Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1383: Nho nhã xinh đẹp


Trong lòng bà Liễu thấy không ổn.

Ánh mắt bà phức tạp, chăm chú nhìn người thanh niên anh tuấn lịch sự qua gương chiếu hậu, không biết cậu ấy muốn làm gì nữa!

Lục Thước cũng không tránh đi.

Cậu bình tĩnh nhìn bà Liễu...

Ba mươi phút sau, xe dừng trước nhà họ Liễu, bà Liễu dìu chồng xuống xe, Tiểu Lục U nhảy xuống xe chạy vào, cô bé quen biết Lục Huân nhưng cũng không thân thiết.

Trong biệt thự rất ấm áp, Lục Huân đang ngồi đọc sách trên ghế sofa.

Cô ấy mặc một bộ váy lông cừu in hoa đậm, tóc đen chải gọn gàng rủ trên vai.

Nho nhã xinh đẹp.

Thấy Lục U, Lục Huân rất bất ngờ.

Tính của Lục U thoải mái hơn cô ấy rất nhiều, cô bé đến gần nói nhỏ: “Chị Lục Huân, em muốn đi xem đèn hoa đăng, chị đi cùng em được không? Anh trai quá nhạt nhẽo rồi.”

Anh trai...

Lục Huân hơi ngơ ngẩn..

Đúng lúc này, ở trước cửa vang lên tiếng giày da, sau đó một bóng hình thon dài xuất hiện trong tâm mắt của cô ấy...

Là Lục Thước! Lục Huân ngước đầu nhìn thẳng vào cậu.

Từ khi cãi nhau, đã rất lâu bọn họ chưa gặp nhau rồi, cô ấy chưa từng nghĩ cô ấy sẽ gặp được Lục Thước trong nhà mình.

Lục Thước hất cằm sang chiếc áo khoác bên cạnh: “Mặc vào đi, xem hoa đăng xong anh đưa em về.”

Bà Liễu ngăn lại: “Chuyện này không thích hợp đâu!”

Thư ký Liễu ôm lấy vợ: “Em bà già này, em còn muốn anh nói bao nhiêu nữa, chuyện nhỏ của thế hệ trước, Lục Khiêm và Minh Châu đều không nhắc đến mà em cứ phí sức để ý cả ngày làm gì, bọn trẻ gần gũi với nhau hơn không tốt sao? €ó khi về sau còn có thể giúp đỡ lẫn nhau!”

Ông nói xong thì tựa vào người vợ.

Bắt đầu la hét!

Bà Liễu tức mà không làm gì được, vừa gọi người giúp việc vừa đỡ chồng lên tầng, bà quay đầu hung dữ trừng Lục Thước một cái: “Đợi tôi xuống tầng rồi nói.”

Lục Thước không cho bà cơ hội đó.

Cậu trực tiếp cầm áo khoác lên, khoác lên người Lục Huân, đóng cúc cẩn thận cho cô ấy.

Lục Huân lắc đầu: “Tôi không muốn ra ngoài!”

Lục Thước bỗng nhiên dắt tay cô ấy, kéo cô ấy ra ngoài, Lục U ở phía sau trợn tròn mắt... Đây là sự kiện thế kỷ gì vậy, người anh trai không gần phụ nữ của cô bé lại kéo tay của Lục Huân!

Bà Liễu rất vội vã.

Bà đang định thả thư ký Liễu ra, đúng lúc quan trọng thư ký Liễu lại như xe bị tuột xích, oe một tiếng, nôn hết lên quần áo hai người.

Bà Liễu tức đến giậm chân, bà chỉ muốn ném ông xuống trời đầy băng tuyết thôi.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1384: Nằm mơ à!


Lục Thước nói xong thì đóng cửa xe lại luôn.

Lúc cậu đi vòng qua thì nhìn Lục U một cái, ra hiệu cho cô bé lên xe.

Lục U còn chưa lấy lại tinh thần, nhấc chân lên xe, nửa ngày sau mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Hai người có ổn không?”

Lục Khiêm khóa từ bên trong.

Cậu chậm rãi thắt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Lục Huân, cô ấy không nói câu gì.

Cậu không khỏi cười, nói với em gái: “ỪI Ở cùng nhau ba tháng rồi.”

Lục U chôn đầu trong ghế dựa, nửa ngày sau cũng chưa ra.

Lục Huân cực kỳ tức giận: “Lục Thước anh muốn làm gì?”

Lục Thước lặng lẽ nhìn cô ấy, nói với giọng hơi khàn: “Anh biết bây giờ muốn đưa em về nhà ngay là chuyện không thực tế, nhưng ít nhất, trong nhà anh có người biết anh thích em, muốn đi với em, muốn để em làm chị dâu.”

Lục U ôm đầu.

Nếu như bố biết chuyện này sẽ đánh chết cô bé mất.

Lục Huân càng lúng túng hơn, chuyện này là sao đây?

Lục Thước không ép nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô ấy: “Chỉ đi xem đèn hoa đăng thôi, xem xong anh đưa em về.”

Lục Huân cúi đầu xuống, cô yên lặng một lúc lâu rồi nói: “Lục Thước, anh có biết không, từ nhỏ em đã muốn có một gia đình rồi. Thật vất vả em mới có nhà họ Liễu, anh như thế này sẽ làm em sau này đến nơi bảo vệ cũng không có. Em khác với anh, anh sẽ chỉ mất đi tình cảm này hoặc bị bố mẹ mắng thôi, ngày hôm sau anh vẫn là Lục Thước, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục, nhưng những gì em đang có lúc nào cũng có thể mất đi.”

Lục Thước thấy rất khổ sở.

Nhưng cậu biết những gì Lục Huân nói đều là sự thật.

Vận mệnh có đôi khi cứ không công bằng như vậy.

Lúc này, Lục U nhẹ nhàng đung đưa cánh tay của cậu, thấp giọng nói: “Anh, nói sau đi được không? Làm lớn chuyện sau này chị Lục Huân sẽ rất khó sống.”

Lục Thước tựa lưng vào ghế ngồi, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt.

“Lục Huân, anh rất nhớ em.” Cũng rất hối hận.

Cậu vẫn mở cửa xe, xuống xe mở cửa cho cô.

Nhưng khi Lục Huân xuống xe thì bị cậu nắm eo, cậu đặt cô ấy trên ghế dựa tùy ý hôn, nụ hôn này trong ngày mùa đông lại tỏa ra sự ấm áp đặc biệt, cái ôm cùng hơi thở và môi lưỡi của người đàn ông chiếm lấy từng giác quan của cô ấy, cuối cùng còn ướt át hôn lên cằm nhỏ của cô ấy...

Rồi lại không kìm lòng được chuyển đến môi, nhẹ nhàng mút.

Lục U nuốt nước bọt. Lục Huân không đáp lại, nhưng khóe mắt ướt át. Lục Thước buông cô ấy ra, cô ấy yên lặng xuống xe, yên lặng trở về biệt thự.

Lục Thước đứng ở chỗ cũ, nhìn rất lâu, lâu đến mức Lục U không nhịn được xuống xe lẩm bẩm: “Anh trai, anh rất thích chị ấy có đúng không?”

Lục Thước ừ một tiếng. Cậu không nhịn được sờ đầu em gái: “Cô ấy cũng đáng yêu như em vậy.” Tiểu Lục U nhăn mũi: “Làm gì giống đâu! Anh trai sẽ không hôn em như vậy!”

Cô bé ôm cánh tay của Lục Thước, nhỏ giọng nói: “Nhưng phía mẹ phải làm sao đây? Bố cũng sẽ không đồng ý chuyện hai người đâu.”

Lục Thước châm một điếu thuốc. Những chuyện này cậu vẫn chưa hoàn toàn nghĩ kỹ, nhưng cậu đã chắc chắn cậu muốn Lục Huân, cũng không phải cậu chắc chắn phải đưa cô ấy đi mà cậu

muốn tỏ thái độ trước mặt bà Liễu, cậu muốn Lục Huân.

Đương nhiên, cậu cũng đang áp sát Lục Huân, cậu muốn xem cô ấy còn chút tình cảm nào với mình không.

Khi nghe thấy cô ấy và Diệp Bạch gần gũi với nhau, cậu rất ghen tị.

Lục U thấy cậu không nói lời nào thì không khỏi thở dài, sớm biết vậy thì không đi xem đèn hoa đăng cho rồi, giấu một bí mật động trời như vậy, cô bé sợ cô bé ngủ không ngon.

Lục Thước xoa tóc cô bé: “Đây là sự tin tưởng của anh với em.”

Cuối cùng cậu lên xe, hất cằm một cái.

Lục U chậm rãi lên theo, ngồi bên cạnh cậu, cô bé vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết!

Bên kia, Lục Huân trở về biệt thự.

Bà Liễu đã sắp xếp xong cho chồng, vội vã chạy xuống, thấy Lục Huân trở về bà mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đi rồi hả?” Lục Huân gật đầu. Bà Liễu lại gần, nhẹ nhàng ôm vai cô ấy: “Có chuyện gì vậy?”

Lục Huân lắc đầu: “Con không biết! Trước đây bọn con cũng chưa từng liên lạc.”

Bà Liễu là người minh mẫn, bà suy nghĩ lại là hiểu, đây là Lục Thước cố tình để lộ trước mặt bà. Tên nhóc này nghĩ dù sao bà cũng biết nên trực tiếp làm sáng tỏ trước mặt bà, tốt nhất là bà có thể hỗ trợ ở chỗ phụ huynh của cậu ấy!

Nằm mơ à!

Bà Liễu cực kỳ nổi giận, lại thương con gái, nếu không phải vì sinh nhật của chồng thì bà muốn đóng gói người đưa về thành phố B luôn.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1385: Lục U xuống xe


Lục Thước mở cửa xe, lặng lẽ nhìn bố của mình.

Lục Khiêm đứng dưới cây tử đằng, vẫn là dáng người thon dài như lúc trẻ, chỉ là tóc trắng sáng lên dưới ánh trăng.

Ông ấy cầm một điếu thuốc lá giữa hai ngón tay nhưng không rút ra. Một nửa tàn thuốc đã rơi xuống, chứng tỏ ông ấy đã đứng một lúc lâu.

Lục U xuống xe, hoang mang nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cô bé đã hiểu ra rồi.

Chuyện của anh trai và chị Lục Huân, bố biết. Lục U theo bản năng gọi một tiếng: “Bố.”

Lục Khiêm nhìn con gái nhỏ, dịu dàng nói: “Trời lạnh, con vào phòng nhanh lên.

Lục U không chịu, cô bé tiến lên, cẩn thận từng li từng tí ôm cánh tay của Lục Khiêm: “Bố cũng vào đi.”

Bình thường Lục Khiêm thương cô bé nhất, đến bây giờ trong phòng sách của ông ấy vẫn còn căn nhà màu đỏ, đến khi Lục U lớn rồi thỉnh thoảng vẫn chui vài đó, nhưng bây giờ ông ấy lại vỗ tay con gái nhỏ: “Đi vào đi!”

Lục U không dám không nghe.

Cô bé buông tay rồi nhìn Lục Thước.

Cùng là dưới ánh trăng, anh trai của cô bé cũng đẹp như bố vậy, thần thái trong ánh mắt cũng kiên quyết giống nhau.

Lục U kinh hãi.

Chờ cô bé rời đi, Lục Khiêm gảy khói bụi lạnh nhạt nói: “Thấy người rồi sao? Nói những gì rồi?”

Lục Thước chậm rãi đến gần.

Cậu cười nhạt: “Không phải bố đã biết hết rồi sao?”

Lục Khiêm cười lạnh: “Con quyết tâm muốn đi với con bé rồi sao? Vậy con đã từng hỏi con bé chưa, con bé có đồng ý không? Hay chỉ có con đơn phương, kết quả là không lấy được cái gì hết.”

Lục Thước mấp máy môi, không lên tiếng.

Lục Khiêm tiếp tục cười lạnh: “Haha! Con biết cơ bắp của người ta đẹp hơn con nên ghen sao? Sao con lại không có triển vọng thế chứ!”

Lục Thước rất biết xem thái độ để nói chuyện. Dù bố cậu tức giận nhưng thái độ cũng không còn kiên quyết như lúc trước.

Cậu cũng hơi buông lỏng ra, vỗ ống quần: “Đàn ông mà, cũng có phải kiếm cơm nhờ dáng người đâu! Không phải có câu nói, ngực to mà không có não sao!”

Lục Khiêm liếc nhìn cậu: “Có khi Lục Huân thích người như vậy đấy.”

Nói xong ông ấy bóp thuốc lá.

Sau khi im lặng một lúc ông ấy mới nói tiếp: “Tuổi của con không còn nhỏ! Chuyện con tự làm thì con tự giải quyết đi, đừng để lúc đó không xử lý được mẹ cũng không xử lý được vợ rồi lại để lão già này lau mông cho con.”

Lục Khiêm nói xong thì trong lòng cũng hơi khó chịu.

Ông ấy nghĩ, ông ấy thỏa hiệp cũng không hoàn toàn là vì Lục Khiêm.

Còn có đứa bé kia!

Lần trước ông ấy gặp cô ấy, rõ ràng ông ấy biết sự tủi thân của cô ấy, biết rất rõ là con trai mình gây họa cho cô, nhưng cô gái kia nói cô ấy đã nói người yêu, ông ấy cũng tự lừa mình tin điều ấy.

Lục Thước ở cùng cô ấy hơn một năm, ở chung ba tháng.

Cùng giường cùng gối, sao lại không có tình cảm được?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1386: Rất giống Ôn Noãn


Lục Khiêm đi đến ngồi xuống bên cạnh con gái nhỏ. Lục U ôm cánh tay, đầu tựa trên vai ông ấy.

Cô bé lớn lên rất tốt, khuôn mặt trắng nõn, tóc màu nâu mềm mại hơi tỏa trên vai.

Rất giống Ôn Noãn, cũng giống em gái Lục Tiểu Noãn của ông ấy. Mỗi lần Lục Khiêm nhìn thấy Lục U thì luôn có một loại tình cảm đặc biệt. Lục U vẫn mềm giọng cầu xin: “Anh trai...”

Lục Khiêm sờ tóc cô bé nói nhỏ: “Tạm thời đừng nói cho mẹ con.”

Lục U mở to hai mắt, cô bé không dám tin nhìn bố ruột của mình, thật sự không dám tin tưởng ông ấy lại đồng ý... Lục Khiêm vuốt tóc cô bé, dịu dàng nói: “Thích một người không có gì sai cả! Bố không muốn anh của con phải khổ sở.”

Về phần Minh Châu, nếu cậu muốn thì chắc chắn sẽ có cách.

Bọn họ sống ở thành phố C.

Hai người Lục Thước chủ yếu ở thành phố B, một năm cũng không gặp mấy lần, nhắm mắt làm ngơ là được rồi, chờ sau khi bọn họ sống đến trăm tuổi, những chuyện qua lại kia còn quan trọng gì nữa đâu?

Lục Khiêm nuông chiều con,

Lục U nhận được tất cả tình thương của bố từ ông ấy,

Nhưng khi Lục Thước còn nhỏ lại bị thiếu thốn rất nhiều, coi như ông ấy đền bù tổn thất cho Lục Thước đi.

Lục Khiêm từ từ lên tầng, Lục U hít mũi nhìn ông ấy, yên lặng, cô bé biết tối nay bố rất đau lòng. Lục Thước đi đến.

Lục U cực kỳ khổ sở, cô bé đến gần nhẹ nhàng ôm lấy anh trai, Lục Thước sờ cái đầu nhỏ của cô bé nói: “Không được khóc, anh không có tâm trạng dỗ em đâu.

Lục U bĩu môi tựa đầu vào ngực cậu.

Lục Khiêm lên tầng, Minh Châu đã tắm rửa xong và đang dưỡng da.

Thấy ông ấy đi đến, bà nhìn một lúc lâu mới nói: “Sao lại có mùi khói thuốc thế? Anh lại trốn ở chỗ nào hút thuốc à?... Ơ, Lục Thước và Lục U trở về rồi sao? Không phải nói là muốn đi xem đèn hoa đăng ư?”

Lục Khiêm ngồi ở mép giường, không nói gì cả.

Minh Châu phàn nàn: “Hôm nay anh làm sao vậy? Đến thời mãn kinh rồi à? Hay nhìn thấy thư ký Liễu mừng thọ nên anh khó chịu, hay là nhà chúng ta cũng cho anh vui vẻ, chúc mừng ông Lục đã sớm qua 80?”

Lời này Lục Khiêm không thích nghe nhất.

Nhưng lúc này ông ấy chỉ cười cay đắng một tiếng: “Anh mà phải ghen tị với ông ấy sao?”

Dù trong lòng Lục Khiêm thật sự không thoải mái, nhưng nghĩ đến con gái mà thư ký Liễu vất vả nuôi lớn lại bị con trai mình cướp mất, hình như vừa nghĩ đến đã thấy thoải mái hơn.

Minh Châu bỗng lại gần, dịu dàng nói: “Thế có chuyện gì vậy?”

“Không sao hết!”

Lục Khiêm cảm thán: “Chỉ là anh thấy bọn trẻ đều đã lớn cả rồi.”

Ông ấy cúi đầu hôn lên mũi của bà ấy: “Nhưng Minh Châu của anh còn chưa già đâu.”

Minh Châu nhìn sắc mặt của ông ấy hoàn toàn bình thường thì mới thả lỏng.

Không đến hai ngày nữa là sinh nhật thư ký Liễu.

Ông ấy đã vất vả cả một đời, cũng tích cóp được nhiều, đón sinh nhật cũng nở mày nở mặt.

Con trai con dâu cũng vội vã từ nước ngoài trở về, bận bịu lo liệu bốn phía, Lục Huân cũng đi theo hỗ trợ, quan hệ của cô ấy và nhà chị dâu rất tốt nên không hề khách sáo.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1387: Giữ cho cẩn thận


Thư ký Liễu nhếch môi cười: “Cấp trên của tôi đến đấy.” Nói xong ông cũng vội vàng đi đến muốn mở cửa xe cho Lục Khiêm.

Bà Liễu buồn cười, muốn giữ ông: “Hôm nay anh là chủ tiệc sinh nhật đấy, anh làm chuyện này không sợ bị cười sao.”

Thư ký Liễu không quan tâm: “Cười cái gì! Anh và Lục Khiêm là bạn bè thân thiết.”

Ông đi đến mở cửa xe, Lục Khiêm vừa xuống xe đã ôm ông một cái, Tiểu Lục U đi cùng ăn mặc rất có không khí vui vẻ, thân thiết ôm thư ký Liễu, gọi ông Liễu.

Thư ký Liễu vội vàng lấy ra bao lì xì: “Giữ cho cẩn thận"

Tiểu Lục U nhận bao lì xì, kéo tay ông đi xem quà mừng thọ ở trong cốp xe của Lục Thước.

Cốp xe vừa mở.

Đing đang, toàn trường sáng loáng!

Thư ký Liễu ngơ ngác, thư ký Liễu choáng váng, thư ký Liễu mất bình tĩnh rồi.

Ông là người đưa ý tưởng tốt nhất của Lục Khiêm, có tình cảnh gì ông chưa gặp qua, đây rõ ràng là lễ nghi của thông gia... Có đôi có cặp, có nhiều thứ không phải thông gia thì không nên có.

Ông nghỉ ngờ nhìn Lục U, lại nhìn con trai lớn của mình.

Con trai đã kết hôn!

Lại nhìn Lục Thước phong độ nhẹ nhàng xuống xe, lại nhìn con gái nhỏ của mình, có một ngàn con ngựa chạy ngang qua đầu thư ký Liễu.

Tên nhóc Lục Thước này giỏi thật, lại cướp mất con gái của ông rồi. Khó trách sống chết không chịu cưới Tư An Nhiên, Khó trách Lục Khiêm muốn đối phó nhà họ Tư,

Thì ra bàn cờ lớn ở chỗ này, ông nhìn sắc mặt của Minh Châu, căn bản không biết.

Vẻ mặt của thư ký Liễu rất phức tạp, Lục Thước cầm đồ đứng trước mặt ông, lễ phép nói: “Chú Liễu, sinh nhật vui vẻ.”

Hôm nay là ngày tốt, đương nhiên thư ký Liễu không tiện trở mặt với cậu.

Ông ngoài cười nhưng trong không cười: “Bỗng nhiên chú không vui nổi nữa.”

Trước mặt mọi người ông không tiện làm mất mặt Lục Khiêm, nhanh chóng cho người giúp việc cất hết đồ vật xấu hổ kia đi, không để người ngoài nhìn thấy, ông đè thấp giọng ngay: “Tên nhóc này, cháu điên rồi có phải không?”

Ánh mắt Lục Thước rơi xuống người Lục Huân.

Rất lâu sau, cậu mới nói nhỏ: “Cháu nghiêm túc.”

Thư ký Liễu nhẫn nhịn rồi lại đè nén mới chặn được lửa giận, lúc này bà Liễu cũng đến đây.

Ánh mắt thư ký Liễu nhìn bà sắc như dao.

Người mẹ này đã biết từ lâu rồi chứ gì, giỏi thật đấy, dấu giếm ông được lâu như vậy.

Bà Liễu cười gẵn: “Là do anh ngốc, trách được ail” Thư ký Liễu xoa mũi, tạm thời nén lửa giận, đón bốn người nhà họ Lục đi vào...

Lúc đi qua Lục Huân, cơ thể Lục Huân cứng ngắc, cô ấy không dám nhìn Lục Thước.

Lục Thước không nói chuyện với cô ấy, chỉ là khi đụng vai,

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua cô ấy một cái.

Lục Huân cắn môi.

Ở phía trước, Minh Châu vẫn đang không biết gì, bà ấy thì thầm với Lục Khiêm: “Hình như Lục Huân xinh đẹp hơn xưa rồi, Lục Khiêm anh quen nhiều người, lúc



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1388: Có khi còn đầy mồ hôi


Tiểu Lục U cũng được cô ta chăm sóc rất tốt.

Trong phòng khách biệt thự vô cùng náo nhiệt, âm nhạc phương Tây, ca sĩ nổi tiếng trong khu vực hát tình ca, thật sự là kết hợp độc đáo.

Tâm trạng của Lục Huân hơi hỗn loạn.

Lục Thước đi tới, cô ấy không muốn ở chung với cậu trước mặt mọi người nên chạy lên tầng tránh.

Sau cả buổi, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Lúc chạng vạng tối, người giúp việc gõ cửa: “Cô chủ, bà chủ để tôi mang ít thức ăn lên.”

Lục Huân nói nhẹ: “Vào đi!”

Cửa mở ra, nhưng người đi vào không phải là người giúp việc mà là Lục Thước.

Cậu cầm khay nhẹ nhàng dùng chân đá lên cửa phòng ngủ, lặng lẽ chăm chú nhìn cô ấy.

Lục Huân từ từ đứng dậy. Trái tim cô ấy đập hơi nhanh, nhịp tim đập cứ như bị quá tải vậy.

Giọng nói Lục Thước trầm xuống, nhưng vẫn dịu dàng, đó là âm thanh mà cô ấy chưa từng nghe qua, cậu nói: “Có phải em định trốn tránh anh mãi không?”

“Em không có.”

“Tốt nhất là không có! Ăn gì đó trước đi.”

Lục Thước đi về phía cô ấy, để đồ ăn xuống, đứng thẳng người đối mặt với cô

Môi Lục Huân hơi run lên.

Cô ấy không hiểu ý của cậu, cậu đã buông bỏ cô ấy, nhưng bây giờ cậu cứ xuất hiện biểu diễn trước mặt cô ấy, thậm chí còn đi đến trước mặt gia đình của cô ấy, càng không hiểu cô ấy càng sợ.

Lục Thước lại đi về phía trước một bước.

Cậu nhẹ nhàng giữ gáy cô ấy, nghiêng mặt hôn lên đôi môi của cô ấy.

Đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp bị cậu ngậm trong miệng, trân quý hôn lên.

Môi Lục Huân khẽ run, lùi lại một bước.

Nhưng cậu lại giữ chặt cô ấy, sâu hơn nụ hôn này, cậu đưa chính mình cho cô ấy ăn, thân mật dây dưa với cô ấy một lúc, có lúc lại như không không kịp đợi muốn lấy cái gì ra...

“Ưm..”

Lục Huân bị cậu bao vây trong ngực tùy tiện đòi hỏi.

Cô ấy không thể thở được, cô ấy mới đột ngột đẩy cậu ra, cả hai đều vì nụ hôn này mà thở dốc, đặc biệt là Lục Thước máu nóng lên cao, mặt đã đỏ lên.

“Chú Lục của em đã đồng ý rồi.” Cậu nhìn cô ấy nói.

Khuôn mặt nhỏ của Lục Huân trắng bệch.

Cả cơ thể của cô ấy đều đang run rẩy, càng không ngừng run rẩy... Cô ấy từng thích Lục Thước, tất cả mọi thứ của cậu đã từng hấp dẫn cô ấy sâu sắc, nhưng kể từ khi biết được thân phận của cậu, từ trước đến nay cô ấy không dám yêu cầu xa vời được đi cạnh cậu.

Cô ấy kháng cự từ đáy lòng.

Lục Huân trợn mắt.

Hồi lâu sau, cô ấy nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Lục Thước: “Ông Lục, em không hiểu ý của anh!”

“Anh muốn đi ở cùng eml Lục Huân, anh muốn kết hôn với em.” Cô ấy nói nhẹ: “Nhưng em không đồng ý! Lục Thước, em đã từng thích anh, nhưng từ xưa đến nay em không bao giờ dám nghĩ để chuyện sẽ ở cùng với con trai của chú Lục! Xin lỗi anh, em không có can đảm ấy!”

Trên thực tế, trước đây nếu cô ấy biết thân phận của cậu,

Không cần cậu nói, cô ấy cũng sẽ chủ động rời xa cậu!

Không phải chuyện tha thứ hay không, cuộc sống hiện thực không có truyện cổ tích.

Dù cho có, cũng không thuộc về Lục Huân cô ấy.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1389: Em không đồng ý sao?


Nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng.

Trong phòng ngủ riêng, Lục Thước không thể kìm lòng nổi, cậu và cô ấy đã xa nhau rất lâu, bây giờ ôm cơ thể mềm mại của cô ấy, cậu động tình đến muốn chết, chỉ muốn có được cô ấy ngay trong giờ phút này thôi.

Lục Huân không đồng ý.

Đúng vậy, cô ấy thích cậu.

Nhưng thân phận bối cảnh của bọn họ, còn có người nhà họ Lục ở dưới tầng, mỗi lúc da thịt của cậu gần sát lại cô ấy đều thấy cực kỳ cứng ngắc, cô ấy chấp nhận rồi.

“Sao vậy? Em không đồng ý sao?”

Lục Thước nhẹ nhàng liếm hôn nước mắt nơi khóe mắt cô, thấp giọng dịu dàng hỏi.

Cậu thật sự không nhịn được, lại hôn lên môi cô ấy một cái,

Lúc này, ngoài cửa sổ nổ pháo hoa.

Từng chùm bay lên bầu trời đêm, lại nở rộ ở nơi cao nhất, chiếu lên màn đêm tối rất sáng, rất sáng... Mọi người đều đang ồn ào xem pháo hoa bên ngoài, mơ hồ còn nghe thấy tiếng Lục U.

“Oa!"

Lục Thước ôm lấy Lục Huân, hai gương mặt trẻ tuổi dưới sự nở rộ của pháo. hoa đẹp đẽ lạ thường.

Lục Huân từ bỏ giấy dụa trong ngực cậu. Cô ấy chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí phiêu dạt đi đâu.

Lục Thước rất không hài lòng, lẩm bẩm bên tai cô ấy: “Có phải Lục U rất đáng yêu không? Nếu em thích thì cho con bé làm em gái em được không?”

Lục Huân bỗng lấy lại tinh thần.

Cô ấy nhận ra mình đang ở trong ngực cậu, mặt áp vào chiếc áo sơ mi trắng, trên đó còn thoang thoảng mùi sạch sẽ của nước giặt.

Ngước mắt lên, là hình bóng anh tuấn của Lục Thước.

Lục Huân muốn đẩy cậu ra, nhưng sức lực của đàn ông và phụ nữ chênh nhau quá nhiều,

Lục Thước không hề nhúc nhích chút nào.

Thậm chí cậu còn cúi đầu nhìn cô ấy, trong ánh mắt có sự xâm chiếm mà cô ấy không thể chống lại được, khàn giọng hỏi cô ấy: “Chúng ta ra ngoài xem đèn hoa đăng hay hôn nhau ở đây?”

Lục Huân khó chịu quay đầu đi chỗ khác: “Em không chọn cái nào hết.”

Lục Thước vẫn chăm chú nhìn cô ấy.

Đây là ánh mắt người đàn ông nhìn người phụ nữ, trong quá khứ bọn họ đã từng ở chung như vậy, cậu cũng nuông chiều cô ấy, nhưng cậu chưa từng nhìn cô ấy với ánh mắt đó.

Dưới ánh mắt như vậy, sự nữ tính của Lục Huân tự giác lặng lẽ thức tỉnh.

Cô ấy bỗng nhiên thấy không được tự nhiên,

Càng thêm tức giận!

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Lục Thước muốn thì muốn, không muốn thì bỏ rơi cô ấy, bây giờ cậu nhớ nhung nên tìm đến cô, nếu cậu không yêu cô ấy có phải cô ấy đã bị cậu trêu đùa rồi không?

Khóe mắt Lục Huân ướt át, vẫn đẩy cậu ra.

Lục Thước lại nắm được tay của cô ấy.

Cậu khom người cầm áo khoác của cô từ trên ghế salon, khoác vào cho cô ấy rồi đóng cúc cẩn thận.

“Anh đưa em ra ngoài xem đèn.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1390: Em rất muốn ăn sao?


“Là cậu Lục sao! Náo nhiệt như vậy mà ngài đã đi rồi sao?”

Lục Thước hạ cửa sổ xe, gật đầu không e ngại, sau đó lấy ra hai gói thuốc lá cho anh ta từ trong hộp để đồ, nhân viên bảo vệ kia được quan tâm mà lo sợ, lắp bắp nói: “Cậu Lục, ngài thật sự quá khách khí rồi! Sao tôi có thể lấy thuốc lá của ngài được chứi”

Dù nói vậy nhưng anh ta vẫn nhận thuốc lá.

Lục Thước cười: “Cậu vất vả rồi!”

Nói xong cậu nâng cửa xe lên, đánh nhẹ tay lái, chiếc Rolls-Royce màu đen nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhân viên bảo vệ cầm điếu thuốc lúc lâu rồi hét lên: “Vừa rồi tôi không nhìn nhầm chứ! Cô chủ lớn ngồi trong xe sao?”

Cô chủ lớn đi cùng cậu chủ Lục!

Cô chủ lớn đi cùng cậu chủ nhà họ Lục!

Bảo vệ muốn khóc!

Anh ta phải làm sao bây giờ? Có nên báo cáo hay không, nhưng anh ta cầm thuốc lá của cậu chủ Lục... Hai trăm một bao, thuốc tốt đến mức nào, nếu không phải cậu chủ Lục cho, cả đời này anh ta cũng không được hút!

Lục Thước lái xe ra ngoài đi rất xa.

Cậu nghiêng đầu nhìn Lục Huân, cô ấy ngồi bên cạnh cậu, không hề lên tiếng.

Thật ra bọn họ rất ít khi ở trong xe cùng nhau như thế này.

Khi đó cậu theo đuổi cô ấy rất dễ dàng, mà Lục Huân cũng coi như trạch nữ, bọn họ rất ít khi ra ngoài, hầu như cơm đều do cậu làm, lúc làm việc cô ấy không kề cận cậu, lúc rảnh rỗi lại nằm trong ngực cậu, hai người ở trong nhà chọn phim xem.

Thật sự rất ít hẹn hò.

Nhưng bây giờ Lục Thước rất muốn hẹn hò với cô ấy.

Thành phố € là một thành phố cổ, các khu thành cũ được bảo trì rất tố, các món ăn vặt cũng không tệ.

Ở đèn đỏ phía trước, Lục Thước lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút. Giọng nói của cậu trầm thấp mà dịu dàng: “Con đường trước mặt có thể thấy đèn hoa đăng, có bánh trôi nhà Tứ Hỉ ăn rất ngon, Lục U đã từng nói với anh mất

lần, chúng ta đến ăn thử nhé?”

Lục Huân vẫn không chịu nói chuyện với cậu, cô ấy cùng cậu ra ngoài cũng vì bị ép.

Lục Thước cũng không tức giận. Cậu vẫn phải có tác phong theo đuổi cô gái nhỏ.

Hơn nữa, bọn họ từng yêu nhau, tính tình của cô ấy cậu cũng hiểu rất rõ, dáng vẻ không nói câu nào của cô ấy cậu cũng thấy rất đáng yêu.

Lục Thước dừng xe ở bãi đỗ xe.

Lục Huân ngồi trong xe không nhúc nhích. Cậu mở cửa xe, nói nhẹ: “Xuống xe.”

“Anh tự ăn đi! Em không muốn xuống xe.”

Lục Thước liền nở nụ cười: “Đừng có trẻ con như vậy.”

Người như cậu thật ra rất đáng sợ, khi không quan tâm thì không quan trọng, lúc thật sự muốn theo đuổi một người thì rất kiên nhẫn, rõ ràng cậu nhỏ hơn cô ấy một tuổi nhưng sự bao dung lại cao hơn cô ấy rất nhiều.

Lục Huân lại nhỏ bé, ở trước mặt cậu càng không có sức.

Lục Thước thấy cô ấy không di chuyển, trực tiếp đẩy người ra ngoài, một tay kéo nhẹ,

Một tay mở cửa xe.

Cậu ghé vào sau tai cô thì thầm: “Cứ phải thế này em mới ngoan đúng không?”

Bình thường Lục Thước vốn đã đẹp trai, một bộ quần áo lịch sự và chiếc xe sang trọng, lại ôm một người trong ngực đã hấp dẫn ánh mắt của các cô các chị bốn phía từ lâu rồi...

Mặt Lục Huân hơi nóng lên, cô ấy đẩy cậu: “Anh thả em ra.”

Lục Thước đổi chỗ nắm vai cô ấy: “Trời lạnh!”

Trời thật sự rất lạnh, còn có vài bông tuyết tung bay, thành phố C không giống ẩm ướt như thành phố B bên kia, Lục Huân rất sợ mùa đông, thân dưới của cô ấy co lại, cuối cùng cũng không đẩy cậu ra.

Lục Thước ôm cô ấy đi, cười: “Đúng ra không nên mặc áo khoác cho em, cứ mặc cái váy thôi, sau đó anh có thể bao bọc em trong chiếc áo to của anh, cứ như

mang con chuột túi nhỏ ra ngoài.”

Câu nói này rất cưng chiều, Lục Huân không phải làm bằng đá, cô ấy không thể không có cảm giác.

Nhưng cô ấy mạnh mẽ đè xuống. Bông tuyết lướt nhẹ qua đầu vai.

Đi lại trên phố cổ có một cảm giác lãng mạn đặc biệt, ba ngàn ngọn đèn rực rỡ phản chiếu lên những bức tường xám, mang lại chút ấm áp cho mùa đông.

Lục Thước rất thoải mái, nhưng Lục Huân lại sợ có người nhìn thấy.

Lục Thước dẫn cô ấy vào một cửa hàng ở phía trước, bên trong có đầy người, cậu hỏi ông chủ còn chỗ ngồi không.

Ông chủ nói không có, Lục Thước không nỡ để Lục Huân ngồi ăn bên ngoài nên muốn đổi quán.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1391: Không phải bạn gái của tôi!


Lục Huân muốn nói chuyện.

Lục Thước cười nói: “Không phải bạn gái của tôi!... Là vợ của tôi.”

Ông chủ tự nhiên trả lời: “Cô gái nhỏ kết hôn sớm thật đấy! Tuy nhiên cô đã chọn đúng người rồi, cô có mắt nhìn người đó, cô nhìn đi, cậu ấy là người tài đầu nghìn dặm mới có một người! Tôi ở chỗ này làm ăn đã mấy chục năm rồi chưa từng gặp được người sáng sủa như vậy!”

Lục Huân phủ nhận cũng không đúng.

Khuôn mặt nhỏ cứng đờ.

Ông chủ rất vui vẻ, chuẩn bị dụng cụ...

Lục Thước kéo Lục Huân ngồi xuống, cậu ngồi đầu gió che cho cô ấy, nắm chặt tay cô ấy.

Lục Huân rút tay về: “Anh đừng tùy tiện chạm vào em.” Cô ấy nói xong, hai người đều không nói gì thêm.

Bọn họ đều nhớ trong ba tháng ở chung, cậu đã chạm vào cô ấy bao nhiêu lần.

Lục Huân là người phụ nữ đầu tiên của cậu, người đàn ông mới được nếm vị lúc ấy dù vì lý do gì cũng muốn ôm cô ấy mỗi ngày, Lục Huân cũng là lần đầu tiên, ba tháng kia thật ra cô ấy còn chưa hoàn toàn được nếm vị, ngây ngô đáng thương, chỉ luôn đi thỏa mãn cậu mà thôi.

Nghĩ đến những chuyện đó, ánh mắt Lục Thước hơi thâm thúy.

Lỗ tay cũng đỏ lên.

Đúng lúc ông chủ mang chậu than tới, bên trong lửa mạnh, không chỉ vậy lại còn có thêm một cái vách ngăn đơn giản, trong chốc lát ấm áp hơn nhiều.

Bà chủ bưng ra hai bát thịt viên Tứ Hỉ, còn có mấy món nổi tiếng.

“Há cảo nhân rau †ề thái hình viên tròn, chúc cô cậu sang năm sinh thêm một đứa bé xinh xắn! Chắc tuổi của cô gái nhỏ vẫn còn bé, cô tốt nghiệp đại học chưa?”

Lục Huân không chịu nói.

Lục Thước làm nóng thìa đũa cho cô ấy, ở bên cạnh cười nói: “Vừa kết hôn, chúng tôi định chơi thêm hai năm nữa.”

Bà chủ xoa tay: “Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, đúng là không nỡ.” Ông chủ đụng vào bà chủ: “Anh cũng không nỡ để em sinh ba đứa con.” Khuôn mặt già của bà chủ đỏ bừng, véo tai chồng nói: “Anh cứ mơ đẹp tiếp đi!

Anh đã già rồi không dùng được nữa, còn đòi sinh ba đứa còn, anh bớt nói linh tinh ở bên ngoài để người ta chê cười đi.”

Vợ chồng cãi nhau ầm ï vào cửa hàng.

Lục Thước đưa đũa thìa đã được làm nóng đưa cho Lục Huân: “Em đi! Ăn xong sẽ thấy ấm áp.”

Lục Huân im lặng nhận lấy, đầu tiên cắn một cái bánh trôi.

Hương vị khá ổn.

Cô ấy không nhịn được lại ăn một cái nữa, ăn nhanh đến mức bị bỏng miệng, cô ấy hít sâu ngước mắt nhìn, chỉ thấy Thước Thước đang nhìn cô ấy, ánh mắt sâu hoắm, cô ấy trợn mắt nhẹ nhàng chọc bánh trôi: “Sau này ra ngoài đừng có nói linh tỉnh.”

Lục Thước ừ một tiếng.

Cậu nói: “Sau này đưa em ra ngoài, anh không nói em là vợ nữa, nói là bạn gái thôi.”

Lục Huân nhẹ nhàng nói: “Cũng không phải bạn gái! Lục Thước, ăn xong bữa này về nhà anh quên đi, chúng ta không phù hợp đâu.”

Lục Thước không nói gì. Cậu lịch sự ăn gì đó, thỉnh thoảng còn chăm sóc Lục Huân.

Cô ấy còn muốn nói gì đó, dưới bàn, bàn tay ấm áp của cậu nhẹ nhàng nắm chặt tay cô ấy...

Thật ấm áp. Lục Huân không thể từ chối được.

Cậu nghiêng đầu nói nhỏ: “Ăn xong chúng ta đi dạo một chút rồi anh đưa em về.

Lục Huân không hiểu được ý của cậu, nhưng bây giờ cô ấy không thể đi được, Lục Thước bây giờ là một cái bình xăng chờ nổ, cô ấy không muốn chỉ vì một đoạn tình cảm mà làm trong nhà ầm ï đến gà bay chó chạy.

Cô ấy cố gắng thuyết phục bản thân mình.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1392: Em có muốn anh không?


Mặt của cô chạm vào ngực của cậu.

Mùi hương trên người cậu rất dễ chịu, vẫn luôn nhẹ nhàng tươi mát, đó là sự sạch sẽ đặc trưng của người đàn ông ngồi trong phòng làm việc, nhưng Lục Thước cũng sẽ không cố tình nhấn mạnh nó, cho nên lại có mùi hoocmon mãnh liệt.

Lục Huân giật mình.

Giọng nói của Lục Thước rất thấp: “Em có thất vọng không? Cơ ngực của anh không rắn chắc như của Diệp Bạch.”

Câu này có chút mùi chua, Lục Huân không trả lời. Lục Thước giữ eo của cô ấy, trầm giọng hỏi: “Diệp Bạch đâu?”

Lục Huân không giấu giếm “Anh ấy về thành phố B rồi! Bố mẹ anh ấy về nước.”

Lục Thước im lặng mấy giây mới nói: “Em hiểu ý của anh mà! Em có cảm giác với anh ta không?”

Lục Huân không muốn trả lời.

Cô ấy dùng tay đẩy cậu ra, đi về phía trước, Lục Thước đi theo sau.

Thỉnh thoảng Lục Huân sẽ tạt vào những cửa hàng nhỏ ven đường.

Nhưng cô ấy đã quen với đồ tốt, giờ cũng không thích mấy thứ tầm thường, ngược lại lúc sau cô ấy lại nhìn trúng một cái lược bằng gỗ, cô ấy thấy dù chất liệu hay kiểu dáng đều là gu của cô ấy.

Cô ấy cầm lên nhìn một lúc rồi hỏi: “Cái này bao nhiêu vậy?”

Ông chủ thấy người bên cạnh cô ấy rất có khí chất, không khỏi nói giá cao lên, còn thuận tiện vẽ ra một đoạn câu chuyện tình yêu liên quan đến cái lược này.

“Ngài nói xem, cái lược này có đáng giá hai ngàn không?” Chuyện cũ này rất buồn cười,

Lục Huân không nhịn được bật cười, cô ấy cầm chiếc lược trong lòng bàn tay trắng nõn: “Cái này đắt thế sao!”

Nhưng người bên cạnh đã lấy ra hai ngàn cho người ta.

Lục Huân không muốn nói chuyện với cậu, cũng không nhịn được mở miệng: “Nó không đáng nhiều thết”

Lục Thước nhìn cô ấy nói: “Đã rất lâu em không cười rồi, chuyện cũ ông chủ vừa kể làm em cười được, cái này đáng giá hai ngàn.”

Cậu nói tình tứ lại buồn nôn, mặt Lục Huân hơi đỏ.

Ông chủ cũng hơi xấu hổ.

Lục Thước lạnh nhạt nói: “Lấy đi! Chúng tôi không để ý đến hai ngàn đồng này, năm ngoái buôn bán cũng không dễ dàng.”

Ông chủ còn cảm động.

Khách hàng này ra tay hào phóng, lại lớn lên đẹp trai, còn quan tâm buồn nôn như vậy.

Ông ta chỉ tiếc mình không phải con gái!

Lúc ra khỏi cửa hàng, Lục Huân vẫn rất thích cái lược kia, cô ấy nhìn dưới ánh đèn đường.

Tuyết tung bay giữa bầu trời đêm.

Cô ấy ngoài nhan sắc xinh đẹp thì sắc mặt cũng có sự dịu dàng không thể nói thành lời.

Lục Thước không thể miêu tả được sự rung động ngay lúc này, cậu chưa bao giờ yêu đương, ít nhất là chưa từng yêu đương như thế này... Trong lòng cậu tràn ngập tình yêu, sờ tóc cô ấy: “Một cái lược đã làm em vui đến vậy rồi sao?””

Lục Huân thấp giọng nói: “Chút nữa em sẽ chuyển tiền lại cho anh.”

Lục Thước không nói gì.

Cô ấy ngước mắt nhìn con ngươi thâm thúy của cậu thì không khỏi lùi lại một bước.

Lục Thước tiên lên phía trước, ép cô ấy vào góc tối không có người.

Bên cạnh cũng là cái ngõ nhỏ sáng ngời đầy người qua lại.

Nhưng bọn họ lại đi vào một vùng đất nhỏ u ám, chỉ cần không làm chuyện gì lớn, sẽ không có ai biết bọn họ đang làm cái gì... Ý nghĩ này làm không khí bốn phía nóng rực lên.

Lục Thước biết đây không phải một cơ hội tốt,

Cậu cũng không chắc Lục Huân sẽ đồng ý hay không, nhưng bây giờ cậu ấy rất muốn cô ấy, cậu không thể chờ để chứng minh người trước mặt là của cậu.

Cậu ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng hôn môi cô, kèm theo một chút khó nhịn: “Trong ví da còn hơn một ngàn đồng.”

Cách mấy bước có một nhà trọ qua đêm đặc sắc.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1393: Sao lại không muốn cậu?


Sao lại không muốn.

Sao lại không muốn cậu?

Khi bọn họ tốt nhất, ở trong những đêm đó, nồng nhiệt ôm đối phương như Vậy.

Cậu ấy quen thuộc cơ thể của cô, cô cũng hiểu tất cả của cậu. Bọn họ đã từng chỉ có nhau.

Trong đêm Đông, cơ thể trẻ tuổi dán chặt vào trong gần như bốc lửa, đặc biệt là Lục Thước động dục rất mạnh.

Cậu tháo nút áo khoác ra, hoàn toàn ôm người vào trong lòng.

Khoảng cách ngoài một mét chính là dòng người qua lại.

Bọn họ lại ở trong góc tối điên cuồng hôn nhau. Bàn tay ấm nóng của Lục Thước đặt lên eo nhỏ của cô, giống như muốn làm cô tan chảy vậy, Lục Huân nhịn không được kêu lên một tiếng: "Lục Thước!"

Cơ thể của Lục Thước hơi cứng lại.

Cậu dừng hôn, cúi đầu, chăm chú nhìn cô.

Lục Huân không dám động đậy, cô tì vào lòng cậu, cảm giác ở đó đập rất lợi hại.

Cô cũng không dám nhìn cậu. Lục Thước lại lần nữa cúi đầu, rất dịu dàng ngậm lấy môi cô, mút nhẹ.

Hơi nóng cậu phả ra giống như thuốc kích dục loại tốt, khiến cô không thể chạy trốn, giọng nói càng khàn đi: "Rõ ràng là muốn, là không dám sao?"

Lục Huân tỉnh táo lại chút.

Cô vùng vẫy cậu ra, chỉ có thể dựa đầu vào vai cậu, giọng nói vỡ nát: "Lục Thước, chúng ta không nên làm chuyện như vậy."

Lục Thước im lặng, cậu ôm cô trong lòng. Tuyết rơi lớn.

Tuyết bay xuống nhuộm trắng áo khoác màu đen của cậu, tóc của thiếu niên cũng trắng không ít.

Lục Huân vừa khó coi, vừa buồn bã.

Nhưng cũng chỉ có đêm tuyết như vậy, cô mới dám đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của cậu.

Lục Thước chăm chú nhìn cô nhẹ nhàng nói: “Chuyện đó chúng ta đã làm ít nhất tám trăm lần, anh không tin em quên hết, anh còn nhớ..."

Lục Huân không cho cậu nói chuyện.

Cô ở trong lòng cậu run rẩy, không biết bởi vì lạnh hay là bởi vì cái khác mà dòng người trên đường vội vã rời đi, trời đất bao la chỉ có bọn họ ôm nhau.

Đến trong xe, cậu khởi động xe mấy lần cũng không lên được.

Cậu nghiêng đầu: “Xe không khởi động được rồi!Đoán chừng cũng gọi xe không được, ở lại đây một đêm được không? Anh đặt hai chiếc giường.”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1394: Ngại vậy sao?


Tuy cậu cảm thấy đàn ông không dựa vào diện mạo để ăn cơm nhưng cậu đối với diện mạo của bản thân vẫn rất có tự tin, Lục Huân thích, lúc đó còn có nhiều lúc có chút mê đắm nữa.

Tuyết càng rơi càng nhiều, mặc kệ như thế nào bọn họ vẫn qua đó rồi.

Khi Lục Thước lấy phòng, Lục Huân cảm thấy mất mặt.

Cô dựa vào sau lưng cậu, mặt nhỏ dán sát vào áo khoác của cậu, không có người khác nhìn thấy.

Lục Thước ra sau vỗ vỗ cô, nói chuyện với cô gái ở lễ tân.

"Anh, chỉ còn một phòng giường lớn thôi, những phòng khác đều bị đặt hết rồi.

Lục Thước nhíu mày.

Cậu nhìn Lục Huân ở sau lưng.

Lễ tân chỉ cho rằng bọn họ là cặp đôi thông thường, nghĩ cũng không nghĩ nói: "Căn phòng này không tệ, thiết bị là tốt nhất ở nhà nghỉ chúng tôi, hơn nữa còn có ban công lớn để thưởng thức cảnh tuyết."

Lục Thước lấy bóp da ra, đặt một đêm.

Lấy được thẻ phòng, cậu nắm tay của Lục Huân thấp giọng: "Ngại vậy sao?"

Lục Huân lặng lẽ đi theo cậu.

Đến được sân sau tìm phòng, mở cửa ra bên trong quả thật không tồi, bất ngờ chính là ban công gần hồ đó có cần tám mươi mét vuông.

Lục Thước cởi áo khoác ra, đặt ở bên cạnh phơi khô.

Cậu chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, đi nấu nước.

"Em tuỳ tiện xe, đợi nước sôi rồi thì uống chút để giữ ấm cơ thể."

Lục Huân nhìn dáng vẻ rất tự tại của cậu, không khỏi cảm thấy bản thân ích kỷ, cô cầm điện thoại không biết nói sao với bố mẹ, trùng hợp thay bà Liễu gọi đến.

Giọng nói của Lục Huân thấp thấp, còn chưa nói mấy chữ thì bà Liễu đã nắm được tình hình.

Ha ha, xe bị hư!

Rolls Royce dễ hư như vậy sao?

Nhưng mà bà Liễu cũng không nói gì nhiều, nếu không Lục Huân khó xử, bà chỉ dặn dò cô về sớm một chút, lại nói may mà thư ký Liễu uống say rồi nếu không tối nay lại quậy một trận lớn.

Lục Huân ừm một tiếng nhỏ.

Tắt điện thoại ngước mắt đã nhìn thấy Lục Thước yên lặng nhìn cô.

Cô không nói chuyện quỳ bên cửa sổ ngắm cảnh tuyết ở bên ngoài.

Lục Thước rót một ly nước lọc, đưa cho cô: "Làm ấm cơ thể! Anh tắm trước, chút nữa em cũng tắm rồi thay đồ đi, như thế sẽ không cảm nữa."

Lục Huân ở riêng một phòng với cậu, không muốn tắm. Lục Thước không vui: "Chỗ nào của em anh chưa từng thấy? Nghe lời!"

Lục Huân từ từ uống nước, cô nhìn chiếc giường lớn đó, hỏi cậu: "Anh ngủ sô pha?"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1395: Gọi anh là Lục Thước!


Lục Thước đi qua, cầm lấy cái ly trong tay cô.

Thấp giọng: "Có bồn tắm, anh đã giúp em rửa qua đi ngâm mình chút đi?"

Cô ôm bản thân ngẩng đầu nên nhìn cậu, trong mắt có chút hơi nước.

Lục Thước đột nhiên cười, cậu ghé sát vành tai của cô thấp giọng nói: "Anh là đàn ông, chuyện đó không phải bình thường sao?”

Cậu quả thật dựa rất gần. Lục Huân muốn đẩy cậu nhưng đẩy không nổi.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Thước hơi đỏ, đột nhiên hỏi cô: "Sau khi chia tay với anh, em có không?”

"Không có!"

Cả người Lục Huân đều nóng lên, cô đứng dậy muốn chạy nhưng bị người đè vào lòng... Cơ thể nhỏ nhắn không thể trốn được.

Lục Thước mới tắm xong, trên người nóng hổi.

Bởi vì độ chênh lệch cơ thể quả thật lớn, Lục Huân ở trong lòng cậu cứ giống như một con thỏ nằm trong lòng sư tử vậy.

Nhớ lần đầu tiên, cậu cũng không dám làm sợ em làm cô đau.

Lúc này cô nằm trong lòng cậu, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại không dám động đậy với đôi mắt còn đỏ đỏ,

Lục Thước sờ nhẹ khuôn mặt của cô, rất dịu dàng hỏi: "Vậy em một chút cũng không muốn sao?"

Chủ đề này, không có cách nào nói tiếp,

Lục Huân đẩy Lục Thước: "Anh buông em ra, em đi tắm."

Lục Thước rất muốn thân mật với cô nhưng lại sợ cô phản cảm, suy nghĩ chút vẫn là buông cô ra, chỉ thấp giọng: "Lục Huân, anh chỉ có em! Không có người khác."

Khoé mắt của Lục Huân đột nhiên đó.

Cô im lặng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Khi cánh cửa đóng lại, cô dựa vào cửa yên lặng suy nghĩ, sở dĩ cô ngại ngùng không muốn giao cơ thể cho cậu, lẽ nào thật sự chỉ bởi vì gia đình sao?

Không, còn có chút liên quan đến Tư An Nhiên.

Bọn họ chia tay, Lục Thước và Tư An Nhiên duy trì mối quan hệ bạn trai bạn gái được mấy tháng.

Cô tin, bọn họ không phát sinh quan hệ.

Nhưng nụ hôn bình thường, đặt biệt ở trước mặt trưởng bối ra vẻ cũng sẽ có. Cô để ý.

Nhưng sự để ý này lại khó có thể lên tiếng.

Lục Huân hơi ngẩng đầu, đầu mũi chua xót khó mà tự khỏi, cô nhịn khóc để không khiến cho bản thân khó coi.

Chỉ là đi ra ngoài, đầu mũi khó tránh hơi đỏ. Giống như một củ cải đỏ vậy!

Lục Thước mặc áo tắm, dựa vào đầu giường cầm điện thoại xử lý công việc, có lẽ là gọi điện thoại về nhà.

Cậu là đàn ông, sẽ không có ai hỏi đến.

Nhìn thấy Lục Huân đi ra, thấy bộ dạng của cô cậu đã biết cô khóc.

"Sao lại khóc?"

Lục Thước võ vị trí bên cạnh, rất dịu dàng nói: "Qua đây, anh giúp em sấy tóc?"

Lục Huân đứng ở trước cửa phòng tắm.

Cô nhẹ giọng nói: "Lục Thước, chúng ta không trở lại được nữa rồi!"

Cậu yên lặng nhìn cô chằm chằm, những điều cô nghĩ cậu đều biết hết nhưng những vấn đề đó không thích hợp bộc phát trong đêm nay, cảnh đêm gió tuyết như vậy cậu nghĩ bọn họ nên ôm nhau.

Cho dù cái gì cũng không làm, chỉ cảm nhận hơi ấm của đối phương.

Lục Huân không phải người biết tức giận lắm.

Cô nói đi nói lại chỉ là mấy câu này, Lục Thước vài lần đã nắm bắt được cô: "Anh biết! Qua đây sấy tóc!"

Lục Huân bật khóc.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1396: Cô là của cậu


Lục Thước gần như phát điên.

Cậu chưa từng nghĩ có ngày này, bản thân sẽ vì phụ nữ làm chuyện này.

Cho dù chỉ có một mình cô thoải mái, nhưng nhìn biểu cảm mê đắm cô của vì bản thân, trong lòng cậu với sinh lý đều có sự hưng phấn nói không nên lời, dường như bản thân đã nắm chắc người này trong tay.

Cô là của cậu.

Lục Huân là của cậu, toàn bộ của cô đều là của cậu.

Cuối cùng Lục Huân dừng giấy dụa lại, cô nghiêng người trên gói trắng tuyết, thút thít nhẹ.

Lục Thước biết cô bị dọa sợ rồi.

Cậu ngước mắt, ánh mắt thâm sâu nhìn cô chằm chằm, thưởng thức cộng với chiếm hữu.

Đợi cậu thưởng thức đủ rồi, cậu mới đi qua hôn vào môi cô, Lục Huân kháng cự hừ nhẹ một tiếng đẩy cậu, chê bai cậu không chú trọng...

Nhưng sao cô lại đấu lại Lục Thước được?

Cuối cùng hoàn toàn dây dưa với nhau, hôn rất lâu cho đến khi trong miệng đều là hương vị của đối phương... Lục Thước chưa rời khỏi ở trong bóng tối quan sát cô.

Lục Huân run nhẹ, mặt nhỏ không tự tại nghiêng sang một bên.

Lục Thước cười rất nhẹ, cậu hôn cằm của cô nghĩ vẫn nên nói với cô: “Mối quan hệ của chúng ta, ngoại trừ mẹ anh thì người trong nhà đều biết.”

Cánh mũi thon của Lục Huân khẽ động.

Lục Thước cúi người xuống ôm cô vào trong lòng, mặt của cậu vùi vào trong tóc của cô lẩm bẩm: “Qua năm mới, chúng ta sẽ công khai hửm?”

Cậu có thể nghĩ tới khó khăn lúc đó, mẹ của cậu chắc chăn sẽ đau lòng khi bắt đầu sẽ không đồng ý nhưng bất kể khó khăn ra sao thì Lục Thước vẫn muốn cho Lục Huân một tương lai.

Cậu đâu phải chưa từng chùn bước.

Thực tế cậu đã từng làm tổn thương Lục Huân, tương tự bản thân cậu cũng không quên được cô.

Bây giờ cuối cùng cậu có thể thành thật thừa nhận với chính mình, cậu thích

Đã sống hai mươi sáu năm, cậu đã thích cô.

Lục Huân lặng lẽ rúc trong lòng cậu, đôi vai mảnh khảnh khiến cho người ta thương xót, rất lâu cô mới nhẹ giọng lên tiếng: “Lục Thước, em còn chưa nghĩ xong...”

Ban nãy là không quay lại được, bây giờ lại trở thành chưa suy nghĩ xong.

Cô có chút khó xử.

Rõ ràng Lục Thước rất thích đào bới, người ta đặc biệt là ở trên giường, cậu chặn môi cô hôn rất lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Vừa nãy, có phải phục vụ em thoải mái rồi không?”

Lục Huân càng khó xử.

Cô đẩy cậu: “Thả em ra, em muốn đi tắm.”

Lục Thước vẫn đè cô, không chịu buông.

Lục Huân tức đến căn môi: “Tiếp tục như vậy thì bây giờ em sẽ về nhà ngay!”

Lúc này Lục Thước mới buông lỏng cô ra một chút, khi cô ngồi dậy cậu ôm lại eo nhỏ của cô không nhịn được nói: “ hồi nãy rõ ràng rất đẹp! Tiểu Huân, anh chưa từng thấy em như vậy.”

Lục Huân lặng lẽ đẩy cậu ra, đi vào trong nhà tắm.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1397: Thằng nhóc này con hay rồi!


Cậu thầm nghĩ: Rõ ràng không mãn nguyện, nhưng vì sao trong lòng lại mãn nguyện như thế.

Buổi sáng Lục Thước nhận một cuộc gọi, là Lục Khiêm gọi.

Lục Thước nhìn cô gái trong lòng, nhẹ tay nhẹ chân thức dậy đi vào trong nhà vệ sinh nghe điện thoại.

Lục Khiêm đè thấp giọng nói, rõ rành là lén Minh Châu gọi.

“Thằng nhóc này con hay rồi!”

“Bố chỉ buông lỏng một chút trái lại còn nữa giận con gái nhà người ta ra ngoài qua đêm tối, hôm qua còn là sinh nhật chú Liễu của con ông ấy uống say rồi, nếu không say bố thấy xém chút nữa đấm bể đầu của con.”

Lục Khiêm nổi trận linh đình: “Nhanh chóng quay về, đưa người về trước con không còn mặt mũi nhưng con gái nhà người ta còn cần mặt mũi!”

Lục Thước nhíu mày: “Bố, Tiểu Huân còn chưa dậy đừng làm ồn cô ấy!.

Nửa câu nói còn lại, Lục Khiêm nuốt xuống.

Còn chưa dậy!

Ông đè thấp giọng: “ Nói chung thức rồi thì đưa người ta về nhà! Dẹp bộ dạng lưu manh của con đi muốn hẹn hò thì phải đàng hoàng, cảm thấy gần ổn rồi thì đến nhà người ta cầu hôn.”

Ông không nhắc đến Minh Châu, nói chung là muốn giải quyết giúp Lục Thước.

Lục Thước im lặng đôi chút: “Bố, cảm ơn bố.”

Lục Khiêm hừ nhẹ một tiếng, tắt điện thoại.

Trong lòng Lục Thước mềm nhũn, cậu đi về lại phòng ngủ, Lục Huân tỉnh rồi. Cô ngồi ở mép giường ngơ ngẩn nhìn bên ngoài.

Trên người là áo sơ mi hôm qua cậu mặc, bây giờ lại được chồng lên rộng rãi trên người cô, trông vô cùng nhỏ nhắn.

Lục Thước nhẹ nhàng ôm vai cô, khá dịu dàng hỏi: “Đang suy nghĩ gì đó?” Chuyện trong đêm Lục Huân còn đang giận. Cô không chịu quan tâm cậu lắm.

Lục Thước cười: “ chẳng phải anh cũng đợi em thoải mái rồi sao hơn nữa anh cũng đâu có kêu em dùng...”

Lục Huân không cho cậu nói nữa. Tôi thật sự không biết xấu hổ.

Lúc trước khi bên nhau cô không phát hiện mặt của anh lại dày như thế, Nếu như biết... cô chắc chắn phải suy nghĩ kỹ.

Lục Thước nhìn biểu cảm của cô cảm thấy nên nói chuyện đàng hoàng.

Nhưng không đợi cậu nói, Lục Huân đã lên tiếng trước, cô thấp giọng: “Lục Thước, giữa chúng ta có quá nhiều vấn đề anh để cho em suy nghĩ.”

Chút thời gian này, Lục Thước đồng ý cho cô. Cậu gật đầu: “Ừ, anh cho em suy nghĩ! Nhưng bắt buộc phải có hẹn hò.”

Lục Huân nhẹ giọng hỏi: “Đây là đạo lý gì?”

Lục Thước dùng mũi cao nhẹ nhàng cọ xát cô, Lục Huân nghiêng mặt đi, cậu cười nhẹ.

Cô thích cậu, cậu vẫn luôn biết.

Lục Huân cắn môi, tìm chủ đề khác: “ Tuyết bên ngoài dừng rồi. Em muốn về nhà”

Lục Thước hôn cô: “Được! Ăn bữa sáng cùng anh, anh sẽ đưa em về.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1398: Lục Thước nhìn cô


Nghĩ những điều này cô lại có chút lúng túng.

Lục Thước nhìn cô, ánh mắt khó hiểu. Những khó xử của cô, sao cậu lại không biết chứ.

Cậu nghĩ năm mới rồi thì cho cái Tết yên ổn, sau đó cậu công khai chuyện này, cậu với Lục Huân đều là độ tuổi thích hợp kết hôn cậu muốn sớm chăm sóc cho cô.

Lục Thước đưa Lục Huân về nhà.

Chiếc xe nổi tiếng từ từ chạy vào cửa chính chỗ hoa màu đen của biệt thự nhà họ Liễu, anh bảo vệ nhìn thấy, nghiêm túc chào: Cậu Lục thật gan!

Đợi xe dừng lại, Lục Huân muốn xuống xe. Lục Thước nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Anh đi vào cùng em.”

Lục Huân muốn từ chối nhưng Lục Thước đã tháo dây an toàn phong độ ngời ngời xuống xe.

Tối hôm qua thư ký Liễu say rượu.

Nhưng định lại trong đêm đi đến phòng con gái bảo bối nhìn thì trống rỗng.

Nửa đêm trải qua sinh nhật, thư ký Liễu đã hỏi han tổ tổng Lục Thước, sáng sớm năm giờ đang ngồi ở trong phòng khách đợi tên khốn đó đưa con gái về.

Ha ha, sắp chín giờ rồi cuối cùng cũng về! Mắt của thư ký Liễu sắp trừng ra ngoài rồi, bà Liễu ở bên cạnh không vui. “Tối qua là ai một hơi uống hết rượu vậy?

“Ha! Bây giờ biết quan tâm con gái rồi, anh đi đâu từ sớm?”

Thư ký Liễu khác với bình thường, ông trừng mắt nhìn vợ mình: “em nói thằng nhóc Lục Khiêm có phải cố ý không, cứ trút rượu anh, Cô ấy có phải tạo cơ hội cho con trai một bối của mình? Anh đã nói từ nhỏ Lục Thước đã thông minh nhưng cái nết xấu đó hoàn toàn di truyền từ chai ruột của thằng bé! Bên ngoài có nhiều cô gái cậu ấy không thích sao lại cứ thích trong nhà chúng ta chứ?”

Bà Liễu mắng ông: “Còn không phải là anh ngốc?”

Thư ký Liễu trừng mắt lên.

Lúc này Lục Thước và Lục Huân đi vào, Lục Huân ít nhiều có chúy bối rối.

Thư ký Liễu thiên vị.

Rõ ràng hai người ra ngoài qua đêm nhưng ông chỉ mắng Lục Thước, chống eo mắng cả nửa ngày trời.

Chẳng qua chính là cách làm lưu manh gì đó mà thôi. Bà Liễu nghe đến trợn mắt.

Lục Thước vỗ nhẹ Lục Huân, nhẹ gióng nói: “ Em đi lên trước, anh giải thích với chú Liễu.”

Lục Huân không dám lắm.

Bà Liễu dịu dàng nói: “Mẹ phải bàn chút chuyện với Lục Thước, Tiểu Huân con lên lầu đi.”

Vừa trùng hợp, chị dâu xuống lầu. Bà Liễu kêu cô ấy dẫn Lục Huân lên lầu.

Lục Tự trước khi đi còn nhìn Lục Thước, cậu cười nhàn nhạt với cô, thư ký Liễu nhìn không được nữa cười lạnh: “Cháu còn dụ dỗ con bé!”

Lục Thước không kiềm được: “Chú Liễu, bọn họ là hai người yêu nhau.” Thư ký Liễu hừ nhẹ một tiếng.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1399: Lục Thước rời đi


Lục Thước gật đầu.

Thư ký Liễu lại không cam lòng, ông cứ tha cho thằng nhóc này vậy sao?

Nhưng đứa nhỏ này cũng làm bản thân nhìn thấy lớn, cũng chịu rất nhiều khổ, cậu với Tiểu Huẩn cũng trai tài gái sắc, cho dù quan hệ kỳ diệu nhưng sao ông lại nhẫn tâm chia cắt?

Lục Thước rời đi.

Bà Liễu cầm tinh dầu, ân cần xoa bóp cho chồng.

Thư ký Liễu nắm lấy tay của bà: “Được rồi được rồi, càng xoa càng đau! Em xem thử xem, em đã biết chuyện này từ sớm sao cũng không lên nói tiếng nào vậy?"

Bà Liễu rũ mi: “Chuyện này ông Lục sớm đã biết, sao có phần em làm chủ?”

Bà thở dài nhẹ: “Chủ yếu là Tiểu Huân thích.”

Thư ký Liễu không nói chuyện nữ, ngơ ngẩn xuất thần.

Lục Thước về lại Lục viện, Tiểu Lục U đang ở trong sân đợi cậu, cậu mới xuống xe thì cô bé đã chạy đến ôm tay cậu, nhỏ tiếng nói: “Tối hôm qua bố rất tức giận! Anh, anh thật to gan.”

Lục Thước xoa đầu cô bé, từ trong túi lấy một túi kẹo tứ giác ra.

Tối hôm qua mua ở thành phố cổ.

Tiểu Lục U nhìn thích thú, ngắt một miếng ăn.

Lục Thước đi vào nhà, quản gia nhìn thấy cậu thấp giọng nói: “Ông chủ kêu cậu lên phòng sách kiếm ông ấy."

Lục Thước gật đầu, rẽ qua đi vào phòng sách. Lục Khiêm đang hút thuốc.

Nhìn thấy Lục Thước vào, ông ấy dật tắt thuốc trực tiếp hỏi: “Đưa người về chưa?”

Lục Thước ừm một tiếng.

Lục Khiêm cũng không nổi nóng, rất bình tĩnh hỏi: “Con dự định như thế nào?”

Lục Thước thấp giọng: “Qua Tết mới nói! Con với cô ấy xa nhau khá lâu cũng phải cho cô ấy chút thời gian suy nghĩ, nếu như Tiểu Huân đồng ý thì đến lúc đó hai nhà cùng ăn cơm, con nói với mẹ.”

Lục Khiêm cười lạnh.

“Tiến bộ rồi! Từng bước đều tính toán xong!”

“Bố thấy mẹ con đã buông lỏng, trong lòng nghĩ năm mới dắt Tiểu Huân đến, lấy hảo cảm... Từng bước chỉnh phục mẹ con được không? Giỏi nha cậu Lục, không chỉ lừa được con gái người ta lợi hại còn khá biết dỗ ngọt mẹ mình, chỉ là

Lục U cũng là gián điệp của con phải không!”

Bình thường, Lục Thước chắc chắn sẽ nói mấy câu nhưng bây giờ cậu một câu cũng không nói.

Cậu biện hộ với bố ruột của mình.

Điều khác mẹ cậu không nói, chỉ là nghe lời bố ruột cậu nhất, còn về dỗ thì cậu kém xa bố ruột.

Lục Khiêm chê cười thì chê cười nhưng không thể không thừa nhận thằng bé này thông minh.

Lúc này quả thật không thích hợp công khai, Hai đứa nhỏ cũng phải hẹn hò, ai có thể nhất định thành chứ?

Lục Khiêm xua tay: “Khiến người ta ghét! Thử mẹ con, cô ấy còn tưởng tối hôm qua con đi phóng đãng rồi, cứ nói con hư không nghiêm chỉnh.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1400: Đồ khốn nạn!


Lục Thước không chiều cô ấy trực tiếp tắt điện thoại. Cậu nghĩ cô ấy thấy không hứng thú sẽ tự động biến mất.

Buổi tối thì ăn cơm người giúp việc trong nhà đi qua ghé sát vào tay cậu nói mấy câu.

Sắc mặt của Lục Thước cũng thay đổi.

Người giúp việc nói Tư An Nhiên đã đứng ở trước cửa Lục viên cả ngày, quần áo trên người mỏng manh vừa hỏi mới biết giấy tờ gì cũng không có tiền cũng không có, đây chính là cuối tuần muốn dựa vào Lục viên.

Lục Thước lạnh nhạt lên tiếng: “ Tôi đi xem thử!”

Nói xong cậu đứng dậy, Minh Châu và Tiểu Lục U còn đang ăn cơm rất ngon miệng, Lục Khiêm nhìn thấy con trai kỳ lạ thì hỏi: “Có phải nợ phong lưu gì đó,

người ta bế con đến tìm không?”

Lục Thước vỗ ống quần, không quan tâm: “Bố yên tâm, con rất thuần khiết, tuyệt đối không có chuyện đó với người phụ nữ khác.”

Lục Khiêm: Đồ khốn nạn!

Lục Thước trước cửa Lục Viện, đưa cho người giúp việc tiền ngậm miệng không cho anh ta nói với Minh Châu.

Mà sau đó cậu nhìn thấy Tư An Nhiên. Trời lạnh cống Chị mập một chiếc đầm len, còn đi chân trần.

Lúc nào cũng sờ mặt, lạnh đến đỏ lên trong thực là khá khiến người ta thương tiếc.

Nhưng Lục Thước lại là lòng dạ sắt đá.

Cậu nhíu mày: “Tư An Nhiên, cô dày vò như vậy có ý nghĩa sao? Ban Đầu Cô nói hợp tác nhưng sau này cô biểu hiện ra hoàn toàn không giống, trách ai chứ!”

Giọng nói của Tư An Nhiên run: “ ban đầu anh cũng không nói, anh sẽ quay lại với Lục Huân!”

Trong bóng tối, Lục Thước châm một điếu thuốc.

“Chuyện của chúng tôi không liên quan đến cô!”

Bỗng nhiên Tư An Nhiên đi lên, trong lúc Lục Thước chưa phản ứng kịp ôm lấy eo của cậu.

Cả cơ thể của cô ấy mềm mại dính chặt vào cậu.

Cô ngẩng đầu lẩm bẩm lên tiếng: “Tối hôm qua hai người ra bên ngoài qua đêm phải không? Lục Thước, điều cô ta có thể cho anh, em cũng có thể hơn nữa em chỉ tốt hơn cô tal”

Cô ấy gấp gáp Ngứa đầu muốn hôn cậu.

Lục Thước đấy cô ấy ra.

Từ trước đến đây cậu không nể tình phụ nữ cũng không ngoại lệ: “Tư An Nhiên, cô có cần cởi áo ở đây? Cô không cảm thấy cô như vậy rất khó coi sao?”

Cô ấy hét lớn với cậu: “Em đương nhiên biết là khó coi! Nhưng Lục Thước, em thích anh tám năm, ròng rã tám năm, anh cho rằng chúng ta vì sao lại xem mắt, anh cho rằng vì sao em lại khoan dung với anh như vậy rõ ràng biết anh với Lục Huân đã xảy ra quan hệ, em vẫn đồng ý gả cho anh, bởi vì em thích anh.”

Cô mặc kệ mặt mũi như vậy, Lục Thước cũng không quan trọng.

Nhưng cô ở Lục Viện nói lung tung đề cập đến Lục Huân khiến cho Lục Thước không thể không quản.

Cậu đè thấp giọng: “Cô điên rồi sao? Tôi từng nói thích cô sao, tôi phát sinh quan hệ với ai, thì có liên quan gì đến cô? Ít thêm đất diễn cho bản thân đi.”

Tư An Nhiên run môi: “ Đúng! Là em không tự trọng, là em thích anh trước anh! Lục Thước, không thể nhìn thử em sao, anh không thể suy nghĩ đến em sao?”

“Không thể”

Lục Thước lấy bóp da ra rút hai nghìn ra.

“Tự mình tìm ra ở kêu người nhà cô đến với cô.”

Nói xong thì anh trở về không muốn quan tâm đến bà điên này.

Cậu không kìm suy nghĩ Lục Huân đáng yêu hơn cô ấy nhiều chỉ biết nhỏ tiếng khóc, sao giống như người đàn bà chua ngoa vậy.

Sao Tư An Nhiên cam lòng?

Cô nhẹ giọng lên tiếng: “ Tôi không mang theo giấy tời”

Lục Thước quay lại, cười lạnh: “Cô muốn dựa vào tôi đúng không?”

Trái lại Tư An Nhiên không phản đối.

Đang lôi kéo thì điện thoại của Lục Thước vang lên là Lục Huân gọi đến.

Một cái bông tai của cô không thấy nghỉ ngờ là cậu lấy đi, loại vật riêng tư của con gái như vậy, cô không muốn ở chỗ cậu nếu như bị người khác nhìn thấy...

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1401: Điện thoại vang lên


Điện thoại vang lên tiếng tít tít.

Lục Thước thấp giọng măng thành tiếng.

Cậu quay người nhìn Tư An Nhiên, lúc này ngoài trời lại có tuyết rơi, thân thể cô ấy run rẩy trong gió lạnh.

Nhưng Lục Thước cũng không có gì là thương hoa tiếc ngọc. Cậu nói với người làm bên cạnh: “Cô ta mà không đi thì báo cảnh sát.”

Tư An Nhin nhìn cậu quay đầu bước đi, tức giận gào lên: “Lục Thước, đồ khốn nạn!"

Lục Thước bỗng quay đầu lại: “Tôi khốn nạn mà cô còn thích như vậy làm gì? Tư An Nhiên, đừng làm mấy chuyện mất mặt này nữa, tôi với cô không có khả năng.”

Tư An Nhiên còn muốn nói thêm, nhưng Lục Thước đã nhanh chân rời đi.

Cậu quay về lấy áo khoác ngoài và chìa khóa xe: “Bố mẹ, con đi ra ngoài một chuyến.”

Lục Khiêm có phần không vui: “Hiếm khi về nhà một chuyến, lại chạy ra ngoài.”

Tiểu Lục U ê a nói: “Anh trai đã chừng này tuổi rồi, cũng phải có cuộc sống riêng của mình chứ!”

Lục Thước xoa đầu cô bé, tâm trạng vui hơn chút, thấp giọng nói: “Em đi ra với anh.

Lục U: Này, cơm em còn chưa ăn xong đây!

Nhưng Lục Thước đã kéo em gái lên, thuận tay khoác áo ngoài cho cô bé, còn đội thêm cái mũ rất đáng yêu rồi kéo đi.

Tiểu Lục U tủi thân.

Ngồi trong xe, cô bé hít hít mũi rồi mới định nói chuyện, thì thấy anh trai nghe điện thoại, bên kia không biết là người nào mà giọng điệu Lục Thước khá căng thẳng: “Chú Tư, An Nhiên ở thành phố C, cử người đến đón cô ấy về đi! Cháu không dám bảo đảm nếu cứ để cô ấy làm loạn nữa thì cô ấy sẽ gây ra chuyện gì tổn hại mình hại người đâu.”

Người bên kia nói gì đó.

Lục Thước đè thấp giọng: “Xin lỗi, cháu không thể miễn cưỡng.”

Nói xong, cậu trực tiếp cúp điện thoại, khởi động xe.

Chiếc xe chạy ra khỏi cổng lớn Lục viên, Tư An Nhiên đang bị mấy người hầu cản bên ngoài, Tiểu Lục U áp vào cửa sổ nhìn khẽ hỏi: “Đó có phải là Tư An Nhiên không?”

Lục Thước nghiêng đầu nhìn em gái, có chút bất ngờ.

Cũng khá thông minh đấy.

Lục U quay đầu lại, khẽ thở dài: “Chị Lục Huân giận rồi, anh vội vàng đến dỗ chị ấy đúng chứ? Anh à, anh dỗ chị ấy dẫn theo em đi làm gì vậy?”

Lục Thước nhìn chằm chằm đường xá phía trước.

Một lúc sau, cậu thấp giọng nói: “Em đi theo nói chuyện với chú Liễu.” Tiểu Lục U ồ một tiếng, rất nghe lời.

Lục Thước chạy xe gần một trăm cây số trên giờ, Lục U vỗ vỗ cậu: “Anhl”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1402: Ông Liễu à


Thư ký Liễu ngồi trong phòng khách xem tivi, bà Liễu ngồi bên cạnh đan áo len, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Thước dẫn theo Lục U đến, thư ký Liễu khế cười, châm chọc nói: “Chà! Từ sớm đến tôi cứ đến nhà chúng tôi, làm gì đây! Lục

Thước, chú nói cho cháu biết, đến chúc năm mới thì còn sớm đấy!”

Lục Thước nghiêng đầu nói với Lục U: “Em ngồi với chú Liễu nói chuyện một lát”

Lục U gật đầu.

Lục Thước trực tiếp lên lầu, ngựa quen đường cũ muốn đi vào phòng Lục Huân, thư ký Liễu tức giận lớn tiếng mắng: “Thằng nhóc kia đừng có quá đáng đấy, hai đứa còn chưa chính thức đâu, cháu đây...”

Lục U ôm lấy cánh ta ông ấy.

Khẽ chớp mắt: “Ông Liễu à, cháu còn chưa ăn no nữa.”

Thư ký Liễu nhìn cô bé, lại thấy đau lòng, vừa mắng Lục Thước vừa tự minh chuẩn bị đồ ăn cho Lục U: “Đều do anh trai không đứng đắn của cháu cả, Tiểu Lục U của chúng ta còn chưa ăn no đã chạy đến rồi! Sau này, cháu đừng học theo nó!”

Lục U vây quanh ông ấy, khá vui vẻ.

Thư ký Liễu cau mày, làm một món đặc sắc.

Bà Liễu thì tiếp tục đan áo len.

Nha, nhà họ Liễu bọn họ bốn cặp mắt cộng lại cũng không đấu được Lục Thước!

Trên lầu, Lục Thước không gõ cửa mà trực tiếp đi vào phòng ngủ Lục Huân.

Cô ấy mới tắm xong, tóc vẫn còn nước.

Trên người là váy ngủ tơ lụa màu nhạt, trông có chút mỏng manh, trông mê người, nhưng lúc này Lục Thước cũng không có tâm tư đó cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lục Huân nhìn cậu: Sao anh lại đến?”

Lục Thước dựa lưng vào cửa, khàn giọng nói: “Sợ em hiểu lầm nên chạy đến!”

Lục Huân khoác áo choàng ngủ, che đi cảnh xuân, sau đó bắt đầu cầm khăn lông lau tóc, lau hai cái cô ấy lại rũ mắt: “Em không hiểu lầm!”

Lục Thước im lặng lại gần.

Cậu nhận khăn lông từ tay cô ấy, lau tóc cho cô ấy, hai người đều im lặng.

Một lúc lâu sau, Lục Huân lên tiếng: “Chúng ta dừng lại đi!”

Tay Lục Thước khựng lại, sau đó cậu tiếp tục sấy tóc cho cô ấy, âm thanh vù vù vang lên từng hồi, giọng của Lục Huân cũng không rõ ràng, nhưng thể nói lại một lần rồi thôi.

Lục Thước đặt máy sấy xuống.

Cậu quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn cô ấy chăm chú, cô ấy muốn tránh đi thì cậu lại nắm chặt tay cô ấy.

Lục Huân cảm thấy khổ sở.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top