Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1187: Dáng người ông cao ráo


Dáng người ông cao ráo.

Gô bị vây chặt trong lòng ngực ông nhìn có vẻ tinh tế nhỏ xinh.

Cô cứ khóc mãi, nước mắt thấm ướt áo sơ mi mỏng của ông, cũng giống như trước đây.

Lục Khiêm võ lưng cô, chờ cô bình tĩnh lại thì kéo chăn lên đắp cho cả hai. Cô đã bình tĩnh hơn.

Ông biết bởi vì có cồn nên cô mới có thể thả lỏng, nếu không cô sẽ không chịu nằm chung một ổ chăn với ông, huống chỉ còn ôm nhau thân mật như thế này.

Cuối cùng Lục Khiêm vẫn muốn.

Hàng mi dài của người nằm trong lòng ngực đang run rẩy, dáng vẻ lúc ngủ rất ngoan, ông lại nhịn không ném thử môi cô.

Cô vô ý thức hé mở.

Giờ khắc này, Lục Khiêm cảm thấy ông như sắp chết!

Yết hầu của ông lăn lên lăn xuống, giãy giụa một hồi lâu rồi vẫn dịu dàng đè cô dưới thân mình... ông đã vô cùng xúc động, một tay chống ở bên người cô, một †ay nâng mặt cô lên, hôn môi cùng cô.

Đêm dài lê thê...

Khi cả hai kết hợp một lần nữa, cô khóc rất to.

Lục Khiêm hôn lên giọt lệ của cô, dịu dàng dỗ dành cô, cũng không để ý tới bản thân, khiến cô thoải mái trước.

“Lục Khiêm!”

“Lục Khiêm..."

Cuối cùng cô cũng tan vỡ, duỗi tay ôm lấy bờ vai của ông...

*

Sáng sớm.

Minh Châu tỉnh lại, cô cảm thấy cả người đau nhức, cũng rất mệt mỏi. Cô ngồi dậy.

Bốn phía vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, là căn chung cư ở đường Quảng Nguyên.

Cô đột nhiên kéo chăn ra nhìn.

Bộ đồ trên người đã bị thay đổi thành một chiếc áo sơ mi kiểu nam, màu xanh nhạt, thoải mái mát mẻ mang theo mùi hương nam tính nhẹ nhàng.

Cô rên rỉ một tiếng rồi ngã vào trên giường.

Tất cả những gì vừa xảy ra vào tối hôm qua như vừa lướt qua trong tâm trí của cô.

Sau khi say rượu, khóc thút thít rồi tới thân thể tiếp xúc thân mật, rồi đến phần lửa nóng phía sau... cô nhớ rõ toàn bội! Phải nói là thân thể của cô nhớ rất rõ, nhớ rất rõ Lục Khiêm đã ôm cô như thế nào.

Bọn họ lại lăn lên trên một cái giường!

Minh Châu nắm chặt tay thành năm đấm, đánh nhẹ vào đầu hai cái.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Lục Khiêm đứng ở trước cửa, áo mũ chỉnh tề, không hề nhìn ra tối hôm qua ông đã vô cùng buông thả.

Ông chỉ lẳng lặng nhìn cô, giọng nói rất dịu dàng: “Trợ lý của em gọi điện thoại tới nói rằng buổi sáng nay em vẫn còn hoạt động, dậy ăn sáng, một lát nữa anh đưa em qua đói”

Minh Châu nhìn ông.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1188: Trong chốc lát


Lục Khiêm chỉ cười nhẹ, ngồi lên trên ghế sô pha bên cửa sổ cầm một tập báo chí rồi đọc, nhẹ giọng nói: “Phòng để quần áo có quần áo của em, thay rồi đi rửa mặt!”

Minh Châu vào nhà vệ sinh.

Trong chốc lát, bên trong truyền đến đánh răng...

Lục Khiêm đặt báo xuống, im lặng ngồi nghe.

Cũng đã rất lâu rồi ông không được cảm nhận những ngày tháng gia đình như thế này!

Minh Châu nhanh chóng rửa mặt xong, đi tới phòng để quần áo thay quần áo.

Trước kia cô từng để một vài bộ quần áo ở đâu, sau đó cũng không tới lấy, có thể mặc đối phó một chút.

Nhưng vào lúc mở cửa tủ ra, cô chợt sửng sốt.

Một tủ đồ mới, lại còn là nhấn hiệu cô thích nhưng lại rất phù hợp với lứa tuổi hiện tại của cô, phần lớn rất nữ tính sang trọng

Cô chỉ im lặng nhìn, một lát sau lại nhịn không được đưa tay lên chạm vào. chất vải của chúng.

Khóe mắt cô nóng dần lên.

Những thứ này là do Lục Khiêm chuẩn bị, thế nhưng thế thì giờ có còn ý nghĩa gì nữa chứt!

Minh Châu yên lặng thay quần áo, đi ra ngoài.

Lục Khiêm ngồi ở trên sô pha nhìn cô.

Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa kính phía sau, đánh vào lưng ông tạo nên một vầng sáng tỏa, cũng khiến cô không nhìn rõ biểu cảm của ông, chỉ cảm thấy người nọ rất đẹp.

“Đi ăn sáng!” Ông nói xong đứng dậy.

Minh Châu gọi ông lại: “Lục Khiêm, tôi có chuyện muốn nói với ông!”

Lục Khiêm đoán ra cô muốn nói gì, nghĩ ngợi rồi lại ngồi xuống.

Minh Châu đứng ở cửa phòng để quần áo.

Cô châm chước một hồi rồi nói thẳng: “Tối hôm qua tôi uống say! Nhưng dù tôi có uống say thì ông cũng không nên cởi quần áo nằm cùng với tôi! Lục Khiêm... Mọi người đều là người trưởng thành, chuyện đã xảy ra không có nghĩa là nó sẽ thay đổi được những thứ khác!”

Giọng nói của Lục Khiêm lạnh lùng: “Tóm lại em muốn nói cái gì!”

Minh Châu cũng không thèm khách sáo với ông: “Chính là chuyện xảy ra vào. tối hôm qual”

Lục Khiêm quay mặt đi.

Hồi lâu sau ông mới nhẹ giọng nói: “Nếu giống như trước, nhất định em sẽ khóc lóc đòi anh phụ trách.”

Minh Châu vẫn chưa nói chuyện, ông đã đứng dậy. “Tôi biết rồi! Ăn sáng thôi!”

Ông vẫn dịu dàng nhưng giọng điệu lại không giống như vừa nấy, Minh Châu vẫn có thể cảm nhận được điều này.

Nhưng cô sẽ không lùi bước chỉ vì chuyện này!

Lúc ăn sáng, cô giương mắt nhìn anh: “Lát nữa trên đường đi nhớ mua thuốc cho tôi!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1189: Ông nhẹ nhàng đè tay cô lại


Nhưng cô cũng không cần uống thuốc! Minh Châu rất kiên trì, cô sợ sẽ mang thai.

Cuối cùng lúc Lục Khiêm đưa cô tới phim trường, ông vẫn dừng xe ở ven đường, Minh Châu định xuống xe mua thuốc.

Ông nhẹ nhàng đè tay cô lại.

Ông là người rất truyền thống, tốt nhất phụ nữ không nên trực tiếp đi mua thứ đồ này.

Lục Khiêm đi vào tiệm thuốc.

Ông nói với nhân viên tiệm thuốc lấy một hộp thuốc tránh thai. Lúc tính tiền, ánh mắt của ông dừng lại trên một hộp nhỏ hình chữ nhật, châm chước một hồi ông cầm luôn hai hộp cỡ L.

Lục Khiêm quay về xe.

Bên cạnh ông là một chai nước sôi để nguội, vặn nắp ra, rồi lại đưa cho cô tự bốc thuốc.

Minh Châu uống xong thì khế cau mày.

Lục Khiêm nhịn không được vỗ vào vai cô, cô hơi giật mình, sau đó khóe mắt dần dần chuyển màu hồng nhạt.

Lục Khiêm thắt đai an toàn. Ông nghĩ ngợi một hồi rồi bỏ hai hộp nhỏ trong túi áo vào hộc đựng đồng, dòng chữ tiếng Anh to bự khiến người ta muốn xem nhẹ cũng khó, mặt Minh Châu

hơi nóng lên.

Cô cắn môi: “Lục Khiêm, tôi nói rồi, chúng ta chỉ làm chuyện đó một hai lần thôi.”

Lục Khiêm ừ một tiếng.

Ông giương mắt nhìn cô, một lát sau, hỏi cô với nhiều ẩn ý: “Tối hôm qua em có thấy thoải mái không?”

Cả hai người bọn họ đều trống vắng đã lâu.

Tối hôm qua hút hồn như thế nào, cả hai đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.

Đương nhiên Minh Châu không chịu trả lời, cô cúi đầu vân vê ngón tay, hừ nhẹ: “Chỉ cần là đàn ông...”

“Hoắc Minh Châu!” Rất ít khi ông gọi cô cả họ lẫn tên.

Minh Châu giương mắt.

Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, nói: “Không được nói như vậy”

Cô định mở miệng, ông cũng đã buông tay, khởi động xe. Sau đó ông không nói nữa...

Minh Châu suy đoán ông đang tức giận, cô rất cạn lời, cô còn chưa nổi cáu với ông, ông lại còn tức giận!

Vì thế cô cũng im lặng. Lúc xuống xe, cả hai người đều không vưil

Lúc giữa trưa, Lục Khiêm xuống nước trước, ông gọi điện cho cô muốn mời cô ăn cơm.

Minh Châu không nhận.

Sau đó cô lại gửi tin nhắn cho ông, nội dung đại khái muốn nói tối hôm qua chỉ là một đêm phong lưu mà thôi.

Lục Khiêm tức giận đến mức ném cả di động.

Dù sao ông vẫn để ý câu nói kia của cô: Chỉ cần là đàn ông...

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1190: Cái mũi Minh Châu chua xót


Thân là đàn ông, thật ra ông cũng rất để ý tới chuyện này.

'Thế nhưng tối hôm qua rất không tồi, ông xác định Minh Châu cũng thấy vui sướng.

Phản ứng của phụ nữ không lừa được ail Ông hừ lạnh một tiếng.

Thư ký Liễu lại cười: “Vậy thì nhất định là do những mặt khác chưa làm tốt! Ngài nghĩ đi, những người Minh Châu tiếp xúc đều nâng niu cô ấy ở lòng bàn tay, ngài không dỗ dành mà còn nhăn mặt, thế thì đâu còn phần thắng nào nữa! Trên con đường này, cóc ba chân thì khó tìm, đàn ông có hai chân đầy ra đó thì khó tìm không?”

Lời này nói thẳng vào lòng Lục Khiêm.

Ông đổi thư ký Liễu đang hết lòng khuyên nhủ đi! Sau khi mấy người rời đi, ông ngồi lẳng lặng suy nghĩ. Lại cảm thấy lời thư ký Liễu nói cũng có đạo lý!

Lục Khiêm cầm điện thoại gọi cho trợ lý của Minh Châu, có được lịch trình của cô, hóa ra là đang đi tới một nhà hàng ăn cơm.

Lục Khiêm tra xét, vừa lúc cũng không xa.

Ông cầm chìa khóa xe và áo khoác, đi ra khỏi văn phòng, trực tiếp đi tìm người.

Thư ký Liễu còn đang ở bên ngoài, thấy ông đi ra thì mặt mày hớn hở: “Vậy là đúng rồi! Một đêm làm vợ chồng trăm ngày được ân ái, một khi đã tiếp xúc thân mật trái tim phụ nữ nhất định sẽ mềm rai”

Lục Khiêm rất cạn lời.

Ông cũng chưa nói mà thư ký Liễu lại biết được!

Nhưng ông cũng không phản bác, trong lòng lại có chút ngọt ngào.

Mười phút sau, ông dừng xe ở trước cửa nhà hàng kia, vừa mới cởi đai an toàn định bước xuống xe.

Vừa nhấc mắt lên thì bỗng khựng lại.

Phía sau lớp kính thủy tinh trong suốt, Minh Châu đang ăn cơm với một người khác.

Là một người đàn ông trẻ tuổi, diện mạo nhã nhặn, quần áo rất trang trọng. Nhìn vẻ mặt của hai người thì rất rõ ràng đây là cơm xem mắt. Nhưng hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Lục Khiêm đang cầm đai an toàn bỗng nhẹ nhàng thả tay ra, ông chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi.

Lúc này ông rất cần một điếu thuốc lá. Nhưng trong tầm tay không có.

Ông lẳng lặng nhìn chăm chú vào hình ảnh cô nói chuyện cùng người ta, cười nhẹ đúng lúc, không hề buồn tẻ.

Ông có thể nhìn ra được cô không chán ghét đối phương.

Lục Khiêm không xuống xe, anh chỉ ngồi đó, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào cô.

Cuối cùng, Minh Châu đã phát hiện ra sự tồn tại của ông

'Tròng mắt của cô bỗng co rút lại một chút.

Ngay sau đó cô thu lại ánh mắt, tiếp tục ăn cơm, nói chuyện phiếm với người †a.

Lục Khiêm không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ông thật sự ngồi chờ cô như đang tự ngược bản thân, chờ cô kết thúc bữa cơm xem mắt này.

Cuối cùng Minh Châu cũng từ biệt người nọ. Bọn họ còn trao đổi phương thức liên lạc.

Lúc Minh Châu rời đi cũng không tránh khỏi việc chạm mặt Lục Khiêm, thậm chí cô còn mở cửa xe ngồi vào bên cạnh ông.

“Lục Khiêm, chúng ta tâm sự đi!”

Lục Khiêm nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt không chút cảm xúc.

Ông hỏi lại cô: “Nói gì? Nói chuyện sáng sớm em vừa mới bước xuống khỏi giường anh, giữa trưa đã đi xem mắt với người khác? Hoắc Minh Châu, có phải em muốn nói chuyện này với anh không?”

Minh Châu lắng lặng nhìn chăm chú vào ông.

Một lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ tôi đã nói rõ vào lúc sáng rồi chứ, chúng ta cũng chỉ qua lại với nhau một hai lần mà thôi, hơn nữa tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng không cầu xin ông quay lại với tôi, là chính ông kéo †ôi vào trong nhà.”

“Lục Khiêm! Hiện tại tôi còn nói chuyện với ông là bởi vì ông là bố của Thước Thước và Lục U.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1191: Tôi lái xe tới đây


Minh Châu nói xong, cô bỗng cảm thấy áp lực.

Cũng không phải do cô nhẫn tâm mà là vì cô đã phải trải qua quá nhiều chuyện.

Lục Khiêm lần lượt cho cô hy vọng rồi lại lần lượt khiến cô thất vọng, cô không dám yêu nữa.

Cho nên cô thà tiếp nhận một cách bình thường.

Lục Khiêm bình tĩnh nhìn về phía xa xăm, ông chưa ăn cơm trưa, dạ dày không được thoải mái, thế nhưng ông vẫn cố hết sức chịu đựng, không muốn để lộ sự yếu đuối ở trước mặt cô.

Hồi lâu sau ông mở miệng: “Anh đưa em về phim trường!”

Minh Châu lắc đầu: “Tôi lái xe tới đây.”

Cô nói xong thì mở cửa xe.

Lục Khiêm bỗng dưng kéo cô lại: “Đừng đi!”

Minh Châu quay đầu lại, cô nhìn vào đôi mắt thâm thúy của ông, vô cùng bình tĩnh, nếu là người khác tuyệt đối không nhìn ra ông đang dùng sức mạnh để giữ chặt lấy cô.

Giằng co hồi lâu, Minh Châu nhẹ giọng nói: “Buông tay!”

Lục Khiêm nhẹ nhàng thả tay ra.

Cô nhanh chóng bước xuống xe tựa như có người đuổi theo phía sau.

Cửa xe đóng lại, Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm bụng, ông lắng lặng ngồi một lát, sau đó lấy một viên thuốc ra khỏi túi áo, uống vào cùng với nước.

Ông chờ cảm giác thoải mái hơn một chút mới trở về công ty.

Thư ký Liễu nhìn ra tâm trạng của ông không tốt, cũng không dám trêu chọc, trước lúc tan tầm chỉ ghé vào rồi nói: “Tới giờ đón Tiểu Thước Thước rồi, ngài qua đón thằng bé, nhất định thằng bé sẽ rất vui.”

Nhắc tới con trai, tâm trạng của Lục Khiêm mới đỡ hơn một chút.

Ông đón Thước Thước về.

Cậu bé đeo cặp sách, nhảy xuống từ trên xe bố, bà cụ Lục đã chờ cậu bé từ lâu.

“Cả người toàn là mồ hôi! Mau đi tắm đi.”

“Bà nội tự làm kem nhỏ cho cháu ăn đấy, một ngụm một cái.”

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lục Thước ửng đỏ, rửa mặt sạch sẽ ngồi trên ghế nhỏ, ngoan ngoãn ăn kem.

Bà cụ giúp cậu nhóc quạt mát.

Ánh mắt của bà vô cùng tinh tế, liếc nhìn con trai một cái. Ông hơi khác lạt

Lục Khiêm cởi áo khoác, tiện tay ném lên sô pha, cả người không muốn cử động.

Bà cụ đặt tay ở bên tai, học theo giọng điệu của Lục Khiêm, nói: “Ôi chao, tối hôm qua còn có người gọi điện thoại về nhà, nói cái gì mà mẹ ơi, hôm nay con không về nhà... À, con phải chăm sóc Minh Châu! Cô ấy uống rượu không biết tiết chế, sợ về đó chọc mẹ không vuil”

Tiểu Lục Thước vừa ăn một ngụm kem suýt nữa nghẹn lại trong họng.

Thư ký Liễu vừa tiến vào cũng cười phun!

Bà cụ liếc con trai, cười lạnh ra tiếng: “Xem cái dáng vẻ đầu gấu của con đi! Theo đuổi vợ mà còn khó hơn việc năm đó con hái sao trên trời sao? Cái đó còn phải động não nữa, mẹ thấy con theo đuổi Minh Châu cũng chỉ nói mồm! Chẳng hề yêu thương con bé một chút nào, cũng không nghĩ con đã bao nhiêu tuổi mà con bé mới có bao nhiêu tuổi!”

Ngày xưa, Lục Khiêm nhất định sẽ tự giễu vài câu.

Nhưng hôm nay ông thật sự rất bực bội, không hé răng, đi thẳng lên phòng sách trên lầu.

Bà cụ nhìn ông đầy trông mong.

Thư ký Liễu ghé sát tới gần, nhỏ giọng nói: “Đá phải ván sắt! Người ta không để ý đến ngài ấy!”

“ồ”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1192: Con biết!


Bà cụ biết trong lòng ông buồn khổ, vỗ tay ông rồi nói: “Trong lòng con bé còn có con! Nhưng con bé cũng oán trách con!”

Lục Khiêm cười chua xót: “Con biết!”

Bà cụ chỉ vào chén hoành thánh kia rồi nói: “Giống như đồ ăn vậy, có người thích cho rau thơm vào, có người không thích! Tình cảm cũng thế, con muốn như vậy nhưng con bé lại muốn khác, sẽ không thể đi đến tận cùng! Tựa như lúc trước khi con ra nước ngoài chữa bệnh, con sợ liên lụy đến con bé rồi lại đẩy con bé ra xa, sao con biết được điều con bé muốn là như vậy, sao con biết được con bé sẽ không đủ kiên cường chứi”

“Lục Khiêm, con mạnh mẽ nhưng lại quá độc lập!”

Lục Khiêm chỉ im lặng nghe, từ từ ăn hoành thánh.

Ông chỉ ăn một nửa.

Bà cụ đánh ông một cái rồi cười mắng: “Mau chóng nhận lỗi với người ta đi, con và con bé xích mích, con bé cũng không chịu tới đây thăm mẹ nữa.”

Lục Khiêm sờ lấy một viên kẹo bạc hà. Hồi lâu, ông cười nhẹ...

Buổi tối, trước khi đi ngủ, ông nhản cho Minh Châu một tin nhắn, nội dung cực kỳ rộng lượng.

Chúc cô xem mắt thành công. Còn xin lỗi vì chuyện xảy ra vào tối hôm đó! Minh Châu không thèm để ý đến ông!

Lục Khiêm nhìn nội dung cũng cảm thấy mình quá mặt dày, buông di động xuống.

Đang định tắt đèn ngủ, một bóng dáng nhỏ mò mẫm tiến vào từ cửa, lặng lẽ chui vào chăn từ dưới đuôi giường, cuối cùng bò vào trong lòng ngực ông.

Lục Khiêm duỗi tay xoa nắn Tiểu Lục Thước. Ông thấp giọng hỏi: “Muốn ngủ với bố hả?”

Tiểu Thước Thước không chịu nói chuyện, hai cánh tay nhỏ ôm lấy eo của Lục Khiêm, còn sờ tới sờ lui trên đó.

Lục Khiêm không nói chuyện nữa, nhẹ nhàng vỗ về con trai.

Một hồi lâu sau khi ông cho rằng Thước Thước đã ngủ rồi nhưng cậu nhóc lại đột nhiên thốt ra một câu: “Mẹ không thích mấy chú kia.”

Giọng nói Lục Khiêm nghẹn ngào: “Bố biết!” Tiểu Thước Thước yên tâm, dán sát vào ông cậu ngủ ngon lành.

Lục Khiêm nhìn ánh trăng mờ bên ngoài cửa sổ, nhìn con trai mình, có hơi nhớ Tiểu Lục U cũng nhớ mẹ của tụi nhỏ.

Nhưng ông vẫn tức giận!

Về sau ông không chủ động tìm cô nữa, chỉ biết được chuyện xem mắt lần trước lại thất bại qua miệng Thước Thước

Tâm trạng của Lục Khiêm mới thoáng chuyển biến tốt đẹp.

Hôm nay, thư ký Trương gõ cửa tiến vào, mỉm cười nói: “Sếp Lục, có đạo diễn Vương tìm ngài!”

Đạo diễn Vương?

Lục Khiêm nhớ ra, đó là đạo diễn bộ phim của Minh Châu, chắc hẳn là tới xin đầu tư.

Ông có lòng cho nhưng cũng muốn gặp Minh Châu. Ông nhấc máy của đạo diễn Vương, lời nói vô cùng khách sáo: “Chuyện nhỏ

này không nên làm phiền ông! Như vậy vậy, ngày mai để Minh Châu đưa chỉ phiếu qua đó đi!... Đúng vậy, tôi và cô ấy thường xuyên gặp mặt!”

Cúp điện thoại, tâm trạng của ông hoàn toàn tốt hơn. Tới chạng vạng, Minh Châu gọi điện thoại tới. Cô hỏi ông: “Lục Khiêm, ông có ý gì?”

Lục Khiêm cũng không dài dòng với cô, ông trực tiếp nói thẳng: “Tới đây ăn cơm với anh, anh đưa chỉ phiếu cho em cầm về!”

Minh Châu khựng lại một chút.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1193: Minh Châu vẫn không nói gì


Cuối cùng hẹn ở nhà hàng ngày trước bọn họ thường tới, vẫn trong căn phòng đó.

Lục Khiêm tới trước, ông gọi bảy tám món, đều là những món Minh Châu thích ăn.

Đợi ước chừng 10 phút, Minh Châu tới. Cô mang theo trợ lý tới, Lục Khiêm nhìn một cái, người đã phải rời đi.

Minh Châu nhìn cửa phòng đóng lại, chưa nói gì thêm. Cô ngồi vào vị trí bên cạnh Lục Khiêm, cầm đũa ăn cơm, chỉ nói nhẹ: “Tôi có hơi đói!”

Bây giờ đã là bảy giờ tối, cô vẫn chưa ăn cơm trưa. Lục Khiêm chia thức ăn cho cô.

Có có khi bọn họ có thể yên tĩnh như vậy, không khí cũng xem như là thoải mái.

Minh Châu vẫn không nói gì.

Lục Khiêm ăn rất ít, ông nhìn sườn mặt của cô, biết rõ mà còn cố hỏi: “Bạn trai mới đâu rồi?”

Giọng điệu của Minh Châu rất lạnh lùng: “Không phù hợp! Không tiếp tục.” Lục Khiêm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ông lại rót trà cho cô, là trà Tuyết Đỉnh Hàm Thúy rất hiếm thấy, bình thường Minh Châu không thích uống trà nhưng cô có thể uống được loại này.

Minh Châu không từ chối ý tốt của ông.

Nhưng sau khi cô ăn uống xong xuôi, bắt đầu đi thẳng vào vấn đề: “Tổng Giám đốc Lục, bữa cơm này cũng coi như đã ăn xong, chuyện đầu tư có phải nên đặt đúng chỗ hay không?”

Lục Khiêm không so đo cùng cô.

Ông đặt tấm chỉ phiếu đã viết xong vào trong lòng bàn tay cô, Minh Châu mở ra nhìn thì thấy đó là tám mươi triệu, không thiếu một đồng. Cô nói cảm ơn rồi định rời đi.

Lục Khiêm bắt được tay cô.

Dưới ánh đèn thủy tinh, ông nhìn chằm chằm vào mắt cô, lần đầu tiên nghiêm túc hỏi cô: “Minh Châu, em còn muốn tức giận với anh đến bao giờ?”

Đôi môi của Minh Châu khẽ run lên.

Gô không trả lời, bởi vì cô không biết nên trả lời như thế nào.

Lục Khiêm nhẹ nhàng buông tay cô ra.

Ông thật sự rất bực bội, rất muốn rít một điếu thuốc.

Cuối cùng ông vẫn bình tĩnh mà nói: “Minh Châu, anh biết anh có lỗi với em! Anh cũng biết em còn đang trách anhI... Mấy năm nay anh liều mạng sống sót cũng là vì em và bọn nhỏ, anh phải chịu cảnh em xa cách nhiều hơn cũng là điều đương nhiên. Nhưng mà Minh Châu à, anh không còn trẻ nữa! Anh thật sự không còn trẻ nữa! Thời gian để anh có thể chăm sóc em và con cũng chỉ còn lại chừng ấy năm, lại tiếp tục như vậy, anh sợ sẽ không kịp.”

Ông nhìn chăm chú vào cô, nhìn cô bung nở rực rối

Cô cũng không biết, căn bản ông không dám già đi, ông là một người đàn ông vô cùng để ý đến vẻ bề ngoài của mình, ông sợ lúc đứng ở bên cạnh cô sẽ bị người ta chỉ trỏ, sợ cô phải chịu uất ức!

Không phải ông không muốn theo đuổi cô, mà là thời gian không đợi người.

Minh Châu nghe xong thì cảm thấy rất áp lực.

Giờ khắc này, cô rất muốn nói với ông rằng cô đã tha thứ, rất muốn níu lấy cánh tay của ông rồi nói rằng cô không trách ông!

Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm được. Lúc rời đi, cô khóc. Thế nhưng cô lại không biết, Lục Khiêm cũng rơi lệ...

Giữa hai người bọn họ, không nói rõ ai đúng ai sai, có lẽ đã sai ngay từ đầu.

Bắt đầu từ ngày đó, dường như Lục Khiêm đã từ bỏ. Ông không còn quấy rầy cô nữa.

Thỉnh thoảng ông cũng có thể nghe thấy tin tức của, đóng máy, quảng cáo, xem mắt.

Mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ là con cái.

Thỉnh thoảng cũng sẽ vô tình nhìn thấy mặt nhau ở nhà họ Hoắc nhưng cũng chỉ gật đầu, nhiều nhất cũng là nói chuyện về con cái.

Bản thân Lục Khiêm cũng không biết ông đã từ bỏ hay chưa. Ông muốn cho cô hạnh phúc, cô lại không cần. Ông tiếp cận lại khiến cô đau khổ!

Ông từ từ rời xa khỏi cuộc sống của cô nhưng vẫn đầu tư gần như tất cả mọi phim của đạo diễn Vương.

Mùa hạ, thân thể Lục Khiêm tốt hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1194: Là lời nói thiệt tình sao?


Thật sự quá trùng hợp, Minh Châu cũng có tiệc xã giao ngay trong câu lạc bộ này.

Hôm nay cô ăn mặc rất xinh đẹp, một bộ váy màu hồng nhạt đính một vài viên trân châu.

Mái tóc dài màu đen xõa bên hông. Nhìn từ sau lưng thật sự vô cùng xinh đẹp.

Ông Dịch tính vốn phong lưu đang định đi lên chào hỏi làm quen nhưng người †a xoay người lại thì phát hiện đó là người ấy nhà Lục Khiêm chứ ai

Ông Dịch phản ứng nhanh, lập tức cười nói: “Trùng hợp ghê em dâu! Mấy ông bạn già đều ở bên trong, đi vào chào hỏi một tiếng này!”

Minh Châu không nghĩ nhiều.

Căn bản cô không nghĩ tới Lục Khiêm cũng sẽ ở bên trong, nể tình nên đồng ý.

Ông Dịch cũng dẻo miệng, dọc đường còn nói mấy câu trêu đùa.

Minh Châu hơi mím môi.

Ông Dịch vì muốn khiến cô ngạc nhiên, dỗ cô vui vẻ, lúc mở cửa còn giở trò: “Cốc cốc cốc, nhìn xem bên trong là ai, có phải chú Lục mà em đang ngày nhớ đêm mong hay không!”

Minh Châu thật xấu hổ giùm ông ấy.

Nhưng nếu cô chạy đi ngay lúc này lại trông có vẻ không được phóng khoáng.

Cánh cửa mạ đồng khắc hoa văn ở trước mặt từ từ mở ra.

Bên trong vô cùng náo nhiệt, Lục Khiêm đang xáo bài.

Cô Hồ mặc quần áo lụa là mềm mại, dán sát vào cánh tay ông, nhẹ nhàng thì thầm.

Lục Khiêm cười một cái, còn rất phong lưu!

Minh Châu nhìn một cái rồi quay đầu rời đi.

Ông Dịch nóng nảy, vội vàng kêu: “Ối em dâu! Em dâu! Ôi Minh Châu ơi, đây chắc chắn là hiểu lầm, chú Lục của em bây giờ thanh tâm quả dục, bên cạnh còn chẳng có nổi một con muỗi cái! Ông ấy có lòng không có sức, không làm được!”

Lớn tiếng như vậy, ai cũng nghe thấy hết!

Minh Châu bước đi rất nhanh.

Trong lòng cô còn nghĩ, lão già phong lưu Lục Khiêm này, thích chơi với ai cũng được.

Liên quan gì tới cô!

Đừng làm bẩn mắt cô!

Rõ ràng cô không nên để ý nhưng đôi mắt vẫn tự nhiên đỏ bừng.

Khoảng thời gian trước người nọ theo đuổi cô không ngừng, sau khi kéo cô lên trên giường lại còn chỉ trích cô không nên đi xem mắt.

Còn ông lại đang làm cái gì!

Cô chỉ xem mắt, ông lại tiếp xúc da thịt với người ta.

Bên kia Lục Khiêm ném bài xuống rồi đuổi theo, ông Dịch đỏ mặt giải thích: “Xin lỗi Lục Khiêm, tôi cũng chỉ tốt bụng làm chuyện xấu thôi, nào biết cô Hồ lại nhất thời nghịch ngợm một chút.”

Lục Khiêm làm gì còn thời gian quan tâm đến ông ấy nữa, đẩy ra người rồi đuổi theo.

Mặt cô Hồ vừa trắng vừa hồng. Đám người bọn họ ở bên nhau đã quậy quen rồi, cũng không để trong lòng. Cô ta và Lục Khiêm cũng không có gì.

Thế nhưng Minh Châu thấy chắc chắn sẽ hiểu lầm rồi, cô ta quyết định sau này sẽ giúp đỡ Lục Khiêm giải thích đôi câu.

Lục Khiêm chạy tới cửa mới đuổi kịp Minh Châu. Cô vừa định mở cửa xe, cánh tay bị Lục Khiêm túm chặt. Ông kéo một cái, cô rơi vào vòng ôm của ông.

Minh Châu không chịu, xoay người đấm nhẹ vào ngực ông: “Buông tôi ra! Lục Khiêm, ông buông tôi ra!”

Lục Khiêm không bỏ. Ông dùng sức giữ cô chặt trong lòng ngực.

Ông muốn nhìn vào mắt cô, Minh Châu khó chịu quay mặt sang chỗ khác, cô hạ giọng: “Đừng đứng ở chỗ này mất mặt xấu hổ được không? Thả tôi ra!”

Lục Khiêm dùng một tay giữ chặt cô, một tay nhẹ nắm lấy cằm cô.

Ông ép cô nhìn ông.

Giọng nói của trầm thấp, khàn đặc: “Không phải không muốn nghĩ tới anh sao? Không phải kết thúc với anh rồi sao? Vậy vì sao em thấy anh thân thiết với người phụ nữ khác lại khóc hả! Hoắc Minh Châu, không phải em không thèm để ý nữa sao?”

“Ông bớt khích thướng tôi! Tôi ngại dơ mắt.”

Cô khó chịu quay mặt đi.

Thế nhưng khóe mắt vẫn đổ lệ.

Cảnh kia dường như vừa lặp lại, khiến cô nghĩ tới chuyện quá cứ.

Minh Châu không thoát ra khỏi người ông được, cô cũng không muốn khuất phục, hai người đứng trước cửa dây dưa.

Dù sao cô cũng xem như là người nổi tiếng.

Cuối cùng, cô đè nén cảm xúc, nói: “Được! Chúng ta không cần chỉ trích lẫn nhau, buông tôi ra! Ông đi vào tiếp tục chơi đi, bạn của ông còn đang đợi ông đấy!”

Lục Khiêm hỏi cô: “Là lời nói thiệt tình sao?”

Cô gật đầu.

Ông lại nói: “Nhưng mà cô Hồ đã kết hôn! Cô ấy cũng không phải hồng nhan tri kỷ của anhl”

Minh Châu càng khó chịu, giọng nói khàn đặc: “Chuyện của các người không liên quan tới tôi!”

Cô dùng sức đẩy ông ra, không quan tâm tới xe chạy trên đường. Lục Khiêm sợ cô xảy ra chuyện.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1195: Ông Dịch đi dạo trở về


Lục Khiêm treo điện thoại.

Ông Dịch ghé qua, vỗ nhẹ lên bả vai của ôn: “Xin lỗi nhé! Nếu không sau này lại hẹn thêm một bữa nữa, dỗ dành thêm tí?”

Lục Khiêm giương mắt nhìn màn đêm. Màn đêm như được bao phủ bằng một lớp ngọc lưu ly vô cùng xinh đẹp. Minh Châu của ông lại còn xinh đẹp hơn cả màn đêm.

Ông quay lại cầm áo khoác và chìa khóa xe định rời đi, đám người ông Dịch có chút nóng nảy: “Ở lại chơi một lát!”

Lục Khiêm cười nhẹ. “Đang bực bội đấy! Thật sự mặc kệ sao?” Ông Dịch thưởng thức món đồ văn hóa quốc gia trong tay, cười rộ lên.

Ông ấy dùng bả vai đụng vào Lục Khiêm một cái: “Cứ dỗ dành đi! Người ta còn sinh cho ông hai chú hổ con nữa đấy!”

Nụ cười của Lục Khiêm càng nhạt nhòa.

Lúc rời đi, ông cũng không thèm nhìn cô Hồ.

Cô Hồ cũng chẳng còn chút tình cảm nào với ông nhưng trong cảm nhận của cô ta, Lục Khiêm là người đàn ông từng đậm sâu nhất, không khỏi cảm thấy có chút mất mát.

Ông Dịch đi dạo trở về.

Ông ấy đặt bài xuống, hai tấm bài kia đập vào bàn vang lên tiếng kêu be bé.

Ông ấy cười nói: “Tình cảm của con người là thứ kỳ diệu nhất! Rõ ràng không kém hơn ai thế mà lại chỉ kém ở một chút duyên phận! Chí Nhân... Lục Khiêm tranh đấu với người khác cả đời, Minh Châu mới là người phù hợp với ông ấy.”

Đôi mắt cô Hồ ửng đỏ.

Sao cô ta lại không biết, chỉ thấy thương cảm mà thôi.

Như Lục Khiêm dự đoán, Minh Châu chạy về nhà Hoắc Minh và Ôn Noấn. Ôn Noãn ít khi đi làm.

Cả một căn biệt thự, cô đặc biệt hứng thú với việc sắp xếp dọn dẹp.

Ban đêm, trong nhà còn thoang thoảng mùi hoa huệ.

Minh Châu không có tâm trạng thưởng thức, thậm chí còn mất bình tĩnh ngay trước mặt bọn trẻ, đôi mắt hồng hồng.

Đúng lúc Tiểu Hoắc Tây không muốn tập đàn dương cầm nữa.

Cô bé đã đàn đến mức đau cả đầu.

Cô nhóc xoay người nhảy tới, ôm chầm lấy Minh Châu, mềm mại an ủi cô: “Có phải là ông cậu chọc cô bực mình hay không?”

Bị đứa bé vạch trần, Minh Châu không còn bậc thang nào để bước xuống. Ôn Noãn đánh vào mông Tiểu Hoắc Tây. Hoắc Minh đi xuống từ lầu hai.

Cho dù đang ở trong nhưng người đàn ông cũng không hề ăn mặc tùy tiện, không có lúc nào là anh không toát ra vẻ tự phụ cao quý.

Anh đứng ở giữa cầu thang nhìn em gái. Ánh mắt dò xét.

Ôn Noãn không thích nhìn dáng vẻ nghiêm khắc này của anh, nhẹ giọng nói: “Em nói chuyện với Minh Châu! Anh dắt con đi đi!”

Hoắc Minh lại nói: “Để anh nói chuyện với con bé!” Anh cho Minh Châu một ánh mắt.

Minh Châu vốn sợ anh từ nhỏ, mím môi dưới, nhìn Ôn Noấn vô cùng đáng thương.

Ôn Noãn thương mà không giúp gì được.

Từ sau khi Hoắc Minh tự nhiên mắc phải “bệnh tâm lý” kia, anh ở trong nhà như được xưng vương xưng bá, thỉnh thoảng cô cũng không dám đắc tội anh.

Minh Châu chỉ đành đuổi theo anh chạy lên lầu. Ủ rũ cụp đuôi. Tiểu Hoắc Tây che cái miệng nhỏ lại, thốt lên kinh ngạc: “Bố thật là ghê gớm!”

Hoäc Minh bỗng nhiên quay đầu lại, anh không nhìn Tiểu Hoắc Tây, ngược lại còn nhìn Ôn Noãn.

Cười như không cười.

Mặt Ôn Noãn hơi nóng lên, cô nói với Tiểu Hoắc Tây: “Bớt nói đi!” Tiểu Hoắc Tây không thèm nghe!

Gô bé chỉ nói thật thôi nhé.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1196: Cô chỉ là


Anh càng như vậy, đôi mắt của Minh Châu càng đỏ hơn.

Dù sao bọn họ cũng là anh em ruột thịt, có rất nhiều lời là có thể nói ra.

Minh Châu thấp giọng mở miệng: “Em không ghen! Em chỉ nhớ tới những chuyện trước kia."

Cô chỉ là...

Thời gian này Lục Khiêm theo đuổi cô khiến cô quên mất ông đã từng rất phong lưu.

Cô đã đánh giá bản thân mình quá cao!

Cô cũng biết cô không hề có lý do gì để phải tức giận cả. Cô và Lục Khiêm đã tách ra, Lục Khiêm quen ai cũng là tự do của ông, không cần báo cáo hay giải thích gì với cô.

Nhưng cô vẫn thấy khổ sở.

Minh Châu nhẹ nhàng dựa vào sô pha, trong mắt cô chứ đầy hụt hãng.

Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Em vẫn thích ông ấy!”

“Anh...”

Hoắc Minh lại mỉm cười dịu dàng: “Đừng vội vàng phủ nhận, Minh Châu! Thật ra anh và chị dâu của em cũng không tìm được lý do để hai người có thể gương vỡ lại lành, cho nên nhiều ngày qua, bọn anh chưa từng nói một lời hay nào thay Lục Khiêm! Thế nhưng mà Minh Châu, nếu nhất định phải tìm một lý do, đó chính là em vẫn còn thích ông ấy!”

Thích, mới không cần lý do.

Thích, mới có thể mất đi lý trí.

Thích, mới có thể cân nhắc, rồi làm chuyện không có lời với mình.

Minh Châu hơi ngẩn ngơ.

Hoắc Minh võ nhẹ đầu cô như vỗ đầu mấy con thú cưng: “Có vấn đề gì cứ tìm anh chị khóc, em còn không bằng Tiểu Hoắc Tây nữa! Sùng Quang là đứa kiêu ngạo như vậy mà còn bị bị con bé bắt quay lại.”

Minh Châu bị nói cũng thấy ngượng ngùng.

Cả khuôn mặt cô ủ rũ.

Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của cô, vô cùng dịu dàng mà nói: “Thích thì cứ làm! Không vì người khác, vì chính em thôi!”

“Anh!”

Minh Châu thất thần: “Em cho rằng anh là người đầu tiên không không muốn em ở bên ông ấy.”

Hoắc Minh cười: “Vậy thì thế nào! Em thích mài” Đúng lúc này, cửa phòng sách bị đẩy ra.

Ôn Noãn bưng mâm đựng trái cây tiến vào, đúng lúc thấy hai anh em thân mật, cô liếc mắt nhìn Hoắc Minh nhiều thêm một cái.

Hoắc Minh cười.

Ôn Noãn đặt đĩa trái cây xuống, cô cũng nhẹ nhàng sờ đầu Minh Châu: “Cậu tới rồi, muốn gặp eml”

Minh Châu chưa hề chuẩn bị. Cho dù đã có Hoắc Minh khuyên nhưng cô vẫn chưa nghĩ xong.

Hoäc Minh kéo cô lên: “Đi gặp đi! Bằng không chuyện này cứ giữ mãi trong lòng em rồi biến thành tâm bệnh.”

Minh Châu xuống lầu.

Anh cũng không đi theo xuống, còn giữ Ôn Noãn ở lại phòng sách.

Người đàn ông khóa trái cửa.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1197: Dưới lầu


Làn da ở nơi đó vô cùng nóng bỏng, hơn nữa động mạch cổ đập cực kỳ mạnh.

Cảm giác được sự căng thẳng thuần túy của cánh đàn ông.

Cô nhịn không được, nhẹ nhàng vuốt ve...

Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên thâm thúy, cô thật sự không sợ chết!

Dưới lầu.

Lục Khiêm tới đây, Tiểu Hoắc Tây vây quanh ông, chạy trước chạy sau.

Rót nước cho ông cậu.

Lấy giày cho ông cậu.

Đấm cẳng chân cho ông cậu, còn nhiệt tình hơn cả con gái ruột.

Lục Khiêm ôm cô bé ngồi lên trên người, nhịn không được xoa đầu cô nhóc, Minh Châu đi từ trên lầu xuống thì thấy hình ảnh này... Ôi chao, cùng với dáng vẻ phong lưu ở câu lạc bộ của ông thật sự như hai người khác nhau.

Lục Khiêm nghe thấy tiếng bước chân.

Ông giương mắt nhìn cô, lúc này, trong mắt cả hai đã không còn giương cung bạt kiếm.

Rất bình tĩnh.

Trong nhà mấy đứa con nít, Minh Châu không muốn nói chuyện với ông ở đây, cô nhẹ giọng hỏi ông: “Ông lái xe?”

Lục Khiêm gật đầu. Cô rũ mắt: “Ngồi xe ông đi! Tôi có hơi đói bụng!” Tất nhiên Lục Khiêm đồng ý.

Lúc ông đứng dậy, Tiểu Hoắc Tây còn đang treo trên đùi ông, ông dịu dàng nói: “Lần sau ông lại tới thăm cháu nhé.”

Ông dắt Minh Châu rời đi. Lúc ngồi vào xe, thật ra Lục Khiêm vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên. Mặc dù Minh Châu rất đơn thuần nhưng cô cũng có hơi nóng nảy.

Đêm nay cô bực mình như thế mà lúc này vẫn có thể bình thản đến vậy, còn chịu đi ăn cùng ông.

Lục Khiêm sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Ông thắt chặt đai an toàn, quay sang nhìn cô: “Muốn ăn cái gì?”

Minh Châu cúi đầu chơi di động, dáng vẻ không thèm để ý cho lắm: “Thước Thước nói ông dẫn thằng bé đi ăn ở một quán cơm rất ngon, cứ đi ăn cái đó đi!”

Lục Khiêm nở nụ cười: “Phù hợp với em đấy! Bình thường cứ hay la hét đòi giảm béo!”

Thật ra cô không mập một chút nào.

Ngược lại, dáng người của Minh Châu tương đối đẹp, vóc cao chân dài.

Ông mở định vị rồi tập trung lái xe.

Chuyện ở câu lạc bộ có liên quan tới cô Hồ, cả hai người bọn họ đều không nhắc tới, Minh Châu cũng cho rằng ông sẽ bỏ qua chuyện này, dù sao cũng chẳng vui vẻ cho là bao.

Nhưng vào lúc xe dừng ở trước cửa hàng ăn.

Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Minh Châu, anh và cô ta đã cắt đứt từ lâu! Hôm nay chỉ vì không khí vui vẻ, cô ta ghé sát gần, anh không giữ khoảng cách! Nếu điều này khiến em cảm thấy không thoải mái, khiến em đau lòng, vậy anh đây đảm bảo sau này sẽ không đi những buổi hội họp như thế nữa!”

Minh Châu hụt hãng, cũng có hơi ngại ngùng.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1198: Sao mà ông nỡ khiến cô khó xử được?


Thế nhưng vào lúc này Lục Khiêm lại dịu dàng như vậy.

Vất vả lắm bọn họ mới có thể bình thản như thế này, hơn nữa lời nói của Hoắc Minh đã phát huy tác dụng.

Cô giương mắt nhìn ông. Cô nhớ rõ lần trước Lục Khiêm đã nói, ông không còn trẻ nữa! Ông sợ không kịp!

Đôi môi Minh Châu bắt đầu run rẩy, một hồi lâu sau cô mới nói: “Chúng ta, chúng ta..."

Cô thật sự rất khó chịu. Lục Khiêm rất hiểu phụ nữ.

Minh Châu chỉ nói mấy chữ nhưng trong giọng nói của cô đều chứa đầy bất đắc dĩ lẫn nhượng bộ.

Sao mà ông nỡ khiến cô khó xử được?

Đàn ông phải có phong độ của đàn ông, hơn nữa từ đầu tới đuôi đều do ông không tốt.

Ông không có để cô phải nói ra mà nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô ra sau: “Không phải em nói muốn ăn cơm sao? Anh đặt cơm xong rồi, nếu còn không đi nhà hàng sẽ đóng cửa mất.”

Cả người Minh Châu thả lỏng.

Cô ừ một tiếng, vừa mới định xuống xe, Lục Khiêm đã hôn tới.

Cô trở tay không kịp.

Hai mắt mở to, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt...

Bên trong xe rất tốt.

Làn da của Lục Khiêm màu trắng sứ, ông đeo một cặp mắt kính gọng vàng, trông nhã nhặn nhưng không kém phần sang trọng.

Đối với chuyện nam nữ, ông hiểu biết hơn cô nhiều.

Lục Khiêm rất biết cách hôn, ông ấn đầu cô, đôi mắt đen khóa chặt vào cô trong chốc lát sau đó trực tiếp dâng chính bản thân mình lên cho cô, đồ vật mềm mại ẩm ướt kia tạo thành bão tố bên trong bờ môi cô.

Chỉ trong vài giây đã khiến toàn thân như mang điện.

Minh Châu đã lâu chưa có.

Lần trước bọn họ đã làm một đêm nhưng lúc đó cô uống say, có rất nhiều chỉ tiết cô không nhớ rõ.

Nhưng lúc này lại chân thật như vậy. Bàn tay ấm áp Lục Khiêm cũng nhẹ nhàng xoa vòng eo nhỏ của cô.

Minh Châu đột nhiên nắm chặt lấy mái tóc đen của ông, giọng nói của cô tan thành mảnh nhỏ, “Lục Khiêm, không cần!”

Dường như Lục Khiêm không nghe thấy. Nụ hôn này trở nên vừa kịch liệt lại vừa triền miên...

Tới khi dừng lại, cả người cô đã nằm trong lòng ngực ông, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, nghe tim ông đập như trống.

Lục Khiêm chống lên trán của cô Ông cũng vô cùng kích thích.

Nhưng đàn ông và phụ nữ vẫn khác nhau, da mặt đàn ông vĩnh viễn dày hơn rất nhiều.

Lục Khiêm vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Em sắp giật hết tóc của chú Lục nhà em rồi!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1199: Ông ừ một tiếng


Lục Khiêm lại kéo đầu cô xuống, hôn cô.

“Không phải anh nói nhà ăn sắp đóng cửa sao?”

Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên thâm thúy, giọng nói cũng nghẹn không thành tiếng: “Nếu đã đóng cửa, anh sẽ nấu cơm cho em ăn! Minh Châu, đi tới đường Quảng Nguyên được không?”

Cô giương mắt nhìn ông.

Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô: “Anh nấu cơm cho em ăn!”

Cô không phản đối, Lục Khiêm biết cô đã đồng ý.

'Thế nhưng ông cũng không lập tức khởi động xe mà lại tiếp tục hôn cô một hồi lâu sau đó...

Lúc xe chạy đến bên kia đã là mười giờ đêm. Lục Khiêm sống rất quy củ.

Ông bảo cô ngồi lên sô pha, cắt trái cây cho cô, còn ném điều khiển cho cô xem phim.

Chính ông đi vào phòng bếp.

Minh Châu không biết quyết định của mình là đúng hay sai nhưng cô đã tới đây rồi, cũng không thể làm ra vẻ nữa. Cô dựa vào sô pha xem phim, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn Lục Khiêm.

Ông chăm sóc cơ thể rất tốt.

Ở độ tuổi này mà vẫn không khác gì hồi mới quen.

Minh Châu nhìn một hồi lại ngây ngẩn cả người.

Lục Khiêm lấy sữa bò ra, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, niết nhẹ mặt cô: “Uống một ly sữa bò.”

Cô lại không chịu uống.

“Ăn kẹo rồi lại uống sữa bò, còn có bữa ăn khuya, tôi sẽ béo.”

Cô cho rằng Lục Khiêm sẽ nói cô không mập.

Nhưng lúc ông nhìn cô ánh mắt trở nên thâm sâu, tốt bụng nói: “Là lên ống kính sẽ xấu đúng không! Vậy sau này anh sẽ làm cơm dinh dưỡng ít calo cho em.”

Minh Châu mím môi. Tóm lại khóe miệng vẫn hơi cong lên.

Lục Khiêm cúi đầu hôn cô một cái, giọng nói nhẹ nhàng: “Thật sự rất muốn ăn thịt em! Thế nhưng hôm nay vẫn thôi!”

Cái gì, cái gì đấy! Minh Châu nhìn ông tiếp tục đi nấu ăn, dường như đã quay về quá khứ. Lục Khiêm mặc sơ mi trắng, quần tây màu gỉ sét.

Vạt áo sơ mi vạt giắt vào bên hông chỉnh †ề, nếp gấp vô cùng mỏng, cũng phù hợp với vòng ôm của phụ nữ.

Cô không phải là cô gái nhỏ trong sáng nữa.

Cô cảm thấy cô tới đây là đang ám chỉ cho Lục Khiêm. Cô muốn nói cho rõ.

Cô bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy ông từ sau lưng.

Cả người Lục Khiêm hơi cứng lại, một lát sau ông nở nụ cười dịu dàng: “Còn phải chờ trong chốc lát, đói bụng sao?”

Cô mặt dán sau lưng ông, lẩm bẩm nói nhỏ: “Lục Khiêm! Chúng ta của bây giờ định nghĩa như thế nào?”

Ông ừ một tiếng.

“Làm bạn gái được không? Anh đang trong kỳ khảo sát, nếu em không hài lòng có thể đá anh bất kỳ lúc nào!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1200: Vào giờ khắc này


Lục Khiêm muốn xoay người.

Nhưng Minh Châu không chịu, cô ôm ông, ôm chặt đến mức móng tay cũng cắm sâu vào trong da thịt ông.

Cả cơ thể của cô cũng đang run rẩy.

Vào giờ khắc này, Lục Khiêm rất muốn khóc.

Ông đã quen nhìn sóng gió, từ lâu đã vinh nhục không còn nao núng, nhưng vào lúc cô gái nhỏ mà ông yêu thương ôm ông khóc đến đau lòng, ông không khỏi động lòng rơi lệ.

“Minh Châu!” Giọng nói của ông cũng run lên nhè nhẹ.

Minh Châu không đáp lại lời ông.

Cô dán mặt sau lưng ông, Lục Khiêm gầy hơn trước một ít nhưng vẫn khỏe hơn nhiều so với lúc còn đang bị bệnh.

Hồi lâu sau, cô nhẹ nhàng hỏi: “Còn đau không?” “Không đau!”

Cuối cùng Lục Khiêm vẫn quay đầu lại, ông thấy khuôn mặt nhỏ của Minh Châu tràn đầy nước mắt.

Lần đầu ông biết, hóa ra lúc làm lành cũng không nhất định sẽ mừng rỡ như điên.

Hóa ra cũng sẽ tan nát con timl

Lục Khiêm trở tay tắt bếp, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, ánh mắt thâm sâu.

Đã lâu rồi ông không được nhìn cô như thế này.

Dàn da ấm áp sát gần bên nhau, giơ tay lên là có thể chạm tới, hơn nữa cô còn thuộc về ông.

Giọng nói của Minh Châu run rẩy, cô gọi một tiếng Lục Khiêm.

Ông không kìm lòng nổi, cúi đầu hôn cô, ngọn lửa nóng bỏng triền miên bên nhau, cuốn lấy nhau đến khi linh hồn của cả hai tan ra thành từng mảnh.

Cả người nghiêng ngả lảo đảo, dựa vào trước bàn bếp. Hôn nhau hết lần này tới lần khác.

Cuối cùng tóm lại cũng không làm gì khác, cô nằm trên sườn vai ông, yên lặng rơi lệ.

Lục Khiêm vuốt ve mái tóc dài của cô.

Hồi lâu sau ông mới dịu dàng nói: “Đói bụng rồi đúng không! Cơm đã xong rồi, để anh mang ra cho em ăn.”

“Ừm!" Cô đáp nhẹ, đôi mắt đỏ hồng.

Lục Khiêm vỗ nhẹ vai cô: “Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt đi! Xong rồi ra ăn cơm là vừa lúc.”

Minh Châu qua đầu rời đi.

Một lát sau, cô đi vào phòng tắm bên trong phòng ngủ chính, mở vòi nước ra tạt nước lên mặt, để bản bình tĩnh hơn một chút.

Người trong gương.

Hai mắt ửng đỏ, hai bên gương mặt nổi rạng mây hồng.

Minh Châu ngơ ngẩn.

Đã lâu rồi cô ấy chưa từng đỏ mặt, cũng chỉ có Lục Khiêm mới có thể khiến cô luống cuống chân tay như thế này. Mấy năm nay, bọn họ cũng đã trải nhiều chuyện như vậy, vẫn chỉ có ông mới có thể thật sự khiến cô rung động.

Cô đã thử buông tay ông, thử làm quen với rất nhiều người khác.

Cô muốn có một cuộc sống mới.

Thế thì sao, anh trai nói rằng bởi vì cô thích nên mới không thể buông bỏ được.

Bây giờ lại ở bên cạnh ông một lần nữa, dường như trái tim của cô mới sống lại.

“Có cơm rồi, lại đây ăn nào!” Giọng nói Lục Khiêm rất ôn hòa. Cô ừ một tiếng.

Lúc đi ra ngoài lại phát hiện ông đang đứng ở cửa phòng ngủ, cô cúi đầu định chạy nhưng lại bị người ta cản lại.

Ông đè cô lên cửa, hạ giọng: “Mặt của em đỏ bừng! Xinh đẹp quái”

Minh Châu chịu không nổi.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1201: Ánh đèn vàng ấm áp


Lục Khiêm pha trà hoa quả cho cô, đưa đến trước mặt cô: “Mấy khi có được một lần! Sáng mai anh làm salad cho em!”

“Anh cũng hiểu đấy.” Minh Châu ôm trà hoa quả nhấp từng ngụm nhỏ.

Ánh đèn vàng ấm áp.

Trong căn phòng được trang trí tinh xảo, vào ngày mùa hè mở điều hòa mát mẻ, dạ dày lại được hầu hạ thoải mái, tâm trạng của ai cũng sẽ trở nên vui vẻ, Minh Châu cũng không ngoại lệ.

Bọn họ đều có lòng muốn tiến thêm một bước.

Đền bù những thiếu thốn trong mấy năm qua.

Nhưng đã hai ba năm cả hai không giao lưu với nhau, hơn nữa lại chênh lệch tuổi tác, các mối quan hệ xã hội cũng không giống nhau.

Đề tài chung của hai người cuối cùng cũng chỉ có con cái. Sau khi nói vài câu, Minh Châu cười ngượng ngùng.

Cô nhẹ giọng nói: “Lần sau gặp cô Hồ thì thay em nói lời xin lỗi, em có hơi mất

kiềm chết Lục Khiêm niết mặt cô: “Là do anh không tốt! Anh sẽ xin lỗi cô ấy sau.” Sau đó, anh nhìn em, em nhìn anh. Cũng không biết phải nói cái gì mới được! Lúc đang yêu đương cuồng nhiệt tới lúc trước khi kết hôn, tình cảm giữa bọn

họ rất tốt, mỗi lần gặp mặt luôn luôn vội vàng lăn giường, thật ra rất ít khi nói chuyện với nhau, giống như hiện giờ lại là việc rất mới lạ.

Đêm đã khuya, Lục Khiêm giữ cô lại: “Ngủ ở đây đi! Muốn nói đôi lời với eml”

Minh Châu cũng không làm ra vẻ.

Hai người bọn họ đã làm chuyện ấy vô số lần, cũng đã từng là vợ chồng. Bây giờ chỉ ngủ trên cùng một cái giường, nằm trò chuyện với nhau mà thôi, cô cũng không thể khoa trương nói rằng buổi tối cần phải về nhà.

Lúc Lục Khiêm thu dọn, cô tắm xong.

Lúc ông cầm áo tắm đi phòng tắm, cô dựa vào bên cửa sổ gọi điện thoại về nhà, bà Hoắc nhận điện thoại.

Giọng nói của Minh Châu rất nhẹ nhàng.

Dù sao cũng không còn lỗ mãng như lúc còn trẻ tuổi.

Nói vài câu, cô cúp điện thoại, tầm mắt đối diện với Lục Khiêm. Bỗng nhiên cô có hơi ngại ngùng.

Giống như lần đầu tiên ngủ với một người đàn ông, không được tự nhiên kéo lấy áo tắm tơ tằm màu đỏ trên người ông.

Giọng nói của Lục Khiêm rất dịu dàng: “Khá xinh đẹp!”

Cả khuôn mặt của Minh Châu ửng hồng.

Ông cười, đi vào phòng tắm, một lát sau tiếng nước chảy phát ra từ bên trong.

Minh Châu định ngồi chờ trên sô pha, trong chốc lát lại cảm thấy vẫn nên ngồi chờ trên giường, cuối cùng ngay chính cô cũng cảm thấy bản thân không được phóng khoáng cho lắm, chẳng phải chỉ là ngủ trên cùng một cái giường thôi sao?

Cô tự dỗi bản thân, năm thẳng lên giường.

Một tay ôm gối đầu, khuôn mặt cọ nhẹ lên gối, cô vẫn có hơi thẹn thùng.

Lục Khiêm mang theo cả hơi nước chui vào ổ chăn, trên người ông hơi lạnh.

Cô bị kích thích, giật mình một cái, xoay người ngã vào trong lòng ngực ông, không khỏi ngửa đầu hỏi: “Anh tắm nước lạnh sao?”

Lục Khiêm không thèm để ý mà ừ một tiếng.

Minh Châu lo lắng cho sức khỏe của ông nên không vui cho lắm.

Lục Khiêm năm nhẹ lấy tay cô ở trong chăn, rồi lại nhẹ nhàng kéo thân thể mảnh khảnh của cô dán sát vào trong lòng ngực ông, lẩm bẩm: “Không có gì đáng ngại! Ngoại trừ việc phải chú ý đến chuyện ăn uống, những khía cạnh khác không có vấn đề.”

Nếu không chắc chắn, ông cũng sẽ không trở về.

Minh Châu không lên tiếng.

Qua một hồi lâu, vào lúc ông cho rằng cô không muốn nói nữa, cô giơ tay ra tắt đèn.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1202: Lục Khiêm!


Cuối cùng Lục Khiêm cũng không chịu được, đỡ lấy cái ót của cô.

Ông vừa hôn cô, vừa dùng một tay cởi áo tắm của cô ra.

“Lục Khiêm!”

Giọng nói của Minh Châu tựa như chú mèo con, cô nhìn lên người đàn ông phía trên.

Lục Khiêm ừ một tiếng.

Ông lấy một hộp đồ ra khỏi tủ đầu giường, đặt sang một bên, sau đó lại vội vàng hôn cô...

Ánh trăng dịu dàng...

Ánh sáng chiếu lên vách tường,

Hai bóng hình cuộn vào nhau cùng với động tình động tĩnh của đôi tình nhân. Đêm càng thêm quyến rũ!

Lúc kết thúc đã là ba giờ sáng.

Cô gối đầu lên bả vai trắng nõn của ông, mái tóc đen xoa bung trên người ông.

Sau khi trải qua chuyện đó, quan hệ giữa nam và nữ sẽ phát triển vượt bậc.

Minh Châu nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấm áp của ông, mềm giọng hỏi: “Trong hai năm đó, anh có nhớ em không?”

“Đương nhiên là nhớ! Ngày nào cũng nhớ! Cũng nhớ Thước Thước và bé con trong bụng em.”

Lục Khiêm cúi đầu: “Còn em! Em có nhớ tới anh không?”

Minh Châu dịch đầu sang một bên: “Nhớ chứ! Có khi nhớ thì vui, có khi nhớ lại không vui nhưng lúc nào cũng nhớt”

Lục Khiêm hôn lên trán của cô một cái.

Ông nói: “Ngày mai có lịch trình gì không! Rảnh thì về thăm bà cụ với anh đi! Sau đó anh cũng sẽ tới nhà em, thăm hỏi bố mẹ em.”

Minh Châu cười nhẹ nhàng.

Cô hỏi ông: “Anh vẫn dám tới à?”

Lục Khiêm nhìn cô từ trong bóng tối, cố ý nói: “Sao lại không dám! Anh chẳng những dám đi cầu hôn, anh còn dám ngủ chung một cái giường với em nữa, khiến em xin tha không ngừng.”

Minh Châu liếc ông một cái.

Một lát sau cô bỗng nhiên nói: “Cầu hôn gì đó thì nói sau!”

Tuy rằng cô và ông đang nằm trên một cái giường nhưng chuyện cưới hỏi cả đời, cô không muốn lại làm phiền bố mẹ.

Lục Khiêm không ép cô.

Ông chỉ nói: “Mau ngủ đi, nếu còn không ngủ, chúng ta lại làm thêm một hồi nữa!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1203: Không cần!


Cô tháo đai an toàn ra, nói: “Anh tới đây là được rồi! Em không thể ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi được, không phải anh vẫn còn việc công ty cần xử lý sao?”

Lục Khiêm nắm lấy tay cô, xoa bóp nhẹ nhàng. Lần này làm hòa, Minh Châu không giống như trước.

Mặc dù trong lúc vui sướng ngập tràn như tối hôm qua, cô cũng không gọi ông một tiếng chú Lục, cô chỉ gọi ông là Lục Khiêm.

Ông cười nhẹ: “Buổi tối anh tới đón em nhé?”

Minh Châu nghĩ ngợi rồi nói: “Không cần! Em nói tài xế tới đón rồi, xe em còn đang ở bên nhà anh trai nữa!”

Lục Khiêm lại nói: “Anh cho người chạy xe đến phim trường!” Chuyện này được sắp xếp khá ổn thỏa, cô không phản đối.

Lục Khiêm muốn được ở cùng với cô nhiều hơn nhưng Minh Châu không muốn quấn quít quá, vẫn hẹn vào cuối tuần.

Cô xuống xe rời đi. Lục Khiêm lái xe đến công ty.

Đi vào trong, trên mặt thư ký Liễu tràn đầy vui mừng, đứng ở bên cạnh thử thăm dò: “Tối hôm qua chơi suốt đêm với mấy người ông Dịch ạ?”

Anh ta tinh mắt phát hiện Lục Khiêm đã thay áo sơ mi. Lục Khiêm cởi áo khoác ra, đặt ở trên sô pha, sau đó ngồi xuống dựa vào.

Ông ngửa đầu nhìn thư ký Liễu bí, nhẹ giọng nói: “Tôi và Minh Châu yêu nhau, ở lại căn nhà bên đường Quảng Nguyên.”

Thư ký Liễu vô cùng kinh ngạc.

Một lát sau, anh ta châm trà cho Lục Khiêm châm trà, dò hỏi: “Vậy là tối hôm qua ngài bị liên lụy rồi! Cô Minh Châu uống say thật sự rất nặng.”

“Cái gì mà uống say! Không có chuyện đó, chúng tôi làm hòa rồi!”

Đôi mắt bò của thư ký Liễu trừng lớn.

Hơn nửa ngày sau anh ta vẫn chưa phục hồi được tinh thần, Lục Khiêm cũng hơi ngẩn ngơ, ông nói: “Lần này tôi không thể khiến cô ấy đau lòng nữa!”

Thật ra ông cũng có thể cảm giác được Minh Châu đối xử với ông không bằng lúc trước.

Có lẽ vì chưa quen, có lẽ là vì cô đã trưởng thành. Tóm lại đã không còn sự thân mật trong quá khứ.

Cuối cùng thư ký Liễu cùng tìm lại được giọng nói, anh ta nói lắp bắp: “Chuyện này sao mà... Đột nhiên nghĩ thông suốt hả?”

Lục Khiêm mỉm cười: “Hẳn là Hoắc Minh nói với em ấy!”

Ông hỏi thư ký Liễu: “Có dự án nào phù hợp để hợp tác với Tây Á không, làm thêm mấy cái, để Minh có thời gian về nhà với Ôn Noãn và bọn nhỏ.”

Thư ký Liễu cười.

“Tôi đây sẽ đi tìm, không có tôi cũng sẽ tạo ra một cái!”

Cả người Lục Khiêm đều thả lỏng.

Đúng lúc có vị Tổng Giám đốc Ngô gọi điện thoại tới, hẹn ông đi đánh gôn.

Bình thường có khi Lục Khiêm cũng không nhất định sẽ đi mấy buổi xã giao thế này.

Nhưng hôm nay tâm trạng của ông khá tốt, rất muốn thả lỏng một chút, vì thế đồng ý luôn.

Thư ký Liễu thấy biểu cảm của ông, đoán ra chuyện tối hôm qua không đơn giản vì thế lập tức ồn ào: “Tối hôm qua ngài mệt mỏi, hôm nay nên nghỉ ngơi một chút.”

“Mật cái gì! Một con nhóc mà cũng làm tôi mệt sao?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1204: Cậu của các con tới!


Rặng mây đỏ nơi phía chân trời dần dần bay xuống, đồ sộ, mỹ lệ.

Nhà họ Hoắc vô cùng náo nhiệt, anh em nhà họ Hoắc đều có mặt ở trong nhà, hơn nữa có mấy đứa trẻ con vô cùng sôi nổi.

Lục Khiêm vừa mới xuống xe đã ngửi được mùi đồ ăn. Tiểu Hoắc Tây ôm lấy chân ông: “Ông cậu!”

Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cô bé, sau đó ôm lên một phen, Tiểu Hoắc Tây cũng biết dành yêu.

Bây giờ ông cậu đang thương cô bé nhất.

Chờ lát nữa nhìn thấy Lục Thước và Tiểu Lục U sẽ không rời được mắt, cho nên giai đoạn này chính là thời gian tình cảm giữa cô bé và ông cậu tươi mới nhất, cô bé không thể lãng phí!

Lục Khiêm nào biết mấy suy nghĩ linh tinh của cô quỷ nhỏ.

Tới chỗ ra vào.

Ở đó có đặt một bộ bàn ghế nhỏ, Tiểu Lục Thước đang ngồi ở đằng kia!

Tiểu Hoắc Tây thoát khỏi vòng ôm của Lục Khiêm, giọng nói giòn tan: “Lục Thước, chị trả ông cậu cho em đây!”

Lục Khiêm nhịn không được bật cười. Tiểu Hoắc Tây chạy nhanh như chớp. Lục Thước giương mắt nhìn Lục Khiêm, nhỏ giọng gọi một tiếng.

Lục Khiêm đi tới ngồi xổm bên người cậu bé, sờ đầu của cậu: “Bé ngốc, ngồi ở đây chờ bố hả?”

Lục Thước rất quan tâm tới mặt mũi.

Cậu bé không được tự nhiên, nói: “Không phải, ở đây đèn sáng!”

Lục Khiêm cũng không vạch trần, ông xem bài tập cho con trai, đôi mắt Tiểu Lục Thước nhìn chằm chằm vào ông, trong chốc lát đột nhiên hỏi: “Có phải bố và mẹ đã làm hòa rồi không?”

Lục Khiêm không chút để ý chỉ ừ một tiếng.

Sau đó ông hỏi con trai: “Vậy con đã muốn làm hòa với bố chưa?”

Khuôn mặt cậu nhóc đỏ bừng, không chịu nói.

Lục Khiêm cũng không ép cậu bé, ôm cả người lẫn ghế dựa đi vào sảnh lớn, sau đó nói: “Sau này không được ngồi ở đằng kia đọc sách, ánh đèn không sáng, còn nóng nữa.”

Hoắc Chấn Đông đang ngồi uống trà, nghe thấy được.

Ông ấy tỏ vẻ hiếm lạ, nở nụ cười: “Chà, Lục Khiêm cậu đừng nói chứ, trong cậu đúng là biết thương con đấy.”

Ông ấy chậc chậc hai tiếng: “Không đơn giản nhỉ! Thấy cậu lúc trước như hỏa tiên, đại pháo, bây giờ lại có trách nhiệm với gia đình như thế này, thật sự khiến người ta vô cùng cảm động!”

Ông ấy vừa há mồm cũng chỉ một chín một mười với Hoắc Minh, rất đau tim.

Bà Hoắc đẩy chồng mấy cái.

Lục Khiêm lại giữ vững phong độ, ông đưa quà cáp lên, sau đó khiêm tốn mà nói: “Có rất nhiều chuyện con làm chưa được tốt, sau này sẽ sửa lại toàn bộ, vẫn mong bố mẹ có thể cho con cơ hội.”

Hoắc Chấn Đông cũng không phải người không biết điều.

Con cái mà, gõ một cái là được.

Thật sự chọc người ta bỏ đi, Minh Châu lại phải khóc!

Ông ấy mời người ngồi xuống rồi gọi người giúp việc: “Lên lầu gọi mấy đứa thằng Minh xuống lầu ăn cơm, cũng thật là, mấy đứa chụm vào một chỗ là không tách ra được nữa!”

Bà Hoắc nói tiếp: “Ôn Noãn và Minh Châu đi dạo phố, mua không ít quần áo trang sức, không phải gọi Minh vào để tư vấn sao! Con cái yêu thương nhau mà ông còn không vui hả?”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1205: Hoắc Minh cười khẽ một tiếng


Hoắc Chấn Đông vừa nói thế. Không khí trở nên vô cùng vi diệu.

Hoắc Minh quay đầu lại nhìn em gái, chỉ thấy khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ, rõ ràng không chịu nổi kiểu trêu học này

Da mặt Lục Khiêm lại dày. Ở độ tuổi như ông, để làm mấy chuyện này cũng đã bất chấp thể diện.

Hai mắt ông chan chứa tình cảm, nhìn chăm chú vào Minh Châu, còn lộ liễu hơn cả trước đây.

Hoắc Minh cười khẽ một tiếng.

Anh và bố ruột nhà mình kẻ tung người hứng: “Sao bố lại nói như vậy, cậu cũng ngại tới nhà chơi nữa.”

Hoắc Chấn Đông trừng mắt: “Da mặt cậu ta mỏng thế sao?” Hai bố con nhà này cực kỳ đẳng cấp. Lục Khiêm cũng chỉ có thể chịu đựng.

Lúc này mọi người đi tới gần, ông tự nhiên đứng dậy sóng vai đi cùng Minh Châu, còn dịu dàng hỏi cô: “Sao không tới tìm anh đi dạo phố?”

Minh Châu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ông một cái. “Anh trai cũng đâu có đi!”

“Không phải chú phải tới công ty sao? Hơn nữa em cũng thích dạo phố với chị dâu hơn.”

Lục Khiêm lén lút cầm tay cô ở dưới bàn. “Cũng đúng, phụ nữ càng hiểu phụ nữ hơn!” Nói xong ông cười, nhẹ giọng bảo: “Anh lên ôm Tiểu Lục U xuống!”

Bình thường Tiểu Lục U không ngồi vào bàn ăn cơm, thật sự cô bé còn quá nhỏ, cơm của cô bé luôn được làm riêng hoặc là uống sữa bò.

Minh Châu ừm một tiếng.

Lục Khiêm đi lên trên lầu.

Hoắc Chấn Đông nhìn dáng vẻ của con gái, cười lạnh: “Lại đau lòng nữa hả? Ha ha, khi đàn ông muốn thể hiện thì ngàn vạn lần đừng ngăn cản, cũng đừng đau lòng! Con cứ đối chiếu với chị dâu của con, ra sức giày vò nó!”

Ôn Noãn gắp cho ông ấy một miếng đồ ăn.

Giọng nói của cô mềm mại: “Bố, có những chỗ con đối xử với Minh chưa được chu toàn, còn mong bố nhắc nhở!”

Hoắc Chấn Đông vội vàng nói: “Đâu có! Đâu có! Con đối xử với Minh không có gì để chê.”

Minh Châu nhìn mà đỏ mắt.

Chị dâu không chỉ bắt chẹt anh trai, ngay cả bố cô cũng bị đòn lại dễ bảo hơn hẳn.

Đang nghĩ ngợi, Lục Khiêm đã ôm Tiểu Lục U xuống lầu.

Mùa hè, Tiểu Lục U mặc một chiếc chân váy nhỏ màu hồng, múp míp đáng yêu.

Cô bé ôm bố, nhìn một bàn đồ ăn.

Lục Khiêm gọi người giúp việc đưa canh rau dưa tới, còn có khoai tây nghiền, ngoài ra còn có cá hầm thịt ớt.

Phần lớn không mặn, thật ra bé con không thích ăn.

Nhưng Lục Khiêm lại rất kiên nhẫn dỗ dành.

Tiểu Lục U rất vui vẻ, cười khanh khách, ăn hết toàn bộ đồ ăn trước mặt.

Hoäc Chấn Đông cười ha ha: “Nhìn không ra đấy! Nếu sau này Lục Khiêm không mở công ty được nữa, mở cái nhà trẻ cũng được đấy, cậu dỗ con nít cũng điêu luyện ghê!”

Lục Khiêm lập tức nói: “Cũng vì Tiểu Lục U nghe lời.”

Tiểu Lục U rất thích ông, dựa vào trong lòng ngực bố.

Lục Khiêm nhịn không được xoa bóp cái bụng nhỏ múp míp của cô bé.

Một bữa cơm trôi qua, bản thân ông không ăn được bao nhiêu.

Minh Châu nhìn, không yên tâm lắm nhưng người trong nhà đều ở đây, da mặt cô lại mỏng.

Cô nhìn Ôn Noãn một cái.

Ôn Noãn lập tức hiểu ý cô, nói với Lục Khiêm: “Cậu ít nhiều cũng ăn thêm một chút đi!”

Lục Khiêm sững sờ. Sau đó ông chỉ cười: “Từ trước đến nay cậu cũng không ăn nhiều lắm!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1206: Hoắc Chấn Đồng vẫy tay


Dù sao Hoắc Chấn Đông cũng rất yêu thương Minh Châu, xem con cái còn quan trọng hơn mặt mũi. ông khế than thở: “Hai người ở bên nhau, tôi không phản đối nhưng cũng sẽ không ủng hộ! Còn lại có thể đi đến cuối cùng hay không, còn phải xem bản thân hai người! Lục Khiêm, tôi cũng nói thẳng, Minh Châu không

phải là con nít, con bé không thể chạy đuổi theo cậu tới chân trời góc bể giống như bảy năm trước được nữa!”

Trong lòng Lục Khiêm ê ẩm: “Con biết!”

Hoắc Chấn Đồng vẫy tay.

Ông ấy có chút đau lòng nhưng có đôi lời vẫn phải nói rõ.

“Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã được chiều chuộng nên vô tâm vô tư, mọi đau khổ của con bé đều đến từ chính cậu... Tôi làm bố cũng không dám nói cái gì, bởi vì con bé thích cậu! Đương nhiên, cậu cũng hy sinh vì con bé rất nhiều! Lục Khiêm, bây giờ tôi không cầu xin gì khác, chỉ hy vọng cậu có thể bên cạnh con bé thêm vài năm!”

Hoắc Chấn Đông nói xong thì quay người đi.

Khóe mắt ông ấy có một tia ánh sáng.

Hòn ngọc quý trên tay ông ấy mới chỉ đầu ba mươi.

Lục Khiêm lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy, sức khỏe cũng không tốt, ông ấy thật sự rất đau lòng.

Thế nhưng ông lại có thể làm thế nào?

Lục Khiêm lẳng lặng ngồi đấy, mãi lâu sau vẫn không nói gì, đó cũng là bệnh trong lòng của ông.

Nếu không ích kỷ, sao ông có đủ dũng khí?

Hồi lâu sau, Lục Khiêm nghẹn giọng nói: “Bố, bố cứ yên tâm!”

Hoäc Chấn Đông lặng lẽ lau sạch nước mắt, lúc quay đầu lại đã khí thế âm ầm: “Có gì mà tôi không thể yên tâm! Hai người cứ sống cho tốt, nuôi hai đứa cháu lớn khôn! Tôi thấy Tiểu Lục Thước là hạt giống tốt! Cái kiểu lặng lẽ âm trầm kia cũng là theo nhà họ Lục mấy người đấy.”

Lục Khiêm:...

Hai người lại bàn chút công việc.

Đợi đến khi ông xuống lầu, Ôn Noãn cầm tay Tiểu Lục Thước, Tiểu Lục U ngồi trong lòng ngực Minh Châu.

Thấy Lục Khiêm, Tiểu Lục U dang đôi tay múp míp ra

“Bố ôm!”

Lục Khiêm tiến lên ôm lấy con gái cưng, một tay cầm theo một cái hộp. Ông nhìn Minh Châu, dịu dàng nói: “Em lái xe nhé!”

Minh Châu không phản đối.

Lúc một nhà bốn người rời đi, Ôn Noãn đứng chỗ ra vào, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Cảnh này chính là tâm nguyện lâu dài, không thể nói ra của cô. Cuối cùng tới hôm nay cũng được thực hiện

Hoắc Minh ôm lấy bả vai của cô, đứng nhìn cùng cô.

“Cảm động đến mức khóc nhè hả? Tổng Giám đốc Ôn của chúng ta đâu phải kiểu người yếu ớt như vậy!”

Ôn Noấn liếc nhìn anh một cái. Cô đã biết chuyện anh giả vờ bị bệnh, chiến tranh lạnh với anh mấy ngày. Hoắc Minh quá chó mát!

Anh nghe lén điện thoại của cô, lúc bị phát hiện lại nói mình bị bệnh tâm lý, còn dẫn cô tới gặp bác sĩ tâm lý cùng anh.

Kết quả lần nào anh cũng ngủ ở bên trong!

Ôn Noấn liếc anh một cái: “Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu!”

Hoặc Minh vòng tay ôm chầm lấy toàn bộ vay cô.

Anh đè cô vào vách tường ở lối ra vào, nhẹ nhàng sờ vòng eo eo của cô, định dùng sắc đẹp hê hoặc cô: “Vậy phải làm thế nào Tổng Giám đốc Ôn mới nguôi giận đây!”

“Hay là, em cũng nghe lén anh?”

Ôn Noãn đá anh một cái: “Bớt dát vàng lên mặt mình đi, ai thèm nghe lén anh! Anh cho rằng ai cũng biến thái như anh sao!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top