Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Hai Đám Cưới

Hai Đám Cưới
Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác Giả: Phạm Vũ Anh Thư

Thể loại: Đô Thị, Gia Đấu, Linh Dị, Ngôn Tình, Tâm Linh, Tình Cảm...

Giới thiệu:

"Tôi và em gái để chữa bệnh cho thầy mẹ mà phải lấy hai người đàn ông xa lạ khác nhau theo mối lái của bà Thanh. Tôi được bà Thanh mối cho cậu cả nhà ông Hộ, cái Giao em gái tôi được mối cho cậu cả nhà ông Hạnh.

Đến ngày 18 ấy cũng là ngày đẹp nhất tháng, không biết phải vì thế không mà cả nhà ông Hộ lẫn nhà ông Hạnh đều chọn đó là ngày rước dâu. Buổi trưa bên nhà ông Hạnh đã kèn kiệu sang đón cái Giao. Khi bên nhà ông Hạnh đang làm lễ bên nhà ông Hộ cũng qua. Thế nhưng không hiểu sao bên nhà ông Hộ chỉ lèo tèo vài người đón dâu còn chẳng biết chú rể là ai chỉ thấy ông Hộ già cùng vài người làm, sính lễ cũng chẳng có bao nhiêu. Lúc thầy tôi thắc mắc bà Thanh giả lả nói ngày đẹp nhưng chú rể của tôi lại chưa kịp về nên cứ rước dâu đã. Tôi xuất giá trước cái Giao, không kèn, không kiệu, đi bộ thẳng về nhà chồng. Khi đi ra khỏi cổng mẹ tôi đã dặn đừng quay mặt lại nhưng rồi tủi quá tôi vẫn ngoảnh mặt nhìn về. Có điều mọi người trong nhà lại không ai nhìn tôi mà đang chuẩn bị cho cái Giao ra ngoài. Mắt tôi bỗng đỏ hoe cả lên, bất chợt chạm vào một ánh mắt tinh anh đang nhìn mình. Ánh mắt này quen lắm nhưng tôi không nhớ ra đã gặp ở đâu. Tôi khẽ cười cười trong lòng, người đó bên đang trai nhà chồng cái Giao, làm sao mà có thể quen được, nghĩ vậy tôi liền nhanh chóng quay mặt đi thẳng theo đoàn rước dâu về nhà ông Hộ...

Thế nhưng tôi lại không biết hai đám cưới của chị em tôi thay đổi cả cuộc đời chúng tôi. Những tưởng đơn giản là vậy nhưng lại đầy những dối trá âm mưu khốn nạn vô cùng mà sau này nghĩ lại vẫn ớn lạnh rùng mình"
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Mấy ngày nay trời mưa tầm tã, tôi ngồi co ro trong căn nhà tạm mái tranh vách nứa người cũng run lên. Cái lạnh, cái đói khiến toàn thân tôi chẳng còn chút sức sống nào đành mặc kệ mấy giọt mưa thi thoảng lại rơi tong tong xuống đầu. Đã ba ngày rồi không một hạt cơm chỉ ăn chút lương khô cầm hơi, tôi khẽ vo viên mấy đồng tiền ít ỏi trong túi sợ rằng trong một giây lát không kìm được mà lại dùng đến nó mất! Số tiền này tôi phải gửi về cho thầy mẹ thuốc thang làm sao tiêu được cơ chứ? Thế nhưng tôi không biết mình cầm cự được bao lâu nữa nếu cứ tiếp tục mưa gió thế này.

Khi còn đang nghĩ miên man bên ngoài bỗng có tiếng gọi lớn:

– Chị Hiên, chị Hiên ơi.

Tiếng gió mưa tạt lại nhưng tôi vẫn nhận ra giọng cái Giao liền vội vàng lật đật đứng dậy đội chiếc nón mê ngó ra ngoài. Cái Giao mặc bộ quần áo cũ kĩ, cả người ướt như chuột lột chạy về phía mái hiên tôi đang đứng. Hai làng đi cách nhau tận cả mấy chục cây số, trời lại mưa tầm tã mà em gái sang tận đây tìm trong lòng tôi bỗng có linh cảm chẳng lành. Cái Giao quệt mấy giọt nước trên gương mặt tái nhợt giọng hổn hển:

– Chị ơi, chị về nhà đi, thầy ngã bệnh rồi.

Nghe cái Giao nói tai tôi cũng ù cả đi lắp bắp hỏi:

– Em nói gì cơ?

– Thầy ho ra máu cả tháng nay rồi, mẹ thì càng ngày càng yếu đi, ở nhà em không xoay sở nổi nữa nên đã nợ nần chồng chất để lo thuốc tha cho thầy mẹ. Hôm qua người ta đến đòi nợ đập phá cả nhà, thầy uất quá thổ máu nhiều lắm…

Tôi không hỏi thêm gì nữa tức tốc cùng cái Giao về nhà. Vừa vào trong sân đã thấy ngôi nhà cũ kĩ bị đập phá cả mảng, toàn bộ đồ đạc trong nhà không cánh mà bay. Cái Giao lẳng lặng nhặt mấy chiếc áo rớt trên sân trầm mặc nói:

– Người ta bảo nếu không trả mai lại đến đánh chết từng người một.

Mấy tháng nay số tiền tôi kiếm không đủ mua nổi một thang thuốc, nghe cái Giao kể thuốc của mẹ không còn tác dụng phải cắt thuốc khác tận trên tỉnh đắt gấp chục lần thuốc cũ lại thêm việc thầy ốm nên số tiền nợ đã lên con số khủng mà đời này kiếp này cả nhà tôi có bán mạng cũng không trả nổi. Trong nhà tiếng thầy tôi ho sụ sụ, mẹ tôi nằm trên chiếc giường mắt nhắm nghiền. Tôi nhìn căn nhà tan hoang, nhìn thầy mẹ mà nước mắt như chực trào. Trời bên ngoài vẫn mưa, cái không khí u ám ảm đạm bao trùm lấy căn nhà vốn đã nghèo nàn nay lại thêm rách nát.

Tối ấy cả nhà tôi đều chẳng ai ngủ nổi, ngọn đèn dầu le lói dưới góc chân bàn thờ lâu lâu lại phập phồng theo ngọn gió ngoài trời. Đồ đạc quý giá đều chẳng còn, tôi khẽ đưa tay chạm lên chiếc vòng đá ở cổ. Tài sản duy nhất còn lại là chiếc vòng này, nhưng sao tôi thể bán nó được. Vả lại có bán cũng không biết có đủ trả một góc nhỏ của khoản nợ nần. Thầy tôi ngồi trên giường vừa ho vừa nói:

– Hai chị em chúng bay đi đi, để thầy mẹ ở lại, thầy mẹ già rồi có chết cũng không sao.

Nghe thầy tôi nói vậy cái Giao chợt bật khóc tu tu, hai tay nó ôm lấy đầu gối bờ vai run lên bần bật đáp lại:

– Sao bọn con bỏ thầy mẹ được? Cùng lắm có chết cùng chết.

– Mày đừng có gở mồm, hai chị em bay thu dọn đồ đạc đi đi. Đám người kia lúc nào cũng có người trực ở cổng làng thầy mẹ đi sao được? Hai chị em bay cứ đi đi, thầy mẹ ở lại.

– Không, con không đi, con ở lại.

Tôi nhìn thầy mẹ, nhìn em gái lồng ngực quặn lên. Nhà tôi trước kia cũng từng khá giả, nhưng rồi khi tôi chưa kịp lớn mẹ đã đổ bệnh. Bao nhiêu năm rồi tôi chưa từng biết bữa cơm có cá có thịt là thế nào. Tôi thương thầy mẹ, thương em, và thương cả chính bản thân mình. Cái nghèo cộng với bệnh tật như bóng ma ám ảnh khiến cả bốn người chúng tôi sống như trong bóng tối không có chút ánh sáng nào.

Tôi đưa tay lên cổ lần nữa, cuối cùng mặc chiếc áo mưa đi thẳng ra ngoài. Đoạn đường phía trước trơn trượt, tối tăm không chút ánh sáng. Tôi cứ mò mẫm đi, khi vừa ra khỏi làng trời cũng vẫn còn tối nhưng cơn mưa kia đã dứt hẳn. Chiếc vòng cổ này là món đồ tôi chưa từng nghĩ sẽ bán đi, có chết cũng không thể bán. Vậy mà… đường cùng vẫn phải bán.

Tôi ngước nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm, đột nhiên bỗng thấy dưới chân bị kìm lại, một bàn tay ướŧ áŧ kéo lấy cổ chân tôi khiến tôi giật mình hoảng hốt gào lên. Bóng đêm đen bao phủ càng khiến tôi sợ hãi định co cẳng bỏ chạy. Thế nhưng bàn tay kia vẫn nắm chặt lấy cổ chân tôi không cho tôi thoát nổi rồi đột nhiên nhào dậy bịt mồm tôi lôi thẳng vào một cái hang nhỏ gần đó. Lúc này toàn thân tôi run lên, nỗi sợ hãi càng lúc càng lớn. Khi vào trong hang trời cũng chưa sáng hẳn, bàn tay kia mới khẽ buông tôi, hoá ra là một gã đàn ông, trời tờ mờ nên cả tôi và gã đều không thấy rõ mặt nhau, gã bỗng cất tiếng:

– Cô…

Thế nhưng còn chưa kịp nói tôi đã lao vào đạp thẳng một phát xuống háng gã rồi gào lên:

– Mày định làm gì tao?

Gã đàn ông bị bất ngờ liền ngã quỵ xuống hai tay ôm lấy háng không nói lên lời miệng chỉ ú a ú ớ. Lúc này tôi định chạy ra ngoài nhưng chợt phát hiện cánh tay gã hình bị chảy máu, có thứ nước ướŧ áŧ tanh tanh chảy ra. Gã vừa ôm háng vừa thều thào:

– Đau… trời ơi… sao… sao cô lại xuống tay tàn độc thế?

– Cho đáng kiếp…

– Cô ác thật đấy, tôi đã kịp làm gì cô? Tôi chỉ muốn nhờ cô giúp đỡ thôi mà

Tự dưng tôi bỗng thấy mình hơi vội vàng liền hỏi lại:

– Tôi với anh quen biết gì nhau đâu sao lại nhờ giúp đỡ?

– Tôi đang bị người ta đuổi gϊếŧ, không có thời gian ở đây nói dài dòng với cô, cô giúp tôi về báo tin với bạn tôi một câu. Giúp tôi…

Mấy chuyện chém gϊếŧ trước kia tôi chưa từng gặp phải, bản thân tôi chỉ là đứa con gái nghèo nàn mới ra khỏi xó làng đi làm thuê nghe xong bỗng thấy rợn rợn người. Gã đàn ông kia lại nhìn tôi cất lời:

– Cô đừng lo, cô chỉ cần mang mẩu thư này ra đến đầu làng Hồ hỏi nhà ông Hộ đưa cho cậu ba là được. Sẽ không ai liên luỵ đến cô đâu, giúp tôi nhất định tôi trả ơn cô đàng hoàng

– Nhưng…

– Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, chẳng lẽ cô thấy chết mà không cứu? Vả lại cô xem cô đạp tôi khiến tôi giờ như liệt luôn chỗ ấy mà cô nỡ lòng bỏ đi vậy sao?

Nghe gã ta nói vậy mặt tôi đỏ bừng quay đi lắp bắp đáp:

– Tôi… tôi không cố ý, với giờ tôi vội lắm. Cả nhà tôi còn đang ở nhà chờ tôi mang tiền về.

Gã thấy tôi nói vậy liền cố lết dậy, móc trong túi ra một sấp tiền giấy rồi nói:

– Tôi chỉ có ngần này, coi như cô nhận đỡ giúp tôi.

Tuy tôi chẳng nhìn rõ xem đống tiền này là bao nhiêu, ánh sáng lờ mờ chỉ nhận ra kha khá nhiều. Đây chẳng phải là thứ tôi đang cần sao? Chẳng phải tôi đang muốn bán chiếc vòng cổ này đi đổi lấy điều này sao? Số tiền này e rằng phải mua được ba bốn chiếc vòng cổ của tôi cũng nên. Đường cùng rồi, tôi không thể ở đây mà nghĩ ngợi được nhiều liền nhận sấp tiền rồi nói:

– Được, tôi sẽ giúp anh.

Gã đàn ông nghe vậy liền nhét mẩu giấy vào tay tôi dặn dò:

– Vậy cô đi nhanh giúp tôi

Tôi gật đầu chạy thẳng ra ngoài, trời lúc này cũng đã sáng, thế nhưng rồi tôi bỗng dừng lại, cuối cùng chẳng biết nghĩ gì lại chạy quay vào hang xé đoạn gấu quần buộc lên cánh tay đang chảy máu của gã ta, rồi khẽ tháo chiếc vòng cổ đặt vào tay gã ta rồi nói:

– Coi như tôi bán chiếc vòng này cho anh để nhận lại số tiền này.

Gã đàn ông cầm lấy chiếc vòng hơi khựng lại, vì gã dính đầy bùn bẩn nên tôi chỉ nhìn rõ đôi mắt sáng ngời tinh anh. Không kịp đợi gã trả lời tôi chạy như bay về làng Hồ, đường sang nhà ông Hộ khá dễ tìm, đó là khu nhà gỗ to nhất làng Hồ. Có điều chính vì to quá mà tôi lại tần ngần không biết vào thế nào. Khi còn đang đứng ở ngoài bỗng có giọng nói trầm trầm ở ngay phía sau:

– Cô tìm ai?

Tôi cầm mẩu giấy quay lại nhìn, người đàn ông có gương mặt rất đẹp trai, thanh tú. Sau trận mưa đêm qua nắng đã lên, vài tia nắng sớm xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng xuống sống mũi cao thẳng của người đối diện. Tôi bặm môi lí nhí nói:

– Tôi muốn tìm cậu ba nhà ông Hộ.

Người đàn ông hơi tỏ ra ngạc nhiên hỏi lại:

– Tìm tôi?

Nghe vậy tôi cũng hiểu mình đã tìm được đúng người liền vội vàng nhét mẩu giấy vào tay cậu ta rồi vừa lùi lại vừa nói:

– Vâng, có người nhờ tôi đưa cho cậu.

Cậu ba nhanh chóng mở mẩu giấy ra xem, còn tôi cũng ba chân bốn cẳng chạy nhanh về nhà. Khi vừa vào trong sân đã thấy tiếng quát tháo đập phá ầm ầm. Mấy người đàn ông cao to ném chiếc bàn mây cũ kĩ ra thẳng ngoài sân, một gã vào lôi cổ cái Giao rít lên:

– Mày muốn tao lấy mạng thầy mẹ mày không?

Con bé sợ hãi nước mắt lưng tròng, thấy vậy tôi liền lao vào đẩy gã đàn ông rồi gào lớn:

– Buông em tôi ra.

Gã đàn ông thấy vậy trợn mắt nhìn tôi rồi nói:

– Tao cho nhà chúng mày bao nhiêu ngày chuẩn bị mà chúng mày không chịu trả. Hay chúng mày muốn tao đập chết thầy mẹ chúng mày rồi mang chúng mày đi bán đây? Bay đâu, vào lôi hai cái thân già này ra ngoài cho tao

Tôi sợ hãi không dám làm căng quá vội rút sấp tiền đưa cho gã ta van xin:

– Anh cầm giúp tôi

Gã nhận lấy đếm đi đếm lại rồi cười nhếch mép:

– Số tiền này bằng một góc khoản nợ. Nôn hết ra đây.

– Anh cầm tạm giúp tôi, thư thư cho nhà tôi vài ngày nữa rồi tôi sẽ cố gắng trả hết cho anh

– Tao thư cho chúng mày cả tháng nay rồi đấy

– Anh làm ơn làm phúc, tôi nhất định sẽ trả đủ cho anh

Gã đàn ông nghe vậy mặt mới giãn ra nhìn tôi khẽ hất tay đám đàn em rồi nói:

– Nhà chúng mày đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, khôn hồn thì tìm mà trả nợ đủ cho tao không đừng trách tao ác

– Vâng tôi biết rồi

Khi đám người đi khuất tôi cũng ngồi sụp xuống, chiếc vòng đáng giá nhất cũng bán, số tiền ít ỏi cũng nộp, giờ cả nhà tôi không còn bất cứ thứ gì đáng giá nữa rồi. Tiền thuốc thang hằng ngày vẫn cần, tiền nợ vẫn phải trả, tôi thật sự không còn biết phải làm như thế nào cả.

Cả ngày hôm ấy đến bữa cơm ăn cũng không nuốt nổi. Mẹ tôi nằm trên giường cứ khóc mãi. Tôi ngồi rửa bát bên ngoài giếng nước mắt cũng lưng tròng. Khi vừa rửa bát xong vào đến trong nhà chợt nghe tiếng bà Thanh hàng xóm oang oang:

– Đã thế chi bằng chị gả quách con Giao với con Hiên đi. Chúng nó cũng lớn rồi chứ giờ cả nhà chị định chờ chết à. Tôi có hai cái mối ngon lắm, một mối là cậu cả con nhà ông Hộ làng Hồ với một mối cậu cả con nhà ông Hạnh làng Vân đều giàu nứt khố đổ vách ra. Chị mà đồng ý gả đi kiểu gì cũng trả được nợ, lại có tiền thuốc thang.

Mẹ tôi ho sù sụ đáp lại:

– Tôi không làm vậy được đâu… vợ chồng tôi già rồi, chết thì chết

– Chị đừng có gở cái mồm, chị chết rồi chúng nó sống suиɠ sướиɠ hơn chắc hay lại phải oằn lưng trả đống nợ nần kia? Đằng nào chúng nó chả lấy chồng, kiếm được tấm tử tế chẳng phải hơn sao.

Bà Thanh nói xong vẫy vẫy tay gọi tôi với cái Giao vào giọng ngọt như mía lùi:

– Này bà bảo nhé, hai chị em mày xem thầy mẹ chúng mày yếu thế này thì lấy chồng đi. Lấy chồng rồi lấy tiền mà lo nợ nần thuốc thang cho thầy mẹ chúng mày

Cái Giao nhìn bà Thanh hỏi lại:

– Chúng cháu lấy chồng có thật sự sẽ có tiền lo cho thầy mẹ không

– Thật chứ. Hai cái mối bà bảo đấy, nếu đồng ý là người ta đưa tiền luôn lo cho. Chúng mày yên tâm toàn con nhà đàng hoàng cả thôi. Cậu cả nhà ông Hạnh có cái xưởng gỗ to đùng, cậu cả nhà ông Hộ thì khỏi nói buôn bán đủ thứ giỏi giang luôn. Người ta muốn tìm con gái nhà lành đàng hoàng về quán xuyến cơm nước để người ta yên tâm kiếm tiền

Cái Giao nghe vậy đưa mắt nhìn tôi gật đầu nói:

– Được được, chỉ cần có tiền lo cho thầy mẹ thì cháu sẽ lấy.

Bà Thanh cười cười liếc tôi hỏi lại:

– Cái Hiên có đồng ý không? Một mối thì không đủ trả hết đống nợ đâu. Hai mối mới đủ trả cái khoản nợ nần nhà chúng mày và dư tiền thuốc thang. Đồng ý thì bà sang bà đánh tiếng không thì bà sang nhà cái Mến hỏi chị em nhà nó

Giờ này còn gì để mất mà không đồng ý? Đằng nào chẳng phải chết, không có tiền đám người kia để cho chúng tôi yên sao? Giờ cứ có tiền để được sống đã, tương lai thế nào cũng không còn để ý. Vả lại em gái tôi đã đồng ý, tôi chẳng lẽ lại không? Tôi không đáp chỉ cúi xuống gật gật đầu. Bà Thanh thấy vậy nhét vào tay tôi sấp tiền rồi nói:

– Trả cho chúng nó trước một ít, mấy ngày nữa bà lấy lễ về thì trả hết. Bên nhà người ta gấp gáp tìm cô dâu nên chắc phải cưới sớm ấy. Cậu cả nhà ông Hộ năm nay hơn ba mươi rồi nên cái Hiên lấy là hợp, còn cậu cả nhà ông Hạnh còn trẻ để cho con bé Giao nhé.

Tôi khẽ thở dài, đều là những người chẳng quen biết, lấy ai thực sự cũng vậy tôi không để tâm nhiều. Thầy mẹ tôi nghe bà Thanh nói cũng đồng ý, còn hết lời khen mấy đám bà Thanh mối lái. Khi bà Thanh đi khuất chị em tôi lại ngồi lặng lẽ dưới ánh đèn dầu. Lấy chồng! Hoá ra cũng đơn giản đến vậy, tự dưng tôi lại chẳng còn chút cảm xúc gì chỉ thấy trống rỗng vô cùng, lại cũng hơi tiêng tiếc vì sao không phải cậu ba nhà ông Hộ mà là cậu cả vì ít nhất cậu ba tôi cũng từng gặp rồi. Nhưng dù sao cũng là đám cưới vì tiền tôi đâu có tư cách mà đòi hỏi điều kiện. Vả lại theo lời bà Thanh cũng toàn là người đàng hoàng tử tế coi như chị em tôi có phúc lắm rồi. Bà Thanh vốn là chỗ thân tình với thầy tôi, người bà Thanh mối lái thầy tôi đồng ý tôi cũng không có cớ gì mà phải nghĩ ngợi.

Mấy ngày sau đám người cho vay lại đến, lần này bà Thanh sang kịp trả hết toàn bộ nợ nần. Bà Thanh còn gọi thợ đến sửa sang ngôi nhà giúp tôi. Mẹ tôi được uống thuốc tử tế bỗng hồng hào lên, thầy tôi cũng khoẻ hẳn lên.

Đến ngày 18 ấy cũng là ngày đẹp nhất tháng, không biết phải vì thế không mà cả nhà ông Hộ lẫn nhà ông Hạnh đều chọn đó là ngày rước dâu. Buổi trưa bên nhà ông Hạnh đã kèn kiệu sang đón cái Giao. Khi bên nhà ông Hạnh đang làm lễ bên nhà ông Hộ cũng qua. Thế nhưng không hiểu sao bên nhà ông Hộ chỉ lèo tèo vài người đón dâu còn chẳng biết chú rể là ai chỉ thấy ông Hộ già cùng vài người làm, sính lễ cũng chẳng có bao nhiêu. Lúc thầy tôi thắc mắc bà Thanh giả lả nói ngày đẹp nhưng chú rể của tôi lại chưa kịp về nên cứ rước dâu đã. Tôi xuất giá trước cái Giao, không kèn, không kiệu, đi bộ thẳng về nhà chồng. Khi đi ra khỏi cổng mẹ tôi đã dặn đừng quay mặt lại nhưng rồi tủi quá tôi vẫn ngoảnh mặt nhìn về. Có điều mọi người trong nhà lại không ai nhìn tôi mà đang chuẩn bị cho cái Giao ra ngoài. Mắt tôi bỗng đỏ hoe cả lên, bất chợt chạm vào một ánh mắt tinh anh đang nhìn mình. Ánh mắt này quen lắm nhưng tôi không nhớ ra đã gặp ở đâu. Tôi khẽ cười cười trong lòng, người đó bên đang trai nhà chồng cái Giao, làm sao mà có thể quen được, nghĩ vậy tôi liền nhanh chóng quay mặt đi thẳng theo đoàn rước dâu.

Khi về đến nhà ông Hộ trời cũng sẩm tối, tôi được đưa vào căn nhà nhỏ tối tăm phía sau còn không biết cơ ngơi thế nào. Còn chưa kịp ăn gì ông Hộ đã mở cửa bước vào, dưới ánh đèn dầu le lói tôi cúi mặt khẽ thưa:

– Thầy ạ…

Thế nhưng còn chưa kịp dứt lời ông ta đã lao thẳng về tôi ôm chặt rồi nói:

– Ông đây, ông đây…

Tôi nghe xong như chết trân, ông ta xé toạc mảnh áo trên người tôi đang mặc giọng đầy dâʍ ɖu͙ƈ:

– Từ nay em sẽ là vợ của ông… ông thương em…

Tai tôi ù cả đi, đẩy ông ta ra gào lên:

– Thầy say rồi à?

– Ông không say, em không biết ông lấy em về làm vợ cho ông sao? Nào, chiều ông đi

Cả người tôi như rụng rời. Không phải lấy cậu cả nhà ông ta như bà Thanh nói… mà là lấy ông già đáng tuổi thầy tôi? Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng không nghĩ bà Thanh lại lừa mình như vậy, lừa một cách trắng trợn và tráo trở!!!

***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Khi còn chưa hết bàng hoàng lão Hộ đã ấn đôi môi vào mặt tôi. Cả người tôi run run vì kinh tởm liền đẩy lão ra. Thế nhưng càng đẩy lão càng phấn khích đè cả thân hình to béo lên người tôi rồi đưa đôi tay vỗ mạnh xuống mông. Tôi không chịu nổi cảm giác này gào thét đạp thẳng vào háng lão. Lão Hộ bị bất ngờ ngã ngửa xuống đất. Hai mắt lão long sòng sọc một lúc sau mới rít lên:

– Con điếm này mày dám đạp ông à? Bay đâu mang roi mây xuống đây

Từ bên ngoài hai tên gia nô cầm chiếc roi mây vào. Lão Hộ vẫn bị đau ngồi dưới đất ra lệnh:

– Đánh nó cho tao.

Ngay lập tức chiếc roi mây được quất thẳng lên người tôi. Cả người tôi chỉ có chiếc áo mỏng manh đang mặc, liền co rúm lại một góc vì đau đớn. Mỗi lần roi kêu vun vút thẳng xuống da thịt tôi cũng cảm tưởng mình như chết đi sống lại. Tôi không biết mình bị đánh bao lâu, chỉ biết đến khi toàn thân rớm máu, chiếc áo mỏng kia cũng hằn những vệt đỏ lão Hộ mới đứng dậy ôm háng rồi nói:

– Lần sau mày còn phản kháng ông ông đánh chết mày.

Nói rồi lão đứng dậy lê chân ra ngoài, khi lão đi khuất tôi mới ôm lấy hai gối bật khóc tu tu. Nghèo không phải cái tội nhưng là một cái lỗi, không biết em gái tôi có như tôi không? Không biết em ở bên ấy có chịu cảnh nhục nhã này không? Tôi càng nghĩ càng không kìm được nước mắt chảy xuống miệng mặn chát. Hơn hai mươi năm sống trên đời này tôi không dám khao khát một tình yêu đẹp, nhưng ít nhất lấy một người đàng hoàng chứ chưa từng nghĩ lấy một lão già như lão Hộ. Nỗi nhục nhã, tủi hổ, cộng thêm đau đớn khiến tôi co rúm người lại, cuối cùng đến gần sáng cũng thiếp đi.

Khi tôi còn đang mê man trong giấc ngủ cánh cửa đột nhiên bật ra. Một người đàn bà khoảng độ bốn mươi tuổi khúm núm nhìn tôi rồi nói:

– Bà tư dậy đi, cả nhà đang chờ bà ăn sáng.

Tôi vẫn chưa định hình nổi những chuyện xảy ra thu chân vào góc tường đáp:

– Chị là ai?

– Tôi là vú Hoa, mời bà dậy lên nhà trên ăn sáng.

Từ hôm qua không được gì vào mồm, lại thêm trận đòn nhừ tử bụng tôi cũng đói meo. Thế nhưng tôi không dám đi theo chỉ ngồi nhìn vú Hoa. Vú Hoa cười cười vẻ mặt đầy thông cảm khẽ nói:

– Bà tư đến chắc còn bỡ ngỡ, hồi bà hai mới về cũng giống bà tư bây giờ thậm chí còn bỏ trốn nữa. Có điều trốn đi đâu cũng không thoát nổi nên bà tư cũng phải chấp nhận dần đi. Giờ bà lên nhà ăn sáng đi không lát nữa ông lại cáu sai người đến đánh bà tôi không cứu nổi.

Nghe xong tôi cũng tỉnh táo để mường tượng ra mọi chuyện. Lão Hộ đã lấy tận ba đời vợ trước rồi, đến tôi là người thứ tư. Lão đàn ông dâm dê vô liêm sỉ! Thế nhưng nghĩ thì nghĩ vậy tôi làm gì dám lên tiếng. Đằng nào cũng đã bước chân vào địa ngục rồi, thôi thì cũng phải ăn no rồi tính tiếp. Tôi đưa tay với chiếc áo ngoài mặc vào rồi theo vú Hoa lên nhà. Vừa vào trong căn nhà gỗ to đã thấy hai người đàn bà ăn mặc sang trọng ngồi đó. Vú Hoa chỉ về phía người đàn bà đứng tuổi hơn chút rồi nói:

– Đây là bà cả, còn đây là bà hai. Bà Tư, bà chào một tiếng chị đi

Tôi cúi mặt lí nhí nói:

– Chào chị

Bà cả nhìn tôi vẻ mặt khinh khỉnh không đáp, chỉ có bà hai gật đầu chào lại cho có lệ. Tôi được đưa vào ngồi bàn ăn có cả lão Hộ ở đấy. Lão nhìn tôi như quên hết chuyện hôm qua dịu dàng quay sang phía bà cả lên tiếng:

– Hôm nay tôi đi tỉnh có việc chiều mới về, lát bà nấu cho thầy bát chè sen. Có gì dâu mới về chưa biết bà với bà hai chỉ bảo cho cô ấy.

Bà cả hơi nhếch mép không đáp chỉ có bà hai nhẹ nhàng gật đầu:

– Vâng, để em bảo em nó cho, thầy nó cứ yên tâm đi đi ạ.

Tôi cúi mặt ăn bát cháo, tự dưng lại thấy là lạ. Tôi là người thứ tư lão Hộ lấy vậy còn bà ba đâu? Từ sáng đến tôi cũng không thấy nhắc gì đến bà ba chỉ có hai bà lớn ngồi ở đây, mấy cậu ở nhà tôi cũng chưa thấy. Lão Hộ ăn xong liền vội vàng đi ra ngoài xe, khi chỉ còn mấy người đàn bà ngồi quanh cái bàn bà hai lại nói:

– Em vừa đến đây chắc còn chưa rõ, ở đây có ông cụ là thầy của chồng chúng mình đang sống ở nhà dưới kia. Nhà chính thì chị cả ở, nhà ngang là chị, cậu cả lấy vợ ở riêng gần đây còn cậu hai cậu ba sống chung trên nhà chính này. Chị chẳng mong gì chỉ mong mấy chị em mình hoà thuận mà sống cho thầy nó yên tâm làm ăn.

Bà cả hơi bĩu môi nhìn tôi:

– Nom cũng trẻ nhỉ, chắc mới đôi mươi chứ mấy. Ăn xong rồi xuống bếp nấu cho ông cụ cốc chè sen rồi bế lên. Ông cụ không ăn được mật ong nên đừng cho mật ong vào.

Tôi nhìn bà cả gật đầu bước xuống bếp. Vú Hoa đưa cho tôi ít hạt sen đã ngâm rồi giục:

– Bà tư nấu xong lên thay quần áo rồi hãy bế lên cho ông cụ. Chứ bà mặc này lên ông cụ lại chửi cho.

Nói xong vú Hoa cũng đi khuất, khói bếp cay cay làm mắt tôi cũng cay xè. Đến một nơi xa lạ, lấy một lão sáu mươi, lạc lõng bơ vơ như con chim lạc mẹ. Tôi cũng không biết mình phải làm gì, chấp nhận chôn vùi tuổi thanh xuân ở đây hay là tìm cách thoát thân? Thế nhưng thoát bằng cách nào đây? Thoát rồi còn thầy mẹ tôi ở nhà ra sao? Tôi khẽ thở dài đẩy củi vào, khi nồi chè đã chín liền đổ ra bát rồi về thay quần áo. Lúc này mọi người trên nhà cũng bắt đầu ăn xong, bà hai hình như đã về chỉ còn bà cả đang trát chút son phấn lên mặt. Tôi khẽ thở dài bê bát chè sang nhà cho ông cụ. Nhà của ông cụ sạch sẽ, gọn gàng ngay chỗ vườn cây. Ông cụ vẫn chưa dậy nằm trên võng mắt nhắm nghiền. Tôi đặt bát chè vào bàn không dám đánh thức ông cụ mà quay trở về.

Cả đêm qua chỉ ngủ được chút nên tôi nằm rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay. Tôi cũng không biết mình ngủ bao lâu chỉ đến khi có tiếng đập cửa rầm rầm liền vội vàng nhào dậy mở cửa. Trời lúc này hoá ra đã quá trưa, vừa mở cửa bất chợt tôi bị ăn nguyên một cái vả như trời giáng xuống mặt. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã có ai cầm tóc lôi tôi thẳng ra ngoài sân lớn. Đến khi định thần lại tôi mới biết bà cả vừa đánh tôi, khi lên đến sân bà ấn tôi quỳ xuống rít lên:

– Mày giỏi thật, tao đã dặn đừng cho mật ong vào chè của ông cụ mà mày dám cho. Giờ ông cụ đang nguy kịch dưới kia, con điếm này, không ngờ mày là loại mưu mô, xảo quyệt như vậy. Mày định làm thế rồi đổ cho tao chứ gì, cũng may có người ở đấy làm chứng không hôm nay tao cũng chết oan vì mày

Tôi nghe xong xây xẩm mặt mày đáp lại:

– Có gì nhầm lẫn ở đây không ạ? Rõ ràng em nấu bằng đường phèn

– Đường phèn cái mả mẹ mày. Vẫn còn nguyên mấy giọt mật ong dính ở thành cốc với cái khay đựng. Này thì đường phèn này… đường phèn này

Mỗi câu đường phèn này bà cả lại vả mặt tôi bôm bốp. Tôi bị đánh đến mức máu miệng máu mũi chảy ra rồi rớt xuống mồm tanh tưởi. Tôi không kìm được nữa vừa bật khóc vừa gào lên:

– Em không hề cho mật ong vào…

– Không mày thì ai? Con điếm này, mày định hại cả ông cụ lẫn tao chứ gì? Con nặc nô mới về đã định âm mưu âm dương ở đây. Bay đâu, lôi nó ra giếng tao phải đánh tuốt xác con này

Mấy tên gia nô lôi xềnh xệch tôi ra giếng, bà cả cầm cây kéo vừa cắt tóc tôi vừa ra lệnh:

– Lấy roi mây vụt cho tao

Mấy sợi tóc bị cắt theo gió hất tung lên rồi rơi thẳng xuống dưới đấy, từng đợt roi lại quất mạnh lên người tôi. Vết máu hôm qua chưa lành hôm nay lại rơm rớm. Tôi không còn sức phản kháng để mặc cho bà ta đánh. Khi tôi tưởng mình chết luôn hôm nay bỗng nghe tiếng quát lớn:

– Mẹ, mẹ làm cái gì thế?

Tôi ngước mắt lên nhìn, không nhìn rõ chỉ thấy nhoè nhoẹt bóng hình mà tôi đã từng gặp đâu đó. Tiếng ông Hộ lại cất lên:

– Sao bà lại đánh cô ấy?

– Sao tôi tưởng ông lên tỉnh?

– Thằng ba nó làm xong việc giúp tôi rồi hai cha con tôi về. Mà tôi hỏi bà sao bà đánh cô ấy?

– Nó cho mật ong vào chè sen của thầy làm thầy suýt chết. Cũng may có vú Hoa gọi người đến đưa thầy ra trạm xá kịp. Con này nó mưu mô xảo quyệt thật

Ông Hộ nâng cằm tôi dậy khẽ hỏi:

– Có thật không?

Tôi bị đau, chỉ lí nhí đáp lại:

– Tôi… tôi không cho

Tiếng bà cả lại the thé:

– Mày định đổ oan cho tao à? Ông xuống hỏi bà hai xem, tôi nhờ nó nấu chè sen còn dặn nó đừng cho mật ong vào rồi mà nó vẫn làm thế. May có người ở đấy làm chứng cho tôi

Cậu ba đứng bên ngoài nhìn tôi rất lâu thở dài hỏi:

– Thầy lại lấy vợ mới à? Cô ấy đáng tuổi con thầy đấy

– Việc của tao.

– Vâng! Việc của thầy trước nay con đâu dám can dự. Nhưng thầy xem ở tuổi này có ai còn như thầy không?

– Thằng mất dạy, mày nói vậy là ý gì?

– Ý gì thầy tự rõ! Hai chúng bay đưa cô ấy về buồng đi, mẹ cũng tha cho cô ấy đi. Cô ấy mới đến, lại phải lấy một người đáng tuổi cha nên thần trí chưa ổn định quên là điều dễ hiểu.

Bà cả nghe vậy rít lên:

– Nó quên? Mày…

– Thế mẹ muốn đánh chết người ta à? Mạng người đấy, ông cũng qua cơn nguy kịch rồi thì tha cho người ta một mạng đi.

– Tao không tha…

– Mẹ vừa phải thôi…

Ông Hộ thở dài xua xua tay nói:

– Thôi được rồi mang bà tư về buồng, tôi qua xem thầy thế nào

Nói xong đám gia nô liền đưa tôi về buồng. Cả người tôi đau nhức thiếp hẳn đi, đến khi tỉnh dậy trời cũng đã chiều, vú Hoa ngồi vừa xoa bóp chân cho tôi vừa nói:

– Bà dậy rồi à? Cậu ba dặn tôi xoa thuốc cho bà, bà đỡ hơn chưa?

Tôi không đáp mà chỉ gật gật đầu, vừa mới đến nhà này tôi đã bị người ta bày mưu hại. Tất cả mọi người đều trưng ra bộ mặt vui vẻ nhưng tôi không biết ẩn sâu sau lớp mặt nạ ấy là gì. Giờ tôi vẫn chưa hiểu là ai cho mật ong vào bát chè sen ấy chỉ cảm thấy rùng mình sợ hãi. Khi vú Hoa giục tôi thay quần áo lên quay lại bát chè sen vẫn không có dấu hiệu gì của việc bị cho mật ong, vậy có nghĩa mang lên cho ông cụ rồi mới bị. Nhưng là ai làm tôi không đoán nổi. Thực sự ở đây ngay cả tồn tại cũng khó khăn vô cùng chứ đừng nói nghĩ đến việc khác.

Buổi tối tôi không được ra ngoài ăn cơm mà được vú Hoa mang cơm vào. Tôi cố nuốt cho lại sức rồi lên giường nằm. Khi đang suy nghĩ miên man bỗng có tiếng cạch cửa. Từ bên ngoài lão Hộ bước vào, cả người lão nồng nặc mùi rượu lao thẳng vào tôi. Tôi còn bị đau thấy lão liền né lại một bên. Lão thấy vậy càng hăng đưa tay xé nát chiếc áo bên ngoài. Tôi sợ hãi run run van xin:

– Xin ông… xin ông tha cho tôi, tôi còn đau lắm

– Đau? Đau thì ông sẽ làm cho em sướng.

Tôi nghe điệu bộ kinh tởm của lão càng cố đẩy lão ra, thế nhưng sức tôi không lại được, lão đưa đôi môi bẩn thỉu hôn lên khắp người tôi, đôi tay chạm xuống dưới. Lần này tôi như điên như giãy giụa gào lên bỗng nhiên vớ được chiếc đèn cầy ngay bên đầu giường liền lấy hết sức bình sinh đập một phát vào gáy lão. Lão Hộ ngã lăn ra bất tỉnh, tôi cũng sợ hãi run run thu vào xó giường rồi bật khóc. Tôi ghê tởm lão, ghê tởm cả thân thể này. Dẫu biết đã nhận tiền tôi phải chấp nhận nhưng tôi lại không chấp nhận nổi. Khóc một lúc lão Hộ vẫn nằm yên như chết ở giường, bỗng dưng đầu tôi loé lên một ý nghĩ liền lò dò nhìn ra ngoài. Đám gia nô chỉ có hai tên canh cổng còn lại đi ngủ hết. Tôi khẽ đẩy cửa, buồng của tôi nằm góc vườn sau, tôi vứt lại đôi dép nép vào góc tường đi từng bước thật nhẹ. Khi ra đến đám rào nứa tôi liền mặc kệ vết thương cứ thế mà dẫm qua rồi chạy như bay về phía trước. Con đường tối tăm mịt mù chẳng có chút ánh sao, tôi cứ chạy, chạy khỏi được nơi địa ngục này đã. Đất dưới chân tôi lạnh buốt, trên người tôi chiếc áo mỏng lại đẫm mồ hôi. Khi chạy được một đoạn bỗng dưng tôi thấy phía sau ánh đuốc lập loè, có tiếng đám gia nô í ới nhau:

– Hình như nó kia rồi, nhanh, nhanh lên bắt lấy nó

Lúc này tim tôi cũng như ngừng đập, co giò chạy như kẻ điên trong bóng đêm vô định.

- --------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Tôi không biết mình đã chạy bao nhiêu lâu nhưng rồi không còn sức nữa mà ngã quỵ xuống. Đám người phía sau mỗi lúc một gần cuối cùng cũng tóm được tôi.

Phía trên bầu trời lạnh lẽo, tôi hiểu kết cục hôm nay của mình sẽ ra sao rồi. Đám gia nô đưa tôi về sân rồi trói tôi vào cột cây. Lão Hộ đã tỉnh từ bao giờ ngồi trên hiên cùng bà cả tức giận ra lệnh:

– To gan thật, dám bỏ trốn, đánh cho chừa đi cho ông.

Tên gia nô cầm cây roi vút thẳng vào người tôi. Chỉ đúng hai roi tôi cũng ngất lịm không còn biết gì nữa. Đến khi có một làn nước lạnh dội vào tôi mới bừng tỉnh, thế nhưng đầu óc đã u mê, toàn thân đau đến mức không thở nổi. Tiếng bà cả lại cất lên the thé:

– Đánh tiếp cho tao! Ngất lại dội nước đánh, thằng Sửu, pha một chậu nước muối đậm đặc dội lên người nó.

Tôi nhìn bà cả, đôi mắt nhoè hẳn đi, chậu nước muối chỉ vài phút sau đã có được dội từ trên đầu mà xuống. Vết thương rớm máu xót như lột da lột thịt. Tôi không còn chịu nổi nữa cắn môi đến bật cả máu, nước mắt chảy thành dòng. Tên gia nô kia vẫn quất tôi như quất ngựa, lần này tôi lịm hẳn chỉ thấy một màu tối tăm xung quanh. Thế nhưng hình như có ai đó bỗng vực tôi dậy, có tiếng quát mà tôi như đã từng được nghe ở đâu đó nhưng rồi đau đớn, mệt mỏi tôi không thể nào phân biệt được đâu là tỉnh đâu là mê.

Không biết tôi bị đánh bao lâu, khi mở mắt đã thấy mình nằm ở buồng, bộ quần áo được thay rồi nhưng vết thương vẫn đau đến mức tôi không tài nào xoay người nổi. Trên bàn có bát cháo nguội tanh nguội ngắt. Tôi khẽ thở dài nhìn trân trân lên mái nhà, quả thực là địa ngục trần gian, mới chỉ vài ngày tôi đã cảm tưởng mình không còn sức chịu được nữa rồi. Khi đang suy nghĩ miên man thì có tiếng lão Hộ mở cửa bước vào. Lão nhìn tôi cất tiếng:

– Muốn sống thì đừng có ý định bỏ trốn khỏi đây. Giờ ông phải đi khỏi nhà nửa tháng, em ở nhà ngoan ngoãn suy nghĩ cho thấu đáo mọi chuyện đấy.

Tôi nhìn lão ta, mỗi lần nghe lão xưng ông em tôi đều rợn tóc gáy. Thế nhưng sau một trận đòn tôi biết mình tạm thời đừng chống đối hay phản kháng nữa. Ít nhất phải giữ được cái mạng này chứ chết thì là hết rồi, mà tôi lại rất sợ chết.

Lão Hộ thấy tôi gật đầu liền vào thơm lên má tôi. Mùi dâm dê từ lão bốc ra khiến tôi suýt nôn. Khi lão ra ngoài tôi thấy lão dặn vú Hoa mua thuốc cho tôi đắp. Tôi khẽ cười nhạt, kể ra mà tôi ngoan ngoãn chiều chuộng làm vợ bé của lão biết đâu đời tôi lại lên hương nhỉ?

Mấy ngày lão Hộ đi tôi chẳng ra khỏi buồng. Vú Hoa theo lời căn dặn chăm sóc tôi rất tử tế. Thế nhưng vết thương của tôi khá nặng nên cũng phải mất nguyên tuần mới có thể phục hồi lại đôi chút. Những ngày này đối với tôi quả thực là thiên đường, không bị lão Hộ quấy rối lại được hầu hạ tận miệng. Tôi cũng không biết trên nhà có chuyện gì xảy ra không, càng chẳng quan tâm mấy chuyện ấy bởi nó càng khiến tôi nhớ lại những cái tát, những trận đòn ở nơi này. Có điều niềm vui của tôi chỉ kéo dài đúng nửa tháng thì lão Hộ về. Sáng sớm vú Hoa lại gọi tôi lên nhà ăn sáng, tôi không lấy được lý do gì để trốn đành lững thững bước đi. Khi đi đến gốc cây nhãn bất chợt tôi nghe hai tên gia nô nói chuyện với nhau:

– Hôm nay cậu ba cũng về với ông đấy. Khổ thân cậu ấy, bà cả vẫn thù hằn chuyện cũ, nói coi cậu ấy như con ruột mà có làm được đâu. Mà lạ thật, sao trước nay cậu ấy có bao giờ quan tâm chuyện gì đâu mà dám ra tay giúp bà tư nhỉ? Hôm ấy khônh có cậu ba chắc bà tư bị đánh chết mất xác rồi

– Thôi thôi, chuyện nhà ông không phải để cho mày bàn đâu, nói cẩn thận tai vách mạch rừng đấy

Tôi nghe đến đây bỗng nhớ mang máng hình như quả thực lúc tôi gục xuống có người đỡ tôi lên. Là tôi mơ hay là cậu ba giúp? Tôi cố day trán, bất chợt loé lên một ý nghĩ nhưng rồi khẽ gạt đi chân cũng bước lên nhà. Lão Hộ ngồi cùng bà cả, bà hai còn có cả cậu ba ngồi đó ăn sáng. Vừa thấy tôi lão Hộ liền lên tiếng:

– Nào, vào đây ngồi. Em đã khoẻ hẳn chưa?

Tôi cố cười giả lả đáp lại:

– Em khoẻ rồi thưa ông.

Thấy thái độ của tôi lão có vẻ ngạc nhiên lắm đập đùi cười ha hả nói:

– Ngồi đây ngồi đây, để ông bảo vú Hoa thêm tôm vào bát cho em.

Tôi đi thẳng về gần lão nhưng đôi mắt lại liếc nhìn cậu ba. Sau lần đầu gặp cậu đến hôm nay lần đầu tiên tôi lại nhìn rõ cậu thêm lần nữa. Cậu đẹp trai thật nhưng lại có đôi mắt hơi buồn. Cậu ba không nhìn tôi chỉ quay sang lão Hộ nói chuyện buôn bán. Khi cả nhà ăn sáng xong lão Hộ cũng đi có việc, bà cả, bà hai đi đánh tổ tôm, cậu ba thì lên thăm ông cụ. Lúc này vú Hoa cũng ra đồng lấy bèo. Tôi nhân lúc ấy vội vàng đi lên thẳng nhà ông cụ theo cậu ba. Khi đến nơi thấy ông cụ vẫn nằm ngủ, cậu ba nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên hỏi:

– Cô lên đây làm gì?

Tôi bặm môi nhìn cậu ta lí nhí nói:

– Tôi có việc muốn nhờ cậu

– Việc gì.

Tôi nhìn đám gia nô bên ngoài khẽ đi vào góc trong nói rất nhỏ:

– Xin cậu giúp tôi thoát khỏi đây.

Cậu ba hơi cười, lần đầu tôi thấy cậu cười, có điều nụ cười lại nhếch lên có chút khinh bỉ:

– Cô bán thân cho thầy tôi lấy tiền giờ lại muốn tôi giúp cô thoát khỏi nơi này? Không muốn làm bà tư nữa à?

– Cậu nghĩ sao cũng được, nghĩ tôi là con người thế nào cũng được nhưng xin cậu giúp tôi ra khỏi đây

– Tại sao tôi phải giúp cô? Cho tôi một lý do?

Tôi nhìn cậu ba, đường cùng thì không cần liêm sỉ. Chỉ cần tìm được người giúp mình là đủ rồi, tôi hít một hơi đáp lại:

– Tôi từng giúp bạn thân của cậu một mạng, cậu giúp tôi một mạng.

Cậu ba lại nhếch đôi môi nói:

– Cô giúp bạn tôi thì tìm bạn tôi mà đòi chứ sao tìm tôi?

Hôm nay nghe tên gia nô nói tôi đã ngỡ mình chỉ cần mở miệng thì cậu ba sẽ giúp không ngờ cậu ta lại phũ đến vậy. Thấy vậy tôi cũng hiểu ý liền bặm môi xoay người bước đi. Thế nhưng mới đi được hai bước phía sau liền cất lời:

– Tôi sẽ giúp cô.

Thấy cậu ta nói vậy tôi kinh ngạc quay lại, cậu ta lại nói tiếp:

– Nhưng tôi chỉ có thể giúp cô quay về nhà cô còn chuyện sau đó cô tự lo

Tôi cũng chỉ cần được về, chỉ cần về với thầy mẹ tôi rồi kiểu gì thầy mẹ tôi cũng không để tôi phải ở đây nữa. Tôi chỉ cần vậy thôi, làm trâu, làm chó trả nợ cho đám vay mượn còn hơn ở đây làm vợ cho lão đàn ông kia. Tôi nhìn cậu ba gật đầu vội vàng đáp:

– Được, tôi cũng chỉ cần như vậy

Cậu ba thấy vậy đi về phía ông cụ lấy một túi thuốc đưa cho tôi rồi nói:

– Đây là thuốc ngủ, cô làm sao để thầy tôi ngủ đi hoặc không thì cứ làm cách nào mà thoát được thầy tôi là được, ở buồng cô ở ngay ở tủ có một cánh cửa phụ, cô nhảy qua cánh cửa đó đi ra ngoài! Phía góc vườn có một lối mòn nhỏ tay phải, đừng ra phía bờ rào mà đi lối mòn ấy, tôi sẽ canh đám gia nô cho cô còn cô cứ theo lối ấy mà ra khỏi làng.

Cậu ba nói xong cũng vội đi luôn. Tôi cũng nhanh chóng chạy về nhà. Buổi chiều tôi bảo vú Hoa chuẩn bị một bầu rượu với hai cái chén, đúng như tôi đoán vừa chập tối lão Hộ đã xuống.

Tôi rót rượu ra hai chén nhìn lão cười nói:

– Nửa tháng ông đi em nghĩ kĩ rồi, là do em ngu dại sướng không biết đường hưởng, hôm nay em mời ông một chén coi như xin lỗi ông từ nay em không dám làm vậy nữa.

Lão Hộ nghe xong vẻ mặt đầy nghi ngờ cầm chén rượu không hề uống. Tôi thấy vậy liền uống ực chén rượu của mình có điều lão Hộ rất tỉnh đòn không hề uống mà lao vào tôi cười sằng sặc:

– Em biết vậy là tốt, nào vậy chiều ông đi!

Mẹ kiếp thật! Tôi đành phải giả vờ đưa tay lên cởϊ áσ lão, cười giả lả. Lúc này lão mới giãn mặt ra không đề phòng nữa vuốt ve thân thể tôi. Tôi hơi nép người vào tường, đưa tay xuống phần dưới của lão cầm lấy thứ dơ bẩn. Lão ta thích chí cười ha hả, thấy vậy tôi liền lấy hết sức bóp mạnh rồi vặn một vòng. Nhân lúc lão bất ngờ tôi nhanh như cắt với cây gỗ đã chuẩn bị đập thẳng vào gáy lão. Có điều lão không ngất chỉ ngã ngửa ra ôm lấy gáy quát lên lên:

– Con điếm này… mày…

Lần này tôi càng hoảng phang tiếp thanh gỗ vào mồm lão khiến lão ú ớ không nói được nữa. Cậu ba nói rồi, đám gia nô cậu canh cho, chỉ cần tôi thoát được lão Hộ nên tôi lại tiếp tục phang vào gáy. Cuối cùng lão Hộ cũng ngất đi, tôi thấy vậy mở tủ ra, cánh cửa phụ đã mở sẵn, tôi liền nhảy qua rồi theo lối mòn cậu ba chỉ cứ thế mà chạy.

Tôi chạy mãi, có lúc mệt quá lại nghỉ, đến lúc trời tờ mờ sáng mới về đến nhà. Khi thấy ngôi nhà xa xa tôi cũng oà lên khóc nức nở. Nhà tôi đây rồi, chỉ cần về đây, về đến đây thầy mẹ tôi sẽ cứu tôi. Nước mắt tôi nhoà đi, mấy sợi tóc bết dính lên mặt. Tôi mặc kệ chân đang chảy máu lao thẳng vào hiên. Tôi cất tiếng gọi thầy mẹ… thế nhưng bỗng có chút sững sờ khi thấy căn nhà khoá ngoài. Không có ai trả lời tôi, tất cả mọi thứ đều im lìm. Tôi đưa tay đập mạnh cánh cửa nhưng vẫn không nghe giọng ai liền gào lên:

– Thầy mẹ ơi… thầy mẹ ơi…

Có điều dù tôi gọi khản cổ vẫn chỉ có tiếng giun, dế đáp lại! Khi còn chưa hết bàng hoàng có tiếng chú Năm hàng xóm đang dắt trâu ra đồng cất lên:

– Hiên đấy à? Chú tưởng mày đi lấy chồng rồi

Tôi nhìn chú Năm vội vàng hỏi:

– Chú ơi, thầy mẹ cháu đâu?

– Ơ, thầy mẹ mày lên tỉnh ở rồi đây? Còn đang nhờ chú bán lại căn nhà này cho. Thấy bảo chúng mày lấy chồng lắm tiền lắm mà, thầy mẹ mày lấy tiền đấy lên tỉnh rồi, thôi chú đi cày đã, lúc nào rảnh qua nhà chú chơi.

Nghe đến đây hai chân tôi cũng như khuỵ hẳn xuống. Tôi chưa tài nào tiếp nhận nổi sự thật thì đã nhìn thấy xa xa một đám người đang hùng hổ chạy tới. Lúc này tôi không còn biết phải chạy đi đâu, lao thẳng ra giếng, ở đấy có mấy chum sứ đựng nước. Tôi không biết phải làm gì đành chui vào đấy. Chỉ độ mấy phút sau đã nghe tiếng bước chân rầm rầm, tiếng lão Hộ cất lên:

– Nó chỉ ở quanh quẩn đây thôi, tìm bằng được cho tao. Tìm được con ôn này về xử cả nó với thằng ba! Mẹ kiếp!

Tôi ngồi trong chum tối om thở cũng không dám thở nước mắt chảy xuống miệng đắng chát. Tôi không ngờ cuộc đời này lại khốn khổ cùng cực đến mức này. Đám gia nô rầm rầm lùng sục, tiếng nói càng lúc càng gần tai. Lão Hộ già rít lên:

– Khốn kiếp thật! Hôm nay có chết cũng phải tìm ra nó.

Tôi ôm chặt hai gối, màn đêm đen bao phủ che hẳn ánh sáng như cuộc đời tôi lúc này. Tôi cứ ngồi cầu nguyện lão đừng mở chum lên, thế nhưng tôi bỗng nghe tiếng lão ra lệnh:

– Đập nát hết mấy chum nước cho tao!

Từng tiếng toang toang vỡ vụn, một thứ ánh sáng chiếu thẳng vào mắt tôi. Tôi mở mắt ra, chưa kịp van xin đã bị đạp thẳng một phát vào mặt đến xây xẩm, một thanh gỗ đập vào người khiến toàn bộ cơ thể không còn chút sức lực nào, mọi thứ lại tối sầm cả lại. Tiếng lão Hộ đầy tức giận văng vẳng bên tai:

– Đập chết nó cho tao.

Tôi không mở mắt nổi, lạnh buốt đau đớn. Bỗng dưng tôi tưởng như có ai đó ôm lấy tôi, hơi ấm khiến tôi chẳng biết tỉnh hay mơ, có tiếng gằn giọng:

– Cút!

- --------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Khi tỉnh dậy tôi thấy mình nằm trong căn buồng quen thuộc, thế nhưng không phải căn buồng cũ nhà lão Hộ mà là căn buồng từ thuở ấu thơ. Tôi khẽ day trán, chẳng lẽ tôi bị đánh tới mức thần trí không ổn định nên hoa mắt sao? Có điều nhìn đi nhìn lại vẫn đúng là tôi đang ở nhà mình. Khi còn chưa kịp định hình được thì bên ngoài bỗng có tiếng cạch cửa rồi tiếng người đàn bà cất lên:

– Cô tỉnh rồi đấy à? Ăn chút cháo đi rồi uống thuốc.

Tôi nhìn người đàn bà trung niên phúc hậu ngạc nhiên hỏi:

– Bà là ai vậy?

– Tôi là người làm của cậu Huy Hoàng, cô cứ gọi tôi là vú Dần.

Huy Hoàng, vú Dần? Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền hỏi lại:

– Cậu Hoàng là ai? Vú là ai? Sao hai người lại ở đây?

– Cô không nhớ gì sao? Cậu Hoàng là người cứu cô khỏi đám người nhà lão Hộ, còn vừa đưa cô từ trạm xá về đây nữa. Cô bị nhiều vết thương nặng quá, cậu ấy phải đi lên huyện mua thuốc cho cô nên sai tôi ở đây hầu hạ cô.

Lúc này tôi mới nhớ mang máng ra mọi chuyện, chỉ là chưa hiểu vì sao cậu Hoàng lại cứu tôi, và cậu ấy là ai tôi cũng chưa rõ. Đầu óc tôi đầy rẫy những câu hỏi vì sao, nhưng rồi tôi không nghĩ nữa, bởi càng nghĩ càng rối như mớ bòng bong. Quan trọng nhất là tôi thoát khỏi địa ngục trần gian kia rồi. Vú Dần đưa bát cháo cho tôi, dù không muốn ăn nhưng tôi vẫn cố nuốt vào. Thoát khỏi được lão Hộ thì tương lai vẫn mờ mịt, tôi phải ăn, ăn để có sức còn chống chọi với những bão giông phía trước.

Ăn xong bát cháo bên ngoài lại có tiếng cạch cửa. Ánh sáng chiếu vào căn buồng, tôi khẽ nheo mắt nhìn lên. Vóc dáng người đang đứng ở cửa rất cao to, còn cao hơn cả cậu ba nhà lão Hộ, vì bị chói nên tôi chỉ nhìn thấy một sống mũi rất cao. Đến khi kịp tiếp nhận ánh sáng tôi mới nhận ra đó là người đàn ông rất đẹp trai. Hai hàng lông mày rậm như vẽ, đôi mắt hai mí tinh anh cùng đôi môi căng mọng, cả gương mặt người ấy nhìn thôi cũng toát ra vẻ thông minh, cương nghị vừa chín chắn vừa nam tính. Vú Dần đang ngồi liền đứng dậy cúi xuống khẽ chào:

– Cậu về rồi đấy ạ?

Người ấy nhìn tôi giọng trầm ấm hỏi lại:

– Cô ấy sao rồi?

– Dạ cô ấy ăn hết bát cháo rồi.

– Vậy vú ra ngoài nấu nước cho cô ấy uống chút thuốc.

– Vâng ạ.

Vú Dần nói xong liền lùi lại rồi bước ra ngoài. Chẳng cần đoán tôi cũng biết người đàn ông này là cậu Hoàng. Thật không ngờ người cứu mình lại xuất chúng như vậy. Cậu Hoàng đặt mấy viên thuốc lên bàn nhìn tôi không nói không rằng rồi khẽ xoay người bước đi. Lẽ ra tôi có rất nhiều câu hỏi nên hỏi cậu ta, chẳng hạn như cậu là ai sao lại cứu tôi? Thế nhưng khi bước chân cậu ta ra đến cánh cửa tôi lại ngồi dậy run run hỏi:

– Cậu đi đâu vậy?

Nghe tiếng tôi cậu Hoàng liền quay mặt lại, trong ánh mắt có chút ngạc nhiên đáp lại:

– Tôi đi về.

Tôi nuốt nước bọt lấy hết can đảm nói:

– Cậu cho tôi theo cậu với

– Cô nói gì cơ?

– Cậu cho tôi đi theo cậu. Cậu có lòng cứu tôi xin cậu làm ơn làm phúc cho tôi theo cậu. Làm gì cũng được, ở đợ hầu hạ cậu cả đời, làm trâu làm chó cho cậu cũng được. Chỉ cần cậu cho tôi theo cậu, cậu sai tôi làm gì tôi cũng làm.

Phía trước là một con đường mịt mù, nếu để lại tôi ở đây lão Hộ chắc chắn sẽ tìm tôi bắt về, sẽ không buông tha cho tôi. Tôi không thể ở lại đây một mình được, thầy mẹ tôi còn nhẫn tâm như vậy tôi không còn biết dựa vào ai. Nếu có sống cả đời hầu hạ người khác như vú Dần cũng còn hơn phải hầu hạ lão già vô liêm sỉ kia. Vả lại đã trốn đi rồi, nếu bị bắt lại tôi hiểu mình còn khốn khổ hơn trước kia nhiều. Giờ này tôi không có sự lựa chọn nào nữa rồi, người đàn ông này có thể đường đường chính chính cứu tôi khỏi lão Hộ chắc hẳn nếu là người của cậu ta sẽ không sợ bị bắt lại. Làm một con ở đợ cho cậu ta cũng hạnh phúc hơn làm bà tư của lão Hộ. Cậu Hoàng nhìn tôi hỏi lại:

– Theo tôi?

– Vâng, tôi xin cậu, cậu đã có lòng cứu tôi thì cho tôi theo cậu. Nếu không đám người kia sẽ không buông tha cho tôi.

Cậu Hoàng không đáp, xoay người bước ra hẳn bậc cửa. Thấy vậy tôi liền bước thẳng xuống giường quỳ xuống nước mắt lưng tròng van xin:

– Cậu Hoàng! Tôi cầu xin cậu…

– …

– Tôi thật sự không còn nơi nào để đi, xin cậu mở cho tôi một con đường sống

– ….

– Tôi ăn rất ít, quần áo mặc cũng không nhiều, tôi có thể gặt lúa, gánh nước, nấu cơm, giặt giũ, thậm chí còn biết…

– Được rồi!

Được rồi? Được rồi? Được rồi có nghĩa là cậu đồng ý rồi? Còn chưa kịp hỏi lại cậu ta đã đi ra ngoài. Tôi vội leo lên giường, phải rồi, dù cho so sánh trăm lần vẫn cứ là ở đợ cho cậu Hoàng sướng gấp tỉ lần so với việc làm bà tư của lão già kia. Mặt dày cũng được, vô liêm sỉ cũng được bởi không bám víu vào cậu Hoàng tôi thật sự không biết phải bám vào ai nữa. Khi còn đang miên man suy nghĩ thì vú Dần cũng vào đưa cho tôi cốc nước rồi nói:

– Cô uống thuốc đi rồi chuẩn bị đi về nhà ông Hạnh. Chắc cô chưa biết cậu Hoàng là con trai thứ hai của ông Hạnh, em trai của chồng mợ Giao đúng không? Từ giờ cô quên hẳn việc cô là chị mợ Giao đi, cô đến nhà ông Hạnh với tư cách là cháu gái của tôi hiểu chứ?

Nghe vú Dần nói mà tôi đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Bảo sao hôm nay nhìn cậu Hoàng tôi cứ có cảm giác quen quen, hoá ra là từng gặp hôm rước dâu. Vú Dần lại nhìn tôi nói tiếp:

– Cô biết đấy, cô bị lão Hộ mua về với tư cách là vợ bé của lão, tuy rằng nhà ông Hạnh so với nhà lão Hộ giàu có và quyền thế hơn nhiều lần nhưng nếu giờ cậu Hoàng mang cô về lại để lộ ra thân phận thật của cô e rằng vẫn nhiều rắc rối phiền phức cho cả cô lẫn cậu ấy. Vậy nên cô có gặp mợ Giao ở nhà thì cũng đừng nhận chị em trước mặt mọi người. Ở nhà cậu Hoàng có rất nhiều thứ phức tạp, vậy nên cô cũng phải cẩn thận hết sức. Cô hiểu không?

– Tôi hiểu rồi thưa vú.

– Được rồi, xe đã chuẩn bị xong ngoài kia, cậu Hoàng đang đợi, đi thôi.

Tôi cố đứng dậy đi theo vú Dần ra ngoài xe. Trời mỗi lúc một tối dần, trên trời bỗng có mưa lất phất. Cậu Hoàng ngồi ở khoang trên, tôi và vú Dần ngồi ở khoang dưới. Con đường phía trước vẫn tối nhưng có ánh đèn xe chiếu thẳng soi từng bước. Khi xe gần về đến nhà ông Hạnh bỗng dưng chết máy. Khu đường này lại vắng nên cuối cùng mọi người phải đi bộ xuống. Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, bộ quần áo mỏng tanh thấm đẫm nước mưa khiến người tôi run lên. Thế nhưng tôi không dám kêu ca, cố tỏ ra mình vẫn khoẻ bởi tôi sợ nếu như thấy điệu bộ này cậu Hoàng lại ngứa mắt đuổi tôi đi mất thôi. Có điều sau những trận đánh ở nhà lão Hộ giờ thân thể tôi rất yếu, hai chân tôi còn nguyên vết thương, lết được một đoạn tôi bỗng ngã xuống. Mấy giọt mưa rớt xuống miệng tôi, tôi cố đứng dậy nhưng không thể đi nổi nữa. Vú Dần thấy vậy liền nói:

– Cô có đi được nữa không?

Tôi vuốt mấy hạt mưa đáp lại:

– Đi được, tôi đi được.

Thế nhưng mỗi lần đứng lên đi vài bước tôi đầy gối tôi lại như có ai đánh gập xuống, bóng đen như thuỷ triều cuối cùng cũng ập đến khiến tôi lần nữa thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy tôi thấy mình nằm trong căn buồng nhỏ sạch sẽ từ bao giờ. Vú Dần đang ngồi thêu áo dưới ánh đèn dầu thấy tôi tỉnh liền nói:

– Cô ăn cháo uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi. Chắc cô phải nghỉ ngơi dài dài đấy, sức khoẻ của cô yếu lắm, đây là buồng của cô, tôi nằm bên buồng kia

Tôi ngồi dậy, cả người vừa đau vừa buốt cố ăn bát cháo rồi uống thuốc sau đó lại ngủ tiếp. Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu chỉ biết khi tỉnh dậy trời cũng đã mới chỉ độ ba bốn giờ sáng. Bên cạnh vú Dần đang nằm ngủ say sưa. Tôi hơi ngạc nhiên vì nhớ mang máng vú Dần ngủ bên buồng kia liền hỏi:

– Sao vú lại sang bên này à?

Hỏi mấy câu chẳng thấy vú trả lời tôi liền cúi xuống. Đột nhiên tôi phát hiện người nằm cạnh mình không phải vú Dần mà là một người đàn bà rất trẻ có lẽ chỉ hơn tôi vài tuổi. Người đàn bà mặc bộ đồ trắng, mái tóc đen mượt dài óng ả, gương mặt vô cùng thanh tú xinh đẹp. Thấy tôi tỉnh dậy chị ta cũng ngồi dậy rồi nói:

– Cô là ai đấy? Sao lại ngủ ở đây?

Tôi nhìn chị ta đáp lại:

– Tôi là cháu gái vú Dần… vú Dần bảo tôi ngủ ở đây.

– Chỗ này của tôi mà.

Tự dưng tôi hơi áy náy, có lẽ chị ta cũng là người làm, đêm qua chưa sắp xếp được chỗ nên tôi chiếm mất chỗ này liền lí nhí đáp:

– Tôi xin lỗi, tại vú Dần bảo tôi ngủ ở đây, để sáng tôi bảo vú ấy chuyển tôi qua chỗ khác

– Ừ thôi không sao đâu, cô đến đây làm người ở hay gì?

– Vâng ạ.

– Vậy cũng sắp sáng rồi, cô ra giếng gánh nước vào cho bà cả rửa chân đi

Vừa mới đến tôi thực sự chưa biết đâu với đâu nên đành đáp lại:

– Giếng nước ở đâu ạ?

– Trời! Thôi được rồi đi theo tôi tôi chỉ cho

Nói rồi người đàn bà đứng dậy đi chân đất ra ngoài, tôi cũng cố lê dậy đi theo chị ta ra ngoài, ngoài sân trời vẫn lạnh buốt, chị ta đi trước, tôi đi sau, mưa đã tạnh, gió khiến mái tóc chị ta bay bay. Người đàn bà này quả thực rất xinh đẹp, vóc dáng thanh mảnh lại thêm mái tóc mượt mà này. Từ đoạn buồng tôi nằm ra giếng nước đi khá xa, vòng qua sân rồi phải đi ra sau vườn mới đến.

Khi đến nơi chị ta chỉ xuống giếng nước rồi nói:

– Có gàu ở dưới, múc đầy hai thùng rồi gánh vào không nữa lát không có nước bà cả đánh cho chết

Tôi nhìn chị ta, tự dưng không kìm được cất lời khen:

– Chị xinh thật đấy, xinh đẹp như chị đi ở đợ thế này cũng phí nhỉ

Thế nhưng vừa dứt lời chị ta bỗng nhìn tôi chằm chằm ánh mắt đầy giận giữ. Không hiểu sao tôi bỗng nổi hết da gà, định xin lỗi thì phát hiện hai tròng mắt của chị ta không còn thấy đâu nữa. Từ hốc mắt máu bỗng chảy ra, phía dưới không có chân, chỉ thấy máu me từ gấu quần xuống.

Tôi suýt nữa ngã vật ra vì sợ hãi co giò bỏ chạy, có điều còn chưa kịp chạy đã bị chị ta giữ lại. Tôi cố gắng giãy giụa thoát ra nhưng không thoát nổi, tiếng chị ta rít lên bên tai:

– Múc nước đi không bà cả đánh chết.

Từng đợt gai ốc trong người tôi nổi lên, cổ họng tôi nghẹn ứ không thốt nên lời. Hai tay tôi bám lấy tay chị ta cảm nhận lạnh như băng. Chị ta đè mạnh tôi xuống, đột nhiên trên trời bỗng ầm một tiếng. Từng đợt sấm chớp ầm ầm đổ xuống, tôi cố mở mắt bỗng dưng thấy toàn thân nhẹ bẫng, người đàn bà kia cũng biến mất rồi. Toàn thân tôi mồ hôi túa ra, hoá ra chỉ là một giấc mơ. Thế nhưng… khi mở mắt thật to tôi mới nhận ta mình đang nằm ở gốc đa cạnh một giếng nước đã cạn khô!!!

- --------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Tôi sợ hãi rú lên co giò mà chạy, khi về đến sau vườn cũng thấy vú Dần hớt hơ hớt hải tiến về phía mình rồi hỏi:

– Cô đi đâu về đấy? Tôi tìm cô nãy giờ

Lúc này tôi vẫn chưa hoàn hồn, cả người run lẩy bẩy đáp:

– Vú ơi, có ma, có ma ngay ở giường tôi nằm

Vừa nghe tôi nói vậy vú Dần liền lấy tay bịt miệng lôi tôi về buồng. Khi vừa vào đến giường tôi không dám ngồi xuống mà cứ đứng trân trân nhìn. Vú Dần nhìn tôi nói nhỏ:

– Ma quỷ không phải để cô nói bậy nói bạ đâu. Chuyện này mà đến tai ông với bà là cô ăn đòn đấy.

– Nhưng vú nghĩ xem tôi mới đến đây sao tôi có thể ra cái giếng tít xa kia nằm được?

– Vậy cô mơ thấy gì?

