Cập nhật mới

[Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 31:
Sarah O’Bannon


Những chiếc quan tài thường có 1 cái lỗ trên nắp, nối với 1 cái ống đồng dài 6 feet (cỡ mét tám) và 1 cái chuông. Cái ống dùng để đưa không khí vào quan tài đề phòng người bị chôn chưa thực sự chết. Harold, người đào huyệt ở nghĩa trang Oakdale, một lần nghe thấy tiếng chuông, ông đi kiểm tra xem liệu đó có phải là trò đùa của bọn trẻ hay không. Cũng có đôi lần nguyên nhân là do những cơn gió. Lần này thì cả 2 nguyên nhân đó đều sai. Một giọng nói từ phía dưới quan tài vang lên cầu xin, chứng minh rằng mình còn sống để được đào lên.

“Cô là Sarah O’Bannon?”

“Vâng!”, giọng nói xác nhận.

“Cô sinh vào ngày 17 tháng 11 năm 1827?”

“Vâng!”

“Bia mộ của cô khắc rằng cô chết vào ngày 19 tháng 2?”

“Không, tôi còn sống, đó là sự hiểu lầm! Xin ông đào tôi lên, giải thoát tôi khỏi cái quan tài này!”

“Tôi thực sự xin lỗi, thưa cô” Harold nói, chân dẫm lên cái chuông để nó không kêu nữa và ông đổ đầy đất vào cái ống đồng. “Nhưng bây giờ đã là tháng 8. Cho dù cô là gì ở dưới đó đi chăng nữa, thì cô cũng đã không còn sống, và cô sẽ không được lên đây.”

Nguồn: Voz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 32:
Knock (Gõ cửa)

Bạn đang nằm trên giường trong giấc ngủ sâu, đến khi bạn nghe được tiếng gõ cửa ngoài cửa sổ. Bạn thức giấc, nghĩ rằng đó chỉ là âm thanh do bạn tưởng tượng ra, cho đến khi bạn lại nghe tiếng gõ lần nữa. Trằn trọc, bạn nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi rằng ai mà với tới cửa sổ tầng 2 chứ. Sau vài phút im ắng, bạn cho rằng đó chỉ là vài đứa trẻ hàng xóm chọi đá vào cửa số nhà bạn chỉ để làm bạn sợ, hay chỉ làm phiền bạn. Bạn lại tiếp tục nằm xuống giường và kê đầu trên chiếc gối. Ngay khi mà bạn nhắm mắt, hy vọng rằng sẽ lại chìm vào giấc ngủ, bạn lại nghe được tiếng gõ cửa.

Bị làm phiền, bạn ngồi dậy lập tức và liếc nhìn vào khung cửa sổ, mong rằng thấy được viên đá nào đó sẽ va vào tấm kính cửa. đó là khi bạn nghe được tiếng gõ một lần nữa. Ngoại trừ lần này, bạn nhận ra rằng nó không phải từ chiếc cửa sổ. Bàng hoàng, bạn ngồi dậy khỏi giường và đi đến cánh cửa. Mở cửa ra, thứ duy nhất bạn thấy là không có gì. Càng lúc tiếng gõ càng to hơn, rõ hơn dưới lầu. Lúc này, bạn đã hoàn toàn tỉnh giấc ngủ và bối rối, run sợ với những gì xảy ra nửa đêm.

Bạn đi đến dưới lầu và kiểm tra mọi cửa sổ và chỉ tốn sức vì chẳng có gì ở đó. Sau khi chờ khoảng 10 phút đến khi bạn nghe được một tiếng gõ nửa, bạn quay lại lên lầu và cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ. Khi mà đến căn phòng của mình, bạn thấy cửa sổ đã mở ra, cho làn gió lạnh lùa vào căn phòng. Bạn chết đứng, tự hỏi rằng chuyện quái gì đang xảy ra, làm sao mà cửa sổ lại mở, cho đến khi bạn nghe tiếng gõ cuối cùng, tiếng gõ nhẹ trên bức tường ngay sau lưng bạn.

Bạn quay lưng lại, và đối mặt với tôi…

Nguồn: Voz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 33:
Pocket (Túi áo)


Bạn đang đi trên con đường gần đến công viên. Trời đã tối, lạnh và ghê rợn. Mặt trăng gần như bị che khuất bởi làn mây trắng như khói, tạo ra một vẻ huyền ảo. Gió thổi mạnh về phía bạn, phía dưới của rãnh áo khoác bạn đang vỗ vào nhau. Tệ nhất là bạn chẳng thể nhớ gì về lý do tại sao bạn lại đi ra đường vào lúc tối khuya như thế này! Bạn bỗng dưng bước ra ngoài cửa đi dạo, và quyết định rằng bạn phải có lý do nào đó. Và chiếc áo khoác này cũng mới toanh. Bạn chẳng nhớ rằng mình sao lại mặc chiếc áo khoác như thế này, vâng gần gũi đến khó tin.

Linh tính bảo rằng bạn phải tiếp tục đi, bạn ra ngoài chẳng vì lý do nào, nếu như bạn có thì đã nhớ 10 phút trước rồi. Bạn hào hứng với chiếc áo khoác này, bởi vì bạn luôn hứng thú với mọi thứ trong túi áo. Tiền, bức thư cũ hay những bức vẽ, những thứ mất lâu lắm rồi, kể ra thì không xuể. Trong lúc đi, bạn cảm thấy có cái gì đó nặng nặng ở túi áo bên, bạn quyết định chừa lại cho lúc sau.

Khi mà bạn quyết định mở túi áo, một mùi khó chịu bay ra. Bạn nhăn nhó vì mùi thối rữa của nó. Mùi giống như có con gì đó chết, và những ký ức. Bạn làm gương mặt khó coi và run rẩy đưa tay vào túi áo.
Eugh! Có gì đó kinh tởm, dính dính ở đây! Bạn không thể nhìn xuống để xem nó là cái gì, gần như là dính vào hai bên của cái túi, dính rất chặt. Trong đó có cái gì đó giống như là nước mà nhớp nháp, làm dính lên da tay! Bạn nhanh chóng rút tay ra, cái chất ấy trượt khỏi tay bạn. Cảm thấy ghê tởm, giống như là, rau câu hay một loại nước nào đó để lại sau khi được đun nấu. Hay là bã kẹo chewing gum, bị dính vào đó. Chắc chắn là vậy rồi, bạn nghĩ thầm. Bạn có một bã chewing gum dính ở đó, không suy nghĩ nữa.

Bạn tiếp tục đi, nhưng mà tính tò mò lại làm bạn phải thò tay vào lần nữa, chậm rãi. Bạn hít một hơi thật sâu và đưa tay vào. Cảm giác vẫn giống lần trước, nhưng mà bạn thọc sâu vào nữa, bạn, bạn thấy cái gì đó lành lạnh, không phủ nhận nữa. Bạn đưa tay vào sâu hơn, gần với cái vật thể đó. Bạn cảm thấy, cái gì đó hình cầu, chắc chắn là hình cầu, nhớp nháp, giống như bọt biển. Bạn có thể ngay lập tức biết rằng đó có thể là gì, cái mà gây ra mùi thối rửa. Bạn cảm nhận 1 hồi, một trái banh? 1 trái cà chua? Nho? Không, tất cả đều không phải…

… Bỗng dưng, bạn không thể cưỡng lại được, nhận ra một nụ cười lan tỏa trên gương mặt. Tất cả đều sáng tỏ rồi. bạn nhớ được tại sao bạn ra ngoài vào giờ này, và chiếc áo khoác từ đâu đến. Ồ cái cách mà con bé đá! Ồ cái cách mà con bé đá và la hét, van xin! Vâng việc đơn giản là chỉ cần bịt kín miệng con bé lại, và cầm con dao. Ồ, con bé thật là khó nhằn! Nhưng mà không sao bạn đã làm được! Sau một hồi dằng co, bạn đã có đôi mắt của cô bé! Một món đồ lưu niệm tuyệt hảo nữa của nạn nhân để bỏ vào túi áo khoác, để nhìn mọi lúc. Ồ thật là vui! Lần này sẽ là gì đây? Ah phải rồi, lưỡi, bạn đi ra ngoài để tìm một cái lưỡi tươi sống cho riêng mình…

Nguồn: 4chan
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 34:
You


Lần tới bạn vào thư viện, phải chắc chắn rằng bạn để mắt đến một cuốn sách. Không có cuốn nào như nó đâu, và không hề có bản sao nào hết. Nó có thể nằm ở bất cứ đâu trong thư viện. nó có thể nằm bất cứ đâu ở bất cứ kệ nào, bàn nào, hoặc nằm trên tay của người nào đó. Bìa sách được làm từ vải, và có tựa đề là “ YOU “.

Một khi bạn tìm ra quyển sách, đừng mở nó. Đến ngay chỗ thủ thư và mượn nó. Người thủ thư sẽ nhìn bạn với ánh mắt lạ kì và nói “Ơ… quyển sách đó…”.

Đem nó về nhà. Bạn có thể tò mò mở cuốn sách, nhưng mà đừng làm. Lúc nửa đêm, đi vào phòng, sách cầm trên tay, và đóng cửa lại chui vào tủ quần áo. Chắc chắn rằng mọi thứ bạn thấy chỉ là bóng tối, và âm thanh bạn nghe được chính là tiếng tim đập của mình.

Mở quyển sách ra. Quyển sách chứa đựng mọi thứ về quá khứ, hiện tại, và tương lai của bạn. Khi bạn lật từng trang sách, đi từ những sự kiện quá khứ, và dừng ngay khi bạn đến sự kiện hiện tại. Bạn sẽ biết rằng khi nào cần dừng, bạn sẽ thấy mình đang ngồi trong tủ và đọc quyển sách này.

Trước khi bạn lật đến để đọc các sự kiện tương lai, hãy nghĩ rõ ràng khi mà bạn THẬT SỰ muốn biết về tương lai mình.

Nếu bạn quyết định không đọc nữa, đóng nó lại, bỏ nó ở cái tủ đặt trên sàn nhà trong phòng của bạn, và bỏ đi. Nhớ là phải NẰM trong cái tủ đồ của bạn. Bạn sẽ thấy rằng sáng hôm sau quyển sách sẽ biến mất.

Nếu bạn quyết định đọc tiếp, và bắt đầu lật trang giấy tiếp của quyển sách. Quan trọng là bạn KHÔNG ĐƯỢC hét lên khi mà bạn đọc được cái chết của mình. Đừng rời mắt khỏi quyển sách khi mà bạn thấy mình bị kéo sâu vào bóng tối nơi mà bạn đang ngồi, chính là cái tủ quần áo. Không được nháy mắt khi mà bạn bị xé ra từng mảnh bởi một con thú đói khát, quyển sách nhuốm máu nằm cạnh sàn nơi mà chân tay bạn bị cắt đứt. Đừng sợ hãi khi mà bạn cảm nhận được bàn tay của con quỉ dữ đang ở trên vai bạn…

Nguồn: Creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 35:
Alice, Human Sacrifice


Ngày xửa ngày xưa, có một giấc mơ, và dường như không ai biết ai đã mơ về nó. Nó quá bé nhỏ. Điều này làm nó lo sợ…”Ta không muốn biến mất, làm thế nào để mọi người sẽ luôn mơ về ta?” Nó nghĩ…Và cuối cùng, nó có một ý tưởng, “Ta sẽ khiến con người đến bên ta… Và chính chúng sẽ làm nên thế giới CỦA TA!”

Alice đầu tiên là một cô gái tàn bạo với mái tóc nâu cắt ngắn và chiếc váy màu đỏ. Cô sống trong rừng. Cô luôn cầm một thanh gươm trong tay, phá hủy mọi thứ cản đường. Cô luôn hủy diệt. Giết. Sát hại bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Cô nhanh chóng rơi vào thế giới của giấc mơ nhỏ. Một thế giới ngập chìm trong sự điên loạn vĩnh hằng. Cô ta trở nên phát điên, điều này làm giấc mơ nhỏ cảm thấy thỏa mãn. Lẽ ra không ai sẽ biết đến sự tồn tại của cô ta nhưng cô ta đã để lại một con đường máu khi đang bước trong rừng.

Alice thứ hai là một người đàn ông với mái tóc xanh biển. Anh ta rất được hâm mộ ở quê nhà với chất giọng tuyệt diệu. Tất cả đều muốn nghe anh hát. À không, hầu hết thôi. Giấc mơ nhỏ muốn có anh ta. Nhưng anh ta quá nổi tiếng, không như Alice đầu tiên. Nên lần này sẽ không dễ như lần trước. Anh ta tốt bụng nên sẽ không làm hại hay giết ai. Giấc mơ nhỏ từ bỏ ý định lôi anh ta vào thế giới của nó. Một ngày, anh ta đang hát cho một lễ hội, và một người điên lao tới và bắn vào đầu anh. Giấc mơ nhỏ nhanh chóng tước lấy linh hồn anh trước khi anh chết. Trong vài giây trước khi lìa đời, anh ta hóa điên. Rồi sau cái chết, anh ta nhanh chóng chìm vào quên lãng.

Alice thứ ba là một cô gái với mái tóc dài màu xanh lá. Cô là nữ hoàng của một vương quốc. Giấc mơ nhỏ muốn có cô ta biết bao. Cô ta đã quyến rũ một số người và làm nên một vương quốc kì lạ và méo mó. Nữ hoàng cực kỳ sợ cái ngày mà mình sẽ chết. Cô ta bị ám ảnh bởi một giấc mơ điên cuồng và méo mó. Rồi mọi người nghĩ cô ta đã trở nên quá điên để làm nữ hoàng. Họ lật đổ bà nữ hoàng, làm cho ả còn điên hơn, :”Tại sao ta không thể làm nữ hoàng!” Cô ta điên tiết và chìm sâu trong sự điên loạn; ngày qua ngày, cô ả càng rời xa hiện thực. Cô ta chết không lâu sau đó và trở thành nạn nhân của giấc mơ nhỏ.

Alice cuối cùng, Alice thứ tư là một cặp sinh đôi. Cô chị bướng bỉnh và cậu em thông minh. Họ đã có một bữa tiệc trà dưới bóng cây hoa hồng trong “Khu rừng của giấc mơ nhỏ” trên đường đến một lâu đài. Trong bức thư mời họ có một cặp át cơ. Chẳng bao lâu sau họ bị lạc trong chốn đó, và cậu em hóa điên. Cậu ta giết chết chị mình và mãi mãi mắc kẹt trong khu rừng. “Khu rừng của giấc mơ nhỏ”

Trích:

Nguyên văn bởi AquariusUrana

Đừng bao giờ bước vào thế giới của người khác và mong rằng ngươi sẽ được bảo vệ, ngu ngốc bước vào và ngươi sẽ chết như một con mèo. Ít thôi nhưng đủ, đừng để lòng ham muốn nuốt trọn ngươi vào đáy vực, nó giống như hố đen, ngươi sẽ rơi mãi và không bao giờ có lối thoát …
Hãy nuôi dưỡng nó nhưng đừng chìm vào quá sâu, hãy đào nó nhưng đừng để nó nuốt nếu không ngươi sẽ chìm mãi

Vụ án

Cho tới giờ, vụ án Alice vẫn là một trong những vụ án kì lạ và chưa bao giờ được phá ở Nhật Bản. Từ 1999 đến 2005, đã có năm vụ án diễn ra. Lẽ ra chúng đã là năm vụ hoàn toàn khác biệt nhau, nếu không có những tấm bài mà hung thủ để lại ở mỗi hiện trường vụ án. Hắn luôn để lại một tấm bài (Dao động từ giết người này đến giết người nọ) sau mỗi lần gây án ở địa điểm gây án, trên đó có chữ “Alice” được viết bởi máu của nạn nhân.
Người ta tìm thấy rất ít đầu mối ở mỗi hiện trường vụ án, và cuối cùng thì vụ án đã chìm vào quá khứ. Sau đây là chi tiết mỗi vụ.

Sasaki Megumi

Nạn nhân đầu tiên là Sasaki Megumi, cô 29 tuổi, là chủ một nhà hàng. Người quen của cô nói rằng cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, khá nóng nảy và miệng lưỡi sắc bén khi nói chuyện với nhân viên của cô ta. Khách hàng rất ưa chuộng đồ ăn của cô và sự tận tâm vào công việc. Ngoài nhà hàng, Megumi rất hòa đồng và thường đi tới các bữa tiệc.
Chính sau một bữa tiệc thường ngày đó mà cô mất tích. Khi cô quyết định đi bộ về nhà từ nhà bạn vì hai nhà chỉ cách nhau một dãy và vì cô đang quá say để lái xe. Mặc dù vài người đã đề nghị chở cô về nhà nhưng cô đều từ chối. Cô rời đi vào lúc 1 giờ sáng, và đó là lần cuối cùng mọi người thấy cô, còn sống.

Buổi sáng hôm sau, một cặp đôi trẻ đang đi dạo trong rừng, cách nhà của Megumi khoảng 1 dặm bỗng thấy một vũng máu lớn trên nền đất, tạo thành một con đường kì quặc. Tò mò, họ đi theo. Đến cuối con đường máu, họ thấy xác của Megumi. Cô đã bị xé ra làm nhiều mảnh, treo trên các cành cây xung quanh. Cặp đôi đó nhanh chóng gọi cảnh sát.

Cảnh sát tìm thấy tấm bài được đút trong miệng Megumi. Một quân J bích với chữ “Alice” viết trên đó. Không có bất cứ một dấu vân tay hay một mẩu DNA nào được tìm thấy. Chỉ có một bãi nôn trên nền đất, mà cô gái trong cặp đôi đã tìm ra xác đã thừa nhận rằng nó là của cô.

Yamane Akio

Yamane Akio là một ca sĩ không mấy nổi tiếng chưa bao giờ hát ở bất kì nơi đâu ngoài các quán bar. Bạn anh ta nói anh là một người đàn ông tốt bụng không bao giờ mắng mỏ hay la hét với ai ngoài sân khấu. Sau cái chết của anh ta, ban nhạc đã quá sốc tới mức không còn muốn tìm ca sĩ mới.
Akio biến mất từ căn hộ của mình vào ngày 11 tháng 2 năm 2001. Những người chơi cùng ban nhạc là những người cuối cùng thấy Akio còn sống, vì họ đã luyện tâp cùng nhau tối qua. Tối đó. bạn gái tới thăm anh ta và ngạc nhiên khi thấy căn hộ trống trơn. Trong vài ngày, một hồ sơ tìm người mất tích được lập và cuộc tìm kiếm bắt đầu.

Trong cuốn băng an ninh của căn hộ, có một bóng người mặc áo trùm đầu xuất hiện và đi vào tòa nhà qua cửa sau rồi đi ra với một túi rác lớn phình ra một cách lạ thường. Sự xuất hiện lạ kì này chưa bao giờ được giải thích, và không một ai thấy hắn bằng xương bằng thịt. Mặc dù hầu hết đều tin hắn là hung thủ, nhưng không một ai thấy mặt hắn, và điều này khơi lên một số nghi ngờ.

Kai Sakura

Kai Sakura là một cô gái tuổi teen đã từng có cả cuộc đời mình phía trước. Cô là một cô gái rất ngọt ngào, được bạn bè và họ hàng quý mến. Ước mơ của cô là lên đại học và trở thành nhà thiết kế thời trang, rủi thay, một tuần sau khi tốt nghiệp trường cấp ba, cô mất tích.
Gia đình của Sakura trở nên hoảng loạn trong việc tìm cô, cả thị trấn tiếc thương cho cô gái nhỏ. Thi thể cô được tìm thấy hai ngày sau đó, dưới một ngôi mộ nông. Có vẻ như tên sát thủ không muốn giấu cô đi, ngược lại, hắn đánh dấu ngôi mộ bằng tấm bài “Alice”: Quân Q nhép được dán vào một que củi và cắm trên mộ

Xác của Sakura đã bị cắt ra làm nhiều phần. Mắt cô bị móc ra, da bị lột và miệng bị xẻo to. Tên hung thủ khâu một cái vương miện lên đầu cô, cứ như là cô vẫn còn đang sống. Không có hành vi quấy rối tình dục.

Cùng với xác cô là một mẩu giấy, trên đó là vài dòng chữ cẩu thả. Trong đó có ghi những câu tối nghĩa và không liên quan tới nhau, thậm chí một số còn không đọc được. “Cái chết là một giấc mơ méo mó”. “Nữ hoàng sẽ cai trị mãi mãi,” và “Ha! Ha! Những kẻ đã chết thật là may mắn” là một trong số những câu đã được viết. Người ta không thể tìm bất cứ một văn bản nào có nét chữ tương tự.

Oshiro Hayato và Hina

Hai người này là những nạn nhân cuối, và cũng là những người có cái chết ít ghê rợn nhất. Hayato và Hina là hai chị em, họ rất gần gũi nhau. Hina là người chị với tính cách khá bướng bỉnh. Hayato là người em với trí thông minh thiên tài, cậu đã “nhảy cóc” một lớp và học chung cùng với người chị yêu quý của mình. Cả hai không hay đánh nhau như các cặp chị em khác
Người ta tìm thấy cả hai chết trên giường của chúng vào ngày 4 tháng 4 năm 2005 vì bị tiêm thuốc độc vào người. Cánh cửa sổ trong phòng ngủ của cả hai để mở, và mọi người đều nghĩ tên sát thủ đã lẻn vào, đủ im lặng để không làm cả hai thức dậy, tiêm thuốc và lẻn ra. Cả hai đứa trẻ đều cầm trong tay quân Át Cơ mà khi ghép lại là chữ “Alice”.

Có một dấu chân đẫm máu để lại trên tấm thảm, nhưng cảnh sát không thể điều tra kĩ hơn vì nó đã bị làm nhòe đi khá nhiều. Đây là đầu mối duy nhất ngoài những tấm bài tây mà hung thủ để lại hiện trường.

Một năm sau, mẹ của Hayato và Hina tự sát vì quá đau khổ. Cha của hai đứa trẻ vẫn sống tới ngày nay và đang phải tiếp nhận rất nhiều phương thức chữa bệnh để vượt qua cú sốc mất đi cả gia đình mình. Tại thời điểm hiện tại, ông ta đang rất sầu não và phải uống rất nhiều loại thuốc.

Ảnh hưởng

Không lâu sau cái chết của chị em nhà Oshiro, một người tên Suzuki Yuuto đã bị bắt vì tội giết người. Hắn là một tên vô công rồi nghề với vấn đề về thần kinh, hắn nói rằng hắn “không nhớ” mình đã ở đâu vào thời điểm diễn ra của bất kì vụ án nào. Đáng kết tội nhất, hắn lại có chiếc áo khoác của Yamane Akio với máu của chính Akio nhuốm ở cổ tay. Yuuto trở nên mê sảng và nói như điên như dại, khẳng định rằng “Một người đàn ông quỷ màu đen không có mặt” đã đưa cho hắn cái áo.
Yuuto sau đó được thả ra khi một nhà cư trú cho những kẻ vô gia cư cách nhà của Kai Sakura năm dặm nói rằng Yuuto đã ở chỗ họ khi Sakura bị giết. Vì con người không thể nào vượt một quãng đường năm dặm để bắt cóc và giết người rồi trở lại mà không gây nghi ngờ nên Yuuto đã được thả ra.

Vào ngày 30 tháng 4 năm 2008, một nhà sản xuất có biệt danh là Yugami-P đăng tải bài hát đầu tiên của ông lên nicovideo với cái tên là Hitobashira Arisu (Dịch thô là Alice của Sự hi sinh con người). Dường như bài hát này được dựa trên vụ án Alice. Nó kể câu chuyện của một giấc mơ nhỏ khi nó lôi kéo con người vào thế giới của nó, và kể lại câu chuyện của mỗi “Alice”

Bài hát có vài đoạn song song cùng với mỗi vụ giết người. Alice đầu tiên (Lồng tiếng bởi MEIKO) bị lạc trong rừng, nơi xác của Megumi được tìm thấy. Alice thứ hai (Lồng tiếng bởi KAITO) là một ca sĩ bị “bắn bởi một kẻ điên”

Alice thứ ba (Lồng tiếng bởi Hatsune Miku) được rất nhiều người yêu quý và đã trở thành nữ hoàng của một vương quốc. Rồi cô bị “một giấc mơ méo mó” chiếm hữu

Alice thứ tư (Lồng tiếng bởi Kagamine Rin/Len) là một cặp song sinh được coi như là một “Alice”. Cặp song sinh có người chị “bướng bỉnh” và người em trai “thông minh”. Nó cũng nói về việc họ “chưa thức tỉnh”, có lẽ là để nói về cái chết của họ trong giấc ngủ. Những tấm bài với chất khác nhau cùng với những thi thể cũng được nhắc tới. Yugami-P không nói rằng bài hát này có liên quan gì đến Vụ án Alice nhưng hầu hết đều tin là như thế.

Lưu ý: Video ở dưới không phải là video gốc, và chỉ được đăng vì có phụ để. Video gốc khá là khó hiểu, và chỉ chiếu những hình ảnh mơ hồ của các vocaloid lồng tiếng cho mỗi đoạn. Nhờ vào sự nổi tiếng của bài hát mà đã có một vài video fanmade, và đây là một ví dụ.



Nguồn: 4chan
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 36:
Sonic.exe


Sonic.exe là một Creepypasta về một trò chơi Sonic lạ trên đĩa CD. Nó có thể đã bị hacked hoặc chỉnh sửa bởi một ai hoặc thứ gì đó không phải NPH Sega.

Sau đây là pasta về nó:

Tôi là một fan cuồng của trò Sonic the Hedgehog, tôi thích chơi những phiên bản mới nhưng cũng không ngại ngần mà chơi những bản Classic. Tôi không nghĩ mình đã từng chơi bất cứ bản Sonic được chỉnh sửa hoặc Hacked nào trước đây cả. Đơn giản là vì tôi không muốn có những trải nghiệm đó.

Câu chuyện bắt đầu vào một ngày trưa hè, lúc tôi đang tận hưởng phiên bản Sonic Unleashed thì bất thình lình, người đưa thư xuất hiện trước cửa nhà tôi và bỏ thứ gì đó vào hộp thư. Người đưa thư nhanh chóng quay đi. Tôi paused trò chơi của mình lại và bước ra ngoài để check hòm thư. Trong hòm thư lúc này chỉ có một đĩa CD cho máy tính và một mảnh giấy.

Tôi cầm mảnh giấy lên và nhận ra nét chữ của Kyle (cứ gọi anh ta như thế). Tôi hoàn toàn không hề nghe nghóng được thông tin gì về anh ta trong suốt hai tuần nay. Và mảnh giấy thì thật kì quặc. Những chữ viết được Kyle viết thì ẩu và khá xấu. Dường như Kyle viết mảnh giấy này trong một hoàn cảnh khó khăn và vội vàng.

“Tom,

Mình không thể giữ nó nữa. Mình muốn thoát khỏi nó bằng mọi giá trước khi quá trễ và mình cũng hy vọng, bạn sẽ làm việc này cho mình. Mình không thể làm điều này, hắn đang ở phía sau mình. Và nếu bạn không thể hủy được đĩa CD này, hắn cũng sẽ mò đến bạn. Hắn đến bên cạnh mình rất nhanh…

Mình xin bạn đấy Tom, làm ơn hãy hủy đi cái đĩa CD mà chúa đã bỏ rơi này trước khi hắn tìm đên bạn.

Hủy nó ngay khi nhận được và làm ơn ĐỪNG CHƠI NHỮNG GÌ TRONG ĐĨA NÀY.

Please…

Kyle”

Đó là toàn bộ nội dung của bức thư Kyle gửi cho tôi.


Nguồn: Voz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 37:
Dead Bart (Cái chết của Bart)


(Bart là nhân vật chính trong series phim hoạt hình Gia đình Simpsons và là một thành viên của gia đình)

Bạn có biết tại sao Fox có một cách tính kỳ lạ các tập của bộ phim Gia đình Simpsons? Họ không đếm một vài tập trong số chúng, làm cho số lượng các tập phim trở nên bất hợp lý. Lý do là vì có một tập phim bị mất từ mùa thứ nhất.

Tìm kiếm chi tiết về tập phim bị mất là một điều rất khó khăn, những người đã làm bộ phim vào thời điểm đó đều không thích nói về việc này. Từ những chứng cứ được thu thập lại, thì tập phim bị mất được viết hoàn toàn bởi Matt Groening (cha đẻ của Gia đình Simpsons). Trong suốt quá trình thực hiện mùa thứ nhất, Matt bắt đầu có những hành động kỳ lạ. Ông ta trở nên vô cùng trầm lặng, dường như trở nên thần kinh và bệnh hoạn.

Lần đầu tiên tôi nghe được về tập phim bị mất này là ở một sự kiện khi mà David Silverman (giám đốc hình ảnh) đang thuyết trình. Một vài người trong đám đông hỏi về tập phim, và Silverman chỉ đơn giản rời khỏi sân khấu, kết thúc buổi thuyết trình sớm một vài tiếng. Số hiệu sản xuất tập phim là 7G06, tiêu đề là Dead Bart. Sau này có một tập phim có tiêu đề là Moaning Lisa (cũng thuộc series Gia đình Simpsons) được dán số hiệu 7G06 của tập phim Dead Bart nhằm che đậy sự tồn tại của Dead Bart.
(en.wikipedia.org/wiki/Moaning_Lisa, các thím có thể thấy số hiệu 7G06 trong ô information)

Nếu bạn hỏi bất cứ ai thực hiện bộ phim về vấn đề này, họ sẽ làm mọi cách mà họ có thể để ngăn cản bạn trực tiếp nói chuyện này với Matt Groening. Trong một sự kiện của fan, tôi quyết định đi theo ông ta sau khi ông ta nói chuyện xong với đám đông, và cuối cùng tôi cũng có cơ hội nói chuyện riêng với ông ta khi ông ta đang rời khỏi tòa nhà. Ông ta không tỏ ra bực bội vì tôi đã đi theo ông ta. Khi tôi đề cập đến tập phim bị mất thì khuôn mặt ông ta gần như tái đi và ông ta bắt đầu run rẩy. Khi tôi hỏi ông ta về một số chi tiết của tập phim, ông ta đột nhiên bật khóc. Ông ta lấy ra một mảnh giấy, viết gì đó và đưa nó cho tôi. Ông ta van xin tôi là đừng bao giờ đề cập đến tập phim này nữa.

Trên mảnh giấy mà ông ta đưa có ghi một địa chỉ website, tôi sẽ không nói đó là gì, vì một vài lí do mà bạn sẽ biết được trong vài giây nữa. Tôi nhập địa chỉ đó vào ô tìm kiếm và một trang web với phông nền hoàn toàn là một màu đen hiện ra, ngoại trừ một dòng chữ màu vàng – một đường dẫn download. Tôi click vào dòng chữ đó, và một tập tin bắt đầu được tải xuống. Sau khi tập tin được tải xuống xong, máy vi tính của tôi bỗng nhiên dở chứng, có một loại virus ghê gớm nhất mà tôi chưa từng thấy xuất hiện. System restore (hệ thống khôi phục) không hoạt động được, toàn bộ hệ thống phải khởi động lại. Trước khi khởi động lại, tôi đã kịp sao chép tập tin đó vào một đĩa CD. Sau khi máy khởi động lại, tôi thử mở chiếc đĩa lên, và đúng như tôi đã nghi ngờ, có một tập phim của Gia đình Simpsons trong đó.

Tập phim mở đầu như bao tập phim khác, nhưng chất lượng hình ảnh thì rất tệ. Cảnh đầu tiên thì hoàn toàn bình thường, nhưng cái cách mà các nhân vật thể hiện thì có chút kỳ lạ. Homer thì có vẻ giận dữ hơn, Marge thì trông vô cùng chán nản, Lisa thì lo lắng, còn Bart thì dường như mang đầy sự tức giận và hận thù cha mẹ của nó.

Tập phim kể về Gia đình Simpsons đi du lịch trên một chiếc máy bay, khi gần kết thúc cảnh đầu tiên, máy bay cất cánh. Bart vẫn làm trò như mọi khi, như bạn mong đợi. Tuy nhiên, khi máy bay đã lên cao tầm 50 feet, Bart đột nhiên đập vỡ một cửa sổ trên máy bay và bị hút ra ngoài.

Ở những tập đầu tiên của series, Matt có một ý tưởng rằng phong cách hoạt hình trong thế giới của gia đình Simpsons là đại diện cho cuộc sống, và rằng cái chết khiến mọi thứ trở nên hiện thực hóa hơn. Điều đó đã được áp dụng trong tập phim này. Hình ảnh xác chết của Bart hầu như không còn nhận ra được nữa, họ đã lợi dụng điều đó, và làm ra một bức tranh gần giống như hình ảnh thực tế về xác chết của Bart.

Cảnh đầu tiên kết thúc bằng xác chết của Bart. Khi cảnh thứ hai bắt đầu, Homer, Marge và Lisa đang ngồi ở bàn của chúng và đang khóc. Tiếng khóc cứ tiếp tục, dai dẳng, càng lúc càng đau đớn hơn, và nghe rất thực. Hình ảnh bắt đầu trở nên tồi tệ hơn khi chúng khóc, và bạn có thể nghe được lời thì thầm ở phía sau khung nền. Các nhân vật bị kéo dài ra và mờ đi, trông chúng giống như bị biến dạng với những màu sắc sáng rực chiếu vào.

Có những khuôn mặt nhìn ra cửa sổ và chúng cứ nhấp nháy nên bạn cũng không thể chắc là trông chúng như thế nào.

Tiếng khóc cứ thế kéo dài suốt cảnh hai.

Cảnh thứ ba mở đầu bằng một tấm card có ghi “Một năm trôi qua”. Homer, Marge và Lisa trở nên gầy trơ xương, và vẫn tiếp tục ngồi ở chiếc bàn đó. Không có dấu hiệu nào của Maggie hay là những con vật nuôi.

Họ quyết định đến thăm mộ của Bart. Springfield (nơi gia đình Simpsons sinh sống) hoàn toàn trở thành hoang mạc, và khi họ đi đến nghĩa trang, những căn nhà trở nên đổ nát nhiều hơn. Tất cả chúng giống như là bị bỏ hoang. Khi họ đến nơi, xác của Bart nằm trước bia mộ của nó, giống như phần cuối của cảnh đầu tiên.

Gia đình Simpsons tiếp tục khóc. Cuối cùng họ dừng khóc và chỉ nhìn chằm chằm vào xác của Bart. Máy quay phóng to khuôn mặt của Homer (cha của Bart). Dựa theo bản tóm tắt thì Homer sẽ nói một câu đùa ở phần này, nhưng đây không phải là phiên bản mà tôi đã xem, bạn không thể hiểu được là Homer đang nói gì.

Góc quay thu nhỏ lại khi tập phim gần kết thúc. Những bia mộ ở khung nền phía sau có tên của tất cả những vị khách nổi tiếng của gia đình Simpsons. Một số người đã không còn được nhắc đến từ năm 1989, một số thì không còn xuất hiện trong chương trình nữa. Tất cả họ đều có ngày chết trên bia mộ.

Đối với những vị khách lúc đó vẫn chưa chết như Michael Jackson và George Harrison, bia mộ của họ có ghi ngày tháng họ sẽ chết.

Dòng credits hiện ra, hoàn toàn im lặng, và có vẻ như được viết tay. Hình ảnh cuối cùng là Gia đình Simpsons ngồi trên ghế salon, giống như ở phần giới thiệu, nhưng tất cả đều trở nên vô hồn như xác chết của Bart.

Một dòng suy nghĩ chạy qua trong đầu tôi sau khi xem tập phim ấy lần đầu tiên, bạn có thể sử dụng các ngôi mộ để dự đoán cái chết của các vị khách nổi tiếng của gia đình Simpsons, nhưng có một điều gì đó kỳ lạ đối với phần lớn những người chưa chết.

Tất cả cái chết của họ đều được liệt kê cùng một ngày.


Nguồn: Voz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 38:
Nỗi sợ nước của tôi


Tôi luôn có 1 nỗi sợ tồi tệ khi phải ngập mình hoàn toàn trong nước. Không phải do tôi không biết bơi hay gì đó. Bố đã dạy tôi bơi, ông nói rằng tôi đã từng bị nhận nước khi tôi còn rất nhỏ.

Tôi đã rất sợ hãi điều đó bởi vì, theo tất cả những gì tôi có thể nhớ, mỗi khi tôi ở dưới nước và nhìn lên mặt nước, tôi thấy hình ảnh 1 người phụ nữ cúi người xuống gần tôi với 1 nụ cười ấm áp, với mái tóc vàng rực và đôi mắt xanh u ám. Nó xảy ra ngay cả khi tôi ở trong bồn tắm. Nó luôn luôn xảy ra, đến mức trở thành bình thường, nhưng tôi không thể nào quen với điều đó.

Điều đó thực sự đáng sợ, nhưng đồng thời lại rất dễ chịu. Người phụ nữ đó luôn làm tôi cảm thấy ổn. Tôi vẫn né tránh điều đó, bởi vì khi đó tôi chỉ là 1 đứa trẻ và nó thực sự kì quặc.

Tôi chưa bao giờ kể với bố về điều đó khi còn nhỏ, nhưng tôi có hỏi bố về mẹ. Ông ấy không bao giờ muốn kể về chuyện đó. Đôi khi ông còn nổi khùng lên với tôi khi tôi cố gắng nói về nó.

Chỉ khi gần đây khi tôi mô tả cho ông về sự xuất hiện của người phụ nữ, ông đã suýt lái xe tông vào cây cột điện, chắc chắn rằng ông biết điều gì đó. Tôi hỏi lại 1 lần nữa, về mẹ. Ông lại nói linh tinh, ngoại trừ chuyện mẹ chết khi tôi còn rất nhỏ, và mẹ yêu tôi rất nhiều. Ông cũng thừa nhận rằng tóc và mắt của mẹ có màu giống như tôi.

Vì vậy, tôi đã tự mình tìm hiểu về chuyện này, tên của bà được ghi trên giấy khai sinh của tôi và theo đó, tôi tìm kiếm tất cả những tài liệu có liên quan, bất cứ bản tin nào về 1 cậu nhóc suýt chết đuối, bất kì thứ gì có thể. Tôi muốn có 1 bức ảnh, thứ có thể giúp tôi kết nối với thiên thần hộ mệnh của mình (chắc là mẹ nó).

Hôm nay, được chôn dưới đống tài liệu trong thư viện thị trấn, tôi đã tìm ra nó.

WINCHESTER: Marie Withie, 28 tuổi, bị chết đuối vào tối hôm qua sau khi leo qua hàng rào cuộn thép gai và chạy trốn đến hồ chứa nước gần đó. Đám tang của cô sẽ diễn ra tại nhà vào ngày 25. Marie đã bị đưa vào viện tâm thần 6 tháng trước, sau khi được kết luận rằng “không có tội” về việc cố ý giết người do có dấu hiệu tâm thần. Chồng cô Daniel Withie đã hành động kịp thời để cứu đứa con sơ sinh của họ, khi cô bị phát hiện đang cố dìm chết đứa bé trong bồn tắm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 39:
Never Again

Tôi mới 17 tuổi vào cái ngày mà cô bé đó bước tới đây. Tôi đã sống với bà mẹ khó ưa của mình suốt 17 năm qua trong đau khổ và mệt nhọc. Lúc đó là khoảng giữa đêm thâu tĩnh mịch, và bà mẹ của tôi đã ngủ say từ lúc nào, thế nên khi nghe có tiếng gõ cửa nhè nhẹ tôi liền chạy ra mở. Một bé gái nhỏ nhắn đứng đó, hai bên má nhợt nhạt, mái tóc tết đuôi sam vàng óng, vận một chiếc váy hồng có vài vết rách, cùng đôi chân trần hơi xanh vì mùa đông giá rét và đôi mắt đen láy. Ngay lập tức tôi liền đưa bé gái vào trong nhà và không ngừng thắc mắc vì sao em lại ăn mặc phong phanh như vậy. Còn ngạc nhiên hơn khi cô bé dường như chẳng hề run rẩy và vì sao cô bé lại đến được đây. Tôi đưa em vào phòng khách và choàng cho em một cái khăn dày do chính tay bà nội đan ngày trước. Cô bé giữ chặt nó, mặc dù dường như nó chẳng có ảnh hưởng gì đến em, tôi mỉm cười.

‘’Tên em là gì, cô bé?’’

Một vài phút trôi qua trong im lặng, và cô bé chỉ nhìn tôi chằm chằm. Tôi bắt đầu hơi khó chịu với ánh mắt của bé khi em bắt đầu mấp máy môi và nói với giọng nhỏ nhẹ.

‘’Lacy Morgan’’

Tôi gật đầu, và mỉm cười lần nữa.

‘’Em có thể ở lại đây tối nay, Lacy.’’ Tôi nói và chỉ tay về chiếc ghế dài góc phòng. Cô bé nằm xuống và cuộn tròn người lại như một quả bóng, đôi mắt vẫn nhìn tôi không rời, và tôi bước ra khỏi phòng. Đêm đó tôi ngủ rất say và chẳng hề bận tâm đến việc bà mẹ sẽ mắng nhiếc mình hay để tâm tới cô bé kỳ lạ đang nằm trên chiếc ghế ngoài kia.

Mặt Trời bắt đầu chiếu sáng khắp các ngóc ngách trong căn nhà và tôi phải lê từng bước chân vào trong bếp để chuẩn cốc cà phê buổi sớm cho bà mẹ. Tôi mệt mỏi và đau đớn,nhìn chằm chặp vào bà.

‘’Mày đã làm cái quái gì vậy? Sao cái ghế lại có nhiều vết bẩn thế hả?!’’ Bà hét lên khiến tôi vô cùng bối rối. Sau đó, tôi nhận ra Lucy đã biến mất, điều duy nhất chứng tỏ cô bé đã từng ở đây là những vết bụi bẩn chắc hẳn rơi ra từ chiếc váy hoặc đôi chân em. Tôi thấy mình có một phần trách nhiệm trong việc này, đành hít một hơi thật sâu và đeo ba lô đến trường. Khi đến trường, tôi bỗng nghe thấy một điều được mọi người bàn tán thoáng qua khiến sống lưng của tôi lạnh ngắt.

‘’Lacy Morgan được tìm thấy là đã chết tối hôm qua’’

Tôi dành cả ngày để nghe ngóng thêm tin tức về vụ việc, nhưng vô ích. Khi về đến nhà, một bản tin trực tiếp đang phát sóng đề cập đến sự việc của cô bé.

‘’Lacy Morgan, 6 tuổi, đã được xác nhận là đã chết vào hồi 7 giờ tối hôm qua. Thi thể cô bé được tìm thấy tại sân sau, bị chôn cùng chiếc váy màu hồng của bé. Cho tới nay vẫn chưa có thông tin gì về mẹ của em, bà Marrisa Morgan, người bị tình nghi là kẻ thủ ác. Bà Marrisa thường xuyên ngược đãi cô con gái và có thể chính là người chịu trách nhiệm cho cái chết của em.’’

Ngay sau đó, một bức ảnh của Lacy được chiếu lên, trông rất giống với ngoại hình của cô bé khi tôi gặp ngày hôm qua, bím tóc vàng óng, chiếc váy hồng và khuôn mặt phờ phạc. Mặc dù trong ảnh gò má cô bé hồng hào và đôi mắt trông to tròn đáng yêu. Với mọi người điều này chẳng mấy quan trọng, nhưng với tôi thì khác. Cô bé đã chết trước khi tới gõ cửa nhà tôi, nếu người đưa tin kia nói đúng. Cô bé đã chết vài giờ trước đó. Tôi cố gằng quên nó đi, rằng chuyện đó đã không hề xảy ra và tiếp tục công việc của mình. Tôi lên giường rất sớm để không phải nhìn mặt bà mẹ. Nửa đêm, tôi bỗng tỉnh giấc khi có những ngón tay lạnh lẽo rờ trên gò má. Tôi bất thần nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó.

‘’Never again’’. Lacy thì thào, trước khi cô bé biến mất. Khoảng 10 phút sau đó tôi bỗng nghe tiếng hét của mẹ. Tôi chạy ngay đến phòng ngủ của bà và suýt ngất xỉu vì cảnh tượng trước mắt.

Bà đang bị tra tấn một cách khủng khiếp trên giường, một sinh vật nhỏ đang chui đầu vào trong cơ thể của bà. Tôi có thể nghe thấy tiếng những miếng thịt bị rạch, và tiếng hét của mẹ tôi ngày càng thảm thiết. Tôi ước gì tôi đã không tỉnh giấc. Tôi tự nhủ bản thân rằng tôi đã không tỉnh. Nhưng tôi đã tỉnh dậy. Khi Lucy nhấc đầu ra khỏi cái lỗ to đùng trên thi thể bà, tôi nhìn thấy hàm răng sắc, lấp lánh trong ánh sáng của cô bé. Hàm răng dính đầy máu của mẹ tôi. Cô bé cười ngây thơ và nhìn chăm chú vào tôi một lúc, trước khi trườn lên và rạch cổ bà. Tôi ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, tôi vẫn đang nằm trên giường ngủ. Tôi bước sang căn phòng của mẹ, tò mò. Sau khi mở cửa phòng, bên trong hoàn toàn trống trơn. Giường được dọn dẹp gọn gàng, như thể bà đã dậy sớm để đi làm vậy. Điều kỳ lạ duy nhất là những dấu chân đầy bụi bẩn của một đứa trẻ, và chiếc cửa sổ đang mở chứng tỏ rằng Lacy thực sự đang ở đây. Tôi không bao giờ có thể nhìn thấy mẹ tôi nữa, và cũng chẳng bao giờ cảm thấy nhớ bà. Tôi kết hôn, và chúng tôi đã có em bé. Tôi đặt tên nó là Lacy. Dạo gần đây, tôi nhận thấy cô con gái của nhà hàng xóm có nhiều vết bầm tím và vết xước trên hai cánh tay của em. Tôi bắt đầu theo dõi gia đình họ. Và vào một ngày nọ, tôi nhìn thấy một điều kỳ lạ xảy ra: một cô gái nhỏ bé chạy chân trần băng qua sân sau của họ và đi vào bằng cửa sau. Đó là vào khoảng giữa đêm, do vậy tôi cũng không chắc chắn rằng mình có nhìn rõ hay không, nhưng tôi nghĩ rằng cô bé đã nhìn thẳng vào mắt tôi bằng đôi mắt đen to tròn của bé. Và tôi có thể chắc chắn rằng cô bé đã nói hai từ với tôi:

NEVER AGAIN

Nguồn: 4chan
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 40:
MỘT MÌNH


Tôi thức dậy và nhìn lên đồng hồ, đã 11h15' đêm. Vậy là tôi đã ngủ gật trên bàn học từ lúc nào không hay, chắc cũng phải 1 tiếng hơn. Bài tập hôm nay nhiều quá tôi làm mà quên cả giờ giấc, tay chân bũn rũn và bụng đói meo. Tôi định xuống bếp tìm 1 ít thức ăn, hy vọng là số thức ăn trong tủ lạnh còn đủ đáp ứng cho tôi.

Mở cửa phòng ra thì cả nhà tối om, chắc bố mẹ hôm nay ̣đã đi ngủ sớm sau 1 ngày làm việc vất vả. Tôi bước nhẹ xuống bậc thang dẫn xuống nhà bếp, tiến đến tủ lạnh lấy vài cái bánh táo. Chợt nghe tiếng cót két phát ra từ chiếc ghế võng sau lưng tôi, tôi giật bắn người xoay đầu lại, thì ra là mẹ tôi. Bà ấy trong bộ đầm ngủ trắng đã ngồi đấy quan sát tôi tự lúc nào có lẽ do tối quá tôi không thấy, tôi lên tiếng:" Mẹ này ngồi đấy mà ko lên tiếng làm con giật cả mình.".

Nhưng bà không trả lời, chỉ cúi mặt xuống, 2 làn tóc đen óng ánh chảy dài trên 2 vai dưới ánh sáng mập mờ phát ra từ chiếc tủ lạnh. Theo tôi chắc bố mẹ lại vừa cãi nhau nên bà buồn ra ngồi đây 1 mình chứ gì, nghĩ vậy càng thấy thương mẹ làm sao.

Tôi quay sang chiếc tủ lạnh và rót cho mẹ 1 ly nước, nhưng khoan đã , có chuyện gì đó ko ổn. 3 tiếng trước bố mẹ tôi cùng có việc đột xuất ở công ty nên đã ra khỏi nhà và giao hẳn xâu chìa khoá cho tôi rồi mà, và hiện giờ trong nhà chỉ có duy nhất 1 mình tôi thôi. Thế cái thứ đang ở đằng sau tôi hiện giờ là cái quái gì?
Tôi bắt đầu cảm thấy 1 luồn gió nhẹ chạy dọc lạnh buốt sống lưng, tay chân tê cứng ko giám quay lại đằng sau và giữa những tiếg cót két cót két phát ra nhanh dần từ chiếc ghế võng, tôi phát giác cái thứ đó đã đứng sau lưng tôi tự lúc nào...


Nguồn:Facebook
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 41:
Touhou 14

Tôi có hai niềm tự hào lớn về bản thân; đó là khá can đảm, và chơi game cũng giỏi. Bất cứ game nào đã mua thì tôi chắc chắn sẽ hoàn tất luôn cả chế độ khó nhất của nó, bất kể có tốn bao nhiêu thời gian đi nữa. Tôi luôn dẫn đầu trong các cuộc chiến và nhanh chóng tịch thu vũ khí của kẻ địch những người có ý định tấn công tôi.

Tôi tự hào về hai điểm đó của bản thân.

Ngoài ra tôi cũng rất tự hào về các thành tựu đạt được trong trò Touhou.

Giới thiệu sơ cho những người chưa từng chơi loạt game Touhou, loạt game này thuộc thể loại bắn súng theo màn hình dọc và nhiệm vụ của bạn là tránh và bắn trả, trò chơi gồm 7 màn với độ khó tăng dần, cuối mỗi màn sẽ có một trùm riêng. Có tổng cộng gần 20 màn khác nhau cho toàn câu chuyện.

Tôi đã hoàn tất hầu hết các trò Touhou, bao gồm luôn cả các phiên bản trên hệ máy vi tính PC-98. Bạn tin không, tôi đã qua được luôn cả hai chế độ Khó và Điên Loạn. Các phiên bản Subterranean Animism, Mystic Square, Double Spoiler… tất cả đều nằm trong danh sách các trò đã hoàn tất của tôi.

Bạn không thể tưởng tượng nổi sự phấn khích khi tôi nghe được nguồn tin từ người bạn (tạm gọi người này là A nhé) là A đã tìm được bản demo cho phiên bản mới nhất của trò chơi, Touhou 14, hơn thế nữa, A còn chia sẻ cho tôi đường dẫn để tải trò chơi này từ Rapidshare. Vẫn hợp pháp, đúng không? Tôi không thấy bất cứ lời bàn tán nào trên Tumblr, cũng không thấy thông báo chính thức trên trang Wikia của Touhou. Nhưng những chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến quyết định tải game của tôi.

Sau một tiếng rưỡi, tôi đã tải xong trò chơi, giải nén và cài đặt, thư mục hằng mong đợi đã xuất hiện trên màn hình. “Touhou 14”. Không có gì lạ, tôi thường đặt tên tiếng Anh cho các thư mục trò chơi của mình, nhưng đây chỉ là bản demo, vì vậy nó không có tên tiếng Anh. Tuy nhiên, lúc này đồng hồ đã điểm 10 giờ đêm, và tôi phải lên trường đại học vào sáng mai lúc 6 giờ sáng. Vậy nên, tôi đã tắt máy tính xách tay của mình và leo lên giường, cố gắng ép bản thân ngủ sớm, không mơ mộng gì đến nó nữa.

Khi tôi tỉnh dậy, xung quanh còn tối âm u, ngoài trời vẫn bị bóng đêm bao phủ, tôi có thể thấp mập mờ nhờ vào ánh sáng từ cửa số đối diện giường ngủ. Nhấc chiếc điện thoại di động trên bàn lên, bằng cặp mắt mơ ngủ tôi nhìn vào màn hình; 4:44 am. Tôi ngáp dài, úp mặt vào gối nhưng không thể ngủ được; tiếp tục lăn tới lăn lui trên giường cả tiếng nhưng vẫn không ngủ được. Bỏ cuộc, tôi rời khỏi giường, tắm gội sạch sẽ và uống một tách trà, một thói quen mới của tôi.
Vào lúc 5:59am, tôi đã ăn sáng, tắm gội xong và đang sấy tóc chuẩn bị thay đồ thì một ánh sáng xanh nhấp nháy trên màn hình máy tính đã làm tôi giựt mình. Quái lạ … tôi đã tắt máy tối hôm qua rồi mà. Lắc lắc cái đầu mới sấy, miệng ngậm bàn chải, tôi rà nhẹ trên phần cảm ứng của máy tính và phát hiện ra tối qua mình quên nhấn nút “Tắt” . Cũng không có gì quan trọng, tôi vẫn còn thời gian để làm những việc linh tinh trước khi chuyến xe buýt của trường khởi hành lúc 6:30. Điều này có nghĩa là, ý tôi là, tôi có thể nghía sơ qua trò Touhou mới cài đặt tối qua.

Mặc vội một cái đầm dài và chọn đồ lót phù hợp, tôi nhấp vào tập tin bên trong thư mục, thật lạ, đáng lẽ các tập tin bên trong phải được đặt tên tương tự như kiểu “TH14 Demo”. Nhưng mà, tôi đoán là do các tập tin này được đặt theo phông tiếng Nhật nên máy tôi không thể đọc được, tôi nhún vai, ngồi vào ghế, quan sát màn hình chuyển sang màu đen sau khi tập tin đã được mở lên.

Vài giây sau, màn hình tiêu đề hiện lên, tuyệt trông nó tương tự như màn hình của phiên bản Ten Desires, nhưng không có nhạc. Thở dài, tôi nghĩ trong lúc cài đặt chắc đã xảy ra lỗi gì đó làm xóa mất thư mục nhạc nền; tôi cũng gặp lỗi tương tự khi chơi trò Perfect Cherry Blossom. Bắt đầu trò chơi, tôi cảm thấy rất hài lòng khi thấy mình có thể điều khiển những nhân vật mới; Flandre, Nue, Komachi, và Utsuho. Tôi càng thấy vui hơn nữa khi các nhân vật mới này khá là mạnh, đặc biệt là Utsuho và Flandre. Hiện tại, Nue luôn là nhân vật yêu thích của tôi, vậy nên tôi đã đưa con trỏ đến tên cô và nhấn nút Z để chọn, tuy nhiên, không có gì khác xuất hiện ngoài một tiếng rít lớn phát ra từ máy tính xách tay của tôi.

Chết tiệt, tôi nghĩ mình đã làm hỏng một thư mục nào đó của trò chơi. Tôi thử chọn Flandre và Utsuho nhưng kết quả cũng như vậy, nhân vật duy nhất còn lại là Komachi, tôi hy vọng sẽ sử dụng được.

Thật tuyệt, máy tính của tôi chấp nhận dữ liệu của Komachi và vòng một bắt đầu. Nhưng một lần nữa … không có nhạc nền. Thông thường màu nền thường khá sôi động nhưng phiên bản này, màu nền lại có vẻ nhạt nhạt, không hấp dẫn. Tuy nhiên, khi chơi các trò FPS trên máy tính xách tay của tôi, màu nền của chúng cũng hay bị lỗi, do đó tôi cũng không quan tâm lắm. Trong trò chơi này không có viên đạn nào để tôi né; các nàng tiên cũng không xuất hiện, không có trùm phụ, chỉ có một vài kẻ địch trông như các đám mây nhỏ xuất hiện lát đát trên màn hình. Mỗi khi tôi định tấn công, thì chúng lập tức bỏ chạy, để lại một cái hộp đen thay vì các hộp tăng lực đỏ hay hộp tăng điểm xanh lá. Khi thu thập những hộp này … một chuyện kì quái đã xảy ra. Sau khi nhặt đủ 10 hộp màn hình bỗng tối dần đi, một tiếng động lớn như tiếng điện giật vang lên. Tiếng động lạ làm tôi sợn cả tóc gáy, lập tức tôi nhấn nút tắt để tắt máy tính. Xem lại đồng hồ trên tường, thì thấy đã 6:25 rồi; đến lúc tôi phải đi học. Trường Đại Học đang đợi tôi.
———————————————————————
Đêm hôm đó, khi về đến nhà, tôi lại mở Touhou 14 lên, hy vọng là thời gian tạm nghỉ vừa rồi sẽ làm cho trò chơi hoạt động tốt hơn. Lần này màn hình tiêu đề đã có nhạc nền, nhưng mà, nó không phải là dạng nhạc ZUN thông thường. Ngược lại có vẻ như là âm thanh hỗn tạp của tất cả các nhạc nền được phát chồng lên nhau … Lại một lỗi nữa mà máy vi tính xách tay của tôi làm cho trò chơi bị hư. Lần này, không xuất hiện màn hình chọn nhân vật sau khi bắt đầu trò chơi. Tôi cũng không thể điều khiển được máy nữa; tất cả đều bị máy tính chi phối, cũng đúng thôi đây là chế độ demo mà. Máy tính tự điều khiển Komachi di chuyển trên màn hình, tiêu diệt tất cả các vật cản trên đường đi của cô, điều này không giống với tính cách của Komachi lắm. Một điều kì lạ nữa là tất cả kẻ địch đều bỏ chạy khi trông thấy cô. Cảnh nền phía sau trông giống như không gian của Yukari trong trò chơi đối kháng Scarlet Weather Rhapsody, rất nhiều bom, mạng và thuốc tăng lực được giấu bên trong.

Tiếp sau đó, trùm cuối của vòng một xuất hiện, nó làm tôi cảm thấy rất sốc. Một Shiki với vẻ ngoài đáng sợ, áp đảo tinh thần người chơi, cảnh báo và yêu cầu Komachi quay về. Chuyện này không có gì quá ngạc nhiên, hầu hết các phiên bản trước cũng tương tự, hơn nữa đây cũng là nhiệm vụ của Komachi mà, đúng không? Trước khi trận chiến sinh tử giữa các nhân vật bắt đầu, thì trên màn hình xuất hiện một hoạt cảnh nhỏ về cảnh Komachi cầm lưỡi hái xông lên phía trước tấn công và bổ đôi con trùm.

Tôi ngồi im, chết lặng, nhìn chằm chằm những vệt máu nhỏ văng tung tóe rồi từ từ thắm vào màn hình, lan rộng dần cho đến khi cả màn hình bị che khuất bởi màu máu đỏ.

Trò chơi cho phép tôi điều khiển trở lại. Tôi chọn tiếp cấp độ hai dù trong đầu vẫn còn cảm thấy sốc, vòng hai cũng xuất hiện những nàng tiên đang cố gắng chạy trốn. Một lần nữa, họ lại làm rớt các hộp đen … tuy nhiên, lần này, không xuất hiện thứ âm thanh khó nghe kia nữa. Tôi được chuyển ngay đến vòng hai, cảnh nền được thiết kế tương tự như vòng sáu của trò Subterranean Animism. Lúc này, màn hình xuất hiện nhân vật Rin đang rất hốt hoảng và sợ hãi, cô ta cảnh báo Komachi không nên tiến vào sâu hơn vì bên trong rất nguy hiểm. Sau đó, tôi lại mất khả năng kiểm soát Komachi; một lần nữa Komachi lại xông vào tấn công Kasha, chẻ đôi phần đầu đến vai của Kasha. Tôi bắt đầu thấy hơi run trước cảnh màn hình dần bị nhuộm đỏ bởi màu máu, kéo dài lâu đến mức tôi có thể chụp lại màn hình; thu nhỏ màn hình trò chơi lại, tôi dán ảnh vừa chụp vào MS Paint, trong ảnh xuất hiện một người cosplayer (những người cải trang thành các nhân vật trong truyện/trò chơi) trẻ, chỉ độ khoảng mười bốn tuổi, ăn vận tương tự như Flandre. Cô gái trẻ bị chẻ đôi từ phía trước, để lộ … các mảnh vật dụng trang trí được dùng để làm cánh vỡ vụn, rơi khắp người cô, lên cả phần ngực và bụng, không những vậy, mà còn có một mảnh gì đó trông giống như khúc xương gãy lộ ra từ tay phải của cô. Máu vương vãi khắp cả màn hình.

Tôi cảm thấy muốn ói khi nhận ra được thể loại của trò chơi này. Lập tức xóa tấm ảnh và cố gắng tắt trò chơi … nhưng tôi không thể nào tìm thấy lệnh thoát. Ngay cả việc nhấn Alt+F4 cũng không có tác dụng gì. Máy ví tính xách tay không chịu dừng lại. Trong bảng Task Manager cũng không thể hiện trò chơi; ngược lại, nó còn báo là đang chạy chương trình quan trọng. Không còn cách nào khác, tôi chỉ còn cách phải hoàn tất trò chơi.

Kết cấu trò chơi tiếp tục đưa ra năm cấp độ kinh dị ngày càng khủng khiếp hơn, vô số các nhân vật khác nhau lần lượt bị giết hại bởi Komachi-một nhân vật nữ lẽ ra khá hiền lành; ba tiên nữ Mischievous Fairy Trio bị tiêu diệt cùng lúc, rồi đến Alice Margatroid, Aya và Momiji, kế đến là … Nue và Mamizou trong màn cuối. Hai nhân vật yêu thích lần lượt bị chặt đầu trước mặt tôi, mặc dù đó chỉ là những hình ảnh pixel …

Khi trò chơi tiếp tục, thời gian diễn ra các cảnh máu me ngày càng kéo dài hơn … đảm bảo chắc rằng tôi có thể chứng kiến toàn bộ các chi tiết bạo lực … Tất cả các cosplayer của Touhou …sau Flandre là Byakuren, bị chặt đứt đôi cổ họng; Utsuho, bị vặn gãy tất cả xương sườn và xương cổ về một hướng … Remilia bị móc hết ruột và dùng nó xiết ngang qua cổ như một cái thòng lọng. Yuyuko bị chặt hết tay, chân, đầu và móc luôn cả mắt. Yuuka bị vô số dao nhỏ xuyên thủng qua ngực; trong khi khuôn mặt, chân và tay của Hina bị đốt cháy thành than cùng với y phục và một vài nhánh cây. Một điểm tương tự, là hầu hết các nhân vật nữ cosplayer đều còn khá trẻ, tuổi của họ chỉ khoảng từ 9 đến 16… Tôi có thể đoán được là vì các vết cắt trước ngực của các em, để lộ phần ngực vẫn chưa phát triển.

Vào cuối “trò chơi”, hình ảnh cái chết tang thương của cosplayer Hina mờ dần, và lẽ ra thông tin giới thiệu phải bắt đầu xuất hiện …nhưng không có gì khác hiện ra. Không có chữ nào xuất hiện trên màn hình, chỉ có duy nhất một màu đen, kéo dài đến lúc trò chơi hoàn toàn kết thúc.

Tôi không chắc trò chơi này đã ảnh hưởng như thế nào đến mình, nhưng tôi chắc chắn rằng mình không thể còn tự hào về sự can đảm của bản thân nữa. Nhìn thấy bất cứ thứ gì màu đỏ đều có thể làm tôi nôn tháo. Tôi ngất ngay khi trông thấy những thứ liên quan đến Touhou. Bất cứ khi nào ngồi nghe nhạc nền của các trò chơi đều làm tôi cảm thấy hoảng loạn và kinh hãi. Tôi gặp phải ác mộng về một tên sát nhân nữ, với cặp mắt chết chóc. Cảnh sát đã tịch thu máy vinh tính xách tay của tôi để kiểm tra các thư mục … nhưng có chuyện gì đó đã xảy ra với cái máy. Toàn bộ bo mạch chủ của máy đều bị hỏng, bị tan chảy và đập nát không thể phục hồi được. Liên kết để tải trò chơi đã biến mất trên trang Rapidshare. Tôi phải đi khám bác sĩ tâm lý hai lần một tuần. Bà cho tôi biết, tôi đã bị chứng rối loạn thần kinh sau chấn thương.

Tất cả những gì mà tôi biết là tôi luôn có thể nhìn thấy khuôn mặt của những người đã chết, và sẽ tiếp tục thấy cho đến khi tôi không còn trên cõi đời này nữa …


Nguồn:VNS
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 42:
Phineas & Ferb: Cái chết của Phineas



Mọi thứ bắt đầu vào một mùa hè bình thường như mọi mùa hè khác. Tôi vẫn thức dậy rất trễ, khoảng trưa hay chiều gì ấy, mò mẫm ra khỏi giường rồi lục tủ lạnh. Sau đó lại đi phí thời gian làm chuyện không đâu. Tôi vớ cục cưng rì mốt playstation 3 của mình rồi mở Netflix trên ti vi lên để xem “That 70s show”. Ngay lúc đó, em gái tôi chạy vào phòng rồi đòi chơi với tôi. Ừ thì cũng được, không việc gì phải xoắn. Tôi gật đầu rồi bắt đầu đi tìm một vài cuốn phim mà hai chị em tôi có thể xem chung với nhau được. Dĩ nhiên là em gái tôi đã rất vui.

Mất một khoảng thời gian khá lâu, tôi mới có thể mò ra bộ “Phineas and Ferb” trong cái đống phim giải trí dành cho con nít mà tôi không ngại coi. Hai chị em tôi đã xem chung sê ri này một vài lần rồi. Phải công nhận là rất hay, chưa kể đến việc nó chỉ là phim trẻ con thôi đấy!

Tôi bấm chọn vào mục “Phineas and Ferb”, và lập tức nó chạy tập đầu. Hai chị em coi chung với nhau cho đến tập sáu, rồi con bé ngủ gục luôn bên cạnh tôi. Tôi bế em gái mình vào phòng nó để khỏi quấy rầy con bé trong lúc nó đang ngủ. Sau đó, tôi trở lại phòng mình, vớ ngay con PS3 để bấm tập khác xem tiếp. Nói thiệt là tôi bắt đầu thích phim này rồi.

Sau khi tập tôi đang xem đã kết thúc, tôi trở lại phần menu để chọn ra một tập khác mà tôi muốn xem. Và vô tình thay, tôi nhìn thấy có một thứ rất lạ ở cuối danh sách. Nó là một kí hiệu rất kì quặc với dấu chấm hỏi ở đằng sau, kiểu như là “#?” ấy. Bình thường thì kế bên mỗi tập phim đều có số tập, tiêu đề và độ dài của phim. Nhưng kế bên dấu “#?” hoàn toàn trống trơn. Tò mò quá rồi, tôi quyết định bấm vào đó xem thử. Việc ấy đã khiến tôi phải hối hận suốt cuộc đời mình.

Phim bắt đầu với giai điệu mở đầu quen thuộc, không có gì lạ lắm. Tuy nhiên, chất lượng phim thì quá sức tệ, cứ như là hàng mì ăn liền ấy. Nhưng vào cảnh đầu của phim thì nhạc tắt hẳn. Bình thường là phải có tiếng ghi-ta với nhịp điệu vui tươi chứ? Lần này thì im lặng đến đáng sợ. Camera chiếu cảnh bầu trời quay xuống tới cảnh Phineas and Ferb đang ngồi dưới gốc cây, như hai anh em chúng vẫn thường làm trong một số tập khác. Tuy nhiên, vẻ mặt tươi tắn, hoặc ít ra là nhàn nhạ của hai anh em không hề có ở đó. Gương mặt của Ferb thì lại nham hiểm đến mức đáng sợ (nó khiến tôi đứng tim. Tôi không tài nào nhìn vào nó lâu thêm được chút nào nữa), còn mặt Phineas thì đầy đau đớn đến cực độ.

Cả hai cứ ngồi yên như vậy khoảng một phút rưỡi hay sao ấy, rồi camera từ từ phóng to vào mặt Phineas. Gương mặt cậu ấy oằn oại trong đau đớn, rồi lại trở về bình thường ngay. Nước mắt thì chảy dài trên má cậu bé tóc cam ấy, rồi Phineas khuỵu xuống, khóc sướt mướt. Âm thanh của phim là một sự pha trộn của tiếng động bình thường và tiếng rè rè đến mức chói tai. Tiếng khóc của Phineas… hoàn toàn không giống như nó bước ra từ một bộ phim hoạt hình dành cho con nít chút nào hết. Nó thật ảm đạm và thê lương, cứ như là một chuyện kinh khủng thực sự đã xảy ra ấy. Tiếng gào thét của Phineas mỗi lúc một lớn hơn, cho đến mức mà tôi không chịu được nữa. Tôi vớ cái rì mốt và vặn nhỏ âm thanh lại.

Tôi tiếp tục xem phim, dù trong thâm tâm thì lại muốn tránh xa nó ra càng sớm càng tốt. Giống như là một vụ tai nạn xe hơi ấy; bạn không tài nào rời mắt khỏi hiện trường được. Camera quay sang mặt Ferb, và tôi nhìn rõ mồn một gương mặt cậu ấy. Mắt cậu ấy nhìn chăm chăm về phía màn hình một cách độc địa, cứ như là chúng đang THÂM NHẬP vào não bộ tôi vậy! Kinh khủng thật. Tôi cảm thấy cứ như mình đang bị theo dõi ấy. Bụng tôi sôi sùng sục, cứ như đang thúc giục tôi nôn hết ra nhà. Gương mặt kinh hãi ấy… nó chỉ tốn một phút để được khắc sâu vào tâm trí tôi… mãi mãi. Từ đó trở đi, tôi không tài nào lấy nó ra được khỏi đầu óc mình.

Camera chiếu cận cảnh gương mặt của hai anh em với nhau, cứu thoát tôi khỏi cái nhìn độc địa của Ferb. Phineas bắt đầu gào lên, “TẠI SAO HẢ!??”, và cậu ấy dùng tay nện liên hồi xuống mặt đất. Ferb vẫn ngồi đó, im lặng, mỉm cười một cách độc ác. Gương mặt cậu ấy ngày càng trở nên khủng khiếp hơn trước. Đột nhiên, camera rè một phát, rồi trở lại với cảnh Phineas treo tòn ten trên một sợi dây thòng lọng. Ngay khi cảnh đó xuất hiện, một tiếng rít chói tai vang lên. Đôi mắt của Phineas vẫn còn đang nửa nhắm nửa mở, và chúng đỏ ngầu như máu ấy. Sợi dây thừng kết liễu sinh mạng Phineas đu qua đu lại trong không khí. Ferb vẫn ngồi ở chỗ cũ… hoàn toàn bất động. Cậu ta bắt đầu cười phá lên, nhưng tiếng cười ấy không phát ra âm thanh. Tôi chỉ nghe được một tiếng rít đầy nham hiểm và tàn bạo vang lên trên ti vi. Ngay sau đó, ti vi chuyển sang màu đen, và tôi vẫn còn nghe thấy giọng cười của Ferb biến mất dần vào màu đen vô tận ấy.

Tập phim kinh hoàng ấy kết thúc.

Tôi đíu hiểu được mình vừa xem phải cái mẹ gì. Tôi run lên vì sợ, và nước mắt bắt đầu rơi ra. Tôi lao vào phòng mẹ và định cho mẹ xem những gì mình vừa thấy, nhưng khi tôi bấm nút “replay” thì không có gì xảy ra. Lúc đầu tôi cứ tưởng là nó đang tải phim để xem, nhưng cuối cùng màn hình lại quay trở lại phần menu. Tôi bỏ ra mười phút để cố gắng làm cho nó chạy, nhưng dĩ nhiên là bất thành. Mẹ tôi trở nên mất bình tĩnh; bà mắng cho tôi một trận vì ăn nói vớ vẩn, sau đó bỏ ra ngoài. Tôi cố gắng tìm lại cái tập phim kinh hoàng ấy vào ngày hôm sau, nhưng khi tìm lại, kí hiệu “#?” dường như đã biến mất.

Đã bốn tuần trôi qua rồi, và tôi luôn gặp những cơn ác mộng kinh hoàng kể từ lúc ấy trở đi. Tôi bắt đầu nghe thấy những giọng nói kì lạ văng vẳng bên tai, và nhìn thấy vô số ảo giác. Tôi đã đi gặp một vài nhà tư vấn tâm lý và bác sĩ tâm thần. Họ chỉ bảo rằng tôi bị stress, nhưng dĩ nhiên là tôi không tin. Làm sao mà tin được? Tôi biết mình bị gì, và tôi biết mọi chuyện đều bắt nguồn từ tập phim kinh hoàng ấy. Tôi không biết tại sao nó lại ở đó ngay từ đầu, và cũng không biết tại sao mình lại là người duy nhất xem được nó. Nhưng… nó đã khiến tôi bị một phen thừa sống thiếu chết rồi. Tôi sẽ không bao giờ quên được gương mặt tàn bạo của Ferb, chừng nào tôi vẫn còn sống.

Nếu như bạn có vô tình gặp phải một tập phim bí ẩn như vậy, lời khuyên chân thành nhất của tôi là… BƠ MẸ NÓ ĐI!!! Hãy làm như vậy vì lợi ích và an toàn của riêng bạn, tôi cầu xin các bạn đấy. Tuy nhiên, nếu bạn đã thấy chết mà còn làm liều rồi, xin hãy liên hệ với tôi, rồi chúng ta sẽ cùng chia sẻ với nhau.

Nguồn: VNS
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 43:
Đừng quay lại nhìn



Đừng quay lại nhìn!Bạn đã bao giờ lo lắng hay chưa? Đó là một cảm giác rất đáng sợ. Tôi luôn luôn ngoái lại đằng sau nhìn mỗi khi đọc xong một câu chuyện hay một bộ phim kinh dị. Tôi đã nghĩ rằng làm như vậy sẽ an toàn và đỡ sợ hãi hơn, cho đến khi tôi xem bộ phim kinh dị cuối cùng của đời mình.

Tên tôi là Roger, và tôi vừa mới nhặt được một cái băng đĩa cũ. Trên chiếc băng này chỉ có duy nhất một dòng chữ màu đỏ:

"Don’t Look Behind You!"

Tôi quá sợ hãi để bật nó lên xem, thậm chí lúc đầu tôi còn không dám mang cái băng đó về nhà, nhưng cuối cùng tôi vẫn mang về. Tôi nhận ra… đây là sai lầm lớn nhất trong đời mình. Sau khi tôi nhét cái băng vào đầu VCR, màn hình hiện lên dòng chữ đỏ giống như trên cái băng, rồi nó tối đen.

Một căn phòng màu trắng và trống rỗng hiện ra trong khoảng 10 phút, rồi đột nhiên một cô gái xuất hiện. Tôi giật mình nhảy lại đằng sau, nhưng sau đó tôi đã ngồi ngay ngắn trở lại xem tiếp. Màn hình chuyển đến đôi mắt của cô gái bí ẩn đó. Cầu mắt của cô ta màu đen, trông như bị đốt cháy vậy. Cô gái có làn da xám ngắt, nhợt nhạt, cùng tròng mắt trắng dã. Lông mày của cô ta giương lên đầy giận dữ.

Sau đó, màn hình đột nhiên nhấp nháy đổi màu, trong khoảng 5 phút, mỗi lần màn hình đổi màu, máu của cô gái ứa ra càng lúc càng nhiều, cho đến khi màn hình dừng lại. Rồi cô ta bắt đầu khóc… sau đó cô ta cười, một nụ cười điên dại đến thích thú. Camera quay cận cảnh cô ta, rồi cô ta nhìn thẳng vảo tôi! Bỗng cô ta rút ra một con dao và nở một nụ cười ác ý, tàn bạo. Đưa con dao lại gần cổ của mình, cô ta cứa từng vết rất mạnh lên cổ, trên miệng vẫn là nụ cười của ác ma… Rồi cô gái chết trên một vũng máu lớn… Căn phòng màu trắng nhuốm đỏ…

Quá hoảng sợ, tôi lao đến tắt TV và cố đi ngủ sớm. Nhưng tôi không thể nào chợp mắt được sau những gì mình đã xem.

Ngày hôm sau, những việc đáng sợ đã xảy ra. Đồ vật trên tường, giá sách, tủ đựng đồ đều tự nhiên rơi xuống, nhưng đó không phải là tất cả. Khi tôi đang dùng máy vi tính, đột nhiên máy tính phát ra âm thanh báo lỗi, màn hình hiển thị màu xanh, thay vì dòng báo lỗi thông thường, nó hiện lên dòng chữ:

“Xem cái băng đi Roger!”, “Xem ngay lập tức!”. Sau đó máy tính của tôi tắt phụt. Tôi sợ muốn chết. Bông nhiên tôi nghe thấy có giọng nói vang lên: “Anonymous!” , sau đó là tiếng giục giã đáng sợ : “Xem cái băng đi Roger, KHÔNG TA SẼ GIẾT NGƯƠI!!!”.

Tôi cố gọi cảnh sát nhưng đường dây điện thoại đã bị ai đó ngắt. Tôi thực sự phát hoảng. Tôi quyết định xem lại cái băng chết tiệt đó, một lần nữa. Màn hình tiếp tục chiếu đoạn phim tôi xem dở trước đó. Một đứa trẻ xuất hiện, nói thì thầm “Đừng quay lại nhìn…” “….Đừng quay lại nhìn…!” “Đừng quay lại…”. Tôi quá sợ hãi để chuyển động, thậm chí là thở, tôi cũng không dám. Tôi từ từ, chậm rãi xoay mình lại, và –

Myuhahhhhhhhhhjjjjjjjjjjj

Xin chào mọi người, tôi là Troy, tên Roger thật là ngu ngốc khi ngoái lại nhìn, nên tôi quyết định sẽ hoàn thành nốt câu chuyện này. Nếu bạn có vô tình nhặt được cuộn băng này, hãy xem nó. Ồ, còn một điều nữa. Cho dù bạn có làm gì. Đừng quay lại nhìn!

Nguồn: Voz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 44:
Tài khoản Facebook không xác định


Bạn biết Facebook chứ? Hẳn là biết rồi. Bạn đã từng gặp phải tài khoản "Không xác định" trên Face? Nó để lại một cái status "Không xác định" ngay trên tường của bạn. Phải biết rằng, những điều bạn sắp nghe đây... thực sự đáng sợ.

Khi tôi đang lướt mạng, xem mấy video hài của mấy người thất bại trong nhiệm vụ đơn giản, tôi nhận được một e-mail: ""Không xác định" muốn thêm bạn trên Facebook". Tôi chỉ đơn giản nghĩ nó là một trò đùa, hoặc là một chương trình tự động nào đó, nhưng tôi vẫn cứ đồng ý thêm bạn. Tôi bèn đi kiểm tra trang Face của nó. Rõ ràng, nó chỉ mới tham gia Face 20 giây trước. Nó cũng đã thêm một vài hình ảnh chỉ với màu đen và trắng cũng với mô tả "Không xác định" ngay bên dưới.

Tôi hơi khó chịu, nó muốn gì ở tôi chứ?

Tại sao nó tham gia Facebook chỉ để thêm bạn với tôi.

Sau đó, tôi nhận được một tin nhắn cá nhân từ "Không xác định":

Trích:
1234H5678E9012L3456P7890
Rùng mình, tôi đóng tin nhắn và quay trở lại trang của "Không xác định" để kiểm tra thông tin xác nhận - trống trơn. Ngoại trừ sinh nhật của nó, đó là ngày hôm nay. "Không xác định" đang hiển thị offline trên Facebook, nhưng liền sau đó, khung chat Facebook xuất hiện và "Không xác định" đang cố gắng nói chuyện với tôi. Nó nói:
Trích:
9i87g65n4o32r10e
. Tôi nghĩ rằng đó chỉ đơn giản là một thằng nhãi đang cố trêu tôi, nên tôi chặn nó.

5 giây sau, lại một tin nhắn mới : ""00000000" muốn thêm bạn trên Facebook". Giờ thì tôi đi ngay tới trang của "0000000" xem mấy cái thông tin của nó có giống với tài khoản "Không xác định" không? Tham gia ngày hôm nay, và cũng sinh trong ngày hôm nay vào 18s trước, nhưng trên dòng thời gian lại có máy cái ảnh kì lạ. Hình ảnh những con người đang hạnh phúc, một vài ngừoi đã trưởng thành, một số thì là những đứa trẻ, nhưng tất cả đều không hợp với trang cá nhân này.

Tôi mở album ảnh, và sau khi lướt qua những tấm ảnh về sự hạnh phúc tới kì lạ, tôi nhận ra một bức ảnh có tôi và bạn bè trong đó, những gương mặt vô hồn. Tôi đã bị sốc. Giờ thì tôi đã nhận ra rằng tôi đã bị quấy rối bởi một kẻ nào đó .... hoặc một cái gì đó. Và liền sau đó, tôi bất ngờ nhìn thấy một tấm ảnh về nhà tôi, với tôi đang ngồi đó, ngay sau chiếc máy vi tính, dường như được chụp... ngay.. lúc này.

Tôi đã rất sợ hãi và sốc. Tôi quá bát ngờ khi nhận ra bức ảnh này có thể biết chính xác nơi mà tôi đang sống. Tôi cuống cuồng đóng toàn bộ rèm và khóa chặt cửa ra vào. Tôi thở dốc và choáng váng. Không hề muốn động tới cái máy tính, nhưng rồi vẫn rờ tới nó : Tôi nhận được một tin nhắn từ "00000000".

Trích:
"Tắt cái000webcam của mày đi, loài000người nhìn thật bẩn000thỉu khi chú000ng vã mồ000hôi".
Ngya lập tức, tôi thét lên và đập nát cái webcam chỉ với đôi bàn tay trần. Bàn tay tôi tứa máu, với những vết khứa của các mảnh nhựa.

Tôi liền chặn 00000 và sau đó thì tôi nhận được một tin nhắn,nhưng tôi không muốn động tới nó. Điện thoại tôi đã hết pin, nên tôi chẳng thể gọi cho ai, tôi lại càng không muốn ló đầu ra ngoài bây giờ. Lát sau, người hàng xóm của tôi đã để lại một mảu tin nhắn trên tưởng:

Trích:
"Con người nê00n khó00a cửa lạ00i..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 45:
Lightning


Chúng tôi vừa mới chuyển đến một căn nhà gỗ nhỏ nhắn ở một vùng ngoại ô kia. Đó là một khu vực tuyệt như mơ - với những người hàng xóm ít nói, nhưng thân thiện, và những cây cọc hàng rào bao quanh các sân vườn. Có thể nói đây chính là một khởi đầu mới của tôi, một ông bố đang sống độc thân, cùng đứa con trai ba tuổi của mình. Đây là lúc tôi giải phóng bản thân khỏi mọi rắc rối và xì-trét của năm vừa qua.

Tôi nhìn cơn bão sấm chớp như một điềm báo về sự khởi đầu mới này: những điều xui rủi còn sót lại cũng như những ám ảnh trong quá khứ rồi sẽ được rửa trôi. Gì thì gì, con trai tôi tỏ ra rất hào hứng với cuộc sống mới này, ngay cả khi đèn điện có thường xuyên bị tắt ngúm hết đi nữa. Đó cũng là cơn dông bão tố lớn nhất mà nó từng thấy. Những ánh chớp chiếu rọi vào những căn phòng trống không trong nhà, hai chúng tôi cùng nhau dỡ những chiếc hộp còn đóng kín ra, bên cạnh những vệt bóng dài lêu thêu, rồi thằng bé sẽ nhảy cẫng lên và la hét sung sướng mỗi lần ánh chớp lại xuất hiện. Phải mất một lúc khá lâu kể từ giờ đi ngủ của nó, thằng bé mới chịu nằm yên mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi thấy nó đã thức dậy trên giường tự khi nào và đang mỉm cười thật tươi. “Con nhìn thấy ánh chớp ngay bên cửa sổ của mình đó ba ơi!” - nó dõng dạc tuyên bố.

Rồi cả mấy buổi sáng sau đó nữa, nó luôn khoe với tôi cùng một điều như thế. “Ngốc ạ,” - tôi nói - “tối qua trời có sấm chớp gì đâu nào, con hẳn đã mộng du rồi!” “Thế ạ...” Nó có vẻ hơi thất vọng. Tôi vò mái đầu của thằng bé và bảo nó đừng lo gì hết, sớm muộn gì cũng sẽ lại có một cơn dông kèm sấm chớp xuất hiện thôi.

Và nó dần trở thành một thói quen. Thằng bé sẽ kể cho tôi nghe về việc nó nhìn thấy những ánh chớp ít nhất hai lần một tuần, dù cho trời có giông bão hay là không. Những giấc mơ trùng lặp về một cơn bão sấm chớp khó quên, tôi đoán thế.

Tôi thực sự căm ghét sự ngu đần của mình. Mọi người đều nói rằng tôi không thể làm gì khác hơn, rằng tôi không thể nào biết trước chuyện sẽ xảy ra. Nhưng tôi là người bảo hộ của chính đứa con của mình cơ mà, những lời nói đó không là gì ngoài những ngôn từ an ủi sáo mòn. Trong tôi luôn sống lại cái buổi sáng đó: cái buổi sáng khi tôi pha tách cà phê cho chính mình, đổ sữa vào chén ngũ cốc, cầm tờ báo lên đọc lướt qua tin về một tên tội phạm ấu dâm của địa phương, rằng hắn vừa mới bị tống giam. Tin này được đăng ngay trang nhất. Rõ ràng là hắn có hứng thú với những mục tiêu còn nhỏ tuổi (thường nhất là mấy thằng bé con), hắn sẽ theo dõi ngôi nhà đó một thời gian, và chụp những bức ảnh có kèm ánh đèn flash về lũ nhóc con ấy qua khung cửa sổ khi chúng còn đang say ngủ. Thi thoảng, tên đó còn làm những điều tồi tệ hơn thế. Bụng tôi cồn cào cả lên khi mọi liên kết dần chắp nối lại với nhau.

Vào thời điểm đó, mọi thứ chỉ đơn thuần là sự suy tưởng của bọn trẻ. Mặt khác, đó lại là thứ đáng sợ nhất mà tôi từng nghe kể. Khoảng một tuần trước, con trai tôi đến gặp tôi với bộ đồ pajamas của nó. “Bố đoán thử xem?” nó hỏi tôi thế.

“Sao nào?”

“Không còn ánh chớp nào bên cửa sổ của con nữa hết.”

Tôi quyết định đùa theo thằng bé. “Ồ, tuyệt, vậy là cuối cùng nó cũng đã tắt hẳn rồi hả con?”

“Không ạ! Giờ nó đang ở trong tủ quần áo của con đó!”

Tôi vẫn chưa nhìn qua những bức ảnh mà cảnh sát đã chụp lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 46:
The Bell Ringer


Tên tôi là Trey. Vài ngày trước người bạn thân của tôi đã qua đời. Điều làm tôi cảm thấy sốc là cậu ấy đã tự sát khi mà vài ngày trước cậu ấy còn đến nhà và tặng tôi một món quà. Tôi vừa mở nó ra vào hôm nay và bên trong là một quả chuông. Tôi cầm nó lên xem rồi đặt lên bàn để đi ngủ.

Lúc này đang là rất khuya nhưng tôi bỗng nghe thấy âm thanh gì đó... nó là tiếng leng keng của quả chuông. Tôi nhanh chóng nhìn về phía đã đặt quả chuông trước khi ngủ và những gì tôi thấy là một người đàn ông, chính xác hơn là một ông lão đang ngồi bắt chân trên sàn và rung cái chuông. Lúc này tôi cực kỳ hoảng hốt và tự hỏi làm sao một ông lão lạ mặt có thể đột nhập vào phòng mình và tại sao ông lão ấy lại ngồi đó rung quả chuông.

Nếu ông ta là kẻ trộm thì phải lấy đi thứ gì đó chứ nhưng không, ông ta không lấy gì cả mà chỉ ngồi ở đó, nhìn chăm chăm vào một khoảng không vô định và rung quả chuông. Tôi không biết phải làm gì vào lúc này nhưng cuối cùng tôi vẫn chìm sâu vào giấc ngủ.

Tôi thức dậy vào sáng hôm sau và thấy ông lão ấy đã biến mất còn cái chuông thì vẫn ở trên bàn như tôi đã đặt nó ở đó vào tối qua. Việc này vẫn cứ lặp đi lặp lại nhiều đêm liền cho đến khi tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi quyết định giáp mặt với ông lão vì thế đêm đó tôi nằm trên giường và giả bộ như mình đang ngủ. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở và ông lão đó bước vào.

Ông ta lấy cái chuông,ngồi xuống sàn và bắt đầu rung nó. Tôi cầm lấy chiếc đèn ngủ, thứ ở gần mình nhất ném thẳng vào ông lão nhưng trước khi nó kịp chạm vào thì ông ta đã biến mất. Tôi ngồi đó tự hỏi "cái quái gì vừa xảy ra thế ?"

Ngày tiếp theo, ông ta đã không đến.Nhưng bỗng có cái gì đó thôi thúc khiến tôi muốn rung quả chuông. Tôi tự hỏi có phải chính quả chuông đang kêu gọi tôi đến với nó không. Thế là tôi đến gần cầm nó lên và ngồi xuống. Tôi bắt đầu rung nó, cứ rung mãi,rung mãi và việc này thật...thú vị. Tôi cứ tiếp tục ngồi đó rung cho đến sáng hôm sau. Việc rung chuông cứ tiếp tục hằng đêm, tôi thật sự không hề thích vậy....nhưng có điều gì đó khiến tôi không thể dừng lại được.

Tôi nhanh chóng bỏ quả chuông vào một chiếc hộp và chuyển nó đến chỗ người bạn thân nhất của mình. Bây giờ...tôi đã được tự do. Điều còn lại phải làm lúc này là...bóp cò súng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 47:
Đứa trẻ bị ám?

Mọi chuyện bắt đầu với con chó. Mẹ tìm thấy nó sau khi nó mất tích ba ngày, bị xẻ thịt từ đuôi lên tới cổ họng. Chúng tôi khóc lóc và buồn phiền, chỉ trừ Corey. Corey không bao giờ khóc. Nó hầu như không bao giờ giao tiếp với ai. Mọi người thường đùa rằng tôi đã được hưởng hết những cái tốt, chẳng chừa lại cái nào cho đứa em trai của tôi. Tôi nghĩ họ nói vậy để vơi bớt nỗi sợ của họ về phía nó.

Sau con chó còn có những con khác nữa. Những con gà bị dẫm nát dưới mặt đất. Những con sóc bị đóng đinh lên thân cây. Một con chồn bị đâm vào một cành cây trong khu rừng. Con chồn đó vẫn còn hấp hối khi mẹ phát hiện ra được.

Và cả những bức tranh nữa. Tôi thì làm mô hình giấy cho trường, còn Corey thì vẽ. Mẹ thì vào trong phòng để xem chừng chúng tôi, và mẹ nhìn vào bức tranh của Corey. Một con chó lớn màu vàng với những vết màu đỏ vẽ ở ngay giữa. Một con chồn với cái nét bút đỏ phun ra từ miệng của nó. Tất cả bọn chúng đều có những dấu chéo màu đỏ được vẽ lên.

Tất cả bọn chúng đều được vẽ xung quanh một bức họa lớn của mẹ tôi.

_ Cái gì vậy, Corey? Những bức hình này là sao vậy con?

Nhưng nó cũng chỉ nhún vai và tiếp tục vẽ.

Và từ đó tôi thấy các bác sĩ. Vài người thì vào trong nhà và nói chuyện với Corey hàng tiếng đồng hồ. Một người nhờ tôi cắt những bức hình của gia đình tôi và đặt chúng vào một bức vẽ có hình ngôi nhà. Tôi để hình Corey vào phòng khách, và hình mẹ và tôi trong tủ đồ.

_ Tại sao cháu lại ở trong tủ đồ?

_ Bởi vì chúng tôi đang lẩn trốn.

_ Tại sao cháu lại trốn?

_ Bởi vì chúng tôi đang sợ.

Corey bắt đầu uống thuốc. Thuốc sặc sỡ nhiều màu sắc. Tôi rất ghen tị, vì thế mẹ cho tôi gói kẹo Skittles cũng với những màu sắc đó. Corey bắt đầu ít nói hơn.

Một buổi sáng sớm nọ, mẹ lay tôi dậy. Tôi chớp mắt từ cơn buồn ngủ và nhìn vào mẹ. Đôi mắt của mẹ mở to và trông rất hoảng hốt, và mẹ run rẩy thì thầm với tôi.

_ Em con đâu rồi?

_ Con không biết, mẹ à.

Mẹ đang giữ cái gì đó trên tay. Đó là bức hình của mẹ với những vết đỏ chói vẽ lên hai mắt của mẹ.

_ Dậy mau, con ơi. Chúng ta phải đi thôi.

Mẹ bồng tôi lên và đưa tôi ra hành lang. Mẹ quẹo một khúc cua để vào trong phòng khách.

Nó ở đó.

Corey đang đứng trước cửa chính, tay cầm con dao bếp rất to. Nó nhìn chằm chằm vào chúng tôi, cặp mắt sáng chóa trong màn đêm.

Và rồi nó lao đến chúng tôi.

Nó đang hét lên. Tôi chưa bao giờ nghe nó phát ra tiếng động gì lớn hơn những lời thì thầm như trước đây, nhưng nó đang hét lên và lia con dao tứ tung. Mẹ lấy người che chở cho tôi, và mẹ đá trúng ngay lồng ngực của nó. Corey bay thẳng ra bên kia căn phòng và đánh rơi con dao. Mẹ ném tôi vào chiếc ghế dài. Mẹ phóng qua căn phòng và đè lên người Corey trước khi nó kịp với tới con dao. Mẹ tì nó xuống trong lúc nó đang chống cự và hét toáng lên.

_ Mẹ sẽ chết đấy, mẹ à. Mẹ sẽ chết. Thả con ra.

Mẹ kéo nó ra trước cửa hầm và tống nó vào. Mẹ đóng cửa lại vào lấy chiếc ghế chèn lên. Mẹ ngồi sụp xuống sàn và nức nở, trong lúc Corey đập vào cửa và không ngừng la hét.

_ Mẹ sẽ chết đấy. Thả con ra. Chết đấy. Mẹ sẽ chết.

Tôi đứng trên phòng khách nhìn vào mẹ. Mẹ đang nhìn tôi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Mẹ đưa tay ôm lấy tôi.

_ Không sao đâu, con à. Con an toàn rồi. Nó sẽ không lấy dao xẻ thịt con như con chó kia đâu.

_ Nhưng mẹ à, không phải con chó bị xẻ thịt bởi con dao. Mà là bởi cây kéo.

_ Con nói gì cơ?

Cây kéo đã đâm sâu vào cái bụng màu vàng của nó.

_ Con đang làm gì vậy?

Cây kéo đã rạch đi lên và lên xuyên qua đống bùi nhùi nóng hổi bên trong.

_ Đừng con ơi, bỏ nó xuống.

Cây kéo đã làm máu văng ra khắp nơi.

_ Đừng. Dừng lại. Con ơi dừng lại đi.

Cây kéo đã hoàn tất công đoạn xẻ thịt.

_ Trời ơi làm ơi dừng lại đi ai đó CỨU TÔI VỚI.

Cây kéo đã khiến ánh sáng bị tắt lụi.

...

Họ bắt Corey đi. Nó nói rằng nó đã cô gắng bảo vệ mẹ, nhưng chẳng ai tin.

Họ nói tôi rằng họ sẽ chăm sóc cho tôi.

Họ nói tôi rằng tôi đã an toàn.

Họ nói tôi rằng tôi đã rất ngoan.


Nguồn: Creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 47:
Những mẩu giấy


Mọi chuyện bắt đầu khi tôi tìm thấy mẩu giấy đó .Tôi tìm thấy nó ở dưới đáy 1 trong những cái hộp chuyển nhà của tôi, nó có dòng chữ: XIN CHÀO, LÀM ƠN TRẢ LỜI!

Tôi không biết mảnh giấy này đã nằm ở đây được bao lâu nữa vì tôi đã để quên cái hộp dưới tầng hầm kể từ khi tôi mới chuyển đến. Tôi bỏ qua nó, coi như không có chuyện gì xảy ra cho đến buổi sáng hôm sau, khi tôi mở cái máy làm cafe của mình thì ở bên trong có 1 tờ giấy ướt có dòng chữ: LÀM ƠN TRẢ LỜI, CỨU TÔI VỚI! Lúc đó, tôi vẫn nghĩ đó chỉ là 1 trò đùa của 1 trong đám bạn của tôi bởi vì mới chỉ lúc trước khi pha cafe tôi không thấy gì trong đó cả.

Nhưng sau đó tôi bắt đầu tìm thấy nhiều mẩu giấy, dưới miếng di chuột, dưới bàn máy tính, ở trong cuộn giấy vệ sinh, dưới cái đầu DVD... ở những chỗ mà sẽ không ai nghĩ đến, ở những chỗ mà sẽ không ai tìm kiếm cả và sẽ rất ngu ngốc khi để lại 1 thông điệp ở những chỗ đó. Nhưng chúng vẫn liên tục xuất hiện, chỉ vs 1 nội dung lặp đi lặp lại: Cầu xin tôi cứu giúp.

Cho đến 1 ngày, tôi ngán ngẩm với trò đùa này và quyết định viết lại vào phía sau 1 mẩu giấy được đặt trong máy giặt của tôi: Xin chào, tôi đang trả lời bạn đây, xin hãy giải thích tình huống của bạn? Tôi đặt mẩu giấy vào máy giặt và đi vào phòng vệ sinh. Ngay khi bước ra tôi lập tức nhận thấy tôi đã có thư trả lời ở trên bàn phòng khách. Nó viết : CẢM ƠN, TÔI ĐANG BỊ GIAM GIỮ! Tôi tiếp tục ghi vào đằng sau tờ giấy: Anh bị giam giữ ở đâu? Làm sao anh có thể liên tục gửi giấy cho tôi? Chần chừ 1 lúc tôi quyết định đặt nó đằng sau di-văng và núp ở sau cánh cửa chờ xem ai sẽ xuất hiện. Tôi ngồi chờ như 1 thằng ngốc trong 3 tiếng đồng hồ nhưng không có ai xuất hiện và trong suốt ngày hôm đó tôi không nhận được mẩu giấy nào khác nữa.

Ngày hôm sau, khi tôi kiểm tra hòm thư , tờ giấy lại xuất hiện: TÔI BỊ KẸT Ở CHIỀU KHÔNG GIAN 2D Ở DƯỚI ANH. Tôi bực mình ghi viết vào tờ giấy: Cho dù là ai đi nữa thì trò đùa này éo hay chút nào cả, để tao yên!

Ngày hôm sau , tôi nghiên cứu về the second Dimension (chiều không gian 2D) mà tớ giấy nhắc đến. Tôi đọc được những dòng sau: Chiều không gian thứ nhất là 1 điểm được xác định trong vũ trụ. Chiều không gian thứ 2 (dòng này được gạch chân) là những thứ có chiều cao và rộng trong khi không gian thứ 3 có thêm chiều dài .Chiều không gian thứ 4 có thêm thời gian và thứ 5 là quá khứ: là những thời điểm đã từng xảy ra trôi nổi trong dòng thời gian. Tôi ngẫm nghĩ và ghi vào mẩu giấy: Sao anh có thể đọc được mảnh giấy này nếu anh ở chiều không gian thứ 2? thậm chí anh còn không tồn tại rồi để nó vào trong ngắn kéo.

Câu trả lời của tôi đến vào sáng hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị tắm: CHỮ VIẾT LÀ 2D. KHẲ NĂNG NHÌN LÀ 2D. 2 THỨ THUỘC VỀ 2D CÓ THỂ SỬ DỤNG ĐƯỢC.

Nhưng chừng đó thông tin là chưa đủ để tôi có thể giúp được anh ta - cho dù đó có là ai hay cái gì đi chăng nữa. Tôi viết tiếp: Làm thế nào để tôi giúp được anh vào mẩu giấy vào xả nó xuống toilet .

LÀM CHO TÔI THÀNH 3D thông điệp tiếp theo được tôi đón nhận ở trong 1 thanh sô cô la chưa bóc ra. Làm thế quái nào tớ giấy lại ở trong 1 thanh sô cô la chưa bóc ra được? Nhưng tôi tự nhủ chắc có lẽ chỉ là 1 chương trình TV thực tế, đến phút cuối sẽ xuất hiện camera và bọn họ sẽ cười vào mặt mình. Tôi chỉ ghi lại BẰNG CÁCH NÀO??? Tôi vẫn nhớ chỗ tôi để mảnh giấy bởi vì sau đó 1 thời gian dài tôi không nhận được thứ gì khác nữa. Tôi để nó bên trong vết rạn của cái tủ gương bẳng gỗ của tôi và sau đó nửa năm, tôi không còn nhận được thông điệp nào nữa.

1 buổi sáng nọ, chuẩn bị đi làm, tôi vào phòng và chỉn chu quần áo trong gương, vẫn chính cái gương đó mặc dù bây giờ tôi đã chuyển nó sang hướng đối diện. Bỗng tôi để ý thấy 1 vật gì vuông vuông ở trên tường khi nhìn vào gương, quay lưng lại nhìn bức tường tôi rất kinh ngạc khi không thấy gì , quay vào gương thì vẫn thấy. Tôi kéo từ từ cái tủ gương lại gần, cho đến khi tôi có thể nhìn vào gương và đọc đước mẩu giấy qua vai tôi: LÀM CHO MÀY THÀNH 2D.

Tôi kinh hoàng biến ngay khỏi ngôi nhà. Sau 1 tuần ở nhờ nhà bạn gái tôi vứt bỏ tấm gương, cái máy làm cafe, cái tủ, tất cả mọi thứ. Tôi vẫn thường hoảng sợ khi thấy bất kì mẩu giấy nào đó trên sàn nhà hoặc trong quần áo. Tôi vẫn sợ hãi là 1 ngày nào đó tôi mở 1 quyển sách ra và lại thấy những thông điệp khủng khiếp đang ám ảnh tôi.


Nguồn: Voz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 48:
That’s It


Vấn nạn mà 1 số giới trẻ ngày nay gặp phải.

Vào một ngày, có một cô gái, tên cô ấy là Anna. Trong tay cô ấy cầm nhiều loại thuốc. Trong khi cô nhìn chằm chặp vào chúng, cô nghĩ về sự đau khổ và buồn tủi mà cô phải chịu đựng trong 17 năm qua. Cô ngước lên, nh
ìn vào gương, nhìn chính mình trong đó, và cô bắt đầu suy nghĩ. Cô đã phải chịu những đau khổ mà đến giờ cô vẫn không thể quên được và cô không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Cô muốn kết thúc cuộc đời mình, thế thì cô sẽ không còn cảm thấy đau khổ. Chết đi thì sẽ không còn những khổ đau. Nhưng rồi bất chợt, cô nổi giận. Sao cô lại phải chết để tìm sự bình yên? Sao cô phải chết còn những kẻ bắt nạt cô thì không? Thổn thức, cô lại nhìn xuống nắm tay của mình, nhìn vào những viên thuốc một lần nữa. Cô thì thầm với chính mình, “Thế đó”

Anna luôn luôn buồn phiền về bản thân. Cô bị nghiện và là một trong những đứa trẻ thực sự có vấn đề cùng với sở thích sưu tầm những thứ mà hầu hết mọi người chẳng quan tâm. Cô có mái tóc quăn tít, cặp kính dày cộm và khuôn mặt đầy mụn trứng cá, bạn biết đó là kiểu người gì rồi đấy. Tất cả mọi người đều biết vài người giống như Anna. Anna bị xua đuổi, bị làm cho xấu hổ và trở thành đứa ngốc rất nhiều lần, thậm chí cô đã từng bị hãm hiếp. Cô cũng có những “người bạn” để cùng tâm sự, nhưng rồi cô nhận ra những người bạn đó lại tiết lộ những bí mật của cô cho người khác. Người cô tin tưởng đã lừa dối cô. Anna cảm thấy mình sống chẳng vì cái gì.

Vậy chuyện gì đã xảy ra với Anna? Cô ấy ngồi xuống một chiếc ghế với những viên thuốc, rút con dao ra khỏi cổ kẻ bắt nạt mình, mở cuốn sổ ra và gạch đi một cái tên trong đó. Cô nhìn chằm chằm vào cuốn sổ của mình và nuốt những viên thuốc. “Thế đó"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 49:
Branche in the wind

Cuối cùng tôi cũng đã về nhà. Sau một buổi tối làm tăng ca, tôi đã hoàn thành công việc sếp giao cho. Thật là tuyệt vời, tôi có một ngày thoải mái không phải làm gì, và tôi mong chờ đuợc gặp con trai tôi. Tôi đã thắng trong việc giành quyền nuôi con với vợ cũ. Tôi đã sửa lại căn phòng ngủ cũ cho con, sơn căn phòng màu trắng và thay đổi mọi thứ theo ý con. Khi tôi đang chất đồ dưới cầu thang thì nghe thấy tiếng con tôi:

‘Bố ơi, con không ngủ được, có một con quái vật bên ngoài cửa sổ’

Quái vật? Sợ ngủ một mình là bình thường với bất kì đứa trẻ nào.

‘Oh, đừng sợ con yêu, chỉ là cành cây bị gió thổi thôi mà, thấy chưa?’

Tôi chỉ cho con thấy cành cây đang đập vào khung cửa sổ. Con tôi bình tĩnh lại và hôn chúc tôi ngủ ngon. Cuối cùng cũng được ngủ, tôi buồn ngủ đến chóng mặt, tôi đi xuống cầu thang và nằm vật lên giường. Tôi phải đến trường con vào ngày mai để đăng kí học, rồi mua đồng phục, đồ dùng học tập… thật là khó để nghĩ gì khi buồn ngủ. Đúng lúc ấy lại có tiếng gọi, ôi, tôi buồn ngủ lắm rồi!

‘Bố ơi, con quái vật quay trở lại rồi’ Con tôi hét lên.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: chả có gì ngoài cành cây bị gió thổi đập vào. Để chứng minh cho con, tôi mở cửa sổ ra và quay về phía con:

‘Con thấy rồi đấy, chả có gì cả, chỉ là cái cây thôi, giờ đi ngủ đi, mai con còn phải đến trường đấy’

Nó giật mình vì tôi mở cửa, nhưng tôi mệt quá rồi, tôi lại nằm vật lên giường. Và tôi nghe thấy tiếng khóc.

‘Thôi được rồi, bố sẽ ngủ cùng con’

Tôi quay lại phòng thằng bé, nằm xuống bên cạnh con.

Khi vừa nằm xuống nhắm mắt lại, tôi bắt đầu thắc mắc. Tôi mua ra trải giường màu trắng cơ mà? Tôi nhìn vào cổ họng bị rạch của con trai và nhận ra. Tôi nghe thấy tiếng con quái vật, không phải ở ngoài mà trong này, tôi cười như điên, tôi đã không nhận ra rằng vườn nhà tôi không có cái cây nào.


Nguồn: Creepypasta.com
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom