Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Đám Cưới Ma

Đám Cưới Ma
Tác giả: 好运元宵汤
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: 好运元宵汤

Dịch: Vlog_98

Chương: 8

Văn án:

Sau khi chết, mỗi ngày tôi đều được ba mẹ đốt rất nhiều tiền, một bước trở thành tiểu phú bà số 1 cõi âm.

Về sau còn quá đáng hơn, họ tổ chức cho tôi một đám cưới ma, gửi hẳn một người xuống.

Tôi: “Xin lỗi, không muốn có thể trả lại hàng được không?”

“Không được.” Chú rể của tôi thờ ơ trả lời “Đến cũng đến rồi, từ nay em phải gọi anh là chồng.”
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Tôi đã chết được ba năm.

Tất cả mọi thứ ở cõi âm đều tốt ngoại trừ không có ánh sáng mặt trời với Wi-Fi.

Tài khoản Ngân hàng của tôi mỗi ngày đều được ba mẹ đốt rất nhiều tiền bạc.

Nhà tôi làm dịch vụ tang lễ vậy nên thứ quan trọng không bao giờ thiếu nhất chính là tiền.

Cứ thế tôi trở thành một tiểu phú bà ở cõi âm, người ta hay nói có tiền mua tiên cũng được, cuộc sống hiện tại của tôi còn sung sướng hơn lúc làm người, vậy nên, tôi không nhất thiết phải đầu thai.

Nhưng hôm nay, phiền phức của tôi đã đến.

“Khúc Tử Nhã, đến Trạm Chim Ngốc nhận chuyển phát nhanh, hôm nay có hàng bự lắm!”

Bị tiếng hét từ tầng dưới đánh thức, tôi mở cửa sổ nhìn xuống.

Một chiếc xe ba bánh bằng sắt màu đen đang đậu dưới cửa sổ, hồn ma đã gọi tôi là em trai Triệu Chí Quốc của Headwind Express.

Lúc còn sống cậu ta cả đời làm nghề chuyển phát nhanh nên sau khi chết cậu ta cũng bắt đầu dịch vụ chuyển phát nhanh cõi âm.

Triệu Chí Quốc thấy cái đầu thăm dò của tôi, xem như nhiệm vụ đã hoàn thành, cậu ta cứ thế lái chiếc xe ba bánh nhỏ của mình “tu tu tu” đi giao hàng tiếp.

Tôi cảm thấy nụ cười trước khi rời đi của cậu ta rất lạ, giống như đang xem một vở kịch thú vị vậy.

Hàng kiểu gì mà không thể nhét vừa chiếc xe ba bánh nhỏ của cậu ta, bắt tôi phải tự đi lấy?

Tôi thay bộ đồ ngủ, rửa mặt rồi ra ngoài.

Hàng chuyển phát nhanh ở cõi âm đều là đồ của bà con bên trên cúng xuống, được chuyển tới trạm dịch rồi mới vào tay chúng tôi.

Hôm nay không có nhiều ma nhận hàng, dì Trang ở trạm dịch lúc nhìn thấy tôi đã nở một nụ cười như mẹ hiền, như thể bà đã đợi tôi rất lâu.

“Tiểu Khúc, ba mẹ con đối với con thật tốt. Mỗi ngày chả cần lo lắng chuyện ăn uống. Con nhìn xem, hôm nay họ gửi cho con cái gì kìa.

Cô ấy chỉ vào dãy ghế cạnh tường.

Tôi chết lặng khi nhìn thấy nó, gần như rớt cả quai hàm.

Ba mẹ tôi … thế quái nào họ lại gửi cho tôi một người đàn ông!?

Tôi liếc nhanh nhìn anh ta rồi nhanh chóng gục đầu.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng hỏi: “Dì Trang, dì không nhầm đó chứ, sao lại có thể là đàn ông được!”

Dì Trang nhấm nháp hạt dưa, kiểm tra số thứ tự giao hàng.

“Không nhầm đâu, là của con đó.”

Tôi lại len lén nhìn người đàn ông kia, không đúng, ma nam kia.

Lần này anh ta cũng nhìn tôi.

Là một con ma rất đẹp trai.

Chỉ có điều có vẻ mắc bệnh, nhiều khả năng anh ta vừa mới chết cách đây không lâu.

Tôi bị ngoại hình mlem của anh ta làm cho xao nhãng, thậm chí còn không nghĩ tới chuyện mình có thể có quyền từ chối nhận hàng một lần, giơ tay ký tên xong tôi liền dẫn anh ta về nhà.

Chuyện ba mẹ tôi gửi cho tôi một chú rể ma dường như đã lan truyền khắp nơi, tất cả mấy con ma mà tôi biết trên đường đi đều hiếu kỳ hít drama.

“Tiểu Khúc, tối nay động phòng hả? Nhớ mời tụi này đến uống rượu mừng nha!”

Tôi thổi bay anh chàng lắm lời này “Cút cút cút, có gì hay mà nhìn, đừng xúm lại bọn tôi nữa!”

“Haha, còn ngại ngùng xấu hổ nữa chứ!”

Mặt tôi nóng lên.

Tôi nhẹ ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua vẻ mặt lãnh đạm của chú rể ma, an ủi anh ta: “Anh hôm nay là lần đầu tiên tới đây, đừng lo lắng, bọn họ cứ cái dạng vậy thôi chứ không cắn người đâu.”

Anh ta rất ít nói, thậm chí còn không đáp lại lời nói của tôi, luôn ra vẻ thờ ơ u uất.

Tôi tự hỏi liệu anh ta có phải là người câm hay không, hay anh ta đang bài xích tôi nên mới không muốn nói chuyện với tôi.

Nói thì nói vậy, chứ anh ta rất hợp tác.

Trước khi tôi đến trạm dịch đón anh ta, anh ta vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi tôi, sau khi tôi tới đón anh ta rồi, anh ta lại ngoan ngoãn đi theo tôi.

Giống như một đứa trẻ mẫu giáo ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Thực ra, tôi rất thích những người đàn ông ít nói.

Cộng thêm vẻ ngoài ưa nhìn.

Tôi yêu từ tận đáy lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Trên thực tế, dù anh ta có đến hay không, tôi vẫn sống một mình trong căn biệt thự khổng lồ này, nghe thì có vẻ quạnh quẽ quá thể.

Hôm nay nhà tôi trở nên đông đúc náo nhiệt hẳn lên.

Căn nhà chật ních mấy bạn ma đã kết bạn với tôi từ mọi nẻo đường, họ đều đến để xem chú rể của tôi.

Tôi phải đặt vài bàn rượu cưới để chiêu đãi họ.

Chú rể ma ngồi trong phòng ngủ như một tân nương bị giam cầm, vài con ma mê trai cứ đứng ở cửa bịt miệng hi hi ha ha nhìn trộm anh.

Uống rượu ăn uống no say xong bọn chúng mới chịu rời đi, tôi quay trở lại phòng ngủ.

Chàng rể ma nằm nghiêng trên giường tôi như không phát hiện, một tay gối đầu lên, vẻ mặt bơ phờ.

“Giờ động phòng hả?” Anh ta thình lình hỏi tôi.

Đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với tôi, ngay lập tức khiến tôi bối rối.

Tôi vặn lại: “A, em, em sao cũng được.”

“Vậy giờ em đi tắm trước đi, anh chuẩn bị chuẩn bị…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, không ngờ anh ta khá cởi mở.

Tôi như một pho tượng cứng ngắc lao vào nhà tắm.

Tắm táp xong xuôi lại thấy chàng rể ma nằm dài trên giường.

Không muốn động phòng hả ta? Sao lại đi ngủ sớm như này?

Tôi bước đến giường, chần chừ không muốn đánh thức anh ta.

Lòng bàn tay anh đặt lên nệm, một dòng gì đó chảy ra vừa ướt vừa nhớp nháp.

Tôi lật tung chăn ra nhìn.

Chết tiệt, cả giường đầy máu!

Chàng rể ma thì bất tỉnh.

CLM! Máu của đêm động phòng đâu phải như này! Tôi cái gì cũng chưa làm mà!

Tôi vội vàng bế chú rể đi khám.

Người chết xuống âm phủ đều nhẹ nhàng bay bổng, gần như không có trọng lực nên không làm rắc rối với tôi.

Tới bệnh viện, bác sĩ trợn mắt nhìn chú rể ma bất tỉnh, xem lưỡi, véo tai, kiểm tra toàn bộ cơ thể.

Cuối cùng sửng sốt nhìn tôi chằm chằm nói: “Cô làm sao có được người này, tuổi thọ còn chưa hết!”

Tôi lập tức sửng sốt trước câu nói này.

Sau khi hồi hộp chờ đợi một thời gian dài, chàng rể ma của tôi cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Tôi vội vàng hỏi anh ta: “Anh tỉnh rồi? Anh tên gì? Anh từ đâu đến? Làm sao chết … Không đúng! Anh đâu có chết hoàn toàn đâu!”

Chàng rể ma bình tĩnh tựa vào đầu giường, đối mặt với câu hỏi như xả lũ của tôi anh ta chỉ đáp lại bằng hai chữ: “Quan Ý”.

Ra anh ta tên Quan Ý.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng tôi không biết anh ta tên Quan Ý (关意- Guān yì) hay Vui Mừng (开意- Kāi yì!).

Quay lại vấn đề, bây giờ tôi chỉ muốn tìm hiểu xem, làm thế quái nào mà anh ta lại cưới tôi.

Anh ta cau mày hỏi vặn lại tôi: “Âm hôn? Anh tỉnh lại đã bị người ta đưa tới đây, bảo chờ em tới đón.”

Đây có lẽ là câu dài nhất mà anh ta từng nói, giọng nói bình thản, êm tai, không phụ với làn da đẹp của anh ta.

Tuy nhiên, tôi không thể có bất kỳ sự quan tâm nào khác đến anh ta.

Bác sĩ đã nói rõ ràng rằng sinh mệnh của anh ta vẫn chưa kết thúc!

Thấy anh ta không nói được tại sao, tôi quyết định lên trên hỏi ba mẹ.

Đây là lợi thế của việc giàu có.

Tiền không chỉ có thể giúp xui ma khiến quỷ mà còn cho phép ma đi cửa sau.

Tôi dễ dàng mua chuộc người gác cổng âm dương, rước chàng rể ma của tôi về nhà ba mẹ đẻ.

Hiện tại là ban đêm, trăng lưỡi liềm treo cao, cành lá trơ trọi chỉ lên bầu trời đêm như những khúc xương lởm chởm.

Để một hồn ma lưu lại cõi dương, nó nương tựa vào một vật thể.

Tôi kéo Quan Ý thả trôi vào trong sân nhà, vừa lúc nhìn thấy hai con thiêu thân nằm trên cửa sổ, cả hai liền nhập vào.

Chúng tôi đậu trên bóng đèn, dưới ánh đèn, ba mẹ đang tranh cãi với ông tôi.

Mẹ tôi buồn bã nói: “Ba, ba hồ đồ quá! Hôn nhân của người âm sao có thể tùy tiện được như vậy? Lỡ như Nhã Nhã dưới đó không khéo, không phải ba đang gây rắc rối cho nó sao?”

Ba tôi bên cạnh vẫn tiếp tục thở dài.

“Hôm nay thi hài của người này đã được người nhà đưa tới đây chờ chôn cất. Ba đây là đang đại bất kính với thi thể đấy ba ạ!”

Đáng tiếc ông tôi mắc bệnh Alzheimer từ mấy năm trước nên ông không hiểu họ đang nói chuyện gì.

Ông ngước lên nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Ba mẹ tôi nhìn vẻ này của ông cũng không tỏ ý gì nữa.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tổ tiên nhà tôi làm nghề tổ chức tang lễ. Đối với việc này, tôi có muốn tin hay không cũng không được, nói chung phải luôn thận trọng.

Ông tôi có một chút siêu hình trong người, xem bói hay bói toán đều rất hiệu nghiệm.

Hiện giờ, trên bàn hương án thờ Địa Tạng Vương Bồ tát tại nhà tôi có đặt di ảnh của tôi và Quan Thế Âm, trước di ảnh thắp một ngọn nến đỏ, trải khăn đỏ, một đĩa táo, trứng nâu cũng được dọn lên.

Đầy đủ nghi lễ, giống như một đám cưới thực sự ngày xưa.

Tôi quay đầu nhìn bướm đêm đực Quan Ý.

Anh ta đang lặng lẽ đậu trên bóng đèn, mấy sợi lông tơ trên xúc tu tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo dưới ánh sáng của ngọn đèn.

Thấy tôi nhìn mình, anh ta ngửa đầu vươn hai cái xúc tu ra chạm nhẹ vào xúc tu của tôi.

Không chắc điều này có nghĩa là gì.

Sau đó, tôi, thực sự bị con bướm đêm này quyến rũ, càng chạm càng thấy anh ta dễ thương.

Tôi sững sờ một lúc, cái xúc tu đang nắm chặt bóng đèn hơi lỏng ra, “trượt chân” một cái, cả mình bướm đêm rơi thẳng vào cổ áo ông nội.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Một bàn tay thô to ấm áp nắm lấy tôi.

Tôi kinh hãi, thâm tâm cầu mong ông nội đừng bao giờ tát tôi một cái bạt tai.

Lòng bàn tay dang rộng, con bướm đêm nhỏ tôi đây được tiếp xúc với ánh sáng.

Đôi mắt đục ngầu của ông nội đến gần “Nhã Nhã?”

Ông nội mất trí nhớ tuổi già, mắt mờ, tai điếc nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là ông có thể nhận ra tôi.

Ba mẹ tôi không nói được gì ông chỉ biết thở dài bỏ đi.

Tôi dang rộng đôi cánh che đầu, quạt quạt hai lần để đáp lại ông nội, là con.

Ông có thể cảm nhận được tôi, tôi luôn biết.

Tôi chết bất đắc kỳ tử bên ngoài ba năm rồi, thi thể cũng chưa được tìm thấy nên từ đó người nhà mất liên lạc với tôi.

Lần đầu tiên tôi biến thành chim sẻ nhỏ bay về nhà, tôi đứng trên vai ông nội ríu rít hồi lâu, ông nói với ba mẹ rằng không cần phải tìm tôi nữa.

Kể từ đó, ba mẹ mỗi ngày đều đốt giấy cho tôi, cầu mong tôi sống dưới đó tốt hơn.

Lần này, tôi trở lại vì một vấn đề đáng quan ngại.

Tôi nhìn lên cẩn thận tìm kiếm bóng trên đèn.

Anh ta đã rời khỏi bóng đèn bay đến một chiếc quan tài trong nhà tang và dừng lại.

Ông nội cười “Khà khà” hai lần, nhẹ nhõm nói: “Cháu gái quý của ta đưa cháu rể về nhà nè.”

“…”

Bướm nhỏ cạn lời đổ mồ hôi hột.

Đây là quan tài của Quan Ý, chính anh cũng nhận ra.

Tôi bay đến khe hở đóng mở của nắp quan tài, ra hiệu cho ông nội mở.

Ông thực sự hiểu, ông tưởng tôi muốn xem chú rể của mình, vậy nên đã gạt tấm quan tài sang một bên cho tôi.

Sau đó, tôi nhìn thấy cơ thể thật của Quan Ý.

Anh ta mặc một tấm vải liệm màu đen, cả mắt với môi đều hơi xanh, nhưng làn da của anh ta lại tái nhợt một cách lạ thường.

Xem ra là một người đàn ông chết bất tỉnh.

Lúc này, Quan Ý lại bay tới cổ tay thi thể.

“Biến biến biến! Đừng chạm vào nó!”

Ông tôi vẫy anh ta đi, anh ta lại nắm lấy cổ tay anh ta.

Ông nội phải kẹp cổ tay xác chết để lùa anh ta, rồi ông đột ngột dừng lại.

Dường như bỗng nhiên ông không còn mất trí nhớ nữa, hai mắt sáng ngời, nét mặt nghiêm nghị, ngay cả tiếng Quan Thoại cũng chuẩn đến thần kỳ: “Cháu rể tôi sao mạch còn đập thế này?”

Ông nội không khờ, ông không mơ hồ chút nào trong những vấn đề quan trọng như này.

Ông ngay lập tức thông báo cho ba mẹ tôi và gọi xe cấp cứu đưa Quan Ý đến bệnh viện.

Tôi đi với Quan Ý.

Tôi muốn dán vào mẹ tôi, bay vào tóc của bà giấu mình đi, 10 phần hài lòng.

Quan Ý ban đầu được ông tôi nhét vào trong túi áo khoác.

Anh ta thò đầu ra, thấy tôi ở đây liền bay tới chen chúc với tôi.

Bướm đêm không thể phát ra âm thanh cũng không thể giao tiếp nên tôi không biết anh ta muốn làm gì.

Tại bệnh viện, thân thể thật của Quan Ý được đưa đi cấp cứu.

Những chỉ số quan trọng xác thực anh ta còn sống, ngày trước nhận giấy báo tử hẳn là do hiện tượng chết giả hay thấy.

Chỉ cần anh ta được cứu sống là tôi yên lòng rồi.

Bây giờ tôi phải đi thôi.

Tôi thoát khỏi con bướm đêm, để nó bay đi, bây giờ tôi xuất hiện như một bóng ma.

Trong bệnh viện người ra vào chả ai nhìn thấy tôi.

Mẹ tôi đang hỏi bác sĩ tình hình, tôi ôm bà, nhẹ nhàng gỡ con bướm đực nhỏ ra khỏi tóc bà.

Tôi nói với Quan Ý: “Được rồi, về sau anh cứ ở lại đây. Đợi anh tình lại có thể nhập lại vào thân thể của mình. Quên chuyện này đi, đừng nhắc về tôi với bất kì ai.”

Con bướm đêm im lặng nhìn tôi.

Đôi mắt của nó đen bóng, trên đầu có hai cái xúc tu giống như lông vũ, nhìn lâu không thấy xấu xí nữa.

Nhất là lúc sắp chia tay, tôi chợt nghĩ anh ấy khá dễ thương.

Tôi ôm con bướm đêm, giấu nó vào trong một chậu cây ở hành lang bệnh viện, lấy lá che lại.

“Gặp nhau một lần là duyên phận, anh nhất định phải sống cho tốt.”

Cuối cùng, tôi liếc nhìn ba mẹ và ông nội của mình cách đó không xa, tôi không thể chịu đựng nỗi đau trong lòng được nữa, vội vàng đi vào một bức tường trước mặt rồi biến mất.

Trở lại cõi âm, bầu trời âm u không bao giờ thay đổi ở đây cứ như những buổi chiều tà làm tôi nhà nhà da diết.

Tôi đến trước cửa nhà mình, Triệu Chí Quốc lại đi ngang qua với chiếc xe chuyển phát nhanh bằng sắt “rầm rầm rầm” của mình.

“Khúc Tử Nhã, tới trạm nhận hàng phát nhanh của chị kìa!” Hét lên xong cậu ta đạp ga vội vã đến địa điểm tiếp theo để giao hàng.

Lần này ba mẹ lại tính tặng gì cho tôi đây?

Khi tôi đến trạm dịch, dì Trang, chủ trạm đang trò chuyện với một ma nam, khuôn mặt tràn đầy xuân sắc.

“Dì Trang, con đến nhận hàng chuyển phát nhanh.”

“Con đến rồi à.” Dì Trang cười càng rạng rỡ, chỉ vào ma nam trước mặt nói với tôi: “Nhanh đưa tân lang của con đi đi kìa, đừng trả lại nữa, cậu nhóc đẹp troai quá đi!”

Cùng lúc đó, ma nam quay lưng về phía tôi quay người lại, anh ta nhìn tôi với nụ cười hiếm thấy trong mắt.

Chỉ mới chia xa được bao lâu.

Tôi như bị sét đánh ngay lập tức.

Sao anh ấy lại trở lại nữa!

Còn những việc tôi đã làm rất chăm chỉ trước đây thì sao?

Một giây trước tôi vẫn còn đang than khóc cho số phận ngắn ngủi này, thì giây tiếp theo, một ngọn lửa bùng lên trong đầu tôi.

“Con có thể trả hàng lại đúng không? Con muốn từ chối.” Tôi nhìn Dì Trang, hạ quyết tâm.

Dì Trang lập tức thuyết phục tôi: “Aiya, trả cái gì mà trả, hai đứa đúng là trai tài giá sắc, rất xứng đôi mà!”

Cô ấy hạ giọng nói nhỏ với tôi: “Nếu con không muốn nhận cậu ta thì cậu ta sẽ giống như những bóng ma cô đơn, thậm chí không chốn dung thân. Dì mới nghe người ta nói tân lang của con không có người thân cúng viếng!”

Quan Ý nhẹ nhàng đứng sang một bên, như thể không nghe thấy gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Ma sống tốt hay không còn phụ thuộc vào mức độ nhớ mong của gia đình bên trên.

Ở đây không phải hồn ma nào cũng có thể sống mà không cần lo lắng.

Những hồn ma không còn ai để tỏ lòng kính trọng sẽ không còn nơi nương tựa, dù kiếp trước có làm chức cao vọng trọng hay chỉ là ăn mày thì dưới đây ai nấy cũng bình đẳng, chỉ có điều suốt ngày phải lang thang mới sống được qua ngày.

Tôi luôn quá mềm lòng.

Phải đành nhận giữ anh ta lại nhà của mình.

Về đến nhà, anh ta lần đầu tiên chủ động bắt chuyện với tôi: “Anh cho ông nội em biết anh vẫn còn hơi thở là vì muốn ông ấy giúp anh chấm dứt hoàn toàn sinh mệnh của mình.”

Tôi không thể tin được “Anh nói cái gì? Bộ có chuyện gì với anh hả, sao anh lại muốn chết?”

Một người bình thường làm sao có thể giúp anh ta làm chuyện này, chuyện này là phạm pháp! Anh ta vừa thấy ông tôi mắc bệnh Alzheimer lại còn muốn giữ anh ta xuống dưới làm cháu rể liền lợi dụng.

May mắn thay, ông tôi đã tỉnh táo hơn trong những vấn đề quan trọng và không làm được như những gì anh ta mong muốn.

Nhưng tại sao một người bình thường lại nghĩ đến chuyện này?

Đột nhiên, tôi thông tuệ, tròn mắt hỏi anh ta “Có khi nào nguyên nhân cái chết của anh là do …”

…… tự sát?

Quan Ý ngước mắt nhìn tôi.

Đôi mắt anh ta vừa dài vừa hẹp, con ngươi đen như chấm mực.

Anh ta rất ít nói và ít biểu đạt, nhưng tôi nghĩ dường như anh ta đang che giấu rất nhiều bí mật.

Chỉ nhìn nhau thôi mà tôi đã cảm nhận được sự phức tạp của anh ta rồi, tôi “Ôi chao” một cái rồi đổi chủ đề nói “Anh phun máu khắp giường tôi mà tôi còn chưa dọn dẹp đây này!”

Nói xong vội vàng lên lầu.

Quan Ý cũng đi theo tôi lên lầu, âm thầm thay ga trải giường với tôi.

Anh ta vuốt từng nếp gấp trên ga trải giường, chiếc giường hình hộp được gấp như một miếng pho mát hảo hạng, tôi quá xấu hổ khi nằm trên đó.

Tôi hiểu anh ta muốn tôi giữ anh ta lại.

Người khác kết hôn với chồng nhỏ cũng sẽ như này sao? Bị anh ta đối xử như thế vẫn còn vui vẻ đón nhận?

Anh ta đã trải qua những chuyện tồi tệ đến mức nào?

Tôi rất nghi hoặc, nhất thời không để ý tới anh ta, vừa quay đầu lại thì giật mình thấy anh ta đang cởi quần áo.

Tôi thở hổn hển, “Này này! Làm gì vậy? Nhanh mặc lại vào!”

Bên kia rất bình tĩnh “Ngủ thôi.”

“Đây là tôi, phòng ngủ của tôi … anh ra ngoài mà ngủ!”

Anh ta không chỉ dảo khách thành chủ mà còn nhắc nhở tôi như điều hiển nhiên: “Vừa rồi không phải đang động phòng sao”.

Nói cũng không sai.

Nhưng ai bảo anh phun máu khắp giường tôi, còn để cho tôi phát hiện sinh mệnh của mình còn chưa kết thúc.

Ở cùng với người sống là một cấm kỵ lớn!

Tôi đã ở dưới đây một mình trong gần ba năm, chưa bao giờ trải qua loại trận chiến như này.

Đợi cả buổi không nghe thấy anh ta nói gì thêm, tôi quay lại.

Ai ngờ đâu, anh ta đã lặng lẽ đi tới sau lưng tôi.

Trán tôi lướt qua môi anh ta.

Sự đụng chạm xa lạ, những dấu vết trên da như chuồn chuồn khiến tôi choáng váng.

Quan Ý là một con ma bất tử vậy nên anh ta vẫn có một số nhiệt độ cơ thể.

Cả hai như bị đâm chích, ngứa ngáy râm ran một số nơi quen thuộc.

Nó giống như một thứ gì đó đã trải qua đột nhiên sống lại, đến với bạn từ sâu thẳm ký ức.

Nó có thể là một mùi hương, một mùi vị, một từ quen thuộc, hay như bây giờ, nhiệt độ cơ thể mà một người được sinh ra.

Tôi nghẹn ngào sóng mũi, đột nhiên ôm Quan Ý.

Cảm tính vượt qua lý trí, sắc dục cuộn cuồn lấn áp.

Lần đầu tiên tôi đến đây, lần đầu tiên ở trong khách sạn chỉ dẫn, cặp ma phòng bên lúc nào cũng giãy đành đạch trên giường, lúc đó, tôi mới biết háo ra ma cũng làm chuyện người lớn được.

Một hồi sau, tôi với Quan Ý chung chăn chung gối, dưới lớp chăn bông vòng tay tôi vươn qua eo anh.

Tôi mơn trớn vuốt ve cơ bụng anh, cổ họng như ngậm mật “Nếu thật sự không muốn trở về, anh có thể ở lại, em xác thực cũng đang thiếu chồng.”

Trông anh như người ốm yếu bệnh tật nhưng không ngờ lại dũng mãnh như vậy, chỉ mất một tiếng đã làm tôi quay ngoắt 180 độ.

Quân Ý im lặng một hồi, hỏi tôi: “Em ở đây lâu như vậy là vì không muốn đi đầu thai sao?”

“Không phải em không muốn, trước kia em chết thảm, haizz, em thậm chí còn không biết mình chết ở đâu, cũng không có ai thu nhận thi thể. Trường hợp của em mà nói tương tự như một hồn ma cô đơn. Cũng may ông nội có ngoại cảm, kêu ba mẹ đốt đủ tiền giấy mới giúp em có thể sống tốt như vậy dưới này. ”

Tôi nói với anh “Một con ma đã mất đi cơ thể của chính mình thì không thể chuyển kiếp lần nữa. Anh tốt hơn em nhiều vậy mà lại không muốn sống. Em thực sự không hiểu anh đang nghĩ gì.”

Nói một hồi tôi ngước lên để xem tại sao anh không nói, đập vào là đôi mắt sâu đen thẳm của anh.

Lúc này, tâm trạng của tôi thay đổi không rõ lý do.

Đột nhiên, đôi mắt này khiến tôi cảm thấy quen thuộc, như thể tôi đã nhìn thấy chúng ở đâu đó.

Tựa như có một ký ức đặc biệt đáng sợ, u ám nào đó mà tôi đã quên.

Tôi tò mò hỏi Quan Ý: “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Đôi mắt Quan Ý khẽ nhúc nhích, như thể anh ấy có điều gì muốn nói với tôi.

Thật khó để cái hũ nút này lên tiếng mà.

Mí mắt buồn ngủ đánh tới đánh lui, tôi ngáp dài dụi mặt vào cổ anh, giây sau chìm vào giấc ngủ sâu.

Đến nửa đêm, tôi đang ngủ say lại thấy kỳ lạ, tựa như tôi đang đắm mình trong một hồ nước đầy mùi tanh, một tràng khí lạnh như bao khắp người tôi, nó nhấn chìm tôi.

Chạm sang bên cạnh, Quan Ý ôm chặt lấy tôi như một đứa nhỏ, cơ thể anh ấy bắt đầu lạnh đi.

Tôi ngồi dậy, nâng chăn bông lên.

Máu ướt đã thấm đẫm cả tấm đệm, chúng tôi lại nằm trên một cái giường đầy máu.

CLM, Quan Ý lại bắt đầu đợt hai, ói ra một ngụm máu khác!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


“Bác đã nói với cháu từ đầu rồi, sinh mệnh người đàn ông của cháu vẫn chưa kết thúc, nếu không nghe lời sẽ kéo anh ta vào chỗ chết.” Bác sĩ cũng đau đầu.

“Người chưa chết đi xuống cõi âm sẽ còn lưu lại máu của người sống, còn ở đây thêm một ngày, máu của người đó sẽ tiêu hao một ngày, tình hình cơ thể trên kia sẽ càng tệ hơn. Cuối cùng, cậu ta sẽ ở dạng sống dở chết dở, trở thành người bên rìa mà cả cõi dương lẫn coi âm đều không chấp nhận, cháu có muốn nhìn thấy cậu ta trở nên như thế này không? ”

Tôi không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, hồi lâu tôi không nói nên lời.

Bác sĩ cho rằng việc này là quan trọng, không còn nhắm mắt làm ngơ như lần trước, liền báo cáo với quận trưởng chúng tôi.

Thế giới ngầm có trật tự tương tự như trên mặt đất, với hệ thống cấp bậc và các quy tắc, luật lệ.

Ngay sau đó, một số công chức đã đến.

Họ lập tức trả lại Quan Ý về thế giới sống.

Tôi nhìn Quan Ý giờ này vẫn đang bất tỉnh.

Giờ phút này, không hiểu sao tôi mới chỉ quen anh được hai ngày mà lúc đối mặt với giây phút chia tay, trái tim tôi còn miễn cưỡng hơn lần trước.

Quan Ý đi rồi.

Mong anh ấy sớm tỉnh lại và không làm chuyện ngu ngốc nữa.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Còn tôi, cứ coi như đó chỉ là một đêm lưu luyến với bóng ma, chỉ cần tỉnh dậy là quên ngay.

Cha mẹ tôi như thường lệ đốt giấy và cung cấp cho tôi tất cả các loại thức ăn ngon hàng ngày, đôi khi tôi lo lắng rằng họ sẽ gây ra lạm phát ở dưới đây nếu họ cứ đốt quá nhiều như vậy.

Vài ngày sau, Triệu Chí Quốc bảo tôi đến Trạm Chim Ngốc để nhận chuyển phát nhanh.

Tôi thấy cậu ta dạo này càng ngày càng lười biếng rồi, mấy đồ lớn lớn là không thèm chuyển, bắt tôi phải tự đến nhận.

Khi tôi đến trạm dịch, dì Trang nói gói hàng hôm nay rất lớn, nơi giao hàng không còn là địa chỉ cũ từ ba mẹ tôi nên họ phải để tôi mở ra trước.

Tôi bối rối unbox ngay tại chỗ.

Lúc đồ đạc bên trong được phơi bày, đám ma trong ngoài trạm dịch đều ồ lên.

Tôi cũng choáng váng, đây là lần đầu tiên tôi thấy đồ cúng hoành tráng như vậy, đúng là mở mang tầm mắt mà.

Hàng trăm nghìn chiếc túi Hermès, bánh macaron đủ màu sắc thơm ngon và cả trang sức ngọc trai phiên bản giới hạn của Van Cleef & Arpels, tất cả đều mua theo bộ, váy đẹp, dài, ngắn, dày, mỏng nhồi đầy hơn chục cái.

Riêng chuyện ăn thôi cũng không thua.

Bánh Red velvet, sô cô la, kem fondant của Hermes Black Swan cái nào cũng cho tôi ba cái..

Tôi lấy một tấm thiệp từ bó mẫu đơn lớn.

Trên đó có viết một dòng chữ:

“Anh còn chưa nói với em câu này, em đẹp lắm.”

Ký tên – Quan Ý

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh ấy tỉnh rồi.

Một nhóm lớn ma tụ tập xung quanh, la ó dữ dội.

“Oa! Quá “dữ” luôn, mấy thứ trong này toàn đáng giá cả một căn hộ đó!”

“Tiểu Khúc, nghe nói tân lang của em trở về rồi? Anh ta tốt với em ghê, đi rồi mà còn lo lắng cho em.”

“Đó là, chúng ta ai nấy cũng đều có phúc phận mà!”

Nói vậy thôi chứ thật ra tôi không vui.

Tôi mượn một chiếc xe đẩy nhỏ của dì Trang để chở những thứ này về nhà.

Không biết cảm xúc giảm đột ngột này là do chênh lệch hay điều gì khác.

Bởi vì anh ấy đã quay trở lại, còn tôi, tôi vẫn phải ở lại đây vô thời hạn.

Nghe thấy giọng ai đó gọi mình, tôi quay đầu lại.

Một ma nữ vừa rồi ở trạm dịch đang chạy tới chỗ tôi, cô ấy mím môi do dự “Chị, vừa rồi không tiện nói cho chị biết, tân lang của chị…”

Nghe đến chuyện này, tôi lập tức nâng cao tinh thần “Chuyện gì?”

Ma nữ tiếp tục tiết lộ với vẻ bí ẩn: “Lúc còn sống em có biết anh ấy. Anh ấy là vị hôn phu của một trong những người bạn học của chị em. Nghe nói anh ấy đã đính hôn từ rất sớm rồi … Chị, chị không bị lừa dối đó chứ?”

“…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tôi cùng ma nữ xác nhận lại nhiều lần, đồng thời kiểm tra tên tuổi của người có liên quan, cuối cùng nhận được kết quả, lời cô ấy nói không sai.

Trái tim tôi nguội lạnh.

Quan Ý, anh khá lắm!

Rõ ràng đã có vợ chưa cưới, vậy sao còn muốn khiêu khích tôi?

Nhớ lại khoảng thời gian thân mật trên giường tối qua, từng cử chỉ lời nói than mật như tát vào mặt tôi.

Đau đớn.

Tôi không ngừng đến văn phòng thế giới ngầm và lấy giấy đăng ký kết hôn của mình với Quan Ý.

Ở cõi âm, một khi đã thành gia thất sổ sinh tử của tôi sẽ tự động thêm tên của Quan Ý.

Luật pháp Âm phủ cũng giống như ở trên, một vợ một chồng, vợ chồng bình đẳng, không được phản bội, lừa dối nhau.

Bây giờ Quan Ý đã trở lại nhưng quan hệ hôn nhân của chúng tôi vẫn còn hiệu lực.

Vốn dĩ tôi nghĩ chuyện này không quan trọng, dù sao sau này tôi cũng không kiếm chồng khác nữa.

Tin tức mới này khiến tôi vô cùng tức giận, tôi chỉ muốn cắt đứt quan hệ với anh ta thật nhanh và không bao giờ gặp lại anh ta nữa!

Tôi đã nhờ luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn, bây giờ tôi sẽ đi tìm Quan Ý và ly hôn với anh ấy!

Buổi chiều, khoa nội trú yên tĩnh, bóng cây ngoài cửa sổ chiếu lên giường bệnh màu trắng, Quan Ý nằm trên giường nhắm mắt ngủ ngon lành.

Gương mặt của anh ấy trông tốt hơn rất nhiều.

Tôi lang thang trên trần nhà một lúc rồi chọn một chú thỏ búp bê màu hồng nhập vào.

Con thỏ là vật vô tri của giường bên cạnh.

Xem ra gia đình Quan Ý thật sự không tốt với anh ấy lắm, thậm chí ngay cả phòng VIP cũng không sắp xếp cho anh.

Tôi, người đã nhập vào con thỏ búp bê, lạch bạch lạch bạch lảo đảo đến bên giường Quan Ý, nắm lấy ga trải giường rồi từng chút một bò lên giường.

Tôi ngồi trên gối của anh, giơ bàn chân trước đầy lông của mình lên để chọc vào mặt anh.

Quan Ý nhíu mày tỉnh dậy.

Tôi bây giờ là một con thỏ biết đi, lông mày vô hình nhăn lại, nhưng đáng tiếc không nói được, nếu không tôi nhất định sẽ mắng anh.

Quan Ý hai mắt ngây dại vài giây, khóe miệng cong lên.

“Nhã Nhã?”

Giọng nói khàn khàn trầm thấp quấn lấy tên tôi trìu mến, cứ như đêm say đó.

Tôi lắc đầu, suýt rơi vào lời nói của anh một lần nữa.

Tôi bò lên trên người anh.

Giữa chặng đường ấy, anh cũng giúp tôi đẩy một cái rồi đặt lòng bàn tay lên đầu tôi xoa xoa.

Tôi hất tay anh ra, đứng trên hông anh một cách đầy đe dọa.

“Anh!” Tôi chỉ vào anh ta.

“Tôi!” Sau đó lại chỉ vào bộ ngực nhỏ của mình.

Cuối cùng, hai tay tạo thành chữ “X”, làm động tác chia tay.

Quan Ý kiên nhẫn nhìn tôi, trên mặt nở nụ cười không kiểm soát được.

Tôi hiếm khi thấy anh như thế này,

Được thôi, lát nữa khiến anh khóc cho mà coi!

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tôi vòng hai tay ra sau lưng, mở khóa con búp bê lấy tờ giấy ly hôn từ bên trong ra.

Tôi thậm chí còn chuẩn bị trước cả bút.

P/s: mọi người thấy chuyện này thế nào? Spoil xíu là nên chuẩn bị khăn giấy đầy đủ đi là vừa nha
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Quan Ý mở tờ giấy ra đọc đi đọc lại, lông mày dần dần nhíu lại.

Tôi bắt chéo chân sốt ruột chờ, nheo mắt quan sát biểu hiện của anh.

Đọc xong tờ giấy, anh bình tĩnh gấp đôi thỏa thuận rồi nói với tôi “Nhã Nhã, anh là chồng em, anh không ly hôn đâu.”

Nghe mấy lời anh ta nói kìa!

Tôi bực thực sự!

Xem ra tôi phải lái qua chuyện khác mới được, đối đầu với anh ta khó dễ sợ.

Tôi vặn vẹo đầu thỏ tìm kiếm xung quanh, bỗng nhiên từ giường bên truyền đến một giọng nói: “Anh ta không bỏ cô được đâu, đêm nào cũng gọi tên cô khiến tôi suy nhược cả thần kinh đây này.”

Ai đó!

Tiếp đó tôi kinh hãi khi nhìn thấy người thực vật ở giường bên cạnh … Không, chính xác mà nói, đó phải là hồn ma của cô ấy, ngồi bên cạnh thân thể thật của cô ấy, cô ấy bất lực nhìn tôi với Quan Ý.

Quan Ý không thể nhìn thấy cô ấy nên vẫn chưa nhận thấy có gì sai sai.

Tôi nghẹ họng nhìn trân trối.

Cô gái nói thêm: “Hóa ra cô là Nhã Nhã? Ngày nào anh ta cũng gọi tên cô. Ban ngày thì đúng kiểu soái ca yên tĩnh, thế mà đến tối đi ngủ lại ồn ào hơn cả trăm con vịt! Nhân tiện,” cô ấy chỉ tới “con thỏ cô nhập vào là của tôi.”

Tôi đỏ mặt nhanh chóng thoát khỏi con thỏ.

Con thỏ nhỏ sau khi mất hồn, gục đầu xuống đất.

Quan Ý nhanh chóng nhặt lên, vỗ vỗ đống bụi không hề tồn tại.

Anh có lẽ đã sớm nhận ra tôi đi rồi, vẻ mặt có chút thất vọng, không biết suy nghĩ gì  cứ nhìn con thỏ nhỏ.

Tôi nhìn Plant Girl “Cô cứ ở đây suốt?”

Cô gái mỉm cười đầy vẻ tự hào: “Ở đây tôi biết rất nhiều bí mật, chẳng hạn như cô y tá nào có tình ý với chồng nhỏ của cô, ngày nào cũng xông vào châm kim cho anh ta, tôi cũng biết anh chồng nhỏ chủa cô đang gian dối sau lưng cô, sắp kết hôn với con gái của một gia đình giàu có rồi.”

Tôi biết những tin đồn tôi nghe là sự thật!

Tôi và Plant Girl đến quán trà sữa gần bệnh viện.

Hai người chúng ta nhập vào một đôi bạn gái đang uống trà sữa, cuối cùng Plant Girl cũng gặp được người có thể giao tiếp với mình, cuộc trò chuyện không thể kết thúc một khi đã được mở.

Plant Girl năm nay mới 23, tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, sắp trở thành cô giáo nhân dân vẻ vang thì một ngày nọ, cô cứu một học sinh tiểu học đang chạy trên đường, từ đó chuyển sang trạng thái thực vật, phải nằm viên hơn một năm.

Tựa như tìm được tri kỷ, chúng tôi thực sự đồng bệnh tương lân (cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau)

Tôi thở dài nói với cô ấy: “Tôi cũng vì cứu người đi đường mà chết, đáng giận chính là người tông xe không những không đưa tôi đến bệnh viện sau khi tông vào tôi mà còn lôi tôi đi đến nơi hoang vắng phi tang xác. Lúc đó tôi vẫn chưa chết, tôi tận mắt thấy họ chôn sống tôi! ”

Plant Girl rùng mình một cái “Không phải đó chứ! Làm sao lại có người xấu như vậy? Giờ cô còn nhớ bộ dạng người đó không? Tôi giúp cô thành ác quỷ báo thù!”

Tôi lắc đầu nói với một chút thất vọng: “Không nhớ rõ lắm, chỉ có một ấn tượng rất mơ hồ. Nhưng nếu gặp lại hẳn tôi sẽ nhớ ra!”

Chúng tôi uống trà sữa có chút khó chịu nên trò chuyện một hồi thì quay về bệnh viện.

Khi hồn xiêu phách lạc, hai cô gái bị chúng tôi nhập vào trong nháy mắt lắc lắc ly trà sữa cạn đáy, hốt hoảng hỏi đối phương có phải vừa mất trí nhớ không.

Tôi với Plant Girl cười cười nói nói về đến phòng bệnh.

Vừa tới cửa, một giọng nữ sắc bén từ bên trong truyền đến: “Thoát khỏi tôi? Tôi nói cho anh biết không dễ như vậy đâu! Sống làm người của tôi, chết cũng phải làm ma của tôi. Không tin cứ thử xem, ai hơn ai!”

“Đó chính là vị hôn thê độc tài của anh ta.” Plant Girl nghiêng người nói với tôi.

Ngay khi giọng nói vừa dứt, một bóng người lao ra.

Cô ta sượt qua vai tôi, dường như cảm nhận được điều gì đó khác lạ, cô ta liếc về phía tôi.

Cái nhìn trực diện này như khiên tôi nứt toạch hang động.

Đây chính là khuôn mặt tôi sẽ không bao giờ quên cho đến khi chết.

Plant Girl đẩy tôi hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Đến lúc tôi tỉnh lại thì người đó đã đi rất xa.

Tôi nhìn cô ta khuất dần, khuôn mặt của cô ta vẫn còn ám ảnh trong mắt tôi.

Ký ức nhanh chóng xuyên thời gian, hiện về đêm mưa ba năm trước.

23h đêm trời đổ mưa, đường vắng, sương mù dày đặc dưới những ngọn đèn đường.

Sau một ngày làm việc, tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh.

Sau khi xuống chuyến xe buýt cuối cùng, tôi vẫn phải đi bộ một lúc, thời tiết hơi lạnh, tôi quấn chặt chiếc áo len dệt kim của mình và gửi tin nhắn WeChat để nói với mẹ rằng tôi sẽ về nhà trong vòng mười phút nữa.

Chưa kịp bấm nút gửi, một người đàn ông bất ngờ lao ra giữa đường như một bóng ma.

Tôi bị anh ta dọa sợ, điện thoại rơi xuống đất.

Tôi ngồi xổm xuống nhặt nó thì nghe thấy tiếng huýt đạp hết phanh của chiếc xe thể thao ở đằng xa.

Ngẩng đầu, một chiếc xe thể thao màu đỏ sậm giống như báo gấm nửa đêm, hướng tới nơi này mãnh liệt lao tới.

Và người đàn ông ở giữa đường, anh ta vẫn đứng thẳng, bất động chờ xe thể thao lao tới.

Tôi lo lắng hét lên “Nhanh tránh ra! Anh đang làm gì vậy!”

Không phải bất tỉnh, anh ta nghe thấy tiếng hét của tôi thì quay lại nhìn tôi.

Đôi mắt đen của người thanh niên đã mờ đi bởi màn mưa và sương mù nhưng sự tuyệt vọng tê liệt từ anh ta lại âm thầm xâm nhập.

Đèn pha của chiếc xe thể thao đã chiếu vào anh ta.

Trong tình thế cấp bách đo, tôi chạy đến chỗ anh ta, dùng thân mình húc anh ta vào lề đường.

Tất cả chúng tôi đều rơi vào một vũng nước mưa, còn chiếc Ferrari màu đỏ phóng qua chúng tôi, dừng lại phía trước, tắt đèn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đỡ người đàn ông dậy.

Lúc này tiếng gầm kinh hoàng của chiếc xe thể thao lại vang lên.

Đèn pha độ sáng cao của nó chiếu sáng tấc đất vuông vắn này vào ban đêm rõ ràng như ban ngày, cho phép tôi nhìn thấy người phụ nữ đang luống cuống sau kính chắn gió.

Người đàn ông bên cạnh hôn mê, hạt mưa to tạt vào gương mặt tái mét, ánh đèn pha chiếu thẳng vào người cũng làm tôi nhức mắt.

Tôi không thể giúp anh ta được nữa.

Tôi cam chịu bản thân mình.

Tiếng va chạm, tiếng phanh xe và cả tiếng nghẹt thở của vật nặng rơi xuống đất vang lên dưới làn mưa.

Mưa tạt thẳng vào mắt, mũi và miệng, nhưng tôi không cảm thấy đau.

Một nắm đất xối xuống, che khuất tầm nhìn của tôi.

Phía trên hố, một vài người đàn ông cao lớn mặc vest cầm xẻng.

Người đàn ông mà tôi cứu vẫn còn sống, anh ta khó khăn bò đến mép hố, đưa tay về phía tôi nhưng giây sau đã bị người đàn ông mặc đồ đen kéo đi.

Mưa ngày càng nặng hạt, màn đêm dày đặc như nuốt chửng cả đầm lầy.

Người phụ nữ từ trên cao nhìn xuống tôi, lạnh lùng nói với thuộc hạ: “Nhớ dọn dẹp sạch sẽ, lúc về đừng quên rửa xe của tôi.”

Giọng nói của Plant Girl kéo suy nghĩ tôi trở lại: “Này! Chồng nhỏ của cô đang thu dọn đồ đạc rồi, anh ta tính xuất viện hả? Cái quần gì vậy nè! Còn muốn mang theo con thỏ nhỏ của tôi? À thôi không sao, để lại xấp tiền lên giường như vậy được rồi.”

Tôi dừng lại ở cánh cửa ngăn cách bởi bức tường này.

Cô ấy hỏi tôi tính đi đâu, tôi không trả lời.

Mặt trời ở đây rất nóng, chói chang, vậy nên tôi thả mình vào một con mèo con ở tầng dưới của bệnh viện rồi dùng cơ thể của nó chạy về nhà.

Sự mất tích của tôi ba năm trước là một vụ án chưa được giải quyết ở thành phố này.

Vào đêm xảy ra vụ tai nạn, tất cả các camera giám sát trên đường về nhà của tôi đều đồng loạt bị đem đi bảo trì. Một thế lực bí ẩn đã thao túng sự thật và khiến nó cùng cái chết của tôi bị chôn vùi mãi mãi.

Ba năm qua, tôi đã chứng kiến ​​sự sụp đổ, đau đớn và bất lực của những người thân trong gia đình mình.

Tôi oán hận người phụ nữ đó.

Bây giờ cũng vậy.

Hôm nay cuối cùng tôi cũng tìm được cô ta, tôi có thể sử dụng sức mạnh của mình để làm phiền cô ta, thậm chí giết cả cô ta.

Nhưng nếu làm như vậy, tôi sẽ phạm vào điều lệ lớn nhất của cõi âm.

Những oan hồn có dã tâm trả thù sẽ giống như những người đã từng mắc sai lầm trong cuộc đời mình bị giam cầm và trừng phạt.

Âm Dương tách biệt, người chết không bao giờ có thể can thiệp vào cuộc sống của người sống.

Tôi thực sự muốn buông tay sao?

P/s: KHÓC TTTTTTTT
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Mèo con men theo trí nhớ mò được về nhà, giơ hai bàn chân trước lên cào cửa.

Cửa vừa mở, tôi liền “meo meo meo” dụi đầu vào bắp chân mẹ, mẹ bế tôi ra sân cho ăn với uống nước.

Khi một người đã khuất cảm thấy nhớ nhà, họ sẽ biến thành những sinh linh nhỏ bé khác để trở về nhà. Đây là câu chuyện mà mẹ tôi đã kể cho tôi từ khi tôi còn nhỏ.

Sau khi tôi chết, họ đối xử tốt hơn với tất cả chúng sinh.

Tôi ngủ cuộn tròn dưới hàng hoa ngoài sân.

Giống hệt như hồi còn nhỏ, tôi ngủ gà ngủ gật nghe ông nội ngâm nga lạc điệu những vở nhạc kịch, mẹ trong bếp nấu ăn còn ba thì xem hàng trăm bộ phim truyền hình chống Nhật Bản không biết mệt mỏi.

Tôi lăn tròn, xòe cái bụng của mình, hai con bướm tinh nghịch đuôi nhau bay qua tôi.

Thời gian có thể chữa lành vết thương và gia đình tôi đã trở lại cuộc sống bình thường.

Thôi thì cứ để như vậy đi.

Những thứ không thể thay đổi, cứ để nó trôi theo gió.

Quên một người chỉ cần mơ một giấc là được.

Trở về âm phủ lần nữa, tôi luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thiếu một thứ gì đó.

Trái ngược với hoàn cảnh của tôi, nhà hàng xóm dạo này nhộn nhịp hẳn lên.

Hàng xóm của tôi, cũng giống như tôi, cũng là một ma nữ trẻ.

Cô ấy chết sớm hơn tôi, 20 mươi năm rồi vẫn trẻ như thế, cô ấy nhất quyết không đi đầu thai.

Vừa rồi bố mẹ cô ấy qua đời, họ xuống âm phủ đoàn tụ với cô ấy, cả nhà vui như lên tiên, vui vẻ hòa thuận như thửơ ban đầu.

Lúc được mời làm khách đến nhà cô ấy, tôi mới ngộ nhận sâu sắc một câu: cái chết của người thân thực ra chỉ là họ đi trước để chuẩn bị một mái ấm chờ bạn kiếp sau mà thôi.

Mẹ cô gái hàng xóm là một dì tốt bụng, biết tôi không thể nhập kiếp luân hồi vì xác chết thất lạc nên bà muốn mai mối cho tôi một ma nam.

Tôi đã gặp anh ấy, cảm thấy anh ấy cũng không tệ, tâm trạng cũng thoải mái hơn, tôi nóng lòng muốn đi khoe khoang với tên chồng cũ cặn bã kia.

Các tiền bối cõi âm đã dạy tôi rằng hồn ma cũng có thể báo mộng.

Nhưng chỉ khi người đó thực sự nhớ bạn, bạn mới có thể bước vào giấc mơ của người đó.

Một đêm làm chồng trăm ngày ân nghĩa, tôi không chắc Quan Ý có nhớ đến mình không, nhưng chỉ cần nghe họ nói thế này thôi là tôi đã muốn thử rồi.

Quan Ý đã được xuất viện rồi, tôi tìm đến địa chỉ nhà anh ấy nhờ quầy y tá của bệnh viện rồi nhân lúc mây đen che phủ ánh trăng lẻn vào trong.

Tôi biết Quan Ý rất giàu, trước đây anh ta đã hào phóng, một khi đốt là đốt cho tôi tận một đến hai triệu, bây giờ anh ta trở về biệt thự của mình, tôi càng tò mò không biết anh ta làm nghề gì.

Giàu có như vậy mà vẫn muốn chết, không tin được.

Ngôi nhà to lớn im lìm như một nghĩa trang, anh ta sống một mình.

Tôi tìm thấy Quan Ý đang ngủ trong phòng ngủ chính liền biến thành một làn khói bay vào đầu anh ta.

Thật trùng hợp, tình cờ anh ta cũng đang mơ về tôi.

Chỉ có điều, nội dung có chút không phù hợp với trẻ em.

Ngay khi nhìn thấy những gì anh ta đang làm, tôi tức khắc giật mình.

Cái gì đây!

Mới đến đã chào tôi kiểu này?

Tôi lăn lộn đứng dậy định bỏ chạy, Quan Ý nhanh chóng nắm lấy cổ chân tôi, kéo tôi lăn xuống một lần nữa.

Anh ta vẫn chưa biết đó là tôi thật, tiếp tục làm mưa làm gió.

Anh ta hình như điên rồi …

Đáng lẽ tôi không nên tới, cừu rơi miệng cọp, tự làm khổ mình, vài lần bị anh ta lăn qua lăn lại bình bất không thôi.

Tôi chịu không nổi nữa rồi, run rẩy ngon tay ba lần, hét lớn “Ra mau! Ra mau! Ra mau!”

Quan Ý ngẩng mặt lên, đôi mắt khôi phục vài phần sáng suốt.

“Nhã Nhã?”

Sắc mặt tôi không lành “Là em.”

Anh ta bình tĩnh lại, nhưng mắt vẫn dán chặt vào tôi, như thể giây tới muốn nuốt chửng tôi.

Tôi nhanh chóng nhặt chăn bông lên đắp lên người, ho nhẹ một tiếng “Anh đã ký vào thỏa thuận ly hôn chưa? Em tới lấy.”

“Nó bị đốt rồi.”

“Cái gì?!”

Anh ta không giải thích nữa, vùi đầu vào cố gắng hôn tôi lần nữa.

Đột nhiên tôi muốn biết một chuyện, Quan Ý anh ấy, anh ấy có thực sự thích tôi không?

Ánh trăng chiếu khắp giường, tôi đau đớn kêu lên, động tác của anh cũng nghẹ nhàng trở lại.

Tôi nhắm mắt lại.

Tình yêu là thứ có thể cảm nhận được.

Nếu đã như vậy, tại sao anh lại muốn ở cùng với kẻ sát nhân đã giết mình.

Khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ trong bệnh viện, cùng với những ký ức về anh hiện lên, cuối cùng tôi cũng biết lý do cho sự quen thuộc không thể giải thích được với anh vào đêm hôm đó.

Quan Ý là người mà tôi đã cứu thoát khỏi bánh xe.

Tôi nghĩ chắc hẳn anh đã nhận ra tôi ngay lần đầu tiên nhìn thấy tôi.

Vậy anh ấy nâng niu tôi trong lòng bàn tay có phải vì muốn chuộc lại lỗi lầm hay không?

Nhưng mà, không phải chuyện gì cũng có thể bù đắp lại được cả, Quan Ý à.

Ngay lúc anh quay người lại, tôi đã không nhịn được khóc to.

“Quan Ý…”

Cằm tôi kề vào vai anh, khóc không thành tiếng, anh lại ôm chặt tôi vào lòng.

Trong suốt quá trình, anh liên tục nói điều gì đó với tôi: “Nhã Nhã, đợi anh.”

Trước bình minh, tôi tay không trở về.

Suy nghĩ kĩ, tôi chạy đến với dì hàng xóm nói, con không muốn mai mối nữa.

Chỉ cần chưa được ký tên, tôi sẽ không bao giờ có thể bắt đầu mùa xuân mới, anh ấy đáng giận còn tôi chần chừ.

Anh ấy ngày càng thái quá, như thế không tính sống trên đó nữa, cái gì cũng gửi xuống.

Quần áo, giày dép, đồng hồ, vật dụng thiết yếu hằng ngày gửi xuống hết, một hôm Triệu Chí Quốc yêu cầu tôi tự đi lấy hàng, khi tôi đến, người này thực sự gửi cho tôi một chiếc ghế sofa.

Ngoài ra còn có một bức thư kèm theo, anh nói, chiếc ghế sofa này rất đắt, rất thoải mái, vừa vặn đủ cho hai người nằm.

Mặt tôi đỏ bừng.

Không chịu nổi nữa rồi, tôi phải nhanh chóng ngăn chặn hành vi điên rồ của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Tôi đến nhà Quan Ý một cách dễ dàng.

Anh ấy không có ở nhà.

Con thỏ hồng mà anh mua từ Plant Girl với giá một vạn được đặt ở nơi dễ thấy nhất trong nhà anh.

Tôi một lần nữa chiếm hữu con thỏ nhỏ, nhảy khỏi bàn, đi đến lối vào ngồi xổm canh me.

Anh ấy nhìn thấy con thỏ nhỏ này nhất định sẽ biết là tôi đến.

Đã nửa tháng kể từ lần cuối cùng chúng tôi chia tay, không hiểu sao tôi hơi lo lắng.

Sau một thời gian dài chờ đợi, ngay khi tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cánh cửa đã được mở khóa.

Tôi vui mừng ngẩng đầu lên.

Quan Ý tay trong tay bước vào nhà cùng vị hôn thê.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nếu như nói lần trước tiến vào trong mộng là tự mình vào lưới, thì lần này, hẳn là tự mình làm nhục chính mình.

Tôi đã định trước tất cả các kiểu anh ấy sẽ trông như thế nào khi nhìn thấy tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đó sẽ là một cảnh tượng như này.

Cánh tay trắng noãn của người phụ nữ vòng qua cổ anh, cô ta áp đôi môi đỏ mọng của mình lên anh một cách quyến rũ.

Quan Ý ngửa mặt ra sau, cười dỗ dành cô ta: “Lát nữa hãy hôn, ngoan, thay giày trước đã.”

Cô ta miễn cưỡng nhấc chân để móc dép.

“Ả? Sao lại có con thỏ ở đây? Ai mua vậy?”

Quan Ý dịu dàng nhìn cô ta “Thích không? Tặng em.”

Thỏ nhỏ không thể làm gì, chỉ có thể thu hết mọi sự thân thiết của họ vào trong đôi mắt đen sâu lay láy.

May mắn thay, trái tim của thỏ chỉ là một cục bông, vậu nên không cần phải trải qua cảm giác đau đớn thấu tim gan này.

Kể từ lần tôi trở về, những người bạn ma của tôi nói rằng tôi đã thay đổi.

Tôi không thích đi chơi nữa, nói chuyện cũng giảm hẳn, thỉnh thoảng đi lấy đồ ba mẹ đốt cho chỉ ký tên rồi bỏ đi, tôi không muốn nhìn vào dãy ghế mà Quan Ý đã ngồi trước đây.

Thỉnh thoảng lúc bị hỏi tân lang đâu rồi, tôi đột nhiên nổi điên mà không rõ lý do.

Sự xuất hiện của Quan Ý đã xua tan nỗi uất hận chết chóc của tôi và sự phản bội của anh ấy đã phá hủy mọi niềm tin đó.

Tôi có thể cảm nhận được điều đó, sự phẫn uất bắt đầu tích tụ trong tôi.

Có thể một ngày nào đó, tôi cũng sẽ trở thành một hồn ma mặc kệ tất cả quay lại trả thù.

Vài ngày sau, một lá thư từ thế giới bên trên lại làm gián đoạn cuộc sống của tôi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bức thư do ba mẹ tôi gửi:

“Nhã Nhã, cuối cùng cũng nhận được tin vui rồi. Vụ án mất tích của con đã có tiến triển mới. Đồn cảnh sát đã triệu tập ba mẹ ngày đến để xác định vị trí nghi ngờ vứt xác chết. Con yêu, ba mẹ đang rất kích động. Trời cao có mắt, kẻ giết con chắc chắc sẽ bị trừng phạt thích đáng! ”

Đọc xong bức thư, tôi cầm lá thư hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Sao có thể đột ngột như vậy?

Đúng rồi, ngày mai?

Tôi nhìn lướt qua ngày của bức thư.

Ngày mai không phải là ngày hôm nay sao?

Trên trời có một cơn mưa nhẹ, vài chiếc xe cảnh sát đang đậu trong khu rừng hoang cách thành phố 30 km.

Trong hình dạng một con chim, tôi đứng trên ngọn cây nhìn cảnh sát đào bới một cách chăm chỉ.

Hố càng ngày càng sâu, một cái xẻng khác xúc xuống, có người đào được một mảnh xương trắng.

Anh ta hét lên, một nhóm người kéo đến.

Mưa như chợt nặng hạt hơn làm ướt cả mắt.

Mẹ tôi khóc ngất đi, còn bố tôi thì ôm mẹ mà mắt đỏ hoe.

Xác chết trong hố đã phân hủy từ lâu, qua đám đông, tôi có thể nhìn thấy một bộ xương trắng với một góc chiếc váy mà tôi đã mặc hôm mất tích.

Trong ba năm qua, chiếc váy mới sạch đẹp của tôi đã bị vô số giun, rắn, gián cắn rách, phân hủy thành nhiều mành.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tôi không muốn nhìn thêm nữa.

Trong màn mưa sương mù liên tục, một bóng người với chiếc ô đen ở đằng xa thu hút sự chú ý của tôi.

Anh đứng một mình cách xa đám đông, sương và mưa bao phủ lấy anh, như một bức tượng im lặng, nhưng cũng thầm tiết lộ rất nhiều điều.

Tim tôi nhói lên.

Lúc này, mọi thứ đều đã rõ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom