liền gọi điện thoại.

Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác gọi đến, có người chúc Tết, có người bàn chuyện công việc.

Nửa tiếng sau, cậu nhấc máy, là Hoắc Minh gọi đến.

“Cậu à… Vâng, cháu về với Tiểu Huân! Vâng, mai cháu đến công ty!”

“Buổi tối cháu sẽ dẫn Tiểu Huân đến!”

Lục Thước cúp máy.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top