Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Người vun trồng mới là người hái quả


Cậu ở lại nhà ông Trần hết mấy hôm như lời đã hứa, khi thấy đã không sao rồi cậu mới an tâm đi về, lúc về cậu còn bế thằng con ông ấy một lát. Chả hiểu làm sao mà mới gặp đã mến nó, nghĩ đến lúc đi về mà cảm thấy lòng cứ buồn buồn kiểu gì. Cậu ôm nó đi lòng vòng một lát rồi đong đưa nó qua lại, lát sau trả lại cho thím Đoạn mà cậu còn luyến tiếc. Khi trả cho bà ấy xong nó ngọ nguậy rồi khóc ư e trong miệng, bà ấy thấy liền mỉm cười:

"Xem ra nó thích ở trêи tay thầy Cảnh Minh đây hơn rồi"

"Tôi cũng cảm thấy rất có duyên với công tử nhà. Thật sự cảm thấy có tình cảm gì đó rất đặc biệt "

Cậu giơ ngón tay chạm vào má nó cái rồi mỉm cười, thím Đoạn nhìn ánh mắt trìu mến của cậu bật lên cười cái rồi nói:

"Chắc có lẽ cậu đã đến tuổi làm phụ thân rồi, không biết năm nay cậu đã đến tuổi bao nhiêu rồi?"


"Tôi hình như đã gần 25 rồi"

"Thế thì đúng rồi. Ở cái tuổi này cậu nên thành thân sớm rồi sinh con đi, đã không còn trẻ nữa"

Cậu chỉ cười gượng rồi nói tránh đi.

"Phu nhân thấy đấy, ngày nào tôi cũng bận!"

Bà ấy nghe vậy phẩy tay nhăn mặt nói:

"Thôi cậu đừng có diện cớ. Cậu giỏi là điều ai cũng biết, nhưng chẳng lẽ bận đến độ không có thời gian cho bản thân sao? Chẳng lẽ cả đời không thấy thê tử? Cậu đừng có lừa dối tôi. Nhìn ánh mắt cậu tôi đã biết trong đầu cậu có bóng hồng nào rồi, nói đi có gì khó khăn mà vẫn chưa đến với nhau thế?"

"Tôi, tôi thật sự không có ai cả"

"Đã đến tuổi này rồi cậu tưởng lừa được tôi sao? Thôi thì cậu muốn sao thì muốn, đừng như lão gia nhà ta, cứ lo cho sự nghiệp bây giờ đến hơn 40 mới nhìn mặt được thằng con, đấy, cậu nhìn xem ông ấy mừng hơn đào được vàng nữa. Cậu hoàn hảo thế này thì việc lấy thê tử có gì khó khăn đâu, tôi nghe bảo các cô gái mới lớn lân cận bên các thôn hình như ngưỡng mộ cậu lắm đấy"


"Không có chuyện đó đâu"

Cậu cười ngượng ngùng sau đó né tránh ánh mắt phu nhân ấy, cậu quay qua khều vào má thằng bé phát nữa mới đứng lên, tạm biệt bà ấy rời khỏi nhà, quay về nhà mình.

Cuộc sống cậu vẫn cứ bình bình trôi qua, ngày này qua ngày nọ, tháng này qua tháng nọ. Cậu vẫn cứ bốc thuốc trị bệnh, bệnh nhân kéo đến mỗi lúc một đông, cậu phải thuê thêm nhiều người mới làm xuể.

"Mọi người ơi ra lấy thuốc kìa, ai gọi cửa bảo biếu cậu một xe thuốc, mọi người ra đó vận chuyển vào đi"

"Không biết lại vị tiểu thư nào mến mộ cậu nhà mình nữa ấy nhỉ? Cứ cách một hai hôm lại có một xe thuốc thảo dược được mang đến đây, kèm theo một lá thư tình"

Mọi người vừa vui vẻ vừa trêu chọc, họ cười rộ lên cái rồi đi ra khuân vác. Cậu vừa cân thuốc vừa bắt mạch, sau đó nhíu mày lắc đầu, lắc đầu vì mọi người cứ trêu chọc cậu mãi, bà lão nhìn cậu cái rồi sợ hãi nói:


"Thưa thầy bệnh tình tôi nặng lắm sao ạ?"

"À...à không."

"Sao tôi thấy thầy lắc đầu ngán ngẫm thế? Có phải thầy giấu tôi sợ tôi biết không? "

"Không đâu, tôi lắc đầu vì chuyện khác, cụ chỉ mất ngủ gây chóng mặt thôi. Tôi kê thuốc cho cụ ngủ sâu, hôm sau sẽ không chóng mặt nữa đâu"

"Vậy cảm ơn thầy đây quá, thế hết bao nhiêu tiền thế hả thầy?"

Cậu mỉm cười lắc đầu cái rồi nói:

"Không tốn tiền. Nhưng lần sau có cái gì ăn thì mang đến cho tôi một chút cũng được"

"Ôi thật sao? Khám cả buổi lại bốc cho những đây thuốc mà lại không lấy tiền sao? Thế thì cậu đây làm sao có tiền mua thuốc nữa?"

Nghe bà hỏi mà mọi người xung quanh ai nấy đều bật cười:

"Ôi cụ ơi, cụ không biết đấy thôi, cậu Cảnh Minh đây rất là giàu, tiền bạc nhiều lắm, mà quan trọng ấy thuốc than thảo dược cậu được các phú hộ mấy thôn cạnh biếu rất nhiều, cậu đây khám bệnh làm phước thôi cụ ạ!"
Cậu mỉm cười gật đầu, bà ấy liền nhìn cậu cười cái vỗ vai cậu.

"Thế thì phải gọi là bồ tát tái thế rồi, cậu đây lại khôi ngô tuấn tú thế này, thế cậu đã có mối nào chưa?"

Cậu lại lắc đầu ngán ngẫm.

"Cụ về sắc ba chén nước còn một chén, uống trước khi ngủ tầm hai canh giờ, nhé! Cụ về sớm đi kẻo trời nắng lên"

"Thế có cần tôi làm mối cho một cô nương không? Tôi biết có một cô nương rất là xinh đẹp, hợp với cậu đây lắm"

Mấy người xung quanh vừa cười vừa kéo bà ra, sau đó nói:

"Cụ ơi, người ta có nhiều mối để ý lắm, mấy mối ấy toàn là các tiểu thư con phú hộ thôi, còn chưa cô nào lọt vào mắt xanh của cậu, bà về sớm đi nhé. Bảo cô nương nào xinh đẹp thì dẫn qua đây, cậu xem mắt cái hợp thì kết duyên"

"Thật sao? Vậy tôi sẽ sớm dẫn cô nương ấy qua đây, tôi sẽ dẫn qua cho cậu xem mắt"
Bà ấy nhiệt tình đến độ cậu phải lắc đầu ngao ngán mấy lần, cảm thấy vui nhiều hơn là cảm thấy phiền, cậu mỉm cười cái rồi quay qua.

"Người tiếp theo"

Cậu cứ lần lượt khám hết người này đến người khác, đến hết ngày cậu vẫn khám chưa xong. Đến tận khuya mới nhìn ra thì thấy đã hết người, thuốc phơi khô cũng dần hết đi, cậu ngó ra phát nữa mới đứng dậy vươn vai cái mệt mỏi. Cậu mới xoay người đi vào đã nghe thấy tiếng ai đó gõ tay vào cửa, theo quán tính cậu liền nói:

"Xin mời vào"

Cậu quay người lại bỗng nhiên đứng đơ người ra, sau đó mới nói:

"Bà lão!"

Bà bói điên nhìn cậu cái rồi mỉm cười, bà chống cái gậy đi lọc cọc đi vào. Cậu nhìn theo, bà bước lại gần cậu, nhìn y phục không chỉnh tề của cậu, đầu tóc cũng bắt đầu hơi rối ren khiến bà cảm thấy thật ấm lòng, bà nắm lấy cánh tay cậu cái rồi nói:
"Sao thế? Quên ta rồi sao?"

Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cậu mới hỏi:

"Hôm nay bà quay lại có chuyện gì sao? Lâu quá rồi không gặp. Vẫn ổn chứ?"

"Ổn. Ta quay lại thăm ngươi, thấy cuộc sống ngươi thế này thật sự ta rất yên tâm, ngươi đúng là không khiến ta thất vọng, thật sự rất tốt"

Cậu ngậm ngùi một lát mới nói:

"Thật ra tôi cũng chỉ vì muốn chuộc lỗi cho phụ mẫu của mình, tôi biết họ đã làm ra rất nhiều chuyện xấu xa, tôi cũng chỉ muốn làm gì đó thôi"

Bà giơ tay lên sờ vào trán cậu, sau đó mỉm cười dịu dàng.

"Cảnh Minh. Ta quay lại lần này cũng là muốn tạm biệt ngươi, sau này ngươi cứ sống cuộc sống này, tự do tự tại, đừng sống như cách mà phụ mẫu ngươi đã sống, có như thế mới bình bình an an suốt kiếp có hiểu không? "

"Bà đi đâu? Bà già thế này rồi còn đi đâu sao?"
"Ta...ta còn rất nhiều chuyện phải làm, ta đâu ở đây mãi được, ta chỉ muốn báo cho ngươi một chuyện, quả ngọt của ngươi đã đến hồi chín rồi, chúc mừng."

"Quả ngọt sao? Ý bà là sao?"

"Đến bây giờ ngươi có còn cảm thấy có lỗi với Gia Minh và Hoài Thục không? Ngươi có trả lời hay không ta vẫn biết trước câu trả lời, ta hỏi câu đó nhất định có lí do, ngươi đã hiểu chưa?"

Cậu ngẫm nghĩ một hồi sau đó nhìn vào bà, cậu mỉm cười rồi nói:

"Có phải bà biết anh và Hoài Thục đang ở đâu không? "

"Biết. Ta cũng đã cho họ một cuộc sống mới vừa hoàn hảo vừa yên bình, ngươi cứ yên tâm sống cuộc sống của mình đi"

Nói tới đó khéo mắt cậu cay cay, sau đó cậu gật đầu.

"Dù có thế nào tôi cũng mong họ sẽ được hạnh phúc, cuộc đời này quá nhiều thứ khiến họ khổ sở, tôi biết họ vượt qua ải này được hưởng kết quả tốt đẹp là tôi vui rồi"
"Không phải chỉ họ, cả ngươi nữa, ngươi cũng xứng đáng"

Nói xong bà lùi lại phía sau, sau đó bà mới nói:

"Ta đến để từ biệt ngươi, xong rồi, ta chỉ có một câu cuối cùng muốn nói cho ngươi nghe, ai gieo trồng không quan trọng, ai chăm sóc từ đầu đến cuối mới là người xứng đáng nhận được quả chín ngọt, tạm biệt ngươi"

Nói xong bóng bà biến mất trước mặt cậu, cậu chớp mắt cái rồi giơ tay quơ vào khoảng không trước mặt. Sau đó cậu đứng bần thần ra đó, lát sau mới thở gấp cái rồi ngồi xuống ghế, ngồi được một lúc sau thì có người chạy vào:

"Cậu ơi, bên nhà ông Từ có gửi qua cho chúng ta mấy bao thảo dược, em đem vào bếp cậu nhé?"

"Ông Từ nào nhỉ?"

Cậu lau mồ hôi đầu vẫn còn hơi choáng, tên gia nô mới nói:

"Dạ ông Từ là phụ thân của Từ Ân công tử đấy ạ! Trước ông ấy bảo có quen thiếu phu nhân nhà mình, hay biếu thuốc mà cậu quên rồi à?"
"À không. Chỉ là có nhiều ông Từ quá nên ta bất ngờ không biết là ông Từ nào, để hỏi kĩ cảm ơn ấy mà"

"À dạ, còn một xe thuốc của nhà ông An, phú hộ An Hòa Thành cậu ạ, ông ấy cũng có biếu chúng ta, là phụ thân của tiểu thư An Hoàng Hoa, cậu có nhớ không? "

"Có. Ngươi thay ta cảm ơn họ, bảo có dịp ta qua đích thân nói cảm ơn, do ta bận quá, vả lại dạo này nhà họ sống vẫn ổn hết chứ?"

"Dạ vẫn ổn, nhà họ hay đi làm từ thiện lắm, nên họ cũng hay sai gia nô qua biếu thuốc chúng ta hoài"

"Được rồi, ngươi vào trong đi, ta nghỉ ngơi một lát cái đã"

"Được thưa cậu, cậu nghỉ sớm đi ạ, ngày mai chắc người bệnh lại đông lắm đấy. Mà ông bà Trần vẫn hay nhắn có rảnh cậu qua đó chơi, nghe bảo con trai ông bà ấy sắp đầy tháng rồi"

"Mau vậy sao? Mới hôm nào đây mà đã sắp đầy tháng rồi sao?"
"Đúng đó cậu, chúng ta bận bịu quá nên thời gian cũng qua nhanh hơn mà. Thôi em đi đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi nhé"

Cậu gật đầu cái rồi thở dài mệt mỏi, cậu ngồi xuống ghế rồi dựa vào, nhắm mắt lại để đó rồi cảm nhận sức gió thổi vi vu qua gương mặt mình.

Ở một khu rừng tối tăm, một bóng dáng một bà lão lưng còng đứng trước một ngôi miếu lớn, sau đó bà mỉm cười cái rồi nói:

"Gia Minh à. Ta phải đi rồi, xác ngươi ta cũng sẽ không giữ lại nữa, ta biết bây giờ ngươi đã bắt đầu một cuộc sống mới, vì thế lời hứa giữ xác cho ngươi năm xưa đến hôm nay chúng ta chấm dứt nhé. Ta cũng sẽ bảo vệ cuộc sống mới cho ngươi, xem như chúng ta hẹn gặp nhau với tư cách khác vậy"

Bà giơ tay phẩy cái rồi cái miếu bốc lên cháy to, bà đứng nhìn lửa phập phù, gương mặt được lửa chiếu sáng. Bà quay lại sau lưng rồi nhìn vào người phụ nữ đứng đó, bà mỉm cười rồi nói:
"Phu nhân Ái Phương, người thấy Gia Minh đã vào nhà mới sống, người đã an tâm đi theo ta chưa? Người đừng ở lại nữa, kết thúc rồi"

Người phụ nữ ấy mỉm cười cái rồi gật đầu, sau đó bà ấy gật đầu cúi xuống rồi từ từ tan biến trong không trung. Bà bói điên mỉm cười cái rồi thở dài, ân ân oán oán, đời này qua kiếp khác, chả được gì cả.

Bà quay lại nhìn cái miếu đang hừng hực lửa, sau đó quay qua bên cạnh nhìn, thấy tiểu thư Ân Tình đứng cạnh, bà mỉm cười châm biếm:

"Lại cau có. Ngươi lại muốn mắng chửi sao? Ngươi nên biết cả cái xác không yên phận của ngươi ta còn tìm về được, thì đừng nghĩ đến chuyện sẽ trốn đi, nghe lời ta tu thêm mấy năm, ta lựa gia đình đàng hoàng ta gửi ngươi vào, Hoài Thục đã không còn ngươi còn muốn trả thù ai hả?"

"Bà đừng có nói láo, Hoài Thục còn sống, bà lừa được nhiều người chứ không lừa được ta"
"Cô ấy kết thúc một đời người rồi, nếu có sống, sau này cũng là sống dưới hình thức là một con người mới. Không phải Hoài Thục nữa"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Chúng ta gặp lại vì chúng ta có duyên


"Cậu Cảnh Minh ơi! Cậu Cảnh Minh"

Cậu đang đi thì nghe tiểu Mai hớt hải chạy sau lưng vừa kêu vừa chạy lại.

"Cậu ơi! Cậu"

"Tiểu Mai, ta dặn em bao nhiêu lần rồi em không nhớ sao?"

"Em nhớ, nhưng mà có chuyện gấp lắm cậu ạ!"

"Em nhớ gì nói lại ta nghe xem?"

"Thì...cậu dặn em đi nhẹ nói khẽ, cười duyên, vì em đã lớn rồi, em còn tính vồ vập thì sẽ không ai chịu lấy em cả"

"Vậy bây giờ? "

Cậu nhướng chân mày lên nhìn nó, nó nắm hai tay lại với nhau rồi nói:

"Nhưng cậu à em nghe bảo hôm nay cậu có việc qua nhà của ông An Hòa Thành bên thôn Vĩnh Hà à? Cậu ơi!"

"Có gì em nói luôn đi, lại vòi cái gì à?"

"Hihi! Em cũng chẳng vòi cái gì, chả là em nghe bảo bên thôn ấy có rất nhiều hoa quả ngon, đặc biệt là vải, cậu qua đó xem có không cậu đem về cho em xin ít"

"Biết ngay. Em ngoài ăn ra cũng chẳng vòi cái gì khác, cậu sẽ mang về một ít, sẵn hỏi người ta cần thêm con dâu không cậu kiếm mối gả em đi luôn!"


Nói xong nó liền nhảy cẫng lên la ối:

"Ôi cậu, em còn nhỏ cậu ơi, em mới có 17 tuổi sao em lấy chồng được?"

"Thì em qua đó học lễ nghi, năm sau là lấy được rồi"

"Thôi cậu ơi, cậu biết tính em mà cậu còn muốn gả em đi, cậu không sợ người ta cười cậu à? Cậu..."

Nó kéo tay cậu van xin năn nỉ, cậu cũng lắc đầu rồi mỉm cười:

"Được rồi, cậu phải đi đây, em ở nhà coi phơi thuốc cẩn thận, đừng trốn đi phá phách nữa, gà nó bới tung của cậu đấy biết chưa?"

"Em biết rồi, cậu đừng có gả em đi đấy! Em sẽ không làm cậu tức nữa đâu, cậu cho em ở lại đi, lỡ sau này thiếu phu nhân quay lại không có em thì ai hầu người?"

Nó nói xong tự nhiên thấy bản thân lỡ lời, sau đó buông cánh tay cậu ra, nó lùi lại một bước rồi cúi đầu chào cậu, cậu mỉm cười gượng gạo rồi bước lên xe, cậu rời đi qua thôn Vĩnh Hà khám bệnh, nó đứng đó tần ngần một hồi rồi tự vả bốp vào mặt mình.


"Nói bậy này! Thật là..."

Nó bốp bốp mấy cái nữa vào mồm rồi nhăn nhăn nhó nhó, nhìn theo cái xe ngựa cậu khuất dần đi mà thở dài. Đã ba năm kể từ ngày thiếu phu nhân mất tích, nó chỉ nhớ được lúc cô ấy cho nó về nhà chơi, chuyện sau đó hoàn toàn không nhớ được gì cả, nó vẫn có một linh cảm rất mãnh liệt rằng thiếu phu nhân của nó vẫn còn sống. Thế là suốt ba năm trời nó vẫn ở lại đó chờ, nó vẫn làm gia nô cho cậu, vẫn phụ cậu việc trong việc ngoài, chỉ là nó mỗi năm nó lại mỗi lớn thêm cao thêm, chỉ có điều tin tức của thiếu phu nhân nhà nó lại chẳng nghe thấy được gì cả.

Nó quay người thở dài cái rồi quay người đi vào, nó lại đi phơi thuốc cho cậu, trong lòng vẫn cắn rứt chuyện lỡ miệng khiến cho cậu buồn.

Trưa đó xe ngựa của cậu dừng trước phủ của phú hộ An, cậu nhảy xuống rồi ôm hộp thuốc đi nhanh vào. Vừa đến cửa đã thấy vợ chồng ông ấy chạy ra đón.


Cậu mỉm cười gật đầu cái rồi đi vào, ông An đây tuy tuổi đã cao nhưng vẫn mót được một thằng cu, nên mỗi lần nó ốm nhẹ hay ho nhẹ ông cũng mời cậu qua khám. Do phu nhân ông ấy tuổi cũng cao mà lại sinh con nên nó cứ ốm mãi, nói đi nói lại nhà họ cũng không mấy bận tâm, vì đơn giản họ có con ở tuổi này khiến họ vui vẻ nhiều hơn là ngại ngùng, vì có mỗi cô con gái là tiểu thư Hoàng Hoa thôi nhưng chẳng may sao nàng ấy mất sớm, nên ông bà cũng cảm thấy cô đơn. May sao đến tuổi xế chiều lại sinh ra được một thằng nhóc, ông bà cứ tất tả chạy ngược chạy xuôi, nên có cái gì cũng gọi cậu qua xem hộ.

Cậu khám xong kê cho một đơn thuốc, sau đó mới dặn dò gia đình ông ấy mấy điều. Do con trai ông ấy mới lên ba nên bắt đầu ham chơi, trẻ con lại rất thích nghịch nước, nên cứ bệnh lên bệnh xuống miết, dặn cẩn thận một chút sẽ không sao nữa. Dặn dò họ xong cậu cũng ghé vào thăm đốt cho tiểu thư Hoàng Hoa một nén nhang, cậu đứng trước bài vị của tiểu thư ấy một hồi lâu, cậu mỉm cười dịu dàng.
Tính ra nhà họ An này thật sự rất yêu thương con cháu, thường thì là nữ nhi sẽ không được thờ phượng ở nhà mình, sống chết cũng phải ở nhà tướng công, bài vị do họ thờ, nhưng tiểu thư ấy chưa kịp lấy cậu đã yểu mạng qua đời, nên nhà họ An mang về thờ cúng. Sợ người ta nói ra nói vào con gái mình nên cũng bí mật thờ, chẳng cho ai biết, chỉ duy nhất có cậu là người ngoài biết chuyện này.

Cậu cắm nhang vào xong mới cúi đầu chào tiểu thư ấy một cái rồi đi ra. Cậu khép cửa lại rồi đi ra ngoài, có lẽ cậu vẫn còn một chút cảm thấy có lỗi với tiểu thư ấy, một chút cảm thấy mắc nợ cô ấy. Cậu thở dài cái rồi ngẩn mặt nhìn lên trời, sau đó tạm biệt nhà họ An rồi ra về, lúc về cậu vẫn ngoảnh mặt lại nhìn ngôi nhà lần nữa. Sau thì nhìn một giỏ trái cây trêи tay, lần nào cũng vậy, họ biếu cậu bao nhiêu là hoa quả đem về.
Chiều hôm ấy cậu quay về nhà, xe ngựa vừa dừng cậu đã bước xuống xe. Trời chiều nhưng cũng đã tờ mờ, cậu nhìn quanh cửa xem có ai lại khám không, chợt thấy xa xa có hình bóng của một bà cụ đi chậm chậm. Nhìn bóng dáng quen thuộc thế này cậu liền nhớ ngay đến bà cụ hôm trước đến khám vì mất ngủ, hôm nay bà có dẫn theo một người, nhìn bóng lưng đã biết đó là một người con gái, dáng nhỏ nhắn, mặc cái áo màu nâu sậm, chắc đợi lâu quá nên bà quay về cũng nên. Tự nhiên cậu lại nhớ đến hôm trước bà bảo sẽ giới thiệu cậu cho một cô nương xinh đẹp nào đó, cậu gãi đầu cái rồi mỉm cười.

