Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1331: Một phương trời đất


'Tấm thảm lông dê bị người ta lột ra.

Cô gái chỉ mặc áo sơ mi nam màu đen, cả người đều mềm mại.

Lục Thước ôm lấy cô, hôn mạnh xuống!

Một phương trời đất, hai thân thể trẻ tuổi, điên đảo không biết đêm nay khi nào.

Tất cả kết thúc, người đã ở trong phòng ngủ. Sâu kín âm thầm.

Thật ra Lục Huân rất sợ những nơi toàn bóng tối, đặc biệt là không gian kín, vì nó sẽ làm cô cảm thấy không thoải mái.

Khi còn nhỏ, bảo mẫu ngại cô làm gánh nặng nên đã nhốt cô trong phòng chứa đồ, còn mình thì đi đánh bài.

Chờ khi bà ta trở lại thì đã quên mất Lục Huân rồi.

Lục Huân ở nơi tối tăm ẩm ướt, chịu đựng bốn mươi tám tiếng đồng hồ.

Khi được phát hiện, gần như cô đã bị mất nước.

Cô sợ tối, chỉ là bây giờ cô ở bên cạnh cậu nên không cần sợ hãi nữa.

Làm xong chuyện đó, cô có cảm giác trên người không thoải mái, muốn đi tắm rửa một cái, nhưng người đàn ông hai mươi sáu tuổi huyết khí phương cương nhu cầu tràn đầy, cô động một chút đã bị cậu đè ở dưới thân mình...

Lục Huân khẽ nhắm mắt lại.

Cô không nhìn rõ cậu, vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của cậu, khàn giọng gọi tên cậu.

Lục Thước nghe xong thì hoảng hốt một trận.

Trong nháy mắt kia cậu rất muốn cúi đầu hôn cô, nói cô gọi cậu là Lục Thước, cậu tên là Lục Thước. Có điều cậu không làm vậy, chỉ xâm chiếm người phụ nữ trong lồng ngực càng sâu hơn, phát tiết hết tất cả cảm xúc không nói nên lời kia vào trong chuyện này.

Cạch một tiếng, đèn sáng!

Lục Thước vào phòng tắm tắm rửa, khi trở ra đã nhẹ nhàng khoan khoái cả người, cậu từ cuối giường nhặt lên quần dài lúc trước cởi ra, lấy từ bên trong ra một cái hộp nhung tơ, cầm cọ cọ chóp mũi nhỏ của Lục Huân.

“Cho em sao?”

Lục Huân quấn khăn trải giường quỳ gối trên giường, khuôn mặt mang theo một chút hồng nhuận sau khi tình sự qua đi, rất vui vẻ hỏi.

Tim cô đập thình thịch.

Hôm qua là sinh nhật cô ấy. Có thể là nhẫn hay không? Lục Thước cười cười, âm thanh nghẹn ngào ôn nhu: “Mở ra nhìn xem.”

Vốn là nên tặng tối hôm qua, nhưng là tối hôm qua bọn họ làm gấp quá, cả một buổi tối vậy mà lại không hề lấy ra.

Hôm nay đưa, dù sao tâm tình cũng có hơi không giống nhau! Lục Huân nhìn cậu, sau đó thì cúi đầu, gần như là thành kính mở hộp ra. Bên trong là một sợi dây chuyền.

Viên kim cương màu hồng hai carat, những viên kim cương vỡ xung quanh được thiết kế theo hình cánh.

Cảm giác rất thiếu nữ!

Lục Huân có chút kinh hỉ, nhưng đồng thời lại loáng thoáng cảm thấy hơi mất mát, có điều cô là một cô gái dễ thỏa mãn, rất nhanh đã khoa tay múa chân trên người, hỏi cậu: “Có đẹp không anh?”

Xương quai xanh của cô tinh tế, làn da trắng nõn.

Đôi mắt Lục Thước nhìn chăm chằm nhìn một hồi lâu, âm thanh còn khàn hơn cả vừa nãy.

“Đẹp!” Lục Huân để cậu đeo lên giúp mình, bỗng nhiên Lục Thước thấy hơi phiền muộn, cậu cầm một hộp thuốc lá từ trên tủ đầu giường, rút ra một điếu châm lên, lại đeo dây chuyền cho cô cô lại không vui: “Em sợ anh làm em bỏng!”

Lục Thước dùng sức hít một hơi.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1332: Nếu cậu ở đây


Bụng nhỏ xẹp lép, mỗi lần cậu vuốt đều nói chỗ đó của cô quá mỏng.

Mặt Lục Huân đỏ bừng cả lên.

Cô lấy nước lạnh vỗ vỗ mặt rồi đi ra ăn cơm, mặc dù động cơ của Lục Thước không thuần khiết nhưng bình thường đối xử với cô rất tốt, cô không biết chăm sóc bản thân, sau khi đến đây cũng gần như cưng chiều cô.

Nếu cậu ở đây, đều là cậu nấu cơm.

Cậu không ở đây, cũng sẽ làm nhiều hơn chút rồi đặt trong tủ lạnh, cô đói bụng thì hâm nóng một chút là có thể ăn được.

Cho dù như vậy, cô vẫn gầy không đến bốn mươi lăm cân, cậu ôm mà vừa nhẹ lại vừa mềm.

Lục Huân ngồi ở phòng ăn, cái miệng nhỏ ăn cơm.

Lục Thước đứng trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng hút thuốc, rõ ràng có nhiều văn kiện cần cậu xem như vậy, nhưng cậu lại không gợi lên nổi một chút hứng thú nào.

Cứ lơ đãng nhìn về phía Lục Huân.

Ánh mắt Lục Thước thâm sâu, hắn cúi đầu phủi tàn thuốc, trong lòng càng phiền muộn.

Cách thứ bảy chỉ còn ba ngày nữa!

Trong vòng ba ngày này, cậu cần chia tay với Lục Huân.

Chia tay, thật ra bọn họ không gọi chia tay, hẳn là cậu... Đơn phương vứt bỏ đi!

Tính kế cô, làm cho cô yêu mình, làm cô ỷ lại mình.

Sau đó hung hăng vứt bỏ!

Đây là kế hoạch hoàn mỹ của cậu, cậu thực hiện dễ như trở bàn tay vậy, chỉ là khi sắp kết thúc cậu lại không nhấm nháp được bất kì niềm vui sướng nào, cũng không có khoái cảm trả thù.

Có bước nào sai lầm sao?

Bởi vì cô ngoan, hoặc là cùng cô phát sinh quan hệ, cảm giác quả thật không tồi?

Lục Thước thấy hơi mờ mịt.

Nhưng cậu trời sinh tính tình kiêu ngạo, cậu không muốn suy nghĩ sâu xa, chỉ làm việc theo kế hoạch của mình thôi.

Nếu chuyện tách ra là kế hoạch đã định ra từ trước, vậy vì sao lại không chấp hành chứ?

Lục Thước muốn mở miệng, nhưng vừa định lên tiếng nói chuyện thì thấy cô ngốc kia đang ôm bát, cười vô cùng thỏa mãn: “Anh nấu mì ăn ngon thật đó! Đã rất lâu em không được ăn mì sinh nhật rồi.”

Trong lòng Lục Thước hơi gấp gáp.

Lục Huân ôm chén đi vào phòng bếp, một lát đã truyền đến âm thanh rửa chén.

Lục Thước nghĩ, chờ cô ấy rửa bát xong rồi nói tiếp. Bỗng tiếng bát vỡ vụn và tiếng xuýt xoa vang lên! Cậu dập tắt thuốc lá, bước nhanh đi vào phòng bếp thì thấy cô đang đứng ở

chỗ đó, dưới chân là mảnh chén nhỏ, trên bắp chân trắng nõn của cô đã chảy xuống dòng máu đỏ thẫm. ,ụ

Lục Thước thấp giọng mắng: “Em ngốc à, không biết tránh đi

Tuy ngoài miệng anh hung dữ, nhưng lại rất dịu dàng bế cô gái nhỏ lên, phóng tới ghế sô pha trong phòng khách.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1333: Được cậu mua lại


Lúc Lục Thước vào phòng bếp thu dọn, Lục Huân lại chạy đến phòng làm việc nhỏ, cô còn có chút đồ chưa vẽ xong.

Lục Thước thu dọn xong, cậu không thấy cô trong phòng ngủ.

Vậy nên cậu đi đến cửa phòng làm việc.

Lục Huân đang chuyên chú vẽ, ánh đèn bàn chiếu góc nghiêng của cô vô cùng hoàn mỹ, đặc biệt là cái mũi cao thẳng của cô, còn mang theo một chút bướu lạc đà, càng lộ ra khuôn mặt tinh xảo hài hòa.

Lục Thước lẳng lặng ngắm nhìn cô.

Thật ra nếu vứt bỏ tật xấu không thể tự gánh vác cuộc sống của cô thì cô là một cô gái rất ưu tú, ở phương diện thiết kế cô cực kỳ có thiên phú, tác phẩm đoạt giải năm đó ra đời đã làm cả thế giới phải thán phục.

Được cậu mua lại.

Ba năm trước, cậu dùng ba triệu để mua tác phẩm đầu tay của cô.

Đương nhiên, đêm đầu tiên của Lục Huân cũng là của cậu.

Lục Thước đi vào phòng, nhìn cô trải bản thiết kế trên giấy ra, tùy ý hỏi: “Khách hàng vội lắm à?”

Lục Huân không ngẩng đầu. Cô chỉ nhẹ giọng nói: “Thật ra cũng không phải! Em nghe anh Tiếu nói vị khách này còn chưa đính hôn, nhưng cô ấy muốn chuẩn bị trước!... Ữm, còn nghe nói cô ấy là danh viện nổi tiếng trong thành phố, anh ở trên thương trường hẳn là biết cô ấy, tên là Tư An Nhiên.”

Tư An Nhiên, cô cả nhà họ Tư?

Lục Thước không hiểu vì sao lúc đó máu của mình gần như đông cứng.

Cậu và Tư An Nhiên chưa bao giờ gặp mặt.

Nhưng trên các tạp chí và báo chí dù sao cũng từng thấy ảnh chụp, cậu cũng không xa lạ gì với vị nữ cường nhân kia.

Chỉ là cô ta lại đặt váy cưới ở chỗ Lục Huân! Lục Huân cũng không biết.

Cô giống như rất nhiều lần trước đây, im lặng vẽ đồ họa váy cưới, dùng trái tim gần như thành kính.

Lục Thước bỗng nhiên không chịu nổi nữa. Cậu bỗng dưng đi ra khỏi phòng làm việc, đến trước cửa sổ sát đất bên ngoài. Bầu trời đây sao.

Dưới chân là ánh đèn neon của thành thị, cậu đang ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ nhất.

Chỉ là cậu biết rằng, mình và Lục Huân không có tương lai. Nếu như cuộc điện thoại của bố cậu đến muộn hơn một chút, cậu nghĩ có lẽ cậu sẽ tiếp tục tham luyến loại cảm giác này, sẽ lại hưởng thụ thêm một quấng thời gian nữa.

Nhưng hiện tại, bọn họ cần phải kết thúc rồi.

Lúc Lục Huân ra khỏi phòng làm việc đã qua một giờ sáng.

Khi cô làm việc chính là như vậy, thường sẽ quên cả giờ giấc!

Ánh sáng trong phòng khách mờ ảo, nhưng cô vẫn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy người đang trên sô pha, cô có hơi chột dạ: “Anh còn chưa ngủ à?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1334: Tôi biết!


Lục Huân đến gần, cũng rốt cuộc nhìn thấy rõ, cô khom lưng nhặt lên lẳng lặng xem, sau đó đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước, cô nói rất nhẹ: “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, hôm nay là sinh nhật em.”

“Tôi biết!”

Lục Thước tận lực bình tĩnh nói.

Anh đã thay đổi quần áo, áo sơ mi phẳng phiu, quần tây là thẳng thớm.

Khuỷu tay cậu chống trên đầu gối, chất vải được cắt may khéo léo phác họa dáng người vô cùng đẹp của anh, cậu hoàn mỹ giống như nam thần từ trong truyện tranh vậy.

Lục Huân ngơ ngác nhìn lại cậu.

Cô không biết mình đã làm sai điều gì, rõ ràng trước đó cậu đã ôm cô nhiều lần... Là bởi vì cô vụng về đánh vỡ một cái bát, hay là bởi vì cô không ở cùng cậu, tự mình đi làm việc?

Lục Thước đoán ra cô đang suy nghĩ điều gì.

Giọng nói cậu nhàn nhạt: “Dễ tụ dễ tán đi! Cái này là cho em!”

Nói xong, cậu có ý muốn rời đi.

Lục Huân không chịu.

Tính cách của cô nhát gan như vậy, thế mà vẫn ôm lấy cậu từ phía sau, cô dán khuôn mặt nhỏ vào sau lưng cậu, lấy hết dũng khí nhẹ giọng nói: “Em không muốn tách ra với anh, em muốn ở bên anhl”

Trái tim của Lục Thước chợt rung động một chút.

Cậu cúi đầu nhìn tay cô, nó ôm lấy cậu chặt như vậy.

Ngón tay trắng mịn, dùng sức xoắn cùng một chỗ, đỏ một mảnh.

Một lúc lâu sau, cậu mới khàn giọng nói: “Được rồi, buông ra! Tôi muốn kết thúc!”

Nói xong cậu nhẫn tâm kéo ngón tay cô ra.

Cửa mở ra, lại rầm một tiếng đóng lại.

Khi một mình đứng trong thang máy, trên khuôn mặt nhã nhặn anh tuấn của Lục Thước không có một chút biểu tình, cậu nghĩ mục đích của mình đã đạt được, cậu chỉ tốn một chút thời gian và tiền tài đã hoàn toàn đùa bỡn một cô gái nhỏ.

Hắn là cô sẽ khóc!

Giống như mẹ cậu năm đó, giống như cậu bị vứt bỏ năm đó vậy.

Cậu nên vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1335: Như mọi lần


Anh ta mở cửa xe ra, nhìn Lục Thước thấp người ngồi vào trong xe.

Đang muốn đóng cửa lại thì ở sảnh lớn ở tầng một của tòa chung cư bỗng có một bóng người mảnh khảnh chạy ra, người đó thậm chí còn không kịp mang giày, cứ như vậy nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.

Cô ấy đang khóc, cả mặt đều là nước mắt.

Cô chưa từng nói chuyện tình cảm, lúc Lục Thước nói với cô cô vẫn mơ hồ, đợi đến khi cậu rời khỏi cô mới biết cậu thật sự không cần cô nữa, sau này anh sẽ không trở về nữa.

Sẽ không ôm cô.

Sẽ không nấu cơm cho cô ăn nữa!

Lại càng không, đột nhiên lấy ra một cái hộp nhung, khi mở ra là nhẫn cầu hôn mà cô chờ đợi!

Lục Huân rơi lệ, nhưng cô lại không khóc thành tiếng, cô không muốn ở trước mặt cậu biểu hiện giống như một đứa trẻ khóc lóc om sòm, cô nhìn cậu, chỉ thì thào nói: “Đừng đi!”

Gió đêm, lạnh như nước.

Đèn đường chiếu vào nửa bên sườn mặt của Lục Thước, nhưng lại không nhìn

Cậu lẳng lặng nhìn chăm chú Lục Huân. Lần đầu tiên, cô để chân trần đi đường mà cậu không đau lòng bế cô lên, lúc.

này thậm chí chân cô lại chảy máu, là vì chạy nhiều nên miệng vết thương lại nứt ra. ụ

Tiểu Triệu có hơi không biết phải làm sao, kêu lên một tiếng: “Cô Lục'

Lục Huân cứ như không nghe thấy, cô vẫn nhìn cố chấp nhìn chằm chằm Lục Thước.

Cô mơ hồ đoán được, cậu chưa bao giờ muốn lâu dài với mình, bởi vì những đồ vật thuộc về cậu ở trong chung cư thật sự rất ít rất ít, chỉ có mấy bộ quần áo theo mùa, ngoài ra không có đồ gì quan trọng cả.

Căn chung cư này hẳn là cậu mua để nuôi cô đi!

Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ sống lâu dài với cô, cũng không nghĩ tới có tương lai gì với cô cả.

Cậu chỉ là thích cơ thể của cô mà thôi. Hiện tại đại khái là chán rồi.

Cái gì cô cũng đoán được, chỉ là cô không muốn tin tưởng, cô muốn nghe chính miệng cậu nói... Như vậy cô mới nguyện ý hết hy vọng.

Lục Thước nhìn cô, cổ họng căng thẳng.

Rốt cuộc cậu cũng bước xuống xe.

Cơ thể Lục Huân run nhè nhẹ.

Lục Thước rất cao, cậu cao 1m86, mà Lục Huân chỉ có 1m60.

Mỗi một lần khi cậu ôm cô, giống như đang ôm một đứa nhỏ vậy, trong nhà bọn họ người nào nhỏ xinh như cô, đến cả Lục U cũng cao tới 1m64.

Lục Thước quan sát cô, lúc lâu sau mới lạnh giọng nói: “Trở về đi!” Lục Huân không động đậy.

Bỗng nhiên cậu đề cao giọng, gần như là thô bạo: “Đi đi! Tôi chưa bao giờ thích cô cải!”

Cô như bị dọa rồi.

Nước mắt giống như dây chuyền b đứt vậy, từng giọt từng giọt rơi xuống, nhưng trước sau gì cô cũng không phát ra âm thanh, giống như là trước đó bị người ta ngược đãi nhiều lần vậy, chỉ có nhẫn nại.

Trong hai hàng nước mắt mơ hồ.

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cho dù trong cơn thịnh nộ cũng chói mắt vô cùng.

Lục Huân hoảng hốt nở nụ cười. Đúng vậy, cậu tốt như vậy, làm sao có thể thích cô chứ?

Từ trước tới nay không có ai cần cô cả, ngoại trừ bố Liễu và mẹ Liễu muốn cô ra, không còn ai cần cô nữa!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1336: Lục Thước ngồi ở ghế sau


Bên trong một chiếc Rolls Royce màu đen.

Tài xế Triệu im lặng lái xe, không dám nói một lời, mặc dù cảm thấy cô Lục trông thật đáng thương.

Lục Thước ngồi ở ghế sau.

Ánh sáng trong xe khá mờ, chỉ có ánh đèn neon từ bên ngoài thỉnh thoảng chiếu qua cửa sổ xe, loáng thoáng nhìn thấy bên trong xe.

Vẻ mặt Lục Thước hơi khó coi.

Từ đầu đến cuối, cậu đều có thể nhìn thấy bóng dáng Lục Huân qua gương chiếu hậu.

Hình bóng nhỏ dần,

Bị cậu bỏ lại tại chỗ!

Cô đứng chân trần trong đêm tối, trông nhỏ bé và cô độc, nếu trước đây chỉ vì cô không nghe lời mà khiến bản thân bị lạnh thì cậu sẽ rất đau lòng, nhưng giờ đây cậu đã hoàn toàn nhẫn tâm bỏ rơi cô.

Chắc cô đang khóc...

Có lẽ cô vẫn đang tự hỏi mình đã làm gì sai, có phải cô khiến cậu tức giận nên cậu mới không cần cô nữa không.

Lục Thước rũ mắt xuống, mỉm cười tự giễu.

Từ đầu đến cuối, cậu chưa từng có ý định muốn cô.

Chưa bao giờ cóI

Một giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn phát ra từ tay nắm của cửa sổ xe chống đạn, khiến tài xế Triệu ở phía trước giật mình, cậu ta vội dừng xe lại, mở cửa ra thì choáng váng.

Nắm tay của giám đốc Lục dính đầy máu và có vết bầm tím lớn.

Có vẻ như ngài ấy đang có tâm trạng không tốt.

Tài xế Triệu run rẩy nói: “Hay là chúng ta lái xe về trước đi, trong căn hộ bên kia chắc cậu có thuốc!”

Lục Thước ngẩng đầu nhìn cậu ta, hỏi một câu khó hiểu.

"Sau này cô ấy sẽ kết hôn với người như thế nào?"

Tài xế Triệu không biết, cũng không dám nói, cậu ta yên lặng dùng một cái băng cá nhân đơn giản băng bó vết thương cho ông chủ trước, sau đó muốn đưa cậu đi bệnh viện.

Nhưng Lục Thước lại bình tĩnh nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần đâu! Đưa tôi về biệt thự!"

Tài xế Triệu do dự một lúc, im lặng lên xe. Nửa giờ sau, xe dừng lại trước một biệt thự lớn.

Lục Thước xuống xe, trong bóng tối dáng người mảnh khảnh của cậu trông rất cao lớn, đặc biệt là bờ vai rộng, vòng eo hẹp, nhìn vào là thấy thích mắt.

Những người hầu trong nhà hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. Tại sao cậu chủ nhỏ lại về vào lúc này?

Người hầu muốn hỏi xem cậu có muốn ăn bữa khuya không, nhưng Lục Thước xua tay tỏ ý không muốn nói chuyện.

Cậu một mình đi lên lầu, thả mình xuống chiếc giường êm ái.

Cậu không xử lý vết thương, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng khi nhắm mắt lại, cậu nhìn thấy cảnh tượng cô bé ngốc nghếch kia bị bỏ lại phía sau, vẻ mặt khóc nức nở.

Cậu lấy bàn tay không bị thương của mình che mắt lại.

Cười buồn bã.

Đêm khuya, Lục Thước mơ màng ngủ quên, khi tỉnh lại, bên ngoài đã truyền đến tiếng mưa nhỏ.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1337: Năm phút sau


Trong phòng tắm đầy hơi nước, ẩm ướt và ấm áp, lướt qua cơ thể cậu nhưng không làm dịu đi sự nôn nóng trong lòng cậu Lục Thước đột nhiên rút một chiếc khăn tắm quấn qua eo, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Năm phút sau, cậu ngồi lên một chiếc xe thể thao.

Ba giờ sáng, chiếc xe thể thao màu đen đuổi theo chân trời trắng sáng, phóng nhanh về phía đông.

Chưa đầy mười lăm phút sau, chiếc xe rít lên một tiếng rồi dừng lại.

Lục Thước không xuống xe ngay.

Cậu ngồi trong xe, nhìn qua kính chắn gió phía trước xe thấy một thân hình mảnh khảnh đang ngồi xổm bên đường, cô vẫn ngồi ở chỗ cũ nhưng chỉ ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm lấy thân thể, vùi đầu vào tay mình.

Lục Thước từng học tâm lý học, đây là bản năng tự bảo vệ mình của con người.

Cơ thể cô ướt đẫm, cô run lên vì lạnh.

Lục Thước lấy từ trong tủ ra một điếu thuốc, bàn tay run rẩy châm lửa rồi lặng lẽ hút thuốc.

Một đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô.

Giống như một cuộc giằng co thầm lặng, cậu nghĩ cô sẽ không chịu đựng được lâu, cô sẽ nhanh chóng quay về thôi.

Đến điếu thuốc thứ năm, Lục Thước bóp nát điếu thuốc.

Cậu mở cửa xuống xe.

Giày da cao cấp của Ý đạp lên nước mưa phát ra những tiếng vang trầm đục. Lục Huân ngước mắt lên.

Tóc cô ướt đẫm, ôm sát vào những đường cong cơ thể, quần áo của cô còn ướt hơn nữa.

Lông mi dài dính đây nước mưa,

Cô trông giống như một chú chó con tội nghiệp ngâm mình trong mưa.

Khi cô nhìn thấy Lục Thước, trong mắt cô lóe lên một ánh sáng, nhưng sau đó ánh sáng lại tối đi, cô run rẩy nhìn chằm chằm vào cậu, muốn nói nhưng lại không thể nói nên lời.

Lục Thước nhìn từ trên cao xuống.

Cậu không ôm cô, cũng không nói chuyện nhẹ nhàng với cô, nếu cậu muốn tách khỏi cô thì cậu hoàn toàn có thể làm được, ướt át bẩn thỉu chưa bao giờ là phong cách của cậu.

Cậu bảo cô quay lại, nhưng Lục Huân không di chuyển.

Lục Thước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, hầu kết lăn lộn, giọng nói trở nên nghiêm khắc: “Cho dù cô có ngồi xổm ở đây ba ngày ba đêm, tôi cũng không thể ở lại! Nói đi, cô còn muốn bao nhiêu nữa, miễn là nó hợp lý thì tôi có thể đưa cho cô."

Cậu lấy tờ séc ra.

Lục Huân lẩm bẩm: "Tôi không muốn tiền của cậu!"

"Thật là cứng đầu! Thế thì đứng lên, đứng lên và rời xa tôi. Sau này nếu gặp tôi thì hãy đi đường vòng, nếu không lại bị đàn ông giở trò. Đừng trách tôi không cảnh báo trước cho!"

Nói xong, trái tim Lục Thước đau nhói.

Cậu nhẹ nhàng che nó lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây. Lục Huân ngẩng đầu nhìn cậu.

Nhưng cậu không hề mềm lòng chút nào, chỉ lạnh lùng nhìn cô. Không biết qua bao lâu...



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1338: Mặc quần jean


Cửa xe mở ra, một đôi chân dài bước xuống.

Mặc quần jean, chỉ cần nhìn là có thể đoán được người này cao hơn 1m8. Lục Thước nhận ra khuôn mặt đó.

Người đại diện của Lục Huân, Diệp Bạch.

Một người ưu tú trong ngành, 30 tuổi, tính tình không tốt lắm.

Diệp Bạch nhận ra cậu, đá mạnh vào cửa xe, trừng mắt nhìn Lục Thước, nhưng cuối cùng vẫn đi lên lầu.

Lục Thước đoán là Diệp Bạch tới gặp Lục Huân. Lúc này trong lòng cậu rất phức tạp, giống như nhà mình bị người khác lục lọi. Cậu cười tự giễu.

Cậu và Lục Huân đã chia tay, sau này cô có cưới ai cũng không liên quan đến cậu?

Trời đân sáng, mưa đã tạnh từ lâu.

Ở cửa có động tĩnh, Lục Huân được người đàn ông nửa đỡ nửa ôm, toàn thân bọc trong chiếc áo khoác cao bồi của Diệp Bạch, có vẻ rất rộng.

Trong tay Diệp Bạch cầm một túi hành lý nhỏ.

Ba người nhìn nhau, cảnh tượng thật kì diệu.

Lục Huân im lặng nhìn Lục Thước, Diệp Bạch mở cửa xe đỡ cô lên xe. Cô ngoan ngoãn ngồi lên đó.

Diệp Bạch đóng cửa xe lại đi về phía Lục Thước, anh là một người đàn ông rất đẹp trai, toàn thân toát ra khí chất hoang dã, không dễ chọc vào.

Lục Thước đối mặt trực diện với anh.

Diệp Bạch cười nói: "Cậu Lục, nghe tên đã lâu! Lục Huân không biết cậu là ai, nhưng tôi thì biết. Năm nay thực sự có lỗi với cậu vì để cậu hẹn hò bí mật với Lục Huân, được rồi, đều đã là người lớn, không ai để ý mấy điều này... Vì cậu Lục đã đề nghị chia tay nên chúng ta hãy chia tay một cách dứt khoát, tôi sẽ đưa Lục Huân đi, mọi thứ trong căn hộ của cậu vẫn còn nguyên vẹn, không thiếu thứ gì, có thiếu cũng chỉ thiếu Lục Huân. Tôi nghĩ không thiếu những tài năng trẻ như cậu Lục sế không thiếu phụ nữ, chắc cậu Lục sẽ không nhai lại cỏ! Ôi, tôi quên nói cậu bạn biết, tôi khá thô lỗ và rất bảo vệ người của mình, nếu sau này cậu thay đổi ý định vẫn tiếp tục dây dưa với cô ấy, tôi nhất định sẽ đánh cậu răng rụng đầy đất, đến lúc đó tôi sẽ không quan tâm cậu có phải cậu chủ nhà họ Lục quý giá hay không!"

Giọng nói Lục Thước cứng ngắc: "Yên tâm!"

"Không thể tốt hơn đâu!"

Diệp Bạch gật đầu, lại trừng mắt nhìn cậu, lắc đầu rời đi.

Cửa xe mở ra rồi đóng sầm lại.

Chiếc Land Rover màu đen rất nhanh đã rời đi, nhanh đến nói Lục Thước không thể liếc mắt nhìn Lục Huân lần cuối.

Cô đã rời đi như vậy đấy.

Đi cùng một người đàn ông khác.

Là đàn ông, Lục Thước nhạy bén cảm giác được Diệp Bạch thích Lục Huân.

Cũng tốt, cô có người chăm sóc nên cậu yên tâm!

Lục Thước hơi ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi đi lên lầu.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1339: Lục Thước từ từ ngồi xuống


Thực ra cô rất ngoan ngoãn và dễ chăm sóc.

Một món quà nhỏ có thể khiến cô vui suốt nửa tháng.

Cô gần như chưa bao giờ đòi hỏi cậu bất cứ điều gì, cũng chưa bao giờ hỏi cậu về thu nhập của cậu, chỉ phí ở đây phần lớn là do cô chỉ trả... Cô... Cô coi nơi này như nhà của mình!

Lục Thước từ từ ngồi xuống.

Cậu lấy tay che mặt, không rõ ba tháng chung sống này có ý nghĩa như thế nào đối với cậu.

Điện thoại reo trong túi cậu.

Cậu cho rằng là Lục Huân, lúc này ngoài cô ra không còn ai khác gọi cho cậu.

Nhưng người gọi lại là bố cậu.

Lục Khiêm chắc là vừa mới tỉnh dậy, giọng nói hơi khàn khàn: “Lục Thước, mẹ con phải đến thành phố B sớm hơn dự tính một ngày, bà ấy còn phải đến bệnh viện lấy thuốc, con đi với mẹ! Dạo này em gái con bận thi nên không thể đi cùng được! Ài, mẹ con ở tuổi này vẫn như một cô bé, không có ai đi cùng thì không chịu đi một mình.”

Lục Thước ngơ ngác nói: "Con biết rồi, bố, gửi cho con số hiệu chuyến bay, con tới đón mẹ."

Lục Thước không muốn ở lại nữa.

Chẳng bao lâu sau, cậu đã chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi cậu đã gọi điện cho thư ký Phương.

Nhờ cô ta trông coi căn hộ.

Cúp điện thoại xong, cậu định rời đi thì ánh mắt lại rơi xuống chiếc tủ đầu giường, ở đó có một chiếc hộp nhung nhỏ.

Lục Thước bước tới, nhặt nó lên và mở ra. Một viên kim cương nằm bên trong, rực rỡ chói mắt. Đó là quà sinh nhật cậu tặng Lục Huân, nhưng cô không cầm đi.

Lục Thước im lặng nhìn hồi lâu, đột nhiên gọi điện cho thư ký Phương: “Cứ để căn hộ như thế này đãi”

Nói xong cậu đặt chiếc hộp nhung xuống.

Bước ra khỏi căn hộ thật nhanh.

Khi cậu lên xe thì trời đã sáng rõ, mắt cậu cay xè.

Cậu nghĩ có lẽ cậu đã quen với việc có người bên cạnh, bây giờ đột nhiên không có nữa thì không quen, theo thời gian, triệu chứng buồn cười này sẽ biến mất.

Hai tay cậu nắm chặt vô lăng bằng, đạp nhẹ chân ga.

Hai giờ chiều, cậu đón được Hoắc Minh Châu ở sân bay.

Thư ký Phương đi cùng cậu, cô ta biết nói ngọt, Minh Châu khá thích cô ta.

Ngồi trong xe, Minh Châu nhìn con trai mình.

"Trông con gầy đi! Sao thế, dạo này con bận công việc quá à?”

“Mẹ nghe bố con nói là con làm rất tốt.”

Lục Thước miễn cưỡng cười: “Có lẽ do_ quá bận rộn!”

Minh Châu do dự, nói đến hôn sự của nhà họ Tư, thực ra bà ấy cũng không mấy ủng hộ.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1340: Nhưng Diệp Bạch vẫn là đàn ông!


Sau khi nhận đơn thuốc, hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, Minh Châu mới nhận ra tay con trai mình bị thương.

ở chỗ khớp xương rõ ràng đã bị thương.

Bà đang muốn hỏi, Lục Thước lại nhìn về lối đi nhỏ phía trước...

Thời tiết giao mùa, đêm qua trời lại mưa.

Phòng truyền dịch của bệnh viện cực kỳ đông đúc, bên trong không có chỗ cho người ngồi, rất nhiều bệnh nhân đang ngồi ở hành lang truyền dịch, Lục Thước nhìn thấy Lục Huân.

Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô tái nhợt như tờ giấy.

Cô khoác một chiếc áo khoác dày, ngồi bên cạnh cô là Diệp Bạch.

Lục Huân ngủ say, đầu tựa vào Diệp Bạch vai.

Diệp Bạch một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi đầu dịu dàng nhìn cô.

Lục Thước lặng lế nắm chặt tay.

Nhưng cậu không dừng lại mà lập tức đi qua.

Diệp Bạch nhìn thấy cậu.

Nhưng anh không nói lời nào, giống như đang nhìn thấy một kẻ tầm thường.

Đi ra ngoài hơn mười mét, qua hết lối đi nhỏ, nắm đấm của Lục Thước mới thả lỏng.

Cả hai mẹ con đều không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Minh Châu mới nói: “Hình như vừa rồi mẹ nhìn thấy đứa trẻ đó!” Bởi vì khúc mắc trong lòng nên bà ấy rất ít khi nhắc đến tên Lục Huân, thay vào đó luôn gọi cô là đứa trẻ đó.

Lục Thước đút hai tay vào túi.

Một lúc sau, cậu mới bình tĩnh cười: "Thật sao? Con không để ý!"

Uống thuốc xong, Minh Châu vẫn đang nói về Lục Huân: “Mẹ nghe bà Liễu nói, đứa bé kia trở thành nhà thiết kế, đạt được giải thưởng lớn.”

Bà chợt cảm thấy có chút xúc động: “Tốt lắm!” Lục Thước không nói gì, đưa mẹ ra xe, nhờ thư ký Phương đưa bà về.

Thư ký Phương có chút kinh ngạc: "Ngài Lục, ngài không về sao?"

Lục Thước bình tĩnh nói: “Công ty còn có một số việc phải làm, lát nữa con sẽ cùng mẹ ăn tối.” Nói xong, cậu cúi người hôn lên mặt Minh Châu.

Minh Châu trong lòng vui vẻ.

Nhưng bà vẫn không khỏi nói: “Nếu con có thể dùng tình cảm này đối xử với bạn gái thì tốt rồi. Con đã hai mươi sáu tuổi, chưa từng hẹn hò tử tế với một cô gái nào, không bằng bố con.”

Lục Thước hừ một tiếng: "Con còn kém xa bố!"

Minh Châu nhẹ nhàng sờ lên mặt cậu: "Chuyện ngày xưa con vẫn để ý sao? Bố con nghe được lời này sẽ không vuil"

Lục Thước cười nhẹ, đóng cửa xe lại cho bà. Chiếc nhà xe màu đen từ từ rời đỉ, Nụ cười trên mặt cậu tắt hẳn.

Cậu không thể giải thích được tâm trạng chán nản như vậy, cũng không giải thích được tại sao cậu lại không vui khi nhìn thấy Diệp Bạch ở bên cạnh cô.

Cậu và Lục Huân đã chia tay, việc thân mật với người khác chỉ là chuyện sớm muộn.

Thật vô nghĩa khi cậu để ý mấy việc này.

Lục Thước khẽ cau mày, nhìn về phía khu ngoại trú của bệnh viện, kiềm chế để mình không đi qua đó, trực tiếp lên một chiếc xe khác: "Tới công ty!"

Khi cậu làm xong công việc thì đã là 8 giờ tối. Mẹ cậu gọi điện thoại tới hai lần nhưng cậu không muốn về nhà. Cậu cần ở một mình.

Trên đường phố vào ban đêm, Lục Thước lái xe đi lang thang không mục đích thật lâu.

Sau một giờ, xe của cậu đậu trước một căn biệt thự nhỏ, đây là nơi ở của Diệp Bạch. Với địa vị và quyền lực của Lục Thước, có thể dễ dàng có được địa chỉ của một người.

Trong căn biệt thự nhỏ truyền ra ánh đèn màu cam.

Trông rất ấm áp.

Có một khoảng sân nhỏ với lan can màu trắng, bãi cỏ xanh được cắt tỉa cẩn thận và một chuồng chó màu hồng xinh đẹp trước cửa biệt thự, trong đó có một chú chó Labrador sống.

Lục Thước ngồi trong xe quan sát từ xa.

Cậu biết Lục Huân đang tạm thời sống ở đây với một người đàn ông, cho dù người đàn ông đó là người đại diện của cô, mặc dù họ đã quen nhau gần tám năm!

Nhưng Diệp Bạch vẫn là đàn ông!

Cánh cửa biệt thự cọt kẹt mở ra.

Lục Huân ôm con chó đi ra ngoài, cô vẫn mặc áo khoác của Diệp Bạch, nhưng bên dưới chỉ mặc một chiếc quần lửng, khiến cô trông đặc biệt thon thả.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1341: Mang cô về nhà và giấu cô đi!


Lục Thước yên lặng quan sát.

Nhìn thấy cô ngồi xổm ở đó, ôm Labrador, tim cậu chợt nhói như kim đâm, thậm chí còn có cảm giác muốn xuống xe đi tới ôm cô lên.

Mang cô về nhà và giấu cô đi!

Lục Thước ôm ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Khi cậu mở mắt ra lần nữa, trời đã lạnh rồi. Phải làm gì đây!

Kết quả hiện tại không phải là ý đồ mà Lục Thước tiếp cận cô mấy tháng trước hay sao, cậu đang do dự điều gì? Cậu đang suy nghĩ điều gì vậy?

Hai người đã kết thúc, nếu mọi chuyện đúng như dự kiến, thời gian sắp tới cậu sẽ cùng cô gái nhà họ Tư đính hôn, và Lục Huân cũng sẽ tìm được tình yêu đích

thực của cô ấy, có thể là Bạch Diệp, cũng có thể là một người đàn ông khác.

Lục Thước đóng cửa sổ xe lại, mặt không biểu cảm lái xe đi.

Cánh cửa kính khắc hoa của biệt thự mở ra và một người đàn ông bước ra.

Đó là Diệp Bạch.

Anh lớn lên ở Bắc Mỹ, dù đêm chỉ hơn 10 độ € nhưng anh vẫn chỉ mặc một chiếc áo lót đen, phía dưới là một chiếc quần lửng jean cũ và một đôi chân dài đến khó tin.

Anh đứng dưới đèn hành lang, chăm chú nhìn Lục Huân.

Anh đã biết cô nhiều năm.

Lúc đầu khi mới quen cô, cô còn tinh tế và nhạy cảm hơn bây giờ, còn hay hậm hực.

Anh chỉ hơn cô hai tuổi thôi

Lúc đó, anh đã nhìn thấy hết vẻ đẹp của thế giới.

Vì vậy, Diệp Bạch chưa bao giờ nghĩ đến việc dính líu đến bông hoa nhỏ màu trắng này cho đến khi cô và Lục Thước ở bên nhau. Diệp Bạch không muốn nói cho cô biết thân phận của Lục Thước, bọn họ đã chia tay, cũng là một sai lâm hoàn hảo.

Anh nhìn cô hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói: “Mẹ em vừa gọi điện, nói ngày mai sẽ tới.” Lục Huân dừng lại. Hồi lâu, cô mới lẩm bẩm: “Tôi không sao, anh đừng nói cho bà ấy biết.”

Diệp Bạch nhẹ nhàng thở dài: “Anh không nói! Nhưng em phải uống thuốc."

Hai ngày nay tâm trạng của Lục Huân rõ ràng là không tốt, có xu hướng chán nản, anh rất lo lắng.

Căn bệnh của cô đã không tái phát trong nhiều năm qua.

Khi nghĩ đến thủ phạm khiến cô phát bệnh, anh muốn làm thịt tên họ Lục kia. Nhưng Diệp Bạch hoàn toàn không biết quan hệ giữa Liễu gia và Lục gia, càng không biết nguyên nhân Lục Thước tiếp cận Lục Huân, anh chỉ cho rằng đây

là trò chơi của cậu chủ nhỏ nhà giàu có mà thôi. Nghe anh nói xong, phải mất rất lâu Lục Huân mới hồi phục tinh thần.

Cô buông Labrador ra.

Diệp Bạch võ vỗ bả vai của cô, nhẹ giọng nói: "Ngoan ngoãn, đi uống thuốc đi."

Cô không chống cự mà theo anh vào nhà.

Diệp Bạch rót nước sôi để nguội cho cô, đưa thuốc cho cô, Lục Huân im lặng nhận lấy.

Cô luôn rất ngoan ngoãn, rất ít khi phản đối anh. Phản kháng duy nhất có lẽ là yêu Lục Thước, ban đầu Diệp Bạch cực lực phản đối, lý do anh đưa ra là sẽ ảnh hưởng đến sự sáng tạo của cô, nhưng chỉ trong

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1342: Sáng sớm hôm sau


Sáng sớm hôm sau, bà Liễu tới.

Diệp Bạch đón bà ở sân bay, trên xe, bà Liễu không khỏi lo lắng, hỏi thăm tình hình của Lục Huân.

Diệp Bạch lái xe, suy nghĩ một lúc rồi thản nhiên nói: “Có lẽ là do thời tiết thay đổi, tâm trạng không tốt! Cô đừng lo lắng.”

Bà Liễu thở dài: “Bố con bé và cô luôn lo lắng con bé phải ở một mình ở thành phố B. Cảm ơn cháu đã chăm sóc cho con bé.”

Diệp Bạch cười: 'Là chuyện cháu nên làm mà cô! Lục Huân là thần tài của cháu mài”

Đây không phải là nói quá.

Lục Huân là một nhà thiết kế hàng đầu trong ngành, có rất nhiều người nổi tiếng và thương hiệu nổi tiếng chỉ định cô thiết kế, hàng năm cô kiếm được rất nhiều tiền.

Diệp Bạch cũng nhận được rất nhiều hoa hồng.

Bà Liễu vừa mừng vừa lo.

Một giờ sau, xe dừng ở trước chỗ ở của Diệp Bạch, Lục Huân đứng trước cửa nhà chờ bọn họ.

Diệp Bạch lấy ra hai túi lớn đồ đạc từ trong cốp xe, cười nói: “Cô từ xa mang đến cho em đó.”

Lục Huân nhẹ nhàng ôm lấy bà Liễu, thấp giọng gọi bà là "Mẹ". Bà Liễu rất yêu quý cô.

Bà sờ đầu cô con gái nhỏ, vừa vào phòng vừa trò chuyện với cô, chủ yếu là về thư ký Liễu và anh trai Lục Huân, Lục Huân im lặng lắng nghe.

Bà Liễu đến đây với một nhiệm vụ đặc biệt. Cô nghe bà Liễu kể rằng, thằng nhóc nhà họ Lục phải chuẩn bị lập gia đình.

Lục Huân còn lớn hơn cậu một tuổi, vẫn không thấy cô nói gì về chuyện tình cảm nên chồng bà thường xuyên lo lắng.

Lục Huân của họ lớn lên xinh đẹp và tài năng.

Nhưng sao con bé vẫn luôn độc thân chứ?

Thư ký Liễu có một số mối quan hệ ở thành phố B. Ông nhờ bà Liễu đến, trước hết là để thăm con gái, thứ hai là tìm đối tượng cho cô, nhưng có một điều là không được ép buộc cô, chuyện hôn sự cả đời phải do chính con cái tự nguyện mới được.

Bà Liễu là người đã từng trải, là người có kiến thức và hiểu biết.

Bà có thể nhìn ra Diệp Bạch thích Lục Huân.

Đối với bố mẹ mà nói, họ luôn hy vọng giao phó con cái cho một người mà mình hiểu tõ, hơn nữa, tính cách của Lục Huân cần một người dịu dàng và bao. dung với cô, Diệp Bạch hiểu cô.

Bà Liễu tạm thời từ bỏ ý định giới thiệu đối tượng cho Lục Huân.

Bà muốn chờ xem.

Diệp Bạch tự mình nấu món ăn Tây Ban Nha, Bà Liễu hết lời khen ngợi tay nghề của anh, sau đó nhìn con gái, do dự một chút, cũng không nói chuyện cô dọn nhà đến đây.

Diệp Bạch và Lục Huân có mối quan hệ đặc biệt.

Nghệ sĩ và quản lý trong làng giải trí cần phải quan tâm lẫn nhau, nhiều người thậm chí còn ở chung một nhà, bà Liễu cân nhắc mãi nhưng cũng không nói gì.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1343: Lục Huân nhìn anh


Vừa rồi anh đã mất bình tĩnh, anh và Lục Huân chẳng là gì cả, không có tư cách đòi hỏi cô điều gì.

Bà Liễu thở phào nhẹ nhõm. Ăn xong, Diệp Bạch tiễn bọn họ đi.

Lúc Lục Huân tới phòng khách dọn dẹp, anh cũng theo cô vào trong, lấy hành lý từ tay Lục Huân, gấp quần áo gọn gàng cất vào: “Chân tay vụng về!”

Lục Huân nhìn anh.

Diệp Bạch hết giận, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của cô: "Mấy ngày nay phải ở chung với cô thật tốt đấy."

Anh lại cất lọ thuốc đi cho cô.

Sắp xếp chúng thành các loại khác nhau và dán nhãn số lượng viên thuốc mỗi lần cô cần uống.

Lục Huân nhẹ nhàng nói: "Anh Bạch, anh không cần đối tốt với em như vậy!" "Anh phục vụ bà chủ! Được chứ?" Diệp Bạch có chút thô lỗ nói, sau đó ôm hành lý của cô đi xuống lầu.

Lục Huân đứng yên lặng quan sát một lúc.

Thật ra cô cũng không đến nỗi ngu ngốc như vậy, cô biết một chút suy nghĩ của Diệp Bạch, nhưng hai người quen nhau đã tám năm, đã trở thành người thân, hơn nữa cô vừa mới kết thúc một mối tình.

Cô không quan trọng trinh tiết, nhưng cô vẫn có điểm mấu chốt.

Căn hộ của Lục Huân đã ba tháng không có người ở, may mắn là Diệp Bạch thường xuyên thuê người dọn dẹp, nếu không bà Liễu nhất định sẽ phát hiện ra điều gì đó.

Vì Lục Huân và "Downey”" đã chia tay nên cô sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa.

Mở cửa bước vào nhà, chỉ có hai mẹ con ở đó.

Bà Liễu đặt hành lý xuống, trìu mến nhẹ nhàng nói: “Diệp Bạch đối với con rất tốt!”

Lục Huân gật đầu: "Anh Bạch đối xử với con rất tốt!"

Bà Liễu cười: “Con biết ý của mẹ mà.”

Lục Huân vốn là người thích ở nhà, hiếm khi làm việc nhà nhưng lại rất hiếu thảo với vợ chồng Thư ký Liễu, khi bà Liễu đi tới, cô chủ động pha một tách trà thơm, hai người ngồi trên chiếu sô pha bọc da màu đen uống trà và nói chuyện.

Lúc này, bà Liễu lại nghĩ đến vợ chồng Lục Khiêm.

Nhưng nghĩ thì nghĩ chứ vẫn nên quên!

Khúc mắc nhiều năm chưa được giải quyết, hoặc có lẽ Lục Huân đã từ bỏ việc nhìn thấy Lục Khiêm từ lâu!

Bà Liễu nhỏ giọng nói qua tình huống của con trai cả. Kết hôn, định cư ở nước ngoài và hiện tại con dâu đang mang thai.

Lục Huân cầm chiếc cốc, nhẹ nhàng mỉm cười: “Lát nữa con sẽ gửi quà cho anh trai và chị dâu.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1344: Cô đã xé nó ngay


Thân hình mảnh khảnh cuộn tròn, trái tim đau nhức dữ dội, lời nói vừa rồi của bà Liễu khiến cô nhớ đến đám cưới mà cô đã từng mong chờ với người đó cách đây không lâu.

Cô thậm chí còn bí mật thiết kế một mẫu váy cưới.

Cô đã xé nó ngay khi rời khỏi căn hộ đó.

Lục Huân nửa ngủ nửa tỉnh, cho rằng mình vẫn còn ở trong căn hộ đó, hai ngày qua chỉ là một cơn ác mộng.

Tỉnh dậy người đầy mồ hôi. Cô ngồi trên giường, hơi choáng váng.

Hóa ra đó không phải là mơ, cô thật sự đã chia tay người đó! Anh bảo cô đi đi, anh nói anh chưa bao giờ thích cô!

Trời dần tối, bà Liễu mở cửa bước vào, nhẹ nhàng gọi cô dậy ăn cơm. Lục Huân dùng sức ôm lấy Bà Liễu: "Mẹ!" Bà Liễu vuốt tóc cô: “Sao vậy?”

Lục Huân nhẹ nhàng lắc đầu, dù sao cô cũng không muốn lừa gạt bà Liễu, nhỏ giọng nói rằng trước kia cô thích một người, nhưng bây giờ đã chia tay.

Lúc kể chuyện này giọng cô rất nhỏ. Bà Liễu nghe vậy rất buồn.

Lục Huân tựa khuôn mặt nhỏ nhắn vào vai bà, nhỏ giọng nói: “Anh ấy không thích con.”

Bà Liễu không hỏi nhiều.

Bà chỉ vuốt tóc con gái và nói rất dịu dàng: “Tiểu Huân của chúng ta rất tốt.”

Lục Huân thấp giọng nói: 'Mẹ không được nói cho bố biết."

Bà Liễu ừ một tiếng: “Được rồi, mẹ sẽ không nói cho bố biết! Bố con càng lớn tuổi càng bốc đồng, hới tý đã xắn tay áo lên muốn đánh nhau với người khác, không còn lịch sự bằng một nửa so với trước nữa khi ông ấy còn trẻ."

Lục Huân khẽ mỉm cười.

Cô sinh ra đã nhỏ nhắn nhưng khi cười sẽ lộ ra chiếc răng đáng yêu, khiến cô trông càng non nớt.

Bà Liễu quyết định ở lại thành phố B một thời gian.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Bạch lái xe Hummer tới đón bọn họ đi ăn sáng. Bà Liễu khen: “Chiếc xe này ngầu quái”

Diệp Bạch mời bà ngồi phía trước, nói là có tầm nhìn tốt.

Bà Liễu ngồi ghế trên.

Diệp Bạch tuy tính tình không tốt nhưng lại là người đại diện, là người biết nói ngọt, nịnh nọt bà Liễu vui vẻ.

Buổi trưa, anh chọn ăn trưa tại khách sạn Regent.

Khi xe dừng lại, Diệp Bạch tháo dây an toàn, cười nói: “Ngỗng quay ở khách sạn Regent là ngon nhất, mua về nhà cũng không bằng ăn tại chỗ, lát nữa cô có thể nếm thử. "

Bà Liễu rất vui mừng.

Nói là đưa bà đi chơi, chủ yếu đưa Lục Huân đi chơi thư giãn.

Nhà hàng nằm ở tầng một của khách sạn.

Cửa kính siêu lớn, bên trên có rất nhiều chùm đèn thủy tinh, vô cùng sang trọng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1345: Nửa ôm


Vào ngày thứ ba sau khi họ chia tay, cậu đã đi xem mắt.

Hóa ra cậu không những không thích cô mà còn chưa bao giờ coi cô là bạn gái của mình.

Những điều này đều không quan trọng, quan trọng là người bên cạnh cậu, khiến cho Lục Huân sắc mặt tái nhợt.

Những người xung quanh cậu... Những người xung quanh cậu là chú Lục và dì Minh Châu.

Lục Huân sắc mặt tái nhợt, môi bắt đầu run rẩy, cậu là Lục Thước, hóa ra cậu là Lục Thước!

Tất cả mọi chuyện được lý giải.

Cuộc gặp gỡ của cậu với cô, việc cậu theo đuổi cô và những lời yêu thương của cậu vào ban đêm.

Không chỉ giả dối mà còn xen lẫn sự trả thù của cậu.

Người này không những chưa bao giờ thích cô mà thậm chí trong lòng còn ghét cô.

Toàn thân Lục Huân không thể cử động được.

Cảm giác khó chịu lúc này thực sự còn tệ hơn cả khi cậu bảo cô biến đi và đừng bao giờ xuất hiện nữa.

Lục Thước cũng nhìn thấy cô.

Cậu bình tĩnh nhìn cô, trong mắt không có chút cảm xúc nào, như thể cậu chưa từng quen biết cô, như thể những cái ôm thân mật và nồng nàn trong đêm đó chưa từng tồn tại.

Bầu không khí kỳ lạ.

Lục Khiêm cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhìn theo ánh mắt của Lục Thước.

Ông sửng sốt: Đó là Lục Huân.

Đã nhiều năm không gặp, ông chỉ nghe thư ký Liễu nói rằng họ nuôi dạy cô rất tốt, con bé rất có triển vọng.

Ông chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp cô ở thành phố B.

Bà Liễu cũng không được tự nhiên, bà không ngờ lại gặp mặt nhà họ Lục, mối quan hệ giữa Lục Huân và nhà họ...

Cuối cùng, Minh Châu cũng nhìn thấy họ.

Bà Liễu buộc mình phải mỉm cười nói: “Là Lục Thước đang nói chuyện bạn bè mà thôi! Tôi chỉ tình cờ đến gặp Tiểu Huân, mấy ngày nay con bé khó chịu, Diệp Bạch gọi điện cho tôi, tôi lo lắng nến đến đây."

Minh Châu có chút giật mình.

Bà ấy nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy cô ở bệnh viện, cười hỏi: 'Có nghiêm trọng không? Có muốn tôi giúp tìm chuyên gia khám bệnh không?"

Lục Huân không nói gì. Cô dùng hết sức rời mắt khỏi Lục Thước. Cô chỉ lắc đầu.

Thấy cô ít nói, Minh Châu có chút tiếc nuối, nhìn Diệp Bạch nói: "Đây là bạn trai của Tiểu Huân sao?"

Bình thường Diệp Bạch chắc chăn sẽ không chọc giận Lục Huân.

Nhưng bây giờ, trong trận chiến này, tên khốn đó vừa vứt bỏ Lục Huân, lập tức đi xem mắt ở đây!

Anh mỉm cười vòng tay qua vai Lục Huân: “Đúng vậy! Tôi và Tiểu Huân đã hẹn hò được bảy tám năm rồi! Nếu không có gì bất ngờ bọn tôi sẽ sớm kết hôn thôi, lúc đó nhất định mời mọi người ăn kẹo mừng, còn muốn mời cậu Lục đến uống rượu chung vui.”

Minh Châu từ trước tới nay luôn ít để ý mấy chuyện nhỏ nhặt.

Lục Khiêm thì lại nhìn thật kỹ người thanh niên này.

Ông cảm thấy lời anh nói có gì đó không đúng!

Chẳng lẽ hai năm nay Lục Thước thật sự mắc phải một tật xấu, khiến người khác thất vọng?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1346: Không thể xóa nhòa!


Trong nhà hàng.

Lục Thước vẫn nhìn theo Lục Huân dần biến mất trong tầm mắt của mình. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong ánh mắt cô.

Dường như đã khắc sâu vào trong đầu cậu.

Không thể xóa nhòa!

Những lời bố mẹ hay người nhà họ Tư nói, gần như không lọt vào tai cậu.

Cuối cùng, Lục Khiêm không nhịn được lên tiếng: “Lục Thước, con rất thân thiết bạn trai của Tiểu Huân sao?”

Lục Thước không hiểu rõ ý của ông, thản nhiên trả lời: “Chỉ biết vậy thôi!”

Lục Khiêm không hỏi thêm.

Bố mẹ hai bên hỏi han nhau, cuối cùng vẫn muốn hỏi ý kiến của bọn trẻ, Tư An Nhiên rất thẳng thắn nói cô ấy thế nào cũng được, khi hỏi đến Lục Thước, cậu lại hơi khựng lại một chút.

Nhà họ Lục và ông bà Tư đều nhìn cô ấy.

Lục Thước nâng ly, nhẹ nhàng nhấp một hớp rượu, điềm tĩnh nói: “Ấn tượng của tôi về cô Tư rất tốt.”

Cô Tư...

Tư An Nhiên cười nhạt.

Lục Thước lấy danh thiếp ra, dáng vẻ rất lễ độ: “Đột nhiên nhớ ra ở công ty vẫn còn một số việc nữa, bác trai bác gái cứ từ từ dùng bữa, cháu đi xử lý công việc một chút.”

Sắc mặt của Lục Khiêm và Minh Châu lập tức xấu đi.

Không phải nói là đến xem mắt sao, không phải nói là ở đâu cũng được à, sao lại ném mỗi cái danh thiếp, hơn nữa bữa cơm này còn chưa ăn được một nửa, nhìn kiểu gì cũng là dáng vẻ không có thành ý.

Ông bà Tư hơi không hài lòng, định kéo con gái nhà mình về.

Thế nhưng Tư An nhiên lại cười nhẹ: “Sự nghiệp đương nhiên quan trọng hơn!”

Cô ấy thoải mái nhận tấm danh thiếp kia.

Lục Thước khẽ gật đầu với cô ấy một cái, sau đó rời đi.

Đợi cậu rời đi xong, Lục Khiêm tự nhiên giải thích với đối phương: “Thằng nhóc này quả thực là một người nghiện công việc, để An Nhiên phải ấm ức rồi, về nhà chúng tôi sẽ phê bình thằng bé!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1347: Trời ơi!


Khi xuống xe, anh định bế Lục huân xuống, nhưng Lục Huân sợ bà Liễu nhận ra, cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Thế nhưng thân là một người mẹ, sao có thể không cảm nhận được gì? Lục Huân nói cô thích một người đàn ông. Người đàn ông kia không thích cô...

Vừa rồi Lục Thước ở gần đó, người đàn ông kia, sẽ không phải Lục Thước đó chứ!?

Đầu bà Liễu đau đớn quay cuồng một trận, cảm giác huyết áp tăng lên vùn vụt, toàn thân đều không thoải mái.

Trời ơi!

Không phải hai đứa trẻ này thực sự đã ở bên nhau chứ?

Mặc dù bà Liễu chỉ suy đoán, nhưng bà cố gắng kiềm chế chỉ giữ nó trong lòng, làm như không có chuyện gì đỡ Lục Huân lên phòng dành cho khách trên tầng, đợi cô năm xuống xong mới xuống bếp tìm Diệp Bạch.

Diệp Bạch đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh dừng lại một chút, nhưng không quay đầu lại.

Bà Liễu đi tới giúp đỡ, cố gắng hỏi thật nhẹ nhàng: “Cái đó, Diệp Bạch à, cháu và Tiểu Huân thân thiết như vậy, chắc cháu cũng biết người bạn trai hồi trước quen con bé nhỉ? Cậu ta là người thế nào thế?”

Diệp Bạch muốn giấu bà.

Thế nhưng bây giờ rõ ràng là bà Liễu đã đoán ra, có giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy anh bèn nói thẳng.

Anh đến gần bà, thấp giọng nói: “Cô cũng thấy mà, người hôm nay ở gần chúng ta.”

Một cơn choáng đầu hoa mắt lại ập đến với bà Liễu.

Bà bám vào bệ bếp một hồi lâu mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể, không đến nỗi ngã quy xuống.

Một lúc lâu sau, bà mới cúi đầu nói: “Nhưng với quan hệ giữa hai gia đình, Tiểu Huân không thể yêu đương với Lục Thước được, con bé không phải một đứa trẻ dễ rung động, mặc dù bình thường con bé không nói chuyện nhiều, thế nhưng con bé vẫn biết bảo vệ bản thân.”

Diệp Bạch cười một tiếng mỉa mai.

Giọng điệu của anh rõ ràng có chút đè nén: “Bởi vì người yêu đương với cô ấy là “Downey”, không phải Lục Thước! Nếu biết cậu ta là Lục Thước, cô ấy tuyệt đối sẽ không bắt đầu với cậu ta! Tên họ Lục kia tiếp cận cô ấy, đùa giỡn cô ấy... Rất xin lỗi cô, cháu nhất định phải nói như vậy, đây là sự thật.”

Bà Liễu đau lòng tới cực điểm.

Lục Thước và Tiểu Huân, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.

Một người là người mà bà đã dõi theo suốt quá trình trưởng thành, người còn lại lại lớn lên bên cạnh bà.

Làm thế nào thì bà cũng không thể nghĩ ra Lục Thước sao có thể làm như vậy, vậy thì sau này hai nhà gặp mặt phải làm sao đây?

Diệp Bạch dứt khoát nói hết tất cả. “Họ đã sống chung với nhau ba tháng!”

“Nhưng mà cô yên tâm, không mang thai, không phá thai, chia tay triệt để.” Bà Liễu cần thời gian để tiêu hóa.

Bà trầm mặc đi ra ngoài, ngồi trong khoảng sân nhỏ, con Labrador lại gần ngửi ngửi tay bà.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1348: Hóa ra là cô ấy!


Lục Thước còn chưa dút tiếng gọi, bà Liễu đã cho cậu một cái tát.

Vẻ ngoài của Lục Thước nhã nhặn, gương mặt trắng nõn, sau khi bị tát một cái liền đỏ bừng lên, nhìn có vẻ rất nhếch nhác, thế nhưng cậu cũng không trốn, đứng im chịu đựng.

Bà Liễu không đành lòng nhìn, cứng nhắc quay mặt sang chỗ khác, một lát sau bà mới cố kìm nén cảm xúc, nói: “Lục Thước, Tiểu Huân vốn đã bị trầm cảm nhẹ, thứ cậu lừa gạt không phải tình cảm của con bé, mà cậu đã dồn con bé tới bước đường cùng! Phải, cậu yêu đương với con bé một thời gian rồi cậu có thể phủi mông chạy mất, nhưng Tiểu Huân phải làm sao bây giờ? Với một cô gái có khả năng thừa nhận cứng nhắc như con bé, cậu có biết con bé cần bao lâu mới có thể vượt qua không? Đúng, là mẹ của con bé không tốt, thế nhưng những đau khổ mà trước đây con bé từng phải chịu đựng vẫn chưa đủ nhiều hay sao? Cậu không muốn nhìn thấy con bé, chúng tôi cũng không lôi con bé ra múa may trước mặt cậu, thế nhưng cậu đã làm ra chuyện gì?”

Lục Thước nhẹ nhàng sờ lên mặt mình.

Cậu hướng mắt về phía biệt thự, nhẹ giọng nói: “Cháu muốn gặp cô ấy.”

Trong chuyện này, bà Liễu cực kỳ kiên quyết, bà nói: “Tôi nghe Diệp Bạch nói hai người đã chia tay! Nếu đã chia tay rồi thì không cần nói thêm gì nữa, không phải cậu cũng đã đi xem mắt rồi sao? Hơn nữa...”

Ánh mắt bà Liễu sáng rực.

Bà nhìn Lục Thước, nói rất nhẹ nhàng: “Cho dù cậu có thực sự động lòng, thế nhưng bản thân cậu cũng biết rõ, bố mẹ cậu sẽ không đồng ý cho con bé vào cửa. Tôi nghĩ, trong lòng cậu, Tiểu Huân vẫn chưa quan trọng đến mức đó, vậy nên cậu cũng đừng làm lỡ người khác, làm lỡ cả chính mình. Tôi thấy cô Tư mà hôm nay cậu xem mắt cũng rất tốt, nghe mẹ cậu nói cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ. Lục Thước, cứ vậy đi!”

Bà Liễu nói xong, trong lòng cũng thấy khó chịu.

Không phải bà không muốn nghe theo con gái, không phải không muốn con bé được như ý, nhưng mà... nhưng mà nếu thực sự ở bên nhau, không biết đứa trẻ này sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ?

Bà có thể nhận ra rõ ràng.

Nếu Lục Thước thật sự thích con bé, cậu ta sẽ không chia tay, sẽ không đi xem mắt.

Bà Liễu xoay người mở cửa, Lục Thước ở phía sau giữ tay bà lại. “Cháu muốn gặp cô ấy.”

Bà Liễu nhẹ nhàng lắc đầu: “Cắt đứt sạch sẽ đi! Đối với cậu hay chúng tôi đều tốt!”

Bà đẩy cửa vào nhà, Lục Thước vẫn đứng im tại chỗ.

Cậu thấy hơi mông lung.

Cậu không biết tại sao sau khi thân phận bại lộ, cậu vẫn kiên trì muốn gặp mặt một lần, là muốn giải thích sao, hay là muốn an ủi cô một chút, có ý nghĩa gì đâu chứ?

Lục Thước cậu chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa.

Thế nhưng cậu đã làm.

Cậu biết rõ làm vậy có thể phá hỏng buổi xem mắt kia, nhưng cậu vẫn rời khỏi đó để đến đây.

Chỉ vì muốn gặp cô. Trên tầng hai, Lục Huân đứng trước cửa sổ.

Cô nhìn thấy Lục Thước, cũng nhìn thấy bà Liễu cho cậu một cái tát, và cả những tranh chấp sau đó.

Cô không xuống tầng.

Biết được sự thật, cô chắc chắn vô cùng đau khổ.

Giống như bị người ta tát mấy cái lên mặt, vừa nhục nhã vừa khó có thể chịu đựng. Thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, dù cô có khó chịu tới mức nào thì đó cũng là chuyện của chính cô.

Lục Thước đang trả thù cô.

Cuối cùng thì cậu vẫn phải tìm một cô gái môn đăng hộ đối, kết hôn rồi sinh con.

Tư An Nhiên, đã đặt trước thiết kế của cô.

Hóa ra là cô ấy!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1349: Cô cũng im lặng


Lục Huân nhìn màn hình điện thoại.

Chuông điện thoại không ngừng vang lên, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe máy.

Đầu dây bên kia im lặng.

Cô cũng im lặng.

Hơi thở của hai người đều vô cùng nhẹ nhàng, sợ phá vỡ sự cân bằng này, cuối cùng vẫn là Lục Huân lên tiếng trước: “Mọi đồ đạc đều để trong căn hộ bên kia, cậu có thể kiểm tra! Nếu có mất mát gì, cậu cứ bảo thư ký Phương liên hệ với Diệp Bạch... Chúng ta, không cần phải... liên lạc nữa.”

Cô định cúp điện thoại.

“Đợi một chút!” Lục Thước khẽ lên tiếng.

Giọng Lục Huân bị ép xuống rất khẽ: “Ngài Lục còn vấn đề gì nữa sao?”

Lục Thước cân nhắc mãi rồi nói: “Chúng ta gặp nhau một lần nhé!”

Lục Huân hốt hoảng cười nói: “Lục Thước, tôi nghĩ buổi xem mắt hôm nay của anh hẳn là rất thành công, hiện tại anh đã có thể coi là một người đàn ông có bạn gái rồi! Anh hận tôi, anh trả thù tôi chẳng qua chỉ vì năm đó mẹ tôi dây dưa với chú Lục đúng chứ? Lục Thước, anh yên tâm, tôi sẽ không trở thành người như vậy, không bao giời”

“Còn nữa, anh cũng đừng làm phiền tôi!”

Lục Huân ngắt điện thoại.

Cô tắt máy, rút sim điện thoại ra, định bụng nhờ Diệp Bạch mua cho cô một số điện thoại mới.

Cô không giao tiếp nhiều, các vấn đề trong công việc đều do Diệp Bạch quản lý.

Đổi số điện thoại không ảnh hưởng quá lớn đến cô.

Bên kia, Lục Thước nghe âm thanh tút tút truyền ra từ điện thoại, trong lòng phiền muộn.

Cậu ngồi vào xe, im lặng hút thuốc.

Cậu có hút thuốc nhưng không nghiện, thế nhưng gần đây hút hơi nhiều... điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, cậu vội vàng cầm lên xem.

Là lời mời kết bạn mới của Zalo. Chú thích là Tư An Nhiên.

Lục Thước nhìn thật lâu thật lâu, mãi đến khi cảm thấy mắt hơi cay cay, cậu mới nhấn đồng ý.

Khi gặp lại Lục Huân đã là một tuần sau.

Trong một trung tâm mua sắm thuộc sở hữu của Lục Thị.

Cô đi mua sắm cùng bà Liễu, bà Liễu xách trong tay một đống túi lớn túi nhỏ, rõ ràng mới vào thu nhưng đã mua hai ba cái áo lông, vừa nhìn là đã thấy đang chuẩn bị đi xa.

Lục Thước đi kiểm tra đúng lúc gặp được hai người.

Ánh mắt cậu chăm chú dõi theo Lục Huân, thậm chí còn không nhìn thấy bà Liễu bên cạnh.

Thư ký Phương cực kỳ chuyên nghiệp trong chuyện này, nhận thấy tình hình có vẻ không đúng liền lên tiếng: “Trùng hợp quá!”

Lục Thước hoàn hồn, nhẹ nhàng hỏi: “Dì Liễu, dì định ra nước ngoài ạ?” Bà Liễu vừa nhìn thấy cậu liền tức giận.

Bà cũng chẳng thèm giấu giếm, nói thẳng: “Là Lục Huân phải ra nước ngoài! Đi cho khuây khỏa! Tìm kiếm linh cảm!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1350: Lục Thước tức giận buông tay ra


Bà Liễu nhìn tay cậu, ngược lại còn hòa hoãn hơn chút: “Nói rõ ràng cũng tốt! Thế nhưng Lục Thước, cậu buông tay con bé ra đi, một người đã có bạn gái như cậu cầm tay Tiểu Huân như vậy còn ra thể thống gì nữa!”

Lục Thước tức giận buông tay ra.

Luận Huân nhìn thấy bên cạnh có một quán cà phê, nhẹ nhàng nói: “Nói luôn ở đây đi! Tôi chỉ cho cậu năm phút thôi.”

Lục Thước lén lút thở phào nhẹ nhõm. Bà Liễu không sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ, bà xuống tầng đợi trước trong xe.

Lục Thước cùng Lục Huân vào quán cà phê, thư ký Phương gọi cà phê cho hai người, còn hỏi Lục Huân muốn uống gì.

Cô phải đi ngay, nào có uống được mấy ngụm.

Môi Lục Huân mấp máy: “Tùy tiện đi!”

Lục Thước quyết định luôn: “Cho cô ấy một ly frappuccino.”

Thư ký Phương đi order, hai người ngồi đối diện nhau, im lặng không nói gì. Thật lâu sau, Lục Thước mới nhẹ giọng nói: “Rất xin lỗi!”

Ánh mắt Lục Huân lặng lẽ đỏ lên.

Người cô từng thấy có lỗi nhất chính là chú Lục, thế nhưng hiện tại Lục Thước lại ngồi đối diện cô, nói rằng rất xin lỗi.

Là vì đã đùa giỡn cô sao?

Hay là vì cô đã biết được thân phận của cậu?

Có phải nếu cô không biết, cậu sẽ không bao giờ nói ra câu này không? Thư ký Phương mang cà phê tới, rồi lại thức thời rời đi.

Lục Huân cúi đầu cắn ống hút, đây là hành động theo bản năng của cô, mỗi khi cô không muốn nói chuyện đều sẽ làm như vậy.

Lục Thước muốn cô lên tiếng, bèn nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay cô. Tay cô lạnh ngắt.

Lục Huân như thể bị dọa, lập tức giơ tay lên gạt tay cậu ra.

Trong nháy mắt đó, Lục Thước cảm thấy mình không thể chịu nổi.

Cậu cúi đầu, giọng nói rất nhẹ: “Lục Huân, mặc kệ em có tin hay không, khi trả thù em, lòng tôi cũng không dễ chịu gì! Những cái này cứ cho là... bồi thường đi.”

Cậu lấy ra một tấm séc, viết lên đó một con số.

Đủ cho nửa đời sau của Lục Huân có thể sống mà không cần lo lắng, thậm chí là giàu sang phú quý.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top