Cập nhật mới

[Chuyện có thật] Trường Sơ cấp Warwood

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Trường Sơ cấp Warwood


Part 1: Tôi nghĩ trường sơ cấp tôi từng theo học có một 'hình phạt đặc biệt' dành cho những học sinh cá biệt. Có ai đã từng nghe đến hoặc theo học Trường Sơ cấp Warwood không?

Tôi thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu. Vì thế tôi sẽ bắt đầu với những thông tin cơ bản. Tên tôi là Alex, năm nay 22 tuổi. Từ 1999-2003 tôi nhập học một trường sơ cấp* nhỏ ở Georgia tên là Trường Sơ cấp Warwood. Nó là trường tư nhưng không phân biệt đối xử hay tôn giáo, có tổng cộng khoảng ba trăm học sinh. Tôi là con một và bố mẹ tôi thì đã ly dị. Tôi không bao giờ được gặp lại bố, mẹ tôi thì có một ông bồ mới và họ đã đính hôn nhưng không bao giờ thực sự cưới, chỉ đính hôn thôi. Dù sao thì, tôi không nhớ rõ năm đầu ở trường Warwood cho lắm, lúc đó tôi chỉ mới tới lớp mẫu giáo. Tôi có một người bạn tên là Tony và chúng tôi rất thân với nhau cho đến khi tôi chuyển đi vào năm 2004. Tôi không định bắt bạn tốn thời gian ngồi nghe những thứ vớ vẩn về cuộc đời của tôi nữa đâu. Mà tôi sẽ bắt đầu đi vào phần chính.

Năm lớp một, 2000. Tony và tôi được xếp vào lớp của cô Anderson. Cô ấy khoảng vào ba mươi tuổi, tóc ngắn, khá giống Jamie Lee Curtis lúc trung niên. Cô rất ân cần chu đáo và hay dễ mềm lòng, vì thế những bậc phụ huynh và học sinh đều rất thích cô ấy.

Những khối lớp khác nhau có những giờ ra chơi khác nhau tại Warwood. Khối lớp mẫu giáo cho đến khối lớp hai nghỉ từ 11:30 đến 12:00, còn khối lớp ba đến khối lớp năm thì nghỉ từ 12:00 đến 12:30. Sân chơi rộng hơn phòng học gấp mấy lần. Ở trung tâm “khu” sân chơi có một cái cầu trượt, một cây cầu, một cái thang, bập bênh và một khu “nhà” lớn được xây bằng cách chất những viên đá lớn bằng nhựa lên nhau, trên trần thì treo lủng lẳng những cái xương khủng long giả bé tí ti. Chúng tôi gọi nó là Vòm Khủng Long. Tony và tôi thường hay đến đó chơi cùng với Scotty và Phil, những người bạn học khối lớp hai. Scotty và Phil đều có anh chị em. Anh của Scotty học lớp bốn còn chị của Phil học lớp năm. Cả hai đều nhập học trường Warwood từ lúc mẫu giáo.

Đôi khi ở năm lớp một, tôi thường nghe một tin đồn về “Ghế Trẻ Hư”, và Scotty cũng khẳng định lời đồn có thật bởi anh trai cậu ta, Mark cũng đã từng đến chỗ của cái ghế đó. Lần đầu tôi nghe thấy nó được nhắc tới là vào giờ ăn trưa, ngay sau giờ ra chơi. Tôi nhớ có một cậu bé tên là Eddie đã nói về nó với tôi bằng giọng thầm thì:

“Alex, cậu có biết gì về “Ghế Trẻ Hư” không?”.

Tôi lắc đầu. Thường rằng câu trả lời của tôi dành cho người lớn lẫn bạn bè đều là hành động thay vì lời nói. Thời đó tôi khá là nhát.

“Thế cậu có muốn biết về nó không?”.

Tôi gật đầu.

“Được rồi, cậu có biết Khu Vực Giáo Viên gần chỗ tụi con gái đi vệ sinh không?” Khu Vực Giáo Viên là phòng nghỉ dành cho các giáo viên và các nhân viên trong trường. Đó là một căn phòng nhỏ, có thể có một nhà vệ sinh hoặc một cái tủ lạnh.

Tôi gật đầu lần nữa.

“Ừm có đứa nào đấy bảo rằng cậu ta đã nhìn vào bên trong đó. Bên trong có thêm một cánh cửa khác nữa”.

Không thể nào, tôi nghĩ. Không có đứa trẻ nào có thể nhìn vào Khu Vực Giáo Viên mà còn toàn vẹn.

“Cậu ta thấy bằng cách nào?” tôi hỏi, vẫn không tin.

“Cậu ta đi vệ sinh và khi trở về phòng học của cô Tudor, cậu ta thấy một giáo viên đi vào đó. Khi cánh cửa mở ra, trước khi nó đóng lại cậu ta kịp thấy một cái bàn, vài cái ghế và một cánh cửa nữa”.

“Thì sao?”.

“Nó dẫn đến nơi “Ghế Trẻ Hư” được đặt”.

“Tớ vẫn không biết nó là cái gì”.

“Cậu có biết Jay Boy không?”. Jay Boy là một học sinh lớp bốn rất nghịch. Tất cả mọi người đều biết đến cậu ta. Ngay trong tuần đó cậu ta đã bị đuổi học vì có thái độ xấu đối với giáo viên.

“Uh-huh”.

“Nhớ cậu ta đã làm gì với bàn của cô Ludke tuần trước chứ? Và sau đó dùng những dụng cụ cắm trại từ lớp hướng đạo sinh để đốt hết những bài kiểm tra?”.

“Uh-huh”.

“Thay vì bị phạt cấm túc, cậu ta đã nhận được một hình phạt còn ghê hơn thế”.

“Ờ, cậu ấy bị đuổi học”.

Eddie cười khúc khích “Đó là điều mà họ muốn cậu nghĩ à?”.

“Họ?”.

“Họ ấy. Các giáo viên. Jay Boy không còn ở đây nữa. Cậu ta đang ở trong bệnh viện”.

“Tại sao?”.

“Ghế Trẻ Hư”.

Ngay sau đó giờ ăn trưa kết thúc, bỏ lại tôi với trí tò mò không dứt về cái Ghế Trẻ Hư. Tôi nghĩ đó là ngày thứ Sáu, sau khi những ngày cuối tuần đến và đi, tôi gặp bạn bè ở Vòm Khủng Long và hỏi rằng liệu họ có nghe hay biết gì về Ghế Trẻ Hư và tình hình của Jay Boy hiện tại.

“Ai đó đã nói cho tớ nghe, nhưng tớ nghĩ rằng đó chỉ là một tin đồn vớ vẩn” Tony nói, khoanh tay trước ngực.

“Eddie nói cho tớ biết một ít, nhưng chúng tớ phải về phòng học khi bắt đầu đến phần hay. Vậy, Ghế Trẻ Hư là cái gì thế?”.

Đột nhiên từ một góc của Vòm Khủng Long, cái đầu trọc lóc của Steve ló vào. Steve là một học sinh lớp năm bị mắc bệnh gì đó rất nặng và được cho đến hai giờ ra chơi. “Mấy đứa đang nói về cái Ghế Trẻ Hư à?”.

Rất hiếm khi một học sinh lớp năm, dù cho đó là trường hợp đặc biệt như Steve, đến nói chuyện với lũ học sinh lớp một. Chúng tôi đều đứng sững, lắng nghe những thứ mà anh ta nói. “Mấy đứa tốt nhất không nên để giáo viên nghe thấy”.

“Tại sao không?”. Phil kêu lên.

“Mấy đứa sẽ có thể bị đưa đến đó” Steve nhìn quanh Vòm Khủng Long một lúc rồi bước vào “Và không ai có thể biết chuyện gì sẽ xảy ra”.

“Ghế Trẻ Hư là cái gì vậy?” Tôi khá là bực bội, chỉ muốn biết liệu thứ này có, thật hay không.

“Nó ở bên dưới trường. Mấy đứa chỉ có thể tới được đó thông qua cánh cửa trong Lãnh Địa Giáo Viên”. Ồ. Học sinh lớp năm gọi nơi đó là ‘lãnh địa’. Qúa phức tạp và cao xa so với vốn hiểu biết ít ỏi của lũ lớp một chúng tôi.

“Nó làm được gì?” tôi hỏi.

“Những điều tồi tệ”.

“Ừm, ai chẳng biết thế chứ”.

Những người bạn xung quanh tôi há hốc miệng. Không ai dám nói chuyện với học sinh lớp năm như thế. Steve, dù sao, cũng chẳng có vẻ gì là quan tâm. Anh ta một lần nữa nhìn ra cửa Vòm Khủng Long như để chắc chắn rằng không có giáo viên nào đang ở xung quanh.

“Mấy đứa biết chuyện về Jay Boy, đúng không?”.

“Vâng” chúng tôi đồng thanh trả lời.

“Cậu ấy là một anh hùng. Nếu không phải nhờ cậu ta, chúng ta sẽ không thể biết gì về thứ được gọi là “Ghế Trẻ Hư”. Nó đã ở đây được một thời gian rất dài, và cậu ta là người đầu tiên trốn thoát khỏi đó”.

“Trốn thoát?”.

“Đúng thế. Sau khi Jay Boy làm tất cả những việc tồi tệ đó, tất cả mọi người trong lớp cô Ludke đều thấy cậu ấy bị đưa đến văn phòng hiệu trưởng – nhưng thực sự không phải thế. Cô Ludke đưa cậu ấy đến ‘lãnh địa’, và có người ở trong đó đưa cậu ta qua cánh cửa, dẫn cậu xuống cầu thang và đưa cậu ta đến nơi của Ghế Trẻ Hư”.

“Làm cách nào mà anh có thể biết tất cả chuyện này?” Tony ngắt lời, có vẻ nghi ngờ về những gì Steve vừa nói.

“Cậu ấy đã kể cho bạn thân nhất là Finn học chung lớp với anh trước khi trở nên điên loạn. Cậu ấy bảo căn phòng mà họ dẫn cậu tới tối đen như mực, chỉ có thể thấy ánh sáng mập mờ của những ngọn nến cắm dưới sàn. Giữa phòng là cái Ghế. Nó làm bằng gỗ và có những sợi dây da mà họ dùng để trói cậu ấy lại. Ở phía trên, ở vị trí đầu của cậu ấy, có một cái hộp sọ”.

“Sọ người à?” Phil rùng mình.

Steve nhăn mặt “Không”.

Không ai nói gì cả.

“Rồi sao?” tôi tò mò.

“Họ bắt đầu”.

“Bắt đầu cái gì?”.

“Nhảy múa”.

Tôi cười to, nghĩ rằng tất cả chỉ là một trò đùa vớ vẩn. Steve lắc đầu lia lịa “Không phải là một điệu nhảy bình thường. Đó là một điệu rất kỳ lạ. Cậu ấy kể rằng họ uốn vặn và cong người theo những hình dạng mà một người bình thường không thể làm được. Kể rằng họ mặc toàn đồ đen. Và rằng họ thì thầm cái gì đó. Cậu ấy hét khan cổ nhưng không ai có thể nghe thấy. Cậu ấy đang ở một nơi rất rất sâu, dưới lòng đất”.

“Làm cách nào mà cậu ta có thể thoát ra được?” Tony cuối cùng cũng trông có vẻ sợ một tí xíu.

“Có gì đó không đúng” Steve thở hổn hển, hành động như chỉ có mình anh ta đang ở đây “Có gì đó tham gia cùng họ”.

“Chào các chàng trai” Cô Shaunder, người quản lý vào giờ ra chơi, bước vào Vòm Khủng Long.

Chúng tôi hét toáng lên. Cô Shaunder bật ra đằng sau, bị bất ngờ bởi tiếng hét của chúng tôi, nhưng sau đó lại cười. Mặt Steve tái xanh. Xanh hơn bình thường.

“Kể chuyện kinh dị cho đàn em à, Stevey?” Cô Shaunder hỏi.

“Vâng thưa cô” Steve trả lời như một cái máy.

“Còn câu chuyện kinh dị nào nữa không?”.

“Không thưa cô”.

“Tốt. Rất ngoan” Cô Shaunder vỗ vỗ vào lưng chúng tôi và rời đi. Steve trông cứ như sắp khóc và chạy toáng ra khỏi Vòm Khủng Long.

Chúng tôi không bao giờ thấy anh ta lần nữa.

Tôi phải đi đây. Tôi biết là tôi sẽ không thể hoàn tất câu chuyện này trước khi phải rời đi. Có rất nhiều thứ cần phải kể. Nếu có ai đã từng học ở Warwood hoặc biết ai từng học ở đó, xin hãy nói cho tôi biết. Tôi sẽ trở lại sớm để trả lời các câu hỏi, và sẽ kể tiếp những thứ mà tôi nhớ được.

P/s:

Trường sơ cấp: loại trường học ở Mĩ bao gồm các lớp mẫu giáo và cấp Tiểu học. Học sinh sẽ học từ 3-4 tuổi và ra trường lúc 10 tuổi.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Part 2: Steve-đã-chết

Một lần nữa, xin chào mọi người. Tôi thấy có nhiều người nhận rằng đã nhập học Warwood, nhưng khi tôi kiểm tra lại, tất cả đều là nhận giả. Dù sao, tôi cũng sẽ tiếp tục tìm kiếm các học sinh khác đồng thời cập nhật cho các bạn những thứ mà tôi còn có thể nhớ được. Tôi sẽ tiếp tục đoạn bỏ dở ở phần trước.

Ngày tiếp theo, sau cuộc nói chuyện giữa chúng tôi và Steve, trôi qua rất bình thường. Steve nghỉ học, và đa số học sinh cho rằng cậu ta nghỉ để đi đến bệnh viện khám bệnh thường niên như mọi khi. Bạn bè và tôi cũng nghĩ thế.

Trong thời gian đó, Tony đã đặt ra những câu hỏi về câu chuyện của Jay Boy. Tại sao không có một phụ huynh nào biết về chuyện này? Chắc chắn phải có đứa nào nói họ nghe về cái Ghế Trẻ Hư chứ? Và nếu như có nhiều đứa trẻ đã từng bị đưa đến Ghế Trẻ Hư, tại sao họ lại không nhớ được gì? Lũ trẻ không thể chết hoặc mất tích, vì không thể không có người chú ý đến một lượng lớn trẻ em biến mất ở trong vùng.

Vài ngày trôi qua, chúng tôi tìm thêm được một ít thông tin về cái Ghế Trẻ Hư. Đôi khi là từ những đứa cùng tuổi, đôi khi là các đàn anh đàn chị lớp bốn hoặc lớp năm. Sự thật là, nếu Ghế Trẻ Hư thực sự “hoạt động”, không ai có thể nhớ được gì. Đó là lí do làm cho câu chuyện của Jay Boy trở nên nổi tiếng. Lần đầu tiên, có chuyện gì đó đã xảy ra, và cậu ta nhớ hết được mọi thứ. Có rất nhiều đứa trẻ đã được đưa đến đó, họ chỉ không nhớ thôi. Tôi vẫn thắc mắc không biết làm sao mà các anh chị lớp bốn lớp năm biết được những điều này.

Một vài tháng sau, tin đồn về Ghế Trẻ Hư và Jay Boy lắng xuống. Hiệu trưởng Ebner thông báo với chúng tôi rằng Steve đã dành những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời ở trong bệnh viện để “cố gắng hết sức” nhưng tiếc là anh ta đã mất bởi căn bệnh ung thư. Tony bảo rằng cái Ghế Trẻ Hư chỉ là một câu chuyện ma vớ vẩn được dựng nên bởi khối lớp bốn và năm nhằm để dọa những đứa nhỏ hơn. Chúng tôi đều tin thế cho đến cuối năm lớp một.

Mùa hè đang đến rất nhanh, và mọi người rất háo hức đón chờ nó. Ngày cuối năm học tụi lớp một chúng tôi tham gia cùng với tụi lớp hai do cô Ludke quản lý trong một bữa tiệc pizza nho nhỏ. Chúng tôi chơi trò chơi, hát hò, kể chuyện – những thứ thường ngày chúng tôi hay làm. Rồi đột nhiên một học sinh lớp hai tên là William hối hả chạy vụt vào phòng học, khóc nức. Cậu ta chỉ vừa rời khỏi bữa tiệc để đi vệ sinh vài phút trước.

Tất cả học sinh đều cảm thấy khó chịu và nhìn sang lũ lớp một chúng tôi, trong khi cô Ludke và cô Anderson nhìn nhau nghiêm mặt. Cô Anderson là người đầu tiên tiến gần đến cậu ấy. “Will, bé ngoan, có chuyện gì à?”.

William không thể đứng dậy, và cậu ta khóc thét nhiều đến mức nôn một ít ra thảm. Những học sinh khác thấy cảnh đó đều nhăn mặt và đặt lại vào dĩa những miếng pizza đang cắn dở. Cô Ludke đi kêu lao công đến để dọn dẹp trong khi cô Anderson vỗ vỗ vào lưng Will và động viên cậu ta kể lại những gì đã xảy ra.

“Steve! Là do Steve!” cậu ta hét lớn, mắt vẫn nhắm tịt.

“Cái gì?” Cô Anderson nắm lấy cậu ta và đẩy cậu ta ra ngoài hành lang. Cậu ta hét và ngồi co lại như một cái bào thai. Một người được điều đến phòng học, được gọi là “Nhân viên của Mẹ”, bảo rằng tốt nhất nên gọi cho phụ huynh cậu ta. “Đợi chút nữa đã” cô Anderson nói “Cho một chút thời gian để xem cậu bé có bình tĩnh lại không rồi hãy gọi”.

Nhân viên của Mẹ trông khá là phiền, nhưng đã đồng ý đợi thêm vài phút. Cô Anderson hỏi William chuyện gì đã xảy ra. Cậu ta cuối cùng cũng mở mắt, trông đôi mắt cứ như đã được nhắm trong khoảng thời gian rất, rất lâu rồi vậy. Cô Ludke cố gắng đánh lạc hướng chúng tôi khỏi sự việc ngoài hành lang, nhưng có vẻ như cô chỉ tốn công vô ích.

“Em đã thấy Steve! Em đã thấy Steve!” Will khóc thút thít, mắt cậu ta sưng phồng và đỏ ngầu.

“Steve nào?” Cô Anderson hỏi, mặc dù đã biết chắc chắn “Steve” mà cậu bé trước mặt mình đang nói tới.

“Steve-đã-chết!”.

Cả căn phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng nấc và ho của Will. Cô Ludke và những người khác dẫn chúng tôi ra khỏi phòng học trong khi cô Anderson ở lại nói chuyện với Will. Tất cả bọn tôi liên tục xì xào với nhau về vụ việc cho đến khi bị bắt phải im lặng trong khi chờ phụ huynh đến đón. Một ngày đã trôi qua, nhưng lạ thay, chúng tôi không muốn rời đi. Chúng tôi tò mò muốn biết thứ mà Will đã thấy.

Không ai trong chúng tôi biết được thứ đấy, cho đến đầu năm học lớp hai. Cả mùa hè tôi dành thời gian suy nghĩ về Will, Steve và cái Ghế. Tôi đã hỏi Tony liệu cậu ta có biết gì không, và cậu ta lại hỏi Phil, Phil lại hỏi Scotty. Nhưng không ai biết gì cả.

Ngày đầu của năm học mới, tôi và Tony gặp nhau, bắt đầu bàn chuyện về William, hiện giờ đã vào lớp ba cùng với Phil và Scotty.

Người đưa ra câu trả lời cho những câu hỏi của chúng tôi không ai khác ngoài Eddie, cái đứa đã bảo cho tôi biết về cái Ghế Trẻ Hư.

“William không đi học ở đây nữa. Giờ cậu ta đang được học tại nhà, tớ nghĩ thế”.

“Tại sao, có chuyện gì đã xảy ra à?” Cuộc bàn luận bắt đầu chỉ vài phút trước khi vào học.

“Cậu ta kể lại rằng khi đang đi tiểu, cậu ta nghe thấy tiếng sột soạt cùng tiếng gầm gừ. Cậu ta mở cửa nhà vệ sinh, và thấy Thây-ma-Steve vặn vẹo nằm trên sàn. Chỉ có điều Steve chưa chết. Và đó trông còn chẳng giống Steve lúc bình thường”.

“Làm thế nào mà Steve lại không giống Steve?”.

“Steve đồng thời cũng là một thứ khác”.

“Thứ gì?”.

“Tớ không biết. Không ai biết cả. Đó là những gì tớ nghe được. Steve vẫn còn sống và thứ nào đó cũng thế. Sau vụ đó, William phải đến gặp bác sĩ tâm lý và giờ được cho học tại nhà”.

Cô Ludke, bây giờ đã là giáo viên chủ nhiệm mới của chúng tôi, huýt sáo và yêu cầu chúng tôi về chỗ ngồi. Cô ấy thông báo rằng từ giờ trở đây, học sinh sẽ không được đi vệ sinh một mình mà phải đi cùng một học sinh khác. Có vẻ cái luật này được đặt ra do vụ việc của Steve và Jay Boy.

Suốt giờ ra chơi của ngày đầu năm học, cô Shaunder liên tục kiểm tra Vòm Khủng Long, thậm chí ngay cả khi trong đó không có ai. Cô thường xuyên làm thế đến nỗi bọn tôi không dám vào đó nữa mà thay vào đó đi vòng quanh sân và sẽ tụ tập vào góc nào đó kín đáo nếu có việc cần nói.

Một ngày nọ, Scotty bảo rằng anh trai cậu ấy, đang học lớp năm, đã bị đưa đến phòng phạt vì bị phát hiện gian lận trong giờ kiểm tra. Scotty hỏi anh trai rằng hình phạt như thế nào. Caleb, anh trai cậu ấy, bảo rằng anh ta không nhớ. Bảo rằng anh ấy đã ngủ quên hay ‘cái gì đó khác’. Scotty bắt đầu khóc và mếu máo nói đủ thứ về Ghế Trẻ Hư. Ngay lập tức cô Shaunder phát hiện.

“Cậu ấy thấy không khỏe” tôi trả lời khi bị hỏi rằng tại sao Scotty lại khóc. Scotty cuốn lưỡi và cố gắng nín lại. Cô Shaunder đề nghị cậu ta nên đi cùng cô đến phòng y tế để kiểm tra. Scotty từ chối, nhưng lập tức lại khóc, lần này cậu ta khóc còn lớn hơn. Rồi giờ ra chơi kết thúc. Cô Shaunder đưa chúng tôi về lớp, sau đó chúng tôi trông thấy cô ấy đi vào Khu Vực Giáo Viên ở cuối hành lang.

Và đây là phần mà tôi nhớ rõ nhất. Cách đó hai phòng, lớp mẫu giáo đang trong giờ ngủ. Chúng tôi đang học toán. Cô Ludke đang giảng về các phân số cơ bản hay cái gì đó khi tất cả đèn đột nhiên vụt tắt.

Chúng tôi nghe thấy tiếng hét và tiếng khóc. Rất nhiều. Cô Ludke chạy ra khỏi phòng học, để chúng tôi lại với trợ giảng của cô ấy là Rachel, người yêu cầu chúng tôi phải giữ bình tĩnh. Khoảng ba phút sau, đèn bật sáng trở lại. Những tiếng khóc hét không hề dừng trong suốt khoảng thời gian đèn tắt. Nhưng khi đèn sáng trở lại, tất cả mọi thứ biến mất, cứ như chưa có gì xảy ra.

Là những học sinh mẫu giáo, cô Ludke nói với chúng tôi. Chúng sợ bóng tối.

Nhưng những gì mà chúng tôi nghe được từ học sinh mẫu giáo vào giờ nghỉ tiếp theo lại không hề khớp với lời giải thích này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Part 3: “Thứ gì đó”

Được rồi, giống như lần trước, tôi sẽ bắt đầu ngay từ phần mà tôi đã ngắt, dù có vẻ như phần này sẽ không dài giống như tôi đã tưởng.

Ngày hôm sau vụ việc mất điện xảy ra, vào giờ ra chơi, tụi tôi quyết định đi hỏi vài học sinh mẫu giáo xem điều gì đã làm chúng sợ đến nỗi hét đến mức đó. Hôm đó không có nhiều học sinh đi học, nhưng chúng tôi ít nhất cũng tìm được vài đứa, và câu chuyện chúng kể đều giống hệt nhau. Để cho các bạn hiểu rõ, tôi sẽ thay đổi một số từ và ngữ pháp để câu chuyện trông có vẻ… mạch lạc hơn. Nó có thể trông không giống cách nói của trẻ mẫu giáo, nhưng tất cả đều giống hệt như những gì chúng kể, tôi chỉ chỉnh sửa một ít thôi:

Đầu tiên chúng tôi đi hỏi một cô bé tóc vàng mà tôi không thể nhớ tên.

“Trước khi giờ ngủ bắt đầu, cô Natasha đã cầu nguyện cho chúng em”.

Điều này khá là kì lạ, vì trường tôi là một trường không phân biệt tôn giáo, và các bậc phụ huynh đều biết rõ các giáo viên trong trường không thờ giáo nào cả. Hoặc đơn giản họ tin thế do ảnh hưởng từ các giáo viên.

“Nhưng cô ấy không cầu nguyện với Chúa. Cô ấy cầu nguyện với thứ gì đó khác. Em không thể hiểu được. Nó nghe không giống tiếng Anh. Nhưng cô ấy có nhắc tới Steve, Steve-đã-chết. Và Jay Boy. Điều đó làm chúng em đột nhiên cảm thấy rất lạ. Rất ngứa. Và buồn ngủ hơn bình thường. Em không biết chúng em đã ngủ trong bao lâu cho đến khi thứ đó đến”.

“Thứ gì?”.

Đột nhiên cô bé run lên và trông như sắp khóc. Nhưng ngay lập tức cô bình tĩnh lại, thậm chí còn mỉm cười.

“Nó rất đẹp” cô bé nói “Rất đẹp”.

Cô bé không kể gì thêm, nhưng những học sinh khác thì có.

“Cô Natasha cầu nguyện cho chúng em trước khi giờ ngủ bắt đầu. Em cảm thấy lạ ngay sau khi cô ấy nhắc đến Steve và Jay Boy và thứ gì đó khác. Em không biết phải nói sao. Nó rất lạ. Nhưng cơn buồn ngủ đến rất nhanh. Em thấy mọi người bắt đầu nhắm tịt mắt nhưng em cố mở vì thực sự trước đó em không muốn ngủ, và em cũng cần phải đi vệ sinh nữa. Em lấy cái chăn trùm đầu lại để cho cô Natasha không nhận ra rằng em vẫn còn thức”.

Cậu bé này có một ánh nhìn trống rỗng và một khuôn mặt vô cảm khiến tôi nhớ mãi. Chúng tôi thấy cậu ngồi yên trên cái xích đu mà không hề nhúc nhích.

“Em nghe thấy tiếng cửa phòng học mở ra, và cô Natasha đi ra ngoài- em biết vì em có thể nghe thấy tiếng đôi giày cao gót của cô gõ trên nền nhà. Em mở chăn ra, và thứ đó xuất hiện”.

“Cái gì, cái gì xuất hiện?” Tôi ập vào khi biết rằng mình sắp có được câu trả lời.

“Nó biết em vẫn còn thức. Nó không muốn em thức. Em không nên thức” cậu bé bắt đầu nói nhanh hơn và rất khó để nghe rõ từng từ. Nhưng cậu ta không hoảng loạn giống như những đứa trẻ khác “Nó đứng phía trên. Nó đứng ở ngay phía trên em. Em cảm thấy một sức nặng nhưng em biết rằng nó không hề chạm vào em. Em rất sợ. Em muốn khóc nhưng em không thể em không thể khóc và đáng lẽ ra em nên ngủ và”

Chúng tôi không thể hiểu được đoạn sau đó.

Chúng tôi đi hỏi thêm một học sinh nữa, và lần này tôi nhớ tên cậu ta.

Cậu ta tên là Joshua L. Cậu ta có những người bạn bằng bóng tennis. Bạn biết quả bóng tennis mà người ta thường cắt ra rồi gắn vào chân ghế không? Nó đấy. Cậu ta gỡ chúng ra và vẽ mắt miệng cho chúng và nói chuyện với chúng. Chúng tôi từng thấy cậu ta làm thế vào giờ ra chơi rất nhiều lần.

Dù sao thì, chúng tôi đến hỏi cậu ta, và mỗi lần cậu ta nói cậu đều dùng tay mấp máy cái miệng của những người bạn bóng tennis của mình.

“Chúng em chuẩn bị đi ngủ trong khi cô Natasha cầu nguyện. Vị Chúa của cô ấy có một cái tên rất buồn cười. Ông ấy quan tâm đến Steve và Jay Boy. Đột nhiên em cảm thấy rất nhột và ấm áp nên em nhắm mắt lại để ngủ. Và rồi em ngủ”.

“Và thứ gì đó đến”. Tony cắt ngang.

Joshua đưa một quả bóng tennis đến ngay trước mặt Tony. “Đúng, đúng thế. Em biết vì tất cả chúng em đều thức dậy và đèn thì tắt hết. Trước đó cô Natasha để chúng mở. Em không biết cô ấy đang ở đâu lúc đó. Rồi sau đó tất cả đều hét. Tất cả chúng em. Chúng em không biết lí do tại sao. Kể cả em. Em cứ hét mà không biết vì lí do gì. Em hét cho đến khi cổ họng đau rát. Em có cảm giác em phải làm thế. Không có giáo viên nào đến kiểm tra dù cho chúng em có hét đến cỡ nào đi chăng nữa. Chúng em bị bỏ lại một mình với thứ gì đó. Nó chạm vào từng người một. Nó biết tên em”.

Không ai trong chúng tôi nói gì cả.

Rồi Joshua nói gì đó. Nó không thể hiểu và phát âm được. Và rồi cậu bé cười. Và giờ ra chơi kết thúc.



Không có đứa trẻ nào kể cho bố mẹ mình những gì đã xảy ra. Cũng không có ai hỏi tới cả, cho dù có hỏi, thì chúng cũng không trả lời. Chỉ có tôi, Tony, Scotty và Phil biết được những gì mà Josh và những đứa khác đã nói.

Ngôi trường vẫn hoạt động bình thường. Hàng năm nay. .

Hơi mâu thuẫn nhỉ?

Không.

Tôi không nghĩ nó bình thường.