– Tôi mơ thấy có người đàn bà trẻ đẹp lắm, nhưng chị ta không có mắt, mắt toàn máu dẫn tôi ra giếng…

Vú Dần nhìn tôi bỗng mặt cũng tái mét đi kéo tôi hẳn vào góc giường nói tiếp:

– Được rồi, có lẽ do cô mệt qua mà mộng mị thôi. Chuyện này cô phải giữ kín không được nói ra ngoài không là tai bay vạ gió tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé. Ở nhà này có những chuyện không nên oang oang ra ngoài, phải luôn giữ im lặng, thà câm thà điếc thà mù cũng được! Hiểu không?

Nghe vú Dần nói tôi bỗng lờ mờ đoán ra không phải mộng mị. Đêm qua dù tôi có mộng mị thì sao có thể tự biết đường mà đi ra giếng trong khi tôi đến đây, nằm ở đây còn chưa rõ sân nhà thế nào? Tôi bỗng rùng mình sợ hãi, người đàn bà kia rốt cuộc là ai? Có lẽ có uẩn khúc gì hay sao mà vú Dần cũng phải dặn tôi giả câm giả điếc? Thế nhưng tôi không dám cãi, sau những trận đòn chết đi sống lại ở nhà lão Hộ tôi giờ phải trân trọng cái mạng sống này.

Vú Dần thấy tôi vẫn sợ hãi có lẽ thương tình liền nói:

– Cô sang bên giường tôi nằm để tôi đổi chỗ cho, sức cô còn yếu lắm, nằm nghỉ vài ngày rồi chuẩn bị làm việc.

Tôi gật đầu run run ôm gối sang giường bên buồng kia. Lúc đi qua cánh cửa người tôi cũng lành lạnh. Cả ngày tôi cứ nằm trên giường của vú Dần chẳng ra đến ngoài, chẳng biết bên ngoài kia thế nào. Đến tối ăn cơm xong vú Dần mang bát đi rửa, tôi uống thuốc lại nằm thiếp đi. Nửa đêm khi đang ngủ tôi bỗng nghe tiếng lầm rầm bên cạnh, thấy vậy tôi liền đứng dậy lò dò bước sang chợt nghe tiếng vú Dần khấn:

– Cô ơi, cô có sống khôn thác thiêng thì tìm đến người hại cô hoặc tìm đến ai giúp được cô chứ đừng tìm những người vô tội. Tôi biết cô chết oan khuất, nhưng cả tôi với con bé đâu biết phải làm gì đây? Chúng tôi là người trần mắt thịt ngu muội, xin cô tha cho chúng tôi…

Vú Dần vừa khấn đến đây ngọn đèn dầu bỗng dưng tắt phụt. Cả người tôi gai gai liền chạy thẳng một mạch về giường nằm đắp chăn. Bên kia vú Dần khấn mỗi lúc một to:

– Nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật…

Tôi cũng học theo vú lẩm nhẩm một lúc rồi mới thôi. Lúc này nghĩ lại tôi mới càng thấy có nhiều thứ hoài nghi. Rốt cuộc, người đàn bà ấy là ai? Đêm tôi mệt quá mới thiếp đi, không biết có phải do vú Dần khấn không mà tôi không còn gặp người đàn bà kia trong giấc mơ của mình nữa.

Mấy ngày tiếp theo vú Dần vẫn bắt tôi nằm trong giường để giữ sức khoẻ. Tôi gần như nằm tách biệt với thế giới bên ngoài không tiếp xúc với ai ngoài vú Dần, thậm chí đến cậu Hoàng tôi cũng chưa gặp lại. Khoảng mười ngày sau tôi khoẻ lại, buổi sáng vú Dần mang cho tôi chục bộ quần áo với hai cái cặp tóc rồi nói:

– Lẽ ra cậu Hoàng muốn để cô nghỉ thêm vài ngày nhưng bà cả có vẻ không vui nên từ giờ cô theo tôi làm việc. Quần áo mới của cô đây không cần mặc quần áo của tôi nữa, cặp tóc gọn gàng rồi đi theo tôi

Chục ngày nằm ở đây tôi cũng chán nản cả người thấy vậy liền dậy tắm qua thay quần áo rồi cặp mái tóc lên. Độ trước tôi bị cắt một ít tóc giờ mới mọc ra đôi chút, cũng may cặp lên chẳng còn nhìn rõ lớp tóc bị cắt đi nữa. Khi tôi bước vào vú Dần bỗng nhìn tôi rồi cười nói:

– Cô đẹp gái thật đấy, lúc mới gặp đã thấy cô đẹp rồi giờ nghỉ ngơi trông khác hẳn, bảo sao…

Vú nói đến đây chợt dừng lại rồi giục tôi đeo dép đi lên. Khi ra đến ngoài tôi cũng thấy mình giống con chim nhốt trong lồng, được vú làm cho hết mọi việc chỉ ăn với ngủ cũng không hề vui vẻ gì. Vú Dần kéo tôi xuống bếp đưa tôi miếng thịt còn vú vừa nhóm bếp vừa nói:

– Nhà này có ông Hạnh, bà cả Hân, có cậu cả, cậu cả Đạt có hai người vợ là mợ Giao và mợ Linh

Nghe đến đây tôi chợt khựng lại hỏi lại vú Dần:

– Cậu Đạt có hai vợ sao? Vậy cái Giao…

– Tôi dặn cô rồi đến đây phải quên đi việc mình là chị mợ Giao, hiểu chứ?

– Vâng… vậy, vậy mợ Giao là thế nào ạ? Sao cậu Đạt lại có hai vợ?

– Cậu ấy lấy mợ Linh giờ lấy thêm mợ Giao làm lẽ nữa

Tự dưng tôi bỗng thấy buồn buồn, vốn dĩ nghĩ cuộc đời mình thê thảm thì cũng thôi đi không ngờ cái Giao cũng chỉ là phận lẽ. Vú Dần không để ý đến tâm trạng của tôi nói tiếp:

– Dưới cậu Đạt là cậu Hoàng, dưới cậu Hoàng là cô út Tâm. Mà cô thái thịt nhanh để tôi nhúng nào. À ở nhà này đừng nấu ăn mặn quá hoặc ngọt quá nhé, cô Tâm sợ xấu nên ăn nhạt lắm, sợ ăn mặn phù người

Tôi gật đầu vội vàng thái mấy lát thịt, nấu nướng xong xuôi tôi với vú Dần bê lên trên nhà. Mọi người đã tập trung đông đủ ở đấy, khi vừa bước vào tôi đã nhìn thấy cái Giao ngồi cạnh cậu Đạt. Nó thấy tôi cũng sững sờ cả lại nhìn tôi trân trân. Vú Dần thấy tôi ngây người ra liền nói:

– Chào ông bà với các cậu các mợ các cô đi

Tôi cúi xuống lễ phép nói:

– Con chào ông bà, chào cậu cả, cậu hai, mợ Linh, mợ Giao, cô Tâm.

Bà cả Hân nhìn tôi lạnh nhạt nói:

– Mới đến còn chưa hiểu quy tắc, cứ từ từ đi theo vú Dần mà học dần

Lúc này tôi mới nhìn kĩ từng người, mợ Linh so với cái Giao thì không trẻ bằng nhưng vẫn rất xinh đẹp sắc sảo, cô út Hạnh chắc trạc tuổi tôi nhưng sang, xinh đẹp vô cùng. Sau khi đã bắt đầu biết về mọi người tôi cũng bắt nhịp được với công việc hơn.

Trong lúc mọi người ăn sáng vú Dần dặn tôi tranh thủ ra ao vớt bèo. Từ chỗ nhà đi ra ao phải đi qua cái giếng nước khô, tự dưng đi qua chỗ ấy tôi lại rợn rợn người liên nhanh chân chạy thẳng ra. Bèo mùa này nổi nhiều, tôi vớt đầy hai thúng tre định quảy về chợt nghe tiếng cái Giao phía sau:

– Chị Hiên, chị ơi.

Vừa nghe tiếng nó gọi tôi cũng quay lại, cái Giao mắt đỏ hoe chạy đến ôm lấy tôi rồi nghẹn giọng đi:

– Chị ơi, em nhớ chị lắm

Thấy nó khóc tôi cũng không kìm được để mặc nước mắt chảy ra. Cả hai chị em tôi số phận đều long đong, kẻ làm vợ tư của một lão già, kẻ làm lẽ của một người trẻ. Đến khi hai chị em bình tĩnh lại con bé mới cất tiếng hỏi:

– Mà sao chị lại ở đây? Em tưởng chị lấy cậu cả nhà ông Hộ

Tôi nhìn hai thúng bèo cười buồn kể lại mọi chuyện với nó. Nó nghe xong dường như không tin nổi rít lên:

– Con mụ Thanh khốn kiếp! Bảo sao hôm trước em về nhà mụ ta đã đi khỏi làng rồi, thầy mẹ… thầy mẹ cũng đi rồi, sao thầy mẹ nỡ lòng nào…

Đến giờ tôi cũng vẫn như cái Giao chưa hiểu nổi chuyện gì xảy ra, cũng chưa biết tại sao thầy mẹ tôi lại lừa chị em tôi như vậy. Nhưng dù gì chuyện đã đến nước này cũng đành chấp nhận. Khi tôi và cái Giao còn đang nói chuyện với nhau chợt nghe tiếng vú Dần gọi đành vội vàng quảy hai thúng bèo về. Chị em gặp lại nhau ở đây cũng coi như mừng rồi, ít nhất so với tôi cuộc sống của em gái đỡ hơn phần nào nên tôi cũng đỡ thấy chua xót.

Khi về đến nhà trời cũng trưa, vú Dần đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn rồi nói với tôi:

– Hôm nay có cô Huệ sang chơi nên bà cả dặn nấu nhiều đồ ăn một chút. Cô đi vớt bèo gì lâu thế? Nấu muộn bà cả lại chửi cho đấy

Thấy vậy tôi vội vàng đặt gánh bèo xuống cùng vú Dần ra giếng ở sân rửa thức ăn. Bên ngoài sân bỗng có tiếng guốc gỗ cộc cộc, nhìn lên tôi mới thấy một người con gái rất xinh đẹp bước vào. Vú Dần vừa múc nước vừa nói:

– Cô Huệ đấy, bạn thanh mai trúc mã với cậu Hoàng từ nhỏ, ấy vậy mà bà cả muốn cậu Hoàng lấy cô ấy mà cậu Hoàng chả chịu. Cô cứ gọi là chị Huệ cho phải phép

Tôi nhìn chị Huệ, tự dưng nghĩ một người con gái xinh đẹp thế này mà cậu Hoàng còn chần chừ chưa muốn lấy là sao nhỉ?

Nấu ăn xong bê lên mọi người cũng đông đủ, tôi đặt nốt bánh canh lên trên bàn rồi định xoay đi. Thế nhưng vừa bước đi cái Giao bỗng lên tiếng:

– Chị Hiên… à cô Hiên, tay cô… tay cô chảy máu

Lúc này tôi mới để ý ban nãy vớt bèo không may bị nứa đâm vào cánh tay, về lại vội vàng nấu ăn chẳng để ý giờ mới thấy máu đã thấm ra chiếc áo đang mặc. Khi định đi xuống dưới nhà băng vào cậu Hoàng cũng vội đứng lên đưa tay nắm chặt lấy cánh tay tôi kéo áo lên chau mày nói:

– Ngồi xuống đi tôi băng cho, vết thương này để nhiễm trùng vào hoại tử là chết đấy, còn phải sát trùng nữa chứ

Bỗng dưng tôi thấy chị Huệ nhìn mình chằm chằm liền rụt tay lại. Cái Giao thấy vậy liền vội nói:

– Cậu Hoàng dân buôn bán nhưng học y cũng giỏi, mà cậu ấy cứ thấy ai bị thương là lại muốn hành nghề y, trước tôi bị ốm cũng nhờ cậu ấy kê thuốc cho ấy chứ. Để tôi lấy băng cho cậu nhé

Cái Giao nói xong vội đi lấy băng sạch sẽ đưa cho cậu Hoàng. Cậu Hoàng kéo tay áo tôi lên, đổ thứ nước man mát vào lau lau chùi chùi rồi mới băng lại, cũng may sau đó chị Huệ không nói gì còn vui vẻ dặn tôi đừng để nước vào tay.

Buổi chiều cả nhà ông Hạnh đều không ăn cơm ở nhà mà sang làng bên ăn tiệc đâm ra tôi với vú Dần cũng nhàn hẳn đi. Đêm tôi mệt quá ngủ một mạch đến sáng rồi lại theo vú Dần xuống bếp nấu ăn sáng. Chị Huệ mới sáng sớm đã sang chơi, trên nhà mọi người vẫn chưa dậy chỉ có cái Giao với chị Huệ ngồi nói chuyện với nhau. Tôi bê xong tám bát phở nóng hổi lên bàn đặt ở đấy rồi xuống bếp bắc nồi nước sôi chút nữa làm gà. Đến khi bắc xong xuôi lại theo lời căn dặn của vú Dần lên nhà thu dọn quần áo đi giặt. Lúc này mọi người đã dậy ngồi vào bàn ăn sáng. Tôi thu xong quần áo định bước ra hiên chợt nghe tiếng cô út Tâm gào lên:

– Trời ơi, cái gì mà mặn chát thế này?

Nghe vậy tôi liền quay lại, cô Tâm vừa chỉ vào bát phở vừa quát:

– Con kia mày nấu kiểu gì đây mà mặn thế?

Rõ ràng trước khi bê lên tôi còn thử, phở rất vừa liền đáp lại:

– Dạ, sao mặn được ạ? Tôi ban nãy có thử vừa mà.

Thế nhưng còn chưa dứt lời cô Tâm đã cầm nguyên bát phở hất thẳng vào người tôi rít lên:

– Thế này mà vừa à?

Bát phở nóng hổi dội thẳng vào cánh tay tôi rồi rơi xuống đất vỡ tan tành. Da thịt tôi bỏng rát đỏ ửng lên, chị Huệ ngồi bên cạnh khẽ nói:

– Ăn mặn thế này đúng là dễ lên mụn với phù người thật, mà chắc cô ấy chưa biết khẩu vị của nhà mình nên cho hơi quá tay thôi.

Tâm nghe xong chẳng những không bình tĩnh lao thẳng về tôi nhặt đống phở bên dưới nhét vào mồm rít lên:

– Thế này mà hơi quá tay, mày ăn thử xem, mày nấu cho chó ăn à? Đã bảo tao không được ăn mặn rồi, mày ăn đi, ăn hết đi, liếm sạch hết cả đống dưới đất cho tao!

- --------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Tâm nói đến đâu ấn đầu tôi xuống dưới đến đấy khiến tôi loạng choạng ngã vật ra đất. Đột nhiên có tiếng cậu Hoàng quát lên:

– Mày điên hả?

Cùng lúc đó cô Tâm cũng buông tôi ra, lúc này tôi mới nhận ra cậu Hoàng vừa đẩy cô ta ra ngoài. Cô ta nhìn cậu Hoàng gào lên:

– Sao anh đẩy em?

– Mày xem mày đang làm cái trò gì? Mỗi cái chuyện vặt vãnh này mày cũng định đánh người ta à?

– Đánh thì sao? Nó cũng chỉ là con ở đợ thôi, đánh chết cũng chả sao!

– Mày nói lại cho tao nghe? Mạng người mà mày bảo đánh chết à?

– Mạng gì cái lũ ở đợ này, đã phận ở đợ thì chủ có quyền thích làm gì thì làm

Cô ta vừa dứt lời đột nhiên bị cậu Hoàng tát bốp một phát thẳng vào mặt. Tôi nhìn cậu Hoàng há hốc mồm kinh ngạc. Có tiếng bà cả Hân quát lên:

– Vì một con ở đợ mà mày đánh em mày à?

– Tôi đánh nó vì nó coi thường người làm chứ không vì ai cả, mẹ chiều nó vừa thôi, nó sinh hư rồi đấy

Cậu Hoàng nói xong kéo tôi lên rồi nói:

– Đi về buồng đi!

Cô Tâm đứng đó hậm hực nhìn tôi không cam tâm cất lời:

– Mày ở lại đó cho tao, dọn sạch sẽ đống phở cho tao

Tôi không biết nên đứng đó hay ở lại, không biết nghe lời cậu Hoàng hay cô Tâm. Khi còn đang chần chừ cậu Hoàng quay sang tôi quát lớn:

– Đi về buồng

Ông Hạnh thấy cậu quát liền xua xua tay nói:

– Thôi con Hiên về buồng đi, để đấy tí vú Dần dọn.

Tôi nghe xong liền lủi lủi ra sân, khi ra đến ngoài nghe tiếng ông nói với cô Tâm:

– Mày đã biết thằng anh mày tính tình nóng nảy, cục súc rồi còn cãi lời nó làm gì?

– Sao lúc nào anh ấy cũng bênh người ngoài còn đánh con nữa?

– Thôi thôi, ăn đi ăn đi, nói nữa nó lại đánh cho.

Tôi khẽ thở dài rảo bước nhanh về buồng, vết bỏng lúc này cũng đã dịu lại đôi chút. Tôi rửa qua với nước mát rồi ngồi trên giường nghĩ miên man, thực ra trong lòng tôi cũng lờ mờ đoán ra chị Huệ là người bỏ muối vào bát nhưng chẳng bằng chẳng chứng nên có nghĩ nghĩ vậy chứ đâu dám lên tiếng. Hôm nay lần đầu tiên tôi biết hoá ra cậu Hoàng là người nóng tính, cục súc như vậy. Trước kia là cậu cứu tôi nhưng tôi cũng chưa tiếp xúc nhiều, từ đợt về đây gần như rất ít gặp cậu. Theo lời ông Hạnh nói thì cậu Hoàng vốn tính như vậy từ xưa tới nay rồi, sẵn sàng đánh cô Tâm trước mặt mọi người ắt hẳn không phải dạng người hiền lành rồi. Khi còn đang suy nghĩ miên man thì có tiếng cạch cửa, ban đầu còn tưởng vú Dần không ngờ lại là cậu Hoàng. Cậu Hoàng đưa cho tôi một tuyp thuốc rồi nói:

– Thuốc kháng sinh, cô bôi vào vết thương hôm qua với vết bỏng đi.

Tôi nhìn cậu Hoàng, trước nay chỉ toàn đắp thuốc lá chẳng biết kháng sinh là gì liền hỏi lại:

– Kháng sinh là gì hả cậu?

– Là thuốc diệt vi khuẩn

– Vi khuẩn là gì ạ?

Cậu Hoàng nghe xong chau mày cáu kỉnh đáp:

– Bôi thì bôi đi, hỏi nhiều thế?

Nói xong cậu vứt tuyp thuốc xuống giường rồi xoay người định đi, thế nhưng khi mới đi được hai bước cậu lại quay lại nói:

– Con Tâm nó mà đánh cô thì cứ bảo tôi!

Không đợi tôi kịp trả lời cậu Hoàng cũng đi nhanh ra ngoài. Tự dưng lúc cậu đi khuất tôi mới biết mình đang cười ngẩn ngơ, cậu Hoàng hơi cục súc thật nhưng xem ra ở nhà này đám người ở như chúng tôi chỉ dựa vào cậu mà sống được thôi.

Buổi chiều chị Huệ cũng đã về, tay tôi hơi đau nên dù tôi muốn xuống bếp nấu cơm với vú Dần thì vú cũng không cho đành ra sân quét rác. Lúc tôi mang rác đi đổ bất chợt mợ Linh gọi tôi vào buồng mợ rồi nói:

– Hiên, vào đây dọn giúp mợ đống quần áo này

Bình thường tôi cũng chưa tiếp xúc nhiều với mợ Linh, mấy lần có gặp cũng cảm giác mợ ít nói, kiệm lời nhất trong nhà này. Vả lại dù gì tôi cũng là chị cái Giao nên thực sự với mợ Linh tôi không có thiện cảm nhiều. Thế nhưng tất nhiên tôi không dám cãi mà theo mợ vào buồng. Mợ Linh chỉ vào đống quần áo trong tủ cười nói:

– Mày dọn cho vào bao rồi mang đi vứt cho mợ

Trong này toàn nhưng quần áo đẹp, tuy không phải mới nhưng chất vải rất tốt, đường may chuẩn, lại hợp thời trang. Tôi nhìn đống quần áo tiếc rẻ hỏi lại:

– Mợ định vứt đi à?

– Ừ, chật tủ quá rồi

– Vậy hay mợ cho con? Chứ đồ vẫn đẹp thế này vứt đi phí quá

Mợ Linh nghe xong hơi ngạc nhiên nhưng rồi cười đáp:

– Được rồi, mày thích thì cứ lấy đi. Kia có cả mấy đôi giày, thích đôi nào cứ mang về mà đi.

Tôi nhìn mợ Linh, lúc này mới chợt để ý kĩ mợ rất đẹp, có điều vẻ mặt lại hơi xanh, da trắng nhưng có vẻ không khoẻ mạnh mà tai tái. Mợ Linh để mặc tôi nhặt đống quần áo ngồi vào bàn đan chiếc áo, trước kia tôi từng đi đan thuê kiếm tiền, nhìn mợ đan từng đường kim mũi chỉ chợt cảm thấy mợ rất khéo léo. Thấy tôi cứ nhìn nhìn mợ Linh bỗng quay ra hỏi:

– Mày biết đan không?

– Con biết ạ?

– Thế cầm mấy cuộn len này về, lúc nào rảnh đan cho mợ mấy bộ quần áo trẻ con, có gì mợ sẽ trả tiền.

Tôi nghe xong liền ôm đống len đáp:

– Không cần trả tiền đâu, mợ cứ cho con quần áo thừa của mợ là được

Mợ Linh lại cười để lộ hàm răng trắng đều, tự dưng tôi lại thấy mợ hiền hiền, cảm giác về một người vợ cả ác độc, ghê gớm như bà cả nhà lão Hộ cũng tan đi. Nhặt xong đống quần áo tôi liền tha lôi tất cả về, lúc đi qua nhà lớn chợt thấy một người đàn ông đeo túi thuốc lớn ngồi nói chuyện với ông Hạnh ngay gian giữa. Tiếng ông Hạnh cười khà khà cất lên:

– Thế năm tháng rồi là cũng yên tâm rồi phải không bác sĩ? Chứ lần trước hai tháng nó đã sẩy rồi, cả nhà tôi mong cháu đến sốt cả ruột rồi.

– Nói chung là tầm thai này thì thường ít sẩy hơn mấy tháng đầu, ông cứ bảo cô Linh uống thuốc thang đầy đủ như tôi kê là được. Cô ấy khó mới có nên phải giữ gìn cẩn thận, tránh tuyệt đối làm việc nặng, giữ tinh thần thoải mái nữa

Tôi nghe xong nhìn đống len mới biết hoá ra mợ Linh đang có bầu. Có điều do mợ gầy lại cao với lúc nào cũng mặc đồ rộng nên tôi chẳng hề biết mợ bầu đến tận năm tháng rồi. Hèn gì mợ đi đan đồ cho em bé.

Buổi tối ăn xong tôi leo lên giường ngồi đan áo, vú Dần ở bên kia giường khẽ hỏi:

– Đêm rồi không ngủ còn đan móc cái gì ở đây?

Tôi nghe xong liền kể lại việc hôm nay mợ Linh cho tôi quần áo, còn nhờ tôi đan áo em bé. Vú Dần nghe xong cười cười nói:

– Cô cũng biết đan à?

– Vâng, ngày xưa tôi đi đan thuê kiếm tiền đấy vú ạ. Mà vú ơi, mợ Linh lấy cậu Đạt lâu chưa giờ mới có em bé ạ?

– Mợ ấy lấy cậu Đạt năm sáu năm rồi, mấy năm trước có hai lần mợ ấy có thai nhưng được hơn tháng đã sẩy, cũng ngót ba năm rồi giờ mợ ấy mới có lại. Đợt trước cứ ngỡ mợ ấy không đẻ được nữa nên ông bà mới rước mợ Giao về cho cậu Đạt, cũng may trời thương còn thương cho mợ ấy đứa con.

Nghe vú Dần nói tự dưng tôi lại trong lòng hơi xót xa. Có lẽ cả mợ lẫn cái Giao đều chẳng ai muốn sống cái kiếp chung chồng. Cả đêm ấy tôi không ngủ ngồi chiếc áo bằng màu len đỏ chói. Tôi không biết con mợ Linh là trai hay gái nhưng kiểu gì cũng sẽ rất đẹp cho mà xem.

Mấy ngày tiếp theo cô Tâm lên phố huyện đi học, cậu Hoàng đi lên tỉnh nên chị Huệ không sang, cũng vì thế mà tôi cũng thấy ở nhà bình yên hơn hẳn. Mỗi ngày tôi đều tất bật theo vú Dần làm việc, đêm đến lại đan áo cho mợ Linh. Chỉ có một điều khiến tôi buồn buồn là cái Giao bị ốm, con bé ốm suốt hơn một tuần cả ngày cứ nằm trong buồng chẳng ra đến ngoài. Vú Dần dặn tôi không được để lộ chuyện tôi là chị cái Giao nên tôi không dám tỏ ra sốt sắng quá chỉ có thể hỏi thăm em qua mấy người ở. Cũng may cái Giao chỉ ốm xoàng, mùa đông này thời tiết thay đổi liên tục, trước kia ở nhà nó cũng thuộc loại yếu ớt nên chỉ cần trở gió là nằm giường cả mấy ngày trời.

Cuối tuần tôi đan xong ba chiếc áo cho mợ Linh, lúc mang lên buồng thấy mợ đang ngồi nhìn mấy bao tay con con rồi cười tủm tỉm.

Thấy tôi mang áo vào mợ liền móc trong túi ra một sấp tiền rồi nói:

– Cầm lấy, mợ trả công cho mày

Thấy vậy tôi liền xua xua tay đáp:

– Con không lấy đâu, mợ đừng làm thế

– Con dở này, cầm lấy đi, mợ cho

– Dạ, con ở đây cũng có tiêu đến gì đâu mà cần tiền, mợ đừng đưa cho con, con không dám nhận đâu

Mợ Linh nghe xong cười cười lấy hai bộ quần áo mới tinh đưa cho tôi nói:

– Thế thôi, mang hai bộ này về mà mặc

Tôi gật đầu nhận lấy, còn cảm ơn mợ mấy lần. Kể ra trong nhà này trừ cái Giao là em gái tôi ra cũng chỉ có mợ Linh và vú Dần tốt với tôi nhất.

Buổi chiều hôm ấy chị Huệ sang chơi, cậu Hoàng không ở nhà nên chị sang chơi với bà cả Hân một lúc rồi về. Tôi sợ chị nên né không gặp, đến giờ nấu cơm mới lên bếp chuẩn bị thức ăn. Thế nhưng trên nhà bà cả dặn tôi với vú Dần ban nãy có con chuột rơi vào bể nước nên đánh bể rửa ráy thay nước bể đi rồi mới nấu cơm ăn. Vì cái chuyện đánh bể nên tối rất muộn mới có cơm ăn. Ăn cơm xong tôi mang bát ra giếng rửa chợt nhìn thấy cậu Đạt xuống buồng cái Giao, phía trên buồng mợ Linh vẫn thắp đèn, dưới ánh đèn dầu tôi thấy mợ đang ngồi đan áo, bóng mợ cô đơn đến tội nghiệp. Thi thoảng tôi lại thấy mợ cầm chiếc áo lên hít hà. Rửa bát xong xuôi tôi thấy mợ múc nước dưới chum sứ lên cái ấm đất cho thuốc vào để sắc uống. Bụng mợ tuy chưa to quá nhưng sao tôi cứ thấy thương thương, rõ là vợ của một người đàn ông giàu có nhưng trông mợ lại cô quạnh, tiều tuỵ vô cùng. Tôi nhìn sang buồng cái Giao, thương cả em gái mình, con bé còn chưa khỏi ốm nữa, cùng chia sẻ một người đàn ông, rốt cuộc cả hai người đàn bà này có hạnh phúc như vẻ mặt vui tươi mỗi ngày hay không?

Đêm ấy về buồng mà tôi chẳng ngủ được, nghĩ đến cảnh mợ cả một mình lọ mọ đi sắc thuốc tôi cứ thấy buồn buồn. Buồn cho mợ, cho em gái và cho cả chính bản thân tôi. Mãi đến đêm khuya tôi mới thiếp đi, khi đang ngủ chợt nghe tiếng chạy rầm rầm, chợt thấy có ai đó tát nhẹ vào mặt mình. Lúc mở mắt ra vẫn lơ mơ chưa tỉnh còn ngỡ vú Dần gọi mình nên bật dậy hỏi:

– Sáng rồi hả vú?

Tôi không thấy vú Dần đáp lại, chỉ có tiếng khóc nỉ non chợt hoảng hốt mở to mắt. Thế nhưng nhìn xung quanh chẳng thấy ai lại nhắm mắt lại, có điều mỗi lần nhắm mắt tiếng khóc nỉ non kia lại cất lên. Lần này tôi sợ hãi không dám nhắm mắt mà mở to rồi ngồi dậy chạy sang phòng vú Dần. Thế nhưng mới chạy được mấy bước đã ngã uỵch xuống, ngọn đèn dầu cũng tắt phụt, cả đầu tôi đập xuống đất đau như búa bổ, có tiếng mấy người đàn ông cất lên:

– Dội nước vào cho nó tỉnh.

Ngay sau đó một làn nước lạnh xối thẳng lên mặt tôi, tôi mở mắt to mới phát hiện mình đang bị hai tên gia nô lôi xềnh xệch ra sân. Lúc này tôi mới tỉnh hoàn toàn, hoá ra tiếng khóc nỉ non ban nãy là mơ, nhưng… nước lạnh xối lên người là thực. Tôi vẫn chưa hiểu sao mình bị lôi đi liền giãy giụa hỏi:

– Sao hai người lại lôi tôi đi.

Chẳng ai trả lời tôi, trên nhà mấy tên gia nô khác chạy đi chạy lại vội vàng. Có tiếng mợ Linh gào khóc thảm thiết trên hiên, tôi nhìn mợ Linh mặc bộ đồ mỏng tanh hỏi tiếp:

– Mợ Linh, sao mợ lại khóc?

Còn chưa kịp hỏi hết câu bà cả Hân đã lao thẳng vào tôi tát bốp một phát rồi rít lên:

– Đến giờ mày còn hỏi được câu ấy à? Mày to gan lớn mật thật, mày dám cho xạ hương vào đống quần áo của nó khiến nó sẩy thai. Quân khốn nạn, bay đâu, đánh chết nó cho tao!

Tôi nghe xong không thể tin nổi vào tai mình, toàn thân như rụng rời. Mợ Linh vẫn đang khóc, hai tay mợ ôm chặt chiếc áo mợ tự đan rồi mợ lao thẳng xuống tôi bóp chặt cổ gào lên:

– Sao mày lại hại con tao? Sao mày lại gϊếŧ con tao? Tao làm gì mày mà mày ác với tao như vậy? Hôm nay tao phải gϊếŧ chết mày!

Mợ nói đến đâu mợ khóc đến đấy, tiếng khóc ai oán thê lương đau như cắt! Còn tôi… tôi vẫn chưa thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt!

***

Lời tác giả: đầu tuần rồi các chị em tương tác xôm xôm nha.

- --------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Mợ Linh cứ lao vào tôi mà đánh như điên như dại, vừa đánh vừa gào lên:

– Sao mày hại con tao? Sao mày hại con tao? Tao phải gϊếŧ chết mày, con điếm này, tao hận mày.

– …

– Sao mày nỡ lòng nào gϊếŧ con của tao? Tao hận… tao hận mày

Mợ đánh tôi được một lúc cũng không còn sức mà đánh nữa, máu chảy ướt đẫm quần của mợ. Mợ ngồi sụp xuống đất nước mắt chảy ròng ròng. Trên nhà bà cả Hân quát lớn:

– Bay đâu, đưa mợ Linh về buồng, còn thằng Tài, đánh chết con Hiên cho bà

Tiếng bà Hân như sấm truyền, thằng Tài dùng roi thừng quất tôi từng đợt. Mỗi roi của nó cũng khiến người tôi run lên, tôi vừa khóc vừa nhìn bà Hân thanh minh:

– Bà ơi, tha cho con, con không hề hại Mợ Linh

– Tha? Con ranh con, mày còn ở đó mà cãi à? Tài đâu, đánh mạnh lên, mày mà không đánh thì bà đánh chết mày

Thằng Tài càng hăng, đập vun vút vào người tôi. Lưng tôi như muốn gãy vụn, người bắt đầy túa máu. Tôi bị đánh đến choáng váng mặt mày lại được dội những chậu nước lạnh lên người cho tỉnh để đánh tiếp. Lúc này cả người tôi mềm như bún, lục phủ ngũ tạng cũng có lẽ sắp không chịu nổi, máu mồm máu mũi tuôn ra ồng ộc. Hai mắt tôi gần như không còn nhìn thấy gì, đến cả nỗi đau cũng tê liệt không cảm nhận nổi. Thằng Tài vẫn đánh tiếp, roi thừng vẫn đập thẳng xuống người tôi. Có tiếng cái Giao từ đâu chạy đến lao về phía tôi ôm chặt giọng nghẹn đi:

– Mẹ, mẹ ơi, mẹ tha cho chị… con Hiên…

Tôi nhìn cái Giao, mớ hỗn độn nhoè nhoẹt đến mức còn không nhìn ra nổi gương mặt nó, chỉ thấy nước mắt nước mũi chảy tong tong. Bà Hân đứng trên hiên chống nạnh rít lên:

– Này có biết nó hại cái Linh sẩy thai không? Con ôn vật này tính làm tuyệt tử tuyệt tôn nhà này mà mày dám đứng ra xin cho nó, hay chính mày hùa vào với nó hại con Linh nên mới xin cho nó?

– Mẹ ơi, con nào dám, nhưng cái Hiên mới đến đây, nó làm gì có động cơ nào mà hại chị Linh? Con xin mẹ, mẹ giơ cao đánh khẽ, mẹ suy xét lại

– Giao! Một con người ở mà mày khóc lóc đứng ra xin cho nó khiến tao nghi ngờ đấy! Nói! Rốt cuộc vì sao mày phải xin cho nó? Đừng để tao điều tra ra cái gì?

Cái Giao cúi mặt, nước mắt rơi lã chã đáp lại:

– Vì Hiên là…

Câu nói của nó còn chưa dứt, tôi đã không kìm được cố lê lết đưa tay lên bịt lấy miệng nó. Dù cho tôi có chết cũng không thể làm liên luỵ đến em gái mình. Nếu như hôm nay bà cả Hân biết tôi là chị gái nó có lẽ cái Giao cũng sẽ như tôi, sẽ ăn trận đòn nhừ tử thậm chí sẽ chết. Bởi… nó là vợ hai của cậu Đạt, là người mà chỉ cần nhìn vào ai cũng sẽ nghi ngờ nó hại mợ Linh. Tôi là chị nó, chẳng phải điều đó quá rõ để người ta càng thêm nghi ngờ hay sao? Cái Giao đưa đôi mắt đẫm nước nhìn tôi, tôi cúi mặt lí nhí nói:

– Đừng…

Bà Hân thấy vậy quát lên:

– Con Giao, mày nói ngay cho tao biết, vì sao mày bênh nó, nếu không hôm nay tao cũng đánh chết mày.

Cái Giao bặm môi khóc nấc lên, tiếng bà cả Hân lại quát:

– Sửu đâu, lấy roi mây đánh cả mợ Giao cho bà

Thằng Sửu dùng chiếc roi thừng vừa đánh tôi quất lên người cái Giao, khuỵ cả người xuống. Tôi bật khóc tu tu, thằng Tài thấy vậy càng cầm roi quất lên người tôi, cái Giao thấy vậy liền lao thẳng đến ôm chặt lưng tôi, tiếng roi quất thẳng vào lưng nó. Trên bầu trời mấy con đom đóm bay lượn, chút ánh sáng mờ mịt rồi cuối cùng cũng tắt. Tôi không nhìn thấy gì nữa, cả người đổ ra đất. Nền đất lạnh lẽo, tiếng bà cả Hân lại quát lên:

– Lôi ra hai đứa chúng nó ra, mang con Hiên ra cây cột trói đến, thằng Tài vẫn đánh nó, còn thằng Sơn lấy mật ong bôi lên người nó rồi cho kiến đốt nó cho bà.

Tôi không nhìn được nhưng vẫn cảm nhận có người lôi tôi xềnh xệch, hai mắt tôi cố mở ra nhưng không mở nổi, đôi chân mềm nhũn lê lết dưới đất. Thằng Tài đặt người tôi vào cây cột, dùng dây trói đến rồi dội nước tôi. Thằng Tài lại cầm roi đánh tôi tiếp, máu chưa khô lại tiếp tục chảy ra, có những lần roi quật vào mặt tôi tưởng mình sẽ mù mất thôi, khi tôi sắp không còn chịu nổi nữa thế bất chợt có tiếng người quát rất to:

– Dừng lại!

Tôi không thể mở mắt được nữa rồi, có cố cũng không thể nào mở nổi chỉ có thể cảm nhận giọng nói quen lắm, giọng nói đầy giận giữ quát lên. Thằng Tài không đánh nữa, có người nào đó cởi trói cho tôi, có người nào đó bế thốc tôi lên, tiếng bà cả Hân lại quát lên:

– Thằng Hoàng, mày để yên đấy cho mẹ dạy dỗ nó.

Cậu Hoàng? Phải rồi, mùi này quen lắm, nhưng sao tôi chẳng thể nào thấy cậu, tiếng cậu khàn đặc xé tan cả không trung:

– Dạy dỗ hay đánh chết người?

– Nó hại chị dâu mày sẩy thai, đánh chết có đáng không? Buông nó ra.

– Tôi không buông, tôi thách ai dám đụng đến cô ta đấy, kể cả mẹ!

– Mày! Thằng Tài đâu, lôi cậu hai ra, đánh chết con Hiên cho bà

Cậu Hoàng vẫn không buông tôi, lần này mắt tôi đã mở được đôi chút, thằng Tài lao vào liền bị cậu Hoàng giơ chân đạp thằng lên mặt rồi rít lên:

– Một là chúng mày nghe lời tao hai là chết! Còn mẹ, tôi nói cho mẹ nghe nếu mẹ nhất quyết muốn gϊếŧ cô ta tôi sẽ liều với mẹ.

– Mày…

– Tính thằng Hoàng này xưa nay thế nào ắt hẳn mẹ rõ, tôi đã liều mẹ cũng đừng trách tôi ác.

Cậu Hoàng nói đến đây tai tôi cũng ù đi rồi cuối cùng không còn biết gì nữa. Chẳng biết tôi hôn mê bao lâu chỉ biết khi tỉnh dậy đã nằm trong buồng. Tay tôi không nhấc lên được, chỉ có thể đảo mắt xung quang. Có tiếng bước chân của vú Dần đi trên nền đất rồi nói:

– Cô tỉnh rồi à? Nào, uống thuốc đi, khổ quá đi, vết thương nặng thế này bao giờ mới lành?

Tôi không đáp lời cố uống ngụm thuốc đắng ngắt rồi hỏi lại:

– Mợ Linh… mợ Linh sao rồi?

– Còn sao được nữa, ngất lên ngất xuống giờ không khóc nữa nhưng cứ nằm mãi trong buồng. Còn cô nữa đấy, không có cậu Hoàng là cô chết rồi đấy, từ sau đừng có mượn chuyện nữa. Kiểu gì mà để người ta bôi xạ hương vào áo len cô đan…

– Người ta? Người ta là ai?

– Tôi cũng có biết người ta là ai đâu? Đấy là tôi tin cô bị oan nên nghĩ thế thôi. Lần này cô được tha cho một mạng rồi cẩn thận chút.

Tôi nghe vú Dần nói liền nghĩ mãi, thực ra nếu mang tội hại mợ cả sẩy thai kiểu gì tôi cũng không sống nổi. Vậy rốt cuộc cậu Hoàng làm kiểu gì để cứu được tôi? Tôi nhìn vú Dần hỏi lại:

– Sao tôi lại được tha?

– Tôi cũng chẳng rõ cậu Hoàng nói gì với bà cả Hân. Chỉ biết ông bà sẽ không đánh chết cô nữa coi như hôm qua đã đánh đủ rồi, vả lại mợ Linh cũng từng sẩy thai hai lần nên ông bà cho rằng khả năng do mợ yếu không giữ thai được chứ không phải do cô. Thôi tốt nhất cô nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đừng để công sức của cậu Hoàng bỏ ra là phí phạm. Giờ ông bà cũng dặn tất cả mọi người trong nhà đều không ai được nhắc đến việc này nữa tránh cho mợ Linh lại nghĩ ngợi nhiều

– Vậy mợ Giao sao rồi

– Cô ấy không sao đâu, cô yên tâm đi!

Nói xong vú Dần cũng thở dài bỏ đi. Tôi nằm trên giường nước mắt cũng chảy dọc hai bên thái dương rồi lại thiếp đi.

Đến tối khi đang ngủ tôi bỗng nghe tiếng cậu Hoàng nói chuyện với vú Dần bên ngoài cửa:

– Cô ấy ngủ rồi à?

– Vâng, cậu lại xuống thoa thuốc cho cô ấy à?

– Thôi, giờ cô ấy đỡ rồi vú thoa giúp tôi, sợ cô ấy lúc biết tôi là người thoa lại ngượng, vú nhớ cởi hết ra thoa nhé, phía sau lưng cô ấy mới nhiều vết thương.

– Tôi biết rồi.

Tôi cố mở mắt ra nhưng mệt quá chẳng mở mắt nổi lại ngủ tiếp. Vì vết thương quá nặng nên phải mất mấy ngày tôi nằm liệt trên giường, đến ngày thứ tư mới có thể đi lại được.

Buổi tôi ăn cơm xong khi mọi người đi ngủ cả tôi mới bước ra ngoài. Mấy ngày rồi tôi chẳng được hít chút khí trời nào. Tôi nhìn lên mấy con đom đóm bay chập chờn vẫn chưa biết lý do gì tôi lại được tha. Có điều có nghĩ thì phận ở đợ như tôi làm sao hiểu nổi những bí mật của một gia đình dòng tộc giàu có như thế này?

Khi ra đến giếng tôi bỗng thấy buồng mợ Linh vẫn thắp đèn sáng trưng. Cậu Đạt không có ở nhà chỉ có mình mợ ngồi dưới ngọn đèn dầu. Hình như mợ khóc, hai vai mợ run lên, tay vẫn cầm chiếc áo len đỏ rồi ôm vào lòng. Tôi ngồi ở thành giếng, bỗng cảm thấy lồng ngực như có ai bóp nghẹn. Người đáng thương nhất không phải tôi mà là mợ Linh.

Mợ khóc rất lâu, tuy không còn gào thét nhưng dưới ánh đèn tôi có thể cảm nhận vẻ mặt đau thương của mợ. Nghe đám gia nô nói mấy ngày nay mợ chẳng thiết tha ăn uống gì cả ngày nhốt mình trong buồng. Có lẽ lúc này mợ hận tôi lắm, càng nghĩ tôi càng xót xa, càng không hiểu nổi ai tàn độc đến mức gϊếŧ chết một bào thai đã năm tháng rồi.

Cả đêm ấy về buồng tôi không ngủ nổi mà nằm trằn trọc đến gần sáng. Vú Dần vẫn chưa cho tôi làm việc phần vì tôi chưa khoẻ hẳn, phần vì sợ giờ người ta chưa quên chuyện cũ lại xì xào nên tôi cũng chỉ thơ thẩn dưới buồng còn chẳng được tiếp xúc với ai kể cả cái Giao. Đến tầm trưa khi đang ăn cơm trong buồng vú Dần về tươi cười nói:

– Mợ Linh hình như đã nghĩ thông rồi, tự dưng sáng nay thấy mợ ấy vui vẻ lắm tự động lên ăn cơm với mọi người, gặp ai cũng chào còn cho đám gia nô tiền nữa chứ?

Tôi nghe vú Dần kể cũng cảm thấy có chút nhẹ lòng dần. Sau cú sốc kia tôi còn sợ mợ không gượng dậy nổi nữa. Có điều không hiểu sao trong lòng tôi cứ có một cảm giác gì lạ lắm, đến tôi cũng không hiểu đó là cảm giác gì.

Buổi tối tôi ra giếng múc hai chậu nước đi tắm trên nhà cũng vừa ăn cơm xong xong. Tôi đứng nép vào một góc nhìn lên, mợ Linh cười cười nhìn ông Hạnh giọng vui vẻ:

– Thầy, con mua mấy cân cam sành rồi, tối thầy bảo con Hĩm vắt nước cho thầy uống

Còn chưa kịp đợi ông Hạnh nói mợ Linh quay sang nói với vú Dần đang đứng:

– Có mấy cái vòng tay hổ phách đẹp lắm, vú lên buồng tôi tôi cho mà đeo

Tôi nhìn mợ Linh, bỗng cảm giác mợ nói rất nhiều, bình thường trước khi sẩy thai mợ là người kiệm lời ít nói. Cảm giác bất an mơ hồ càng lúc càng lớn. Khi tôi còn đang đứng ngẩn người ra thì có tiếng thằng Tài châm chọc:

– Gớm nữa, nhìn mày thế này mà ác tâm ghê gớm. Tao còn tưởng mày tự đào hố mà chôn chẳng ngờ vẫn câng câng cái mặt lên được

Tôi nhìn thằng Tài, không đáp lại mà xoay người bước đi. Ở phía sau nó lại nói:

– Cái thứ ác độc như mày rồi cũng bị quả báo thôi. Mày tưởng mày có tí nhan sắc khiến cậu Hoàng động lòng cứu mày mà mày tỏ vẻ á? Thế nào cũng có ngày mày chết trong cái nhà này

Tôi không nhịn nổi nữa quay lại, thế nhưng còn chưa kịp trả lời cậu Hoàng đã từ đâu lao tới đạp thẳng xuống người thằng Tài khiến nó ngã ngửa ra. Nó thấy vậy liền rối rít nói:

– Cậu…

Cậu Hoàng giơ tay bạt cho nó hai cái bạt tai gằn giọng hỏi lại:

– Mày vừa nói cái gì mày nói lại tao nghe

– Con… con xin lỗi, con nói bậy, cậu tha cho con.

– Tha cho mày để sau mày nói linh tinh thế à? Mày có tin tao đạp mày xuống cái giếng này không

– Con xin cậu tha cho con, con không nói linh tinh nữa, con xin cậu…

– Cút!

Tôi nhìn cậu Hoàng, mặt cậu hầm hầm đầy giận giữ cũng cảm thấy có chút sợ. Cậu Hoàng phủi phủi tay nhìn tôi rồi nói:

– Cô cũng như con ất ơ ấy, nó nói thế mà để yên à?

– Tôi…

– Tôi tôi cái gì? Cô nghĩ nhịn là tốt à? Nhịn thì chỉ có nhục thôi.

Rõ là cậu quát mắng tôi nhưng tự dưng tôi lại bật cười, cậu Hoàng nóng tính nhưng nóng cái sai chứ bình thường cậu cũng tốt đấy chứ. Ít nhất với tôi, chẳng phải không nhờ cậu cái mạng này của tôi đã bị đày xuống mấy tầng địa ngục rồi sao. Tôi nhìn cậu Hoàng khẽ nói:

– Cậu Hoàng… cảm ơn cậu đã cứu tôi. Tôi chẳng biết lấy gì trả ơn cả…

Mặt cậu Hoàng lúc này mới giãn ra, cũng công nhận cậu đẹp trai thật, chẳng ai nghĩ sau vẻ đẹp trai kia lại là tính khí nóng nảy, cục súc như vậy. Thấy cậu im lặng tôi lại nói tiếp:

– Hôm trước… may mà cậu về kịp… nếu không chắc tôi chết mất

– Không phải tôi về kịp mà có người báo tin cho tôi.

Tôi nhìn cậu Hoàng khẽ hỏi lại:

– Là mợ Giao báo hả cậu?

– Không, là chị Linh.

Câu trả lời của cậu Hoàng khiến tôi bỗng sững sờ cả người. Vốn dĩ nghĩ người báo tin cho tôi là cái Giao không ngờ đến lại là mợ Linh. Còn chưa kịp hỏi thêm thì ngoài cổng cũng có người gọi cậu Hoàng đi có việc. Tôi đứng ngẩn người một lúc rồi mới đi tắm. Cả đêm ấy tôi không sao ngủ nổi, thực lòng vẫn chưa biết vì sao người báo tin cho cậu Hoàng lại là mợ Linh. Tôi luôn cho rằng mợ hận tôi… chẳng phải mợ nghĩ tôi là kẻ hại con mợ sao? Tôi tắm xong đi về buồng mà chẳng ngủ nổi liền chạy ra giếng, hôm nay buồng mợ Linh đã đóng then cửa từ lâu, ngọn đèn dầu cũng tắt. Tôi cứ nhìn mãi lên buồng mợ đến khuya mới mới về

Đêm tôi ngủ chập chà chập chờn gần sáng mới thiếp đi. Khi còn đang say sưa tôi bỗng nghe tiếng người chạy rầm rầm chợt có linh cảm chẳng lành liền bật dậy mở cửa ra ngoài. Đám gia nô cả lên chạy lên buồng mợ Linh, tôi nhìn lên vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra chợt thấy vú Dần vội vàng chạy từ chỗ mợ Linh về buồng của hai chúng tôi. Vừa thấy vú tôi liền hỏi:

– Vú. Có chuyện gì vậy?

Vú Dần nhìn tôi mắt đỏ lên đáp lại:

– Mợ Linh chết rồi!

Tôi nghe xong tai cũng ù đi không nghĩ ngợi được gì chạy thẳng lên buồng mợ Linh. Rất nhiều người vây quanh đó, mợ Linh nằm trên giường mái tóc xoã ra, hai tay buông thõng, gương mặt xinh đẹp tái nhợt bên cạnh là một vốc thuốc trắng xoá! Tôi nhìn mợ nằm trên đó, không tin nổi ngồi sụp xuống đất!

***

Lời tác giả: mọi người đọc xong có thể để lại một cái cmt hay một chấm được không? Tớ con nhỏ vẫn cố gắng ra truyện đều mà cả ngày cứ kêu gào tương tác cũng buồn ghê ý. Chương này trên 5k like mai có tiếp nha mọi người.

- --------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Mợ Linh xưa nay vốn dĩ kiệm lời lại chẳng thân thiết với ai trong nhà nhưng cái chết của mợ vẫn khiến đám đầy tớ xót thương. Tôi đứng bên ngoài nhìn thi hài mợ sống mũi cũng cay xè. Ông Hạnh mời bác sĩ đến, người ta kết luận mợ chết do uống quá nhiều thuốc ngủ, trên tay mợ vẫn còn một vốc thuốc trắng tinh. Cậu Đạt đứng bên cạnh mợ hai hàng nước mắt chảy xuống, rồi đột nhiên cậu lao về phía tôi túm chặt lấy cổ áo giáng một phát như trời giáng vào mặt tôi gào lên:

– Con điếm này, là do mày, là do mày hại vợ tao mất con nên cô ấy mới tự vẫn. Hôm nay tao phải gϊếŧ mày.

Tôi bị bất ngờ không kịp phản ứng gì, cậu Đạt lại giơ tay định tát thêm phát nữa liền bị cậu Hoàng từ đâu lao tới đẩy ra rồi gằn từng chữ:

– Buông cô ta ra.

Cậu Đạt nhìn cậu Hoàng, như điên như dại lao vào đấm cậu Hoàng chẳng ngờ bị cậu đạp cho hai đạp ngã chổng vó xuống đất. Cậu Đạt thấy vậy tức giận nói lớn:

– Mày dám bênh nó đánh tao?

– Tôi không bênh ai cả, tôi chỉ không muốn chị dâu nhắm mắt cũng không yên. Chị ấy còn đang nằm sờ sờ ở kia mà anh ra đây gây loạn chị ấy chết cũng không thanh thản được

– Không vì con ôn vật này vợ con tao có chết không? Chính nó hại vợ tao ra nông nỗi này

Khoé môi cậu Hoàng bỗng hơi giật giật, hay mắt đỏ long sòng sọc chỉ thẳng tay vào mặt cậu Đạt rít lên:

– Anh đừng tỏ ra cái vẻ yêu vợ thương con. Chị dâu tự vẫn lỗi của anh không nhỏ đâu

– Mày nói gì?

– Mồm anh lúc nào cũng nói thương vợ, thương vợ mà anh vui vẻ lấy người khác về làm lẽ, thương vợ mà đêm hôm vợ anh bầu bí vẫn phải lọ mọ tự nấu nước uống thuốc, thương vợ mà khi vợ anh sẩy thai anh ngủ người đàn bà khác ngay hôm sau được? Thương vợ nhưng khi vợ anh bị mẹ, bị con Tâm bắt nạt có bao giờ anh đứng ra bảo vệ chưa? Có bao giờ anh nghĩ vợ anh cô đơn, trầm uất quá mà tự vẫn không? Ba lần sẩy thai mất con, chồng thì nhu nhược, mẹ chồng, em chồng thì ghê gớm, anh nói xem anh muốn chị ấy phải khổ đến mức nào? Chị ấy đến ngay cả lúc chết cũng chỉ viết lại một bức thư mà không hề có nhắc đến tên anh thì anh hiểu vốn dĩ chị ấy đã không còn cần đến anh nữa rồi. Vậy nên anh đừng đứng đây mà đổ lỗi cho người khác, anh mới nên là người phải dằn vặt mình!

Cậu Đạt nhìn cậu Hoàng hai tay bỗng buông thõng xuống. Đôi mắt cậu đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô hình rồi từ từ bước vào trong. Cậu Hoàng khẽ thở dài quay sang tôi nói:

– Về buồng!

Tôi đưa mắt nhìn vào bên trong, nhìn mợ Linh nằm đó quả thực tôi không nỡ lòng nào mà đi khỏi. Thấy tôi chần chừ cậu Hoàng liền quát lên:

– Cút về buồng!

Tiếng cậu rất lớn, hai tay nắm chặt như thể muốn đánh tôi đến nơi. Tôi không dám đứng lại thêm nữa mà đi thẳng về buồng. Trên nhà mọi người vẫn chạy đi chạy lại lo đám tang cho mợ Linh, chỉ có tôi ngồi dưới này thu hai chân lại cả người trống rỗng như kẻ mất hồn!

Đám tang mợ Linh diễn ra ngay sau đó, có điều cậu Hoàng cấm tôi không được xuất hiện trong tang lễ của mợ tránh gây rắc rối phiền hà. Chiều hôm ấy thi hài của mợ được đưa ra đồng, đến đêm khi tất cả mọi người trở về đi ngủ tôi mới dám bước ra ngoài. Trời ban đêm đổ sương xuống lạnh buốt, tôi ngồi ở thành giếng nhìn lên buồng mợ Linh. Căn buồng giờ vắng tanh, cửa đóng then cài, bỗng dưng nước mắt tôi chảy thành hai hàng. Hình bóng mợ ôm lấy chiếc áo trẻ con vào lòng đầy áo hức vui vẻ cứ quanh quẩn trong đầu tôi.

– Cô không ngủ à?

Tiếng cậu Hoàng phía sau cất lên khiến tôi giật mình quay lại lau vội mấy giọt nước mắt đang chảy. Tôi cúi mặt giọng hơi lạc đi:

– Tôi đi rửa chân.

– Chị Linh gửi cho cô một bức thư

Câu nói của cậu Hoàng không những không ăn nhập với câu chuyện đang nói còn khiến tôi há hốc mồm kinh ngạc. Khi còn chưa kịp trả lời cậu Hoàng đã đưa cho tôi rồi nói:

– Bức thư này chị ấy viết đêm qua rồi đưa vội cho tôi còn dặn tôi nhất định không được đọc mà phải đưa đến tay cô.

Tôi run run đưa tay nhận lấy, dưới ánh đèn mờ mịt từng dòng chữ hiện lên

“Hiên, có lẽ khi cô nhận được bức thư này tôi đã không còn sống trên cõi đời này nữa rồi.

Tôi chỉ còn chút ít thời gian nữa thôi là phải xa thế giới này thế nhưng đáng tiếc tôi lại chẳng thể đi trong thanh thản, bình yên mà trong lòng đầy rẫy những đau thương, uất hận. Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã đánh cô, để cô chịu đòn roi nhừ tử nhưng đó là cách duy nhất để bảo vệ mạng sống cho cô. Và hãy nhớ rằng ở nhà này người duy nhất cô có thể dựa vào bây giờ chỉ có thể là cậu Hoàng. Chỉ có cậu ấy mới bảo vệ được cho cô, nếu cô muốn sống, muốn tồn tại thì hãy tìm mọi cách để cậu ấy có thể đường hoàng bảo vệ cô!

Sau này… nếu như cô có một chỗ dựa vững chắc, xin cô hãy giúp tôi tìm ra kẻ hại chết những đứa con của tôi. Tôi không còn biết tin ai, chỉ có thể nương nhờ niềm tin nơi cô. Hi vọng rằng tôi có thể nhìn đúng người. Hi vọng rằng người đã từng thức khuya đan cho con tôi mấy chiếc áo len có thể giúp tôi thanh thản siêu thoát, có ở dưới suối vàng tôi cũng sẽ mang ơn cô”

Tôi đọc xong bức thư đột nhiên ngồi sụp xuống bật khóc nức nở. Từ hôm qua khi cậu Hoàng nói mợ Linh là người báo cho cậu biết tin tôi đã lờ mờ đoán ra có lẽ mợ biết tôi không phải người hại mợ. Mợ chết nhưng lòng vẫn chưa yên, tim tôi như có ai xiên đau xót vô cùng. Cậu Hoàng bỗng cúi xuống, đưa ngón tay cái chạm lên khoé mắt tôi nói:

– Đừng khóc lóc nữa.

Nghe cậu nói tôi càng không kìm nổi khóc nấc lên. Có lẽ mợ phải tuyệt vọng lắm mới tìm đến cái chết như vậy, giá mà đêm qua có ai ở cạnh mợ có lẽ hôm nay mợ vẫn còn đang sống. Cậu Hoàng bỗng kéo tôi dậy nói tiếp:

– Tôi bảo đừng khóc nữa mà, đi về buồng nghỉ ngơi đi, khuya rồi.

Tôi nghe cậu Hoàng nói cũng sợ cậu lại nổi cáu lên đành đứng dậy lững thững bước vào buồng. Khi vào đến trong buồng tôi cứ tưởng cậu Hoàng đã đi nhưng nhìn qua khe cửa vẫn thấy cậu đứng đó, hai tay cậu buông thõng, đôi mắt cậu nhìn mãi về phía trong này. Dưới ánh trăng tôi bỗng cảm giác bờ vai cậu rất cô đơn, khác hẳn sự nóng nảy bình thường. Mãi một lúc rất lâu sau cậu mới đi, tôi ngồi trên giường bỏ bức thư ra đọc đi đọc lại. Bên kia có tiếng vú Dần húng hắng hỏi:

– Đêm rồi cô không ngủ à?

– Tôi… lát tôi ngủ

– Ngủ sớm đi, mai dậy còn làm việc

– Vú ơi, mợ Linh gia thế thế nào?

– Sao cô lại hỏi vậy?

– Tôi tò mò.

– Mợ Linh trước kia cũng chỉ là ở đợ thôi nhưng ở đợ nhà người khác. Cậu cả thấy mợ ấy xinh đẹp đem lòng thương rồi lấy mợ ấy về. Mà khổ, lấy về được mấy tháng thì mợ Linh có thai, ai dè thai mới được hai tháng đã sẩy, mấy tháng sau có lại cũng sẩy nốt, giờ năm tháng rồi lại mất con.

– Hình như… hình như bà Hân không thích mợ ấy phải không?

Tôi vừa dứt lên vú Dần liền chửi:

– Cô đấy, đừng có ăn nói hàm hồ, bà cả Hân nghe lại chửi cho.

– Thì chỉ có tôi với vú ở đây chứ có ai đâu?

– Tai vách mạch rừng, không phải không có ai là nói được đâu

– Vậy vú có nghĩ tôi là người hại mợ Linh sẩy thai không?

– Không.

– Vú tin tôi à?

– Ừ!

– Tại sao vú lại tin tôi.

– Vì tôi nghĩ cậu Hoàng có mắt nhìn người, cậu Hoàng tin cô tôi cũng sẽ tin.

– Vú có vẻ thương và tin cậu Hoàng hơn cậu Đạt và cô Tâm nhỉ

Vú Dần khẽ thở dài đáp lại:

– Tôi nuôi cậu Hoàng từ năm ba tuổi tới giờ, không thương cậu ấy thì thương ai?

Tôi nghe xong không hỏi nữa mà trằn trọc nhìn lên trần nhà. Rốt cuộc ai là người hại mợ Linh? Thực ra dù không muốn nhưng ban đầu tôi cũng từng nghĩ đến cái Giao. Vốn dĩ tôi nghĩ đến nó vì nó là vợ hai của cậu Đạt, nếu nói thẳng ra thì người có động cơ hại mợ Linh nhất về lý chẳng phải nó sao? Có điều tôi phải gạt đi ngay, không phải tôi bênh em gái mà bởi theo lời với Dần nói mợ Linh sẩy thai hai lần vào vài năm trước rồi, trong thư mợ ấy có nhắc đến “những đứa con” của mợ thì có nghĩa là người hại mợ xuất hiện từ trước khi cái Giao về đây làm dâu rồi.

Tôi khẽ day day trán, tôi nhớ mợ Linh đợt mang thai này rất cẩn thận, tự mình nấu nước đun thuốc chứ không để ai nấu, ăn uống cũng cẩn thận, cái Giao có tâm cơ cỡ nào mà hại được cơ chứ? Thế nhưng là ai tôi vẫn không tài nào đoán ra nổi. Hôm mợ sẩy thai… đã có chuyện gì nhỉ? Hôm ấy chị Huệ sang chơi, bà Hân sai rôi tát bể nước… đột nhiên tôi bỗng ngồi bật dậy. Tát bể nước! Hôm ấy rõ ràng bể nước rất sạch sao bà Hân lại nói có chuột chui vào? Chẳng phải khi đám gia nô mang nước lên cho mợ Linh rồi bà Hân mới bảo chuột vừa rơi xuống sao? Toàn thân tôi hơi run run, càng nghĩ càng cảm thấy có quá nhiều thứ nghi hoặc! Bể nước ấy… liệu rằng có phải là nguyên nhân không?

Tôi nghĩ mãi đến tận đêm khuya mới ngủ. Vừa chợp mắt được một lúc thì trời đã tờ mờ sáng. Tiếng vú Dần bên kia vọng lại:

– Dậy đi ra đồng vớt bèo đi, tôi nấu cơm cúng cho mợ Linh

Tôi nghe vậy liền dậy đi thẳng ra đồng, thế nhưng khi đi qua cái giếng khô cạnh cây đa chợt thấy vú Dần đang đứng. Trên tay vú bế thứ gì đó rồi khẽ gọi tôi:

– Hiên, giúp tôi một tay.

Nhìn cái giếng tôi hơi rờn rợn nhưng có vú Dần ở đó nên tôi cũng đỡ sợ đi về phía vú Dần. Vú đưa cho tôi thứ vú đang bế trên tay rồi nói:

– Bế hộ tôi.

Lúc này chợt có tiếng trẻ con khóc oe oe, tôi bật cười đưa tay ôm lấy rồi hỏi lại:

– Con nhà ai đây vú?

– Con mợ Linh đấy!

Câu trả lời của vú Dần khiến toàn thân tôi bỗng cứng đờ nhìn xuống bên dưới. Dưới lớp khăn trắng tinh là một bào thai đầy máu đang ngoe nguẩy. Sống lưng tôi lạnh buốt, nhìn lên vú Dần mới chợt phát hiện đó không phải vú Dần mà người đàn bà với mái tóc đen dài kia. Chị ta xoã tóc rũ rượi che lấp đi cả đôi mắt cất giọng như từ cõi âm đi lên:

– Bế hộ tôi tôi tắm cho nó, múc nước tắm sạch sẽ không bà cả đánh chết đây!

Tôi sợ hãi đặt lại bào thai vào tay chị ta rồi ba chân bốn cẳng mà chị. Thế nhưng chị ta nhanh như cắt đưa tay kéo chặt áo tôi rồi quát lên:

– Bế nó đi không bà cả đánh chết

Cổ họng tôi khô khốc nghẹn ứ, hai mắt chị ta máu chảy thành hàng, tôi không chịu được gào khóc van xin:

– Buông tôi ra, tôi xin chị, tôi không hại chị, không hại mợ Linh, xin đừng tìm tôi

Người đàn bà kia nhìn tôi rồi bất chợt cười the thé:

– Ha ha ha bà cả đánh chết, bà cả đánh chết

Nói đến đâu một tay chị ta giữ bào thai một tay chị ta cào lên tay tôi đến đấy. Tôi càng giãy giụa chị ta càng giữ chặt tiếng cười vẫn không dứt.

Bỗng dưng tôi thấy toàn thân lạnh buốt như có một làn nước dội vào liền mở to mắt. Tiếng cậu Hoàng bên cạnh cất lên:

– Cô có điên không mà ra đây ngủ?

Tôi nhìn lên thấy mình lại nằm bên chiếc giếng cạn khô cạnh cây đa không kìm sợ hãi được lao thẳng vào cậu Hoàng ôm chặt, cậu Hoàng thấy vậy đẩy tôi ra mặt đầy khó chịu:

– Buông ra.

Tôi run run nhìn xuống cánh tay chợt phát hiện mấy vết đỏ còn đang rơm rớm máu cả người cũng như chết sững càng ôm lấy cậu Hoàng rồi bật khóc tu tu!

- --------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Không biết bao lâu tôi mới có thể bình tĩnh lại được, cậu Hoàng thì đẩy tôi ra hỏi:

– Sáng sớm ra đây ngủ rồi khóc lóc cái gì?

Tôi mặc kệ cậu có tin không vừa chỉ vào cái giếng cạn khô vừa nói:

– Dưới này có ma cậu ơi

Thấy vậy cậu Hoàng sửng cồ cáu kỉnh đáp:

– Ma cái đầu cô, cô đừng có thần hồn nát thần tính

– Thật mà, cậu phải tin tôi, cậu xem mấy vết cào này…

– Mèo cào chứ ma quỷ gì ở đây. Đi về đi

– Cậu Hoàng, thật đấy tôi mơ thấy người đàn bà xinh lắm, còn dẫn tôi ra đây, nhưng chị ta không có mắt

Nghe đến đây cậu Hoàng hơi khựng lại, nhưng rồi cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhìn tôi nói:

– Đi về!

– Nhưng…

Lần này cậu cáu thật sự quát lên:

– Tôi bảo đi về thì là đi về! Hay muốn ăn mấy cái bạt tai.

Cậu Hoàng mà cáu lên còn sợ hơn cả ma quỷ, tôi chẳng còn cách nào đành nghe theo. Khi vừa về đến sân nhà chợt thấy cậu ba nhà lão Hộ đang đứng đó. Cô Tâm cũng từ trong nhà chạy ra hớn hở cất lời:

– Cậu Nhân, cậu sang có việc gì vậy?

– Tôi sang gặp cậu Hoàng.

Cô Tâm nghe xong hơi xị mặt xuống còn đang định hỏi cậu Nhân đã đi về phía tôi với cậu Hoàng cười cười hất hàm nói:

– Đi thôi.

– Chờ tôi thay bộ quần áo.

Cậu Hoàng nói xong không kịp đợi cậu Nhân trả lời đã vội đi vào nhà. Cô Tâm thì hậm hà hậm hực đứng trên hiên. Lúc này tôi cũng định đi về buồng nhưng mới đi được mấy bước cậu Nhân đã đi theo rồi hỏi:

– Cô thế nào rồi? Sống tốt không?

Thực ra người tôi phải cảm ơn không những là cậu Hoàng mà còn cả cậu Nhân. Đêm ấy nếu không nhờ cậu có lẽ chẳng bao giờ trốn thoát được. Tôi nhìn cậu gật gật đầu đáp:

– Cũng tốt hơn ở nhà cậu. Cảm ơn cậu hôm đó đã giúp tôi

– Tôi có làm được gì đâu?

Tự dưng tôi như sực nhớ ra chuyện gì hỏi lại:

– Hôm ấy về lão Hộ… à thầy cậu có làm gì cânh không?

Cậu Nhân khẽ cười lắc đầu đáp:

– Làm gì được chứ, tôi vẫn là con ông ấy mà. Cô sống tốt là tôi yên tâm rồi.

Khi tôi và cậu Nhân đang nói chuyện cậu Hoàng cũng ra. Tôi nhìn cậu Nhân chào rồi đi về buồng. Về đến buồng tôi liền mở lại lá thư của mợ Linh ra đọc. Rõ ràng từng câu từng chữ đều cho tôi cảm giác người hại mợ Linh là kẻ có thế lực lớn trong nhà này chứ không phải dạng lìu tìu. Trong những giấc mơ của tôi cũng luôn lặp lại câu “Bà cả đánh chết, bà cả đánh chết”. Thực ra trong lòng tôi cũng từng có thắc mắc là tại sao vú Dần luôn gọi bà Hân là bà cả Hân trong khi nhà này ông Hạnh không hề có vợ hai. Càng lúc tôi càng có một linh cảm rằng người thực sự gây ra mọi chuyện là bà cả Hân. Có điều suy đoán vậy chứ tôi chẳng bằng chứng gì để chứng minh điều đó!

Tôi khẽ cất bức thư đi, định đứng dậy ra ngoài rửa mặt thì có tiếng cạch cửa. Tôi cứ ngỡ là vú Dần liền ngồi dậy, thế nhưng khi nhìn kĩ mới biết là cô Tâm. Tôi thấy cô ta cúi đầu hỏi:

– Cô có gì sai bảo tôi ạ?

Vừa dứt lời cô Tâm đã lao về phía tôi tát bốp một phát rồi rít lên:

– Con điếm!

Tôi bị bất ngờ lắp bắp hỏi lại:

– Tôi làm gì cô sao cô đánh tôi?

– Mày làm gì á? Cái loại thân phận ở đợ mà dám mồi chài trai, dám liếc mắt đưa tình với trai.

– Tôi mồi chài ai?

– Mày thích cãi không? Mày có biết cậu Nhân là chồng sắp cưới của tao không mà dám đứng trước mặt tao cười cười nói nói với cậu ấy!

Tôi chưa kịp đáp cô ta lại thẳng tay tát bốp vào mặt tôi một cái khiến máu mũi tôi tuôn ra ồng ộc, cả mặt in hằn vết tát nóng rực! Mẹ kiếp! Cậy là thân phận chủ nên chẳng làm gì cô ta cũng cho mình cái quyền đánh tôi! Thế nhưng tôi không thể phản kháng được đành để mặc cho mình bị đau!

Cô ta đánh xong phủi phủi tay nói:

– Từ sau tao còn thấy mày mồi chài cậu Nhân tao đánh cho què chân mày!

Tôi cúi đầu bặm môi đáp:

– Vâng ạ.

Cô ta nhếch môi đi thẳng lên trên nhà, tôi ra giếng rửa mặt nhưng vẫn không hết cảm giác nóng rát. Nếu cứ thế này tôi sợ đến mạng của tôi còn chẳng giữ được huống chi tìm ra kẻ hại mợ Linh. Tôi khẽ day day trán, nghĩ đi nghĩ lại cũng không muốn bản thân sống kiểu này nữa. Trong bức thư chẳng phải mợ Linh nói nhà này chỉ có thể dựa vào cậu Hoàng sao? Nhưng… làm cách nào để có thể đường đường chính chính dựa vào cậu đây? Bỗng dưng trong đầu tôi loé lên một tia sáng liền vội vàng đi vào trong buồng.

Buổi trưa vú Dần đi chợ tôi liền chạy theo nói:

– Vú cho tôi đi với

– Cô đi làm gì?

– Tôi đau đầu muốn mua ít thuốc uống

– Để tôi mua cho

– Thôi để tôi đi với vú, thuốc đó tôi uống từ nhỏ vú không biết đâu

Vú Dần nghe vậy gật gật đầu đưa cho tôi mấy xu lẻ. Tôi vừa đi vừa giả vờ hỏi:

– Cậu Hoàng ấy vú, cậu ấy chưa yêu ai ạ?

– Cô hỏi làm gì?

– À tại tôi thấy cậu ấy đẹp trai thế mà chưa lấy vợ nên tò mò. Chị Huệ cũng đẹp thế mà sao cậu ấy không lấy nhỉ?

Vú Dần cười cười vừa đi vừa đáp:

– Chắc cậu ấy không thích bị quản lý, hoặc không thích. Cậu Hoàng phong lưu đa tình lấy vợ khác gì đeo gông vào cổ

Phong lưu? Đa tình? Cái người cục súc nóng nảy ấy còn phong lưu đa tình nữa cơ à? Đúng là chẳng được điểm gì tốt đẹp. Thực ra trước tôi cũng nghe phong thanh cậu Hoàng hay lên tỉnh chơi với đám đàn bà không đàng hoàng. Tôi nhìn vú Dần giả lả nói:

– Thế ạ? Thế cậu ấy cũng không tử tế lắm vú nhỉ?

Vú Dần nghe tôi hỏi vậy liền nghiêm nét mặt lại:

– Ai bảo cậu ấy không tử tế? Cậu ấy có chút phóng khoáng, tính tình nóng nảy cục súc nhưng rất tốt nhất là với người làm

Tôi gật gật đầu. Không sao! Phong lưu đa tình hay cái quái gì cũng không quan trọng lắm. Thứ tôi cần không phải tình yêu mà là một danh phận để tôi có thể đường hoàng mà sống ở đây không bị ai bắt nạt.

Khi đi đến tiệm thuốc tây tôi nhìn vú Dần rồi nói:

– Vú đi đi tôi ở đây mua lát đi sau

Vú Dần gật đầu đi trước. Tôi vào tiệm thuốc Tây hỏi thứ mình cần mua.

Buổi chiều chị Huệ sang chơi, vừa thấy tôi chị liền quay sang cô Tâm cười nói:

– Này, Tâm có công nhận với chị Hiên rất xinh không? Bảo sao hôm nay nghe đám gia nô nói cậu Nhân sang cứ ngắm nhìn Hiên mãi.

Chị Huệ vừa nói xong cô Tâm liền đứng dậy lao thẳng về tôi cầm tóc đập vào cây cột gỗ lim rồi gằn giọng:

– Sao mày không cút đi mày ở đây làm gì? Cút

Nghe cái giọng the thé của cô ta tôi vừa tức vừa thấy nực cười! Loại con gái thế này mà đòi được yêu? Cả chị Huệ nữa, tôi thừa hiểu cái kiểu nham hiểm đâm bao thóc chọc bao gạo của chị. Bỗng dưng tôi nghĩ lại hôm chị sang chơi với bà cả cũng là hôm mợ Linh sẩy thai, kiểu gì không ít thì nhiều chị cũng góp phần trong việc bôi xạ hương vào áo để đổ lỗi cho tôi. Nghĩ đi nghĩ lại mới cảm thấy có lẽ việc tôi bị đánh thực ra là con tốt thí che lấp đi tội lỗi của đám người kia!

Tôi cố nuốt nước bọt! Chị có thích cậu Hoàng cũng kệ con bà chị! Tôi nghĩ kĩ rồi, không có liêm sỉ cũng không sao, biến bản thân thành loại con gái không ra gì cũng không sao, dùng thủ đoạn để có thứ tôi cần cũng không sao! Sau cái chết của mợ Linh và đến tận bây giờ tôi hiểu mình nếu cứ nhẫn nhục kiểu gì cũng đi vào vết xe đổ của mợ!

Cô Tâm đánh tôi chán chê rồi mới buông! Tôi cố nhẫn nhịn đi về buồng tắm rửa sạch sẽ! Tối chị Huệ vẫn chưa về mà chờ cậu Hoàng. Mãi đến tận khuya cậu Hoàng mới về. Cậu uống kha khá nhiều rượu, chị Huệ ra đỡ cậu liền bị cậu đẩy ra liền nói:

– Cậu lại lên trên đấy với đám con gái làng chơi à?

Cậu Hoàng nhìn chị ta đáp lại:

– Đấy là việc của tôi.

– Cậu coi tôi là cái gì vậy? Năm lần bảy lượt cậu từ chối đám cưới, tôi sắp không chờ được cậu nữa rồi đấy

– Tôi bắt cô chờ tôi bao giờ? Cô cứ đi lấy chồng đi, tôi chúc phúc cho cô!

– Cậu!!!

Tôi nhìn vẻ mặt đầy tức giận của chị Huệ mà buồn cười. Trước mặt cậu Hoàng thì tỏ vẻ ngây thơ, hiền thục còn ra cái vẻ đáng thương! Vú Dần thấy tôi đứng góc cửa nhìn liền nói:

– Cô không đi ngủ à?

Tôi vẫn đang quan sát cậu Hoàng lơ đãng đáp:

– Lát tôi ngủ, mà cậu Hoàng này cũng đĩ đượi vú nhỉ? Ngày nào cũng đi chơi gái à vú?

Vú Dần nghe tôi hỏi liền lôi tôi vào giường quắc mắt:

– Cái mồm cô đấy, ăn nói lung tung đến tai cậu ấy lại bị cậu ấy cho vài cái vả!

– Tôi nói với vú thôi, vú thương tôi thì làm gì vú nói lại với cậu ấy!

– Cô!!!

Tôi bật cười đứng dậy khẽ nói:

– Tôi đi nấu cho cậu Hoàng bát canh gà giải rượu.

Nói rồi không đợi vú Dần đáp tôi liền xuống bếp nấu một bát canh rồi bế lên buồng cậu Hoàng. Buồng cậu Hoàng ở cạnh nhà lớn nhưng chỉ có mình cậu ở đây. Thế nhưng khi mới đến cửa buồng chị Huệ lù lù xuất hiện rồi hỏi:

– Cái gì vậy?

– Vú Dần dặn tôi nấu canh cho cậu Hoàng giải rượu.

– Đưa đây cho tôi mang vào cho, cô về nghỉ đi!

Tôi nhìn chị Huệ chưa kịp đáp chị đã lấy bát canh từ tay tôi rồi đi thẳng vào trong! Mẹ kiếp! Lại Lý Thông cướp công Thạch Sanh. Tôi nhìn bóng dáng chị mà tiếc rẻ cái công tôi vừa đốt bếp nấu cuối cùng cũng công cốc đành lững thững bước ra ngoài. Khi ra được một lúc tôi chợt nghe tiếng choang rồi cậu Hoàng quát lên:

– Tôi nói rồi, cô đi về đi!

Còn không hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy chị Huệ từ trong chạy ra mắt đỏ lên. Nhìn thấy tôi chị không nói không rằng đi thẳng ra cổng ròi trở về. Trên nhà cô Tâm cũng chạy theo chị, bà cả Hân đứng trên nhà trên nhìn tôi quát:

– Mày còn đứng đó làm gì? Vào mà dọn buồng cho cậu Hoàng đi

Tôi gật đầu đi thẳng vào buồng cậu Hoàng, cậu ngồi trên giường hai tay chống xuống, thấy tôi cậu liền lớn tiếng:

– Cô xuống đây làm gì? Cút!

Tôi cúi xuống nhặt mấy mảnh sành sứ đáp lại:

– Để tôi dọn xong pha cho cậu cốc nước cam rồi tôi cút!

Cậu ta không đáp, để mặc tôi dọn dẹp, dọn xong tôi liền run run đi pha cho cậu ta cốc nước cam rồi đổ toàn bộ thuốc vào cốc nước cam ấy! Cơ hội chỉ có một, một là ăn cả, hai ngã về không, kiểu gì hôm nay tôi cũng phải thử! Pha xong tôi liền đem xuống buồng cậu Hoàng. Cậu ta nhìn cốc nước cam trên tay tôi uống ực một hơi hết nửa cốc. Tôi đứng nhìn cậu ta giục:

– Cậu uống hết đi. Nước cam pha sâm, tốt cho sức khoẻ lắm

Thế nhưng cậu ta dừng lại, đưa cốc nước cam cho tôi rồi nói:

– Cô uống đi

– Tôi… tôi pha cho cậu mà, cậu uống hết đi, tôi có say đâu mà uống?

Cậu Hoàng nghe xong, hai mắt đỏ ngầu rít lên:

– Tôi bảo cô uống thì cô uống đi!

– Tôi…

– Uống! Hay cô cho gì vào đây nên không dám uống!

Mẹ cha ơi! Tôi không còn cách nào khác đành tu nốt nửa cốc còn lại. Vừa uống xong người tôi đã dần nóng lên. Tôi dồn hết thuốc vào cốc nước này nên hình như có hơi quá liều. Đầu óc tôi chợt không còn cảm giác tỉnh táo, cả người hừng hực như thèm khát thứ gì. Cậu Hoàng ngồi trên giường nhìn tôi, rồi bỗng dưng ôm chặt lấy tôi, cả hai lao vào nhau không còn biết trời đất là gì.

Tôi không thể nhớ nổi mọi chuyện thế nào bởi đầu óc cứ mê mê dại dại. Đến mãi khi trời gần sáng đột nhiên thấy có ai đá mình ngã uỳnh xuống giường. Vừa mở mắt ra đã nghe tiếng cậu Hoàng quát:

– Dậy!

Tôi nhìn lên thấy thân hình vững chắc to cao của cậu Hoàng không một mảnh vải che thân, cả tôi cũng vậy liền đứng dậy. Tôi giả vờ thút thít nói:

– Cậu Hoàng… cậu… sao cậu lại làm thế với tôi?

Thế nhưng còn chưa kịp nói xong cậu ta đã ném bộ quần áo cho tôi rồi gằn giọng:

– Cô bỏ gì vào cốc nước cam?

– Tôi có bỏ gì đâu!

– Nói!

– Thật sự tôi không bỏ gì cả, cậu xem… cậu hại đời tôi ra thế này rồi… cậu…

Cậu Hoàng với chiếc áo vừa mặc vừa nhếch mép nói tiếp:

– Hoá ra cô cũng thủ đoạn thật. Nói! Cô muốn gì?

– Tôi không muốn gì, cậu… là do cậu!

– Đừng văn vở với tôi! Nói!

Cậu ta đã nhìn ra tâm cơ của tôi tôi cũng không biết lấp liếm thế nào đành nói thật:

– Muốn làm vợ cậu! Muốn ăn sung mặc sướng, muốn sống trong nhung lụa!

– Giỏi! Tham vọng rất rõ ràng.

Cậu Hoàng vừa dứt lời bên ngoài cũng chợt có tiếng đập cửa rầm rầm, tiếng cô Tâm ầm ĩ the thé cất lên:

– Con Hiên nó ở trong này, nó dám nhân cơ hội anh Hoàng say rồi quyến rũ anh ấy, hôm nay phải đánh chết nó cho lũ gia nô chừa cái thói thích trèo cao đi.

Hôm qua tôi còn nghĩ thôi đằng nào cũng chết, kiểu gì cũng chết nhưng lúc này đây bỗng cảm thấy có chút sợ hãi! Tôi nhìn vẻ mặt lạnh tanh của cậu Hoàng! Chết hay sống phụ bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào cậu.

Bên ngoài tiếng đập cửa càng lúc càng mạng, tiếng bà cả Hân quát tháo:

– Chúng mày phá cửa cho tao! Lôi con Hiên ra dìm xuống sông cho chết!

- --------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Bên ngoài càng thúc tôi càng hoang mang chỉ có cậu Hoàng vẫn bình thản đóng cúc áo vào. Nhìn thái độ của cậu Hoàng tôi thật sự không biết cậu có giúp tôi hay là không, tôi không còn giữ được bình tĩnh nhìn cậu Hoàng run run nói:

– Cậu nhất định phải cứu tôi một mạng này.

Cậu Hoàng ngồi trên giường, ngón tay thon dài gõ gõ xuống giường hỏi lại:

– Cho tôi một lý do để cứu cô?

Tôi nhìn cánh tay cậu, nuốt nước bọt lấy hết can đảm đáp:

– Vì tôi từng cứu cậu!

Nghe tôi nói đến đây khoé môi cậu Hoàng bỗng hơi giật, lông mày chau lại nhưng rồi cậu khẽ cười nhạt nói:

– Tốt!

“Tốt” là ý gì? Con người này thật khiến tôi không thể nào hiểu được. Tôi nhìn cậu ta kiên định nói tiếp:

– Nếu hôm nay cậu giúp tôi giữ mạng này thì coi như sau này chúng ta không ai nợ ai nữa! Cậu lấy tôi làm vợ, cả lẽ gì cũng được, sau này cậu thích lấy thêm ai thì lấy tôi không quan tâm! Cậu nhìn xem trên giường vẫn còn vết máu, lần đầu của tôi là dành cho cậu rồi, cũng coi như cậu không thiệt thòi gì!

Tôi vừa dứt lời bên ngoài cánh cửa mở tung, thằng Tài lao vào túm tóc tôi lôi xềnh xệch. Mẹ kiếp! Lần này thì xong rồi, gã đàn ông khốn kiếp, hi sinh cả lần đầu rồi vẫn không đạt được mục đích!

Tiếng bà cả Hân the thé:

– Lôi nó ra sông dìm cho bà! Con ôn vật này nham hiểm, thủ đoạn, hết hại cái Linh chết rồi còn dám leo lên giường thằng Hoàng.

Bà nói đến đâu thằng Tài lôi tôi đến đấy! Thế nhưng mới ra đến cửa bất chợt có tiếng cậu Hoàng quát lên:

– Buông cô ta ra.

Bà Hân nhìn cậu Hoàng giả lả:

– Con cứ để mẹ xử nó cho! Thứ gia nô mất dạy này không nên để nó trong nhà.

– Tôi bảo buông cô ta ra!

– Kìa, con bị con ôn này mồi chài thì cứ để mẹ xử

Cậu Hoàng đứng phắt dậy, hai mắt long sòng sọc nhìn bà Hân gằn từng chữ:

– BUÔNG RA

Tiếng cậu Hoàng như sấm truyền, bà cả Hân liền hất hất tay ra hiệu cho thằng Tài buông ra rồi nói:

– Hoàng, vậy con xem phải xử lý nó thế nào?

Cậu Hoàng phủi phủi chiếc áo đáp lại:

– Cưới!

Cậu vừa nói xong tôi cũng há hốc mồm kinh ngạc còn bà cả Hân giãy nảy gào lên:

– Cưới? Hoàng, đầu óc con có bình thường không? Cưới con ở đợ làm vợ? Một thằng Đạt rồi giờ đến con? Con định để cái nhà này xấu mặt cho thiên hạ cười à?

– Tôi bảo cưới là cưới!

– Tao không cho cưới! Có cưới thì cưới con Huệ, mày xem có ai như mày không? Con gái tử tế đàng hoàng thì không lấy đi lấy cái thứ không gốc không gác này.

– Tôi cưới chứ có phải mẹ cưới đâu? Còn mẹ thích cưới ai thì mẹ đi mà cưới, không thì cưới cho thầy cũng được! Còn nữa, từ giờ cô ta là người của tôi, bất cứ ai trong nhà này cũng không được phép đánh! Trừ tôi!

– Mày…

Cậu Hoàng không thèm để ý lời bà Hân, kéo tôi ra phía sau rồi nhìn ông Hạnh nói:

– Thầy thu xếp làm đám cưới cho con.

Ông Hạnh chắp hai tay phía sau hỏi lại:

– Con đã nghĩ kĩ chưa? Cưới xin không phải cái chuyện để đùa!

– Con không đùa! Thầy thừa biết thằng Hoàng này xưa nay không thích đùa giỡn.

– Con yêu nó?

– Thầy cứ cưới cho con là được! Yêu hay không đêm qua con cũng ngủ với cô ta rồi. Chuyện này đồn ra ngoài mà con không cưới cô ta liệu có đáng mặt thằng đàn ông?

Ông Hạnh thở dài không nói gì xoay người bước lên nhà, cậu Hoàng nhìn đám gia nô quát lên:

– Nhìn cái gì? Cút hết cho tao!

Bà cả Hân mặt hầm hầm tức giận nhìn tôi rồi đi thẳng lên nhà. Khi chỉ còn tôi với cậu Hoàng dưới buồng tôi mới thở phào nhẹ nhõm liền nói:

– Cảm ơn…

Thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu cậu Hoàng đã nói:

– Đi ra!

Đuổi thì đi, gì mà căng? Tôi nhìn cậu ta đi ra ngoài. Lúc này đây tim tôi cũng mới hoàn hồn trở lại. Về đến buồng tôi nằm vắt tay lên trán, thực ra hôm qua khi cậu Nhân sang chơi tôi đã ngờ ngợ về cậu Hoàng. Tuy đêm ấy nhìn không rõ mặt nhưng đôi mắt rất khó để có thể nhầm, sáng nay lúc cậu Hoàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tôi còn nhìn thấy trên cánh tay có vết sẹo chưa lành hẳn, dù lúc nãy không thể khẳng định hoàn toàn nhưng là bạn cậu Nhân, có cặp mắt tinh anh, có vết thương trên tay tôi cũng đoán đến chín mươi phần trăm cậu Hoàng là người đàn ông trong hang kia! Trong lúc cấp bách nhất tôi lấy hết can đảm lật ván bài cuối cùng, cũng may… cái mạng này vẫn giữ được!

Khi tôi đang nằm trên giường vú Dần lê đôi guốc cộc cộc vào đưa cho tôi bát cháo rồi lại ra ngoài. Tôi nhìn bóng lưng vú khẽ hỏi:

– Vú không tò mò chuyện tôi với cậu Hoàng à?

Vú Dần quay lại đáp:

– Không.

– Chẳng phải vú nuôi cậu Hoàng từ nhỏ sao? Chuyện này tôi tưởng vú phải quan tâm chứ?

– Chuyện yêu đương của cậu ấy tôi quan tâm làm gì? Cậu ấy đã lựa chọn tôi đều tin tưởng.

Tôi nhìn vú Dần, tự dưng lại có cảm giác như vú mới giống mẹ cậu Hoàng chợt buột miệng hỏi:

– Cậu Hoàng không phải con bà Hân đúng không vú?

Vú Dần hơi khựng lại, một lúc sau mới cất lời:

– Sao cô lại hỏi vậy?

– Vì tôi thấy cậu Hoàng với bà Hân không giống như mẹ con ruột lắm. Cứ có cảm giác xa cách, với lại… vú từng nói vú nuôi cậu Hoàng từ năm ba tuổi, nếu là mẹ con thì sao lại để cho vú nuôi trong khi cô Tâm cách cậu Hoàng cả chục tuổi cơ mà. Cậu cả Đạt thì lớn hơn cậu Hoàng những năm tuổi.

– Sao cô không nghĩ do bà Hân bệnh hay có vấn đề gì đó nên phải để tôi nuôi?

Tôi đã từng nghĩ như vậy nhưng hôm mợ Linh chết tôi từng nghe cậu Hoàng nói về bà Hân một cách rất cay nghiệt nên trong lòng có linh cảm rằng bà Hân không phải mẹ cậu Hoàng! Thế nhưng đoán thì đoán vậy thôi chứ tôi không hoàn toàn chắc chắn. Khi còn đang suy nghĩ miên man bên ngoài có tiếng thằng Tài cất lên:

– Con Hiên đâu, lên trên nhà ông bà bảo.

Tôi nghe xong liền bật dậy đi ra ngoài thấy cậu Hoàng cũng từ buồng bước lên, phía sau thằng Tài lầm bầm:

– Cái loại mưu mô, nham hiểm.

Tôi không thèm để ý lời nó mà bước lên nhà, ông Hạnh, bà Hân giục tôi với cậu Hoàng ngồi rồi bà Hân mới cất lời:

– Thằng Hoàng, mày muốn cưới con Hiên thì cũng được thôi, có điều cái Linh mới mất nên thôi thư thư ra đợi thời gian nữa hẵng cưới.

Cậu Hoàng uống chén nước đáp lại:

– Vậy thì cứ làm mâm cơm báo tổ tiên rồi để cô ta theo tôi về buồng tôi là được

Bà Hân hơi nhíu mày hỏi lại:

– Phải vội thế à con?

– Tôi không vội nhưng lời ra tiếng vào tôi không thích. Thầy mẹ sắp xếp thế nào thì sắp xếp.

Nói xong cậu ra đứng dậy hất hàm về phía tôi nói:

– Về mang đồ xuống buồng!

– Hả?

– Hả cái gì mà hả? Đi đi.

Tôi nghe vậy lại lật đật đi về buồng thì đã thấy vú Dần xếp hết đồ của tôi vào hòm liền hỏi:

– Sao vú đã…

– Cậu Hoàng dặn tôi xếp đồ cho cô. Thôi cô mang đi sang buồng cậu ấy luôn đi.

Rõ ràng đạt được mục đích rồi nhưng sao tôi vẫn thấy kì kì. Tự dưng làm vợ cậu ta, chẳng đám cưới đám xin, cứ như kiểu thôi bỏ nhà theo trai vậy. Khi ra đến ngoài sân thằng Tài nhìn tôi bĩu môi:

– Con Hiên kia mang đồ đi nhanh rồi ra mà quét sân đi.

Nó vừa nói xong từ đâu một chiếc guốc gỗ bay thẳng vào mặt, tiếng cậu Hoàng cất lên:

– Mày gọi cô ta là gì? Gọi lại cho tao xem.

Thằng Tài mặt mũi tái mét run run đáp:

– Dạ… dạ… con… sai rồi, là… là mợ Hiên!

Cậu Hoàng nhìn nó rồi nhìn cả đám gia nô quát:

– Không riêng thằng Tài mà cả đám chúng mày tao còn thấy xì xào nói xấu sau lưng thì chết với tao. Còn nữa, (chỉ tay vào mặt tôi) người của tao, tự biết đường mà đối xử thế nào không thì đừng trách tao ác!

Đám gia nô nhìn cậu Hoàng khúm núm đáp lại:

– Dạ vâng thưa cậu.

Tôi cũng kinh hãi, run run mang mấy hòm đồ về buồng rồi nhặt mấy mảnh sành còn sót lại từ hôm qua lên. Khi còn đang ngồi nhặt cậu Hoàng từ bên ngoài bước vào quát lên:

– Cô làm gì đấy?

– Tôi nhặt mấy mảnh sành này cho sạch

– Gọi con Hĩm xuống nhặt, cô không phải làm mấy việc này.

– Vậy tôi phải làm gì?

Cậu Hoàng nhìn tôi hất hàm:

– Lên giường.

– Hả?

– Hả cái gì nữa?

Tôi nhìn cậu Hoàng vân vê tà áo ngượng ngùng nói:

– Cậu ơi, nếu có làm cái chuyện đó thì để tối chứ giờ đang ban ngày, tôi sợ…

Cậu Hoàng nghe xong bất chợt môi hơi cong lên như thể cười, thế rồi cậu nghiêm mặt đáp:

– Đầu óc cô chỉ nghĩ được chuyện đó thôi à? Lên giường đấm lưng, xoa bóp cho tôi.

Lúc này tôi mới giãn ra, cậu Hoàng không chút ngượng ngùng cởi thẳng chiếc áo vứt ra rồi nằm lên giường. Tôi cũng ngồi lên đưa tay chạm vào lưng cậu. Tấm lưng cậu cao lớn vững chãi, phía sau còn có nốt ruồi đỏ như son. Trước kia ở nhà mẹ tôi hay đau ốm tôi cũng từng đấm bóp cho mẹ thế này nên khá quen tay theo dọc tấm lưng cậu mà xoa mà bóp. Bỗng dưng tôi lại thấy buồn, cảm giác có em gái cùng nhà lại chẳng thể nhận. Tôi nhớ cảm giác thân thuộc trước kia, nhớ mỗi bữa cơm dù nghèo nhưng bình yên, bỗng dưng tôi nhớ thầy mẹ, càng nhớ lại càng đau lòng. Cậu Hoàng vừa nằm vừa nói:

– Kĩ thuật của cô cũng tốt đấy nhỉ, chẳng khác gì mấy con kĩ nữ trên tỉnh.

Tôi khẽ dừng lại, chợt thấy mắt đã ướt nhoè. Cậu Hoàng liền hỏi:

– Sao không xoa nữa?

– Tôi…

Nghe giọng tôi lạc đi cậu ta liền quay mặt rồi bỗng khựng lại hỏi:

– Sao mà khóc…

Tôi không biết phải nói thế nào đành đáp lại:

– Tại cậu so sánh tôi với mấy đứa con gái không đàng hoàng trên tỉnh. Dù tôi có mồi chài cậu thật nhưng tôi làm gì đến mức như vậy

Đột nhiên cậu Hoàng bật cười, hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta cười, con người vốn dĩ nóng nảy này lúc cười trông thật khác. Giống như chút ánh nắng giữa mùa đông lạnh giá, gương mặt vốn đẹp trai, kể mà thường xuyên cười kiểu gì đám con gái cũng lao vào xin chết. Cậu ta cười xong liền nghiêm mặt lại được ngay rồi nói:

– Thôi được rồi, cô nằm nghỉ đi, tôi đi có việc đã. Lát tôi bảo vú Dần bê cơm qua cho.

Nói rồi cậu ta khoác chiếc áo đi thẳng ra ngoài. Hôm ấy tôi cứ nằm mãi trong buồng, phần vì chưa hết bất ngờ, phần vì cũng sợ xì xào rồi sợ bà Hân lại nhân cơ hội cậu Hoàng không ở nhà lôi tôi ra dìm chết nên nhất quyết không thò mặt ra. Đến tối cậu Hoàng vẫn chưa về, tôi nằm trong buồng ngủ thiếp đi. Khi còn đang ngủ bất chợt có ai gõ gõ vào chân tôi khẽ nói:

– Ra giếng múc nước đi cô ơi

Tôi vừa nghe giọng quen thuộc đã rợn hết cả người liền bật dậy thu mình vào một xó. Lần này nhất định tôi không đi, tiếng người đàn bà lại cất lên:

– Đi mau đi trời sáng rồi

Tôi nghe xong đáp lại:

– Sao chị cứ đi theo tôi vậy, chị đi đi, đi đi

Tôi vừa nói xong bỗng có tiếng cười the thé:

– Tôi thích cô, đi theo tôi, đi theo tôi.

Trong bóng đêm tôi không thể nhìn thấy gì chỉ thấy có bàn tay lạnh ngắt lôi tôi đi. Tôi cố giãy giụa đáp lại:

– Tôi không đi, buông tôi ra.

– Mày phải đi! Phải đi.

Tôi đưa tay còn lại gạt tay chị ta ra nhưng bất thành, bàn tay còn lại của chị ta bỗng bóp chặt lên cổ tôi rồi cứ thế lôi xềnh xệch ra ngoài. Không hiểu sao cả người tôi bỗng cứng đờ không giãy giụa nổi, cổ họng nghẹn ứ không tài nào thoát ra được. Khi còn chưa định hình được bỗng có tiếng thì thầm vào tai:

– Mở mắt ra đi.

Tiếng thì thầm vang vang như từ cõi âm vọng lại, tôi mở to mắt ra, chỉ thấy trên trời ánh trăng sáng vằng vặc, không còn thấy bóng dáng người đàn bà kia, thế nhưng lần nữa tôi lại thấy mình đang nằm ngay cạnh chiếc giếng liền ba chân bốn cẳng chạy. Có điều khi chạy được một đoạn tôi bỗng thấy phía sau có ánh sáng liền vội núp vào gốc cây nhãn cách cây đa một đoạn. Dưới ánh trăng sáng tôi thấy bà Hân cầm đèn dầu đi về phía giếng rồi ngồi xuống gốc đa. Hình như bà ta đốt hương, còn khua khua vòng tròn. Đêm hôm rồi bà ta ra đây làm gì? Tôi nhìn lên, toàn thân nổi từng đợt gai ốc, vẻ mờ mờ ám ám của bà ta làm tôi có linh cảm không lành. Khi còn đang quan sát bất chợt có tiếng người bên cạnh:

– Cô làm gì ở đây?

Tôi bị giật mình suýt rú lên, đến khi định thần mới biết là cậu Hoàng liền chỉ về phía giếng nói:

– Tôi bị ma dụ ra đây, mà cậu xem bà cả Hân cũng ở đây…

Cậu Hoàng nghe xong liền nhìn lên rồi gõ vào đầu tôi đáp lại:

– Cô đừng có thần hồn nát thần tính ở đấy nữa, có ai đâu?

Nghe vậy tôi liền kinh ngạc nhìn lên, đúng là bà Hân không còn ở cạnh giếng, có điều đốm hương đang cháy vẫn chưa tàn liền lôi cậu Hoàng ra phía giếng thanh minh:

– Thật mà, cậu nhìn xem vẫn còn hương ở đây này

Cậu Hoàng cúi xuống nhặt mấy que hương lên ngửi ngửi một lúc rồi nói:

– Thôi được rồi, đi về đi.

Tôi cũng nhìn quanh, rõ ràng ban nãy tôi còn thấy bà Hân ở đây, sao bà ta đi đâu được? Có điều giờ ở đây tôi cũng rất sợ liền bám theo cậu Hoàng đi về. Thế nhưng khi vừa đi đến gốc cây nhãn bất chợt tôi nghe tiếng guốc đi loẹt xoẹt trên lá khô. Cậu Hoàng thấy vậy liền lôi tôi vào gốc nhãn nép mình trong đó. Tôi nuốt nước bọt không dám thở, chỉ có thể nhìn ra. Bà cả Hân từ phía giếng cứ đi thoăn thoắt theo lối mòn về nhà, thế nhưng khi đi qua cây nhãn vài bước đột nhiên bà bỗng lùi lại cất giọng:

– Ai?

Cậu Hoàng đưa tay lên miệng tôi bịt chặt, tiếng guốc đi trên lá càng lúc càng gần, tim tôi như ngừng đập đến thở cũng không dám thở mạnh!

***

Lời tác giả: cuối tuần như thường lệ tớ lại nghỉ, hẹn mọi người vào thứ hai nha

- --------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


Khi tiếng chân sát lại gần gốc cây nhãn cậu Hoàng khẽ buông tôi ra cúi xuống nhặt một thanh gỗ lớn giơ lên. Thế nhưng khi còn chưa kịp hành động gì đã có tiếng gọi của con Hĩm từ xa:

– Bà ơi, bà ơi

Bà Hân nghe xong liền vội vàng đi thẳng về rồi rít lên:

– Gọi cái gì mà hấp ta hấp tấp thế?

– Bà đi đâu về đấy ạ? Ông đi đánh tổ tôm về hỏi bà

– Tao đi đái đi ỉa chứ đi đâu.

Đợi bà Hân đi khuất tôi với cậu Hoàng mới thở phào bước ra ngoài. Cậu Hoàng ném thanh củi xuống đất phủi phủi tay lầm bầm:

– Bẩn cả tay ông.

Tôi nhìn cậu Hoàng buột miệng hỏi:

– Cậu Hoàng, tôi hỏi này nếu không phải cậu cũng bỏ qua cho tôi nhé

– Hỏi gì?

– Cậu hứa là dù tôi hỏi gì cũng không được đánh tôi đi đã!

– Lắm chuyện! Không hỏi thì thôi.

– Có chứ, tôi hỏi, tôi hỏi, cậu không phải con bà Hân đúng không?

Cậu Hoàng nghe xong bỗng nhìn tôi chằm chằm, tôi hơi sợ sợ lùi lại chống chế:

– Tôi hỏi bâng quơ vậy thôi, không phải thì thôi cậu làm gì mà nhìn tôi ghê thế?

– Sao cô hỏi vậy?

– Tôi cũng đoán vậy thôi, vả lại làm gì có người con nào định lấy thanh gỗ to thế kia đánh mẹ mình đâu?

Đột nhiên cậu Hoàng bật cười nói:

– Cô thích nghĩ thế nào nó là thế ấy?

Thái độ trả lời của cậu Hoàng càng khiến tôi khẳng định suy đoán của mình là đúng. Còn định hỏi thêm thì cậu Hoàng hất hàm nói:

– Thôi, đi về!

Tôi nhìn cậu rồi nhìn ra cái giếng nước khô kia, vẻ mờ ám thần bí của bà Hân vẫn không khỏi khiến tôi tò mò liền đề nghị:

– Hay tôi với cậu ra cái giếng kia xem một lát đi.

– Xem gì ở đấy?

Tôi cũng không biết phải nói thế nào cho cậu Hoàng tin? Mấy lần tôi nói đến ma quỷ cậu đều gạt đi, giờ lại bảo tôi bị ma dẫn ra đây, rồi nhìn thấy bà Hân vừa ở đó xong liền biến mất rồi lại xuất hiện có khi lại bị cậu chửi cho đành nói:

– Vậy, cậu đứng đây chờ tôi ra đó xem một chút thôi được không?

– Cô muốn làm gì thì làm.

– Nhưng cậu phải đứng đây nhé.

Cậu Hoàng không thèm đáp nhưng vẫn không bỏ đi tôi liền yên tâm chạy thẳng ra giếng. Trên nền lá khô hương đã tàn nhưng mùi khói nhang vẫn thoang thoảng đâu đây. Tôi nuốt nước bọt nhìn xuống giếng, đúng là chỉ là một cái giếng đã cạn nước chứ không có gì đặc biệt. Thế nhưng tại sao trong mỗi giấc mơ của tôi người đàn bà kia đều bắt tôi ra giếng gánh nước?

Càng nghĩ tôi càng không thể hiểu nổi, mà không hiểu tôi càng bực, bởi rõ ràng tôi chẳng làm gì ác tại sao người đàn bà kia cứ xuất hiện mãi trong giấc mơ của mình? Tôi cầm mấy hòn sỏi ném xuống giếng thở dài lẩm bẩm:

– Tôi không trêu chị, cũng không biết chị là ai sao chị lại cứ đi theo tôi. Tôi xin chị đấy, tha cho tôi.

Không ai đáp lại tôi nhưng tôi thì bỗng sững người lại. Mấy hòn đá ném xuống giếng có hòn nghe bụp nhẹ như ném xuống đất nhưng có hòn lại kêu bộp bộp như ném vào một chiếc thùng rỗng. Thấy vậy tôi liền cúi đầu thẳng xuống giếng chỉ thấy một màu tối om, có tiếng như tiếng khi áp vỏ ốc vào tai rin rít vang vang cảm giác như từ một cõi xa xăm nào đó vọng về. Hình như… giếng này không bình thường. Tôi thấy vậy liền quay về phía gốc nhãn định gọi cậu Hoàng thì không còn thấy cậu nữa chỉ thấy một khoảng không vô hình. Ánh trăng lờ mờ xuyên qua mấy kẽ lá chiếu xuống dưới. Sống lưng tôi bỗng lạnh buốt, từng đợt gió thổi qua người rợn cả gai ốc liền chạy như bay thẳng về buồng. Khi về đến buồng tôi thấy cậu Hoàng đang nằm trên giường ngủ khò! Cả người tôi ướt đẫm như chuột lột bực mình nói lớn:

– Tôi bảo cậu chờ tôi sao cậu lại bỏ về? Cậu có biết tôi sợ lắm không?

Cậu Hoàng he hé mắt nhìn tôi bình thản đáp:

– Lên giường ngủ đi, không thì để im tôi ngủ!

Ngủ? Cậu ta đúng là con người không đáng để yêu chút nào. Loại đàn ông không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, đời này của tôi lấy phải cậu ta cũng coi như bỏ. Thấy tôi đứng tần ngần cậu ta liền xoay người vào trong nói tiếp:

– Không ngủ thì đứng đó canh cửa cho tôi ngủ.

Tôi vẫn chưa hết bực đứng đó nghiến răng ken két. Đột nhiên cậu Hoàng xoay người sang tôi hỏi:

– Mà cô vừa nói chờ cô gì cơ?

Tôi đứng ở bàn rót nước uống một ực đáp lại:

– Ban nãy tôi bảo cậu chờ tôi ở gốc cây nhãn tôi ra giếng xem một lát rồi về sao cậu lại bỏ đi?

Nghe vậy cậu Hoàng liền bật dậy hỏi lại:

– Cây nhãn nào? Cô bảo tôi lúc nào?

– Cậu còn giả vờ giả vịt à?

– Tôi giả vờ gì chứ? Cô nói gì tôi thật sự không hiểu? Tôi vừa đi chơi về là vào buồng ngủ gặp cô lúc nào đâu mà bảo tôi chờ?

Tôi nghe đến đây chợt lạnh toát người. Cậu Hoàng không gặp tôi? Vậy cậu Hoàng ban nãy là ai? Lúc này tôi không còn giữ bình tĩnh được nữa lao lên giường túm lấy tay cậu Hoàng vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện ban nãy là thế nào? Đột nhiên tôi thấy cậu Hoàng bật cười mỉa mai nói:

– Vừa nhát gan vừa ngốc mà đòi tìm hiểu chuyện nọ chuyện kia! Chắc cô đang nghĩ tôi cũng là ma chứ gì?

Mẹ kiếp! Tên khốn này dám trêu tôi. Tôi nhìn cậu ta ức không nói thành lời. Cậu ta mặc kệ tôi nằm xuống ngủ tiếp. Cả đêm ấy tôi chẳng tài nào chợp mắt nổi, sự sợ hãi khiến tôi quên đi việc hôm nay tôi ngủ cạnh một người đàn ông mang tên chồng. Nửa đêm tôi vẫn không thể ngủ cứ suy nghĩ mãi, chắc chắn dưới cái giếng kia có gì đó bí ẩn. Còn nữa, ban đầu tôi nghĩ buồng vú Dần có ma, ngủ dưới đó mới bị theo thế nhưng hình như không phải bởi tôi có chuyển buồng lên ở với cậu Hoàng người đàn bà ấy vẫn theo tôi. Điều đó chẳng phải nói rằng chị ta thực sự theo tôi, dù tôi đi đến đâu, ở nơi nào cũng vẫn bị theo sao?

Gần sáng, khi đang suy nghĩ miên man quay sang vẫn thấy cậu Hoàng ngủ say sưa. Tôi không kìm được đưa tay đấm bụp bụp vào mặt cậu ta rồi giả vờ nhắm mắt lẩm bẩm:

– Tha cho tôi, tha cho tôi.

Cậu Hoàng bị đánh liền bật dậy rít lên:

– Cô điên à?

Tôi vẫn giả vờ vừa gào vừa giãy giụa hét lên:

– Tha cho tôi đi mà, tha cho tôi.

Cậu Hoàng thấy vậy giữ tay tôi lại vỗ nhẹ vào mặt tôi mấy phát. Tôi lúc này mới từ từ mở mắt hỏi lại:

– Sao vậy cậu? Tôi đang ngủ mà

– Cô mơ mộng cái quái gì mà đánh tôi tím mắt tím mũi lại đây?

Tôi nhìn cậu ta, chỗ hốc mắt ban nãy tôi hơi mạnh tay đấm vào đỏ bầm lên. Tôi cố nhịn cười ngây thơ nói:

– Tôi mơ thấy ma, cậu ơi, tôi mơ thấy ma sợ lắm.

Cậu Hoàng không thèm đáp đứng dậy mặc áo rồi đi ra ngoài. Khi cậu ta đi khuất tôi không kìm được nữa bật cười thành tiếng. Trời lúc này cũng đã sáng, tôi cũng dậy ra ngoài rửa mặt thấy cậu Hoàng đứng ngay cửa sổ buồng bên ngoài giường tôi nằm. Nhìn cậu ta tôi hơi chột dạ, liệu… cậu ta có vừa nghe được tiếng cười của tôi không? Cậu Hoàng nhìn tôi, dù hơi sợ nhưng thấy một bên mắt tím tím lên tôi vẫn buồn cười. Có điều phải công nhận cậu ta đẹp trai, dù bị tím mắt trông vẫn phong độ lắm.

Khi còn đang định cất tiếng giả vờ xin lỗi thì có tiếng cái Giao cất lên:

– Chú Hoàng bị sao mà mắt mũi tím bầm cả lại thế?

– Em bị ngã thôi.

Cậu Hoàng đáp xong thằng Tài, con Hĩm lại hỏi:

– Cậu ngã kiểu gì mà tím mỗi mắt thế?

Cậu Hoàng liếc nhìn tôi cáu kỉnh đáp:

– Đấy là việc của tao.

– Nhưng mà con thấy mắt cậu giống bị ai đấm hơn ấy.

Lần này cậu ta sửng cồ thật sự quát lên:

– Tao đã bảo tao bị ngã rồi sao mày hỏi lắm thế? Còn lũ kia nữa, nhìn cái gì mà nhìn, cút, cút hết cho tao!

Tôi xoay người tránh để cậu ta nhìn thấy mình cười rồi chạy vội ra giếng, cái Giao cũng đi theo sau. Lúc chỉ có hai chị em tôi nó mới nói:

– Chị với cậu ta làm gì nhau cả đêm mà để mắt mũi người ta tím bầm lên thế kia?

– Chị có làm gì đâu? Mà em làm gì mấy ngày nay không ra ăn cơm với mọi người?

Cái Giao nhìn tôi thở dài:

– Em ở buồng chị Linh đọc kinh, có người mang cơm qua cho em ở đây.

– Đọc kinh chị tưởng thầy mời sư về mà?

– Vâng nhưng thầy sư chỉ đọc ba ngày thôi, còn lại em đọc đủ bảy ngày cho chị ấy rồi mới được ra ngoài.

– Cậu Đạt thế nào rồi?

– Cậu ấy say khướt suốt, có ở nhà mấy đâu

Khi còn đang định hỏi tiếp thì có tiếng cái Tâm the thé trong nhà:

– Hai người nói xấu ai ngoài đấy mà buôn rõ lắm. Chị Giao, đi về buồng mà đọc kinh đi không tôi mách mẹ đánh chết chị đấy.

Cái Giao nghe xong liền vội đứng dậy lủi lủi về. Tôi cũng không muốn phiền phức nên đánh răng xong chui luôn vào buồng. Cậu Hoàng không biết lại đi đâu chỉ có vú Dần bê cho tôi bát cháo rồi nói:

– Ăn đi rồi tôi dẫn cô đi gặp thầy Long.

Tôi nhìn vú Dần hỏi lại:

– Thầy Long là ai ạ?

– Thầy bói nổi tiếng tôi quen, chẳng phải cô bảo hay mơ thấy ma quỷ sao? Thầy này gọi dí rất giỏi, có gì đến nhờ thầy ấy gọi thử xem sao

– Sao tự dưng vú lại muốn dẫn tôi đi?

– Cô biết thế là được rồi đừng hỏi tại sao nhiều thế, có đi hay không?

Tôi nghe xong cảm giác như sắp chết vớ được cọc. Những giấc mơ rùng rợn kia ắt hẳn phải có điều gì trong đó, tôi không muốn cứ tiếp tục lặp đi lặp lại sự mệt mỏi thế này nữa liền ăn vội bát cháo rồi cùng vú Dần đi gặp thầy Long.

Nhà thầy Long nằm ở một con ngõ hẻo lánh cách nhà ông Hạnh đoạn đường rất xa. Tôi với vú Dần đi bộ chẳng biết bao lâu mới tới. Thầy Long nghe thì có vẻ già nhưng nhìn còn trẻ hơn vú Dần, căn nhà thầy Long cũ kĩ nhưng điện lại rất trang hoàng, đầy đủ, tôi đặt sấp tiền vào đĩa rồi nói:

– Xin thầy giúp tôi, tôi thường mơ thấy một người đàn bà rất trẻ, xinh đẹp đi theo tôi, thầy xem có thể giúp tôi chị ấy muốn gì? Tôi phải làm gì để chị ấy đừng đi theo tôi nữa

Thầy Long vừa nghe xong chợt nhìn tôi chằm chằm rồi bỗng cất giọng run run:

– Cô đi đi, tôi không giúp được cô đâu.

Vú Dần liền lấy thêm sấp tiền nữa đặt vào rồi van nài:

– Xin thầy giúp cô ấy đi. Tiền bao nhiêu thầy cứ nói

Thầy Long lắc lắc đầu, yết hầu giật giật đáp:

– Không phải chuyện tiền bạc nhưng tôi không thể giúp được

– Sao mà không giúp được, thầy chẳng phải nổi tiếng gọi dí ở đây sao? Thầy gọi người ta lên để hỏi xem người ta cần gì là được mà

– Người ta có ở dưới địa phủ đâu mà gọi được? Đi đi, đi đi

Câu nói của thầy Long khiến tôi bàng hoàng run run. Người chết không ở địa phủ thì ở đâu? Vú Dần nuốt nước bọt hỏi lại:

– Thầy nói vậy ý là gì?

– Vong này nặng lắm, đi theo cô không phải để hại mà cần cô giúp đỡ. Tôi không đuổi được, càng không thể gọi dí lên, hai người đi đi, tìm đúng thầy đúng thợ may ra mới có thể giúp được chứ tôi vô năng

Tôi suýt khóc, vốn đã yếu bóng vía cứ nghĩ đi gặp thầy Long sẽ giải quyết được vấn đề ai ngờ lại càng thêm sợ hãi. Dù cố nài nỉ thầy Long vẫn nhất quyết đuổi tôi và vú Dần đi. Cuối cùng tôi và vú Dần cũng phải đứng dậy nhận tiền bước ra ngoài. Khi vừa ra đến ngoài cổng thầy Long vội đóng cổng lại rồi đi vào, thế nhưng mới đi vài bước liền quay lại nói lớn:

– Chỉ cần tìm đúng người sẽ giải được, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, phải tìm được nguyên nhân, nhất định phải tìm ra được nguyên nhân.

Giữa trời mùa đông mà người tôi mồ hôi nhễ nhại. Sau một ngày đi thất bại tôi càng cảm thấy bất an sợ sệt. Về đến nhà trời đã chiều, ông bà Hân Hạnh hôm nay không có nhà chỉ có cái Tâm đang ngủ ở trên. Tôi về buồng thấy cậu Hoàng cũng đang ngủ còn vú Dần nấu cơm liền chạy thẳng ra con giếng khô, chắc chắn cái giếng này có vấn đề. Trời lúc này cũng loạng choạng tối chỉ có chút ánh mặt trời le lói qua khe núi chiếu xuống. Tôi nhìn xuống con giếng cạn khô. Con giếng này không quá sâu, thành giếng khá rộng nhưng trên thành giếng có các mấu đá có thể bám vào đi xuống được. Tôi lấy hết can đảm leo xuống dưới, khi chạm chân vào đáy giếng chỉ thấy cát sỏi, trời lờ mờ nên tôi không nhìn ra được bên dưới có gì chỉ có thể ngồi xuống lấy tay di di xuống đống cát sỏi. Khi đang di tôi bỗng phát hiện dưới lớp cát là một tấm gỗ liền gõ thử. Tiếng bộp bộp phát ra giống như bên dưới là một nơi rỗng toác đầy không khí chứ không phải dạng đặc. Thế nhưng còn chưa kịp nâng tấm gỗ lên đã có tiếng con Hĩm cùng đám gia nô hớt hơ hớt hải nói:

– Đi nhanh nhanh lên, mỗi lần đi qua đây tao cứ sờ sợ ấy chả bao giờ dám mò ra cái đoạn này luôn

– Ừ tao cũng thế, trước thấy bảo chỗ này có ma cơ, cũng may bà Hân làm cho cái lối tắt ra đồng chứ không chắc tao chẳng dám đi vớt bèo mất

– Thôi đi đi, đông người sợ gì, kể ra hôm nay xã trưởng không chặn lối tắt để mấy ông trên tỉnh về tao cũng chả đi lối này

Tôi ngồi im dưới giếng, đợi tiếng nói chuyện đi khuất mới vội vàng leo lên. Ở dưới giếng kia chắc chắn có một bí mật nào đó có điều giờ tôi phải lên đã, đến giờ ăn cơm rồi không thấy tôi sợ rằng không ổn.

Khi về đến nhà tôi thấy cái Tâm đang đứng ở hiên tát bốp vào mặt cái Giao quát lên:

– Mẹ bảo chị đọc kinh sao chị dám bỏ đi?

Cậu Đạt ngồi trong nhà nhìn cái Giao lơ đãng không để ý, cái Giao cúi gằm mặt đáp lại:

– Tôi ra ngoài có việc

– Việc quái gì?

Nói đến đâu nó lại tát bôm bốp vào mặt con bé, tôi nhìn cái Tâm tức giận lên tiếng:

– Tâm, có gì không phải thì nói chuyện là được sao em đánh chị dâu như vậy?

Cái Tâm thấy tôi nói liền nhếch môi cong lên cầm chén trà nóng hổi hất thẳng vào mặt tôi, cũng may tôi né được nên chén trà chỉ dội vào cổ, cái Tâm nhìn tôi rít lên:

– Việc của chị à? Chị thích mượn chuyện không?

Nó vừa nói xong tôi bỗng nghe tiếng bốp rất mạnh. Vừa nhìn lên thấy cậu Hoàng đứng ngay trước mắt nó mặt hầm hầm tức giận. Nó bị đánh liền tru tréo lên:

– Anh lại đánh tôi? Anh dám đánh tôi?

Cậu Hoàng không thèm đáp lời nó mà vẫy vẫy tôi rồi nói:

– Lên đây?

Nhìn vẻ mặt tức giận của cậu tôi không dám trái ý mà đi lên hiên. Cậu Hoàng nhìn tôi ra lệnh:

– Tát nó!

Tôi nhìn cái Tâm, hỏi lại:

– Sao cơ?

Cậu Hoàng nhìn tôi rít lên:

– Cô điếc à? Tôi bảo cô tát nó

– Tôi…

– TÁT!!

Tát thì tát, tôi cũng cay con Tâm này lâu lắm rồi. Tôi nhìn nó lấy hết sức lực dồn vào tát thẳng mặt nó. Nó bị tôi tát máu mũi chợt tuôn ra ồng ộc, mặt còn in hằn mấy ngón tay trên mặt gào lên:

– Chị dám đánh tôi?

Cậu Hoàng đẩy nó ra ngoài chỉ tay vào mặt nghiến răng nói:

– Tao còn thấy mày đánh người lần nữa thì mày biết tay tao!

– Anh!

– Câm mồm! Cút vào nhà!

Nói rồi cậu ta quay sang tôi trợn mắt quát:

– Từ nay nó đánh cô một cô đánh nó mười! Không làm được thì đừng có đòi làm vợ tôi! Có tay có chân chứ không què không cụt mà không đánh được! Hiểu chưa.

Tôi nhìn cậu Hoàng đáp dõng dạc:

– Hiểu!

***

Lời tác giả: đầu tuần rồi mọi người bình luận cho xôm xôm nha

- --------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


Cậu Hoàng nghe xong nhếch khoé môi lên rồi nói:

– Hiểu rồi thì vào ăn cơm.

Từ lúc bỏ vú Dần theo cậu Hoàng cũng chưa cưới chưa xin gì nên tôi toàn ăn cơm dưới buồng. Tự dưng cậu bảo tôi vào đây ăn cơm với cả nhà tôi hơi ngại, dù ông bà Hân Hạnh không ở nhà tôi vẫn cứ có cảm giác gì đó không tự nhiên. Cậu Hoàng thấy tôi đứng yên thì cau mày giọng đầy khó chịu:

– Có ăn không? Không ăn thì nhịn chứ không ai bê cơm về buồng cho cô nữa đâu đấy.

Tôi nghe vậy liền vội vàng đi theo cậu vào nhà. Cái Tâm giận dỗi không thèm ăn cơm mà bỏ vào buồng nằm thành ra chỉ có tôi, cậu Hoàng và vợ chồng cái Giao ăn cơm với nhau. Vì chuyện mợ Linh nên cậu Đạt vẫn không vui vẻ gì khi thấy tôi, cả buổi ăn cơm chẳng ai nói với ai câu nào khiến cái bầu không khí tự dưng ảm đạm vô cùng. Ăn cơm xong tôi chưa vội về buồng mà xuống chỗ vú Dần. Vú Dần đang may áo thấy tôi liền hỏi:

– Sao chưa về buồng nữa?

Tôi ngồi xuống cạnh vú hỏi nhỏ:

– Vú, vú biết chuyện gì vú nói cho tôi nghe đi. Cái người đàn bà trong giấc mơ ấy chắc chắn vú biết đúng không?

– Sao cô lại nói thế?

– Đợt trước cái hôm tôi bị dẫn ra giếng vú chả khấn người ta là gì? Rồi tự dưng hôm nay vú đưa tôi đi gọi dí. Giờ có hai chúng ta ở đây thôi, vú nói tôi nghe được không, chứ giờ bảo tìm nguyên nhân tôi đâu biết gì đâu? Cứ đêm tôi lại bị lôi ra giếng tôi sợ lắm, nhỡ có ngày ra đấy trúng gió chết bỏ mạng mất

– Đừng có gở cái mồm. Thực ra tôi cũng chẳng biết nói thế nào, mà chính tôi cũng không rõ mọi chuyện ra sao. Trước đây cô ta và tôi cùng vào đây làm kẻ ăn người ở, cô ta đẹp lắm, đẹp đến mức ông Hạnh cũng mê như điếu đổ, có điều cô ta lại có người thương trong lòng rồi nên nhất quyết không đáp lại tình ý của ông Hạnh. Rồi…

Vú Dần nói đến đây thì dừng lại, tôi không kìm được tò mò vội hỏi:

– Rồi sao nữa vú?

– Rồi đợt đó bà hai sẩy thai tự vẫn giống mợ Linh…

Tôi đang nghe vội ngắt lời:

– Bà hai? Bà hai là ai vậy vú?

– Mẹ cậu Hoàng đó!

Lúc này tôi bỗng à lên một tiếng, hoá ra cậu Hoàng không phải con bà Hân thật. Vú Dần khẽ thở dài nói tiếp:

– Bà hai hiền lành nhân hậu lắm, nhưng phải cái hiền quá thành ra nhu nhược. Đợt cậu Đạt được ông mang về nuôi cũng là bà hai một tay chăm sóc, nhưng sau này bị sẩy thai vài lần sức khoẻ bà yếu đi, ông thì lại nghe lời bà cả cuối cùng bà hai ra sông tự vẫn ngoài đó. Bà hai mất một thời gian tự dưng cô ta cũng biến mất, biến mất không một vết tích luôn. Tôi ban đầu còn tưởng cô ta bỏ đi nhưng có vài lần tôi mộng thấy cô ta nên biết cô ta chết rồi, chắc chắn là chết rồi vì người nhà lẫn người yêu cô ta từng tìm đến đây để hỏi tung tích chứng tỏ cô ta không hề về nhà nữa. Có điều chết vì gì? Chết vì sao tôi không rõ, chỉ đoán là chết oan thôi vì trong mơ tôi luôn mơ thấy cô ta bị móc mất đôi mắt.

Tôi nghe xong rùng mình sợ hãi, rõ ràng vú Dần cũng mơ như tôi, điều đó có nghĩa không phải tôi thần hồn nát thần tính hay bị ảo ảnh như cậu Hoàng nói. Tôi ngẫm lại lời vú Dần hỏi tiếp:

– Cậu Đạt sao lại là ông Hạnh mang về vậy vú? Cậu ấy cũng không phải con bà Hân sao?

– Cậu ấy là con rơi của ông với một người làng bên. Sau này mẹ cậu ấy mất ông mang về cho bà hai chăm sóc, nhà này chỉ có cô Tâm là con bà Hân thôi.

Tôi nghe xong trong lòng cũng bắt đầu có được mấy câu trả lời. Trước kia tôi từng nghĩ nếu như bà Hân là người hại mợ Linh sẩy thai nó khá vô lý, bởi làm gì có người mẹ nào hại chết chính con của con trai mình? Nhưng giờ tôi bắt đầu có lý do để tin vào linh cảm của mình, cái Tâm chắc chắn không đủ mưu mẹo để hại mợ Linh, thế lực lớn mà mợ Linh nhắc đến… khả năng rất cao là bà Hân. Vú Dần thấy tôi ngây người liền cười nói:

– Thôi, cô đi về đi, về ngủ sớm đi mai tôi dẫn cô đi gặp mấy thầy khác xem thế nào.

Tôi nghe xong gật đầu đi về buồng, cậu Hoàng đã tắm rửa từ lúc nào đang nằm trên giường đọc sách. Thấy cậu ta chăm chú đọc tôi mỉa mai:

– Cậu cũng đọc sách cơ à?

– Hỏi vậy là ý gì?

– Tôi có ý gì đâu? Thấy lạ thôi

Cậu Hoàng nghe xong lừ mắt nói:

– Nói mau, có phải ý cô là tôi lưu manh giả danh trí thức đúng không?

Tôi mở tủ lấy bộ quần áo ra rồi đáp lại:

– Đấy là cậu tự nhận đấy nhé.

Nói xong tôi vội nhanh chân đi tắm. Phía trong buồng có người tức giận ném bộp quyển sách đi. Thực ra cậu ta cũng không phải giả danh trí thức lắm, lưu manh thì có thừa nhưng thấy đám gia nô khen cậu ta buôn bán kinh doanh rất giỏi, với lại sau vài lần tiếp xúc tôi nhận ra cậu ta có vốn kiến thức y học cũng kha khá tốt. Mà thôi kệ, con người cục súc nóng nảy này tốt nhất không nên trêu chọc dễ bị ăn bạt tai lắm.

Tôi tắm táp thơm tho sạch sẽ vào buồng cậu Hoàng vẫn chưa ngủ mà đang nằm vắt tay lên trán. Vừa thấy tôi vào cậu ta liếc mắt một cái rồi ngoảnh mặt vào tường. Tôi nhìn mình trong gương, nói không phải khen chứ dáng dấp tôi cũng ngon, mặt mũi cũng được nhận xét là dễ nhìn mà sao cậu ta nhìn tôi cứ như thể chó chê cơm nguội vậy? Dù gì tôi cũng là vợ cậu ta, không yêu thương gì nhưng chẳng lẽ cậu ta đồng ý lấy tôi về chỉ để nằm cạnh?

Tôi nằm lên giường khẽ thở dài, lấy một gã chồng kiểu này cũng tủi phết chứ chẳng đùa đâu. Khi còn đang suy nghĩ đột nhiên tôi bỗng nghe tiếng nuốt nước bọt từ cậu Hoàng liền quay sang vội vàng hỏi:

– Cậu sao thế? Vẫn đói à?

Cậu ta nghe tôi hỏi thì quay lại cáu kỉnh hỏi lại:

– Ai bảo cô tôi đói?

– Vậy hay cậu thèm ăn món gì?

– Ai bảo tôi thèm ăn gì? Cô điên à?

– Thì tại tôi thấy cậu nuốt nước bọt…

Cậu Hoàng đẩy tôi ra mép giường nói:

– Nằm lui ra.

– Lui thì lui, nhưng cậu có muốn ăn gì không tôi nấu cho.

Cậu ta nghe xong chẳng những không cảm ơn còn ngồi dậy mặt đỏ bừng bừng rít lên:

– Sao cô cứ lải nhải lắm thế? Để im tôi ngủ

Đồ thần kinh! Mỗi thế mà cũng cáu nhặng lên, bà đây lại dí vào quan tâm nữa. Chẳng qua bà đây nghe vú Dần kể nên thương thương mới hỏi han vậy thôi chứ gì mà căng!

Tôi nhìn cậu ta ngồi dậy đi ra ngoài, thế nhưng mới ra đến cửa cậu ta liền hỏi:

– Đi đâu?

– Đi ra ghế ngủ cho cậu ngủ yên!

Cậu ta nhìn tôi, khẽ liếm môi rồi gắt gỏng:

– Nằm đây, không đi đâu cả

– Tôi…

– Tôi bảo nằm đây là năm đây! Nằm xuống

Chả hiểu cái tên này bị gì mà từ sớm cứ như điên. Tôi không dám cãi đành nằm xuống, cậu ta cũng nằm sát vào trong thở mạnh. Thế rồi mệt quá tôi chẳng thèm quan tâm cậu ta đói khát thế nào nữa mà ngủ thiếp đi. Khi vừa chợp mắt được một lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếng con Hĩm cất lên:

– Mợ Hiên ơi dậy đi, bà sai mợ dậy nấu cho ông bà với cô Huệ bát phở.

Tôi nghe xong liền bật dậy, bên cạnh cậu Hoàng cũng đứng dậy mở cửa quát con Hĩm:

– Mày biết giờ này mấy giờ rồi không mà còn ầm ầm lên làm phiền tao?

Con Hĩm run run khúm núm đáp:

– Bà sai con gọi mợ lên nấu phở cho bà.

Cậu Hoàng hừ một cái rồi nói:

– Bảo bà ta tự đi mà nấu…

– Kìa cậu, con nói vậy bà đánh chết con mất thôi.

Cậu Hoàng nhìn con Hĩm có lẽ thương tình liền thở dài nói:

– Thôi, để tao lên nói

Tôi thấy vậy cũng vội khoác áo đi theo sau. Vừa lên đến nhà tôi thấy bà Hân, ông Hạnh cả chị Huệ nữa đang ngồi trên sập. Cậu Hoàng nhìn bà Hân hỏi:

– Tối muộn rồi mẹ còn sai vợ tôi đi nấu phở làm gì?

Bà Hân nhìn ông Hạnh rồi nói:

– Nó là phận dâu, tao sai nó nấu cho bát phở cũng không được à?

– Người ở nhà này chết hết rồi hay sao mà mẹ phải sai cô ta?

– Mày nói cái giọng gì đấy? Vú Dần đi vắng…

– Vú Dần đi vắng còn con Na, con Bưởi, con Hĩm, không thì mẹ đi mà nấu

Bà Hân xem chừng tức lắm rồi gắt lên:

– Mày láo nó vừa thôi! Con Hiên cũng chỉ là cái phận ở đợ mà ra chứ sao không nấu được bát phở. Mày lấy nó về làm gì? Lấy vợ về không phải để làm dâu, để hầu hạ thầy mẹ sao?

Cậu Hoàng cười nhạt đáp lại:

– Tôi lấy cô ta về làm vợ tôi chứ ai bảo cô ta phải có nghĩa vụ hầu hạ ai? Cô ta là vợ tôi có nghĩa là ngang hàng với tôi, với con Tâm, với anh Đạt, chị Giao. Chừng nào mẹ bảo con Tâm đi nấu ăn hầu hạ cái nhà này được thì cô ta cũng sẽ làm được như mẹ mong.

– Mày…

Ông Hạnh đang ngồi liền quát lên:

– Thôi đi được rồi, hai mẹ con chúng bay cứ cả ngày cãi vã nhau không chán à? Còn bà nữa, nó nói đúng đấy, người ở nhà này chưa chết hết vợ chồng nó còn đang ngủ gọi lên làm gì? Rồi bà làm vậy chừng nào tôi mới có cháu? Mấy đứa cháu trước đã không còn, bà cũng đừng có hằn học với hết đứa con dâu này đến đứa con dâu kia vậy chứ?

Bà Hân nghe xong im bặt mồm rồi đùng đùng bỏ vào trong nhà khóc thút thít. Chị Huệ thấy vậy liền chạy theo nói:

– Dì đừng khóc, thôi để con xuống bếp nấu cho.

Tôi nhìn chị Huệ, từ ngày tôi theo cậu Hoàng chị ta không sang hôm nay lại mới có mặt ở đây. Trên hiên còn có mấy hòm quần áo, chị Huệ liếc tôi rồi nhìn cái Hĩm nói:

– Hĩm, mang quần áo vào buồng hộ cô nhé

Cậu Hoàng nghe xong liền hỏi:

– Cô sang đây làm gì?

Chị Huệ chưa kịp đáp bà Hân đã nói:

– Từ nay nó ở đây, thầy mẹ nó đi vào trong Nam một độ nữa mới về, nó ở đây cho đỡ buồn.

Cậu Hoàng bỗng cười nhạt, nhìn tôi giục:

– Còn ngây người ra đó làm gì? Đi về.

Nói rồi cậu đi trước, tôi cũng theo sau, không hiểu sao thấy chị Huệ ở đây tôi lại có chút bất an trong lòng. Cảm giác không đơn giản như bà Hân nói, cảm giác bà ta và chị Huệ có âm mưu gì đó thì đúng hơn.

Trở về buồng cậu Hoàng nằm phịch xuống giường. Dưới ánh đèn tôi thấy cậu đăm đăm suy nghĩ nên cũng chẳng dám hỏi câu gì đành xoay người ra ngoài ngủ.

Nửa đêm tôi lại thấy người đàn bà ấy, thế nhưng lần này chị ta không còn dẫn tôi ra giếng nước nữa mà chỉ đứng dưới chân giường rồi hát. Tiếng hát của chị ta giống tiếng hát ru nhưng nỉ non, oan ức. Hai mắt chị ta máu chảy đỏ tươi, tôi ngồi bật dậy thu mình vào góc khẽ hỏi:

– Chị muốn gì, muốn gì nói đi, đừng cứ thế này tôi rất sợ.

Chị ta rũ mái tóc xuống, rồi đột nhiên lao lên giường túm lấy tay tôi gào khóc:

– Cứu tôi, cứu tôi, tôi xin cô, cứu tôi

– Tôi phải làm gì mới được?

Chị ta nhìn tôi cổ họng đột nhiên nghẹn ứ lại như có ai bóp chỉ phát ra một tiếng “Đông” cuối cùng rồi chỉ còn những tiếng ú ớ không nghe rõ. Đến khi chị ta biến mất tôi cũng mở mắt tỉnh dậy! Cả người tôi lại mồ hôi nhễ nhại, những giấc mơ khiến tôi mệt mỏi, kiệt sức vô cùng. Tôi nhìn sang bên cạnh chợt chỉ thấy khoảng không, vẫn là đang nằm trên giường nhưng cậu Hoàng không còn bên cạnh nữa. Đêm hôm rồi cậu ta còn đi đâu? Tôi lấy đèn soi nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu ta liền thở dài. Thấy đám gia nô kháo nhau đêm hôm lâu lâu cậu ta lại mò đi tìm mấy cô gái trên tỉnh, tôi chẹp miệng, gã đàn ông hoang dâm vô độ!

Ngồi một lúc mồ hôi tôi cũng khô, bỗng dưng tôi lại nghĩ đến giấc mơ ban nãy liền cầm đèn đi thẳng ra ngoài. Trên nhà cửa đóng then cài hết chỉ có một thằng gia nô ngồi gật gù canh cổng. Hố xí nằm ở phía sau nhà cùng hướng với cái giếng nên tôi đi cũng không sợ bị nghi ngờ cứ thế mà tiến thẳng ra con giếng khô. Ánh trăng hôm nay rất sáng, chẳng cần đèn vẫn nhìn rõ mồn một con đường. Tôi cứ thế đi ra giếng, dù rất sợ nhưng còn sợ hơn nếu cứ để những giấc mơ kia lặp lại nên tôi dứt khoát phải biết xem dưới giếng kia là gì

Khi ra đến giếng tôi bỗng thấy có làn gió lành lạnh liền khum tay che đèn rồi mới từ từ một tay cầm đèn một tay bước xuống dưới. Khi vừa xuống tôi thấy tấm gỗ hiện ra rất rõ liền đặt đèn bên cạnh rồi gạt đống cát đất kéo lên. Có điều kéo mãi tấm gỗ vẫn trơ ra không tài nào kéo nổi. Tôi bặm môi, rõ ràng chỉ là tấm ván, có đặc cỡ nào thì dùng sức vẫn bê được chứ sao tôi không thể nhấc lên nổi, hay thực sự dưới này chẳng có gì chỉ là lớp đất cát chôn vùi một nửa tấm gỗ bên dưới nên không nhấc được? Có điều khi gõ xuống vẫn nghe như tiếng rỗng toác bên dưới.

Khi còn đang loay hoay chưa biết mở thế nào chợt tôi nhìn thấy ngay chỗ đặt tấm gỗ phần thân giếng méo méo không tròn như bên trên. Tôi liền đứng dậy ngồi trên mấu đá lấy chân di di tấm gỗ. Tấm gỗ bỗng từ từ di di chuyển theo chân tôi rồi biến mất gần hết vào sát thân giếng. Hoá ra tấm gỗ này được thiết kế đẩy ngang chứ không phải nhấc lên, đầu óc của người thiết kế đúng là cũng không phải dạng vừa. Khi cánh gỗ mở ra tôi soi đèn xuống mới phát hiện bên dưới là một cái hang. Lúc này tôi không còn nghĩ ngợi gì liền đi xuống dưới không quên kéo tấm gỗ lại. Dưới ánh đèn dầu tôi nhìn ngay miệng hang có một cái ghế gỗ đã cũ kĩ bên trên còn có một sợi dây thừng, theo dọc hang vào cơ man là những chiếc hòm. Tôi mở thử chợt há hốc mồm kinh ngạc, bên trong toàn là vàng bạc châu báu, càng đi vào sâu hòm càng chất đầy. Có điều đây lại không phải thứ tôi tìm, người đàn bà kia chỉ tôi ra đây chắc chắn phải có gì trong đây, một là xác chị ta, hai là điều gì đó có thể giúp được tôi tìm ra nguyên nhân như thầy Long nói. Sống lưng tôi bỗng có làn khí lạnh thổi qua, toàn thân tôi rùng mình sợ hãi. Tự dưng mò ra đây làm quái gì giờ tôi lại hãi.

Tôi hơi lùi chân lại bất chợt bên trên có tiếng động mạnh, có tiếng tấm gỗ mở ra rồi tiếng bà Hân cất lên:

– Thầy xuống trước đi! Hương vàng tôi chuẩn bị rồi

Tôi nghe xong sợ hãi chỉ kịp tắt phụt đèn, có điều lại nhìn thấy có ánh sáng lấp loé từ xa xa đi tới. Còn chưa biết phải làm gì bất chợt một bóng đen lao tôi bịt chặt mồm tôi lôi vào một góc tối tăm. Tôi nhìn lên, chưa kịp định hình đã nghe tiếng cậu Hoàng bên tai:

– Câm mồm!

Tôi cắn chặt môi, không dám nhúc nhích. Bên trên ánh sáng mỗi lúc một tới gần, vì bị che khuất nên tôi không thể nhìn ra ai đi phía sau bà Hân chỉ nghe giọng đàn ông rất lạ. Tiếng bước chân đi trên nền đất rồi cuối cũng cũng bước qua chỗ khuất tôi với cậu Hoàng đứng. Thế nhưng mới đi vài bước giọng người đàn ông kia bất chợt cất lên:

– Hình như có người!

Cậu Hoàng nghe xong liền cúi xuống đặt môi lên môi tôi ấn chặt, tiếng hơi thở gấp gáp của tôi cũng im bặt. Tim tôi lúc này như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

- --------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


Phía bên ngoài có tiếng bà Hân vọng lại:

– Thầy nói sao cơ? Có người?

– Tôi nghe tiếng loạt xoạt đâu đó thì phải!

Bà Hân nghe xong cũng đứng lại, đột nhiên có tiếng bộp rồi tiếng chít chít cất lên. Bà Hân hơi cười nói:

– Thầy cứ khéo doạ, là con chuột thôi. Đi thầy.

Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm chợt phát hiện ra mình và cậu Hoàng đang ở tư thế da kề da, môi kề môi liền đẩy cậu ra. Thế nhưng chưa kịp đẩy tiếng ho sù sụ của người đàn ông lại cất lên, tiếng bà Hân nói vang vang vọng vọng:

– Thầy sao thế?

– Không biết, mấy dạo này tự dưng tôi không được khoẻ lắm.

– Vậy để tôi đặt cho mấy thang thuốc, mà thầy Đông này, cô ta cứ liên tục xuất hiện tôi cảm giác bất an lắm

Tiếng nói của người đàn ông kia khuất xa tôi không nghe rõ cậu trả lời. Lúc này cậu Hoàng mới đẩy đẩy tôi ra phủi áo rồi nói nhỏ:

– Đi thôi, nhanh lên

Tôi cũng không dám tò mò nữa nhanh chân theo cậu Hoàng đi ra ngoài. Lúc đi qua chiếc ghế cũ kĩ tôi bỗng lạnh hết người vội vàng leo lên trên. Bên ngoài nổi gió rất to, từng đợt gió rít qua nghe tiếng vù vù. Tôi rùng mình nép phía sau cậu Hoàng, đến khi về buồng vẫn chưa hoàn hồn. Tôi nằm cạnh cậu Hoàng khẽ hỏi:

– Cậu cũng biết dưới giếng ấy có gì đó không bình thường đúng không?

Cậu Hoàng không trả lời câu hỏi của tôi mà nói:

– Ngủ đi!

Đêm khuya rồi, nhưng giờ bảo tôi ngủ tôi không ngủ nổi. Chắc chắn cậu Hoàng cũng có những nghi ngờ giống tôi, dù không nói ra nhưng việc gặp cậu dưới hang tôi đã lờ mờ đoán ra cậu cũng đang đi tìm một câu trả lời nào đó.

Thấy tôi trằn trọc cậu Hoàng lại nói tiếp:

– Không ngủ à?

– Tôi không ngủ được

Đột nhiên cậu Hoàng quay sang tôi, đôi bàn tay chạm lên bầu ngực rồi cười dâm dê:

– Không ngủ thì thức nhé!

Tôi bị giật mình liền đẩy cậu ta ra rồi đáp:

– Tôi ngủ đây.

Nói rồi tôi xoay người sang bên cạnh trùm kín chăn lại. Bên cạnh cậu Hoàng lầm bầm gì đó tôi không nghe rõ. Cả đêm ấy tôi nằm nhưng không dám ngủ bởi tôi rất sợ. Trong những giấc mơ tôi đều mơ thấy những thứ sợ hãi, tôi sợ đêm nay mình lại bị dẫn ra giếng lần nữa, tôi sợ cảm giác nằm lạnh lẽo gió rít qua tai, tôi… sợ lại thấy người đàn bà ấy.

Có điều tôi lại không chống cự nổi, một lúc sau lại bắt đầu thiếp đi. Khi đang say sưa ngủ bỗng dưng tôi thấy lành lạnh liền mở mắt kéo chăn nhưng rồi đột nhiên sững người lại khi thấy mình đang đứng trong hang. Xung quanh nến được thắp sáng, còn chưa kịp định hình tại sao mình ở đây đã nghe tiếng thì thầm từ cõi âm đi lên:

– Hiên ơi…

Nghe đến đây tôi bất giác lùi lại, trong những giấc mơ cũng chưa từng có ai gọi tên tôi. Tóc sau gáy tôi dựng cả lên liền chạy bán sống bán chết. Thế nhưng dù có chạy cỡ nào khi dừng lại vẫn thấy mình đứng ở miệng hang. Lúc này đầu óc tôi cũng không còn tỉnh táo van xin:

– Chị tha cho tôi đi. Tôi cầu xin chị

Gió đang rít bỗng dưng dừng lại, tôi mở to mắt nhìn lên rồi chợt hét toáng lên. Trước mặt tôi người đàn bà ấy đang ngồi ở chiếc ghế cũ kĩ, mái tóc chị ta rũ xuống, hai con mắt bị bịt bởi một miếng băng trắng nhưng máu lại ướt thẫm miếng băng. Sợi dây thừng trói cả người chị ta, hai cánh tay buộc lại phía sau, miệng ngậm thứ gì đó tôi không thể rõ. Đôi môi chị ra run lên như muốn nói gì có điều không tài nào nói được. Tôi nhìn thấy chị ta nửa sợ nửa lại thương liền chạy vào định rút thứ đang ngậm trên miệng. Thế nhưng khi đưa tay lên đã nghe tiếng thì thầm bên tai:

– Đừng!

Vẫn là giọng chị ta, có điều tiếng nói ấy phát ra từ đâu tôi không rõ. Xung quanh nến bỗng dưng tắt phụt, gió lại rít lên từng đợt, tiếng người đàn bà trong gió gào lên:

– Cứu tôi, cứu tôi đi

Tôi sợ hãi ngồi sụp xuống mò mẫm trong bóng đêm run rẩy hỏi lại:

– Tôi phải làm gì đây?

Tiếng nói kia bỗng dưng im bặt, rồi lại phát ra những tiếng ú ớ giống như bị ai bóp chặt, tôi không nghe rõ hỏi lại:

– Xin chị nói cho tôi biết tôi phải làm gì?

Trong tiếng ú ớ tôi bỗng nghe những câu nói lúc được lúc không:

– Đông…. đông…. đông….

– Chị nói gì cơ?

– Đông…. đông….

Khi nói xong câu nói cuối cùng chợt có ai đó lao vào tôi, đôi tay lạnh lẽo bóp vào yết hầu tôi, cái giọng từ cõi âm lại vang lên:

– Cứu… cứu tôi

Tôi bị đau không thở nổi cố giãy giụa, đột nhiên có ai đó vỗ vào vai tôi, tiếng người quen thuộc gắt gỏng:

– Tỉnh dậy đi

Tôi mở mắt ra nhìn lên, vẫn là căn buồng của cậu Hoàng, ánh đèn dầu hiu hắt chiếu lên sống mũi cao. Tôi bật dậy rồi quay sang nhìn mình trong gương, trên cổ tôi… toàn những vết bầm tím liền túm lấy tay cậu Hoàng nức nở nói:

– Nhất định dưới giếng đó có ma. Nhất định người đàn bà ấy chết oan uổng.

Cậu Hoàng nhìn tôi, không còn vẻ cáu gắt ban nãy hỏi lại:

– Cô mơ thấy gì?

Tôi nghe xong liền kể lại toàn bộ sự việc rồi ngồi thu mình lại. Chữ Đông được chị ta nhắc đi nhắc lại rất nhiều, tôi nhắm mắt bỗng dưng sực nhớ ra. Đêm qua khi ở dưới hang tôi nghe bà Hân gọi người đàn ông kia là Thầy Đông! Chắc chắn lão thầy kia là người yểm không cho chị ta siêu thoát. Thầy Long từng nói người đàn bà kia không ở dưới âm tào địa phủ, vậy có lẽ linh hồn chị ta bị nhốt đâu đó mà chỉ bà Hân và lão thầy kia mới biết. “Đông” nhất định phải tìm được gã thầy này! Tôi nhìn cậu Hoàng lần nữa rồi nói:

– Giờ nếu cứ thế này tôi không sống nổi mất, ở đây tôi chẳng biết dựa vào ai, dù sao tôi cũng là vợ cậu, cậu phải giúp tôi.

Cậu Hoàng nghe xong chưa kịp đáp tôi nói tiếp:

– Cậu không muốn goá vợ thì phải giúp tôi

Cậu ta trợn mắt nhìn tôi hỏi lại:

– Cô doạ tôi đấy à?

– Tôi không doạ cậu, nhưng kiểu gì tôi mà chết cũng phải lôi cậu theo. Tôi sống làm người của cậu, chết cũng làm ma của cậu.

Cậu Hoàng đột nhiên bật cười nói:

– Được rồi, sáng rồi, cô đánh răng rửa mặt đi lát tôi đưa cô ra nhà thầy Long lại lần nữa xem có giúp gì được không.

– Nhưng tôi hỏi cậu một chuyện được không?

– Hỏi đi

– Có phải cậu cũng mơ mộng gì không mà sao lại xuống giếng ấy tìm hiểu?

– Không! Tôi không phải kẻ yếu bóng vía như cô mà mơ với mộng.

– Vậy sao cậu…

– Tự tôi biết thôi, loại đàn bà tham lam, thâm hiểm như mụ ta kiểu gì cũng đầy thứ mờ ám che giấu.

Nói rồi cậu Hoàng đứng dậy mặc chiếc áo ra sân. Tôi cũng vội đi đánh răng rửa mặt ở ngoài sân giếng chính. Hình ảnh đêm qua chị ta ngồi dưới hang, bị trói trong chiếc ghế cũ kĩ miệng ngậm thứ gì đó khiến tôi lại rùng mình. Tôi nhắm mắt lờ mờ đoán có lẽ chị ta là gái đồng trinh- thần giữ của. Hồi bé tôi nghe nhiều người kể về những nhà giàu hay bắt gái trinh về yểm bùa rồi làm thần giữ của thì cả đời chẳng sợ nghèo khổ! Thế nhưng đoán vậy thôi chứ tôi không dám khẳng định được bất cứ điều gì!

Đánh răng xong tôi đi vào chợt thấy chị Huệ đang cầm ấm nước sôi đứng trên hiên. Nhìn thấy tôi chị liền hất ấm nước vào tôi. Có điều còn chưa kịp bắn vào cậu Hoàng đã từ đâu lao tới, ấm nước cũng vì thế đổ thẳng xuống vai cậu. Chị Huệ bị bất ngờ liền đặt ấm nước lên bàn chạy ra hốt hoảng nói:

– Cậu Hoàng… cậu không sao chứ?

Tôi nhìn lên, cổ cậu đỏ bừng, cậu ta nuốt nước bọt nhìn chị Huệ đẩy ra gằn giọng đáp:

– Cút ra!

– Tôi… tôi không cố ý dội nước vào người cậu đâu.

Cậu ta nghe xong cười nhạt nói:

– Tất nhiên, người cô muốn dội là vợ tôi chứ đâu phải tôi

Chị Huệ nhìn cậu Hoàng lắc đầu vội vã thanh minh:

– Không phải như cậu nghĩ đâu, tôi thật sự không cố ý. Cậu đứng đây tôi lấy thuốc bôi cho.

– Cút!

– Thật sự, tôi không cố ý, tôi chỉ là vô tình.

Cậu Hoàng nhếch môi lên, nhìn tôi rồi nói:

– Tôi không muốn ra tay đánh bàn bà, càng không muốn đánh cô, nhưng tất cả mọi chuyện đều nên có giới hạn. Hôm nay cô nói cô vô tình, được! Nhưng từ sau, dù vô tình hay cố ý tôi cũng đều sẽ không tha cho cô đâu!

– Tôi thật sự là vô tình thôi

– Cút.

– Nhưng vai cậu đang bỏng, để tôi bôi thuốc cho.

Cậu Hoàng hai mắt long sòng sọc gằn giọng:

– Bôi vết bỏng trên vai tôi là việc của cô ta (chỉ vào tôi) chứ không phải việc của cô! Việc của cô là cút cho khuất mắt tôi!

Chị Huệ nghe xong mắt cũng đỏ lên, cậu Hoàng nhìn tôi hất hàm:

– Về buồng, bôi vết bỏng cho tôi.

Tôi không dám cãi ý mà vội vã theo cậu về buồng. Cậu Hoàng chỉ cho tôi chỗ đựng thuốc bôi bỏng còn bản thân thì cởϊ áσ ngồi trên giường. Lúc tìm xong thuốc tôi nhìn lên mới thấy vai cậu bị rộp cả lên, đỏ như sơn. Tự dưng sống mũi tôi chợt cay xè, cảm giác gì đó rất xót xa trong lòng. Chị Huệ cũng ác thật, hôm nay ấm nước sôi đổ vào mặt tôi kiểu gì mặt cũng biến dạng. Tôi vừa bôi cho cậu Hoàng vừa thấy đau lòng, cậu Hoàng đang im lặng bỗng dưng hỏi:

– Sao cô khóc?

Tôi sụt sịt đáp lại:

– Ai bảo cậu tôi khóc?

– Cô tự nhìn mình trong gương xem, mắt mũi đỏ cả lên rồi.

Tôi xị mặt xuống thở dài nói:

– Tại tôi thương cậu ấy.

Cậu Hoàng nghe xong khựng lại rồi hỏi:

– Thương tôi? Tôi có gì mà thương?

– Thì cậu vì tôi mà bị bỏng, cậu nói xem không thương được không? Thương chết đi được ấy chứ

Cậu Hoàng đột nhiên bật cười quay sang gõ vào trán tôi nói:

– Đồ điên!

– Sao cậu không bảo tôi là đồ ngốc! Đồ ngốc nghe có phải đáng yêu hơn đồ điên không?

– Lắm chuyện! Thay quần áo đi rồi tôi đưa sang thầy Long.

Gã đàn ông này rốt cuộc vẫn chẳng có chút lãng mạn đáng yêu nào! Tôi đứng dậy lấy quần áo trong tủ rồi nói:

– Hay để mai hãy đi, cậu bỏng thế này…

– Không sao, tôi đi được

Cậu Hoàng vừa nói xong bên ngoài chợt có tiếng nhốn nháo, tiếng bước chân chạy vào rồi tiếng thằng Tài bên ngoài cất lên:

– Cậu Hoàng ơi, vú Dần bị tai nạn đang cấp cứu ngoài trạm xá cậu ơi

Tôi và cậu Hoàng nghe xong liền chạy thẳng ra ngoài. Ông Hạnh nhìn cậu Hoàng vội vàng nói:

– Thầy với mày ra xem vú Dần thế nào. Nghe bảo bị xe đâm vào, đi nhanh thôi.

Cậu Hoàng quay sang tôi nói nhỏ:

– Tôi ra xem vú Dần thế nào đã, bao giờ tôi về tôi đưa cô đi sau

– Vâng cậu đi đi.

Ông Hạnh đánh xe cùng cậu Hoàng ra trạm xá, tôi thở dài đứng ở buồng mà trong lòng không yên. Vú Dần tuy là người ở của nhà nhưng chẳng khác gì người thân. Với tôi vú cũng giúp đỡ rất nhiều nên thực sự tôi cảm thấy lo lắng vô cùng. Tôi cứ đi đi lại lại trong buồng cảm thấy ruột gan nóng như lửa đốt, độ gần tiếng sau có tiếng con Hĩm gõ cửa rồi nói:

– Mợ Hiên ơi, cậu Hoàng bảo mợ tìm lọ thuốc đỏ trong tủ rồi mang ra trạm xá cho cậu ấy.

Tôi nghe xong vội vàng lật đật mở tủ ra lấy lọ thuốc đỏ rồi đi ra ngoài. Con Hĩm đứng bên ngoài chờ tôi rồi nói:

– Để con đưa mợ đi.

Thế nhưng mới ra đến ngoài bà Hân đã cất lên:

– Con Hĩm định đi đâu? Vú Dần bị tai nạn mày ở nhà nấu cơm cho bà

Con Hĩm nhìn bà Hân rồi nhìn tôi nói:

– Vậy mợ có biết đường ra trạm xá không? Mợ đi lối chính này, đi thẳng đường qua cái ao là đến thôi.

Tôi nhìn nó gật đầu đáp:

– Được rồi mày nấu cơm đi mợ tự đi được.

Nói rồi tôi vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi, đường ra trạm xá phải đi qua mấy con đê, nó nằm ở đường làng nhưng ở khu không có dân cư. Tôi sợ vú Dần phải chờ nên cứ thế mà chạy, khi còn đang chạy đột nhiên tôi bỗng thấy một bóng đen từ lùm cây lao ra, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị đập thẳng vào gáy ngất lịm đi.

Tôi không biết mình ngất bao lâu chỉ biết khi tỉnh lại thấy toàn thân ướt sũng. Cậu Nhân nhà ông Hộ đang bế tôi trên tay, thấy tôi mở mắt liền hỏi:

– Cô không sao chứ?

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chiếc áo mỏng tanh đang mặc bung hết cúc liền mở to mắt nhìn xung quanh mới biết tôi và cậu Nhân đang ở ngoài ao sau nhà. Lúc định đáp lại lời cậu bất chợt tôi nghe tiếng thằng Tài cất lên:

– Kia rồi, mợ Hiên kia rồi cậu Hoàng ơi.

Cậu Nhân nghe xong định cởϊ áσ khoác lên người tôi, có điều còn chưa kịp cởi tiếng bà Hân đã the thé:

– Trời ơi con Hiên, sao mày dám… sao mày dám lăng loàn với thằng Nhân ở ngay đây?

Tôi không kịp làm bất cứ điều gì, ngước lên cũng thấy cậu Hoàng, bà Hân, thằng Tài, ông Hạnh đứng nhìn mình!!!

- --------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


Bà Hân tiếp tục gào thét:

– Thằng Tài đâu, lôi con Hiên ra dìm cho bà, chuyện này ô uế cả dòng tộc không thể nào để yên được!

Thằng Tài nghe vậy lao đến, cậu Hoàng nhìn tôi hai mắt đỏ lên đầy giận giữ. Dù cậu không yêu tôi nhưng trên danh nghĩa tôi vẫn là vợ cậu, chuyện này tuy tình ngay nhưng lý lại gian có khác gì tôi cắm lên đầu cậu cặp sừng đâu. Hai tay cậu nắm chặt rồi lao đến, tôi còn ngỡ cậu lao vào đánh tôi… thế nhưng không! Cậu đẩy thằng Tài ra cởi chiếc áo khoác đang mặc khoác vào cho tôi rồi bế thốc tôi lên. Trên trán cậu gân giật liên hồi, bà Hân thấy vậy nghiến chặt răng nói:

– Mày điên rồi à Hoàng? Vợ mày lăng loàn với gã đàn ông khác mà mày bỏ qua sao?

Cậu Hoàng đang đi bỗng dừng lại, đôi mắt cậu hằn lên những tia giận dữ rít lên:

– Bà câm mồm!

Tôi nhìn cậu Hoàng vừa kinh ngạc lại vừa đau lòng. Dù tôi không làm gì sai nhưng nằm đây với người đàn ông khác tôi vẫn cảm giác như mình vừa phản bội điều gì rất quý giá! Bà Hân nhìn cậu Hoàng nói lớn:

– Tao nhịn mày hơi bị lâu rồi đấy nhé! Ông xem, có loại con nào bố láo bố toét thế không? Tôi cũng là nghĩ cho danh dự nhà họ Nguyễn, nghĩ cho thanh danh cả đời nó mà nó dám láo với tôi.

Cậu Hoàng định nói gì đó ông Hạnh đã cất lời:

– Hoàng! Chuyện này không phải chuyện nhỏ, càng không phải chuyện hay ho gì nên con làm rõ đi đã tránh để người ngoài lại bàn tán sau lưng!

Cậu Hoàng vẫn bế tôi trên tay cười nhạt:

– Được! Vậy trước mặt tất cả mọi người tôi sẽ làm rõ! Hiên, nói cho tôi nghe cô có lăng loàn với cậu ta không? Nói cho đúng, dám nói sai nửa lời tôi đánh què chân!

Tôi run run thu mình lại đáp:

– Tôi không làm gì cả. Thật sự không có gì với cậu ấy, là cậu ấy cứu tôi từ dưới ao kia lên.

– Các người đã nghe rõ cả chưa?

Bà Hân mỉa mai nói:

– Mày tin lời nó? Giờ nó có làm nó cũng không nhận đâu

– Cô ta là vợ tôi không tin chẳng lẽ tôi tin lời bà?

– Mày!!! Không tin tao thì cũng tin vào mắt thấy tai nghe! Mày không thấy rõ ràng vợ mày quần áo tả tơi nằm trong vòng tay thằng Nhân sao?

Cậu Hoàng bất chợt cười lớn rồi đáp:

– Phải! Chính vì tôi mắt thấy tai nghe nên mới tin cô ấy trong sạch! Bà bảo hai người họ lăng loàn với nhau? Bà có mù không mà không thấy cả hai người ướt sũng đầu còn dính đầy những rong rêu? Bà có mù không mà không thấy trời còn sáng? Giữa thanh thiên bạch nhật bà bảo hai người họ lôi nhau ra đây tình tự nghe có vô lý không? Hay bà định nói họ chui xuống cái ao kia làm chuyện mờ ám? Sao bà không nói luôn là họ định xuống âm tào địa phủ làm chuyện đó đi cho rồi? Định chết hay gì mà lôi nhau nhảy xuống ao cho diêm vương bắt đi?

– Mày… dù sao tao cũng là mẹ mày…

Bà Hân nói đên đây cậu Hoàng liền ngắt lời:

– Bà không đẻ ra tôi cũng chẳng nuôi tôi được ngày nào mà bà nhận là mẹ tôi. Đừng thấy tôi gọi một tiếng mẹ mà bà nghĩ bà thay thế mẹ tôi được.

Tôi nhìn cậu Hoàng, gã đàn ông này ngoa thật sự. Ông Hạnh thì tức giận vung tay tát bốp vào mặt cậu Hoàng rồi nói:

– Mày đừng có hỗn!

Cậu Hoàng nhìn ông Hạnh cười nhạt:

– Vậy thầy muốn tôi phải gọi người ra tay định gϊếŧ tôi là mẹ?

– Mày nói gì cơ?

Tôi liếc nhìn bà Hân, mặt bà ta tái lại môi run lên. Cậu Hoàng nhếch mép vừa bế tôi đi thẳng theo đường về nhà vừa đáp lại:

– Nói gì thì thầy nên tự hỏi bà ta! Thầy cũng đừng quên mẹ tôi chết tức tưởi thế nào, cũng đừng quên thầy hứa với mẹ tôi những gì!

Nói xong cậu Hoàng bế thẳng tôi đi về mặc kệ phía sau bà Hân vẫn đang ra sức chửi! Về đến buồng cậu đặt tôi nằm lên giường rồi ngồi bên cạnh. Tôi nhìn cậu tự dưng nước mắt chảy ra khẽ nói:

– Tôi… tôi xin lỗi.

Cậu Hoàng chau mày lại hỏi:

– Sao mà xin lỗi?

– Thì vì tôi mà cậu…

Cậu Hoàng nghe vậy ngắt lời quát lên:

– Nếu cô sai thì hãy xin lỗi, còn nếu không có lỗi thì đừng có xin!

Cậu Hoàng nói xong bên ngoài cũng có tiếng lao xao, tiếng bà Hân ông Hạnh đã về. Cậu liền mở tủ ném cho tôi bộ quần áo rồi nói:

– Cô đi tắm đi, để tôi ra ngoài xử lý.

Tôi nhận lấy quần áo đi ra buồng tắm. Cả người tôi nhơ nhớp đầy những rong rêu bụi bẩn. Tắm xong đi lên buồng chợt thấy cậu Hoàng lớn tiếng:

– Trên gáy vợ tôi vẫn còn cái vết bị người ta đập, con Hĩm nó cũng nói lúc nó quét sân có người lạ đến bảo nó như vậy thì thầy nghĩ xem chẳng phải vợ tôi bị hại sao?

Bà Hân chống nạnh giọng the thé:

– Ý mày là sao? Ai hại vợ mày?

– Ai hại người đó tự rõ! Tóm lại chuyện này tôi sẽ điều tra cho rõ, kẻ nào làm ra chuyện này tôi nhất quyết không tha!

– Sao mày không nghĩ là vợ mày lén lút hẹn trai rồi bị phát hiện mới làm ra mấy trò này!

– Những gì tôi nói tôi đã nói xong rồi, tôi không muốn ở đây giải thích dài dòng với bà! Còn thầy ạ, đây là vợ tôi, chuyện này thầy để tôi xử lý.

Bà Hân vẫn không cam tâm nói:

– Không được…

Ông Hạnh thấy vậy thì chau mày nhìn bà Hân gắt lên:

– Bà còn muốn gì nữa, con Hĩm nó đã bảo vậy rồi, với lại trên cổ con Hiên ban nãy tôi nhìn thấy vết bầm thật chẳng lẽ bà vẫn cố chấp đổ cho nó cái tội lăng loàn? Còn nữa, chuyện nó nói bà định gϊếŧ nó là thế nào?

– Không phải vậy, ông phải tin tôi.

Cậu Hoàng đứng đó nhếch mép nói:

– Bà muốn thầy tôi tin bà nhưng lại muốn tôi phải nghi ngờ vợ tôi? Tôi nghĩ bà nên tham gia đoàn ca múa nhạc ở xóm để tấu hài thì hợp hơn!

Bà Hân tức nổ đom đóm mắt không nói được lời nào nữa, chị Huệ đứng bên cạnh định cất lời thì cậu Hoàng cũng đi về buồng. Thấy tôi đứng tần ngần ở đó cậu liền nói:

– Vào đi, còn đứng đó làm gì.

Tôi gật gật đầu cậu Hoàng đi vào buồng ngồi. Khi chỉ còn tôi với cậu ở đó cậu liền cởi chiếc áo ngoài ném lên giường. Trên vai cậu vết bỏng sáng nay giờ đã bị vỡ cả ra, đám da sưng phồng đỏ hỏn trông xót xa vô cùng. Bỗng dưng tôi thấy vừa thương cậu lại vừa tủi thân liền lao vào lòng cậu bật khóc tu tu. Cậu Hoàng bị bất ngờ, chưa kịp phản ứng lại gì, một lúc sau cậu mới đưa tay vuốt lên mái tóc tôi khẽ hỏi:

– Sao mà khóc?

– Tại tôi thương cậu, cậu xem vì tôi cậu bị bỏng, vì tôi cậu bị thầy cậu đánh, vì tôi cậu đắc tội với bà Hân tiếp.

– Đồ điên!

Tôi ngước mắt lên nhìn cậu, tự dưng buột miệng hỏi:

– Mà sao cậu lại tin tôi?

Cậu Hoàng nhếch môi đáp:

– Không phải tôi tin cô mà tôi tin tôi.

– Là sao?

– Tôi tin là chỉ có tôi mới có đủ khả năng để cô dựa vào, ngoài tôi ra cô không tìm được ai hơn tôi nữa đâu.

Tôi nghe xong bật cười ôm chặt lấy cậu hơn. Cậu Hoàng khẽ đẩy tôi ra rồi nói:

– Tôi đi đón vú Dần đã! Cô cũng không cần khóc nữa! Sốt cả ruột!

Gã đàn ông này đến một tí ti lãng mạn cũng không có! Tôi cụt hứng buông cậu ta ra rồi hỏi:

– Vú Dần sao rồi?

– Không sao! Vú ấy tai nạn nhẹ thôi. Cô nằm nghỉ đi!

Tôi gật đầu nằm xuống giường nhưng chẳng ngủ nổi. Thực ra tôi cũng lờ mờ đoán người ra tay chỉ có khả năng là bà Hân hoặc chị Huệ, hoặc cũng có thể hai người kết hợp lại. Chỉ là tôi không nghĩ cậu Hoàng lại cứng như vậy, ban đầy còn nghĩ cậu sẽ nghi ngờ tôi chứ không dám nghĩ cậu lại nhất nhất tin tôi. Bỗng dưng tôi cảm thấy tự hào, cảm giác cậu có cục súc, ngoa ngoắt nhưng vẫn đáng yêu, dễ thương ghê luôn.

Tôi nằm nghĩ ngợi một lúc rồi thiếp đi, nhưng rồi trong giấc ngủ chập chờn tôi cứ luôn thấy người đàn bà kia nên quyết định không ngủ nữa mà ra ngoài. Vừa đi đến hiên chợt nghe tiếng thằng Tài với đám con Na, con Bưởi khẽ nói:

– Mợ Hiên này thật sự là lăng loàn đấy! Nghe đâu đợt trước cậu Nhân đến mợ ấy đã quyến rũ rồi còn bị cô Tâm đánh cho. Nhìn mợ ta đẹp thế mà, mà đàn bà đẹp như mợ ta ghê gớm lắm.

– Phải đấy, hôm nay rõ ràng cái áo mợ ta tung hết cúc, tôi còn thấy hai bầu ngực lộ ra. Cậu Hoàng phóng túng quen rồi nên sợ mang tiếng bị cắm sừng thôi

– Mợ ta dám hại cả mợ Linh sẩy thai, ức mợ Linh đến chết rồi chuốc thuốc cho cậu Hoàng để leo lên giường thì có điều gì mợ ta chẳng làm được!

Tôi đứng đó nghe xong cũng sững cả người lại. Dẫu biết rằng chỉ cần cậu Hoàng tin tôi là đủ nhưng sao tôi vẫn thấy uất ức! Những lời nói kia như mũi kim xiên thẳng vào tim tôi. Bảo sao mợ Linh lại uất đến độ tự vẫn, nhà này ngoài những người có quyền thế thì đám người ở cũng có dăm bảy loại người. Tôi cúi mặt xuống bước vào trong bất chợt thấy tiếng cậu Hoàng từ đâu quát lên:

– Chúng mày thích đặt điều nói xấu sau lưng đúng không?

Tôi quay lại nhìn, cậu Hoàng cầm roi mây hầm hầm đi xuống cứ thế mà quất lên đám người làm, vừa quất vừa nói:

– Đặt điều này, đặt điều này, đặt điều này.

Đám gia nô bị đánh khóc lóc van xin:

– Con xin cậu cậu tha cho con

– Tha cho chúng mày để sau chúng mày lại đi đặt điều nói xấu chủ à? Hôm nay tao đánh cho chết!

Nói đến đâu cậu lại quất đến đấy, tôi sợ cậu sẽ đánh chết chúng nó liền lao ra rồi nói:

– Cậu Hoàng, cậu đừng đánh nữa

– Buông ra

– Tôi xin cậu, đừng đánh nữa, xin cậu đấy!

Cậu Hoàng lúc này mới ném chiếc roi xuống gằn giọng:

– Tao còn thấy chúng mày nói xấu người khác sau lưng lần nữa thì không có chuyện tao tha cho đâu

– Dạ… dạ cậu

Nói rồi đám gia nô lủi nhanh ra chỗ khác, cậu Hoàng nhìn tôi gắt lên:

– Ngẩng cao đầu lên! Không phải cúi đầu xuống như vậy, ngẩng cao đầu mà sống. Người ta làm sai người ra còn vênh mặt tự đắc, sao cô phải cúi mặt?

Tôi nghe vậy liền từ từ ngẩng mặt lên, cậu Hoàng thở dài nói tiếp:

– Thôi được rồi, về buồng đi.

– Tôi sang xem vú Dần thế nào rồi ăn cơm với vú luôn được không!

– Ừ!

Bên buồng vú Dần đang nằm, tôi qua hỏi thăm vú một lát rồi ăn cơm bên ấy xong mới về. Lúc về cậu Hoàng cũng đang nằm ở giường. Vừa thấy tôi cậu liền nói:

– Cởϊ áσ ra, nằm xuống đây.

Tôi nhìn cậu há hốc mồm hỏi lại:

– Sao cơ?

– Tôi bảo cởϊ áσ ra nằm xuống!

– Nhưng…

– Nhưng nhị cái gì, cởi ra nằm xuống tôi bôi thuốc cho. Đầu óc cô toàn nghĩ mấy thứ đen tối thôi à?

Tôi bật cười chính mình, cậu Hoàng giống như đi guốc trong bụng tôi cái gì cũng biết. Có điều tôi vẫn hơi ngài ngại nên chần chừ đứng đó. Cậu Hoàng chợt cáu nhặng rít lên:

– Điếc à? Tôi bảo cởi ra! Mau lên!

– Tôi tự bôi được!

– Cởi!

Nghe cậu quát tôi đành cởi ra rồi vội nằm úp xuống. Cậu Hoàng lấy thuốc nhẹ nhàng bôi lên mấy vết thương trên cổ, trên lưng. Đôi bàn tay thon dài chạm vào da thịt rồi xoa bóp trên nấy vết bầm. Cậu Hoàng đang bóp đột nhiên dừng lại nuốt nước bọt. Thấy vậy tôi định xoay người lại định hỏi cậu Hoàng đã nói:

– Không cần hỏi, tôi ăn cơm rồi không đói đâu!

– Vậy sao cậu cứ nuốt nước bọt vậy? Tôi thấy cậu nuốt từ nãy tới giờ đấy!

Cậu Hoàng ném áo lên người tôi rồi đáp:

– Mặc áo vào rồi ngủ đi! Mai tôi đưa cô sang thầy Long.

Tôi cũng mệt nhoài người định đi ngủ nhưng bất chợt nhớ ra mấy ngày rồi không thấy cả cái Tâm lẫn cái Giao ra ngoài liền hỏi:

– Cái Tâm đi đâu rồi hả cậu? Cả chị Giao nữa?

Cậu Hoàng xoay người vào tường đáp:

– Chị dâu vì chuyện hôm trước cãi nhau với cái Tâm bị bà Hân bắt đọc kinh đến hết bốn chín ngày cho chị Linh mới được ra ngoài. Con Tâm thì ốm nằm trong giường

Bảo sao chuyện hôm nay tôi thoát dễ dàng thế. Nếu cái Tâm mà biết kiểu gì cũng còn phức tạp hơn nhiều, có điều sao cái Tâm lại ốm nhỉ? Mấy ngày trước còn khoẻ thế cơ mà? Tôi thở dài nghĩ không thông cuối cùng ngủ thiếp đi!

Đêm ấy tôi ngủ mà không mơ thấy người đàn bà kia. Đến sáng hôm sau khi ngủ dậy thấy mình đang nằm trong lòng cậu Hoàng, hai tay cậu ôm chặt tôi, phần cằm chạm lên đầu. Tự dưng tôi không nỡ dậy nữa cảm thấy bình yên, dễ chịu nên cứ nằm mãi như vậy. Không biết cậu ôm tôi lúc nào, liệu… có phải vì được ôm thế này nên tôi mới ngủ ngon được như đêm qua không? Khi còn đang suy nghĩ cậu Hoàng cũng khẽ cựa mình rồi ngồi dậy. Thấy tôi mở mắt cậu liền nói:

– Thay quần áo đi rồi còn đi, đi xong tôi còn phải đi mua thuốc cho vú Dần nữa

Tôi gật đầu thay bộ quần áo rồi cùng cậu Hoàng ra ngoài. Cậu dặn đám gia nô nói cậu đưa tôi đi cắt thuốc sinh con nên hôm nay không ăn cơm ở nhà. Trời hôm nay rất âm u, lúc đi đến nhà thầy Long tôi chợt thấy có con bướm vàng đậu trên giàn mướp. Tôi với cậu Hoàng đi vào nó cũng bay theo. Thầy Long ở nhà, vừa nhìn thấy tôi đã xua xua:

– Tôi đã bảo tôi không giúp gì được cho cô, cô quay lại làm gì?

Tôi nhìn thầy Long van nài:

– Tôi xin thầy giúp tôi, tôi biết người đàn bà kia chết oan, thầy giúp tôi cũng là giúp chị ta siêu thoát.

– Tôi nói rồi, cô ta không ở địa phủ, tôi không có khả năng giúp.

Cậu Hoàng nghe vậy trợn mắt nói:

– Ông là thầy bói không có khả năng thì ai có khả năng? Ông muốn bao nhiêu tôi sẽ cho

– Cậu ơi tôi thật sự không giúp được, tôi biết cậu là cậu hai nhà ông Hạnh, nhưng hôm nay có cho tôi bao nhiêu tiền hay đánh chết tôi tôi cũng không giúp được.

Cậu Hoàng nghe vậy kéo tay tôi gằn lên:

– Thôi được, ông ta không giúp chúng ta đi chỗ khác.

Khi tôi với cậu Hoàng ra đến cổng đột nhiên thầy Long liền nói:

– Phải tìm được đúng người yểm thì may ra, hoặc phải tìm thầy cao tay, vong này oán khí nặng lắm, không còn là vong ma bình thường nữa đâu. Kiểu gì rồi người hại cô ta cũng bị báo ứng, bị báo ứng thôi. Phúc đức tại mẫu, phúc đức tại mẫu!

– Ý thầy là gì?

Thầy Long nhắm nghiền mắt, cả người run lên đáp:

– Cô (chỉ vào tôi), cô phải tìm được cô ta nếu không vĩnh viễn cô ta không siêu thoát, cô ta sẽ biến thành quỷ, cô ta sẽ hại rất nhiều người vô tội

Tôi nghe vậy run rẩy chạy về phía thầy Long van xin:

– Thầy biết thì chỉ đường dẫn lối cho tôi

– Tôi không biết, tôi không giúp được, cô phải tự tìm lấy.

Càng nghe ông ta nói tôi càng thấy sợ hãi. Có điều dù nói thế nào ông ta cũng nhất định không giúp. Cuối cùng tôi nhìn ông ta hỏi lại:

– Thầy không giúp tôi cũng được. Nhưng tôi có thể hỏi thầy một câu được không?

– Hỏi đi

– Bà ta… ngoài hại chị ta có phải còn hại rất nhiều vong thai nhi đúng không?

Thầy Long nhìn tôi đột nhiên như động kinh, đầu lắc lư chạy thẳng vào điện vừa chạy vừa nói:

– Là bà ta, là bà ta, phúc đức tại mẫu, phúc đức tại mẫu! Nhất định phải tìm ra căn nguyên, nhất định phải tìm được cô ta

Cậu Hoàng bỗng đưa tay nắm chặt lấy tay tôi rồi nói:

– Đi về đã!

Có điều cậu chưa nói xong bóng đen đã bắt đầu ập đến, cả người tôi khuỵ xuống rồi không còn biết gì nữa. Khi mở mắt ra tôi đã thấy mình nằm trong buồng, cậu Hoàng tay vẫn nắm chặt tay tôi hỏi:

– Cô tỉnh rồi à?

Tôi vẫn chưa hiểu lý do gì mình ngất đi, hỏi thì cậu Hoàng chỉ nói do tôi mệt quá. Tôi nhìn cậu Hoàng, như sực nhớ ra liền nói:

– Cậu Hoàng, nhất định mợ Linh cũng là do bà Hân hại. Tôi nhớ hôm đó khi người ở của mợ Linh gánh nước về bà ta liền sai tôi với vú Dần tát bể. Có lẽ bà ta đã cho một lượng thuốc phá thai lớn xuống bể ấy mới có đủ khả năng khiến mợ Linh sẩy thai. Cậu quen biết rộng, việc này cậu thử nhờ người hỏi xem.

Cậu Hoàng khẽ bật cười nói:

– Xem ra cô cũng thông minh đấy chứ nhỉ? Tôi cứ tưởng cô…

– Chắc cậu cho là tôi ngu si đần độn chứ gì? Mà… thầy Long nói vậy cậu nghĩ xem giờ phải làm sao để tìm được chị ta? Hay tối nay tôi và cậu lại ra giếng lần nữa.

Tôi vừa nói xong chợt có tiếng đám gia nô nháo nhác bên ngoài. Tôi với cậu Hoàng liền chạy ra, thấy con Hĩm cậu Hoàng vội hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

Con Hĩm khúm núm đáp:

– Cô Tâm ho ra máu, ho ra nhiều máu lắm, bà đang sai con mời bác sĩ về.

Cậu Hoàng nhìn tôi đột nhiên nói dứt khoát:

– Đêm nay tôi và cô sẽ ra giếng lần nữa!

- --------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


Tôi không đáp mà cùng cậu Hoàng đi lên buồng cái Tâm. Cái Tâm đang nằm trên giường, bên dưới là một chậu nước lẫn máu. Người bác sĩ được mời đến thăm khám rồi quay sang bà Hân nói:

– Không sao đâu, tôi kê cho ít thuốc uống là ổn thôi

Bà Hân gương mặt đầy lo lắng vội vàng đáp:

– Vâng, vậy bác sĩ kê cho loại thuốc nào tốt tốt một chút, bao nhiêu tiền cũng được.

Tôi nhìn cái Tâm, gương mặt lờ đờ, mồ hôi nhễ nhại nằm im thin thít chợt thấy gai gai người. Đột nhiên cái Tâm ngồi phắt dậy, hai mắt mở trừng trừng nhìn về phía tôi gào lên:

– Cứu tôi… cứu tôi…

Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn nó, còn tôi thì giật mình lùi lại nép vào phía sau cậu Hoàng. Cái Tâm thấy vậy liền lao thẳng ra khỏi giường nhưng bị bà Hân, ông Hạnh giữ lại. Hai tay nó như muốn thoát ra, liên tục giãy giụa miệng bỗng phát ra những tiếng rên khàn đục.

Bà Hân thấy vậy trợn mắt nhìn tôi quát:

– Mày còn đứng đó làm gì? Cút.

Cậu Hoàng nhìn bà Hân không nói gì lẳng lặng kéo tay tôi về buồng. Trong đầu tôi nhớ lại những lời thầy Long hôm nay nói. Phúc đức tại mẫu. Rốt cuộc… có phải cái Tâm đang trả giá cho những gì bà Hân gây ra?

Trên nhà cái Tâm không còn gào thét nữa, chỉ có tiếng bà Hân đang dỗ dành nó. Đến gần nửa đêm trên nhà mới tắt đèn đi ngủ, nghe con Hĩm nói cái Tâm bám rịt bà Hân mới chịu nằm yên. Khi trời sương đã xuống tôi với cậu Hoàng mới đi ra ngoài không quên cầm theo hộp diêm cùng chiếc đèn dầu. Hôm nay trăng rất mờ, ánh trăng đục đục xung quanh là mấy quầng mây âm u. Ra đến giếng tôi tự dưng buột miệng hỏi:

– Cậu có sợ ma không?

Cậu Hoàng cười nhạt đáp:

– Ma quỷ thì có gì đáng sợ, thứ đáng sợ là con người kia kìa

Tôi nghe xong ngẫm cũng đúng, cậu Hoàng thắp đèn lên đi xuống dưới trước, tôi đi theo sau. Dưới giếng vẫn là những hòm châu báu lấp đầy, càng đi vào sâu càng nhiều. Có điều… thứ tôi và cậu Hoàng cần tìm lại không có. Đến khi vào tận cùng của hang vẫn chỉ là những cái hòm đựng đầy tiền bạc

Tôi nhìn lên những mỏm đá hỏi lại:

– Sao không có gì ở đây?

Cậu Hoàng đưa tay chạm lên những mỏm đá, gương mặt đầy đăm chiêu. Rốt cuộc, người đàn bà đó ở đâu? Cả một đêm tôi và cậu Hoàng lục tung từng chiếc hòm nhưng vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh. Không biết tôi và cậu đã tìm bao lâu, đến khi người tôi mồ hôi ướt đẫm cậu Hoàng thở dài nhìn tôi nói:

– Đi lên thôi.

– Nhưng…

– Cô sắp kiệt sức rồi đừng cố nữa. Khả năng bà ta và lão thầy kia đã giấu chị ta ở nơi nào đó rồi. Đi lên đi, sáng chúng ta đi tìm lão thầy ấy.

Tôi nghe xong quệt mồ hôi gật đầu theo cậu Hoàng đi lên. Về đến nơi trời cũng đã tờ mờ sáng, lúc đi qua buồng cái Tâm bất ngờ có tiếng nó gào lên:

– Đến lượt mày… đến lượt mày

Tiếng hét không giống giọng cái Tâm, khàn đục, ai oan. Tóc gáy tôi dựng cả lên, một luồng gió lạnh từ đâu thổi đến buốt cả sống lưng. Về đến buồng tôi vẫn chưa hoàn hồn khẽ nói:

– Chị ta… chị ta hình như đang ở quanh đây. Tôi cứ có cảm giác chị ta chỉ quanh quẩn đây thôi

– Được rồi cô đừng nghĩ ngợi gì nữa

– Cậu Hoàng, trước kia cậu bảo cậu không tin vào ma quỷ. Nhưng giờ cậu tin chưa? Có phải chị ta cũng báo mộng gì cho cậu không?

Cậu Hoàng lắc đầu đáp lại:

– Không!

– Vậy tại sao cậu lại có mặt ở giếng hôm ấy? Sao cậu lại dẫn tôi đi tìm thầy bói trong khi cậu không tin ma quỷ.

– Vì tôi tin cô.

Lời nói khẳng định của cậu Hoàng chợt khiến tôi xúc động. Tôi nhìn cậu Hoàng rồi sực nhớ ra liền nói:

– Vú Dần ở đây từ khi cậu còn nhỏ, vú Dần cũng biết người đàn bà kia, biết đâu vú ấy biết tung tích thầy Đông?

Nói rồi không đợi cậu Hoàng trả lời tôi liền chạy thẳng sang buồng vú Dần. Vú Dần vẫn đang nằm ngủ, thấy tôi mở mắt làu bàu:

– Sáng sớm cô không ngủ à mà chạy qua đây?

Tôi nhìn vú Dần run run hỏi:

– Vú, vú có biết thầy Đông là thầy nào không?

Vú Dần nghe xong đột nhiên bật dậy hỏi:

– Sao cô lại hỏi vậy?

– Vú trả lời tôi đi đã. Có phải vú biết thầy ta không?

Vú Dần kéo tôi vào giường khẽ nói:

– Tôi biết, trước kia khi cô Tâm chưa ra đời có mấy lần bà Hân mời lão ta về đây cúng kiếng để xin con rồi.

– Vú biết thầy ta ở đâu không?

– Tôi không biết, chỉ biết thầy ta ở tận làng Hà (cách làng tôi đang ở khá xa). Có điều lâu rồi tôi cũng không nghe tung tích của thầy ta nên giờ không rõ lắm

Tôi nghe xong không đợi vú Dần nói nữa mà về buồng giục cậu Hoàng cùng tôi sang làng Hà. Cậu Hoàng đánh xe đưa tôi đi, trên nhà mọi người đều đang tập trung vào cái Tâm không để ý đến tôi. Trên đường đi tôi thuật lại toàn bộ chuyện cho cậu Hoàng, có điều cậu nghe xong vẻ mặt không có chút hào hứng nào mà lại đăm chiêu đầy suy nghĩ. Có lẽ cậu chẳng tin vào ma quỷ, có lẽ cậu nghe câu chuyện của tôi cũng chỉ coi là trò cười.

Tôi mặc kệ, chỉ cần cậu giúp tôi là đủ rồi.

Hôm nay lại giống hôm qua, trời không có chút nắng nào. Sang đến làng Hà phải đi qua mấy đoạn đường dài. Tôi không biết nhà lão Đông ở đâu nên đến đầu làng liền bảo cậu Hoàng dừng xe rồi hỏi người bán dứa bên đường:

– Chị ơi, cho tôi hỏi chị biết thầy bói Đông không ạ?

Người đàn bà mặc bộ quần áo cũ kĩ nghe tôi hỏi liền ngước mặt lên nhìn tôi chằm chằm. Cậu Hoàng thấy vậy liền nói:

– Chị biết thì chỉ đường cho chúng tôi, chúng tôi trả công cho chị.

Người đàn bà kia lắc đầu đáp cộc lốc:

– Không biết

Cậu Hoàng nghe xong lại đánh xe vào trong sâu hơn, có điều làng này rất vắng vẻ, mãi đến khi vào đến đoạn cánh đồng mới có một người đàn bà mặc bộ đồ nâu ôm bó lúa đi tới. Thấy chị ta tôi liền mở cửa xe nhảy xuống hỏi:

– Chị ơi. Cho tôi hỏi chị biết nhà thầy bói Đông không?

Chị ta nghe tôi xong bỗng dưng khựng lại mặt tái mét, giọn run run đáp:

– Cô hỏi có việc gì không?

– Tôi có việc quan trọng muốn gặp thầy ấy.

Chị ta nhìn tôi đáp lại:

– Thầy ta chết rồi!

Tôi nghe xong tưởng mình nhầm liền hỏi:

– Chị nói gì cơ?

– Thầy ta chết rồi, vừa chết sáng nay.

Cả người tôi cũng run lên, bám lấy tay người đàn bà hỏi:

– Nhà thầy ta ở đâu?

– Cô đừng vào, sợ lắm, kinh lắm. Thầy ta chết rồi, chết thật rồi, thầy ta ốm cả tháng nay đến sáng tự móc mắt rồi treo cổ lên trần nhà chết rồi

Nói rồi người đàn bà cũng vội bỏ đi. Tôi nghe xong bàng hoàng không tin nổi, cả người như mất hồn giục cậu Hoàng lái xe đi vào tận cuối làng, khi đến nơi quả thực thầy Đông đã chết, xóm làng chỉ có hai ba người đưa thầy ta vào cái hòm rồi đạy đến chiều mang đi chôn! Thầy ta chết rồi! Thầy ra chết rồi tôi phải tìm người đàn bà kia ở đâu?

Tôi không biết cậu Hoàng đưa tôi về thế nào, suốt khoảng thời gian trên xe tôi cứ như trên mây trên gió. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến tôi không thể nào tin nổi.

Khi về đến nhà tôi thấy một người đàn bà mặc bộ quần áo bà ba màu vàng, đội chiếc nón mê đứng ngay ở góc cây cột. Ban đầu tôi còn ngỡ bà ta là họ hàng với nhà bà Hân lên chơi nên chỉ chào qua rồi về buồng. Thế nhưng vừa bước vào trong buồng đã nghe tiếng bà Hân chửi rủa:

– Tôi bảo cút đi là cút đi, không có nước nôi gì cả

Nghe xong tôi liền mở cửa sổ ra nhìn, người đàn bà đội nón nên tôi không nhìn rõ mặt, có tiếng nói nhẹ nhàng cất lên:

– Tôi chỉ xin một ngụm nước thôi, tôi khát quá

– Thôi đi, đừng có giả vờ, lại cái đám ăn mày giả vờ xin nước rồi ăn trộm ăn cắp chứ gì. Cút cút cút

Người đàn bà kia không nói gì nữa lẳng lặng bước ra cổng. Tôi nhìn theo chợt thấy thương thương liền rót cốc nước chạy theo, có điều mới ra đến cửa đã không thấy bà ta đâu nữa, nhìn xung quanh cũng không còn thấy bóng dáng ấy. Bên giàn bầu cạnh nhà có con bướm vàng đậu trên nụ hoa. Đột nhiên có tiếng gọi quen thuộc bên tai:

– Hiên ơi.

Hai tiếng Hiên ơi khiến tôi bỗng dưng như bừng tỉnh. Tiếng gọi quen thuộc mà đã mười mấy năm nay tôi chưa được nghe liền cầm cốc nước vừa chạy ra cổng vừa gọi:

– Mẹ ơi, mẹ ơi.

Thế nhưng mới chạy được mấy bước cậu Hoàng đã kéo tôi lại rồi nói:

– Hiên, cô sao vậy? Hiên!

Tôi nhìn cậu Hoàng chợt bật khóc tu tu đáp lại:

– Là mẹ tôi, mẹ tôi đang ở đây, người đàn bà ban nãy là mẹ tôi?

– Người đàn bà nào?

– Người đàn bà xin nước

Cậu Hoàng nhìn tôi cười nói:

– Chẳng phải thầy mẹ cô bán nhà lên tỉnh ở rồi sao!

Tôi liếm môi đáp lại:

– Không, là mẹ tôi, mẹ ruột tôi, mẹ tôi mất lâu lắm rồi.

Cậu Hoàng nghe xong sững sờ nhìn tôi, tôi định nói gì đó bất chợt cũng thấy màn đêm buông xuống, cuối cùng không biết gì nữa!

Khi tỉnh dậy tôi thấy mình nằm trong buồng, trời đã nhá nhem tối, cậu Hoàng ngồi bên cạnh khẽ nói:

– Cô tỉnh rồi à?

Tôi day trán nhìn cậu Hoàng hỏi về người đàn bà xin nước ban nãy. Thế nhưng cậu Hoàng một mực khẳng định không có người đàn bà xin nước nào cả, cậu ta đưa tôi từ làng Hà về đây là tôi nằm xuống ngủ như chết, còn bà Hân với ông Hạnh, chị Huệ từ sáng đã đưa cái Tâm lên tỉnh chữa bệnh. Tôi không tin đó là giấc mơ, có điều tôi hỏi thì con Hĩm cũng trả lời y như vậy cuối cùng cũng đành tin.

Cậu Hoàng đưa cho tôi cốc nước khẽ nói:

– Cô uống rồi nghỉ ngơi đi.

Tôi nhận lấy cốc nước nhưng không uống nổi. Thầy Đông chết rồi, cái Tâm lại bị nặng hơn phải đem lên tỉnh, chắc chắn cái chết của thầy ta lẫn việc cái Tâm ốm có liên quan đến người đàn bà kia. Tôi cứ luôn có cảm giác chị ta quanh quẩn đây thôi. Có điều không hiểu sao cứ định nói gì cậu Hoàng đều gạt đi, kể cả việc đề nghị đêm nay ra giếng lần nữa cậu ta cũng không đồng ý. Thái độ của cậu Hoàng lạ lắm, cảm giác như cậu ta không hề tin vào những gì tôi nói. Thế nhưng tôi sợ lắm, tôi sợ rằng sẽ như lời thầy Long nói, nếu như không tìm được chị ta thì chẳng những cái Tâm mà còn nhiều người vô tội khác, thậm chí cả tôi cũng sẽ phải chết. Nhất định đêm nay tôi phải đi ra giếng lần nữa.

Cả đêm ấy tôi không ngủ, đợi cậu Hoàng ngủ say tôi mới cầm ngọn đèn dầu đi ngoài. Bên ngoài sương lạnh buốt, tôi choàng áo rồi đi thẳng ra giếng. Lần nữa tôi mở cửa hang đi xuống, có điều lần này là đi một mình. Thế nhưng vẫn giống hôm qua, dù có tìm khắp cả hang tôi vẫn không tìm thấy thứ gì đành đi lên. Trên trời hôm nay trăng lại sáng vằng vặc, bỗng dưng tôi thấy có con bướm bay bay lởn vởn trước mặt. Tôi khẽ thở dài ngồi trên thành giếng đột nhiên như bừng tỉnh.

Con bướm vàng!

Con bướm vàng này tôi từng thấy ở nhà thầy Long, hôm nay… cũng vẫn là con bướm vàng đậu ngay giàn bầu mà cậu Hoàng nói đó là do tôi mơ sao? Tôi nhấc cao ngọn đèn dầu lên, dưới ánh đèn tôi cảm giác nó chính là con bướm mà tôi từng nhìn thấy kia. Nó bay một lúc rồi cuối cùng đậu xuống gốc cây đa. Tôi nhìn nó chợt tò mò đứng dậy đi về phía gốc đa. Khi sát lại gần rễ cây tôi bỗng nghe tiếng bước chân của mình trở thành tiếng cộp cộp. Tôi khẽ đưa tay xuống hất đống lá khô cùng đống cát đất sang bên cạnh rồi chợt khựng lại khi thấy một tấm ván hiện lên. Dưới gốc đa… còn có một cái hầm khác.

Lúc này tôi không còn nghĩ ngợi được gì nữa ra sức bới đống cát rồi nhấc tấm ván lên. Bên dưới tối om, tôi mặc kệ cầm đèn dầu bước xuống. Cái hầm này nhỏ hơn cái hầm dưới giếng rất nhiều, cũng không có vàng bạc châu báu gì. Tôi đưa cao ngọn đèn dầu lên, trên vách tường rêu phủ đầy, mỗi bước chân tôi đi đều nghe tiếng vọng lại đầy ma mị.

Khi vào đến bên trong tôi bất chợt thấy một cái hòm liền vội vàng mở ra xem, thế nhưng lần nữa tôi lại thất vọng khi trong đó chỉ là cái hòm trống không. Đột nhiên tôi bỗng thấy má mình ươn ướt, có thứ nước gì đó chảy từ trên xuống, tôi đưa tay quệt lấy rồi suýt hét lên Máu… máu từ trên nhỏ tong tong từng giọt xuống, một bóng đen từ đâu lao tới đập vào mặt khiến tôi ngã quỵ. Dưới ánh đèn tôi nhận ra đó là lũ dơi, có điêu lần này tôi hét toáng lên bởi nhận ra ngay trên trần nhà một bộ hài cốt được treo trên đó, xung quanh dính toàn bùa chú. Tôi lùi lại, bỗng dưng va vào thứ gì đó, ngoảnh lại chợt thấy có tiếng văng vẳng bên tai:

– Đến lượt mày, đến lượt mày

Tiếng nói như từ cõi âm đi lên, mỗi lần nói xong đều bị vọng lại. Lần này tôi không còn đủ can đảm liền ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, có điều mới chạy được vài bước đã bị vướng vào hòn đá ngã quỵ xuống. Phía sau tiếng nói càng lúc càng gần, cả người tôi chợt không thở nổi, có thứ gì đó ươn ướt chạm vào cổ tôi bóp chặt. Tôi càng cố giãy giụa càng không thở nổi, bỗng dưng có ai đó ôm chặt lấy tôi, có ai đó bế tôi lên. Tôi không mở mắt nổi, toàn thân như lịm dần…

***

Lời tác giả: mai chủ nhật tớ nghỉ hẹn mọi người thứ hai.

- --------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


Tôi không mở mắt nổi, toàn thân như lịm dần chợt nghe tiếng giọng rất quen:

– Hiên, Hiên… mở mắt ra đi. Tôi đã nói em đừng đi cơ mà? Sao em nhất định không chịu nghe lời tôi. Mở mắt ra! Mau lên! Mở mắt ra! Không được ngủ, đừng ngủ, xin em đừng ngủ, mở mắt ra đi.

Trên má tôi bất chợt có thứ gì đó nóng hổi rớt xuống, tôi không còn biết gì nữa cuối cùng cũng chìm vào bóng đen mịt mù!

Tôi không biết mình ngất đi bao lâu chỉ biết đến khi tỉnh dậy đã nằm trong buồng quen thuộc. Có điều xung quanh có rất nhiều người, cậu Hoàng, vú Dần, cả cái Hĩm cùng thầy Long. Hai mắt cậu Hoàng long sòng sọc nhìn thầy Long gào lên:

– Tôi ra lệnh cho ông phải cứu cô ấy.

Thầy Long vừa chắp hai tay vừa run sợ đáp:

– Tôi không cứu được đâu…

Cậu Hoàng rút khẩu súng ra dí sát vào đầu thầy Long gằn từng chữ:

– Ông nhất định phải cứu cô ấy, nếu cô ấy có mệnh hệ gì ông cũng không giữ nổi cái mạng này đâu!

– Cậu nói xem bao nhiêu năm nay tôi làm thầy ở đây có bao giờ tôi từ chối ai? Nhưng lần này tôi thật sự không có khả năng, “cô ta” giờ rất mạnh, không còn là một vong ma bình thường nữa, tôi cũng đã thử nhưng không thể giúp nổi. Vợ cậu tuy là có ý tốt giúp cô ta nhưng vì chậm trễ nên cô ta còn oán ngược lại tôi làm sao có thể có cách nào được.

Cậu Hoàng nghe xong hai tay buông thõng xuống rồi hất tung đống đồ đạc trên bàn xuống. Đôi mắt cậu toàn nhưng tia đỏ, ánh mắt không những là giận dữ còn có cả lo lắng. Tôi không biết đã xảy ra những chuyện gì định lên tiếng bất chợt thấy “chị ta” đang đứng phía sau cậu Hoàng, hai mắt chị ta rõ ràng vẫn nguyên vẹn có điều lại đỏ như máu. Tôi sợ hãi lùi lại gào lên:

– Cậu Hoàng, chị ta…

Thế nhưng chưa dứt lời chị ta đã lao về tôi bóp chặt lấy cổ. Tôi không thở nổi nghẹn ứ trong cổ, có tiếng gầm gừ phát ra, tôi đưa tay lên kéo lấy đôi tay chị ta ra nhưng bất thành. Cậu Hoàng lao về tôi ôm chặt khẽ nói:

– Hiên, Hiên, tôi đây… em sao thế?

Tôi muốn nói nhưng không thốt ra lời, chị ta vẫn bóp chặt lấy cổ tôi, có thứ nước tanh tưởi ọc ra từ miệng tôi. Tôi không nhìn rõ, chỉ nghe tiếng cậu Hoàng vội vã nói gì đó rồi cũng ngất lịm đi.

Lần nữa tôi lại tỉnh dậy, khi dậy đã thấy tất cả mọi cánh cửa được mở ra nhưng chỉ có mình tôi nằm trong buồng. Phía ngoài sân cái Tâm được đặt lên một cái cáng, tiếng bà Hân vừa gào khóc vừa nói:

– Tâm ơi, con ơi, con cố lên, mẹ nhất định sẽ cứu được con.

Tôi thấy cái Hĩm đi qua liền hỏi:

– Có chuyện gì vậy Hĩm?

– Cô Tâm mang lên viện tỉnh nhưng cứ thổ máu suốt, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân lại cho về.

Cái Hĩm nói xong vội vàng tránh tôi như tránh tà. Cậu Hoàng vẫn đứng ngoài sân kia, cậu nhìn bà Hân rít lên:

– Tất cả chẳng phải do bà sao? Bà tham lam độc ác giờ ngoài nó còn bao nhiêu người phải bị liên luỵ.

– Mày đừng có vu oan giá hoạ.

– Đến giờ phút này bà vẫn không chịu thừa nhận những tội ác của bà gây ra? Bà tưởng tôi không biết bà lén giấu vàng bạc dưới cái hầm ở giếng, bà tưởng tôi không biết bà căm hận người đàn bà kia vì chị ta quá đẹp, vì thầy tôi để ý tới chị ta, bà mang chị ta xuống giếng làm thần giữ của cho bà, bà còn độc ác tới mức vì muốn bùa chú linh thiêng mà móc đôi mắt của chị ta. Hơn một trăm ngày chị ta sống dưới cái giếng ấy với đôi mắt bị khoét đi, không ánh mặt trời chỉ có củ sâm ngậm để tồn tại?

Bà Hân nghe xong ngồi bệt xuống đất mặt tái mét lắc lư đầu đáp:

– Không có… không có…

Ông Hạnh nhìn bà Hân, trong một giây lát tôi nhìn thấy ánh mắt kinh hãi, bàng hoàng từ ông. Ông run run nhìn bà Hân nói:

– Cô ta… là bà gϊếŧ?

– Không… không phải tôi.

Cậu Hoàng nhìn ông Hạnh cười nhạt:

– Thầy cũng xem lại bản thân thầy đi! Nếu thầy không nhu nhược thì có để cho bà ta lộng hành vậy không? Mẹ tôi mới là người cùng thầy tạo lên cơ nghiệp này cuối cùng cũng chết tức tưởi! Thầy không tin đúng không? Không tin thầy ra giếng xem, còn nữa, thầy có biết nhà này tuyệt tử tuyệt tôn là do ai không? Thầy có biết chính bà ta là người hại chị Linh mất ba lần con không?

– Cái gì cơ?

– Ngày hai mươi lăm tháng mười một bà ta mua một lượng lớn thuốc phá thai từ tiệm thuốc Tây của ông Bảng. Ngày hai mươi sáu chị Linh sẩy thai, lẽ ra chuyện này đã bị bà ta giấu nhẹm có điều nhờ vợ tôi mà tôi đã điều tra ra! Giờ trời còn sáng, đầu óc thầy nếu không u mê thì tự mình đi xác nhận.

Bà Hân ngồi dưới đất hai mắt lên nhìn bám chặt lấy tay ông Hạnh gào lên:

– Không phải như vậy, nó bịa đặt

Ông Hạnh rút tay bà ta ra, đôi lông mày chau lại, ánh mắt đau đáu tuyệt vọng lùi lại đáp:

– Bịa đặt hay không tôi sẽ tự tìm hiểu. Bay đâu, mời ông Bảng đến đây cho ông, còn thằng Tài theo ông ra giếng.

Bà Hân nghe xong lao đến giữ chân ông Hạnh khóc lóc nói:

– Đừng. Đừng mà.

Thế nhưng không còn kịp nữa, ông Hạnh mặc kệ bà Hân gào thét cứ thế mà đi. Tôi nhìn ra, hai mắt lơ đãng như kẻ mất hồn đột nhiên lại thấy chị ta từ cửa sổ lao vào bóp chặt cổ tôi. Tiếng gầm gừ trong cổ lại phát ra. Cậu Hoàng bên ngoài thấy vậy liền lao vào, tôi muốn giãy giụa nhưng bóng đen lại ập đến, mắt tôi nhắm nghiền, cả người bị sức mạnh vô hình đè tưởng như không thở nổi.

Tiếng cậu Hoàng lại cất lên:

– Ông nói đi, nói cho tôi biết phải làm sao để cứu được cô ấy? Bằng giá nào tôi cũng chấp nhận

Thầy Long đáp lại:

– Thực ra tôi thì không có cách nào nhưng có thể người này giúp được cậu

– Ai?

– Sư phụ của tôi, ông ấy sống trong núi, trước kia tôi cũng thấy ông ấy đã giúp vài trường hợp như vậy… có điều…

– Có điều gì ông cứ nói.

– Sư phụ tôi sẽ cần một người để vong này nhập vào. Người đó nhất định không phải là người ra tay hại chết “cô ta”, có điều… nhiều khi vong oán khí quá nặng có thể khiến người bị nhập vào hao tổn sức khoẻ, thậm chí là chết. Tôi thấy ở đây chỉ có cậu thích hợp, liệu cậu có chấp nhận không?

Cậu Hoàng nghe xong dứt khoát đáp:

– Được! Tôi chấp nhận.

Tôi nghe cậu Hoàng nói rất muốn mở mắt ra, tôi muốn nói với cậu cậu đừng đi, cậu đừng hi sinh bản thân như vậy, thế nhưng tôi lại chẳng mở mồm được chỉ thấy hai dòng nước mắt nóng hổi chảy dọc thái dương. Bỗng có bàn tay thon dài chạm vào mắt tôi, giọng nói của cậu khẽ cất lên:

– Đừng khóc, nhất định tôi sẽ cứu được em.

Khi cậu Hoàng với thầy Long vừa ra đến cửa tôi lại lịm dần. Cả ngày hôm ấy không biết tôi tỉnh rồi lại mê biết bao nhiêu lần. Có lần tỉnh dậy tôi nghe đám gia nô nói trên nhà cái Tâm như sắp chết rồi, mỗi lần tôi lịm đi thì nó lại tỉnh rồi rên hừ hừ.

Lần cuối cùng tôi lịm đi một giấc rất dài, dài đến nỗi khi mở mắt tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm ở ngoài giếng. Thế nhưng không phải nằm một mình mà nằm cùng cái Tâm. Có tiếng vú Dần cất lên:

– Ba ngày rồi sao cậu ấy vẫn chưa ra?

Tôi khẽ ngồi dậy, xung quanh có rất nhiều người, cái hầm nhỏ ở gốc đa sáng rực. Vú Dần thấy tôi ngồi dậy liền hỏi:

– Cô tỉnh rồi à?

Tôi vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra hỏi lại vú Dần:

– Có chuyện gì vậy vú?

Vú Dần nhìn tôi thở dài:

– Cậu Hoàng mời thầy Luân, sư phụ của thầy Long về giải vong, cậu ấy với thầy đi xuống hầm kia đã ba ngày ba đêm vẫn chưa lên. Cô tỉnh rồi có nghĩa là vong hồn kia đã đi nhưng sao cậu ấy vẫn chưa lên?

Tôi nghe xong lòng dạ nóng như lửa đốt. Hai tay tôi bấu chặt vào nhau, rõ ràng lúc mê lúc tỉnh nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ cậu Hoàng chấp nhận nguy hiểm để cứu tôi. Bên dưới hầm vẫn yên tĩnh đến đáng sợ. Cậu Hoàng, nhất định cậu không được có chuyện gì! Nhất định cậu phải sống, nếu không… nếu không… mới nghĩ đến đây sống mũi tôi đã cay xè.

Đột nhiên một cơn gió rất mạnh thổi lên, cát bay thành từng lớp khiến mắt tôi nhắm tịt cả lại. Tiếng gió rít bên tai nghe như từ cõi âm vọng lên, gió mạnh tới mức những ngọn đèn dầu cũng tắt phụt. Có thứ gì đó lạnh lẽo lướt qua vai tôi khiến toàn thân tôi nổi gai ốc từng đợt. Tôi đứng bật dậy định đi xuống thì chợt thấy bên dưới hầm chợt bóng đen bước lên, nhìn kĩ lại mới thấy một người đàn ông gầy gầy mặc quần áo cà sa cùng cậu Hoàng đi lên. Ông Hạnh đang ngồi khẽ hỏi:

– Thầy Luân, sao rồi

Thầy Luân đáp lại:

– Xong rồi, cô ta đi rồi, giờ đưa cậu ấy về đã.

Ông Hạnh thấy vậy liền đứng lên dìu cậu Hoàng rồi hỏi:

– Con không sao chứ?

Tôi nhìn lên thấy đôi môi cậu Hoàng tái nhợt lại, cậu định đáp bất chợt ho từng đợt, dưới ánh đèn tôi bỗng thấy cậu thổ huyết. Máu chảy từ miệng cậu ra không ngừng được.

Ông Hạnh hốt hoảng hỏi:

– Sao nó lại bị ra thế này?

Thầy Luân đáp lại:

– Oán khí quá nặng nên cậu ấy mất khá nhiều sức. Nhưng không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thôi. Cũng may… nhờ phúc đức của mẹ cậu ta nên không ảnh hưởng gì nhiều chứ nhiều khi vong oán khí nặng thế này đến mạng cũng khó mà giữ.

Tôi nhìn cậu Hoàng bất chợt hai hàng nước mắt chảy ra, cậu dựa người vào vai thầy Luân, cảm giác như không còn một chút sức lực nào. Thế nhưng môi cậu lại khẽ mấp máy:

– Hiên… em… em có sao không?

Nghe cậu hỏi tôi không còn kìm được nữa oà khóc nức nở. Đến giây phút này cậu vẫn còn quan tâm đến tôi. Ông Hạnh thấy cậu hỏi thì đáp:

– Nó không sao rồi, đi về đã con.

Khi về đến nhà trời cũng đã gần sáng, cái Tâm chưa tỉnh hẳn, nghe thầy Luân nói vì nó phải chịu nghiệp bà Hân gây ra nên chắc chắn sẽ ít nhiều nó sẽ không thể bình thường được như trước kia. Lúc này tôi mới để ý không thấy bà Hân đâu, chỉ nghe nói bà ta tự giam mình trong buồng kín thế nhưng vì mải bận đưa cậu Hoàng về nên tôi cũng không để ý nhiều.

Cậu Hoàng nằm trên giường thiêm thiếp đi, phải đến gần tối cậu mới tỉnh lại được. Nghe vú Dần nói tôi bất tỉnh suốt năm ngày năm đêm, hai ngày cậu Hoàng đi theo thầy Long lên núi mời thầy Luân về giải bùa rồi suốt ba ngày ba đêm cậu lại ở dưới kia để vong nhập vào! Vú Dần còn kể người đàn bà ấy vốn dĩ trước kia bị móc mắt dưới cái hầm ở giếng, có điều sau này khi lão thầy Đông suy yếu đi, bà Hân thường xuyên mơ thấy cô ta sợ rằng cô ta sẽ thoát ra được cuối cùng lấy xương cốt treo lên trần ở hầm gần gốc đa, lấy vong thai nhi mấy đứa con của mợ Linh để yểm không cho cô ta thoát nổi nên oán khí mới nặng đến vậy. Vú Dần vừa kể xong bên ngoài cũng có tiếng cái Hĩm cất lên:

– Bà cả phát điên rồi, bà cả phát điên rồi.

Tôi ngước mắt nhìn ra cửa bất chợt rợn người lại, ông Hạnh sai người trói bà Hân nhốt ra nhà kho, có tiếng thầy Luân cất lên:

– Cô ta không cho mụ chết mà để mụ sống mà hành mụ, ác giả ác báo, a di đà Phật, a di đà Phật.

Thầy Luân vừa nói xong cậu Hoàng cũng tỉnh, vẻ mặt cậu không còn tái nhợt mà hồng hào trở lại. Thầy Luân nhìn cậu Hoàng khẽ cười nói:

– Cô ta đi thật rồi! Tôi cũng về đây

Thầy Luân nói xong không đợi cảm ơn đã ra ngoài, trước khi đi thầy còn để lại cho tôi và cậu Hoàng mỗi người một lá bùa chú. Cậu Hoàng cầm lấy rồi kéo tôi nằm lên giường, thế nhưng cậu chẳng kịp nói gì lại thiêm thiếp đi!

Đêm hôm ấy vì quá mệt nên tôi với cậu Hoàng đã ngủ rất ngon, ngon đến mức sáng hôm sau khi có những tia nắng chiếu qua kẽ cửa sổ tôi với cậu vẫn đang ngủ say sưa!

***

Lời tác giả: chồng người ta chấp nhận hi sinh để cứu vợ đã làm si mê trái tim chị em chưa? Nếu si mê rồi thì cho anh Hoàng một like nàoooo

- --------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom