Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 800


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 801


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn


“Đệ tử liên minh Hoả nghe lệnh, nhất thiết phải chặn được Chung Vân Tiêu lại!”  

“Đệ tử liên minh Nghịch Thuỷ nghe lệnh, chặn giết Chung Vân Tiêu!”  

Sắc mặt Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn đều khó coi như nhau, lớn tiếng quát.  

Cây cao đón gió, người nổi bật dễ bị ganh ghét, Lâm Nhất lộ ra tài năng bậc này, khó tránh khỏi đột ngột sinh ra nhiều kẻ địch.  

“Đừng mơ!”  

Lâm Thu Sam và Cố Bắc Huyền mặt mũi sa sầm, dẫn theo đệ tử đồng minh của mình nhanh chóng tiến lên. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, làm sao có thể để đám người này quấy nhiễu đến Lâm Nhất.  

Cố Vân Phi đang dẫn đầu, quay lại nhìn thì bật cười lạnh lùng, trái lại giúp hắn đỡ tốn sức.  

Giết!  

Trong bối cảnh hỗn loạn, rất nhiều đệ tử của các đồng minh giống như cơn thuỷ triều tràn về phía Lâm Nhất, muốn chặn đứng hắn lại.  

“Ngây thơ!”  

Bên dưới lớp mặt nạ quỷ, Lâm Nhất bật cười một tiếng lạnh lùng, hai tay kết ấn, nguy nga bất động, Chân nguyên khắp người xao động không ngừng.  

Huyền Ảnh Mê Tông, Như Nhật Tại Thiên!  

Đúng vào lúc tất cả mọi người tưởng Lâm Nhất đã ngây ngốc rồi thì hắn bỗng quát lên một tiếng, xiêm áo phần phật, tóc dài tung bay. Khắp cả người từ trên xuống dưới phát ra luồng kim quang rực rỡ chói mắt, thân ảnh mơ hồ giống như một vầng thái dương lúc ban mai, theo đôi cánh tay giang ra, cơ thể hắn bay thẳng lên trời.  

Hồng hộc!  

Cơ thể giống như con thần điêu thượng cổ, trong không trung quét qua một luồng kim quang nhanh như thiểm điện, lại như kinh hồng, loáng lên một cái rồi biến mất ngay phía trên đầu tất cả mọi người.  

Đợi đến khi Lâm Nhất hạ xuống mặt đất, cỏ Kiếm Hoàng thân bóng như ngọc, trong suốt lấp lánh đã cách hắn không quá nghìn mét.  

Cố Vân Phi trên mặt đang nở nụ cười tươi rói, ngay lập tức ngây ra như phỗng.  

Không chỉ hắn ta, trong đáy mắt của Tiêu Phong, Nguỵ Tùng Hàn, Nhiếp Thiên và Hàn Phong đều là kinh hoàng.  

Điều này không thể nào!  

Tất cả mọi người đều không ngờ đến được, Lâm Nhất chỉ dựa vào một chiêu Như Nhật Tại Thiên mà đã vượt qua hết tất cả mọi người.  

Cho dù là dẫn trước rất xa, Cố Vân Phi mới vừa rồi còn đang dương dương tự đắc, cảm thấy Lâm Nhất đã thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người thì giờ đây cũng không thể ngờ được.  

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cỏ Kiếm Hoàng chỉ còn cách Lâm Nhất một nghìn mét, không tin cũng phải tin.  

“Cướp cỏ Kiếm Hoàng với ta, muốn chết!”  

Cố Vân Phi chủ động tấn công trước, trên vai vác thanh kiếm màu đen khổng lồ. Quét lên một trận kiếm phong quay cuồng, va chạm mạnh với luồng kiếm phong mà cỏ Kiếm Hoàng phát ra, tạo nên một tiếng nổ vang trời chấn động màng nhĩ.  

Bỗng nhiên, thế tấn công mà một kiếm này tạo ra, dường như đã đánh nát cả uy áp mà cỏ Kiếm Hoàng phát ra.  

“Phá Sơn kiếm pháp!”  

Chiêu này vừa xuất ra, bỗng gây lên từng đợt tiếng kêu kinh hãi phát ra từ hòn đảo giữa lòng hồ. 
 
Chương 802


Cố Vân Phi đứng thứ 18 bảng Nhân, kiếm pháp nổi danh bởi sự cứng rắn, mạnh mẽ bá đạo, sức mạnh bộc phát cực lớn. Xem xét hết cả hòn đảo giữa lòng hồ này, người có thể tiếp một chiêu của hắn chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Người có thể tiếp một kiếm của hắn mà còn không bị trọng thương thì hầu như không có.  

Bất luận là Nhiếp Thiên của liên minh Tử Vân, hay là Hàn Phong của liên minh Khô Thuỷ, lại hoặc là Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn đều không hề tự tin có thể làm được.  

Nếu đánh nhau với hắn ta, hoặc là dựa vào ưu thế về số lượng, hoặc là đợi cho đến khi hắn ta sức cùng lực kiệt rồi mới tấn công.  

Một kiếm này vừa khéo đúng lúc Lâm Nhất đáp xuống đất, thậm chí còn chưa kịp xoay người. Kiếm này của hắn ta vừa mới đánh vỡ uy áp của cỏ Kiếm Hoàng, từ không trung chém xuống, kiếm mang chưa kịp chạm đến đã vang lên tiếng nổ lốp bốp trong không trung, chấn động khiến màng nhĩ rung lên.  

“Giết hắn đi!”  

Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn, trong mắt hai người này thoáng qua vẻ hung tàn, bọn họ đã ngứa mắt với Lâm Nhất từ lâu. Mắt thấy cơ hội hiếm có, nên ngay lập tức cùng tung người nhảy lên, chuẩn bị không để cho Lâm Nhất có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, tranh thủ thời cơ đánh rắn giập đầu.  

“Người này không thể giữ lại!”  

Nhiếp Thiên của liên minh Tử Vân và Hàn Phong của liên minh Khô Thuỷ đã thống nhất chung một mục tiêu rất nhanh.  

So với Cố Vân Phi đơn thương độc mã, phía sau người này còn có ba liên minh Quỷ Hoả, Phá Quân và Viêm Nguyệt, vì vậy càng khó đối phó hơn.  

Trước mắt, Cố Vân Phi đang chống lại hắn, đây chính là cơ hội tuyệt vời nhất.  

Giết!  

Kiếm tuốt khỏi vỏ, sát ý ngút trời, hai người dường như đồng thời ra tay cùng một lúc. Tiếp ngay sau đó là Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn, mỗi người một chiêu, phong mang mặc dù không thể bá đạo được bằng Cố Vân Phi, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, mà còn nhiều hơn một chút biến số, cũng vô cùng khó nhằn.  

Trong một lúc, trên hòn đảo giữa lòng hồ, năm người có thực lực mạnh nhất đều liên thủ với nhau để giết Lâm Nhất.  

Cục diện nguy hiểm vô cùng.  

Phía sau lưng là cuộc chiến giữa các đại đồng minh khác cùng với nhóm người Lâm Thu Sam, bọn họ thấy vậy thì sắc mặt xám ngoét, ảm đạm hẳn lên.  

Cố Bắc Huyền khẽ giọng than thở: “Đạo hạnh cao hơn người, ắt sẽ bị bài xích thôi”.  

Lâm Nhất vừa rồi, một bước vượt qua hết tất cả mọi người dành lấy vị trí dẫn đầu, nhưng cũng đồng thời thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.  

“Tỷ, mau nghĩ cách đi”.  

Lâm Yên có chút sốt ruột nói.  

Lâm Thu Sam có lòng mà lực bất tòng tâm, chỉ có thể cười khổ, nàng ta đâu có biết Thất Huyền Bộ. Cho dù biết thì cũng chắc chắn không tu luyện được đến cảnh giới như của Chung Vân Tiêu.  

Tình hình trước mắt đầy nguy hiểm, nhưng nàng ta lại có lòng tin kỳ lạ đối với Chung Vân Tiêu.  

Luôn cảm thấy người này sẽ không dễ dàng mạo hiểm, hắn chắc chắn vẫn còn rất nhiều sức mạnh chưa thi triển ra hết.  

Những thứ trước mắt này, vào lúc hắn thi triển Như Nhật Tại Thiên, chắc chắn đã dự liệu được từ trước rồi.  

“Khá thú vị…”.  

So với sự lo lắng và kinh hãi của người ngoài, Lâm Nhất bên dưới lớp mặt nạ lại có vẻ bình tĩnh hơn mức bình thường.  

Chặn một kiếm này trước đã!
 
Chương 803


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn kiếm mang màu đen khí thế mạnh mẽ chọc vỡ uy áp của cỏ Kiếm Hoàng đang chém mạnh xuống. Lâm Nhất khẽ lắc đầu, tốt mã dẻ cùi, đây mà cũng tự xưng là kiếm pháp cứng rắn bá đạo, ngoài ta ra thì còn người nào nữa?  

Đáng tiếc, không thể thi triển Long Hổ Quyền, nếu không, thực muốn để cho đối phương được mở mang tầm mắt, để hắn ta biết được cái gì mới gọi là cứng rắn bá đạo.  

“Vậy mà không tránh?”  

Cố Vân Phi đáp xuống từ trong không trung, khoé môi thoáng qua nụ cười vặn vẹo, trong trí tưởng tượng của hắn ta, Lâm Nhất cho dù không thể tránh được thì cũng phải cố gắng tránh đi chỗ yếu hiểm của mình, nhưng người này lại chẳng thèm né tránh mà đứng yên bất động.  

Không biết tự lượng sức, vậy thì đi chết đi!  

“Vì sao phải tránh?”  

Lâm Nhất đứng chắp tay sau lưng, nhìn kiếm mang màu đen đang chém xuống, lúc nhấc tay lên, ngón tay cong lại bắn ra.  

Keng!  

Một cái búng tay nhẹ nhàng vừa nhanh vừa mạnh khiến mọi người bật thốt kêu lên. Nhát kiếm có thể gọi là đáng sợ bị cái búng tay của Lâm Nhất hất ra. Trước sức chấn động cực mạnh, mặt mũi Cố Vân Phi trắng bệch, chỉ cảm thấy thanh kiếm khổng lồ màu đen trong tay bị mất khống chế, như muốn tuột khỏi tay hắn ta.  

Sau khi tiếp đất, kiếm mang phát ra một tiếng động lớn, hắn ta thất thểu lùi về sau mấy bước.   

“Một cái búng tay đã hất văng!”  

Trên hòn đảo giữa lòng hồ, tất cả mọi người đều há hốc mồm, đứng ngây ra như phỗng. Nhìn Lâm Nhất như mặt trời trên cao, một mình một ngựa xông lên, vượt qua tất cả mọi người, ai cũng ngạc nhiên.  

Đây chính là Cố Vân Phi, hạng mười chín bảng Nhân!  

Cố Vân Phi cũng không phải hạng người vô danh, nhưng lại bị người này nhẹ nhàng búng văng ra như một con chó con mèo.  

Còn chuyện gì khoa trương hơn chuyện này nữa không?  

Không ngờ luồng kiếm thế mạnh mẽ, bá đạo khiến người ta sợ hãi kia lại ngoan ngoãn như một chú mèo con ở trước mặt hắn.  

Chung Vân Tiêu, rốt cuộc hắn đã làm được bằng cách nào?  

Hô!  

Một tiếng xé gió vang lên, chợt có tia sáng lạnh chiếu vào người Lâm Nhất, hắn nhìn qua, mặt lập tức tối sầm lại. Lại là hai tên này, đúng là âm hồn không tan.  

Trên giữa không trung, Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn đang lao qua thì thấy Lâm Nhất dùng một cái búng tay đánh bay Cố Vân Phi, lập tức sợ mất hồn mất vía.  

Nhưng hai người ra tay quá nhanh, bây giờ muốn lui cũng không lui được, chỉ có thể cắn răng liều mạng.  

Khí thế của hai người còn không bằng Cố Vân Phi, trong lòng Lâm Nhất không hề ý muốn ra tay.  

“Cút đi!”  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 804


Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn còn chưa tới gần đã bị hộc máu, văng ra xa.  

Nhiếp Thiên và Hàn Phong ra tay sau cảm thấy đầu óc như nổ tung, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Cả hai vội vàng thu tay lại, không màng bị phản phệ, nhanh chóng lùi lại, sau khi tiếp đất, họ lại lùi thêm ba bước nữa mới miễn cưỡng đứng vững.  

Một cái búng tay đánh bay hạng mười tám bảng Nhân, một cú đạp đẩy lùi Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn.  

Lâm Nhất không chút băn khoăn, vừa thể hiện ra thực lực chân chính của mình đã khiến tất cả mọi người kinh hãi, không dám lên tiếng.  

Ngoại trừ tiếng gió kiếm rít từng hồi, trên hòn đảo giữa hồ không còn âm thanh nào khác.  

“Cùng nhau xông lên!”  

Cố Vân Phi cầm chặt kiếm, hét lên một tiếng rồi xung phong xông lên.  

“Giết hắn!”  

Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn lau máu trên khoé miệng, không chút do dự lại tung sát chiêu.  

Hàn Phong và Nhiếp Thiên chần chừ, sau đó cắn răng, đưa ra lựa chọn tương tự.  

Sẽ không có ai cam lòng cứ thế từ bỏ cỏ Kiếm Hoàng. Khó khăn lắm họ mới đi tới được đây, đâu thể dễ dàng bỏ qua được.  

Nhìn năm người lấy lại uy thế, hợp sức tấn công, vẻ mặt Lâm Nhất hơi bất đắc dĩ, vẫn chưa hết hi vọng sao?  

Nếu hắn không kiêng dè gì, không sợ bại lộ thân phận, chỉ cần một chiêu của Long Hổ Quyền là có thể giải quyết.  

Nhưng rõ ràng đây không phải là lúc bại lộ thân phận, lúc này năm người hợp sức lại thật sự khá phiền phức.  

Nếu đã vậy thì cứ để hoa Tử Diên mặc sức nở rộ đi!  

Lâm Nhất nhắm mắt lại...  

Hắn đọc thầm một chữ “sinh”, bốn mươi bảy cánh hoa Tử Diên ở vùng đan điền lần lượt nở rộ. Đợi đến khi tất cả đều nở rộ, bên trong cơ thể Lâm Nhất tràn ngập Tử Diên kiếm kình giống như dung nham tích tụ trước khi núi lửa phun trào.  

Tử Diên Kiếm Quyết tầng bảy đỉnh phong được thi triển triệt để, mặc sức bùng nổ.  

Như trái tim ta, như kiếm của ta, cháy lên đi hoa Tử Diên!  

Ngay khi Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt hắn lập loè ánh sáng, Tử Diên Thánh Hoả bừng cháy trên những cánh hoa trong vùng đan điền, mãi không dập tắt.  

Vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhất, năm người đang lao nhanh tới lập tức rùng mình, cảm thấy toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.  

Ý định thoái lui bỗng dưng dâng lên trong lòng họ.  

Có thể lùi lại được ư?  

Lâm Nhất đấm một cú, trong cơ thể vang lên tiếng leng keng, chân nguyên dồi dào kèm theo kiếm ý vô tận điên cuồng trào ra như núi lửa phun trào.  

Một tia kiếm quang cùng với quyền mang rít gào lao đi.  

Ở trong mắt năm người, tia kiếm quang này như một con rồng khổng lồ lao đến, họ chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay, trên người họ bị thủng trăm nghìn lỗ, máu chảy giàn giụa, đầy những vết thương đáng sợ.  

Rầm rầm rầm! 
 
Chương 805


Mấy người lần lượt rơi xuống đất, bụi đất cuồn cuộn bốc lên, họ giãy giụa quỳ dưới đất, nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt kinh hoàng.  

“Sâu kiến còn tham sống thì thiên chi kiêu tử của ngoại môn Kiếm Các như các vị đừng đến dò xét giới hạn của ta, sẽ mất mạng đấy”.  

Lâm Nhất thu tay lại, phất tay áo lên, không thèm để ý tới mấy người đang trợn mắt ngoác mồm kia nữa, quay lưng bước về phía cỏ Kiếm Hoàng cách đó nghìn mét.  

Thiên chi kiêu tử của ngoại môn?  

Đám người Cố Vân Phi quỳ dưới đất, không đứng dậy nổi, lòng đầy khổ sở, lời này nghe chói tai như một lưỡi kiếm sắc bén. Nếu họ được coi là thiên chi kiêu tử, vậy khi so sánh với Chung Vân Tiêu thì là gì?  

Mạnh!  

Quá mạnh!  

Mạnh một cách không tưởng tượng nổi!  

Giờ phút này, tất cả mọi người nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất, đầu óc ở trong trạng thái choáng váng.  

Khi xoay người lại, Lâm Nhất nhìn về phía cây cỏ Kiếm Hoàng toàn thân như ngọc, óng ánh trong suốt ở cách đó một nghìn mét với vẻ mặt nghiêm túc.  

Mặc dù chỉ còn một nghìn mét nữa, nhưng hắn biết một nghìn mét này không dễ đi.  

Cùng lúc đó, ở sáu nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại cũng đã có người giành được địa vị giống Lâm Nhất. Ai cũng căng thẳng, người thì dựa vào kiếm ý bản thân, người thì dựa vào cơ thể cứng rắn, cũng có người dựa vào tu vi thâm hậu của mình để chống lại luồng gió kiếm đáng sợ, sải bước đến gần cỏ Kiếm Hoàng.  

“Một cây cỏ bình thường mà dám xưng Hoàng, nó có thể giở trò gì được?”  

Lực lượng Long Tượng cổ xưa nổi lên trên người, hắn không hề chùn bước, sải bước đi tới.  

Gió kiếm trong một nghìn mét này giống như thú dữ gầm thét. Sau khi đi được năm trăm mét, gió kiếm như có thực thể, ngay cả Lâm Nhất có tu vi thâm hậu, hơn nữa còn có Long Tượng Chiến Thể, mà cũng phải bước đi một cách khó khăn. Mỗi bước đi đều có máu bắn tung toé, trên người vết thương chồng chất.  

Không chỉ hắn, mà những người ở nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại, sau khi đi được năm trăm mét thì cũng biến sắc mặt.

Bất kể là Sở Hạo Vũ, Giang Phong hay Diệp Tu đều cảm nhận được áp lực khổng lồ.  

Lâm Nhất trầm tư, nếu hắn tiếp tục tiến về trước, dù có hái được cỏ Kiếm Hoàng thì cũng sẽ bị thương nặng.  

Lạ thật, tại sao Tử Diên Kiếm Quyết của hắn lại khôi phục nhanh như vậy?  

Trong lúc suy tư, Lâm Nhất kinh ngạc phát hiện Tử Diên Kiếm Quyết mà vừa rồi hắn đã tiêu hao quá mức đang khôi phục với tốc độ nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, trong tình huống không dùng đan dược và luyện hoá linh ngọc.  

Lâm Nhất nhìn về phía cỏ Kiếm Hoàng cách đó năm trăm mét, hai mắt sáng rực lên.  

Lẽ nào Tử Diên Kiếm Quyết được truyền thừa từ thời thượng cổ hoàng kim này có thể hấp thu kiếm ý dồi dào ẩn chứa trong làn gió kiếm? 
 
Chương 806


Đúng, nhất định là vậy!  

Nói cho cùng, làn gió kiếm mênh mông này cũng đến từ cỏ Kiếm Hoàng, kiếm vân mà nó tản ra cũng là một loại năng lượng.  

Lâm Nhất lập tức thầm cười to, lặng lẽ thi triển Tử Diên Kiếm Quyết.  

Ầm!  

Làn gió kiếm thổi tới như thú dữ lập tức trở nên suy yếu, hoá thành từng luồng kiếm ý dồi dào rót vào cánh hoa Tử Diên ở đan điền. Chân nguyên bị tiêu hao khôi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, tu vi bản nguyên cũng bắt đầu tăng lên theo.   

Thật thú vị.  

Lâm Nhất nhếch môi cười, kìm nén sự hớn hở trong lòng, nhanh chân bước về phía trước. Ở năm trăm mét cuối cùng, hắn càng đi càng dễ dàng, không chỉ vậy mà tu vi của hắn còn tăng lên một phần ngay trước mặt mọi người, dường như sắp đột phá bình cảnh của Huyền Võ tầng bốn.  

Hô!  

Vì không còn trở ngại nên rất nhanh Lâm Nhất đã đi hết đoạn đường năm trăm mét. Hắn duỗi tay ra chộp lấy cỏ Kiếm Hoàng, sau đó nhổ cả rể của nó lên.   

Soạt!  

Sau khi cỏ Kiếm Hoàng được nhổ lên, một tia kiếm quang phóng thẳng lên trời, xuyên qua đám mây lập tức biến mất.  

Cùng lúc đó, ở sáu nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại, đám người Sở Hạo Vũ vẫn còn đang chật vật, nghiến răng chống chọi lại cơn gió kiếm cuồng bạo để tiến về trước.  

Ở phía xa, trên bục quan vân trên cao lập tức trở nên sôi trào.  

Từ góc nhìn của họ có thể dễ dàng thấy được một trong bảy tia kiếm quang phóng thẳng lên trời đột nhiên biến mất.   

Đã có người lấy được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên!  

“Ha ha ha, có kết quả rồi, chắc chắn là Sở Hạo Vũ, ngoài hắn ra còn có thể là ai!”  

Bạch Đình trưởng lão cầm tách trà, cười ha hả.  

Các trưởng lão khác cũng mỉm cười, lơ đãng nhìn lướt qua Lạc Phong, nghĩ đến vụ cá cược năm nghìn viên linh ngọc nhị phẩm, chẳng mấy chốc nữa ông ta sẽ thua sạch túi.  

Lâm Nhất? Sao Lâm Nhất có thể giành được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên?  

Vèo!  

Trên đỉnh núi Mai Kiếm, một người cưỡi Kiếm Điêu xuyên qua bầu trời, nhanh chóng bay tới.  

Một người trưởng lão từ trên lưng Kiếm Điêu nhảy xuống, ông ta nhanh chóng chạy về phía vòng tròn nơi các trưởng lão đang ngồi với vẻ mặt nghiêm túc.  

“Sắp có kết quả rồi sao?”  

Các thủ lĩnh của Lạc Già Sơn, liên minh Quân Tử, liên minh Tu La, liên minh Cô Tinh và những liên minh khác lập tức cảm thấy hồi hộp, vội vàng vây quanh chỗ các trưởng lão.   

Tất cả đều muốn được biết trước là ai đã hái được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên.  

“Việc gì phải gấp, đương nhiên người đầu tiên là Sở Hạo Vũ, không thể là ai khác”. 
 
Chương 807


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Diễm cũng không vội vã, cười tủm tỉm chậm rãi bước tới.  

“Bẩm Lạc trưởng lão và Bạch trưởng lão, đã có kết quả về người hái được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên”.  

Người trưởng lão từ trong núi Mai Kiếm đi ra, kính cẩn bẩm báo.  

Bạch Đình đung đưa tách trà, cười nhẹ: “Nói đi”.  

“Đệ tử ngoại môn hái được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên chính là Chung Vân Tiêu”.  

Xoảng!  

Tách trà trong tay Bạch Đình lập tức rơi xuống đất rồi vỡ tan tành, không phải Sở Hạo Vũ?  

Từ khi nào ngoại môn Kiếm Các lại xuất hiện một người tên Chung Vân Tiêu?  

Người giành được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên không phải Sở Hạo Vũ, Diệp Tu hay Giang Phong, mà là một người chưa ai nghe nói đến.  

Bạch Đình đầy tự tin lập tức trợn mắt lên, không chỉ ông ta mà những trưởng lão khác và thủ lĩnh của các liên minh cũng sửng sốt.  

Ai là Chung Vân Tiêu?  

Ai là Chung Vân Tiêu?  

Từ các trưởng lão trên bục quan vân cho tới thủ lĩnh của các liên minh đều ngẩn người.  

Họ chưa nghe nói đến cái tên này bao giờ, cả đám trưởng lão mở to mắt nhìn nhau, hoàn toàn sững sờ.  

Vụ cá cược năm nghìn viên linh ngọc nhị phẩm gây chấn động, với mấy trăm liên minh đặt cược.   

Kết quả người giành được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên không phải Sở Hạo Vũ được mọi người hi vọng, cũng không phải Diệp Tu và Giang Phong khá được yêu thích, và cũng không phải Lâm Nhất ít được chú ý.  

Mà là một cái tên chưa từng nghe nói, tất cả các trưởng lão và thủ lĩnh các liên minh đã tự tin tuyên thệ đều bị vả mặt.  

“Cái quái gì vậy, ai mà biết Chung Vân Tiêu này là ai?”  

“Chưa nghe nói bao giờ, hoàn toàn không biết, không có tin đồn nào cả”.  

“Có khi nào là mấy người không quan tâm thứ hạng không? Ta cũng có quen biết một số người như vậy, tất cả họ đều là những kẻ cuồng tu luyện, chỉ biết đi ra ngoài lịch luyện chém giết hoặc về tông môn vào Vạn Kiếm Đồ tu luyện, thực lực và tu vi rất đáng sợ”.  

“Nếu nói như vậy thì cũng có khả năng lắm, dù sao ngoại môn cũng có mấy chục nghìn người, không ai dám cam đoan không có cao thủ ẩn nấp”.  

“Nhưng kết quả này làm người ta bất ngờ thật đó, thực sự không thể ngờ tới được”.  

Mọi người trên bục quan vân bàn tán vô cùng sôi nổi, ai ai cũng đang dò hỏi lai lịch của Chung Vân Tiêu.  

Bạch Đình, người tự tin chắc chắn là Sở Hạo Vũ, có vẻ mặt cực kỳ khó coi, ông ta nhìn về phía trưởng lão báo tin: “Ngươi có chắc là không nhầm chứ? Uy áp của cỏ Kiếm Hoàng cực kỳ đáng sợ, làm sao có người có thể hái được cỏ Kiếm Hoàng trước Sở Hạo Vũ?”  

Vị trưởng lão kia run rẩy, cảm nhận được cơn giận của Bạch Đình, áp lực như núi, trầm giọng đáp: “Đúng thật tên là Chung Vân Tiêu, lão phu nghe rất rõ, hắn đi cùng đám người Lâm Thu Sam, nhìn có vẻ rất thân thiết”.  

“Ngươi lui xuống đi, tiếp tục giữ gìn trật tự của cuộc chiến đồng minh. Ha ha, cuộc chiến đồng minh càng ngày càng thú vị”.  

Lạc Phong cười tủm tỉm ra lệnh, ông ta

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 808


Các trưởng lão thầm cảm thấy may mắn, đang định lấy lại tiền đặt cược thì Lạc Phong cười lớn: “Ai nói không có người thắng? Nếu cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên do Chung Vân Tiêu giành được, thì năm nghìn viên linh ngọc nhị phẩm này đương nhiên phải đưa cho Chung Vân Tiêu”.  

“Hoang đường!”  

Bạch Đình cười khẩy: “Chung Vân Tiêu? Ai mà biết con chuột nhắt này từ đâu xuất hiện? Cuộc chiến đồng minh mới vòng một thôi, chưa biết được vòng hai hắn còn có thể sống sót hay không. Đưa cho hắn? Cho một người chết à? Lạc lão quỷ, ta thấy ông càng ngày càng lú lẫn rồi đấy!”  

“Đúng vậy, có trời mới biết Chung Vân Tiêu từ đâu xuất hiện, hắn nhờ chó ngáp phải ruồi thôi”.  

“Cuộc chiến đồng minh mới vòng một thôi, dựa vào đâu mà cho hắn?”  

“Ha ha, đừng nói là Lạc trưởng lão tức giận vì vòng này Lâm Nhất không xuất hiện nhé?”  

“Đúng đấy, ván cược này đâu phải Lâm Nhất thắng. Nếu là Lâm Nhất thắng, chúng ta sẽ cam tâm tình nguyện đưa số linh ngọc nhị phẩm này cho ông. Chung Vân Tiêu? Ha ha, bây giờ hắn nổi tiếng nhất thời, nhưng có thể đi tiếp vào vòng hai hay không vẫn là một ẩn số”.  

Tất nhiên các trưởng lão đều không muốn đưa linh ngọc nhị phẩm cho tên Chung Vân Tiêu gì đó, họ cược ít nhất cũng bốn, năm trăm viên linh ngọc nhị phẩm, đây không phải một con số nhỏ.  

Có Bạch Đình đi đầu, những người khác cũng có can đảm hơn.  

Lạc Phong cười không để bụng, chỉ trầm giọng bảo: “Bạch Đình lão quỷ, mặt ông cũng dày lắm, vậy chúng ta cứ chờ xem sao”.  

Bạch Đình không chịu thua, cau mày nổi giận: “Chờ xem thì chờ xem, ta sợ ông chắc? Tên Chung Vân Tiêu này không thể dấy lên sóng gió, đương nhiên Lâm Nhất cũng không thể dấy lên sóng gió gì. Sau khi đám người Sở Hạo Vũ luyện hoá cỏ Kiếm Hoàng, thực lực nhất định sẽ có chênh lệch với Lâm Nhất”.  

Cỏ Kiếm Hoàng và đan Kiếm Vân là một sự kết hợp hoàn hảo, sau khi luyện hoá sẽ có hiệu quả ngay lập tức.  

Bất luận là kiếm ý, tu vi hay cảm ngộ võ đạo đều sẽ tăng mạnh.  

Việc có cỏ Kiếm Hoàng hay không khá quan trọng đối với cuộc chiến đồng minh.  

Vì chắc chắn Sở Hạo Vũ sẽ lấy được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên nên khi bị Chung Vân Tiêu vả mặt, Bạch Đình cảm thấy rất khó chịu.  

Sau một hồi la lối om sòm, ông ta vẫn chưa trút giận hết, còn cười nhạo: “Lạc Phong lão quỷ, cho dù vòng này có thua hay không, chỉ cần Lâm Nhất chết ở núi Mai Kiếm, người thắng cuối cùng vẫn là ta!”  

Lạc Phong híp mắt lại: “Ông chắc chắn vậy sao? Ta sợ dù mặt ông có to cỡ nào thì tới lúc đó cũng không đủ để cho người ta vả đây này!” 

“Hừ, cứ chờ xem! Đã đắc tội mười người đứng đầu bảng Nhân mà còn không lấy được cỏ Kiếm Hoàng, hắn dựa vào đâu để tranh? Vẫn chưa biết được hắn có thể qua ải này để đi vào vòng hai không kìa!”  

Cả đám trưởng lão trên bục đều nổi nóng, tranh chấp nhau khó phân thắng bại.  

Thủ lĩnh của các đại đồng minh ở bên dưới lại bình tĩnh hơn nhiều, ai cũng tỏ ra nghi hoặc, không hiểu lắm.  

“Chung Vân Tiêu? Tên quái quỷ này từ đâu xuất hiện vậy...”  

Vẻ mặt Vương Diễm cũng hơi khó coi, hắn ta ỷ có Sở Hạo Vũ, cho rằng Sở Hạo Vũ nhất định sẽ lấy được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên, không ngờ cuối cùng lại bị người khác đoạt mất. 
 
Chương 809


Những người khác thấy Vương Diễm khó chịu thì không dám nhiều lời, thay nhau khuyên giải.  

Hân Nghiên đưa mắt nhìn về phía núi Mai Kiếm ở bên dưới, trầm tư suy nghĩ.  

Mặc Thành ở bên cạnh thì cảm thấy đau lòng, các trưởng lão được phép lấy lại tiền cược, nhưng đệ tử bọn họ đều thua sạch tiền đặt cược.  

Nhà cái lấy hết, không ai cược thắng nên tên đệ tử mở cược đã ăn hết linh ngọc do các liên minh đặt cược.   

Đáng tiếc năm mươi nghìn viên linh ngọc của sư tỷ cứ thế đã thua sạch, nghĩ lại cũng thấy hơi bực.  

Thấy Hân Nghiên im lặng, hắn ta cho rằng cô ta cũng tiếc, bèn nhỏ giọng an ủi: “Sư tỷ, thật ra năm mươi nghìn viên linh ngọc cũng không phải một con số lớn, tỷ không cần phải tự trách mình”.  

“Mặc Thành, ngươi có cảm thấy cái tên Chung Vân Tiêu này hơi lạ không?”  

Nào ngờ Hân Nghiên không hề để bụng, cô ta chỉ xoay người lại, cười xoa cằm hỏi.  

“Chung Vân Tiêu, cái tên này có gì lạ đâu ạ? Chẳng qua chúng ta chưa nghe nói mà thôi, ngoại môn có mấy chục nghìn người, còn có rất nhiều đệ tử chưa nghe nói tới”.  

Mặc Thành gãi đầu, khó hiểu trả lời.  

“Vậy ư?”  

Ý cười hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Hân Nghiên, dáng vẻ suy tư chau mày làm cho người ta tưởng tượng xa vời.   

Trên bục quan vân ai cũng nghi hoặc, bàn tán xôn xao.  

Trong núi Mai Kiếm, đám người Lâm Thu Sam trên hòn đảo giữa hồ lại khiếp sợ, im lặng như tờ.  

Không tiếng gió thổi, cũng không ai lên tiếng.  

Mọi người đều không ngờ Chung Vân Tiêu lại mạnh đến thế, hắn chịu đựng cơn gió kiếm như thú dữ, từng bước đến gần nhổ cây cỏ Kiếm Hoàng này lên.  

Đám người Cố Vân Phi và Tiêu Phong bị Lâm Nhất đánh ngã nằm dưới đất không dậy nổi, trong mắt họ tràn đầy kinh ngạc.  

Họ còn ảo tưởng rằng sau khi Lâm Nhất bị gió kiếm làm bị thương nặng, có lẽ họ vẫn có cơ hội lật ngược tình thế, lấy lại những gì đã mất trước đó.  

Suy cho cùng, khi bị một kẻ vô danh áp đảo bằng một cú đấm ngay trước mặt nhiều người như vậy, bất kể là ai cũng không thể nuốt trôi cục tức này.  

Đặc biệt là câu nói cuối cùng của Lâm Nhất, sâu kiến còn tham sống, câu nói uy hiếp đầy trắng trợn này làm cho mấy người vô cùng xấu hổ.  

Nhưng bây giờ mọi ảo tưởng đều đã tan vỡ.  

Lâm Nhất không chỉ dễ dàng lấy được cỏ Kiếm Hoàng, thậm chí từ mười bước cuối cùng, cứ mỗi bước đi thì tu vi của hắn lại tăng lên một phần. Sau mười bước, chân nguyên hùng hậu và mênh mông trong cơ thể hắn không ngừng xao động, rõ ràng hắn đã đột phá bình cảnh, có thể đả thông sợi huyền mạch thứ năm bất cứ lúc nào.  

Chung Vân Tiêu... Rốt cuộc hắn là quái vật từ đâu xuất hiện?  

Cố Vân Phi nằm rạp dưới đất, không cam lòng siết chặt nắm đấm nện mạnh xuống đất.  

“Tỷ tỷ, Chung Vân Tiêu lấy được rồi!”  

Sau một lúc ngạc nhiên, Lâm Yên dẫn đầu lên tiếng hoan hô, so với những người khác kinh ngạc, nàng ta cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng.  

Lâm Thu Sam tỏ ra bình tĩnh, tia khác thường loé qua trong mắt nàng ta. Thấy Lâm Yên nhìn về phía mình, nàng ta mới gượng gạo nở nụ cười.  

Cố Bắc Huyền và Trần Lăng cười miễn cưỡng nhìn nhau.
 
Chương 810


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

So với Lâm Yên đơn thuần, tâm trạng ba người đều khá nặng nề, cả ba người họ đều không ngờ tới cục diện trước mắt.  

Nếu kế hoạch không có gì ngoài ý muốn, dù Lâm Nhất không bị gió kiếm làm bị thương nặng thì ít nhất cũng phải tiêu hao rất nhiều chân nguyên.  

Nhưng Lâm Nhất chẳng những không bị thương mà tu vi còn tăng mạnh.  

Trong tình huống này có ai dám ngăn cản hắn?  

Không ai cả!  

Lâm Nhất hoàn toàn không cần nhờ vào ba liên minh bọn họ cũng có thể dễ dàng rời đi.  

Nếu đã như vậy, Lâm Nhất sẽ chia cỏ Kiếm Hoàng cho họ sao? Một thứ quý hiếm như thế, chỉ có kẻ ngu mới chia cho người khác.  

Lâm Yên kéo tay Lâm Thu Sam, cười bảo: “Tỷ tỷ, mau nhìn kìa, Chung Vân Tiêu đang lại gần chúng ta”.

Nhưng sau khi kéo, nàng ta lại phát hiện Lâm Thu Sam không nhúc nhích, quay đầu nhìn sang thì bất ngờ phát hiện không chỉ Lâm Thu Sam, mà Cố Bắc Huyền và Trần Lăng cũng không nhúc nhích.   

Cuối cùng Lâm Yên cũng nhận thấy có gì đó không đúng, nhíu mày hỏi: “Mọi người làm sao vậy?”  

Trần Lăng cười gượng: “Tiểu nha đầu như cô thì biết gì, không thấy rõ tình hình à? Bây giờ Chung Vân Tiêu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ai có thể cản được? Nếu chúng ta chủ động đi qua, hắn sẽ cho rằng chúng ta đòi chia cỏ Kiếm Hoàng...”  

Lâm Thu Sam và Cố Bắc Huyền đều im lặng.  

Lâm Yên tức giận: “Không đâu, Chung đại ca nhất định sẽ chia cho mọi người, huynh ấy không phải loại người này”.  

Ba người cười gượng lắc đầu, không phản bác lại.  

Cỏ Kiếm Hoàng là một món địa bảo thiên tài khiến người ta có thể đánh đổi tính mạng để mạo hiểm có được.  

Làm sao Lâm Yên có thể biết được những lợi ích to lớn mà nó mang lại?  

Trong lúc họ nói chuyện, Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ, nháy mắt đã đi tới trước mặt mấy người: “Hiện tại người đông phức tạp, các vị đi theo ta trước, đến nơi vắng người ta sẽ phân phát cỏ Kiếm Hoàng cho mọi người”.   

Hắn luôn sòng phẳng, không thích dông dài, thái độ thẳng thừng như thế khiến ba người Lâm Thu Sam sửng sốt, tự hỏi mình có nghe lầm hay không?  

Nhìn thấy vẻ mặt của họ, dưới mặt nạ, Lâm Nhất tỏ ra hơi khó hiểu.  

“Ta đã nói rồi, Chung đại ca nhất định sẽ chia cỏ Kiếm Hoàng cho mọi người, vậy mà mọi người không tin ta”.  

Trên mặt Lâm Yên lại tràn đầy ý cười, nụ cười ấy rất rạng rỡ.  

Nghe vậy, Lâm Nhất không nhịn được bật cười, lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Ở vị trí của họ, quả thật sẽ có những lo lắng như thế.  

Nhưng mọi người đã đi cùng nhau suốt chặng đường, đối đãi tử tế với nhau, Lâm Nhất đã hứa thì sao có thể thất hứa?  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 811


Lâm Thu Sam và Cố Bắc Huyền liếc nhìn nhau, sau đó cả hai đều nhìn về phía Lâm Nhất với vẻ kính trọng.  

Sau khi hết kinh ngạc, rất nhiều người trên hòn đảo giữa hồ nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt phức tạp.  

Cỏ Kiếm Hoàng cứ thế đã bị Lâm Nhất cướp mất, không ai cam lòng cả.  

Dù sao họ cũng đã rất khổ cực, khó khăn lắm mới đến được nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng, thậm chí còn có đồng đội phải trả giá bằng mạng sống.  

Đáng tiếc thực lực mà Lâm Nhất thể hiện ra quá khủng khiếp, nếu không có ai xung phong thì có lẽ không ai dám ra tay.  

Cho dù không cam lòng cũng phải nhịn.  

Cỏ Kiếm Hoàng đã vào tay, Lâm Nhất cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, nhanh chóng cùng đám người Lâm Thu Sam rời đi.  

“Các đệ tử liên minh Hoả nghe lệnh, chặn đường giết Chung Vân Tiêu, không được để hắn đi!”  

Ngay khi đám người Lâm Nhất nghĩ không ai dám ra tay thì có một tiếng quát lớn vang lên trên hòn đảo tĩnh lặng, nó như sấm chớp dưới mặt đất, làm chấn động cả bốn phía.  

Là Tiêu Phong!  

Trước đó Tiêu Phong đã bị Lâm Nhất đánh bị thương, khi thấy hắn sắp an toàn đem cỏ Kiếm Hoàng rời đi thì cảm thấy không cam lòng. Hắn ta đứng dậy, phẫn nộ hét lên để kích thích tính khát máu và lòng tham của tất cả mọi người ở đây, để mọi người cùng nhau tấn công Lâm Nhất.  

Hắn ta vừa dứt lời, tất cả mọi người trên đảo lập tức trở nên xôn xao, nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt không được tốt lắm.  

Đám người Cố Vân Phi, Hàn Phong và Nhiếp Thiên lại kinh ngạc nhìn Tiêu Phong, tên này điên rồi sao?  

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng họ cũng dao động. Nếu lúc này họ không vùng dậy, không thể lôi kéo mọi người cùng nhau tấn công Lâm Nhất thì sẽ không còn cơ hội nào đoạt được cỏ Kiếm Hoàng.  

“Chết tiệt, lại là hắn ta!”  

Lâm Yên tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, tên Tiêu Phong này không biết chừng mực chút nào, thật đáng ghét.   

Trước đó Chung đại ca đã tha cho hắn ta một mạng, thế mà hắn ta còn muốn gây sự.  

Thú vị!  

Dưới mặt nạ quỷ, Lâm Nhất nhếch môi cười, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.  

Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  

Chân nguyên cuồn cuộn không ngừng sôi trào, điên cuồng rót vào trong Kim Ô Ấn ở sau lưng Lâm Nhất, tức khắc có ánh sáng vàng loé lên. Hai tay khoan thai dang ra, cánh chim óng ánh sắc vàng ầm ầm dang ra, đưa Lâm Nhất bay thẳng lên trời.  

Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc không nói nên lời, ngay sau khi vừa dứt lời, với khí thế cuồng bạo, khí huyết toàn thân sôi trào như bốc cháy, lực lượng Long Tượng tràn ngập toàn thân, Lâm Nhất lao đi như một con dã thú thượng cổ hung hãn.  

Hắn không hề nương tay tung ra một quyền.  

“Không!”  

Tiêu Phong sợ vỡ mật, mặt mũi trắng bệch không còn chút máu, hắn ta hoàn toàn không thể đỡ được cú đấm này trong trạng thái đang bị thương nặng.  

Bùm!  

Nhưng cú đấm với quyền mang như kiếm, phát ra tiếng xé gió chói tai, đã đấm vào ngực hắn ta nhanh như tia chớp. Rầm! Trong tiếng nổ động trời, trước ngực Tiêu Phong bị thủng một lỗ to bằng cái bát, tắt thở ngay tại chỗ. 
 
Chương 812


Hai mắt Tiêu Phong trợn to, hắn ta chết không nhắm mắt, ngã rầm xuống đất.  

“Chuyện này...”  

“Tiêu Phong cứ thế đã chết rồi sao?”  

“Thất Huyền bộ! Thất Huyền bộ của hắn đã ngưng kết thành Kim Ô Ấn!”  

Đám người Cố Vân Phi vừa mới rục rịch đã sợ tái mặt, đứng tại chỗ run bần bật.  

Họ hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Lâm Nhất, toàn thân run rẩy không ngừng, nỗi sợ hãi vô tận len lỏi khắp trái tim, không còn ý muốn tranh đoạt cỏ Kiếm Hoàng.  

Đệ tử của các liên minh khác trên đảo cũng lập tức thu lại ánh mắt không tốt, sợ hãi nuốt nước bọt, chân bất giác run rẩy.  

Quá nhanh, tính khát máu trong lòng mọi người còn chưa được kích phát hoàn toàn, Tiêu Phong xung phong gây hấn đã ngã xuống, chết không nhắm mắt.  

Mọi người đều không ngờ tới kết cục như vậy. Mặc dù cách Lâm Nhất ra tay trước đó khiến người ta hết sức kinh hãi, nhưng hắn chưa giết người nào nên họ đều cảm thấy khá may mắn.

Cảnh hiện tại giống như một cú đánh vào đầu, khiến đầu óc mọi người ong ong.  

Bịch!  

“Chung sư huynh, chúng ta không có ý gì với huynh đâu, tất cả là do tên Tiêu Phong này xúi giục…”  

“Chung sư huynh minh xét, chúng ta thật sự không dám trở thành kẻ thù với huynh”.  

Sợ bị liên luỵ, đám đệ tử liên minh Hoả đều mặt xám như tro, đồng loạt quỳ xuống cầu xin.  

Lâm Nhất nhìn cũng không thèm nhìn, ánh mắt hắn nhìn vào Nguỵ Tùng Hàn.  

Nguỵ Tùng Hàn đột nhiên cảm thấy lưng đổ mồ hôi lạnh, hắn ta biết ánh mắt này của Lâm Nhất là có ý gì…  

Vừa rồi hắn ta chậm một bước, chỉ chậm một bước là sẽ chuẩn bị đứng lên cùng Tiêu Phong, kêu gọi đệ tử liên minh Nghịch Thuỷ công kích Chung Vân Tiêu rồi.  

“Loài kiến tham sống sợ chết nhưng luôn có kẻ không biết tự lượng sức mình, muốn kiến càng rung cây. Ta không giết các người, không phải vì ta không có khả năng này, mà là ta giết chết các ngươi chỉ đơn giản như bóp kiến mà thôi. Tự lo cho mình đi!”  

Lâm Nhất hừ một tiếng, xoay người rời đi.  

Đám đông chen chúc tự động nhường đường, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt kính nể.  

“Chung Vân Tiêu… Người này khẳng định có thể sánh ngang với mười hạng đầu bảng Nhân!”  

Cố Vân Phi nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất, cắn răng nói, người này nhất định là yêu nghiệt. Chỉ là hắn ta thật sự nghĩ không ra từ bao giờ mà ngoại môn của Kiếm Các lại có thêm một tên yêu nghiệt thế này?  

Đã có ví dụ là Tiêu Phong, không còn ai dám có ý đồ với Lâm Nhất nữa, chỉ có thể đưa mắt nhìn theo hắn rời đi.  

Một lát sau, trong rừng núi hẻo lánh, Lâm Nhất lấy cỏ Kiếm Hoàng trong suốt như pha lê, trắng tinh như ngọc, tản kiếm ý hoàng đế ra.  

Ánh sáng trắng, thuỷ tinh trong suốt chói lọi bắt mắt, linh khí thiên địa nồng đậm tản ra, hít vào một hơi là tinh thần sẽ sảng khoái, toàn thân thoải mái, kiếm ý trong cơ thể ấm áp. 
 
Chương 813


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đây chính là cỏ Kiếm Hoàng sao? Cho dù không thể ngưng tụ kiếm ý, chỉ riêng tinh hoa nhật nguyệt mà nó chứa đựng thôi cũng đã đủ để gọi là bảo vật quý hiếm rồi”.  

Trần Lăng nhìn chằm chằm cỏ Kiếm Hoàng, hai mắt phát sáng, có cảm giác như đang mơ.  

Vẻ mặt Lâm Thu Sam và Cố Bắc Huyền cũng rất cảm khái, đến giờ họ vẫn không tin được Lâm Nhất thật sự sẽ chia bảo vật quý hiếm thế này cho mình.  

“Đúng thế, chuyến đi này cũng đáng”.  

Lâm Nhất cầm cỏ Kiếm Hoàng mà vô cùng cảm động, sau đó hắn hái lá ra, đưa cho mỗi người một nhánh.  

“Đa tạ Chung sư huynh”.  

“Đúng là hổ thẹn, chuyến đi này không giúp được gì cho Chung sư huynh, ngược lại huynh còn chia cỏ Kiếm Hoàng cho chúng ta nữa”.  

“Chung huynh, Lâm Thu Sam nợ huynh một ân huệ, sau này cần gì huynh cứ nói với ta một tiếng”.  

Ba người trịnh trọng cảm tạ, vô cùng biết ơn, nhất là Lâm Thu Sam, nàng ta nhìn Lâm Nhất với ánh mắt rất thành khẩn, tỏ ý hắn hãy nhận lời hứa này.  

Dưới lớp mặt nạ Quỷ, Lâm Nhất nở nụ cười nhạt: “Ai lại từ chối ân huệ của tông tộc Lâm Thị ở Đại Tần đế quốc này chứ?”  

Một nụ cười nhẹ hiện lên trên mặt Lâm Thu Sam, nàng ta biết đây chỉ là lời nói khách sáo của Chung Vân Tiêu, nhìn phong cách hành sự của hắn, hắn nào sẽ để ý đến thân phận trực hệ tứ đại tông tộc của mình.  

Lâm Yên không để ý đến cỏ Kiếm Hoàng lắm mà chỉ cười nhẹ bảo: “Chung sư huynh, cuộc chiến đồng minh sắp bắt đầu vòng hai rồi, huynh sẽ đi cùng chúng ta chứ?”  

“Thôi, đến lúc đó sợ ta sẽ thêm phiền phức cho mọi người”.  

Đến vòng hai muốn không tiết lộ danh tính rất khó. Ứng phó với mười hạng đầu bảng Nhân chắc chắn sẽ không đơn giản như đối phó với đám Cố Vân Phi hay Tiêu Phong, bọn họ đều có sát chiêu chủ chốt, lơ là một chút sẽ trọng thương ngay.  

Đặc biệt là ba hạng đầu bảng Nhân, ai cũng không thể coi thường.  

Lâm Nhất không sợ, binh đến tướng chặn, nhưng nếu ảnh hưởng đến người khác thì không hay.  

“Ồ”.  

Trong mắt Lâm Yên có một chút thất vọng, nàng ta nói nhỏ: “Vậy nếu sau này Chung sư huynh đến Đế Đô thì nhớ tới nhà chúng ta chơi nhé, ta và tỷ tỷ sẽ tiếp đãi huynh”.  

“Được, có thời gian ta sẽ đến”.  

Lâm Nhất khẽ mỉm cười, chắp tay chào tạm biệt.  

Sau khi hắn đi được một đoạn, Lâm Yên mới lưu luyến dời mắt, nhìn Lâm Thu Sam hỏi: “Tỷ à, tỷ nghĩ huynh ấy có tới nhà chúng ta không?”  

Lâm Thu Sam cười bảo: “Nha đầu muội nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ đã động lòng rồi? Người ta có diện mạo thế nào muội còn chẳng biết kia mà”.  

“Đúng! Người này đeo mặt nạ suốt, chắc chắn rất xấu xí”.  

Điền Phi ra vẻ đoan chính, nghiêm túc nói.  

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Yên bỗng trở nên không vui, lông mày hơi

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 814


Đáng đời ngươi bị mắng!  

Điền Phi đỏ mặt, buồn bực không vui, câu này là do ngươi nói với ta mà…  

Lâm Thu Sam nghiêm nghị nói: “Rời khỏi đây trước đã, đến đường kiếm chủng không biết sẽ còn gặp phải phiền phức gì nữa, mọi người đừng lơi là cảnh giác”.  

“Ừm, từ cuộc tranh giành cỏ Kiếm Hoàng là có thể nhìn ra cuộc chiến đồng minh năm nay hơi mất kiểm soát”.  

“Lần này tông môn chơi lớn thật rồi”.  

…  

Sau khi tạm biệt nhóm Lâm Thu Sam, Lâm Nhất tìm một nơi yên tĩnh rồi không ngừng kiểm tra, khẳng định xung quanh không có ai.  

Tinh hoa nhật nguyệt và kiếm ý hoàng đế trong cỏ Kiếm Hoàng phần lớn đều chứa trong thân chính, chia cho mọi người một ít cành lá cũng không sao.  

Nhưng dù có sao thì nên chia, hắn vẫn sẽ chia.  

Hắn trở tay, năm viên đan Kiếm Vân xuất hiện trong lòng bàn tay.  

Cỏ Kiếm Hoàng và đan Kiếm Vân kết hợp với nhau có thể đạt được hiệu quả hoàn hảo, dung hợp với nhau có thể tăng hiệu quả lên gấp bội.  

“Đúng là thứ tốt, sau khi luyện hoá chắc có thể khiến Tử Diên Kiếm Quyết của mình thăng lên tầng tám, mở sợi huyền mạch thứ năm cũng coi như chuyện đương nhiên”.  

Đến lúc đó, có oán hắn sẽ báo oán, có thù hắn sẽ báo thù.  

Người của liên minh Quân Tử liên tục tìm kiếm hắn trong suốt cuộc hành trình, thậm chí còn phát lệnh truy nã.  

Nếu hắn không đủ bình tĩnh thì đã ra tay từ lâu rồi, chẳng ai muốn sống chui sống lủi như chuột, bị bắt khắp nơi như vậy cả.  

Cứ chờ xem, vòng thứ hai của cuộc chiến đồng minh, hắn nhất định sẽ cho liên minh Quân Tử và mười hạng đầu bảng Nhân một bất ngờ lớn.  

Hai mắt Tả Vân sáng lên, có sự sắc bén không thể nghi ngờ!

“Nên luyện hoá cỏ Kiếm Hoàng rồi”.  

Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống, hái xuống một cành cỏ Kiếm Hoàng, đặt chung một chỗ với Kiếm Vân Đan, sau đó hai tay chắp lại trước ngực.  

Bất luận là cỏ Kiếm Hoàng hay là Kiếm Vân Đan, đều là bảo bối khó có được. Hai thứ này cực kỳ ăn khớp với nhau, đồng thời luỵện hoá sẽ có hiệu quả cực cao.  

Tâm niệm hơi động, Tử Diên Kiếm Quyết âm thầm vận chuyển.  

Rào!  

Cỏ Kiếm Hoàng và Kiếm Vân Đan hoá thành hai luồng năng lượng bộp chộp mà đầy gai góc chảy vào bên trong cơ thể, trong khi di chuyển chúng vẫn quấn chặt không rời. Như thể hai con giao long điên cuồng đang đối chọi gay gắt với nhau, Chân nguyên khắp cơ thể đột ngột xao động với thế dời non lấp biển.  

Đùng đùng đoàng!  

Tiếng nổ liên tiếp vang lên bên trong cơ thể, khắp người Lâm Nhất run lên bần bật. Chỉ cảm giác ngũ tạng lục phủ, tứ chi bách hài đều đang run rẩy, nguồn năng lượng vô cùng cuồng bạo này đang tràn ra khắp toàn thân, nhục thân phảng phất như bất cứ lúc nào cũng đều có thể nổ tung.  

Một luồng sức mạnh chạy loạn trong cơ thể, dường như nó muốn tìm một cái lỗ nào đó để thoát ra để tan đi.  

Ngay lập tức hắn liền cảm thấy có chút không chịu nổi.  

So với tình trạng lúc đầu khi luyện hoá Kiếm Vân Đan còn khủng khiếp hơn mấy lần, gần như không thể chịu đựng nổi, không được… ít nhất phản tán đi ba phần sức mạnh, nếu không, với cảnh giới hiện tại của mình sẽ không thể chịu nổi. 
 
Chương 815


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đồng thời luyện hoá hai loại thiên địa dị bảo, linh lực dồi dào bao hàm trong đó, còn có kiếm ý nhiều đến không gì sánh nổi, nó đã hoàn toàn vượt ra ngoài sức tưởng tượng.  

Trên thực tế, cũng là do Lâm Nhất đã luyện được Long Tượng Chiến Thể mới dám nói chỉ tán đi ba phần dược tính.  

Nếu là người khác đồng thời luyện hoá như vậy, có thể hấp thụ được đến năm phần dược tính là đã giỏi lắm rồi. Chỉ với năm phần dược tính mà đã khiến cho tất cả mọi người phải tranh đoạt như thế, có thể tưởng tượng được cỏ Kiếm Hoàng này suy cho cùng quý giá đến nhường nào.  

Hồng hộc!  

Nhưng đúng vào lúc Lâm Nhất dứt khoát chuẩn bị tán bớt luồng sức mạnh này đi. Tử Diên Hoa nơi Đan điền lại bỗng nhiên run lên, cánh hoa nở bung ra bằng tốc độ sét đánh, hầu như không để cho Lâm Nhất có bất kỳ cơ hội phản ứng, một hơi nuốt trọn luồng năng lượng này vào bên trong.  

Xoạt xoạt xoạt!  

Bốn mươi bảy cánh hoa, kêu vù vù không dứt, cực kỳ hưng phấn. Một dòng cảm giác thoải mái từ đan điền dần lan ra khắp toàn thân, khiến cả người Lâm Nhất chìm đắm vào trong cảm xúc vui sướng kỳ diệu này.  

Tử Diên Hoa giống như kẻ ham ăn có cái miệng kén chọn nhất, kiếm ý linh khí do hai loại năng lượng này dung hoà cực kỳ hợp khẩu vị của nó. Giống như một đứa trẻ có được đồ chơi mà nó yêu thích nhất, không cho Lâm Nhất được phép vứt đi dù chỉ một chút xíu nào.  

Thú vị, loại công pháp này yêu thích cỏ Kiếm Hoàng còn hơn cả dự đoán của hắn.  

Sau khi nuốt trọn nó thì lập tức bắt đầu luyện hoá, hầu như không lo lắng đến vấn đề nhục thân không thể chịu đựng được.  

Trong lòng Lâm Nhất cực kỳ vui vẻ, không hề có bất kỳ e dè gì nữa, Tử Diên Kiếm Quyết bắt đầu điên cuồng vận chuyển.  

Nửa canh giờ sau, âm thanh kiếm minh vừa trầm thấp vừa mạnh mẽ phát ra từ trong cơ thể Lâm Nhất.  

Ong!  

Đúng vào lúc âm thanh kiếm minh vang lên, hai mắt Lâm Nhất đang nhắm nghiền bỗng mở bừng ra. Vươn tay siết mạnh, Chân nguyên dồi dào khắp cơ thể như thuỷ triều tràn vào trong quyền mang.  

“Chỉ còn một bước cuối cùng thôi…”.  

Dựa vào một cành cỏ Kiếm Hoàng, một viên Kiếm Vân Đan, Lâm Nhất chỉ trong có nửa canh giờ ngắn ngủi đã thăng cấp cho Tử Diên Kiếm Quyết đến tầng thứ 7 đỉnh phong viên mãn, tốc độ nhanh nhường này khiến người ta không khỏi tặc lưỡi.  

Phải biết rằng, đây là loại công pháp được truyền thừa đến thời thịnh thế hoàng kim, tương đối khó để có thể thăng cấp. Chỉ tiến bộ một chút xíu thôi mà đã phải tiêu hao một số lượng lớn tài nguyên khiến người ta phải tặc lưỡi.  

Lâm Nhất lầm bầm tự nhủ, nhưng cũng không khỏi cực kỳ tiếc nuối.  

Vốn dĩ đã đạt đến điểm nghẽn, còn tưởng rằng chỉ cần luyện hoá một chút là đã có thể đột phá được rồi. Không ngờ được, chỉ là đỉnh phong viên mãn mà thôi, nút thắt của kiếm quyết tầng thứ 7 này cũng không nới được là bao.  

Mục đích của hắn rất đơn giản, hắn muốn thực sự bước vào tầng thứ 8.  

Đến nay, Lâm Nhất cho dù gặp phải đối thủ Huyền Võ tầng thứ 5 đỉnh phong cũng có thể dựa vào Tử Diên Kiếm Quyết để so Chân nguyên với đối thủ. Nhưng nếu như gặp phải đối thủ mạnh mẽ cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 6, hoặc giống trước đó từng gặp được nhân tài yêu nghiệt, so Chân nguyên thì cũng không thể giữ được lâu.  

Trong vòng trăm chiêu, có thể bất phân thắng bại, thậm chí là nhỉnh hơn đối phương một chút. Nhưng thời gian kéo dài, nhược điểm tu vi ắt sẽ lộ ra.  

Không nghi ngờ, trong cuộc chiến đồng minh, ba người đứng đầu bảng Nhân đều là những nhân tài có trình độ cao nhất của ngoại môn mà hắn đã từng gặp phải. Nhất là Sở Hạo Vũ, người nọ giống như một con rắn độc, âm hiểm lạnh lùng, mang đến cho hắn cảm giác không thể nhìn thấu.  

Nội trong hai vòng, chắc chắn sẽ bị lộ thân phận.  

Rất có khả năng, cũng sẽ phải đối mặt với mũi dùi của mười người đầu bảng Nhân, nếu như không có đủ sức mạnh thì chắc chắn không thể giữ được mạng này.  

Lại nữa, thứ hắn muốn đâu chỉ đơn giản là giữ mạng.  

Bất luận là vì bản thân hay là vì sư tỷ Hân Nghiên, hắn đầu phải có được thành tích sáng chói trong cuộc chiến đồng minh này.  

Hoặc là không tranh, một khi đã tranh thì phải lấy được danh hiệu đầu bảng của cuộc chiến đồng minh, ai cũng đừng mong cướp được vị trí này từ trong tay hắn.  

Trước đó, hắn bắt buộc phải thăng cấp Tử Diên Kiếm Quyết lên tầng thứ 8, tu vi cũng phải thăng cấp lên Huyền Võ tầng thứ 5. Nếu không, thì sẽ không thể nắm chắc được năm phần.  

Đang lúc hăng hái thì làm liền một mạch cho xong, chỉ được thành công, không được thất bại!  

Nhìn cỏ Kiếm Hoàng như ngọc

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 816


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 817


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 818


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 819


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top