"Đừng nói là cụ ấy làm thật đấy nhé? Chết thật, hôm trước lại không từ chối, bất ngờ quá mình lại quên mất đi, nếu cụ ấy làm thật thì chết thật rồi, làm sao bây giờ? "
Cậu vừa chần chừ xem có nên gọi cụ ấy lại không, nhưng lại ngại vì tay bà dắt theo một cô nương, lại vừa lo lỡ đâu người ta bệnh đến tìm mình để khám, đường xa vất vả mà mình để họ về không thì cũng ngại. Suy đi nghĩ lại thì cậu đã thấy họ đi mất rồi, cậu định chạy theo kêu thì từ trong nhà đã có tiếng tiểu Mai kêu lên:

"Cậu ơi, cậu. Cậu về rồi à?"

"Ừ cậu về rồi!"

"Thế cậu có...ôi hoa quả. Ôi hôm nay nhà họ biếu nhiều thế?"

Cậu không quan tâm nó nói gì, mắt chỉ nhìn theo bóng dáng đã khuất từ xa của hai người họ, sau đó nó kéo tay cậu rồi nói:

"Cậu nhìn gì đấy, cậu nhìn bà cụ đó đúng không? "

"Sao em biết?"

"Bà ấy đợi cậu từ khi cậu mới đi khuất đó, sáng cậu đi một chút thì bà ấy đã đến, còn dẫn theo một cô gái, em thấy hình như định may mối cho cậu. Em nghe mọi người bảo cậu không thích chuyện này nên ra nói khéo với bà ấy rồi, nhưng một mực đòi đợi cậu về, nên đợi đến bây giờ luôn"
"Tiểu Mai, em sai lắm đấy, sao không mời người ta vào uống nước ăn bánh, để bà cụ già yếu đứng phơi nắng như thế hả?"

"Em có mời, nhưng bà ấy bảo không vào, đợi cậu ở ngoài mà"

Nó ụ mặt xuống, cậu nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, sau đó cậu liếc qua nhìn nó, cậu hỏi:

"Thế cô nương ấy như thế nào?"

"Cậu...cậu quan tâm cô nương nhà người ta từ bao giờ vậy? Đừng nói cậu đổi ý muốn bà ấy làm may cho rồi đấy nhé?"

"Tiểu Mai"

Cậu gằn giọng cái rồi nhìn nó, trong miệng nó vẫn còn ngậm trái vải, sau đó ăn vội rồi nói:

"Bà ấy lấy khăn trùm cái đầu cô nương ấy lại thì làm sao biết mặt mũi được, nhưng em cứ cảm giác người đó em đã gặp ở đâu rồi ấy, trông dáng quen quen cậu ạ"

"Cậu cũng thấy quen. Nhưng lại..."

Nó bóc thêm quả vải nữa rồi ăn, sau đó ngó ra xem cái rồi nói:
"Chắc mai cụ ấy lại qua, mai mối thì phải kiên trì chứ, cậu yên tâm đi"

"Tiểu Mai cậu không nói chuyện đó, sau này không có cậu ở nhà em nhất định phải mời người ta vào nhà trà nước đàng hoàng, nắng thế này em lại để người ta đứng đó cả ngày, em thật là..."

"Dạ, em sai rồi, em sẽ nhớ lời cậu dặn"

Cậu lắc đầu cái rồi nói:

"Em vào đi"

Nó ôm cái giỏ hoa quả rồi cắm đầu chạy, sau đó cậu vẫn đứng bần thần nhìn về phía bà cụ đã đi, cậu cứ nhìn theo mãi, sau đó mới quay lại bước vào nhà.

Trêи con đường tối một bà cụ dắt tay một cô gái, sau đó vừa đi vừa nói:

"Này. Hoài Hoài à? Hôm nay thầy Cảnh Minh không có ở nhà, nên không gặp thầy được, mai ta lại dẫn cô đến đó, cho cậu khám cho cô rồi bốc thuốc. Cậu giỏi lắm nên tôi tin chứng mất trí nhớ của cô sẽ được chữa khỏi đó. Sau này có thể nhớ ra tên mình, nhớ ra gia đình, thân phận của mình nữa"
Cô gái đi kế bên nhẹ nhàng gỡ tấm khăn che trêи đầu ra rồi nhẹ nhàng mỉm cười:

"Dạ"

Bà giơ tay lên sờ vào gương mặt của cô sau đó nói:

"Mà công nhận cô giống với thiếu phu nhân Hoài Thục nhà đó thật"

Mấy năm trước lúc nhà họ Hoàng rước dâu thiếu phu nhân có rãi tiền quanh thôn, bà cũng có nhặt tiền và vô tình có nhìn lên. Thoáng qua nhìn thấy gương mặt của người, mấy năm sau chỉ nhớ mang máng, sau đó mỉm cười nói:

"Gương mặt cô xinh đẹp thế này ta nghĩ cậu Cảnh Minh sẽ để ý, nếu cô mà gả được cho cậu không những chứng bệnh không cần phải lo mà cuộc sống sau này cũng không cần phải lo nữa, cô sẽ sống sung sướиɠ"

"Mà bà cụ à, sao bà lại đặt tên tôi là Hoài Hoài vậy?"

"Tại ta thấy cô giống thiếu phu nhân Hoài Thục, ta gọi cô là Hoài Hoài"

Cô mỉm cười cái rồi gật đầu, sau đó lại lấy tấm khăn che mặt lại, bà ấy nhìn mà thở dài. Từ khi mang cô từ cái khe suối ấy về, lúc nào cô cũng sợ hãi rồi giật mình nửa đêm, đã mấy năm trời rồi mà vẫn chưa dám ra ngoài, có ra ngoài cũng lấy khăn che mặt lại, bây giờ vẫn không khá lên mấy. Rõ ràng gương mặt xinh đẹp thế kia nhưng lúc nào cũng muốn che lại.
Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh, sau đó bà mới hỏi:

"Dạo này cô có cảm giác giật mình nữa không? "

Cô lắc đầu cái rồi mỉm cười, bà liền nói:

"Đấy! Tôi nói tay nghề cậu Cảnh Minh rất là tốt, tôi bảo tôi mất ngủ để xin thuốc cho cô, ấy vậy mà có công hiệu thật. Ngày mai tôi lại mang cô đến tìm cậu nhé! Cô nhìn cậu rồi sẽ cảm thấy thích cậu ngay thôi"

Cô quay qua nhẹ nhàng mỉm cười rồi gật đầu.

"Được!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Rồi cũng sẽ đến lúc gặp lại nhưng với tư cách khác


Sáng hôm ấy bà lại dẫn cô gái ấy đến trước cổng nhà cậu chờ, lúc mới tinh mơ sương còn đọng trêи lá. Bà cứ ngó vào rồi lại đi ra, lúc ấy bà quay lại nắm tay cô gái trấn an.

"Cô yên tâm đi, tôi sẽ gặp được cậu xin khám cho cô. Sau này tìm được gia đình người thân sẽ không còn bơ vơ nữa đâu"

Trong tấm khăn mỏng cô nhẹ nhàng gật đầu, cô nói nhỏ:

"Vâng, nếu không nhớ được gì thì tôi ở lại với bà cũng được"

"Đâu có được, cô phải tìm lại gia đình mình chứ? Tôi già rồi không sống với cô được bao lâu đâu, trước khi tôi chết ít ra cũng phải giúp cô tìm lại gia đình mình"

Bà nói xong liền vỗ tay mình lên tay cô, sau đó mặt cứ ngó vào trong. Do bà đến quá sớm nên hầu như bên trong chưa thấy người, sau đó bà quay lại nhìn cô mỉm cười.

"Đợi một lát nữa nhé?"


Cô cũng gật đầu, lát sau mặt trời đã bắt đầu hé lộ sau chân trời kia, ánh sáng cũng dần dần kéo đến. Bà thấy bên trong có người mở cổng ra, bà hồ hởi lại đập tay vào kêu to:

"Xin hỏi, xin hỏi hôm nay cậu Cảnh Minh có ở nhà không? Tôi muốn xin khám bệnh"

"Dạ có thưa bà, bà vào đi ạ, sao bà lại đến sớm thế này, bà đợi sáng hẳn rồi hãy đến, kẻo dính sương lại bị cảm"

Tên gia nô vừa ngáp ngủ vừa mở cổng, bà nắm lấy cánh tay người đó rồi vui mừng nói:

"Không phải, là tôi dẫn cháu gái qua khám bệnh, nó rất sợ chỗ đông người, nên tôi cố tình đến sớm để tránh đông người ấy mà!"

"Cháu gái?"

Bà mỉm cười cái quay lại chỉ tay ra sau lưng, nhưng chỉ tay lại thì đã không thấy cô gái đâu, bà hớ người ra đó rồi chớp chớp mắt:

"Ơ kìa?"

Tên gia nô cũng đờ mặt mũi ra đó, bà chợt nói:


"Hoài Hoài cháu tôi nó mới đứng đây kia mà!"

Bà và cả tên gia nô ấy chớp chớp mắt nhìn nhau, sau đó bà bước ra mấy bước, ngó quanh cũng không thấy ai. Bà mới quay lại chỗ tên gia nô đang đần thối mặt ra rồi bà nói châm chế:

"À, chắc nó sợ người lạ nên chạy đi mất rồi, hay là tôi vào xin cậu Cảnh Minh mấy gói thuốc rồi về cũng được"

Vừa nói tới đó thì thấy cậu bước ra, cậu nhìn vào bà một lát rồi thoáng chốc mặt cậu có biểu hiện lạ, cậu liếc qua bên ngoài cái rồi nói:

"Mời cụ ạ"

Bà ấy theo cậu vào nhà mà mặt vẫn nhìn ra đường, lát sau chắc chắn không gặp được cô gái mới bỏ vào trong luôn. Cậu mời bà ngồi xuống ghế cái rồi bắt mạch hỏi bệnh, bà chỉ xua tay cái rồi nói:

"Cậu cho tôi xin một vài gói thuốc giống như hôm trước là được rồi, vì tôi xin về cũng chỉ để cho cháu gái uống mà thôi"


"À...được chứ ạ! Mà..."

Cậu vừa bóc thuốc bỏ lên cân vừa hỏi thăm dò:

"Sao cụ không dẫn cháu đến cho tôi khám trực tiếp? Như vậy mới chuẩn xác được"

"À dạ cũng không giấu gì cậu đây. Cô gái đó cũng không phải cháu tôi, chỉ là tôi lỡ tay cứu giữa đường, hôm ấy vô tình nhặt được ngoài một con suối thôi"

Cậu cân thuốc song sau đó quay qua lấy giấy gói lại, cậu nghe bà bảo vậy liền bật cười, sau đó nói:

"Người ta chứ có phải đồ vật đâu mà bảo nhặt. Mà có thật là vậy không? Hay cụ lại vui tính bịa chuyện vậy?"

"Tôi bịa làm gì, tôi không con không cháu, suốt cả đời cứ sống cô độc, tôi mong có con cháu còn không hết, sao mà bịa được"

"Thế...cháu cụ bao nhiêu tuổi rồi, ý là người cụ nhặt ấy?"

"Cô nương ấy hình như cũng hơn 20 rồi!"

"Hơn 20? Tôi còn tưởng cụ nhặt được trẻ con, sao lớn thế rồi mà..."
"À tôi nói không rõ nên cậu đây hiểu lầm, thật ra là cô nương ấy bị ngất bên bờ suối, lúc ấy tôi đi hái nấm nên gặp, quay qua quay lại chẳng thấy ai nên tôi mang cô ấy về. Sau khi tỉnh lại tôi có hỏi thăm thì biết cô nương ấy bị mất trí nhớ rồi, không biết tại sao lại bị thương nặng như vậy, lúc ấy trêи người còn có rất nhiều vết thương! Mà..."

Cậu đang chăm chú nghe thì bà dừng lại, sau đó cậu ngẩn mặt lên nhìn, bà chợt nói tiếp:

"Mà cậu giữ bí mật giúp tôi nhé? Tôi sợ cô ấy sẽ kϊƈɦ động khi thấy người lạ, hay đại khái là chưa chuẩn bị sẵn tâm lí"

"Cụ cứ nói đi, tôi sẽ giữ bí mật cho. Tôi là thầy lang, tất cả bí mật của bệnh nhân tôi đều giữ mà"

"Vậy à? Mà nghe bảo cậu Cảnh Minh đây vẽ rất đẹp, lại rất giống, cậu giúp tôi vẽ một bức sau đó nhờ tìm giúp người thân cô nương ấy được không? Ba năm nay cô ấy cứ một mực trốn trong nhà, không gặp ai cũng không muốn ra ngoài, tôi thương cô ấy quá, sợ sau này tôi mà có lỡ mất đi cô ấy ở vậy không ai lo tôi buồn lắm"
Cậu mỉm cười cái rồi gật đầu.

"Chuyện này tôi giúp được. Vậy bà muốn tôi giữ bí mật cái gì?"

"Thì tôi đã nói rồi mà, cô ấy sợ người lạ, cậu giúp tôi thì tôi sẽ dẫn cô ấy đến cho cậu xem mặt, nhưng mà cậu hãy quan sát từ xa xa, sau đó bí mật vẽ một bức tranh, rồi treo ở trước cổng nhà cậu được không? Tôi biết nhà cậu có nhiều người ra ra vào vào, nên có thể sẽ tìm được người nhà cô ấy nhanh thôi"

"Sáng sớm tôi có nghe bảo cụ dắt cô ấy đến đây thì phải? Tên là..."

Cậu nhìn thăm dò cụ, sau đó cụ liền nói

"Tên là Hoài Hoài!"

Cậu nghe xong cái tên đó liền nhíu mày, sau đó tay bỗng run lên nhẹ, cậu ấp úng rồi mím đôi môi lại nói:

"Hoài Hoài!"

Cậu nhắm mắt lại cái rồi thở dài, trong đầu liền vang lên một giọng nói:

"Minh Tuân à tôi tên là Hoài Hoài"

"Minh Tuân à! Đây là Ánh Ánh"
Cậu nuốt nước bọt cái rồi mở mắt ra, chợt khóe mắt cậu cay cay rồi cậu mỉm cười.

"Hôm nay chắc không được rồi, cụ cho tôi biết nhà cụ ở đâu, hôm nào tôi có đi ngang sẽ ghé qua đó"

"Không cần phiền cậu vậy đâu, tôi sẽ sớm dẫn cô ấy qua đây. Thôi tôi về đây, tôi lo cho cô ấy sợ cô ấy gặp chuyện giữa đường quá"

Cậu thấy bà ôm mấy gói thuốc rồi tất tả chạy đi, tự nhiên cậu cũng thấy nóng lòng rồi đứng dậy, chân bước lại một bước chuẩn bị đi theo bà nhưng phía sau ai đó đã gọi cậu lại.

"Cậu ơi! Hôm nay chúng ta có lịch đi qua vùng bệnh dịch thăm khám đó cậu, còn chỗ mấy hộ nghèo nữa cậu ạ"

"À ừ, chuẩn bị đến đâu rồi nhỉ?"

Cậu hỏi mà mắt cứ nhìn theo bà cụ ấy, sau đó tên gia nô cũng nhìn theo, nó nói:

"Cậu ơi, cậu nhìn gì vậy, em chuẩn bị cả rồi, chúng ta đi thôi!"
Cậu chợt quay qua rồi gật gật đầu, sau đó mới đi ra ngoài, xe ngựa đã chờ sẵn. Còn cả mấy bao thảo dược sau xe, rồi cậu bước chân leo lên, chui vào trong ngồi được một lát rồi mà trái tim vẫn còn đập loạn xạ. Lát sau xe ngựa mới dần dần lăn bánh, tiếng lọc cọc phát ra, rồi cậu dần dần nhắm mắt lại.

Bà lão ấy vừa chạy ra khỏi nhà cậu đã vội nhìn quanh tìm kiếm cô gái, lúc sau bà mới thấy cô đứng nấp sau một cái cây, thân thể rụt rè sợ hãi.

Bà chạy lại kéo tay cô cái rồi nói:

"Hoài Hoài à, cô đi đâu vậy? Sao không vào với tôi?"

Cô nhẹ nhàng lắc đầu sau đó kéo tay bà ý bảo đi về, bà cũng đã quen với tính tình này của cô nên chỉ thở dài cái rồi lắc đầu, sau đó mỉm cười nói:

"Đi thôi, chúng ta về"

Bà vừa kéo cô đi thì phía sau đã nghe thấy tiếng bước chân ngựa vang lên, bà quay lại nhìn cái rồi nói:
"Hình như cậu Cảnh Minh đi khám bệnh rồi, đứng nép vào cho cậu đi qua"

Nói xong xe ngựa cũng chạy ù qua, sau đó kéo theo một làn gió mạnh, thổi bay cái khăn che trêи đầu của cô xuống. Cô giơ tay chụp lấy rồi té xuống đất, lúc ấy bà vội quăng mấy gói thuốc qua một bên, giơ tay đỡ lấy cô. Đang loay hoay thì một cánh tay giơ ra nắm lấy tay bà, tay kia nắm lấy tay cô, cậu Cảnh Minh đứng phủi bụi trêи y phục hai người cái rồi quay qua hỏi thăm:

"Không sao chứ? Xin lỗi nhé do gia nhân có lỡ tay đánh ngựa mạnh quá nên nó phóng hơi nhanh, làm hai người hoảng sợ rồi"

Bà ấy liền giơ tay xua xua nhanh, sau đó nói:

"Không không! Không phải do cậu đâu, thôi cậu có việc thì đi đi, tôi và cháu không sao"

Cậu nhìn vào cái khăn che mặt của cô, cô sợ hãi nép ra sau lưng bà, chợt cậu liếc qua chỗ khác. Biết cô sợ nên cậu không nhìn nữa quay lại nhặt mấy gói thuốc lên, sau đó đưa lại cho bà, lúc ấy bà cũng giơ tay ra lấy. Vụng về thế nào lại làm rơi mấy gói, cậu vội vàng ngồi xuống nhặt lên, cô cũng theo quán tính khom xuống chụp lấy, ai ngờ gió phất lên làm tấm khăn bay nhẹ lên. Lúc ấy cậu nhìn lên thì chợt nhìn thấy cái cằm của cô, rồi cô lại đứng dậy lấy tay giữ cái khăn lại, cậu đưa cho bà mấy gói thuốc rồi cũng tạm biệt rời đi. Cậu quay người trở lên cái xe ngựa, lúc chuẩn bị lên xe cậu còn ngoảnh lại nhìn hai bà cháu, cô vẫn cứ vẻ mặt e thẹn đó quay mặt đi chỗ khác, có bà giơ tay ra vẫy chào nhiệt tình.
Sau khi cậu đi rồi bà mới kéo tay cô đi, bà vừa đi vừa cười nứt cả mũi.

"Hoài Hoài à, cô thấy cậu Cảnh Minh thế nào? Có phải là người rất chu đáo tốt bụng không? Cô thấy cậu thế nào hả?"

Bà hỏi nhưng chẳng thấy cô trả lời, lúc sau cô mới nhẹ nhàng gật đầu cái rồi nói:

"Có!"

"Thế tôi hỏi cậu gả cô cho cậu nhé?"

Cô buông cánh tay bà ra sau đó xua tay liên tiếp, bà bật lên cười rồi nói:

"Thế thì thôi. Nhưng sau này có hối hận thì cứ nói cho tôi nghe, tôi làm mối cho. Tôi ấy à, hồi còn trẻ tôi là bà mối cho cả mấy thôn quanh đây đấy, làm mai làm mối đến độ mất hết cả duyên không lấy được chồng cũng không sinh được con, nên bây giờ mới cô đơn thế này đây! Nên cô yên tâm ta có ế nhưng ta làm mai mối nào là thành công mối đó. Nên không phải lo"

Cô chỉ lẳng lặng đi theo bà, mặc cho bà luyên thuyên suốt quãng đường dài, lúc nào bà cũng nói, nói mãi nói mãi, còn cô chỉ lẳng lặng mà nghe.
......

Trưa hôm ấy cuối cùng cậu cũng đến được làng bên cạnh. Cậu vào khu của người nghèo chữa bệnh cho họ, dân bên đây ai giàu sẽ giàu thật giàu, ai nghèo rồi cũng sẽ rơi vào khoảng nghèo mãi không giàu nổi. Chỗ người giàu và người nghèo cũng được chia ra làm hai nơi, nơi người giàu ở là nơi có người qua lại sầm uất, nơi người nghèo ở lại là nơi rừng thiêng nước độc, vắng người qua lại, ít người lui tới. Khi bệnh tật cũng không ai thăm khám, bữa đói bữa no, nhưng cậu lại quan tâm và còn quyết định sẽ lên đó thăm khám phát đồ ăn. Cậu bảo người ta cũng ngại xuống dưới vì sợ ánh mắt của mọi người, nên cậu quyết định sẽ đi lên.

Leo đồi cả một ngày trời cuối cùng cũng đến được ngôi làng xa xôi hẻo lánh đó. Cậu và đám gia nhân phải đi bộ lên, đường dốc nên ngựa không leo được, sau khi đến nơi mọi người ai nấy đều rêи rỉ vì mệt, cậu quay qua trấn an mọi người cái rồi nói:
"Cố lên, chúng ta đến rồi!"

Cậu vừa nhìn quanh đã thấy ngay một ngôi chùa đập vào mắt đầu tiên , sau đó là những căn nhà được cất lên tạm bợ lụp xụp dưới chân đồi. Cậu nhìn mà cảm thấy trái tim mình hơi nhói, cậu bước xuống được mấy bước đã nhìn thấy có mấy đứa trẻ con nó chạy ra nhìn, mắt nó tròn xoe rồi chớp chớp, sau đó nó mới chạy hết vào nhà. Cậu ngồi xuống tháo một gói vải ra rồi bày ra bao nhiêu bánh trái, cậu lau tay cái rồi cầm lên giơ lên cao.

"Các con có muốn ăn không? "

Cậu vừa kêu vừa nhìn quanh, sau đó thấy xa xa có mấy đứa chạy lại e thẹn sợ sệt nấp vào mấy cây cột. Cậu lại dụ dỗ chúng nó thêm mấy lần chúng nó mới chịu ra, một phần vì đồ ăn quá hấp dẫn. Một phần vì gương mặt cậu lại rất hiền lành, chúng nó không cảm thấy sợ lắm, một đứa tiến lại sau đó e dè cầm lấy trái cây cậu đưa, cậu liền lùi ra phía sau rồi đi thụt lùi lại. Cậu bảo mọi người lùi ra phía sau cho lũ trẻ lấy thức ăn, lấy xong rồi cậu mỉm cười cái rồi nói:
"Được rồi. Màn chào hỏi khá là thành công"

Nói xong cậu bước lại nhặt miếng vải gói lại rồi cầm theo, lũ trẻ nhặt hết đồ ăn thì chạy đi mất, cậu nhìn quanh thấy chúng nó nấp vào góc ăn vội vàng mà cảm thấy mắt cứ cay cay kiểu gì đó. Sau cậu mới mỉm cười nói:

"Lần sau chúng ta sẽ mang nhiều hơn cho các con"

Nói xong cậu tiến thẳng vào làng. Cả ngày hôm ấy người đến thăm khám cũng không nhiều, do một phần họ còn e dè, một phần dân ở đó còn ít. Cậu khám bốc thuốc rồi dạy họ cách sắc thuốc, bảo là không lấy tiền nên họ cũng không quá e dè, cậu mỉm cười rồi hỏi thăm.