Bởi vì, chỉ mới ba ngày trước tôi vừa biết được một thứ. Mẹ kể tôi nghe một câu chuyện hồi năm lớp hai mà tôi không hề nhớ.

Bà kể rằng tôi cùng những người khác vẽ bậy lên bảng. Bà kể rằng tụi tôi bị phạt vì điều đó.

Tôi không nhớ gì cả.

Tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có một lời giải thích duy nhất. Tụi tôi không hề vẽ bậy lên bảng. Tụi tôi không hề bị phạt. Tụi tôi bị đưa đến một nơi khác. Tụi tôi đã ngồi lên cái Ghế Trẻ Hư. Và dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi chắc chắn rằng ‘nó’ đã hoạt động.

Tất cả những ký ức từ năm lớp hai trở đi, và năm lớp ba, lớp bốn đều là giả. Đó là lí do tôi muốn biết liệu có ai đã từng đến ‘đó’. Liệu có ai đã từng trở về mà vẫn nhớ những gì đã xảy ra.

Hoặc đúng hơn:

Nếu có ai biết Điều-gì-đó.

Bình luận của đọc giả:
Kayla_meow:
Tôi không học ở vùng đó, nhưng tôi có theo học ở một trường ở Florida nơi có nhiều hình phạt rất kì lạ. Tôi nhớ một lần tôi bị bắt vì tội nói chuyện trong giờ học, họ bắt tôi đứng trong một góc phòng suốt 30 phút giờ ra chơi với một cái ghế trên đầu. Tôi về nhà nói với mẹ và bà chuyển tôi ra khỏi đó ngay lập tức. Tôi cũng nhớ có thấy loáng thoáng một cái roi da. À, giống như loại roi trong mấy cái sex store ấy. Lúc đó tôi chẳng biết đó là gì cho đến lúc lớn lên, tất nhiên rồi.
whovian424:
Tôi từng đến một nơi ở Alabama. Ở đó có một nơi họ gọi là "Nhà Trắng". Nó giống như một khu nhà nhỏ với một căn phòng lớn và một phòng tắm, với những miếng ván ngăn từng phần của căn phòng ra, cho nên bạn không thể biết ai đang ngồi đó cùng mình. Rồi bạn ngồi đó... suốt 8 tiếng đồng hồ. Đồ ăn được đem đến khi đến giờ. Bạn không được làm bài tập, không được nói chuyện, không được ngủ. Không được làm gì cả. Tôi thề, những thứ như thế sẽ làm một đứa trẻ phát điên đấy!
YasaLyna:
Ừm, trường trung học của tôi cũng có hình phạt như thế đấy. Nhưng khác ở chỗ nó không ở ngoài, nó ở tầng trên cùng của trường. Tám tiếng đồng hồ, không nói chuyện, chỉ làm việc thôi, và khi bạn đã làm xong việc của mình bạn chỉ có thể được ngồi yên đó suốt khoảng thời gian còn lại.
SupaflyTNT:
Tôi cũng từng trải qua những thứ đó ở trường trung học và trường cao trung (cấp 3). Chúng tôi bị bắt ngồi quay mặt vào tường. Họ đem thức ăn trưa đến cho chúng tôi và đưa chúng tôi đi vệ sinh hai lần/ngày. Nó được gọi là ISS (đình chỉ học ngay trong trường - in school suspension). Thứ làm nó dễ khiến chúng tôi phát điên là ở đó không có cửa sổ hoặc cái đồng hồ nào cả.
jallucinegenics:
Trường tôi cũng làm như thế nữa. Nếu trong thời gian bị phạt ai mà nhìn đồng hồ 3 lần thì sẽ phải quay lại vào hôm sau. Trong thời gian đó họ bắt chúng tôi chép hết từng trang của cuốn từ điển nữa. Nó khá là dị.
warwoodthrowaway:
Tên tôi là Mary. Tôi nhập học Warwood từ 2002-2004. Tôi không nhớ gì cả do căn bệnh PTSD, nhưng tôi nhớ vào năm 2004 đột nhiên anh trai tôi mất và đó là lúc ba mẹ tôi rút tôi ra khỏi trường đó và bắt đầu cho tôi học tại nhà. Anh trai tôi cũng học ở Warwood nữa. Ba mẹ tôi bảo rằng anh ấy mất do một tai nạn trong lúc chơi thể thao. Tôi không thể khiến ba mẹ mình cho tôi biết sâu hơn về cái chết của anh trai, về Warwood hay về lí do mà tôi lại mắc bệnh PTSD.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom