Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1207: Cái mũi bà cụ chua xót


Bây giờ bé con nhỏ nhắn đã chập chững biết đi.

Gió đêm thổi qua, váy nhỏ tốc lên.

Nửa cái mông nhỏ tròn như quả trứng cũng lộ ra, thật sự vô cùng đáng yêu.

Bà cụ thật lòng hận không thể gặm một cái lên mông cô nhóc, yêu thương thế nào cũng không đủ.

Bà ôm lấy Tiểu Lục U, vừa thơm vừa hôn. Tiểu Lục Thước cũng không ghen tị, cậu bé đứng ở một bên xếp hàng. Tất nhiên bà cụ cũng sẽ không bỏ qua cậu bé.

Sau khi thân thiết với cháu nội yêu, bà cụ nhìn Minh Châu đứng trong gió đêm, cô vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như thế.

Cái mũi bà cụ chua xót.

Bà nắm lấy tay Minh Châu, có hơi nghẹn ngào: “Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!"

Lời này đâu chỉ nói với mỗi Minh Châu. Còn nói với cả Lục Khiêm.

Một bà lão thời trẻ đã mất đi đứa con gái yêu thương, lúc tuổi già con trai lại nhiễm bệnh sinh tử không rõ, sao bà lại không sợ, sao mà không đau lòng?

Không phải bà sợ tuổi già không nơi nương tựa mà sợ một ngày nào đó dưới chín suối không thể yên tâm.

Bà cụ muốn khống chế chính mình nhưng rốt cuộc vẫn không kiềm chế được.

Bà đi sang một bên lau nước mắt.

Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên sâu xa, cũng đau khổ.

Đôi mắt của Minh Châu đỏ bừng, cô đối xử với bà cụ như mẹ ruột, đi tới ðng ẹo làm nũng: “Con đói bụng rồi, có hoành thánh không ạ, muốn bỏ cả rau thơm nữa.”

Bà cụ lau mắt rồi cười.

“Sao có thể không có! Thịt viên cũng gói cho con rồi, nhưng mà mèo con thích ăn vụng đừng để bị bỏng, bằng không lại có người phải đau lòng.”

Minh Châu cười ngượng ngùng.

Buổi nói chuyện hài hòa yêu thương nhưng cũng gợi lên rất nhiều chuyện cũ. Những ngọt ngào, không vui đều nảy lên trong lòng.

Trong đêm đoàn viên ấy, nhìn mà thấy suy nghĩ muôn vàn.

Bà cụ chăm sóc bọn nhỏ.

Bà tắm rửa cho Tiểu Lục U, đặt một cái bồn tắm nhỏ ở trong sân, giăng một cái khăn tắm ra.

Cả người Tiểu Lục U trần truồng, nằm ở phía trên vô cùng sung sướng. Bà cụ tắm rửa thơm tho cho cô bé. Tiểu Lục Thước ở bên cạnh thêm nước.

Minh Châu vùi đầu ăn hoành thánh, lúc ăn một nửa, Lục Khiêm lại cầm chén đi mất.

“Cơm chiều ăn nhiều rồi! Bây giờ lại ăn nhiều như vậy, không sợ nê bụng hải” Nói xong, chính ông lại ngồi xuống bắt đầu ăn chén hoành thánh kia.

Minh Châu ngại ngùng.

Cô nói: “Không phải em sợ bà cụ đau lòng sao!”

Lục Khiêm cười: “Ăn cho béo rồi em lại khóc!”

Lời này vô cùng dịu dàng khiến cô không thể nào nói lại.

Cô cứ nhìn ông ngẩn người như thế.

Lục Khiêm đang ăn uống trang nhã, đột nhiên hỏi cô: “Sao anh lại cảm thấy mấy ngày hôm nay em đang trốn tránh anh!”

“Đâu cói!”

Cô thấp giọng nói: “Em rất bận!”

Lục Khiêm xoa đầu cô: “Bận vậy sao! Không có thời gian dành cho anh.” Minh Châu mím miệng, không đáp lời.

Lục Khiêm lại hỏi cô: “Buổi tối ngủ phòng anh nhé?”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1208: Cô ồ một tiếng


Minh Châu ghét kiểu nói chuyện khó nghe này của ông.

Hai người ở chung với nhau, khi thì ngọt ngào, khi thì có chút ngại ngùng. Lúc sắp ngủ.

Bà cụ đánh tiếng để hai đứa nhỏ ngủ với bà.

Minh Châu cảm thấy không ổn.

Nhưng Tiểu Lục Thước đã bế em gái nhanh chóng chạy trốn.

Bà cụ đi từ từ theo sau

Lục Khiêm đưa Minh Châu tới phòng ngủ của ông, nói là phòng ngủ của ông nhưng thật ra bọn họ cũng đã có một thời gian ở cùng nhau trong này.

Tất cả vẫn như cũ. Lục Khiêm cũng không vội vàng.

'Thậm chí ông còn đi tới phòng sách xử lý công việc, nhiều ít cũng khiến Minh Châu thả lỏng tự do hơn.

Chờ đến lúc bận việc xong, quay trở về phòng ngủ. Minh Châu ngồi ngây người ở trên sô pha bên cửa sổ. Vẫn mặc bộ quần áo đó, chưa tắm rửa, cũng chưa tháo trang sức.

Lục Khiêm đi tới, nhẹ nhàng xoa tóc cô, thấp giọng nói: “Có phải không được thoải mái không”

Minh Châu do dự một hồi rồi vẫn nói. “Có hơi ngại ngùng! Cứ cảm thấy không được thoải mái giống như trước đây.”

Thật ra lúc cô làm hòa với ông, hai người đã cùng chung chăn gối trong căn phòng ở đường Quảng Nguyên.

Chuyện thân mật ấy cũng đã làm.

Thế nhưng ở đây cô lại có cảm giác như mình là khách.

Thật sự không thể thoải mái.

Lục Khiêm có thể thấu hiểu, ông ngồi ở bên cạnh cô, để cô tựa vào mình.

Nghĩ ngợi một phen.

Ông từ từ mở miệng: “Là do anh suy xét không chu toàn! Lần tới sẽ đưa em về đây vào buổi sáng, buổi tối chở em! Nếu phải qua đêm, chúng ta cũng ở bên đường Quảng Nguyên! Minh Châu, em muốn từ từ, anh sẽ phối hợp với em vô điều kiện. Nhưng đêm nay đã quá muộn, tạm chấp nhận một đêm! Anh sẽ không chạm vào em."

Tuy rằng Minh Châu không được tự nhiên nhưng cũng không đến mức đó.

Hơn nữa còn có cả hai đứa con nữa.

Bọn họ nói xong, ông để cô đi tắm rửa, còn chọn một chiếc áo ngủ rất kín đáo cho cô.

Minh Châu tắm xong, quay trở lại phòng ngủ. Lục Khiêm lại tìm thêm một chiếc chăn mỏng, một người một cái. Cô nhìn ông khom lưng bận bịu.

Lúc này gần như đã không còn tìm thấy được sự khí phái của Ngài Lục năm đó ở trên người ông mà chỉ là một người đàn ông bình thường

Cô không khỏi bước tới ôm lấy ông từ sau lưng.

Lục Khiêm vỗ nhẹ tay cô: “Vừa rồi còn nói không được thoải mái, lúc này lại dán tới đây! Tính tình như con nít!”

Ông giả bộ định rút chăn ra. Minh Châu vội vàng nói: “Đừng! Như vậy cũng được!” Lục Khiêm cười.

Minh Châu dán mặt vào sát lưng ông, lẩm bẩm: “Em chỉ muốn anh để em làm việc đó khi em muốn, được không?”

Lục Khiêm vẫn cười nhẹ: “Không để em làm thì để ai làm?” Ông cầm lấy khăn lông trong tay cô, lau tóc thay cô. Minh Châu có mái tóc vừa dài vừa dày, đã thế lại thích gội đầu mỗi đêm.

Sáng nào Lục Khiêm cũng phải lau tóc cho cô, chính vào những lúc dịu dàng như thế lại vô cùng động lòng người

Cô từ từ thả lỏng, gác đầu ở ông trên đùi, nhẹ nhàng ôm lấy hông ông: “Bố em nói gì với anh vậy?”

Lục Khiêm không dừng tay.

“Ông ấy nói, ngày nào em cũng cãi lại ông ấy, một hai đòi quay lại với anh.” Minh Châu nâng đầu lên: “Làm gì có!”

Lục Khiêm nhìn cô.

Cô lại đặt đầu xuống, đổi lại khiến ông kêu lên một tiếng.

Cô nhìn, lén lút dịch sang chỗ khác, thì thâm: “Không phải em cố ý.”

Lục Khiêm vỗ mặt cô: “Đây là tài sản cá nhân của em đấy, làm hư là không còn nữa đâu.”

Ông nói lời này khiến Minh Châu có hơi ghen.

Gô hỏi lại ông: “Anh xác định anh không phải tài sản công chứ?”

Lục Khiêm thả khăn lông ra, lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, sau đó nhéo cô mặt hỏi: “Còn ghen hả! Đã biến thành tài sản tư nhân của em được bảy tám năm rồi!"

Minh Châu chẹp miệng, muốn cười mà ngượng.

Trong lòng Lục Khiêm có chuyện muốn làm nhưng cuối cùng vẫn chỉ niết mặt cô: “Anh đi tắm! Đừng tắt đèn chơi di động!”

Cô ồ một tiếng.

Lục Khiêm đứng dậy, vừa đưa tay cởi cúc áo ngủ vừa đi vào trong phòng tắm Minh Châu bò lên trên giường lớn.

Gô lăn hai vòng, lại cảm thấy không ổn, lại dựa vào đầu giường.

Sau đó cô lại kéo tủ đầu giường ra, muốn xem trong đó có sách hay không.

Nhưng bên trong tủ đầu giường lại là một đống thuốc được sắp xếp chỉnh tề mà, ước chừng có hơn mười loại.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1209: Trong đêm tối


Lục Khiêm đứng ở cửa phòng tắm, im lặng nhìn.

Trong đêm tối.

Dưới ánh đèn, góc nghiêng dịu dàng của cô, nước mắt rơi cũng lấp lánh. Ông biết tâm tư của cô, cô đang đau lòng.

Lục Khiêm nhìn rất lâu, cô đều chìm trong cảm xúc của mình không thể hoàn hồn lại.

Ông đi qua lấy bình thuốc trong tay cô, nhẹ giọng nói: "Khi xuất viện mới kê, có một số thuốc trong nước mua không được. Những loại thuốc đó anh cũng không phải ngày nào cũng uống, thật sự uống chẳng qua chỉ có một hai loại."

Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông.

Khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô vẫn còn nước mắt.

Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cho khuôn mặt của cô dán vào lồng ngực của mình nhẹ nhàng sờ.

Minh Châu từ từ ôm lấy eo của ông. Ngón tay của cô thậm chí có chút run rẩy. Lục Khiêm khàn giọng hỏi: "Có phải em đau lòng rồi không?"

Cô ở trong lòng ông im lặng hồi lâu, mới run giọng lên tiếng: "Lục Khiêm, lúc đó em rất sợi"

Cô chỉ nói một câu này. Những cái khác cô thật sự khó nói ra.

Cô yêu ông, yêu nhiều năm như vậy đến bây giờ đã không thể tùy ý giống như thời thiếu niên.

Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa tóc của cô. Ông không có ép buộc cô, chỉ cứ ôm cô như vậy.

Có lẽ cho đến thời khắc này, trái tim của bọn họ đều dám từ từ đến gần với nhau mới dám thật sự yên tâm.

Mới dám chắc chắn tất cả mọi thứ không phải là mơ. Minh Châu không rơi nước mắt nữa. Tuổi cô cũng đã lớn không muốn gây trò cười ở trước mặt ông.

Lục Khiêm sao không hiểu cô chứ, ở trong mắt ông, cô chính là trẻ con, dù có giả vờ thì ông cũng chỉ cần nhìn là nhận ra ngay.

Lục Khiêm bế cô lên giường.

Dùng chăn bọc cô lại, giống như con sâu róm.

Minh Châu không muốn, vỗ vai của ông: “Nóng! Bây giờ là mùa hè, sao có giống như anh vậy chứ!”

Lục Khiêm đưa tay vào trong chăn.

Ông sờ chân của cô: “Dưới chân lạnh!”

Ông nhớ cơ thể cô khá tốt, sao mùa hè chân lại lạnh như vậy. Minh Châu đặt chân vào trong bàn tay ông.

Da của ông ấm nóng khiến cô cảm thấy thoải mái.

Minh Châu dựa vào gối, nhẹ giọng nói: "Phụ nữ đã từng sinh con sẽ có thêm chút bệnh vặt, không sao cả."

Lục Khiêm lại kiên trì ủ ấm cho cô.

Đợi ông nằm xuống đối mặt với nhau, Minh Châu do dự nhưng vẫn hỏi ông: "Ở Thuy Sĩ như thế nào? Chị dâu cứ không nói với em... Em cũng không có dũng khí hỏi."

Lục Khiêm nhớ lại những ngày tháng đó.

Quả thật khó khăn.

Khi khó khăn nhất một tháng ông không uống một giọt nước, huống hồ là thức ăn.

Khi thật sự không chịu được ông sẽ xem hình của Minh Châu và Thước Thước, sau này lại thêm Tiểu Lục U.

Nhưng những thứ này ông không muốn nói với cô.

Ông đưa tay, để cô thoải mái nằm trên cánh tay của ông.

Ông đã lựa xong chuyện để nói.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1210: Quá không nghiêm túc rồi!


Đợi khi Lục Khiêm từ trong chăn của cô rời đi, mặt của cô vừa đỏ vừa nóng, may mà đang tắt đèn.

Lục Khiêm nằm bên cạnh cô, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô. Cô mắng ông là lưu manh.

Lục Khiem lại đè thấp giọng, giọng nói mang chút chơi bời không nói nên lời: "Lúc đó rất muốn nếm thử."

Minh Châu không nghe tiếp được nữa.

Cô quay lưng lại, không chịu nói chuyện với ông tiếp.

Quá không nghiêm túc rồi!

Trong đêm tối, Lục Khiêm nhìn chằm chằm vai gầy của hô, hơi mỉm cười.

Ông từ từ dựa qua, dán sát cô nhẹ giọng nói: "Mấy năm đó, anh nhớ nhất vẫn là em"

Mặt của Minh Châu lại không nghe lời mà nóng lên.

Cô lúc thì động lòng lúc thì lại cảm động, nhưng lúc lại cảm thấy lời ngọt ngào. như vậy của anh không biết đã luyện qua trên người bao nhiêu người phụ nữ, lại tức giận!

"Em ngủ đây!"

Lục Khiêm cười, ôm lấy eo của cô.

Buổi sáng, thứ Bảy.

Bà cụ dậy sớm, hai đứa trẻ cũng không nhàn rỗi, sáng sớm đã ở trong sân trồng hoa và cây.

Tiểu Lục Thước cầm cái xẻng nhỏ, cánh tay nhỏ cũng khá có sức. Trên đầu Tiểu Lục U đội một cái nón hoa. Vô cùng đáng yêu.

Cô bé quơ hai cái chân nhỏ trắng ngần, đi phía sau anh trai, kéo cái hoa này nắm cây cỏ kia.

Bà cụ thương cháu mặc cô bé hái.

Nhưng chút nữa lại trở thành bi kịch.

Cô bé sờ được con sâu.

Cô bé bị dọa sợ, khuôn mặt trắng trẻo nhăn lại sau đó khóc lớn lên. “Oa oa..”

“Phân phân...”

Tiểu Lục Thước theo ánh mắt cô bé nhìn qua, một nhát đã cắt làm đôi sau đó hoảng loạn tay chân dỗ em gái, nhưng cậu bé vẫn là con nít, không biết dỗ như thế nào.

Tiểu Lục U khóc đến mặt đỏ, thút thít không ngừng.

Bà cụ cũng dỗ, nhưng không dỗ được!

Lục Khiêm từ trong phòng khách đi ra, còn cách khoảng chừng mười mét, Tiểu Lục U đã khập khiễng chạy về phía bố, ôm lấy chân dài của bố.

Lục Khiêm khom lưng bế cô bé lên, để nhóc con ở trên cánh tay xem thử. Tiểu Lục Thước ở bên cạnh nhảy lên nhảy xuống. Cậu bé đưa khăn giấy: “Em gái nhìn thấy sâu rồi!”

Tiểu Lục U nghe thấy sâu lại khóc, hai tay nhỏ tròn trịa ôm lấy cổ của bố không dám xuống nữa.

Nước mắt nước mũi của cô bé toàn bộ đều rơi trên chiếc áo sơ mi đắt đỏ của bố.

Lục Khiêm cũng không để ý. Ông lau nước mắt cho cô bé, lại nhẹ nhàng vỗ về cơ thể của cô bé. Tiểu Lục U làm nũng dựa vào lòng ông.

Vẻ mặt của Tiểu Lục Thước đầy ngưỡng mộ, nhưng cậu bé cũng thương em gái nên không ghen.

Bà cụ đi qua nhìn Tiểu Lục U. Bà cười nói: “Con gái nhỏ thân với bố quái”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1211: Minh Châu tỉnh dậy


Tiểu Lục Thước không chịu ăn cơm đàng hoàng mà chạy qua nhìn em gái.

Cậu bé nằm ở bên cạnh: “Em gái thật đáng yêu!”

Lục Khiêm đưa tay xoa nhẹ tóc ngắn màu trà của cậu bé, rất dịu dàng nói: “Thước Thước của chúng ta cũng dễ thương!”

Tiểu Lục Thước bĩu môi: “Con là đàn ông con trai, không thể dùng đáng yêu để hình dung.”

Lục Khiêm cười.

Tiểu Lục U hoàn toàn ngủ say, một ngày thời gian ngủ của trẻ nhỏ nhiều. Lục Khiêm nghĩ người ở trên lầu cũng thích ngủ, dứt khoát bế cô bé lên lầu. Quả nhiên Minh Châu còn đang ngủ.

Ông rón rén tay chân, đặt cô bé vào trong chăn của mẹ.

Minh Châu tỉnh dậy.

Cô cúi đầu hôn đứa trẻ trong lòng, giọng nói của Lục Khiêm hơi khàn: “Còn sớm, em cùng con bé ngủ thêm chút đi!”

Minh Châu có chút do dự. Đã tám giờ rồi, cô ngủ nữa thì không ra gì.

Lục Khiêm gõ đầu cô một cái: “Bà cụ cũng không phải không biết! Không cần giả vờ chăm chỉ!”

Cô cắn môi trừng ông một cái.

Lục Khiêm đang muốn nói cái gì thì điện thoại vang lên, vừa nhìn là điện thoại của thư ký Liễu.

Ông bắt máy, sau khi nói mấy câu thì đi ra ngoài ban công. Nhưng Minh Châu vẫn mơ hồ nghe được chút.

Có liên quan đến Lục Huân, bây giờ cô bé được vợ chồng thư ký Liễu nhận nuôi, học tập cũng ở thành phố B.

Lục Huân không chịu nói chuyện, thính giác không vấn đề. Cô bé học ở ngôi trường thường.

Sau đó ở trong trường xảy ra xung đột với bạn học bị người ta đẩy xuống lầu, chân bị thương.

Thư ký Liễu đang tìm bác sĩ tốt.

Lục Khiêm cúp máy lại gọi thêm mấy cuộc rõ ràng là đang giúp tìm người.

Minh Châu im lặng nghe ông nói chuyện.

Cô tưởng rằng lần nữa nghe tin tức về đứa trẻ đó cô sẽ xảy ra phản ứng kịch liệt nhưng thực tế trong lòng cô rất bình thản, có lẽ là chuyện đã qua hoặc là đã trải qua chuyện đáng sợ hơn, cô suy nghĩ thông suốt rồi.

Lục Khiêm nói chuyện khoảng chừng mười phút, trở về phòng ngủ.

Tiểu Lục U đang ở trong lòng mẹ ngủ rất ngon.

Minh Châu đang nhìn ông chằm chằm.

Biểu cảm của ông có chút căng thẳng, một lúc sau mới giơ điện thoại: “Thư ký Liễu có chút chuyện muốn anh giúp đỡ.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1212: Con phải làm bài tập!


Minh Châu nói: "Em giúp anh liên lạc, anh đến bệnh viện xem thử đi!"

Lục Khiêm hơi do dự.

Vốn dĩ cuối tuần đặc biệt ở cùng bọn họ.

Minh Châu mỉm cười: 'Không phải vẫn còn ngày mai sao, ngày mai không được thì sau này còn có vô số cuối tuần."

Cô không nói ra chính là chỉ cần anh sống thì thật ra cái gì cô cũng có thể thoải hiệp.

Lục Khiêm gật đầu.

Ông thay đổi đi ra ngoài, khi xuống lầu thì Tiểu Lục Thước đang làm bài tập ở sảnh lớn.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn Lục Khiêm. Một lúc sai, mặt nhỏ hơi căng: "Bố, bố muốn ra ngoài?"

Lục Khiêm do dự một hồi, ông không muốn nói dối với trẻ con, chỉ nói: "Đi thăm một em gái, trưa trở về ăn cơm trưa với con!"

Tiểu Lục Thước gật đầu, cúi đầu tiếp tục làm bài tập của cậu ấy. Chỉ là năm đấm siết rất chặt.

Lục Khiêm ngồi xổm xuống, sờ đầu của cậu: "Bố được sự đồng ý của mẹ rồi! Hay là con đi cùng bố?"

"Con phải làm bài tập!"

Khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Lục Thước còn khá lạnh lùng. Lục Khiêm lại xoa đầu cậu bé, mở cửa ra ngoài.

Ông vừa đi thì Tiểu Lục Thước đã buông bút xuống.

Cậu bé nhìn bóng lưng ở trước cửa, môi đỏ mím chặt

Cứ luôn như vậy!

Ông luôn bỏ rơi bọn họ!

Trong lòng ông, công việc quan trọng hơn bọn họ, ngay cả Manh Manh đó cũng quan trọng hơn bọn họ!

Lục Khiếm đã đến bệnh viện.

Thư ký Liễu đang bận rối đầu, mời bác sĩ cho đứa nhỏ lại xử lý mâu thuẫn giữa các đứa bé.

Ở trước cửa phòng bệnh, phụ huynh của đứa bé nghịch ngợm đó đến rồi.

Thư ký Liễu là một người hiểu chuyện.

Nhưng đối phương quá đáng, không chỉ ức hiếp Lục Huân ra tay đẩy người mà phụ huynh đó đến mà không chịu xin lỗi, trực tiếp nói bồi thường một trăm nghìn xem như là việc tư.

Một trăm nghìn, tiền viện phí cũng không đủ.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1213: Bà ta che mặt khóc


Lục Khiêm nhìn người đàn bà nhiều chuyện đó, nhíu mày.

Người phụ nữ đó nhìn Lục Khiêm, có chút sợ hãi, bà ta nhìn ra được người đàn ông trước mặt có thân phận không thấp.

Nhưng bà ta phải gan dạ.

Miệng của ai lớn, đè được uy phong thì người đó thắng.

Vì thế bà ta tiếp tục gào mồm lên nói: "Ôi, kiếm trợ thủ đến sao! Đây là không phải chuyện người nhiều thì có thể làm được, tôi còn nói cho mấy người biết một trăm nghìn, thêm một xu cũng không được! Đẩy nó thì làm sao chứ, một đứa có cha sinh không có sẽ dạy, đẩy hai cái cũng không chết được.

Thư ký Liễu đi lên muốn đánh người.

Vợ của anh ta ngăn lại.

Thư ký Liễu gấp gáp: "Là lúc nào rồi còn nói đạo lý quân tử gì nữa."

Không ngờ đến vợ của anh ta lên trước, bốp hai tiếng tát lên mặt của người đàn bà đó.

Cô ấy dùng sức rất mạnh. Đột nhiên mặt của người phụ nữ đó đỏ lên, rất là đặc sắc.

Người phụ nữ lập tức gào lên: “Đánh người rồi! Đánh người rồi! Còn có thiên lý không?”

Lục Khiêm trầm giọng nói: “Đánh cô thì làm sao?”

Ông đi lên một bước.

Người đàn bà chua ngoa đó không khỏi lùi về sau vài bước, cho đến khi cơ thể mập mạp đụng vào tường, bà ta giả vờ dữ tợn nhìn Lục Khiêm: “Người có tiền thì được đánh người sao! Tôi nói sai sao? Nó không phải chính là tạp chủng sao?”

Lục Khiêm từng bước đến gần.

Người phụ nữ đó nuốt nước bọt, vậy mà chồng của bà ta không dám tiến lên kéo.

Giọng nói của Lục Khiêm đè rất thấp: “Tôi nói cho cô biết con bé không phải tạp chủng, bố của cô bé là sinh viên đại học Newton, cậu ấy là thanh niên tuấn tú hiếm có, cậu ấy là liệt sĩ vì sự nghiệp hàng không mà chết thảm, một đứa trẻ như vậy con bé nên được chăm sóc, mà không phải bị người khác gọi là tạp chủng.”

Lục Khiêm hơi nghẹn.

Nói xong thì giơ tay tát người phụ nữ một cái.

Ông chưa từng đánh phụ nữ nhưng hôm nay phá lệ.

Đúng Lục Huân là Lam Tử Mi lén lút sinh ra, là cô ta tính kế Lục Quân.

Nhưng Lục Huân vô tội.

Trên người cô bé chảy dòng máu của Lục Quân, mới tám tuổi đã có thiên phú kinh người giống như Lục Quân.

Lục Khiêm nói xong cũng đánh xong.

Người phụ nữ một lúc lâu còn chưa hoàn hồn, đợi bà ta tỉnh lại thì không còn sự hung dữ ban đầu.

Bà ta che mặt khóc.

Người đàn ông ở bên cạnh bà ta tức giận nói: “Còn có mặt mũi khóc, còn không dẫn súc sinh ở nhà đến xin lỗi con gái người ta! Lỡ như chân té bị thành bệnh gì đó thì cô kêu con trai cô cưới người ta về đi!”

Bà Liễu gào thét: “Lục Huân chúng tôi không gả cho lưu manh.”

Lời nói này rõ ràng bị sai lệch rồi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1214: Đau đến thế còn không khóc


Lục Khiêm nhìn đứa bé kia.

Đau đến thế còn không khóc.

Sau đó ông chán nản nghĩ, cô bé không không nói chuyện, có phải cũng không khóc được không?

Ông xòe bàn tay, khế sờ đầu cô bé. Lục Huân nhìn ông chằm chằm.

Thư kí Liễu để vợ mình đối phó với người đàn bà đanh đá kia, bản thân chạy vào thì thấy cảnh hai người đang nhìn nhau.

Anh ta thương Lục Huân.

Anh ta biết dù đứa bé này được họ nhân nuôi, nhưng trong lòng cô bé vẫn luôn muốn Lục Khiêm.

Thư kí Liễu lấy kính xuống, lặng lẽ lau mắt. Có những người không ai thay thế được.

Khi tỉnh táo lại, anh tay vỗ vai Lục Huân, ho khan: “Gặp chú Lục rồi, sao còn buồn thế?”

Lục Huân vẫn không nói lời nào. Cô bé dùng ngôn ngữ ký hiệu, dùng động tác tay nói chuyện.

Cũng may vợ chồng thư ký Liêu thương cô bé thật lòng, tình nguyện đi học ngôn ngữ ký hiệu.

Anh ta nhìn Lục Khiêm, nói: “Con bé nói mình rất vui... Phải... Rất vui.” Cổ họng Lục Khiêm nghẹn ngào.

Ông khẽ gật đầu, cuối cùng lại hơi nhếch nhác, thảo luận về vết thương của cô bé với bác sĩ.

Bác sĩ nhìn phim chụp. Ông ấy nói: “Tình hình khá phức tạp, nhưng không khó làm.”

Ông ấy mời Lục Khiêm đi qua nói chuyện, Lục Khiêm nhìn Lục Huân, đứa bé đó vẫn nhìn ông chằm chằm.

Lục Khiêm lại sờ đầu cô bé.

Ông và bác sĩ đi đến văn phòng ngoại khoa. Bác sĩ này biết quan hệ của Lục Khiêm với nhà họ Hoắc nên vô cùng chu đáo, mời ông uống trà.

Ánh mắt Lục Khiêm rất sâu. Bác sĩ ngồi xuống, cân nhắc xong mới cười nói: “Chân không khó chữa! Vết thương lòng mới khó chữa! Tôi nghe nói đứa bé không nói chuyện là do vấn đề tâm lí, tại sao không chữa trị kịp thời?”

Sắc mặt Lục Khiêm lạnh nhạt.

Suy nghĩ của ông ngược dòng về quá khứ, về những chuyện không hề vui vẻ kia.

Cái chết của Lục Quân, sự cố chấp của Lam Tử Mi. Và sự đau lòng của Minh Châu.

Ông thấp giọng nói: “Thân thế của đứa bé này rất phức tạp, trải qua quá nhiều chuyện, cũng do tôi không làm hết trách nhiệm.”

Quan hệ của người này với nhà họ Hoắc, bác sĩ hiểu rõ.

Vợ cũng bỏ rơi được.

Ông ấy đi đến bàn làm việc viết phương án trị liệu, suy nghĩ rồi nhẹ giọng nói: “Giờ là thời gian điều trị tốt nhất của con bé, lớn thêm chút nữa, muốn nói chuyện thì phải lần nữa luyện tập, đó sẽ là một quá trình vừa dài vừa đau khổ.”

Lục Khiêm gật đầu: “Tôi sẽ nói với con bé.”

Bác sĩ đưa cho Lục Khiêm một tấm danh thiếp: “Đây là bạn thân của thầy tôi, có uy tín trong phương diện này, nhưng thường xuyên ở nước ngoài, nếu cần gọi điện thoại thì cứ báo tên tôi.”

Lục Khiêm nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Ông rời khỏi phòng làm việc, cũng không đi vào phòng bệnh luôn.

Hành lang đã yên tĩnh lại.

Ông đi tới cuối hành lang, ở đó có một cánh cửa sổ, gió nóng mùa Hè thổi từ đó vào, thổi hơi nóng vào mặt rất không thoải mái, nhưng Lục Khiêm cần nó giúp mình tỉnh táo.

Buổi chiều, Lục Huân phải làm một phẫu thuật nhỏ.

Lục Khiêm gọi cho Minh Châu, để cô không phải đợi mình.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1215: Hoa ngọc


Đây là thứ tốt nhất Minh Châu từng gặp, nhưng có người phụ nữ nào từ chối được những thứ này đâu?

Tiểu Lục U không hiểu, đeo chuỗi hạt xanh thật dài lên người.

Còn hồng ngọc, lam ngọc.

Hoa ngọc, lục ngọc.

Hết cái này đến cái khác, khiến mình như một cái móc treo đồ trang sức. Bà cụ khẽ cười mắng: “Sao cứ như một tên trộm thế hả!”

Minh Châu biết bà cụ đối tốt với mình, cô nói: “Mẹ lấy về đi! Mấy thứ này quý giá quá.”

Bà cụ vẫn không chịu nhận về.

Bà ấy lại lấy ra thêm vài thứ nữa, Minh Châu dở khóc dở cười.

Nhưng mà, cô nhanh chóng không cười được nữa.

Mới mười lăm phút, khi họ đi ra, Lục Thước đã biến mất rồi.

Bà cụ suy nghĩ: “Không phải vừa rồi còn đọc sách à?”

Minh Châu cũng rất lo lắng.

Hai người lớn và người giúp việc tìm khắc trong ngoài biệt thự nhưng không thấy Lục Thước đâu, cuối cùng bà cụ đưa ra ý: “Mau gọi cho Lục Khiêm! Bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn con trai nó hết! Bảo nó mau về đi tìm đi!”

Ngón tay Minh Châu hơi run, cô gọi cho Lục Khiêm.

Giọng cô cũng hơi run rẩy.

“Lục Khiêm, Thước Thước biến mất

Trong bệnh viện, Lục Khiêm giật mình.

Thước Thước biến mất sao?

Ông cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh, dù trong lòng hốt hoảng nhưng ông vẫn là người an ủi Minh Châu đầu tiên: “Em đừng hoảng, đã kiểm tra camera trong biệt thự chưa?”

Minh Châu khóc nói: “Em đang xem! Nó chạy ra ngoài một mình.”

Trên màn hình, Lục Thước đi ra cánh cửa màu đen, vòng vo một vòng rồi biến mất.

Lòng Lục Khiêm trầm xuống.

Ông đè nén cảm xúc: “Em để mẹ trông Lục U đi, giờ anh đến cục cảnh sát đường XX, em đến trước cũng được, chúng ta kiểm tra camera xung quanh xem sao! Anh gọi cho Lão Chu trước.”

Người này là cánh tay đắc lực của ông.

Minh Châu nghe lời ông.

Vì vậy, mỗi người đi một hướng, trên đường cô còn gọi cho Hoắc Minh, vận dùng tất cả những quan hệ có thể dùng được.

Khi rời đi, Lục Khiêm gặp thư ký Liễu. Nghe nói Lục Thước mất tích, thư kí Liễu vội vàng đi theo.

Khi ngồi lên xe, Lục Khiêm lại gọi cho Minh Châu: “Lần trước thằng nhóc bỏ nhà đi đã chạy qua phòng trọ bên kia, em qua đó xem trước đi, chúng ta liên lạc sau.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1216: Trên giấy vẽ váy cưới


Lúc này, chân cô bé bị bó bột, cô bé đang tựa vào giường vẽ gì đó.

Một quyển giấy vẽ đã bị vẽ hơn một nửa rồi.

Trên giấy vẽ váy cưới, người mẫu là một người phụ nữ xinh đẹp...

Lục Huân cầm cây bút sáp, tô từng chút một.

Trước kia vợ chồng thư ký Liễu từng cho rằng cô bé đang vẽ Lam Tử Mi, dù sao kí ức lớn nhất của cô bé cũng là Lam Tử Mi, nhưng Lục Huân chưa từng nói cho ai biết, người này là Hoắc Minh Châu.

Vì cô bé biết, chú Lục không kết hôn thành công.

Cô Minh Châu cũng chưa mặc váy cưới.

Cô bé muốn thiết kế một bộ váy cưới xinh đẹp, lớn lên muốn trở thành nhà thiết kế, khao khát có một ngày sẽ tặng nó cho cô Minh Châu.

Như vậy, có phải cô ấy sẽ không trách chú Lục nữa không?

Lục Thước đứng ngoài cửa nhìn cô bé, đương nhiên cũng nhìn thấy bản vẽ váy cưới, đôi con ngươi như muốn phun lửa.

Cậu bé cho rằng đó là Lam Tử Mi.

Lục Thước tiến lên, làm chuyện thô lỗ nhất cuộc đời, xé nát quyển tập vế của Lục Huân.

Mấy chục bản vẽ, quyển tập đã vẽ hai năm, đều bị xé nát hết, rơi xuống nền giường trắng tin, rơi trên tóc, trên người Lục Huân.

Cô bé ngạc nhiên nhìn bé trai trước mặt mình. Da trắng nõn.

Mái tóc màu trà.

Ngũ quan rất giống chú Lục.

Cô bé lập tức nhận ra đây là ai, mặt trắng bệch, cúi đầu xuống nhặt những mảnh vụn đó lên.

Lục Thước vừa xấu hổ vừa giận giữ nói: “Sao mày lại xuất hiện?” Mặt Lục Huân tái xanh.

Lúc này cô Liêu đi vào, vừa vào đã thấy hai đứa trẻ, cô ấy nhìn xung quanh... Ấy, ông Lục và Truyền Chí đâu rồi?

€ô Liễu an ủi Lục Thước rồi gọi cho chồng mình.

Cô ấy nhỏ giọng nói: “Sao Thước Thước lại tới thế? Hai đứa bé không hợp nhau đâu.”

Đối với thư ký Liễu, đây là tin tức vô cùng tốt.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1217: Anh ta nhẹ giọng nói


Lục Khiêm khàn giọng hỏi: “Chuyện không có phong độ như thế, sao con làm được?”

Lục Thước mím chặt môi, sau đó nói: “Bố muốn con xin lỗi cậu ấy à?” Lục Khiêm như bị điện giật.

Lúc này trái tim ông vô cùng đau đớn... Đúng vậy, Lục Thước đã làm sai, nhưng tất cả chuyện này không phải do ông hay sao?

Nhất thời, ông cũng không biết phải làm thế nào. Ông muốn dạy con, nhưng không nói ra được, vô cùng hổ thẹn. Rốt cuộc vẫn là thư kí Liễu hiểu ông.

Anh ta nhẹ giọng nói: “Về nhà bàn lại đi! Ngài mang Thước Thước về nhà trước, thằng bé bốc đồng ấy mà, vẫn còn nhỏ... Đừng nghiêm khắc quái”

Trong lòng Lục Khiêm tức giận, xách cậu bé đi. Thư kí Liễu lo xong cái này mới quan tâm được cái kia.

Lục Huân không chịu nói chuyện, bị đối xử thô bạo như thế, cũng bị lặng lẽ ngồi một chỗ.

Thư kí Liễu vô cùng đau lòng.

Anh ta dịu dàng nói: “Mai bố mua quyển khác cho con! Đẹp hơn quyển này!” Lục Huân không nói gì cả.

Cô bé nắm chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay còn giấu một mảnh giấy.

Đó là váy cưới màu đỏ.

Cô bé nghe nói, ngày chú Lục kết hôn, cô Minh Châu mặc váy đỏ rất đẹp.

Nhưng tất cả đều bị cô bé phá hỏng.

Lục Khiêm đưa Lục Thước về nhà.

Trên xe, hai cha con không nói gì cả, Lục Thước cũng đang giận.

Lục Khiêm lái xe.

Lúc này ông rất muốn hút thước.

Khi dừng đèn đỏ ở ngã tư, ông định nói phải trái với con trai: “Con không nên gây gổ với bạn gái! Con nghĩ xem, con bé bị người ta đẩy ngã xuống lầu làm gãy chân, còn không nói chuyện được nữa! Lục Thước, bố có dạy con thế à?”

Lục Thước không chịu nói lời nào.

Lục Khiêm không có cách nào với cậu bé cả, cũng không dám nói gì nghiêm khắc.

Mãi đến khi xe lái vào biệt thự, lúc dừng lại, Lục Thước mới nhẹ giọng nói: “Bố chưa từng dạy con!”

Cậu bé nói xong thì mở cửa xe nhảy xuống.

Lục Khiêm nhìn cửa xe mở rộng, vô cùng giận dữ.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1218: Nhưng cái tát đó là cho ông!


Ông vừa muốn nói chuyện, Lục Thước đã mở miệng trước: “Con đã làm sai! Con bằng lòng chịu phạt! Nhưng con không hối hận!”

Lời này khiến Lục Khiêm giận đến mức trái tim run lên. Mẹ nó.

Mấy năm trước, theo tính khí của ông, dù thế nào thì ông cũng phải đánh thằng bé này một trận.

Nhưng giờ ông không đủ sức nữa!

Lúc này bà cụ hơi run run chạy tới, nhìn thấy cháu trai yêu quý đang quỳ thì đau lòng tiến lại kéo cậu bé lên, nhưng Lục Thước bướng bỉnh hiếm thấy, dù chết cũng không chịu đứng lên.

Trong lòng cậu bé mơ hồ nhớ ra. Khi cậu bé xé quyển tập vẽ, con bé Manh Manh kia đang rưng rưng nước mắt.

Hình như còn khó nữa. Con bé đó khóc rồi, cậu quỳ một tí thì đã là gì đâu?

Bà cụ không kéo cậu bé đứng lên được nên quay sang mắng Lục khiêm: “A! Nó làm chuyện hại đời hại người gì mà mày hành hạ nó thế hả? Nếu như theo tiêu chuẩn của mày, gây họa là nên đi chết hả? Nhiều năm qua, mẹ và Minh Châu luôn chịu nhiều khổ sở vì cái số đào hoa của mày, mày thương con người ta mà không xót con mình à? Hay là mày cảm thấy Lục Thước và Lục U không xứng làm con của nhân vật lớn như mày? Thế giờ tao mang cháu tao đi, không cản trở mày nữa! Nhưng mà Lục Khiêm, tao nói cho mày biết, bây giờ mày chẳng là gì cả đâu, Đại Thanh đã mất lâu rồi, mày còn tưởng đám người bảo vệ chút hào quang le lói kia nể mặt mày à! Tao nhổ vào, mẹ mày đây mới là người đầu tiên lo cho mày đó!”

Lục Khiêm cười khổ: “Mẹ à, con không có ý đó!”

“Thế mày có ý gì?”

“Cả nhà vất vả lắm mới đoàn viên được! Cũng là do cha mẹ người ta thấu tình đạt lí mới để con gái người ta về với mày, mày làm chồng, làm cha thế nào hả? Phải, bên đó cần mày, nhưng bên này không cần à? Minh Châu hiểu chuyện không có nghĩa là mày có thể coi thường con bé, không coi trọng con bé!”

Nói xong một đoạn dài, bà cụ cười nhạt.

“Lục Khiêm, tao thấy mày còn phải độc thân dài dài!”

Lục Khiêm lại càng cười khổ.

Bà cụ mắng xong, lòng cũng thoải mái hơn.

Bà cảm thấy chắc chắn Lục Thước trong lòng mình cũng thoải mái rồi. Bà lấy một cái ghế, ngồi xuống cạnh cháu trai, vừa quạt gió cho cậu bé vừa nói: “Mày làm ra chuyện này, đừng có mà trách con mày làm liều!”

Nói xong, bà lại lau mồ hôi cho Lục Thước: “Cháu muốn quỳ, bà nội ở đây với cháu.”

Lục Khiêm phục bà cụ luôn.

Rõ ràng trong lòng bà cũng không đồng ý với hành động của Lục Thước, cũng cho rằng cậu bé làm sai, nhưng bà vẫn chửi mình trước. Nhìn đi, thằng nhóc kia nhượng bố rồi đó!

Tát cho một cái lại cho một quả táo, làm trôi chảy quá.

Nhưng cái tát đó là cho ông!

Lục Khiêm không làm gì được.

Ông ôm lấy Lục U, cố ý nói mát: “Nghe nói nhiều thế, bảo bối nhà chúng ta đã mật rồi! Bố pha sữa cho Lục U nhé!”

Bà cụ cản ông: “Trời đang nóng, cho uống sữa tươi đừng làm nóng!”

Lục Khiêm tỏ ra vui vẻ: “Mẹ nói đúng!”

Ông suy nghĩ xong còn nói: “Được, con đi nấu cơm riêng cho cháu! Bố làm bánh khoai tây, làm bánh táo cho Lục U, làm mì hải sản cho thằng bé ngốc kia, quỳ lâu như vậy không được bồi bổ... Bố nói này thằng bé ngốc, con nhớ nói thời gian quỳ nhé, để bố còn canh lửa, bưng ra là ăn luôn.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1219: Ở đâu?


Lục Khiêm: ...

Chiến xe thể thao màu trắng dừng lại.

Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U trong tay, ra mở cửa xe.

Minh Châu xuống xe đã vội hỏi: “Thước Thước về rồi sao?” Lục Khiêm gật đầu.

“Ở đâu?” Minh Châu gấp gáp, muốn đi vào sảnh lớn.

_

Lúc này Tiểu Lục U ê a nói: “Anh trai quỳ! Bố quỳi

Minh Châu nghi ngờ nhìn Lục Khiêm: “Chuyện gì vậy? Sao tìm về rồi lại còn bảo thằng bé quỳ?”

Lục Khiêm không giải thích rõ được.

Minh Châu nhìn ông, nhanh chân bước vào sảnh lớn, vừa nhìn đã thấy con trai bảo bối đang quỳ.

Tiểu Lục Thước đang quỳ, gương mặt trắng nhợt chảy cả mồ hôi. 'Trông rất đáng thương.

Minh Châu đi đến, quỳ bên cạnh cậu bé khẽ hỏi: “Sao vậy?”

Tiểu Lục Thước có chút xấu hổ, không chịu nói.

Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U đi vào, ông hiểu rõ nhất, nhưng lúc ông cũng không muốn nói trước mặt Minh Châu.

Bà cụ trêu chọc: “Hai đứa nhỏ đùa giốn! Không có chuyện gì lớn cả!”

Bà ấy rất tinh ý, nhìn ra được Tiểu Lục Thước đã hối lỗi.

Bà ấy không muốn hai vợ chồng lại dạy dỗ con trai nữa, nên nhăn mặt nói: “Dù sao cũng quỳ rồi, hai người các con không được nói thằng bé nữa, thằng bé đã rất khó chịu rồi!”

Quả thật, đôi mắt Tiểu Lục Thước ẩm ướt.

Minh Châu đoán được đại khái.

Cô nhìn Lục Khiêm, Lục Khiêm đành chịu khẽ cười.

Ông nghĩ Minh Châu ít nhiều cũng sẽ bao che, dù sao cô không thích Tiểu Lục Huân, bình thường lại quen chiều Thước Thước.

Bất ngờ là Minh Châu không trách cứ, nhưng cũng không tìm lý do cho Tiểu Lục Thước.

Cô khẽ xoa đầu con trai.

Giọng dịu dàng: “Con biết sai rồi, vậy lát nữa con thấy ổn thì đứng dậy ăn cơm có được không?”

Tiểu Lục Thước nước mắt lưng tròng. Lục Khiêm nhìn Minh Châu, rồi nhìn con trai, trong lòng mềm mại.

Vào lúc ông không biết, Minh Châu đã trưởng thành, Thước Thước cũng đã trưởng thành.

Hơn nữa còn trưởng thành rất tốt! Lục Khiêm thả Tiểu Lục U xuống, vỗ nhẹ mông cô bé. Tiểu Lục U chập chững đi qua.

Cô bé ngồi trên ghế nhỏ, cầm bình sữa nhỏ đưa cho Lục Thuốc: “Anh uống nước."

Lục Thước rất thương cô bé. Trong lòng cậu bé nổi giận, nhưng không nỡ hung dữ với em gái. “Đến bên kia chơi đi, mát mẻ.”

Tiểu Lục U nào hiểu, cô bé cầm bình sữa nhỏ muốn để anh trai uống nước, khiến tính khí kia của Tiểu Lục Thước cũng biến mất.

Tiểu Lục Thước dời ghế của em gái đến.

Hai anh em ngồi sát nhau.

Bà cụ đưa quạt cho Tiểu Lục U, bảo cô bé quạt cho anh trai.

Đến khi bà ấy đứng dậy nhìn con trai mình thì gương mặt lại nổi giận: “Không phải đi làm cơm sao? Còn đứng đây có gì hay mà xem? Không thấy người lớn người nhỏ không có cơm ăn sao, chút tinh ý này cũng không có, đáng đời anh bị đánh!”

Lục Khiêm nhìn Minh Châu.

Sau đó ông cười với bà cụ: “Bà dạy phải ạ!”

Ông đến phòng bếp làm cơm.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1220: Lục Khiêm làm cơm rất nhanh


Lục Khiêm làm cơm rất nhanh.

Chỉ nửa tiếng đồng hồ đã làm được bữa cơm cho cả nhà lớn bé, món nào ra món đó.

Ông bưng đến bàn ăn. Nhìn Tiểu Lục Thước, vẫn còn quỳ đấy!

Lục Khiêm đặt mâm xuống, lau tay: “Ăn cơm thôi! Con không đói nhưng em gái cũng đói rồi, con muốn để em cứ bên cạnh con sao?”

Tiểu Lục Thước nhìn em gái. Tiểu Lục U vươn miệng nhỏ ra: “Đói đói.”

Anh trai mím môi, bò dậy từ dưới đất, kéo thân thể nhỏ bé của em gái đến trước bàn ăn.

Cậu bé im lặng ôm em gái lên trên ghế. Cậu bé tám tuổi ôm khôn không nổi.

Lục Khiêm một tay nhẹ nhàng ôm lên, cột yếm cho cô bé, rồi lại bưng cơm cho mấy đứa trẻ.

Bà cụ đi đến cười mắng: “Thế này mới giống dáng vẻ của bố con chứ!”

Lục Khiêm nhìn Minh Châu. Sắc mặt cô lạnh nhạt cũng không có thái độ gì, chỉ nói: “Mẹ nói không tính! Phải để mẹ bọn nhỏ nói mới tính.”

Minh Châu không tiếp lời ông, im lặng ăn cơm.

Ăn cơm xong đã là hai giờ rưỡi chiều.

Bà cụ dẫn hai đứa nhỏ đi.

Lục Khiêm lên lầu, ông muốn nói chuyện với Minh Châu.

Chuyện hôm nay, nói nhỏ thì là hai đứa nhỏ mâu thuẫn, hoặc là Thước Thước đơn phương nổi nóng.

Nói lớn thì đâu là lần thứ hai Lục Thước đi khỏi nhà. Trong lòng Lục Khiêm vẫn bất an.

Lên trên lầu, Minh Châu ngồi trên sô pha bên cửa sổ. Rõ ràng, cô cũng muốn nói chuyện với cô.

Lục Khiêm muốn hòa hoãn, trước tiên đi vào tắm, làm sạch mùi cà ri ám cả người.

Tắm xong thay quần áo sạch sẽ. Minh Châu nhìn ông. Lục Khiêm đi qua ngồi đối diện với cô, khẽ hỏi: “Còn trách anh sao?”

Minh Châu khẽ lắc đầu.

Hai người đều im lặng, một lúc lâu sau, vẫn là Lục Khiêm lên tiếng trước: “Minh Châu, chuyện của Lam Tử Mi... Có lẽ anh và em đều cảm thấy là quá khẽ, đều buông bỏ rồi, nhưng Thước Thước vẫn nhớ”

Cho nên, hôm nay cậu bé mới kích động như vậy.

Minh Châu không biết nói với ông thế nào.

Lục Khiêm cũng đã nghĩ đến, ông đứng dậy, nửa quỳ trước mặt cô khàn giọng nói:” Bây giờ có hai phương án, thứ nhất là sau này anh sẽ không gặp đứa nhỏ kia nữa, thứ hai là... Đưa Thước Thước đi gặp bác sĩ tâm lý.”

Minh Châu bật khóc.

Cô không khóc thành tiếng, chỉ là im lặng rơi nước mắt.

Lục Khiêm nắm tay cô.

Ông không an ủi cô, cũng không ngăn cô, ông biết Minh Châu cần giải tỏa.

Bọn họ là bố mẹ, tâm lý Thước Thước có vấn đề, không thể không khó chịu được.

Một lúc lâu sau...

Mặt trời đã lặn, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ sáng đất vàng rực, cũng khiến gương mặt cô trông càng dịu dàng nhẹ nhàng, cô rất bình tĩnh hỏi: “Lục Khiêm, vậy quyết định của anh là gì?”

Một bên là con trai ruột, một bên là đứa nhỏ mồ côi của Lục Quân.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1221: Bất ngờ là


Ông đứng dậy gọi điện cho thư ký Liễu, nói mấy câu đơn giản rối cúp điện thoại.

Lúc quay lại, Minh Châu ngồi trên sô pha ngây ngẩn.

Lục Khiêm đi qua, ông khế ôm lấy cô, để đầu cô tựa vào bụng mình.

Ông khàn giọng hỏi: “Có hối hận vì làm hòa với anh không?” Minh Châu không nói gì. Cô và ông trong lòng đều biết, Thước Thước có bệnh tâm lý.

Cậu bé cảm thấy bố không yêu mình, thậm chí trong lòng ông còn không quan trọng bằng đứa nhỏ Lục Huân kia.

Chuyện này, chung quy cũng ảnh hưởng đến bầu không khí.

Buổi tối, Minh Châu không muốn ngủ cùng giường với Lục Khiêm, tối thứ bảy cô dẫn mấy đứa nhỏ về nhà họ Hoắc.

Bất ngờ là.

Hoắc Minh lại ở nhà cũ, nhưng Ôn Noãn và mấy đứa nhỏ lại không có đây.

Nhìn thấy anh, Minh Châu có chút bất ngờ.

Hoắc Minh sải chân đi đến, nhìn cô, khẽ hỏi: “Lại làm loạn không vui sao?”

Minh Châu không có mặt mũi nói.

Cô ôm Tiểu Lục U ngồi xuống sô pha: “Không có!”

Hoắc Minh ôm đứa nhỏ bầu bĩnh kia, khế nhéo gương mặt mập mạp trêu chọc, không để tâm nói: “Anh đoán là bọn em sẽ quay đi quay lại chỗ cũ mà! Minh Châu, thật ra hai người cũng xem như là trai gái có đủ, nhìn thoáng một chút, cũng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn gì cả, lúc cần thì ở cùng nhau, có thể tiến có thể lùi, đơn giản hoàn hảo!”

Hoäc Chấn Đông xuống lầu, đúng lúc nghe thấy lời này.

Ông ấy đen mặt: “Hoắc Minh, con lại dạy em gái con bậy bạ gì đấy! Dẹp mấy thứ xấu xa trong đầu con đi!”

Hoắc Minh cũng không buồn bực, chỉ khẽ cười.

“Con thấy con bé sẽ đồng ý thôi.”

Hoắc Chấn Đông không tin.

Nhưng lúc làu Minh Châu lại nhẹ nhàng nói: “Con thấy anh trai nói đúng!”

Hoäc Minh lại khẽ cười một tiếng.

Đôi mắt Minh Châu ẩm ướt, cô nói: “Là do con quá để tâm!”

Hoắc Minh giao đứa nhỏ cho Hoắc Chấn Đông, lười biếng đứng dậy: “Anh phải về rồi! Nếu không chị dâu em lại nghi ngờ! Minh Châu, em nhớ rõ, phải để đàn ông chạy theo em, tuyệt đối đừng làm mấy chuyện chủ động nữa! Ông ấy có tay có chân cũng không phải cứng rắn đến mức không chạy được.”

Nói chuyện này Tiểu Lục Thước không trách Lục Khiêm, anh không đồng ý.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1222: Hoắc Minh không đi sâu thêm


Thước Thước cứ ngồi ở hành lang.

Cậu bé nhìn tuyết bên ngoài, cứ đợi Lục Khiêm mãi, đợi ông cậu của cậu bé, chỉ là muốn nghe một câu cậu nhóc ngốc!

Thước Thước mới tám tuổi, nhưng Lục Khiêm lại làm cậu bé tổn thương vô số lần!

Lục Khiêm phải bồi thường không chỉ có mỗi Minh Châu, mà còn có Thước Thước, nhưng người làm bố như ông ấy lại không làm tốt.

Hoắc Minh không đi sâu thêm.

Anh là giấu Ôn Noãn đến, cơm cũng chưa ăn đã lập tức rời đi.

Đợi khi anh rời đi, Hoắc Chấn Đông nhìn hòn ngọc quý trên tay mình.

Ông ấy ho nhẹ một tiếng: “Hinh như... Hình như anh trai con, nói cũng đúng!” Minh Châu ừ một tiếng.

Cô và Lục Khiêm hòa hợp quá nhanh, cảm giác yêu đương kia có le quá ngọt ngào, mà đã xem nhẹ Thước Thước.

Bây giờ bình tĩnh lại, tựa như một thùng nước lạnh xối từ đầu đến chân.

Minh Châm tạm thời bình tĩnh lại suy ngẫm.

Chu nhật, cô ở cùng với bọn nhỏ một ngày, một tuần sau đó, ục Khiêm cách ngày cũng đến thăm bọn trẻ, nhưng không nói nhiều với Minh Châu, cảm giác xa lạ lại quay về.

Lại đến cuối tuần, Lục Khiêm lái xe đến.

Tiểu Lục U chạy về phía ông.

Lục Thước ngồi trước cửa làm bài tập.

Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U đi vào, ngồi bên cạnh Tiểu Lục Thước, khế hỏi: “Mẹ đâu?”

Lục Thước vẫn không nói chuyện.

Trái lại người giúp việc lên tiếng: “Cô chủ đi ra ngoài quay phim, phải đi một tuần!”

Lục Khiêm ngây người. Đi ra ngoài quay phim rồi, cả một tuần? Cô cũng không nói với ông!

Người làm cười nói: “Đúng vậy! Lúc đi cô chủ nhỏ khóc đến đáng thương, đúng lúc ông Lục đến, có thể ở bên cạnh cô bé.”

Lục Khiêm khẽ ừ một tiếng.

Ông nhờ người giúp việc cho một ít nước lạnh vào nước sôi cho Tiểu Lục U, ngâm một đóa hoa cúc, để cô bé cầm uống.

Ông ngồi bên cạnh Thước Thước làm bài tập. Trải qua chuyện kia, Tiểu Lục Thước đối xử với ông lạnh nhạt hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1223: Ông ngồi lên xe


Là để tâm.

Nhưng, không còn dễ dàng vui vẻ mở lòng nữa.

Chung quy Lục Khiêm cũng thất vọng trong lòng, nhưng dù có khó chịu thì ông cũng phải nhịn, ông đối xử với Thước Thước Tốt, giống như đánh vào lớp bông vậy, hoàn toàn vô dụng.

Hai ngày tiếp theo, đứa nhỏ kia vẫn không chủ động nói chuyện với ông.

Tối thứ hai.

Lục Khiêm một mình đứng trước cửa sổ sát đất trong công ty, ông đang nghĩ đến chuyện của Thước Thước, cũng đang nhớ đến Minh Châu.

Hơn một tuần rồi, Minh Châu cũng ít liên lạc với ông.

Ông không phải người vô tâm, dù thế nào cũng nhận ra được sự lạnh nhạt của cô, sự lạnh nhạt này không phải cô không còn thích ông nữa, mà là vết thương do cuộc sống gây ra.

Ông không biết bù đắp thế nào, mà cô cũng không biết vượt qua thế nào.

Bà cụ nói ông quá thuận lợi.

Ông ngẫm nghĩ, hình như đúng là vậy! Mùa hè nóng nực, mưa nhiều.

Bên ngoài cửa sổ, đột nhiên có sấm sét, sấm chớp lóe lên cắt ngang cả thành

phố. Ban đêm sáng như ban ngày. Mưa nặng hạt hơn, đổ xuống đất.

Lục Khiêm nhìn trời quyết định ở công ty đối phó một đêm, chứ không mạo hiểm lái xe về nhà.

Đúng lúc suy nghĩ nhiều mối thì điện thoại vang lên.

Là số điện thoại cố định khu chung cư của cá nhân Minh Châu.

Lục Khiêm vội nhận máy.

Người gọi điện là dì ở bên kia, giọng điệu hoảng hốt: “Ông Lục, ông có đang ở thành phố B không? Thước Thước và Tiểu Lục U đang ở đây, Thước Thước bị sốt, sau đó trời mưa lớn quá bác sĩ không đến được, ông có thể nghĩ cách không? Biệt thự bên kia có thể không có tín hiệu, gọi mãi không được!”

Lục Khiêm siết chặt ngón tay, ông lập tức nói: “Tôi đến ngay.”

Giọng của dì lại càng gấp hơn: “Ông lái xe cẩn thận, mưa rất lớn.”

Lục Khiêm đã cúp điện thoại.

Ông cầm chìa khóa xa ra ngoài, chiếc xe đậu ở bãi xe lộ thiên bên ngoài tòa nhà, mưa to gió lớn, căn bản dù cũng không ngăn được gì, chỉ mới một phút mà cả người ông đã ướt đẫm.

Lục Khiêm không quan tâm gì.

Lúc mở cửa xe, mưa cũng chảy vào miệng.

Trong xe cũng ướt một mảng.

Ông ngồi lên xe, mở gạt nước trên kính xe, dù như vậy nhưng trước mặt vẫn mơ hồ.

Thời tiết thế này, căn bản không nên ra ngoài.

Mưa lớn kèm theo gió lớn thổi qua từng nơi trong thành phố, bên đường có cây lớn ngã xuống, còn có mấy túi nhựa bay trên không, đất trời hỗn loạn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1224: Tuy là mùa hè


Mưa gió bão bùng.

Mưa lớn khiến đất trời mù mịt.

Chỉ có bầu trời tối tăm ở phía xa, mới có một điểm sáng, tựa như một cái lỗ khổng lồ trên bầu trời.

Trần xe Lục Khiêm bị đập trúng. Nước mưa ồ ạt chảy vào.

Tuy là mùa hè, nhưng đêm khuya lại mưa lớn như vậy, chẳng mấy chốc cả người cũng lạnh lẽo.

Nửa tiếng sau, chiếc xe cuối cùng cũng tìm được tiệm thuốc hai mươi bốn giờ.

Lục Khiêm dừng xe. Cả người ướt đẫm xuống xe, chạy vào tiệm thuốc, nhân viên bán hàng đang nghe tiếng mưa ngồi ngáp, thì thấy một người đàn ông cả người ướt đẫm đi vào,

gương mặt nho nhã trắng nhợt không có chút máu.

Cô ta vội đứng dậy: “Anh à, mưa lớn như vậy anh còn ra ngoài làm gì? Muốn mua thuốc gì?”

Lục Khiêm thở hổn hển.

“Thuốc tiêu viêm và hạ sốt cho trẻ, cả miếng dán hạ sốt nữa!”

Nhân viên bán hàng nhìn ông có vẻ có tiền.

Cô ta tự mình làm chủ, lấy loại thuốc tốt nhất, rồi lấy mấy cái túi bọc mấy lớp. Lục Khiêm thuê máy sạc pin.

Mới mở điện thoại lên, có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Minh Châu gọi đến.

Ông gọi lại nói một câu đơn giản: “Anh sắp đến bên đó rồi.”

Nói xong ông đã cúp máy, lao vào màn mưa.

Mưa lớn tầm tã.

Lúc ông ấy lên xe, trong xe đã ướt phân nửa, cũng may vẫn khởi động được. Khi ông đến chung cư Minh Châu, đã là một tiếng sau.

Bảo mẫu mở cửa, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Ông Lục, ông mau thay quần áo đi!”

Lục Khiêm lại nhanh chân bước vào phòng trẻ em: “Tôi xem Thước Thước trước.”

Bảo mẫu đi theo.

Lục Khiêm đẩy cửa, thì thấy Thước Thước nằm trên giường nhỏ, gương mặt nhỏ đỏ ửng.

Đầu giường có nhiệt kế.

Lục Khiêm cầm lên, để dưới nách đứa nhỏ, vừa hỏi: “Nhiệt độ cao nhất là bao nhiêu?”

“Ba mươi chín độ.”

Yết hầu Lục Khiêm khẽ động.

Ông lau sạch tay, nhẹ nhàng đặt lên trán Thước Thước, có lẽ là tay ông lạnh khiến đứa nhỏ thoải mái hơn tự động dựa vào tay ông, đứa nhỏ sốt đến mơ hồ, mở mắt thì thấy một người.

Cái miệng hồng hào của cậu bé vô thức lâm bầm: “Ông cậu.”

Bảo mẫu không biết nguyên do.

Bà ấy yêu thương nói: “Sốt đến mơ màng rồi, Thước Thước, đây là bố cháu.”

Tiểu Thước Thước không tỉnh lại.

Cậu bé dán sát mặt mình vào tay Lục Khiêm, lại thì thầm gọi một tiếng ông cậu.

Trong lòng Lục Khiêm mềm mại.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1225: Rồi cho cậu bé uống nước


Lục Khiêm nhìn quần áo của mình, bảo bảo mẫu đi lấy bộ quần áo tắm đến, ông thay xong thì để Tiểu Lục Thước dựa vào mình, nhẹ nhàng vỗ về cậu bé nóng sốt: “Thước Thước, uống thuốc rồi ngủ.”

Cậu bé mơ mơ màng màng.

Lục Khiêm lấy thuốc, bỏ vào miệng cậu bé, nhìn cậu bé nuốt xuống.

Rồi cho cậu bé uống nước.

Tiểu Lục Thước uống thuốc, rồi nằm xuống, thuốc cũng không phải vạn năng.

Lúc thì cậu bé thấy nóng, lúc thì lại thấy cả người lạnh run.

Lúc khó chịu nhất, cậu bé kéo tay Lục Khiêm gọi ông cậu, Lục Khiêm đau lòng không thôi, ông xoa thân thể nóng hổi của cậu bé, vắt khăn ấm từ trong phòng tắm, lau một lượt cho cậu bé.

Nửa tiếng sau, nhiệt độ cũng giảm bớt.

Hơn ba mươi tám độ.

Buổi đêm càng tối hơn.

Lục Khiêm không dám ngủ, cứ cách nửa tiếng lại lau một lượt cho Thước Thước... Thật ra lúc này ông cũng rất mệt mỏi, thân thể rất khó chịu, nhưng ông lại không cảm giác gì.

Bảo mẫu ở bên cạnh khuyên nhủ: Ông Lục, để tôi làm cho, ông nghỉ ngơi đi!” Lục Khiêm lại không chịu.

Ông kiên trì tự tay chăm sóc con trai.

Cuối cùng cậu bé đã hoàn toàn hạ sốt.

Lục Khiêm mệt mỏi, ngay cả sức lực tắm rửa cũng không có, bèn nằm bên giường nhắm mắt ngủ...

Trời hửng sáng.

Mưa bên ngoài đã ngừng, thành phố trải qua một đêm mưa lớn lại khoác lên mình bộ áo mới.

Trong phòng trẻ em nhỏ nhắn. Một lớn một nhỏ thở nhẹ.

Tiểu Lục Thước tỉnh dậy, cậu bé nghiêng đầu, thì thấy người đàn ông bên cạnh.

Lục Khiêm ngủ rồi.

Bọn họ dựa vào nhau rất gần, gần đến mức Tiểu Lục Thước có thể nhìn thấy râu mới mọc của bố, có chút xanh.

Ông không động đậy gì có vẽ rất mệt nhỉ. Tối qua ông chăm sóc cho cậu cả đêm sao?

Tiểu Lục Thước mím môi, tuy cậu bé vẫn còn giận, nhưng tạm thời cậu tha thứ cho ông vậy.

Bàn tay nhỏ khẽ chạm vào tay Lục Khiêm. Giây sau đó, Thước Thước chợt ngây người.

Sao tay bố lại nóng như vậy, cả mặt nữa, cũng đỏ lên rất lạ.

Cậu bò xuống giường mới đi gọi gì, nhưng cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Minh Châu đi vào, gương mặt sốt sắng: “Thước Thước sao rồi? Lục Khiêm vẫn còn ở đây không?”

Bảo mẫu mới nấu cháo xong, mỉm cười nói: “Đứa nhỏ đã hạ sốt rồi! Ông Lục ở bên cạnh cả đêm, tối qua mưa to như vậy, ông Lục vội đến, tôi thấy trên trán hình như có vết thương.”

Minh Châu nhanh chóng bước vào.

Tiểu Thước Thước chạy ra từ phòng trẻ em, gương mặt nhỏ của cậu bé vẫn tái nhợt, nhưng đã khỏe hơn nhiều rồi.

Minh Châu ôm lấy cậu bé. Tiểu Lục Thước run giọng nói: “Bố bị sốt rồi! Rất nóng!” Minh Châu ngây người.

Gô vội vàng đi vào phòng trẻ em, thấy Lục Khiêm nằm bên giường, trên người chỉ mặc quần áo tắm.

Cô nắm chặt tay, lại buông ra, khẽ chạm vào anh.

Rất nóng!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1226: Không đâu


Tiểu Lục Thước lấy khăn lông từ phòng tắm đi ra, cậu bé cũng không nói, chỉ cố gắng lau người cho Lục Khiêm.

Động tác ấy gần như là cố chấp, khiến người ta đau lòng. Cô gọi một tiếng Thước Thước.

Cậu nhóc rơi nước mắt, nhưng cậu cũng không khóc thành tiếng, cậu bé nhìn Lục Khiêm khẽ hỏi: “Ông cậu sẽ không chết chứ?”

“Không đâu!” Minh Châu nghẹn ngào.

Xe cứu thương đến rất nhanh.

Minh Châu không cho Thước Thước đi theo, bảo bảo mẫu ở lại chăm sóc cho bọn trẻ.

Đến bệnh viện, thư ký Liễu đã đợi ở đó, bác sĩ cũng đã đến. Sắc mặt Lục Khiêm tái nhợt, nằm trên giường cấp cứu. Người đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Bác sĩ chữa trị của ông nghe tim phổi, nhíu mày: “Thân thể như vậy, lẽ ra phải cẩn thận, người là cứu được một lần từ quỷ môn quan ra đấy.”

Thư ký Liễu gấp gáp chà tay.

Lúc Lục Khiêm làm kiểm tra, thư ký Liễu hỏi tình hình, Minh Châu ngồi trên ghế dài đờ đẫn nhìn đèn chân không, khẽ nói: “Thước Thước bị bệnh, ông ấy đội mưa đi đến.”

Lúc nãy xuống lầu, cô mới phát hiện ra xe của Lục Khiêm.

Phía sau xe bị đập trúng một lỗ lớn.

Cô rất khó mà tưởng tượng nổi, anh làm sao đến chung cư nhà cô trong cơn mưa bão như vậy, trên đường đã xảy ra chuyện gì! Ông là người cẩn trọng như vậy, nhưng lại cố chấp đi qua.”

Ông quan tâm Thước Thước.

Bởi vì Thước Thước cảm thấy ông không yêu thương Thước Thước, ông muốn chứng minh.

Cho dù là giày vò bản thân thành ra như vậy!

Minh Châu khế ngẩng đầu, trong lòng khó chịu, cô bỗng nhớ đến lời của Lục Khiêm: “Minh Châu, anh không còn trẻ nữa, anh không còn trẻ nữa... Anh sợ không kịp!”

Lúc cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt đã chảy ra.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Chú Liễu, chú cũng cảm thấy tôi không đối xử tốt với ông ấy saol”

Thư ký Liễu ngây người.

Sau đó anh ta khẽ thở dài: “Không thể nói không tốt! Minh Châu, những chuyện xảy ra giữa hai người, nếu là cô gái khác, e là sớm đã không thể chấp nhận được ông ấy rồi, nhưng đồng thời, nếu là cô gái khác, ông Lục cũng sẽ không thể không buông bỏ được như vậy!”

Minh Châu nghe hiểu ra!

Thời gian chờ lại dài đằng đẵng, cô lại khế hỏi: “Chân đứa nhỏ kia sao rồi?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top