"Xung quanh còn ai ốm hay không khỏe không ạ?"

Hỏi han hết tất cả thì cuối cùng cũng hỏi được mấy hộ lân cận. Họ bảo ở trong chùa có mấy người bị bệnh rất nặng, là dân lạ bị nạn nên mang vào đó. Bảo cậu có lòng thì đến đó chữa giúp xem sao, chứ ở đây là vùng khó khăn, ít ai đủ điều kiện đưa họ đi xuống dưới tìm thầy lang, cũng một phần là vậy, một phần họ là người lạ nên hầu như không ai biết thân thế họ như thế nào.
Cậu nghe xong liền gật đầu đồng ý. Chiều hôm ấy cậu bảo chia ra mấy người vào làng chia gạo, mấy người theo cậu vào chùa, cậu hít một hơi sâu rồi giơ tay đẩy cổng chùa, quay lại mỉm cười với mấy người gia nô, họ liền nói:

"Chúng ta đi thôi cậu!"

Họ ôm theo một bao gạo biếu chùa, mấy gói thảo dược cùng một ít dụng cụ thăm khám châm cứu. Vì theo lời người dân nói thì có hai người bị nằm liệt giường đã mấy năm, không nói được cũng không tự mình ăn uống được. Cậu bước chân vào tới sân chùa đã nghe thấy tiếng loẹt xoẹt của tiếng chổi quét lá, cậu tiến lại gần người ấy, bóng lưng chắc là một sư cô.

"Xin hỏi..."

Người ấy nghe thấy thì quay mặt lại, sau đó chấp tay cúi đầu.

"Mô phật! Xin hỏi thí chủ tìm gì ạ?"

Cậu như bất ngờ đơ người ra, sau đó mấy người gia nô phía sau cũng trợn mắt nhìn vào mặt của vị sư cô ấy. Có người không kìm chế được sự thản thốt đã la lên bất ngờ.
"Tiểu thư Ánh Dương! Cậu Cảnh Minh. Là tiểu thư Ánh Dương đó"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Kết thúc quả báo


"Cậu ơi! Cậu, cậu nhìn xem có phải là tiểu thư Ánh Dương không cậu?"

Tên gia nô phải lay cậu đến mấy lần cậu mới tỉnh ra, lúc ấy chỉ nhìn thấy ánh mắt người con gái trước mặt đầy sự bàng hoàng. Cậu nhìn cô ấy cái nữa mới nhẹ nhàng lắc đầu. Mấy tên gia nô ai cũng bất ngờ sau đó liền dụi mắt mấy cái, cậu cũng còn bất ngờ nhưng không hiểu sao miệng cậu lại nói là không. Lúc ấy ai cũng thấy lạ, tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng hầu như ai cũng nhớ được gương mặt của tiểu thư ấy, dù cho bây giờ gương mặt có thay đổi một ít. Có lẽ là vì trang phục bên ngoài và cả khí chất ngày xưa đã mất đi, sau đó họ liền qua qua cô ấy hỏi nhỏ:

"Xin hỏi pháp danh của sư cô, à...cô nương đây là gì?"

"Tôi không phải sư cô, tôi chỉ là ở nhờ chùa này, tôi không đi tu nên không phải sư cô đâu. Tôi tên là Ánh Ánh, là sư thầy đã đặt tên đó cho tôi!"


Nói xong tay cô ấy lại cằm cái cán chổi rồi nắm chặt như thể bản thân cũng đang bối rối.

Thấy mọi người ai cũng im lặng, cô ấy liền nhìn quanh, thấy bưng bê bao nhiêu là thứ thế là hỏi luôn:

"Mọi người đến đây có việc gì sao?"

Cậu sựt giật mình rồi mới nói:

"Nghe mọi người quanh làng nói ở chùa có người bệnh liệt giường nên tôi đến xem, sẵn biếu chùa một ít hoa quả, coi như tấm lòng thành"

"À! Thì ra là vậy"

Nói xong từ trong chùa đi ra một vị nhà sư, sau đó chấp tay chào cậu. Cậu và mọi người cũng kính cẩn chào lại, cậu được sư thầy mời vào chùa, vừa đi sư thầy vừa nói:

"Quý hóa quá, thí chủ đường xa cực khổ đến đây, nhà chùa cảm ơn thí chủ đây rất nhiều, đúng là công đức vô lượng"

Cậu vừa đi vừa suy nghĩ cái gì đó, đến lúc một người gia nô kéo tay cậu bảo:


"Cậu ơi sư thầy đang nói chuyện với cậu kìa"

Cậu giật mình rồi cúi đầu với thầy, sau đó thầy đưa tay sờ lên đầu cậu chợt mỉm cười hiền hậu. Lát sau đi được một quãng đường cũng khá xa thầy mới đứng lại trước một căn phòng, thầy nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra cái rồi nói:

"Chuyện là mấy năm về trước nhà chùa có cứu được một gia đình gồm ba người ngoài bờ suối. Cậu xem, đã mấy năm rồi hai người họ vẫn không có tiến triển gì, cậu có thể xem cho họ được không? Đời người vốn ngắn ngủi nhưng đã nằm như vậy suốt mấy năm trời"

Thầy vừa hạ cánh tay xuống thì mắt cậu mới nhìn qua bên kia, có hai cái giường, có hai người nằm trêи đó thân thể khô héo teo tóp, lộ cả xương ra vì quá gầy gò. Cậu đảo nhìn quanh căn phòng ẩm mốc này, chuột bọ khi thấy người vào bắt đầu chạy lung tung, trong phòng lại dội lên một mùi hôi thối khó chịu. Mấy tên gia nô cứ che mũi lại rồi tỏ vẻ buồn nôn, cậu quay qua nhìn sư thầy, sư thầy liền lắc đầu ngán ngẩm:


"Họ bị chứng viêm loét thân thể, tôi có tìm hiểu bóc thuốc và nấu tắm cho họ nhưng bao năm qua đều không có kết quả. Trong chùa không có nhiều người, vị cô nương trẻ kia đã chăm sóc họ ngần ấy năm, nhưng đầu óc lại chẳng nhớ ra cái gì, còn họ ngoài việc nằm một chỗ bệnh tật quanh năm thì cũng không làm được gì, cả nói họ cũng không nói được"

Sư thở dài cái rồi nhắm mắt lại lắc đầu, cậu quay lại rồi bảo:

"Các người ra ngoài đợi ta, cùng sư đi cất gạo và thuốc đi, ta sẽ quay lại sau"

Họ nghe vậy mừng như vớ được vàng, sau đó liền gật đầu chạy toáng cả lên. Sư thầy dẫn họ đi hết chỉ còn lại cậu đứng đó nhìn vào họ, cậu chợt mỉm cười một nụ cười thật sự rất lạnh nhạt, sau đó một giọt nước mắt cậu lăn xuống gò má. Cậu chẳng biết bây giờ trong lòng là loại cảm giác gì nữa, chỉ cảm thấy vừa bất ngờ vừa đau sót lại vừa khó chịu. Chân cậu từ từ tiến lại gần, từ từ bước lại gần hơn, hai người họ cử động tay chân sau đó ú ớ cái gì đó trong miệng. Rồi cậu cũng đã tiến sát lại gần họ, cậu thở ra một hơi rồi lặng lẽ bảo:
"Hai người... Đã sống như vậy suốt bao năm qua sao?"

Họ nghe cậu nói dường như trở nên vô cùng xúc động, họ bường lên phía trước miệng ú ớ càng lúc càng lớn hơn. Sau đó cậu mới nhíu mày, một giọt nước mắt mặn đắng chảy ra, tay chân cậu run rẩy rồi nắm chặt lấy vào nhau, nhìn những con ruồi con nhặng đậu trêи người họ, nhìn gương mặt thể hiện sự đau đớn của họ, nhìn những con vật bẩn thỉu đang bò xung quanh họ. Cậu cay đắng nói:

"Đây có phải hình phạt mà ông trời đã giáng xuống vì sự tham lam của hai người không? Có phải sống đau khổ thế này còn hơn cả chết đi không?"

Họ giơ tay ra nhào về phía cậu, cậu đã đi lùi ra một bước, sau đó cậu mỉm cười:

"Tôi chẳng biết tại sao ông trời lại cho tôi gặp lại hai người, tôi chẳng thể hiểu nổi, nhưng có lẽ sự gặp lại này cũng chính là sự trừng phạt của ông trời ban cho hai người"
Nói xong cậu quay người sau đó bước ra khỏi cửa, cậu vừa đóng cửa lại đã khụy xuống trước cửa rồi ôm mặt khóc lên nghẹn ngào, cậu lấy tay bóp chặt lại rồi cúi đầu xuống.

Lát sau cậu ngẩn mặt lên, thấy có người đứng trước mặt, cậu ngẩn mặt lên đã nhìn thấy một người con gái ôm trêи tay một chậu nước to đùng, sau đó tròn xoe mắt nhìn cậu:

"Thưa cậu!"

"À..."

Cậu đứng dậy sau đó đẩy hộ cô ấy cái cửa, cô ấy bước vào trong thấm cái khăn rồi lau người cho hai người họ, cậu nhìn mà cảm thấy có gì đó thật khó chịu. Dẫu rằng cậu nghĩ bản thân sẽ rất hận họ, cho đến ngày hôm nay gặp lại họ trong hoàn cảnh này, hoàn cảnh mà ai cũng trở nên thật đáng thương tội nghiệp.

Cậu đứng đó nhìn rất lâu, lát sau cậu mới rời khỏi nơi đó, cậu đi vào nhà bếp, các gia nô đang đun nước sôi. Đang bắt đầu bỏ thảo dược vào thì thấy cậu, cậu bước lại rồi tự tay bỏ thảo dược vào nồi, cậu vừa bỏ vào vừa nói:
"Mọi người cân ra từng gói đi, mỗi lần nấu lấy một gói cho tiện, sợ họ không biết cách đo thảo dược như chúng ta đâu"

Nói xong mọi người ai lại vào việc người đó, cậu thấy cô nương ấy quay lại, chậu nước đã bị đổ bỏ. Sau vào múc thêm vài gáo rồi lại ra pha nước, dáng vẻ thật sự giống với một người con gái đang chăm sóc cho phụ mẫu của mình, cậu nhìn theo một lát thì chợt sư thầy nói:

"Không biết họ có phải một gia đình thật không? Vì cô nương ấy đã quên hết tất cả rồi, tội nghiệp"

Cậu lại quay vào trong, tay khuấy khuấy trong nồi nước mà tâm trí cứ để đâu đâu, cậu thở dài cái rồi nói:

"Sư thầy yên tâm, tôi sẽ cố hết sức chạy chữa cho họ, tôi sẽ đến đây thường xuyên hơn"

Chiều tối hôm ấy căn dặn mọi người cẩn thận rồi cậu mới chuẩn bị ra về. Lúc mọi người đã ra kia đợi thì cậu còn nán lại hỏi sư thầy vài ba chuyện.
"Sư thầy cho con hỏi, ngoài ba người sư thầy đã cứu ra thầy còn thấy thêm ai nữa không thưa thầy?"

Thầy nghe cậu hỏi thì trầm ngâm một lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Cậu đang rất mong chờ điều gì đó nhưng đột nhiên lại cảm thấy hụt hẫng, cậu mỉm cười cái rồi gật đầu.

"Vậy thầy có thể cho tôi biết chỗ thầy đã cứu được họ không? "

Thầy nhìn xa xăm sau đó thầy chỉ tay qua một ngọn núi bên kia, thầy nói:

"Phía bên kia có một ngọn núi, bên ấy có một con suối đầu nguồn, tôi gặp họ ở con suối đó!"

Cậu nhìn theo sau đó mỉm cười gật đầu.

"Cảm ơn sư thầy! Con về đây!"

Hỏi xong cậu liền quay mặt đi ra, ra đến một đoạn cậu vẫn quay mặt lại cúi đầu chào nhà sư một lần nữa, sau đó mới rời đi hẳn. Tối đó trở về nhà mà đầu cậu cứ như bay trêи mây, bao nhiêu thứ bất ngờ của ngày hôm nay thật sự cậu chưa bao giờ ngờ đến, ấy vậy mà cậu cũng đã chấp nhận được hầu hết cũng một lúc. Thật sự khi chính mắt nhìn thấy ông Lê và bà Hạnh nằm trêи hai cái giường cậu không thể nào tin vào mắt mình được.
Cái nến cháy sáng trước mặt cậu rọi bóng cậu chiếu xuống nền, trêи tay cậu cầm một cây bút rồi cậu múa may nó trêи giấy. Lát sau cậu đặt bút xuống rồi nhìn bức tranh in trêи giấy, là hình của một cô nương, miệng cười xinh như hoa, hai mắt tít lại, cậu mỉm cười cái rồi nói:

"Rốt cuộc bây giờ chị đang ở đâu vậy?"

Cậu nhìn bức tranh ấy rất lâu rất lâu, sau đó cậu cũng cuộn nó lại rồi cất đi. Cậu ngồi như vậy lặng lẽ suốt đêm dài.

Sáng hôm sau khi mọi người còn chưa dậy thì cậu đã chuẩn bị mấy túi vải rời khỏi nhà, cậu tự mình đánh xe ngựa đi mà không cần ai. Cậu có viết lại một lá thư báo cho mọi người biết để mọi người yên tâm, bảo rằng cậu có việc gấp phải đi, sáng tinh mơ cậu đã đi.

Đến gần trưa thì cậu lại đến được ngôi làng ấy, cậu hít một hơi sâu sau đó mới gượng lên cười một cái, cậu leo đồi hết một buổi, sau đó cậu lại kêu đám trẻ trong làng ra và cho chúng nó đồ ăn. Khác với lần trước chúng nó lại lấy mà không còn sợ hãi nữa, chúng nó đã mạnh dạn hơn, sau đó không lâu đã bốc hơi hết toàn bộ đồ ăn. Cậu mỉm cười cái rồi đứng dậy, cậu vẫy tay chào chúng nó cái rồi rời đi.
Mấy người lớn trong làng cũng ngó ra ngó vào mấy cái, xong cũng thôi không nói gì, chỉ là trước giờ chẳng ai đến làng lại mang nhiều thức ăn đến cho họ như vậy, họ thầm cảm kϊƈɦ và thấy vui trong lòng.

Lát sau cậu lại ghé lại chùa, cậu giơ tay đẩy cửa thì nhìn vào thì đã có mấy làn khói lướt qua mặt, sau đó là vang lên bên tai tiếng lách tách của củi cháy. Khung cảnh trước mắt cậu hiện lên trước hết là có hai người quay lại nhìn cậu, sau lưng họ là một đám củi cháy lớn, nhìn sơ qua đã biết đó là gì, chính là hỏa thiêu người chết. Cậu đứng lặng người đi im lặng không nói một lời nào. Nhìn vào đám lửa đang cháy kia đột nhiên cậu quỳ xuống rồi im lặng, bao nhiêu cơn gió lạnh thổi ù qua, sau đó chính là tiếng gõ mỏ tụng kinh của sư thầy vang lên. Không gian ấy trở nên u tối tĩnh mịt làm sao.
Hình như họ sống đến bây giờ, sống trong đau khổ dằn vặt chỉ để gặp lại cậu lần cuối rồi họ mới có thể hết nợ hết nần mà thanh thản rời đi. Họ đã chôn mấy năm cuộc đời vào một cuộc sống giống như một địa ngục, một địa ngục trần gian, một thứ được gọi là quả báo, quả báo không chừa một ai. Không phải chết mới là quả báo lớn nhất. Cậu cười nhạt rồi đứng đó, đợi đến cuối cùng khi nhà sư chuẩn bị hốt lấy cốt bỏ vào lọ, lúc ấy nhìn hai con người bây giờ chỉ còn lại một nắm tro tàn. Cậu chỉ biết lặng thin mà nhìn, chợt sư thầy giơ cái hũ cho cô gái rồi nói:

"Ánh Ánh à! Phụ mẫu con đã mất cả rồi, sau này con định sẽ ở lại hay có dự định thế nào không? "

Cô ấy cũng cảm thấy rướm nước mắt rồi nói:

"Thật ra ba năm nay con và phụ mẫu cũng đã nương nhờ nhà chùa quá nhiều rồi, con không dám ở lại làm phiền thầy đây nữa, nên con xin phép sẽ rời đi"
Nói xong cô ấy liếc nhìn qua cậu, gương mặt có phần nhạt nhòa kia chợt mỉm cười nhẹ:

"Cảm ơn cậu đây đã có tấm lòng giúp phụ mẫu ta, nếu cậu không chê ta sẽ đến nhà phụ giúp việc nhà cho cậu một thời gian coi như trả ơn. Nhưng mà ta hứa sẽ không ở lại làm phiền cậu đâu, ta biết nhà cậu có rất nhiều người làm, cũng biết thân biết phận thấp hèn như ta không xứng đáng làm người ở cho cậu, nhưng mà..."

"Cô cứ đến, cửa nhà tôi sẽ đón"

Nói xong cậu liền mỉm cười, cô ấy cũng mỉm cười, sư thầy thấy vậy liền nói:

"Có cậu đây chiếu cố cô ấy ta đây cũng yên tâm rồi"

Thế là tối hôm ấy cậu và cô ấy đi ra bờ suối, cô ấy bảo muốn tiễn phụ mẫu mình đoạn đường cuối cùng, chính là nơi sư thầy đã cứu bọn họ. Cậu cũng muốn đi ra nơi đó nên cậu đi theo cùng, nhìn cô ấy rãi tro cốt xuống suối xong cậu lại nhìn xung quanh, không biết Hoài Thục có may mắn được ai đó cưu mang không, hay sống chết ra sao còn chưa biết. Cậu nhìn quanh một hồi rồi ngồi xuống nhìn cô nương đang rãi tro kia.
Ánh Ánh!.... Cậu đọc lên cái tên này rồi chợt cậu nhớ đến Hoài Thục ngày xưa, trước mặt cậu còn nói dối bảo Ánh Dương chính là Ánh Ánh, sau đó cậu liền mỉm cười:

"Hoài Hoài! Minh Tuân! Ánh Ánh! Ba con người ấy vốn dĩ là không có thật, là do chúng ta tự lừa bản thân để tạo ra họ mà thôi, Hoài Hoài... "

Cậu đọc tới cái tên này chợt trong đầu cậu hiện lên một cái gì đó. Một hình ảnh chợt lướt qua trong đầu cậu, một người con gái che một cái khăn trêи đầu, dáng người thanh mảnh nhỏ nhắn.

"Thật ra là tôi nhặt được cô ấy ngoài bờ suối, lúc sau này mới nhận ra rằng cô ấy chẳng còn nhớ gì cả, tôi muốn cậu giúp tôi vẽ gương mặt cô ấy sau đó tìm giúp cô ấy người thân của mình"

Lời nói của bà lão kia đột nhiên lại vang lên, sau đó cậu giật mình bấu tay vào cục đá, phía xa xa Ánh Ánh rãi tro cốt xong thì đi lại, cậu chợt đứng phắt dậy cái rồi chạy lại nói:
"Chúng ta...chúng ta đi thôi!"

Cậu quay lại nhìn xuống con suối, nó đã hòa tan hết tất cả những gì Ánh Ánh rãi xuống, nước chảy cuồn cuộn, cậu nhìn cô ấy cái rồi nói:

"Chúng ta về thôi"

Cô ấy mỉm cười với cậu, sau đó quay lại cúi đầu chắp tay quỳ xuống lạy ba lạy rồi mới theo cậu quay về.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Ngày mai chúng ta đi dự đám cưới


Cảnh Minh và Ánh Ánh cùng nhau trở về. Như lời đã hứa của cậu rằng cậu sẽ cho cô ấy ở nhờ nhà mình một thời gian, một phần vì cậu cảm thấy bản thân có lỗi với cô ấy, một phần nhìn thấy cảnh này cũng không nỡ bỏ mặc. Cậu đi trước cô ấy đi sau, lát sau cậu mới dừng chân lại.

Cô ấy đang đi cũng dừng chân lại, sau đó cậu nhìn lại cô rồi nói:

"Ánh Ánh à!"

Cô nương ấy ngẩn mặt lên nhìn cái rồi hỏi:

"Có gì sao thưa cậu?"

Nhìn vào ánh mắt trong trẻo không vướng lại một chút sự sắc sảo nào, cậu lại cảm thấy rất dễ chịu, sau đó cậu nói:

"Cô nương còn chút kí ức nào của quá khứ không? Một chút mơ hồ nào đó?"

Cô ấy mỉm cười cái rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tôi không nhớ gì cả, tôi chỉ biết lúc tôi tỉnh dậy thì đã không nhận ra ai cả, tôi nghe sư thầy nói họ là phụ mẫu của tôi nên tôi gọi họ là phụ mẫu sau đó chăm sóc cho họ, chứ thật ra trong đầu tôi chẳng đọng lại được gì"


Nói xong cậu lại cảm thấy có cảm giác lạ lạ, sau đó cậu mới nói:

"Nếu chúng ta trở thành người nhà với nhau thì sao?"

Cô ấy ngẩn người ra tỏ vẻ không hiểu, sau cậu mới cười cái rồi từ tốn nói:

"Thật ra ý ta là...cô nương đây rất giống một người"

"Giống một người sao? Là ai vậy?"

"Em gái của tôi"

Nói vừa xong cô ấy cũng mỉm cười, sau đó nói:

"Có phải là tiểu thư Ánh Dương?"

Cậu nhẹ nhàng gật đầu, cô lại càng cảm thấy thú vị hơn.

"Chả trách lần trước gia nhân nhà cậu vừa gặp tôi đã vội hiểu lầm, thì ra người lại giống người đến thế"

Cậu xoay người lại rồi bước đi, sau đó hai người vừa đi vừa nói chuyện:

"Thế xin hỏi cậu đây tiểu thư Ánh Dương hiện giờ đang ở đâu ạ? Có vẻ cô ấy không ở cùng cậu, sắc mặt có vẻ bất ngờ của gia nhân cậu khi thấy tôi khiến tôi nghĩ như thế"


Cậu nhẹ nhàng gật đầu, cô ấy nhíu mày khó hiểu, sau đó cậu nói:

"Thật ra em gái tôi đã qua đời cách đây mấy năm rồi! Nên..."

"À...thật xin lỗi tôi không biết"

"Không có gì, chuyện xảy ra nhiều năm rồi. Mấy năm trước ông trời lấy đi em gái của tôi, mấy năm sau cũng đã trả lại em gái cho tôi rồi"

Nói xong chân cậu vẫn bước đều về phía trước, chỉ có cô ấy nghe xong liền đơ người ra. Cậu đi hẳn một khúc xa cô mới bắt đầu tỉnh ra, một làng gió mát thổi qua mặt, một lúc mới chiêm nghiệm được ý nghĩa của câu nói đó. Lát sau mới ngẩn mặt lên mỉm cười dịu dàng, chân liền bước đi theo sau.

"Ánh Ánh sau này sẽ ở cùng chúng ta học bóc thuốc chữa bệnh. Mọi người hãy giúp đỡ cô ấy thời gian tới, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy Ánh Ánh rất giống với Ánh Dương, nhưng sự hai người hoàn toàn khác nhau, mọi người hãy xem cô ấy là một người khác, đừng suy nghĩ nhiều nhé!"


Nói xong cậu nhìn cô ấy cái rồi nói:

"Không sao đâu! Từ nay đây sẽ sẽ là nhà của cô, không cần phải sợ gì cả"

Nói xong cô ấy cũng từ từ tiến lại gần mọi người, mặt ai cũng trở nên căng thẳng, nhưng lát sau ai cũng nở nụ cười. Lúc ấy cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó mới đi ra ngoài phòng khách, chuẩn bị thăm khám cho mọi người.

Cả ngày hôm ấy mọi người đến rất đông, nhưng cậu ngó ra ngó vào lại chẳng nhìn thấy bóng dáng bà cụ hay đến xin thuốc. Từ sáng đến trời bắt đầu chuẩn bị tối mịt, đợi đến lúc chẳng còn một ai nữa cũng chẳng thấy đâu. Cậu sắp xếp hết tất cả mọi thứ rồi mới bắt đầu bước chân đi ra ngoài, cậu bước từ trong ra đến cổng, nhìn về phía con đường trước mặt, chỗ mà ngày hôm ấy cậu có chạm mặt với bà lão và cô gái đi cùng. Cậu cứ nhìn xa xăm một lát rồi phía sau có tiếng người nói chuyện:
"Cậu ơi!"

Cậu giật mình quay mặt lại thì thấy Ánh Ánh nhìn, tay còn cầm một tách trà, cô ấy giơ ra rồi nói:

"Uống trà!"

Cậu đưa tay ra lấy, lát sau cô ấy mới nhìn theo hướng mà cậu nhìn, rồi trầm ngâm hỏi:

"Cậu chờ ai sao?"

Nghe cô hỏi trái tim cậu lại đập lên hơi mạnh, sau đó cậu mím môi, một vị ngọt và chát của trà còn đọng lại trêи miệng, cậu chợt nhẹ nhàng gật đầu.

"Cậu đợi ai vậy?"

"Một người. Một người quan trọng"

"Quan trọng? Vậy sao cậu không đi tìm người ấy, đứng đây cũng không có ích gì?"

Nói vừa xong cậu đã cúi đầu xuống rồi thở dài, cười nhẹ.

"Cũng rất muốn. Nhưng tìm ở đâu bây giờ? Đã lâu như vậy rồi...đã lạc nhau lâu như vậy rồi"

Nói xong tay cậu cũng đã bắt đầu run lên, cô ấy kéo tay cậu cái rồi nói:

"Thôi, cậu vào ăn cơm đi kẻo lại ngất đi bây giờ, cả ngày hôm nay cậu chỉ toàn chuẩn bệnh phát thuốc chứ chưa thấy cậu ăn gì, cậu mà đổ bệnh ra thì ai mà cứu dân đây hả cậu?"
Cậu nghe cô nói mà chợt bật cười:

"Sao đây, mới về một ngày đã trở nên khó tính mất rồi, nếu còn ở lâu hơn thì ra làm sao đây hả?"

Nói xong cả hai đều bật cười, sau đó cô nói:

"Thì cũng là mọi người bảo tôi nhắc cậu, mọi người nói bảo cậu bao nhiêu lần cũng như không nên..."

Cậu nhìn lên trời một lần nữa rồi thở dài, sau đó uống hết tách trà thì cậu đi vào. Lát sau gia nô ra chuẩn bị đóng cửa, sau khi đã đóng cửa xong thì xa xa có bóng dáng một ai đó chạy lại, giọng điệu vừa hối hả vừa mệt nhọc:

"Hoài Hoài à mau lên, chúng ta sắp đến nơi rồi!"

"Cụ ơi, chúng ta đừng làm như vậy. Chúng ta đâu có thân thích gì với nhà người ta, đâu thể nào mở miệng ra nhờ vả được!"

Bà vừa kéo cô đi nhưng cô lại vừa kéo bà lại, hai người giằng co như thế nào mà tấm khăn trêи đầu cô vội rơi xuống. Sau đó bà mới ngẩn mặt lên nhìn cô với ánh mắt lo lắng, tay bà run run rồi nói:
"Hoài Hoài! Cô không nhờ cậu giúp vậy cô muốn gả cho tên mổ heo đó hay sao?"

"Nhưng chúng ta đâu có quen biết cậu, làm sao mà mở lời ra đây?"

"Hoài Hoài, chúng ta còn không mau chóng thì chắc chắn tên mổ heo bậm trợn kia sẽ bắt cô về làm vợ hắn. Thà tôi để cô làm người hầu của cậu Cảnh Minh còn hơn, tôi nhất định không để cho hắn ta bắt cô đi đâu. Tôi đã chứng kiến rất nhiều cô nương bị hắn bắt về làm vợ, cuộc sống là những ngày ăn roi đòn, sống trong đau đớn khổ sở. Tôi đã cố tình giấu cô đi rồi nhưng không hiểu sao hắn vẫn phát hiện ra!"

"Cụ ơi, chúng ta..."

Vừa nói xong phía xa xa đã có tiếng hét lên inh ỏi.

"Không bắt được nó về thì chúng mày đừng về nữa! Nghe rõ chưa?"

Vừa hét xong thì những ngọt đuốt thấp thoáng trước mắt đã tiến lại gần, bà cụ sợ hãi kéo cô chạy lại cửa nhà cậu Cảnh Minh. Sau đó bà liền bán sống bán chết đập tay mạnh vào cửa, nhưng lúc ấy đã có mấy tên bậm trợn chạy đến bịt miệng bà. Sau đó một tên ôm lấy cô vác lên vai, còn cười nham nhở hô to như bản thân đã bắt được một chiến lợi phẩm, rồi liền chạy nhanh về nhà, bà cụ cũng bị bắt đi theo.
Cậu đang ăn cơm thì đột nhiên giật mình cái mạnh đến nổi chén rơi xuống nền nhà vỡ ra tanh bành, mọi người đứng đó nhìn cậu cái rồi giật mình, mọi người liền lo lắng hỏi:

"Cậu sao vậy, không khỏe ở đâu sao?"

Cậu đổ mồ hôi rồi nhẹ nhàng lắc đầu, cậu nuốt nước bọt cái rồi nói:

"Không sao! Tự nhiên cảm thấy có chút khó chịu mà thôi!"

"Để tôi dọn cho, tôi lấy cho cậu cái chén khác!"

Cậu gật đầu nhẹ cái rồi ngồi đó, hai tay chẳng biết sao lại run lên lẩy bẩy từng hồ. Sau đó cậu lau mồ hôi rồi tự mình nói thầm thì.

"Làm sao thế nhỉ?"

Lát sau có hai người đi vào bếp, họ luyên thuyên nói chuyện với nhau rồi họ đem thêm đồ ăn ra, vừa đến sảnh còn nói chuyện.

"Cái tên mổ heo đó lại đi bắt dân nữ về làm vợ rồi, đúng là háo sắc hết chỗ nói, nãy còn la lối om sòm trước cổng nhà làm cậu nhà mình ăn cơm mà còn bị giật mình"
"Đúng đó, hắn ta có biệt danh là tên mổ heo nhưng thực chất lại là con cháu quan viên triều đình, làm càng làm bậy lắm, chả ai dám quản hắn, chả biết là cô vợ thứ bao nhiêu rồi"

"Không trách được do hắn ta cũng chịu khó cưới lắm, mỗi lần cưới đều đâm gϊếŧ mấy chục heo gà làm đám, đám cưới lớn như vậy thì quan nào dám xía vào, hẳn là đường đường chính chính, chỉ có cô dâu là không bằng lòng thôi"

Nói xong cả hai liền ra dấu im lặng rồi bày thêm thức ăn lên bàn cho cậu rồi thay cho cậu cái chén mới, cậu ngồi đó gắp thức ăn mà trong đầu vẫn đọng lại mấy lời nói của của hai người gia nô. Trước nay đã lâu cậu chưa xía vào chuyện của quan viên hay triều đình, chỉ yên phận mà lo cho cái nghề thầy lang này, ngày ngày bốc thuốc cứu người. Nhưng hôm nay nghe mọi người nói vậy cậu cũng cảm thấy có sự quá quắt của tên mổ heo gì đấy, cậu cầm chén lên sau đó nói:
"Tên mổ heo mà mọi người nói là như thế nào?"

Mọi người nghe cậu hỏi thì giật mình. Nhưng cũng nói lại cho cậu nghe toàn bộ những gì mà họ nghe người bên ngoài nói, cũng như những gì họ biết được. Thế là cậu vừa ăn vừa nghe, họ bảo có thể sáng mai tên mổ heo kia lại làm đám cưới, vì nhà hắn giàu, hắn lại rất hám gái nhà lành, nên chuyện lấy vợ phải nói là như cơm bữa. Mọi người nói xong thì cậu bỏ đũa xuống, chẳng hiểu sao trong lòng lại nóng lên như lửa đốt.

"Gia thế của hắn thế nào?"

"Gia thế nói ra thì cũng hiển hách, nhưng so với nhà mình phải kính nể ba phần cậu ạ. Cha của hắn cũng chỉ là tên theo hầu lão gia ngày xưa, được lão gia cho tiền ăn học mới có ngày hôm nay, hắn so với cậu ôi thật là không xứng đáng để đem ra so đấy cậu ạ"

"Ngày mai thông báo nghỉ một ngày, tạm thời không thăm khám nữa"
"Ôi sao thế cậu? Sao cậu lại? Cậu không khỏe ở đâu sao?"

"Không! Chuẩn bị đồ đạc đi ngày mai chúng ta đi dự đám cưới"

"Của...?"

"Đúng vậy!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85


"Cậu ơi! Chúng ta chuẩn bị xong cả rồi cậu ạ!"

Cảnh Minh ngồi ngay ngắn trêи ghế, tay còn mân mê cái tách trà ấm. Sau đó ngẩn mặt lên nhìn vào tên gia nhân trước mặt.

"Chuẩn bị quà cáp ổn thỏa hết rồi có đúng không? "

"Dạ chuẩn bị rất kĩ rồi cậu ạ"

"Chúng ta đi thôi"

Cậu mỉm cười cái rồi đứng dậy, sau đó nhìn qua Ánh Ánh, cô ấy đứng nấp ra sau cánh cửa, cậu quay lại nhìn cái rồi nói:

"Cô có muốn đi cùng không? "

Lúc ấy chẳng biết suy nghĩ gì mà tự nhiên cô ấy nhẹ nhàng gật đầu. Cậu cũng liếc mắt ra ngoài ám chỉ là đi thôi, cô ấy mỉm cười cái rồi hớn hở chạy ra.

Cậu vừa đi ra tới cửa thì một tên gia nô khác hớt ha hớt hải chạy vào.

"Cậu ơi! Cậu! Đây là thư mời của lão gia bên nhà đấy viết cho cậu, lão gia ấy còn dặn gửi lời xin lỗi cậu vì đã không mời cậu, xin cậu tha lỗi"


Cậu cầm lá thư trêи tay chẳng buồn mở ra đọc, chỉ liếc mắt qua tên gia nô sau đó mỉm cười.

"Vất vả cho ngươi rồi, vào nhà nghỉ ngơi đi"

Nó gãi đầu cái rồi mỉm cười. Cậu bước chân ra khỏi cửa, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài, sương ban mai vẫn còn đọng lại trêи lá. Lúc ấy cậu cứ cảm giác lồng ngực khó chịu vô cùng, đến tận giây phút này rồi mà cậu vẫn chưa thực sự hiểu được bản thân mình thật sự muốn gì, tại sao lại đến tham dự hôn lễ này. Rồi cậu lại chần chừ một chút, không hiểu có động lực nào thúc đẩy nhưng bản thân cậu lại cảm thấy chuyến này không đi chắc chắn là không được.

Thế là sáng tinh mơ hôm ấy cậu đã lên đường, cậu ngồi trong xe ngựa mà người cứ cảm thấy bứt rứt khó chịu. Lát sau khi cảm thấy đã đi được một khoảng xa nhà, lúc lâu sau cậu lại nghe bên tai có tiếng trống kèn inh ỏi, nghe bên ngoài có tiếng người nói chuyện xôn xao.


"Này, đến rồi, đến rồi kìa. Nhà họ Lỗ ấy đúng là chịu khó làm rùm beng lên thật, cưới thì cả mấy chục người nhưng lần nào cũng trở nên um sùm cả mấy thôn. Ngày trước ngoài nhà họ Hoàng ra thì chẳng một ai dám làm như thế, bây giờ đang muốn soán ngôi nhà họ Hoàng đây mà"

"Nói nhỏ thôi, cậu Cảnh Minh sẽ nghe thấy đấy"

"Chả có gì phải nhỏ, nhà họ ngang tàng đến mấy thì cũng không bao giờ bằng được nhà họ Hoàng. Tuy bảng hiệu nhà họ Hoàng bị gỡ xuống rồi nhưng danh tiếng đời đời còn mãi làm sao mà nói mất là mất"

"Nhưng nói đi thì cũng nói lại, nhà họ Lỗ càng lúc càng mạnh lên, soán ngôi nhà họ Hoàng thì không nổi nhưng uy danh cũng không vừa"

Cậu nghe bọn họ nói mà cũng chả thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi lên cười nhẹ. Lát sau tiếng kèn trống càng lúc lại càng lớn hơn, tiếng la hét của một người đó, giọng vừa cao vừa phách lối:


"Nào mọi người, ai cũng có phần, đừng tranh giành"

"Đa tạ cậu Lỗ đây, đa tạ đa tạ"

Cậu nghe bên ngoài mọi người ai nấy nói chuyện xôn xao vừa cười vui vừa nói, cậu chỉ ngồi lặng im trong đó, lát sau có tên gia nô vạch tấm rèm ra. Cậu liếc mắt nhìn ra ngoài mới nhìn thấy được một tên tướng tá cao to cưỡi ngựa đi trước, một dàn người đi bộ chạy theo sau, và cái cậu thấy nữa chính là một cái kiệu tám người khiêng, hoàng tráng vô cùng.

Cậu liếc mắt ra nhìn cái rồi mới bước xuống xe đi ra. Vừa chạm chân xuống đất thì đã bị mấy tờ giấy tiền bay phấp phới đập vào mặt, lúc ấy gia nô ai nấy đều hết hồn. Cậu nhẹ nhàng lấy tờ tiền xuống rồi nhìn qua người đang ngồi trêи ngựa kia, hắn ta vẫn nhìn cậu chăm chăm không rời mắt, gia nô của cậu thấy vậy liền nói:
"A hèm, thưa cậu Cảnh Minh đây là cậu Lỗ con nhà ông Lỗ đấy ạ"

Nói thế xong tên đó liền nhảy xuống ngựa, sau đó tiến lại gần cậu gượng gạo kính chào. Cậu cũng chỉ mỉm cười nhẹ gật đầu, cậu liếc nhìn xung quanh cái rồi thấy mọi người ai nấy đều khom xuống nhặt lấy nhặt để. Cậu nhíu mày rồi quay qua hắn ta.

"Chúc mừng cậu Lỗ đây, chúc mừng! "

Nói xong hắn ta cũng kính cẩn cúi đầu cái rồi cảm ơn, sau khi chạm mặt xong cậu cũng phải lên xe ngựa đi tiếp. Lúc ấy hắn ta phải đi đảo vòng qua mấy thôn mới bắt đầu trở về nhà làm lễ.

Cậu nhìn sang cái kiệu chở cô dâu đột nhiên cảm thấy có gì đó lạ lạ, trong đầu từ lúc nào lại xuất hiện một hình ảnh, một hình ảnh của quá khứ hiện lên. Cũng khung cảnh này, cũng là đoàn người rước dâu. Khung cảnh tiền bạc bay tứ tung trong không trung, một cái kiệu tám người khiêng, một nàng dâu mặc y phục đỏ. Đó chính là khung cảnh ngày xưa khi nhà họ Hoàng rước Hoài Thục.
Lúc ấy cậu chỉ đứng một bên nhìn qua, nhìn cái kiệu đi khuất cậu cũng quay người bỏ đi, chẳng hiểu sao bây giờ nhìn thấy cảnh này cậu lại nhói lên đau một cái. Lúc ấy cũng chẳng suy nghĩ được nhiều, chỉ nhẹ nhàng quay người trở lại xe ngựa, và tiếp tục rời đi.

Sau khi đã rời khỏi nơi đó, tiếng kèn trống một lúc một xa vời, cậu cứ ngồi lặng im như vậy. Khuất một chút cậu lại nghe thấy tiếng người nói:

"Nhà họ Lỗ đúng là đáng ghét, biết hôm nay cậu nhà mình được mời đến tham dự đám cưới thế là bày ra cái trò ném tiền cho người xem đám cưới, đang cô tình thể hiện uy quyền đây mà, mà quên đi rằng cái đó ngày xưa nhà chúng ta làm là vì làm cho cậu Gia Minh đã mất. Hắn còn sống sờ sờ ra đó mà lại đi học theo, ôi trời đúng là ngu dốt cộng với chuyện thích làm trò đây mà"
Nói xong mọi người liền cười ồ lên, cậu từ khi vào xe vẫn không nói gì. Trong đầu bây giờ cứ cảm giác có cái gì đó đè nặng lên, sau đó cậu liền quay qua vạch tấm màng rồi nhìn lại phía sau, tiếc là cái kiệu đã đi khuất xa, mọi người thắc mắc nên hỏi cậu.

"Cậu ơi, có chuyện gì sao?"

Cậu liếc qua nhìn cái rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

"À không! Không biết vị nương tử này của cậu Lỗ kia là người thế nào, cứ cảm giác quen thuộc"

"À...chắc cậu chữa bệnh cho nhiều người nên cậu cảm thấy thế. Nhưng nương tử này của tên họ Lỗ cưới về hình như là một thôn nữ bình thường thôi, nghe bảo chả ai biết cô ấy là ai, do suốt ngày ở trong nhà không tiếp xúc với ai cả. Tên gì cũng không biết nữa, chỉ nghe bảo là mới bắt được nên gấp rút cưới luôn"

Cậu nhẹ nhàng gật đầu cái rồi kéo màn lại. Lúc nãy cậu có đảo mắt nhìn quanh xem có nhìn thấy bà cụ hay đến khám không, ai ngờ nhìn mãi cũng không thấy. Cậu cũng muốn đến chỗ đông người tìm bà ấy thử xem, ấy vậy mà chẳng thấy. Trong lúc đang suy nghĩ thì mọi người đã dừng lại, cậu bước xuống xe ngựa cái rồi vạch màng đi ra. Lát sau thì có một người đàn ông lớn tuổi chạy ra, vừa vui vẻ vừa mừng rỡ chào cậu.
"Quý quá, cuối cùng cũng mời được cậu Cảnh Minh đây đến dự. Thật không có gì quý giá hơn"

Cậu cũng mỉm cười cái rồi nhìn quanh. Trước mặt có rất nhiều người đang nhìn cậu, họ nhìn cậu với ánh mắt tò mò, với sự kính trọng. Lát sau khi đã đảo quanh hết toàn bộ những gương mặt ấy cậu mới thở dài, ở đây cũng không thấy sự xuất hiện của bà cụ ấy.

Cậu cười gượng gạo rồi bước theo ông Lỗ đi vào nhà, ông ấy vừa đi cạnh cậu vừa luyên thuyên, bảo mời cậu vào dùng trà trước. Một lát khi đã đi quanh các thôn thì con trai của ông ấy sẽ về, cậu theo ông ấy vào, vừa đặt người ngồi xuống thì đã từ đâu xông ra một người la hét ầm ĩ:

"Thả ra, thả cháu gái tôi ra, các người gϊếŧ tôi đi rồi muốn làm gì thì làm!"

Lúc ấy cậu giật mình cái nhẹ, ông Lỗ thấy mọi người ai cũng nhìn mình chợt ông ấy chột dạ rồi đạp bà ấy ra hét lên:
"Người đâu, lôi bà già điên này ra nơi khác cho ta"

Bà ấy vẫn không bỏ cuộc, sau đó liền bò lại nắm lấy chân cậu, lúc ấy cậu giật mình nhưng vẫn giơ tay ra ngăn cản những người có ý định lại lôi bà ấy ra. Cậu giơ tay ra thì họ liền nhìn qua ông Lỗ, ông ấy lắc đầu cái thì họ cũng không dám manh động, sau đó cậu nhẹ nhàng đỡ bà ấy lên. Vừa nắm lấy cánh tay cậu bà ấy đã gào lên khóc dữ dội:

"Cậu ơi, cứu cháu tôi với!"

Bà ấy vừa ngẩn mặt lên thì cậu lại thêm bất ngờ.

"Là bà cụ sao?"

Bà ấy gật đầu lia lịa, sau đó liền nói gấp:

"Mau lên. Mau cứu Hoài Hoài đi!"

Lúc ấy ông Lỗ cảm giác chướng mắt lại thêm tức giận, trước mặt mọi người mà một bà già lại dám xông vào phá đám.

Ông ấy hô to mà mắt đầy gân máu.

"Bây đâu, lôi ra, tránh làm bẩn người cậu Cảnh Minh, dơ bẩn quá đi"
Lúc ấy cậu trợn mắt lên rồi nhìn qua ông Lỗ, ông ấy hơi sượng người lại rồi quay mặt đi chỗ khác. Cậu liền nghiêm túc quay lại nhìn bà cụ ấy nói:

"Người được gả đi là cháu gái của bà sao?"

"Đúng vậy, bọn họ là ép buộc nó, cướp bóc cuộc đời nó, tôi và cả nó đều không đồng ý, là họ dùng uy quyền ức hϊế͙p͙ chúng tôi"

Vừa nói xong cậu đã hít một hơi sâu, sau đó nhìn quanh có mấy tên quan viên ngồi dưới kia, ai nấy cũng ngoảnh mặt làm ngơ, ai cũng giả vờ điếc. Cậu nhếch môi lên cái rồi nói:

"Chả ai có quyền làm như thế cả. Quan viên triều đình cũng thế thôi!"

Nghe cậu nói xong ông Lỗ cảm thấy mình đang bị chọc kháy, ông ấy liền bảo:

"Không phải như lời tên điêu dân này nói đâu thưa cậu, chúng tôi là gia đình đàng hoàng, làm sao có thể làm những chuyện thô lỗ ấy được chứ?"
"Có phải hay không thì phải nghe từ nhiều phía đã, chuyện nhà ông Lỗ đây danh tiếng lẫy lừng, làm gì cũng rất bành trướng, nói ra thì cũng có sơ sơ người biết đấy, chỉ là..."

Cậu liếc mắt qua mấy tên quan viên thêm một lần nữa, sau đó mới nói:

"Chỉ là giỏi bưng bít cho nhau, không nói thì càng lúc càng trở nên xấu đi"

Cậu nói xong liền quay lại cúi đầu chào ông Lỗ cái rồi nói:

"Tôi sẽ dẫn bà lão này đi gặp cháu gái của mình, mong ông Lỗ đây cho phép, ngày vui sao lại không cho bà cháu đoàn viên chứ?"

"Nhưng mà..."

Cậu nói xong liền kéo cánh tay bà lão đi nhanh, sau đó liền nói:

"Xin phép"

Ông ấy đứng đó mà mặt mũi đỏ lên, liền liếc mắt qua nhìn đám lính ra dấu hãy cản lại, nhưng đám gia nô của cậu Cảnh Minh đã xông vào cản lại.

"Mời ông Lỗ đây ngồi xuống, nếu không muốn chuyện lớn lên đến triều đình thì hãy ngồi yên. Nếu cậu nhà tôi xác nhận là đều tự nguyện từ hai phía thì đám cưới sẽ lại được tổ chức bình thường, chẳng mất mát gì đâu"
"Các người?"

"Xin ông đừng tức, vì ông tức đến chết thì cũng vậy thôi, ông đừng có dại gì mà động vào nhà tôi. Ông hiểu rõ hơn ai hết đó"

Ông ấy nghe thấy lời cảnh báo từ gia nô nhà họ Hoàng, sau đó các vị quan viên cũng nhìn ông lắc đầu ý bảo hãy nhẫn nhịn. Ông hít một nơi sâu sau đó nhìn ra ngoài, người gượng ép ngồi xuống uống tách trà. Đám người đó liền dạt qua một bên, cậu đưa bà cụ đi vừa đi bà vừa khóc lóc. Cậu ngồi trêи xe mà lòng nóng như lửa đốt.

Lát sau kiệu của cô dâu đã đi qua đến thôn Vĩnh Hà, đột nhiên giữa đường thì có một bà cụ nhảy ra ngồi vật ngay giữa đường, khóc lóc lăn lộn làm đám người rước dâu chẳng có ai đi qua được. Tên họ Lỗ kia liền khó chịu hét lên:

"Người đâu, người đâu, mau mang cái bà già này đi chỗ khác cho ta mau lên, mau lên"
"Ơ kìa ta nói..."

Tên đó đang hét toáng lên thì miệng chợt im bặt, sau đó một lát sau từ trong kiệu cô vạch cái màn đi ra. Lúc bước ra cảnh vật xung quang đều im lặng tĩnh mịt, cô mím môi cái rồi thầm nghĩ tại sao mọi người ai cũng im lặng. Lúc đi ra khỏi kiệu rồi mới thấy, mọi người ai cũng đứng im, cứng đờ như một pho tượng, cô chớp mắt cái rồi nhìn quanh, chợt thấy một bà lão ngồi chắn ngan giữ đường, cô chớp mắt cái rồi hỏi:

"Cụ ơi, sao cụ lại ngồi ở đây?"

Bà ấy lấy cái gậy chống lên cái rồi đứng dậy, tay run run rồi chợt giơ ra sờ vào má cô, cặp má hồng của cô tân nương sắp về nhà chồng. Bà mỉm cười rồi nói:

"Hoài Thục của ta, ta thật sự rất có lỗi với cô, à không, công chúa của ta"

Cô chớp mắt nhìn bà bằng cặp mắt long lanh, sau đó bà mới nói:
"Con có muốn rời khỏi đây không? "

Cô đảo mắt qua nhìn xung quanh cái rồi quay lại hỏi bà.

"Bà là ai?"

"Ta? Ta chính là bà tiên"

"Bà tiên sao?"

"Đúng vậy! Con muốn đi thì cứ đi đi, đi đến nơi nào con thích, đi đến nơi con muốn đến"

"Ta chẳng có nơi nào để đi cả"

Cô nhìn quanh, mọi người vẫn đứng đó không chịu động đậy.

"Bà là bà tiên thật sao? Vậy bà giúp ta tìm lại gia đình của ta được không? "

"Gia đình sao?"

Bà bước lại gần sau đó sờ tay lên trán của cô, vuốt nhẹ sợ tóc bay trước mặt cô, sau đó nói:

"Con hãy chạy về phía trước, người đầu tiên gọi con là Hoài Thục chính là gia đình của con!"

"Con tên Hoài Thục sao?"

Bà nhẹ nhàng gật đầu cái rồi nói:

"Đúng vậy! Mau đi đi con!"

Nói vừa xong thì cô đã đảo mắt nhìn quanh, sau đó tháo hết tất cả trâm cài tóc trêи đầu xuống, rồi cởi cả áo tân nương ra, chân chạy nhanh qua cánh rừng trước mặt, gương mặt cô rạng rỡ rồi nói:
"Ta đi đây!"

Bà mỉm cười cái rồi nhặt hết tất cả đồ cô để lại quăng vào trong cái kiệu. Lát sau bà đi lại chỗ đường lớn, bà lại nằm ra đó rồi nhẹ nhàng chớp mắt, mọi người ai nấy tỉnh lại rồi lại xôn xao.

"Người đâu, đem bà cụ này đi ra chỗ khác! "

Nói vừa xong thì phía xa xa có tiếng vó ngựa chạy lại, là xe ngựa của cậu Cảnh Minh. Cậu chạy vừa tới nơi thì đã mở tấm rèm ra dắt bà cụ đi xuống, hai người từ từ tiến lại gần tên họ Lỗ kia.

Bà cụ mới đi lại liền nói:

"Ngươi trả cháu gái lại cho ta. Nếu không ta liều cái mạng già này với ngươi"

"Cái gì? Trả sao? Bà có bị điên không thế?"

Tên họ Lỗ quay mặt qua thì nhìn thấy cậu, sau đó liền nói:

"Bà dắt cậu Cảnh Minh đến đây cũng vô dụng thôi, cậu Cảnh Minh trước giờ không hề chen chân vào chuyện của người khác. Đúng không cậu Cảnh Minh?"
Từ đằng xa một bà già chống gậy đi lại, sau đó liền nói:

"Đúng, chuyện không liên quan đến Cảnh Minh thì hắn ta không xía vào đâu, nhưng mà chuyện này có liên quan đến hắn"

Cậu nhìn thấy bà thì liền trợn mắt lên.

"Bà bói..."

"Suỵt..."

Nói chưa thành câu bà đã vội mỉm cười, bà liếc nhìn qua cái rèm che ở cái kiệu tân nương cái rồi nói:

"Ngươi nhất định phải xía vào chuyện này"

Nói xong thì bà cụ bên kia đã không còn chịu đủ kiên nhẫn nữa nên kéo hẳn cái màn ra. Lúc ấy tên họ Lỗ liền nhảy xuống ngựa bước đến túm tay của bà quát lớn:

"Cái bà già chết tiệt này, bà làm như vậy có biết là xui xẻo lắm hay không? "

Lúc ấy cậu Cảnh Minh cũng đưa tay ra chụp lấy cánh tay của tên họ Lỗ kia rồi bóp chặt.

"Thanh niên trai tráng thì đừng có ức hϊế͙p͙ một bà lão"

"Cậu Cảnh Minh! Chuyện này không liên quan đến cậu cậu tốt nhất đừng nên xen vào"
Cậu cười khẩy cái rồi nói:

"Dựa vào cái gì?"

Tên họ Lỗ ấy bị chọc đến đỏ mặt tía tai, xung quanh ai cũng nhìn mấy người họ. Sau đó hắn nổi điên lên như thể không kiềm chế lại được.

"Hoàng Cảnh Minh! Ta dựa vào cái gì? Dựa vào nhà ta có quyền có thế? Đủ chưa? Có quyền đó! Nhà họ Hoàng của ngươi đã đến hồi kết thúc rồi, đừng có dựa vào một hơi sức tàng còn lại mà muốn đối đầu với ta, cha ta kính nể là kính nể phụ thân ngươi ngày xưa chứ không phải cái hơi của ngươi bây giờ"

Hắn giật tay ra sau đó chỉ thẳng tay vào mặt cậu, cậu chỉ nhẹ nhàng gạt cánh tay của hắn ra sau đó nói:

"Ngươi thích dùng uy quyền có đúng không? Được! Vậy thì ta sẽ dùng uy quyền để chơi với ngươi"

Nói vừa xong cậu liền nhìn lại sau lưng mình, một đám người đang cưỡi ngựa chạy lại, thêm một đám người chạy bộ phía sau, tên họ Lỗ kia liền cười đắc chí nói:
"Hoàng Cảnh Minh! Ngươi nhìn thấy chưa? Ta đã nói rồi mà. Ngươi không chơi lại ta đâu! Thời của nhà họ Hoàng chấm dứt kể từ lúc này đi, ngươi nghe rõ không?"

Hắn hét lên như một tên điên, đám người kia càng lúc đến càng gần, sau đó là ông Lỗ hớt ha hớt hải chạy lại, tên họ Lỗ này càng lúc càng vênh váo, đến khi đám người kia đến gần hắn mới quát:

"Lôi tất cả ra ngoài cho ta, mời cả Hoàng Cảnh Minh biến khỏi đây cho ta"

Cậu cúi đầu bật lên cười mà nhíu mày lại, sau đó ông Lỗ tiến lại tức giận đôi giơ tay ra mạnh thật mạnh tát bốp vào mồm của hắn. Hắn choáng váng cái rồi quay qua hỏi:

"Phụ thân làm cái gì vậy? Người không xử lí Hoàng Cảnh Minh người đánh con làm gì?"

Nói xong ông Lỗ liền quay qua cậu miệng cười gượng gạo nói:

"Thật sự tôi đây không biết dạy con, xin cậu Cảnh Minh bỏ qua lần này, thật sự tôi sẽ mang nó về dạy dỗ lại"
Cậu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền nói:

"Không sao!"

Lúc ấy tên lọ Lỗ càng tức giận hơn quát:

"Phụ thân, hắn đến đây là muốn phá đám cưới của con! Phụ thân xem đó, hắn làm như thế mà phụ thân không nói gì sao? Phụ thân làm gì thế?"

"Có ai dám đứng ra phá đám cưới này chứ? Ai dám hả?"

"Là hắn đó"

Tên họ Lỗ kia liền chỉ tay qua mặt cậu, sau đó cậu mỉm cười nói:

"Chính ta đã nói ngay từ đầu, nếu như bà cháu họ không đồng ý hôn sự này thì chính là ép buộc người quá đáng, chính là dùng quyền lực ra ép người, bản thân là một vị quan ông có thể cho con trai mình lộng hành như thế sao hả?"

Cậu nói xong liền nhìn lại sau lưng, đám người đó thấy cậu nhìn liền cúi đầu xuống cái rồi nói:

"Cậu Cảnh Minh! Chúng tôi là người nhà họ Lê. Ông Lê bảo hôm nay qua cho cậu sai bảo!"
"Còn chúng tôi là gia nhân nhà họ Từ! Ông từ nói chính tôi phải nghe theo lời cậu"

"Cậu Cảnh Minh, gia nhân và người nhà chúng ta cậu có muốn tôi mang đến đây hết không? "

Nói xong tên gia nô liếc qua nhìn mấy người kia, mặt mũi ai nấy cũng đều xanh như tàu lá. Sau đó cậu nhếch nhẹ môi lên, nhìn bọn họ mà không thèm nói, chỉ nhẹ nhàng liếc qua cái kiệu. Ông Lỗ toát mồ hôi rồi huýt tay với thằng con trai, ông nói:

"Tình thế đã đến nước này rồi còn không mau giao người ra, mau lên!"

"Phụ thân, sao lại có thể chứ? Sao phụ thân lại sợ hắn kia chứ? Người làm sao vậy?"

"Ta...ngươi đúng là ngu đần, ngươi muốn chuyện này được truyền đến kinh thành à, ngươi không nghĩ cho ngươi thì ít ra ngươi cũng phải nghĩ cho ta chứ, ngươi có bị điên không mà chống đối hắn ta? Mau giao người ra, sau đó hủy bỏ hôn lễ này đi, trêи đời này nữ nhi không ít, không cần phải cắm đầu cố chấp lấy một người mà gây ra cho ta biết bao nhiêu phiền phức đâu. Mau lên!"
Nói là nói thế chứ thực ra ông ta cũng đang nổ đom đóm mắt chứ không chơi, ấy vậy mà vẫn dựa theo tình thế nhìn theo tình hình mà hành sự. Sau khi bị phụ thân bắt ép phải làm thế này thế kia hắn cũng đã tức mình mà vạch cái màn ra, giơ tay nắm mạnh tân nương ngồi bên trong ra, lúc ấy bà lão kia liền nhàu đến ôm lấy cô ấy khóc nức nở .

"Về thôi, chúng ta về thôi, cậu Cảnh Minh đã cứu chúng ta rồi!"

Lúc ấy bà bói điên liền mỉm cười, sau đó nói

"Bà dẫn cháu bà đi đi, và nhớ rằng sau này sẽ không một ai dám bắt cô ấy đi nữa, vì cô ấy đã được cậu Cảnh Minh đây bảo vệ"

Lúc ấy đám người xung quanh ai nấy cũng bàn tán xôn xao, rồi mọi người bắt đầu chỉ trỏ vào tân nương xầm xì một cách khó hiểu, vì trước giờ họ không hề biết đến sự tồn tại của cô ấy, cậu Cảnh Minh cũng nhìn theo bóng dáng ấy, cứ tưởng cảm xúc sẽ trỗi dậy mạnh mẽ lắm ai ngờ lại không. Cậu chỉ tò mò gương mặt bên trong đó là như thế nào mà thôi. Chợt một cơn gió mạnh thổi qua, sau đó là một cái khăn che mặt tân nương rơi xuống đất, đôi mọi người hốt hoảng nói:
"Xem kìa, gương mặt của tân nương kìa, xinh đẹp quá!"

Cậu nhìn thấy đó chính là Ánh Ánh, chợt cậu nhíu mày khó hiểu, bà cụ nắm tay Ánh Ánh cũng giật mình bởi vì người trước mặt bà không phải là Hoài Hoài, mà là một cô nương xa lạ. Sau đó Ánh Ánh giả vờ khom xuống ôm bà tỏ vẻ sợ hãi sau đó nói nhỏ vào tai bà.

"Hoài Hoài đã trốn đến nơi an toàn rồi, bà đừng lo, tôi chỉ giúp giải vây cho cô ấy thôi"

Nói xong cô ta liền lấy khăn chậm lên mặt rồi khóc thút thít tỏ vẻ đau khổ nói:

"Cậu Cảnh Minh, cậu phải đòi lại công bằng cho tôi, hắn ép buộc tôi muốn tôi phải trở thành vợ của hắn đó"

"Ánh Ánh! "

Cậu bất ngờ đôi nhìn cô, cô quay qua cậu che mặt nháy mắt một cái rồi lại khóc lên tức tưởi. Tên họ Lỗ kia bắt đầu ngờ nghệch ra, thật ra ngoài hắn ra thì người nhà hắn chưa thấy mặt tân nương bao giờ. Bây giờ hắn bắt đầu trở nên ngu ngốc chỉ vào mặt cô nói:
"Ngươi là ai? Ta bắt ngươi khi nào, rõ ràng không phải là ngươi"

"Ngươi đã bắt ta ngươi còn chối sao? Ta là em gái họ hàng xa của cậu Cảnh Minh đây, ta đang dạo chơi ngoài cổng thì bị ngươi tóm. Ngươi nói đi có phải ngươi bắt ta ở cổng nhà họ Hoàng không? "

"Đúng...nhưng mà"

Ông Lỗ liền tức giận rồi nhào lên tát vào đầu của hắn một cái đau điếng, hắn giải thích nhưng mà phụ thân hắn không chịu nghe, sau đó liền đánh hắn tới tấp vừa đánh vừa chửi bới:

"Ngươi đó, đúng là hồ đồ, cả em gái cậu Cảnh Minh đây ngươi cũng dám bắt về, cậu đây làm vậy là còn nể mặt ta, nếu không cậu có giở cả nóc nhà của ta lên ta cũng không dám trách cậu, ngươi có thể hồ đồ đến mức như thế sao?"

"Mau quỳ xuống tạ lỗi với cậu Cảnh Minh đi, mau lên!"

Ông ta đá vào chân con mình cho hắn khụy xuống tạ lỗi với cậu, sau đó liền nói:
"Mau xin lỗi cậu, tạ lỗi với cậu đi!"

"Phụ thân à chuyện này..."

Sau một hồi giải thích thì phụ thân của hắn vẫn một mực không tin lời hắn, sau đó liền nói:

"Ngươi câm miệng cho ta, ngươi còn không mau tạ lỗi ta nhất định phế ngươi, cho ngươi làm ăn mày, mau lên...tạ lỗi với cậu ấy đi!"

Cuối cùng sau một hồi tranh đấu hắn cũng cắn răng cắn lợi mà xin cậu tha thứ, cậu không quan tâm, vì giờ đây trong lòng cậu đang cảm thấy thật sự buồn tẻ trống vắng. Cậu cứ ngỡ khi đến đây sẽ gặp được người cậu muốn gặp, ấy vậy mà trước mắt lại không phải vậy. Cậu nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng gật đầu, ông Lỗ cũng xin lỗi cậu ráo riết. Sau cậu cũng không thèm chấp nhất làm gì, cậu gật đầu cái rồi nói:

"Ông Lỗ, ta chỉ mong những cô vợ trước bị con ông cướp về hãy trả lại sự tự do cho họ, giống như ngày hôm nay. Cuộc sống của người khác thì đừng đem về làm trò tiêu khiển mua vui qua ngày, đặc biệt là nữ nhi, thanh xuân của họ rất ngắn, đừng chà đạp lên nó, để rồi một ngày quả báo sẽ đập vào đầu của các người như cách các người làm tổn hại đến người khác, các người có hiểu không? "
"Dạ hiểu, cậu Cảnh Minh đây nói đúng, tôi sẽ về làm theo lời cậu, nhất định sẽ làm theo lời cậu, nhất định không làm cho cậu thất vọng đâu, cậu yên tâm đi nhé"

"Được, ông là người lớn, ta tin ông. Bây giờ ta cũng xin phép ông được mang em gái về"

"Được chứ! Bây đâu, đem kiệu đón tiểu thư về nhà họ Hoàng! "

"Không cần, ông rảnh như thế thì mang quý tử của mình về dạy dỗ lại đi, em gái ta tự ta mang nó về được. Không tiễn!"

Nói xong ông ấy liền cười gượng sau đó đánh vào vai con mình cái mạnh rồi nói:

"Mau theo ta về nhà, cái tên nghiệt súc này!"

"Phụ thân!"

"Ngươi còn nói! Mau theo ta về nhà mau lên"

Nói xong cả đoàn người nhà họ Lỗ kéo nhau đi, tiếng kèn trống cũng không còn vang lên nữa. Họ ra về trong im lặng nhục nhã trước bao nhiêu ánh mắt của người xung quanh, cậu nhìn theo họ mà ánh mắt cậu buồn xa xăm, Ánh Ánh thấy vậy mỉm cười cái rồi kéo tay cậu:
"Cậu Cảnh Minh, cậu không đi tìm người quan trọng sao? Lát nữa người ta sẽ chạy mất thật đó"

"Người quan trọng? "

Cậu nhìn Ánh Ánh cái rồi nói nhỏ, sau đó Ánh Ánh nhìn qua bà bói điên, chỉ tay qua bà ấy rồi nói:

"Bà cụ à, mau chỉ đường cho anh trai ta tìm nương tử đi, tối qua bà đã hứa với ta rồi mà, ta giúp bà, bà sẽ giúp anh của ta, bà đừng nói là bà nói dối đấy nhé"

"Ta ấy à? Haha! Ta không những hứa với cô, ta còn hứa với một người nữa, Hoàng Cảnh Minh! Ngươi hãy nhìn kìa, ngươi hãy chạy về hướng đó, Hoài Hoài đang đợi ngươi"

Cậu nghe đến đó thì tay chợt lạnh đi, trêи đầu giống như có một luồn điện chạy quanh, sau đó liền nói:

"Hoài Thục?"

Bà mỉm cười gật đầu, sau đó nói:

"Đây là tâm nguyện cuối cùng Gia Minh muốn. Ngươi hãy chăm sóc cho Hoài Thục thật tốt, hơn ai hết Gia Minh mới là người thành tâm muốn chúc phúc cho hai người, cậu xứng đáng, tất cả những thứ người ta dùng để ngăn cấm cậu chỉ là một câu nói vô nghĩa. Luân thường đạo lý, hay bại hoại gia phong, bỏ hết đi, tình yêu sự hi sinh và lòng chân thành mới là thứ quan trọng, không một ai có quyền quyết định cuộc sống của mình ngoài chính mình, miệng đời cũng chỉ là miệng đời, bỏ qua hết mà sống nhé Cảnh Minh. Cậu xứng đáng nhận được thứ tốt nhất vì cậu sống rất tuyệt"
"Đi đi, cô ấy đang đợi!"

Vừa nói xong bà liền buông tay cậu ra, sau đó cậu chạy một mạch về hướng bà chỉ, Ánh Ánh và bà cụ nhìn theo mà mỉm cười, Ánh Ánh kéo tay bà ấy cái rồi nói:

"Hoài Hoài sẽ hạnh phúc nếu ở cạnh cậu Cảnh Minh, bà yên tâm đi, chúng ta về nhà thôi"

Ánh Ánh nhìn qua đám người nhà họ Hoàng rồi nói:

"Chúng ta về thôi, cậu Cảnh Minh có chuyện quan trọng hơn phải làm rồi, về thôi"

Mọi người ai nấy đều nhìn theo bóng lưng cậu, sau đó liền mỉm cười cái rồi nói:

"Có phải chúng ta sắp có thiếu phu nhân rồi không? "

Ánh Ánh bật lên cười rồi nói:

"Ai lại nói thẳng ra như vậy, chúng ta về thôi, bà bói điên à...ủa?"

Cô quay lại thì chẳng thấy bóng dáng của bà ấy đâu, sau đó liền nhìn quanh, cũng chẳng thấy đâu cả, rồi cô lại ngó ra xa hơn. Lát sau nghe mọi người giục thì mới quay đầu đi về, miệng vẫn còn lẫm nhẫm vì tự dưng bà ấy lại biến mất.
Trêи đường về mọi người bàn tán với nhau nói chuyện rôm rả, Ánh Ánh kể mọi người nghe tại sao hôm nay lại trong kiệu của tên họ Lỗ kia. Sau khi kể mọi người mới bật lên cười giòn giã, sau đó thì đến chuyện sẽ làm lễ thành thân cho cậu Cảnh Minh như thế nào, rồi sẽ đãi những gì, làm lớn ra sao, vì họ bảo sắp có thiếu phu nhân rồi.

Bà bói điên vừa chống gậy đi vừa mỉm cười ấm áp, trong đầu bà lại xuất hiện hình ảnh của Gia Minh. Hắn nằm trêи một ngọn tre khiến nó cong xuống, miệng còn ngậm một nhánh tre vừa chéo chân vừa gói đầu lên tay, sau đó nói với bà.

"Bà già à, sau này bà phải nhìn thấy họ hạnh phúc sau đó mới được rời đi đấy có biết không? "

"Ta biết rồi. Ta đâu dám trái lời ngươi để bị ngươi mắng chứ?"

"Tôi chỉ có một tâm nguyện này thôi, sau này không có tối tất cả đều trông cậy vào bà đó, cô ấy nhất định phải hạnh phúc, Cảnh Minh rất tốt, nhất định Cảnh Minh phải sống hạnh phúc cùng cô ấy"
"Gia Minh à, nếu có thể ta vẫn có thể cho hai người nối lại tình duyên ở kiếp sau, đâu nhất thiết phải là kiếp này chứ? Người cô ấy yêu là ngươi mà"

Gia Minh nhẹ nhàng mỉm cười sau đó nói:

"Không! Bà không hiểu đâu, bà mãi cũng không hiểu, người cô ấy thích đầu tiên là Cảnh Minh, người khiến cô ấy mơ mộng đầu tiên là Cảnh Minh, người làm cô ấy cảm thấy ấm áp hạnh phúc và an toàn là Cảnh Minh, người ôm cô ấy đầu tiên là Cảnh Minh, người hôn cô ấy đầu tiên là Cảnh Minh. Người hi sinh cả mạng sống đầu tiên cho cô ấy là Cảnh Minh, tôi có là tướng công cô ấy thì cũng chỉ là người đến sau. Tôi biết trong mắt cô ấy có ai, trong đầu có ai, và trái tim cô ấy yêu ai, người như Cảnh Minh từ nhỏ chẳng có gì, tôi nhất định phải cho em ấy một kết cuộc viên mãn, và cả Hoài Thục của tôi. Nàng ấy bên cạnh Cảnh Minh mới là thứ tôi muốn, khi yêu nhiều quá tôi lại chỉ muốn cô ấy có được hạnh phúc, mặc dù không cùng tôi!"
Bà vừa đi vừa mỉm cười, sau đó nước mắt bà chảy ra. Bà vừa đi vừa cười chảy nước mắt, bà khóc như một đứa trẻ, rồi bà lại mỉm cười, bà nhìn vào sân cái rồi bà nắm tay lên hàng rào.

"Gia Minh à, ngươi phải sống hạnh phúc đó, tuy ta biết tâm nguyện của ngươi là để Hoài Thục sống với Cảnh Minh, nhưng đến cuối cùng cô ấy lại chọn chết theo ngươi, ta chỉ có thể thất hứa với ngươi mà thôi, sau này ngươi hãy trân trọng cô ấy đấy!"

Bên trong hàng rào kia thím Đoạn đang bế trêи tay một đứa trẻ, nó vừa khóc vừa quấy. Tiếng khóc của nó vang vọng ra đến tận ngoài đường, bên cạnh là thím Tạ cũng đang bế một đứa bé gái, cả hai đứa trẻ vẫn không ngừng gào khóc, bà bói điên mỉm cười cái rồi quay lưng đi, bà vừa đi cái túi treo trêи cái gậy của bà vừa nói chuyện.
"Bà già, đến cuối cùng bà vẫn cô đơn thôi, không ai thèm ở bên cạnh của bà hết! Đáng đời bà lắm!"

"Ân Tình à, chẳng phải cô đang ở cạnh ta sao? Ta có cô cũng đâu có buồn chứ?"

"Sùy, ta chỉ vì bất đắc dĩ mà phải bị bà lôi kéo theo chứ ai muốn đi theo bà?"

"Xem ra chúng ta có duyên đi, xem như là cô và ta mắc nợ nhau, cùng nhau đi chung là có mối liên kết rồi!"

Nói vừa xong chân bà đã đến một cái hang động. Bà nhẹ nhàng bước vào trong rồi nhìn quanh.

"A Hào, A Nghĩa!"

Bà vừa kêu xong thì có hai đứa trẻ xuất hiện, nó cầm hai cái đèn lồng rồi nói:

"Bà lại quay về à? Sao hả? Muốn gì đây?"

"Muốn thăm người bạn thôi!"

Bà nói xong thì bước lại, trước mắt liền hiện ra một cái quan tài, bà bước lên cái bậc thang rồi nhìn vào. Gương mặt của vị hoàng hậu vẫn còn tươi tỉnh như đang ngủ, bà bói điên sờ tay vào bụng vị hoàng hậu ấy cái rồi nói:
"Công chúa đã đầu thai chuyển thế rồi, kiếp nạn cũng qua hết rồi, bây giờ cô ấy sẽ được một nam nhân bên cạnh chăm sóc, một cái kết thật viên mãn, có người sẽ bảo vệ cô ấy đến hết cuộc đời này, công chúa của hoàng hậu tên là Hoài Thục đó! Rất xinh đẹp!"

Hai đứa trẻ phía sau liền quay qua nói với nhau

"Ta đã bảo rồi, đó chính là chủ nhân mà!"

"Nhưng trước kia cô ấy chỉ có căn tu, sau này nhập xác trọng sinh mới sống được mà"

Bà bói điên liền quay lại nhìn hai đứa nó mỉm cười :

"Hai đứa ráng đợi ta, ta sẽ tìm người hợp căn tu sau đó quay lại đây cứu hai đứa ra, và cả... mộ của hoàng hậu! "

"Chủ nhân thì sao? Cô ấy không quay lại sao?"

"Chủ nhân? Cô ấy bận sống một cuộc sống hạnh phúc rồi, nhiệm vụ của cô ấy kết thúc rồi!"

"Bà có thể ở cạnh công chúa không? Tuy mượn xác của cô gái kia sống nhưng tâm hồn chỉ mới hơn 10 tuổi, làm sao vượt qua được chứ?"
"Ta sẽ ở cạnh cô ấy, và sẽ bảo vệ cô ấy, bảo vệ công chúa của ta"

......

Cậu Cảnh Minh chạy như bay vào khu rừng trước mặt mình, sau đó là đến một khu rừng trúc. Cậu quay qua quay lại nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai, cậu lau mồ hôi rồi lau cả giọt nước mắt trêи mặt. Cậu nhìn xung quanh hết tất thảy hết những thứ trong khu rừng. Lát sau cậu thở gấp rồi lại nhìn quanh, lá trúc rơi xuống như hoa anh đào vậy, bay ngập trời. Đang chạy thì cậu thấy bóng dáng ai đó đang chạy trước mặt, còn khóc lóc tỉ tê, vừa chạy vừa lau nước mắt, người như kiểu bị lạc giữa khu rừng không biết đường ra vậy. Cậu bước lại gần rồi nhắm mắt lại, miệng mỉm cười mà nước mắt cậu cứ chảy ra.

"Hoài Thục à!"

Cô đang loay hoay vì nãy giờ cứ bị lạc đi quanh đây. Sau đó nghe ai đó gọi Hoài Thục cô liền quay mặt lại, đôi mắt ngấn nước nhìn cậu, sợ hãi nói:
"Ngươi là ai? Có phải ngươi là người của tên họ Lỗ kia không, ngươi muốn bắt ta đúng không? "

"Hoài Thục! "

Cô liền nheo mắt lại, bà già ấy bảo ai gọi cô là Hoài Thục thì chính là gia đình cô.

"Hoài Thục sao? Ngươi là ai vậy, ngươi chính là người thân của ta sao?"

Cậu mỉm cười cái rồi gật đầu, nước mắt cậu rơi trêи gương mặt tuấn tú của cậu, sau đó cậu tiến lại gần dang tay ra trước mặt cô.

"Là ta đây. Ta đến đưa nàng về nhà! Là ta đây! Hoài Thục! "

Cậu chạy lại rồi giang tay ra, y phục cậu bay phất lên cái nhẹ, cô ấy rụt rè như đứa trẻ lạc mẹ, rồi cậu ôm lấy cô.

"Ta đưa nàng về nhà, được không? Đừng đi nữa!"

"Được, được, ta muốn về nhà, ta muốn về nhà"

Bà bói điên đứng từ xa nhìn qua chợt mỉm cười, bà quay đi rồi dần dần biến mất.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: Ngoại truyện 1


Chuyện về 30 năm về trước...

Lúc ấy bà bói điên còn là một thiếu nữ mới hơn 20, thân chưa lấy chồng, gia đình lại thuộc nông dân bần hèn, chẳng có nhà nào thèm ngó. Một hôm đang đi cấy lúa về thì có một đoàn người chạy vụt tới, miệng cứ liên tục hô hào:

"Tránh đường... Tránh đường đi...Mau lên!"

Mọi người xung quanh đó ai cũng giật mình quay lại nhìn, bà ấy thời trẻ tên là Liên Hoa, chợt mọi người kéo tay Liên Hoa vào mép đường rồi bảo:

"Này Liên Hoa. Nép vào đây mau lên, ngựa nó dẫm nát người mày bây giờ"

Liên Hoa ấp úng rồi ngó ra nhìn, chợt thắc mắc hỏi:

"Đó là ai vậy hả bác?"

Chợt người phụ nữ với bộ quần áo lấm lem đó trả lời :

"À...là thái tử phi đó! Là vợ của thái tử"

Cô ấy nhíu mày lại rồi lắc đầu.

"Cháu không biết. Là gì hả bác?"

"Thì thái tử là con trưởng của vua, sau này sẽ là người kế nhiệm đó"


Cô gật đầu châm chế tỏ vẻ đã hiểu, lát sau quay lại nhìn thì đã thấy đoàn xe ngựa đo chạy khuất xa xa, trêи đường đi cũng không biết nói gì, nên cô mới sẵn nước hỏi luôn.

"Mà sao thái tử phi không ở trong cung lại ra ngoài thế hả bác? Không sợ nguy hiểm sao?"

Bà ấy nghe hỏi vậy thì giật mình sau đó kéo tay cô rồi nói khẽ:

"Chuyện này ta nói cô nghe nhưng cô đừng nói ai nghe nhé"

"Dạ? Sao ạ? Thế thì không nói cũng được. Cháu cũng chỉ hỏi cho đỡ buồn chứ không cần thiết lắm"

Khi nghe cô khui đầu câu mà lại dập tắt giữa câu làm bà ấy cũng không chịu nổi nhíu mày nói:

"Ta nói cho cô nghe cũng được, dù sao chuyện này cũng rất nhiều người biết. Ta nói cho cô nghe đỡ thắc mắc, tính tình cô ngờ nghệch thế kia lỡ sau này lơ ngơ thế nào đi hỏi vớ vẩn thì thiệt thân"

"Chuyện gì thế ạ?"


Cô bắt đầu cảm thấy hơi sợ sợ, bản thân chưa nói gì mà đã bị bà cụ này doạ cho một trận rồi.

"À thì thái tử phi ấy không sinh con được, cứ rằm là lại về làng ta đi chùa tìm thầy lang đấy. Sau này biết chuyện rồi thì nhớ chớ ăn nói bậy bạ kẻo mang hoạ vào thân đấy nhé"

"À vâng! Vâng!"

Cô mỉm cười nhẹ rồi lặng lẽ đi bên cạnh bà. Lát sau bà lại nói thêm vài ba chuyện, cũng là liên quan tới vị thái tử phi kia, đại khái bảo mỗi lần vị thái tử phi này về thì lại phân phát gạo cho mọi người, làm phước để mong sinh được con. Cô nghe thì nghe vậy thôi chứ chuyện trong cung và chuyện hoàng thất cô nào có biết. Bà ấy nói thì cô nghe, khi nói chán chê rồi thì cũng đã đến nhà. Cô vào nhà thắp một ngọn đèn lên rồi ngồi xuống ghế, ngồi thẩn thờ một lúc sau cô mới bắt đầu co chân lại run rẩy ngồi trêи ghế.


Cái hình ảnh đoàn người cưỡi ngựa chạy trước, cái kiệu chính giữa còn thêm một đoàn người chạy bộ đi sau lúc nãy cô thấy chợt hiện ra trước mắt cô. Lúc ấy rõ ràng cô thấy có một cái bóng đen ngồi trêи nóc kiệu, cô tưởng bị say nắng nên chớp mắt mấy cái, lúc ấy bà bác kéo cô vào lề rồi mà mắt cô vẫn ngoái nhìn theo cái kiệu. Hình ảnh một cục đen hình dạng của một con người, toàn thân mặt mũi đều đen thui. Cô nhớ lại mà người còn thấy lạnh lạnh, rồi cô nhìn vào cái đèn đang sáng yếu ớt kia, lát sau lại nhớ tới lời của bà bác lúc nãy.

"À thì thái tử phi ấy không sinh con được, cứ rằm là lại về làng ta đi chùa tìm thầy lang đấy!"

"Không sinh được con à?"

Cô lẫm nhẫm trong miệng rồi dựa cằm lên đầu gối thở dài. Trước đây thầy của cô có nhắc đến một chuyện, bây giờ nhìn thấy cảnh này cô lại nhớ đến chuyện đó, cô nhíu mày rồi nhớ lại, thầy cô đã từng nhắc đến chuyện trong cung hay có chuyện tranh đấu quyết liệt. Chuyện yểm bùa hại người ta khiến người ta bệnh chết đi sống lại, còn có cả chuyện yểm cho không sinh được con. Và cái quan trọng chính là hồn đen, có phải cái bóng người đen thui ngồi trêи đầu kiệu ấy là hồn đen mà sư phụ hay nhắc tới không?
Cô ngồi suy ngẩm một hồi rồi mệt mỏi thở dài, nói chung thì chuyện cũng không liên quan đến mình, ăn nói vớ vẩn có ngày cái đầu mình cũng không giữ được. Nghĩ vậy cô mới quyết định không xía vào chuyện này, dù sao có nói ra cũng không ai tin.

Sáng hôm sau mở mắt ra chuẩn bị đi ra đồng thì nghe mọi người chạy đôn dập ráo riết, cô thắc mắc cũng ra nhìn ngó xem sao, thế là có người ngoắc tay bảo.

"Thái tử phi phân phát gạo đó. Mau đi nhận thôi. Mau lên kẻo hết"

Cô nhìn mọi người chạy mà cũng thấy nôn nao, sau đó một người nắm lấy cánh tay cô kéo đi.

"Ây da đi mau lên. Còn thờ người ra làm gì? Không đi là hết bây giờ"

Nói xong người hàng xóm đó đã kéo cô chạy đi nhanh, sau đó cô được vào hàng xếp hàng. Lúc ấy người nhiều vô số kể, từ làng bên mà cũng chạy qua xếp hàng từ sớm tinh mơ rồi. Hình như họ đã quen với việc vị thái tử phi này cứ lâu lâu lại về làng này phân phát gạo nên họ cứ chờ sẵn.
Cô đứng ở xa xa ngó lên, nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ như phát sáng của vị đang đứng trêи kia, đoán chắc là thái tử phi rồi. Cô cứ nhìn ngắm rồi lại cúi đầu xuống, vì lâu lâu cô lại thấy trêи đầu thái tử phi ấy xuất hiện một cái bóng đen, cô nhíu mày rồi nhắm mắt lại.

Lát sau chân cứ tiến đến tiến đến, người phía sau nôn nóng nên cứ thúc vào lưng cô, cúi đầu xuống đất nhìn chân mình chứ không dám nhìn lên.

"Vị cô nương này...à..."

Cô giật mình ngẩn mặt lên, sau đó đập vào mắt là gương mặt hiền hậu nhân từ của thái tử phi.

"Gạo đây"

Vị ấy mỉm cười giơ ra trước mặt cô một gói gạo to, sau đó nói:

"Đủ chưa?"

Cô giật mình cái rồi gật đầu lia lịa, chợt ôm gạo rồi tránh đường qua một bên. Người người lại chen nhau xin gạo, cô cười gượng rồi quay về.
Lúc quay về cô còn quay lại nhìn vào vị thái tử phi kia, đúng chính xác là cô ấy bị yểm bùa rồi, vì không phải hoa mắt, cái bóng đen kia vẫn đang đeo bám cô ấy. Cô ôm bịch gạo trêи tay mà run run, tự nhiên lại cảm thấy bản thân quá hèn mọn. Sau đó suy nghĩ một hồi mới ôm bịch gạo chạy về nhà, cất gạo đóng cửa xong thì ba chân bốn cẳng chạy lên rừng. Người hừng hực mồ hôi rồi thở gấp đập tay vào cửa.

"Sư phụ...Sư phụ à..."

Lát sau cánh cửa dần dần mở ra, bên trong là quang cảnh một ngôi nhà u ám, giữa nhà là một người phụ nữ ngồi đó vừa nhắm mắt vừa thêu tranh. Cô bước lại gần rồi quỳ xuống.

"Sư phụ"

"Con đến có việc gì?"

Người được gọi là sư phụ ấy tóc đã bạc trắng, da đã nhăn nheo, chợt cô cúi người quỳ mộp xuống và nói:

"Sư phụ à...Người giúp con cứu lấy một người có được không?"
"Là thái tử phi sao?"

Sau khi hỏi nghe xong mắt cô chợt sáng lên, sau đó bất ngờ hỏi:

"Sư phụ đã biết chuyện rồi sao?"

Bà ấy từ từ quay người lại, nhìn vào mắt cô bà ấy liền mỉm cười gật đầu.

"Ta biết khi con gặp thái tử phi sẽ đến tìm ta mà, vì đôi mắt này của con...và trái tim nhân hậu của con nữa..."

Bà giơ tay sờ vào đuôi mắt cô rồi quay lại thêu tranh tiếp.

"Thật ra thái tử phi đã đến gặp ta mấy lần rồi"

Cô giật mình sau đó ấp úng nói:

"Vậy có phải...?"

"Con muốn hỏi gì? Thái tử phi nói muốn sinh con. Con đến đây là vì chuyện này có đúng không?"

Cô gật đầu, thật ra sư phụ của cô cô xem như thần tiên giáng thế vậy, bà biết rất nhiều thứ trêи đời này, thậm chí có những chuyện chưa xảy ra bà cũng biết. Bà biết rất nhiều, bà cũng là người đầu tiên phát hiện ra đôi mắt của cô, phát hiện ra đôi mắt này có thể nhìn thấy ma, vong hồn và những thứ khác. Sau đó bà bảo vệ cô, dạy cô những thứ để tránh ma quỷ, tự bảo vệ chính mình.
Cô kéo tay bà rồi nói:

"Sư phụ à... Người có thể giúp thái tử phi ấy không? Sư phụ nói thái tử phi ấy đã đến tìm sư phụ mấy lần, vậy người có hứa sẽ giúp cô ấy không?"

"Chuyện này ta không giúp được... Nếu ta giúp cô ấy thì đại hoạ sẽ ập đến"

"Đại hoạ? Đại hoạ gì? Sư phụ nói con nghe có được không?"

Bà ấy mỉm cười nhẹ nhàng cái rồi nói:

"Thiên cơ bất khả lộ. Con nên quay về đi. Cho dù thái tử phi ấy có quay lại đây bao nhiêu lần, cho dù con có xin xỏ gì đi chăng nữa thì chuyện này cũng không thể giải quyết đâu"

Cô nghe bà nói thế thì càng cảm thấy bản thân khó chịu hơn, tay nắm vào nhau rồi đứng đó nhìn bà, trước giờ bà nói giúp sẽ giúp, còn nói không thì chắc chắn là không rồi. Cô nhíu mày rồi cắn môi.

"Sư phụ à. Người ta là người tốt mà... Chẳng phải người tốt ắt sẽ có phúc sao? Người không thể giương mắt ra nhìn thái tử phi ấy bị người ta hại được"
Bà ấy lại mỉm cười:

"Không sinh được con không nhất thiết là một điều không tốt. Đó cũng không hẳn là hại"

"Nhưng sư phụ à...Sư phụ biết rõ thái tử phi ấy là bị yểm bùa mà, con thấy rõ ràng có một cái bóng đi theo thái tử..."

Đang nói thì chợt bà giơ tay ra chặn lại.

"Ta biết chứ. Nhưng đó không hẳn là một chuyện xấu. Nếu thái tử phi có mang thì sẽ liên quan tới mạng sống của cô ấy, rất nguy hiểm. Vì thế nên không mang thai được đó chính là một điều tốt"

Cô nghe sư phụ nói vậy nhưng vẫn không cam tâm, nghe bảo thái tử phi lấy thái tử đã mấy năm mà không nghe tin gì, mà đặc biệt là trong cung nếu không sinh con được đó cũng có thể được xét vào phạm một đại tội. Người hiền đức thế kia lại phải chịu bị người khác hãm hại không sinh con được thì quá là đáng thương.
"Sư phụ à... Người nhất quyết không muốn cứu thái tử phi sao ạ?"

"Liên Hoa! Sư phụ làm thế là bảo vệ người ấy. Ta làm vậy cũng là muốn bảo vệ con, sau này con sẽ biết"

Nói xong cô quay mặt chạy đi, cô biết có nói gì thêm thì cũng bằng không, thế là ấm ức quay về, không biết điều sư phụ nói có nghĩa là gì? Bảo vệ thái tử phi cũng là bảo vệ cô?

Cô chỉ nghĩ sư phụ là có lí do khác, đang chạy đi thì đột nhiên chân cô đứng lại, thấy xa xa có một người đang lủi thủi đi lên. Cô liền nấp qua một bên rồi ngồi xuống, trời đã mập mờ tối nên không nhìn thấy mặt mũi, chỉ thấy người ấy cầm cái đèn lồng rồi đi lại phía ngôi nhà của sư phụ. Lát sau người đó càng lúc tiến lại càng gần, giơ cái đèn lồng lên mới nhìn thấy rõ mặt.

"Thái tử phi? Trời sắp tối rồi người còn đi đâu? Sao không có tên lính nào đi theo cả?"
Thấy vậy nên Liên Hoa liền bám theo người, lát sau mới thấy thái tử phi quỳ trước cửa nhà sư phụ, cúi đầu xuống buồn bã. Cô từ xa xa nhìn lên mà tự nhiên lại cảm thấy lòng mình nặng trĩu, cảm giác nhận ân huệ của người ta, thấy người ta gặp nạn mà lại không giúp được gì, rồi lại phải nhìn thấy cảnh này, hỏi sao không áy náy.

Thái tử phi quỳ ở đó rất lâu, sau đó liền nghe thấy tiếng khóc của người, tiếng người đang thiết tha cầu xin sư phụ mình. Không hiểu tại sao trước giờ ai gặp nạn sư phụ cũng giúp, lần này thái tử phi đến cầu cứu người lại không giúp, sau đó trời đã tối hẵn, người vẫn quỳ. Cô vẫn đứng đó nhìn, lát sau không chịu nổi nữa nên mới tiến lại giả vờ đi ngang nên hỏi thăm.

