Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1167: Anh ta còn nói gì được nữa?


Ôn Noãn đưa tay về phía sau, võ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

"Em nào dám từ chối!"

"Em biết vậy là tốt!"

Hoắc Minh tràn đầy tinh lực, dựa sát vào tai cô, nóng bỏng nói: "Tối về thưởng cho eml"

Ôn Noãn hơi không chịu nổi. Bọn họ đã quen nhau gần mười năm, thời gian làm vợ chồng rất dài, nhưng hứng thú của Hoắc Minh đối với chuyện đó chỉ có tăng chứ không giảm, không

biết anh ấy lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy.

Mãi cho đến khi đến trước sảnh bữa tiệc, mặt của Ôn Noãn vẫn nóng bừng chưa giảm.

Xe dừng lại.

Động tác Hoắc Minh nhanh nhẹn quen thuộc, mở cửa xe cho cô.

Ôn Noãn nhận lấy nụ hôn từ anh, thấp giọng nói: "Anh đừng lo, chúng ta sẽ bên nhau cả đời!"

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Ôn Noãn!" mì thanh này cực kỳ quen thuộc.

Hoäắc Minh và Ôn Noãn cùng quay lại nhìn, sau khi thấy người, hai mắt Ôn Noãn rưng rưng nước mắt, là Cố Hi Quang.

Đêm xuân.

Cậu mặc một bộ u phục màu đen, dáng người cao ngất. Khuôn mặt đã được điều trị, tốt lên trông thấy.

Dáng vẻ trưởng thành hơn trước đây một chút.

Ôn Noãn khế gật đầu.

'Tâm trạng Hoắc Minh phức tạp bối rối, tên nhóc này, cả trong mơ vẫn là con nuôi của anh! Nhưng người ta từng cứu Ôn Noãn, anh vẫn phải bày ra vẻ mặt rộng lượng cho người ngoài.

Hoắc Minh nâng tay nhìn đồng hồ, cười nhạt: "Anh phải về công ty họp đây, Hi Quang, chăm sóc chị cậu nhé."

Ôn Noấn:... Cố Hi Quang mỉm cười.

Hoắc Minh lại nhìn Ôn Noãn một cái, nhấc chân đi đến cạnh xe, mở cửa ngồi vào.

Tư thế và hành động đó rất hấp dẫn người nhìn. Ôn Noãn lặng lẽ đứng, chăm chú nhìn anh.

Cố Hi Quang cũng nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, yếu ớt cười: "Tình cảm của hai người tốt thật đấy."

Ôn Noãn nhẹ nhàng khép lại chiếc áo choàng Dior trên người, mỉm cười: "Hi Quang, về sau cậu cũng sẽ gặp được định mệnh của đời mình."

Cố Hi Quang gật đầu.

Họ sóng vai đi vào trong, vừa bước vào, cô Hồ đã đi đến chào hỏi.

Đầu tiên là nhéo vào mặt Cố Hi Quang, kiếm chút của hời, sau đó cô ấy mới nói với Ôn Noãn: "Chết mất, chết mất, cô nói Minh Châu sẽ đến, vậy mà sao lại không nói cậu cô cũng đến đây? Cậu chủ nhà họ Tư vẫn là một nửa chủ nhân, tình

hình hôm nay chắc rất tốt đây!"

Ôn Noãn hơi sửng sốt: Cậu cũng đến sao?

Cô Hồ mặc một chiếc váy Haute Couture xẻ tà cao, được làm bằng lụa mỏng, tung bay phất phơ trong gió.

Vốn đã xinh đẹp rực rỡ hơn người. Nhưng đêm nay, Minh Châu lại càng mê hoặc hấp dẫn hơn cô ta.

Minh Châu mặc chiếc váy đen dài, được làm bằng tơ tằm quý giá sang trọng, tôn lên vóc dáng cơ thể hoàn hảo.

Tóc búi lên.

Kết hợp với một đôi bông tai ngọc trai và một chiếc vòng kim cương trên cổ tay.

Cô Hồ tấm tắc nói: "Nhìn là biết con gái cưng của nhà giàu có."

Đương nhiên, cô ta không khỏi nhìn sang Ôn Noãn, cảm thấy cô và Minh Châu khó phân cao thấp.

Ôn Noãn khẽ cười như đang muốn nói gì đó, nhưng cô đã thấy Lục Khiêm từ phía xa, ông đứng ở trong góc, đang nói chuyện xã giao với đồng nghiệp, trên tay cầm ly sâm panh.

Dưới ánh đèn pha lê, khuôn mặt nhã nhặn của ông trắng ngần.

Ông mặc bộ u phục cổ điển đen trắng, trông cực kỳ hút mắt.

Ôn Noãn không khỏi nghĩ: tay đấm chân đá trên thương trường ngần ấy năm, vậy mà có thể giữ được cơ thể và tướng mạo như vậy, quả thật hiếm có khó tìm.

Bên kia, Lục Khiêm cũng thấy Ôn Noãn. Ông nâng chén rượu, đi về phía cô...

Nhưng không ngờ, một cặp đôi đi đến cạnh ông, ba người vô tình đụng phải nhau.

"Lục Khiêm." Minh Châu thầm thì gọi.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1168: Anh ta nắm nhẹ bàn tay Minh Châu


Lục Khiêm chỉ im lặng nhìn cô.

Vẻ mặt ông thản nhiên, như một người lớn hòa nhã, chỉ có điều bọn họ đã dây dưa nhiều năm và còn từng là vợ chồng, đã có với nhau hai đứa con, Minh Châu không thể nào tỏ ra bình tĩnh ung dung như ông được.

Cậu chủ nhà họ Tư nhìn cô, sau lại nhìn sang Lục Khiêm.

Anh ta nắm nhẹ bàn tay Minh Châu.

Lòng bàn tay Minh Châu khẽ nhúc nhích.

Cô vẫn chưa quen thân mật với cậu chủ nhà họ Tư.

Mà Lục Khiêm vẫn đang nhìn chằm chằm đôi bàn tay nắm chặt kia, nhìn bàn tay mềm mại của Minh Châu bị người khác chiếm giữ.

Tim ông hơi thắt lại. Nhưng ông lại là người không có quyền can thiệp nhất.

Lục Khiêm giữ nút thắt cà vạt, nhẹ tay nới ra một chút, lúc này mới cảm thấy dễ thở hơn.

Cậu chủ nhà họ Tư mỉm cười: "Ngài Lục yên tâm, tôi sẽ luôn quan tâm, chăm sóc cô ấy."

Nghe vậy, Lục Khiêm gần như mất bình tĩnh.

Khóe mắt Minh Châu cũng hơi nóng lên, cuối cùng nói một câu xin lỗi không tiếp được, rồi rời đi theo người khác.

Lục Khiêm cầm ly sâm panh, ánh mắt sâu thăm thảm.

Ôn Noãn và cô Hồ ở bên này cùng nhau lại gần.

Cô Hồ hóng chuyện vui nấy giờ, lúc tới gần không khỏi nhẹ giọng trêu đùa: " y dà, tới giờ mới được diện kiến dáng vẻ buồn bã này đấy nhé! Sao rồi, chỗ bị Minh Châu va vào có cây đỉnh à?"

Lục Khiêm cười gượng.

Cô Hồ không nhịn được mà nhìn sang Minh Châu.

Gô ấy còn nói: "Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ nhỉ! Anh nói xem có đúng không?”

Ánh mắt Lục Khiêm sâu không thấy đáy.

Đúng lúc bồi bàn đi ngang qua, ông bỏ ly rượu vào khay, sửa sang lại u phục rồi nói: "Lâu rồi không gặp, cô không còn biết nói chuyện như xưa."

Cô Hồ có hơi mất tự nhiên.

Cô ta cười nhạt.

Trước đây cô ta từng ôm mộng làm bà Lục, rất hay tìm cách lấy lòng ông, chiều chuộng ông.

Đương nhiên ông sẽ thấy cô ta biết cách nói chuyện.

Bây giờ, ông luôn mất hồn mất vía vì người ta, cô Hồ cũng cưới chồng, sao còn có thể nói chuyện như trước đây?

Lục Khiêm xem như có chút tình cảm với cô.

Ông nói nhỏ: "Lỡ lời."

Hốc mắt cô Hồ có chút ươn ướt, cô ta nhìn chăm chú vào đám người đang khiêu vũ trên sàn nhảy, nhỏ giọng trả lời: "Lục Khiêm, nếu anh không thể giành lại được cô ấy, vậy thì anh thật có lỗi với nhiều năm chờ đợi của Minh Châu, có lỗi với

những người không thể buông bỏ được anh!"

Trước Minh Châu, bên cạnh Lục Khiêm đã từng có rất nhiều bóng hồng nổi tiếng.

Nhưng ông chưa từng dừng lại vì ai.

Chỉ có duy nhất một người, mà ông luôn cảm thấy có lỗi với người đó.

Lục Khiêm hạ giọng: "Cảm ơn."

Ánh mắt cô Hồ ửng đỏ.

Gô ta ra ban công hóng gió, hòa hoãn lại cảm xúc một chút.

Lục Khiêm là nét bút đậm nhất, mãi mãi được lưu lại trong trang giấy cuộc đời cô ta. Dù cuộc hôn nhân có mỹ mãn đến đâu, cũng không thể che giấu được những điều cô ta từng muốn mà không có được.

Lục Khiêm không bước tới an ủi cô ta.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1169: Đặc biệt là Thước Thước


Lục Khiêm tỉnh táo lại.

Một lát sau, ông cười chua xót: "Để con chê cười rồi."

Ôn Noãn nhỏ giọng nói: "Cậu nên chú ý sức khỏe bản thân đi ạ."

Những ngày tháng ở Thụy Sĩ kia không chỉ là kiếp nạn của Lục Khiêm, mà còn là nỗi đau lòng của cả nhà họ Lục, bà cụ sức khỏe yếu nhưng vẫn kiên trì bám trụ ở đó, Ôn Noãn phải chạy đi chạy lại giữa hai đầu.

Bây giờ cuối cùng cũng tốt hơn...

Tình cảnh của Lục Khiêm và Minh Châu lúc đó, Ôn Noãn là người hiểu rõ nhất.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay ông, dịu giọng nói: "Giờ Thước Thước và Tiểu Lục U cần có cậu bầu bạn bên cạnh."

Đặc biệt là Thước Thước.

Lục Khiêm hơi tỉnh lại.

Ông nhẹ tay vuốn ve mái tóc dài màu nâu trà của Ôn Noãn, ánh mắt mang theo vài phần trìu mến.

Minh Châu quay lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Cô thấy Lục Khiêm nhìn Ôn Noãn chăm chú, trong mắt đều là yêu thương, tuy đây là tình cảm giữa người lớn và lớp con cháu trong nhà... Nhưng cô ấy... Nhưng cô ấy nhớ rõ ông cũng từng nhìn cô ấy bằng ánh mắt như vậy.

Cô ấy biết mình không nên nghĩ thế, nhưng không khỏi cảm thấy chạnh lòng.

Ôn Noãn là phụ nữ, có trực giác vô cùng nhạy bén, cô đã nhận ra những suy nghĩ kì lạ kia của Minh Châu.

Cô cười nhạt rời đi.

Cô nghĩ, những người có tình cảm sẽ lại về với nhau.

Buổi công chiếu sớm bắt đầu.

Ôn Noấn ngồi xuống, một lát sau cô Hồ đi tới ngồi cạnh cô.

Mắt cô Hồ đỏ lên.

Dưới ánh đèn mờ, cô ta nhẹ giọng nói nhỏ: "Ôn Noãn, thật ra cho đến hôm nay, tôi vẫn chưa phục, tôi vậy mà lại thua dưới tay một cô nhóc choi choi chưa trưởng thành, nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ kia của Lục Khiêm, tôi mới biết tôi sẽ không bao giờ có thể vượt qua Minh Châu!

Bởi vì tôi chưa từng thấy Lục Khiêm như vậy, buông bỏ tất cả tự tôn kiêu ngạo, chỉ để theo sau một người phụ nữ.

Ôn Noãn vỗ nhẹ tay cô ta, ân cần nói: 'Bây giờ cô cũng rất tốt mà." Cô Hồ thả lỏng hơn một chút. Đúng vậy, gia đình bây giờ của cô ta rất mỹ mãn cơ mà.

Mặc dù trước đây chồng cô ta từng chơi bời lăng nhăng, nhưng giờ đây anh ấy lại cực kỳ săn sóc quan tâm cô ta, bé con cũng rất hoạt bát đáng yêu.

Còn gì chưa đủ nữa sao?

Bộ phim này là một bộ phim nghệ thuật kinh phí thấp, cô Hồ là nhân vật chính nên thường xuyên lên sân khấu.

Nổi bật dưới ánh đèn sân khấu! Người dẫn chương trình được nhà họ Tư mời không biết đối nhân xử thế, giờ phút này còn nhắc đến bức ảnh của cô ta và Lục Khiêm, trêu chọc nói: "Ngài Lục

đã đến đây ủng hộ buổi công chiếu của cô Hồ, không biết cô cảm thấy thế nào?”

Cô Hồ đã làm trong ngành này đã lâu, đương nhiên biết cách xử lý tình huống này.

Đúng là tên khôn lỏi!

Cô ta nhận lấy micro, hai mắt sáng trong: "Anh hỏi như thế sẽ làm chồng tôi giận đấy! Hơn nữa anh Lục cũng có người thương, không nên để người khác có những hiểu lầm không đáng có đâu nha."

Người dẫn chương trình liên tục xin lỗi.

Nhưng Ôn Noãn ngồi dưới biết rõ đây là cố ý, chỉ là tìm chủ đề để hot lên thôi.

Gô nhận ra người dẫn chương trình này.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1170: Con bị bệnh sao?


Nhưng cô vừa quay đầu lại đã thấy Minh Châu cầm di động rời đi, cô nghĩ có lẽ vừa rồi Minh Châu vì chuyện xảy ra trên sân khấu mà hơi buồn, nhưng cô không để ý lắm, chỉ chăm chú nhìn Lục Khiêm.

Lát sau Lục Khiêm ra ngoài theo.

Trong lối đi nhỏ dài đằng đăng của khách sạn, Minh Châu xách váy, đang nghe điện thoại.

Là điện thoại từ nhà chính nhà họ Hoắc. Tiểu Lục U bỗng lên cơn sốt, đang rất khó chịu, cô bé khóc lóc đòi mẹ.

Giọng Minh Châu trầm xuống, nói: "Tôi về ngay đây! Bác sĩ đã đến khám cho con bé chưa?”

Người giúp việc nói bác sĩ đã đến.

Minh Châu thả lỏng, cúp điện thoại.

Cô đang muốn quay lại báo một tiếng với cậu chủ nhà họ Tư, con cô bị bệnh nên cô không có tâm trạng chơi nữa, nhưng vừa quay đầu cô đã thấy Lục Khiêm, không biết ông đã đứng phía sau được bao lâu.

"Con bị bệnh sao?" Ông nhẹ giọng hỏi.

Minh Châu “ừ” một tiếng.

Lục Khiêm nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: "Anh muốn sang thăm con, có tiện không?”

Dù sao cạnh cô vẫn còn cậu Tư.

Lỡ như cô ấy muốn cậu Tư đưa về, bầu không khí sẽ rất khó xử, có lẽ khiến cô không vui.

Minh Châu thoáng do dự. Cô nói: "Anh lái xe đi!"

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm, nếu không phải do con bị bệnh, ông đã vui mừng khấp khởi trong lầu.

Hai người xuống lầu, ngồi vào xe.

Lục Khiêm lập tức khởi động xe, Minh Châu gọi điện thoại cho cậu Tư, giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa: "Du Du sốt rồi, em về trước đây! Không cần... Ừm, ông ấy cũng đến!"

Lục Khiêm vừa lái xe vừa nghe.

Hai chữ "ông ấy" này, hẳn là ám chỉ người chồng trước là ông đây.

Có lẽ là cậu chủ nhà họ Tư cũng hiểu được mối quan hệ khó xử này nên không đi cùng.

Chờ Minh Châu cúp điện thoại.

Lục Khiêm như tùy tiện hỏi cô: "Có phải mang đến phiền phức cho em rồi không?”

Minh Châu ngồi cạnh ông.

Trên người cô vẫn là bộ váy tiệc tối, xinh đẹp tao nhã, lúc này cô không nhìn ngoài cửa sổ xe nữa.

Cô nói rất nhẹ nhàng: "Nếu tôi nói có phiên phức, ông sẽ không xuất hiện nữa sao?"

Mấy lời này mang theo mấy phần tức giận.

Yết hầu Lục Khiêm khẽ động đậy, ông từ từ dừng xe trước ngã tư đèn đỏ, xoay đầu nhìn cô.

Minh Châu bực bội, không chịu nhìn ông.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1171: Vẻ mặt cực kỳ đau lòng


Minh Châu mệt chết đi được.

Cô thấy nếu mình so đo với Lục Khiêm, cũng chỉ giống như dùng tay không đấm vào bông gòn, hoàn toàn chẳng khiến người ta khó chịu được bao nhiêu, nhưng chỉ cần ông ấy nói vài câu, đã khiến cô bối rối không thôi.

Mọi chuyện không nên thế này, ít nhất cô và Lục Khiêm không nên như thế này.

Cô không nói thêm gì nữa. Cũng may đèn xanh sáng lên, không quá xấu hổ.

Lục Khiêm luôn quan tâm bệnh tình của con mình, chuyện tình cảm đành đặt sang một bên.

Hai người vội vàng đến nhà chính nhà họ Hoắc.

Trong phòng khách xa hoa, Hoắc Chấn Đông mặc áo ngủ, bế cháu gái nhẹ nhàng đung đưa, chỉ sợ bé con giật mình tỉnh dậy.

Vẻ mặt cực kỳ đau lòng.

Bà Hoắc cầm một bình sữa nhỏ, cũng đang lo lắng hết mực.

Thất Lục Khiêm và Minh Châu đã về, Hoắc Chấn Đông lập tức đưa đứa nhỏ sang cho Lục Khiêm, sau đó nói với hai người: "Hai người làm bố mẹ mà ra ngoài chơi vui vẻ quá nhỉ, để con nhỏ ở nhà lên cơn sốt, khóc lóc đòi bố đòi mẹ! Hai người chăm sóc con bé còn không bằng Tiểu Thước Thước nữa!"

Lục Khiêm bế cô bé, chạm vào trán con.

Ông áp trán mình vào con bé, hôn hôn, không phản bác gì.

Hoắc Chấn Đông ôm vợ mình, lên lầu ngủ.

Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U, nhẹ nhàng dỗ dành, cô bé sốt nên rất khó chịu, cọ cọ trong lòng bố, còn lúng búng nói thầm gì đó.

Tiểu Thước Thước đứng ở một bên, lo lắng đến mức đi vòng vòng.

Lục Khiêm chỉ dịu dàng dỗ con.

Ông ngước mắt lên nhìn Minh Châu, mềm giọng nói: "Em thay váy trước đi, lát nữa còn phải dỗ con ngủ."

Minh Châu khe khẽ kiểm tra con gái. May mà sốt không quá cao.

Cô lên lầu thay quần áo, Lục Khiêm đang ở dưới ngọn đèn pha lê, ôm Tiểu Lục

Cô bé dường như tỉnh dậy.

Nhận ra bố mình, cô bé liền mở to mắt, mong mỏi nhìn ông.

Lục Khiêm không nhịn được lại hôn vài cái.

Tiểu Thước Thước cong môi cười.

Lục Khiêm ngồi xuống ghế sô pha, để Lục Thước ngồi cạnh mình, cậu bé miễn cưỡng ngồi xuống, ông dịu giọng hỏi: "Ngày mai con phải đến trường, sao vẫn chưa ngủ?"

Lục Thước nâng cằm: "Ngày mai là chủ nhật."

Lục Khiêm định nói, mai có là chủ nhật cũng nên ngủ sớm, nhưng đã hai ngày chưa gặp cậu nhóc, nên cũng không kiên trì bảo cậu đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1172: Lục Khiêm cúi đầu


Thật lâu sau, cậu bé mới nhỏ giọng hỏi: 'Bố sẽ không đi nữa chứ?"

Đột nhiên Lục Khiêm ngước mắt lên.

Ông kinh ngạc nhìn chằm chằm con trai mình, ánh mắt đan xen phức tạp, giọng Tiểu Thước Thước càng lúc càng nhỏ: "Nếu bố nói không đi, con sẽ tiếp tục gọi bố là bố."

Lục Khiêm khẽ nói: "Thước Thước, bố sẽ không đi!"

Lục Thước khịt mũi rồi đi pha sữa bột.

Lúc quay lại, mắt và mũi cậu bé đều hồng hồng cả lên, Lục Khiêm cảm thấy rất có lỗi với cậu bé.

Lúc ông cho Tiểu Lục U uống sữa, Lục Thước vẫn luôn ở bên cạnh ông.

Lúc này, Minh Châu xuống lầu liền thấy cảnh này, cô lặng lẽ nhìn hai giây. Tiểu Lục U nằm gọn trong vòng tay Lục Khiêm, ôm bình sữa nhỏ, từ từ uống. Dáng vẻ như sắp chìm vào giấc ngủ.

Minh Châu bước tới, khẽ nói: "Con bé thật sự rất thích ông."

Lục Khiêm cười nhạt.

Ông vươn tay xoa xao đầu Tiểu Thước Thước, bỗng nhiên nói ra một yêu cầu: "Tối nay anh ngủ cùng Thước Thước, có được không?”

Minh Châu do dự.

Trên lý thuyết, Lục Khiêm là thông gia với nhà họ Hoắc, ông ngủ lại cũng không có gì là sai, nhưng bây giờ cô đã ở bên người khác!

Cô chần chờ không trả lời.

Ánh mắt Tiểu Thước Thước ảm đạm, cậu chậm rãi đứng dậy. "Con đi ngủ đây!" Nói xong, cậu sờ đầu Tiểu Lục U.

Sau đó ủ rũ bước đi.

Lục Khiêm không đành lòng nhìn cảnh này, ông đang định nói gì đó, nhưng Minh Châu đã nói trước: "Ông ngủ với thằng bé đi!"

Lục Khiêm: ...

Đêm khuya, Minh Châu cố đè nén cảm xúc của mình: "Lục Khiêm, chuyện này phải trách ai đây!"

"Trách anh!" Giọng Lục Khiêm hơi nghẹn ngào.

Ông dường như đều vắng mặt trong từng giai đoạn trưởng thành của Thước Thước, ấm áp duy nhất ông có thể cho cậu bé là mỗi tháng một lần thăm.

Chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!

Lục Khiêm lại sờ sờ tóc Tiểu Lục U, định đợi con bé ngủ mới thôi.

Minh Châu lên phòng ngủ, ông không tiện đi vào.

Chờ bé con bớt sốt, ông về phòng ngủ Tiểu Thước Thước.

Cậu bé mất tự nhiên, Lục Khiêm mặc quần áo như cũ nằm bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu con trai, thấp giọng nói: "Sau này bố sẽ không bao giờ rời đi nữa!"

Tiểu Thước Thước xoay người.

Cơ thể nhỏ bé dưới chăn ấm áp ôm lấy Lục Khiêm.

Cậu bé tựa cái đầu nho nhỏ vào ngực Lục Khiêm.

'Thầm thì nói.

"Con không muốn nhận người khác làm bố."

Cho dù người đó trông rất được, cho dù người đó cực kỳ quan tâm chăm sóc mẹ, đối xử với cậu và em gái cũng rất tốt, nhưng cậu bé có thể nhận ra mẹ không vui, thỉnh thoảng còn khóc trong phòng vào ban đêm.

Năm đó, quang cảnh đám cưới ở Lục Viên tại thành phố C.

Sẽ không thể nào xóa nhòa trong tâm trí Tiểu Lục Thước.

Cậu bé hận bản thân còn quá nhỏ, không thể làm được gì cả!

Lục Khiêm ôm con trai, cảm thấy đau lòng vô cùng, vỗ nhẹ vào lưng con.

Ông thấp giọng nói: "Sau này bố sẽ thường xuyên về thăm con và em gái."

Tiểu Lục Thước không trả lời.

Cậu bé bám vào lòng Lục Khiêm như một chú khỉ nhỏ, đã lâu lắm rồi cậu bé chưa được ngủ cùng bố...

Lục Khiêm khó chịu trong lòng.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1173: Cực kỳ đáng yêu


Tiểu Lục U bị bệnh nên Minh Châu dậy rất sớm.

Cửa mở ra, Lục Khiêm đang đứng đối diện cô.

Tối hôm qua cô ngủ không ngon, vẻ mặt tiều tụy, không quyến rũ xinh đẹp như tối hôm qua, nhưng đối với Lục Khiêm, Minh Châu như vậy càng khiến ông động lòng một cách khó hiểu.

Ông nhìn vào trong phòng, hỏi: "Con thế nào rồi?"

Minh Châu suy nghĩ một lát.

Sau đó cô mới mở cửa phòng ngủ ra, đứng bên ngoài nhìn: "Đã hạ sốt rồi, ông vào xem đi."

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm nhìn cô chăm chú, sau đó bước vào. Ầm ï cả buổi tối, Tiểu Lục U còn đang say sưa ngủ.

Cô bé nhỏ nhắn trắng nõn, mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt đang nằm nghiêng dưới chăn.

Một lọn tóc xoăn nhỏ màu trà xõa trên gối.

Cực kỳ đáng yêu.

Lục Khiêm đưa tay chạm vào mặt con, lại không nhịn được cúi xuống hôn lên. Đúng là đã hạ sốt rồi.

Ông thả lỏng người, tự giác nhận ra bản thân không nên ở lại phòng ngủ Minh Châu.

Quả thật ông rất muốn có được Minh Châu, nhưng ông không muốn cô bị người ngoài lên án, cô đang ở bên cậu chủ nhà họ Tư, tương lai nếu có ngày hai người chia tay, thì là vì bọn họ không hợp nhau, chứ không phải bởi vì cô có quan hệ quá mức với chồng trước.

Lục Khiêm miễn cưỡng vuốt ve Tiểu Lục U.

Sau đó ông mới ra ngoài, Minh Châu có hơi bất ngờ.

Lục Khiêm khẽ nói: "Lát nữa cậu chủ nhà họ Tư có thể sẽ tới, anh ở lại không tiện lắm, đi trước đây!"

Ngón tay Minh Châu khẽ siết chặt. Cô ngẩng đầu nhìn ông, như thể đang muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi. Lục Khiêm vươn tay.

Ông muốn chạm nhẹ vào tóc cô như trước đây, vừa như người lớn trong nhà lại vừa như người tình của cô.

Nhưng cuối cùng, ông chỉ có thể buông tay.

Khi Lục Khiêm chậm rãi bước xuống lầu, ánh nắng xuyên qua tấm kinh trong suốt trên hành lang, chiếu lên lưng ông một vệt sáng vàng óng, Minh Châu vẫn đứng tại chỗ...

Cô biết ông nghĩ gì.

Ông cũng hiểu tấm lòng của cô.

Rõ ràng hai người đang ở dưới một mái hiên, nhưng không thể nào đến gần nhau.

Rõ ràng nhớ nhung nhiều như vậy, lại phải tự mình chặt đứt, buộc bản thân lựa chọn quên đi.

"Lục Khiêm!" Minh Châu thì thầm nói: "Ông phải sống thật tốt." Thân thể Lục Khiêm hơi cứng lại.

Lát sau ông quay đầu nhìn cô, dịu dàng cười: "Hành lang lạnh lắm, em mau vào phòng đi!"

Minh Châu bất động đứng đó.

Lục Khiêm dịu dàng mỉm cười, sau đó vẫy tay với cô, cuối cùng biến mất dưới cầu thang.

Tiểu Thước Thước tỉnh dậy.

Cậu bé chạy chân trần xuống lầu: "Bố!"

Lục Khiêm quay người, liền bế cậu con trai ngốc nghếch của mình lên. Cậu nhóc còn đang mặc áo ngủ, đi trân chần, bàn chân đã lạnh ngắt.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1174: Lục Khiêm ra khỏi biệt thự


Khi ông rời đi, Tiểu Thước Thước cẩn thận quấn chặt thảm lên người, trên đó... hình như vẫn còn hơi ấm sót lại từ bàn tay của bố.

Lục Khiêm ra khỏi biệt thự.

Ông ngồi lên xe, đang định khởi động xe thì một chiếc Porsche dừng lại. Hai xe song song nhau.

Đối diện cửa kính xe, chính là cậu chủ nhà họ Tư đang ngồi trên một chiếc xe khác.

Anh ta từng ly dị, nhưng chưa có con. Tiểu Lục U bị bệnh, anh ta đang ở bên Minh Châu, đương nhiên sẽ đến gặp cô. Không ngờ lại gặp phải Lục Khiêm.

Cách cửa kính xe, Lục Khiêm gật nhẹ đầu với cậu chủ nhà họ Tư, chậm rãi lái xe rời đi.

Cậu Tư đã không còn bình tĩnh được nữa.

Anh ta tắt máy, cũng không lái xe đi ngay mà ngồi trên xe châm một điếu thuốc.

Anh ta thật lòng thích Minh Châu.

Đã thích từ khi hai người còn trẻ, nhưng lúc ấy bọn họ lại không có duyên đến với nhau.

Sau này, hai người đều có một nửa của riêng mình, anh ta cũng chưa từng nghĩ đến việc giữa bọn họ sẽ có chuyện gì, nhưng không ngờ sau đó cả hai đều

quay lại thành người độc thân.

Anh ta biết, đoạn tình cảm giữa Minh Châu và Lục Khiêm là một điều khắc cốt ghi tâm với cô.

Anh ta có thể chấp nhận, anh ta cũng tin tưởng con người Minh Châu.

Nhưng vừa rồi khi đi ngang qua Lục Khiêm, anh ta lại cảm thấy bất an.

Lục Khiêm sẽ mãi là thông gia với nhà họ Hoắc, mãi là cha của hai đứa con... Những chuyện này không thể nào thay đổi, cũng như hôm nay, khi đứa nhỏ bị bệnh hoặc nhà họ Hoắc có chuyện lớn gì đó, Lục Khiêm đều tham dự.

Anh ta phải chấp nhận chuyện này.

Cậu chủ nhà họ Hoắc cụp mắt xuống: anh ta nghĩ có lẽ mình không bao giờ vượt qua được Lục Khiêm.

Đàn ông luôn lý trí hơn phụ nữ.

Cậu chủ nhà họ Tư đã có đáp án trong lòng, nhưng anh ta vẫn luôn giữ phong độ một người đàn ông, đã đến đây rồi đương nhiên phải vào thăm đứa nhỏ và gặp Minh Châu.

Sáng sớm, biệt thự yên tĩnh.

Người giúp việc tiếp đón anh ta, sau đó lên lầu báo lại.

Anh ta không khỏi so sánh, phải chăng khi Lục Khiêm đến đây sẽ không cần báo cáo, mà có thể trực tiếp ngủ lại, thậm chí là vào phòng ngủ của cô...

Đang lúc suy nghĩ, Minh Châu xuống lầu.

Rõ ràng là cô vừa chuẩn bị xong, mái tóc dài búi lên, ăn mặc chỉnh †ề.

Thậm chí còn không mang dép lê.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1175: Cậu chủ nhà họ Tư


Đến khi cô hoàn hồn trở lại, cô “ừ” một tiếng.

Hai người lần lượt lên lầu hai, vào phòng ngủ của cô, cô nhóc còn đang ngủ. Trắng nõn mềm thơm.

Một cô bé vô cùng đáng yêu.

Dáng vẻ xinh đẹp, rất giống... bố cô bé.

Cậu chủ nhà họ Tư không khỏi xoa mái tóc màu trà xoăn xoăn mềm mại kia, nhẹ giọng hỏi: "Vốn dĩ tối hôm qua, anh có chuyện muốn nói với em."

Anh ta lấy trong túi ra một chiếc nhẫn đính hôn.

Tối hôm qua anh ta vốn định cầu hôn với cô, nhưng cô đã rời đi trước. Minh Châu ngạc nhiên ngước mắt.

Sau đó cô liền nhận ra điều gì đó, không nói gì mà chỉ nhìn anh ta.

Cậu chủ nhà họ Tư dịu dàng bảo: "Chúng ta tìm thời gian nói chuyện đi!" Minh Châu nghịch nghịch tay Tiểu Lục U.

Cô gọi bảo mẫu tới chăm cô bé, sau đó nói với cậu Tư: "Để em dẫn anh ra ngoài!" Ý của cô là, hai người nói rõ ràng ngay bây giờ.

Vì thế, hai người yên lặng xuống lầu, ra khỏi phòng khách liền thấy Tiểu Lục Thước, cậu bé đang đeo cặp sách định đến trường, tài xế năm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu.

Tiểu Lục Thước thấy cậu chủ nhà họ Tư, gật nhẹ đầu. Cậu Tư: giống bố như đúc!

Tiểu Lục Thước lên xe đến trường, Minh Châu và cậu Tư đến bãi đỗ xe, ánh nắng sớm mai chiếu lên người bọn họ.

Cả hai đều đang ở độ tuổi rất đẹp, trông rất trưởng thành xán lạn.

Cậu chủ nhà họ Tư vẫn chưa lấy nhận kim cương ra lại, mà chỉ nói: "Minh Châu, có lẽ chúng ta không hợp nhau rồi."

Minh Châu không phải còn nhỏ, không hiểu sự đời. Cô đoán ra được nỗi băn khoăn của anh ta. Cô nghĩ, người khiến anh ta đưa ra quyết định như vậy, hẳn là Lục Khiêm.

Đối với chuyện này, cô không có cách nào đưa ra một lời hứa hẹn chắc chắn, bởi vì điều đó sẽ không công bằng với hai con cô.

Cô không thể vì theo đuổi hạnh phúc của bản thân mà không cho hai đứa nhỏ gặp Lục Khiêm.

Minh Châu cũng không oán hận gì, cô đá nhẹ hòn sỏi dưới chân, nhẹ nhàng gật đầu: "Được! Vậy sau này em sẽ báo với bố mẹ một tiếng!"

Cậu chủ nhà họ Tư nhìn cô.

Người đưa ra quyết định này trước là anh ta.

Nhưng khi Minh Châu đồng ý ngay, anh ta lại thất vọng.

Có lẽ anh ta vẫn còn một chút không cam lòng!

Nhưng cậu Tư biết, anh ta sẽ không bao giờ vượt qua được cái bóng của Lục Khiêm, cho nên anh ta đưa ra quyết định này, dù sao thì đau ngắn còn hơn là đau dài.

Anh ta lên xe.

Minh Châu hơi bước lùi lại, nhìn xe anh ta chậm rãi ra khỏi biệt thự.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1176: Lục Khiêm nhìn lên lầu


Minh Châu: ...

Hoắc Minh vẫy tay, bảo cô lại đấy.

Dưới ánh mặt trời, anh mặc một chiếc áo len màu be, trông vừa ôn hòa vừa anh tuấn.

Minh Châu bước đến.

Hoắc Minh nắm nhẹ bả vai cô, dịu giọng lại nói: "Không phải em còn thích Lục Khiêm đấy chứ?"

Khóe mắt Minh Châu ửng đỏ.

Hoắc Minh nhẹ tay gõ đầu cô.

"Chị dâu bảo anh đến đây! Cô ấy lo cho em."

Mắt Minh Châu càng lúc càng đỏ hơn.

Hoäc Minh liếc cô: "Đúng là không có tiền đồ! Chẳng giống em gái anh gì cải"

Minh Châu cả gan phản bác: "Anh còn nói nữa, anh cũng khác chỗ nào đâu!"

Hoắc Minh cười lạnh.

Minh Châu sợ rụt lại, lát sau cô tựa đầu vào vai anh trai, thì thầm nói: “Anh! Em không thể lừa bản thân mình được! Em không thể thoát ra được, không thể buông bỏ quá khứ của em và ông ấy!"

Hoắc Minh vò vò tóc cô, không nói gì.

Mấy hôm nay, anh thờ ơ lạnh nhạt, bởi anh thấy Minh Châu và cậu chủ nhà họ Tư kia không xứng đôi.

Nếu sau này phải tra tấn lẫn nhau, yêu mà không được. Chi bằng kết thúc dứt khoát từ bây giờ vẫn hơn.

Cậu Tư kia cũng xem như có lý trí, nhưng bất cứ thứ gì như lý trí còn tồn tại đều chứng tỏ anh ta yêu chưa đủ.

Minh Châu và cậu Tư chia tay chắc chắn không chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi.

Bọn họ đã ở bên nhau được một thời gian. Bây giờ chia tay, hai nhà nhất định phải đưa ra một lời giải thích, tin tức này truyền đi trong xã hội thượng lưu rất nhanh, tới giữa trưa Lục Khiêm đã biết tin.

Việc này nằm ngoài sự mong đợi của ông.

Minh Châu và cậu chủ nhà họ Tư chia tay quá nhanh.

Thư ký Liễu khép cửa lại, nhỏ giọng nói: "Là cậu Tư nói chia tay!"

Lục Khiêm nghĩ đến việc sáng nay khi ông ra ngoài đã gặp anh ta.

Ông đã quen đối nhân xử thế, đoán được nguyên nhân của chuyện này, mong muốn bỗng thành hiện thực, nhưng ông lại không mấy vui vẻ.

Chuyện tình cảm của Minh Châu thất bại là vì ông.

Nếu không phải cô từng có một cuộc hôn nhân thất bại với ông, nếu không phải cô đã sinh hạ hai người con cho ông, làm sao có thể bị người khác từ chối?

Lục Khiêm rất muốn châm một điếu thuốc để thư giãn một chút.

Nhưng ông nhìn xung quanh lại không thấy một điếu thuốc nào, cuối cùng chỉ có thể khế nhắm mắt lại mà nói: "Xin lỗi em nhiều lắm!"

Thư ký Liễu rót cho ông một chén trà nhân sâm.

Anh ta an ủi Lục Khiêm, nhẹ giọng nói: "Ngài bồi thường gấp đôi là được! Chi bằng đêm nay đón bọn nhỏ về, để Minh Châu nghỉ ngơi một chút, một mình nuôi hai con vất vả lắm."

Lục Khiêm biết Tiểu Lục U không thể rời xa Minh Châu.

Ông bèn nghĩ đến việc đón Tiểu Thước Thước, nhưng ông không biết Thước Thước có đồng ý hay không.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1177: Lục Khiêm từ từ ngồi xuống


Đỉnh đầu truyền đến cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay.

Tiểu Lục Thước chậm rãi ngước mắt lên nhìn, đôi mắt cậu bé sáng ngời trong suốt nhìn Lục Khiêm chăm chú.

Cậu nhìn bố thật cẩn thận tỉ mỉ, như thể sợ người đàn ông trước mặt có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Lục Khiêm từ từ ngồi xuống.

Một tay ông nhẹ nhàng ôm cơ thể nhỏ bé của con trai, một tay chỉ vào câu hỏi trong bài, dịu dàng nói: “Con tính lại lần nữa thử xem! Nếu không ra thì để bố dạy con.

Tiểu Lục Thước chớp chớp mắt, cuối cùng cũng có cảm giác chân thực. Không phải đang mơ, bố của cậu đang ở trước mặt cậu bé. Cậu nhóc cúi đầu, bắt đầu tính lại câu kia.

Gen của hai nhà Lục - Hoắc đương nhiên sẽ không tệ, cậu bé nhanh chóng tính ra được đáp án đúng.

Lục Khiêm xoa xoa đầu nhóc.

Tiểu Lục Thước được đối xử dịu dàng như vậy thì không khỏi vui mừng khấp khởi trong lòng, cậu bé chỉ vào hai trang bài tập tiếp theo, nhỏ giọng nói: “Hai trang sau này khó lắm.”

Lục Khiêm mỉm cười: “Bố làm với con.”

Người giúp việc mang đệm ngồi đến cho ông, sau đó châm thêm bình trà.

Lục Khiêm kêu cô giúp việc phải đun sôi nước, Tiểu Lục Thước không nhịn được mà liếc ông một cái, sau đó lại vùi đầu vào làm bài tập.

Lục Khiêm ở cạnh cậu bé.

Một lát sau mới phát hiện có gì đó không đúng, Thước Thước rất thông minh, lần trước làm bài tập rất tốt.

Nhưng hai trang bài tập phía sau, làm sai tới gần một nửa! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên của cậu nhóc, ông liền hiểu ra. Đúng là nhóc ngốc!

Nhưng ông cũng không nói gì, thay vào đó là kiên nhẫn giải thích tất cả những câu sai cho Tiểu Thước Thước, ánh mắt nhóc ngốc sáng cả lên...

Người giúp việc ở bên cạnh nói: “Cậu chủ nhỏ thật thông minhl” Lục Khiêm mỉm cười: “Đúng vậy, thông minh lắm!” Gương mặt Tiểu Lục Thước đỏ bừng.

Đúng lúc này, Minh Châu bế Tiểu Lục U xuống lầu, định lấy sữa bột cho cô bé.

Thấy Lục Khiêm, cô có hơi giật mình.

Lục Khiêm đến đây, một là muốn đón Tiểu Thước Thước, hai là muốn nói chuyện với cô.

Nhưng lúc này không phải là thời điểm tốt để nói chuyện.

Ông nâng tay nhận lấy Tiểu Lục U, đưa tay lên trán sờ thử, phát hiện cô bé đã hết sốt.

Là một người cha vô cùng yêu thương cô con gái nhỏ của mình, ông không nhịn được mà thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, dịu dàng dỗ dành... Minh Châu thấy hai mắt mình nóng lên, xoay người đi pha sữa.

Người giúp việc hiểu chuyện lui ra ngoài.

Lục Khiêm bế Tiểu Lục U, một lát sau Thước Thước cũng chạy lại trêu em gái mình.

Minh Châu pha sữa xong thì đưa cho Lục Khiêm.

Lục Khiêm ngồi trên sô pha, để Tiểu Lục U tựa vào lòng mình rồi ôm bình sữa uống, lúc này ông còn đang mặc u phục công sở, nhưng cũng không vì thế mà trở nên lạ lẫm.

Như thể trời sinh ông đã biết làm thế nào để nuôi dưỡng một đứa trẻ.

Minh Châu lẳng lặng nhìn một lát, nói với ông một tiếng rồi lên lầu trước.

Lục Khiêm không nhìn nữa, chuyên tâm nhìn Tiểu Lục U.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1178: Con có thể mang em gái theo không?


Tiểu Thước Thước đứng cạnh ông, mím mím môi nhỏ.

Lục Khiêm lại hỏi cậu bé có muốn qua chỗ ông ở vài ngày không, Tiểu Thước Thước trả lời muốn, nhưng cậu bé lại không nỡ rời xa em... Mỗi đêm trước khi đi ngủ, cậu đều phải thơm em gái một cái.

Tiểu Lục Thước do dự hỏi: “Con có thể mang em gái theo không?”

Lục Khiêm cũng muốn mang theo, nhưng Tiểu Lục U quá nhỏ, ở với mẹ vẫn tốt hơn.

Tiểu Lục Thước cuối cùng vẫn chọn theo bố.

Cậu bé đứng cạnh bố, vuốt vuốt mái tóc nâu trà của em gái, giống một người lớn thu nhỏ nói: “Anh phải đi một tuần, cuối tuần anh trai sẽ về.”

Tiểu Lục U ôm bình sữa, vừa uống vừa nhìn anh trai bằng đôi mắt đen láy sáng ngời.

Thước Thước không nhịn được mà thơm cô bé. Cậu bé thì thào nói: “Đáng yêu quái”

Lục Khiêm cho cô bé bú xong, chơi với cô bé một lúc rồi bế lên lầu trả lại cho Minh Châu.

Minh Châu vào phòng khách đọc kịch bản.

Bên cạnh cô là một máy chạy bộ, Lục Khiêm đem Tiểu Lục U vào phòng để cô bé chơi trong đó.

Minh Châu ngước mắt: “Có chuyện gì sao?”

Lục Khiêm ngồi đối diện cô, cẩn thận nhìn đôi mắt cô, ông phát hiện ra đuôi mắt hơi đỏ đỏ lên.

Ông không biết là do cô thức đêm hay là đau lòng vì chia tay với cậu chủ nhà họ Tư mới thành ra như vậy, ông muốn biết đáp án nhưng không thể nêu câu hỏi, đắn đo hồi lâu ông mới mở miệng: “Em và cậu ta...”

“Chia tay rồi!” Minh Châu lạnh nhạt nói.

Cô nói xong thì đi đến bên cửa sổ, nơi đang đặt một tách cà phê.

Lục Khiêm nhìn chăm chú bóng lưng cô, bóng lưng mang đến cảm giác cô tịch quạnh quẽ.

Ông nghĩ cô chỉ mới ngoài ba mươi, vẫn muốn có người ở bên bầu bạn, hơn nữa ông đã gặp qua cậu Tư vài lần, hai người ở bên nhau trông rất hợp, nếu gác lại tình yêu, cuộc sống sau khi kết hôn sẽ không tệ!

Tâm trạng Lục Khiêm phức tạp vô cùng.

Ông cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn, nhưng đồng thời cũng áy náy và đau lòng.

Tiểu Lục U kêu a a chạy tới cạnh ông, cô bé muốn nhào vào lòng bố, nhưng lại cách cả một máy chạy bộ.

Nhóc con dậm chân một cái, ngửa đầu nhìn ông. Lục Khiêm bế cô nhóc lên.

Cô nhóc mềm mại ôm lấy cổ ông, cô bé thấy bố đẹp đang bế mình bèn rướn người hôn lên mặt bố, nhưng không được thành thạo nên nước dãi chảy khắp nơi.

Lục Khiêm không quan tâm đến chuyện này. Ông ôm Tiểu Lục U, chậm rãi bước đến phía sau Minh Châu.

Hồi lâu sau, ông mới gian nan mở miệng: “Em thích cậu ta sao?”

Minh Châu cụp mắt cười nhạt: “Nếu tôi nói thích, ông sẽ không xuất hiện trước mặt tôi, không đến nhà tôi nữa sao?”

Trái tim Lục Khiêm nhói lên, đau rát. Cả hai người đều biết rõ cô và cậu Tư đã chia tay. Nhưng ông không thể chắc chắn.

Ông thừa nhận mình ích kỷ, vậy mà dám khát khao một người như một món đồ, muốn giữ lấy không từ thủ đoạn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1179: Ông biết cái gì?


“Ông biết cái gì?”

Minh Châu quay đầu, đôi mắt ươn ướt nhưng chất chứa sự tức giận.

Nhưng Lục Khiêm đang bế Tiểu Lục U trong lòng, cô bé đang ôm mặt bố, kiên nhẫn bôi nước miếng trên cằm bố, từng chút từng chút một, đáng yêu không thể tả.

Hai mắt Lục Khiêm trâm xuống.

Cảnh tượng này vậy mà không hề ảnh hưởng gì đến sức quyến rũ của Lục Khiêm.

Minh Châu cố nén cơn giận.

Lục Khiêm dường như đã nhận ra, ông vỗ nhẹ mông Tiểu Lục U, nói: “Mông của con còn lớn hơn mặt bố rồi đấy!”

Tiểu Lục U chẳng hiểu mô tê gì, chỉ biết ôm bố rồi thơm thơm.

Thế nhưng Lục Khiêm hiểu rõ.

Ông đặt đứa bé vào lòng Minh Châu, lại không nỡ mà xoa xoa, nói: “Khi nào con bé lớn hơn một chút, anh có thể giúp em chăm sóc một khoảng thời gian, hôm nay anh dẫn Thước Thước về trước!... Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt.”

Minh Châu nhìn Tiểu Lục U.

“Thước Thước đồng ý rồi sao?”

Mới hỏi xong, Tiểu Lục Thước đã đeo túi xách lại đây, gọn gàng chỉnh tề. Minh Châu không nói nên lời.

Cô bước đến, vừa sửa sang lại quần áo cho con, vừa dặn dò vài chuyện cho Lục Khiêm.

Lục Khiêm thẳng thắng nhìn cô.

Minh Châu đã trưởng thành hơn rất nhiều, mà phụ nữ trưởng thành vẫn luôn có sức hấp dẫn đặc biệt với đàn ông.

“Nghe lời bà nội... Nhớ chưa?” Tiểu Thước Thước dạ một tiếng.

Lục Khiêm nắm bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, lại thơm Tiểu Lục U một cái, cô bé cũng nghiêng người ngọt ngào thơm ông.

“Anh đi đây!”

Lục Khiêm thấp giọng nói, hơi thở nóng hổi phả vào bên tai Minh Châu, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Minh Châu ngước mắt lên.

Ông giơ tay vuốt nhẹ vai cô, dịu dàng nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi!” Trước khi cô cáu lên, Lục Khiêm đã dẫn Thước Thước rời đi! Lúc xuống lầu lại tình cờ gặp phải Hoắc Chấn Đông.

Lục Khiêm thản nhiên gọi một tiếng bố.

Hoắc Chấn Đông thoải mái uống trà, cười cười: “Mới lạ ghê nhỉ, còn gọi bố cơ đấy! Nhưng ngày nào cậu cũng tới đây, làm như vậy cũng không mới lắm đâu.”

Ông không hợp tính với Lục Khiêm, nhưng cả hai đều rất thương Tiểu Thước Thước.

Ông vẫy tay, gọi cậu bé lại gần mình, thương mấy cái rồi mới thả ra.

Khi Lục Khiêm rời đi, Hoắc Chấn Đông nói một câu đầy ẩn ý: “Minh Châu cũng không còn nhỏ nữa rồi, có một số việc không đến lượt cha mẹ chúng tôi lo lắng! Nhưng chỉ cần tôi và mẹ con bé còn ở đây, không ai được bắt nạt con bé.”

Lục Khiêm hiểu, Hoắc Chấn Đông đang dạy dỗ ông ấy.

Ông ấy có thể theo đuổi Minh Châu, nhưng không thể cứng rắn ép buộc.

Ông ấy mỉm cười yếu ớt: “Con hiểu rồi, bố ạ.”

Hoắc Chấn Đông mỉa mai, da mặt đúng là dày thật đấy, ông cười lạnh nói: “Gọi tôi là bố cũng không có tiền lì xì đâu!”

Lục Khiêm tốt tính chịu những lời đó.

Ông ấy dẫn Thước Thước về nhà, khi xe chạy được một nửa thì ông nhận được điện thoại của Hoắc Minh.

Ông tưởng là vì chuyện của Minh Châu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1180: Anh đến thời kỳ mãn dục?


Tình cảm mấy năm nay của cả hai rất tốt, chỉ có điều tính chiếm hữu của Hoắc Minh quá cao, Ôn Noãn đã hạn chế xã giao rồi, nhưng chỉ cần cô gặp người khác giới... Hoắc Minh đều sẽ ghen tuông rất lâu.

Không biết như vậy là tốt hay không tốt nữa.

Chuyện riêng của vợ chồng, Ôn Noãn đương nhiên sẽ không về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể.

Nhưng bởi vì tật xấu này của Hoắc Minh, anh bỗng có chút nổi danh trên thương trường, bị người khác lấy ra làm đề tài câu chuyện.

Anh chẳng những không cảm thấy xấu hổ, còn cực kỳ kiêu ngạo.

Lục Khiêm cúp điện thoại, ông gọi cho Ôn Noãn, bên kia nhanh chóng bắt máy.

“Cậu?” Lục Khiêm nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì với Hoắc Minh thế?”

Bên kia, Ôn Noãn và Bạch Vi đang uống rượu ở quán bar Thanh, nghe vậy khẽ mỉm cười: “Hoắc Minh hỏi cậu à?”

Lục Khiêm không phủ nhận.

Ôn Noãn lại nhẹ giọng bảo: “Không sao đâu, chỉ là việc nhỏ mà thôi, hai ba hôm nữa là bình thường ạ.”

Chuyện riêng tư của hai vợ chồng, Lục Khiêm cũng không nên xen vào làm gì.

Ôn Noãn cúp điện thoại, Bạch Vi liếc cô: “Sao, đêm nay không về thật à?”

Ôn Noấn ngồi trên ghế cao chân.

Trước mặt cô là tấm kính sát đất trong suốt, bên ngoài là cảnh đêm của hơn nửa thành phố B, ở giữa là tòa cao ốc của tập đoàn Tây Á, ánh đèn ban đêm sáng rực như ngọn lửa.

Hai mắt Ôn Noãn ẩm ướt, cô cười cười: “Không về! Tớ đến khách sạn!”

Bạch Vi nhìn cô, vẻ không tin nổi.

Cô ấy phục Ôn Noãn luôn rồi: “Kệ mấy đứa ở nhà luôn à?”

Ôn Noãn cụp mắt, lắc lắc thân cốc pha lê lấp lánh sặc sỡ, cô im lặng một lát mới nói: “Tớ không về thì anh ấy sẽ về sớm thôi.”

Thật ra mâu thuẫn giữa cô và Hoắc Minh xảy ra trong đêm tiệc tối nhà họ Tư.

Đêm đó, cô gặp lại Cố Hi Quang.

Hoắc Minh lúc đó không nói gì, chỉ lái xe rời đi, nhưng đêm đó khi buổi tiệc vừa kết thúc, anh đến đón rất sớm, ngồi chờ sẵn trước cửa khách sạn từ lâu...

như thể muốn bắt gian.

Cũng may cô đã từ chối khéo đề nghị tiễn cô xuống của Cố Hi Quang, nếu không, không biết tối đó đã xảy ra chuyện gì.

Dù vậy, đêm đó anh vẫn đưa cô về biệt thự nơi họ kết hôn, điên cuồng làm cô cả một buổi tối, mà khi đang nóng bỏng cuồng nhiệt nhất, lời nói của người đàn ông không khỏi bừa bãi ác độc.

Những lời đó, Ôn Noãấn không muốn nhớ lại lần nào nữa.

Chuyện này vốn đã qua rồi, nhưng vừa mới tối hôm qua, Hoắc Minh tan làm sớm, thường thì nếu Ôn Noãn có bữa tiệc xã giao hay cần phải ra ngoài, anh đều luôn đi theo, hoặc cho vệ sĩ đi theo cô.

Nói là vệ sĩ, nhưng thật ra là đang giám sát.

Tình cảm quá mức như thế, Ôn Noãn bắt đầu cảm thấy không chịu nổi, đỉnh điểm là khi cô phát hiện điện thoại của mình bị Hoắc Minh nghe lén.

Gô liền thẳng tay vứt điện thoại đi. Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh với nhau.

Nhưng đó đều là chuyện riêng tư của hai vợ chồng, Ôn Noãn xấu hổ không dám nói cho ai biết, cho dù người đó có là Bạch Vi đi nữa.

Với kiểu đâm đầu vì yêu như Bạch Vi, chắc chắn sẽ cảm thấy đây gọi là cực kỳ yêu, sẽ cảm thấy hưng phấn không thôi.

Ôn Noãn lại không thấy vậy. Cô yêu Hoắc Minh, cũng biết anh cực kỳ yêu cô, nhưng tình yêu không thể đem ra làm lý do theo dõi điện thoại của cô, không ai thích bị người khác giám sát ca.

Cô chọn cách ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa.

Khi xuống lần, cô mặc một chiếc váy dài thắt eo, Hoắc Minh còn ngoáy lại nhìn cô thêm vài lần.

Ôn Noấn không để ý đến anh, gọi bác Triệu chở mình đi.

Vào đến nội thành, cô liền xuống xe bắt taxi, nên Hoắc Minh cũng không biết cô đang ở đâu.

Di động vang lên lần thứ hai, lần này là điện thoại của Hoắc Minh. Ôn Noãn nhận cuộc gọi. Cô dịu dàng nói: “Đúng vậy, em đang ở với Bạch Vil”

Không biết Hoắc Minh nói gì, cô cúp điện thoại, khi di động vang lên lần nữa thì cô bèn thẳng tay tắt đi.

Bạch Vi nâng cằm, xem thế là đủ rồi.

“Ôn Noãn, mấy năm nay tình cảm của hai người tốt thật đấy, đến giờ còn quấn quít như vậy!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1181: Anh ghen!


Hoäc Minh đẹp trai, khí chất sang quý.

Anh lại đang trong độ tuổi đẹp nhất của người đàn ông, hình ảnh anh cúi người hôn vợ mình như thế này thật sự rất đẹp.

Không uổng công Bạch Vi ngồi xem. Cô ấy vô cùng hứng thú ngồi xem hết.

Mà người bị hôn kia, vẻ mặt thoáng có hơi hoảng hốt, đôi môi đỏ hé mở, lẩm bẩm: “Minh!”

Hoắc Minh vuốt nhẹ cặp môi đỏ của cô... Bầu không khí đã trở nên mập mờ đến mức tận cùng.

Bạch Vi không thèm nhìn nữa, cầm túi xách của mình rồi cười ha ha: “Cái đó, tớ đi trước đây! Hai người cứ nói chuyện với nhau đi nhé!”

Hoắc Minh rất phong độ: “Để tôi tiễn cậu?” “Không cần, không cần!” Bạch Vi nào dám để anh tiễn, chạy trốn rất nhanh.

Chờ Bạch Vi rời đi, Hoắc Minh đi tới đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng bấm khóa.

Lúc quay đầu lại, thấy Ôn Noãn đang nhìn chăm chằm vào anh. Hoắc Minh đi tới, cầm lấy cái ly thủy tinh kia, ngửi một chút. Rồi anh lại nhìn mặt Ôn Noãn, hơi đỏ hồng, rõ ràng cô đã uống không ít.

Hoắc Minh ngồi xuống, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô lên, giọng nói rất dịu dàng: “Vẫn đang tức giận hả?”

Ôn Noãn tựa nửa người vào quầy bar nhỏ.

Cô nhìn chăm chú vào màn đêm qua lớp cửa sổ thủy tinh, thấp giọng nói: “Hoắc Minh, không có ai muốn bị người ta nghe lén cả! Tóm lại là anh đang để ý đến em hay là anh không tin tưởng được em vậy?”

Hoắc Minh cười nhẹ: “Anh ghen!”

Ôn Noãn muốn gây chuyện với anh.

Thế nhưng thái độ của anh lại dịu nhẹ như thế, khiến người ta không nỡ lòng nào từ chối, Ôn Noãn cảm thấy có hơi xấu hổ lẫn buồn bực.

Nhưng ở một nơi như Thanh Ba cũng không phải là chỗ phù hợp la lối, khóc lóc, cãi nhau.

Cô rời đi cùng anh.

Hoắc Minh lái chiếc Rolls-Royce màu đen, anh lại ăn mặc chỉnh chu, có dáng vẻ của một quý ông lịch sự nhưng trông cũng bại hoại không kém.

Ôn Noãn không muốn nhìn anh.

Hoắc Minh nhẹ nhàng cười một cái, cuối cùng cũng tìm được người, tâm trạng của anh không tồi.

Tới lúc xe dừng lại, Ôn Noãn mới phát hiện có điểm không đúng.

Hoắc Minh lái xe đến cửa một khách sạn năm sao, anh định qua đêm ở bên ngoài sao?

Hoắc Minh cởi đai an toàn: “Không phải em muốn ở khách sạn sao?” “Em muốn ở một mình!”

Hoắc Minh vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói hơi khàn: “Một người ở thì lãng phí lắm, nơi này rất đắt!”

Anh nói xong, thật sự mở cửa xe. Kéo Ôn Noãn xuống xe.

Ôn Noãn ngã vào trong lòng ngực anh, đấm nhẹ ngực anh: “Anh đừng có xăng bậy! Con vẫn đang ở nhà.”

“Anh nhờ mẹ tới chăm rồi.”

Người Hoắc Minh nói chính là dì Nguyễn.

Ôn Noãn vừa tức lại vừa bực, vợ chồng cãi nhau lại còn làm phiền mẹ cô đến chăm cháu... Nhưng da mặt của Hoắc Minh thật sự rất dày, anh cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Cũng không phải ngày nào cũng có cơ hội như thế nào! Ôn Noãn, dạo này vội vàng xử lý chuyện của cậu, chuyện của Cố Vân Phàm, em bỏ qua anhI”

Ôn Noấn ngửa đầu nhìn anh.

Cô vừa mới uống rượu xong, lúc nói chuyện, bờ môi đỏ hé mở, giọng nói cũng khàn khàn rất gợi cảm: “Cho nên anh cố ý nghe lén điện thoại của em, muốn khiến cho em chú ý? Hoắc Minh, anh có trẻ con quá không vậy!”

Trong gió đêm, anh cúi đầu, dùng cái cao thẳng mũi cọ nhẹ vào mặt cô.

Giọng nói dụ dỗ: “Không phải đã khiến bà Hoắc chú ý rồi sao?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1182: Ôn Noãn thoát ra khỏi lòng ngực anh


Ôn Noãn thoát ra khỏi lòng ngực anh.

Cô tự rót nước cho mình, uống hết non nửa ly mới lẩm bẩm: “Minh, em hiểu được suy nghĩ của anh, anh tưởng biến chuyện này thành trò vui của hai vợ chồng, nhưng đây không phải! Em là một người trưởng thành, em trung thành tuyệt đối

trong hôn nhân, em không nên bị đối xử như vậy.”

Cô ôn tồn mà nói, những từ ngữ tổn thương tình cảm kia, cô cũng không nói ra lời.

Thật sự là bởi vì cô quý trọng cuộc hôn nhân của bọn họ. Cô nghĩ Hoắc Minh cũng vậy.

Hoắc Minh chậm rãi cởi áo khoác ra, sau đó anh đi đến phía sau Ôn Noãn, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của.

Bọn họ yêu nhau, ôm ấp thân mật.

Anh gác cằm lên bờ vai mỏng của cô, bàn tay cũng nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của cô, lơ đãng vuốt ve nhưng cũng không mang tình ý.

Ôn Noấn biết anh có tâm sự.

Do dự một lúc lâu sau, anh vẫn nói thật với cô: “Ôn Noãn, anh biết em sẽ không vui nhưng lúc anh làm những chuyện đó, anh cảm thấy rất hưng phấn, cũng không khống chế được chính mình.”

Anh nhịn không được đành hỏi: “Có phải anh có hơi biến thái không?”

Cái tay đang cầm ly nước của Ôn Noãn khẽ run.

Cho dù Hoắc Minh nói ra có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng cô có thể nghe được, anh đang có vấn đề về mặt tâm lý.

Trong lòng Ôn Noãn trở nên mềm mại.

Cô xoay người, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu vai anh, ngửa đầu xem anh. Ánh mắt của Hoắc Minh sâu hun hút.

Ôn Noãn nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Em tới gặp bác sĩ tâm lý cùng anh nhé?”

Hoắc Minh không kháng cự, anh nghẹn giọng nói: “Anh hẹn vào mười giờ sáng mai.”

Ôn Noãn yêu Hoắc Minh sâu đậm.

Hiện giờ tâm lý của anh xảy ra vấn đề, cô chẳng những không so đo hiềm khích trước đây, ngược lại còn chiều chuộng anh hết mực.

Đêm nay, căn phòng trị giá sáu ngàn một đêm không hề bị lãng phí.

Hoắc Minh rất thỏa mãn.

Ngày tiếp theo, Ôn Noãn tới gặp bác sĩ tâm lý cùng Hoắc Minh. Hoắc Minh đi vào khám bệnh một mình, Ôn Noãn đứng ở lối đi nhỏ gọi điện thoại nói cho Lục Khiêm biết chuyện này.

Lục Khiêm nghe xong lại cảm giác không đúng.

Nhưng đó là chuyện riêng giữa vợ chồng người ta, ông nhúng tay vào cũng không tốt lắm, hơn nữa đôi vợ chồng này cũng có nhiều thú vui mới lạ.

Ông đáp lại hàm hồ vài câu rồi cúp điện thoại.

Thư ký Liễu đứng một bên cũng nghe thấy loáng thoáng, không khỏi cười nói: “Người trẻ tuổi đúng là khác lạ, có sức sống ghê! Ngài xem cậu Minh biết dỗ dành ghê, chọc cô chủ không vui rồi lại nói là có vấn đề về tâm lý! Cứ như vậy chẳng những cô chủ không bực mình lại còn đau lòng cậu ấy hơn nữa...”

Câu nói tiếp theo cũng không tiện nói ra miệng.

Lục Khiêm bóc một viên kẹo Thụy Sĩ, cười nhẹ.

Lúc này thư ký Liễu nói: “Đúng rồi, đêm nay một buổi tiệc xã giao! Thước 'Thước đang ở chỗ ngài, có cần phải hủy lịch không ạ?”

Lục Khiêm muốn hủy.

Nhưng lúc mở tài liệu ra nhìn, lại hỏi thêm một câu: “Tôi nhớ đây là một bữa tiệc kêu gọi đầu tư đúng không! Cậu gọi thư ký Lý vào đây.”

Thư ký Liễu đi ra ngoài gọi người.

Một lát sau thư ký Lâm đi vào, mỉm cười nói: “Sếp Lục, chủ nhân bữa tiệc tối nay chính là Đạo diễn Vương, rất nổi tiếng trong giới, nghe nói ông ta đã rụng rất nhiều tóc chỉ vì nhà đầu tư cho bộ phim kia. Thậm chí đêm nay còn kéo cả nữ chính tới xã giao, rất xinh đẹp, lại còn là con gái của một gia đình rất nổi tiếng ở thành phố B, hiếm khi tham gia mấy bữa tiệc tối.”

Mặt mày Lục Khiêm nhảy dựng.

Ông truy hỏi, thư ký Lâm tìm kiếm một hồi rồi nói: “Nữ chính là Hoắc Minh Châu.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1183: Có đứa trẻ con nào lại thích ăn cơm trắng vậy?


Chẳng qua là ông muốn tới nhìn cô, chẳng qua chỉ là không nỡ để cô xuất đầu lộ diện thôi.

Buổi chiều, Lục Khiêm hoàn thành hết công việc.

Ông đi đón Tiểu Lục Thước trước.

Để không làm cậu nhóc thất vọng, ông dắt Tiểu Lục Thước ra ngoài ăn, trẻ con mà, đứa nào cũng thích ăn mấy thứ gà rán các loại, Lục Khiêm cũng chiều con.

Nhưng Thước Thước không chịu ăn gà rán.

Cậu bé nắm tay Lục Khiêm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn lại thành cái bánh bao: “Muốn ăn cơm trắng!”

Có đứa trẻ con nào lại thích ăn cơm trắng vậy?

Lục Khiêm sờ đầu cậu nhóc, dịu dàng nói: “Bố có thể nhìn con ăn!” “Là con muốn ăn!” Thước Thước ngại ngùng nói.

Lục Khiêm cười.

“Được, bố đưa con đi ăn cơm!”

Ông tự lái xe đưa Tiểu Thước Thước tới một nhà nhà hàng cơm bình dân khá nổi tiếng, việc kinh doanh cũng khá tốt.

Cậu nhóc ăn rất ngon miệng.

Lúc Lục Khiêm nói chốc lát nữa sẽ đưa cậu bé về nhà, ông có một bữa tiệc tối, Tiểu Thước Thước vùi đầu ăn cơm không nói gì.

Lục Khiêm cảm thấy cái tính này của cậu bé rất giống Ôn Noấn.

Ông dịu dàng dỗ dành: “Mẹ cũng ở đây! Con không muốn bố mẹ gặp mặt sao?”

Muốn, đương nhiên muốn!

Nhưng Tiểu Thước Thước cảm thấy mình phải rụt rè một chút, cậu nhóc quanh co lòng vòng mà nói: “Hôm nay có nhiều bài tập lắm! Con cũng không có thời gian đi cùng bố.”

Lục Khiêm hơi mỉm cười.

Cơm nước xong, ông đưa cậu nhóc về biệt thự, bà cụ đang rất ngóng trông.

Lục Khiêm đang định lên xe.

Bà cụ lại dặn dò ông: “Con không được uống rượu! Cũng phải để ý tới Minh Châu nữa, không được để con bé xảy ra chuyện gì!”

Lục Khiêm cười: “Mẹ cứ yên tâm!”

Bà cụ muốn nói lại thôi, cuối cùng than nhẹ một tiếng: “Mẹ gói hoành thánh cho con rồi, có cho rau thơm nữa.”

Lục Khiêm hơi giật mình. Cuối cùng ông nhẹ giọng nói: “Con sẽ đưa Minh Châu về nhà.” Ông ngồi vào xe.

Chiếc xe việt dã màu đen có sàn xe cao, tầm nhìn tốt, ông có thể nhìn thấy nơi phía chân trời đỏ rực.

Lúc này, thật sự anh rất muốn hút một điếu thuốc lá.

Nhưng không thể!

Thân thể của ông không cho phép ông sử dụng bất kỳ một thứ đồ gì có chứa chất kích thích, thuốc lá và rượu phải cai sạch. Thật ra đối với một người đàn ông mà nói, cuộc sống như thế này đã không còn niềm vui gì nữa nhưng ông còn có Minh Châu và hai đứa nhỏ...

Vẻ mặt của Lục Khiêm trở nên dịu dàng.

Lúc ông đến câu lạc bộ, bóng đêm nay đã được phủ thêm ánh sáng lộng lẫy.

Thư ký Liễu đứng trước cửa chờ ông.

Xe dừng lại, thư ký Liễu tới mở cửa xe, nhẹ giọng nói: “Tôi thấy Minh Châu rồi! Cô ấy không hề biết ngài cũng tới đây!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1184: Người nọ nhường vị trí cho ông


Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên thâm thúy.

Người khác chỉ nghĩ ông coi trọng Minh Châu, trêu ghẹo: “Cô Hoắc là người có địa vị! Tổng Giám đốc Lục có khả năng sẽ phải đi về tay không rồi!”

Lục Khiêm khẽ cười một tiếng.

Tình huống này tất nhiên không hề khiến ông phải đắn đo, chẳng những không giải thích, ngược lại còn nói với một người ngồi bên cạnh Minh Châu: “Cho dù không có cơ hội, tôi cũng muốn được thảo luận kịch bản với cô Hoắc đây một hồi, gần đây tôi thật sự cảm thấy hứng thú với việc đầu tư phương diện này.”

Người nọ nhường vị trí cho ông.

Vì thế Lục Khiêm lại ngồi ở bên cạnh Minh Châu, chỗ ngồi đủ cho mười người, nay lại thành mười một người ngồi có vẻ hơi chật chội.

Lục Khiêm và cô ấy, người sát bên người.

Thậm chí ông còn có thể cảm nhận được vòng eo của cô ấy mềm mại như thế nào.

Nhưng Lục Khiêm cũng không thể hiện ra mặt.

Ông tiếp tục nói chuyện với người ta, mặc dù không hút thuốc lá nhưng cặp ngón tay thon dài trắng nõn vẫn kẹp một điếu thuốc ở giữa.

Ông có bề ngoài tuấn tú, gia cảnh lớn mạnh.

Ít nhất trong số những người đang ngồi, không có ai dám gây khó xử với ông, bắt ông hút thuốc, uống rượu.

Không khí vô cùng hòa bình.

Minh Châu không nói chuyện nhiều, mãi cho đến khi có người uống say đưa một chén rượu tới, lớn giọng nói: “Chỉ cần cô Hoắc cho chúng tôi mặt mũi, uống hết ly rượu vang đỏ này, bộ phim này sẽ được đầu tư!”

Minh Châu giương mắt.

Đạo diễn Vương rất khẩn trương, ông ta không đắc tội được với mấy ông Thần Tài này.

Nhưng nhà họ Hoắc ông ta lại càng không dám đắc tội.

Để con gái nhà họ Hoắc mời rượu, nghĩ mà cũng chẳng dám nữa là.

Nếu là trước đây, khẳng định Minh Châu sẽ không uống ly rượu này nhưng đạo diễn Vương có ơn dìu dắt cô ấy... Nếu uống xong một chén rượu là có thể lôi

kéo được nhà đầu tư, cô ấy cũng sẽ không cao ngạo như thế.

Dưới ánh nhìn của đông đảo tất cả mọi người, Minh Châu đứng dậy, cầm lấy ly rượu kia.

Cô ấy cười nhạt: “Tổng Giám đốc Triệu đã nói thì phải giữ lời!” Nói xong, cô ấy định uống.

Một bàn tay thon dài chợt ngăn tay cô lại, cầm lấy cái ly.

Là Lục Khiêm!

Người ngồi trong phòng đều ngây ra!

Tổng Giám đốc Lục có phải vượt rào rồi không vậy, tay của người phụ nữ này nói sờ là có thể sờ sao, hơn nữa đối phương lại còn là con gái nhà họ Hoäc.

Một lát sau Không đúng! Cô Hoắc vẫn chưa cho ông một cái bạt tai. Ánh mắt của hai người triền miên bên nhau!

Những người đó bỗng nhiên nhận ra, quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1185: Một âm thanh nhỏ vang lên


Ông ta không chỉ đùa giỡn cô chủ nhà họ Hoắc, còn có khả năng đã đắc tội với Lục Khiêm, quả nhiên Lục Khiêm giọng nói của Lục Khiêm trở nên nặng nề: “Bộ phim này, cá nhân tôi đầu tư một trăm phần trăm!”

Tổng Giám đốc Triệu trở nên nóng nảy.

Không phải vì chuyện kiếm tiền mà rõ ràng là ông ta đã đắc tội với ông Lục.

Đối phương là nhân vật tàn nhẫn, ông ta biết.

Tổng Giám đốc Triệu cẩn thận muốn tham gia đầu tư chung, Lục Khiêm cũng suy nghĩ cho tương lai phát triển của Minh Châu, cũng không khiến làm việc quá tuyệt tình, chỉ cười nhẹ: “Tổng Giám đốc Triệu cũng không cần đoạt với tôi! Tổng Giám đốc Triệu có thể quay mấy bộ phim khác, chỗ đạo diễn Vương vẫn còn nhiều kịch bản!”

Đạo diễn Vương phục hồi tinh thần, lập tức nói đúng vậy.

Lúc này Tổng Giám đốc Triệu mới thở phào nhẹ nhõm nhưng sau lưng ông ta đã đổ một thân mồ hôi lạnh.

Có qua có lại. Lục Khiêm nắm giữ quyền chủ động, thế mà lại trông như chủ nhân thật sự.

Minh Châu nhìn mà tức.

Cô ấy giận dỗi lại uống thêm vài ly, trợ lý của cô không cản được, không khỏi nhìn về phía Lục Khiêm.

Quan hệ của Lục Khiêm và Minh Châu, cô ấy có biết.

Ban đầu Lục Khiêm cũng định ngăn cản nhưng sau đó ông lại chỉ mặc cho cô uống.

Rượu vang đỏ trên bàn không tồi, không quá nồng.

Minh Châu uống được nửa bình, thành công tự chuốc say mình, lúc rời đi, Lục Khiêm đón lấy cô từ trong tay trợ lý.

“Tôi đưa cô ấy trở về!”

Trợ lý do dự một hồi rồi đồng ý.

Lục Khiêm đỡ người ngồi vào trong xe, thư ký Liễu vốn định đi theo nhưng nghĩ lại trong bầu không khí tốt như thế này, anh ta đi theo cũng không thích hợp, đành hỗ trợ đóng cửa xe lại

Lục Khiêm từ từ nâng cửa sổ xe lên.

Ông nhìn chăm chú vào người phụ nữ đã uống say bên cạnh, mái tóc dài màu đen chảy xuống như thác nước, cô ấy mặc một chiếc váy liền màu, ôm áo khoác vào trong lòng ngực.

Góc nghiêng tinh xảo xinh đẹp.

'Trông trưởng thành nhưng lại có chút hồn nhiên!

Lục Khiêm vuốt ve khuôn mặt của cô ấy, thực năng.

Minh Châu không thoải mái, cô ấy nói mớ, Lục Khiêm không khỏi nghĩ: Chắc hẳn tâm trạng của cô không tốt nên mới có thể uống nhiều như vậy.

Chia tay với cậu chủ nhà họ Tư.

Cô ấy... Rất đau khổ sao?

Trong lòng ông cũng hơi đau nhưng lại không thể thể hiện, ông vẫn phải chịu đựng bởi vì hiện tại bọn họ chẳng là gì cả. Ngay cả một lần hiếm hoi ở cùng một

chỗ như bây giờ cũng do ông trộm được.

Lục Khiêm châm chước một phen, cuối cùng vẫn quyết định đưa cô tới căn nhà ở đường Quảng Nguyên.

Cô ấy đã say đến mức này, nếu quay lại biệt thự, nhất định Tiểu Thước Thước sẽ đau lòng, bà cụ cũng sẽ lải nhải cả đêm.

Lục Khiêm lại nhịn không được vuốt ve khuôn mặt cô ấy, nói giọng nhỏ: “Về nhài”

Nửa giờ sau, chiếc xe việt dã màu đen ngừng ở dưới tòa chung cư.

Xe dừng, Minh Châu xoay trở không thoải mái.

Cô ấy mở mắt ra, ánh mắt mê mang nhìn quanh bốn phía, sau đó hỏi: “Đây là chỗ nào?”

Một âm thanh nhỏ vang lên.

Lục Khiêm tháo đai an toàn, ông cúi người tháo thay cô ấy, giọng nói rất dịu dàng: “Căn phòng trước kia chúng ta từng sống.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1186: Cô cười một cái


Giờ khắc này, ông rất muốn ôm cô.

Nhưng Lục Khiêm vẫn đè nén lại.

Ông dán vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Em sẽ không quên!” Căn chung cư này, có những hồi ức đẹp nhất của bọn họ, ông không tin cô đã quên!

Minh Châu buông xuôi tay, cô nhìn về phía trước với ánh mắt mông lung.

Cô cười một cái.

Nụ cười hoảng hốt.

Hồi lâu sau, cô lẩm bẩm tự nói: “Nhớ rõ thì còn ý nghĩa gì đâu!”

Cô lặp lại hai lần, giọng điệu như đã sắp khóc.

Trong lòng Lục Khiêm khó chịu, ông xuống xe, mở cửa xe bên phía cô ngồi ra, khom lưng bế ngang cô lên. Cô vẫn chưa hoàn toàn say mèm, vẫn có hơi phản kháng: “Tôi không đi! Tôi không muốn đi vào trong!”

Đêm lạnh như nước.

Lục Khiêm dán sát mặt cô, giọng nói nghẹn không thành tiếng.

“Bây giờ em như thế này, có thể đi đâu được nữa?”

Ông đá cửa xe đóng lại, đi tới thang máy.

Minh Châu uống rượu xong, toàn thân không còn sức lực, cô sợ bị rơi xuống, ôm lấy cổ ông.

Con số màu đỏ trong thang máy dần dần nhích lên trên.

Cô lại bắt đầu mơ mơ màng màng.

Cô ngửi được mùi hương thơm quen thuộc trên cơ thể người đàn ông, dù đã từng đi vào cái thang máy vô số lần nhưng giờ đây lại dường như mới chỉ ngày hôm qua, dường như bọn họ vẫn là đôi tình nhân ngọt ngào năm ấy, tuần nào cũng lén lút đi hẹn hò.

Trong mắt Minh Châu nóng dần lên.

Trong một chốc, cô cảm thấy mình đã cực kỳ say, trong một chốc lại cảm thấy mình đang rất tỉnh táo.

Cô rất đau thống khổ. Có lẽ chỉ có khi say cô mới dám nhẹ nhàng dựa mặt vào sườn vai ông. Nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.

Cô lẩm bẩm gọi một tiếng “chú Lục” nhưng rồi lại cảm thấy xấu hổ, gác đầu trên vai ông, yên lặng rơi lệ.

Trái tim Lục Khiêm như nát tan thành từng mảnh.

Cửa thang máy mở ra, ông lấy chìa khóa ra mở cửa.

Tất cả mọi thứ bên trong vẫn như cũ, cho dù Lục Khiêm không thường tới ở cũng có người thường xuyên tới quét tước.

Lục Khiêm ôm cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường. Giường rất mềm mại, thân mình cô càng mềm hơn.

Lục Khiêm không nỡ rời đi, ông nửa quỳ bên mép giường, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài xõa trên trán cô ra.

Cô nhắm mắt lại. Hơi thở ra cũng mang cả vị ngọt.

Đã lâu rồi Lục Khiêm không được ôm cô, đương nhiên ông rất muốn, hơn nữa cơ thể ông cũng không bị tàn phế gì.

“Minh Châu!” Ông nhẹ nhàng gọi tên cô.

Minh Châu từ từ mở to mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại của ông, trắng trẻo nhã nhặn nay lại nhiễm thêm cả tình dục...

Ánh mắt ông trở nên sâu không lường được. Giây tiếp theo, ông nhẹ nhàng ngậm lấy cô môi. Dường như cô rất ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn ông.

Lục Khiêm đã hoàn toàn bị đánh thức, trước khi cô chống cự, ông đã giữ chặt lấy hai cổ tay cô, giơ cao lên đỉnh đầu.

Cả người ông vây chặt lấy cô.

Không thể khống chế, vội vàng hôn lấy cô.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top