"Cô nương à? Sao cô lại quỳ ở đây? Sao không về nhà?"
Thái tử phi liền ngẩn mặt lên, sau đó lau nước mắt rồi đứng dậy.

"Là cô nương à?"

Cô giật mình cái rồi lấp bấp nói:

"Cô? Cô nhận ra ta sao?"

Thái tử phi mỉm cười gật đầu.

"Sáng ta có phát gạo cho cô mà"

Cô bất ngờ lắm, không ngờ giữa biển người như thế thái tử phi lại nhớ được gương mặt hèn mọn này của cô, cô cười gượng rồi nói:

"Thật thất lễ quá thái tử phi"

Nói xong cô liền quỳ xuống, mắt thái tử phi vẫn nhìn vào căn nhà, ánh mắt đầy sự hi vọng.

Cô cảm thấy sư phụ mình nhất định không chịu đổi ý, thế là tối đó cô đã tiễn thái tử phi xuống khu rừng. Tuy nhiên vẫn không tiết lộ cho người biết mình có quen biết với sư phụ, kẻo không giúp được gì lại cảm thấy khó xử. Sau khi tiễn người đi rồi cô mới đứng đó thở dài, chặc lưỡi cái rồi xoa đầu.
Lúc trở về nhà mà lòng cô còn nặng trĩu, thấy vị thái tử phi này rất hiền, không giống các vị phu nhân của mấy ông bá hộ, chẳng phải quý tộc gì mà ra oai thị chúng, mắng nhiếc người không ngớt. Ấy vậy mà vị thái tử phi này lại hiền dịu thục đức quá đỗi.

Cô bước vào nhà nấu cơm, nhìn cái túi gạo của thái tử phi cho lúc sáng mà lại thở dài, sau đó suy nghĩ vẫn vơ thế là cô lấy gạo đó ra nấu cơm. Lúc sau thắp đèn lồng lên và hí hửng mang cho sư phụ, cô giơ tay ra gõ cửa cái rồi đẩy cửa vào.

"Sư phụ à! Sư phụ?"

Cô kêu hai ba tiếng mà không nghe ai trả lời, thế là đặt cơm xuống, cô đi quanh nhà cũng chẳng thấy ai. Cô nhìn quanh sau đó liền nhìn lên bàn thờ, trêи đó có treo một cây cung màu trắng, nghe sư phụ bảo cung ấy dùng để bắn yêu ma quỷ quái, cung được làm từ xương của một người tu luyện thành quỷ, nên sát khí vô cùng lớn. Cô nhìn nó có một chút mà lạnh cả xương sống.
"Sư phụ đi đâu rồi không biết nữa"

Cô kêu thêm mấy tiếng sau đó liền quay lại nhìn về cây cung đó thêm một lần nữa.

"Sư phụ à? Người có ở đây không? Có thể cho con mượn cung tên một chút có được không?"

Cô nói xong thì đặt giỏ đựng cơm xuống và bắt đầu tiến lại chỗ bàn thờ, lúc ấy có thể nhìn rõ sát khí hừng hực phát ra. Một mùi tanh tưởi bay phất lên, không thể nào khiến cô bình tĩnh được.

"Liên Hoa?"

Tiếng sư phụ vang lên, cô giật mình rồi cầm lấy cái cung tên, sau đó chạy ra khỏi cửa, còn nói lại mấy lời:

"Sư phụ à con chỉ mượn một chút thôi!"

Sau khi chạy khỏi đó, bà ấy liền đứng nhìn ra cửa, vẻ mặt bình thản vô cùng, bà chỉ nhắm mắt lại rồi nói:

"Đúng là không cãi lại được thiên mệnh!"

Cho dù ngày trước mẹ của thái tử phi có đến đây nhờ bà yểm thái tử phi cho người không sinh con được, nhưng đúng là thời khắc đã đến, Liên Hoa lại gỡ bỏ lời nguyền này rồi. Rồi sau này sẽ đau khổ cho tất cả mọi người
Nghĩ vậy bà liền ngồi xuống ghế, còn Liên Hoa sau khi ăn trộm được cái cung tên đã ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi cánh rừng, sau đó mệt quá mới đứng thở một hơi dài. Thở hổn hển một lát thì chợt nghe tiếng bước chân của ngựa chạy dồn dập. Cô nép vào một bụi rậm rồi nhìn ra, phía xa xa kia chính là cái kiệu của thái tử phi mà? Cô nhíu mày rồi nói:

"Không phải thái tử phi muốn quay về kinh giờ này đấy chứ?"

Nói xong cô liền nép vào sâu hơn, chợt nhìn qua câu cung rồi nói:

"Thế thì làm sao giúp cô ấy đây?"

Càng suy nghĩ tiếng thúc ngựa và tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, cô nắm chắc cái cung rồi thầm nghĩ:

"Có được hay không còn tuỳ vào duyên của cô nữa...Thái tử phi! Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi"

Khi xe ngựa chở thái tử phi càng lúc càng gần sát, cô giơ cung ra rồi kéo dây. Cái cung này đặc biệt ở chỗ khi bắn không cần dùng tên, nếu dùng tên thì chỉ cần một mũi có thể gϊếŧ chết một con yêu quái tu luyện trăm năm, uy lực vô cùng lớn. Cô kéo dây ra rồi hướng theo cái kiệu, lát sau khi đã nhắm vào đúng cái bóng đen trêи nóc kiệu thì cô mới buông ra.
Chợt một ánh sáng trắng bay vèo đi, sau khi chạm vào cái bóng đen đó thì một tiếng nổ vang trời chợt vang lên, cô ôm đầu rồi ngồi xuống. Một cánh tay giơ ra nắm lấy tay cô kéo đi chạy thoan thoát trong bìa rừng, cô có quay mặt lại nhìn nhưng tối quá chẳng thấy gì.

Sau khi sư phụ đã lôi cô về đến nhà, bà cầm lấy cái cung tên rồi đặt lại lên bàn thờ, bà im lặng rồi nhìn cô. Cô quỳ xuống đất rồi nói:

"Sư phụ trách phạt con đi"

Bà ấy nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, một tay đặt lên đầu cô, sau đó nói:

"Ta không trách con. Nhưng ta chỉ mong sau này con sẽ không hối hận về những gì con đã gây ra ngày hôm nay"

"Sư phụ! Thái tử phi là người tốt, chúng ta giúp cho người sinh một đứa con không phải rất tốt sao?"

"Tốt! Nhưng mà con không biết đâu. Người không muốn thái tử phi sinh con chính là mẹ ruột của người"
"Cái gì?"

Cô bất ngờ lắm, sau đó trợn mắt lên nhìn sư phụ, sau đó người lại nói:

"Mạng của thái tử phi là mạng âm, nếu như mang thai sẽ rất nguy hiểm"

"Ý sư phụ là sao?"

"Người mạng âm thường là yểu mạng, nên nếu mang thai mà không sinh được sẽ bị bắt đi yểm làm thần giữ của. Nên mẹ của thái tử phi rất lo lắng, sợ thái tử phi không sinh được lại mất mạng, còn bị yểm làm thần giữ cửa nữa"

"Không đâu! Thái tử phi là vợ của thái tử, sau này thái tử lên ngôi thì sẽ được phong làm hoàng hậu, sao có thể bị bắt đi làm thần giữ của được! Không đâu"

"Liên Hoa à...Có rất nhiều chuyện con sẽ không hiểu hết được đâu"

Nói xong bà ấy liền quay lại bàn thờ và nhìn vào cái cung, bà ấy chợt nói:

"30 năm sau cái cung này sẽ đổi chủ. Sau này con hãy trao lại cho người chủ mới"
"Chủ mới?"

Bà tròn xoe mắt nhìn vào sư phụ, sau đó nhắm mắt lại, lát sau mở mắt ra thì đã thấy trước mặt là một cái quan tài mày vàng, trong ấy là xác một vị hoàng hậu trông như đang ngủ...

Mới đó mà đã 30 năm trôi qua rồi.

Bà bói điên giơ tay ra cái rồi sờ vào cái bụng của vị hoàng hậu đó, sau đó mỉm cười nói.

"Đã 30 năm rồi! Tôi đã già thế này rồi mà hoàng hậu vẫn còn trẻ trung xinh đẹp đến thế? Còn nhớ 30 năm trước khi ta bắn ra mũi tên gió đó thì không lâu sau ta nghe tin người có mang, rồi thái tử lên ngôi, ta vui biết mấy. Ấy vậy mà năm sau ta lại nghe tin người qua đời! Lúc ấy ta mới biết lời sư phụ nói có ý nghĩa là gì? Lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy hối hận. Ta hối hận đến nỗi cứ nhớ đến gương mặt người ta lại không chịu nổi"

"Một thời gian sau tướng công của ta và đứa con của ta bị gϊếŧ chết! Vì ta không dẫn tên ác bá đó đến đây cướp mộ của người. Ta không cho hắn lấy kho báu này. Lại một lần nữa ta cảm thấy hối hận và nhớ đến lời sư phụ ngày xưa. Ta giúp người là hại người rồi hại mình. Nhưng người có biết gì không? Ta mất tướng công mất con nhưng trời vẫn còn thương, cho ta hi vọng cuối cùng. Ta đã mang công chúa ra ngoài, mang theo bao nhiêu năm bảo vệ hồn phách bao nhiêu năm. Bây giờ công chúa đã được trọng sinh mặc dù mới 10 tuổi nhưng lại vào thân xác của người 18 tuổi. Cô ấy rất xinh đẹp. Những năm tháng sau này nhất định cô ấy sẽ sống tốt"
"Người có cảm nhận được không? Hoàng hậu?"

Nói vừa xong thì nước mắt của bà chảy ra, gương mặt đẹp đẽ kia vẫn lạnh ngắt lạnh tanh, bà ngẩn mặt lên rồi nói lời cuối.

"Cảm ơn túi gạo của người. Ta biết số phận có thay đổi bao nhiêu lần thì vẫn như nhau, nhưng ta vẫn cảm thấy có lỗi với người, có lỗi với gia đình ta"

Bà mỉm cười cái rồi chợt nhớ đến cặp mắt long lanh của công chúa nhỏ, bà nhắm mắt lại rồi thở hắt ra. Nhìn ra bên ngoài lần cuối bà dần dần biến mất khỏi không trung.

Bà mở mắt ra thì đã thấy mình đứng trước một căn nhà rách nát, chợt bà tiến lại chỗ bàn thờ rồi đặt cái cung tên lên, bà nhìn qua cái lọ cốt rồi nói:

"Sư phụ à... chủ nhân của cái cung đã đi đầu thai chuyển kiếp rồi. Bây giờ cái cung này trả lại người. Con đã biết lời người nói ngày xưa có ý nghĩa gì rồi, nhưng con sẽ không hối hận. Con biết người cũng không trách con"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: Ngoại truyện 2


"Này! Ngươi đừng có đi theo ta nữa có được không?"

Một cậu nhóc vừa chạy vừa cau có khó chịu, tay cứ giật ra khỏi tay một vị cô nương nhỏ tuổi, vị cô nương ấy liền mếu máo khóc vừa kéo tay cậu kêu:

"Phú Quý à! Chúng ta về thôi. Nếu đi mà không báo thì phụ thân và mẫu thân sẽ rất lo lắng đó"

"Ngươi sợ thì quay về một mình đi. Ta đâu có thích đi chung với ngươi. Là ngươi tự mình bám theo ta kia mà?"

"Nhưng mà Phú Quý. Cậu đi một mình nguy hiểm lắm đó"

"Quay về đi, ta đi bắn chim khi nào chán sẽ tự quay về. Nói với mẹ ta như thế đó"

"Ay da nói nhiều quá nhức cả đầu luôn rồi đây này"

Nó giật tay ra rồi đẩy mạnh làm bé gái té uỵt xuống đất, nó liền nhíu mày rồi phủi tay chạy đi.

"Cái tên khốn này sao dám đẩy bổn tiểu thư đây hả?"

Mỹ Nữ té uỵt cái rồi ngẩn mặt lên chửi một phát, nó lồm cồm bò dậy rồi phủi bụi trên y phục xuống, nó vén mấy sợi tóc dính đầy mồ hôi rồi kéo cái ná ra và nhắm vào Phú Quý rồi vụt một phát nó bắn ra.


"Bụp" một viên đất bụp phát vào lưng Phú Quý, lát sau nó quay lại rồi bảo:

"Cái con này..."

Nó kéo cái ná ra rồi định bắn lại nhưng Mỹ Nữ đã lêu lêu nó rồi chạy đi mất. Nó cay cú rồi xoa vai cái.

"Đợi ta về ta trả thù sau"

"Ơ kìa...Mỹ Nữ à?"

Nó nghe ai đó gọi tên nó nên quay mặt lại, sau đó liền bật khóc nức nở, chạy lại ôm lấy cổ người đó.

"Cậu Cảnh Minh. Cậu Cảnh Minh cháu muốn về nhà"

"À được được.Ta đưa cháu về nhà. Nhưng mà sao cháu lại lạc vào đây?"

Cậu Cảnh Minh mang trên vai một cái giỏ đựng toàn là thuốc mới nhổ, sau đó chùi tay cho sạch rồi mới lau nhẹ nước mắt trên gò má của nó.

"Chúng ta về nhà thôi"

"Dạ!"

Nó gật đầu cái rồi leo lên lưng của cậu, cậu cõng nó mà vẫn nghe thấy tiếng khóc thút thít của nó sau lưng, cậu đi được một đoạn mới bắt đầu vỗ về nó.


"Mỹ Nữ à. Sao cháu lại đi lạc vậy? Cháu có biết trong rừng nguy hiểm lắm không?"

"Cháu biết"

"Cháu biết sao cháu vẫn đi vào rừng? Cháu không sợ à?"

"Cháu biết nguy hiểm nên cháu mới vào. Vì cháu không muốn để Phú Quý phải đi một mình! Nhưng cái tên khốn kiếp đó lại đuổi cháu còn bỏ rơi cháu ở lại một mình đi bắn chim rồi"

"À! Thì ra chuyện là như vậy. Sau này về ta nhất định sẽ bảo thím Đoạn và ông Trần trách phạt Phú Quý mới được"

"Cậu Cảnh Minh, cậu đừng làm như vậy. Phú Quý mà biết sẽ rất ghét cháu. Thường ngày cậu ấy đã không ưa gì cháu rồi, cậu đừng làm vậy"

Cậu nghe nó hấp tấp nói mà cảm thấy buồn cười, xong cậu mới bảo:

"Được rồi được rồi. Cậu Cảnh Minh cõng cháu về xong quay lại tìm Phú Quý có được không? Không được khóc nữa đấy. Mắt sưng thì không còn xinh đẹp nữa đâu"


Nó nghe vậy tạm gật đầu, tuy nói vậy nhưng nó vẫn muốn Phú Quý bị đánh tét mông hơn, nó tưởng tượng mà đã cảm thấy buồn cười, lát sau đó cậu liền bảo:

"Ôm chắc vào"

Cậu mỉm cười cái rồi sải bước chạy thật nhanh, cậu vừa chạy vừa đảo mắt xung quanh. Lát sau đã đến nhà họ Trần, vừa thấy cậu thì thím Đoạn đã giật mình chạy lại, đỡ lấy Mỹ Nữ từ lưng cậu sau đó liền hỏi gấp:

"Cậu Cảnh Minh, cậu thấy Mỹ Nữ ở đâu vậy?"

"Là khu rừng bên kia"

"Trời ạ cảm ơn cậu quá. Nhưng mà cậu có thấy Phú Quý nhà tôi không? Cậu có nhìn thấy nó không vậy?"

Cậu lắc đầu rồi thím Đoạn chợt xanh mặt.

"Không biết thằng bé nó đi đâu. Tôi chỉ sơ hở một tý mà nó đã trốn đi chơi! Mỹ Nữ à, con có đi theo Phú Quý không con?"

Nó gật đầu rồi bảo:

"Phú Quý bảo muốn đi bắn chim, còn bảo khi nào chán sẽ quay về!"
Cậu thấy sắc mặt của thím Đoạn khó coi như vậy nên mới trấn an.

"Không sao đâu! Tôi sẽ quay lại đó tìm, thím ở nhà canh chừng Mỹ Nữ đi. Tôi sẽ quay lại ngay"

"Được được cậu Cảnh Minh, ông nhà tôi cũng đã đi tìm nó rồi, nhưng vẫn chưa thấy quay về. Cậu giúp tôi với. Khu rừng ấy cậu hay đi hái thuốc chắc sẽ rất rành, sợ thằng bé nó leo trèo nó té thì nguy lắm!"

"Được! Tôi sẽ đi nhanh thôi. Có gì tôi báo cho thím nghe"

Nói xong cậu đặt cái giỏ xuống, sau đó chạy vụt đi. Thím Đoạn ngồi xuống vuốt ve trán của Mỹ Nữ rồi ôm nó vào lòng.

"Không sao đâu. Không sao"

Nó nhìn theo bóng cậu Cảnh Minh cái rồi mỉm cười, nó bảo:

"Cậu Cảnh Minh là tốt nhất"

Nói xong thím ấy cũng nắm tay nó dẫn vào nhà, sau đó liền bảo gia nhân đóng cửa lại.

Phú Quý vừa đi vừa nhìn lên mấy ngọn cây, nó ngẩn mặt lên nhìn mãi nên cảm thấy mỏi cổ. Khom người ngồi dựa vào một gốc cây rồi quăng cái ná xuống đất.
"Ây... chẳng bắn được cái gì cả"

Nó nhíu mày cái rồi quay qua quay lại, nắng lên nên cảm thấy có chút khát nước. Lát sau nó nhìn quanh rồi tìm xem có con suối nào để uống nước không. Đang chống tay xuống đất thì chợt nghe thấy tiếng hét của một cô gái, nó giật mình rồi ngồi dậy chạy theo tiếng hét đó. Lát sau trước mắt là một người đang té xuống đất, trước mặt người đó là một con rắn lớn. Nó nhíu mày cái rồi giơ cái ná ra, kéo dãn cái sợi dây rồi phụp một phát bắn ra một viên đá, bụp vào gốc cây cái.

"Trật mất rồi"

"Nguy hiểm đó. Em đừng lại gần đây"

Cô gái kia hét lên cái rồi đứng dậy tìm lấy một nhánh cây khô.

"Mày chuẩn bị đi chết đi"

Nó kéo dãn sợi dây ra rồi nhét vào một viên sỏi, sau đó nhíu mày nhắm cho kĩ.

Cô gái đó nhìn thấy con rắn bị kinh động nên đã quay mặt qua cậu bé, cô nuốt nước bọt cái rồi giơ cái nhánh cây lên.
Cậu bé liền buông dây ra, bụp một phát bắn ngay đầu con rắn, nó ngoẹo đầu sang một bên rồi lắc đầu qua lại. Nó bị đau nên bắt đầu nổi điên bò nhanh về phía cậu bé, còn thở khì khì mấy cái, cậu lùi lại sau lưng rồi nhín qua cô.

"Chị mau chạy đi, mau lên"

Nó xoay người định bỏ chạy thì phía sau lưng vang lên một cái bụp.

Nó quay lại nhìn trong sự ngỡ ngàng. Cô cầm một nhánh cây không và đập một phát nát cả đầu con rắn, xong xuôi cô ấy liền nhặt dưới đất một cục đá khác, ngồi xuống đập liên tiếp vào đầu con rắn đến khi cái đầu nó banh ra từng mảnh nhỏ. Cậu bé ấy trợn mắt lên nhìn mà rơi cả cái ná xuống.

"Ôi trời"

Cô ngẩn mặt lên cái rồi bật cười.

"Tôi gϊếŧ nó rồi"

Nhìn vào cặp mắt long lanh của cô tự nhiên nó lại ôm bụng cười ha hả, cô cũng cười, sau đó cô liền đứng dậy.
"Ta đưa nhóc về, nhanh lên. Cánh rừng này có nhiều rắn rết lắm, nguy hiểm như vậy mà lại dám vào sao?"

"Có gì đâu mà sợ, Chẳng phải lúc nãy ta đã dùng thần ná này của ta bắn con rắn cứu cô sao? Có cô sợ thôi chứ chả ai sợ cả"

"Nhóc bớt nói phét đi. Chị không dùng nhánh cây đó đập nó thì bây giờ nó đã ghim mấy nhát vào mông em rồi, ở đó mà ba hoa"

"Này, dù sao tôi cũng là người đã đánh lạc hướng của nó đấy. Chị đừng có mà ăn cháo đá bát như thế? Thế rốt cuộc chị không muốn cảm ơn chứ gì?"

Cô chợt đứng lại nhíu mày khó hiểu cái rồi nói:

"Này nhóc con. Rốt cuộc là nhóc bao nhiêu tuổi vậy?"

"Sao? Tuổi tác quan trọng sao? Thế chị có muốn cảm ơn không?"

Cô che miệng cười cái rồi nói:

"Đương nhiên là có. Cảm ơn em"

Cô nhìn xuống thấy nó cũng mỉm cười, Sau đó nó liền nhìn qua bên kia, nó nhăn nhó bảo:
"Mà chị đem cái của nợ này về làm cái gì vậy? Lỡ nó sống dậy cắn chị thì làm sao?"

Cô giơ tay lên, con rắn được cột vào một sợi dây, cô lôi nó kéo lê dọc đường.

"À...chị lấy về để lấy mật ấy mà. Rắn to thế này thì mật tốt lắm đấy"

"Chị là thầy lang sao? Hay phụ thân chị là thầy lang?"

"À ừ...Chị đang học để trở thành thầy lang"

Cô nói xong thì mỉm cười, nó vừa đi vừa nhăn nhó, thấy nó khó chịu cô liền bảo:

"Mà nhóc bao nhiêu tuổi rồi? Nhăn nhó quá mặt sẽ mau già đó"

"Tôi sao? 7 tuổi!"

Nó trả lời xong thì ngẩn mặt lên nhìn cô.

Cô liền bật cười nói:

"Mới có 7 tuổi mà cư xử cứ như thể ông cụ non ấy"

Nó liền nhướng chân mày bảo:

"Thế chị bao nhiêu tuổi?"

"Chị á? Chị...!

Nó liền nhíu mày nói ngang.

"Nhìn cứ như 40 tuổi ấy!"

Cô nghe nó bảo thế mới giật mình bảo:
"Làm gì có! Em mới như 40 đấy. Còn nhỏ tuổi mà nói chuyện đáo để quá nhỉ?"

"Nhỏ cái gì? Tôi không hề nhỏ! 10 năm nữa xem ai nhỏ hơn ai. Người bé tý như chị ấy tôi nắm trong lòng bàn tay. Có con rắn như con giun thế cũng hét toáng lên"

Suốt dọc đường đi nó cứ làu bàu nói mãi, cô liền giơ con rắn qua phía nó cái rồi cười lớn. Nó giật mình mạnh đên nổi té xuống dưới đất, ngẩn mặt lên nó còn ôm trái tim nhíu mày hét loạn xạ.

"Ôi giật mình cái chị này"

"Ơ thì ra em hay cáu với chị là do em sợ con rắn này à?"

Nó tính sỉ diện nhưng sợ thì nó vẫn sợ, nó xua tay rồi nói:

"Đem cái của nợ đó đi ra xa xa giúp. Nhanh lên"

Cô đưa ra xa nó xong rồi giơ tay ra trước mặt nó.

"Mau nắm tay chị đi. Chị dắt em về nhà, chứ chuẩn bị xuống dốc đấy"

Nó giơ tay ra mà hậm hực bảo:

"Cái bà cô này. Bà cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi mấy cái trò trẻ con này đấy? Không chịu lớn đi! Trưởng thành đi!"
Cô nghe nó càu nhàu nhưng lại cảm thấy rất vui, cô vừa đi vừa nói:

"Mà em tên gì đấy?"

"Phú Quý, Trần Phú Quý"

"À...."

Nó ngẩn mặt lên rồi hỏi:

"À cái gì?"

"Không, chị chỉ hỏi thôi"

Nó vừa đi vừa nắm lấy tay cô, lát sau cô liền kéo tay nó rồi ngồi xuống.

"Chị sẽ cõng em đi xuống dưới, đường khó đi lắm"

"Không cần đâu, ta là nam nhi sao lại để nữ nhi cõng được"

"Thôi nào, lỡ em té thì làm sao?"

Nó suy nghĩ cái gì đó lại bảo:

"Thôi! Ta không muốn, gia đình ta gia nhân nhà ta mà biết thì mặt mũi ta biết để ở đâu đây hả?"

Cô nghe nó nói nhưng vẫn không để ý, giơ tay ôm eo nó cái rồi đứng dậy.

"Yên nào, nếu còn la hét giẫy giụa thì cả hai chúng ta cùng té đó"

"Cái chị này..."

Nó thấy cô đang khó khăn đi cũng không động đậy nữa, đường vừa dốc vừa trơn, không biết có cơn mưa nào ghé thăm không mà đường vẫn còn ẩm mốc. Tay kia cầm sợi dây cột con rắn, tay này lại cầm ôm lấy đứa nhỏ, cô càng lúc càng run tay run chân.
"Em chịu khó một tý, xuống khỏi nơi này thì chúng ta có thể ..."

"Cẩn thận đó"

Phú Quý vừa hét lên một tiếng thì chân cô đã trược xuống dưới. Cô mất đà té một cái thật mạnh, nhưng ý thức vẫn còn, tay cô ôm lấy đầu của thằng nhóc rồi hai người lăn dài xuống dưới cái dốc ấy. Lăn điên cuồng một hồi thì lưng cô đập một phát mạnh vào gốc cây, sau đó cô nhíu mày một cái nhẹ rồi ngất lịm đi.

Cô nằm đó nhưng tay vẫn ôm lấy Phú Quý, lát sau không gian im ắng lạ thường. Phú Quý mở mắt ra rồi lay lay người cô.

"Nè! Nè... chị không sao đấy chứ?"

"Nè...chị có sao không vậy? Sao lại không trả lời?"

Nó ngồi bật dậy cái rồi lay người cô, mặt cô xanh xao khó coi. Lát sau mới nhíu mày mở hi hí cặp mắt ra rồi bảo:

"Em có sao không?"

"Có làm sao đâu. Mà chị đau sao? Có sao không vậy? Đã bảo đường bế tôi mà, yếu mà còn ra gió làm gì hả?"
"Phú Quý? Hoài Hoài"

Nó nghe ai gọi tên thì chợt quay mặt lại, lúc ấy liền đứng dậy, là cậu Cảnh Minh. Từ khoảng cách không xa mấy cậu liền chạy lại, khi đã lại gần cậu liền quỳ xuống nhẹ nhàng đỡ cô dậy. Lúc ấy mặt mũi cô đã dính toàn là bùn đất, cậu nhẹ nhàng lau đi rồi quay qua hỏi:

"Phú Quý rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?"

"Chị ấy té"

Nó nhìn vào cô sau đó liền ấp úng nói, cô nghe cậu hỏi thì nắm lấy cổ áo cậu kéo nhẹ.

"Không sao, chỉ là té một chút mà thôi!"

Lúc ấy cô quay qua Phú Quý cái rồi nói:

"Em có sao không vậy?"

Nó thấy cô giơ tay ra kéo kéo lại sau đó kiểm tra thân thể nó, rồi nó trơ mắt ra nhìn, chưa kịp trả lời thì xa xa tiếng của ông Trần đã vang lên:

"Phú Quý, Phú Quý à, con à"

"Phụ thân"

Lúc ấy ông Trần chạy nhanh lại với đám gia nô, ông ấy vừa ôm vừa nói gấp:
"Con có bị làm sao không? Hả? Con có bị đau ở đâu không?"

"Không. Chị ấy đã ôm con vào lòng"

Nó nhìn về phía cô rồi nói, cậu Cảnh Minh vẫn đang kiểm tra hết tất thảy tay chân cho cô. Cô thấy ông Trần cuống cuồng lo lắng hỏi thăm mới chợt lắc nhẹ đầu.

"Tôi không sao đâu. Cậu Trần nhà ông không sao là được rồi. Vết thương này vài hôm lại ổn thôi"

Cậu Cảnh Minh cúi đầu xuống xin phép ông cái rồi bế lấy người cô lên, ông ấy cũng ngại, kêu gia nô lại đỡ giúp cậu nhưng cậu bảo không cần. Một mình bế cô lên rồi hỏi nhỏ:

"Không sao chứ?"

Mặt cô xanh như tàu lá nhưng vẫn cố lắc đầu rồi bảo:

"Không sao, chỉ là hơi..."

"Ta biết rồi, đừng nói nữa. Ta đưa nàng về rồi nói"

"Cảnh Minh à, còn con rắn ở kia. Ta lấy về cho cậu đấy. Hôm trước cậu có bảo là cần mật rắn làm thuốc có đúng không?"
"Không cần nữa, chỉ cần nàng thôi"

"Nhưng mà"

"Im lặng đi, chúng ta về rồi nói"

Cậu nhanh chân đi mau, đám gia nhân được lệnh của ông Trần liền bế cậu Phú Quý về phủ. Tối đó cậu Cảnh Minh cũng về phủ ông ở tạm vì cô bị thương không thể ngồi xe ngựa quãng đường dài, khi về kiểm tra hết tất thảy những vết thương cho cô cậu mới bắt đầu đi sắt thuốc. Vừa ra đến cửa đã thấy Phú Quý thập thò ở đó, cậu liền ngồi xuống sau đó nắm lấy vai nó bảo:

"Sao đây? Muốn thăm chị Hoài Hoài à?"

Nó liếc cậu cái rồi chu mỏ lên đánh trống lảng.

"Ai mà thèm, chỉ là đến xem thế nào thôi, nếu chị ấy không nhiều chuyện thì ta cũng đâu có bị té chung, rõ ràng yếu mà ra gió đây mà"

Cậu mỉm cười cái rồi búng tay lên trán nó.

"Cái thằng nhóc này. Sao em nói chuyện như thế hả? Ta phạt em bây giờ..."
Nó gạt cánh tay cậu ra rồi bảo:

"Thôi ta không muốn đôi co với cậu. Ta về phòng đây, cầm lấy"

Nó dúi vào tay cậu một cái hộp nhỏ dài dài sau đó chạy mất, cậu nhìn theo mà thầm lắc đầu mỉm cười , sau đó liền giơ tay ra mở cái hộp.

Trong hộp là một củ sâm to, cậu bật cười cái rồi gật nhẹ đầu.

"Đúng là nghịch ngợm mà"

Cậu đứng dậy phát sau đó liền bước đi, đang bước đi thì chân cậu chợt dừng lại. Tự nhiên nhớ đến gương mặt của Phú Quý cậu lại có cảm giác gì đó rất thân quen, cậu đứng đó bần thần một hồi rồi tự nhiên lại nhớ đến Gia Minh.

Cậu nhìn xung quanh sau đó liền cúi đầu, tay cậu che mắt lại rồi cúi xuống. Chẳng biết thế nào nhưng cứ nhìn Phú Quý cậu lại có cảm giác giống như thấy Gia Minh lúc còn nhỏ. Lúc nào cũng nghịch phá, nhưng cậu thừa biết Gia Minh có tấm lòng độ lượng như thế nào, nên hôm nay lại cảm thấy nhớ người anh này vô cùng.
Cậu đứng đó một lát, sau cậu cũng rời đi, tối ấy nghe tin cô bị ngã nên Ánh Ánh cũng bắt xe ngựa từ thôn Vĩnh Kiên chạy qua. Vừa vào đến phòng thì đã vội vã chạy vào thăm cô.

"Hoài Hoài à, cô có sao không? Trời ạ sao lại để té đến nông nỗi đó hả?"

"Tôi đi tìm cậu Cảnh Minh. Muốn phụ cậu hái thuốc thôi"

"Thế cô cảm thấy sao rồi? Có ổn không?"

Ánh Ánh nắm lấy cánh tay của cô xoay qua xoay lại, cô mỉm cười cái rồi lắc đầu.

"Có làm sao đâu. Mà đêm hôm khuya khoắt cô qua đây làm gì? Thế tiểu Bối ai lo?"

Tiểu Bối là con gái của Ánh Ánh, lấy chồng được 3 năm nay tiểu Bối cũng được 2 tuổi rồi, cô ngó xung quanh nhưng Ánh Ánh bảo:

"Phụ thân nó lo rồi. Tôi nghe báo nên qua đây một mình, có gia nô theo nên cô không cần phải lo"

Đang nói thì đột nhiên Hoài Hoài lại che miệng rồi nhợn lên mấy cái, Ánh Ánh giật mình rồi vỗ lưng cô, thấy biểu hiện đó chợt nghi ngờ hỏi thăm dò:
"Cô không khỏe sao? Đừng nói...cô mang thai nhé?"

Nói tới đó Hoài Hoài trợn mắt lên bất ngờ. Im lặng một hồi mới ấp úng bảo:

"Cô nói gì vậy? Chuyện này..."

Ánh Ánh nghiêm túc nắm lấy tay cô rồi hỏi như hỏi cung.

"Chuyện này quan trọng lắm, nói thật đi cô và Cảnh Minh đã...làm gì đó với nhau..."

Nhắc tới đó Hoài Hoài liền đỏ mặt, tự nhiên lại che mặt lại rồi ấp úng.

"Không có, cô đừng nói nữa"

Ánh Ánh bật cười cái rồi nói:

"Vậy là đúng rồi, hai người thật là..."

"Cô nghĩ cái gì vậy?"

Cô mỉm cười rồi lắc đầu, Ánh Ánh nắm lấy tay cô rồi vuốt nhẹ.

"Trai chưa vợ gái chưa chồng, tâm đầu ý hợp thì lấy nhau thôi, tôi có chồng sinh con rồi cô còn muốn giấu tôi à?"

"Đời người chỉ cần đơn giản như vậy đã là đủ rồi. Hoài Hoài cô nên mau nói cho anh tôi nghe đi, hóng cô về làm chị dâu lắm rồi"
Lúc ấy chẳng biết tại sao không khí lại trở nên im lặng như vậy, Ánh Ánh liền nói nhỏ:

"Đã ưʍ...với nhau khi nào hả?"

Hoài Hoài chề môi rồi nói nhỏ vừa ngại ngùng vừa đỏ mặt.

"Hơn ba tháng rồi, hôm ấy chúng tôi nổi hứng uống rượu với nhau."

"Đúng là hư lắm"

Ánh Ánh giơ tay búng trán cô cái rồi trêu. Chợt ôm cô rồi bảo.

"Hoài Hoài à, cũng đã 7 năm kể từ hôm cướp dâu từ nhà họ Lỗ trở về, cô ở cùng Cảnh Minh khoảng thời gian lâu như vậy cũng nên suy nghĩ đến chuyện sẽ tiến đến với cậu Cảnh Minh rồi chứ?"

Quả thật bây giờ Ánh Ánh đang có một gia đình rất hạnh phúc, nhìn thật sự khác xưa với ngày xưa, ăn nói điềm đạm, tâm hồn cũng không còn bao nhiêu mưu mô, đích thị là người phụ nữ yêu thương gia đình.

"Ánh Ánh. Đừng nói chuyện này nữa"

"Hoài Hoài à, cô và Cảnh Minh đều đã ở cạnh nhau một thời gian đã lâu rồi, cậu có gì không tốt với cô, cô cũng đâu phải không biết cậu luôn để mắt tới cô, trái tim cậu cũng...mà quan trọng hơn là cô mang thai rồi."
Cô còn nhớ ngày đầu cô trở về nhà họ Hoàng, ai nấy cũng giật mình vì bảo cô giống Hoài Thục. Cô thì lại không biết Hoài Thục là ai, nhưng cậu đã dẫn cô vào phòng thờ, chỉ tay lên tường và bảo, đấy chính là Hoài Thục, còn cô là Hoài Hoài.

Cô nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng mở mắt ra.

"Tôi biết Cảnh Minh chỉ yêu thương tôi vì tôi giống Hoài Thục thôi, nhưng tôi đâu phải là cô ấy."

"Cô là Hoài Hoài, bao nhiêu năm qua cậu Cảnh Minh chăm sóc là Hoài Hoài, Hoài Thục đã không còn nữa rồi, người cậu yêu là cô mà"

"Cậu Cảnh Minh sẽ chọn tôi sao?"

"Hoài Hoài à, bao nhiêu năm qua thời gian đã trả lời rồi, cô chính là lựa chọn của cậu ấy. Chẳng phải Cảnh Minh vì cô mà chịu bao nhiêu tuổi nhục khổ sở sao?"

Thấy cô im lặng Ánh Ánh mới nói:

"Được rồi, thời gian còn nhiều, cậu Cảnh Minh còn đó, cô cứ từ từ suy nghĩ, rồi hãy quyết định, nếu cô có thai thật thì nên nói cho Cảnh Minh biết, cậu là người có trái tim thế nào cô biết mà, thời gian cái thai sẽ phát triển rất nhanh, nó không chờ đợi được lâu đâu, hãy suy nghĩ thông suốt đi nhé!"
Nói xong Ánh Ánh liền đỡ cô nằm xuống, sau đó bảo:

"Tôi đi lấy khăn lau người cho cô, cô nằm đó đi nhé"

Vừa bước ra cửa đã thấy Cảnh Minh đứng đó gương mặt nhìn hai người bất ngờ, trên tay vẫn cầm chén thuốc còn nóng, cậu ấp úng rồi nói:

"Hoài Hoài... Nàng có thai sao?"

"Cậu Cảnh Minh "

"Anh...anh là thầy lang mà, khám cho cô ấy là biết thôi, không làm phiền hai người em đi ra ngoài đây"

Ánh Ánh rời đi mà còn mỉm cười.

Cậu từ từ bước lại gần cô rồi quỳ một chân xuống đất, cô hốt hoảng đỡ cậu dậy.

"Cậu Cảnh Minh "

Cậu nắm lấy bàn tay cô nửa cười nửa khóc ấp úng không thành câu.

"Nàng...nàng mang thai rồi"

Tay cậu đặt trên mạch máu tay cô, cậu cúi đầu xuống mà không kiềm được cảm xúc.

"Tôi xin lỗi cậu...nhưng mà..."

"Tại sao phải xin lỗi? Chúng ta...lấy nhau được không? Ta sẽ chăm sóc cho nàng"
"Nhưng người cậu yêu là..."

"Người ta yêu là nàng, là Hoài Hoài..."

"Không phải Hoài Thục sao ạ?

Cậu lắc đầu rồi hôn lên bàn tay cô.

"Ta yêu Hoài Thục của ngày xưa, bây giờ người ta yêu là nàng, nàng đồng ý gả cho ta được không? "

Cậu nhìn cô cái như trút hết ruột gan ra cho cô, cô im lặng rồi lát sau khẽ gật đầu. Cậu bật cười rồi lên ôm lấy cô, chúi đầu vào tóc cô mà thầm rơi nước mắt cảm động.

"Cảm ơn nàng vì đã đồng ý"

Cô nắm tay cậu rồi đặt lên bụng mình, cô nói nhỏ.

"Chàng sờ xem con có đạp không? "

Cậu bật cười cái rồi hôn lên trán cô.

"Ngốc ạ vài tháng sau con mới đạp"

"Vậy à? Hihi"

Phú Quý và Mỹ Nữ mỗi đứa một cái kẹo vừa cầm mút vừa nhìn lén vào trong, Mỹ Nữ bỗng nói:

"Cậu Cảnh Minh sắp thành thân rồi. Tiếc quá"

Phú Quý liếc mắt qua cái rồi chép miệng.
"Sao luôn miệng muốn lấy ta mà lại tiếc cậu Cảnh Minh? "

"Ngươi? Phụ mẫu ta bảo vậy, mà trước giờ ngươi cứ bảo không muốn lấy ta mà? Ta còn định sau này lớn ta sẽ lấy cậu Cảnh Minh. "

"Người ta có người trong lòng rồi ngươi đừng tơ tưởng nũa. Thế sau này không định lấy ta à?"

Phú Quý hỏi thăm dò rồi lén nhìn. Nó liền trả lời.

"Để suy nghĩ lại. Sau này ngươi đối xử tốt với ta rồi tính tiếp. "

Nói xong nó liền bỏ đi, Phú Quý chạy theo rồi kêu.

"Này...này...thế quyết định luôn đi..."

"Ây..."

"Hoài Hoài à uống thuốc đi, rồi tôi lau người cho cô, mau lên"

Ánh Ánh đỡ cô dậy, sau đó vừa thổi thuốc vừa đút cho cô, lát uống xong thì mới lau người cho cô, đang lau thì cô chợt hỏi:

"Cô thấy cậu Cảnh Minh đâu không?"

"Tôi không thấy. Chắc là đi sắc thuốc rồi, công nhận chiều vợ thật đó"
"Cái gì chứ chưa thành thân mà"

"Xem kìa đỏ mặt cả rồi, thôi thì ta gọi cô là chị dâu trước vậy"

Cô chề môi cái rồi mỉm cười.

.....

Sáng hôm sau khi mặt trời đã vừa nhô cao lên, có người vào gõ cửa phòng cô, sau đó lấy cho cô nước rửa mặt rồi còn mang cả thuốc vào. Cô uống xong nhưng theo quán tính mắt cứ nhìn ra cửa, một người gia nô liền thắc mắc:

"Tiểu thư Hoài Hoài nhìn cái gì thế?"

"À không. Không biết Ánh Ánh đã về chưa?"

Người gia nô ấy liền nói:

"Phu nhân Ánh Ánh đã về rồi"

Cô hỏi vậy thôi chứ thực ra cô biết, tối qua Ánh Ánh có bảo sáng sẽ quay về nhà sớm, cô liền ấp úng hỏi:

"Còn cậu Cảnh Minh thì sao?"

"Cậu Cảnh Minh thì em không biết ạ. Do tối qua cậu có căn dặn sẽ sắc cho tiểu thư theo liều lượng đã có sẵn rồi cậu đi đâu chúng em không biết thưa tiểu thư"
Cô uống thuốc xong thì gật đầu, lát sau họ mang thức ăn vào, ông Trần bà Trần cũng vào thăm, có cả Phú Quý và Mỹ Nữ, đây là lần đầu tiên cô qua đây, nên có chút bỡ ngỡ. Họ thì biết cô là người quen của cậu nên tiếp đãi rất nhiệt tình, cô có hỏi họ thấy cậu đâu không nhưng không ai biết, còn chống chế bảo:

"Cậu Cảnh Minh là thầy lang mà. Chắc là có việc gấp mà thôi"

Cô gật đầu, cũng đúng, cậu Cảnh Minh lúc nào cũng bận, hầu như cả ngày làm chẳng ngơi tay.

Cô nghĩ vậy nên thôi, cũng không muốn phiền cậu làm gì, trưa đó chợt có một đứa bé gái đi vào phòng cô rồi kéo tay cô.

"Cậu Cảnh Minh bao lâu sẽ quay lại vậy chị?"

"Chị không biết. Em chờ cậu à?"

Nó gật đầu sau đó liền giơ cái kẹo ra.

"Em có cái muốn cho cậu"

Cô nghe nó hỏi xong cũng lặng người đi, cô cũng đang muốn hỏi khi nào thì cậu quay lại, lúc ấy cô chợt đứng dậy rồi mở cửa ra, cô thấy Phú Quý đứng ngay cửa nhìn cô, tay còn cầm một cái kẹo, nó hỏi:
"Chị định đi đâu?"

"Chị muốn về nhà"

"Không được, chị còn yếu mà, ở yên đó đi, Mỹ Nữ đi theo ta"

Nó kéo tay Mỹ Nữ đi ra ngoài rồi giật cái kẹo nó bảo cho Cảnh Minh rồi ngậm vào mồm.

"Tất cả của ngươi đều là của ta"

"Tên Phú Quý chết tiệt này, đứng lại"

Cô nhìn ra hai đứa trẻ kia rồi bật cười, lát sau cánh cửa phòng chợt mở ra, cô thấy cậu Cảnh Minh mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt thì hỏi:

"Chàng đi đâu vây?"

"Ta...ta...chuẩn bị hôn sự..."

Cô ngẩn ngơ ra một hồi rồi cậu mỉm cười, lát sau tiến lại rồi móc ra một cái gói vải, cậu lấy cái vòng tay ra rồi đeo cho cô.

"Đeo nó rồi nàng sẽ là vợ của ta"

Cô giơ tay lên lau mồ hôi cho cậu rồi nheo mắt nhìn, cô nửa trêu nửa cảm động.

"Gấp vậy sao?"

"Ta chỉ lo không lấy nàng ngay bây giờ, chẳng có gì là gấp cả"

"Đồ ngốc này..."
Cô ôm cậu rồi co chân rút vào lòng cậu khóc.

"Đừng có khóc nhè con nó khóc theo đó"

"Haha nói dối"

"Nói thật... "

.....

Ở một gốc cây to bà bói điên đang phe phẩy cái quạt, tiếng tiểu thư Ân Tình vang lên.

"Họ đã được bên cạnh nhau rồi vậy đến khi nào đến tôi đây?"

Bà nhìn vào cái túi treo trên cái gậy rồi cười nói:

"Thả ngươi rồi những năm tiếp theo ta sẽ nói chuyện với ai đây?"

"Bà đừng có mang ta đi khắp nơi nữa. Cũng đừng đem đôi mắt âm dương đó tặng lại cho ai cả chỉ làm khổ người ta thôi"

"Sứ mệnh chưa làm xong thì đương nhiên phải tiếp tục rồi. Còn ngươi vẫn phải theo ta"

"Cứu tôi với"

"Haha kêu đi cho đỡ buồn"

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom